  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				13-09-2008, 08:02 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nháºp Môn Tu Luyện 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 10
					 
                    Thá»i gian online: 2 ngày 7 giá» 15 phút 
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				ÄÆ¡n Kiếm Diệt Quần Ma_Võ Lăng Tiá»u Tá»(new hồi 1)
			 
			 
			
		
		
		
			
			ÄÆ¡n Kiếm Diệt Quần Ma  	 
              Nguyên Tác: 	Võ Lăng Tiá»u Tá» 
              Nguồn:                NhanMonQuan 
              Dịch Thuáºt: 	Tiá»n Phong Từ Khánh Phụng 
              Ãả Tá»± Cao Thá»§: 	các cao thá»§ Nhạn Môn Quan
                     ---------------------------------------------- Hồi 1:theo chà cha tòng sư há»c nghệ 
         báo thâm thù,kiếm địch bốn phương 
 
 
  
 
Giữa Ä‘á»i Vua Càn Long, trong võ lâm xuất hiện má»™t quái kiệt. Không ai biết ngưá»i ấy xuất thân và lai lịch ở đâu và cÅ©ng không biết chàng theo há»c môn phái nào? Chỉ biết võ công cá»§a chàng tinh tuyệt, hành sá»± lại khác ngưá»i thưá»ng, tháºt là Ä‘i không hình bóng, tá»›i vô tung tÃch, không ai hay biết chá»— ở cá»§a chàng ở đâu. Trong cuá»™c đại há»™i quần hùng ở trên đỉnh núi Phù Dung, má»™t mình chàng đã tiêu diệt sạch mấy chục tay cao thá»§. Sau vụ chém giết đó, không ai trông thấy mặt chàng nữa. Tháºt đúng câu phương ngôn: Thần long kiếm thá»§ bất kiến? (Rồng thần thấy đầu không thấy Ä‘uôi). 
Mấy trăm năm sau, các nhân sÄ© trên giang hồ vẫn còn nhắc nhở tá»›i chuyện đó. Những lúc trà dư tá»u háºu, các cụ bô lão hay Ä‘em chuyện ấy ra truyá»n tụng, vẽ hình tả bóng, hình dung như sá»± tháºt vừa má»›i xảy ra váºy. Nhưng chuyện đó là hư là tháºt quý vị độc giả nên tá»± hân giải lấy. 
Hãy nói, ở huyện Hưng Quốc tỉnh Giang Tây, vá» phÃa tây nam năm mươi dặm có má»™t ãy núi, trên có má»™t ngôi chùa lá»›n. Chùa ấy tên Bảo Hoa Cổ Sát. Ngôi chùa này tuy ở trong oạn sÆ¡n hoang lÄ©nh nhưng nổi tiếng khắp thiên hạ. Tương truyá»n ngôi chùa này kiến tạo từ há»i NgÅ© Hồ Loạn Hoa, tá»›i đầu Ä‘á»i nhà ÄÆ°á»ng Tiên Ông Mã Tổ đắc đạo ở đó. 
Cá»a chùa ở lưng núi, nhưng phÃa sau chùa ở táºn trên đỉnh núi, như váºy đủ thấy ngôi chùa ấy lá»›n biết bao, lại còn rất huy hoàng nữa. 
Gian thứ ba trong chùa là Linh Cốt Äiện (nÆ¡i an táng tro hài cốt cá»§a các vị tăng giả). 
Dưới sàn ở trước Ä‘iện có hai cây bách cổ trồng hai bên, cao hÆ¡n ba mươi trượng, thân cây lá»›n vừa bốn ngưá»i ôm. Nghe nói hai cây đó do tay Mã Tổ trồng, tuổi cây đã tá»›i nghìn năm.Những cành lá rụng, cắm vào trong lư hương đốt thÆ¡m tho vô cùng. 
Lúc ấy vị chá»§ trì cá»§a ngôi cổ sát đó là Minh Lương đại sư. Năm nay tuổi đã ngoài bảy mươi. Minh Lương đại sư hồi thiếu thá»i là má»™t tú tài, vì thi há»™i cứ rá»›t liá»n mấy khóa, nản chà bá» há»c, suốt ngày ngao du sÆ¡n thá»§y Ä‘i khắp các danh sÆ¡n đại xuyên, khi tá»›i phÃa Bắc Thiên SÆ¡n tình cá» gặp má»™t vị cao tăng chỉ bảo triết lý liá»n cắt tóc Ä‘i tu. 
Lão hòa thượng há»c rá»™ng tài cao, cầm kỳ thi há»a Ä‘á»u tinh xảo, và còn giá»i tài khắc ấn nữa. Duy có má»™t Ä‘iểm rất lạ là không ai biết hòa thượng là ngưá»i biết võ hay không, đến cả chư tăng trong chùa cÅ©ng không ai biết. 
Tuy tuổi đã ngoài bảy mươi, đại sư quanh năm chỉ mặc có cái áo bào vải màu xám thôi, Ä‘i đưá»ng lúc nào cÅ©ng cứ rảo bước như bay, không kém gì những ngưá»i trung niên ba bốn mươi tuổi thiện võ nghệ. 
Má»™t buổi sáng ná», mặt trá»i chưa má»c, sương mù vẫn phá»§ đầy núi, lại thêm mưa phùn ướt át, có má»™t thiếu niên ở trên đỉnh núi Di Lạc đối diện vá»›i núi Bảo Hoa, hấp tấp chạy xuống, thân hình như bay, chân không Ä‘iểm mặt đất, tiến thẳng tá»›i cá»a ngách Nghênh Vân cá»§a chùa Bảo Hoa, đẩy cá»a Ä‘i vào, xuyên qua hành lang, lên tá»›i đại Ä‘iện gian thứ ba cá»§a Bảo Hoa tá»±, vào luôn văn phòng cá»§a lão hòa thượng. 
Thiếu niên ná» diện mạo anh tuấn, mặt ngá»c, môi son, vai vượn lưng ong, riêng có đôi lông mày châu lại, tá» vẻ lo âu, gặp tăng chúng trong chùa chỉ khẽ gáºt đầu chào, chân vẫn không ngừng bước. Chư tăng Ä‘á»u lấy làm lạ, nhưng không tiện há»i tại sao. 
Lúc ấy Minh Lương đại sư vừa tụng kinh sáng xong, Ä‘ang tÄ©nh tá»a trong văn phòng,nghe thấy bên ngoài có tiếng chân nhá»™n nhịp hấp tấp, liá»n mở mắt ra coi, đã thấy thiếu niênná» vén màn bước vào, vẻ mặt á»§ rÅ© âu sầu. 
Lão hòa thượng trông thấy hiểu ngay có chuyện chẳng lành, thoáng chau mày,nhưng giá»ng nói vẫn giữ ôn hòa, cất tiếng há»i: 
- Vân Nhạc, sao sáng sớm thế này đã sang đây? Trông mặt con khó coi thế kia, có phải bệnh của cha con tái phát phải không? 
Thiếu niên vái chào xong, liá»n đáp: 
- Thưa đại sư, sáng nay vào giá» tÃ, bệnh cÅ© cá»§a gia phụ lại lên cÆ¡n, nhưng lần này khác hẳn má»i lần, cứ ho ra máu luôn luôn. Lúc gia phụ nói là hÆ¡i tắc cổ, máu đưa lên sùng sục,chân khà không sao Ä‘iá»u hòa được. Vừa rồi gia phụ đã uống linh dược cá»§a đại sư ban cho ,bây giá» thấy hÆ¡i dá»… chịu má»™t tÃ, nhưng gia phụ nói có lẽ lần này không... 
Nói tới đây chàng bỗng nghẹn ngào, phải ngừng giây phút mới nói tiếp được: 
- Cho nên gia phụ má»›i sai đệ tá» sang má»i đại sư qua bên đó má»™t phen. 
Lão hòa thượng thở dài một cái, rồi nói: 
- Vân Nhạc, việc này sá»›m muá»™n thế nào cÅ©ng phải phát sinh, con còn lạ gì nữa. Nhưng Ä‘iá»u cần nhất bây giá» là con chá»› có tá» vẻ lo âu trước mặt cha con, để ông ta khá»i khó chịu.Trong hai ba ngày nữa chắc chưa há» gì đâu. Con hãy trở vá» trước, bần tăng sẽ sang sau. 
Thiếu niên ná» vâng lá»i, cúi chào xong, liá»n ra khá»i văn phòng, qua sÆ¡n môn, xuyên cánh đồng dưới chân núi, rồi lên núi Di Lạc, khi tá»›i đỉnh, ngừng lại xung quanh, thấy bốn bá» không có bóng ngưá»i, má»›i hÃt mạnh má»™t hÆ¡i đơn Ä‘iá»n chân khÃ, giở khinh công thượng thặng ra, nhảy lên phÃa trên, như vượn nhảy hạc bay váºy, chỉ trong chốc lát đã lên đỉnh chót vót. 
Thiếu niên ná» thở nhẹ má»™t cái, rồi tiến vá» phÃa sau núi.Háºu sÆ¡n không có má»™t cây cá» nào, chỉ toàn là đá. Những núi thuá»™c vùng này Ä‘a số không có cây cá» vì nÆ¡i đây là má» quặng. Chỉ thấy thiếu niên ná» chạy như bay, tá»›i má»™t chá»m núi táºn cùng, liá»n ngừng chân lại. NÆ¡i đây má»™t bên là vách núi lởm chởm, má»™t bên là hang sâu. Trước mặt thiếu niên có má»™t tảng đá cao mưá»i mấy trượng, phÃa trên có hở má»™t khe khá lá»›n. Thiếu niên nhún vai má»™t cái nhảy lên cao bảy tám trượng, khi Ä‘uối sức sắp rÆ¡i xuống, 
thấy chân chàng đạp lên nhau, co mình một cái, lại lên được năm sáu trượng cao nữa. 
Äá»™t nhiên chàng giương hai cánh tay ra, lượn má»™t vòng đã nhẹ nhàng rÆ¡i xuống má»™t hòn đá ở trong khe. Tuyệt đỉnh khinh công cá»§a chàng vừa biểu diá»…n gá»i là Thế Vân Tung hay là Thất Cầm Thân Pháp, là má»™t thế khinh công rất khó luyện và rất Ãt ngưá»i biết tá»›i. 
Khe núi đó rất thấp, thiếu niên ấy phải cúi đầu má»›i vào được cái động ở cạnh khe.Bá»—ng nghe thấy má»™t giá»ng yếu á»›t há»i: 
- Vân Nhạc, lão sư phụ đã tới chưa? 
Thiếu niên đáp: 
- Thưa cha, lão sư phụ sắp tới đấy ạ. 
- Ừ! 
Tiếng nói cá»§a ông già yếu á»›t và sầu não khác hẳn má»i ngày, thiếu niên thấy lo âu vô cùng.Trong động chỉ có má»™t ngá»n đèn dầu thắp cả ngày đêm vì không có ánh sáng mặt trá»i chiếu vào, trong động lúc nào cÅ©ng tối om như ban đêm. Äá»™ng này có hai căn thạch thất do nhân công tạo nên. Căn trong bày những lò, bàn, ghế, bát, chén, rổ, rá vân vân, ngoài ra ở góc trong phòng có má»™t đống sách mấy chục cuốn. 
Căn ngoài chỉ có hai cái chõng tre bày hai bên. Má»™t ông cụ già nằm trên chõng phÃa tây, ngưá»i gầy gò, hÆ¡i thở hổn hển, tóc dài và bù rối, hình như đả lâu chưa gá»™i và chải chuốt. 
Thiếu niên bước vào vội đến bên cạnh cụ già rồi nói: 
- Cha, ngực đã đỡ đau chưa? 
Vừa nói chàng vừa phành áo ông cụ ra, hai tay cứ xoa bóp liên tiếp.Hình như thấy dá»… chịu hÆ¡n, ông cụ thở dài má»™t cái, liá»n nói: 
- Vân con, mấy năm liá»n con vất vả quá, tá»™i nghiệp cho con. Có nhiá»u việc con còn chưa hay biết. Cha cứ để trong lòng mãi không dám kể cho con hay, sợ phân tâm há»c võ cá»§a con Ä‘i. Nhưng bây giá» cha tá»± biết dầu đã sắp cháy cạn, rá»i khá»i thế gian này chỉ là chuyện chốc lát thôi. Nên mối thù huyết hải cá»§a cha Ä‘á»u trông mong vào mình con báo trả đấy. Tất cả nhân quả và lai lịch xuất thân cá»§a cha, Minh Lương đại sư Ä‘á»u biết rõ hết. Lát nữa lão sư phụ tá»›i sẽ do ông ta nói cho con hay. CÅ©ng may con đã trưởng thành, cha đỡ phải lo ngại, chỉ có má»™t Ä‘iá»u ân háºn là cha chưa được trông thấy con thành gia láºp thất thôi. 
Thiếu niên nghe ngưá»i cha nói xong, nước mắt chảy quanh vá»™i nói: 
- Sao cha lại nói những lá»i tiêu cá»±c như thế làm gì? Lão sư phụ nói... 
Chưa dứt lá»i, chàng thấy cá»a động có bóng ngưá»i, má»™t luồng gió nhẹ đưa tá»›i, Minh Lương đại sư đã vào trong động rồi.Thiếu niên đứng dáºy cúi chào, ông cụ cÅ©ng cố gượng định ngồi dáºy. Lão hòa thượng giÆ¡ tay ra cản, mỉm cưá»i nói: 
- Vân huynh, cứ việc nằm xuống thì hÆ¡n. Bây giá» huynh không nên cỠđộng nhiá»u. 
Nói xong lão hòa thượng đưa luôn má»™t viên thuốc, ông cụ cầm lấy uống liá»n, cưá»i chua chát má»™t tiếng nói: 
- Như váºy đệ xin tuân theo. 
Nói tới đó, ho một tiếng, ông cụ lại nói: 
- Äại sư hà tất phải mất công như váºy, chỉ mất viên thuốc quý báu Trưá»ng Xuân ÄÆ¡n Dược này thôi. Chá»› sá»± tháºt sáng nay đệ đã tá»± thăm mạch rồi, thấy lục mạch tán loạn, không có cách gì cứu vãn được, dù có linh đơn diệu dược cÅ©ng không thể nào kéo dài được thêm ba ngày thá». Như váºy thà sá»›m ngày lìa khá»i trần còn hÆ¡n là cứ dằng dai thế này mãi. Chỉ vì chưa dứt tâm niệm, cho nên đệ má»›i cho cháu Vân sang má»i đại sư, để nhá» vả đôi chút. Bấy lâu nay cháu Vân được đại sư chỉ Ä‘iểm cho rất nhiá»u, nhưng cháu nó vẫn chưa táºn lá»… đệ tá», đệ muốn bắt đầu từ ngày hôm nay, cháu Vân xin vái làm môn hạ cá»§a đại sư, mong đại sư 
dạy bảo cho cháu nghiêm ngặt chút nữa, năm sau xin truyá»n thụ cho nó Hiên Viên Chân Kinh cá»§a đệ nhặt được. Khi nào thành nghỠđại sư má»›i cho nó hạ sÆ¡n tìm kiếm kẻ thù, và tại sao 
có mối thù oán ấy cÅ©ng xin đại sư cho hay rõ nguyên nhân. Äây là lá»i yêu cầu trước khi vÄ©nh biệt cá»§a đệ, xin đại sư vui lòng nháºn. 
Lão hòa thượng mỉm cưá»i nói: 
- Những việc sau này đã có bần tăng xá» trÃ, Văn huynh hãy nên tÄ©nh dưỡng, không nên nói nhiá»u mà hao tổn tinh thần, nên ngá»§ má»™t giấc thì hÆ¡n. 
Nói xong lão hòa thượng giơ tay ra khẽ điểm yếu huyệt bệnh nhân, ông cụ ngủ thiếp tức thì. 
Lão hòa thượng nghÄ© má»™t lát, liá»n nói: 
- Vân Nhạc, con lại đây. 
Thiếu niên Ä‘ang đứng cạnh giưá»ng cha khóc, nghe đại sư gá»i liá»n tá»›i ngay. 
Lão hòa thượng thở dài một tiếng rồi nói: 
- Vân Nhạc, con chá»› có bi thương quá như váºy. Ngưá»i Ä‘á»i có ai tránh khá»i phải chết đâu? Cha con được tắt nghỉ trên giưá»ng như thế này là phúc đức lắm rồi. Ngưá»i trong giang hồ đã có mấy ngưá»i được như thế này đâu? Äã đôi ba phen rồi, cha con cứ nài bần tăng nháºn con làm đồ đệ, bần tăng cá»±c lá»±c từ chối, không phải là bần tăng có ý nghÄ© gì khác đâu.Sở dÄ© bần tăng không nháºn dạy con là vì tất cả tăng lữ trong chùa Bảo Hoa không ai biết lão hòa thượng này biết võ cả. Tối Ä‘a chúng chỉ có thể Ä‘oán bần tăng hÆ¡i biết chút võ nghệ để luyện táºp cho khá»e mạnh thôi. 
Khi con đã bái lão hòa thượng đây là sư phụ thì phải thay đổi cách xưng hô, vả lại cha con nhiá»u kẻ thù lắm, vạn nhất sÆ¡ hở để chúng biết chuyện, không những đại địch thâm thù 
cá»§a cha con kéo tá»›i đây náo loạn mà còn gây cho chùa Bảo Hoa thêm tai ách, ta cứ chối mãi là thế. Mấy năm nay con đã há»c hết võ công cá»§a cha con rồi, duy có kinh nghiệm còn hÆ¡i kém. Lão hòa thượng này thấy nhân phẩm xương cốt căn bản cá»§a con Ä‘á»u khá cả, đã hứa trong lòng từ lâu rồi, nhưng chưa tá»›i thá»i cÆ¡ không chịu nháºn ngay mà thôi. Từ ngày hôm nay trở Ä‘i con đã là môn đồ cá»§a lão, đến giá» lão sẽ dạy võ cho con, chá»› có lui tá»›i bên chùa, luôn luôn để tránh tai mắt má»i ngưá»i, nghe chưa? 
Lúc này thiếu niên vừa Ä‘au đớn vừa hoan hỉ, cung kÃnh quỳ xuống lạy ba lạy, cất tiếng gá»i: 
- Sư phụ! 
Lão hòa thượng mỉm cưá»i bảo thiếu niên đứng dáºy.Ba năm trước, thiếu niên đã nghe cha chàng nói Minh Lương đại sư võ công siêu thần nháºp hóa. Hiện giá» trong võ lâm có lẽ không ai địch nổi.Nghe đồn đại sư là môn đồ cá»§a Vô Vi Thượng Nhân ở Tráp Vân Nhai trên núi Bắc Thiên SÆ¡n. Hai trăm năm trước đó, Vô Vi Thượng Nhân đã được thiên hạ tôn làm đệ nhất kỳ 
nhân, sau không ai biết hành tung cá»§a Thượng Nhân cả. Cha chàng lại nói, nếu chàng há»c được má»™t hai mươi phần trăm võ nghệ cá»§a Minh Lương đại sư cÅ©ng đủ thu dụng cả má»™t Ä‘á»i 
rồi, nay chàng lại được nháºp môn cá»§a đại sư, nếu không vì cha bệnh nặng thì có lẽ chàng sung sướng đến nhảy nhót như chim như vượn rồi. 
Minh Lương đại sư thấy chàng há»›n hở mừng thầm, má»™t mặt lại sầu não lo âu bệnh tình nguy cấp cá»§a cha, liá»n nghÄ© thầm: 
“Thằng nhá» này tá»™i nghiệp tháºt, ta phải truyá»n thụ hết võ nghệ cho y, để tạo nên má»™t†
kỳ tài trong võ lâm. Nhưng sau này y vào giang hồ, sát nghiệp cÅ©ng nặng lắm, y sẽ tạo nên há»a kiếp vô biên, ta phải dùng quảng đại từ bi cá»§a cá»a Pháºt mà cố giải cho y váºy. 
Nghĩ đoạn, đại sư nói với thiếu niên rằng: 
- “Vân Nhạc, con lên sáu đã theo cha tá»›i núi Di Lạc Phong này, có rất nhiá»u việc con không hay biết tá»›i. Cha con há» Tạ tên là Vân, vốn dÄ© là má»™t đại hiệp tiếng tăm lừng lẫy khắp võ lâm, tá»± thành láºp má»™t nhà võ riêng, chứ không thuá»™c má»™t môn phái nào. Cha con lại giấu không cho ai hay sư môn cá»§a ông ta thuá»™c môn phái nào, nên giang hồ nhân sÄ© không biết lai lịch cá»§a cha con. Chưa đầy ba mươi tuổi cha con đã nổi tiếng oai trấn quan ná»™i quan ngoại và Lạc Trung. Trong võ lâm đặt cho ông ta má»™t biệt hiệu là Truy Hồn Phán (Phán Quan bắt hồn ở dưới âm). TÃnh cương trá»±c, coi kẻ gian như kẻ thù, cha con gặp bất cứ nhân váºt nào trong Hắc Äạo cÅ©ng giết liá»n (Hắc Äạo là tiếng cá»§a giá»›i võ dùng để gá»i giặc cướp). Không những thế cả các nhân sÄ© hay môn hạ cá»§a các chÃnh phái trong võ lâm có phạm lá»—i lầm gì, mà gặp phải cha con là bị cắt tai xẻo mÅ©i ngay tháºm chà còn bị phế hết võ công nữa...Thá»§ Ä‘oạn xá» trà kẻ gian hay ngưá»i có lá»—i cá»§a cha con quá độc ác và tàn nhẫn.  
Vì váºy dần dần các phái chÃnh tà Ä‘á»u nổi giáºn định giết chết cha con để rá»a háºn cho những kẻ đã bị hại. Nhưng hành tung cá»§a cha con phiêu hốt lắm, lại không có chá»— ở nhất định nên bá»n thù địch không sao kiếm thấy được. 
CÅ©ng có má»™t đôi khi chúng tình cá» gặp cha con ở dá»c đưá»ng, nhưng vì chúng ngưá»i Ãt thế cô, tá»± biết địch không nổi nên không dám gây hấn. Như váºy trải qua mấy năm cha con vẫn giữ nguyên tánh nết và thái độ ấy. Năm ấy lão hòa thượng ở nhá» chùa Ô Vưu, tại bá» sông Gia Linh, gặp cha con thưá»ng tá»›i chùa đó du ngoạn, nên má»›i quen biết, Ä‘i lại vá»›i nhau lâu ngày trở thành bạn thân. Tá»›i khi lão tăng hay biết hành vi dÄ© vãng cá»§a cha con thưá»ng hay khuyên nhá»§, nhá» váºy cha con má»›i đỡ tàn ác hÆ¡n trước và chịu ẩn tÃch má»™t nÆ¡i.  
Năm sau cha con lấy mẹ con, làm nhà ở trong má»™t làng đánh cá tại bá» sông Gia Linh, suốt ngày ở nhà,không lý đến giang hồ thị phi. Tá»›i năm thứ ba thì con ra chào Ä‘á»i. Cha con phong kiếm thúc thá»§, ẩn dáºt trong Ä‘iá»n viên để mong được an hưởng thiên nhiên. NgỠđâu nhân quả trá»i định, không ai có thể cưỡng được. Năm con lên ba, cha con ẵm con tá»›i chùa Bảo Hoa thăm lão tăng. Thấy sắc mặt cha con tối sầm, lão tăng thúc giục cha con nên trở vá» nhà ngay. Má»›i ở chÆ¡i được ba ngày cha con vá»›i con phải trở vá» nhà liá»n. NgỠđâu vừa vá» tá»›i cá»a cha con đã thấy xác mẹ con nằm trên giưá»ng đằng sau lưng có vết thâm in rõ hình má»™t bàn tay bảy ngón, hiển nhiên có ngưá»i dùng trá»ng thá»§ đánh chết bà ta. Khâm liệm và chôn cất mẹ con xong cha con há»§y nhà Ä‘i kiếm kẻ thù. Lão hòa thượng đã khuyên can ông ta, nên nhẫn nhục chịu đựng, chá» nuôi con nên ngưá»i rồi hãy Ä‘i kiếm kẻ thù cÅ©ng chưa muá»™n.  
Tá»™i nghiệp cha con, cõng con trên lưng Ä‘i chân trá»i góc biển để kiếm kẻ thù. Năm này qua năm khác cha con vẫn chưa Ä‘iá»u tra ra ai là kẻ đã giết mẹ con. Sau cha con Ä‘i qua núi Hoa SÆ¡n, nhặt được cuốn Hiên Viên Kinh ở trong khe núi. Bên trong toàn là chữ Giáp Cốt 
Vân Tá»± (Thá»i thượng cổ ngưá»i ta khắc chữ vào mai rùa hay trên xương thú, chữ ấy tá»±a như chữ Triện bây giá», nhưng rất khó hiểu). Cha con vá»™i vàng Ä‘em tá»›i đây, định cho lão xem vì 
lão tăng tinh thông Giáp Cốt Văn. NgỠđâu giữa đưá»ng tung tÃch hÆ¡i lá»™ má»™t tà cha con bị kẻ thù theo dõi ngay. Chúng táºp hợp mưá»i mấy tên cao thá»§ Ä‘á»u buá»™c khăn che mặt, chỠđợi ở 
bá» hồ Äá»™ng Äình tại Tam Xương, trong đêm khuya Ä‘en tối chúng quay lại táºp kÃch.  
Cha con dù võ công có cao cưá»ng đến đâu cÅ©ng không sao địch nổi mưá»i mấy tên cao thá»§ các phái chÃnh tà, huống hồ lại cõng con ở trên lưng. Há»—n chiến mấy tiếng đồng hồ, cha con bị đánh mấy cái vào ngá»±c, ná»™i thương rất nặng, lại bị kẻ địch Ä‘iểm trúng ba chá»— trá»ng huyệt. CÅ©ng may cha con sá» dụng ngay Kim Cương Thiá»n Công do lão tăng truyá»n cho, để bảo vệ lấy các nÆ¡i cốt yếu ở trước ngá»±c má»›i khá»i chà mạng tại chá»—. 
Nhưng mấy vết thương bị lúc đầu nặng quá, cha con tá»± biết còn đánh nữa sẽ chết cả hai cha con, má»›i thà mạng đánh phá vòng vây chạy thoát khá»i chá»— đó.  
Ngày phục đêm Ä‘i,cha con vất vả hết sức má»›i chạy tá»›i đây được. Lão tăng liá»n giấu cha con và con vào sau núi Di Lạc, tức cái động này đây, vì dãy núi này trÆ¡ trá»i không có má»™t cây cá» nào, bất cứ là ai cÅ©ng không thể nào nghi ngỠđược cha con và con trốn ở đây. Nhưng nguyên khà cá»§a cha con bị tổn thương quá nặng, tuy đã uống Trưá»ng Xuân ÄÆ¡n cá»§a lão tăng rồi cÅ©ng chỉ kéo dài được mưá»i mấy năm tuổi thá» thôi, chá»› cha con không thể nào đối địch vá»›i ngưá»i được. Và má»—i năm cứ đến ngày trước mùa xuân, hạ cha con thế nào cÅ©ng thấy vết thương Ä‘au nhức. Vì váºy cha con tá»± biết không thể nào Ä‘i kiếm kẻ thù mà trả được, má»›i nhất tâm nhất ý Ä‘em hết võ nghệ độc đáo cá»§a ông ta truyá»n thụ cho con, mong con sau này thừa kế tâm nguyện tìm kiếm cho được kẻ địch để trả mối thù bất cá»™ng đái thiên ấy.†
Nói xong, Minh Lương đại sư thở dài một tiếng.Lúc này Tạ Vân Nhạc nước mắt nhỠròng xuống hai má thổn thức không ngớt. 
Lão hòa thượng nói: 
- Con nên nÃn ngay Ä‘i, chỉ hai tiếng đồng hồ sau cha con sẽ lai tỉnh. Bây giá» bổn sư rá»i khá»i đây đến lúc ấy sẽ trở lại. 
Nói xong đại sư ra khá»i động, Tạ Vân Nhạc tiá»…n ra táºn cá»a động, chỉ thấy lão hòa thượng như ngưá»i đằng không, nhảy xuống sưá»n núi tá»›i má»™t má»m đá lại nhảy tiếp như trước,mấy cái nhún nhảy đã mất hình bóng ông ta rồi.Tạ Vân Nhạc nghÄ© thầm: 
- “Ta chỉ mong há»c được má»™t ná»a võ công cá»§a sư phụ cung đủ dương danh võ lâm và thá» sẽ giết hết kẻ thù đã hãm hại cha mẹ ta, cả những ngưá»i có chút liên can vào hai vụ ám hại ấy ra cÅ©ng không buông tha.†
à niệm cá»§a chàng lúc này sẽ gây nên sát nghiệp vô biên ngày sau. Äó là chuyện sau,tạm không nói tá»›i. 
Năm ngày hôm sau, Tạ Văn đã trút hÆ¡i thở cuối cùng, Tạ Vân Nhạc khóc lóc thảm thiết. Cha con sống vá»›i nhau mưá»i mấy năm trá»i nay bá»—ng vÄ©nh biệt làm sao mà chẳng Ä‘au đớn như váºy? 
Lúc ấy Minh Lương đại sư cÅ©ng đứng cạnh đó, hết sức khuyên can Tạ Vân Nhạc má»›i chịu nÃn, rồi ở phÃa sau núi kiếm nÆ¡i cát địa chôn cất thi hài cá»§a Tạ Vân. Từ đấy trở Ä‘i bất cứ lúc nào cảm hoài tá»›i thân thế cá»§a mình là Tạ Vân Nhạc ra phần má»™ cá»§a cha khóc lóc tế lá»… má»™t hồi. 
Má»™t hôm, lão hòa thượng tá»›i phÃa sau núi Di Lạc vào trong động gá»i Vân Nhạc tá»›i trước mặt, thần sắc nghiêm trang nói: 
- Vân Nhạc, ngày hôm nay sư phụ bắt đầu dạy con bổn môn Quy Nguyên Cư Bản Thổ Nạp Tá»a Công (căn bản luyện ná»™i công), con phải kiên nhẫn luyện táºp không ngừng má»™t ngày 
nào cả, như váºy rất có Ãch cho con sau này luyện Di Lạc Thần Công. Ngoài ra, bảy mươi hai thức Truy Vân TrÃch Nguyệt kiếm pháp (Ä‘uổi mây hái trăng) và chÃn mươi bảy thức Phi Long Chưởng cá»§a cha con truyá»n cho, con phải nên Ä‘em ra chuyên luyện táºp lại luôn. Cái gì cÅ©ng váºy, thu năng sinh xảo có quen tay má»›i giá»i được, thì võ nghệ cÅ©ng thế, con cần phải biết nhất chưởng nhất kiếm cá»§a cha con cÅ©ng là tuyệt kỹ cá»§a võ lâm đấy. Cha con chỉ nhá» có hai môn đó mà khét tiếng võ lâm con có hiểu không? 
 Nói xong, hòa thượng Ä‘em khẩu khuyết thổ nạp truyá»n thụ cho Vân Nhạc rồi má»›i rá»i khá»i nÆ¡i đó.Sau đó cứ sá»›m tối là Tạ Vân Nhạc ngồi xếp bằng tròn tÄ©nh tá»a, cần mẫn luyện táºp 
công lá»±c thổ nạp, cảm thấy buổi sáng luyện xong thì tinh thần sảng khoái, chiá»u tối luyện xong là mất hết mệt má»i. Má»—i ngày chàng Ä‘em kiếm chưởng ra phúc táºp, ngày má»™t tiến bá»™ 
dần, kiếm phát ra khi thâu lại rút vá» liá»n, biết là do công lá»±c thổ nạp mà nên, há»›n hở vô cùng. Vì thế có khi má»™t ngày chàng tÄ©nh tá»a đến mưá»i mấy lần cho chóng thành công. 
Má»™t tháng sau lão hòa thượng trở lại hang động, thấy Vân Nhạc thần quang ná»™i uẩn,biết đã tiến bá»™ khá nhiá»u cÅ©ng mừng thầm, liá»n bắt đầu truyá»n thụ Di Lạc Thần Công cho chàng, và còn giảng giải đôi ba phen từng miếng từng thức cá»§a mưá»i hai cách thức trong thần công đó, đồng thá»i còn diá»…n giải cho chàng xem. Tạ Vân Nhạc vốn dÄ© thông minh lại có cÆ¡ sở võ công chỉ Ä‘iểm má»™t cái là hiểu ngay.Lão Hòa Thượng nói: 
- Di Lạc Thần Công này vá»›i Huyá»n Môn Cương Khà cùng là hai thứ kỳ tuyệt khà công cá»§a võ lâm, nhưng Huyá»n Môn Cương Khà hÆ¡i táo bạo hÆ¡n và cương mạnh hÆ¡n dá»… phát khó thâu. Di Lạc Thần Công thì không có khuyết Ä‘iểm ấy, khinh trá»ng Ä‘á»u do ý niệm cá»§a ngưá»i mà động, luyện tá»›i lúc tháºt tinh xảo có thể đánh ngưá»i bị thương má»™t cách vô hình, tá»± thân lại cứng như gang thép. Bất cứ thá»§ pháp nặng tá»›i đâu cÅ©ng không thể đánh con bị thương được. Trước khi truyá»n thụ cho con khẩu khuyết thổ nạp vá»›i Di Lạc Thần Công này Ä‘á»u là ná»™i công để bảo vệ tánh mạng cá»§a mình đấy. Mong con khắc khổ luyện táºp, má»™t tháng sau sư 
phụ trở lại. 
Nói xong, đại sư Ä‘i liá»n.Hàng ngày má»›i sáng tinh sương, Tạ Vân Nhạc đã bò lên trên đỉnh núi cao chót vót, há»c táºp Di Lạc Thần Công. Lúc đầu chàng còn chưa thấy cái hay cái tuyệt cá»§a ná»™i công đó. Ná»a tháng sau chỉ thấy má»™t luồng hÆ¡i Dương Há»a chạy quanh khắp thân thể, ngÅ© quan bách 
khiếu Ä‘á»u khoan thái vô cùng. Chàng thá» nhịn hÆ¡i đánh ra má»™t chưởng, má»™t cành cây to bằng miệng bát gãy ngay tức thì, chàng giáºt mình nghÄ© thầm: 
- “Tháºt không ngá» Di Lạc Thần Công mưá»i hai thức do ân sư truyá»n dạy lại có oai lá»±c lá»›n đến thế?†
Từ đó chàng luyện táºp lại càng siêng năng hÆ¡n trước, quả nhiên há»… ý niệm cá»§a chàng muốn là núi đá cÅ©ng phải tan vỡ.Lão hòa thượng theo đúng ngày giá» hứa hẹn tá»›i nÆ¡i, bảo Vân Nhạc diá»…n táºp lại mưá»i hai thức Di Lạc Thần Công cho xem. Lão hòa thượng xem xong mỉm cưá»i nói: 
- Con sẵn có thông minh lại thêm chịu khó má»›i tiến tá»›i mức này. NÆ¡i đây sÆ¡n dã vắng vẻ, lúc nào cÅ©ng có thể luyện táºp được. 
Nói xong, đại sư lại Ä‘em Kim Cương Phục Hổ Chưởng ba mươi sáu thức và Huyá»n Thiên Thất Tinh kiếm pháp tám mươi mốt miếng truyá»n thụ cả cho Vân Nhạc. 
Sau đó, cứ năm ba hôm lão hòa thượng lại tá»›i má»™t lần, cứ truyá»n thụ luôn cho Vân Nhạc chưởng, kiếm, ám khà tuyệt kỹ và ná»™i ngoại công. 
Tạ Vân Nhạc võ công một ngày tiến nghìn dặm, không phân biệt nắng mưa nóng rét,hàng ngày cứ đến lúc trăng lên là một mình chạy tới mộ cha kỳ lạy khóc lóc, vái thầm rằng: 
- Cha cứ yên tâm, con thế nào cũng báo thù được. 
Chá»›p mắt đã trải qua ná»a năm, má»™t hôm lão hòa thượng tá»›i, lấy cuốn sách giấy da dê ra, nghiêm nghị nói: 
- Cuốn này là cuốn kinh Hiên Viên mà cha con đã nhặt được, trong ấy ghi rõ những huyệt đạo cá»§a thân ngưá»i, cứ theo cuốn kinh này luyện táºp con có thể lăng không phất huyệt(lướt trên không mà phất trúng yếu huyệt cá»§a địch được) và cÅ©ng có thể giải huyệt nữa,muốn địch sống chết do mình định Ä‘oạt. Trong này lại có Kim Trâm Cứu Huyệt những cách chữa bệnh bà truyá»n. Sách này còn có má»™t cái tên nữa là Hiên Viên Tháºp Bát Giải. Từ nay,má»—i ngày sư phụ sẽ giảng giải cho con má»™t Ä‘oạn, còn ná»™i dung thì con tá»± tham khảo lấy,thông minh như con chắc không phải là chuyện khó. 
Từ đó trở Ä‘i, hàng ngày Tạ Vân Nhạc lấy cuốn kinh ấy ra Ä‘á»c, Giáp Cốt Văn tuy khó nhưng chàng có tâm không quả ngại khó khăn ná»— lá»±c nghiên cứu. Tục ngữ có câu: thiên hạ vô nan sá»±, quả tháºt không sai. 
Không biết lão hòa thượng kiếm ở đâu ra má»™t ngưá»i hình nhân bằng da, vẽ rõ các huyệt đạo ra bên ngoài. Lão hòa thượng bắt Vân Nhạc lăng không Ä‘iểm huyệt. Lần này tháºt khó quá, lúc đầu Tạ Vân Nhạc đến ná»—i hoa cả mắt, lầm lẫn lung tung, lâu lâu má»›i thuần thạo dần. Ba tháng sau chàng đã có thể hái hoa ngắt lá ném trúng ngưá»i nào cÅ©ng bị thương liá»n. Từ đấy đại sư bắt chàng buổi sáng táºp võ, buổi chiá»u luyện văn và còn dạy cả y há»c,thượng thặng khinh công, lăng không bá»™, hư thân pháp vân vân. 
Má»™t năm sau, Tạ Vân Nhạc đã là thiếu niên mưá»i tám tuổi, càng lá»›n càng đẹp trai, chỉ phải ná»—i suốt ngày lầm lì chẳng nói chẳng rằng. Thấy váºy lão hòa thượng để mặc chứ không khiển trách và cÅ©ng không bắt chàng thay đổi vì chàng sống trong hoang sÆ¡n cùng lãnh từ hồi còn nhá» Ãt tiếp xúc vá»›i ngưá»i ngoài, má»›i Ä‘iêu luyện thành tánh nết lạnh lùng ấy. 
Một hôm lão hòa thượng lại tới sơn động nói với Tạ Vân Nhạc rằng: 
- Con đã há»c hết võ nghệ cá»§a ta rồi, bây giá» con chỉ kém kinh nghiệm và lão luyện thôi. Từ nay con có thể hạ sÆ¡n trả thù cho phụ mẫu, nhưng mong con biết thiện thể thiện tâm,tha được thì tha,chá»› giết nhầm kẻ vô tá»™i, chá»n bạn thì phải cẩn tháºn, chá»› có cố chấp ý kiến cá»§a mình.Và còn má»™t Ä‘iá»u quan trá»ng nữa là con đừng cho má»i ngưá»i nào hay biết tên há» cá»§a ta, đồng thá»i bất 
đắc dĩ lắm con mới được sỠdụng Di Lạc Thần Công đối địch. 
Lão hòa thượng hành cước khắp thiên hạ, biết hết các nhân váºt giang hồ, phái nào võ công kém, giá»i, phái nào chánh, tà lúc này cÅ©ng kể hết cho chàng hay. Còn dạy chàng những lệ luáºt phép tắc cá»§a giang hồ, cách đối xá» vá»›i các giá»›i võ lâm vân vân. Lại đưa cho chàng hai trăm lạng bạc, má»™t thanh kiếm má»m bằng ô kim, rồi dặn chàng ngày hôm sau hạ sÆ¡n khá»i phải sang chùa Bảo Hoa từ biệt nữa.Tạ Vân Nhạc nước mắt ràn rụa không nỡ chia tay. Lão hòa thượng cÅ©ng phải cảm động,nghiến răng rảo chân Ä‘i thẳng ra cá»a động vá» bên chùa. 
Tuy không muốn, nhưng Tạ Vân Nhạc nghÄ© tá»›i mối thù cá»§a cha mẹ lại mong có cánh bay Ä‘i ngay, liá»n vào trong động thu xếp, tối hôm ấy lại tá»›i má»™ cha khóc lóc tế lá»… má»™t hồi má»›i vá» ngá»§. Sáng sá»›m hôm sau, Tạ Vân Nhạc sá»a soạn hành lý, quấn thanh ô kim nhuyá»…n kiếm vào lưng, những sách vở cá»§a chàng ná»a tháng trước lão hòa thượng đã Ä‘em vá» bên chùa tồn trữ rồi, chỉ bá» lại bát đĩa nồi niêu, chá»› không còn cái gì quan trá»ng để lại cả. Tuy váºy chàng ở sÆ¡n động này đã mưá»i mấy năm trá»i, nay bá»—ng ly biệt sao chẳng lưu luyến đôi chút, tần ngần lát lâu đành giáºm chân quay ngưá»i Ä‘i thẳng ra ngoài cá»a động, hướng vá» phÃa chùa Bảo Hoa vái bốn vái, nhún mình má»™t cái phi thân chạy như bay xuống núi rồi má»™t mạch Ä‘i thẳng. 
Từ đấy trở đi, trong võ lâm sát nghiệp lan ra chỉ vì thù cha mẹ, chàng gây ân kết oán với giang hồ. 
Hãy nói Tạ Vân Nhạc vai Ä‘eo hành trang, xuống tá»›i chân núi Di Lạc quay đầu nhìn lại,nghÄ© tá»›i chuyến Ä‘i này không biết ngày nào má»›i trở lại chá»— đã sống mưá»i ba năm qua, tronlòng âu sầu, khẽ thở dài quay ngưá»i Ä‘i thẳng lên đưá»ng. 
