Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 25-06-2008, 10:13 AM
lonely_man08's Avatar
lonely_man08 lonely_man08 is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Cao Nguyên Äất Äá»
Bài gởi: 137
Thá»i gian online: 22 giá» 36 phút 38 giây
Xu: 0
Thanks: 307
Thanked 399 Times in 19 Posts
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận - Tác giả SÆ¡n Linh -Nguồn vnthuquan (Äá»§ bá»™)

Hạnh Hoa Thôn phục hận


Tác giả : Sơn Linh

Äánh máy: Lam SÆ¡n Khách

Nguồn : VNthuquan




Hồi 1a

NGƯỜI CHẾT TRỞ VỀ

Kỵ sÄ© gò cương ngá»±a, nhìn bóng mặt trá»i đã khuất vá» Tây. Hoàng hôn phá»§ xuống núi đồi, sương rừng bay lá»›p lá»›p trên không, khí lạnh dâng đầy....
Kỵ sÄ© rùng mình, kéo cao cổ áo, giục ngá»±a lướt tá»›i. Ra khá»i cánh rừng chồi, chàng đã thấy ngá»n đồi Hạnh Hoa đứng sừng sững giữa trá»i, nhiá»u ngôi nhà đã lên đèn, như ẩn như hiện trong bóng tối lá» má».... Kỵ sÄ© tìm lối mòn để lên đồi. Chàng bứt lạc ngá»±a, liệng ra xa, như có ý không muốn gây thành tiếng động trong cảnh tịch mịch cá»§a hoàng hôn.... Nhưng tiếng cưòi đùa từ trong má»™t tòa nhà ba gian trên sưá»n đồi vá»ng xuống. Ngôi nhà cao ráo, có cổng và đèn lồng giăng mắc bên ngoài.
Kỵ sĩ lẩm bẩm một mình:
- Má»›i năm năm mà Hạnh Hoa Thôn chừng như đã có nhiá»u thay đổi. NÆ¡i kia là ná»n cÅ© cá»§a «Quán Chiêu Anh» mà....
Chàng cho ngựa tới trước cổng rào. Tấm biển sơn màu đỠchói lồng ba chữ vàng lấp lánh dưói đèn, như đập vào mắt chàng:
«GIANG Há»’ QUÃN».
Kỵ sĩ sững sỠtrong phút giây rồi nhủ thầm:
“Sao lại «Giang Hồ Quán» ? Äã thay đổi chá»§ rồi ư ?†Chảng nhìn sang tay phải thấy ngá»±a đứng đầy tàu, chứng tá» bên trong quán rất đông khách. Tiếng cưá»i đùa vẫn từng chập vang lên. Kỵ sÄ© nhảy xuống đất, buá»™c ngá»±a trước mái hiên rồi Ä‘i thẳng vào trong. Ngá»n đèn lồng chiếu sáng đủ thấy rõ mặt khách. Äó là má»™t thanh niên tuấn tú khôi ngô, mình mặc chiếc áo màu xanh lục, đầu chít khăn xanh nhưng che khuất cả má»™t bên mắt trái. Có lẽ khách đã gặp chuyện không may trên bước giang hồ ? !
Lạ má»™t Ä‘iá»u là kỵ sÄ© không mang gươm chỉ Ä‘eo má»™t con dao nhá» bên cạnh sưá»n. Kỵ sÄ© từ từ xô cá»­a bước vào trong quán. HÆ¡i ngưá»i nồng ấm chụp lấy chàng, xua tan khí lạnh bên ngoài. Thá»±c khách trong quán Ä‘á»u nín lặng quay nhìn chàng.
Há» Ä‘á»u ngạc nhiên trước sá»± xuất hiện đột ngá»™t cá»§a khách. Kỵ sÄ© cúi đầu thi lá»… vá»›i hầu hết má»i ngưá»i rồi Ä‘i thẳng đến chiếc bàn con trong góc nhà, ngồi xuống. Thá»±c khách lại bắt đầu ăn uống như trước, xem chừng há» không mấy quan tâm đến kẻ lạ mặt.
Duy có một tên mặt đen, dáng điệu hung ác ngồi ở bàn giữa, là chăm chú theo dõi chàng thanh niên....
Một lúc, gã bảo tên ngồi cạnh:
- Nhớ trông chừng hắn....
Rồi gã lại nốc cạn chung rượu nóng và cưá»i há»nh hệch vá»›i cô hầu non bên cạnh.... Kỵ sÄ© vẫn chưa dám quan sát quanh mình vì muốn chá» cho má»i ngưá»i quên lãng mình Ä‘i đã. Bá»—ng có tiếng há»i:
- Qúi khách dùng chi ?
Kỵ sĩ ngước nhìn lên thấy tên tiểu bảo đứng cạnh mình tự lúc nào. Chàng vội cất tiếng:
- Cho ta vò rượu nóng và một cân thịt nướng.... mau lên....
Tá»­u bảo vâng dạ, toan bước Ä‘i thì khách đã gá»i giật lại:
- Hãy khoan.... cho ta há»i đã....
- Qúi khách dạy Ä‘iá»u chi ?
- Xưa kia nơi này có phải là «Chiêu Anh Quán» không ?
Tá»­u bảo lá»™ vẻ kinh hãi nhìn khách, rồi dáo dác ngó quanh. Kỵ sÄ© càng ngạc nhiên hÆ¡n, há»i tiếp:
- Kìa.... sao ngươi không trả lá»i ta ?
Tá»­u bảo bước đến bên chàng, bảo nhá»:
- Äừng há»i lá»›n, nguy lắm ! Bá»™ Ông muốn chết ư ?
Kỵ sÄ© vụt nín lặng, hình như cảm thông được vẻ sợ sệt cá»§a tá»­u bảo. Chàng chưa kịp há»i gì thêm thì tá»­u bảo đã lẩn Ä‘i nÆ¡i khác. Bây giá» kỵ sÄ© má»›i chú ý thấy má»™t gã râu ria, ngồi ở bên góc trái Ä‘ang nhìn mình dò xét. Chàng bá»±c dá»c lắm, nhưng vẫn cố dằn lòng. Má»™t lúc sau, tên tá»­u bảo bưng rượu thịt ra cho chàng. Hắn vừa đặt bầu rượu xuống, đã nói:
- Quanh mình ông Ä‘á»u là ngưá»i cá»§a Lục Ôn Hầu. Hãy thận trá»ng cho lắm kẻo chết uổng mạng....
Kỵ sÄ© há»i ngay:
- Lục Ôn Hầu là ai ?
- Em của quan huyện Châu Diên, chúa tể vùng này....
Kỵ sÄ© há»i tiếp:
- Còn những ngưá»i trong môn phái Hạnh Hoa Thôn đâu cả rồi ? Tiêu Hà Lão Hiệp, Lệ Hồng....
Tửu bảo lắc đầu, nói:
- Tôi không được biết ! Ngá»n đồi đã thay đổi chá»§ nhiá»u năm rồi....
- Trá»i !....
- Nhưng quí khách là ai ? Äã lâu không đến vùng này ư ?
Kỵ sĩ rót rượu, nốc một hơi để dằn bớt cơn xúc động, rồi nói:
- Ta ư ?.... Một kẻ giang hồ.... Năm năm chưa vỠthăm cảnh cũ.
Tửu bảo lẩm bẩm:
- Năm năm trá»i, ông không đến đây, làm sao rõ được những gì đã xảy ra ở Hạnh Hoa Thôn ! May mà ông gặp tôi....
- Ta đã Ä‘oán trước có nhiá»u thay đổi nhưng không ngỠđến ná»—i này. Äến như hôm nay là ngày giá»— cá»§a Hiệp sÄ© VÅ© Anh Tùng, ngưá»i cầm đầu môn phái Hạnh Hoa mà cÅ©ng chẳng thấy má»™t hiệp sÄ© nào tìm đến ?! Xưa kia tấp nập là dưá»ng nào ?
- Trá»i Æ¡i.... Ông đừng nói to lên như vậy ! Ở đây «tai vách mạch rừng». Không phải các hiệp sÄ© trong nước đã quên ngưá»i cầm đầu môn phái Hạnh Hoa đâu ?!
Nhưng mấy năm rồi, há» kéo vỠđây Ä‘á»u bị giết....
- Ai giết ?
- Lục Ôn Hầu chá»› còn ai nữa.... Ngưá»i mặt Ä‘en ngồi ở bàn giữa đó.
Kỵ sĩ nghiến răng căm hận:
- Tại sao lại giết những hiệp sÄ© chỉ đến đây để viếng má»™ ngưá»i xưa ?....
- Quan quân nhà Hán cấm không cho dân chúng nhắc nhở đến phái võ Hạnh Hoa, cÅ©ng như không cho ai viếng má»™ hiệp sÄ© VÅ© Anh Tùng. Há» muốn diệt tan cái «hào khí» cá»§a môn phái đó. Kỵ sÄ© hãy lên đưá»ng Ä‘i, nếu muốn toàn mạng.
Tá»­u bảo dứt lá»i lại Ä‘i nÆ¡i khác. Kỵ sÄ© cầm vò rượu rót vào chung, nhưng tay run lên vì uất hận. Ở chiếc bàn giữa nhà, tiếng đùa cợt nhả vang lên. Gã mặt Ä‘en tên gá»i Lục Ôn Hầu bá»—ng cất tiếng gá»i lá»›n:
- Chủ quán.... Chủ quán đâu ?
Một gã béo phệ từ trong nhà đi ra lắp bắp thưa:
- Bẩm tướng quân.... có tôi đây.
Lục Ôn Hầu Ä‘ang cưá»i cợt, vụt nghiêm sắc mặt:
- Này.... Từ sáng đến giỠcó tên điên cuồng nào tới viếng mộ không ?
- Dạ không !
- À.... Tốt lắm ! Thằng nào lảng vảng tới là ta giết nốt ! Nhất định không để một tên nào trong phái Hạnh Hoa sống sót mà.
Từ xa, thoảng trong hÆ¡i gió, có tiếng sáo cất lên buồn buồn. Má»i ngưá»i trong quán Ä‘á»u ngừng ăn uống lắng nghe. Tiếng sáo huyá»n hoặc như thu hút tâm hồn má»i ngưá»i. kỵ sÄ© thẩn thá» ngÆ¡ ngẩn. Lục Ôn Hầu cau mày, há»i:
- Gì thế ?
Một cận vệ quân khẽ đáp:
- Có tiếng sáo đâu đây !
Chưa ai nói gì thì từ xa tiếng hát vẳng lại:
«Hạnh Hoa Thôn ! Hạnh Hoa Thôn !
«Còn đâu nữa ?
«Quân Hán tràn sang «Bạo tàn gieo rắc «Äất nước Ä‘iêu tàn «Sinh linh ta thán....
«Ta khóc mình ta «Máu lệ chan hòa.
Lục Ôn Hầu thét vang lên:
- Ai hát ? Kẻ nào dám xấc xược như thế ? Lôi cổ nó vào đây.
Bá»n cận vệ cá»§a hắn tuôn ra cá»­a, ngưá»i trong quán Ä‘á»u khiếp sợ nhìn nhau. Chá»§ quán đến bên Lục Ôn Hầu, thưa:
- Bẩm tướng quân ! Äó là má»™t lão ăn xin.... Không có chi phải chú ý....
- Ăn xin ? Ăn xin mà xấc láo như vậy ư ?
Trong khi đó, bá»n cận vệ lôi vào má»™t ông lão tật nguyá»n, cụt mất má»™t tay, đôi mắt mù lòa. Má»™t thằng bé độ năm, sáu tuổi, tay cầm ống tiêu Ä‘ang chạy theo níu kéo ông lão !
- Äừng bắt ông tôi mà.... Ông tôi có làm gì đâu ? Các ông Æ¡i....
Nhưng bá»n cận vệ cá»§a Lục Ôn Hầu không chút xúc động, thét bảo:
- Mày lui ra không ?
Rồi chúng đẩy ông lão vào trong ! Cậu bé vẫn theo sát bên ông nó. Ông lão bỗng cất tiếng:
- Tôi đui mù tàn tật.... Các ông hành hạ làm gì ?
Bá»n cận vệ xô ông té nhá»§i trước mặt Lục Ôn Hầu. Chàng kỵ sÄ© ở trong góc phòng vụt đứng dậy, máu nóng dồn lên mặt. Má»™t bàn tay nhá» nhắn nắm chặt lấy vai chàng:
- Äừng.... Ông.... Chết uổng mạng.
Kỵ sÄ© quay lại thấy tên tá»­u bảo đứng đó tá»± bao giá». Äàng kia lão ăn xin vừa ngẩng đầu lên, thì chàng sá»­ng sốt gá»i nhá»:
- Trá»i.... Tiên Hà thúc phụ !....
Tên tửu bảo liếc nhìn chàng, rồi lẩn mình vào trong quán. Tiếng Lục Ôn Hầu vang lên:
- Lão già khốn khiếp ! Mi là ai ? Sao dám hát há»ng những lá»i xúc phạm đến Hán Triá»u ?
Lão ăn xin nhếch miệng cưá»i:
- À.... Lục Ôn Hầu tưóng quân đó ư ? Hèn gì ta không bị bắt làm sao được ! Lão có nghe danh, bây giá» má»›i được gặp. Lão là má»™t tên hành khất nghèo nàn, chỉ biết ca hát để đổi lấy chén cÆ¡m. Lão than van cho số phận Hạnh Hoa Thôn, khóc kể cho thân thế mình và cho những ngưá»i đã chết thì có chi là xấc xược ? Lục đại nhân thế mà hẹp lượng !
Lục Ôn Hầu cưá»i nhạt, vẻ mặt vô cùng hiểm ác:
- Ta không hẹp lượng đâu ! Mi cứ hát lên ta cho phép đó. Có muốn than van, kêu khóc gì cũng được.
Hắn nói thế, nhưng bàn tay lại nắm lấy chuôi gươm từ từ rút ra khá»i vá». Thá»±c khách trong quán Ä‘á»u lo ngại cho số phận lão hành khất. Riêng chá»§ quán không biết vì cảm thương thân phận lão già hay vì sợ có cuá»™c đổ máu trong quán mình mà lão bước đến bên Lục Ôn Hầu nài nỉ:
- Tướng quân bá»›t giận ! Lão ấy Ä‘ui mù, chưa biết oai trá»i. Xin tha chết cho lão má»™t lần.
Äằng kia cậu bé đã giắt ống tiêu vào lưng quần, móc trong áo ra hai hòn sá»i mân mê trên tay. Lão hành khất đã không tá» vẻ sợ sệt mà còn Ä‘iá»m nhiên cất tiếng:
- Äa tạ Æ n chá»§ quán. Äừng bận lòng cho lão. Äã ngoại lục tuần, lão cÅ©ng gần đất xa trá»i, có chết cÅ©ng không hại. Trước khi đến đây, lão cÅ©ng biết mình khó sống được lâu mà.
Lục Ôn Hầu cưá»i gằn:
- Hừ ! Äã biết vậy sao còn dẫn xác đến ?
- Lão quyết chết vào ngày giỗ của hiệp sĩ Vũ Anh Tùng cho anh hùng hào kiệt bốn phương biết rằng «hào khí» của phái võ Hạnh Hoa Thôn vẫn chưa mất....
Lục Ôn Hầu sấn tới trước:
- À.... Mi là bè lũ «Hạnh Hoa Thôn» ?
Lão hành khất đưa tay tới trước nói:
- Cứ cho lão nói hết, rồi có giết cÅ©ng không muá»™n mà !.... Äã năm năm qua, vào ngày này, Lục Ôn Hầu đã giết biết bao anh hùng hiệp sÄ©. Há» từ bốn phương lại, để tá» tấc lòng vá»›i ngưá»i quá cố mà phải chết ! Mi tưởng giết há» như thế là tiêu diệt được phái Hạnh Hoa ư ? Không đâu, mi lầm rồi !.... Lão tuy mù lòa, nhưng biết chắc trong quán này hiện tại còn nhiá»u ngưá»i tưởng nhá»› VÅ© Anh Tùng.... Há» không Ä‘iên dại nói ra lá»i, để cho mi hại nữa đâu.
Câu nói sau cùng cá»§a lão hành khất khiến đám thá»±c khách xôn xao, Lục Ôn Hầu cÅ©ng đưa mắt ngó quanh tá» dấu nghi ngá». Lão hành khất cả cưá»i:
- Má»›i nói vài lá»i xem chừng Lục Ôn Hầu mất hết bình tÄ©nh. Như vậy còn mong gì tiêu diệt được phái võ Hạnh Hoa. Ngá»n đồi này là cá»§a há». Äất nước này cÅ©ng cá»§a há». Sá»›m muá»™n gì há» cÅ©ng sẽ phục thù cho những ngưá»i đã chết và đánh Ä‘uổi quân cướp nước ra khá»i biên cương.
Lục Ôn Hầu không còn chịu đựng được nữa. Hắn vung kiếm thét:
- Lão già khốn khiếp ! Mi phải chết....
Nhưng đàng kia cậu bé đã vung mạnh cánh tay. Má»™t hòn sá»i bay vụt trúng vào cưá»m tay Lục Ôn Hầu. Hắn kêu rú lên má»™t tiếng, buông thanh kiếm xuống đất.
Bá»n cận vệ quân Ä‘á»u sá»­ng sốt trước hành động đột ngá»™t cá»§a cậu bé. Lão hành khất sá» soạng kêu lên:
- Hồng nhi ! Cháu đã cãi lá»i ta rồi ư ?
Cậu bé nắm lấy tay lão, nói nhanh:
- Nó muốn giết ông mà. Con phải hạ nó chớ. Chạy mau ông....
«Giang Hồ Quán» bày ra cảnh xôn xao, các thá»±c khách và gia nhân cá»§a chá»§ quán mạnh ai nấy tìm đưá»ng thoát chạy. Chàng kỵ sÄ© cÅ©ng đứng lên.
Lục Ôn Hầu quát lớn:
- Giết chết thằng bé và lão già đó đi !
Bá»n cận vệ hùng hổ dạ ran, trong lúc chàng kỵ sÄ© bí mật nắm lấy vò rượu liệng mạnh vào chiếc đèn lồng treo giữa nhà. Má»™t tiếng «rảng» vang lên, ngá»n đèn tắt phụt, trong quán chỉ còn thấy lá» má» nhỠánh sáng ngoài sân hắt vào. Lão hành khất và cậu bé liá»n ngồi thụp xuống đất. Bá»—ng có tiếng gá»i nhá» bên tai:
- Hãy theo tôi....
Lão có cảm giác như ai nắm lấy vai mình lôi Ä‘i, quanh quẩn trong lòng quán, rồi thoát ra bằng cánh cá»­a hông. Cậu bé theo sát bên ông lão, chăm chú nhìn ngưá»i dẫn lối, nhưng nó không thấy rõ mặt.
Trong khi đó, có tiếng kỵ sĩ thét to lên:
- Cận vệ quân hãy ngồi yên ! Äứa nào rục rịch ta giết chết Lục Ôn Hầu ngay đó.
Bá»n lính Hán triá»u ngÆ¡ ngác chưa biết tấn thối thế nào, thì lại nghe tiếng Lục Ôn Hầu:
- Äồ khốn khiếp ! Bay đâu ! Äừng nghe lá»i nó, hãy lùng bắt lão già và thằng bé đó cho ta.
Chàng kỵ sÄ© lại cưá»i vang lên:
- Hà hà.... Lục Ôn Hầu gan dạ thật ! Bay cứ tiến lên rồi mang xác hắn mà vá».
Giá»ng nói cá»§a kỵ sÄ© cứ nhá» dần rồi mất hẳn. Cả bá»n cận vệ cá»§a Lục Ôn Hầu Ä‘á»u lúng túng.
Má»™t tên nhanh trí chạy ra sau xách vào má»™t chiếc đèn lồng, trong lúc lão chá»§ quán từ phía sau cÅ©ng đốt Ä‘uốc mang ra. Bấy giá», ai nấy má»›i biết bị mắc lừa ! Lục Ôn Hầu vẫn đứng yên má»™t chá»—, không bị hại gì cả. Hắn nhìn quanh quẩn tìm lão hành khất và thằng bé xấc xược nhưng cả hai đã mất dạng tá»± bao giá». Lục Ôn Hầu tức giận, gầm lên:
- Phải bắt cho được hai đứa đó ! Bằng không ta bêu đầu cả lũ bay.
Quân cận vệ sợ hãi túa ra sân và tuôn vào trong nhà bếp. Chá»§ quán hối thúc bá»n gia nhân đốt đèn lên cho sáng.
Riêng Lục Ôn Hầu không bắt được lão hành khất và thằng bé xấc xược, đâm ra bá»±c dá»c, trút cả sá»± giận há»n lên đầu chá»§ quán và đám thá»±c khách. Hắn chỉ má»i ngưá»i, nói:
- Bá»n bay âm mưu hại ta phải không ? Äể rồi xem....
Äám thá»±c khách lo sợ nhìn nhau, không ai dám nói má»™t lá»i. Há» chỠđợi những sá»± không may xảy đến cho há». Lục Ôn Hầu cất tiếng gá»i:
- Chủ quán đâu ?
Chủ quán cất tiếng dạ, rồi run rẩy đến bên hỠLục:
- Bẩm đại nhân....
- Bá»n kia là ai ? Mi âm mưu vá»›i chúng để hại ta phải chăng ?
Chủ quán quì thụp xuống, van lạy:
- Trăm lạy ngàn lạy Lục Ôn Hầu. Äừng nghi oan cho lão như thế. Lão chỉ biết buôn bán thôi....
Lục Ôn Hầu thét to lên:
- Äừng láo ! Chính mi đã van xin xho tên ăn mày đó. Mi phải biết nó là ai chá»› ?
Chủ quán không dám ngẩng đầu lên:
- Trăm lạy ngàn lạy đại nhân. Lão nào biết hắn là ai ? Chỉ thấy kẻ ăn xin kêu đưá»ng hát dạo mà tá»™i nghiệp vậy thôi. Lão nào ngá»....
Trong khi đó, bá»n Cận Vệ Quân trở vá» quán báo tin không tìm được lão ăn xin.
Lục Ôn Hầu càng tức giận hơn lên. Lão chỉ chủ quán, thét bảo quân cận vệ:
- Bắt trói lão già này lại, mang vỠDinh cho ta.
Bá»n Cận Vệ quân sá»­ng sốt nhìn nhau, không ngá» chá»§ tướng lại quá giận như thế. Bắt chá»§ quán «Giang Hồ» là chuyện mà chúng không bao giá» tưởng tá»›i, vì chá»§ quán chẳng những đã đút lót nhiá»u cho Lục Ôn Hầu mà còn là ngưá»i quen cá»§a quan huyện Châu Diên. Nhưng chúng không dám cải lệnh Lục Ôn Hầu, xà vào bắt trói chá»§ quán. Äám thá»±c khách Ä‘á»u sợ hãi im phăng phắc, trong lúc vợ chá»§ quán chạy ra ôm lấy chồng, van xin Lục Ôn Hầu:
- Äại nhân.... Chá»— quen biết từ lâu, sao ngưá»i nỡ lòng thế ?
Lục Ôn Hầu quay phắt đi, bảo quân cận vệ:
- Cứ Ä‘em lão vá» Dinh cho ta tra há»i !
Nói xong, há» Lục bước ra sân, lên ngá»±a trở vá» Dinh. Bá»n cận vệ ùn ùn kéo theo.
Vợ chá»§ quán cố níu kéo chồng lại, nhưng lÅ© cận vệ hùng hổ dá»a nạt:
- Mụ dang ra đi.... Nếu muốn toàn mạng....
Chúng vung gươm khiến bà sợ hãi kêu khóc vang trá»i. Rồi chừng như không dằn lòng được, vợ chá»§ quán mắng chá»­i vang lên:
- Quân khốn nạn ! Cho ăn ngập mặt vẫn không biết ơn ! Lũ bay rồi sẽ chết đâm chết, chém....
Nhiá»u tên cận vệ nghe mụ nguyá»n rá»§a như vậy, toan quay lại hành hung, nhưng đám gia nhÆ¡n cá»§a chá»§ quán đã chạy ùa ra Ä‘em bà chá»§ trở vào trong. Thá»±c khách trong quán nhìn thấy cảnh thương tâm, nhưng chẳng ai dám nói má»™t lá»i. Há» cùng nghÄ© đến lão hành khất bí mật, cậu bé con và chàng Kỵ sÄ© áo xanh vừa làm cho Lục Ôn Hầu và đám cận vệ cá»§a y phải má»™t phen vỡ mật.
!
! !
Lão hành khất và cậu bé theo ngưá»i bí mật ra khá»i quán «Giang Hồ» lần mò trong đêm tối, Ä‘i má»™t đỗi xa má»›i dừng lại. Ngưá»i bí mật bá»—ng cất tiếng:
- Äến đây hết nguy hiểm rồi, lão hiệp và công tá»­ vá» rừng Ä‘i, tôi phải trở lại !
Lão hiệp nên thận trá»ng hÆ¡n nữa.
Lão hành khất giật mình sá» soạng trong bóng đêm há»i:
- Nhưng.... ân nhân là ai ? Sao lại biết lão phu ?
Ngưá»i bí mật đáp:
- Ngưá»i ở Hạnh Hoa Thôn này đã chết hầu hết trong trận chiến đấu chống quân nhà Hán, năm vá» trước. Nhưng chẳng phải vì vậy mà không ai còn nhìn được Tiêu Hà lão hiệp.
- Trá»i.... Ân nhân biết cả tên há» ta. Ân nhân là ai ? Xin nói mau, đừng để ta phải thắc mắc !
Ngưá»i bí mật nói:
- Lão hiệp đừng bận tâm ! Tôi chỉ là má»™t thưá»ng dân, từng đến vùng này buôn bán khi xưa. Hiện nay vì nghèo đói mà phải làm tá»­u bảo trong quán «Giang Hồ»....
Cậu bé bỗng reo lên:
- À.... Con nhìn được ông này rồi. Hồi nãy, ổng bưng rượu mà.
Tá»­u bảo mỉm cưá»i trong bóng đêm, cúi xuống ná»±ng cằm cậu bé:
- Cháu giá»i lắm ! Nhưng ráng dẫn ông vỠđến nhà nhé....
Tiêu Hà lão hiệp cảm động nói:
- Äa tạ ân nhân....
- Lão hiệp đừng gá»i tôi là ân nhân nữa mà thêm xấu hổ.
Tá»­u bảo chợt nhá»› đến ngưá»i kỵ sÄ© lạ mặt đã liệng bể đèn lồng lúc nãy, nói:
- Lão hiệp có cùng đi với chàng kỵ sĩ áo lam lúc nãy chăng ?
Tiêu Hà ngơ ngác nói:
- Không ! Lão phu có biết chàng kỵ sĩ nào đâu ?
- Lạ thật ! Thế chàng kỵ sÄ© áo xanh kia từ đâu lại ? Chàng ta há»i thăm những ngưá»i trong môn phái Hạnh Hoa Thôn và biết rõ Giang Hồ Quán ngày nay đã cất trên ná»n Chiêu Anh Quán xưa kia.
- Ai vậy kìa ? Nhất định là ngưá»i cùng môn phái vá»›i ta !
Cậu bé bỗng reo lên:
- Con biết rồi !.... Phải ngưá»i Kỵ sÄ© chít khăn xanh, khuất má»™t bên mắt trái đó không ?
- Äúng đó !....
Tiêu Hà há»i cháu:
- Ai vậy Hồng Nhi ?
- Cháu không biết tên nhưng cháu thấy ông đó lúc nãy. Bây giở gặp cháu nhớ ngay....
Tiểu bảo mỉm cưá»i nhìn cậu bé rồi bảo Tiêu Hà lão hiệp:
- Lão hiệp và công tá»­ nên vá», tôi phải trở lại «Giang Hồ Quán» ngay, kẻo há» nghi ngá».
Tiêu Hà gật đầu. Tá»­u bảo đưa tay vuốt má Hồng Nhi rồi quay gót trở lại con đưá»ng cÅ© vá» quán. Hồng Nhi quay sang Tiêu Hà lão hiệp nói:
- Thôi mình vỠông nhé, kẻo mẹ con trông....
- Ừ vá» thì vá», nhưng cấm con nói lại vá»›i mẹ những chuyện vừa xảy ra đó....
- Sao vậy ông ? Nói cho mẹ con vui chá»› ! Mẹ thù ghét bá»n Lục Ôn Hầu lắm mà.
Tiêu Hà lão thở dài:
- Nhưng hiện nay mẹ con bệnh nặng, có nói ra mẹ con chỉ buồn lòng thêm. HÆ¡n nữa, mẹ con có thể trách ta không thận trá»ng.
- Thận trá»ng gì ông ?
- Con còn bé dại mà ta đã đưa con vào chỗ chém giết.
- Ông khéo lo thì thôi ! Bá»™ Ông tưởng bá»n nó bắt con dá»… dàng lắm sao ?
- Thôi đừng có á»· tài “chú bé conâ€....
Rồi ông ngậm ngùi lẩm bẩm:
- Phải chi cha con còn sống !
Hồng Nhi nắm lấy Tiêu Hà dắt Ä‘i rồi há»i:
- Mẹ con thưá»ng nói cha con khi xưa tài giá»i lắm hả ông ?
- Tài giá»i lắm ! Là đứa con duy nhất cá»§a Hiệp sÄ© VÅ© Anh Tùng, há»c trò cá»§a ông ngoại con là Hoàng Quốc Kính và Liêu Cốc Äạo huynh. Cha con không tài làm sao được ! Nhất là sau khi giúp Lữ Quốc Công lật đổ Ai Vương, giết ác phụ Cù Thái Hậu, để lập Kiến Äức, danh tiếng cha con và môn phái Hạnh Hoa dậy cả má»™t góc trá»i.
Hồng Nhi tò mò há»i:
- Thế rồi.... Cha con chết ở đâu ông ? Má»—i lần con há»i đến mẹ Ä‘á»u gạt ngang không nói.
- Con còn nhỠdại, mẹ con không muốn cho con bận lòng là phải.
- Nhưng con muốn biết ! Ông đừng giấu con tội nghiệp. Ông nói cho con nghe đi.
Tiêu Hà lão hiệp bùi ngùi, tiếp:
- Hai năm sau ngày Kiến Äức lên ngôi báu, trong nước thái bình an cư lạc nghiệp. Bá»—ng đâu, quân Hán tràn sang, cha con cùng các hiệp sÄ© Hạnh Hoa Thôn vá»™i vã vá» kinh thành Phiên Ngưng dá»± chiến. Thế rồi.... từ đó đến nay biệt vô âm tín ! Quân Hán tràn sang như nước vỡ bá», phá tan Hạnh Hoa Thôn, bao nhiêu ngưá»i đã chết ! Nhiá»u hiệp sÄ© cho biết cha con mất tích trong trận chống giữ Hoành Phố.
Chắc đã chết rồi nên từ ấy những nay không thấy quay vá».
Hồng Nhi còn bé dại, nhưng trong lòng cÅ©ng thấy bồi hồi xúc động. Cha cậu quả thật là má»™t bậc kỳ tài đúng như lá»i nhiá»u ngưá»i đã nói ! Nhưng tài giá»i như vậy làm sao chết được ?! Bá»n quan quân nhà Hán nào có nghÄ©a lý gì đâu mà hại được cha cậu ? Bằng cá»› là cậu vẫn thưá»ng trêu chá»c bá»n chúng ở đưá»ng truông qua khu rừng lên đồi Hạnh Hoa. Cậu chỉ liệng sá»i đá mà cÅ©ng làm u đầu bể trán nhiá»u tên !
Có khi cậu còn gây xôn xao cả một đội kỵ binh tuần tiễu hơn đứa.
Hồng Nhi bỗng nói với Tiêu Hà:
- Ông à ! Con chắc cha con chưa chết đâu ! Quân Tàu có chi mà phải khiếp sợ....
Tiêu Hà mỉm cưá»i, dá»… dãi:
- Bé con.... Äừng tưởng lầm mà có ngày vong mạng đó. Không có gì mà ông và mẹ con vá»›i các chú, các bác phải ẩn trốn trong rừng suốt bao năm nay, chưa dám phục hận !
Bá»—ng lão hiệp ngừng nói, nắm chặt tay Hồng Nhi. Cậu bé ngạc nhiên há»i:
- Gì vậy ông ?
- Suỵt ! Có ngưá»i Ä‘ang theo dõi chúng ta. Con hãy thận trá»ng....
Hồng Nhi quay nhìn dáo dác. Trá»i lặng gió êm. Ãnh trăng hạ tuần từ từ lên khá»i núi, rá»i sáng khắp khu rừng. Tiêu Hà lão hiệp bá»—ng cất tiếng:
- Ai đó ? Muốn gì xin ra mắt !.... Theo Ä‘uổi làm chi má»™t kẻ tật nguyá»n.
Má»™t bóng ngưá»i từ trong lùm cây nhảy ra, đứng lặng nhìn Tiêu Hà lão hiệp.
Hồng Nhi nắm chặt mấy hòn sá»i trong túi áo, thá»§ thế. Tiêu Hà há»i nhanh:
- Ai đó ? Xin cho biết quí danh ?
Bóng đen bỗng quì thụp xuống, ôm lấy chân lão hiệp:
- Thúc phụ ! Trá»i Æ¡i.... Ngưá»i không còn nhìn ra con sao ?
Tiêu Hà sá» soạng lên đầu bóng Ä‘en, há»i dồn dập:
- Ngưá»i là ai ?.... Sao lại.... Sao lại biết ta ?
Bóng đen chừng như đã biết rõ Tiêu Hà mù mắt thật, kêu lên:
- Trá»i Æ¡i thúc phụ ! Con là VÅ© Anh Kiệt đây....
Tiêu Hà lùi lại, Hồng Nhi cÅ©ng sững sỠđứng lặng yên. Lão hiệp há»i nhá»:
- Anh Kiệt ! Trá»i.... có thật vậy không ? Ta tỉnh hay mê.
Bóng Ä‘en đứng thẳng lên, bước đến gần Tiêu Hà nắm lấy tay ngưá»i:
- Thúc phụ ! Con là VÅ© Anh Kiệt đây, con vừa má»›i vá» Hạnh Hoa Thôn, không ngá» tất cả Ä‘á»u biến đổi.
Tiêu Hà lão hiệp nghe đúng giá»ng nói cá»§a Anh Kiệt, ôm chầm lấy chàng:
- Trá»i Æ¡i Anh Kiệt.... Con còn sống thật ư ? Từ bao nhiêu năm trá»i nay, ai cÅ©ng tưởng là con đã chết.
Anh Kiệt nghẹn ngào không nói được nên lá»i. Tiêu Hà há»i dồn dập tá»›i:
- Làm sao con sống được ? Bao lâu nay con ở đâu ?
Vũ Anh Kiệt cố dằn cơn xúc động, nói:
- Câu chuyện còn dài, con sẽ nói sau. Xin thúc phụ cho con biết ngay tin Lệ Hồng và....
Hồng Nhi, từ nãy giỠchăm chú nhìn Anh Kiệt, bỗng reo lên:
- Ông Æ¡i ! Con nhá»› ra rồi ! Ông này là ngưá»i kỵ sÄ© đã liệng bể đèn lồng trong quán lúc nãy.
Anh Kiệt quay đầu nhìn lại ngÆ¡ ngác. Tiêu Hà lão hiệp vá»™i há»i chàng:
- Con biết «chú bé con» nào đó chăng ?
Anh Kiệt ngập ngừng:
- Dạ.... Không lẽ.... Hồng Nhi đây sao ?
- Chính nó đó !.... Äã hÆ¡n năm năm qua rồi, làm sao con nhìn được ? Hồng Nhi hãy ra mắt cha con Ä‘i.
Hồng Nhi sửng sốt nhìn Anh Kiệt, kêu lên:
- Trá»i ! Ngưá»i này là cha con ư ? Ông Æ¡i.... Có thật không ?
Anh Kiệt xúc động, nước mắt lưng tròng, đưa hai tay tới trước:
- Hồng Nhi con....
Hồng Nhi lắc đầu, nói:
- Không ! Ông không phải là cha tôi đâu ?
Tiêu Hà lão hiệp chận lá»i nói:
- Hồng Nhi đừng nói càn.... Cha ruột con đó.
Hồng Nhi một mực nói:
- Không đâu.... Cha con là bá»±c anh hùng, tướng mạo phương phi, lưng Ä‘eo thanh kiếm VÅ© Linh oai vệ. Mẹ con thưá»ng tả hình dáng cha con như vậy.... Có đâu lại tiá»u tụy như ông này:
chỉ còn má»™t mắt mà lưng thì dắt con dao nhá».
Vũ Anh Kiệt khổ tâm, lắc đầu:
- Con.... Cha thật là Vũ Anh Kiệt đây. Con đừng nghi ngỠnữa.
Tiêu Hà lão hiệp cÅ©ng bồi hồi khi nghe Hồng Nhi tả hình dáng hiện tại cá»§a Anh Kiệt. Ông không rầy cháu và há»i Anh Kiệt:
- Trá»i Æ¡i !.... Con cÅ©ng bị thương ư ? Còn thanh kiếm VÅ© Linh đâu rồi ?
Anh Kiệt ngồi phịch xuống phiến đá gần đó, buồn bã nói:
- Con bị bại trong trận Hoành Phố, bị chúng đày ra bá» Nam Hải mò trai suốt năm năm trá»i nay.... May mắn, chúng không rõ con là Anh Kiệt ở Hạnh Hoa Thôn.
Nếu biết, chắc chúng giết lâu rồi. Thanh kiếm Vũ Linh đã mất trong trận đó.
- Vậy thì.... Con đã vượt ngục vỠđây ?
- Vâng.... Nếu muốn vượt ngục má»™t mình thì con đã vá» Hạnh Hoa Thôn. Äàng nầy, con chá»§ mưu đánh phá nhà ngục để giải thoát trên hai trăm dÅ©ng sÄ©. Hiện nay há» Ä‘á»u trở vá» thăm quê hương và sẽ đến đây để gặp con.
Tiêu Hà lão hiệp ngồi xuống bên Anh Kiệt, nói nhá»:
- Hạnh Hoa Thôn đã lá»t vào tay quân Hán lâu rồi. Con chẳng biết tin ư ?
- Con nào hay biết gì đâu ? VỠđến đây mới thấy rõ cảnh tượng lúc nãy. Thật khổ tâm cho con....
- Chúng ta hãy vá» rừng rồi sẽ liệu sau ! Äâu có thể để các dÅ©ng sÄ© vừa thoát ngục, vào tay quân giặc được.
Anh Kiệt chưa nói gì thì thấy Hồng Nhi chạy đến ôm lấy chàng:
- Cha ơi.... Cha.... Con là Hồng Nhi đây. Cha tha lỗi cho con....
Anh Kiệt nghẹn ngào ôm chầm lấy con:
- Hồng Nhi.... Con đã nhìn được cha rồi ư ?
Hồng Nhi không đáp, gục đầu trên mình cha. Anh Kiệt khẽ há»i con:
- Mẹ con đâu rồi ?
- Mẹ con ở trong rừng Phục Lâm, dưới chân đồi.... với các chú, các bác. Mà mẹ đang bệnh nặng cha à !
- Bệnh nặng !
Chàng quay sang Tiêu Hà lão hiệp:
- Thưa thúc phụ ! Lệ Hồng Ä‘ang lâm trá»ng bệnh ư ?
- Äúng thế ! Chuyện Ä‘au thương dồn dập, đất nước Ä‘iêu tàn, môn phái rã tan, thêm vào đó tin con má»—i ngày má»™t bặt, làm sao Lệ Hồng chịu đựng nổi !
Anh Kiệt đỡ con đứng lên, nói:
- Tội nghiệp Lệ Hồng.... Nếu biết Hạnh Hoa Thôn tan nát thế này, con đã vỠsớm hơn.
Tiêu Hà nói tiếp:
- Không há» gì ! Con trở vá» là đủ cho Lệ Hồng vui mừng mà sống được ! Trước kia, má»i ngưá»i Ä‘inh ninh là con đã tá»­ trận, chỉ riêng Lệ Hồng tin tưởng con còn sống.... Nhưng mấy tháng gần đây, khi bắt đầu lâm trá»ng bệnh, nàng quả quyết là con đã chết ! Ai khuyên nhá»§ thế nào cÅ©ng không nghe....
- Bẩm thúc phụ ! Tại sao tự dưng Lệ Hồng mất hết tin tưởng như vậy ?
Tiêu Hà lão hiệp thở dài, nói:
- Chính ta cÅ©ng thắc mắc, nên đã há»i nàng vá» việc đó ! Lệ Hồng đã khóc mà bảo ta «Thúc phụ Æ i ! Con chắc chắn Anh Kiệt đã chết rồi. Có đêm con nằm má»™ng thấy anh ấy trở vá» quần áo ướt đầm những máu. Ảnh bảo con bồng Hồng Nhi đến vá»›i ảnh ! Con sợ quá thét lên rồi tỉnh giấc. Má»™ng mị cá»§a con ứng nghiệm lạ thưá»ng, nên con chắc là Anh Kiệt đã chết».
Anh Kiệt cảm thấy chua xót vô cùng, trước những lá»i Ä‘au thương đó. Chàng khẽ bảo Tiêu Hà:
- Tội nghiệp Lệ Hồng. Nàng quá tưởng nhớ đến con, nên sinh ra tâm bệnh. Thôi chúng ta vỠthúc phụ.
Tiêư Hà gật đầu, bảo Hồng Nhi:
- Cháu Ä‘i trước dẫn đưá»ng, để đưa cha con vá» vá»›i mẹ....
Giữa khu rừng Phục Lâm, có má»™t cái hồ nhá», gặp mùa mưa, nước trên đồi Hạnh Hoa tuôn tràn xuống đó. Quanh hồ, có mấy gian trại ngăn ra nhiá»u phòng. Äó là nÆ¡i trú ẩn cá»§a những tráng sÄ© phái Hạnh Hoa, sau ngày quan huyện Châu Diên kéo hùng binh đánh chiếm ngá»n đồi, tàn sát dân cư....
Há» là những tráng sÄ© đã thoát khá»i trận giao đấu kinh khá»§ng đó, thất lạc vào rừng suốt tháng trá»i, sau cùng hay tin Tiêu Hà lão hiệp và Lệ Hồng ẩn trú nÆ¡i đây, má»›i tìm tá»›i lập trang trại, tụ há»p thành toán để chá» thá»i. Lệ Hồng cÅ©ng hăng hái tập luyện kiếm cung, Ä‘ao pháp cho há», để tính chuyện phục thù, rá»­a hận vá» sau này. Nàng vẫn hy vá»ng Anh Kiệt còn sống và Tiểu Lý Bá, Hà Minh, những hiệp sÄ© trong phái Hạnh Hoa sẽ tìm tá»›i giúp nàng. Nhưng càng trông càng mòn mõi. Anh Kiệt, Tiểu Lý Bá, Hà Minh vẫn bặt tăm.
Còn các lão sư như Liêu Cốc Äạo Nhân, sư Ly Biểu cÅ©ng không há» tìm đến. Lệ Hồng mất dần sá»± hăng hái buổi đầu, nhưng nàng vẫn cố gắng chịu đựng không để lá»™ ra cho các bạn biết.
Äến má»™t đêm, nàng nằm má»™ng thấy Anh Kiệt trở vá» máu đổ đầy mình thì nàng phát lâm bệnh nằm liệt giưá»ng, không mấy khi tỉnh. Các tráng sÄ© tận lá»±c săn sóc cho nàng, nhưng cÅ©ng có nhiá»u ngưá»i vì mất tinh thần mà bá» trốn Ä‘i. Có ngưá»i lại qui phục quân nhà Hán. Tuy nhiên, há» còn chút đỉnh lương tâm không dẫn quân Tàu đến rừng Phục Lâm để tàn sát các Hiệp sÄ© Hạnh Hoa Thôn.
Tiêu Hà lão hiệp, Anh Kiệt và Hồng Nhi vỠđến trang trại vào khoảng canh ba.
Má»i ngưá»i Ä‘á»Æ° an giấc. Trên chòi canh bá»—ng có tiếng há»i:
- Ai đi đó ?
Hồng Nhi lên tiếng:
- Cháu Hồng Nhi đây.
Bốn bỠlại vắng lặng như trước. Anh Kiệt nhìn khắp xung quanh thấy địa thế như vậy thì an tâm nói với Tiêu Hà:
- Thúc phụ đã chá»n chá»— này ư ?
- Không ! Chính vợ cháu đó.... Ta bị mù mắt trong trận giao tranh vá»›i quân Hán triá»u nào có thấy gì được đâu, mà chá»n địa thế....
Anh Kiệt nói nhá»:
- Lệ Hồng chá»n được nÆ¡i nầy thật hạp ý con....
- Nàng còn ra sức luyện võ, tập bắn cung cho những trai tráng đã bỠđồi Hạnh Hoa vỠđây.
- HỠđược tất cả bao nhiêu ngưá»i, thưa thúc phụ ?
Tiêu Hà thở dài, nói:
- Lúc đầu có trên năm mươi ngưá»i, nhưng lần lần hỠđâm ra chán nản, rồi gặp lúc Lệ Hồng lâm trá»ng bệnh, há» bá» Ä‘i cÅ©ng nhiá»u....
- Hiện tại còn lại bao nhiêu ?
- Äá»™ hai mươi ngưá»i, nhưng toàn là những kẻ hết lòng vá»›i ta.
Qua khá»i chòi canh, VÅ© Hồng Nhi vụt chạy tá»›i trước, cất tiếng:
- Mẹ Ơi ! Mẹ....
Anh Kiệt gá»i giật con lại:
- Hồng Nhi.... Äừng con....
Cậu bé dừng lại im bặt, không hiểu vì sao cha ngăn cản mình ? Chính Tiêu Hà lão hiệp cÅ©ng không rõ được lý do ? Anh Kiệt bước đến bên con, nói nhá»:
- Con để từ từ, đừng làm náo động có thể gây tai hại cho mẹ con, trong lúc Ä‘ang mang trá»ng bệnh.
Hồng Nhi chợt hiểu ra, khẽ gật đầu rồi bước nhanh vào gian trại trước mặt. Anh Kiệt nhìn theo con, Ä‘oán chừng Lệ Hồng Ä‘ang nằm dưỡng bệnh trong đó. Chàng hấp tấp theo con, nhưng đến cá»­a, Anh Kiệt dừng lại nhìn sững bên trong. Trên má»™t chiếc giưá»ng tre, Lệ Hồng Ä‘ang nằm thiêm thiếp, vẻ mặt xanh xao vàng vá»t. Hồng Nhi quỳ xuống bên cạnh mẹ lay gá»i:
- Mẹ Ơi.... mẹ....
Một thiếu phụ từ phòng trong vội vã chạy ra ngăn Hồng Nhi:
- Äừng cháu.... Mẹ vừa uống thuốc xong....
Thiếu phụ đột nhiên nhìn thấy Anh Kiệt, sững sá» lùi lại. Anh Kiệt bước đến bên giưá»ng, từ từ ngồi xuống, cầm lấy bàn tay giá lạnh cá»§a Lệ Hồng, trong lòng Ä‘au đớn vô cùng. Tiêu Hà lão hiệp cÅ©ng đã lần bước vào đến bên trong. Thiếu phụ chạy đến đón ngưá»i, há»i nhá»:
- Bẩm lão hiệp ! Ngưá»i đó là ai ?
Anh Kiệt thoáng nghe câu há»i đó, vá»™i vàng quay lại đáp:
- Tôi là bạn cÅ© cá»§a VÅ© Anh Kiệt, vừa ở kinh sư vá». Xin chá»› bận tâm....
Hồng Nhi ngước lên nhìn cha, không hiểu gì hết. Tại sao cha cậu không nhìn nhận mình là Anh Kiệt, dù là trước mặt ngưá»i cùng môn phái ? Tuy nhiên, cậu bé vẫn lặng thinh, không dám hé răng há»i má»™t lá»i. Tiêu Hà lão hiệp Ä‘oán chừng Anh Kiệt có dụng ý gì đó, bảo thiếu phụ:
- Thôi con hãy vào trong an nghỉ. Äể Lệ Hồng đó cho ta trông chừng cho.
Thiếu phụ liếc Anh Kiệt một lần nữa rồi vâng dạ lui ra. Chừng đó, Anh Kiệt mới bảo Tiêu Hà lão hiệp:
- à con chưa muốn má»i ngưá»i trong trại biết tin con đã trở vá».
- Sao vậy cha ?
Anh Kiệt nhìn con nghiêm nghị bảo:
- Hồng Nhi còn nhỠtuổi, việc gì cũng chỉ nên nghe thôi, không được bàn bạc chen vào ! Ở tuổi con chỉ nên tuân lệnh, chớ không nên bàn cãi.
Cậu bé tiu nghÄ©u cúi đầu. Anh Kiệt rất thương nhá»› con, nhưng không muốn nó hư há»ng, bảo tiếp:
- Äêm khuya lắm rồi, con hãy Ä‘i ngá»§. Nhá»› kỹ là không được tiết lá»™ bất cứ vá»›i ai vá» chuyện cha đã trở vá».
Hồng Nhi phật lòng lắm, nhưng cũng cúi đầu vâng dạ, rồi lăn xuống ổ rơm gần đó, nằm ngủ. Tiêu Hà bảo nhỠvào tai Anh Kiệt:
- Con quá gắt gao với Hồng Nhi....
Anh Kiệt đáp:
- Hôm khác con sẽ giải thích cho nó hiểu thái độ cá»§a con hôm nay. Hiện giá», không gắt gao vá»›i Hồng Nhi sẽ há»ng hết má»i việc....
- Chính ta cũng chưa rõ ý định của con ! Tại sao không cho các môn đồ của phái Hạnh Hoa hay tin con đã bình yên trở vỠ? GiỠphút này, còn giấu diếm hỠlàm chi nữa ?
- Äất nước Ä‘ang gặp hồi nguy khốn. Quân Hán triá»u đã chiếm toàn cõi nước ta, lòng ngưá»i thay đổi quá nhiá»u khó thể tin ai được. Con muốn thá»­ thách lòng dạ các môn đồ cá»§a phái Hạnh Hoa xem còn ai kiên trung, ai hèn nhát, để chuẩn bị cho công cuá»™c phục hận sau này....
- Thử thách hỠbằng cách nào ?
- Con không muốn ai biết con đã trở vỠđây ngoài thúc phụ và Hồng Nhi.
Cậu bé Ä‘ang nằm trong ổ rÆ¡m, vụt ngẩng đầu lên nghe ngóng. Anh Kiệt tiếp lá»i:
- Sáng mai, thúc phụ tụ há»p tất cả má»i ngưá»i báo tin con «thật sự» đã bị giết chết trong trận Hoành Phố ! Và hiện tại vì Lệ Hồng lâm trá»ng bệnh, thúc phụ tật nguyá»n không thể chiến đấu chống quân Tàu. Thúc phụ yêu cầu má»i ngưá»i nên rá»i bá» nÆ¡i này trở vá» qui phục Hán triá»u để khá»i chết oan.
- Ta hiểu ý con rồi ! Con dùng kế đó để hiểu rõ lòng dạ từng ngưá»i má»™t, xem ai còn hăng say chiến đấu, ai muốn qui phục quân thù chá»› gì ?
- Bẩm thúc phụ đúng thế.
Äằng kia Hồng Nhi từ từ nằm xuống ổ rÆ¡m và cậu đã hiểu rõ ý định cá»§a cha ruá»™t mình. Tuy nhiên, Hồng Nhi không khá»i buồn lòng trước thái độ lạnh nhạt cá»§a cha đối vá»›i mẹ.... Từ mấy năm nay, khi Hồng Nhi bắt đầu hiểu biết, cậu nhá»› rõ không ngày nào mẹ cậu không nhắc đến tên cha. Thế mà, hôm nay trở vá» gặp lại ngưá»i vợ cÅ©, cha cậu có vẻ lạnh lùng thật đáng ghét....
Và cậu chợp mắt thiếp đi lúc nào không biết. Nhưng vào khoảng nửa đêm, trong lúc Hồng Nhi còn đang mơ màng giấc điệp, bỗng nghe tiếng kêu của mẹ:
- Trá»i Æ¡i !
Cậu bé choàng tỉnh lồm cồm bò dậy. Mẹ cậu đang lùi vào vách la thất thanh:
- Anh Kiệt.... Anh sống khôn chết thiêng hãy phù trợ vợ con.... Äừng hiện vá» như vầy, em sợ lắm....
Hồng Nhi thấy cha cậu đứng bên giưá»ng mẹ hết lá»i khẩn khoản:
- Lệ Hồng.... Lệ Hồng.... Tỉnh lại em ! Anh đã trở vỠthật mà. Chẳng phải mộng mị gì đâu. Hãy nhìn anh nè....
Hồng Nhi toan đến bên cha mẹ, nhưng không hiểu nghÄ© sao cậu ngồi yên. Äằng kia, Lệ Hồng đã tỉnh hẳn rồi, hai tay nàng đưa tá»›i trước sá» vào mình Anh Kiệt nói:
- Trá»i Æ¡i.... Anh trở vá» thật đây mà.... Anh còn sống vá»›i vợ con ư ?
Anh Kiệt nắm lấy tay Lệ Hồng nói:
- Em bình tĩnh trở lại đi.... Anh còn sống đây chớ chết bao giỠđâu !
Lệ Hồng ôm chầm lấy Anh Kiệt nghẹn ngào:
- Phật Trá»i phù há»™ mẹ con em. Anh còn sống mà hỠđồn là anh đã chết trong trận Hoành Phố. Em đã khóc hết nước mắt. Có đêm em lại nằm má»™ng thấy anh vá», máu đỠkhắp thân mình....
Anh Kiệt ngồi xuống bên nàng, nói:
- Äó chỉ là má»™ng mị không phải là sá»± thật. Em đừng lo sợ vô cá»› nữa....
- Sao anh đi lâu quá mà không có tin vỠcho em và thúc phụ biết ? Anh có giữ thành Hoàng Phố chăng ?
Anh Kiệt gật đầu:
- Thất trận đó anh và Tiểu Lý Bá đại huynh mới lạc nhau. Anh bị bắt đày ra Nam Hải với hàng mấy trăm tráng sĩ.... Không hiểu anh Tiểu Lý Bá chạy vỠđâu hay đã tử trận rồi !
Lệ Hồng buồn bã:
- Tiểu Lý Bá là bậc kỳ tài, lẽ đâu lại tá»­ trận ! Nhưng không hiểu sao anh ấy lại biệt tăm. Chúng ta đã mất rất nhiá»u ngưá»i qua trận giặc này.
- Từ đây vá» sau sẽ còn cam go nhiá»u hÆ¡n nữa. Quân Hán hùng mạnh tràn sang, dân ta đã mất ý chí chống xâm lược. Ngưá»i biết nghÄ© dến đất nước, dân lành thì ít mà kẻ phản bá»™i chạy theo quân Hán thì nhiá»u.
Lệ Hồng cất giá»ng căm há»n:
- Em chết thá»i thôi, chá»› còn sống ngày nào em nguyện sẽ phục thù rá»­a hận cho môn phái.
- Thế mà chưa chi, em đã chán nãn rồi buồn rầu lâm trá»ng bệnh....
Lệ Hồng xấu hổ, cúi đầu:
- Tại vì.... em xa anh quá lâu ! Em Ä‘inh ninh là anh đã chết nên tuyệt vá»ng khi mình không đảm đương nổi việc Ä‘iá»u khiển quân binh tướng sÄ©.
Anh Kiệt ôm chặt vai nàng:
- Anh hiểu rồi và không có ý trách em đâu.
Lệ Hồng nghÄ© đến VÅ© phu nhân, mẹ Anh Kiệt đã mất trong những ngày xa xưa, lúc hai ngưá»i má»›i vá» vá»›i nhau. Nàng nói:
- Phải chi mẹ còn sống, em cũng được an ủi phần nào trong lúc xa anh....
Anh Kiệt há»i vợ:
- Mồ cha mẹ vẫn còn nguyên chốn cũ hay đã bị quân Tàu phá nát rồi ?
Lệ Hồng lắc đầu:
- Chúng khôn ngoan vẫn để y như cũ, nhưng lại đón giết những anh hùng hiệp sĩ đến viếng mồ cha. Nhất là nhằm ngày giỗ như hôm nay.
- Anh biết rõ chuyện đó ! Lúc trở vỠđây, anh có đến quán «Giang Hồ» và chứng kiến tất cả má»i việc.
Lệ Hồng ngước mắt, há»i chồng:
- Anh đến đây tự bao giỠ? Làm sao anh biết em ở khu rừng Phục Lâm nầy ?
- Anh đã gặp Tiêu Hà thúc phụ và Hồng Nhi. Anh không ngỠlà Hồng Nhi mau lớn như vậy ! Anh rất hãnh diện vì nó.
Lệ Hồng mỉm cưá»i sung sướng đưa mắt nhìn vá» phía con. Hồng Nhi đã nằm xuống nghe cha mẹ chuyện trò vá»›i nhau ! Cậu ta không muốn làm động sợ cha mẹ chú ý. Bây giá» thì Hồng Nhi không còn hiểu lầm cha nữa ! Qua câu chuyện trao đổi giữa hai ngưá»i, Hồng Nhi thấy rõ tấm lòng cá»§a cha đối vá»›i mẹ và sá»± thương yêu cá»§a ông đối vá»›i mình.
Äàng kia, Lệ Hồng khẽ bảo Anh Kiệt:
- Hồng Nhi ít khi ở gần em lắm anh ạ.... Nó theo bên thúc phụ luôn và tập tành võ nghệ kiếm cung vá»›i các chú, các bác cá»§a nó. Nghe tin anh vá», chắc trong trại ai nấy Ä‘á»u mừng....
Anh Kiệt lắc đầu nói:
- Chưa ai biết tin anh vá», ngoại trừ Tiêu thúc phụ và Hồng Nhi !
- Thế sao anh không báo tin cho hỠbiết ?....
- Anh còn định thử thách hỠmột lần cuối cùng....
Lệ Hồng không nói nữa, đưa tay run run lên chỗ mắt trái của Anh Kiệt, nơi mà chàng chít khăn che kín hẳn đi. Nàng kêu lên:
- Trá»i Æ¡i, anh. Có phải anh đã bị thương nÆ¡i mắt trái này không ?
Anh Kiệt lột chiếc khăn xanh trên đầu xuống nói:
- Không đâu em.... Anh sợ kẻ gian nhìn mặt được, nên mới trùm khăn như vậy.
Lệ Hồng sung sướng nhìn chồng. Nàng không ngá» là trải bao nhiêu cuá»™c can qua, chồng nàng vẫn bình yên trở vá», mang lại niá»m vui cho gia đình. Anh Kiệt bá»—ng thở ra. Lệ Hồng ngạc nhiên nhìn chồng:
- Hình như anh không được vui ? Có chuyện gì vậy ?
Anh Kiệt đứng lên bước qua lại trong phòng, nói:
- Anh buồn vì đã mất thanh kiếm Vũ Linh.
- Trá»i.... Thanh kiếm VÅ© Linh, vật báu gia truuyá»n cá»§a dòng há» VÅ© !
Anh Kiệt gật đầu:
- Anh khổ tâm lắm ! Ngày xưa, khi Liêu Cốc Bá Phụ truyá»n cho anh thanh kiếm báu cá»§a cha, ngưá»i có dặn dò nên cẩn thận đừng bao giỠđể thất lạc sẽ có hại cho bước tiến cá»§a con cháu ta vá» sau. Nhá» thanh VÅ© Linh Kiếm mà dòng há» ta đứng đầu môn phái Hạnh Hoa, má»™t phái võ đã từng làm khắp mặt anh hùng hào kiệt nể trá»ng.... Bây giá» VÅ© Linh kiếm mất Ä‘i rồi....
Lệ Hồng ái ngại nhìn chồng:
- Vì sao đến nỗi mất thanh kiếm Vũ Linh ?
- Trong trận chống giữ thành Hoàng Phố, anh Ä‘uối sức mà phải ngất xỉu giữa trận tiá»n. Nhá» các bạn bảo vệ anh má»›i thoát chết. Nhưng khi tỉnh dậy, anh má»›i biết mình bị giam giữ, còn thanh kiếm VÅ© Linh đã mất tá»± bao giá».... Anh tìm há»i các bạn theo chân anh, nhưng chẳng ai hiểu được thanh kiếm lạc vỠđâu ? Anh buồn suốt mấy tháng trá»i, cố tìm kiếm, cố há»i dò, nhưng vì nằm trong tay quân giặc, anh cÅ©ng chẳng đạt được ý muốn.
Hai vợ chồng cùng lặng thinh. Lâu lắm Lệ Hồng mới nói:
- Thôi anh đừng buồn nữa ! Rồi thế nào cũng tìm được thanh «Vũ Linh» mà.
Chúng ta phải lo qui tụ anh hùng hào kiệt chiếm cho được Hanh Hoa Thon trước đã....
- Äúng rồi ! Nhưng trước hÆ¡n ai hết, em phải ráng tÄ©nh dưỡng cho mau lành bệnh để giúp sức vá»›i anh.
Lệ Hồng gục đầu vào ngực chồng, nói:
- Anh trở vỠbên em là đủ cho em mạnh rồi.... Anh không phải lo nghĩ thêm bận lòng.
Anh Kiệt cúi xuống vuốt tóc vợ, nghÄ© đến những ngày bị đày ải ở Nam Hải xa xôi. Äàng kia, Hồng Nhi cÅ©ng đã ngá»§ thiếp Ä‘i từ lúc nào không biết....





