Cầu chuyện kể về Mạc Thiên, một cường giả tu chân giới, do thân hoài tuyệt kỹ bị khắp giới tu chân truy sát, cuối cùng bạo thể xuyên qua thế giới khác, chỉ còn sót lại một tia tàn hồn, để kéo dài sự sống nên hắn đã dung nhập vào một đứa trẻ tên Công Tinh Kỳ. Nhưng sau khi dung nhập cũng đã khiến cho hắn bị ngu ngốc, chịu đủ mọi sự thờ ơ ghẻ lạnh của gia đình và người thân. Đến chín tuổi thì khôi phục, mười tuổi thì bỏ nhà ra đi, đến Thanh Hương Cốc học dược, làm một hái dược học đồ. Nhờ tu luyện Huyền Thiên kinh nên phần tàn hồn còn lại dần trở nên mạnh mẽ. vì mẫu thân mà sinh tồn, vì thân tình, vì huynh đệ, vì tự do mà không ngừng phấn đấu, bước trên con đường trở thành cường giả.
Bộ truyện có văn phong hài hước nhẹ nhàng, bố cục chặt chẽ, đặc sắc, cố sự tình tiết cao trào. Mời đón xem
Huyền Mộc Tông năm kiếp tán tiên Mạc Thiên đoạt được Huyền Thiên kinh trong truyền thuyết có thể tu luyện thành tiên đế cấp cao thủ, nhưng bởi vì tin bị tiết lộ, dẫn tới việc cao thủ các nơi của Tu Chân Giới truy sát, cao thủ của Đại Thừa Kỳ đều đã ra tay hành động, Mạc Thiên cuối cùng bị vây bắt tại dãy núi Khởi Thiên Sơn, hết đường trốn thoát, đại chiến năm ngày sau đó tự bạo tán tiên thể, tạo ra một lỗ hổng hút một tia hồn Mạc Thiên và trữ vật giới tử Tàn Thiên vào.
Tàn hồn của Mạc Thiên đến một thế giới đấu khí, thế nhưng tàn hồn của Mạc Thiên chỉ còn một chút, chỉ còn kéo dài hơi thở được vài ngày là hồn lìa khỏi xác, điều duy nhất chỉ có thể dung hợp với linh hồn người khác, tuy vậy cũng sẽ không còn là chính mình nữa, nhưng đó cũng là một phương pháp kéo dài sự sống. Chỉ có thể tìm một số linh hồn của những đứa trẻ chưa kịp sinh ra, bởi vì dung hợp có thể làm tổn hại tới linh hồn trẻ nhỏ, cho nên sau khi dung hợp, bản thân có khả năng ngây dại một thời gian, nhưng Mạc thiên không sợ điều đó, bởi vì bản thân sau khi dung hợp sẽ có tiềm thức để vận hành Huyền Thiên kinh, Huyền Thiên kinh là một loại công pháp phụ trợ cho luyện đan sư, là một công pháp có thể luyện đến Tiên Đế cực cao thủ, Huyền Thiên kinh là một loại công pháp tu luyện rất tự nhiên, không cần ngồi một chỗ mà có thể luyện lúc đang đi, đang ngồi, cũng có thể đang nằm .Huyền Thiên kinh không có nhiều thủ đoạn công kích, nó là một môn công pháp tu luyện linh hồn và nhục thể.
Mạc Thiên đang ở trên bầu trời tối đen lúc khuya, ở một thị trấn nhỏ tương đối yên ắng, Mạc thiên chuẩn bị nghỉ lại nơi đây, thế giới này có rất nhiều cao thủ, ở thế giới này hơn một tháng Mạc Thiên cảm nhận được có vài cổ lực lượng cường đại nên hắn ta cũng không dám manh động, bản thân bây giờ cũng không có chút sức lực nào để chiến đấu. Thị trấn này cũng chỉ có một phụ nữ mang thai sắp sinh, ngôi nhà của bà ta đang ở cũng được coi là nơi phú quý trong thị trấn,điều này nghĩa là không cần lo lắng sau này sẽ bị đói. Mạc thiên chậm rãi đến trước mặt người phụ nữ.
Sau khi hút một chút máu của đứa trẻ, để một chút tàn hồn Mạc Thiên nhận chủ nhân thì liền nhập vào bụng của người phụ nữ.
Đây là một thế giới đấu khí, đấu khí là cách gọi chung của một loại năng lượng tu luyện của con người.
Đấu khí có thể chia làm :
Đấu sĩ lục tinh, Đấu sư lục tinh, Đấu vương lục tinh, Đấu hoàng tam tinh, Đấu tôn tam tinh, Đấu đế tam tinh.
Còn có phân cấp của dược sư:
Cửu cấp dược sư, Đan sư, huyền cấp Đan sư, địa cấp Đan sư, Thiên cấp Đan sư, Đan tôn.
Ngoài ra còn có phân cấp của hồn thú:
Lục cấp Hồn thú, Hồn thú lục tinh, Hồn thú vương lục tinh, Hồn thú hoàng tam tinh, Hồn thú tôn tam tinh, Hồn thú đế tam tinh.
Sự phân chia của quý tộc:
Tam đẳng nam tước, tam đẳng tử tước, tam đẳng bá tước, tam đẳng hậu tước, tam đẳng công tước.
Phân chia thành thị:
Thôn, trấn, thành, quận thành, vương thành, đô thành
Phân chia tiền tài:
100 ngân tệ bằng 1 kim tệ, 100 kim tệ bằng 1 tử kim tệ
Đấu khí công pháp phân làm:
Nhân cấp, Huyền cực, Địa cực, Thiên cực
Giới thiệu vắn tắt :Nhân vật chính trong tiểu thuyết là Công Tinh Kì, vì cuộc sống sinh tồn mà phấn đấu, vì tự do mà bước trên con đường đỉnh cao của cường giả.
Sau khi gia nhập đế quốc, Đấu sư cấp cao được hưởng thụ đãi ngộ của Nam tước, Đấu vương cấp cao thủ hưởng thụ đãi ngộ của Tử tước và Bá tước, Đấu hoàng cấp cao hưởng thụ đãi ngộ của Hậu tước và Công tước.
Kì Nhĩ sơn mạch là rặng núi nguyên thủy hai trăm dặm của Thanh Ngưu thành. Cách Kỳ Nhĩ sơn mạch năm dặm có một thị trấn lớn, một đầu khác của thôn trấn có một con sông vì thế thị trấn này gọi là thị trấn Hà Dương, ở giữa còn có một tòa đại viên.
