Tri Bắc Du - Tác Giả: Lạc Thủy - Nguồn 4vn.eu - New Chương 5 (Thượng)
TRI BẮC DU- 知北游
Tác giả: Lạc Thủy- 洛水
Giới thiệu
Mười sáu năm, dương thọ của ngươi chỉ có mười sáu năm.
Đây là lời tiên đoán của Ca Diệp đại sư khi lần đầu trông thấy Lâm Phi.
Năm nay, Lâm Phi mười sáu tuổi…
Truyện thuộc thể loại đông phương huyền huyễn, văn bút nhẹ nhàng tùy ý, chỉ hi vọng biểu đạt chút ý niệm. Nếu phải viết giới thiệu nội dung, không bằng kể sơ lược nội dung sách muốn biểu đạt cho rõ ràng.
Đây là sự vùng vẫy và phản kháng với số mệnh…
Tri bắc du, vạn vật trong vũ trụ đều sinh ra từ khí, đạo pháp không chỗ nào không có. Bắc giả, huyền dã, nơi những gì không thể biết được…
P.S:
Một tuần lên độ 5 phần. Tất nhiên phần đầu sẽ lên nhiều hơn. Không phải ta ko có thời gian dịch, nhưng muốn chăm chút cho bản dịch cẩn thận hơn trong khả năng của mình,thời gian bỏ ra cũng ko kém dịch 10c truyện thường là bao. Mong anh em thông cảm.
Chương 1: Người trước khi chết muốn làm gì? (thượng)
Dịch giả: hoangsau
Nguồn : 4vn.eu
Ta tên Lâm Phi.
Nhưng mọi người thường gọi ta là “rác rưởi”, “ma cà bông”, “vô lại”, hoặc là sắc lang.
Kì thật, tên chỉ để gọi mà thôi, như ta tên Lâm Phi, nhưng đâu thể nhất phi trùng thiên( *), ngược lại giống như một đống bùn ai đó đổ trộm dưới tường thành Lạc Dương.
Nhoài người trên gốc cây hòe, ta dùng một cái lá sen to che lấy đầu, mắt nheo nheo, cố vươn dài cái cổ, nhòm vào hoa viên nhà Vương viên ngoại.
Ta là nam nhân, nhìn ai? Tất nhiên là nhìn nữ nhân rồi, mà còn là một mỹ nhân nữa.
Nàng ngồi trên chiếc đu quay trong hoa viên, ngẩng đầu, vui vẻ lắc qua lắc lại, cái cổ trắng ngần ẩn hiện trong ánh nắng. Chiếc đu lúc lăng lên, vượt quá bức tường, lúc ẩn sau khóm cây, tiếng cười như chuông thanh vang khắp hoa viên.
Trời nắng chang chang, lá cây bị nóng phát khô, mồ hôi làm mắt díu lại, song tặc nhãn ta vẫn đảo điên, ngắm tới thần hồn điên đảo.
“Nhị ca, anh lại nhìn trộm Vương gia tiểu thư rồi!”, dưới gốc cây, một thằng oắt ngẩng đầu kêu khẽ với ta, trên khuôn mặt đầy bụi bẩn của nó, nước mũi cứ như hai con giun con thò lò, rụt ra rụt vào trông phát ớn.
“Hừ”, ta giơ ngón trỏ lên miệng, đồng thời xua xua tay về phía nó.
Nó tên là Lý Khiết Tịnh, một tiểu đệ trong bang phái Trộm gà bắt chó ăn xin của bọn ta. Ta là lão nhị trong bang, ấy bởi ta đây thông minh, cái gì chứ làm lão đại là không được, chẳng may gây chuyện bị quan phủ truy cứu tới, lão đại tất nhiên là thê thảm nhất rồi.
Đánh rắn đánh dập đầu mà.
“Anh đừng xem nữa, mau xuống đi!, anh em đều chờ huynh tại cửa Bạch Mã Tự đấy”, Lý Khiết Tịnh nhìn ta đầy trông mong. Cây hòe to lớn này trong bang không tên nào dám lớ xớ tới, bởi lúc ta nhìn trộm Vương gia tiểu thư mà lại có hơn mười tên huynh đệ nhìn ngó ta vất vả trèo lên cây thì thực, kiêu ngạo đáng thương, rất mất mặt mũi nha.
“Gan to bằng trời, coi sắc lớn hơn mạng”, cả bọn trong bang đều nhất trí nói vậy.
Mà dạng người như ta cũng xứng kiêu ngạo to gan sao?
Tham lam nhìn Vương gia tiểu thư thêm cái nữa, ta tiếc nuối bò xuống, dẫn Lý Khiết Tịnh nghênh ngang đi tới Bạch Mã tự phía nam thành.
Trên đường, ai trông thấy bọn ta cũng đều bịt mũi, nhăn nhó tránh đi, cho dù là mấy gã đại hán to cao vạm vỡ cũng vòng sang một bên.
Ấy bởi mùi vị trên người Lý Khiết Tịnh thực khó ngửi quá, giống như là cơm thiu để qua mấy đêm, toàn ruồi muỗi bâu đầy vậy. Phàm tên nào trong bang bị cảm mạo nghẹt mũi, tới gần ngửi nó một cái là lại thông suốt ngay.
Tất nhiên ta đây cũng không hơn gì, nửa tháng rồi không tắm, cười lên thật đen thui xán lán.
Bất quá, quần áo ta luôn giặt rất sạch sẽ, cho dù rách rưới nhiều rồi, nhưng đảm bảo là rất sạch.
Bạch Mã tự vào lúc quá trưa rất yên tĩnh, khách viếng đều về cả, sau bức tường vàng vọt bao quanh là tiếng tụng kinh của mấy lão hòa thượng hữu khí vô lực loáng thoáng truyền ra.
Hơn mười tên thiếu niên quần áo rách nát tụ tập bên bờ tường, có tên ngơ ngẩn, có đứa vẹo sang một bên gà gật, có thằng ngưng tụ mười thành công lực tìm chấy rận trên người.
“Tiểu Phi, ngươi rốt cuộc tới rồi!”, Đại Hùng vừa to vừa đen từ trong đám bước ra.
Ta cũng lười biếng cất mồm: “lão đại, xin chào”.
Đại Hùng là lão đại của bang Trộm gà bắt chó ăn xin chúng ta. Tên hắn cũng như người, vừa to vừa đen, tay đầy lông lá, đôi lúc làm ta đoán lão ba hắn rất có khả năng là dã nhân từ trên núi xuống đây.
Bọn ta đều là cô nhi, hàng ngày vật vờ nơi đầu đường cuối ngõ chẳng biết làm gì, để ăn no uống đủ, dưới sự đề nghị của ta, mọi người rốt cuộc thành lập một bang phái có cái tên rất dài, rất kêu.
Trông thấy ta, lũ huynh đệ liền xúm cả lại, Đại Hùng ồm ồm nói: “Tiểu Phi, vẫn theo sách cũ, mày nghĩ chủ ý, mọi người nghe lệnh hành sự”.
Ta vội xua xua tay: “không, không, không! Chủ ý là của lão đại, ta chỉ đề xuất kiến nghị thôi, hiểu chưa hả? có vấn đề gì là ta không chịu làm vật tế thần đâu đấy”.
Đại Hùng ngán ngẩm nói: “được rồi, mày nói cái gì thì là cái đấy, ai chả biết lão ba chết bầm của mày là tú tài, suốt ngày cứ thích chữ nghĩa loằng ngoằng!”.
Ta cười nhăn nhở, ai dà, ta là thích nhắc nhở bọn nó, lão ba quá cố của ta là tú tài, Tú Tài, hiểu không hả? biết chữ đấy, có thể làm quan đấy!.
Nhưng lão ba cả đời còn sống chỉ có thể làm kẻ bị sa dịch huyện nha gọi tới mắng chửi thôi.
“Kế hoạch lần này, địa điểm Bạch Mã tự, Đại hùng bảo điện, mục tiêu, hòm công đức đầy tiền trong đó”. Ta cố ý ho khan vài tiếng, tay chắp sau đít, ra vẻ nghiêm trang nói: “các tiểu đệ hiểu chưa hả?”
Lý Khiết Tịnh dùng sức rít một cái, hai con giun con rụt vào: “nhị ca, bọn đệ biết rồi, anh mau nói phải làm thế nào đi”.
Ta lườm nó một cái: “thằng oắt ngươi vội cái gì? Đằng nào mày cũng đứng ở bên ngoài hóng gió, biết thì làm cái m* gì?”
Nhị Hổ Tử, đứa nhát gan nhất trong bang do dự nói: “nhị ca, Bạch Mã tự có lắm hòa thượng vậy, chúng ta vào trộm tiền có phải rất mạo hiểm không?”