Hồi 1b

NGƯỜI CHẾT TRỞ VỀ
Toàn thể các tráng sÄ© Hạnh Hoa Thôn Ä‘á»u được má»i đến gian giữa, chổ ở cá»§a Tiêu Hà lão hiệp, Lệ Hồng và Hồng Nhi. Má»i ngưá»i ngạc nhiên không hiểu có chuyện gì hệ trá»ng mà Tiêu Hà lão hiệp má»i đến há»p cấp tốc như vậy ? HỠđến nÆ¡i thấy Tiêu Hà lão hiệp và Hồng Nhi ngồi bên giưá»ng cá»§a Lệ Hồng, ai nấy Ä‘á»u có vẻ buồn buồn. Toàn thể các tráng sÄ© Ä‘á»u đứng quây quần bên giưá»ng cá»§a nữ hiệp. Há» Ä‘oán biết có sá»± không lành đã xảy ra. Ở trong góc nhà ngưá»i thiếu phụ được cắt đặt chăm sóc cho Lệ Hồng đêm qua, Ä‘ang thì thầm vào tai má»™t tráng sÄ©.
- Äêm qua, có má»™t hiệp sÄ©, bạn thân cá»§a VÅ© Anh Kiệt, từ kinh sư vỠđây. Chẳng hiểu ông ta đã nói chuyện gì mà sáng nay xem bệnh tình cá»§a Lệ Hồng hiệp nữ có vẻ trầm trá»ng hÆ¡n và lão hiệp rất buồn....
- Tráng sĩ ấy đâu rồi ?
- Hình như đã Ä‘i trước khi trá»i sáng.
Trong khi đó, Tiêu Hà lão hiệp bá»—ng ngẩng đầu lên cất tiếng há»i:
- Các con tụ há»p đã đông đủ chưa ?
Có tiếng đáp:
- Bẩm lão hiệp ! Anh em chúng tôi Ä‘á»u đủ mặt, chỉ còn hai ngưá»i canh phòng ở sau núi. Chẳng hay có chuyện gì hệ trá»ng mà lão hiệp cho gá»i chúng con đến đây ?
Tiêu Hà cất giá»ng buồn rầu:
- Ta khổ tâm mà báo tin cho các con đặng rõ:
Anh Kiệt đã tử nạn rồi.... Ta có tin đích xác từ Phiên Ngưng vỠđây.
Các tráng sÄ©, dù lâu nay đã nghe nhiá»u lần tin Anh Kiệt bị tá»­ nạn, nhưng cÅ©ng có ngưá»i kêu lên:
- Lão hiệp ! Thật vậy sao ?
Lệ Hồng cố gượng dậy nghẹn ngào nói:
- Lần nầy thì không còn lầm được nữa. Äêm hôm qua có ngưá»i từ Phiên Ngưng vỠđây, báo tin cho tôi biết. Chồng tôi.... đã bá» mình trong trận giữ thành Hoành Phố thật rồi. Chẳng còn lầm lẫn được nữa, vì chính mắt ngưá»i ấy đã trông thấy. Tôi đã tuyệt vá»ng không còn mong gì tiếp tục chiến đấu thêm nữa....
Ai nấy Ä‘á»u xôn xao trước lá»i nói sau cùng cá»§a Lệ Hồng.... Tiêu Hà lão hiệp chậm rãi nói:
- Các con đã thấy rõ hoàn cảnh cá»§a Lệ Hồng, chắc ta không cần phải nói thêm nữa. Bởi vậy hôm nay, ta dá»i các con tá»›i đây, để bản má»™t việc.
Các tráng sÄ© Ä‘á»u im lặng nhìn nhau. Chẳng ai hiểu Tiêu Hà lão hiệp muốn nói gì ? Tần Ngá»c, má»™t thanh niên vÅ© dÅ©ng, nét mặt khôi ngô tuấn tú nhìn lão hiệp, mở lá»i:
- Bẩm lão hiệp ! Chẳng hay có việc chi ?
Tiêu Hà ngồi lặng thinh một lúc như để dằn bớt cơn xúc động rồi nói:
- Các con hãy bình tâm nghe những lá»i ta nói ra đây ! Ta cÅ©ng khổ tâm lắm, nhưng đành chịu vậy chá»› không làm sao khác ! Hiện giá» ta là kẻ mù lòa vô dụng.
Lệ Hồng bệnh tình ngày càng trầm trá»ng, Hồng Nhi còn bé dại chưa biết gì. Chắc bá»n ta không tiếp tục cuá»™c chiến đấu này nữa....
Nhiá»u tiếng xôn xao nổi lên. Tiêu Hà lão hiệp chá» cho các tráng sÄ© dịu bá»›t xuống, má»›i tiếp:
- Trước kia, chúng ta nuôi hi vá»ng có ngày Anh Kiệt quay vá» cầm binh, khiển tướng để chống quân Tàu ! Nhưng giỠđây, nguồn hi vá»ng kia đã tan biến, ta liệu sức mình không Ä‘iá»u khiển được các con.... Thà là nói ra trước, để các con bàn bạc, rồi chia tay nhau trở vá» quê cÅ©, bá» hẳn ý định phục thù rá»­a hận.
Toàn thể các tráng sÄ© Ä‘á»u im lặng, Lệ Hồng nhìn mặt từng ngưá»i má»™t, nhưng không Ä‘oán hiểu được trong lòng há» Ä‘ang nghÄ© gì ? Tần Ngá»c nắm chặt hai bàn tay, bước đến bên Tiêu Hà lão hiệp:
- Lão hiệp ! Tiểu điệt xin phản đối ý nghĩ qui thuận quân Tàu. Chúng ta cứ tiếp tục cuộc chiến đấu dù có phải chết hết cũng cam tâm. Có Anh Kiệt hiệp sĩ hay không, tiểu điệt cũng quyết chống trả quân nhà Hán đến kỳ cùng.
Nhiá»u tráng sÄ© khác đứng vá» phe Tần Ngá»c, nói:
- Chúng tôi nhất định không rá»i bá» chốn này. Lão hiệp và tiểu thư Ä‘i đến đâu, chúng tôi theo đến đó....
Nhiá»u ke nhát gan, mất hết tinh thần. Má»™t ngưá»i cất tiếng:
- Bá»n mình còn có bao nhiêu đây, chiến thắng quân Tàu làm sao nổi ? Lão hiệp và tiểu thư nói phải, anh em hãy nghe theo.
Tần Ngá»c quắc mắt nhìn kẻ vừa thốt ra câu đó. Chính Thái Phong, má»™t ngưá»i vào khoảng tứ tuần, nhưng tính tình bất nhất. Khi anh ta bênh vá»±c «ngưá»i nầy», lúc anh lại oán ghét cÅ©ng chính ngưá»i đó và tìm cách nói xấu thậm tệ. Tần Ngá»c cưá»i gằn, nói:
- Tưởng ai chá»› Thái Phong thì chẳng lạ gì. ÄÆ°á»£c rồi ! Anh muốn rá»i bá» bá»n ta vá» quê quán thì cứ việc, có ai ngăn cản đâu !
Thái Phong bực tức nói:
- Chú còn bé biết gì chuyện lợi hại. Ta bàn cho anh em thấy rõ thế thôi. Nếu còn chiến đấu được, Lệ Hồng nữ hiệp đâu có nản chí mà tính giải tán bá»n ta như vậy....
Tần Ngá»c nhìn Lệ Hồng vá»›i đôi mắt xót xa. Chàng rất quí trá»ng Lệ Hồng nên khẽ nói:
- Chị Lệ Hồng Ä‘ang bệnh trầm trá»ng, tinh thần bấn loạn trước cái chết cá»§a Anh Kiệt. Ta không nên trách chị ấy. Nhưng bổn phận chúng ta là phải nhận thấy trách nhiệm cá»§a mình. Xưa có Anh Kiệt, ta trông cậy vào anh ấy, bây giá» anh ấy mất rồi, ta nên trông thẳng vào tài sức cá»§a mình. Phải tiếp tục cuá»™c chiến đấu, để chiếm lại Hạnh Hoa Thôn và đánh Ä‘uổi quân Hán triá»u ra khá»i đất nước ! Má»i ngưá»i nên nhận lấy trách nhiệm cá»§a mình thì thế nào cÅ©ng thành công....
Thái Phong bỉu môi, nói:
- Chú còn trẻ, máu nóng còn nhiá»u nên nói bừa mà không suy nghÄ©. Ta không dại gì theo chú để rước lấy cái chết vô ích. Cuá»™c chiến đấu này không có Anh Kiệt hiệp sÄ© khởi xướng thì chẳng ma nào theo đâu. Ta Ä‘i đây.... Anh em có ai theo ta chăng ?
Thái Phong dứt lá»i thì độ năm sáu tráng sÄ© theo chân anh ta. Anh quay lại chào Tiêu Hà lão hiệp và Lệ Hồng nói:
- Bẩm lão hiệp ! Lão hiệp toan tính thế này rất kịp thá»i. Từ lâu, anh em tôi cÅ©ng đã định bàn đến chuyện đó. Thôi chúng tôi xin phép Ä‘i đây....
Thái Phong vừa quay mình bước ra cá»­a thì Tần Ngá»c đã nói vá»ng theo:
- Äồ hèn mạt, nhát gan....
Thái Phong cùng mấy ngưá»i kia quắc mắt nhìn lại. Tần Ngá»c khoanh tay trước ngá»±c nói:
- Ta chửi vào mặt anh đó, chứ chẳng có ai khác đâu.
Mấy ngưá»i kia toan sấn tá»›i gây sá»± vá»›i Tần Ngá»c, nhưng toàn thể tráng sÄ© còn lại Ä‘á»u chụp lấy chuôi kiếm. Thái Phong chận các bạn cưá»i gằn bảo Tần Ngá»c:
- Chú bé nóng nảy.... Rồi có ngày sẽ ân hận....
- Ta thách anh đó ! Có giá»i thì theo gót quân Tàu mà hại anh em Ä‘i.
Thái Phong mỉm cưá»i nham hiểm:
- Chuyện đó làm sao biết trước được !
Nói xong, Thái Phong và các bạn hắn vá»™i vã kéo nhau Ä‘i. Tần Ngá»c căm tức nhìn theo hắn rồi bảo các bạn:
- Bá»n nầy thế nào cÅ©ng phản dân, hại nước, theo gót quân Tàu ! Ta không diệt chúng bây giá» sẽ có hại vá» sau....
Các tráng sÄ© còn lại Ä‘á»u khen phải, rồi ai nấy Ä‘á»u tuốt kiếm cầm tay. Bá»—ng há» giật mình, nghe tiếng Lệ Hồng cất lên:
- Các bạn, chớ động thủ....
Má»i ngưá»i Ä‘á»u quay lại nhìn nữ hiệp. Chính Tần Ngá»c cÅ©ng phải ngạc nhiên khi thấy Lệ Hồng ngồi nhổm dậy, sá»­a mái tóc, vẻ mặt tươi tỉnh như lúc bình thưá»ng. Chưa ai kịp nói gì thì Lệ Hồng đã tiếp lá»i:
- Äừng giết ai cả ! Cứ để há» Ä‘i. Bao giá» há» bá»™i phản, ta trị tá»™i cÅ©ng không muá»™n.
- Chị.... Nếu vậy chị không bỠcác em chớ ?
Lệ Hồng mỉm cưá»i nhìn Tiêu Hà và Hồng Nhi nói:
- Äúng thế ! Chị không rá»i bá» các em đâu ! Cả thúc phụ và Hồng Nhi nữa.
- Sao vừa rồi chị lại bảo ?
- Chẳng qua là chị và thúc phụ muốn thá»­ lòng các bạn đó thôi. Äã đến lúc quyết liệt, chị muốn biết rõ ai là ngưá»i trung kiên, ai là kẻ phản phúc.
Toàn thể các tráng sÄ© Ä‘á»u reo mừng. Tần Ngá»c băn khoăn há»i Lệ Hồng:
- Thế còn chuyện Anh Kiệt tử trận có đúng vậy không ?
Äến lúc đó, Tiêu Hà lão hiệp má»›i cất tiếng:
- Các con an tâm ! Anh Kiệt vẫn còn sống và đã vỠđến đây với các con.
Ai nấy Ä‘á»u sá»­ng sốt, kêu lên:
- Trá»i ! Có thật vậy sao lão hiệp ?
Hồng Nhi liếc nhìn mẹ, chạy vào phòng trong gá»i:
- Cha ơi, cha !
Nhưng cậu hết sức ngạc nhiên không thấy cha đâu cả. Cậu vừa quay ra đã thấy Anh Kiệt từ ngoài cửa bước vào, cất tiếng:
- Ngu huynh có lá»i chào các bạn !
Má»i ngưá»i Ä‘á»u reo mừng:
- Anh Kiệt đại huynh....
- Anh Kiệt tráng sĩ....
Nhất là Tần Ngá»c, chàng ôm chầm lấy Anh Kiệt:
- Äại huynh ! Trá»i Æ¡i.... Không ngá» anh còn sống....
Anh Kiệt cÅ©ng nắm lấy tay Tần Ngá»c mừng rỡ. Chàng nhá»› kỹ Tần Ngá»c, ngày xưa, là tiểu đồng cá»§a Tiêu Hà lão hiệp, từng làm tiểu bảo trong quán Chiêu Anh.
Cậu bé này đã từng chứng kiến bao cuộc can qua:
khi bá»n giặc bể Tạ Thiên Hồng đánh phá Hạnh Hoa Thôn, cÅ©ng như khi quân Hán triá»u cá»§a Cù Lạc tràn vào làng mạc. Ngày nay, Tần Ngá»c đã lá»›n và trông rất hùng mạnh phương phi. Tiêu Hà lão hiệp chá» cho má»i ngưá»i qua lúc xôn xao, má»›i cất tiếng:
- Anh Kiệt đại huynh cá»§a các con vỠđến đây từ đêm qua, nhưng thể theo ý nó, ta chưa cho các con hay tin, và cÅ©ng nhá» thế mà ta má»›i thấu được ý định cá»§a bá»n Thái Phong.
Anh Kiệt cất tiếng:
- Cũng không nên trách Thái Phong ! Anh ấy thiếu lòng tin chứ chưa hẳn có ý bội phản. Hãy chỠxem ý định của hỠvỠsau này đã. Tuy nhiên, chúng ta không nên ở đây thêm nữa.
Tần Ngá»c kêu lên:
- Trá»i.... nÆ¡i nầy chúng ta đã tốn biết bao nhieu công phu xây dá»±ng. lại thêm có nhiá»u lợi thế.... Äại huynh định bá» Ä‘i sao ?
- Em không nghĩ xa. Dù chỗ này rất tiện lợi cho việc qui tụ quân binh tướng sĩ, nhưng.... biết chừng đâu sẽ đổ bể nay mai.
Tiêu Hà gật đầu nói:
- Ta rất đồng ý vá»›i Anh Kiệt. Bá»n Thái Phong đã mất cả niá»m tin rất dá»… bị mua chuá»™c. Nếu quan huyện Châu Diên biết nÆ¡i tụ há»p cá»§a chúng ta trong khu rừng Phục Lâm nầy, thế nào cÅ©ng sai Lục Ôn Hầu dẫn quân tiêu diệt. Chi bằng dá»i Ä‘i nÆ¡i khác là hÆ¡n.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u đồng ý. Tẩn Ngoc khẽ há»i Anh Kiệt:
- Xưa kia, anh và các bạn lên đưá»ng chống giữ Phiá»n Ngưng thành. Cuá»™c chiến đấu đã xảy ra như thế nào, mà quân Hán đánh chiếm Kinh sư dá»… dàng như vậy được. Thiên hạ đồn đãi Lữ Quốc Công và cả gia đình bị giết, vua Kiến Äức cùng Hoàng Thái Hậu bị thá» hại, có đúng vậy chăng ?
Anh Kiệt buồn bã ngồi xuống ghế. Má»i ngưá»i Ä‘á»u quây quần bên chàng. Chính nàng, ở quê nhà, cÅ©ng lấy làm bá»±c tức vá» trận đánh ở Phiên Ngưng thành. Tại sao đã phòng thá»§ kiên cố như vậy mà phải tan vỡ, chỉ trong hai ngày bị tấn công ? VÅ© Anh Kiệt từ từ cất tiếng:
- Phòng thá»§ kiên cố như vậy, vì lẽ gì thất bại dá»… dàng ? Dân chúng trong nước chắc ai ai cÅ©ng Ä‘á»u thắc mắc Ä‘iá»u đó ? Nhưng có dá»± trận đánh ở Phiá»n Ngưng Thành má»›i rõ được vì sao ta bại trận !
Tiêu Hà lão hiệp bá»—ng há»i:
- Anh Kiệt ! Liêu Cốc Bá phụ con và Sư thúc Lý Biểu có đến Phiên Ngưng chăng ?
Anh Kiệt gật đầu buồn bã:
- Bẩm thúc phụ ! Liêu bá phụ và Lý sư thúc Ä‘á»u có dá»± trận đánh, nhưng cÅ©ng không thay đổi được cuá»™c diện, khi mà vận nước đã hết. Số quân Tàu gấp mấy mươi lần quân ta, tướng sÄ© mạnh như rồng như hổ lại quen đánh trận. Quân ta phần nhiá»u ô hợp, giáp chiến chưa quen làm sao phòng giữ nổi đế kinh. Ta bại trận chỉ vì quân số ít, làm sao đương cá»± nổi mấy vạn quân Tàu.
Lệ Hồng nôn nao ngồi sát xuống bên há»i:
- Trận đánh thế nào ? Quân nhà Hán chuyển binh ra làm sao, anh thuật lại cho chúng em nghe ?
Anh Kiệt nhìn vợ rồi nhìn các tướng Hạnh Hoa Thôn thấy ai nấy Ä‘á»u muốn nghe nên từ từ cất tiếng:
- Các bạn Ä‘á»u biết rõ việc quân Hán không chấp nhận lá»i tạ tá»™i cá»§a Lữ Quốc Công vá» việc «phế Ai Vương, phù Kiến Äức» và giết chết Cù Thị ?
- Vâng ! Chúng tôi Ä‘á»u rõ biết.
- Do đó, Hán triá»u má»›i sai Phục Ba Tướng Quân, Lá»™ Hác Äức và Dương Bá»™c Ä‘em mấy vạn quân chia làm đạo ồ ạt kéo sang nước mình. Lữ Quốc Công liá»n kêu gá»i dân chúng trong nước chống giặc. Ta và Tiểu Lý Bá đại huynh đến Phiên Ngưng Thành phục lệnh trước hÆ¡n ai hết ! Mấy ngày sau, có Liêu Cốc bá phụ, Lý Biểu sư thúc và Hà Minh từ bá» Nam Hải trở vá». Ta cùng chư vị lão hiệp bàn kế chống giặc.
Lệ Hồng nhìn chồng thắc mắc há»i:
- Hà Minh từ Nam Hải vỠcó dẫn Phi Hồng Yến chăng ?
Anh Kiệt lắc đầu:
Liêu Cốc Äạo Nhân, Sư Lý Biểu là hai vị lão hiệp trong số ngưá»i đã lập nên phái võ Hạnh Hoa Thôn:
VÅ© Anh Tùng, Liêu Cốc, Lý Biểu, Hoàng Quốc Kính và Tiêu Hà. VÅ© Anh Tùng bị bệnh mà chết, còn Hoàng Quốc Kính bị Cù Thị hãm hại (Äá»c trong «Ngưá»i Äẹp Thành Phiên Ngưng») Phi Hồng Yến, con gái Äô Thống Phi Hồng Xà và là vợ cá»§a Hà Minh. (Äá»c «Ngưá»i Äẹp Thành Phiên Ngưng») - Chuyện còn dài, em đừng há»i tắt ngang như vậy. Hà Minh trở vá» phòng thá»§ kinh sư vì nghe có bá»n anh, chứ Phi Hồng Yến còn bận ở sát bên cha nàng. nhưng theo anh được biết thì má»›i đây, Phi Hồng Xà đã trở mặt theo vá» vá»›i quân nhà Hán.
Không biết số phận Phi Hồng Yến ra sao ?
Tiêu Hà lão hiệp há»i ngay:
- Còn Hà Minh ?
- Hà Minh bị nhốt với con và cũng được giải thoát một lượt. Hiện tại, hỠHà đã trở vỠnhà xem thử tình thế ra sao ?
Lệ Hồng lắc đầu, buồn rầu:
- Phi Hồng Xà thật là quân tàn tệ, đã được hưởng sự rộng lượng của Lữ Quốc Công mà còn trở mặt.
Trần Ngá»c bá»±c tức, nói:
- Những thứ đó phải giết cho hết, đừng để mà mang há»a....
Anh Kiệt nói:
- Ai cÅ©ng biết Ä‘iá»u đó, nhưng ngày xưa khi phế Ai Vương, giết Cù Thị, Phi Hồng Yến cô nương lập rất nhiá»u công trạng. Không lẽ mình Ä‘i hẹp lượng giết chết cha ruá»™t cá»§a nàng sao ? Lữ Quốc Công và đức Vua cÅ©ng vì nghÄ© thế mà tha chết cho Phi Hồng Xà.
Tiêu Hà nói:
- Không khéo, Hà Minh trở vỠquê sẽ bị lão tặc già khốn khiếp đó bắt nạp cho quân Tàu để lập công.
Anh Kiệt nói:
- Thúc phụ đừng lo ! Con đã dặn dò Hà Minh rất nhiá»u lần.... Em nó cẩn thận sẽ không đến ná»—i.
Lệ Hồng lo ngại, nói:
- Trong tình thế hiện tại, không rõ tâm hồn Phi Hồng Yến ra sao ? Nàng có thay lòng đổi dạ, hay một lòng vì nước như xưa....
- Chuyện đó rồi sau sẽ biết, bây giỠta nghĩ đến cũng vô ích.
Tiêu Hà nói thế rồi há»i Anh Kiệt:
- Con kể tiếp trận đánh ở Phiên Ngưng xem sao ?
Anh Kiệt như chợt nhá»› ra, tiếp lá»i:
- Hai hôm sau ngày Hà Minh đến Phiên Ngưng, ở Kinh sư được tin Lá»™ Bác Äức dùng dưá»ng Dá»± Chương Ä‘i xuống Hoành Phố. Lữ Quốc Công liá»n hạ lệnh cho con, Hà Minh và Tiểu Lý Bá chống giữ mặt đó.... khi chúng con chuyển quân Ä‘i thì được tin Tri NghÄ©a Hầu lấy quân Dạ Lang qua sông Trương Kha đánh thẳng vào Phiên Ngưng.
Ngừng lại một phút, Anh Kiệt tiếp:
- Chúng con chống giữ Hoành Phố hết sức quyết liệt, nhưng quân ít, thế cô, khó bá» giữ được lâu. Còn Tiểu Lý Bá, Hà Minh vẫn mong ở Kinh sư cho quân tiếp viện. Nào hay đâu, Thượng Ngô Vương Triệu Quang là ngưá»i cùng há» vá»›i nhà Vua lại rắp tâm qui phục Hán triá»u, tá»± mình giải giáp rồi vạch đưá»ng chỉ nẻo cho quân giặc đánh phá Phiên Ngưng. Quân ta không chống giữ nổi, bị quân Hán dùng thế há»a công đốt phá. Vua Kiến Äức bá» chạy ra bể, xuống thuyá»n vá» hướng Tây, nhưng bị Hiệu úy Tư Mã Tô Hoàng Ä‘uổi theo bắt lại được.
Toàn thể các chiến sÄ© Ä‘á»u kêu lên:
- Trá»i Æ¡i ! Không ai phò cận Thiên tá»­ sao ? Còn Liêu Cốc Äạo Nhân, còn Sư Lý Biểu ?
Tiêu Hà lão hiệp cÅ©ng há»i:
- Anh Kiệt ! Chẳng ai giải cứu cho Hoàng Thượng ư ?
- Bẩm thúc phụ ! Liá»…u Bá phụ bận chống vá»›i Dương Bá»™c giữ mặt Äông Nam thành Phiên Ngưng, chỉ còn có sư thúc Lý Biểu theo sát bên Thiên Tá»­....
Lệ Hồng há»i:
- Còn Lữ Quốc Công ?
Anh Kiệt buồn rầu, nói:
- Lữ Quốc Công bị Äá»— Kế bắt được và giết ngay giữa trận.
Tần Ngá»c nghiến răng, nắm chặt lấy chuôi gươm:
- Trá»i hỡi trá»i ! Hận thù này biết bao giá» trả được ?
- Chưa hết đâu em.... Vì hết lòng bảo vệ cho nhà Vua mà Lý sư thúc cũng đã kiệt lực phải chết dưới tay của Hiệu úy Tư Mã Tô Hoàng....
Tiêu Hà lão hiệp đứng phắt dậy kêu lên:
- Trá»i.... Lý Biểu sư huynh cá»§a chúng ta đã bị hại rồi sao ?
- Bẩm thúc phụ.... Äúng thế Hoàng thượng không ai bảo vệ má»›i bị bắt và bị giết thê thảm như vậy.
Lệ Hồng ràn rụa nước mắt, há»i chồng:
- Còn Liêu bá phụ ? Ngưá»i có được bình yên chăng ?
- Phiên Ngưng thất thá»§ rồi thì anh và Hà Minh Ä‘á»u bị giam giữ, không Ä‘i đâu được. Tuy nhiên, anh vẫn há»i dò tin tức Liêu bá phụ. Nhưng chỉ hoài công.... Các nghÄ©a sÄ©, quân binh từ mặt trận khác bị giam giữ ở đó cÅ©ng chẳng ai biết tin tức cá»§a Bá phụ !
Ai nấy Ä‘á»u im lặng ngồi quây quần bên Anh Kiệt, nét mặt dàu dàu. Má»™t lúc, Tiêu Hà lão hiệp má»›i cất tiếng:
- Chắc Liêu bá phụ cÅ©ng thá» hại rồi, nếu không, sao từ bao lâu nay, không thấy ngưá»i tìm vá» Hạnh Hoa Thôn.
Anh Kiệt ngước nhìn Tiêu Hà lão hiệp toan chống lại ý ngưá»i, nhưng rồi lại thôi. Lệ Hồng nhìn chồng, nói:
- Nếu vậy, chỉ vì quân Tàu quá đông mà ta chịu khuất phục phải không anh ?
- Äúng thế ! Quân số cá»§a chúng trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp, lại toàn là quân thiện chiến, làm sao ta đương cá»± lại bằng những nhóm dân binh.
Tần Ngá»c há»i:
- Thế còn quân Hộ Thành ?
- Anh vừa cho em biết là hỠỞ dưới quyá»n Ä‘iá»u khiển cá»§a Thượng Ngô Vương Triệu Quang, nên tất cả Ä‘á»u theo quân Tàu.
Rồi Anh Kiệt nhìn má»i ngưá»i nói:
- Hoàn cảnh dân ta bây giá» thật khổ.... Quân Tàu áp bức, tàn sát há», tiếng kêu khóc động trá»i xanh. Ngưá»i có chút lòng thương dân mến nước thì ít, mà bá»n hèn hạ theo quân giặc thì nhiá»u. Ta càng nghÄ©, càng thấy Ä‘au lòng thêm.
Tần Ngá»c nói:
- VÅ© đại huynh ! Em nghÄ© đã đến lúc chúng ta kêu gá»i tinh thần chống giặc cá»§a toàn thể nghÄ©a sÄ© trong nước ! Những ai còn biết cái nhục mất nước tất nhiên sẽ theo ta.
- Anh vể đây chỉ để lo việc đó thôi ! Hiện tai trên hai trăm dũng sĩ đã cùng thoát ngục như anh và đã trở vỠquê quán. Nội trong vòng một tháng trở lại, hỠsẽ tìm đến Hạnh Hoa Thôn nầy....
- Hạnh Hoa Thôn nay đã vỠtay quân giặc. HỠđến đây biết làm sao ?
- Anh có ngỠđâu cuá»™c diện đã thay đổi hết rồi ! Bây giá», phải đón há» trên đồi Hạnh Hoa chứ biết sao ?
Hồng Nhi ngồi lặng im từ sáng đến giá» và đã nghe hết má»i chuyện:
- Thưa cha !....
Anh Kiệt quay lại nhìn con:
- Hồng Nhi ! Con muốn nói gì ?
- Con nhắc cha nhá»› má»™t chuyện đã bàn bạc lúc sáng. Cha bàn việc dá»i trang trại Ä‘i nÆ¡i khác ! Bá»™ cha quên rồi sao ?
Anh Kiệt ôm chầm lấy con, trước mặt các bạn:
- á»’.... con tôi giá»i quá ! Cha nhá»› chá»›, làm sao quên được.
Tiêu Hà lão hiệp nói:
- Hồng Nhi nhắc nhở bá»n ta như vậy rất nhằm lúc ! Hãy bàn chuyện dá»i địa Ä‘iểm trước đã, kẻo bại lá»™ thì nguy lắm đó.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u im lặng. Lệ Hồng bảo chồng:
- Trước khi cất trại ở đây, em đã tìm kiếm khắp nơi trong rừng, nhưng không có chỗ nào có lợi thế hơn.
- Nhưng em đã không khéo giữ bí mật, thành ra cũng như không ! Trang trại này có lẽ đã bại lộ rồi !
Lệ Hồng biết lá»—i cúi đầu. Tiêu Hà lão hiệp đỡ lá»i cháu dâu:
- Anh Kiệt ! Con không nên trách Lệ Hồng vì những ngày đã qua thật khá»§ng khiếp ! Quân Hán triá»u tàn bạo, tàn sát dân lành và giết hầu hết các nghÄ©a sÄ© cá»§a ta.
Lệ Hồng tìm được địa Ä‘iểm qui tụ má»™t số ngưá»i còn biết nghÄ© đến dân, đến nước là khá lắm đó con. Äừng nên hẹp lượng vá»›i nàng mà phải ân hận.
Anh Kiệt hối hận, nhìn vợ, toan mở lá»i xin lá»—i nàng, nhưng trước mặt các nghÄ©a sÄ©, chàng lại thôi. Hồng Nhi bá»—ng kéo áo cha, nói:
- Thưa cha !.... Con có biết một chỗ nầy lạ lắm, một hang núi rộng lớn.... Ở chân núi Phục Sơn, bên kia khu rừng....
Lệ Hồng há»i:
- Có thật không ?
- Thật mà mẹ.... Con đã Ä‘uổi theo má»™t con nai sang đến bên đó, và nằm ngá»§ quên ở đấy cả buổi trá»i....
Tiêu Hà nghi ngỠnói:
- Sợ hang đó quá nhá» thôi, không đủ chứa bá»n ta.
Hồng Nhi chạy đến bên lão hiệp:
- Lá»›n lắm ông Æ¡i, bên trong có suối nước chảy róc rách.... Nước trong, uống ngá»t lịm....
Anh Kiệt khẽ bảo má»i ngưá»i:
- Không chừng nơi đó là chỗ trú ẩn rất tốt, hãy đến đó xem trước đã.
Tần Ngá»c bảo Hồng Nhi:
- Cháu đưa chú đi đến đó xem sao ?
Hồng Nhi gật đầu rồi bảo cha mẹ:
- Không lâu đâu ! Con sẽ đưa chú Tần Ngá»c trở vá».
Nói xong, hai chú cháu bước ra cửa. Anh Kiệt và Lệ Hồng sung sướng nhìn theo con, Tiêu Hà lão hiệp bảo các tráng sĩ còn lại:
- Bá» nào chúng ta cÅ©ng phải dá»n Ä‘i nÆ¡i khác, thôi các con hãy vá» phòng sá»­a soạn quần áo, lưong thá»±c sẵn sàng Ä‘i.
Má»i ngưá»i vâng dạ lui ra. Anh Kiệt quay lại nhìn Lệ Hồng, thấy mặt nàng tái hẳn Ä‘i. Chàng hốt hoảng há»i:
- Kìa em ! Sao vậy ?
- Tự nhiên.... em thấy chóng mặt quá....
Em hãy nằm nghỉ đi ! Tại em còn yếu mà ráng quá sức đó ! Em không phải lo nữa. Từ rày, có anh ở bên em.
Lệ Hồng mỉm cưá»i sung sướng.
!
!" !
Lục Ôn Hầu vỠđến Dinh trại, mặt còn đằng đằng sát khí. «Thật là quá lắm !
Giữa chá»— đông ngưá»i mà tên hành khất và thằng oắt con đó dám làm nhục lão !
Bá»n chúng là ai», thật há» Lục thắc mắc vô cùng:
«Nhất định tên chá»§ quán «Giang Hồ» phải biết lão ăn xin đó hẳn! Nếu không, thì sao lão ta lại bênh vá»±c chúng....» Lục Ôn Hầu cÅ©ng giận bá»n Cận vệ quân ! «Ai ngá» chúng tàn tệ như thế ! Có hai kẻ gian mà không bắt được ?» Há» Lục vỠđến công đưá»ng, liá»n truyá»n Ä‘em chá»§ quán ra tra há»i. Bá»n lính trói tay lão già thúc ké ra sau rồi xô đến trước mặt Lục Ôn Hầu. Lão chá»§ quán nhìn há» Lục, nói:
- Lục đại nhân ! Chá»— quen biết cÅ©, ngài nỡ lòng nào trở mặt làm thế ? Lão cÅ©ng là ngưá»i thân cá»§a quan huyện mà....
- Im mồm ! Lão hãy khai cho rõ:
lão hành khất và thằng bé đó là ai ?
- Trá»i Æ¡i ! Lão đã nói cả trăm lần là lão không biết chúng mà....
- Không biết ! Lão không biết, sao lại bênh vá»±c cho chúng ? Äừng qua mắt ta, không thỠđược đâu ?
- Lục dại nhân ! Äừng xá»­ tệ vá»›i lão mà sau này ân hận.
- Lão định hăm dá»a ta ư ? Ta là chúa tể vùng Hạnh Hoa Thôn nầy, chẳng còn biết sợ ai nữa. Äừng tưởng lão quen biết vá»›i quan huyện Châu Diên mà ta nể trá»ng.
Hãy xem đây....
Lục Ôn Hầu quay sang bá»n thá»§ hạ:
- Bây đâu.... mang đồ tra tấn ra đây.
Bá»n lính canh chạy vào trong, mang ká»m kẹp, roi gân, lò lá»­a để quanh mình lão chá»§ quán. Ông ta khiếp sợ, nhìn Lục Ôn Hầu, “không dè há» Lục lại xá»­ tệ vá»›i mình như vậy. Ngoài lá»i gởi gấm cá»§a quan huyện Châu Diên, từ bao năm nay, chá»§ quán xá»­ rất «điệu» vá»›i Lục Ôn Hầu. Tiá»n bạc, ngà quí trân châu hay gái đẹp, ông Ä‘á»u không tiếc vá»›i há» Lục. Thế tại sao đương không lão Hầu lại trở mặt má»™t cách trắng trợn như thế ! Lão chá»§ quán uất ức lắm, nhưng biết trong tình thế này, lá»›n tiếng lại vá»›i Lục Ôn Hầu, đố khá»i bị khảo tra ká»m kẹp. Chi bằng xuống nước vá»›i kẻ có uy quyá»n rồi chá» lúc khác phục hậnâ€. Chá»§ quán nghÄ© thế nên bảo Lục Ôn Hầu:
- Lục đại nhân !.... Lão đã thưa thật vá»›i Äại nhân, xin ngài rá»™ng lòng suy xét.
Lão hành khất đó lâu lâu má»›i Ä‘i qua quán má»™t lần. Lão không há» biết tông tích bá»n chúng.
Lục Ôn Hầu không cần nghe theo lá»i chá»§ quán, truyá»n bá»n thá»§ hạ:
- Căng ná»c lão ra, xem lão còn gian dối nữa không !
Bá»n thá»§ hạ y lệnh truyá»n, quật lão chá»§ quán «Giang Hồ» xuống, cá»™t chặt vào bốn ná»c trụ Ở góc phòng. Lục Ôn Hầu lại thét:
- Äốt lá»­a lên.... Nướng đồ ká»m kẹp cho ta.
Lão chủ quán chết điếng, mặt mày tái xanh, van lạy hỠLục:
- Trá»i oi.... Lục Äại nhân ! Sao ngài nỡ lòng làm thế ? Lão không biết thật mà....
Lục Ôn Hầu thét:
- Thế nào ? Lão có chịu cho biết tung tích tên hành khất và thằng oắt con đó không ?
Lão chá»§ quán sợ ká»m kẹp liá»n nói càn:
- Dạ.... biết.... nhưng.... Xin đại nhân cho tôi trở vá» há»i rõ lại....
Lục Ôn Hầu thét quân cận vệ:
- Hãy tra khảo ngay Ä‘i.... Äừng chỠđợi nữa....
Bá»n cận vệ quân dạ ran rồi dùng ká»m nướng đỠtoan kẹp vào thịt lão chá»§ quán.
Lão thất vía bay hồn thét lên một tiếng lớn rồi ngất lịm đi. Tên cận vệ quân vội thưa:
- Bẩm đại nhân ! Lão đã ngất rồi.
- Äổ nước cho lão tỉnh lại Ä‘i.
Quân cận vệ thi hành ngay. Trong khi đó có tiếng vó câu rộn rịp trước dinh trại.
Lục Ôn Hầu nhìn ra chưa kịp há»i thì quân canh vào báo:
- Bẩm đại nhân, có thượng quan tới.
Lục Ôn Hầu cả giận há»i:
- Thượng quan nào ?
- Dạ quan huyện Châu Diên....
Lục Ôn Hầu nhìn lão chá»§ quán vẫn còn Ä‘ang ngất lịm, trong lòng lo ngại ! Quan huyện Châu Diên là anh rể cá»§a Lục Ôn Hầu. Chính nhỠông cất nhắc má»›i trấn giữ được vùng Hạnh Hoa Thôn này. Äã thế mà nhiá»u khi Lục Ôn Hầu còn muốn lấn quyá»n quan huyện. Bắt lão chá»§ quán tức là xem thưá»ng quyá»n lá»±c cá»§a anh rể hắn.
Lục Ôn Hầu bảo cận vệ:
- Äem lão chá»§ quán vào trong ! Ráng cứu lão tỉnh dậy.
Quân cận vệ hiểu ý, vá»™i vàng khiêng lão chá»§ quán sang phòng bên. Lục Ôn Hầu nhìn thấy ká»m kẹp, dụng cụ tra tấn còn bày ra đó, liá»n thét:
- Dẹp luôn những đồ vật này. Bộ bây muốn tố cáo ta trước mặt quan huyện ư ?
Bá»n thá»§ hạ cá»§a hắn hấp tấp dá»n tất cả vào trong. Lục Ôn Hầu cÅ©ng vá»™i vã ra sân đón rước ông anh rể. Quan huyện Châu Diên tên thật là Äá»— Kế, là má»™t trong số những tướng lãnh cá»§a Hán triá»u đã theo Phục Ba Tướng quân kéo quân tràn sang nước Nam. Công trận lá»›n lao cá»§a há» Äá»— là bắt được Lữ Gia và xá»­ tá»­ hình ngay.
Nhá» thế Äá»— Kế được giao trấn nhậm Huyện Châu Diên, má»™t huyện lá»›n nhất trong số mưá»i huyện cá»§a Giao Chỉ Quận. Äá»— Kế vừa xuống kiệu thì Lục Ôn Hầu đã đến nÆ¡i. Hắn chắp tay nói:
- Äá»— huynh.... đến chÆ¡i thình lình, ngu đệ chậm tiếp nghinh, xin cam thất lá»….
- á»’, có gì đâu ? Sao hiá»n đệ bận tâm như vậy ? Ta sẵn đưá»ng Ä‘i qua, ghé lại thăm hiá»n đệ vậy mà....
Lục Ôn Hầu hÆ¡i vững tâm vì độ chừng Äá»— Kế chưa biết má»™t mảy mai gì vá» chuyện hắn bắt chá»§ quán Giang Hồ. Há» Lục liá»n thưa:
- Xin má»i Äá»— huynh vào trong sảnh đưá»ng.
Äá»— Kế gật đầu Ä‘i trước, Lục Ôn Hầu lẽo đẽo theo sau.... Quan huyện Châu Diên vào trong sảnh đưá»ng, nhưng đôi mắt cứ nhìn quanh quẩn như tìm kiếm ai ? Thật ra, không phải tá»± nhiên mà Äá»— Kế phải cá»±c lòng đến đây thăm Lục Ôn Hầu. Hừng sáng hôm nay, trong lúc há» Äá»— còn mÆ¡ màng giấc Ä‘iệp thì ngưá»i ái thiếp tên Ngá»c CÆ¡, từng nhận cá»§a đút lót cá»§a ngưá»i vợ chá»§ quán «Giang Hồ», vào lay lão dậy và nài nỉ lão đến Hạnh Hoa Thôn để giải cứu cho chá»§ quán. Äá»— Kế rất yêu quí Ngá»c CÆ¡, nên há»i qua má»i việc. Vợ chá»§ quán tình thật khai ngay.
Äá»— Kế nhá»§ thầm:
“Chuyện có thế làm sao Lục Ôn Hầu nỡ bắt má»™t ngưá»i tâm phúc cá»§a mình ? Chắc là có lý do nào khácâ€. Ngưá»i ái thiếp nÅ©ng nịu nói:
- Ông có biết tại sao Lục Ôn Hầu lộng hành như thế không ? Hắn ỷ oai bà vợ lớn của ông đó.
Äá»— Kế ná»­a tin ná»­a ngá», quay lại há»i vợ chá»§ quán:
- Mụ có chắc Lục Ôn Hầu giam giữ chủ quán không ?
- Bẩm thưá»ng quan ! Lục Ôn Hầu bắt chồng thiếp Ä‘i trước mặt cá»§a thiếp mà,....
Äá»— Kế liá»n truyá»n quân sÄ© khiêng kiệu đưa ông đến trang trại Lục Ôn Hầu. Vì vậy khi vào bên trong sảnh đưá»ng, Äá»— tri huyện cứ ngó quanh quẩn tìm kiếm lão chá»§ quán. Lục ôn Hầu cÅ©ng có linh cảm như thế nên há»i nhá» má»™t tên cận vệ:
- Thế nào ? Lão chủ quán tỉnh chưa ?
Cận vệ quân lắc đầu, đáp:
- Dạ lão còn nằm thiêm thiếp, chẳng hiểu vì sao ?
Lục Ôn Hầu thấy khó thể dối gạt quan tri huyện.
Há» Äá»— vừa an vị liá»n há»i Lục Ôn Hầu:
- Hôm nay có chuyện gì khác thưá»ng xảy ra trong vùng không tiểu đệ ?
- Bẩm Äồ huynh ! CÅ©ng không có chuyện gì ạ.
- Bá»n Hạnh Hoa Thôn đã hết lá»™ng hành rồi ư ? Có tên nào đến viếng má»™ VÅ© Anh Tùng không ?
- Dạ không ! Chẳng còn tên nào dám đến đây nữa ! Chúng sợ bị giết chết như những kẻ ngông cuồng mấy năm trước !
Äá»— Kế biết Lục Ôn Hầu cố tình dấu giếm chuyện má»›i xảy ra, nên há»i chặn đầu:
- Nghe đồn trong đêm qua có một tên hành khất mù lòa đến lộng hành ở quán «Giang Hồ», tiểu đệ không biết sao ?
Lục Ôn Hầu thưa:
- Dạ.... biết chớ.... nhưng mà....
- Nhưng mà.... thế nào hiá»n đệ ?
Lục Ôn Hầu muốn há»i dò xem ai đã đến mật báo vá»›i quan huyện Châu Diên, nên cất tiếng:
- Nhưng sao lão huynh lại biết rõ ràng như vậy ?
- Hiá»n đệ không cần phải há»i chuyện đó ! Trấn giữ vùng Hạnh Hoa Thôn nầy, nếu làm ngÆ¡, không dòm ngó đến những chuỵên xảy ra quanh mình thì có ngày vong mạng không thì cÅ©ng bị bãi chức. Tên hành khất mù lòa đó đã nói gì ?
Lục Ôn Hầu đành nói:
- Lão nhắc nhở đến môn phái Hạnh Hoa Thôn và có vẻ khinh khi quân binh Hán triá»u.
- Sao không bắt lão Ä‘em vá» tra há»i ?
Lục Ôn Hầu thừa dịp đổ tá»™i cho chá»§ quán «Giang Hồ» đã thông đồng vá»›i bá»n hành khất....
Äá»— Kế làm bá»™ ngạc nhiên, há»i:
- Hiá»n đệ bảo sao ? Chá»§ quán Giang Hồ ? á»’.... Ä‘á»i nào có chuyện đó ! Hiá»n đệ quên chá»§ quán Giang Hồ là ngưá»i tâm phúc cá»§a ngu huynh ư ?
- Bẩm Äá»— huynh.... Äệ cần tra há»i chá»§ quán cho ra tung tích lão hành khất và thằng oắt con.
- Trá»i ! Tra há»i lão chá»§ quán ! Bá»™ hiá»n đệ Ä‘iên rồi ư ? Lão giúp ta biết bao nhiêu việc còn chưa tin lòng lão sao ? Ai thì ta không biết, chá»› lão chá»§ quán «Giang Hồ» thì không Ä‘á»i nào. Hiá»n đệ cho quân cận vệ thả lão ra ngay.
Phần lo chủ quán chưa tỉnh, phần sợ mất mặt trước đám đông quân canh, Lục Ôn Hầu nói:
- Äá»— huynh cứ để cho đệ xá»­ trí vá»›i lão ta. Nếu không, trong vùng Hạnh Hoa Thôn nầy chẳng còn ai khiếp oai mình nữa.
Äá»— Kế đã nhượng bá»™ «ông em vợ» nhiá»u lắm rồi ! Nay thấy há» Lục cứ nằng nằng không chịu thả chá»§ quán thì phật ý lắm. Ông nói:
- Ta đã hết lá»i, Lục hiá»n đệ vẫn chống lại ý ta ? Thật chưa từng thấy việc bất phục tùng như vậy dưới tay ta bao giá» ! ÄÆ°á»£c rồi.
Äá»— Kế hầm hầm đứng lên. Lục Ôn Hầu nói:
- Äá»— huynh ! Không phải tiểu đệ dám cải lệnh. Äệ chỉ bàn bạc vậy thôi. Nếu Äá»— huynh không muốn thì đệ xin giao trả tên chá»§ quán ấy ngay. Bây đâu ! ÄÆ°a chá»§ quán ra đây !
Quân cận vệ dạ ran, rồi khiêng lão chá»§ quán từ phòng bên cạnh Ä‘em ra sảnh đưá»ng. Äá»— Kế nhìn thấy lão chá»§ quán thiêm thiếp thì kêu to lên:
- Trá»i ! Lục hiá»n đệ.... Bá»™ tra tấn lão đến chết như vầy sao ?
- Không ! Chưa ai chạm đến mình lão đâu ! Lão chỉ quá sợ mà ngất như vậy thôi.
Vợ lão chá»§ quán theo sau kiệu Äá»— Kế đến nÆ¡i đây chợt nghe tin chồng ngất lịm liá»n chạy đại vào kêu khóc vang trá»i:
- Trá»i Æ¡i.... Há» giết chồng tôi mà.
Bà ôm sốc lấy thây chồng lay gá»i. Lục Ôn Hầu nhìn mụ ta vá»›i vẻ căm hận rõ rệt. Äá»— Kế bảo mụ chá»§ quán:
- Hãy đem chồng vỠcứu chữa ngay đi.
Mụ chá»§ quán cùng đám tùy tướng cá»§a Äá»— Kế vừa khiêng lão chá»§ quán ra thì Äá»— Kế nhìn Lục Ôn Hầu nói:
- Ta nể tình mà cất nhắc hiá»n đệ lên đến chức vị nầy.... Không ngá» hiá»n đệ lại chống cả vá»›i ta.
Lục Ôn Hầu nói:
- Äá»— huynh nghÄ© thế thật tá»™i nghiệp cho tiểu đệ. Bổn phận tiểu đệ phải lo tròn chá»› ! Äệ có đủ bằng cá»› chứng tá» lão chá»§ quán này bảo vệ quân gian, lão huynh cÅ©ng không cho trừng trị nữa sao ?
- Bằng cớ gì ?
- Chính lão.... đã bênh vực cho tên hành khất đó.
Äá»— Kế toan há»i Lục Ôn Hầu thêm thì má»™t giá»ng nói cất lên:
- Anh em quan huyện chỉ lo những chuyện không đâu. Bá»n Hạnh Hoa Thôn sắp dậy lên rồi.... Hãy ráng mà phòng bị. Chúng Ä‘ang qui tụ hào kiệt bốn phương vá» khu rừng Phục Lâm đó.
Äá»— Kế và Lục Ôn Hầu sá»­ng sốt quay lại thấy má»™t đạo sÄ© Ä‘ang đứng khoanh tay nhìn hai ngưá»i. Äá»— Kế kêu lên:
- Kìa.... Thất Äiá»n Quái Khách ! Từ bao lâu nay không gặp ?
Vị đạo sÄ© má»›i đến cưá»i khanh khách:
- A ha.... Äá»— tưóng quân vẫn còn nhá»› đến ta ư ? Tưởng đâu sau trận đánh chiếm Phiên Ngưng Thành, tướng quân được vang danh bốn bể rồi quên Ä‘i những ngưá»i bạn cÅ©.
- Äá»i nào.... Äá»i nào ta quên những bạn như Thất Äiá»n.
Rồi quan huyện Châu Diên quay sang Lục Ôn Hầu:
- Äây là ngưá»i đã giúp anh bắt được Lữ Gia trong trận đánh chiếm Phiên Ngưng.
Lục Ôn Hầu cúi đầu chào Thất Äiá»n Quái Tăng, nhưng trong lòng không mấy thích. Bá»™ Ä‘iệu tên Quái Tăng hiểm ác lạ thưá»ng, có thêm hắn dưới trướng Äá»— Kế chỉ thiệt hại thêm cho há» Lục. Tuy vậy, Lục Ôn Hầu cÅ©ng bắt chuyện há»i Thất Äiá»n:
- Äạo nhân vừa má»›i bảo gì ? Xin lập lại cho chúng ta nghe.
Thất Äiá»n Quái Khách nhìn Lục Ôn Hầu há»i lại:
- Có phải đêm trước Lục tướng quân có mặt ở quán «Giang Hồ» chăng ?
- Vâng ! Mà làm sao đạo nhân biết được ?
- Ta đến đó, sau khi xảy ra câu chuyện lão hành khất và thằng bé con....
- Nếu vậy Äạo nhân biết chúng là ai rồi !
- Biết rõ lắm ! Biết cả tên kỵ sÄ© hư má»™t mắt, đã tắt đèn lồng trong quán cho bá»n kia trốn chạy....
- Bá»n chúng là ai ?
- Lão hành khất chính là Tiêu Hà lão hiệp, đệ ngÅ© anh hùng trong phái Hạnh Hoa, ngưá»i đã từng làm chá»§ quán Chiêu Anh lúc xưa....
Äá»— Kế kêu lên:
- Trá»i ! Lão Tiêu Hà còn sống sao ? Lúc đánh chiếm Hạnh Hoa Thôn quân sÄ© đã tìm được thây lão, quái lạ, sư Quái Khách lầm chăng ?
Thất Äiá»n nói:
- Bần đạo không lầm đâu ! Bá»n Hạnh Hoa Thôn vẫn còn ẩn náu trong rừng Phục Lâm từ bao lâu nay....
Lục Ôn Hầu đứng thẳng dậy:
- Vô lý ! Quân tuần tiểu của ta đi hàng ngày qua ngang khu rừng đó, nào có thấy gì đâu ?
- Chỉ tại Lục tướng quân xem thưá»ng bá»n chúng như thế, nên má»›i bị thằng «oắt con» làm nhục.
Lục Ôn Hầu trừng mắt nhìn lão Quái Khách, tức giận lắm, nhưng nể tình Äá»— Kế hắn không nói gì. Äá»— Kế há»i Thất Äiá»n:
- Còn «thằng oắt con» và tên kỵ sĩ ấy là ai ?
- Äứa bé tên gá»i Hồng Nhi. Còn kỵ sÄ© không ai khác hÆ¡n là Anh Kiệt.
- Anh Kiệt ? Hắn là tên nào ? Ở đâu ? Sao ta chưa từng nghe nói tới ?
- VÅ© Anh Kiệt là con ruá»™t VÅ© Anh Tùng hiệp sÄ©, ngưá»i còn ngôi má»™ Ở Hạnh Hoa Thôn đó. Hắn hiện tại là kẻ cầm đầu cá»§a phái võ Hạnh Hoa.
Lục Ôn Hầu chưa từng nghe đến tên Anh Kiệt, nên bĩu môi nói:
- Thôi Ä‘i đạo nhân ! Ta trấn giữ vùng nầy đã lâu, nhưng chưa há» nghe ai nói đến tên Anh Kiệt. Chắc là má»™t tên vô danh nào đó, chẳng có nghÄ©a gì đâu ? Äạo nhân đừng làm cho anh em ta phải bận tâm vô ích.
Thất Äiá»n Quái Khách phật ý, nói:
- Xem chừng Lục Ôn Hầu không mấy tin lá»i ta ? ÄÆ°á»£c rồi, ta không nói nữa, bao giá» chúng kéo quân đến đây má»›i biết lo thì đã muôn đó !
Äá»— Kế quay lại trách Lục Ôn Hầu:
- Lục hiá»n đệ sao hồ đồ ! Ta thấy không phải chuyện đùa đâu !
Rồi ông há»i Thất Äiá»n Quái khách:
- Thế nào ? Äạo nhân đã biết gì vá» bá»n Hạnh Hoa Thôn ?
- Chúng đang tụ tập ở khu rừng Phục Lâm để bàn việc đánh chiếm Hạnh Hoa Thôn, làm nơi xuất phát chống quân ta....
- Bá»n chúng có độ bao nhiêu ngưá»i ?
- Vào khoảng hai mươi tay kiếm !
- á»’.... Thế thì có nhằm gì mà quí vị phải bận tâm ? Äể ngu đệ cho má»™t toán kỵ sÄ© đến đó tiêu diệt bá»n chúng là xong.
Thất Äiá»n lắc đầu, nói:
- Không dễ dàng như vậy đâu ! Ta xin lập lại cho Lục tướng quân nhớ:
«Anh Kiệt là má»™t bậc kỳ tài, đã từng gây sóng gió ở Phiên Ngưng Thành !» Rất tiếc khi bắt được hắn, quân ta lại không biết, nên để Anh Kiệt sống sót đến ngày nay ! Hắn trở vỠđây là chuyện bất tưá»ng cho ta đó !
Lục Ôn Hầu vẫn khinh thưá»ng, nói:
- Không nhằm gì đâu ! Trấn nhậm vùng Hạnh Hoa Thôn đã năm năm rồi, ta hiểu rõ dân chúng nÆ¡i này hÆ¡n ai hết. Lão Quái khách khá»i bận tâm bày biểu cho ta nữa.
Thất Äiá»n cả giận nhìn Äá»— Kế, nói:
- Quan huyện nghĩ sao ? Nếu cùng một ý với Lục tướng quân thì ta đi đây.
Äá»— Kế ná»­a tin ná»­a ngá», nhưng cÅ©ng nói mau:
- Không ! Äạo nhân bá»›t nóng....
Rồi ông quay sang truyá»n lệnh cho Lục Ôn Hầu:
- Hiá»n đệ kéo quân vào khu rừng Phục Lâm lùng bắt chúng Ä‘em vỠđây cho ta.
Lục Ôn Hầu nghe lệnh truyá»n nghiêm khắc cá»§a Äá»— Kế, không dám chậm trá»….
Hắn truyá»n bá»n cận vệ Ä‘iểm quân kỵ để lên đưá»ng ngay. Hắn cúi chào Äá»— Kế ra khá»i sảnh đưá»ng không cần nói má»™t lá»i nào vá»›i Thất Äiá»n Quái khách cả. Quái khách phật ý lắm, nhưng vẫn lặng thinh cưá»i nhạt. Äáng lý ra ông phải chỉ đưá»ng chỉ nẻo cho Lục Ôn Hầu, để hắn vây bắt bá»n Hạnh Hoa Thôn cho dá»… dàng, nhưng vì thấy há» Lục quá xấc xược, ông làm lÆ¡....
Quái khách Thất Äiá»n nhá»§ thầm:
“Phen này cho bây bị lÅ© giặc Hạnh Hoa Thôn đánh má»™t trận tÆ¡i bá»i má»›i biết thânâ€.
Äá»— Kế thấy Thất Äiá»n trầm ngâm thì sợ lão phiá»n giận má»›i nói:
- Xin đạo nhân đừng chấp tánh tình nông nổi cá»§a Lục hiá»n đệ. Bây giá» má»i đạo nhân vá» tư dinh ngÆ¡i nghỉ.
- Chắc là bần đạo phải ở nán lại đây trong ít lâu nữa, vì xem chừng đã đến lúc tướng quân cần dùng đến bần đạo rồi....





