Ghi chú đến thành viên
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #1  
Old 23-04-2008, 07:09 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Tuyết Hoa Phong Nguyệt (Cổ Long) _ Đã post đủ bộ

Tác giả: Cổ Long

Hồi 1


Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh


Gã đã mười sáu tuổi.

Với niên kỷ như thế, gã nghĩ, không có lý do gì để gã phải nhất nhất chấp nhận mọi cách giải thích của sư phụ gã, một lão đạo sĩ lỗ mũi trâu luôn nói dối không biết ngượng mồm.

Càng ngẫm nghĩ càng minh bạch, gã xăm xăm quay trở lại thảo lư, nơi gã vì giận dỗi vừa bỏ đi, sau một lúc lâu thuyết phục nhưng vẫn không được sư phụ gã thuận tình.

Bước vào căn thảo lư đã quá cũ nát, cảnh tượng đập vào mắt làm gã tăng thêm quyết tâm. Bởi vì sư phụ gã rõ ràng đang ngồi xếp bằng, một cách ngồi mà đã lâu lắm rồi, gã vẫn còn nhớ, khi gã hỏi, sư phụ gã đã giải thích đó là lối ngồi để dưỡng thần luyện nội công, cũng là lối ngồi mà bất luận ai muốn có bản lĩnh võ công cao thâm đều phải ngồi tương tự.

Gã cố tình nện những bước chân rõ mạnh, cố tình cho sư phụ gã biết gã đã quay trở lại, gã đã nhìn sư phụ gã đang làm gì, vậy thì sư phụ gã đừng hòng nói dối gã như sư phụ gã từng nói dối.

Đôi mắt nhắm hờ của sư phụ gã từ từ hé lộ, một ánh mắt nghiêm khắc mà suốt từ bé đến tận giờ hễ nhìn thấy là gã phải phập phồng lo sợ.

Vẫn chưa hết, cùng với ánh mắt đó, sư phụ gã cũng mở miệng. Và cứ y như rằng, lần nào cũng như lần nào, sư phụ gã không mở miệng thì thôi, một khi đã mở miệng, điều này thật kỳ lạ khiến gã không sao hiểu nổi, bất kỳ lời nói nào của sư phụ gã đều như biết rõ mọi ý nghĩ của gã, thuất suốt tâm tư gã, khiến gã đôi lúc phải chối quanh vì không muốn nhìn nhận mọi điều sư phụ gã nói đều đúng.

Như lần này chẳng hạn, sư phụ gã ung dung hỏi:

- Ngươi bảo ngươi bỏ đi không bao giờ quay lại, nhưng chỉ mới đó ngươi đã thay đổi ý định, phải chăng ngươi đã tìm được phương cách, bắt ta phải chỉ dạy võ công cho ngươi?

Với ý định sẵn có, gã thủng thẳng đáp:

- Bảo có cách thì không hoàn toàn đúng. Tuy nhiên, do đệ tử lo nghĩ cho sư phụ nên cảm thấy không thể bỏ đi như thế này.

Sư phụ gã nheo mắt:

- Ngươi lo nghĩ cho ta ? ta nghe không lầm chứ ?

Gã bấm bụng ngồi xuống trước mặt sư phụ, một điều mà trước nay gã chưa khi nào dám:

- Sư phụ không nghe lầm đâu. Đệ tử lo cho sư phụ thật, lo nhiều hơn sư phụ nghĩ là khác.

Sư phụ gã nhếch môi:

- Ngươi lo cho ta ra sao nào ?

Gã làm ra vẻ nghiêm trọng:

- Đệ tử lo sẽ làm tổn hại đến uy danh của sư phụ.

Sư phụ gã bật cười:

- Làm tổn hại đến uy danh ta? Ta làm gì có uy danh mà sợ ngươi làm tổn hại ?

Gã thoáng giật mình. Nhưng kịp nghĩ lại gã bảo :

- Uy danh của một người luyện võ. Nhất là sư phụ có bản lĩnh cao thâm, đương nhiên uy danh đó không phải nhỏ.

Sư phụ gã trầm giọng:

- Có khá nhiều điều ta mong ngươi phải hiểu cho minh bạch. Thứ nhất, ta tuy có từng luyện võ nhưng chỉ đủ để phòng thân, chưa bao giờ ta tự phụ là người có võ học uyên thâm. Thứ hai, đối với giới giang hồ ta chỉ là hạng vô danh. Và vì là hạng vô danh nên ta không hề có uy danh như ngươi cố tình đề cao. Điều thứ ba, hà …hà… Sau vài tiếng cười kẻ cả, có vẻ đã biết hết những ý định của gã, sư phụ gã từ tốn nói tiếp :

- Vì ta không hề có uy danh nên ngươi đừng bao giờ nghĩ hễ ngươi bỏ đi và bị hết người này đến người khác hiếp đáp là ngươi sẽ làm tổn hại đến uy danh của ta, đó là điều ta không hề quan tâm. Vậy cho nên, muốn nói thế nào thì nói, ta vẫn chưa bao giờ có ý định chỉ dạy chút võ công của ta cho ngươi. Còn gì nữa không ?

Cũng câu hỏi cuối cùng tương tự, gã biết đó là cách sư phụ muốn gã đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, đừng quấy rầy sư phụ gã nữa, đừng hỏi han gì nữa.

Vả lại, gã thầm chán nản, gã còn gì để nói một khi mọi suy nghĩ của gã đều bị sư phụ gã quá thần thông quảng đại đã biết thấu suốt cả rồi. Như vậy, toan tính của gã một lần nữa phải thất bại.

Do đã quá nhiều lần chịu thất bại, nên lần này thật dễ hiểu nếu gã có phản ứng.

Gã bật thét, chính gã cũng không ngờ gã dám thét như vậy:

- Tại sao sư phụ cứ khăng khăng không chịu truyền thụ võ công cho đệ tử ? Là sư phụ nghĩa là gì nếu đệ tử không được tiếp nhận chân truyền của sư phụ ? Chưa hết, sư phụ cứ nghĩ đi, đệ tử còn phải minh bạch thân thế, phải biết thân sinh phụ mẫu là ai?

Và nhỡ như đệ tử có thù nhân, thù nhân đó là người đã hãm hại thân sinh phụ mẫu của đệ tử, đệ tử biết lấy gì để báo thù nếu không có chút võ học ?

Sư phụ nhìn gã không chút xót thương:

- À ! Thì ra ngươi nghĩ ngươi có kẻ thù, ngươi nghĩ ngươi có hai đấng sinh thành đáng gọi là thân sinh phụ mẫu nên ngươi cứ nằng nặc đòi ta chỉ dạy võ học cho ngươi ?

Nghe đây, nếu ta cho ngươi biết sự thật, nếu hai điều đó hoàn toàn không đúng với tưởng tượng của ngươi, việc học võ công ngươi còn có nghĩ đến nữa không ?

Rốt cuộc cũng có chút kết quả, gã nghĩ, gã không ngờ gã liều lĩnh gào thét như vậy lại giúp gã biết về thân thế. Gã thoáng lặng người :

- Sự thật như thế nào sư phụ ?

Sư phụ gã nhếch môi cười buồn:

- Mười sáu năm trước, lúc ta có dịp vân du Giang Nam. Khi đó tiết trời giá lạnh khác thường khiến quan đạo hầu như không có lấy một bóng người.

Sư phụ gã như chìm đắm vào dĩ vãng:

-… Cảnh quang hoàn toàn phủ trắng tuyết, lạnh đến nỗi ta phải náu thân dưới một cội cây và nhập định, tìm chút ấm áp cho bản thân. Bất chợt ta nghe thấy tiếng bước chân người tiến lại gần…mở mắt ra ta nhìn thấy một đôi phu phụ. Họ đến gần ta, lúc đó ta chỉ nghĩ họ cần tìm một chỗ để tránh tuyết rơi. Nhưng không phải, họ đến gần ta và nhìn ta bằng ánh mắt cầu khẩn. Mãi một lúc sau, khi thấy phụ nhân chìa cho ta xem một tiểu oa nhi hãy còn đỏ hỏn, cái lạnh đã khiến đứa bé phải thiếp đi trong mê mệt, ta mới biết tại sao họ lại có ánh mắt cầu khẩn đó.

Nghe đến đây gã giật mình:

- Sư phụ muốn nói đứa bé đó chính là đệ tử? Và đôi phu phụ kia chính là… - Không sai ! Họ là song thân của ngươi. Cả hai, nhất là mẫu thân ngươi, cứ nài nỉ thật khẩn thiết, xin ta hãy nhận nuôi đứa bé thay họ.

Gã bật kêu :

- Không thể có chuyện này ! Họ không phải song thân của đệ tử. Bằng không, họ đâu nỡ đành lòng xa lìa cốt nhục của chính họ ?

Sư phụ gã lừ mắt :

- Thoạt đầu ta cũng nghĩ như ngươi. Nhưng bằng vào kinh lịch ta từng trải. Ta tin chắc ngươi chính là cốt nhục của họ. Bằng chứng ư ? Thì đây, mẫu thân ngươi đã tuôn không biết bao nhiêu lệ thảm khi giải thích rằng vì hoàn cảnh chẳng đặng đừng nên không thể cưu mang ngươi thêm được nữa.

Gã bỗng lạnh giọng:

- Họ là hai nhân vật võ lâm ?

Sư phụ gã bỉu môi:

- Ta biết ngươi muốn nói gì ! Sai rồi ! Cứ theo tiếng bước chân của cả hai mà nói, mẫu thân ngươi là người chưa từng luyện võ. Riêng phụ thân ngươi, cước bộ tuy có vững hơn nhưng ngoài chuyện đó ra không còn dấu hiệu nào khác cho thấy phụ thân ngươi là nhân vật võ lâm. Như vậy, một là ngươi không hề bị bọn võ lâm dùng thủ đoạn độc ác là bắt cóc đi. Hai là họ vì lâm phải nghịch cảnh nào đó, vì không muốn giữ ngươi nữa nguyên là kết quả của một mối tình vụng trộm, họ buộc phải tìm cách tống khứ ngươi.

Gã hoàn toàn tuyệt vọng:

- Vậy đệ tử chỉ là một đứa bé sinh ra không phải lúc nên không được thừa nhận ?

Phản ứng của gã khiến sư phụ gã dẫu sao vẫn là một đạo sĩ phải có chút mủi lòng:

- Chuyện này thời nào cũng có, đâu đâu cũng có, nào phải chỉ riêng ngươi chịu bất hạnh này? Huống chi dẫu sao ngươi cũng tốt phúc hơn nhiều đứa trẻ khác, không được bất kỳ ai cưu mang như ta đã cưu mang suốt mười sáu năm ròng rạõ Gã hít vào một hơi:

- Chỉ vì thế, vì đệ tử vừa sinh ra đã có lai lịch bất minh, sư phụ không truyền thụ võ công lại cho đệ tử ?

Sư phụ gã cười khẩy:

- Ta không truyền vì có ba nguyên nhân. Và ba nguyên nhân này không hề có liên quan đến thân thế hay lai lịch bất minh của ngươi.

Gã nghi ngờ:

- Có những ba nguyên nhân ư ?

Sư phụ gã gật đầu :

- Nguyên nhân thứ nhất, theo nghiêm lệnh của sư môn, ta không được bộc lộ sở học. Nguyên nhân thứ hai, cũng là theo nghiêm lệnh của sư môn, ta không được thu thêm truyền nhân thứ hai… Gã cướp lời:

- Nghĩa là sư phụ đã từng có một truyền nhân ? Người đó là ai ?

- Ngươi chỉ biết có là đủ. Còn nguyên nhân thứ ba… Gã lại cướp lời vì không cam tâm chịu đủ như sư phụ gã vừa bảo:

- Nếu sư phụ thật sự đã có một truyền nhân, sao suốt từ bé cho đến giờ, đệ tử vẫn chưa một lần nhìn thấy vị truyền nhân đó xuất hiện, chí ít là thăm qua sư phụ ?

Sư phụ gã vẫn quả quyết:

- Tại sao ta phải giải thích cho ngươi rõ nguyên nhân? Chính vì ngươi luôn có thái độ như vậy nên ta phải nghĩ đến nguyên nhân thứ ba để không bao giờ chỉ dạy võ học cho ngươi.

Gã xịu mặt:

- Vậy nguyên nhân thứ ba là gì ?

- Là ngươi quá ngỗ nghịch. Ngươi thử nhớ lại đi, có bao giờ ta bảo ngươi làm việc gì mà ngươi chịu làm ngay chưa? Đó là chưa kể ngươi không hề có tính nhẫn nại, cứ làm một nửa bỏ một nửa. Người như ngươi ta chỉ dạy võ công cũng vô ích.

Gã đứng bật dậy:

- Không phải đệ tử không nhẫn nại. Chỉ tại sư phụ không thuận tình chỉ dạy võ học cho đệ tử, cứ luôn cự tuyệt thành ý của đệ tử.

Sư phụ gã chợt thở dài:

- Tính khí ngươi vẫn vậy. Thôi ngươi đi đi. Ta có nói đến khô cả cổ ngươi vẫn không thể nào hiểu. Nói tóm lại, ta sẽ không bao giờ chỉ dạy cho ngươi. Đi đi ! Đi đi !

Nhưng gã vẫn đứng bất động:

- Thế còn tính danh của đệ tử ? Song thân đã không nhận đệ tử, không lẽ đến tính danh họ cũng không ban cho ?

Sư phụ gã lặng người nhìn gã một lúc lâu. Mãi sau đó sư phụ gã mới chịu cất tiếng như không muốn nhìn gã rơi vào tuyệt vọng:

- Trước lúc quay lưng bỏ đi, với tâm trạng của người còn nấn níu tia hy vọng, mẫu thân ngươi có dặn ta hãy gọi ngươi là Tư Không. Ta nghĩ đó là đại tính của ngươi.

Gã lẩm nhẩm:

- Tư Không…Tư Không… Một nụ cười có phần nào hòa dịu chợt xuất hiện trên môi miệng sư phụ gã:

- Nếu ngươi không phản đối ta đặt thêm cho ngươi một chữ Bạch. Chữ Bạch này xem ra rất phù hợp với hoàn cảnh xuất thân của ngươi, cũng là đúng với cảnh ngộ của ngươi vào lúc này.

Hai mắt gã chợt đỏ hoe:

- Tư Không Bạch ? Bạch là trắng cũng hàm nghĩa là không ? Không thân thế, không lai lịch ? Tuy cũng có song thân như bao người nhưng đối với đệ tử có cũng như không.

Sư phụ gã nhắm mắt lại:

- Ngươi hiểu như thế là tốt ! Ít ra ngươi không để bao chữ nghĩa ta dạy ngươi đi từ tai này sang tai nọ rồi biến mất. Cũng tốt, cũng tốt !

Sau vài lần lặp đi lặp lại hai từ sau cùng với âm thanh dần nhỏ đi, gã biết, sư phụ gã bắt đầu rơi vào trạng thái nhập định như gã thường thấy.

Gã quay lưng bước đi, dáng người thất vọng. Cứ như ba chữ Tư Không Bạch kể từ lúc này trở đi sẽ đeo đẳng gã, làm nặng trĩu từng bước chân của gã… * * * Gã vẫn quay lại căn thảo lư.

Sau hai ngày và một đêm, đi lang thang khắp miền sơn dã, bước chân quen thuộc đã buộc gã phải quay lại chốn này, là nơi mười sáu năm qua đã ràng buộc gã với một người không hề thân thuộc. Và danh nghĩa sư đồ giữa gã và sư phụ chỉ là danh hư nghĩa rỗng không. Rỗng như tên gọi của gã vậy:

Tư Không Bạch.

Tuy nhiên, tâm trạng hoàn toàn trống rỗng bỗng biến mất khỏi gã.

Gã kinh ngạc:

thường nhật vào giờ này ở căn thảo lư phải có ánh đèn leo lét. Vì hoàng hôn đã buông xuống từ lâu, sư phụ gã đâu có khi nào chịu để căn thảo lư tối om om như thế này ?

Gã hồ nghi:

Hay vì ngỡ gã đã bỏ đi, sư phụ gã do không còn gì để nấn ná nên cũng lẳng lặng ly khai chốn này ?

Gã thất vọng:

vậy là hết, tình cảnh gã bây giờ thật đúng với ba chữ Tư Không Bạch. Đến chút danh nghĩa sư đồ, dù chỉ là thứ danh nghĩa hư ảo, ngay lúc này gã cũng không còn nữa.

Sau cùng, sự tuyệt vọng lên đến tột đỉnh, không thể kiềm nén được nữa, gã bật gào lên:

- Sư…phụ… Vừa gào gã vừa chạy xộc vào căn thảo lư.

Trời đã tối, gã không nhìn thấy gì.

Gã sờ soạng ở một góc thân thuộc, luống cuống tìm vật đánh lửa.

Gã bật lên.

Xoạch… xoạch… Do đang trong tâm trạng bối rối cùng cực, gã phải đánh lửa đến lần thứ năm hay thứ bảy gì đó mới có thể thắp cháy đĩa đèn dầu lạc vẫn may còn đầy dầu.

Gã đưa mắt nhìn quanh, chủ ý là chỉ muốn nhìn lại cảnh quang đã quá thân quen với gã suốt mười mấy năm qua.

Thế nhưng, cảnh được gã nhìn thấy trước tiên lại là cảnh mà gã không thể nào ngờ đến.