“Đồ gan chuột, mày hiểu cái chó gì!”, ta hung hăng nói: “hôm nay Chu huyện quan làm lễ tang cho thằng cha mới chết của hắn, hòa thượng chỗ này phải đến nha môn hết rồi, còn lại vài tên thôi. Cơ hội giờ khó gặp, chẳng nhẽ mày không thấy cả sai dịch đi tuần hôm nay cũng không thấy đâu sao?”
Đại Hùng phục lắm, nói: “lão nhị nói đúng lắm, tao cũng vừa lén dò xét, Bạch Mã tự giờ có đúng ba lão lừa trọc ở lại thôi”.
Ta đắc ý nói: “đúng chưa nào?, kế hoạch của ta là thế này, Nhị Hổ Tử, Tiểu Tiễn, Chu Đại Mao làm nhóm đầu tiên, mục tiêu là vườn rau Bạch Mã tự, mấy đứa vờ vào trộm rau, gạt mấy lão lừa trọc chạy tới. Vương Phú Quý chân tay nhanh nhẹn, mày ở nhóm thứ hai, lẩn vào Đại hùng bảo điện, sau đó co chân chạy vào hậu diện, lão lừa trọc phụ trách đón khách nhất định sẽ đuổi theo, Đại hùng bảo điện không còn ai nữa”.
Đại Hùng hưng phấn kêu: “tao biết rồi!, sau đó nhóm thứ ba chúng ta đi vào, bê hòm công đức lên rồi chạy, sức tao lớn nhất, một mình là ôm được!”.
Ta gật đầu: “không cần phải vào hết, lưu lại vài đứa ứng phó, đề phòng bất ngờ. Giờ ta đếm từ một đến ba, anh em chia ra bắt đầu hành động!”.
Hơn mười tên tức thì hú lên tản đi, ta cùng Nhị Hổ Tử và một đứa nữa đi đến tường nam, cho hai đứa nó trèo lên vai, từng tên dẫm lên nhảy vào vườn rau. Ta bám vào đầu tường, căng thẳng ngó nghiêng. Rất nhanh, mấy lão lừa trọc nghe động tĩnh nhất tề chạy tới. Không bao lâu, gà bay chó chạy, tiếng quát của hòa thượng cùng bọn Nhị Hổ tử cuống quýt bỏ chạy loạn hết cả lên.
Bước đầu tiên, thành công!.
Ta rút cây sáo nhỏ trong người ra, thổi lên ba tiếng như chim kêu thánh thót.
Kế hoạch từng bước hoàn thành theo dự tính của ta.
Bọn Nhị Hổ Tử bị mấy tên hòa thượng đánh cho mấy cái rồi cũng được thả. Mẹ kiếp, tuy nói là hòa thượng xong xuống tay cũng không từ bi chút nào, trông cái mặt sưng húp của Nhị Hổ Tử, ta ôm bụng cười lăn.
Gặp người khác gặp xui xẻo là ta rất thích, nó cũng là niềm sung sướng duy nhất của ta thường ngày, ngoại trừ việc nhìn lén Vương gia tiểu thư.
Không bao lâu, ta liền nghe tiếng bước chân dồn dập từ phía chùa chính truyền tới.
Lấy được rồi!.
Ta sung sướng giơ cao hai tay, hoan hô một tiếng, không cẩn thận lộn vèo khỏi bờ tường,
Con bà nó!
Ta lại ngã vào vườn rau Bạch Mã tự mới đau!.
Đau đớn chửi một tiếng, ta vừa định bò dậy thì một đôi giày rơm đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Bỏ mẹ rồi!
Ta từ từ ngẩng đầu, ôi thôi, trước mặt chính là Ca Diệp đại sư, trụ trì Bạch Mã tự.
Cả thành Lạc Dương này đều biết Ca Diệp là lão lừa trọc rất lợi hại, ngay cả Đường Cao Tông trong cung cũng phải xưng lão là hoạt phật.
Bởi vì Ca Diệp liệu sư như thần, được gọi là Dự ngôn đại sư đệ nhất thiên hạ từ trước tới nay.
Lời tiên đoán của lão xưa nay chưa sai bao giờ!.
Cũng may lão lừa trọc này rất ít ra ngoài, chắc là thích ra vẻ thần bí, mà cũng có lẽ lão biết mình rất xấu trai, trông kìa, da dẻ nhăn nheo, tay chân lồi lõm có khác gì bộ xương khô đâu.
Ta nóng lòng thoát thân, vội vàng cười nịnh nói: “he he, Ca Diệp đại sư, chào ngài, chào ngài”, mấy câu như “tiểu nhân ngưỡng mộ ngài đã lâu, gì gì đó…” tức thì thao thao bất tuyệt tuôn ra.
“Mười sáu năm, dương thọ của ngươi chỉ có mười sáu năm”, Ca Diệp kinh hãi nhìn ta chằm chằm, con ngươi nhất thời lóe sáng.
“Ầm!”, một tiếng sấm kinh hồn vang lên, chớp giật ngang trời, xé mây đánh xuống. Ca Diệp toàn thân bất động, ngơ ra như phỗng ngố, cả người đã biến thành một khối than đen xì, tỏa ra mùi thịt cháy khét lẹt.
Ca Diệp bị lôi điện đánh chết rồi!.
Ta ngây ngốc nhìn lão, đột nhiên kêu toán một tiếng, xông ra khỏi Bạch Mã tự.
Mưa lớn tầm tã trút xuống.
Năm nay, ta mười sáu tuổi.
Mưa giàn dụa đầy trời, chớp giật khắp nơi.
Từng giọt mưa to như hạt đậu ào ào nện xuống, bầu trời đen kịt như toát ra những mũi roi vô hình quất lên người ta.
Cả không gian một màu trắng xóa, người qua lại vội vàng nép vào mái hiên bên đường trú mưa. Chỉ có mình ta, như một tên điên, gào thét chạy trên con đường vắng vẻ, vẻ mặt sợ hãi tới run người.
Ta biết, ta xong rồi!.
Ca Diệp xưa nay luôn tiên đoán chuẩn xác, nay lão bị lôi điện đánh chết, càng chứng minh câu cổ ngôn: tiết lộ thiên cơ, trời sẽ đánh chết”.
Tổ tông mười tám đời lão Ca Diếp! lão trời già khốn khiếp! ta mới mười sáu tuổi, A, A!
Không biết chạy được bao lâu, “cộp” một tiếng, chân ta mềm nhũn ngã lăn ra đất, thấy bầu trời như ngả nghiêng sắp sập. Nơi này đã là ngoại ô, con sông dài như con rắn uốn lượn, trên sông mưa gió tơi bời, trống trải mà thê lương. Ta cố sức dùng áo lau mặt, nước mắt hay nước mưa đây?.
Ta rất nhanh sẽ chết! mãi cho tới đêm khuya ta mới tiếp nhận được sự thực tàn khốc này.
* nhất phi trùng thiên: một bước lên trời
Last edited by vuhanduong; 19-10-2009 at 10:33 AM.
Mưa đã ngưng rồi, ta co ro bên bờ sông, cả người lạnh run, song rốt cuộc cũng bình tĩnh lại nhiều.
Lão ba xưa thường nói, đừng vì bị gian dâm mà khóc lóc, bởi không có tích sự gì đâu.
Đằng nào cũng chết!.
Người trước khi chết nên làm gì đây?
Lão tử ta muốn khoái hoạt lâm li một phen!.
Ta đứng dậy, ngẩng mặt nhìn trời, hươ chân múa tay chửi bới một trận, thò tay thắt lại lưng quần, đầu óc tràn ngập ý dâm.
Đầu tiên ta phải cướp tiền, đi Túy Phong Lâu ăn một bát canh vây cá. Sau ta muốn giết người, thằng khốn Bạch Nhãn Lang trong thành từng bạt tai ta vài cái, ta phải báo thù! Ngoài ra, ta vẫn còn là xử nam, buổi sáng thức dậy quần thường ướt thành một mảnh, ta phải sửa chữa khuyết điểm này. Di Xuân Viện là tốt nhất, không thì Ỷ Hồng Lâu cũng được, da thịt cô nương ở mấy chỗ đó đều rất trắng trẻo mịn màng.
Ta sắp chết rồi, nhưng ta muốn làm lão bản một ngày xem sao. Ta phảng phất nhìn thấy Bạch Nhãn Lang quỳ dưới chân ta, vừa khóc tu tu vừa không ngừng cầu xin tha thứ; ta như nhìn thấy mấy cái yếm đỏ uyên ương nơi Di Xuân Viện, vừa vuốt ve ta vừa cười thật dâm đãng.