“Đại nhân, sinh rồi, là một nam hài ,chúc mừng đại nhân !” Hầu nữ báo tin mừng với một trung niên nhân đang đi lại trên hành lang. Đức Mộc là chủ nhân của công viên này, mũi cao, khuôn mặt dài, có một chòm râu, dáng người bình thường, là đội trưởng hộ vệ của thị trấn Hà Dương, là một nhất tinh đấu sư, kế thừa sự huy hoàng của tổ phụ, nhận được đãi ngộ tam đẳng Tử tước của Mạc Tang đế quốc. “Oa !Oa !Oa !tiếng khóc của đứa trẻ từ trong phòng nhỏ vọng ra.Vài a hoàn đang bê nước sôi vào trong phòng.
“Tốt, hãy thưởng cho bà đỡ nhiều vào.” Đức Mộc vô cùng cao hứng nói. Cửa chính và cửa sổ phòng đang đóng, trong phòng thắp mấy cây nến, ánh nến vừa đủ sáng, trên giường gỗ có một nữ tử đang nằm, bên cạnh nàng còn có một hài tử, hai mắt hài tử dường như có chút ngờ nghệch.
“Tử tước đại nhân, phu nhân đã hạ sinh một nam hài, mẹ tròn con vuông, chúc mừng đại nhân. Nam hài này đã bú một lần rồi.” Bà đỡ nói. Nhìn thoáng qua bà đỡ một chút, gật đầu, liền đi đến trước giường mở bọc tã nam hài ra, sau khi nhìn thấy chính xác, Đức mộc mới vui vẻ nhẹ nhàng đặt đứa bé xuống rồi ra khỏi phòng.
Trên mặt Đức Mộc lộ ra một tia đắc ý kiêu ngạo, nghĩ thầm: “Ta không bằng hai người huynh trưởng, nhưng khả năng nối dõi huyết thống của gia tộc lại hơn họ, đây đã là đứa con trai thứ ba. Tuy bản thân không làm nên gì, nhưng có ba đứa con trai này, chỉ cần sau này thành tích của một trong ba người con vượt qua con của hai người huynh trưởng kia, như thế có thể ưỡn ngực tự hào trước họ rồi, đứa bé này đặt tên là gì nhỉ ?....” Đức mộc suy đi nghĩ lại hồi lâu.
Cả căn phòng chỉ còn lại vài thị nữ. Căn phòng chỉ là một góc nhỏ của tòa đại viên mà thôi.
Đứa trẻ vừa sinh chính là sự dung hợp của linh hồn đứa bé và tàn hồn của Mạc Thiên, sau khi dung hợp, chủ yếu vẫn là linh hồn đứa bé. Thế giới này đã không còn Mạc Thiên nữa, linh hồn đứa bé cũng là linh hồn mới sinh không lâu sau đó.
Nhưng kí ức tàn hồn của Mạc thiên đem theo quá lớn, đối với một linh hồn nhỏ mới sinh ra thì quá mạnh, cuối cùng Mạc thiên chỉ có thể vứt bỏ kiến thức về những trải nghiệm cuộc sống tu đạo của kiếp trước để không làm tổn hại đến đứa bé, chỉ đem theo kí ức của Huyền Thiên kinh và tâm tính để dung hợp với nó.
Đức Mộc là đội trưởng hộ vệ của thị trấn Hà Dương, đây là công việc rất tuyệt ở thị trấn này, bởi vì thị trấn Hà Dương chỉ cách Kỳ Nhĩ sơn mạch mấy dặm, nên thường có một số hồn thú đến nhiễu dân, vì thế một số thị trấn nhỏ gần trong núi sâu đều phái người canh giữ.
Đức Mộc có hai người huynh trưởng, đại ca là tứ tinh đấu sư, tam đẳng Bá tước, là đại đội trưởng hộ vệ của thành Thanh Ngưu, nhị ca là Đức Hy, tam tinh đấu sư, chưa gia nhập đế quốc, chưa được sự đãi ngộ của quý tộc, là một thương nhân, có vài cửa hàng ở thành Thanh Ngưu.
Đức Mộc nhờ quan hệ của hai huynh trưởng mới có được chức đội trưởng thị trấn Hà Dương, đội hộ vệ thường tới xung quanh sơn mạch săn bắt mấy hồn thú, bắt được con mồi đem về trong đội không cần nộp lên cho đế quốc, hơn nữa chiến sĩ mỗi năm còn có thể nhận được những khoản phục dịch từ thuế của địa phương này .
Đây là một thế giới vũ lực tối thượng, vì vậy cho dù Đức Mộc sống khá thoải mái ở thị trấn, nhưng mỗi lần vào thành, khi gặp hai huynh trưởng vẫn thường bị bọn họ khinh thường chế giễu, đến cả đám người hầu cũng dám qua mặt, mỗi lần vào thành đều tìm một số đặc sản của thị trấn Hà Dương làm quà, bây giờ điều duy nhất khiến Đức Mộc có thể ngẩng cao đầu chính là bởi con trai mình hơn của hai huynh trưởng nhiều, chỉ cần con trai vượt qua họ thì bản thân sẽ ngang bằng với hai người kia.
Một tháng sau, sơn trang Lạc Dương đón tiếp nhiều người khách, có thương nhân trị trấn Hà Dương, danh nhân, quý tộc và một số dong binh đoàn thường trú tại thị trấn Hà Dương và trấn trưởng thị trấn Hà Dương,..v..v..
Mấy người này đến là để chúc mừng con trai Đức Mộc, ngày hôm nay chính là tròn một tháng sau khi sinh của nó, những quý tộc có danh tiếng đều thích mời một số trưởng bối, họ hàng đến để đặt tên cho bé trai, sau cùng có khả năng kết chuyện hôn sự cho những đứa trẻ.
“Lý lão gia đến.”
“Thiết Mộc dong binh đoàn trưởng đến.”
“Tiễn Đường thương đoàn - Mặc quản sự đến.”
“Hỏa Hồ dong binh đoàn đến.”
“La luân - Tử tước đại nhân đến.”
“A,vinh hạnh, vinh hạnh quá, không ngờ Mặc quản sự cũng đến, đúng là niềm vinh hạnh của Đức Mộc ta.” Đức mộc vui vẻ nói với Mặc quản sự mấy câu khách sáo, quản gia thay mặt chủ nhân đến làm khách, mà Mạc quản sự trong Tiễn Đường thương đoàn là một nhân vật đứng đầu của thị trấn Hà Dương, Tiễn Đường thương đoàn là một trong bốn thương đoàn lớn nhất trong quận Lương Giang .
“Oai phong của Đức Mộc lão đệ đúng là không thua gì năm đó, như mãnh hổ xuống núi, liền sinh được một quý tử.” Giọng nói sang sảng phát ra từ ông lão dáng người thấp lùn, nhìn ông ta giống như người đàn ông thô lỗ, thế nhưng, người ở thị trấn Hà Dương đều biết, hắn là một người không những tinh thông, mà còn có biệt danh là Mạc lão hắc .
