15-07-2012, 09:09 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Jul 2012
Bà i gởi: 221
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 22 giá»
Thanks: 0
Thanked 494 Times in 58 Posts
[Giá Không Lịch Sá»] Sá» Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia - TG: Nã Cát Ma - FULL: C611
SỠthượng tối ngưu phò mã gia
Tác giả : Nã Cát Ma
-----oo0oo-----
Chương 1: Tiếc nuối
Ngưá»i dịch: nhóm dịch hungvodich9490
Nguồn: metruyen.com
Tôi đã từng có má»™t tình yêu nhưng lại không biết quý trá»ng, đến khi đã mất Ä‘i rồi má»›i hối háºn không kịp. Trong trưá»ng Ä‘á»i, ná»—i bi ai lá»›n nhất cùng lắm cÅ©ng chỉ như thế nà y thôi, nếu như ông trá»i có thể cho tôi má»™t cÆ¡ há»™i, tôi nguyện ý đứng trước cô ấy nói ba chữ: "Anh yêu em". Nếu như có thể tăng thêm tình yêu thà nh má»™t cái kỳ hạn, ta tình nguyện là —— má»™t vạn năm yêu em.
Má»™t câu nà y là kinh Ä‘iển trong má»™t vở kịch, trong vở Äại Thoại Tây Du, nhá» nó mà là m cho Bảo Kiếm Cách yết hầu Chà Tôn Bảo chỉ có và i bá»™ phim mà thăng lên đến hà ng ngôi sao, là m cho nam nhân phụ lòng được nữ nhân tha thứ.
Tất cả những thứ nà y Ä‘á»u là phim, Ä‘á»u là gạt ngưá»i.
Trần Nguyên má»›i vừa nói đúng là những lá»i nói nà y, cô ấy đã há»i hắn: "Vì cái gì? Vì cái gì mà anh phải chá» tá»›i khi tình yêu cá»§a tôi đối vá»›i anh qua Ä‘i, má»›i biết được là chÃnh anh không biết quý trá»ng? Vì cái gì mà anh phải chá» tá»›i khi mất Ä‘i má»›i biết hối háºn là không kịp? Vì cái gì mà anh là m tôi hết hy vá»ng, đến lúc tôi muốn lấy ngưá»i khác, má»›i đến hướng lên trá»i khẩn cầu má»™t cÆ¡ há»™i, nói vá»›i tôi ba chữ nà y? Chúng ta đã ở bên nhau tám năm! Hiện tại anh lại nói muốn ở cùng tôi má»™t vạn năm?"
Ba câu vì cái gì, Trần Nguyên má»™t câu Ä‘á»u không trả lá»i được.
Äúng váºy, vì cái gì?
Nữ nhân nà y đã theo hắn tám năm!
Tám năm, cÅ©ng đủ Ä‘uổi bá»n Quốc Dân đảng ra khá»i Trung Quốc, tám năm, cÅ©ng là thá»i gian Trần Nguyên tốt nghiệp trung há»c, lưu lạc trong thà nh phố, láºp ra má»™t mảnh thiên địa.
Hắn bây giá» là chá»§ nhân cá»§a má»™t khách sạn 3 sao, tuy so vá»›i thiên hạ thì không tÃnh là cái gì, nhưng chỉ tÃnh việc dá»±a và o hai bà n tay trắng mà là m nên cÆ¡ nghiệp, đủ để cho Trần Nguyên tá»± hà o, đủ để cho tất cả má»i ngưá»i cái trấn nhá» nà y, từ nhá» tá»›i lá»›n, Ä‘á»u phải lau mắt mà nhìn hắn.
Nà ng đã cùng hắn trải qua những ngà y không có gì, hiện tại cái gì cũng có thì nà ng lại ra đi.
Trần Nguyên hung hăng Ä‘áºp tay và o má»™t cái ghế bên cạnh, trước kia, nà ng luôn ngồi ở vị trà nà y, ở bên cạnh hắn, nhắc nhở hắn Ä‘i cháºm má»™t chút, nhưng hiện tại, tốc độ xe đã vượt qua má»™t trăm tám mươi, cái câu nhắc nhở kia, đã không còn, hắn biết rằng nà ng đã ở lại trong tá»u Ä‘iếm phÃa sau, cùng cảnh sát trấn, ngay cả mặt mÅ©i cÅ©ng mua không nổi, tiến hà nh hôn lá»….
Trần Nguyên không khóc, nhưng không biết vì cái gì mà nước mắt cứ thế rơi xuống trên mặt.
Hay là do tháng trước, nà ng nói với hắn: "Chúng ta đi đăng ký kết hôn đi."
Trần Nguyên không thèm để ý, hiện tại ai trong cái trấn nhá» nà y cÅ©ng biết quan hệ cá»§a bá»n hắn, cả khách sạn ai cÅ©ng hô nà ng là "bà chá»§." Giấy hôn thú chỉ là má»™t trang giấy mà thôi, tất yếu phải để ý như váºy sao?
Cho nên khi nà ng đưa ra vấn đỠnà y, hắn không nói gì, nà ng còn nói thêm: "Em đã hai mươi bảy, đã đến lúc cần má»™t đứa con, không có chứng nháºn, con chúng ta sẽ không có được há»™ khẩu."
Trần Nguyên trả lá»i là : "Hãy đợi thêm ba năm nữa, chỠđến khi việc xây dá»±ng khách sạn, và kế hoạch kỳ hai hoà n thà nh hãy nói."
Äến khi khách sạn hoà n thà nh, từ cấp 3 sao lên 4 sao, đối vá»›i Trần Nguyên mà nói, đây là má»™t công trình có chút khó khăn, cho nên cần tốn thá»i gian hÆ¡n má»™t chút.
Có thể đây không phải là lý do Trần Nguyên đợi ba năm, lý do chÃnh thức là , hiện tại Trần Nguyên xã giao rá»™ng, tiếp xúc vá»›i nữ nhân cÅ©ng nhiá»u, vị trà cÅ©ng lên rồi, hắn muốn dùng ba năm nà y để xem xét, có thể tìm được ngưá»i tốt hÆ¡n, thÃch hợp hÆ¡n vá»›i mình hay không.
Äiểm ấy hiển nhiên không thể giấu diếm được ngưá»i đã ngá»§ cùng hắn trên má»™t cái giưá»ng suốt tám năm, nà ng khóc, mà không lên tiếng, chỉ là nước mắt lã chã rÆ¡i xuống, Trần Nguyên xoay ngưá»i, là m bá»™ không thấy.
Hắn nghe thấy tiếng nà ng đứng dáºy, sau đó có tiếng thu tháºp quần áo, tiếng từng cái quần áo bị dùng sức nhét và o vali, đây không phải lần đầu tiên hai ngưá»i cãi nhau, má»—i lần cãi nhau Ä‘á»u là nà ng trở vá» sống vá»›i bố mẹ, rồi mấy ngà y sau lại trở lại. Cho nên Trần Nguyên là m như là không nghe thấy, giả bá»™ như Ä‘ang ngá»§, hắn có lòng tin và o chÃnh mình, bây giá» nà ng còn tìm đâu ra nam nhân nà o tốt hÆ¡n so vá»›i mình? Khẳng định nà ng sẽ trở lại.
Cuối cùng, là tiếng mở cá»a, thá»i gian mở cá»a rất lâu, đến lúc biết chắc Trần Nguyên sẽ không quay đầu, nà ng nói má»™t câu: "Tốt, ba năm sau nếu như cha tôi đối vá»›i tôi không tốt, tôi sẽ trở vá» tìm anh."
Nói xong, nà ng đóng cá»a ra Ä‘i.
Ba ngà y trước, ngưá»i viết thư đưa tá»›i cho Trần Nguyên, nhìn xem chữ viết trên mặt, là nà ng ghi.
Trần Nguyên lúc ấy đã nở nụ cưá»i, đây là cách cÅ©, gá»i má»™t phong thư, nói trong nhà có việc gì gấp, khiến cho mình phải trở vá», sau khi trở vá», nà ng sẽ lại là m hòa vá»›i mình, loại thá»§ Ä‘oạn nà y nà ng đã sá» dụng qua rất nhiá»u lần.
Nhưng vừa mở phong thư, má»™t tấm thiếp má»i đỠthẫm rÆ¡i trên mặt bà n Trần Nguyên, hắn ngây ngẩn cả ngưá»i.
Hắn tưởng nà ng nói giỡn, liá»n láºp tức gá»i Ä‘iện thoại cho ngưá»i thân bạn bè trong nhà .
VỠsau, hắn đau lòng .
Vì cái gì? Tại sao phải đợi cho đến khi mất Ä‘i, má»›i biết được nà ng chÃnh là ngưá»i tốt nhất?