Từ núi Di Lạc Ä‘i vá» phÃa nam ba mươi dặm tá»›i chợ Long Khẩu. Từ nÆ¡i đây tá»›i Cống Châu phải Ä‘i má»™t trăm sáu mươi dặm đưá»ng thá»§y lá»™.Tạ Vân Nhạc tá»›i Long Khẩu vừa gặp ngày phiên chợ, dân các làng lân cáºn Ä‘i chợ đông như ngày há»™i, bốn năm nghìn ngưá»i cháºt nÃch trên phố Ma Thạch. Chàng phải len lá»i mãi má»›i 
Ä‘i tá»›i má»™t tá»u quán, gá»i qua loa vài món ăn cho đỡ đói, ngồi tá»±a tưá»ng nghÄ© ngợi: 
- “Ta phải quyết định trước cuá»™c hành trình, có lẽ phải Ä‘i đưá»ng thá»§y ra tỉnh. Ngoài tỉnh là phá»§ Nam Xương, nÆ¡i tụ há»p đông đảo các văn nhân võ sÄ©...Theo lá»i dạy bảo cá»§a ân sư muốn dò há»i hành tung cá»§a các nhân váºt trong giang hồ thì phải há»i các tiêu cục (nhà chuyên môn nháºn bảo vệ hành khách và hàng hóa) hay các bang há»™i. Khi tá»›i đó, vá»›i võ nghệ cá»§a ta muốn kiếm việc làm trong tiêu cục chắc không đến ná»—i khó khăn. Bằng không ta Ä‘i vá» phÃa tây vào Tứ Xuyên, tế lá»… ngôi má»™ cá»§a mẹ ta rồi tìm kiếm manh mối kẻ thù năm xưa cÅ©ng được.†
 NghÄ© Ä‘oạn chàng gá»i tiểu nhị tá»›i há»i có thuyá»n nào chở hành khách không? Tên tiểu nhị tá»§m tỉm cưá»i trả lá»i: 
- Thưa tướng công, mấy ngày hôm nay không có thuyá»n nào chở khách cả, nếu tướng công muốn Ä‘i thì chú há» cá»§a tiểu nhân có má»™t chiếc thuyá»n lá»›n, trưa ngày hôm nay sẽ Ä‘i thẳng ra tỉnh. Tiểu nhân xin giá»›i thiệu cho. 
Nói xong tên tiểu nhị ra ngoài phố gá»i má»™t ngưá»i nhà quê tá»›i dặn dò mấy câu rồi đưa vào trong tá»u Ä‘iếm giá»›i thiệu. Thá»a thuáºn tiá»n nong xong, Tạ Vân Nhạc gá»i tiểu nhị lại trả tiá»n cÆ¡m nước, rồi theo ngưá»i ná» ra ngoài bến đò. Trước khi Ä‘i chàng thưởng cho tiểu nhị má»™t lạng bạc, hắn cả mừng tiá»…n chàng ra táºn cá»a Ä‘iếm. 
Trên sông thuyá»n ghe Ä‘áºu san sát có tá»›i hai ba trăm chiếc. Tạ Vân Nhạc theo ngưá»i nhà quê Ä‘i qua mấy chục chiếc Ä‘áºu gần bến rồi má»›i tá»›i chiếc thuyá»n lá»›n cá»§a ngưá»i ná». 
Chá»§ chiếc thuyá»n đó há» Trương, là má»™t nhà buôn tháºt thà chất phát là chú há» cá»§a tên tiểu nhị, nghe thấy ngưá»i nhà quê nói ý muốn cá»§a Tạ Vân Nhạc, liá»n trả lá»i: 
- Tôi hoan nghênh, từ đây tá»›i tỉnh thành tuy hÆ¡n ngàn dặm tháºt, nhưng thuáºn buồm xuôi gió thì hai mươi ngày thì tá»›i. 
Nói Ä‘oạn chá»§ thuyá»n dẫn Vân Nhạc vào trong khoang, thì ra trong chiếc thuyá»n lá»›n ấy có tám khoang nhá». PhÃa trước bốn và phÃa sau bốn, còn cái khoang lá»›n nhất ở giữa để làm phòng ăn, má»™t cái ở phÃa Ä‘uôi để cho phu thuyá»n ngá»§, còn ba khoang Ä‘á»u chồng chất đầy những da cừu, thuốc lá và vài thứ thổ sản chở Ä‘i tỉnh thành bán. PhÃa đằng mÅ©i, hai cái khoang chá»§ thuyá»n và gia quyến ở, còn hai cái bá» không. Thấy cái khoang thứ tư đằng mÅ©i 
ra vào rất tiện Vân Nhạc liá»n chá»n lấy cái khoang đó. 
Vào trong khoang, Vân Nhạc thấy có cá»a sổ rá»™ng rãi khoáng đạt, sạch sẽ vô cùng,trong lòng mừng thầm, lại trở ra cảm tạ chá»§ thuyá»n.Thuyá»n nhổ neo khởi hành, Vân Nhạc hay đứng trên mÅ©i thuyá»n ngắm phong cảnhkhoan khoái vô cùng.Vài ngày sau chàng đã há»c được các mánh lá»›i chở thuyá»n và những thuáºt ngữ, thỉnh thoảng cÅ©ng ra giúp các phu thuyá»n má»™t tay. Ngoài ra, chàng cứ đóng kÃn cá»a khoang, luyện táºp tá»a công, ôn lại Di Lạc và Quy Nguyên hai thần công. Há»… tá»›i má»™t thị trấn nào, thuyá»n 
Ä‘áºu lại bến là chàng lên bá» kiếm nÆ¡i thanh vắng ôn lại kiếm, chưởng má»™t hồi, rồi má»›i vá» thuyá»n, không bao giá» Ä‘i chÆ¡i vá»›i ai ở trên bá» cả. 
Lâu ngày các ngưá»i trên thuyá»n Ä‘á»u cảm thấy tánh tình cá»§a chàng kỳ lạ lắm, nhưng thấy chàng hòa nhã lá»… phép nên không ghét bá».Ná»a tháng sau, thuyá»n đã Ä‘i được hÆ¡n sáu trăm dặm rồi, tuy nước xuôi nhưng ngược gió má»—i ngày chỉ Ä‘i được hai ba mươi dặm thôi, có khi gió lá»›n quá, thuyá»n cứ đứng yên má»™t chá»—, tất cả phu thuyá»n phải lên bá» kéo. 
CÅ©ng may, Tạ Vân Nhạc không có việc cần nên không vá»™i lắm, cứ thản nhiên chỠđợi.Qua phá»§ Lư Linh, các thuyá»n phải liên kết thành bang má»›i dám Ä‘i. Hai mươi mấy chiếc thuyá»n nối Ä‘uôi nhau dài dằng dặc, má»—i khi Ä‘áºu nghỉ các thuyá»n quây quần lại, khói bốc lên như má»™t đám cháy nhá», tiếng ngưá»i ồn ào náo động cả má»™t vùng vui vẻ náo nhiệt vô cùng.Cô đơn từ nhá», nay thấy thấy lÅ© trẻ cá»§a các thuyá»n tụ táºp lại vui chÆ¡i, Vân Nhạc cÅ©ng 
cùng tham dự trò bịt mắt bắt dê vân vân. 
Chiếc thuyá»n lân cáºn có má»™t tiêu sư tên là Lý Äại Minh, tuổi trạc bốn mươi, mặt tròn trÄ©nh, thấy ai cÅ©ng tươi cưá»i, lúc nào gặp Vân Nhạc cÅ©ng chào há»i ân cần.Vài ba ngày sau, hai ngưá»i đã quen nhau, thưá»ng thưá»ng sang thuyá»n nhau trò chuyện,nháºu nhẹt. Chuyện gì cÅ©ng nói tá»›i, riêng vá» võ nghệ Tạ Vân Nhạc tuyệt nhiên không nói ná»a lá»i. 
Tạ Vân Nhạc thấy Lý Äại Minh nháºn là tiêu sư, để ý xem thấy thân binh há» Lý vạm vỡ,bắp thịt nở nang, hai tay cứng cáp, hình như ngÅ© môn ngoại công đã có sáu bảy mươi phần trăm kinh nghiệm. Tuy ngưá»i thô lá»—, Lý Äại Minh rất thành tháºt chất phát, nên Vân Nhạc muốn kết giao để mong dò biết tin tức kẻ thù hoặc chuyện dÄ© vãng cá»§a cha mình.Lý Äại Minh lăn lá»™n trên giang hồ đã lâu má»›i dưỡng thành tạp khà hào phóng hiếu khách, thấy Tạ Vân Nhạc khôi ngô tuấn tú, văn vẻ nho nhã nên có thiện cảm ngay. Nhiá»u lúc chuyện trò tá»›i võ lâm Ä‘iển cố, Lý Äại Minh Ä‘em chuyện gặp gỡ trong khi bảo tiêu ra khoe khoang. Tạ Vân Nhạc chỉ mỉm cưá»i, ngẫu nhiên chàng cÅ©ng có tham bác má»™t vài câu, nhưng chỉ nói những câu tán dương thôi. Chàng tá»± hiểu dò há»i chuyện dÄ© vãng cá»§a cha mình ngay, nhỡ đối phương hay biết lại nghi ngá» mình thì há»ng hết kế hoạch đã định. 
Võ công cá»§a Tạ Vân Nhạc bây giá» có thể nói là đã tá»›i chốn tá»™t mức, vì chưa há» giao chiến vá»›i ai nên vẫn chưa biết mình giá»i tá»›i mức nào. Ngưá»i thưá»ng luyện ná»™i công tá»›i mức đầy kinh nghiệm là hai huyệt thái dương nở nang phồng lên. Nhưng chàng lại khác hẳn, vì Quy Nguyên Tá»a Công khiến khà thần Ä‘á»u ná»™i liểm, chỉ có hai mắt thần quang chói lá»i, kỳ dư Ä‘á»u như ngưá»i thưá»ng. Vì váºy lão luyện như Lý Äại Minh cÅ©ng không biết được chàng là 
ngưá»i có võ công tuyệt há»c. 
Má»™t hôm Lý Äại Minh đột nhiên há»i Tạ Vân Nhạc rằng: 
- Lần này đệ ra tỉnh thành đi thăm bà con hay là chuẩn bị đi thi. 
Vân Nhạc cả cưá»i má»™t hồi rồi nói: 
- Lý huynh, có ai lại cuối năm mùa đông này chuẩn bị đi thi chớ? Chắc huynh định nói đùa đệ phải không? 
Lý Äại Minh mặt đỠbừng, có vẻ ngượng trả lá»i: 
- Hiá»n đệ chá»› hiểu lầm lá»i há»i cá»§a ngu huynh. Vì xưa nay vẫn có ngưá»i ná»a năm hay má»™t năm trước đã ra ngoài tỉnh thành sá»a soạn thi cá» rồi, cho tá»›i khi thi xong má»›i vá» nhà.Tôi cÅ©ng tưởng chú như những ngưá»i khác má»›i há»i như thế. 
Nghe thấy Lý Äại Minh nói như váºy, Vân Nhạc nghÄ© thầm: 
-“ Mình má»›i bước chân vào Ä‘á»i, không hiểu tà gì. Sau này nói chuyện ta phải cẩn tháºn má»›i được. Hôm ná» y đã há»i ta má»™t lần rồi, ta trả lá»i ra tỉnh Ä‘i thăm má»™t vài thắng cảnh ở ngoài đó, y có vẻ không tin, cho nên hôm nay há»i lại vấn đỠấy.†
NghÄ© Ä‘oạn chàng cưá»i nói: 
- Lý huynh, tiểu đệ nói đùa đấy thôi, xin chá»› có trách cứ nhé! Từ nhỠđệ đã tuân theo giáo huấn, cấm không được làm quan. Lần này tiên phụ đã khuất núi, trước khi tắt thở có trối lại bảo phải ra ngoài tỉnh kiếm việc làm, chá»› không có ý gì khác cả.Lý Äại Minh vá»— đùi đến “bốp†má»™t cái, ha hả cưá»i nói: 
- Hiá»n đệ sao không sá»›m cho ta hay. Không phải Lý Äại Minh này nói khoác, ta quen biết rất nhiá»u, giá»›i thiệu việc làm cho đệ tháºt dá»… như trở bàn tay... À, tôi nghÄ© ra má»™t việc..Ba tháng trước đây, kế toán viên cá»§a tệ tiêu cục tạ thế, chưa có ngưá»i thay thế, không biết bây giá» có ai làm chưa?! Nếu chưa tôi có thể giá»›i thiệu chú vào làm. Ông chá»§ tin tôi lắm, tôi đã nói tất phải được. 
Tạ Vân Nhạc vá»™i đứng dáºy chắp tay cảm tạ nói: 
- ÄÆ°á»£c như váºy đệ xin cảm tạ trước. 
Lý Äại Minh cưá»i nói: 
- Chúng ta là huynh đệ , hà tất phải khách sáo. Nào,tôi má»i chú cạn má»™t chén. 
Nói xong, hai ngưá»i má»i rượu lẫn nhau.Thuyá»n qua trấn Chương Thu. Tiết trá»i càng xấu thêm, gió bắc lại thổi mạnh hÆ¡n trước, 
mưa tuyết xuống liên miên phá»§ khắp má»i nÆ¡i, tất cả nhà cá»a, cánh đồng, rừng núi ở hai bên bá» Ä‘á»u trắng xóa, bốn bá» không trông thấy má»™t bóng ngưá»i lai vãng, cảnh váºt càng tiêu Ä‘iá»u 
thêm. Vân Nhạc ra ngoài thưởng tuyết miệng ngâm nga những bài thÆ¡ tả cảnh. Lý Äại Minh trông thấy, nghÄ© thầm: 
-“ Nho sinh có khác, cảnh tuyết đẹp đẽ gì mà y cũng chịu khó ra xem.†
Ngày qua tháng lại, tá»›i ngày hai mươi sáu tháng chạp má»›i đến tỉnh thành. Tạ Vân Nhạc theo Lý Äại Minh lên bá». Chàng chỉ có má»™t bá»c hành lý thôi nên muốn Ä‘i đâu cÅ©ng dá»… dàng.Trấn Thái Tiêu Cục ở Dương Gia Xiểng. Cá»a cao nhà rá»™ng, trước cá»a có má»™t đôi sư tỠđá, khà phách phi thưá»ng. NÆ¡i đây là địa Ä‘iểm phồn thịnh nhất, dân cư trù máºt. Dù trá»i mưa tuyết mà ngưá»i Ä‘i lại vẫn đông đúc như ngày há»™i. 
Tạ Vân Nhạc vào ngá»§ trá» má»™t khách sạn ở trước cá»a tiêu cục. Năm hết tết đến tá»›i nÆ¡i,không tiện nói vá»›i tổng tiêu đầu vá»™i, định chá» tá»›i ngày khai xuân má»›i tùy cÆ¡ mà thuyết.Nhưng hàng ngày Lý Äại Minh vẫn đến khách sạn rá»§ Vân Nhạc sang quán Tùng Hạc Viên gần đó nháºu nhẹt trò chuyện, và cÅ©ng có đôi khi đưa chàng vào tiêu cục chÆ¡i. Vợ Lý Äại Minh cÅ©ng hiá»n thục, coi chàng thiếu niên này như con cháu nhà váºy. Thấy bà ta đối xá» tá» tế quá, Vân Nhạc rất cảm động, định tâm sẽ kiếm cÆ¡ há»™i để trả Æ¡n.Trong mấy ngày liá»n Tạ Vân Nhạc Ä‘i dạo khắp nÆ¡i danh lam thắng cảnh thành Nam Xương như là: Äằng Vương Các, Bách Hoa Châu, Vân Thá» Cung vân vân. NÆ¡i nào chàng cÅ©ng lưu luyến đến ná»a ngày ngắm cảnh ngâm thÆ¡, để qua khoảng thá»i gian nhàn rá»—i. 
Tổng tiêu đầu cá»§a Trần Thái Tiêu Cục là Hạ Hầu Hàm, biệt hiệu Äa Ty Thần Viên (con vượn thần nhiá»u cánh tay), năm nay tuổi đã ngoài sáu mươi là đệ tá» tục gia cá»§a phái Võ Äang (đệ tá» Võ Äang nào không Ä‘i tu làm đạo sÄ© là đệ tá» tục gia) khinh công nhanh nhẹn nhảy như vượn. Ở hai cánh tay má»—i bên buá»™c má»™t cái ná» cắm mưá»i hai mÅ©i tên Phượng Hoàng, chỉ co hai cánh tay là hai mươi bốn mÅ©i tên bắn ra như mưa ngay, lợi hại vô cùng. 
Nhưng Hạ Hầu Hàm không gặp phải tay cưá»ng địch thì không bao giá» sá» dụng tá»›i cái ná» máy ấy. Sở dÄ© ông ra được mệnh danh là Äa Ty là do có hai cái ná» máy ấy mà nên. Ông ta lại có ba mươi chÃn thức Thái Cá»±c Thá»§ và sáu mươi bốn miếng Long Hổ Äoạn Hồn Äao cÅ©ng oai trấn giang hồ. 
Hạ Hầu lão tiêu đầu có hai ngưá»i con, má»™t trai và má»™t gái. Trai tên là Hạ Hầu Nhi, mưá»i má»™t tuổi, gái là Hạ Hầu Uyển Trân chÃn tuổi. Lão tiêu đầu rất cưng hai con, đã cho há»c võ từ thuở má»›i biết Ä‘i, lúc nhàn rá»—i Ä‘Ãch thân dạy hai con những sở trưá»ng cá»§a mình. Vì kém há»c lão tiêu đầu muốn kiếm má»™t thầy há»c có tài đức để dạy văn cho hai con, mong chúng sau này trở nên văn võ toàn tài. 
Tạ Vân Nhạc theo Lý Äại Minh tá»›i tiêu cục chÆ¡i luôn, đã gặp lão tiêu đầu má»™t vài lần.Thấy Vân Nhạc thiếu niên nho nhã, lão tiêu đầu định mướn chàng làm thầy dạy cho hai con,nhưng không biết chàng có chịu dạy hay không nên lão chưa dám lên tiếng há»i.Má»™t hôm lão tiêu đầu thá» há»i: 
- Lý tiêu đầu, Tạ tiên sinh tuổi trẻ thế này mà làm kế toán viên, suốt ngày tiếp xúc vá»›i những kẻ chợ gian thương luôn dá»… bị tiêm nhiá»…m những thói xấu, nên tôi định nhỠông ấy dạy bảo cho các cháu há»c hành, chẳng hay ông ta chịu nháºn lá»i hay không? 
Lý Äại Minh đáp: 
- Tổng tiêu đầu có nhã ý như váºy, chú ấy chắc hẳn sẽ vui lòng nháºn lá»i. 
Chàng liá»n sang bên khách sạn nói cho Vân Nhạc hay. Quả như lá»i nói cá»§a Äại Minh,Vân Nhạc nháºn lá»i ngay. Tổng tiêu đầu cho chá»n ngày lành tháng tốt để hai con bái kiến lão sư và thiết tiệc má»i Vân Nhạc nháºu nhẹt. 
Từ đó Vân Nhạc dá»n vào ở trong thư phòng tại phÃa sau nhà tiêu cục, ngày ngày dạy hai trẻ há»c thiên gia thi và kinh thư. 
Các ngưá»i làm trong tiêu cục từ trên chà dưới, từ trẻ đến già Ä‘á»u mến Vân Nhạc. Ai cÅ©ng nháºn thấy là chàng là ngưá»i hòa nhã khả ái, riêng có đôi mắt sáng quắc là khiến má»i ngưá»i không dám nhìn vào mặt chàng thôi. 
Có khi, Vân Nhạc cÅ©ng tá»›i luyện võ trưá»ng xem tổng tiêu đầu dạy võ cho hai trẻ. Lão tiêu đầu há»i chàng xem mình dạy võ ra sao? Vân Nhạc cưá»i và thoái thác là không biết võ. 
Hai vợ chồng lão tiêu đầu rất kÃnh trá»ng chàng, thấy chàng Ãt quần áo, liá»n may cho mưá»i mấy bá»™ má»™t lúc... 
Chàng nghĩ: 
- “Ân tình này ta biết báo đáp bằng cách nào đây?†
Hai tháng sau, có má»™t hôm lão tiêu đầu vẻ mặt không vui, ngồi bàn định vá»›i các tiêu đầu ở trong khách sảnh, không biết nói những gì Vân Nhạc tai mắt tinh thông lắm, tiếng động cá»§a hoa rÆ¡i lá rụng ngoài hai ba mươi trượng cÅ©ng nghe thấy được. Muốn tránh khá»i ngưá»i ngoài nghi ngá» chàng vá»™i lánh xa đằng khác. 
Chá» cÆ¡m tối xong, chàng tá»›i nhà Äại Minh, kéo anh ta ra má»™t nÆ¡i vắng há»i xem ngày hôm nay lão tiêu đầu bàn tán việc gì? 
Lý Äại Minh nói: 
- Hồi tháng ba năm ngoái, tiêu cục nháºn bảo há»™ má»™t món ám tiêu Ä‘i miá»n tây tỉnh Hồ Nam (ám tiêu là những vàng bạc châu báu giấu kÃn trong ngưá»i). Khi Ä‘i qua Linh Lăng Kim Phương Lãnh, ba tên giặc ở trên Lãnh là Phi Thiên Ngô Công Trình Xuyên, Hắc La Hán Ngô Minh và Cá»u VÄ© Äiêu Ngãi Hóa mệnh danh là Xương Äông Tam Ãc hạ sÆ¡n đánh cướp. Chỉ đánh vài hiệp, Ngô Minh đã bị trúng ná» Phượng Hoàng cá»§a lão tiêu đầu chết tại chá»—. Không ngá» Ngô Minh lại là môn hạ cá»§a Xuyên Nam Äại Bi Tá»±, Tiếu Diện Vô Thưá»ng Hoằng Nhất Äại Sư. 
Hoằng Nhất tuy là sư nhưng lại là má»™t tên giặc có tiếng là Ma Tinh ở vùng tây nam,các phái chánh tà Ä‘á»u phải nhưá»ng nhịn y phần nào. Thấu Cốt Âm Phong Chưởng cá»§a y đánh trúng địch thá»§ là kẻ địch ấy chết liá»n, độc hiểm vô cùng. Nghe nói y đã tá»›i đây trả thù cho môn hạ. Như váºy lão tiêu đầu không lo lắng sao được? Hiện ông ấy Ä‘ang phái ngưá»i Ä‘i má»i các tay năng thá»§ tá»›i tương trợ. 
Nghe xong, Vân Nhạc mỉm cưá»i nói: 
- Lão tiêu đầu tá» tế như thế, đệ chắc thế nào cÅ©ng phùng hung hóa cát ngay. Äệ xem tên Hoằng Nhất hòa thượng chưa chắc đã lợi hại như đại huynh vừa nói đâu? Lý Äại Minh châu mày nói: 
- Hiá»n đệ là văn sinh, làm sao biết được các kỳ nhân, dị sÄ©, tà ma, ngoại đạo trong giang hồ lợi hại như thế nào? Còn những ngưá»i biết vài miếng võ quê mùa như tôi không biết bao 
nhiêu mà kể, tháºt là hằng hà vô số. 
Tạ Vân Nhạc cả cưá»i, từ biệt ra vá», trong óc tÃnh toán làm thế nào để ra tay trợ giúp được?! 
Mấy ngày sau, lúc giữa ngá», có hai tay cao thá»§ tá»›i tiêu cục là Càn Khôn Thá»§ Lôi Tiếu Thiên và Lưỡng Nghi Kiếm Khách Từ Äông Bình.Lôi Tiếu Thiên là đệ tỠđộc truyá»n cá»§a Tần Lãnh Dáºt Tú, má»™t võ sư đã danh trấn giang hồ hồi năm mươi năm xưa, võ há»c kinh ngưá»i, Ãt ngưá»i địch nổi ba mươi sáu thức Càn Khôn Thá»§ cá»§a Tiếu Thiên. Tánh rất khôi hài, được tiếng là nhân váºt bản lãnh trong giang hồ, Tiếu Thiên tuổi má»›i ngoài bốn mươi, ngưá»i gầy gò, mặt khôi ngô, hai mắt rất có tinh thần. 
Lưỡng Nghi Kiếm Khách là đệ tá» thá»§ truyá»n cá»§a môn phái Hằng SÆ¡n và là ngưá»i Chưởng môn tương lai cá»§a phái ấy, mệnh danh là má»™t trong bốn kiếm thá»§ nổi tiếng Giang Nam, mặt trông như tú sÄ© trung niên, râu ba chòm, phong thái rất đẹp, tuổi trạc năm mươi,trên lưng Ä‘eo má»™t thanh bảo kiếm cổ.Lưỡng Nghi Kiếm Khách là ngưá»i được lão tiêu đầu má»i tá»›i trợ giúp, còn Lôi Tiếu Thiên tá»± động tá»›i. Lôi Tiếu Thiên phiêu lưu quanh năm ngày tháng, lần này Ä‘ang ở chÆ¡i nhà Lưỡng Nghi Kiếm Khách, liá»n theo tá»›i để tương trợ. 
Thấy hai ngưá»i tá»›i, lão tiêu đầu cả cưá»i ra nghênh đón và nói: 
- Có Lôi lão đệ tới nữa, lão huynh yên trà vô lo rồi. 
Lôi Tiếu Thiên mặt nghiêm nghị nói: 
- Khỉ già đừng có nâng ta quá cao, chỉ sợ té xuống má»™t cái gãy lưng thì liệu cái tiêu cục này có thể nuôi được ta suốt Ä‘á»i không?nói xong bất giác cưá»i ha ha… 
Lão tiêu đầu biết y nói đùa, vá»™i má»i hai ngưá»i vào nhà.Tối hôm đó, bày biện thịnh soạn, có má»i cả Vân Nhạc ngồi tiếp. Trong khi chén tạc chén thù Lôi Tiếu Thiên cứ nhìn Vân Nhạc luôn luôn, vì thấy chàng quen mặt lắm, hình như đã gặp nhau ở đâu rồi, nghÄ© mãi má»›i Ä‘oán ra chàng há» Tạ, có lẽ là con cháu gì cá»§a Truy Hồn Phán Tạ Văn trong võ lâm đồn chết đã lâu chăng? Truy Hồn Phán là bạn thân cá»§a sư phụ y Tần Lãnh Dáºt Tú, hàng năm Tạ lão hiệp cÅ©ng tá»›i Tần Lãnh thăm sư phụ y má»™t lần. 
Lúc ấy Lôi Tiếu Thiên chưa được phép hạ sÆ¡n, thưá»ng đứng hầu cạnh sư phụ và hồi đó Tạ Văn má»›i ngoài ba mươi, hình dáng mặt mÅ©i giống hệt Tạ Vân Nhạc bây giá».Sau khi há»c mãn khóa võ, Lôi Tiếu Thiên ở trong giang hồ còn gặp Tạ Văn mấy lần và được Tạ Văn giúp cho nhiá»u việc nên ấn tượng rất sâu sắc, má»›i dám quả quyết Vân Nhạc là đệ nhị hóa thân cá»§a Tạ Văn. Nhưng theo lá»i đồn cá»§a giang hồ thì năm xưa Tạ Văn bị mưá»i mấy tay cao thá»§ vây đánh, tuy phá vòng vây chạy thoát, những tay cao thá»§ ná» vẫn không buông tha, Ä‘uổi theo kỳ cùng, sau thấy trong núi Võ Công có hai cái xác, má»™t già má»™t trẻ,thịt đã rữa hết chỉ còn trÆ¡ hai bá»™ xương thôi. Lúc ấy các cao thá»§ má»›i chịu thôi, yên trà TruyHồn Phán đã chết rồi. 
Nếu tin đồn đó là tháºt, thì thiếu niên này không phải là con cá»§a Tạ Vân. Lôi Tiếu Thiên má»›i nghi hoặc mãi không biết tháºt hư ra sao, nhưng càng nhìn kỹ càng thấy thiếu niên giống hệt Tạ Văn. 
Vân Nhạc thấy Lôi Thiếu Thiên cứ nhìn mình luôn và sắc mặt thay đổi khác thưá»ng,chàng cÅ©ng nhìn lại Tiếu Thiên mỉm cưá»i gáºt đầu chào, trong lòng cÅ©ng hồ nghi, nghÄ© thầm: 
- “Tên Lôi Tiếu Thiên này lạ tháºt, cứ nhìn mình luôn luôn như thế làm gì? Hay là y đã nháºn ra sÆ¡ hở gì cá»§a mình chăng?†
Bụng nghÄ© như váºy Vân Nhạc vẫn tá» vẻ Ä‘iá»m tÄ©nh nâng chén lên má»i. 
Hạ Hầu lão tiêu đầu thấy Lôi Tiếu Thiên cứ ngắm nhìn ông giáo há» Tạ, liá»n vuốt râu cưá»i nói: 
- Lôi lão đệ chá»› có coi Tạ tiên sinh Ãt tuổi, ông ta tài cao há»c rá»™ng lắm đấy. Tất cả văn kiện cá»§a tiêu cục này Ä‘á»u do ông ta viết cả, văn chương cao thâm, chữ lại rất đẹp. 
Lôi Tiếu Thiên ha hả cả cưá»i, rồi nói: 
- Tôi cÅ©ng nháºn thấy Tạ tiên sinh thần thái hÆ¡n ngưá»i, ôn văn nho nhã, má»›i phải ngắm nhìn mấy lần như váºy. 
Mấy lá»i đó giấu giếm những hành động ngá» vá»±c cá»§a ông ra rất khéo.Tiệc xong, Tạ Vân Nhạc cáo mệt vá» phòng trước.lúc đó,Lôi Tiếu Thiên má»›i nói vá»›i Từ Äông Bình và Hạ Hầu Hàm rằng: 
- Tiểu đệ thấy Tạ tiên sinh tiá»m tàng không lá»™ liá»…u, chắc là ngưá»i hoài bão tuyệt há»,tại sao Hạ Hầu huynh bấy lâu nay mà không hay biết gì? Có lẽ khỉ già coi tráºt rồi,haha 
Hạ Hầu Hàm đáp: 
- Ngưá»i ta là văn sÄ©, có cái gì khả nghi nào? Nếu quả tháºt đúng như lá»i nói cá»§a huynh ông ta là ngưá»i hoài bão tuyệt há»c thì hà tất phải làm thầy giáo quèn ở trong tiêu cục này làm gì? Hay là huynh cho ông ta tá»›i đây để tỵ nạn chăng? Nếu tháºt thế thì thiếu gì nÆ¡i tỵ nạn, ông ta hà tất phải ẩn núp ở chốn tiêu cục đông ngưá»i ra vào thế này? Không sợ kẻ thù phát giác hay sao? 
Từ Äông Bình cÅ©ng lên tiếng nói: 
- Äúng như lá»i nói cá»§a chú Tiếu Thiên, tôi cÅ©ng nháºn thấy ngưá»i này khả nghi lắm. Cứ xem đôi mắt cá»§a y ẩn hiện thần quang thì đủ biết y là ngưá»i hoài bão võ há»c rất cao. Nhãn quang cá»§a Tạ tiên sinh khiến ai trông thấy cÅ©ng phải sá»n lòng, chỉ có thế thôi, chá»› không có Ä‘iểm gì khác cả. Nếu nói y tuổi chưa đầy hai mươi mà có thể luyện tá»›i mức ná»™i liệm hết tinh hoa anh khà thì khó thể tin được. Nhưng bất cứ Ä‘iá»u đó hư thá»±c thế nào, chúng ta không cần để ý tá»›i, chúng ta chỉ biết ông ta là ngưá»i chÃnh nhân quân tá» không phải lo ngại, đỠphòng tá»›i y luôn và có thể làm bạn vá»›i y là được rồi. Còn quả tháºt y hoài bão võ công tuyệt há»c mà giấu giếm chúng ta thì chắc y có má»™t ná»—i khổ tâm gì đó không thể lá»™ liá»…u ra được cÅ©ng nên? 
Lôi Tiếu Thiên tÃt mắt cưá»i nói: 
- Lần này tên Hoằng Nhất tá»›i miá»n tây này tầm thù, tuy nhiên lợi hại tháºt. Nhưng có má»™t mình y, chưa chắc đã là gì nổi được Lôi Tiếu Thiên này. Chỉ sợ y còn có tay cao thá»§ khác Ä‘i vá»›i hay tá»›i đây trước y má»›i là má»™t Ä‘iá»u đáng lo ngại. Từ khi đệ trông thấy Tạ tiên sinh thì bao Ä‘iá»u lo âu đã tiêu tan hết. Äệ chắc ông ta thế nào cÅ©ng ra tay giúp ngầm chúng ta. Lão khỉ già, huynh đã gặp may rồi đấy. Nếu không tin, huynh có dám đánh cuá»™c vá»›i đệ không? 
Hạ Hầu Hàm nghe thấy Tiếu Thiên nói như váºy, trong lòng bán tÃn bán nghi.Chá»› có thấy Lôi Tiếu Thiên tánh hay khôi hài, chuyện gì cÅ©ng nói như hư như thá»±c,nhưng y không Ä‘em chuyện cá»§a Truy Hồn Phán Tạ Văn ra nói cho má»i ngưá»i hay là y biết, 
nếu Tạ Vân Nhạc là dòng dõi tháºt, sở dÄ© chàng giấu giếm như váºy là muốn dò thám kẻ thù giết cha chàng năm xưa. 
Mà nay y nói toạc chuyện bà máºt ra tất gây phong ba lá»›n trong giang hồ và chÃnh y cÅ©ng bị phiá»n não lây. Hoặc là vì thế mà Tạ Vân Nhạc thù hằn y thì sao? Y khôn ngoan hÆ¡n ngưá»i má»›i biết cư xá» như váºy. 
Từ Äông Bình nói: 
- Từ ngày mai trở Ä‘i, thấy Tạ tiên sinh chúng ta nên đối đãi như ngày thưá»ng, chá»› có thái độ khác khiến ông ta sinh nghi thì bất tiện đấy. 
Lôi Tiếu Thiên chỉ mỉm cưá»i chá»› không nói gì nữa. 
Mấy ngày liá»n, Càn Khôn Thá»§ Lôi Tiếu Thiên vào trong thư phòng kiếm Tạ Vân Nhạc chuyện trò, hai ngưá»i thấy rất ý hợp tâm đầu. 
Tần Lãnh Dáºt Tú ở trong võ lâm có tiếng là tài tá» nên xây riêng má»™t thư phòng bốn bên tưá»ng Ä‘á»u xếp đầy đồ thư, hằng ngày chỉ thÃch thú Ä‘á»c sách. Lôi Tiếu Thiên là đệ tá» duy nhất cá»§a Dáºt Tú, vì ảnh hưởng sư phụ cÅ©ng có đôi chút há»c vấn, cầm kỳ thi há»a Ä‘á»u tinh xảo, thưá»ng hay tá»± phụ láºp luáºn cao siêu, lại thêm tÃnh khôi hài, ăn nói văn nhã và châm biếm nên Tạ Vân Nhạc mến y lắm. 
Tạ Vân Nhạc đã nháºn xét thấy Lôi Tiếu Thiên văn võ toàn tài lại ôn hòa, dần dần kết thành bạn chà thân. Suốt ngày hai ngưá»i chỉ trò chuyện tá»›i những thần thoại trong văn lâm chá»› không nói ná»a câu võ công nào. 
Má»—i khi hai đứa trẻ Hạ Hầu vào trong thư phòng bắt gặp Lôi Tiếu Thiên là đòi dạy mấy thế võ độc đáo ngay. Có khi Lôi Tiếu Thiên vui lòng ngẫu nhiên lá»™ má»™t miếng ná»a thế võ, mục Ä‘Ãch để thăm dò xem Tạ Vân Nhạc có biết võ không? Nhưng Vân Nhạc trợn tròn đôi mắt ngạc nhiên rồi nói: 
- Ngày hôm nay đệ má»›i được sáng mắt ra. Như váºy đủ thấy trong ngÅ© hồ tứ hải không thiếu gì chuyện kỳ lạ có khác? Quả tháºt lần đầu tiên đệ được mục kÃch tài ba không tiá»n khoáng háºu này, y như các vị hiệp nghÄ©a Cầu Diá»…m Công, Không Không Kiếm Khách trong tiểu thuyết kiếm hiệp váºy! 
Lôi Tiếu Thiên thấy chàng giả bá»™ rồng giống rồng, giả bá»™ hổ y như hổ, hàm súc cao thâm thế này tháºt Ãt ngưá»i sánh bằng. 
Má»™t hôm, Lôi Tiếu Thiên lại tá»›i thư phòng chuyện trò tri ká»· vá»›i Tạ Vân Nhạc, Ä‘ang cao hứng đàm luáºn không biết hữu ý hay vô tình, Lôi Tiếu Thiên bá»—ng sắn tay áo lên táºn cánh tay, chống đầu cưá»i nói. Tạ Vân Nhạc trông thấy từ cổ tay tá»›i khuá»·u tay cá»§a Tiếu Thiên có má»™t vết thẹo Ä‘ao thương màu tÃa hồng, liá»n kinh hãi há»i: 
- Vết thương nặng thế này huynh bị từ hồi nào thế? 
Lôi Tiếu Thiên thở dài một tiếng: 
- Tạ hiá»n đệ muốn há»i lai lịch cá»§a vết thương này. Lôi má»— xin tưá»ng thuáºt tức thì. Hai mươi năm trước đây, Lôi má»— má»›i bước chân vào giang hồ không bao lâu, Ä‘i qua Bá Linh, vì sá»± bất bình gây hấn vá»›i Thiểm Nam Tứ NghÄ©a, giao chiến ná»a ngày. Sau vì thế cô, Lôi má»— má»›i bị con dao tẩm độc chém phải khuá»·u tay này, lúc ấy máu chảy lai láng, độc ăn sâu vào trong da thịt, nguy hiểm vô cùng. May được nghị thúc Tạ Văn kịp thá»i cứu chữa cho, má»— má»›i khá»i chết. Tạ nghị thúc giang hồ tôn hiệu cho là Truy Hồn Phán, võ há»c tuyệt thế, thấy Tứ NghÄ©a không theo quy luáºt giang hồ bốn ngưá»i đánh má»™t như váºy liá»n nổi giáºn Ä‘i kiếm Tứ NghÄ©a.Chỉ trong chá»›p mắt Tạ nghị thúc đã giết chết ba ngưá»i và đả thương má»™t ngưá»i. Không ngá» Tứ NghÄ©a lại là đệ tá» Ä‘á»i thứ ba cá»§a phái Cùng Lai, tên đệ tá» bị thương chạy vỠđặt Ä‘iá»u gây 
thị phi. Từ đấy phái Cùng Nam thù hằn Tạ nghị thúc, thá» phải diệt trừ được ông ta má»›i thôi.Có nhiá»u lần chúng đón đưá»ng đánh trá»™m nhưng không làm gì được Tạ nghị thúc. Ông ta là 
ân sư và cÅ©ng là bạn tốt cá»§a má»—, dạy bảo Ä‘iá»u hay lẽ phải cho má»— rất nhiá»u, sau đó má»— cònđược gặp ông ta mấy lần.Mưá»i mấy năm trước đây, nghe đồn Tạ nghị thúc lưng cõng con nhá», Ä‘i qua Tam Xương bị mưá»i mấy hảo thá»§ cá»§a các phái chánh tà táºp kÃch ngầm, bị thương nặng rồi chết. Như váºy đủ thấy giang hồ ân oán thị phi, rất khó phán Ä‘oán minh bạch. Bây giỠông ta đã là ngưá»i 
thiên cổ rồi, mỗi lần tôi thấy vết thương này là nghĩ tới chuyện xưa, trong lòng cảm khái vô cùng. 
Nói xong chàng thở dài than vãn, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn trộm Tạ Vân Nhạc, xem sắc mặt ra sao? 
Thấy Lôi Tiếu Thiên kể lại chuyện cha mình, Tạ Vân Nhạc sắc mặt hÆ¡i khác, nhưng chỉ giây phút thôi, lại trở lại như thưá»ng ngay. Lôi Tiếu Thiên tinh khôn biết bao, thấy váºy liá»n hiểu ngay sá»± ước Ä‘oán cá»§a mình là đúng, nhưng còn hai cái thi hài già trẻ ở trên núi Võ Công thì sao? Tuy váºy chàng cÅ©ng không nói toạc ngay ra vá»™i, chỠđợi thá»i cÆ¡ tá»›i, sẽ giải đáp được vấn đỠđó ngay. 
Lúc ấy Tạ Vân Nhạc mới lên tiếng nói: 
- Những ân oán chém giết trên giang hồ phức tạp lắm, Tạ má»— là má»™t thư sinh làm sao hiểu được? Nhưng Lôi huynh là ngưá»i hiệp nghÄ©a, và lại là bá» cháu cá»§a Tạ Văn, thì phải nên trả thù há»™ ông ta để mối thù ấy khá»i bị oan trầm đáy bể, hàm háºn thâm sÆ¡n. Äệ nói như váºy không biết có hợp lý hay không? Xin Lôi huynh miá»…n chấp cho. 
Lôi Tiếu Thiên thở dài một tiếng rồi đáp: 
- Hiá»n đệ trách cứ má»— rất phải. Nhưng tin đồn đại ấy má»— chưa dám tin là sá»± tháºt. Vả lại bá»n ngưá»i táºp kÃch trá»™m Tạ Văn lại giữ kÃn miệng, không há» nói cho ai hay ná»a lá»i. Như váºy làm sao mà Ä‘iá»u tra được tên há» cá»§a chúng? Cho tá»›i ngày nay, Lôi má»— vẫn chưa tin Tạ nghị thúc đã chết má»™t cách bi đát như váºy. Chưa biết chừng ông ta còn sống trên trần gian này cÅ©ng nên. Mưá»i mấy năm nay Lôi má»— Ä‘i khắp đây đó, mục Ä‘Ãch muốn tìm kiếm ra manh mối ấy. 
Tạ Vân Nhạc quắc mắt lên, mỉm cưá»i nói: 
- Theo lá»i nói cá»§a huynh là ngưá»i hữu tâm đấy, phải không? 
Lôi Tiếu Thiên cả cưá»i rồi đáp: 
- Hiá»n đệ còn chưa thân vá»›i má»— lắm. Sau này thá»i gian sẽ cho đệ thấy Lôi má»— là hạng ngưá»i thế nào ngay. 
Tạ Vân Nhạc tỠvẻ xấu hổ vội nói: 
- Không phải là đệ nói là không tin huynh đâu. Cứ như chuyện cá»§a lão tiêu đầu Hạ Hầu chẳng hạn, ông ấy có cần má»i đâu mà huynh cÅ©ng tá»± động tá»›i giúp, như váºy thì đủ thấy huynh là ngưá»i hiệp nghÄ©a như thế nào rồi. Hành vi hiệp nghÄ©a này đệ cung kÃnh còn chưa kịp, đâu dám... 
Chàng chưa dứt lá»i, Lôi Tiếu Thiên đã vá»™i đỡ lá»i nói: 
- Vừa rồi Lôi má»— nói hÆ¡i nặng lá»i má»™t chút. Hiá»n đệ đừng tâng bốc má»— quá như váºy,càng nói má»— càng thẹn vá»›i lương tâm thêm. 
Hai ngưá»i lại nói sang chuyện khác rồi Lôi Tiếu Thiên cáo từ trở vá» phòng ngá»§.Tạ Vân Nhạc nghÄ© thầm: 
-“ Lá»i nói cá»§a Lôi Thiếu Thiên có thể tin được. HÆ¡n nữa y lại có sá»± liên can máºt thiết vá»›i cha mình, sau này ta có thể há»i y mà tìm ra được khá nhiá»u manh mối. Còn mình Ä‘ang gánh nặng huyết hải oán cừu, không nên tiết lá»™ ra cho y biết vá»™i. Việc này để thong thả hãy nói cÅ©ng không sao.†
Äêm hôm ấy Vân Nhạc trằn trá»c mãi không sao ngá»§ được, rốt cuá»™c chàng nghÄ© ra được má»™t biện pháp là chàng cứ giả bá»™ thư sinh trà trá»™n ở những nÆ¡i này chỉ khiến các bạn giang 
hồ kÃnh nhi viá»…n chi thôi, chá»› không có bổ Ãch gì cho mình cả, thà giở vài miếng võ ra cho há» trông thấy biết ta là nhân váºt cừ khôi, nhưng không cho há» biết lai lịch và cÅ©ng không biểu lá»™ võ công độc đáo cá»§a cha mình ra dá»… ai hay. CÅ©ng may võ há»c cá»§a chàng thâm bác lắm,bất cứ ai cÅ©ng không thể nào Ä‘oán ra được thuá»™c môn phái nào. Quyết định làm như thế xong, chàng ngá»§ được liá»n.
 
