Mùa xuân có thể là của rất nhiều người, nhưng tuyệt đối không phải là của Hạ Phấn Vân.
Phấn Vân đang đi trên phố. ánh mặt trời đầu xuân tựa một cái tay ấm dịu vuốt nhẹ mái tóc và bả vai nàng.
Mùa mưa dường như đã qua, đường cái khô ráo, ánh mặt trời soi chếch tủ quầy bên phố, hắt từng đốm sáng làm nàng hoa mắt. Phấn Vân vắt áo khoác da hươu có cổ lông màu đen trên cườm taỵ Bàn tay nàng chạm vào cổ lông da cáo, lông dài dài mềm mềm, mềm mềm, mềm mềm, cứ mềm đến tận chỗ sâu trong lòng. Ở chỗ sâu trong lòng nàng, dường như có một sinh vật nào đó chạm vào, liền co rúm lạị Ðiều đó mang đến cho nàng một cơn đau khó tả. Nàng mới chợt nhớ ra, chiếc áo khoác da hươu này, là lúc đi du lịch tuần trăng mật sang âu châu năm trước, Văn Tiêu mua cho nàng, ở Florence nước ý.
Tuần trăng mật, Văn Tiêu, âu Châu, giáo đường chính Florence, chim bồ câu trước giáo đường, đường nhỏ lát đá, tượng điêu khắc, gió lạnh phất qua mặt, đầu phố có người mua hạt dẻ rang, không biết hạt dẻ rang có cái gì ngon. Nắm một vốc lớn hạt dẻ rang nong nóng, nàng cười, và, đi khắp những con đường nhỏ lát đá cổ kính u nhã ... Ðó là việc xa xăm lắm xa xăm lắm! Tựa như một giấc mộng, một giấc mộng chìm đắm dưới đáy lớp băng lạnh Bắc cực. Nàng nhíu mày, không, không nên nghĩ, không nên nghĩ, nàng do vô thức cắn chặt răng, cái đau thót trong lòng đã biến thành một vầng khói mù, bao trùm kín nàng từ đầu đến chân.
Tâm tù. Nàng mơ hồ nghĩ ra hai chữ: tâm tù. Mi là tù phạm của nội tâm mi, mi ngồi trong nhà lao của bản thân mi, vĩnh viễn không thoát ra được. Mi đi tản bộ, mi hoạt động dưới ánh mặt trời Ðài Bắc. Mi không đi ra khỏi nhà lao của mi, ngục giam vách dày khóa nặng, tối tăm u ám, buồn bã thê lương ấy ... Mi không đi ra khỏi, vĩnh viễn vĩnh viễn.
Nàng đứng lại, trong mắt ươn ướt, đầu óc choáng váng, ánh mặt trời biến thành lạnh, quá là lạnh.
Hít hơi, nàng thở thật sâụ Ðó là phương thuốc Sở Hồng Chí chọ Mi nên tin vào bác sĩ của mi, thở thật sâụ Sở Hồng Chí là đồ ngốc, thở sâu làm sao có thể giải thoát một tù phạm?
Nàng thở ra một hơi dài, ánh mắt vô thức quay về phía bên phải vỉa hè. Ở đấy có một dãy cửa hàng, một cửa hàng bán chim, có một con vẹt biết nói thu hút rất nhiều người qua đường. Con vẹt ấy đang líu lô líu lường tiếng không rõ kêu ré lên lặp đi lặp lại:
- Hẹn gặp lại! Hẹn gặp lại! Hẹn gặp lại!
Hẹn gặp lạỉ Ðó là lời biết nói duy nhất của con chim ngốc ấy ử Hẹn gặp lạỉ Tiếng đầu lưỡi của loài người, hẹn gặp lại, hẹn gặp lại, con chim ngốc, chẳng lẽ mày không biết, đời người có nỗi buồn khổ "không thể gặp lại"!
Không nghĩ tiếp được nữa! Nàng lắc đầu tức giận với mình, không nghĩ được tiếp nữa! Nàng tựa như trốn tránh tai nạn bước nhanh đến cửa hàng bán chim, sau đó, ánh mắt nàng bị một cửa hàng "gia súc" hấp dẫn. Ở đấy, có một cái lồng sắt, trong lồng sắt, có một con chó lông dài trắng như tuyết, đang chuyển động tròng mắt đen láy, lộ ra một vẻ khổ sở đáng thương, đăm đăm nhìn nàng.
Nàng đi tới, dừng phía trước lồng sắt. Con vật nhỏ lông dài ấy nhìn nàng như cầu xin thương hại, trong cái mõm nhỏ ngậm chặt, lộ ra một mẩu đầu lưỡi màu hồng nhạt, đáng yêu đến khiến người ta đau lòng. Nhìn thấy có người đi dến gần, con vật nhỏ thò ra một cái chân nhỏ, bíu lấy lồng sắt một cách bất lục, khẽ vểnh mũi, thân thể run lên, đuôi ngoáy lấy ngoáy để ... Mắt nàng lại ươn ướt. Con vật nhỏ, mày cũng hiu quạnh ử Con vật nhỏ, mày cũng ngồi tù ử Con vật nhỏ, mày cũng cảm thấy lạnh ử ... Nàng ngẩng đầu lên, tìm chủ cửa hàng.
- Thích hả? Ðó là chó Margis rặt giống đấy - Một bà chủ béo mập đi lại, mỉm cười với nàng - Vốn dĩ có ba con, buổi sáng đã bán hai con, chỉ còn lại một con. Cô thích, bán cho cô rẻ một chút.
Bà chủ tóm con vật nhỏ ra, dùng tay nâng, đưa đến trước mặt, khoác lác theo thói quen người bán hàng:
- Bố nó được giải quán quân thi chó toàn tỉnh, mẹ nó là á quân, có giấy chứng minh huyết thống. Cô có cần xem không?
- Chà? Chó Margis đẹp quá, bao nhiêu tiền? - Tiếng một người đàn ông bỗng vang lên bên mình nàng đồng thời có một bàn tay lớn thò ra, đỡ ngay lấy con vật nhỏ ấỵ
Nàng kinh ngạc quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt trẻ trung, tràn đầy sức sống - một thanh niên nhiều nhất chỉ hăm tư, hăm lăm tuổi, jacket vải jean màu xanh, thân hình vừa cao vừa thẳng, tóc rậm, da ngăm đen, đôi tròng mắt đen sáng mà sắc mặt tươi tắn. Chàng nhếch miệng, mỉm cười, nhìn con vật nhỏ trong tay, dường như hoàn toàn không biết có người khác cũng cảm thấy hứng thú đối với con vật nhỏ nàỵ
- ông thích ử - Bà chủ lập tức chuyển dời đối tượng, lấy lòng quay sang phía thanh niên - Tính ông tám ngàn đồng!
- Là đực hay cáỉ - Người thanh niên hỏị
- Cáị ông mua về còn có thể phối giống đẻ chó con!
- Thôi, tôi lại không phải là người làm ăn! - Người thanh niên nhướng lông mày, cầm con chó nhỏ nhìn bên này ngắm bên nọ. Trên cổ chàng đeo một dây chuổi làm bằng đai da, bên dưới đai da, rủ tòng teng một vật trang sức kỳ quái: một tượng mình sư tử mặt người chạm trổ bằng đá. Chàng nâng con chó nhỏ lên, thè đầu lưỡi ra với nó. Con chó nhỏ cũng thè đầu lưỡi ra với chàng. Chàng vui thích, cười vang. Tượng mình sư tử mặt người trước lồng ngực rộng của chàng lắc qua lắc lạị Chàng đặt con chó nhỏ trên quầỵ
- Năm ngàn đồng! - Chàng nói, nhìn bà chủ.
- Không được, không được, cứ phải bảy ngàn.
- Năm ngàn, nhiều hơn một đồng không mua! - Chàng chống hai tay trên quầy, rất tự chủ, rất quyết đoán.
- Sáu ngàn! - Bà chủ kiên quyết nóị
- Năm ngàn! - Chàng lại nhắc lại, từ trong túi móc ví ra, bắt đầu đếm tiền - Bà có bán hay không? Không bán thì tôi đi! Tôi còn có một đống việc phải làm!
- Ðược, được, - Bà chủ tựa như xót ruột - Bán cho ông đấỵ Phải nuôi cẩn thận nha, bây giờ còn nhỏ, chỉ cho nó uống sữa bò là được. Coi như là ông được món hời đấy, cửa hàng khác con chó này ấy a, ít nhất phải một vạn ...
Bà chủ đỡ lấy tiền. Chàng ôm chó lên quay người toan đi, dường như không có Phấn Vân đứng bên cạnh vậy ... Phấn Vân bỗng tức giận, có cảm giác bị coi thường bị sỉ nhục. Không nghĩ gì hết, theo bản năng nàng sải một bước, ngăn người thanh niên đang rảo bước.
- Khoan một chút! - Nàng giọng trầm thấp nói - Là tôi vừa ý con chó này trước.
- Hả? - Người ấy sợ đến nhảy nhổm lên, trừng mắt nhìn, dường như mãi đến lúc này mới nhận thấy sự tồn tại của Phấn Vân. Chàng hoang mang không hiểu - Cô vừa ý ử - Chàng nói với giọng thô nặng - Thế thì tại sao cô không muả
- Tôi còn chưa kịp mua, đã bị ông cướp mất rồi!
- Vậy hả? - Chàng thanh niên nhìn nàng, đánh giá nàng. Trong ánh mắt có chút nghịch ngợm - Cô thích? - Chàng hỏi, thẳng thắn.
- Tôi thích. - Nàng gật đầu, có phần bướng bỉnh, có phần bực bộị
- Ðược - Chàng nâng con chó lên - tám ngàn đồng, bán cho cô - Chàng nói trong trẻo mà rõ ràng.
- Cái gì? - Nàng kinh ngạc mở to mắt, cho rằng mình nghe lầm - ông nói cái gì?
- Tám ngàn đồng! Tôi bán con chó này cho cô! - Chàng dằn từng tiếng, cố ý nói vừa chậm vừa rõ.
- Tám ngàn? Không phải là năm ngàn ử
- Năm ngàn là giá tiền tôi mua, tám ngàn là giá tiền tôi bán - Chàng nhún vai, tượng mình sư tử mặt người trước ngực chàng nẩy lên. Nàng nhìn chàng chòng chọc, mơ hồ thấy được rằng, đối mặt với mình không phải là một con người, mà là một "mình sư tử mặt người" - Cô không nhìn thấy tôi mặc cả giá tiền à? Cô không biết nguyên tắc làm ăn à? Giá cả của bà chủ và của tôi không giống nhaụ Chó đã vào tay tôi, do tôi ra giá, cô thích, thì đưa tám ngàn đây, thiếu cắc cũng không bán!
Nàng nhìn chàng một lúc, mặt chàng có vẻ gần như là trêu đùa và một vẻ quyết đoán không lay chuyển. Chàng đã tính đúng như vậy có thể làm nàng tức sôi lên. Mà cái đó đối với chàng lại là một "trò chơi" rất thích thú, chàng mỉm cười, bộ mặt rất đắc ý.
Nàng cúi đầu xuống, không nói một tiếng mở xắc. Cũng may, lúc đi nàng đã bỏ vào xắc một xấp giấy bạc chẵn một vạn đồng, mảnh giấy niêm phong của ngân hàng còn chưa bóc. Nàng lặng lẽ đếm hai ngàn đồng rút ra, còn tám ngàn đồng nhét vào tay chàng, thuận tay ôm lấy con chó nhỏ, không nhìn chàng, quay người đi ra, không để ý đến bà chủ đang gân cổ kêu:
- Nè nè, tiểu thư, cô thích chó, ở đây tôi còn có chó Gi con, chó Bắc Kinh, chó Bomé, lại cả một con chó sư tử rặt giống ... Tôi bán rẻ cho, tiểu thư, cô xem xem rồi hãy đi ...
Nàng xông thẳng về phía trước, trong lòng ôm chặt cái thân thể nhỏ ấm áp. Nàng không biết "mình sư tử mặt người" đắc ý chừng nào trong hai phút kiếm được ba ngàn đồng. Nàng cũng không biết tại sao mình cứ khăng khăng đòi bằng được con vật nhỏ này! Cúi đầu, nàng tiếp xúc với ánh mắt thân thiện mà tội nghiệp của con vật nhỏ. Nàng dùng tay khẽ vuốt cái thân thể mượt mà của nó, trong lòng bắt đầu có phần hoang mang. Tại sao phải mua con vật nhỏ nàỷ Nhà họ Chung có cho phép nàng nuôi chó không? Bà cụ nhà họ Chung vẫn cứ thích sạch sẽ, có hoan nghênhh con vật nhỏ này không? Giả sử nhà họ Chung không thích? Thế thì đành mang đến cho Thiên Vân. Thiên Vân, Thiên Vân xưa nay không thích nuôi chó.
Nàng thở ra, cảm thấy mình tốn tám ngàn đồn mua lấy mối phiền não nàỵ Thật thế ử Nàng chăm chú nhìn con chó nhỏ, mi là mối phiền não ử Xem bộ dạng mi là vậy, sinh mệnh sống là phiền não, tao là mối phiền não lớn, mi là mối phiền não nhỏ. Nàng nghĩ, vùi cằm vào đám lông trắng lồng bồng của nó, mắt nhìn xuống mũi giày mình ... Nàng không nhìn đường, trước mặt nàng có một người đi qua, suýt nữa nàng ngã chúi vào lòng người ấỵ
- Ồ! Ðứng vững, đừng có ngã!
Tiếng nói quen thuộc, nàng bỗng ngẩng đầu, lại "mình sư tử mặt người"!
Nàng thu bước chân lại, ngỡ ngàng nhìn chàng trân trân. Anh còn muốn nâng giá ử Anh còn muốn đòi nó lại ử Nàng lẳng lặng ngó chàng.
- Xem chừng, cô có nhiều tiền - "Mình sư tử mặt người" lại nói, mắt trong sáng, bên môi vẫn mang nét cười - Xem chừng, cô cũng thực tâm thích con chó nhỏ nàỵ Sớm biết cô khẳng khái như thế, tôi quả thực nên đòi cô một vạn đồng! - Chàng ngừng cười, nhìn nàng, đặt xấp giấy bạc vào tay nàng, mắt của chàng có ý tự chữa thẹn cho mình - Thối lại cô ba ngàn đồng. Ðây là tôi lần đầu tiên làm ăn, thứ tiền này kiếm được có một chút mặt cảm phạm tộị Con người tôi có cái tật, nếu có mặc cảm phạm tội là mất ngủ, mà tôi lại rất sợ mất ngủ!
- Chàng nhét tiền vào trong tay nàng - Thu lấy đi, đừng để rơi mất.
Nàng trân trân nhìn chàng.
- Làm sao thế? - chàng bất an dùng tay sờ sau gáy mình, có vẻ ngượng ngùng - Không quen có người trả tiền cho cô à?
Nàng định thần lạị Thu lấy tiền, nàng nhìn chàng. Người ta thích con chó nhỏ, người ta có năng lực, có hoàn cảnh nuôi nó, mi can cớ gì nhất định muốn cướp nó từ chỗ người khác? Nàng sửng sốt, bỗng đưa con chó đến trước mặt chàng.
- Cho ông đấy! - Nàng nói một cách cộc lốc.
Chàng lùi lại liền ba bước, ngạc nhiên mở to mắt.
- Tôi ... không phải là đến cướp của cô, tôi chỉ là muốn hoàn tiền cho cô ... - Chàng vội vã, líu lưỡi nói - Là cô vừa ý trước, cô lại thích nó như vậy, nó nên thuộc về cô ... Lại nữa, loại chó nhỏ này thích hợp nhất với cô gái trẻ. Tôi ấy ử Nếu muốn nuôi chó, chỉ nên nuôi chó Sain Bernard hoặc Dadan! Ha! - Chàng cười to, kéo phéc- mơ- tuya jacket lên - Chúc cô và con chó nhỏ của cô sống chung vui vẻ - Quay người, chàng rảo bước, thoải mái đi trong ánh mặt trờị
Phấn Vân còn ở bên phố sững sờ một lúc. Trong óc nàng vang vọng lời thanh niên nói: loại chó nhỏ này, thích hợp với cô gái trẻ ... Cô gái trẻ? Cô gái trẻ? Hoặc giả, nàng còn có khuôn mặt và thân hình của cô gái trẻ, ai biết được lòng nàng đã chai cứng già dặn.