“Mặc quản sự, hôm nay không say không về, ta vừa mới có mấy bình rượu ngon, xin mời dùng thử.” Qua hành lang đến đại sảnh ,một hầu nữ đang bê một vò rượu tới. “Đức Mộc lão đệ cứ làm việc của mình trước đi. Mặc quản sự ngồi ở ghế thái sư nói . Đức Mộc cáo từ rồi ra cửa đón khách.
“Đức Mộc lão đệ, đi đâu vậy, nào, lại đây, mấy người chúng ta lâu rồi không ngồi với nhau rồi, trấn trưởng ngươi nói xem có đúng không? Mau gọi quản gia đón khách thay đi.” Người nói là một người trung niên mặc áo hoa, trên vai, ngực có đính kí hiệu hai sao, chính là biểu tượng của nhị tinh đấu sư.
“A, Lan Đặc huynh, trấn trưởng đại nhân, ta đang nghênh tiếp mọi người, nào, mời vào trong.” Đức Mộc ha hả cười nói. “Vừa nãy Mạc lão hắc đến rồi nhỉ, ta đã nói rồi mà, Đức Mộc lão đệ sao lại không ra nghênh đón Lam Đặc lão ca chứ, Các ông đúng là lão thân gia, chỉ cần Mạc lão hắc thần tài tới là Đức Mộc lão đệ sẽ bỏ rơi ta, nhưng chuyện này ta cũng hiểu được mà.“ Trấn trưởng Tạp La cũng hùa vào nói.
Vốn dĩ thị trấn Hà Dương có ba đầu lĩnh Tiền trang lớn nhất, Mạc lão hắc chỉ kinh doanh, việc khác đều không để ý, Tam cự đầu chia thị trấn Hà Dương làm ba phần để thống trị, nên thường xảy ra trang đấu ngầm, có khi còn trực tiếp trở mặt động thủ, nhưng từ khi Lan Đặc và Đức Mộc thành thân gia thì thế lực và uy thế của trấn trưởng giảm xuống rất nhiều.
Lan Đặc là nhị đẳng Tử tước, quản thuế thu của thị trấn Hà Dương, và cũng là nhị tinh kiếm sư. Bây giờ cũng là người có uy vọng cao nhất trấn Hà Dương , vả lại từ khi làm thân gia với Đức Mộc, dưới sự phối hợp nhiều mặt thì Lan Đặc là người có quyền nhất trấn Hà Dương này.
Đức Mộc từ sau khi bị hai vị huynh trưởng trêu chọc thì không còn tâm trạng làm những việc khác nữa, một lòng muốn đề cao thực lực của mình và dạy dỗ nhi tử, nên trưởng trấn Tạp La không muốn cắt đứt mối quan hệ bây giờ với Lan Đặc và Đức Mộc. Lan Đặc và Đức Mộc nghe thấy lời của trấn trưởng Tạp La đều cười, cùng nhau đi vào phòng khách .
Bên trái là đại sảnh, bên phải đều xếp đầy bàn, bên dưới đặt một tấm thảm. Đức Mộc và Lan Đặc, trấn trưởng Tạp La và Mặc lão hắc, còn có mấy đoàn trưởng của các dong binh đoàn ngồi bên cạnh, bên trái quan khách ngồi kín hết, bên phải là Hải Lạc - thê tử của Đức Mộc và hai tiểu thiếp Đạt Nhã, Ngải Na. Còn có Ốc Tư, con trai cả của Đức Mộc, hai mươi tuổi cấp bậc tứ tinh đấu sĩ. Con thứ ba Cát Lai, con gái thứ hai Phất Lợi Đạt, mười tuổi tứ tinh đấu sĩ, Ốc Tư là con trai của đại phu nhân còn Cát Lai và Phất Lợi Đạt là con của tiểu thê Đạt Nhã, Ngải Na chính là mẫu thân của nam hài vừa đầy tháng hôm nay.
Một xã hội tối thượng chỉ có những người có tài hoa mới được coi trọng. Người phụ nữ có năng lực mới có quyền phát ngôn, không có năng lực chỉ có thể chịu khổ làm thiếp hoặc dựa vào nhà mẹ đẻ mà sinh tồn.
Đức Mộc nhìn những người đang nói chuyện phía dưới nói: “Quản gia đã chuẩn bị xong chưa ? bắt đấu nhé, phải đối đãi tốt với Na Tạp Lạp dược sư .”
“Lão gia, đã xong hết rồi, Na Tạp Lạp dược sư cũng chuẩn bị xong .” Quản gia trả lời.
“Được rồi, thời gian cũng không sai biệt lắm, bây giờ ta tuyên bố, bắt đầu.” Đức Mộc nói.
“Suỵt!” Đại sảnh trở nên yên lặng, mọi người đều biết chính kịch đã mở màn .
“Đưa tứ thiếu gia đến nào.” Quản gia nói .
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
A hoàn, hầu nữ và vài tên nô bộc đặt bốn cái bàn ở trên một tấm thảm. Mỗi bàn đặt một viên giấy, tiểu nam hài thì được đặt trên tấm thảm, bà mụ đang cố gắng dụ đứa bé đưa tay sờ vào giữa cài bàn nào đó.
Sau một tiếng cười khanh khách, nó đã sờ trúng cái bàn bên trái. Hầu nữ rất nhanh lấy tờ giấy từ trong tay đứa bé giao cho Đức Mộc, ánh mắt mọi người đều nhìn vế phía Đức Mộc.
Mở tờ giấy ra, trên giấy viết hai chữ “Tinh Kì” thật lớn, “Ha ha, là Tinh Kì”, “Chúc mừng Đức Mộc lão đệ, đây chính là những chữ của tài thần Mặc lão hắc a.”
Thì ra bốn tờ giấy đặt trên bàn có bốn cái tên, do bốn người Đức Mộc, Lan Đặc, Trấn trưởng Tạp La, và Mặc lão hắc, mỗi người đặt một tên, bởi vì chút hưng phấn nhất thời nên mới tạo ra một màn này.
Bốn người chúc mừng thêm một hồi, được quyền đặt tên không phải dễ, trấn trưởng muốn cho bé trai tiền đầy tháng, trưởng trấn, Lan Đặc đều bị Mặc lão hắc kéo lên bục, tiền đầy tháng định tới 500 kim tệ, Đức Mộc đương nhiên đồng ý, bởi vì tiền là cho con con của mình, Lan Đặc đương nhiên cũng đồng ý. Trấn trưởng Tạp La cắn răng rồi cũng đồng ý .