Nghĩ chán nghĩ chê, ta tựa vào bờ đê thiếp đi.
Một đêm ác mộng không ngừng.
Sáng hôm sau, ta ngơ ngơ ngẩn ngẩn, như ngày thường đi tới Sư Tử kiều tại trung tâm thành. Mỗi sáng sớm, đều có tài chủ phát cháo ở đây, cho dù cháo mỏng tới có thể dùng soi gương được, nhưng đội ngũ xếp hàng vẫn dài dằng dặc quá cả chân cầu.
Lão ba khi còn tại thế, không bao giờ chịu ăn cháo phát chẩn, nói cái gì quân tử không ăn đồ bố thí, kết quả lão ba cả đời bần hàn, cuối cùng chết đói. Hắc hắc, nếu lão ba người không đầy ba lạng của ta biết đức hạnh ta bây giờ, ắt ộc máu chết thôi.
Bán nhà tranh, mua quan tài đại táng cho lão ba xong, ta cái gì cũng không có.
Đứng ở một đầu Sư Tử kiều, ta nhìn lũ ăn xin vẻ mặt xanh xao đang chen lấn xô đẩy, thấy có chút buồn cười, lại có phần bi thương.
Ta biết mình cũng là một kẻ trong bọn đó.
Chúng ta như một lũ dã cẩu, tranh nhau giành giật một cục xương chỉ còn trơ khấc.
Lạc Dương tuy là một thành lớn rất phồn hoa, rất tráng lệ, song nó không thuộc về chúng ta.
“Nhị ca, anh cũng tới rồi! tối qua chạy đi đâu vậy? phần tiền của anh lão đại vẫn giữ đấy”, Lý Khiết Tịnh hai tay cằm chặc một cái bát sứt, cố sức thoát ra khỏi đám người, ngẩng đầu vội uống cái thứ cháo loãng toẹt như nước vo gạo kia.
Ta nhìn nó, không nói một câu nào.
Lý Khiết Tịnh đưa tay áo lên lau miệng, nước mũi dài ra: “anh còn không đi xin cháo đi? Muộn nữa là hết đấy”, nói xong, nó lại vục đầu vào bát cháo.
“Ta không ăn cháo, lão tử muốn ăn thịt!”, ta hét lớn một tiếng, quay đầu chạy đi.
Trước khi chết, ta không muốn làm một con chó hoang nữa!.
Ta rất nhanh tìm được một thanh sài đao rỉ hoét, cầm trên tay bước ra đường, ta nhắm được một gã người béo ịch, quần áo lụa là, lén lén đi theo hắn, định tìm chỗ nào vắng vẻ ra tay cướp đoạt.
Không được bao lâu, ta đã bị hắn phát hiện.
“Thằng oắt con, đi theo tao làm gì hả?”, hắn quay lại tát ta một cái tới nổ đom đóm mắt, sài đạo cũng nhân tiện rơi luôn.
Con m* nó! Ta gầy quá, cướp đoạt còn không xong, nói gì tới thằng Bạch Nhãn Lang to như gấu vượn kia. Thôi được, Bạch Nhãn Lang, trông mày đáng thương, tao tha cho mày một mạng.
Cướp giật không được, ta nghênh ngang ưỡn ngực đi tới Túy Phong lâu, chuẩn bị ăn một bữa thật hoành tráng. Vừa đến bên cửa, đã bị một cước của tiểu nhị đá bay ra ngoài.
“Không có cơm thừa đâu”, hắn hung hăng quát ta, quay người lại, khom lưng cười giả lả với một tên y phục xa hoa đang bước vào.
Ta đứng ở giữa đường, cố khóc không xong. Lão trời già kia, chẳng nhẽ trước khi chết lão còn không chịu cho ta sung sướng một chút sao?
Một chiếc xe ngựa hoa lệ đi ngang qua người ta.
“Í?”, xe ngựa đột nhiên dừng lại, cửa xe bọc nhung dày cộp hạ xuống, trong xe tối om, có một đôi mắt chằm chằm nhìn vào ta.
Trời nắng chang chang, song ta đột nhiên rùng mình. Đây là một đôi mắt đầy yêu dị, âm độc, lạnh lẽo, con ngươi đỏ sậm, tựa như muốn ăn thịt người vậy.
“Mi năm nay bao nhiêu tuổi?”, người này đột nhiên hỏi ta, thanh âm choi chói như tiếng một con rắn đuôi chuông.
“Mười sáu”, ta thấp giọng trả lời. Vốn không định trả lời đâu, song trong lòng có chút sợ hãi, sợ mạnh hiếp yếu, đây là nguyên tắc sinh tồn của ta.
“Bát tự( *) thế nào?”, hắn chằm chằm hỏi ta, hai con mắt sáng rực lên, bắn ra hai tia hồng quang quỷ dị.
Ta cảm giác sợ hãi trong lòng, song đột nhiên lại nghĩ, một kẻ sắp chết còn sợ gì nữa? Ta ưỡn ngực lên, đối mắt với hắn.
Hôm nay lão tử lang sói gì cũng không sợ!
“Mày sắp chết rồi, có biết không hả?”, hắn lạnh lùng nói: “ấn đường mày hôn ám, nhập thẳng vào giữa lông mày, đại hung!”.
Như bị một cây gậy đập trúng đầu, ta thiếu chút té xỉu, con bà nó, tên gia hỏa này lại cũng có thể nhìn ra ta khó thoát kiếp nạn ư?
Ta lắp ba lắp bắp nói: “có, có thể cứu, cứu, cứu tôi không? Có cách nào không?”
“Lên xe”, hắn mở cửa xe, lộ ra một bộ mặt đầy sẹo xâu chằng chịt, như một đóa cúc hoa yêu dị dí về phía ta.
Xe ngựa rất kín, không chút ánh sáng nào lọt vào. Cái xe từ từ lăn bánh, ta thực không hiểu, trên xe không có xa phu, sao lại chạy được nhỉ?
Xem ra đối phương quả biết chút tà môn.
“Có thể gọi ta là Vu Tạp”.
“Vu Tạp?”
Tên gì thật quái dị, không như người Hán chúng ta. Ta dùng khóe mắt dòm hắn: Vu Tạp rất già, già tới nỗi nhìn không ra tuổi tác, nhưng tóc lại đen thui bóng mượt, dài xổ xuống che đi gò má hai bên.
Trông cũng không giống người Hồ, hoặc nói cách khác, trông hắn không giống nhân loại một chút nào.
Bánh xe cứ lăn, thanh âm đơn điệu và nhạt nhẽo.
Vu Tap hỏi ta rất nhiều vấn đề, khi ta nói tới lời dự đoán của Ca Diệp đại sư, hắn đột nhiên cười quỷ dị, nhìn ta chằm chằm, lẩm bẩm: “quả nhiên là Linh môi trời sinh, tìm thấy rồi, rốt cuộc tìm thấy rồi”.
“Tôi được cứu không?”, ta hỏi hắn, thiên hạ không có bữa trưa miễn phí, tên gia hỏa mình đầy quỷ khí này hẳn muốn bắt ta làm gì đây?. Không thành vấn đề, bất kể là no say đánh bạc, giết người cưỡng gian, không chết là tốt rồi.
Ngói lành còn hơn ngọc nát, phải không?
Vu Tạp the thé nói: “chỉ cần mày nghe lời tao, ngoan ngoãn biết điều, tao sẽ cứu mày”.
Nói thật, ta không tin tên gia hỏa này lắm. Lời tiên đoán của Ca Diệp đại sư không phải như bộ mặt mấy của mấy cô nương kĩ viện, nói trở là trở được. Bất qua, hắn giờ là cành cây cứu mạng của ta, cho dù không cứu được, ít ra trước khi chết ta còn được sung sướng một phen.
“Không thành vấn đề, tôi nghe ông, giờ đói bụng rồi, tôi muốn đi Túy Phong lâu”.
“Không còn thời gian nữa, đằng trước có một quán ăn, ăn xong chúng ta lập tức rời thành”.
Ta ngẩn ngơ: “chúng ta phải rời Lạc Dương?”
Vu Tạp điềm nhiên nói: “chẳng nhẽ mày muốn ở chỗ này chờ chết hả?”
Con m* hắn, ta còn định lừa chút tiền đi phá thân xử nam mà. Bất quá, không sao cả, còn nhiều cơ hội nữa, ta an ủi chính mình, tiền phá thân là tốn, nhưng sinh mệnh càng đắt tiền hơn.
Tại quán ăn chỗ cửa Đông, ta nới lỏng dây lưng, liều mình tọng cho no, nào là thịt bò, cánh vịt nướng, chân gà hầm, thịt lợn quay, tôm chiên, canh cá, thẳng cho tới khi căng bụng sắp xỉu mới thỏa mãn rời đi, còn ôm theo một bình Nữ nhi hồng nữa.
