[Tiên Hiệp] Lạc Vào Liêu Trai - TG: Nam Triêu Trần
Lạc Vào Liêu Trai Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển 1: Thư sinh Kiếm Thần.
Chương 1: Cứu hồ.
Dịch: Soujiro_Seita
Nguồn: Tàng Thư Viện
Nằm cách vùng ngoại ô phía bắc của Giang Châu có một ngọn núi tên là Phong sơn, vốn được đặt tên theo giống cây phong mọc đầy ở đó. Mỗi khi thu tới, lá phong khắp nơi đỏ tươi rừng rực như lửa cháy, lóa mắt người xem.
Mùa thu năm nay, lá phong ở ngọn Phong sơn càng đỏ rực đẹp đẽ hơn bình thường, phủ khắp cả núi đồi, tựa như một ngọn đuốc khổng lồ cháy hừng hực. Nhưng mà ngược lại với màu đỏ rực của lá phong, nỗi lòng của Trần Kiếm Thần lại là màu xám.
Trần Kiếm Thần, tự là "Lưu Tiên", người Giang Châu, năm nay mới mười sáu tuổi, là một sinh đồ, tục gọi là "Tú Tài".
Tuy nhiên không phải ai cũng dễ dàng được gọi tú tài, chỉ có những người hợp lệ đã vượt qua những cuộc thi nghiêm ngặt bao gồm ba cấp từ thấp tới cao đó là thi Huyện, thi Phủ và thi Viện mới được làm sinh đồ.
Trần Kiếm Thần phải nói là giỏi giang, đỗ đầu liền thi Huyện, thi Phủ, thi Viện, nổi danh như cồn, lại được trường công nổi tiếng ở Giang Châu là thư viện Minh Hoa thu làm Lẫm sinh.
Cái tên Lẫm sinh chính là mang ý "Lẫm thiện sinh đồ", tức người học sinh được triều đình ban bổng lộc hàng tháng trợ cấp sinh hoạt, tương tự như những sinh viên được học bổng chẳng phải lo cơm áo gạo tiền, chỉ cần một lòng đọc sách.
Có thể nói tiền đồ của Trần Kiếm Thần rất sáng sủa, chỉ trừ một việc, đó là hắn đi tới từ thế giới khác.
Nói đúng ra là, Trần Kiếm Thần cũ đã bị mất linh hồn, thay vào đó là ý thức của một sinh viên đại học thời hiện đại ở Địa cầu chiếm lấy.
Xuyên qua thế giới khác vốn là một vận may trời cho, thế nhưng khi người sinh viên hiện đại ấy hiểu rõ thế giới mà hắn tới bèn không khỏi thấy tối tăm mặt mũi.
Vương triều Thiên Thống!
Đây là một quốc gia tương tự với triều Đại Minh, nhưng chỉ khá giống thôi. Hắn, sinh viên đại học thời hiện đại, dám khẳng định là tiến trình lịch sử của vị diện nơi này không hề giống với bất kỳ triều đại nào mà hắn từng biết, có thể xưng là thời không khác.
Thật ra đây cũng không phải vấn đề mấu chốt.
Mấu chốt là muốn sống sung sướng, nổi tiếng ở thế giới này, Trần Kiếm Thần nhất định phải tham gia khoa cử, thi thố đủ loại.
Có ba cấp thi để trở thành tú tài, rồi khi tiến vào học viện đọc sách lại phải thi tuế khảo, khoa khảo, phân thành tích theo sáu cấp. Chỉ có người đạt thành tích nhất đẳng, nhị đẳng mới có tư cách thi Hương, vẫn chưa hết, còn phải thi Hội, thi Đình...
Quả thực là thi đến đầu bạc răng long.
Cho nên, tâm tình của sinh viên đại học thời hiện đại biến thành màu xám.
Bắt đầu từ cấp ba hắn đã ghét nhất thi cử, nào là trắc nghiệm chọn đáp án đúng, nào là thi giữa kỳ, thi cuối kỳ, nào là thi đại học cả nước, đúng là thi nhiều đến mức sứt đầu mẻ trán, thi đến thành con lợn quay.
Nhưng mà còn cách nào khác đâu? Tình thế cả nước đều như thế, thiên quân vạn mã tranh nhau đi qua cầu độc mộc, chỉ có thể mặc dòng đời xô đẩy.
Rồi bỗng nhiên bất ngờ đi tới thế giới khác, lại biến thành một học sinh thi tiếp, thậm chí còn nhiều hơn trước nữa, chẳng khác nào đem hắn gác lên đống lửa thiêu chín?
"F*ck you #$%#$%!"
Trần Kiếm Thần chửi tục một câu, đoạn tiếp tục cưỡi lừa đi trên đường núi.
Đầu xuân tháng hai sang năm là học viện đã khai giảng rồi.
Chỉ nghĩ tới cuộc sống bi thảm khô khan cứng nhắc kia Trần Kiếm Thần đã thấy buồn bực cả người, nên đi ra ngoài một mình đến ngọn Phong sơn vừa ngắm cảnh vừa giải sầu.
Thời điểm này có không ít du khách đến ngọn Phong sơn ngắm lá phong, phần lớn là nhà thơ nhà văn bản địa ở Giang Châu, họ túm năm tụm ba, hoặc chắp tay đứng bên đường núi, ra chiều quan sát thâm trầm, lại hoặc ngồi trong đình ngắm cảnh ở trước núi thưởng trà uống rượu, bàn chuyện trên trời dưới biển; mỗi khi mở miệng là thơ từ như nước thủy triều tuôn, đối đáp lẫn nhau rất là náo nhiệt.
Nỗi lòng Trần Kiếm Thần vốn đã buồn bực, chẳng muốn đi chen vào đám đông, bèn quẹo vào một con đường nhỏ hẻo lánh.
Con đường nhỏ này rất là thanh tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng chim hót vang lên từ trong bụi cây, làm cảnh núi càng thêm u tĩnh trang nhã, nỗi lòng của hắn cũng bớt căng thẳng mấy phần.
Tiện tay lái con lừa càng ngày càng chạy xa, chẳng mấy đã đi tới một vùng núi rừng hoang vu, cây cỏ tươi tốt, bóng cây rậm rạp âm u, đá núi lởm chởm chẳng thấy dấu chân người---------
Chít chít….
Đột nhiên, Trần Kiếm Thần nghe thấy tiếng động vật kêu thảm thiết ở phía trước, ngay sau đó liền thấy một con cáo nhỏ lảo đảo trốn từ trong rừng ra.
Nó lại là một con cáo trắng hiếm có!
Toàn thân nó trắng như tuyết, không có chút màu tạp nào, lông bóng như lụa, lại hơi loé lên ánh lóng lánh gợn lên như sóng nước hết sức lạ lùng.
Chi phải đằng sau của con cáo này đang chảy máu tí tách trên mặt đất, nhìn mà giật mình; trong đôi mắt rất nhân tính hoá càng toát ra nỗi đau đớn xót xa, khiến trong lòng người ta tự nhiên sinh ra cảm giác xót thương.
Cáo trắng dù bị thương song vẫn cố sức chạy trốn, tựa như bị thiên địch nào đó đuổi theo sau.
Gừ!
Đúng như dự đoán, sau tiếng sói tru, một con sót đen to lớn và hung tợn lao ra sau chốc lát.
Con chó sói này thực là quá lớn, màu lông đen tuyền, bóng loáng không dính nước, lỗ tai nó dài nhọn, đôi mắt to lộ ra ánh dữ tợn, trong cái miệng rộng lởm chởm răng nanh. Chẳng nghi ngờ gì, bị nó cắn trúng một phát là đứt cổ như chơi.
