Kiếm bộ này đọc thấy hay hay dịch thử mấy chương xem sao. Nội dung khá lạ, khác với những bộ tiên hiệp khác.Mời mọi người đọc thử.
Hắn vốn là một tiểu tử vô danh, nhưng bởi vì một cái giới chỉ mà bước trên con đường tu chân khác biệt. Lấy luyện đan là chủ, luyện khí là phụ, trận pháp làm gốc, cứ như vậy, một siêu cấp đại phái sinh ra trong Tu Chân giới .
Muốn Độ Kiếp đan? Không vấn đề, tìm ta!
Muốn cực phẩm tiên khí? Không vấn đề, tìm ta!
Muốn bố trí 1 cái hộ phái đại trận? Cũng không vấn đề, cứ tìm ta!
Thế giới tu chân ngoạn mục với bao nhiêu kỳ trân dị thú, chỉ có ngươi không thể tưởng được, không có không thể làm được.
Các bạn đón đọc "Đan Khí Đạo" để biết rõ truyền kỳ của 1 tu chân giả.
Hành tẩu trong màn tuyết mênh mông trắng xóa của Đại Hưng An Lĩnh Sơn, Lý Dương có cảm giác thật giống như khi đi qua một đầm lầy sau trận mưa rào. Đối mặt với tuyết trắng mênh mông bao phủ khắp nơi, mỗi bước đi cứ như là có người ở sau lưng ngăn cản, khiến ai cũng không nhịn được muốn chửi rủa cái hoàn cảnh đáng chết này. Hơn nữa xung quanh còn có đại thụ lớn đến mức phải mấy người mới ôm xuể, nếu không cẩn thận sẽ vấp phải những rể cây to dài này, khiến Lý Dương lại càng thêm hoài nghi quyết định của chính hắn lúc trước có phải sai lầm hay không ……
Lý Dương vốn là một cô nhi, đã sống trong cô nhi viện được bảy năm, sau đó được những ánh mắt ngưỡng mộ của những tiểu bằng hữu được nhận nuôi trong cô nhi viện. khiến Lý Dương ban đầu cũng tưởng rằng cuộc sống hạnh phúc của hắn đã tới, nhưng sau này hắn từ từ mới nhận ra đó chỉ là suy nghĩ của hắn mà thôi.
Nhận nuôi dưỡng Lý Dương là một lão nhân bề ngoài có vẻ rất hiền từ, mái tóc bạc trắng bộc lộ một cỗ khí vị siêu trần thoát tục, nhưng sau này Lý Dương mới biết được chức nghiệp của lão là đào trộm mộ. Mục đích của lão khi nhận nuôi Lý Dương bất quá là vì bản thân tuổi tác đã cao, cộng thêm tích tụ ảnh hưởng của những năm tháng đào trộm mộ khiến thể lực của bản thân lão suy kiệt, cho nên lão mới buộc phải tìm kiếm một kẻ làm công miễn phí.
Bất quá lão nhân này đối xử với Lý Dương cũng có thể coi như không tồi, tịnh không hề có những điều như trên báo chí vẫn thường nhắc tới là ngược đãi Lý Dương. Lão nhân này đào trộm mộ đã hơn mười năm cũng đã tích tụ được không ít tài phú, ăn uống bình thường cũng có thể coi như đầy đủ phong phú, hơn nữa Lý Dương trước nay học tập một loại "bí tịch" mà có vẻ như lão nhân kia kiếm được trong một cổ mộ, cho nên sự phát dục Lý Dương thập phần hoàn hảo. Lý Dương năm nay mười tám tuổi, cao khoảng chừng một thước chín, tứ chi cường tráng, ngực bụng nổi lên những thớ cơ nhục cuồn cuộn, khiến không ít người lần đầu tiên gặp hắn còn tưởng hắn là một vận động viên nữa chứ.
Lão nhân khi Lý Dương được mười sáu tuổi đã từ trần, để lại cho Lý Dương không ít tài sản. Sau khi lão nhân này từ trần, Lý Dương vốn là định từ bỏ công việc trước kia, tiêu diêu sống hết quãng đời còn lại. Bất quá cũng vì chút ân tình với lão nhân đó, Lý Dương một mực nghiên cứu bức tàng bảo đồ mà lão nhân cho tới tận khi chết vẫn không thể quên. Bức tàng bảo đồ được lão nhân nói có thể là từ thời Xuân Thu Chiến Quốc truyền lại, cả phần "bí tịch" cũng được tìm thấy ở trong cùng một lăng mộ, bất quá bởi vì trên tàng bảo đồ này căn bản là không có một chữ, cũng chẳng hề có bất cứ một kí hiệu hay địa hình gì cả, cho nên chẳng thể nào có biện pháp tìm ra.
Cho đến một ngày của một năm sau, Lý Dương trong lúc vô ý đã phát hiện một địa phương tương đồng giữa tàng bảo đồ và hiện tại . Với bản tính không chịu từ bỏ, Lý Dương đem theo trang bị đào trộm mộ tới địa phương đó. Căn cứ theo dấu hiệu trên tàng bảo đồ, sau một hồi cẩn thận tìm kiếm, thêm chút may mắn, hắn đã tìm được địa phương thập phần thần bí đó. Bất quá điều khiến Lý Dương cảm thấy thất vọng chính là, bên trong cái lăng mộ này tịnh không giống với những lăng mộ trước kia khi hắn cùng lão nhân đã đào trộm, ở đây căn bản là chẳng có thứ gì có giá trị, không cần nói tới những loại đồ cổ hay tự họa gì gì đó, mà đến ngay cả đến những vật dụng bình thường cũng không có. Lý Dương vốn nghĩ là đã có người nhanh chân hơn hắn lấy đi rồi, bất quá sau khi dựa vào những tri thức của kẻ đào trộm mộ hơn mười năm nay, hắn nhận ra nơi đây chưa từng có người tới. Lý Dương tịnh không hề bỏ cuộc, sau một hồi đào bới, rốt cục cũng tìm thấy được một vật mà Lý Dương có thể coi như "bảo vật" trong gian cổ mộ này. " Bảo vật" chỉ là một giới chỉ, vẻ ngoài rất là cổ xưa, bên trên có điêu khắc một số đồ hình mà Lý Dương không thể hiểu rõ, tịnh không hề bị hư hao do thời gian. Trừ điều này ra, Lý Dương tịnh không hề phát hiện có điểm gì khác, cuối cùng đành mang theo "bảo vật" độc nhất này quay trở về nhà.
Bởi vì bức tàng bảo đồ là điều mà lão nhân cho tới chết vẫn không quên, hơn nữa giới chỉ này là thu hoạch duy nhất của bức tàng bảo đồ kia, cho nên Lý Dương không vội vã nghiên cứu tìm hiểu nó, mà hắn đeo nó trên tay giống như một khỏa giới chỉ bình thường, để hoài niệm ân tình của những năm tháng được lão nhân nuôi dưỡng. Sau đó, vào một ngày, Lý Dương không cẩn thận khiến bàn tay bị thương, tiên huyết vừa lúc rơi trên mặt của giới chỉ, tiếp đó giới chỉ đột nhiên phát ra một màn bạch quang, Lý Dương vì ánh sáng của phiến bạch quang này mà hôn mê.
Sau khi tỉnh lại, Lý Dương chỉ cảm thấy đầu hắn đau đớn như muốn nổ tung ra, phảng phất như có thứ gì đó đang tiến vào trong đầu hắn. Trải qua hơn nửa ngày chịu đựng, cái loại đau đớn này mới tiêu biến mất, sau đó Lý Dương loáng thoáng như cảm thấy trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện rất nhiều kí ức, hơn nữa đều là những kí ức mà bản thân chưa từng trải qua, nhưng khi hắn cẩn thận suy nghĩ lại không phát hiện ra điều gì. Cái loại ý niệm cổ quái này vẫn không hề tiêu biến đi, trải qua thời gian hơn nửa năm thích ứng, Lý Dương có thể xem như đã hiểu rõ toàn bộ những kí ức trong đầu hắn.
Lý Dương mặc dù vẫn sống cùng lão nhân, nhưng hắn chưa hề chính thức học tập qua những tri thức trong trường học, tuy vậy lão nhân bình thường cũng dạy cho hắn một ít, còn lại là do hắn học được trên các loại thư tịch. Mặc dù bản thân lão nhân này là một kẻ tôn sùng thần thánh, mỗi lần trước đào trộm mộ đều có làm các loại nghi thức cầu xin thần thánh, thì bản thân Lý Dương là một kẻ theo chủ nghĩa vô thần, nhưng cái loại tin tức đột nhiên truyền vào trong đầu hắn như vậy, cũng khiến cho suy nghĩ trước kia về thần thánh bất giác phải thay đổi. Tin tức đột nhiên tiến vào trong đầu, khiến hắn có một giải thích hoàn toàn mới về thế giới, nói đến quỷ thần tịnh không phải là không huyệt lai phong ( hang trống gió tới==> luồng suy nghĩ mới tới làm thay đổi suy nghĩ cũ), mà chuyện lạ này đích thực là có thật, tu chân giả cũng thật sự tồn tại.