Hồi 1c

NGƯỜI CHẾT TRỞ VỀ

Lục Ôn Hầu dẫn toán kỵ sÄ© vượt đưá»ng đèo, Ä‘i sâu vào cánh rừng Phục Lâm.
Bá»n cận vệ quân hiểu mập má» là Ä‘i vây bắt quân giặc, nhưng chẳng rõ bá»n đó là ai ? Cánh rừng Phục Lâm càng vào sâu càng dày bịt, không nhắm phương hướng khó bá» trở ra được. Há» Lục phần giận Äá»— Kế, phần ghét Thất Äiá»n Quái Khách, nên quên nghÄ© chuyện lợi hại, cứ xua quân thẳng tiến. Bá»n kỵ sÄ© lo sợ nhìn nhau, rồi má»™t tên liá»n cất tiếng thưa:
- Bẩm tướng quân ! Chúng ta đi vỠhướng nào bây giỠ?
Lục Ôn Hầu nói không cần suy nghĩ:
- Cứ thẳng vào rừng.... tìm cho được nÆ¡i trú ẩn cá»§a bá»n Hạnh Hoa Thôn....
- Cánh rừng này dày bịt, lại chạy dài đến chân núi Phục SÆ¡n, đưá»ng truông ngách rất nhiá»u, ta Ä‘i thế này sợ khó bắt bá»n chúng. Không khéo lại bị phục binh.
Lục Ôn Hầu giật mình và chợt nhìn thấy mình bị Thất Äiá»n Quái Tăng chÆ¡i xá».
Lúc nẫy, quá giận hắn, ông không há»i rõ địa Ä‘iểm trú quân cá»§a bá»n Hạnh Hoa Thôn, bây giá» biết đâu mà tìm ? Không lẽ kéo quân Ä‘i lùng hết cánh rừng này ?
Tuy nhiên, Lục Ôn Hầu cũng giữ bình tĩnh, không biểu lộ ra ngoài cho đám tùy tướng biết. Ông bảo chúng:
- Cứ thẳng đưá»ng, nhắm hướng mặt trá»i má»c sẽ tá»›i....
Quân lính kỵ hùng hổ giục ngá»±a lướt Ä‘i, vì chúng Ä‘inh ninh Lục Ôn Hầu đã biết địa Ä‘iểm trú quân cá»§a bá»n Hạnh Hoa Thôn. May mắn làm sao, chúng Ä‘i má»™t đỗi đưá»ng thì đám tiá»n quân đã thấy xa xa trong khu rừng có khói bốc lên. Chúng trở lui phi báo cho Lục Ôn Hầu biết. Há» Lục hăng hái nói:
- Äúng là bá»n chúng rồi, hãy bá»§a vây xung quanh bắt cả bá»n Ä‘i....
Quân Hán Ä‘á»u xuống ngá»±a, miệng ngậm tăm, phân chia phương hướng rồi vá»t đưá»ng tiến tá»›i. Lục Ôn Hầu cÅ©ng xuống ngá»±a Ä‘i bá»c hậu.... Gần tá»›i chá»— khói bay lên, há» lục hạ lệnh rút Ä‘oản Ä‘ao cầm tay rồi bò sát đất, để tránh tai mắt quân canh cá»§a giặc. Quân Hán triá»u Ä‘á»u tinh nhuệ nên cùng lướt trong khu rừng nhẹ nhàng như những bóng ma. Chúng tiến tá»›i Ä‘á»u Ä‘á»u và lần lần xiết chặt vòng vây.... Lục Ôn Hầu leo lên má»™t cành cây nhìn xuống thấy độ năm sáu tên đầu chít khăn lưng mang trưá»ng kiếm đứng quây quần bên bếp lá»­a trò chuyện. Lục Ôn hầu ngẫm nghÄ©:
“Äây chắc là quân canh cá»§a bá»n chúng chứ lẽ nào chỉ có mấy tên ?†Trong khi đó, toán kỵ sÄ© cá»§a Lục Ôn Hầu cứ bò lướt tá»›i. Äến địa diểm cần thiết, chúng dừng cả lại. Bá»n ngưá»i lạ mặt nào hay biết gì đâu, cứ ung dung bàn bạc chuyện riêng. Bá»n đó không ai khác hÆ¡n là Thái Phong và các bạn, những tráng sÄ© vừa rá»i bá» nhóm Hạnh Hoa Thôn để được an toàn. Äến đây cÅ©ng gần Hạnh Hoa Thôn, há» há»p nhau bàn bạc trước khi chia tay.... Thái Phong lá»›n tuổi hÆ¡n hết trong bá»n, nên rất được má»i ngưá»i nể trá»ng. Các tráng sÄ© há»i Thái Phong:
- Bây giỠanh định vỠđâu ?
- Ta sẽ trở vá» quê nhà, sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i bình thưá»ng như bao nhiêu ngưá»i khác.
- Anh không định theo quân nhà Hán sao ?
- Giận Tần Ngá»c mình nói vậy, chá»› lòng nào ta phản bá»™i Lệ Hồng cô nương cho đành.
Ngay khi đó bá»n cận vệ quân cá»§a Lục Ôn Hầu tràn tá»›i, đứng vùng lên Ä‘ao kiếm sáng ngá»i. Thái Phong thất kinh chụp lấy chuôi gươm. Nhưng đã trá»…, bá»n cận vệ quân đã ập vào bắt trói tất cả lại. Lục Ôn Hầu xuất hiện hầm hầm nhìn ngưá»i nầy đến ngưá»i khác:
- Ã.... Bá»n phản loạn.... Ta thật không ngá» chúng bây còn ẩn núp trong khu rừng này. Tên nào cầm đầu bá»n bây ? Có phải lão hành khất Tiêu Hà chăng ?
Thái Phong kinh sợ nhìn các bạn. Chàng không dè quân Hán biết rành như vậy.
Lục Ôn Hầu thấy Thái Phong có vẻ đứng đầu hÆ¡n cả liá»n lôi chàng ra há»i:
- Thế nào ? Có phải Tiêu Hà lão hiệp là tay cầm đầu cá»§a bá»n bây không ?
Thái Phong ngang ngạnh lắc đầu:
- Ta không rõ Tiêu Hà lão hiệp là ai cả ! Ta chỉ biết có ta thôi.
Lục Ôn Hầu đánh mạnh vào đầu Thái Phong một cái:
- Láo ! Bá»n bây đúng là chỉ chá» khảo tra đánh đập má»›i chịu nói ! Ta biết rõ cả rồi, đừng gian giối vô ích ! Ta còn biết má»›i đây tên Anh Kiệt đã trở vá» Hạnh Hoa Thôn nữa ! Äừng tưá»ng bây qua mặt ta được mà lầm !
Thái Phong phì cưá»i, nói:
- Lục Ôn Hầu ! Mi đừng ham nói chặn đầu ! Chẳng ai sợ đâu !
Lục Ôn Hầu cả giận thét quân cận vệ:
- Äè xuống đánh chết nó Ä‘i !
Quân cận vệ tuân lệnh chá»§ tướng mạnh ai nấy đấm đá. Chỉ má»™t lúc Thái Phong gục xuống, mặt mày, mình mẩy tím bầm.... Lục Ôn Hầu đưa tay ngăn lại thì Thái Phong đã ngất xỉu. Bá»n tráng sÄ© Ä‘i theo Thái Phong Ä‘á»u khiếp vía bay hồn, không ngá» bá»n chúng tàn bạo đến thế ! Lục Ôn Hầu nhìn sắc mặt bá»n chúng rồi há»i:
- Bá»n bây đã thấy gương tên này chưa ? Vậy phải khai cho thật ! Có phải bá»n bây là ngưá»i trong phái Hạnh Hoa Thôn chăng ?
Một vài tráng sĩ khiếp sợ quá gật đầu. Lục Ôn Hầu tỠý bằng lòng, nói:
- Äó.... thế là biết khôn, ta sẽ ban thưởng cho. Bây giá» hãy nghe ta há»i:
«Tiêu Hà lão hiệp đâu rồi ? Có phải nÆ¡i đây là sào huyệt cá»§a bá»n bây chăng ?» Má»™t tráng sÄ© khôn khéo nói:
- Bẩm tướng quân đúng thế ! Äây là nÆ¡i tụ há»p cá»§a chúng tôi.... Còn Tiêu Hà lão hiệp thì Ä‘i đâu không rõ ?
Lục Ôn Hầu phóng mình tá»›i đá mạnh vào đầu ngưá»i vừa nói. Má»™t tiếng bốp vang dá»™i, tráng sÄ© vừa nói rú lên má»™t tiếng kinh hoàng ngã vật ra bể óc chết ngay.
Ba ngưá»i còn lại Ä‘á»u thối lui, mặt cắt không còn chút máu. Lục Ôn Hầu cưá»i ghê rợn:
- Lại thêm một thằng dối trá ! Nơi đây không một gian nhà mà hắn dám bảo là sào huyệt của Hạnh Hoa Thôn. Hắn định lừa cả ta nữa sao ?
Bá»n cận vệ quân liá»n ôm xác nạn nhân Ä‘em bá» vào rừng. Lục Ôn Hầu chỉ theo cái thây chàng thanh niên, bảo các tráng sÄ© còn lại:
- Äã thấy rõ ý ta chưa ? Bây giá» bá»n bây hãy liệu mà trả lá»i:
Sào huyệt của quân Hạnh Hoa Thôn ở nơi đâu ?
Ba tráng sĩ nhìn nhau rồi đồng ý, đáp:
- Dạ.... Ở vỠphía Tây khu rừng nầy.
- À có thế chứ ! Ta chỉ thá»­ lòng các ngươi thôi, chứ ta đã rõ đưá»ng Ä‘i nước bước lắm rồi. Còn Tiêu Hà lão hiệp và thằng bé Hồng Nhi ?
Các tráng sĩ khiếp đảm nhìn nhau. HỠnhủ thầm:
“Trá»i ! Làm sao Lục Ôn Hầu biết rành như vậy được ? Nhất định đã có kẻ phản bá»™i trong môn phái rồIâ€.... Vì nghÄ© thế nên há» thấy có giấu diếm cÅ©ng chỉ chết uổng mạng thôi. Lục Ôn Hầu thấy há» vẫn lặng thinh suy nghÄ© liá»n dá»a nạt:
- ÄÆ°á»£c rồi ! Bá»n bây còn muốn che dấu thì chá»› trách ta ác độc.
Ba tráng sÄ© còn lại Ä‘á»u hốt hoảng, nói:
- Bẩm đại nhân.... Chúng tôi không dám che dấu gì đâu !
- Vậy.... hãy khai cho rõ. Tiêu Hà lão hiệp có phải là tên hành khất cùng thằng bé Hồng Nhi đêm qua đến Giang Hồ quán đó chăng ?
- Bẩm đại nhân ! Äúng thế.
- A.... Hiện giá» bá»n chúng ở đâu ?
- Bẩm đại nhân ! HỠđang qui tụ Ở trang trại vỠphía Tây khu rừng này.
Lục Ôn Hầu định truyá»n tướng sÄ© kéo quân Ä‘i, nhưng sá»±c nhá»› Ä‘iá»u gì, liá»n há»i:
- Còn Anh Kiệt ? Vũ Anh Kiệt hiện ở đâu ?
- Dạ.... Anh kiệt đâu còn nữa ! Anh ta đã chết lâu rồi trong trận chống giữ Hoành Phố.
- Láo ! Bộ bây muốn chết nữa sao ? Ta biết rõ ràng đêm qua Anh Kiệt đã trở vỠđây ! Chính hắn đã tắt đèn trong quán Giang Hồ để giải cứu cho Tiêu Hà lão hiệp và Hồng Nhi mà.
- Không thể nào có chuyện đó được ! Ai đã mật báo cho đại nhân như vậy ?
Thật là sai lầm.... Äại nhân phải biết chính vì Anh Kiệt bá» mình nÆ¡i trận địa mà chúng tôi má»›i rá»i bá» hàng ngÅ© Hạnh Hoa Thôn như thế này đó.
Rồi sợ Lục Ôn Hầu không tin, má»™t ngưá»i kể lại cho hắn nghe tất cả những chuyện đã xảy ra lúc sáng nÆ¡i trang trại. CÅ©ng chỉ vì không hy vá»ng Anh Kiệt trở vá» nữa, nên Tiêu Hà lão hiệp má»›i cho giải tán nghÄ©a quân. Lục Ôn Hầu ná»­a tin ná»­a ngá» vì không lẽ Thất Äiá»n Quái Khách lại dối gạt Äá»— Kế và hắn sao ? Tuy nhiên, há» Lục cÅ©ng nói:
- ÄÆ°á»£c rồi ! Ta tạm tin lá»i chúng bây ! Vậy dẫn đưá»ng cho ta phá trang trại cá»§a bá»n Tiêu Hà lão hiệp trước đã.
Ngay trong khi đó Thái Phong đã hồi tỉnh và khi nghe lá»t những lá»i sau cùng, chàng gượng dậy bảo ba bạn:
- Các em.... Äừng làm thế ! Lệ Hồng cô nương đối xá»­ vá»›i chúng ta rất tốt mà....
Lục Ôn Hầu quay phắt lại, đá mạnh vào ngưá»i Thái Phong.
- Khốn khiếp !
Dù đã luyện ná»™i công kỹ càng, Thái Phong cÅ©ng chẳng chịu nổi cú đá ghê khiếp đó. Chàng thét lên má»™t tiếng lá»›n, ôm lấy ngá»±c lăn tròn Ä‘i mấy vòng, máu tươi trào ra bên miệng.... Bá»n tráng sÄ© còn lại khiếp sợ, không dám nhìn lên trước sá»± hung hăng cá»§a Lục Ôn Hầu. Há» Lục truyá»n vứt xác Thái Phong trong rừng. Quân cận vệ liá»n vác Thái Phong liệng xuống má»™t khe suối cạn, trong lúc Lục Ôn Hầu truyá»n quân sÄ© lên đưá»ng. Ông bảo ba tráng sÄ© còn lại:
- Bá»n bây Ä‘i trước dẫn đưá»ng chá»› có tìm cách trốn tránh, không sống được đâu.
Các tráng sÄ© Ä‘á»u biết hỠđã ra thân «cá chậu, chim lồng», có chống cá»± cÅ©ng vô ích nên riu ríu vâng lá»i. Cả ba Ä‘á»u hồi hận đã rá»i xa nghÄ©a quân. HỠđã không chống trả nổi quân cướp nước mà còn phải dẫn đưá»ng đưa chúng vá» sào huyệt.
Lòng há» Ä‘au đớn vô cùng ! Lát nữa đây, chắc chắn trang trại cá»§a quân Hạnh Hoa Thôn không còn nữa, Tiêu Hà lão hiệp, Lệ Hồng, Hồng Nhi rồi sẽ ra sao ? Càng nghÄ© há» càng thấy tá»§i nhục hÆ¡n lên. Có ngưá»i nghÄ© đến cách bá» trốn, nhưng khi quay nhìn lại thì thấy quân cận vệ ká» gươm Ä‘ao sát bên mình há». Chỉ bước mau hÆ¡n má»™t chút hay té tá»›i té lui là đã vong mạng, đừng nói chi đến việc cố ý trốn tránh. Lục Ôn Hầu Ä‘i má»™t đỗi xa, bá»—ng thét há»i:
- Kìa.... Äã đến chưa vậy ?
Các tráng sÄ© Ä‘á»u lắc đầu không đáp. Lục Ôn Hầu nói như hăm dá»a:
- Bây liệu hồn ! Äừng trở mặt đưa ta vào chá»— phục binh thì chính bá»n bây phải Ä‘á»n mạng trước đó.
Bỗng đâu, mấy tên cận vệ đi đầu kêu to lên:
- Kìa.... Trang trại kia rồi....
Lục Ôn Hầu ra dấu dừng lại rồi bước tá»›i quan sát. Hắn thấy nhiá»u gian trại cất bao quanh má»™t cái hồ thì nhá»§ thầm:
“Giá»i thay ! Bá»n Hạnh Hoa Thôn rút sâu vào rừng thế này làm sao quân tuần tiá»…u cá»§a ta hay biết được. Nếu không có Thất Äiá»n Quái Khách dò ra thì muôn Ä‘á»i quân ta chẳng đến đây.†Nhưng Lục Ôn Hầu chưa dám xua quân xuống vì toàn thể trang trại Ä‘á»u vắng lặng như tá». “Biết đâu quân Hạnh Hoa Thôn đã hay tin há» Lục tá»›i đây nên bá» trốn cả rồi ? Mà cÅ©ng có thể bá»n chúng làm thế để nhá»­ quân cận vệ vào sào huyệt rồi bá»§a vây khắp xung quanh !†Lục Ôn Hầu nhìn qua địa Ä‘iểm trú quân cá»§a Hạnh Hoa Thôn, rồi gá»i ba tráng sÄ© dẫn đưá»ng đến há»i:
- Có bao nhiêu ngưá»i trong trang trại này ?
- Bẩm đại nhân ! Äá»™ trên hai mươi ngưá»i.
- Tại sao bốn bá» Ä‘á»u yên lặng hết vậy ?
- Bẩm đại nhân ! Chính chúng tôi cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Lục Ôn Hầu nghi ngá» nhìn ba ngưá»i, rồi hạ lệnh:
- Bá»n bây vào trang trại trước Ä‘i, xem động tịnh thế nào ?
Các tráng sÄ© lo sợ nhìn nhau. HỠđã mất tinh thần, rá»i bá» trang trại ra Ä‘i giữa sá»± tức giận cá»§a Tần Ngá»c, bây giá» trở lại nào khác chi tá»± mình Ä‘i tìm cái chết. Lục Ôn Hầu thấy há» lưỡng lá»± liá»n há»i:
- Thế nào ? Bá»n bây không dám vào ư ? Vì lẽ gì ? Hay chúng bay định âm mưu làm hại quân ta ?
- Bẩm đại nhân ! Không phải vậy đâu ! Chúng tôi đã rá»i bá» nÆ¡i này, bây giá» trở lại thế nào há» cÅ©ng giết chết thôi. Phái Hạnh Hoa Thôn đâu còn tin chúng tôi nữa.
Lục Ôn Hầu nghiêm giá»ng nói:
- Việc đó ta không cần biết. Bây giá» ta truyá»n lệnh cho bây đến trang trại kia xem thá»­ tình ra sao ? Muốn Ä‘i hay là chịu chết ?
Cả ba tráng sÄ© nhìn nhau và càng thấm thía sá»± nhục nhã cá»§a mình. Chỉ vì sợ chết mà há» bị đưa đẩy từ chá»— má»™t trang dÅ©ng sÄ© oai hùng đến bước đưá»ng cùng cá»§a má»™t tên phản bá»™i hèn mạt. Nhưng trong giá» phút nầy, há» không còn có quyá»n lá»±a chá»n nữa. Má»™t kẻ «anh hùng» khi mất hết nhuệ khí lại còn nhát gan hÆ¡n má»™t kẻ tầm thưá»ng. Lục Ôn Hầu rút kiếm ra khá»i vá», cất tiếng:
- Bá»n bây định lẽ nào ?
Ba tráng sĩ Hạnh Hoa Thôn quay nhìn trang trại cũ với vẻ âu lo. Trong tay hỠbây giỠkhông còn một tấc sắt vì quân Hán đã tước đoạt cả rồi. Nhưng hỠcũng phải đi vỠphía trang trại. HỠcàng đến gần càng thấy lạ:
bốn bá» vắng lặng không tiếng động, không bóng ngưá»i. Thật không rõ nghÄ©a quân Hạnh Hoa Thôn đã Ä‘i đâu ? Ba tráng sÄ© chạy tuôn vào mấy gian nhà thì thấy trống hoang. Tiêu Hà lão hiệp, Lệ Hồng và các tráng sÄ© đã dá»n Ä‘i nÆ¡i khác tá»± bao giá» !
Cả ba bước ra sân làm hiệu cho Lục Ôn Hầu kèo quân tràn xuống rồi thưa rõ má»i việc. Lục Ôn Hầu quan sát chung quanh cất tiếng há»i:
- Bá»n bây rá»i khá»i trang trại từ bao giá» ?
- Dạ ! Lúc sáng này....
- Như vậy bá»n chúng chưa Ä‘i xa.
Ông truyá»n quân cận vệ dò đưá»ng, tìm dấu chân má»›i cá»§a Ä‘oàn nghÄ©a sÄ© Hạnh Hoa. Quân cận vệ toàn là quân thiện chiến nên liá»n tá»a Ä‘i tìm kiếm dấu vết. Má»™t lát sau có má»™t tên quân vá» báo là đã tìm thấy nhiá»u dấu chân ngá»±a. Lục Ôn Hầu liá»n há»i:
- Dấu chân mới hay cũ ?
- Dạ má»›i ràng ràng. Chúng chạy vá» hướng Äông.
- À.... chắc chúng Ä‘i vá» núi Phục SÆ¡n. Hãy lên đưá»ng Ä‘uổi theo ngay....
Quân cận vệ vâng dạ, nhưng rồi đứng yên không nhúc nhích. Lục Ôn Hầu ngạc nhiên há»i:
- Sao chưa chịu đi ? ChỠgì nữa ?
Má»™t tên cận vệ liá»u lÄ©nh nói:
- Bẩm tướng công ! Chúng đi ngựa còn chúng tôi chạy chân không, làm sao đuổi theo kịp. Xin phép tướng công cho trở lại lấy ngựa ngoài bìa rừng.
Lục Ôn Hầu chợt nhớ ra, vội nói:
- Äúng rồi ! Hãy mau lên.... Äừng chần chá» nữa.
Bá»n cận vệ quân ùn ùn trở lại con đưá»ng đã Ä‘i qua để tìm nÆ¡i cá»™t ngá»±a.... Bá»n chúng vừa Ä‘i khá»i thì trên ngá»n cây gần đó, có tiếng cưá»i khúc khích cá»§a má»™t cậu bé.
- A ha.... Phen nầy cho bá»n bây chạy rã giò.
Má»™t giá»ng nói Ä‘iá»m đạm cất lên:
- Thôi Ä‘i Hồng Nhi ! Äừng tá»± đùa.... Hãy theo cho kịp cha mẹ, không bị đánh đòn bây giá».
Äó là Hồng Nhi và Tần Ngá»c chá»› không ai khác. Hai ngưá»i Ä‘i tìm hang núi trở vá», thì được tin bá»n Thái Phong bị quân binh Lục Ôn Hầu vây bắt. Toàn thể các tráng sÄ© Hạnh Hoa Thôn Ä‘á»u xôn xao, dù có mặt Anh Kiệt trong trại. Tần Ngá»c vá»™i thưa vá»›i Anh Kiệt:
- Äại huynh đưa các bạn đến hang núi trú đỡ. Em đã xem xét kỹ rồi, có thể dùng được lâu !
Anh Kiệt và Lệ Hồng Ä‘á»u đồng ý đưa các tráng sÄ© vá» núi Phục SÆ¡n. Lý lẽ chính cá»§a sá»± ra Ä‘i như thế là vì quân ít thật khó bỠđương đầu vá»›i bá»n Lục Ôn Hầu.
Má»i ngưá»i vừa rá»i trang trại thì Tần Ngá»c cÅ©ng Ä‘i vá» phía bìa rừng để trông chừng quân cận vệ cá»§a Lục Ôn Hầu đến chưa ? Nhưng chàng má»›i Ä‘i vài bước, bá»—ng nghe má»™t tiếng sá»™t soạt trên ngá»n cây gần đó.... Tần Ngá»c quay vụt lại, rút phăng thanh báu kiếm cầm tay. Có tiếng nói phía sau lưng chàng:
- Cháu đây mà ! Bộ chú tưởng ai sao ?
- Trá»i.... Hồng Nhi ! Sao cháu không Ä‘i theo cha mẹ vá» núi Phục SÆ¡n ?
- Cháu muốn ở lại vá»›i chú, giỡn vá»›i bá»n Lục Ôn Hầu chÆ¡i.
- Không được ! Bộ cháu muốn chết sao ? Lần nầy nguy hiểm lắm !.... Cháu hãy chạy theo Vũ huynh, không thì chú cũng bị quở trách cho coi.
Vũ Hồng Nhi xịu mặt:
- Chú xấu quá hà.... Cho cháu chÆ¡i vá»›i mà. Lâu quá, cháu không có chá»c phá quân cận vệ !
Tần Ngá»c nghiêm sắc mặt, nói:
- Không phải chuyện đùa đâu ! Ở lại đây, chú đánh đòn đó.
VÅ© Hồng Nhi ngồi phịch xuống đất không nói gì hết. Tần Ngá»c kêu lên:
- Kìa Hồng Nhi.... Chưa đi, còn ngồi làm gì đó ?
Hồng Nhi nằm vạ:
- Cháu không đi đâu hết. Mà cháu cũng không theo chú nữa ! Chú có đi đâu thì đi. Kệ cháu....
Tần Ngá»c lo sợ quân Hán triá»u gần tá»›i, nên dịu giá»ng nói:
- Hồng Nhi.... Äừng làm liá»u như vậy mất mạng đó con. Cháu có biết quân cận vệ cá»§a Lục Ôn Hầu sắp đến đây không ?
- Biết chớ.... Nhưng chú không cho đi theo thì cháu nằm đây chỠchết....
- Cháu quá quắt lắm ! Lần này vỠchú méc Vũ huynh cho xem. Thôi đứng dậy đi, đừng nằm vạ nữa.
Hồng Nhi mừng rỡ nhảy lên bá cổ Tần Ngá»c:
- Chú cho đi thiệt hả chú ?
Hồng Nhi dám nằm vạ vá»›i Tần Ngá»c vì nó Ä‘oán hiểu được tình thương cá»§a Tần Ngá»c đối vá»›i nó. Chẳng phải riêng mình chàng ! Toàn thể các tráng sÄ© cÅ©ng Ä‘á»u yêu thương Hồng Nhi y như vậy ! Lần nầy, tuy phật ý, nhưng Tần Ngá»c cÅ©ng đành lòng dắt Hồng Nhi theo. Hai chú cháu ra gần tá»›i bìa rừng thì gặp bá»n Lục Ôn Hầu Ä‘ang xuống ngá»±a tràn vào rừng. Tần Ngá»c má»›i bảo Hồng Nhi:
- Cháu nép mình lên ngá»n cây, đừng làm động mà há»ng việc.
Hồng Nhi riu ríu vâng lá»i và đến lúc bá»n Lục Ôn Hầu kéo Ä‘i xa, cậu má»›i há»i Tần Ngá»c:
- Chú ơi ! Sao chúng bỠngựa ngoài bìa rừng hết vậy ?
- Chúng muốn Ä‘i âm thầm để bắt bá»n ta cho dá»… dàng đó. Chắc chắn có kẻ mật báo sào huyệt bá»n ta ở đây.
Tần Ngá»c nghÄ© thế, rồi nghiến răng lầm bầm:
- Chắc Thái Phong chá»› không ai khác. Thật là hèn hạ. Vừa rá»i khá»i trang trại đã trở mặt theo quân Hán triá»u.
Lần này, nếu gặp Thái Phong, hỠTần quyết một còn một mất với hắn. Ngay trong khi đó, Vũ Hồng Nhi nói:
- Chú ơi.... Theo ý cháu, ta nên tháo yên cương rồi thả bầy ngựa vỠrừng. Quân Tàu có trở lại sẽ uất lên mà chết.
- Äúng rồi ! Chúng ta nên thi hành ngay Ä‘i.
Liá»n đó, há» Tần và VÅ© Hồng Nhi liá»n xuống đất, mở yên cương Ä‘uổi hàng trăm chiến mã vào rừng sâu, để mặc tình cho chúng chạy tán loạn. Hồng Nhi thích ý cưá»i vang. Tần Ngá»c phải rầy cậu mấy lần.
Xong xuôi, cả hai chú cháu má»›i theo dò bá»n Lục Ôn Hầu và đã chứng kiến cuá»™c vây bắt Thái Phong và các tráng sÄ©. Trong khi đó, bá»n Lục Ôn Hầu vây bắt Thái Phong và các tráng sÄ© rồi tìm đưá»ng đến trang trại cá»§a Tiêu Hà lão hiệp.
Nhưng khi vào trại không bắt được má»™t ai cả, chúng má»›i tìm dấu chân ngá»±a và quyết lòng Ä‘uổi theo đến chân núi Phục SÆ¡n. Bá»n cận vệ quân nhá»› đến bầy ngá»±a liá»n trở ra bìa rừng, nhưng đến nÆ¡i chỉ thấy rừng cây hiu hắt, hằng trăm tuấn mã đã mất dạng tá»± bao giá». Chúng bỡ ngỡ nhìn nhau rồi báo tin cho Lục Ôn Hầu được biết. Há» Lục gầm thét vang trá»i vì thấy mình lầm mưu quân giặc. Song cuối cùng hắn cÅ©ng đành kéo quân trở vá» dinh trại, chá»› không thể Ä‘uổi theo các tráng sÄ© Hạnh Hoa Thôn bằng chân không được. Tuy vậy, Lục Ôn Hầu cÅ©ng thá» quyết kéo đại binh Hán Triá»u ở quận Châu Diên vào tận chân núi Phục SÆ¡n để tiêu diệt bá»n phản nghịch. Và ngày đó sẽ không xa....
!
! !
Thái Phong đã ngất lịm Ä‘i không biết bao nhiêu lâu, chừng tỉnh lại bốn bá» tối Ä‘en như má»±c, hÆ¡i đá bốc ra lạnh buốt thấu xương. Chàng cảm thấy Ä‘au nhức khắp toàn thân, tay chân gần như tê liệt. Thái Phong cố định thần nhá»› lại má»i việc đã xảy ra. Äúng rồi, chàng đã bị tên Lục Ôn Hầu hành hạ, đá vào ngá»±c đến ngất xỉu.
Chắc là hắn tưởng lầm chàng đã chết nên bá» thây thế này. Chàng cố mở to mắt nhìn quanh và vụt thấy ná»n trá»i cao thăm thẳm, sao thưa le lói xa vá»i. Thái Phong Ä‘oán chừng nÆ¡i mình nằm là má»™t cái hố sâu dưới triá»n núi. Lúc bình thưá»ng chàng lên khá»i hốc đá dá»… dàng. Chá»› bây giá», thân thể má»m nhÅ©n đầy thương tích, dở cánh tay cÅ©ng không ná»—i, làm sao thoát khá»i nÆ¡i nầy. Thái Phong đã thấy không còn hy vá»ng gì nữa, «chắc là phải chết thôi!...» Chàng nhá»› đến Lệ Hồng, đến Tiêu Hà lão hiệp và các tráng sÄ© Hạnh Hoa Thôn. “GiỠđây, không biết há» sống chết lẽ nào ?
Chắc quân cận vệ đã thiêu há»§y cả trang trại nÆ¡i mà chàng góp nhiá»u công xây dá»±ng và đã sống qua bao năm trá»i.†Thái Phong càng nghÄ© càng thấy chua xót hÆ¡n lên.
Phải chi chàng đừng bá» Ä‘i, để rồi có phải chết chung vá»›i các bạn cÅ©ng còn danh dá»± hÆ¡n ? Äể chi, giá» này nằm chết mòn mõi trong hốc đá mà còn mang tiếng phản bá»™i ! Các tráng sÄ© theo chàng chắc không đủ can đảm chống lại Lục Ôn Hầu và nếu há» dẫn quân Tầu vá» trang trại thì chàng sẽ ô nhục đến muôn Ä‘á»i. Thái Phong gục đầu sang bên, nước mắt tuôn tràn ra khóe. Chàng vừa thấy xót xa, vừa thấy tá»§i nhục trong lòng. Bá»—ng từ nÆ¡i nào, có tiếng vó câu vá»ng lại. Tiếng lạc ngá»±a má»—i lúc má»™t gần hÆ¡n. Thái Phong tràn trá» hy vá»ng:
“Ai Ä‘i trên đưá»ng khuya vào giá» này ? Quân Hán triá»u hay ngưá»i cá»§a Hạnh Hoa Thôn ?†Thái Phong nghÄ© rất nhanh:
“Dù ai Ä‘i nữa, cÅ©ng phải lên tiếng để há» Ä‘em mình lên, chá»› không lẽ nằm đây chịu chết sao ?†Chàng nghÄ© thế nên cất tiếng gá»i vang:
- Ai đó ?.... Cứu tôi với....
Tiếng vó câu Ä‘ang dồn dập bá»—ng dừng lại rồi có giá»ng trong trẻo cất lên:
- Ai thế ?
- Dạ tôi đang bị nạn nằm dưới hố đây....
Chàng mừng khấp khởi khi nghe nàng cất tiếng. Chắc không phải quan quân nhà Hán. Nàng đã xuống đến bên chàng và cất tiếng há»i:
- Ai đó ? Vì sao mà thỠnạn ?
- Tôi là Thái Phong, ngưá»i cá»§a phái Hạnh Hoa....
- Phái Hạnh Hoa !
- NhỠân nhân cứu giùm, quân binh của Lục Ôn Hầu vừa kéo qua đây....
Nữ lang nhẹ nhàng buông mình xuống hố rồi há»i:
- Tráng sĩ đủ sức leo lên không ?
- Tôi bị trá»ng thương không còn cá»­ động được nữa, xin ân nhân liệu cứu giùm.
Trong bóng tối dầy đặc, Thái Phong không nhìn được mặt nữ lang nhưng có cảm giác là nàng đang chạm vào da thịt mình. Một lúc, nữ lang cất tiếng:
- Tráng sÄ© nằm yên, ráng chịu Ä‘au để tôi đưa lên khá»i hố trước đã.
Thái Phong giật mình khi thấy nàng ôm xốc chàng lên, rồi đưa lên khá»i miệng hố. Thái Phong cảm thấy Ä‘au nhức khắp toàn thân, nhưng chàng cố bậm môi chịu đựng. Bầu trá»i có phần sáng tá» hÆ¡n lúc ở dưới lên nên chàng trông thấy rõ mặt nữ lang. Äó là má»™t nữ hiệp đầu chít khăn võ sinh, lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm, gương mặt đẹp, mÅ©i thẳng, đôi mắt sáng long lanh, nhìn như thu hút tâm hồn kẻ đối diện.... Nữ lang khẽ há»i Thái Phong:
- Tráng sĩ thấy trong mình thế nào ?
- Dạ.... đau nhức khắp toàn thân ! Chắc là tôi không sống được nữa....
Nữ lang đánh đá lửa đốt bùi nhùi xem qua các vết thương của Thái Phong, trong lúc chàng tráng sĩ chịu đau không nổi ngất lịm đi. Nữ lang vội lấy trong mình ra mấy viên thuốc, bóp cho nát rồi cạy miệng Thái Phong rắc vào, còn bao nhiêu rắc lên những chỗ bị thương. Một lúc sau, Thái Phong cựa mình, rên ư hử rồi dần tỉnh lại hẳn. Lần này xem chàng có vẻ tỉnh táo hơn. Chàng ngước thấy Nữ lang đang chăm chú nhìn, thì gượng dậy:
- Thưa ân nhân.... Biết đến bao giá», tôi má»›i trả được Æ¡n này.
- Có gì đâu mà tráng sÄ© phải nhiá»u lá»i như thế. trên bước đưá»ng giang hồ, thiên hạ giúp nhau là thưá»ng. Huống chi chúng ta lại còn cái tình đồng.... môn phái.
Thái phong sá»­ng sốt nhìn Nữ lang không thốt nên lá»i ! “Tình đồng môn phái ?
Nếu vậy Nữ lang cÅ©ng là ngưá»i trong phái Hạnh Hoa Thôn ư ? Như vậy nàng là ai ?†Nữ lang chừng như Ä‘oán hiểu được ná»—i băn khoăn trong lòng Thái Phong nên tiếp lá»i:
- Có phải vừa rồi tráng sÄ© nhận mình là ngưá»i cá»§a phái Hạnh Hoa Thôn chăng ?
- Thưa ân nhân ! Äúng thế ! Kẻ hèn này tên gá»i là Thái Phong, đã theo phái Hạnh Hoa Thôn từ khi quân Hán tràn sang đất nước....
- NghÄ©a là má»›i trong vòng năm năm nay ? Thế tráng sÄ© không thể nào biết ta được ! Ta đã rá»i xa môn phái sau ngày há»p quân vá»›i Lữ Quốc Công «phế Ai Vương lập Kiến Äức» và giết chết Cù Thái Hậu....
- Vậy ân nhân đây là.... ?
Nữ lang chừng như còn muốn giấu tên, vá»™i há»i Thái Phong:
- NghÄ©a quân Hạnh Hoa Thôn đâu cả rồi ? Sao chỉ có má»—i má»™t mình tráng sÄ© ở đây và bị trá»ng thương như vậy ?
Thái Phong ấp úng không biết phải trả lá»i như thế nào ? “Nói rõ sá»± thá»±c ư ? Äố khá»i bị nữ lang khinh miệt ! Thà là nói trá»› sang chuyện khác còn đỡ mất mặt hÆ¡n.†Thái Phong nghÄ© thế nên khẽ đáp:
- Thưa ân nhân.... Tất cả hiệp sÄ© Hạnh Hoa Thôn Ä‘á»u ở trang trại. Tôi cùng vài ngưá»i nữa Ä‘i canh gác, bất ngá» gặp quân Hán triá»u do Lục Ôn Hầu cầm đầu tấn công thình lình. Tôi bị trá»ng thương còn các bạn không biết sống chết lẽ nào ?
- Nếu vậy quân Hán đã kéo ngang qua đây rồi ! Liệu trang trại có còn nguyên vẹn không ?
Thái Phong gật đầu nhìn xuống không nói thêm nữa. “Làm sao biết được trang trại có còn chăng ? Rất có thể bá»n tráng sÄ© Ä‘i theo chàng đã đưa đưá»ng dẫn lối cho Lục Ôn Hầu phá sào huyệt rồi cÅ©ng nên.†Thấy Thái Phong cúi đầu không nói, nữ lang thở dài:
- Nếu vậy chắc phái võ Hạnh Hoa Thôn đang lâm nguy ! Còn Lệ Hồng, Tiêu Hà lão hiệp có thoát được chăng ?
- Bẩm ân nhân ! Bịnh tình cá»§a tôi đã đỡ nhiá»u rồi, xin ân nhân để tôi nằm đây không há» gì đâu.
- Có phải Thái huynh muốn ta đến trang trại để dỠxem tình thế chăng ? Nhưng ta có biết trang trại nằm vỠhướng nào đâu ?
- Ân nhân đi vỠphía Tây khu rừng này sẽ tới.
Nữ lang ái ngại nhìn Thái Phong:
- Nhưng bỠtráng sĩ ở đây một mình ta lo ngại lắm....
- Không há» gì đâu ! Xin ân nhân chá»› quá bận tâm. Hãy thận trá»ng vì chắc quan quân nhà Hán còn lẩn quất đâu đây....
- Chần chá» mãi vô ích ! Äể ta đến đó thám dá» tình hình rồi sẽ trở lại ngay.
Tráng sĩ ráng nằm yên nghỉ, đừng động đậy, quân giặc biết được thì nguy lắm đó.
Nàng vừa toan nhằm hướng Tây trực chỉ, thì nghe tiếng Thái Phong:
- Ân nhân.... Khoan đã....
Nữ lang quay lại, há»i:
- Tráng sĩ còn muốn nói gì ?
- Xin ân nhân cho biết quí danh, để sau này....
- Tráng sÄ© đừng bận tâm. Tôi còn trở lại mà.... Vả lại, ngưá»i trong phái Hạnh Hoa ít khi cho biết tên mình nếu chưa cần đến. Tráng sÄ© đã quên lá»i dặn dò cá»§a các bậc lão hiệp ư ?
Nàng dứt lá»i, phóng mình nhảy vụt Ä‘i. Chỉ má»™t lúc sau, Nữ lang đã đến gần trang trại cá»§a phái Hạnh Hoa. Bốn bá» vắng lặng không má»™t bóng ngưá»i, tất cả Ä‘á»u như trong cảnh chết ! Nữ lang nhá»§ thầm:
“Lạ thật ! Thế là nghÄ©a lý gì ? Nếu quân Hán triá»u đã kéo đến đây, tại sao trang trại còn nguyên vẹn thế kia.... Bá»n chúng là quân hiếu sát, không chém giết thì cÅ©ng đốt phá tan hoang. Hay là bá»n chúng tìm không ra trang trại này ? CÅ©ng có thể như thế lắm ! Nhưng còn Tiêu Hà lão hiệp, Lệ Hồng và các tráng sÄ© trong môn phái ? Há» Ä‘i đâu cả rồi ?†Nữ lang còn Ä‘ang phân vân, bá»—ng đâu có tiếng ngưá»i cất lên:
- Nàng là ai ?
Nữ lang giật mình quay lại thấy một tráng sĩ mặt mũi phương phi đang chống kiếm nhìn mình. Nữ lang không đoán được kẻ đối diện với mình ở vào môn phái nào:
Hạnh Hoa Thôn hay là ngưá»i cá»§a Lục Ôn Hầu ? Nàng khẽ cất tiếng:
- Ta là kẻ giang hồ, vừa đến đây, thấy trang trại đẹp nên nhìn như thế thôi.
Chàng tráng sÄ© không đáp lá»i Nữ lang. Tráng sÄ© buông má»™t câu há»:
- Äúng là quân do thám cá»§a Lục Ôn Hầu....
Nữ lang lui lại quắc mắt nhìn thấy tráng sĩ dang vung tay đao, đang hùng hổ sấn vào. Nàng đoán thật nhanh:
“Äây nhất định là quân Hạnh Hoa Thôn rồi.†Hai ngưá»i này là Tần Ngá»c và Hồng Nhi chá»› không ai khác. Hai chú cháu định trở vá» hang đá trong núi Phục SÆ¡n, nhưng sợ Lục Ôn Hầu để quân do thám dò xét trang trại nên quay trở lại bất ngá» mà gặp Nữ lang. Tần Ngá»c nghe giá»ng nói xấc xược cá»§a nàng cÅ©ng không mấy thích. Chàng cưá»i gằn nói:
- Nếu nàng thật là kẻ giang hồ thì đến đây không nhằm lúc.... Bắt buộc ta phải giữ nàng ở lại chỠtìm hiểu cho rõ ràng hơn.
Nữ lang đã định tá»± giá»›i thiệu cho Tần Ngá»c biết mình là ai, nhưng nghe chàng nói thế thì mỉm cưá»i nhá»§ thầm:
“Mấy chàng thanh niên này hăng hái thật ! Äể ta thá»­ tài vá»›i há» má»™t lần xem sao ?†Nàng khoanh tay trước ngá»±c:
- ÄÆ°á»£c rồi.... nếu tráng sÄ© muốn giữ ta ở lại cÅ©ng được nữa. Nhưng liệu có bắt được ta chăng ?
Tần Ngá»c nhìn Nữ lang khinh thưá»ng đáp:
- Ta khuyên nàng nên biết Ä‘iá»u là hÆ¡n, vì đây là trang trại cá»§a môn phái Hạnh Hoa Thôn ! Chắc nàng có nghe danh môn phái đó ở trong chốn giang hồ chá»› ?
Nữ lang phì cưá»i, khiêu khích:
- Có nghÄ©a gì môn phái Hạnh Hoa Thôn mà mang ra nạt ná»™ ta. Chẳng những nghe tiếng mà ta còn biết tất cả những lão hiệp «già nua» cầm đầu môn phái như Liêu Cốc Äạo Nhân Tiêu Hà lão hiệp. Há» Ä‘á»u quá đạo, chá» ngày xuống huyệt… Tần Ngá»c giận xanh mặt, rút kiếm ra khá»i vá»:
- À… con tiện tì này láo thật!
Hồng Nhi nhanh như chớp vung kiếm chém vút vào đầu nữ lang. Nàng cúi đầu xuống, rồi thét bảo Hồng Nhi:
- Bé con! Äừng quá hung hăng mà mất mạng. Hạnh Hoa Thôn bá»™ hết ngưá»i sao chá»n lÅ© oắt con này ?
Hồng Nhi chém hụt giận lắm, nhưng chưa dám tấn công tiếp theo. Cậu cất tiếng để lòe Nữ lang:
- Mi không sống được đâu! Äừng lá»›n lối chê bai mấy ông cá»§a ta mà mất mạng đó… Cha mẹ ta sẽ giết chết mi… Nữ lang nhìn Hồng Nhi không hiểu được cậu là con cá»§a ai. Nảng há»I:
- Cha mẹ cậu là ai mà ghê gớm vậy ? Ta thách cả đó.
Tần Ngá»c thét lên:
- Hãy im đi… liệu mà giữ mình.
Chàng vung kiếm chém bổ vào đầu Nữ lang. Thiếu nữ không đỡ chỉ né tránh sang bên rồi nói:
- Nhà ngươi kém tài quá, chẳng làm nên trò trống gì đâư. Thảo nào phái Hạnh Hoa Thôn không bị tiêu diệt hầu hết trong trận đánh vá»›i quân Hán triá»u làm sao được! … Hãy xem đây.
Nàng vừa dứt lá»i, đã ở sát bên mình Tần Ngá»c. Chàng thanh niên chưa kịp trở tay, đã bị nàng đánh vào chá»— nhiệt quị xuống. Hồng Nhi kinh hãi kêu lên:
- Trá»i ! Chú Tần Ngá»c… Rồi nhanh như chá»›p, cậu bé tung luôn ba bốn hòn sá»i, Ä‘á»u bay đến đầu Nữ lang. Thiếu nữ kinh hãi hụp đầu xuống rồI nhảy vụt tá»›I, ôm chầm lấy cậu bé nhấc bổng lên:
- Chà ! Bé con gan dạ thật !
Bỗng đâu có tiếng nói:
- Thôi mà Phi Hồng Yến cô nương ! Trẻ con, chấp nhất làm gì.
Nữ lang giật mình quay lại, thấy một dũng sĩ khoanh tay đứng nhìn mình, thì kêu lên:
- Anh Kiệt đại huynh ! Trá»i… Anh còn sống sao ?
Hồng Nhi cũng vừa thấy cha, kêu cứu:
- Cha Æ¡i ! Tiếp tay vá»›i con Ä‘i… Chú Tần Ngá»c nguy rồi.
DÅ©ng sÄ© má»›i tá»›i đúng là Anh Kiệt. Chàng đưa má»i ngưá»i đến chân núi Phục SÆ¡n, tìm ra hang núi mà Tần Ngá»c đã chỉ, thì má»›i biết Hồng Nhi mất tích tá»± bao giá» ? Riêng Anh Kiệt, chàng ngầm Ä‘oán Hồng Nhi đã theo chân Tần Ngá»c nên bảo vợ:
- Chắc không có gì đâu ! Anh ngá» Hồng Nhi đã theo Tần Ngá»c.
Sau khi sắp sá»­a chá»— ăn, ở cho má»i ngưá»i rồi, chá» mãi không thấy Tần Ngá»c trở vá», chàng má»›i quyết định quay lại trang trại cÅ©. Quả đúng vá»›i sá»± dá»± Ä‘oán cá»§a chàng, khi đến trang trại chàng gặp ngay Hồng Nhi và Tần Ngá»c. Cả hai Ä‘ang giao đấu vá»›i má»™t Nữ lang. Ban đầu, Anh Kiệt rất ngạc nhiên không hiểu Nữ lang thuá»™c vá» môn phái nào mà tá»›i đây gây sá»±. Chá»­ng nhìn kỹ, và buá»™t miệng kêu lên:
- Trá»i ! Phi Hồng Yến !
Nàng là con gái cá»§a Äô Thống Phi Hồng Xà, ở bá» Nam Hải. Trước kia, khi Cù Thị còn lá»™ng hành, Phi Hồng Xà theo bà áp bức dân lành, tàn sát anh hùng nghÄ©a sÄ© muốn chống lại quân Hán triá»u. Nhưng Phi Hồng Yến khác ý cha. Nàng tuy sống trong nhung lụa, giàu sang, nhưng má»™t lòng vì dân, vì nước. Nàng đã âm thầm giúp đỡ nghÄ©a quân Hạnh Hoa Thôn trong việc «phế Ai Vương, phù Kiến Äức». Do đó, mà vá» sau này, khi Kiến Äức lên ngôi, cảm nghÄ©a ân cá»§a nàng, tha chết cho Phi Hồng Xà và còn tác hợp nàng vá»›i Hà Minh, má»™t dÅ©ng sÄ© trong phái Hạnh Hoa.
NgỠđâu, khi Phục Ba Tướng quân Lá»™ Bảo Äức kéo quân tràn sang cướp nước Phi Hồng Xà lại theo giặc và lần này còn nguy hiểm gấp bá»™i phần. Việc đầu tiên mà hắn làm là tiêu diệt những tráng sÄ© trong phái Hạnh Hoa. Anh Kiệt biết tin rất Ä‘au lòng và hằng nghÄ© đến Phi Hồng Yến, Chàng không tin Hồng Yến bá»™i phản theo cha, nhưng chẳng rõ số phận nàng ra sao ? Bất ngá», đêm nay lại được gặp Hồng Yến nÆ¡i trang trại nầy và Ä‘ang tranh lại vá»›i Tần Ngá»c và Hồng Nhi, làm sao Anh Kiệt không ngạc nhiên cho được.
Tuy nhiên, chàng không can thiệp liá»n mà để xem Hồng Yến xá»­ sá»± ra sao ?
Chừng thấy nàng nhấc bổng Hồng Nhi lên, chàng má»›i cất tiếng. Anh Kiệt nghe tiếng con kêu cứu, liá»n trách mắng:
- Hồng Nhi ! Con lớn gan thật… Hãy xuống quì lạy Hồng Yến cô nương để xin lỗi đi.
Phi Hồng Yến dặt cậu bé xuống đất rồi kêu lên:
- Trá»i… Hồng Nhi… Con trai cá»§a anh chị đây sao ? Chị Lệ Hồng đâu rồi ?
Hồng Nhi nghe Phi Hồng Yến gá»i mẹ mình bằng chị thì kinh hãi quì thụp xuống:
- Xin cô… thứ lỗi cho con.
- Cô không chấp đâu ! Cô thử tài cháu đó.
Anh Kiệt há»i ngay Phi Hồng Yến:
- Cô nương đến đây tá»± bao giá». Sao biết chúng tôi ở đây mà tìm đến ?
- Em đâu ngá» gặp VÅ© huynh ! Em Ä‘i tìm chị Lệ Hồng và Tiêu thúc phụ… VÅ© Anh Kiệt Ä‘oán chừng Hồng Yến chưa gặp mặt Hà Minh nên vá»™i há»i:
- Cô nương rá»i khá»i bá» Nam Hải từ bao giá» ?
- Có hÆ¡n hai tháng, em đã Ä‘i du hành khắp miá»n để tìm những bạn cũ… Anh Kiệt thở ra lo lắng:
- Thế thì nguy hiểm rồi.
Hồng Yến sá»­ng sá», há»i:
- Chuyện gì đó Vũ huynh ?
- Cô nương đến đây trong lúc Hà hiá»n đệ tìm vá» bá» Nam Hải.
Phi Hồng Yến sững sỠkêu lên:
- Anh Hà Minh… Trá»i… Anh ấy còn sống ư ?
Anh Kiệt chậm rãi nói:
- Hà Minh vẫn còn sống. Äã cùng ngu huynh vượt ngục vá»›i hÆ¡n hai trăm dÅ©ng sÄ© Hạnh Hoa Thôn… Phi Hồng Yến nắm chặt hai bàn tay, biểu lá»™ sá»± sung sướng đến tá»™t cùng !
- Em.... thật không ngá» ! Thế mà từ bao năm trá»i, em vẫn Ä‘inh ninh chồng em đã chết !
Hồng Nhi từ nãy giá» bứt rứt không yên ! Tần Ngá»c ngất xỉu má»™t bên mà hình như cha mình và Phi Hồng Yến cô nương không chú ý đến. Cậu nắm áo cha, nói nhá»:
- Cha Æ¡i ! Chú Tần Ngá»c kìa… Cha cứu chú ấy Ä‘i.
Phi Hồng Yến giật mình, nhớ lại:
- Trá»i… Em đãng trí quá… Rồi nàng bước đến bên Tần Ngá»c, giải huyệt cho chàng, Tần Ngá»c liá»n cá»­ động được chân tay rồi ngồi dậy. Chàng nhìn thấy Anh Kiệt, liá»n há»i:
- ÄạI huynh… Anh đã cứu em ?
Anh Kiệt lắc đầu:
- Không ! Phi Hồng Yến cô nương đã tha tá»™i cho em đó… Tần Ngá»c quay lạI thấy Nữ lang còn đứng đó và nhìn mình mÄ©m cưá»i thì bỡ ngỡ há»i:
- Äây là Phi Hồng Yến cô nương ?
- Phải… Tôi đã biết tráng sÄ© là ngưá»i cá»§a phái Hạnh Hoa Thôn từ lúc nẫy, nhưng chỉ muốn thá»­ tài đó thôi.
Anh Kiệt ngạc nhiên há»i Tần Ngá»c:
- Ngày xưa, em ở Chiêu Anh Quán mà không biết mặt Phi cô nương sao ?
Tần Ngá»c đáp:
- Dạ… Em có nghe tiếng cô nương nhiá»u lần, nhưng không được diện kiến. Có lần Phi Hồng Yến cô nương đến Hạnh Hoa Thôn thì em bị trá»ng thương, Ä‘i Ä‘iá»u trị nÆ¡i khác.
Rồi chàng chắp tay vái chào Phi Hồng Yến.
- Tài nghệ của em có nhằm gì mà dám so với cô nương. PhảI tội đáng chết !
- Tần hiá»n đệ đừng quá nhún nhưá»ng ! Äã khá lắm đó… Chẳng phải tầm thưá»ng đâu ?
Rồi nàng há»i Anh Kiệt:
- Tiêu thúc phụ và Lệ Hồng hiá»n tá»· đâu đại huynh ?
- Má»i ngưá»i đã vá» núi Phục SÆ¡n, vì ở đây bá»n Lục Ôn Hầu đã dò biết… Anh Kiệt thuật rõ những chuyện vừa xảy ra. Chàng chưa dứt lá»i, Phi Hồng Yến đã nói:
- Còn một tráng sĩ nữa, em vừa cứu được ở gần bìa rừng kia ?
Tần Ngá»c há»i ngay:
- Ai vậy cô nương ?
- Một tráng sĩ trong môn phái chúng ta, đã bị Lục Ôn Hầu liệng xuống hố !
Hình như ngưá»i có phận sá»± canh gác mặt rừng này.
Anh Kiệt nhìn Tần Ngá»c như có ý há»i xem ngưá»i đó là ai, nhưng há» Tần lắc đầu, nói:
- Chẳng có ai canh gác bìa rừng này cả. Chúng ta dá»± định dá»i trang trại từ sáng sá»›m hôm nay, VÅ© huynh quên sao ?
Anh Kiệt há»i:
- Thế ngưá»i đó là ai ?
Phi Hồng Yến chợt nhá»› tin Thái Phong, liá»n nói:
- À… Tôi nhá»› ra rồi… Thái Phong… Tráng sÄ© tên gá»i Thái Phong.
Tần Ngá»c kêu lên:
- Ồ… Thái Phong ! Kẻ phản bội !
- Phản bội ! Vô lý… Tôi đã cứu Thái Phong từ dưới hố sâu lên mà ?
Anh Kiệt Ä‘iá»m đạm nói:
- Tần Ngá»c không nên quyết Ä‘oán vá»™i vàng… Biết chừng đâu Thái Phong vì chống lại quân binh Lục Ôn Hầu mà bị trá»ng thương như thế. Hắn rá»i bá» hàng ngÅ© chúng ta vì mất tinh thần, không thể liệt vào tá»™i bá»™i phản. Giữa tình thế này ta phải tá» lượng khoan dung, má»›i mong thu phục được lòng ngưá»i.
Tần Ngá»c lắc đầu nói:
- VÅ© huynh đừng bênh vá»±c cho hắn nữa ! Chính em và Hồng Nhi đã chứng kiến bá»n Thái Phong dẫn quân Hán triá»u đến trang trại này mà… Anh Kiệt và Phi Hồng Yến rất hoang mang trước những lá»i cá»§a cậu ta. Nữ lang há»i Tần Ngá»c:
- Tần hiá»n đệ có thấy đúng Thái Phong dẫn đưá»ng cho quân Hán chăng ?
- Dạ không ! Ngu đệ không thấy mặt Thái Phong, nhưng có ba ngưá»i bạn cá»§a hắn… Bá»n Thái Phong gồm tất cả ngưá»i Cô nương còn nghi ngá» gì nữa.
Phi Hồng Yến lắc đầu nói:
- Tần Ngá»c quyết Ä‘oán như vậy có phải tá»™i nghiệp cho Thái Phong không ? Biết chừng đâu vì chống lại bá»n Lục Ôn Hầu, mà Thái Phong bị chúng hành hạ suýt chết.
Anh Kiệt nói thêm:
- Dù gì, đã cứu được Thái Phong, ta cÅ©ng nên đến thăm hắn đã… Phi Hồng Yến gật đầu khen phải, Nàng dẫn má»i ngưá»i trở lại bìa rừng, chá»— Thái Phong nằm chá» lúc nãy. Nhưng Hồng Yến kinh ngạc xiết bao. Thái Phong đã mất dạng tá»± bao giá» ! Nàng lẩm bẩm:
- Lạ chưa ! Lúc nãy em bảo Thái Phong nằm ở đây mà ? Thái Phong tráng sĩ !
Thái Phong… Không có tiếng trả lá»i. Khu rừng Phục Lâm vắng lặng, không khí nằng nặng âm u. Anh Kiệt, Tần Ngá»c và Hồng Nhi tìm kiếm quanh quẩn, nhưng chỉ thấy lùm cây bụi cá». Tần Ngá»c chống kiếm nói:
- Chắc Thái Phong sợ bị bắt tội đã trốn đi rồi.
Phi Hồng Yến và Anh Kiệt nhìn nhau, không nói má»™t lá»i. Cả hai cùng không phản đối lá»i quyết Ä‘oán cá»§a Tần Ngá»c, Thái Phong đã trốn Ä‘i hay đã bị chúng bắt ?
Nếu vậy, quân Hán có mặt cùng khắp khu rừng này sao ? Anh Kiệt bảo nhỠvào tai Phi Hồng Yến:
- Chúng ta nên vá» núi Phục SÆ¡n, ở lại đây lâu bất tiện lắm ! Còn bao nhiêu việc phảI thi hành, kẻo nay mai Hà hiá»n đệ cùng hai trăm tráng sÄ© đến đây sẽ lá»t vào tay giặc hết.
Phi Hồng Yến lo sợ nhìn Anh Kiệt nói:
- Sao vậy đại huynh ?
Anh Kiệt liá»n thuật rõ những chuyện đã qua, biến cố, lá»i ước hẹn vá»›i các tráng sÄ© ở Hạnh Hoa Thôn. Chàng không ngá» Hạnh Hoa Thôn ngày nay đã bị giặc chiếm. Phi Hồng Yến nghe qua cÅ©ng lo ngại lắm. Thế rồi bốn ngưá»i rá»i bá» khu rừng Phục Lâm để vá» núi, dù chưa biết số phận cá»§a Thái Phong như thế nào ?
!
! !
Thái Phong bừng tỉnh dậy, nhìn quanh. Chá»— chàng nằm là má»™t sạp gá»— cao, có gối nệm ấm cúng… Trong phòng vắng lặng, nhưng qua cá»­a sổ, chàng nghe tiếng cưá»i đùa văng vẳng đưa lên. Thái Phong ngỡ ngàng không hiểu mình Ä‘ang nằm ở đâu ? Những chuyện gì đã xảy ra sau khi chàng bất tỉnh ? Thái Phong chợt nhá»› đến nữ lang bí mật đã giải thoát cho mình từ dưới hố sâu, trong đêm tối. Có lẽ chính nàng đã đưa mình vá» tòa nhà này cÅ©ng nên. Äêm qua, sau khi nàng Ä‘i rồi, Thái Phong không chịu nổi sá»± dau đớn lại ngất lịm Ä‘i. Và từ đó vá» sau, những chuyện gì xảy ra, chàng không hay biết ! Thái Phong Ä‘inh ninh chắc khi nàng trở lại thấy mình kiệt lá»±c má»›i mang vá» cứu chữa ! Chàng nhìn xuống thấy những vết thương đã được băng bó và quần áo chàng mặc cÅ©ng đã thay đổi… Thái Phong thầm cảm tạ ngưá»i đẹp cùng môn phái đã tận tình giúp đỡ mình. Thế mà trước đây, đã có lúc chàng nỡ lòng bá» rÆ¡i những ngưá»i bạn cùng môn phái vá»›i ý định muốn được yên thân. Chàng mất hết tinh thần chỉ vì thấy lá»±c lượng quân Hán triá»u má»—i ngày má»™t mạnh. GiỠđây, chàng đã thấy rõ sá»± sai lầm cá»§a mình. Quân Hán triá»u rất tàn ác, không thể khoanh tay mà nhìn chúng tàn sát dân mình được ! May chàng gặp Nữ lang, không thì sẽ ôm hận suốt Ä‘á»i. Có tiếng động ở trong phòng làm chàng giật mình quay lại.
Một thiếu nữ đẹp tuyệt trần, mày ngài, mắt phượng, mặt hoa da phấn, đang lả lướt bước vào. Thái Phong kinh ngạc suýt kêu lên thành tiếng. Thiếu nữ này có phải là nữ lang đêm qua đâu ? Dù trong đêm tối, Thái Phong cũng còn nhớ rõ vẻ cương nghị của nữ lang. Trái lại nàng nầy xem như một tiểu thơ đài các, ăn mặc lả lơi. Thiếu nữ đã đến bên chàng, nụ hoa chúm chím:
- Tráng sÄ© đã hồi tỉnh, em mừng quá ! Äêm qua, chàng làm em lo sợ lắm !
Giá»ng nói cá»§a nàng nghe êm dịu làm sao. Mùi hương thoảng bay làm cho Thái Phong bàng hoàng ngây ngất.
- Äa tạ Æ n cô nương.... Nàng đã cứu tôi thoát chết ư ?
Thiếu nữ ngồi xuống sạp gỗ, tự nhiên nắm lấy vai Thái Phong:
- Tráng sÄ© hãy nằm xuống nghỉ ! Äừng ngồi lâu có hại lắm.
Vẻ suồng sã cá»§a nàng khiến Thái Phong bàng hoàng. Chàng khẽ há»i:
- Bẩm cô nương.... đây là nơi nào ? Có phải cô nương đã giải cứu cho tôi không?
Thiếu nữ cưá»i khanh khách:
- Trá»i Æ¡i ! Hết «thưa» rồi tá»›i «bẩm».... Sao tráng sÄ© khách sáo quá vậy ?
Nàng lại nủng nịu đưa tay vuốt má chàng. Thái Phong ngồi lùi lại nhìn thiếu nữ.
Sắc đẹp cá»§a nàng thật mê hồn, làm bấn loạn tâm thần Thái Phong. Chàng đã lá»›n tuổi rồi, phần bao nhiêu năm sống trong rừng sâu núi thẳm, nào đâu có dịp gần gÅ©i những ngưá»i đẹp sắc nước hương trá»i. Thiếu nữ bá»—ng há»i:
- Tráng sÄ© ! Chàng thấy trong mình thế nào ? Äã đỡ nhiá»u chưa ?
- Äa tạ Æ n cô nương.... Tôi thấy đỡ lắm rồi.... Chỉ còn hÆ¡i rêm nhức thôi. Nhưng cô nương làm Æ¡n cho tôi biết đây là đâu ?.... Ai đã cứu tôi ?
Thiếu nữ mỉm cưá»i nói:
- Äây là dinh thá»± cá»§a cha thiếp ! Tráng sÄ© cứ an lòng nằm tịnh dưỡng, không phải sợ gì cả....
Thái Phong càng thắc mắc hơn. Chàng nghĩ thầm:
“Cha thiếu nữ thuá»™c vào hạng ngưá»i nào mà có dinh thá»± riêng tư, có kẻ hầu ngưá»i hạ ? Nếu là kẻ theo giặc thì khổ cho mình !†Thiếu nữ thấy Thái Phong suy nghÄ© liá»n há»i:
- Chàng đang nghĩ ngợi gì đó ?
- Tôi thắc mắc không hiểu mình đang ở đâu ? Vì sao được may mắn nằm đây ?
- Thiếp bảo chàng đừng lo ngại gì cả mà.... CÅ©ng đừng há»i nhiá»u nữa.
Từ phía dưới lầu, có tiếng ngá»±a hí, quân reo khiến Thái Phong chú ý “Äúng rồi, đây là dinh thá»± cá»§a má»™t kẻ theo giặc.†Thái Phong lo sợ lắm, nhưng hiện chàng còn Ä‘ang bệnh nặng, không thể toan tính gì khác được. Má»™t con hầu bước vào thưa:
- Bẩm cô nương !
Thiếu nữ quay vụt lại há»i:
- Có việc gì ?
- Lệnh ông truyá»n gá»i cô nương....
Thiếu nữ đứng phắt dậy rồi âu yếm bảo Thái Phong:
- Em ra ngoài, cha gá»i má»™t chút. Chàng hãy nằm tịnh dưỡng, đừng nghÄ© ngợi gì cả....
Thái Phong gật đầu nhìn theo nàng. Thiếu nữ ra đến cửa ngoài quay lại bảo đứa nô tỳ:
- Ngươi ở lại chăm sóc cho tráng sĩ.... Nhớ không được làm phật ý chàng.
Con hầu vâng dạ, rồi bước vào phòng nhìn Thái Phong, mỉm cưá»i ngó xuống đất. Thái Phong đợi thiếu nữ Ä‘i rồi, má»›i há»i:
- Cô cưá»i gì tôi ?
Con hầu rúc rích cưá»i không đáp. Thái Phong há»i tiếp:
- Lạ thật ! Tôi như ngưá»i Ä‘ang nằm má»™ng, chẳng hiểu ra làm sao nữa hết ! Ai cứu tôi vỠđây ? Mà đây là đâu ?
- Sao tráng sÄ© không há»i cô nương tôi ! Ngưá»i quyến luyến tráng sÄ© lắm đó.
- Cô nương không chịu nói mà cứ bảo tôi an tâm nằm dưỡng bệnh ! Tôi an tâm làm sao được....
Con hầu nhìn dáo dác rồi nói:
- Tráng sĩ có diễm phúc lắm mới được cô nương tôi chiếu cố.
- Cô không sợ bị quở phạt sao ? Tôi chỉ là má»™t kẻ bạc phước ná»­a đưá»ng....
- Tráng sĩ đừng nói vậy ! Cô nương tôi phải lòng tráng thật mà. Không có cô ấy, tráng sĩ đã chết rồi còn chi !
Thái Phong độ chừng con hầu hiểu rõ má»i việc nên há»i nó:
- Cô ơi ! Nhưng.... đây là đâu vậy ? Cô có thể cho tôi biết chăng ?
Cô hầu nhìn ra phía cửa, lắc đầu:
- Không được đâu ! Bộ Ông muốn tôi bị voi giầy, ngựa xé sao ?
- Tưởng cô thương tình giúp tôi ! Ai ngỠcô cũng một lòng với chủ. Tôi nào có ý gì khác. Chỉ muốn biết mình đang ở đâu vậy thôi.
Con hầu đến sát bên chàng, nói:
- Thật tình ông muốn bao nhiêu đó phải không ? Ông hứa là không được nói lại cho cô tôi biết nhé. Cô nương mà biết được thì tôi bay đầu.
Thái Phong mừng rỡ, nói:
- Tôi xin hứa lá»i ! Cô nói ngay Ä‘i....
Con hầu nhìn trước nhìn sau rồi nói:
- Äêm qua, quân tuần tiá»…u đã bắt được ông ở khu rừng Phục Lâm, giữa lúc ông bị thương nằm bất tỉnh. Há» nghi ngỠông có chân trong phái Hạnh Hoa, nên đưa vỠđây để tra há»i....
Thái Phong ngạc nhiên lắm. Chàng há»i con hầu:
- Sao hỠchưa tra tấn tôi mà đối xử tử tế thế này ? Mà đây là đâu ?
- Sao tráng sÄ© nóng nảy quá vậy ? Äể từ từ tôi má»›i nói hết được. Sở dÄ© quân binh chưa tra tấn tráng sÄ© là nhá» cô nương can thiệp....
- Cô nương đã can thiệp cho tôi ?
- Chá»› còn ai nữa ! Chỉ có nàng má»›i dám mở lá»i xin vá»›i tướng công thôi. Nàng hứa vá»›i tướng công là sẽ tìm hiểu chàng má»™t cách dá»… dàng, không cần phải tra tấn.
- Tướng công là ai ? Còn đây là chốn nào ?
Con hầu vừa toan mở lá»i thì từ bên ngoài, thiếu nữ bước vào:
- Bích Kiá»u.... Em Ä‘ang nói chuyện gì đó ?
Con hầu hoảng hốt lập bập nói:
- Dạ.... Dạ không có chuyện gì lạ.... Tráng sÄ© há»i thăm cô.
Thiếu nữ mỉm cưá»i, đôi mắt long lanh nhìn Thái Phong chan chứa cảm tình.
Nàng ngồi bên sạp gá»—, há»i:
- Chàng muốn biết rõ em lắm ư ? Sao không há»i em nè ? Há»i chi bá»n tôi tá»›....
Con hầu liếc nhìn hai ngưá»i, sợ hãi lui ra. Thiếu nữ khom xuống sát mặt Thái Phong, há»i:
- Chàng muốn hiểu gì vá» em ? Hãy há»i Ä‘i.... Em trả lá»i cho !
Thái Phong biết mình đang ở trong hoàn cảnh rất khó khăn, nếu không khéo sẽ nguy đến tính mạng. Chàng nói:
- Cô nương hứa đừng giấu giếm tôi việc gì cả nhé....
- Em không giấu chàng đâu ?
- Äây là chốn nào ?
Chàng tưởng đâu thiếư nữ sẽ nói tránh sang chuyện khác nhưng, lần này thẳng thắn trả lá»i chàng:
- Äây là vùng cấm địa ! Thưá»ng dân không vào được:
dinh thá»± cá»§a quan huyện Châu Diên Äá»— Kế.
- Trá»i Æ¡i.... Dinh thá»± cá»§a quan huyện Châu Diên ? Vậy nàng là....
- Em là Äá»— Ngá»c Lan, trưởng nữ cá»§a quan huyện. Chàng còn thắc mắc gì nữa chăng ?
Thái Phong bàng hoàng trước sá»± thật bất ngỠấy. Thế là chàng đã rÆ¡i vào hang hùm mà không biết. Chàng cố định tÄ©nh tâm thần, rồi làm như không rõ những chuyện đã xảy ra, khẽ há»i:
- Trá»i Æ¡i ! Ở vùng cấm địa nầy làm sao tôi lá»t vào được ? Nhá» ai tôi thoát chết ?
- Chàng bất tỉnh giữa rừng sâu làm sao hay biết chuyện gì ? Quân tuần tiá»…u đã vá»±c chàng vỠđây đó !.... Ai cÅ©ng nghi ngá» chàng là ngưá»i cá»§a Hạnh Hoa Thôn võ phái, nhưng em.... em....
Thiếu nữ ngập ngừng nhìn xuống. Trong phút giây, Thái Phong xúc động bồi hồi. Chàng quên mất giai nhân kia là con gái của kẻ thù chung của môn phái.
Chàng khẽ há»i:
- Nhưng.... nàng ? Nàng có nghi ngỠta chăng ?
- Không.... Em chắc chàng bị trá»ng thương giữa rừng chỉ vì tai nạn. Hoặc Ä‘i săn lỡ độ đưá»ng....
Thái Phong rất ngạc nhiên, không hiểu sao thiếu nữ lại mở đưá»ng cho mình nói.
Trong khi đó, Äá»— Ngá»c Lan há»i tiếp:
- Có phải vậy không chàng ? Chàng trả lá»i cho em biết Ä‘i....
- Vâng. Äúng thế.... Tôi Ä‘i săn bị lạc đưá»ng.
- Chàng không dối em chớ ?
- Không.... Tôi không dối gạt nàng đâu ?
Ngá»c Lan lá»™ vẻ mừng nắm chặt lấy bàn tay Thái Phong:
- Em tin lá»i chàng mà....
Trong khi đó ở phòng bên cạnh, Quan huyện Châu Diên và Thất Äiá»n Äạo sÄ© Ä‘ang chăm chú nghe lá»i đối đáp giữa Ngá»c Lan và Thái Phong. Quan huyện quay sang nhìn Thất Äiá»n, mỉm cưá»i, nói nhá»:
- Con bé khá thật ! Bây giỠđã đến phiên chúng ta rồi đó.
Ông dứt lá»i liá»n làm bá»™ chạm mạnh vào cánh cá»­a. Bên trong phòng, Ngá»c Lan vụt nắm tay Thái Phong, rồi nháy mắt bảo chàng hãy im lặng. Quan huyện CHâu Diên liá»n nắm tay Thất Äiá»n đạo nhân cất bước rá»i khá»i chá»— phòng hai ngưá»i. Thái Phong nghe thấy tất cả, nhưng không hiểu rõ chuyện gì. Chàn há»i Ngá»c Lan:
- Việc gì thế cô nương ?
Ngá»c Lan đưa tay lên miệng «suỵt» má»™t tiếng, rồi bảo nhá» vào tai Thái Phong:
- Chàng có nghe gì không ?
- Hình như có ngưá»i rình bên cá»­a nhưng há» Ä‘i xa rồi.
- Äúng thế ! Nhưng chàng có biết ai vậy chăng ? Cha thiếp và Thất Äiá»n đạo nhÆ¡n.
- Trá»i ! Quan Huyện....
- Phải ! Lúc nãy ông gá»i thiếp ra đó, chàng có nhá»› không ? Ông nghi ngá» chàng là ngưòi cá»§a Hạnh Hoa Thôn võ phái. Ông bảo thiếp vào khuyến dụ chàng để biết rõ sá»± thật. Trong lúc thiếp nói chuyện vá»›i chàng thì ông và Thất Äiá»n đạo nhÆ¡n ở bên kia phòng....
Thái Phong nghe xong những lá»i đó thì thất kinh hồn vía. Chàng không rõ được Äá»— Kế muốn bày trò gì ? Chính nhá» lúc nãy, Ngá»c Lan mở đưá»ng cho chàng nói, chá»› không chàng đã thú thật cả rồi. Ngá»c Lan mỉm cưá»i, bảo Thái Phong:
- Bây giá» thì không phải lo gì nữa hết ! Cha thiếp đã tin chàng là kẻ Ä‘i săn lỡ độ đưá»ng.
- Cô nương cũng tin tôi là thợ săn ư ?
Ngá»c Lan bá»—ng cưá»i rú lên.
- Tin chàng ? Không đâu ! Thiếp biết rành hết mà.
- Cô nương nghi ngỠtôi ?
- Không nghi ngá» gì cả ! Thiếp biết chắc chàng là ngưá»i trong phái Hạnh Hoa !
Vì lúc nằm mê thiêm thiếp, chàng đã gá»i tên những ngưá»i trong môn phái:
Tiêu Hà lão hiệp, Lệ Hồng....
Thái Phong quay mặt sang bên. Thế là chàng hết chối cãi rồi ! “Làm sao giấu giếm được tung tích trong khi mê hoảng.†Nhưng chàng phân vân nhiá»u lắm ! “Tại sao Äá»— Ngá»c Lan lại che giấu cho mình ?†Chàng khẽ há»i thiếu nữ:
- Tại sao cô nương không nạp tôi cho quan huyện. Äúng, tôi là ngưá»i cá»§a phái Hạnh Hoa đó.
- Thiếp biết, nhưng thiếp không đành lòng làm việc đó. Không hiểu sao, thiếp lại quá mến chàng. Thiếp liá»n xin phép cha đưa chàng vỠđây, nói dối là để dùng sắc đẹp khuyến dụ chàng. Nhưng thật sá»±, thiếp không làm được việc đó. Dù chàng là ngưá»i cá»§a Hạnh Hoa Thôn, thiếp cÅ©ng mặc tình.
Ngá»c Lan nói xong, ngã đầu vào ngá»±c Thái Phong. Hương tóc cá»§a nàng bay lên ngây ngất. Thái Phong xúc động bồi hồi. Chàng không ngá» mình được nhiá»u diá»…m phúc như thế ! Äá»— Ngá»c Lan, con gái quan huyện Äá»— Kế lại yêu chàng đột ngá»™t, không thể nào ngá» trước được. Nàng đã chứng thá»±c lòng yêu thương đó bằng cách giải cứu chàng thoát khá»i cảnh cá»±c hình, tra tấn và còn đánh lạc hướng ngá» vá»±c cá»§a Äá»— Kế. Ngá»c Lan bá»—ng nói:
- Chàng đã hiểu rõ tấm lòng của em chưa ?
Thái Phong nắm chặt lấy tay Ngá»c Lan, gật đầu:
- Tôi hiểu lắm và không ngỠmình được diễm phúc đó. Cô nương....
- Kìa.... Sao cứ gá»i «cô nương» mãi thế ? Em là em cá»§a chàng mà....
Thái Phong ngây ngất, gá»i:
- Ngá»c Lan em....
Rồi chàng ôm lấy vai nàng - Ngá»c Lan bá»—ng ngồi dậy, nói:
- Bây giá».... em phải nói rõ hoàn cảnh cho chàng biết. Ná»™i trong đêm nay, em sẽ giúp chàng trốn Ä‘i nÆ¡i khác.
- Sao vậy em ?
- Khổ quá ! Äã tìm hiểu chàng xong, cha thiếp đâu để chàng ở trong phòng em mãi được. Ông cÅ©ng không ưa ngưá»i Nam biết võ nghệ, dù là má»™t thợ săn cÅ©ng vậy. Thế nào cÅ©ng đầy chàng Ä‘i nÆ¡i khác. Em không muốn thế ! Thà là chàng trở vá» rừng, sống vá»›i những ngưá»i cùng môn phái như xưa.
- Bao giỠta lại gặp nhau ?
- Rồi cÅ©ng có ngày.... Miá»…n chàng thoát khá»i cảnh Ä‘á»a đày là thiếp mừng rồi....
Thái Phong xúc động bồi hồi, không ngá» Ngá»c Lan yêu thương mình đến như vậy. Chàng ôm chầm lấy nàng, nói:
- Tùy Ngá»c Lan định liệu ! Tôi không còn biết tính sao nữa ?
- Thôi ! Chàng tạm nghỉ, em ra ngoài sắp sẵn ngựa để đưa chàng trở vỠrừng.
Thái Phong gật đầu nhìn Ngá»c Lan đắm Ä‘uối. Thiếu nữ từ từ bước ra khá»i phòng. Nàng đến thẳng phòng riêng cá»§a cha. Äá»— Kế và Thất Äiá»n đạo nhân Ä‘ang ngồi bàn việc cÆ¡ mật, bá»—ng thấy Ngá»c Lan liá»n há»i:
- Kìa.... Ngá»c Lan ! Äã xong chưa ?
Thiếu nữ nhìn cha tươi cưá»i, nói:
- Kế hoạch cá»§a con sắp bày không xong làm sao được ? Lát nữa đây, hắn sẽ trở vá». Xin phụ thân cho má»™t đội quân theo dõi hắn.
Quan huyện Châu Diên quay sang Thất Äiá»n đạo nhân:
- Äạo nhân thấy chưa ? Nhất định là ta sẽ tìm ra chá»— trú ẩn cá»§a Anh Kiệt, Lệ Hồng và Tiêu Hà lão hiệp.
Thất Äiá»n trầm ngâm má»™t lúc rồi nói:
- Bần đạo chỉ sợ «công dã tràng» thôi ! Biết chừng đâu tên này đã bá» Ä‘i trước khi quân Hạnh Hoa Thôn dá»i trang trại ?
Ngá»c Lan tin tưởng ở mình:
- Không ngại Ä‘iá»u đó ! Tên này nhắc nhở mãi tên Tiêu Hà và Lệ Hồng trong giấc mê, chứng tá» hắn chưa rá»i bá» trang trại cá»§a chúng lâu đâu.
Ngay trong khi đó, có tiếng vó câu rá»™n rịp dưới sân dinh thá»±, Ngá»c Lan ngước nhìn qua cá»­a sổ, thấy Ä‘oàn ngưá»i ngá»±a cá»§a Lục Ôn Hầu, chắc là từ Hạnh Hoa Thôn má»›i sang.
Lục Ôn Hầu đã vào đến trong dinh. Äá»— Kế và Thất Äiá»n đạo nhân ra đón. Äá»— Kế Ä‘inh ninh mình đã bắt được Thái Phong thì sá»›m muá»™n gì cÅ©ng truy ra sào huyệt cá»§a quân hạnh Hoa Thôn, nên lên tiếng há»i Lục Ôn Hầu:
- Lục hiá»n đệ ! Có tìm được trang trại cá»§a bá»n chúng chăng ?
- Tìm được cÅ©ng như không ? Vì bá»n chúng đã dá»i Ä‘i nÆ¡i khác....
Äá»— Kế nhìn Thất Äiá»n đạo nhân rồi há»i Lục Ôn Hầu:
- Sao hiá»n đệ không tìm dấu ngá»±a, Ä‘uổi theo chúng ?
Lục Ôn Hầu liá»n thuật rõ má»i việc và nói thêm:
- Bá»n Hạnh Hoa Thôn ghê gá»›m lắm ! Chúng dám ở nán lại vài tên để thả ngá»±a cá»§a quân cận vệ. Không phương tiện Ä‘i cho nhanh, đệ đành rút quân vá».
Ngá»c Lan đã nghe rõ tá»± sá»±, vụt cưá»i lá»›n lên. Lục Ôn Hầu quay lại cau mày:
- Con cưá»i gì ?
- Cháu cưá»i cậu ! Nằm nhà như cháu còn tìm ra sào huyệt bá»n Hạnh Hoa Thôn được thay ?
- Tìm được sào huyệt bá»n chúng ? á»’ con định giỡn vá»›i cậu chăng ?
- Dạ không ! Cháu nào dám vô lá»… đến thế ? Cậu không tin thì cứ há»i cha cháu và Thất Äiá»n đạo sÄ©.
Lục Ôn Hầu ngước nhìn quan huyện Châu Diên. Äá»— Kế tươi cưá»i đáp:
- Äúng thế hiá»n đệ ! Bá»n tuần tiá»…u bắt được má»™t tên cạnh rừng Phục Lâm, mang vỠđây ! Ngá»c lan đã dùng mỹ nhân kế, tra há»i hắn và được biết đó là má»™t nghÄ©a binh cá»§a bá»n Hạnh Hoa Thôn. Có thể đó là má»™t cận tướng cá»§a tiêu Hà lão hiệp và Lệ Hồng....
Lục Ôn Hầu lẩm bẩm:
- Cận tướng của Tiêu Hà và Lệ Hồng ! Nhưng.... hiện giỠhắn ở đâu ?
- Äang ở trong dinh thá»± này ? Nhưng cháu sắp sá»­a thả hắn ra....
- Sao lại thả ra ?
- Cháu cần hắn đưa đưá»ng cho quân ta đến trang trại quân giặc.
Lục Ôn Hầu há»i:
- Bao giá» hắn lên đưá»ng ?
- Dạ.... vào khoảng canh hai. Con đã lo một đội binh theo dõi hắn rồi....
Lục Ôn Hầu bảo nàng:
- Con cho đội quân kỵ của cậu theo với nhé. Có gì mình sẽ tiếp tay nhau.
Ngá»c Lan gật đầu rồi kiếu Lục Ôn Hầu trở vá» phòng riêng để gặp Thái Phong.
Äêm dần vá» khuya, Thái Phong theo mật hiệu cá»§a Ngá»c Lan, rá»i khá»i gian phòng Ä‘i lần xuống thang ra vưá»n. Bốn bá» vắng lặng, không má»™t bóng ngưá»i, không má»™t tiếng động.Thái Phong chú ý là cả đám quân canh cÅ©ng mất dạng.
Chàng nhủ thầm:
“Canh gác như thế này thì có ngày bá»n bây cÅ©ng vong mạng hết†Chàng lần ra phía sau vưá»n thì thấy con tuấn mã để sẵn đó tá»± bao giá». Ngá»c Lan và Lục Ôn Hầu cùng đám quân kỵ núp sau hòn non bá»™ trong dinh. Lục Ôn Hầu chăm chú nhìn Thái Phong, ánh đèn hồng soi rõ mặt chàng kỵ sÄ© Hạnh Hoa Thôn. Lục Ôn Hầu kêu lên:
- Ồ.... Thằng này.... mà tưởng ai đâu lạ chớ !
Ngá»c Lan ngạc nhiên há»i:
- Cậu nói gì ?
Lục Ôn Hầu quay lại nhìn nàng rồi cưá»i vang lên:
- A ha.... cháu khuyến dụ tên đó ư ?
Rồi không đợi Ngá»c Lan phân trần, há» Lục càng cưá»i to hÆ¡n nữa. Thái Phong vừa lên ngá»±a nghe tiếng cưá»i giật mình quay lại.... Ngá»c Lan lo ngại nói:
- Kìa cậu ! Sao cậu lại làm ầm lên như vậy ?
Lục Ôn Hầu không đáp lá»i nàng, mà cất tiếng thét quân cận vệ:
- Bây đâu ! Bắt tên đó cho ta....
Äá»— Kế, Thất Äiá»n và cả Ngá»c Lan Ä‘á»u sá»­ng sốt không hiểu Lục Ôn Hầu muốn gì ? Äàng kia, Thái Phong nghe tiếng thét cá»§a Lục Ôn Hầu, hoảng hốt thúc ngá»±a phóng Ä‘i.... Nhưng quân Hán đã ùa ra chận đầu ngá»±a rồi quật Thái Phong ngã xuống đất. Ngá»c Lan không còn chịu đựng được nữa, sừng sá»™ vá»›i Lục Ôn Hầu:
- Cậu làm gì lạ vậy ? Con không nhịn nữa đâu ?
- Ta không cố ý làm hư mưu định cá»§a con.... Nhưng con đã lầm ! Thả hắn ra chi theo Ä‘uối thất công thôi. Tên nầy chỉ là kẻ vô dụng ! Chính đệ đã đánh hắn đến bất tỉnh rồi liệng xuống hố sâu đó. Hắn chẳng biết gì đâu ? Äừng Ä‘uổi theo cho thất công !
Rồi Lục Ôn Hầu thuật rõ chuyện bắt được bá»n Thái Phong khi má»›i vào rừng Phục Lâm.
- Nhưng thật sá»± bá»n chúng đã rá»i khá»i trang trại trước và không rõ được nÆ¡i trú ẩn hiện thá»i cá»§a Tiêu Hà lão hiệp, Lệ Hồng và Anh Kiệt.
Thất Äiá»n đạo nhân tuy không ưa Lục Ôn Hầu, nhưng cÅ©ng nói:
- Äúng rồi. Bần đạo cÅ©ng nghi ngá» như vậy !
Lúc đó, quân cận vệ đã đưa Thái Phong đến trước mặt má»i ngưá»i. Thái Phong nhìn thấy Lục Ôn Hầu thì tức giận bầm gan:
- Quân khốn khiếp !
Lục Ôn Hầu cưá»i nham hiểm:
- Mi còn sống sao ? Vậy mà ta tưởng đã chôn xác mi ở dưới hố sâu rồi !
Thái Phong liếc nhìn Ngá»c Lan. Chàng vẫn chưa thấu tâm địa cá»§a nàng, nên còn nuôi hy vá»ng được thiếu nữ giải cứu. Lục Ôn Hầu quay lại bảo Ngá»c Lan:
- Äó.... Con đã thấy chưa ? Con phí công vô ích mà....
Ngá»c Lan sững sá» từ nãy đến giá» ! Thế thì công phu «cưá»i cợt» cá»§a nàng chỉ là «dã tràng xe cát». Càng nghÄ©, nàng càng tức bá»±c lấy mình. Rồi tất cả sá»± bá»±c tức ấy, nàng Ä‘em đổ lên đầu Thái Phong. Nàng bước tá»›i nắm lấy đầu hắn kéo ngược ra sau - Thế mà ta đã lầm mi !
Dứt lá»i, nàng đánh mạnh vào ót hắn. Thái Phong té nhá»§i xuống đất ê ẩm cả đầu.
Hắn nhìn lên thấy rõ thái độ cá»§a Ngá»c Lan thì xót xa lắm.... “À, thì ra con bé này định lợi dụng mình ! Thế mà mình tin ở lòng thành thật cá»§a nó†Thái Phong vùng dậy, gầm lên:
- Con tiện tì dâm đãng ! Mi định lừa ta ư ?
Ngá»c Lan thấy vẻ mặt Thái Phong thì cưá»i khanh khách:
- á»’.... Äến bây giá» mi má»›i hiểu sao ? Bá»™ mi mà ta có thể thương tưá»ng được ư ?
Mi lầm lắm.
Ngá»c Lan cưá»i vang lên nhạo báng. Thái Phong xấu hổ, nhục nhả nhoài mình tá»›i trước. Lục Ôn Hầu liá»n đá mạnh vào ngá»±c. Thái Phong bổ nhào ra phía sau, máu trong cổ há»ng trào ra. Ngá»c Lan rút kiếm chém vút vào đầu Thái Phong, kết liá»…u cuá»™c Ä‘á»i má»™t nghÄ©a quân đã mất tinh thần.






