21-05-2008, 05:45 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Tiếp Nháºp Ma Äạo
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Apr 2008
					Äến từ: Äông Hải Hạ Long
					
					
						Bài gởi: 329
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút 
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 38 Times in 19 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				
				Huyá»n Công Tà Pháºt - Long Nhân 
			
			 
			
		
		
		
			
			HUYỀN CÔNG TÀ PHẬT  
Tác giả: Long Nhân 
Dịch giả: daophay  
Hồi 1 : Quần Tinh KÃch Nguyệt
 
Giang Nam, vào cuối xuân, mưa phùn liên miên.
Mưa xuân rất quý hiếm, chÃnh là vào mùa ngưá»i nông dân phát cỠđể gieo trồng.
Trên má»™t con đưá»ng yên ắng giữa núi, có ba ngưá»i nông dân vừa gieo giống Ä‘ang trên đưá»ng vá».
Nón vành, áo tÆ¡i, cuốc chim, ba ngưá»i nông dân Ä‘á»u trang bị như nhau, vá»™i vá»™i vàng vàng bước Ä‘i.
Có lẽ là do đã quá quen thuá»™c vá»›i con đưá»ng vắng vẻ này từ lâu rồi, nên bá»n há» có thể Ä‘i rất nhanh trên con đưá»ng vừa ướt vừa trÆ¡n này, không há» tá» ra có chút gì lo sợ sảy chân vấp ngã.
Mưa xuân tuy nhá» nhưng rất dày, bất tri bất giác, nước mưa đã thấm ướt những sợi tóc trên trán cá»§a mấy ngưá»i nông dân, khiến cho từng chùm tóc ướt rÅ© xuống, bá»n há» vẫn không để ý đến, chỉ kéo vành nón xuống thấp thêm má»™t tÃ.
Lúc há» sắp quẹo sang má»™t chá»— eo núi, cánh rừng trong núi phÃa sau lưng há» chợt vang lên tiếng vó ngá»±a.
Tiếng vó ngá»±a rất hối hả, không phải má»™t con, mà là tiếng chân cá»§a mưá»i mấy con ngá»±a.
Trong chá»›p mắt, đã có mưá»i mấy ngưá»i cưỡi trên những con ngá»±a cao to vụt ra từ cánh rừng trong núi, tất cả Ä‘á»u mặt y phục màu vàng, bên ngoài khoát má»™t lá»›p áo Ä‘en, đầu đội nón vành màu xanh, bên hông Ä‘eo má»™t thanh Ä‘ao cong cong như mặt trăng.
Khi đám kỵ sÄ© ấy tiến lên con đưá»ng ướt át kia, đám ngá»±a cao đầu bá»—ng mất hết thần thái tiệp bá»™ như bay, cất bước trở nên vô cùng khó khăn.
Äám kỵ sÄ© vừa vá»™i vừa bá»±c, ngá»n roi má»m trong tay cứ vụt lên "chát chát" liên hồi, nhưng cÅ©ng không được việc gì, ngược lại còn làm đám ngá»±a chạy rối tung cả lên.
Äá»™t nhiên, ngưá»i Ä‘ang chạy phÃa trước, sau khi thét lên má»™t tiếng đã từ trên thân ngá»±a phóng lên vụt ra ngoài mưá»i mấy trượng, tiếp đó lại nhún chân má»™t cái, ngưá»i lại lướt vá» phÃa trước, thân thế nhanh như Ä‘iện.
Mưá»i mấy ngưá»i kia vừa thấy thế Ä‘á»u không dám cháºm trá»…, lần lượt từ lưng ngá»±a phóng vụt lên nhanh như tên bắn.
Một vùng sơn dã yên tĩnh, trong chốc lát đã trở nên xao động bất an.
Số ngá»±a kia hiển nhiên đã được huấn phục nghiêm ngặt, sau khi chá»§ nhân rá»i khá»i lưng, chúng vẫn không ngừng chân, tiếp tục bám sát theo chá»§ nhân cá»§a mình.
Lúc mưá»i mấy ngưá»i đã vượt qua khá»i Ä‘oạn đưá»ng khó Ä‘i, số ngá»±a cÅ©ng vừa kịp Ä‘uổi đến.
Trước mặt là má»™t khúc quanh trên sưá»n núi, đưá»ng được dùng đá xanh trải lót.
Lúc này, ba ngưá»i nông dân cÅ©ng Ä‘ang ở trên Ä‘oạn đưá»ng đó, dưá»ng như bá»n há» chưa há» gặp ngưá»i bên ngoài, nhìn thấy mưá»i mấy đại hán, trong lòng có chút sợ hãi, cả ba liá»n cung kÃnh kéo nón xuống rồi nép sang má»™t bên.
Ngưá»i nông dân Ä‘i giữa cao to hÆ¡n cả, thân ngưá»i hÆ¡i nghiêng như bị mất thăng bằng, cÅ©ng không biết là do sợ hãi hay là do vá»™i vã.
Ngưá»i sống trong núi thấy có mưá»i mấy ngưá»i bắn thân bay vút, ai lại không thất kinh biến sắc ?
Trong nhóm kỵ sÄ© có má»™t ngưá»i Ä‘eo thanh Ä‘ao cong hÆ¡n những ngưá»i khác, gần như cong thành ná»a chiếc vòng. Xem ra, ngưá»i đó chÃnh là thá»§ lÄ©nh cá»§a nhóm ngưá»i này.
Chỉ thấy hắn giÆ¡ tay ra vá»— má»™t cái, nhóm kỵ sÄ© liá»n phóng trở lên lưng ngá»±a, lách qua ba ngưá»i nông dân.
Từng ngưá»i, từng ngưá»i, cuối cùng Ä‘á»u đã lách qua khá»i chá»— ba ngưá»i nông dân. Äến lúc này, ngưá»i thá»§ lÄ©nh má»›i nhảy lên lưng ngá»±a.
Tư thế thượng mã cá»§a hắn quả tháºt ưu mỹ, cÅ©ng không thấy hắn lấy thế như thế nào, thân ngưá»i giống như má»™t chiếc lá thu nhẹ nhàng cuốn lên rồi rÆ¡i xuống lưng ngá»±a, hai chân vừa kẹp vào hông ngá»±a, ngá»±a đã phóng như Ä‘iện xẹt, trong chá»›p mắt đã phi ra ngoài mấy trượng.
Ngưá»i có hình dáng đạm bạc nhất trong ba ngưá»i nông dân bất giác thở dài má»™t tiếng.
Trong hÆ¡i thở có lẫn má»™t âm thanh rất nhá», dù cho có đứng ngay trước mặt nếu không lắng tai thì cÅ©ng không nghe thấy được.
Huống chi còn có tiếng gió, tiếng mưa, tiếng chân ngựa.
Nhưng ngưá»i lên ngá»±a cuối cùng ấy lại đột nhiên dừng lại, huýt má»™t tiếng sáo dài.
Con ngá»±a dừng lại đột ngá»™t như váºy mà thân ngưá»i trên lưng ngá»±a vẫn ngồi yên bất động.
Tiếng sáo huýt vang lên trong gió, mưá»i mấy kỵ sÄ© kia cÅ©ng tá» tá» dừng ngá»±a, quay lại phóng sang bên này.
Äợi lúc cả bá»n đã tụ vá» má»™t nÆ¡i, kỵ sÄ© dẫn đầu má»›i tiến đến trước mặt, lẳng lặng nhìn ba ngưá»i nông dân tháºt kỹ lưỡng.
Mấy ngưá»i nông dân da rám Ä‘en thô tháo, tháºm chà trên mặt vẫn còn mấy giá»t mồ hôi. Trên ngưá»i mặc quần áo vải thô xanh cá»§a nhà nông, ngá»±c để hở, trên mặt áo còn có vài chá»— vá.
Nhìn sắc mặt bá»n há» chỉ thấy má»™t nét hoảng hốt, má»™t nét mặt hoảng hốt cá»§a những ngưá»i nÆ¡i sÆ¡n dã gặp phải ngưá»i bên ngoài xông vào nÆ¡i há» Ä‘ang sinh sống.
Tất cả dưá»ng như Ä‘á»u hợp tình hợp lý.
Nhưng ngưá»i thá»§ lÄ©nh đột nhiên cất tiếng vá»›i má»™t giá»ng nói rất má»m mại : "Sư muá»™i, theo ta vá» Ä‘i, có ta đây, xem gã tạp chá»§ng nào dám động đến muá»™i !"
Sư muá»™i ? Hắn lại gá»i ba ngưá»i nông dân là sư muá»™i ? Chuyện này há chẳng buồn cưá»i sao ?
Ba ngưá»i nông dân cÅ©ng kinh ngạc, nhìn quanh bốn phÃa má»™t hồi. Có lẽ há» nghÄ© ngưá»i kia Ä‘ang nói chuyện vá»›i ngưá»i bên cạnh mình.
Nhưng ở đây ngoài ba ngưá»i há» thì chẳng còn ai cả.
Cho nên bá»n há» hiện rõ sá»± ngạc nhiên, ngÆ¡ ngác nhìn ngưá»i vừa gá»i sư muá»™i Ä‘ang đứng trước mặt.
Ngưá»i này tướng mạo có chút thanh tuấn, niên ká»· ước chừng trên dưới ba mươi, chỉ có sóng mÅ©i hÆ¡i dài mà lại quắp như mỠưng, môi cÅ©ng má»ng má»™t chút, khiến cho ngưá»i này hiện ra có phần âm trá.
Thế nhưng giá»ng nói lại nghe có vẻ hồn háºu và khá thu hút, không giống như loại ngưá»i xảo trá, lại nghe hắn nói tiếp : "sư muá»™i, muá»™i hà tất phải khổ sở như váºy ? Nhị sư huynh, tam sư huynh đối vá»›i muá»™i như váºy, nhưng ta lại không như váºy. Sư muá»™i, đừng cứng đầu như váºy, muá»™i xem chá»— muá»™i bị nhị sư huynh đả thương lại bắt đầu chảy máu kìa."
Nghe đến đây, ngưá»i cao to nhất trong ba ngưá»i nông dân bất chợt liếc nhìn sang vai trái mình.
Trên vai không hỠcó vết máu nào.
Tên thá»§ lÄ©nh cá»§a nhóm kỵ sÄ© cưá»i đắc ý.
Vừa nghe tiếng cưá»i, ngưá»i nông dân kia biết mình đã mắc lừa, tim không khá»i trầm xuống, trên lưng toát ra từng sợi, từng dòng mồ hôi lạnh.
Nhưng trên mặt vẫn tỠra kinh ngạc.
Tên thủ lĩnh giở nón ra, nước mưa rơi lên tóc hắn làm mấy chùm tóc rũ xuống, hắn lại đặt nón lên trước trán khiến cho hắn lại thêm phần gian trá.
Hắn nói vá»›i vẻ đắc ý : "Nếu không phải tiếng thở dài kia thì ta cÅ©ng không biết ngưá»i mỹ mạo như sư muá»™i lại cam nguyện làm ngưá»i nông dân thô tục như thế nÆ¡i sÆ¡n dã ! Xem ra, thuáºt dịch dung cá»§a muá»™i đã tinh tiến thêm không Ãt. Kỳ tháºt, trên ngưá»i sư muá»™i vẫn còn má»™t chá»— hở, đó là Ä‘i qua má»™t Ä‘oạn đưá»ng ướt như váºy mà ống quần muá»™i lại không xắn lên, chịu để cho bùn nước làm bẩn Ä‘i, Ä‘iá»u này không hợp lý."
Ngừng một lúc, hắn lại nói : "Trừ phi, muội sợ nếu xắn ống quần lên thì sẽ để lộ ra cái gì đấy ?"
Ba ngưá»i nông dân vẫn lặng thinh, nghe đến đây, ánh mắt cá»§a ngưá»i nông dân cao to kia hốt nhiên biến đổi, không còn nét hoảng sợ nữa mà tràn đầy sá»± căm háºn sâu sắc, lạnh lùng như băng sương.
Lúc này gã mới mở miệng, lại là thanh âm của phái nữ, lạnh như kim châm vào xương : "Phong Phi Tinh, xem ra hành tung của ta không giấu được với cặp mắt chó của ngươi !"
Thần sắc cá»§a kẻ được gá»i là Phong Phi Tinh chợt biến, nhưng vẫn gượng cưá»i nói : "TÃnh tình cá»§a sư muá»™i vẫn thay đổi chút nào, vẫn giống hệt như trước, rất quáºt cưá»ng. Chỉ là lần này sư muá»™i sai rồi, không nên không thấy má»™t lòng hảo ý cá»§a ta. Ta vừa nghe sư muá»™i bên này gặp biến cố liá»n láºp tức chạy sang, nhưng tháºt không ngỠ… hừm … vẫn cháºm mất má»™t bước."
Hắn lại tiến lên trước má»™t bước nói : "Chỉ cần sư muá»™i chịu cùng ta trở vá», ta nhất định sẽ vì muá»™i tra ra chân hung, thay sư muá»™i cá»§a ta báo thù."
Ngưá»i được gá»i là sư muá»™i chợt ngá»a mặt lên trá»i cưá»i lá»›n, tiếng cưá»i thê lương đáng sợ, oán há»n cá»±c độ. Cưá»i xong, nàng lạnh lùng nói : "Phong Phi Tinh, ngươi bỠý định đó Ä‘i. Thá» há»i từ Tuyệt Phi SÆ¡n Trang cá»§a ngươi đến Kỳ Phu Trai cá»§a ta đâu chỉ ba trăm dặm ? Ngươi làm sao nháºn được tin tức nhanh đến thế ? Lại làm sao vượt đến má»™t cách thần tốc như váºy ?"
Nói đến chá»— này, nàng lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Phong Phi Tinh rồi nói : "Äêm qua ta còn nháºn được ba mÅ©i Kinh Hồng Thần Châm cá»§a đại sư huynh ngươi, đại sư huynh có muốn xem lại không ?"
Trong lá»i nói cá»§a nàng đầy vẻ châm biếm.
Bị ngưá»i ta châm chá»c trước mặt đông ngưá»i như váºy, Phong Phi Tinh có phần không nhịn được nữa, nhưng rồi lại tá»± cưỡng biện : "Nhất định là bá»n cẩu tạp chá»§ng Phong Hàn Tinh hãm hại ta, sư muá»™i đừng mắc lừa bá»n chúng."
Nữ tỠđược gá»i là sư muá»™i từ từ giở cái nón vành trên đầu ra, nói : "Có lẽ muá»™i trách nhầm đại sư huynh rồi, nếu đại sư huynh muốn tốt cho muá»™i thì xin nhưá»ng cho muá»™i Ä‘i qua."
Phong Phi Tinh nói : "Vạn lần không được, bá»n Phong Hàn Tinh tâm địa hung tàn, thá»§ Ä‘oạn âm độc, sư muá»™i Ä‘i má»™t mình thì làm sao thoát khá»i độc thá»§ cá»§a bá»n chúng ? Hay là sư muá»™i cùng ta quay vá» Ä‘i ! Chỉ cần ta và muá»™i há»c được thần công trong Dị Pháºt Tâm Kinh, khư khư như bá»n Phong Hàn Tinh thì có gì đáng sợ ?"
Nữ tá» kia đột nhiên báºt cưá»i, giá»ng cưá»i chứa má»™t ná»—i bi thương vô hạn, nàng nói rằng : "Quả nhiên lại là do Dị Pháºt Tâm Kinh mà đến, Phong Hồng Nguyệt ta nói thẳng cho biết, muốn lấy được Dị Pháºt Tâm Kinh, chỉ có cách bước qua xác chết cá»§a ta."
Dứt lá»i, má»™t thanh kiếm uốn khúc như thân rắn đã báºt ra nằm gá»n trong tay nàng.
Äồng thá»i, lại nghe hai tiếng trưá»ng kiếm rút ra khá»i vá», đó là hai ngưá»i nông dân còn lại đã bạt kiếm ra, đứng chắn trước mặt Phong Hồng Nguyệt, làm cho ngưá»i ta cảm thấy kỳ lạ hÆ¡n nữa là má»™t ngưá»i dùng kiếm tay trái, má»™t ngưá»i dùng kiếm tay phải, nhưng kiếm thế cá»§a bá»n há» không những không mở ra mà lại đặt chéo nhau như mÅ©i kéo trước mặt Phong Hồng Nguyệt.
Nụ cưá»i cá»§a Phong Phi Tinh từ từ khép lại, giống như má»™t tấm da ngưá»i cuá»™n nhúm lại, cuối cùng chỉ còn lại má»™t bá»™ mặt hung tợn.
Hắn lầm bầm trong miệng : "Nể mặt tình đồng môn ngày trước, ta má»›i khuyên ngươi mấy lá»i, nếu ngươi đã không biết tốt xấu thì cÅ©ng đừng oán Phong Phi Tinh ta. Thứ mà Phong Phi Tinh ta muốn lấy, trước nay chưa bao giá» lấy không được."
Lá»i vừa dứt, má»™t luồng sáng thâm u từ giữa hông hắn lóe lên, má»™t ngá»n loan Ä‘ao lưỡi cong như khúc nguyệt đã nằm trên tay.
Thanh Ä‘ao ấy lưỡi Ä‘ao cá»±c má»ng, toàn thân má»™t màu u lam, mà tư thế cầm Ä‘ao cá»§a Phong Phi Tinh cÅ©ng vô cùng kỳ dị, trái ngược vá»›i thế cầm cá»§a ngưá»i thưá»ng, cầm bằng mu bàn tay. Lúc Ä‘ao chưa tiến công thì cán Ä‘ao trong tay, thân Ä‘ao như dÃnh chặt vào khuá»·u tay.
Cầm Ä‘ao như váºy, cá»± li công kÃch bị giảm Ä‘i rất nhiá»u. Thế thì khi Phong Phi Tinh đối địch, há chẳng bị thiệt ?
Nhưng nhìn tay trái của hắn thì biết vì sao hắn lại cầm đao như thế.
Tay trái cá»§a hắn nắm há», trong chưởng tâm ẩn hiện hàn quang thiểm động.
Hiển nhiên, trong lòng bàn tay hắn có má»™t số ám khÃ. Thì ra Phong Phi Tinh là dùng ám khà công kÃch, thanh Ä‘ao trong tay là để cáºn chiến, kết hợp xa gần như váºy vô cùng linh lợi quá»· dị.
Phong Hồng Nguyệt và Phong Phi Tinh vốn là đệ tỠđồng môn, đương nhiên nàng hiểu rất rõ võ công của sư huynh mình.
Môi nàng mÃm chặt, hai mắt từ từ dÃp lại.
Äá»™t nhiên, tay trái Phong Phi Tinh khẽ dương ra, má»™t đạo hàn quang đã từ tay trái hắn bắn ra như Ä‘iện xẹt. Äồng thá»i, thân ngưá»i hắn cÅ©ng phóng lên, như chim nhạn lướt trên không, xoay chuyển nhanh như chong chóng, thanh loan Ä‘ao uốn cong như khúc nguyệt dÃnh chặt theo ngưá»i hắn, vạch ra hàng vạn mÅ©i chá»›p lóe.
Lúc này, toàn thân Phong Phi Tinh trở thành má»™t lưỡi Ä‘ao bén ngót xoay tròn phóng vá» phÃa Phong Hồng Nguyệt.
Ngá»n loan Ä‘ao như long xà phi vÅ©, ẩn tàng tiếng phong lôi, ngàn vạn lá»›p hàn quang nhá» li ti, không ngừng không nghỉ, phóng thẳng đến mức vi diệu tinh tuyệt.
Äây chÃnh là tuyệt há»c thành danh cá»§a Phong Phi Tinh, Huyá»n Nguyệt Cuồng Äao.
Ãm khà cá»§a Phong Phi Tinh bị hai ngưá»i nông dân hai bên Phong Hồng Nguyệt dốc táºn toàn lá»±c đánh đỡ.
Lá»›p ám khà vừa được phát ra, thanh trưá»ng kiếm cá»§a ngưá»i nông dân bên trái Phong Hồng Nguyệt vạch ra má»™t đạo quang mạc, hướng vá» phÃa ngàn vạn lá»›p hàn quang nghênh tiếp.
Cùng lúc đó, tay trái cá»§a ngưá»i nông dân bên phải dương ra, đánh ra má»™t luồng kình lá»±c, nhắm hướng lá»›p hàn quang phóng tá»›i.
Nếu không phải hai ngưá»i cùng ra tay, chưa chắc đã có thể gạt đỡ hết được số ám khÃ.
Mưá»i mấy tên thá»§ hạ cá»§a Phong Phi Tinh cá»§a đã xông lên.
Phong Hồng Nguyệt hét lên : "Hạ Hà, Äông Thanh, tránh ra !"
Äồng thá»i, cái áo tÆ¡i trên ngưá»i nàng bá»—ng vụt khởi, nhắm ngay đầu Phong Phi Tinh bay tá»›i, thân hình cÅ©ng đã nhanh chóng vút lên.
Tầm nhìn cá»§a Phong Phi Tinh bị cái áo tÆ¡i che mất, sau khi Huyá»n Nguyệt Cuồng Äao cắt nát cái áo tÆ¡i thành ngàn vạn mảnh bay tứ tán thì đã không còn thấy Phong Hồng Nguyệt ở trước mặt nữa.
Chợt, má»™t luồng gió lạnh từ phÃa sau vạch không áºp tá»›i, kèm theo tiếng xé gió kỳ dị, khiến ngưá»i ta nhất thá»i không phân biện được phương hướng.
Äây chÃnh là chá»— kỳ dị cá»§a thanh xà kiếm trên tay Phong Hồng Nguyệt, do thân kiếm uốn lượn nhiá»u khúc nên khi huÆ¡ ra làm khuấy động không khà không giống như kiếm thẳng.
Nàng táºp kÃch từ sau lưng ngưá»i khác, nếu là ngưá»i thưá»ng thì đã bị tiếng lay động xé gió cá»§a thanh kiếm mê hoặc, ứng biến sai lầm, rồi máu sẽ bắn ra tung tóe ngay tại chá»—.
Nhưng Phong Phi Tinh cÅ©ng quá quen thuá»™c vá»›i kiếm pháp cá»§a nàng, không cần quay đầu, Huyá»n Nguyệt Cuồng Äao vạch ra má»™t đưá»ng cầu vòng, nhắm hướng bên phải phát ra.
Liá»n vang lên má»™t tràng tiếng binh khà chạm nhau.
Sau má»™t đòn công kÃch, thân hình Phong Phi Tinh vẫn bất động, nhìn lại Phong Hồng Nguyệt thì đã loạng choạng thoái lui mấy bước, gương mặt trắng bệch tái mét.
Phong Phi Tinh chợt sá»ng sốt, tiếp đó lại báºt cưá»i, nụ cưá»i vô cùng âm thâm đắc ý như con quạ Ä‘en lạnh lùng : "Ha ha ha, ta lại quên khuấy Ä‘i mất sư muá»™i đã mang thai chÃn tháng, nặng tay rồi, nặng tay rồi ! Nếu không cẩn tháºn làm động đến thai khÃ, kẻ làm cáºu như ta lại chẳng Ä‘au lòng lắm ư ?"
Nói xong lại cưá»i má»™t tráºn.
Phong Hồng Nguyệt nghiến răng, thân hình như má»™t con cá»± Ä‘iểu đằng không lướt lên, thanh xà kiếm trong tay như lưu tinh Ä‘iện trì, thá»§y ngân nhắm phÃa Phong Phi Tinh vá»t đến.
Phong Phi Tinh lạnh lùng mỉm cưá»i, trên tay trái lại có má»™t số mÅ©i hàn tinh phóng ra như Ä‘iện, lại không bay thẳng mà xoáy sang trái sang phải vụt Ä‘i.
Äồng thá»i vừa bẻ cổ tay phải, Huyá»n Nguyệt Cuồng Äao trong tay từ dưới đã nhanh chóng phóng lên, luồng sáng ấy kéo vừa nhanh vừa tròn.
Äá»™t nhiên, má»™t tiếng "hắng" lạnh lùng vang lên, lại nghe má»™t giá»ng nói hồn háºu giàu sức lôi cuốn cất lên : "Tháºt không ngá» thiên hạ vẫn còn thứ vô sỉ như ngươi, hÆ¡n mưá»i tên đại hán lại vây công ba cô gái yếu Ä‘uối !"
Lúc giá»ng nói cất lên, đã có má»™t đạo kình phong như chá»c thẳng đến, kình phong cuồn cuá»™n áºp đến cuốn bay hết số ám khà cá»§a Phong Phi Tinh.
Không có sá»± uy hiếp cá»§a ám khà Phong Phi Tinh, Phong Hồng Nguyệt có thể nhẹ nhõm đón tiếp Huyá»n Nguyệt Cuồng Äao cá»§a Phong Phi Tinh chém đến.
Sau má»™t tiếng binh khà va chạm vang lên, thân hình hai ngưá»i tách ra.
Nhìn lại thì không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm má»™t ngưá»i bịt mặt, vóc dáng không khác gì Phong Phi Tinh, mà giá»ng nói cÅ©ng giống hệt như Phong Phi Tinh.
Phong Phi Tinh biến sắc, gượng cưá»i nói : "Äá»™ng tác cá»§a ngươi cÅ©ng không cháºm, nhưng lại trầm được khà tốt hÆ¡n ta, còn có thể lấy mảnh vải quấn mặt."
Trong lá»i nói cá»§a hắn tràn đầy ý châm chá»c.
Ngưá»i kia nghe nói, không giáºn mà còn cưá»i : "Ha ha … ha ha … đấy cÅ©ng vẫn còn tốt hÆ¡n nhiá»u so vá»›i thứ không biết xấu há»— như Phong Phi Tinh ngươi."
Nói xong, ngưá»i kia quay ngưá»i lại há»i thăm Phong Hồng Nguyệt : "Sư muá»™i, muá»™i không sao chứ ?"
Phong Hồng Nguyệt đứng im lặng má»™t lúc lâu, sá»± quan tâm cá»§a ngưá»i bịt mặt lại càng khiến sắc mặt nàng thêm trắch bệch.
Ngưá»i bịt mặt lại nói : "Ngu huynh nghe tin nhà muá»™i gặp thảm biến, trong lòng hốt hoảng vô cùng, Ä‘i má»™t mạch đến đây, nhưng đã trá»… mất má»™t bước, muá»™i phu đã thảm ngá»™ độc thá»§ !"
Giá»ng nói cá»§a ngưá»i bịt mặt xung mãn bi phẫn, ngừng lại má»™t lúc rồi lại nói tiếp : "Ông trá»i vẫn còn có mắt, sư muá»™i vẫn được bình yên vô sá»±, chỉ cần sư muá»™i cùng ta liên thá»§, giết chết gã lòng lang dạ chó Phong Phi Tinh này Ä‘i thì chúng ta sẽ an toàn thoát thân."
"Chúng ta ?" Phong Hồng Nguyệt vẫn lạnh lùng há»i.
Ngưá»i bịt mặt kia đáp : "Không sai, trừ phi sư muá»™i không biết tâm ý cá»§a ngu huynh lâu nay đối vá»›i muá»™i thế nào ?"
Trong mắt Phong Hồng Nguyệt lóe lên má»™t tia sáng cưá»i cợt, nói : "e rằng là tâm ý đối vá»›i Dị Pháºt Tâm Kinh cá»§a ta đã lâu đấy ?"
Ngưá»i kia nhất thá»i không nói nên lá»i, Ä‘ang muốn mở miệng thì có hai bóng ngưá»i lướt tá»›i nhanh như chá»›p, từ xa đã cất tiếng vá»ng đến : "Không được vô lá»… đối vá»›i tiểu sư muá»™i !"
Trong chá»›p mắt, nhân ảnh đã đến trước mặt, cÅ©ng lại là bịt mặt, thân hình cÅ©ng giống hệt Phong Phi Tinh, tháºm chà cả giá»ng nói cÅ©ng hồn háºu và đầy sức hấp dẫn.
Trừ phi, huynh đệ bá»n hỠđã há»c được Thiên Âm Pháp, có thể thay đổi giá»ng nói tùy theo ý muốn ?
Phong Phi Tinh vừa nhìn thấy hai ngưá»i kia, trong lòng nhá»§ thầm : "Tháºt không ngá» ta dá»±a vào đệ tá» trong bang lại thêm hÆ¡n mưá»i con lương câu thiên hạ vô song này mà lại không nhanh hÆ¡n được bá»n chúng bao nhiêu."
Trong lúc Phong Phi Tinh Ä‘ang lo lắng trong bụng, lại có thêm má»™t giá»ng đàn ông cÅ©ng hồn háºu cÅ©ng thu hút vang lên : "Uổng cho ngươi cùng sư muá»™i mưá»i năm đồng môn mà lại đối vá»›i cố ấy Ä‘uổi cùng giết táºn như váºy !"
Má»™t ngưá»i khác nói : "Ngươi hà tất phải giả tinh tinh như thế ? Ai lại không biết ngươi thèm muốn Dị Pháºt Tâm Kinh cá»§a tiểu sư muá»™i nhất."
Má»i ngưá»i nhìn vá» hướng giá»ng nói, lại có thêm hai ngưá»i bịt mặt từ xa xa lướt tá»›i, má»™t trước má»™t sau, tốc độ vô cùng kinh khiếp.
Như nay đã thành thế năm ngưá»i bịt mặt cùng Phong Phi Tinh hợp vây Phong Hồng Nguyệt.
Phong Phi Tinh vừa thấy động tác cá»§a năm ngưá»i cùng vá»›i vị trà đứng, trong lòng nghÄ© thầm : "Thì ra năm đứa bá»n chúng còn tuyệt tình hÆ¡n cả ta, ắt phải giết ngưá»i Ä‘oạt bảo, lại không muốn cho ngưá»i ta bá»™ mặt tháºt, trong hình thế này ta lại không âm độc bằng bá»n chúng."
NghÄ© đến đây bất giác trong lòng có chút hối háºn, tá»± trách mình sao lại rầm rầm rá»™ rá»™ đến đây, ngày sau nếu chuyện này bại lá»™ trên võ lâm thì ngưá»i đầu tiên bị cưá»i chê chÃnh là Phong Phi Tinh hắn.
NghÄ© váºy, không khá»i tá»± nhá»§ : "Dù sao ta cÅ©ng đã thành má»™t kẻ gian ác, chi bằng ta ác cho đến cùng, chỉ cần Ä‘oạt được Dị Pháºt Tâm Kinh cá»§a sư muá»™i, há»c được thần công, lúc đó có ác hÆ¡n nữa thì cÅ©ng có ai dám nói gì vá» ta ?"
Vì thế, hắn cưá»i nói : "Chư vị sư đệ đã không muốn hiện thân vá»›i bá»™ mặt tháºt, lại còn thay đổi cả giá»ng nói, thế thì ngu huynh đành gánh lấy cái tá»™i danh thảm sát đồng môn váºy, ngày sau có ngưá»i truy cứu sá»± việc hôm nay, bá»n ngươi cứ đổ hết lên ngưá»i ta là được rồi. Trước mắt, kẻ thá»§ ác ta phải ra tay đây."
Má»™t gã bịt mặt cưá»i nói : "Äại sư huynh tâm kế tốt tháºt, muốn che mắt bá»n ta như trẻ lên ba à. Trong thiên hạ có ai không biết sáu ngưá»i chúng ta là cô nhi được sư phụ thu dưỡng, như nay sư phụ đã chết, chồng cá»§a sư muá»™i cÅ©ng đã táng mệnh, hôm nay ngươi giết cô ấy rồi, ngày sau ai vì cô ấy ra mặt ?"
Nghe ngữ khà của gã, hôm nay Phong Hồng Nguyệt tất phải chết, không còn nghi ngỠgì nữa.
Má»™t gã bịt mặt khác đứng nghiêng ngưá»i sang má»™t bên, trầm giá»ng nói : "Nếu muốn động đến tiểu sư muá»™i thì phải nhảy qua xác chết bá»n ta !"
Nói xong, chân trái nhấc lên, điểm một cái đã đứng chắn trước mặt Phong Hồng Nguyệt.
Phong Hồng Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn gã, dưá»ng như muốn nhìn xem hắn là vị sư huynh nào.	
 Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này: 
	