  
 	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by langwen12; 15-09-2008 at 08:38 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				15-09-2008, 08:22 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nháºp Môn Tu Luyện 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 10
					 
                    Thá»i gian online: 2 ngày 7 giá» 15 phút 
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			hồi 2: 
THÃM ÂN TÃŒNH KẾT NGHĨA NHẮC CHUYỆN XƯA 
TRUY Há»’N PHÃN HÓA THÂN LỘ TRẦN GIAN  
 
  
 
Ngày hôm sau, gần giá» Ngá», Vân Nhạc má»›i thức dáºy. Chàng báºt cưá»i nghÄ© thầm: 
- Má»i ngày chỉ má»™t tiếng động nho nhá» ta cÅ©ng thức dáºy. Không hiểu tại sao đêm hôm qua ta lại ngá»§ say đến thế? Xét như váºy, ngưá»i há»c võ tối kỵ tâm phiá»n ý loạn tháºt không sai. 
Hai đứa trẻ Hạ Hầu tá»›i ba lần thấy thầy giáo ngá»§ chưa dáºy, liá»n ra ngoài thưa vá»›i cha. 
Lão tiêu đầu nói: 
- Hai con chá»› có kêu gá»i, để ông giáo ngá»§. Hôm nay cha thay mặt lão sư cho hai con nghỉ há»c. 
Hai đứa trẻ há»›n hở chạy ra bên ngoài chÆ¡i đùa. Nghe nói Tạ Vân Nhạc chưa thức dáºy,Lôi Tiếu Thiên đã Ä‘oán ra phần nào, nhưng không ai để ý tá»›i thần sắc cá»§a chàng.Rá»a mặt xong, Vân Nhạc thấy đã quá giá» há»c, liá»n Ä‘i ra ngoại ô thưởng thức cảnh xuân. Chàng má»™t mình thá»§ng thẳng Ä‘i ra cá»a thành Thuáºn Hóa Môn, Ä‘ang vừa Ä‘i vừa ngắm cảnh, bổng thấy con đưá»ng ngách có má»™t ngưá»i phi ngá»±a ra, xông thẳng vào ngưá»i chàng. 
Hai ngưá»i Ä‘á»u không lưu ý tá»›i, ai cÅ©ng yên trà thế nào cÅ©ng đụng phải nhau, và tất có má»™t ngưá»i bị thương. Nhưng Tạ Vân Nhạc lẹ mắt nhanh tay, vá»™i né vai tránh khá»i đầu ngá»±a va phải, giÆ¡ tay nâng cổ con váºt. Con ngá»±a ấy là ngá»±a Mông Cổ, cao lá»›n khác thưá»ng. Bị chàng nâng lên, giÆ¡ cao hai vó trước, vì váºy mất thăng bằng, cả ngưá»i lẫn ngá»±a Ä‘á»u ngã lăn xuống ruá»™ng nước. Vừa ngã xuống ruá»™ng, con ngá»±a đứng dáºy, rùng mình lắc đầu, vẫy Ä‘uôi để 
cho bùn nước bắn tứ tung, rồi nhảy lên trên đưá»ng cái liá»n. 
Ngưá»i cởi ngá»±a, tay vẫn nắm chặt bá»m ngá»±a, nên cÅ©ng lên theo. Tá»›i trên đưá»ng cái liá»n nhảy xuống mặt đất, nổi giáºn quát mắng: 
- Tên tiểu tá» kia, mi táo gan tháºt, dám cản đưá»ng Ngãi đại gia. Mi muốn chết phải không? 
Nhìn kỹ ngưá»i ná», Tạ Vân Nhạc thấy y mặc huyá»n phục, đôi lông mày đứt quãng, mÅ©i tẹt, con ngươi Ä‘á», mồm to và méo, xấu xà vô cùng, ăn nói lại thô bỉ.Chàng thấy y phi ngá»±a, đụng phải ngưá»i, không xin lá»—i thì chá»›, lại còn lá»›n tiếng quát mắng như váºy, liá»n nổi giáºn cưá»i nhạt đáp: 
- Bạn kia, ngươi cởi ngá»±a phi trên đưá»ng cái, nhỡ đụng chết ngưá»i có phải Ä‘á»n mạng không? Ngươi vá»™i vã như váºy định Ä‘i đưa đám ma phải không? 
Ngưá»i ná» phồng mồm, trợn mép quát lá»›n: 
- Tiểu tá», mi to gan lá»›n máºt trêu ghẹo, mỉa mai Cá»u VÄ© Äiêu Ngãi Hóa đại gia. Có lẽ ngày chết cá»§a mi đã tá»›i. Hãy coi ta đưa mi vá» chầu sư tổ. Ta sẽ đánh... 
Chữ “đánh†vừa xuất khẩu, ngưá»i nỠđã xông tá»›i đưa tay phải đánh thẳng vào ngá»±c Vân Nhạc liá»n.Thấy ngưá»i ná» tá»± xưng là Cá»u VÄ© Äiêu Ngãi Hóa, Vân Nhạc biết y là má»™t trong Xương Äông Tam Ãc mà Lý Äại Minh đã nói. Như váºy Hoằng Nhất tặc tăng đã tá»›i nÆ¡i rồi.Thấy Ngãi Hóa chưa chi đã xông lại đánh ngay như váºy, Vân Nhạc nghÄ© thầm: 
- Nếu không trừng trị tên này, thì sau này y càng mục hạ vô nhân nữa (không coi ai vào đâu). 
NghÄ© Ä‘oạn, chàng cưá»i nhạt má»™t tiếng, không thèm tránh né, chá» chưởng cá»§a Ngãi Hóa đánh tá»›i vá»™i giÆ¡ tay phải ra, nắm lấy Mạch Môn cá»§a đối phương, giáºt lùi má»™t cái, rồi tung ra đằng xa. Tá»±a như diá»u đứt giây, Ngãi Hóa bị bắn ra ngoài năm trượng, ngã nằm ngá»a ra đất,ôm chặt cánh tay phải, hai mắt cứ trợn trừng nhìn. 
Vân Nhạc từ từ bước lên, thong thả nói: 
- Ngãi đại gia, làm sao thế? 
Ngãi Hóa bị chàng nắm trúng Mạch Môn, cánh tay tê tái khó chịu, biết là nguy đến nÆ¡i,lại còn bị giáºt tung lên, bắn đằng xa ngã xuống, mình mẩy Ä‘au đớn như dần, kinh ngạc vô cùng, nghÄ© thầm: 
- Mình xui tháºt, đấu vá»›i má»™t thiếu niên vô danh này, chưa đầy má»™t hiệp đã không địch nổi. Tin này đồn Ä‘i khắp nÆ¡i, Xương Äông Tam Ãc này làm sao mà kiếm ăn được nữa? 
Lúc này y lại nghe thấy Vân Nhạc há»i mỉa mai, nhạo báng, nổi giáºn đứng phắt ngay dáºy, lá»›n tiếng quát mắng: 
- Tiểu tỠkia, Ngãi đại gia phải thà mạng với mi. 
Nói Ä‘oạn, y rút luôn ra hai cái dùi đục Ä‘iểm huyệt ra, má»™t cái trên má»™t cái dưới, xông lên định Ä‘iểm vào huyệt U Môn và Khà Hải cá»§a đối phương.Vân Nhạc mỉm cưá»i, nhún chân trái má»™t cái, thân mình chếch sang bên tránh né, tay phải hướng phÃa trước khua má»™t cái. Ngãi Hóa chỉ thấy mắt hoa, hổ khẩu hai tay tê liệt, đành phải buông hai cái dùi đục ra, để cho địch thá»§ cướp lấy má»™t cách dá»… dàng, kinh hãi thất sắc,Ä‘ang định nhảy vá» phÃa sau để tránh. Vân Nhạc dùng tay trái, má»™t miếng đã Ä‘iểm trúng Trung Phá»§ huyệt cá»§a Ngãi Hóa ngay. Chỉ nghe thấy tiếng “Ãi chà!†Ngãi Hóa đã nằm ngá»a ra đất. Tạ Vân Nhạc nhìn y mỉm cưá»i nói: 
- Ngãi đại gia, chá»› có bêu xấu trước mặt ta. Cáºy có hai miếng võ quèn mà đại gia dám ra giang hồ tác quái rồi? Nói tháºt cho ngươi hay, bây giá» ngươi trở vá» có luyện táºp mưá»i năm nữa cÅ©ng vô Ãch vì võ công cá»§a ngươi đã bị ta phế mất rồi. Trong khoảng ba năm, ngươi không động võ thì không sao, bằng không ngươi tất phải chết liá»n. Ta xem hai cái dùi đục này để lại cÅ©ng không có Ãch gì, để ta há»§y Ä‘i há»™ ngươi nhé? 
Chỉ thấy chàng khẽ uốn má»™t cái, cả hai cái dùi đục Ä‘á»u cong thành hai cái vòng nhá»,thuáºn tay chàng vứt xuống ruá»™ng nước liá»n, lại nói: 
- Ngãi Hóa, ngươi vội vã tới thành Nam Xương, có phải tên Hoằng Nhất ác tăng đã tới 
và sai ngươi tá»›i Trấn Thái Tiêu Cục hẹn ngày chiến đấu phải không? Nếu tháºt như váºy, ta chả cần giết ngươi chết vá»™i. 
Ngãi Hóa bị chàng Ä‘iểm trúng huyệt Trung Phá»§, tứ chi mệt má»i không còn hÆ¡i sức, mồ hôi lạnh toát ra, liá»n nghÄ© thầm: 
- Mình Ä‘ang có nhiệm vụ phải làm, hà tất bướng bỉnh làm gì? Nếu lỡ việc cá»§a Hoằng Nhất Äại Sư, khi vá» sẽ bị cá»±c khổ. 
Khi y Ä‘ang nghÄ©, thấy Vân Nhạc nói trúng việc làm cá»§a mình, má»›i hay chàng là tay năng thá»§ cá»§a Hạ Hầu Hàm má»i tá»›i, và thấy võ nghệ cá»§a Vân Nhạc cao siêu quá, y lại nghÄ©: 
- Hai ngưá»i cá»§a đại sư má»i tá»›i giúp, chưa chắc đã giá»i bằng y. 
Nghĩ đoạn, y thay đổi hẳn thái độ, ôn tồn nhã nhặn nói: 
- Thiếu hiệp, đúng như lá»i thiếu hiệp vừa nói, Ngãi Hóa quả tháºt thừa lệnh Hoằng Nhất Äại Sư tá»›i Trần Thái Tiêu Cục hẹn Hạ Hầu Hàm chiến đấu. Bị ngưá»i ta sai khiến, tiểu nhân đã vô chỉ xúc phạm tôn nhan, xin thiếu hiệp rá»™ng lòng tha thứ giải huyệt cho. Từ nay trở Ä‘i,Ngãi Hóa sẽ cải tà quy chánh, không dám làm má»™t Ä‘iá»u tá»™i ác nào. 
Nói xong hai mắt tỠvẻ cầu khẩn van lơn. 
Vân Nhạc nghe Ngãi Hóa nói như váºy, nghÄ© thầm: 
- Tên này vô liêm sỉ tháºt, như váºy đủ thấy ngày thưá»ng y chuyên môn bắt nạt ngưá»i hiá»n lương hà hiếp nhi phụ lão ấu luôn. 
NghÄ© Ä‘oạn chàng cưá»i rồi đáp: 
- Tên há» Ngãi kia, ngươi tá»± xưng là Xương Äông Tam Ãc, đủ thấy ngày thưá»ng tác quái như thế nào. Thấy ngươi lần đầu tiên phạm vào tay ta, má»›i Ä‘iểm trá»ng huyệt ngươi như váºy 
cÅ©ng là rá»™ng rãi vá»›i ngươi lắm rồi. Nếu phải ngưá»i khác, ta đã sá»›m thá»§ tiêu Ä‘i rồi, mà ngươi còn muốn ta giải huyệt cho nữa. Thôi, ngươi hãy xếp cái ý niệm ấy Ä‘i. Còn việc hẹn ngày chiến đấu, ta cÅ©ng có phần dá»±. Như váºy ngươi khá»i cần Ä‘i nữa, đưa thiếp cho ta được rồi.Ngươi hãy bước vá» chá»— ở cá»§a ác tăng Hoằng Nhất báo cáo là chúng ta sẽ y hẹn tá»›i đấu.Cá»u VÄ© Äiêu Ngãi Hóa thấy chàng không chịu giải huyệt cho, tá»± biết đã hết hy vá»ng trả thù, liá»n móc túi lấy tá» giấy đỠra, háºm há»±c nói: 
- Ngài là ai? Xin cho hay tên tuổi, quý hồ há» Ngãi còn sống sót, sẽ có ngày báo Ä‘á»n. 
Tạ Vân Nhạc nổi giáºn nói: 
- Tặc đồ, ngươi là hạng ngưá»i gì mà dám há»i tên tuổi ta. Ngươi muốn chết phải không? 
Vừa nói chàng vừa giÆ¡ tay khua má»™t cái. Ngãi Hóa hoảng sợ đến mất hết hồn vÃa, ôm 
đầu chạy thẳng, bỠcả con ngựa Mông Cổ ở lại. 
Thấy Ngãi Hóa đã đào tẩu, Vân Nhạc không nhịn được cưá»i, nghÄ© thầm: 
- Tên giặc này tháºt là đầu xà Ä‘uôi chuá»™t, sao y bá» cả ngá»±a lại thế này? 
Kéo ngá»±a lại gần, chàng liá»n nhảy lên yên, quất roi phi nước đại, chạy thẳng vá» Tiêu Cục. Vừa Ä‘i chàng vừa nghÄ©: 
- Sao tên giặc này xoàng xÄ©nh đến thế? Thế mà dám tá»± xưng là Tam Ãc được? Vừa rồi y biết sao được ta dùng Hiên Viên Tháºp Bát Giải hạ y? 
Chàng Ä‘ang phóng nước đại, bá»—ng nghÄ© ra má»™t vấn đỠgì, liá»n gò cương ngá»±a đứng lại. 
Thì ra chàng vá»™i vàng nháºn cái thiếp ná», chưa giở ra xem, và cÅ©ng chưa nghÄ© cách nói dối má»i ngưá»i. 
Nên chàng má»›i phải ngừng lại nghÄ© cách làm thế nào Ä‘em cái thiếp này vá» nhà không ai biết mình đã hạ tên Ngãi Hóa và nháºn lấy cái thiếp này? Chàng mở cái thiếp ra xem, thấy bên trong chỉ viết có mấy chữ: “Sáng sá»›m mai, lúc mặt trá»i má»c, xin gặp mặt ở trên đỉnh núi Mai Lãnh Tây SÆ¡n háºu giáo.†Hạ khoản Ä‘á»: “Xuyên Nam Äại Bi Tá»± Thá»§ Trì Hoằng Nhất cùng Lan Thương Song Sát Äại Lá»±c Quá»· Vương Chu Bách Bái, Thôi Mệnh Lang Quân Cung Khánh kÃnh bái.†
Chàng nghĩ thầm: 
- Hay lắm, sáng sá»›m thể nào cÅ©ng có tráºn hổ đấu, long tranh xem thÃch mắt lắm đây. 
Không biết Lan Thương Song Sát là hạng ngưá»i lợi hại thế nào? Nhưng ta cứ thấy cái tên Äại Lá»±c Quá»· Vương cÅ©ng đủ biết hai chưởng cá»§a y phải tài ba lắm má»›i dám mệnh danh như váºy. 
Cái chết cá»§a mẹ mình cÅ©ng bị bàn tay độc cá»§a địch đánh nặng mà chà mạng, nhưng không biết có phải tên Chu Bách Bái này không? Ta hãy Ä‘i nghe há» bàn tán nghị luáºn xem sao đã?Còn cái thiếp này ta cứ bảo Ngãi Hóa nhá» ta chuyển há»™, nếu há» có há»i thêm thì ta tùy cÆ¡ ứng biến. 
NghÄ© Ä‘oạn, chàng bá» thiếp ấy vào túi, giáºt mạnh cương ngá»±a, phi thẳng vá» Thuáºn Hóa Môn. Thấy chàng anh tuấn, lại cởi con thiên lý mã, trông tháºt đẹp mắt vô cùng, nên má»i ngưá»i Ä‘i đưá»ng Ä‘á»u ngắm nhìn và phê bình bàn tán, khen ngợi không ngá»›t.Vá» tá»›i tiêu cục, chàng giao ngá»±a cho phổ ky cá»§a tiêu cục Ä‘em vào chuồng. 
Tên phổ ky ấy hai mắt trợn tròn xoe, nghĩ thầm: 
- Tháºt không ngá», trông ông giáo yếu Ä‘uối đến ná»—i không giết nổi con gà, mà dám cởi con Truy Phong Thần Câu này thì cÅ©ng kỳ lạ quá? Nhỡ bị ngá»±a quáºt ngã, có phải chết oan không? 
Y trong lòng nghÄ© váºy, nhưng không dám nói ra, vẫn vui cưá»i dắt ngá»±a vào chuồng cho ăn cá».Tằng hắng má»™t tiếng, Tạ Vân Nhạc lại Ä‘i õng ẹo như nhà nho sÄ©, thá»§ng thẳng bước vào trong khách sảnh, thấy lão tiêu đầu Ä‘ang cùng Lưỡng Nghi Kiếm Khách Từ Äông Bình, Càn Khôn Thá»§ Lôi Tiếu Thiên, còn má»™t ông cụ gầy gò bé nhá» chưa biết tên hiệu là gì, bốn ngưá»i vui cưá»i trò chuyện. 
Há» thấy Vân Nhạc bước vào, lão tiêu đầu mỉm cưá»i đứng dáºy nói vá»›i chàng rằng: 
- Tạ tiên sinh vào đây, lão giới thiệu một vị kỳ nhân cho. 
Ông ta vừa nói vừa chỉ ông cụ bé nhá», rồi nói tiếp: 
- Vị này là Thái SÆ¡n Nhất Kỳ Ải Gia Lam Thôi Tiển, tuy hai vị văn võ bất đồng nhưng cÅ©ng nên thân cáºn vá»›i nhau. 
Nói xong, lão tiêu đầu kéo Vân Nhạc đến. Chàng chắp tay chào và nói hân hạnh luôn mồm.Ải Gia Lam đôi mắt bé nhá» tinh xảo, cứ ngắm nhìn thiếu niên này luôn. Trước khi Vân Nhạc chưa tá»›i, mấy ngưá»i đã Ä‘em chuyện ông giáo ra nói, bảo chàng là ngưá»i hoài bão tuyệt há»c, uẩn tàng không lá»™ liá»…u. Vì váºy Thôi Tiển má»›i ngắm nhìn luôn như váºy, nhưng y không thấy Vân Nhạc có vẻ gì khác thưá»ng cả, bèn nghỉ thầm: 
- Vừa rồi ba ngưá»i kia nói tá»›i ông giáo này tài giá»i mà giấu giếm như thế nào. Ta đã khoe khoang là chỉ thá» má»™t cái là biết ngay tức thì. 
NghÄ© Ä‘oạn, Thôi Tiển cả cưá»i nói: 
- Nghe Hạ Hầu huynh nói, Tạ quân là ngưá»i lương kim mỹ ngá»c, phong thái hÆ¡n ngưá»i, lão cứ muốn được chiêm ngưỡng ngay. Lúc này được mục kÃch tại đây, má»›i thấy tiên sinh quả 
tháºt là rồng là phượng trong đám ngưá»i trần. Lão đây là kẻ sÆ¡n dã, ăn nói thô lá»—, cÅ©ng muốn được như lá»i nói cá»§a Hạ Hầu huynh, chúng ta nên thân cáºn luôn luôn.Nói xong, Thôi Tiển ôm quyá»n vái, ngấm ngầm dùng hai thành sức đẩy mạnh ra.Tạ Vân Nhạc thấy Thôi Tiển ôm quyá»n đầu ngón tay lấy gân, biết ngay ý định láºp tâm 
thá» sức mình đây, liá»n nói: 
- Tiểu đệ không dám, Thôi lão nghĩa sĩ quá khen! 
Dưới chân dùng sức, tiến sang hai bước, chàng di động thân hình như ngưá»i thưá»ng thôi, và lấy cái thiếp ra đưa cho lão tiêu đầu. 
Thôi Tiển thấy chàng tránh né chân lực của mình, tựa như vô ý, nhưng không có một tà nào sơ hở, đúng mức và tự nhiên, trong lòng khen thầm: 
- Tên này khôn khéo như váºy, tháºt là Ãt thấy. 
Lôi Tiếu Thiên nhìn Thôi Tiển nháy mắt mấy cái, có ý nói là: 
- Dù anh lão luyện tới đâu, lần này cũng bị vấp ngã. 
Hạ Hầu lão tiêu đầu cầm lấy thiếp, mở ra xem, sắc mặt thay đổi hẳn, liá»n nói: 
- Quả như lá»i nói cá»§a Lôi lão đệ, Hoằng Nhất ác tăng rá»§ cả Lan Thương Song Sát tá»›i giúp sức. Bây giá» y hẹn anh em ta sáng mai lúc mặt trá»i má»c, tá»›i Tây SÆ¡n Mai Lãnh tương kiến, chắc ba tên ấy Ä‘á»u là những tay độc ác hung dữ cả. Việc này cÅ©ng hÆ¡i khó, chứ không dá»… đối phó như lúc đầu chúng ta đã tưởng tượng đâu! 
Lôi Tiếu Thiên cưá»i ồ má»™t hồi, rồi nói: 
- Khỉ già sao nhát gan đến thế? Dù Song Sát võ công tuyệt thế đi chăng nữa, Lôi mổ cũng phải đấu với chúng một phen. 
Xưa nay vẫn Ãt nói, Lưỡng Nghi Kiếm Khách Từ Äông Bình bá»—ng lên tiếng: 
- Cứ nháºn xét cho đúng, thì những ngưá»i có thể đương đầu vá»›i Song Sát rất hiếm. Äệ nghe phong thanh từ năm xưa tá»›i giá», Lan Thương Song Sát chỉ bại qua hai tráºn thôi. Má»™t là Thái Huyá»n Chân Nhân trưởng phái cá»§a Nga Mi, hai là Truy Hồn Phán Tạ Văn. Ngoài ra bá»n chúng chưa há» thua ai cả. Cuá»™c đấu sáng mai, chúng ta chưa chắc đã thua, nhưng cÅ©ng không chắc chắn thắng há». Lôi huynh chá»› có khinh thưá»ng bá»n chúng. 
Nghe thấy Từ Äông Bình nói tá»›i tên cha mình. Tạ Vân Nhạc liá»n để ý lắng tai nghe. 
Ải Già Lam Thôi Tiển có vẻ bất phục, trợn mắt nói: 
- Hừ, lão già này hai mươi năm chưa tá»›i đất Tứ Xuyên và Vân Nam bao giá», chá»› không khi nào lại để cho chúng hống hách đến thế được? Ngày mai trá»i đã cho dịp may, lão đây sẽ thá» xem chúng tài ba đến đâu? 
Lôi Tiếu Thiên biết Thôi Tiển là ngưá»i hiếu thắng bướng bỉnh, còn nói nữa sẽ có vụ cãi vã ngay, liá»n đứng dáºy rá»i khá»i chá»— ngồi, cưá»i nói: 
- Dù sao, sáng mai thể nào chúng ta cÅ©ng phải Ä‘i, váºy không nên nói chuyện phiếm vô Ãch. Này Tạ lão đệ, chúng ta đánh Ãt ván cá» Ä‘i. 
Nói xong, chàng kéo Vân Nhạc vá»™i kiếu từ ba ngưá»i, Ä‘i ra khá»i khách sảnh nhưng vẫn còn nghe Từ Äông Bình cưá»i nói: 
- Không hiểu tại sao Tạ lão sư lại quen thân vá»›i Lôi đệ chóng thế? Hay là đúng như lá»i nói cá»§a Lôi lão đệ chăng? 
Nghe thấy Từ Äông Bình nói như váºy, Vân Nhạc động lòng đưa mắt nhìn Lôi Tiếu Thiên, thấy Tiếu Thiên làm thinh như không nghe thấy gì cả. 
Bỗng Tiếu Thiên nói: 
- Tạ lão đệ, cái thiếp ấy tại sao lại vừa đưa đúng vào tay chú thế? Lạ tháºt nhỉ? 
Vân Nhạc chá»i thầm: 
- Tay này quỷ quyệt lắm, cứ chơi khăm mình luôn. 
NghÄ© xong, liá»n đáp: 
- Tiểu đệ Ä‘i phố vá», sắp đến tiêu cục, bá»—ng có má»™t ngưá»i tá»± xưng là Ngãi Hóa đưa cái thiếp cho đệ, nhá» chuyển giao há»™. Lôi Tiếu Thiên huynh có Ä‘iá»u gì không phải thế? 
Lôi Tiếu Thiên ầm ừ, cưá»i nói: 
- À, ra thế đấy? 
Hình như có vẻ không tin. 
Hai ngưá»i vào trong thư phòng giở bàn cá» ra đánh. Không ngá» Lôi Tiếu Thiên sÆ¡ suất để đến thua lá»›n, liá»n gạt quân cá» Ä‘i, cả cưá»i má»™t hồi nói: 
- Hôm nay nước cá» cá»§a hiá»n đệ như có thần há»— trợ. Lôi má»— xin chịu thua, chúng ta để bữa khác chÆ¡i lại váºy. 
Vân Nhạc chỉ mỉm cưá»i. Lôi Tiếu Thiên bá»—ng thở dài má»™t tiếng, rồi nói: 
- Hiá»n đệ chá»› có giấu má»—. Cứ xem vừa rồi ở trong khách sảnh, hiá»n đệ tránh ná»™i gia chân lá»±c cá»§a lão Thôi Tiển khéo léo quá, không lá»™ ra má»™t tà thần tÃch nào và còn giảm mất chân lá»±c cá»§a đối phương má»™t cách vô hình. Thân pháp ấy cá»§a hiá»n đệ gần giống Tiá»m Tung 
Mê Ảnh Tâm Pháp, má»™t thứ ná»™i công thượng thặng. Hiá»n đệ tạm trú nÆ¡i tiêu cục, chắc là có ẩn tình gì đây? 
Vân Nhạc mỉm cưá»i, nhìn Tiếu Thiên nói: 
- Äệ chịu Lôi Tiếu Thiên huynh là ngưá»i nháºn xét rất tỉ mỉ. Việc cá»§a tiểu đệ xin để cho qua nốt ngày mai, sẽ tưá»ng thuáºt cho huynh rõ. Sau này còn mong Lôi Tiếu Thiên huynh giúp đỡ cho rất nhiá»u. 
Lôi Tiếu Thiên cả cưá»i nói: 
- Từ khi gặp mặt lần đầu, má»— đã nghi hiá»n đệ là ngưá»i hoài bão tuyệt há»c rồi. Quả nhiên đúng như lá»i Ä‘oán cá»§a má»—. 
Vân Nhạc cưá»i: 
- Nào đệ có biết gì đâu mà huynh bảo là tuyệt há»c. Mấy ngày hôm nay khiến Lôi huynh hao tổn rất nhiá»u tinh thần và thá»i giỠđể dò xét tiểu đệ. Tá»± biết tài ba cá»§a mình còn kém Lôi huynh xa, Ä‘em ra bêu xấu thà giấu cái bèo Ä‘i còn hÆ¡n. Nhưng tiểu đệ có má»™t mối 
thâm thù, nó dây dưa đến nhiá»u kẻ thù lắm, chỉ sợ nổi ồn lên, bứt dây động rừng, để chúng trốn tránh má»i sá»± thì uổng hết công lao cá»§a mình Ä‘i và tiểu đệ sẽ ân háºn suốt Ä‘á»i cÅ©ng nên. 
Càn Khôn Thủ Lôi Tiếu Thiên nghiêm nét mặt nói: 
- Äối vá»›i các nhân váºt cá»§a các phái chÃnh đáng trong giang hồ, lão má»— biết rõ lắm, như váºy chắc có thể giúp Ãch cho việc báo thù cá»§a hiá»n đệ được phần nào. Nếu hiá»n đệ có Ä‘iá»u gì 
khó khăn nan giải, cứ việc cho Lôi má»— hay, dù Ãt dù nhiá»u cÅ©ng có thể hiến được má»™t vài kế má»n. Hiá»n đệ nên rõ, Lôi mổ là ngưá»i thẳng thắn nóng tánh khi nào chịu chỠđợi tá»›i ngày kia 
được. Hiá»n đệ cứ việc nói ra. Lôi má»— quyết không thổ lá»™ cho ai hay đâu. 
Vân Nhạc thấy chàng thành khẩn và nóng tÃnh như váºy, cưá»i má»™t hồi rồi nói: 
- Nếu váºy, chúng ta Ä‘i sang tiệm Tùng Hạc Viên Ä‘iểm mấy món ăn, chúng ta vừa nháºn xét vừa trò chuyện suốt đêm nay. 
Lôi Tiếu Thiên vá»— đùi, cưá»i nói: 
- Hay lắm, chúng ta đi ngay. Lôi mỗ tôi xin thiết bữa tiệc này. 
Hai ngưá»i ra khá»i tiêu cục, bước vào Tùng Hạc Viên. Phổ kỵ thấy là ngưá»i quen tiêu cục,vá»™i kiếm chá»— thanh vắng má»i ngồi. Lôi Tiếu Thiên gá»i lấy ba cân rượu Hoa Äiêu, mưá»i cái bánh nhân mặn, má»™t đĩa bồng tiêu đầu cá, má»™t bát canh thịt, mấy món gà vân vân. 
Lôi Tiếu Thiên rót rượu má»i Vân Nhạc uống, mỉm cưá»i nói: 
- Lão đệ, Lôi Tiếu Thiên được kết bạn vá»›i chú tháºt là khoan khoái nhất Ä‘á»i. Chẳng hay chú có dây dưa gì vá»›i nghi thúc cá»§a má»— là Tạ Văn không? Và có thể nói cho má»— hay không? 
Vân Nhạc hai mắt đỠngầu, khẳng khái nói: 
- Tạ Vân Nhạc tức là ngưá»i kế háºu cá»§a Tạ Văn đấy. 
Lôi Tiếu Thiên nhảy phắt lên, rồi nắm hai vai Vân Nhạc, kinh ngạc hớn hở nói: 
- Trá»i có mắt tháºt! Quả như Lôi má»— ước Ä‘oán, vá»›i nhất thân tuyệt há»c như Tạ nghi thúc,có khi nào lại bị bá»n hèn hãm hại má»™t cách dá»… dàng đến thế? Chú em, Tạ nghi thúc hiện giỠở đâu? 
Tạ Vân Nhạc lắc đầu thở dài, rồi đáp: 
- Tiên phụ đã khuất núi từ hai năm trước rồi. 
Lôi Tiếu Thiên thở dài một tiếng, sắc mặt u sầu nói: 
- Trá»i không để cho nghi thúc tràng thá» thêm, tháºt bất công quá! Lần này hiá»n đệ vào giang hồ, có phải là thừa di lệnh Ä‘i kiếm kẻ thù không? 
Vân Nhạc trầm giá»ng đáp: 
- Tiểu đệ Ä‘ang phiá»n lòng vá» việc này, định ở tiêu cục má»™t năm sáu tháng gì đó, để nháºn xét các nhân váºt cá»§a các môn phái, và Ä‘iá»u tra ai là kẻ thù cá»§a tiên phụ, rồi tá»›i táºn nÆ¡i 
há»i tá»™i từng tên má»™t. Nhưng mấy ngày gần đây nghÄ© lại, chÃnh sách ấy có viển vông quá, tổn phà nhiá»u thá»i giá», lại cô đơn má»™t mình, bàng hoàng suốt ngày đêm, không biết làm sao cho phải. Lôi huynh, nên làm như thế nào? Xin huynh chỉ thị cho má»™t mưu kế tháºt diệu. 
Lôi Tiếu Thiên nháy mắt mấy cái, rồi cưá»i nói: 
- Hiá»n đệ ký thân ở tiêu cục, không phải là diệu sách, cần phải phiêu lưu giang hồ, khi nào danh tiếng vang bốn phương, còn e ngại gì không có ngưá»i kiếm tá»›i nÆ¡i. Nếu đệ có nghi 
kỵ Ä‘iá»u gì, thì cứ việc đặt tên khác giấu tên tháºt cá»§a mình Ä‘i, không cho ai biết hay nghi ngá» chú là dòng dõi cá»§a Tạ Văn như váºy má»›i tiện làm việc. Riêng có má»™t Ä‘iểm này hÆ¡i đáng lo là,võ công cá»§a nghi thúc rất độc đáo, nếu chú ra tay đánh, ngưá»i ta sẽ biết ngay chú là con hay là môn hạ cá»§a chú Văn rồi. 
Vân Nhạc bá»—ng cưá»i nói: 
- Tưởng gì, chá»› Ä‘iá»u đó huynh khá»i lo. Võ công độc đáo cá»§a tiên phụ tuy cao siêu tháºt,nhưng chưa chắc đã tài bằng má»™t ná»a phần võ công cá»§a sư phụ đệ. Nếu váºy từ nay đệ không sá» dụng tá»›i võ công cá»§a tiên phụ nữa. 
Lôi Tiếu Thiên kinh ngạc trợn mắt nói: 
- Sao? Hiá»n đệ còn theo há»c má»™t vị cao nhân ư? Theo như lá»i cá»§a chú vừa nói, thì võ công cái thế tuyệt há»c cá»§a chú Văn mà không giá»i bằng ná»a phần cá»§a sư phụ chú phải không? Như váºy sư phụ tất phải là tiá»n bối cao nhân, chú có thể cho huynh biết tên há» cá»§a 
sư phụ chú không? 
Tạ Vân Nhạc lắc đầu, mỉm cưá»i nói: 
- Sư môn nghiêm giá»›i, không cho đệ tiết lá»™. Xin Lôi huynh đừng có khiển trách.Biết lá»i nói cá»§a chàng thành tháºt, Lôi Tiếu Thiên cÅ©ng không miá»…n cưỡng, cả cưá»i nói: 
- Dù hiá»n đệ không nói, cÅ©ng khó bá» tránh được đôi mắt cá»§a má»—. Bây giá» chúng ta hãy 
khoan nói chuyện ấy vá»™i. Lôi Tiếu Thiên má»— đã nghÄ© được má»™t kế Nhất Thạch Sổ Äiểu (má»™t viên đá bắn chết mấy con chim) cho hiá»n đệ rồi. Má»— biết những kẻ vây đánh trá»™m Tạ thúc năm xưa có cả các phái chánh tà. Nhưng má»— chưa biết rõ chúng là những ngưá»i nào? Nghe nói có: Võ Äang, Côn Lôn, Hoa SÆ¡n ba chánh phái, và phái Cùng Lai, Hoàng Hà, Tam Hoàn Bang, Xương Giang Bài Giáo, còn má»™t số cao thá»§ không thuá»™c bang phái nào cÅ©ng tham dá»± 
cuá»™c vây đánh đó. Khi hiá»n đệ đã gây nên thanh thế, có tên tuổi rồi má»›i nén lòng căm thù,hư tâm kết nạp vá»›i bá»n chúng, xúi giục những tên nào háo danh, hiếu chiến hay tá»± phụ, để chúng gây thù oán vá»›i nhau. Thế là chúng sẽ thổ lá»™ chuyện năm xưa ra, tá»›i lúc ấy chú không phải kiêng nể ai nữa, tuyên bố và đồn ầm lên để cho thiên hạ hay rõ. Như váºy có khi chú khá»i phải ra tay, bá»n chúng cÅ©ng tá»± chém giết lẫn nhau rồi. Äấy, chú xem kế hoạch ấy 
của mỗ có được không? 
Tạ Vân Nhạc vỗ tay không ngớt khen ngợi và nói rằng: 
- Quả nhiên là diệu kế, sao đệ không nghÄ© ra được nhỉ? Thôi, chúng ta cứ theo kế đó mà tiến hành... À, còn tiên mẫu bị kẻ thù dùng trá»ng thá»§ hãm hại, phÃa sau lưng có vết bảy ngón thâm tÃm lại. Lôi Tiếu Thiên huynh là ngưá»i biết hết nhân váºt cá»§a các đảng phái, có thể cho đệ biết tên có bảy ngón ấy là ai không? 
NghÄ© ngợi lát lâu, Lôi Tiếu Thiên má»›i trả lá»i: 
- Má»— chưa nghe thấy ngưá»i nào có bảy ngón tay cả. Hiá»n đệ cứ kiếm những tay nào hay dùng trá»ng thá»§ đánh ngưá»i mà dò xét thì thấy chá»› có khó khăn gì đâu? Lan Thương Song Sát Äại Lá»±c Quá»· Vương Chu BÃch Bái cÅ©ng khả nghi lắm. Năm xưa y bị nghi thúc trừng trị má»™t tráºn, rồi ẩn núp không lá»™ mặt nữa, nhưng vẫn háºn cha chú vô cùng. Hay là chÃnh y đã giết thân mẫu chú cÅ©ng nên? 
Vân Nhạc cưá»i nhạt nói: 
- Bất cứ chúng có phải là kẻ thù giết cha mẹ đệ hay không, cứ nghe thấy tên hiệun cũng đủ biết chúng không phải là kẻ lương thiện rồi. Sáng mai nhân dịp này chúng ta diệt chúng đi để trừ hại lớn cho dân chúng. 
Lôi Tiếu Thiên nghĩ thầm: 
- Chú em này nói lá»›n quá. Ngay như Lôi má»— đây cÅ©ng không dám khinh thưá»ng Song Sát, mà thêm cả Thôi Tiển Từ Äông Bình và Hạ Hầu Hàm vào nữa, chúng ta bốn ngưá»i cÅ©ng chưa chắc đã hoàn toàn thắng nổi Song Sát. Sao y lại nói diệt trừ Song Sát má»™t cách nhẹ nhàng dá»… dàng đến thế? Hay là y hoài bão võ công tuyệt há»c tháºt cÅ©ng nên? 
NghÄ© Ä‘oạn, chàng cưá»i nói: 
- Hiá»n đệ, bây giỠđã có hiá»n đệ ra tay giúp sức thì thắng chúng rất dá»… rồi. Sáng mai chú Ä‘i riêng má»™t mình, hay là Ä‘i cùng vá»›i chúng tôi? 
Tạ Vân Nhạc cưá»i nói: 
- Tiểu đệ Ä‘i riêng thì hÆ¡n. Lôi huynh chá»› có nói cho ai hay đệ cùng Ä‘i đấy nhé? Äệ chỉ muốn giúp ngầm thôi, chá»› không thÃch lá»™ diện đâu. 
Lôi Tiếu Thiên cưá»i nói: 
- Chú không ra tay, còn ai có thể nói được. Chớ chú đã nhúng tay vào, dù Lôi mỗ không nói ra, chẳng lẽ ba vị kia mù cả hay sao? Thôi chúng ta không nói tới chuyện ấy nữa... 
Bây giá» chúng ta đã thông cảm vá»›i nhau rồi, Lôi má»— muốn đỠnghị má»™t câu này, chẳng hay chú có thuáºn hay không? Mổ muốn kết nghÄ©a kim lan vá»›i chú. 
Vân Nhạc cả cưá»i má»™t hồi, rồi nói: 
- Lôi huynh dù không nhắc tá»›i đệ cÅ©ng muốn ngá» lá»i rồi.Chàng liá»n gá»i phổ kỵ thắp hương nến lên, hai ngưá»i cắt máu ăn thá», gá»i nhau là anh em. Tối hôm ấy hai ngưá»i uống tháºt say sưa má»›i Ä‘i vá». 
Ngày hôm sau, trá»i chưa sáng, Hạ Hầu Hàm cùng ba ngưá»i kia Ä‘i ngá»±a lên Mai Lãnh. 
Chá» bốn ngưá»i Ä‘i rồi, Vân Nhạc má»™t mình lên đưá»ng. Ra khá»i thành, ngoài trá»i vẫn còn tối,dế giun kêu vang tai, không có ai Ä‘i lại, liá»n giở khinh công ra, rảo chạy như bay, xa xa đã trông thấy bốn ngưá»i ngá»±a rồi. Sắp tá»›i chân núi Mai Lãnh, trá»i đã sáng bạch. Vân Nhạc trông thấy bốn ngưá»i xuống ngá»±a Ä‘i lên trên núi, liá»n giở khinh công Linh Không Hư Äá»™ ra. Thân pháp này quả tháºt kinh ngưá»i, chỉ cần giáºm chân vào má»™t cành cây, má»™t cái lá, nhún mạnh má»™t cái là bay Ä‘i bảy tám trượng rồi, không khác gì Ä‘i mây vá» gió váºy, võ lâm tuyệt há»c này tháºt là Ãt thấy. 
Núi này tên là Mai Lãnh, nhưng sá»± tháºt không có cây mai nào, chỉ trồng có trúc thôi,cành lá xanh rì, gió bay phấp phá»›i, khiến ngưá»i khoan khoái vô cùng. Vân Nhạc đã lên trên đỉnh núi trước bốn ngưá»i. Trên đỉnh núi có má»™t bãi cá» rá»™ng hai ba mươi trượng, chàng nhìn xung quanh không thấy má»™t cây nào, chỉ thấy phÃa xa, nÆ¡i gần đó có má»™t tảng đá Ä‘en, là chá»— ẩn thân rất thuáºn tiện, liá»n chạy tá»›i đó, trốn sau tảng đá.Má»™t lát sau, có ba cái bóng ngưá»i từ phÃa chân núi chạy lên, nhanh nhẹn vô cùng. Vân Nhạc biết ngay ba ngưá»i đó là Tiếu Diện Vô Thưá»ng Hoằng Nhất và anh em Lan Thương Song 
Sát. Hoằng Nhất đại sư thân cao bảy thước, mặc áo tăng bào màu tÃa, mặt mÅ©i kể cÅ©ng Ä‘oan chÃnh, chỉ phải đôi mắt cứ hay liếc Ä‘i liếc lại, tá» ra là ngưá»i tâm tánh vô thưá»ng, râu dài phất phÆ¡, lưng giắt má»™t thanh thiá»n trượng bóng loáng. Lan Thương Song Sát Ä‘á»u mặt áo màu huyá»n, má»™t ngưá»i xấu xà vô cùng, mặt gầy và dài, trán nổi gân xanh rất nhiá»u, mắt ba góc, mÅ©i đỠhá»ng, mồm to môi dày, sau lưng giắt đôi bút phán quan, bàn tay lá»›n hÆ¡n ngưá»i thưá»ng gần gấp đôi. 
Vân Nhạc nghĩ thầm: 
- Ngưá»i này chắc là Äại Lá»±c Quá»· Vương Chu Bách Bái. 
Mặt cá»§a Thôi Mệnh Lang Quân lạnh lùng vô cùng, đôi mày tréo xuôi, hai mắt lá»™ ánh sáng xanh biếc, mÅ©i móc như má» quạ, hai răng nanh thò ra ngoài tháºt đúng má»™t tên ma đầu độc ác, lưng giắt Tam Chiêm Nhị Lang Nhẫn (dao có ba đầu nhá»n và hai lưỡi) Hoằng Nhất đại sư lên tá»›i bãi cỠđưa mắt nhìn xung quanh mỉm cưá»i nói: 
- NÆ¡i đây phong thá»§y tốt lắm, lão Hạ Hầu được mai táng ở đây, tháºt may mắn cho y quá. 
Y chưa nói dứt lá»i, đã nghe thấy tiếng nói “chưa chắcâ€, bốn cái bóng ngưá»i theo sau tiếng nói cưá»i ha hả phi tá»›i. 
Tiếu Diện Vô Thưá»ng Hoằng Nhất đại sư thấy Hạ Hầu Hàm cùng ba ngưá»i Ä‘i tá»›i, nháºn ngay ra là tay nổi tiếng khó chÆ¡i nhất giang hồ; Càn Khôn Thá»§ Lôi Tiếu Thiên, đồ đệ nhất cá»§a phái Hoằng SÆ¡n, Lưỡng Nghi Kiếm Khách Từ Äông Bình và má»™t ông già gầy gò, tuy không biết tên tuổi, chắc cÅ©ng là tay cao thá»§ trong võ lâm, bên mình tuy có Song Sát, chưa chắc đã thua há», nhưng muốn thắng cÅ©ng khó khăn lắm. NghÄ© tá»›i đó, Hoằng Nhất hÆ¡i biến sắc mặt.Hạ Hầu Hàm vuốt râu, mỉm cưá»i nói: 
- Lão Hạ Hầu Hàm đã y hẹn tá»›i rồi đây. Nhưng không biết đại sư cho má»i có việc gì chỉ giáo thế? 
Hoằng Nhất đại sư xếch mặt lên, cưá»i nhạt nói: 
- Hạ Hầu thà chá»§ đã biết lại còn giả vá» há»i làm gì? Năm ngoái, tiểu đồ Ngô Minh dù có phạm lá»—i gì Ä‘i chăng nữa, lão cÅ©ng không nên hạ độc thá»§ giết nó như váºy. Lại còn ngày hôm 
qua, lão tăng có sai Ngãi Hóa Ä‘em thiếp Ä‘i má»i, theo đúng lá»… nghi cầu kiến, tại sao lão lại phế hết võ công cá»§a nó? Như váºy lão không khinh thị ngưá»i là gì? Còn há»i làm chi nữa? 
Nghe thấy đối phương nói như váºy, Hạ Hầu Hàm ngẩn ngưá»i ra, nghÄ© thầm: 
- Hôm qua chÃnh tay Vân Nhạc đưa cái thiếp cho ta, không thấy nói ngưá»i nào đưa thiếp tá»›i cả. Bây giá» Hoằng Nhất nói như váºy, có lẽ Tạ tiên sinh là ngưá»i có võ công tuyệt há»c tháºt chăng? 
Trong khi nghÄ© ngợi, ông ta chưa kịp trả lá»i thì Lôi Tiếu Thiên đã cả cưá»i nói: 
- Hoằng Nhất, ăn nói khôn ngoan lắm. Ngô Minh đã lấy danh nghÄ©a cá»§a nhà sư, hoành hành Xương Äông, tiếng dữ ồn lên, lại còn xúc phạm tá»›i Hạ Hầu huynh, dù không xúc phạm tá»›i, mà gặp phải tay má»— cÅ©ng khó mà thoát khá»i tÃnh mạng. Ngãi Hóa đưa thiếp, ăn nói vô lá»…, đã bị bạn thân cá»§a má»— xá» trà cho, được khá»i chết như thế là may mắn lắm rồi. Nhà sư còn hò hét cái gì nữa? 
Hoằng Nhất tức giáºn đến mặt tái xanh, Ä‘ang định lên tiếng trả lá»i, Lan Thương Song Sát Thôi Mệnh Lang Quân Cung Thá» bá»—ng cưá»i nhạt nói: 
- Việc ngày hôm nay, thị phi phải trái, không phải dùng mấy lá»i có thể giải quyết được, 
chỉ có cách giao thá»§ so tài, xem ai thắng bại ngay, có thế thôi. Ngu huynh đệ đã Ä‘i ngàn dặm từ phÃa đông tá»›i, chỉ mong được kiến thức xem cao nhân cá»§a Trung Nguyên tài ba như thế nào. Lúc này nÆ¡i đây, cãi vã lôi thôi làm gì cho nó phà lá»i Ä‘i? 
Lôi Tiếu Thiên nổi giáºn nói: 
- Hai ngươi là cái thứ gì? Trong mắt Lôi má»— không có cái hạng nhân váºt như các ngươi. 
Thôi Mệnh Lang Quân Cung Thá» bá»™ mặt đã xấu sẵn, lúc này đổi sắc mặt lại càng khó coi hÆ¡n, hai mắt long lanh như nổ ngá»n lá»a xanh ra, không nói ná»a lá»i, rút ngay Tam Chiêm Nhị Lang Nhẫn ra, nhanh như chá»›p nhảy lại đâm vào bả vai cá»§a Lôi Tiếu Thiên.ÄÆ°á»£c tiếng là kiếm chưởng song tuyệt, Lôi Tiếu Thiên lúc thưá»ng rất Ãt dùng tá»›i kiếm,cho nên má»›i nổi danh là Càn Khôn Thá»§ là thế. Lúc này chàng thấy Thôi Mệnh Lang Quân rút khà giá»›i ra, e không dùng khà giá»›i đối địch ngưá»i ta lại cho kẻ ngông cuồng, liá»n rút kiếm khá»i bao. Chàng biết miếng đầu tay cá»§a Cung Thá» là hư chiêu, không thèm tránh né, để ý nhìn thấy Nhị Lang Nhẫn cá»§a địch sắp đâm tá»›i bả vai, trầm cổ tay xuống, rồi dùng kiếm chém ngược lên vào cổ tay cá»§a Cung Thá». Thế này là kiếm pháp trấn sÆ¡n cá»§a phái Tần Lãnh, tên là Chuyển Âm Vị Dương (xoay âm thành dương) thoát thai trong tuyệt chiêu Cá»u Cung Bát Quái.Ãnh sáng kiếm xanh biếc, lợi hại vô cùng.Thôi Mệnh Lang Quân được tiếng là Song Sát, có phải là tay tầm thưá»ng đâu? Y thấy thế đầu đâm hụt, biết ngay đối phương không phải là tay vừa. Ngày hôm nay đã gặp kình địch rồi, y đưa Nhị Lang Nhẫn lên khua mạnh má»™t cái, tránh qua thế kiếm, đánh luôn chưởng trái xuống, ngÅ© chi duá»—i thẳng, bổ vào ngá»±c bên trái cá»§a Lôi Tiếu Thiên, nhanh như chá»›p 
nhoáng. 
Thét lên má»™t tiếng, Lôi Tiếu Thiên vừa tránh sang bên, vừa múa kiếm dùng thế Ngá»c Äái Äoản Yêu (thắt lưng ngá»c quấn lưng) chặt ngang lưng Cung Thá» má»™t cái. Thế kiếm này tinh tuyệt, chưa đánh tá»›i đã biến thế, vòng quanh má»™t cái như Ä‘iện cuốn tá»›i. Thôi Mệnh Lang Quân không ngỠđối phương biến thế nhanh đến thế, vá»™i rụt lưng lép bụng lại. Y đã nhanh, kiếm thế còn nhanh hÆ¡n, chỉ nghe thấy má»™t tiếng “soạtâ€, tà áo cá»§a Cung ThỠđã bị chém đứt má»™t miếng lá»›n rồi... 
Thấy váºy, Thôi Mệnh Lang Quân giáºn đến ná»—i tái cả mặt thét lá»›n má»™t tiếng Ä‘inh tai,tấn công ba thế Nhị Lang Nhẫn liá»n, vì ra tay trước đã chiếm được lợi thế, nhằm ba nÆ¡i yếu huyệt: Thiên Môn, Chưởng môn và Khà Hải mà đánh nhanh vào. Chiêu pháp cá»§a Nhị Lang Nhẫn lạ lắm, Cung ThỠđã tốn không biết bao nhiêu thá»i giá» mà nghÄ© ra, nên rất nhiá»u cao thá»§ đã mất mạng dưới khà giá»›i ấy rồi. 
Lôi Tiếu Thiên thấy đối phương liên tiếp tấn công ba thế quái dị quá, khó mà chống đỡ,đành phải lui vá» phÃa sau ba bước má»›i thoát khá»i, tức giáºn vô cùng, liá»n giở luôn Cá»u Cung Bát Quái hai mươi tám thức tuyệt chiêu kiếm pháp ra, liên hoàn diá»…n xuất, chân Ä‘i theo lối Cá»u Cung Bát Quái, miếng nào cÅ©ng nhanh và trúng, tấn công vào các nÆ¡i hiểm cá»§a Cung Thá». 
Hai ngưá»i đánh được ba mươi hiệp, những ngưá»i đứng cạnh xem, chỉ thấy nhãn quan kiếm ảnh bao xung quanh hai ngưá»i như bài sÆ¡n đảo hải, và có tiếng sấm ẩn bên trong nữa.Nóng lòng, Lôi Tiếu Thiên chá» thế Nhị Lang Hàng Yêu cá»§a Cung Thá» sắp đâm tá»›i sưá»n 
bên phải, liá»n tiến lên mạo hiểm, sá» dụng thế trưá»ng kiếm Kim Ty Triá»u Uyển (Sợi dây vàng quấn cổ tay) đâm mạnh vào cổ tay đối phương, đồng thá»i tiến lên má»™t bước, dùng tay trái Ä‘iểm luôn huyệt Phúc Kết ở bụng cá»§a Cung Thá».Má»™t kiếm má»™t chưởng đó độc hiểm vô cùng. Äại Lá»±c Quá»· Vương Chu Bách Bái thấy váºy kinh hãi, la lá»›n, chắc ngưá»i em kết nghÄ©a cá»§a y tất bị nguy đến nÆ¡i, phi thân vào trong trưá»ng đấu, nhưng đã tá»›i cháºm má»™t bước. Cung ThỠđã bị Lôi Tiếu Thiên Ä‘iểm trúng yếu huyệt, bụng Ä‘au như cắt, ngã gục xuống đất. 
Äại Lá»±c Quá»· Vương phi vào nhanh như gió, cúi xuống ôm Cung Thá» xem bị thương ở đâu, chỉ thấy Cung Thá» trán toát mồ hôi, hai mắt nhắm nghiá»n, vẻ mặt Ä‘au đớn khổ sở. Y biết nghÄ©a đệ cá»§a y bị thương khá nặng, nổi giáºn nhìn Lôi Tiếu Thiên cưá»i gượng nói: 
- Các hạ, hạ thá»§ âm độc như váºy, Chu má»— nếu không phân thây xé xác các hạ làm muôn mảnh, từ nay cái tên Lan Thương Song Sát sẽ trầm xuống đáy biển vÄ©nh viá»…n. 
Lôi Tiếu Thiên mỉm cưá»i nói: 
- Danh hiệu Lan Thương Song Sát này, Lôi Tiếu Thiên má»— đã bảo chưa há» nghe thấy bao giá» mà? Ngươi còn kêu rú loạn xạ, không sợ ngưá»i ta chê cưá»i hay sao? 
Hoằng Nhất đại sư thấy Cung ThỠđã bị Lôi Tiếu Thiên hạ, trong lòng sợ hãi, nghĩ thầm: 
- Dù ta có thắng được Hạ Hầu Hàm, còn ba tên kia có phải là tay tầm thưá»ng đâu? 
Hôm nay ta chỉ có bị thiệt thòi mà ra vỠthôi. 
Trong khi y Ä‘ang nghÄ© xem có cách gì vẹn toàn hÆ¡n không, thì Äại Lá»±c Quá»· Vương bị Lôi Tiếu Thiên nói kháy, tức giáºn đến ná»—i trên mặt gân xanh nổi lên, chằng chịt khắp diện, lại 
càng xấu xà khó coi thêm, mồm cứ the thé cưá»i má»™t cách nham hiểm, đặt Cung Thá» xuống 
đất, rút luôn đôi phán quan ra, lạnh lùng nói: 
- Các hạ, không coi Chu mỗ vào đâu, thì cứ việc ra phân chia cao thấp, xem ai mạnh ai 
yếu nào? 
Lôi Tiếu Thiên vừa trả lá»i “được†má»™t tiếng, Ải Già Lam Thôi Tiển đã xông ra và nói: 
- Lôi lão đệ, chú đã thắng má»™t tráºn thì phải để lão này gãi bàn tay cho khá»i ngứa chá»›? 
Thắng má»™t tráºn trước đã nguy hiểm lắm. Lôi Tiếu Thiên biết Äại Lá»±c Quá»· Vương còn 
giá»i hÆ¡n nghÄ©a đệ y nhiá»u, chưa chắc đã thắng nổi, hãy để cho ngưá»i khác đỡ tay đánh má»™t 
tráºn xem sao đã. NghÄ© Ä‘oạn, chàng mỉm cưá»i, từ từ lùi ra khá»i đấu trưá»ng. 
Äại Lá»±c Quá»· Vương Chu Bách Bái thấy Thôi Tiển tay không nhảy vào, liá»n quát há»i: 
- Lão già là ai? Tại sao không cầm khà giới vào thỠcao thấp? 
Ải Già Lam Thôi Tiển cưá»i nhạt đáp: 
- Lão già đây há» Thôi tên là Tiá»…n đã mưá»i năm không sá» dụng khà giá»›i rồi, ta hai bàn 
tay không đối địch với song bút của bạn cũng không sao? 
Äại Lá»±c Quá»· Vương Chu Bách Bái cả cưá»i má»™t hồi nói: 
- Ta không tin đôi chưởng cá»§a lão lại giá»i hÆ¡n hai bàn tay cá»§a ta. 
Nói đoạn, y dắt luôn đôi bút vào lưng, giơ song chưởng ra chỠđối địch, lại nói tiếp: 
- Chúng ta dùng chưởng đối địch với chưởng, nếu trong ba mươi hiệp ta không thắng 
nổi lão, ta hỠChu đi ngay tức thì. 
Ải Già Lam Thôi Tiển trả lá»i: 
- Hay lắm! 
Vừa dứt lá»i, Thôi Tiển đã nhanh như chá»›p tấn công luôn hai chưởng. Äại Lá»±c Quá»· 
Vương đã chỠđợi sẵn, thấy địch tấn công liá»n hai thế, song chưởng cÅ©ng đẩy ra rất nhanh, 
dùng mưá»i thành chân lá»±c, đụng vào song chưởng cá»§a đối phương. Thôi Tiển bị đẩy lui ba 
bốn bước. 
ÄÆ°á»£c ngưá»i ban cho cái tên Thái SÆ¡n Nhất Kỳ Hiệp, Ải Già Lam Thôi Tiển có bá»™ Sà 
Hình Xuyên Thức Chưởng, có thể nói độc đáo Äông Nam, nên bình thưá»ng rất tá»± phụ, lúc này 
bị đối phương má»›i dùng có thế đầu đã khiến lùi bước rồi, tức giáºn đến ná»—i đầu tóc đứng dá»±ng 
cả lên, lại xông vào lần nữa. Múa song chưởng nhanh như linh xà, Thôi Tiển nhằm các yếu 
huyệt của đối phương mà đánh tới tấp. 
Thấy đã dùng mưá»i thành chân lá»±c mà chỉ đẩy lùi được đối phương có ba bốn bước 
thôi, không hỠthương tổn tà nào, lại xông vào đánh nữa. Chu Bách Bái cũng hơi kinh hãi, 
không dám khinh địch như trước, cẩn tháºn giở hết thế Tam Bàn Âm Dương Chưởng ra chống 
đỡ và phản công. 
Thế Tam Bàn Âm Dương Chưởng này của y bao hàm âm dương tương khắc thủ pháp, 
má»—i lần ra tay là ba miếng liá»n, nhắm ba bá»™ pháºn thượng, trung, hạ cá»§a đối phương mà tấn 
công. Thủ pháp của y quái dị lắm, song chưởng một ra trước, một ra sau, âm dương điên đảo, 
khiến ngưá»i ta không thể nào Ä‘oán trước được y ra chưởng nào trước cả, thế má»›i kỳ diệu. 
Trong chá»›p mắt, hai ngưá»i đã đánh mấy chục hiệp rồi, mà vẫn chưa phân thắng bại. 
Khắp đấu trưá»ng, tiếng gió kêu vù vù. Lưỡng Nghi Kiếm Khách Từ Äông Bình đứng ngoài 
vòng thấy Hoằng Nhất đại sư chăm chú nhìn vào đấu trưá»ng, sắc mặt thay đổi luôn luôn, liá»n 
tá»›i gần đại sư, mỉm cưá»i nói: 
- Cuộc hẹn ước sáng nay do đại sư phát khởi, mà đại sư lại đứng đây áy náy, thì nhảy 
vào đấu trưá»ng ấn chứng vá»›i đệ có hÆ¡n không? 
Thấy Lưỡng Nghi Kiếm Khách Từ Äông Bình khiêu chiến vá»›i mình, Hoằng Nhất nghÄ© 
thầm: 
- Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi, ngưá»i cá»§a phái Hằng SÆ¡n hay sao? 
Vừa nghÄ© y vừa cưá»i nói: 
- Từ thà chủ muốn chỉ giáo, lão tăng này cũng không dám từ chối, nhưng hai chúng ta 
không thù oán gì cả, chỉ nên điểm tới nơi là dừng chỉ ngay nhé? 
Lưỡng Nghi Kiếm Khách Từ Äông Bình nói: 
- Từ mỗ ngưỡng mộ tám mươi mốt miếng Phong Lôi Trượng của đại sư đã lâu, chỉ muốn 
được biết những thế tuyệt diệu ấy, má»›i dám táo gan xin lãnh giáo như váºy, chá»› không có ác 
ý gì cả. 
Hoằng Nhất đại sư biết phái Hằng SÆ¡n có rất nhiá»u cao thá»§, không muốn kết thù kết 
oán, cho nên má»›i nói những lá»i khách sáo như váºy, và thấy Từ Äông Bình không có vẻ gì là 
cừu địch cả, liá»n cưá»i nói má»™t tiếng “vângâ€, thế là hai ngưá»i má»™t trượng má»™t kiếm giao chiến 
tức thì. 
Lôi Tiếu Thiên khoanh tay đứng ngoài, tá»§m tỉm cưá»i, đôi mắt nhìn vá» phÃa ẩn núp cá»§a 
Vân Nhạc. 
Hãy nói Äại Lá»±c Quá»· Vương Chu Bách Bái thấy đánh mãi chưa thắng, đã nóng lòng rồi, 
lại thêm lo ngại vết thương cá»§a ngưá»i em kết nghÄ©a không biết có nặng thêm không, đột 
nhiên giở luôn tuyệt chiêu Tam Hoàn Sáo Nguyệt tay phải nắm lấy cổ tay trái Thôi Tiển, tay 
trái vá»™i Ä‘iểm U Môn và Âm Liêm hai huyệt cá»§a địch. Äại Lá»±c Quá»· Vương thay đổi thế công 
đó, Thôi Tiển tưởng là có dịp may để tấn công được, hớn hở vô cùng. 
Sá»± tháºt chưởng pháp cá»§a hai ngưá»i Ä‘á»u có sở trưá»ng riêng. Thôi Tiển thì linh hoạt 
nhanh nhẹn hơn, mà Chu Bách Bái thì cương mảnh, quái dị hơn. Cả hai tranh đấu khá lâu, 
Kho Tàng Kiếm Hiệp ÄÆ¡n Kiemm Diettt Quannn Ma NH N MÆ N QUAN nguyên tác: Vo   LaaannngTiiieeeuuuTư www.nhanmonquan.com 
Äả tá»±: k kkh hho oon nng ggk kkh hho oon nng gg 41 Dịch thuáºt: Từ Khánh Phụng 
Thôi Tiển không sao tấn công vào gần ngưá»i kẻ địch được là vì xung quanh cáºn thân cá»§a Äại 
Lá»±c Quá»· Vương tợ như có má»™t bức tưá»ng cản trở, cứ đánh đến là tay bị báºt trở lại ngay. Như 
váºy đủ thấy oai lá»±c cá»§a Tam Bàn Âm Dương Chưởng cá»§a Chu Bách Bái lợi hại thế nào? Tam 
Bàn Âm Dương Chưởng là một thứ chưởng pháp trong Tam Bàn Ma Kinh của Bạch Cốt Giáo. 
Äại Lá»±c Quá»· Vương nguyên xuất thân từ Bạch Cốt Giáo. CÅ©ng may Bạch Cốt Giáo chỉ truyá»n 
thụ toàn bá»™ kinh Tam Bàn cho ngưá»i Chưởng môn thôi. Nên Chu Bách Bái không được há»c 
hết các thế võ trong cuốn kinh đó, bằng không y còn kiêu ngạo hống hách gấp trăm lần. 
Năm ná», Ải Già Lam vô hình chung phát giác vách đá trong má»™t hang động ở Lạc Nháºt 
Phong trên núi Thái Sơn, có khắc hình đồ chưởng pháp Linh Sà Xuyên Thức, chỉ tiếc rằng 
chưởng pháp ấy không được toàn bá»™, phân ná»a bị những ngưá»i tá»›i trước há»c xong rồi phá 
hủy đi mất, tuy những thế còn lại không được tinh hoa lắm, trên hình đồ có nói, nếu dùng 
Huyá»n Môn Cương Khà đánh Linh Sà Chưởng thì trong mưá»i trượng, há»… chá»— nào chưởng lá»±c 
đánh tới, có thể giết chết kẻ địch tức thì. 
Hồi trẻ, lúc má»›i bái sư, Thôi Tiển được há»c Huyá»n Môn Cương KhÃ, nhưng sư phụ cá»§a 
ông ta chỉ luyện được hai ba thành công lá»±c thôi, nên khi truyá»n lại cho ông ta chẳng có là 
bao. Hiện giá» trong võ lâm, những cao thá»§ tinh thâm Huyá»n Môn Cương Khà rất hiếm. Lúc ấy 
Thôi Tiển theo hình đồ luyện táºp, nhưng không sao nhá»› hết và cÅ©ng không thể đánh liên tục 
được, Ä‘iá»u đó là vì không có toàn bá»™ mà nên. Tốn ná»a năm công phu, Thôi Tiển tá»± sáng chế 
ra mấy miếng để cho thế võ ấy khá»i mất liên lạc. Chỉ nhá» có ná»a thế Linh Sà Chưởng ấy, Ải 
Già Lam đã gây nên tên tuổi ngày nay. 
Lần nay gặp Äại Lá»±c Quá»· Vương, Thôi Tiển má»›i thấy mình còn kém tài, và má»›i hay 
những miếng thắt của mình còn thiếu sót và thô sơ lắm, nên cứ bị đối phương tấn công vào 
chỗ sơ hở của mình luôn, nếu không nhanh tay nhanh chân thì bị thương đã lâu rồi. 
Thấy Chu Bách Bái đổi thế võ, Thôi Tiển song chưởng liá»n đổi đánh ra bắt, định lấy hai 
cổ tay đối phương. Hai bên ra tay Ä‘á»u nhanh như chá»›p nhoáng. Chu Bách Bái cả cưá»i má»™t hồi, 
vá»™i thâu thế Tam Hoàn Sáo Nguyệt lại, hữu chưởng biến sang thế Huyá»n Äiểu Hoa Sa, hai 
chân nhún má»™t cái, ngưá»i nhảy lên cao, vượt qua đầu xuống phÃa sau lưng Thôi Tiển, quát lá»›n 
một tiếng nói: 
- Thôi lão đã mắc hợm của ta rồi! 
Vừa nói y vừa ấn mạnh bàn tay trái vào giữa lưng địch. 
