 |
|

09-09-2008, 12:13 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Ãi Quả Tình Hoa - QUỲNH DAO
Ãi Quả Tình Hoa
QUỲNH DAO
Dịch giả: Quỳnh Như
Chương 1
Xuân đã vá» là m ấm áp lòng ngưá»i, ngoà i kia trăm hoa Ä‘ua nở.
Nhưng tại Äà i Bắc mưa dầm suốt mấy ngà y nay, mây mù xà thấp xuống ngá»n cây như Ä‘e dá»a. ÄÆ°á»ng phố ướt át trÆ¡n trợt, khách bá»™ hà nh và xe cá»™ chen chúc tránh nhau để vượt qua đưá»ng. Y phục cá»§a há» Ä‘á»u ướt đẫm bởi những đợt mưa phùn gió lạnh là m cho lòng ngưá»i cảm thấy má»™t ná»—i buồn man mác.
Tại trạm xe lá»a, chuyến xe tốc hà nh vừa từ Äà i Nam tá»›i. Hà nh khách trong xe tranh nhau bước xuống há» như bị cảm nhiá»…m không khà ẩm ướt cá»§a Äà i Bắc, và cùng vá»™i vã bước nhanh Ä‘i qua Thiên Kiá»u, há» nhoi ngưá»i để lách mình ra cá»a rà o như nước vỡ bá», khi ra khá»i cổng, má»i ngưá»i cùng phân tán, như nước vừa thoát khá»i Ä‘áºp, chảy tản mác khắp nẻo vỠđại dương.
Trong số hà nh khách có má»™t chà ng trẻ tuổi tên Lê Dịch Phi, cÅ©ng từ trên chuyến xe tốc hà nh vừa xuống chen chân trong số ngưá»i ồn à o há»—n độn đó để qua Thiên Kiá»u. Nét mặt chà ng Ä‘en sạm vì trải qua nhiá»u nắng sương cá»§a miá»n Nam, tay cầm xách tay, bước Ä‘i mạnh dạn, dáng Ä‘iệu vạm vỡ cá»§a những ngưá»i thÃch hoạt động.
Lê Dịch Phi vừa tiến ra khá»i cổng trạm, bá»—ng nghe có tiếng ngưá»i gá»i:
- Tiểu Lê, Tiểu Lê!
Chà ng nghe tiếng liá»n nhìn quanh trong đám đông, thì ra là tiếng cá»§a má»™t ngưá»i bạn há»c trên lá»›p chà ng, tên Hoà ng Thiên Phú. Chà ng vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, vẫy vẫy tay nói:
- Thiên Phú, lâu quá rồi mình chẳng gặp nhau!
Hoà ng Thiên Phú vượt khá»i đám đông để bắt tay chà ng:
- Tiểu Lê, chú mầy thay đổi nhiá»u quá.
Phi nhướng cao đôi mà y há»i:
- Em thay đổi nhiá»u à ?
- Ờ, vừa khá»e mạnh lại vừa Ä‘en nữa.
- Giống như một tên đại hán thô bạo chớ gì?
- Giống các diễn viên phong trần của mà n bạc Tây phương chớ.
Hà nh khách đã ra hết khá»i cổng, còn lại má»™t số Ãt cháºm rãi Ä‘i ra. Bá»—ng nhiên Lê Dịch Phi chú ý Ä‘iá»u gì há»i:
- Anh đến đón rước ai váºy anh Phú?
Hoà ng Thiên Phú cưá»i cưá»i nói:
- Äón rước nhà ngươi chá»› đón ai?
Phi nhìn thẳng và o mặt Phú tá» vẻ không tin há»i:
- Không thể tin được, bởi tôi từ Nam vá» Äà i Bắc anh đâu hay mà tiếp rước.
- Äúng rồi, má»— không biết hôm nay nhà ngươi vá», nhưng ông nhạc cá»§a nhà ngươi hay.
- Ông nhạc tôi hay nên cho anh biết mà đến đón à ?
Phú vẫn lắc đầu nói:
- CÅ©ng không phải, bởi anh vá»›i ông nhạc em đâu có thưá»ng giao thiệp mà hay, nhân có việc đến Äà i Bắc gặp lão Trương lái xe Ä‘i, há»i ra má»›i biết lão Ä‘i rước em.
Phi siết chặt tay Phú nói:
- Cám ơn anh quá. Anh nói có lão Trương đến rước em?
- Ờ, xe Ä‘áºu trước quán ăn ngoà i đưá»ng sắt kìa.
- Hay quá, chúng ta cùng qua đó nè.
Hai ngưá»i bước Ä‘i, Phú vừa Ä‘i vừa há»i:
- Tiểu Lê, công việc là m có thú lắm không?
Phi cưá»i cưá»i nói:
- Cũng như anh đã từng nếm qua hồi năm trước chớ có gì khác đâu.
- Y viện trưởng thưá»ng nhắc em. À, nghe nói cô Bân Bân từ Nháºt má»›i vá» phải không?
Phi trợn mắt, vừa cưá»i vừa trà o lá»™ng:
- Cô ấy có vỠthì vỠchớ có can gì đến em?
- Thôi, đừng nói cứng trước mặt tôi cáºu Æ¡i, có nhiá»u ngưá»i khen ngợi cáºu lắm. Há» nói, Nếu cáºu kết hôn vá»›i con cá»§a viện trưởng má»™t y viện lá»›n, trong tương lai cáºu sẽ là m chá»§ y viện nà y, nếu lá»i đó đúng, mai sau đừng quên tên bạn há»c già nà y, khi lỡ bước cho nó hưởng má»™t chén cÆ¡m lạt cÅ©ng đủ vui rồi.
Phi vá»— lên vai Phú, chà ng chưa có phản ứng nà o, bá»—ng từ bên kia đưá»ng sắt má»™t gã tà i xế tuổi trạc trung niên lái xe trỠđến, hướng và o Phi mà chà o há»i:
- Cáºu Lê, cáºu vừa vỠđến?
- Kìa chú Trương, cám ơn chú đến rước tôi.
- Æ n nghÄ©a gì cáºu, bổn pháºn mà . Viện trưởng có dặn tôi nếu như cáºu còn có công việc tại Äà i Bắc, thì giao xe cho cáºu xá» dụng.
Phi trầm ngâm giây lát nói:
- Ờ, hôm nay tôi cũng không có chuyện gì cần...
Phú bèn há»i sang chuyện khác:
- Tiểu Lê, lâu quá em má»›i vá» Äà i Bắc, gấp gì mà vá» y viện.
- Phải rồi, tôi cÅ©ng muốn Ä‘i thăm má»™t và i ngưá»i bạn ở đây.
Lão Trương ngồi vịn tay lái nói:
- Hiện giá» cáºu muốn Ä‘i đâu?
- Chú Trương, tôi không muốn là m nhá»c công chú, chú nên trao chìa khóa xe cho tôi, riêng chú ở tại chợ chÆ¡i hay trở vá» tùy ý.
- Là m váºy thì nhá»c công cáºu lái xe lắm.
- Äừng lo, chắc chú ngại tôi không vững tay lái, từ trước tôi có lái nhiá»u năm rồi, hÆ¡n nữa, trong ná»a năm nay, tại Y viện Hải Quân cÅ©ng có cấp cho tôi má»™t chiếc xe riêng...
Lão Trương cưá»i cưá»i phá»§ nháºn:
- Äâu có cáºu, Viện trưởng còn khen cáºu lái xe giá»i, tôi nà o dám bảo cáºu lái xe dở.
Phi thò tay và o túi lấy ra tỠgiấy năm chục đồng dúi và o tay lão Trương:
- Chú lấy chút Ãt Ä‘i uống cà phê lấy thảo vá»›i tôi.
Lúc đầu lão Trương khước từ, nhưng sau rồi cÅ©ng lấy tá» giấy bạc, rồi lão lấy chiếc sắc tay nhá» cá»§a lão, bước xuống xe. Phi lên xe, dùng tay tá» dấu má»i Phú:
- Lên xe anh Phú.
Phú bước lên xe ngồi cạnh bên Phị Chà ng đưa tay ra ngoà i vẫy vẫy chà o lão Trương, đồng thá»i mở máy cho xe chạy.
Hoà ng Thiên Phú há»i:
- Chúng mình Ä‘i đây giỠđây? À, dưá»ng như Phi chưa ăn cÆ¡m, má»i Phi đến quán ăn, mình đãi Phi má»™t chầu.
- Em đã ăn trên xe lá»a rồi, được anh má»i mà không nháºn thì tá» ra bất kÃnh.
- Nói chuyện có vẻ ở nhà binh vừa ra quá. Nà o, cho biết Phi thÃch dùng gì nè?
- Chá»§ đãi gì thì khách dùng nấy, nhưng Ä‘iá»u tối cần là đơn giản thôi, đừng quá lãng phà thá»i gian và o việc ăn nháºu.
- Phải rồi, cáºu còn tÃnh chiá»u nay Ä‘i thăm bạn bè nữa.
- Nói cho lão Trương nghe thế thôi. Bởi mình muốn giữ xe lại thì phải có lý do ấy mà .
Phú tá» vẻ đồng ý gáºt đầu nói:
- Chá»§ ý váºy thì hay lắm.
- Anh à , gần đây tình hình y viện thế nà o?
- Ông giám đốc không thưá»ng thông tin cho Phi biết sao?
- Ạ, tin tức giấy tá» mà , em muốn nghe chÃnh nÆ¡i miệng anh kể lại xác thá»±c hÆ¡n.
- Äại khái không khác gì hÆ¡n trước bao nhiêu. Chỉ trang bị thêm dụng cụ cÅ©ng như có nhiá»u bệnh nhân hÆ¡n trước.
Phi cưá»i cưá»i nói:
- "Sanh ý hưng long thông tứ hải" (sanh ý thạnh vượng có tiếng khắp nơi).
- Äúng váºy, tháºt Giám đốc có duyên nên "tà i nguyên thạnh máºu đạt tam giang" (tà i nguyên dồi dà o vô như nước vỡ bá»), do đó, cái bụng cá»§a ông ta cà ng ngà y cà ng lá»›n. Äầu năm nay mở thêm bệnh viện thần kinh, ông chá»§ tÃnh rất hợp thá»i. Thế giá»›i cà ng văn minh, ngưá»i ta mang bịnh thần kinh cà ng nhiá»u hÆ¡n.
- Anh nói nghe thá», có bệnh nhân nà o đặc biệt không?
- Tiểu Lê, chú mầy vỠy viện sẽ tự mình khai thác lấy, nên tha cho việc anh phải kể lại em nghe, chúng mình hiện giỠbà n chuyện bệnh nhân thì có thú vị gì?
Nghe Phú nói thế, Phi liá»n thay đỠmục:
- Trước khi đến trạm xe lá»a, anh đã tÃnh toán xong, bá»™ chú mầy chiá»u nay có tiết mục gì hay à ?
- Mình Ä‘i Dương Minh SÆ¡n xem hoa Anh Äà o được không?
Phú nhìn ra ngoà i cá»a xe nói:
- Tiết trá»i âm ỉ thế nà y mà đi thưởng hoa ná»—i gì?
- Theo ý em, tiết trá»i nà y Ä‘i thưởng hoa má»›i hợp chá»›, bởi không ngưá»i đông đúc chen lấn, mình được tá»± do hÆ¡n. ChỠđến trá»i trong sáng, không gió mưa mà lên núi, thì ngưá»i xem ngưá»i chá»› xem hoa ná»—i gì.
- Hay lắm, cao luáºn, cao luáºn! Trách gì chú mầy viết văn chẳng hay sao được. Luôn cả miệng mồm cá»§a chú mầy nghe cÅ©ng có vẻ thi sÄ© quá.