		 
		
		
		
		
Tài sản của giacuongly  
 
 
		
        
		    
  Chữ ký của giacuongly         
		 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				21-05-2008, 05:48 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Tiếp Nháºp Ma Äạo
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Apr 2008
					Äến từ: Äông Hải Hạ Long
					
					
						Bài gởi: 329
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút 
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 38 Times in 19 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 2 : Äồng Môn Tương Tàn
 
Vào đúng lúc này, gã bịt mặt kia đột nhiên xuất thá»§, tả chưởng vung ra đánh vá» phÃa sau, đồng thá»i như xuất ra vô số chưởng ảnh nhắm vào đầu Phong Hồng Nguyệt phóng tá»›i.
Sá»± biến diá»…n ra quá đột ngá»™t, Phong Hồng Nguyệt hốt hoảng, không kịp nghÄ© ngợi gì cả, đảo ngưá»i loạng choạng mấy bước, thân hình như con thoi di động, đây chÃnh là tuyệt há»c U Vân Bá»™ cá»§a nàng, chưởng thế cá»§a gã kia tuy linh lợi bá đạo, nhưng toàn bá»™ Ä‘á»u bị nàng tránh khá»i.
Nhưng rốt cuá»™c nàng vẫn là ngưá»i Ä‘ang mang thai, vẫn bị chưởng phong đánh "soạt" má»™t tiếng, phá rách phần áo trước ngá»±c.
Nhãn quang của gã bịt mặt kia chợt lóe sáng.
Thì ra chá»— áo bị rách cá»§a Phong Hồng Nguyệt để lá»™ ra làn da trắng như tuyết cùng vá»›i chiếc yếm Ä‘á».
Nhìn thấy thần thái xấu xa cá»§a gã bịt mặt, Phong Hồng Nguyệt vừa bá»±c vừa giáºn, hai mắt trừng to hết cỡ. Mất cái nón rá»™ng vành, bấy giá» nàng bị nước mưa thấm ướt toàn thân, lá»›p ngụy trang trên mặt cÅ©ng dần dần trôi mất, lá»™ ra diện mạo mỹ lệ kinh thế hãi tục.
Chỉ có Ä‘iá»u gương mặt này hiện giỠđã trở nên trắng bệch như giấy.
Năm tên còn lại thấy gã bịt mặt kia không nói không rằng đã động thá»§, không khá»i tức giáºn, cùng nhau xông vào.
Nhưng chỉ có ba ngưá»i tấn công gã bịt mặt kia, hai ngưá»i còn lại xông thẳng vá» phÃa Phong Hồng Nguyệt.
Khi đó, hai tỳ nữ cá»§a Phong Hồng Nguyệt vẫn còn khổ chiến vá»›i hÆ¡n mưá»i tên thá»§ hạ cá»§a Phong Phi Tinh.
Hai tỳ nữa cá»§a Phong Hồng Nguyệt, má»™t ngưá»i tên Hạ Hà, má»™t ngưá»i tên Äông Thanh, là ngưá»i thân tÃn nhất cá»§a Phong Hồng Nguyệt. Bình thưá»ng, Phong Hồng Nguyệt cÅ©ng đối xá» vá»›i há» như chị em, chưa từng dùng thân pháºn chá»§ tá»› để sai khiển há», lại không ngừng dạy há» táºp võ luyện kiếm, cho nên cảm tình cá»§a hai ngưá»i đối vá»›i Phong Hồng Nguyệt rất sâu Ä‘áºm, đã sá»›m háºn bá»n mặt ngưá»i dạ thú Phong Phi Tinh vào táºn xương tá»§y.
Thấy Phong Hồng Nguyệt trước mặt rÆ¡i vào tình cảnh cá»±c kỳ nguy hiểm, Hạ Hà và Äông Thanh càng bừng thêm lá»a giáºn, thi triển toàn những chiêu thức nặng sát khà nhất trong số kiếm pháp mà Phong Hồng Nguyệt dạy há», lại thêm vào U Vân Bá»™ kỳ dị kinh tuyệt quá»· thần, tuy bá»™ pháp chưa đạt đến mức tinh yêu nhưng cÅ©ng đủ khiến bá»n thá»§ hạ cá»§a Phong Phi Tinh khốn đốn.
Cứ như thế, hai ngưá»i cÅ©ng chống đỡ được sá»± tiến công cá»§a hÆ¡n mưá»i tên kỵ sÄ© áo vàng.
Nhưng rốt cuá»™c thì há» vẫn là pháºn nữ nhi, U Vân Bá»™ cÅ©ng chưa thành thục, sau má»™t lúc chiến đấu đã bắt đầu mệt má»i, kiếm thế lá»™ rõ vẻ cháºm chạp.
HÆ¡n mưá»i tên đại hán thấy thế, trong lòng mừng rỡ, tấn công càng lúc càng gấp hÆ¡n. Äã thấy Hạ Hà, Äông Thanh công Ãt thá»§ nhiá»u, hiểm tượng phát sinh.
Cục thế của Phong Hồng Nguyệt cũng càng nguy hiểm hơn.
Nàng cùng các sư huynh vốn là ngưá»i cùng môn phái, võ há»c hÆ¡n kém nhau không nhiá»u, nhưng hiện giá» nàng Ä‘ang mang thai, cùng liá»u mạng vá»›i hai, tháºm chà có lúc là ba - bốn ngưá»i, làm sao tránh khá»i nguy hiểm ?
Nếu không phải mấy gã sư huynh bịt mặt trong lúc tấn công nàng, lại có lúc táºp kÃch lẫn nhau thì tháºm chà ra tay chống đỡ sá»± tấn công cá»§a má»™t ngưá»i, sợ là Phong Hồng Nguyệt cÅ©ng đã sá»›m ngã gục.
Chiến cục như váºy, vô cùng quá»· dị.
Gã sư huynh nào cÅ©ng Ä‘á»u muốn đưa Phong Hồng Nguyệt đến chá»— chết, nhưng không ai muốn để Phong Hồng Nguyệt chết trong tay kẻ khác, bởi vì trên ngưá»i nàng có kinh thế tuyệt há»c Dị Pháºt Tâm Kinh.
Do váºy nên vị sư huynh nào cÅ©ng táºn lá»±c thay Phong Hồng Nguyệt gạt đỡ đòn công kÃch cá»§a vị sư huynh khác, có thể chiêu kế tiếp sẽ công hướng vá» Phong Hồng Nguyệt, còn ngưá»i vừa má»›i ra đòn sát thá»§ vá»›i Phong Hồng Nguyệt thì lại có thể sẽ láºp tức dốc sức chống đỡ cho Phong Hồng Nguyệt.
Tuy rằng như váºy nhưng bị tấn công nhiá»u nhất vẫn là Phong Hồng Nguyệt.
Thoáng chốc, Phong Hồng Nguyệt cÅ©ng đã bị trúng thương vài chá»—, nhưng Ä‘á»u không trúng vào bụng, vì nãy giá» nàng vẫn cá»±c lá»±c bảo vệ đứa con chưa ra Ä‘á»i cá»§a mình.
Nhưng đánh rồi đỡ như váºy, liệu có ý nghÄ©a gì ? Trước mắt nàng vẫn trong tình thế khả nguy. Tổ bị láºt nghiêng, trứng có thể bảo toàn được chăng ?
Có lẽ, đứa bé đã mang chÃn tháng trong bụng vÄ©nh viá»…n không có cÆ¡ há»™i nhìn thấy mặt trá»i, nói chi là đến ngưá»i mẹ thân yêu cá»§a nó.
Phong Hồng Nguyệt lại váºn lá»±c chuẩn bị đón tiếp má»™t chiêu cá»§a Phong Phi Tinh, chợt cảm thấy má»™t tráºn Ä‘au nhói dưới bụng, chân khà hư trầm, cước bá»™ loạng choạng, dưá»ng như bị trúng chưởng cá»§a má»™t gã sư huynh bịt mặt.
Phong Hồng Nguyệt thất kinh, nàng biết chắc chắn là động đến thai khà rồi.
NghÄ© váºy, nàng không khá»i sợ hãi, lúc ra tay cÅ©ng không dám xuất toàn lá»±c đả đấu.
Sau khi nghe Phong Hồng Nguyệt "há»±" má»™t tiếng, chân bước không còn linh hoạt vững vàng như trước mà công lá»±c xuất chiêu cÅ©ng giảm Ä‘i khá nhiá»u, Phong Phi Tinh và đám sư huynh bịt mặt không khá»i mừng thầm trong bụng.
Äá»™t nhiên, có hai gã sư huynh bịt mặt, má»™t trái má»™t phải đồng thá»i đánh ra hai chưởng công kÃch vá» phÃa Phong Hồng Nguyệt, chưởng phong như có thể dá»i cả non lấp cả biển.
Lúc này, bá»n sư huynh khác không kịp trở tay ngăn cản đòn hợp kÃch uy lá»±c kinh ngưá»i này.
Phong Hồng Nguyệt thất kinh, tả hữu song chưởng phát kình cùng lúc.
Ngưá»i khác nhìn thấy ắt cÅ©ng không khá»i nghÄ© rằng : "Lần này nàng chết chắc, không còn nghi ngá» gì nữa. Vá»›i công lá»±c hiện tại cá»§a nàng, làm sao có thể ngạnh tiếp lá»±c hợp kÃch cá»§a hai ngưá»i khác được ?"
Chân lá»±c cá»§a Phong Hồng Nguyệt vá»›i tả hữu hai vị sư huynh vừa chạm nhau, ná»™i gia chân lá»±c từ hai bên trào ra bốn phÃa rồi cuốn ngược vá» phÃa Phong Hồng Nguyệt.
Vì võ há»c cá»§a hai gã sư huynh kia Ä‘á»u cùng từ má»™t thầy nên phương thức xuất chiêu và tình trạng váºn hành chân khà đá»u giống hệt nhau. Sau khi chân lá»±c cá»§a Phong Hồng Nguyệt bị đánh dá»™i lại, chạy theo các đại kinh mạch ở hai bên tả hữu cuá»™n vá». Äồng thá»i, chân lá»±c cá»§a hai gã sư huynh cÅ©ng theo sát phÃa sau, xâm nháºp thẳng vào kinh mạch toàn thân cá»§a Phong Hồng Nguyệt, chá»›p mắt đã bức đến ngÅ© tạng lục phá»§, Phong Hồng Nguyệt cảm thấy trong ná»™i tạng mình nóng như bị thiêu đốt.
Nhưng ngay láºp tức, trong ý thức cá»§a Phong Hồng Nguyệt đã sá» dụng má»™t chiêu thần kỳ nhất trong U Vân Bá»™ là Thâu Lương Hoán Trụ, trong tÃch tắc thân ngưá»i đã chuyển đổi phương hướng.
Chiêu này vốn là má»™t chiêu rất hữu hiệu, nhưng nàng hiện nay tả hữu Ä‘á»u thỠđịch, chuyển hướng rồi cÅ©ng không thể tránh khá»i hai mặt táºp kÃch.
Do hai luồng kình lá»±c mạnh mẽ như sóng cuá»™n đánh tá»›i rất nhanh, chạy thẳng vào các đại kinh mạch. Nhưng chân khà xâm nháºp má»›i được váºn hành, còn chưa lan rá»™ng, lúc chưa kịp đổ vào ná»™i tạng đã bị má»™t chiêu Thâu Lương Hoán Trụ cá»§a Phong Hồng Nguyệt làm cho háºu kình đứt Ä‘oạn, hai luồng chân khà liá»n dừng lại và giữ nguyên vị trÃ.
Như Tại Phá»§ Huyệt còn chưa tràn tá»›i Thá»§y Thái Dương Phế Kinh cá»§a hai cánh tay; Duy Äạo Huyệt chưa tá»›i Äái Mạch hai bên sưá»n; Thiên Trì Huyệt cÅ©ng chưa tá»›i tả hữu Thiếu Thá»§ Âm Tâm Kinh …
Hai luồng chân lá»±c ngưng trệ tại các kinh mạch chưa tan, như má»™t nguồn lá»a thiêu đốt thông lá»™ giữa các đại kinh mạch, chân khà tại các chá»— này có thể mở rá»™ng phạm vi chuyển động rất lá»›n.
Loại ngưng trệ này chỉ tồn tại trong chớp mắt, vì hai luồng chân lực sau đã tiếp tục phóng đến, chỉ là đổi chỗ hai bên trái phải mà thôi.
Chân khà ngưng trệ cùng vá»›i chân lá»±c háºu tiếp không phải phát ra do cùng má»™t ngưá»i nên nhất thá»i khó dung hợp thành má»™t, tương kÃch lẫn nhau tại các đại kinh mạch.
Äáng lẽ sau khi chịu má»™t tráºn rung động cá»§a đợt chân lá»±c ngừng trệ, mấy chá»— này sẽ khá thông thoáng, như nay lại gặp thêm má»™t tráºn xung đột, hai luồng ná»™i lá»±c cá»±c lá»›n bất khả tư nghị thuáºn thế liên tục tràn vào, tả hữu quán thông.
Kinh mạch cá»§a con ngưá»i vốn dÄ© được phân bố đối xứng hai bên, kinh mạch cá»§a ngưá»i thưá»ng là bị ngăn cách tuyệt đối, không thể nào quán thông được, trừ khi hai mạch Nhâm – Äốc đã được đả thông, chân lức má»›i có thể liên tục luân chuyển hai bên mạch Nhâm – Äốc.
Mà hai mạch Nhâm – Äốc cá»§a Phong Hồng Nguyệt lại chưa được quán thông, hai luồng chân lá»±c này lại có thể đả thông trá»±c tiếp, quả là kỳ tÃch.
Nếu không phải chiêu Thâu Lương Hoán Trụ trong U Vân Bá»™ thần kỳ dị thưá»ng, nếu không phải công lá»±c cá»§a hai gã kia tương đương mà còn là đồng môn võ há»c thì chắc đã không có kỳ tÃch này xuất hiện.
Nếu muốn đả thông hai mạch Nhâm – Äốc, không có kinh thế ná»™i gia chân lá»±c thì không thể được. Nhưng nếu kinh mạch hai bên đã tương thông, không cần nghÄ© ngợi gì thêm, muốn đả thông cÅ©ng dá»… hÆ¡n rất nhiá»u.
Sau khi hai luồng chân lá»±c quán thông kinh mạch trong cÆ¡ thể Phong Hồng Nguyệt, liá»n tụ lại má»™t phần, xung phá vá» hướng Nhâm – Äốc nhị mạch.
Chân lá»±c hai vị sư huynh cá»§a Phong Hồng Nguyệt tuy cá»±c cao, lại không đủ để đả thông hai mạch Nhâm – Äốc cá»§a Phong Hồng Nguyệt, nhưng cÆ¡ thể ngưá»i mẹ Ä‘ang mang thai, kinh mạch mẫu tá» tương liên, cùng lúc hai luồng chân lá»±c xung phá mạch Nhâm – Äốc cá»§a Phong Hồng Nguyệt, cÅ©ng xung phá luôn cả mạch Nhâm – Äốc cá»§a đứa trẻ trong bụng Phong Hồng Nguyệt.
Äứa bé chÃn tháng trong bụng tuy chưa ra Ä‘á»i, nhưng các cÆ¡ quan ná»™i tạng, xương cốt, kinh mạch toàn thân Ä‘á»u đã đầy đủ. Äứa trẻ trong bụng Phong Hồng Nguyệt cÅ©ng không ngoại lệ.
Nếu là má»™t đứa trẻ tầm thưá»ng, chịu sá»± xung kÃch cá»§a hai luồng chân lá»±c như thế vào mạch Nhâm – Äốc thì chắc chắn sẽ chết ngay láºp tức trong bào thai.
Nhưng kinh mạch trái phải của Phong Hồng Nguyệt vừa thông, kinh mạch trái phải hai bên của đứa trẻ cũng được quán thông, nhỠthế mà chân lực tràn vào thể nội đứa trẻ lại không làm tổn thương nó.
CÅ©ng nhá» thế mà hai mạch Nhâm – Äốc cá»§a đứa trẻ cÅ©ng dá»… đả thông hÆ¡n ngưá»i đã trưởng thành, nguồn chân lá»±c cá»§a hai gã sư huynh tuy không thể đả thông mạch Nhâm – Äốc cá»§a Phong Hồng Nguyệt nhưng lại xung khai được mạch Nhâm – Äốc cá»§a đứa trẻ.