Sói đen đuổi theo gắt gao làm cáo trắng hoảng sợ quá, chẳng kịp chọn đường, bèn lao thẳng hướng về phía Trần Kiếm Thần. Hai con mắt cáo rưng rưng ngấn lệ như sắp khóc, lúc nó nhìn về phía Trần Kiếm Thần tựa như đang cầu cứu.
Trần Kiếm Thần tự nhiên cảm thấy hơi động lòng trắc ẩn, đoạn cấp tốc cúi người tìm lấy một tảng đá ném mạnh về phía sói đen.
Gừ!
Sói đen phản ứng rất nhạy, đã nghiêng người tránh được. Nhưng mà bị cú ngăn cản này, nó cũng không lỗ mãng đuổi theo nữa mà đứng thẳng lên, trong cổ họng vang lên tiếng gầm gừ, nhìn chòng chọc vào Trần Kiếm Thần rất dữ tợn.
Bị con súc sinh nhìn chòng chọc, trong lòng Trần Kiếm Thần cũng bắt đầu hơi sợ. Lúc này hắn mới nhớ ra mình chỉ là một tên thư sinh yếu đuối, trói gà không chặt, nếu mà phải vật lộn với con sói này thì chắc chắn là không thu được kết quả tốt. Còn con lừa nhỏ kia của hắn đã bị tiếng gào của sói đen làm sợ kinh hồn bạt vía, chạy mất cương.
Vũ khí, mau tìm vũ khí…
Nghĩ tới đây, Trần Kiếm Thần vội vã tìm hết từ đông lại tới tây, xem có thứ gì như côn bổng hay chăng, nhưng mà trừ lá rụng đầy đất ra chẳng có gì. Chẳng những thế trong lúc hoảng loạn cũng không tìm nổi tảng đá nào đủ lớn đế ném được.
Khổ rồi!
Hắn âm thầm kêu khổ, rồi bỗng chợt nhớ ra gì đó, lấy từ trong giỏ đeo sách sau lưng ra một hộp bút.
Hộp bút dài cùng lắm một thước, làm bằng loại gỗ bình thường, khá thô ráp, nhìn qua cũng na ná cái côn gỗ ngắn. Tuy nhiên chiếc bút lông cất trong hộp thì không phải hàng thường, mà là món đồ độc nhất vô từ Địa Cầu đi cùng hắn tới thế giới này, vượt qua cả thử thách của thời gian và không gian.
------Trên thực tế, chính là do lúc ở trong bảo tàng vô tình chạm vào chiếc bút lông cổ tên “Trừ Tà” này mà chuyện xuyên qua thế giới mới xảy ra một cách kỳ lạ. Chiếc bút này nghe đồn là có lai lịch không tầm thường, vốn là món đồ của Chung Quỳ - “Thiên sư bắt quỷ” từng sử dụng, mang đầy sắc màu thần thoại. Tất nhiên chẳng ai biết lời đồn đoán có thật hay không.
Khi đã tin chắc mình thật sự “xuyên qua thế giới”, Trần Kiếm Thần đã rất nhiều lần bỏ công ra lật qua lật lại nghiên cứu chiếc bút trừ tà này xem có chỗ nào thần kỳ ảo diệu, nhưng rốt cuộc cũng là công cốc, bèn tức giận mà bỏ qua. Hắn bèn lấy một cái hộp bút bọc lại cho vào giỏ sách, tiện mang theo.
Lúc này có chó sói dữ ở đằng trước, lại tay không tấc sắt, Trần Kiếm Thần cũng chỉ có thể vội vội vàng vàng mà giật gấu vá vai bằng cách đem hộp bút ra làm vũ khí. Còn có hữu hiệu hay không thì hắn cũng chẳng kịp suy nghĩ.
Gừ!
Sói đen bỗng gào lên một tiếng rống giận rồi bắt đầu áp sát.
Trần Kiếm Thần nuốt nước miếng đánh ực một tiếng, lùi dần về sau, vừa cân nhắc xem có nên vừa chạy trốn vừa gào lên kêu cứu, thì mấy tiếng chó sủa cứu mạng vang lên từ phía bên kia.
Tiếng chó sủa vang lên làm sói đen bỗng nhiên hiện ra vẻ bất an, đầu sói lớn ngoảnh đi ngoảnh lại, cuối cùng rốt cục hạ quyết tâm, trừng mắt nhìn về phía Trần Kiếm Thần một cái rồi chạy dạt vào trong rừng cây.
Chẳng mấy chốc, trong rừng cây mé trái chạy ra hai con chó săn nhanh nhẹn cùng một lão thợ săn già quá sáu mươi theo gót chúng. Ông lão có một chùm râu dê, ở eo buộc thanh đoản đao, lưng đeo cung săn, trên bả vai lại buộc hai sợi thừng chắc chắn, trên đó buộc con mồi như thỏ, hoẵng.
Trần Kiếm Thần thầm hô “may quá”, rồi mới phát hiện ra con cáo trắng kia đã chạy mất tự lúc nào. Tuy nhiên đó cũng là chuyện bình thường.
Hắn quen lão thợ săn già kia, ông ta là Trương lão tam, hàng xóm của hắn.
“Úi chà, hoá ra là Trần tướng công, lão nhi thất lễ rồi. Cậu đến du sơn chứ gì? ”
Tú tài mặc dù chỉ là chức quèn ở vương triều Thiên Thống, nhưng dù sao trên người cũng có công danh, được tôn vinh, cho nên thân phận và địa vị cũng cao hơn bình dân bách tính bình thường một chút. Hơn nữa Trần Kiếm Thần thông minh, từng được giải nhất Tam thí, vốn đã nổi tiếng từ lâu, tiền đồ rộng rãi. Cho nên Trương Lão Tam cũng không dám thất lễ khi gặp hắn.
“Vâng, tuy nhiên lúc nãy tự nhiên có một con sói từ trong rừng chạy ra, làm cháu sợ quá.”
Trần Kiếm Thần cũng không nhắc tới chuyện cáo trắng, nhưng hắn vẫn còn hơi sợ và ghét con sói kia, bèn nói ra để Trương lão tam đi săn nó.
Trương lão tam sáng mắt lên, lại dặn dò:” Trương tướng công, cậu nên đi du sơn ở đằng trước núi, phía sau này nhiều dã thú lắm, đi một mình e là nguy hiểm đấy.”
“Cảm ơn đại bá nhắc nhở, cháu đi ra ngoài đây.”
Trần Kiếm Thần chẳng phải kẻ lỗ mãng, lúc này làm gì còn hứng thú mà du sơn ngoạn thuỷ nữa chứ? Về nhà ăn cơm là đúng đắn nhất.
Bên kia, Trương lão tam đã thét gọi chó săn, đuổi theo mùi con sói về phía sâu trong rừng. Hai con chó săn của ông ta có kinh nghiệm dày dặn, chỉ cần có dấu vết ở trên mặt đất là có thể ngửi ra được. Đoạn sủa inh cả đường, dần dần đi xa.
Trần Kiếm Thần chẳng còn lòng dạ nghĩ xem hàng xóm săn chó sói có thuận lợi hay không đã quay đầu chuẩn bị xuống núi. Nhưng hắn mới đi được mấy bước, phía sau lưng đã vang lên tiếng kêu líu lo. Quay đầu lại thì thấy chính là con cáo trắng nhỏ kia.
Lúc này chỉ thấy nó đứng thẳng người lên, quay về Trần Kiếm Thần, đầu tiên là giơ cao hai chân trước chụm lại vào nhau, giống như người ta chắp tay làm lễ, rồi lại cung kính khom người với Trần Kiếm Thần. Khom người xong, cả người nó bèn sấp xuống quỳ gối vái lạy, cái đầu nhỏ xíu khẽ cung kính đập trên mặt đất, vang cả thành tiếng.
Nó vừa bái lạy vừa kêu lên chiêm chiếp như đang nói lời cảm tạ.