Thôi Tiển đánh hụt, nghe tiếng nói má»›i tỉnh giấc, tiếng gió đã táºp kÃch tá»›i sau lưng rồi, 
không còn cách gì có thể tránh được nữa, vội ngã sắp mặt xuống đất, dùng miếng Yến Thanh 
Tháºp Bát Cổn thân pháp lăn mấy vòng má»›i khá»i chưởng phong cá»§a đối phương. 
Chu Bách Bái cÅ©ng không Ä‘uổi đánh, Ä‘i tá»›i cạnh Cung Thá», má»™t tay bồng nghÄ©a đệ lên, 
cưá»i nhạt nói: 
- Các bạn quý kia, còn nước còn non, sau này chúng ta có ngày gặp nhau. 
Nói xong, y nhún vai một cái, đã nhảy vào trong bụi trúc rồi, cũng không chia tay 
cùng Hoằng Nhất đại sư, lẳng lặng đi thẳng. 
Tuy chưa phân thua thắng thế nào, Thôi Tiển cÅ©ng bị coi như là bại rồi, bá»™ mặt giáºn 
đến nỗi trắng nhợt. 
Lưỡng Nghi Kiếm Khách Từ Äông Bình cứ thá»§ng thẳng đấu vá»›i Hoằng Nhất đại sư, 
thấy Song Sát đã tá»± bá» Ä‘i rồi, liá»n nhảy ra ngoài vòng chiến đấu cưá»i nói: 
- Äại Lá»±c Quá»· Vương nên nghe lá»i khuyến cáo cá»§a đệ, nhân lúc này thâu tay ngay Ä‘i. 
Hơn nữa, Hạ Hầu lão tiêu đầu lúc khởi sự có biết Ngô Minh là môn hạ của đại sư đâu? Bằng 
không, thể nào ông ta chẳng bảo toàn sĩ diện của đại sư chứ? 
Nói xong, nhà kiếm khách nhìn thẳng vào mặt Hoằng Nhất. Biết ngày hôm nay có tiếp 
tục đánh nữa cũng không thể nào thắng lợi được, vả lại một thân một mình thì địch sao nổi 
bấy nhiêu ngưá»i, thà chịu nhịn còn hÆ¡n, chá» sau này có cÆ¡ há»™i thuáºn tiện sẽ quay trở lại xé 
xác Hạ Hầu Hàm làm muôn mảnh má»›i hả dạ, Hoằng Nhất nghÄ© như váºy liá»n nói vá»›i Hạ Hầu 
Hàm rằng: 
- Hạ Hầu thà chá»§, tráºn đấu ngày hôm nay chúng ta vẫn chưa phân ai thắng ai bại cả. 
Hiện giá» nể lá»i Từ thà chá»§, câu chuyện này hãy tạm bá» Ä‘i. Còn sau này khi tái há»™i sẽ ra sao, 
bần tăng không dám cam đoan trước. 
Nói xong, Hoằng Nhất quay lại phÃa Từ Äông Bình chắp tay cưá»i nói: 
- Xin cho phép tương kiến một ngày gần đây. 
Rá»§ tay áo má»™t cái, thân hình đã nhảy cao lên trên không, chạy thẳng vá» phÃa bụi trúc. 
Hoằng Nhất Ä‘ang hạ ngưá»i xuống mặt đất, bá»—ng nghe thấy trong rừng trúc có tiếng kêu thê 
thảm. Má»i ngưá»i nghe thấy cÅ©ng Ä‘á»u kinh hãi, cùng Ä‘i cả vá» phÃa có tiếng kêu la đó. Hoằng 
Nhất cÅ©ng theo má»i ngưá»i vào xem. Lôi Tiếu Thiên dẫn đầu, vào tá»›i chá»— có tiếng kêu la, chỉ 
thấy trong bụi trúc có má»™t tảng đá Ä‘en, cạnh đó hai cái xác cá»§a Song Sát nằm ngá»a ra mặt 
đất. Cung Thá» nhắm mắt, chết má»™t cách an nhàn, không có vẻ gì sợ hãi cả, còn Äại Lá»±c Quá»· 
Vương thì hai mắt lồi ra, mồm há hốc, bên mép có máu rỉ ra trên ngá»±c bị ngưá»i ta dùng thá»§ 
pháp nặng đâm năm ngón tay vào, năm cái lỗ vẫn còn rỉ máu tươi, chết rất tang thương. 
Bỗng Thôi Tiển rú lên một tiếng: 
- Cái này là gì thế? 
Thì ra trên tảng đá Ä‘en, có ngưá»i dùng cành trúc viết mấy dòng chữ nét sâu như dùng 
dao đục khắc vào váºy. Má»i ngưá»i Ä‘á»u chăm chú nhìn vào, chữ viết trên tảng đá đại ý nói là: 
“Mấy năm gần đây, hành vi của Lan Thương Song Sát tàn bạo vô cùng, gây nên bao tội 
ác, không sao đếm xuể, ta xuất núi lần thứ hai này, thay trá»i hành đạo. Hoằng Nhất hòa 
thượng nguyên là đệ tá» cá»§a cá»a Pháºt, không nên nhẹ dạ nghe kẻ gian xúc siểm, gây thù gây 
oán. Theo ác danh hình nhựt của tên ác tăng này thì ta phải chém giết y tức thì mới phải, 
nhưng lúc này nơi đây y cũng chưa có hành động nào tàn ác cho lắm, nên ta mới tha cho 
khá»i chết. Nhưng từ giá» trở Ä‘i, y còn tìm kiếm Hạ Hầu Hàm trả thù thì chùa Äại Bi ở Xuyên 
Nam của y sẽ bị phá tan tành. 
Hạ khoản đỠTruy Hồn Phán Tạ Văn lưu tự.†
Trông thấy lưu tá»±, Tiếu Diện Vô Thưá»ng Hoằng Nhất đại sư sắc mặt biến hẳn, rá»§ tay 
áo một cái, chui vào trong bụi trúc chạy thẳng. 
Lôi Tiếu Thiên biết việc này do ngưá»i em kết nghÄ©a Vân Nhạc tạo nên, trong lòng phục 
thầm hành động đó tháºt cao minh, thá»i khắc tÃnh toán tháºt đúng từng giây từng phút, chá» 
Hoằng Nhất sắp Ä‘i má»›i giết chết Äại Lá»±c Quá»· Vương, tiếng kêu la sẽ dụ Hoằng Nhất tá»›i xem, 
và mượn miệng ác tăng nói ra Truy Hồn Phán chưa chết, sẽ náo động tất cả võ lâm. Ngưá»i 
em kết nghÄ©a cá»§a mình quả tháºt là tuấn kiệt trong nhân quần. Chàng cÅ©ng tá»± nháºn không sao 
bằng được Vân Nhạc. 
Lôi Tiếu Thiên nghÄ© Ä‘oạn, liá»n nói vá»›i Hạ Hầu Hàm rằng: 
- Lão khỉ già, từ giá» anh có thể an tâm ngá»§ yên nhé! Äã có Truy Hồn Phán đỡ đầu cho 
cả tiêu cục cá»§a anh cÅ©ng có thể mở cá»a suốt đêm ngày, không ai dám tá»›i phá bÄ©nh sá»± làm ăn 
của anh nữa. 
Hạ Hầu Hàm thở dài một tiếng nói: 
- Nếu ngày hôm nay Lôi lão đệ không mạo hiểm thủ thắng, làm cho chúng khiếp đởm 
trước, thì Hoằng Nhất mới không dám giở Âm Phong Thấu Cốt Chưởng ra nữa. Lôi lão đệ nói 
rất phải, có Truy Hồn Phán ra đỡ đầu cho thì má»i việc má»›i khá»i lo gặp phải sá»± trở ngại cá»§a 
chúng. Bằng không, muốn bắt Song Sát và Hoằng Nhất từ nay không gây thù oán nữa tháºt 
là khó khăn vô cùng. Nhưng mưá»i mấy năm trước, ngưá»i ta đồn Truy Hồn Phán đã tuyệt 
mạng trong núi Võ Công rồi. Chẳng lẽ tin đồn ấy thất thiệt chăng? 
Lôi Tiếu Thiên cưá»i nói: 
- Ai bảo Truy Hồn Phán đã chết nào? Tin đồn năm xưa đệ không tin ngay từ hồi đó rồi. 
Ngưá»i phi thưá»ng tất phải làm ra việc phi thưá»ng chá»›? Ngưá»i này lại ra Ä‘á»i, sau này trong 
võ lâm còn có nhiá»u tấn tuồng rất hay cho chúng ta coi đây! 
Lưỡng Nghi Kiếm Khách tỠvẻ lo âu nói: 
- Äúng đấy, sau này phái Hằng SÆ¡n chúng tôi cÅ©ng bị lôi cuốn vào trong vòng thị phi. 
Năm xưa đuổi đánh Truy Hồn Phán, may phái Hằng Sơn chúng tôi không tham dự, nhưng nơi 
xảy ra vụ đột kÃch ấy lại ở ngay trong địa hạt tỉnh Hồ Nam chúng tôi. Truy Hồn Phán là 
ngưá»i bướng bỉnh tÃnh Ä‘a nghi lắm, nhỡ y tá»›i tầm thù thì phái chúng tôi làm sao mà biện 
bạch với y được? 
Lôi Tiếu Thiên chỉ cưá»i chá»› không nói gì. Ải Già Lam từ khi bị thất thế tá»›i giá», cứ lẳng 
lặng làm thinh, tới lúc này mới lên tiếng: 
- Có việc gì để vỠtiêu cục hãy nói. 
Bốn ngưá»i xuống chân núi, phi ngá»±a trở vá» thành. Tá»›i tiêu cục, việc trước tiên cá»§a Lôi 
Tiếu Thiên là vào trong thư phòng kiếm Vân Nhạc, thấy ngưá»i em kết nghÄ©a Ä‘ang viết câu đối 
há»™ Lý Äại Minh. Trông thấy Lôi Tiếu Thiên vào, Vân Nhạc đặt bút xuống cưá»i nói: 
- Äại ca ngày hôm nay vất vả lắm nhỉ? 
Lôi Tiếu Thiên nháy mắt mấy cái rồi nói: 
- Hiá»n đệ đừng có giả vá» vá»›i đại ca nữa. Việc ngày hôm nay đủ tá» ra chú là ngưá»i có 
mưu trà hÆ¡n ngưá»i tháºt. Chú làm khéo lắm. Äại ca đã lăn lá»™n mấy chục năm ở trên giang hồ 
cÅ©ng phải chịu thua mưu trà cá»§a chú. Bái phục chú tháºt. Sau này chú cứ theo kế hoạch má»™t 
viên đá bắn chết mấy con chim của tôi, thì các môn phái trong võ lâm sẽ gây nên thù oán, 
khởi gió huyết mưa hội ngay. Tôi có việc ngày mai định đi Yến Vân Nhạc ngay, chẳng hay 
chú theo tôi đi hay là vẫn ở lại đây? 
Tạ Vân Nhạc lắc đầu đáp: 
- Không được, nếu đệ theo huynh Ä‘i, ngưá»i ta sẽ nghi ngá» ngay. Bất như huynh cứ Ä‘i 
trước, nữa tháng sau, đệ sẽ mượn cá»› xin phép nghỉ, rồi thừa dịp này Ä‘i du ngoạn khắp má»i 
nÆ¡i. Äại ca cứ cho hay nÆ¡i gặp mặt, trước tết Äoan Ngá» má»™t ngày, đệ sẽ tá»›i liá»n. 
Lôi Tiếu Thiên gáºt đầu nói: 
- Như váºy cÅ©ng được, trước tết Äoan Ngá» má»™t ngày, chúng ta sẽ gặp nhau ở Lư Cầu 
Kiá»u nhé? Phải chá» cho tá»›i khi nào trông thấy nhau má»›i Ä‘i khá»i nÆ¡i đó. 
Hai anh em nói xong, Lôi Tiếu Thiên liá»n ra khá»i thư phòng. Viết xong câu đối, Tạ Vân 
Nhạc thấy giỠđã đúng ngá», liá»n ra ngoài khách sảnh, nghe thấy má»i ngưá»i Ä‘ang bàn tán xôn 
xao. Tổng tiêu đầu cá»§a tám tiêu cục khác ở trong thành hay tin cÅ©ng tá»›i há»i thăm, đứng cháºt 
nÃch phòng khách. Tạ Vân Nhạc chấp tay chào má»i ngưá»i. 
Ai nấy Ä‘ang táºp trung vá» việc Truy Hồn Phán lại xuất hiện trên giang hồ, gần má»™t 
tiếng đồng hồ má»i ngưá»i má»›i hà há»ng cáo lui. 
Lúc này khách sảnh má»›i trở lại yên lặng, ngưá»i nhà dá»n mâm tiệc thịnh soạn ra. Trong 
bữa tiệc, Từ Äông Bình bá»—ng cưá»i há»i Vân Nhạc: 
- Tạ thiên sinh, tôi thiết tưởng ngưá»i đứng đắn không bao giá» nói dối ai cả. Tôi chắc 
việc sáng ngày hôm nay, tiên sinh thế nào cÅ©ng có tá»›i coi phải không? Äiá»u lạ nhất là tiên 
sinh núp đâu kÃn thế? 
Vân Nhạc cả cưá»i: 
- Tôi biết quý vị trong mấy ngày nay trông thấy rõ Tạ Vân Nhạc này biết võ, còn tại 
sao tôi không muốn cho ai biết, Ä‘iá»u đó tôi có ná»—i khổ tâm cá»§a tôi. HÆ¡n nữa võ công cá»§a tôi 
kém quá, không dám so sánh vá»›i quý vị được thì thà nháºn là không biết còn hÆ¡n. Việc sáng 
ngày hôm nay, không những quý vị đấu tranh ra sao đệ cũng trông thấy mà cả lúc Truy Hồn 
Phán diệt Äại Lá»±c Quá»· Vương đệ cÅ©ng hân hạnh được mục kÃch nốt. Chỉ tiếc chá»— đệ ẩn núp 
hÆ¡i xa má»™t tÃ, không sao nghe rõ ông ta tra há»i Chu Bách Bái những gì thôi. 
Tiếp theo đó, Vân Nhạc lại tả hình dáng và quần áo của Tạ Văn như thế nào, tất nhiên 
những chuyện bịa đặt rồi. Tạ Văn là cha thân sinh ra chàng thì tất nhiên chàng phải tả đúng 
chá»›? Trừ Lôi Tiếu Thiên ra, má»i ngưá»i dá»± tiệc Ä‘á»u tin là sá»± tháºt cả. Lôi Tiếu Thiên còn giả bá»™ 
kinh ngạc vô cùng nữa. 
Ải Già Lam Thôi Tiển trợn đôi mắt ti hà nói: 
- Tạ lão đệ là ngưá»i biết võ như váºy, chẳng hay xuất thân ở môn phái nào thế? 
Vân Nhạc lắc đầu nói: 
- Tiểu đệ không có môn phái nào cả. 
Thôi Tiển chau mày nói: 
- Võ há»c nào cÅ©ng phải có môn phái, lão đệ không nói ra, có lẽ khinh thị lão huynh 
cũng nên? 
Vân Nhạc cưá»i nói: 
- Sá»± tháºt đệ không có môn phái nào cả. Nếu Thôi Tiển huynh nói như váºy thì đệ xin 
nháºn là môn hạ cá»§a phái Vô Cá»±c váºy. 
Thôi Tiển cưá»i khì nói: 
- Vô Cực phái ư? Lão già này đã sáu mươi lăm tuổi rồi, chưa hỠnghe thấy ai nói tới 
môn phái ấy bao giá». Bất cứ hiá»n đệ là môn phái nào cÅ©ng mặc, cứ biết cÆ¡m xong, đệ phải 
biểu diễn vài thế cho chúng tôi xem. 
Vân Nhạc không chịu, cứ lắc đầu lia lịa nói: 
- Tiểu đệ tài hèn sức má»n, giở ra chỉ làm trò cưá»i thôi. Xin phép quý vị cho giấu giếm 
cái xấu ấy đi. À, đệ định xin phép Hạ Hầu lão tiêu đầu để lên Bắc Kinh thăm bà con, độ 
tháng mưá»i má»™t đệ má»›i vỠđược. Trước khi Ä‘i, còn ná»a tháng nữa, đệ muốn Ä‘em những cái gì 
sở trưá»ng ra truyá»n thụ cho công tá» và tiểu thÆ¡ nhà này, chẳng hay lão tiêu đầu có cho phép 
không ạ? 
Hạ Hầu Hàm vừa kinh ngạc vừa mừng nói: 
- Việc này lão mong muốn còn không được, khi nào lại dám từ chối. 
Hạ Hầu Hàm liá»n gá»i hai con ra cảm Æ¡n Vân Nhạc. Hai đứa trẻ nghe nói ông giáo biết 
võ, chúng khoái chà cứ nhìn mặt Vân Nhạc. Sau lại nghe thấy trong ná»a tháng, ông giáo 
truyá»n thụ võ nghệ cho, chúng há»›n hở cưá»i tÃt mắt lại, lôi kéo Vân Nhạc vào trong sân tức 
thì. 
Ngày hôm sau, Từ Äông Bình cáo từ vá» Hằng SÆ¡n trước, Thôi Tiển cÅ©ng phải Ä‘i Sào Hồ 
ở tỉnh An Huy thăm bạn, còn Lôi Tiếu Thiên thì đơn kiếm độc mã lên Bắc Kinh, má»—i ngưá»i Ä‘i 
một ngã. 
Từ đó trở Ä‘i, hàng ngày Vân Nhạc dạy hai đứa nhá» Bạch Viên Chưởng và Bát Cá»u Linh 
Long thá»§ pháp, chưa đây ná»a tháng, đã thuần thuá»™c được sáu bảy phần rồi. Hai thứ thá»§ pháp 
này tuy các cao thá»§ trong võ lâm Ä‘á»u biết đánh cả, nhưng do Vân Nhạc truyá»n thụ oai lá»±c lại 
khác hÆ¡n nhiá»u. Vân Nhạc cÅ©ng chỉ Ä‘iểm cho Lý Äại Minh má»™t Ãt thá»§ pháp và má»™t pho Thái 
Cực Chưởng. 
Lý Äại Minh vẫn than thở nói rằng: 
- Chú em, không ngá» chú lại biết cả võ nữa, ngưá»i lăn lá»™n giang hồ bao nhiêu năm rồi 
mà không thể biết được chú hoài bão tuyệt há»c như váºy. Tôi tá»± hổ thẹn quá! 
Còn ba ngày nữa là Vân Nhạc lên đưá»ng, lão tiêu đầu đặt má»™t mâm rượu khoản đãi, và 
các tiêu sư trong tiêu cục cũng thiết tiệc để tiễn Tạ lão sư, nên ngày nào cũng chén tạc chén 
thù, hết chầu rượu này đến chầu rượu khác. Vân Nhạc cảm động quá, lúc này mới thấy tình 
cảm cá»§a con ngưá»i đáng quý tháºt. 
Hôm ra Ä‘i, lão tiêu đầu tặng chàng ba trăm lạng bạc làm lá»™ phÃ. Chàng từ chối không 
nháºn, tiêu đầu liá»n nói: 
- Tạ lão đệ nên biết, há»… ra đưá»ng là phải tiêu tiá»n rồi. Có khi vì má»™t đồng tiá»n mà bức 
chết anh hùng. Lúc túng thiếu, chẳng lẽ lão đệ cÅ©ng bắt chước các tay hắc đạo Ä‘i đạo chÃch 
hay sao? Hơn nữa, lão với lão đệ đã trở nên ý hợp tâm đầu, mặc dầu chúng ta bàn chủ, thì 
chá»— tiá»n bạc nhá» má»n này, lão đệ hà tất phải từ chối làm gì? 
Thấy lão tiêu đầu thịnh tình quá, Vân Nhạc đành phải nháºn lấy. Lão tiêu đầu dắt hai 
đứa con, Lý Äại Minh và các tiêu sư tiá»…n Vân Nhạc ra khá»i cổng thành ba mươi dặm, má»›i gạt 
lệ trở lại. 
Từ biệt má»i ngưá»i, Tạ Vân Nhạc cởi con ngá»±a Truy Phong Thần Mã cướp cá»§a Ngãi Hóa, 
phi thẳng vá» phÃa tỉnh Triết Giang. 
Chiá»u tối ngày thứ hai chàng đã tá»›i huyện Giang SÆ¡n thuá»™c tỉnh Triết Giang, nghÄ© thầm: 
- Ngày hôm nay ta ở trỠtại huyện thành một đêm đã. 
Phi ngá»±a vào trong thành, lúc ấy đã canh hai rồi, ngưá»i Ä‘i lại trên đưá»ng phố rất Ãt. Vì 
dân cư nÆ¡i sÆ¡n thành nay quen ngá»§ sá»›m dáºy sá»›m rồi, Ä‘a số dân chúng đã ngá»§ kỹ. Tá»›i giữa 
phố, chàng mới kiếm được một nhà khách sạn tên là Nghênh An khách sạn, tiệm Tứ Xuân 
Phạn Trang ở ngay đối diện tháºt tiện cho chàng quá. 
Chàng vừa nhảy xuống đã có phổ kỵ ra đưa chàng vào phòng rồi. Rá»a mặt xong, 
chàng sang tiệm Tứ Xuân dùng cơm. Chàng lên gác, thấy suốt từ đầu tới cuối đầy hơn hai 
mươi bàn, đã có mưá»i mấy bàn có khách Ä‘ang nháºu nhẹt đánh toan (tức xái mùi nghÄ©a là đố 
nhau thua thì phải uống rượu). 
Vân Nhạc chá»n cái bàn bày cạnh cá»a sổ, có thể nhìn ra ngoài phố được, ngồi xuống 
gá»i lấy má»™t ấm rượu Hoa Äiêu, mấy món ăn, từ từ nháºu nhẹt. 
Bá»—ng nghe thấy tiếng chân ngưá»i lên thang gác nhá»™n nhịp, bảy tám đại hán vẻ mặt 
giáºn dữ chen vai nhau bước lên. Tên Ä‘i đầu mặt rá»—, ngồi xuống là Ä‘áºp bàn thúc giục phổ kỵ 
Ä‘em thức ăn lên. Tên phổ kỵ sợ hãi vá»™i ra cầu thang thét gá»i nhà bếp đưa món ăn lên. 
Vân Nhạc thấy bá»n ngưá»i này khác thưá»ng, liá»n để ý để xem, chỉ thấy đại hán mặt rá»— 
lớn tiếng nói: 
- Tháºt không ngá», phen này thằng Ma Diêu Tá» Du Tam Hòa này lại bị thất thế, có bá»±c 
mình không? 
Trong bá»n có má»™t ngưá»i khẽ khuyên rằng: 
- Du đại ca hà tất vì một con đàn bà mà gây hấn với Kim Hoa Tam Kiệt làm gì? Huống 
hồ nó lại có Càn Khôn Thủ Lôi Tiếu Thiên một tên có tiếng đanh đá nhất giang hồ đỡ đầu 
cho, thì chúng ta có hợp sức lá»±c cá»§a bảy tám ngưá»i đây, chưa chắc đã địch nổi tên Lôi Tiếu 
Thiên ấy năm ba miếng. Theo ý tôi, chúng ta nên bỠqua việc này thì hơn. 
Lại có má»™t ngưá»i nói: 
- Anh Từ Lão Tam, sao anh hèn nhát thế? Cổ nhân đã dạy, hữu thù bất báo phi quân 
tá». Chá»› không sao này chúng ta còn xưng danh ở giang hồ sao được? Càn Khôn Thá»§ Lôi Tiếu 
Thiên dù có khó địch tháºt, cÅ©ng chưa chắc lợi hại như anh vừa nói. Cứ cáºy ná»™i công cá»§a anh 
Du Tam thì sợ gì Kim Hoa Tam Kiệt chá»›? Äã không ra tay thì chúng ta nhân dịp đốt cháy cả 
ổ chúng nó đi, làm lớn một phen đã sao? 
Vân Nhạc nghe thấy há» nói ngưá»i anh kết nghÄ©a cá»§a mình hiện Ä‘ang ở Kim Hoa há»›n hở 
vô cùng chỉ muốn sá»›m tối lên đưá»ng ngay, để kịp tá»›i Kim Hoa gặp mặt Lôi Tiếu Thiên. Sau 
chàng lại nghe thấy Ma Diêu TỠDu Tam nói: 
- Ngô lão đệ không nên nói như váºy. Phải biết tôi Ma Diêu Tá» Du Tam đây cÅ©ng không 
phải là tay hiá»n lành đâu. Vẫn biết lúc đầu, lá»—i tá»± chúng ta trước tháºt. Bảy ngày trước đây, 
con bé ấy Ä‘i qua trước cá»a trang chúng tôi, chú em kết nghÄ©a cá»§a tôi là Thần Tiêu Thá»§ Kim 
Vân trông thấy nó đẹp quá, có nói bông vài câu. Con ná» liá»n nổi giáºn mắng chá»i chú ấy má»™t 
tráºn. Kim lão đệ không những tức giáºn, lại còn lại gần nó mó máy. 
NgỠđâu con bé ấy võ nghệ cao cưá»ng lắm, đá ngã Kim Vân còn nhục mạ má»™t hồi. Lúc 
đi, nó còn vào trong trang lấy mất lá cỠlịnh Kim Yến của tôi lưu tồn đem đi, và bảo cho 
tráng đinh biết nếu tôi muốn kiếm nó lấy lại lá cỠlệnh thì đến tiêu cục Kim Hoa Tam Anh. 
Lúc ấy tôi Ä‘i vắng, bằng không khi nào lại để cho con nhải ấy lấy lá cá» lệnh là tÃn váºt cá»§a 
bang phái Ä‘i như thế? Bây giá» Bang chá»§ hay chuyện để mất cá» lệnh như váºy, liệu tôi còn 
sống hay không? Cũng vì vấn đỠấy, không muốn làm to chuyện để bên ngoài hay biết đồn 
đến tai Bang chủ, Du mỗ mới nhỠTừ Lão Tam đi Kim Hoa, dĩ lễ cầu kiến, xin anh em Kim Hoa 
giao con ná» ra. Kim Hoa Tam Kiệt ăn nói còn lá»… phép má»™t tÃ, chỉ có tên Lôi Tiếu Thiên bướng 
bỉnh ngang ngược, nhất định cự tuyệt, và còn nói rằng: 
- Phải bảo Thần Tiêu Thủ Kim Vân tới đây tạ tội, bằng không chúng ta nhất định 
không trao trả cỠlệnh. 
Du mỗ ức lắm, nhưng chưa nghĩ ra được kế hay để đối phó chúng thôi. Hôm qua, có 
má»™t ngưá»i trong bang ở Kim Hoa tá»›i, cho hay tên Lôi Tiếu Thiên đã Ä‘i lên Bắc Kinh rồi. Cho 
nên hôm nay Du mỗ lại nhỠTừ Lão Tam đi Kim Hoa, chỉ mong lấy được cỠlệnh vỠthôi, còn 
các việc khác không há»i tá»›i nữa. Các huynh có tưởng con nhá» ná» nó nói gì không? 
Nó nói: 
- Lần trước anh đã tá»›i đây rồi, dặn anh cái gì? Bảo gá»i tên Kim Vân đến quỳ lạy chuá»™c 
tội, tại sao y không tới? Có phải không coi bổn cô nương ra gì không? Muốn lấy lại cỠlệnh 
không dá»… dàng như thế đâu! Nếu tên há» Kim không tá»›i đây thì anh Ä‘i lại năm mưá»i lần cÅ©ng 
vô Ãch thôi! 
Các huynh thỠnghĩ xem, nếu cỠlệnh ấy không liên quan tới bổn mệnh và tài sản thì 
khi nào Du má»— lại chịu nhịn con nhãi ấy như thế? Äấy các bạn bảo có ức không? 
Ngưá»i há» Ngô tiếp lá»i: 
- Nếu váºy, con nhỠấy có khi ngưá»i quá. Dù có giết lầm cÅ©ng chỉ quỳ lạy tạ lá»—i giá»›i 
giang hồ, chúng ta coi như là xong. Thế mà con ấy cứ muốn sinh sự lôi thôi mãi. Kim lão nhị 
đã đến táºn nÆ¡i xin lá»—i rồi mà nó vẫn không chịu. Theo ý đệ thì... Äại ca tốt nhịn quá. Nếu tá»± 
lượng không địch nổi nó, thì đi nói cho Bang chủ hay, nói dối là con nỠtự dưng tới sinh sự, 
và còn lấy trộm cỠlệnh đi, như thế có phải là được không? 
Ma Diêu TỠlắc đầu thở dài nói: 
- Vấn đỠtôi đã nghÄ© qua rồi, nhưng bất cứ mất bằng cách gì, há»… để cho ngưá»i ngoài lấy 
cá» lệnh Ä‘i là có tá»™i rồi. Tá»™i nặng như xúc phạm tá»›i ba Ä‘iá»u quy luáºt lá»›n nhất cá»§a bang váºy. 
Anh nghĩ xem, mất sỉ diện trước mặt tất cả bằng hữu thì tôi chịu đựng sao được? 
Ngưá»i há» Ngô “ồ†má»™t tiếng, rồi ngẫm nghÄ© giây lát cưá»i nói: 
- Hay là thế này váºy, mấy ngày hôm nay trong bang có hai tay cao thá»§ tá»›i, má»™t ngưá»i 
là cao thá»§ cá»§a phái Cùng Lai, Táng Môn Kiếm Khách Linh Phi, ngưá»i thứ hai là LÅ©ng Tây 
Nhất Bá Thất Âm Thá»§ Hắc Thiên Tạng. Cả hai ngưá»i đó Ä‘á»u là nhân váºt cừ khôi trong võ lâm. 
Chúng ta xúi hai ông ấy ra mặt. Vì phái Cùng Lai xÃch mÃch vá»›i phái Thiếu Lâm đã lâu, mà 
Kim Hoa Tam Kiệt là môn hạ cá»§a Thiếu Lâm. Nên chúng ta chỉ bịa đặt vài lá»i là khiến hai bên 
vì hiá»m thù cá»§a môn phái mà xung động vá»›i nhau liá»n. 
Ma Diêu TỠDu Tam Hòa nói: 
- Phải lắm, có hai ông ấy ra mặt thì dễ xỠrồi, dù Càn Khôn Thủ Lôi Tiếu Thiên có ở 
Kim Hoa hay không cũng chẳng sao. Ngô lão đệ, kế của chú tuyệt lắm, cứ theo thế mà thi 
hành váºy. 
Lúc ấy các món ăn đã bưng lên, bá»n Du Tam Hòa vào bàn ngồi ăn, không nói gì nữa. 
Nghe nói nghĩa huynh Tiếu Thiên đã lên Bắc Kinh rồi, trong lòng bâng khuâng giây lát, 
sau lại nghe thấy bá»n chúng nói tá»›i chuyện khiêu khÃch hai môn phái đánh nhau, Vân Nhạc 
nghĩ thầm: 
- Chúng làm như váºy càng hay, ta đỡ báºn thêm. 
NghÄ© xong, chàng đứng dáºy, gá»i phổ ky tÃnh tiá»n, rồi rá»i khá»i phạn Ä‘iếm vá» khách sạn 
nghỉ ngơi. 
Äiếm tiểu nhị pha ấm trà Ä‘em vào trong phòng, rồi há»i: 
- Tướng công có việc gì sai bảo không ạ? 
Vân Nhạc cưá»i nói: 
- À, chú hai này, tên Ma Diêu Tá» Du Tam Hòa là hạng ngưá»i thế nào? 
Thấy há»i như váºy, tiểu nhị có vẻ sợ hãi, rồi đáp: 
- Tướng công là ngưá»i qua đưá»ng, sao lại biết tên Du đại gia? 
Thấy phổ ky sợ hãi như váºy, Vân Nhạc cưá»i nói: 
- Chú đừng sợ, vừa rồi tôi ăn cÆ¡m bên phạn Ä‘iếm thấy y tá»± xưng như váºy. Chắc y là 
ngưá»i có địa vị ở nÆ¡i đây nên tôi má»›i há»i chú như váºy. 
Tiểu nhị má»›i yên tâm. Thoạt tiên thấy Vân Nhạc há»i tá»›i, y tưởng chàng muốn kiếm Du 
Tam Hòa gây oán, sau y nghÄ© lại, chàng là má»™t thư sinh yếu á»›t như váºy thì đánh nhau gì 
được? Lúc này má»›i cưá»i đáp: 
- Tiểu nhân tưởng tướng công định kiếm Du đại gia có việc gì. Nếu tướng công chỉ há»i 
cho biết thôi thì tiểu nhân nói ra cÅ©ng không sao. Du đại gia là má»™t trại chá»§ thưá»ng trú 
huyện Giang SÆ¡n này cá»§a bang NgÅ© Yến tỉnh Triết Giang, dưới tay có rất nhiá»u đồ đệ và bang 
hữu, chuyên hà hiếp lương dân, bóc lột khách thương qua lại. Ngay như tiểu điếm mỗi tháng 
phải ná»™p chúng mưá»i lạng quy phà đấy. 
Vân Nhạc chau mày, hai mắt phát ra hai tia sáng oai hùng. Tiểu nhị thấy váºy cÅ©ng 
rùng mình, mà nghĩ thầm: 
- Tướng công này đôi mắt sát khà nặng lắm. 
Thấy mặt tiểu nhị lá»™ vẻ kinh hãi, Vân Nhạc mỉm cưá»i há»i: 
- NgÅ© Yến Bang, cái tên này tôi chưa há» nghe thấy bao giá»! Nhưng Bang chá»§ là ai? 
Chắc là ngưá»i lợi hại lắm phải không? 
Tiểu nhị báºt buồn cưá»i, nói: 
- Tiểu nhân xin lá»—i trước. Sá»± tháºt những bang phái trong giang hồ nhiá»u lắm, tướng 
công là nhà văn nho thì biết sao được? ChÃnh tiểu nhân đây cÅ©ng không sao biết hết được. 
Bang chá»§ cá»§a bang NgÅ© Yến là Kim Anh Bát Kiếm La Văn Khê, ngày thưá»ng vẫn ở Thanh Hổ 
Sơn Trang, không riêng gì tiểu nhân chưa được gặp, mà ngay như các bang hữu trong bang 
cÅ©ng Ãt ngưá»i biết mặt ông ta. 
Vân Nhạc lại há»i: 
- Chắc Thanh Hồ là nơi phong cảnh tuyệt đẹp phải không? 
Tiểu nhị phì cưá»i đáp: 
- Thanh Hổ chỉ là má»™t cái thôn nhá», ở vá» phÃa nam cách đây độ hai mươi dặm. Thanh 
Hổ Sơn Trang ở cạnh làng, xây dưới chân một cái núi. 
Vân Nhạc cả cưá»i má»™t hồi, rồi nói: 
- Tôi lại tưởng Thanh Hổ là má»™t cái hồ như Tây Hồ váºy. 
Hai ngưá»i chuyện trò vài câu, tiểu nhị cáo từ ra khá»i phòng. Tá»›i canh ba, Vân Nhạc 
thay bá»™ quần áo Ä‘en, mở cá»a sổ, chạy bay trên các nóc nhà Ä‘i thẳng vá» phÃa nam thành. 
Giở khinh công tuyệt đỉnh ra, Vân Nhạc đi một lúc đã tới Thanh Hổ Sơn Trang rồi, nhìn 
chung quanh thấy không có cái chòi canh gác nào cả. Chàng ngạc nhiên vô cùng, lát lâu 
không thấy động tÄ©nh gì, má»›i nhảy qua bá» tưá»ng xây bên ngoài, leo lên má»™t cây cổ thụ ở 
trong vưá»n, bá»—ng nghe thấy phÃa sau núi có tiếng quát há»i: 
- Ai? 
Vân Nhạc giáºt mình, vá»™i nằm rạp xuống cành cây lá»›n, không dám thở mạnh. Má»™t lát 
sau, chàng lại nghe thấy một tên khác nói: 
- Lão Hồ trông thấy ma chắc? 
Ngưá»i ná» có vẻ không phục đáp: 
- Rõ ràng tôi trông thấy một cái bóng đen leo lên trên cây. Sao lại anh bảo tôi thấy ma? 
Ngưá»i kia lại nói: 
- Chắc là chim Ä‘i ăn đêm vá» tổ đấy, anh hà tất phải sợ hãi hão huyá»n làm gì? Äêm 
khuya thế này còn có ai tá»›i Thanh Hổ SÆ¡n Trang này vuốt râu cá»p chá»›? Tôi chắc anh Ä‘ang 
mê mẩn phải không? 
Vân Nhạc nằm trên cành cây nhìn xung quanh, thấy sơn trang địa thế bao la, cây cối 
um tùm, chá»— sát chân núi là những nhà cá»a liên miên mấy chục nóc, trên lầu cao nhất có 
mưá»i mấy tia ánh sáng đèn chiếu ra. Vân Nhạc biết đằng sau núi, chòi canh ngầm có hai 
ngưá»i Ä‘ang thì thầm cãi vã liá»n chá»i thầm má»™t câu: 
- Äồ ngu! 
Chàng hái hai, ba trái chát trong tay, nhằm chỗ có thể đứng được ở trên núi, rồi phi 
thân tới đó, cố ý làm ra tiếng động “sà, sà†để cho hai tên nỠló đầu lên. Hai tên canh gác 
Ä‘ang định cất tiếng há»i ai đó, đột nhiên thấy hoa mắt, cả hai cùng bị má»™t trái chát ném trúng 
yếu huyệt, ngã gục xuống, chết giấc liá»n. 
Thấy hai tên phỉ đồ đã bị chết giấc rồi, Vân Nhạc liá»n Ä‘i thẳng vá» phÃa có nhà lầu, 
nhanh như con cắt, chỉ mấy cái nhún nhảy đã lên tới đỉnh nhà. Chàng dùng hai chân móc 
tấm ván ở mái hiên, uốn cong mình xuống, nghe thấy trong cá»a sổ có tiếng ngưá»i nói chuyện: 
- Chư chân nhân này, như váºy Truy Hồn Phán Tạ Văn chưa chết là sá»± tháºt đấy, chứ 
không tài ba như Lan Thương Song Sát mà chưa đánh hiệp nào đã bị giết chết liá»n. Nếu là 
ngưá»i khác thì giết sao nổi Song Sát dá»… dàng như thế? Từ xưa đến nay, bang NgÅ© Yến chúng 
tôi không thù không oán vá»›i Tạ Văn, và cả tôi La Văn Khê này cÅ©ng váºy, nên hay tin đó tôi 
không lo ngại gì cả. Nhưng còn chân nhân thì phải cẩn tháºn má»›i được. Năm xưa chân nhân 
cùng vá»›i Vu Thành Tam Bá ở Ba Äá»™ng ngấm ngầm hạ độc thá»§, kết quả bạn cá»§a Truy Hồn 
Phán bị độc chết, còn y không bị hại, và Tam Bá thì hai chết một bị thương. May chân nhân 
khôn ngoan tùy cÆ¡ chạy thoát, nên Truy Hồn Phán háºn chân nhân vô cùng. Bây giá» y ra Ä‘á»i 
lần thứ hai, chắc còn ác độc hÆ¡n trước. Theo ý La má»— thì chân nhân nên trở vá» núi Äông 
Bách trốn tránh thì hơn. 
Tiếp theo đó có má»™t ngưá»i trả lá»i: 
- Hảo ý của La Bang chủ Chư mỗ biết lắm, nhưng mỗ ở trong thâm sơn đã tu luyện 
mưá»i lăm năm liá»n, tá»± tin võ công chưa chắc đã kém Truy Hồn Phán. Gặp y dù không địch 
nổi, má»— cÅ©ng có thể bảo toàn tánh mạng mà rút lui. Truy Hồn Phán ra Ä‘á»i lần thứ hai này 
chỉ là tin đồn thôi chưa chắc đã là sá»± tháºt, vì có ai đã mục kÃch đâu? 
Nói xong, y cưá»i ồ ạt má»™t hồi. Nghe thấy La Văn Khê nói tá»›i tên Truy Hồn Phán, Vân 
Nhạc động lòng nghỉ thầm: 
- Tin này giang hồ đồn đại chóng thế? 
Chàng không nghÄ© chuyện đó đã phát sinh từ ná»a tháng trước rồi, mà còn cho là nhanh 
chóng. NghÄ© Ä‘oạn, chàng thấm nước miếng vào đầu ngón tay, đâm thá»§ng giấy dán trên cá»a 
sổ, để má»™t mắt ngó vào trong xem, chỉ thấy hai ngưá»i Ä‘ang ngồi trên giưá»ng gá»— trầm trò 
chuyện. Căn cứ vào lá»i nói cá»§a há», chàng đã phân biệt ra ai là La Văn Khê và ai là Chư chân 
nhân rồi. 
La Văn Khê trông rất vạm vỡ, còn Chư chân nhân đầu đội mũ đạo sĩ, mặt gầy và dài, 
hai mắt hõm vào, mũi như con ó, trên mép hai ria dài gần một thước, lúc nói chuyện lộ vẻ 
cưá»i gian trá. 
Nghe thấy Chư chân nhân năm nỠhợp sức với Vu Thành Tam Bá hãm hại cha mình, 
Vân Nhạc nghiến răng nổi giáºn, bá»—ng nghÄ© ngay ra má»™t kế như sau: 
- Sao ta không sỠdụng mánh lới củ mà diệt trừ Chư chân nhân đi, và mượn Ngũ Yến 
Bang này đồn Ä‘i khắp nÆ¡i, làm to chuyện lên, như váºy càng có lợi cho tương lai, khi ta trả 
thù. 
Quyết định xong, chàng cầm trái chát còn lại ném vào trong cá»a sổ, đồng thá»i đạp 
mạnh hai chân, thân hình bắn ra phÃa xa, nhảy xuống sau má»™t cây lá»›n. 
Trong lầu ánh sáng đèn tắt liá»n, hai cái bóng ngưá»i xuyên qua cá»a sổ nhảy ra, vừa 
xuống tới mặt đất, La Văn Khê đã quát lớn: 
- Ai táo gan dám tới Thanh Hổ Sơn Trang quấy nhiễu thế? 
Bá»—ng nghe phÃa sau La Văn Khê, nÆ¡i cách độ xa năm trượng có tiếng chân ngưá»i nhảy 
xuống đấy... 
Vội quay trở lại, đưa mắt nhìn khắp nơi, La Văn Khê không thấy có điểm gì khả nghi cả, 
Ä‘ang nghi ngá», đột nhiên nghe má»™t tiếng thét thê thảm phát khởi ở phÃa sau lưng, sợ hãi quá, 
quay lại chỗ cũ, đã thấy Chư chân nhân nằm gục trên vũng máu rồi. Trên lưng Chư chân 
nhân có năm lá»— thá»§ng rỉ máu tươi, cÅ©ng như cái chết cá»§a Song Sát váºy. La Văn Khê thấy váºy 
sợ hãi run cả chân tay. 
Lúc ấy các phỉ đồ trong trang Ä‘á»u chạy tá»›i, trông thấy thảm trạng ấy, ai nấy Ä‘á»u trố 
mắt há hốc mồm. La Văn Khê thở dài một cái, rồi sai thủ hạ tẩm liệm cái xác đó. 
Trong bang có ngưá»i đỠnghị phái ngưá»i theo dõi hung thá»§, Ä‘á»u bị La Văn Khê gạt Ä‘i 
và nói: 
- Äây là Truy Hồn Phán đại hiệp làm nên đấy. Ông ta không thù không oán vá»›i chúng 
ta thì đuổi theo làm gì? Bây giỠchúng ta chỉ có báo tin cho môn hạ của Chư đạo trưởng hay. 
Còn báo thù hay không thì tùy ở nÆ¡i há». Nhưng vụ này xảy ra ở Thanh Hổ SÆ¡n Trang, chúng 
ta tránh sao khá»i giang hồ chê bai chỉ trÃch. 
La Văn Khê xá» sá»± như váºy Ä‘á»u do lòng Ãch ká»· mà nên. Vì y sợ Truy Hồn Phán còn ở 
quanh đó, nhỡ có Ä‘iá»u gì làm cho mÃch lòng, thì tối nay NgÅ© Yến Bang cá»§a y bị tan rã tức thì. 
Nên y phải nhịn nhục như váºy. Nhưng vì váºy mà các đệ tá» núi Äồng Bách bất mãn, háºn La 
Văn Khê thiếu đạo nghĩa giang hồ, kiếm cách hãm hại. Nhưng đó là chuyện sau, ta hãy gác 
sang một bên. 
Thì ra Vân Nhạc thấy La Văn Khê và Chư lão đạo nhân nhảy ra ngoài cá»a sổ, liá»n lượm 
má»™t viên gạch nhá» ném qua đầu hai ngưá»i, rÆ¡i vá» phÃa xa năm trượng, tá»±a như tiếng chân 
ngưá»i nhảy xuống váºy. Khi La Văn Khê thấy động quay lại xem, thì Vân Nhạc đồng thá»i nhảy 
tá»›i phÃa sau Chư chân nhân. Tuy biết có ngưá»i tấn công mình, Chư đạo sÄ© muốn tránh nhưng 
không kịp, đã bị Vân Nhạc dùng Kim Cương Thiá»n Chỉ Pháp đâm vào giữa lưng rồi. Äau quá, 
Chư chân nhân thét lên má»™t tiếng, ngã gục xuống chết. Vân Nhạc hành động xong liá»n biến 
Ä‘i mất liá»n. 
Vá» tá»›i khách sạn, trá»i đã canh tư, Vân Nhạc nằm trên giưá»ng nghÄ© lại câu chuyện vừa 
làm, khoái chà ngủ thiếp đi lúc nào không biết. 
Sáng sá»›m ngày hôm sau, cÆ¡m nước xong chàng lại lên đưá»ng Ä‘i thẳng vá» phÃa Kim Hoa 
ngay. 
Từ Giang SÆ¡n tá»›i Kim Hoa phải hÆ¡n ba trăm dặm đưá»ng, Vân Nhạc cởi ngá»±a thá»§ng 
thẳng Ä‘i theo bá»n tiêu xa đã bảo tiêu xong trở vá» tiêu cục. Tiêu sư há» Triệu cùng mấy ngưá»i 
bạn vừa đi vừa nói chuyện phiếm. 
Một tiêu sư nói: 
- Lão Triệu này, sáng ngày hôm nay, lúc ở Giang SÆ¡n sắp lên đưá»ng tôi được hay má»™t 
tin kinh ngưá»i. Há» nói NgÅ© Äá»™c chân nhân Chư Huyá»n Thông Quan Chá»§ Quan Thuần Dương ở 
núi Äông Bách đêm hôm qua bị đại hiệp Truy Hồn Phán Tạ Văn giết chết ở trong Thanh Hổ 
SÆ¡n Trang cá»§a bang NgÅ© Yến. Buồn cưá»i nhất là không ai phát giác Tạ đại hiệp tá»›i lúc nào và 
đi lúc nào. Vì việc này mà La Văn Khê sợ chết khiếp đi được. Mấy năm nay Ngũ Yến Bang 
ngông cuồng lắm, không hiểu tại sao Tạ đại hiệp lại không diệt cả tên La Văn Khê một thể? 
Ngưá»i tiêu sư há» Triệu trả lá»i: 
- ChÃnh thế? Sáng sá»›m hôm nay tôi cÅ©ng được hay tin này. Truy Hồn Phán đại hiệp 
hành sự bao giỠcũng có dụng ý riêng của ông ta, chúng tôi nghe thấy tổng tiêu đầu nói năm 
xưa Tạ đại hiệp đã bị kẻ thù hãm hại ở trên Võ Công Sơn rồi. Tại sao bây giỠông ta lại xuất 
hiện được nhỉ? Việc này tháºt kỳ lạ quá. Vá» tá»›i tiêu cục, chúng ta há»i lại tổng tiêu đầu xem. 
Lúc này Vân Nhạc má»›i hay kẻ mà mình giết hôm qua Äồng Bách SÆ¡n NgÅ© Äá»™c chân 
nhân Chư Huyá»n Thông, cÅ©ng phải ngạc nhiên vô cùng. Vì khi ở trên núi Di Lạc, chàng nghe 
cha nói NgÅ© Äá»™c chân nhân dâm độc vô cùng, đã dùng âm thá»§ giết chết không biết bao 
nhiêu ngưá»i, và dung túng môn hạ tác quái tác ác. Giang hồ các giá»›i Ä‘á»u phải kiêng nể y. 
Bây giá» ta diệt y như váºy, thì giang hồ trừ má»™t tai ách lá»›n, tất nhiên ai cÅ©ng khoan 
khoái, tuy ta ra tay không được chánh đại lắm, nhưng vì nóng lòng báo thù cha, ta cũng 
không cần quan tâm tá»›i Ä‘iá»u ấy làm gì. Chàng lại nghe thấy tiêu sư há» Triệu nói trở vá» tiêu 
cục há»i tổng tiêu đầu xem, chàng nghÄ© thầm: 
- Tiêu cục của mấy tiêu sư này là Tam Anh Tiêu Cục chắc? 
Vừa nghÄ© chàng vừa đưa mắt nhìn cá» hiệu thấy thêu chữ Trúc Ä‘á», hai bên có má»™t con 
sư tá» và má»™t con diá»u hâu, Ä‘ang phất phá»›i trước gió, trông rất đẹp mắt. Chàng má»›i hay mình 
đã Ä‘oán sai. Nhìn lên trá»i xem thiên sắc, chàng thấy gần giá» Mùi rồi, nghÄ© thầm: 
- Sao ta không thẳng tá»›i phá»§ Kim Hoa nghỉ ngÆ¡i sá»›m má»™t tÃ, có hÆ¡n là theo chúng Ä‘i 
thủng thẳng không? 
Thế là chàng quất ngá»±a phi nước đại, chạy thẳng vá» phÃa Kim Hoa. 
Trá»i xế chiá»u Vân Nhạc đã tá»›i Kim Hoa, lúc ấy phố xá đã đèn Ä‘uốc sáng choang, nÆ¡i 
đây thịnh sản dăm bông nổi tiếng nhất Trung Hoa nên dân cư đông đúc, buôn bán sầm uất, 
vào tá»›i trong thành chàng thấy ngưá»i Ä‘i lại trong phố còn đông hÆ¡n, cứ phải chen vai thÃch 
cánh, phải xuống đưá»ng dắt ngá»±a Ä‘i. Chàng vào trá» khách sạn Quảng Máºu, phổ ky dẫn chàng 
lên phòng hạng nhất. Rá»a mặt xong, chàng gá»i phổ ky lên há»i: 
- Chú hai, Tam Anh Tiêu Cục ở phố nào thế? 
Ngưá»i phổ ky ấy cưá»i nói: 
- Thưa công tá», Tiêu Cục Tam Anh ở cách đây không xa, ra khá»i cá»a Ä‘iếm, rẻ sang tay 
phải tá»›i phÃa trước mặt miếu Khổng là đến nÆ¡i rồi. 
Vân Nhạc gáºt đầu, lấy giấy đỠviết má»™t bái thiếp, bá» vào túi, ra khá»i khách sạn, thá»§ng 
thẳng Ä‘i. Má»™t lát lâu đã tá»›i Tam Anh Tiêu Cục rồi. Mấy ngưá»i phổ ky Ä‘ang ngồi trước cá»a 
tiêu cục chuyện trò. Vân Nhạc tá»›i há»i ngưá»i lá»›n tuổi rằng: 
- Phiá»n ông vào thông báo cho tổng tiêu đầu hay, có Tạ Vân Nhạc ở Trấn Thái Tiêu 
Cục tại phủ Nam Xương cầu kiến. 
Nói xong, chàng đưa bái thiếp cho ngưá»i đó Ä‘em vào. Má»™t lát sau, có ba ngưá»i ở trong 
nhà Ä‘i ra, ngưá»i Ä‘i trước cao lá»›n, mặt tròn, râu ba chòm, hổ mục hải khẩu, thấy Vân Nhạc 
vá»™i chắp tay chào, cưá»i nói: 
- Tạ lão đệ, hôm ná» Lôi Tiếu Thiên cho hay, lão đệ là ngưá»i văn võ kiêm toàn, ba anh 
em chúng tôi hâm má»™ vô cùng, hôm nay lại hân hạnh được lão đệ hạ cố tháºt rạng rỡ cho 
tiêu cục chúng tôi. 
Nói xong chàng má»i Vân Nhạc vào khách sảnh. Thì ra Tam Anh Tiêu Cục do ba anh em 
há» Phùng chá»§ trì, anh cả là Kim Xà Thần Ưng (diá»u hâu thần cánh vàng) Phùng Bá Hùng, 
anh hai là Phốc Thiên Äiêu (con ó chụp trá»i) Phùng Trá»ng Kiệt, ngưá»i em út là Ma Văn Bằng 
(chim đại bàng cá» sát mây) Phùng Thúc Tuấn. Cả ba Ä‘á»u là môn hạ cá»§a phái Thiếu Lâm. 
Tiêu cục này thành láºp được má»™t năm đã nổi tiếng rồi, cho tá»›i nay đã được mưá»i hai, 
mưá»i ba năm, thuáºn buồm xuôi gió không bị ai cướp bóc cả. 
Phùng Bá Hùng há»i: 
- Khi Tạ đại hiệp diệt trừ Lan Thương Song Sát, có phải lão đệ đã được mục kÃck không? 
Vân Nhạc hai má đỠbừng, đáp: 
- Hôm nỠđệ trốn sau tảng đá xem các ngưá»i giao chiến, ngỠđâu lại được trông thấy 
Tạ đại hiệp dùng Kim Cương Chỉ Pháp giết chết Song Sát. Thoạt đầu đệ chưa biết đại hiệp là 
ai. Sau thấy ông ta viết chữ để lại mới hay. 
Nhìn mặt Vân Nhạc, Phùng Bá Hùng lại há»i: 
- Vừa rồi tôi lại hay tin Truy Hồn Phán đã tới tỉnh Triết Giang này rồi, tối hôm qua ông 
ta ở Giang SÆ¡n Thanh Hổ SÆ¡n Trang diệt trừ NgÅ© Äá»™c chân nhân. Võ công cao cưá»ng, hành 
sá»± lại lanh lẹn, ông ta quả thá»±c danh bất hư truyá»n. Lão đệ được trông thấy mặt ông ta cÅ©ng 
có phúc lắm. 
Vân Nhạc cưá»i nói: 
- Vừa rồi đệ nghe thấy má»™t tiêu sư nói, phen này ông ta lại ra Ä‘á»i chắc sẽ gây tráºn 
mưa máu gió hôi trong võ lâm cũng nên? 
Phùng Thúc Tuấn tiếp lá»i nói: 
- Äúng thế tháºt đấy! 
Ngưá»i nhà bày tiệc xong, ba anh em há» Phùng má»i Vân Nhạc ngồi thượng tá»a. Chàng 
khiêm tốn nhất định không chịu ngồi. Lúc ấy có má»™t cô nương ngưá»i mảnh khảnh, mặt đẹp 
đẽ ở sau bình phong bước ra. 
Phùng Trá»ng Kiệt vá»™i nói: 
- Lan cô nương, cô ra vừa lúc quá, để anh giới thiệu Tạ thiếu hiệp cho. Anh ta là long 
phượng trong đám ngưá»i Ä‘á»i đấy. 
Lan cô nương chỉ nhìn Vân Nhạc tá»§m tỉm cưá»i, coi như là chào rồi váºy. Rồi cô ta ngồi 
vào bàn. Vân Nhạc cÅ©ng tá»§m tỉm cưá»i đáp lá»… lại. Chàng nhìn Lan cô nương cÅ©ng cảm thấy cô 
ta đẹp lắm, nhưng phải nỗi tánh đàn ông nặng quá. 
Do Tam Anh giới thiệu, chàng mới hay cô ta hỠNghê tên là Uyển Lan, biệt hiệu là La 
Sát Ngá»c Nữ, em vợ cá»§a Thúc Tuấn. Chàng nghÄ© thầm: 
- Cô này biệt hiệu là La Sát Ngá»c Nữ, chắc hành vi độc ác lắm. 
Lan cô nương há»i Thúc Tuấn rằng: 
- Hôm nay tên Ma Diêu TỠDu Tam Hòa với tên hỠKim có tới không? 
Phùng Thúc Tuấn cả cưá»i nói: 
- Lan cô nương này. Äêm hôm qua, Truy Hồn Phán phá rối NgÅ© Yến Bang, chúng đã 
mất hết hồn vÃa rồi, còn đâu tâm trà mà tá»›i đòi cá» lệnh? 
Lan cô nương bĩu môi: 
- Chúng không đến thì thôi. Nếu tới phải bắt chúng đi ba bước, vái một vái mới trả lại 
cỠlệnh cho chúng. 
Phùng Bá Hùng cả cưá»i nói: 
- Nếu Lan cô nương bắt chúng làm như váºy, tiêu cục này đến phải đóng cá»a mất. 
Lan cô nương đáp: 
- á»i chà, vá»›i danh tiếng lừng lẫy cá»§a ba anh mà còn phải sợ bang NgÅ© Yến nho nhỠấy 
sao? 
Phùng Bá Hùng quay lại há»i Vân Nhạc hành lý để ở đâu? Không cần biết Vân Nhạc có 
bằng lòng hay không đã gá»i phổ ky sang ngay bên khách sạn lấy hành trang vá», và dá»n má»™t 
căn phòng rộng cho chàng ở. 
Vân Nhạc thấy cả tiêu cục chỉ có ba anh em há» Phùng và Lan cô nương bốn ngưá»i, lấy 
làm ngạc nhiên, liá»n há»i. 
Phùng Trá»ng Kiệt cưá»i đáp: 
- Hai tháng nay tiêu cục không có bảo tiêu cho ai, các tiêu sư khác Ä‘á»u có gia quyến 
thuê nhà ở riêng. Lúc nào có việc, cho ngưá»i gá»i há», há» má»›i tá»›i. 
Thấy Phùng Bá Hùng có vẻ không yên, hình như Ä‘ang lo âu việc gì. Vân Nhạc liá»n há»i: 
- Có phải Phùng đại ca lo âu vỠviệc ngày mai Thất Sát Thủ tới đây tầm thù phải 
không? 
Phùng Bá Hùng chưa kịp trả lá»i, Lan cô nương đã cưá»i nói: 
- Phùng đại ca hà tất phải lo lắng làm gì? Äã có Tạ thiếu hiệp ở đây, còn sợ quái gì 
tên Thất Sát Thủ ấy nữa. 
Lá»i nói đó rõ ràng là tâng bốc nhưng sá»± tháºt thì nói kháy Vân Nhạc. Lan cô nương là 
đồ đệ của Yến Sơn thần ni, công lực đã đạt tới mức thượng thặng, từ bé được sư mẫu chìu 
chuá»™ng, gây nên tánh lạnh lùng kiêu ngạo vô cùng, không bao giá» chịu thua ai cả, ra Ä‘á»i 
không lâu, nhưng ra tay độc ác lắm. Cho nên ngưá»i ta má»›i ban cho nàng cái tên La Sát Ngá»c 
Nữ là thế. 
Lần này tới Kim Hoa thăm chị và anh rể, nghe Lôi Tiếu Thiên khen ngợi Vân Nhạc quá 
nổi, trong lòng không phục, nhưng khi gặp mặt, mới thấy Vân Nhạc khôi ngô tuấn tú, nàng 
đã có thiện cảm. Nhưng trong bữa tiệc, nàng không thấy Vân Nhạc ngó tá»›i, có vẻ tức giáºn 
mới thốt ra câu đó. 
Ba anh em há» Phùng rất thạo Ä‘á»i, hiểu ý ngay lá»i nói cá»§a Lan cô nương, không tiện 
cản trở, chỉ châu mày bất mãn thầm thôi. 
Vân Nhạc là ngưá»i thông minh, biết ngay dụng ý cá»§a Lan cô nương là nói kháy mình, 
nhưng chàng không giáºn, chỉ mỉm cưá»i, đưa mắt nhìn nàng. Thấy thần quang cá»§a Vân Nhạc 
sắc bén lắm, Lan cô nương không dám nhìn lại. 
Vân Nhạc há»i Tam Anh rằng: 
- Tên Thất Sát Thá»§ là hạng ngưá»i như thế nào? 
Phùng Bá Hùng thở dài một tiếng rồi nói: 
- Xưa nay Phùng mỗ không gây thù oán với ai cả. Hồi tháng ba, có một hôm ngồi đàm 
luáºn nguồn gốc võ há»c vá»›i môn hạ cá»§a y, tôi sÆ¡ ý má»™t tÃ, sinh ra tranh luáºn, bá»±c mình quá 
tôi liá»n bảo môn phái cá»§a há» không phải là chÃnh tông võ gia, có ai kiêng nể đâu. Môn hạ y 
cho là tôi cố ý nói nhục môn phái cá»§a há», xúi giục sư phụ chúng tá»›i đây thá» tài. Thất Sát 
Thá»§ Khuất Thân là há»c trò cá»§a má»™t cao tăng tỉnh Thanh Hải, thá»§ pháo kỳ dị. Y là ngưá»i đứng 
giữa chánh tà nhưng có thù với ai thì phải theo dõi kỳ cùng mới thôi. Nên Phùng mỗ thấy 
khó xỠquá. 
Vân Nhạc mỉm cưá»i nói: 
- Tưởng gì, chá»› việc đó có thâm thù đâu? ChÃnh tiểu đệ cÅ©ng không phải môn đồ cá»§a 
phái võ há»c chánh tông. Äệ chắc Thất Sát Thá»§ không chấp nê việc này đâu. 
Lan cô nương cưá»i nhạt má»™t tiếng nói: 
- Anh không tin tên ấy khó xỠthì thỠxem ngày mai anh đối phó ra sao để y phải chịu 
Ä‘i khá»i nÆ¡i đây? 
Thấy Lan cô nương nói váºy, Vân Nhạc nghÄ© thầm: 
- Hiển nhiên nàng muốn hiá»m khÃch ta đây. Nhưng ta có làm Ä‘iá»u gì thất lá»—i vá»›i nàng 
đâu? 
Chàng giáºn thầm, mặt lầm lì trả lá»i: 
- Tạ mỗ có nói đánh đuổi Thất Sát Thủ đi bao giỠđâu, mà Lan cô nương lại nói thế? 
Chỉ có cô đã làm nhục tên hỠKim của bang Ngũ Yến ở Giang Sơn thì thân thủ của cô tất 
phải là giá»i. Ngày mai đánh Ä‘uổi Thất Sát Thá»§ Ä‘i khá»i nÆ¡i đây cÅ©ng phải nhỠđến tay cô, chá»› 
Tạ mỗ thì làm gì được. 
Lan cô nương nghĩ thầm: 
- Lá»—i tá»± mình nói kháy ngưá»i ta trước, chá»› y là khách ở xa tá»›i, chưa ngồi yên chá»— ta đã 
xúc phạm tá»›i rồi. Hành vi cá»§a ta ở huyện Giang SÆ¡n y Ä‘á»u hay biết cả, hèn chi y không thèm 
ngó tới mình. 
Lan cô nương tá»± biết là có lá»—i, nhưng tánh bướng bỉnh quen rồi, biến sắc mặt, giáºm 
chân má»™t cái, Ä‘i thẳng vào nhà trong, không thèm chào há»i ai cả. Vân Nhạc chỉ cưá»i nhạt. 
Thấy hai ngưá»i xÃch mÃch như váºy, Bá Hùng vá»™i xin lá»—i. Thúc Tuấn trách thầm cô em 
vợ vô lá»…, cưá»i nói: 
- TÃnh cô em tôi ương ngạch quen từ hồi nhá» rồi, Cô ta bạ đâu nói đấy, mang lá»—i vá»›i 
ngưá»i cÅ©ng không hay, đã gây nhiá»u chuyện phiá»n phức lắm rồi, mà vẫn không biết hối cải. 
Xin Tạ lão đệ tha thứ cho nhé? 
Thấy Thúc Tuấn xin lá»—i, Vân Nhạc cả cưá»i không nói tá»›i chuyện ấy nữa. 
Thấy Vân Nhạc đã tươi cưá»i, Bá Hùng má»›i yên trÃ, nghÄ© thầm: 
- Tánh ngưá»i thành niên vẫn thế, há»… có Ä‘iá»u không bằng lòng là cãi vã ngay. Cả hai 
ngưá»i Ä‘á»u má»›i ra Ä‘á»i, kiêu ngạo vô cùng, sau này sẽ còn nhiá»u chuyện phiá»n phức nữa. 
Nghĩ đoạn chàng nói với Vân Nhạc rằng: 
- Từ nay tá»›i tết Äoan Ngá» còn lâu, Tạ hiá»n đệ hãy ở lại chÆ¡i vài ngày, để anh em chúng 
tôi được lãnh giáo. Dù có ở lại mưá»i ngày cÅ©ng không bị lỡ ngày hẹn ước cá»§a anh Lôi Tiếu 
Thiên đâu. 
Vân Nhạc cưá»i đáp: 
- Phen này đệ lên Bắc Kinh không có việc gì cần cả, chỉ muốn ngao du các thắng cảnh 
thôi. Quý vị đã có lòng giữ ở lại, đệ đâu dám trái lệnh. Nhưng xin ba vị chá»› có quá tin lá»i nói 
cá»§a nghÄ©a huynh tôi. Sá»± tháºt đệ không có má»™t Ä‘iểm gì là tuyệt há»c cả. Nếu quý vị coi trá»ng 
quá, không những đệ tự hổ thẹn mà còn có khi làm lỡ hết công việc của quý vị đấy. 
Phùng Bá Hùng cả cưá»i nói: 
- Lá»i nói cá»§a Càn Khôn Thá»§ sai lầm thế nào được... 
Äá»™t nhiên Trá»ng Kiệt thét lá»›n má»™t tiếng, ngưá»i như mÅ©i tên bay thẳng lên nóc nhà. 
Khinh công này khá đẹp mắt tháºt, chàng từ khách sảnh xuyên qua cá»a ra ngoài sân, rồi lên 
trên nóc nhà chỉ hÆ¡i nhún nhảy mấy cái là lên liá»n, không khác gì diá»u hâu bay lướt lên váºy. 
Nên chàng má»›i được ngưá»i ta tặng cho cái biệt hiệu Phốc Thiên Ưng là thế. 
Phùng Trá»ng Kiệt ở trên mái nhà quát há»i: 
- Bạn kia, có ngừng lại không? 
Má»i ngưá»i nghe thấy giá»ng nói khàn khàn đáp: 
- Cáºy có ba anh em há» Phùng thì giữ sao nổi Thiên Nam Tứ Tuyệt Ngô Trà này ở lại? 
Ngươi sá»›m sá»a soạn háºu sá»± Ä‘i, kẻo mai không kịp ma chay, lại trách ta không cho hay trước. 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				15-09-2008, 08:30 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nháºp Môn Tu Luyện 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 10
					 