Äà i radio láºp tức phát ra má»™t Ä‘oạn quảng cáo: "Ta má»™t má»±c tìm kiếm ngưá»i rất tốt, kỳ tháºt, ngưá»i tốt nhất đã ở bên cạnh ta."
Cái Ä‘oạn quảng cáo nà y là m Trần Nguyên Ä‘au nhói, hắn biết rõ ngưá»i tốt nhất sẽ không trở vá», lúc cảnh sát kia ở tại Trần Nguyên trước mặt đã nói: "Nà ng bây giá» là vợ cá»§a tôi, có chuyện gì anh nói cùng tôi." Äến lúc đó, Trần Nguyên biết rằng, nà ng sẽ không trở vá».
Hắn phẫn nộ nắm tay lại, hung hăng nện ở trên mặt bộ âm hưởng hơn hai vạn một bộ trong xe BMV nà y, nắm tay đau nhức kịch liệt một hồi, Trần Nguyên đột nhiên cảm thấy đầu xe mạnh mẽ trầm xuống.
Hắn vá»™i và ng phanh xe, chÃnh là do không cách nà o tránh né được, má»™t chấn động kịch liệt xông tá»›i, tuy túi khà an toà n bắn lên tức thá»i, nhưng chÃnh là lúc nà y đây, xung lá»±c lá»›n nhất lại truyá»n từ bà n đạp ga BMV Ä‘i lên, túi khà an toà n không có cÆ¡ há»™i phát ra nổi tác dụng bảo vệ.
"Chi!" Má»™t tiếng vang chói tai quái dị thu hút ánh mắt cá»§a toà n bá»™ ngưá»i chung quanh, lúc nà y má»i ngưá»i cảm thấy sợ hãi, kinh ngạc, hoặc là bởi vì không kịp phản ứng chuyện xảy ra trước mắt, cái xe thoáng cái đã đụng và o gốc cây.
"Phanh!" Má»™t tiếng vang tháºt lá»›n!
Ngưá»i chung quanh láºp tức Ä‘á»u vây quanh, có ngưá»i gá»i Ä‘iện thoại cho 120, có ngưá»i gá»i cho 110, lại cà ng nhiá»u ngưá»i đến xem náo nhiệt.
Trần Nguyên cảm giác mình mẩy Ä‘au đớn má»™t hồi, không cách nà o thở, trên đầu dưá»ng như có nhiá»u thứ chảy xuống, hắn không biết là cái gì, hắn chỉ cảm giác mình rất muốn nhắm mắt lại.
"Anh bạn, hãy cố chịu đựng! Tôi là bác sĩ, hiện tại anh nhất định không thể ngủ, cố chịu đựng, bảo trì hô hấp vững và ng!"
Má»™t bóng ngưá»i lắc lư Trần Nguyên trước mặt, Trần Nguyên thấy không rõ hắn là ai, tại sao có thể như váºy ? Xe cá»§a mình rất tốt cÆ¡ mà !
Trần Nguyên được thầy thuốc nà y kéo ra cá»a xe, dò xét trên ngưá»i hắn, hắn cố gắng trợn to hai mắt cá»§a mình, nhìn xem má»™t Ä‘oạn đưá»ng đằng rốt cuá»™c xảy ra chuyện gì.
Sau má»™t thoáng mÆ¡ hồ, cuối cùng có Ä‘iểm rõ rà ng, Trần Nguyên trông thấy, má»™t cái bánh xe cá»§a mình lăn lông lốc ở sau đám ngưá»i ven đưá»ng, chỉ là rõ rà ng ngắn ngá»§i, ý thức cá»§a hắn lại bắt đầu bắt đầu mÆ¡ hồ.
Ngưá»i bên cạnh nâng thân thể Trần Nguyên dáºy, bảo má»i ngưá»i chung quanh tản ra, cam Ä‘oan Trần Nguyên được lưu thông không khÃ.
Trần Nguyên nhúc nhÃch khóe miệng má»™t hồi, mắng mÆ¡ hồ không rõ: "Mẹ, cái đứa nà o không có đạo đức, sao dám tháo ốc bánh xe cá»§a ta ra?"
"Không được ngá»§, anh bạn, nhất định phải chịu đựng! Xe cứu thương sẽ tá»›i ngay láºp tức! Ai có cứu tâm hoà n! Ai có cứu tâm hoà n hiệu quả nhanh không!" Bóng ngưá»i ngưá»i kia la lá»›n.
"Tôi có!"
"Tôi có đây!"
Môi Trần Nguyên nhẹ nhà ng động Ä‘áºy hai cái: "Tôi không kiên trì nổi rồi, tôi muốn ngá»§ má»™t lát."
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của khaint01
15-07-2012, 09:12 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Jul 2012
Bà i gởi: 221
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 22 giá»
Thanks: 0
Thanked 494 Times in 58 Posts
SỠthượng tối ngưu phò mã gia
Tác giả : Nã Cát Ma
-----oo0oo-----
Chương 2: Ta là Trần Thế Mỹ
Ngưá»i dịch: nhóm dịch hungvodich9490
Nguồn: metruyen.com
Tống triá»u, Nguyên niên Nhân Tông, mưa thuáºn gió hoà , trăm há» an khang.
Vì cảm tạ ân đức trá»i cao, thiên tá» tại năm thứ hai Cảnh Hữu tăng thêm khoa thi há»™i.
Cổ nhân Ä‘á»u nói, thá»i Ä‘iểm cuá»™c sống nhân sinh đắc ý nhất, chÃnh là lúc tên đỠbảng và ng, đêm động phòng hoa chúc. Vì váºy ngưá»i Ä‘á»c sách thiên hạ à o à o chạy tá»›i Biện Kinh, chỉ vì cầu má»™t lần được công danh.
Nếu như, thá»i Ä‘iểm tên đỠbảng và ng, danh tá»± ngươi xếp hạng vị trà đứng đầu bảng, thì phải là hạnh phúc nhất trong hạnh phúc. Nếu như ngưá»i ngươi yêu, là má»™t Công Chúa thiên kiá»u bá mị, thì phải là hạnh phúc nhất trong hạnh phúc. Nếu như tất cả Ä‘á»u được ngươi nắm giữ, còn có ngôn ngữ nà o có thể miêu tả hạnh phúc cá»§a ngươi đây?
Thiên tá» tăng khoa thi, không thể nghi ngá» là cho ngưá»i Ä‘á»c sách một cÆ¡ há»™i truy cầu hạnh phúc, má»™t cÆ¡ há»™i hạnh phúc nhất hoặc là hạnh phúc không thể nói bằng ngôn ngữ.
linh hồn Trần Nguyên liá»n nháºp và o thân một Thư sinh Ä‘ang theo Ä‘uổi tên đỠbảng và ng, hắn có được trà nhá»› và há»c vấn cá»§a Thư sinh nà y, đồng thá»i mâÌy thứ trước kia thuá»™c vá» mình cÅ©ng vẫn còn.
Thư sinh nà y chÃnh là má»™t ngưá»i may mắn, hắn sẽ trở thà nh vì khâm Ä‘iểm trạng nguyên, sẽ trở thà nh Phò mã gia cá»§a hoà ng gia, nhưng Trần Nguyên đến đây, váºn mệnh cá»§a hắn đã cải biến.
Trần Nguyên chắc là không thÃch Ä‘i thi trạng nguyên, hắn tuyệt đối sẽ không chiếu theo quỹ tÃch váºn mệnh vốn có cá»§a Thư sinh Ä‘i xuống, bởi vì, đó là má»™t con đưá»ng chết.
Hắn biết rõ nếu như Thư sinh nà y thi Ä‘áºu trạng nguyên, hắn sẽ có má»™t vị Công Chúa thiên kiá»u bá mị yêu mến, còn có má»™t khẩu dao cầu (hổ đầu trảm) phi thưá»ng sắc bén.
Äã biết là tá» lá»™, nhanh chóng đổi má»™t con đưá»ng để Ä‘i là được.
Thư sinh rất nghèo, cho nên ở khách Ä‘iếm cÅ©ng phi thưá»ng nhá», thá»i Ä‘iểm ân khoa khai mở khảo thi sắp tá»›i, ở phÃa trong thà nh Biện Kinh coi như là khách Ä‘iếm nhá», sinh ý cÅ©ng là tương đối thịnh vượng.
Má»™t xe ngá»±a hà o hoa ngừng lại tại cá»a ra và o tiểu Ä‘iếm, chưởng quầy vá»™i và ng Ä‘i ra ngoà i đón: "Ai ui, khách quan ngà i đã tá»›i, má»™t đưá»ng vất vả, vất vả! Má»i và o bên trong!"