Dài dòng như váºy nhưng kỳ thá»±c đó chỉ là cảm giác cá»§a Phong Hồng Nguyệt trong chá»›p mắt.
Phong Hồng Nguyệt chỉ cảm thấy kinh sợ trong lòng sau khi hai luồng chân lá»±c xâm nháºp vào cÆ¡ thể, nàng nghÄ© thầm : "Lần này tÃnh mệnh chắc khó bảo toàn rồi."
Äâu ngá» sau khi chân lá»±c tràn vào thì chỉ thấy bụng vừa nóng lên, không những không thá» thương mà cÆ¡n Ä‘au vì bị động thai khà lúc nãy cÅ©ng ngừng hẳn, không còn thấy Ä‘au nữa.
Phong Hồng Nguyệt bất ngỠkhông hiểu gì cả.
Không phải chỉ có nàng ngạc nhiên mà cả hai gã sư huynh của nàng cũng há mồm trợn mắt như gặp phải quỷ mị.
Bá»n há» biết quá rõ công lá»±c cá»§a Phong Hồng Nguyệt, làm sao trong đòn tấn công toàn lá»±c cá»§a bá»n há» mà nàng chẳng há» bị tổn thương tà nào ?
Ngay lúc này, sau lưng Phong Hồng Nguyệt có má»™t thanh loan Ä‘ao phạt qua, đồng thá»i ba mÅ©i ám khà cÅ©ng xé gió vụt đến.
Thì ra Phong Phi Tinh thấy Phong Hồng Nguyệt bị trúng đòn giáp công cá»§a hai ngưá»i, sợ rằng Dị Pháºt Tâm Kinh bị chúng Ä‘oạt mất, liá»n láºp tức huÆ¡ Ä‘ao xông tá»›i, mưu đồ ngư ông đắc lợi.
Hắn nghÄ© rằng Phong Hồng Nguyệt bị hai ngưá»i giáp công, dù không chết thì cÅ©ng bị trá»ng thương, cho nên lưỡi Ä‘ao cá»§a hắn vốn chém vá» phÃa hai gã bịt mặt, nhưng lưỡi Ä‘ao Ä‘i được ná»a đưá»ng thì hắn lại kinh ngạc phát hiện Phong Hồng Nguyệt dưới sá»± hợp kÃch cá»§a hai ngưá»i mà lại không há» bị tổn thương gì.
Trong cÆ¡n kinh ngạc, hắn cho rằng Phong Hồng Nguyệt đã táºp thành thần công gì đó cá»§a sư phụ, nhưng lại thâm tàng bất lá»™ nên má»›i có thể bình an vô sá»± dưới sá»± hợp lá»±c tấn công cá»§a hai vị sư huynh.
Do váºy nên Phong Phi Tinh muốn thu chiêu.
Nhưng tiếp đó hắn phát giác khuôn mặt Phong Hồng Nguyệt cũng đang ngạc nhiên không kém.
Phong Phi Tinh lay động tâm niệm, biết chắc có sự trùng hợp gì đấy ở bên trong, tuy hắn không rõ sự trùng hợp đó ở đâu.
Vì thế, hắn lại phóng lên, vung thanh Huyá»n Nguyệt Cuồng Äao trong tay ra, đồng thá»i vung tay trái phóng ra ba mÅ©i ám khÃ.
Lúc này, Phong Hồng Nguyệt và hai gã bịt mặt Ä‘á»u đứng má»™t chá»—, đúng là lúc hắn có thể thừa cÆ¡.
Äợi khi Phong Hồng Nguyệt phản ứng lại thì Huyá»n Nguyệt Cuồng Äao cá»§a Phong Phi Tinh đã uy mãnh phóng đến, ba mÅ©i ám khà cÅ©ng đã gần trong gang tấc.
Phong Hồng Nguyệt hoảng sợ, thân hình tiến lui lên xuống, nhanh như Ä‘iện xẹt, đã tránh được ba mÅ©i ám khÃ.
Nhưng như thế thì Huyá»n Nguyệt Cuồng Äao cá»§a Phong Phi Tinh đã đến gần bên ngưá»i nàng.
Äặc trưng cá»§a Huyá»n Nguyệt Cuồng Äao là kỳ và hiểm, bởi vì nó được cầm bằng lưng bàn tay, thân Ä‘ao lại cong như khúc nguyệt nên chỉ cần đến gần thân địch thì uy lá»±c tăng lên, bám sát vào cÆ¡ thể ngưá»i như con giòi, bay lượn liên tục trước ngá»±c sau lưng đối thá»§.
Thân Ä‘ao như cánh cung, đưá»ng Ä‘i cá»§a nó cÅ©ng như nhiá»u vòng cung quấn lại, mà sợi vòng lại dá»… thay đổi phương hướng nhất. Phong Hồng Nguyệt vì tránh ám khÃ, bị Phong Phi Tinh tấn công phÃa sau, muốn toàn thân thoái lui thì đã quá trá»….
Huyá»n Nguyệt Cuồng Äao cá»§a Phong Phi Tinh như u linh bất tán, bay lượn bốn phÃa xung quanh Phong Hồng Nguyệt.
Phong Hồng Nguyệt ra sức chống đỡ. Một chiêu, hai chiêu, …
Äao pháp cá»§a Phong Phi Tinh Ä‘Ãch xác xứng vá»›i chữ "cuồng", chỉ cần chiếm được tiên cÆ¡ thì bám riết không tha, trong chá»›p mắt đã tấn công hai mươi mấy chiêu.
Trong đao ảnh chỉ nghe Phong Phi Tinh hét lớn : "Trơ !"
Liá»n thấy thân hình Phong Hồng Nguyệt khá»±ng lại, tay trái ôm trước ngá»±c, máu tươi từ trong lòng bàn tay nàng tuông ra không ngừng.
Hạ Hà, Äông Thanh vốn Ä‘ang vất vả gắng gượng, bá»—ng thấy Phong Hồng Nguyệt thá» thương, không khá»i kinh hãi cá»±c độ, thất thanh : "Tiểu thư !"
Phong Hồng Nguyệt thấy mình đã bị trá»ng thương, hôm nay chắc là khó thoát khá»i kiếp số, liá»n muốn dốc toàn lá»±c liá»u mạng, cam nguyện cùng đối phương đồng quy ư táºn. Bấy giá» lại nghe tiếng Hạ Hà, Äông Thanh, bất giác lại thay đổi chá»§ ý, nghÄ© thầm : "Chỉ cần Hạ Hà, Äông Thanh chạy thoát khá»i đây, há»c được võ công trên Dị Pháºt Tâm Kinh, nói không chừng ngày sau vẫn có thể thay ta báo thù. HÆ¡n nữa, việc này vốn không liên quan đến chúng nó, làm sao mình có thể để chúng nó liên lụy vì mình ?"
NghÄ© thế, nàng không thiết đến vết thương trước ngá»±c, thân ngưá»i ngừng lại, lướt lên không trung, bắn thân vá» bên phÃa Hạ Hà, Äông Thanh.
Äá» khà như váºy lại khiến cho nàng cảm thấy ngá»±c mình càng Ä‘au, máu tươi chảy ra càng nhanh. Trong chá»›p mắt, ngưá»i nàng đã ướt đầy máu.
Hạ Hà, Äông Thanh thấy hình dạng tiểu thư như váºy, vừa sợ vừa giáºn, nghiến răng tấn công hai tên thuá»™c hạ cá»§a Phong Phi Tinh Ä‘ang muốn vây lấy Phong Hồng Nguyệt, công mà không thá»§, kiếm pháp chỉ muốn cùng chết vá»›i đối phương.
Hình thế như váºy, bá»n thuá»™c hạ cá»§a Phong Phi Tinh làm sao không khiếp đảm ? Liá»n ngay khi bá»n chúng còn trù trừ, lưỡi kiếm cá»§a Hạ Hà, Äông Thanh thừa cÆ¡ quét như Ä‘iện xẹt, hai tên kia vừa muốn thoái lui thì đã cảm thấy trước ngá»±c nhói Ä‘au, hai tên ngã xuống cùng lúc, máu tuôn xối xả trước ngá»±c.
Hai tên này là do Phong Hồng Nguyệt giết chết, nàng vừa giết được hai tên liá»n ôm chặt lấy vết thương, máu chảy càng nhiá»u, không kiá»m được ho khan má»™t tiếng.
Hạ Hà, Äông Thanh vừa nghe thấy, không khá»i hồn phi phách tán, giá»ng Ä‘au đớn : "Tiểu thư !" nhưng rồi lại không biết nên nói tiếp như thế nào.
Phong Hồng Nguyệt gượng cưá»i, khà tức đứt quảng nói : "Hai em phải … phải tìm cách phá vây, ta đến yểm há»™ hai em. Ngày sau tìm cÆ¡ há»™i báo thù cho ta !"
Hạ Hà, Äông Thanh vừa nghe nói váºy, không nén được bi thương cất tiếng nói : "Nếu tiểu thư có gì bất trắc, hai ngưá»i chúng em cÅ©ng không muốn sống trên thế gian nữa. Chúng em nguyện cùng tiểu thư đồng sinh cá»™ng tá»."
Phong Hồng Nguyệt vừa nghe, không khá»i cảm động, miệng lại nói : "Tháºt là ngốc nghếch ! Như thế thì chẳng phải là đúng như ý bá»n cầm thú này muốn sao ? Nếu các em không phá vây mà thoát thì ta chết cÅ©ng không nhắm mắt !"
Phong Phi Tinh lạnh lùng cưá»i nói : "Sư muá»™i cho rằng chúng nó chạy thoát được sao ?"
Hắn còn chưa dứt lá»i, Phong Hồng Nguyệt đột nhiên xuất thá»§.
Nhưng nàng chưa tấn công vá» bất kỳ ngưá»i nào mà láºt tay trái lên, ngón giữa và ngón vô danh cong lại vào trong, còn ba ngón khác giÆ¡ ra, Ä‘iểm thẳng vào ba huyệt Liêm Tuyá»n, Nhân Ngưỡng, Phù Äá»™t cá»§a mình.
Bốn phÃa vang lên má»™t tràn tiếng la kinh hãi.
Tiếng la hét là do bá»n ngưá»i phÃa Phong Phi Tinh phát ra, vì bá»n chúng biết dụng ý cá»§a sư muá»™i khi có hành động này.
Bá»n ngưá»i bịt mặt cùng Phong Phi Tinh và Phong Hồng Nguyệt Ä‘á»u là há»c trò cá»§a Tà Pháºt Thượng Nhân - Ôn Tá»± Hàn, bá»n chúng biết chiêu này cá»§a Phong Hồng Nguyệt gá»i là Bình Bá»™ Thanh Vân, má»™t trong những kỳ thuáºt được sư phụ truyá»n thụ.
Ba huyệt Liêm Tuyá»n, Nhân Ngưỡng, Phù Äá»™t thuá»™c ba đại kinh mạch không tương thông vá»›i nhau trong cÆ¡ thể là Äốc mạch, Túc Âm Minh Vị Kinh, Thá»§ Thái Dương Tiểu Trưá»ng Kinh.
Nhưng chiêu này cá»§a Phong Hồng Nguyệt sau khi đồng thá»i Ä‘iểm trung ba huyệt, lại dùng tốc độ cá»±c nhanh giải khai theo thứ tá»± Liêm Tuyá»n, Nhân Ngưỡng, Phù Äá»™t; láºp tức trong má»™t thá»i gian cá»±c ngắn, công lá»±c toàn thân có thể gia tăng gấp hai.
Nhưng chiêu này chỉ có thể dùng để quyết thắng bại vá»›i đối thá»§ sau khi công lá»±c tăng lên, ná»a canh giá» sau, hiệu lá»±c vừa mất thì toàn thân nhất định cạn kiệt sức lá»±c, chỉ còn có nước nằm cho ngưá»i ta chém.
Cho nên khi Tà Pháºt Thượng Nhân Ôn Tá»± Hàn dạy chiêu này, đã từng căn dặn đệ tá» bình thưá»ng không được dá»… dàng sá» dụng, nếu không thì trong ná»a canh giá» mà không giết được đối thá»§, chỉ còn có nước chịu chết.
Chiêu này nhìn thì rất đơn giản, nhưng lại rất khó váºn dụng được, vì sau khi Ä‘iểm huyệt, phải dùng thá»§ pháp vá»›i tốc độ cá»±c nhanh để giải khai má»›i được. Äoạn thá»i gian đó chỉ hạn trong má»™t phần mưá»i giây, nếu không thì khi huyệt đạo bị Ä‘iểm, kinh mạch bị cản, toàn thân không cách nào động Ä‘áºy được thì làm sao cá»± địch ?
Bởi thế nên bảy tên sư huynh của Phong Hồng Nguyệt chưa từng nghiêm túc luyện chiêu này.
Không ngá» rằng Phong Hồng Nguyệt thiên tư dị thưá»ng, khiến nàng há»c được.
Nhưng trong tình thế hôm nay, thêm vào nàng thá» trá»ng thương, làm như váºy càng nguy hiểm vạn phần, vì dù công lá»±c cá»§a nàng có tăng lên gấp hai cÅ©ng không thể nào thá»§ thắng được trong ná»a canh giá», như váºy thì sau ná»a canh giá» nàng cầm chắc cái chết.
Tháºm chà không cần chỠđến ná»a canh giá», nàng cÅ©ng mất hết máu mà chết.
Cho nên bá»n Phong Phi Tinh thấy Phong Hồng Nguyệt làm váºy má»›i kinh hoảng.
Nhưng Hạ Hà, Äông Thanh không phải đệ tỠđồng môn, không hiểu dụng ý cá»§a Phong Hồng Nguyệt.
Nhưng sau khi thấy Phong Hồng Nguyệt vừa Ä‘iểm, ngưá»i bá»—ng báºt dáºy, hai mắt hÃp lại, thét lá»›n : "Còn không Ä‘i mau !" giá»ng nói vô cùng đáng sợ.
Äồng thá»i, xà kiếm đã triển khai toàn lá»±c.
Những chá»— kiếm quang rá»i đến, kỳ thế như sÆ¡n, gió lướt vù vù, mÅ©i kiếm khuấy đảo cả má»™t góc trá»i. Thanh xà kiếm uốn lượn như má»™t con quái mãng linh xà, theo thân hình Phong Hồng Nguyệt tiến lui lên xuống, nhanh như Ä‘iện xẹt.
Lại phối hợp vá»›i tuyệt há»c U Vân Bá»™ kinh thế hãi tục cá»§a nàng, kiếm chiêu lại càng xuất quá»· nháºp thần.
Trong chá»›p mắt đã có ba tên thuá»™c hạ cá»§a Phong Phi Tinh máu phun tứ phÃa, ngã xuống dưới kiếm cá»§a Phong Hồng Nguyệt.
Gương mặt bá»n Phong Phi Tinh thất sắc, Hạ Hà và Äông Thanh lại mừng rỡ trong lòng.
Hạ Hà, Äông Thanh thấy công lá»±c cá»§a Phong Hồng Nguyệt đột nhiên tăng vá»t, nghÄ© rằng Phong Hồng Nguyệt nhất định có thể đột phá vòng vây, tinh thần tá»± nhiên phấn chấn, không những không tìm cách trốn thoát mà ngược lại còn xông bổ vá» phÃa mấy tên thuá»™c hạ còn lại cá»§a Phong Phi Tinh, muốn ká» vai cùng vá»›i tiểu thư cá»§a há» chiến đấu.
Chỉ nghe Phong Hồng Nguyệt thét lên một cách thảm thiết : "Ngu ngốc, còn không mau mau chạy đi ! Ta đếm ba tiếng, các ngươi còn chưa đi thì giữa ta và các ngươi từ nay nhất đao lưỡng đoạn !"
Nói rồi, nàng liá»n đếm : "Má»™t !"
Hạ Hà, Äông Thanh cùng lúc hét lên : "Äừng !"
Phong Hồng Nguyệt không để ý gì đến, xà kiếm cuồng thổ, bức ba gã sư huynh bịt mặt thoái lui một bước, lại thét lên : "Hai !"
Hạ Hà, Äông Thanh hoảng hốt, nước mắt tuôn rÆ¡i như mưa, bi thương cá»±c độ nhìn Phong Hồng Nguyệt : "Tiểu thư … em … "
Vừa nói đến đây, bá»—ng nghẹn ngào dừng lại, rồi hai ngưá»i tuyệt vá»ng thét lên má»™t tiếng, từ hai hướng khác nhau xung phá thoát khá»i vòng vây.
		