Sư phụ gã đang ngồi tĩnh tọa, cũng ở một chỗ quen thuộc, nhưng lần này cách ngồi của sư phụ làm gã giật mình.

Trước hết, sư phụ gã không ngồi thẳng lưng như mọi lần. Vì đầu của sư phụ gã chẳng hiểu sao lại cúi gập xuống, để cằm tỳ hắn hào phần ngực.

Kế đó là thần thái bất động kỳ quặc của sư phụ gã, một sự bất động chưa hề có ở sư phụ gã. Bất động đến nỗi sư phụ gã cam chịu ngồi mãi trong bóng tối, không thèm thắp đèn lên như mọi khi.

Sau cơn giật mình, với cảm giác thoạt đầu mơ hồ nhưng bây giờ đã trở nên quá rõ, gã tiến lại gần, vừa tiến vừa khẽ gọi:

- Sư phụ ? Sư phụ ?

Dù kêu khẽ hay thét to, phản ứng của sư phụ gã vẫn là câm lặng, đủ cho gã hiểu, sư phụ gã đã là một cái xác vô hồn.

Nỗi bi thương tràn ngập lòng gã. Người thân duy nhất còn lại của gã giờ đã hóa ra người thiên cổ.

Đời người ai cũng một lần chết. Tuy biết như vậy nhưng gã không thể không bi thương.

Không những thế, gã còn thấy áy náy hối hận. Phải chăng sư phụ gã vì cũng có cảm nhận rằng gã hiện giờ là người thân duy nhất, việc gã buồn bã bỏ đi đã gây một đả kích cực lớn cho sư phụ gã và hậu quả là sư phụ gã do không chịu nổi nên phải chết?

Với tâm trạng này, suốt đêm đó gã gục khóc bên thi thể sư phụ.

Trong khi lo hậu sự cho sư phụ, gã phát hiện một điều làm gã kinh nghi đó là thi thể sư phụ sao cứ cóng lạnh như bị vùi trong băng.

Gã nghĩ đành rằng tiết trời giờ vẫn đang đông nhưng nếu bảo vì thế sư phụ phải lạnh cóng thì quả là điều bất hợp lý.

Nghi hoặc thì vẫn nghi hoặc nhưng rốt cuộc cũng đến lúc gã đặt thi thể sư phụ vào mộ huyệt.

Cạch !

Cùng với tiếng động khẽ, một vật sáng lấp lánh bỗng từ người sư phụ gã rơi ra, nằm lồ lộ trên nền đất đọng tuyết.

Gã cau mày nhìn vật đó :

- Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh ?

Bối rối, gã đặt thi thể sư phụ gã vào mộ huyệt sau đó mới thò tay nhặt vật đó.

Gã nhìn không lầm.

Vật nọ hình vuông vức, vừa bằng lòng bàn tay, bên trên có khắc ghi đúng năm chữ gã vừa nhìn thấy.

Gã lật mặt sau và phải tiếp tục cau mày:

- Những họa tiết này dường như là bức đồ hình của một khu vực nào đó ? phải chăng đó là nơi xuất xứ sư môn của sư phụ ?

Nói đến xuất xứ sư môn, trong lòng gã thắc thỏm lo âu. Gã nói đến lời sư phụ gã, nghiêm lệnh của sư môn, như sư phụ gã nói, rất nghiêm khắc. Như vậy, nếu gã chưa từng được sư phụ thu nhận làm truyền nhân, lệnh bài này có lẽ gã không nên giữ.

Tương tự, dù ở mặt sau dù có đủ mọi họa tiết như đồ hình dẫn đến một khu vực nào đó, có lẽ phải là địa điểm toa. lạc của sư môn của sư phụ gã, gã không nên ghi nhớ và cũng không nên tự dẫn xác đến làm gì. Vì biết đâu, gã làm như thế là tự chuốc hoa. vào thân?

Gã ném bỏ mảnh lệnh bài vào mộ huyệt, định vùi cùng với thi thể sư phụ gã.

Nhưng gã bỗng thay đổi ý định.

Dẫu sao, đó là di vật duy nhất của sư phụ gã, gã nên giữ lại âu cũng là lưu lại ít kỷ niệm về sư phụ gã.

Gã nhặt lại, cất vào bọc áo.

Vùi lấp xong thi thể sư phụ, gã quay lại làm nốt công việc cuối cùng, là phá hủy căn thảo lư, nơi gã và sư phụ đã từng lưu ngụ.

Nhìn lại khung cảnh giờ đã trở nên trống vắng, gã cười chua chát:

- Sư phụ nói không sai. Tư Không Bạch ta giờ trở nên người vô thân vô thế, không nơi lưu ngụ, cũng không có lấy một mẩu hành trang vào đời. Lần đi này có lẽ không bao giờ ta còn dịp quay trở lại. Sư phụ ! Đệ tử xin vĩnh biệt sư phụ…



Các chủ đề khác cùng chuyên mục này:

Tài sản của anhhe1281


Last edited by anhhe1281; 24-04-2008 at 08:34 PM.
  #2  
Old 23-04-2008, 07:11 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 2


Vân Ảnh Thần Cái


Đường vào trấn thành càng lúc càng có nhiều người qua lại tấp nập. Và như gã tinh mắt nhìn thấy thì có nhiều người sắp đi đến đối đầu với gã, bỗng họ dịch bộ bước tránh sang một bên. Thoạt nhìn, gã cứ tưởng họ là người tử tế nên cố tình nhường lối cho gã.

Nhưng sau một lúc quan sát, gã bắt gặp có đôi ba người nhìn gã với ánh mắt khinh bỉ, sau đó hành vi bước tránh của đôi ba người này rõ ràng là họ không muốn phải đối mặt với gã.

Sư phụ từng bảo gã là ngỗ nghịch cũng có phần nào đúng. Gã nhận định thật nhanh tình hình với những gì gã vừa nhìn thấy. Từ đó, gã cúi đầu nhìn lại bộ dạng của chính gã.

Chưa hết, gã còn vờ quay đầu qua một bên, nhổ một bãi nước bọt. Nhân đó, gã nhìn vào hình hài của gã từ phía sau. Và gã hiểu tại sao có quá nhiều người tìm cách bước tránh gã.

Sau khi hiểu, gã tuy vẫn tiếp tục bước vào trấn thành nhưng kể từ lúc này trở đi chính gã là người tự dịch bộ tránh lối cho những người khác. Gã không muốn bị mọi người khinh bỉ gã nữa.

Vừa đi gã vừa suy nghĩ tìm kế.

Đến trấn thành, gã dừng lại và nhanh nhẹn đảo mắt nhìn quanh. Gã phát hiện lần lượt ba điểm gã cần phải đến.

Tự mỉm cười hài lòng, gã tạt người vào một góc khuất cạnh đó.

Và từ góc khuất đó, nếu có ai chịu để tai lắng nghe ắt sẽ phát hiện gã đang có những hành vi kỳ lạ. Rồi những hành vi kỳ lạ này đã tạo ra một vài tiếng động khả nghi, như gã đang cố sức đập gãy một vật gì đó vẫn được làm bằng kim loại.

Từ góc khuất bước ra, gã xăm xăm đi đến địa điểm đầu tiên, một trong ba địa điểm khi nãy gã đã thấy.

Khi đến nơi, để phù hợp với nhân dạng của gã lúc này, gã bắt đầu bước đi với bộ dạng rụt rè. Gã tiến chậm rãi vào hàng tơ lụa, tay cho vào bọc áo và cứ thủ mãi trong đó.

Người trông coi hàng tơ lụa là một phụ nhân đã đứng tuổi.

Phát hiện có người bước vào, phụ nhân nọ ngẩng mặt lên:

- Khách quan… a … Gã cố nặn một nụ cười thảm não, giải thích ngay mà không chờ phụ nhân nói tròn câu:

- Lần đầu vãn sinh lạc bước tới đây. Vì không thông thuộc địa hình nên vô tình chạm trán một bọn thảo khấu… Ra vẻ người sành sõi, phụ nhân lên tiếng:

- Hoá ra công tử không phải người địa phương này? Nhìn bộ dạng là biết ngay.

Thế nào? Công tử định sắm sanh lại y phục? Loại nào đây ? Tơ thượng hạng hay gấm lụa loại tốt ?

Gã nhăn nhó, lấy tay ra khỏi bọc áo:

- May mà vãn sinh còn giấu được chút ít bạc vụn này. Thôi thì tùy đại nương, bán cho vãn sinh loại y phục nào cũng được, miễn tinh tươm là tốt. Chứ còn y phục hiện giờ của vãn sinh… Gã không nói tiếp. Thay vào đó gã làm ra vẻ kinh tởm, đúng với cách mà mọi người đã dành cho gã lúc nãy.

Thấy gã còn kinh tởm với chính y phục gã đang khoát trên người, phụ nhân nọ được dịp trề môi:

- Phải, phải ! Dáng người nho nhã như công tử đâu phải để khoát thứ y phục rách rưới chỉ dành cho lũ ăn mày này? Công tử chỉ còn đôi ba đồng cân như thế này thôi sao? Mà không sao ! Đây ! Bộ nho phục này gần đây có người chê là may vụng nên không nhận. Nếu công tử không chê… Nhìn bộ nho phục đang được vị phụ nhân vứt bừa ra, như một phế vật, gã nhanh nhảu bảo:

- Có may vụng đến thế nào đi nữa vẫn hơn thứ rách rưới vãn sinh đang khoát trên người. Xin đa tạ đại nương.

Tay trao bạc, tay nhận bộ nho phục, gã lại đảo mắt nhìn.

Hiểu ý gã, vị phụ nhân đưa tay chỉ vào một góc khuất:

- Công tử có thể vào đó để thay đổi y phục. Nhân tiện, những gì công tử trút ra xin ném bỏ luôn trong đó cho.

Thái độ của phụ nhân càng làm cho gã thấm hiểu sự miệt thị của mọi người dành cho gã. Tất cả chỉ vì bộ y phục vừa cũ vừa nát của gã.

Sau đó, thái độ của phụ nhân đương nhiên phải thay đổi. Phụ nhân xum xoe:

- Phải như thế chứ. Tuy không mấy vừa vặn nhưng với bộ nho phục này công tử đã lấy lại vẻ văn nho tao nhã.

Gã cười thầm, vì có bao giờ gã được vận nho phục để có dáng vẻ gọi là văn nho tao nhã ?

Với dáng dấp một văn nhân công tử, gã đĩnh đạc bước đến địa điểm thứ hai, sau khi rời gian tơ lụa.

Gã bước vào liền được sự chào đón niềm nở của một chưởng quỷ:

- Công tử muốn ký thác ngân lượng hay muốn mua bán trao đổi châu báu? Ngân Tài Tiền Trang này xin sẵn lòng hầu tiếp công tử.

Gã lấy trong người ra một vật sáng lấp lánh.

Đặt mạnh lên quầy, gã gằn giọng:

- Liệu báu vật này của ta đổi được bao nhiêu ngân lượng?

Chưởng quỷ nhìn chằm chằm vào vật nọ:

- Trên vật này có ghi năm chữ Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh, cho hỏi vật này quý báu ở chỗ nào ?

Gã đã định sẵn câu trả lời:

- Đây là vật báu ở mãi tận Thiên Trúc, cũng là cống vật do phụ thân ta tiếp nhận.

Còn quý báu ở chỗ nào ngươi là chưởng quỷ của Ngân Tài Tiền Trang không lẽ ngươi không nhận ra ?

Chưởng quỷ lộ vẻ ngơ ngác như chưa tin lắm vật nọ là vật quý.

Gã mỉm cười:

- Vậy thì thôi. Để ta bước sang bên kia đường, đến với Kim Tài Tiền Trang vậy.

Gã định chộp lại vật nọ nhưng vị chưởng quỷ đã nhanh tay hơn:

- Chậm đã, công tử. Hay công tử chờ cho một lúc, đợi Lục lão trang chủ đến rồi sẽ định giá.

Gã gật đầu:

- Được ! Chờ thì chờ. Nhưng không quá một tuần trà đâu nhé.

Nghe nhắc đến ba chữ trà, vị chưởng quỷ vội khom người vâng dạ:

- Một tuần trà? Được ! Một tuần trà. Trong lúc chờ đợi, tiểu nhân xin mạn phép mời công tử một chun trà Long Tỉnh. Mời !

Tuy là lần đầu tiên được biết thế nào là trà Long Tỉnh nhưng gã vẫn vừa nhấp vừa lo. Nhỡ vị Lục trang chủ nào đó đến và nhận ra mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh hoàn toàn không là vật quý báu như gã bịa thì… Tiếng vị chưởng quỷ chợt vang lên:

- A ! Lục lão trang chủ đến rồi !

Gã giật mình nhìn lên.

Từ phía sau, Lục lão trang chủ chính là một lão nhân đã xấp xỉ lục tuần không hiểu đã bước ra từ lúc nào.

Gã cố giấu tiếng thở phào nhẹ nhõm khi bất ngờ nghe Lục lão trang chủ hỏi:

- Sao vật này chỉ còn một nửa, công tử ? Nửa mảnh còn lại đâu ?

Vậy là đúng với ý gã. Gã tươi cười:

- Vì sợ người khác biết chuyện, gia phụ đã chia làm hai mảnh. Nhưng khi nãy vãn sinh đã giao cho Kim Tài Tiền Trang.

Gã vừa nói dứt lời bỗng thấy nhột nhạt khó tả. Và cảm giác này, nếu gã nghĩ không lầm thì đó là do gã vừa mơ hồ nhìn thấy hai tia mắt sáng quắc chợt phát ra từ hai khóe mắt của Lục lão trang chủ.

Hai tia mắt đó chỉ hiển hiện một thoáng rồi biến mất. Thay vào đó, gã nghe Lục lão trang chủ hỏi lại:

- Xin lượng thứ, chẳng hay lệnh tôn là người ở đâu ? Tánh danh như thế nào?

Gã tuy thầm lo ngại nhưng vẫn cố trấn tĩnh, đáp theo sự chuẩn bị sẵn của gã:

- Kim Tài Tiền Trang cũng từng dò hỏi điều này và trước sau vãn sinh chỉ có một lời đáp:

Gia phụ nguyên là mệnh quan của triều đình, chuyện để lộ danh tánh là điều không nên. Mong Lục lão trang chủ miễn thứ.

Kết quả thật bất ngờ, gã nghe Lục lão trang chủ hạ lệnh cho chưởng quỷ:

- Ngươi giao cho công tử đây năm trăm ngân lượng. Vật này sẽ do ta cất giữ.

Vô tình có một lúc những năm trăm ngân lượng, một số bạc quá lớn khiến gã mãi vui mừng nên không nhận ra thái độ khá kỳ quặc của Lục lão trang chủ. Lão bước nhanh ra phía sau, và hai mắt cứ nhìn gườm gườm vào Kim Tài Tiền Trang như đang suy tính chuyện gì đó.

Đã có bạc, gã ngông nghênh tiến đến địa điểm thứ ba, nguyên là một tửu lâu sang trọng mà từ đó mùi thịt thức ăn thơm lừng vẫn cứ ngào ngạt tuôn ra, gợi cho gã phải nghĩ kế để bằng mọi giá gã phải được bọn người ở tửu lâu nghinh tiếp gã với kết quả như bây giờ.

Có lẽ ngửi thấy hơi ngân lượng từ người gã, ba tên tửu bảo lăng xăng chạy đến miệng chào mời huyên thuyên:

- Sao đã lâu không thấy khách nhân đến ?

- Mời nào, mời công tử nào. Công tử đến chỉ có một mình thôi sao?

- Đến một mình vẫn là thượng khách. Bên trên vừa thoáng mát vừa sạch sẽ hơn, lại có thể ngắm nhìn khắp nơi, tiểu nhân xin đưa công tử lên lầu.

Bọn tửu bảo nhanh miệng quá hoá nên giả dối, đây là lần đầu gã đến đây, nào phải như chúng vừa bảo.

Tuy nhiên, gã thầm nghĩ, đây là sự giả dối ngọt ngào đáng hưởng thụ. Và có được điều này gã lại nghĩ, tất cả là nhờ dáng vẻ ngoài đã hoàn toàn thay đổi của gã. Chứ như ngược lại, nếu gã bước đến tửu lâu sang trọng này với dáng dấp như lúc đầu, có lẽ thái độ của bọn tửu bảo sẽ trái ngược hẳn, nghiệt ngã hơn và tàn nhẫn hơn.

Đặt những bước chân lên sàn gỗ của căn lầu, thái độ săn đón của bọn tửu bảo dành cho gã ngay tức khắc làm cho năm thực khách có mặt trước đó phải có phần nào đố kỵ.

Vờ như không thấy, gã đưa tay chỉ vào bàn ngoài, nơi có thể nhìn rõ nhất cảnh quang bên dưới tửu lâu và đồng thời có thể nhìn bao quát khắp nơi bên trong căn lầu:

- Mọi khi ta vẫn ngồi ở đây ?

Ba tên tửu bảo lại được dịp tâng bốc:

- Công tử là khách quen, bàn này vẫn luôn dành sẵn cho công tử.

Mỉm cười đắc ý chàng ném cho bọn tửu bảo một đĩnh bạc khá nặng:

- Thưởng cho bọn ngươi nếu bọn ngươi dọn thật nhanh cho ta tất cả những thức ăn bọn ngươi cho là ngon nhất.