Con chó nhỏ trong lòng nàng ngọ nguậy không yên, thè lưỡi ra, nó bắt đầu liếm mu bàn tay nàng, trong cổ họng khẽ kêu ư ử. Nàng sực tỉnh nhìn nó, đói ư, cưng? Ngẩng đầu lên, nàng kêu một chiếc taxị
Nên về thôị Một buổi chiều rong chơi, mang về nhà một con chó Margis, biết nói làm sao đâỷ Hoặc giả, nhà họ Chung sẽ thích con chó nhỏ, chí ít Khả Tuệ sẽ thích con cho nhỏ. Khả Tuệ, Khả Tuệ, trời Khả Tuệ! Cháu phải ủng hộ thím nhé! Con chó nhỏ này có được không phải dễ, giật lại được từ "mình sư tử mặt người" về đấy! Nàng ngồi trên taxi, ôm chặt con chó nhỏ, dùng tay vuốt ve đầu nó. Nàng nhìn cái thân thể màu trắng, khẽ nói:
- Mày cần một cái tên, đặt cho mày tên gì cho hay nhỉ?
Tên, tên, nàng lại nhớ dến Văn Tiêụ Trên chiếc thuyền nhỏ "gondora" ở Venise, Văn Tiêu từng ghé tai nàng nói nhỏ:
- Sinh cho anh một đứa con, anh sẽ đặt cho nó một cái tên hay!
- Tên gì?
- Con gái gọi là Phấn Phấn, con trai gọi là Tiêu Tiêu!
- Hừ! Hoàn toàn là chỉ thờ "cái tôi"! Xoàng quá!
- Thế thì - Văn Tiêu nhìn bầu trời, cười nói - Chúng ta đang ở Venise,(Phiên âm tiếng Trung Quốc là Uy Ni Tư phải vậy không? Nếu có con, con trai gọi là Uy Uy, con gái gọi là Ni Ni, nếu sinh ba, đứa thứ ba đành gọi là Tư Tư!
- Nói bậy nói bạ!- Nàng cười, anh cũng cười, nàng thò tay thộp anh, anh tóm lấy nàng, hai người cơ hồ như sắp làm lật chiếc thuyền nhỏ.
Nàng cúi đầu xuống, mắt lại ươn ướt. Nàng vuốt ve con chó nhỏ một cách vô thức. Không có Uy Uy, không có Ni Ni, không có Tư Tư, không có gì hết. Nếu có một đứa con. Nếu có một đứa con!
Con chó nhỏ bắt đầu kêu khe khẽ. Nàng ôm nó lên, áp má trên lớp lông mượt mà của nó, cọ sát nhè nhẹ.
- Mày nên có một cái tên, gọi mày là gì nhỉ?
Nàng trầm tư, thở một hơi dàị
Vĩnh viễn sẽ không có Uy Uy, Ni Ni, hay Tư Tự Vĩnh viễn sẽ không. Nàng nhìn phía ngoài cửa sổ xe, trên đường phố xe cộ tấp nập, người qua lại như mắc cửị Ðài Bắc vĩnh viễn náo nhiệt, trai có nơi, gái có chốn, góa bụa lẻ loi tàn tật, đều có nơi nuôi dưỡng! Mà nàng thì saỏ Nàng lại là một du hồn.
Xe dừng lại, đến "nhà" rồị Trong nhà có hai ông bà già họ Chung mà nàng phải gọi là ba má, còn có Khả Tuệ. Khả Tuệ, chà Khả Tuệ, Khả Tuệ khiến người ta thương yêu biết bao! Nàng xuống xe, ôm con chó nhỏ đi vào cửa lớn.
- Còn có mày nữa! - Nàng nói với con chó nhỏ - Ni Ni, Ni Ni! Ðó không phải là một cái tên hay, nhưng cứ gọi mày là Ni Ni đi!
Chung Khả Tuệ đứng trước gương, kỹ lưỡng săm soi mình.
Nàng có một mái tóc mềm mịn đen bóng, vừa xõa ngang vai, trong sáng và phiêu dật. Lông mày nàng thanh tú, mắt to mà sáng, lông mi dàị Mũi nàng không cao, mà xinh xắn ưa nhìn, môi hơi mỏng, khóe môi hơi cong lên, có phần bướng bỉnh. Thân hình không cao, đó là điều nàng lấy làm tiếc nhất. Bà nội vẫn cứ nói, còn nhỏ, còn sẽ cao thêm. Nhưng, nàng biết, đã mười tám tuổi rồi, nàng từ mười sáu tuổi trở đi, không cao thêm được một phân!
Mười tám tuổi! Mười tám tuổi là lứa tuổi đẹp đẽ, phải không vậỷ Nàng đứng trước gương nhướng lông mày lên, tròng mắt đưa đẩỵ Nàng mặc một chiếc áo len màu hồng nhạt rộng eo rất hợp thời trang, có hai túi vải đằng trước, có thể thọc hai tay vàọ Một chiếc váy màu hồng nhạt bó sát người bằng nhung kẻ, làm nổi bật đôi chân nàng thon dài mà cân xứng. Nàng khẽ xoay chuyển thân hình mình trước gương và nàng rất hài lòng về mình. Từ nhỏ nàng đã biết mình xinh đẹp, cả nhà đều khen nàng xinh đẹp, có một dung mạo trời ban cho là vận may của nàng. Nàng từ kiêu ngạo vì dung mạo của mình, mãi đến khi Hạ Phấn Vân lọt vào nhà nàng, vào thế giới của nàng, nàng mới bỗng nhiên hiểu được một điều hai chữ mỹ lệ bao gồm quá nhiều cái: phong độ, dáng dấp, ăn nói, khí chất, thậm chí tư tưởng, học vấn, chiều sâu, tình cảm ... đều ở bên trong. Nàng đuổi không kịp Phấn Vân. Phấn Vân là một phụ nữa mà, Chung Khả Tuệ, chỉ là một đứa trẻ!
Nàng đối với Phấn Vân có phần sùng bái, tuy nàng không để lộ rạ Nàng sùng bái cái trang nhã của Phấn Vân, cái trầm tĩnh của Phấn Vân, cái nền nếp của Phấn Vân, cái dịu dàng của Phấn Vân ... Nàng lẳng lặng nhìn trộm Phấn Vân, cái đó muốn học cũng không nổi, một cái đẹp sâu kín bẩm sinh. Chính cái đẹp ấy đã tóm bắt được chú Ba! Chú Ba, người đàn ông kiêu ngạo ấỵ Người đàn ông trong những người đàn ông, từng đánh cuộc không có một người đàn bà nào sẽ tóm bắt được ông. Kết quả vẫn cúi đầu khuất phục trước Phấn Vân. Nào chủ nghĩa độc thân, nào suốt đời không lấy vợ gì gì đều bay sạch. Kết quả thì sao ... kết quả là chuyện bất ngờ không sao lường nổi! Là bi kịch thê thảm nhất của đời người! Chú Ba, Chú Ba, chú Ba ... Nàng trừng mắt nhìn gương, bỗng quay người, đừng nghĩ đến chú Ba nữạ Hôm nay mặt trời đã hiện rạ Hôm nay là một ngày tốt đẹp. Tối hôm nay phải đi tham gia vũ hội ở nhà họ Tộ Tô Bội Bội mừng sinh nhật mười chín tuổi, cô ta nói phải mở một vũ hội discọ
Disco! Khả Tuệ mê disco biết bao! Mê đến nỗi sắp biến thành một căn bệnh. Nàng không ngăn nổi chạy đến trước máy hát, đặt vào một đĩa hát, thân hình nhảy múa theo với âm nhạc. Nàng biết mình nhảy giỏi, nàng định trổ tài trong vũ hội sinh nhật của Tô Bội Bộị Chỉ là, bạn nhảy của mình quá tồị Từ Ðại Vĩ nhảy giống như là con tinh tinh lớn rút gân vậy!
Nhớ đến Từ Ðại Vĩ nàng lại buồn bực. Ba, má, bà nội đều thích Từ Ðại Vĩ, nàng lại cứ thấy anh ta có phần đần độn, cái nàng chịu không nổi hơn cả là đần độn. Bình thường chậm chạp cũng được đi, khiêu vũ giống như con tinh tinh rút gân cũng không phải là khuyết điểm lớn nhất không thể tha thứ; chỉ dựa vào một khuyết điểm đần độn, nên nàng "gạt Từ Ðại Vĩ ra ngoài cuộc".
Bài hát chấm dứt, nàng dừng lại cảm thấy người nóng lên. Nàng tắt máy hát, nhìn đồng hồ, đã gần năm giờ, mặt trời đã gác núi, tối nay đã hẹn đến nhà họ Tô ăn cơm tự phục vụ lấỵ Anh chàng Từ Ðại Vĩ chết tiệt sao đến giờ còn chưa tới đón nàng, mọi người đã thỏa thuận trước phải đến sớm. Từ Ðại Vĩ vẫn cứ là Từ Ðại Vĩ, Việc gì cũng đều chậm chạp ...
Dưới lầu chuông cửa reo, nàng lắng tai nghe, hẳn là Từ Ðại Vĩ đến. Dưới lầu xôn xao, tiếng của bà, tiếng ba, má ... Nàng chộp lấy cái xắc nhỏ trên giường, và quà tặng đã gói kỹ để mừng sinh nhật Tô Bội Bộị Mở cửa phòng, nàng thoăn thoắt xuống lầụ
Mới đến cầu thang, nàng đã nghe tiếng chó con kêụ Sao thế? Trong nhà có một con chó con? Nàng tò mò nhìn, lập tức thấy Phấn Vân mặc toàn đồ đen, đang ngồi trong xô pha, trong lòng ôm chặt một con chó nhỏ trắng như tuyết. Con chó ấy lông dài toàn thân xõa phủ đầy đầu, che lấy cả con mắt, lông mượt mà thật dễ thương. Nàng nghe thấy bà nội đang nói:
- ... Trong nhà toàn là thảm, chó con vẫn cứ là chó con, ăn uống phóng uế, làm bẩn thì ai dọn, u Hà đã đủ bận rồi ...
- Con sẽ huấn luyện nó! - Phấn Vân khẽ nói, trong tiếng nói hình như có một chút gì như là suy sụp trầm uất. Khả Tuệ nhìn Phấn Vân, suy sụp ấy, cái suy sụp gần như là chơi vơi chới vớị Từ sau khi chú Ba xảy ra sự cố, nàng như là như vậy, suy sụp, lạc lõng, ưu uất, trầm mặc .... không có sinh khí. Hiện giờ, ánh mắt nàng nhìn con chó nhỏ, là nét dịu dàng duy nhất gần đây Phấn Vân lộ rạ Không biết sao, Khả Tuệ bị cái dịu dàng ấy lay động. Nàng nhanh nhẹn chạy đến muốn giúp đỡ Phấn Vân một tay, nếu không, bà nội có tính ưa sạch sẽ quyết sẽ không thu nạp con chó nhỏ đó.
- Trời ơi - Khả Tuệ kêu lên, thò tay chạm nhẹ đám lông trắng - Con chó con dễ thương biết bao! Thím kiếm từ đâu về đấỷ
- Mua đấy - Phấn Vân nói, nhìn bà nội - Má, con sẽ trông coi nó, tắm rửa, chải lông, cho nó uống sữa, huấn luyện nó ... Má, để cho con giữ lại được không?
- úi chà! - Khả Tuệ vuốt ve con chó, kêu lên một hồi - úi cha! Hai mắt đen đẹp quá! úi cha, cái mũi nhỏ đẹp quá! Xinh thật! Ồ, bà ơi! Chúng ta giữ nó lại, cháu giúp thím Ba chăm sóc nó! Bà à! chúng ta giữ nó lại, cháu thích nó!
- Khả Tuệ! - Mẹ của Khả Tuệ ... Thuý Vi ... đang ngồi trong xô pha, vắt xổ một chiếc khăn quàng dài gọi tên nàng - Mày đừng hùa theo, nuôi chó có cái phiền phức của nuôi chó.
- Má! Má cũng đừng ngả theo bà bỏ phiếu phản đối, nuôi chó có cái thú vui của nuôi chó!
- Giữ ý một chút, con ranh! - Chung Văn Mục ... cha của Khả Tuệ ... từ đằng sau xô pha vòng lại, dùng tờ báo buổi chiều cuộn thành một cuộn trên tay gõ lên đầu Khả Tuệ - Mày càng ngày càng không biết trên dưới gì cả. Việc trong nhà, bà là chủ.
Khả Tuệ trợn tròn mắt, ngây thơ nhìn cha:
- Không cho phép nuôi chó ử
- Không cho phép - Chung Văn Mục nóị
- Thế thì con là một con rối - Khả Tuệ giơ cánh tay ra, lò cò "nhảy" đến trước mặt bà, trong động tác đầy nhịp điệu vũ đạọ Nàng từ nhỏ đã có thiên tài vũ đạo và biểu diễn. Nàng nhanh nhẹn dừng lại trước mặt bà, giống như con rối từ từ di động, xoay chuyển, sau đó quay lưng lại nói với bà: - Xin bà giúp cháu, trên lưng cháu có cái công tắc đinh ốc, nhờ bà vặn dây cót một cái, xoay chặt, con rối sắp không động được nữa rồị
Bà đẩy đẩy cái kính lão, cườị Dùng tay vỗ lên bả vai Khả Tuệ, bà thương yêu thở dài nói:
- Thật hết cách với con ranh con này! Thôi được, chúng ta nuôi con chó này! Mày phải chịu trách nhiệm với tao, làm bẩn thảm là tao đánh mày!
- Trang điểm đẹp thế này, định làm gì? Trên người có mùi hương gì thế?
- Nha Phiến.
- Cái gì? - Bà dỏng tai lên.
- Nha Phiến ạ! - Khả Tuệ cười vang, sà đến bên cạnh Phấn Vân - Thím Ba, thím nói cho bà biết, nha phiến là cái gì, vẫn là cái mà thím lần đầu ở âu Châu về cho cháu ấy!
âu Châu! Lòng Phấn Vân lại trầm xuống, đau quặn một hồị Nàng ngẩng đầu lên nói khẽ một câu:
- Nha phiến là một thứ nước hoa nổi tiếng mới xuất phẩm.
- Nước hoa lại gọi thứ tên kỳ quái ấy ử - Bà không hài lòng đẩy đẩy kính - Rồi mai đây ta sẽ nhìn thấy túi thuốc lào đều sẽ biến thành vật phẩm trang sức hết!
- Cái đó có thật đấy - Chung Văn Mục tiếp lời - Con chính mắt nhìn thấy nhà một người ngoại quốc ở Dương Minh Sơn đặt điếu thuốc lào trên lò làm vật trưng bày, cho là nghệ thuật phẩm! Ngay cả hài thêu hoa ba tấc sen vàng ngày trước của Trung Quốc, đều coi là của báu, đặt ở cùng một chỗ.
- Ðó là sỉ nhục - Khả Tuệ nhảy lên, gân cổ la - Ba, ba nên ném y vào thùng rác đị Ba nên nói với nhà người ngoại quốc ấy, Trung Quốc có nền nghệ thuật đích thực ... Dẫn y đến Viện bảo tàng Cố cung đi! Ðúng, y cần đến Viện bảo tàng Cố cung, tìm hiểu văn hóa Trung Quốc ...
Văn Mục nhìn con, mỉm cườị Mắt ông ta đen sâu thông minh. Ðó là đặc trưng của nhà họ Chung, Văn Tiêu cũng có đôi mắt đẹp như vậỵ ông ta nhìn con, mắt lại liếc về phía Phấn Vân. Phấn Vân khẽ khàng đứng lên, không bị chú ý, ôm con chó con vào nhà bếp. Lập tức, trong nhà bếp có tiếng pha sữa bò, tiếng chén đĩa, và tiếng gọi khẽ êm dịu của Phấn Vân:
- Ni Ni, lại uống sữa bò! Ni Ni, xem cái tướng tham ăn của mày kìa!
Ni Nỉ Tên quái quỉ gì thế? Luồng suy nghĩ của Văn Mục chuyển về phía con gái:
- Con có nhiều ý kiến, con khẳng khái hiên ngang, nhưng cái bôi trên người con lại là nước hoa nha phiến.
- Ủa, - Khả Tuệ sửng sốt - Cái đó lại khác. Tên nước hoa phải mới lạ, mới khiến được người ta chú ý ... - Nàng cũng nghe thấy tiếng của Phấn Vân. - Nói đến tên, con chó ấy của thím Ba lại gọi là "Nị Nị" đủ đặc biệt rồi, mai đây lại nuôi một con nữa, có thể lấy tên là "Ta Ta". Ba, con kể ba nghe, con có một bạn đồng học họ Cổ tên Quái, ba có tin không?
- Tin. - Văn Mục gật đầu - Cô ta và con đúng là chị em kết nghĩạ Chưa biết chừng, con còn có bạn đồng học họ Tam tên Bát, họ Tiểu tên Sửu, họ ...