 
		
		
		
		
Tài sản của giacuongly  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				21-05-2008, 05:49 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Tiếp Nháºp Ma Äạo
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Apr 2008
					Äến từ: Äông Hải Hạ Long
					
					
						Bài gởi: 329
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút 
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 38 Times in 19 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 3 : Huyá»n Nguyệt Cuồng Äao
 
Thì ra hai ngưá»i muốn cầu xin Phong Hồng Nguyệt, nhưng nhìn thấy gương mặt Phong Hồng Nguyệt lạnh như sương, chữ "ba" trong miệng như muốn nhanh chóng phát ra.
Nhìn thần thái cá»§a nàng, rõ ràng chỉ cần chữ "ba" ra khá»i miệng, quả tháºt nàng sẽ Ä‘oạn tuyệt tình chá»§ tá»› vá»›i Hạ Hà và Äông Thanh, cho nên lá»i nói cá»§a hai ngưá»i đã ra tá»›i miệng rồi lại chợt im bặt.
Có hai tên thuá»™c hạ cá»§a Phong Phi Tinh phóng đến cản đưá»ng Hạ Hà, Äông Thanh, mắt lại thấy có má»™t bóng ngưá»i xẹt đến, thân ngưá»i liá»n đổ ra phÃa sau.
Phong Hồng Nguyệt giải vây cho Hạ Hà, Äông Thanh, đồng thá»i đã bị Huyá»n Nguyệt Cuồng Äao cá»§a Phong Phi Tinh rạch toát má»™t đưá»ng dài trên đùi.
Vì trong sáu sư huynh đệ, Phong Phi Tinh là ngưá»i duy nhất chưa bịt mặt, nếu để Hạ Hà, Äông Thanh chạy thoát khá»i đây thì ngày sau ắt sẽ Ä‘em chuyện này công bố vá»›i thiên hạ, lúc đó Phong Phi Tinh chắc chắn sẽ bị cho là đầu đảng trong chuyện này.
Nên sau khi đả thương Phong Hồng Nguyệt, hắn không thiết ra tay vá»›i Phong Hồng Nguyệt nữa mà vá»™i vã truy sát Äông Thanh đã chạy ra má»™t Ä‘oạn đưá»ng.
Nhưng Phong Hồng Nguyệt như đã Ä‘iên cuồng, không lưu tâm đến vết thương vừa trúng, thân ngưá»i báºt dáºy, xà kiếm lại cuốn vá» phÃa Phong Phi Tinh.
Phong Phi Tinh nhác thấy sau lưng có tiếng "hác hác" cá»§a trưá»ng kiếm vụt tá»›i, đành phải dừng lại, vặn ngưá»i má»™t cái, lại có má»™t số ám khà từ trong tay bắn ra như Ä‘iện.
Phong Hồng Nguyệt trong lúc đã trá»ng thương, thân ngưá»i khệnh khạng, không thể tránh né hết tất cả ám khÃ, có má»™t mÅ©i cắm sâu vào cánh tay trái cá»§a nàng.
Phong Hồng Nguyệt nhịn Ä‘au, tung ngưá»i lên không, cÅ©ng không sá» dụng xà kiếm nữa mà đỠkhởi toàn bá»™ chân lá»±c, trút ra má»™t tráºn cương phong rung động mãnh liệt. Bởi vì nàng đã dùng phép Bình Bá»™ Thanh Vân nên tiá»m năng toàn thân Ä‘á»u được huy động, ná»™i gia chân lá»±c lại cao gấp hai lúc bình thưá»ng.
Công lá»±c cá»§a Phong Hồng Nguyệt và Phong Phi Tinh vốn hÆ¡n kém không nhiá»u, như nay Phong Hồng Nguyệt dùng cách này thì công lá»±c đương nhiên đã bá» xa Phong Phi Tinh.
Phong Phi Tinh nhất thá»i hoảng hốt, chỉ biết dồn hết ná»™i gia chân lá»±c ra chống đỡ.
Lại nghe má»™t tiếng ho khan, cÆ¡ thể Phong Phi Tinh bị hất tung lên, văng ra ngoài mấy trượng, máu tươi tuôn ra cuồn cuá»™n, ngã ngá»a vá» sau mà chết.
Biến cố này làm cho bá»n sư huynh bịt mặt còn lại kinh hãi, láºp tức tá» thanh hét lá»›n, xông đến vây lấy Phong Hồng Nguyệt.
Phong Hồng Nguyệt thấy mình rÆ¡i vào tình trạng nguy khốn này, không những có thể bảo vệ cho Hạ Hà, Äông Thanh chạy thoát mà còn đánh chết được má»™t ngưá»i, trong lòng bất giác được ná»›i lá»ng. Nhìn thấy cả bá»n tạo thành thế hợp vây mình liá»n dừng chân, thẳng ngá»±c, cầm ngang kiếm ngá»a mặt lên trá»i cưá»i lá»›n.
Bá»n ngưá»i kia thấy nàng không có chút gì sợ hãi, toàn thân đã bị máu thấm ướt cả, trong bụng không khá»i có chút lạnh lẽo.
Chiến trưá»ng thoáng chốc đã yên tÄ©nh.
Äá»™t nhiên, có má»™t gả sư huynh bịt mặt xông lên trước, phóng thẳng vào Phong Hồng Nguyệt, bá»n kia cÅ©ng tức tốc theo bén gót.
Rất nhanh, Phong Hồng Nguyệt lại trúng thương ở ngực trái, sắc mặt của nàng bấy giỠđã tái mét trắng bệch, vô cùng đáng sợ.
Hiển nhiên vì máu trong cÆ¡ thể nàng đã chảy ra quá nhiá»u.
Bá»n sư huynh thấy quyển Dị Pháºt Tâm Kinh đã gần có thể thuáºn tay lấy được, hạ thá»§ càng thêm độc ác.
Chợt, trong cánh rừng tùng cách đó khá xa, có má»™t tràng thanh âm vang vá»ng : "Giữa ban ngày sáng sá»§a mà lại có năm gã đàn ông vây công má»™t cô gái, tháºt đáng xấu hổ, đáng xấu hổ !"
Lại có má»™t giá»ng nói khác vang lên, nhưng hÆ¡i ngá»ng nghịu cà lăm : "Cái này ngươi sai rồi, hôm nay mây Ä‘en dày đặc, làm sao nói là ban ngày sáng sá»§a được ? Nhưng mà nhìn thấy cô gái này gần sắp chết đến nÆ¡i rồi, ta có chút bá»±c bá»™i, phải đến cứu cô ta trước đã."
Giá»ng nói the thé kia lại vang lên má»™t cách lạnh nhạt : "Tháºt là hoang đưá»ng ! Năm gã bịt mặt kia lại có thể để cho ngươi cứu cô ấy à ? Cho nên, trong lúc cấp bách, ngươi nên giết phứt năm gã bịt mặt kia Ä‘i đã."
Giá»ng ngá»ng nghịu nói : "Như vầy không ổn, giết má»™t đứa hai đứa rồi, mấy đứa khác chắc chắn Ä‘á»u chạy tản ra mất, ngươi làm sao giết cả năm đứa được ?"
Lúc má»›i nghe giá»ng nói, hai ngưá»i này Ä‘ang ở trong khu rừng trên núi cách đó mấy mươi trượng, nói đến lúc này thì như quá»· mị đã đứng trước mặt má»i ngưá»i rồi.
Bấy giá», chân lá»±c cá»§a Phong Hồng Nguyệt đứt Ä‘oạn, bị má»™t gã bịt mặt đá trúng hông trái má»™t cước, đã ngã nằm trên đất.
Lại có một tên chưởng phong tới gần, nhìn thấy Phong Hồng Nguyệt ắt táng mạng dưới chưởng này.
Äá»™t nhiên, má»™t đạo kình kỳ dị phóng tá»›i gã bịt mặt đó rất nhanh, không phải áºp thẳng tá»›i mà xoáy tròn như đáy nước, gã bịt mặt bị đạo kình lá»±c kỳ dị này xốc lên, ngã chổng gá»ng trên mặt đất. Hắn láºp tức báºt dáºy, tháºt không ngá» luồng lá»±c đạo kia vẫn chưa tan, lại cuá»™n hắn té thêm má»™t lần nữa, nhưng lần này lại đổi tư thế như chó Ä‘ang nhấm phân.
Ná»™i lá»±c và thá»§ pháp kỳ dị như váºy khiến cho tất cả má»i ngưá»i ở đây Ä‘á»u giáºt mình.
Gã bịt mặt bị ngã kia lại càng sợ hãi, không dám bò dáºy.
Chỉ thấy gã không còn thiết đến thể diện, dùng hẳn má»™t chiêu Lãn Lư Äả Cổn, bò ra ngoài mấy trượng má»›i dám nhổm dáºy, nhìn lại thì đầu mặt hằn dÃnh đầy tro đất.
Cả bá»n không khá»i Ä‘iếng hồn, sư phụ Tà Pháºt Thượng Nhân cá»§a mình vốn đã là thế ngoại cao thá»§, bốn mươi năm trước quyết chiến vá»›i Thái Nhất Thần Quân bên cá»a sông Hoàng Hà, sau khi đánh bại Thái Nhất Thần Quân đã được công nháºn là võ lâm đệ nhất tuyệt đỉnh cao thá»§, dù cho đệ tá» cá»§a ngài bất tài vô dụng đến đâu Ä‘i nữa thì võ công cÅ©ng không yếu nhược đến mức này.
Tháºt không ngá» lần này chỉ vá»›i má»™t chiêu cá»§a ngưá»i ta mà lại u đầu sức trán đến váºy.
Hiển nhiên luồng ná»™i lá»±c này là do ngưá»i ngá»ng nghịu phát ra, vì ông ta Ä‘ang vuốt vuốt hàm râu vá»›i vẻ khoái chÃ.
Thá»±c tế, râu ông ta không nhiá»u, chỉ có má»™t dúm cá»ng dài cá»ng ngắn mà lại còn vàng khè. Trưá»ng bào trên ngưá»i ông ta cÅ©ng là màu vàng, trên đó có thêu má»™t Ä‘oá hoa hồng to, tháºt là tục tằn khiến ngưá»i ta chịu không nổi, mà trưá»ng bào cÅ©ng không buá»™c cho gá»n gàng, chỉ dùng má»™t sợi Ä‘ai trắng cá»™t bừa. Trưá»ng bào không những rá»™ng thùng thình mà còn dài đến quét đất, giống hệt má»™t cái quần. Niên ká»· cá»§a ông ta Ä‘oán chừng chắc đã tám chÃn mươi tuổi.
Cổ quái hơn nữa là cái ống tay áo, không ai biết cái ống tay áo của lão dài bao nhiêu, vì ống tay áo của lão không buông thõng xuống mà được bó lại thành một cục to ở cổ tay, ước chừng chắc cũng dài hơn ba thước.
Nhìn đến váºt lão cầm trong tay, lại là má»™t sợi dây ngÅ© sắc, không biết sợi dây được làm bằng váºt gì, dưới ánh sáng chiếu rá»i lại ẩn ẩn má»™t màu u ám.
Ngưá»i bên cạnh lão lại mặc má»™t chiếc áo ngắn, lá»™ rõ cả những gân xanh và xương cốt trên cánh tay, cái áo không chỉ ngắn mà còn bó chặt đến ná»—i xương xẩu trên ngưá»i lão nhô ra như má»™t bá»™ xương sưá»n được bao chặt bằng má»™t cái bao má»ng.
Nhìn thân dưới lão càng thêm lạnh lùng, lão chỉ mặc má»™t chiếc quần ống ngắn mà cÅ©ng bó rất sát, làm cho ngưá»i ta lo lắng chỉ cần lão dùng má»™t chút lá»±c thì những mối chỉ ắt sẽ bung hết ra.
Trong tay lão cầm má»™t cây kéo dài, không khác gì vá»›i má»™t cây kéo bình thưá»ng, chỉ có to hÆ¡n mưá»i mấy lần, dài chừng má»™t thước.
Má»i ngưá»i nhìn thấy hai lão buồn cưá»i như váºy, ná»—i sợ hãi vốn có trong lòng từ từ trút xuống, trong bụng nghÄ© thầm : "Lão râu vàng này cho lão áo ngắn kia má»™t Ãt vải lão mặc trên ngưá»i thì cả hai Ä‘á»u không xấu xà đến thế."
Má»™t gã bịt mặt lên tiếng : "Bản môn tại đây thanh lý môn há»™, mong nhị vị … hừm … nhị vị tiá»n bối đừng phá rối quy tắc võ lâm !" hắn vốn không muốn gá»i hai ông lão cổ quái này là tiá»n bối, nhưng thấy thân thá»§ cá»§a há» kinh hồn tán đảm như thế nên liá»n đổi giá»ng, sợ không lưu ý đắc tá»™i vá»›i há» thì phiá»n phức to.
Ông lão áo ngắn cất giá»ng the thé nói : "Thanh lý môn há»™ ? Váºy tại sao các ngươi lại bịt cái mặt chó cá»§a các ngươi lại, giống như con vợ các ngươi ăn trá»™m đồ váºy ? Có ngon thì bá» tấm vải xấu xà kia xuống, thanh lý môn há»™ má»™t cách quang minh chÃnh đại."
Ông lão tuy hình dáng quái dị nhưng lá»i nói lại rất có lý.
Nghe lão nói thế, mấy gã bịt mặt nhất thá»i không biết nói gì, Ä‘ang lúc không biết ứng phó làm sao thì ông lão râu vàng mặc trưá»ng bào lên tiếng : "Sai rồi, sai rồi. Bá»n chúng rõ ràng là ngưá»i, làm sao lại mang má»™t bá»™ mặt chó được ?"
Ông lão áo ngắn tức đến run lên, thét lá»›n : "Chắc ngươi ăn thịt heo nhiá»u quá rồi má»›i dốt đặc thế, đấy là lá»i ta mắng kẻ khác, ngươi lại chẳng biết gì cả ?"
Lão râu vàng cãi lại : "Äây là ngươi không đúng rồi, ngưá»i ta chưa có chá»c ghẹo gì ngươi thì sao tá»± nhiên ngươi lại mở miệng mắng ngưá»i ta ?"
Lão áo ngắn lá»a giáºn phừng lên, nhảy chồm tá»›i : "Ta cắt đầu từng đứa từng đứa xuống xem ai có thể ngăn cản được ta ?"
Nói rồi lão tung ngưá»i lên, phóng đến gần hai gã bịt mặt gần nhất vá»›i má»™t tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được.
Hai gã kia vá»™i dang chân thoái lui mấy trượng, nhưng lão áo ngắn lại áp sát theo sau như hình vá»›i bóng, cây kéo trong tay "soạt" má»™t tiếng, hai lưỡi trương ra, chỉ chỠđến gần má»™t cái đầu nào đó liá»n dùng hai tay thắt lại, cái đầu cá»§a gã kia đã bị cắt rÆ¡i xuống.
Hai gã bịt mặt kia võ công không phải thấp kém, tháºt không ngá» sau má»™t lúc tránh trái né phải, lưỡi kéo lạnh buốt kia lại cách cổ mình càng lúc càng gần, chỉ trong chá»›p mắt mà hai ngưá»i đã đầu lìa khá»i thân.
Bá»—ng nhiên có có má»™t luồng sáng lóe lên cuốn đến phÃa lão áo ngắn, mắt nhìn thấy đã gần cuá»™n trúng lưng lão thì lại đột nhiên chuyển hướng, cuá»™n đến cây kéo cá»§a lão.
Lão áo ngắn ngoác miệng ra mắng : "Cái tên nước thúi nhà ngươi, lại dám ngăn cản Thánh Há»a Thiên Tôn ta à ?"
Ngưá»i lão mắng tất nhiên là ông lão râu vàng mặc trưá»ng bào đã dùng sợi dây ngÅ© sắc phá há»ng việc cá»§a lão, lão tá»± xưng là Thánh Há»a Thiên Tôn, nhưng không biết vì sao lại gá»i lão trưá»ng bào là Xú Thá»§y Lão Quái.