Vơ gọn đỉnh bạc, cả ba tên tửu bảo đều rối rít đáp ứng:

- Tiểu nhân xin phục dịch ngay.

- Đa tạ công tử đại gia. Bọn tiểu nhân sẽ quay lại thật nhanh hầu công tử.

Bằng khóe mắt, gã không thể không nhìn thấy ánh mắt có phần ngưỡng mộ của một nữ lang, là một trong năm thực khách ngay từ đầu gã đã nhìn thấy. Diễn biến này khiến gã càng thêm tự phụ, cho rằng làm một vị công tử hào hoa cũng là điều thích thú.

Gã ngồi xuống, miệng luôn điểm nụ cười, và chốc chốc gã không quên phóng ánh mắt về phía nữ lang nọ.

Nếu ánh mắt nhìn của gã chưa có dấu hiệu làm cho nữ lang kia khó chịu thì ngược lại, bốn vị thực khách còn lại đã bắt đầu có phản ứng.

Nguyên bọn họ ngồi chung một bàn nên đương nhiên phải có hai người ngồi hai bên tả hữu nữ lang kia. Và hai người này đang từ từ nghiêng đầu vào nữ lang.

Có lẽ cả hai đang thầm thì gì đó với nữ lang, gã tự đoán như thế khi thấy nữ lang nọ vừa mỉm cười vừa khẽ lúc lắc đầu.

Thái độ của nữ lang khiến hai nhân vật nọ phải thở dài ngồi ngay lại. Để che giấu tâm trạng bối rối, cả hai vờ nhìn chằm chằm vào phần thức ăn trước mặt, như họ chưa từng nhìn thấy chúng bao giờ.

Chỉ cần nhìn qua cảnh trạng này, gã hiểu, thái độ hào hoa của gã càng làm cho nữ lang tán thưởng bao nhiêu thì càng làm cho hai nhân vật nọ đố kỵ bấy nhiêu. Điều đó khiến gã thêm đắc ý, thêm thán phục kế mưu gã vừa thực hiện. Nếu gã không nhanh trí, không thay lốt đổi dạng và nếu gã không nhờ nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh chẳng biết có phải là báu vật thật hay không, gã đâu có được sự đắc ý như bây giờ.

Vì thế, gã càng thêm tâm đắc với điều đã nhận định, mọi người chỉ biết đánh giá gã qua dáng vẻ bên ngoài bần hàn dù gã có nhiều tài cán đến đâu thi cũng bị mọi người khinh khi. Ngược lại, gã có là người vô dụng đến thế nào đi nữa, một khi gã đang mang lốt một vị công tử phong lưu, ngân lượng đầy túi, mọi người vẫn phải dành cho gã một biệt nhãn rõ rệt.

Được mọi người kính trọng, đương nhiên gã phải tỏ ra đại lượng hơn người. Đó là điều gã đang làm, ngay khi nghe hai vị thực khách còn lại do đang ngồi đối diện với nữ lang nên dễ dàng ném cho gã ánh nhìn căm ghét, kèm thoe một đôi lời khó nghe. Một thực khách cố tình lẩm bẩm đủ lớn:

- Không ngờ ở một nơi như thế mà vẫn cứ bốc lên mùi tanh khó ngửi.

Vị thực khách kia phụ hoạ:

- Mỗ chỉ ngỡ duy nhất một mình mỗ ngửi thấy mùi tanh, hóa ra Thạch nhị huynh cũng có cảm giác tương tự.

Đó là những lời cố tình ám chỉ gã. Gã biết nhưng vẫn mỉm cười độ lượng. Biết làm sao được khi gã có cốt cách nho nhã hơn họ và rất có thể là tuấn tú hơn hẳn bọn họ ?

Và thật là tốt, thái độ đại lượng của gã ngay lập tức nhận được sự đồng tình của nữ lang kia. Gã nghe nữ lang kia bảo bọn người ngồi chung bàn:

- Nếu mọi người cảm thấy không chịu nổi thì cứ tùy tiện. Đừng làm hỏng bữa ăn của ta.

Đúng lúc đó, ba tên tửu bảo lúc nãy đã đồng loạt quay lại. Chúng nhanh nhẹn sắp đủ loại thức ăn, bày lên bàn trước mặt gã.

Gã đang đói nhưng vẫn cố giấu. Gã chỉ dám dùng mắt thưởng thức các món sơn hào hải vị chừng nào bọn tửu bảo chưa sắp bày xong và chưa lui đi.

Đúng lúc bọn tửu bảo sắp bày xong, gã chợt nghe ở bàn bên kia có tiếng quát:

- Vậy là hỏng bữa ăn của bọn ta rồi. Đi !

Gã đưa mắt nhìn qua thấy bọn họ cả năm người đều đứng dậy. Chưa hết, gã cũng phát hiện nữ lang nọ có ném cho gã cái nhìn đầy hàm ý nhưng bốn người còn lại thì cứ nhìn đăm đăm qua bên kia đường, phía ngoài tửu lâu.

Nhìn bọn họ xăm xăm bỏ đi, gã nghi hoặc, cũng quay đầu nhìn ra ngoài tửu lâu.

Và gã không thể không nhìn thấy ở bên kia đường đang có một đụn khói bốc lên cao ngất. Đồng thời, gã cũng nghe nhiều tiếng người hô hoán loạn:

- Có đạo tặc !

- Đạo tặc phóng hỏa đốt nhà. Kim Tài Tiền Trang bị lửa thiêu rồi.

Đến lượt bọn tửu bảo, lúc này cũng nhìn thấy đụn khói, đang kêu la hốt hoảng:

- Nguy tai ! Kim Tài Tiền Trang nếu bị phóng hoả, khắp trấn này ắt bị vạ lây.

- Nguy thật rồi ! chúng ta chạy thôi.

Như minh họa cho những lời này ở bên dưới tửu lâu, gã nhìn thấy nhiều người nhốn nháo bỏ chạy và gào la toán loạn:

- Chạy ngay thôi ! Nếu để bọn Kim Tài Tiền Trang kéo đến, chúng ta e khó thoát.

- Đúng thế ! Thế lực Kim Tài Tiền Trang không thể xem thường. Chạy thôi Càng nghe càng hoang mang. Bất chợt có một tên tửu bảo đến nắm tay gã:

- Sao công tử không chạy đi? Phen này Kim Tài Tiền Trang ắt sẽ đụng độ với Ngân Bào Bang, công tử có lưu lại chỉ tổ chuốc họa.

Gã nhăn nhó:

- Kim Tài và Ngân Bào, họ là ai ?

Sắc mặt của tên tửu bảo càng tái nhợt:

- Đây là hai bang phái bấy lâu nay vẫn tranh giành thế lực ở vùng này. Công tử cứ nhìn thì biết, ở bên này nếu có Kim Tài Tiền Trang thì ở bên kia đường nhất định phải có một tiền trang của Ngân Bào Bang. Nếu công tử không chạy, tiểu nhân … Gã ngăn tên tửu bảo lại:

- Chậm đã ! Họ vẫn thường đụng độ như thế này sao ?

Tên tửu bảo chỉ chực chạy nên lời đáp càng thêm vội vàng:

- Thường khi họ vẫn đối đầu nhưng cố tránh công khai lộ diện. Riêng lần này e họa lớn đây. Công tử cũng nên chạy thôi.

Một lần nữa gã ngăn tên tửu bảo lại:

- Vậy còn tiền thanh toán bữa ăn thì sao?

Tên tửu bảo xua tay:

- Công tử bất tất phải quan tâm vào lúc này bọn tiểu nhân tự lo sinh mạng còn chưa xong, còn nghĩ gì đến những việc ngoại nhân ?

Dứt lời tên tửu bảo lật đật tháo chạy.

Lâm vào cảnh này, gã đương nhiên cũng hốt hoảng phập phồng. Nhưng vì đang đói và chính vì đói gã mới cố tình thay lốt đổi dạng để mong được bữa ăn ngon và được sự kính trọng của mọi người, gã nhìn quanh và cũng lẹ làng cắp lấy nguyên con gà đã được nấu chín hãy còn bốc khói.

Gã cũng bỏ chạy và sau đó dễ dàng hoà lẫn vào dòng người đang nhốn nháo chạy bỏ tiểu trấn.

Cũng may, bọn Kim Tài Tiền Trang hoặc Ngân Bào Bang gì đó như bọn tửu bảo nói vẫn chưa thấy xuất hiện, đủ thời gian cho gã chạy đến một khu vực hoang vắng nằm bên ngoài tiểu trấn.

Gã dần dần định thần và nhận ra bản thân đang đặt những bước chân mệt lừ ở một khu mộ địa hoang vắng.

Nhìn quanh quất, gã mỉm cười chua chát. Xung quanh chỉ là những mồ mả, không còn ai nhìn thấy để gã xênh xung hợm mình là một công tử hào hoa.

Sực nhớ tay đang cầm thức ăn, gã ngồi bệt xuống đất, dựa ngửa vào một tấm mộ bia, bất kể việc đó sẽ làm y phục gã dơ bẩn.

Xé con gà làm đôi, bất chợt gã mỉm cười đắc ý. Rốt cuộc gã có nhiều ngân lượng, con gà trên tay gã vẫn là vật đánh cắp một cách bất chính.

- E hèm !

Một tiếng hắng giọng chợt vang lên làm gã giật mình.

Ngoảnh đầu nhìn lại, bên cạnh gã, từ lúc nào đã xuất hiện một lão khất cái vừa già nua vừa dơ bẩn.

Lão khất cái nuốt nước bọt ừng ực, mắt thì nhìn chằm chằm vào nửa mảnh gà bên tay tả của gã, vốn rất gần với lão khất cái.

Phản ứng của gã rất đương nhiên. Đầu tiên là gã ném cho lão khất cái ánh mắt nhìn khinh bỉ. Sau đó, gã quay đầu qua bên hữu và định nhổ nước bọt.

Nhưng tức khắc, gã nhớ lại thái độ của mọi người dành cho gã, lúc gã chưa có bộ y phục tinh tươm khoát trên người.

Gã thở ra và ngoảnh đầu lại.

Và lão khất cái phải kinh ngạc khi thấy gã chìa nửa mảnh gà cho lão:

- Nếu lão trượng không ngại mời dùng bữa chung với vãn sinh cho vui.

Không ngờ lão khất cái lại là hạng người biết tự trọng. Vừa bước lùi lại, lão khất cái vừa lên tiếng:

- Nếu công tử muốn dùng hành động này để đuổi khéo lão hoá tử, giúp công tử khỏi phải ghê tởm vì nhìn thấy lão hoá tử và làm hỏng bữa ăn ngon, lão hóa tử… Gã nghĩ vị tất gã dám nói thẳng những lời này nếu gã đang đói và lâm vào cảnh ngộ tương tự như lão khất cái đang gặp. Vì thế, gã cảm thấy mến phục lão khất cái:

- Lão trượng bất tất phải nghi ngờ. Vãn sinh sẽ ngon miệng hơn nếu có lão trượng cùng dùng chung.

Lão khất cái vụt chớp mắt:

- Đây là lời nói thực tâm ?

Gã mỉm cười:

- Không còn gì thật hơn ! Mời… Gã cố tình ấn nửa mảnh gà vào tay lão khất cái.

Lão khất cái bất chợt lùi ra xa một bước:

- Nếu là vậy lão hóa tử ta càng không thể nhận.

Gã kinh ngạc:

- Hay lão trượng chê ít ? Nếu không phải vãn sinh cũng đang đói, ắt vãn sinh sẽ nhượng luôn phần của vãn sinh cho lão trượng.

Lão khất cái nghẻo đầu nghiêng ngó:

- Công tử đói thật ư ?

Gã phì cười:

- Đói mà còn có giả với thật sao? Nếu lão trượng còn khách khí, được vãn sinh sẽ dùng hết hai phần này cho lão trượng xem.

Dứt lời, gã kéo tay tả về đồng thời cho luôn vào miệng đang há rộng.

Gã ngoạm một miếng thật to. Vừa ngồm ngoàm nhai gã vừa gật gù:

- Ngon…ngon lắm ! Lão trượng, ực, không ăn thật sao ?

Lão khất cái cũng nuốt nhưng nuốt nước bọt. Vì thế, khi nghe gã hỏi lão khất cái lập tức chồm đến và… Vút !

Bằng cái chộp thật nhanh, gã không biết lão khất cái đã làm như thế nào, tay hữu của gã chợt chấn động và nửa mảnh gà bên tay hữu gã, nghĩa là ở một quãng xa ngoài tầm với của lão khất cái, bỗng lọt vào tay lão.

Gã chưa kịp định thần, tai đã nghe tiếng lão khất cái ngoạm vào mảnh thịt:

- Ực…! Phì …Ngon thật !

Nhìn lại, thấy lão khất cái cũng nhai nuốt ngấu nghiến như đã lâu chưa được ăn, gã bật cười thích thú:

- Lão trượng ăn chậm thôi. Kẻo mắc nghẹn đấy ! Ha…ha… Lão lườm gã, miệng vẫn ngoạm lấy ngoạm để mảnh thịt.

Gã lại cười:

- Được ! Để xem vãn sinh và lão trượng, ai ăn xong trước nào.

Gã cũng ngồm ngoàm ngoạm, ngồm ngoàm nhai. Mọi việc diễn ra đều rất thật, do gã ít lắm cũng hơn hai ngày chưa có miếng gì cho vào bụng.

Gã mãi ăn nên không để ý thấy lão khất cái cứ luôn nhìn gã.

Ném bỏ những mảnh xương đã trơ nhẵn, gã chùi miệng và thòm thèm nhìn mảnh thịt vẫn còn non hơn nửa tên tay lão khất cái:

- Lão trượng ăn chậm hay đã no rồi ?

Lão khất cái hấp háy mắt:

- Còn công tử thì sao? Vẫn chưa no à ?

Gã vỗ bụng:

- Bõ bèn gì nếu chỉ có nửa mảnh gà ?

Do gã vỗ, chỗ ngân lượng trong người gã phải chạm nhau, kêu lên thành tiếng Lão khất cái cười lạt:

- Nếu là vậy sao công tử không mua nhiều hơn ?

Gã chép miệng tiếc rẻ:

- Nếu có thể mua thì còn nói làm gì ! Đây là phần thức ăn vãn sinh đã đánh cắp đó.

Lão khất cái trợn mắt:

- Công tử cũng am tường thuật diệu thủ ?

Gã phì cười:

- Cần gì phải am tường. Chuyện là thế này… Chờ nghe gã nói xong chuyện xảy ra ở tửu lâu, lão khất cái cũng cười khùng khục:

- Vậy thì không sao. Nếu xét lại, cho bọn tửu bảo một đỉnh bạc để đổi lấy một con gà, công tử vẫn là người chịu thiệt. Xem ra cũng phải đến mấy ngày công tử chưa ăn gì ?

Gã gật đầu:

- Đúng vậy ! Nếu không có chuyện loạn ẩu xảy ra, giờ này vãn sinh có lẽ vẫn còn đang tha hồ đánh chén.

Lão khất cái trao chỗ thịt gà còn lại cho gã:

- Lão hóa tử ta thì khác, ngày nào cũng có cái ăn. Nếu công tử không ngại bẩn… Gã bật cười, tay chộp lấy:

- Cái này là do lão trượng nhượng đấy nha. Đừng bảo vãn sinh là người khiếm lễ, đã mời còn đòi lại.

Lão khất cái gật đầu, định đáp lời. Bất chợt, lão khất cái nghiêm mặt:

- Có nhiều người đang đi về phía này. Để khỏi phải chuốc vạ, ta và công tử đừng nên gây kinh động.

Gã không tin, định nhổm lên để nhìn. Lão khất cái nhanh tay giữ gã lại:

- Họ đến gần lắm rồi. Không tin, công tử cứ lắng nghe sẽ rõ.

Nửa tin nửa ngờ, gã lắng nghe. Nhưng phải một lúc lâu sau đó, nhờ có một tiếng quát bất chợt vang lên, gã mới nghe và mới tin vào lời lão khất cái.

- Bàng Kính Nghiệp ! Nếu hôm nay lão không giải thích rõ nguyên ủy, thì đừng trách bổn bang Kim Tiền thị đông hà hiếp bọn lão chỉ có mấy người.

Tiếp theo sau là một tràng cười nghe đến lồng lộng, có lẽ là tràng cười của nhân vật có tên Bàng Kính Nghiệp.

- Ha…ha … ! Bàng mỗ đâu phải ngẫu nhiên dẫn dụ bọn Kim Tiền Bang các ngươi đi đến nơi này? Biết điều thì nên ngoan ngoãn giao vật kia cho Bàng mỗ, bằng không, nơi này sẽ là mồ chôn cho bọn ngươi.

Gã nghe đến đâu thì run sợ đến đó. Gã cố tình thì thào vào tai lão khất cái - Chính bọn họ Kim Tiền Bang và Ngân Bào Bang.

Lão khất cái vẫn tỏ ra thản nhiên:

- Lão hóa tử ta cũng nhận ra chúng rồi. Càng tốt, chúng ta sẽ được xem tấn tuồng hay.

Lại thêm một điều nữa khiến gã mến phục lão khất cái. Tuy nhiên, gã nghĩ nếu cả hai có mệnh hệ gì, lão khất cái do đã già, có chết cũng không lấy gì hối tiếc, phần gã … Có một tiếng quát vang lên làm đứt mạch suy nghĩ của gã:

- Bàng Kính Nghiệp ! Lão nói rõ xem nào. Vì vật gì đã khiến lão gây sự, phóng hỏa thiêu rụi Kim Tài Tiền Trang của bổn bang?