Chưởng quầy nhiệt tình cÅ©ng không đổi lấy được khuôn mặt tươi cưá»i cá»§a ngưá»i trên xe, trên xe ngá»±a Ä‘i xuống bốn ngưá»i, một ngưá»i phu xe, một trung niên nhân dáng ngưá»i to má»ng, còn có hai nữ tá» thân thể thướt tha.
Trung niên nhân kia và o cá»a tiệm, lông mà y láºp tức nhÃu lại.
Từ xe ngá»±a và trang phục cá»§a bá»n há» có thể nhìn ra, đây là má»™t chút Ãt ngưá»i có thân pháºn, nếu là bình thưá»ng, tất nhiên không chá»n một caÌi tiểu Ä‘iếm như váºy để ở lại, chỉ là hiện tại đã đến khoa khảo thi, phần lá»›n những khách Ä‘iếm có danh tiếng kia đã đầy ngưá»i.
Äánh xe chÃnh là tiểu tá» hÆ¡n hai mươi tuổi, tướng mạo phi thưá»ng tuấn tú, da thịt mà u đồng nổi báºt ra trên ngưá»i hắn, má»™t gương mặt chữ quốc, góc cạnh rõ rà ng, hai con mắt to mà hữu thần, hai lông mà y ráºm phảng phất như vẽ lên.
Tiểu tá» hiển nhiên không riêng gì thân thể tốt, ngưá»i cÅ©ng rất cÆ¡ trÃ, vừa thấy lão gia mà y nhăn lại, láºp tức biết lão gia phiá»n lòng vì sá»± tình gì, láºp tức nhá» giá»ng nói: "Lão gia, hiện tại khách Ä‘iếm khó tìm, ngà i ở chá»— nà y nghỉ ngÆ¡i trước, tiểu nhân tìm phụ cáºn má»™t tý, nếu là có chá»— ở tốt hÆ¡n, chúng ta chuyển đến là được."
Máºp mạp kia cÅ©ng biết hiện tại chỉ có thể như thế, mặc dù rất không hà i lòng đối vá»›i khách Ä‘iếm nà y, nhưng hắn cà ng không muốn ra đầu đưá»ng: "Chưởng quầy, ngươi có mấy gian phòng thượng hạng?"
Chưởng quầy có chút xấu hổ, khách Ä‘iếm nhá» như váºy không có phòng thượng hạng, tất cả gian phòng Ä‘á»u là bà i trà giống nhau. Hắn là chưởng quầy kiêm phòng thu chi luôn kiêm chạy việc, còn có má»™t con gái, là đầu bếp kiêm tạp công, cả khách Ä‘iếm chỉ có hai ngưá»i bá»n hắn.
Trần Nguyên đã quan sát khách điếm nà y và i ngà y rồi, hắn muốn chưởng quầy thuê mình, tuy quyết định không khảo thi trạng nguyên, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, bụng phải lấp đầy.
Chưởng quầy chỉ ngón tay vá» phÃa lầu hai, nói: "Trên lầu phÃa tây, vừa vặn còn có ba gian khách phòng liá»n cùng má»™t chá»—, các ngươi ở là rất phù hợp."
Máºp mạp kia nhÃu chặt lông mà y, còn chưa giãn ra, theo chưởng quầy Ä‘i tá»›i nhìn khách phòng lầu hai trước, hiển nhiên, bà i trà trong phòng lại là m cho hắn cà ng thất vá»ng đối vÆ¡Ìi cái khách Ä‘iếm nhá» nà y: "Cứ như váºy Ä‘i, ba gian phòng ta Ä‘á»u muốn, ta Ä‘i ra ngoà i ăn cÆ¡m trước, ngươi quét sạch sẽ gian phòng nà y cho ta."
Chưởng quầy láºp tức đáp: "ÄÆ°á»£c! Khách quan cứ yên tâm."
Bốn ngưá»i Ä‘i ra khá»i khách Ä‘iếm, chưởng quầy láºp tức hô nữ nhi cá»§a mình Ä‘i quét dá»n gian phòng thoáng má»™t tý, đồng thá»i mình cÅ©ng vá»™i và ng xá» lý má»™t Ãt trên sá»± tình quầy.
Trần Nguyên Ä‘i và o trên quầy, ghé đầu và o trước mặt chưởng quầy, động đầu lưỡi, hy vá»ng có thể nói để lão bản thuê hắn.
"Chưởng quầy, ngươi xem ngươi cái cá»a nà y, quả thá»±c hÆ¡i cháºt má»™t chút, nếu như ngươi mở rá»™ng cá»a ra hai thước, sẽ để cho ngưá»i và o cá»a không có loại cảm giác áp lá»±c. Còn có, cái thiết láºp quầy nà y cÅ©ng không hợp lý, cá»a vốn có vẻ rất nhá», ngươi lại đặt quầy hà ng ở cạnh cá»a, cảm giác lúc tiến và o giống như là muôÌn chui và o."
Chưởng quầy hÆ¡n 40 tuổi, há» Dương, nghe Trần Nguyên noÌi, từ bà n tÃnh nâng đầu cá»§a mình lên nhìn Trần Nguyên.
Trần Nguyên tiếp tục nói: "Chá»— há»ng lá»›n nhất còn không phải ở chá»— nà y, chưởng quầy, mở khách Ä‘iếm, cần đúng là sinh ý khách hà ng muốn, chỉ là ngươi quá Ãt tiểu nhị! Má»™t mình ngươi phục vụ, cho dù có chu đáo, cÅ©ng không thể khiến lữ khách có cảm giác như ở nhà !
Nói xong những lá»i nà y, Trần Nguyên rút ra và i trang giấy từ trong lòng ngá»±c: "Ta đây có bản kế hoạch, ngà i nhìn má»™t chút, nếu như dá»±a theo lá»i ta nói cải tiến má»™t Ãt, thá»i gian không được bao lâu, sinh ý cái Duyệt Lai khách Ä‘iếm nà y sẽ là tốt nhất ở phÃa trong thà nh Biện Kinh!"
Bản kế hoạch là Trần Nguyên mấy ngà y nay căn cứ và o tình huống thực tế của Duyệt Lai khách điếm để soạn ra, hắn dùng một bộ biểu lộ, nghe ta tuyệt đối đúng để nhìn chưởng quầy.
Dương chưởng quỹ căn bản không nhìn cái bản kế hoạch kia, khẽ cưá»i nhẹ má»™t cái: "Nghe lá»i ngươi?"
Trần Nguyên gáºt đầu: "Chưởng quầy, ta nói Ä‘á»u là táºt xấu liếc cái có thể nhìn ra được, còn có má»™t Ãt địa phương không hoà n thiện khác. Trước tiên ngươi có thể sá»a lại những thứ nà y, ta cam Ä‘oan việc buôn bán cá»§a ngươi láºp tức tốt hÆ¡n gấp đôi so vá»›i trước kia!"
Dương chưởng quỹ cưá»i má»™t chút: "Trần công tá» nói Ä‘á»u tháºp phần có lý, những việc nà y tiểu Ä‘iếm xác thá»±c cÅ©ng đã cân nhăÌc qua. Chỉ là gần đây trong tay ta thiếu bạc, chÃnh là muốn thay đổi cÅ©ng không đổi được nha! Công tá», tiá»n thuê nhà cá»§a ngà i giống như đã muốn khất nợ hai ngà y rồi phải không?"
Da mặt Trần Nguyên tương đối daÌ€y, nghe lão bản bắt đầu đòi nợ, muốn quay lại chuyện kia: "Chưởng quầy yên tâm, tiá»n thuê nhà tá»± nhiên là không thể thiếu ngươi ..."
Lá»i còn chưa nói hết, chưởng quầy đã la lá»›n: "Lăng Hoa! TÃnh toán tiá»n thuê nhà cho Trần công tá»! Sau khi tÃnh tiá»n, má»i ngưá»i Ä‘i, cái Ä‘iếm nhá» nà y cá»§a chúng ta, có cái cảm giác áp lá»±c gì, không có cái loại cảm giác như ở nhà , rất nhiá»u nÆ¡i Trần công tá» Ä‘á»u không để và o mắt!"
Trần Nguyên vội và ng nói: "Chưởng quầy, chuyện gì cũng phải từ từ! Ta đây chẳng phải là vì sinh ý của ngà i sao?"
Dương chưởng quỹ lạnh hừ lạnh má»™t tiếng: "Má»—i lần khoa khảo thi, chá»— nà y cá»§a ta Ä‘á»u có rất nhiá»u Thư sinh giống như ngươi. Có ngưá»i nói cái gì cảm giác áp lá»±c! CÅ©ng có ngưá»i nói ta thái độ không tốt! Ta đây chỉ mở Ä‘iếm nhá», chÃnh là địa phương để cho các ngươi, những há»c sinh hà n môn(nhà nghèo) không ở nổi khách Ä‘iếm lá»›n dung thân! Ngươi sá»a lại khách Ä‘iếm, váºy ngươi có để cho bá»n hỠở hay không!"