- Anh đừng nói kiểu đó nữa, tổn thỠlắm.
Phú liếc sang Phi, nói:
- Nói sao mà tổn thá»? Anh chưa cho chú biết, em cá»§a anh nó rất thÃch văn thi cá»§a chú mầy, cô ấy muốn tìm gặp chú mầy má»™t phen cho biết mặt.
Phi ná»a đùa ná»a tháºt:
- ÄÆ°á»£c rồi, lúc nà o rảnh anh má»i cô ta đến, em sẽ đứng thỉnh khách.
Phú nhÃu mà y, liếm môi nói:
- Tôi không là m thế đâu, bởi mình là đà n anh mà , đâu có má»i má»c dẫn dắt cô ta Ä‘i được, để cô ta tá»± do chứ.
- Thất kÃnh, em đâu có ngá» anh Phú cá»§a mình là chÃnh nhân quân tá» thế nà y.
- Không phải mang lốt chÃnh nhân quân tá», chẳng qua từ chén cÆ¡m manh áo cÅ©ng nhá» cô ấy lo dùm kia mà ...
Phi ngừng xe lại, cưá»i cưá»i nhìn Phú nói:
- Thôi, đừng nói chuyện đông chuyện tây nữa, nà o, anh đã má»i em dùng cÆ¡m, hãy tÃnh dứt khoát Ä‘i.
- Thì tôi đã má»i chú mầy dùng cÆ¡m mà , gần đây đâu có quán cÆ¡m nà o.
- Em thay đổi ý định dùng cÆ¡m tại quán, bây giá» mình mua hai phần cÆ¡m lên xe ăn, chiá»u sẽ vá» Äà i Bắc dùng thẳng kè má»™t bữa được không?
- Chú mầy tÃnh rất hay, đừng vì lẽ đó mà bắt mình phải má»i dùng hai bữa đạ Tôi chỉ má»i chú mầy má»™t bữa thôi, muốn tÃnh ăn gì tùy ý.
Phi tức cưá»i nói:
- Kể ra đầu óc anh cÅ©ng bén nhạy tháºt, em chưa há» nghÄ© đến Ä‘iá»u đó, bằng không, em đã báo hại anh đãi hai lần rồi.
- Thôi, đừng nói xà m, hãy xuống xe mua hai phần cơm đi.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

09-09-2008, 12:14 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 2
Dưới cÆ¡n mưa bụi, Phi lái xe hướng sang đưá»ng Trung SÆ¡n Bắc Lá»™ mà ra ngoại á»™ Tuy trá»i mưa bá»i bá»i, nhưng cÅ©ng có nhiá»u xe chạy. ÄÆ°á»ng rất trÆ¡n, Phi không dám chạy mau, chỉ giữ tay lái vá»›i tốc độ bình thưá»ng, theo những xe chạy đằng trước.
Trên sông CÆ¡ Long, mưa bụi như khói, sóng nước cháºp chá»n, từ xa trông các ngá»n núi như trùm phá»§ má»™t mà n sương mù mịt, không có cảnh sắc nà o hÆ¡n, là m ngưá»i có thể ưa nhìn.
Tuy Hoà ng Thiên Phú ngồi má»™t bên Phi, nhưng hai ngưá»i Ãt chuyện trò vá»›i nhau. Lê Dịch Phi vẫn chú tâm nhìn đằng trước mà lái xe. Phú chẳng chút hứng thú nà o đối vá»›i tiết trá»i nà y mà lên núi thưởng hoa, bởi Phi kéo anh ta Ä‘i nên không lẽ khước từ. Riêng Lê Dịch Phi thì rất hà i lòng, chà ng vừa lái xe vừa ca liá»n miệng, dưá»ng như ngoà i vấn đỠdu sÆ¡n ngoạn thá»§y ra, chà ng không có má»™t Ä‘iá»u lo âu nà o khác.
Xe chạy đến ngã ba SÄ© Lâm, Phi lái xe sang phÃa hữu chạy thẳng theo đưá»ng lên Dương Minh SÆ¡n. Chừng má»™t phút sau, chà ng phát giác phÃa sau có chiếc xe Jeep cá»§a cảnh sát gia tăng tốc độ Ä‘uổi theo xe mình. Vì xe chà ng chạy không quá năm mươi cây số giá».
Chiếc xe cá»§a cảnh sát vượt qua khá»i xe Phi bèn ngừng lại, đồng thá»i cÅ©ng ra dấu cho chà ng phải ngừng theo. Phi dừng xe xong, bá»—ng thấy má»™t cảnh sát mặc áo mưa bước đến bên chà ng.
Phi tá» vẻ bá»±c bá»™i há»i trước:
- Thưa ông, chắc chúng tôi chạy quá tốc độ hả?
Viên cảnh sát liếc nhìn trong xe, sau đó lắc đầu nói:
- Không phải, nhỠông cho xem bằng lái.
Phi móc trong túi áo ra má»™t chiếc bóp nhá», lấy bằng lái ra trao cho viên cảnh sát. Anh ta chỉ xem sÆ¡ qua, láºp tức trả lại cho Phi:
- Xin lỗi ông.
- Không có chi.
Phi cất bằng lái, lên xe tiếp tục rồ ga cho xe chạy má»™t Ä‘oạn đưá»ng khá xa, Phi nói:
- CÅ©ng may có Ä‘em bằng lái theo mình, bằng không, hết Ä‘i xem cảnh váºt rồi.
- Äoạn đưá»ng nà y cảnh sát thưá»ng hay xét giấy tá», theo tin các báo, và o mùa hoa nà y thưá»ng xẩy ra nhiá»u vụ, do các lão già không biết chạy xe, hay bá» neo giữa lá»™, là m cho xe sau chạy tá»›i gây ra nguy hiểm.
- Sao hỠkhông tra xét xe chạy trước xe mình?
- Có lẽ tại váºn khà cá»§a chúng mình không hên. Vả lại cÅ©ng do quyá»n hà nh cá»§a các cảnh sát nghi đâu há»i đó cÅ©ng chưa biết chừng.
Hai ngưá»i Ä‘ang chuyện vãn, bá»—ng đằng trước có má»™t cảnh sát giao thông ra hiệu bảo xe há» ngừng lần nữa. Vừa ngừng xe, Phi không đợi cảnh sát há»i trước láºt Ä‘áºt lấy bằng lái xe đưa ra.
Viên cảnh sát chỉ xem sÆ¡ giấy tá», và liếc nhìn trong xe. Sau đó trả bằng lái lại cho Phi, lá»… phép nói:
- Xin lỗi ông.
Phi không mấy vui vẻ há»i:
- Xin ông cho biết, hôm nay nhằm ngà y các ông mở chiến dịch tra há»i bằng lái xe à ?
Viên cảnh sát lá»… phép trả lá»i:
- Xin ông tha thứ, không phải chúng tôi cố ý là m phiá»n...
Phi chỉ những chiếc xe vừa qua lại, há»i:
- Sao các ông không há»i những xe khác?
- Xin lá»—i ông, bởi vừa rồi chúng tôi có tiếp được mệnh lệnh, nên chú ý chiếc xe du lịch sÆ¡n mà u xanh Ä‘áºm do má»™t cô gái trẻ tuổi lái, nếu gặp cô ấy, phải cháºn lại ngay.
- Nhưng trong xe của chúng tôi đâu có cô gái trẻ nà o?
- Chỉ vì trá»i mưa mù mịt nên chúng tôi xem không được rõ, nên là m phiá»n ông.
Phú nghe đến đây cảm thấy hứng thú há»i:
- Xin ông cho biết, cô gái ấy là má»™t tá»™i phạm Ä‘ang bị táºp nã phải không ông?
Viên cảnh sát cưá»i nói:
- Không, chẳng có gì nghiêm trá»ng cả.
- Chẳng có chuyện gì sao lại cản trở cô ấy?
- À, bởi vì trong mệnh lệnh nói, cô ấy là ngưá»i bệnh, cô ta lén lấy xe chạy Ä‘i, ngưá»i nhà sợ cô gây ra tai nạn.
- Äại khái mà u sắc chiếc xe đó cÅ©ng tương tợ xe chúng tôi?
- Äúng rồi, theo lệnh cấp trên cho biết, cô ta cÅ©ng chạy vá» hướng nà y nữa.
- ÄÆ°á»£c rồi, nếu chúng tôi gặp sẽ giúp cho các ông. Ông có ghi số hiệu xe đó không?
Viên cảnh sát lắc đầu nói:
- Lệnh không nói rõ, chỉ nói chiếc xe đó là cá»§a ông Giám Äốc Kiến Thà nh Hóa Công Xưởng.
Nghe đến đây Phú cà ng chú ý hÆ¡n, há»i:
- Ông chủ hãng đó hỠHùng phải không ông?
- Phải rồi, cô gái chạy xe cÅ©ng chÃnh là con cá»§a ông. Vì thế, ông ta rất lo lắng, đến nhá» cuá»™c trưởng cá»§a chúng tôi tìm giúp, đồng thá»i cÅ©ng nhá» nhà phát thanh loan báo giúp tìm con ông.
Hoà ng Thiên Phú tỠvẻ cao hứng nói:
- Ạ, tháºt ai cÅ©ng khéo sắp, chúng ta ngà y nay chắc chắn gặp nhiá»u chuyện phiá»n phức.
Viên cảnh sát vừa cưá»i vừa quÆ¡ quÆ¡ tay nói:
- Hy vá»ng chúng tôi tìm sá»›m chừng nà o cà ng hay chừng nấy.
Lê Dịch Phi không chú ý đến chuyện đó nữa, chà ng lái xe thẳng lên núi, chà ng tá» ra nhuần nhã đưá»ng Ä‘i, cÅ©ng như kỹ thuáºt lái xe Ä‘iêu luyện cá»§a mình mà từ từ chạy lên.
Äồng bằng SÄ© Lâm lần lần mất hút đằng sau. Nhìn con lá»™ trước mắt không khác má»™t sợi chỉ Ä‘en ngòng nghèo, nhiá»u xe Ä‘ang trên đưá»ng lên núi chẳng khác loà i kiến Ä‘ang bò lên lúc nhúc. Những Ä‘oà n thuyá»n trên sông, cÅ©ng như xóm nhà hai bên bá» Ä‘á»u khuất dần trong mưa bụi mịt mùng.
Trước cảnh sắc nà y, khiến cho Lê Dịch Phi nhá»› ra má»™t câu thi trong bà i thÆ¡ cá»§a ai mà chà ng quên tác giả "Võ trung xuân thá» vạn nhÆ¡n gia" (Cây mùa xuân và xóm nhà đá»u mất trong những tráºn mưa phùn). Hoà ng Thiên Phú Ä‘oán ra ý cá»§a Phi nên nói:
- Tiểu Lê, rất tiếc chú mà y không phải là một tiểu thuyết gia, tôi có một thiên tà i liệu sống động ghê đi.
- Anh nói gì?
- Chuyện cảnh sát vừa nói rồi đó.
- Má»™t cô gái sang trá»ng, tánh buông lung, lái xe chạy Ä‘i chÆ¡i, ba cô ta là má»™t phú ông hết sức lo sợ tìm khắp nÆ¡i, sau đó cô bị bá»n lưu manh bắt hiếp, có chà ng hiệp sÄ© ná» cứu nà ng thoát khá»i tay bá»n lưu manh sau đó chà ng và nà ng nên nghÄ©a vợ chồng và sum hợp vá»›i gia đình, phải váºy không?