                    Thá»i gian online: 2 ngày 7 giá» 15 phút 
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Há»’I 3: 
GIÚP BẠN GIỞ THẦN CÔNG 
QUẦN TÀ BẠT Há»’N VÃA 
 
 
  
 
Hãy nói ở Kim Hoa, Phùng Thị Tam Kiệt thiết tiệc đãi Tạ Vân Nhạc nơi Tam 
Anh Tiêu Cục. Phùng Trá»ng Kiệt phát giác có ngưá»i ẩn núp trên mái nhà, 
liá»n phi thân lên trên đó xem, nghe thấy ngưá»i ná» tá»± xưng danh hiệu, giáºt 
mình kinh hãi. 
Phùng Bá Hùng, Phùng Thúc Tuấn và Tạ Vân Nhạc ba ngưá»i cùng tiếp tục lên cả trên 
mái nhà. Thấy hình bóng cá»§a ngưá»i ná», Phùng Bá Hùng liá»n biến sắc mặt, tiến lên má»™t bước, 
chắp tay chào, cưá»i nói: 
- Tưởng là ai. Không ngỠThiên Nam Ngô đương gia giá lâm. Chúng mỗ thiết nghĩ xưa 
nay không có Ä‘iá»u gì làm pháºt ý Ngô đương gia cả. Mà hôm nay Ngô đương gia Ä‘Ãch thân tá»›i 
đây, chắc có ai nhỠvả đương gia đến trợ giúp chăng? 
Ngô Trà cưá»i gian xảo nói: 
- Anh em ngươi có tư cách gì mà dám làm pháºt ý má»—. Nếu các ngươi táo gan đã trót 
dại động đến lông chân của mỗ thì các ngươi đã xuống dưới âm phủ từ trước kia rồi, làm gì 
được sống sót tá»›i bây giá» nữa? Phải, hôm nay Ngô má»— tá»›i đây là có ngưá»i má»i giúp sức tháºt. 
Äiá»u đó chỉ tại các hạ ăn nói ngông cuồng, coi những ngưá»i xuất thân từ các phái không 
phải chÃnh tông, võ lâm không ra gì. Cho nên Thất Sát Thá»§ Khuất huynh má»›i cung kÃnh tá»›i 
má»i Ngô má»— lên miá»n bắc này. Trước hết má»— muốn biết tài nghệ cá»§a các ngươi, tá»± nháºn là 
môn hạ cá»§a chÃnh phái giá»i tá»›i mức nào! Tối hôm nay Ngô má»— ngẫu nhiên Ä‘i qua đây, không 
muốn sinh sự ngay đâu, vì ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau xem ai hơn ai kém rồi. Thôi, xin 
thứ lỗi mỗ không có thì giỠở lại đây tiếp chuyện nữa. 
Nói xong, y chắp tay chào, quay mình định đi. 
Bỗng nghe thấy Vân Nhạc quát lớn một tiếng: 
- Hãy khoan đã! 
Ngô Trà quay mình lại, thấy ngưá»i vừa quát gá»i là má»™t thanh niên thư sinh, đẹp trai vô 
cùng, liá»n cưá»i nói: 
- Tiểu tá», mi muốn nói gì nữa? 
Tạ Vân Nhạc trầm tiếng nói: 
- Thiếu gia trông thấy thái độ ngông cuồng của ngươi nó chướng mắt lắm. Nơi Tam Anh 
Tiêu Cục đây khi nào để cho ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi được đâu! Ngươi đã tới thì 
phải ở lại đây! 
Ngô Trà cả cưá»i má»™t tiếng rồi nói: 
- Thằng nhãi kia, mi tá»± thị tài giá»i cái gì mà dám giữ Ngô má»— ở lại? 
Tạ Vân Nhạc giơ hai bàn tay ra, rồi nói: 
- Ta chỉ thị có cái này thôi! 
Phùng Thị Tam Anh lo sợ thầm, Ä‘á»u nghÄ©: 
- Chú em này chưa biết ngưá»i kia lợi hại như thế nào, má»›i dám ngông cuồng như váºy 
chắc? 
Ngô Trà cưá»i lá»›n má»™t hồi, rồi quát lá»›n: 
- Thằng nhãi kia! Diêm Vương đã định mi chết vào hồi canh ba, thì ta muốn giữ mi 
sống tới canh năm cũng không được? Thoạt tiên, ta định cho ngươi sống tới sáng mai, ngỠ
đâu mi lại muốn chết ngay bây giá». Như váºy các ngươi không còn kêu oan và bảo ta ra tay 
độc ác đấy nhé? 
Nói Ä‘oạn, y hÃt hÆ¡i, chân bước theo thế Hồng Môn, múa chưởng bổ vào mặt Vân Nhạc 
liá»n. Tiếng gió cá»§a song chưởng hung mãnh vô cùng, y vừa tiến tá»›i đánh, vẻ mặt tá» vẻ khinh 
thưá»ng Vân Nhạc non ná»›t. 
Ngô Trà đã ngông cuồng như váºy, ngỠđâu Vân Nhạc còn ngông cuồng hÆ¡n thế nữa. 
Thấy bàn tay cá»§a Ngô Trà bổ tá»›i, chàng vẫn đứng yên, không chút nhúc nhÃch, tay phải giÆ¡ 
lên, dùng thế Thôi SÆ¡n Äiá»n Hãi (đẩy núi lấp bể) đẩy mạnh ra, chỉ nghe thấy “bùng†má»™t 
tiếng. Má»i ngưá»i đã thấy Ngô Trà bắn lùi năm sáu bước, mái ngói dưới chân y kêu “lạch cạch†
vỡ tan nát má»™t mảng lá»›n. Trái lại Vân Nhạc vẫn đứng yên chá»— cÅ©, không thấy di chuyển ná»a 
bước. Phùng Thị Tam Anh kinh ngạc đến trợn tròn xoe đôi mắt, mồm há hốc, ngẩn ngưá»i ra 
như tượng gá»—. Ngưá»i kinh ngạc hÆ¡n hết là Ngô TrÃ. Thấy Vân Nhạc là má»™t thiếu niên yếu á»›t, 
y ra chưởng lực chỉ dùng năm phần sức thôi, tưởng thế là đủ đánh cho đối phương phải nằm 
dưỡng thương trên giưá»ng năm bữa ná»a tháng là Ãt. Chá»› y có ngỠđâu đối phương lại có chưởng lá»±c hùng mạnh đến thế, nên y má»›i bị đánh lui năm sáu bước như váºy. Còn đối 
phương thì vẫn đứng yên như cũ, trông rất an nhàn, đôi mắt long lanh nhìn mình miệng tủm 
tỉm cưá»i. Ngô Trà xấu hổ vô cùng, quát lá»›n lên má»™t tiếng: 
- Thằng nhãi kia giá»i tháºt? Hãy tiếp Ngô má»— thêm má»™t chưởng nữa xem sao? 
Nói xong, y nhún chân nhảy tới, tựa như một luồng gió lốc, hai tay giở Bạch Hổ 
Chưởng ra, thế võ mà y nổi tiếng khắp giang hồ, dùng mưá»i hai phần công lá»±c, má»™t thế NgÅ© 
Äỉnh Khai SÆ¡n bổ tá»›i, sức mạnh vô cùng, oai lá»±c kinh ngưá»i. 
Tạ Vân Nhạc đã định tâm, đêm nay phải làm cho đất Kim Hoa này ai nấy cũng phải 
chấn động kinh hãi. Trước hết vì sá»± khÃch bác cá»§a Lan cô nương, sau là vì muốn danh tiếng 
nổi lên, chàng liá»n giở Di Lạc Thần Công ra, tụ thanh má»™t luồng khà để bảo vệ toàn thân. Nên 
thấy Ngô Trà giở độc thá»§ ra đánh, thần sắc vẫn như thưá»ng, miệng tá»§m tỉm cưá»i là thế. 
Thấy Ngô Trà dùng đến Bạch Hổ Chưởng, Phùng Thị Tam Anh Ä‘á»u lùi ra phÃa xa, sau 
lại thấy Vân Nhạc buông xuôi hai tay đứng yên, không giở chưởng lên nghênh địch. Ma Vân 
Bằng Phùng Thúc Tuấn vội la lớn: 
- Lão đệ nên cẩn tháºn đỠphòng! 
Vân Nhạc vẫn mỉm cưá»i như cÅ©. Song chưởng cá»§a Ngô Trà đẩy tá»›i trước ngá»±c Vân Nhạc 
chỉ còn năm tấc, thấy một sức lực vô hình đỡ lấy song chưởng của y và chỉ thấy Vân Nhạc 
khẽ gạt một cái, khiến chưởng của y biến mất một cách vô hình. Tiếp theo đó, y lại thấy 
xung quanh địch có má»™t sức mạnh vô cùng bắn trở lại, sợ quá vá»™i thâu chưởng lùi vá» phÃa 
sau. Y lùi đã nhanh, Vân Nhạc tiến còn nhanh hơn. Chỉ thấy Vân Nhạc giơ chưởng tay phải 
kéo lại hất đi một cái, cả một thân hình to lớn của Ngô Trà đã lộn tung lên cao và bắn sang 
nóc nhà khác cách nơi đó hơn hai trượng, tiếng ngói vỡ làm ồn cả bốn phương. 
Vân Nhạc cưá»i nhạt má»™t tiếng nói: 
- Ta tưởng nhân váºt cá»§a Thiên Nam Tứ Tuyệt tài ba như thế nào, ngỠđâu hữu danh vô 
thá»±c, chỉ có tầm thưá»ng như thế thôi! 
Ngô Trà lóp ngóp bò dáºy, hai bàn tay vừa Ä‘au vừa sưng vù như sắp gãy váºy, nghe thấy 
Vân Nhạc nói như thế, tức giáºn vô cùng, háºm há»±c nói: 
- Thằng nhãi, mi chá»› có ngông cuồng. Ngô má»— sÆ¡ ý nhất thá»i mà bị mi hãm hại đó thôi. 
Ngày mai tương há»™i, đã chắc đâu ai thắng ai bại nào? Äắc chà vá»™i như thế làm gì? 
Nói xong, y loạng choạng đứng dáºy, nghiến răng chịu Ä‘au cắm đầu chạy thẳng. 
Tạ Vân Nhạc và Phùng Thị Tam Anh bốn ngưá»i nhảy xuống dưới nhà, vào trong khách 
sảnh. Kim Xà Thần Ưng Phùng Bá Hùng chắp tay chào Vân Nhạc nói: 
- Lão đệ, hôm nay tháºt sáng mắt anh em chúng tôi. Lão ca đây dám táo bạo nói má»™t 
câu rằng, tài ba như đệ hiện thá»i, có thể là ngưá»i hiếm có trong võ lâm ngày nay! 
Phùng Thúc Tuấn nghĩ thầm: 
- Tạ lão đệ bá» ngoài như hòn vàng thá»i ngá»c, mà bên trong tinh hoa đến thế! Tháºt là 
hiếm có, đáng tiếc Lan cô nương không cầu duyên vá»›i y, bằng không hai ngưá»i tháºt là đôi 
nhân duyên thiên tạo địa thiết. 
Thấy Phùng Bá Hùng khen ngợi như váºy, Vân Nhạc xấu hổ mặt đỠbừng, mỉm cưá»i nói: 
- Phùng đại ca cứ quá khen như váºy, sá»± tháºt đại ca chưa thấy rõ đệ đã thừa cÆ¡ dùng 
tiểu xảo mà thắng. Lá»i nói cá»§a lão tặc há» Ngô không sai đâu. Quả tháºt y đã sÆ¡ ý má»›i bị như 
váºy. Lúc má»›i gặp mặt, lão ta khinh thưá»ng tiểu đệ, chưa dùng toàn lá»±c, mà đệ thì giở hết 
mưá»i phần công lá»±c ra má»›i đẩy lui được y. Lần thứ hai lão tiến lên, bị ảnh hưởng sá»± thất bại 
lần đầu, nên hai chân y bước đi không vững như trước. Hơn nữa dưới chân là mái ngói, không 
được vững chắc như dưới đất liá»n, giáºm mạnh xuống thì ngói vỡ, mà khẽ giáºm lên thì chân 
không có sức. Khi lão tặc nhảy lên, vì không lấy sức được, nên rất yếu ớt và nông nổi. Lúc ấy 
đệ vẫn chưa phản công lại, chá» tá»›i khi sức lá»±c cá»§a y cùng táºn rồi, đệ má»›i dùng toàn lá»±c ra 
phản công. Sá»± thắng lợi ấy là nhỠở may mắn, chá»› có phải tài ba gì đâu? Äúng như lá»i nói 
cá»§a lão tặc, ngày mai gặp gỡ, chưa biết ai thắng ai bại. Äó, sá»± tháºt nó là thế! Nói ra ba vị sẽ 
thấy không có cái gì là lạ cả. 
Phát Thiên Äiêu Phùng Trá»ng Kiệt cả cưá»i nói: 
- Lá»i nói ấy tuy có lý tháºt, nhưng dù sao hiá»n đệ vẫn khiêm tốn mà viện lẽ ra như thế 
thôi! 
Vân Nhạc Ä‘ang cưá»i, thì Lan cô nương lại bước ra. Lúc nãy bá»±c mình, nàng vá» phòng 
lên giưá»ng ngá»§, chá» tá»›i khi ngưá»i nhà cho hay, các đầy tá»› gái vào báo, nàng trở ra tá»›i nÆ¡i đã 
muá»™n, không được mục kÃch cuá»™c đấu tranh vừa rồi. 
Lan cô nương liá»n há»i Phùng Thúc Tuấn vá» tình hình vừa xảy ra. Phùng Thúc Tuấn 
nhất nhất kể hết cho nàng nghe, và còn tán dương Vân Nhạc vô cùng. 
Lan cô nương giáºm chân xuống đất, háºm há»±c nói: 
- Äáng tiếc tiểu muá»™i biết muá»™n quá. Bằng không, muá»™i đã cho lão tặc má»™t tráºn nên 
thân rồi. 
Phùng Thúc Tuấn thấy nàng không thèm dòm ngó tới Vân Nhạc, mà vẫn ra vẻ tự đắc, 
liá»n cưá»i nói: 
- Lan cô nương, sao độc ác đến thế? HÆ¡i tà là đòi giết ngưá»i. Sau này có chồng, vợ 
chồng hÆ¡i bất hòa má»™t tÃ, cô cÅ©ng chém ông chồng ra làm bảy, tám khúc hay sao? 
Lan cô nương thấy Phùng Thúc Tuấn nói bông, mặt đỠbừng, há»n giáºn nói: 
- Anh còn nói xấu như thế nữa, em sẽ mách chị cho mà xem! 
Nói xong, nàng quay lưng Ä‘i vào nhà trong liá»n. Phùng Thị Tam Anh cả cưá»i. Má»i ngưá»i 
nói chuyện phiếm lát lâu, anh em há» Phùng liá»n đưa Vân Nhạc vào trong vưá»n hoa, tá»›i má»™t 
căn nhà nhỠvà đẹp. 
Phùng Bá Hùng nói: 
- Hiá»n đệ, thá» xem căn nhà nhá» này có ưng ý không? 
Vân Nhạc thấy căn nhà đó chia làm hai gian, gian trong là phòng ngủ, gian ngoài là 
phòng sách, bày biện rất thanh nhã. Trên giá hoa lại có mấy cháºu hoa lan, hoa quế, mùi 
thÆ¡m phảng phất, bốn vách treo đầy tranh sÆ¡n thá»§y hoa Ä‘iểu, trông như cảnh tháºt, trên giá 
sách lại có mấy chục cuốn cổ thÆ¡, bàn ghế bày trong phòng Ä‘á»u là gá»— quý. Vân Nhạc vừa ý 
lắm, cám ơn luôn miệng. 
Trò chuyện hồi lâu, ba anh em hỠPhùng mới cáo từ ra nhà ngoài đi nghỉ. 
Äêm hôm ấy, nằm trên giưá»ng, Vân Nhạc ngẫm nghÄ©, thiết tưởng từ khi rá»i Di Lạc 
Phong tá»›i giá», đã giao đấu vá»›i các ngưá»i trong võ lâm đã bốn lần, mà chàng chưa há» gặp 
một tay đối thủ nào có thể cầm cự nổi năm ba hiệp. Những tay có tên tuổi như Lan Thương 
Song Sát, NgÅ© Äá»™c chân nhân, Ngô Trà cá»§a Thiên Nam Tứ Tuyệt, Ä‘á»u là những nhân váºt lừng 
danh bốn bể, mà sao võ nghệ lại tầm thưá»ng đến thế? Xem như váºy, tài ba cá»§a mình đã há»c 
được có thể tranh cao thấp vá»›i các nhân váºt trứ danh cá»§a các phái võ lâm hiện thá»i. 
Chàng đã nghe từ Minh Lương đại sư, Thiên Nam Tứ Tuyệt là Thanh Äiểu Hương Chá»§ 
của hội Thanh Long hoành hành hai tỉnh Quảng Tây và Quý Châu. Xưa nay bốn tên ấy hành 
sá»± ác độc, cướp cá»§a còn giết chết khổ chá»§, nên má»›i được ngưá»i ta gán cho cái danh Tứ Tuyệt 
là thế. 
Trong hội Thanh Long, trừ mấy tay thủ lãnh và mấy tay cao thủ nữa là tới Tứ Tuyệt 
nên trong võ lâm há»… nói tá»›i tên Tứ Tuyệt là ai nấy Ä‘á»u phải hoảng sợ liá»n. 
Nhưng tài ba cá»§a Ngô Trà tầm thưá»ng như váºy, ba tên ná» chắc cÅ©ng không giá»i giang 
gì hÆ¡n. Không biết cả bốn có tá»›i Kim Hoa này không? Buổi há»p mặt ngày mai, nếu không có 
cao thủ khác tham dự thì bên ta tất phải thắng lợi. 
Chàng lại nghÄ© tá»›i Lan cô nương quấy nhiá»…u má»™t cách vô lý như váºy, tháºt khiến ngưá»i 
ta khó bá» chịu đựng được. Yến SÆ¡n thần ni cÅ©ng là ngưá»i trong cá»a Pháºt, tại sao lại dạy má»™t 
ngưá»i môn hạ kiêu ngạo ngông cuồng đến thế, tháºt khó hiểu quá. Sau này ta còn ở lại tiêu 
cục này ngày nào, phải nên tránh xa nàng má»™t chút, để khá»i hiểu lầm rồi trở nên thù oán thì 
không tiện tà nào! Nghĩ tới đó, chàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay. 
Trá»i còn chưa sáng tá», Tạ Vân Nhạc đã thức tỉnh, ngồi xếp bằng tròn luyện táºp má»™t 
hồi Quy Nguyên Thổ Nạp Tá»a Công, rồi má»›i xuống giưá»ng. 
Má»™t lát sau, Phùng Thị Tam Anh cùng bước vào, chào nhau xong, bèn má»i chàng ra 
ngoài khách sảnh dùng bữa sáng. 
Ngưá»i Giang Nam buổi sáng hay ăn cháo gạo nếp, hoặc bánh bao tÃm sẫm. Trên bàn đã 
bày bốn món ăn chơi, một đĩa dăm bông hấp, một đĩa trứng đen, một đĩa vịt khô, một đĩa 
xào thịt ốc và hai vỉ tre bánh bao. Cạnh bàn có để một nồi cơm nấu như cháo. Lúc ấy Lan cô 
nương cũng ra ăn. Hôm nay nàng mặc áo đoạn màu mạc lục, mặt hơi đánh chút phấn. Trông 
thấy Vân Nhạc nàng mỉm cưá»i liá»n. Vân Nhạc cÅ©ng cưá»i nói: 
- Lan cô nương dáºy sá»›m thế? 
Trải qua má»™t đêm, hình như chuyện không vui cá»§a hai ngưá»i đêm qua đã tiêu tán hết. 
Trong bữa ăn, Phùng Bá Hùng nói tới mấy tay trẻ tuổi mới nổi lên của võ lâm gần đây 
như Tiểu Bạch Long Cát Thiên Hào, Thiên Cương Kiếm Äông Phương Ngá»c Côn, Hắc Diện Ma 
Lạt Khương Tôn Diệu, còn má»™t ngưá»i con gái nữa tên là Lăng Ba Tiên Tá» La Dao Mai, Ä‘á»u là 
những nhân váºt thượng thặng. Mấy năm nay hỠđã tạo ra mấy vụ lá»›n làm chấn động chốn 
giang hồ, tin đồn khắp Giang Nam, Giang Bắc. Bây giá» tÃnh cả Tạ lão đệ vào đó nữa. NghÄ© tá»›i 
chúng tôi Ä‘á»u là những kẻ già nua, không chịu tiến bước. Thá»i đại này là thá»i đại cá»§a các chú 
đấy. 
Vân Nhạc chỉ tá»§m tỉm cưá»i không nói. Lan cô nương phùng mồm trợn mép nói: 
 