- Ba không tin à! - Khả Tuệ nhún vai, nhìn nghiêng cha - Ba cho là con nói chuyện để cười hay sao! Trong lớp con còn có một nam sinh họ Lão, anh ta nói mai đây có con, sẽ đặt cho nó cái tên "Gia", thế thì mọi người đều sẽ gọi con anh ta là Lão Giạ Con hỏi anh ta, sao anh lại gọi con như thế, anh ta liền đờ người rạ Vì thế bạn bè cả lớp chúng con đều gọi vị học họ Lão đó là "Lão Bản Ngưu" ... Ha Ha! - Nàng ngây thơ cười gập cả lưng - Ha Ha!Buồn cười không? Ha ha ...
Một hồi chuông cửa, cắt đứt tiếng cười nói ríu rít của Khả Tuệ. Nàng lắng tai nghẹ Vú Hà đi mở cửạ Ra vẻ nghiêm túc, nàng nói:
- Người anh em kết nghĩa của Lão Bản Ngưu đã đến.
- Ai thế? - Bà không hiểu, liền hỏị
- Từ Ðại Vĩ! Anh ấy đến đón con! Con đi đây! - Nàng túm lấy xắc và tặng phẩm trên bàn. - Bà, ba má, thím Ba, vú Hà, Ni Ni, chào cả nhà! Con đi tham gia vũ hộị Nhà không phải chờ cửa con, con có chìa khóạ Cuộc vũ hội này sẽ không tan sớm lắm đâụ
- Không cho phép về nhà quá trễ! - Văn Mục la lên.
- Không cho phép? - Khả Tuệ lại làm một tư thế "con rối", cười nhoẻn với cha - Ba, mấy chữ ấy ba dùng quá nhiều, mỗi lần đều lãng phí mà còn ảnh hưởng đến tình cảm cha con, ba tội gì phải thế? Bye!
Nàng lao về phía cổng. Trong vườn hoa, Từ Ðại Vĩ đứng trên con đường nhỏ lát đá, đang ngẩng đầu cái cổ dài ngóng. Nhìn thấy Khả Tuệ, anh lập tức cười như hối hận.
- Xin lỗi, đến trễ nửa tiếng!
- Cái gì, mới nửa tiếng ử - Khả Tuệ trợn tròn mắt, làm ra vẻ hốt hoảng nói - Chà chà! Quả là vĩ đại! Tôi cho rằng anh ít nhất cũng trễ đến một tiếng!
- Thôi thôi, bớt chế giễu người ta đi, tiểu thư! - Từ Ðại Vĩ cườị Anh đeo đôi kính gọng vàng, bề ngoài nhã nhặn lịch sự, quyết không "đần độn" như Khả Tuệ hình dung. Kỳ thực, anh ta khá ưu tú. Anh cùng Khả Tuệ là đồng học, nhưng Khả Tuệ mới học năm thứ nhất đại học, anh đã năm thứ tư, Khả Tuệ ở khoa Văn, anh ở khoa Công học. Tính anh đàng hoàng thư thả, Khả Tuệ trái hẳn lại, là người hấp tấp, hai người tụ lại với nhau, thì khó tránh khỏi cãi cọ. - Tôi đến trễ có nguyên nhân - Anh chậm chạp nóị
- Có nguyên nhân? Nguyên nhân quái quỷ gì? Anh lần nào cũng có nguyên nhân!
- Lần này là thật - Từ Ðại Vĩ nghiêm túc gật đầu - Thoạt đầu là, Tô Bội Bội nói con gái quá ít, con trai quá nhiều, tôi đi kiếm.
- Anh đi kiếm - Khả Tuệ lại xếch lông mày lên - Con gái, anh quen vẫn là không ít!
- Ðương nhiên, tôi có ba em gái, hai chị gái, bè bạn của họ nữạ
- Thôi! Bớt nói nhảm đi! Còn gì nữả
- Họ không có ban nhạc! Dùng dĩa hát quá yếụ Cho nên tôi đi mời ban nhạc "Người Ai Cập" ở khoa Y học chúng tôị
- "Người Ai Cập" - Khả Tuệ không thở nổi, đôi má đỏ bừng - Anh mời được ử - Nàng nín thở hỏị
- Ðương nhiên mời được.
- Từng người một ử
- Ðương nhiên từng người một.
- Bao gồm cả Cao Hàn ử
- Không chỉ Cao Hàn, em Cao Hàn là Cao Vọng cũng đến. Hai anh em họ song ca, cô biết đấy, đúng là tuyệt vờị
Khả Tuệ vui mừng nắm ngay lấy cánh tay Từ Ðại Vĩ cố nén lại sự tức giận. Nàng kéo anh chạy ra khỏi vườn hoa miệng không ngớt nói:
- Thế thì chúng ta đi nhanh đi, còn đợi gì? Ði thôi đi thôi!
- Khả Tuệ! - Một tiếng nói dịu dàng vang lên đằng sau nàng.
Khả Tuệ sững sờ, cám ơn gì nhỉ? à, con chó nhỏ ấy! Trong niềm vui mừng "Người Ai Cập" sắp đến, nàng đúng là quên mất con chó nhỏ không đáng kể ấỵ Nàng lắc lắc đầu, cười cườị Nhìn Phấn Vân, bỗng nhiên nàng lại nhìn thấy Phấn Vân toàn thân như vầng u ám mênh mang tựa sương mù. Nàng lại nhìn thấy sự suy sụp, lạc lõng và tuyệt vọng của Phấn Vân. Phấn Vân đứng ở đây, một tấm áo đen, tóc dài rủ xuống lưng, trên khuôn mặt trắng trẻo là nét thanh xuân đã bị nghiến nát. Hai năm trước, một chiếc xe hơi đã nghiến nát chú Ba, cũng đồng thời nghiến nát tuổi thanh xuân của Phấn Vân. Chú Ba chết, nỗi đau buồn của cả nhà gộp lại không nhiều bằng của một mình Phấn Vân, bởi vì đối với mỗi một người trong nhà, chú Ba chỉ là một bộ phận, còn với Phấn Vân, chú Ba là toàn bộ của nàng. Khả Tuệ ngẩng đầu, ngây người nhìn Phấn Vân. Nàng đẹp biết bao, trẻ trung biết bao! Ðôi mắt long lanh như nước ấy, vẻ dịu dàng như mộng ấỵ Chú Ba xương đã lạnh, Hạ Phấn Vân ơi, Hạ Phấn Vân, thím không lớn hơn cháu bao nhiêu tuổi, thím hà tất muốn chôn tuổi xuân theo làm gì!
Bỗng nhiên, nàng buông Từ Ðại Vĩ ra, cái tính hay xúc động của nàng lại nổi lên. Nàng xông đến trước mặt Phấn Vân, nồng nhiệt nắm lấy tay Phấn Vân, nồng nhiệt nói:
- Nghe cháu nói, thím đi cùng với chúng cháu đi!
- Cái gì? - Phấn Vân ngạc nhiên - Ði đâủ
- Vũ hội! - Khả Tuệ kêu lên - Ði nhảy disco! Thím ở nhà cũng không có việc gì làm, tại sao không đi cùng chúng cháủ Thím biết không chúng cháu cũng đã mời Hạ Thiên Vân.
- à - Phấn Vân mỉm cười yếu ớt, nét cười ảm đạm nhẹ lướt như trôi nổi trong sắc chiều - Cám ơn cháu, thím không đị
- Ði, đi! thím phải đi - Khả Tuệ càng thêm nồng nhiệt - Ði thoa chút nước hoa ... Ði, đi! Thím Ba, thím biết thời đại của chúng ta là thời đại nào không? Chúng cháu nhảy disco, chúng cháu hát dân ca, chúng cháu có ban nhạc tên Người Ai Cập, thím đã nghe thấy chưả Rất có tiếng, rất có tiếng, thím đi hỏi Thiên Vân nhất định biết! Thím phải đi! Thím Ba, đi nghe họ hát, đi khiêu vũ, thím sẽ không đau buồn như thế nữa! Xin thím đừng ... - Nàng nói một hơi đến đây, cái câu đã nén lâu trong họng không chịu nổi bỗng vọt ra khỏi miệng - đừng diễn cái vai trò quả phụ nữa! Thím mới hăm tư tuổị Thím nên quên chú Ba, đi giao du với bạn trai đi!
Phấn Vân tựa như bị vụt một gậy, nàng lếch thếch lùi lại sau, dùng tay nắm chặt khuôn cửa, nàng mở to mắt nhìn khuôn mặt trẻ trung của Khả Tuệ. Nàng cảm động, cảm động đến nỗi tim đập gấp, mắt cũng nóng lên. Nàng cắn môi, Khả Tuệ ơi Khả Tuệ, cháu quả có lòng tốt, quả là lương thiện. Nhưng, cháu không hiểu tình yêu, không hiểu sự chới với của tuyệt vọng cùng cực, thứ đau khổ không nguôi lạnh, không còn sinh khí. Cháu còn trẻ quá, cháu không hiểụ
- Khả Tuệ - Nàng lầm bầm nói - Thím không đi! Thím không thể đi! Thím quả thật không ... không muốn đi!
- Tại saỏ Tại saỏ - Khả Tuệ la lên - Thím tại sao phải chôn vùi niềm vui của thím? Tại sao phải ...
- Không tại sao cả. - Nàng ngắt lời Khả Tuệ, giọng xa vắng - Thím không "chôn vùi" niềm vui, thím "mất đi" niềm vui của thím, ý nghĩa của hai cái đó không giống nhaụ
- Thế thì tìm về đi! Tìm về cái đã mất đi! - Khả Tuện vẫn xúc động la lên.
- Ðược rồi, - Nàng nhẫn nại cắn chặt răng - Ði tìm về, Khả Tuệ, cháu đi tìm chú Ba của cháu về!
Khả Tuệ há miệng, không biết trả lời thế nàọ Sau đó, nàng buồn bã lắc đầu, biết mình làm một việc rất ngu xuẩn rất vô ý thức. Khả Tuệ không nói nữa, quay người, nàng kéo Từ Ðại Vĩ đang đứng bên ngây người nhìn, đi xuyên qua vườn hoa, ra cổng.
Phấn Vân vẫn đứng bên cửạ Trời tối dần. Trong vườn hoa, những cây nguyệt quý, những cây hoa râm bụt, những cây đông thanh ... đều trở thành tối lờ mờ. Nàng nhìn khu vườn tràn đầy bóng tốị Nàng không muốn đi về phòng khách đèn sáng tưng bừng. Nàng đứng như vậy, trong lòng cơ hồ trống rỗng, cơ hồ không có ý nghĩ gì.
- Thấy không? Lời Khả Tuệ tuy có phần trẻ con, nhưng lại rất có lý lẽ!
Nàng nghe thấy một tiếng nói đang nói với nàng, tiếng trầm thấp của một người đàn ông, tim nàng không ngăn nổi đập mạnh. Văn Tiêu ử Anh ở đây ử Nàng nhanh chóng quay đầu, muốn nắm giữ lấy tiếng nói ấy, và nàng phát hiện, Văn Mục đang đứng bên cạnh nàng, trong tay là con chó nhỏ lông trắng của nàng. Tim nàng chìm vào đáy đất, ánh mắt tối đị Tiếng nói của anh em họ quả thật giống nhaụ
- Vào đi! - Văn Mục nói - Ngoài cửa rất lạnh, gió to lắm đấy!
Nàng quay người đi vào nhà.
Văn Mục đưa cho nàng con chó nhỏ.
- Ẵm lên lầu đi! - ông thấp giọng nói - Vừa rồi nó đã gây họa trên thảm. Cẩn thận má nhìn thấy lại mắng cho đấỵ
Nàng đỡ lấy con chó nhỏ, gật đầu thầm cám ơn ông.
- Thím gọi nó tên gì - Văn Mục tò mò hỏi - Nị Nị phải không?
- Là Ni Ni - Nàng nói khẽ, muốn giải thích về hai chữ này, nhớ đến Uy Ni Tư, nhớ đến sông đào cầu nhỏ, nhớ đến "gondora", nhưng nàng kìm lại lời giả thích phức tạp, bằng một câu đơn giản - Ni như trong Ni cộ
Ðó là nhà hầm dưới đất của nhà họ Tộ Nhà họ Tô có ngôi nhà kiểu Tây nhỏ rất đẹp, chiếm gần một trăm mét vuông. Nhà hầm này bình thường để bàn đánh pingpong và sân chơi bi-a, là nơi ông Tô lúc sinh thời cùng khách khứa giải trí nên vẫn không có quầy rượụ Tối nay họ mang bàn pingpong và tháo sàn chơi bi-a đi, dọc đường đặt lộn xộn đệm tựa thay cho ghế tựa, trên quầy rượu đặt một vò lớn rượu cốc tay đông lạnh (tám, chín mươi phần trăm là nước quả). Trên nóc nhà treo đầy băng giấy màu và quả cầu hoa cùng kiểụ Toàn thể nhà hầm đều được trang hoàng sặc sỡ lòe loạt, hết sức tưng bừng. Dường như có đến hơn trăm người trẻ tuổi chen chúc trong nhà hầm nào nhảy, nào hát, nào trò chuyện ầm ĩ ... nhảy, hát làm cho sắc đêm sống động ... Ðó là thế giới của người trẻ tuổi, đó là thế giới của thanh xuân và vui cườị
Tô Bội Bội mặc quần áo toàn màu đỏ, giống như một quầng lửa đang cháy, chạy qua chạy lại như con thoi, chiêu đãi khách, tươi cười đón bạn, không ngừng khiêu vũ, không ngừng cườị Cô không đẹp lắm, mắt hơi nhỏ, miệng hơi lớn, thân hình cũng mập. Nhưng thanh xuân và lạc quan là ưu điểm lớn nhất của cộ Cô cởi mở hiếu khách, nhiệt tình rộng rãi, đối với từng người đều thân thiết tự nhiên. Bởi vậy, những người trẻ tuổi đến đây đều thấy thoải mái như ở nhà mình, cười nói ồn ào thỏa thuê, ngả nghiêng trời đất, cười vang động cả tòa nhà ba tầng lầụ
Khả Tuệ đang nhảy disco, tư thế nhảy của nàng rất xuất sắc, lập tức thu hút được khá nhiều nam sinh quay mòng mòng chung quanh nàng, xếp hàng "hẹn trước" nhảy với nàng "bài tiếp theo". Từ Ðại Vĩ cũng không ghen, nghiêm túc làm "thư ký riêng" cho Khả Tuệ. Lại cầm một cuốn sổ tay và một cây bút, giúp Khả Tuệ "đăng ký" thứ tự các bạn nhảỵ Từ Ðại Vĩ biểu hiện tư thế rất đàng hoàng, mà lại không chết dí ở cái chân "phò người đẹp", quả thực khiến Khả Tuệ có phần cười dở, khóc dở.
"Người Ai Cập" đến trễ nửa giờ. Họ tổng cộng có năm nam sinh, chỉ có một tay trống và bốn cây ghi-tạ Không rõ nhạc cụ đơn sơ như thế tại sao vào tay họ lại tạo ra âm nhạc hừng hực sôi động đến vậỵ Họ được sự hoan nghênh cuồng nhiệt, Khả Tuệ dám đánh cuộc, dù là Tom Jones đến Ðài Loan, cũng sẽ không tạo thành tiếng vang lớn hơn "Người Ai Cập".
Cao Hàn! Chà! Cao Hàn! Khả Tuệ nhìn giọng hát chính trong bọn họ, nhân vật được toàn trường bàn luận, đối tượng được một nửa số nữ sinh bí mật (hoặc công khai) sùng báị Chàng đứng ở đây, thân hình cao hơn người khác nửa cái đầu, ôm một cây ghi-tạ Năm người đều mặc áo len màu đỏ quần bò rất đơn giản, mỗi người trên cổ đều đeo một vật trang sức đại biểu cho mình. Lối trang sức đơn giản như vậy, trái lại càng tô thêm vẻ hiên ngang của họ, nhất là Cao Hàn.
Cao Hàn đứng giữa đám ngườị Chàng dường như vừa mới vào nhà, lập tức, một nốt nhạc ghi-ta đã từ đầu ngón tay chàng nẩy lên. Tiếp đó, càng nhiều tiếng ghi-ta, tiếng trống ào ra như dòng nước chảy xiết, và Cao Hàn, hai chân hơi tách ra, đứng thẳng, hất nhẹ tóc xuống, cất tiếng hát:
Chúc bạn sinh nhật vui
Chúc bạn sinh nhật vui
Chúc mỗi người chúng ta vui,
Bởi vì chúng ta được hát được nhảy lại được sống!
Chúc bạn sinh nhật vui
Chúc bạn sinh nhật vui
Chúc mỗi người chúng ta vui,
Bởi vì chúng ta được yêu được hận lại được ca!