Phú nghe Lê nói dứt, chà ng cưá»i sặc sụa nói:
- Tiểu Lê, nhà ngươi tưởng tượng phong phú quá. Nhưng, anh không thể hy vá»ng chú viết tiểu thuyết kiểu đó, anh chỉ muốn cho chú mầy biết chuyện đã qua cá»§a cô gái há» Hùng, nói ra đây chắc chắn chú mầy biết cô tạ Tháºt nà ng là má»™t cô gái Ä‘a tình, bởi trước đây ba tháng, bạn trai cá»§a nà ng chẳng may chết Ä‘i, từ đó nà ng ngã bịnh đến nay.
Phi rất chú ý há»i:
- Ạ, tôi là m sao biết? Nà ng tên là gì?
- Hùng Tố Tố, là bạn há»c cá»§a chúng ta, cô ta có tiếng đẹp nhất lá»›p đó, quên sao?
Phi gáºt đầu nói:
- Em biết nà ng rồi. Hôm nay nếu mình gặp nà ng thì cÅ©ng có duyên chá»›. Anh nói nà ng mang bịnh gì váºy?
- Loạn trÃ.
- Cũng vì bạn trai của nà ng chết hả?
- Nà ng tin rằng chà ng không chết. Từ ngà y nà ng được tin bất hạnh cá»§a chà ng, nà ng chỉ lăn đùng ra khóc má»™t lần thôi. Sau đó, nà ng không đồng ý ai nói đến tiếng chà ng chết, má»—i ngà y nà ng mãi viết thư gởi cho chà ng, thét rồi không ai Ä‘i gởi thư, chÃnh nà ng phải tá»± Ä‘i gá»i. Mấy tháng nay vẫn Ä‘á»u Ä‘á»u như váºy.
Lê Dịch Phi lặng lẽ giây lát, bỗng lắc đâu nói:
- Tháºt đáng thương! Bạn trai cá»§a nà ng là ai váºy?
- Chắc chú mầy đã Ä‘á»c tin trên các báo. Trước đây ba tháng có chiếc phi cÆ¡ từ hải đảo bay vá» Äà i Bắc, khi đến gần Äà o Viên đụng phải núi, trừ viên phi công phụ ra, còn tất cả thẩy Ä‘á»u chết sạch.
- Em cÅ©ng có Ä‘á»c qua tin nà y, nhưng không mấy chú ý. Bạn trai cá»§a cô Tố Tố là má»™t hà nh khách trên chiếc phi cÆ¡ đó?
- Không, anh ta là phi công.
Phi tỠvẻ thương tiếc than thở:
- Tháºt là bất hạnh! Nghe anh nói, em đã nhá»› ra rồi. Dưá»ng như viên phi công đó há» Lục, thá»i chiến, anh ta là má»™t phi công anh hùng. Theo bình luáºn cá»§a báo chÃ, lần tai nạn phi cÆ¡ nầy, không nên qui tá»™i cho anh ta.
- Phải rồi, chuyện xẩy ra là do viên phi công phụ lái. Sau khi phi cÆ¡ rá»›t chỉ má»™t mình anh ta sống sót, nhưng bị thương nặng, cháy hết ná»a bên mặt không thể nhìn ra được. Anh ta được cứu thoát đưa và o y viện, thưá»ng tá»± Oán trách, muốn tá»± sát mãi. Sau cùng, anh ta được đưa và o y viện cá»§a chúng ta.
- Còn cô Tố Tố? Hiện giỠcũng ở tại y viện của chúng ta?
Hoà ng Thiên Phú lắc đầu nói:
- Không, y viện trưởng của mình với ba của Tố Tố là bạn thân, tuy có rước y sĩ đến xem bịnh, nhưng chưa hỠđưa cô ta và o bệnh viện.
- Tháºt là bất hạnh! Má»™t lần ngẫu nhiên xẩy ra tai nạn, gây cho nhiá»u ngưá»i phải Ä‘au khổ. Chuyện rá»§i ro rất đáng thương!
- Viên phi công phụ là chánh phạm gây ra vụ tai nạn nầy!
- Nhưng anh ta vô tâm gây ra tội lỗi, chưa ai bao giỠcố ý dùng thân mình mà đùa giỡn với tỠthần.
Hoà ng Thiên Phú cưá»i cưá»i nói:
- Tiểu Lê, nhà ngươi đã có thói quen dung thứ cho ngưá»i.
- Không phải em hay nghÄ© đến chuyện ngưá»i khác, tháºt ra, những mẫu chuyện thế nà y em Ãt hay lưu tâm đến. Mình mà đi lo cho cổ nhân chẳng bổ Ãch và o đâu.
- Nói thế thì thiên tiểu thuyết nà y em chẳng chịu viết thà nh văn hả?
- Có bao giỠanh thấy em viết tiểu thuyết đâu?
- Anh à , mình đừng lo việc cá»§a ngưá»i xưa nữa, hãy Ä‘i lên núi thưởng hoa là xong.
Phú cưá»i ha hả nói:
- Anh hy vá»ng đừng gặp cảnh sát đón xe mình nữa.
Trên đưá»ng lên núi lần lần cà ng nhiá»u xe, Ä‘i thưởng hoa trong cÆ¡n mưa cÅ©ng có rất nhiá»u ngưá»i nghÄ© giống như Phị Má»—i chiếc xe Ä‘á»u chở đầy ắp ngưá»i là ngưá»i, là m cho cảnh mưa buồn á»§ rÅ© cà ng náo nhiệt thêm lên.
Lê Dịch Phi nhìn theo xe chạy đằng trước, nói:
- Dưá»ng như ngưá»i Ä‘i thưởng hoa há» cÅ©ng tưởng tượng như mình.
- Äúng rồi, xem hạng ngưá»i nhà n nhã rất nhiá»u.
- Có lẽ mưa cũng sắp tạnh rồi.
- Tháºt ra, muốn Ä‘i thưởng hoa cần gì đến sau núi? Dá»c đưá»ng nầy hoa trổ cÅ©ng đẹp đáo để.
- Theo ý chú mầy, tại Tân Công Viên cá»§a Äà i Bắc xem hoa Äá»— quyên Ä‘ua nở cÅ©ng được rồi, hà tất phải đến đây là m gì cho nhá»c?
- Theo ý em, không phải vì vấn đỠthưởng hoa mà mình phải lên núi, ngoà i việc thưởng hoa ra, lên núi còn nhiá»u Ä‘iểm đáng thưởng thức. Năm ná», má»™t mình em lên núi, trong khi mùa Anh Äà o và Äá»— quyên Ä‘á»u tà n, trong các vưá»n hoa chỉ còn mà u xanh biếc cá»§a chồi non, tiếng ve ngâm nga Ä‘iếc tai. Chỉ má»™t mình thÆ¡ thẩn trong vưá»n hoa, tuy váºy, em cảm thấy thú ghê váºy đó!
Bỗng nhiên Hoà ng Thiên Phú than dà i:
- Anh thì cảm thấy mình không má»™t phút được rảnh rang để du ngoạn trên núi má»™t mình, hằng ngà y lo cho bệnh nhân muốn Ä‘iên đầu, thét rồi tinh thần mình cÅ©ng muốn chia xẻ theo há».
Phi dùng tay vỗ vỗ len vai của Phú:
- Ngà y mai có em bầu bạn vá»›i anh rồi, đừng lá» Ngà y nay tụi mình vui chÆ¡i thá»a thÃch má»™t bữa Ä‘i, để quên những hình ảnh cá»§a bịnh nhân trong y viện. Ngoà i vấn đỠdu ngoạn ra, trá»i sụp anh cÅ©ng đừng để ý đến.
Phú nhìn Phi cưá»i cưá»i, gáºt đầu tá» vẻ đồng ý há»i:
- Äến tối chúng ta má»›i vá» hà ?
- Không, sáng mai chúng ta sẽ vá», chiá»u nay trú ngụ tại Äà i Bắc má»™t đêm, đến Hoà n Quang Phạm Äiếm nghe ca nhạc, nếu anh có hẹn vá»›i má»™t nà ng nà o.
- Có hẹn thì nhứt định sẽ không đèo chú mầy theo.
- Bộ anh sợ viện trưởng khai trừ hả?
Phú cưá»i cưá»i nói:
- Phải rồi. Nếu muốn đi thì anh đi một mình thôi, không dám dẫn chú mầy theo.
- Äừng lo, em không bắt anh thỉnh khách đâu. Không phải viện trưởng nÆ¡i nà o cÅ©ng có ông ta tá»›i, chỉ trừ chúng ta đừng đến các quán rượu thì không bao giá» gặp ông ta.
- Äiá»u tốt nhất là , kéo ông ta đến tiệm rượu má»™t lần, từ đó vá» sau chắc ông không dám tìm gặp mình nữa.
- Thôi đi, anh không dám là m theo kiểu chú mầy đâu.
- Ông ta không phải là một hùm xám, tội gì mình sợ chớ.
- Äúng rồi, trong y viện thẩy Ä‘á»u đặt cho ông cái biệt hiệu đó chá»›.
- Biệt hiệu gì, hùm xám hả?
- HỠcòn thêm cái hỠcủa ông lên trên, nên thà nh là "Khưu lão hổ" chú mầy nghĩ, mùa hè oi bức đã qua, lúc bây giỠđến "Thu lão hổ" không đáng sợ sao được?
Phi phát cưá»i lá»›n lên:
- Biệt hiệu nà y có giống bản chất của ông ta không?
- Không, bỗng nhiên anh nhớ ra mà đặt cho ông ta thôi, chắc em còn nhớ dáng điệu của ông hồi dạy mình, nhất là mỗi lần khảo th�
- Ngồi trên ghế giám khảo dáng Ä‘iệu hầm hừ như má»™t con cá»p già , không thà sinh nà o mà chẳng sợ Ông ta.
Cả hai cùng cưá»i lá»›n lên, tiếng dá»™i vang vang trong núi xa.
|

09-09-2008, 12:18 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
[SIZE="4"][SIZE] Chương 3
Hai ngưá»i lên đến má»™t khoảng đất bằng rá»™ng rãi, nÆ¡i đây hai bên Ä‘á»u là nhà cá»§a ngoại kiá»u, má»—i nhà đá»u trồng hoa khá nhiá»u, hoa đã hé nụ đủ mà u hồng và tÃa.
Bá»—ng nhiên Lê Dịch Phi lái xe sang má»™t ngã rẽ phÃa tay mặt. Hoà ng Thiên Phú ngăn lại nói:
- Tiểu Lê, chú mầy đã chạy lầm đưá»ng rồi.
Phi hất hà m sang phÃa trước:
- Anh thấy gì đằng trước không?
Phú nhìn theo hướng Phi, bỗng anh kêu lên:
- Má»™t cá»— xe du lịch mà u xanh Ä‘áºm.
- Phải rồi, giống mà u chiếc xe mình.
- Tiểu Lê, thần kinh cá»§a chú mầy nhạy ghê, khu nầy ngoại kiá»u rất nhiá»u, chắc là xe cá»§a há», lẽ đâu khéo sắp như váºy.
- Em tin rằng xe nà y cá»§a cô Tố Tố, nếu xe nhà cá»§a ngoại kiá»u thì Ä‘áºu ngay cá»a cá»§a há» chứ.
Phi nói xong bèn lái xe đến chiếc xe mà u xanh Ä‘áºm mà ngừng lại. Cả hai cùng chú ý ngó và o xe, quả nhiên trong xe có má»™t thiếu nữ trẻ đẹp, xõa tóc dà i xuống đôi bá» vai, trên gương mặt không son phấn, là n da cô trắng xanh. Cô ta mặc chiếc áo mà u và ng nhạt, ngồi bất động trên xe, đôi mắt trông thẳng vá» phÃa trước. Nà ng như không phát hiện ra tiếng xe ngừng cạnh xe mình.