Theo tin tức này mà nói, thế giới chia làm chín không gian, phân biệt là Phàm Nhân giới, Tu Chân giới, Tiên giới, Thần giới, Quỷ giới, Ma giới, Phật giới, Pháp giới, Yêu Linh giới. Trong đó Phàm Nhân giới là không gian sinh tồn của người phàm, tiếp đó là Tu Chân giới, là nơi sinh sống của tu chân giả, rồi theo đó vì công pháp tu luyện khác nhau mà chia làm Tiên giới, Ma giới, Quỷ giới, Yêu Linh giới, Phật giới, Pháp giới, trên cùng là Thần giới, trên Thần giới liệu có phải là còn có một giới khác tồn tại hay không, thì tin tức trong đầu của Lý Dương lại không cho biết.
Giới chỉ trên tay Lý Dương tên là Minh Quang Giới, là một giới chỉ để chứa vật của một tiên nhân tên là Minh Quang đạo nhân trên tiên giới. Minh Quang đạo nhân trong quá trình độ khiếp phi thăng thần giới, tiên thể đã chịu thương thế cực kỳ nghiêm trọng, khi hắn cảm giác được bản thân khó có thể độ kiếp, nghĩ đến bản sự của mình còn chưa có truyền nhân, nếu như vậy mà bị hồn phi phách tán thật quá đáng tiếc, bèn đem toàn bộ những ý thức kinh nghiệm của bản thân phong ấn vào trong giới chỉ này, hy vọng người nhặt được có thể kế thừa y bát của hắn, sau đó bèn lựa chọn cách tự bạo, còn Minh Quang giới, trong quá trình hắn tự bạo đã hình thành một khe hở không gian, đã rơi xuống địa cầu.
Minh Quang đạo nhân trong tu chân giới vốn chỉ là một tán tu, tu vi của bản thân cũng chẳng có điểm gì đáng để khoa trương, sau này trong lúc vô ý mới nhặt được công pháp luyện đan. Hắn chính là dựa vào công pháp luyện đan này, từ từ thông qua việc luyện đan đem trao đổi với những tu chân giả khác để đổi lấy những tu chân công pháp cao thâm hoặc những trân bảo hiếm thấy, từ từ đề cao tu vi của bản thân, cuối cùng có thể nghênh đón thiên kiếp. Hắn có thể vượt qua thiên kiếp, từ tu chân giới phi thăng tiên giới, nguyên nhân là dựa vào Độ Kiếp Đan mà bản thân đã luyện chế, bằng không thực lực của bản thân hắn cũng không thể vượt qua thiên kiếp. Nhưng Minh Quang đạo nhân ở trên tiên giới hơn mười ngàn năm, hắn không thể có khả năng luyện ra Độ Kiếp Đan vượt qua tiên kiếp, nên cuối cùng tử nạn dưới thiên kiếp.
Lý Dương sau khi từ từ hiểu thấu tin tức này, tâm tư hắn không thể ngăn được có sự thay đổi, suy nghĩ vốn muốn sinh sống yên lành hết quãng đời này của hắn đã biến mất. Lý Dương hoàn toàn bị cuộc sống đa dạng phong phú của tu chân giả hấp dẫn, luyện đan, luyện khí, thám hiểm, chiến đấu cùng linh thú yêu thú, hay so đấu với những tu chân giả khác, đều khiến Lý Dương mê mẩn. Đến ngay cả cái chuyện khô khan vô vị nhất trong mắt các tu chân giả là bế quan tu luyện, trong mắt Lý Dương cũng trở thành một loại hưởng thụ.
Tu chân! Ta muốn tu chân!
Lý Dương hận không thể lập tức bắt đầu tu luyện, sau đó tiến nhập Tu Chân giới, trong quá trình chu du qua vô số tinh cầu, sẽ thăm dò sự huyền bí của cái thế giới này. Sau đó phi thăng Tiên giới, thăm dò vô số những khu vực còn chưa được biết tới trên Tiên giới, rồi tới các giới khác để thám hiểm, cuối cùng phi thăng Thần giới, hoàn thành truyền thuyết về bản thân.
Hy vọng thì lúc nào cũng tốt đẹp, nhưng sự thật bao giờ cũng thật sự tàn khốc. Muốn tu chân, công pháp tu chân là điều không thể thiếu, bất quá điểm ấy tịnh không khó giải quyết, trong tin tức của Minh Quang đạo nhân có lưu lại công pháp tu chân phải nói khá tốt. Nhưng công pháp này tịnh không phải nói tu luyện là có thể tu luyện thành công, càng là tu luyện những công pháp tu chân tốt, thì điều kiện lại càng hà khắc. Cho dù là công pháp tu chân đơn giản nhất, cũng phải đạt tới Trúc Cơ kì mới có đủ điều kiện để tu luyện.
Nhưng muốn đạt tới Trúc Cơ thì điều kiện tịnh không phải dễ dàng. Bình thường mà nói có ba cách có thể khiến thực lực đạt tới Trúc Cơ: một là bái sư, sau đó do sư phụ cường hành khiến bản thân đạt tới Trúc Cơ, đây là biện pháp nhanh nhất mà cũng đỡ mất sức nhất, nhưng khuyết điểm chính là do ngoại nhân cường hành khiến bản thân đạt đến Trúc Cơ, cho nên căn cơ không vững vàng, khiến cho việc tu hành về sau trở nên khó khăn gấp bội phần, thành tựu thường là không cao, thực lực rất khó để tu luyện đến Độ Kiếp kỳ; một loại là bản thân từ từ tu luyện luyện khí pháp quyết phổ biến nhất trên Tu Chân giới, cuối cùng thực lực bản thân sẽ tu luyện đạt tới Trúc Cơ, nhưng thiên phú của bản thân phải cực cao, đại bộ phận những người bình thường trên Tu Chân giới đều không thể tu luyện thành công, cho dù có tu luyện thành công cũng chỉ có thể xem như một tán tu, không có chỗ dựa của sư môn, không có sự chỉ điểm của sư trưởng, cũng không có công pháp tu chân, có cực ít người có thể đề cao thực lực của bản thân, cuối cùng do sanh lão bệnh tử mà trở về với tự nhiên; cuối cùng là phục dụng Trúc Cơ Đan, cũng có thể khiến thực lực bản thân nhanh chóng đạt tới Trúc Cơ kì, do cách này khiến căn cơ của những người đạt tới Trúc Cơ kì thập phần vững chắc, không hề có tác dụng phụ, là một phương pháp phổ biến thường được lựa chọn trên Tu Chân giới bất quá đối với những người thường không hề có chút quan hệ mà nói, Trúc Cơ Đan tịnh không hề dễ dàng có thể có được, bình thường cho dù cố gắng cả đời cũng chưa chắc đã có được một viên.
Minh Quang đạo nhân sống trên Tu Chân giới, hắn là một thành viên bình thường của tu chân giới, hắn đã dùng thời gian hơn bốn mươi năm để luyện khí, mới tiến vào Trúc Cơ kì, rồi lại thông qua việc trao đổi với các môn phái tu chân để "moi móc" quáng thạch, mới miễn cưỡng có được một bộ công pháp tu chân thấp nhất, bắt đầu con đường tu luyện của hắn.
Nhưng con đường mà Minh Quang đạo nhân đã đi không thích hợp cho Lý Dương. Căn cứ theo Minh Quang đạo nhân mà nói, khác biệt lớn nhất giữa Phàm Nhân giới và Tu Chân giới là mật độ thiên địa linh khí. Thiên địa linh khí càng nồng đậm, mặc kệ là luyện khí hay tu luyện công pháp tu chân sẽ nhanh chóng vô cùng, và ngược lại. Thiên địa linh khí trên Phàm Nhân giới chỉ bằng một phần năm của thiên địa linh khí trên Tu Chân giới, nếu dựa theo việc Minh Quang đạo nhân mất thời gian bốn mươi năm để luyện khí mới đạt tới thực lực Trúc Cơ kì, thì Minh Quang đạo nhân ở Phàm Nhân giới phải mất thời gian là hai trăm năm, điều này đối với một phàm nhân mà nói thì căn bản là một điều không thể. Đương nhiên, tu luyện thường còn phải xem điều kiện về tư chất cũng như thân thể, vân vân, không thể đơn giản mà nói được. Bất quá Minh Quang đạo nhân ở trên tiên giới dù không phải môn hạ của bất cứ môn phái nào cũng có thể tu luyện tới đỉnh cấp của Tiên giới, thì có thể tưởng tượng tư chất của hắn trong vô số tu chân giả có thể xem là cực cao rồi.
Lý Dương không biết loại "bí tịch" mà lão nhân dạy cho hắn từ nhỏ có phải là phương pháp luyện khí lợi hại hơn so với Tu Chân giới hay không, bất quá cuối cùng thì hắn cũng lựa chọn bắt đầu tu luyện theo pháp quyết luyện khí mà Minh Quang đạo nhân lưu lại, vì dù sao đây cũng là pháp quyết luyện khí đã được lưu lại trên ức vạn niên(1 triệu năm), chắc chắn sẽ không phải là đồ bỏ.
Lý Dương cũng biết nếu chỉ đơn giản dựa vào bộ pháp quyết này không thể khiến thực lực của hắn đạt tới Trúc Cơ kì, cho nên trong khi tu luyện, hắn đồng thời cũng tìm kiếm tài liệu để luyện chế Trúc Cơ Đan. Trúc Cơ Đan được xem như loại đan dược thấp nhất trong Tu Chân Giới, tài liệu cũng không phải quá phức tạp, trên địa cầu cơ bản cũng có thể tìm được.