Ăn no xong, ợ một cái, cảm giác thật là thoải mái!.
Liếm liếm ngón tay, ta hài lòng đi về phía xe ngựa, thôi, không phải làm tên quỷ đói đi đầu thai là được rồi.
Hoàng hôn tràn từ bốn phía, hoa đèn đã bắt đầu treo lên, phía cao lâu xa xa, lời ca tiếng nhạc, lả lướt gọi mời.
Ta lập tức tinh trùng thượng não, tiểu đệ đệ bắt đầu ngỏng lên.
“Mau đi”, Vu Tạp thúc mạnh sau lưng ta.
Ta chợt hiểu, thì ra mình sắp phải ly khai Lạc Dương, rời đi nơi ta sinh hoạt mười sáu năm qua.
Kỳ thật, bất kể là đi đâu với ta cũng vậy thôi.
“Chờ một chút”, ta kêu lớn một tiếng: “tôi còn muốn đi một chỗ nữa!”.
Ánh mắt Vu Tạp bén nhọn như răng sói: “thằng oắt, chớ giở trò, tao không có thời gian đùa giỡn với mày”.
Ta rùng mình một cái: “tôi, tôi nhất định phải đi, nếu không, không, tôi thà chết còn hơn”.
Trong nháy mắt đó, ta cảm giác Vu Tạp giống như một con yêu thú hết sức đáng sợ, từng căn tóc dài dựng đứng lên. Hắn trừng mắt nhìn ta, rất lâu sau, rốt cuộc đồng ý. Ta thầm thở phào, không phải vì thấy mình được an toàn, mà ta biết, đối với Vu Tạp ta rất có giá trị.
Dưới sự chỉ đường của ta, xe ngựa đi tới bên ngoài hoa viên.
Vu Tạp kì quái liếc ta một cái, ta đứng dưới gốc cây hòe, ngơ ngác hồi lâu, sau hít một hơi dài trèo lên.
Hoa viên im lặng lắm, chỉ có tiếng chiếc đu quay thi thoảng bị gió đẩy lắc lư một chút.
Trong bụi cỏ, tiếng mấy con dế kêu riếc riếc.
Cửa trước hoa viên đóng chặt, Vương gia tiểu thư, giờ cô đang làm gì?
Huynh đệ trong bang đều cười ta cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Kì thật, bọn nó không biết, lúc nhìn lén Vương gia tiểu thư, tiểu đệ đệ của ta chưa có phản ứng bao giờ.
Tuy Vương gia tiểu thư rất xinh đẹp, làn da trắng lắm, bộ ngực cũng cao, nhưng ta nhìn lén nàng không vì mấy thứ đó, cũng không bởi một buổi chiều tuyết bay đầy trời ba năm về trước, nàng bố thí cho ta một khối bạc vụn.
Ta thích nhìn trộm nàng, bởi nàng tự tay đặt khối bạc đó vào tay ta.
Tay nàng trắng nón, tay ta đen thui bẩn thỉu.
Nàng không chê ta bẩn.
Gió đêm như mộng, bong hoa hòe vàng tươi như cái chuông nhỏ, tỏa hương thơm dìu dịu mỏng manh.
Khối bạc vụn đó ta không còn giữ lại, tiêu hết từ lâu rồi. Bởi ta biết, lưu được bạc, không lưu được điều gì muốn giữ.
Cóc ghẻ không bao giờ ăn thịt thiên nga được.
Vương gia tiểu thư tựa như thành Lạc Dương hoa lệ này, cách ta xa lắm, xa lắm.
Cả đời này, ta chỉ có thể len lén nhìn, len lén trông mà thôi.
Trông nàng cười, nhìn nàng gả cho người.
Cả đời này, ta chỉ có thể là một tên vô lại.
Không biết vì sao, ta cảm giác có chút cay cay nơi khóe mắt.
Hoa viên vắng vẻ u tĩnh.
Tiếng cười của Vương gia tiểu thư, như mộng.
Thành Lạc Dương mười sáu năm qua, như mộng.
Thời niên thiếu của ta, như mộng.
“Con m* nó!”, Ta rống lớn một tiếng, dùng lực đập tay lên ngực, bò xuống cây hòe, đi về phía xe ngựa.
Hẹn gặp lại, Lạc Dương!.
Hẹn gặp lại, bang Trộm gà bắt chó ăn xin!.
Hẹn gặp lại, lão ba quá cố của ta! Đằng nào đứa nhỏ cũng không có tiền thắp hương cho cha!.
Hai mươi năm sau, lão tử lại là một trang hảo hán!.
Trên con đường cái quan ngập trong ánh trăng, tiếng vó ngựa vang đều, chiếc xe từ từ rời xa thành Lạc Dương.
À quên, bên thành tường, ta bắn một đạo nước tiểu mạnh mẽ mười phần, dùng một mẩu gạch vẹo viết xuống: “Lâm Phi đã từng đến nơi này”.
*Bát tự Hà Lạc: là một hình thức bói toán căn cứ vào giờ, ngày, tháng, năm sinh theo âm lịch và giới tính.
Xe ngựa ra khỏi thành Lạc Dương, tiến vào đường cái liền chạy càng lúc càng nhanh, tựa như phát cuồng. Tuy ta chưa cưỡi ngựa bao giờ, song ta biết, cho dù là Thiên lí mã cũng không thể chạy nhanh như vậy.
Thật quá cổ quái!.
Thùng xe chấn động kịch liệt, Vu Tạp mặt lạnh lùng, một lời không nói, cứ như vừa bị người ta cướp hết tiền. Tên vương bát đản này muốn làm trò quỷ gì chứ?
Kệ cha hắn! Ta cứ làm một tên hòa thượng, lần tràng hạt tụng kinh. Lão tử giờ chết còn không sợ, cứ lo ăn no ngủ kĩ thôi.
Những ngày tiếp đó, trừ đại tiểu tiện và cơm nước, Vu Tạp đều không cho ta xuống xe, kể cả ngủ cũng phải ngủ trên xe, kế hoạch phá thân xử nam tất nhiên không thực hiện được. Ta chỉ biết, phương hướng xe ngựa đi càng lúc càng về chỗ hẻo lánh, có lẽ đã ra khỏi biên thùy. Càng đi, càng nhiều vùng núi non vắng vẻ, không một bóng người, đói chỉ có lương khô, khát uống nước ngầm, nước suối. Mà bất kể ta hỏi gì Vu Tạp cũng không đáp, chỉ bắt ta phải thành thật nghe lời.
Mấy ngày này, ta dần dần cảm giác thấy bóng dáng tử vong, tỉ như tiểu tiện dưới gốc cây, cái cây đột ngột đổ xuống đè lên chân ta. Khi đại tiện, bò cạp rắn rết không ngừng chui ra đòi quắp mông đít ta. Ngay cả khi uống nước, cũng thường bị thương một cách khó hiểu.
Cho nên ta chỉ đành dặn mình, bất kể làm gì cũng phải tai nghe tám hướng, mắt nhìn bốn phương. Nửa tháng sau, bọn ta đặt chân tới một vùng đầm lầy.
“Xuống xe”.
“Biết rồi”, ta lười biếng mở cửa xe, đột nhiên giật mình kêu toáng một tiếng.
Bốn con ngựa cao lớn tiêu sạch da thịt, biến thành bốn bộ xương ngựa trắng ởn, cứng ngắc đứng trơ ra.
Ta hét lên một tiếng, quay đầu lại, thấy con mắt yêu tà của Vu Tạp đảo lên đảo xuống, nhịn không nổi cả người phát run.
Chẳng nhẽ ta gặp phải yêu phái? Yêu quái bắt ta làm gì? Thịt ta vừa bẩn vừa hôi, chắc chắn là ăn không ngon. Chẳng nhẽ hắn là tên nữ yêu? Nhìn trúng sắc đẹp của ta? Nhưng nhìn ngang nhìn dọc, hầu kết của hắn đâu có vẻ gì là giả.
Từ lùm cây rậm rạp, ba bóng người tựa u linh từ từ chui ra.
Một lão già tóc trắng, một tên trang hán, một gã lùn trông đầy hèn mọn quỳ xuống trước mặt Vu Tạp: “chủ nhân, người rốt cuộc đã kịp trở về”.
Vu Tạp “ừm” một tiếng: “ta tìm được Linh môi rồi”.
“Chúc mừng chủ nhân, người thực tuyệt, lại có thể tìm được Linh môi trước khi thời hạn kết thúc”, ba tên ngẩng đầu, nhìn ta đầy vẻ tham lam, cứ như trên mặt ta giắt nhiều bạc lắm vậy.