Hoan hô! Mọi người đêu kêu tọ Và hát theo bài sinh nhật vui, bởi "Người Ai Cập" dùng nhịp điệu "disco" để chơi khúc nhạc nàỵ Mọi người vừa khiêu vũ, vừa hát theo quây lấy Tô Bội Bội vào giữạ Tô Bội Bội vui sướng đến mặt đỏ bừng lên, cười đến thở không được. Cô mặc toàn màu đỏ, khiến cô giống như một bông hoa Giáng sinh nở rộ.
Hết một khúc hát, Cao Hàn lại sôi nổi búng dây đàn ghi-ta, giơ tay vẫy Cao Vọng em chàng. Hai chàng dùng hai cây ghi-ta, thêm tiết tấu của tiếng trống, bắt đầu đồng ca:
Ai có thể cho tôi biết
Sống bởi vì cái gì?
Sáu tuổi đeo cặp sách,
Mười sáu đeo cặp sách,
Hăm sáu học hành xong
Thành công leo tới đỉnh,
Băm sáu cặp công văn,
Con số cao như núi,
Ðời người chưa đầy trăm tuổi,
Sống bởi vì cái gì?
Giữa chừng khúc hát, chàng cười, mắt lóe sáng long lanh, giống như hai ngọn đèn, giống như hai ngôi sao ... Nét mặt chàng sinh động linh hoạt, môi dày đầy gợi cảm, răng trắng mà đều, làn da hơi nâu và mái tóc vừa rậm vừa bù vừa bờm sờm khiến chàng toàn thân trên dưới đều tràn đầy một phong thái lãng mạn phóng khoáng. Chàng cứ cười, dường như ngay cả cười cũng thành cái đệm cho khúc hát, tiết tấu chợt thay đổi, đột nhiên vừa nhanh nhẹn vừa sôi nổi:
Sống bởi vì cái gì?
Bởi vì muốn hát ca!
Sống bởi vì cái gì?
Bởi vì thích disco!
Sống bởi vì cái gì?
Bởi vì mình muốn sống!
Họ cùng hát to câu:
Quẳng cái thói không bệnh mà rên và nói mới đi, cho rảnh nợ!
Sao trong tiếng hát lại thêm vào cái câu quái quỉ ấy, Khả Tuệ nhảy đến toát mồ hôi, cười đến gập cả lưng.
Cuộc đời không buồn như bạn tưởng tượng,
Mỗi khi gió xuân thổi qua,
Lá cây trên cành xanh xanh biếc,
Mùa hè vừa mới bắt đầu,
Ve sầu trên ngọn cây đã phổ khúc ca,
Mùa thu là mùa của nhà thơ,
Lá vàng bay bay rơi đầy mặt đất,
Trong mùa đông gió lạnh tuy thổi gắt,
Không có mùa đông sao hiểu cái đẹp mùa xuân,
Một năm bốn mùa thiết tưởng đều tuyệt diệụ
Bởi vì khắp nơi đều tràn đầy sức sống muôn loài!
một năm bốn mùa thiết tưởng tuyệt diệu,
Bởi vì mỗi một sinh mệnh đến vừa khéo chốn đâỵ
Chàng bỏ ghi-ta xuống, lại cười, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt chàng chăm chú nhìn từng người một. Khi Khả Tuệ tiếp xúc với ánh mắt chàng, nàng cảm thấy tim nảy lên, mặt cũng nóng lên. Chàng không dời ánh mắt khỏi Khả Tuệ, chàng nhướng lông mày lên lớn tiếng nói:
- Nếu các bạn không tin rằng sinh mệnh đến vừa khéo, về nhà hỏi cha mẹ các bạn xem! Buổi tối rất nhiều năm trước, các bạn làm việc khác, cam đoan các bạn đến không nổi!
Trời ơi! Mọi người đều suýt cười đến điên lên, suýt cười đến té xỉụ Cao Hàn, anh là thiên tàị Cao Hàn, anh là quỷ tài! Cao Hàn, anh quá tuyệt, quá giỏị Cao Hàn, tôi phục anh đấy!
Tiếp đó, Cao Hàn lại hát một số bài hát, có bài hoang đường, có bài cổ quái, có bài nhăng nhít, nhưng mỗi bài hát đều khiến mọi người vui thích đến phát điên lên, đều khiến mọi người vừa rống vừa kêu vừa vỗ taỵ Hát tiếp tục như vậy đến chừng hơn một tiếng, ghi-ta, tiếng trống, tiếng hát, bỗng ngừng cả lạị Cao Hàn đứng, giơ cao hai taỵ Mọi người đều yên lặng lại, không biết chàng lại sắp giở trò gì, lại có ngón gì mớị Chàng đứng đấy, ánh mắt sinh động, vẻ trịnh trọng, lớn tiếng tuyên bố:
- Tối nay, biểu diễn của "Người Ai Cập" đến đây là dừng. Chúng tôi được mời đến là để mọi người vui, nhưng bản thân chúng tôi cũng cần vui, cho nên, từ giờ này trở đi, chúng tôi muốn nhập vào đám các bạn! - Chàng quay đầu kêu - Ðặt đĩa hát! Sau đó, chọn bạn nhảy của các bạn đi!
Trời ơi! Họ lại mang đĩa hát đến, ai mà ngờ được. Lập tức, bài hát mà mọi người quen thuộc "Cuối tuần cuồng nhiệt" vang lên. Ðồng thời, "Người Ai Cập" rống lên một tiếng "Quẳng nhạc cụ đi". Họ xông thẳng vào trong đám ngườị
Khả Tuệ chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, Từ Ðại Vĩ đã bị xô ra, trước mắt nàng "Người Ai Cập" tươi cười đứng. Nàng định thần nhìn kỹ, cơ hồ như nín thở. Người cười nhìn nàng, không phải ai khác, chính là Cao Hàn!
- Có thể mời cô khiêu vũ được không? - Cao Hàn tươi cười hỏị
Từ Ðại Vĩ chen về bên nàng, thong thả móc từ trong túi ra bút bi và sổ tay:
- Cao Hàn, căn cứ vào đăng ký, anh hiện giờ xếp hàng thứ bảy, khoảng giữa còn có sáu người đăng ký, anh xếp hàng đợi đi!
Từ Ðại Vĩ của nợ, Từ Ðại Vĩ mắc dịch, đây là Cao Hàn kia mà! Ai bảo anh bày trò sổ đăng ký! Nàng hung dữ "dẫm" lên chân Từ Ðại Vĩ. Từ Ðại Vĩ cắn răng không nói một tiếng, như không có chuyện gì kéo một nam sinh lại:
- Tạ Minh Phong - Anh kêu - Ðến lượt anh! Anh có muốn bỏ quyền lợi hay không?
- Ai muốn bỏ quyền lợi! - Tạ Minh Phong la lên, lập tức kéo Khả Tuệ, cách xa "Người Ai Cập", cười hì hì cúi mình trước Khả Tuệ. Khả Tuệ có phần cười dở khóc dở, nàng quá nghi ngờ sổ ghi của Từ Ðại Vĩ, nàng càng nghi ngờ, gã Tạ Minh Phong này là đồng đảng với chàng. Xem chừng, Từ Ðại Vĩ không phải là anh em kết nghĩa của "Lão Bản Ngưu" mà đúng là một "Tiểu âm Hiểm"!
Nàng đành nhảy cùng Tạ Minh Phong, nhưng nàng cũng vươn dài cổ tìm "Người Ai Cập". Liền đó, tim nàng đập mạnh một cách không thể hình dung nổi, Cao Hàn đã tìm được bạn nhảỷ Nhưng, bạn nhảy ấy không ai khác, lại là Hạ Thiên Vân có quan hệ thân thích với nàng!
Nếu Hạ Thiên Vân cũng là bạn nhảy trong số mà Cao Hàn "chọn", thế thì Cao Hàn quả thực là có mắt. Thiên Vân hôm nay mặc toàn trắng, áo lụa trắng, quần lụa trắng, trên lưng thắt một cái dải màu bạc nhỏ, nàng thướt tha mềm mại, lâng lâng như tiên. Khả Tuệ thường nghĩ tinh anh trong thiên hạ đều bị hai chị em nhà họ Hạ lấy cả: Phấn Vân đẹp một cách điềm tĩnh, Thiên Vân đẹp một cách thanh thoát. Nếu hôm nay thuyết phục được Phấn Vân đến tham gia vũ hội, nhất định cuộc vui càng đặc sắc.
ánh mắt Khả Tuệ hoàn toàn không thể dõi theo Cao Hàn và Thiên Vân. Họ nhảy thuần thục một cách xuất sắc. Khuyết điểm của disco là không tiện cho trò chuyện, nhưng họ lại đang trò chuyện, họ lợi dụng mỗi một khoảnh khắc tiếp xúc trao đổi ... Cao Hàn cười rất cởi mở, Thiên Vân cười rất dịu dàng. Khả Tuệ rất muốn biết họ đang nói chuyện gì.
Một khúc nhạc vừa đưa đến đĩa số haị Khả Tuệ uất lên, nhưng âm nhạc đã trổi, lại là một bài chậm ba bước. Trải qua gần hai tiếng "disco", mọi người đã có phần gân mỏi sức kiệt, bài chậm ba bước này đến vừa khéọ Khả Tuệ không lòng dạ nào nhảy với "số hai", ánh mắt không thể rời khỏi Cao Hàn. Sao thế? Chàng lại không đổi bạn nhảy! ôm Thiên Vân, họ nhảy thân mật mà nhẹ nhàng, chầm chậm xoay chuyển, chầm chậm trượt lướt. Chàng đang ghé tai nàng nói nhỏ cái gì, nàng mỉm cười giống như hoa quỳnh mới nở đêm hè.
Tiếp liền năm bài, Khả Tuệ đổi bạn nhảy năm lần, Cao Hàn lại không đổi lần nàọ Cuối cùng, đến lượt Cao Hàn. Là một bài chậm bốn bước, rõ ràng, mọi người đều đã nhảy mệt rồị Có rất nhiều bạn đồng học đã ngả nghiêng xiêu vẹo trên đệm tựa bên tường. Cao Hàn bị Từ Ðại Vĩ kéo đến trước mặt Khả Tuệ. Chàng cười, tay vẫn khoác tay Thiên Vân.
- Cuối cùng đến lượt tôi phải không, Chung Khả Tuệ? - Cao Hàn hỏị
- Anh làm sao lại biết tên tôỉ - Khả Tuệ nín thở hỏị
- Thiên Vân nói cho tôi biết.
Thiên Vân? khi chàng nhắc đến tên Thiên Vân không gọi liền với họ, thế thì họ đã quen nhau từ trước rồi ử Thiên Vân học năm thứ ba Khoa Văn, từng đóng vai chính kịch nói tiếng Anh, là sinh viên giỏi trong trường ... nhưng nàng với Khoa Y vẫn là rất xa xôi!
Ðúng rồi! Họ từng biểu diễn trên sân khấu, trong dạ hội chung vui của nhà trường. Không trách họ quen thuộc với nhau đến thế!
- Khả Tuệ - Thiên Vân dịu dàng hỏi - Chị tôi những ngày này ra saỏ
- Không được khỏe - Khả Tuệ thẳng thắn nói - Vẫn cứ không được khỏẹ
- Trời! Thiên Vân than khẽ một tiếng - Má tôi muốn đón chị ấy về nhà ở, cô về hỏi xem chị ấy có bằng lòng hay không, được chứ?
Cao Hàn đứng một bên háo hức nhìn hai ngườị Khả Tuệ sực tỉnh, lại nói với Thiên Vân về việc nhà, phải hết một bài mới nói xong. Từ Ðại Vĩ mắc dịch chưa biết chừng lại dẫn thêm một anh số 8, thế thì nàng đừng mong gì khiêu vũ với Cao Hàn nữạ Nàng ngẩng đầu, nhìn Cao Hàn, nhoẻn cười:
- Chúng ta khiêu vũ đi!
- Chúng ta cũng khiêu vũ đi! - Từ Ðại Vĩ nói với Thiên Vân - Khả Tuệ nói tôi nhảy disco giống tinh tinh rút gân, nhưng, chậm bốn bước tôi vẫn đủ sức gánh vác.
Thiên Vân mỉm cười, trên má có lúm đồng tiền. Khả Tuệ nhớ lại trong trường có một nam sinh, từng công nhiên dán một bức thư tình cho Thiên Vân trên bảng thông báo, trong có một câu:
" Nếu tôi chết đuối trong lúm đồng tiền của em, chết cũng không hối hận".
Bây giờ cái lúm đồng tiền khiến người "chết cũng không hối hận" đang chợt ẩn chợt hiện. Từ Ðại Vĩ ôm Thiên Vân nhảy tách ra, Khả Tuệ gần như mất bình tĩnh ...
Cao Hàn ho mạnh một tiếng.
Khả Tuệ sực tỉnh, ngẩng đầu lên. Cao Hàn đang nhìn nàng, mắt đen sáng mang ý cười cợt.
- Tôi đợi sáu bài mới đến lượt khiêu vũ với cô một bàị Cô có thể chuyên tâm một chút đối với tôi được không?
Tim nàng lại đập loạn xạ, mặt đỏ bừng. Ðợi sáu bài, dễ thường nàng không phải đợi sáu bài hay saỏ Nàng mở to mắt, nhìn khuôn mặt mỉm cười trước mặt bỗng thấy cái miệng lưỡi sắc bén của mình bay biến sạch, bỗng thấy trước mặt chỉ có khuôn mặt của chàng, cái cười của chàng, con mắt của chàng, ngoài ra không có gì hết. Nàng ngay cả nhảy cũng không biết nhảy, bởi vì nàng dẫm vào chân chàng. Nàng hoảng lên, mặt càng đỏ. Chàng dịu dàng ôm nàng vào lòng, khẽ nói sát tai nàng:
- Có phải đang nghĩ đến Từ Ðại Vĩ không? - Yên tâm, trong lòng Từ Ðại Vĩ chỉ có mình cô thôi!
Tệ thật! Nàng dậm chân, vừa vận lại dậm lên chân chàng. Cao Hàn bối rối nhảy tách người ra, mở to mắt, vẻ luống cuống.
- Nếu không bằng lòng khiêu vũ với tôi, cô cứ nói thẳng cũng được! - Chàng nghiêm túc nói - Tôi không phải vì mình biết hát vài bài hát lăng nhăng, mà được cô "ưu ái" một cách đặc biệt như vậỵ
"Ðồ ó đâm!" Nàng thầm rủa một câụ Mắt mở càng to, trân trân, chòng chọc, không chớp mắt nhìn chàng.
- Muốn tôi đem cô giao cho Từ Ðại Vĩ không? - Chàng nghiêm chỉnh hỏị
- Anh ... anh ... - Nàng cuối cùng cũng nói được một câu - Anh sắp làm tôi tức đến chết rồi đấy!
Chàng nhún vai, có vẻ bị thương tổn. Không nói thêm nữa, chàng ôm nàng lại khiêu vũ. Khả Tuệ dùng răng cắn môi, trong lòng đang cồn cào bao nhiêu ý nghĩ, cơ hội hơi buông ra là qua mất!
Chung Khả Tuệ! Nữ sinh toàn trường có đến một nửa số xiêu lòng vì anh ta! Chung Khả Tuệ! Mày chỉ có thể nhảy với anh ta một bài, nhưng, mày đang làm những gì ngốc nga ngốc nghếch thế? Chung Khả Tuệ!
- Nghe tôi nói ... - Nàng đột nhiên mở miệng, cùng lúc, không hẹn mà nên, chàng cũng mở miệng:
- Tại sao ...
Chàng chững lại, nàng cũng chững lạị Sau đó, họ nhìn nhau, nhịn không nổi đều cười lên. Nàng hỏi:
- Anh muốn nói cái gì?
- Cô muốn nói cái gì? - Chàng hỏi lạị
- Anh nói trước!
- Cô nói trước - chàng cười - Lời tôi muốn nói không có ý nghĩa bởi vì tôi đang muốn tìm câu nói dể phá vỡ khoảng im lặng giữa chúng tạ Tôi cần thẳng thắn nói với cô, cô khiến tôi có phần lúng túng, tôi rất ít bị trường hợp trước mặc các cô gái như thế - Chàng nhướng lông mày, lông mày thanh tú làm sao! - Nói đi, tôi muốn nghe cô nói những gì?
- Tôi ... tôi ... - Thế là thế nào, nàng lại nói không ra lời được. Lại nhằm vào lúc này, bài nhạc hết. Nàng đang sững sờ thì Từ Ðại Vĩ mắc dịch lại quả thật lôi một "số 8" đến, vừa nói với Cao Hàn:
- Cao Hàn, nhường chỗ!