- Cái gì là trẻ tuổi má»›i nổi lên. Sau này nếu em bắt gặp mấy ngưá»i đó thể nào em cÅ©ng 
đấu thỠvới hỠxem sao? 
Phùng Thị Tam Anh nghe thấy nàng nói như váºy, Ä‘á»u châu mày tá» vẻ khó chịu. 
Bá»—ng có tiếng ồn ào ở bên ngoài đưa vào, kèm tiếng cưá»i nói huyên thiên. 
Há»i ra má»›i hay các tiêu sư hay tin đêm qua có giặc tá»›i quấy nhiá»…u tiêu cục Ä‘á»u đến há»i 
thăm. 
Má»™t lát sau, có bốn năm ngưá»i ùa vào. Vân Nhạc thấy ngưá»i Ä‘i trước vạm vỡ khá»e 
mạnh trạc độ bốn mươi. Trong bá»n lại có má»™t ngưá»i trông rất oai vệ, hai bên thái dương nổi 
lên hình như rất có căn bản nội công. 
Tam Anh vá»™i giá»›i thiệu từng ngưá»i cho Vân Nhạc biết. Bốn ngưá»i đó Ä‘á»u là tiêu sư cá»§a 
tiêu cục: Trại Uất Trì Lý Anh, Tả Ty Kim Äao Hồ Thiếu Thanh, Câu Liêm Thương Lão Trá»ng 
Nguyên và Bát Quái Thá»§ Cảnh Lương. Vân Nhạc chắp tay chào từng ngưá»i má»™t. 
Bốn tiêu sư này nghe nói thiếu niên này là ngưá»i đã đánh Thiên Nam Tứ Tuyệt bị 
thương, nay gặp mặt thấy chàng yếu á»›t nho nhã, Ä‘á»u tá» vẻ không tin nhưng miệng vẫn phải 
nói: 
- Tạ thiếu hiệp, tháºt may cho chúng tôi đêm qua đã được ngài ra tay giúp đỡ. 
Bát Quái Thủ Cảnh Lương nói với Phùng Bá Hùng rằng: 
- Tổng tiêu đầu, Thất Sát Thủ Khuất Thân hẹn đấu ở đâu thế? 
Phùng Bá Hùng cưá»i đáp: 
- Y hẹn đấu ở tiểu giáo trưá»ng ngoài chân thành. Chúng tôi sắp Ä‘i đây. 
Nói xong, chàng sai ngưá»i nhà sá»a soạn ngá»±a. Tất cả chÃn ngưá»i Ä‘á»u cởi ngá»±a ra tiểu 
giáo trưá»ng. 
Tiểu giáo trưá»ng ở phÃa tây thành. Lúc ấy thiên hạ sống trong yên ổn thái bình. Quan 
binh Bát Kỳ (Mãn Châu) sống cảnh an nhàn quen rồi bỠcả lệ xuân thu nhị kỳ thao luyện ở 
ngoài giáo trưá»ng nên nÆ¡i đây thành ra hoang phế đã lâu, cá» tranh má»c cao tá»›i đầu gối, vắng 
tanh không có má»™t bóng ngưá»i lai vãng. Má»i ngưá»i khi tá»›i tiểu giáo trưá»ng, Ä‘á»u đến cạnh đài 
kiểm duyệt, xuống ngá»±a. Thấy bốn bá» tÄ©nh mịch, Phùng Thúc Tuấn cưá»i nói: 
- Có lẽ đêm hôm qua Ngô lão tặc sợ hãi vỡ cả gan máºt chắc? Và y lại nghe thấy Truy 
Hồn Phán Tạ lão tiá»n bối xuất hiện ở Giang SÆ¡n, làm gì chẳng cao chạy xa bay. Tôi Ä‘oán tám 
phần bá»n chúng không dám tá»›i rồi. 
Kim Xà Thần Ưng Phùng Bá Hùng lắc đầu nói: 
- Chưa chắc đã đúng như váºy. Thất Sát Thá»§ Khuất Thân cÅ©ng bướng bỉnh lắm, đã dám 
hẹn chúng ta tá»›i đây đấu, y tất phải có á»· thị gì đây? Vả lại Tạ lão tiá»n bối không phải là võ 
lâm chánh tông xuất thân, nay y lại mượn cá»› đó xuất sư thì Tạ lão tiá»n bối tất không ra tay 
can thiệp đâu. 
Má»i ngưá»i Ä‘á»u im lặng không nói gì. Vân Nhạc má»™t mình khoanh tay, ngẩng đầu đứng 
xem đôi câu đối treo trên giáo trưá»ng, chữ viết đã phai má» xem không rõ, nhưng chàng vẫn 
ngâm nga tá»± đắc. Lan cô nương bịt mồm cưá»i, khẽ nói vá»›i Phùng Thúc Tuấn rằng: 
- Anh hai, anh nhìn xem tên ngốc tỠkìa? 
Phùng Thúc Tuấn trợn mắt lưá»m nàng. Vân Nhạc nghe thấy vẫn cứ ngâm nga như 
thưá»ng, thần sắc trông rất tá»± nhiên, nhưng lòng rất ghét thái độ và lá»i nói cá»§a Lan cô nương. 
Ãm ảnh ấy khiến Lan cô nương sau này Ä‘au đớn biết bao. Äó là chuyện sau. 
Äá»™t nhiên từ phÃa cá»a giáo trưá»ng có mưá»i mấy ngưá»i phi ngá»±a tá»›i. Khi tất cả đến gần 
và đã xuống ngá»±a, Vân Nhạc để ý thấy tất cả là mưá»i hai ngưá»i, già trẻ lá»›n bé, cao lùn gầy 
béo có đủ. 
Ngưá»i Ä‘i đầu, gầy gò mặt trắng trẻo, mắt to để râu dê, trạc độ bốn mươi tuổi, lưng Ä‘eo 
đao bổ củi, chắp tay chào và nói với Phùng Bá Hùng rằng: 
- Phùng đại ca, sá»± tháºt tiểu đệ Chu Nhân Tiên vá»›i đại ca không có thù hằn gì cả. Chỉ vì 
bá»±c tức đại ca bảo chúng tôi không phải là võ lâm danh môn chÃnh phái xuất thân, nên ngày 
hôm nay mới hẹn mấy bạn võ lâm cũng không thuộc môn phái chánh tông nào cả, đến đây 
để thá» thách vài hiệp vá»›i đại ca, nhưng chúng ta chỉ nên phân thắng bại thôi, như váºy má»›i 
khá»i mất hòa khÃ, hÆ¡n nữa cÅ©ng muốn đại ca nháºn thức tài há»c tà môn bàng đạo cá»§a chúng 
tôi. 
Nói xong, y cưá»i dài má»™t hồi, nghe khó chịu vô cùng. 
Kim Xà Thần Ưng Phùng Bá Hùng cưá»i đáp: 
- Chu huynh, chỉ vì má»™t câu chuyện nói chÆ¡i mà huynh phải làm phiá»n tá»›i các bạn đến 
đây để phân giải thị phi thì hơi quá đáng một chút. Bây giỠsự thể đã đi tới giai đoạn này, 
nói nhiá»u cÅ©ng vô Ãch, chỉ còn má»™t cách là xin má»i quý vị ra giữa giáo trưá»ng chỉ bảo cho vài 
miếng thôi. 
Äêm hôm trước Thiên Nam Tứ Tuyệt Ngô Trà tá»›i tiêu cục quấy nhiá»…u cÅ©ng có mặt trong 
đám ngưá»i đó, đôi mắt cá»§a y cứ nhìn Vân Nhạc chòng chá»c có vẻ oán háºn vô cùng. Sau khi 
Phùng Bá Hùng nói xong, Ngô Trà xông ra quát lớn: 
- Tên há» Phùng kia, đêm hôm qua Ngô má»— sÆ¡ ý nhất thá»i, má»›i bị chó con cắn trá»™m. 
Bây giá» ngươi hãy gá»i con chó con kia ra đây để Ngô má»— cho nó má»™t bài há»c. 
Vừa nói y vừa rút luôn thanh trưá»ng kiếm ra. 
Từ ra Ä‘á»i tá»›i giá», Vân Nhạc chưa há» bị ai gá»i mình là chó con cả, nên nghe thấy Ngô 
Trà gá»i thế tức giáºn vô cùng, Ä‘ang định nhảy ra đánh. NgỠđâu, Lan cô nương đã nhảy ra 
trước chàng, quát mắng Ngô TrÃ: 
- Lão tặc, tối hôm qua cô nương không có mặt tại đó, chớ không khi nào ta lại chịu để 
cho mi sống tới sáng hôm nay. Cô nương phải dạy bảo những quân ác đồ như mi. 
Bạch Hổ Tinh Quân Ngô Trà giáºn run ngưá»i, cưá»i gằn má»™t hồi, rồi nghiến răng giáºn dữ 
nói: 
- HỠNgô đây thành danh đã hai mươi năm rồi, chưa hỠthấy con bé nào lại vô lễ như 
mi. Nếu mi chịu đựng được năm mươi hiệp mà chưa thua thì Ngô má»— sẽ dứt kiếm Ä‘i liá»n, coi 
như trên giang hồ mất cái tên của mỗ. 
Lan cô nương dùng giá»ng mÅ©i “hừ†má»™t tiếng má»›i đáp: 
- Sá»± tháºt từ xưa tá»›i nay, bổn cô nương chưa há» nghe thấy tên hiệu cá»§a ngươi bao giá». 
Nói xong nàng múa kiếm xông lên đâm liá»n. Ngô Trà cưá»i nhạt má»™t tiếng, tránh sang 
bên một bước, tay phải cầm kiếm giơ lên chặt xuống một cái, định chém vào mạch môn cổ 
tay của nàng. Thế ấy ra tay nhanh như chớp nhoáng và còn chắc chắn nữa. Lan cô nương 
tá»§m tỉm cưá»i, rút kiếm quay mình, tránh khá»i thế võ cá»§a địch, tay phải múa kiếm, xoay thế 
Mạn Thiên Phong VÅ© (mưa gió đầy trá»i), xung quanh hai trượng Ä‘á»u là làn sóng kiếm cá»§a 
nàng bao phủ, tay trái lại nhằm yếu huyệt của địch điểm tới. 
Thấy nàng tấn công lợi hại quá, Ngô Trà đành phải lùi vá» phÃa sau liên tiếp, trong lòng 
cũng phải hoảng sợ, và nghĩ thầm: 
- Ta hoành hành trá»i Nam, Ãt gặp địch thá»§, không ngỠđêm hôm qua bị thằng nhá» ná» 
chưa sạch hÆ¡i sữa đánh bại. Bây giá» lại gặp con nhải non này. Nếu tráºn này ta không đắc 
thắng thì còn mặt mũi nào lăn lộn trên giang hồ nữa? 
NghÄ© Ä‘oạn, y thâu chân khà trong Ä‘an Ä‘iá»n phÃa dưới bụng má»™t chút giở thế Bạch Hổ 
Tam Tuyệt Kiếm ra, chỉ thấy kiếm quang bay quanh, thân hình khi ẩn khi hiện, khắp giáo 
trưá»ng đầy những ánh kiếm sáng ngá»i. 
Tạ Vân Nhạc khoanh tay đứng xem hai ngưá»i tranh đấu. Lúc này máu hăng cá»§a Lan cô 
nương đã bốc, liá»n giở kiếm thuáºt trấn sÆ¡n ra, thế kiếm đó gá»i là Mâu Ni Giáng Ma, có tất cả 
hai mươi tám miếng, là một thế võ của Yến Sơn thần ni đã tốn công ba mươi năm mới sáng 
tạo nên. Thế nào, miếng nào cÅ©ng bao hàm oai lá»±c rất nhiá»u. Lan cô nương tuy má»›i há»c được 
sáu bảy phần công lực nhưng với kinh nghiệm trên chốn giang hồ đã thâu lượm được cũng 
lợi hại vô cùng. 
Kiếm thuáºt ấy giở ra ánh sáng vừa lạnh vừa lóe mắt, bên trong còn có tiếng động như 
sấm như gió. Bạch Hổ Tinh Quân Ngô Trà không những không đánh lại được miếng nào, còn 
bị kiếm quang của nàng bao vây. 
Vân Nhạc biết tráºn này Lan cô nương thế nào cÅ©ng thắng, nên chàng không cần phải 
để ý tá»›i, quay sang ngắm nhìn bá»n ngưá»i kia, thấy trong bá»n có hai ngưá»i đáng để ý, má»™t 
ngưá»i thân hình vạm vỡ, lưng hÆ¡i gù, mắt hổ, mÅ©i sư tá», râu dài che lấp cả mồm mép, mặc 
áo dài Ä‘en, bàn tay to hÆ¡n ngưá»i. 
Chàng nghĩ thầm: 
- Có lẽ ngưá»i này là Thất Sát Thá»§ Khuất Thân chăng? 
Còn má»™t ngưá»i nữa gầy gò, mặt dài như mặt ngá»±a, trắng trẻo không có râu, hai mắt 
sâu hóm, thần quang ngoại lộ, hai bên thái dương phồng lên rất cao, miệng lúc nào cũng mỉm 
cưá»i, lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm. Tuy chàng không biết ngưá»i đó là ai, nhưng thoáng trông cÅ©ng 
nháºn ra y là ngưá»i có căn bản võ công tinh xảo, và tánh nết rất nham hiểm giảo hoạt. 
Äêm hôm qua Lan cô nương nghe thấy má»i ngưá»i nói Vân Nhạc đánh bại kẻ địch má»™t 
cách dễ dàng, cho nên sáng gặp Ngô Trà chỉ muốn đánh cho được đối phương bị thương mới 
thôi. Vì tánh thị cưá»ng ấy mà Bạch Hổ Tinh Quân càng khốn khổ thêm. Thanh kiếm cá»§a nàng 
tên là Thu Sương (hạt móc mùa thu, hay sương tuyết mùa thu) chém vàng chặt ngá»c, thổi 
lông qua lưỡi cÅ©ng đứt, sắc bén đến ná»—i má»—i khi lưỡi kiếm quyện quanh ngưá»i Ngô TrÃ, cái áo 
ngoài bị cắt rách tả tơi. 
Ngô Trà tức giáºn đến ná»—i râu và lông mày dá»±ng đứng, đôi mắt chuá»™t ba góc trợn tròn 
xoe, như nổ lá»a, đâm liá»n ba kiếm để cho đối phương lùi lại, nhún mạnh má»™t cái, nhảy lên 
trên không, móc túi lấy năm chiếc Bạch Hổ Äinh ra, thét lá»›n má»™t tiếng: 
- Tiện tỳ kia hãy nộp mạng cho ta! 
Năm chiếc ám khà tựa như bông hoa mai nhằm các yếu huyệt của Lan cô nương ném 
tới, nhanh như chớp nhoáng. 
Ngô Trà Ãt khi sá» dụng tá»›i ám khà này. Nó chỉ dài có ba tấc (độ bảy phân tây) làm 
bằng đồng sống, trong nòng để ba mươi sáu cái kim nhỠnhư lông bò, có tẩm thuốc rất độc. 
Nếu đối phương khôn ngoan, chỉ dùng khinh công lanh lẹ né tránh thì thoát khá»i, bằng không 
lấy khà giới gạt đỡ hay đưa tay ra bắt, đinh đồng hễ đụng phải cái gì cũng tan vỡ, kim độc sẽ 
bắn ra như mưa, không sao tránh khá»i. Bị trúng má»™t má»™t mÅ©i kim đó là khắp mình mẩy thâm 
tÃm lại, chất độc chạy thẳng vào tim, chết tức thì, tháºt lợi hại vô cùng. 
Thấy Ngô Trà bỗng nhảy lên cao, Lan cô nương nghĩ thầm: 
- Ngươi muốn chết chăng? 
Nghĩ đoạn, nàng cũng nhảy theo, như bóng với hình, giở thế kiếm Thiên Long Giáng 
Yêu ra chặt hai chân Ngô TrÃ. Bá»—ng thấy năm tia ánh sáng trắng tá»a xuống đầu mình. Lúc ấy 
nàng Ä‘ang nhảy lên thì làm sao né tránh được, chỉ còn má»™t ly nữa là đụng phải. Äá»™t nhiên 
nghe thấy phÃa xa có tiếng quát lá»›n: 
- Chớ đụng vào ám khà đó! 
Tiếp theo đó, có hai luồng gió mạnh đưa tá»›i đẩy Ngô Trà và Lan cô nương má»—i ngưá»i 
sang má»™t phÃa, cách xa nÆ¡i đó năm sáu trượng. Lúc ấy kiếm cá»§a Lan cô nương đã đụng phải 
Bạch Hổ Äinh rồi, những kim độc trong Ä‘inh bắn ra như mưa rÆ¡i cả xuống mặt đất, những 
cây cỠnơi đó, vàng úa tức thì, đủ thấy kim ấy độc biết bao! 
Thì ra ngưá»i đánh hai luồng gió vừa tá»›i là má»™t vị hòa thượng cao lá»›n, mặt tròn như 
trăng, trông rất hiá»n từ, râu trắng phất phá»›i trước ngá»±c y như má»™t vị Pháºt Tổ váºy, tiến tá»›i 
trước mặt Ngô Trà cưá»i nói: 
- Ngô thà chủ, năm xưa chúng ta đã hữu duyên gặp gỡ nhau một phen rồi, không ngỠ
thà chá»§ đã quên lá»i thá» trước mặt Äồ Long cư sÄ© chóng đến thế? 
Bạch Hổ Tinh Quân Ngô Trà bị sức gió của hòa thượng đẩy lùi, loạng choạng mấy bước 
má»›i đứng vững, định thần nhìn kỹ, hoảng sợ vô cùng, má»›i hay ngưá»i gạt mình sang bên là 
Thiếu Lâm cao tăng, Pháp Hoa đại sư. 
Năm xưa Ngô Trà chặn đưá»ng đánh cướp má»™t vị văn quan hồi hưu, Ä‘ang lúc ra tay bóc 
lá»™t thì Pháp Hoa đại sư và Äồ Long cư sÄ© tá»›i. Y địch không nổi hai ngưá»i liá»n giở ám khà Bạch 
Hổ Äinh ra, nhưng bị Äồ Long cư sÄ© phá tan và còn đánh cho bị thương nặng. Thấy y sá» dụng 
thứ ám khà quá ác độc ấy, Äồ Long cư sÄ© liá»n giÆ¡ tay định Ä‘iểm các tá» huyệt cá»§a y. 
Sợ hãi quá, y van lạy cầu khẩn, lại được Pháp Hoa đại sư nói giúp cho. Äồ Long cư sÄ© 
bằng lòng cho y tuyên thệ vÄ©nh viá»…n không được sá» dụng đến Bạch Hổ Äinh nữa, rồi má»›i tha 
cho y Ä‘i. Hôm nay vì sợ thất bại y lại Ä‘em Bạch Hổ Äinh ra sá» dụng, ngỠđâu Pháp Hoa đại 
sư bá»—ng dưng ở đâu hiện ra, xấu hổ khôn lưá»ng, mặt đỠbừng, yên lặng không nói ná»a lá»i, cứ 
đứng ngẩn ngưá»i ra như tượng gá»—. 
Kim Hoa Tam Kiệt Phùng Thị huynh đệ, thấy sư bá của bổn môn tới nơi mừng rỡ vô 
cùng, đang định tiến tới vái chào, nhưng Thất Sát Thủ Khuất Thân đã nhảy tới, lạnh lùng nói 
với Pháp Hoa đại sư rằng: 
- Äại sư là ai? Có phải đại sư muốn dây dưa vào vòng thị phi này phải không? 
Pháp Hoa đại sư mỉm cưá»i đáp: 
- A di đà Pháºt, bần tăng Pháp Hoa là ngưá»i xuất gia, tứ đại giai không, nhất trần bất 
nhiá»…m, thì còn thị phi gì mà nói nữa. Vừa rồi bần tăng không muốn trông thấy Bạch Hổ Äinh 
giết hại ngưá»i, má»›i ra tay cản trở như váºy. Xin khuyên thà chá»§, chá»› có vì việc nhá» má»n kia 
mà gây thù gây oán. Thể niệm lòng từ bi cá»§a Äức Pháºt, mong hai bên nên hòa Ä‘i thì hÆ¡n. 
Nghe đại sư nói xong, Thất Sát Thá»§ cất tiếng cưá»i quái dị má»™t hồi, má»›i nói: 
- CÅ©ng được, nể mặt đại sư, Khuất má»— vui lòng xà xóa Ä‘i liá»n, nhưng phải gá»i anh em 
hỠPhùng tới đây vái chào xin lỗi. 
Thấy tên hỠKhuất nói năng vô lễ thái quá, Phùng Thị huynh đệ biến sắc mặt. Phát 
Thiên Äiêu Phùng Trá»ng Kiệt nhảy vào đấu trưá»ng nói vá»›i Pháp Hoa đại sư rằng: 
- Sư bá! Việc này xin sư bá hãy đừng can thiệp tới, để xem Thất Sát Thủ Khuất Thân có 
tài ba gì kinh ngưá»i giở ra cho chúng tôi được bái phục. 
Pháp Hoa đại sư nhÃu đôi lông mày, không nói ná»a lá»i, lùi ra đấu trưá»ng tức thì. Lan cô 
nương chạy lại tạ Æ¡n, Pháp Hoa đại sư nắm lấy tay nàng, há»i thăm ná» kia. 
Hãy nói Phùng Trá»ng Kiệt quay đầu nhìn Khuất Thân cưá»i nhạt nói: 
- Vụ rắc rối ngày hôm nay do môn hạ của bạn Chu Nhân Tiên gây nên, không ngỠy lại 
như con ba ba rụt đầu rụt cổ không dám ló mặt ra đây, tháºt là hèn mạt quá! 
Khuất Thân mặt đỠbừng, trợn mắt nhìn Phùng Trá»ng Kiệt, rồi quay lại lá»›n tiếng gá»i: 
- Nhân Tiên, con ra đây. ThỠxem tài ba của Tam Anh Tam Kiệt ra sao? Con chớ có làm 
nhục nhã sư môn nghe chưa? 
Phùng Trá»ng Kiệt chỉ trả lá»i bằng giá»ng mÅ©i “Hừ†má»™t cái. Nhân Tiên mặt đỠbừng 
bước vào đấu trưá»ng. Phùng Trá»ng Kiệt giÆ¡ kiếm lên chỉ vào mặt Chu Nhân Tiên nói: 
- Chu Nhân Tiên, chúng ta nói lắm vô Ãch, cứ Ä‘em tài ba ra thi thố thì hÆ¡n. 
Chu Nhân Tiên không trả lá»i, vá»™i cầm dao bá»a cá»§i lên bổ liá»n ba nhát, nhằm đầu Phùng 
Trá»ng Kiệt chém xuống. Äồ đệ cá»§a phái Thiếu Lâm có khác, Phùng Trá»ng Kiệt lùi lại má»™t 
bước tránh, và quay mình một cái đã đâm thanh kiếm vào lưng của Nhân Tiên rồi. Thấy 
miếng võ của mình đánh hụt và đối phương lại phản công đâm vào lưng mình, Nhân Tiên 
giáºt mình nhảy lên, dùng dao phóng đón lấy thanh kiếm cá»§a Trá»ng Kiệt, đồng thá»i nhún má»™t 
cái nhảy ra xa hơn trượng để tránh. 
NgỠđâu Phùng Trá»ng Kiệt ở đằng sau như gió Ä‘uổi tá»›i, lại nhằm hạ bá»™ Nhân Tiên mà 
đâm. Nhân Tiên vội dùng dao gạt và chực hất thanh kiếm của đối phương. Dốc hết sức bình 
sinh, y nghĩ đáng lẽ có thể gạt bắn được thanh kiếm của địch đi. NgỠđâu, không những hất 
không ná»—i kiếm cá»§a Phùng Trá»ng Kiệt, mà dao cá»§a y trái lại bị đè hẳn xuống, khiến mồ hôi 
toát ra như tắm, vá»™i buông tay, nằm xuống đất lăn ra xa để tránh. Phùng Trá»ng Kiệt cưá»i 
nhạt một tiếng, thay luôn thế kiếm đâm vào ngực và hai vai của Nhân Tiên, liên tiếp tấn 
công ba miếng vào nơi hiểm yếu. 
Thấy ánh sáng kiếm lóe mắt, Nhân Tiên vội giơ dao lên đỡ, nhưng đã muộn rồi, vai trái 
đã bị trưá»ng kiếm cá»§a đối phương đâm toạt, má»™t vết thương dài năm tấc, máu tươi chảy ròng 
ròng xuống lưng. Thấy đã đắc thắng, Phùng Trá»ng Kiệt không thèm ra tay nữa, lùi lại má»™t 
bước, thâu kiếm cưá»i nhạt, nói: 
- Võ nghệ chỉ có thế mà cÅ©ng đòi đặt Ä‘iá»u thị phi. Thôi ta tha chết cho, Ä‘i ngay. 
Chu Nhân Tiên định thần xong, đưa mắt lưá»m Trá»ng Kiệt má»™t cái, tay phải ôm vai, sắc 
mặt tái mét, lùi ra khá»i giáo trưá»ng liá»n. 
Thấy môn hạ cá»§a mình, đánh chưa được ba bốn miếng, đã thảm bại như váºy, Thất Sát 
Thá»§ Khuất Thân nổi giáºn, gào thét vang lên như sấm, Ä‘ang định nhảy vào đấu trưá»ng, thì 
ngưá»i gầy gò mặt trắng đứng cạnh vá»™i cản lại nói: 
- Khuất huynh hãy khoan, để đệ đánh tráºn đầu cho. 
Vừa dứt lá»i, tên ná» nhanh như chim cắt, “soẹt†má»™t cái nhảy ngay vào đấu trưá»ng, vừa 
đứng sững trước mặt Trá»ng Kiệt liá»n mai mỉa nói: 
- Thấy thân pháp của các hạ phi phàm, tôi là Thần Kiếm Thủ Thi Nguyên Lượng, một 
tên tiểu tốt vô danh muốn lãnh giáo ngài vài hiệp! 
Nghe ngưá»i ná» nói xong, má»i ngưá»i bên Tam Anh Tiêu Cục Ä‘á»u kinh hãi, vì ai nấy Ä‘á»u 
biết Thi Nguyên Lượng là đệ tá» Ä‘Ãch truyá»n (chÃnh tông) cá»§a phái Äiểm Thương, sau lại há»c 
thêm ở đâu nữa, đã trở thành má»™t tay ná»™i công, ngoại công, chưởng thuáºt, kiếm thuáºt Ä‘á»u 
tinh xảo. Tuổi mới bốn mươi, đã danh trấn võ lâm rồi. 
Nhưng tánh hiếu sắc lại hay giết ngưá»i nên vừa nghe thấy tên y là nhiá»u ngưá»i phải 
kinh hoảng rồi. Kim Xà Thần Ưng Phùng Bá Hùng nói vá»›i má»i ngưá»i rằng: 
- Tôi chắc chú hai địch không nổi ngưá»i này, hay là... 
Vân Nhạc liá»n tiếp lá»i: 
- Phùng đại ca cứ yên trÃ, tiểu đệ cam Ä‘oan Phùng nhị ca có kinh hãi nhưng không 
nguy hiểm. 
Nghe thấy chàng nói như váºy, Phùng Bá Hùng hết lo sợ. 
Lúc ấy trong đấu trưá»ng hai ngưá»i đã giao tranh rồi. Quả thân thá»§ cá»§a Thi Nguyên 
Lượng có khác tháºt, nhảy nhót nhanh nhẹn, thế kiếm kỳ diệu, khắp đấu trưá»ng chỉ thấy ánh 
kiếm lạnh toát. Còn Phùng Trá»ng Kiệt là đệ tá» cá»§a phái Thiếu Lâm nên giở kiếm thuáºt Äạt 
Ma Tháºp Tam Kiếm ra ứng địch, miếng nào thế nào chắc chắn. Chỉ trong chốc lát, hai ngưá»i 
đã giao đấu được hơn ba mươi hiệp. 
Bá»—ng thấy Thi Nguyên Lượng ha hả cưá»i và tung ngưá»i lên cao hÆ¡n trượng, giở thế Bạt 
Thảo Tầm Xà ra nhanh như chá»›p nhoáng. Phùng Trá»ng Kiệt đã ngả ngưá»i vá» phÃa trước, trong 
chá»›p mắt không thấy hình bóng cá»§a đối phương, biết là nguy tai, vá»™i lấy đà nhảy vá» phÃa 
trước, để tránh thế kiếm hiểm nghèo đó. 
NgỠđâu, Thi Nguyên Lượng cÅ©ng nhanh lắm, như bóng theo hình, y dùng thế Äá»™c Xà 
Tầm Huyệt đâm thẳng má»™t kiếm. Ai nấy Ä‘á»u yên trà phÃa lưng Phùng Trá»ng Kiệt thế nào cÅ©ng 
trúng kiếm ấy mà bị thương ngay. 
Äá»™t nhiên nghe thấy má»™t tiếng thét lá»›n, Tạ Vân Nhạc nhảy xổ tá»›i như chim ưng bay 
xuống vồ thá» váºy, giÆ¡ chưởng chém xuống liá»n. 
Bá»—ng nghe thấy tiếng thét lá»›n, Thi Nguyên Lượng ngẩn ngưá»i giây phút, tay kiếm hÆ¡i 
cháºm, chưa đâm trúng đối phương, đã phải xoay kiếm lại để đỡ thế công cá»§a Vân Nhạc. 
Nhá» váºy, Phùng Trá»ng Kiệt má»›i thoát nguy. Vân Nhạc thấy địch giÆ¡ kiếm lên đỡ, hữu 
chưởng biến thế kiếm chém ra thế gõ mạnh xuống, miệng thì quát lớn: 
- Buông tay ra. 
Trưá»ng kiếm cá»§a Thi Nguyên Lượng bị hữu chưởng cá»§a Vân Nhạc gõ báºt ra khá»i tay, 
bắn ra ngoài xa bảy tám trượng, như con thanh xà luồn mình vào trong đám cá» lau váºy. 
Thấy cánh tay tê buốt và đau nhức vô cùng, Thi Nguyên Lượng quay lại nhìn mới hay 
đối phương là má»™t thiếu niên trạc độ mưá»i tám mưá»i chÃn tuổi. Y ngẩn ngưá»i ra nhìn Vân 
Nhạc hồi lâu, giáºt mình kinh hãi, nghÄ© thầm: 
- Thiếu niên này là môn hạ của ai mà nội công hùng mạnh đến thế? 
Y đang nghĩ, Vân Nhạc đã nói: 
- Các hạ có tiếng là Thần Kiếm Thủ, tại sao đỡ không nổi một cái gõ của tôi thế? 
Thấy Vân Nhạc mỉa mai mình, Thi Nguyên Lượng sắc mặt tái mét, trông lạ lùng, y cưá»i 
nhạt đáp: 
- Ngài không theo lệ luáºt cá»§a giang hồ, mà đánh lén, đá trá»™m như váºy. Vá»›i sá»± bất ngá» 
ấy, Thi mỗ có thất thủ, cũng không chịu phục tà nào. 
Vân Nhạc trợn mắt nói: 
- Tạ má»— xưa nay không thÃch cái lệ luáºt vá»›i lá» lối gì cả. Há»… thấy cái gì chướng tai gai 
mắt là Tạ mỗ phải ra tay can thiệp luôn. Vả lại, ngươi là phỉ tặc thuộc hạng Hạ Tam Môn (ba 
môn hèn hạ nhất trong giá»›i trá»™m cướp) thì làm gì còn tư cách mà nói tá»›i lệ luáºt cá»§a giang hồ. 
Nếu ngươi không chịu phục thì nhặt kiếm lên đấu lại cũng được mà! 
Tức giáºn đến Ä‘iên cuồng, Thần Kiếm Thá»§ cưá»i lá»›n má»™t hồi, rồi nói: 
- Thi mỗ tuy bất tài, mi cũng không thể liệt mỗ vào hạng phỉ tặc Hạ Tam Môn được. Mi 
má»›i bằng tà tuổi đầu mà đã ngông cuồng như váºy, bắt buá»™c Thi má»— phải dạy cho mi má»™t bài 
há»c để sau này mi khá»i há»—n đến thế này! 
Nói xong, y nhảy tá»›i đống cá» lau nhặt thanh trưá»ng kiếm lên, xong lại phi thân trở vá» 
chỗ cũ, hoa kiếm lên nói: 
- Xin đem kiếm ra. 
Vân Nhạc giơ hai tay lên nói: 
- Tạ mỗ chỉ dùng đôi bàn tay xương này tiếp các hạ chơi đùa chốc lát. Với tài ba tầm 
thưá»ng như trên cá»§a các hạ, thì các hạ chưa đủ tư cách khiến Tạ má»— phải sá» dụng tá»›i kiếm. 
Bị Vân Nhạc khinh thị mình thái quá, Thần Kiếm Thá»§ Thi Nguyên Lượng tức giáºn run 
cả chân tay, lớn tiếng nói: 
- Thi má»— từ khi bước chân vào giang hồ tá»›i giá», chưa há» thấy ai lại ngông cuồng như 
mi. Thôi được, hãy coi kiếm của mỗ. 
Thi Nguyên Lượng tá»± biết song chưởng cá»§a mình còn kém kiếm thuáºt xa, dù bị đối 
phương nói khÃch và khinh miệt như váºy cÅ©ng không dám bá» kiếm mà dùng chưởng. 
Hơn nữa y thấy Vân Nhạc không thèm dùng kiếm đối địch, chắc phải tài ba lỗi lạc mới 
dám liá»u lÄ©nh như thế, nên khi tấn công y cÅ©ng cẩn tháºn từng ly từng tà má»™t, chá»› không dám 
thị tài chút nào cả. Phái Äiểm Thương vẫn tá»± hào là má»™t trong bảy kiếm phái lá»›n nhất trên 
chốn võ lâm, nhưng Thi Nguyên Lượng lại còn theo một vị quái kiệt nữa. Y đem những thế võ 
quái dị vào kiếm thuáºt cá»§a môn phái y nên oai lá»±c lại càng lợi hại hÆ¡n trước nhiá»u. 
Lúc này, Thi Nguyên Lượng định sỠdụng những thế võ tinh xảo nhất để hạ Vân Nhạc, 
chứ không như lúc đối địch vá»›i Phùng Trá»ng Kiệt. Thế kiếm cá»§a y giở ra má»™t thế ba đưá»ng 
kiếm, toàn nhằm những yếu huyệt của Vân Nhạc mà tấn công. Y nổi tiếng giang hồ vỠmôn 
kiếm thuáºt cÅ©ng không sai, khắp đấu trưá»ng chỉ thấy ánh kiếm loang loáng. 
Nhưng Tạ Vân Nhạc vẫn ung dung nhàn hạ, ra tay như Hồ Äiệp Xuyên Hoa, chuyên len 
lá»i vào khe hở mà tấn công, chỉ trong giây lát đã được hÆ¡n hai mươi hiệp rồi. Äá»™t nhiên nghe 
thấy Vân Nhạc lá»›n tiếng cưá»i má»™t hồi rồi nói: 
- Tạ má»— đã nhưá»ng nhịn các hạ hÆ¡n hai mươi hiệp rồi. Cái tên Thần Kiếm cá»§a các hạ 
không ngá» chỉ xoàng xÄ©nh và tầm thưá»ng như thế. Bây giỠđến lúc Tạ má»— phải thất lá»… vá»›i 
các hạ đây. 
Nói Ä‘oạn, chàng thay đổi hẳn thân pháp, giở thế Hiên Viên Tháºp Bát Giải ra, váºn sức 
lên đầu ngón tay, giương cổ tay lên đánh liá»n, bàn tay trái nhắm mÅ©i kiếm cá»§a đối phương để 
chộp lấy. Thấy chàng dùng tay không bắt mũi kiếm, Thi Nguyên Lượng nghĩ thầm: 
- Mày muốn tự tỠhay sao thế này? 
Y chưa nghÄ© xong, mÅ©i kiếm cá»§a y đã bị Vân Nhạc giáºt mạnh cái “cách†má»™t tiếng, 
thanh trưá»ng kiếm bằng thép sắc bén cá»§a y đã bị gãy đôi. Äồng thá»i y lại thấy Vân Nhạc 
dùng ngón tay trỠbên tay phải điểm thẳng vào Chương Môn Huyệt ở ngực bên trái của y, 
muốn cản trở hay tránh né cũng không kịp nữa, trước ngực khà huyết đảo lộn, loạng choạng 
mấy bước, ngã nằm lăn ra đất. 
Tay cầm ná»a thanh kiếm khua vào mặt Thi Nguyên Lượng mấy cái, Vân Nhạc vẻ mặt 
khinh thị cưá»i nói: 
- Thế này cũng đòi xưng là Thần Kiếm ư? 
Chàng hất ngược tay má»™t cái, ná»a thanh kiếm cầm nÆ¡i tay đã bắn ra như chá»›p nhoáng, 
cắm ngáºp vào cây xà cái trên đỉnh đài duyệt binh cá»§a giáo trưá»ng, chỉ nghe thấy “pháºp†má»™t 
tiếng, cái xà ngang đưá»ng kÃnh dày hÆ¡n thước (ba mươi phân tây) mà bị lưỡi kiếm gãy xuyên 
thá»§ng ngang từ trước đến sau. Tuyệt thế công lá»±c ấy cá»§a chàng cÅ©ng đủ làm cho má»i ngưá»i 
kinh ngạc ngẩn ngơ giây lát. 
Lúc đầu Vân Nhạc chỉ giở võ nghệ thưá»ng ra đối phó để xem kiếm thuáºt cá»§a Thi 
Nguyên Lượng tài giá»i như thế nào mà ngưá»i ta ban cho y cái tên Thần Kiếm. Sau thấy tài 
nghệ cá»§a địch tầm thưá»ng mà thôi, Vân Nhạc má»›i giở Hiên Viên Tháºp Bát Giải ra, chỉ đánh 
có hai thế, Thi Nguyên Lượng đã bị thương liá»n. Thế võ ấy tháºt là chưa ai thấy và cÅ©ng chưa 
nghe ai nói đến. 
Nhưng má»i ngưá»i có biết đâu Hiên Viên Tháºp Bát Giải không những là võ công đã 
tuyệt truyá»n gần hai trăm năm rồi mà còn là má»™t y thuáºt cái thế vô song nữa. Cho nên cả 
Pháp Hoa đại sư là ngưá»i võ há»c lẫn đức vá»ng rất cao trong phái Thiếu Lâm cÅ©ng không biết 
được lai lịch và gia số cá»§a võ công ấy. Lại thấy chàng lá»™n tay trái lại bắt mÅ©i kiếm, tháºt từ 
xưa tá»›i giá» không ai có thể làm nổi như váºy, nên cả đại sư lẫn má»i ngưá»i Ä‘á»u phải thán phục. 
Äến như Lan cô nương, ngưá»i chưa há» chịu phục ai bao giá», lúc này cÅ©ng phải thành tâm kÃnh 
phục. 
Thần Kiếm Thá»§ Thi Nguyên Lượng cố chịu Ä‘au, từ từ đứng dáºy, nghiến răng nói: 
- Thi má»— chỉ tá»± oán không gặp được sư phụ giá»i và há»c nghệ thiếu tinh xảo, chịu thua, 
phục các hạ tá»± trong thâm tâm. Thi má»— táo gan dám thay bổn phái má»i ngài bất cứ lúc nào 
tá»›i núi Äiểm Thương thăm chúng tôi. Thi má»— tuy bất tài, không có đủ tư cách sá» dụng trưá»ng 
kiếm. Nhưng ngưá»i tài giá»i hÆ¡n má»—, trong phái có thể nói lấy đấu ra lượng không hết. Mong 
ngài đừng có giấu nghá», chỉ giáo cho thì may mắn cho chúng tôi vô cùng. Thi má»— xin cáo biệt 
từ đây. 
Tạ Vân Nhạc xếch ngược đôi lông mày, ha hả cả cưá»i rồi nói: 
- Núi Äiểm Thương bằng tà xÃu ấy, Tạ má»— có coi vào đâu? Ngài dám đại biểu quý phái 
má»i thì Tạ má»— cÅ©ng nháºn lá»i ngay nÆ¡i đây. Nhưng lúc này má»— Ä‘ang có chút việc báºn chưa thể 
Ä‘i ngay được, nhá» ngài vá» trả lá»i quý phái Chưởng môn há»™, trong năm năm thế nào má»— cÅ©ng 
lên núi bái sơn. Thôi, đi ngay đi! 
Nói xong, chàng khẽ đẩy song chưởng một cái, Thi Nguyên Lượng cảm thấy một sức 
mạnh vô hình đỡ thân hình mình lên và bay tung ra phÃa xa. Vá»™i dùng trụy công (như lấy tấn 
váºy) Thiên Cân Trụy (nghìn cân trụy xuống) ra để cho thân pháp hạ trầm xuống, nhưng Thi 
Nguyên Lượng vẫn bị đưa ra ngoài xa năm sáu trượng. Lúc xuống đất, y sợ hãi quá, không 
dám quay lại nhìn địch nữa, cắm đầu chạy thẳng. 
Thấy Thần Kiếm Thá»§ bá» chạy rồi, Vân Nhạc nhìn Thất Sát Thá»§ Khuất Thân mỉm cưá»i 
rồi nói: 
- Tên hỠKhuất kia, bây giỠđến lượt mi. Câu chuyện rắc rối ngày hôm nay do mi mà 
nên. Tất nhiên mi không thể khoanh tay đứng yên được. 
Thấy thiếu niên ná» tài nghệ chấn động tất cả má»i ngưá»i có mặt trong giáo trưá»ng, 
Khuất Thân tự biết võ công của mình không cao hơn Thần Kiếm Thủ bao nhiêu, nên liệu 
không thể địch nổi đối phương. Nhưng bây giỠđối phương đã gá»i tên mình thách đánh không 
thể nào đứng yên được, vả lại lá»i nói cá»§a địch mỉa mai quá, chịu sao nổi, y cưá»i gượng vài 
tiếng, rồi đáp: 
- Tài nghệ cá»§a ngài quả nhiên khác thưá»ng tháºt, nhưng ngài không nên mục hạ vô 
nhân như thế. Phải, việc này do Khuất má»— gây nên tháºt, nhưng truy nguyên tầm gốc thì ai ai 
cÅ©ng phải công nháºn việc này do Phùng Thị Tam Anh quá tá»± phụ, không coi chúng tôi bàng 
môn tả phái ra gì mà nên. 
Vân Nhạc vừa cưá»i vừa nói: 
- Thế ra chỉ vì câu chuyện nhá» má»n như thế mà ngài đã dám gây nên vụ tranh chấp 
giữa các môn phái. Liệu ngài có dám bảo đảm chỉ ngày hôm nay là có thể kết liễu xong câu 
chuyện rắc rối này không? Cứ lấy Tạ mỗ ra mà nói, mỗ cũng không phải xuất thân từ một 
danh môn chÃnh phái nào cả. Theo lá»i nói cá»§a ngài thì má»— nên phải hợp phe đảng vá»›i bá»n hồ 
ly chuá»™t nhắt hay sao? Ngài phải nên biết, bao giá» bạn bè cãi vã gian ác, chẳng vì tranh luáºn 
má»™t chuyện nhá» má»n mà nên. Nếu ngưá»i hiểu biết đạo lý thì sau khi đó bóp trán tá»± vấn, tha 
thứ má»i lẽ phải trái, là sẽ tâm bình khà hòa ngay. Chá»› đồ đệ cá»§a ngài, là kẻ du đãng cuồng 
đồ ở đầu đưá»ng xó chợ, kém hiểu biết, hÆ¡i tà là gây thù tác oán, còn có thể nói được. Chá»› 
ngưá»i đức cao trá»ng vá»ng như ngài, tại sao lại cả nghe đến thế? Äảo lá»™n thị phi, dung túng 
kẻ dưới làm báºy, tháºt Tạ má»— không ngá». Äáng lẽ phải khiển trách ngài tháºt nặng, nhưng thấy 
ngài già nua hồ đồ, mới mở rộng lòng hải hà, tha thứ cho ngài. Thôi, nhân lúc còn sớm này, 
ngài bước khá»i ngay Ä‘i! 
Thất Sát Thủ Khuất Thân hoành hành lục lâm mấy chục năm, tánh nết đã trở nên kiêu 
ngạo bướng bỉnh, thì nghe lá»t tai sao được những lá»i mỉa mai nhạo báng ấy, liá»n nổi giáºn, hai 
mắt như phun lá»a quát lá»›n: 
- Thằng nhãi kia, mi táo gan tháºt, dám dạy bảo cả lão phu nữa. 
Thấy y không chịu nghe mình khuyên can, và còn mắng chá»i mình là thằng nhãi, Vân 
Nhạc cÅ©ng nổi cÆ¡n tức giáºn, sắc mặt bừng bừng sát khÃ, trầm trá»ng lạnh lùng nói: 
- Bảo ngươi bước ngay Ä‘i, ngươi không chịu bước, còn ở lại nói láo nói lếu. Äó là tá»± 
ngươi tìm cái chết, không còn oán trách được ai nữa! 
Thất Sát Thá»§ cưá»i gượng rồi đáp: 
- Chưa chắc lão phu đã chết được! 
Nói xong, y dồn hết sức lực vào song chưởng, định nhảy xổ lại đánh Vân Nhạc, trúng 
thì thôi, bằng không y bá» chạy liá»n. NgỠđâu sát tinh đã chiếu vào bổn mạng cá»§a y. Tháºt là y 
uổng công mưu đồ, song chưởng y đẩy mạnh ra, một sức vô hình bao trùm xung quanh năm 
trượng vuông, cây cá» Ä‘á»u rạp xuống đất, oai thế rất kinh ngưá»i. 
Chỉ thấy Tạ Vân Nhạc đơn chưởng khẽ phẩy một cái, đã phát luôn Di Lạc Thần Công ra. 
Di Lạc Thần Công quả tháºt là tuyệt há»c oai lá»±c vô biên cá»§a cá»a Pháºt, lúc phát ra vô hình, vô 
thanh, vô tướng, tùy theo bản ý cá»§a ngưá»i sá» dụng muốn nặng muốn nhẹ cÅ©ng được. Thất 
Sát Thá»§ đã dùng hết sức bình sinh đẩy song chưởng ra, liá»n bị Di Lạc Thần Công phản trở lại. 
Cả thân hình to lớn của Khuất Thân, tựa như chim ưng đen, bỗng bay tung lên, lộn nhào hai 
vòng, bắn ra xa hÆ¡n mưá»i trượng má»›i rÆ¡i xuống mặt đất. 
Bá»n giặc Ä‘á»u kinh hãi thất sắc, vá»™i chạy ùa tá»›i chá»— lão tặc ngã, thấy Khuất Thân ngÅ© 
quan rỉ máu tươi, hÆ¡i thở thoi thóp, hai cổ tay đã gãy gục, vết thương rất trầm trá»ng, dù có 
thuốc tiên cứu chữa cÅ©ng không sao khá»i được. Bá»n đàn em cá»§a Thất Sát Thá»§ lẳng lặng đến 
cõng y lên và bá» Ä‘i liá»n. 
Lúc ấy chỉ còn lại má»™t mình Bạch Hổ Tinh Quân tại đó, giáºn dữ nhìn Vân Nhạc má»™t hồi, 
má»›i quay ngưá»i nhún nhảy vài cái, chạy thẳng ra ngoài giáo trưá»ng. 
Má»™t tráºn phong ba bão táp, chỉ trong chá»›p mắt gió bằng sóng lặng. Nhìn theo bá»n giặc 
má»™t hồi, Vân Nhạc lắc đầu thở dài mấy tiếng, rồi khoanh tay ngẩng đầu nhìn lên trá»i, đứng 
ngẩn ngưá»i ra giây lát. 
Lúc ấy má»i ngưá»i bên Tam Anh Tiêu Cục Ä‘á»u chạy lại xúm quanh chàng. Pháp Hoa đại 
sư mỉm cưá»i há»i Vân Nhạc rằng: 
- Thiếu hiệp, bần tăng dám há»i má»™t lá»i, vừa rồi thiếu hiệp khẽ phất má»™t chưởng, có 
phải là Vô Tướng Kim Cương Thiá»n Chưởng cá»§a cá»a Pháºt mà đã thất truyá»n lâu năm không? 
Nhìn Pháp Hoa đại sư một hồi, Vân Nhạc lắc đầu đáp: 
- Tuệ nhãn của đại sư không sai. Nhưng chưởng lực của tại hạ vừa phát ra đó, oai lực 
còn kém Vô Tướng Kim Cương Thiá»n Chưởng nhiá»u. Có thể nói là, kém đến ná»—i không thể so 
sánh được. Tại hạ tuệ can túc duyên không có thì làm sao mà há»c được môn võ công tuyệt 
truyá»n mà đại sư vừa nói. Nếu đại sư không hiá»m tại hạ ngu dốt, xin đại sư bá»›t chút thì giá» 
dạy bảo cho, thì tháºt may mắn cho tại hạ lắm. 
Thấy chàng khiêm tốn như váºy, Pháp Hoa đại sư vá»™i đáp: 
- Bần tăng làm gì có công hạnh cao như thế? Vá»›i môn tuyệt há»c bần tăng vừa nói đến, 
kể cả ba vị trưởng lão cá»§a bổn môn cÅ©ng chỉ hÆ¡i biết chút Ãt bên ngoài thôi. Lúc nãy thấy 
thiếu hiệp ra tay, hÆ¡i giống Vô Tướng Kim Cương Thiá»n Chưởng, lão tăng má»›i há»i như váºy. 
Vân Nhạc mỉm cưá»i không nói gì nữa, bụng nghÄ© thầm: 
- Lúc ta còn ở trên núi Bảo Hoa, có nghe thấy ân sư ta đỠcáºp tá»›i Di Lạc Thần Công vá»›i 
Vô Tướng Kim Cương Thiá»n Chưởng, nói cả hai Ä‘á»u là môn tuyệt há»c cá»§a cá»a Pháºt. Nhưng oai 
lá»±c cá»§a Di Lạc Thần Công còn mạnh hÆ¡n Vô Tướng Kim Cương Thiá»n Chưởng nhiá»u. Vì Di Lạc 
Thần Công có thể tùy theo ý muốn cá»§a mình mà sá» dụng, trái lại Vô Tướng Kim Cương Thiá»n 
Chưởng dễ phát ra mà khó lòng thâu lại được. Tất nhiên Pháp Hoa đại sư không biết đến 
điểm đó. 
Vụ rắc rối đã tạm yên, má»i ngưá»i lên ngá»±a thá»§ng thẳng trở vá» tiêu cục. 
Trong khách sảnh Tam Anh Tiêu Cục náo nhiệt vô cùng, tiệc tùng bày la liệt, ngưá»i 
ngồi ăn nháºu cháºt nÃch, kẻ đánh toan, ngưá»i cưá»i nói, tiếng ồn ào vá»ng ra ngoài đưá»ng, ngưá»i 
qua lại tưởng lầm tiêu cục đang có hữu sự gì đây. 
Trong bữa tiệc, Pháp Hoa đại sư ngồi riêng bàn với một mâm cỗ chay. Các tiêu đầu của 
mấy tiêu cục trong thành cÅ©ng tá»›i dá»± và cả các võ sư có tên tuổi cÅ©ng được má»i tá»›i. Sở dÄ© 
anh em há» Phùng muốn má»i đông ngưá»i tá»›i dá»± như váºy là ẩn ý muốn biểu dương tên tuổi 
Vân Nhạc cho má»i ngưá»i hay biết. Äây là má»™t luáºt lệ bất di bất dịch cá»§a các phái võ lâm, 
nhá» bữa tiệc đó để truyá»n dương tên tuổi Ä‘i khắp má»i nÆ¡i. Nếu ngưá»i đó không có thá»±c há»c, 
mà nhá» thiết tiệc lá»›n như váºy, cÅ©ng có khi mua được chút hư danh nhất thá»i. 
Tổng tiêu đầu cá»§a Trá»ng NghÄ©a Tiêu Cục tên là Lê Thế Kỳ, ngày hôm qua ở Tô Bắc má»›i 
vá» cÅ©ng tá»›i dá»± tiệc, vừa cưá»i vừa nói: 
- Hiện nay, trong võ lâm mới xảy ra hai vụ lớn, đã làm chấn động giang hồ, đó là Tạ 
thiếu hiệp đánh chết Thất Sát Thủ Khuất Thân tại Kim Hoa, và một vụ nữa, là Truy Hồn 
Phán tái xuất giang hồ. Tiểu đệ hôm qua ở Tô Bắc vá», Ä‘i qua Cao Bưu, nghe ngưá»i ta đồn rần. 
Tam Thá»§ Ngô Công Phục Lệnh Trạc năm xưa là má»™t tướng giặc trứ danh, lâu nay ẩn dáºt nÆ¡i 
bỠhồ Cao Bưu, vừa bị Truy Hồn Phán giết chết. Cái chết của y cũng giống hệt cái chết của 
Lan Thương Song Sát mấy tháng trước bị Kim Cương Chỉ xuyên qua ngá»±c váºy. Äiá»u là nhất là 
cả hai ngưá»i Ä‘á»u là há» Tạ, má»™t già má»™t trẻ, cùng làm rạng rỡ võ lâm. 
Kim Xà Thần Ưng Phùng Bá Hùng giáºt mình há»i: 
- Lê huynh, chuyện đó xảy ra hồi nào thế? Tối hôm kia nghe nói Truy Hồn Phán hành 
tung không nhất định. Hay là ông ta muốn Ä‘iá»u tra cho rõ những ngưá»i đã đánh trá»™m ông 
năm xưa để trả thù cũng nên? 
Lê Thế Kỳ đáp: 
- Chuyện đó xảy ra được bốn hôm nay rồi. Tiểu đệ nóng lòng trở vỠnhà, nên không lưu 
ý há»i rõ đầu Ä‘uôi câu chuyện ra sao? Nhưng vá»›i khinh công tuyệt thế cá»§a Truy Hồn Phán, 
thì từ Cao Bưu đến Giang Sơn, đi hai ngày tới, không phải là sự khó khăn gì. 
Thái Cá»±c Môn, danh võ sư Lan Giang Äiếu Khách Dương Xuân Äình thở dài má»™t tiếng, 
rồi nói: 
- Từ Cao Bưu tá»›i Giang SÆ¡n Ä‘i đưá»ng tắt Ãt nhất cÅ©ng phải qua năm bảy trăm dặm 
đưá»ng và còn phải vượt núi qua sông, mà ông ta chỉ Ä‘i có hai ngày thôi, tháºt là thần thánh 
tái thế! 
Vân Nhạc nghe thấy má»i ngưá»i nói cha mình là Truy Hồn Phán ở Cao Bưu đã hạ sát 
Tam Thá»§ Ngô Công, bá»—ng rùng mình, hai mắt lá»™ ánh sáng chói lá»i, đưa mắt nhìn Lê Thế Kỳ 
và nghĩ thầm: 
- Lan Thương Song Sát vá»›i NgÅ© Äá»™c chân nhân do tay ta giết chết, tại sao ở Cao Bưu 
lại xảy ra câu chuyện tương tá»±a như váºy? Hay là có ngưá»i khác đội tên cha mình, định toại 
nguyện ác kế mượn dao giết ngưá»i cá»§a há» chăng? 
Ngẫm nghĩ giây lát, chàng sực tỉnh ngộ nghĩ rằng: 
- Vụ này chắc là ngưá»i anh kết nghÄ©a cá»§a mình Lôi Tiếu Thiên làm ra cÅ©ng nên? Vì việc 
này chỉ có mình anh ta biết thôi. Có lẽ Tam Thủ Ngô Công cũng là hung thủ đánh trộm cha 
mình năm xưa, nên anh ta mới bắt chước thủ pháp của ta diệt trừ tên nỠđi. Thôi, đúng là 
anh ta làm rồi! 
Lúc ấy, Pháp Hoa đại sư lại nói: 
- A di đà Pháºt. Hành vi năm xưa cá»§a Tạ đại hiệp Truy Hồn Phán, tuy láºp trưá»ng công 
minh chÃnh trá»±c tháºt, nhưng phải ná»—i ông ta xá» trà hÆ¡i quá tay má»™t chút. Cho nên má»›i có sá»± 
thất bại ở Xương Äông là thế. Chúng tôi ngưá»i tu hành chú trá»ng nhất là luáºt nhân quả. Nếu 
Tạ đại hiệp biết hối cải thì đâu đến ná»—i. Suốt Ä‘á»i tao ngá»™ cá»§a ông ta là do lúc khởi thá»§y hành 
sá»± không cẩn tháºn mà nên. Lần thất bại đó có khác gì má»™t bài há»c để ông ta cảnh tỉnh. Äáng 
tiếc thay, y lại xuất hiện lần nữa, có lẽ lần này y còn tàn ác hÆ¡n trước. Má»™t ngưá»i tài ba lá»—i 
lạc như thế mà không chịu hối cải, ẩn dáºt má»™t nÆ¡i cho qua lúc tuổi sắp tàn này, lại còn ra 
Ä‘á»i gây thêm thù oán. Tháºt đáng tiếc quá! 
Vân Nhạc thấy Pháp Hoa tá» vẻ bất mãn hành vi cá»§a cha mình, trong lòng tức giáºn vô 
cùng, liá»n nói: 
- Äại sư không biết, trừ được má»™t tên gian ác là đã trồng má»™t cây thiện quả hay sao? 
Xưa kia, hành vi của Tạ đại hiệp chả là dương thiện là gì? Công cuộc trừ bạo an lương như 
váºy, tháºt phù hợp vá»›i tôn chỉ hiệp nghÄ©a cá»§a giá»›i võ lâm chúng ta. Như váºy có cái gì không 
nên không phải đâu? 
Pháp Hoa đại sư mỉm cưá»i rồi đáp: 
- Lá»i nói cá»§a Tạ thiếu hiệp không sai tà nào; lá»i nói cá»§a bần tăng cÅ©ng váºy. Äa tạo sát 
nghiệp, Ä‘a trùng khổ quả, đó là tá»± gây phiá»n não cho mình. 
Bát Quái Thá»§ Cảnh Lương trông thấy hai ngưá»i, má»™t già má»™t trẻ không chịu nhưá»ng 
nhịn nhau, sắp gây nên sá»± bất hòa, liá»n tiếp lá»i nói: 
- Tạ thiếu hiệp đã đánh ước năm năm với Thi Nguyên Lượng. Chẳng hay thiếu hiệp định 
bao giỠđi lên trên ấy thế? 
Vân Nhạc mỉm cưá»i rồi đáp: 
- Tôi chưa nhất định khi nào khởi hành cả. Nhưng trong năm năm thể nào tôi cũng phải 
đi lên trên đó một lần. 
Lan Giang Äiếu Khách Dương Xuân Äình nói: 
- Phái Äiểm Thương là má»™t trong bảy kiếm phái lá»›n nhất võ lâm hiện tại. Nói tháºt ra 
phái đó cÅ©ng đào tạo mấy tay cao thá»§, ngày thưá»ng há» rất khinh thị các phái võ lâm khác. 
Nếu Tạ thiếu hiệp rá»a há»n cho chúng tôi thì tháºt là may mắn quá. Nhưng lúc ấy thiếu hiệp 
cÅ©ng nên cần có mấy tay hảo thá»§ Ä‘i cùng thì hÆ¡n. Chá»› Ä‘i má»™t mình, tôi e có Ä‘iá»u bất lợi cho 
thiếu hiệp đấy. 
Vân Nhạc cưá»i rồi nói: 
- Tôi không nói đến lúc đó không kiếm ngưá»i giúp sức. Nhưng đó là việc riêng cá»§a tôi, 
tôi không muốn để liên lụy đến bạn hữu. 
Lan cô nương ngồi trước mặt Vân Nhạc, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn chàng. Vân Nhạc 
giả bá»™ không biết, ngẫu nhiên nhìn lên thì vừa gặp tầm mắt cá»§a nàng, chàng vá»™i quay Ä‘i liá»n. 
Lan cô nương tức giáºn thầm, cố ý khiêu khÃch nói: 
- Tạ đại ca, lúc nãy đối địch với Thi Nguyên Lượng, đại ca bảo y chưa xứng đáng để đại 
ca phải sá» dụng tá»›i kiếm. Váºy, ai má»›i là ngưá»i xứng đáng đây? 
Ma Vân Bằng Phùng Thúc Tuấn nghe nói bực mình vô cùng, tức thầm cô em vợ không 
biết tà nào. Vân Nhạc lá»›n tiếng cả cưá»i má»™t hồi rồi nói: 
- Tôi không dám nói ai xứng đáng hay không. Chỉ vì mới bước chân vào giang hồ, sự 
lịch duyệt cá»§a tôi còn non ná»›t, kinh nghiệm còn kém cá»i, không biết cách ăn nói, nhưng vì 
thấy tên há» Thi không có thá»±c tài mà dám tá»± xưng là Thần Kiếm má»›i trêu tức y như váºy. Và 
tháºt sá»± đến bây giá» tôi vẫn chưa kiếm được thanh kiếm nào vừa tay hợp ý. 
Lan cô nương liếc mắt, cưá»i khanh khách rồi nói: 
- Nếu váºy, theo ý đại ca chẳng hay tiểu muá»™i có phải là ngưá»i xứng đáng sá» dụng kiếm 
không? Nếu không thì tiểu muội xin biếu đại ca thanh kiếm này, chắc đại ca sỠdụng nó 
thÃch hợp lắm. 
Vân Nhạc ngượng ngùng, mặt đỠtÃa tai, không biết nói năng thế nào cho phải, ấp úng 
mãi không sao trả lá»i được. Phùng Thúc Tuấn đứng bên cạnh bá»±c tức quá, định lá»›n tiếng 
mắng nàng, nhưng thấy có nhiá»u ngưá»i không tiện nói ra, má»›i cố nhịn, gượng cưá»i rồi nói: 
- Lan cô nương, chỉ nghe thấy cô nói luôn miệng. Cô nói Ãt Ä‘i má»™t chút có được không? 
Lan cô nương ngá»ng đầu lên nhìn, thấy ngưá»i anh rể mặt đỠtÃa tai, không biết chàng lo 
ngại quá, hay vì say rượu, nàng liá»n phùng mồm trợn mép, nÅ©ng nịu nói: 
- Úi chà, đến như Tạ đại ca còn chưa nói gì cả, anh lo ngại đến thế kia ư? 
Phùng Thúc Tuấn lắc đầu, nhìn Lan cô nương, chớp mắt vài cái, rồi lại đưa mắt nhìn 
Vân Nhạc, tá» vẻ bất đắc dÄ© lắm. Tạ Vân Nhạc khẽ mỉm cưá»i. 
Lúc này trong lòng Vân Nhạc đã ghét Lan cô nương hết sức. Nhưng trái lại thì Lan cô 
nương đã bắt đầu cảm thấy yêu chàng rồi, chỉ vì tánh bướng bỉnh đã làm hại nàng. 
Äây là nghiệp trái. Bể nghiệp không có bá» bến, nếu không vá»™i giác ngá»™ sẽ tiếp tục 
trầm luân mãi. Tiếc thay cả hai Ä‘á»u bướng bỉnh, không ai chịu nhưá»ng nhịn ai, rốt cuá»™c má»›i 
tạo nên tình thiên di hám, háºn hãi nam Ä‘iá»n (mối tình trá»i để lại, hiá»m tiếc bể háºn khó bá» lấp 
nổi). Äó là chuyện sau. 
Trong bữa tiệc, Pháp Hoa đại sư nói, lần này đại sư xuống miá»n nam là do Chưởng môn 
phái xuống hạ viện Thiếu Lâm ở tỉnh Phúc Kiến thanh tra theo thưá»ng lệ năm năm má»™t lần 
kiểm soát. 
Äi qua Kim Hoa đây, nhá»› tá»›i sư Ä‘iệt là ba anh em há» Phùng đã lâu không gặp mặt, 
má»›i tạt vào Tam Anh Tiêu Cục thăm nom, vừa gặp tráºn đấu này. Nói tá»›i đây, đại sư vuốt râu 
cưá»i và nói: 
- Tạ thiếu hiệp, vừa rồi bần tăng thấy thân pháp và thế võ của thiếu hiệp, chắc là 
nguồn gốc võ công cá»§a cá»a Pháºt, lệnh sư phụ không phải là vị cao tăng đắc đạo thì cÅ©ng là 
má»™t vị cao nhân ẩn sÄ©. Bần tăng tuy là môn hạ cá»§a phái Thiếu Lâm tháºt, nhưng vá» võ há»c tá»± 
tin còn kém cá»i lắm. Hiện giá» thiếu hiệp tuổi chưa quá đôi mươi, mà công lá»±c cao siêu như 
váºy. Bần tăng rất ưa há»c những thế rất kỳ lạ, nên muốn cùng thiếu hiệp đấu chÆ¡i vài ba hiệp, 
để được há»c há»i thêm. Chẳng hay thiếu hiệp có tiếp nạp ý kiến cá»§a bần tăng không? 
Tuy là ngưá»i kiêu ngạo ương ngạnh nhưng Tạ Vân Nhạc được Minh Lương đại sư huấn 
đào từ hồi nhá», nên rất biết tôn lão lá»… nhưá»ng. Thấy đại sư nói như váºy, chàng vá»™i từ chối và 
nói: 
- Tài nghệ cá»§a vãn bối hèn má»n, như Ä‘om đóm bay trước ngá»n đèn, đâu dám phô 
trương trước mặt lão tiá»n bối. Xin miá»…n cho thì hÆ¡n. 
Pháp Hoa đại sư chưa kịp lên tiếng, Lan cô nương đã thá»c gáºy bánh xe ngay: 
- Có thế mà Tạ đại ca không nể Pháp Hoa sư bá ư? 
Lá»i nói cá»§a Lan cô nương khiến Tạ Vân Nhạc tức giáºn vô cùng, chàng đưa mắt lưá»m 
nàng, và từ từ đứng dáºy. Má»i ngưá»i thấy váºy cÅ©ng rá»i bàn ăn theo sau Vân Nhạc và Pháp 
Hoa đại sư ra luyện võ trưá»ng. 
Anh em hỠPhùng đi sau chót, khẽ trách mắng Lan cô nương. Nhưng nàng cứ khúc 
khÃch cưá»i không ngá»›t. 
Khi tá»›i luyện võ trưá»ng, Tạ Vân Nhạc chắp tay chào Pháp Hoa đại sư vừa cưá»i vừa nói: 
- Mong đại sư thể tình cho đôi chút! 
Nói Ä‘oạn, chàng đứng bên phÃa đông, Pháp Hoa đại sư đứng đằng góc tây, cách nhau 
độ hÆ¡n trượng. Pháp Hoa đại sư gáºt đầu chào, vừa cưá»i vừa nói: 
- Bần tăng thấy thế võ cá»§a thiếu hiệp kỳ lạ là muốn há»c há»i chá»› không phải là tranh 
đấu tháºt sá»±. Má»i thiếu hiệp tấn công trước. 
Vân Nhạc nghe nói mỉm cưá»i, nhưng không trả lá»i, hai tay chắp vào nhau đánh nhẹ ra 
má»™t thế Liên Äài Bái Pháºt (tòa sen lá»… Pháºt). 
Biết chàng nhưá»ng mình má»™t cách lá»… phép, Pháp Hoa đại sư mỉm cưá»i nói: 
- Như váºy bần tăng xin thất lá»…! 
Nói xong, đại sư chạy quanh hai vòng, song chưởng liá»n đánh ra thế Phong Khởi Vân 
DÅ©ng (gió nổi mây bay vút lên). Miếng này là má»™t trong chÃn thức cá»§a thế võ Äạt Ma Cá»u 
Thức. Má»™t luồng gió mạnh như bức tưá»ng đồng đẩy tá»›i trước mặt Vân Nhạc. 
Äạt Ma Cá»u Thức cÅ©ng là thế võ bà máºt cá»§a phái Thiếu Lâm dùng để giữ núi chứ 
không truyá»n dạy cho đệ tá» bên tục gia. Còn trong chùa, vị sư nào lên tá»›i cấp trưởng lão má»›i 
được há»c há»i nên lúc bấy giá» chỉ có bốn vị trưởng lão biết môn võ ấy thôi. Môn võ đó phải 
dùng chân khà đánh ra, oai lực tuyệt luân. 
Pháp Hoa đại sư đẩy chưởng đó ra, Vân Nhạc cảm thấy như có một luồng gió mạnh 
thổi ào vào ngưá»i. Tuy đã có Di Lạc Thần Công há»™ thân mà vẫn thấy áp lá»±c đè nén khó thở 
nhưng chàng vẫn chưa suy tÃnh dùng thế võ nào phản công lại, chỉ định nhưá»ng nhịn ba 
miếng là thôi không đấu nữa. 
Chỉ thấy thân hình cá»§a chàng thoáng má»™t cái đã lá»™n ra phÃa sau lưng đại sư rồi. 
NgỠđâu chàng chưa xuống tá»›i mặt đất, Pháp Hoa đại sư đã quay mình đứng vá» phÃa 
sau, lại đẩy luôn má»™t thế Lôi Trấn Cá»u Tiêu (tiếng sấm rung động chÃn tầng trá»i). Thế này 
còn mạnh hÆ¡n thế trước nhiá»u. 
Chàng chưa xuống tới mặt đất đã thấy đại sư đánh luôn thế thứ hai ra, vội nhún mình 
một cái, nhảy lên trên cao độ hai trượng. 
Pháp Hoa đại sư lại đánh hụt, vội kinh hãi, ngợi khen thầm: 
- Khinh công Thất Cầm Thân Pháp (hình dáng như bảy loại chim) của thiếu niên này lợi 
hại tháºt! 
Tá»›i chá»— đứng lúc đầu, Vân Nhạc liá»n dùng Thiên Cân Trụy (ngàn cân tá»a xuống) giáng 
xuống, tá»§m tỉm cưá»i rồi nói: 
- Äại sư, còn má»™t thế nữa! 
Tuy là ngưá»i trong cá»a Pháºt, tu luyện đã lâu năm, Pháp Hoa đại sư nghe thấy chàng 
nói như váºy, trong lòng cÅ©ng phải hÆ¡i tức giáºn nghÄ© thầm: 
- Äạt Ma Cá»u Thức là bà há»c trấn sÆ¡n cá»§a bổn môn, nay đã sá» dụng hai thức tấn công 
thiếu niên ná», mà chưa ăn thua gì. Nếu tin này đồn Ä‘i khắp nÆ¡i thì danh vá»ng cá»§a Thiếu Lâm 
ta còn tồn tại làm sao được? 
NghÄ© xong, đại sư liá»n nói: 
- Bần tăng xin thất lễ đây! 
Nói Ä‘oạn, đại sư nhảy lên trên cao, hai cánh tay giÆ¡ lên, ngưá»i bổ xuống phÃa trước, 
song chưởng cái trên cái dưới đánh ra, hữu chưởng đánh tréo một thế Kim Cương Hàng Ma 
(Pháºt Kim Cương diệt quá»· ma), nhắm mạnh môn cổ tay trái cá»§a Vân Nhạc. Còn tả chưởng 
năm ngón hơi cong, dùng miếng Lan Hoa Thủ (tay giơ kiểu hoa lan) quét vào huyệt Khà Hải 
của Vân Nhạc. 
Hai thế võ của đại sư lợi hại vô cùng, như gió như chớp chỉ còn hai tấc nữa là đại sư 
ném và quét trúng hai tay của Vân Nhạc. 
Má»i ngưá»i đứng cạnh xem Ä‘á»u toát mồ hôi lạnh lo sợ há»™ chàng. Nhưng chỉ thấy chàng 
mỉm cưá»i, chứ không thấy cỠđộng tà nào mà thân hình đã lướt vá» phÃa sau năm tấc, song 
chưởng đánh ra tháºt nhanh, giở thế tuyệt há»c Hiên Viên Tháºp Bát Giải, lấy sức vào mưá»i 
ngón tay Ä‘iểm tháºt nhanh vào gang tay cá»§a đại sư. 
Hai bên cùng nhanh như chớp cả, nhưng thế võ của Vân Nhạc nhanh hơn một ly, Pháp 
Hoa đại sư vội rụt hai tay lại, nhưng đã muộn rồi, cảm thấy cánh tay tê liệt hẳn, chân khà 
trong ngưá»i tiêu tán hết, chân tay uể oải, không còn má»™t chút hÆ¡i sức nào nữa, cả thân hình 
đổ vá» phÃa trước, muốn gượng đứng lại không được. Vân Nhạc giÆ¡ hai bàn tay ra khẽ đỡ, có 
một sức lực ngầm giữ thân hình đại sư lại, nên Pháp Hoa đại sư không ngã nữa. 
Chàng chắp tay vừa cưá»i vừa nói: 
- Ba thế đã xong, được lão tiá»n bối nhưá»ng cho, tiểu bối cảm Æ¡n vô cùng. 
Má»i ngưá»i má»›i thoạt trông, tưởng hai ngưá»i đánh hòa, không ai thắng ai cả. 
Vừa rồi Vân Nhạc giở Hiên Viên Chỉ Pháp ra phản công thì tay áo của Pháp Hoa đại sư 
che lấp tầm mắt cá»§a má»i ngưá»i nên không ai hay biết gì cả. Äến khi đại sư sắp ngã, Vân 
Nhạc lại dùng tiá»m lá»±c ra đỡ đại sư má»™t cách khéo léo, thì những ngưá»i này thấy sao được? 
Pháp Hoa đại sư thấy công lá»±c cá»§a thiếu niên ná» mạnh mẽ như váºy, trong lòng kinh 
hoảng, vừa cưá»i vừa khẽ nói: 
- Tạ thiếu hiệp, không phải bần tăng tán dương hão, thân thủ và gân cốt của thiếu 
hiệp Ä‘á»u thuá»™c hạng thượng thặng, sau này thể nào cÅ©ng làm bá chá»§ võ lâm không sai! Bần 
tăng chỉ mong thiếu hiệp thể niệm lòng Trá»i, chá»› tạo sát nghiệp nhiá»u, chỉ nên để tâm trà vào 
sá»± tu luyện và tÃch đức cho bản thân thì tương lai cá»§a thiếu hiệp sẽ rạng rỡ khôn lưá»ng. 
Vân Nhạc vừa cưá»i vừa đáp: 
- Vãn bối xin ghi lòng tạc dạ lá»i chỉ bảo cá»§a lão tiá»n bối. 
Nói xong, chàng quay ngưá»i lại tiếp chuyện má»i ngưá»i và bảo rằng may được đại sư nể 
nang má»›i khá»i thất bại. 
Ä‚n nháºu cho tá»›i trá»i tối, ai nấy má»›i chịu từ giã ra vá». Äêm hôm đó, Vân Nhạc nói vá»›i 
ba anh em há» Phùng rằng, nóng lòng muốn lên miá»n bắc để gặp mặt nghÄ©a huynh Lôi Tiếu 
Thiên, định sáng mai từ biệt. Tam Kiệt cố giữ chàng ở lại, nhưng chàng không chịu. Tam Kiệt 
biết chàng vì ghét Lan cô nương mà vá»™i Ä‘i như váºy, đành để cho chàng lên đưá»ng.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by langwen12; 15-09-2008 at 08:39 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				15-09-2008, 08:44 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nháºp Môn Tu Luyện 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 10
					 
                    Thá»i gian online: 2 ngày 7 giá» 15 phút 
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Há»’I 4: 
CHỮA BỆNH GIẢI NGUY CỨU ẨN HIỆP 
TỶ VÕ MỚI HAY KẺ GIẾT CHA  
 
  
 