Hồi 1d

NGƯỜI CHẾT TRỞ VỀ

Nắng đã tắt trên ngàn cây ná»™i cá». Dãy núi Phục SÆ¡n bao trùm vẻ huyá»n bí thâm u. Hình như đã từ lâu Ä‘á»i lắm, không má»™t ai đặt chân đến chốn này. Äêm vá» càng làm tăng thêm vẻ bí mật cá»§a rừng sâu núi thẳm. Rừng cây chìm trong vắng lặng, cầm thú như lẫn tránh má»™t tai há»a gì sắp xảy ra. Bên ngoài thì vậy, nhưng bên trong những hang núi ở Phục SÆ¡n là cả má»™t sá»± rá»™n rịp khác thưá»ng. Hàng mấy trăm nghÄ©a sÄ© Ä‘ang được đào luyện, tập dượt ngày đêm, chá» giá» phục hận. Há» là những kiếm sÄ©, đệ tá»­ cá»§a các lão hiệp Hạnh Hoa, tản lạc khắp nÆ¡i sau ngày quân Hán đánh chiếm Phiên Ngưn Thành.... GiỠđây, nghe tin Anh Kiệt trở vá», lo việc phục hận, há» liá»n tìm tá»›i chân núi Phục SÆ¡n để được xung vào đội ngÅ©. Lệ Hồn cÅ©ng đã hết bệnh, nhá» không còn buồn rầu tuyệt vá»ng nữa.... Nàng giúp chồng tận lá»±c trong việc luyện quân, để đánh chiếm Hạnh Hoa Thôn, phá vỡ dinh thá»± cá»§a quan huyện Châu Diên trong những ngày sẽ tá»›i. Lại thêm sá»± có mặt cá»§a Phi Hồng Yến, phái Hạnh Hoa thấy vững vàng hÆ¡n. Anh kiệt tin tưởng thế nào Hà Minh và các tráng sÄ©, từng bị giam giữ như chàng bên bá» Nam Hải, cÅ©ng sẽ đến đây, như lá»i đã hứa.... Chàng sợ há» lầm đưá»ng tiến thẳng vào Hạnh Hoa Thôn thì sẽ bị giam giữ hết. Bởi vậy, Anh Kiệt nhá» Phi Hồng Yến ngày đêm cùng năm hiệp sÄ© túc trá»±c tại con đưá»ng dẫn đến đồi Hạnh Hoa, để đón những tay hào kiệt bốn phương. Hồng Yến sốt sắng nhận lá»i, vì nàng mong má»i được gặp lại Hà Minh, chồng nàng. Lúc má»›i tá»›i đây, Hồng Yến rất khổ tâm vá» chuyện Phi Hồng Xà bá»™i phản, nàng chỉ lo ngại má»™t Ä‘iá»u:
các tráng sÄ© Hạnh Hoa Thôn sẽ nhìn nàng bằng đôi mắt khác và không còn tin cẩn nàng như xưa nữa.tieur Hà lão hiệp, Anh Kiệt và Lệ Hồng hiểu rõ tâm trạng cá»§a Phi Hồng Yến nên cố gắng an á»§i nàng. Các tráng sÄ© Hạnh Hoa Thôn cÅ©ng thế. Há» hiểu rõ tấm lòng trung kiên cá»§a Phi Hồng Yến, nên cố tránh những lá»i nói có thể làm cho nàng hiểu lầm. Phi Hồng Yến cùng năm hiệp sÄ© rá»i hang đá Ä‘i quanh quẩn trong rừng Phục Lâm, dưới chân núi Phục SÆ¡n.
Như hằng đêm, hỠđến con đưá»ng dẫn lên đồi Hạnh Hoa, để đón những ngưá»i cùng môn phái. Hồng Yến có hÆ¡i buồn, vì hÆ¡n ná»­a tháng, nàng đã đón vá» sào huyệt hàng trăm tráng sÄ©, nhưng vẫn chưa thấy Hà Minh. Chàng vá» dinh thá»± cha nàng ở bá» Nam hải liệu có được bình yên không ? Hay đã bị cha nàng bắt giết Ä‘i rồi ? Phi Hồng Yến càng nghÄ© càng thấy khổ tâm hÆ¡n. Thật không hiểu được tai sao cha nàng tham lam bá»™i bạc như vậy ? Ngày xưa, ông đã vá» hùa vá»›i Cù Thị làm hại Lữ Quốc Công và tàn sát nghÄ©a quân Hạnh Hoa Thôn. Sau khi Cù Thị bị giết, các lão hiệp Hạnh Hoa Thôn Ä‘á»u nghÄ© đến công trạng cá»§a nàng mà tha thứ cho ông ! Thế mà Phi Hồng Xà không biết ăn năn hối ngá»™, quân Hán má»›i tràn sang đã sinh lòng phản trắc. Phi Hồng Yến khổ tâm vô cùng.
Trong khi đó bá»—ng đâu có tiếng vó câu rá»™n rịp má»—i lúc má»™t gần. Các tráng sÄ© Hạnh Hoa Ä‘á»u ghìm cương ngá»±a bảo Phi Hồng Yến:
- Cô nương.... Có ngưá»i đến....
Hồng Yến ra hiệu cho há» vẹt sang bên đưá»ng rồi giục ngá»±a lướt tá»›i. Thưá»ng khi nàng vẫn làm thế. Nếu bất trắc, gặp quân Hán triá»u, các hiệp sÄ© sẽ ra tay tiếp ứng.
Còn không, chỉ má»—i mình nàng cÅ©ng được. Phi Hồng Yến Ä‘i tá»›i má»™t lúc đã thấy từ xa má»™t kỵ sÄ© Ä‘ang rạp đầu xuống mình ngá»±a phóng như bay. Và hình như kỵ sÄ© cÅ©ng nhìn thấy nàng nên vá»™i vã ghìm cương ngá»±a. tuấn mã bị kéo giá»±t lại, hí vang trá»i. Phi Hồng Yến nhìn thấy má»™t thiếu nữ trẻ đẹp thì ngạc nhiên lắm ! Hai ngưá»i đưa mắt nhìn nhau, không ai nói má»™t lá»i. Thiếu nữ dưá»ng như khó chịu trước cặp mắt nhòm ngó cá»§a Phi Hồng Yến, lại thúc ngá»±a bước Ä‘i. Hồng Yến liá»n cất tiếng:
- Cô nương.... khoan đi vội.
- Ngưá»i muốn gì ?
- Hình như cô nương từ xa mới tới đây ?
- Thì việc gì đến ngươi ? Ta ở đâu tới mặc ta ?
Phi Hồng Yến mỉm cưá»i cầu thân:
- Có gì đâu mà cô nương nóng nảy như vậy ? Ta chỉ muốn làm quen thôi mà....
- Sao lại muốn làm quen ? Vì lẽ gì ?
- Cô nương là kẻ giang hồ sao không nhớ câu «tứ hải giai huynh đệ». Ta muốn làm quen chỉ vì cùng giới giang hồ thôi....
- À ra thế ! Nhưng ta đâu phải là kẻ giang hồ. Ta đang đi tìm....
Thiếu nữ ngập ngừng nhìn Phi Hồng Yến. Hồng Yến nhủ thầm:
“Chắc cô ta Ä‘ang Ä‘i tìm Anh Kiệt đại huynh chá»› không ai khác !†Hồng Yến nghÄ© thế nhưng lại thắc mắc tá»± há»i:
“Mà không lẽ cô bé này đã bị đày ra bá» Nam Hải, như các tráng sÄ© sao ?†Tuy nhiên Hồng Yến cÅ©ng há»i:
- Cô nương muốn tìm ai ?
Thiếu nữ cau mày nhìn Phi Hồng Yến:
- Ta vá»›i ngươi chưa từng quen biết nhau, sao lại chận đưá»ng hạch há»i ? Nàng muốn biết ta là ai chá»› gì ? Hãy khai rõ danh tánh ta sẽ làm thân ?
Phi Hồng Yến nghÄ© chắc mưá»i phần nàng nầy Ä‘i tìm phái Hạnh Hoa, nên không ngần ngại nói:
- à cô nương muốn thế thì ta cÅ©ng chiá»u lòng, khai danh tánh. Ta tên gá»i Phi Hồng Yến, ngưá»i trong phái....
Thiếu nữ mừng rỡ reo lên:
- Phái Hạnh Hoa !
- Äúng thế ! Cô nương cÅ©ng biết môn phái ấy nữa ư ?
- Thiếp xin lá»—i tiểu thư.... Thiếp Ä‘ang Ä‘i tìm Anh Kiệt hiệp sÄ©, ngưá»i cầm đầu phái Hạnh Hoa....
- Thế là ta Ä‘oán không lầm chút nào hết. Phải chi nàng chịu nói ngay ra thì đỡ mất thá»i giá».
Rồi Hồng Yến vỗ tay ba tiếng, từ trong rừng chàng kỵ sĩ giục ngựa ra. Thiếu nữ giật mình nhìn dáo dác. Hồng Yến giới thiệu:
- Äây là các dÅ©ng sÄ© Hạnh Hoa Thôn được lệnh Anh Kiệt đại huynh túc trá»±c nÆ¡i nầy đón các bạn....
Thiếu nữ cúi đầu chào má»i ngưá»i rồi nói:
- Anh Kiệt hiệp sĩ chu đáo quá !
Phi Hồng Yến vụt há»i thiếu nữ:
- Còn nàng tên há» là chi ? Chắc không còn giấu giếm bá»n ta nữa....
Thiếu nữ mỉm cưá»i đáp:
- Dạ thiếp là Mạc Tuyết Lan, ngưá»i huyện SÆ¡n Nhai.
Phi Hồng Yến lẩm bẩm:
- Mạc Tuyết Lan.... Mạc Tuyết Lan.
Tên há» cá»§a thiếu nữ không gợi cho nàng má»™t chút hình ảnh nào cả. Nàng há»i Mạc Tuyết Lan:
- Cô nương trước kia cùng bị nạn chung với Anh Kiệt đại huynh ?
Thiếu nữ lắc đầu:
- Dạ không !
- Thế tại sao cô nương lại biết Anh Kiệt đại huynh vỠđến đây rồi ?
Mạc Tuyết Lan khẽ đáp giá»ng buồn buồn:
- Thiếp đến đây chỉ vì lá»i trăn trối cá»§a anh thiếp là Mạc Tồn, ngưá»i bạn đồng cảnh ngá»™ vá»›i VÅ© Anh Kiệt hiệp sÄ©.
Toàn thể nghÄ©a sÄ© Hạnh Hoa Ä‘á»u lẩm bẩm:
- Mạc Tồn.... Mạc Tồn....
Há» chưa từng biết há» Mạc, nhưng đã nghe danh, trong nhiá»u trận đánh chống quân lính Hán triá»u. Phi Hồng Yến khẽ há»i:
- Äã có chuyện không may xảy ra cho Mạc huynh rồi ư ?
Mạc Tuyết Lan buồn rầu, nói:
- Vâng ! Anh thiếp đã chết khoảng mưá»i ngày nay.
- Vì lẽ gì vậy cô nương ?
Mạc Tuyết Lan nhìn xuống rưng rưng nước mắt:
- Chúng bắt được anh thiếp khi vỠđến nhà rồi hành hạ cho đến gần chết. Lúc được đưa vá» nhà cha mẹ thiếp, anh ấy chỉ trăn trối ít lá»i rồi lịm luôn.
Toàn thể má»i ngưá»i Ä‘á»u xúc động bồi hồi. Phi Hồng Yến nhìn Mạc Tuyết Lan cảm thông được ná»—i khổ cá»§a nàng:
- Cô nương đừng buồn rầu nữa ! Ai trước cảnh đó mà không đau lòng.
Mạc Tuyết Lan nói tiếp:
- Theo lá»i trăn trối cá»§a anh, thiếp tìm đưá»ng đến Hạnh Hoa Thôn.
- May mà cô nương gặp chúng tôi. Không thì đã lá»t vào tay quân Hán rồi !
- Sao lạ vậy tiểư thơ ?
- Vì Hạnh Hoa Thôn ngày nay đã đổi chá»§ ! Quân Hán triá»u đã chiếm tất cả, cô nương đến đó sẽ bị bắt ngay ?
Mạc Tuyết lan sợ hãi nói:
- Nếu vậy Chiêu Anh Quán đã tiêu tan ! Còn hiệp sĩ Vũ Anh Kiệt ?
- Anh Kiệt vẫn an toàn và đang tập luyện quân sĩ trong núi Phục Sơn kia.
Mạc Tuyết Lan mừng rỡ kêu lên:
- May mắn quá ! Bây giá», thiếp muốn được gặp VÅ© hiệp sÄ©, không biết có được chăng ?
- Chúng tôi sẽ đưa cô nương đi ngay....
Hồng Yến liá»n đưa đưá»ng cho Mạc Tuyết Lan vá» núi Phục SÆ¡n. Hai ngưá»i vỠđến nÆ¡i thì mõ trên các chòi canh đã Ä‘iểm sang canh hai. Các cuá»™c luyện võ đã tạm ngưng, nhưng Lệ Hồng, Tiêu Hà lão hiệp và Anh Kiệt vẫn còn thức. Há» Ä‘ang cùng má»™t số dÅ©ng sÄ© bàn chuyện luyện quân và chá» bá»n do thám ở Hạnh Hoa Thôn trở vá».
Bá»—ng có tiếng vó câu rá»™n rịp trước cá»­a hang đá, ai nấy Ä‘á»u ngạc nhiên, không hiểu khách lạ hay ngưá»i đồng môn vừa đến. Má»™t lúc quân canh vào cho biết cô Phi Hồng Yến trở vá». Anh Kiệt ngạc nhiên lẩm bẩm:
- Sao tiểu thư Phi Hồng Yến lại vá» giá» nầy.... Má»i khi đến lúc trá»i rạng sáng, nàng má»›i vá» trại mà....
Chàng ngá» có chuyện bất trắc xảy ra, nhưng má»›i vừa đứng lên thì thấy Hồng Yến bước vào vá»›i má»™t thiếu nữ lạ mặt. Cả hai vừa cúi đầu thi lá»… thì Anh Kiệt đã há»i Phi Hồng Yến:
- Có việc gì mà tiểu thư đích thân vỠđây ? Còn các bạn ta đâu ?
Phi Hồng Yến vội thưa:
- Bẩm đại huynh ! Các bạn vẫn canh chừng con đưá»ng dẫn đến Hạnh Hoa Thôn. Riêng em phải vá» núi Phục SÆ¡n là vì có chuyện hệ trá»ng hÆ¡n. Tiểu thư đây Ä‘ang tìm đại huynh đó.
Anh Kiệt nhìn Mạc Tuyết Lan lộ vẻ ngạc nhiên ! Quả tình, chàng chưa gặp thiếu nữ này lần nào ? Mạc Tuyết Lan khẽ nói:
- Thiếp là Mạc Tuyết Lan, em ruột của Mạc Tồn ở huyện Sơn Nhai, chắc Vũ hiệp sĩ còn nhớ....
Anh Kiệt đứng phắt dậy, nói:
- á»’, Mạc Tồn tráng sÄ© ! Ngưá»i đâu rồi tiểu thư ?
Mạc Tuyết Lan cất giá»ng buồn rầu, thuật lại những lá»i đã kể cho Hồng Yến nghe lúc nãy.... Anh Kiệt bậm môi chua xót. Không phải lần đầu tiên chàng má»›i nghe nói đến cái chết thê thảm cá»§a các đồng bạn. Nhưng Mạc Tồn, dÅ©ng sÄ© huyện SÆ¡n Nhai là má»™t ngưá»i tuy má»›i quen vá» sau này, nhưng chàng rất nể vá»ng vỠđài đức. Trong cuá»™c vượt ngục, má»™t mình Mạc Tồn đã giúp chàng nhiá»u hÆ¡n cả. Bây giá» nghe nói há» Mạc bị giết, chàng không xúc động làm sao được !
Lệ Hồng nhìn Tuyết Lan khẽ há»i:
- Xin lỗi.... Tiểu thư đây là....
- Dạ thiếp là em ruột của Mạc huynh....
Anh Kiệt cố dằn bớt cơn xúc động, bảo Mạc Tuyết Lan:
- Thật tôi không ngá» Mạc huynh mệnh yểu như vậy. Khi chia tay nhau, chúng tôi còn hẹn ngày tái ngá»™ để làm cho quân binh Hán triá»u khiếp sợ mà.
- Dạ.... Äúng thế ! Lúc hấp hối Mạc huynh có bảo thiếp hãy tìm đến Hạnh Hoa Thôn, báo tin cho hiệp sÄ© rõ.
Anh Kiệt chăm chú nhìn Mạc Tuyết Lan không nói gì thêm. Một lúc, chàng bảo Lệ Hồng:
- Em lo chá»— ngÆ¡i nghỉ cho cô nương. Chắc đưá»ng xa, cô thấm mệt.
Lệ Hồng vâng dạ, Anh Kiệt lại há»i Mạc Tuyết Lan:
- Chắc tiểu thư ở lại với chúng tôi một vài hôm chớ ?
Mạc Tuyết Lan buồn rầu nói:
- Chắc thiếp ở luôn nơi nầy rồi.... Anh thiếp đã mất. Thiếp quyết lòng thay thế cho anh lo việc phục hận.
Toàn thể các tráng sÄ© Hạnh Hoc Thôn Ä‘á»u nhìn nàng vá»›i đôi mắt chan chứa cảm tình. Lệ Hồng liá»n đưa Mạc Tuyết Lan vào trong. Phi Hồng Yến đến bên Anh Kiệt khẽ nói:
- Bây giỠxin phép Vũ huynh, em trở ra khu rừng Phục Lâm.
Ngay trong khi đó, quân canh vào báo:
- VÅ© hiệp sÄ©.... Có ngưá»i từ Hạnh Hoa Thôn tá»›i....
Anh Kiệt biết ngay là kẻ dá» thám nên cho dá»i vào ngay. Äó là má»™t thiếu phụ hÆ¡i trá»ng tuổi, ăn vận theo lối «thầy cúng», vẻ mặt sắc sảo đến dá»… sợ. Thiếu phụ nhìn thấy Anh Kiệt, chắp tay cúi đầu:
- Bẩm chủ tướng ! Kẻ hèn này xin ra mắt chủ tướng.
- Có việc gì quan trá»ng mà mụ đích thân vỠđây ?
- Bẩm chá»§ tướng ! Chẳng rõ vì sao quân binh Hán triá»u từ Phiên Ngưng Thành, mấy hôm nay kéo vá» huyện Châu Diên rất đông ! Chúng nhởn nhÆ¡ cùng khắp Hạnh Hoa Thôn.
Anh Kiệt nhìn Phi Hồng Yến nói:
- Hiá»n muá»™i nghe rõ chưa ? Chắc chúng đã hay tin anh qui tụ hào kiệt bốn phương ở trong núi Phục SÆ¡n này rồi.
Anh Kiệt há»i thiếu phụ:
- Có còn tin gì nữa chăng ?
Thiếu phụ đáp ngay:
- Dạ có tin cho biết má»™t tráng sÄ© Hạnh Hoa Thôn đã bị Äá»— Kế bắt giữ trong dinh. Hình như tráng sÄ© đó đã bị Ngá»c Lan tiểu thư giết chết.
Phi Hồng Yến lẩm bẩm:
- Ngá»c Lan ?
Thiếu phụ nói:
- Ngá»c Lan tiểu thư là con gái cá»§a Äá»— Kế, má»™t thiếu nữ rất đẹp và gian xảo quá»· quyệt không ai bì....
Anh Kiệt lẩm bẩm:
- Mà tráng sĩ nào mới được chớ ?
- Ngưá»i cá»§a phái Hạnh Hoa.... Tên gá»i.... tên gá»i.... Trá»i ! Tức quá, tôi quên mất rồi....
- Chắc mụ lầm rồi.... tướng sĩ của ta không một ai bị bắt cả....
Bỗng có tiếng nói:
- Có lẽ là Thái Phong đó....
Anh Kiệt và Hồng Yến quay lại. Ngưá»i vừa nói là Tần Ngá»c chá»› không ai khác.
Tần Ngá»c há»i tiếu phụ:
- Có phải là Thái Phong chăng ?
Thiếu phụ reo lên:
- Äúng rồi ! Tráng sÄ© đó đó....
Anh Kiệt lắc đầu buồn bảo:
- Tội nghiệp Thái Phong !
Sau khi mụ do thám đi rồi, Lệ Hồng bảo chồng:
- Em định cải trang sá»­a dạng, cùng má»™t số anh em đến viếng Hạnh Hoa Thôn, xem thá»­ quân binh Hán triá»u toan tính việc chi. Nếu có thể chúng ta sẽ đánh chiếm lại làng xưa, trước khi bá»n chúng tấn công.
Phi Hồng Yến mở to đôi mắt nhìn Lệ Hồng:
- Chị liệu mình có đủ sức không ?
- Chúng ta chỉ thá»­ thách thôi, chá»› quân số chưa hÆ¡n hai trăm ngưá»i, ta có chiếm cứ Hạnh Hoa Thôn cÅ©ng không giữ được khi chúng phản công.
Anh Kiệt nhìn vợ, nói:
- Anh chỉ sợ thử thách như thế sẽ có hại thôi.... Lỡ em và các bạn bị vây bắt thì khó thoát lắm đó !
- Không sao đâu anh ! Em sẽ hết sức cẩn thận trước khi vào đất quân thù ! Lúc nãy, em đã há»i dò mụ ấy, chá»§ quán Äào Nguyên.
Phi Hồng Yến vụt nói:
- Mụ ấy là ngưá»i thế nào mà xem chừng anh chị tin tưởng quá vậy ?
Anh Kiệt nói:
- Trong hoàn cảnh hiện tại, chúng ta không biết tin ai mà cũng chẳng biết ngỠai ? HỠgiúp ta thì ta cứ tin, nhưng vẫn phải đỠphòng.
Phi Hồng Yến há»i Lệ Hồng:
- Như vậy là chị định nhỠthiếu phụ đó, đưa vỠHạnh Hoa Thôn ư ?
- Äúng thế ! Trước tiên, chị nhá» mụ Ä‘a đưa đến gặp Chu Ngân Ngá»c ! Chị tin chá»§ quán Äào Nguyên giúp đỡ được bá»n ta.
- Trá»i Æ¡i.... Vá»›i hạng ngưá»i đó, chúng ta làm sao tin được.
Anh Kiệt chận lá»i Phi Hồng Yến:
- Hiá»n muá»™i đừng nghÄ© thế mà lầm ? Tuy Ä‘á»i sống cá»§a há» xấu xa, nhưng nhiá»u ngưá»i cÅ©ng có tâm hồn cao đẹp lắm ! Há» cÅ©ng dám chết vá»›i quân giặc như bá»n ta....
Lệ Hồng nói thêm:
- Quân Hán tràn sang, tàn sát dân lành, bao nhiêu gia đình phải tan nát, nhiá»u ngưá»i đành sống vá»›i cái nghá» hèn hạ kia cÅ©ng chỉ vì hoàn cảnh đó thôi.
Phi Hồng Yến lặng thinh không nói nữa, nhưng nàng vẫn chưa đồng ý vá»›i Anh Kiệt, Lệ Hồng ! Trong bá»n «bán phấn buôn hương» làm sao có ngưá»i tốt được.
Tấm thân cá»§a há», há» còn không biết lo, nói chi đến những chuyện cao quí.
Lệ Hồng há»i Anh Kiệt:
- Anh đồng ý cho em thử thách một lần chớ ?
- Tùy ý em.... Bao giá» em lên đưá»ng và vá»›i những ai ?
- Em cần Tần Ngá»c theo giúp đỡ em và khoảng hai mươi tráng sÄ© tinh thông kiếm thuật....
Phi Hồng Yến há»i Lệ Hồng:
- Chị không cần đến em sao ?
- Sao lại không ? ÄÆ°á»£c Hồng Yến tiếp tay còn gì bằng ! Chỉ sợ Anh Kiệt đại huynh không bằng lòng thôi !
Hồng Yến nhìn Anh Kiệt:
- Sao vậy đại huynh ?
- Tôi cần hiá»n muá»™i đón những tráng sÄ© lân la đến vùng Hạnh Hoa Thôn nầy. Số anh em cùng thoát ngục vá»›i tôi vẫn chưa đến đủ mà.
Phi Hồng Yến nín lặng, trong lòng buồn bã lắm ! Bao ngày qua, nàng cứ chỠđợi mòn mõi không thấy Hà Minh tá»›i. Hiện giá» chàng ở đâu ? Có vá» dinh thá»± cá»§a cha nàng không ? Liệu ông có để cho chàng được an toàn chăng ? Phi Hồng Yến chỉ biết hy vá»ng như thế thôi, chá»› nàng rất hiểu tánh cha. Ông đâu có nghÄ© gì đến tình ruá»™t thịt:
dù gì Hà Minh cũng là con rể của ông. Anh Kiệt đoán chừng Hồng Yến đang nghĩ đến Hà Minh, nên khẽ an ủi nàng:
- Hiá»n muá»™i đừng quá âu sầu, anh tin tưởng thế nào Hà Minh cÅ©ng tá»›i mà.
Trước khi chia tay nhau, anh đã dặn dò Hà Minh rất kỹ vì anh cÅ©ng ngá» quan Äô Thống không còn giữ lòng trung kiên như cÅ©....
Phi Hồng Yến gục đầu xuống:
- Thật khổ cho thân em.
Lệ Hồng bước tới ôm vai Phi Hồng Yến nói:
- Cái cảnh cá»§a em thật đáng buồn, nhưng má»i ngưá»i ai ai cÅ©ng hiểu rõ tấm lòng cá»§a em.
Rồi nàng bảo Anh Kiệt:
- Em sẽ cùng các bạn đến Hạnh Hoa Thôn ngay bây giỠđây.
- Em có nhớ chỗ ở của thiếu phụ lúc nãy không ?
- Dạ nhớ chớ ! Anh đừng lo cho em ! Em sẽ tùy cơ ứng biến được mà.
Nàng nói xong mỉm cưá»i từ giã má»i ngưá»i ra cá»­a hang.
!
! !
Bóng tối lan tràn phủ xuống đồi Hạnh Hoa Thôn. Giang hồ quán rực ánh đèn, nhưng thực khách lại vắng tanh. Bà chủ quán ra vào, cằn nhằn chồng:
- Tôi đã nói trước vá»›i ông mà ! Bá»n Äào Nguyên Quán còn ở đây là mình dẹp quán.
Chủ quán Giang Hồ thấy sự thiệt hại của mình, nhưng gắt vợ:
- Vậy chớ bà muốn tôi phải làm gì ?
- Ông mà không biết phải làm gì ? Cả vùng Hạnh Hoa Thôn nầy, từ trước đến nay, có hàng quán nào thiết lập được vá»›i ông đâu ? Ông biết cách phá hoại há» lắm mà. Tại sao ông chừa Äào Nguyên quán ? Có phải tại ông mê đám «quá»· cái» đó không ?
- Äồ Ä‘iên mà.... Ai bày biểu cho bà như vậy ?
- Không ai bày biểu cho tôi cả ! Tôi biết mà. Thiên hạ Ä‘á»u đỠquyết ông mê con Chu Ngân Ngá»c nên má»›i nhưá»ng nhịn nó đó.... Phải dè như vậy, hồi ông bị Lục Ôn Hầu bắt dẫn Ä‘i, tôi để cho ông chết rục xương trong nhà ngục. Chá»› có hÆ¡i đâu mà Ä‘i lạy lục Äá»— tri huyện cho mệt xác.
Lão chủ quán cả giận, thét:
- Bà im ngay Ä‘i. Äừng nhiá»u lá»i nữa tôi nhức óc lắm rồi.
Mụ vợ vẫn còn lải nhải:
- Nhưng chẳng được cái «tích sự» gì đâu ông Æ¡i ! Äêm nay mụ Chu Ngân Ngá»c khoản đãi lÅ© Lục Ôn Hầu đó.... Nó dưng cái thân cho lão Hầu thì quán này cÅ©ng đến phải dẹp thôi.
Lão chủ quán bước tới:
- Bà nói nữa tôi vả hộc máu mồm đó.
Mụ vợ sợ hãi chạy thụt vào trong. Lão chá»§ quán vẫn chưa đã nư giận, đá tung chiếc ghế trước mặt, rồi bước ra cá»­a quán. NghÄ© cÅ©ng ức thật ! Con bé Chu Ngân Ngá»c má»›i thiết lập quán Äào Nguyên đây mà thu hết khách hàng cá»§a lão ! Ban đầu lão không để ý vì bị sắc đẹp mê hồn cá»§a há» Chu ám nhãn.... Cho đến bây giá», mất hết khách, lão má»›i biết mình thua trí. Vợ lão nói phải chứ không ngoa đâu, nhưng đã lỡ thấp trí hÆ¡n đàn bà, kêu than vá»›i ai bây giá» ?
Trong khi đó, bên kia quán Äào Nguyên, đèn lồng giăng mắc khắp trong vưá»n, ánh sáng rá»±c rỡ. Hằng Ä‘oàn giai nhân lÅ© lượt vào ra, trên môi há» lúc nào cÅ©ng nở má»™t nụ cưá»i tươi như hoa, làm say lòng thá»±c khách. Tiếng đàn sáo vẳng ra dìu dặt, xen lẫn vá»›i tiếng hát buồn buồn cá»§a má»™t nàng ca nữ không tên. Thá»±c khách lÅ© lượt ra vào, ai nấy cÅ©ng Ä‘á»u ngẩn ngÆ¡, mê mẩn theo cung đàn, giá»ng hát và sắc đẹp diá»…m kiá»u cá»§a Ä‘oàn thiếu nữ quán Äào Nguyên. Khách lá»t vào đây thật không khác chi nÆ¡i tiên cảnh.... Bốn bá» như phảng phất má»™t màu huyá»n ảo. Ở giữa quán, má»™t dãy bàn dài còn trống, rượu thịt ê hỠđể chỠđám cận tướng cá»§a Lục Ôn Hầu.
Chu Ngân Ngá»c thật tài tình ! Cô ta nghÄ© muốn làm ăn lâu thế nào cÅ©ng phải mua chuá»™c há» Lục. ÄÆ°á»£c Lục Ôn Hầu đến viếng, Chu Ngân Ngá»c vui mừng không xiết kể và tin tưởng ở sắc đẹp, ở tài hoa cá»§a mình, có thể thu phục được Hầu ! Buổi chiá»u, Chu Ngân Ngá»c hợp các nàng ca nữ lại, nói:
- Các bạn đã hiểu rõ ý ta lập Äào Nguyên Quán để làm gì rồi ! Äêm nay là đêm đầu tiên giáp mặt bá»n cận tướng cá»§a Lục Ôn Hầu, ta hy vá»ng các bạn làm vừa lòng chúng.... Phải cố gắng dùng nụ cưá»i, khóe mắt để mua chuá»™c từng ngưá»i.
Các thiếu nữ dạ ran rồi mạnh ai lo phận sá»± nấy.... Chu Ngân Ngá»c vừa dặn dò xong, trở vá» phòng riêng, chưa kịp ngồi xuống đã thấy mảnh giấy nhá» ghim trên án thư.
«Kính gá»­i Chu cô nương !» Chu Ngân Ngá»c giật mình không hiểu ai cả gan dám lẻn vào phòng riêng cá»§a mình. Nàng nhìn dáo dác thấy bốn bá» vắng lặng, không má»™t bóng ngưá»i. Äáng lý Ngân Ngá»c tri hô lên cho các bạn chạy vào, nhưng nàng dằn lòng kịp, từ từ mở thư ra Ä‘á»c:
«Chu Ngân Ngá»c cô nương nhã giám» «Thành thật khen tặng hành động cá»§a cô nương. Nhưng phải ráng thận trá»ng.
Lục Ôn Hầu không phải tay vừa đâu ! Coi chừng cả Äào Nguyên quán phải tiêu tan.» «Hẹn ngày gặp mặt» Phía dưới bức thư không có chữ ký mà chỉ vẽ má»™t cành hoa mai. Chu Ngân Ngá»c ngẩn ngÆ¡ trước bức thư lạ lùng đó. “Ai mà biết rõ hành động cá»§a nàng và viết thư dặn dò như vậy ? Không tên há» mà chỉ vẽ má»™t cành mai ?†Chu Ngân Ngá»c nghÄ© ngợi băn khoăn, càng lúc càng thêm lo lắng. “Nếu vậy hành động cá»§a nàng từ bao lâu nay, Ä‘á»u bị ngưá»i theo dõi dò la. Nhưng kẻ bí mật thuá»™c vá» phe nào ? Hắn á»§ng há»™ việc làm cá»§a nàng hay định âm mưu gì khác ?†Chu Ngân Ngá»c đứng lên Ä‘i qua, Ä‘i lại trong phòng, trong lòng bá»±c bá»™i lắm ! “Äã tưởng không ai biết được những việc riêng tư cá»§a nàng và các bạn, nào ngá» vẫn không lá»t qua mắt những kẻ tò mò. Bá»n Lục Ôn Hầu sắp đến đây rồi ! Tâm hồn nàng không được bình tÄ©nh làm sao tiếp đãi chúng được....†Có bóng má»™t thiếu nữ bước vào phòng. Chu Ngân Ngá»c giật mình ngẩng lên:
- Kìa.... Mộng Xuân ! Em làm chị hết hồn....
Chu Ngân Ngá»c ngồi phịch xuống giưá»ng. Má»™ng Xuân ngạc nhiên thấy mặt nàng tái hẳn Ä‘i, mồ hôi rịn dài trên trán. Nàng há»i ngay:
- Chị làm chi thế ? Sao mặt chị thất sắc vậy ?
Chu Ngân Ngá»c chỉ bức thư cho Má»™ng Xuân xem, rồi nói:
- Một kẻ bí mật vừa gửi bức thư kia cho chị. Thật đáng ngại quá !
Má»™ng Xuân xem qua bức thư lá»™ vẻ suy nghÄ©. Chu Ngân Ngá»c há»i:
- Em thấy chưa ? Thật lạ lùng ! Kẻ kia là ai mà không chịu ghi rõ tên hỠ?
Má»™ng Xuân bảo Chu Ngân Ngá»c:
- Em biết ngưá»i nầy ? Má»™t nữ hiệp sÄ© kỳ tài đã từng vang danh má»™t thá»i ở Hạnh Hoa Thôn.
- Nàng là ngưá»i trong phái Hạnh Hoa ?
- Äúng thế ! Nàng là cháu cá»§a Tiêu Hà lão hiệp, từng làm chá»§ quán Chiêu Anh.. Chu Ngân Ngá»c gật đầu, nói:
- Chị từng nghe danh tiếng há», chá»› chưa lần nào được giáp mặt. Thế là Hạnh Hoa đã hiểu rõ hành động cá»§a bá»n chúng ta....
Mộng Xuân lắc đầu:
- Äiá»u đó cÅ©ng chưa hẳn là đúng, vì phái Hạnh Hoa ngày nay gần như tan rã cả rồi....
Chu Ngân Ngá»c há»i:
- Nhưng nữ hiệp sĩ là ai, sao không tên hỠgì cả ?
Mộng Xuân nói:
- Tên hỠcủa nàng ở dưới bức thư đó.
- Nào có gì đâu ? Chỉ là một cành hoa !
- Hoa Mai ! Nàng tên Hoa Mai đó !
Chu Ngân Ngá»c sững sá» nhìn kỹ bức thư rồi nói:
- Hoa Mai ! Hoa Mai chính là nàng.... Má»™t nữ hiệp đã từng xuất hiện ở Phiên Ngưng trong việc phò Kiến Äức phế Ãi Vương và lật đổ Cù Thái Hậu....
- Chính nàng đó ! Ngày xưa lúc còn sống, chồng em là đệ tá»­ cá»§a Tiêu Hà lão hiệp. Ngưá»i rất phục tài Hạnh Hoa Mai. Chính chàng đã kể cho em nghe những chuyện riêng tư cá»§a nàng....
- Chuyện gì hả em ?
- Hoa Mai tuy tài giá»i nhưng tanh tình kiêu hãnh lắm ! Lúc Hạnh Hoa Thôn còn cầm đầu các phái võ trong nước thì hàng năm ở Chiêu Anh Quán Ä‘á»u có cuá»™c tỉ thí lôi đài. Nàng vẫn thưá»ng thá»§ đài và thách cả anh hùng hào kiệt trong nước.
- Ghê đến thế kia à ?
- Thế mà không ai thắng nổi Hoa Mai đó chị. Bởi đưá»ng kiếm «thu hồn» cá»§a nàng do Tiêu Hà lão hiệp truyá»n dạy nguy hiểm lắm. Bao nhiêu hiệp sÄ© đến Hạnh Hoa Thôn Ä‘á»u phải khiếp phục. Do đó, Hạnh Hoa Mai càng kiêu hãnh hÆ¡n và làm mất lòng hầu hết anh hùng hào kiệt.
Má»™ng Xuân nừng nói. Những lá»i nàng vừa kể Ä‘á»u do chồng nàng thuật lại....
Ngưá»i chồng thân yêu đó đã chết rồi chết trong trận chống giữ Phiên Ngưng Thành. Bây giá» thuật lại chuyện cÅ©, nàng bùi ngùi trong dạ ! Chu Ngân Ngá»c thấy bạn đột nhiên nín lặng, liá»n há»i tiếp:
- Thế rồi sao hả em ?
- Cho đến khi Anh Kiệt hiệp sÄ©, con trai cá»§a VÅ© Anh Tùng từ Phiên Ngưng trở vá», liá»n lên đài tỉ thí vá»›i Hoa Mai. Anh Kiệt làm thế là cốt sá»­a trị Hoa Mai để lấy lòng anh hùng hào kiệt. Hoa Mai không biết mặt Anh Kiệt vì chàng rá»i Hạnh Hoa Thôn từ lúc nhá»....
- Ai thắng, ai bại ?
- Hoa Mai làm sao thắng nổi Anh Kiệt và chính nhỠtrận đó mà nàng thay đổi hẳn tính tình:
Biết khiêm nhưá»ng trước mặt má»i ngưá»i, nên ai ai cÅ©ng quí mến.
Khổ nỗi từ đó nàng đem lòng yêu thương Anh Kiệt.
- Trá»i ! Anh Kiệt hiệp sÄ© là chồng cá»§a Lệ Hồng cô nương mà....
- Thế mới có chuyện thương tâm ! Sau khi lật đổ Ai Vương rồi thì Mai Hoa biệt tích, chẳng ai rõ nàng vỠđâu !
Chu Ngân Ngá»c nhìn lại lá thư lẩm bẩm:
- Thế mà hôm nay, Hoa Mai lại xuất hiện nÆ¡i nầy ! Ta có thể yên lòng mà lo tính việc mình. Có thể nàng tiếp giúp bá»n ta....
- Äúng thế ! ÄÆ°á»£c thêm Hoa Mai tiếp tay còn gì bằng !
Ngay trong khi đó, có tiếng ngưá»i cất lên:
- Chị Chu Ngân Ngá»c.... Có mụ Tiểu Phùng muốn gặp chị đó.
Chu Ngân Ngá»c quay lại nhìn thiếu nữ má»›i vào, hÆ¡i cau mày:
- Cho má»i vào !
Má»™ng Xuân bảo Ngân Ngá»c:
- Mụ Tiểu Phùng xem chừng thâm hiểm lắm ! Chị chớ quá tin mà có hại.
- Em không lo ! Chị rất dè dặt vá»›i mụ ta.... Vả lại mụ ta chưa hiểu được mục đích cá»§a chúng mình. Tưởng đâu thiết lập Äào Nguyên quán là chỉ cốt lấy tiá»n quân binh nhà Hán....
Có tiếng động ở phía cửa phòng, rồi mụ Tiểu Phùng – cũng chính là thiếu phụ do thám cho Anh Kiệt - bước vào.
- Xin chào.... Xin chào.... quí cô !
Chu Ngân Ngá»c nghiêm nghị, há»i:
- Có chuyện gì, mụ tới đây ?
Mụ Tiểu Phùng liếc nhìn Má»™ng Xuân như e ngại. Ngân Ngá»c vá»™i nói:
- Không hỠgì ! Em tôi đó. Mụ cứ nói đi....
Tiểu Phùng ngó ngay Chu Ngân Ngá»c, nói:
- Lát nữa có phải cô nương đãi đằng bá»n Lục Ôn Hầu không ?
- Äúng thế ! Có chuyện gì lạ đâu ?
- Có ngưá»i muốn gặp cô ngay bây giá», có tiện chăng ?
Chu Ngân Ngá»c nhìn Má»™ng Xuân như ngầm bảo:
“Không lẽ Hoa Mai nữ hiệp lại nhá» mụ này tá»›i đây !†Tuy nhiên, Ngân Ngá»c cÅ©ng há»i:
- Ai muốn gặp ta ? Äàn ông hay đàn bà ? Mà gặp để làm gì ?
Tiểu Phùng cưá»i nheo mắt:
- Gặp để tính chuyện riêng với cô !
- Ta hiện còn phải tiếp Lục Ôn Hầu, đâu còn thì giỠnói chuyện với ai nữa....
- Hệ trá»ng lắm ! Các cô đừng bá» qua.... Há» tha thiết muốn gặp các cô. Nhất là cô Chu Ngân Ngá»c....
- Mà hỠlà ai ?
- Những ngưá»i nầy rất mến tiếng các cô.
Chu Ngân Ngá»c đứng lên gắt:
- Mà ta đã nói không muốn tiếp ai nữa hết. Mến tiếng, mến tài ta cũng mặc....
Äể hôm khác Ä‘i mụ mối ạ ! Chị em ta đâu có từ chối lòng hâm má»™ cá»§a má»™t ai !
Nhưng chiá»u nay có Lục Ôn Hầu và các cận tướng đến đây. Không lý há» dám «tranh Ä‘ua» vá»›i các tướng nhà Hán sao ?
Mụ Tiểu Phùng mỉm cưá»i bí mật:
- HỠchẳng sợ gì ai đâu !
Chu Ngân Ngá»c chú ý đến lá»i nói đó và liếc nhìn Má»™ng Xuân, mụ Tiểu Phùng tiếp lá»i:
- Hãy tiếp bá»n há» Ä‘i ! Mà không cần nhiá»u ngưá»i, chỉ má»™t thiếu nữ.
Chu Ngân Ngá»c và Má»™ng Xuân Ä‘á»u ngạc nhiên kêu lên:
- Một thiếu nữ ! Mà là ai ?
Mụ Tiểu Phùng nhìn trước nhìn sau rồi cất tiếng:
- Ngưá»i cầm đầu phái võ Hạnh Hoa....
Chu Ngân Ngá»c nhìn Má»™ng Xuân tỠý dè dặt. Mụ Tiểu Phùng thật không đáng tin. Biết chừng đâu mụ giả bá»™ để dò xét bá»n mình. Chu Ngân Ngá»c nghiêm giá»ng há»i:
- Phái võ Hạnh Hoa Thôn là phái võ nào ? Ta không biết.
Mụ Tiểu Phùng trừng mắt nhìn Chu Ngân Ngá»c:
- Trá»i ! Các cô ở tại Hạnh Hoa Thôn mà không biết phái võ Hạnh Hoa. NÆ¡i nầy là giang sÆ¡n cá»§a há».... Chính những ngưá»i đó trước đây đã giúp Lữ Quốc Côn lo việc phù Kiến Äức phế Ai Vương.
Má»™ng Xuân đã há»™i kiến vá»›i Chu Ngân Ngá»c, nên nói:
- Bá»n ta không cần biết ai là ai nữa hết. Chuyện Lữ Quốc Công phế Ai Vương đã xa xôi quá rồi. Bây giá» bá»n ta chỉ biết có kiếm tiá»n để sinh sống thôi !
ChNGanqr Ngá»c nói thêm:
- Ta tưởng đâu mụ đem «mối» đến cho ta. Ai dè mụ bàn chuyện khác. Lần này ta nín thinh cho, lần sau chớ trách. Ta nói qua với Lục Ôn Hầu thì mụ xong mạng đó.
Mụ Tiểu Phùng ngạc nhiên nhìn Chu Ngân Ngá»c và Má»™ng Xuân, không ngá» há» lại thốt ra lá»i đó.... Theo sá»± dò xét cá»§a mụ thì chồng Chu Ngân Ngá»c trước kia là đội trưởng cận vệ quân cá»§a Lữ Quốc Công. Trong trận đánh Phiên Ngưng Thành, chồng Chu Ngân Ngá»c bị giết chết, nên nàng phải thất lạc bÆ¡ vÆ¡, song trong lòng lúc nào cÅ©ng căm thù quân Hán. Hôm nay, đến đây mụ tin chắc Chu Ngân Ngá»c sẽ niá»m nở đón tiếp mình. Ai ngá».... Tuy nhiên, mụ Tiểu Phùng cÅ©ng ráng nói:
- Nhị vị cô nương đừng ngỠvực mụ, tội nghiệp mà. Mụ hiểu hết, biết hết....
- Mụ biết gì ?
- Mụ biết rõ cô nương còn mang trong lòng mối thù bất cá»™ng đái thiên vá»›i quan quân nhà Hán. Có phải đội trưởng Tá»­ Bình, xưa kia ở dưới quyá»n Lữ Quốc Công chăng ?
Má»™ng Xuân và Chu Ngân Ngá»c đến hãi kinh trước câu nói đó. Nếu vậy, mụ Tiểu Phùng đã biết rõ tung tích cả bá»n ! Mặc dù thế, Chu Ngân Ngá»c vẫn cố giữ vẻ Ä‘iá»m nhiên, há»i:
- Äá»™i trưởng Tá»­ Bình là ai ? Mụ muốn nói gì ta không hiểu ?
Mụ Tiểu Bình cưá»i gằn than:
- Thôi mà Chu cô nương ! Giấu giếm mụ mà làm gì ? Äá»™i trưởng Tá»­ Bình trước kia là chồng cá»§a cô nương đó ! Mụ hiểu rõ hết mà.
- Mụ kia ! Äừng có hàm hồ. Mụ định phao vu cho ta ư ? Ra mau.... Äừng nhiá»u lá»i nữa....
Mụ Tiểu Phùng run sợ thối lui ra cửa, trong lòng hết sức hoang mang. Mộng Xuân nhìn theo mụ nghĩ vẩn vơ. Mụ Tiểu Phùng tự nhiên trở thành kẻ nguy hiểm !
Má»™t là mụ ta tòng đảng vá»›i Hạnh Hoa Thôn, không nói làm gì, còn ngược lại,, nếu mụ là ngưá»i cá»§a Lục Ôn Hầu thì nguy lắm ! Äào Nguyên Quán sá»›m muá»™n gì cÅ©ng phải tiêu tan. Mụ Tiểu Phùng Ä‘i xa rồi, Má»™ng Xuân không nói gì hết khiến Chu Ngân Ngá»c lo ngại !
- Thế nào em ? Mụ ta muốn gì ?
- Em cÅ©ng Ä‘ang băn khoăn như chị ! Má»™t Ä‘iá»u đáng ngại là mụ ta hiểu rõ tung tích cá»§a chị....
Chu Ngân Ngá»c nói:
- Chị nghi ngỠmụ là tay do thám của Lục Ôn Hầu.... Có thể nguy lắm đó em.
Bên ngoài bá»—ng có tiếng nhạc ngá»±a rá»™n ràng, tiếng hô dẹp đưá»ng vang dậy.
Mộng Xuân nhìn chị, nói:
- Chết rồi ! Bá»n Lục Ôn Hầu tá»›i....
Chu Ngân Ngá»c đứng lên, há»i em:
- Chúng ta phải làm thế nào bây giỠ?
Mộng Xuân nghĩ rất nhanh:
- CÅ©ng chưa chắc gì mụ Tiểu Phùng là ngưá»i cá»§a Lục Ôn Hầu. Theo ý em ta cứ tiếp đãi chúng xem như không có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, phải mật báo cho chị em cùng biết, nếu nhận được hiệu lệnh phải sẵn sàng ứng chiến.
Chu Ngân Ngá»c gật đầu nói:
- ÄÆ°á»£c rồi ! Em tính như thế rất ổn. Vậy em nên cho các bạn hay kế hoạch cá»§a mình. Còn chị phải ra cá»­a ngay bây giá», để tiếp bá»n chúng.
Hai chị em liá»n chia tay nhau. Nhưng cả hai Ä‘á»u không ngá» trên nóc Äào Nguyên Quán, má»™t bóng ngưá»i mặc toàn màu trắng nép mình nghe ngóng tá»± nãy giá». Khi hai chị em Chu Ngân Ngá»c, Má»™ng Xuân ra khá»i cá»­a phòng, bóng trắng ngồi dậy, lẩm bẩm:
- Lạ chưa ! Mụ Tiểu Phùng đó là hạng ngưá»i nào ? Sao lại biết rõ cả tung tích Chu Ngân Ngá»c ? Ta phải theo dõi mụ ta má»›i được.
Bóng trắng dứt lá»i, Ä‘uổi theo kịp mụ Tiểu Phùng. Mụ ta Ä‘ang Ä‘i nhanh vá» phía xóm Äông, chá»— có nhiá»u khu vưá»n rậm mát. Tiểu Phùng vụt rẽ sang tay phải, Ä‘i thẳng vào má»™t tòa miếu cổ bá» hoang. Bóng trắng nhanh nhẹn chuyá»n mình lên ngá»n cây thoăn thoắt vào trong. Nhưng mụ Tiểu Phùng bá»—ng mất dạng. Bóng trắng cố đảo mắt nhìn quanh quẩn không nghe má»™t tiếng động hay thấy má»™t bóng ngưá»i.
Bóng trắng lẩm bẩm:
- Không lẽ nÆ¡i miếu hoang nầy lại có đưá»ng hầm ?
Bóng trắng chuyá»n nhẹ nhàng lên nóc nhà rồi gỡ ngói nhìn xuống. Trong toà miếu cổ tối, nhưng bóng trắng cÅ©ng nghe được những tiếng thì thầm:
- Thế nào mụ ?
- Nguy lắm ! Chu Ngân Ngá»c không nhận lá»i cho gặp mặt !
- Sao lạ vậy ?
- HỠnghi ngỠtôi là quân do thám của Lục Ôn Hầu....
- À ra thế !
Bóng trắng cau mày nhủ thầm:
“Ai nói chuyện với mụ Tiểu Phùng vậy kìa ?
Giá»ng nói quen quen !†Bóng trắng chợt nghe có tiếng càu nhàu:
- Hay là «bá»n gái đó» đã theo quân Hán ?
Có tiếng mụ Tiểu Phùng:
- Không đâu ! Mụ biết chắc Chu Ngân Ngá»c là vợ cá»§a đội trưởng Tá»­ Bình mà....
HỠchưa tin tôi, có thế thôi.
Bóng trắng chợt kêu lên:
- Ồ.... Chị Lệ Hồng đây mà ! Thì ra phái Hạnh Hoa Thôn vẫn âm thầm hoạt động, đánh chiếm lại làng xưa.
Bóng trắng nhá»m mình toan nhảy xuống đất, nhưng vụt ngưng lại, lẩm bẩm:
- Không vội gì !
Ở dưới tòa cổ miếu, Lệ Hồng chợt ngẩng đầu lên. Nàng thoáng nghe có tiếng động đâu đây. Bóng trắng nín hơi thở, nhủ thầm:
“Chị Lệ Hồng ghê gớm thật !
Mình vừa trở mình thì chị đã nghi ngá».†Dưới kia, mụ Tiểu Phùng lại nói:
- Cô nương định liệu thế nào ?
Lệ Hồng nhìn lên nóc cổ miếu, không thấy gì khác lạ, liá»n bảo mụ ta:
- ÄÆ°á»£c rồi ! Mụ không phải lo nữa. Ta buá»™c lòng phải đến Äào Nguyên Quán để giáp mặt Chu Ngân Ngá»c ! Thôi mụ vá» Ä‘i.
Tiểu Phùng chắp tay xá dài các tráng sÄ© phái Hạnh Hoa rồi ra khá»i miếu. Tần Ngá»c nhìn Lệ Hồng, há»i:
- Chị định má»™t mình lẻn vào Äào Nguyên Quán ư ?
- Äúng thế ! Các bạn không lo, cứ ở lại đây chá» ta. Phải gặp Chu Ngân Ngá»c má»›i tính kế lâu dài được....
- Nhưng.... Ở Hạnh Hoa Thôn nầy, ai ai cũng biết mặt chị.... Sợ khó khăn lắm !
Lệ Hồng mỉm cưá»i:
- Chú Tần Ngá»c không phải lo.... Chị đã từng cải nam trang vá» Phiên Ngưng Thành để cứu cha xưa kia ! Bá»n do thám cá»§a An Quốc Thiếu Úy ghê gá»›m bá»±c nào mà chị còn không xem ra gì ? Thôi các bạn xuống hầm nghỉ đỡ. Ta Ä‘i đây.
Các tráng sÄ© và Tần Ngá»c vâng dạ theo đưá»ng hầm Ä‘i xuống. Còn lại má»™t mình, Lệ Hồng liá»n lấy bá»c quần áo, cải trang sá»­a dạng. Chỉ má»™t lúc sau, bóng trắng ở trên nóc miếu nhìn thấy, má»™t trang tu mi nam tá»­ từ trong miếu bước ra. Bóng trắng mỉm cưá»i má»™t mình:
“Chị Lệ Hồng tài tình thật ! Vá»›i tài cải trang sá»­a dạng đó, quân Hán làm sao biết được.... Nhưng được rồi, ta sẽ làm cho chị giật mình má»™t phen chÆ¡i.†Bóng trắng xuống đất, Ä‘uổi theo sau. Nhưng cả bóng trắng và Lệ Hồng Ä‘á»u không ngá», trong khi ấy, má»™t lão đạo sÄ© Ä‘ang ngồi thu hình sau tượng Thổ Thần. Lão ta chứng kiến tất cả những chuyện xảy ra, luôn cả lúc Lệ Hồng cải trang sá»­a dạng.... Lão thấy rõ hết, nhưng vẫn ngồi yên chá» nàng Ä‘i xa rồi, má»›i nhẹ nhàng đến bên nắp hầm bí mật, đậy kín lại, nhốt bá»n Tần Ngá»c và các tráng sÄ© trong phái Hạnh Hoa. Xong xuôi, đạo sÄ© mỉm cưá»i má»™t mình:
- Phen nầy ta sẽ túm trá»n cả lÅ© bây !
Äạo sÄ© không ai khác hÆ¡n Thất Äiá»n. Từ lúc không dùng Thái Phong được, lão quyết tá»± mình khám phá ra sào huyệt bá»n Hạnh Hoa Thôn. Lão Ä‘i lang thang khắp cùng nÆ¡i, nghe ngóng động tịnh. Và cÅ©ng chính nhá» cái miệng cá»§a mụ Tiểu Phùng mà lão Ä‘oán biết Lệ Hồng dẫn các tráng sÄ© xâm nhập lên đồi. Tuy nhiên, lão không vá»™i báo tin cho tri huyện Äá»— Kế hay mà tá»± mình đến do thám tòa miếu cổ. Lão nghe rõ cả chuyện Chu Ngân Ngá»c, chá»§ quán Äào Nguyên, là vợ cá»§a đội trưởng Tá»­ Bình nữa. Bởi thế, sau khi đậy nắp hầm bí mật trong toà cổ miếu, nhốt bá»n Tần Ngá»c, Thất Äiá»n liá»n đến thẳng dinh thá»± Lục Ôn Hầu, để báo tin chẳng lành.
Nhưng đạo sÄ© đến nÆ¡i thì Lục Ôn Hầu và bá»n cận tướng đã đến quán Äào Nguyên, chỉ còn các cận vệ quân canh gác trong ngoài.... Lão đạo sÄ© liá»n gá»i đội trưởng cận vệ ra, truyá»n lệnh:
- Ta đã nhốt hÆ¡n mưá»i tên trong phái Hạnh Hoa, dưới hầm cổ miếu thá» Thổ Thần. Ngươi Ä‘em quân đến đó, bắt chúng vỠđây.
Äá»™i trưởng cận vệ quân chỉ biết mặt Thất Äiá»n đạo sÄ©, chá»› chưa lần nào được lệnh phải theo lá»i lão, nên chần chá» nói:
- Bẩm đạo nhơn ! Chủ tướng vắng mặt làm sao tôi dám tự tiện thi hành lệnh đó.
Thất Äiá»n cau mày, nói:
- Lệnh ta không đủ bá»n bay vâng lá»i sao ?
- Dạ không phải vậy ! Nhưng bá»n tôi mắc canh phòng dinh thá»±, sợ bá» Ä‘i sẽ bị quở trách.
Thất Äiá»n biết lÅ© cận vệ quân không muốn thi hành mạng lệnh cá»§a mình thì tức giận lắm:
- ÄÆ°á»£c rồi ! Bây không nghe lá»i ta, sau nầy chá»› trách.
Äạo sÄ© nói xong, Ä‘i ngay. Bá»n cận vệ quân sợ hãi nhìn nhau không ai dám nói má»™t lá»i. Viên đội trưởng cúi mặt nhìn xuống, hết sức khổ tâm. Nghe theo lá»i Thất Äiá»n, Lục Ôn Hầu có thể xá»­ tá»­ chúng vá» tá»™i bá» gác dinh thá»±. Còn không nghe lá»i, biết đâu đạo sÄ© sẽ đổ trút tá»™i lá»—i cho chúng.
Trong khi đó, Thất Äiá»n đạo sÄ© thẳng đưá»ng đến quán Äào Nguyên. Lão nhất định bắt cho được Lệ Hồng, để tiêu diệt toàn phái Hạnh Hoa.