Cao Hàn nhìn xói vào Khả Tuệ, vẻ ngượng ngùng mà bối rối, chàng hơi khom lưng với nàng, quay người toan bỏ đị Khả Tuệ trong cơn cuống quít, gan lì, mắc cở ... đều bay sạch. Nàng nhanh chóng ngăn Cao Hàn lại, vừa không đếm xỉa đến Từ Ðại Vĩ, vừa không đếm xỉa đến "số 8", nàng nói nhanh với Cao Hàn:
- Bây giờ thế giới này nam nữ bình đẳng, tôi có thể mời anh nhảy bài này không?
- ô!Cao Hàn sững sờ, cười - Ðương nhiên có thể, rất có thể!
- Này này, Khả Tuệ - Từ Ðại Vĩ tiến lại ngăn - Cô không thể làm loạn trật tự ...
- Quỉ tha ma bắt cái trật tự của anh đi - Khả Tuệ không nhịn nổi nữa hét lên - Tôi đã bị anh làm phiền đủ rồi, anh bớt quấy rầy đị
Từ Ðại Vĩ lặng lẽ lùi lại đằng saụ Nàng khoác tay Cao Hàn, lập tức trượt đến góc nhà, cách Từ Ðại Vĩ rất xạ
- Tôi muốn nói cho anh biết - Nàng nói - Tôi với Từ Ðại Vĩ căn bản không có gì. Anh ta cố ý làm ra dáng vẻ thế, anh ta khá là thâm hiểm.
- à - Cao Hàn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm - Anh ta không thâm hiểm, anh ta khổ công toan tính - Chàng nói một cách trịnh trọng và nghiêm túc - Từ Ðại Vĩ rất tốt, mai đây cô sẽ nhận ra, chàng trai giống như anh ta không nhiềụ Hiện giờ các chàng trai nghiêm chỉnh đối với tình cảm càng ngày càng ít. Lấy ngay "Người Ai Cập" chúng tôi mà nói, mỗi một người chúng tôi đều rất dễ có bạn gái, cho nên mỗi một người chúng tôi đều rất "chơi đùa", cô hiểu không?
Không hiểu! Khả Tuệ cau mày, có một luồng nộ khí khó tả dâng lên trong lồng ngực nàng. Ai cần anh đi khen ngợi Từ Ðại Vĩ? Ai cần anh đi thanh minh về lập trường? Giả dối, Cao Hàn!Hư vinh, Cao Hàn! Khi anh cho rằng tôi gạt anh ra xa tít mù khơi, anh bị thương tổn; khi anh nhận thấy tôi có thể nghiêm chỉnh đối với anh, anh lại hấp tấp muốn chạy trốn! người Ai Cập đáng ghét, người Ai Cập đáng hận!
- Yên Tâm! - Nàng nhanh miệng nói- Anh đối với tôi, chỉ là một xác ướp!
- Ủa! - Chàng như bật nẩy người lại, đối mặt với bộ mặt tức sôi lên của nàng, nhịn không nổi bật cười - Xác ướp sẽ không hát, xác ướp sẽ không khiêu vũ - ánh mắt chàng lại lóe sáng, chàng không sao che giấu nổi hứng thú của chàng đối với nàng, trong tiếng nói của chàng mang ý cười cợt.
- Cho nên rất đáng sợ. Tưởng tượng xem anh là một xác ướp vừa biết hát vừa biết khiêu vũ.
- Cô nói khiến tôi cũng thấy sợ rồi đấy - Chàng nhún vai - Cô coi như nói tôi là một cái thây biết đị Bản lĩnh mắng chửi người của cô cũng khá cao siêu!
- Không là cao siêu, là Cao Hàn!
- Ủả - Chàng lại nghe không hiểụ
- Người cao kều khiến người ghê lạnh! Lông mi nàng lật lên, ngoảnh đầu nhìn chàng, chàng đúng là cao, cao hơn nàng một cái đầu - Ðó tức là anh!
Chàng nhìn nàng kỹ hơn, từ lông mày, mắt, nhìn cái đến cái cằm nhỏ nhọn nhọn của nàng.
- Xem chừng, ấn tượng tôi mang lại cho cô rất xấu! - Chàng nóị
- Không, không, không! - Nàng vội vã lắc đầu, ánh mắt xuyên qua chàng nhìn đến chỗ khác - Anh căn bản không mang lại cho tôi ấn tượng gì, không thể nói đến chuyện tốt xấu!
- Ủả - Chàng lại "ủa" một cái, dường như cổ họng bị người nhét vào một quả trứng gà - Mắng đủ rồi phải không? - Chàng hỏị
- Mắng? - Nàng nhướng cao lông mày, tìm kiếm Từ Ðại Vĩ - Tôi mắng anh lúc nàỏ Tôi không hề lãng phí lời lẽ đối với việc không đáng gì - Nàng nhìn thấy Từ Ðại Vĩ, anh đang khiêu vũ với Tô Bội Bộị
- Thôi được, thôi được - Cao Hàn dùng tay xoay đầu nàng lại, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình - Chúng ta hưu chiến, thế nàỏ
ánh mắt chàng sáng rực, bên môi ánh lên vẻ diễu cợt.
Nàng không nói, từ từ dùng tay gẩy gẩy một vật trang sức trước ngực chàng ... một tượng mình sư tử mặt ngườị
- Tượng mình sư tử mặt người là có ý gì? - Nàng hầm hừ hỏi, không muốn giảng hòa lộ ra quá nhanh.
- Là tiêu chí của đoàn hợp xướng. Chúng tôi mỗi một người đều có một vật của người Ai Cập ... Tôi chọn tượng mình sư tử mặt người, bởi vì ... tôi cầm tinh sư tử!
- Cầm tinh ... sư tử? - Nàng đưa đẩy tròng mắt, muốn suy đoán lứa tuổi của chàng, bỗng nhiên, nàng nhận ra mình mắc lừạ - Nói bậy! Trong mười hai con giáp làm gì có sư tử?
- Có, có, có - Ðầu chàng gật lấy gật để - Tôi là thuộc vào con giáp thứ mười ba, vừa khéo là sư tử.
- à - nàng cắn môi - Anh thuộc con giáp thứ mười ba, mình sư tử mặt người, nói cách khác là "mặt người lòng thú".
- Ồ, - Chàng cúi đầu nhìn nàng - Cô lại mắng người rồị Cô gái miệng lưỡi sắc bén giống như cô, quả thực không tốt. Ðể tôi nói cho biết, các cô gái đáng yêu đều là dịu dàng thân thiết, giống nhưng cô ...
- Tôi không đáng yêu! - Nàng trợn mắt, phùng má, hét lên - Tôi cũng không dịu dàng! Tôi không cần bất kỳ người nào khen tôi! Ðức hạnh của tôi là vậy đấy!
Chàng nhíu mày, kinh ngạc nhìn nàng.
- Lạ thật - Chàng lẩm bẩm một mình - Quả thật là lạ.
- Cái gì lạ? - Nàng nhịn không nổi hỏị
- Có người thuộc con giáp thứ mười bốn, cầm tinh con ếch, cô có tin không?
- Cái gì là cầm tinh con ếch?
- Cô chứ ai, cô là cầm tinh con ếch!
- Nói bậy nói bạ!
- Nếu không cầm tinh con ếch, - Chàng chậm rãi nói - sao lại từ sáng chí tối má phùng lên giống như cái bụng to của con ếch thế!
Nàng nhướng lông mi lên, mở to mắt, hai má tự dưng lại phùng lên, phùng tướng lên, nàng lại bỗng nhiên cười tọ
Cao Hàn nhìn thấy cái cười nghiêng cười ngả của nàng, nhịn không nổi cũng cười phá lên. Cái cười của họ làm kinh động tất cả mọi ngườị Mọi người trong nhà đang khiêu vũ đề dừng lại cả, chỉ kinh ngạc nhìn hai người họ đang cười lớn tiếng.
Khí trời từ hơi ẩm chuyển sang nóng nực dường như chỉ là việc trong khoảnh khắc. Khi hoa nhài trong vườn bỗng nhiên nở rộ, khi hoa hồng càng thêm rực rỡ, khi Ni Ni đã lớn đến lông dài chấm đất ... Phấn Vân biết mùa hè lại đến. Lạ thật, loài người sinh lão bệnh tử, mỗi ngày đều có biến hóa không giống nhau, mà xuân hạ thu đông, một năm bốn mùa lại vĩnh viễn cố định như vậy, di chuyển không chút gián đoạn. Một ngày rồi một ngày, một tháng rồi một tháng, một năm rồi một năm.
Mang theo Ni Ni, Phấn Vân tưới hoa cỏ trong vườn, sửa sang chậu cảnh. Không biết bắt đầu từ lúc nào công việc sửa sang vườn hoa của nhà họ Chung rơi vào tay Phấn Vân. Như vậy cũng hay, nàng dù nhiều dù ít có một việc để làm. Mỗi ngày sáng sớm và hoàng hôn, nàng đều tốn thì giờ một hồi trong vườn hoạ Hoặc giả, đó là bà cụ và Văn Mục có ý sắp đặt cho nàng, để nàng nhìn "sự sống" nhiều hơn một chút, bớt nghĩ đến "cái chết" một chút. Nhưng, họ lại không biết, nàng mỗi ngày nhìn hoa nở, cũng mỗi ngày nhìn hoa tàn.
Tưới hoa xong, nàng đến bên vòi nước rửa taỵ Ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời đang chìm lặn, ráng chiều cháy đỏ trên trời, một mảng đỏ tươi như say, một mảng rực rỡ lóa mắt. Hoàng hôn, hoàng hôn cũng là thuộc về những tình nhân. "Sớm cũng nhìn ráng đẹp đầy trời, tối cũng nhìn ráng đẹp đầy trời", đó là một bài hát, người nhìn ráng đẹp tuyệt đối không phải là một ngườị Nếu sửa thành "Sớm cũng một mình đón ráng, tối cũng một mình đoán ráng", không biết sẽ có mùi vị gì?
Nàng chậm chạp đi vào phòng khách. Phòng khách lớn trống không. Bà cụ ở trên lầụ Thúy Vi ... mẹ Khả Tuệ ... đi mua đồ chưa về. Văn Mục còn chưa tan sở. Khả Tuệ đã đi nghỉ hè, lại khó có được một ngày ở nhà. Cô gái này gần đây rất bận, dường như đang chơi một thứ trò chơi về kỷ hà học, không biết tam giác tứ giác hay là ngũ giác, dù sao chăng nữa nàng suốt ngày chạy nhảy ở bên ngoài, mà chuông điện thoại trong nhà suốt ngày réo không ngừng, mười cái thì đến chín cái kiếm nàng. Khả Tuệ, đứa con nuông của thanh xuân. Nàng cũng đã có những ngày xán lạn ấy, không phải vậy ử Chỉ là ngắn ngủi giống như sao sa rạch bầu trời đêm, lóe một cái là biến mất.
Nàng đang trong phòng khách trống không hoang mang nhớ lại chuyện cũ, nắp piano mở, những phím đen phím trắng xếp hàng chỉnh tề, bên trên đã có làn bụi mỏng. Ðó lại là việc Khả Tuệ làm. Khả Tuệ gần đây bỗng nhiên có hứng thú rất lớn đối với âm nhạc, mua về cây ghi-ta đàn không ra bất kỳ khúc gì. Lại quấn lấy Phấn Vân đòi nàng dạy piano, đàn không nổi mấy bài tập, Khả Tuệ liều kêu lên:
- Không! Không! Không! Cháu muốn đàn ca khúc, thím Ba, thím dạy cháu đàn ca khúc, giống như bài "Mỗi khi gió xuân thổi qua, lá cây trên cành xanh xanh biếc" ấy!
Nàng sững sờ. Là ca khúc lưu hành ử Nàng chưa hề nghe quạ Mà Khả Tuệ đã trợn tròn mắt kinh ngạc đển tưởng chừng nàng là người ở hành tinh nào khác bên ngoài trái đất.
- Cái gì? Bài hát ấy thím cũng không biết? Bạn đồng học chúng cháu ai ai cũng biết hát.
Phải đấy, nàng không biết. Nàng không biết quá nhiều, đâu chỉ một bài hát! Nàng khẽ thở dài, đi đến bên đàn. Tìm một miếng giẻ, nàng bắt đầu lau chùi bàn phím kỹ càng, phím đàn phát ra những tiếng vang khẽ thánh thót. Một số ngày cũ quen thuộc nào đó từ đáy lòng lặng lẽ trượt qua, những ngày học đàn ấy, những ngày mê đắm trong âm nhạc ấy, những ngày diễn tấu vì "một người nào đó" ... Kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết, người đánh đàn vì tri âm mà đàn!
Nàng thẫn thờ ngồi xuống trước pianọ Nếu sau khi Văn Tiêu ra di, còn có cái gì mà nàng không nỡ hoàn toàn vứt bỏ, thì đó là âm nhạc. Nàng vuốt phím đàn, không thành điệu, đánh từng nốt đơn. Sau đó, có một chủ điệu một khúc nhạc vụt qua trong óc nàng, nàng theo chủ điệu ấy đánh lên từng nốt đơn một ... từ từ, từ từ, và nàng sa vào một thứ trạng thái hư vô nào đó, cất lên một cái tay khác, nàng để một chuỗi nốt lanh tanh lanh tanh giống như nước từ đầu ngón tay nàng tuột ra ... Nàng bắt đầu đàn, đàn như mây bay nước chảy, tiếng đàn như tiếng thì thào của gió nhẹ, như tiếng xào xạc của rừng cây, như tiếng róc rách của dòng sông, như tiếng rả rích của cơn mưa nhỏ ... mang một thứ tình cảm triền miên nào đó ... Ðó là một bài hát, không phải là bài tập pianọ Một bài hát không được người biết. Phấn Vân còn nhớ trong quán ăn ở thành phố núi nhỏ miền Nam nước Pháp, một danh cầm già mù đã đàn đi đàn lại cho nàng và Văn Tiêu nghe bài này như thế nàọ ông ta dùng tiếng Anh chưa thạo nói với Văn Tiêu, đó là bài ông viết cho người vợ đã mất của ông. Phấn Vân lúc bấy giờ dùng sổ tay ghi lại chủ điệu của nó, sau đó còn thử phổ lời Trung văn cho nó:
Giọt mưa rả rích trước song,
Lá rơi lác đác trước cửa,
Gió chiều hóa làm từng câu từng câu thì thào
Tụ cũng khít khao, tan cũng khít khao
Lắng nghe sóng biển thở than,
Lắng nghe đỗ quyên nức nở,
Gió sớm hóa làm từng câu từng câu thì thào,
Hồn cũng khít khao, mộng cũng khít khaọ
Bài hát ấy chỉ phổ nhạc được một nửạ Trong những ngày hạnh phúc không thể phổ hết được những câu buồn thảm. Hoặc giả, lúc bấy giờ nghe bài hát này đã thành quẻ xăm xấu cho ngày saụ Trên đời có mấy tân nương mới qua tuần trăng mật đã thành quả phụ? Nàng cắn môi, mặc cho tiếng đàn từ dưới tay mình tuôn chảỵ Nàng đàn đi đàn lại, đàn không biết chán, trong đáp lòng chỉ lặp đi lặp lại hai câu ấy: "Tụ cũng khít khao, tan cũng khít khao, hồn cũng khít khao, mộng cũng khít khao".
Nàng không biết mình đàn lại đến lần thứ mấỵ Ni Ni nằm dưới chân nàng xao động, nàng không để ý đến, vẫn đàn. Sau đó nàng bị một sự buồn rầu khác ám ảnh. Nàng đàn lỗi một âm, lại đàn lỗi một âm nữạ Nàng dừng lại, thở dàị
Một hồi tiếng vỗ tay vang, Khả Tuệ la lên:
- Hay quá! Thím Ba! Thím nhất định phải dạy cháu đàn khúc này!
Cô gái này về lúc nào thế? Sao lại lặng lẽ vào, ngay cả tiếng cũng không có? Hoặc giả là nàng đàn đến quên hết mọi sự. Nàng chầm chậm từ trên phím đàn ngẩnh đầu lên, lơ đễnh quay người lại, nàng còn sa vào trong âm hưởng tiếng đàn của mình, sa vào trong tình tứ triền miên "tụ cũng khít khao, tan cũng khít khao, hồn cũng khít khao, mộng cũng khít khao". Nàng nhìn Khả Tuệ, không chú ý cho lắm. Nhưng, bên cạnh Khả Tuệ có một thanh niên xa lạ bỗng cất tiếng:
- Khi bà đàn lại lần thứ hai, nâng lên bát độ thử xem!