Dương chưởng quỹ nói to, Trần Nguyên trông thấy phần lá»›n há»c sinh dừng chân trong khách Ä‘iếm đã muốn Ä‘i ra, bá»n hắn Ä‘á»u dùng má»™t loại thần sắc hoặc hèn má»n, hoặc hả hê nhìn Trần Nguyên.
Lá»a giáºn Dương chưởng quỹ hiển nhiên là đã bị đốt lên, nói tiếp: "Trần Thế Mỹ! Lúc ngươi tiến và o còn có dạng con ngưá»i, cả ngà y Ä‘á»c sách viết chữ, cùng chư vị thảo luáºn đỠtà i. Cho nên ta má»™t má»±c cho ngươi ở chá»— nà y, cho dù biết rõ trên ngưá»i cá»§a ngươi không có tiá»n, ta cÅ©ng không Ä‘uổi ngươi ra! Nhưng mấy ngà y nay thì tốt rồi, ngươi rõ rà ng bắt đầu tÃnh toán buôn bán! Ngươi cho rằng ta không biêÌt buôn bán sao? Buôn bán chú ý nhất đúng là tÃnh toán rõ rà ng! Cho nên, ngươi nhanh ná»™p tiá»n thuê nhà , bằng không gắp chăn nệm xeÌo ngay cho ta!"
Äúng váºy, Trần Nguyên hiện tại chÃnh là Trần Thế Mỹ, hiện tại các ngươi có thể hiểu được vì cái gì hắn không Ä‘i khảo thi trạng nguyên rồi chứ? Äó cÅ©ng là con đưá»ng bị Bao Chá»ng chém đầu đó!
Tà i sản của khaint01
15-07-2012, 09:15 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Jul 2012
Bà i gởi: 221
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 22 giá»
Thanks: 0
Thanked 494 Times in 58 Posts
SỠthượng tối ngưu phò mã gia
Tác giả : Nã Cát Ma
-----oo0oo-----
Chương 3: Cá cược
Ngưá»i dịch: nhóm dịch hungvodich9490
Nguồn: metruyen.com
Trần Nguyên bị chá»i như máu chó xối đầu, cÅ©ng là có má»™t cổ huyết khà đi lên: "Buôn bán thì là m sao? Buôn bán liá»n nhất định không Ä‘á»c sách được? Hôm nay ta là m lần thứ nhất cho ngươi xem, ta để cho ngươi biết, đã là m xong mua bán, Ä‘á»c sách cÅ©ng không kém! Lăng Hoa, bao nhiêu tiá»n thuê nhà ?"
Dương Lăng Hoa nhút nhát e lệ Ä‘i tá»›i, nhìn chưởng quầy tức giáºn má»™t chút, lại nhìn Trần Nguyên, dùng thanh âm nhá» nhất nói ra: "Mưá»i ngà y dừng chân, thức ăn hằng ngà y, tổng cá»™ng má»™t lượng bảy tiá»n."
Dương chưởng quỹ duỗi tay nói: "Lấy ra!"
Trần Nguyên đánh má»™t cái trên hắn bà n tay: "Äừng gấp, trước khi mặt trá»i lặn, ta nhất định trả tiá»n nà y cho ngươi!"
Dương chưởng quỹ cưá»i ha ha: "Tốt, ta chá» ngươi đến mặt trá»i lặn! Lăng Hoa, trước tiên cầm chắc chăn nệm cá»§a Trần công tá», mặt trá»i vừa lặn, láºp tức ném ra đưá»ng cái cho ta."
Lúc nà y, những thư sinh trên lầu Ä‘á»u dùng má»™t loại ánh mắt đồng tình nhìn Trần Nguyên, bá»n hắn biết rõ trên ngưá»i Trần Nguyên không có khả năng có má»™t lượng bảy tiá»n, bởi vì tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u là ngưá»i nghèo.
Quả nhiên, thá»i Ä‘iểm Lăng Hoa cầm chăn nệm Trần Nguyên đến trên quầy, từ tầng trong chăn nệm rút ra mấy tiá»n đồng: "Trần công tá», ngươi có 130 văn tiá»n."
130 văn tiá»n, 100 văn trước sau như má»™t, dá»±a theo giá thị trưá»ng hiện tại tương đương má»™t lượng bạc, sau khi Dương chưởng quỹ nghe được, không khá»i phát ra má»™t tiếng hừ: "Hừ, còn có ná»a canh giá» nữa trá»i sẽ tối, ta xem ngươi là m sinh ý như thế nà o, có thể biến 130 văn tiá»n thà nh má»™t lượng bảy tiá»n!"
Ở bên trong ánh mắt cá»§a má»i ngưá»i, trên mặt Trần Nguyên nở ra nụ cưá»i tá»± tin: "Chưởng quầy có dám đánh cuá»™c vá»›i ta? Ta bán rượu tại cá»a ra và o chá»— ngươi, là có thể lợi nhuáºn má»™t lượng bảy tiá»n trở vá»?"
Dương chưởng quỹ căn bản không tin tưởng Trần Nguyên có thể là m được, láºp tức gáºt đầu: "Tốt, nếu như ngươi có thể là m được, ta sẽ nâng cốc chúc mừng ngươi!"
Khách Ä‘iếm không lá»›n, cá»a ra và o có má»™t quán rượu cÅ©ng là Dương chưởng quỹ mở, hương vị rượu rất tốt, nhưng cả ngà y chỉ bán được ná»a vạc, lãi ròng ngay cả ná»a ngân lượng cÅ©ng không đến.
Trần Nguyên nói bán rượu tại cá»a ra và o, đến tối có thể bán má»™t lượng bảy tiá»n bạc, chưởng quầy căn bản không tin.
Trần Nguyên nói vá»›i Dương chưởng quỹ: "Phà m là đến mua rượu, ngươi cÅ©ng có thể để cho ngưá»i ta và o nhà , hiện tại ta mua rượu cá»§a ngươi, cá»a ra và o nhà nà y, ta Ä‘á»u muốn. Ngà i yên tâm, ta sẽ không rá»i khá»i quán rượu, cái nà y hợp quy cá»§ chứ?"
Chưởng quầy nhìn hắn, khẽ gáºt đầu: "Ta cho ngươi, má»™t vạc cần năm lượng bạc, ta coi như cho ngươi tiện nghi má»™t chút, bốn lượng sáu tiá»n, như thế nà o?"
Cái nà y là tiêu chuẩn cá»§a việc buôn bán, cả vạc Ä‘á»u được mua giá sỉ, nếu như bán lẻ mà nói, má»™t vạc rượu bán xong nên có sáu bảy lượng bạc, chênh lệch giá chÃnh giữa cÅ©ng đủ để Trần Nguyên trả hết nợ tiá»n thuê nhà .
Nhưng, có thể bán hết sao?
Không riêng gì những Thư sinh xem náo nhiệt kia không tin, ánh mắt Dương chưởng quỹ nhìn Trần Nguyên cũng toà n là vẻ miệt thị.
Trần Nguyên lại không thèm để ý ngưá»i khác dùng ánh mắt gì nhìn chÃnh mình, tiếp tục nói: "Bốn lượng ba tiá»n, như thế nà o?"
Dương chưởng quỹ hiển nhiên cảm giác mình nắm chắc thắng lợi trong tay, cưá»i ha ha má»™t tiếng: "Lăng Hoa, ký sổ! Trần Thế Mỹ mua má»™t vạc rượu, thiếu bốn ngân lượng ba tiá»n!"
Trần Nguyên cầm lấy 130 văn tiá»n cá»§a mình, nói: "Như thế, Ä‘a tạ."
Lăng Hoa hiển nhiên là má»™t cô nương tốt, nếu Trần Nguyên thua tiá»n đặt cược, sẽ tháºt sá»± bị Ä‘uổi ra khá»i khách Ä‘iếm, thá»i Ä‘iểm nà ng ký sổ ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Nguyên, thần sắc trong lúc đó rất là đồng tình.
Mà nà ng lại không dám chống đối phụ thân của mình, cho nên đồng tình, cũng chỉ có thể để ở trong lòng.
Kỳ tháºt Trần Nguyên biết rõ, Dương chưởng quỹ là ngưá»i tốt, lúc mình không có tiá»n, hắn vẫn để cho mình ở tại khách Ä‘iếm, cÅ©ng đủ để nói rõ nhân phẩm cá»§a hắn.