Hồi 1e

NGƯỜI CHẾT TRỞ VỀ

Äào Nguyên quán lúc bấy giá» Ä‘ang tưng bừng náo nhiệt. Tiếng đàn hát, ca xướng hoà lẫn vá»›i tiếng cưá»i đùa vang dậy. Bá»n Lục Ôn Hầu say rượu mà cÅ©ng say tình. Chu Ngân Ngá»c, Má»™ng Xuân và các nàng ca nữ lả lÆ¡i, cưá»i cợt ngồi sát bên bá»n chúng. Thá»±c khách đã lỡ vào quán, ngồi ăn ở bàn mình, nhưng mắt cứ lấm lét nhìn vá» phía bàn ăn cá»§a Lục Ôn Hầu. Há» không dè có mặt há» Lục ở đây ! Bá» Ä‘i thì thật bất tiện vì Lục Ôn Hầu có thể nghi ngá» há» khi dá»…, mà lại cÅ©ng rất có thể nguy hiểm đến tính mạng. Bá»n Lục Ôn Hầu, má»™t khi đã chè chén say sưa thì không còn biết nể nang gì ai nữa.... Chúng giết ngưá»i theo cÆ¡n tức giận, nếu lỡ má»™t ai chạm vào chúng. Toàn thể thá»±c khách trong quán, tuy Ä‘ang ngồi ăn, nhưng trong bụng phập phồng, đồ cao lương mỹ vị gì, đối vá»›i há» hiện giá» cÅ©ng như là đá sạn.
Ấy thế mà trong giá» phút đó, còn có ngưá»i Ä‘i vào quán....
Äó là Lệ Hồng chá»› không ai khác, nàng cải trang sá»­a dạng không khác nào má»™t đấng tu mi nam tá»­. Lệ Hồng từ giã các bạn, quyết đến đây để dò xét các cô ca nữ quán Äào Nguyên. Theo lá»i mụ Tiểu Phùng thì Chu Ngân Ngá»c nhất định không cho nàng gặp mặt mà còn hăm dá»a sẽ tố cáo vá»›i Lục Ôn Hầu. Lệ Hồng không tin Chu Ngân Ngá»c là hạng ngưá»i hèn hạ như thế vì trước kia chồng nàng đã chết vá» tay quân Hán mà.... Tuy nhiên, Lệ Hồng chưa muốn gặp mặt há» Chu má»™t cách đột ngá»™t ! Phải dò xét trước đã, rồi sau sẽ liệu. Nàng má»›i bước vào quán đã nghe tiếng cưá»i đùa vang dậy cá»§a quân cướp nước trong lòng nàng khó chịu lắm. Nhưng nàng vẫn cố giữ vẻ mặt Ä‘iá»m nhiên, Lệ Hồng tìm tá»›i má»™t chiếc bàn trống ngồi xuống.
Chiếc bàn cá»§a nàng đặt gần cá»­a sổ, nhưng bên ngoài hành lang lại còn má»™t chiếc bàn khác, không có ai ngồi. Lệ Hồng yên tâm ngồi xuống, đưa mắt nhìn sang chiếc bàn cá»§a bá»n Lục Ôn Hầu. Nàng thấy má»™t thiếu phụ đẹp tuyệt trần, mặc má»™t bá»™ đồ hàng thật trong dang ngồi trong lòng Lục Ôn Hầu, tay cầm chung rượu dâng lên miệng há» Lục cất giá»ng ngả ngá»›n:
- Uống đi mà.... Lục Tướng quân.... Ngài phụ lòng em sao ?
Lệ Hồng Ä‘oán chừng thiếu phụ ấy là Chu Ngân Ngá»c. Nàng cau mày, nhá»§ thầm:
“Bá»n bây ngả ngá»›n thật ! Không còn biết nhục nhã gì cả....†Má»™t ca nữ trong quán Äào Nguyên lả lướt bước đến bên Lệ Hồng:
- Tráng sĩ dùng chi ?
Lệ Hồng giật mình nghiêm giá»ng nói:
- Cho tôi một vò rượu nóng.
Thiếu nữ liếc mắt đưa tình vá»›i Lệ Hồng rồi bước nhanh ra nhà sau. Lệ Hồng bá»±c bá»™i lắm và có cảm tưởng như toàn thể các thiếu nữ trong quán này Ä‘á»u được tập luyện lối chiêu đãi khách như nhau. Bá»—ng có tiếng nói cất lên:
- Äừng «mê mệt» mà lâm nguy đó «tráng sĩ»....
Lệ Hồng quay ra ngoài cá»­a sổ. Chá»— bàn trống lúc nãy đã có má»™t ngưá»i ngồi xây lưng vá» phía nàng. Lệ Hồng chắc chắn ngưá»i ấy vừa má»›i thốt ra những lá»i xấc xược đó chá»› không ai khác. Nàng nhìn kỹ kẻ lạ mặt ! Äó là má»™t chàng thanh niên chít khăn võ sinh, tuy không nhìn rõ mặt nhưng Lệ Hồng Ä‘oán chắc là ngưá»i khôi ngô tuấn tú, vì nước da trắng nõn nà.... Lệ Hồng làm như không nghe thấy gì cả, cứ đưa mắt nhìn vá» phía bàn giữa cá»§a bá»n Lục Ôn Hầu. Nàng nghe rõ ràng tiếng nói từ bên ngoài đưa vào:
- Ta đã bảo đừng có nhìn.... Mê mẩn ai chá»› mê mẩn Chu Ngân Ngá»c thì vong mạng đó....
Lệ Hồng bực tức lắm, không còn nhịn được nữa:
- Thì việc gì đến nhà ngươi ?
Bên ngoài tiếng nói vá»ng vào:
- Sao lại không ? Ta lo cho các tráng sÄ© Hạnh Hoa Thôn ở miếu Thổ Thần. Há» chá» ngưá»i đến mòn con mắt đó !
Lệ Hồng hoảng kinh trước những lá»i nói đó.... “Trá»i Æ¡i ! Kẻ kia là ai mà biết hết chuyện riêng tư cá»§a nàng hết vậy ? Nếu hắn là quân do thám cá»§a Hán triá»u, chắc nàng khó thoát ! Nhưng đã là quân do thám, sao hắn không tố cáo nàng ngay Ä‘i, còn chá» gì nữa ?†Lệ Hồng Ä‘ang phân vân, đã nghe kẻ lạ mặt tiếp lá»i:
- Phen nầy, ngưá»i bị bắt thì nguy lắm đó ! Tá»™i do thám cÅ©ng đủ bêu đầu, còn cái tá»™i cải nam trang, chắc chúng bầm thây nát hết !
Lệ Hồng không còn bình tÄ©nh được nữa ! Nàng nhìn trước nhìn sau định tìm kế thoát thân. Äàng kia nàng ca nữ quán Äào Nguyên Ä‘ang mang vò rượu nóng tá»›i.
Äôi mắt cô ta chăm chú nhìn vào mặt Lệ Hồng. Nàng càng hồi há»™p hÆ¡n lên. Ca nữ đến bên Lệ Hồng đặt bình rượu xuống, nói:
- Tráng sĩ hãy dùng ngau đi. Rượu còn nóng đó....
Lệ Hồng định tĩnh được tâm thần, khẽ đáp:
- Vâng ! Xin cám ơn cô.
Ca nữ liếc mắt nhìn Lệ Hồng rồi bước sang bàn khác. Ngoài cửa sổ, khách lạ vẫn ngồi yên chỗ cũ, nhưng không nói gì thêm. Lệ Hồng rót rượu vào chung rồi đánh bạo cất tiếng:
- Ngưá»i là ai mà sao biết rõ hành động cá»§a bá»n ta như vậy ?
Khách lạ khẽ đáp:
- Ta là «ngưá»i nhà trá»i» phái xuống xem xét chuyện thế gian....
Lệ Hồng rất bá»±c tức trước những lá»i ngạo mạn đó ! Nếu ở vào má»™t chá»— khác, nàng đã thách thức kẻ kia so tài cao thấp. Hiện tại ở đây nàng còn bận lo nhiá»u việc khác. Lỡ bại lá»™, các bạn ở Miếu Thổ Thần lâm nguy mất. Lệ Hồng nghÄ© thế nên bảo khách lạ:
- Ta vá»›i ngươi không thù không oán, tại sao kiếm cách làm há»ng việc ta ?
- Lệ Hồng đừng phao vu ! Ta nào có ý đó.
- Nếu vậy nhà ngươi nên xéo đi nơi khác, để ta lo tròn phận sự. Nhà ngươi muốn thách thức việc gì xin hẹn lúc khác vậy.
Khách lạ hình như cố chá»c tức Lệ Hồng:
- Ta không hẹn hò gì cả !.... Lỡ Vũ Anh Kiệt biết được «ghen tuông» phải xấu hổ cho ta chăng ?
Lệ Hồng giật nảy mình, nhủ thầm:
“Lạ thật ! Ten nào mà ghê gớm như vậy ?
Hắn biết rõ ta là vợ cá»§a Anh Kiệt nữa ?!†Äá»™t nhiên Lệ Hồng nghÄ©:
“Hay là ngưá»i cùng môn phái vá»›i mình ! Chỉ muốn trêu chá»c thôi, chá»› không có ý gì khác !†Nàng vá»™i nói:
- Ta chưa biết ngươi là ai, nhưng chắc chắn đã từng gặp nhau ! Bây giỠta đang gặp chuyện khó khăn, không hầu chuyện với ngươi được nữa. Xin hẹn lúc khác....
Khách lạ vẫn lải nhải:
- Ta không rảnh để hầu chuyện lúc khác.
Lệ Hồng cưá»i gằn:
- Vậy ta liệt ngươi cùng phe vá»›i bá»n Lục Ôn Hầu....
Nàng vừa dứt lá»i thì có nhiá»u tiếng la thất thanh, bá»n ca nữ chạy dồn vá» phía bàn Lục Ôn Hầu. Lệ Hồng giật mình nhìn lại thấy má»™t lão đạo sÄ© từ đâu vụt hiện ra đứng giữa quán, rồi lá»›n tiếng thét:
- Má»i ngưá»i không được lôn xá»™n ! Ở đâu ngồi đó.... Ai nhúc nhích sẽ bay đầu.
Lệ Hồng còn Ä‘ang phân vân thì khách lạ bá»—ng nói vá»ng vào:
- Chết rồi ! Thất Äiá»n đạo sÄ©, ngưá»i thân tín nhất cá»§a tri huyện Äá»— Kế.... sắp có chuyện không lành.
Äằng kia Lục Ôn Hầu Ä‘ang vui đùa vá»›i Chu Ngân Ngá»c, chợt thấy Thất Äiá»n làm vậy, liá»n há»i:
- Äạo sÄ© muốn gì ? Chá»— Ä‘ang vui chÆ¡i sao làm ồn vậy ?
Thất Äiá»n đạo nhÆ¡n liếc nhìn quanh má»™t lượt rồi bảo Lục ôn Hầu:
- Lục tướng quân hạ lệnh bắt hết ngưá»i trong quán nầy luôn cả Chu Ngân ngá»c và bá»n ca nữ ! Chúng Ä‘á»u là quân phản nghịch, bè phái cá»§a Hạnh Hoa Thôn....
Má»i ngưá»i trong quán Ä‘á»u khiếp sợ nhốn nháo cả lên. Chu Ngân Ngá»c cÅ©ng thất kinh hồn vía, liếc nhìn Má»™ng Xuân như ngầm bảo nàng sẵn sàng để ra tay đối phó. Lục Ôn Hầu cau mày há»i:
- Sao có chuyện lạ vậy ? Äạo sÄ© có bằng cá»› gì ?
- Lục tướng quân hành động ngay Ä‘i kẻo trể. Quán Äào Nguyên này thông đồng vá»›i phái võ Hạnh Hoa đó.
Má»™ng Xuân thấy rõ cÆ¡n nguy cá»§a bá»n mình, nên thét bảo Thất Äiá»n:
- Äạo sÄ© Ä‘iên cuồng kia ! Bá»™ mi muốn trả thù bá»n ta chăng ?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u giật mình quay lại nhìn Má»™ng Xuân. Cô gái bước tá»›i chỉ mặt Thất Äiá»n:
- Mi đến đây gạ gẫm bá»n ta không được, bây giỠđịnh phao vu hả ?
Chu Ngân Ngá»c biết rõ ý Má»™ng Xuân, muốn đánh lạc hướng các tướng Hán triá»u, liá»n nÅ©ng nịu bảo Lục Ôn Hầu:
- Tướng quân nghĩ có giận không ? Lão đạo sĩ «già còm» như vậy mà đến đây định bày trò «yêu đương» với các em.... Chúng cự tuyệt nên lão oán hận phao vu đó....
Äạo sÄ© bá»±c tức lắm, không còn nhưá»ng nhịn được nữa, quát lá»›n:
- Lục Ôn Hầu ! Äừng nghe bá»n «quỉ quái» đó mà vong mạng. Ngay trong quán này, hiện thá»i cÅ©ng có bá»n cầm đầu phái Hạnh Hoa nữa đó. Con bé Lệ Hồng đã cải nam trang tá»›i đây.
Lệ Hồng thất sắc nhìn quanh quẩn. Ngoài cá»­a sổ, khách lạ đã mất dạng tá»± bao giá». “Äúng hắn là ngưá»i cá»§a Äá»— Kế rồi ! Chắc hắn đã tố cáo mình vá»›i bá»n kia ?†Trong khi đó, Lục Ôn Hầu đứng phắt dậy nhìn toàn thể các thá»±c khách, lá»™ vẻ nghi ngá». “Có đúng như lá»i Thất Äiá»n đạo nhân vừa tố giác không ? Lệ Hồng đã cải trang sá»­a dạng đến đây ?†Má»i ngưá»i trong quán Äào Nguyên lúc bấy giá» Ä‘á»u nhốn nháo cả lên.... Thá»±c khách liếc nhìn nhau như ngầm dò xét ngưá»i ở kế cận bên mình:
ngưá»i này nghi ngá» ngưá»i khác.... Riêng Chu Ngân Ngá»c và Má»™ng Xuân vẫn bình tÄ©nh đưa mắt nhìn nhau. Nếu vậy, lá»i mụ mối lúc chiá»u đúng sá»± thật:
phái võ Hạnh Hoa muốn bàn chuyện vá»›i há» mà. Lục Ôn Hầu khẽ há»i Thất Äiá»n đạo nhân:
- Có đúng là con bé Lệ Hồng đã cải trang đến đây chăng ?
- Bần đạo không bịa chuyện đâu ! Bè lũ của chúng còn ở tại Miếu Thổ Thần, dưới hầm sâu.
Các tướng hầu cận Lục Ôn Hầu Ä‘á»u đứng phắt dậy:
- á»’.... Bá»n phản loạn đã xâm nhập vào Hạnh Hoa Thôn rồi ư ?
Các thá»±c khách trong quán Ä‘á»u thất kinh hồn vía trước những tin bất ngỠđó.
Phái Hạnh Hoa trở vá», thế nào cÅ©ng xảy ra trận xô xát. Ai nấy Ä‘á»u muốn trở vá» nhà trong giá» phút nầy. Thấy khách trong quán lao nhao muốn thoát chạy. Thất Äiá»n đạo sÄ© quát:
- Hãy ngồi im ! Ai nhúc nhích hay tìm cách bỠtrốn, sẽ chết ngay.
Má»™ng Xuân và Chu Ngân Ngá»c cÅ©ng Ä‘iếng hồn, biết lá»i nói cá»§a mình trong giá» phút nầy đâm ra vô ích, mà rất có thể làm cho Lục Ôn Hầu nghi ngá».... Lệ Hồng biết mình khó thoát vì không chừng tên lạ mặt lúc nãy Ä‘ang bố trí thá»§ hạ bên ngoài, chá» nàng thoát chạy là chận bắt ngay. Nàng nắm chặt lấy chuôi kiếm, trong lòng rất ân hận. “Phải chi mình đừng liá»u lÄ©nh vào Äào Nguyên Quán thì đâu có gây nên tại hại thế nầy. Tá»± mình không biết làm sao thoát thân, đừng nói chi việc giải cứu cho các tráng sÄ© dưới Miếu Thổ Thần. Thất Äiá»n đạo nhân biết rành mạch như vậy, chắc là các bạn cá»§a nàng đã bị bắt tất cả....†Trong giá» phút đó, Lệ Hồng chỉ nghÄ© đến VÅ© Anh Kiệt. Lục Ôn Hầu bá»—ng truyá»n các thá»§ hạ:
- Hãy kéo quân đến Miếu Thổ Thần bắt hết bá»n chúng mang vá» dinh.
Thất Äiá»n đạo sÄ© chận lại:
- Hãy khoan ! Lục tướng quân lo việc vây bắt con bé Lệ Hồng trước đã. Bá»n kia đã bị bần đạo nhốt dưới hầm cả rồi, không thoát được đâu.
Chu Ngân Ngá»c rất lo ngại cho Lệ Hồng, má»™t nữ hiệp mà nàng chỉ nghe danh, chá»› chưa từng biết mặt. Nàng liá»u lÄ©nh bảo Lục Ôn Hầu:
- Thật phiá»n quá ! Ngay trong đêm vui cá»§a Quán Äào Nguyên mà lão đạo sÄ© Thất Äiá»n lại quấy phá.
Lục Ôn Hầu nghiêm giá»ng bảo nàng:
- Rất có thể bá»n Hạnh Hoa Thôn đã xâm nhập lên ngá»n đồi này rồi cÅ©ng nên !
Nàng và các ca nữ hãy trở vỠphòng riêng, đừng can thiệp vào chuyện này mà mang lụy.
Chu Ngân Ngá»c biết mình không giúp gì được cho Lệ Hồng, nên thét bảo các bạn rút lên lầu.... Nàng Má»™ng Xuân và các ca nữ hấp tấp theo chân Chu Ngân Ngá»c. Trong quán lúc bấy giá» chỉ còn các thá»±c khách, ai nấy mặt cắt không còn chút máu.... Lục Ôn Hầu nhìn qua má»™t lượt rồi bảo các tướng cận vệ:
- Hãy xét từng ngưá»i, tra há»i cặn kẽ.... mau lên !
Thất Äiá»n đạo sÄ© ra đứng phía cá»­a, đưa cặp mắt cú vá» dò xét từng ngưá»i má»™t.
Chu Ngân Ngá»c và Má»™ng Xuân đứng trên lầu nhìn xuống, Trong lòng lấy làm lo ngại cho số phận Lệ Hồng.... Má»™ng Xuân há»i Chu Ngân Ngá»c:
- Mình không có cách nào cứu giúp Lệ Hồng sao chị ?
Chu Ngân Ngá»c lắc đầu:
- Biết tính sao bây giá» ? Nếu chị em ta ra tay thì bại lá»™ tất cả. Công trình xây dá»±ng Quán Äào Nguyên từ bao lâu nay, phút chốc tiêu tan.
- Chị tính sao, chá»› em không đành lòng nhìn bá»n Lục Ôn Hầu bắt Lệ Hồng nữ hiệp.
Ngay trong khi đó, bỗng có tiếng nói phía sau hai nàng:
- Hai cô đứng yên, đừng quay mặt lại và bình tÄ©nh nghe ta há»i.
Chu Ngân Ngá»c và Má»™ng Xuân Ä‘á»u chết khiếp, đứng lặng yên, kẻ lạ lại cất tiếng:
- Trong quán nầy có hầm bí mật chăng ? Phải nói thật !
Chu Ngân Ngá»c gật đầu:
- Dạ có.... Nhưng chưa dùng tá»›i bao giá»....
- Không quan hệ lắm ! Hãy chỉ cho ta biết con đưá»ng xuống ngay Ä‘i !
Mộng Xuân đáp:
- Phía sau bức bình phong kia có má»™t cái án thư. Äẩy án thư sang bên sẽ lá»™ nắp hầm bí mật.
- ÄÆ°á»£c rồi ! Bây giá» phiá»n các cô đẩy án thư sang bên giúp ta.
Chu Ngân Ngá»c há»i:
- Chúng ta chưa từng quen biết nhau, nên buá»™c lòng phải há»i:
ngưá»i định dùng gian hầm bí mật để làm gì ?
- Ta lãnh phần giải cứu Lệ Hồng cho các cô, không được sao ?
Mộng Xuân mừng rỡ nói:
- ÄÆ°á»£c thế thì còn gì bằng ! Tôi sẵn sàng giúp ngưá»i.
Chu Ngân Ngá»c dè dặt nói:
- Chúng tôi còn cần Äào Nguyên Quán nầy trong ít lâu. Xin đừng làm chúng nghi ngá».
- Không sao đâu ! Ta hiểu rõ mưu định cá»§a các cô mà.... Lúc nãy, Lục Ôn Hầu truyá»n các cô lên lầu, tức nhiên sẽ không nghi ngá» gì nếu có chuyện xảy ra trong quán. Thôi ta Ä‘i đây. Cô Má»™ng Xuân đừng quên lá»i đã hứa.
Chu Ngân Ngá»c và Mông Xuân vừa quay đầu lại thì kẻ lạ đã mất dạng. Má»™ng Xuân nói:
- Lạ thật ! Kẻ nào mà biết rõ cả tên em ?
Chu Ngân Ngá»c nhìn xuống dưới quán thấy quân cận vệ cá»§a Lục Ôn Hầu Ä‘ang tra xét từng ngưá»i má»™t. Ngá»n đèn lồng to lá»›n ở giữa nhà đột nhiên lay động rồi rÆ¡i xuống đất tắt ngấm. Nàng biết kẻ lạ mặt đã hành động, liá»n bảo Má»™ng Xuân:
- Em đi mở nắp hầm bí mật ngay đi.
Trong quán Äào Nguyên lúc bấy giá» thật là nhốn nháo cả lên, tiếng la hét vang trá»i. Lục Ôn Hầu thét quân cận vệ:
- Hãy bao vây bốn phía, đừng cho một tên nào chạy thoát....
Các thực khách biết thân ngồi thụp xuống đất, chịu trận. Lệ Hồng thừa dịp nhãy phốc ra ngoài hành lang. Thật tình nàng cũng chưa rõ ai đã giúp mình. Nhưng Lệ Hồng vừa đặt chân xuống đất đã nghe tiếng nói:
- Äừng thoát chạy không được đâu ! Thất Äiá»n đạo nhân Ä‘ang đứng trên nóc quán Äào Nguyên kìa....
Lệ Hồng nghe rõ tiếng ngưá»i lạ mặt đã trêu chá»c mình lúc nãy. Nàng cả giận nói:
- Nhà ngươi muốn gì ?
Kẻ lạ đứng trong bóng tối, đáp:
- Lệ Hồng hãy bình tĩnh, theo ta đến một nơi có thể tạm ẩn được. Xô xát bây giỠkhông có lợi đâu.
Lệ Hồng hÆ¡i bất ngá» trước lá»i dịu dàng đó. Nàng nghiêm giá»ng há»i:
- Ta có thể tin được ngươi không ?
Kẻ kia nghe tiếng chân ngưá»i Ä‘i tá»›i, vá»™i nắm tay Lệ Hồng kéo Ä‘i nhanh:
- Tin hay không Lệ Hồng cÅ©ng phải trốn đã.... Mình còn nhiá»u chuyện hàn huyên mà....
Lệ Hồng riu ríu vâng lá»i kẻ bí mật, nhưng trong lòng không phá»i phân vân.
“Ngưá»i nầy là ai mà bàn tay má»m mại như má»™t cô gái.... Má»™t trang nữ kiệt chăng ?
Mà là ai ?†Rồi giữa lúc bá»n Lục Ôn Hầu đốt đèn sáng lên trong quán thì Lệ Hồng đã được đưa đến chá»— nắp hầm bí mật. Nàng toan quay nhìn lại mặt kẻ lạ đã giải cứu mình thì nghe tiếng nói:
- Hãy xuống hầm tạm trú. Rồi sẽ lại gặp, không cần phải biết ta là ai.
Lệ Hồng bước xuống mấy nấc thang. Nắp hầm từ từ đóng lại. Nàng mò mẫm trong bóng tối, má»™t lúc má»›i xuống tá»›i chá»— bằng phẳng. Lệ Hồng nhá»› đến gian hầm ở Miếu Long Vương mà ngày xưa nàng đã cùng các bạn ẩn trú chống lại Cù Thái Hậu và bá»n do thám cá»§a An Quốc Thiếu Úy ở giữa Phiên Ngưng Thành. Trong khi đó, Lục Ôn Hầu tiếp tục khám xét các thá»±c khách trong quán và không lưu tâm đến sá»± mất dạng cá»§a Lệ Hồng. Thất Äiá»n đạo sÄ© cÅ©ng trở vào quán, trong lòng hết sức băn khoăn. Lúc nãy khi thấy chiếc đèn to lá»›n ở giữa bị phá há»ng, ông nghi ngá» chúng định tìm đưá»ng thoát chạy nên đã phóng mình lên mái ngói, tuốt kiếm cầm tay đón đánh quân phản loạn. Nhưng chỠđợi mãi ông không thấy má»™t ai chạy ra, nên đành trở vào quán. “Thế là nghÄ©a lý gì ? Chúng phá hư chiếc đèn to lá»›n ở giữa nhà vá»›i dụng ý gì mà không lợi dụng để thoát thân ?†Thất Äiá»n trở vào, đến bên Lục Ôn Hầu, nói:
- Lạ thật ! Bá»n chúng định làm gì mà không lợi dụng lúc đèn tắt để thoát chạy....
Lục Ôn Hầu há»i ngay đạo sÄ©:
- Mà đạo sĩ có chắc con bé Lệ Hồng cải nam trang tới đây chăng ?
- Bần đạo quả quyết như vậy, vì chính mắt bần đạo trông thấy nó cải trang sửa dạng mà.... Hiện giỠbộ hạ của nó còn bị bần đạo giam giữ ở dưới hầm Miếu Thổ Thần đó.
Thất Äiá»n vừa nhắc đến gian hầm ở Miếu Thổ Thần liá»n kêu:
- Ã.... Äúng rồi.... Chắc trong quán nầy có hầm bí mật ! Vì vậy khi tắt đèn, bá»n chúng má»›i không thoát thân. Bây đâu ! Bắt mụ chá»§ quán ra đây, mau lên.
Lục Ôn Hầu ngạc nhiên, đưa tay chận lại:
- Hãy khoan ! Sao lạ vậy đạo nhơn ?
- Tướng quân hãy cho bắt ngay Chu Ngân Ngá»c và bá»n ca nữ trong quán Äào Nguyên này ! Chúng là bè đảng cá»§a phái Hạnh Hoa.
Lục Ôn Hầu nhá»› ngay lá»i tố cáo cá»§a Chu Ngân Ngá»c lúc nãy, nghiêm giá»ng há»i Thất Äiá»n:
- Äạo nhÆ¡n có bằng cá»› gì không ?
- Lúc nãy, bần đạo có mặt ở Miếu Thổ Thần và nghe rõ chuyện bí mật cá»§a bá»n chúng:
Chính mụ Tiểu Phùng hẹn hò cho Lệ Hồng gặp Chu Ngân Ngá»c đó.
Lục Ôn Hầu rất hoang mang ! Hắn ta háo sắc lại rất thích sá»± chiá»u chuá»™ng cá»§a Chu Ngân Ngá»c, nên trong lòng không má»™t chút nghi ngá». “Nay Thất Äiá»n đỠquyết như vậy, biết hành động sao đây ?â€Trong khi đó, Chu Ngân Ngá»c và Má»™ng Xuân đứng trên lầu. Há» nghe rõ những lá»i tố cáo cá»§a Thất Äiá»n. Má»™ng Xuân bảo nhá» vào tai Chu Ngân Ngá»c:
- Chị làm thế nào, chớ để Lục Ôn Hầu nghi ngỠthì nguy lắm đó.
Chu Ngân Ngá»c liá»n há»i Má»™ng Xuân:
- Nắp hầm đã đậy kỹ càng chưa ?
- Em đã xem xét lại rồi.... Ãn thư đã kéo lại chá»— cÅ©.
Chu Ngân Ngá»c bảo em:
- ÄÆ°á»£c rồi.... Phen nầy, chị phải mắng vào mặt tên đạo sÄ© già Thất Äiá»n má»›i được !
Nàng dứt lá»i, chạy tuông xuống lầu, Ä‘iểm mặt Thất Äiá»n:
- Nhà ngươi hèn hạ thật.... Äến đây gạ gẫm chị em ta không được, bây giá» muốn phao vu hả ?
Lục Ôn Hầu và Thất Äiá»n Ä‘á»u giật mình, nhìn há» Chu. Vẻ mặt đạo sÄ© đỠhồng lên vì xấu hổ:
- Con tiện tì kia.... Mi không được nói càn.... Ai gạ gẫm mi ?
Chu Ngân Ngá»c đứng sát vào mình Lục Ôn Hầu nói như phân trần:
- Tướng quân có tin lá»i lão đạo sÄ© sàm sỡ này không ? Nếu tin thì cứ bắt ngay thiếp Ä‘i....
Lục Ôn Hầu thật tình cÅ©ng không ưa gì Thất Äiá»n, vì lão đạo sÄ© là ngưá»i cá»§a Äá»— Kế ! Lục Ôn Hầu khẽ bảo Chu Ngân Ngá»c:
- Nàng hãy bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó.... Chẳng ai uy hiếp nàng đâu ?
Rồi há» Lục há»i Thất Äiá»n:
- Lá»i tố cáo cá»§a lão đạo sÄ© không rõ ràng, thiếu minh chứng ta không thể vì vậy mà bắt Chu Ngân Ngá»c được.
Thất Äiá»n đạo sÄ© tức bá»±c, nói:
- Lục tướng quân chẳng chịu suy xét tận tưá»ng, sẽ nguy hại lắm. Bần đạo chắc chắn trong quán nầy có hầm bí mật và Lệ Hồng hiện Ä‘ang trốn lánh ở dưới đó.
Chu Ngân Ngá»c kêu to lên:
- Thật là hết nói ! Lão đạo sÄ© nầy gàn dở quá ! Chá»— «ngưá»i ta» làm ăn mà hết doa. chuyện này đến chuyện khác....
Rồi nàng nghiêm sắc mặt, há»i Thất Äiá»n:
- Äạo sÄ© dám quả quyết như vậy không ? Nếu không có hầm bí mật thì ông tính sao ?
Lục Ôn Hầu đứng yên, mặc tình cho Chu Ngân Ngá»c chất vấn đạo sÄ©. Thất Äiá»n cả giận, thét:
- Ta không nói với mi.... Bây đâu ! Khám xét gian quán nầy ngay đi.
Lục Ôn Hầu thấy Thất Äiá»n chẳng biết nể trá»ng mình thì tức giận, thét:
- im ngay ! Ai cho quyá»n đạo sÄ© ra lệnh đó ? Ta còn cầm quyá»n ở chá»— nầy mà....
Chu Ngân Ngá»c mừng rỡ đứng sát vào mình Lục Ôn Hầu hÆ¡n. Riêng Thất Äiá»n đạo sÄ© tức giận bầm gan. Lão bị hạ nhục thái quá nên không còn chịu đựng được.
Lão bảo Lục Ôn Hầu:
- Ta chỉ lo cho đại cuá»™c, lo cho uy thế cá»§a Hán triá»u, nhưng không ngá» ngài chỉ vị tình riêng. ÄÆ°á»£c rồi, ta không cần phải nói thêm nữa. Ta vá» dinh Äá»— Tri huyện giải bày hết má»i chuyện cho ngưá»i nghe.
Lục Ôn Hầu cau mặt há»i:
- Äạo sÄ© doa. ta đó à ?
- Không phải doa. ! Nhưng ta cần má»™t ngưá»i trên trước phê phán hành động cá»§a Lục Ôn Hầu....
Thất Äiá»n nói xong, ra cá»­a phút chốc mất dạng. Lục Ôn Hầu nhìn theo hắn lẩm bẩm:
- Ta thách đó.... Bây tưởng ta sợ Äá»— Kế lắm sao ?
Chu Ngân Ngá»c chứng kiến hết má»i việc và lần đầu tiên nàng thấy rõ sá»± mâu thuẫn giữa Lục Ôn Hầu và Äá»— Kế.... Nàng liá»n quì xuống cảm tạ há» Lục:
- Äa tạ tướng quân ! Nếu không có ngài chắc lão đạo sÄ© Thất Äiá»n đã giết hết bá»n thiếp và huá»· diệt Äào Nguyên Quán rồi.
Lục Ôn Hầu thoa? ý nói:
- Äá»i nào lão lại dám làm thế ! Thôi nàng truyá»n mang rượu thịt ra đây, chúng ta tiếp tục vui say....
Phó tướng Trần Bính e ngại há»i:
- Bẩm chủ tướng !
Lục Ôn Hầu cau mày há»i:
- Việc gì ?
- Thất Äiá»n đạo sÄ© cho biết bá»n Hạnh Hoa Thôn Ä‘ang bị giam giữ dưới Miếu Thổ Thần. Ta nên đến đó chăng ?
Lục Ôn Hầu như sực nhớ ra, ngẩm nghĩ:
“Nếu chuyện kia là thật, chúng lẻn vào Hạnh Hoa Thôn thì ta khó trở taỵ†Trong khi đó Chu Ngân Ngá»c bảo các ca nữ tiếp tục trình bày các cuá»™c vui. Äá»™t nhiên, Lục Ôn Hầu đứng phắt dậy rồi bảo há» Chu:
- Thôi ! Ta xin hẹn lần khác. Bây giỠcó việc cần phải đi ngay.
Chu Ngân Ngá»c ngạc nhiên làm bá»™ nÅ©ng nịu:
- Kìa tướng quân… Sao lại Ä‘i liá»n ? Mà ngài Ä‘i đâu ?
- Ta cần đến Miếu Thổ Thần !
Nói xong hắn truyá»n phó tướng kéo bá»n cận vệ, rần rá»™ ra khá»i Äào Nguyên Quán. Má»™ng Xuân từ trên lầu bước xuống, đến bên Chu Ngân Ngá»c, há»i:
- Sao vậy chị ?
- Bá»n chúng đến Miếu Thổ Thần… Không biết có đúng các tráng sÄ© Hạnh Hoa Thôn bị giam giữ dưới đó chăng ?
Trong Quán Äào Nguyên bây giá» không còn khách lạ. Các thá»±c khách được thả Ä‘á»u trở vá» nhà. Äêm dần vá» khuya, Chu Ngân Ngá»c nghÄ© đến Lệ Hồng hiện còn Ä‘ang ở dưới hầm sâu, liá»n bảo các ca nữ:
- Äêm cÅ©ng đã khuya rồi, thôi các em đóng cá»­a quán, dá»n dẹp Ä‘i nghỉ.
Riêng nàng và Má»™ng Xuân thì Ä‘i vào chá»— án thư, để xuống hầm đưa Lệ Hồng lên. Cả hai nàng, nhìn dáo dác tìm kiếm «ngưá»i bí mật» đã nhá» há» Ä‘em giấu Lệ Hồng, nhưng không thấy ai cả… Má»™ng Xuân nói:
- Hay là ngưá»i đó cÅ©ng vào trong hầm ?
Chu Ngân Ngá»c cÅ©ng nghÄ© như thế nên đẩy án thư sang bên để lá»™ nắp hầm, rồi cất tiếng:
- Quân Hán đã đi rồi… Lệ Hồng cô nương có thể trở lên đó.
Lệ Hồng từ nãy giá» vẫn ngồi lặng yên dưới hầm sâu, trong lòng hồi há»™p. Nàng cÅ©ng không hiểu sao mình dá»… nghe lá»i kẻ lạ mặt như vậy. Lỡ ra hắn theo phe Lục Ôn Hầu, lợi dụng lúc bất cập, nhốt mình dưới này thì thật uổng công… Ở trên kia, dù gì mình cÅ©ng còn chống cá»± được vá»›i bá»n chúng. Nàng Ä‘ang phân vân, lo nghÄ© như vậy, chợt nghe tiếng gá»i nên mừng rỡ đáp:
- Tôi đây… Nàng bước lần lên thang, nắp hầm vụt mở. Lệ Hồng phóng mình nhảy vá»t ra ngoài, Chu Ngân Ngá»c và Má»™ng Xuân Ä‘á»u giật mình lùi lại. Lệ Hồng nhìn thấy hai nàng thì phân vân há»i:
- Xin lá»—i cô nào là Chu Ngân Ngá»c ?
- Dạ tôi… Còn đây là Mộng Xuân, em tôi.
Mộng Xuân cúi đầu chào Lệ Hồng:
- Nghe tiếng cô nương đã lâu, bây giá» má»›i được diện kiến… Lệ Hồng tưởng lầm Má»™ng Xuân là ngưá»i đã đưa mình xuống hầm, nên đáp:
- Äa tạ Æ n cô, không có cô chắc tôi nguy rồi… Má»™ng Xuân vá»™i lắc đầu:
- Không phải tôi cứu cô nương đâu ? Äó là má»™t ngưá»i khách bí mật. Äến bây giá», chúng tôi cÅ©ng không rõ là ai ?
Lệ Hồng ngạc niên nói:
- Thế ư ? Vậy mà tôi tưởng cô đã cải trang sửa dạng.
Chu Ngân Ngá»c đậy nắp hầm lại, kéo án thư vá» chá»— cÅ© rồi há»i Lệ Hồng:
- Có phải lúc chiá»u cô nương cho mụ Tiểu Phùng đến đây chăng ?
Lệ Hồng gật đầu:
- Vâng ! Nhưng vì các cô không tin, buá»™c lòng tôi phải tá»›i… - Mụ Tiểu Phùng nham hiểm lắm sao cô nương tin được ? Không chừng đêm nay chính tại mụ mà Thất Äiá»n má»›i biết rõ ngá»n ngành.
Chu Ngân Ngá»c nói thêm:
- Vì là chuyện đại sá»±, nên chúng tôi phải dè dặt. Cô nương cảm phiá»n.
- Ta không trách gì các cô đâu ! Thật tình ta cũng đâu có tin mụ Tiểu Phùng.
Chẳng qua là mụ quen biết nhiá»u, dá»… len lá»i đến các nÆ¡i, không ai lưu ý.
Mộng Xuân nói:
- Mụ Tiểu Phùng quen nhiá»u mà nói cÅ©ng lắm ! Dùng mụ ta chỉ có hại thôi.
- Ta cÅ©ng vừa thấy thế ! Nhưng có má»™t Ä‘iá»u rất lạ là ai đã chỉ đưá»ng cho ta đến đây nếu không phải là ngưá»i trong quán ?
Chu Ngân Ngá»c ngẩm nghÄ© má»™t lúc rồi nói:
- Thiếp ngá» má»™t ngưá»i, không biết có đúng chăng ?
Má»™ng Xuân há»i ngay:
- Chị nghi ai ?
- Em quên bức mật thư hồi xế chiá»u ư ?
Mộng Xuân nói:
- Hoa Mai ư ? Chị ngỠnàng.
Lệ Hồng sửng sốt kêu lên:
- Ai ? Hoa Mai ! Ồ… nàng ở đâu ?
Chu Ngân Ngá»c và Má»™ng Xuân đưa mắt nhìn nhau, như ngầm cảm thông trước chuyện đó. Lệ Hồng hấp tấp nói:
- Trá»i Æ¡i ! Hoa Mai đã trở vá» Hạnh Hoa Thôn rồi ư ? Thật là may mắn… Nàng là em cá»§a thiếp đó. Nàng ở đâu bây giá» ?
Mộng Xuân cảm động trước sự náo nức của Lệ Hồng, khẽ đáp:
- Chính chúng tôi cÅ©ng không biết Hoa Mai nữ hiệp bây giỠở đâu ? Lúc chiá»u, có ngưá»i bí mật gởi đến má»™t phong thư, dưới bức thư không ký tên mà lại vẽ má»™t cành mai. Chúng tôi dá»± Ä‘oán thế thôi.
Lệ Hồng mưá»i phần đã tin chắc Hoa Mai trở vá», nhưng dè dặt há»i:
- Bức thư hiện giỠở đâu ?
Chu Ngân Ngá»c nói:
- Thiếp để trên phòng trên. Xin má»i cô nương lên gác.
Ba ngưá»i đến phòng trên, Chu Ngân Ngá»c tìm phong thư đưa cho Lệ Hồng xem. Nàng nhìn qua nét chữ liá»n kêu lên:
- Thôi đúng rồi ! Hoa Mai đã trở vá»â€¦ Lệ Hồng buông bức thư xuống, nét vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt. Thật là bất ngá». Sau ngày đánh chiếm Phiên Ngưng Thành, Hoa Mai bá» Ä‘i mất dạng từ bao năm qua, không nghe ai nhắc nhở đến tên nàng. Tá»± dưng, Hoa Mai lại quay vá» chốn cÅ©. Nhưng sao nàng không tìm gặp mình và Anh Kiệt ? Lệ Hồng nhá»› đến mối tình ngang trái ngày xưa, giữa mình Anh Kiệt và Hoa Mai. Nàng yêu Anh Kiệt mà Hoa Mai cÅ©ng đã yêu chàng. Thế rồi, Hoa Mai lại hy sinh cho nàng và rá»i bỠđất nước, Ä‘i chu du thiên hạ, suốt bao năm trá»i. Không lẽ đã trở vỠđây, Hoa Mai vẫn còn buồn chuyện cÅ© ?
Chắc chắn không phải vậy, vì trước khi đi, Hoa Mai đã nhỠPhi Hồng Yến nói rõ cho nàng biết mà. Và nàng còn để bức thư vĩnh biệt, trong lòng ước mong Anh Kiệt và Lệ Hồng sớm tác hợp với nhau. Chuyện xưa hầu như chìm trong quên lãng, nàng và Anh Kiệt đã nên nghĩa vợ chồng và Vũ Hồng Nhi đã được bảy tuổi.
Chắc là Hoa Mai đã phôi pha chuyện cũ, chớ có lý đâu vẫn mang mối hận tình ?
Thấy Lệ Hồng không nói gì thêm, Chu Ngân Ngá»c vá»™i bảo:
- Cô nương ! Có đúng các tráng sĩ Hạnh Hoa Thôn hiện đang ở Miếu Thổ Thần không ?
Lệ Hồng giật mình nhớ ra:
- Chết rồi… Ta phải đến đó mới được. Sẽ gặp lại sau.
Nàng vừa dứt lá»i liá»n ra hành lang chuyá»n xuống đất, phút chốc mất dạng. Chu Ngân Ngá»c, Má»™ng Xuân chạy theo ra ngoài, chỉ còn thấp thoáng má»™t bóng má» trong sương khuya. Chu Ngân Ngá»c gật đầu cảm phục:
- Lệ Hồng tiểu thư tài thật ! Thảo nào danh tiếng không dậy cả kinh thành Phiên Ngưng khi xưa ?
Mộng Xuân trở vào nói:
- Bây giỠem thấy lo lắm.
- Em lo việc gì ?
- Äành là Lục Ôn Hầu tin tưởng bá»n ta, nhưng rất ngại Thất Äiá»n đạo sÄ© ! Lão ta dám vá» dinh Äá»— Kế trần tình thì gian quán này khó tồn tại… Chu Ngân Ngá»c nói:
- Em khá»i phải lo ! Nàng Ãi CÆ¡ hầu thiếp cá»§a Äá»— Kế ngày xưa mang Æ¡n chị rất nặng. Nếu chị nhắn gởi má»™t lá»i thì chẳng hại gì đâu… - Ngày xưa khác bây giá» khác ! Biết đâu mụ ta chẳng còn nhá»› mình là ai ?
- Không sao ! Chị tin không bao giá» Ãi CÆ¡ quên được Æ¡n cá»§a chị. Ngày xưa ở Phiên Ngưng Thành, lúc cô ta còn bé dại, bà mẹ mù lòa, chị vẫn thưá»ng cho tiá»n săn sóc cả mẹ lẫn con. Lúc mẹ cô ta qua Ä‘á»i, cÅ©ng chỉ má»™t mình chị lo việc chôn cất… - Ãi CÆ¡ đã từng nghèo đói như em ư ? Em không ngá».
Chu Ngân Ngá»c mỉm cưá»i chua chát:
- Ở cái thá»i loạn lạc nầy, quân xâm lăng giầy xéo lên đất nước, thì có gì lại không xảy ra được ? Vợ lìa chồng, con khóc cha. Kẻ hiá»n hóa dữ, kẻ dữ trở thành hung bạo. Ví như chị em ta, xưa kia là gì ? Có nhà cá»­a, sống yên ấm vá»›i chồng con. Thế mà ngày nay phải mang thân cưá»i cợt vá»›i lÅ© tham bạo ! Nếu không có mục đích để mà sống chắc chị đã tá»± tá»­ lâu rồi… Má»™ng Xuân ràn rụa nước mắt nghÄ© đến cái cảnh cá»§a mình ! Chu Ngân Ngá»c cưá»i to lên:
- Mà thôi ! Hôm nay bộ chị điên rồi chắc ! Tự nhiên nhắc đến chuyện cũ làm gì cho khổ lòng nhau thêm.
Má»™ng Xuân cÅ©ng lau khô nước mắt mỉm cưá»i, bảo chị:
- Em cũng vô lý hết sức ! Từ lâu tưởng lòng mình đã chai cứng đi rồi.
Chu Ngân Ngá»c bước đến bên án thư, thảo nhanh má»™t phong thư rồi đưa cho Má»™ng Xuân nói:
- Em cho ngưá»i đưa thư này đến dinh Äá»— Kế, xin vào gặp Ãi Cơ… Ta tin nàng sẽ nghÄ© tình cÅ© nghÄ©a xưa mà lo liệu giúp ta.
Má»™ng Xuân vâng dạ rồi từ giã chị ra khá»i phòng, cho ngưá»i ngá»±a Ä‘i thẳng qua dinh thá»± Äá»— Kế, để dâng thÆ¡ cho Ãi CÆ¡.
!
! !
Tần Ngá»c và các tráng sÄ© ở Hạnh Hoa Thôn Ä‘ang ngồi bàn bạc kế hoạch phục hận chiếm lại Hạnh Hoa Thôn, chợt nghe tiếng động mạnh trên nắp hầm, rồi bóng tối cÅ©ng dày bịt hÆ¡n. Có tiếng nói nhá»:
- Thôi nguy rồi ! Có kẻ đậy nắp hầm.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u xôn xao cả lên. Tần Ngá»c cất tiếng:
- Các bạn hãy im. ChỠxem sao !
Chàng phóng mình vá»t lên thang, đưa tay sá» tá»›i trước, chạm nắp hầm bằng đá, nặng chình chịch. Chàng trở xuống bảo các bạn:
- Nguy thật rồi ! Có kẻ hại chúng ta !
- Bây giỠphải làm sao ? Còn Lệ Hồng tiểu thư ?
Tần Ngá»c trấn an các bạn:
- Không lo ! Ta bình tĩnh tìm cách thoát thân.
Má»™t bạn thân cá»§a Tần Ngá»c, cÅ©ng là má»™t tay cá»­ đảnh có sức mạnh hÆ¡n ngưá»i, khẽ bảo bạn:
- Tần huynh để em nâng nắp hầm lên xem.
Tần Ngá»c lắc đầu chận lại:
- Hãy khoan !
- Tần huynh sợ em không làm nổi ư ?
- Chẳng phải vậy đâu. Nhưng ta lo ngại không biết ở trên đó chúng có bao nhiêu ngưá»i. Có phải là lưới rập chăng ?
- Dù gì chúng ta cũng nguy rồi. Bị nhốt dưới hầm nầy có khác gì hang chuột.
Bá»n chúng chỉ cần đốt lá»­a lên là chúng ta bị thiêu xác… Tần Ngá»c tuy không nói ra, nhưng trong lòng rất lo ngại cho số phận cá»§a Lệ Hồng. Kẻ nào đó đã đậy kín nắp hầm thì nhất định đã biết Lệ Hồng lẻn đến Quán Äào Nguyên. Nếu chúng đã theo dõi chắc nàng khó thoát ! Mà không chừng Lệ Hồng đã lá»t vào tay bá»n chúng rồi cÅ©ng nên.. Trong khi đó, má»™t nghÄ©a quân bá»—ng kéo áo Tần Ngá»c:
- Kìa… anh… Má»i ngưá»i cùng lắng nghe. Hình như có tiếng vó câu rá»™n rịp trước sân miếu, rồi im bặt. Bá»n chúng đã tìm đến đây rồi chăng ? Nắp hầm tá»± nhiên chuyển động rồi ánh sáng bên ngoài lá»t vào. Tần Ngá»c làm hiệu cho các bạn tuốt kiếm cầm tay.
Nhưng bốn bá» vắng lặng. Tần Ngá»c toan phóng mình lên, vụt nghe má»™t giá»ng trong trẻo cất lên:
- Các tráng sĩ Hạnh Hoa Thôn ! Hãy thoát thân ngay.. Lục Ôn Hầu sắp kéo quân tới đó.
Tần Ngá»c liá»n nhanh nhẹn phóng mình ra khá»i hầm, tay kiếm trùm lên đầu phòng khi có ám khí. Các tráng sÄ© Hạnh Hoa Thôn cÅ©ng vá»™i vã theo chàng. Khi cả bá»n lên khá»i hầm rồi thì nhìn nhau, chẳng biết ai đã giải cứu cho há».
Bỗng có tiếng thét vang lên:
- A… Bây định trốn hả ? Vô ích lắm, có ta trở lại đây rồi.
Tần Ngá»c giật mình quay lại thấy đạo sÄ© vạm vỡ, thì biết ngay là Thất Äiá»n đạo sÄ©. Chàng bảo các bạn lùi lại rồi há»i:
- Thất Äiá»n đó ư ? Bá»n ta vá»›i ngươi chưa từng thù oán, sao lại xá»­ tệ như vậy ?
Thất Äiá»n bỉu môi:
- Thằng oắt con ! Ta là ngưá»i cá»§a Hán triá»u, bá»n bây âm mưu phản loạn thì sao lại không thù oán vá»›i ta được. Thôi biết Ä‘iá»u hãy bó tay nạp mạng cả Ä‘i !
Tần Ngá»c hét lá»›n:
- Äạo sÄ© chá»› hồ đồ… Hãy xem đây !
Nói xong chàng phóng vụt tá»›i, vung kiếm lia ngang cổ há»ng Thất Äiá»n. Äạo sÄ© bị tấn công bất thình lình, thối lui trở lại nói:
- Thằng bé con nầy ghê gớm thật ! Suýt nữa ta đã vong mạng vì ngươi rồi… Nhưng hãy liệu mà giữ mình «con» !
Äạo sÄ© dứt lá»i, liá»n vung kiếm bay vun vút. Tần Ngá»c biết ngay là đưá»ng kiếm «Thu hồn», khi xưa Tiêu Hà lão hiệp đã truyá»n dạy cho Hoa Mai, dành để thá»§ đài ở Chiêu Anh Quán. Tại sao Thất Äiá»n đạo sÄ© cÅ©ng biết đưá»ng kiếm đó ? Chàng còn Ä‘ang phân vân thì Thất Äiá»n đạo sÄ© cưá»i khanh khách:
- Mi là đệ tá»­ cá»§a Hạnh Hoa Thôn mà không biết đưá»ng kiếm nầy sao ? A ha… tá»™i nghiệp hông !… Tần Ngá»c cả giận, nói:
- Tên khốn khiếp ! Anh em đâu ! Hạ tên đạo sÄ© nầy ngay Ä‘i… Äừng chần chá» lâu có hại.
Các nghÄ©a sÄ© tràn vào vung kiếm chém nhầu, nhưng Thất Äiá»n đạo sÄ© nào phải tay vừa. Hắn đánh rá»™ng đưá»ng kiếm ra, ánh kiếm bay vun vút khắp thân mình. Bao lưỡi kiếm chém bổ xuống Ä‘á»u bị đỡ bạt ra, nhiá»u ngưá»i ngã lá»™n nhào ra phía sau… Tần Ngá»c thất kinh hồn vía, không ngá» Thất Äiá»n lại ghê gá»›m như vậy ! Chàng toan nung chí anh em, thì thấy nhiá»u ngưá»i loạng choạng té, tay kiếm buông rÆ¡i.
Thất Äiá»n đạo sÄ© đắc chí hÆ¡n:
- A ha ! Ông đã bảo các con bó tay chịu trói, nhưng chẳng nghe lá»i. Bây giá» có chết cÅ©ng đừng trách.
Hắn dứt lá»i, phóng chân đá mạnh vào cánh tay Tần Ngá»c. Chàng thanh niên bất ngá» buông rÆ¡i thanh kiếm báu, ngã Ä‘i mấy vòng. Thất Äiá»n phóng vụt tá»›i, vung kiếm chém bổ xuống đầu chàng. Mạng sống cá»§a Tần Ngá»c như chỉ mành treo chuông. Nhưng từ trong bóng tối, má»™t giá»ng nói trong trẻo cất lên:
- Thất Äiá»n không được hành hung… Má»™t tiếng roảng phát ra, Thất Äiá»n chùng tay, nhảy vá»t ra phía sau. Dưới bóng đêm má», má»™t giai nhân tuyệt sắc, trong lá»›p áo võ sinh Ä‘ang chống kiếm nhìn Thất Äiá»n. Tần Ngá»c thoát chết lồm cồm bò dậy, không biết ai đã cứu mình… Chừng nhìn kỹ nữ lang, chàng buá»™t miệng kêu lên:
- Trá»i chị Hoa Mai !
Nữ lang mỉm cưá»i bảo Tần Ngá»c:
- Em Tần Ngá»c đó à ! Mau lá»›n dữ vậy. Hãy gá»i các bạn dậy để ta đối phó tên đạo sÄ© nầy cho.
Thất Äiá»n cÅ©ng vừa nhận được Hoa Mai:
- À… Cháu gái Tiêu Hà lão hiệp đây mà. Hèn chi… Nhưng nàng có còn nhớ ta chăng ?
Hoa Mai mỉm cưá»i khinh bỉ:
- Äạo sÄ© Thất Äiá»n tay chân bá»™ hạ cá»§a bá»n Kỳ Hồ, Kỳ Phúc. Ta đâu có lạ gì lÅ© do thám cá»§a Cù Thái Hậu.
Lão đạo sÄ© cưá»i khanh khách:
- A ha ! Giá»i lắm đó. Thì ra bao nhiêu năm cố bé vẫn không quên ta… Nếu vậy, còn chá» gì nữa không chịu qui phục cho rồi.
- Thất Äiá»n ăn nói hồ đồ thật ! Tài nghệ cá»§a bá»n Kỳ Hồ, Kỳ Phúc khi xưa ta còn chẳng xem ra gì mà. Xá chi má»™t tên đạo sÄ© lang thang… Thất Äiá»n cưá»i gằn:
- Hừ ! Chá»› khinh thưá»ng ta mà mang hại đó. Ngày xưa khác, bây giá» khác lắm rồi. Cô bé nên thận trá»ng lá»i nói.
Hoa Mai liếc nhìn các bạn, thấy Tần Ngá»c đã đỡ hỠđứng lên được tất cả, thì yên lòng hÆ¡n. Nàng nói to lên cốt để Tần Ngá»c và các tráng sÄ© nghe rõ:
- Mi tưởng Ä‘e dá»a được ta ư ? Không đâu Thất Äiá»n ! Mi chưa được lòng binh Hán triá»u mà, bằng chứng là lúc nãy Lục Ôn Hầu có nghe lá»i mi đâu. Và Lệ Hồng vẫn ung dung ở Quán Äào Nguyên đó.
Thất Äiá»n giận Ä‘iên lên, hắn quát to:
- im mồm ngay, ta bầm xác mi ra.
Hoa Mai bước lui lại thủ thế rồi nói:
- á»’ Thất Äiá»n ! Nóng nảy làm gì ? Còn lâu lắm mi má»›i thắng ta được. Hãy hẹn khi khác gặp lại Ä‘i, chá»› má»™t mình trong tay bá»n ta chắc là bá» xác.
Bá»n Tần Ngá»c nghe rõ tin tức cá»§a Lệ Hồng thì mừng rỡ lắm ! Nhưng nhiá»u ngưá»i chưa biết Mai Hoa liá»n há»i Tần Ngá»c:
- Nữ lang là ai vậy ? Sao nàng lại xả thân giải cứu cho bá»n ta ?
Tần Ngá»c liá»n đáp:
- Hạnh Mai Hoa đó ! Nàng là cháu ruá»™t cá»§a Tiêu Hà lão hiệp… Toàn thể các tráng sÄ© Ä‘á»u vui mừng kêu lên:
- á»’, Hoa Mai !
Äằng kia, Thất Äiá»n đạo sÄ© đã vung kiếm báu, nhắm thẳng đầu Hoa Mai chém xuống. Nữ lang chỉ cần né tránh sang bên, rồi cất tiếng:
- Thất Äiá»n ! Cái trò múa rối đó chẳng làm hại được ta đâu ! Ta bảo trước cho mà biết, trong vòng năm nay, má»™t thân má»™t mình ta chu du thiên hạ, bá»n ác tăng hay cưá»ng sÆ¡n thảo khấu ta đã gặp nhiá»u, mi chẳng thấm gì bá»n chúng đâu.
Thất Äiá»n như Ä‘iên tiết lên, không còn suy nghÄ© gì nữa. Hắn nhảy tá»›i trước mặt Hoa Mai, vung kiếm chém nhầu. Hoa Mai không đưa kiếm đỡ mà chỉ lùi lại rất nhanh, rồi bất thình lình nhảy vá»t khá»i đầu hắn, uốn mình chém bổ xuống. Thất Äiá»n đạo sÄ© bị Hoa Mai thay đổi lối đánh bất thình lình, lúng túng đưa kiếm lên đỡ.
Nhưng lạ thay, hắn chỉ đỡ vào khoảng không, Hoa Mai đã rút kiếm lại tá»± bao giá» và chân vừa chấm đất, nàng đã chém phạt ngang lưng Thất Äiá»n. Lão đạo sÄ© hồn phi phách tán không hiểu Hoa Mai dùng những thế kiếm gì lạ lùng như vậy. Hắn lăn tròn xuống đất thoát khá»i vòng chiến, nhưng vừa ngồi thẳng dậy đã thấy ánh kiếm cá»§a Hoa Mai bay vụt tá»›i. Thoáng má»™t giây, Thất Äiá»n định dùng độc thá»§, phóng ám khí vào mình Hoa Mai. Bổng đâu, hắn nghe tiếng reo hò vang dậy:
- Giết ngay tên khốn khiếp đó đi !
Hắn nhảy tránh lưỡi kiếm cá»§a Hoa Mai liếc nhìn quanh thấy các tráng sÄ© Hạnh Hoa Thôn Ä‘ang vây chặt. Thất Äiá»n thấy mình thế cô, liá»n bảo Hoa Mai:
- Thôi… Ta nhưá»ng mi lần nầy ! Lúc khác gặp lại… Äừng tưởng đã thắng được ta mà lầm.
Äạo sÄ© nói xong, chém bậy má»™t nhát kiếm vào mình Hoa Mai rồi chạy Ä‘i trong bóng tối. Tần Ngá»c toan Ä‘uổi theo, nhưng Hoa Mai chận lại:
- Tần Ngá»c ! Äừng Ä‘uổi theo hắn mắc công. Chúng ta còn phải gặp chị Lệ Hồng nữa.
Tần Ngá»c nghe nhắc đến Lệ Hồng liá»n đứng dừng lại. Các tráng sÄ© Ä‘á»u chạy đến ra mắt Hoa Mai. Nữ lang bỡ ngỡ trước những ngưá»i không quen biết. Tần Ngá»c bước tá»›i mỉm cưá»i, nói:
- Chị Hoa Mai ! Äây là các tráng sÄ© trong môn phái cá»§a mình, đã theo chị Lệ Hồng đến đây ! Còn chị, Ä‘i đâu từ bao lâu nay ?
Hoa Mai bảo Tần Ngá»c:
- Chị đã Ä‘i khắp bốn phương trá»i, đổ vá» phương Nam. Khi trở vỠđất nước, lại được tin quân Hán tràn sang chiếm cứ nước ta. Chị trở vá» Hạnh Hoa Thôn thì không còn gặp ai nữa hết ! Chị Ä‘i tầm kiếm các bạn khắp nÆ¡i. Bất ngỠđêm nay lại gặp chị Lệ Hồng và các bạn nÆ¡i nầy.
Nhiá»u tiếng kêu lên:
- Lệ Hồng tiểu thư đâu rồi nữ hiệp ?
- Hiện tại chị Lệ Hồng còn Ä‘ang ở dưới hầm Äào Nguyên Quán.
Tần Ngá»c há»i ngay:
- Sao lại ở dưới hầm ?
Hoa Mai liá»n thuật lại chuyện Lệ Hồng đến Äào Nguyên Quán rồi gặp Thất Äiá»n đạo sÄ©. Có ngưá»i nói:
- Nếu vậy, Thất Äiá»n đã có mặt ở đây khi mụ Tiểu Phùng mang tin tá»›i chúng ta?
Hoa Mai gật đầu nói:
- Äúng thế ! Chính ta cÅ©ng phải bất ngá» trước những lá»i tố cáo cá»§a Thất Äiá»n.
Hắn biết rành mụ Tiểu Phùng hẹn hò cho chị Lệ Hồng gặp gỡ Chu Ngân Ngá»c.
- Thế thì nguy lắm ! Làm sao chị Lệ Hồng thoát được ?
Hoa Mai liá»n kể chuyện mình giả làm ngưá»i bí mật trêu chá»c Lệ Hồng. Sau đó, má»›i giúp đưa nàng xuống hầm Äào Nguyên Quán. Xong xuôi, nàng tá»›i đây để giải cứu cho bá»n Tần Ngá»c, nào ngá» Thất Äiá»n đạo sÄ© lại theo kịp… Tần Ngá»c vá»™i nói:
- Nếu vậy, chúng ta phải đến Äào Nguyên Quán ngay. Biết đâu chừng Lục Ôn Hầu đã nghi ngá» mà khám xét Quán Äào Nguyên thì nguy lắm đó… Cả bá»n đồng ý. Bá»—ng đâu có tiếng vó câu rá»™n rịp từ xa vá»ng lại. Hoa Mai bảo má»i ngưá»i im lặng:
- Coi chừng ! Chắc là quân Hán triá»u tá»›i đây đó… Tần Ngá»c và các tráng sÄ© Hạnh Hoa Thôn Ä‘á»u tuốt kiếm cầm tay. Hoa Mai nhanh nhẹn khác thưá»ng phóng mình lên nóc Miếu Thổ Thần. Thấp thoáng trong bóng đêm má», má»™t Ä‘oàn ngưá»i ngá»±a Ä‘ang thẳng tá»›i. Nàng lẩm bẩm:
- Thôi đúng rồi ! Toán cận vệ quân của Lục Ôn Hầu chớ không ai khác ! Không biết chị Lệ Hồng đã ra sao ?
Nhưng Hoa Mai không dám chậm trá»… má»™t phút nào, nàng nhảy xuống đất bảo Tần Ngá»c:
- Lục Ôn Hầu kéo quân đến đây đó ! Ta hãy lánh mặt là vừa.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u lao nhao:
- Sao lại lánh mặt ? Hãy thử một trận xem sao ?
Tần Ngá»c bảo Hoa Mai:
- Các bạn xin đến Hạnh Hoa Thôn lần này là để giáp chiến vá»›i quân cận vệ cá»§a Lục Ôn Hầu ! Xin chị cho phép há» thá»­ sức vá»›i bá»n này má»™t lần Ä‘i.
Hoa Mai thấy má»i ngưá»i ai ai cÅ©ng Ä‘á»u hăng hái thì bằng lòng, nói:
- ÄÆ°á»£c rồi ! Các bạn muốn thế, hãy nghe lệnh ta truyá»n.
Các tráng sÄ© mừng rỡ chạy tá»›i bên nàng. Hoa Mai nhìn quanh xem địa thế rồi bảo Tần Ngá»c:
- Em và các bạn hãy tìm chá»— ẩn, lên các ngá»n cây hay nép mình trên nóc ngói cÅ©ng được. Không được hành động nếu chưa có lệnh ta truyá»n… Tần Ngá»c và các tráng sÄ© Ä‘á»u vâng dạ, toan quay Ä‘i thì Hoa Mai lại dặn:
- Các bạn có cung tên thì hãy sẵn sàng trương cung. Có lẽ chúng đông hÆ¡n bá»n ta, phải tiêu diệt bá»›t, khi giáp chiến má»›i mong thắng được.
Các tráng sÄ© Hạnh Hoa Thôn vâng dạ rồi lấy cung tên ra, sẵn sàng sá»­ dụng. Há» tìm những chổ ẩn mình thật kín đáo chung quanh tòa cổ miếu. Riêng Hoa Mai, nàng leo lên ngá»n cây, ngồi vắt vẻo trên má»™t chảng ba, chá» quân giặc.
Lục Ôn Hầu kéo quân đến nÆ¡i, truyá»n bá»n chúng vây quanh Miếu Thổ Thần.
Hắn bảo viên phó tướng:
- Hãy cẩn thận, đừng cho một tên nào chạy thoát… Không bắt sống được thì giết ngay đi.
Bá»n cận vệ vâng dạ, xách gươm giáo xuống ngá»±a tràn vào miếu cổ. Các tráng sÄ© Hạnh Hoa Thôn vẫn im lặng không nhúc nhích. Há» Ä‘á»u hướng mắt nhìn vá» phía ngá»n cây, chá»— Hoa Mai Ä‘ang ngồi. Lục Ôn Hầu chá» cho quân cận vệ tràn vào trong miếu rồi má»›i bước theo. Nhưng bốn bá» vẫn vắng lặng như tá». Lục Ôn Hầu bá»—ng thét vang lên:
- Äốt Ä‘uốc lên !
Hàng mấy mươi ánh Ä‘uốc bùng cháy sáng rá»±c cả tòa cổ miếu. Các tráng sÄ© Hạnh Hoa Thôn càng núp sát vào chá»— ẩn. Lục Ôn Hầu há»i viên phó tướng:
- Có biết nắp hầm ở chỗ nào chăng ?
Viên phó tướng liá»n đến sau lưng tượng Thổ Thần cất tiếng:
- Dạ Ở đây ! Nắp hầm mở rá»™ng chắc bá»n chúng còn ẩn mình phía dưới.
Lục Ôn Hầu đến bên miệng hầm thét lên:
- Quân khốn khiếp ! Äừng trốn tránh vô ích ! Ta biết cả rồi. Hãy bó tay chịu trói, nếu muốn được toàn mạng.
Dưới hầm không có tiếng động. Lục Ôn Hầu liá»n bảo phó tướng:
- Cho liệng chà khô xuống rồi nổi lửa đốt xem chúng có chịu ra không ?
Quân cận vệ vâng dạ rồi thi hành ngay. Chà bổi chất lên rồi Lục Ôn Hầu lại thét lớn:
- Bá»n bây có chịu ra mặt không ? Hay lại muốn chết thiêu ?
Các tráng sÄ© Hạnh Hoa Thôn Ä‘á»u mỉm cưá»i nhìn nhau trước những lá»i Ä‘e dá»a đó. Nhưng há» vẫn không hiểu tại sao Hoa Mai chưa hạ lệnh giáp chiến.
Viên phó tướng khẽ há»i Lục Ôn Hầu:
- Bẩm chá»§ tướng ! Hay là bá»n chúng không có ở dưới hầm ?
Lục Ôn Hầu cau mày nói:
- NghÄ©a là Thất Äiá»n đạo sÄ© dối gạt bá»n ta ?
- Có lẽ thế ! Vì xem chừng chẳng có bóng dáng quân Hạnh Hoa Thôn héo lánh tá»›i đây… Lục Ôn Hầu nhìn đống cây khô chất đầy hầm đá, liá»n truyá»n lệnh:
- Cứ nổi lửa đốt xem sao !
Quân cận vệ y lệnh truyá»n, lá»­a bốc cháy rần rần. Quân Hán triá»u đứng canh chừng, nhưng không thấy má»™t ai chạy ra cả ! Viên Phó tướng khẽ nói:
- Äúng là Thất Äiá»n bịa chuyện rồi ! Phải lúc nãy nghe lá»i ông ta bắt Chu Ngân Ngá»c hay phá Quán Äào Ngưyên thì bậy quá.
Lục Ôn Hầu tuy không bắt được quân giặc, nhưng cảm thấy khoan khoái. Nếu thế nầy thì đúng Thất Äiá»n vì mê gái mà phao vu cho Chu Ngân Ngá»c. Há» Lục cưá»i, nói:
- Äúng thế ! Tên đạo sÄ© già đó hèn hạ quá ! Hèn gì Chu Ngân Ngá»c không khinh ghét lão sao được ?
Hoa Mai đã nghe rõ má»i chuyện. Nàng do dá»± chưa muốn ra hiệu cho các tráng sÄ© Hạnh Hoa Thôn đánh úp Lục Ôn Hầu. Tại sao bá»n nàng không tương kế tá»±u kế gây mâu thuẫn giữa Lục Ôn Hầu và Thất Äiá»n đạo sÄ© ? Cứ lặng yên để cho há» Lục tưởng lầm Thất Äiá»n bịa chuyện ! Hoa Mai nghÄ© thế nên ngồi không động đậy !
Lục Ôn Hầu thấy không bắt được má»™t tên phản loạn nào cả, liá»n truyá»n các tướng kéo vá» dinh thá»±, vì đêm cÅ©ng đã khuya lắm rồi. Tần Ngá»c và các tráng sÄ© Ä‘á»u căm hận nhìn theo chúng và không hiểu sao Hoa Mai chẳng truyá»n lệnh. Bá»n chúng vừa kéo ra khá»i tòa cổ miếu thì Hoa Mai cÅ©ng vừa nhảy xuống đất. Tần Ngá»c há»i ngay:
- Tại sao vậy chị ? Các em nóng lòng chá»â€¦ Hoa Mai nhìn má»i ngưá»i, đáp:
- Các bạn đừng buồn ! Không phải ta sợ bá»n Lục Ôn Hầu đâu, nhưng ta nhưá»ng cho chúng trận này rất có lợi cho ta.
Má»™t tráng sÄ© Hạnh Hoa Thôn há»i:
- Lợi gì đâu nữ hiệp ?
Hoa Mai nhìn chàng mỉm cưá»i:
- Tráng sÄ© đây nóng nảy không khác ta khi xưa. Cần phải suy nghÄ© cho cặn kẽ chứ. Lúc nãy các bạn không thấy Lục Ôn Hầu cho là Thất Äiá»n đạo sÄ© dối gạt sao ?
Nếu chúng ta xuất đầu lá»™ diện thì bá»n chúng đâu còn «gay cấn» vá»›i nhau nữa.
Tần Ngá»c và các tráng sÄ© chợt hiểu dụng ý cá»§a Hoa Mai. Tuy không được chém giết quân Hán triá»u má»™t phen cho hả giận, nhưng ai nấy cÅ©ng thầm khen sá»± khôn khéo cá»§a Hoa Mai. Bá»—ng thiếu nữ cất tiếng bảo má»i ngưá»i:
- Hãy trở vá» chá»— ! Hình như có kẻ lạ tá»›i đây !… Nàng vừa dứt lá»i, vụt nghe tiếng nói:
- Hoa Mai tài tình thật ! Nhưng đã trễ rồi em. Không trốn lánh chị được đâu !
Má»i ngưá»i Ä‘á»u giật mình nhìn dáo dác. Lệ Hồng từ trên má»™t tàng cây cổ thụ nhảy xuống đất. Hoa Mai mừng rỡ reo lên:
- Chị Lệ Hồng !
Rồi nàng nghẹn ngào không nói được, Lệ Hồng cũng xúc động bồi hồi. Nàng bước đến bên Hoa Mai rồi hai chị em ôm chầm lấy nhau:
- Chị… - Em… Tần Ngá»c và các tráng sÄ© Hạnh Hoa Thôn Ä‘á»u vui mừng trước giá» phút Ä‘oàn tụ bất ngỠđó. Lệ Hồng nghẹn ngào nói:
- Em Ä‘i đâu từ đó tá»›i giá» mà không có tin tức gì cả ? Bao năm trá»i cách biệt… Hoa Mai nhìn chị vá»›i đôi mắt yêu thương:
- Em Ä‘i chu du khắp vùng phương Nam, qua bao nhiêu xứ lạ quê ngưá»i, gian truân cÅ©ng nhiá»u lắm chị ạ. Khi trở vá» nước, nghe tin quân Hán tràn sang:
Vua bị giết, Lữ Quốc Công cũng không còn, em đau lòng lắm !
Lệ Hồng bùi ngùi tiếp lá»i:
- Äau thương gieo rắc khắp cùng nÆ¡i ! Äến như Hạnh Hoa Thôn ngày nay cÅ©ng nằm trong tay giặc đó em !
Hoa Mai nhìn má»i ngưá»i rồi bảo chị:
- Bá»n ta còn đông không chị ? Và trú ẩn nÆ¡i nào ?
Lệ Hồng biết là Hoa Mai chưa hay tin nhà, nên đáp ngay:
- Chúng ta qui tụ vá» rừng Phục Lâm, vào sâu trong núi lo việc luyện quân, số ngưá»i đã lên đến mấy trăm. Tất cả Ä‘á»u do anh Anh Kiệt Ä‘iá»u khiển.
Hoa Mai mừng rỡ nói:
- VÅ© huynh vẫn bình thưá»ng hả chị ?
Câu há»i rất tá»± nhiên, không ẩn chứa sá»± xót xa hay oán hận gì cả. Lệ Hồng vui mừng đáp:
- Vâng ! Anh cÅ©ng vẫn được mạnh ! Sao bao năm trá»i bị quân Hán giam giữ ngoài bá» Nam Hải.
- Trá»i… anh Anh Kiệt cÅ©ng bị bắt nữa sao ?
Lệ Hồng gật đầu, kể lại chuyện Anh Kiệt vượt ngá»±c vỠđây giữa lúc mình đã tuyệt vá»ng muốn giải tán các tráng sÄ© trong môn phái. Sau cùng, nàng nói:
- Chính Hà Minh cÅ©ng bị bắt đó em ! Chàng rá»i khá»i ngục vá» nhà thì Phi Hồng Yến lại đến đây… Rồi Lệ Hồng há»i Hoa Mai:
- Có phải chính em đưa chị xuống hầm ở Äào Nguyên Quán không ?
Hoa Mai gật đầu nói:
- Vâng ! Xin chị tha lá»—i cho em. Lâu ngày gặp chị, em định quấy phá chÆ¡i, không ngá» là Thất Äiá»n đạo sÄ© đã dò biết được sá»± có mặt cá»§a chị Ở Äào Nguyên Quán.
- Em không phải bận lòng vá» chuyện đó ! CÅ©ng không dá»… gì bá»n chúng bắt được chị đâu ! Nhưng sao bá» chị xuống hầm, em lại không cho chị lên ?
Hoa Mai đáp lá»i ngay:
- Em thấy chị đã ở dưới hầm, mới nghĩ đến cách giải cứu cho các bạn ở Miếu Thổ Thần.
- À ra thế ! Chị nhá» Chu Ngân Ngá»c đưa lên khá»i hầm và cho xem bức thư có vẽ cành hoa mai cá»§a em !
Hoa Mai mỉm cưá»i:
- NhỠvậy, chị biết em đã trở vỠnước chớ gì ?
Tần Ngá»c thấy đã sang canh tư, liá»n bảo Lệ Hồng và Hoa Mai:
- Thưa hai chị ! Trá»i cÅ©ng sắp sáng rồi ! Ta có nên trở vá» núi Phục SÆ¡n chăng ?
Lệ Hồng trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Äáng lý ra phải trở vá» núi để VÅ© huynh đỡ phải lo, nhưng trong tình cảnh này, chị rất lo cho Chu Ngân Ngá»c và các nàng ca nữ ở Äào Nguyên Quán. Lão đạo sÄ© Thất Äiá»n nham hiểm lắm ! Thế nào lão cÅ©ng mách vá»›i tri huyện Äá»— Kế. Dù cho Lục Ôn Hầu có tận tình bênh vá»±c, chị vẫn sợ Äào Nguyên Quán không an toàn được !
Hoa Mai nói:
- Tôi cÅ©ng đồng ý vá»›i chị Lệ Hồng ! Phải giúp đỡ Chu Ngân Ngá»c ! Tuy bá»n há» Ä‘á»u trở thành ca nữ, nhưng lòng vẫn nghÄ© đến thù nhà, nợ nước ! Tôi tin tưởng há» sẽ giúp được mình.
Lệ Hồng há»i nàng:
- Có đúng há» lập Äào Nguyên Quán để âm mưu giết lần hồi quân binh nhà Hán, trả thù chồng chăng ?
Hoa Mai gật đầu:
- Äúng thế ! Chu Ngân Ngá»c có má»™ng to lá»›n lắm. Nàng định qui tụ những quả phụ có nhan sắc thành lập ở khắp các thị trấn những hàng quán tương tá»± như thế… Tần Ngá»c kêu lên:
- Trá»i ! Các nàng gan dạ đến thế kia à ?
Hoa Mai cưá»i:
- Kìa… bộ em cho chỉ có những chàng trai mã thượng như em là biết yêu nước thương nòi sao ?
- Em nào có ý ngạo mạn như thế !? Chẳng qua em thấy lạ mà kêu lên vậy thôi !
Từ xưa nay chưa từng thấy đàn bà dùng sắc đẹp để đánh giặc như thế bao giỠ?
Lệ Hồng ngó Tần Ngá»c nói:
- Vậy thì càng nên giúp đỡ há». Chị nghÄ© thế nầy là tiện nhất ! Em đưa các bạn trở vá» núi Phục SÆ¡n ra mắt VÅ© huynh, thuật rõ tình hình ở Hạnh Hoa Thôn nầy.
Còn chị và Hoa Mai ở Äào Nguyên Quán phòng bảo vệ cho Chu Ngân Ngá»c và các bạn nàng.
Hoa Mai cÅ©ng liá»n đồng tình:
- Em rất đồng ý vá»›i chị ! Em Tần Ngá»c nên sá»­a soạn đưa các bạn vá» núi Phục SÆ¡n Ä‘i.
Tần Ngá»c nhìn hai ngưá»i toan nói lá»i gì rồi lại thôi. Chàng thấy hai chị em Ä‘á»u cả quyết, mình có bàn vào cÅ©ng vô ích ! Thôi thì đưa các bạn vá» núi Phục SÆ¡n trước đã… Chàng từ từ quay sang các tráng sÄ©:
- Thôi chúng ta vỠnúi ! à hai chị đã quyết định như thế rồi.
Các tráng sÄ© vâng dạ rồi lần lượt từ giã Lệ Hồng và Hoa Mai, băng mình vùn vụt Ä‘i trong đêm. Tần Ngá»c dặn dò hai chị trước khi lên đưá»ng:
- Hai chị nhá»› bảo trá»ng lấy thân ! Trong giá» phút nghiêm trá»ng nầy, ngoài VÅ© huynh ra, hai chị là linh hồn cá»§a các dÅ©ng sÄ© Hạnh Hoa Thôn. Hai chị có bá» gì, má»i ngưá»i sẽ mất tinh thần ngay… Lệ Hồng và Hoa Mai cùng nói má»™t lượt:
- Em yên tâm… - Không hỠgì đâu !
Tần Ngá»c băng mình vào bóng đêm Ä‘uổi theo các bạn. Hoa Mai nhìn theo bảo Lệ Hồng:
- Tần Ngá»c mau lá»›n quá ! Khi em ra Ä‘i, cậu ta còn là má»™t tá»­u bảo trong quán Chiêu Anh mà.
Lệ Hồng gật đầu:
- Äúng thế !
Mặt nàng có vẻ buồn ! Từ nãy giá», nàng chưa muốn báo tin không lành vá» Tiêu Hà lão hiệp cho Hoa Mai nghe, sợ nàng khổ tâm ! Nay nhân nhắc đến Chiêu Anh Quán, Lệ Hồng biết thế nào Hoa Mai cÅ©ng há»i đến thúc phụ mình. Hoa Mai bá»—ng nhìn Lệ Hồng, há»i:
- Chị… Còn Tiêu thúc phụ ! Ngưá»i vẫn được mạnh chá»› ? Em có lá»—i vá»›i ngưá»i nhiá»u lắm, không biết ngưá»i có tha thứ cho chăng ?
Lệ Hồng thở ra nói:
- Tiêu thúc phụ ngày nay… không còn được như xưa nữa.
- Trá»i Æ¡i thúc phụ cá»§a em… - Ngưá»i bị trá»ng thương trong trận phòng giữ Hạnh Hoa Thôn. Hiện… giá»....
Hoa Mai nắm lấy tay chị:
- Hiện giá», thúc phụ em ra sao hả chị ?
- Ngưá»i không còn thấy ánh sáng như xưa.
- Trá»i Æ¡i ! Thúc phụ cá»§a em đã bị mù mắt ?
Lệ Hồng bùi ngùi nói:
- Phải ! Chị rất đau lòng mà phải báo tin cho em nghe như vậy.
Hoa Mai nghiêm giá»ng há»i:
- Ai đã làm hại thúc phụ em ?
- Ngày xưa, khi Äá»— Kế kéo quân tràn xuống đây. Hắn nhá» anh em Thất gia trang ở bên Tàu sang giúp sức. Bá»n chúng toàn là những tay đạo sÄ©, kiếm khách kỳ tài ! Ở Hạnh Hoa Thôn, chỉ còn có Tiêu Hà thúc phụ và chị thôi. Tiêu thúc phụ bị Tam Äiá»n hãm hại, suýt chết ! Chị liá»u mang thúc phụ ra khá»i vòng vây. May mắn là Hồng Nhi đã được mấy chú nó bồng Ä‘i trước.
- Hồng Nhi ?
Lệ Hồng cưá»i nói:
- Em không biết là chị đã có cháu rồi sao ?
Hoa Mai mừng rỡ nói:
- Thế ư ? Cháu trai hả chị ? Bao nhiêu tuổi rồi ?
- Hồng Nhi đã tuổi rồi đó em ! Suốt ngày theo mấy chú nó luyện kiếm cung binh pháp. Tiêu thúc phụ lại nuông chiá»u nó, nên không làm sao dạy biểu nó được.
Hoa Mai thoáng ý buồn trong thâm tâm, nhưng nàng vá»™i xua Ä‘uổi ý nghÄ© Ä‘en tối ấy ngay. Lệ Hồng nhìn vá» phía chân trá»i, thấy ánh hồng ló dạng thì giật mình bảo Hoa Mai:
- Trá»i sắp sáng rồi ! Thôi chị em ta trở lại Äào Nguyên Quán kẻo trá»….
Hoa Mai gật đầu rồi hai chị em phóng mình vụt đi, phút chốc mất dạng.