Nàng giật mình, ngạc nhiên nhìn người thanh niên, mày rậm, mắt to, đôi mắt nồng nhiệt, tiếng nói nồng nhiệt, dáng vẻ nồng nhiệt ... tựa như từng quen biết, nhưng lại nhớ không rạ Khả Tuệ đã chạy nhanh lại, kéo tay nàng:
- Thím Ba, cháu giới thiệu với thím, đây là Cao Hàn. Cháu nhắc tới với thím vài trăm lượt rồi, nhớ được không? Cao Hàn, - Nàng nhìn Cao Hàn - Ðây là thím Ba! Thím học hệ âm nhạc, chưa tốt nghiệp đại học, đã lấy chú Ba tôị
Cao Hàn nhìn sững người phụ nữ trẻ trước mặt. Tóc dài rẽ giữa, mặt trắng trẻo, mắt đen đến sâu không thấy đáy, cặp môi thiếu sắc máu, vẻ lơ đãng, còn có cái lạnh lùng rất đặc biệt rất đặt biệt ... một thứ lạnh lùng dịu dàng, lạnh lùng phiêu diêu, lạnh lùng không tranh giành với đời ... Nàng dường như sống ở một thế giới khác, áo sơ mi đen, quần đen, dải lưng đen ... Chàng đánh cuộc chàng đã gặp nàng, chỉ là quên gặp ở nơi nàọ Nhưng, đó là một khuôn mặt không dễ quên, đó là một đôi mắt không dễ quên ... Nàng cố sức lục lọi ký ức. Ni Ni chạy lại, chuông trên cổ kêu leng keng. Giống như ánh mặt trời chợt lóe, chàng kêu lên:
- Chó Margis!
Ðồng thời, Phấn Vân chú ý đến tượng "mình sư tử mặt người" trên cổ chàng. Bao lâu rồỉ Ni Ni sắp được nửa năm rồi! Thời gian trôi đi nhanh thật! Té ra đó là Cao Hàn, đó là Cao Hàn mà Khả Tuệ trong miệng trong lòng vấn vít không ngừng! Ðó là Cao Hàn biết hát biết sáng tác nhạc mà lại học cái môn rất không nghệ thuật là Khoa Y! Ðó là Cao Hàn đã đẩy Từ Ðại Vĩ vào trong một đám mây mù sầu thảm! Nàng nhìn chàng, lơ đãng gật đầu, lơ đãng cười, lơ đãng nói:
- Mời ông ngồi - Nàng vỗ vỗ sofa - Khả Tuệ sẽ tiếp ông. Tôi xin phép - Nàng khom lưng ôm Ni Ni dưới đất lên.
- Khoan chút đã! - Cao Hàn xông tới, đứng phía trước piano - Chúng ta đã gặp nhau, bà quên ử - Chàng chỉ chỉ con chó nhỏ.
- Không quên - Nàng lắc đầu chầm chậm - Cám ơn ông đã nhường nó lại cho tôi, ông coi, nuôi được khá đấy chứ?
- Rất khá - Chàng giơ tay sờ sờ con chó nhỏ, Ni Ni nhe răng ra với chàng - Ðồ vong ân phụ nghĩa, muốn cắn tao ử
Khả Tuệ tò mò chạy lại, nhìn Cao Hàn, lại nhìn Phấn Vân.
- Thế nào, hai người quen nhau rồi à? - Nàng ngạc nhiên hỏị
- Coi như không quen, ngẫu nhiên mà thôi - Nàng quay người lại muốn đi lên lầụ
- Ðợi một chút. - Cao Hàn lại một lần nữa ngăn nàng lại - Khúc bà đàn vừa rồi, tên là gì?
Nàng nghiêng đầu nghĩ, vẻ ảm đạm.
- Không có tên! - Thần trí nàng bay về phía thành phố núi nhỏ xa xôi, bay về phía một thế giới khác - Không có tên.
- Bà có thử dùng ghi-ta đàn khúc này hay không?
- Ghi-tả - Nàng sững sờ - Tôi không biết đàn ghi-tạ
- Tôi bảo đảm - Cao Hàn sôi nổi nói - Dùng ghi-ta đàn sẽ có một thứ phong vị khác. Khả Tuệ, cô có ghi-ta không?
- Có! - Khả Tuệ sốt sắng gấp gáp muốn khoe tài của Cao Hàn - Tôi đi lấy!
Khả Tuệ chạy như bay lên lầụ Phấn Vân mệt mỏi uể oải, dựa chếch lên piano, dùng ngón tay vuốt ve đầu Ni Nị Nàng không nhìn Cao Hàn nữa, ý nghĩ của nàng bay vào trong cõi hư ảọ
Khả Tuệ chạy trở lại, đưa ghi-ta cho Cao Hàn. Cao Hàn đỡ lấy, điều chỉnh lại âm, bật dây đàn, trừng mắt nhìn Khả Tuệ, cười mắng:
- Cầm tinh con ếch, cô quả là lười, dây rỉ hết cả!
Khả Tuệ làm mặt xấu đáng yêu, thè đầu lưỡi ra, cũng cười độp lại:
- Cầm tinh sư tử, anh thiếu uy dũng, có ghi-ta cho anh đàn đã là tốt rồi!
Cao Hàn ngồi ghé xuống sofa, gảy vài âm, sau đó, vẻ tươi cười trên mặt anh biến mất, trở thành trịnh trọng, trở thành nghiêm túc, sóng âm của khúc ấy lảnh lót tuôn chảy ... Phấn Vân tập trung sức chú ý. Nàng kinh ngạc nhìn Cao Hàn, chàng lại đã nhớ được toàn bộ khúc ấy! Chỉ một lát sau, nàng nhịn không nổi đặt con chó nhỏ trong lòng xuống, nàng trở lại ngồi bên piano, hơi gật đầu với Cao Hàn. Cao Hàn hiểu ý đi đến bên đàn. Sau một đoạn dạo, tiếng đàn piano của Phấn Vân vang lên, ghi-ta của Cao Hàn thành phần đệm, họ phối hợp như mây bay nước chảỵ Ðàn đến một đoạn, piano của Phấn Vân hòa không nổi, họ đồng thời ngừng lạị Cao Hàn nói:
- Như vậy, chúng ta sửa lại chủ điệu một chút, có giấy bút không?
Khả Tuệ lại nhanh như bay đưa giấy bút đến.
Cao Hàn trên giấy vạch khuôn nhạc và hình nốt nhạc, viết được nhanh mà trôi chảy, đưa cho Phấn Vân xem:
- Như vậy, khi bà đàn phần thứ nhất, tôi đàn phần thứ haị Khi bà đàn ba tiết nhỏ này, tôi không đàn. Ðến đoạn bên dưới, khi tôi đàn, bà không đàn. Chúng ta thử xem saọ
Họ lại thử một lượt, tiếng piano hòa với ghi-ta, giống như một cuộc diễn tấu cỡ nhỏ, hay đẹp. Khả Tuệ lâng lâng, lòng như say, chúm chím cười, nhìn ngón tay Phấn Vân lướt như bay trên phím đàn, ngón tay xinh xắn, thon dài mà sinh động.
- Vấn đề ở tiết nhỏ thứ ba đoạn thứ hai - Cao Hàn nóị
Phấn Vân cầm lấy giấy và bút, sửa lại vài nốt. Cao Hàn thò đầu nhìn, vừa dùng ghi-ta thử đàn. Phấn Vân đặt giấy bút xuống, lại đến bên piano, họ lại một lần nữa đàn lại từ đầụ
Khúc nhạc hay đẹp biết bao! Phối hợp hay đẹp biết bao! Tiếng piano du dương triền miên, dịu dàng mà thánh thót, tế nhị mà ai oán, đẹp đẽ mà uyển chuyển ... trong sắc chiều réo rắc vang lên, êm đềm dìu dặt, như mộng như cạ
Một khúc đã hết, hai người đồng thời ngừng diễn tấụ Nhìn nhau, trong mắt Cao Hàn lóe lên ánh sáng sâu kín, trên má Phấn Vân hơi ửng hồng. Khả Tuệ vỗ tay như phát điên lên, nhảy loạn khắp nhà.
- Hay quá! Hay quá! - Nàng kêu lên, lao đến lắc tay Cao Hàn - Cao Hàn, anh nhất định phải ghi khúc này lại, viết thành bản nhạc, để người Ai Cập các anh diễn tấụ Bài này không giống với ca khúc nhà trường của các anh, đúng không? Bài này có một phong vị khác, đúng không? Bài này cũng rất đẹp rất đẹp, đúng không?
Cao Hàn chăm chú nhìn Phấn Vân.
- Bài của bà? Chàng hỏị
Nàng lắc lắc đầụ
- Một người Pháp, không nổi tiếng - Nàng khẽ nói - Nhưng không hoàn toàn như vậy, tôi đã sửa một số chỗ.
Cao Hàn gật đầụ
- Nhất định có ca từ? - Chàng lại hỏị
- Tôi từng thử viết nhưng chưa viết xong.
Nàng viết ra hai đoạn ca từ. Cao Hàn đỡ lấy ca từ, khẽ hát thử. Sau đó, anh lại cầm ghi-ta lên, vừa đàn, vừa hát, tiếng của chàng rất giàu tình cảm. Chỉ hát một đoạn, Phấn Vân có phần mơ mơ màng màng, thời cũ ngày qua, từng chút từng chút một ... Có một số người sinh mệnh thuộc về vị lại, có một số người sinh mệnh lại thuộc về quá khứ. Nàng đột ngột đứng lên, đẩy ghế đàn ra, nàng khom lưng ôm Ni Ni lên, không nhìn Cao Hàn nữa, không nhìn Khả Tuệ nữa, nàng đi thẳng lên lầụ
Cao Hàn ngừng hát, nhìn theo bóng Phấn Vân sững sờ. Lát sau, chàng mới định thần lại, nói với Khả Tuệ đang gõ loạn trên phím piano:
- Chú Ba của cô quả là có phúc lớn!
- Chú Bả - Khả Tuệ sửng sốt - Chú ấy hai năm rưỡi về trước đã mất rồi!
- Ủa! - Cao Hàn giật nẩy ngườị
- Thím Ba mới thật tội nghiệp, chỉ theo chú Ba sang âu Chau một chuyến hưởng tuần trăng mật. Rồi, tất cả đều tiêu tan hết. Chú Ba tôi cưỡi xe mô tô bị tắc xi tông phảị Cái xe tắc xi chết tiệt ấy chạy biến mất tăm. Nhà tôi phải đi kiện vẫn không tìm được thủ phạm.
- à! - Cao Hàn sững sờ nhìn cầu thang, cúi đầu xuống, chàng lại sững sờ nhìn bản nhạc trong taỵ "Tụ cũng khít khao, tan cũng khít khao, hồn cũng khít khao, mộng cũng khít khao!" Một thời gian, chàng lĩnh hội được rất nhiều cái lứa tuổi chàng chưa lĩnh hội được, lĩnh hội được rất nhiều đau buồn sinh ly tử biệt, lĩnh hội được cái hoang mang lòng dạ để đi đâu của Phấn Vân, thứ lạnh lùng cách tuyệt với đời ấy, cái chán chường muôn ý niệm đều nguội lạnh ấy, cái u uất triền miên ấy ...
- Nè! - Khả Tuệ gõ một cái lên người chàng - Anh làm sao mà đờ người ra thế?
- à, - Chàng định thần lại, nhìn Khả Tuệ, lấy làm lạ Khả Tuệ sao lại nhẹ nhõm như thế, cười được thoải mái như thế - Cô vừa cho tôi biết một bi kịch!- Chàng nói - Cô nhớ chú Ba cô chứ? ông ấy rất ưu tú, phải vậy không?
- ông là người rất ưu tú! - Khả Tuệ nghiêm túc nói - ông là người rất rất ưu tú! Nhưng, ông đã chết, đối với người đã chết mà nói, là một thứ chấm dứt. Người đang sống vẫn là phải sống, phải vậy không? Bà nội tôi ban đầu khóc đến suýt nữa đứt hơi, nhưng bà vẫn dũng cảm đối mặt với hiện thực, vẫn cười nói sống tiếp được. Vấn đề của Hạ Phấn Vân là ở đâu, anh có biết không?
- Hạ Phấn Vân?
- Ðó là tên của thím Bạ A, đúng rồi, thím Ba tôi là chị của Hạ Thiên Vân, Hạ Thiên Vân năm nay vừa tốt nghiệp.
Cao Hàn lại ồ một tiếng.
- Thím Ba tôi rất buồn rầụ Chúng tôi mỗi một người đều rất buồn rầụ Nhưng, buồn rầu mặc buồn rầu, chẳng tội gì mà từ đó biến thành một cái thây sống, khắp người đều khoác lên một thứ áo khoác buồn rầu, lại đem buồn rầu truyền nhiễm cho mọi người chung quanh mình.
Cao Hàn nhìn nàng.
- Cô nói vậy không công bằng - Chàng nói - Cô nên thông cảm cho bà ấy không tự chủ được tình cảm của mình. Bà ấy không mong muốn mình biến thành như vậy, phải vậy không?
- Ðương nhiên thím ấy không mong muốn, chúng ta không ai lại mong muốn chú Ba chết. Nhưng cái chết của chú ba đã thành một sự thực, mọi người nên dũng cảm tiếp nhận nó, coi nó thành một thứ biến hóa của giới tự nhiên, hoa sẽ nở cũng sẽ rụng, mặt trời sẽ mọc cũng sẽ gác núi, mặt trăng có tròn có khuyết ... Dù sao một người khi rơi xuống đất là cầm chắc sẽ chết. Chúng ta nên vì người đang sống mà sống, không nên vì người đã chết mà chết theo!
Cao Hàn càng ngạc nhiên nhìn nàng, nhìn một hồi lâu, đáy mắt nàng có một ánh cảm động mới mẻ.
- Cô có rất nhiều nghị luận sai lầm, từ sáng chí tối bô lô ba la không được ba câu đứng đắn. Nhưng Khả Tuệ, mấy câu đó của cô có tư tưởng triết học.
Mặt Khả Tuệ ửng hồng lên, nàng làm mặt xấu hết sức đáng yêu với chàng, đưa mắt nhìn, mủm mỉm cườị
- Ðừng khen tôi, tôi sẽ đắc ý và vênh vang.
- Cô cho rằng khi cô không đắc ý, thì sẽ không "vênh vang" à! Kể từ hôm tôi quen biết cô trở đi, cô bất cứ lúc nào cũng "vênh vang"!
- Anh cho rằng ... - Khả Tuệ phùng má lên, tức đến nỗi hét toang lên - Tôi là vì anh mà "vênh vang" phải không? - Nàng hỏi thẳng thừng.
- Không, không! - Chàng giơ tay đầu hàng - Ðừng lại biến thành con ếch lớn! Cô hiểu lầm ý tôi, đó là tôi nói, cô vẫn cứ là một cô gái không chịu gò bó, vẫn cứ không câu nệ, tôi thích cái "vênh vang" của cô!
"Lời của mặt người lòng thú có phần không tin cậy được, người nói năng đường mật phần lớn đều là tiểu nhân".
Cao Hàn trừng mắt nhìn nàng, ôm ghi-ta lựa dây, chàng tự nhiêu lại trở về với bài "Tụ cũng khít khao, tan cũng khít khao". Sắc trời đã tối sẫm, trong phòng khác đèn đã bật lên, Khả Tuệ phục trên vai chàng nói:
- Ở lại nhà tôi ăn cơm tối, nhé?
Chàng bật nẩy lên, nói liền một hồi:
- Ðừng! Ðừng. Tôi về đâỵ Nói cô hay, Khả Tuệ, con người tôi rất sợ gặp các bậc bề trên của người khác, đợi lát nữa sẽ phải gặp má cô, ba cô ...
- Còn có bà nội! Bà nội mới là chủ trong gia đình!
- Trời ơi! - Chàng quay người chạy ra phía cổng - Tạm biệt!
Nàng kéo áo chàng lạị
- Người nhà tôi là cọp, sẽ ăn thịt anh hay saỏ Vừa rồi anh đã gặp một vị "bề trên" của tôi đấy, anh còn đàn còn hát với người ta nữa!
Bề trên, Cao Hàn sững sờ. Ðồng thời, xe hơi của Văn Mục đang vào nhà xẹ Thúy Vi xách gói lới gói nhỏ đồ đi vàọ U Hà đang bày đũa trên bàn ăn. Bà nội vịn cầu thang, rất tôn nghiêm bước xuống từng bước một ... Trong khoảng khắc, Cao Hàn thấy mình đã bị bốn phương tám hướng bao vây, không thoát nổi nữạ Chàng quay đầu nhìn Khả Tuệ, nàng lại cười nghịch ngợm.