Bất quá Trưởng trấn lại thấy cái tên đó rất kinh khủng, chỉ có điều lại sợ rằng chọn đúng cái tên mình viết, nếu thật như vậy bản thân khó mà gượng dậy được. Mảnh giấy trên cái bàn ở giữa chính là do trưởng trấn viết, tuy nói viết đặt lung tung nhưng Đức Mộc vẫn ra hiệu cho quản gia, vì thế khi thấy bà vú dẫn đứa bé vơ tay ở giữa cả người liền đẫm mồ hôi, đó chính là thu nhập ba tháng của mình a.
“Ha ha ha .” Trưởng trấn vui vẻ nâng li chúc mừng Mặc lão. Đức Mộc cũng mỉm cười. Lan Đặc cũng cười, lần này Mặc lão hắc nâng giá trị bản thân lên . khi việc đặt tên xong không khí trong phòng cũng náo nhiệt hẳn lên . Đứa bé vậy là đã có tên: Tinh Kì .
Mặc lão hắc đứng dậy: “Mọi người yên lặng, tôi rất vui, hài tử này ta vừa nhìn đã biết sau này nó tuyệt đối có tiền đồ, sau khi nó thành tài, mỗi khi nhắc đến cái tên Tinh Kì này, mọi người hẳn sẽ nhớ đến ta, nên ta quyết định tặng thêm 300 kim tệ, tổng cộng là 800 kim tệ cho thằng bé đến học viện Giang Thành học tập.” Lời Mặc lão hắc vừa phát ra, cả căn phòng trở nên tĩnh lặng.
Mặc lão hắc là ai, đôi mắt người này rất hiểm độc, tuy Mặc lão hắc chưa đi hội đấu sư kiểm tra. Nhưng ít nhất sẽ không thấp dưới tam tinh kiếm sư. Điều này cho thấy khả năng tu luyện đấu khí của Tinh Kì rất cao , hoặc là do Mặc lão hắc nhìn nhầm.
Sao lại có thể nhìn nhầm được, con mắt của Mặc lão hắc cũng rất đáng tin, mấu chốt ở đây chính là Mặc lão hắc đã thông đồng với Đức Mộc, cùng nhau lừa gạt, bởi vì chuyện hôm nay liên quan đến một việc vô cùng trọng yếu, đó là kết thân, hôn sự cho lũ nhỏ
Đứa con thứ ba của Đức Mộc – Cát Lai chính là được đính ước hôm đầy tháng, Cát Lai là người có thiên phú ở thị trấn Hà Dương, mới bảy tuổi đã là ngũ tinh đấu sĩ rồi, rất có tiềm lực đạt đến đấu vương cấp cao thủ, tu luyện đấu khí dưới mười tám tuổi là giai đoạn quan trọng nhất, thực lực sau này, đẳng cấp lên rất chậm và còn phải xem thiên phú, nghị lực, cơ duyên,...v...v...
Mọi người trong sảnh đang thầm tính toán, xem ra bản thân của Đức Mộc không ra gì, nhưng con ruột của hắn cũng khá đấy. Đức Mộc nghe thấy lời nói của Mặc lão hắc, trong lòng rất vui. Lan Đặc và trưởng trấn Tạp La cũng có tâm tình như vậy.
“Mặc quản gia đã ưu ái rồi, có thiên phú hay không, mời Na Tạp Lạp dược sư đến kiểm tra là biết ngay. Nhưng tấm lòng của Mặc quản sự, bổn tiểu tước thay nhi tử xin nhận. Ha ha, xin mời Tạp Tạp lại đây!”
Một hầu nữ dẫn một người người đàn ông trung niên mặc áo dài đi lại,trên áo có bảy ngôi sao nhỏ. Chế dược sư thất tinh. Tay trái người đàn ông này xách một hộp thuốc, tất cả mọi người trong sảnh cùng nhau đứng lên chào hỏi.
Đức Mộc đến trước dược sư nói: “Vất vả quá, Na Tạp Lạp dược sư, đã làm phiền rồi!” Tạp La nở nụ cười khách sáo chào hỏi lại mọi người xung quanh, rồi tới bên tấm thảm đặt hộp thuốc xuống.
Hộp thuốc của dược sư người khác không được động vào, vì đó chính là tính mạng của dược sư, bình thường cũng không ai dám động vào, trong hộp có một số loại thuốc đặc biệt, cho nên Na Tạp Lạp luôn đem cái hộp thuốc đó theo bên mình, địa vị của dược sư ở đây rất cao, người nào mà chẳng có bệnh, mà nếu bị bệnh thì ngươi phải tìm đến dược sư, cho nên dược sư là một loại chức nghiệp rất được hoan nghênh.
Na Tạp Lạp dược sư mở hộp thuốc, lấy ra mấy bình thuốc, trên những lọ trắng có mấy loại, chỉ có dược sư mới biết lọ nào đựng thuốc nào. Hai tay mở ra một lọ thuốc, đổ ra một viên thuốc cho Tinh Kì uống, rồi cầm ra một bình chất lỏng màu trắng đổ ra tay bôi lên khắp cả người Tinh Kì..
“Hích, hích” Tiểu Tinh Kì bị Na Tạp Lạp dùng hai tay xoa đến nỗi cười khúc khích. Lúc này, bà vú bế Tinh Kì lên, tay trái Tạp Ta toát ra đấu khí trắng như tuyết đặt lên bụng Tinh Kì, đấu khí ngân bạch bị hút vào trong thân thể Tinh Kì, bởi vì bản thân Tinh Kì không hấp thụ đấu khí, cho nên mười lăm phút sau đấu khí màu trắng bạch mới biến mất hoàn toàn.
“Đức Mộc tử tước đại nhân, thân thể quý tử có cảm nhận với đấu khí rất mạnh, nhưng không biết vì sao tốc độ biến mất của đấu khí cũng rất nhanh. Ta cần kiểm tra cường độ linh hồn của quý tử.” Na Tạp Lạp dược sư chậm rãi nói.
“Na Tạp Lạp dược sư các hạ, mời ngài kiểm tra.” Tạp La lại cho Tinh Kì uống một lọ chất lỏng màu vàng, rồi đặt tay lên đầu Tinh Kì, một chút lam sắc từ đỉnh đầu Tinh Kì bốc lên, thấy cảnh tượng này Đức Mộc tử tước biến sắc, Lan Đặc khẽ lắc đầu còn trưởng trấn lặng người nhưng gương mặt thì không ngừng biến sắc, Mặc lão hắc ngây người, hai mắt trân trối nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó.
Mọi người bên dưới cũng bắt đầu xì xầm bàn tán. Thường thường nếu như đường gợn sóng màu xanh hiện ra nói lên linh hồn đứa bé tốt và khỏe mạnh, màu xanh lục là bình thường còn màu xanh lam là có chút khuyết thiếu, lam nhạt chứng tỏ sinh ra đã kém cỏi.