Lão trưá»ng bào lạnh nhạt nói : "Không quái thì hai ngưá»i chúng ta đâu có bị ngưá»i ta gá»i là Thá»§y Há»a Nhị Tà, Ä‘á»u là do ngươi há»· ná»™ vô thưá»ng, hoành hành ngang ngược, chèn ép ấu nhược, hiếp đáp hàng xóm, không biết lý lẽ, ăn trong chén ngó trong nồi, lại không có da mặt, hư nhân giả nghÄ©a …"
Xem ra đúng tháºt là thá»§y há»a bất tương dung, trong má»™t hÆ¡i mà lão Ä‘em hết những từ ngữ châm biếm mà lão biết, ngay cả câu hiếp đáp hàng xóm là lá»i nói ở thị tỉnh, toàn bá»™ trút hết lên ngưá»i lão áo ngắn.
Lão áo ngắn vốn xuất chiêu bị cản trở đã tức đến ná»—i thất khiếu bốc khói, nhưng vừa nghe xong má»™t hÆ¡i lại ém khà vào ruá»™t, gằng giá»ng : "được, được … được …"
Äá»™t nhiên lão thét lá»›n : "Ta hoành hành ngang ngược ? Ta hư nhân giả nghÄ©a ? Bây giá» ta sẽ chân nhân chân nghÄ©a cho ngươi xem."
Dứt lá»i, lão chụm hai chân nhún má»™t cái, ngưá»i lã lướt Ä‘i như chim nhạn, phóng ra mấy trượng, tay trái vòng ra bắt lấy Phong Hồng Nguyệt đã ngã trên mặt đất.
Phong Hồng Nguyệt mất máu quá nhiá»u, khà tức đã yếu dần, thấy lão áo ngắn Thánh Há»a Thiên Tôn đến bắt lấy mình, trong lòng kinh hoảng, giÆ¡ xà kiếm trong tay ra đỡ, nhưng lại bị má»™t tay cá»§a Thánh Há»a Thiên Tôn gạt ra, kế đó láºp tức cảm thấy huyệt Chương Môn nhá»™t nhạt, toàn thân đã không thể cỠđộng được nữa.
Thánh Há»a Thiên Tôn nhanh chóng xốc Phong Hồng Nguyệt dáºy, cứ thế mà vác trên vai rồi chạy thẳng vá» phÃa trước.
Láºp tức có ba tên bịt mặt xông lên cản lại.
Hai mắt Thánh Há»a Thiên Tôn trừng lên, Ä‘ang muốn xuất độc thá»§, hốt nhiên nhá»› lại vừa má»›i bị ngưá»i ta nói mình hoành hành ngang ngược, liá»n vá»™i vàng thu lại ná»™i lá»±c định phát, hắng giá»ng má»™t tiếng lạnh lùng, thân ngưá»i chợt lướt lên không, bắn thẳng vá» hướng cánh rừng trong núi, đạp không mà tiến, nhẹ nhàng dị thưá»ng.
Bá»n ngưá»i kia thấy miếng thịt tá»›i tay lại bay mất, không khá»i vừa giáºn vừa sợ, nhưng nhìn thấy không thể Ä‘uổi kịp Thánh Há»a Thiên Tôn, đành phải Ä‘em hết ná»™ há»a phát tiết lên ngưá»i lão râu vàng mặc trưá»ng bào.
Má»™t gã bịt mặt nói : "Bằng hữu cá»§a các hạ nhúng tay vào, bắt Ä‘i mất ngưá»i chúng tôi muốn thanh lý môn há»™, tức là muốn đối địch vá»›i chúng tôi, chúng tôi đành phải đòi các hạ má»™t lá»i nói váºy."
Lão trưá»ng bào râu vàng cưá»i nhạt rồi nói : "Muốn đòi Thần Thá»§y Chân Quân ta cái gì cÅ©ng được, nhưng ta quyết không để có ngưá»i đòi ta lý lẽ."
Gã bịt mặt cÅ©ng không thèm nói nhiá»u vá»›i loại quái nhân như thế, kế tiếp liá»n đồng loạt táºp kÃch vá» phÃa lão trưá»ng bào râu vàng.
Lão trưá»ng bào cưá»i vang má»™t tiếng quái dị, sợi dây ngÅ© sắc trong tay đã phóng ra như con quái mãng, cuá»™n vá» phÃa bá»n bịt mặt như che kÃn cả bầu trá»i, trong má»™t lúc giữa trá»i đất như toàn màu ngÅ© sắc, há»—n độn bất phân.
Nhưng năm ngưá»i này liên thá»§ tấn công, khà thế cÅ©ng khiến ngưá»i ta kinh hãi, vô số chân lá»±c va chạm tung hoành, đâm xuyên cuá»™n ngược, làm không khà xung quanh chuyển động, hình thành từng cÆ¡n lốc xoáy nhá», toàn bá»™ Ä‘á»u bôn táºp vá» hướng Thần Thá»§y Chân Quân.
Äá»™t nhiên, má»™t tiếng hú dài lại thấy thân hình Thần Thá»§y Chân Quân như có quá»· mị, vá»›i tốc độ kinh ngưá»i đã loáng ra ngoài cÆ¡n sóng, ngá»ng nghịu hét lên : "Ngã xuống !"
Liá»n nghe thấy mấy tiếng "bình bình …", năm gã bịt mặt cùng lúc ngã xuống.
Sợi dây ngÅ© sắc trong tay Thần Thá»§y Chân Quân lại lắc lư rồi vụt ra, kỳ thế như binh khà hung mãnh, ná»™ hải cuồng triá»u nổi dáºy, phân kÃch vá» phÃa năm gã kia.
Mắt nhìn thấy sợi dây ngÅ© sắc đã gần quấn lấy cổ má»™t ngưá»i, rồi bá»—ng nhiên triệt vá».
Gã kia vốn cho rằng mạng mình đã ô hô ai tai, không ngá» lại may mắn thoát chết, không khá»i vừa mừng vừa sợ, nhìn vá» hướng Thần Thá»§y Chân Quân, ngưá»i vừa làm khó mình má»™t cách dò xét.
Lại thấy lão Ä‘ang lưỡng lá»± đứng đó, dưá»ng như Ä‘ang do dá»±, đột nhiên lão giáºm chân nói : "Thôi rồi, ta há lại có thể không bằng ngay cả lão già kia ?"
Dứt lá»i, không hạ độc thá»§ vá»›i bá»n bịt mặt kia nữa, cÅ©ng không biết lão lấy thế làm sao, ngưá»i đã lướt lên không mà Ä‘i, hướng vá» phÃa cánh rừng Thánh Há»a Thiên Tôn vừa lướt vào, thế nhanh như bôn lôi.
Phút chốc chỉ còn lại năm gã bịt mặt ngơ ngác nhìn nhau.
Bá»n chúng không Ä‘uổi theo ông lão cổ quái này nữa, vì bá»n chúng biết dù có Ä‘uổi kịp cÅ©ng không có cách nào bắt lại Phong Hồng Nguyệt được.
Bá»n chúng ngẩn ngÆ¡ nghÄ© rằng : "Bá»n ta chưa từng nghe sư phụ nói trong võ lâm có những nhân váºt như váºy, nhưng nhìn võ công cá»§a bá»n há» lại đã đạt đến mức đăng phong tháo cá»±c, làm sao lại không nghe nói tá»›i nhỉ ?"
Bá»n chúng nghÄ© ngợi mà không thể nào hiểu được.
Có lẽ, truy cản tỳ nữ cá»§a Phong Hồng Nguyệt là Hạ Hà, Äông Thanh má»›i là chuyện đáng nói hiện giá».
HÆ¡n nữa, Phong Hồng Nguyệt bị trá»ng thương như váºy thì đã cầm chắc cái chết, hiện tại biết được chuyện này thì ngoài Thần Thá»§y Chân Quân và Thánh Há»a Thiên Tôn, chỉ còn có Hạ Hà, Äông Thanh biết.
Thần Thá»§y Chân Quân và Thánh Há»a Thiên Tôn bá»n chúng đã không dám động đến, đành phải xoay vá» hướng Hạ Hà, Äông Thanh.
Do đó, bá»n chúng ngầm nhìn nhau ra hiệu bằng mắt, rồi rá»i khá»i nÆ¡i này, mất hút trong màn mưa.
Máu cá»§a Phong Hồng Nguyệt chảy trên mặt đất nhanh chóng bị mưa xuân liên miên bất táºn cuốn trôi, nhạt dần rồi cuối cùng thì hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại má»™t không gian trống rá»—ng và mặt đưá»ng trải đá má»™t màu xanh xanh.
Mặt đưá»ng tá»±a hồ rất thuần khiết, dưá»ng như chưa có chuyện gì xảy ra.
Một vùng sơn cốc vốn huyên náo không ngừng lại dần dần yên tĩnh trở lại.
----- oOo -----
Phong Hồng Nguyệt được Thánh Há»a Thiên Tôn vác trên vai, chỉ nghe được tiếng gió vi vu, cÅ©ng không biết Thánh Há»a Thiên Tôn đã lướt qua bao nhiêu sÆ¡n cốc và bao nhiêu ngá»n đồi.
Phong Hồng Nguyệt thấy hai ông lão này võ công cao như thế, mà hành vi cÅ©ng khác vá»›i ngưá»i thưá»ng, cÅ©ng không biết bá»n há» vác mình Ä‘i như váºy là có ý gì, vì thế nên trong lòng rất lo lắng sợ hãi, nhưng lại không dám giãy dụa kêu khóc, chỉ sợ lão Thánh Há»a Thiên Tôn đột nhiên nổi giáºn thì bất lợi cho mình.
Do váºy nên Phong Hồng Nguyệt cố gắng kiá»m chế sá»± sợ hãi cá»§a mình, nhưng trong lòng càng lúc càng tuyệt vá»ng.
Äá»™t nhiên, trong đầu nàng lóe lên má»™t ý nghÄ©a, không khá»i hồi há»p, nghÄ© thầm trong bụng : "Không biết hành động này có thể thành công không ?"
Dần dần, thần trà nàng bắt đầu hôn mê, tâm tư cÅ©ng lưng lá»ng.
Mấy gương mặt quen thuá»™c chạy qua chạy lại trong đầu nàng, hiện lên rất ghê rợn … có tiếng thét thảm thiết, dưá»ng như là tiếng cá»§a chồng nàng, lại hình như là … có mấy loại ám khà cùng lúc táºp kÃch đến … nhưng bị má»™t quyển sách ngăn lại, trên quyển sách chợt có bốn chữ lá»›n Dị Pháºt Tâm Kinh …, càng lúc càng lá»›n, cuối cùng hóa thành má»™t váºt nhuốm đầy máu Ä‘á»â€¦
Rốt cuá»™c, cái gì cÅ©ng Ä‘á»u biến mất, nàng cảm thấy dưá»ng như mình bị rÆ¡i vào má»™t màn Ä‘en hắc ám vô biên.
Phong Hồng Nguyệt kinh hoàng, cố gắng mở mắt ra.
Lúc này nàng má»›i biết vì sao nàng cảm thấy mình bị rÆ¡i vào má»™t màn Ä‘en hắc ám, thì ra nàng Ä‘ang nằm trong má»™t cái sÆ¡n động, sÆ¡n động dưá»ng như rất sâu, ngoài nghe được tiếng nước nhá» giá»t tinh tinh toong toong ra, nàng không còn nhìn thấy bất cứ cái gì.
Hốt nhiên má»™t tráºn Ä‘áºp cánh vang lên, Phong Hồng Nguyệt hoảng sợ, nhưng chăm chú nhìn quanh má»™t hồi má»›i phát hiện là má»™t bầy dÆ¡i Ä‘áºu trong đây bay lượn trên không trung.
Phong Hồng Nguyệt cảm thấy toàn thân dần dần lạnh buốt, không kiá»m được thân ngưá»i bắt đầu run lên, tháºm chà nàng còn cảm nháºn được tiếng máu cá»§a mình chảy róc rách cùng vá»›i tiếng tim Ä‘áºp càng lúc càng yếu.
Nàng nghĩ rằng không còn bao lâu nữa mình sẽ chết.
Nhưng thù háºn nhiá»u như thế cÅ©ng theo mình mà Ä‘i sao ? Nàng không cam tâm, nàng vÄ©nh viá»…n không cam tâm !
Mặt mÅ©i mấy gã sư huynh hiện lên trước mắt, nhưng không có thân ngưá»i tay chân gì cả, chỉ có má»™t bá»™ mặt, bất tri bất giác, nàng đã nghiến răng "cách cách", có má»™t sợi máu nhá» từ khóe miệng nàng chảy ra.
Chợt có má»™t luồng sáng le lói truyá»n đến, tá»±a hồ là do má»™t ngá»n đèn nhá» phát ra.
Quả nhiên, có má»™t bó đèn dầu di động vá» phÃa này, đèn đến trước mặt, Phong Hồng Nguyệt má»›i nhìn rõ ngá»n đèn dầu do Thánh Há»a Thiên Tôn cầm trên tay. Thánh Há»a Thiên Tôn nhìn Phong Hồng Nguyệt, nhếch nhếch mép, cÅ©ng không biết có phải lão Ä‘ang cưá»i không.
Phong Hồng Nguyệt muốn ngồi dáºy, nhưng làm gì ngồi dáºy nổi ?
Thánh Há»a Thiên Tôn cuối xuống, dùng cái giá»ng the thé ấy tá»± mình lẩm bẩm : "nói ta hoành hành ngang ngược, nói ta hư nhân giả nghÄ©a, ngoại trừ cái lão quái nước thúi ấy ra thì trong thiên hạ có ai không tán tụng ta nghÄ©a bạc vân thiên, can đảm tương chiếu, hoà nhan duyệt sắc …"
Trong lúc lão tá»± nói má»™t mình đã Ä‘em hết bao nhiêu lá»i khen ngợi tá»± tặng cho mình, cÅ©ng không cần biết có nghe lá»t hay không lá»t.
Phong Hồng Nguyệt nghÄ© thầm : "Ngưá»i này tuy quái dị nhưng so vá»›i mấy tên sư huynh mặt mày thiện lương đôn háºu mà thá»±c tâm như rắn rết, không biết khả ái hÆ¡n bao nhiêu lần."
Do váºy, nàng cố nhịn cÆ¡n Ä‘au trong lòng, mỉm cưá»i vá»›i Thánh Há»a Thiên Tôn.
Thánh Há»a Thiên Tôn vốn Ä‘ang lầm bầm trong miệng, đột nhiên thấy Phong Hồng Nguyệt cưá»i vá»›i lão, khuôn mặt lão chợt đỠrần, có chút vẻ mắc cỡ, vá»™i vàng quay ngưá»i lại gá»i : "Nước thúi, mau tá»›i giúp ta má»™t tay."
Sau má»™t tráºn gió, bên cạnh Thánh Há»a Thiên Tôn lại hiện ra má»™t ngưá»i, chÃnh là ngưá»i mặt trưá»ng bào, cÅ©ng tức là Thần Thá»§y Chân Quân.
Thần Thá»§y Chân Quân nói : "Tại sao là ta tá»›i giúp ngươi má»™t tay, mà không phải ngươi tá»›i giúp ta má»™t tay ? Như váºy, có khác nào má»™t mình ngươi gánh hết công to."
Thánh Há»a Thiên Tôn lần này lại không tranh cãi vá»›i Thần Thá»§y Chân Quân, mà lại trả lá»i câu há»i cá»§a lão : "Cô ấy có thai !"
Thần Thá»§y Chân Quân nói : "Chuyện này liếc sÆ¡ qua cÅ©ng biết, ngươi …" lão vốn muốn móc máy Thấn Há»a Thiên Tôn vài câu, nhưng nhìn thấy gương mặt nghiêm túc cá»§a Thánh Há»a Thiên Tôn nên không khá»i ém mấy lá»i vừa ra đến cá»a miệng thành khói, nuốt vào trong bụng.
Lại nói : "Cô ấy đã chảy máu nhiá»u như váºy, sợ rằng đứa bé rất có khả năng vì váºy mà chết trong bụng rồi."
Thánh Há»a Thiên Tôn nói : "Dá»±a vào thương thế cá»§a cô ấy mà xem thì phen này hoặc giữ mạng, hoặc giữ đứa bé, trong hai chỉ có thể giữ má»™t."
Thần Thá»§y Chân Quân không nhịn được, liá»n nói : "Ngưá»i chết không thể sống lại, thai nhi có thể dưỡng lại, không cần nói nữa, đương nhiên là cứu giữ cô gái này."
Thánh Há»a Thiên Tôn đáp : "Nói như váºy thì đầu ngươi cÅ©ng có hiểu biết. CÅ©ng tốt, để ta xem lão nước thúi nhà ngươi làm sao đại hiển thần thông."
Dứt lá»i, lão liá»n chắp tay đứng sang má»™t bên nhìn.
		