Bàng Kính Nghiệp lại cười:

- Bọn ngươi có muốn chối quanh cũng không được. Hãy nhìn kìa ! Người của bổn bang đã đến, để xem bọn ngươi còn chạy chối được bao lâu? Ha…ha… Người của Kim Tiền chợt gầm vang:

- Tam tiểu thư ! Bọn Ngân Bào Bang đến thật rồi. Chúng ta động thủ thôi, đừng chần chờ nữa.

Lập tức có tiếng nữ nhân hạ lệnh:

- Đánh ! Phải mở huyết lộ về hướng Bắc ! Mau !

Việc xảy ra càng làm gã thêm hoảng sợ. Vì lúc bấy giờ, ngay sau mệnh lệnh của nữ nhân kia, hàng loạt những tiếng chấn động kinh hồn bạt tụy liền vang lên, kèm theo đó là đủ những tiếng hô hoán sát phạt nhau, đòi lấy mạng nhau của hai bang Kim Tiền và Ngân Bào.

Đây là lần đầu tiên trong đời gã được nghe những lạt thinh âm váng động này.

Và nếu gã không biết đó là do những nhân vật võ lâm giao đấu thì với thinh âm này gã chỉ có thể nghĩ gã đang rơi vào vùng có địa chấn.

Mặt gã đương nhiên phải nhợt nhạt vì hoảng sợ, do đó, dù gã có nhợt nhạt hơn cũng không ai hay biết hoặc hiểu rõ nguyên do. Đó là lúc gã nghe Bàng Kính Nghiệp bật cười cuồng ngạo:

- Bọn ngươi đang giữ nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh, hoặc giao ra hoặc phải chịu chết ! Ha…ha… Gã nhận ra lão khất cái đang lẩm bẩm thành tiếng:

- Lạ thật ! Đã ngoài trăm năm, sao bỗng dưng bây giờ danh xưng này lại xuất hiện?

Qúa kinh tâm, gã thì thào hỏi:

- Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh là vật gì, lão trượng ?

Lão khất cái nhìn gã, chưa kịp giải thích, bỗng nghe tiếng Bàng Kính Nghiệp quát to:

- Kẻ nào dám nấp lánh, dò xét chuyện bổn bang?

Hồn phi phách tán, gã định đứng lên bỏ chạy. Bất ngờ, người gã bị chấn động, sau đó bỗng bay đi thật nhanh. Bên tai gã chỉ có tiếng gió thổi ước ù, cứ như gã vừa bị một luồng quái phong nào đó cuộn bay.

Và gã chợt hiểu, khi nghe có tiếng Bàng Kính Nghiệp léo nhéo đuổi theo phía xa:

- Tróc Long Vân Aûnh ? Là Thần Cái đó sao ?

Vút !
Tài sản của anhhe1281


Last edited by anhhe1281; 24-04-2008 at 08:35 PM.
  #3  
Old 23-04-2008, 07:17 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 3

Bạch Y Giáo

Đặt gã xuống, lão thất cái lầu bầu:

- Cũng tại ngươi, chúng mới phát hiện tung tích lão hoá tử ta. Nam nhi gì thứ người chưa chi đã hoảng sợ như ngươi?

Gã trợn mắt:

- Hóa ra lão trượng cũng là nhân vật võ lâm ? Sao họ gọi lão trượng là Thần Cái ?

Lão thất cái trừng mắt:

- Ngươi hỏi chi điều này?

Gã sượng mặt:

- Lão trượng không biết đấy thôi. Vãn sinh cũng đang tìm người bái sư luyện võ.

Nếu lão trượng là… - Hừ ! Vì biết ta là Thần Cái nên ngươi cố tình mời ta ăn ?

Gã lắc đầu quầy quậy:

- Lão trượng chớ quá nghi ngờ. Nếu biết trước lão trượng chính là Thần Cái, đừng nói đến nửa con gà, nhiều hơn thế vãn sinh cũng sẵn lòng kính dâng lên lão trượng?

Thần Cái có phần hòa dịu:

- Ngươi nói cũng đúng ! Ngẫm lại quả là ta có nợ ngươi một miếng ăn.

Gã xua tay:

- Lão trượng không hề mắc nợ. Đó là do vãn sinh tự nguyện mời lão trượng.

Thần Cái lắc đầu:

- Bình sinh lão hóa tử ta có một cố tật là rất háu ăn. Và đã ăn của người nhất định phải có báo đáp. Chính vì lẽ đó, có không ít kẻ cuồng ngông cứ tìm đủ cách mời ta ăn để sau đó nài xin ta truyền thụ võ nghệ. Không như ngươi, vì thấy ngươi có thật tâm nên ta xiêu lòng. Nào ngờ ngươi cũng như họ… Gã nhanh nhảu cướp lời:

- Lão trượng nghĩ sai rồi. Đối với vãn sinh, mời lão trượng ăn là do tự nguyện. Còn chuyện bái sư, nếu lão trượng không thuận thì thôi, vãn sinh nào dám miễn cưỡng.

Thần Cái lại ngoẻo đầu nghiêng ngó:

- Ngươi không miễn cưỡng ta thật?

Biết là không xong, nhưng gã vẫn nói:

- Việc gì cũng vậy, điều cốt yếu là có nguyện ý hay không. Đã không nguyện ý, vãn sinh có miễn cưỡng cũng vô ích.

Thần Cái bỗng vỗ tay:

- Nói nghe hay lắm ! Được ! Vì ngươi nguyện ý cho ta một bữa ăn, ta cũng nguyện ý truyền cho ngươi một môn công phu. Nào, nói đi. Ngươi muốn học gì? Quyền, đao, kiếm, chưởng hay tâm pháp nội công?

Hỏi xong, lão thắc thỏm chờ câu đáp của gã với tâm trạng phần nào lo sợ. Tại sao Thần Cái lo sợ, do gã chưa biết gì về võ học nên gã chưa thể hiểu.

Bởi đó gã chỉ có thể bày tỏ sự mừng rỡ:

- Lão trượng nguyện ý thật sao? Vậy thì được, kiếm hay đao do vãn sinh không có khí giới nên miễn bàn. Vậy là còn quyền và chưởng. Chưởng là thế nào Lão trượng ?

Vẫn thắc thỏm lo sợ, Thần Cái giải thích:

- Chưởng là dùng kình, vận dụng qua chiêu thức để cách không đối địch. Muốn phát chưởng thành kình trước hết ngươi biết về nội công.

Gã trầm ngâm vẻ không tin:

- Cách không phát kình? Lão trượng chỉ khéo đùa, một người bình thường, giả như gặp đối phương ở cách xa ngoài tầm với chạm vào họ còn khó nói gì đến việc cách không phát kình ?

Thần Cái cười nhẹ nhõm:

- Vậy thì ngươi học quyền vậy? Ta có một bộ quyền hay lắm, nếu ngươi chuyên tâm và nhẫn nại khổ luyện, một mình ngươi tha hồ đối địch với năm bảy người.

Gã cười mãn nguyện:

- Chính đó là ý của vãn sinh. Không hiểu phải mất bao lâu vãn sinh mới luyện xong?

Khi biết gã đã chọn học quyền, không học các thứ khác như đã ngấm ngầm lo sợ, Thần Cái có vẻ sốt sắng lạ:

- Mất bao lâu, trước hết là phải xem xem tư chất của ngươi như thế nào, sau đó mới tính đến loại quyền pháp ngươa học có mức độ uyên thâm ra sao. Nếu ngươi muốn chóng luyện xong, ta có bộ quyền pháp này, gọi là Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã, như thế này này… Dứt lời, bằng cái chộp tay thật huyền ảo Thần Cái lập tức nắm chắc vào đầu vai gã.

Chợt hiểu, rất có thể đó là cách Thần Cái đã dùng để chộp nửa mảnh gà, vừa nhanh vừa diệu dụng gã reo lên:

- Được như thế thì còn gì bằng ! Vãn sinh chọn loại quyền này.

Thần Cái thoáng ngẩn người ngay khi nghe gã đề nghị như vậy. Còn tại sao lão ngẩn người, mãi sau này gã mới hiểu nguyên do. Còn vào lúc này, gã chỉ biết cảm kích và cảm kích khi nghe Thần Cái sau một lúc ngẩn người có nói thêm:

- Ngươi không hề tham lam, thật hạp ý ta. Đã vậy, ta sẽ dốc túi truyền hết mọi biến ảo của Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã cho ngươi. Đầu tiên ngươi phải biết qua bộ pháp Thất Bộ Thiên Tinh đã.

Tuần tự, Thần Cái chỉ và giải thích cho gã hiểu thế nào là Thất Bộ Thiên Tinh.

Chờ gã đã nhập tâm, Thần Cái tiếp:

- Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã sẽ thêm lợi hại nếu ngươi phối hợp với Thất Bộ Thiên Tinh gồm bảy bộ vị. Từ đó, tuy chỉ với một chiêu cầm nã nhưng ngươi sẽ có đến bảy bộ vị phát chiêu và cứ mỗi chiêu là nhằm vào một huyệt đạo đối phương.

- Huyệt đạo là gì , lão trượng?

Thần Cái mỉm cười:

- Điều này ngươi không cần hỏi. Đương nhiên ta phải chỉ cho ngươi biết tất cả những huyệt đạo cần thiết. Có như thế, sau này ngươi mới biết cân phân nặng nhẹ, tùy theo đối tượng mà chọn cách phát chiêu thích hợp. Nếu không, nhỡ ngươi quá nặng tay, gây phương hại cho người chưa đáng tội, trách nhiệm đó có lẽ sẽ do ta gánh chịu mất.

Sau khi truyền thụ Thần Cái chợt bảo với vẻ sảng khoái nhẹ nhõm:

- Vậy là xong ! Giữa ta và ngươi nợ đã hết và duyên cũng không còn. Ngươi tiếp thụ bao nhiêu phần hoặc sau này vận dụng lợi hại đến đâu là tùy vào tư chất và mức độ chuyên cần của ngươi. Ta không thể ở lâu hơn nữa. Vả lại, ta cũng đói lắm rồi. Ha… ha… Vút !

Nếu không hiểu rõ đó là lời tạm biệt có lẽ gã ngỡ gã đã hoa mắt. Vì chỉ mới đó, bóng dáng của Thần Cái bỗng hoàn toàn biến mất như lão chưa từng hiện diện ở đây.

Mãi một lúc sua gã mới nhớ gã vẫn chưa hỏi gì về Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh, một vật mà như gã mục kích, chính là nguyên nhân khởi phát sự xung đột giữa Kim Tiền Bang và Ngân Bào Bang. Chưa hết, cũng vật đó đã làm Thần Cái phải nghi hoặc, xem là chuyện khó thể xuất hiện vì đã trải qua ngoài trăm năm vắng bóng. Và còn nữa, vật đó đầu tiên xuất hiện là từ gã, hay nói đúng hơn là di vật duy nhất gã đã lấy từ sư phụ gã.

Vậy, vật đó thực sự quý báu ở điểm nào? Gã không ngờ lời gã bịa bỗng biến thành sự thật. Và sư phụ gã sao lại có vật đó ? sư phụ gã thật sự là ai ?

Cố trấn áp mọi nỗi hoang mang, gã bắt đầu khổ luyện công phu, Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã và Thất Bộ Thiên Tinh… * * * Với bộ dạng một công tử nhất mực phong lưu, lần này trên tay gã có thêm một chiếc quạt cứ luôn phe phẩy, gã cố bước nhanh, hướng về nhóm năm người đang đi ngay trước gã.

Khi đến gần gã định gọi nhưng nghĩ sao lại thôi. Thay vào đó gã cố đi vượt qua họ Chỉ khi đã vượt qua, có dịp quay đầu nhìn lại, vì quá kinh ngạc gã phải buột miệng kêu lên:

- Ô hay ! Như lần trước vãn sinh thấy cô nương đâu phải đi với bốn vị huynh đài này ?

Gã nhìn không bao giờ lầm, trong nhóm năm người mà gã vừa đi vượt qua, ngoài năm khuôn mặt hoàn toàn xa lạ của bốn nhân vật kia, nữ lang nọ chính là người gã đã nhìn thấy trên tửu lâu độ nào.

Ấy vậy mà, nữ lang nọ hoặc là quên gã hoặc cứ vờ như không nhận ra gã, đã không mỉm cười với gã lại còn như cố tình không nhìn thấy gã nữa.

Ngỡ bản thân có cử chỉ quá thất thố, gã vừa bước đi vừa ngoảnh mặt lại:

- Nếu vãn sinh đã có điều gì không phải… Bất ngờ cứ bị một gã xa lạ quẩn chân một trong bốn nhân vật kia chợt rít qua hai hàm răng nghiến chặt:

- Nếu ngươi không chịu ngậm mồm và nhanh chóng bỏ đi, đừng trách bọn ta phải đưa ngay ngươi về chính suối.

Gã dừng lại, buộc bọn năm người cũng phải dừng lại:

- Huynh đài vừa bảo gì ? Giữa thanh thiên bạch nhật như thế này một lời chào hỏi nhau có gì là quá đáng khiến huynh đài cứ phải sinh sự ?

Tên nọ đang có sắc mặt lầm lì chợt nhe răng cười và đưa mắt nhìn quanh. Và khi lên tiếng, y nói như thể giữa y và gã công tử vốn là người đã quen biết từ lâu:

- Ồ ! Đã lâu không gặp lại ! Nếu tiểu huynh đệ không ngại hãi theo bọn mỗ tìm một chỗ để hàn huyên ?

Gã cũng nhìn quanh và nhận ra do ở đây là chỗ đông người, lời của gã lúc nãy và thái độ của bọn họ hiện giờ đã làm cho khá nhiều người phải chú mục nhìn vào. Gã hiểu, chính vì có quá nhiều người nhòm ngó, thái độ của tên đó mới thay đổi.

Gã cũng thay đổi thái độ :

- Tưởng chuyện gì. nếu muốn hàn huyên, mọi người cứ theo vãn sinh. Thiên Tinh công tử này ít nhiều gì cũng là người giao du rộng, một bữa tiệc tẩy trần nhất định sẽ chờ sẵn mọi người ở tửu lâu phía trước. Mời nào.

Gã nghêng ngang đưa tay mời, cứ như gã là người giao du rộng và từng quen biết rõ địa phương này.

Những kẻ hiếu kỳ tuy chưa biết sự thể như thế nào nhưng cũng dựa theo lời nói vừa nghe để xầm xì bàn tán:

- Chao ôi ! Hoá ra là Thiên Tinh công tử ?

Nhóm năm người nọ, ngoài sắc mặt vẫn kín như bưng của nữ lang, cả bốn người còn lại đều để lộ bộ dạng như dở khóc dở cười. Có một tên tìm cớ thoái thác:

- Được đích thân Thiên Tinh công tử chiêu đãi, bọn mỗ nào dám chối từ. Tuy nhiên, do chủ nhân đang nóng lòng chờ đợi, xin hẹn công tử dịp khác vậy.

Gã mỉm cười:

- Chư vị lúc nào cũng vội, giống y như lần vừa rồi. Mà không sao, chư vị đã vội, vãn sinh nào dám miễn cưỡng. Và nếu vãn sinh nhớ không lầm, lần trước nhóm bằng hữu của chư vị đã làm hỏng bữa ăn của vị cô nương xinh đẹp đây, lần này mong chư vị nể tình, hãy để vãn sinh có cơ hội bồi tội với vị cô nương đây. Riêng chư vị, vãn sinh đành đợi dịp khác vậy.

Gã đưa mắt nhìn thẳng vào nữ lang :

- Cô nương không chối từ chứ ?

Đến bấy giờ nữ lang mới chịu đưa mắt nhìn gã.

Nhưng ngay tức khắc có một tên tiến ra, cố tình đứng ngăn giữa gã và nữ lang :

- Mong công tử lượng thứ. Bọn mỗ được lệnh hầu cận Tam tiểu thư về chỗ chủ nhân. Thịnh tình của công tử … Gã xua tay:

- Hoá ra chư vị chỉ là người hầu cận ? Càng tốt, sao chư vị không để tự Tam tiểu thư có chủ trương ? Là chủ nhân ắt Tam tiểu thư phải có quyền định đoạt chứ ?

Ba tên còn lại cố tình bước tránh qua một bên và hành động của họ như vô tình buộc nữ lang nọ phải bước theo.

Sợ mất dịp làm quen, gã cũng dịch bộ và cố ý nói lớn:

- Cô nương sao không đáp lời vãn sinh ?

Vừa hỏi dứt, do có một tên cố ý dùng đầu vai hích vào người, gã mất đà phải loạng choạng.

Cùng với diễn biến này, bên tai gã còn nghe một tiếng rít the thé:

- Nếu ngươi không bước xéo ngay, nơi này sẽ là mồ chôn của ngươi đó.

Rõ ràng đó là lời hăm dọa, gã lập tức lướt mắt nhìn và vụt hiểu rõ. Gã liền lớn tiếng lu loa:

- Đạo tặc ! Bọn ngươi đều là những tên đạo tặc, cố tình bắt đi vị tiểu thư kia. Mọi người mau ngăn bọn đạo tặc lại, chúng là lũ đạo tặc khốn kiếp.