Một lúc lâu sau, Na Tạp Lạp dược sư dọn xong hộp thuốc nói mới: “Đức Mộc tử tước, ta xin lỗi, tiên thiên linh hồn quý tử không đủ nhưng thân thể lại rất khỏe mạnh, sau này có thể là một người ngốc nghếch, là người có thiên phú nhưng tiên thiên lại kém cỏi. Na Tạp Lạp nói với ngữ khí nhẹ nhàng, “Ta về trước đây, ông cũng không cần giữ ta lại, ngày mai ta phải về thành Thanh Ngưu rồi .”
“Quản gia, ông gọi người tiếp đãi dược sư tiên sinh cho tốt, rồi đem Tinh Kì xuống luôn.” Đức Mộc thở dài nói .
Mọi người cũng không còn tâm trạng uống rượu nữa, lần lượt cáo từ.
“Mặc lão hắc hôm nay chắc nhìn nhầm rồi, Đức Mộc lão đệ, chúng ta cáo từ đây, hẹn lần sau.” Trưởng trấn Tạp La nói .
Sau khi mọi người rời đi, niềm vui tiệc đầy tháng cũng kết thúc. Chỉ còn lại Đức Mộc ngồi đó uống rượu, một đứa con ngốc nghếch, ở một thế giới vũ lực tối thượng này không thể sống được, nhưng nếu quả thật ngu ngốc, thì đành để nó tự sinh tự diệt vậy
Trong căn phòng phía nam của đại viên, Ngải Na nhìn Tinh Kì đang ngủ say ở trong nôi, nước mắt không tự chủ được mà tuôn rơi, đau xót cho người làm mẹ, không được hưởng niềm hạnh phúc làm mẹ. Đứa con mới sinh đã được ấn định là quãng đời còn lại sẽ là một phế nhân.
Không cần mẹ chỉ cần con tốt, nhi tử sau này không có năng lực bảo vệ bản thân, xuất thân đã khiến cho nàng hiểu rằng phải mạnh mẽ mới tồn tại được ở thế giới này. Hy vọng duy nhất của Ngải Na giờ này đó là dược sư đã lầm,chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, cơn gió nhẹ thổi từ cửa sổ vào làm ngọn nến lay lắt khiến căn phòng càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Thị trấn Hà Dương, hoàng hôn xuống, nhìn từ xa, nhà nông, bếp củi đang ngập đầy khói, màn đêm buông xuống ,người và vật đều đã nghỉ, nhà dân, thương nhân, các dong binh đang ăn uống và thảo luận chuyện vui xảy ra ngày hôm nay hoặc hôm nay nghe được, trong đó đa số là nói về Đức Mộc tử tước, đội trưởng đội hộ vệ sinh ra người con ngờ nghệch .
Sơn trang Lạc Dương đã lên đèn, một lầu các giữa trang viên, Hải lạc đại phu nhân đang ăn cùng con trai cả Ốc Tư, và Con gái Phất Lợi Đạt. “Tiểu Tinh Kì là kẻ ngốc sao? Mẫu thân đại nhân, vậy sau này nó chắc rằng không thể nào tu luyện đấu khí nữa rồi.”
Sắc mặt Hải Lạc có một tia tiếu ý, bản thân sinh ra con trai cả lai lịch cũng bình thường, hai mươi tuổi mới là tứ tinh đấu sĩ, con của tiểu thiếp Đạt Nhã mới chín tuổi đã là ngũ tinh đấu sư rồi. Con tốt mẹ được nhờ, địa vị của Đạt Nhã trong nhà bây giờ đã uy hiếp đến địa vị của bản thân mình.
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Buổi sáng hôm sau ,Tiễn Đường thương đoàn phái người đem 800 kim tệ tới, Đức Mộc muốn từ chối, nhưng người đem tới ép cầm lấy, ông ta buồn bã nhận lấy, rồi gọi quản gia đem số tiền này đem đến cho Tinh Kì, nếu Tinh Kì là tên ngốc thực sự thì số tiền đó sẽ giúp nó tiếp tục sống.
Một năm sau, Tinh Kì đã lớn hơn nhiều, mái tóc màu tím, gương mặt tuấn tú, đã biết đứng dậy đi lại, rất khỏe mạnh, chưa bao giờ ốm đau, nhưng vẫn chưa biết nói, trên khuôn mặt có chút ngờ nghệch, không có gì khác so với những đứa trẻ khác, điều này cũng an ủi phần nào cho Đức Mộc, nhưng ánh mắt ngờ nghệch đó vẫn khiến cho Đức Mộc không dám gặp Tinh Kì.
Hai năm sau nữa, Tinh Kì đã biết nói, tuy nhiên chỉ biết nói vài từ mà thôi. nhưng hắn chưa bao giờ bị bệnh, mỗi ngày chỉ biết chạy đi chơi một cách ngây ngô, tóc màu tím đã được khoác lên một cái áo choàng.
Ngải Na thấy Tinh Kì một mình vừa cười vừa chạy một cách ngây ngô thì lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng vẫn luôn mỉm cười, nước mắt là vị Tinh Kì chính là một tên ngốc, nụ cười chính là vì Tinh Kì không cần bận tâm về cuộc sống, có thể vui vẻ hồn nhiên, cười cũng là một niềm vui mà.
Đức Mộc lâu lâu cũng đến thăm, từ lúc Tinh Kì bị cho là ngốc thì điều đó đã trở thành đàm tiếu của thị trấn Hà Dương, đặc biệt là sau khi đến thành Thanh Ngưu hai người huynh trưởng kiêu ngạo lại càng không khinh thường, cũng không thèm hỏi đến Tinh Kì nữa. Tinh Kì như cái gai trong mắt ông ta. Ngay cả Ngải Na cũng bị liên lụy, Đức Mộc đến chỗ Ngải Na cũng ngày càng ít hơn .
Lại ba năm nữa, Tinh Kì đã sáu tuổi, hắn vẫn là tên ngốc, không vui cười như trước đây nữa, cười nghệch cũng không, bởi vì Tinh Kì luôn cảm thấy những người xung quanh thường chỉ chỉ trỏ trỏ mình .
Tinh Kì không biết họ nói gì, và cũng không biết vì sao, nhưng hắn luôn có cảm giác bọn họ tràn đầy địch ý với bản thân mình, Tinh Kì không còn bạn chơi cùng nữa, vì thế Tinh Kì bây giờ đã rõ ràng hơn trước, lặng lẽ hơn, hai phần ba thời gian mỗi ngày đều ngồi đờ đẫn .