 
		
		
		
		
Tài sản của giacuongly  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				21-05-2008, 05:52 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Tiếp Nháºp Ma Äạo
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Apr 2008
					Äến từ: Äông Hải Hạ Long
					
					
						Bài gởi: 329
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút 
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 38 Times in 19 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 4 : Thá»§y Há»a Song Quái
 
Lần này lại làm khó Thần Thủy Chân Quân rồi.
Chỉ thấy lão gãi đầu gãi tai như muốn nhảy dá»±ng lên, cÅ©ng không biết làm sao hạ thá»§, liá»n hằn há»c vá»›i Thánh Há»a Thiên Tôn : "Ta vốn nói ngươi giả nhân giả nghÄ©a, há không phải sao? Việc đã bức bách đến trước mắt thế này mà ngươi lại đứng sang má»™t bên để xem trò mua vui, đáng ghét đáng ghét !"
Thánh Há»a Thiên Tôn vừa nghe thế, không ngồi yên được, lão sợ nhất là bị ngưá»i ta nói mình giả nhân giả nghÄ©a.
Nhưng lại nhiá»u thêm vài câu thì có việc gì ? Chỉ là lại thêm má»™t lão gãi đầu gãi tai mà thôi.
Phong Hồng Nguyệt đột nhiên mở miệng, nàng thì thào : "Nhị vị tiá»n bối, … tôi … tá»± biết làm sao … xá» lý, xin … nhị vị … tiá»n bối … tránh Ä‘i … má»™t lát."
Giá»ng nói cá»§a nàng đã yếu á»›t lắm rồi, nhưng trong lá»i nói lại có má»™t sá»± kiên nháºn như thép, hai lão quái nghe rồi, trong lòng không khá»i thầm nghÄ© : "Cô gái này cÅ©ng tháºt kiên cưá»ng, tháºt đáng là nữ trung hào kiệt."
Vì váºy nên nháy mắt lẫn nhau, gáºt gáºt đầu : "Như váºy cÅ©ng tốt, chúng tôi Ä‘i ra."
Nhị quái liá»n Ä‘i ra ngoài động.
Nhưng há» lo lắng cho an nguy cá»§a cô gái này, nên cÅ©ng Ä‘i không quá xa, sau khi xoay qua má»™t khúc quanh liá»n dừng lại, bình tức ngưng thần, lắng nghe động tÄ©nh để nếu có nghe thấy biến cố gì thì có thể ra tay tiếp viện.
Nhưng bên đó lại rất yên lặng, không có một chút âm thanh gì.
Lòng hai lão quái dần dần rộn lên, nghĩ thầm : "Sao lại không có động tĩnh gì cả ? Trừ phi …" hỠkhông dám nghĩ tiếp nữa.
Trong bụng nhị quái lấy làm kỳ lạ, sao mình lại trở nên má»m lòng từ tâm như váºy, ruá»™t thắt bụng sôi.
Äá»™t nhiên, má»™t tiếng hét thảm thiết vang lên, trong sÆ¡n động tối Ä‘en vá»ng lên âm thanh như chá»c vào tai ngưá»i khác tháºt đáng sợ.
Gương mặt nhị quái bỗng biến sắc, thầm kêu một tiếng : "Không xong!" vội vã không hẹn mà cùng lướt vào trong động.
Äến trước mặt Phong Hồng Nguyệt, má»™t cảnh tượng thảm thương như Ä‘áºp vào mắt khiến nhị quái đứng chết lặng cả ngưá»i.
Bụng cá»§a Phong Hồng Nguyệt bị rạch toát ra má»™t đưá»ng dài, có thể nhìn thấy rõ cả má»™t đống ruá»™t rà ná»™i tạng bùi nhùi bầy nhầy, máu từ vết thương không ngừng cuá»™n ra tràn khắp mặt đất dưới lưng nàng.
Lại nhìn gương mặt nàng thì hai mắt bị cÆ¡n Ä‘au đớn dữ dá»™i này làm cho trợn trừng lên hết mức, môi bị cắn đến thá»§ng lá»—, cả khuôn mặt cÅ©ng đã nhăn nhó biến dạng, ngÅ© quan dưá»ng như cÅ©ng dá»i vị.
Nhưng tay phải nàng vẫn nắm chặt thanh xà kiếm, thân kiếm dÃnh đầy vết máu, canh tay nàng cầm xà kiếm cÅ©ng biến thành má»™t cánh tay máu.
Khi nhị quái đến bên cạnh nàng, nàng Ä‘ang dùng tay trái banh vết thương ở bụng dưới cá»§a mình ra, tay phải cầm xà kiếm dưá»ng như Ä‘ang tìm gì đó trong ổ bụng cá»§a mình.
Má»—i lần tay trái cỠđộng Ä‘á»u mang đến cho Phong Hồng Nguyệt má»™t tráºn Ä‘au đớn tá»™t cùng, như ngàn vạn mÅ©i kim đâm vào tim, tay phải nàng lại như Ä‘ang co rút.
Nhị quái nhìn thấy mà mô hôi lạnh tuôn chảy ròng ròng, rất nhanh đã thấm ướt cả toàn thân, một cơn ớn lạnh từ gót chân hỠphát ra, chạy khắp toàn thân rồi xông lên đỉnh đầu, bàn tay hỠbất tri bất giác đã nắm chặt lại, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tay trái của Phong Hồng Nguyệt đang tìm kiếm từng nơi từng nơi …
Từng giá»t mồ hôi lá»›n từ trên mặt, trên mÅ©i Thánh Há»a Thiên Tôn và Thần Thá»§y Chân Quân chảy ra.
Há» muốn can Phong Hồng Nguyệt ngừng những động tác tàn khốc đáng sợ này lại, nhưng bất luáºn thế nào, há» cÅ©ng không mở miệng ra được.
Có lẽ, há» bị sá»± kiên nghị đáng sợ cá»§a ngưá»i phụ nữ này làm cho kinh hoàng, khiếp sợ.
Cuối cùng, dưá»ng như Phong Hồng Nguyệt đã sá» tá»›i được váºt mà nàng muốn tìm, tay trái nàng dừng lại.
Nhị quái thở phào má»™t hÆ¡i, hÆ¡i thở này quả tháºt nhịn đã quá lâu nên có phần nặng ná», hai lão lại giáºt mình, vá»™i vã ngưng thần bế khà vì sợ lại làm kinh động đến Phong Hồng Nguyệt.
Lại thấy Phong Hồng Nguyệt giÆ¡ xà kiếm lên má»™t cách khó khăn, dùng mÅ©i kiếm chá»c vào trong ổ bụng cá»§a mình.
Mồ hôi lạnh của nhị quái vừa được ém xuống thì bấy giỠlại cuồn cuộn tuôn ra.
Tay Phong Hồng Nguyệt run run, rất khó giữ yên, cho nên sau một lúc run rẩy, mũi kiếm bén ngót lại đâm trúng mấy chỗ, mỗi lần đâm trúng một chỗ là mỗi lần cơn đau đớn khiến nàng muốn chết ngất đi.
Rốt cuột, xà kiếm của nàng cũng tìm đến đúng chỗ, tay phải vừa dụng lực, có một âm thanh nho nhỠnhư tiếng vải bị rạch vang lên, tựa hồ như vừa cắt đứt một cái gì đó.
Kế tiếp, Phong Hồng Nguyệt quăng xà kiếm ra khá»i tay, hai tay cùng luồng vào trong bụng, dùng sức vừa đẩy vừa móc, rồi móc ra má»™t váºt máu thịt bầy nhầy.
Nhị quái dồn nén sự bất an trong lòng, định thần nhìn kỹ thì ra là một đứa bé.
Äứa bé ấy trên ngưá»i vẫn còn trong bào thai, cÅ©ng không biết khóc, không biết là chết hay sống.
Phong Hồng Nguyệt đưa tay xoa nhè nhẹ lên miệng đứa bé, sau khi dùng hai ngón tay xoa ấn má»™t hồi, đứa bé cuối cùng cÅ©ng "oa" má»™t tiếng rồi báºt khóc.
Phong Hồng Nguyệt vừa nghe tiếng khóc thì láºp tức chết ngất Ä‘i.
Lúc này tháºt khiến cho hai lão quái tay chân luống cuống, Thánh Há»a Thiên Tôn vá»™i vã chạy đến ẵm đứa bé Ä‘ang "oa oa" khóc, nhưng lại không thể ẵm chắc được, suýt chút nữa thì để đứa bé trợt khá»i tay rÆ¡i xuống đất. Thánh Hoả Thiên Tôn giáºt bắn ngưá»i, vá»™i nắm chặt lấy, lại nghÄ© không được, đứa bé nhá» bé như váºy thì làm sao khiến lão dùng sức mà nắm được ?
Trong lúc phân vân, rốt cuá»™c cÅ©ng khiến lão nghÄ© ra má»™t cách, chỉ thấy lão đột nhiên nằm xuống đất, sau đó đặt đứa bé Ä‘ang gào khóc lên ngá»±c, hai tay đưa lên ngang giống má»™t cái giưá»ng nhá».
Xem như cÅ©ng có thể giải quyết được má»™t vấn Ä‘á».
Thần Thá»§y Chân Quân lại vá»™i vã tiến lên, áp song chưởng vào Phong Hồng Nguyệt, đưa chân lá»±c trong thể ná»™i cá»§a mình từ từ truyá»n sang cÆ¡ thể Phong Hồng Nguyệt.
Sau một hồi lâu, Phong Hồng Nguyệt mới tỉnh lại.
Nhưng xem thần sắc cá»§a nàng đã có má»™t sá»± hồng hào không tầm thưá»ng, hiển nhiên đó là hiện tượng hồi quang phản chiếu.
Phong Hồng Nguyệt cá»±c nhá»c cất giá»ng nói : "Tiá»n … tiá»n bối … tiểu nữ … nữ … có … có má»™t việc tương … cầu, không biết … nhị … nhị vị … tiá»n bối … có thể … nháºn … lá»i …"
Thần Thá»§y Chân Quân do dá»± má»™t lúc, nhìn thấy ánh mắt Phong Hồng Nguyệt tràn đầy sá»± tha thiết cầu khẩn, không thể không gáºt đầu.
Phong Hồng Nguyệt vừa thấy thế, thần sắc liá»n mừng rỡ, nói tiếp : "Tiểu … tiểu nữ muốn … muốn nhỠ… nhị vị … tiá»n bối … chăm … sóc con trai … cá»§a tiểu nữ … mấy năm … chỠ… sau khi nó lá»›n, lại Ä‘em … quyển sách này giao cho … cho nó." Nói xong, nàng móc ra bên cạnh mình má»™t quyển sách.
Thần Thá»§y Chân Quân có vẻ khó xá», nhìn sang Thánh Há»a Thiên Tôn, Thánh Há»a Thiên Tôn nghÄ© lướt qua rồi gáºt đầu mạnh má»™t cái.
Phong Hồng Nguyệt gắng gượng đỠthần, nhưng đồng tá» dần dần nở to, chỉ nghe nàng trầm giá»ng nói má»™t cách yếu á»›t, gần như không thể nào nghe rõ được nữa : "là … trai … hay … gái …"
Thánh Há»a Thiên Tôn vốn Ä‘ang nằm trên đất, vừa nghe há»i thế liá»n vá»™i vàng báºt lên chà sạch ngưá»i, xem rồi nói : "là má»™t tên tiểu tá»."
Phong Hồng Nguyệt khó nhá»c nói : "Váºy … thì gá»i … gá»i … Âu … Âu Dương … Âu Dương …" câu nói còn chưa dứt thì toàn thân nàng run lên, trong phút chốc hồn đã vá» tây thiên.
---- oOo -----
Thần Thá»§y Chân Quân và Thánh Há»a Thiên Tôn là ngưá»i đã sá»›m danh chấn giang hồ từ bốn mươi năm trước.
Nhưng đương thá»i, bá»n há» không có nhã hiệu như váºy, ngưá»i trong giang hồ lâu nay Ä‘á»u gá»i há» là Thá»§y Há»a Song Tà, bởi vì bá»n há» ngôn hành cá» chỉ Ä‘á»u dị thưá»ng, cá»±c kỳ cổ quái, lại thêm vào võ công cá»§a hai ngưá»i cao đến mức thần bà khó Ä‘oán, vì thế nên ngưá»i trong giang hồ đối vá»›i Thá»§y Há»a Song Tà vừa ghét vừa sợ.
Thá»§y Há»a Song Tà tuy hành vi quái dị, nhưng bản thân há» lại cho rằng lâu nay há» Ä‘á»u hành hiệp trượng nghÄ©a.
Nhưng có má»™t lần, há» lại bị rÆ¡i vào má»™t cái bẫy lá»›n, có ngưá»i láºp kế lừa há» ra tay đánh toàn bá»™ Phi Ưng Bảo trên dưới hÆ¡n hai trăm ngưá»i không chết cÅ©ng tàn phế. ChÃnh lúc há» Ä‘ang vui mừng vì mình đã trừ má»™t cái hại lá»›n cho võ lâm thì nhân sÄ© chÃnh đạo lại có chứng cứ xác tháºt chứng minh Thá»§y Há»a Song Tà là trợ Trụ vi ngược, còn bá»n há» lại không há» biết mình đã phạm phải má»™t lá»—i lá»›n tày trá»i.
Sau khi hai ngưá»i biết rõ chân tướng, tuy miệng vẫn ương ngạnh, chết cÅ©ng không nháºn sai, nhưng trong lòng lại áo não vô cùng, cảm thấy tháºt là ấm ức, bị ngưá»i ta lợi dụng rồi mà còn đứng đấy mừng rỡ.
Vá» sau, hai ngưá»i há» bá» mất thá»i gian hai năm, vượt hÆ¡n ba vạn dặm lá»™ trình để truy sát má»›i bắt được kẻ đã lừa bá»n há», phân thây xẻ thịt.
Rồi từ đó vá» sau, bá»n hỠđột nhiên biến mất khá»i giang hồ, vì bá»n há» cảm thấy không còn mặt mÅ©i để nói đến những chuyện hành hiệp trượng nghÄ©a, trừ bá an lương.
Mấy năm đầu còn có ngưá»i đỠcáºp đến Thá»§y Há»a Song Tà, nhưng dần dần ngưá»i nhắc đến càng ngày càng Ãt, cuối cùng thì tên tuổi cá»§a hỠđã chẳng còn ai biết đến.
Phàm là ngưá»i tÃnh cách cổ quái Ä‘á»u rất quáºt cưá»ng, hai lão quái này cÅ©ng không ngoại lệ.
Bốn mươi năm từ sau khi phát thệ không bao giá» há»i đến chuyện giang hồ, quả tháºt trong suốt bốn mươi năm há» không há» nhắc đến chuyện giang hồ, chỉ hay ngẫu nhiên xen vào những chuyện xung quanh sÆ¡n động nÆ¡i hỠẩn cư, bá»n há» tá»± giải thÃch vá»›i mình rằng đó là vì sá»± thanh nhàn, kỳ thá»±c là do ngứa tay, chịu không ná»—i rồi, nhưng lại không muốn phá giá»›i, lấy đó làm lý do mà thôi.
Tháºt không ngá» hôm nay lại khiến Thá»§y Há»a Song Tà gặp phải nhân gian thảm kịch như váºy, hai ngưá»i Ä‘á»u có phần thất thần, có cảm giác hoang mang như Ä‘ang nằm má»™ng.
Tiếng khóc của đứa bé làm hỠsực tỉnh.
Thánh Há»a Thiên Tôn vẫn lo làm cái giưá»ng, Thần Thá»§y Chân Quân thì đào má»™t phần má»™ cho Phong Hồng Nguyệt bên ngoài sÆ¡n động, rồi Ä‘em Phong Hồng Nguyệt chôn giữa cây cá», lại láºp má»™t cái bia, nhưng lại không biết khắc gì lên đó. NghÄ© hết ná»a ngày rồi khắc lên đó "Âu Dương má»— nhân chi thê chi má»™", lại khắc ở bên dưới "Âu Dương chi tá» khấp láºp".
Trở vá» trong động, phát giác thằng bé Ä‘ang ngáºm ngón tay Thánh Há»a Thiên Tôn và đã ngá»§ yên rồi, trên ngưá»i được bá»c lại bằng cái áo ngắn cá»§a Thánh Há»a Thiên Tôn.
Thần Thá»§y Chân Quân không khá»i tức giáºn nghÄ© rằng : "Lý nào lại thế, Cô gái kia vốn giao phó cho ta và hắn hai ngưá»i cùng chăm sóc thằng bé này, dưá»ng như hắn lại muốn độc chiếm cÆ¡ há»™i hành hiệp trượng nghÄ©a này, hừm, ta phải so tài cao thấp vá»›i hắn má»›i được !"