Hồi 1f

NGƯỜI CHẾT TRỞ VỀ

Khách Ãi CÆ¡ vừa thức giấc, đã nghe con hầu báo cáo:
- Bẩm lệnh bà ! Có ngưá»i lạ đến xin ra mắt.
- Ai ? Gặp ta làm gì ?
- Bẩm bà con không rõ ! HỠbảo muốn gặp bà để dâng thơ.
- Thơ của ai ?
- Dạ nghe đâu, từ Äào Nguyên Quán ở Hạnh Hoa Thôn gởi sang.
Nàng ái thiếp cá»§a tri huyện Äá»— Kế cau mày lẩm bẩm:
- ThÆ¡ từ Äào Nguyên Quán gởi sang. Nhưng cá»§a ai má»›i được chá»› ? Ta có quen vá»›i ai ở Hạnh Hoa Thôn bao giá» ?
- Dạ ! Ngưá»i đưa thÆ¡ là má»™t thiếu nữ rất đẹp ! Chắc cô ta là ca nữ ở Quán Äào Nguyên !
- Má»i vào ngay !
Con hầu lui ra, má»™t lúc đưa má»™t thiếu nữ vào. Thiếu nữ nhìn thấy Ãi CÆ¡ cúi đầu chào. Ãi thiếp cá»§a Äá»— Kế dõng dạc há»i:
- Nàng là ai ? Äến đây có việc gì ?
Nàng ca nữ đúng là ở Quán Äào Nguyên được lệnh Chu Ngân Ngá»c sang đây.
Nàng nghe Ãi CÆ¡ há»i, liá»n đáp:
- Thưa bà ! Tôi vâng lá»i chị Chu Ngân Ngá»c mang thÆ¡ sang cho bà… Ãi CÆ¡ lẩm bẩm má»™t mình:
- Chu Ngân Ngá»c ! À… ta nhá»› mang máng tên nầy… Nàng ca nữ liá»n nhắc nhở:
- Thưa bà ! Khi xưa chị Chu Ngân Ngá»c đã quen biết vá»›i bà lúc còn ở Phiên Ngưng Thành… Ãi CÆ¡ giật nảy mình đứng phắt dậy:
- À, ta nhá»› ra rồi ! Cô Chu Ngân Ngá»c… ân nhân cá»§a ta.
Ãi CÆ¡ vụt nín bặt khi nhận thấy mình nói lỡ lá»i. Nàng nhìn quanh quẩn không thấy mấy con hầu đứng gần, liá»n bảo nhá»:
- Chu Ngân Ngá»c ! Ta nhá»› ra rồi ! Cô ấy ở đâu bây giá» ?
- Dạ… Chị Chu Ngân Ngá»c hiện giá» là chá»§ Quán Äào Nguyên ở Hạnh Hoa Thôn. Vì có chuyện không may xảy ra nên chị tôi mong nhá» bà giúp đỡ… - Chuyện gì ? Nàng nói mau cho ta biết !
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận SÆ¡n Linh Typed By Lam SÆ¡n Khách Nàng ca nữ liá»n lấy phong thÆ¡ trong áo ra trao cho Ãi CÆ¡:
- Dạ đây là thÆ¡ cá»§a chị Chu Ngân Ngá»c… Trong đó, nói rõ hoàn cảnh hiện tại cá»§a chúng tôi.
Ãi CÆ¡ cầm lấy bức thư, mở ra xem ngay:
«Hạnh Hoa Thôn, Ãi CÆ¡ nương nương nhã giám, Từ khi rá»i khá»i Phiên Ngưng Thành tá»›i giá», thì vật đổi sao dá»i, cuá»™c Ä‘á»i biến đổi. Tôi không ngá» mình phải trải qua bao cảnh Ä‘á»i ngang trái, để rồi ngày nay phải sống dang dở má»™t mình. Tôi và các bạn đồng cảnh ngá»™ má»›i hợp nhau dá»±ng nên quán Äào Nguyên, để tìm kế sinh nhai. Quán dá»±ng lên không được bao lâu mà quân binh tướng sÄ© Hán triá»u đến mua vui, nghe đàn hát, thật là tấp nập. Nhưng hôm ná», tá»± nhiên Thất Äiá»n đạo sÄ© đến ve vãn chị em trong quán nhưng không được, hắn trở mặt căm thù rồi tìm cách hãm hại. Äêm hôm qua, nhÆ¡n lúc Lục Ôn Hầu dẫn các tướng đến Äào Nguyên Quán vui chÆ¡i, Thất Äiá»n tìm đến phao vu chị em tôi thông đồng vá»›i môn phái Hạnh Hoa Thôn và đỠquyết có Lệ Hồng nữ hiệp lẻn vào quán ! Má»™t cuá»™c xét bắt làm náo loạn cả lên nhưng cuối cùng chẳng thấy Lệ Hồng đâu cả.
Lục Ôn Hầu chứng kiến rõ tá»± sá»± má»›i không tin lá»i tố cáo cá»§a Thất Äiá»n. Äạo sÄ© tức giận bá» Ä‘i. Chắc chắn lão ta sẽ vá» thót mét lại vá»›i quan tri huyện. ÄÆ°á»£c biết nương nương hiện giá» là ngưá»i yêu quí cá»§a Äá»— tri huyện, nên tôi vá»™i vã gởi thÆ¡ nầy đến nương nương. Nếu còn nhá»› chá»— quen biết cÅ©, xin chú ý nói giúp vá»›i quan huyện vài lá»i, kẻo Thất Äiá»n đạo sÄ© lại phao vu chúng tôi nhiá»u chuyện khác… Äa tạ Æ n nương nương.
Kính thÆ¡, CHU NGÂN NGỌC» Ãi CÆ¡ cảm động lắm ! Từ bao lâu nay, nàng vẫn có ý tầm kiếm vị ân nhân ngày xưa nhưng không gặp. Bất ngá» mà nàng được biết nÆ¡i trú ngụ cá»§a há» Chu. Nàng vui mừng, bảo thiếu nữ mang thÆ¡:
- Cô vá» Hạnh Hoa Thôn ngay Ä‘i ! Nhá»› bảo Chu Ngân Ngá»c cô nương là không phải lo gì hết ! Má»i việc Ä‘á»u có ta lo liệu.
Nàng ca nữ chắp tay chào Ãi CÆ¡ toan ra cá»­a, nhưng hầu thiếp cá»§a Äá»— Kế bá»—ng cất tiếng:
- Hãy khoan ! Nhá»› bảo Chu Ngân Ngá»c cô nương là hôm nào rảnh ta sẽ viếng thăm.
- Thưa vâng !
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận SÆ¡n Linh Typed By Lam SÆ¡n Khách Thiếu nữ cúi đầu chào má»™t lần nữa rồi lên ngá»±a phóng nhanh vá» Hạnh Hoa Thôn. Ãi CÆ¡ cất bức thÆ¡ cá»§a Chu Ngân Ngá»c dưới gối và vừa trang Ä‘iểm xong thì tì nữ vào báo:
- Bẩm bà ! Quan huyện tá»›i… Nữ tì vừa lui ra thì Äá»— tri huyện bước vào, vẻ mặt tươi tỉnh hÆ¡n má»i hôm. Äá»— Kế há»i ái thiếp:
- Ãi nương thức dậy tá»± bao giá» ?
Ãi cÆ¡ nÅ©ng nịu:
- Em thức từ lâu rồi ! Äợi mãi không thấy tướng công sang.
- Sáng sớm ta còn bận công việc, làm sao sang ngay được ! Lúc nầy, môn phái Hạnh Hoa khởi sự đột nhập vào huyện định phá rối, không lo diệt ngay đi, sau nầy có hại lắm.
- Thiếp biết rồi ! Thiếp có dám phiá»n giận chi đâu.
Äá»— Kế ngồi xuống bên nàng, tiếp lá»i:
- Ãi nương có biết không ? Äêm qua chúng dám lẻn vào Hạnh Hoa Thôn đó.
- Thật sao tướng công ?
- Sao lại chẳng thật ! Chính Thất Äiá»n đạo sÄ© bắt gặp chúng tụ há»p dưới Miếu Thổ Thần. Cả con bé Lệ Hồng cÅ©ng có mặt nữa.
Ãi CÆ¡ nhá»§ thầm:
“Äúng là tên Thất Äiá»n định gieo tai há»a cho Chu Ngân Ngá»c rồi !†Nàng nghÄ© thế nên há»i gằn Äá»— Kế:
- Có bắt được chúng chăng ?
- Hiện Thất Äiá»n Ä‘ang Ä‘iá»u động binh tướng Ä‘i bắt chúng.
Ãi CÆ¡ bá»—ng lắc đầu nói:
- Tướng công cÅ©ng không nên quá tin lá»i Thất Äiá»n ! Biết chừng đâu chỉ là chuyện bịa đặt… - Ãi nương nói gì lạ vậy ? Thất Äiá»n đạo sÄ© là đệ tá»­ anh hùng Thất gia trang mà… HỠđã từng giúp ta chiếm lấy Hạnh Hoa Thôn, phá tan hàng ngÅ© cá»§a môn phái đó. Ta không tin Thất Äiá»n còn biết tin ai ?
- Tin thì cÅ©ng nên tin, nhưng phải đỠphòng. Nhiá»u khi Thất Äiá»n lợi dụng lòng tin cẩn cá»§a tướng công để trả thù riêng, sẽ gây nhiá»u oán hận… - Nàng khuyên rất phải, nhưng việc nầy khác hẳn !
Ãi CÆ¡ lá»±a lá»i khôn khéo:
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận Sơn Linh Typed By Lam Sơn Khách - Sao lại khác hả tướng công ?
- Vì Thất Äiá»n đã chứng kiến sá»± hiện diện cá»§a chúng mà, cả con Lệ Hồng cÅ©ng có mặt ở Äào Nguyên Quán !
Ãi CÆ¡ chắc Thất Äiá»n chẳng bắt được ai, nên há»i gằn lại:
- Thế là đạo sĩ đã bắt được con bé Lệ Hồng ?
- Không ! Theo lá»i Thất Äiá»n thì Lục Ôn Hầu đã cản ngăn, nên đạo sÄ© không hành động được… - Lại Lục Ôn Hầu… Nhưng thiếp thấy trong câu chuyện đó có nhiá»u Ä‘iểm vô lý… - Vô lý thế nào Ãi nương ?
- Lục Ôn Hầu có phận sự canh chừng quân phản loạn. Tại sao lại chứa chấp bè đảng phái Hạnh Hoa ?
- Thất Äiá»n đạo sÄ© cho biết há» Lục quá mê con bé Chu Ngân Ngá»c.
- À ra thế ! Nhưng sao đạo sĩ biết rành như vậy ? Riêng thiếp, thiếp lại nghi ngỠchuyện khác.
Äá»— Kế nhìn nàng ái thiếp thoáng vẻ ngạc nhiên:
- Ãi nương nghi ngá» chuyện gì ?
Mục đích cá»§a Ãi CÆ¡ là chỉ gây hoang mang trong lòng Äá»— Kế thôi ! Nàng quyết làm cho quan tri huyện nghi ngá» sá»± sốt sắng cá»§a Thất Äiá»n. Nàng nói:
- Thiếp nghi ngỠlão đạo sĩ ganh ghét Lục Ôn Hầu rồi bịa chuyện như thế !
- Ganh ghét vì chuyện gì mới được chứ ?
- Thiếp nghe bá»n quân canh đồn đãi là Thất Äiá»n đạo sÄ© thưá»ng lui tá»›i Quán Äào Nguyên lắm ! Hình như nÆ¡i đó có rất nhiá»u gái đẹp… - Thất Äiá»n đạo sÄ© cÅ©ng mê gái nữa sao ?
Äá»— Kế kêu lên như vậy. Ãi CÆ¡ cưá»i nhạo báng:
- á»i trá»i ! Äạo sÄ© cÅ©ng là đàn ông mà… Tướng công sao xem thưá»ng lão ta quá vậy ?
Äá»— tri huyện cưá»i rú lên, như vừa khám phá má»™t chuyện hết sức lạ Ä‘á»i. Ãi CÆ¡ biết há» Äá»— đã tin lá»i mình, nên nói thêm vào:
- Thiếp chắc chắn Thất Äiá»n đạo sÄ© vì ganh gái đẹp mà phao vu cho Quán Äào Ngưyên.
Trong khi đó, có tiếng vó câu rầm rá»™ vào trong sân. Äá»— Kế nói:
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận SÆ¡n Linh Typed By Lam SÆ¡n Khách - Chắc Thất Äiá»n đã trở vá»â€¦ Äá»— kế nói xong liá»n bước ra hành lang, Ãi CÆ¡ theo sau, trong lòng băn khoăn hồi há»™p. Äúng là Thất Äiá»n đạo sÄ© và Ä‘oàn kỵ sÄ© trở vá», nhưng Äá»— Kế không thấy bóng má»™t tên Hạnh Hoa Thôn nào cả. Ngưá»i đứng trên lầu hất hàm há»i Thất Äiá»n:
- Thế nào ? Äạo sÄ© có bắt gặp bá»n chúng chăng ?
Thất Äiá»n lắc đầu:
- Dạ… Chúng đã kéo đi cả rồi !
Ãi CÆ¡ vá»™i nói vào tai Äá»— Kế:
- Tướng công thấy không ? Thiếp biết ngay là chuyện bịa đặt mà… Thất Äiá»n từ dưới lầu nói to lên để tá»± gỡ tá»™i:
- Äêm hôm qua, bá»n chúng còn tụ tập ở đó mà… Chính bần đạo có giao đấu vá»›i bá»n chúng nữa.
Ãi CÆ¡ vụt cất tiếng:
- Thế đạo sÄ© có bắt được tên nào chăng ? Tài nghệ cá»§a ông phi thưá»ng lắm mà.
Thất Äiá»n cúi mặt lắc đầu. Má»™t lúc hắn nói:
- Quan tri huyện nên thận trá»ng ! Môn phái Hạnh Hoa sắp làm khó dá»… cho chúng ta rồi đó… Có tiếng cưá»i vang lên:
- A ha ! Hết dá»a ta bây giá» Thất Äiá»n đạo sÄ© lại dá»a quan tri huyện nữa sao ?
Cả bá»n giật mình nhìn ra cá»­a dinh thá»± thấy Lục Ôn Hầu Ä‘ang cho ngá»±a chậm rãi Ä‘i vào. Äoàn tùy tùng cá»§a há» Lục Ä‘á»u trở vá» doanh trại. Äá»— Kế nhìn thấy Lục Ôn Hầu, má»™t ngưá»i má»™t ngá»±a sang thăm viếng mình cÅ©ng ngạc nhiên. Riêng Thất Äiá»n, lão nhìn thấy Lục Ôn Hầu thì biết mình gặp phải Ä‘iá»u khó khăn ! Giữa lúc Äá»— Kế Ä‘ang hoang mang, nếu há» Lục nói thêm vài lá»i, thế nào đạo sÄ© cÅ©ng bị khiển trách. Lục Ôn Hầu xuống ngá»±a nhìn Äá»— Kế nói:
- Äá»— huynh đã thấy sá»± dóc láo cá»§a đạo sÄ© nầy chưa ?
Thất Äiá»n giận lắm, chận lá»i Lục Ôn Hầu:
- Lục tướng quân đừng nên mạt sát thái quá ! Ta vì lợi ích chung mà theo dõi bá»n Hạnh Hoa Thôn. Chính mắt ta đã trông thấy chúng há»™i há»p trong Miếu Thổ Thần mà. Äêm qua, ta còn giao đấu vá»›i chúng nữa.
- Äạo sÄ© giao đấu vá»›i chúng vào khoảng nào ?
- Vào khoảng canh ba, sau khi ta rá»i Äào Nguyên Quán… Hạnh Hoa Thôn Phục Hận SÆ¡n Linh Typed By Lam SÆ¡n Khách Lục Ôn Hầu bỉu môi:
- Thôi Ä‘i ông ! Äừng bịa chuyện nữa ! Chính ta đã kéo cận vệ quân đến vây tòa cổ miếu cÅ©ng vào khoảng canh ba. Nào có thấy ai đâu ?
Thất Äiá»n đạo sÄ© dậm chân:
- Thật tức chết Ä‘i được ! Chính con Hoa Mai đã trở vá» Hạnh Hoa Thôn và giao đấu vá»›i ta nữa… Lục Ôn Hầu chỉ tay vào mặt đạo sÄ©, bảo Äá»— Kế:
- Äá»— huynh đừng tin lão này mà có ngày mang há»a ! Lão ta sinh lòng tà, ve vãn bá»n ca nữ ở Quán Äào Nguyên không được, rồi căm thù, bịa chuyện hại ngưá»i.
Thất Äiá»n la lên:
- Äừng nghe lá»i Chu Ngân Ngá»c ! Ta không phải hạng ngưá»i như thế đâu !
Ãi CÆ¡ thừa dịp bảo nhá» vào tai Äá»— Kế:
- Tướng công thấy không ? Thiếp đoán không sai mà ! Chỉ vì ganh gái đẹp mà làm bận lòng quân binh tướng sĩ như vậy !
Äá»— Kế cÅ©ng nghi ngá» thái độ cá»§a Thất Äiá»n đạo sÄ© nhưng ông không muốn làm bận lòng bá»n Thất gia trang nên bảo má»i ngưá»i:
- Thôi ! Chuyện không có gì đừng làm mất lòng nhau. Xin má»i Lục hiá»n đệ và Thất đạo huynh vào sảnh đưá»ng, ta đàm đạo.
Thất Äiá»n đạo sÄ© chịu khinh miệt nhiá»u rồi, chỉ còn chá» xem ý kiến cá»§a Äá»— Kế.
không ngá» há» Äá»— thốt ra những lá»i đó, khiến đạo sÄ© không dằn lòng được:
- Trá»i… Äá»— tri huyện… Ngài cÅ©ng tin lá»i Lục Ôn Hầu sao ?
- Không phải ta tin lá»i, nhưng ta không muốn cho đôi bên gây gổ vá»›i nhau như vậy !
Thất Äiá»n đạo sÄ© gầm lên:
- Thật ta không ngá» Äá»— tri huyện lại xá»­ sá»± như thế ! Từ nay đừng mong anh hùng hào kiệt giúp đỡ ngươi !
Äá»— Kế hÆ¡i bất ngá» trước câu nói xấc xược đó ! Thất Äiá»n vẫn chưa nguôi, quay sang Lục Ôn Hầu:
- Còn mi nữa ! Bá»™ tưởng đâu ta đến đây để tranh quyá»n vá»›i mi sao ? Äừng xấc láo vá»›i ta có ngày mang hại đó… Lục Ôn Hầu bỉu môi:
- Rồi mi làm gì ta ? Bá»™ mi tưởng ta sợ bá»n Thất gia trang sao ?
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận SÆ¡n Linh Typed By Lam SÆ¡n Khách Äá»— Kế thấy Lục Ôn Hầu nói quá lá»i liá»n chận lại:
- Lục hiá»n đệ ! Thất Äiá»n nóng nảy nói càn, đừng nên chấp nhứt rồi xúc phạm đến chư vị anh hùng Thất gia trang.
Thất Äiá»n bảo Äá»— Kế:
- Vô ích ! Äá»— tri huyện đừng mong vuốt ve bá»n ta nữa ! Äã giúp ngươi nên công nghiệp, ngày nay ngươi trả Æ¡n đấy ! ÄÆ°á»£c rồi ! Ta hẹn có ngày gặp lại các ngươi… Thất Äiá»n dứt lá»i phóng mình nhảy vụt lên nóc dinh thá»± rồi chuyển mình Ä‘i mất dạng… Lục Ôn Hầu chậm rãi bước vào sảnh đưá»ng, trong lòng thầm nhá»§:
“Thất Äiá»n nói thế là sẽ kiếm cá»› gây sá»± đây ! Nhưng lo gì ? Ta chưa từng chịu thua ai mà… Kể cả bá»n Thất gia trang ta cÅ©ng chưa có dịp thá»­ tài thá»­ sức.†Trong khi đó, Äá»— Kế cùng Ãi CÆ¡ bước xuống lầu. Há» Äá»— không nói ra, chá»› trong lòng lo âu lắm ! Vô cá»› mà Ä‘i gây sá»± vá»›i bá»n Thất gia trang thật là Ä‘iên rồ !
Phải chi chúng là kẻ thù cÅ©ng cam, đằng nầy ngưá»i ta giúp đỡ mình tiêu diệt môn phái Hạnh Hoa Thôn mà bây giá» lại làm mất lòng cả bá»n ! Chung qui cÅ©ng tá»± Lục Ôn Hầu nóng nảy nói càn khiến Thất Äiá»n tức giận ! Rồi đây, nếu bá»n Hạnh Hoa Thôn nổi lên biết trông cậy vào ai để tiếp tay ? Äá»— Kế và Ãi CÆ¡ xuống sảnh đưá»ng thì gặp Lục Ôn Hầu. Quan tri huyện có ý trách há» Lục:
- Hiá»n đệ nóng nảy quá chỉ làm mất lòng bá»n Thất gia trang thôi.
- Việc gì đại huynh sợ hãi bá»n chúng như vậy ?
- Không phải sợ ! Nhưng ngưá»i ta đã từng giúp mình đánh tan bá»n Hạnh Hoa Thôn mà… - Äành vậy ! Song có phải giúp ta như vậy rồi muốn làm gì thì làm sao ? Tên đạo sÄ© ấy xấc xược từ lâu ! Äệ đã lưu ý đại huynh.
Ãi CÆ¡ thưá»ng khi vẫn không ưa Lục Ôn Hầu vì hắn là em vợ lá»›n cá»§a Äá»— Kế !
Nhưng trong việc này vì muốn giúp đỡ Chu Ngân Ngá»c và các nàng ca nữ Quán Äào Nguyên, nên Ãi CÆ¡ nói thêm vào:
- Äúng như lá»i Lục tướng quân nói. Thất Äiá»n đạo sÄ© quả tình rất xấc xược !
Äến như thiếp cÅ©ng không ưa !
Äá»— Kế hÆ¡i bất ngá» vá» chuyện Ãi CÆ¡ tá» ra thân thiện vá»›i Lục Ôn Hầu ! Và quan tri huyện cảm thấy vui mừng lắm ! Từ lâu ông vẫn mong má»i Lục Ôn Hầu và Ãi CÆ¡ bá»›t gay cấn vá»›i nhau ! Chá»› há» hục hặc gây gá»— chỉ làm khổ ông thôi ! Lục Ôn Hầu thấy Ãi CÆ¡ đồng ý vá»›i mình như vậy cÅ©ng đâm ra có cảm tình vá»›i nàng. Hắn nói vá»›i Äá»— Kế:
- Äá»— huynh thấy không ? Äến như chị Ãi CÆ¡ cÅ©ng không ưa hắn mà… Hạnh Hoa Thôn Phục Hận SÆ¡n Linh Typed By Lam SÆ¡n Khách Äá»— Kế gật đầu, nói:
- Ta biết thế từ lâu rồi ! Thôi được ! Äể rồi xem các đạo sÄ© Thất gia trang sẽ có thái độ nào đối vá»›i chúng ta… Ãi CÆ¡ mừng rỡ vì đã giúp được Chu Ngân Ngá»c. Nàng nhìn Lục Ôn Hầu và muốn há»i dò xem cách sinh sống cá»§a các nàng ca nữ Quán Äào Nguyên như thế nào ? Nàng khẽ cất tiếng:
- Lục tướng quân ! Thật sá»± các nàng ca nữ ở Quán Äào Nguyên có đẹp lắm không ?
Lục Ôn Hầu liếc nhìn Äá»— Kế rồi cưá»i, đáp:
- Chị há»i chuyện đó làm gì ?
Ãi CÆ¡ cÅ©ng cưá»i nói:
- Thiếp tò mò muốn biết vậy mà !
Äá»— Kế nhìn ái thiếp lá»™ vẻ suy nghÄ©. “Tại sao tá»± nhiên Ãi CÆ¡ lưu ý nhiá»u đến Quán Äào Nguyên như vậy ?†Chính ông là ngưá»i ưa thích gái đẹp mà vẫn chưa biết gì vá» các cô đó. Lục Ôn Hầu đành đáp:
- Há» toàn là những giai nhân tuyệt sắc, sinh sống bằng nghá» buôn bán rượu thịt, tổ chức ca múa để giúp vui má»i ngưá»i… Ãi CÆ¡ há»i vặn lại:
- Chỉ có thế thôi ư ?
Lục Ôn Hầu phì cưá»i:
- Chị này lạ thật ! Còn nhiá»u chuyện khác, nhưng ai Ä‘i nói cho các bà nghe.
Ãi CÆ¡ lá»™ vẻ suy nghÄ©. Thế là nàng hiểu Chu Ngân Ngá»c ngày nay đã làm nghá» gì rồi ! Thật là chua xót ! Khi xưa ở Phiên Ngưng Thành, gia đình Chu Ngân Ngá»c khá giả, ná»n nếp vô cùng ! Có đâu nàng lại xuống mau như vậy ! Nàng nhá»› rõ há» Chu có chồng làm đội trưởng quân há»™ thành mà… Äá»— Kế bá»—ng há»i Lục Ôn Hầu:
- Ta không mấy tin lá»i Thất Äiá»n nhưng hiá»n đệ cÅ©ng phải cho hiểu rõ sá»± thật.
- Äại huynh há»i việc chi ?
- Theo lá»i Thất Äiá»n thì bá»n Chu Ngân Ngá»c có thông đồng vá»›i phái Hạnh Hoa ! Có đúng vậy chăng ?
- Äá»i nào có chuyện đó ! Thất Äiá»n đến quán Äào Nguyên ve vãn bá»n ca nữ không được, rồi má»›i thù oán phao vu !
Ãi CÆ¡ kêu lên:
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận SÆ¡n Linh Typed By Lam SÆ¡n Khách - Äúng thế !
Äá»— Kế giật mình quay nhìn vợ:
- Kìa ! Làm sao Ãi nương biết được ?
Ãi CÆ¡ ngập ngừng vì biết mình lỡ lá»i má»™t cách tai hại, nhưng cÅ©ng nhanh trí đáp:
- Kìa ! Tướng công đã quên lá»i… suy Ä‘oán cá»§a thiếp lúc nãy sao ? Chỉ có vậy, Thất Äiá»n má»›i oán hận phao vu cho ngưá»i ta chớ… - À, ta nhá»› ra rồi… Nhưng Äá»— Kế lại bảo Lục Ôn Hầu:
- Thất Äiá»n nói rành mạch là chính mụ Tiểu Phùng đã thông đồng giữa đôi bên!
Lục Ôn Hầu kêu lên:
- Mụ Tiểu Phùng ! Mụ đàn bà thưá»ng lo việc cúng kiến trong làng đó ư ?
- Phải ! Ta rất nghi ngá» hành động cá»§a mụ đó. Theo ý ta, Lục hiá»n đệ nên cho quân cận vệ bắt mụ đó vá» dinh tra há»i xem sao ?
Lục Ôn Hầu gật đầu nói:
- ÄÆ°á»£c rồi ! Äệ sẽ cho kiểm soát mụ đó ngay.
Ãi CÆ¡ cảm thấy lo sợ bâng quÆ¡. “Liệu Chu Ngân Ngá»c có thông đồng vá»›i bá»n Hạnh Hoa Thôn chăng ?†Nếu có thật, chính nàng cÅ©ng không biết làm thế nào để giải cứu cho há».
Trong khi đó, Lục Ôn Hầu truyá»n quân cận vệ Ä‘i tìm bắt mụ Tiểu Phùng. Mụ kia nào có hay biết gì đâu, Ä‘ang ở tring nhà bá»—ng thấy quân lính ập vào, bắt dẫn Ä‘i.
Mụ Tiểu phùng kêu vang đưá»ng:
- Trá»i đất Æ¡i ! Tôi có làm gì mà các ông bắt ! Tôi chưa há» xúc phạm đến Thiên triá»u mà....
Bá»n cận vệ quân cá»§a Lục Ôn Hầu cứ lạnh lùng cất bước, kéo lết mụ theo sau !
Bá»n chúng chỉ biết thi hành theo lệnh trên mà thôi. Äến khi bá»n cận vệ đưa Tiểu Phùng đến trước mặt Äá»— Kế và Lục Ôn Hầu, mụ ta liá»n sụp đầu xuống lạy:
- Trăm lạy, ngàn lạy nhị vị thượng quan:
Con ăn hiá»n ở lành, nào có tá»™i tình gì mà quân lính đến bắt thế này ?
Lục Ôn Hầu quát to lên:
- Hãy im Ä‘i ! Nghe ta há»i.
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận SÆ¡n Linh Typed By Lam SÆ¡n Khách Mụ Tiểu Phùng lấm lét nhìn, im thin thít. Ãi CÆ¡ nhìn mụ càng lúc càng hồi há»™p hÆ¡n lên. Nếu mụ này khai cho Chu Ngân Ngá»c thì ân nhân cá»§a nàng sẽ phải khổ !
Lục Ôn Hầu bỗng cất tiếng:
- Mi nhớ khai cho thật, đừng giấu giếm mà mang hại.
Tiểu Phùng lải nhải:
- Bẩm tướng quân ! Mụ không từng phạm tội thì có gì phải giấu.
- ÄÆ°á»£c lắm ! Vậy hãy nghe cho rõ:
Mụ có quen biết vá»›i Chu Ngân Ngá»c ở Hạnh Hoa Thôn chăng ?
Mụ Tiểu Phùng điếng hồn, nhưng không dám chối:
- Bẩm.... Mụ làm nghỠ«thầy cúng», ai ở Hạnh Hoa Thôn cÅ©ng Ä‘á»u quen biết cả.
Lục Ôn Hầu liếc nhìn Äá»— Kế như ngầm bảo “Mụ nầy trả lá»i khôn khéo lắm.†Äá»— Kế khẽ cất tiếng há»i mụ Tiểu Phùng:
- Äúng rồi ! Ai mà mụ lại không quen ! Nhưng ta muốn há»i chuyện khác nữa !
Chắc mụ có quen với Lệ Hồng, môn phái Hạnh Hoa ?
- Ồ không ! Tôi.... đâu biết con bé đó.
Äá»— Kế cưá»i nham hiểm:
- Kìa ! Mụ nói ai ở Hạnh Hoa Thôn, mụ cũng quen biết mà.
Mụ Tiểu Phùng lắc đầu, miệng méo xệch:
- Tôi có biết Lệ Hồng là đứa nào đâu ?
Lục Ôn Hầu thét:
- Äừng láo ! Có ngưá»i gặp mụ nói chuyện vá»›i Lệ Hồng ở Miếu Thổ Thần mà....
Mụ Tiểu Phùng run sợ không biết nói sao. Thế là chết rồi ! Thì ra bá»m do thám cá»§a Lục Ôn Hầu có mặt trong Miếu Thổ Thần, đêm hôm qua.... Bây giá» biết liệu sao ? Äá»— Kế thấy mụ chết sững liá»n há»i:
- Có đúng vậy chăng ?
Tiểu Phùng lắc đầu:
- Dạ.... HỠphao vu cho tôi đó.... Tôi có đến Miếu Thổ Thần bao giỠđâu ?
Äá»— Kế cưá»i gằn:
- ÄÆ°á»£c rồi ! Mụ đã muốn «nhá»c xác» má»›i chịu khai mà.... Bây đâu ! Äem mụ này qua phòng, đánh ba mươi trượng. mụ không khai đánh thêm nữa cho ta.
Mụ Tiểu Phùng chết khiếp khi quân cận vệ vào lôi mụ đi. Mụ vùng vẫy la lớn:
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận SÆ¡n Linh Typed By Lam SÆ¡n Khách - Thôi ! Tôi chịu khai rồi ! Äừng tra khảo.
Lục Ôn Hầu ra hiệu bảo quân cận vệ để mụ lại, rồi há»i:
- Thế nào ? Mụ có nhận là đã gặp Lệ Hồng đêm hôm qua ở Miếu Thổ Thần chăng ?
- Dạ có....
- Mụ gặp chúng để làm gì ?
- Dạ chúng bắt tôi đến đó, chớ nào tôi muốn gặp chúng đâu ?
Äá»— Kế cưá»i gằn:
- Lại lẻo mép nữa ! Ta biết rõ hết rồi. Há»i mụ mà chÆ¡i thôi đó… Tiểu Phùng vẫn má»™t má»±c khai:
- Dạ thật mà ! Chúng đem quân bắt tôi đến Miếu Thổ Thần, một thân một mình làm sao dám chống cự ?
Lục Ôn Hầu quát:
- im ngay ! Mụ là kẻ trung gian dẫn đưá»ng cho Lệ Hồng quen biết vá»›i Chu Ngân Ngá»c Quán Äào Nguyên mà ? Còn bịa chuyện để nói láo nữa hả ?
Mụ Tiểu Phùng xám mặt, ú á»› không nói ra lá»i. Äá»— Kế nạt lá»›n:
- Có đúng vậy không ?
Mụ Tiểu Phùng run rẩy:
- Dạ đúng !
Ãi CÆ¡ lo sợ lắm ! Thế nầy thì nguy cho Chu Ngân Ngá»c và các ca nữ ở Äào Nguyên Quán rồi ! Äá»— Kế quay sang Lục Ôn Hầu:
- Äó hiá»n đệ thấy không ! Thất Äiá»n đạo sÄ© đã nói thật mà ta lại không tin !
Rồi ông thét gá»i quân cận vệ:
- Bây đâu !
Quân cận vệ dạ ran. Äá»— Kế truyá»n lệnh:
- Hãy kéo sang Hạnh Hoa Thôn bắt hết bá»n ca nữ ở Quán Äào Nguyên Ä‘em vỠđây !
Ãi CÆ¡ Ä‘iếng hồn. Thế thì nguy cho Chu Ngân Ngá»c rồi, nhưng nàng không biết làm sao can thiệp ! Lục Ôn Hầu bá»—ng khoát tay bảo bá»n cận vệ quân:
- Hãy khoan ! Chá» lệnh ta… Äá»— Kế ngạc nhiên nhìn há» Lục:
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận SÆ¡n Linh Typed By Lam SÆ¡n Khách - Hiá»n đệ còn dặn dò gì nữa ?
Lục Ôn Hầu lắc đầu:
- Äại huynh quá nóng giận không nên ! Nhiá»u khi tại Tiểu Phùng khiếp vía mà khai bậy cÅ©ng nên. Ta đã ngá» thì bá»n Äào Nguyên Quán không thoát được đâu !
- Theo ý hiá»n đệ ta hành động thế nào bây giá» ? Äã có đủ bằng cá»›, cứ đưa mụ Tiểu Phùng ra thì bá»n chúng làm sao chối được ?
Mụ Tiểu Phùng vẫn lặng thinh, trong lòng ân hận lắm ! Chưa chi mụ đã làm đổ bể hết rồi ! Thế nào mụ cÅ©ng gây liên lụy cho Chu Ngân Ngá»c và Lệ Hồng !
Chừng nghe Lục Ôn Hầu ngăn cản không cho quân cận vệ bắt các ca nữ Äào Nguyên Quán, mụ thấy đỡ lo hÆ¡n. Nhưng vẫn không biết làm sao mật báo cho Chu Ngân Ngá»c rõ sá»± tình để trốn Ä‘i nÆ¡i khác. Lục Ôn Hầu nhìn mụ Tiểu Phùng rồi lắc đầu bảo Äá»— Kế:
- Äệ không tin được mụ này ! Lỡ giáp mặt Chu Ngân Ngá»c, mụ ta chối phăng Ä‘i làm sao ? Ta đâu có quyá»n phá tan Äào Nguyên Quán mà không có bằng cá»› ?
Ãi CÆ¡ ngập ngừng há»i:
- Vậy… Lục tướng quân… có ý gì ?
- Äệ sẽ đích thân sang Äào Nguyên Quán để tìm hiểu bá»n Chu Ngân Ngá»c rõ ràng hÆ¡n.
Äá»— Kế nhìn há» Lục cưá»i nói:
- Hiá»n đệ không sợ mỹ nhân kế sao ?
- Äối vá»›i ai thì sợ chá»› mình đã phòng rồi thì sợ gì nữa… Há» Lục dứt lá»i liá»n truyá»n bá»n cận vệ quân:
- Äem giam mụ ấy vào ngục !
Mụ Tiểu Phùng sụp xuống lạy như tế sao:
- Trăm lạy ngàn lạy Lục tướng quân ! Äừng giam giữ mụ tá»™i nghiệp ! Mụ có tá»™i tình gì đâu… Sá»± thật mụ đã khai hết cả rồi… Lục Ôn Hầu thét bảo:
- Hãy im ! Äừng nhiá»u lá»i. Bây đâu ! Lôi cổ mụ ấy Ä‘i.
Quân cận vệ vá»™i vã trói chặt cả hai tay, hai chân Tiểu Phùng rồi khiêng thẳng vào nàh giam. Lục Ôn Hầu bảo Äá»— Kế:
- Äá»— huynh đừng bận tâm ! Vụ Äào Nguyên Quán cứ giao cho ngu đệ lo.
Nói xong, Lục Ôn Hầu chưa kịp đi bỗng hụp xuống thét:
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận Sơn Linh Typed By Lam Sơn Khách - Coi chừng thích khách !
Hắn chợt thấy ngói trên nóc nhà động đậy liá»n thét quân cận vệ:
- Vây chặt bên ngoài ! Nó ở trên nóc ngói.
Quân Hán ùa ra sân, nhưng không gặp má»™t ai cả. Lục Ôn Hầu và Äá»— Kế trở vào thì thấy Ãi CÆ¡ Ä‘ang cầm má»™t bức thư lên xem. Ngá»n dao buá»™c phong thư cá»§a kẻ bí mật còn ghim ở giữa án thư. Äá»— Kế ngạc nhiên há»i Ãi CÆ¡:
- Thơ của ai vậy ?
Ãi CÆ¡ đáp:
- Thơ của các đạo sĩ Thất gia trang !
Ãi CÆ¡ liá»n Ä‘á»c lá»›n lên:
«Äá»— tri huyện, Bá»n ta không ngá» nhà ngươi lại đối xá»­ tàn tệ vá»›i Thất Äiá»n như vậy ! Bao nhiêu công khó cá»§a Thất gia trang giúp ngươi, ngày nay hóa ra vô ích. Ngươi đã nhu nhược nghe lá»i tên thất phu Lục Ôn Hầu còn làm bỉ mặt bá»n ta ! Bức thư nầy là bức thư cuối cùng, bá»n ta kể như không há» quen biết vá»›i ngươi. Trên đưá»ng Ä‘i, nếu lỡ gặp mặt các lão gia thì hãy tránh cho xa, đừng nghênh ngang mất mạng đó!
THẤT GIA TRANG» Lục Ôn Hầu nghe xong bức thư gầm lên:
- Bá»n khốn khiếp ! Xấc xược đến thế là cùng ! Tài nghệ cá»§a chúng đến đâu mà phách lối như vậy !
Äá»— Kế cầm lấy phong thÆ¡ trên tay Ãi CÆ¡, lá»™ vẻ suy nghÄ©. “Bá»n Thất gia trang cÅ©ng đã nhiá»u lần gởi thÆ¡ cho ta nhưng đâu có cái giá»ng xấc xược như thế ? Thế nầy thì khó có thể hàn gắn được vá»›i bá»n Thất gia trang.†Lục Ôn Hầu nào hiểu được ná»—i lo âu trong lòng Äá»— tri huyện, lại cất tiếng bảo:
- Bá»n chúng xấc quá ! Có ngày đệ sẽ cho chúng má»™t bài há»c. Bây giá», đệ xin từ biệt, đến Äào Nguyên Quán để dò xét bá»n Chu Ngân Ngá»c.
Lục Ôn Hầu cúi chào Äá»— Kế và Ãi CÆ¡ rồi ra khá»i sảnh đưá»ng. Äá»— Kế nhìn theo hắn nghÄ© thầm:
“Tài nghệ Lục Ôn Hầu có nhằm gì so vá»›i các đạo sÄ© Thất gia trang !†Riêng Ãi CÆ¡, nàng Ä‘ang khổ tâm lắm ! Nàng thấy rõ cÆ¡n nguy cá»§a Chu Ngân Ngá»c, nhưng không biết làm sao báo tin chẳng lành… Äá»— Kế bá»—ng há»i nàng:
- Ãi nương thấy sao ? Ta làm phật lòng bá»n Thất gia trang có lợi hay có hại ?
Ãi CÆ¡ đành đáp:
- Nhất định là có hại rồi !
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận SÆ¡n Linh Typed By Lam SÆ¡n Khách - Thế sao lúc nãy chính Ãi nương cÅ©ng có vẻ không bằng lòng Thất Äiá»n ?
- Tại vì hắn quá xấc xược ! Äáng lý, các đạo sÄ© ở Thất gia trang phải quở trách hắn, chá»› lẽ nào lại bênh vá»±c, nhục mạ tướng công ?
Äá»— Kế nói:
- Ta cần phải gặp các đạo sÄ© ở Thất gia trang má»›i được ! Há» là những ngưá»i biết lẽ phải mà. Có lẽ nào vì nghe lá»i Thất Äiá»n mà tuyệt giao vá»›i ta ?