Sáu năm rồi, biểu hiện của Tinh Kì ngày càng chậm chạp, cũng không còn cười nghệch ra nữa, Ngải Na đã hoàn toàn tuyệt vọng, tưởng rằng Tinh Kì lúc lớn dần lên sẽ tốt hơn, ít ra cũng biết chăm sóc bản thân, nhưng xem ra lại càng ngốc hơn, Ngải Na cũng từ một thiếu nữ trẻ đẹp tú lệ dần dần đau khổ mà trở thành một lão phụ nhân.
Phía nam trang viên bây giờ đã còn rất ít người qua lại, chỉ còn lại hai a hoàn đi theo lúc mình xuất giá, nhưng như thế sẽ không còn nghe những lời nhạo báng và chế diễu nữa. Nhà mẹ đẻ sau khi nghe nói ban thân không còn được Đức mộc ân sủng nữa thì cắt đứt liên lạc luôn. Nhưng mấy năm nay có thể sống tại nam viên, không bị người khác làm phiền, ngoài ra còn có quan hệ rất tốt với tam công tử Cát Lai .
Cát Lai đã mười lăm tuổi, dưới sự dạy dỗ tận tâm của Đức Mộc đã đạt tới nhất tinh đấu sư, còn đại công tử Ốc Tư chỉ đạt được đến ngũ tinh đấu sĩ mà thôi. Cát Lai nhìn khung cảnh lạnh tanh ở nam viện,trong lòng xúc động, bản thân cũng là con của tiểu thiếp ,nếu mình cũng là tên ngốc,vậy thì mẫu thân cũng không thể có cuộc sống như bây giờ, chỉ sợ có khi còn tệ hơn nữa .
“Tam thiếu gia lại đây, ngươi đến gặp tứ công tử phải không, tứ công tử đang ở phía sau biệt viện, chơi đùa bên đó.” A hoàn Tiểu Như đón chào. Vốn định nói Tinh Kì đang ngây người, nhưng chần chừ một chút, lại đổi thành chơi đùa.
“A, vậy sao,ta hôm nay không phải chỉ đến tìm một mình tứ công tử, tam phu nhân có nhà không? Ngươi giúp ta thông báo với người, sau này ta không thể đến thăm tiểu Tinh Kì được nữa. Ta phải tới học viện Giang Thành của thành Lương Giang Quận học rồi, sẽ không thể đến thăm tứ công tử nữa, ở thị trấn Hà Dương ta còn có một trang viện cũ, ở đó tương đối cũ, mười năm rồi chưa sửa sang, ta đã nói cha để mọi người sống ở đó, ở đó yên tĩnh hơn, cũng không có ai làm phiền, thôi, ta đi ra chỗ tứ đệ đã .
“Tiểu Tinh Kì, ngươi ở đâu?
“Tam ca, huynh đến rồi sao, Tinh Kì đang nghĩ, nếu như ta không phải là kẻ ngu ngốc thì tốt biết bao, sẽ không ai dám ức hiếp ta và mẫu thân nữa.” Ánh mắt ngờ nghệch của Tinh Kỳ như biết nói.
“Tiểu Tinh Kì, tam ca phải đi đây, sau này sẽ không thể đến đây được nữa, ngươi phải nghe lời mẫu thân đó, biết chưa……”
Tiếng gà vừa gáy lên, Lạc Dương sơn trang nhộn nhịp nhẳn lên, hôm nay là ngày của tam thiếu gia đến học viện Giang Thành, nói đến tam thiếu gia Cát Lai, đó chính là niềm kiêu hãnh của Lạc Dương sơn trang, mười lăm tuổi đã đạt đến nhất tinh đấu sư, tương lai có khả năng trở thành đấu vương, đó là một điều rất đáng kính nể, ít nhất có thể trở thành Thành chủ ,nhất thành chi chủ, đó chính là thành tựu sau này của tam thiếu gia rất vẻ vang.
Tám con ngựa, hai mã xa, một xe để chở đặc sản Hà Dương của hai vị bá phụ, còn xe kia là chở tam thiếu gia và hành lí. Sắp xếp hành lí, cột dây cho ngựa rồi chất đống các thứ lên xe..
Sơn trang ghi chép lại, tam thiếu gia nắm chặt thanh kiếm, vóc người cao một mét sáu lăm, uy phong lẫm liệt . Mà trong căn phòng nhỏ ở nam viện, Ngải Na - mẫu thân của tiểu Tinh Kì cũng đang dọn dẹp, Ngải Na và hai hầu nữ được quản gia đưa đến trang viện cũ kỹ bằng xe ngựa nhỏ.
Lại ba năm nữa trôi qua, Tinh Kì đã chín tuổi, vẫn sống trong căn phòng đơn sơ như trước, trong căn phòng lóe lên lam quang, màu này phát ra từ trên người Tinh Kì. Trong đêm tối đó không ai phát hiện ra .
Chín năm, Tinh Kì tự tu luyện Huyền Thiên kinh từ nhỏ cuối cùng đạt đến tầng thứ nhất, và cũng bù lại phần tàn hồn đã thiếu khuyết lúc trước, hồi phục trở lại thành người bình thường, “Ta là ai, Tinh Kì là ai.” Lẩm bẩm một mình như bị quỷ nhập vậy.
Từng kí ức dần dần tràn về trong não Tinh Kì . Kí ức này chỉ có Huyền Thiên kinh, mà một số chuyện đấu đá của người khác, đây cũng là phương diện mà bản thân mới của Mạc Thiên rất sợ hãi.
Lam sắc quang mang đến khi trời sáng thì tắt, Tinh Kì mở ra, giờ không còn là đôi mắt đờ đẫn nữa mà là đôi mắt sáng ngời, Tinh Kì thở dài một tiếng, đúng là một giấc mơ, một giấc mơ dài tận chín năm.
Từng ngày từng giờ trong chín năm trôi qua trước mắt, một nụ cười rạng rỡ nở trên môi, gân cốt có chút cứng nhắc, nhưng mình vẫn trong giai đoạn dậy thì, không sao, nếu từ bây giờ chăm chỉ luyện tập thì vẫn có thể khơi dậy những khả năng tiềm ẩn. Như vậy sẽ bắt đầu bằng việc chạy bộ .
Một thiếu niên chín tuổi đang chạy trong quảng trường trong trang viên, sương ngày càng dày đặc, mái tóc màu tím đã bị sương mù làm ướt nhẹp, do thiếu niên chạy với tốc độ quá nhanh, cho nên sương mù phần lớn phủ kín trên áo, quần áo cũng bị mồ hôi làm ướt đẫm .