Bất quá hiện tại hắn phải cân nhắc, không phải vấn đỠngưá»i tốt và ngưá»i xấu, mà là bán vạc rượu Ä‘i.
Trần Nguyên là m chuyện thứ nhất là đến bên cạnh cái quán kia lôi con chó đi.
Mặc kệ con chó kia có ảnh hưởng đến sinh ý quán rượu hay không, nhưng vẫn có má»™t chút ngưá»i là sợ chó, đặc biệt là trẻ con.
Mà tại niên đại nà y, phần lá»›n những ngưá»i thưá»ng xuyên uống rượu kia là cu li là m việc cho ngưá»i ta, là m má»™t ngà y, vỠđến nhà là má»™t bước Ä‘á»u không muốn Ä‘i, muốn uống rượu, còn phải nhá» trẻ con Ä‘i ra chạy mua cho mình.
Äây là má»™t loại khách hà ng, Trần Nguyên phải cam Ä‘oan má»i thứ chung quanh quán rượu cá»§a mình không gây trở ngại cho những đứa trẻ con nà y, kể cả má»™t con chó, có thể là m cho bá»n há» sợ hãi.
Sau đó, hắn bắt đầu đầu tư.
Cái gá»i là đầu tư thì ra là hao phà tiá»n vốn, tiá»n vốn hiện tại trên thân thể Trần Nguyên tổng cá»™ng 130 văn.
Äối diện có má»™t nhà bán thịt, lạc nhà hắn nấu phi thưá»ng ngon, bốn văn tiá»n má»™t bà n, váºt nà y dùng để nhắm rượu, đối vá»›i những ngưá»i nát rượu kia mà nói, lại quá phù hợp.
Trần Nguyên lấy bảy mươi văn tiá»n, thoáng má»™t tý mua hết tất cả cá»§ lạc cá»§a ngưá»i nà y, bởi vì cÅ©ng là bán sỉ, tiện nghi hÆ¡n rất nhiá»u, bảy mươi văn mua hÆ¡n hai mươi bà n.
Hôm nay, ngưá»i muốn dùng cá»§ lạc nà y nhắm rượu, chỉ có thể tìm đến Trần Nguyên, mà Trần Nguyên không bán cá»§ lạc, chỉ tặng không, Ä‘iá»u kiện là mua rượu, hÆ¡n hai mươi bà n cá»§ lạc bị Trần Nguyên bá»c thà nh bao nhá», phá»ng chừng có thể được hÆ¡n hai trăm bao gì đó.
Bảy mươi văn tiá»n là đủ rồi sao? ÄÆ°Æ¡ng nhiên chưa đủ! Äầu tư lá»›n nhất má»›i có thể mang đến lợi nhuáºn lá»›n nhất, Trần Nguyên hiểu đạo lý nà y tháºt sâu.
Äầu phố có ngưá»i bán kẹo hồ lô, má»™t đồng tiá»n má»™t chuá»—i.
Ba văn tiá»n bốn chuá»—i, muốn toà n bá»™, bán hay không?
Bán ngay, ngay cả cây gáºy chá»c kẹo hồ lô và o cÅ©ng miá»…n phà đưa cho Trần Nguyên, tổng cá»™ng hÆ¡n năm mươi cái kẹo hồ lô, đã đủ để dụ những trẻ con thay cha mua rượu kia.
Là m xong những việc nà y, còn có mưá»i lăm văn tiá»n, đương nhiên không thể giữ lại.
Thá»i Ä‘iểm bầu trá»i tối Ä‘en chÃnh là lúc đại Ä‘a số ngưá»i ăn cÆ¡m, cÅ©ng là những khách uống rượu kia bắt đầu hoạt động, Trần Nguyên múa bút viết mưá»i lăm phong thư, ná»™i dung hoà n toà n đồng dạng: "Bổn Ä‘iếm bán rượu ngon, sắc hương vị thuần, tuyệt không pha nước, nếu như quý Ä‘iếm cần, tiểu Ä‘iếm sẽ đưa hà ng đến."
Hắn đưa cho hÆ¡n cái quán rượu lá»›n nhá» phụ cáºn.
Vấn đỠlà , Trần Nguyên còn phải trông cá»a hà ng, không có khả năng tá»± mình Ä‘i đưa tin, hÆ¡n nữa bất kể là Trần Nguyên hay là Trần Thế Mỹ, bây giỠđối vá»›i những quán rượu Biện Kinh giá cao kia cÅ©ng không phải rất quen thuá»™c, cho nên Trần Nguyên quyết định dùng mưá»i lăm tiá»n còn lại, má»i quen ngưá»i thuá»™c quán rượu giúp mình đưa tin.
Quen thuá»™c quán rượu có hai loại ngưá»i, má»™t loại là thưá»ng xuyên Ä‘i quán rượu ăn cÆ¡m, má»™t loại khác là thưá»ng xuyên Ä‘i quán rượu ăn xin.
Hắn Ä‘i đến góc rẽ khách Ä‘iếm, là địa phương má»™t đám tên ăn mà y tụ táºp, nói thêm câu nữa, Dương chưởng quỹ tháºt sư là ngưá»i tốt, tên ăn mà y sở dÄ© tụ táºp ở cái địa phương nà y, là vì Dương chưởng quỹ đôi khi giúp bá»n hắn má»™t chút.
Thá»i Ä‘iểm Trần Nguyên Ä‘i vá» hướng những ngưá»i nà y, rất nhiá»u lấy chén bể duá»—i vá» hướng hắn.
Trần Nguyên đánh giá bên trong đám ăn mà y thoáng má»™t tý, láºp tức nháºn định ngồi má»™t tên ăn mà y què chân ở dưới má»™t gốc cây hòe, nhất định là thá»§ lÄ©nh đám ngưá»i nà y.
Vì váºy trá»±c tiếp Ä‘i đến trước mặt tên khất cái kia: "Vị đại ca nà y, huynh đệ có chút phiá»n phức, cần chư vị đại ca há»— trợ."
Khách khÃ, là điá»u kiện má»™t ngưá»i là m ăn phải có, mặc kệ nói vá»›i ai, ngươi Ä‘á»u phải nói chuyện rất khách khÃ.
Tà i sản của khaint01
15-07-2012, 09:17 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Jul 2012
Bà i gởi: 221
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 22 giá»
Thanks: 0
Thanked 494 Times in 58 Posts
SỠthượng tối ngưu phò mã gia
Tác giả : Nã Cát Ma
-----oo0oo-----
Chương 4: Bán rượu
Ngưá»i dịch: nhóm dịch hungvodich9490
Nguồn: metruyen.com
Dương chưởng quỹ và má»™t Ãt Thư sinh xem náo nhiệt thá» Æ¡ lạnh nhạt nhìn hắn, thá»i Ä‘iểm chứng kiến Trần Nguyên ôm quyá»n nói vá»›i tên ăn mà y, những Thư sinh nà y Ä‘á»u có chút tức giáºn.
Bá»n hắn vâng chịu tôn chỉ, luôn luôn là thà rằng bá» mệnh, cÅ©ng tuyệt đối không đánh mất khà tiết ngưá»i Ä‘á»c sách, mà Trần Nguyên ăn nói nghiêm túc vá»›i tên ăn mà y, còn nói: "Chư vị đại ca", thá»i Ä‘iểm đó, bá»n hắn Ä‘á»u cảm giác rất nhục nhã.
Những tên khất cái nà y hiển nhiên Ä‘á»u là chức nghiệp tên ăn mà y, đương nhiên, không giống vá»›i tên ăn mà y như chúng ta hiện tại, tên ăn mà y hiện tại là vì kiếm tiá»n, mà thá»i cổ đại, tên ăn mà y chÃnh là là vì mạng sống.
Äối vá»›i má»™t ngưá»i Ä‘á»c sách, có thể xưng hô bá»n hắn như váºy, đầu lÄ©nh tên khất cái kia hiển nhiên có chút ngoà i ý muốn, vá»™i và ng đứng dáºy, nói: "Công tá» nói đùa, chúng ta có khả năng giúp đỡ công tá» cái gì đây?"
Sau lưng, tiếng mắng nhẹ nhà ng cá»§a những Thư sinh kia ngẫu nhiên rÆ¡i và o trong lá»— tai Trần Nguyên, nhưng hắn không quan tâm, ngưá»i là m ăn cÅ©ng là có khà tiết, khà tiết cá»§a bá»n hắn chÃnh là tiá»n, chỉ cần có thể kiếm tiá»n, cái gì cÅ©ng có thể bán, khà tiết ngưá»i Ä‘á»c sách? ÄÆ°Æ¡ng nhiên sẽ bán Ä‘i hết.
