Quán nước tự quản với A chủ quán nom giống người mông cổ. Đầu đội mũ tai mèo, vai 5 tấc rộng thân 1 thước cao.
Cách quán 2m luôn có 1 cái ghế nằm dành cho người mông cổ.
Bất kể trời nắng hay trời mưa, cứ ra quán là thấy người mông cổ nằm ngủ.
Khách hàng là nông dân viên chức luôn miệng hỏi nhau: chủ quán đâu?
Dân giang hồ thì hỏi: Đ.c.m ra uống nước mà đ' biết thằng nào là chủ quán? Chẳng lẽ để b.ố mày phải đoán ah?
Khách hàng muốn uống nước thì phải tự lấy cốc rót nước, muốn hút thuốc thì ra tự lấy mà hút.
Dần rồi cũng thành quán tự quản.
Rồi khi trả tiền có thể bùng hay k còn phụ thuộc vào nhân cách con người.
Bên cạnh quán là 1 cái loa phường nằm vắt vẻo trên gốc cây. Cứ đến h là bật bài tuyên truyền phòng chống HIV
Đến 1 ngày đặc biệt trời hửng nắng, người mông cổ k còn ngủ nữa mà đã hăng say trải nghiệm bão lòng với khách hàng
Người mông cổ nói: trong khu này a đ' lạ bố con thằng nào cả. Thằng nào máu mặt cũng biết a hết. Ngày xưa a toàn đi bảo kê khu chợ với mấy quán karaoke trong này
Tay hắn chỉ vào 1 gã đầu trọc xăm trổ đầy mình đi ngang qua và nói với khách: thằng này ngày xưa là đệ a đấy. Trước a toàn đi đâm chém cả nó. Bố nó với a là AE kết nghĩa
Khoảng 30p sau. 1 thanh niên đèo 1 thiếu phụ đi xe Nouvo LX đi ngang qua quán nước và đâm rầm 1 cái vào xe dựng trước quán nước khiến thiếu phụ bị xước móng chân.
Thiếu phụ hét lên: Đ.C.M thằng nào dựng xe ngu thế này, để b.ố mày đâm vào..
Người mông cổ thân pháp rất nhanh nhẹn và linh hoạt bèn lao ra giãi bày: Xin lỗi chị chứ xe e để gọn thế này cơ mà
Thiếu phụ: Gọn cái L` mà gọn. Đ m nhà mày. Câu chửi đã khiến người mông cổ k còn giữ được thần sắc giống như khi trải nghiệm bão lòng với các KH
Dứt câu chửi thanh thiếu phụ vít ga lao đi trong sự phẫn nộ của người mông cổ.
Người mông cổ vào giãi bày: Đ.c.m con đ ĩ đấy, bây h mà là 5 năm trước thì a chém chết cả nhà nó rồi. Vừa nãy a mà k kiềm chế thì vợ con a sẽ ra sao đây?
Bỗng 1 người khách buông lời: bây h chúng nó toàn dùng hoa cải với bắp cải thôi anh ah. Đao kiếm xưa rồi
Người mông cổ: bắp cải là j?
Gái thuyền quyên
Đối diện quán nước người mông cổ là 1 quán bánh rán. Chủ quán nom giống gái tây tạng. Trâu thua nước miếng, tuyết nhường màu râu
Nghe giang hồ truyền rằng ai ăn hết được 1 cái bánh của chị thì có thể được tăng thêm 1 tuổi thọ.
Ban đầu những chiếc bánh chị làm có hình thoi hoặc méo hoặc dẹt, ngũ giác, đa giác, lồi giác...
Ngày ngày chị vẫn cần mẫn vày vò nặn bột để tạo ra từng chiếc bánh. Khách hàng thì không thấy đâu
Giá đầy bánh thì chị vứt bớt vào chậu, chậu đầy bánh thì vứt vào xô, xô đầy mua thêm thúng. Thúng đầy mua thêm cả thùng.
Ngày nào cũng chỉ thấy chị năn bánh với nhào bột. Nhưng có khách vào mua bánh hay k thì còn phụ thuộc sự may rủi và duyên số
Nghe dân tình kháo nhau rằng chị mới tậu thêm bộ nồi niêu inox để rán bánh k bị đen đít nồi
Trải qua thời gian bao nhiêu mùa lá rụng với bật gốc cây. Rất nhiều người bị ngã và trượt chân
Vị ngon của bánh k hề được cải thiện mà chỉ có hình dạng của chiếc bánh đã đạt đến cảnh giới: Tròn như bụng gái chửa
Trong giới nặn bánh với nhào bột thì có lẽ chị k còn đối thủ.
Quả nhiên ông trời k hề phụ lòng người. Có công mài sắt có ngày nên kim, lấy kim mài sắt có ngày sưng tay. Nhất ngôn cửu đỉnh, quất ngựa truy phong..
Vào 1 ngày đẹp trời, 1 đoàn đại biểu bao gồm 5 dân quân tự vệ và 4 công an phường đã đến hỏi thăm quán của chị
Và những vị khách đầu tiên sau khi ăn thử bánh đã tịch thu hết ghế với bộ nồi niêu inox chị mới mua.
Chị khóc lóc van xin vì lý do nồi niêu mới mua chưa kịp rán đen đít nồi.
Từ ngày định mệnh ấy. Chị chuyển qua bán cháo đậu.
Nghe giang hồ kháo nhau rằng ai ăn hết bát cháo có thể được cải tử hoàn sinh.
Giang hồ truyền miệng quả k sai. Vào 1 ngày tác giả và 1 người bạn khi đói quá k chịu nổi đã can đảm vào ăn thử 1 lần cho biết.
Ăn được vài miếng thì 2 người nhìn nhau nhăn mặt và tấm tắc khen: V L
Gái tây tạng buông lời: cháo hnay ngon k các e?