“Năm mươi sáu vòng, sắp tới rồi, chạy đến đây thôi, từ từ đi về, Huyền Thiên kinh đúng là hảo công phu, đi bộ cũng tu luyện, ngồi, thâm chí ngủ cũng đều tu luyện, nhưng khi chiến đấu và toàn lực vận động thì phải ngừng lại. Nhưng tu luyện có nhận thức vẫn nhanh hơn tu luyện vô thức, cũng bởi vì Tinh Kì vô thức tu luyện chín năm cho nên đã đạt đến tầng thứ hai của Huyền Thiên kinh, chân khí vô sắc tràn ngập khắp thân thể, thật dễ chịu, sự mệt mỏi đã giảm đi phân nửa.
‘Tứ thiếu gia, người có sao không, sao toàn thân ướt vậy hả, nào lau nước trên người rồi thay áo nhanh lên, nếu không bị bệnh thì sao, Tiểu Như, mau làm cho thiếu gia bát canh gừng đi.” Tiểu Nhân cũng là một trong những hầu nữ của Ngải Na.
“A, tứ thiếu gia ,người rơi xuống nước sao? Mau cởi quần áo để ta đi ủi lại, nếu như bệnh lại khiến phu nhân lo lắng.” Tiểu Như lo lắng nói. Hai hầu nữ bị Tinh Kì dọa cho hết hồn, không phát hiện ra Tinh Kì có gì đó hơi khác.
“A a ,không cần đâu ,ta không sao cả, từ nhỏ ta chưa từng bị bệnh mà, đun cho ta một bồn nước nóng, để ta tắm, rồi chuẩn bị cho ta một bộ quần áo là được, a, sau này mỗi sáng chuẩn bị cho ta một bồn nước nóng ,sau này ngày nào ta cũng tắm……” Tinh Kì vừa nghĩ vừa nói . Hoàn toàn không phát hiện ra hai hầu nữ đang nhìn hắn kinh ngạc.
“Tứ thiếu gia ,người khỏi rồi sao? hoàn toàn khỏi rồi sao, hồi phục lại bình thường rồi sao???” Hai hầu nữ vui mừng đến phát khóc “Ông trời có mắt, người mau thay bộ đồ này, tắm qua đã, ta lấy nước cho người, Tiểu Như ngươi mau báo tin vui này cho phu nhân đi.” Tiểu Nhân vội vội vàng vàng lấy củi nhóm bếp .
“Phu nhân, bệnh của tứ thiếu gia khỏi rồi! Thiếu gia cuối cùng đã hồi phục lại bình thường .” Tiểu Như vội vàng đẩy cửa vào. “Đinh” Con dao trong tay Ngải Na lúc này đã rơi xuống đất.
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Khi nghe đến tin mà mình đã mong đợi từ lâu, Ngải Na không biết phải làm sao nữa, hoan hỉ nhưng không dám đi xem con trai mình, sợ bản thân lại lần nữa bị rơi xuống tận cùng vực sâu, bản thân đã sớm chuẩn bị tâm lý mất lòng tin đối với khả năng hồi phục của con trai, nhưng nàng cũng biết Tiểu Như sẽ không lấy chuyện đó để đùa với mình. Run rẩy hỏi lại: “Có thật không, Tinh Kì đã hồi phục rồi sao?” Ngải Na phải mất hồi lâu mới thốt ra được lời này .
“Vâng thưa phu nhân, nhưng bây giờ thiếu gia đang tắm rồi ạ, hình như mới ra ngoài luyện tập, chúc mừng phu nhân, đúng là ông trời có mắt, như nghe thấy tiếng lòng của phu nhân, thiếu gia khỏi hẳn.” Tiểu Như cao hứng nói.
“Đi thôi chúng ta qua xem thử, tốt quá,….” Vì quá vui nừng nên từ khóe mắt của Ngải Na bất giác tuôn lệ, mang thai mười tháng mới sinh ra đứa con, lẽ ra nên vui mới đúng, nhưng con trai lại là một đứa ngốc nghếch, không những không có niềm hạnh phúc được làm mẹ, đã thế lại vì con mà bị chồng hắt hủi, sự cực khổ chín năm qua nghĩ lại mà thấy kinh hãi.
Nghe thấy tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm lại nhìn hai hầu nữ theo mình mười năm, nhìn gương mặt đầy phấn khích của hai hầu nữ, xem ra con trai mình đã thực sự hồi phục. Trước đây con trai không tự tắm được. Bản thân vẫn luôn náo nức chờ đợi đứa con của mình trở lại bình thường và cũng muốn cảm nhận niềm hạnh phúc của tình mẫu tử. Trong phòng yên tĩnh, vọng ra tiếng sột soạt thay đồ.
“Mẫu thân, sao người ở đây, con đang muốn đến hỏi thăm mẫu thân đây.” Tinh Kì mới tắm xong nhìn trông có vẻ tuấn tú lịch sự, mái tóc dài búi phía sau, nhìn thấy mẫu thân trước mặt hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh cảm nhận được sự từ ái trong ánh mắt của mẫu thân.
“Tốt, tốt lắm,con trai ngoan của ta, con đã trở lại bình thường rồi đúng không?”
“Vâng, thưa mẫu thân, con đã khỏe, a, con khỏi thật rồi, nếu không tin mẫu thân thử xem, con sẽ không để mẫu thân lo lắng nữa.” Nhìn thấy mẫu thân vui đến chảy nước mắt, Tinh Kì cảm thấy hạnh phúc, trong lòng trào lên niềm khát khao muốn bảo vệ niềm hạnh phúc đó.
Sau khi nói chuyện, mẫu thân nhận lời giữ bí mật về việc mình đã hồi phục một năm. Thực ra mẫu thân cũng biết nếu để Đức Mộc biết tin này chắc chắn đem con mình đi tiếp nhận nền giáo dục của gia tộc, học đấu khí và vũ kỹ đấu khí.
Nhưng sau khi nghĩ đến một xã hội kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, mới có khuynh hướng cho Tinh Kì đi học đấu khí, nhưng Tinh Kì nói bản thân vẫn chưa khỏi hẳn, khoảng một năm nữa mới khỏi hoàn toàn. Vậy nên mọi người đều đồng ý. Tiểu Như, Tiểu Nhân cũng bị hạ lệnh cấm khẩu.
Tinh Kì cũng có kế hoạch luyện tập một năm. Muốn lấy lại phong độ sau nhiều năm uổng phí. Mỗi ngày đều ráo riết tập luyện, luyện tập quyền pháp trong Huyền Thiên kinh và thủ pháp luyện đan. Bộ quyền pháp này có uy lực kinh người. Nhưng đó chỉ là một trong những công pháp công kích trong Huyền Thiên kinh. Bộ quyền pháp này lấy sự nhanh nhẹn, mạnh mẽ là chính, kèm thêm bộ pháp quái dị. Thời gian còn lại thì học chữ cùng mẹ .