"Vị đại ca kia, tiểu đệ có chút rượu đặt ở trong kho, muốn tìm cái quán rượu bán Ä‘i, nhưng tiểu đệ cÅ©ng chưa quen thuá»™c đối vá»›i quán rượu phụ cáºn, trong nà y có hÆ¡n mưá»i phong thư, muốn thỉnh cầu đại ca giúp tiểu đệ đưa đến quán rượu gần đây."
Trần Nguyên móc ra mưá»i lăm phong thư kia, lại lấy ra mưá»i lăm văn tiá»n, rất khách khà nói: "Tiểu đệ cÅ©ng là ngưá»i nghèo, không có quá nhiá»u tiá»n, như váºy Ä‘i, đưa má»™t phong thư ta cho má»™t đồng tiá»n, nếu như nói động đối phương mua rượu, má»™t vò rượu ta cho chư vị huynh đệ năm văn tiá»n, như thế nà o?"
Äám ăn mà y Ä‘á»u nở nụ cưá»i, tên ăn mà y què chân kia tiếp nháºn thư, nói: "Ta sẽ là m! Công tá» yên tâm là được, dù sao cÅ©ng đã sắp tối, chúng ta vừa vặn muốn Ä‘i đến chút Ãt quán rượu nhìn xem có thể đòi má»™t Ãt thức ăn hay không, thuáºn đưá»ng giúp công tỠđưa thư."
Trần Nguyên ôm quyá»n hà nh lá»… lần nữa: "Äa tạ chư vị đại ca."
Tháºt sá»± dá»±a và o tên ăn mà y bán rượu sao? Trần Nguyên không nghÄ© qua vấn đỠnà y.
Chẳng qua nếu như bá»n hắn đưa thư Ä‘i, cái nà y là má»™t cái hi vá»ng, đối vá»›i má»™t cái ngưá»i là m ăn mà nói, mưá»i lăm văn tiá»n mua má»™t cái hi vá»ng, đáng giá.
"Má»™t vò rượu năm văn tiá»n, công tá» tháºt sá»± cho ta sao?" Má»™t thanh âm có chút non ná»›t truyá»n đến từ sau lưng Trần Nguyên.
Trần Nguyên trả lá»i phi thưá»ng dứt khoát: "Cho! ÄÆ°Æ¡ng nhiên cho! Chư vị yên tâm, chỉ cần có quán rượu đến mua rượu, má»™t vò rượu ta cho chư vị năm văn tiá»n! Tuyệt không nuốt lá»i."
Tên ăn mà y kia là má»™t ngưá»i mưá»i lăm mưá»i sáu tuổi, sắc mặt ngăm Ä‘en, má»™t thân y phục rách rưới, nghe Trần Nguyên trả lá»i xong, tên khất cái kia bá»—ng nhiên xuất ra má»™t bá»™ quần áo coi như sạch sẽ từ trong bao tùy thân, nói: "Ta Ä‘i trước."
Trần Nguyên nhìn hắn má»™t cái, tiểu ăn mà y kia cưá»i má»™t chút: "Ta muốn giặt rá»a tóc và mặt má»™t tý, Ãt nhất để cho ngưá»i ta nhìn vá» phÃa trên không cho rằng ta là má»™t tên ăn mà y, như váºy ta má»›i dá»… bán rượu ."
Trần Nguyên sững sá» chốc lát, hai mắt nhìn tiểu ăn mà y kia nhiá»u hÆ¡n.
Cùng những tên khất cái nà y đà m luáºn thá»a đáng, vá» sau sinh ý thứ nhất cá»§a Trần Nguyên đã đến thăm, là má»™t hán tá» hÆ¡n ba mươi tuổi, hai cánh tay hở ra, là n da ngăm Ä‘en.
"Lão bản! Cho ná»a cân rượu."
Thanh âm hán tá» rất thô, vô luáºn là nói chuyện hay là bá» ngoà i, xem xét cÅ©ng biết là dá»±a và o khà lá»±c để ăn cÆ¡m.
Trần Nguyên bá» bá»™n lên tiếng: "Äến đây khách quan! Ná»a cân rượu láºp tức đến!"
Bước nhanh chạy đến vạc rượu trước mặt, cầm lấy thìa ná»a cân, múc đầy má»™t cái muôi, Trần Nguyên phát hiện con mắt tráng hán còn Ä‘ang nhìn cái phá»…u, cÅ©ng láºp tức không dừng tay, lại múc thêm má»™t Ãt từ trong vạc: "Khách quan, ngà i chÃnh là ngưá»i hà o sảng! Ta cho ngà i thêm chút nữa."
Kỳ tháºt ngưá»i Ä‘i trên đưá»ng Ä‘á»u là dạng kẹo kéo, Trần Nguyên múc thêm rượu đưa lên, ngay cả má»™t tiá»n Ä‘á»u không trả thêm, nhưng trên mặt cưá»ng tráng cá»§a hắn lại lá»™ ra dáng tươi cưá»i, hai mắt nhìn Trần Nguyên nói ra: "Thì ra đã đổi lão bản rồi? Ta bảo sao hôm nay con chó kia tá»± nhiên biến mất! ÄÆ°á»£c, huynh đệ! Ngươi so vá»›i lão đầu trước kia thì biết việc buôn bán hÆ¡n đó, vá» sau ca ca uống rượu sẽ tá»›i chá»— ngươi!"
Trần Nguyên cầm lấy túi cá»§ lạc nhá»: "Ca ca Ä‘i thong thả! Äây là quà huynh đệ đưa tiá»…n, ngà i nếm thá»."
Tráng hán cầm cái túi nhỠqua xem xét: "Ai ui! Thứ nà y tốt!" Nói xong cũng không đợi vỠnhà , dựa và o cây cột bên cạnh, ngồi xuống, cầm lấy bầu rượu, mở củ lạc ra, ngồi dưới đất, uống trước hai ngụm.
Vừa vặn, lại má»™t ngưá»i từ đầu phố Ä‘i qua, sau khi tráng hán nhìn thấy, hô to má»™t tiếng: "Cẩu tá»! Äi đâu đấy?"
Ngưá»i ná» quay đầu trông thấy tráng hán: "Chuẩn bị rượu, cáºu em vợ đến nhà ."
Tráng hán tay chỉ một ngón tay vỠhướng Trần Nguyên: "Tới đây, đây là huynh đệ của ta."
Cẩu tá» giống như do dá»± má»™t chút, cuối cùng là nể mặt mÅ©i, mang theo bầu rượu đã tá»›i: "Cho tám văn tiá»n."
Trần Nguyên tiếp nháºn bầu rượu: "Tám lượng rượu! ÄÆ°á»£c, khách quan chá» má»™t chút!"
Má»™t cái tay nhá» duá»—i lên từ dưới quầy, Trần Nguyên chỉ nhìn thấy má»™t cái đầu nho nhá».
"Lão bản, cho chÃn văn tiá»n."
Trần Nguyên vươn tay ra, sỠđầu đứa trẻ con một chút: "Em bé, thay cha ngươi tới mua rượu à ?"
Äỉnh đầu đứa trẻ động hai cái, chÃn văn tiá»n lá»™ ra từ trong lòng bà n tay, trên mặt Ä‘á»u là mồ hôi.
Hiển nhiên, tiá»n cha bà n giao không thể đánh mất, cho nên hắn nắm phi thưá»ng chặt.
Trần Nguyên thu hồi tiá»n, cho chÃn văn tiá»n rượu, sau đó cầm má»™t cái kẹo hồ lô qua: "Thúc thúc thÃch trẻ con nghe lá»i nhất, trẻ con giúp cha mua rượu là ngoan nhất, đến đây, đây là thúc thúc thưởng cho ngươi."
Một chuỗi kẹo hồ lô, loại ban thưởng nà y đối với trẻ con mà nói, đã là tốt nhất rồi, thân ảnh kia rõ rà ng nhảy lên một chút, Trần Nguyên nhìn ra đứa trẻ rất cao hứng.
Không qua bao lâu, hắn đã nhìn thấy nhiá»u trẻ con mang theo bầu rượu chạy tá»›i, má»™t loạt đến trước quầy hà ng Trần Nguyên: "Lão bản! Mua rượu có phải là có kẹo hồ lô ăn?"
Ngưá»i, chÃnh là như váºy, lúc nhá» Ä‘á»u chịu không được hấp dẫn, trưởng thà nh cÅ©ng thÃch chiếm chút Ãt món lá»i nhá», nhiá»u ngưá»i mua rượu, tá»± nhiên có chút giống tráng hán kia, ở bên cạnh ăn uống má»™t hồi lại trở vá».