Trần Kiếm Thần thấy thế thì thất kinh, ngây người như phỗng, miệng lưỡi thấy khô rát cả, bỗng chốc không biết phải làm sao.
Tiểu bạch hồ dập đầu xong bèn bò dậy đi về hướng khác, nhưng mới đi được hơn mười bước, nó bỗng dừng lại tiếp tục quay về Trần Kiếm Thần bái lạy.
Tổng cộng ba lần tha thiết, nghiêm trang, đàng hoàng trịnh trọng như thế mới thôi, khiến cho TRầN KIếM THầN cảm thấy như là bị ảo giác, tựa như con cáo nhỏ kia không phải hồ ly, mà là một cô gái bé bỏng đang mang ơn hắn. Cuối cùng hình bóng bé nhỏ của nó cũng khuất đi sau rừng tùng, dần dần mờ nhạt, không còn tiếng động gì nữa.
“Hồ ly tinh?”
Sau một hồi, Trần Kiếm Thần mới tỉnh lại. Nghe thấy tiếng gió núi nổi lên sàn sạt bốn phía làm hắn cảm thấy lạnh lẽo. Bỗng ý nghĩ không nên ở lại chỗ này lâu nữa xẹt qua, đoạn hắn vắt chân lên cổ, chạy như bay theo con đường hẹp quanh co xuống núi, mong sớm về nhà.
Chạy hộc tốc tới đằng trước núi, mãi cho tới khi gặp được những du khách khác Trần Kiếm Thần mới cảm thấy bớt căng thẳng. Lại thấy con lừa lúc nãy trốn đi đang gặm cỏ ven đường, bèn tiện dắt luôn nó xuống núi về nhà.
Nhà của Trần Kiếm Thần ở thôn Cảnh Dương, cách ngọn Phong sơn không xa lắm, chỉ khoảng năm dặm đường.
Thôn Cảnh Dương thuộc vùng Giang Châu, bao gồm năm mươi tám gia đình với nhân khẩu hai trăm hai mươi sáu người. Quanh thôn là một dòng suối trong veo chảy róc rách, khiến cho cảnh sắc cũng có phần thanh tú, sống động.
Suốt dọc đường Trần Kiếm Thần đều không thể gạt đi suy nghĩ về con cáo trắng có biểu hiện kỳ lạ “khác người” kia. Trong mơ hồ, hắn cảm thấy thế giới này không hề đơn giản như vẫn tưởng tượng, thế nhưng rốt cuộc ra sao cũng không thể nói rõ được. Dẫu sao thì người chủ cũ của thân thể hắn trước đây vốn là một tên mọt sách, một lòng chăm chăm đọc sách thánh hiền, chẳng bao giờ bước chân ra khỏi cửa, cũng chẳng biết gì chuyện bên ngoài. Ngay đến thành Giang Châu hắn cũng mới đến có mấy lần, nói gì đến chuyện biết kiến thức về thế giới bên ngoài.
“Chẳng lẽ thế giới này thật sự có tồn tại yêu ma quỷ quái sao?”
Bỗng nhiên Trần Kiếm Thần lại nghĩ đến một khả năng đáng sợ: “Nếu quả thật là có yêu ma quỷ quái, chẳng nhẽ cũng có thần tiên sao? Ha, chắc là do ta quá giàu trí tưởng tượng thôi.”
Càng nghĩ hắn càng thấy hoang đường, vô căn cứ, bèn cố quên đi ý nghĩ đó.
Ước chừng sau một nén hương, Trần Kiếm Thần đã đến cổng thôn, bèn lái lừa về thẳng nhà. Người dân trong thôn nhìn thấy hắn thì dồn dập khom người làm lễ, ai nấy cung kính gọi “Trần tướng công”. Chờ hắn đi xa, đám thôn cô thôn bà mới chấu đầu ghé tai mà bàn luận với đầy nỗi ao ước, rằng là “Mạc Tam Nương” rốt cuộc đã nở mày nở mặt, có một đứa con có tiền đồ như thế chẳng mấy chốc mà phát đạt thôi.
Mạc Tam Nương chính là mẹ của Trần Kiếm Thần.
Trần Kiếm Thần mất cha từ nhỏ, được mẹ một tay cần mẫn khổ nhọc nuôi nấng nên người. Mẹ lại ngậm đắng nuốt cay mà cho hắn đến trường đọc sách, nương tựa lẫn nhau sống qua ngày. Nhưng mà đúng ngày yết bảng kết quả thi tú tài, Trần Kiếm Thần vừa kịp sung sướng thấy mình có tên trên bảng, mừng rỡ như điên, vỗ tay cái đốp rồi kêu một tiếng “Tuyệt”; thì đột nhiên ngã chổng vó xuống đất, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, trở thành hình tượng sống của vở kịch nổi tiếng “Phạm Tiến trúng cử”. Đến lúc tỉnh lại, thì đã cảnh còn người mất, biến đổi linh hồn mất rồi. Lúc ấy "hắn" vừa mới từ Địa cầu tới, tất nhiên là không dám hé răng mà chỉ lặng lẽ tiếp thu tất cả những tri thức lạ lẫm, cùng với một người mẹ hiền lành!
Ở vị diện Địa Cầu, cha mẹ hắn mất sớm, không họ hàng thân thích, cho nên chẳng hề chống cự lại tình mẹ vĩ đại mà hắn nhận được ở dị vị diện này, mà nhanh chóng tiếp nhận nó. Trải qua một quãng thời gian cùng ở với Mạc Tam Nương, hắn càng thêm thật lòng đón nhận người mẹ ấy, càng thêm hiếu thuận hơn với bà.
…
Trở lại mái nhà đơn sơ, vừa mới bước chân vào cửa hắn đã thấy người mẹ tóc hoa râm đang vất vả bổ củi, vầng trán lấm tấm mồ hôi chẳng kịp lau. Năm nay bà mới ba mươi sáu tuổi, nhưng mà gương mặt xinh đẹp đã có nếp nhăn, vết tích của tháng năm sương gió đoạ đày đã khắc lên từ rất sớm.
Trần Kiếm Thần bước lên một bước, nói: “Mẹ, con nói rồi cơ mà, chờ con về rồi con bổ đống củi này.” Đoạn bèn đưa tay định lấy lại cái rìu.
Nhưng mà Mạc Tam Nương giữ chặt không buông, rồi nói: “Lưu Tiên, làm sao mà con làm được mấy việc tay chân này? Huống hồ bây giờ con là tú tài, có công danh thân phận, càng không thể làm việc tay chân. Người ta mà thấy sẽ châm biếm con.”
Trần Kiếm Thần bất chấp tất cả, bèn giằng lấy rìu: “Tú tài gì mà tú tài, ở nhà thì con mãi mãi là con của mẹ. Con trai làm việc giúp mẹ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ai mà nói lời dèm pha chứ?”
-------Người đọc sách ở vương triều Thiên Thống rất thanh cao. Sự thanh cao vừa do mình cảm thấy, mà người khác cũng thừa nhận. Có câu “Tất cả đều là hạ phẩm, chỉ có đọc sách là cao”, nghĩa bóng chính là “Người đọc sách mặc kệ tất cả việc nhà”, vì vậy mới sinh ra rất nhiều con mọt sách “Tứ chi bất cần, ngũ cốc bất phân” - “Chân tay lười biếng, không biết làm bất cứ một việc gì”.
Trần Kiếm Thần ngày xưa cũng là một kẻ không bao giờ mó tay vào việc gì.