Hồi 2

HỘI HỌP Ở QUÃN ÄÀO NGUYÊN

Lệ Hồng, Hoa Mai và Chu Ngân Ngá»c đã hiểu thấu lòng nhau, sau má»™t đêm hàn huyên má»i ná»—i. Dù cuá»™c sống cách biệt, dù tài năng kiếm thuật khác nhau, há» vẫn cùng chung ý chí tiêu diệt quân Hán để phục thù cho những ngưá»i thân yêu đã chết. Lệ Hồng và Hoa Mai được toàn thể các ca nữ trong quán kính mến vì hỠđã từng nghe danh tiếng hai nàng trong môn phái Hạnh Hoa.
Riêng Hoa Mai nàng vẫn lo ngại cho số phận Äào Nguyên Quán nên há»i Chu Ngân Ngá»c:
- Liệu Thất Äiá»n có để yên cho ta chăng ? Hay là hắn sẽ vá» dinh quan huyện Äá»— Kế vận động kéo quân sang, bất chấp uy quyá»n cá»§a Lục Ôn Hầu.
Chu Ngân Ngá»c đáp:
- CÅ©ng có thể như thế lắm ! Nhưng đêm qua, em đã lo xong cả rồi. Em viết má»™t bức thÆ¡ thật dài cho nàng Ãi CÆ¡, ái thiếp yêu quí nhất cá»§a Äá»— Kế.
Hoa Mai sá»­ng sốt nhìn Chu Ngân Ngá»c:
- Sao lại gởi thÆ¡ cho Ãi CÆ¡ ?
- Vì trước kia nàng là ngưá»i thá» Æ n sâu cá»§a em ở Phiên Ngưng Thành....
Lệ Hồng cau mày há»i:
- Có tin được mụ đó chăng ?
Chu Ngân Ngá»c đáp nhanh:
- CÅ©ng chẳng rõ thế nào tin. Em chỉ nhắc tình quen biết cÅ© và nhá» Ãi CÆ¡ giúp giùm, má»™t khi Thất Äiá»n tìm cách phao vu....
Lệ Hồng há»i:
- NghÄ©a là cô nương không thú thật vá»›i Ãi CÆ¡:
mình nuôi má»™ng phục thù quân binh Hán triá»u chá»› ?
- DÄ© nhiên là không ! Äá»i nào em Ä‘iên rồ như vậy ? Nếu Ãi CÆ¡ còn nhá»› đến nghÄ©a cÅ© tình xưa thế nào nàng cÅ©ng giúp mình ! Em tin tưởng như vậy....
Hoa Mai há»i:
- Nếu nàng không nhớ đến ?
Chu Ngân Ngá»c cưá»i buồn bã:
- Thì các em lại bỠnơi nầy mà đi. Cũng không phải lần thứ nhứt mới gầy dựng nên cơ nghiệp !
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận SÆ¡n Linh Typed By Lam SÆ¡n Khách Lệ Hồng và Hoa Mai liếc nhìn nhau, sau lá»i nói đó. Bá»—ng có tiếng gá»i ở dưới nhà:
- Chu Ngân Ngá»c ? Chị....
- Gì vậy Mộng Xuân ? Chị đang ở trên nầy....
Có tiếng chân chạy lên thang gác, Lệ Hồng và Hoa Mai Ä‘á»u đứng dậy nhìn ra.
Má»™ng Xuân lên tá»›i nÆ¡i, nhìn thấy hai ngưá»i liá»n cúi đầu chào. Chu Ngân Ngá»c bảo nàng:
- Äây Lệ Hồng cô nương và Mai Hoa nữ hiệp.
Mộng Xuân cúi đầu chào một lần nữa, rồi nói:
- Dạ, em từng nghe danh nhị vị cô nương.
Chu Ngân Ngá»c há»i ngay:
- Em gá»i chị có việc gì ? Sao mà hốt hoảng như vậy ?
Mộng Xuân vội nói:
- Bá»n quân cận vệ cá»§a Äá»— Kế vừa đến bắt mụ Tiểu Phùng....
- Trá»i ! Mụ Tiểu Phùng đã bị chúng bắt ?
Chu Ngân Ngá»c ngồi xuống lá»™ vẻ suy nghÄ©:
- Äúng là Thất Äiá»n quyết tâm làm hại bá»n ta. Chúng bắt mụ Tiểu Phùng là biết rõ tất cả....
Hoa Mai nói:
- Có thể mụ Tiểu Phùng không khai bá»n ta.
Lệ Hồng lắc đầu:
- Không hy vá»ng lắm ! Chị biết rõ mụ đó mà.
- Thế sao chị còn tin dùng mụ ta ?
Hoa Mai có ý trách chị. Lệ Hồng cưá»i nói:
- Äó là ý cá»§a Anh Kiệt đại huynh nào đâu phải cá»§a chị ! Nhưng không có mụ ấy cÅ©ng khó bá» làm quen vá»›i ngưá»i nầy, ngưá»i ná» ! Bao lâu nay, mụ giúp bá»n ta cÅ©ng nhiá»u.
Chu Ngân Ngá»c há»i Má»™ng Xuân:
- Em có nghe itn gì nữa chăng ?
- Dạ có ! Lục Ôn Hầu đã kéo quân sang dinh thá»± tri huyện Äá»— Kế và Thất Äiá»n đã bá» chúng.
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận Sơn Linh Typed By Lam Sơn Khách Lệ Hồng nói:
- Nếu vậy giữa bá»n Thất gia trang và Äá»— Kế đã có chuyện không thuận nhau rồi!....
Mộng Xuân nhắc nhở:
- Äiá»u quan trá»ng cần bàn hiện giá» là Äá»— Kế biết rành chúng ta có liên lạc vá»›i nhau, sau khi tra khảo mụ Tiểu Phùng.
Chu Ngân Ngá»c nói:
- Chị bối rối quá ! Không lẽ bá» Äào Nguyên Quán mà Ä‘i ? Biết chừng đâu, chưa có gì nguy hiểm như mình tưởng....
Ngay trong khi đó, các ca nữ từ dưới nhà chạy lên báo tin:
- Các chị Æ i ! Quân Hán triá»u....
Mộng Xuân liếc nhìn xuống sàn nói lớn:
- Chết rồi Lục Ôn Hầu đó....
Lệ Hồng, Hoa Mai Ä‘á»u tuốt gươm cầm tay. Chu Ngân Ngá»c nhìn xuống thấy Lục Ôn Hầu từ từ xuống ngá»±a, không có vẻ hùng hổ thì ngăn hai nàng lại:
- Hãy khoan nhị vị cô nương ! Em xem chừng Lục Ôn Hầu không phải đến đây để gây sự đâu.
Mộng Xuân cũng đã nhân thấy thái độ của hỠLục, nên gật đầu:
- Äúng rồi.... em cÅ©ng nghÄ© như chị ! Nhưng không rõ chúng có âm mưu gì không ?
- Dù gì ta cÅ©ng phải tiếp đãi chúng má»™t cách đàng hoàng. Em truyá»n các bạn sẵn sàng rượu thịt, đào hát. Tuy nhiên cÅ©ng không nên xem thưá»ng bá»n chúng.
Má»™ng Xuân vâng dạ lui ra. Lệ Hồng tra kiếm vào vá», há»i Chu Ngân Ngá»c:
- Tôi và Hoa Mai phải làm gì bây giỠcô nương ?
- Nhị vị cô nương muốn rá»i khá»i nÆ¡i đây cÅ©ng không thể được. Quân Hán Ä‘á»u có mặt chung quanh Äào Nguyên Quán.
Hoa Mai nói:
- Vậy hai chị em tôi nằm ở phòng nầy !
Chu Ngân Ngá»c cúi đầu đáp nhá»:
- Äây là Äào Nguyên Quán ! Má»™t chốn «ăn chÆ¡i» dưới mắt quân binh tướng sÄ© Hán triá»u. Không có phòng nào có thể nói là phòng riêng, cấm chúng vào được.
Em ngại nhị vị cô nương sẽ lộ mặt.
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận SÆ¡n Linh Typed By Lam SÆ¡n Khách Lệ Hồng chợt nhá»› ra Ä‘iá»u gì vá»™i nói:
- Hay là để chúng tôi xuống hầm bí mật ?
Chu Ngân Ngá»c gật đầu khen phải, nhưng Hoa Mai lại cất tiếng:
- Chị Lệ Hồng xuống hầm đi, em ở lại trên nầy....
Lệ Hồng ngạc nhiên:
- Em muốn giao đấu với Lục Ôn Hầu ư ?
- Dạ không ! Em hầu rượu chúng như các ca nữ xem sao ?
Lệ Hồng nhìn em nhủ thầm :
“Cô bé nầy cÅ©ng vẫn giữ cái tính liá»u lÄ©nh như trước !†Nàn mỉm cưá»i bảo Hoa Mai:
- ÄÆ°á»£c rồi ! Chị cÅ©ng không cần phải xuống hầm nữa ! Chúng mình hầu rượu Lục Ôn Hầu má»™t lần xem sao !
Chu Ngân Ngá»c lo sợ nói:
- Không nên đâu ! Lỡ chúng nhìn được mặt nhị vị cô nương thì nguy lắm đó !
Hoa Mai lắc đầu bảo hỠChu:
- Cô nương đừng lo ! Chị em tôi nhiá»u lúc còn liá»u mạng hÆ¡n !
Chu Ngân Ngá»c không biết liệu sao, đành gá»i các bạn mang xiêm y cho Lệ Hồng và Hoa Mai cải trang sá»­a dạng. Còn nàng thì bước xuống lầu để hầu tiếp bá»n Lục Ôn Hầu. Nàng vừa thấy mặt há» Lục đã nÅ©ng nịu, nói:
- Äêm qua, tướng quân vá» vá»™i vàng thật thiếp buồn hết sức.
Lục Ôn Hầu tuy mang trá»ng trách theo mình, nhưng trước nụ cưá»i như hoa nở cá»§a Chu Ngân Ngá»c, hắn thích ý vô cùng:
- Thôi đừng buồn ! Hôm nay, ta đến đây, mình tiếp tục cuộc vui say.
Chu Ngân Ngá»c tươi cưá»i vá»›i hắn rồi truyá»n cho ca nữ:
- Các em cho mang rượu thịt ra và phải hết lòng khoản đãi các tướng đó....
Bá»n cận vệ quân ban đầu còn bỡ ngỡ, chưa biết ý định cá»§a Lục Ôn Hầu như thế nào, chừng thấy chá»§ tướng cá»§a chúng vui đùa, cợt nhả vá»›i Chu Ngân Ngá»c, thì chúng cÅ©ng a vào các bàn rượu thịt, chén tạc, chén thù.
Trong khi đó, Lệ Hồng và Hoa Mai đã trang Ä‘iểm xong. Xem hai nàng lá»™ng lẫy khác thưá»ng, sắc đẹp có phần lấn lướt các nàng ca nữ trong Quán Äào Nguyên.
Các cô Ä‘á»u chắc lưỡi thì thầm:
- Nhị vị cô nương thật sắc tài đúng thực, không ai sánh bằng.
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận SÆ¡n Linh Typed By Lam SÆ¡n Khách Hoa Mai và Lệ Hồng liếc mắt nhìn nhau và mỉm cưá»i ra khá»i phòng. Lệ Hồng khẽ há»i Hoa Mai:
- Em định đến chuốc rượu Lục Ôn Hầu thật tình đó ư ?
- Vâng !
- Vậy thì chị nhưá»ng em ! Chị tìm má»™t viên tướng khác để há»i dò xem tại sao tên Thất Äiá»n đạo sÄ© bá» Ä‘i ?
Nói xong, nàng đứng dừng lại. Hoa Mai ngạc nhiên há»i:
- Kìa ! Sao chị không đi xuống ?
- Chị nhưá»ng em tá»›i trước để được Lục Ôn Hầu gá»i tá»›i....
Quả đúng như lá»i dá»± Ä‘oán cá»§a Lệ Hồng, Hoa Mai vừa xuống lầu là Lục Ôn Hầu liếc thấy ngay. Hắn trố mắt nhìn rồi há»i Chu Ngân Ngá»c:
- Ai mà đẹp thế ?
Chu Ngân Ngá»c quay lại nhìn thấy Hoa Mai cÅ©ng phải sững sá», không ngá» Ä‘iểm trang xong, nữ lang còn đẹp hÆ¡n cả mình nữa. Lục Ôn Hầu há»i tiếp:
- Kìa.... Ai thế ? Sao ta há»i nàng không đáp ?
Chu Ngân Ngá»c quay lại mỉm cưá»i:
- Em gái thiếp đó. Tướng quân có muốn làm quen không ?
Lục Ôn Hầu sung sướng nói:
- ÄÆ°á»£c rồi.... Má»i tá»›i đây cho vui.
Chu Ngân Ngá»c liá»n đưa tay vẫy vẫy Hoa Mai. Thiếu nữ vá»™i vàng tá»›i nÆ¡i, cúi đầu chào Lục Ôn Hâu, nụ hoa nở trên môi ! Má»›i nhìn nàng, tâm hồn Lục Ôn Hầu đả ngây ngất. Chu Ngân Ngá»c nói nhanh:
- Ngân Lang ! Äây là Lục tướng quân ! Ngưá»i muốn biết em đó....
Hoa Mai thấy Chu Ngân Ngá»c đặt tên mình là Ngân Lang thì biết ngay nàng đã giá»›i thiệu mình là em ruá»™t. Nàng mỉm cưá»i cúi mặt:
- Dạ.... Em hân hạnh được biết thượng quan !
Giá»ng nàng trong như tiếng chuông ngân càng làm đẹp dạ Lục Ôn Hầu. Hắn nhìn hai chị em, tuy không mấy giống nhau, nhưng cùng đẹp như nhau. Bao nhiêu đó, cÅ©ng đủ cho Lục Ôn Hầu thá»a ý rồi. Hắn bảo Hoa Mai:
- Nàng ngồi xuống đây ! Äêm qua, nàng ở đâu mà ta không gặp ?
Hoa Mai nhá»› đến vụ Chu Ngân Ngá»c phao vu cho Thất Äiá»n đạo sÄ©, liá»n tương kế tá»±u kế nói:
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận Sơn Linh Typed By Lam Sơn Khách - Dạ.... đêm qua, em ở trên lầu, chớ không dám xuống.
Lục Ôn Hầu há»i nhanh:
- Sao lạ vậy ! Nàng không muốn tiếp bá»n ta ư ?
Hoa Mai đưa mắt nhìn Lục Ôn Hầu, rồi nói:
- Äâu phải vậy ! Tướng quân nói oan cho em. Chỉ vì đêm qua, có tên đạo sÄ© khốn khiếp ở đây nữa đó. Hắn gặp em thì ve vãn lố lăng lắm....
Chu Ngân Ngá»c không ngá» Hoa Mai nhanh trí như vậy, nên phụ há»a thêm:
- CÅ©ng chỉ tại Thất Äiá»n muốn Ngân Lang không được mà làm tình làm tá»™i bá»n thiếp ! Hắn còn phao vu cho bá»n thiếp thông đồng vá»›i phái Hạnh Hoa nữa. Nếu Lục tướng quân thiếu sáng suốt thì nguy cho Äào Nguyên Quán rồi !
Lục Ôn Hầu nhìn Hoa Mai gật đầu:
- À ra thế....
Lục Ôn Hầu chợt nhá»› đến lá»i tố cáo cá»§a mụ Tiểu Phùng, nên nhìn Hoa Mai và Chu Ngân Ngá»c. Há» Lục há»i chá»§ Quán Äào Nguyên:
- Nàng có quen biết với mụ Tiểu Phùng chăng ?
Chu Ngân Ngá»c biết Lục Ôn Hầu há»i dò mình, nên Ä‘iá»m tÄ©nh đáp:
- Dạ ! Mụ Tiểu Phùng thì còn ai lạ gì ở vùng Hạnh Hoa Thôn nầy ! Nhưng....
tướng quân há»i đến mụ Tiểu Phùng làm gì ?
- Ta muốn rõ nàng có thân với mụ ấy chăng ?
Chu Ngân Ngá»c nghÄ© thầm:
“Chắc mụ Tiểu Phùng đã khai sự thật với quân Hán rồi ! Phải làm thế nào, chớ không Lục Ôn Hầu sẽ nghi ngỠmình ngaỵ†HỠChu nghĩ thật nhanh, rồi bảo Lục Ôn Hầu:
- Mụ đó ai mà dám quen thân ? Chỉ biết thôi mà mụ còn làm hại nữa đó....
Hoa Mai nhìn Chu Ngân Ngá»c chưa rõ nàng định nói gì ! Lục Ôn Hầu lạnh lùng há»i:
- Tiểu Phùng làm hại gì nàng ?
- Thì đó, tướng quân không thấy sao ? Chính mụ ta làm mối lái cho Thất Äiá»n đạo sÄ© đến đây ve vãn em Ngân Lang má»›i gây hại cho Äào Nguyên Quán.
Lục Ôn Hầu nhìn sững Chu Ngân Ngá»c:
- À ra vậy ! Hèn chi....
Há» Chu há»i ngay:
- Sao tướng quân ?
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận SÆ¡n Linh Typed By Lam SÆ¡n Khách Biết mình lỡ lá»i, Lục Ôn Hầu vá»™i nói:
- Không có gì ! Ta hÆ¡i bất ngá» vá» chuyện đó ! Thì ra chính mụ Tiểu Phùng làm mối cho Thất Äiá»n đạo sÄ© ve vãn Ngân Lang ?
Hoa Mai hiểu ý Chu Ngân Ngá»c nên cất tiếng bảo Lục Ôn Hầu:
- Mụ Tiểu Phùng ăn tiá»n cá»§a lão đạo sÄ© đó mà. Nhưng không xong mụ ta lại đâm ghét bá»n thiếp....
Lục Ôn Hầu đã tin lá»i Chu Ngân Ngá»c và Hoa Mai ! Hắn ta đã có cá»› giải thích cho Äá»— tri huyện rõ rồi ! Thá»±c tình trong thâm tâm Lục Ôn Hầu không nghi ngá» bá»n ca nữ này thông đồng vá»›i phái Hạnh Hoa. Thông đồng thế nào được khi bá»n chúng chỉ là phưá»ng «bán phấn, buôn hương» chỉ muốn có tiá»n để sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i sang cả. Khi còn ở bên Tàu, Lục Ôn Hầu rất ưa thích những nÆ¡i có «trà đình tá»­u Ä‘iếm» bây giá» có chá»— như Äào Nguyên Quán, hắn ta vừa bụng lắm ! Có cá»› gì chứng tá» bá»n Chu Ngân Ngá»c vô tá»™i là hắn tin ngay.
Trong khi đó Lệ Hồng đã xuống lầu và đến gần Trần Bính, viên phó tướng của Lục Ôn Hầu. Tên nầy đang chăm chú nhìn Hoa Mai, trong lòng ham thích lắm.
Phải chi Lục Ôn Hầu chá»n Chu Ngân Ngá»c và nhưá»ng Hoa Mai lại cho hắn thì hay quá. Hắn Ä‘ang nghÄ© ngợi vẩn vÆ¡, bá»—ng có tiếng gá»i nhá»:
- Tướng quân ! Nhìn ai vậy ?
Trần Bính giật mình quay lại, chợt thấy Lệ Hồng thì hắn sá»­ng sá» không nói nên lá»i.
- Ta.... ta đâu.... nhìn ai.
Há» Trần không ngá» từ nãy giá», má»™t ca nữ tuyệt trần như vậy ở ká» cận bên hắn.
Sắc đẹp có phần lấn lướt hơn cả con bé ngồi cạnh Lục Ôn Hầu. Lệ Hồng hiểu rõ tâm trạng của hắn, nên cất tiếng:
- Thiếp ngồi từ nãy giá», chẳng ai Ä‘oái hoài tá»›i, thật là buồn ! Thôi thiếp xin từ giã tướng quân....
Lệ Hồng nói xong làm bộ đứng dậy. Trần Bính vội vã nắm lấy tay nàng:
- Hãy khoan ! Kìa.... Sai nàng lại bỠđi ?
- Vì tướng quân không thiết tha gì đứa ca nữ nghèo hèn, xấu xa nầy thì còn ở làm chi nữa.
- Äừng ! Nàng hiểu lầm ý ta rồi ! Ta không nhìn thấy nàng đó chá»› có phải là lạnh nhạt đâu. Thôi đừng giận mà....
Lệ Hồng nhủ thầm:
“Bá»n cận tướng cá»§a Äá»— Kế phần đông Ä‘á»u háo sắc ! Ná»™i nhược Ä‘iểm đó, ta cÅ©ng đủ thắng rồi.†Trần Bính lôi nàng ngồi xuống bên hắn ! Lệ Hạnh Hoa Thôn Phục Hận SÆ¡n Linh Typed By Lam SÆ¡n Khách Hồng khó chịu lắm, nhưng cÅ©ng phải chiá»u theo. Nàng chợt nghÄ© đến Anh Kiệt.
Nếu giá» phút này, có chàng ở đây không biết Anh Kiệt sẽ nghÄ© sao ? Lệ Hồng nhìn Trần Binh làm bá»™ ngây ngô há»i:
- Tướng quân và ông ngồi trên kia, ai quyá»n tước to hÆ¡n ?
Nàng chỉ tay vỠphía Lục Ôn Hầu. Trần Bính lo sợ giữ tay nàng lại:
- Suỵt ! Äừng há»i bậy bạ ! Chá»§ tướng cá»§a ta đó.... Lục Ôn Hầu, nàng không biết sao ?
- Không biết ! Nhưng theo thiếp thì tướng quân oai vệ hơn. Sao tướng quân lại sợ Lục Ôn Hầu như vậy ?
Trần Bính lộ vẻ suy nghĩ nhưng vội khoát tay bảo Lệ Hồng:
- Thôi đừng nói đến chuyện đó nữa ! Nàng tên gì ?
Lệ Hồng nhìn hắn, lắc đầu:
- Thiếp không có tên !
- Sao lạ vậy ?
- Sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i như thế nầy thiếp còn nhá»› đến tên mình làm gì nữa ! Chỉ làm tá»§i lòng cha mẹ thêm.
Viên tướng Tàu chừng như cảm động trước những lá»i cá»§a Lệ Hồng, khẽ há»i:
- Nàng là ngưá»i ở đâu ? Cha mẹ có còn không ?
Lệ Hồng bịa chuyện:
- Thiếp là ngưá»i ở Phiên Ngưng Thành, cha mẹ Ä‘á»u chết hết trong lúc đế đô thất thá»§.
- Tội nghệp hông ! Vì vậy mà nàng phải trôi dạt đến chốn này chớ gì ?
Lệ Hồng gật đầu, nước mắt ràn rụa. Nàng quyết làm xiêu lòng tên phó tướng cá»§a Lục Ôn Hầu, để có lợi vá» sau. Trần Bình đã chết vợ, nên theo Ä‘oàn quân Hán sang đây, nhiá»u khi lòng cÅ©ng trống trải. Sắc đẹp cá»§a Lệ Hồng đã làm rung động tâm hồn Trần Bình, nên cảnh cá»§a nàng dá»… khiến hắn thương vậy ! Trần Bính bảo Lệ Hồng:
- Cảnh nàng bơ vơ đáng thương thật ! Ta muốn giúp đỡ nàng không biết có được chăng ?
Lệ Hồng biết Trần Bính có tính tốt, nên làm bộ ngập ngừng:
- Dạ ! Äa tạ tướng quân ! Thiếp đâu dám làm phiá»n lòng tướng quân.
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận SÆ¡n Linh Typed By Lam SÆ¡n Khách - Không sao đâu ! Ta chỉ có má»™t mình, không bà con thân thuá»™c.... Ta muốn nói vá»›i nàng Ä‘iá»u này ! Có muốn sống vá»›i ta chăng ?
Lệ Hồng biết «cá đã cắn câu», nhưng còn làm bộ:
- Thôi đi !.... Tướng quân đừng đẩy đưa mà thêm khổ cho thiếp !
- Ta nói thật đó. Ta có nhà riêng trong vòng dinh thự của Lục Ôn Hầu. Nếu nàng đồng ý, cứ đến ở với ta.
Lệ Hồng mừng lắm ! Như vậy thì nàng sẽ có dịp lẻn vào dinh thự Lục Ôn Hâu mà không sợ chúng tra xét. tuy nhiên, nàng cũng dè dặt bảo hắn:
- Chúng em làm ở Äào Nguyên Quán nầy, Ä‘iá»u kiện khó khăn lắm ! Phải lén gặp mặt nhau, chá»› không thì chị Chu Ngân Ngá»c sẽ Ä‘uổi thiếp Ä‘i nÆ¡i khác....
- Thì nàng vỠsống với ta....
- Thôi Ä‘i ông Æ¡i ! Chừng ông không thích, ông Ä‘uổi ngưá»i ta ra đưá»ng ư ?
Trần Bình lắc đầu:
- Äá»i nào có chuyện nhá»›....
Hắn nói xong, ôm choàng ngang vai Lệ Hồng, kéo sát vào mình. Trong khi đó, trên nóc ngói có một bóng đen ngồi im lìm trố mắt nhìn xuống. Bóng đen thấy cảnh đó, thì lẩm bẩm:
- Lệ Hồng làm gì lạ vậy kìa ?
Rồi chợt nhìn thấy Hoa Mai đang ngả nghiêng chuốc rượu Lục Ôn Hầu, bóng đen sững sỠkêu lên:
- Lại cả Hoa Mai nữa ! Không lý hai chị em đã rá»i bá» môn phái Hạnh Hoa để Ä‘i làm ca nữ sao ?
Dưới kia, Lệ Hồng gợi chuyện há»i Trần Bính:
- Nầy.... Thiếp lại sợ tướng quân giống tính cua lão đạo sÄ© Thất Äiná» thì nguy.
Trần Bính phản đối ngay:
- Không đâu.... Ta đâu ưa thích gì tên đó !
- Mà lão đạo sĩ đâu rồi tướng quân ?
Trần Bính vô tình đáp:
- Lão ta bị Lục Ôn Hầu hạ nhục bỠđi rồi.
- Thế ư ? Cho đáng Ä‘á»i lão già khốn khiếp đó ve vãn ngưá»i ta không được lại còn phao vu nữa....
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận SÆ¡n Linh Typed By Lam SÆ¡n Khách - Từ đây, Äào Nguyên Quán không lo nữa. Lục Ôn Hầu đã chịu giúp đỡ rồi thì chẳng ai làm gì được dâu.
Lệ Hồng nắm lấy tay hắn:
- Còn tướng quân nữa chi !
Trên nóc ngói, bóng Ä‘en đã rá»i khá»i chá»— ẩn, lẻn xuống phòng riêng cá»§a Chu Ngân Ngá»c. Äó là Anh Kiệt chứ không ai khác. Chàng ở trong núi Phục SÆ¡n chỠđợi tin tức Lệ Hồng mà không được má»›i nóng lòng Ä‘i tìm… giữa lúc Tần Ngá»c Ä‘ang kéo anh em vá» núi. Chàng không gặp được Tần Ngá»c nên càng lo sợ hÆ¡n.
Anh Kiệt đến Äào Nguyên Quán không gặp Lệ Hồng má»›i tá»›i dinh thá»± Äá»— Kế và biết rõ sá»± mâu thuẫn giữa bá»n Thất gia trang và quan tri huyện. Tương kế tá»±u kế, chàng thảo nhanh má»™t bức thư, mạo danh bá»n Thất gia trang gởi cho Äá»— Kế mạt sát hắn và mắng nhiếc Lục Ôn Hầu… Vì bức thư đó mà bá»n Lục Ôn Hầu càng căm hận các đạo sÄ© Thất gia trang hÆ¡n. Xong xuôi, Anh Kiệt má»›i trở lại Äào Nguyên Quán. Bất ngá» chàng gặp lúc Lệ Hồng và Mai Hoa ngã ngiêng cưá»i cợt vá»›i quân giặc. Anh Kiệt phiá»n lòng lắm, nhưng vẫn chưa hiểu vì sao hai nàng làm thế. Lần đầu tiên từ khi sống chung nhau, Anh Kiệt má»›i thấy khó chịu trước hành động cá»§a vợ… Ở dưới nhà, rượu đã ngà ngà say, Lục Ôn Hầu chăm chú nhìn Hoa Mai vá»›i đôi mắt thèm thuồng. Chu Ngân Ngá»c đã từng giao tiếp vá»›i bá»n sói lang đó, nên hiểu thấu được ý muốn cá»§a há» Lục. Nàng lo sợ bâng quÆ¡. Lỡ ra, Lục Ôn Hầu đòi Ä‘em Hoa Mai vá» dinh thá»± để hầu tiếp hắn đêm nay, thì má»›i làm sao ? Hoa Mai là má»™t nữ hiệp tài trí hÆ¡n ngưá»i, nhưng chưa từng sống cảnh nhÆ¡ nhá»›p như nàng và các bạn. Chắc chắn là Hoa Mai sẽ tá»± vệ không cho Lục Ôn Hầu chạm đến tấm thân ngà ngá»c cá»§a nàng. Hành động cá»§a Hoa Mai chắc chắn sẽ gây nhiá»u tai biến cho Äào Nguyên Quán !
Lục Ôn Hầu bá»—ng nắm lấy bàn tay trắng muốt cá»§a Hoa Mai, cất giá»ng lè nhè:
- Äêm đã khuya lắm rồi ! Ta muốn vá» dinh thá»±. Nàng có bằng lòng vá» vá»›i ta, vui hưởng suốt Ä‘em nay chăng ?
Hoa Mai chưa kịp trả lá»i, Chu Ngân Ngá»c đã lên tiếng:
- Khoan ! Kìa Lục tướng quân nỡ lòng nào bỉ mặt thiếp sao ? Dù gì mình cũng quen biết với nhau trước mà.
Chu Ngân Ngá»c nghÄ© thầm:
“Chỉ còn cách làm ra vẻ ganh tị vá»›i Hoa Mai má»›i giúp được nàng thoát khá»i cảnh khó khăn.†Lục Ôn Hầu thích ý vì được những giai nhân tuyệt sắc tranh nhau vá» dinh thá»± cá»§a hắn ! Hắn cưá»i há»nh hệch:
- Hà… hà… được rồi ! Nàng không mất phần đâu. Äêm nay ta chá»n Ngân Lang. Lúc khác sẽ đến phiên nàng.
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận SÆ¡n Linh Typed By Lam SÆ¡n Khách Chu Ngân Ngá»c làm bá»™ giận giữ, quay sang Hoa Mai nói lá»›n:
- Ngân Lang giá»i thật ! Em không còn xem chị ra gì nữa phải không ? Äi lên lầu ngay.
Ngân Ngá»c tưởng đâu nói thế là Hoa Mai hiểu ý mình, bá» chạy lên lầu. Nào ngá», nữ lang lại sừng sá»™ vá»›i nàng:
- Chị này lạ thật ! Bá»™ tính bắt ép ngưá»i ta mãi sao ? Tôi vá» dinh cá»§a Lục tướng quân xem chị làm gì cho biết !
Nàng nói xong, xít tá»›i ôm chầm cánh tay Lục Ôn Hầu giữa sá»± ngạc nhiên cá»§a Chu Ngân Ngá»c và toàn thể ca nữ. Ngân Ngá»c nghÄ© thầm:
“Hoa Mai điên rồi chắc !
Sao tá»± dưng lại mang thân đến hang hùm. Má»™t là nàng sẽ thất thân vá»›i hắn, hai là nàng sẽ gây liên lụy cho Äào Nguyên Quán.†Chính Lệ Hồng Ä‘ang ngồi vá»›i tên Trần Bính cách đó mấy bàn, cÅ©ng đâm ra hoang mang trước thái độ cá»§a Hoa Mai.
Em nàng đã hành động tùy hứng mà không bàn bạc trước. Tính khí Hoa Mai cÅ©ng vẫn ngang ngạnh như xua ! Trần Bính thấy Hoa Mai chịu vá» dinh thá»± cá»§a Lục Ôn Hầu, liá»n bảo Lệ Hồng:
- Con bé kia dám cãi lá»i Chu Ngân Ngá»c đó. Mà ta có làm gì đâu ! Sao nàng lại sợ ?
Lệ Hồng bĩu môi:
- Thế là nó biệt luôn, chứ không Ä‘á»i nào trở vá» Äào Nguyên Quán được nữa.
- Thì cần gì ! Lục Ôn Hầu nuôi dưỡng săn sóc nó đầy đủ có hÆ¡n không ! Ta sẽ chu toàn cho nàng đến suốt Ä‘á»i.
- Thôi Ä‘i ông Æ¡i ! Äể tôi dàn xếp lại đã. Nhưng tôi hứa sẽ đến thăm ông.
Äằng kia Lục Ôn Hầu ôm ngang hông Hoa Mai, đứng dậy truyá»n quân sÄ©:
- Thôi hãy kéo quân vỠ! Ta còn bận suốt đêm nay mà.
Hắn nói xong liếc nhìn Hoa Mai cưá»i tình, rồi tiếp bảo Chu Ngân Ngá»c:
- Nàng tính tiá»n bạc cho kỹ, ta sẽ cho quân cầm đến.
Trần Bính và bá»n cận vệ quân đã ra trước sân lên ngá»±a. Lục Ôn Hầu dìu Hoa Mai Ä‘i phía sau. Cả bá»n giục ngá»±a Ä‘i rồi thì Chu Ngân Ngá»c chạy đến bên Lệ Hồng lo ngại há»i:
- Hoa Mai nữ hiệp hành động gì lạ vậy cô nương ? Lá»t vào dinh thá»± cá»§a Lục Ôn Hầu, nào phải chuyện đùa.
Lệ Hồng lắc đầu, nói:
- Hoa Mai không bàn qua vá»›i tôi má»™t lá»i, cứ tá»± tiện hành động. Thật lạ quá !
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận Sơn Linh Typed By Lam Sơn Khách Mộng Xuân nói chen vào:
- Nếu Hoa Mai nữ hiệp làm phật lòng Lục Ôn Hầu thì hắn sẽ nghi ngỠngay.
Bá»—ng có tiếng nói từ trên lầu vá»ng xuống:
- Tại sao không tính trước. Äể đến bây giá» má»›i biết lo ?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u giật mình quay lại. Má»™t thanh niên đầu chít khăn võ sinh, lưng mang trưá»ng kiếm, Ä‘ang đứng trên đầu cầu thang khoanh tay nhìn xuống. Chu Ngân Ngá»c chưa biết là ai, tại sao lại lẻn vào quán má»™t cách dá»… dàng như vậy, thì Lệ Hồng đã kêu lên:
- Kìa anh… Anh Kiệt !
Anh Kiệt vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng từ từ bước xuống thang. Chu Ngân Ngá»c, Má»™ng Xuân và các nàng ca nữ đếu nhốn nháo cả lên. Không ngá» há» lại được diện kiến vá»›i bậc kỳ tài trong phái Hạnh Hoa, mà từ lâu há» chỉ nghe danh. Lệ Hồng bước đến bên cầu thang há»i chồng:
- Anh đến đây bao giá» ? Tần Ngá»c bảo các em ở đây à ?
Vũ Anh Kiệt lắc đầu:
- Anh chưa gặp Tần Ngá»c. Thấy Ä‘i mãi không vá» anh Ä‘i tìm đây… - Tần Ngá»c đã vá» núi Phục SÆ¡n rồi, chỉ có em và Hoa Mai ở nán lại đây thôi.
Chu Ngân Ngá»c vừa bước tá»›i, Lệ Hồng chỉ nàng, bảo Anh Kiệt:
- Äây là Chu Ngân Ngá»c cô nương, ngưá»i mà chúng ta vẫn hằng nhắc nhở tá»›i.
VÅ© Anh Kiệt cúi đầu chào Chu Ngân Ngá»c, thì nàng đã nói:
- Nghe danh hiệp sÄ© đã lâu, hôm nay má»›i được diện kiến. Chẳng hay hiệp sÄ© đến đây có Ä‘iá»u chi dạy bảo ?
Anh Kiệt nhìn Lệ Hồng khẽ cất tiếng:
- Chắc Lệ Hồng đã nói rõ ý định của chúng tôi là đánh Hạnh Hoa Thôn với sự giúp sức của các cô.
- Dạ chúng tôi Ä‘ang bàn kế hoạch, bất ngá» bá»n Lục Ôn Hầu tìm tá»›i. Nghe đâu chúng đã bắt mụ Tiểu Phùng.
Vũ Anh Kiệt gật đầu:
- Äúng thế ! Mụ Tiểu Phùng đã bị bắt và đã khai hết má»i việc.
Lệ Hồng kêu lên:
- Trá»i ! Nếu vậy Lục Ôn Hầu đã biết rõ âm mưu cá»§a mình ?
Chu Ngân Ngá»c nói:
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận SÆ¡n Linh Typed By Lam SÆ¡n Khách - Thiếp cÅ©ng nghÄ© thế, nên đã tương kế tá»±u kế vu cho mụ Tiểu Phùng âm mưu vá»›i Thất Äiá»n đạo sÄ© làm hại bá»n ta. Lục Ôn Hầu xem chừng tin tưởng lắm.
VÅ© Anh Kiệt cưá»i nói:
- Äiẩm thắng lợi đầu tiên cá»§a chúng ta là gây được mâu thuẫn giữa tri huyện Äá»— Kế và bá»n Thất gia trang. Từ đây, nếu gặp nhau, chúng sẽ chém giết nhau như hai phe thù nghịch.
Rồi chàng thuật lại chuyện mình mạo danh Thất gia trang, gởi thư cho Äá»— Kế và Lục Ôn Hầu, khiến ai nấy Ä‘á»u vui mừng. Lệ Hồng bá»—ng nghiêm sắc mặt, nói:
- Em thật giận Hoa Mai. ÄÆ°Æ¡ng không lại theo Lục Ôn Hầu vá» dinh thá»± cá»§a hắn làm gì không biết nữa ! Lỡ ra… có hại vô cùng.
Anh Kiệt nhìn vợ, há»i:
- Tại sao em không tính trước ? Việc gì phải chưá»ng mặt tiếp kiến bá»n Lục Ôn Hầu ?
Lệ Hồng thấy chàng có vẻ phật ý, thì lo sợ nói:
- Em muốn biết rõ lý do Thất Äiá»n đạo sÄ© rá»i bá» Äá»— Kế, nên tìm cách làm thân vá»›i tên Trần Bính.
Anh Kiệt nói:
- Lúc nãy ở trên nóc quán, anh thấy rõ cử chỉ của em mà… Lệ Hồng xấu hổ nhìn xuống. Lúc nãy chính nàng cũng có nghĩ đến Anh Kiệt, và chắc biết thế nào chàng cũng khó chịu nếu chứng kiến hành động của mình.
Chu Ngân Ngá»c khẽ bảo Anh Kiệt:
- Äiá»u mà thiếp Ä‘ang lo là Hoa Mai đã lá»t vào vòng dinh cá»§a Lục Ôn Hầu.
Không khéo nàng sẽ làm bại lộ tất cả. HỠLục tưởng lầm Hoa Mai nữ hiệp chính là Ngân Lang, em ruột của thiếp !
Lệ Hồng bảo chồng:
- Hay là anh để em đến viếng dinh thự của Lục Ôn Hầu ! Có gì em tìm cách giúp sức Hoa Mai.
Anh Kiệt lắc đầu:
- Việc đó em để anh lo liệu. Bây giá» em ở đây đợi anh rồi vá» núi Phục SÆ¡n, má»™t mình Phi Hồng Yến sợ không đủ sức Ä‘iá»u khiển các bạn.
Lệ Hồng vâng dạ, nhưng trong lòng không khá»i nghi ngại băn khoăn… !
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận SÆ¡n Linh Typed By Lam SÆ¡n Khách Sở dÄ© Hoa Mai dám liá»u lÄ©nh theo Lục Ôn Hầu vá» dinh thá»± cá»§a hắn là vì nàng tin tưởng ở tài trí cá»§a mình. Bao nhiêu năm trá»i lưu lạc, bao lần lá»t vào tay bá»n cưá»ng sÆ¡n hắc Ä‘iếm, nàng vẫn thoát thân má»™t cách dá»… dàng thì đối vá»›i Lục Ôn Hầu, nàng có xem ra gì đâu. HÆ¡n nữa, Liêu Cốc đạo nhân khi xưa có trao cho nàng má»™t thứ «phấn mê hồn» rất hiệu nghiệm. Gặp lúc bất cập, nàng để thứ phấn đó vào móng tay, búng nhẹ vào mặt kẻ đối diện cÅ©ng đủ làm kẻ ấy mê man như chết.
Dụng ý của Hoa Mai khi đến dinh thự của Lục Ôn Hầu là lợi dụng tình thế đó dò xét bên trong. Nàng muốn biết dinh thự đó được phòng thủ kiên cố đến bậc nào.
Äã sẵn có ý định, cho nên khi Lục Ôn Hầu đưa nàng vào dinh thá»±, nàng cưá»i nói ngã nghiêng vá»›i hắn, bất chấp những cặp mắt tò mò cá»§a bá»n lính canh. Lục Ôn Hầu thích ý vô cùng. Hắn không ngỠđêm nay mình lại có diá»…m phúc được má»™t giai nhân tuyệt sắc như Hoa Mai hầu hạ. Bây giá» thì hắn không còn nhá»› gì nữa hết, luôn cả lá»i tố cáo cá»§a Thất Äiá»n đạo sÄ© và lá»i khai cá»§a mụ Tiểu Phùng. Hắn chỉ còn thấy đôi mắt sáng như sao, đôi má đỠhồng, đôi môi cưá»i như hoa nở. Lục Ôn Hầu truyá»n lệnh cho nữ tì bày tiệc rượu trong phòng riêng cá»§a hắn, rồi tất cả Ä‘á»u lui ra, để mặc hắn vá»›i Hoa Mai.
Trong lúc đó, Anh Kiệt qua hào sâu, nhảy khá»i hàng rào lẻn vào bên trong dinh thá»±. Chàng thấy bốn bá» vắng lặng thì không biết phòng riêng cá»§a Lục Ôn Hầu ở chốn nào ? Anh Kiệt còn Ä‘ang băn khoăn, bá»—ng nghe tiếng cưá»i lanh lảnh phát ra từ má»™t chái lầu ở hướng tây dinh thá»±. Giá»ng cưá»i nghe thật kỳ lạ ! Chàng vừa ngước nhìn lên thì ánh đèn cÅ©ng vụt tắt trong phòng. Anh Kiệt sinh nghi lẩm bẩm:
- Không chừng Lục Ôn Hầu đưa Hoa Mai vào gian phòng đó !
Chàng vá»™i vã phóng lên nóc dinh thá»±, nhẹ nhàng chuyá»n Ä‘i. Äến phía trên gian phòng ở chái tây, Anh Kiệt cúi xuống gỡ ngói. Trong phòng vắng lặng như tá» và tối Ä‘en như má»±c. Anh Kiệt cố vận nhãn quang nhưng không thấy gì cả, chỉ lá» má» những đồ vật trong phòng. Bá»—ng Anh Kiệt cảm thấy như muốn hắt hÆ¡i. Chàng hoảng hốt đậy ngói xây mặt lên trá»i hít lấy không khí. CÆ¡n hắt hÆ¡i như tan biến ngay ! Chàng nhá»§ thầm:
“Äúng là chất «mê hồn hương» rồi ! Ai đã bá» thuốc mê trong phòng này ?†Anh Kiệt còn Ä‘ang phân vân bá»—ng có tiếng động phía dưới phòng. Chàng lấy tay áo che khuất miệng mÅ©i rồi gỡ ngói nhìn vào trong. Rõ ràng má»™t ngưá»i vừa mở cá»­a và vác má»™t bá»c vải trên vai… Anh Kiệt kêu nhá»:
- Trá»i ! Hoa Mai !
Phải rồi ! Chính Hoa Mai chứ không ai khác. Nàng búng phấn «mê hồn» vào mặt Lục Ôn Hầu, làm cho hắn mê như chết rồi định bắt hắn mang đi. Anh Kiệt lẩm bẩm:
- Hoa Mai hành động không suy xét. Sáng ra, mất tích Lục Ôn Hầu, thế nào Äào Nguyên Quán cÅ©ng mang há»a.
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận SÆ¡n Linh Typed By Lam SÆ¡n Khách Chàng còn suy nghÄ© thì Hoa Mai đã ra khá»i phòng, chuyá»n lên nóc ngói. Tên cận vệ quân ngồi trên đài canh thấy bóng nàng liá»n tri hô lên:
- Thích khách ! Anh em Æ¡i ! Quân gian lẻn vào phòng Lục tướng công… Tiếng trống nổi lên, tiếng thanh la vang dậy, quân canh nhốn nháo cả lên. Bá»n võ sư từ phòng riêng chạy ra dáo dác. Anh Kiệt thấy cÆ¡n nguy cá»§a Hoa Mai, liá»n chận nàng lại:
- Hoa Mai ! Em liá»u lÄ©nh quá !
Hoa Mai Ä‘ang phóng mình Ä‘i chợt thấy có ngưá»i chặn đưá»ng, hoảng hốt thối lui. Chừng nghe tiếng Anh Kiệt, nàng vui mừng reo lên:
- Vũ huynh !… Anh đi đâu vậy ?
- Em liá»u mạng bắt Lục Ôn Hầu Ä‘i như thế này thì nguy rồi ! Bá»n chúng đã báo động khắp nÆ¡i. Chẳng những liên lụy tá»›i mình mà còn có hại cho Äào Nguyên Quán… - Dá»… gì chúng bắt được em VÅ© huynh ! Äã lỡ vào đây mà không bắt Lục Ôn Hầu thì uổng quá ! Em muốn cho bá»n quân binh nhà Hán phải chấn động lên tất cả.
- Không được đâu ! Thôi để mặc anh… Bây giá», em liệu thoát vòng vây được chăng ?
Hoa Mai nhìn trước nhìn sau rồi quả quyết:
- Không khó khăn gì đâu !
Anh Kiệt móc trong áo ra chiấc khăn trắng bảo Hoa Mai:
- Em hãy trùm lên đầu cho chúng không nhìn rõ mặt rồi thẳng đưá»ng vá» núi Phục SÆ¡n ngay Ä‘i. Phía sau đã có anh… Hoa Mai chưa biết Anh Kiệt toan tính việc gì nhưng cÅ©ng làm theo lá»i. Nàng vừa trùm khăn lên mặt thì bá»n võ sư cá»§a Lục Ôn Hầu cÅ©ng vừa lên tá»›i nÆ¡i. Nàng vá»™i bảo anh:
- Thôi em Ä‘i đây ! Tên tướng Tàu này nặng xác quá… Nàng dứt lá»i lẫn mình Ä‘i phút chốc mất dạng. Anh Kiệt đã có sẵn ý định, nên tuốt kiếm chắn ngang đưá»ng bá»n võ sư:
- A ha ! bây giá» các con má»›i tá»›i thì trá»… lắm rồi… Bá»n võ sư có tên nhìn được Anh Kiệt nên kêu lên:
- Ồ… VÅ© Anh Kiệt ! Phái Hạnh Hoa. Bây gan dạ thật ! Lần này, không sống được đâu con… Anh Kiệt cưá»i vang lên:
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận SÆ¡n Linh Typed By Lam SÆ¡n Khách - Còn lâu lắm bá»n bây má»›i chạm đến gót chân cá»§a ta ! Hãy vào phòng kia mà xem… Lục Ôn Hầu đã giận bá» bây mà Ä‘i rồi.
Trong khi đó, quân canh dưới nhà la vang dậy:
- Lục tướng công ! Lục tướng công đã bị bắt. Tướng công mất tích rồi !
Bá»n võ sư lo sợ nhìn nhau. Anh Kiệt được thế bảo bá»n chúng:
- Äó… bây thấy chưa ? Ta đã nói mà. Hãy nhắn vá»›i Äá»— Kế là ta mượn tạm Lục Ôn Hầu ít hôm nhé !
Bá»n võ sư Tàu còn Ä‘ang hoang mang, Anh Kiệt lại tiếp:
- Ta không giết bá»n bây đâu ! Ta chỉ nhá» bá»n bây nói lại vá»›i Äá»— Kế là ta đã trở vá» Hạnh Hoa Thôn rồi. Hắn khôn hồn thì trả ngá»n đồi này lại cho ta, rồi rút quân Ä‘i nÆ¡i khác. Bằng trái lệnh sẽ có nhiá»u Ä‘iá»u tai hại sau này cho hắn. Việc đầu tiên mà hắn chứng kiến sẽ là chiếc đầu cá»§a Lục Ôn Hầu. Ta kỳ hạn trong ba hôm nữa, nếu không thả hết những tráng sÄ© đã đến Hạnh Hoa Thôn viếng má»™ cha ta mà bị bắt, ta sẽ cắt đầu Lục Ôn Hầu gởi vá» cho hắn. Còn gì khác, ta sẽ nói sau. Bây giá» ta xin kiếu !
Anh Kiệt nói xong đá mạnh vào hông một tên võ sư đứng gần nhất. Hắn hét lên:
- á»i trá»i Æ¡i !… Bá»n võ sư hoảng hốt nhìn theo thân gã Ä‘ang lăn tròn trên mái ngói. Äến khi chúng nhìn lại thì Anh Kiệt đã mất dạng tá»± bao giá». Bá»n võ sư tiu nghỉu như lÅ© chó bị cắt Ä‘uôi. Khi chúng vào sảnh đưá»ng rồi thì bá»n tì nữ cấp báo:
- Bẩm chư vị ! Nàng ca nữ ở Äào Nguyên Quán cÅ©ng mất tích… Nhiá»u tiếng lao nhao:
- Lạ chưa ? Không lẽ bá»n Hạnh Hoa Thôn lại bắt luôn cô gái ấy ? Cô ta có làm gì đâu ?
- Chúng ta nào thấy ai khác hơn ngoài Anh Kiệt và kẻ bắt Lục Ôn Hầu ?
Trong khi đó, phó tướng Trần Bính bước vào sảnh đưá»ng há»i:
- Việc gì mà nhốn nháo lên cả đây ?
Bá»n võ sư phần tức bá»±c không bắt được Anh Kiệt, nên cá»± Trần Bính:
- Tá»± nãy giá», phó tướng ở đâu mà không hay biết gì cả vậy ?
- Việc gì ? Ta bận Ä‘i tuần, các võ sư không biết sao ? Vừa má»›i vá» vá»›i chá»§ tướng là ta phải Ä‘em quân cận vệ rảo quanh thôn xóm. Bá»n Hạnh Hoa Thôn rất có thẻ đột nhập dá»… dàng… - Thì chúng đột nhập vào tận trong dinh này rồi còn gì nữa.
Hạnh Hoa Thôn Phục Hận SÆ¡n Linh Typed By Lam SÆ¡n Khách - Bá»n Hạnh Hoa Thôn má»›i vào đây ?
- Phải ! Và chúng đã bắt Lục tướng quân mang đi rồi !
Trần Bính điếng hồn đứng chết sững:
- Lạ lùng chua ? Lục tướng quân vừa Ä‘em con bé Ngân Lang ở Äào Nguyên Quán vá» mà.
- Cả con bé ấy cũng đã bị chúng bắt đi… Vũ Anh Kiệt đã đến đây đó.
Trần Bính ngồi phịch xuống ghế không thốt nên lá»i. Thế là hết nói rồi ! Bá»n Hạnh Hoa Thôn lá»™ng hành thái quá. Tưởng chúng đốt kho lương hay làm gì còn có thể tin được ! Äàng nầy chúng dám bắt cả Lục Ôn Hầu ! Nhưng qua phút đột ngá»™t ban đầu, Trần Bính há»i gằn lại:
- Chớ các võ sư ở đâu, mà để chúng lộng hành như vậy ?
- Thì nghe báo động chúng tôi liá»n lên nóc nhà giao đấu vá»›i VÅ© Anh Kiệt.
- Thắng bại lẽ nào ?
- Tài nghệ hắn phi phàm, bá»n ta không thắng được. Hắn hẹn trong ba ngày, nếu không thả những tráng sÄ© đã đến Hạnh Hoa Thôn thăm viếng má»™ cha hắn, thì chúng ta sẽ đón nhận chiếc đầu cá»§a Lục Ôn Hầu.
Trần Bính đứng phắt dậy, đôi mắt trợn ngược:
- Hắn dám ra lệnh như vậy à ?
Toàn thể các võ sư Ä‘á»u gật đầu. Trần Bính giận quá thét lên:
- Các ông thật là một lũ hèn nhát ! Không ai dám đứng ra để cứu chủ tướng ư ?
- Chá»§ tướng đã bị chúng Ä‘em Ä‘i xa rồi, còn đâu ở đó mà cứu ? Chỉ có má»—i má»™t mình VÅ© Anh Kiệt ở lại chặn đưá»ng bá»n ta.
Trần Bính tuyệt vá»ng ngồi xuống:
- Bây giá» chắc phải cấp báo cho Äá»— tri huyện hay để ngưá»i liệu tính. Lần này thì không thoát khá»i bị quở trách không chừng bị đày ra biển mò châu nữa là khác ! Bao nhiêu quân sÄ©, bao nhiêu võ sư đây mà không bảo vệ được Lục tướng quân !
Thật là nhục nhã.
Một võ sư nói:
- Nhưng dù gì cũng phải tính gấp, đừng để trễ, nguy cho tính mạng của Lục Ôn Hầu.



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của lonely_man08

  #2  
Old 25-06-2008, 10:17 AM
lonely_man08's Avatar
lonely_man08 lonely_man08 is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Cao Nguyên Äất Äá»
Bài gởi: 137
Thá»i gian online: 22 giá» 36 phút 38 giây
Xu: 0
Thanks: 307
Thanked 399 Times in 19 Posts
Hồi 3a

NGHĨA QUÂN TRONG NÚI PHỤC SƠN

Tài sản của lonely_man08

  #3  
Old 25-06-2008, 10:20 AM
lonely_man08's Avatar
lonely_man08 lonely_man08 is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Cao Nguyên Äất Äá»
Bài gởi: 137
Thá»i gian online: 22 giá» 36 phút 38 giây
Xu: 0
Thanks: 307
Thanked 399 Times in 19 Posts
Hồi 3a

NGHĨA QUÂN TRONG NÚI PHỤC SƠN

Tài sản của lonely_man08

  #4  
Old 25-06-2008, 10:33 AM
lonely_man08's Avatar
lonely_man08 lonely_man08 is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Cao Nguyên Äất Äá»
Bài gởi: 137
Thá»i gian online: 22 giá» 36 phút 38 giây
Xu: 0
Thanks: 307
Thanked 399 Times in 19 Posts
Há»’I 3b

NGHĨA QUÂN TRONG NÚI PHỤC SƠN





Hồi 4a

BAN DO THÃM CỦA NGỌC LAN







Hồi 4b

BAN DO THÃM CỦA NGỌC LAN





Hồi 4c

BAN DO THÃM CỦA NGỌC LAN





Hồi 4d

BAN DO THÃM CỦA NGỌC LAN

Tài sản của lonely_man08

  #5  
Old 25-06-2008, 11:00 AM
lonely_man08's Avatar
lonely_man08 lonely_man08 is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Cao Nguyên Äất Äá»
Bài gởi: 137
Thá»i gian online: 22 giá» 36 phút 38 giây
Xu: 0
Thanks: 307
Thanked 399 Times in 19 Posts
Hồi 5a

MẠC TUYẾT LAN LÀ AI ?







Hồi 5b

MẠC TUYẾT LAN LÀ AI ?

Tài sản của lonely_man08

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
äåòñêèé, ãîëûõ, äîñóã

Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™