Đương nhiên, luyện đan tịnh không đơn giản như việc sắc thuốc trên địa cầu, không chỉ cần phải có khí giới chuyên của việc luyện đan - đan đỉnh lô (lò luyện đan), còn phải dựa vào thứ tự cũng như phân lượng của từng loại tài liệu mà cho vào trong đỉnh, dung hợp được toàn bộ dược hiệu của tài liệu, sau đó phải phối hợp với các loại pháp quyết, cuối cùng mới có thể luyện chế thành công đan được. Hơn nữa yêu cầu của độ lửa với việc luyện đan cũng thập phần cao, đại hỏa, tiểu hỏa còn phải căn cứ theo những loại tài liệu bất đồng mà thường xuyên biến hóa, loại lửa cũng không phải là loại lửa mà Lý Dương trên địa cầu chỉ cần dùng khí thiên nhiên là có thể tạo ra, mà phải dựa vào nội hỏa của chính những tu chân giả.
Những điều kiện này đều không phải là điều mà Lý Dương có thể đáp ứng, cho nên Lý Dương thập phần rõ ràng, bằng thực lực của bản thân thì căn bản không thể nào luyện chế được đan được. Nhưng Lý Dương lại không muốn bỏ qua phương pháp tốc thành như vậy, đành phải dựa theo phương pháp sắc thuốc có trên địa cầu, luyện chế những tài liệu kiếm được, mặc dù không thể thành đan dược, nhưng dược thang này cũng có thể tồn tại một chút ít công hiệu của Trúc Cơ Đan chứ? Lý Dương nghĩ như vậy.
Bất quá Lý Dương từ kinh nghiệm luyện đan của Minh Quang đạo nhân cũng hiểu rất rõ phẩm chất của tài liệu luyện đan thường quyết định dược hiệu là mạnh hay yếu. Cùng một loại tài liêu để luyện chế đan dược, phẩm chất tài liệu càng tốt, hiệu quả của đan dược sau khi luyện thành lại càng mạnh. Cái gì là phẩm chất của tài liệu? Một lời có thể quyết định, chính là thời gian thành hình, thường thường thời gian thành hình càng dài, phẩm chất lại càng tốt.
Địa cầu hiện tại ô nhiễm nghiêm trọng, cái loại hoa cỏ cũng bị tàn phá cực kì nghiêm trọng, những loài dược vật bình thường được chăm sóc bởi dòng nước từ những ống dẫn nước, cho nên nếu dùng những loại dược vật này, dược hiệu của chúng cũng chẳng đáng là bao, cho nên Lý Dương không định dùng những loại tài liệu bình thường mà luyện đan, hắn muốn đến những chốn rừng sâu núi thẳm để tìm kiếm những loại tài liệu sống hoang dã được trên mười năm thậm chí trăm năm.
Mất thời gian hơn nửa năm, tài liệu để Lý Dương luyện chế Trúc Cơ Đan căn bản đã kiếm được bảy tám phần, đều là những loại nguyên liệu cực phẩm đã sống trong hoang dã trên mười năm, duy chỉ còn thiếu một loại chủ dược. Theo kí ức của Minh Quang đạo nhân, Lý Dương biết dược hiệu của vị chủ dược này và nhân sâm trên địa cầu là giống nhau. Vì vậy, Lý Dương bèn tiến bước trên mảnh đất Đại Hưng An Lĩnh .
Đại Hưng An Lĩnh trải qua hơn mười năm khai phá, phía bên ngoài cơ bản là không còn kiếm được dược vật có phẩm chất tốt, chứ đừng nói là loại dược vật quý giá như nhân sâm, cho nên Lý Dương đành phải tìm sâu bên trong Đại Hưng An Lĩnh, hy vọng có thể có chút thu hoạch. Mặc dù chỉ là lần đầu tới Đại Hưng An Lĩnh, nhưng hiểu biết của Lý Dương về hoàn cảnh của nơi này cũng tương đối rõ ràng, lại từng nhìn qua không ít thư tịch về mặt này, cũng đã có những chuẩn bị tương đối tốt, nhưng khi hắn chân chính tiến vào mảnh đất này, hắn mới chánh thức hiểu được đạo lí thế nào là " đọc vạn quyển sách không bằng đi đường vạn dặm".
Sâu bên trong Đại Hưng An Lĩnh, cơ hồ quanh năm bị tuyết trắng bao trùm, khi bước vào tiết trời đông giá rét của tháng mười hai, chỗ nông nhất cũng có thể vượt qua đầu gối của người bình thường, còn chỗ sâu nhất thậm chí còn vượt quá đầu của Lý Dương, chỉ khi bước vào tháng bảy, tám, chín mới có một khoảng thời gian ngắn là tuyết tan rã. Trong hoàn cảnh như vậy, Lý Dương có thể tìm kiếm được một tuyến đường an toàn để hành tẩu, đã hao tổn thiên tân vạn khổ (muôn vàn nhọc nhằn). Còn may là khi Lý Dương tiến vào Đại Hưng An Lĩnh là vào tháng bảy, tuyết ở những nơi sâu nhất cũng đã tan, bằng không đừng nói là kiếm nhân sâm dưới mặt đất, đến việc có thể ra khỏi Đại Hưng An Lĩnh hay không cũng khó nói.
Nếu muốn tìm kiếm nhân sâm có phẩm chất tốt, thật không thể nào dễ dàng có thể tìm kiếm. Lý Dương sở dĩ chọn tháng bảy để tiến vào Đại Hưng An Lĩnh, cũng chính là vào thời khì băng tuyết tan rã, đã là một sự chuẩn bị kỹ càng. Đại Hưng An Lĩnh cho dù trong thời kỳ tuyết tan, những địa phương chánh thức có thể nhìn thấy mặt đất cũng không nhiều, mà nếu muốn ở những địa phương này tìm được một gốc nhân sâm đã thành hình, đúng là chuyện đã khó lại càng khó hơn. Cho nên Lý Dương đã chuẩn bị rất tốt, khi tới đây trong thời gian ba tháng chuyển giao này, thức ăn cũng sớm đã chuẩn bị đầy đủ.
"Hô!" Lý Dương không khỏi thở ra một hơi thật sâu, tựa hồ như muốn tống hết những gian nan phiền muộn khó nói thành lời trong lòng ra ngoài. Lý Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời, đơn giản chỉ tính toán lộ trình lộ trình đi được ngày hôm nay, rồi nhìn lại những dãy tuyết trắng mênh mông trước mắt, không khỏi thở dài một hơi, xem ra hôm nay không thể tiếp tục lên đường được nữa rồi.
Lý Dương thừa dịp bây giờ trời vẫn còn chưa tối, bèn chuẩn bị dựng lều, tùy tiện ăn chút lương khô, rồi chuẩn bị dự phòng dã thú tập kích, sau đó mới quay vào trong lều tiến luyện khí ngày hôm nay. Từ khi Lý Dương quyết định bắt đầu tu chân bắt đầu, luyện khí sớm trở thành nội dung tất yếu không thể thiếu của mơi ngày. Cũng may Lý Dương một mực kiên trì luyện khí, mới khiến cho tinh khí thần của hắn đều có sự đề thăng, chẳng những thể chất trở nên mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, đến ngay cả tinh lực cũng mạnh thêm không ít, bằng không hắn một thân một mình xâm nhập vào bên trong của Đại Hưng An Lĩnh, cơ hồ đã rơi vào cục diện cửu tử nhất sinh rồi.
Sớm ngày thứ hai, Lý Dương từ trạng thái luyện khí tỉnh lại, giãn cánh tay một chút, những mệt mỏi của ngày hôm qua đã không cánh mà bay, bây giờ Lý Dương cảm giác được tinh thần của hắn đã tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn mạnh như hổ báo. Điều không thể không nói là một điểm tốt của phép luyện khí, mặc dù trong thời gian ngắn không thể tiến vào Trúc Cơ kì, nhưng thân thể hắn đã được cường hóa không nhỏ. Lâu dần, thêm vào bản thân dùng phương pháp sắc thuốc để luyện thành đan dược, một ngày nào đó chắc sẽ đạt tới Trúc Cơ kì, Lý Dương tin chắc vào điểm này.
Lý Dương cứ như vậy mà gian nan hành tẩu trong Đại Hưng An Lĩnh hơn hai mươi ngày, những nguy hiểm trong đó thật sự không thể nào kể hết, bất quá ở trước mắt, Lý Dương rốt cục đã thấy được hy vọng.
Phía trước là một mảnh đất rộng bằng phẳng xanh màu ngọc bích, ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây chiếu xuống những ngọn tiểu theo xanh non, làm lóe ra ánh quang mang trong trẻo. Cách đó không xa, Lý Dương rốt cục đã tìm được nhân sâm. Nơi này có hai gốc sâm đã thành hình và một gốc vẫn còn non, Lý Dương từ các trang trong điển tịch đã nhận ra hai gốc sâm đã thành hình này ít nhất cũng phải có lịch sử trên trăn năm, làm chủ dược của Trúc Cơ Đan tuyệt đối thích hợp, hơn nữa xem hình dáng của hai gốc sâm đã thành hình này, có thể đủ cho hắn dùng vài lần. Lý Dương cẩn thận đào lấy hai gốc nhân sâm đã thành hình kia, cẩn thận như đang trong quá trình chế tác đồ sứ vậy, gốc sâm còn non kia, Lý Dương tịnh không vứt bỏ, để nó tiếp tục sanh trưởng tại Đại Hưng An Lĩnh này.