Tuy nhiên, nay đã khác xưa. Mặc dù thân thể không thay đổi, nhưng mà quan niệm, tư tưởng đã hoàn toàn thay đổi thành người khác. Trần Kiếm Thần bây giờ không thể yên vị kê mông ngồi trong phòng mà đọc cái món “Chi, Hồ, Giả, Dã”(*), trong khi đó mẹ thì mồ hôi mồ kê như mưa ngoài sân một mình. Với cá tính quật cường của mình, hắn không thể làm cái chuyện ấy. Với một người xuyên qua thời gian không gian như hắn thì các loại quy củ, giáo điều của triều đình đều không đáng quan tâm.
Đoạn hắn vung rìu lên, bắt đầu ra dáng bổ củi.
Bổ củi không phải là việc cần kỹ thuật gì, chủ yếu là mất sức. Có điều sức lực chính là thứ Trần Kiếm Thần thiếu nhất. Mới bổ một hồi hắn đã bủn rủn cả hai tay, lòng bàn tay bỏng rát lên. Hắn bèn cắn chặt hàm răng, không nói tiếng nào, tiếp tục bổ từng búa một, thầm quyết trong lòng: Dù sao cũng phải bổ hết tất cả số củi.
Mạc Tam Nương đứng một bên nhìn mà vừa đau lòng vừa thấy bất đắc dĩ, đành chỉ biết đóng cổng lại, không để người khác thấy Trần Kiếm Thần đang bổ củi. Dù sao quan niệm rằng người đọc sách là thanh cao đã thâm căn cố đế, đặc biệt đối với một tên tú tài mà bị người ta thấy chạy đi nhóm lửa bổ củi, hẳn sẽ cho là một hành vi “Mất mặt”, bị người ta chê trách, chế nhạo.
Ròng rã một tiếng sau, Trần Kiếm Thần mới bổ hết đống củi. Hắn mệt gần chết, tựa vào cán búa mà thở hồng hộc, sau lưng đã ướt đẫm tự bao giờ. Thậm chí trong lòng bàn tay còn nổi lên mấy cái bọng máu.
“Mẹ đã nói con không làm được mấy việc chân tay đâu, mệt quá ngất đi thì làm sao?”
Mạc Tam Nương vội vã đem một miếng vải ra lau mồ hôi cho con trai.
Trần Kiếm Thần gượng cười nói: “Không sao đâu ạ, bắt đầu từ hôm nay con sẽ chịu trách nhiệm tất cả việc tay chân trong nhà.” Nói đoạn, trong lòng hắn âm thầm phát lời thề sẽ luyện tập thật kỹ thân thể “yếu đuối mong manh” này. Trước kia, dù sao hắn cũng là một người năng động, hay chơi bóng rổ bóng đá, cho nên sau khi xuyên qua thời không hắn vô cùng không hài lòng với thân thể yếu đuối trói gà không chặt này.
Mạc Tam Nương nhìn hắn mà hơi thất thần, có cảm giác từ sau ngày con trai tỉnh lại sau cú ngất vì vì sướng đến phát điên hôm yết bảng đã thay đổi rất nhiều.
“Mình suy nghĩ gì thế này, chỉ cần con trai vẫn khoẻ mạnh mà đứng trước mặt mình là chuyện tốt nhất rồi…”
Mạc Tam Nương lập tức liền quên đi suy nghĩ lung tung trong đầu, bắt đầu đi nấu cơm tối.
Gia cảnh nhà họ Trần rất nghèo đói, thành thử phần lớn số Mạc Tam Nương bận bịu cả năm kiếm được đều bỏ ra cho con trai đi học tư thục, số còn lại chỉ đủ duy trì hai mẹ con ăn no hàng ngày. Tất nhiên một ngày ăn ba bữa thì không thể ăn quá nhiều, một tháng có một bữa thịt là tốt lắm rồi. Nhưng mà một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi một ngày một bữa, Trần Kiếm Thần đều sẽ được ăn một quả trứng gà. Theo lời của Mạc Tam Nương thì: “Con trai đọc sách tốn tâm tốn sức, cần phải bồi bổ.” Chắc chắn là bà không nhớ tới việc mình hàng ngày thức khuya dậy sớm, bận túi bụi việc chân tay, càng cần bồi bổ hơn.
Lòng cha mẹ bao la như biển cả, đây là chân lý ở bất cứ thế giới nào.
Tuy nhiên gần đây quả trứng gà trong bát của Trần Kiếm Thần đã biến thành nửa quả, bởi vì nửa kia hắn đã nhét vào trong bát của Mạc Tam Nương.
“Mẹ à, mẹ khổ hơn mệt hơn, càng phải ăn ngon hơn con.”
Mạc Tam Nương nghe thấy câu nói này, không chỉ vui mừng, mà còn trốn ở trong phòng lau nước mắt rất lâu.
Mẹ hiền con thảo, chính là niềm hạnh phúc của gia đình. Xem ra con trai của bà không chỉ thi đỗ công danh tú tài, mà đã thực sự trưởng thành rồi.
-----
(*) Chi, hồ , giả, dã: Tứ Thư nổi tiếng của Trung Quốc.
Trời vừa chạng vạng, đã thấy tlt từ trên núi trở về. Tuy nhiên trong số con mồi của hắn cũng không hề có con sói đen lớn kia. Hỏi ra mới biết là bị mất dấu rồi. Địa thế ở phía sau núi Phong sơn liên miên phức tạp, có núi cao rừng rậm, nhiều nơi đều không có người đặt chân tới, cực kỳ khó đi. Lại thêm sắc trời đã tối, lão thợ săn già truy tung cả buổi mà chẳng phát hiện được gì, cũng không dám đi quá sâu, đành tức giận mà bỏ về.
....
Ngày tháng như thoi đưa, trôi đi như không có trọng lượng, lặng lẽ vượt qua mọi người. Nó cũng không vì một người "xuyên qua thế giới" ở đây mà thay đổi.
Trong nháy mắt thu qua đông tới, tiết trời ngày càng lạnh lẽo.
Chế độ chính trị và dòng văn hóa chính ở thế giới này cực kỳ giống với thời Minh ở Địa cầu, nội dung khoa cử càng tương tự nhau, cả hai đều có sự tồn tại của "Nho gia", cùng thi Bát Cổ văn.
Thật là kỳ quặc quái gở!
Điều này khiến cho Trần Kiếm Thần cảm thấy hơi hoảng hốt mông lung, như là đang nằm mơ mình trở về thời cổ đại ở Địa cầu, chứ không phải là không thời gian khác.
----- vương triều Thiên Thống đã nhất thống thiên hạ, lập nước được gần một ngàn năm, có thể nói là thâm căn cố đế, vững như kiềng ba chân. Lúc mới lập nước, Vũ Đế lên ngôi bèn tiếp thu ý kiến của Nội các Đại học sĩ dth, bắt đầu thi hành cương lĩnh chính trị "Trục xuất trăm nhà, chỉ tôn thờ nho học", nhằm giữ gìn trật tự thống trị và thần hóa vương quyền chuyên chế.
Phương pháp này có thể nói là cực kỳ hữu hiệu.
Nhờ có đời đời vua chúa kiên định chấp hành, hình thái quan niệm này đã thâm nhập vào lòng dân, tận trong cốt tủy của họ, dần dần hình thành tư tưởng "Đại nhất thống", tiến tới quản lý cả vương triều Thiên Thống tựa như một cái thùng sắt.
Ở trong cái thùng sắt này là ngàn ngàn vạn vạn bách tính an phận sinh sống, chẳng khác gì những con kiến vô tri.
Chỉ tiếc một điều, tkk không phải là một người an phận. Lai lịch của hắn không bình thường, cho nên nhất định không chịu cam lòng mà an phận thủ thường. Nhờ vào góc nhìn từng trải, hắn có thể dễ dàng nhìn rõ nhiều thứ ở cấp độ rất sâu, cho nên khó mà bị lường gạt cho được. Ngoài ra, hắn còn phát hiện không ít điểm khác nhau giữa hệ tư tưởng của nho gia ở vương triều Thiên Thống và hệ tư tưởng nho gia ở Địa cầu mà hắn quen thuộc.