Thế là Cao Hàn đành giống như con rối bị giật dây, theo Khả Tuệ nhất nhất chào hỏi những "nhân vật lớn" nàỵ Văn Mục hòa nhã mà phóng khoáng, không ra bộ ông bố gì cả, cười thân thiết với Cao Hàn. ánh mắt Thúy Vi lại nhanh nhậy, dùng một cái nhìn chăm chú khiến ngươì khác phải cảnh giác. bà nội ... ồ, bà già tóc bạc này đúng là một vị chủ gia đình, bà nghiêm túc nhìn chàng, hạ một mệnh lệnh đơn giản rõ ràng:
- Cao Hàn, tóc anh dài quá, lần sau đến nhà tôi, chí ít phải cắt ngắn ba tấc!
- Bà! Người ta ở trong ban nhạc mà - Khả Tuệ muốn cầu xin thay cho Cao Hàn.
- Anh ấy không phải là đầu xõa! Con trai phải gọn gàng sạch sẽ, Từ Ðại Vĩ chưa có lúc nào đầu tóc bù xù! - Bà lại nhìn chăm chăm Cao Hàn - Nhớ cắt tóc nghe!
Yên tâm! Cao Hàn thầm làu bàu, làm gì có lần sau đến nhà bà nữa! Cắt tóc? Ðừng hòng! Lên truyền hình còn không chịu cắt, để đến nhà bà mà cắt tóc ử Tôi lại không phải là cháu bà, dù có là cháu, tôi cũng không cắt! Bà không biết, con trai ngày nay, tóc còn quan trọng hơn sinh mệnh!
Giờ cơm tối đến, mọi người đều ngồi đâu vào đấy, trong bàn còn thiếu một ngườị Bà nội có phần không vui cau màỵ U Hà đi tới nói nhỏ:
- Thím Ba hơi nhức đầu, không ăn cơm tốị
Bà nội nhìn Thúy Vi một cái:
- Con đi gọi nó xuống.
Thúy Vi vâng lệnh lên lầụ Chỉ một lát sau, Phấn Vân đã theo Thúy Vi đi vào phòng ăn. Sắc mặt nàng đúng không dễ coi, nhợt nhạt mà gầy guộc, mắt hơi đỏ, thần thái ủ dột mà chới vớị Nàng miễn cưỡng ngồi xuống, nhìn bà cụ vẻ xin lỗị Bà cụ nhìn chăm chăm nàng, giọng nói lại từ tốn, ôn hòa mà kiên định:
- Con phải ăn cho mập một chút, con quá gầy đấy!
Phấn Vân gật gật đầu, bưng bát cơm lên. Nàng dường như không chú ý đến Cao Hàn được lưu lạị Cao Hàn lại nhìn đăm đăm nàng, ngạc nhiên bối rối thử dùng ánh mắt khao học để nhìn thấu suốt, trong người nàng phải chịu bao nhiêu đau khổ? Trên đầu lông mày nàng lại trĩu xuống bao nhiêu buồn phiền? Chàng nhìn và nghĩ một cách lãng mạn. Nếu có một người đàn ông, có thể khiến một người đàn bà vì anh ta mà "mộng hồn vấn vít", thế thì quả thật cũng "chết mà không hối tiếc".
Sáng sớm, mới trở dậy không lâu, Thiên Vân đã đến trong phòng khách, Thiên vân mặc quần áo mùa hè màu vàng tươi, mềm mại tươi sáng đến giống như một con bướm vàng. Kéo tay Phấn Vân, nàng thân thiết nói:
- Chúng ta đi ra ngoài tản bộ, được không?
Phấn Vân hiểu, nếu muốn kéo nàng ra ngoài là có những chuyện không muốn nói ở nhà họ Chung. Nàng gật đầu:
- Vừa hay, chị cũng muốn mang Ni Ni đi ra ngoài tản bộ.
Buộc một cái dải đỏ cho Ni Ni, con vật nhỏ đã xông thẳng ra ngoài cửa dùng răng cắn vạt áo của Phấn Vân, kéo thẳng ra ngoài cổng. Việc thích thú nhất của con vật nhỏ này là "ra phố". Chẳng lẽ ngay cả một con chó, đều không muốn suốt ngày bị khóa trong một căn nhà?
Hai chị em dắt chó, đi ra dọc theo vỉa hè lát gạch đỏ, chầm chậm đi về phía trước. Phấn Vân nhìn Thiên Vân, làn da non mịn, đôi má hồng nhuận, môi không tô mà hồng, mày không vẽ mà biếc, tất cả đều toát ra thanh xuân, trẻ biết bao! Hai mươi hai tuổi! Phấn Vân bỗng giật mình, mình chỉ hơn Thiên Vân hai tuổi mà thôi, sao tâm hồn dáng dấp đều đã già nua tựa như đã bảy, tám chục tuổị
- Chị, - Thiên Vân nói - Ba và má bảo em đến nói với chị, đã hai năm rưỡi, việc đã qua đều đã qua, chị không thể cứ ở nhà họ Chung, chị nên về nhà mình.
Phấn Vân ngây người, trầm tự
- Nhưng ...
- Nhưng chị đã gả vào nhà họ Chung! - Thiên Vân rất nhanh ngắt lời nàng - Em biết chị muốn nói gì. Nhưng, mỗi một người, mỗi gian phòng, mỗi viên gạch, mỗi cánh cửa, mỗi đồ dùng của nhà họ Chung, đều chỉ có thể mang lại hồi ức đau khổ cho chị. Trước đây, lúc chị đang đau buồn nhất, cả nhà ta chưa muốn nói với chị. Hiện giờ, chị nên về nhà.
- Tại sao nhất định muốn chị về nhà?.
- Chị - Thiên Vân đứng lại, đôi mắt sáng thẳng thắn nhìn Phấn Vân - Bởi vì, ở nhà họ Chung, thân phận chị là một đứa con dâu, ở nhà họ Hạ, thân phận chị là đại tiểu thư - Phấn Vân khẽ run lên một cáị
- Em không thể chùi sạch sự thực - Nàng nóị
- Em không muốn chùi sạch. Nhưng, chị mới hai mươi bốn tuổi, chẳng lẽ cả đời sống ở nhà họ Chung như vậy hay saỏ Chị còn là một thiếu nữ, chị hiểu không? Bất tất phải làm cho mình thành đầu tro mặt muộỉ không có ai sẽ cảm kích chị như vậy! Em nói với chị, chị về nhà đi, quên Chung Văn Tiêu đị Chị nên bắt đầu một đoạn đời mới, lại yêu đương, lại kết hôn!
Phấn Vân sợ hãi run rẩỵ
- Không. - Nàng nói rất nhanh - Chị không kết hôn nữa, chị cũng không thể lại yêu đương nữa, đều không thể. Nếu chị theo em về, ba má nhất định cố hết sức giúp chị có bạn trai, mong muốn chị tái giá, mà chị, không có thứ dục vọng đó, không có thứ tâm tình đó, Chị cam đành ở nhà họ Chung!
- Chị cam đành ở góa! - Thiên Vân xoắn tít đầu lông mày - Chị biết không? bây giờ là thế kỷ hai mươi, không có biển tiết hạnh khả phong nữạ
- Giọng của em giống Khả Tuệ - Phấn Vấn nói, nhìn Ni Ni lẩn quẩn đằng trước đằng sau nàng - Cả hai người đều không hiểu chị.
- Không hiểu chị cái gì?
- Không hiểu chị không muốn đóng vai quả phụ. Không hiểu chị không muốn vì đạo đức hoặc một thứ quan niệm nào đó mà ở góạ Mà ... Thiên Vân, em cũng quen biết Văn Tiêu, em biết cảm giác của chị đối với Văn Tiêu, em biết, em nên hiểu rõ hơn bất kỳ người nào! Em là em gái của chị, chúng ta cùng khôn lớn một nơị Từ nhỏ, cái em thích ăn, chị nhường cho em, cái em thích mặc, chị cũng nhường cho em ... chỉ có Văn Tiêu, chị không ... nhường cho em.
Thiên Vân nhanh chóng ngước mắt nhìn Phấn Vân. Ðây là lần đầu tiên, hai chị em đối chọi nhau trần trụi như thế. Trong óc Thiên Vân lập tức vụt qua hình tượng Văn Tiêu, tròng mắt đen láy ấy, mỗi cái nhìn đăm đăm đều khiến người nát lòng. Văn Tiêu là người mà hai chị em đồng thời quen biết trong một bữa tiệc. Phấn Vân lúc đó, đàn giỏi piano, còn học vi-ô-lông-xen, học đàn tranh, thậm chí học đàn tỳ bà. Nhạc cụ trong, ngoài nước, không thứ gì không thích, ca khúc trong ngoài nước, đều có thể thuộc lòng. Ðiềm tĩnh thanh tao, vui vẻ mà thân thiết. Nàng thích màu sáng: trắng, tím nhạt, lam nhạt, lục non và màu cánh sen. Tối ấy, nàng mặc một bộ quần áo màu cánh sen, trong buổi tiệc nàng trỗi một bài của "tập chọn lọc ca khúc hấp dẫn" làm cho mọi người điên cuồng lên, cũng làm cho Văn Tiêu điên cuồng lên.
Phải, hồi đó, Văn Tiêu ngày ngày đến nhà họ Hạ. Phấn Vân mỗi ngày lặng lẽ ngồi ở đấy, nghe Văn Tiêu nói chuyện, nhìn Văn Tiêu nói chuyện. Còn Thiên Vân, nàng mỗi ngày đổi quần áo mới, đổi kiểu tóc ... Hai chị em không ai nói rõ, nhưng trong tiềm thức lại cạnh tranh dữ dộị Thiên Vân tin rằng, trừ hai chị em hiểu ngầm ra, ngay cả cha mẹ đều không biết sự vi diệu bên trong đó. Sau đó, có một hôm, Phấn Vân và Văn Tiêu về nhà tuyên bố sắp kết hôn. Lúc bấy giờ, Thiên Vân dường như bị kết án tử hình. Nàng còn nhớ, nàng ngay cả lời chúc mừng cũng không nói, lại xông thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa phòng lại, nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói khẽ:
- Tôi mong họ chết hết! Tôi mong họ chết hết!
Thiên Vân bỗng rùng mình và sực tỉnh. Mong họ chết hết! Là nàng rủa chết Văn Tiêu ử Không. Nàng ra sức lắc đầụ
Phấn Văn đang lặng lẽ nhìn nàng.
- Xin lỗi, Thiên Vân, - Nàng mềm yếu nói, vẻ biết lỗi - Chị biết em không bằng lòng chị nhắc đến việc ấỵ
Thiên Vân hít sau một hơi, gượng cườị
- Chị, việc đã qua chúng ta đừng nhắc đến nữa, chúng ta bàn về hiện tại, được không? - Nàng kéo tay Phấn Vân - Về nhà đi chị! Chị khiến ba má đều đau lòng! Lại cả bác sĩ Sở hỏi đến chị vài trăm lượt đấy!
Sở Hồng Chí, vị bác sĩ tâm lý tốt bụng giúp nàng vượt qua những ngày ban đầu khó mà sống tiếp được.
Mắt Phấn Vân hơi ươn ướt, nàng gục mắt xuống, lại nhìn Ni Ni, nhìn gạch đỏ, nhìn ngọn cỏ nhỏ trong kẽ gạch cựa quậy để trồi lên.
- Cho chị thêm ít thời gian nữa - Nàng nói mập mờ - Ðể chị nghĩ kỹ cái đã.
- Em cần nhắc nhỏ chị, người nhà họ Chung không muốn chị ở lại nhà họ.
Nàng ngạc nhiên hỏi:
- Tại saỏ Ai đã nói gì với em? Là Khả Tuệ đã nói gì? Hay là Văn Mục và Thúy Vi đã nói gì?
- Ðừng lo, không ai nói gì cả, chỉ là em suy ra mà biết - Thiên Vân thẳng thắn nói - Chị nghĩ xem, chị trẻ như vậy, lại không có đứa con nào, về danh nghĩa là người nhà họ Chung, trên thực tế quan hệ với nhà họ Chung chỉ có hai tháng ngắn ngủi! nhà họ Chung gia tài cự phú, bà cụ sáng suốt, ghê gớm, hai vợ chồng Văn Mục sẽ nghĩ như thế nàỏ Chưa biết chừng còn cho rằng chị ì ra ở nhà họ Chung, đợi bà cụ qua đời mà chia tài sản!
Phấn Vân kinh hãi thất sắc, mở to mắt, nàng nhìn Thiên Vân.
- Họ nghĩ như vậy ử Họ không thể nghĩ như vậy! Không thể!
- Tại sao không thể? - Thiên Vân vẫn quyết tâm.
- Chị quá ngây thợ Nếu em là vợ chồng Chung Văn Mục, em nhất định nghi ngờ động cơ của chị. Mới hai mươi tư tuổi, có cha có mẹ, tại sao không về? Con dâu, chồng người ta còn sống, còn thường thường không ở nổi nhà mẹ chồng, có mấy ai giống như chị sống ở thời cổ Trung Quốc? Lại ở góa tại nhà chồng! Chị hãy thu những cái bi ai của chị lại đi, dùng lý trí thông minh của chị phân tích một phen, chị ở lại như vậy, có phải là cái kế lâu dài hay không? Cho dù từ nay về sau không lấy ai nữa, chị cũng về nhà họ Hạ mà ở góa! Ba má rốt cuộc là cha mẹ đẻ, sẽ không ghét bỏ chị, sẽ không nghi ngờ chị mà còn càng yêu chị nhiều hơn nữạ
Phấn Vân đờ người rạ Nàng sững sờ nhìn Thiên Vân, Thiên Vân đúng là có lý lẽ. nàng bàng hoàng sợ hãi, hoảng loạn và hoang mang. Nhà họ Chung quả thật hiềm nghi nàng ử Về bên cạnh cha mẹ cũng cần có dũng khí! Cha mẹ nhất định sẽ trăm phương ngàn kế thuyết phục nàng tái giá! Còn cả Sở Hồng Chí, nhất định lại sẽ trăm phương ngàn kế để chữa bệnh cho nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, bỗng thấy được rằng thế giới này tuy lớn, trời đất mang mang, lại không có một cái "nhà" đích thực thuộc về nàng! Thậm chí còn không có một mảnh đất để nàng dung thân!
Nói xong câu chuyện với Thiên Vân, nàng càng thêm bấn loạn, càng thêm bất định. Nàng biết Thiên Vân có ý tốt, chỉ có Thiên Vân nói thẳng thắn với nàng những cái đó, nhà họ Chung dứt khoát không thể "trục xuất" nàng ra khỏi nhà được! Ừ, phải đấy, nàng nên trở về nhà họ Hạ. Nhưng mà mỗi lần nhìn thấy nàng đều rơi nước mắt. Con người sống trong cái bi ai của mình còn tương đối dễ, sống trong sự thương xót của người khác mới càng khó khăn.
Chia tay với Thiên Vân ở đầu phố, nàng mang Ni Ni đi về nhà họ Chung. Vừa vào cổng, liền nghe thấy một hồi cười nói ầm ĩ, người trong nhà dường như rất nhiều, tiếng cười của Khả Tuệ giòn giã nhất. Từ Ðại Vĩ và Cao Hàn đều có mặt. Con ranh Khả Tuệ không biết đang chơi cái trò gì đâỷ Thúy Vi đang bày trà nước, vẻ mắt "đắc ý" mừng thầm, đánh giá Từ Ðại Vĩ và Cao Hàn. Hiếm có khi Văn Mục không đi làm, hoặc giả, ông chủ tâm ở lại nhà, muốn chọn một chàng rể cho con gáỉ Bà cụ nhà họ Chung ngồi trong sofa, đang lắc đầu không hài lòng với Cao Hàn, hỏi thẳng thừng:
- Tóc anh làm sao mà vẫn dài như thế?
Cao Hàn dùng tay vò rối tóc một hồi, cười hì hì nói:
- Cháu đã đi hớt tóc, không dám nói dối bà. Người thợ hớt tóc ấy nhất định là tay nghề không giỏi, cắt đến nửa ngày, không biết sao vẫn không cắt đi được bao nhiêu!
- Anh quả thật đã cắt tóc ử
- Anh ấy quả thật đã hớt tóc! - Từ Ðại Vĩ nghiêm chỉ nói đỡ cho Cao Hàn - Ðến tiệm hớt tóc thanh nữ!
Cả nhà cười tọ Cao Hàn nhìn xéo Từ Ðại Vĩ:
- Cẩn thận, Từ Ðại Vĩ, anh sắp chịu sự huấn luyện, lúc ấy, anh sẽ cắt tóc thành một cái đầu hòa thượng, đúng là cực kỳ bảnh. Tôi biết, Khả Tuệ rất thích đầu hòa thương, phải thế không, Khả Tuệ?