Sau khi thu lấy hai gốc nhân sâm đã thành hình, Lý Dương quay người tiến về phía ngoại giới của Đại Hưng An Lĩnh, dù sao hoàn cảnh của Đại Hưng An Lĩnh quá hiểm ác, ở lại đây thêm một ngày là thêm một phần nguy hiểm. Lý Dương vào khoảng tháng bảy tiến vào Đại Hưng An Lĩnh, khi hắn rời khỏi Đại Hưng An Lĩnh thì cũng đã là trung tuần tháng tám rồi, trải qua một tháng rưỡi sống trong Đại Hưng An Lĩnh đã khiến Lý Dương nảy sinh một loại cảm tình khác lạ đối với nơi đây.
Khí hậu cũng như hoàn cảnh của Đại Hưng An Lĩnh thật ác liệt, khiến cho Lý Dương chịu đựng vô vàn gian khổ, nhưng điều này ở phương diện khác lại rèn luyện cho Lý Dương một ý chí bất khuất; trong quá trình giao đấu hung hiểm vô cùng với những dã thú, cũng khiến cho thể phách cũng như kỹ xảo giao đấu của Lý Dương đề thăng nhanh chóng; mà cảnh sắc ưu mỹ ở Đại Hưng An Lĩnh thấm sâu vào tâm can người ta, khiến họ phải mê say, trong lúc bất tri bất giác đã bồi dưỡng tâm tình của Lý Dương, vô hình trung càng làm tăng theo dục vọng muốn thám hiểm những địa phương không người biết tới của Lý Dương.
Quá trình thám hiểm thật gian nan vô cùng, nhưng mà chính loại gian nan này càng khiến cho cảnh sắc càng thêm mĩ lệ hơn, càng khiến kí ức của Lý Dương trở nên tươi mới hơn, trên đường ly khai Đại Hưng An Lĩnh, Lý Dương thậm chí cứ mỗi lần quay đầu lại là một lần xúc động. Điều này có lẽ là cảm giác vừa đau khổ vừa vui mừng chăng? Lý Dương vừa hồi tưởng lại cảnh tượng nguy nga của Đại Hưng An Lĩnh Sơn, bất giác vừa tự nghĩ.
Bất quá loại cảm giác này tịnh không lưu lại lâu, mục tiêu phải nhanh chóng luyện đan đạt tới Trúc Cơ kì không thời khắc nào không nhắc nhở tốc độ của Lý Dương phải nhanh hơn, phải nắm bắt từng thời từng khắc. Cho nên Lý Dương chỉ đứng ở bên ngoài Đại Hưng An Lĩnh cảm khái trong chốc lát, rồi vội vàng lên đường quay trở về nhà. Sau khi quay về đến nhà, Lý Dương chỉ đơn giản tẩy rửa qua loa, rồi vội vàng bắt đầu chuẩn bị quá trình luyện đan.
Không có thiết bị cần thiết để luyện đan là lò luyện đan, không phải vội, Lý Dương đã có nồi áp suất ! Không có nội hỏa tự thân của tu chân giả, không phải vội, Lý Dương đã có lửa từ khí ga thiên nhiên, vài ngày chưa tắt, khi dùng không phải lo khi luyện đan không đủ lực ! Không có nguồn nước thiên nhiên với phẩm chất cao, không phải vội, Lý Dương có nước lọc không bị ô nhiễm, hoàn toàn thuần khiết!
Lại nhớ lại một chút về quá trình luyện chế Trúc Cơ Đan, Lý Dương nhất nhất đem những điểm cần chú ý trong quá trình này ghi chép trong một bản kí lục ( bản ghi chép), rồi cuối cùng miêu tả thật cặn kẽ tỉ mỉ trong "Hiện đại luyện đan lưu trình biểu".
Lý Dương mua một lúc mười cái đồng hồ báo thức tinh vi, cứ hai cái làm một tổ tuần tự dựa theo thời gian trên lưu trình biểu để làm cột mốc thời gian, mục đích chính là vì sợ bản thân nhất thời lầm lẫn sẽ tạo thành những thất bại không thể vãn hồi. Vì tìm kiếm những tài liệu có phẩm chất tốt để luyện chế Trúc Cơ Đan, Lý Dương trước sau gì cũng đã phí mất thời gian hơn một năm, nếu không thể điều chế được thang dược Trúc Cơ Đan hợp cách, những cố gắng của Lý Dương đều trở nên uổng phí.
Sau khi đã làm tốt công việc chuẩn bị, Lý Dương bèn cẩn thận bắt đầu công việc mà lần đầu tiên trong đời hắn làm " luyện đan ". Mặc dù Lý Dương biết " luyện đan " như vậy và luyện đan trong ký ức của Minh Quang đạo nhân có bản chất khác nhau, nhưng trong lòng hắn lại có một loại cảm giác thành tựu khó nói nên lời, phảng phất như hắn đã là luyện đan đại sư trên Tu Chân giới, giống như đang luyện chế đan dược khó luyện chế nhất là Độ Kiếp Đan.
Lý Dương tự nghĩ ra "Ngao Dược Thức Luyện Đan Pháp" tự nhiên sẽ không giống như phương pháp luyện đan của Minh Quang đạo nhân tùy tâm sở dục, chỉ cần án chiếu theo thời gian khi đưa các loại tài liệu vào trong lò luyện đan là được. Đã là sao chế biến thuốc, thì phải thỉnh thoảng thêm vào nước, thường thường cứ vài giờ lại phải thêm nước một lần, cho nên khi Lý Dương lợi dụng những lúc nhàn rỗi để luyện khí thì bình thường cứ vài giờ hắn lại bị đồng hồ báo thức đánh thức một lần, khiến hắn cũng cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Luyện khí yêu cầu phải bình tâm tĩnh khí, nhất khí mới có thể đạt thành, nhưng Lý Dương cứ thế này căn bản không thể đạt được yêu cầu này, nếu cứ tiếp tục như vậy thì về lâu dài chẳng những không thu được hiệu quả, trái lại còn khiến bản thân bị nguy hiểm do tẩu hỏa nhập ma. Sở dĩ Lý Dương không thể không ngừng luyện khí, chính là để lợi dụng khoảng thời gian thanh nhàn này để cẩn thận chỉnh sửa những kí ức của Minh Quang đạo nhân trong đầu hắn. Bất quá Minh Quang đạo nhân sống cách đây ít nhất hơn mười ngàn năm, nên khiến cho đại đa số những kí ức của hắn không còn tác dụng nữa, còn một bộ phận nhỏ của ký ức đó không phải Lý Dương chỉ trong vài giờ đã có thể chỉnh sửa xong.
Bởi vì Minh Quang đạo nhân là một vị luyện đan đại sư, cho nên trong kí ức của hắn, luyện đan được hắn coi trọng nhất, các phương pháp phối hợp đan dược và phương pháp luyện chế, cùng với dược hiệu vân vân, cơ hồ đã chiếm cứ hơn một nữa trong số những tin tức quan trọng. Việc làm sáng tỏ những kí ức này khiến Lý Dương đắm chìm trong nó, hắn không thể tưởng được đan dược còn có thể có nhiều tác dụng đến như vậy, không riêng gì việc có thể đề cao thực lực của tu chân giả, đề thăng cảnh giới của họ, còn có một số công hiệu khác, tỷ như Độ Kiếp Đan chuyên dùng cho việc độ kiếp, Chân Nguyên chuyên dùng để khôi phục chân nguyên lực của tu chân giả, Nguyên Thần Đan chỉ dùng để khôi phục sự tiêu hao về nguyên thần của tu chân giả.