Ví dụ như, thủy tổ nho gia của vương triều Thiên Thống chính là khai quốc công thần, nội các Đại học sĩ dth, người sống tới 138 tuổi và được người đời sau tôn xưng là "Đổng thánh"; mà con đường trở thành sĩ tử của bất kỳ ai ắt phải trải qua đề mục thi "Bát Cổ văn", phần lớn đều bắt nguồn từ những <Đức thư>, <Lễ thư>, <Trung thư>, <Pháp thư> do Đổng thánh nhân lúc sinh tiền soạn ra, không được phép tự do phát huy, vượt ra ngoài khuôn khổ đó.
<Đức thư>, <Lễ thư>, <Trung thư>, <Pháp thư> , cùng nhau được xưng là "Tứ thư" được viết bằng thể "văn ngôn" (*), có "chi, hồ, giả, dã" nhe nanh múa vuốt từ trên xuống dưới. Hơn nữa mấy cái "chi, hồ, giả, dã" này còn khô khan, cứng nhắc hơn cả đạo Khổng Mạnh, giáo điều từ đầu đến đuôi, cứng như củi gỗ, nhạt như nước ốc.
Cho nên, tự đáy lòng Trần Kiếm Thần đã cảm thấy phản cảm, căm ghét nó. Mỗi lần cầm lên quyển kinh thư dày cộm, hắn đều có cảm giác kích động đến mức muốn đem xé nát ra để chùi đít.
"Tứ thư", mỗi một bộ lại có ba bản lớn, tổng cộng ba bốn mười hai bản, đủ cho hắn chùi đít rất lâu.
Chỉ tiếc là hắn chỉ dám nghĩ trong đầu mà thôi, còn lâu mới dám thực hiện --- bất kính với "Tứ thư" cũng chính là bất kính với Đổng thánh, đây là tội lớn chém đầu ở trong pháp điển của vương triều.
Dù gì Trần Kiếm Thần cũng không muốn chết.
Không chỉ không muốn chết, hắn còn muốn sống thật tử tế, thật thoải mái.
Nhưng mà muốn đạt được mức sinh hoạt lý tưởng của hắn, nhất định là phải tham gia khoa cử, viết Bát cổ văn, còn kỳ vọng có thể trúng cử thành cử nhân, làm sĩ tử, quan lại nữa.
Trừ cách này ra, khó mà có con đường nào khác.
Với tình huống của hắn hiện tại, cũng không làm được việc gì khác.
Kinh thương? Làm nông? Làm kỹ nghệ?
Thôi đừng đùa nữa. Kinh thương mà không có tiền vốn, tài nguyên, kinh nghiệm thì phải bắt đầu từ đâu? Còn nông dân, thợ thủ công thì thuộc về thân phận "Hạ dân", càng chẳng làm nên trò trống gì được. Dưới hạ dân còn có "Tiện dân", chính là giai cấp nô lệ cùng những người từng phạm tội.
"Tất cả đều là hạ phẩm, chỉ có đọc sách là cao quý."
Chế độ giai cấp sâm nghiêm đã thể hiện ra hàm nghĩa hoàn chỉnh của câu nói này một cách rõ ràng.
Kỳ thực khoa cử có chia làm thi văn và thi võ, người có võ lực hơn người cũng có thể làm quan trong triều.
Vấn đề ở chỗ, với thân thể này mà để Trần Kiếm Thần tham gia thi võ chẳng phải càng nực cười hơn?
Bởi vậy, trước mặt của hắn chỉ có một con đường duy nhất "thi văn"
Về căn bản khoa cử không giới hạn tuổi tác, chỉ cần đạt được thân phận tú tài là sẽ không bị mất đi, có thể tiếp tục thi, thi mãi thậm chí đến chết--- trên trường thi không thiếu những lão tú tài già lọm khọm. Trong cái quá trình "phấn đấu" suốt cả cuộc đời này, thủ đoạn mưu sinh chủ yếu của những tú tài gia cảnh nghèo khó chính là đến trường tư giảng bài, hoặc là bán tranh, bán chữ, nhằm sống tạm qua ngày.
Nhưng Trần Kiếm Thần xuyên qua thế giới tới đây, không phải chỉ vì sống tạm bợ.
Vậy thì phải làm sao?
Con đường trước mắt thì không muốn đi, mà cũng chưa chắc có thể thuận buồm xuôi gió mà đi tiếp được. Có câu "nghèo quá ắt phải thay đổi", nhưng rốt cuộc thì lối thoát nằm ở nơi đâu?
Trần Kiếm Thần không biết, chí ít là trước mắt, hắn cảm thấy rất mê man, rất bàng hoàng.
Ai....
Thở dài một hơi não nề, hắn lại tiếp tục gượng ép chính mình mở ra cuốc <Đức thư> ở trước mặt. Vốn là định ôn cố tri tân (**), nhưng mà sau khi giở lung tung mấy tờ, chẳng thấy "mới" đâu mà "cố" cũng dần trôi đi sạch.
Thật là đáng chết.
Nên biết răngd tham gia khoa cử cơ bản nhất chính là trí nhớ, học thuộc lòng. Phải đem tứ thư mười hai bản gồm hơn một trăm ngàn chữ mà thuộc lòng lưu loát toàn bộ. Nếu mà đọc thuộc làu làu được là coi như đạt tiêu chuẩn.
Trần Kiếm Thần "cũ" hẳn là có thể làm được.
Tuy nhiên đấy là trước đây. Sau khi xuyên qua thế giới đến đây, sinh viên đại học thời hiện đại cố nhiên là được thừa hưởng ký ức của con mọt sách kia, thế nhưng những ký ức ấy cũng không phải là không hề có sai sót, hơn nữa về mặt học thuộc lòng sách vở thì cần phải thường xuyên ôn tập. Nếu không theo thời gian, người ta sẽ quên đi sạch sành sanh.
Mà từ khi xuyên qua thế giới, Trần Kiếm Thần đã không ôn tập gần ba tháng rồi...
"FUCK!"
Hắn dùng sức cầm lấy quyển <Đức thư> ném cái đùng vào góc phòng, sau đó đi ra khỏi căn thư phòng nhỏ như cái lồng chim của mình.
Thật tình là hắn không tiếp tục đọc sách nổi nữa, xe đi tới núi ắt có đường, dù có chuyện gì cũng đợi đến khai giảng đầu xuân rồi tính sau. Nhân lúc này còn có một chút thời gian chuẩn bị, hắn cần suy nghĩ kỹ càng hơn mới được.
Mạc Tam Nương đang dệt cửi, một bộ khung dệt cũ kỹ đang vang lên kẽo cà kẽo kẹt.
Bà có một đôi tay khéo léo, dệt ra vải vóc chất lượng rất cao, cho nên không lo mối tiêu thụ. Chính nhờ có nàng khổ sở canh cửi từ sáng tới tối mới nuôi nổi gia đình này.
Việc này thì Trần Kiếm Thần không thể giúp gì được.
"Lưu Tiên, con muốn đi ra ngoài ư?"
Trần Kiếm Thần đáp: "Vâng, dạo này con hơi buồn bực trong người, muốn ra ngoài dạo một chút."
"Thế con đi đi, nhớ mặc nhiều áo nhé."
Quần áo trên người Trần Kiếm Thần đều là Mạc Tam Nương tự tay làm, tuy kiểu dáng quê mùa nhưng vừa dày lại vừa bền.
"Du tử thân thượng y, từ mẫu thủ trung tuyến." - "Áo trên người kẻ lãng tử, sợi chỉ trong tay người mẹ hiền"
Đại khái là vậy.