Trần Nguyên không Ä‘uổi những ngưá»i nà y Ä‘i, bởi vì vì sá»± hiện hữu cá»§a bá»n hắn lại để cho cái quầy nà y có vẻ phi thưá»ng náo nhiệt, náo nhiệt, dÄ© nhiên là hấp dẫn má»™t Ãt ngưá»i ưa thÃch tham gia náo nhiệt, cÅ©ng sẽ để cho má»™t chút ngưá»i hiếu kỳ đến xem tại đây có chuyện gì.
Äây là má»™t loại tâm lý hiếu kỳ, sau đó, tất cả má»i ngưá»i mua, ta cÅ©ng liá»n mua má»™t chút xem, dù sao trên ngưá»i cÅ©ng có tiá»n, uống chút rượu cÅ©ng không phải chuyện xấu.
Mà ngay cả những ngưá»i vốn là nhìn xem tại đây vì cái gì náo nhiệt như váºy, cÅ©ng hiểu được việc tất cả má»i ngưá»i Ä‘ang uống, nếu như ta không uống, có phải là có chút hÆ¡i vô duyên hay không?
Dương chưởng quỹ chưa từng nghĩ tới, cả đêm có thể bán hết cả một vạc rượu.
Thá»i Ä‘iểm mặt trá»i còn má»™t chút ánh sáng le lói, vạc rượu rượu đã thấy đáy.
Trần Nguyên vẫn chưa đóng cá»a.
Thấy đáy còn không đóng cá»a thì là m cái gì? Bởi vì Dương chưởng quỹ là ngưá»i giữ lá»i, sáng sá»›m ngà y mai cái quán rượu nà y tám chÃn phần mưá»i là cá»§a mình rồi.
Nói chuyện phiếm cùng những khách ngồi ở cá»a ra và o uống rượu kia không có gì không tốt, đầu tiên là muốn biết thoáng má»™t tý, xem khách hà ng đối vá»›i chÃnh mình và tiệm rượu nà y có ý kiến gì không. Quan trá»ng nhất là , rượu bán xong, ngươi liá»n đóng cá»a, váºy thì sẽ tạo thà nh má»™t trá»±c giác cho những khách nà y, ngươi chỉ muốn bán rượu, không thÃch tiếp khách.
Tà i sản của khaint01
15-07-2012, 09:19 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Jul 2012
Bà i gởi: 221
Thá»i gian online: 1 tuần 0 ngà y 22 giá»
Thanks: 0
Thanked 494 Times in 58 Posts
SỠthượng tối ngưu phò mã gia
Tác giả : Nã Cát Ma
-----oo0oo-----
Chương 5: Khách hà ng lớn
Ngưá»i dịch: nhóm dịch hungvodich9490
Nguồn: metruyen.com
Trần Nguyên không muốn bá»n hắn có má»™t cái ấn tượng như váºy, cho nên việc rượu bán xong rồi, hắn y nguyên nói chuyện phiếm cùng những ngưá»i nà y, như váºy má»›i có thể để khách uống rượu cảm thấy, ngươi không đơn thuần là m việc buôn bán, ngươi Ä‘ang muốn kết giao bằng hữu vá»›i bá»n há».
Sắc trá»i đã sắp Ä‘en, cái xe ngá»±a hà o hoa kia lần nữa Ä‘i và o khách Ä‘iếm, trên xe vẫn là bốn ngưá»i kia, thần sắc máºp mạp có chút uể oải, Trần Nguyên Ä‘oán ra hắn là không tìm được khách Ä‘iếm tốt hÆ¡n so vá»›i nhà nà y, chỉ có thể trở vỠở.
Má»™t chuyến bốn ngưá»i, sau khi Ä‘i và o, liá»n tiến thẳng đến gian phòng lầu hai, máºp mạp nhìn xem những Thư sinh nghèo kiết há»§ láºu kia, lông mà y nhÃu lại, phảng phất ở cùng má»™t chá»— cùng những ngưá»i nà y là má»™t việc mất thân pháºn.
Ngưá»i chăn ngá»±a ở má»™t phòng táºn cùng bên trong, máºp mạp và má»™t nữ nhân ở gian phòng bên cạnh.
Má»™t nữ nhân ở bên trong cái gian phòng ngoà i cùng, nà ng hiển nhiên là loại nhân váºt nha hoà n ngưá»i hầu, má»™t Ãt tạp vụ ra ra và o và o Ä‘á»u để nà ng là m .
Lăng Hoa đã quét dá»n gian phòng phi thưá»ng sạch sẽ, nhưng Ä‘iá»u nà y hiển nhiên không thể để cho máºp mạp thoả mãn, hắn không phải không hà i lòng đối vá»›i việc vệ sinh, hắn căn bản là không muốn ở trong cái khách Ä‘iếm nà y, cho nên Lăng Hoa quét dá»n sạch sẽ hÆ¡n nữa, máºp mạp cÅ©ng sẽ không thoả mãn.
"Tiểu Lôi, Ä‘i trên đưá»ng mua đà n hương trở vá»! Mua cái loại năm lượng bạc má»™t há»™p, ném đà n hương tại đây Ä‘i cho ta, ta không chịu được mùi vị kia!"
"Tiểu Lôi, mang chăn bông gấm vóc trong xe ngá»±a lên đây cho ta! Cái giưá»ng nà y cứng như váºy, là m sao ngá»§ được!"
"Tiểu Lôi! ... ."
Máºp mạp cố ý già y vò, nha hoà n kia chạy từ lầu trên đến lầu dưới, má»™t má»±c bị máºp mạp già y vò mệt má»i, lúc nà y má»›i an ổn.
"Cha, tổng cá»™ng hắn bán Ä‘i sáu lượng má»™t tiá»n, bá» qua tiá»n vốn bốn lượng ba tiá»n, lại bá» Ä‘i tiá»n thuê nhà má»™t lượng bảy tiá»n, còn thừa lại má»™t tiá»n." Lăng Hoa tại nhẹ nhà ng nói trước mặt Dương chưởng quỹ.
Dương chưởng quỹ nhìn Trần Nguyên Ä‘ang ngồi chồm hổm ở bên ngoà i nói chuyện phiếm cùng vá»›i những khách uống rượu kia, sau ná»a ngà y liá»n thở dà i nói: "ÄÆ°á»£c rồi, chuyển hà nh lý cá»§a hắn trở vá» Ä‘i."
Có chút Thư sinh không đồng ý, má»™t ngưá»i trong đó bước lên trước: "Chưởng quầy! Chúng ta ở trá», Ä‘á»u vì Ä‘i thi mà đến, Trần Thế Mỹ kia tại dưới lầu tụ táºp tam giáo cá»u lưu, ầm ỹ dị thưá»ng như váºy, là m sao có thể an tâm Ä‘á»c sách?"
Các Thư sinh khác cÅ©ng à o à o phụ há»a.
Trần Nguyên nghe thấy tiếng la trong phòng, cÅ©ng không quay đầu lại, tiếp tục huyên thuyên cùng những khách kia, ngược lại, Dương chưởng quỹ bá»—ng nhiên quát: "Các ngươi Ä‘i thi liên quan gì đến ta? Ta mở cá»a tiệm, ngưá»i ta trả tiá»n thuê nhà , có đạo lý Ä‘uổi ngưá»i ta Ä‘i hay không?"
Trong phòng láºp tức không tiếng động.
ChÃnh lúc nà y, ở phÃa sau, Trần Nguyên lại bá»—ng nhiên trông thấy má»™t thân ảnh vá»™i vã chạy tá»›i đây, đợi tá»›i gần, thân ảnh kia la lá»›n: "Công tá» bán rượu ở nÆ¡i nà o?"
Trần Nguyên vá»™i và ng đứng dáºy: "Kẻ hèn nà y tại đây, xin há»i là vị huynh đệ nà o?"
Thân ảnh kia nhanh chạy tá»›i, má»™t phát bắt được bả vai Trần Nguyên: "Công tá», có tin vui, mưá»i vò rượu!"
Mưá»i vò! Trá»n vẹn má»™t vạc!
Trần Nguyên cẩn tháºn đánh giá bóng ngưá»i trước mắt má»™t phen, má»›i nháºn ra là tiểu ăn mà y vừa má»›i nói chuyện cùng chÃnh mình kia.
Trên mặt tiểu ăn mà y đầy dáng tươi cưá»i, Trần Nguyên tranh thá»§ thá»i gian quay ngưá»i trở vá» phòng, nói vá»›i chưởng quầy: "Chưởng quầy, ta muốn má»™t vạc rượu, có không?"
Chưởng quầy sá»ng sốt má»™t chút, láºp tức nói ra: "Bây giá» là không có, ngà y mai sẽ có."