Dược hiệu của đan dược đúng là thiên biến vạn hóa, nhiều đến không thể kể xiết, Lý Dương bây giờ căn bản không thể nào nắm giữ toàn bộ, chỉ có thể trong khoảng thời gian này với những liễu hiểu biết của bản thân phân làm bốn loại. Thứ nhất là loại đan dược khôi phục, Chân Nguyên Đan và Nguyên Thần Đan đều thuộc loại này, đây là loại đan dược mà tu chân giả không thể thiếu; thứ hai loại đan dược tăng cường, sau khi phục dụng có thể tăng về cường phương diện năng lực của tu chân giả, kể cả hai loại vĩnh cửu tính tăng cường ( tăng cường trong thời gian dài) và đoạn thì gian nội tăng cường ( tăng cường trong thời gian ngắn), đây là loại đan dược mà tu chân giả hy vọng có được nhất nhưng cũng là cực kỳ hiếm có; thứ ba là loại đan dược trị thương, chính là loại dan dược mà người tu chân dùng để chữa trị thương thế, nhu cầu của loại đan dược này bình thường rất nhỏ, bởi vì tu chân giả thường thường có thể dựa vào thực lực của bản thân từ từ khôi phục lại, chỉ khi gặp phải những thương thế nghiêm trọng mới cần phải phục dụng, tình huống tỷ như khi nhục thể bị phá hủy nghiêm trọng, tâm thần bị thương nghiêm trọng vân vân, cho nên loại đan dược này bình thường được bảo quản ở các thế gia về đan dược hoặc trong các môn phái chủ tu về dan dược, khi có người có nhu cầu có thể chủ động tới kiếm bọn họ để mua đan dược; loại thứ tư chính là loại đan dược đặc định, loại đan dược này chỉ có thể trong một hoàn cảnh đặc biệt nhất định nào đó hoặc là dưới một yêu cầu nào đó mới có tác dụng, tỷ như yêu cầu của Trúc Cơ Đan đối với người phục dụng là không đạt tới Trúc Cơ kì, sau khi phục dụng xong có thể đạt tới Trúc Cơ kì, còn khi người phục dụng đã đạt tới Trúc Cơ kì mới phục dụng Trúc Cơ đan, trên cơ bản là không có tác dụng gì nhiều, cảm giác so với người thường khi ăn đường chẳng khác là bao. Còn yêu cầu của Độ Kiếp Đan lại rất đơn giản, chỉ khi người phục dụng đạt tới Độ Kiếp kỳ mới có thể tạo được tác dụng, còn ngoài ra bắt cứ ai khi phục dụng nó thì ngay cả một chút tác dụng cũng không có.
Loại đan dược đặc định này có nhiều chủng loại nhất, cũng là loại khó luyện chế nhất, tài liệu phải đa dạng phong phú, có một số tài liệu đến ngay cả Minh Quang đạo nhân cũng chỉ nghe nói qua chứ chưa từng tận mắt trông thấy, cơ bản là không ai có thể nắm giữ được toàn bộ phương pháp luyện chế, chỉ có một số những môn phái lớn chuyên về luyện đan hoặc là thế gia mới có thể nắm giữ đại bộ phận phương pháp luyện chế. Đến ngay cả Minh Quang đạo nhân, người được coi là luyện đan đại sư trong số những tu chân giả, nắm giữ những phương pháp luyện chế mà có thể ở một vài phương diện có chút đột phá, nhưng nhìn chung mà nói thì không có cách nào có thể so bì được với những môn phái hay thế gia chuyên về mặt này. Bất quá Lý Dương với việc kế thừa toàn bộ những kí ức của Minh Quang đạo nhân, chỉ cần hắn có thể trở thành tu chân giả, thì tiền đồ của hắn so với Minh Quang đạo nhân tốt hơn rất nhiều, vì dù sao về mặt cơ bản, hắn so với Minh Quang đạo nhân đã cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Thời gian khi Lý Dương tỉnh lại để thêm nước, bỏ dược vật vào đó, chỉnh sửa những phần ký ức đã mất, trải qua thời gian hơn hai ngày, Lý Dương rốt cục cũng đã sắc ra nồi " thang dược " đầu tiên.
Last edited by Iori Yagami; 27-01-2009 at 11:51 AM.
Nhìn thang dược dạng keo trong nồi đang tỏa ra từng trận u hương, trong lòng Lý Dương có một cỗ cảm giác thành tựu. Nghĩ đến cho dù là ở Tu Chân Giới, liệu có người có thể làm được như hắn không? "Ngao dược thức luyện đan pháp" tuyệt đối có thể xem là pháp quyết tiên phong trong lĩnh vực luyện đan, khai sáng lịch sử của luyện chế đan dược khi người thường cũng có thể luyện chế được đan dược của Tu Chân Giới! Ân, cụ thể cũng cần phải nói tới dược hiệu nữa, cái này còn phải đợi quan sát và thực nghiệm nữa.
Lý Dương lúc này đang ảo tưởng rằng bản thân hắn đã tiến vào tu chân giới, đem toàn bộ phương pháp "Ngao dược thức luyện đan pháp" này phổ biến ra ngoài, khiến cho khoảng cách giữa quảng đại bình dân của Tu Chân giới với sự nghiệp tu chân giả sẽ càng lúc càng thu hẹp lại, mà bản thân hắn cũng sẽ trở thành đối tượng kính ngưỡng của muôn người! Bất quá Lý Dương lúc này không hề nghĩ đến tình huống của vô số tu chân giả ở Tu Chân giới, người thường nếu muốn có được một chút tài liệu dược vật để luyện đan đã là sự tình không dễ dàng, càng không nghĩ đến ở Tu Chân Giới sẽ không có những sản phẩm về khoa kĩ tối tân, đừng nói là nồi áp suất, khí ga thiên nhiên, mà ngay cả nước lọc tinh khiết cũng không hề xuất hiện trong tầm mắt của những người này.
Trải qua không biết bao nhiêu thời gian, Lý Dương cũng đã thôi không suy nghĩ vẩn vơ nữa mà tỉnh táo lại, hắn quyết định thử nghiệm nồi thang dược đầu tiên này, thang dược này có thể có tác dụng giống như Trúc Cơ Đan được hay không, bản thân hắn có thể trong thời gian ngắn mà tiến nhập Trúc Cơ Kì được hay không, hoàn toàn phải trông trờ vào nồi thang dược này!
Lý Dương lấy ra một bát thuốc đầy, sau đó đem toàn bộ phần còn lại của nồi thang dược này bảo quản trong tủ lạnh. Lý Dương cũng không biết làm như vậy có khiến cho dược hiệu suy giảm hay không, bất quá hắn cũng chẳng có biện pháp nào tốt hơn để bản quản thang dược này, chỉ có cách này là cách thích hợp nhất.
Nhìn bát thuốc trước mắt, Lý Dương có chút do dự .Liệu có phải là cứ một hơi uống hết bát thuốc này hay không. Nếu thực sự coi bát thuốc này như một khỏa đan dược, thì phải một hơi uống sạch toàn bộ, nhưng cái này dù sao cũng không phải đan dược a …… Nếu cứ uống hết như vậy liệu có phát sinh tác dụng phụ hay không? Hiệu quả có thể giống như Trúc Cơ Đan hay không? Sự việc bày ra trước mắt Lý Dương khiến không khỏi có chút lo lắng về chuyện được hay mất, sợ rằng bát thuốc này cùng một dạng với thang thuốc trong y học cổ truyền Trung Hoa, chỉ có thể có hiệu quả cường thân kiện thể, trị thương dưỡng bệnh mà thôi, căn bản là không hề có chút tác dụng của Trúc Cơ Đan. Nếu thực sự là như vậy, hơn một năm chuẩn bị kia sẽ trở nên vô ích hay sao?
Không thể quan tâm nhiều như vậy được! Có thể tu chân được hay không còn phải xem dược hiệu của bát thuốc này! Lý Dương hồi tưởng lại lịch trình gian khổ của hơn một năm trước, lại ảo tưởng về tương lai khi chính thức trở thành một tu chân giả, hắn cắn răng, tay nắm chặt lấy bát thuốc, uống ừng ực hết toàn bộ bát thuốc kia.
Lý Dương liếm môi, rồi nhấm nháp đầu lưỡi, chỉ cảm thấy trong miệng tựa hồ như có lưu lại một cỗ u hương, tựa hồ lại hơ có chút ngòn ngọt, không phải là các thang thuốc của Trung Y sao khi sắc đều có vị khó nuốt sao? Sao lại có cảm giác này nhỉ? Lý Dương cẩn thận suy nghĩ một chút về cảm giác sau khi uống hết thang thuốc này, trong lòng đột nhiên nảy sinh ý nghĩ, "Ngao dược thức luyện đan pháp" đã thành công rồi !
Lý Dương không ngăn được tâm trạng kích động của hắn, ngửa mặt lên trời cười lớn "ha ha". Không thể có chuyện như vậy, thang dược trong Trung Y sao khi sắc xong đều rất khó uống, còn thang thuốc này của hắn sau khi sắc xong lại có vị ngọt, còn có mùi thơm phức, điều này khẳng định khác xa so với Trung Y! Thang thuốc của hắn đã không giống như các thang thuốc của Trung Y, cái này không phải nói lên "Ngao dược thức luyện đan pháp" của hắn đã thành công rồi sao? Bát thuốc này mặc dù không thể bằng Trúc Cơ Đan về mặt biểu hiện của dược hiệu, nhưng ít ra cũng sẽ có một vài tác dụng giống như Trúc Cơ Đan, hoặc là tác dụng của nó hoàn toàn giống như Trúc Cơ Đan, chỉ là kém hơn một chút thôi, bản thân hắn nếu uống thêm vài thang nữa chẳng phải cũng giống như uống một viên Trúc Cơ Đan hay sao?
Trong khi suy nghĩ, Lý Dương vội vàng khép miệng lại. Điều này là do hắn khi nghĩ tới trong ký ức của Minh Quang đạo nhân có nói rằng tốt nhất sau khi phục dụng đan dược xong không được mở miệng nói chuyện, bằng không sẽ có một bộ phận tinh hoa của đan dược này thoát ra từ miệng, lúc này thì điều thích hợp nên làm là lập tức ngồi xuống điều tức, đem phát huy hết được toàn bộ dược hiệu của đan dược để thu được hiệu quả lí tưởng nhất.