Sự việc liền náo loạn. Đầu tiên là có một tên vừa chộp vào tay nữ lang vừa lôi đi, ba tên còn lại thì cứ nhốn nháo tìm đường lẩn tránh.

Chúng đâu biết đó là hành vi lạy ông tôi ở bụi này. Mọi người nhìn thấy vậy lập tức ùa vào chúng.

Gã cũng không bỏ lỡ dịp. Gã bước nhanh và chặn đầu tên đang lôi nữ lang.

Chuyển quạt qua tay tả, tay hữu gã lập tức chộp vào khuỷu tay tên nọ:

- Hãy buông tay nào !

Như biết rõ sự lợi hại của cái chộp này tên nọ khẽ xoay người và làm như tình cờ huých khuỷu tay vào ngực gã.

Sau lần bị huých vai lúc nãy, gã biết bọn này đều là những nhân vật võ lâm, mọi cử chỉ của chúng đều tiềm tàng những chiêu thức võ nghệ. Gã thu tay hữu về, đồng thời tay quạt bên tả gã liền xòe ra:

- Ngươi còn ngoan cố ư ?

Vù… Bị thân quạt che kín thị tuyến, tên nọ đương nhiên không thể thấy hữu thủ gã đang chuẩn bị bấu vào một trong vài trọng huyệt của y.

Chỉ khi nghe đau nhói đến lúc đó y mới biết nữ lang nọ đã bị gã Thiên Tinh công tử đoạt mất.

Vừa đau vừa bị mất người, tên nọ định phát tác thì phát hiện có quá nhiều người đang ùa đến. Hậm hực y ném cho Thiên Tinh công tử cái nhìn phẫn hận và tìm cách lẩn đi giữa đám đông.

Gã cũng đâu khác gì, cũng vội vội vàng vàng đưa nữ lang nọ đi theo hướng khác, tránh việc bị đám đông vây lấy hỏi han.

Gã đưa nữ lang đi dọc theo trấn. Và khi sắp bước đến một tửu lâu, gã chợt thấy khắp người nữ lang bỗng run bắn lên một lượt. Liền lúc đó, nữ lang nọ lần đầu lên tiếng:

- Ơn cứu mạng lần này, Hứa Vân Bình nguyện có ngày đáp trả. Mong công tử bảo trọng.

Rồi bằng một cái xoay người thật khéo, nữ lang vụt thoát khỏi tầm tay của gã và nhanh chóng biến mất vào con hẻm cạnh đó.

Gã thoáng ngẩn người, sau đó dù có muốn đuổi theo cũng không kịp.

Gã đứng yên, lẩm bẩm:

- Hứa Vân Bình ? Hoá ra nàng cũng là một nhân vật võ lâm ?

Sực nhớ lại, gã đang đứng một mình và lời lẩm bẩm nọ nếu có người nghe thấy không khéo họ sẽ nghĩ là người cuồng điên.

Gã đưa mắt nhìn quanh phát hiện cạnh tửu lâu có một nhóm khất cái đang xăm xoi nhìn gã.

Gã nhoẻn miệng cười và nhanh chân bước vào tửu lâu.

Một lúc sau, khi bước trở ra, trên tay gã là một xâu gà đã được nấu chín.

Gã đi ngay về phía nhóm khất cái và làm bọn họ kinh ngạc bằng một cái mời mọc:

- Nếu chư vị không ngại, vãn sinh sẽ mời tất cả một bữa no nê.

Sau khi nhìn và dò xét gã, một tên khất cái có niên kỷ xấp xỉ đôi mươi chợt gật đầu:

- Công tử đã có nhã ý, bọn ta cung kính không bằng tuân mệnh.

Gã thoáng giật mình, không ngờ lời lẽ văn hoa này lại đến từ miệng của một kẻ khất cái Sau đó, như sợ cử chỉ đó gây ra ngộ nhận, gã phì cười:

- Không ngờ người như huynh đài lại có lời lẽ khách sáo hay đến vậy ! chúng ta cứ dùng ở đây hay là… Tên khất cái khẽ hất đầu:

- Để giữ thể diện cho công tử, mời công tử đến chỗ bọn hóa tử mỗ thường tụ tập.

Đi theo họ, gã không ngớt nhớ về Thần Cái, lão cũng xưng là hoá tử như nhóm khất cái này.

Đến cuối tiểu trấn, là một nơi hoang lạnh với nhiều cây rừng rập rạp và một ngôi sơn miếu hoang phế, gã chợt nghe có nhiều tiếng quát:

- Tiểu tử kia rồi !

- Chính y vừa giải vây cho tiện tỳ họ Hứa Gã đưa mắt nhìn, phát hiện một bọn người hung hăng đang được bốn tên lúc nãy đưa đến Tên khất cái đang đi cạnh gã chợt lên tiếng:

- Họ là người Ngân Bào Bang. Công tử có oán thù với họ ư ?

Tuy có giật mình nhưng gã nhanh chóng định thần. Gã trao hết xâu gà cho tên khất cái, miệng giải thích:

- Mới lúc nãy do thấy họ ỷ đông bắt giữ một nữ lang, vãn sinh vì không biết họ là ai nên quả tình có mạo phạm. Chuyện không có liên quan gì đến huynh đài, đây là chút lòng thành của vãn sinh, huynh đài cứ nhận lấy và hãy đi cho.

Thật không ngờ, tên khất cái nọ lại cười lới:

- Nếu chỉ có như vậy thì được, Dư Hoàng này cũng muốn thử mạo phạm một phen. Kẻ nào chạm đến Công tử cũng là chạm đến Dư mỗ. Ha…ha… Bọn kia bất giác dừng lại:

- Dư Hoàng nào ? Phải chăng là tiểu trưởng lão sáu túi của Cái Bang từng vang danh là Thiết Thủ Thiết Diện ?

Tên khất cái nghiễu ngiệu gật đầu:

- Chỉ là chút hư danh, không ngờ Kim Vô Ưu đường chủ Ngân Bào Bang cũng phải bận tai nghe đến. Thất lễ, thất lễ.

Qua những lời đối đáp này, người duy nhất cứ phải giật mình từng chặp chính là gã Công tử. Trước hết gã không ngờ những nhân vật đã bắt giữ Hứa Vân Bình lại là người của Ngân Bào Bang mà vài ngày trước đây gã đã từng phập phồng lo sợ vì suýt bị bắt giữ. Kế đó, gã càng không ngờ tuần tự những nhân vật với dáng vẻ bên ngoài chỉ là hạng khất thực hóa ra đều là những nhân vật võ lâm, đồng thời họ còn là những nhân vật hữu danh, nào là Thần Cái, nào là Thiết Thủ Thiết Diện gì gì đó Dư Hoàng.

Như vậy, cứ như vận số đưa đẩy, ngẫm đi ngẫm lại những người đã chạm mặt đều là những nhân vật võ lâm, chính xác Hứa Vân Bình cũng là người thuộc giới võ lâm.

Thật trùng hợp, chính lúc này, vị đại hán trung niên vừa được Dư Hoàng gọi đích danh Kim Vô ưu bỗng đề cập đến Hứa Vân Bình. Lão ta ung dung nhìn Dư Hoàng, miệng thủng thẳng giải thích:

- Đã là trưởng lão của một đại bang là Cái Bang, hẳn Dư các hạ cũng biết thế nào là đạo lý. Tiện tỳ Hứa Vân Bình nguyên là trọng phạm của bổn bang, tiểu tử kia vô cớ đánh tháo cho ả, thử hỏi, nếu là Dư các hạ, các hạ phải có thái độ thế nào đây?

Thiết Thủ Thiết Diện Dư Hoàng có phần giật mình:

- Hứa Vân Bình nào? Phải chăng là Tam tiểu thư của Hứa lão bang chủ Kim Tiền Bang bấy lâu vẫn cùng quý bang Ngân Bào Bang đối đầu ?

Kim Vô Ưu cười nhẹ:

- Không sai ! Đương nhiên đây chỉ là chuyện giữa nhị bang Kim Tiền và Ngân Bào không liên quan đến Cái Bang mong các hạ hiểu và đứng ở ngoài cho, đừng để Kim mỗ phải khó xử.

Nghe đến đây, dù chưa hề biết gì về giới giang hồ nhưng gã công tử cũng có cảm nhận đạo lý do Kim Vô Ưu đưa ra là hoàn toàn đúng. Và nếu như vậy, câu nói của Kim Vô Ưu bảo Dư Hoàng đứng ở bên ngoài cho, chắc chắn sẽ đẩy vào tình thế nan giải một khi Dư Hoàng vì đạo lý đó phải để mặc gã cho Kim Vô Ưu xử lý.

Gã động tâm kêu lên:

- Vãn sinh không cần biết Hứa Vân Bình cô nương là người như thế nào, có tội gì với Ngân Bào Bang của tôn giá. Vãn sinh chỉ biết đó là một vị cô nương chân yếu tay mềm, lại bị đến bốn người đều là nam tử hán đại trượng phu hà hiếp bắt nạt. Chuyện bất bằng như vậy hỏi sao vãn sinh không tìm cách giúp đỡ ?

Dư Hoàng lập tức gật đầu:

- Hóa ra vị công tử đây chỉ vì thấy chuyện bất bằng nên không thể không có hành vi trượng nghĩa. Kim đường chủ há lẽ mãi để tâm chuyện này ?

Kim Vô Ưu gằn giọng:

- Nói như vậy Dư các hạ quyết không nể mặt Dư mỗ ? Các hạ có biết nếu không tìm được Hứa nha đầu, trọng trách do tệ bang chủ uỷ thác không hoàn thành sinh mạng mỗ khó bảo toàn không ?

Dư Hoàng cười nhẹ:

- Đây đâu phải là lần đầu tiên người quý bang và Kim Tiền Bang xung đột ? Thua keo này bày keo khác, Kim đường chủ thừa biết phải tìm người Kim Tiền Bang ở đâu mà.

Kim Vô Ưu sa sầm nét mặt:

- Lần này chuyện không chỉ đơn thuần xung đột. Nếu Dư các hạ đã quyết như vậy, Kim mỗ dù không có bao nhiêu bản lĩnh vẫn phải mạo phạm đến Cái Bang một phen.

Dư Hoàng bất giác quay đầu nhìn gã công tư :

- Đối phương không ngần ngại, sẵng sàng đối đầu với cả Cái Bang, đây là chuyện chưa từng có. Theo công tử, liệu Hứa Vân Bình cô nương đã gây ra chuyện tày đình gì ?

Giờ đã biết, phàm những ai là khất cái đều ở trong một đại bang, có danh xưng là Cái Bang, và đại bang này hẳn nhiên phải có nhiều thế lực, đủ cho Ngân Bào Bang phải kiêng dè, gã công tử do có chủ ý riêng nên cố tình nói lộ sự thật:

- Theo thiển ý của vãn sinh dường như chuyện này có liên quan đến một vật gọi là… Kim Vô Ưu bật tung người lao đến :

- Tiểu tử hết muốn sống rồi. Đỡ !

Vù … Dư Hoàng lẹ tay kéo gã công tử qua một bên, miệng nạt lớn:

- Tại hạ còn đang tra hỏi nguyên ủy, Kim đường chủ có hành vi này phải chăng quá xem thường Cái Bang ?

Cái chộp của Dư Hoàng tuy không hẳn là lợi hại, nếu so với công phu Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã gã mới luyện, nhưng do Dư Hoàng chủ động ra tay và hành sự quá nhanh nên nhờ đó kịp kéo gã công tử tránh thoát chiêu chưởng của Kim Vô Ưu.

Thế mới biết, người luyện võ ngoài công phu lợi hại cần phải có phản ứng nhanh nhạy nữa. Gã công tử nhân cơ hội đó nói luôn những gì đang nói dở:

- Đó là vật gọi là Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh… Dư Hoàng giật thót mình, đưa mắt nhìn thẳng Kim Vô Ưu :

- Có chuyện này thật ư ? Đó là nguyên nhân khiến bấy lâu này Kim Tiền và Ngân Bào nhị bang luôn xung đột?

Kim Vô Ưu bất giác thộn mặt:

- Ngươi nói gì ta không hiểu? Ta chưa hề…chưa hề nghe cái gì gọi là Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh.

Bất chợt từ khu rừng cạnh đó bỗng vang lên một tràng cười:

- Ngươi định giấu ai vậy, Kim Vô Ưu ? bổn bang chủ thừa biết bọn ngươi vì muốn tìm nửa mảnh còn lại của Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh nên cố tình gây ra chuyện thị phi này. Hoá ra bấy lâu nay Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh là do Ngân Bào Bang cất giữ.

Ha…ha… Vút !

Một nhân vật xuất hiện, Kim Vô Ưu nhìn thấy phải thất thanh kêu lớn:

- Bang chủ Kim Tiền Bang, Hứa Vạn Thanh?

Lão nhân nọ ngay khi hiện thân như không xem Kim Vô Ưu vào mắt, cứ thản nhiên nhìn gã công tử nọ:

- Như bổn bang chủ vừa nghe, tệ nhi Hứa Vân Bình là do tiểu công tử giải cứu?

Đại ân này nhất định bổn bang sẽ có ngày bồi đáp.

Gã thở ra nhẹ nhõm:

- Thật ra vãn sinh khi ra tay, vì chưa biết Hứa cô nương là ai nên không hề mong đợi sự báo đáp. Vãn sinh chỉ muốn biết, hiện giờ lệnh ái đã ra sao mà thôi.

Hứa Vạn Thanh vùng cười lớn:

- Chỉ cần tệ nhi không còn bị lũ thất phu bên ngoài kiềm chế, việc bảo toàn tánh mạng dễ như trở bàn tay. Bây giờ công tử hãy chờ xem, lão phu quyết phải thay tệ nhi đòi lại món nợ này. Ha…ha… Tràng cười của Hứa Vạn Thanh bỗng bị một tràng cười khác hùng hậu hơn lấn át:

- Liệu Hứa lão nhi ngươi có làm được không ? Ha… ha… Vút ! Vút !

Hai nhân vật khác xuất hiện. Và không một ai có thể nhìn thấy diện mạo của hai nhân vật này do toàn thân họ từ đỉnh đầu đến tận gót chân đều được chen kín bởi một lớp lụa trắng toát.

Dư Hoàng bất chợt kéo tay gã lùi về phía sau với tiếng thầm thì :

- Không ngờ người của Bạch Y Giáo cũng xuất hiện ?

Dù chỉ là lời thì thầm nhưng không hiểu sao Hứa Vạn Thanh vẫn nghe lọt vào tai.

Và phản ứng của Hứa Vạn Thanh lập tức xuất hiện:

- Hoá ra Ngân Bào Bang đã bị bọn Bạch Y Giáo thu phục ?

Hai nhân vật nọ bất chợt vẫy tay ra lệnh cho Kim Vô Ưu :

- Mọi việc ở đây đã có bổn hộ pháp lo liệu, ngươi mau thu thập tiểu tử ngông cuồng kia, tìm hiểu xem sao y lại biết về Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh ! Đi đi !

Kim Vô Ưu phóng mắt nhìn Dư Hoàng :

- Bên tiểu tử vẫn còn có người của Cái Bang.

Một hô pháp Bạch Y Giáo bật cười lạnh:

- Cái Bang từ khi Thần Cái thất tung, so về uy thế đâu đủ làm bổn giáo kiêng dè ?Ngươi yên tâm đi, để xem kẻ nào ba đầu sáu tay dám ngăn cản ngươi? Hừ !

Thật lạ, hình như khu gần đó là nơi thuận tiện cho nhiều người ẩn nấp. Hộ pháp Bạch Y Giáo vừa dứt lời từ trong khu rừng phát ra tiếng cười khẩy:

- Từ lâu lắm rồi bổn bảo chủ mới thấy ngươi là người duy nhất dám khoát lác mà không biết ngượng mồm. Ngươi thử động đến Cái Bang xem. Hừ !

Tuy chưa có bóng người xuất hiện nhưng Dư Hoàng vẫn bật kêu lên:

- Thiên Nam Bảo, bảo chủ tiền bối cũng đến rồi ư ? vậy thì hay lắm.

Tình thế bỗng thay đổi khiến hai nhân vật hộ pháp của Bạch Y Giáo cũng phải thay đổi chủ ý thích hợp.

Cả hai bỗng đồng loạt nhấc tay động chân, miệng thì quát:

- Hãy ngoan ngoãn theo ta nào.

- Tiểu tử, ngươi cũng vậy ! Đi.

Sau hai tiếng quát này, phần gã công tử như thấy mắt bị hoa lên và gã biết bản thân gã đang bị một trong hai vị hộ pháo nọ xuất chiêu uy hiếp. Chính lúc đó, gã nghe tiếng Hứa Vạn Thanh gầm lớn:

- Muốn bắt giữ Hứa mỗ ư ? đâu có dễ ! Đỡ !

Vậy là hai đối tượng được hai vị hộ pháp chiếu cố chính là gã công tử và Bang chủ Kim Tiền Bang Hứa Vạn Thanh. Và tiếng gầm hàm ý của Hứa Vạn Thanh vô tình cũng khiến cho gã công tử có phản ứng kịp lúc. Gã vận dụng Thất Bộ Thiên Tinh, vừa dịch chân lách tránh vừa nghe tiếng Dư Hoàng quát nạt:

- Chớ quá bức người. Xem chưởng.

Ào … Mắt lại bị hoa, tai gã nghe một tiếng chấn động long trời lở đất.

Ầm !