Ta không nói một lời, một là thấy không đúng lúc, hai là dù hỏi Vu Tạp cũng sẽ không trả lời. Điều duy nhất ta biết, ta chính là Linh môi gì đó, mà bọn chúng cần ta để hoàn thành một chuyện quan trọng nào.
Chúng có bốn người nên ta chỉ có thể tùy cơ ứng biến, xúc động phản kháng không được việc gì. Lại nói, ta cũng sắp chết rồi, còn ba ngày nữa ta sẽ tròn mười bảy tuổi.
Thấy bộ dạng ngoan ngoãn của ta, Vu Tạp có chút bất ngờ, vỗ vỗ vai ta, âm trầm nói: “chịu khó nghe lời, mày sẽ được sống”.
Ta đoán nhất định là hắn lừa ta. Nhưng dù sao ta cũng không có tổn thất gì, thậm chí trong lòng còn hi vọng Vu Tạp đúng là một tên yêu quái, bởi có vậy hắn mới có thể có lực lượng cứu được ta.
“Mau đi thôi chủ nhân, chúng ta chỉ còn lại ba ngày”, tên lùn nôn nóng nói.
Lòng ta chợt động, ba ngày? Thật là xảo hợp.
Vu Tạp gật đầu: “tiến vào thôi”, áo choàng phất lên, tiến vào trong đầm lầy. Lão già tóc trắng cùng trang hán một trái một phải tóm tay ta, nhanh chóng đi theo.
Con bà nó, sao vội vàng đi đầu thai thế hả?
Vùng đầm lầy u ám tối tăm, im lặng rợn người, cây cao che kín không trung, chỉ có vài tia nắng lọt xuống được. Nước bùn xanh lét, lẩn quanh những lùm cây ngoằn nghèo, bốc những bọt khí đầy bẩn thỉu. Lá cây rơi rất dày, đa số đều rữa thành bùn đất, tỏa mùi hôi thối không ngừng.
Bọn ta từ từ tiến vào sâu trong đầm lầy. Ta cảm giác nơi này rất kì quái, không thấy một loài động vật nào, ngay côn trùng kiến cỏ cũng không có.
Vùng đầm lầy này tựa như đã thôn phệ hết sinh mệnh vậy.
“Nhanh lên, nhanh lên!”, tên lùn thô bạo đẩy ta, thực muốn ta đập cho một quyền vỡ mũi mà.
Rất nhanh đã hết một ngày, ta không còn nhìn ra đâu là đông tây nam bắc nữa. Vu Tạp cầm trên tay một cuốn địa đồ bằng da dê ố vàng, không ngừng cúi đầu nhìn ngó rồi tiếp tục dẫn đường.
“Không đi nữa, chân tôi cứng đơ rồi”, ta thở phì phì, ngồi phịch xuống đất.
Vu Tạp đưa mắt nhìn ta: “vậy nghỉ ngơi một lát”.
Sau khi vào đầm lầy, thái độ Vu Tạp với ta kể cũng khách khí hơn. Ta cầm lấy một cái bánh bao nguội lạnh do tên trang hán đưa tới, ngấu nghiến nuốt vào.
Vu Tạp đưa lưng về phía ta, lại nhìn bản đồ da dê, thằng lùn lúc nào cũng chằm chằm nhìn ta, khiến ta nổi hết da gà. Lão già tóc trắng ngồi trên một gốc cây, lấy ra một cái điếu, đập đập xuống đất, đưa lên miệng rít một hơi. Cái điếu “riuuu” vang, trở nên sống động, lão già ôm ngực ho kịch liệt.
Tiếng ho vừa nhọn vừa chối, tựa như có thứ gì trong cổ họng kia đang cố gắng chui ra.
Tên lùn giật mình, quay đầu lại nhìn lão già, sắc mặt Vu Tạp cũng tức thì biến đổi.
“Oa!”, một đống thứ xanh xanh đỏ đỏ phun ra khỏi mồm lão già, máu tươi, ruột già lổn nhổn, tiếp nữa là lá phổi đỏ ngòm, lá gan vàng xám. Lão già đau đớn ôm cổ mình, ngã vật xuống đất.
Một quả tim nóng hổi nhảy ra, rơi tõm vào vũng bùn, giật khẽ liên hồi.
Lúc đầu ta còn tưởng lão già làm ảo thuật gì, đợi cho tới khi lão ngã xuống đất không động đậy nữa ta mới hiểu được, lão già tóc bạc chết rồi!.
Tên trang hán kinh hãi gào lên.
“Câm mồm”, Vu Tạp quát, sắc mặt cũng rất khó coi. Hắn bất an nhìn tứ phía, hồng quang trong mắt chớp lên, lúc sáng lúc tối không ngừng.
Ta vốn không sợ người chết. Hàng năm khi tới mùa tuyết rơi, thành Lạc Dương đều có không ít khất cái chết đói đầu đường, khi đó ta lập tức chạy lại, lật tung túi áo người chết kiếm một hai đồng bạc. Nhưng cái chết như của lão già đây còn là lần đầu ta thấy. Ta vừa sợ sệt, cũng vừa có chút hả hê trong lòng, coi như ta chết cũng có thêm kẻ theo cùng.
Cả đêm đó, trang hán kia không được ngủ, bởi Vu Tạp đã ra lệnh cho hắn gác đêm.
Sáng hôm sau, trời còn tờ mờ, ta chưa tỉnh ngủ đã bị tên lùn lôi dậy.
“Mau đi”, tên lùn nói the thé, thằng khốn này, sức lực kể cũng không nhỏ.
Hơi lạnh buổi sáng buốt người, sương mù nhờ nhờ dày đặc lởn vởn bốn phía xung quanh, trông như lũ u linh quỷ hồn. Bốn người bọn ta cắm đầu đi, không ai nói câu nào. Đi qua một phiến bụi gai, ta đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng, dưới chân toàn là bùn đất lầy lội, đi quả phải lưu lại dấu chân mới phải, nhưng giờ cái gì cũng không có, trơn láng như không vậy.
Bọn ta như đã tiến vào ma cảnh!.
Một giọt sương lạnh băng từ chiếc lá lăn chậm, rơi xuống cổ ta, ta nhịn không nổi rùng mình một cái. Rốt cuộc Vu Tạp muốn đi đâu?
Trang hán đi bên cạnh ta bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt ngây dại, hét vang một tiếng.
Vu Tạp quay đầu lại, nhíu mày nói: “ngươi muốn làm gì?”
Trang hán mặc kệ hắn, như một con dã thú đột nhiên phát cuồng, há lớn miệng chạy đi. “Pang” một tiếng, đầu hắn đập rầm vào một cái cây lớn, não tương đầy đất. Song hắn vẫn điên cuồng gào lên, ôm lấy thân cây, há miệng cắn vào, phát từng tiếng “rắc rắc” ghê người.
Hắn hình như đã phát điên rồi!.
Vẻ mặt Vu Tạp lóe qua một tia lo lắng, qua một lúc hắn nói: “mặc kệ hắn đi, chúng ta đi tiếp thôi”.
Trang hán đột nhiên quay đầu, nhìn bọn ta nhe nanh cười, vừa cười vừa tiến lại, vẻ cười trông như một con giun ngoằn nghèo quỷ dị trên mặt.
“Tách, tách”, máu hồng nhỏ xuống, tay trái trang hán rời ra rơi xuống đất. Tiếp đó là tay phải, rồi cả cánh tay, con mắt, cái mũi…, từng bộ phận trên người rời ra rớt đầy đất. Đến cuối cùng chỉ còn lại hai cái chân, nhuốm đầy trong máu tươi từng bước tiến lại phía bọn ta.
Tên lùn sợ đến bệch mặt, cả người run rẩy. Ta thì cũng không hơn gì hắn, tim đập thình thịch. Chỉ có Vu Tạp trông rất trấn định, không chút lo lắng. Hai cái chân kia đi tới trước mặt hắn, đột nhiên nổ tung, đem bùn nâu hóa thành màu máu đỏ.
Ta cùng tên lùn nhìn nhau một cái, rất lâu sau mới nghe thấy cái giọng khàn khàn của Vu Tạp: “đứng đó làm gì hả? đi mau!”.
Một ngày lại qua nhanh.
Tới buổi đêm, tên lùn ngồi bệt trên gốc cây, cả người thi thoảng run lên. Chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, hắn đã như một con chuột nhắt nhảy chồm lên sợ hãi.
Ta ngáp ngáp vài cái, vẹo đầu một bên thiếp đi. Vu Tạp ngồi bên cạnh ta, tự thân canh gác.