Lý Dương lập tức ngồi xuống vận hành pháp quyết luyện khí, dựa theo phương pháp luyện khí lúc trước bắt đầu điều tức. Khi vừa bắt đầu, Lý Dương tịnh không hề có cảm giác gì đặc biệt, về cơ bản thì so với những lần luyện khí trước đây là giống nhau, nhưng sau khi vận hành được một thời gian, Lý Dương liền có cảm giác không giống chút nào. Điều này không giống không phải chỉ vì lộ tuyến vận hành khi luyện khí, cũng không phải vì phương pháp luyện khí, mà là mỗi lần khi Lý Dương khống chế quá trình vận hành của khí tức, hắn có cảm giác như trong lộ tuyến này có phát sinh một cỗ nhiệt khí. Cổ nhiệt khí này không hề đặc biệt mãnh liệt, chỉ là có một loại cảm giác nóng ấm, phảng phất giống như đang tắm nắng vậy. Bất quá tắm nắng chỉ khiến bên ngoài cơ thể có cảm giác nóng lên, còn hắn bây giờ lại có cảm giác cả nội thể cũng bắt đầu nóng lên, cảm giác càng lúc càng thoải mái, thú vị hơn.
Lý Dương thiếu chút nữa không nhịn muốn rên rỉ, may mắn là trong hơn một năm chuyên tâm luyện khí, khiến hắn tập thành thói quen luôn giữ được vẻ trầm tĩnh, cho nên cuối cùng cũng có thể nén được cỗ cảm giác thoải mái mãnh liệt trong lòng, tiếp tục từng bước quá trình luyện khí. Theo sự vận hành của khí tức, toàn thân Lý Dương bắt đầu nóng lên, mặc dù Lý Dương vẫn luyện khí như trước, không thể mở mắt để kiểm nghiệm tình trạng của bản thân lúc này, nhưng Lý Dương cũng có thể tưởng tượng ra toàn thân hắn lúc này nhất định là ướt đẫm mồ hôi, địa phương mà hắn đang ngồi có lẽ đã biến thành một vũng mồ hôi rồi. Còn may là cái loại nóng bức này không phải là không có điểm dừng, bằng không Lý Dương cũng có thể sẽ tự bạo mà chết. Sau khi từ từ thích ứng với cỗ nhiệt lượng này, Lý Dương rốt cục đã đặt chân vào quá trình tu luyện.
Cái được gọi là tu luyện, chính là hoàn toàn không nghĩ tới sự tình xảy ra ở bên ngoài, tự bản thân tiến vào một loại không linh cảnh giới, trong đầu chỉ còn có một loại ý niệm tu luyện. Giống như vừa rồi Lý Dương vừa luyện khí, vừa có thể cảm giác được nội thể đang nóng lên, cái này thuộc về trạng thái bán tu luyện. Trạng thái bán tu luyện là tối kỵ của tu chân giả, một mặt khiến việc tu luyện giảm đi một nửa so với bình thường, khiến lãng phí nhiều thời gian và tinh lực mà chưa chắc đã đạt được hiệu quả lớn nhất, mặt khác cũng rất dễ vì thế mà tẩu hỏa nhập ma, bất quá hiện tại Lý Dương vẫn chưa phải là tu chân giả, cho nên tình huống vẫn còn tốt một chút, bình thường không bị nguy hiểm do tẩu hỏa nhập ma, bất quá chỉ là hiệu suất luyện khí giảm đi một chút mà thôi.
Lý Dương bây giờ vẫn còn là một phàm nhân, mặc dù đã bắt đầu tu luyện pháp quyết luyện khí, nhưng thân thể hắn cũng chỉ là mạnh hơn so với người thường một chút, ý chí cũng kiên cường hơn một chút, tịnh không có những biểu hiện quá nổi bật, cho nên Lý Dương còn chưa thể hoàn toàn khống chế khi nào bản thân có thể tiến vào trạng thái tu luyện. Thường thường thời gian tu luyện phải vượt quá ba bốn giờ đồng hồ, mới có thể từ từ tiến nhập trạng thái tu luyện, điều này cũng là nguyên nhân vì sao khi Lý Dương bắt đầu tu luyện thường phải mất vài giờ thậm chí hơn mười tiếng mới hoàn toàn tiến nhập trạng thái tu luyện.
Nếu muốn nhanh chóng hoàn toàn tiến vào trạng thái tu luyện, phải ít nhất đạt tới Trúc Cơ kì mới có thể hoàn toàn làm được. Đạt tới Trúc Cơ kì có ý nghĩa là đã chính thức trở thành tu chân giả, khi đó điều kiện về thân thể, tâm cảnh, ý chí đều có một tiến bộ nhảy vọt, khi bắt đầu tu luyện sẽ không dễ dàng bị ngoại nhân quấy nhiễu, cho nên mới có thể nhanh chóng hoàn toàn tiến nhập trạng thái tu luyện.
Last edited by Iori Yagami; 27-01-2009 at 11:55 AM.
Từ từ mở mắt, Lý Dương từ quá trình luyện khí bắt đầu tỉnh lại. Nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ báo thức, Lý Dương không khỏi có chút giật mình, không thể tưởng được luyện khí lần này không ngờ lại tốn hết hơn hai mươi giờ đồng hồ . Trong quá khứ khi Lý Dương luyện khí thì bình thường chỉ hơn mười tiếng đồng hồ đã tự tỉnh lại, nhưng lần này không ngờ phải mất tới hơn hai mươi giờ đồng hồ, xem ra hiệu suất của việc luyện khí lần này còn mạnh hơn lần trước mấy lần.
Khi nghĩ vậy, Lý Dương không khỏi có chút đắc ý, khóe miệng vừa mới mở ra một chút, đột nhiên lại đóng chặt lại. Bởi vì Lý Dương đột nhiên ngửi thấy một thứ mùi thật khó chịu, có chút hôi thối, lại có chút gì đó ôi mốc …… Ngay sau đó, Lý Dương đã cảm giác được chỗ hắn ngồi hơi dinh dính nhớp nháp, vừa cúi đầu thì trông thấy, trên mặt đất là những thứ xú uế nhớp nháp màu đen, mà cái mùi cổ quái kia cũng phát ra từ chính những thứ này.
Lý Dương mới từ trong trạng thái luyện khí mà tỉnh lại, còn đang bảo trì tư thế đả tọa, bây giờ đột nhiên trông thấy mình đang ngồi giữa những thứ xú uế như vậy, khiến hắn kinh hãi đến giật bắn cả mình. Lý Dương vừa rồi khi mới ngồi xuống còn chưa cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng khi vừa chuẩn bị đứng lên thì toàn thân đã có cảm giác dính dính nhớp nháp, chẳng lẽ những thứ xú uế này là do hắn thải ra hay sao? Lý Dương cẩn thận kiểm tra một chút về tình hình của bản thân, bất đắc dĩ đành phải tiếp nhận sự thật này.
Không kịp nghĩ nhiều nữa, Lý Dương với tốc độ nhanh nhất mà hắn có thể đạt tới, nhanh chóng phóng về phía phòng tắm, cởi bỏ bộ y phục đang bốc lên mùi khó ngửi đó, cũng không thèm quan tâm là nước lúc này lạnh hay nóng, vặn vòi nước để nước từ vòi hoa sen bắn lên mình hắn. Dòng nước lạnh ngắt từ vòi hoa sen chảy từ đầu đến chân, khiến Lý Dương không nhịn được rùng mình vài cái. Vơ vội lấy chai dầu gội đầu, rồi xoa sữa tắm khắp toàn thân, trông thấy những thứ xú uế bám trên người lúc nãy đang từ từ bị tẩy sạch, Lý Dương rốt cục cũng có thể thở ra một hơi, bất quá Lý Dương lúc này suy nghĩ xem nguồn gốc của những thứ xú uế đó là từ đâu ra.
Cửa sổ cũng như cửa ra vào đều được đóng chặt, hơn nữa vì tính chất đặc thù của công việc của bản thân là đào trộm mộ, cho nên cửa sổ cũng như cửa chính của Lí gia chắc chắn phi thường, bình thường không có khả năng bị người ta làm hư, cho nên giả thiết do ngoại nhân bày trò hoàn toàn có thể bị loại trừ.
Nếu không phải là do ngoại nhân làm, chẳng lẽ là do bản thân gây ra? Lý Dương đứng dưới vòi hoa sen, vừa sung sướng tắm rửa, vừa suy nghĩ. Nhưng chính hắn sau khi uống hết bát thuốc kia liền lập tức bắt đầu luyện khí, không hề làm bất cứ điều gì khác, như thế nào lại có nhiều thứ xú uế đến như vậy?
Linh cơ của Lý Dương đại động, chẳng lẽ là có liên quan đến bát thuốc kia? Trong rất nhiều tiểu thuyết không phải có nói nhân vật chính do cơ duyên mà ăn được cái gì là thiên tài địa bảo( bảo vật của thiên địa) gì đó, rồi sau đó loại thiên tài địa bảo đó bắt đầu tẩy rửa lục phủ ngũ tạng của hắn, khiến hắn thải ra rất nhiều thứ xú uế nhớp nháp như vậy sao? Chẳng lẽ tình trạng của hắn cũng giống như vậy sao?