Khí trời lạnh lẽo nên Trần Kiếm Thần cũng không có đi bao xa, chỉ tới một khu rừng nhỏ hẻo lánh cách phía nam thôn Cảnh Dương khoảng mấy trăm mét.
Trong rừng cây lúc này yên tĩnh không hề có tiếng động. Hắn đi vào phía trong rồi bắt đầu luyện quyền, chính là Teakwondo.
Tại vương triều Thiên Thống, rất nhiều "Người đọc sách" đều có đặc điểm đều hết sức rõ ràng, đặc điểm đó không có gì ngoài hai chữ "Ngốc" và "Yếu" ."Ngốc" là để chỉ tính cách còn "Yếu" là để chỉ tình trạng của thân thể.
Điều này là do thói quen sinh hoạt hằng ngày của bọn họ tạo ra.
Đối với bộ thân thể yếu đuối này Trần Kiếm Thần rất không ưa, vì vậy hắn lập ra một kế hoạch rèn luyện thân thể. Mỗi sáng thức dậy đều phải ở trong phòng tập luyện các loại như chạy bộ và chống đẩy…, sau khi tập xong thì lại tìm cơ hội đi ra ngoài luyện Tiệt Quyền đạo.
Tại vị diện Địa Cầu, bởi vì hắn rất hâm mộ Lý Tiểu Long mà từ lúc mười ba tuổi đã bắt đầu tu luyện Tiêt Quyền đạo. Tu luyện hơn mười năm, tuy chưa dám nói là đã có thành tựu gì nhưng ít ra cũng làm cho thân thể cường tráng khỏe mạnh, không phải nói khoác chứ có thể đối phó với ba đến năm người đàn ông bình thường.
Bây giờ thân thể của hắn quá yếu không có đủ sức lực trụ cột nên không cách nào phát huy ra được công phu trước đây. Nhưng mà hắn tin tưởng chỉ cần kiên trì bền bỉ không ngừng rèn luyện thân thể nhất định có thể trở lại như trước kia.
Thân thể là tiền vốn của mỗi người.
Đạo lý này ở bất kỳ chỗ nào cũng đúng.
Hắn tuyệt đối không muốn thân thể của mình yếu ớt đến nỗi trói gà không chặt, như vậy thì đừng nói là làm việc mà ngay cả công việc ở trên giường cũng không thể làm tốt vậy thì làm sao được gọi là đàn ông cơ chứ.
Nhưng mà rèn luyện thân thể quả thật là một cái kế hoạch lâu dài nhất.
Đầu tiên Trần Kiếm Thần phải làm một cách kín đáo để tránh bị người khác nhìn thấy, nếu không họ sẽ cảm thấy quá mức đáng kinh ngạc, tiếp theo là phải tăng lên chất lượng của thức ăn. Có người nói “ Người là sắt, cơm là thép”, chất dinh dưỡng trong thức ăn không tốt thì làm sao mà cơ thể phát triển được.
Trong rừng cây rất yên tĩnh bởi vì đang mùa đông rét lạnh như thế này sẽ không có ai chạy vào trong rừng làm gì. Vì không sợ bị người khác nhìn thấy nên hắn có thể hoàn toàn thoải mái tập luyện quyền cước.
Tiệt Quyền đạo đề cao đối kháng một cách tự do cho nên cách đánh quyền của Trần Kiếm Thần cũng không có bài bản gì cả mà là tùy ý thích, thậm chí có phần lộn xộn.
Hết đấm rồi đá, cứ thế hắn dần dần đắm chìm vào trong đó, thậm chí còn bắt chước theo Lý Tiểu Long mỗi khi ra quyền lại hét to” Ah ah ah” nhưng mà do yết hầu không lưu loát nên chẳng hét ra được cái gì cả.
Bang!
Đến lúc cao hứng hắn đột nhiên đánh một quyền vào cái cây ở bên cạnh, nhưng mà thân cây chẳng hề sứt mẻ gì mà chính hắn thì lại cảm thấy đau đớn đến nỗi méo xệch cả mồm, bàn tay thì đã bị chảy máu và sưng đỏ lên.
Thân thể này quả thật quá là kém.
Trần Kiếm Thần cười khổ, nhưng mà hắn cũng biết chuyện như thế này không thể gấp được mà nhất định phải cải thiện, điều trị từ từ thì mới có thể làm cho thân thể tốt lên được.
Chuyện này tuyệt đối không phải là chuyện dễ, thậm chí còn khó hơn so với việc đi thi khoa cử. Dù sao không có điều kiện cần thiết thì việc bồi dưỡng thân thể há lại chỉ cần nói là được?
Chíp chíp!
Đúng lúc này có một tiếng kêu quen thuộc vang lên ở phía bên phải của hắn, Trần Kiếm Thần quay sang thì nhìn thấy một thân ảnh trắng noãn hiện ra ở đó.
Chính là con Tiểu Bạch Hồ kia.
Trần Kiếm Thần khẽ giật mình, còn chưa kịp nghĩ gì nhiều thì con cáo trắng kia đã nhảy về phái hắn, khi cách chỗ hắn đứng hơn một trượng nó mới dừng lại rồi bỗng nhiên há mồm nhả ra một thứ gì đó mà nó ngậm trong miệng.
Đó là một trái cây màu hồng chỉ bé như hòn bi, nhưng cũng không phải hình tròn mà trông giống như một quả mận vậy. Trên thực tế Trần Kiếm Thần dù là kiếp trước hay kiếp này cũng chưa từng thấy vật nào giống thế này.
Chít chít!
Tiểu Bạch Hồ dùng một chân chỉ chỉ vào miếng trái cây trên mặt đất kia như thể muốn bảo Trần Kiếm Thần hãy ăn nó đi. Chỉ tiếc là lúc này Trần Kiếm Thần đã hoàn toàn ngây ngốc.
Hắn không thể không choáng váng.
Mặc dù hắn là một kẻ xuyên qua thế giới nhưng bản chất vẫn chỉ là một người bình thường, kiến thức của hắn cũng chỉ giống như những người bình thường khác, bây giờ gặp phải một chuyện quỷ dị như vậy tất nhiên là sẽ cảm thấy kinh ngạc nghĩ ngợi lung tung.
Bây giờ điều mà hắn nghĩ đến là con Tiểu Bạch Hồ này có phải là hồ ly tinh hay không.
Chíp chíp!
Bạch Hồ lại kêu lên lần thứ ba, trông thấy Trần Kiếm Thần vẫn còn ngây người nó chỉ đành lắc đầu rồi thất vọng quay người rời đi, giống như là một người khách không mời mà đến. Đối với những chỗ xa lạ nó luôn mang theo lòng cảnh giác, không dám ở lại quá lâu.
Miếng trái cây trên mặt đất kia bỗng nhiên đạp vào mắt Trần Kiếm Thần.
“Thế này là có ý gì?”
Trần Kiếm Thần nhìn về hướng Bạch Hồ bỏ đi rồi lại nhìn miếng trái cây bị bỏ lại trên mặt đất thầm nghĩ “ hẳn là con Bạch Hồ kia đã thông nhân tính, nó vì muốn báo đáp ơn cứu mạng của ta nên mới cố ý đem miếng trái cây này tới đây cho ta”
Nhưng mà đây là loại trái cây gì vậy?
Nghĩ như vậy, hắn cúi người xuống nhặt trái cây lên.
Trái cây vẫn còn rất tươi như là vừa mới hái không lâu, nó có một mùi thơm thấm vào lòng người, bên ngoài lớp vỏ có một tầng ánh sáng bóng bẩy màu đỏ nhạt giống như sóng nước lưu chuyển rất là ấm áp.
Đây chắc không phải là một loại trái cây bình thường.