NghÄ© váºy, lão liá»n háºm há»±c không nói tiếng nào, Ä‘i ra ngoài, Thánh Há»a Thiên Tôn thầm lấy làm lạ, nhưng lại không dám Ä‘uổi theo, sợ làm thằng bé Ä‘ang ôm trong lòng thức giấc.
Thần Thá»§y Chân Quân Ä‘i ra ngoài chưa bao lâu thì thằng bé lại khóc rống lên, bất kể Thánh Há»a Thiên Tôn dùng ngón tay nào dá»— nó, nó cÅ©ng không thèm để ý, thằng bé càng lúc càng khóc dữ, cuối cùng giá»ng đã khàn Ä‘i, hÆ¡i thở cÅ©ng gấp gáp.
Thánh Há»a Thiên Tôn bị thằng bé làm cho toát mồ hôi lạnh, đành phải xóc nó không ngừng, miệng thì lẩm bẩm : "Phải làm sao đây ? Phải làm sao đây ?"
Lần đầu tiên lão má»›i phát hiện thì ra tay chân mình lại vụng vá» như váºy.
Äang lúc lão lục thần vô chá»§ thì Thần Thá»§y Chân Quân quay lại.
Chỉ thấy trên vai lão là má»™t cái nồi, tay cầm mấy cái chén, bình nước, còn thêm má»™t số quần áo cá»§a trẻ con, tháºm chà trên cổ còn Ä‘eo toòng teng má»™t cái chuông nhá».Sau lưng Thần Thá»§y Chân Quân lại má»™t vị nhÅ© mẫu Ä‘i theo, nhìn sắc mặt bà hiện rõ là bị Thần Thá»§y Chân Quân hù dá»a, trắng bệch tái mét trông tháºt đáng sợ, hai chân cÅ©ng Ä‘ang run lặp cặp, tá»±a như đứng cÅ©ng không vững.
Thần Thá»§y Chân Quân lại rất khách khÃ, chỉ nghe lão nhá» nhẹ nói : "Phiá»n bà thay tôi chăm sóc thằng bé này, bà xem nó khóc đến ná»—i không còn ra hình hài gì, lão già kia là má»™t cái nồi cÆ¡m, ngoài việc đút cái ngón tay bẩn thỉu vào mồm thằng bé, hắn chẳng biết làm cái gì cả."
Bà lão lúc này mới định thần lại, nhìn rõ trong động còn một ông lão đang bế một đứa trẻ sơ sinh.
Toàn thân đứa bé đã đỠrần lên, khà tức cÅ©ng không Ä‘á»u đặn.
Tình mẫu tá» nồng ấm dâng lên trong lòng bà lão, bà quên cả sợ hãi, vá»™i kêu lá»›n : "Còn không mau Ä‘i nấu má»™t nồi nước nóng ? ÄÆ°a đứa bé cho ta."
Thánh Há»a Thiên Tôn tá»± nhiên rất chịu nghe lá»i.
Bà lão bắt đầu báºn rá»™n vá»›i công việc.
Tắm rá»a, đút cháo, làm sạch uế bẩn trong miệng, sau cùng là dùng má»™t cái áo cẩm mặc lên ngưá»i, đứa bé lúc này má»›i yên tâm nằm ngá»§.
Vừa ngưng làm việc, bà lão nhìn hai lão già cổ quái trước mặt, sự sợ hãi lại dâng trào.
Hai lão quái nhân lại rất cung kÃnh, lão râu vàng há»i : "Không biết ngày sau hai chúng tôi nên làm sao chăm nom thằng bé này cho tốt ?"
Bà lão vừa nghe há»i thế, lại cao hứng, má»™t hai ba bốn năm nói cả má»™t lượt.
Thá»§y Há»a Song Tà nghe ná»a hiểu ná»a không, nhưng lại gáºt đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Mất công nói hết ná»a ngày, bà lão vẫn chưa có ý dừng lại.
Thánh Há»a Thiên Tôn hốt nhiên quay ngưá»i lại, nói : "Sau khi ra khá»i đây, không được nói vá»›i bất cứ ai rằng bà đã từng đến chá»— này, nếu không … hừm … hừm hừm !"
Lão cưá»i má»™t cách lạnh lùng, nhặt má»™t hòn đá lên, hai tay chà xát má»™t cái, hòn đá liá»n nát ra thành bá»™t.
Bà lão kinh hoảng, cho rằng đấy là ngưá»i trá»i, không khá»i hồn phi phách tán, miệng rối rÃt : "Không dám, không dám."
Vá»™i vàng đưa đứa bé Ä‘ang ôm trong lòng cho Thánh Há»a Thiên Tôn, láºt Ä‘áºt Ä‘i ra khá»i động.
Thá»§y Há»a Song Tà không nén được báºt cưá»i ha hả.
Bá»—ng nhiên, tiếng cưá»i ngưng bặt.
Bởi vì bá»n há» chợt nhá»› ra không thể làm kinh động đứa bé Ä‘ang ôm trong lòng.
Thánh Há»a Thiên Tôn hốt nhiên nói : "Lại không biết đặt tên cho thằng nhóc này như thế nào ?"
Thần Thá»§y Chân Quân nói : "Cô gái ấy lâm chung nói là Âu Dương gì đấy, chắc là cha thằng bé hỠÂu Dương rồi, cái đó không cần suy nghÄ©, gá»i Âu Dương Thá»§y là được rồi."
Thánh Há»a Thiên Tôn cưá»i nhạt : "Nhất giá»›i nam nhi, lại gá»i cái gì Thá»§y vá»›i chẳng Thá»§y, nặng thêm mấy phần son phấn, làm như rắm chó không bằng ? Ta xem không có cái nào hÆ¡n cái tên Âu Dương Há»a, vừa mạnh mẽ vừa cứng cáp !"
Thần Thá»§y Chân Quân "hứ" má»™t tiếng : "Tháºt là buồn cưá»i, sau này nếu nó lá»›n lên lại giống cái cục lá»a như ngươi há chẳng phải là chồng thêm má»™t phần tá»™i nghiệt ?"
Thánh Há»a Thiên Tôn trừng mắt, vừa muốn nổi nóng thì chợt vui vẻ nói : "Thế thì gá»i Âu Dương Há»a Thá»§y, thế nào ?"
Thần Thá»§y Chân Quân lắc đầu quầy quáºy : "Không được, không ổn, không ổn, không được ! Äâu có lý nào Há»a đặt trước Thá»§y ? Ngươi hiểu biết hạn hẹp như váºy không được ! Chưa nghe qua mấy câu như Thá»§y Thâm Há»a Nhiệt, Thá»§y Há»a Bất Dung à ? Trước giá» Ä‘á»u là Thá»§y đứng trước Há»a, ta thấy nên gá»i là Âu Dương Thá»§y Há»a là tốt hÆ¡n cả."
Thánh Há»a Thiên Tôn nổi nóng : "Nên gá»i Âu Dương Há»a Thá»§y".
Thần Thá»§y Chân Quân cưá»i nhạt : "Gá»i Âu Dương Thá»§y Há»a má»›i hợp !"
Hai cây kim châm nhau, không bên nào chịu nhượng bộ.
Hai lão quái cãi nhau đến đỠmặt tÃa tai, không thể nào tách ra được nữa.
Thánh Há»a Thiên Tôn gắt lên : "Nếu như không tin thì Ä‘i há»i mẹ thằng bé, bà ấy nhất định là nó cái tên Âu Dương Há»a Thá»§y diệu cá»±c, diệu cá»±c."
Thần Thá»§y Chân Quân hét to : "Rắm chó rắm chó, ngươi đặt cái tên này cho con trai bà ấy, bà ấy không bị ngươi chá»c tức chết má»›i lạ."
"Từ nay ta gá»i nó là Âu Dương Há»a Thá»§y".
"Ta từ nay gá»i nó là Âu Dương Thá»§y Há»a."
Äang lúc gay gắt chưa ngừng, Thần Thá»§y Chân Quân nhìn thấy quyển sách cá»§a Phong Hồng Nguyệt trên đất, liá»n nói : "Nói không chừng xem quyển sách này xong thì biết ai đúng ai sai."
Thánh Há»a Thiên Tôn áºm á» : "Xem thì xem, sợ ngươi chắc ?"
Thần Thá»§y Chân Quân cúi ngưá»i nhặt cuốn sách cá»§a Phong Hồng Nguyệt lên, trên mặt sách bị máu cá»§a Phong Hồng Nguyệt thấm vào, huyết tÃch lấm tấm khiến ngưá»i ta nhìn thấy đã kinh sợ, may thay chữ vẫn còn Ä‘á»c được.
Thần Thá»§y Chân Quân nhặt quyển sách lên, mượn ánh đèn dầu xem trên mặt sách, sắc mặt trở nên thất vá»ng, kế tiếp lại vui mừng.
Thánh Há»a Thiên Tôn đắc ý nói : "Chắc là trong sách nói không được dùng chữ Thá»§y đặt tên phải không ?"
Thần Thá»§y Chân Quân gắt : "Ngươi còn chưa xem bìa sách, đừng có Ä‘oán báºy bạ ? Trong sách ghi Âu Dương Chi Hô Ä‘Ãch thân Ä‘á»c, làm gì có chữ Há»a ?"
Thánh Há»a Thiên Tôn vừa nghe, không khá»i kinh ngạc, làm sao có thể đặt má»™t cái tên kỳ quái như thế ?
Vì thế liá»n nói : "Xem ná»™i dung trong sách xem, xem bà ấy vì sao lại đặt cái tên kỳ quái như thế ?"
Thần Thá»§y Chân Quân nghe thế liá»n nói : "Không ổn, không ổn. Ngưá»i ta chỉ nhá» chúng ta nuôi dưỡng thằng bé này, sau khi nó lá»›n thì đưa quyển sách này cho nó là được, đâu có nói chúng ta cÅ©ng xem quyển sách này ? HÆ¡n nữa nếu chúng ta xem quyển sách này thì dưá»ng như chúng ta cứu ngưá»i là vì có mục Ä‘Ãch, lại bị ngưá»i ta nói là giả nhân giả nghÄ©a đấy."
Lão vừa lôi ra bốn chữ "giả nhân giả nghÄ©a" thì đã trấn áp được Thánh Há»a Thiên Tôn, không nói đến chuyện xem ná»™i dung trong sách nữa, chỉ há»i : "Khi nào má»›i tÃnh là nuôi dưỡng thằng bé này lá»›n ?"
Thần Thủy Thiên Quân suy nghĩ một hồi rồi nói : "Có lẽ là lúc nó biết chữ, hiểu chuyện."
Thánh Há»a Thiên Tôn như hÃt má»™t hÆ¡i khà lạnh : "Thế thì chẳng phải là sau tám chÃn năm sao ?"
Thần Thá»§y Chân Quân tuy cảm thấy thá»i gian tám chÃn năm quả thá»±c là có dài má»™t chút, nhưng lão thấy Thánh Há»a Thiên Tôn co đầu rút Ä‘uôi thì tá»± nhiên hào khà dâng lên, lá»›n tiếng nói : "Thế thì có gì khó ? Chẳng phải chỉ cần ăn uống tiêu tiểu thôi à ?"
Từ đó, Thuá»· Há»a Song Tà bắt đầu nuôi dạy Âu Dương Chi Hô.
Hai ngưá»i há» chưa từng nuôi dưỡng trẻ con, đương nhiên là không đầu không Ä‘uôi, nhưng cÅ©ng xem như được nghe lá»i chỉ dạy cá»§a bà lão kia, lại thêm bản tÃnh cá»§a há» quen phóng túng, khuyết cái gì thiếu cái gì liá»n ra ngoài dùng võ công Ä‘oạt vá», dù sao cÅ©ng chỉ là má»™t số như quần áo, đồ chÆ¡i, những loại như tứ thư ngÅ© kinh, cÅ©ng không rước phải phiá»n phức gì.
Có má»™t lần, Âu Dương Chi Hô ngã bệnh, Thá»§y Há»a Song Tà liá»n bắt hết cả thầy thuốc trong vòng mấy vạn dặm, đưa vỠđộng bắt phải trị bệnh cho Âu Dương Chi Hô.
Căn bệnh đó lại có chút kỳ quái, mưá»i mấy vị danh y nhất thá»i cÅ©ng không tra ra được bệnh gì.
Vì thế mà mấy ngày đó, trong sợn động có mưá»i mấy danh y tiên phong đạo cốt, chắp tay sau lưng Ä‘i tá»›i Ä‘i lui, có lúc lẩm bẩm má»™t mình, có lúc lại cãi nhau đến đỠmặt tÃa tai.
Vá» sau, có má»™t vị danh y há» Liá»…u đưa ra má»™t phương thuốc, khiến Thá»§y Há»a Song Tà Ä‘i bắt bốn mươi con ốc ruá»™ng, giã nát, rắc vừng lên trên. Äiá»n thất dùng rượu ngâm má»™t ngày, lại đặt lên bếp, rang thành bá»™t, uống vá»›i nước ấm.
Bệnh cá»§a Âu Dương Chi Hô nhá» thế mà khá»i.
Từ đó, vị danh y há» Liá»…u đột nhiên gặp may, thưá»ng không cẩn tháºn, nhặt được má»™t số đồ váºt như châu ngá»c trong sân nhà mình, tháºm chà có má»™t lần còn nhặt được cả má»™t con trâu to.
Âu Dương Chi Hô cÅ©ng chưa từng cô phụ kỳ vá»ng cá»§a Thá»§y Há»a Song Tà, má»›i má»c răng đã há»c nói, kháºp khiá»…ng táºp Ä‘i, há»c chữ … mặt nào cÅ©ng không cháºm hÆ¡n trẻ con khác.
Thá»§y Há»a Song Tà cảm thấy mình Ä‘ang nhìn má»™t cây tre Ä‘ang lá»›n, "lách cách lách cách", cây tre đó đã dài thêm má»™t Ä‘oạn.
Äến lúc Âu Dương Chi Hô được chÃn tuổi, hình dáng đã môi đỠrăng trắng như phấn Ä‘iêu ngá»c trác.
Mà Âu Dương Chi Hô cÅ©ng thông minh dị thưá»ng, Thiên tư bẩm dị, đối vá»›i tứ thư ngÅ© kinh cứ Ä‘á»c qua là nhá»›.
Lại thêm cái miệng ngá»t ngào, cả ngày cứ gá»i Thá»§y Gia Gia, Há»a Gia Gia, giống hệt má»™t con chim nhá» lÃu lo, khiến cho Thá»§y Há»a Song Tà trong lòng đã sá»›m khai hoa.
Bấy giá», bá»n hỠđã không thá»±c hiện ý định cá»§a năm trước, chuẩn bị nuôi dưỡng Âu Dương Chi Hô đến tám chÃn tuổi rồi cho hắn Ä‘i, bá»n há» cảm thấy không thể nào rá»i ra khá»i Âu Dương Chi Hô được. Nếu bây giá» có ngưá»i không cho há» nuôi dưỡng Âu Dương Chi Hô nữa, bá»n há» sẽ nói không được và còn có thể liá»u mạng vá»›i ngưá»i đó.
Äể cho Âu Dương Chi Hô sống được vui vẻ, bá»n há» không ẩn cư trong cái sÆ¡n động tối tăm đó nữa, mà chuyển đến má»™t cái sÆ¡n cốc ở Không SÆ¡n thuá»™c huyện Lâm Bình, Thương Châu.
Tại đó, há» tá»± tay kết má»™t cái chòi cá», thêm má»™t Ãt dụng cụ cần thiết trong sinh hoạt hàng ngày, đào má»™t cái bếp, tháºm chà còn nuôi má»™t con lừa và mấy con gà.
Bất tri bất giác, bá»n hỠđã bị giá»ng nói như chim trÄ© cá»§a Âu Dương Chi Hô mê hoặc. Hôm đó tháºt hai bà mẹ vô tà trở nên hòa nhã, tháºm chà cái áo ngắn cá»§a Thánh Há»a Thiên Tôn cÅ©ng thay đổi, không còn vừa ngắn vừa bó khiến ngưá»i ta nhìn thấy phải báºt cưá»i, đương nhiên cái trưá»ng bào cá»§a Thần Thá»§y Chân Quân cÅ©ng trở nên hợp thân hÆ¡n.
Hiện giá», bá»n hỠđã là hai vị gia gia mưá»i phần hiá»n từ.
Ba ngưá»i, không ! Có thể nói là má»™t nhà, sống tháºt đầm ấm.
Có má»™t ngày, sau khi Âu Dương Chi Hô trở vá» nhà, đột nhiên há»i : "Gia gia, làm sao con không có cha mẹ ?"
Thá»§y Há»a Song Tà nhất thá»i ngượng nghịu, không nói nên lá»i.
Kỳ thá»±c, câu há»i như váºy, không biết Âu Dương Chi Hô đã há»i bao nhiêu lần rồi, nhưng lúc đó y còn nhá» tuổi, Thá»§y Há»a Song Tà dá»— ngá»t má»™t hồi liá»n làm y quên Ä‘i. Nhưng lần này lại không dá»… dàng như thế.
Thá»§y Há»a Song Tà thấy không thể nào che giấu được nữa, mà Âu Dương Chi Hô cÅ©ng xem như đã hiểu rõ sá»± lý, nên quyết định Ä‘em sá»± thá»±c nói cho y biết.
Sau khi nghe Thá»§y Há»a Song Tà thuáºt lại mẫu thân làm sao mổ bụng, làm sao lấy mình ra cùng vá»›i chuyện cá»§a bá»n há», Âu Dương Chi Hô nắm chặt hai nắm tay, mắt trợn tròn, lệ tuôn ròng ròng.
		