Liên tưởng đến khi bản thân đang luyện khí thì trong nội thể xuất hiện một cỗ nhiệt khí ấm áp, Lý Dương có thể khẳng định suy nghĩ này. Bát thuốc kia dù không thể xem là thiên tài địa bảo gì cả, nhưng về mặt hiệu quả thì hoàn toàn tương đồng với Trúc Cơ Đan, chỉ là dược hiệu yếu hơn một chút, cho nên nó có thể bài trừ những thứ xú uế đó khỏi thân thể hắn cũng là chuyện chẳng có gì kì lạ. Khi nghĩ vậy, trong lòng Lý Dương không khỏi phát sinh nhiều nghi vấn hơn nữa.
Chẳng lẽ những điều được miêu tả trong tiểu thuyết là hoàn toàn có thật? Vậy thì bao nhiêu bộ võ công trong tiểu thuyết có đúng là chuyện kì lạ hay không hay nó hoàn toàn thực tế? Đặc biệt là trong những bộ tiểu thuyết tu chân, có miêu tả đến quá trình tu chân trải qua trăm nghìn điều kì quái cũng là thật? Nếu là thật, sao chỉ có thể thấy được trong những bộ tiểu thuyết đó, còn ngoài đời lại không có ai có thể phát hiện ra? Nếu điều này là do các tác giả hư cấu nên, vậy tại sao nó lại chân thực đến vậy?
Lý Dương không nghĩ ra, cũng không muốn vướng vào mớ suy nghĩ lộn xộn này nữa. Bất quá suy nghĩ của Lý Dương cũng có chút thay đổi, trở nên vui vẻ hơn nhiều, hắc hắc, nếu đời này ta không thể đạt tới mục tiêu là Trúc Cơ kỳ, thì hắn coi như cũng có thể kiếm được một công việc rất có tương lai a. Bọn họ có thể viết tiểu thuyết tu chân, sao ta lại không thể làm? Bằng ký ức hơn mười ngàn năm của Minh Quang đạo nhân, chỉ tùy tiện rút ra một đoạn cũng có thể viết nên một bộ tiểu thuyết tu chân để đời! Đến lúc đó còn sợ không trở thành tác giả nổi tiếng trên mạng Internet hay sao ? Sau khi đọc xong cuốn sách đó, độc giả có thể hô lớn hai tiếng thần kỳ, sự tình này cũng khiến người ta cảm thấy vui lòng a !
Đắm chìm trong tư tưởng này chốc lát, Lý Dương cuối cùng cũng nhớ ra bản thân hắn còn đang tắm. Khóa lại vòi nước, lau khô thân thể một chút, nhìn thân thể mình lúc này đã hoàn toàn sạch sẽ, Lý Dương tùy tiện chọn lấy một bộ y phục để mặc .Ngay sau đó hắn vội vàng tới phòng khách tẩy rửa những thứ xú uế đó. Sau khi xong việc, Lý Dương bèn mở cửa sổ cho thông thoáng, để cho mùi khó ngửi trong phòng khách tan vào trong gió.
Lúc này đã tự do, Lý Dương chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, thì hắn cảm giác dạ dày của mình đang không ngừng kháng nghị, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh "ùng ục". Lý Dương lúc này mới nhớ ra đã hai ngày chưa hề dùng bữa, hôm qua hắn chỉ uống một bát thuốc lớn, sau đó lại tiếp tục luyện khí mất thêm một ngày, đến bây giờ còn chưa có một hột cơm nào vào bụng, không lạ là dạ dày cứ kêu réo không ngừng.
Chải chuốt lại mái tóc, Lý Dương vừa định tới quán cơm để ăn một bữa thật ngon, thì đột nhiên hắn nhớ tới những thứ xú uế sau khi luyện khí. Cái này còn không phải là những thứ dơ bẩn, độc chất đã tích tụ trong thân thể hắn trong bao nhiêu năm qua hay sao, bây giờ thật vất vả mới thanh trừ được nó, nếu lại tiếp tục ăn uống như bình thường, chẳng hóa ra bao nhiêu công sức lúc trước trở thành công cốc hay sao? Nghĩ đến Minh Quang đạo nhân cũng là một người bình thường, khi luyện khí, hắn mỗi ngày cơ bản là chỉ ăn qua loa một chút hoa quả gì đó, không hề ăn uống những thức ăn nhiều dầu mỡ, kiên trì cho tới khi đạt tới Trúc Cơ kì, chân chính trở thành một tu chân giả.
Lý Dương lắc lắc đầu, xem ra muốn trở thành tu chân giả cũng không phải là chuyện dễ dàng a, chỉ nói tới nghị lực thì không phải người bình thường nào cũng có thể có được. Chịu đựng được gian khổ, mới có thể trở thành người trên muôn người, ân, điều này thật có đạo lý a! Xóa tan cái ý nghĩ tới quán cơm để dùng bữa, Lý Dương đành phải tới chợ bán lẻ hoa quả để mua một số lượng lớn hoa quả như táo, lê, chuối tiêu, dưa hấu, nho, trong số ba xe chất đầy hoa quả thì hắn cũng đã mua một xe đầy, khiến người bán hoa quả này còn tưởng là hắn muốn mua lại để đem về bán lẻ, bèn có lòng tốt nói cho hắn biết địa chỉ của hai nơi chuyên bán buôn và phân phối hoa quả.
Lý Dương sao có thời gian nhàn rỗi để đi tới nơi bán buôn và phân phối hoa quả để mua hoa quả chứ, hắn chỉ là không thường xuyên tới mua hoa quả, cho nên mới mua nhiều một chút. Dù sao tủ lạnh nhà hắn cơ bản vẫn còn trống, dùng để chứa hoa quả thật không có vấn đề, còn chuyển có bị hỏng hay không, Lý Dương hoàn toàn cho qua. Hỏng thì lại mua tiếp, dù sao hoa quả cũng không phải là vật quý báu gì, dù sao tài sản mà lão nhân để lại cho hắn còn rất nhiều, không dùng thì thật lãng phí a! Ân, lão nhân không phải thường xuyên nói lãng phí là chuyện đáng xấu hổ sao !
Ăn no bụng một bữa đầy hoa quả, Lý Dương thoải mái ợ ra một tiếng, hắn làm biếng ngồi trên chiếc ghế sô pha cho tiêu thức ăn. Xem ra chỉ được ăn hoa quả cũng không phải không tốt, so với việc ăn ngon một bữa ở quán cơm cũng chẳng khác là bao! Bất quá ăn lê chẳng ngon chút nào, lần sau không nên mua nữa, mà nên mua nhiều nho một chút, ăn nho quả thực rất ngon a!
Last edited by Iori Yagami; 27-01-2009 at 03:13 PM.
Sau khi đã ăn uống no say rồi, Lý Dương tịnh không tiếp tục luyện khí nữa, mà hắn tiếp tục chỉnh sửa kí ức được Minh Quang đạo nhân lưu lại. Lý Dương từ sau khi đọc được thông tin được Minh Quang đạo nhân lưu lại trong giới chỉ, đến bây giờ thời gian đã trôi qua được hơn một năm, trong lúc này Lý Dương ngoại trừ việc tìm kiếm tài liệu luyện đan và luyện khí ra, hắn vẫn không sao lãng việc chỉnh sửa lại kí ức của Minh Quang đạo nhân.
Kí ức mà Minh Quang đạo nhân lưu lại bao gồm toàn bộ những kinh nghiệm tu hành của hắn trong suốt thời gian hơn mười ngàn năm, trong đó những ấn tượng khắc sâu nhất có thể kể tới lần lượt như, hắn làm sao bị hồn phi phách tán và lưu lại giới chỉ này,hắn lúc trước làm sao để trở thành tu chân giả, hắn làm sao lại thu được bộ công pháp luyện đan kia, công pháp tu luyện của chính hắn ở Tiên giới và Tu Chân giới vân vân, những kí ức xa xưa này đều được Lý Dương hiểu thấu hết, cái này cũng là toàn bộ những nhân thức của Lý Dương về Tu Chân giới và tu chân giả. Nhưng mà bộ phận ký ức này của Minh Quang đạo nhân nếu so sánh với toàn bộ kí ức của hắn chẳng khác gì phượng mao lân giác( lông phượng hoàng vẩy kì lân, ý nghĩa là chẳng đâu vào đâu cả), đặc biệt là những miêu tả về Tu Chân giới và Tiên giới thật quá ít, khiến Lý Dương chẳng thể nào có hiểu biết toàn diện về Tu Chân giới. Cái này giống như một người tài xế, khi hắn muốn tìm một địa điểm ở một thành thị xa lạ, thì hoàn toàn có thể nhìn vào những biển chỉ dẫn ở ven đường, như vậy có thể tìm được nơi cần đến, ngay cả khi hắn đối với tình trạng giao thông của thành phố này hoàn toàn chẳng hiểu rõ.