Liền lúc đó đủ mọi loại tiếng hô hoán náo loạn cũng vang lên:

- Hự !

- Chạy đi đâu ?

- Đỡ !

Aàm !

Toàn thân gã bị chấn động và như đang bị bay thật xa về phía sau.

Cảm giác này đã một lần đến với gã là lúc gã được Thần Cái đưa đi. Nhưng vào lúc này, gã hiểu, gã không hề được ai đưa đi, đó là gã vừa bị một chưởng kình uy mãnh chấn bay. Và gã cũng biết, đến lúc bay hết đà, nhất định gã sẽ nặng nề rơi xuống, rồi hậu quả sẽ là thịt nát xương tan.

Gã kinh hoảng định vùng vẫy.

Nào ngờ, toàn thân gã bỗng được ai đó nâng lên và tai gã liền nghe một câu nói trấn an:

- Công tử chớ kinh hoảng ! Chúng ta rồi sẽ thoát thôi.

Nhận ra đó là âm thanh của Hứa Vạn Thanh, mối hoảng sợ liền biến mất và thật bất ngờ, gã ngất đi…
Tài sản của anhhe1281


Last edited by anhhe1281; 24-04-2008 at 08:35 PM.
  #4  
Old 23-04-2008, 08:42 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 4

Phong Hỏa Môn


Gã ngờ ngợ nhìn quang cảnh xung quanh.

Nơi gã vừa tỉnh dậy quả nhiên chính là một sơn động vừa âm ướt vừa hôi hám. Cách gã không xa, với những hiểu biết của gã, bang chủ Kim Tài Tiền Trang Hứa Vạn Thanh như đang ngồi tọa công, vì đó là cách ngồi gã từng thấy sư phụ gã ngồi.

Gã cũng biết một khi Hứa Vạn Thanh đã ngồi như thế này, ít lắm cũng phải một ngày mới gọi là tọa công xong. Vì sư phụ gã trước kia cũng vậy.

Không biết phải làm gì cho hết quãng thời gian dài chờ đợi, gã ngồi dậy, định đi ra ngoài để thám thính địa hình.

Nào ngờ, gã vừa cử động liền nghe Hứa Vạn Thanh lên tiếng:

- Công tử định đi đâu?

Gã kinh ngạc:

- Hứa bang chủ đã tọa công xong rồi sao? Nhanh thật đấy !

Hứa Vạn Thanh cười gượng:

- Lão phu định vận công tự đả thông vài kinh mạch bị tắc nghẽn. Rất tiếc do chưởng thương khá nặng việc đả thông bất thành.

Đến lúc này gã mới nhận biết âm thanh giọng nói của Hứa Vạn Thanh không còn mạnh mẽ và rõ ràng như trước. Chứng tỏ rằng Hứa Vạn Thanh thật sự đã bị chưởng thương. Gã hoài nghi:

- Đó là do hộ pháp Bạch Y Giáo gây ra ?

Hứa Vạn Thanh gật đầu:

- Cũng may, nếu không phải đối phương vì kiêng dè uy danh của bảo chủ Thiên Nam Bảo đến phải chậm tay, lão phu đâu dễ chạy thoát và còn kịp đưa công tử cùng đi? Công phu của Bạch Y Giáo quả nhiên lợi hại !

Gã ngơ ngẩn:

- Bang chủ là bang chủ của một bang, lẽ nào sở học của bang chủ vẫn không bằng bọn họ chỉ là hộ pháp ?

Hứa Vạn Thanh nhìn gã:

- Dường như công tử vẫn chưa biết gì về một câu ca đã được truyền tụng khắp giang hồ suốt trăm năm qua:

Tuyết – Hoa – Phong – Nguyệt, Tứ Đại Hùng Trấn Tứ Phương? Tuyết là Phi Tuyết Tiên Tử, Hoa là Bạch Hoa, giáo chủ Bạch Y Giáo. Phong la Hoa? Phong, môn chủ Hỏa Phong Môn, còn Nguyệt là Cung Nguyệt, cung chủ Nguyệt Cung ?

Gã ầm ừ cho qua:

- Vậy Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh là vật sử hữu của Phi Tuyết Tiên Tử ?

Hứa Vạn Thanh gật đầu:

- Cùng với sự tuyệt tích của Tuyết – Nguyệt nhị hùng, Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh cũng biến mất. Nhị hùng còn lại là Phong – Hoa vì thế mới có dịp tranh chấp uy thế trên giang hồ. Hạng như lão phu đâu dám so với bọn hộ pháo vốn là thủ hạ thân tín của giáo chủ Bạch Y Giáo.

Không hiểu tại sao gã bỗng nảy ra một câu hỏi:

- Nếu Phong – Hoa đang tranh chấp uy thế, mà Ngân Bào Bang lại là tay chân của Bạch Hoa, giáo chủ Bạch Y Giáo, sao bang chủ không tìm đến Phong Hỏa Môn để có chỗ dựa ?

Hứa Vạn Thanh bỗng thố lộ:

- Vậy là công tử đã đoán ra rồi ! Cách đây không lâu chính lão phu đã gặp người Phong Hỏa Môn. Lúc đó, dù chưa tin lắm vào lời họ nói, rằng Ngân Bào Bang đã đầu phục Bạch Y Giáo nhưng vì mối thù không đội trời chung với Ngân Bào Bang, lão phu cũng đã ưng thuận gia nhập Phong Hỏa Môn.

Gã liền vỗ tay:

- Được như vậy là hay lắm rồi. Phong Hỏa Môn đang tranh chấp, Kim Tiền Bang và Ngân Bào Bang thì luôn xung đột, việc cả hai cùng tìm chỗ dựa như thế này chẳng phải là công bằng sao?

Hứa Vạn Thanh nhăn mặt:

- Vẫn chưa công bằng lắm đâu. Trong khi lão phu chưa ra mặt là người Phong Hỏa Môn, bọn Ngân Bào Bang công nhiên dựa vào thế lực Bạch Y Giáo, suýt lấy mạng lão phu. Mối hận này lão phu quyết phải đòi.

Gã chợt hạ thấp giọng:

- Có điều này vãn sinh chưa rõ, giữa Kim Tiền Bang và Ngân Bào Bang có mối thù như thế nào?

Hứa Vạn Thanh thở dài:

- Bọn ta trước kia vốn không có oán thù, còn từng là bằng hữu nữa là khác. Chỉ tiếc rằng chuyện đó đã đột nhiên kết thúc, sau khi cả hai bên đồng loạt có người thất tung.

Gã thất kinh:

- Là những ai bị thất tung ?

- Là phụ thân ta và phụ thân bang chủ Ngân Bào Bang đương nhiệm.

- Tại sao lại bị thất tung?

Hứa Vạn Thanh lắc đầu:

- Điều đó nào có ai hay biết. Lão phu chỉ biết rằng, mười tám năm trước nhị vị lão nhân gia này có cái hẹn gặp nhau. Và sau đó, khi ngày hẹn ngày một qua đi mà không thấy ai quay về, bọn lão phu đành phải nghĩ đó là kế mưu của Ngân Bào Bang nhằm làm cho Kim Tiền Bang suy yếu. Ngược lại … - Ngược lại Ngân Bào Bang thì cho đây là độc kế của Kim Tiền Bang ? vì thế, giữa song phương mới nảy sinh oán thù ?

Hứa Vạn Thanh gật đầu và chợt nhăn mặt bật rên:

- Hừ!

Gã kinh hoảng:

- Chưởng thương của bang chủ … Hứa Vạn Thanh cố trấn áp cơn đau vừa xuất hiện:

- Lão phu có việc này muốn nhờ công tử. Hy vọng công tử đáp ứng cho.

Gã gật đầu:

- Nếu là việc phù hợp với khả năng, vãn sinh sẽ không để bang chủ thất vọng.

Hứa Vạn Thanh chợt thở dốc một lúc mới nói:

- Đáng lý lão phu định đưa công tử đến Phong Hỏa Môn, nhưng khi chạy đến đây đã cảm thấy chân lực bất túc. Giờ nếu công tử chịu giúp, cứ đi theo hướng bắc độ năm mươi dặm, ắt sẽ gặp người Phong Hỏa Môn.

Gã vụt hiểu:

- Vãn sinh sẽ là người đưa tin, sau đó người Phong Hỏa Môn sẽ đến ứng cứu bang chủ.

Hứa Vạn Thanh cố mỉm cười:

- Công tử hoàn toàn đúng. Nếu có ai hỏi, công tử hãy đưa cho họ xem vật này, họ sẽ tin vào lời công tử.

Nhìn vào vật Hứa Vạn Thanh vừa đưa ra, chỉ là mảnh kim thiết bình thường, trên có khắc một quầng lửa đang bị cuồng phong thổi cuộn xoáy, gã buộc miệng hỏi:

- Đây là tín vật Phong Hỏa Môn ?

Hứa Vạn Thanh đáp:

- Do lão phu đang mang thân phận phó đường chủ Phong Hỏa Môn, nên được cấp lệnh bài này. Công tử chớ nên khinh xuất để mất.

Gã vừa kịp cất lệnh bài Phong Hỏa Môn vào người, Hứa Vạn Thanh lại trao cho gã thêm một vật khác:

- Còn đây là Kim Tiền Lệnh, tín vật tối cao của Kim Tiền Bang, nếu công tử thích thì lão phu tặng luôn cho công tử.

Gã nhận vật đó và nhìn thấy đó là mảnh kim tiền thật, có lẽ được đúc bằng vàng nén, một bên có khắc hai chư Kim Tiền, mặt còn lại thì có những dòng chữ nhỏ li ti.

Nhìn qua dòng chữ đó gã kêu:

- Dường như đây là công phu của Kim Tiền Bang ?

Hứa Vạn Thanh mỉm cười:

- Đã mấy đời bang chủ bổn bang, bất luận ai nhìn vào cũng nghĩ như vậy.

Nhưng hoá ra chỉ là những khẩu quyết không đầu không đuôi, hoàn toàn vô dụng Gã cũng cất mảnh Kim Tiền vào người:

- Đó là vật tối cao của Kim Tiền Bang, sao bang chủ không muốn giữ lại ?

Hứa Vạn Thanh thở ra:

- Đã đến lúc phải đưa toàn bộ bang chúng vào Phong Hỏa Môn, lão phu nào dám nghĩ Kim Tiền Bang còn có dịp tồn tại ?

Gã đứng lên:

- Nếu là vậy, vãn sinh xin lập tức đến cáo tri cho Phong Hỏa Môn biết tin. Cáo biệt.

Hứa Vạn Thanh nói theo:

- Thật phiền. Vậy là lão phu và tệ nhi Hứa Vân Bình đều lần lượt thọ ân công tử.

Đại ân này… Gã đã đi xa và vì mãi suy nghĩ nên dường như không để tâm đến những gì Hứa Vạn Thanh đang nói.

Gã đang suy nghĩ, tại sao Hứa Vạn Thanh lại dễ dàng quên cội quên nguồn, chưa gì đã xem Kim Tiền Bang như không còn tồn tại? Hay vì quyết báo mối phụ thù, Hứa Vạn Thanh sẵn lòng hy sinh tất cả ?

Đang đi, gã bỗng nghe một tiếng quát:

- Tiểu tử kia rồi ! Đứng lại !

Cùng với tiếng quát là hai bóng người xuất hiện. Thoạt nhìn qua, gã phải thất kinh:

- Hộ pháp Bạch Y Giáo ?

Hai nhân vật từ đầu đến chân đều phủ một lớp lụa toàn trắng, cứ xạ ánh mắt nhìn gã như hai bóng âm hồn. Một âm hồn cười lạnh:

- Suýt nữa bọn ta bị ngươi qua mặt. Phải chăng ngươi chính là kẻ đã một lần tìm đến Ngân Tài Tiền Trang ?

Gã rúng động, rốt cuộc việc gã đến Ngân Tài Tiền Trang để đổi nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh đã bị bọn họ phát hiện, gã cố trấn tĩnh:

- Tôn giá nói gì? Vãn sinh không hiểu.

Đối phương lại cười lạnh :

- Rồi ngươi sẽ hiểu.

Và đối phương vỗ hai tay vào nhau.

Bộp ! Bộp !

Tiếng vỗ tay chính là hiệu lệnh cho một người xuất hiện.

Khi nhìn thấy người này, gã có cảm nhận đã hết đường chối cãi. Vì người đó chính là Lục lão trang chủ Ngân Tài Tiền Trang.

Hộ pháp Bạch Y Giáo cất tiếng:

- Ngươi có nhận ra tiểu tử không Đổng Lục ?

Lục lão trang chủ với tính danh thật là Đổng Lục gật đầu liền:

- Quả nhiên là y. Nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh là do y đưa đến.

Hộ pháp Bạch Y Giáo nhìn gã:

- Bây giờ, ngươi nói đi, nửa mảnh còn lại có phải ngươi đã giao cho Kim Tài Tiền Trang như ngươi đã thố lộ với Đổng Lục ?

Trước tình thế này, gã chỉ còn mỗi một chước để đối phó. Gã vờ cười lớn:

- Trước khi tra hỏi, chẳng hay tôn giá có biết vãn sinh là người của ai chưa? Nên nhớ, Phong Hỏa Môn không phải hạng dễ bắt nạt đâu.

Hai nhân vật hộ pháp thoáng giật mình:

- Tiểu tử ngươi là người Phong Hỏa Môn ?

Gã lập tức lấy Phong Hỏa lệnh bài ra:

- Với vật này, vãn sinh hy vọng nhị vị biết điều lùi lại. Bằng không giữa Bạch Y Giáo và Phong Hỏa Môn khó tránh khỏi một trường kiếp sát.

Dường như đã nhận ra Phong Hỏa lệnh bài là thật, hai nhân vật hộ pháp có vẻ lưỡng lự.

Tuy nhiên, Đổng Lục chợt kêu lên:

- Nhị vị hộ pháp chớ tin. Người không có bao nhiêu công lực như y quyết không phải là người của Phong Hỏa Môn.

Gã lập tức bị dao động khi nghe một trong hai hộ pháp cười lớn:

- Không sai ! Tiểu tử quả có lắm ngụy kế, suýt nữa đã đánh lừa được ta.

Gã vội vung vẩy Phong Hỏa lệnh bài:

- Dù sao Phong Hỏa lệnh bài này vẫn là thật, nhị vị dám xem thường Phong Hỏa Môn đến thế sao?

Vị hộ pháp kia càng cười lớn:

- Ta có xem thường thì đã sao nào? Nơi này không có người của Cái Bang, cũng không có bảo chủ Thiên Nam Bảo xuất hiện, để xem còn ai cứu được ngươi? Ha…ha… Chợt có một tràng cười khác từ xa vọng đến:

- Sao lại không còn ? Trừ phi bọn ngươi thật sự không xem người của bổn môn vào mắt. Ha…ha… Vút ! Vút !

Giữa đương trường lại có thêm hai nhân vật xuất hiện. Ngoài y phục toàn đỏ thì chân diện cũng được che kín như hai nhân vật hộ pháp Bạch Y Giáo.

Điều đó làm cho hộ pháp Bạch Y Giáo phải chấn động lùi bước:

- Sứ giả Phong Hỏa Lệnh ?

Một trong hai sứ giả Phong Hỏa Lệnh gục gặc đầu:

- Không sai ! Và nếu bổn sứ giả đoán không lầm, nhị vị chính là hai trong Bát Hộ Hoa của Bạch Hoa Lão Quân của Bạch Y Giáo ?

Bọn Hộ Hoa giật mình:

- Vậy còn bọn ngươi, lũ sứ giả sâu mọt của mụ Phong Hỏa Xú Diện môn chủ Phong Hỏa Môn phải không ?

Hai vị sứ giả lập tức gầm vang:

- Hai ả tiện nhân muốn chết. Đỡ !

Hai bóng đỏ nhoáng lên và lập tức có ngay hai luồng hỏa phong nóng rực xuất hiện, cuộn thẳng vào hai bóng trắng vừa chớp động thân hình Vù … Hai bóng trắng cũng lanh lảnh quát:

- Bọn ta sợ Phong Hỏa Chưởng của bọn ngươi sao? Xem đây !

Cùng với tiếng quát là hai bog chưởng chập chờn như hai đóa đại hoa xuất hiện Ào… Lần đầu tiên gã công tử mới biết thế nào là uy lực và sự lợi hại của công phu chưởng kình, và chợt hiểu chuyện cách không phát kình là hoàn toàn có thật.

Nếu không phải như vậy, chưởng Phong Hỏa kia và chưởng chập chờn như hai đóa đại hoa nọ làm soa có thể xuất hiện và chạm nhau dù song phương ở khoảng cách khá xa ?

Ầm ! Ầm !

Hai tiếng chấn động long trời lở đất liền vang lên, khiến thính nhĩ của gã công tử bị rúng động mãnh liệt Do tai bị ù váng, gã không thể nghe thêm âm thanh gì khác có thể đã vang lên.

Tuy nhiên với mắt nhìn, gã thấy hai bóng trắng nọ sau một lần duy nhất giao đầu đã bất ngờ bỏ chạy.

Nhìn lại, gã phát hiện cả lão Đổng Lục nữa không hiểu đã bỏ chạy từ lúc nào. Và đương trường chỉ còn lại một mình gã và hai nhân vật sứ giả Phong Hỏa Lệnh Bằng thanh âm chợt trở nên khàn khàn một vị sứ giả bỗng vẫy tay gọi gã:

- Hãy giao Phong Hỏa Lệnh bài cho ta nào.