Đầm lầy vảo buổi đêm tràn ngập quỷ khí, từng tiếng “tốc, tốc” quái dị không ngừng vang lên đâu đó. Cái chết của lão già tóc bạc và trang hán thực rất quái dị, có điều tuy ta có sợ một chút, nhưng sau cũng mặc kệ, ngủ rất ngon lành.
Lão tử giờ có gì phải sợ nữa?
Khi mặt trời cao quá ngọn cây ta mới tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, hứng vài tia nắng lạnh lẽo trên mặt. Hôm nay, ngày cuối cùng của tuổi mười sáu! Đêm qua ta nằm mơ thấy rất nhiều người, lão ba, Vương gia tiểu thư, Đại Hùng, Lý Khiết Định, còn có lão mụ ta không một lần được gặp mặt.
Ta đột nhiên cảm thấy lão trời già quá bất công với ta.
Vu Tạp sai tên lùn vứt bỏ lương khô và nước uống. Hắn nắm chặt tay ta tiến về phía trước, bàn tay hắn vừa trơn vừa ướt, khiến ta cảm giác tay mình nhi bị một con đỉa lỡn nhãy nhụa bám chặt không rời.
Tiếng bước chân bọn ta vang rõ trong đầm lầy yên tĩnh, đơn điệu và nặng nề.
Đường càng lúc càng khó đi, rất nhiều vũng nước đen kịt, cức gai chằng chịt. Bùn đất nhão nhoẹt, không cẩn thận chút là dẫm chân vào, rất khó rút ra. Nếu không phải có Vu Tạp tóm tay ta, vài lần đã suýt toi đời rồi.
Tới buổi trưa, sau khi vượt qua một bụi lau trắng, Vu Tạp dừng chân lại.
“Chắc là chỗ này”, hắn mở bản đồ da dê ra, ta liếc thử thấy có rất nhiều những vòng tròn đen giao nhau chằng chịt, ở vùng trung tâm có một tiêu chí màu đỏ nổi bật lên.
“Chủ nhân, người xem!”, tên lùn trợn mắt chỉ chỉ phía trước, ánh nắng khẽ chao như mặt nước, một ốc đảo xanh mướt thần kì hiện ra sau rặng cây. Hoa cỏ tươi nguyên, hồ nước trong veo, cỏ non xanh rì, mặt đất đầy những kỳ trân dị bảo lấp lánh không ngừng.
Con m* nó, vớ được bảo tàng rồi! nếu mang được về thành Lạc Dương, ta sẽ lập tức phát tài nha! Chẳng nhẽ Vu Tạp tới đây là vì bảo tàng này?
Con mắt híp của tên lùn đầy vẻ tham lam, dợm chân tiến về ốc đảo.
“Không được đi! Thời gian còn chưa tới!”, Vu Tạp vội quát một tiếng, song đã muộn rồi!
Một cánh tay trơ xương, như móng vuốt chim đột ngột thò lên khỏi hồ nước tóm vào cổ tên lùn. Hắn liều mạng giãy dụa, song vẫn từ từ bị lôi vào trong hồ nước, hai cái chân còn cố vùng vẫy phía ngoài.
Ta há hốc mồm nhìn cảnh tượng này.
Tên lùn biến mất dưới hồ nước xong, một lát sau hắn lại đột nhiên nhảy lên, biến thành một quả cầu thịt đỏ lòm. Lớp da đã bị lột sạch, cơ thịt lồi hết ra, từng giọt máu hồng thoát khỏi cơ thể rơi xuống lớp cỏ xanh dưới đất.
Rất nhanh, tên lùn đã bị hóa thành một bãi máu.
Xung quanh yên tĩnh vô cùng, như chưa có gì từng phát sinh. Ta gập người xuống, nôn thốc nôn tháo ra.
Vu Tạp điềm nhiên nói: “chết là đáng lắm”, nhìn trời một cái, hắn ngồi xuống dõi mắt về phía ốc đảo, tựa như một con sói đói đang kiên nhẫn chờ đợi con mồi.
Mặt trời dần ngả về tây, gió chiều thổi nhẹ, ta thả người nằm bên hồ nước, vừa mệt mỏi vừa có chút hoảng hốt. Như lời tiên đoán của Ca Diệp, qua lát nữa ta sẽ chết, mà tên vương bát đản cạnh ta đây hình như chẳng thèm để ý.
Vu Tạp bỗng đứng bật dậy.
Chỗ mặt nước rất nhiều những bong bóng nổi lên, tựa như một cái chảo đang sôi dầu cuồn cuộn. Ốc đảo xinh đẹp thoáng chốc biến thành một hố bùn đen kịt, toàn bộ châu báu đều chìm xuống dưới.
Một cái đầu rất lớn từ từ trồi lên khỏi hố bùn, nó có một cái sừng xanh lè, con mắt to như cái bát, toàn thân đầy những gai lởm chởm. Quái thú nổi cả thân hình lên, ngửa đầu rít gào, cái miệng máu phun ra hai chữ lớn “Bắc cảnh”.
“Bắc cảnh! Đúng là Bắc cảnh!”, Vu Tạp run rẩy kêu lên, ném bản đồ da dê xuống đất, vẻ mặt mừng rỡ như điên.
Hai chữ “Bắc cảnh” từ từ hóa thành hai thanh kiếm sắc. Một đôi nam nữ mặc đạo bào không biết xuất hiện từ đâu chộp lấy hai thanh kiếm, vung lên lia lịa, chém quái thú thành vô số mảnh vụn bay đầy trời.
Ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Vu Tạp đã tóm lấy ta xông lên phía trước.
Đôi nam nữ mặc đạo bào quát lớn một tiếng, múa trường kiếm chém về phía bọn ta.
Kiếm quang xán lạn như mặt trời chói chang.
Vu Tạp giơ ta lên ngăn ở phía trước.
Ta chửi tổ tông mười tám đời nhà hắn! Vu Tạp, mẹ mày bị cưỡng gian sinh ra mày!, mắt nhìn lợi kiếm tới gần, hàn khí rợn người, ta điên lên lớn giọng chửi bới. Loằng ngoằng một hồi, thì ra Vu Tạp bắt ta tới đây chịu chết!.
M* nó, thật là chơi ta mà!, ta còn tưởng Vu Tạp cứu được ta nên mới theo hắn, ai dè lại tự đào mộ chôn mình rồi. Ca Diệp, thằng lừa trọc ngươi tiên đoán đúng là chuẩn nha!
Hai thanh trường kiếm kia vừa đâm trúng ta, lập tức tựa như gặp phải lò lửa, tức thì tan chảy. Đôi nam nữ giật mình kêu một tiếng, trợn mắt nhìn ta rồi đột ngột biến mất.
Ta lại không chết sao?
Trời ạ, ta thực không dám tin, hai thanh kiếm sắc bén kia chẳng nhẽ là do kẹo mạch nha tạo thành?
“Ầm ầm”, một ngôi cổ mộ từ từ trồi lên, tấm bia phía trên vỡ ra, hóa thành bụi cát tan mất, lộ ra một động huyệt đen ngòm sâu thăm thẳm.
Bên tai ta vang lên tiếng cười cuồng điên của Vu Tạp, một cỗ lực lượng truyền tới, hắn tóm cổ ta nhảy xuống dưới động huyệt.
Chính lúc đó, vầng dương cũng biến mất phía chân trời.
Ngày này, ta vừa tròn mười bảy tuổi, biến mất nơi cương vực Đường triều.
Gió gào thét bên tai, xung quanh một mảnh hắc ám, ta rơi nhanh xuống động sâu.
“Bịch” một tiếng, cái mông chạm xuống đất, ta nổ đom đóm mắt, sao xẹt đầy trời, nhịn không nổi phun ra một ngụm máu, mê đi bất tỉnh.
Tỉnh lại, trước mặt ta đã là một thế giới mới.
Một hải dương màu vàng!.
Không phải, đó là một sa mạc mênh mông, trải dài tới quá đường chân trời.
Bèo gỗ trôi trên biển cát, lềnh bềnh tựa lá cây. Vu Tạp nằm trên bè, hai ống tay gạt đều lớp cát như hai mái chèo.
“Đây là đâu?”, ta mở mắt, mê man nhìn xung quanh. Trên đầu là mặt trời chói chang, không một chút gió, không khí ẩm thấp như hơi nước ngưng lại.
Bốn phía trống trải mà hoang vắng, im lặng tới phát sợ.
“Luân Hồi Sa Hải”, Vu Tạp quay đầu nhìn ta, vẻ mặt đầy quỷ dị.
“Luân Hồi Sa Hải?”, ta thì thầm lặp lại, đầu khớp xương đau nhức, vết máu dài trên áo nói cho ta biết cảnh vật đây tuyệt không phải một giấc mộng.