Bây giờ điều mà Lý Dương muốn chỉnh sửa lại, chính là những bộ phận mà Minh Quang đạo nhân có nói là không hề quan trọng, những kí ức linh tinh vụn vặt. Lượng công việc này so với trước kia thì không biết là nặng hơn bao nhiêu lần, bản thân Lý Dương cũng không tự tin là mình có thể hiểu hết, bây giờ điều mà hắn có thể làm là từ từ hiểu rõ từng chút một. Nếu Lý Dương có thể thuận lợi tiến vào Trúc Cơ kì, vậy tương lai khẳng định hắn có thể tới Tu Chân giới, đến lúc đó hắn sẽ kết hợp bộ phận kí ức này với kí ức mà tự bản thân hắn kiểm nghiệm, tin tưởng rằng sẽ nhanh chóng có được hiểu biết toàn diện về Tu Chân giới; nếu hắn thủy chung vẫn không thể đạt tới trình độ Trúc Cơ kì, vậy thì hắn sẽ phân tích mảng kí ức to lớn này, chẳng những thử xem có tìm được điều gì thú vị trong đó hay không, còn có thể căn cứ tình tiết miêu tả trong đó để viết ra một bộ tiểu thuyết tu chân để đời .
Trong quá trình chỉnh sửa, có đôi khi đến ngay cả bản thân Lý Dương cũng không rõ phần kí ức nào là của hắn, phần kí ức nào là của Minh Quang đạo nhân. Vài lần như vậy mà khiến tinh thần của hắn thiếu chút nữa phân liệt. Điều này khiến hắn càng thêm cẩn thận tỉ mỉ trong những lần chỉnh sửa sau, trong mỗi lần chỉnh sửa đều phải đảm bảo an toàn của bản thân.
Bây giờ cuộc sống Lý Dương hằng ngày là luyện khí, sau đó chỉnh sửa lại kí ức của Minh Quang đạo nhân, tiếp đó là ăn hoa quả .Thang dược để trong tủ lạnh, Lý Dương cứ nửa tháng lại uống một bát lớn, mỗi lần sau khi uống xong, sau khi luyện khí đều xuất hiện những thứ xú uế, sau đó Lý Dương rời khỏi phòng luyện khí để tới phòng tắm tẩy rửa. Không biết nguyên nhân là do thường xuyên ăn hoa quả, hay những độc tố trong cơ thể đã bị bài trừ, trải qua thời gian gần nửa năm, bây giờ Lý Dương cho dù có uống thang thuốc này rồi luyện khí thì thân thể cũng không thấy xuất hiện những thứ xú uế nhớp nhúa màu đen nữa.
Trải qua thời gian chỉnh sửa kí ức của Minh Quang đạo nhân, Lý Dương cuối cùng đã có những hiểu biết ban đầu về tu chân giới, đối với tu chân giả cũng có những nhận thức nhất định. Tu vi cảnh giới của tu chân giả tổng cộng chia làm chín cảnh giới lớn, phân biệt là Trúc Cơ kì, Khai Quang kì, Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Xuất Khiếu kì, Phân Thần kì, Hợp Thể kì, Độ Kiếp kỳ, Đại Thành kì.
Trong đó Trúc Cơ kì chính là bắt đầu tu chân, tục gọi là cơ sở. Chỉ cần tiến vào Trúc Cơ kì, thì đã biểu thị bản thân có thể chánh thức tu luyện pháp quyết tu chân, trong nội thể cũng xuất hiện đặc điểm riêng có của tu chân giả là chân nguyên lực, bất quá chân nguyên lực ở giai đoạn này là yếu nhất, hình thái chỉ là dạng khí.
Khai Quang kì, chính là chỉ tu chân giả có thể thông qua tâm thần của mình để cảm giác cả thiên địa. Kể cả việc cảm giác hoàn cảnh xung quanh mình, điều này theo sự tăng trưởng của tu vi mà phạm vi cảm giác được càng mở rộng ra; còn có thể cảm giác được tình trạng bên trong nội thể, chính là cái được gọi là nội thị ( nhìn được bên trong). Tuần tự từng bước, tu chân giả sẽ tiến vào giai đoạn tịch cốc, từ nay về sau sẽ không cần ăn cơm, hoàn toàn có thể dựa vào việc hấp thụ thiên địa linh khí để bổ sung nhu cầu cần thiết của bản thân. Chân nguyên lực trong nội thể của tu chân giả trong giai đoạn này đã từ từ chuyển từ trạng thái khí sang trạng thái dịch thể(lỏng).
Kim Đan kỳ, chính là thông qua quá trình tu luyện không ngừng, khiến cho chân nguyên lực trong nội thể của tu chân giả từ từ chuyển từ trạng thái dịch thể sang trạng thái rắn, bên trong đan điền sẽ ngưng kết thành kim đan cứng rắn hình cầu.
Nguyên Anh kỳ, đây là giai đoạn vừa trắc trở lại vừa quan trọng đối với tu chân giả, rất nhiều tu chân giả cả đời cũng không thể đạt tới cảnh giới này. Nguyên Anh kỳ cụ thể là khiến kim đan bị nghiền nát, hóa đan thành anh, khiến chân nguyên lực trong cơ thể của tu chân giả chuyển hóa thành nguyên anh. Đạt tới cảnh giới này, có thể nói là đạt tới trình độ nguyên anh bất diệt, nguyên thần bất tử, cho dù thân thể bị hủy đến mức tiêu tán toàn bộ, chỉ cần nguyên anh vẫn còn thì vẫn còn cơ hội khôi phục lại. Bất quá nguyên anh ngưng tụ ở giai đoạn này cũng không thập phần vững chắc, nếu rời khỏi bản thể thì phải nhanh chóng quay lại bản thể, bằng không sẽ có thể bị tiêu tán.
Xuất Khiếu kì, chính là để chỉ nguyên anh đã có thể tự do rời khỏi bản thể . Đạt tới cảnh giới này, nguyên anh đã ngưng luyện đến mức kiên cố phi thường, sau khi rời khỏi bản thể cũng không bị tiêu tán, bất quá nguyên anh còn yếu hơn bản thể rất nhiều, cho dù là người thường cũng có thể gây ra cho nguyên anh một thương tổn lớn, mà tu chân giả tùy ý công kích cũng có thể khiến nguyên anh tiêu tán, cho nên tu chân giả bình thường sẽ không dễ dàng để tung tích của nguyên anh bị bại lộ, để người khác để ý.
Phân Thần kì, chính là để chỉ nguyên thần của tu chân giả có thể rời khỏi bản thể mà tự do đi du ngoạn các giới, theo sự tăng cường của tu vi, khoảng cách của nguyên thần so với bản thể càng trở nên xa hơn, hơn nữa tu chân giả đạt tới giai đoạn này đã có thể thông qua nguyên thần để công kích đối thủ, đối với tâm thần của đối thủ có thể trực tiếp tạo thành công kích. Bất quá nếu tâm thần tu vi của người công kích mà không bằng tâm thần tu vi của người bị công kích, thì sẽ xuất hiện tình huống bị phản phệ, gậy ông đập lưng ông, cho nên tu chân gỉa bình thường nếu không nhìn thấu tu vi của đối thủ tuyệt đối sẽ không sử dụng nguyên thần để công kích.
Hợp Thể kì, chính là một cảnh giới quan trọng của tu chân giả, chủ yếu là chỉ nguyên anh có thể dung hợp cùng bản thể của những người khác, bất quá nếu làm như vậy bản thể của bản thân sau này sẽ trở thành một cỗ thi thể vô dụng, nguyên anh rốt cuộc lại không thể quay lại bản thể. Tu chân giả đạt tới cảnh giới này, có thể hoàn toàn thoát khỏi những nhân tố bất lợi do tình trạng bản thể bị lão hóa đem lại, cũng chính là cái thường được nói là linh hồn bất diệt.
Độ Kiếp kỳ, đây là cảnh giới quan trọng nhất, cũng là nguy hiểm nhất của tu chân giả. Sau khi tu vi của tu chân giả đạt tới Độ Kiếp kỳ, sẽ dẫn tới thiên kiếp, chỉ cần có thể vượt qua thiên kiếp, là có thể phi thăng tiên giới, trở thành một tu tiên giả. Nếu không thể độ qua thiên kiếp, nếu nhẹ thì có thể buông bỏ, trở thành tán tiên, nặng thì ngay cả tro cốt cũng không còn, hồn phi phách tán, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, ngay cả cơ hội để chuyển thế tu luyện lại cũng không có. Cho nên Độ Kiếp kỳ có thể nói là cảnh giới mà tất cả tu chân giả đều mong đợi cũng như e ngại.
Đại Thành kì, trên cơ bản thì cảnh giới này ngắn ngủi phi thường, về tương đối mà nói thì tất cả quá trình tu luyện đều có thể bỏ qua, hơn nữa cảnh giới này cũng chẳng có bất cứ nguy hiểm gì, cảnh giới này chủ yếu chỉ là đợi chân nguyên lực hoàn toàn chuyển hóa thành tiên nguyên lực, từ đó mà đạt tới điều kiện phi thăng, quá trình này có thể nói là một quá trình hoàn toàn tự nhiên, tu chân giả không cần phải làm bất cứ chuyện gì. Cho nên có thể nói Đại Thành kì là một quá trình hưởng thụ, ở Tu Chân Giới cơ bản là không có kẻ đui mù nào dám đến khiêu chiến các cao thủ Đại Thành kỳ, chỉ cần bản thân không chủ động tham gia những trận tranh đấu nguy hiểm, họ rất nhanh sẽ nghênh đón khoảng khắc phi thăng.
Last edited by Iori Yagami; 27-01-2009 at 03:22 PM.
Lý do: sửa bài