- Trời ơi! - Khả Tuệ kêu ré lên - Từ Ðại Vĩ, nếu anh không có tóc ... trời đất! - Nàng dậm chân kêu to - Tôi không thể tưởng tượng anh sẽ xấu như thế nào!
- Khả Tuệ - Văn Mục mở miệng - Con cho rằng cái đẹp của đàn ông toàn là ở đâu tóc hay saỏ
- Ba - Khả Tuệ nũng nịu nhướng lông mày lên với cha - Ba nên thông cảm, con rất nông nổi, quan niệm thẩm mỹ không đủ sâu, nhìn người từ đầu nhìn đến chân, đầu tiên là nhìn đầu tóc!
Phấn Vân đi vào nhà, cắt đứt tiếng cười nói ầm ĩ. Nàng vội ẵm Ni Ni từ dưới đất lên, cởi cái dây buộc nó, nói với mọi người:
- Cả nhà tiếp tục nói chuyện, tôi đi lên lầụ
- Phấn Vân, - Văn Mục kêu giữ nàng lại - Hà tất lại một mình lánh ở trên lầụ Ngồi xuống chuyện vãn cùng với mọi người không được ử
Phấn Vân liếc nhìn Văn Mục, trong óc còn vấn vít lời của Thiên Vân, vợ chồng Văn Mục cho rằng nàng ở ì ra ở nhà họ Chung, đợi bà cụ qua đời được chia tài sản? Họ có như thế không? Sẽ nghĩ như vậy không? Văn Mục đưa cho nàng một ly nước dưa hấu ướp lạnh.
- Trời nóng như thế này còn dắt chó đi dạỏ - ông hỏi, ánh mắt xói vào khuôn mặt trẻ trung xinh xắn của nàng.
Phấn Vân cười cười, không trả lời, đỡ lấy nước dưa hấu, nàng lấy giọng cảm ơn. Con chó nhỏ từ đầu gối nàng nhảy xuống, lánh đến góc nhà, nằm trên mặt đất, thè lưỡi ra thở.
- Ủa! - Cao Hàn bước đến trước mặt nàng, mỉm cười với nàng, rất nhanh nói - Có nhớ được bài hát lần trước không? Khả Tuệ bảo tôi chép nó thành bản nhạc, tôi quả thực đã viết, thông thường không có bản phổ cho piano, nhưng tôi cũng thêm vào, mà tôi còn sửa lại ca từ, viết thành hoàn chỉnh, bà có cần đàn thử xem không?- Chàng sờ nắn khắp người, kêu to - Khả Tuệ, tôi để bản nhạc ở chỗ nào nhỉ?
- Ở trong giỏ xe mô-tô của anh?
- Xin nhờ cô cầm đến đây cho tôi có được không?
- Vâng!- Khả Tuệ cười, chạy ra lấy bản nhạc.
Phấn Vân trừng mắt nhìn Cao Hàn, tôi không có hứng thú đàn, tôi cũng không muốn đàn, nhất là trước nhiều người như thế này, tôi không có chút nào, quả thật không có.
- Bà sẽ thích bài hát ấy, tôi cam đoan với bà - Chàng nóị
Khả Tuệ chạy về, giơ cao bản nhạc.
- Nào! Thím Ba, thím đàn xem! - Nàng chạy lại mở nắp piano, đặt ghế đàn ngay ngắn, nghiêng mình kiểu cách với Phấn Vân, dang tay, kéo dài giọng nói - Xin mời ...
Phấn Vân không có cách nào từ chốị Nàng không có cách nào từ chối nhiệt tình và hảo ý của hai người trẻ tuổi nàỵ Mà nàng còn hiểu rõ, Khả Tuệ không phải là muốn nàng biểu diễn piano, mà là muốn mượn nàng để làm nổi bật "tài năng" của Cao Hàn. Nàng cầm bản phổ cho piano, đi đến trước đàn ngồi xuống. Khả Tuệ đã nhét ghi-ta vào tay Cao Hàn. Nàng nhìn bản nhạc, đàn dạo một đoạn, lập tức nàng lại bị những nốt nhạc kỳ diệu cuốn hút. Nàng bắt đầu đàn nghiêm chỉnh, hòa với ghi-ta của Cao Hàn. Lần này bản hợp tấu của họ đã đạt đến chỗ nhuần nhuyễn không giống lần trước phải sửa cái này viết cái nọ. Cao Hàn đứng cạnh piano, bắt đầu hát, hoàn toàn không lúng túng, rõ ràng rất quen với biểu diễn, tiếng hát du dương lay động lòng ngườị Phấn Vân kinh ngạc phát hiện, chàng đã sửa đổi rất nhiều lời cũ, ca từ ấy biến thành:
Cũng từng đếm giọt mưa trước song,
Cũng từng đếm lá rơi trước cửa,
Ðếm không rõ, đếm không rõ, là dấu vết yêu:
Tụ cũng khít khao, tan cũng khít khao
Cũng từng nghe sống biển hít thở,
Cũng từng nghe tiếng cuốc khẽ gào,
Nghe không rõ, nghe không rõ là tiếng thầm yêu:
Hồn cũng khít khao, mộng cũng khít khao
Cũng từng hỏi tin dòng nước chảy,
Cũng từng hỏi nẻo mây trắng bay,
Hỏi không rõ, hỏi không rõ tình tự yêu:
Gặp cũng khít khao, biệt cũng khít khao!
Tiếng đàn và tiếng hát đến đây đều có bước chuyển gấp, ca từ và giọng điệu biến đổi, bỗng từ êm dịu biến thành mạnh mẽ, từ chậm chạp biến thành nhanh chóng, từ triền miên biến thành hùng hồn:
Khít khao lại khít khao
Khít khao lại khít khao
Cái đi đã mất! cái đến hãy tìm
Ðừng lại đem cánh cửa lòng mình khép chặt,
Cứ thoả dạ hát vang, cười vui, ngần ngại chi!
Cao Hàn hát xong, đầy nhà tiếng cười tiếng vỗ tay tiếng hoan hộ Phấn Vân rất nhanh đóng nắp piano lại, bị chấn động, nàng không tự chủ trân trân nhìn Cao Hàn. Nàng tin rằng cả nhà trừ nàng không có người nào nghe rõ ca từ, bởi vì nó vừa văn vừa bạch thoại, tiết tấu đoạn về sau lại rất nhanh. Nàng nhìn sững Cao Hàn, lập tức, nàng phát hiện Cao Hàn cũng không kiêng dè trân trân nhìn nàng. ánh mắt ấy vừa thâm trầm vừa cổ quái, vừa dịu dàng, vừa trong sáng ... Nàng lo sợ đứng lên, rất nhanh rời khỏi piano, đến bên bàn ăn rót cho mình một ly nước đá.
- Cao Hàn! - Khả Tuệ kêu lên, chạy lại, lắc tay Cao Hàn - Hát cho chúng tôi nghe bài gì nữa đi, hát cho chúng tôi nghe một bài nữa! Mọi người đều thích nghe anh hát, có phải không, bà?
Phấn Vân đặt ly xuống, quay người, nàng muốn chuồn lên lầụ Mới đi được hai bước, nàng nghe thấy tiếng Cao Hàn:
- Nếu đều thích nghe tôi hát, thì đừng người nào rời khỏi phòng!
Phấn Vân lại một lần nữa ngạc nhiên. Nàng dừng chân lại, dựa vào tay vịn ghế tựa, ngẩng đầu nhìn Cao Hàn. Cao Hàn không hề nhìn nàng, chàng cúi đầu xuống cây đàn. Từ Ðại Vĩ khẽ hứ một tiếng, từ sofa đứng lên. Cao Hàn giơ một chân ra, Từ Ðại Vĩ suýt nữa ngã lộn nhàọ
- Anh làm cái gì thế?- Chàng phẫn nộ hỏị
Cao Hàn nhìn anh cườị
- Anh muốn đi, anh rắp tâm không nể mặt tôị Anh không nể mặt tôi, coi như không nể mặt Khả Tuệ! Không nể mặt Khả Tuệ, coi như không nể mặt toàn gia họ Chung!
Khả Tuệ nhìn Cao Hàn, lại nhìn Từ Ðại Vĩ.
- Từ Ðại Vĩ, - Khả Tuệ huơ tay với Từ Ðại Vĩ - Ngồi yên, ngồi yên. Anh muốn uống gì, ăn gì, tôi bưng đến cho anh!
- Tôi muốn ... - Từ Ðại Vĩ hầm hực kêu lên - vào nhà vệ sinh!
- Ủa!- Khả Tuệ đỏ bừng mặt, người cả nhà lại cười lên.
Phấn Vân không tiện rời đi, dù lời của Cao Hàn là nhằm vào ai chăng nữa, nàng đều không tiện lui ra khỏi cảnh gia đình tụ họp náo nhiệt nàỵ Nhưng nàng vẫn lét rét đến góc nhà, ở đấy có một cái ghế đẩu thấp, nàng ngồi xuống. Ni Ni chạy đến bên chân nàng cọ xát. Nàng ôm Ni Ni lên, vùi cằm vào đám lông trắng mềm mềm của nó.
Cao Hàn lại hát. Chàng hát bài "Cách nhà năm trăm dặm", hát bài "Ðường làng quế, hát bài "ánh mặt trời chiếu trên vai tôi", hát bài "Tôi không hiểu sao lại yêu anh" ... chàng cũng hát một số bài ca nghịch ngợm do mình sáng tác, khiến Khả Tuệ vừa cười vừa kêu vỗ tay ... Chàng trước sau không nhìn Phấn Vân lần nào nữạ Sau đó Phấn Vân ôm Ni Ni đứng dậy, nàng quả thật muốn đị Bỗng nàng nghe thấy Cao Hàn hát một bài nàng chưa từng nghe:
Ðừng để tôi sợ hãi như vậy,
Lo rằng em sẽ lặng lẽ rời đi,
Ðừng hỏi tôi tại sao
Bỗng nhiên để lạc mất mình!
Ðừng để tôi hoảng hốt như vậy,
Lo rằng em sẽ đột ngột biến đi,
Bảo tôi hãy nên làm thế nào,
Mới chùi sạch âu sầu trên khuôn mặt em ...
Nàng vục đầu, ôm chặt Ni Ni, nàng đường như vùi má vào trong đám lông dài của Ni Nị Nàng không nói lời cáo từ với người trong nhà, chỉ đi thẳng lên lầụ Không ai giữ nàng lại, cũng không ai chú ý đến nàng. Cao Hàn vẫn nảy dây đàn, hát bài hát của chàng:
Tại sao không quay đầu tươi tỉnh mỉm cười,
Ðể phiền não thảy đều trút sạch?
Tại sao em không dừng bước chân?
Ðể tiếng hát của tôi lưu em lại!
Nàng rẽ ngoặc, hoàn toàn không nhìn thấy bóng người bên dưới lầu, khẽ thở dài một tiếng, nàng tiếp tục đi về phía trước. Nhưng nàng nghe thấy bên dưới lầu có tiếng đứt phựt, tiếng hát ngừng, tiếng ghi-ta cũng ngừng. Khả Tuệ kêu lên:
- Làm sao thế?
- Dây đứt rồi! - Tiếng buồn bực của Cao Hàn - Cô không bảo quản tốt ghi-ta của cô!
- Là anh đàn quá mạnh - Khả Tuệ đang nói - Sao vậỷ Ngón tay bị thương hả? Cho tôi xem! Ðể tôi xem!
- Không việc gì! Không việc gì! - Cao Hàn kêu lên - Mặc nó.
- Ðể tôi xem xem! - Khả Tuệ càng cố chấp.
Cao Hàn bực dọc nói:
- Tôi nói không việc gì là không việc gì!
Phấn Vân đi đến cửa phòng mình. Nàng đóng cánh cửa, ngăn tiếng cười vui kêu la ồn ào dưới lầu lại ngoài cửạ Nàng đi đến trước bàn trang điểm, lười nhác ngồi xuống. Trên bàn trang điểm để một tấm ảnh phóng đại của Văn Tiêụ Nàng cầm khung kính lên, dùng tay khẽ sờ mặt Văn Tiêu, kính lạnh ngắt, mặt Văn Tiêu lạnh ngắt. Nàng dựa má trên tấm kính, để nước mắt từ từ chảy xuống, chảy xuống, chảy xuống. Nàng âm thần khóc như trong lòng nàng vẫn vang lên tiếng hát của Cao Hàn:
Khít khao lại khít khao
Khít khao lại khít khao!
Nàng lắc đầu, khổ não chới với lắc đầụ Cao Hàn, anh không hiểu, cõi lòng vui vẻ trẻ trung của anh đã bao giờ trả qua chuyện sinh ly tử biệt? Bàn việc binh trên giấy còn gì dễ bằng! "Tình đến chỗ sau không thể biệt ly, sống cũng theo nhau, chết cũng theo nhau!" Đó mới là "tình"! Người xưa từ lâu đã có câu "Hỏi thế gian tình là cái gì? Khuyên người đời hứa với nhau sống thác", từ lâu đã viết hết về chữ "tình" rồị Không có câu nào hay hơn nữạ
Một lát, nàng đặt khung kính xuống, lại nhớ đến lời Thiên Vân bảo nàng về nhà. Bỗng nhiên nàng có một ý nghĩ rất đáng sợ, lúc Văn Tiêu vừa mới chết nàng cũng có ý nghĩ "hứa với nhau sống thác", "sống cũng theo nhau, chết cũng theo nhau!" Nàng bỗng giật mình vợi vàng lắc đầu cố xua ý nghĩ ấy đị Nàng còn nhớ, sau khi Văn Tiêu qua đời, nàng đã chẵn ba ngày không ăn uống, nhất tâm muốn chết. Sở Hồng Chí vội chích thuốc an thần cho nàng. Sau đó là Thiên Vân gọi tỉnh nàng. Thiên Vân lay bả vai nàng rống to kêu to với nàng:
- Chị có cha có mẹ, nếu chị muốn chết, chị là quá bất hiếu, quá bất hiếu! Giả dụ chị có mệnh hệ nào, bức ba má đau đớn không muốn sống, em sẽ hận chị suốt đời! Hận chị suốt đời!
Nàng tỉnh lại, Thiên Vân lay gọi nàng. Trong phút ấy, nàng rất cảm kích Thiên Vân nói lời chân tâm với nàng. Nếu đổi vị trí mà xử trí, nàng có dũng khí nói mấy câu ấy như Thiên Vân hay không? Nếu ban đầu Văn Tiêu lựa chọn Thiên Vân, hoặc giả anh ấy sẽ không chết ... Nàng đờ người, nghĩ đến mà bàng hoàng thảng thốt.
Nàng ở lì trong phòng không biết bao lâu, bỗng có người gõ cửạ Khuôn mặt nàng vừa gầy vừa tiều tụy, Mắt vừa ướt vừa kinh hoàng, trên má ngấn lệ vẫn còn ... Nàng không muốn người nhà họ Chung nhìn thấy nàng rơi nước mắt, nàng vội dùng tay áo chùi mắt. Chưa kịp nói, cửa phòng đã mở. Người đứng ở cửa, không phải u Hà, không phải bà cụ, cũng không phải Khả Tuệ, mà là Văn Mục. Nàng hơi sửng sốt.
- Phấn Vân, - Văn Mục nhìn nàng - Nên xuống lầu ăn cơm trưa đi! - ông dịu dàng nói, ông có đôi mắt rất giống Văn Tiêu, sau đen, lóa lên ánh sáng mờ mờ.
Nàng gật đầu, không nói một câu lau sạch má, đi về phía cửạ
ông dùng tay chống trên cửa, ngăn nàng lạị
- Nghe tôi nói đôi câu rồi hãy xuống dưới lầu - ông nói, chăm chăm nhìn nàng.
Nàng bối rối ngẩnh đầu lên.
- Cao Hàn còn ở bên dưới - ông nói, giọng trầm thấp - Khả Tuệ rất ngây thơ, ngây thơ đến gần như ngốc nghếch. Nhưng tôi không ngây thơ, cũng không ngốc nghếch. Vì Khả Tuệ, thím có thể đáp ứng một yêu cầu của tôi cách ly Cao Hàn xa một chút được không?
Nàng lùi lại hai bước, sắc mặt càng tối tăm tiều tụỵ Nhíu mày, không nhìn Văn Mục, nàng ấp úng nói:
- Tôi ... tôi không xuống, tôi cũng không đóị
- Không được - Văn mục nhất quyết - Thím phải xuống ăn cơm, thím đã đủ gầy, đủ xanh rồi! Cứ tiếp tục như vậy, thím sẽ chết.
Nàng mở to mắt nhìn ông, không nói nữa, nàng từ từ đi xuống lầu