Ta còn chưa chết! Lão tử vẫn còn sống! Ta thực sự còn sống! Ta vừa mừng vừa sợ, múa tay múa chân kích động nói. Ta thoát kiếp nạn rồi! Con m* nó, thằng vương bát đản Vu Tạp này đúng có chút bản lĩnh đây!
Vu Tạp nhìn ta chằm chằm, đột nhiên rụt một cánh tay đang chèo bè lên, hươ hươ trước mặt ta, huyết nhục nơi bàn tay đã hoàn toàn biến mất, hóa thành xương trắng ghê rợn. Trong tiếng kêu kinh hãi của ta, Vu Tạp lại nhúng tay xuống biển cát, bàn tay lại nháy mắt hồi sinh da thịt.
“Đây là Luân hồi, Tử vong, Chuyển thế, Trọng sinh”, Vu Tạp nheo nheo mắt, cười tựa yêu ma.
Ta rùng mình sợ hãi: “chúng ta phải đi đâu?”
“Bắc cảnh”.
“Bắc cảnh”, đầu ta chợt hiện lên hình ánh quái thú kinh khủng, đôi nam nữ mặc đạo bào cầm kiếm kia. Bắc cảnh, rốt cuộc là chỗ nào? sao ta chưa nghe ai nói qua?
Vu Tạp trầm trầm nói: “yên tâm, chỉ cần theo ta, mày sẽ muốn gì được nấy”.
Ta vô thức ngẩng đầu, biển cát mênh mông, mười sáu năm quá khứ, giờ đều theo cánh bè dần dần lùi xa.
Xa xôi như một giấc mộng kiếp nào!.
Thỉnh thoảng có vài vật thể di động trên biển cát. Bè gỗ nhanh chóng tiến lên, sát qua những vật này mà đi.
Một con chim lông xám đập mạnh cánh, cố bứt lên khỏi cồn cát, cuối cùng lại thất bại rơi vào biển cát, hóa thành một bộ xương khô.
Một cánh tay đột ngột thò lên mặt cát, lập tức rụt lại. Trong nháy mắt đó, ta nhìn ra đám lông đen dày đặc trên cánh tay.
Ta giật mình kêu lên: “đấy là cái gì?”
“Là mấy kẻ ngu ngốc vọng tưởng tiến vào nơi này”, Vu Tạp cười lạnh: “bọn chúng đều là những kẻ thông minh tuyệt đỉnh, tình cờ hay may mắn phát hiện ra bí mật của Bắc cảnh. Đáng tiếc, kết cục đều táng thân trong biển cát mênh mông này, hóa thành súc sinh, muôn kiếp chịu nỗi khổ vô cùng vô tận”.
Ta sợ sệt nói: “Bắc cảnh rốt cuộc là chỗ như thế nào?”
Vu Tạp không trả lời ta. Tên này tuy cứu ta, nhưng tuyệt đối không phải người tốt. Ta nhớ xưa còn ở Lạc Dương, thường nghe mấy thầy đồ kể cố sự truyền kì, chẳng nhẽ Bắc cảnh này là nơi ở của thần tiên quỷ quái?
Một hơi gió lạnh thổi qua, tấm áo đen của Vu Tạp căng phồng lên. Gió càng lúc càng lớn, cát vàng cuồn cuộn chuyển động. Mặt trời đã biến mất, không gian một màu u tối, mây đen kín trời.
“Sắp có mưa điện rồi!’, Vu Tạp đột nhiên ôm chặt lấy ta, sát tới cả da thịt.
Trời ạ!, không biết bao lần ta mơ mộng được một lần ôm mỹ nữ. Nhưng tên nam nhân vừa già vừa tởm lại vừa xấu xí, Vu Tạp này lại vô tình phá đi mộng đẹp của ta.
Ta nổi cả da gà, a, đồ biến thái!.
Sắc trời đã biến thành màn đêm đen kịt.
Cuồng phong gào thét, sấm nổ đì đùng. Điện quang giật lên phía chân trời, chớp sáng ngoằn nghèo, tựa như những con rắn lửa điên cuồng nhảy múa.
Mưa ầm ầm đổ xuống, hạt mưa màu xanh, như những ngọn roi thép lạnh lùng quất xuống. Khắp nơi một màu xanh ẩn hiện, cùng những đạo chớp sắc bén xé rách màn đêm.
Nhưng thực kì quái, mưa điện rơi xuống gần người ta đều khó hiểu tránh đi, quanh ta đều khô ráo.
Một tia sáng lóe lên, ta đột nhiên hiểu được, bất kể là trường kiếm của đôi nam nữ mặc đạo bào hay mưa điện này đều không thể thương tổn đến ta. Đây mới là nguyên nhân ta bị Vu Tạp nhìn trúng, chỉ có những kẻ tìm được Linh môi như ta mới có thể an toàn tiến vào Bắc cảnh.
Bè gỗ vẫn lướt nhanh trong đêm tối, biển cát ngút ngàn sóng dữ, trời đất đảo điên.
Ta sợ hãi kêu lên vài tiếng, nhưng tiếng hô tức khắc bị giông tố nhấn chìm. Vô số quái thú, ác quỷ kì dị chui lên mặt cát, nhe nanh múa vuốt, gào rít xông lại phía bè gỗ.
Ta thiếu chút tè ra quần! Nhưng lũ quỷ quái còn chưa tới gần đã đồng loạt ngã xuống, nước mưa xanh rơi xuống người chúng hóa thành ngọn lửa, hừng hừng thiêu đốt, rất nhanh biến lũ quỷ quái thành từng cục xương cháy nát.
Mưa điện từ từ thôi rơi, bầu trời đã xuất hiện tầng mây mờ sáng. Vu Tạp thở phào nhẹ nhõm, buông ta ra. Ôi, cái ôm đầu tiên trân quý của ta!, lại bị một lão già chiếm đoạt!.
Thật lâu, thật lâu, bè gỗ cuối cùng dừng lại.
Tới cuối biển cát rồi.
Vân vụ liễu nhiễu, khói phủ kín trời. Một quả trứng đá to lớn vô cùng ẩn hiện trong khói sương, tròn trịa, cứng rắn, cao không thấy ngọn. Trên trứng đá có khắc hai chữ quái dị màu đen xám, thỉnh thoảng phát những tia sáng như thải hồng tuyệt mĩ.
Chăm chú nhìn hai chữ lớn, Vu Tạp mắt sáng bừng, kéo ta tiến lại phía trứng đá. Gần trứng đá có một cái hố, Vu Tạp đẩy ta xuống rồi hắn cũng ngồi xuống nhắm mắt lại.
Ta có chút ngạc nhiên, tên vương bát đản này muốn làm gì? Chẳng nhẽ đòi ngủ cùng ta?
Hắn thực là biến thái!
Khối trứng đá đột nhiên ầm ầm vang động, đổ về phía bọn ta. Ta kinh hoàng táng đởm, trứng đá to như quả núi đè xuống, mắt ta tối sầm, khớp xương như bị nghiền nát, đau đớn không chịu nổi, tức thì bất tỉnh.
Khi lần nữa tỉnh lại, tai ta nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Bốn phương tám hướng toàn nước, màu nước trong veo như đôi mắt thiếu nữ. Nước không ngừng lưu chuyển, tràn vào mắt mũi, song ta không thấy có gì khó chịu, người như trên mặt đất, hô hấp vẫn bình thường.
Đây là một cái động đá u ám, xung quanh toàn nước, Vu Tạp đang không ngừng tát vào tai ta, thấy ta tỉnh lại hắn mới chịu dừng lại.
Xoa xoa gò má vừa lõm vừa đau, ta lồm cồm bò dậy, tức giận vô cùng: “m* mày, sao lại đánh tao? Tao có bị đánh chết cũng đẹp trai hơn mày!”.
Vu Tạp tóm ngay cổ ta giơ lên, ánh mắt hung dữ: “chửi thêm một câu nữa, mày chết!”. Móng tay nhọn hoắt của hắn đâm vào cổ ta, ta bừng tỉnh hiểu, hẳn đã vào được Bắc cảnh, Vu Tạp không cần ta nữa rồi.
Ta lập tức nhăn nhở cười cầu tình, hắn giết ta thực dễ như bóp chết một con kiến vậy.
“Ngoan ngoãn một chút”, Vu Tạp thả ta xuống, chỉ chỉ một cánh cửa phía cuối động: “đi mở cửa ra!”.
Mạng trong tay kẻ khác, sao dám không nghe lời? dù trong bụng ta giận lắm, chửi thầm cả lò nhà hắn, song cũng đành ngoan ngoãn làm theo.
Không ngờ đằng sau cánh cửa lại là một tòa cung điện. Tuy bốn cây cột trụ đã sụp xuống một nửa, hoành phi gãy nát, cỏ dại mọc đầy, song cung điện vẫn lấp lánh như cũ, rực rỡ huy hoàng.