Cũng may, do thính nhĩ dần trở lại bình ổn, gã dù nghe loáng thoáng vẫn hiểu vị sứ giả kia bảo gì.

Gã cười cười tiến lại:

- Đây là vật do Hứa Vạn Thanh tiền bối nhờ vãn sinh đi tìm người ứng cứu. Hiện Hứa tiền bối đang ở cách đây không xa.

Hai vị sứ giả nhìn nhau và một trong hai người chợt đưa tay lên, kéo bỏ khăn che mặt.

Người còn lại thấy vậy chợt hỏi:

- Nhị sư huynh không ngại việc để lộ chân diện sao?

Người nọ đã lột bỏ khăn che mặt để lộ rõ diện mạo tuấn tú của một nam nhân chưa đến tam tuần. Y cười, một nụ cười không lấy gì làm tươi, và cộng với giọng nói khàn khàn y đang phát thoại cho thấy đó là dấu hiệu y đã bị chưởng thương, cũng là những dấu hiệu đã thấy ở Hứa Vạn Thanh:

- Vậy Bát đệ nghĩ ta không có cách nào để giữ kín chuyện này sao?

Gã kia nghe vậy chợt à lên và cũng đưa tay lột bỏ khăn che mặt:

- Nhị sư huynh nói rất đúng. Nghĩ thấu đáo như nhị sư huynh, đệ cũng cam tâm bái phục.

Nhìn diện mạo của nhân vật thứ hai, gã công tử phải giật mình. Thứ nhất, nếu so về niên kỷ, nhân vật gọi là bát đệ hầu như không nhiều hơn gã là bao. Aáy vậy mà, gã nghĩ, vị bát đệ lại có bản lĩnh võ học uyên thâm khiến gã phải thèm muốn và tự thẹn với chính mình. Thứ hai, qua sắc mặt cũng nhợt nhạt của gã bát đệ, có thêm một vệt máu đang ri rỉ ở khoé miệng, gã biết, vậy là gã bát đệ cũng bị chưởng thương. Chứng tỏ thân thủ của hai gã sứ giả này nếu có cao thâm thì cũng không hơn hai vị Hộ Hoa của Bạch Y Giáo là bao.

Do đang nhìn như vậy, gã không thể không nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của gã bát đệ, lúc gã này nói xong câu bái phục nhị sư huynh gã.

Bởi nhìn thấy nên gã cảm thấy ái ngại khi nghe gã nhị sư huynh hỏi:

- Ngươi và Hứa Vạn Thanh có liên quan thế nào? Sao Hứa Vạn Thanh tin tưởng giao Phong Hỏa Lệnh bài cho ngươi ?

Gã cố giải thích:

- Chuyện cũng là tình cờ, có lần vãn sinh có dịp giải nguy cho Hứa Vân Bình, ái nữ Hứa Vạn Thanh nên lần này… Gã nhị sư huynh chợt khoa tay, lập tức Phong Hỏa Lệnh bài đã bị gã thu hồi:

- Ta hiểu rồi. Còn ngươi, tánh danh là gì, sư phụ ngươi là ai?

Gã cảm nhận câu chuyện đang dẫn đến chỗ nghi kỵ khó giải:

- Vãn sinh là Tư Không Bạch. Còn sư môn…không có.

Gã nhị sư huynh gật đầu:

- Ta cũng nghe bọn Bạch Y Giáo bảo ngươi không biết võ công. Nhưng không biết bằng cách nào ngươi giải nguy cho Hứa Vân Bình ?

Tư Không Bạch tuy không hề muốn nhưng vẫn cứ hắng giọng:

- Cái đó…e hèm…cũng chỉ là ngẫu nhiên. Có lẽ bọn Ngân Bào Bang nhầm lẫn vãn sinh với một nhân vật võ lâm nào đó, chưa gì bọn chúng đã bỏ chạy.

Gã nhị sư huynh lại gật đầu:

- Bây giờ thì nghe ta hỏi đây, phải chăng ta nghe không lầm, Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh là do ngươi tự đưa đến cho bọn Ngân Bào Bang Bạch Y Giáo ?

Tư Không Bạch lại cảm thấy bản thân đang nuốt nước bọt khan:

- Điều đó thì có. Nhưng… Gã nhị sư huynh vụt xòe tay:

- Vậy là ta không lầm. Ngươi chỉ giao cho chúng có nửa mảnh. Nửa mảnh còn lại đâu ?

Tư Không Bạch chợt hiểu rõ định ý của đối phương:

- Thiển nghĩ vãn sinh chỉ là người đưa tin cho Hứa Vạn Thanh. Khi nhận lời Hứu tiền bối vãn sinh không hề nghĩ bản thân sẽ gặp phải cảnh tra vấn này.

Gã nhị sư huynh cười cợt:

- Vì Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh, bọn ta đâu chỉ tra hỏi ngươi một đôi câu rồi thôi.

Nào, nói đi, nửa mảnh còn lại đang ở đâu ? và thật ra ngươi tìm thấy Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh ở địa phương nào?

Tư Không Bạch bối rối:

- Huynh đài đừng quá miễn cưỡng, khiến vãn sinh phải nghĩ rằng Phong Hỏa Môn thực chất chẳng có gì tốt hơn Bạch Y Giáo.

Gã bát đệ Ở ngoài nghe đến đây chợt cười sặc sụa:

- Ngươi muốn nghĩ như thế nào cũng được. Vì thật tâm mà nói, bọn ta đâu tự nhận bổn môn tốt hơn Bạch Y Giáo? Ha…ha… Tư Không Bạch giật mình:

- Nếu là vậy, sao Phong Hỏa Môn hứa lời, giúp Kim Tiền Bang báo thù Ngân Bào Bang ?

Gã bát đệ lại tiếp tục cười:

- Đương nhiên bổn môn phải hứa. Có như thế Hứa Vạn Thanh mới tận tâm tận lực, giúp bổn môn có nguồn ngân lượng dồi dào, đủ để mưu đồ đại sự.

Tư Không Bạch thật sự thất kinh:

- Hóa ra Phong Hỏa Môn chỉ muốn lợi dụng Kim Tiền Bang? Hành vi thật đê tiện!

Gã nhị sư huynh chợt lên tiếng:

- Ngươi muốn thóa mạ bổn môn như thế nào cũng được vì bọn ta nghe đã quen rồi. Hơn nữa, hà…hà…ngươi đâu còn sống được bao lâu.

Tư Không Bạch hoảng hốt:

- Bọn ngươi muốn giết ta? Tại sao ?

Gã bát đệ nhăn mặt:

- Thật không ngờ ngươi lại ấu trĩ đến vậy? Chẳng phải bọn ta cần giữ kín chuyện để lộ ra diện mạo thật sao?

Tư Không Bạch thất kinh:

- Là bọn ngươi tự lộ diện nào phải tại ta nài ép?

Gã nhị sư huynh lạnh giọng:

- Ngươi có nói gì thì cũng đã muộn rồi. Hãy ngoan ngoãn giao ra nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh còn lại.

Tư Không Bạch động tâm, vụt kêu lên:

- Nếu bọn ngươi giết ta, kiếp này đừng mong nhìn thấy nửa mảnh đó.

Gã nhị sư huynh vụt chớp động:

- Ta không tin ngươi có thể ngậm miệng mãi. Đỡ !

Vù … Từ khi biết rõ ý đồ của họ, Tư Không Bạch đã đoán thế nào cũng xảy ra chuyện này. Bằng toàn bộ sức lực lẫn ý lực, Tư Không Bạch bất ngờ chuyển dịch qua một bên, dựa theo Thất Bộ Thiên Tinh do Thần Cái chỉ điểm.

Thật may, Tư Không Bạch nhờ đó thoát chiêu chưởng của Gã nhị sư huynh trong gang tấc.

Thoáng giật mình, Gã nhị sư huynh kêu lên:

- Hóa ra ngươi biết võ công? Đỡ !

Vù… Tự biết bản thân với vốn liếng sở học chỉ có vài chiêu Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã, càng di trì lâu chừng nào càng dễ mất mạng chừng ấy, Tư Không Bạch lại đảo người lần thứ hai và nhân đó co chân tháo chạy.

Vù … Gã bát đệ không hiểu bằng cách nào xuất hiện ngay trước mặt Tư Không Bạch:

- Ngươi chạy được sao? Đỡ !

Vù… Ngay sau tiếng quát của đối phương, Tư Không Bạch cảm thấy toàn thân chợt nóng lên như bị lửa đốt. Thoạt hiểu, đó là Phong Hỏa Chưởng uy lực kinh hồn đang được gã bát đệ quật đến, Tư Không Bạch vừa hốt hoảng lùi lại vừa gào lên thất thanh:

- Ngươi … Aàm !

Tư Không Bạch ngã xuống và mơ hồ nghe có tiếng quát lớn:

- Dừng tay !

Thần trí dù váng vất nhưng Tư Không Bạch cũng cảm thấy hả dạ khi nghe Gã nhị sư huynh và bát đệ đồng loạt phát ra những âm thanh hoảng sợ:

- Đại ca, huynh … Vút !

Tư Không Bạch cố nhướng mắt để nhìn người vừa xuất hiện. Nhưng rất tiếc đó chỉ là một bóng nhân ảnh mờ đỏ, khiến Tư Không Bạch hiểu nhân vật kia đã che kín chân diện.

Thanh âm của nhân vật đó vang lên:

- Nhị đệ và bát đệ thật to gan, dám để lộ chân diện như thế này ư ?

Gã nhị sư huynh rối rít giải thích:

- Bọn đệ vừa bị người của Bạch Y Giáo đả thương, việc thổ tạp rất khó khăn, bất đắc dĩ phải bỏ khăn che mặt.

Gã bát đệ cũng giải thích:

- Vả lại chỉ có tiểu tử này nhìn thấy. Bọn đệ định tra hỏi xong về Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh sẽ giết tiểu tử.

Vị đại sư huynh ầm ừ:

- Việc tra hỏi đã đến đâu rồi ?

Gã bát đệ vội tiến đến gần Tư Không Bạch :

- Nếu đệ đoán không lầm, tiểu tử vẫn còn nửa mảnh và đang cất giữ trong người.

Tư Không Bạch cảm thấy gã bát đệ đang cho tay vào bọc áo và mò tìm khắp thân thể Tư Không Bạch. Và khi gã lấy tay về, những gì gã tìm thấy chỉ là chỗ ngân lượng còn lại ít nhiều đã bị Phong Hỏa Chưởng làm cho méo mó biến dạng. Tư Không Bạch nghe gã bát đệ lẩm bẩm:

- Thảo nào tiểu tử vẫn còn giữ sinh mạng. Nếu không có chỗ ngân lượng này che chắn, tâm mạch y ắt phải bị Phong Hỏa Chưởng thiêu cháy.

Giọng trầm trầm của vị đại sư huynh lại vang lên:

- Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh đâu ?

Gã bát đệ lúng túng:

- Đệ không tìm thấy, có lẽ… - Vậy đó ! Giả như chưởng vừa rồi lấy đi sinh mạng tiểu tử, chẳng phải bao tâm huyết của sư phụ đã bị bọn ngươi làm hỏng rồi sao?

Gã nhị sư huynh cũng ấp úng:

- Đệ chưa có ý định hạ sát tiểu tử ! Chỉ tại bát đệ quá nóng nảy… Vị đại sư huynh lập tức hạ lệnh:

-Việc bọn ngươi tự ý để lộ chân tướng, ta sẽ phải bẩm báo sư phụ, túy người xử lý. Còn bây giờ, mau đưa tên tiểu tử hồi sơn. Ta có cách bắt tiểu tử khia ra nơi cất giấu nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh.

Tư Không Bạch không thể không tự cười chua chát, vì rốt cuộc bản thân vẫn lọt vào tay Phong Hỏa Môn. Duy có một điều đủ để an ủi Tư Không Bạch, đó là sinh mạng vẫn còn và nơi cất giấu nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh chỉ có một mình Tư Không Bạch biết.

Nghĩ đến đây, do hậu quả của Phong Hỏa Chưởng, Tư Không Bạch dần dần ngất lịm…
Tài sản của anhhe1281


Last edited by anhhe1281; 24-04-2008 at 08:36 PM.
  #5  
Old 23-04-2008, 08:44 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 5

Tối độc phụ nhân tâm

Vừa tỉnh lại phát hiện ngay bên cạnh có tiếng thở dài ai oán, Tư Không Bạch bật lên tiếng rên:

- Ở một nơi tăm tối như thế này, nghe tiếng thở dài của cô nương khiến vãn sinh hiểu, hình như chúng ta đang ở nơi giam giữ của bọn Phong Hỏa Môn ?

Tiếng thở dài kia vụt đổi thành tiếng kêu kinh ngạc:

- Thiếu hiệp đã tỉnh rồi sao? Vậy mà ta tưởng thiếu hiệp khó lòng qua khỏi sau khi bị bọn chúng quật cho một kình Phong Hỏa Chưởng?

Tư Không Bạch định ngồi dậy thì nghe giọng nói của nữ nhân nọ vang lên tiếp nối, với vẻ khẩn trương:

- Thiếu hiệp chớ nên cử động, Phong Hỏa Chưởng tuy chưa lấy mạng thiếu hiệp, nhưng dẫu sao vẫn làm cho da thịt ở ngực thiếu hiệp bị bỏng. Ta vừa dùng thuốc kim sang rắc vào vết thương, giúp thiếu hiệp tạm thời đỡ đau. Thiếp hiệp càng cử động càng làm cho vết thương nặng thêm.

Đến lúc này Tư Không Bạch mới cảm thấy phần y phục trước ngực đã bị hở ra, kèm theo đó là cảm giác đau rát ở chỗ vết thương.

Nữ nhân nọ lại lên tiếng:

- Bọn chúng thật ác độc ! Với vết thương này, dù sao đó có liền lại cũng tạo thành vết sẹo to tướng.

Tư Không Bạch thở ra:

- Có mang sẹo cũng không sao. Nếu vãn sinh không nhờ lớp ngân lượng khá nhiều che chắn có lẽ đến sinh mạng cũng chẳng còn.

Nữ nhân nọ tỏ ra kinh ngạc:

- Là người hành tẩu trên giang hồ cớ sao thiếu hiệp lại mang theo nhiều ngân lượng?

Nhờ đã quen dần với bóng tối, cuối cùng Tư Không Bạch cũng lờ mờ nhìn thấy nhân dáng của nữ nhân kia. Do đó, thật dễ hiểu khi Tư Không Bạch buộc miệng hỏi, quên rằng phải đáp lại câu hỏi của nữ nhân:

- Như cô nương cũng là nhân vật võ lâm? Sao lại bị bọn Phong Hỏa Môn bắt giữ ?

Nữ nhân nọ chợt nghiến răng:

- Nói ra chỉ thêm hổ thẹn. Vì ta phát hiện chúng đã giở trò trá ngụy, lừa dối toàn bộ người thân của ta, chúng giam ta để hành vi của chúng không bị ta cáo giác.

Tư Không Bạch động tâm:

- Hóa ra chúng chỉ chuyên lừa dối người. Cho hỏi, chúng đã dối lừa cô nương như thế nào?

Nữ nhân nhỏ hỏi ngược lại:

- Thiếu hiệp nói như thế có ý gì? thiếu hiệp cũng bị chúng lừa dối ư ?

Tư Không Bạch cười gượng gạo:

- Vãn sinh là người không biết võ công, có gì cho chúng lừa dối. Nhưng vãn sinh biết chúng đã cố tình lừa dối nguyên một bang phái.

- Bang phái nào?

Tư Không Bạch đáp:

- Kim Tiền Bang !

Nữ nhân tỏ vẻ kinh ngạc:

- Thiếu hiệp cũng biết Kim Tiền Bang bị chúng dối gạt ?

Tiếng kêu của nữ nhân khiến Tư Không Bạch quan tâm:

- Dường như cô nương cũng đã biết chuyện này?

- Sao ta lại không biết? Ta là Hứa Vân Anh, đại tiểu thư của Kim Tiền Bang, đương nhiên ta phải biết.

Tư Không Bạch giật mình và vì thế cũng bất ngờ ngồi bật dậy:

- Hoá ra cô nương đây là …Ối chao !

Nghe tiếng Tư Không Bạch kêu đau, lập tức có hai cánh tay mềm mại và êm như tơ lụa đỡ lấy người Tư Không Bạch:

- Sao thiếu hiệp phải cử động? Ta đã nói rồi, làm như thế là không nên. Thiếu hiệp đau lắm sao?

Với giọng nói thật dịu dàng, Hứa Vân Anh vừa thủ thỉ bên tai vừa nhẹ nhàng đỡ Tư Không Bạch nằm trở lại.

Thật sự cảm kích, Tư Không Bạch bảo:

- Đệ không ngờ trong cảnh ngộ này lại được một người như Hứa đại tỷ quan tâm chăm sóc.

Hứa Vân Anh thoáng sững người:

- Sao thiếu hiệp gọi ta là Hứa đại tỷ?

Tư Không Bạch gượng cười:

- So về niên kỷ, dường như đệ vẫn còn kém lệnh muội là Hứa Vân Bình. Đại tỷ còn là đại tiểu thư của Kim Tiền Bang, đệ gọi như vậy e vẫn còn bất kính.

- Thiếu hiệp cũng biết Tam muội ư ?