 
Sáng sá»›m ngày hôm sau, Tạ Vân Nhạc tiếp tục lên đưá»ng, Lan cô nương cÅ©ng 
ra tống tiễn, có vẻ âu sầu, ủ rũ, lòng quyến luyến chàng vô cùng. 
Tạ Vân Nhạc làm thinh, giả bộ như không hay biết giơ tay chào và nói câu 
“tái kiến†xong, liá»n quất roi ngá»±a Ä‘i thẳng. 
Tá»›i Hàng Châu, chàng du ngoạn viếng cảnh Tây Hồ, lục kiá»u Thiên Trúc, rồi lại đến 
sông Tiá»n ÄÆ°á»ng xem mặt trá»i má»c, há»… đến nÆ¡i nào có cảnh đẹp là ngừng bước thưởng thức 
hàng ngày má»›i vá» khách sạn nghỉ. Chàng ở Hàng Châu chÆ¡i được ná»a tháng má»›i lên đưá»ng Ä‘i 
Ngô Hưng vào tỉnh Giang Tô, qua Câu Dung, Trấn Giang rồi tới Dương Châu. 
NÆ¡i đây tức Giang Äô, buôn bán sầm uất, Ä‘a số khách buôn muối bán gá»—, rất nhiá»u 
phú hào xây dá»±ng nhà cá»a ở đô thị này. Cứ đến chiá»u tối phố xá đèn Ä‘uốc sáng choang, 
tiếng đàn địch ca xướng, nháºu nhẹt đánh xoan, ầm Ä© khắp phố phưá»ng. Khách làng chÆ¡i qua 
lại đông như kiến, xa xa chỉ trông thấy đầu ngưá»i nhấp nhô. Vân Nhạc cÅ©ng thá»§ng thẳng Ä‘i 
dạo qua các phố xá, thấy rực rỡ những màu sắc huy hoàng, làm hoa cả mắt, chàng nghĩ: 
- Cổ nhân vẫn thưá»ng nói: Trong túi có mưá»i vạn quan tiá»n, hãy cởi ngá»±a lên Dương 
Châu du lạc. NÆ¡i đây cái gì cÅ©ng có, quý hồ có tiá»n là tha hồ hưởng lạc mua vui. 
Má»›i tá»›i Dương Châu lần đầu tiên, Vân Nhạc cứ theo đám đông ngưá»i Ä‘i bừa, qua tá»›i 
phố thứ hai, thấy du khách càng đông đảo hÆ¡n, phải chen vai thÃch cánh má»›i Ä‘i được. Tánh 
chàng ưa tÄ©nh mịch thấy đông ngưá»i như váºy, mất hết hứng thú ngoạn cảnh, chàng liá»n rảo 
cẳng trở vỠkhách sạn. 
Khách sạn chàng trá» tên là Trưá»ng Hưng, kiêm cả tá»u lầu, ngoài mấy chục căn phòng 
để cho khách trá» ra, lại còn có má»™t đại sảnh rất rá»™ng, dùng làm tá»u Ä‘iếm, mấy chục bàn ăn 
lúc nào cÅ©ng có khách ngồi đầy, từ sáng tá»›i tối, ngưá»i vào ăn không lúc nào ngá»›t. 
Kiếm má»™t bàn cạnh cá»a sổ Vân Nhạc gá»i ba món ăn và lấy má»™t hÅ© rượu độc thá»±c độc 
ẩm, cho tới canh ba, mới lên phòng ngủ. 
Có chút hÆ¡i men, chếnh choáng chàng lưá»i không cởi áo, cứ thế nằm lăn ra giưá»ng định 
ngá»§. Nhưng trằn trá»c mãi không sao nhắm mắt được, chàng nghÄ© thầm: 
- Từ khi hạ sÆ¡n tá»›i giá», thấm thoát đã mấy tháng rồi, đã Ä‘i nhiá»u chá»—, nhưng cho tá»›i 
nay kẻ thù là ai? Vẫn không biết. Nếu cứ nhắm mắt đi bừa thế này, không phải là thượng kế. 
Ta phải kiếm má»™t ngưá»i bàn tán tìm kế hoạch má»›i được. 
Nghĩ tới đây chàng lại nhớ tới nghĩa huynh Lôi Tiếu Thiên. Càng nghĩ bao nhiêu, trong 
lòng chàng càng phiá»n não bấy nhiêu. Lý Äại Minh, Hạ Hầu Hàm, Kim Hoa Tam Kiệt và Lan 
cô nương hình ảnh các ngưá»i đó Ä‘á»u lần lượt hiện lên trước mắt chàng, đầu óc chàng càng 
thấy bối rối thêm, bá»±c mình ngồi dáºy, hai chân xếp bằng tròn, Ä‘em võ công Quy Nguyên Thổ 
Nạp Tá»a Công ra luyện táºp cho tá»›i khi quên hết cả bản thân và những váºt xung quanh, đầu 
óc tháºt sáng suốt chàng má»›i thôi. 
Tá»a công chấm dứt, Vân Nhạc má»›i cởi áo lên giưá»ng để ngá»§, bá»—ng nghe thấy từ căn 
phòng phÃa trước vẳng có tiếng ngưá»i rên rỉ và tiếng trẻ khóc nức nở đưa ra, nghe kỹ má»›i 
biết có ngưá»i Ä‘ang Ä‘au nặng, chàng láºp tức đứng dáºy, mặc áo Ä‘i sang phòng đó, giÆ¡ tay định 
gõ cá»a, chàng lại buông tay xuống, vì nghÄ© nếu làm như váºy thì đưá»ng đột quá, chàng liá»n ra 
ngoài để há»i phổ ky xem sao. 
Tên phổ ky Ä‘ang ngồi ôm chân, miệng ngâm nga hát, thấy Vân Nhạc tá»›i, vá»™i đứng dáºy, 
vừa cưá»i vừa há»i trước: 
- Tướng công, trá»i còn sá»›m thế này mà định Ä‘i ngay hay sao? 
Vân Nhạc xua tay lắc đầu, rồi khẽ há»i: 
- Ngưá»i ở trá», căn phòng phÃa trước phòng tôi có phải Ä‘ang bị lâm trá»ng bệnh không? 
Phổ ky đáp: 
- Vâng, căn phòng ấy, mưá»i ngày trước đây, có má»™t ông già ăn mặc như má»™t kẻ ăn xin, 
vá»›i má»™t thằng bé tá»›i mướn trá». Ông già bị thương rất nặng, vào trong phòng là lăn ra giưá»ng, 
nóng lạnh kéo đến liên miên. 
Ông ta lấy trong ngưá»i ra má»™t gói thuốc pha uống, ngỠđâu không hợp, bệnh càng 
nặng thêm lên, mê man bất tỉnh. Thằng bé lo sợ quá, chạy luôn ra ngoài phố, không biết nó 
lôi má»™t ngưá»i da vàng khè ở đâu vá». Ngưá»i đó thăm bệnh cho ông già, tá» vẻ lo âu, rồi Ä‘i má»i 
luôn danh y cá»§a thị trấn này là Hoàng Bá ÄÆ°á»ng tá»›i. Thầy lang này có tiếng là Bán Tiên (ná»a 
ngưá»i ná»a tiên) há»… chữa ai là ngưá»i ấy khá»i liá»n, đã cứu sống rất nhiá»u bệnh nhân. Sau khi 
thăm mạch xong, Hoàng Bá ÄÆ°á»ng lắc đầu nói rằng: 
- Bệnh cá»§a ông cụ quá nặng, không còn thuốc gì chữa khá»i được, chỉ có thể sống được 
mưá»i bữa ná»a tháng là cùng. 
Nói xong, ông ta không kê đơn và cÅ©ng không cho thuốc, cáo từ Ä‘i liá»n. 
Ông chá»§ cháu nghe nói ông già sắp chết, nếu ông tắt thở tại bổn khách sạn thì tháºt 
tối kỵ má»›i yêu cầu ngưá»i da vàng Ä‘em ông Ä‘i nÆ¡i khác. 
Ngưá»i ná» van lÆ¡n ông chá»§ cháu mãi, và bảo ông già bệnh tuy nặng tháºt, nhưng chưa 
đến ná»—i chết ngay. Hãy cho phép ông già được ở lại, chá» ngưá»i đó Ä‘i lấy má»™t thứ thuốc vá» 
cho uống là khá»i ngay tức thì. Ngưá»i ấy đưa ông chá»§ cháu năm mươi lạng bạc, và vá»™i vã Ä‘i 
liá»n. Nhưng ông ta Ä‘i đã được năm sáu ngày rồi, vẫn chưa thấy trở lại. Cháu xem, ông già ná» 
khó lòng sống thêm được. 
Vân Nhạc chau mày nghÄ© ngợi giây lát, liá»n nói: 
- Chú làm ơn đưa tôi vào thăm ông già ấy xem sao? 
Tên phổ ky hai mắt trợn tròn xoe, tá» vẻ nghi ngá», vừa cưá»i vừa há»i: 
- Thế ra tướng công cÅ©ng biết thăm bệnh cho đơn đấy à? Vâng, má»i tướng công Ä‘i theo 
cháu. 
Nói xong, y dẫn đưá»ng Ä‘i trước, vừa Ä‘i vừa nghÄ© thầm: 
- Vị tướng công này có bệnh thần kinh chắc? Dù cáºu ta có tài chữa bệnh Ä‘i chăng nữa, 
cÅ©ng không sao giá»i hÆ¡n Hoàng Bán Tiên được? 
Hồi đầu chúng tôi có nói đến Minh Lương đại sư là cao tăng há»c rá»™ng tài cao, y đạo 
thần thông, má»›i chữa cho Truy Hồn Phán khá»i chết, và được sống thêm được mưá»i má»™t năm 
nữa. Từ khi đại sư nháºn Vân Nhạc làm môn đồ, ngưá»i đã Ä‘em hết y há»c ra truyá»n dạy cho đồ 
đệ duy nhất đó, đến lúc đại sư dạy Vân Nhạc tới Hiên Viên Chân Kinh, trong pho kinh ấy có 
dạy cách chữa bệnh dùng kim vàng châm chÃch. 
Cho nên Vân Nhạc tuy chưa há» chữa cho má»™t ngưá»i nào, nhưng chàng rất giá»i vá» y lý. 
Hai ngưá»i Ä‘i tá»›i cá»a phòng cá»§a bệnh nhân, phổ ky gõ cá»a và gá»i: 
- Cáºu em Æ¡i, làm Æ¡n mở há»™ cá»a, có ngưá»i tá»›i thăm bệnh đấy! 
Cá»a phòng kêu kẹt má»™t tiếng mở má»™t bên cánh, má»™t đứa bé ló đầu ra ngó. Thằng bé 
ấy ngÅ© quan Ä‘oan chÃnh, thần thanh mục tú, hai mắt sưng húp hình như vừa khóc nhiá»u thì 
phải, nó đưa mắt nhìn hai ngưá»i, rồi há»i Vân Nhạc rằng: 
- Vị đại thúc này biết chữa bệnh đấy à? Thôi được, thăm mạch qua loa cũng không sao! 
Má»i đại thúc vào trong phòng. 
Vân Nhạc nghĩ thầm: 
- Thằng nhá» này ăn nói như ngưá»i lá»›n váºy? 
Vừa nghÄ© vừa bước chân vào trong phòng, thấy ông già nằm ngá»a trên giưá»ng, Ä‘ang 
thở hổn hển, cạnh giưá»ng thắp má»™t cây nến nhá», ánh sáng lá» má», càng thêm vẻ bi đát. Thấy 
có ngưá»i lạ vào, ông già cố gượng nói: 
- Ngưá»i bạn trẻ tuổi có lòng vào đây thăm nom, tôi cám Æ¡n vô cùng. Nhưng bệnh cá»§a 
lão đây, những thứ thuốc thưá»ng dùng, không thể chữa khá»i được đâu. Chỉ sợ mất công cá»§a 
ông bạn mà không ăn thua gì thôi! 
Vẻ mặt cá»§a ông già vẫn tá» ra cứng cá»i lắm. 
Vân Nhạc ngồi cạnh giưá»ng, ôn tồn an á»§i rằng: 
- Xin cụ chá»› có lo ngại, bệnh cá»§a cụ tuy nặng tháºt, nhưng chưa đến ná»—i nguy hiểm lắm, 
và cÅ©ng không đến ná»—i tuyệt vá»ng như cụ vẫn nghÄ© đâu. Cháu tá»± tin có thể chữa khá»i bệnh 
cho cụ được. 
Thằng nhá» ná» vá»™i há»i: 
- Có tháºt không? Nếu chú chữa khá»i bệnh cho sư phụ cháu, cháu Chu Lân nay xin quỳ 
lạy chú ba lạy trước. 
Nói xong, y quỳ xuống lạy liá»n. Vân Nhạc vá»™i giÆ¡ tay ra ngăn cản, vừa cưá»i vừa nói: 
- Cáºu em đừng lạy tôi vá»™i. Nhưng cáºu cứ yên trà sư phụ thể nào cÅ©ng khá»i bệnh. 
Chàng cầm cây nến lên soi mặt ông cụ, xem lưỡi, thăm mạch má»™t lúc, rồi đứng dáºy 
vừa cưá»i vừa nói: 
- Mạch tuy hơi tán loạn, nhưng vẫn còn mạnh, có thể chữa được, bệnh này do phong tà 
mà nên, theo ý cháu xét Ä‘oán thì cụ giao tranh vá»›i ngưá»i ta, đã hao tổn sức lá»±c nhiá»u, sau lại 
phải bôn tẩu, không có thì giá» nghỉ ngÆ¡i Ä‘iá»u dưỡng, cho nên chân khà tiết tán không thể tụ 
lại được nữa, rồi nội nhiệt lan tràn khắp tạng phủ, lại thêm nhiễm khà lạnh ban đêm nên âm 
hàn xâm nháºp, bó chặt lấy các thá»› thịt, nên má»›i khi nóng khi lạnh như váºy. 
Äồng thá»i cụ lại uống lầm thuốc đả thương, bế tÃch nhiệt ná»™i thương vào trong các 
kinh mạch, cũng may bây giỠchữa chạy ngay chưa phải là muộn, chứ để vài ngày nữa, khi 
bệnh đã chuyển thành thương hàn, nếu có linh đơn cũng đành bó tay mà chịu, chớ không sao 
chữa khá»i được. 
Ông già trợn mắt nói: 
- Bạn trẻ nói rất đúng. Chẳng hay bạn có cách chữa không? 
Thấy ông già ốm nặng như váºy, mà vẫn không che giấu chà khà cưá»ng ngạo nên Vân 
Nhạc bất giác sinh lòng khâm phục, chàng liá»n đáp: 
- Quý hồ cụ chịu đựng được Ä‘au đớn, cháu có cách chữa khá»i được. 
Ông già mỉm cưá»i nói lá»›n thêm má»™t chút: 
- Bạn cứ ra tay chữa đi, lão bất tỠđây tự tin có thể chịu đựng nổi đôi chút đau đớn. 
Vân Nhạc chỉ cưá»i, không nói ná»a lá»i, móc túi lấy má»™t cái há»™p bằng gang rất nhá» ra 
mở nắp há»™p lấy chÃn cái kim vàng để bên trong, kim nào cÅ©ng nhá» như sợi tóc, dài chừng 
bốn tấc. Chàng bảo ông già nằm phục xuống, châm chÃn mÅ©i kim vàng vào chÃn chá»— yếu 
huyệt, tuy cách một từng áo, mà chàng không châm sai một huyệt nào cả. Thủ pháp của 
chàng cao siêu vô cùng, chỉ thấy hai ngón tay kẹp mũi kim, thẳng như quản bút, châm một 
cái là nháºp gần tá»›i gốc, chá»› không như các thầy lang châm cứu phải cầm chặt mÅ©i kim từ từ 
châm vào. 
ChÃn mÅ©i kim châm vào các huyệt rồi, ông già Ä‘au đớn quá phải rên rỉ vài tiếng, rồi lên 
tiếng nói: 
- Bạn tuổi trẻ, bây giỠlão cảm thấy khắp mình mẩy vừa buồn vừa tê, buồn thì lão còn 
chịu nổi, chá»› tê thì tháºt khó chịu quá! 
Vân Nhạc cả cưá»i rồi nói: 
- Nếu dá»… chịu thì khá»i làm sao được bệnh nặng cÆ¡ chá»›? Xin cụ cố gắng chịu đựng thêm 
chút nữa, chá» tá»›i khi cháu rút những mÅ©i kim này ra, cụ còn phải nhịn hÆ¡i để giữ chân khÃ, 
đừng cho nó chạy khắp má»i nÆ¡i, bằng để chân khà tiết tán ra ngoài thì phiá»n lắm đấy! 
Ông già trả lá»i rằng: 
- Äiá»u này lão biết lắm. Nhưng bạn tuổi trẻ này, bạn há»c môn tuyệt kỹ này ở đâu thế? 
Vá» môn kim châm trị bệnh này có nhiá»u võ lâm cao thá»§ và y gia biết cách sá» dụng mà thôi, 
ngay như chÃnh lão đây cÅ©ng chỉ hÆ¡i biết đôi chút, nhưng muốn đạt tá»›i mức tinh thông như 
bạn, tháºt là khó và hiếm thấy. Theo chá»— lão nháºn xét, vá» võ công chắc chú em cÅ©ng tương 
đương vá»›i y há»c phải không? 
Thấy ông già đổi giá»ng gá»i mình là chú em, Vân Nhạc tá»§m tỉm cưá»i đáp: 
- Vá» môn võ há»c cháu chỉ biết qua loa thôi, chưa thể nói là tinh xảo được. Cháu chỉ 
nghe ngưá»i ta nói, cụ là kỳ nhân trong võ lâm, sau này cháu rất mong sẽ được cụ chỉ Ä‘iểm 
thêm cho. 
Ông già cưá»i khì má»™t tiếng rồi nói: 
- Chú em muốn lão chỉ Ä‘iểm cho ư? Chú em không nói lão cÅ©ng nghÄ© cách Ä‘á»n Æ¡n rồi. 
Chú cứ yên trà chữa cho lão đi, thế nào lão cũng tặng chú một thứ gì tương xứng. 
Vân Nhạc cố nhịn cưá»i, giả bá»™ nghiêm nét mặt nói: 
- Thưa cụ, cháu chữa bệnh cho ngưá»i có má»™t Ä‘iá»u khác các lang y là tam bất trị, không 
biết cụ đã hay chưa? 
Ông già Ä‘ang nằm phục vị, trán tá»±a lên gối, nghe thấy Vân Nhạc nói như váºy, vá»™i 
ngá»ng đầu lên há»i: 
- Chú này nói kỳ lạ quá, lão làm sao biết được Ä‘iá»u lệ cá»§a chú? Váºy Ä‘iá»u tam bất trị ra 
sao? Chú làm ơn nói cho lão hay? 
Vân Nhạc không nhịn được phải cất tiếng cưá»i to má»™t hồi, chàng nghÄ© thầm: 
- Äiá»u tam bất trị cá»§a ta, đặt ra là để thoái thác, thì ngưá»i ngoài biết làm sao được? 
Sở dÄ© Vân Nhạc phải đặt Ä‘iá»u như váºy là cốt để bệnh nhân trò chuyện vá»›i mình. Vì 
môn chữa bệnh bằng kim châm này, nếu bệnh càng nặng bao nhiêu càng phải để kim cắm 
trong yếu huyệt lâu bấy nhiêu. Trong thá»i gian ấy, bệnh nhân cảm thấy khó chịu, nếu không 
gợi chuyện để nói thì chịu đựng sao nổi, có khi ngưá»i Ä‘uối sức chịu không được, chá»› không 
phải Minh Lương đại sư đã dạy chàng như váºy. 
Vân Nhạc vừa cưá»i vừa đáp: 
- Äiá»u lệ tam bất trị cá»§a cháu là, má»™t không chữa cho những kẻ táng táºn lương tâm, 
hung ác vô cùng. 
Lão già dùng giá»ng mÅ©i hừ má»™t tiếng má»›i nói: 
- Äiá»u này phải lắm. Nhưng theo y đạo thì không làm như thế được, chẳng lẽ thấy 
ngưá»i sắp chết mà không ra tay cứu chữa hay sao? 
Vân Nhạc đáp: 
- Cháu có treo bảng hành y đâu mà y đạo bó buộc được cháu? 
Ông già lớn tiếng nói: 
- Trả lá»i khéo lắm, có lý. Còn Ä‘iá»u thứ hai thì sao? 
Thấy ông già đã nói to tiếng được rồi, biết chân khà cá»§a ông ta đã thuáºn, phong tà đã 
bị kim vàng đẩy vá» giữa tạng phá»§, trong lòng há»›n hở vô cùng, chàng liá»n tươi cưá»i đáp: 
- Äiá»u lệ tam bất trị thứ hai cá»§a cháu là, không chữa cho những kẻ bá» ngoài trông rất 
hiá»n lành tá» tế, mà trong lòng thì gian trá hiểm độc. 
Ông già nói: 
- Phải lắm, còn Ä‘iá»u thứ ba thì sao? 
Vân Nhạc cả cưá»i má»™t hồi rồi nói: 
- Äiá»u thứ ba là không có lợi cho cháu, cÅ©ng không chữa. 
Ông già lại lớn tiếng nói: 
- Hà, hà, cáºu nhá» này đã biết trong ngưá»i lão có cái gì có lợi cho cáºu chắc? Thôi được, 
lần sau lão phải há»c khôn trước má»›i được. 
Lúc ấy thằng bé tên là Chu Lân đứng cạnh, vẻ mặt đang lo âu cũng không nhịn được 
cưá»i. Vì đã mấy ngày đêm rồi, hôm nay nó má»›i thấy sư phụ nó lá»›n tiếng cưá»i nói như váºy. 
Vân Nhạc thấy thá»i gian đã tá»›i lúc phải rút kim ra rồi, liá»n vừa cưá»i vừa há»i ông già 
rằng: 
- Lúc này cụ đã thấy trung khà hÃt lên được chưa? 
Lúc vừa rồi mãi lo nói chuyện, ông già không để ý tới tại sao mình lại nói to tiếng như 
thế được, tá»›i lúc này thấy Vân Nhạc há»i, má»›i hÃt thá», quả nhiên trung khà đã có thể hÃt lên 
như thưá»ng rồi, nhưng còn hÆ¡i khó khăn má»™t tà thôi, như váºy cÅ©ng hÆ¡n lúc chưa chữa nhiá»u 
lắm, cả mừng liá»n nói: 
- Chú em tài tháºt! 
Ông già nói xong cứ cưá»i ha hả không ngá»›t. 
Vân Nhạc bỗng nghiêm nét mặt nói: 
- Thưa cụ cháu rút kim ra bây giỠđây, cụ nÃn hÆ¡i bế huyệt Ä‘i. 
Nói đoạn, chàng dùng hai ngón tay rút từng cây mũi kim ra độ một tấc, và xoay tròn 
vài cái. Mỗi lần rút kim ra và xoay đi, thì ông già rên khẽ vài tiếng, chàng biết ông ta cảm 
giác buồn và tê hÆ¡n trước nhiá»u, ngừng má»™t lát, chàng má»›i rút hẳn những mÅ©i kim đó ra, giÆ¡ 
ngón tay ra Ä‘iểm ba nÆ¡i huyệt trá»ng yếu, rồi nói: 
- Bây giỠcụ không phải tự bế huyệt nữa. 
Dặn xong, chàng móc túi lấy má»™t lá» bằng ngá»c nho nhá» ra, lấy má»™t viên thuốc Trưá»ng 
Xuân ÄÆ¡n màu hồng, thÆ¡m tho vô cùng, đưa cho ông già uống. 
Uống xong viên thuốc ấy, ông già cảm thấy miệng ngá»t ngào, trong bụng thư thái 
khôn tả. 
Vân Nhạc lại bảo ông già cởi hết quần áo ra, dùng chỉ pháp Hiên Viên nắn bóp các 
trá»ng huyệt ở khắp châu thân. 
Ông già thấy chỉ pháp của chàng kỳ lạ quá, vừa chạm tới là di chuyển ngay, nhưng 
bỗng có một sức mạnh và hơi nóng chạy khắp các bắp thịt và gân cốt, sau lại có một luồng 
hÆ¡i ấm áp, giúp huyết mạch và chuyá»n Ä‘i khắp thân thể, rồi đổ dồn vào cả nÆ¡i đơn Ä‘iá»n tụ 
há»p lại. 
Sắc mặt của ông già đỠdần, một lát sau, ông già trợn to mắt lên, vừa mặc quần áo 
xong, đã la lớn nói: 
- Giá»i tháºt, chú em này, chỉ má»™t môn xoa bóp huyệt cá»§a chú, lão cÅ©ng phải há»c đến 
mưá»i năm má»›i biết được. Thế mà chú còn đòi lão dạy võ cho? Như váºy có phải chú định đùa 
lão không? 
Vân Nhạc thấy ông già lúc thì gá»i mình là bạn trẻ, lúc thì gá»i mình là chú em, lúc thì 
gá»i là cáºu nhá», biết ngay ông ta là má»™t quái kiệt du hà phong trần, nên không để bụng trách 
cứ, liá»n nói: 
- Bây giá» ná»™i thương cá»§a cụ đã khá»i hẳn rồi, riêng có phong tà chưa hết, để cháu khai 
má»™t cái đơn, cụ sai phổ ky Ä‘i ra tiệm bốc thuốc chỉ uống má»™t vài thang là khá»i hẳn. 
Nói xong, chàng bảo Chu Lân ra há»i chá»§ tiệm lấy giấy và bút má»±c, để mình khai đơn. 
Chàng khai đơn Khương Hoạt Xung Hòa Thang, và thêm bá»›t chút Ãt phần lượng. Thấy 
váºy, ông già khen ngợi luôn miệng rằng: 
- Chỉ những chữ đẹp như rồng bay phượng múa, bút lực mạnh cả ngàn cân thế này 
cũng hiếm có lắm rồi. 
Vân Nhạc tá»§m tỉm cưá»i và đưa đơn thuốc cho Chu Lân. Cáºu bé há»›n hở chạy thẳng ra 
ngoài Ä‘i kiếm phổ ky bảo Ä‘i bốc thuốc liá»n. 
Lúc ấy trá»i đã sáng tá», trong khi Vân Nhạc ở trong phòng chữa bệnh cho ông già, thì 
bên ngoài các khách thương Ä‘ang ồn ào sá»a soạn hành trang để lên đưá»ng, các phổ ky báºn 
tÃu tÃt lên. 
Chu Lân kiếm được tên phổ ky hôm giá»›i thiệu Vân Nhạc đêm hôm qua, liá»n nhá» Ä‘i bốc 
thuốc há»™. Tên phổ ky đó Ä‘ang báºn pha trà cho khách, thấy cáºu bé nhá» như váºy, liá»n lá»›n 
tiếng trách rằng: 
- Cáºu không thấy tôi báºn hay sao? Làm gì có thá»i giá» Ä‘i bốc thuốc há»™ cáºu chá»›? Vả lại 
sư phụ cáºu đằng nào cÅ©ng không thể qua khá»i được còn tốn tiá»n làm gì? Thà để số tiá»n ấy... 
Nói tá»›i đây, y biết lỡ lá»i, liá»n đổi giá»ng há»i: 
- Sao? Ông cụ Ä‘i vá»›i cáºu, nhá» tướng công ná» chữa cho, đã khá»i rồi hay sao. 
Chu Lân gáºt đầu. Tên phổ ky bá» cả tiếp khách, cướp lấy đơn thuốc, ba chân bốn cẳng 
chạy thẳng vào phòng ông già, thấy ông cụ đang ngồi trò chuyện với Vân Nhạc, tên phổ ky 
kinh ngạc đến há hốc mồm. 
Ông già thấy tên đó kinh hãi quá ná»—i, liá»n vừa cưá»i vừa nói: 
- Thấy lão vẫn chưa chết, cáºu lấy làm ngạc nhiên lắm phải không? 
Phổ ky mặt đỠtÃa tai, vá»™i đáp: 
- Ông hay nói bông tháºt. 
Vân Nhạc không muốn tên phổ ky bị ông già mắng, liá»n móc túi lấy ra mưá»i lạng bạc 
sai tên nỠđem đi bốc thuốc, còn dư thì cho cả y. 
Tên phổ ky cảm tạ luôn miệng, và liến thoắng nói: 
- Tướng công quả tháºt là má»™t vị thần tiên. Trong thiên hạ này mà lại có ngưá»i tài giá»i 
hơn Hoàng Bán Tiên thì kỳ lạ! Kỳ lạ! 
Y vừa nói vừa chạy thẳng ra, nhanh như gió. 
Lúc ấy Vân Nhạc liá»n há»i ông già rằng: 
- Cháu đoán cụ nếu không phải là kỳ nhân trong võ lâm thì cũng là phong trần quái 
kiệt. 
Ông già cưá»i ha hả cưá»i má»™t hồi rồi đáp: 
- Bảo tôi là võ lâm kỳ nhân thì tôi không dám nháºn, còn chú bảo tôi là phong trần 
quái kiệt hoặc giả có phần đúng hÆ¡n. Lão há» Thương tên là Tá»·, ở trong võ lâm ngưá»i ta tặng 
cho cái biệt hiệu nho nhá» là Cá»u Chỉ Thần Long. Chẳng hay chú em có nghe ngưá»i ta nói tá»›i 
tên lão bao giỠkhông? 
Vân Nhạc kinh ngạc la lớn nói: 
- Thế ra lão tiá»n bối là Cá»u Chỉ trong Cái Bang Tam Lão đấy à? 
Nói đoạn, chàng đưa mắt nhìn hai bàn tay của Thương Tỷ, nghĩ thầm: 
- Vừa rồi lúc ta thăm mạch, chẳng trông thấy hai tay ông ta có đủ mưá»i ngón hay sao. 
Mà tại sao ngưá»i ta lại đặt biệt hiệu cho ông ta là Cá»u Chỉ thế? Hay là vừa rồi đôi mắt cá»§a 
ta hoa, chưa trông rõ cũng nên? 
Thương Tá»· thấy chàng ngÆ¡ ngác, liá»n hiểu ngay và nói: 
- Chú cứ gá»i lão là lão tiá»n bối làm gì? Nghe nó chướng tai quá! 
Nói xong, ông ta giơ thẳng hai tay, nói tiếp: 
- Äây, chú em đã trông rõ chưa? 
Lúc này Vân Nhạc mới nhìn rõ, bàn tay trái của Thương Tỷ ngón giữa có lắp một ngón 
tay bằng đồng màu da, trông rất tinh xảo, thoáng trông không ai dám bảo ngón tay đó là giả. 
Vân Nhạc gáºt đầu, và há»i Thương Tá»· tại sao lại cụt má»™t ngón tay như váºy? 
Thương Tỷ giơ tay chỉ thằng nhỠChu Lân đứng cạnh đó, và kể cho chàng nghe một 
câu chuyện dĩ vãng. 
Thì ra, cha của Chu Lân, là Xuyên Vân Thủ Chu Luân Thiên, năm xưa là một đại hiệp 
nổi danh khắp miá»n Yến Vân, tá»›i lúc tuổi già trở vá» bá» hồ Äông Bình ở huyện Äông Bình 
tÄ©nh SÆ¡n Äông ẩn dáºt, láºp gia đình, sống cuá»™c Ä‘á»i an nhàn hạnh phúc. Chỉ vì những năm 
trước lúc hành đạo ở giang hồ, có kết thù kết oán với Phụ Thành Tứ Bá tỉnh Hà Bắc là 
Thanh Diện Sư Vưu Lượng, Diêm Thanh Lệnh Trần ThỠBình, Thảo Thượng Phi Dương Mộ Hào, 
Thiên Thủ Quái Viên Hồ Lũng... 
Và Thanh Diện Sư Vưu Lượng bị Chu Luân Thiên chặt đứt năm ngón tay trái, Tứ Bá 
địch không nổi Chu Luân Thiên, liá»n cao chạy xa bay. 
NgỠđâu Tứ Bá lại tá»›i trú ẩn dưới môn hạ cá»§a Trưá»ng Bạch SÆ¡n Ma Tôn Giả, luyện 
được võ công tuyệt kỹ, liá»n hạ sÆ¡n gia nháºp Hồng Kỳ Bang hoành hành ba tỉnh Tô Châu, 
Giang Tây và Triết Giang, để mưu trả mối thù xưa. Thương Tỷ đi qua Tây Linh Giáp phủ Nghi 
Xương, ngẫu nhiên nghe thấy thủ hạ của Hồng Kỳ Bang nói tới việc này. Ông ta là bạn thân 
cá»§a Chu Luân Thiên, hay tin đó vá»™i thẳng tá»›i Äông Bình báo cho bạn hay. NgỠđâu Thương 
Tá»· tá»›i cháºm má»™t bước, Chu Lân Thiên đã bị kẻ thù là Phụ Thành Tứ Bá dẫn các đồng đảng 
trong Hồng Kỳ Bang tá»›i giết chết rồi. Nhưng bá»n Tứ Bá vẫn chưa chịu dừng tay, còn định 
tiêu diệt cả nhà Chu Luân Thiên nữa, Thương Tá»· thấy váºy tức giáºn vô cùng, liá»n mạo hiểm ra 
tay, má»™t thân má»™t mình địch vá»›i mưá»i bảy tay hảo thá»§ cá»§a Hồng Kỳ Bang, đả thương năm 
tên tại tráºn, cứu được Chu Lân ra khá»i miệng hùm. Phụ Thành Tứ Bá triệu táºp thêm thá»§ hạ 
đuổi đánh. 
Thương Tá»· phải bày mưu đặt kế má»›i thoát khá»i vòng vây cá»§a chúng, Thương Tá»· chạy 
ba ngày ba đêm, không có má»™t giá»t nước vào miệng, bị thương khắp mình mẩy, má»i mệt vô 
cùng, đêm tá»›i lại bị hÆ¡i lạnh xâm nháºp ná»™i tạng, vừa tá»›i Giang Äô bệnh trở nặng, đành phải 
vào nằm trong khách điếm này, không dám để lộ hành tung cho bang Hồng Kỳ hay biết, định 
sai Chu Lân cầm phù hiệu cá»§a bổn bang tá»›i Dương Châu gá»i tên Bang đầu cá»§a Cái Bang nÆ¡i 
đó là Truy Phong TrÃch Vy Tiá»n Ninh Ä‘i tỉnh Hồ Bắc xin thuốc cá»§a Long Bình Y Ẩn Cá»u Tá» 
Minh để cứu chữa. Vẫn biết bệnh thì nặng mà nÆ¡i xin thuốc lại ở tháºt xa, viá»…n thá»§y không 
cứu nổi cáºn há»a, nhưng cÅ©ng đành cứ bảo y cố Ä‘i xem. Tháºt may mắn cho lão vô cùng, bá»—ng 
nhiên lại gặp chú em nơi đây, chứ không lão đành phải phơi xác nơi đất khách này, chớ 
không sai! 
Vân Nhạc nghe Thương Tá»· kể xong, động lòng thương, liá»n kéo Chu Lân lại gần vuốt ve 
một hồi nghĩ thầm: 
- Cảnh ngá»™ cá»§a thằng bé này cÅ©ng giống như ta năm xưa váºy! 
Chàng liá»n nói: 
- Thương lão tiá»n bối có ngưá»i đồ đệ này có thể yên tâm được, cháu chắc sau này cáºu 
em thể nào cũng trả được thù đó. 
Thương Tỷ trợn mắt nói: 
- Chú này kỳ tháºt, lại gá»i tôi là lão tiá»n bối và tá»± nháºn là cháu rồi. Nếu chú nể mặt tôi 
thì từ giá» chú gá»i tôi là lão ca ca thôi. Nếu luáºn vá» nghá» nghiệp thì hiện thá»i chưa chắc chú 
đã kém lão là bao. À, lão tháºt lú lẫn quá, vẫn chưa há»i tên há» cá»§a chú là gì? Và là môn hạ 
ai? 
Vân Nhạc thở dài má»™t tiếng, liá»n nói: 
- Ân sư của tiểu đệ là một vị cao tăng, nhất định không cho đệ được thổ lộ cho một ai 
hay biết, cho nên đệ không thể thưa cùng lão huynh hay được. Còn thân thế của tiểu đệ cũng 
tương tá»± như cáºu em đây, nhưng kẻ thù là ai, tá»›i giỠđệ vẫn chưa hay biết. Cho nên đệ lên 
miá»n bắc, má»™t là để gặp má»™t vị nghÄ©a huynh đã hẹn ước từ hồi ná». Hai là vừa Ä‘i vừa Ä‘iá»u tra 
xem kẻ thù năm xưa là những ai. 
Cá»u Chỉ Thần Long trợn tròn hai mắt, cả cưá»i má»™t hồi rồi nói: 
- Nói chuyện đến ná»a ngày, mà chú em không thổ lá»™ má»™t chút nào cho lão huynh hay? 
Tánh nết cá»§a chú có nhiá»u Ä‘iểm hÆ¡i giống lão huynh. Dù chú không chữa bệnh cho lão, lão 
cũng muốn kết bạn với chú. Nếu chú không chịu cho lão huynh hay sư phụ của chú là ai, kẻ 
thù là ai, lão huynh cũng không miễn cưỡng chú làm gì. Nhưng còn tôn tánh đại danh của 
chú và nghĩa huynh của chú, có thể cho lão huynh biết chớ? 
Vân Nhạc cả cưá»i, vá»™i đáp: 
- Tiểu đệ hỠTạ tên Vân Nhạc, nghĩa huynh của đệ là Càn Khôn Thủ Lôi Tiếu Thiên. 
Cá»u Chỉ Thần Long Thương Tá»· lại trợn mắt la lá»›n: 
- Sao hả? Chú lại giao kết vá»›i tên quá»· quấy rối đấy à? Hừ, như váºy sau này hai chú 
thể nào cÅ©ng diá»…n nhiá»u tấn tuồng cho thiên hạ kinh ngạc chá»› không sai! Nếu váºy, lão đây 
cÅ©ng xin nháºp bá»n, chẳng hay chú có bằng lòng không? 
Vân Nhạc lẩm bẩm từ chối rằng: 
- Chúng đệ đâu dám với cao đến thế? 
Cá»u Chỉ Thần Long Thương Tá»· nghiêm nét mặt nói: 
- Thôi, chú đừng có giở cái trò đàn bà ra nữa. Chúng ta làm gì cũng phải thẳng thắn 
nhanh chóng. Cứ thế này, lão là đại ca, chú là tam đệ. Chú xem thằng bé Chu Lân đây có thể 
dạy bảo được không? 
Vân Nhạc thấy Thương Tá»· nói tá»± quyết, không cần chàng có bằng lòng không, đã nháºn 
ngay là đại ca rồi, chàng nghÄ© thầm, mình má»›i ra Ä‘á»i, cô láºp không ngưá»i trợ giúp, nên cÅ©ng 
không từ chối, liá»n cả cưá»i và nói: 
- Äại ca đã nháºn nó là môn đồ, tất nhiên nó phải khá giả chá»›! 
Nói tới đó, chàng gãi đầu vài cái, lại nói tiếp: 
- Bây giá» chúng ta đã nháºn là anh em rồi, như váºy các môn hạ cá»§a quý bang gặp đệ 
chắc cũng khó xưng hô đấy nhỉ? 
Chu Lân vá»™i kỳ xuống vái lạy, gá»i chàng là tam sư thúc ngay. Vân Nhạc vá»™i đỡ cáºu bé 
dáºy, liá»n nói: 
- Tánh sư phụ cháu xưa nay không ưa lệ tục phiá»n phức như thế này, sao cháu lại quỳ 
lạy chú như váºy làm gì? 
Thương Tá»· vừa cưá»i vừa nói: 
- Tam đệ tuổi trẻ như váºy đã làm trưởng bối cá»§a bổn môn. Ngưá»i ta cầu mong được 
như váºy rất khó, mà chú lại cứ dá»ng dưng lại được. Bây giá» chú định lên miá»n bắc, để đại ca 
gá»i thằng Chu Lân tá»›i nhà bạn chà thân là Ngô Giang Ngư Tú Äinh Nhất Bình, nhỠông dạy 
bảo nó ba năm võ nghệ trước, rồi ta Ä‘i miá»n bắc gặp chú sau. 
Nói xong, Thương Tá»· móc túi lấy ra má»™t thẻ đồng Ä‘en nhánh, trên khắc ba con váºt: 
Long, Hổ và Sư Tá», ra đưa cho Vân Nhạc và trịnh trá»ng bảo rằng: 
- Thẻ này là phù lệnh rất quyá»n oai cá»§a bổn môn Cái Bang, đến như Bang chá»§ hiện 
nhiệm (Ä‘ang đảm nhiệm Bang chá»§ kỳ này) cÅ©ng phải kÃnh cẩn nghe lệnh. Chú Ä‘i tá»›i đâu 
muốn cho đại huynh hay, chú cứ việc kiếm anh em của bổn bang dặn bảo vài câu là đại 
huynh sẽ kiếm tá»›i liá»n. Nếu có việc gì khẩn cấp cần ngưá»i giúp đỡ, chú cứ cầm cái thẻ này 
tá»›i liên lạc vá»›i các thá»§ lãnh chi bá»™ cá»§a bổn bang là có ngưá»i chá» lệnh chú sai bảo ngay. 
Äỡ lấy thẻ đồng bá» vào túi, Vân Nhạc nói: 
- Dù có việc hay không, cứ tá»›i ngày mùng bốn tháng năm, đại ca tá»›i Lư Cầu Kiá»u gặp 
chúng em. Lúc ấy nhị ca sẽ có mặt tại đó. 
Cá»u Chỉ Thần Long vừa cưá»i vừa nói: 
- Äiá»u này chú chỉ nói qua là ta lãnh há»™i liá»n. Chúng ta nhất ngôn như sÆ¡n, chưa biết 
chừng vừa ra khá»i biên giá»›i tỉnh SÆ¡n Äông đã gặp mặt nhau rồi. 
Lúc ấy phổ ky đã bưng một bát thuốc vừa nóng vừa đen nhánh đưa lên, Thương Tỷ đỡ 
bát thuốc, một hơi uống cạn. Vân Nhạc dặn phổ ky sắc thêm thang nữa. Tên phổ ky vâng dạ 
luôn miệng rồi lui ra ngoài liá»n. 
Vân Nhạc má»i hai thầy trò Thương Tá»· ra ngoài thá»±c đưá»ng dùng cÆ¡m, vì Cá»u Chỉ Thần 
Long má»›i khá»i bệnh, nên Vân Nhạc không gá»i rượu, chỉ bảo làm mấy món ăn để dùng cÆ¡m 
thôi. Thương Tỷ không ăn quen, có vẻ khó nuốt trôi. 
Hai ngưá»i ở khách sạn đó vui vầy ba ngày, đến sáng ngày thứ tư, Thương Tá»· cùng Chu 
Lân cởi ngá»±a xuôi xuống miá»n nam. Vân Nhạc thì Ä‘i lên Cao Bưu. 
Cao Bưu cách Giang Äô chừng hÆ¡n dặm đưá»ng, chiá»u tối hôm đó Vân Nhạc đã đến nÆ¡i 
rồi, liá»n vào trá» khách sạn Liên Vân. 
Liên Vân khách sạn, khách ở trỠđông đúc lắm, nhưng hỠra vào có vẻ chướng mắt đôi 
chút, vì những khách đó Ä‘á»u là nhân váºt trong võ lâm vai Ä‘eo khà giá»›i, chuôi khà giá»›i buá»™c 
tua ngũ sắc, trông rất choáng mắt. 
Bá»n ngưá»i ấy trông thấy Vân Nhạc thì tá» vẻ khinh thị. Phổ ky dẫn chàng vào căn 
phòng trên ở bên phÃa đông, cạnh cái sân lá»›n, pha trà bưng nước lên cho chàng rá»a mặt xong 
đâu đấy, đứng buông xuôi tay vừa cưá»i vừa há»i: 
- Chẳng hay tướng công có dặn bảo thêm Ä‘iá»u gì không? 
Vân Nhạc liá»n há»i: 
- Khách sạn này sao có nhiá»u nhân váºt giang hồ ở trá» thế? Những ngày thưá»ng có như 
thế không? 
Phổ ky vừa cưá»i vừa đáp: 
- Tướng công là nhà nho, vả lại khách qua đưá»ng, tất nhiên không sao hiểu được những 
việc cá»§a nhân váºt trong võ lâm. Tướng công muốn rõ nguyên nhân tại sao há» lại tá»›i trỠđông 
đúc như váºy, cháu xin kể rõ để tướng công hay. Cách huyện Cao Bưu này bốn mươi dặm, có 
Chu gia trang, Trang Chủ là đại hiệp lừng danh khắp hai tỉnh Hoài Nam, Hoài Bắc, tên ông ta 
là Truy Tinh TrÃch Nguyệt Chu Duy Thành thì phải. Nghe nói ông ta tài ba lắm, năm nay đã 
sáu mươi tuổi, ba ngày nữa là sẽ tá»›i ngày chúc thá». Chu đại hiệp đã phát thiệp Lục Lâm, định 
trong bữa tiệc tuyên bố phong kiếm quy ẩn, hơn nữa ông ta có một cô tiểu thư tên là Nguyệt 
Nga, tài sắc vô song, võ nghệ hình như còn giá»i hÆ¡n cha. Nàng có hai thanh bảo kiếm Cá»± 
Khuyết và Thanh Hồng, muốn nhân ngày chúc thỠcủa cha, cỠhành đại hội tỷ võ. Nếu ai tài 
giá»i hÆ¡n cô ta, không những được tặng bảo kiếm Cá»± Khuyết và còn được làm chồng cô ta nữa. 
Vì tin mừng ấy vang khắp xa gần, nên các anh hùng hào kiệt bốn phương Ä‘á»u tấp náºp tá»›i dá»±, 
nhá» váºy bổn Ä‘iếm má»›i được đông khách giang hồ võ lâm như váºy. 
Nói xong, y cứ tÃt mắt lên cả cưá»i. 
Lúc này Vân Nhạc má»›i rõ tại sao nÆ¡i đây lại có nhiá»u ngưá»i võ lâm ra vào như váºy, chỉ 
cưá»i nhạt thôi, chá»› không động lòng chút nào, rồi nói: 
- Cám ơn chú phổ ky nhé! 
Bá»—ng nghe thấy trong sân có tiếng gá»i lá»›n: 
- Phổ ky! 
Äiếm tiểu nhị vâng dạ luôn, chạy thẳng vào bên trong. 
Vân Nhạc nghỉ ngÆ¡i giây lát rồi má»™t mình ra khá»i khách sạn Ä‘i xem thị trấn nÆ¡i đây ra 
sao. Huyện Cao Bưu náo nhiệt kém Giang Äô, nhưng nÆ¡i đây cÅ©ng là má»™t chá»— nghỉ chân cá»§a 
những ngưá»i qua đưá»ng lên miá»n bắc, nên không đến ná»—i vắng vẻ cho lắm. Chàng vào má»™t 
phạn Ä‘iếm dùng cÆ¡m, xong đâu đấy má»›i trở vá» khách sạn nghỉ ngÆ¡i. Äi được vài bước, thấy 
má»™t tên ăn xin già đứng tá»±a bên đưá»ng, ngá»a tay xin tiá»n khách qua lại, sá»±c nghÄ© ra má»™t kế, 
móc túi lấy chút bạc lẻ, nhét vào tay lão ăn xin, khẽ nói: 
- Cụ già, tôi muốn gặp Bang đầu cá»§a quý bang để há»i han chút việc, chẳng hay hiện 
giỠông ta ở đâu? 
Lão ăn xin Ä‘ang định cám Æ¡n, nghe chàng há»i như váºy, sắc mặt lạnh lùng, trợn mắt 
nhìn chàng một hồi, không nói năng gì. 
Thấy váºy, Vân Nhạc vá»™i móc túi lấy thẻ đồng cá»§a Cá»u Chỉ Thần Long tặng cho, Ä‘em ra 
cho lão ăn xin cho. Lão ná» trông thấy thẻ đồng, sợ hãi vô cùng, cung kÃnh khẽ nói: 
- Thưa tướng công, nÆ¡i đây ngưá»i Ä‘i lại đông đúc, má»i tướng công theo tiểu nhân lại 
đằng này. 
Nói xong lão ăn xin quay mình đi vào một ngõ hẻm. Vân Nhạc theo sát lão ăn xin, 
trong ngõ hẻm Ä‘en tối như má»±c, những Ä‘iá»u này không làm khó được chàng, vì ngưá»i táºp võ 
nào cÅ©ng luyện dạ nhãn, quanh co bảy tám đưá»ng hẻm khúc khuá»·u khó Ä‘i, tá»›i trước miếu 
Tam Quan. Lão ăn xin dặn chàng chỠđợi giây lát, rồi đi thẳng vào bên trong. 
Miếu Tam Quan này không có hương đèn đã lâu, bên trong âm thầm đen tối, chỉ có ánh 
sao lá» má», chàng trông thấy bên trong đổ nát, má»›i hay miếu này hoang phế đã lâu, không có 
ngưá»i cư trú, thấy thế bá»n ăn xin má»›i dá»n đến ở, trở nên trụ sở cá»§a Bang đầu Cái Bang 
huyện Cao Bưu. 
Má»™t lát sau, trong miếu có hai ngưá»i bước ra, má»™t là lão ăn xin dẫn đưá»ng còn ngưá»i 
kia trông cÅ©ng là má»™t tên ăn xin trạc độ năm mươi, ngưá»i gầy gò và cao lêu nghêu. 
Trông thấy Vân Nhạc, tên ăn xin gầy cao chắp tay vái chào rồi há»i: 
- Tướng công cầm lệnh Thần Long Sư Hổ của bổn môn tới đây, chẳng hay có việc chi 
sai khiến chúng tôi? 
Vân Nhạc vừa cưá»i vừa nói: 
- Ngài có phải là Bang đầu địa phương này không? Xin cho biết cách xưng hô ra sao? 
Lão ăn xin gầy cao đáp: 
- Tiểu nhân không dám, tiểu nhân là Bạch Văn Lượng. Äứng nÆ¡i đây nói chuyện không 
tiện, xin má»i tướng công vào bên trong thì hÆ¡n. 
Nói xong, y dẫn đưá»ng Ä‘i trước, Vân Nhạc theo bước vào, xuyên qua cánh cá»a bên 
khánh thần, vào tá»›i căn phòng bên phải, trong đó bày biện rất giản dị, chỉ có má»™t giưá»ng, 
má»™t bàn và hai ba chiếc ghế, bếp núc cÅ©ng ở cả trong ấy, nhưng rất sạch sẽ. Má»i Vân Nhạc 
ngồi xong, Bạch Văn Lượng liá»n há»i: 
- Chẳng hay tướng công đại danh là gì? Thần Long Sư Hổ lệnh kia có thể cho tiểu nhân 
coi được không? 
Lúc này Vân Nhạc mới trông thấy rõ mặt Bạch Văn Lượng, thấy râu vàng và quăn 
má»c đầy mặt, chỉ vừa có nÆ¡i trán và mắt mÅ©i là nhẵn nhụi thôi hai mắt lóng lánh có thần, 
hai bên thái dương phồng lên, thấy y há»i, chàng vá»™i rút lệnh Thần Long Sư Hổ ra vừa cưá»i 
vừa nói: 
- Tên tôi là Tạ Vân Nhạc. 
Bạch Văn Lượng kinh ngạc nói: 
- Thế ra ngài là Tạ thiếu hiệp danh tiếng chấn động Kim Hoa đấy? Chúng tôi thất kÃnh 
quá, thiếu hiệp thứ lỗi cho. 
Vừa nói y vừa hai tay cung kÃnh đỡ lấy thần lệnh, để đứng trên mặt bàn, Bạch Văn 
Lượng và tên ăn xin già cùng kỳ xuống vái đại lễ, rồi dâng trả Vân Nhạc, và nói: 
- Thần Long Sư Hổ lệnh này có tất cả bảy cái, phải có việc lá»›n, chá»› ngày thưá»ng Ãt khi 
trông thấy. Bổn bang tổng đưá»ng chỉ có ba cái thôi còn bốn cái nữa bổn bang tam đại trưởng 
lão mang theo bên ngưá»i. Thần lệnh lại chia làm hai thứ, ba cái cá»§a tổng đưá»ng làm bằng 
đồng Diá»…n Äiện, còn bốn cái cá»§a tam đại trưởng lão thì chế bằng đồng tÃa. 
Thần lệnh cá»§a thiếu hiệp cầm đây là thứ bằng đồng tÃa. Lệnh này trưng ra là đại diện 
địa vị cá»§a trưởng lão và cÅ©ng đại biểu oai quyá»n chà cao vô thượng, không những thế có thể 
phát hiệu, thi lệnh cho các môn hạ cá»§a bổn bang, thiếu hiệp muốn sai bảo Ä‘iá»u gì, dù ra sống 
vào chết cÅ©ng phải thuáºn tòng, và còn có thể thay mặt trưởng lão trừng trị ra lệnh giết 
những môn hạ phạm lá»—i nữa. Xin há»i thiếu hiệp, thần lệnh này có phải trưởng lão cá»§a bổn 
bang tặng không? Câu này đáng lẽ tiểu nhân không có quyá»n há»i tá»›i, nhưng trả lá»i hay 
không là tùy ở thiếu hiệp. 
Tạ Vân Nhạc liá»n kể rõ đầu Ä‘uôi chuyện chữa bệnh cho Thương Tá»· và được tặng thần 
lệnh này cho hai ngưá»i nghe. 
Bạch Văn Lượng kinh hãi, vá»™i đứng dáºy tiến tá»›i trước mặt chàng, khuất má»™t chân quỳ 
xuống, rồi nói: 
- Tạ thiếu hiệp đã kết nghÄ©a anh em vá»›i Cá»u Chỉ trưởng lão, tức là bá» trên cá»§a bổn môn, 
xin há»i thiếu hiệp có dặn bảo Ä‘iá»u gì, dù phải ra sống vào chết tiểu nhân cÅ©ng không dám 
chối từ. 
Vân Nhạc vá»™i đỡ Bạch Vân Lượng dáºy, nghiêm nét mặt nói: 
- Bạch bang đầu, thần lệnh này do sự trao đổi giữa tôi với Thương Trưởng Lão, chớ tôi 
có phải là lệ thuộc chấp sự trong quý bang đâu? Ngài làm như thế này, tôi không biết nói 
năng gì nữa. 
Bạch Vân Lượng vẻ mặt thành khẩn, buông xuôi hai tay đứng yên đáp: 
- Tạ thiếu hiệp khiêm tốn như váºy, tiểu nhân phải cung kÃnh tuân theo váºy. 
Ngừng giây phút y lại nói tiếp: 
- Hiện giá» Hồng Kỳ Bang ngông cuồng quá độ, chúng đã gây thù, gây hấn vá»›i Cá»u Chỉ 
trưởng lão, tệ bang không thể nào khoanh tay ngồi yên được, Bạch Văn Lượng xin táºp hợp 
tất cả anh em trong tỉnh Tô Bắc, để mưu đại kế đối phó vá»›i bá»n chúng. Tá»›i lúc ấy thá» xem 
Phụ Thành Tứ Bá tài ba đến thế nào? 
Vân Nhạc gáºt đầu nói: 
- Nghe nói Hồng Kỳ Bang mới nổi tiếng bốn năm năm nay, nhưng thế lực của chúng đã 
lan tràn khắp ba tỉnh. Chúng tiến nhanh như váºy, trong bang cá»§a chúng tất phải có ngưá»i tài 
ba mới làm nổi. Tôi mới bước chân vào giang hồ, chưa biết Hồng Kỳ Bang vô pháp vô thiên 
tới mức độ nào, và cũng chưa hỠnghe thấy ai nói tới. Nay Bạch bang đầu định tiêu diệt 
chúng, theo ý tôi thì nên từ từ là hÆ¡n. Vả lại Cá»u Chỉ trưởng lão chắc thể nào cÅ©ng có kế 
hoạch đối phó với chúng rồi. 
Nói xong, chàng lại há»i đến chuyện phong kiếm quy ẩn cá»§a Chu Duy Thành. 
Nghĩ ngợi giây phút Bạch Văn Lượng mới đáp: 
- Việc này không liên can gì vá»›i chúng tôi, nếu thiếu hiệp không há»i tá»›i chúng tôi đã 
quên khuấy Ä‘i mất. Nguyên Chu Duy Thành là môn hạ cá»§a phái Thái Cá»±c, võ há»c tinh xảo. 
Sau tuổi trung niên y liá»n an cư chuyên nghiệp, dạy bảo đồ đệ cá»§a y, nhưng thỉnh thoảng y 
cÅ©ng Ä‘i lại đất Tô Bắc, chá»§ trì chÃnh nghÄ©a cá»§a võ lâm, nên y đã được các phái võ lâm ban 
cho y cái danh hiệu là Lưỡng Hoài Äại Hiệp. Nay y phong kiếm quy ẩn là má»™t sá»± bất đắc dÄ©... 
Việc đó do ba năm trước đây Hồng Kỳ Bang khẩn khoản má»i y gia nháºp bang, nhưng y 
cá»± tuyệt không chịu, vì váºy nên má»›i nảy sanh ác cảm giữa y và Hồng Kỳ Bang. Cho nên Bang 
Hồng Kỳ luôn luôn tá»›i quấy rầy Chu gia trang, nhưng y cÅ©ng rất khéo đối phó, nên má»i sá»± 
Ä‘á»u yên. Äầu năm nay, Hồng Kỳ Bang lại phái ngưá»i tá»›i Chu gia trang cầu hôn. Chúng nói là 
nghe thấy Chu tiểu thư chưa có hứa hôn vá»›i ai, và trong bang chúng có tên Ngá»c Diện Nhị 
Lang Thân Nhất Minh, đảm nháºn chức ÄÆ°á»ng chá»§ ở ngoại tam đưá»ng, và là đệ tá» cá»§a phái 
Không Äá»™ng, chưa có gia thất, và tuổi hãy còn trẻ, đẹp trai... 
Ngưá»i tá»›i cầu hôn ca tụng Thân Nhất Minh là ngưá»i trên Ä‘á»i hiếm có. Nhưng Chu Duy 
Thành không ưa Bang Hồng Kỳ đã lâu, nhân cá»› này liá»n cá»± tuyệt tức thì. Tuy váºy Hồng Kỳ 
Bang vẫn chưa chịu thôi, đôi ba phen phái ngưá»i tá»›i cầu hôn nữa, và vẫn bị cá»± tuyệt như 
những lần trước. Sau cùng, Hồng Kỳ Bang nổi giáºn, tuyên bố nếu Chu Duy Thành không gả 
Chu tiểu thư cho Thân Nhất Minh chúng sẽ diệt Chu gia trang thành đất bằng, rồi phái bá»n 
ngưá»i đến ở xung quanh Chu gia trang để do thám... 
Cho nên bất đắc dĩ, Chu Duy Thành đành phải cho Hồng Kỳ Bang, là tới ngày chúc thỠ
sáu mươi tuổi, y sẽ cho phát thiếp Lục Lâm, má»i tất cả anh hùng hào kiệt bốn phương tá»›i dá»±, 
rồi trước mặt công chúng tuyên bố phong kiếm quy ẩn, và sẽ thành láºp má»™t lôi đài Uyên 
Ương, để thà võ cầu hôn. Bất cứ là ai, há»… mà thắng được liá»n mưá»i tráºn, và chưa có gia thất 
là ông ta sẽ gả Chu tiểu thư cho. 
Nếu Hồng Kỳ Bang thắng, tất nhiên ông ta sẽ không còn lý do gì để phản đối, mà để 
cho Thân Nhất Minh được toại nguyện. Sở dÄ© Chu Duy Thành đặt Ä‘iá»u kiện này là cốt ý muốn 
để các nhân sĩ trong võ lâm đứng chủ trì chánh nghĩa cho, còn nếu bên Chu gia trang đánh 
bại bá»n Hồng Kỳ Bang, thì Ãt ra ông ta cÅ©ng sẽ được yên ổn trong má»™t thá»i gian khá lâu, khá»i 
bị bá»n chúng tá»›i quẫy nhiá»…u nữa. Còn vá» bên Hồng Kỳ Bang cÅ©ng biết rõ mưu kế cá»§a Chu 
Duy Thành là thế, nhưng chúng lại tá»± phụ là trong bang chúng có rất nhiá»u cao thá»§ tài nghệ 
tinh xảo, và tỉnh Tô Châu này lại là phạm vi hoạt động của chúng, nên chúng cũng muốn 
nhân dịp này, tiêu diệt tất cả nhân váºt hiệp nghÄ©a cá»§a các phái võ lâm khác, dù cho không 
được như ý muốn, nhưng Ãt ra chúng cÅ©ng đã tiêu diệt được má»™t phần nào. Vì váºy chúng rất 
đồng ý vá»›i Chu Duy Thành trong việc láºp Uyên Ương Äài là thế đó. Hiện giá» hai bên Ä‘á»u 
Ä‘ang sá»a soạn ngấm ngầm, để đối phó cùng nhau. 
Mấy ngày hôm nay, Hồng Kỳ Bang đã dá»i các tay hảo thá»§ ở hai tỉnh lân cáºn tá»›i, và 
còn cho đặt rất nhiá»u vá»ng canh bà máºt rải rác ở khắp tỉnh Tô Châu này nhưng chưa tá»›i ngày 
hội kỳ, chắc chúng cũng chưa ra tay hành động đâu. 
Nghe thấy Bạch Văn Lượng kể rõ chuyện đó, Vân Nhạc nghĩ thầm: 
- Còn hÆ¡n má»™t tháng trá»i nữa má»›i tá»›i Tết Äoan Ngá», ta còn dư thì giỠđể lên miá»n Bắc 
phó hẹn vá»›i nghÄ©a huynh. Váºy ta có thể ở lại đây vài ba bữa để giúp Chu Duy Thành má»™t tay 
chá» tá»›i khi hoàn thành công việc ta liá»n rút lui ngay. 
NghÄ© Ä‘oạn chàng liá»n nói: 
- Hồng Kỳ Bang làm như váºy tháºt là vô pháp vô thiên quá, Tạ má»— đã không hay biết 
vụ này thì thôi, chớ đã biết thì có khi nào lại ngồi yên không can thiệp, nhưng thể nào cũng 
nhỠBạch bang đầu giúp cho một tay mới được. Chẳng hay trong huyện lỵ Cao Bưu này, quý 
bang phái có tất cả bao nhiêu anh em võ thuáºt xuất chúng? 
Bạch Văn Lượng vội đáp: 
- Thiếu hiệp đã ra lệnh sai bảo Bạch Văn Lượng giúp đỡ, Bạch Văn Lượng này đâu dám 
từ chối. Tuy bang thuá»™c hạ chỉ có hÆ¡n hai mươi ngưá»i võ công gá»i là tạm được nhưng tÃnh cả 
Lưỡng Hoài này thì tất nhiên có nhiá»u tài năng, nếu thiếu hiệp cần cứ dùng Thần Long Lệnh 
truyá»n Bạch Văn Lượng cho gá»i chỉ trong má»™t ngày thôi, tất cả anh em hảo thá»§ sẽ tá»›i Cao 
Bưu này liá»n. 
Vân Nhạc định lấy Thần Long Lệnh giao cho Bạch Văn Lượng, Bạch bang đầu xua tay 
lắc đầu lia lịa nói: 
- Khá»i cần trình Thần Long Lệnh này ra, thiếu hiệp cứ truyá»n má»™t lá»i là được rồi. 
Vân Nhạc không ngỠThần Long Lệnh này lại có hiệu lực mạnh đến thế. Chàng có biết 