Äáºu xe xong, Phi láºp tức chạy đến xe nà ng, chà ng khẽ gá»i:
- Hùng tiểu thơ!
Thiếu nữ nghe tiếng vá»™i và ng quay đầu lại, khi cô ta thấy Phi, sắc mặt lá»™ vẻ kinh ngạc há»i:
- Ông là ai? Sao ông lại biết tôi?
Phi tự giới thiệu:
- Tôi há» Lê, chúng ta cùng là bạn há»c, cô còn nhá»› sau buổi lá»… tốt nghiệp, cô cống hiến cho sinh viên nghe mấy bà i hát. Giá»ng hát cá»§a cô rất haỵ Những bà i hát cá»§a cô hát, hôm nay tôi còn nhá»› rõ.
Nà ng như nhá»› ra đôi chút, nhưng lại hướng sang Hoà ng Thiên Phú ngụ ý há»i là ai?
Phi thay Phú mà giới thiệu cho nà ng biết:
- Anh nầy hỠHoà ng, tốt nghiệp trước chúng ta một năm, ảnh thuộc hà ng đại ca của tôi và cô.
Hoà ng Thiên Phú thái độ rất ung dung, gá»i nà ng:
- Hùng Tố Tố, chúng ta là bạn há»c, xin phép cô cho tôi gá»i bằng tên cho nó tá»± nhiên hÆ¡n, tôi là Hoà ng Thiên Phú, còn chú nầy là Lê Dịch Phi.
Trong miệng Tố Tố nói lầm thầm hai tên đó, như nà ng cố lục lại trà nhá»›, đồng thá»i đôi mắt nà ng nhìn chòng chá»c và o hai ngưá»i. Sau đó, nà ng nói nho nhá»:
- Lê Dịch Phi, cái tên nghe hơi quen quen.
Hoà ng Thiên Phú như đánh thức nà ng:
- Thưá»ng khi viết báo hay viết văn, chú nầy lấy bút hiệu là Dịch Phi đó.
Nét mặt nà ng lá»™ vẻ chân tháºt, cưá»i nói:
- Ạ, tôi nhớ ra rồi.
Phi tìm một lý do khác:
- Chúng tôi đến đây tìm má»™t ngưá»i bạn, còn cô tìm ai?
Hùng Tố Tố gáºt đầu:
- À, tôi đi tìm ông Khang Lao, ông nầy là Giám đốc công ty hà ng không dân sự, mấy anh có biết xin chỉ dùm?
- Không biết.
Lê Dịch Phi trả lá»i xong, đồng thá»i liếc thấy nà ng Ä‘ang vén mái tóc phất phÆ¡ trước trán, thái độ nà ng rất tá»± nhiên, không má»™t chút gì tá» ra mất bình thưá»ng cả.
Hoà ng Thiên Phú há»i tiếp:
- Nếu cô có địa chỉ ông ấy cho biết để chúng tôi tìm giúp?
Nà ng lắc đầu nói:
- Tôi không biết, chỉ trước đây nghe nói ông ta trú ngụ tại Dương Minh Sơn thôi.
- À, dẫy nầy ngoại kiá»u ở rất nhiá»u. Sao cô không đến công ty cá»§a ông ấy mà há»i thăm?
- Tôi có đến mấy lần, nhưng há» nói ông ấy chẳng còn ở đây. Chỉ vì há» biết tôi tìm ông ấy là hy vá»ng ông ấy nói tháºt cho biết anh CÆ¡ Thá»±c chừng nà o vỠđến...
- Cô há»i, ông Lục CÆ¡ Thá»±c hả?
Äôi mắt Hùng Tố Tố sáng lên:
- Anh biết ông ấy sao?
- Tôi không biết Lục tiên sinh, nhưng đã lâu rồi tôi ngưỡng mộ Ông ta là một vị anh hùng không quân.
- Tôi rất thÃch nghe anh nói biết đến ông ấy, ông ta là má»™t viên phi hà nh, lái phi cÆ¡ từ Hương Cảng sang Manila hÆ¡n ba tháng nay, tôi hy vá»ng ông Khang Lao sá»›m dá»i ông ấy vỠđây.
Lê Dịch Phi và Hoà ng Thiên Phú liếc nhìn nhau như là chứng thá»±c lá»i Phú nói Lục CÆ¡ Thá»±c đã chết vì tai nạn phi cÆ¡ chạm và o núi, nhưng nà ng vẫn nhỠông giám đốc Ä‘iệu chà ng vá».
Äiá»u đó chứng tá» rằng có ngưá»i không Ä‘em sá»± tháºt mà nói cho nà ng haỵ Sá»± thá»±c, xem hình dáng nà ng đáng thương hại nên không còn ai dám Ä‘em hung tin đó mà cho nà ng biết?
Lê Dịch Phi suy nghÄ© nên tìm cách nà o để đưa nà ng vá», sợ má»™t mình lái xe sẽ gây tai nạn. Nếu cho cảnh sát biết mà tìm, sợ nà ng sẽ kém vui. NghÄ© giây lát, chà ng nói:
- Vá»›i tình bạn há»c, chúng tôi muốn đưa cô Ä‘i được không? Cô muốn Ä‘i xem hoa hay vá» nhà ?
Gương mặt nà ng lộ vẻ âu sầu:
- Tôi không thể đi đâu nữa được, vì xe tôi đã hư rồi.
Phi tỠvẻ kinh ngạc:
- Ạ, để tôi xem thá»!
Hùng Tố Tố ngồi sang bên, nhưá»ng chá»— lái cho chà ng ngồi để thá» xe, chà ng phát hiện bình Ä‘iện đã hết. Chà ng nghÄ© kỹ, kiểu nầy cÅ©ng tốt, thế thì khá»i gây tai nạn.
Phi tỠra khẩn trương nói:
- Tôi xem rồi, không thể sá»a chữa được, cô nên để chúng tôi đưa cô vá», mướn ngưá»i giữ xe cô, sau khi vỠđến nhà sẽ cho ngưá»i đến lấy xe.
- Là m như thế có phiá»n cho anh không?
- Là bạn há»c, có há» gì mà cô phải lo?
Hùng Tố Tố lấy chiếc xách tay mở cá»a xe bước xuống, Phi bèn khóa xe nà ng lại, trong lúc chà ng bước lại xe mình, Phú nói nhá»:
- Chú mầy nói gẫm lại có lý, xem hoa nà o phải lá»±a đến phÃa sau núi má»›i có hoa!
Phi hướng sang Phú mỉm cưá»i:
- Anh Phú, anh nên chiếu cố đến cô nữ đồng há»c nhé, tôi Ä‘i tìm ngưá»i mướn giữ xe.
Anh ta nói rồi, nhắm hướng đại lá»™ có cảnh sát đứng gác, Ä‘em tất cả tình hình nói lại cho viên cảnh sát nghe. Chà ng chỉ nói là bạn há»c vá»›i Hùng Tố Tố nên Ä‘i tìm nà ng.
- Nếu các ông được lịnh, khi có ngưá»i đến há»i thì nói có chiếc xe cá»§a nà ng Ä‘áºu gần đây, các ngưá»i Ä‘i tìm sẽ biết ngay.
Viên cảnh sát theo Phi đến bên xe, Phi há»i chìa khóa xe trong tay cá»§a nà ng trao cho viên cảnh sát, chà ng nói, sẽ có ngưá»i Ä‘em bình Ä‘iện đến để lái xe vá».
Phú bổ túc lá»i Phi:
- Yêu cầu ông gá»i Ä‘iện thoại xuống dưới núi cho đồng đội hay, xin đừng ngăn cản xe cá»§a chúng tôi.
Viên cảnh sát không hiểu ý cá»§a Phú, nhưng anh ta vẫn nghe theo lá»i Phú mà gá»i Ä‘iện thoại cho các trạm hay, sau đó đưa tay như cho lệnh hai ngưá»i lui xe chạy xuống núi.
Ba ngưá»i cùng ngồi ở băng trước, Phi lái xe, Hùng Tố Tố ngồi giữa. Nà ng đợi xe mở máy bèn há»i:
- À, hai anh đưa tôi vỠnhà , còn công việc của hai anh tìm bạn thì phải là m sao?
Hoà ng Thiên Phú trả lá»i:
- Không sao, chúng tôi đã gặp cô bạn gái đó tại dá»c đưá»ng rồi.
- Hai anh có đến công viên xem hoa không?
- À, chúng tôi đã xem hôm qua rồi.
- Trong cÆ¡n mưa mà xem hoa cÅ©ng thú chá»›, tôi còn nhá»› khi ở trưá»ng có Ä‘á»c cá»§a anh Phi má»™t tản văn, ý văn diá»…n tả cuá»™c Ä‘i xem hoa tại Dương Minh SÆ¡n, bà i tản văn hay quá.
Phi che dấu ná»™i tâm mình Ä‘ang thÃch thú:
- Cám Æ¡n cô khen quá lá»i.
Phú cưá»i cưá»i nói:
- Tiểu Lê, bây giá» mình má»i khách chá»›.
- Tháºt anh diá»…n tả rất khéo. Tôi xem xong là thÃch tản bá»™ dưới cÆ¡n mưa mà xem hoa ngay.
Hoà ng Thiên Phú cà ng cao hứng hơn, nói tiếp:
- Hôm nay chúng ta cùng Ä‘i xem hoa nhé? Äể tôi được biết cái hương vị xem hoa dưới mưa ra sao?
Tố Tố phản đối:
- Không nên đâu, theo tôi nghÄ© không nên phà thá»i giá» cá»§a mấy anh. Riêng tôi, cÅ©ng đáp ứng lá»i má»i cá»§a CÆ¡ Thá»±c, sau khi chà ng vỠđây, chúng tôi sẽ đến Dương Minh SÆ¡n mà xem hoa Anh Äà o.
Hai chà ng Ä‘á»u lặng thinh, bởi lá»i cá»§a Hùng Tố Tố vừa rồi dưá»ng như có má»™t áp lá»±c đè nặng lên hai chà ng. Riêng Lê Dịch Phi lo nghÄ©, nếu nà ng hiểu rõ sá»± tháºt, hoặc tin vấn đỠchà ng tá» nạn là tháºt, là m thế nà o nà ng chịu ná»—i sá»± thất vá»ng đó?
Nà ng liếc nhìn hai ngưá»i nói:
- Xin lỗi, nếu hai anh không vì tôi, chắc hai anh đi du ngoạn nhất định là vui lắm.
Lê Dịch Phi trả lá»i:
- Không, cô đừng hiểu lầm, chúng tôi rất vui vẻ vì gặp cô, tình nguyện phục vụ cho cô đấy chứ.
Bỗng nhiên nà ng nhìn Phú nói lớn:
- Tháºt tôi muốn giết lão Vương!
Hoà ng Thiên Phú giáºt mình, không hiểu sao khi không nà ng lại muốn giết lão Vương, mà lão Vương là ai? Phi há»i:
- Lão Vương là ai váºy cô?
Nà ng như cố ý đáp cho Phú yên lòng:
- Lão Vương là tà i xế xe tôi. Nhất định lão muốn phá cho xe hư, bởi lão không muốn cho tôi Ä‘i. May nhá» gặp hai anh là bạn há»c.
- À, thì ra thế.
Hoà ng Thiên Phú mới hiểu câu nói của nà ng vừa rồi, Tố Tố lại nói tiếp:
- Chiá»u nay xin má»i hai anh đến nhà tôi dùng cÆ¡m, tôi Ãt khi má»i được bạn há»c vá» nhà hay du ngoạn.
Phú bèn đáp ứng ngay:
- Tốt lắm.
- Mấy anh có biết, những ngà y qua ba tôi vẫn tìm y sÄ© để chữa bệnh cho tôi, tôi rất háºn các ngưá»i gá»i là y sÄ© lắm.
Phi như chú ý há»i:
- Thì ra cô không thÃch y sÄ©?
- Äúng váºy, tôi rất chán ghét y sÄ©, cÅ©ng như sợ bác Khưu cá»§a tôi.
Hoà ng Thiên Phú trà o lộng:
- CÅ©ng may bá»n tôi không phải là y sÄ©.
- Phải rồi, nếu các anh là y sÄ© thì nhất định không bao giá» tôi má»i vá» nhà .
Phi không hưởng ứng lá»i nà ng, chà ng chỉ chú ý lái xe. Phú huýt gió nho nhá» và nói:
- Tiểu Lê, nếu chú mà y mở ống vạn hoa đồng ra thì sẽ thấy chỉ là những mảnh giấy vụn tạo thà nh. Lúc ấy chưa biết cảm giác của chú sẽ ra sao?
- Äừng lo, vạn hoa đồng chỉ là giấy vụn cấu tạo chá»› gì.
Hùng Tố Tố lấy là m lạ há»i:
- Mấy anh nói gì váºy?
Phú khó nÃn cưá»i nói:
- Chúng tôi đang nghiên cứu đúc một ống vạn hoa đồng thế nà o cho đẹp để trồng hoa.
- Tôi chưa bao giá» mở ống vạn hoa đồng ra, nhưng tôi rất thÃch hình dáng cá»§a nó.
- Nếu cô vô ý mở ra thì ý cô ra sao?
- Tôi sẽ vá nó lại. Nhưng, không khá»i thất vá»ng vì mình tìm không ra cái sở thÃch cá»§a mình từ trước.
Hai ngưá»i đối thoại nhau, Phi chỉ lẳng lặng mà nghe. Chà ng đối vá»›i Hùng Tố Tố không còn giữ má»™t ấn tượng nà o khi còn tại nhà trưá»ng, chà ng chỉ còn nhá»› khi cá» hà nh cuá»™c lá»… tốt nghiệp, chà ng nghe nà ng hát mấy bản. Chà ng biết nà ng là cô nữ sinh hiá»n là nh. Do đó, chà ng lưu tâm và lo cho nà ng gặp phải tình trạng như hiện giá». Chà ng nháºn thấy nà ng quả Ä‘ang mang bệnh thần kinh bất thưá»ng. Phi thầm nghÄ©, nếu mình gặp phải má»™t bệnh nhân như thế nà y thì phải chữa trị cách nà o?
Khi xe xuống đến chân núi, Tố Tố há»i:
- Chắc anh biết nhà tôi?
Phi lắc đầu trả lá»i:
- Ở Äà i Bắc hả cô?
- Không phải, ở tại Äạm Thá»§y.
- À, thì váºy nên tôi không biết cÅ©ng phải, nếu biết thì tôi sẽ xuống núi phÃa bên kia cho gần hÆ¡n.
- Tôi không muốn anh Ä‘i xuống đưá»ng kia, vì sợ lão Vương cản đưá»ng chá»›.
- Không sao đâu, chúng tôi sẽ đưa cô vỠđến Äạm Thá»§y.
- Khi đến đó, anh đừng bóp kèn, cÅ©ng đừng nháºn chuông, tôi có Ä‘em chìa khóa theo đây, bởi không muốn cho ba tôi biết tôi ra Ä‘i.
- Ba cô không cho cô đi sao?
Hùng Tố Tố lắc đầu khẽ đáp:
- Ba sợ tôi gây ra tai há»a, các anh nghÄ©, ngưá»i như tôi có thể gây tai há»a được sao?
- Nếu thế, cô là m sao dắt chúng tôi vỠnhà được?
Nà ng mở to đôi mắt nói lớn:
- À, tôi sẽ nói vừa đi tản bộ dạo cảnh vỠgặp hai anh.
- Còn xe cô chi?
- Tôi đã căn dặn lão Vương hãy lén Ä‘i lấy vá», dÄ© nhiên lão phải nghe theo lá»i tôi, vì lão sợ tôi phóng lá»a đốt căn phòng cá»§a lão.
- Cô dám phóng há»a đốt thiệt sao?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, nhưng là m bá»™ váºy thôi, lão vẫn phải tuân theo như thưá»ng.
Hoà ng Thiên Phú cưá»i lá»›n, chà ng thấy rằng gặp cô nà y rất thú vị. Xe vừa đến vưá»n SÄ© Lâm, Hùng Tố Tố nói:
- Anh Phi, anh có biết gần đâu đây có trạm gá»i thư không?
- Chắc có mà .
Nà ng nhìn chà ng vẻ yêu cầu:
- Anh có thể giúp tôi gởi một phong thư?
- À, đương nhiên là được chớ.
Hoà ng Thiên Phú chen và o:
- Tôi biết địa chỉ nhà trạm, ở bên tả đưá»ng Diên Äạo.
Äến bưu cuá»™c, Hùng Tố Tố lấy trong xách tay ra má»™t phong thư mà u xanh nhạt, để dấu hiệu gởi đưá»ng hà ng không, ngưá»i nháºn thư dÄ© nhiên là Lục CÆ¡ Thá»±c. Äịa chỉ là Hương Cảng.
Bá» xong bì thư đó, nà ng lấy ra má»™t phong bì khác, ngưá»i nháºn thư cÅ©ng Lục CÆ¡ Thá»±c, nhưng lại là địa chỉ Ma-Ni-La cá»§a Phi Luáºt Tân. Thư nà y nà ng chỉ dán tem chá»› không ghi dấu hiệu như thư trước. Khi nà ng nghe bức thư rá»›t xuống đáy thùng, nà ng má»›i yên lòng nở nụ cưá»i thá»a mãn.
Lê Dịch Phi chú ý đến cá» chỉ cá»§a nà ng, há»i:
- Bộ Lục tiên sinh không gởi tin cho cô biết lai lịch?
- À, anh ấy nhất định rất lo lắng, từ trước không hỠcó thái độ như thế.
- Chắc cô đã gá»i thư cho ông ấy nhiá»u lắm rồi?
- Chắc nhân viên bưu cuộc đã chết hết rồi, nên hỠkhông gởi thư đến tay anh ấy.
- Bình thưá»ng ai Ä‘em thư đến bưu trạm gởi cho cô?
- Tôi rất háºn lão Vương, có lúc lão mang thư Ä‘i nhưng không bá» và o thùng thư, chắc lão bá» ra ngoà i nên thư không chạy Ä‘i.
Lê Dịch Phi thở dà i. Chà ng không hiểu duyên phần hẩm hiu sao mà má»™t thiếu nữ hiá»n lương đẹp đẽ như nà ng lại vướng và o những chuyện bất hạnh như thế nà y? Chà ng hy vá»ng sẽ giúp được gì cho nà ng, biết rằng bây giá» mình cÅ©ng thúc thá»§, có lẽ thượng đế cÅ©ng không thể giúp được nà ng. Có ai lại xui khiến cho ngưá»i chết rồi mà sống lại được, chắc thượng đế cÅ©ng đà nh chịu.
Chà ng chỉ còn có cách đưa nà ng vỠnhà bình an mà thôi. Sau nà y không mong gặp lại nà ng, chắc nà ng cũng không hỠtìm gặp chà ng. Tuy chà ng chẳng nói mình là y sĩ, nhưng nà ng đã nói chán ghét y sĩ. Nếu nà ng biết rõ mình là y sĩ, chắc chắn nà ng không thèm ngó đến mình nữa là khác.
|

09-09-2008, 12:21 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 4
Nhà cá»§a Hùng Tố Tố ở ngoại ô Äạm Thá»§y, nằm cạnh công lá»™ Ä‘i Äà i Bắc. Xe hÆ¡i Ä‘i thẳng và o sân được. Nhà không lá»›n lắm, cất theo kiểu tây phương có hai tầng lầu, trước và sau nhà đá»u có vưá»n hoa, trong vưá»n trồng đủ các thứ hoa bản xứ và ngoại quốc. Mùa nà y hoa Mai Quế, Äá»— Quyên và các loại hoa Nháºt bổn Ä‘ang nở rá»™, bên má»™t góc hoa viên có là m già n cho các loại hoa dây bò lên. ÄÆ°á»ng và o vưá»n trải bằng đá trứng.
PhÃa sau nhà là dẫy núi xanh man mác, trước là con lá»™ uốn khúc như rắn bò, Ä‘i thẳng xuống là sông Äạm Thá»§y nước lặng lá» trôi. Bên kia sông là ngá»n núi Quan Âm cao vót. Cảnh trà nÆ¡i đây có phần vắng lặng, khiến cho ngưá»i má»›i đến cảm thấy như má»™t cảnh thần tiên thoát tục.
Hùng Tố Tố muốn sẽ lén Ä‘i và o chẳng cho ai biết nhưng khi xe chạy qua ngõ rẽ và o cá»a, đã có má»™t ngưá»i đà n ông tuổi trạc trung niên đứng chá» tại cá»a. Ngưá»i trung niên chá» xe ngừng, bước đến mở cá»a. Khi Tố Tố vừa bước xuống xe, hắn bèn kêu lên:
- Cô!
Tố Tố dưá»ng như không coi hắn và o đâu, nà ng trợn mắt nói lá»›n:
- Lão Vương, ông không tốt, phải Ä‘á»n cho tôi Ä‘a.
Lão Vương cưá»i hì hì nói:
- Cô à , ông mới vừa vỠđến, trong nhà đang có khách.
- Khách thì khách chá»› can gì đến tôi! Ai váºy?
- Khưu Viện trưởng.
Nghe đến Khưu viện trưởng khiến sắc mặt cá»§a Hùng Tố Tố biến đổi ngay, tuy không vui, nhưng nà ng cÅ©ng chẳng biết phải là m sao. Nà ng sững sá» giây lát bèn má»i Phú và Phi và o nhà . Khưu viện trưởng đến đây cÅ©ng ngoà i ý liệu cá»§a hai chà ng. Phú cÅ©ng rất e ngại, nhưng đã lỡ đến đây rồi, phải cố bạo dạn là m tỉnh mà và o. Há» cÅ©ng rất lo sợ cho Hùng Tố Tố sẽ biết hai ngưá»i thuá»™c và o thà nh phần y sÄ©, chưa biết nà ng sẽ phản ứng như thế nà o?
Tố Tố không há» biết tâm trạng cá»§a hai chà ng, nà ng vẫn tá»± nhiên má»i hai chà ng thẳng và o nhà khách. Nà ng nhìn và o hai ngưá»i Ä‘ang ngồi đối diện mà nói:
- Ba à , con gặp hai ngưá»i bạn há»c, nên má»i vỠđây.
Hùng xưởng trưởng và Khưu viện trưởng thuá»™c và o lá»›p ngưá»i trên năm mươi tuổi, lão Hùng cÆ¡ thể béo phì, miệng ngáºm thuốc xì gà phì phèo khói bay nghi ngút, Khưu viện trưởng cÅ©ng khá máºp, đầu lão sói sá»i, trong tay cầm chiếc ống bÃp, trên gương mặt lão lá»™ vẻ kinh ngạc, khi thấy hai ngưá»i đồ đệ cá»§a mình theo sau Hùng Tố Tố.
Hai chà ng không hẹn cùng kêu lên:
- Viện trưởng!
Tố Tố đứng một bên hừ lên một tiếng, nà ng lộ vẻ kinh ngạc, sau đó nà ng nói tiếp:
- Ba, con thay hai anh nà y mà giá»›i thiệu cho ba biết, chÃnh hai anh là bạn há»c cá»§a con.
Hùng xưởng trưởng đứng dáºy bắt tay hai chà ng, nói:
- Hoan nghinh hai cáºu!
Khưu viện trưởng cÅ©ng đứng dáºy bắt tay, há»i:
- Dịch Phi, tôi có sai lão Trương đến rước, Phi có gặp lão hay không?
- Dạ có, chúng tôi cùng đi trên xe của viện trưởng đến đây chớ.
- Hai cáºu biết tôi ở đây sao?
Hoà ng Thiên Phú nhân cÆ¡ há»™i giải thÃch:
- Tôi cÅ©ng Ä‘i đón Dịch Phi, dá»c đưá»ng gặp Hùng tiểu thÆ¡ má»i vá» nhà cho biết.
Trên nét mặt Hùng xưởng trưởng hiện lên vẻ mến mộ, lão kéo nhẹ tay con gái nói:
- Con chưa thưa bác Khưu.
Hùng Tố Tố như một đứa trẻ kêu lên:
- Thưa bác!
- Ờ, Tố Tố, sắc mặt cá»§a cháu hôm nay đã khá nhiá»u rồi.
- Cám ơn bác.
- Các ngưá»i là bạn há»c từ lá»›p nà o?
Hoà ng Thiên Phú trả lá»i:
- Dạ, tại đại há»c. Thưa viện trưởng khi ở đại há»c Dịch Phi viết văn rất hay, cô Tố Tố thưá»ng Ä‘á»c khen văn cá»§a Phi.
Lão Khưu vừa ngáºm ống bÃp vừa nói:
- Ạ, thế thì hay lắm.
Hùng xưởng trưởng giá»ng nhá» nhẹ vá»›i con gái:
- Má con há»i thăm con sá»›m giá», hãy lại đằng sau vá»›i má con Ä‘i.
Tố Tố tá» vẻ dịu hiá»n gáºt đầu:
- Dạ, xin ba tiếp đãi hai ngưá»i bạn há»c cá»§a con.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, con yên tâm Ä‘i.
Tố Tố đi ra sau, Khưu viện trưởng hướng nhìn và o hai chà ng nói:
- Hai cáºu gặp Tố Tố tại đâu?
Lê Dịch Phi Ä‘em đầu Ä‘uôi câu chuyện thuáºt lại cho lão viện trưởng nghe. Hùng Xưởng trưởng lặng thinh nghe chà ng thuáºt lại đầu Ä‘uôi, nét mặt ông lá»™ vẻ khẩn trương, nói:
- Tôi vô cùng cám Æ¡n hai cáºu, Tố Tố nó gặp được hai ngưá»i tháºt là váºn may cá»§a nó.
Phi giải thÃch:
- Tháºt ra, khi ở đại há»c, chúng tôi chỉ biết sÆ¡ qua cô Tố Tố thôi, nhá» cảnh sát nói lại má»›i gặp nhau trong sá»± ngẫu nhiên.
Hoà ng Thiên Phú phụ há»a theo Phi:
- Cô không biết chúng tôi là y sĩ, nên nói rất chán ghét giới y sĩ.
Hùng xưởng trưởng lộ vẻ khiêm nhượng:
- Xin lỗi hai vị.
Khưu viện trưởng lá»™ vẻ cưá»i cưá»i nói:
- Anh Kiến Phương, không nên xin lá»—i, phần lá»›n bệnh nhân há» không thÃch y sÄ© là lẽ thưá»ng.
Dịch Phi nói:
- Thưa bác Hùng, xe cá»§a Tố Tố hiện còn tại Dương Minh SÆ¡n xin bác cho tà i xế đến lái vá», khi Ä‘i nhá»› Ä‘em bình Ä‘iện theo, nếu thiếu phương tiện Ä‘i, tôi sẽ đưa trở lại để lấy xe.
- Cám Æ¡n cáºu, tôi sẽ bảo tà i xế Ä‘i cÅ©ng được.
Hùng Kiến Phương láºp tức bảo tà i xế Vương đến, Dịch Phi bèn thuáºt lại cho ông ta biết nÆ¡i Ä‘áºu xe và cách thức trình bà y vá»›i cảnh sát, lão Vương dạ dạ vâng lá»i và ra Ä‘i.
Khi lão tà i xế Ä‘i rồi, Hùng Kiến Phương bèn hướng và o hai ngưá»i nói:
- Tháºt tình tôi cảm kÃch hai vị, nếu nó không gặp hai vị, tôi vô cùng lo lắng. CÅ©ng như má cá»§a Tố Tố chạy Ä‘i gá»i Ä‘iện thoại nhá» ngưá»i tìm khắp nÆ¡i.
Hùng Tố Tố từ trong vội vã đi ra nói:
- Ba à , ba cho lão Vương đi lấy xe vỠchưa?
Lão Hùng gáºt đầu:
- Ba đã sai đi rồi.
Nà ng trỠmôi nói:
- Tháºt lão ác quá, không chá» tôi dặn gì cả...
- Con không nên lo lắm, ông ta sẽ lái xe mau vỠđây, cáºu Phi đã căn dặn đầy đủ chi tiết rồi.
Trên nét mặt Tố Tố không khác một đứa trẻ đã ăn năn việc lầm lỗi của mình. Hùng xưởng trưởng an ủi con:
- Thôi đừng lo gì nữa, chỉ là một việc nhỠthôi, miễn con đừng lo sợ thì ba yên tâm rồi.
Tố Tố nhìn Dịch Phi nói:
- Con đâu có kinh sợ gì, bởi gặp lại hai bạn há»c, nên con vui vẻ đó chá»›.
- Ba cÅ©ng rất vui mừng, gặp được hai vị bạn há»c cá»§a con.
- Ba nên bảo A Kim chuẩn bị sắm thức ăn đãi khách. Bác Khưu cũng ở lại dùng cơm với cha con cháu chớ?
- Ba vá»›i bác Khưu đã dùng cÆ¡m chiá»u xong rồi.
Khưu viện trưởng vỗ vỗ trên mặt ghế sofa nói:
- Tố Tố, cháu hãy ngồi xuống đây, bác sẽ nói chuyện cho cháu nghe.
Tố Tố lộ vẻ khiếp sợ nhè nhẹ bước lại ngồi xuống:
- Bác xem cháu hôm nay đã khá nhiá»u rồi?
- Khá lắm rồi, sắc mặt của cháu trông rất tỉnh táo.
Nà ng nhướng mà y, trợn mắt tỠvẻ hứng thú:
- Chắc khá»i chÃch thuốc, cÅ©ng như khá»i uống thuốc nữa hả bác?
- Nếu cháu bình tÄ©nh mà điá»u dưỡng thì căn bệnh chóng là nh. Cháu không nên Ä‘i rong ra ngoà i thưá»ng, nên an tÄ©nh, đừng để cho thần kinh nó dá»… bị kÃch thÃch, không khéo bệnh sẽ tái phát.
- Giống như trước đây, bác thấy cháu thưá»ng hay té xỉu bất ngá» phải không bác?
- Không phải váºy, cháu đã hết hôn mê té xỉu nữa, bác trông cháu hôm nay khá hÆ¡n trước phải không?
- Hiện giá» có nhiá»u việc cháu chỉ nhá»› máºp má» thôi, cÅ©ng như hôm nay cháu gặp hai vị bạn há»c nà y, nếu các anh chẳng nhắc thì cháu không thể nà o nhá»› rõ. Bác thấy như váºy chắc khó lắm hả bác?
Hùng xưởng trưởng đáp thay nà ng:
- Con đừng lo lắm, hai vị bạn há»c đã biết con Ä‘ang bệnh, há» không bao giá» trách con đâu.
Khưu viện trưởng nói:
- Tố Tố, ngà y nà o cháu thấy thÃch, cháu cho bác hay để bác cho ngưá»i đến rước cháu, khám nghiệm lại tổng quát bệnh trạng cá»§a cháu má»™t lần nữa nhé?
- Thôi đi, cháu sợ lắm.
- Sợ ná»—i gì, chÃnh bác tá»± khám nghiệm cho cháu mà .
- Nói đến khám nghiệm thì cháu thấy nhức đầu rồi.
- Từ nay má»i việc gì cháu cÅ©ng nên thư thả, tránh những vấn đỠlà m kÃch thÃch tinh thần, má»—i ngà y xem sách, viết thư cÅ©ng không nên quá hai tiếng đồng hồ.
- Thưa bác cháu muốn hôm nay bác chẳng nên nói đến chuyện gì vá» cháu cả. Bởi hai ngưá»i bạn há»c cá»§a cháu há» không biết má»™t chút gì vá» y há»c, nếu mãi luáºn đến việc bệnh hoạn vá» y há»c thì há» sẽ cảm thấy mất hứng Ä‘i.
Khưu viện trưởng rá» rá» chiếc đầu sói cưá»i nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, hôm nay không bà n việc bệnh hoạn và y há»c nữa, cháu hãy Ä‘i nói chuyện vá»›i hai bạn há»c cá»§a cháu Ä‘i!
Tố Tố nhướng mà y nhìn hai chà ng lá»™ vẻ thÃch thú:
- Hay lắm, bây giỠtôi sẽ cùng hai vị đi du ngoạn nhé.
Lê Dịch Phi lo lắng há»i:
- Cô không mệt sao?
- Hôm nay tôi khá»e khoắn lắm.
Nói xong nà ng dắt hai chà ng đi ra ngoà i. Hùng xưởng trưởng nhìn theo bóng con gái, ông tỠvẻ rất chú ý. Khi bóng nà ng đã khuất, lão bèn hướng sang Khưu viện trưởng nói:
- Anh Äông Vượng, tôi xem như bệnh cá»§a Tố Tố đã khá nhiá»u?
- Xem bá» ngoà i thì khá nhiá»u, nhưng tôi chưa dám khẳng định thần kinh cá»§a nó có vẻ còn suy nhược, nhức đầu, chóng mặt, trà nhá»› kém, những chứng đó có thuốc Ä‘iá»u trị. Nhưng chá»§ yếu trị bịnh cần phải có vấn đỠtâm lý hổ trợ, đừng để cho thần kinh bị kÃch thÃch mạnh, nên sá»a đổi hoà n cảnh, đừng để nó thưá»ng nhá»› chuyện đã qua.
Hùng Kiến Phương thở dà i lắc đầu nói:
- Tôi có ba thằng con trai, chỉ có má»™t mình nó là gái, cÅ©ng là con cưng hÆ¡n hết. Nhưng hiện giá» không biết là m thế nà o mà giúp đỡ nó. Từ ngà y nó hay tin thằng CÆ¡ Thá»±c chết Ä‘i nó khóc than chết xỉu, đến nay chúng tôi không dám cho nó xem báo, sợ nó Ä‘á»c những tin có liên quan đến cái chết cá»§a CÆ¡ Thá»±c mà bị kÃch thÃch. Nhưng, không thể tin được, má»™t ngà y nà o đó nó sẽ hay biết sá»± tháºt.
- Thá»±c ra, nếu nó biết rõ, còn có thể dá»… Ä‘iá»u trị hÆ¡n, nhưng tạng tâm cá»§a cháu rất yếu.
- Tháºt tôi không dám cho nó biết rõ, sợ rá»§i có bá» nà o thì khó mà điá»u trị cho là nh.
- Anh nên cho chị dắt nó Ä‘i ngoại quốc để thay đổi không khÃ, Ä‘iá»u đó giúp rất nhiá»u vá» phương diện Ä‘iá»u trị.
- Tôi cÅ©ng nghÄ© đến Ä‘iá»u đó, nhưng nhà tôi cÅ©ng chẳng được khá»e lắm, e cho khi ở nước ngoà i bà ấy lại mang bệnh, chừng đó cà ng khó tÃnh hÆ¡n. HÆ¡n nữa nhà tôi cÅ©ng mang bịnh tim, chẳng hÆ¡n gì Tố Tố, nếu hôm nay mà tìm không ra Tố Tố thì chưa biết bà ấy sẽ ra sao nữa chá»›.
Khưu Äông Vượng quà o lia chiếc đầu hói, lão tá» ra gặp hoà n cảnh khó xá». Ông ta cÅ©ng trị rất nhiá»u bịnh, hiện giá» tại bịnh viện cá»§a ông có nhiá»u bịnh nặng gấp mưá»i lần hÆ¡n Tố Tố nhưng không có bịnh nhân nà o giống như nà ng khiến cho lão gần như thúc thá»§, lão chỉ còn dùng lá»i an á»§i bạn:
- Anh không nên lo lắm, nếu có bịnh thì thá»§ng thẳng mà lo cách Ä‘iá»u trị. Tố Tố có thể nó còn tá»± chế lấy mình được, nếu hôm nay xe không hư bình Ä‘iện nó có thể dám Ä‘i Dương Minh SÆ¡n má»™t mình hay không?
Hùng Kiến Phương thở dà i:
- Äiá»u đó là vấn đỠtôi rất lo, từ trước nó nhát lắm, chưa bao giá» má»™t mình nó dám Ä‘i xạ Nếu có, thì tà i xế lái cho nó Ä‘i và không ngá»›t khuyến khÃch nó bạo gan hÆ¡n chút. Anh nghÄ©, hôm nay dưới cÆ¡n mưa tầm tã, đưá»ng lại trÆ¡n, xe rất đông, váºy mà má»™t mình nó dám lái xe lên núi là chuyện khó có thể tưởng tượng được.
- Anh đừng lấy đó mà cho rằng nghiêm trá»ng, sẽ từ từ Ä‘iá»u trị chá»› chưa đến ná»—i nà o. Äiá»u cần nhất từ nay anh nên tìm ngưá»i nà o mà cháu Tố Tố thÃch để bầu bạn vá»›i nó, nếu con Bân Bân cá»§a tôi vá» kịp thì hay quá.
- Tôi đã cho Ä‘i rước em bạn dì vá»›i Tố Tố nhỠđến để bầu bạn vá»›i nó rồi, nhà con nhỠấy ở Cao Hùng, Ãt bữa nó sẽ đến.
Khưu Äông Vượng gõ ống bÃp xuống bà n nói:
- Ờ, nếu được váºy tinh thần cá»§a cháu sẽ tốt hÆ¡n.
- Nghe nói chị sắp vỠđến nơi rồi à ?
- Nhà tôi có Ä‘iện tÃn sắp vá», nhưng ngà y giá» chưa xác định.
Hùng Kiến Phương nhá» giá»ng:
- Thế là từ nay mỗi hà nh động của anh nên để tâm một chút nhé.
Khưu Äông Vượng trợn mắt nhìn lão Hùng:
- Tôi thì sao? Bộ tôi không còn cái chất của tôi à ?
Kiến Phương cưá»i cưá»i nói:
- Thôi đừng nói cứng.
- Riêng tôi thì không sao, lo cho anh nên lưu tâm đỠphòng gìn giữ những gì gá»i là tốt đẹp, đừng để ngà y nà o phát giác ra thì ăn năn không kịp.
Hùng xưởng trưởng rất lo lắng, ông ta dùng ngón tay che trên miệng, hy vá»ng Khưu đừng nói gì thêm nữa. Khưu Äông Vượng cÅ©ng cưá»i ha hả vang lên.
Hùng Tố Tố dắt hai ngưá»i bạn ra vưá»n hoa, Ä‘i má»™t vòng dưới cÆ¡n mưa bụi như những hạt tro trắng bay phÆ¡i phá»›i. Phi nháºn thấy dưới mưa phùn mà thưởng hoa cảm thấy có nhiá»u thi vị, riêng Hoà ng Thiên Phú chỉ gượng gạo Ä‘i chÆ¡i cho có lệ chứ không thấy hứng thú chút nà o. Phi không muốn để Tố Tố dầm dưới cÆ¡n mưa lạnh lâu, nên há» không hẹn mà đồng lòng trở và o nhà khách.
Lúc sá»›m mai tinh thần Tố Tố căng thẳng nên lén lấy xe nhà má»™t mình chạy Ä‘i Dương Minh SÆ¡n, khi gặp được Phi và Phú đưa trở vá» nhà , nà ng vô cùng cao hứng vui chÆ¡i vá»›i hai bạn há»c. Nhất là cô ta đối vá»›i Lê Dịch Phi rất tá» tế và vá»›i nét hoạt kê cá»§a Hoà ng Thiên Phú là m cho nà ng rất vui vẻ, trên môi nà ng luôn luôn nở nụ cưá»i, thay cho những nét u buồn trong những ngà y trước.
Äến chiá»u, lão Vương Ä‘em được xe cá»§a Tố Tố vá» nhà . Lê Dịch Phi cÅ©ng lái xe đưa Khưu viện trưởng vá» nhà . Sau đó chà ng và Hoà ng Thiên Phú cùng trở vá» y viện trong ngà y nay, hai chà ng gặp Tố Tố là ngoà i dá»± liệu cá»§a mình, nên sá»± sinh hoạt cá»§a hai ngưá»i cÅ©ng có đôi phần thay đổi. Khi hai chà ng cáo từ ra vá», Tố Tố cÅ©ng căn dặn năm ba lần, nếu khi nà o rảnh, má»i hai chà ng tá»± tiện đến chÆ¡i. Hai chà ng chỉ hứa hà m hồ lấy lệ. CÅ©ng may, Tố Tố không há»i hai chà ng là m việc tại đâu, bằng không, sá»± cố ý giấu không cho nà ng biết mình là y sÄ© sẽ bại lá»™.
|

09-09-2008, 12:23 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 5
Bịnh viện thần kinh cá»§a Khưu Äông Vượng nằm gần mé biển kế cáºn má»™t hòn núi nhá» tại Äạm Thá»§y, đây là má»™t y viện quy mô, rá»™ng lá»›n. Bốn phÃa bịnh viện Ä‘á»u có tưá»ng bao bá»c. Tại cá»a chánh vá»›i đưá»ng tráng nhá»±a Ä‘i thẳng và o bịnh viện. Bịnh viện có hai tầng, văn phòng viện trưởng ở tầng lầu nhì, y viện đứng sừng sững giữa hoa viên. PhÃa sau là ký túc xá, toà n bá»™ y viện Ä‘á»u nằm trên má»™t triá»n núi.
Bịnh viện không xa bãi biển bao nhiêu, nếu là trá»i hè thì đứng trên lầu nhìn đằng xa thấy trai gái tắm biển tấp náºp. Nếu là khách du thì nÆ¡i đây là má»™t địa Ä‘iểm du ngoạn rất tốt. Nhưng, khi ngưá»i bịnh đến đây thấy tấm bảng treo tại cá»a chánh thì há» thấy tinh thần há» căng thẳng ngay, vá»›i những cảm giác nặng ná».
Lê Dịch Phi thức rất sá»›m, chà ng mặc áo lạnh đứng dá»±a cá»a sổ, đôi mắt nhìn táºn đằng xạ Ký túc xá cất tại lưng chừng núi, cách xa y viện má»™t dẫy nhà . Trước ký túc xá có má»™t bãi cá», chung quanh trông toà n hoa, đứng ở bãi cá» có thể nhìn thấy toà n bá»™ y viện.
Phi đứng má»™t mình tại cá»a sổ, trông những cánh bưá»m nhấp nhô ngoà i biển, và những vần mây khi cao lúc thấp trên vòm trá»i.
Chà ng Ä‘ang quay mặt lại nhìn má»™t góc ý viện, bá»—ng thấy chiếc xe mà u xanh Ä‘áºm chà ng đã Ä‘i hôm qua từ từ tiến và o cá»a y viện. Chà ng biết chắc ngưá»i trên xe là Khưu viện trưởng đã đến. Chà ng chuẩn bị thay đổi y phục để xuống ra mắt lão. Phi rất thong thả, chà ng má»›i vừa vá» lãnh công tác đầu tiên tại y viện, chưa biết viện trưởng sẽ phân công cho chà ng thá»±c hà nh môn gì?
Khưu viện trưởng trước kia là thầy há»c cÅ© cá»§a chà ng, tác phong cá»§a vị giáo sư nà y là m chà ng rất kÃnh trá»ng. Khi ông ta và o lá»›p giảng bà i rất hấp dẫn. Dầu cho ông giảng giải hÆ¡i khô khan, nhưng sức thu hút bởi lý thuyết cá»§a ông, gây cho há»c trò thấy hà o hứng nên không buồn ngá»§.
Tác phong cá»§a Phi cÅ©ng dá»… mến, nên vị giáo sư nà o cÅ©ng yêu mến chà ng. Há» thưá»ng má»i chà ng vá» nhà chÆ¡i, nên chà ng gần như quen thuá»™c cả ngưá»i nhà cá»§a các vị giáo sá»± Khưu viện trưởng có cô con gái tên là Khưu Bân Bân, nà ng Ä‘ang há»c gia chánh và các kiểu y phục thá»i trang. Nà ng đà m đạo và lý luáºn rất ăn ý vá»›i Dịch Phi, má cá»§a nà ng cÅ©ng có cảm tình vá»›i Phị Trong lúc má cá»§a nà ng dắt nà ng sang Nhá»±t để há»c thêm các kiểu thá»i trang, trước khi Ä‘i, hỠđã cùng có lá»i hẹn ước, chá» Dịch Phi mãn khóa huấn luyện quân sá»±, chà ng trở vá» cá»™ng tác tại y viện, Bân Bân trở vá» nước, sẽ cùng Dịch Phi chánh thức cá» hà nh hôn lá»….
Tuy há» cam kết sẽ thà nh hôn trong vòng bà máºt, nhưng ngưá»i ngoà i thẩy Ä‘á»u hay biết Lê Dịch Phi sẽ là con rể tương lai cá»§a Khưu Viện trưởng, cÅ©ng là ngưá»i thừa kế cÆ¡ sở y viện to lá»›n nầy. Khưu Viện trưởng không có con trai, chắc chắn sá»± nghiệp cá»§a lão sẽ vá» phần con gái.
Do đó, Lê Dịch Phi trở thà nh má»™t y sinh ưu hạng cá»§a y viện thần kinh nà y, đối vá»›i má»i ngưá»i, Lê Dịch Phi sẽ là má»™t y sinh là m việc táºn tình cho bịnh viện, cÅ©ng như đà n anh Hoà ng Thiên Phú đối xá» vá»›i chà ng vô cùng tốt đẹp.
Nhưng, tánh Lê Dịch Phi có khác, chà ng không bao giá» hy vá»ng ngưá»i ngoà i giúp đỡ, cÅ©ng như không muốn ai xem mình má»™t cách quan trá»ng. Chà ng muốn dùng hết khả năng và tà i nghệ để tá»± tạo địa vị riêng cho mình, nhá» và o tâm tÃnh và ý chà quáºt cưá»ng cá»§a chà ng mà những bạn há»c và đồng nghiệp Ä‘á»u kÃnh trá»ng.
Lần đầu tiên chà ng và o bệnh viện nháºn công tác, chà ng đặt tất cả niá»m tin rõ rệt biểu hiện ra ngoà i mặt. Chà ng hÃt má»™t luồng không khà trong là nh cá»§a buổi sáng, chân từ từ bước xuống thang lầu. Hoà ng Thiên Phú đã mặc y phục y sinh vừa đến thang lầu, gặp Phi bèn chà o há»i.
Lê Dịch Phi bước đến nhìn Phú cưá»i cưá»i gáºt đầu nói:
- Anh mặc bộ đồ nà y và o trông anh có thần quá.
- Chú mầy cũng nên thay đồ mau đi.
- Anh đến phòng bệnh hả?
- Ờ, viện trưởng đã đến rồi.
- Tôi ở ký túc xá đã nhìn thấy xe của Viện trưởng bây giỠtôi đến văn phòng để nghe lệnh Viện trưởng phân công.
Phú bước đến gần Phi nói khẽ:
- Tiểu Lê, anh có một việc cần, muốn nhỠem giúp đỡ.
Phi hiểu rõ cá tánh cá»§a anh bạn há»c, khi anh ta có chuyện cần nói nhá» là chắc quan trá»ng lắm, chà ng gáºt đầu:
- Anh không hiểu em sao? Có việc gì cần hãy nói nghe thá», nếu lo liệu được thì em sẵn sà ng.
- Nhất định em giúp được rồi, anh má»›i vừa nghe Viện trưởng Ä‘iện thoại vá»›i Hùng xưởng trưởng, ông nói muốn phái má»™t y sÄ© đến săn sóc thưá»ng xuyên cho Hùng Tố Tố, nhưng ông chưa quyết định ai Ä‘i.
- Anh muốn đi à ?
Phú cưá»i cưá»i nói:
- Tiểu Lê, anh không giấu gì em, anh đối vá»›i Hùng Tố Tố rất có cảm tình, anh cÅ©ng hy vá»ng trị là nh bệnh cho nà ng để gây thêm sá»± cảm tình giữa anh và nà ng.
Phi cưá»i cưá»i tá» vẻ thÃch thú:
- Phú, anh đã quên rằng nà ng rất chán y sĩ.
- Äiá»u đó là việc riêng cá»§a anh, chỉ hy vá»ng em thổi phồng anh trước mặt viện trưởng. Có thể viện trưởng sẽ phái anh Ä‘i. Trong y viện chỉ có anh vá»›i em biết Tố Tố, nên viện trưởng khá»i phải suy xét.
- Nếu rủi viện trưởng phái em đi thì sao?
Phú trợn tròn đôi mắt nói:
- Tiểu Lê, chắc em không hứng thú khi gần Tố Tố, vì em đã có Bân Bân, chắc chắn viện trưởng sẽ không phái em đi đâu.
- Äừng lo, em không Ä‘i đâu. Nếu viện trưởng đỠcáºp việc đó vá»›i em thì em sẽ táºn lá»±c tiến cá» anh Ä‘i. ÄÆ°á»£c không?
- Hay lắm, cám ơn em.
- Khoan mừng đã, nếu viện trưởng không phái anh đi thì nên tìm em để thương lượng nhé.
Phú mỉm cưá»i gáºt đầu, Phi và o phòng thay đổi y phục y sÄ©, Ä‘i thẳng đến văn phòng viện trưởng. Văn phòng nà y đối vá»›i chà ng không lạ gì, bởi sau khi tốt nghiệp chà ng đã đến đây là m việc táºp sá»±. Tại đây có nhiá»u ngưá»i biết chà ng nên gặp chà ng Ä‘á»u chà o há»i, trước khi và o phòng, bên ngoà i có cô Lý là nhân viên chuyên tiếp Ä‘iện thoại cho Viện trưởng, và giải quyết cho ông những công việc thông thưá»ng, nà ng thấy Phi đến, bèn đứng dáºy chà o há»i.
Lê Dịch Phi cÅ©ng mỉm cưá»i gáºt đầu nói:
- Cô Lý đến sớm quá!
- Viện trưởng vừa há»i thăm anh.
- Trong văn phòng có đông không váºy cô?
Cô Lý lắc đầu:
- Không, viện trưởng vừa dặn tôi, nếu anh đến thì bảo và o gặp ông ngaỵ À, anh chỠgiây lát, viện trưởng vừa có điện thoại.
Phi chá» giây lát đợi lão Khưu tiếp Ä‘iện thoại xong, chà ng bèn gõ cá»a bước và o. Văn phòng viện trưởng rất rá»™ng, ba mặt Ä‘á»u có cá»a kÃnh. Ngoà i chiếc bà n viết lá»›n ra, sát vách tưá»ng Ä‘á»u kê tá»§ sách. Trong phòng ông chẳng khác nà o phòng hà nh chánh, có những công văn bừa bãi trên bà n. Khác chăng là có má»™t kiếng hiển vi rất lá»›n, khiến cho khách vừa bước và o phải chú ý ngaỵ Trên tưá»ng treo má»™t Ãt khuôn hình tranh lụa. Phi vừa bước và o thì Khưu Viện trưởng cÅ©ng vừa buông Ä‘iện thoại, cầm ống bÃp lên châm lá»a đốt.
Phi cung kÃnh chà o há»i:
- Viện trưởng đến sớm quá.
Khưu viện trưởng chỉ ghế má»i chà ng ngồi nói:
- Vừa rồi tôi có há»i cô Lý xem Phi đã đến chưa.
- Cô Lý cũng vừa cho tôi biết, viện trưởng vừa tiếp điện thoại.
Khưu viện trưởng hÃt má»™t hÆ¡i thuốc và gáºt đầu:
- Phải rồi.
Phi lộ vẻ rụt rè:
- Thưa viện trưởng, tôi gặp viện trưởng để nhỠviện trưởng cho biết công tác của tôi...
Khưu Äông Vượng dưá»ng như không chú ý đến câu nói cá»§a chà ng, ông nói sang đỠkhác:
- Phi phÆ¡i nắng nhiá»u nên Ä‘en hÆ¡n hồi trước.
Phi buá»™c lòng trả lá»i theo câu há»i cá»§a lão:
- Dạ phải, tại cÆ¡ quan hải quân, có lúc phải Ä‘i trên tà u để đến Nam bá»™ thá»±c táºp, nÆ¡i đó trá»i nóng ghê lắm.
- Gần đây Phi có tiếp được tin của Bân Bân không?
Phi tỠvẻ không được tự nhiên, trước vị nhạc phụ tương lai:
- Trước khi tôi rá»i cÆ¡ quan hải quân Ãt hôm, có tiếp được thư cá»§a Bân Bân, ná»™i dung nói Bân Bân sẽ vá» ngà y gần đây.
Lão nhìn quyển lịch trên bà n nói:
- Không chừng cuối tháng nà y, Phi ở ký túc xá thấy quen không?
Chà ng cố ý đỠcáºp đến Hoà ng thiên Phú:
- Dạ ký túc xá ở tiện lắm. Tôi ở gần phòng anh Hoà ng Thiên Phú.
- ÄÆ°á»£c, hay lắm.
Phi không thể chá» lâu hÆ¡n nữa, chà ng há»i tiếp:
- Thưa viện trưởng, xin cho biết công tác tôi phải là m tại y viện?
- Ờ, Phi phục dịch quân vụ rất cá»±c khổ, vừa vỠđến nên nghỉ má»™t Ãt hôm nữa. Chừng đó tôi sẽ sắp đặt...
Phi như chẳng có việc gì cần nói thêm, bèn đứng dáºy:
- Nếu viện trưởng không có việc chi cần dặn bảo...
Lão Khưu như đoán biết ý chà ng:
- Phi muốn cần dùng xe thì nên bảo lão Trương lái cho mà đi, đừng tá»± lái khó nhá»c lắm.
Dịch Phi muốn nói không dùng xe, nhưng ý chà ng ngược lại:
- Cám ơn viện trưởng.
Chà ng thấy không còn việc gì cần phải nói, nên cúi mình là m lá»… quay lưng Ä‘i ra, nhưng vừa bước Ä‘i thì lão Khưu gá»i:
- Dịch Phi.
Chà ng quay lại há»i:
- Thưa viện trưởng còn dạy chuyện chi?
- Theo ý Phi căn bệnh của Hùng Tố Tố phải trị như thế nà o?
- Hôm qua tôi nghe anh Phú nói lại, tôi cÅ©ng thông cảm cho sá»± bất hạnh cá»§a Tố Tố. Theo ý tôi cần nên thay đổi hoà n cảnh, cho tiếp nháºn những việc má»›i để nà ng cảm thấy hứng thú, lần lần nà ng sẽ quên chuyện cÅ©.
- Äúng rồi, hôm qua tôi cÅ©ng khuyên anh Kiến Phương như váºy, phải chá» cho thân thể Tố Tố khá»e, chừng ấy sẽ thá»±c hà nh. Nhưng, Ä‘iá»u khó khăn nhứt là Tố Tố không thÃch y sÄ©, khi nghe nói đến y sÄ© là nó sợ hãi. Cần nhất là tìm má»™t y sÄ© quen biết vá»›i nó để tiến hà nh dá»… dà ng việc trị bệnh.
Nhân cÆ¡ há»™i, Phi đỠcáºp đến Thiên Phú:
- Thưa viện trưởng, công việc nà y nên phái anh Hoà ng Thiên Phú đi thì chắc chắn sẽ thà nh công, bởi Tố Tố đối với anh ấy rất tốt.
- ÄÆ°á»£c, để tôi tiếp xúc vá»›i Kiến Phương rồi tÃnh việc nà y. Riêng Phi từ nay cứ tá»± tiện gặp tôi, đừng câu nệ lá»… phép.
Dịch Phi cúi chà o bước ra. Khi vừa ra, cô Lý nhìn chà ng mà mỉm cưá»i. Chà ng dừng lại nhìn. Bởi hÆ¡n hai năm qua chà ng không gặp mặt con "Liá»…u đầu tóc và ng" nà y, trước kia cô ta là má»™t cô gái xấu xÃ, thân thể gầy còm, nà y đã trở nên má»™t thiếu nữ đẹp và đáng mến. Chà ng gá»i tên nà ng:
- Phương Tá», vừa rồi tôi đến quá vá»™i và ng, nên quên cho cô biết má»™t việc cần thiết.
- À, anh Lê muốn cho em biết việc gì?
- Ngưá»i ta nói, các cô gái đến tuổi mưá»i tám thì thân hình biến đổi, cà ng biến đổi trông cà ng đẹp. Không biết câu nói đó có đúng không, nếu hôm nay tôi gặp cô ngoà i phố thì chắc không dám há»i.
Äôi má Phương Tá» á»ng hồng, nà ng nguýt chà ng:
- Nói xà m, ngưá»i ta nà o nói váºy, chỉ có anh nói thế thôi.
- Tháºt váºy không đó? Tôi tin rằng, không phải chỉ mình tôi khen cô đẹp đâu.
Nà ng trá» môi tá» vẻ chống trả chà ng, nhưng trong lòng nà ng không khá»i thÃch thú:
- Tôi biết anh Ä‘ang yêu Ä‘á»i lắm.
- Tôi có vẻ gì yêu Ä‘á»i đâu?
- Anh không nghe viện trưởng nói cô Bân Bân từ Nháºt bổn đã gần vá» sao? Hôm trước tôi được xem ảnh cá»§a cô mặc kimono từ Nháºt gởi vá», trông cô ta đẹp ghê váºy đó.
Bá»—ng nghe tiếng chuông cá»§a Khưu Viện trưởng nhấn gá»i Phương Tá», nà ng le lưỡi liếc nhìn Phi và vá»™i vã bước Ä‘i. Phi cÅ©ng mỉm cưá»i đưa tay cáo biệt nà ng.
|
 |
|
| |