 
		
		
		
		
Tài sản của giacuongly  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				21-05-2008, 05:55 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Tiếp Nháºp Ma Äạo
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Apr 2008
					Äến từ: Äông Hải Hạ Long
					
					
						Bài gởi: 329
					
                    Thá»i gian online: 1 ngày 2 giá» 3 phút 
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 38 Times in 19 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 5 : Sơ Minh Thân Thế
 
Thá»§y Há»a Song Tà không khá»i có phần hối háºn, thầm nghÄ© : "Nếu giấu chuyện này suốt Ä‘á»i, cÅ©ng chưa biết chừng chắc là không được."
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, đấy chỉ là ý niệm trong má»™t lúc.
Âu Dương Chi Hô sau khi dùng ngón tay út chà mạnh trên mặt, gạt lệ mà nói : "Nhị vị gia gia, bá»n ngưá»i bịt mặt kia vì sao lại muốn hạ độc thá»§ vá»›i mẹ con ?"
Thánh Há»a Thiên Tôn nói : "Cái này Há»a gia gia cÅ©ng không biết, lúc ta Ä‘uổi đến thì bá»n chúng đã đả thương mẹ con rồi."
Nói đến đây, lão chợt vá»— tay má»™t cái rồi nói tiếp : "Mẹ con có để lại má»™t cuốn sách, nhá» ta giao cho con khi con đã hiểu chuyện, có lẽ sau khi con Ä‘á»c rồi thì có thể hiểu rõ huyá»n bà bên trong."
Thần Thủy Chân Quân đã nhanh hơn một bước, lôi ra một cuốn sách từ đáy một chiếc rương, giao cho Âu Dương Chi Hô.
Trên bìa cuốn sách vẫn còn vết máu loang lỗ, Âu Dương Chi Hô vừa nhìn thấy, sắc mặt đã trở nên tái nhợt.
Dưá»ng như y có thể nhìn thấy năm xưa bá»n ngưá»i bịt mặt kia làm sao đả thương mẹ y, máu tươi nhuá»™m đỠcuốn sách này.
Xem má»™t lúc, Âu Dương Chi Hô đột nhiên báºt ngá»a vá» phÃa sau, khiến cho Thá»§y Há»a Song Tà hú vÃa má»™t phen, bá»n há» lại vừa bắt mạch, vừa xoa ngá»±c.
Vẫn là Thần Thá»§y Chân Quân bình tÄ©nh hÆ¡n, đặt tay trái lên huyệt Bách Há»™i trên thiên đỉnh cá»§a Âu Dương Chi Hô, tay phải áp vào bên dưới ngá»±c, từ từ truyá»n má»™t luồng chân lá»±c hùng háºu vào thể ná»™i y.
Liá»n lúc này, sắc mặt Thần Thá»§y Chân Quân bá»—ng lá»™ vẻ vô cùng kinh ngạc, lông mày càng lúc càng nhÃu chặt.
Äó là do Thần Thá»§y Chân Quân đột nhiên phát hiện Nhâm – Äốc nhị mạch trong thể ná»™i Âu Dương Chi Hô đã thông.
Tháºt không thể nào hiểu nổi !
Ngưởi luyện võ công, nếu muốn đả thông hai mạch Nhâm – Äốc cá»§a mình, Ãt nhất cÅ©ng phải cần đến sá»± trợ giúp cá»§a cao thá»§ hàng đầu trên giang hồ, nhìn quanh võ lâm, có thể tá»± đả thông hai mạch Nhâm – Äốc cá»§a mình không quá hai mươi ngưá»i.
Nếu được thế ngoại cao thá»§ tương trợ, tuy có thể nhanh hÆ¡n phần nào nhưng Âu Dương Chi Hô và Thá»§y Há»a Song Tà lâu nay chưa từng rá»i nhau, làm thế nào có thể gặp được thế ngoại cao thá»§ ?
Thần Thủy Chân Quân nghĩ mãi không được đáp án.
Cuối cùng, Âu Dương Chi Hô đã dần dần hồi tỉnh.
Thánh Há»a Thiên Tôn đột nhiên vung tay Ä‘iểm Thụy Huyệt cá»§a Âu Dương Chi Hô.
Thần Thủy Chân Quân nổi nóng, hét lên : "Ngươi …"
Thánh Há»a Thiên Tôn lại "hừm" má»™t tiếng, nói rằng : "Ta lo lắng nó tỉnh lại như váºy rồi sẽ bi thương quá độ, tổn hại đến sức khá»e, chi bằng để nó ngá»§ má»™t giấc, có lẽ nó sẽ bình tâm tịnh khà được phần nào."
Thần Thá»§y Chân Quân nghe váºy, cảm thấy cÅ©ng có lý nên cÅ©ng không nhìn bằng cặp giáºn dữ nữa, miệng nói : "Tháºt không ngá» Nhâm – Äốc nhị mạch cá»§a thằng bé này đã thông rồi."
Thánh Há»a Thiên Tôn báºt cưá»i ha hả rồi châm chá»c : "Ta xem ngươi lo lắng đến váng đầu rồi, lại nói ra mấy lá»i ngây ngô ấy. Ngươi xem nó chỉ là thằng bé chÃn tuổi, lại chưa từng luyện võ, làm sao hai mạch Nhâm – Äốc thông được ? Buồn cưá»i, tháºt buồn cưá»i …"
Thần Thá»§y Chân Quân giáºn run ngưá»i nhưng lại cưá»i nói : "ÄÆ°á»£c, được được ! Nếu hai mạch Nhâm – Äốc cá»§a nó đã thông thì ngươi từ đây không được gắp đồ ăn cho nó, càng không được ôm đầu nó mà ngá»§ !"
Thánh Há»a Thiên Tôn cưá»i nhạt : "Ta lại sợ ngươi dá»a à ? Nếu hai mạch Nhâm – Äốc chưa thông thì ngươi từ đây không được nhá» nó cắt râu, ta nhìn là đã thấy ghét rồi !"
Thần Thá»§y Chân Quân nói : "ÄÆ°á»£c, thá» thì biết ngay !"
Thánh Há»a Thiên Tôn liá»n áp song chưởng vào dưới ngá»±c Âu Dương Chi Hô. Từ từ, sắc mặt lão càng lúc càng quái dị, rốt cuá»™c không khá»i kinh ngạc báºt ra má»™t tiếng "ỳ..á»·".
Thần Thá»§y Chân Quân đứng kế bên cưá»i nhạt má»™t cách đắc ý.
Thánh Há»a Thiên Tôn bị lão cưá»i đến tâm phiá»n ý loạn, nghÄ© đến việc từ nay không được ôm Âu Dương Chi Hô ngá»§ chung, không khá»i vừa bá»±c tức vừa hối háºn. Chợt, lão động tâm niệm, nghÄ© ra má»™t cách khiến sá»± chú ý cá»§a Thần Thá»§y Chân Quân bị lay chuyển.
Lão quay phắt ngưá»i lại, kinh dị nói : "Ta tháºt lấy làm kỳ lạ …"
Thần Thá»§y Chân Quân vá»™i há»i : "Việc gì khiến ngươi kinh ngạc như thế ?" lão cho rằng chắc Thánh Hoả Thiên Tôn chỉ việc hai mạch Nhâm – Äốc cá»§a Âu Dương Chi Hô đã thông.
Nhưng lại nghe Thánh Há»a Thiên Tôn nói : "Ta Ä‘ang lấy làm lạ tại sao nó vừa Ä‘á»c quyển sách đó liá»n hôn mê ngay."
Thần Thá»§y Chân Quân báºt cưá»i : "Quá ư là ngu ngốc, đó rõ ràng là trong sách viết những chuyện khiến nó bi thương nên nó má»›i ngất Ä‘i như váºy."
Thánh Há»a Thiên Tôn thấy lão quả nhiên mắc lừa, vô cùng mừng rỡ, cÅ©ng không thèm để ý nụ cưá»i châm biếm cá»§a lão mà tiếp tục dẫn theo vấn đỠtrên : "không biết là viết chuyện gì trong đó nhỉ ?"
Thần Thá»§y Chân Quân nói : "Xem thì biết ngay, cần gì phải suy nghÄ© cá»±c khổ như váºy ?"
Thánh Há»a Thiên Tôn cố ý nói : "Thế há chẳng bị ngưá»i ta nói giả nhân giả nghÄ©a ?"
Thần Thá»§y Chân Quân ngáºp ngừng, trồng mắt đảo qua đảo lại, nói : "Hôm nay không giống vá»›i năm trước rồi. Hôm nay Chi Hô đã xem qua quyển sách này, mà lại còn ngất Ä‘i vì quyển sách này, ta và ngưá»i nếu không xem qua thì làm sao đối chứng cho thuốc để an á»§i nó ?"
Thánh Há»a Thiên Tôn nghe cÅ©ng có lý, liá»n láºt sách ra xem.
Vì quyển sách đã trải qua nhiá»u năm tháng, lại thêm vết máu thấm vào nên có phần khó Ä‘á»c.
Thá»§y Há»a Song Tà bèn góp nhặt từng chá»—, lần từng câu từng chữ mà xem.
Trên sách viết rằng : "Con Chi Hô cá»§a ta : ngày hai mươi tháng tư năm Tây Dần, sáu trong bảy vị sư huynh đệ cá»§a mẹ nổi lòng tham muốn cướp Ä‘oạt Dị Pháºt Tâm Kinh cá»§a cha con, lén táºp kÃch Tư Phu Trai cá»§a chúng ta, nếu không phải mưa to gió lá»›n trong đêm, và mẹ lại có thể dùng U Vân Bá»™ để trốn thoát thì đêm ấy đã bị sáu tên cầm thú hãm hại. Nhưng cha con Âu Dương Dã là má»™t thư sinh văn nhược, không luyện võ há»c nên trúng phải độc thá»§ !"
"HÆ¡n hai mươi ngưá»i khác cá»§a Tư Phu Trai cÅ©ng bị sáu tên cầm thú đó giết ngưá»i diệt khẩu."
"Theo như mẹ biết, còn má»™t vị sư huynh vốn luôn bảo vệ mẹ, nhưng đã sá»›m bị bá»n chúng láºp kế lôi kéo. Äêm ấy chỉ có mẹ và hai tỳ nữ cá»§a mẹ là Hạ Hà, Äông Thanh tạm thoát hổ khẩu."
"Lúc viết lại những lá»i huyết tiên này, đã qua ngày hai mươi tháng tư được hai hôm, mẹ và Hạ Hà, Äông Thanh tìm cách trốn tránh sá»± truy sát cá»§a bá»n chúng, nhưng cuối cùng cÅ©ng không thoát khá»i. Sáng sá»›m hôm nay, mẹ chỠđợi trong má»™t ngôi miếu đổ nát, vì đại sư huynh Phong Phi Tinh phát giác, truy sát ráo riết, mẹ biết lần này khó tránh cái chết, chỉ cầu mong con được sá»›m ngày ra Ä‘á»i, mẹ Ä‘em con nhá» cáºy ngưá»i ta, có lẽ tương lai con sẽ báo thù cho mẹ và cha con."
"Nhưng con chỉ má»›i đầy chÃn tháng, làm sao có thể như ý nguyện cá»§a mẹ được ?"
"Thâm thù đại háºn, đành vùi theo mẹ xuống cá»u tuyá»n váºy"
"Ta háºn … háºn !"
"Mẹ đã phân Dị Pháºt Tâm Kinh thành hai bá»™, má»™t ná»a giao cho Hạ Hà, má»™t ná»a giao cho Äông Thanh, mẹ nói đến lúc thÃch hợp thì bá»n há» chia nhau mà chạy."
"Nếu mẹ may mắn sống qua được má»™t tháng, sinh ra con trai cá»§a mẹ thì ấy là vạn hạnh, bất luáºn là nam hay nữ, Ä‘á»u gá»i là Âu Dương Chi Hô, đấy là tên do cha con đặt."
Viết đến đây, trong sách đột nhiên xuất hiện một đoạn trắng.
Láºt qua má»™t trang má»›i lại thấy chữ, nhưng đã không phải là dùng má»±c viết nữa mà là dùng mấu tươi. Vì thá»i gian qua lâu nên đã ngưng Ä‘á»ng thành màu đỠthẫm, khiến ngưá»i ta vừa nhìn thấy đã phải kinh sợ.
Thánh Há»a Thiên Tôn và Thần Thá»§y Chân Quân nhìn nhau, kế đó lại tiếp tục xem.
Trên sách lại viết rằng : "Con cá»§a ta, tình thế vạn cấp ! E rằng mẹ không được toại nguyện. Con ta, sao con lại bạc mệnh như váºy ? Chưa ra Ä‘á»i đã chết oan trong bụng mẹ."
Nét chữ bên dưới càng lúc càng rối, không thể nhìn rõ được nữa.
Dưới cùng mới lại có vài chữ lơn lớn : "Mẹ, Phong Hồng Nguyệt tuyệt bút !"
Nét móc câu của chữ "bút" cuối cùng ấy rất dài, dài như một lưỡi huyết đao cong cong.
Thánh Há»a Thiên Tôn và Thần Thá»§y Chân Quân xem xong lặng ngưá»i, má»™t lúc lâu sau má»›i định thần lại, trong lòng nghÄ© thầm : "Trên thế gian e rằng không còn chuyện nào thê thảm hÆ¡n những lá»i huyết tiên viết trong sách, lại là viết cho má»™t đứa bé có khả năng không có cÆ¡ há»™i ra Ä‘á»i. Xem tình cảnh viết trong sách, lúc đó, Phong Hồng Nguyệt chắc là cất bước rất gian nan, chá»— nào cÅ©ng gặp hung hiểm, có thể tưởng tượng được sá»± tuyệt vá»ng vô trợ khi viết những dòng chữ máu này.
Thá»§y Há»a Song Tà im lặng má»™t lúc rất lâu.
Cuối cùng, Thánh Há»a Thiên Tôn cÅ©ng mở miệng nói : "Ta muốn dạy võ công cho Chi Hô, để nó báo thù cho cha cho mẹ, dùng trưá»ng tiá»…n cá»§a ta cắt đầu từng đứa từng đứa cẩu tặc kia xuống."
Thần Thá»§y Chân Quân nói : "Äâu có dá»… giải vá»›i bá»n chúng như thế được ? Ta thấy tốt nhất là dùng Thúc Thiên Thừng cá»§a ta thắt cổ bá»n chúng, để cho mồm miệng bá»n chúng sùi bá»t trắng ra, rồi thả ra, thắt lại, lại thả ra, thắt lại, thắt cho chúng nó muốn sống không được, muốn chết không xong …"
"Phiá»n phức, phiá»n phức. Chi bằng dùng trưá»ng tiá»…n cá»§a ta cắt đứt từng ngón tay cá»§a bá»n chúng, lại cắt đứt lá»— tai, lại cắt đứt bàn tay, lại …"
Thánh Há»a Thiên Tôn chợt cắn chặt miệng, không nói nữa.
Thì ra lão phát hiện Âu Dương Chi Hô đã tỉnh dáºy.
Theo lý, Âu Dương Chi Hô sau khi bị Thánh Há»a Thiên Tôn Ä‘iểm Thụy Huyệt thì phải ngá»§ hÆ¡n má»™t canh giá», nhưng bấy giá» còn chưa đến ná»a canh giá» mà Âu Dương Chi Hô đã tỉnh lại, khiến lão không sao hiểu được.
Bá»—ng ánh mắt lão sáng lên, nghÄ© ra rồi. Vì hai mạch Nhâm – Äốc cá»§a Âu Dương Chi Hô đã thông, tinh khÃ, huyết dạ váºn hành mạnh và nhanh hÆ¡n ngưá»i thưá»ng, cho nên má»›i tỉnh lại sá»›m hÆ¡n ngưá»i bình thưá»ng.
Âu Dương Chi Hô vừa tỉnh lại đã nghe Thá»§y Há»a Song Tà Ä‘ang nói phải trừng trị bá»n ngưá»i mưu hại cha mẹ mình thế nào thế nào, lại thấy huyết mạch trương lên, háºn không được láºp tức táºn tay cầm Ä‘ao cứa từng nhát từng nhát vào ngưá»i bá»n cầm thú ấy.
Äến lúc Thánh Há»a Thiên Tôn phát hiện y đã tỉnh lại, y đã dạng chân quỳ xuống, khấu đầu nói : "Nếu không phải nhị vị gia gia ra tay, e rằng con đã chết từ chÃn năm trước. Thâm thù cá»§a mẹ con cÅ©ng vÄ©nh viá»…n không có ai rá»a giúp. Bây giá», Âu Dương Chi Hô con muốn theo nhị vị gia gia há»c võ, sau khi há»c thành, con muốn tá»± tay giết chết bá»n cẩu tặc kia, dùng đầu bá»n chúng để tế linh hồn cha mẹ con !"
Trong lá»i nói tràn ngáºp khà khái bi tráng, không giống lá»i nói cá»§a má»™t đứa bé chÃn tuổi chút nào ?
Thá»§y Há»a Song Tà không khá»i vừa vui mừng vừa thấy đáng thương, nghÄ© thầm trong lòng : "Nó còn nhá» tuổi như váºy mà đã biết yêu ghét phân minh, tháºt là hiếm có. Chỉ là thảm biến như thế rÆ¡i lên thân thế cá»§a nó, khó tránh có phần tàn khốc, đành mong là nó không vì váºy mà biến thành má»™t kẻ thù háºn tất cả."
Thần Thá»§y Chân Quân nói : "Như thế cÅ©ng tốt, sau khi con há»c được Thần Thá»§y Công cá»§a lão phu cÅ©ng có thể thay ta hành hiệp trượng nghÄ©a trên giang hồ, trừ bá an lương. Chỉ là … chỉ là đừng giống như ta, quay đầu lại thì đã rÆ¡i vào tà danh."
Thánh Há»a Thiên Tôn nói : "Nếu muốn há»c võ thì há»c Thánh Há»a Công cá»§a ta thÃch hợp hÆ¡n, sau này con vừa dùng Thánh Há»a Công là đảm bảo kẻ khác bị con đánh tÆ¡i bá»i hoa lá, nghe hÆ¡i gió đã chạy mất."
Thần Thá»§y Chân Quân cưá»i nhạt : "Thứ võ công mục nát cá»§a ngươi làm sao bằng Thần Thá»§y Công kỳ tuyệt cá»§a ta được ?"
Thánh Há»a Thiên Tôn cưá»i ha hả : "Chỉ được cái miệng lưỡi lanh lợi! Ta lại muốn kiến thức thá» xem cái gì Thúi Thá»§y Công cá»§a ngươi cao minh thế nào."
Thần Thá»§y Chân Quân nổi nóng nhưng vẫn cưá»i nói: "Thế thì ta cho ngươi nếm thá» má»™t lần, nhưng ngươi phải đỠphòng má»™t tÃ, đừng để không cẩn tháºn rồi sợ vỡ cả máºt."
Thánh Há»a Thiên Tôn há»a khà càng vượng, tức anh ách lôi ra cây kéo to lá»›n dị thưá»ng, miệng thét: "Nhào vô, nhào vô … ! Xem ta bị ngươi dá»a sợ vỡ máºt thế nào !"
Thần Thá»§y Chân Quân cÅ©ng không nói tiếng nào, huÆ¡ tay phải lên, sợi Ä‘ai ngÅ© sắc giấu trong tay áo liá»n vụt ra như má»™t con mãng xà.
Âu Dương Chi Hô biết hai lão thưá»ng bất hòa vì má»™t lá»i nói rồi trở mặt, nhưng rồi sau đó cÅ©ng hòa hảo lại. HÆ¡n nữa, y cÅ©ng muốn xem võ công cá»§a hai vị gia gia nên cÅ©ng không khuyên nhá»§ gì cả.
Thần Thá»§y Chân Quân như cÆ¡n gió nhẹ lướt ra ngoài cá»a, sợi Ä‘ai ngÅ© sắc trong tay vừa vung lên đã bay bay tà tà theo, ngưng trên không trung mà không rÆ¡i xuống.
Váºt má»m mại như váºy mà được Thần Thá»§y Chân Quân dùng ná»™i lá»±c quán lên lại hiển nhiên thành hình, có thể thấy ná»™i lá»±c vô cùng hùng háºu.
Thánh Há»a Thiên Tôn đâu chịu thua kém? Thân ngưá»i lão như cÆ¡n lốc xoáy ra, hai tay kéo mạnh, lưỡi kéo khổng lồ đã tách ra, hai tay đẩy vào má»™t ná»a, thì ra lưỡi kéo này gá»i là Äoạn Hà Tiá»…n, là má»™t thần váºt thá»i thượng cổ, nó nằm trên tay Thánh Há»a Thiên Tôn đã cắt rÆ¡i không biết bao nhiêu đầu ngưá»i. Cho nên trên lưỡi kéo đã bị máu nhuá»™m thành màu lam bÃch.
Thần Thá»§y Chân Quân hét lá»›n, sợi Ä‘ai Thúc Thiên Thừng vốn Ä‘ang nằm trên không trung, đột nhiên phát ra vạn đạo cầu vòng, tạo thành má»™t cái lưới ngÅ© sắc chói lòa, chặt chẽ đến mức không hở má»™t đưá»ng tÆ¡, nhắm phÃa Thánh Há»a Thiên Tôn chụp tá»›i, lại có tiếng "hách hách" xé gió, nhá» như tiếng tên bay trên không.
Nhưng cây kéo cá»§a Thánh Há»a Thiên Tôn là Äoạn Hà Tiá»…n, ngay cả nước cuồn cuá»™n chảy xiết cÅ©ng có thể cắt đứt, còn loại lưới nào không thể phá?
Lưỡi kéo khổng lồ cá»§a Thánh Há»a Thiên Tôn như có linh tÃnh, ngang nhiên có thể tìm ra kẽ hở trong ánh chá»›p ngÅ© sắc thiên biến vạn hóa, tiếng "roẹt roẹt" liên tục vang lên, hàn phong dồn dáºp táºp kÃch vá» phÃa Thần Thá»§y Chân Quân.
Vốn là ánh ngÅ© sắc Ä‘ang nhảy múa rần trá»i, đột nhiên ngưng thành má»™t bó, như má»™t đạo cầu vòng quán nháºt tả xuất, nhắm hướng trưá»ng tiá»…n cuá»™n đến, còn Ä‘uôi ngá»n Thúc Thiên Thừng lại như linh xà nhắm vào hai huyệt Äại Lăng và Thần Môn trên cổ tay Thánh Há»a Thiên Tôn mà Ä‘iểm.
Thánh Há»a Thiên Tôn vốn đã chuyển quá Äoạn Hà Tiá»…n nhưng lại có thể biến chiêu.
Chỉ thấy Thánh Há»a Thiên Tôn vặn eo cúi ngưá»i, trưá»ng tiá»…n liá»n báºt trở lại, chá»— mà Thúc Thiên Thừng Ä‘iểm đến liá»n bắn ra hàn quang tung tóe.
Không cháºm trá»…, Thần Thá»§y Chân Quân chỉ còn cách lắc cổ tay, Thúc Thiên Thừng vùng ngược trở vá».
Hai lão cứ thế, đấu hơn trăm chiêu vẫn chưa phân thắng bại.
Sau đó, Thá»§y Há»a Song Tà buông Thúc Thiên Thừng và Äoạn Hà Tiá»…n, tá»· thà ná»™i gia chân lá»±c.
Tay trái Thần Thá»§y Chân Quân giÆ¡ ra trước, lúc chưởng phong tuôn ra, tay phải bám sát theo sau, chưởng phong càng thêm mãnh liệt, hai luồng ná»™i gia chân lá»±c trước sau nhất kÃch, biến thành má»™t luồng chân lá»±c xoáy tròn cuá»™n ra, như xoáy nước sâu thẫm, trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp kÃn mÃt, tá»±a như má»™t cÆ¡n sóng dữ cá»§a biển cả.
Nguồn động lá»±c tràn ra không gian bốn phÃa xung quanh, dưới má»™t luồng chân lá»±c vô táºn vô tuyệt như váºy, gạch đá dưới đất cÅ©ng bắn bay lên không, cá» khô bụi bặm cÅ©ng tung bay khắp trá»i.
Âu Dương Chi Hô không khá»i cảm thấy ngá»±c mình có phần ngá»™t ngạt, vá»™i vã lùi lại mấy bước, nắp vào trong chòi cá», cảm giác kỳ lạ trên ngá»±c má»›i được giảm Ä‘i phần nào.
Thánh Há»a Thiên Tôn lại không há» sợ sệt, hét lá»›n má»™t tiếng, hợp song chưởng lại, má»™t đạo kình lá»±c như mÅ©i nhá»n bén ngót phóng ra, thêm má»™t tràng âm thanh xé gió, ngang nhiên xung nháºp vào nguồn tiên thiên chân khà cá»§a Thần Thá»§y Chân Quân, lách qua mÅ©i nhá»n cá»§a Thần Thá»§y Chân Quân, từ má»™t góc độ không thể tưởng tượng nổi nhanh chóng dùi thẳng vá» hướng Thần Thá»§y Chân Quân.
Thần Thá»§y Chân Quân "hứ" má»™t tiếng lạnh lùng, luồng chân lá»±c kia cuốn ngược trở lại, cuá»™n sát theo luồng ná»™i gia chân lá»±c cá»§a Thánh Há»a Thiên Tôn.
Thánh Há»a Thiên Tôn thét lá»›n má»™t tiếng, lại đẩy ra chân lá»±c, luồng chân lá»±c đã bị cuá»™n kia như muốn vùng thoát ra.
Hai ngưá»i Ä‘á»u tung ta toàn thân công lá»±c, giữ nhau không buông.
Âu Dương Chi Hô đã bị kinh thế võ công cá»§a Thá»§y Há»a Song Tà làm cho ngẩn ngÆ¡, nhưng ngay láºp tức y phát hiện nếu để cho Thá»§y Há»a Song Tà đấu tiếp như váºy thì kết quả chỉ có thể là lưỡng bại câu thương.
Nhưng như nay hai ngưá»i đã vào trạng thái giao nhau, ai cÅ©ng không thể triệt chiêu trước, nếu không ắt bị đối phương đả thương.
Kỳ thá»±c, Thá»§y Há»a Song Tà cÅ©ng đã phát giác không hay, nhưng bá»n hỠđã leo lên lưng cá»p, vì tâm niệm hai ngưá»i không thể nhất chÃ, triệt chiêu cùng lúc.
Âu Dương Chi Hô hồi há»p trong lòng.
Chợt, bộ não nhỠnhắn của y lay động.
Chỉ thấy y đột nhiên đứng dáºy, sau đó dùng hết sức toàn thân thét lá»›n thảm thiết : "A …."
Thá»§y Há»a Song Tà Ä‘ang trong tráºn đấu, vừa nghe thấy liá»n thu chiêu, không còn để ý gì nữa, xông vá» phÃa chòi cá», bá»n há» nghÄ© rằng Âu Dương Chi Hô đã gặp chuyện gì bất trắc.
Vì khi Thá»§y Há»a Song Tà thu chiêu không há» do dá»±, dù có bị đối phương đả thương cÅ©ng phải quay vá» vá»›i tốc độ cá»±c nhanh.
Mà võ công cá»§a Thá»§y Há»a Song Tà lại không phân cao thấp, lại má»™t lòng cứu ngưá»i nên thá»i gian, tốc độ triệt chiêu tá»± nhiên đồng nhất.
Lúc Thá»§y Há»a Song Tà tá» tá» xông vào chòi cá» má»›i thấy Âu Dương Chi Hô không có há» hấn gì, Ä‘ang ngồi trên chiếc ghế nhá» nhìn bá»n há» mà cưá»i.
		
 
		
		
		
		
Tài sản của giacuongly  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
 
	
		 
	
	
		
		
		 
	
 
	
	
	
		
			
			 
			Từ khóa được google tìm thấy 
		 
	 
	
		êàðàîêå , huyá»n công tà pháºt , huyen cong ta phat , huyen cong ta phat full , huyen phat ta cong , huyencongtaphat , ïðîåêòû , long nhân 4vn , ñïàðòàê , ñòîëà , ta phat huyen cong , thần long nhân tÃ