Trần Nguyên lắc đầu: "Không được, hiện tại ta muốn, chưởng quầy, ngươi nói cho ta biết rượu ở nơi nà o, ta tự đi chuyển tới là được."
Chưởng quầy nói: "Vẫn còn ở cá»a Nam, qua đó Ãt nhất mất má»™t canh giá», tăng thêm ngươi còn phải dùng xe phụ giúp chở má»™t vạc rượu, không có hai canh giá» là không vỠđược, không bằng ngươi Ä‘i nói má»™t tiếng cùng ngưá»i ta, nói không có rượu nữa, sáng sá»›m ngà y mai đưa tá»›i là được."
Trần Nguyên phi thưá»ng kiên định nói: "Khách nhân lúc nà y muốn rượu, nhất định là cần dùng gấp, chưởng quầy nói kỹ cà ng địa chỉ cho ta biết, ta mướn má»™t chiếc xe ngá»±a Ä‘i kéo là được, chỉ là tiá»n vừa má»›i kiếm được, ta muốn cầm lại má»™t Ãt, chá» ta thu tiá»n sẽ trả lại ngươi."
Chưởng quầy lúc nà y cÅ©ng rất thống khoái, nói cho Trần Nguyên địa chỉ, vá» sau lại cầm ba lượng bạc cho hắn: "Ngươi nói là ta bảo ngươi Ä‘i, hắn sẽ cho ngươi tiện nghi má»™t Ãt."
Trần Nguyên cưá»i nói: "Äa tạ Dương chưởng quỹ."
Rất trùng hợp, bên ngoà i có má»™t khách uống rượu là dân đánh xe, tuy uống chút rượu, cÅ©ng vẫn có thể đánh xe, ngoà i ra bá»™ khoái Tống triá»u cÅ©ng không kiểm tra mùi rượu.
Nhìn bóng lưng ba ngưá»i Trần Nguyên gấp gáp rá»i Ä‘i, trong ná»™i tâm Dương chưởng quỹ rất là phức tạp, má»™t ngưá»i Ä‘á»c sách bá»—ng nhiên buông tha cho cÆ¡ há»™i khảo thi công danh, đổi nghá» buôn bán, hà nh vi như váºy không riêng gì Dương chưởng quỹ không nhìn được, tại cả Äại Tống triá»u cÅ©ng là khó có thể được ngưá»i tiếp nháºn.
Bất quá chứng kiến Trần Nguyên chỉ trong má»™t ná»a canh giá» bán sạch má»™t vạc rượu, ba bốn thiên tà i có thể bán hết, Dương chưởng quỹ lại đột nhiên cảm giác được, nếu như ngưá»i nà y là m việc buôn bán mà nói, nhất định sẽ là má»™t hảo thá»§.
Tốc độ xe ngá»±a so vá»›i chưởng quầy phá»ng chừng nhanh hÆ¡n rất nhiá»u, Trần Nguyên âm thầm đánh giá tÃnh toán má»™t cái trong ná»™i tâm, má»™t vạc rượu, tiá»n vốn hai lượng má»™t tiá»n, bán cho Tân Nhạc lâu ba lượng.
Lợi nhuáºn chÃn tiá»n, hai tiá»n trả cho tiá»n xe, má»™t tiá»n cho tiểu ăn mà y kia, Trần Nguyên được sáu tiá»n, nói cách khác, Trần Nguyên bán rượu qua má»™t buổi trưa, thu hoạch bảy tiá»n.
Ngưá»i đánh xe đã kết thúc công việc, còn là m tiếp má»™t sinh ý, có thể lợi nhuáºn hai tiá»n, phi thưá»ng cao hứng, xe ngá»±a vá»™i và ng chạy nhanh, không qua bao lâu thá»i gian đã Ä‘em má»™t vạc rượu trà n đầy chuyển lên xe ngá»±a.
Trần Nguyên và tiểu ăn mà y sóng vai ngồi trên xe, vịn bình rượu, bảo đảm vạc rượu nà y được an toà n, hắn cảm thấy phi thưá»ng hứng thú đối vá»›i tiểu ăn mà y giúp mình bán má»™t vạc rượu: "Ngươi tên là gì?"
"Ta không có tên, bá»n hắn cÅ©ng gá»i ta Tiểu Tước Nhi, từ nhá» ta chÃnh là đi theo đại thúc thá»t lá»›n lên." Tiểu Tước Nhi nâng đầu cá»§a mình lên nhìn Trần Nguyên.
Trần Nguyên sỠđầu cá»§a hắn má»™t chút: "Có thể nói cho ta biết, ngươi bán thế nà o mà được mưá»i vò rượu?"
Tiểu Tước Nhi cưá»i má»™t chút: "Rất dá»…, ta tá»›i từng quán rượu, há»i bá»n hắn muốn rượu hay không, thá»i Ä‘iểm há»i Tân Nhạc lâu, rượu bá»n hắn vừa vặn dùng hết rồi, còn may mà có thân quần áo nà y, bằng không thì ngưá»i ta cÅ©ng sẽ không khiến ta Ä‘i mua rượu."
Lá»i nà y nói rất dá»… dà ng, nhưng từ Tân Nhạc lâu đến khách Ä‘iếm Trần Nguyên cư trú chừng năm sáu dặm đưá»ng, trên đưá»ng Ä‘i có và i quán rượu lá»›n nhá», có bao nhiêu quán rượu nghÄ©a là Tiểu Tước Nhi bị cá»± tuyệt bấy nhiêu lần. Äối mặt má»™t lần lại má»™t lần cá»± tuyệt, hắn y nguyên có thể tiếp tục Ä‘i vá» hướng quán rượu tiếp theo, Ä‘iá»u nà y nói rõ hắn rất có tiá»m chất nhân viên chà o hà ng.
Trần Nguyên vỗ vai hắn một chút nói: "Y phục nà y từ nơi nà o đến?"
Thần sắc Tiểu Tước Nhi lại bá»—ng nhiên biến thà nh ngưng trá»ng lên: "Hà ng năm ta nhặt được má»™t Ãt quần áo sạch sẽ, ta liá»n giữ lấy, ta không muốn cả Ä‘á»i là m tên ăn mà y."
Trần Nguyên thuáºn tay vá»— má»™t cái trên bả vai hắn: "Ta tin tưởng ngươi nhất định không thể là m tên ăn mà y cả Ä‘á»i."
Trần Nguyên Chân tin tưởng Tiểu Tước Nhi không là m tên ăn mà y cả Ä‘á»i, bởi vì hắn không muốn, hÆ¡n nữa hắn Ä‘ang cố gắng thay đổi, cho nên hắn nhất định có thể là m được.
Hai ngưá»i Ä‘á»u không nói, nhưng tâm tình Ä‘á»u là khoái hoạt giống nhau, thá»i Ä‘iểm Ä‘i đến cá»a khách Ä‘iếm, Trần Nguyên há»i lần nữa: "Ngươi có má»™t tiá»n, chuẩn bị là m cái gì?"
Tiểu Tước Nhi há»i: "Ngà y mai ta có thể sẽ giúp ngươi bán rượu không?"
Tà i sản của khaint01
Từ khóa được google tìm thấy
4vn.eu , äåâóøêè , “gia pho ma†, bach luyen thanh tien , chususudeuxu , gia khong lich su , gia ma con du 4vn , gia su tum ma ngu , giá không lịch sá» , hoang da tap 782013 , lich su quan su pho ma , nguu pho ma , nguu pho ma gia , òåíäåð , phò mã gia , pho ma gia , pho ma gia 4vn , pho ma gia full , sat than , sở hán tranh bá , so toi thuong ngu pho ma , su thuong de nhat pho ma , su thuong dich pho ma , su thuong pho ma , su thuong pho ma gia , su thuong pho ma nguu , su thuong toi ngu pho ma , su thuong toi nguu , su thuong toi nguu 4nv , su thuong toi nguu 4vn , su thuong toi nguu pho , su thuong toi nguupho ma , su thuÆ¡ng toi nguu , su toi thuong dich nguu , su toi thuong ngu pho ma , su toi thuong pho ma gia , suthuongtoinguu pho ma , suthuongtoinguuphoma , suthuongtoinguuphomagia , sử thượng 4vn , tìm phò già , tieu su ma nguu , toi nguu , toi nguu dich pho ma , toi nguu pho ma , toi nguu pho ma 4vn , toi nguu pho ma gia , toi ngưu pho ma gia , toi thuong su nguu , too nguu pho ma gia 4vn , tran the mi 4vn , trần thế mỹ 4vn , troÌi naÌ€ng laÌ£i , truyen gia khong lich su , truyen pho ma gia , truyen su thuong nguu , truyensexthoixua , [tg]â—tyÌ.sư.huynh