Một tòa Thủy tinh cung!
Cung điện trống trải, không một bóng người. Ta nén sợ, cao giọng hô vài câu, không một tiếng trả lời.
Vu Tạp đột ngột bước lên trước, tiến vào cung điện, ta cảm giác tò mò nên cũng đi theo hắn. Qua vài hành lang ngoắt nghéo, rốt cuộc tới trước một bức rèm do Dạ minh châu xếp lại, phát sáng lung linh trong ánh nước.
“Thịch, thịch”, trái tim ta đột nhiên đập rất nhanh, tựa như đằng sau rèm châu ngọc có thứ gì đó rất quen thuộc, đang không ngừng cất tiếng gọi ta.
Quá vô lí, ta đã bao giờ tới chỗ này đâu? Tay ta run run, kéo mạnh chiếc rèm châu sang một bên.
Một bộ xương thú to lớn ghê người xuất hiện trong mắt!
Hình dáng xương thú như một con bướm, hai cánh bằng xương trắng hướng ra hai bên, đường cong uốn lượn rất hài hòa nghệ thuật. Phần đầu có hai cái sừng thẳng nhọn, chỗ dưới nách mọc bảy chiếc lợi trảo, cắm xuống một cây cột mã não đỏ như lửa dưới đất.
Cái đầu bộ xương ngẩng thẳng, chỉ một bộ xương thôi, nhưng ta vẫn có thể cảm thụ được một cỗ khí thế đầy uy nghiêm tràn tới. Nó như có thể vỗ cánh lướt mây, đạp gió bay lên bất cứ lúc nào.
Vu Tạp đứng trước bộ xương, hắn kích động tới run rẩy cả người, vẻ mặt mừng rỡ như điên: “ha ha, Long Điệp Yêu Vương, ta rốt cuộc tìm được ngươi rồi! ban lực lượng vô thượng cho ta đi, ta nguyện ý làm người hầu trung thực của ngươi”, mắt hắn bắn ra hai đạo ánh sáng đỏ như máu, cất giọng cười điên, tựa một con dơi khát máu bay về phía xương thú.
Ta chợt hiểu, đây mới là thứ Vu Tạp thực sự truy tìm.
“Ầm”, cây cột mã não chợt phun ra một ngụm lửa bọc lấy Vu Tạp. Vu Tạp tức thì kêu thảm thiết, kinh hoàng gào: “Long Điệp Yêu Vương đại nhân, tôi là tới thần phục ngài mà!”, hắn kinh hãi nhìn xương thú, liều mạng giãy dụa trong biển lửa.
Ta thích chí mỉm cưởi, thằng khốn vương bát đản ngươi, không ngờ sẽ có ngày hôm nay chứ?
“Mau cứu ta, mau cứu ta!”, Vu Tạp hoảng loạn xông về phía ta.
Ta vội vàng tránh thoát khỏi cú chộp của hắn, Vu Tạp dần bị ngọn lửa thiêu đốt, điên cuồng gào thét: “Long Điệp Yêu Vương đại nhân, hôm nay là ngày chuyển thế của ngài, chẳng nhẽ ngài quên, nếu không có thân thể của tôi ngài sẽ không sống lại được?”, đột nhiên, hắn chằm chằm nhìn ta, kinh hãi kêu: “chẳng nhẽ, chẳng nhẽ là mày?”
“Cộp”, còn chưa nói xong, hắn đã hóa thành một đám than khô rơi xuống đất. Con m* nó, tên khốn này quả thực biến thái, lại có thể chịu được lâu như vậy. Ta bước lại gần, đá vào cái xác khô của hắn một cái.
Bộ xương thú ngay trước mặt ta! Ta đưa mắt nhìn nó, không biết vì sao đột nhiên đưa chân lại gần, đầu óc một mảnh trống rỗng.
Một lát sau, ta run rẩy đưa tay sờ vào xương thú, “ầm” một tiếng, cả bộ xương khổng lồ đột ngột đổ xuống, xương trắng nháy mắt hóa thành tro bụi, bốc mờ trong không khí.
Cây cột mã não kì diệu thu nhỏ lại, biến thành vừa nhỏ vừa ngắn, cuối cùng hóa thành một hạt châu màu đỏ, phá không bay lên.
“Viu”, hỏa châu bắn vào giữa trán ta, tức thì biến mất không tung tích.
Một làn hơi nóng như lửa từ bụng ta xông lên, rất nhanh lan ra toàn thân. Ta cảm giác mình như một ngọn núi lửa đang bốc cháy, huyết mạch sôi trào, cả người tràn trề sinh lực, tựa như chỉ đánh ra một quyền là có thể hủy đi cung điện trước mắt này.
Hơi nóng không ngừng bành trướng, ta không nhịn nổi, đau đớn kêu lên, “oành, ầm”, đất rung núi chuyển, kinh hồn động phách, ta bị một cỗ cự lực từ đâu xuất hiện cuốn lấy, bắn thẳng lên trên.
Mắt hoa mày choáng, vô số cảnh tượng kì dị cũng lướt qua mắt ta.
“Ầm”, ta rớt thẳng từ trên cao xuống, mặt hướng lên trời, đúng tư thế “Bình sa lạc nhạn”!.
Bốn phía xung quanh đều là rừng cây rậm rạp, oải hương tím ngát, hồ nước trong xanh, núi non trùng điệp nối tiếp không ngừng, từng cụm mây trắng lững lờ kéo qua bầu trời xanh như ngọc bích.
Tay xoa cái mông đau điếng, tưởng mình đang lạc vào tiên cảnh, nhất là khi nhìn thấy ba đại mỹ nữ, không, ba siêu cấp đại mỹ nữ tuyệt đỉnh mê hồn!.
Một nàng đứng bên bờ hồ, nghiêng về phía ta, mái tóc ngắn vàng kim lấp lánh khiến người hoa mắt, vài giọt nước lăn qua bờ vai trắng muốt xuống bộ ngực đầy đặn. Cái eo nhỏ nhắn, đối nghịch với phần dưới nở nang mê người, đôi chân dài thẳng, nhỏ nhắn mềm mại, hoàn mỹ hơn cả nữ thần trong tranh. Bên chân nàng dựng một tấm thuẫn bài màu hoàng kim, đôi lúc phản chiếu lên bộ ngực đầy nhựa sống
Tiểu đệ đệ của ta lập tức ngẩng đầu chào nàng.
Nơi mặt hồ, một đóa hoa sen to lớn đang nở rộ, mỹ nữ thứ hai dựa mình vào nhị hoa, mái tóc đen tuyền xuôi xuống đùa nghịch với mặt nước, không chút bụi trần. Đôi mắt nàng ánh lên trong nước, sâu thẳm hơn nước hồ. Chiếc đạo bào màu trắng không dấu được những đường cong mờ mờ ẩn hiện, nàng co chân lên, tựa như một nàng tiên cuộn mình, phía dưới chân đặt một thanh trường kiếm màu sắc sặc sỡ.
Nàng mỹ nữ thứ ba thì như một xà nữ kiều diễm, nhảy xuống khỏi một cái cây lớn, bước về phía ta. Da nàng ta lóe màu xanh lục, ẩn hiện hoa văn, bộ ngực nhú cao, nhũ đầu như hai hạt bồ đào ngọt lành đen nhánh, thẳng cao mời gọi. Dáng nàng ta bước tới, cái eo lắc lư, đôi lúc lộ ra phần hông no tròn giấu dưới cái quần ngắn bằng lân phiến. Mỹ nữ, cô thật rất khêu gợi đấy! Cổ họng ta phát khô, nước bọt nuốt đến ực một cái, nàng ta tựa như một quả táo chín mọng đang chờ người đến hái vậy.
Tiểu đệ đệ của ta bận rộn chào hỏi không ngừng.
“Cuối cùng ngươi cũng đã trở về, Long Điệp Yêu Vương”, thanh âm nàng ta trầm thấp mà gợi cảm, dù là hoa khôi đệ nhất Di Xuân Viện mà đòi so sánh thì chẳng khác nào cỏ dại đòi ví với hoa thơm.
Nhất thời, ba nàng mỹ nữ, sáu con mắt đổ dồn lên mặt ta. Ta đột nhiên thấy không đúng lắm, ánh mắt mỹ nữ sao lạnh lùng vậy, tựa hồ còn có vẻ căm hận và chán ghét cùng cực nữa.
Ta là Long Điệp Yêu Vương? Ý tứ m* gì đây?
Ta ngơ ngẩn nhìn xuống hồ nước, một cái đầu tóc dài đỏ như lửa dựng đứng lên.