Tư Không Bạch không tiện nói là có quen biết Hứa Vân Bình, đành thuật cho Hứa Vân Anh nghe những gì đã xảy ra.

Chờ Tư Không Bạch thuật xong Hứa Vân Anh phì cười:

- Nếu ta đoán không lầm, nhan sắc của tam muội đã làm thiếu hiệp rung động?

Tư Không Bạch đưa tay lên xua:

- Không có đâu, đại tỷ chớ hiểu lầm. Bất quá, với lần đầu, vì không biết lượng sức đệ chỉ muốn kết giao với lệnh muội. Còn lần thứ hai, chuyện giải cứu lệnh muội là đệ muốn chuộc lại lỗi lầm phần nào do đệ gây ra cho Kim Tiền Bang.

Hứa Vân Anh kinh nghi:

- Thiếu hiệp đã có lỗi gì với bổn bang? Hay việc Kim Tài Tiền Trang bị đốt cháy có liên quan đến thiếu hiệp?

Tư Không Bạch hạ tay xuống luôn miệng thở dài:

- Không sai ! Nguyên nhân là do đệ. Chuyện xảy ra là thế này… Tư Không Bạch lại nói cho Hứa Vân Anh biết về hai nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh và việc bẻ đôi thành hai mảnh là do Tư Không Bạch tạo ra để… - Đệ đã dùng một nửa đổi cho Ngân Tài Tiền Trang để có ngân lượng. Nửa còn lại do bọn họ cứ hỏi, đệ buộc lòng phải nói là đã đổi cho Kim Tài Tiền Trang. Nào ngờ chúng tưởng thật đã nhẫn tâm thiêu hủy… Hứa Vân Anh chợt gặng hỏi:

- Nhưng tại sao thiếu hiệp có Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh?

Tư Không Bạch đáp bừa:

- Đệ nhặt được.

- Ở đâu?

- Đệ đi lang thang khắp nơi, đâu thể nhớ là đã nhặt ở đâu? Mà này, dường như đại tỷ cũng biết khá nhiều về Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh?

Hứa Vân Anh chợt hít vào một hơi rõ mồn một:

- Phàm người giang hồ ai lại không biết đến câu… Tư Không Bạch cướp lời:

- Là câu ” Tuyết – Hoa – Phong – Nguyệt, Tứ Đại Hùng Trấn Tứ Phương” đệ biết rồi. Nhưng Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh có gì quý báu, khiến Bạch Y Giáo và Phong Hỏa Môn đều muốn chiếm đoạt ?

Hứa Vân Anh nhìn Tư Không Bạch:

- Thiếu hiệp cũng biết câu này, chứng tỏ thiếu hiệp đâu phải người không thuộc giới võ lâm?

Tư Không Bạch phì cười:

- Đại tỷ tin hay không cũng được bất quá đệ chỉ được một lão nhân gọi là Thần Cái chỉ điểm cho một vài chiêu thức võ vẽ mà thôi.

- Thần Cái nào? Có phải là Tróc Long Vân Ãnh Thần Cái, một trong tam thần bấy lâu nay đã ngỡ tuyệt tích ?

Tư Không Bạch lại phải một phen giải thích cho Hứa Vân Anh hiểu.

Nghe xong Hứa Vân Anh chép miệng:

- Nếu là vậy, chính xác đó là Thần Cái danh chấn giang hồ. Thật tiếc cho thiếu hiệp đã bỏ lỡ một dịp my hiếm có.

Tư Không Bạch kinh ngạc:

- Tiếc như thế nào, đại tỷ?

- Đâu phải ai cũng được một lần Thần Cái chỉ điểm võ học. Chỉ tại thiếu hiệp kém hiểu biết, nếu không, cứ bắt lão truyền cho tâm pháp nội công thượng thừa là Qui Tức Đại Pháp, không bao lâu thiếu hiệp sẽ là người có bãn lĩnh siêu quần bạt tụy.

Tư Không Bạch tuy chưa hiểu thế nào là nội công tâm pháp thượng thừa, nhưng qua một đôi lần nhìn thấy các loại chưởng kình có uy lực kinh thiên động địa, cũng hiểu tại sao Hứa Vân Anh phải tiếc nuối thay. Tư Không Bạch thở ra:

- Bây giờ dù có tiếc cũng quá muộn. Thảo nào Thần Cái luôn bảo, đệ không phải hạng người tham lam.

Hứa Vân Anh vẫn còn tiếc rẻ:

- Chứ còn gì nữa ! Đừng nói chi đến nội công, chỉ cần thiếu hiệp được lão truyền cho pho chưởng thành danh của lão cũng đủ sau này ngạo thị giang hồ.

Tư Không Bạch chợt bảo:

- Chuyện đã qua rồi. Đối với đệ, đổi một bữa ăn lấy Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã cũng là quá đủ. Đệ không vì thế mà hối hận.

Không nghe Hứa Vân Anh nói gì, vì muốn Hứa Vân Anh quên đi chuyện đó. Tư Không Bạch lại hỏi về Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh:

- Đại tỷ vẫn chưa cho đệ biết những bí ẩn của Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh ?

Tư Không Bạch nghĩ đúng, Hứa Vân Anh hóa ra cũng dễ dàng quên những chuyện có liên quan đến Thần Cái:

- Bốn nhân vật Tuyết – Hoa – Phong – Nguyệt đã xuất hiện tính đến nay đã ngoài trăm năm, những gì còn lưu lại e chỉ là truyền thuyết.

Tư Không Bạch kinh ngạc:

- Rõ ràng Bạch Hoa và Phong Hỏa vẫn còn tồn tại, sao đại tỷ lại bảo… Hứa Vân Anh phì cười:

- Đó là ta nói bốn nhân vật đã thật sự tạo ra bốn chữ Tuyết Hoa Phong Nguyệt.

Còn như giáo chủ Bạch Y Giáo và môn chủ Phong Hỏa Môn hiện giờ họ chỉ là truyền nhân thuộc về đời sau mà thôi.

Tư Không Bạch vỡ lẽ:

- Nói như đại tỷ do Tuyết Nguyệt đã thất tung nên hai nhân vật này kể như không có truyền nhân ?

- Không sai ! Và đó chính là điều bí ẩn có liên quan đến Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh.

Tư Không Bạch háo hức:

- Bí ẩn như thế nào đại tỷ?

Hứa Vân Anh giải thích:

- Nói về Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh thì có nhiều truyền thuyết. Và mọi người, vào lúc này dường như chỉ còn tin vào một truyền thuyết duy nhất.

Nói đến đây, Hứa Vân Anh chợt nhìn chằm chằm vào Tư Không Bạch:

- Thiếu hiệp đã từng có Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh trên tay, vậy trên vật đó có đặc điểm gì, thiếu hiệp còn nhớ không ?

Tư Không Bạch đương nhiên phải biết:

- Đệ nhìn thấy ở mặt sau Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh có nhiều nét họa tiết không nhận định rõ hình thù. Dường như đó là bức họa đồ được thu nhỏ thì phải.

Hứa Vân Anh chợt chùng giọng:

- Nếu bây giờ cần phải họa lại thiếu hiệp có thể nhớ rõ từng chi tiết không ?

Tư Không Bạch phì cười:

- Cần gì phải nhớ, đại tỷ ? Đến lúc cần, với nửa mảnh đệ vẫn còn giữ, chẳng phải đệ đã có bức họa đồ đó sao?

Nhịp hô hấp của Hứa Vân Anh thoáng khựng lại:

- Nửa mảnh đó thiếu hiệp hiện giấu ở đâu ?

Tư Không Bạch bỗng có hàng vi như muốn ngồi bật dậy:

- Thái độ quá quan tâm của đại tỷ, thoe đệ phỏng đoán, dường như đó thực sự là một bức họa đồ ?

Đưa tay ngăn, không cho Tư Không Bạch cử động, Hứa Vân Anh gật đầu:

- Đó là điều hiện giờ ai ai cũng tin. Có lẽ ta phải cho thiếu hiệp biết qua về truyền thuyết này. Đầu tiên phải kể đến những tranh chấp liên miên của bốn nhân vật Tuyết Hoa Phong Nguyệt, ai trong họ cũng muốn những người còn lại nhìn nhận họ là thiên hạ đệ nhất nhân. Việc tranh chấp còn chưa ngã ngũ, hai nhân vật Hoa, Phong chợt rúng động khi nghe tin Tuyết, Nguyệt rồi sẽ trở thành đôi phu thê.

Tư Không Bạch kêu lên:

- Đệ hiểu vì sao rồi. Vì nếu Tuyết Nguyệt hợp lại làm một, hai nhân vật còn lại ắt không là đối thủ trử phi họ cũng phải liên minh.

- Đúng vậy ! Rất tiếc hai nhân vật Hoa Phong mãi mãi không bao giờ liên minh, do họ cứ truyền đời luôn là hai nhân vật tử đối đầu.

Tư Không Bạch nôn nóng:

- Kết quả thế nào? Tuyết Nguyệt có trở thành phu thê? Hai nhân vật Hoa Phong phải ứng phó như thế nào?

Hứa Vân Anh không hiểu sao bỗng dưng nhẹ nhõm thở ra:

- Tuyết Nguyệt đã trở thành phu thê và họ xứng được như vậy. Bởi một bên là trai tài, một bên là gái sắc. Nhưng sau đó, không như Hoa Phong lo ngại, họ không việc gì phải nghĩ đến cách ứng phó một khi cả đôi Tuyết Nguyệt chợt thất tung kỳ bí.

- Thất tung? Tại sao? Hay là Tuyết Nguyệt gặp phải đối thủ khác có bản lĩnh cao minh hơn ?

Hứa Vân Anh lắc đầu nguầy nguậy:

- Hiện tình trên giang hồ lúc đó còn ai khác có bản lĩnh cao minh hơn Tuyết – Hoa - Phong – Nguyệt Tứ Đại Hùng? Họ thất tung vì một nguyên nhân khác.

- Thật vậy ư ?

Hứa Vân Anh mỉm cười:

- Ta chỉ căn cứ theo truyền thuyết mà nói thôi. Đúng hay sai, sau khi nghe xong thiếu hiệp hãy tự đoán. Và thoe truyền thuyết này thì Tuyết Nguyệt phần vì muốn tận hưởng cảnh phu thê xum vầy, phần khác có lẽ là do họ muốn hợp nhất những sở học của họ lại làm một, họ cố tình ẩn cư, xa lánh mọi phiền nhiễu.

Tư Không Bạch mơ hồ đoán ra:

- Vậy bức họa đồ là để điểm chỉ nơi hai nhân vật này ẩn cư ?

- Mọi người đều đoán như vậy. Vả lại, có như thế mới giải thích được hết chữ nghĩa của năm chữ Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh.

- Tại sao?

Hứa Vân Anh nghiêm giọng:

- Thiếu hiệp thử đoán xem? Đâu phải ngẫu nhiên sau hai chữ Phi Tuyết lại có thêm Cung Hàn ?

Không cần suy nghĩ lâu, Tư Không Bạch cũng đoán ra:

- Cung Hàn, theo nghĩa nào đó cũng là Cung Quảng, Cung Nguyệt. Phải chăng chính vì năm chữ này khiến môi người suy nghĩ bức họa đồ kia là do hai nhân vật Tuyết Nguyệt cố tình lựu lại cho hậu thế, điểm chỉ nơi họ ẩn cư và cũng là nơi họ lưu lại sở học của chính họ ?

- Không sai ! Trừ phi thiếu hiệp nghĩ ra cách lý giải nào khác.

Nghĩ cách khác thì ngay lúc này Tư Không Bạch còn có lòng dạ đâu mà nghĩ.

Thay vào đó, Tư Không Bạch bật reo lên:

- Vậy là tốt rồi. Đệ sẽ dựa theo hoa đồ tìm ra địa điềm đó. Đệ sẽ tìm thấy di học của hai nhân vật này. Hà…hà…Khi đã có bãn lĩnh uyên thâm, đệ sẽ cho Phong Hỏa Môn nếm mùi lợi hại. Cả Ngân Bào Bang nữa đệ sẽ giúp Kim Tiền Bang báo phục bao oán cừu trước đây, kể cả việc đại tỷ bị Phong Hỏa Môn giam giữ.

Do quá phấn khích Tư Không Bạch đã ngồi bật dậy.

Và lần này, thật lạ, Hứa Vân Anh không hề ngăn cản Tư Không Bạch, sau đó cũng không giúp Tư Không Bạch ngồi xuống. Trái lại như lây sự phấn khích của Tư Không Bạch , Hứa Vân Anh hỏi một cách nôn nao:

- Nếu là vậy, với nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh còn lại, thiếu hiệp thật sự có thể tìm thấy nơi cất giấu võ học của Tuyết Nguyệt Nhị Hùng?

Vừa mỉm cười, Tư Không Bạch vừa lần tay vào lớp xà cạp quấn ở ống chân bên hữu:

- Tuy đệ không dám nói chắc nhưng đại tỷ cứ xem thì biết. Với nửa mảnh này… Hóa ra Tư Không Bạch đã khôn ngoan giấu nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh ở giữa lớp xà cạp, là nơi ít có người ngờ đến.

Và khi Tư Không Bạch vừa lấy nửa mảnh đó ra, với hành vi thật bất ngờ, Hứa Vân Anh chợt vung tay chộp lấy.

Nghĩ rằng Hứa Vân Anh vì quá nôn nao, chỉ muốn nhanh chóng tận mắt nhìn thấy vật đó Tư Không Bạch còn thản nhiên bảo:

- Đại tỷ cứ từ từ xem. Đệ nghĩ sẽ không ai vào đây đoạt mất vật này của đệ.

Ngoài sức tưởng tượng của Tư Không Bạch, Hứa Vân Anh sau khi xem thoáng qua cứ thản nhiên cất giữ vật đó vào bọc áo, trước ánh mắt ngỡ ngàng của Tư Không Bạch:

- Đại tỷ… Hứa Vân Anh đứng lên:

- Nghe đây ! Nghĩ tình nhờ ngươi bổn môn có được vật chí báu này ta sẽ bẩm báo đến môn chủ, ban cho ngươi được kéo dài cuộc sống trong kiếp giam cầm. Vả lại… Chợt hiểu Tư Không Bạch cũng đứng bật dậy:

- Ngươi đã lừa ta? Mau trả lại vật đó cho ta.

Tư Không Bạch vung tay chộp vào Hứa Vân Anh.

Và khi Tư Không Bạch nghĩ Hứa Vân Anh sẽ khó thoát cái chộp theo chiêu thức của Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã thì ngược lại, một cái hất tay của Hứa Vân Anh làm Tư Không Bạch tỉnh mộng.

- Ngươi ấu trĩ đến thế sao? Hừ !

Vù … Bùng !

Một chưởng của Hứa Vân Anh làm cho toàn thân Tư Không Bạch phải bay về phía sau va vào vách đá nhám nhúa ở phía tận cùng ngục thất.

Phẫn nộ, Tư Không Bạch quên bản thân đang bị đau như dần, cố quát lên:

- Sao ngươi nhẫn tâm dối lừa ta? Ngươi tận trung với Phong Hỏa Môn như vậy, ngươi có biết Phong Hỏa Môn chỉ muốn lợi dụng ngươi và Kim Tiền Bang của ngươi không ?

Hứa Vân Anh ung dung tiến đến:

- Bổn bang quả nhiên có dối lừa Kim Tiền Bang, nhưng đối với ta thì không. Có điều này, ta nghĩ ngươi cần phải biết tuy ta đang mang họ Hứa nhưng thật ra ta không phải cốt nhục của lão Hứa Vạn Thanh. Hay nói đúng hơn, Hứa Vạn Thanh và Kim Tiền Bang có kết cục này là do một tay ta gây ra. Ngươi hiểu chưa? Ha…ha… Tư Không Bạch sững người:

- Vậy ngươi thực sự là ai ? Có oán thù gì với Hứa Vạn Thanh tiền bối?

Ả Hứa Vân Anh cứ tiếp tục cười:

- Ta là ai ư ? Ha.....ha…! Ngươi có biết cũng vô ích. Thôi nhé ! Nếu ta và ngươi sau này có dịp gặp lại, mà điều đó chắc chắn không bao giờ có, ta sẽ cho ngươi biết ta thực sự là ai. Còn bây giờ, ha…ha… Bằng những cố gắng tột cùng, Tư Không Bạch bật tung người, lao bừa vào Hứa Vân Anh:

- Ta không dễ buông tha ngươi đâu. Xem này !

Tư Không Bạch liều lĩnh chộp cả hai tay vào ả Ả ngưng cười và với cánh tay hữu được chớp động một cách huyền ảo, ả chọc thẳng tay vào giữa hai tay Tư Không Bạch, vỗ một lực đạo vào vết thương cũ của Tư Không Bạch :

- Là ngươi tự chuốc khổ vào thân, chớ trách ta. Đi !

Vù… Bùng !

Tư Không Bạch lại bị đẩy bật về phía sau. Lần này, ngoài cú va chạm khá mạnh vào vách đá, chỗ vết thương cũ của Tư Không Bạch bị bật máu. Qua đó, cái rát bỏng do hậu quả của một chưởng Phong Hỏa trước đó lại xuất hiện khiến Tư Không Bạch phải bật lên tiếng rên:

- Chao ôi… Một lần nữa Tư Không Bạch lại lịm đi…
Tài sản của anhhe1281


Last edited by anhhe1281; 24-04-2008 at 08:37 PM.
Ðề tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
tuyethoaphongnguyet


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™