Ngửi mùi hương thơm ngát kia Trần Kiếm Thần không nhịn được nước dãi chảy ra, suýt chút nữa đã nhét trái cây vào miệng ăn luôn, chỉ là lúc đưa đến môi thì lại dừng lại.
“ Không được, tuy nhìn Bạch Hồ không giống như là có ác ý nhưng mà vẫn cần cẩn thận một chút vẫn hơn…”
Rất nhanh, hắn đã nghĩ ra một chủ ý. Hắn vội cầm lấy trái cây chạy về nhà mà không để ý thấy Bạch Hồ đang đứng sau lưng một thân cây thò đầu ra nhìn hắn chạy đi. Bạch Hồ hơi nhếch miệng lên tạo ra một đường cung rất đẹp, nó dường như là cảm thấy rất ủy khuất vì nó có ý tốt mà lại bị người ta hiểu lầm.
Trần Kiếm Thần vừa chạy về đến nhà liền đem trái cây rửa sạch sau đó rất cẩn thận dùng dao cắt ra một miếng nhỏ mang cho con gà mái trong nhà ăn. Hắn quan sát một hồi lâu xác định gà mẹ không có dấu hiệu bị trúng độc mới yên tâm mà bỏ trái cây vào miệng ăn.
Trái cây rất là ngon miệng, sau khi ăn xong Trần Kiếm Thần thấy trong lóng nóng rát rất muốn ăn thêm một quả nữa.
Cảm giác thèm muốn này mãnh liệt đến nỗi hắn phải dùng nước lạnh rửa mặt mới có thể chậm rãi áp chế nó lại.
Đến lúc này Trần Kiếm Thần tự nhiên biết rõ trái cây này không phải vật tầm thường, chỉ không biết nó có tác dụng gì mà thôi.
Chính lúc hắn đang nghĩ ngợi lung tung thì bụng của hắn bỗng sôi ùng ục giống như một cái nồi nước lớn đang đun vậy. Trần Kiếm Thần biến sắc cảm thấy rất cổ quái, hắn nhanh chóng chạy vào hầm cầu, tay chân luống ca luống cuống cởi bỏ dây lưng quần, hắn còn chưa kịp ngồi xuống thì rầm… rầm…vật bẩn thỉu liền phóng ra giống như là mở đập thoát lũ vậy khiến cho mùi hôi thối khó ngửi tràn ngập khắp nơi.
"Chịu không được rồi!"
Không lâu sau, Trần đại tú tài với khuôn mặt tái nhợt một tay bịt mũi một tay nhấc quần mới hoảng hốt từ trong hầm cầu chạy ra. May là xung quanh không có người, nếu không với cử chỉ bất nhã đó của hắn nhất định sẽ bị mọi người lên án.
Cả ngày hôm đó, ngoại trừ một lần đi ngoài khốn khổ ra Trần Kiếm Thần còn chảy ra một thân mồ hôi dính đầy y phục làm hắn rất là khó chịu, nhưng mà tâm tình của hắn lại rất là sung sướng.
Nói đơn giản là sau khi đi hầm cầu cùng với việc cơ thể đổ một đống mồ hôi Trần Kiếm Thần lập tức cảm thấy thân thể của mình đã xảy ra một loại biến hóa rất kỳ diệu, giống như là thoát thai hoán cốt trở nên tràn đầy sinh cơ, tinh khí thần càng giống môt tấm gương bị phủ bụi đã lâu bỗng được lau chùi sạch sẽ tỏa ra ánh sáng trước nay chưa từng có, cảm giác hết sức thoải mái.
Thỏa mái đến mức hắn muốn bay lên.
Cái miếng trái cây kia chẳng lẽ chính là quả tiên trong truyền thuyết.
Trần Kiếm Thần nghĩ thầm, hắn có một loại trực giác là trái cây thần kỳ này rất có thể sẽ thay đổi cuộc đời của một kẻ xuyên qua thế giới như hắn.
Trần Kiếm Thần đưa ra kết luận tương đối, còn không đơn giản thế nào, thì cần phải tìm hiểu dần dần từng bước. Hắn mơ hồ cảm giác thấy thiên địa ở trước mặt kỳ thật rộng lớn hơn so với trong tưởng tượng nhiều lắm.
Tết âm lịch tới gần, thời tiết càng ngày càng lạnh, rốt cuộc ở một buổi tối mùng một đầy mây đen, tuyết lớn rơi xuống ngợp trời như lông ngỗng. Trời đất ngay lập tức như bị phủ đầy tuyết, trắng xóa mênh mang.
Lò than đang cháy trong thư phòng Trần Kiếm Thần tất nhiên là không thể sánh bằng những gia đình giàu có, chỉ là tùy tiện dùng một cái chậu sành đựng, tỏa ra sức nóng hừng hực. Mà than, cũng chỉ là than củi tầm thường, bốc lên rất nhiều khói.
Trần Kiếm Thần không hề đọc sách mà là đang viết chữ, viết câu đối.
Viết câu đối với tú tài mà nói là một khoản “phúc lợi”, hàng năm vào trước tết âm lịch thường giúp người khác viết câu đối, nhờ đó thu được một khoản thù lao nhất định. Hoặc là một ít tiền, hoặc là một con gà, cứ thế là có thể phụ cấp cho cuộc sống thêm sung túc.
“Thiên môn vạn hộ đồng đồng nhật, tống bả tân phù hoán cựu phù” (Dịch nghĩa: Nghìn gia đình đều thay câu đối cũ bằng câu đối mới trong cùng một ngày)
Giao thừa hàng năm, về cơ bản thì từng nhà đều xé bỏ câu đối cũ, thay bằng cái mới với nguyện vọng cầu được cái mới cho nắm mới, cho dù là có nghèo khó đến mấy, cũng sợ nhịn ăn nhịn tiêu mà để dành tiền, đến nhà nhờ người ta viết câu đối cho. Đối tượng được nhờ viết, ít nhất đều phải là tú tài mới được cho là có thể diện.
Trần Kiếm Thần là tú tài duy nhất của thôn Cảnh Dương, cho nên câu đối năm mới của toàn bộ thôn hầu như đều do hắn đảm đương một mình. Đây là một việc vui lớn, thôn dân không cần giống mọi năm đi nơi xa tìm tú tài, còn Trần Kiếm Thần thì vừa có thể giúp người khác, vừa có kiếm chút tiền tiêu, tội gì mà không làm?
Trên thực tế rất nhiều tú tài nhà nghèo vẫn còn chuyên môn đi tới thành Giang Châu, mở quán viết câu đối ở bên đường, tạm thời làm làm kinh doanh nhỏ. Làm ăn mà đắt khách thì một ngày có thể kiếm đến mấy chục văn tiền.
Tại Thiên Thống vương triều, tiền đồng là loại tiền tệ có giá trị thấp nhất, một đồng là một văn tiền, một ngàn văn là một quan, một quan tương đương với một thỏi bạc ròng, mười thỏi bạc ròng tương đương với một thỏi vàng ròng (khoảng 10 lượng vàng).
Vàng ròng, bạc ròng được dùng làm tiêu chuẩn cho tiền tệ của vương triều, chế tạo tỉ mỉ theo khối lượng kích thước nhất định, rất là đẹp mắt.
Đương nhiên đối với Trần Kiếm Thần mà nói, chuyện vàng bạc quá ư là xa vời. Tiền sinh hoạt phí một tháng của hắn cùng với mẹ hắn mới có năm mươi văn tiền mà thôi.
Tuy nhiên từ sau khi Trần Kiếm Thần thi đậu tú tài công danh, cuộc sống trong nhà ngày càng được cải thiện. Nói riêng năm nay, khẳng định là năm bội thu nhất của Trần gia từ trước tới nay. Tiền thù lao mà Trần Kiếm Thần viết câu đối cho người khác đạt được tổng cộng một trăm ba mươi sáu văn tiền, ba con gà, hai con vịt, cộng thêm ước chừng mười ba cân thịt.