Từ đó trở đi, ngày ngày trong giảng võ đường của trang viên đều có một tiểu thiếu niên, thân thể gầy những không yếu, đón ánh ban mai lên, đón hoàng hôn buông xuống, bất chấp mưa xa bão táp, bất kể sáng sớm chiều tối hay những cơn mưa bão bùng hắn vẫn chạy bộ, đánh quyền, cưỡi ngựa tại diễn võ trường, cứ liên tiếp như vậy cho đến khi suýt nữa thì té xỉu, nơi đây in đầy từng vết chân một cậu thiếu niên đang từng bước vững mạnh hơn.
Hai tháng sau ,cuối cùng bản thân đã tiến một bước dài trong việc phát triển, bộ pháp nào trong Huyền Thiên kinh đều đã tu luyện hết, mặc dù có thể chưa đúng hết nhưng có thể cho bản thân cảm nhận thấy được sự sâu sắc và cường đại của bộ pháp này, bây giờ đã học được quyền pháp, nhưng mỗi tầng đều tăng thêm sự kì bí của quyền pháp đó.
Trình độ bây giờ cách tầng thứ hai không còn bao xa nữa, chắc khoảng hơn hai tháng nữa sẽ đạt đến tầng thứ ba của Huyền Thiên kinh, lúc đó có thể phối hợp với đan dược, phối hợp với đan dược sơ đẳng nhất trong Huyền Thiên kinh đến tầng ba có thể nhìn thấy, đến tầng thứ năm có thể luyện đan dược cấp thấp nhất .
Vả lại sau khi tu luyện Huyền Thiên kinh trí nhớ ngày càng tốt, giờ đây đã đạt được khả năng nhìn qua là không thể quên, những điều mẫu thân có thể dạy đã không còn nữa .Vì thế Tinh Kì đã quyết định, còn lại thời gian ba tháng, phải đọc hết sách trong thư viện của tổ tông trong trang viện cổ xưa này. Sách trong kho đều đã cũ, đa số được cóp nhặt sau đó chép lại, nên thư viện cũ đã bị vứt bỏ, cả năm giá sách chỉ có Tinh Kì có khả năng không quên mới dám nói có thể xem xong trong vòng ba tháng .
Đến các lầu phía sau, trong hai tháng qua, bản thân đều đến đây để học chữ với mẫu thân, nhưng hôm nay đến là để nói rằng sau này sẽ không đến nữa. Đẩy cửa ra, vui vẻ nói: “Mẫu thân, con đến rồi.”
“Tinh Kì lại đây, con ngồi xuống đây nào, ta nên vui hay buồn với khả năng học tập của con đây, bây giờ ta đã không còn gì để dạy con nữa.” Ngải Na có chút buồn bã nói.
“Mẫu thân đương nhiên vui cho con rồi, lẽ nào mẫu thân không cảm thấy tự hào vì con, mẫu thân không có gì dạy con, chứng tỏ con đã lớn rồi, con sẽ không vì vậy mà bỏ rơi mẫu thân đâu, mẫu thân mãi mãi là mẫu thân của con. Người nói có phải không?
“Con đúng thật là dẻo miệng, con trai lớn mẫu thân đương nhiên là vui rồi, sau này con tính sao, không thể dồn tất cả thời gian để luyện tập chứ.” Ngải Na mắng yêu Tinh Kì .
“Mẫu thân cứ yên tâm, con đã quyết định dùng thời gian rảnh rỗi để đến xem sách trong thư viện cũ rồi, nếu mẫu thân chịu cùng con đọc sách thì con sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.
Nửa tháng sau ,trên quảng trường diễn võ trường, Tinh Kì đang ngồi bên cạnh đột nhiên xuất hiện một vòng tròn màu xanh, vừa hiện đã biến mất, cuối cùng đã đạt đến tầng thứ ba,có thể nhìn thấy một số cách phối dược đơn giản, Tinh Kì nỗ lực hết sức muốn phối ra một số thuốc kiện thể và trụ nhan cho mẫu thân .
Mẫu thân đã cực khổ vì mình trong chín năm qua, nhìn mẫu thân chưa tới ba mươi mà đã như hơn bốn mươi rồi, hơn nữa bản thân còn có thể luyện tập được pháp quyết. Nghĩ là làm, Tinh Kì nghiêng trái nghiêng phải tìm kiếm giống như con khỉ đang tập đi trên diễn võ trường.
Tinh diệp thảo, Bạch lộ hoa ,Thất hương đường, kết hợp với Ma diệp khương và số lượng nhất định có thể thành loại thuốc trụ nhan. Bách mạch hà, Cúc tử hoa, Xích tâm thảo, Mạc diệp cộng thêm bột vỏ sò số lượng nhất định chế thành Đao thương phấn.… Thuốc này đối với người luyện công có tác kích thích phát triển nhưng không có tác dụng phụ, và còn nhiều loại thuốc trị những chứng khó chữa, nhiều nhất là thuốc trị thương, có năm phần, ba phần thuốc tắm khi luyện công, hai phần thuốc từ từ khai phát tiềm lực, và ba phần thuốc độc và giải độc, một phần không màu không sắc. Trong Huyền Thiên kinh, đơn thuốc sơ đẳng nhất có mười bốn phần.
Sau khi nhìn thấy mười bốn phần thuốc này, Tinh Kì nhắm mắt tĩnh tâm, nhớ lại những phương thuốc trên đó, vì nó là những bài thuốc bình thường chuyên dùng, sau khi hồi sức, đại não hưng phấn của Tinh Kì dần bình tâm trở lại. Vì hắn ta phát hiện mình không có tiền mua mấy loại thảo dược đó, chỉ có tự mình đi hái lấy, may mà phía sau trang viên có một con đường dài hơn hai trăm thước ở thôn quê, có thể thông qua rặng núi Kì Nhĩ.
Sau khi Tinh Kì từ rừng trở về, trời lúc này đã chạng vạng tối, phải tin vào sự thật phũ phàng, hắn ta không thể chấp nhận sự thật này, nhưng vẫn tìm được một số loại gần giống, lần đầu tiếp xúc với phương thuốc này không biết có thể thay thế được hay không, muốn tạo được một đơn thuốc phải tích lũy kinh nghiệm và sự hiểu biết của rất nhiều người. Đơn thuốc này giới thiệu trong Huyền Thiên kinh rất phổ biến có thể tìm thấy ở rừng hay ngoài đất hoang. Tinh Kì cũng chưa hoàn toàn mất hết tự tin, tự mình đến thư viện xem thử, có sách giới thiệu thảo dược hay không, nhưng bây giờ đã dến giờ ăn tối, buổi tối sẽ tìm tiếp.
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương