Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 1: Huyết sắc An Tây
Chương 1: Người mới của Thú Bảo.
Nhóm dịch: Huyết Tiễn Ngũ Gia
Nguồn: Mê Truyện
Giới Thiệu:
Trở lại Đại Đường, tranh bá thiên hạ.
Năm Thiên Bảo thứ năm, Đại Đường lập nước đã qua trăm năm, trải qua gần mười năm trị quốc, Lý Long Cơ đã biết thiên mệnh hơi mỏi mệt, từ sau khi hắn sắc phong Dương thị làm Quý phi, tâm tư của hắn cũng dần dần rời bỏ triều chính buồn tẻ mà lộn xộn.
“Suốt ngày múa hát thung dung, tiếng tơ tiếng trúc sau lòng quân vương”.
(Trích Trường Hận Ca – Bạch Cư Dị - Tản Đà)
Hắn bắt đầu thỏa thích trong âm nhạc ca múa, từ nay về sau Hoàng đế không triều sớm…
Mà ngay mùa xuân năm này, một nhân vật mới đã đến Túc Lâu Phong Thú Bảo An Tây, một kẻ xuyên qua đến từ đời sau, trước vào quân đội trấn thủ biên cương, chống địch bên ngoài mới hiện tài hoa, lại đưa Công chúa vào kinh, bước vào trung tâm quyền lực của Đại Đường. Trong thời gian ngắn ngủn, hắn từ một nam nhi kiên cường đời sau, biến thành một vị anh hùng thịnh thế trí dũng song toàn.
Đây là một bộ đại tác “Đường xuyên” (tác phẩm lớn xuyên qua Đại Đường) độ dài rất lớn, bắt đầu bởi tác giả Cao Nguyệt nổi tiếng hành văn cao siêu, vì bạn mà bày ra vở kịch lớn xuyên việt Thịnh Đường hết sức đặc sắc, chiến tranh tái ngoại (phía bắc Trường thành) nổ ra, cảnh tàn sát khốc liệt trên triều đường, ngồi xem giang sơn như bức họa, lại có mỹ nhân như ngọc, trong nhất thời giang sơn mỹ nhân, hết thảy Thịnh Đường uốn lượn quanh co.
Bão tuyết tàn phá bừa bãi ba ngày ba đêm rốt cục ngừng, một chiếc trực thăng tìm kiếm cứu hộ trở về căn cứ từ trên cánh đồng tuyết mênh mông, hai giờ sau, đài truyền hình phát ra một tin tức: Đội tập huấn bắn tên bị bão tuyết vây khốn đã tìm được, một người mất tích, căn cứ thông tin được biết, người mất tích là Lý Khánh An quán quân bắn tên toàn quốc, trước mắt các ngành có liên quan đang toàn lực tìm kiếm cứu hộ…
Một tuần sau, đội tìm kiếm cứu hộ tìm được cung tên huấn luyến của Lý Khánh An, nhưng dấu vết của người đều không có, bởi vì lại có một trận bão tuyết diễn ra, đội tìm kiếm cứu hộ không thể không buông tha tìm kiếm Lý Khánh An.
Một năm sau, cái tên Lý Khánh An này dần dần bị một số người quên lãng.
…
“Biển kiếm gió bay tuyết lớn cuộn, Đầu bãi đá băng vó ngựa đóng.”
(Phong Đài Ca phụng tống Phong đại phu xuất sư tây chinh – Sầm Tham)
An Tây vào tháng hai năm Thiên Bảo thứ năm vẫn là thế giới trời đông tuyết phủ, rặng núi Lăng Sơn tuyết trắng xóa đứng vững tại biên thùy Đại Đường, mây trắng lững lờ giữa núi tuyết, từng ngọn núi tuyết như thể là từng viên bảo thạch màu lam, lóe ra hào quang rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Ở trung bộ Lăng Sơn có một miệng núi tên là Bột Đạt Lĩnh, nơi này là một con đường tắt đi thông bốn trấn An Tây Đại Đường, được xưng là đường Toái Điệp. Năm đó Huyền Trang đi lấy kinh, chính là vượt qua Lăng Sơn này rời đi, cực kỳ gian nguy, gặp được tuyết lở và bão tuyết, sau khi đối kháng với tử thần bảy ngày mới rời khỏi Lăng Sơn. Nơi ba mươi dặm phía nam Bột Đạt Lĩnh, đó là Túc Lâu Phong Thú Bảo, Thú Bảo cao chừng năm trượng, dùng đá lớn của Lăng Sơn xây thành, phân ra ba tầng thượng trung hạ, tầng thấp nhất để ngựa, tầng trung người ngủ, tầng thượng là tháp chiến nhìn ra xa, trên đỉnh Thú Bảo còn có ba cái nồi đốt tín hiệu, mặt khác ở bên Thú Bảo còn đặt mấy lều vải, bình thường đám lính đều ở trong lều, nếu gặp tình huống khẩn cấp, mọi người sẽ trốn vào trong Thú Bảo. Túc Phong Lâu có bốn mươi lăm quân Đường đóng giữ, tính cả năm tên quân Đường đốt tín hiệu ở Lăng Sơn, tổng cộng có năm mươi người. Buổi sáng ngày hôm nay, có hai gã thương nhân người Hồ mang theo mấy chiếc xe ngựa đi tới Thú Bảo, con ngựa phía sau xe ngựa chở một gà nam tử, trang phục của hắn kỳ lạ, mặc một bộ áo ngắn màu trắng, dưới chân là giày da, tóc rất ngắn, mềm nhũn mà nằm sấp trên ngựa, khi chiến mã dừng lại, ngón tay hắn hơi giật giật, dường như sắp tỉnh. Thấy có thương nhân đi đến, đám quân đường hưng phấn mà chạy ra từ trong lều trại, phạm vi vài trăm dặm nơi này hoang tàn vắng vẻ, một năm bốn mùa buồn tẻ nhàm chán, thương nhân đến mỗi tháng, là ngày đám quân Đường vui vẻ nhất, giống như ăn tết vậy. Mọi người đểu bỏ quân bổng mua rượu thịt và đồ xa xỉ của thương nhân, tất cả ánh mắt binh lính đều nóng bỏng nhìn chiếc xe ngựa có treo viền hoa kia. Lúc này một gã quan quân đi ra từ trong lều trại, thân hình cao lớn khôi ngô, sắc mặt ngăm đen râu dài, hắn cười lỗ mãng nói:
- Ô Bột Đạt, mang nữ nhân tới chưa?
- Mang đến!
Thương nhân chỉ chỉ xe ngựa viền hoa nói dường như lấy lòng:
- Hai người bên trong đều là danh kỹ thành Bạt Hoán.
- Danh kỹ chó má, ngươi lừa gạt ai, là kỹ nữ xấu ngươi mua được từ trong kỹ viện đen!
Mặc dù như thế, quan quân vẫn nhếch miệng cười lớn đến gần xe ngựa. Bỗng nhiên hắn thấy người chở phía sau xe ngựa, không khỏi nghiêm mặt nói:
- Đây là người nào?
- Ta nhặt được ở trên đường, chuẩn bị bán vào thị trường nô lệ.
- Nhặt được trên đường?
Quan quân râu rậm nghi hoặc đi tới trước, dùng roi ngựa nâng mặt hắn, rõ ràng là khuôn mặt người trẻ tuổi, cho dù tiều tụy không chịu nổi, nhưng vẫn có thể thấy được thân thể cường tráng khí chất nam tử oai hùng từ trước của hắn.
- Là người Hán!
Quan quân râu rậm quay đầu lại hỏi thương nhân:
- Phát hiện hắn ở nơi nào?
- Ở bờ sông Hồ Lô, người này mạng lớn, không ngợ không bị dã lang ăn thịt.
Lúc này, người trẻ tuổi chậm rãi mở mắt, giọng nói khàn khàn:
- Cho ta một chút nước.
- Này! Ngươi là người Hán ở đâu?
- Ta là… người Lạc Dương.
Người trẻ tuổi nói đứt quãng:
- Người Đông Đô, ha ha! Ta thích nhất nữ nhân Đông Đô!
Quan quân râu rậm nhéo cánh tay tráng kiện của hắn, vung tay lên nói:
- Đưa hắn vào Thú Bảo, cho hắn uống nước.
Hai gã binh sĩ lập tức tới đỡ người trẻ tuổi xuống, thương nhân người Hồ nóng nảy, vội vàng nói:
- Lệ Phi Thú chủ, đây chính là nô lệ của ta.
- Cứ chó! Ngươi dám lấy người lai lịch không rõ làm nô lệ, coi chừng ông đây làm thịt ngươi.
Hồ thương không dám lên tiếng nữa, thật ra hắn cũng lo lắng nam tử này cứu không sống, trở về còn có lộ trình hai trăm dặm, nếu chết chẳng phải uổng phí lương thực của hắn, sau một lúc hắn liền hối hận trong lòng, sớm biết trước tiên cởi cái áo ngắn chất liệu thượng thừa trên người hắn xuống thì tốt rồi. Quan quân râu rậm nhếch miệng cười, kéo mở xe hoa:
- Các mỹ nhân, xuất hiện đi!
- Tới đây!
Một tiếng duyên dáng, hai cô gái Hồ vừa đen vừa thấp lại vừa béo đi ra từ bên trong, các nàng đa tình nháy mắt về phía quân Đường, ngượng ngùng mà cười nói:
- Trước tiên nói rõ, một trăm văn một lần.
Loại mặt hàng như các nàng ở thành Bạt Hoán nhiều lắm năm văn tiền một lần, nhưng ở Thú Bảo này ngay cả chim cái cũng không thấy, không có cách nào, lấy hiếm làm quý. Cho dù hai cô gái khó nhìn, nhưng quan quân râu rậm vẫn vui vẻ ôm các nàng cười nói:
- Được! Được! Mời vào trong lều trại, ta muốn hai người các nàng cùng hầu hạ.
Trong Thú Bảo, người trẻ tuổi lẳng lặng nằm trên đống cỏ khô, một chiến mã thỉnh thoảng dùng miệng thân mật đẩy mặt hắn, loại ấm áp mang theo một hơi thở chua thối, khiến người trẻ tuổi dần dần tỉnh lại.
Hắn chính là Lý Khánh An mất tích trong bão tuyết ở Thiên Sơn năm 2007, sau khi hắn rời khỏi bão tuyết được vài tiên thương nhân cứu, hắn mới phát hiện không ngờ mình xuyên qua thời không, về tới Đại Đường.
Năm Thiên Bảo thứ năm, Lý Khánh An thở dài khe khẽ, thời gian chảy ngược dòng hơn một ngàn ba trăm năm!
Lúc này, một gã quân nhân già bưng một chén cháo đitới, ngồi xuống cạnh người Lý Khánh An cười nói:
- Huynh đệ, ta xem cậu đã rất đói, trước ăn chút cháo bồi bổ thân thể.
Cháo nấu rất kỹ, tràn ngập mùi lúa mạnh nồng động, Lý Khánh An cũng rất đói, hắn ngọ ngoạy ngồi dầy:
- Cảm ơn đại ca!
Quân nhân già vừa cẩn thận cho hắn ăn cháo, vừa cười hỏi:
- Cậu tên là gì, như nào lại tới Lăng Sơn?
Cháo nóng vào bụng, Lý Khánh An có chút sức sống, hắn sớm sắp xếp tốt lý do, thấp giọng nói:
- Tôi gọi là Lý Khánh An, tên húy Thất Lang, cha mẹ mất sớm, tôi không có việc gì, nửa năm trước được Hồ thương thuê, hộ tống bọn họ đi Toái Diệp, không ngờ gặp bọn cướp ở Lăng Sơn, tiền bạc đều mất, tôi liều chết mới thoát được một mạng.
Quân nhân già thở dài, gật đầu nói:
- Hẳn là không phải bọn cướp gì, là người Đột Kỵ làm, mạng cậu lớn, chẳng qua nghe khẩu âm của cậu không giống người Lạc Dương, trái lại giống người Tương Châu.
Tương Châu chính là An Dương hôm nay, Lý Khánh An cũng không biết, hắn hàm hồ nói:
- Ông nội tôi là người Tương Châu, từ nhỏ tôi lớn lên với ông.
- Vậy là đúng rồi, nương tử ta cũng là người quê quán Nghiệp Huyện Tương Châu, khẩu âm giống cậu, ta họ Tôn, là người chăn ngựa của Thú Bảo, cậy gọi là là Tôn Mã Đầu đi!
- Tôn đại ca.
Lý An Khánh cố gắng thở hổn hển nói:
- Có thể để ta lưu lại hay không, ta không muốn bị bán làm nô lệ.
- Cậu yên tâm! Nếu Lệ Phi Thú chủ chúng ta đưa cậu vào, cậu sẽ không bị bán, lại nói nơi này ta cũng thiếu người giúp đỡ, ta sẽ nói với ông ấy, cho cậu lưu lại nuôi ngựa.
- Cảm ơn Tôn đại ca!
Lý Khánh An ăn xong cháo, một cơn buồn ngủ khó có thể ngăn cản đánh úp lại, trước mắt hắn tối sầm, liền rơi vào mộng đẹp.
Không biết qua bao lâu, Lý Khánh An bị một giọng nói rất lớn đánh thức:
- Hắn thế nào, có thể sống được không?
- Thú chủ, hắn không có việc gì, chỉ là đói quá rồi, ăn hai bữa cơm no, lại ngủ một giấc là tốt rồi.
Lý Khánh An mở mắt ra, thấy quan quân râu rậm kia đứng trước mặt mình, hắn vội vàng ngồi dậy.
Thú chủ tên đầy đủ là Lệ Phi Nguyên Lễ, là một gã người Hồ, nhập ngũ đầu năm Thiên Bảo, tích công thăng làm Thú chủ, hắn và hai kỹ nữ khoái hoạt một trận, tâm tình vui vẻ khác thường, thấy Lý Khánh An tỉnh lại, liền cười nói:
- Không tồi! Buổi sáng còn giống như người chết, không ngờ hiện giờ có thể ngồi dậy.
Hắn ngồi xổm xuống đánh giá Lý Khánh An một chút, giơ tay sờ lên bộ đồ ngắn màu trắng trên người hắn, kỳ quái hỏi han:
- Đây là quần áo của người Hồ gì, cảm giác không tệ nha!
Lý Khánh An mặc chính là một tấm áo lông màu trắng, hắn cởi ra đưa cho Lệ Phi Nguyên Lễ nói:
- Đây là quần áo Ba Tư Hồ thương đưa tôi, tôi chuyển giao cho Thú chủ.
Lệ Phi Nguyên lễ không chút khách khí nhận lấy, mặc lên người mình, cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng và ấm áp, không khỏi nhếch miệng cười nói:
- Tốt! Quần áo này liền thuộc về ta.
Hắn vỗ bả vai Lý Khánh An gật đầu nói:
- Huynh đệ, nếu ngươi là người Hồ, ta chắc chắn sẽ có rằng ngươi là thám tử Đột Kỵ một đao chém chết, chẳng qua ngươi đã là người Hán, vậy lưu lại đi! Làm trợ thủ của Tôn Mã Đầu, bắt đầu từ ngày mai, làm việc kiếm lương thực nuôi sống mình.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 1: Huyết sắc An Tây
Chương 2: Màu vàng khó dấu..
Nhóm dịch: Huyết Tiễn Ngũ Gia
Nguồn: Mê Truyện
Trên sa mạc vô biên, mấy chục tuấn mã đang thỏa thích chạy băng băng, trên một chiến mã màu nâu trên đó, Lý Khánh An kéo cương phóng ngựa nhanh hơn, phương xa là dãy núi trắng như tuyết, tiếng gió gào thét bên tai, hắn hào hứng tăng tới cực điểm, không khỏi ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng:
- Đại Đường! Ta đến đây…
Khi cách Thú Bảo còn mười dặm, hắn dần dần thả chậm bước, ở Thú Bảo đã một tháng, hắn đã hoàn toàn khôi phục thể lực, đồng thời cũng yêu thích công việc nuôi ngựa này, công việc mỗi ngày của hắn chính là dẫn đám ngựa chạy băng băng trên sa mạc, để rèn luyện sức lực và sức chịu đựng của chúng và bản thân.
Ở hậu thế, hắn cũng là một quân nhân, là thành viên đội bắn cung của quân đội, cưỡi ngựa bắn tên là một hạng mục phải huấn luyện, điều này khiến hắn có một loại cảm tình đặc thù đối với ngựa, trong một tháng này, hắn gần như thân không rời yên, dưới sự chỉ điểm hết lòng của Tôn Mã Đầu, thuật cưỡi ngựa của hắn tiến bộ thần tốc, có thể so sánh với kỵ binh ưu tú nhất.
Đi tới một gốc liễu trước hồ, Lý Khánh An dừng chiến mã, nơi này là một chỗ huấn luyện mỗi ngày của hắn.
Hắn tháo cung tên trên lưng ngựa xuống, lùi ra ngoài trăm bước, kéo căng dây cung, nhắm ngay thân cây, dây cung buông lỏng, tên bắn ra, vẽ một đường pa-ra-bôn xinh đẹp, chuẩn xác bắn lên thân cây.
Lý Khánh An lắc đầu hơi tiếc nuối, tiễn pháp không đổi, đáng tiếc cung này rất mềm, rất không hợp taym hắn tìm không thấy loại cảm giác thế tên mạnh mẽ lúc trước, hắn thầm nghĩ, khi nào phải làm một cây cung tốt mới được.
Lúc này, hắn thấy sắc trời đã tối muộn, liền giục ngựa quay về Thú Bảo, lực gió trên sa mạc mạnh mẽ, bão cát đầy trời thổi khiến hắn không mở mắt ra được, hắn đành phải nghiêng người về phía trước.
Bỗng nhiên, hắn phát hiện trên bãi vắng xa xa hơi khác thường, dường như có một vật thể màu trắng, Lý Khánh An giục ngựa tiến lên, không khỏi ngây ngẩn cả người, vật thể màu trắng này đúng là một bộ xương người trắng hếu, một mũi tên cắm trên cột sống.
Lý Khánh An thở dài khe khẽ, từ đôi giày da còn chưa hư thối hoàn toàn, hắn biết người này mười phần là Hồ thương thông lĩnh phía tây, gặp phải đạo tặc cướp bóc, người chết tiền mất, phỏng chừng bị gió cát bao phủ, hai ngày này gió lớn làm lộ ra xương trắng.
Lý Khánh An xuống ngựa dùng dao găm đào một cái hố, đưa bộ xương chôn xuống hố, hắn vừa muốn rời khỏi, bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện, chỗ bộ xương vừa rồi có một viên đá quý màu đỏ, hắn vui mừng quá đỗi, tiến lên nhặt đá quý, đá quý lớn như trứng gà, mài góc cạnh bóng loáng, xuyên qua ánh mặt trời, trong đá quỷ lại có một ngọn lửa bốc lên, càng thiêu càng lớn, dưới ánh trời chiều chiếu ra ánh hào quang rực rỡ, quý báu khác thường.
Hắn hơi hoang mang, sao viên đá quý này không bị cướp đi, hắn nhìn vị trí đá quý, bỗng nhiên hiểu được, đá quý bị người này ngậm trong miệng, cho nên mới không bị phát hiện, lúc chôn xác chết, vừa rồi mình chuyển động bộ xương, đá quý liền rơi từ trong miệng xuống.
- Ha ha! Ông đây phát tài.
Lý Khánh An hưng phấn giấu kỹ đá quý, lại tìm khối đá dài hình dẹp, dùng gao găm khắc lên: “Ngôi mộ Hồ thương vô danh”.
Hắn cắm bia đá vào đất cát, chắp tay nói:
- Hồ lão huynh, ngài cho ta phát tài, ta cho ngài xuống mồ chôn cất, chúng ta cả hai đều không thiếu nợ nhau.
Lý Khánh An xoay người lên ngựa, tâm tình vui sướng, dọc theo đường đi lại cất cao giọng hát lên:
- Thất lang mất tích của Lý gia, nhặt được bảo vật mất tích nha!
…
Trở lại Thú Bảo, đám lính đều đang tạo thành một vòng tròn ngoài lều trại ăn cơm chiều, Tôn Mã Đầu đi ra dẫn ngựa cười nói:
- Thất Lang, nhanh đi ăn cơm đi!
Bụng Lý Khánh An hiện giờ hơi đói, hắn chen vào trong đám người ngồi xuống, tiện tay cầm một tấm bánh nếp một miếng thịt khô bắt đầu ăn, tuy rằng thức ăn của quân Đường được no bụng nhưng rất đơn giản, cơ bản chính là bánh nếp, thịt khô và đậu đen, nếu muốn ăn rượu thịt tốt nhất, phải tự bỏ tiền đi mua.
- Thất Lang, tới uống một ngụm rượu.
Một gã quân Đường thanh tú nhỏ tuổi nâng cốc rượu Hồ đưa cho hắn, người lính Đường này tên là Hạ Nghiêm Minh, là lính Đường trẻ tuổi nhất trong Thú Bảo, năm nay chỉ có mười bảy tuổi, hắn là quân nhân An Tây đời thứ hai rồi, phụ thân là người Trường An, năm Khai Nguyên thứ hai mươi lăm hưởng ứng chiêu mộ làm nhóm dũng sĩ trường chinh đầu tiên, mang theo vợ con tới trấn thủ biên cương An Tây, có năm mươi mẫu đất miễn thuế ở thành Bạt Hoán, năm trước già xuất ngũ về nhà làm ruộng, đứa con nhỏ liền vinh quang thay thế.
Ha Nghiêm Minh là tiểu tử cực kỳ thông minh, rất biết quan hệ tốt với người khác, ví dụ như thật ra hắn không uống rượu, nhưng hắn vẫn mua mấy bình, lúc ăn cơm liền cho các binh lính già uống hai ngụm, ý muốn lôi kéo tình cảm, tất cả mọi người trên dưới Thú Bảo đều thích hắn.
Lý Khánh An tiếp nhận bầu rượu “ừng ực” uống hai ngụm lớn, rượu này là rượu nho Cao Xương, ngọt ngào đậm đà, hắn lau miệng khen:
- Rượu ngon! Khi nào có tiền ta cũng mua hai bình.
- Thất Lang, lần sau hai người phụ nữ kia lại tới, ca ca ở phía trên chơi các nàng, đợi các nàng dục tiên dục tử, ngươi ở phía dưới vụng trộm các nàng, đến lúc đó chúng ta chia đều, tiền chẳng phải tới rồi sao?
Một gã lão binh lỗ mãng vui đùa, dẫn tới tiếng cười vang của mọi người, Lệ Phi Nguyên Lễ nghe tiếng đi ra từ trong trướng, nhếch miệng cười nói:
- Nhớ tới hai nữ nhân thối kia, ông đây liền cảm thấy phí phạm, hai trăm văn tiền cũng đủ đi thanh lâu nghe diễm khúc rồi.
Lúc này, một con diều hâu bay quanh trên bầu trời, chờ đám quân Đường ăn cơm thừa rượu cặn, Lệ Phi Nguyên Lễ nhìn diều hâu, nhướn mày mắng:
- Con chim ăn cướp này lại tới nữa rồi, lần trước một bình rượu ngon của ông đây bị nó tha mất, xem ra ta bắn rơi nó!
Hắn quay đầu lại lấy một bộ cung tên, kéo cung bắn một tên, tên bay xẹt qua người nó, diều hâu chấn kinh bay cao một chút, nhưng nó cũng không rời khỏi, vẫn xoay quanh trên bầu trời.
Lệ Phi Nguyên Lễ không nhịn được liền nói với mọi người:
- Ta ra năm trăm văn tiền, ai bắn rơi con chim trộm cướp này, sẽ thuộc về người đó.
Năm trăm văn tiền rất hấp dẫn, đám quân Đường đều nhảy dựng lên, kéo cung bắn tới diều hâu, nhất thời tên bay toán loạn, n hưng một mũi cũng không có bắn trúng, diều hâu bay nhanh hơn, kêu to hai tiếng, dường như cười nhạo quân Đường. Đám quân Đường cũng biết không thể bắn trúng, cười trừ một trận, bỏ cung tiếp tục ngồi xuống ăn cơm.
Lệ Phi Nguyên Lễ đã hơi thẹn quá hóa giận, hùng hùng hổ hổ muốn rời khỏi, Lý Khánh An bỗng nhiên đứng lên nói:
- Lệ Phi Thú chủ, có thể cho mượn cung tên của ngài dùng một chút không.
Cung tên của Lệ Phi Nguyên Lễ lớn hơn so với mọi người, cần khí lực rất lớn mới có thể kéo ra, hắn liếc mắt nhìn Lý Khánh An, nhếch miệng cười nói:
- Thất Lang, ta nghe không sai chứ! Ngươi muốn dùng cung của ta?
Đám quân Đường đều mỉm cười, Hạ Nghiêm Minh nhẹ nhàng kéo Lý Khánh An một chút, thấp giọng nói:
- Thất Lang, đó là cung sáu thạch, ngươi kéo không được.
- Ta muốn thử một lần.
Đám quân Đường thấy hắn không biết lượng sức, tiếng hừ nổi lên bốn phía, Lệ Phi Nguyên Lễ huýt sáo cười nói:
- Được! Ta liền cho ngươi thửu một lần, chẳng qua nếu ngươi kéo không được mà nói, phải đi trộm tiền hai nữ nhân kia.
Mọi người cười to một trận, một gã lính kêu lên:
- Thất Lang, muốn ta dạy cho ngươi trộm thế nào hay không?
Tiếng cười vang lên ầm ầm.
Đón nhận cung, nụ cười trên mặt Lý Khánh An biến mất, hắn híp mắt nhìn chằm chằm diều hâu kia, diêu hâu lúc cao lúc thấp xoay quanh trên đỉnh đầu hắn, có lẽ nó cũng cảm nhận được sát khí dưới mặt đất, cũng không dám xuống gần nữa, sau khi nó xoay hai vòng, bỗng nhiên xẹt qua đỉnh đầu Lý Khánh An. Ngay trong khoảng khắc này, Lý Khánh An kéo mạnh cung, cung như trăng tròn, tên như sao băng, vọt tới diều hâu như tia chớp, thế tên mạnh mẽ mà nhanh chóng, chỉ nghe diều hâu gào thét một tiếng, rơi thẳng tắp xuống từ trên bầu trời, thẳng vào trong đám quân Đường.
Đám quân Đường vừa rồi còn cười vang không ngừng lập tức lặng ngắt như tờ, Lý Khánh An tiến tới cầm chân ưng nhấc lên cao cao, một lúc lâu sau, đám quân Đường lập tức phát ra tiếng vỗ tay như sám:
- Tiễn pháp tốt!
Tiếng ủng hộ không dứt, Lý Khánh An không chỉ bắn rơi diều hâu, hơn nữa là một tên xuyên đầu, Lệ Phi Nguyên Vũ mở to hai mắt nhìn, thất thanh khen:
- Quả nhiên lợi hại!
Lúc này, dường như Lệ Phi Nguyên Vũ mới lần đầu tiên nhận biết hắn, hắn đánh giá dáng người khô ngô của Lý Khánh An một chút, đột nhiên hỏi:
- Có thể kéo được nỏ cứng sao?.
Last edited by conem_bendoianh; 13-01-2012 at 05:47 AM.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 1: Huyết sắc An Tây
Chương 3: Săn thú Lăng Sơn.
Nhóm dịch: Huyết Tiễn Ngũ Gia
Nguồn: Mê Truyện
Lý Khánh An thân cao một thước tám, từ nhỏ lực lớn vô cùng, đội cử tạ liếc mắt một cái nhìn trúng mầm mống hiếm thấy này, sau khi luyện cử tạ hai năm, cha mẹ lo lắng hắn lớn lên không cao, liền không cho phép hắn luyện cử tạ nữa, trái lại luyện tập bắn tên, khổ luyện mười năm sau đó lại tòng quân nhập ngũ, trở thành một đội viên đội bắn tên của quân đội, trong một lần hành động lúc hai mươi ba tuổi đạt được quán quân bắn tên toàn quốc.
Tuy rằng không biết nỏ cứng như lời hắn, nhưng Lý Khánh An vẫn gật đầu, hắn muốn thử một lần.
- Được! Đi theo ta.
Một đám quân Đường chậm rãi đi theo Lệ Phi Nguyên Lễ lên lầu ba Thú Bảo, trong mắt mỗi người đều lộ ra vẻ chờ đợi, bọn họ cũng đều biết Thú chủ muốn làm gì, chiếc nỏ kia chưa ai có thể một mình kéo ra, phủ đầy bụi vài chục năm, chẳng lẽ hôm nay phải rời núi sao?
Mọi người lên lầu ba, nơi này là chỗ cao nhất ở đây, bốn phía có lỗ xạ kích, tầm nhìn trống trải, nồi đốt tín hiệu còn ở trên đỉnh, theo một thang lầu có thể đi lên.
Lê Phi Nguyên Lễ chỉ vào một chiếc nỏ cực kỳ lớn ở góc nói:
- Ngươi kéo thử cái kia.
Lý Khánh An chậm rãi đi tới, cầm lên chiếc nỏ lớn phủ đầy tro bụi, nỏ này còn to hơn tay hắn, cánh cung dài tới hai mét, cơ quan trên nỏ hơi gỉ sét, không biết để đấy bao năm.
- Thú chủ, ta không biết dùng nỏ.
- Rất đơn giản, ta dạy cho ngươi một chút.
Lệ Phi Nguyên Vũ lấy một cái nỏ nhỏ bằng nửa bình thường, làm mẫu cho Lý Khánh An:
- Ngươi xem, như thế này, dùng lực của eo và chân, dẫm lên cánh cung, hai tay kéo dây cung ra, mắc dây cung lên răng cơ quan là được.
Cung tên cần tinh chuẩn, mà tên nỏ cần là tầm bắn, cho nên tên nỏ yêu cầu không cao, chỉ cần có đủ lực lượng là có thể. Viễn nỏ trên tay Lý Khánh An này bình thường ba người mới có thể sử dụng, bởi vì Thú Bảo ít người, cho nên để đó không dùng tới, nếu một mình Lý Khánh An có thể kéo nó, thì đó là một người bằng ba người.
Lý Khánh An vừa nhìn đã thông, học bộ dáng của hắn, đặt cung nỏ trên mặt đất, dùng chân giẫm lên trụ, hai tay nắm dây cung, hắn hít sâu một hơi, hai tay chậm rãi dùng sức, chi nghe tiếng vang “cạch cạch”, dây cung dần dần bị kéo ra, mắt quân Đường chung quanh mở lớn, không thể tin nổi mà nhìn hắn, đây chính là nỏ cứng mười thạch, không ngờ cũng bị hắn kéo ra.
Lý Khánh An cài dây lên răng nỏ, đưa cho Lệ Nghi Nguyên Lễ:
- Thú chủ, như vậy có thể chứ!
Lệ Phi Nguyên Lễ ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Lý Khánh An, lấy ra một mũi tên đặt vào trong rãnh, chỉ vào cọc buộc ngựa ngoài hai trăm bước nói:
- Ngươi lại bắn một nỏ thử xem.
Thật ra Lý Khánh An cũng từng luyện nỏ, chẳng qua hắn biết nỏ là vũ khí quân đội triều Đường, nghiêm cấm dân chúng bình thường sử dụng, nếu hắn vừa đi lên đã biểu hiện cao minh, như vậy sẽ không hợp với thân phận của hắn.
Hiện giờ hắn đã qua lúc vụng về ban đầu, có thể biểu hiện một phen, trái tim tranh cường háo thắng khiến dũng khí của hắn tăng mạnh, hắn duỗi cánh tay dài nâng thân nỏ, ngón tay ôm lấy cơ quan, chậm rãi nhắm ngay cọc buộc ngựa như một điểm đen xa xa.
Đám quân Đường đều ngừng hô hấp, cả đám khẩn trương nhìn hắn, Lý Khánh An động cơ quan, một tiếng vang nhỏ, tên nỏ mạnh mẽ bắn ra, gào thét thẳng tới cọc buộc ngựa, chuẩn xác mà cắm lên trên cọc buộn ngựa.
Một gã quân Đường chạy tới coi, hắn hô lớn:
- Bắn trúng!
Quân Đường bộc phát một hồi hoan hô, lúc này Lệ Phi Nguyên Lễ rốt cục tâm phục khẩu phục, hắn vỗ mạnh bả vai Lý Khánh An, mở miệng rộng nói:
- Từ giờ trở đi, ngươi chính là Hỏa trưởng Đội thứ năm, ta sẽ thêm quân tịch thay ngươi.
Hắn quay đầu lại nói:
- Người tới, cho hắn một bộ khôi giáp.
…
Có nhà hiền triết nói, chính trị được xây dựng trên kinh tế, nhưng lời này đúng nhưng không hoàn toàn đúng, ít nhất không đúng trên người Lý Khánh An, Hỏa trưởng cũng chính là tiểu đội trưởng bây giờ, quản mười tên binh lính, tuy rằng nhỏ nhưng dù sao cũng là một quan, địa vị chính trị được cải thiện, nhưng địa vị kinh tế của Lý Khánh An lại không hợp với thân phận của hắn.
Bây giờ hắn là người nghèo nhất trong Thú Bảo, mặc dù có viên đá quý không tên, nhưng viên đá quý này giống như một miếng bất động sản bây giờ, không bán đi thì vĩnh viễn không thể hiện ra giá trị của nó, hắn cũng không thể dùng đá quý đi đổi rượu uống!
Trên thực tế trừ miếng đá quý kia, toàn bộ gia sản của hắn cũng chỉ có năm trăm văn tiền, tiến bắn ưng lấy được từ Lệ Phi Nguyên Lễ, năm trăm văn tiền vàng óng đặt trong một chiếc bình sứ, lấy năm trăm văn tiền này đi thành Bạt Hoán, có thể mua được một trăm miếng bánh đại hồ kẹp thịt, có thể đi dạo thanh lâu hai lần.
Nhưng nếu Lý Khánh An muốn mua một bộ cung tên tiện tay, cung sáu thạch giống như Lệ Phi Nguyên Lễ, cần mười lần số năm trăm văn tiền mới đủ.
- Hỏa trưởng, uống một ngụm!
Đây là câu nói nhiều nhất của tiểu binh dưới tay Hạ Nghiêm Minh sau khi hắn quang vinh thăng làm Hỏa trưởng, rượu của hắn cơ bản đều hiếu kính cho vị thủ trưởng mới của mình, đây coi như là phúc lợi bổ sung nào đó của Lý Khánh An đi.
- Tiểu Hạ, có biện pháp gì kiếm chút tiền hay không?
Tiểu Hạ là xưng hô Lý Khánh An mới phát minh, tuy rằng ở Thú Bảo cũng không mới mẻ, phụ thân hắn nguyên bản chính là lão binh của Thú Bảo, Hạ Nghiêm Minh thay thế phụ thân, được gọi Tiểu Hạ cũng là đương nhiên.
Tuy rằng Hạ Nghiêm Minh chỉ làm lính một năm, nhưng lại có được không ít kinh nghiệm quý giá từ chỗ phụ thân, nghe Lý Khánh An muốn kiếm tiền, hắn lập tức cười nói:
- Hỏa trưởng, lên núi kiếm ăn, nếu làm việc ở Thú Bảo, muốn kiếm tiền mà nói, tự nhiên lột từ trên người Hồ thương lui tới, tất cả mọi người đều làm như vậy!
Hồ thương này thắt lưng mỗi người quấn bạc triệu, giàu đến chảy mỡ, vơ vét chút béo bở trên người bọn họ cũng không có gì không không thể, nhưng vấn đề là bọn họ ở đâu?
Lý Khánh An nhướn mày nói:
- Ta đến Thú Bảo hơn một tháng, ngay cả bóng dáng Hồ thương cũng không có thấy được.
- Điều này cũng đúng, dường như năm nay Hồ thương cực kỳ ít.
Hạ Nghiêm Minh gãi da đầu, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng cười nói:
- Còn có một biện pháp, hơn nữa rất thích hợp Hỏa trưởng.
Tinh thần Lý Khánh An run lên:
- Ngươi nói mau, biện pháp gì.
- Đi săn thú!
Ánh mắt Lý Khánh An sáng lên, biện pháp tốt như thế, phía nam có thảo nguyên, có thể đi thử một lần.
Dường như Hạ Nghiêm Minh biết tâm tư Lý Khánh An, lắc đầu cười nói:
- Thảo nguyên dơn giản là hoẵng, thỏ hoang món ăn thôn qua linh tinh, giá trị không được bao nhiêu tiền, thật sự muốn kiếm thứ gì đáng giá phải tới Lăng Sơn, hàng năm cha tôi đều bắn mấy con cừu a-ga, dê bán được mấy quan tiền, kiếm một số tiền nhỏ.
Hơn mười quán tiến, vừa lúc có thể mua được một chiếc cung tốt, Lý Khánh An động tâm, hắn một ngụm uống bầu rượu, hung hăng ném bầu rượu xuống đất:
- Móa! Ngày mai phải đi bắn mấy con cừu a-ga bán lấy tiền.
…
Lăng Sơn cũng chính là Thiên Sơn hiện nay, kéo dài mấy ngàn dặm, chia An Tây Đại Đường ra làm hai, phía bắc là Bắc Đình Đô hộ phủ, phía nam là An Tây Đô hộ phụ. Vô số động vật sinh sống trong Lăng Sơn, sói, cừu a-ga, hươu sừng đỏ, hồ ly, ngỗng vân vân, trong đó đáng giá nhất chính là sừng cừu a-ga, một cái sừng nhổ ra từ trên đầu cừu a-ga có thể bán được ba quán tiền.
Đi Lăng Sơn săn thú cũng là một trong các nguồn thu quan trọng của đám Thú binh, trên thực tế Hồ thương tới Thú Bảo buôn bán chính là vì thu mua con mồi trong tay quân Đường.
Lý Khánh An dẫn thủ ha đi dạo trong Lăng Sơn một ngày, thu hoạch hơi phong phú, bắn được năm con cừu a-ga, sáu con hươu sừng đỏ và hơn mười con ngỗng, thịt của những con mồi này có thể cải thiện đồ ăn cho quân Đường, sừng trên đầu có thể bán được mấy chục quán tiền.
Sắc trời dần tối, bọn họ đi ngang qua thung lũng một ngọn núi, nơi này không có ánh mặt trời, có vẻ rét lạnh mà âm trầm, núi đá rất lớn vẫn bị băng tuyết bao trùm, xương cốt động vật bị vứt bỏ tán loạn trong một số khe đá, chiến mã bắt đầu bất an, liều mạng ngửa đầu hí, một gã lão binh Hàn Tiến Bình kinh nghiệm tương đối phong phú, hắn lập tức nhận ra sự bất thường.
- Hỏa trưởng, mau lui lại! Rời khỏi chỗ này.
Nhưng đã chậm, trên cây tùng rớt xuống một đóng tuyết, trong khe hở của cây tùng lộ ra một đôi mắt lạnh lùng..
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 1: Huyết sắc An Tây
Chương 4: Chuyến đi Bạt Hoán..
Nhóm dịch: Huyết Tiễn Ngũ Gia
Nguồn: Mê Truyện
Đây là một con báo đen trưởng thành, nó nằm trên một chạc cây to mở rộng ra ngoài, thân hình mềm mại như rắn ghé sát thân cây, chân trước cực lớn bày ra tư thế nhảy xuống bất cứ lúc nào, móng vuốt vô cùng sắc nhọn vươn ra bám chặt vào vỏ cây, đôi mắt lộ ra vẻ hung ác, phẫn nộ lại đói khát chờ đợi đám xâm lấn tới gần.
Một tia chớp màu đen, mãnh mẽ nhào tới Lý Khánh An gần nhất.
Lý Khánh An không kịp đề phòng, bị con báo xô ngã xuống đất, áo giáp chắc chắn trên người chặn được móng vuốt bén nhọn của báo đen, con báo vung mồm, cái mồn to như bồn máu cắn tới cổ hắn, Lý Khánh An thuận thế cầm cung tiễn trong tay nhét vào miệng nó, hai tay vươn ra bóp cổ con báo.
Quân Đường thủ hạ đều luống cuống tay chân, đều rút đao nhào qua, Lý Khánh An hét lớn một tiếng:
- Mọi người đều tránh ra!
Thời điểm sống chết, dã tính của hắn bị kích thích, bàn tay to bóp chặt cổ báo, nghiêng mạnh người đặt con báo dưới thân.
Con báo hai mắt đỏ như máu, không ngừng phun ra mùi tanh hôi gay mũi, dốc sức liều mạng vặn vẹo, móng vuốt sắc bén chụp vào mặt Lý Khánh An, bỗng nhiên, nó kêu một tiếng điên cuồng, dần đình chỉ giãy dụa, ánh sáng trong mắt biến mất, lộ ra màu xám chết chóc.
Cái đuôi vô lực giật giật, nó rốt cục bất động, Lý Khánh An chậm rãi rũi dao găm từ chỗ trái tim nó ra, hắn vô lực ngồi trên mặt tuyết, cảm thấy mình hơi hư thoát.
Thật lâu sau, Lý Khánh An đứng lên, vỗ vỗ tuyết đọng trên người, cười nói với vài tên thủ hạ đang đức ngây như phỗng:
- Các ngươi nói con báo đen này trị giá bao nhiêu tiền?
Mười tên quân Đường xúm lại, nghị luận rồi nói:
- Năm kia Lệ Phi Thú chủ đánh một con báo hoa ban, bán mười quán tiền, loại báo đen này chưa thấy qua bao giờ, có lẽ càng đáng giá, ít nhất hai mươi quán.
- Không phải! Không phải!
Lão binh Hàn Tiến Bình lắc đầu nói:
- Đó là bán cho đám Hồ thương, đương nhiên bị áp giá thấp, nếu như đi thành Bạt Hoán bán, ít nhất phải tăng lên năm lần.
Lý Khánh An khiêng báo đen lên vai cười nói:
- Tốt lắm, chúng ta sẽ tới thành Bạt Hoán bán nó.
…
Thành Bạt Hoán cũng chính là A Khắc Tô hiện giờ, cách Túc Lâu Phong Thú Bảo chừng hai trăm dặm, là đô thành của Cô Mặc quốc nước lớn ở Tây Vực, nơi này là đường phải qua đi thông từ Quy Tư tới Sơ Lặc, cỏ cây tươi tốt, nhiều sông, từ xưa chính là nơi tập trung nhiều người.
Nơi này cũng là một trong các trọng trấn quân sự mà quân Đường đóng trọng binh, phòng thủ Bạt Hoán. buổi chiều ngày nọ, Lý Khánh An, Hạ Nghiêm Minh cùng với Tiền Thú Phó ba người tới thành Bạt Hoán, Tiền Thú Phó tên là Tiền Mân, là trợ thủ của Lệ Phu Nguyên Lễ, hắn đến thành Bạt Hoán xử lý chuyện Lý Khánh An thăng lên làm Hỏa trưởng, sau khi vào thành, Tiền Mân liền đi làm chuyện của mình, ước hẹn địa điểm gặp nhau xong, Lý Khánh An cùng Hạ Nghiêm Minh mang theo sừng hươu đầu dê tới quán người Hồ mở.
Thành Bạt Hoán không lớn, phòng ốc thấp bé, phần lớn là nóc bằng, dùng đá xây thành, toàn thành chỉ có một con đường chủ đạo từ đông qua tây, nối thẳng hoàng cung, hai bên đường lớn phân bố dày đặc các loại cửa hàng, thu mua đá quý, bạc, hương liệu đến từ khu Lĩnh Tây, cùng với vải vóc, tơ lụa, lá trà, lương thực vân vân đến từ Trung Nguyên. Người tới người lui trên đường, vô cùng náo nhiệt, người Hồ thành Bạt Hoán chủ yếu là con cháu người Ô Tô, sau khi Đột Quyết xâm nhập phía nam, khu An Tây cũng dung nhập huyết thống người Đột Quyết. Trên đường cũng không ít người Hán, bọn họ chủ yếu là người nhà quân bảo vệ, một số thương nhân cũng từ Trung Nguyên tới đây mở quán, bởi vậy quán rượu, nhà trọ, thanh lâu, quán đánh bạc đặc sắc của Trung Nguyên cũng tùy ý có thể thấy được.
Cừu a-ga là một vật may mắn của dân bản xứ, rất nhiều người Hồ địa phương đều thích đặt đầu cừu a-ga ở trong nhà làm trang sức, dọc theo đường đi, thỉnh thoảng có người Hồ ngăn bọn họ lại.
- Quân gia, bán cho ta một cái đầu cừu a-ga kia được không?
Tiếng Hán của người Hồ rất không lưu loát, nhưng tiếng dao động "ào ào" của túi tiền trong tay hắn êm tai khác thường, Lý Khánh An dừng ngựa cười nói:
- Ngươi ra giá bao nhiêu tiền?
- Ba quán tiền, có bán hay không?
- Ba quán tiền bán cho ngươi đầu hương sừng đỏ, muốn mua đầu cừu a-ga ít nhất bốn quán.
- Bốn quán tiền quá đắt, ta lại thêm năm trăm văn, có thể chứ!
- Không được! Ít nhất ba quán chín trăm năm mươi văn tiền, còn chưa tới bốn quán tiền.
- Thôi đi, bốn quán thì bốn quán! Chọn cho ta cái tốt nhất.
- Ha ha! Thành giao.
Một người thành giao, lập tức có nhiều người Hồ xông tới, ngươi tranh ta đoạt, một lát đều mua hết số đầu cừu a-ga và hương sừng đỏ trong tay họ, đổi về bao tải to đồng tiền vàng óng, Lý Khánh An vui vẻ trong lòng, nói với Hạ Nghiêm Minh:
- Tiểu Hạ, chúng ta đi uống rượu.
Hạ Nghiêm Minh do dự một chút, thấp giọng nói:
- Hỏa trưởng, ta muốn về nhà xem một cái, có thể chứ?
Nhà hắn ngay ngoài thành Bạt Hoán, vừa lúc Tiền Thú phó đi làm việc, cơ hội này hắn đương nhiên không muốn buông tha, Lý Khánh An gật đầu cười nói:
- Ngươi đi nhanh về nhanh, buổi chiều chúng ta còn phải trở về!
- Ta chỉ về nhà xem, lập tức sẽ trở lại ngay.
Hạ Nghiêm Minh quay đầu ngựa lại, chạy ra ngoài thành, cổ họng của Lý Khánh An ngứa khó chịu, xoay người đi tới một quán rượu người Hán mở.
- Quân gia, uống rượu nhé!
Tiểu nhị người Hồ ân cần tới đón, tiếng Hán coi như nghe hiểu được, Lý Khánh An chỉ chỉ bao tải:
- Đem tiền vào cho ta, thưởng ngươi mười văn tiền.
- Được!
Tiểu nhị người Hồ vô cùng vui vẻ khiêng bao tiền, không ngờ bao tiền gần hai trăm cân gần như đè ngã hắn, hắn mất chín sức trâu hai sức hổ mới kéo được bao tải vào trong quán rượu.
Trong quán rượu rất rộng lớn, người ngồi một nửa, mồ Hồ cơ mời rượu đi tới đón giống như con bướm, ả ơi trên người hắn cười khanh khách hỏi:
- Hán lang uống rượu gì?
- Cho hai bình rượu nho Cao Xương tốt nhất, lại cắt ba cân thịt dê muối.
- Hán lang ngồi tạm, sẽ tới ngay.
Hồ cơ lại bay đi giống như con bướm.
Lý Khánh An ngồi xuống, đến Đường triều hơn một tháng, rất nhiều tứ đều đã thức ứng, duy độc ngồi là hắn vẫn không thể thích ứng. Đường triều không có ghế dựa, đều ngồi xổm trên ghế, hoặc ngồi xếp bằng trên cái giường thấp bé của người Hồ, khiến chân hắn không ngừng đau nhức.
Lý Khánh An ngồi lên một chiếc giường Hồ, tùy tay đặt bao da báo lên bàn thấp, lúc này chưởng quầy đi tới chắp tay chào:
- Quân gia, dường như lần đầu tới điếm nhỏ này!
- Ta nhạp ngũ ở Túc Lâu Phong Thú Bảo, rất ít khi tới thành Bạt Hoán.
- Ồ! Rất xa đó, quân gia, ta họ Dương, chưởng quầy nơi này, về sau tới thành Bạt Hoán còn xin quang lâm tệ điếm nhiều hơn.
- Nhất định! Nhất định!
Lý Khánh An cười gật đầu, bỗng nhiên hắn nghĩ tới một chuyện liền hỏi:
- Dương chưởng quầy, quán đá quý nổi danh nhất thành Bạt Hoán là nhà nào, ta nói quán chuyên mua bán đá quý.
Dương chưởng quầy ngẫm nghĩ một chút nói:
- Hẳn là "Túc Đặc lão điếm", nó có danh tiếng nhất.
- Cám ơn!
Lý Khánh An mở bao đồ ra, chỉ vào da báo đen nói:
- Dương chưởng quầy, lại hỏi ngài một chút, da báo này có thể bán được bao nhiêu tiền?
- A! Da báo màu đen.
Một tiếng kêu kinh hãi của chưởng quầy, đều hấp dẫn ánh mắt thực khách tới, mọi người vây lại, kinh ngạc mà nghị luận.
- Quân gia, da báo vốn đã quý, loại báo đen này từ trước tới nay chưa thấy qua, ta đoán chừng ít nhất trị giá một trăm năm mười quán, nếu bán được ở Trường An, Lạc Dương địa phương lớn này, vậy phải trên năm trăm quán.
- Ta chỉ tùy tiện hỏi, không muốn bán nó.
Lý Khánh An thay đổi chủ ý, thu da báo lại, các thực khách thấy hắn không muốn bán, đều tự trở về vị trí của mình, lúc này rượu và thức ăn cũng mang đến.
Lý Khánh An vừa mới nâng chén rượu lên, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói trong trẻo:
- Binh lính, bán da báo đen của ngươi cho ta..
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 1: Huyết sắc An Tây
Chương 5: Cô bé An Tây..
Nhóm dịch: Huyết Tiễn Ngũ Gia
Nguồn: Mê Truyện
Chỉ thấy một người đội nón tre đi tới, không ngờ là một nữ tử người Hán trẻ tuổi, xem ra cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, trên người mặc một bộ áo bó sát người, phía dưới mặc một chiếc váy dài màu lục, thắt lưng đeo trường kiếm, sau lưng một bộ cung tên, hơi lộ ra tư thế hiên ngang.
- Này! Kẻ làm binh kia, ta nói ngươi không nghe thấy sao?
Đây là nữ tử người Hán trẻ tuổi đầu tiên Lý Khánh An nhìn thấy sau khi tới triều Đường, hắn không khỏi nổi lòng hiểu kỳ, cẩn thận nhìn nàng. Dáng người nàng rất cao, bởi vì thường xuyên cưỡi ngựa, hai chân có vẻ thon dài thẳng tắp, ep nhỏ ngực lớn, dáng người vô cùng nóng bỏng, hơn nữa bộ dáng của rất được, trên khuôn mặt ngọt ngào mọc ra đôi mắt to đen bóng sắc bén, dường như có thể nhìn thấy hết thảy, chỉ có điều trong ánh mắt mang theo một tia ngạo mạn.
- Không tồi! Không tồi!
Lý Khánh An gật đầu lẩm bẩm cười nói, không khiến hắn thất vọng, nữ tử triều Đường không phải ai cũng châu tròn ngọc sáng như trong tưởng tượng của hắn.
Nữ tử thấy hắn dùng ánh mắt không chút che dấu đánh giá mình, không khỏi hơi tức giận, liền dùng chuôi kiếm gõ mạnh vào bàn:
- Nhìn cái gì vậy! Chưa thấy qua nữ nhân quá xinh đẹp sao?
Hứng thú trong mắt Lý Khánh An càng đậm, cô gái này có chút tính cánh của con gái đời sau, hắn thích.
- Da báo này ta đương nhiên bản, chẳng qua giá cả ta muốn rất cao, đoán chừng cô nương mua không nổi.
- Ngươi cho rằng ta không có tiền?
Nữ tử hừ một tiếng, lấy ra sáu đĩa bạc từ trong túi da, đẩy tới trước mặt Lý Khánh An:
- Đây là một trăm năm mươi lạng bạc, ngươi cầm lấy.
Nói xong, nàng vươn tay tới bao da báo đặt trên bàn, Lý Khánh An đè chiếc bao xuống, cười nói:
- Một trăm năm mươi lạng như nào đủ được, ta muốn ít nhất một ngàn lạng.
- Ngươi…
Mặt nữ tử đỏ bừng lên:
- Ngươi cho rằng ngươi đang bán gì? Một tấm da thú muốn một ngàn lạng bạc.
Lý Khánh An nâng chén rượu lên chầm chậm cười nói:
- Một ngàn lạng bạc thì sao vậy? Ta cũng không bắt buộc cô nương mua nha!
- Không được, da báo này bổn cô nương muốn chắc rồi.
Nàng rút kiếm ra, đặt lên cổ tay Lý Khánh An, lạnh lùng nói:
- Buông tay!
Lý Khánh An coi như không nghe thấy, uống một hơi cạn sạch chén rượu, híp mắt khen:
- Quả nhiên là rượu ngon!
Nữ tử giận dữ, quét một kiếm chặt thẳng vào tay Lý Khánh An, tiếc rằng Lý Khánh An phản ứng nhanh hơn nàng, xách cái bao, một kiếm của nữ tử chém vào khoảng không, mũi kiếm cắm vào bàn.
- Cô bé, cô nóng tính như vậy, tương lai không gả ra được đâu!
Thực khách xung quanh cười vang, nữ tử không nhịn được, nàng hung hăng dậm chân, rút kiếm rời đi.
- Cô bé, không cần bạc sao?
Lý Khánh An lại uống một chén rượu, nhìn bóng lưng của nàng cười nói.
Nữ tử quả thật cái gì cũng không nghe thấy, bước nhanh ra khỏi quán rượu không thấy bóng dáng, Lý Khánh An cười lắc đầu, nóng tre, trường kiếm, áo bó, còn coi tiền tài như cặn bã, điều này trái lại rất giống hiệp nữ giang hồ trong tiểu thuyết võ hiệp, hay là triều Đường thật sự có nhân vật như vậy?
Suy nghĩ vừa mới nổi lên trong đầu hắn, chỉ nghe một tiếng xé gió truyền đến, một mũi tên bắn thủng cái bao của hắn, khiến tấm da báo hoàn chỉnh bị rách vài lỗ hổng lớn.
- Bổn cô nương không chiếm được thứ gì, người khác cũng mơ tưởng có được!
Tiếng vó ngựa dần dần đi xa, chỉ để lại Lý Khánh An ngẩn người bưng chén rượu.
…
Uống xong một chút rượu buồn, Dương chưởng quầy tràn đầy áy náy dẫn hắn tới quán châu báu mọi người "Túc Đặc Lão Điếm", lại xin lỗi hắn:
- Quân gia, thật sự có lỗi, tiểu điếm chiếu cố không chu toàn, hỏng da báo của ngài.
- Không có gì? Một tấm da thú mà thôi.
Lý Khánh An không thèm để ý phất tay cười nói, tuy rằng da báo hỏng rồi, nhưng dù sao cô bé bồi hắn một trăm năm mươi lạng bạc, coi như chính mình đã bán.
Lúc này, một gã tiểu nhị người Hồ mũi nhọn mắt xanh lam đi ra cười tủm tỉm nói:
- Dương chưởng quầy, muốn mua bảo thạch sao?
Tiếng hán của hắn nói cực kỳ chuẩn, giọng nói dễ nghe êm tai.
- Không phải, là vị quân gia này muốn mua bảo thạch, ta dẫn hắn đến.
Dương chưởng quầy lại nói xin lỗi vài câu, sau đó liền đi, tiểu nhị người Hồ nhiệt tình khom người với Lý Khánh An:
- Quý khách, hoan nghênh quang lâm tiểu điếm!
Lý Khánh An đánh giá mặt tiền tiểu điếm một chút, gật gật đầu, theo hắn vào rong điếm.
Người Túc Đặc cũng chính là người Hồ ở khu Hà Trung, giỏi về kinh thương mà thành danh, rất nhiều người nổi tiếng Đại Đường đều đến từ nơi nay, ví dụ như An Lộc Sơn đại danh đỉnh đỉnh chính là người nước Khang.
Khu Hà Trung cũng vì có nhiều bảo thạch mà nổi tiếng, hàng năm rất nhiều bảo thạch theo Hồ thương tiến vào Đại Đường, nhà "Túc Đặc Lão Điếm" chính là một người Túc Đặc Thạch Quốc mở ra.
- Quý khách, muốn mua bảo thạch gì, nơi này của chúng ta có kim cương Thiên Trúc, cũng có bảo thạch màu hồng.
- Ta muốn giám định bảo thạch.
- Ồ! Hóa ra vị khách này muốn giám định bảo thạch.
Tiểu nhị người Hồ khoát tay:
- Mời quý khách theo ta vào bên trong.
Lý Khánh An theo hắn vào bên trong, phòng trong cực kỳ sáng sủa, hai gã người Túc Đặc lớn tuổi đang nói chuyện gì đó với nhau.
- Có chuyện gì?
Người Túc Đặc rất chú ý chi tiết, cho dù nói chuyện với nhau cũng dùng tiếng Hán, đây là tôn trọng đối với khách.
- Đông chủ, vị khách này muốn đến giám định bảo thạch.
- Được, mời quý khách ngồi.
Một gã người Hồ tóc hoa râm rất lễ phép mời Lý Khánh An ngồi xuống, lại sai tiểu nhị đi rót một cốc nước trà, cười cười nói:
- Trước tiên tự giới thiệu một chút, ta gọi là Na Tô Ninh, người Thạch Quốc, xin hỏi quý khách họ gì?
- Họ Lý.
- Lý là quốc tính đó!
Na Tô Ninh cười ha ha, liền hỏi:
- Không biết quý khách muốn giám định bảo thạch gì?
Lý Khánh An lấy bảo thạch ngọn lửa từ trong lòng ra, đặt lên bàn:
- Chính là bảo thạch này.
Na Tô Ninh nhặt bảo thạch lên, từ kinh nghiệm hạng nhất của hắn mà xem, đây chỉ là một viên hồng ngọc bình thường, chỉ có điều lớn một chút mà thôi, dùng khoáng thạch lớn cắt thành, chẳng qua không có tạp chất gì, trái lại là một miếng đá quý thượng phẩm, giá trị tối đa 50 quán tiền.
Na Tô Ninh giơ bảo thạch lên nhìn kỹ, nụ cười trên mặt hắn dần biết mất, hắn nhanh chóng liếc Lý Khánh An một cái, trên mặt hắn bình tĩnh như thường, nhưng tay lại nắm chặt bảo thạch, run lên nhè nhẹ.
- Xin hỏi miếng bảo thạch này ngài có được từ đâu?
Na Tô Ninh hỏi dường như không có chuyện gì.
- Một người Hồ bình thường bán cho ta.
- Ồ! Xin hỏi đó là người Hồ gì?
Lý Khánh An thản nhiên cười nói:
- Là ai bán cho ta, rất quan trọng sao?
- Ta chỉ tùy tiện hỏi!
Na Tô Ninh cười trừ:
- Đây thật ra chỉ là một viên hồng ngọc bình thường, tuy phẩm chất hoản hảo, bình thường trị giá tám mươi quán, ta có thể cho ngài nhiều hơn hai mươi quán, một trăm quán, thế nào?
Nếu như quả thật là quân nhân bình thướng bán bảo thạch, nói không chừng đã đáp ứng rồi, nhưng Na Tô Ninh lại gặp phải người có kiến thức tương lai một ngàn năm so với hắn, dù hắn che đấu cực kỳ tốt, nhưng vẫn không thể gạt được ánh mắt sắc bén của Na Tô Ninh, từ bàn tay run rẩy của hắn Lý Khánh An liền ý thức được hắn không nói thật.
Bảo thạch có ngọn lửa như nào có thể là hồng ngọc bình thường, miếng bảo thạch này chắc chắn không chỉ một trăm quán, nhưng bảo thạch lại bị một đôi tay giống như chân gà nắm chặt, phòng chừng không chịu buông tay, vừa rồi hắn mói hỏng một tấm da bao quý giá, như nào có thể lại vứt bỏ một bảo vật khác, liền cười nói:
- Đông Chủ, thật ra bỏng thạch này đã bị ta ném hỏng rồi, ta chỉ cho ngài xem.
Na Tô Ninh này hiển nhiên không có đọc qua "sử ký", hắn hơi sửng sốt, chần chừ đưa bảo thạch cho Lý Khánh An, Lý Khánh An nhận lấy liền trực tiếp cất vào trong ngực, đứng lên cười nói:
- Thôi vậy, ta vẫn nên tới quán khác!
Na Tô Ninh kia trợn mắt há mồm, chờ hắn phản ứng lại, Lý Khánh An đã bước đi.
Lý Khánh đi ra khỏi quán bảo thạch, quay đầu lại nặng nề "phi" một tiếng:
- Giang thương, muốn lừa bảo thạch của ta, ông đây không bán nữa.
Hắn xoay người lên ngựa vừa muốn đi, chỉ thấy Na Tô Ninh chạy nhanh tới:
- Quân gia, Lý tướng quân, xin chờ một lát!
Hắn chạy tới ngăn ngựa Lý Khánh An, thở hồng hộc nói:
- Quân gia, ta nhớ ra rồi, miếng bảo thạch kia của ngài không phải hồng ngọc, là Thái Dương Thạch của Thạch Quốc.
- Thái Dương Thạch!
Lý Khánh An hừ một tiếng:
- Vậy vừa rồi sao ngài không nhìn ra?
Na Tô Ninh cười khổ một tiếng nói:
- Thật ra tôi cũng chưa từng gặp qua Thái Dương Thạch, chỉ nghe nói trong bảo thạch có một ngọn lửa, rất giống với miếng bảo thạch này của ngài.
Lý Khánh An cúi người tò mò hỏi:
- Loại Thái Dương Thạch này giá trị bao nhiêu tiền?
Đây mới là chuyện hắn quan tâm.
Na Tô Ninh nghĩ một chút nói:
- Thái Dương Thạch coi như đáng giá, giá của nó chẳng qua ngang với kim cương Thiên Trúc, chỉ có điều nơi này của ta vừa lúc thiếu một miếng Thái Dương Thạch, nếu ngài đồng ý bán cho ta mà nói, ta có thể dùng kim cương lớn bằng như vậy thu mua.
Kim cương lớn ngang ngửa, Lý Khánh An hoài nghi mình nghe nhầm, kim cương lớn như trứng gà, đó là báu vật vô giá, hắn chần chừ hỏi:
- Đó là bao nhiêu tiền?
- Con số này.
Na Tô Ninh đưa ra một đầu ngón tay:
- Một ngàn quán.
Lý Khánh An nhanh chóng tính toán một chút, một ngàn quán có thể mua năm trăm mẫu đất, nhưng một viên kim cương lớn bằng trứng gà chỉ trị giá năm trăm mẫu đất sao? Hắn lắc đầu, cười nói:
- Một ngàn quán sao được, ta muốn ít nhất phải mười ngàn quán mới bán.
- Được! Vậy mười ngàn quán.
Na Tô Ninh không do dự nói.
Mắt Lý Khánh An sáng rực lên, hắn hung hăng kéo chiến mã, chạy nhanh đi, xa xa truyền đến tiếng cười to của hắn:
- Mười ngàn quán tiền, ngươi bảo ông đây đem đi thế nào?