Chỗ vật tư này cũng đủ sống một năm sung túc béo tròn.
Cho nên Trần Kiếm Thần cảm thấy rất vui vẻ, cuối cùng thì hắn cũng không phải là một kẻ ăn bám. Làm cho Mạc Tam Nương có cuộc sống sung sướng vẫn là một trong những lý tưởng của hắn.
Người sống bằng sức của mình luôn là một niềm vinh dự.
Huống hồ, viết câu đối cũng không phải là việc khó, giấy đều được người khác chuẩn bị tốt rồi mang đến, hắn chỉ cần bỏ ta bút mực, cùng với bắt tay vào viết là được.
Những câu đối xuân này đều cực kỳ đơn giản, không ngoài những từ cũ như "Thiên tăng tuế nguyệt nhân tăng thọ" (Dịch nghĩa: Trời thêm năm tháng, còn người thì thêm tuổi thọ), dù sao chỉ cần câu đối có thể biểu hiện ra ý tốt là được.
Đã viết quen rồi thì một ngày Trần Kiếm Thần có thể viết mấy chục tấm.
Ban đầu, hắn cũng không quen dùng bút lông tiếu mặc viết chữ, bất quá sau khi luyện tập vài ngày cũng dần dần thành thói quen; hơn nữa nhờ vào trí nhớ đời trước, hắn có thể viết ra một bức câu đối tuyệt đẹp.
Viết chữ, cũng là một trong các cách thức để nhận định xem trình độ người đọc sách nông cạn ra làm sao.
Trần Kiếm Thần có thể đỗ đầu ba kỳ thi, phương diện này làm sao mà kém được? Món “Khải thư” do hắn viết ra phải gọi là"Ngũ bình bát ổn, tích thủy bất lậu" (Dịch nghĩa: Chữ viết nghiêm chỉnh rắn rỏi, không xiêu vẹo), đạt tiêu chuẩn tuyệt đối.
"Xuân phong tống hỉ tài nhập hộ, tuế nguyệt canh tân phúc mãn môn". (Dịch nghĩa: “Gió xuân đưa tiền bạc, may mắn vào trong nhà, năm mới đến cả nhà được hưởng phúc.”)
Cuối cùng đã viết xong một bức câu đối.
Trần Kiếm Thần buông bút trừ tà trong tay ra, thổi một hơi lên trang giấy, rồi chờ cho tới lúc mực nước khô liền nhẹ nhàng gấp lại, xếp vào một bên, chờ người đến nhà mang về.
Hắn chậm rãi duỗi thắt lưng, hơi hơi lộ ra một nụ cười đắc ý nơi khóe miệng.
Trước kia hắn chưa từng trải qua chuyện như thế này; xem ra có thân phận tú tài lại tạo ra thêm một cách kiếm tiền nữa. Chỉ tiếc là chuyện hay như viết câu đối chỉ có thể kiếm tiền vào tết âm lịch hàng năm thôi. Chứ còn nhuận bút như kiểu viết lưu niệm, viết bảng hiệu tuy là nhiều hơn, nhưng làm sao đến phiên một tên tiểu tú tài như hắn?
Ít nhất là phải là cử nhân, hoặc là người có danh tiếng trong nghề thư pháp mới có tư cách làm những việc đó.
“Ồ, mình có nên đến thành Giang Châu mở một cái quán nhỏ, nhân cơ hội dốc sức kiếm một khoản tiền không nhỉ?.”
Trần Kiếm Thần nghĩ như thế, ngón tay lại cầm đến bút trừ tà – mặc dù việc hắn dùng chiếc bút này chỉ xuất phát từ sở thích cá nhân, nhưng dù sao cũng rất là quen tay.
“Lưu Tiên, mẹ không đồng ý con đi Giang Châu viết câu đối đâu.”
Mạc Tam Nương nói rất kiên quyết: “Con đã được thư viện Minh Hoa thu làm lẫm sinh, không lo cơm áo gạo tiền. Cho nên, con hẳn nên toàn tâm toàn ý đọc sách, chuẩn bị thi Hương mới đúng chứ.”
Đối với sự phản đối cùng với cách suy nghĩ của mẹ, Trần Kiếm Thần hết sức thấu hiểu, cũng không đành lòng làm trái ý mẫu thân việc này. Chỉ e là, hắn ở trong nhà cũng căn bản không có lòng dạ nào mà đọc sách.
Câu đối đã viết xong đều lần lượt có người mang đi rồi, cuộc sống của Trần Kiếm Thần lại trở lại như cũ, tuy nhiên mặc dù với cuộc sống sinh hoạt tù túng như thế, nhưng cơ thể của hắn càng ngày càng trở cường tráng- cũng không phải trở nên vạm vỡ, trở thành kẻ cơ bắp; mà là tinh thần và thể lực càng ngày càng tốt, no đủ, tràn đầy, dường như vĩnh viễn sẽ không mỏi mệt vậy.
Đã có thể trạng mạnh khỏe làm căn bản, bộ Tiệt quyền đạo của hắn uy lực càng ngày càng mạnh, hắn từng tiện đánh một quyền mà đã cắt đứt một cây to bằng bát ăn cơm.
Điều này là minh chứng tốt nhất cho việc có đầy sức lực.
Chẳng biết từ lúc nào, Trần Kiếm Thần đã từ một tên thư sinh gầy yếu trói gà không chặt, trở thành một tay “tráng sĩ” võ nghệ cao cường– dáng vẻ là thư sinh, thân thể lại như võ phu, nói ra chưa chắc đã có người tin. Sở dĩ có thể trong thời gian ngắn phát sinh biến hóa cực lớn như thế, không thể bỏ qua công lao của trái cây thần bí do con cáo trắng mang tới.
Tướng mạo của hắn ngày xưa vốn đã cực kỳ thanh tú, nhưng thiếu vẻ kiên cường nam tính, tổng thể làm cho người ta một cảm giác gầy yếu, mà bây giờ lại tràn đầy một cỗ khí thế mạnh mẽ, rạng ngời.
Sự lột xác này nếu nhìn từ bên ngoài càng có phần rõ ràng hơn. Chẳng những Mạc Tam Nương mà ngay cả mọi người trong thôn cũng phát hiện. Nhưng mà bọn họ cũng không có suy nghĩ nhiều về vấn đề này, chỉ nghĩ tới chuyện Trần Kiếm Thần đứng đầu ba kỳ thi, chẳng những trở thành tú tài, hơn nữa được Minh Hoa thư viện thu làm lẫm sinh, từ đó tiền đồ rộng mở, tươi đẹp.
Cái gọi là đường làm quan rộng mở, tâm tình đương nhiền cực tốt.
Tâm tình tốt, ăn ngon, ngủ ngon, tình trạng thân thể đương nhiên cũng càng trở nên tốt hơn. Từ góc độ này xem ra, tâm tình thoải mái thân thể béo lên, cũng là điều bình thường.
Như thế cũng tốt, tránh được nhiều điều phiền toái
Chẳng qua cứ đến lúc đêm dài yên tĩnh khi nằm ở trên giường, Trần Kiếm Thần lại không nhịn được nhớ đến cái con cáo trắng có trí khôn kia. Hình tượng con cáo trắng, không thể nghi ngờ cùng một số tình tiết trong các tiểu thuyết chí dị rất ăn khớp – thư sinh có lòng hảo tâm cứu giúp con cáo gặp nạn, mà con cáo nhớ ơn mà báo đáp, chỉ còn thiếu “biến thành người đẹp, lấy thân báo đáp” một điểm này thôi...
Như vậy, thế giới mà bản thân hắn đang tồn tại, rốt cuộc là như thế nào?