đâu, ngưá»i cầm thẻ Thần Long Lệnh này tức là Trưởng Lão Cái Bang, má»™t lá»i nói như là má»™t 
lệnh ban hành ra váºy. Äó là Cá»u Chỉ Thần Long Thương Tá»· tạ Æ¡n chàng chữa cho khá»i chết, 
vả lại nghe thấy chàng mang mối thù cha, mà chỉ có một thân một mình, mới tặng cho chàng 
cái thẻ Thần Long Lệnh này, để cần đến thì sỠdụng. 
Lúc ấy Vân Nhạc bằng lòng để cho Bạch Văn Lượng Ä‘iá»u động và khiển dụng anh em 
bang ăn xin ở hai tỉnh Hoài Nam và Hoài Bắc này. 
Bạch Văn Lượng gá»i lão ăn xin lại gần, dặn bảo má»™t hồi. Lão ăn xin tuân lệnh Ä‘i liá»n. 
Vân Nhạc liá»n cùng Bạch Văn Lượng thảo kế hoạch đối phó để làm thế nào mà tiêu diệt bá»›t 
những vá»ng canh bà máºt cá»§a Hồng Kỳ Bang. 
Chàng lại nói: 
- Nếu Cá»u Chỉ trưởng lão cá»§a quý bang đến đây, phiá»n Bạch bang đầu trình há»™ vá»›i 
Trưởng Lão hành tung của Tạ mỗ. 
Bạch Văn Lượng vâng dạ nháºn lá»i. Vân Nhạc bèn cáo từ trở vá» lữ Ä‘iếm, Bạch Văn 
Lượng tiá»…n ra tá»›i ngoài đưá»ng cái lá»›n rồi má»›i từ biệt quay trở lại. 
Vá» tá»›i khách sạn, trá»i đã canh ba, Vân Nhạc Ä‘ang thá»§ng thẳng Ä‘i vá» phÃa phòng mình, 
thấy trong cá»a nguyệt động có ba ngưá»i lảo đảo xông ra, hÆ¡i rượu nồng nặc, tiến vá» phÃa 
chàng. Chàng chưa kịp đỠphòng, đã bị ngay má»™t tên trong bá»n ngưá»i say kia đụng phải. 
Ngưá»i va phải chàng là má»™t đại hán mặt rá»—, nhưng sau khi va phải chàng tên mặt rá»— hai tay 
ôm ngực kêu la đau đớn một hồi, và định thần nhìn kỹ, y mới hay đối phương là một thư 
sinh trắng trẻo yếu Ä‘uối, Ä‘ang mỉm cưá»i nhìn mình. 
Y ngơ ngác không hiểu tại sao tên thư sinh kia bị va mạnh đến thế, mà không sao cả? 
Y liá»n cất tiếng chá»i rằng: 
- Tên há»c trò kiết kia, mi Ä‘i đưá»ng không Ä‘eo mắt hay sao mà va phải ngá»±c Hà đại gia 
đau đớn thế này? Có mau ngoan ngoãn xin lỗi Hà đại gia này ngay không? 
Vân Nhạc cưá»i nhạt má»™t tiếng, rồi nói: 
- Ngài ăn nói sao mà vô lý đến thế? Ai Ä‘i đưá»ng mà chẳng Ä‘eo mắt nào? Nếu tôi 
không tránh nhanh, có lẽ xảy ra án mạng rồi cũng nên! Uống rượu say không đi nghỉ, lại còn 
lang thang thế này, sao không leo lên giưá»ng mà nằm thẳng cẳng như cái xác chết có hÆ¡n 
không? 
Äại hán mặt rá»— cả giáºn quát lá»›n: 
- Hà đại gia chưa cho mi má»™t bài há»c đã phúc đức cho mi lắm rồi! Sao mi lại ăn nói 
há»—n hào, váºy tên há»c trò kia mau nằm xuống để ta sá»a trị. 
Nói xong, y nhắm ngá»±c Vân Nhạc đấm luôn má»™t quyá»n. Nhanh như chá»›p, Vân Nhạc 
dùng ba ngón tay nắm luôn mạch môn huyệt của đối phương đưa đi kéo lại một cái. Tên đại 
hán mặt rỗ đã bị bắn ra xa bảy tám bước, ngã sấp xuống đất. 
Mặc kệ y sống chết ra sao chàng không cần biết, Vân Nhạc băng qua cá»a nguyệt động, 
đi thẳng vỠphòng mình. 
Hai tên cùng đi với đại hán mặt rỗ thấy bạn hắn bị bắn ngã nằm sóng soài ra đấy, 
không sao gượng dáºy được, liá»n chạy lại đỡ. Chúng thấy cánh tay phải cá»§a tên đại hán mặt 
rỗ sưng vù lên như trái cà, chúng kinh hãi vô cùng. 
Ba tên ấy nguyên Ä‘á»u là côn đồ ở Cao Bưu, ngày thưá»ng chuyên hành ác lánh thiện, 
đêm nay chúng biết đã gặp phải tay sừng sỠrồi. Hai tên sau chúng nghĩ giá có tiến lên đánh 
cũng chỉ uổng mạng mà thôi, và còn sợ Vân Nhạc túm lấy chúng đánh nữa, nên cứ lỠđi và 
khoanh tay đứng yên mà nhìn. Äến khi chúng thấy Vân Nhạc đã Ä‘i qua rồi, má»›i dám lại đỡ 
tên mặt rá»— dáºy, rồi cả ba cắm đầu chuồn thẳng. 
Tráºn đấu ấy tuy xảy ra và kết thúc má»™t cách rất chóng, nhưng tiếng động cÅ©ng đã 
khiến các lữ khách trỠở những phòng bên Ä‘á»u ló đầu ra xem má»i ngưá»i thấy váºy cả cưá»i 
không ngá»›t. Và cÅ©ng có đến bốn năm ngưá»i đã để ý tá»›i Vân Nhạc rồi. 
Sáng sá»›m ngày hôm sau, Vân Nhạc mở cá»a phòng để lấy nước rá»a mặt, thì thấy hai 
ngưá»i đứng trước cá»a căn phòng thứ ba ở phÃa trước phòng chàng Ä‘ang trò chuyện. 
Há» thấy chàng mở cá»a bước ra, Ä‘á»u gáºt đầu chào chàng, miệng tá»§m tỉm cưá»i. 
Vân Nhạc ngạc nhiên vì chàng không quen biết hai ngưá»i đó bao giá» sao há» lại gáºt đầu 
chào chàng như váºy? Nhưng theo phép lịch sá»± chàng cÅ©ng gáºt đầu đáp lá»… và cÅ©ng tá»§m tỉm 
cưá»i theo. Äang định quay vào phòng bá»—ng chàng thấy hai ngưá»i ná» Ä‘i thẳng sang bên phòng 
mình, liá»n ngừng lại để chá» xem. 
Hai ngưá»i ná», má»™t ngưá»i cao lá»›n vạm vỡ, trạc độ bốn mươi tuổi, mặt đỠtÃa, hai mắt rất 
sắc, mồm rá»™ng không có ria gì cả, mình mặc áo vải màu lam, lưng Ä‘eo Nhạn Linh Cá»u Xà Äao 
(Ä‘ao lông Ä‘uôi nhạn có chÃn răng cưa), còn ngưá»i kia trạc độ năm mươi, râu ria hoa râm, 
ngưá»i tám thước, mi tầm phụng nhãn, mặc áo dài màu huyá»n, lưng Ä‘eo Pháºt Thù Quải. Ngưá»i 
mặt đỠtÃa vừa cưá»i vừa nói: 
- Cầm Nã Thá»§ (thế võ tréo tay, để bắt tay ngưá»i) cá»§a ngài giở ra đêm hôm qua tháºt là 
tinh xảo, khiến chúng tôi khâm phục vô cùng. 
Vân Nhạc vội đáp: 
- Äâu dám, đâu dám! Tài nghệ cá»§a tiểu bối không đáng để làm trò cưá»i cho quý vị tiá»n 
bối. Má»i hai vị tiá»n bối vào trong phòng xÆ¡i chén nước. 
Ba ngưá»i cùng vào trong phòng, vừa ngồi xuống ghế, ngưá»i râu hoa râm đã tá»± giá»›i 
thiệu rằng: 
- Lão há»§ (ngưá»i xưa già lão tá»± xưng là già nua) Phi Vân Thá»§ Ngô Phụng Bưu, còn vị 
này là Bát Quái Kim Äao Trịnh Kim Ngô, chẳng hay quý tánh đại danh ngài là gì? 
Vân Nhạc trầm ngâm giây phút mới đáp: 
- Hân hạnh cho háºu sinh được tiếp hai vị. Háºu sanh há» Ngôn, tên là Nhạc. 
Tại sao chàng lại thay đổi há» mà nói dối hai ngưá»i kia như váºy? Sở dÄ© vì khi ở Kim Hoa, 
chàng đơn chưởng đánh chết Thất Sát Thủ, tiếng tăm lừng lẫy khắp Giang Nam, Giang Bắc. 
Lần này chàng muốn ra tay giúp ngầm Chu Duy Thành, nên không muốn để lá»™ tên há» tháºt ra, 
và dụng tâm chàng chỉ muốn cho Hồng Kỳ Bang má»™t bài há»c thôi, chá»› không định gây thù 
gây hấn làm gì. 
HÆ¡n nữa, chàng chưa hiểu rõ lai lịch cá»§a há» Ngô, Trịnh hai ngưá»i ra sao? Nên hãy tạm 
giấu tên há» tháºt nhất thá»i, nếu sau này hai ngưá»i quả là lương thiện thì lúc ấy cho há» biết 
tên há» tháºt cÅ©ng chưa muá»™n. 
Trịnh, Ngô hai ngưá»i nghe nói Ä‘á»u nhìn nhau và nghÄ© thầm: 
- Sao tên hỠcủa thiếu niên này chưa nghe thấy ai nói tới nhỉ? 
Phi Vân Thá»§ Ngô Phụng Bưu vừa cưá»i vừa nói: 
- Thế ra ngài là Ngôn thiếu hiệp, chúng tôi thất kÃnh quá. Dám há»i Ngôn thiếu hiệp 
đảm nhiệm chấp sự nào trong Hồng Kỳ Bang thế? 
Thấy ngưá»i há» Ngô há»i mình như váºy, Vân Nhạc ngẩn ngưá»i ra giây phút, sắc mặt thay 
đổi hẳn, chàng nghĩ thầm: 
- Không hiểu há» trông thấy mình có gì giống ngưá»i cá»§a Hồng Kỳ Bang mà lại nháºn lầm 
ra như thế? Chàng bá»—ng sá»±c nghÄ© ra, à... Phải rồi há» nói như váºy cốt ý để tá» rõ cho ta biết 
há» không phải là ngưá»i cá»§a Hồng Kỳ Bang. 
NghÄ© tá»›i đó, nét mặt cá»§a chàng dịu hẳn, chàng mỉm cưá»i rồi đáp: 
- Tiểu bối không phải là thủ hạ của Hồng Kỳ Bang đâu, vì có việc cần, nên hai tháng 
trước đây tiểu bối má»›i bắt đầu từ tỉnh Giang Tây lên miá»n bắc nhân tiện Ä‘i qua đây má»›i được 
hay chuyện Chu đại hiệp phong kiếm quy ẩn và láºp lôi đài để cầu hôn nên tiểu bối má»›i được 
hay biết. Có phải hai vị tiá»n bối muốn há»i thăm ngưá»i quen nào trong Hồng Kỳ Bang đó 
không? 
Phi Vân Thá»§ Ngô Phụng Bưu nhìn Bát Quái Kim Äao Trịnh Kim Ngô cả cưá»i má»™t hồi 
mới nói: 
- Äấy, đệ nói có sai đâu. Thoáng trông má»™t cái đệ đã biết ngay là Ngôn thiếu hiệp 
không phải là hạng ngưá»i ấy mà! Chú em bây giỠđã tin lá»i nói cá»§a lão huynh rồi chá»›? 
Bát Quái Kim Äao Trịnh Kim Ngô mặt đỠbừng, tá»± biết đã Ä‘oán nhầm thế rồi. Phi Vân 
Thá»§ Ngô Phụng Bưu vá»›i Bát Quái Kim Äao Ä‘á»u là võ lâm cao thá»§, ở ngoài quan ải có thể nói 
không ai không biết tá»›i hai nhân váºt đó. Hai ngưá»i thiết láºp má»™t mục trưá»ng, để chăn nuôi 
ngá»±a ở Bắc Bá»™ Sát Ha NhÄ©, trong mưá»i mấy năm nay đã nuôi được hÆ¡n năm vạn con ngá»±a, có 
thể nói hai ngưá»i là thá»§ phú ở vùng đó. Tháºt là danh thành lợi tá»±u, hai ngưá»i quen biết Chu 
Duy Thành từ lâu, lần này nháºn được thÆ¡ khẩn cấp cá»§a đại hiệp má»i tá»›i bèn giao công việc 
trông nom Ä‘iá»u khiển mục trưá»ng cho những bá»™ hạ đắc lá»±c, rồi vá»™i vàng xuôi xuống miá»n 
nam này. Gặp mặt Chu Duy Thành, bàn định vá»›i nhau xong, hai ngưá»i liá»n dá»n tá»›i trá» tại Liên 
Vân khách sạn. NhỠở Ä‘iểm hai ngưá»i Ä‘á»u lạ mặt ở đây, nên công việc và mục Ä‘Ãch Ä‘iá»u tra 
những âm mưu, cùng sự bố trà của Hồng Kỳ Bang tiến hành dễ dàng, không sợ ai để ý đến 
và không bị ngăn trở. 
Tá»›i ở Liên Vân khách sạn đã sáu bảy ngày rồi, hai ngưá»i đã Ä‘iá»u tra được tình hình đại 
cương cá»§a địch, nhưng muốn Ä‘i sâu vào bên trong sá»± tổ chức cá»§a địch thì hai ngưá»i tá»± cảm 
thấy thế cô sức yếu, không đủ tài năng nên không dám mạo hiểm mà làm như váºy, nay nháºn 
thấy việc Ä‘iá»u tra đã xong, nhiệm vụ đã hoàn tất má»™t phần nào, hai ngưá»i định chiá»u tối là 
trở vỠChu gia trang. 
Bát Quái Kim Äao Trịnh Kim Ngô lại nói: 
- Nếu Ngôn thiếu hiệp muốn tới Chu gia trang thì ngày hôm nay đi cùng chúng tôi có 
phải tiện lợi không? Vả lại chúng tôi còn muốn nhá» vả thiếu hiệp nhiá»u chuyện sau này nữa, 
rất mong thiếu hiệp vui lòng nháºn lá»i. 
Ngẫm nghÄ© giây lát, Vân Nhạc bèn nháºn lá»i rồi nói: 
- Tiểu bối định tới ngày chúc thỠmới đi, nhưng bây giỠhai vị đã có thịnh tình cho tiểu 
bối được Ä‘i cùng thế này, tôi tháºt cảm Æ¡n vô cùng. Còn vá» võ há»c cá»§a háºu sanh đây, rất là 
non ná»›t những mong sẽ được há»c há»i ở hai vị thêm, xin hai vị đừng có lượng ước tài nghệ 
cá»§a háºu sinh quá cao mà sẽ há»ng hết công việc cá»§a quý vị đấy, và sẽ tránh được má»i ân háºn! 
Phi Vân Thá»§ Ngô Phụng Bưu vừa cưá»i vừa nói: 
- Ngôn thiếu hiệp khiêm tốn quá, đã nháºn lá»i Ä‘i cùng nhau, váºy hãy cho chúng tôi cáo 
biệt để tạm vá» phòng sá»a soạn hành trang trước. Sau đó chúng ta cả ba sẽ cùng nhau dùng 
cÆ¡m đã, rồi hãy lên đưá»ng. 
Nói xong, hai ngươi đứng dáºy cáo từ. Vân Nhạc tiá»…n ra tá»›i cá»a phòng đưa mắt nhìn 
theo, bá»—ng thấy ở căn phòng phÃa trước, cÅ©ng ngay cạnh phòng hai ngưá»i đó, có má»™t thiếu 
nữ áo đỠlẻn ra. Thoạt trông thấy thiếu nữ áo đỠđó, mắt chàng sáng hẳn lên, ngẩn ngưá»i ra 
nhìn không chớp mắt bụng nghĩ thầm: 
- Trên thế gian này, sao lại có ngưá»i đẹp tuyệt đến thế? 
Thiếu nữ áo Ä‘á», mặt trái xoan, răng trắng như ngá»c, đôi mắt bồ câu lóng lánh, mÅ©i dá»c 
dừa, đôi môi thắm đỠhình trái tim, da mịn trắng như tuyết, thân hình Ä‘á»u đặn, mặc võ trang 
màu Ä‘á», lưng thắt giải nhiá»…u trắng, vai Ä‘eo má»™t thanh bảo kiếm màu xanh, chân mang đôi hài 
đen, dáng đi nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, tay trái cầm một cây roi ngựa bằng gân bò, cuốn lại 
dày độ bảy thước. thiếu nữ bỗng vụt một roi lên không, chiếc roi thẳng như cây bút, đầu roi 
hÆ¡i rung động không khác gì má»™t con linh xà váºy. 
Vân Nhạc thấy váºy cÅ©ng phải khen thầm ná»™i công cá»§a nàng tinh xảo hÆ¡n ngưá»i, tháºt 
trong võ lâm hiếm có. 
Hình như biết Vân Nhạc nhìn mình, thiếu nữ tựa như hữu ý và cũng như vô ý, quay lại 
khẽ nhếch môi cưá»i, tiếng nghe thảnh thót vô cùng, rồi như chim nhạn lướt bay, thoáng má»™t 
cái nàng đã ra khá»i sân lá»›n rồi. 
Từ lá»t lòng mẹ đến nay Vân Nhạc đã sống hai mươi năm trá»i nhưng chàng chưa há» 
thấy má»™t ngưá»i con gái nào lại đẹp đẽ đến thế? Hình như nụ cưá»i cá»§a nàng đã cướp mất hồn 
vÃa cá»§a Vân Nhạc. Chẳng thế mà ngay sau khi nàng Ä‘i khá»i, chàng vẫn ngẩn ngưá»i ra như kẻ 
mất hồn, lát lâu chàng mới hoàn hồn. 
Bóng hồng đã khuất, mà mùi thơm như lan như sạ vẫn phảng phất trong gió, khiến ai 
ngá»i thấy cÅ©ng cảm thấy sảng khoái vô cùng. 
Äứng suy nghÄ© vẩn vÆ¡ má»™t hồi, chàng má»›i trở vào trong phòng vẻ mặt vẫn còn bâng 
khuâng ngây ngất như kẻ chưa hoàn hồn. 
Má»™t lát sau, Trịnh, Ngô hai ngưá»i đã mang hành lý ra, vừa cưá»i vừa nói: 
- Ngôn thiếu hiệp, tiá»n phòng chúng tôi đã thanh toán xong, chúng ta ra ngoài dùng 
bữa đi. 
Tạ Vân Nhạc cảm Æ¡n hai ngưá»i, và sau khi ăn uống xong, cả ba cùng ra khá»i khách 
điếm lên ngựa đi thẳng. 
Chu gia trang ở vá» phÃa đông nam, cách huyện lỵ Cao Bưu độ năm mươi dặm, phÃa sau 
núi, có suối nước chảy qua, phong cảnh tháºt là đẹp đẽ. 
Trong trang có tất cả năm trăm nhà, dân cư đa số sống vỠnghỠnông và kiếm củi, 
sống cuá»™c Ä‘á»i tương đối sung túc dá»… chịu. 
Căn nhà cá»§a Chu Duy Thành ở vào giữa trang, lá»›n rá»™ng vô cùng, bốn bên Ä‘á»u có suối 
nước chảy quanh. Cây cối um tùm, thanh nhã tuyệt trần. Ngày thưá»ng nÆ¡i đây có thể và là 
đào nguyên của trần gian cũng không ngoa chút nào. 
Hằng ngày có tráng Ä‘inh tuần tiá»…u luôn luôn, canh gác cẩn máºt vô cùng. 
Trên luyện võ trưá»ng đã dá»±ng sẵn má»™t Uyên Ương lôi đài, sÆ¡n son xung quanh, đôi câu 
đối treo hai bên viết bằng kim nhũ và trên cao có một tấm hoành phi, viết ba chữ vàng: 
“Uyên Ương Äàiâ€. 
Hai bên cạnh lôi đài dựng hai khán đài bằng tre, trên bàn bày bàn ghế hẳn hòi. Ngày 
mai sẽ là ngày kỳ há»™i, các tráng Ä‘inh và ngưá»i làm Ä‘ang báºn xếp đặt bày biện, Ä‘i lại nhá»™n 
nhịp vô cùng. 
Trong trang đã có hÆ¡n năm mươi ngưá»i võ lâm tá»›i ở, để chá» ngày mai trợ giúp Trang 
Chá»§, Ä‘á»u là nhân váºt tam sÆ¡n ngÅ© nhạc, bạn chi giao cá»§a Chu Duy Thành cả. Những nhân váºt 
đó chia làm hai nhóm, lần lượt chia nhau Ä‘i ra ngoài phố Ä‘iá»u tra xem bang chúng Bang 
Hồng Kỳ có láºp vá»ng canh nào cá»§a đối phương cứ việc ra tay phá há»§y liá»n. Phần là khách lạ, 
phần mới sơ giao, Chu Duy Thành không tiện nhỠvả Vân Nhạc phụ trách những công việc 
nói trên. 
Nhá» váºy, Vân Nhạc rất nhàn rá»—i, liá»n du lam khắp gia trang để xem xét địa hình, khi 
đã nháºp tâm địa hình cá»§a Chu gia trang rồi, chàng vá»™i vàng Ä‘i ra ngoài phố, tìm kiếm Bang 
đầu cá»§a Cái Bang huyện Cao Bưu. Bạch Văn Lượng cho chàng hay đã táºp hợp được hÆ¡n sáu 
mươi ngưá»i ăn xin, phân chia bố trà ở xung quanh Chu gia trang, và đã ngấm ngầm phá há»§y 
bảy nÆ¡i vá»ng canh ngầm cá»§a Hồng Kỳ Bang, may mắn thay bên Cái Bang không có ngưá»i nào 
bị thương. Vân Nhạc liá»n dặn bảo há» những kế hoạch hành sá»±, xong đâu đấy, trở vá» Chu gia 
trang ngay. 
Lúc giá» thân, mặt trá»i sắp lặn, có má»™t ngưá»i mặc quần áo Ä‘en ở trên cây nhảy xuống, 
nÆ¡i đó là bên cạnh BÃch Trầm Các ở phÃa sau gia trang, và cÅ©ng là chá»— ở cá»§a gia quyến Chu 
đại hiệp. Ngưá»i áo Ä‘en nhìn trước sau không thấy ai, liá»n chui vào trong bụi cây, nhặt má»™t 
viên đá bằng hạt gạo, ném vào trong Các, không thấy động tÄ©nh gì cả. Ngưá»i ná» mừng, nhún 
vai má»™t cái, như con chim ưng Ä‘en bay lên trên lầu Các, nghếch khẽ cá»a sổ nhìn vào trong 
khuê phòng cá»§a Chu tiểu thư, thấy vắng bóng ngưá»i, móc túi lấy dao ra định cạy cá»a sổ để 
lẻn vào. Bá»—ng nghe thấy gần đó có tiếng cưá»i nhạt, tuy rất nhá», nhưng đã làm vẳng tai y. 
Hoảng sợ vô cùng, y Ä‘oán tiếng cưá»i ấy là do má»™t ngưá»i ná»™i công tuyệt thế phát ra, 
vá»™i rút khà giá»›i ra bảo vệ toàn thân, ngÆ¡ ngác nhìn xung quanh, không thấy má»™t hình tÃch gì 
cả, càng hoảng sợ thêm. 
Y lại thấy vai phải tê liệt, con dao tự nhiên rơi xuống ván lầu kêu loảng xoảng một 
tiếng vội dùng tay trái nhặt dao lên, nhảy ngay xuống dưới đất, dùng dao đỡ mặt, lại nhìn 
xung quanh, không thấy má»™t bóng ngưá»i nào cả. Y má»›i định thần, thá» múa tay phải xem sao, 
thấy vẫn cỠđộng như thưá»ng, liá»n nghÄ© thầm: 
- Có lẽ tại mình quá ư khẩn trương, nghi tâm sinh ám quỷ mà nên chăng? Cùng lúc này 
vai phải bá»—ng tê liệt và tiếng cưá»i nhạt cÅ©ng do thần kinh khá»§ng hoảng mà nên đấy? 
NghÄ© tá»›i đó, y thất thanh cưá»i khì, lại nghÄ©: 
- Ta đã thừa lịnh tới đây, không khi nào lại trở vỠvới bàn tay không được. Như thế 
không những bị cấp trên khiển trách hành hình, và còn bị ngưá»i ta khinh thưá»ng cho là khác. 
Ta đây Tam Thủ Không Không Từ Diệc có tiếng ăn trộm như thần, nổi danh bấy lâu nay, 
chẳng lẽ lại mất tiếng đêm nay ở nơi đây hay sao? 
Nghĩ xong, y lại cương quyết tiếp tục nhảy lên trên lầu các. 
NgỠđâu, y má»›i nhảy rá»i khá»i mặt đất chừng năm thước, yếu huyệt bên đùi trái như bị 
kiến cắn má»™t cái, Ä‘au buốt táºn tim gan. Tam Thá»§ Không Không kêu há»± má»™t tiếng, chân khà 
tản mác, thân hình bá»—ng tá»±a như chiếc diá»u đứt dây, rÆ¡i thẳng xuống mặt đất, kêu đến bá»™p 
một tiếng, bụi cát bắn tung lên, không còn thì giỠxem xét tại sao nữa, lăn ngay vào trong 
bụi nằm im thin thÃt, không dám thở mạnh và cỠđộng. 
Bên ngoài bụi cây lại có tiếng cưá»i nhạt và tiếng nói “xuẩn tặc†theo luồng gió thổi 
vào tai Từ Diệc, tiếng nhá» như muá»—i kêu, nhưng khi lá»t vào tai Tam Thá»§ Không Không lại y 
như sấm sét vang lừng. Lúc này y đã nháºn thấy rõ, không còn phải là thần kinh làm ngụy 
nữa, đúng là có cao nhân núp trong bóng tối trừng trị ngầm. Từ Diệc càng nghĩ càng mất hết 
hồn vÃa, vá»™i kiếm đưá»ng nhằm những chá»— cây cá» thưa thá»›t, bò lổm ngổm định chạy thẳng ra 
ngoài Chu gia trang. 
Y bò được má»™t lúc, sắp tá»›i chân tưá»ng, nằm phục xuống lắng tai nghe có tiếng động gì 
không, rồi má»›i dám bò ra khá»i bụi cá». 
Như trông thấy rắn rÃt váºy, Tam Thá»§ Không Không Từ Diệc sợ hãi la lên má»™t tiếng 
“ủa!†Thì ra trước mắt y có má»™t đôi chân ngưá»i ngăn cản, y run cầm cáºp ngá»ng đầu lên, thấy 
ngưá»i ná» mặc áo dài màu xám nhợt lưng ong vai vượn, hai tay trắng như ngá»c ngà, mặt nhợt 
nhạt không có sắc màu, trông như xác chết, hai mắt sáng quắc, không có lông mày. 
Ngưá»i ấy lầm lì nhìn thẳng vào mặt y, hoảng sợ quá y toát mồ hôi lạnh ra ướt như 
tắm váºy. 
Bắt buá»™c Từ Diệc phải đánh liá»u, nhếch mép cưá»i nịnh, trông vẻ mặt rất khả ố, giá»ng 
run cầm cáºp nói: 
- Xin ngài xá tá»™i cho kẻ vô tri này được trở vá» nhà, tháºt phúc đức quá! 
Ngưá»i đó không nói năng gì, chỉ trợn mắt nhìn y. Y thấy đôi mắt sắc như dao cạo, Tam 
Thủ Không Không Từ Diệc cảm thấy một luồng hơi lạnh từ trong xương sống của y phát ra, 
y rùng mình hắt hơi một cái. 
Từ Diệc nói: 
- Ngài không dạy bảo Ä‘iá»u gì, xin tha cho tiểu nhân rút lui váºy! 
Vừa nói dứt lá»i, y nhún mình nhảy lên cao ba thước, sắp bám được vào đầu bá» tưá»ng 
rào, bá»—ng nghe thấy ngưá»i ná» khẽ quát: 
- Mi không chạy đi đâu được. 
Chân phải cá»§a y lại bị ngưá»i ná» nắm chặt và kéo mạnh xuống má»™t cái, rồi y lại bị tung 
mạnh ra bảy tám trượng, rơi xuống mặt đất. 
Lần này Tam Thủ Không Không đúng là gặp phải sao quả tạ, còn đau khổ hơn lần 
trước, tất cả xương cốt như bị rá»i ra khá»i khá»›p, ngưá»i nhÅ©n như bún nằm sóng soài trên mặt 
đất, không còn hÆ¡i sức nào. Y không hiểu ngưá»i ná» dùng thá»§ pháp ác độc gì, khiến y cảm 
thấy như có lũ kiến bò khắp mình mẩy, đau buồn không sao chịu nổi, mồ hôi lạnh toát ra 
như mưa, còn khổ hơn là chết, chịu đựng không được, kêu la như bò rống. 
Ngưá»i ná» vẫn đứng nguyên chá»— cÅ©, tá»§m tỉm cưá»i, quay mình ra phÃa sau, và lá»™t cái mặt 
nạ bằng da xuống, (mặt nạ làm bằng da ngưá»i chết, Ä‘eo lên không ai biết là mặt giả) để lá»™ ra 
bá»™ mặt đẹp đẽ anh tuấn, rồi từ từ Ä‘i khá»i. 
Äá»c tá»›i đây, chắc quý vị độc giả Ä‘á»u ngạc nhiên tá»± há»i, tại sao trá»i chưa tối hẳn, mà 
có phi tặc xuất hiện trong Chu gia trang? Quý vị nên biết Tam Thủ Không Không Từ Diệc 
biệt hiệu là Thần Thâu (kẻ trộm tài như thần) nổi tiếng đã lâu năm, khôn ngoan đa mưu hơn 
ngưá»i, nên y tÃnh ban đêm lẻn vào Chu gia trang, thể nào cÅ©ng bị những ngưá»i gác trong các 
vá»ng canh ngầm nhìn thấy, chẳng thà nhân lúc trá»i má»›i cháºp choạng nhá nhem, các ngưá»i 
phụ trách những vá»ng canh chưa ra gác, lẻn ngay vào trong trang, nếu có gia Ä‘inh, thì giả bá»™ 
là khách cá»§a chá»§ nhân, ai còn dám há»i han chi nữa. Mưu kế cá»§a y tháºt khôn khéo tuyệt vá»i, 
nhưng nhân toán bất như thiên toán, khi y chưa tới đây, có ngỠđâu lại phải chịu đựng cực 
hình như thế này? 
Tụ Anh Sảnh trong gia trang, đèn Ä‘uốc sáng choang, tá»±a như ban ngày. Lưỡng Hoài Äại 
Hiệp Chu Duy Thành Ä‘ang đứng trong đại sảnh, cùng các bạn hữu trò chuyện vui cưá»i. Tạ 
Vân Nhạc, Phi Vân Thá»§ Ngô Phụng Bưu, Bát Quái Kim Äao Trịnh Kim Ngô và bạn thân cá»§a 
Ngô Phụng Bưu sáng ngày hôm nay mới tới tên là Kim Diệu Ngộ Không Hầu Lý Băng, bốn 
ngưá»i đứng ở góc phải khách sảnh thì thầm chuyện riêng. 
Lúc ấy, một tên tráng đinh hốt hoảng chạy vào báo cáo cùng Chu Duy Thành rằng: 
- Thưa Trang Chá»§, ngưá»i gác vá»ng canh thứ tư bá»—ng phát hiện ở bên BÃch Trầm Các có 
má»™t ngưá»i bị thương. Ngưá»i đó tá»± xưng là Tam Thá»§ Không Không Từ Diệc. Xin Trang Chá»§ 
định đoạt. 
Châu mày suy nghĩ một lúc, Chu Duy Thành sai cho đem tên đó tới đây. Một lát sau, 
hai tên tráng đinh đã khiêng Từ Diệc vào đại sảnh để nằm xuống đất. 
Chỉ thấy Tam Thủ Không Không sắc mặt tái mét toát đầy mồ hôi lạnh, quần áo cũng 
ướt sũng mồ hôi, mà mình mẩy vẫn cứ run run van lơn rằng: 
- Chu đại hiệp, xin đại hiệp ra tay làm phúc như làm giàu, giải huyệt cho tiểu nhân, tiểu 
nhân xin cam Ä‘oan sẽ khai hết sá»± tháºt để đại hiệp hay. 
Nghe thấy kẻ gian nói như váºy, Chu Duy Thành bán tÃn bán nghi, nghÄ© thầm: 
- Không biết có phải Từ Diệc tá»›i đây định báo tin bà máºt cho ta hay, và không may gặp 
phải cao thủ nào đó núp trong bóng tối, điểm trúng yếu huyệt của y cũng nên. 
Vừa nghĩ vừa đi tới gần, Chu Duy Thành thò tay giải cho Từ Diệc. 
Không ngá», không giải được cho y thì chá»›, đại hiệp lại khiến Từ Diệc càng Ä‘au đớn 
thêm, kêu la ầm ĩ, Chu Duy Thành xấu hổ vô cùng, đành chịu thúc thủ. 
Trong đám tân khách có má»™t ông già gầy gò Ä‘i tá»›i, láºt sấp Từ Diệc giÆ¡ ngón tay Ä‘iểm 
vào đốt xương sống thứ ba của y một cái, và tát mạnh một chưởng. 
Chỉ thấy Từ Diệc la lá»›n “ối chao ôi†má»™t tiếng, thổ ra má»™t cục Ä‘á»m, loạng choạng đứng 
dáºy, như kẻ làm lụng vô cùng má»i mệt. 
Ông già gầy gò lắc đầu thở dài rồi nói: 
- Thá»§ pháp Ä‘iểm huyệt cá»§a ngưá»i này cao minh tháºt, chỉ Ä‘iểm hÆ¡i nặng má»™t tà là toi 
mạng nạn nhân liá»n. Thá»§ pháp Ä‘iểm huyệt tinh xảo đến như thế, tháºt là trong võ lâm hiếm 
thấy, có thể gá»i là “nhất tuyệt†được. Vá»›i môn Ä‘iểm huyệt này, lão đã nghiên cứu mấy chục 
năm rồi, nhưng cÅ©ng chưa có thể Ä‘iểm được như ngưá»i này. Sá»± tháºt lão chỉ có thể giải được 
thôi, chớ điểm huyệt như thế này thì lão cũng xin hàng. 
Chu Duy Thành nhìn ông già gầy gò cả cưá»i rồi nói: 
- Chu má»— biết huynh bình sinh Ãt khen ngợi ngưá»i khác, không ngá» hôm nay lần đầu 
tiên Chu má»— được nghe thấy Vân Long Tam Hiệp Äào Chúc Tam lại thốt ra những lá»i đẹp đẽ 
khiêm tốn như thế! 
Nghe thấy Chu đại hiệp nói, Vân Nhạc mới hay ông già nỠlà Quan Ngoại Nhất Tuyệt, 
liá»n đưa mắt nhìn Vân Long Tam Hiệp Äào Chúc Tam mấy lần. 
Chàng sực nhớ khi ở Trần Thái Tiêu Cục, Càn Khôn Thủ Lôi Tiếu Thiên có nói Vân Long 
Tam Hiệp Äào Chúc Tam ná»™i ngoại công Ä‘á»u tinh thông, khinh công lại xuất kỳ, nhất là môn 
võ Äại Lá»±c Kim Cương Chưởng lại càng trứ danh. Khi ông ta giở môn võ độc đáo này ra, 
trong mưá»i trượng vuông, chưởng phong bao trùm, kẻ địch không sao sống sót nổi. Nên ông 
ta được giang hồ tặng cho là Nhất Tuyệt. 
Lúc ấy, Chu Duy Thành trầm giá»ng nói: 
- Từ nghĩa sĩ tới tệ trang có âm mưu gì, xin mau cho hay. Chu mỗ quyết không bạc đãi 
đâu. 
Tam Thá»§ Không Không Từ Diệc cưá»i gượng má»™t tiếng, rồi nói: 
- Bây giá» lại có thêm Æ¡n đức giải huyệt cho, tiểu nhân không sao giấu giếm sá»± tháºt 
được. 
Thế là y kể hết câu chuyện tại sao lại lẻn tá»›i đây làm gì cho má»i ngưá»i hay, ai nấy Ä‘á»u 
kinh ngạc vô cùng. 
Thì ra Hồng Kỳ Bang chủ Bát Ty Kim Cương Vũ Văn Lôi là môn hạ đệ nhất của Tây 
Tạng Ma Tăng Sát Äa Hoa Äà, nên đã há»c được chÃn mươi phần trăm võ công tuyệt nghệ cá»§a 
Ma Tăng, ngưá»i lại gian giảo Ä‘a cÆ¡ mưu, năm nay má»›i ngoài bốn mươi tuổi thôi. Từ khi y sáng 
láºp Hồng Kỳ Bang tá»›i giá», nhá» có sá»± tổ chức chặt chẽ, đối xá» vá»›i bên ngoài khéo léo vô cùng, 
nên chưa đầy ba năm, thế lực đã khuếch trương tới ba tỉnh: Tô Châu, An Huy và Hồ Bắc, 
hùng tâm càng phát cao vạn trượng, nên y còn muốn thế lá»±c bao trùm cả chÃn tỉnh ở hai bên 
bá» sông Dương Tá» má»›i mãn túc. Vì váºy, hai năm trước đây, y đã dùng chÃnh sách tằm ăn dâu 
lấn át các bang phái to nhá» cá»§a chÃn tỉnh đó. 
NgỠđâu trở lá»±c quá mạnh, bắt buá»™c y phải đổi chánh sách má»m dẻo để đối phó, và 
thâu hút các kỳ nhân dị sĩ, lục lâm hào kiệt, hoặc bỠsố vàng lớn ra mua chuộc các hảo thủ 
vô nghá» nghiệp, để gây thêm thanh thế cho bang mình. Tuy nhiên cÅ©ng có nhiá»u ngưá»i không 
chịu gia nháºp, để khá»i bị bó buá»™c. Äối phó vá»›i những ngưá»i phản đối ấy, Hồng Kỳ Bang sá» 
dụng các thủ đoạn đê hèn hãm hại, rồi chúng lại cứu giúp để phải hàm ơn chúng, hay là vừa 
khuyên vừa dá»a nạt, chúng làm cho những ngưá»i đó phải vào tròng má»›i thôi. Lần này chúng 
má»i Lưỡng Hoài Äại Hiệp Chu Duy Thành nháºp bang, nhưng Chu Duy Thành cá»±c lá»±c cá»± tuyệt. 
Việc này, Hồng Kỳ Bang chủ Bát Ty Kim Cương Vũ Văn Lôi không quan tâm, vì tỉnh Tô 
Châu này đã thuộc phạm vi thế lực của bang rồi, có thêm đại hiệp không có lợi gì hơn cho 
bang, mà không có cũng không có hại gì cho bang cả. 
Duy có Phó Bang chá»§ Liệt Há»a Tinh Tần Lá»™c cả giáºn, bảo Chu Duy Thành cá»± tuyệt gia 
nháºp như váºy là không biết Ä‘iá»u. Nhưng sá»± tháºt Tần Lá»™c đã để ý dòm ngó tá»›i hai thành bảo 
kiếm Thanh Hồng và Cự Khuyết của Chu Duy Thành đã lâu. Y mong cướp được một thanh 
cũng đủ như hổ thêm cánh rồi. 
Cho nên mấy lần Hồng Kỳ Bang phái ngưá»i tá»›i quấy nhiá»…u Chu gia trang là Ä‘á»u do Tần 
Lộc chủ trương. Thế lực hùng mạnh của Hồng Kỳ Bang như thế muốn hà hiếp Chu Duy 
Thành tháºt không khó chút nào. Nhưng Tần Lá»™c không muốn á»· thế như váºy, mà sá»± tháºt nếu 
y muốn cÅ©ng không làm gì được. Vì sợ Ä‘em nhiá»u ngưá»i tá»›i Chu gia trang phá phách sợ triá»u 
đình nhà Thanh hiểu lầm chúng làm phản. Lúc bấy giỠmột chút cơ nghiệp đã tốn công gây 
dựng bấy lâu năm của Hồng Kỳ Bang sẽ tan rã ngay. 
Bang chủ Vũ Văn Lôi biết sự tai hại đó, mới không cho bang chúng huy động đánh 
một cách trắng trợn, và cũng không dám vì việc này mà bất hòa với đàn em. Y biết con gái 
Chu Duy Thành nhan sắc và võ công cÅ©ng hÆ¡n ngưá»i, má»›i sai Ngá»c Diện Nhị Lang Thân Nhất 
Minh ra mặt cầu hôn. Vì váºy má»›i tạm tạo nên việc phong kiếm, láºp lôi đài cá»§a Chu Duy 
Thành. 
Thấy sự thể đã đi tới mức đó, Vũ Văn Lôi không chịu lép vế, cố ý làm ra vẻ tán đồng 
vụ thà võ này, sá»± tháºt thì y ngấm ngầm định thi hành độc kế “vÆ¡ đũa cả nắmâ€. Cho nên chá» 
tới trước kỳ hội một ngày, y sai Tam Thủ Không Không Từ Diệc lẻn vào khuê phòng của Chu 
Nguyệt Nga, chỠtới đêm khuya, đốt hương mê hồn. Khi Chu Nguyệt Nga đã mê man rồi, Từ 
Diệc liá»n đốt pháo thăng thiên báo hiệu. 
Lúc ấy bá»n có thù cÅ© vá»›i đại hiệp được lệnh mai phục gần Chu gia trang liá»n xông ra 
hò reo, giả bá»™ tấn công, để lôi cuốn các anh hùng hảo hán ra cả ngoài cá»a trang. Nhân lúc 
trong trang vắng bóng ngưá»i, không ai chú ý tá»›i. Từ Diệc lấy trá»™m luôn hai thanh bảo kiếm. 
Khi đã thành công, Tam Thá»§ Không Không lẻn ra ngoài trang, ra hiệu cho bá»n ngưá»i giả bá»™ 
tấn công rút lui. 
Thế là lôi đài Uyên Ương sẽ tan rã, chá» tá»›i khi Chu Duy Thành chỉ nháºn việc đó do 
Hồng Kỳ Bang tạo nên thì Vũ Văn Lôi sẽ thoái thác là không hay biết gì cả. Trái lại y bịa đặt 
bá»n ngưá»i ná» táo gan dám ở trong phạm vi thế lá»±c cá»§a Hồng Kỳ Bang cướp phá như váºy là 
khinh thị Hồng Kỳ Bang quá nỗi, y sẽ cam đoan với Chu Duy Thành trong vòng ba tháng là 
cùng, Hồng Kỳ Bang thế nào cÅ©ng bắt được bá»n giặc cướp đồ đó, và lấy lại song bảo kiếm 
cho. 
Lúc ấy y lại gây nên một cuộc chiến đấu rất thảm khốc ở ngay Chu gia trang, và sẽ do 
Ngá»c Diện Nhị Lang cứu Chu Nguyệt Nga thoát nạn. 
Thế là cô nam quả nữ ở cùng một nơi, hơn nữa Thân Nhất Minh là ân nhân và cũng 
đẹp trai thì Chu Nguyệt Nga đâu dám cự tuyệt, thì cuộc hôn nhân ấy sẽ tuần tự phi tiến mà 
thành tá»±u ngay. Như váºy kế ấy có phải là tuyệt diệu không? 
NgỠđâu Tam Thủ Không Không Từ Diệc lại gặp phải cao nhân, mưu mô sắp thành, 
nên má»›i thất thế như váºy. 
Lưỡng Hoài Äại Hiệp và quần hùng nghe xong, Ä‘á»u thán phục VÅ© Văn Lôi có trà âm 
mưu hÆ¡n ngưá»i. Ban ngày như thế mà cÅ©ng dám phái ngưá»i tá»›i Chu gia trang này. 
Chu Duy Thành lại tiếp há»i: 
- Từ nghÄ©a sÄ© không may gặp phải ngưá»i bạn đó, má»›i thành ra bàn tay trắng như váºy, 
tháºt đáng tiếc! Chẳng hay nghÄ©a sÄ© có thể tả hình dáng ngưá»i bạn đó cho Chu má»— hay không? 
Tam Thá»§ Không Không Từ Diệc cưá»i gượng vài tiếng, rồi kể hết đầu Ä‘uôi câu chuyện 
cho tất cả má»i ngưá»i nghe. 
Chu Duy Thành ngạc nhiên vô cùng, đưa mắt nhìn mặt má»i ngưá»i, rồi vừa cưá»i vừa nói: 
- Chẳng hay ngưá»i bạn nghÄ©a hạc vân thiên (tình nghÄ©a cao tá»›i trá»i mây) ấy là ai thế? 
Có vị nào biết lai lịch cá»§a ngưá»i đó không? 
Quần hùng nhìn nhau Ä‘á»u tá» vẻ không biết ngưá»i đó là ai. Phi Vân Thá»§ Ngô Phụng 
Bưu bỗng liếc mắt nhìn Vân Nhạc một cái, nghĩ thầm: 
- Chưa chắc là y. Ừ phải đấy, nghe Từ Diệc vừa nói, thì ngưá»i ấy võ công cao thâm 
khôn lưá»ng. Ngôn thiếu hiệp Ãt tuổi như váºy, tất không thể là nào có công lá»±c cao thâm khôn 
lưá»ng. Nhưng, ngưá»i đó lại là ai nhỉ? 
Lúc này Vân Nhạc đã thay áo dài đen rồi, thấy Ngô Phụng Bưu nhìn mình vẻ ngỠvực, 
liá»n vừa cưá»i vừa nói: 
- Ngô trưởng chá»§ ạ, theo như lá»i nói cá»§a Từ Diệc thì ngưá»i ấy không phải là kỳ nhân, 
cÅ©ng là quái kiệt. Tiểu đệ rất mong được làm quen vá»›i ngưá»i ấy. 
Phi Vân Thủ Ngô Phụng Bưu nói: 
- ChÃnh lão cÅ©ng muốn được gặp ngưá»i đó, nhưng những kỳ nhân dị sÄ© ấy, hành sá»± rất 
lạ lùng, như rồng thần thấy đầu mà không thấy Ä‘uôi váºy, và Ãt khi y cho ngưá»i ta trông thấy 
mặt tháºt. Dù chúng ta có gặp mặt, cÅ©ng chưa chắc đã biết là y. 
Vân Nhạc nghe xong, chỉ gáºt đầu và cưá»i thôi, chá»› không nói gì cả. 
Chu Duy Thành liá»n bảo tráng Ä‘inh nhốt Từ Diệc vào trong thạch thất, chá» kỳ há»™i qua 
rồi má»›i thả ra, rồi lại truyá»n lệnh các ngưá»i canh phòng chòi canh ngầm đêm nay phải cẩn 
tháºn hÆ¡n, phi bất đắc dÄ© chá»› có ra tay đánh ngưá»i bị thương. 
Äêm hôm ấy, bình tÄ©nh như thưá»ng. Hồng Kỳ Bang chắc Tam Thá»§ Không Không Từ 
Diệc đã thất thá»§ bị cầm dữ rồi, và biết kế hoạch dá»± định cá»§a chúng đã há»ng hết. 
Ba tay cao thủ trong phái định vào Chu gia trang cứu Từ Diệc ra, nhưng chưa vào tới 
Chu gia trang đã bị ngưá»i Ä‘eo mặt nạ da ngưá»i Ä‘iểm huyệt mê man, rồi còn Ä‘em trả cho Chà 
Bang Cao Bưu của Hồng Kỳ Bang. 
Ngưá»i đó là ai? Quả tháºt không ai biết cả. 
Sáng sá»›m ngày hôm sau, Chu gia trang đặc biệt náo nhiệt, những ngưá»i đó phó há»™i lÅ© 
lượt kéo tá»›i đông đúc vô cùng. Khiến những ngưá»i phụ trách tiếp tân trong trang báºn rá»™n 
khôn tả. Sắp tá»›i giá» Tỵ hai bên khán đài ở hai phÃa đông, tây Ä‘á»u ngồi cháºt nÃch. 
Những ngưá»i ngồi trên đông khán đài Ä‘á»u là bạn tá»›i giúp sức cá»§a Chu phá»§. Còn bên 
tây khán đài những ngưá»i ngồi trên đó Ä‘á»u là tam sÆ¡n ngÅ© nhạc các bang phái giang hồ hào 
kiệt. Hồng Kỳ Bang do Phó Bang chá»§ Tần Lá»™c thống lãnh mưá»i mấy tay cao thá»§ cá»§a bang tá»›i 
phó há»™i, tất nhiên trong đó có cả Ngá»c Diện Nhị Lang Thân Nhất Minh. 
Còn thiếu ná»a khắc là tá»›i chÃnh Ngá», ngưá»i dá»± há»™i lại càng đông đúc thêm, tiếng nói ồn 
ào vô cùng. Chu đại hiệp dá»± định tá»›i chÃnh Ngá» má»›i bắt đầu khai há»™i. 
Trên đông khán đài, hai cha con Lưỡng Hoài Äại Hiệp ngồi chÃnh giữa, ghế chá»§. Hai bên 
là Vân Long Tam Hiệp Äào Chúc Tam, đôi mắt hau háu nhìn sang tây khán đài. Trên bàn 
trước mặt y bày song cổ kiếm, bao kiếm đã bóng sơn, cán kiếm gắn những hạt trân châu màu 
hồng, và đôi tua bằng tÆ¡ màu vàng, thoáng trông má»™t cái biết ngay là bảo váºt danh quý cá»§a 
bạn hữu võ lâm yêu thÃch. 
Ai nấy cÅ©ng mong Ä‘oạt được song kiếm ấy mà dùng, nhưng thần váºt lợi khà phải ngưá»i 
có đức sỠdụng, chớ kẻ vô đức hạnh thì chỉ uổng công mưu đồ thôi. 
Vân Nhạc ngồi bàn thứ hai ở hàng đầu, cùng bàn với Phi Vân Thủ Ngô Phụng Bưu vân 
vân. Từ hôm qua tá»›i Chu phá»§ đến giá», chàng má»›i gặp mặt Chu Nguyệt Nga má»™t lần. Chàng 
nháºn thấy tiểu thư Ä‘iá»m đạm ung dung, tuy không phải sắc nước khuynh thành, tuyệt thế 
giai nhân, nhưng mặt mÅ©i Ä‘oan trang, rất ưa nhìn, liá»n nghÄ© thầm: 
- Không biết tánh nết cô ta ra sao? 
Bởi vì chàng má»›i gặp Lan cô nương, thấy nàng đáo để lăng loàn, đã chán ghét tháºm tệ 
sẵn, nên chàng cứ yên trà ngưá»i con gái nào luyện táºp võ công cÅ©ng sẽ hư thân mất nết như 
váºy. Vì có thành kiến ấy, chàng cứ tưởng lầm con gái nào cÅ©ng như con gái nào. HÆ¡n nữa 
cÅ©ng bởi chàng mồ côi mẹ từ thuở nhá», mất hết tình mẫu tá», nên chàng không biết má»™t tà gì 
vỠtâm lý đàn bà, và cũng không biết cách chìu chuộng phái yếu ra sao. 
Mới gặp Vân Nhạc, Chu Nguyệt Nga trông thấy chàng anh tuấn vô cùng, khà phách 
hiên ngang hÆ¡n ngưá»i, đã sinh lòng yêu mến rồi. Nàng nghÄ©: 
- Nếu gặp chàng trước mấy tháng, ta không phải thiết Uyên Ương Lôi Äài này làm quái 
gì! Xin phép cha cho mình thành hôn với chàng tức thì. Nhưng, bây giỠđã muộn rồi. Biết làm 
sao đây? Dù chàng có tài giá»i đến đâu, cÅ©ng không sao mà thắng nổi mưá»i tráºn liá»n. Phải 
biết những tên ma đầu tá»›i dá»± há»™i Ä‘á»u võ nghệ cao siêu, xưng hùng xưng bá má»™t phương cả, 
chá»› có phải những tay tầm thưá»ng đâu? 
NghÄ© tá»›i đây, nàng thở dài than vãn, chỉ có cách đành lòng phó thác số mạng cho trá»i 
xanh váºy. 
Vân Nhạc đưa mắt nhìn sang bên tây khán đài, hai mắt bỗng sáng lên, suýt buột miệng. 
Thì ra chàng vừa trông thấy nàng áo đỠtrá» cùng khách sạn Ä‘ang được ngưá»i chiêu đãi dẫn 
vào trong trưá»ng, tay vẫn cầm cây roi ngá»±a Ä‘en nhánh. 
Vừa vào tá»›i trong trưá»ng, nàng ngừng bước đưa mắt nhìn khắp má»i nÆ¡i má»™t lượt, roi 
ngá»±a để thõng xuống mặt đất, tá»±a như má»™t con trưá»ng xà Ä‘ang cá»±a quáºy váºy. Nhìn má»i 
ngưá»i xong, nàng vênh váo Ä‘i tá»›i đông khán đài. 
Nàng vừa tá»›i nÆ¡i, đã làm chấn động cả đấu trưá»ng, ai nấy Ä‘á»u rỉ tai thì thầm, giÆ¡ tay 
chỉ trá», nhất là quần tà ngồi trên tây khán đài, Ä‘á»u lim dim đôi mắt dâm đãng nhìn theo 
bóng hồng di chuyển. Mỹ sắc ở trước mặt, ai mà chẳng ngây ngất tâm thần. 
Thấy nàng Ä‘i tá»›i bên mình, Vân Nhạc trống ngá»±c Ä‘áºp mạnh, gót hồng càng bước tá»›i 
gần, tim chàng càng Ä‘áºp mạnh thêm, thấy nàng Ä‘i tá»›i cạnh Chu Duy Thành nói khẽ vài câu. 
Lưỡng Hoài Äại Hiệp há»›n hở má»i nàng ngồi cạnh con gái yêu quý cá»§a mình, và giá»›i thiệu 
nàng vá»›i Tam Hiệp Vân Long Äào Chúc Tam ba ngưá»i ngồi cùng bàn. 
Vân Nhạc dù là ngưá»i chÃn chắn, và quân tỠđến đâu chăng nữa, nhưng tháºt sắc cÅ©ng 
vẫn là bản tánh cá»§a con ngưá»i, cho nên chàng cÅ©ng không sao giữ vững nổi tâm thần, cứ liếc 
mắt nhìn trộm nàng nỠluôn luôn... 
Phà Vân Thá»§ Ngô Phụng Bưu trông thấy vừa cưá»i vừa nói: 
- Ngôn thiếu hiệp xem Hồng Y cô nương có đẹp không? 
Vân Nhạc thấy Ngô Phụng Bưu há»i như váºy, biết hành động thầm lén cá»§a mình đã lá»t 
vào mắt ngưá»i nên mặt đỠbừng lên, không nhá»› rõ Ngô Phụng Bưu vừa há»i gì, vá»™i vàng buá»™t 
miệng đáp rằng: 
- Vâng, nhân phẩm của nàng khá lắm, nhân phẩm khá lắm! Chẳng hay Ngô trưởng chủ 
có biết lai lịch của nàng không? 
Ngô Phụng Bưu vừa cưá»i vừa lắc đầu, trả lá»i là không biết. 
Lúc ấy vừa đúng chÃnh Ngá», ba tiếng thanh la vang động, ngoài cá»a đấu trưá»ng tiếng 
pháo nổ Ä‘inh tai. Lưỡng Hoài Äại Hiệp vá»›i con gái Chu Nguyệt Nga cùng đứng dáºy, vẻ mặt 
tươi cưá»i, từ từ bước lên trên Uyên Ương Lôi Äài. Chu Nguyệt Nga mặc kình trang (quần áo 
võ) màu thúy lục, tay ôm song kiếm đứng cạnh cha. 
Tiếng pháo vừa dứt, tiếng ngưá»i ồn ào cÅ©ng lặng yên theo, toàn đấu trưá»ng im lặng 
như tá». 
Ngày hôm nay Chu đại hiệp mặc áo dài đoạn hoa, chân mang giày chữ phúc, bộ râu 
hoa râm phất phới trước ngực, lưng thẳng ngực ưỡn, không có vẻ gì là già nua yếu đuối cả. 
Äại hiệp mỉm cưá»i chắp tay vái chào cả đông tây khán đài, cất giá»ng như tiếng chuông, nói: 
- Ngày hôm nay là ngày sanh nhựt năm thứ sáu mươi của tiểu đệ, được quý vị yêu mến 
tá»›i dá»± đông đảo, tháºt là hân hạnh vô cùng, xin quý vị đừng ná» hà rượu nhạt thức ăn đạm 
bạc, mà vui lòng nâng chén cầm đũa luôn cho. 
Nói xong, đại hiệp ngừng lá»i giây phút. Hai bên khán đài tiếng vá»— tay kêu vang như 
pháo nổ, đại hiệp tiếp tục nói: 
- Nhân ngày sanh nhá»±t cá»§a tiểu đệ, có thiết láºp thêm lôi đài Uyên Ương này để kén 
hiá»n tế cho tiểu nữ. Vì trước kia tiểu nữ lá»±a kén hÆ¡i khác, nên bấy lâu nay vẫn chưa thành 
tá»±u, mà hiện thá»i tiểu đệ tuổi đã sáu mươi, Ä‘á»i sống không còn bao năm, việc giang hồ đã 
không lý tá»›i từ lâu, riêng có việc tâm nguyện này vẫn chưa hoàn thành, má»›i thiết láºp lôi đài, 
mục Ä‘Ãch như đã thưa cùng quý vị ở trên. Quý vị tá»›i dá»± tiệc hôm nay, ai ai cÅ©ng có quyá»n lên 
đài dá»± đấu, nhưng phải ngưá»i dưới ba mươi tuổi, và chưa có gia thất. Nếu ai thắng liá»n mưá»i 
tráºn má»›i là hợp cách? Còn những chi tiết phụ tiểu đệ đã yết rõ trên tấm vải treo ngoài cá»a 
trưá»ng rồi, ở đây không cần nhắc tá»›i nữa... 
Tiểu đệ rất mong quý vị thượng đài đấu võ nên lấy tôn chỉ dĩ võ hội bạn làm đầu, khi 
đã phân thắng bại là nên ngừng tay ngay, như váºy má»›i không sai nguyên ý cá»§a tiểu đệ thiết 
láºp lôi đài này. Lôi đài này thiết láºp ba hôm thôi, sau đó, tiểu đệ sẽ làm lá»… phong kiếm ngay. 
Lúc ấy xin quý vị ở nán lại chứng giám cho. Lá»i nói cá»§a tiểu đệ tá»›i đây là chấm dứt, xin cảm 
tạ quý vị vô cùng. 
Dưới lôi đài lại có tiếng vỗ tay vang dội mãi mãi không ngớt, thế rồi, hai cha con Chu 
Duy Thành thủng thẳng bước xuống dưới lôi đài và đi sang bên đông khán đài. 
Trên lôi đài có hai thanh niên của bổn trang tay cầm hoa thương và đoản đao ra đấu, 
giao tranh rất kịch liệt, tuy không tài ba gì lắm, nhưng thế nào thức ấy Ä‘á»u đúng quy cá»§ cả. 
Dưới đài mấy chục tráng Ä‘inh bưng dá»n mấy chục mâm rượu Ä‘em lên trên các mặt bàn 
ở hai bên đông, tây khán đài, thức ăn thịnh soạn, sÆ¡n hào hải vị đầy đủ má»i thứ. Má»—i bàn lại 
bày sẵn hai mươi cân rượu Trúc Diệp Thanh lâu năm. Quần hào ở nÆ¡i xa tá»›i, ai nấy Ä‘á»u đói 
bụng, nên tráng Ä‘inh vừa dá»n thức ăn ra, đã như hùm như hổ, ăn lấy ăn để, chén tạc chén 
thù, chứ không để tâm nhìn lên đài đấu. Nên giỠTỵ đã tới mà vẫn chưa thấy ai lên đài thách 
đấu cả. 
Sau ba bốn cặp thanh niên của bổn trang đấu chơi xong, quần hùng trên hai khán đài 
Ä‘á»u no say cả, bá»—ng có ngưá»i thét lá»›n rằng: 
- Tại sao trên lôi đài chỉ những tay hoa quyá»n tú thối (cái đấm cái đá như thêu như dệt 
chỉ múa cho đẹp mắt thôi) ra đấu làm bẩn cả mắt thế này? Mỗ không biết ai đào ra những 
tên tầm thưá»ng này? Tháºt là các ngươi muốn chá» má»— lên xách từng tên má»™t quăng xuống 
sao? 
Quần tà bên tây khán đài Ä‘á»u cả cưá»i vá»›i vẻ mỉa mai. NgÅ© Bá»™ Truy Phong Tiêu La Äức 
Phúc ở trên đông khán đài, nhịn không được, nhún nhảy lên trên lôi đài, hướng vá» phÃa tây 
khán đài, giáºn dữ quát há»i: 
- Bạn hữu nào, nuốt no nốc say, vừa thốt ra tiếng lợn kêu, có giá»i thì lên đây chịu đòn! 
La Äức Phúc vừa dứt lá»i, bên tây khán đài đã phát ra má»™t tiếng cưá»i tháºt dài, rồi má»™t 
bóng ngưá»i chạy ra và phi lên trên lôi đài. 
Ngưá»i đó mặt đỠrâu hồng, ngÅ© nhạc triá»u thiên (mắt mÅ©i mồm tai và lưỡng quyá»n Ä‘á»u 
ngá»ng lên trá»i) xấu xà vô cùng, cưá»i giá»ng khả ố rồi nói: 
- Thằng nhãi kia, sao mi ăn nói hỗn láo đến thế? Nhưng mỗ Xương Giang Nhất Xú Tất 
Tiếu Nham đây không dạy bảo những quân vô danh tiểu tốt. Tên mi là gì? Mau nói ra cho 
má»— hay. 
Nghe thấy đối phương nói xong, NgÅ© Bá»™ Truy Phong Tiêu La Äức Phúc má»›i hay tên đó 
là độc hành đại đạo Xương Giang Nhất Xú, ná»™i ngoại công Ä‘á»u giá»i, lại thêm thá»§ Ä‘oạn độc ác 
vô cùng, liá»n giáºt mình kinh hoảng. Tuy váºy La Äức Phúc cÅ©ng không phải là tay tầm thưá»ng, 
là đệ tá» cá»§a phái NgÅ© Äài SÆ¡n, tuổi chưa đầy ba mươi, nổi danh đã lâu, tánh rất kiêu ngạo, 
nghe thấy tên ná» gá»i mình là thằng nhãi, cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi nói: 
- Äại gia há» La tên là Äức Phúc, tuy là ngưá»i vô danh tiếng tháºt, nhưng không khi nào 
đại gia lại để cho bá»n đạo phỉ hoành hành như thế được. 
Tất Tiếu Nham ha hả cưá»i má»™t hồi rồi đáp: 
- Thế ra mi là Ngũ Bộ Truy Phong Tiêu đấy. Với tài nghệ thấp kém như mi mà cũng 
dám đấu với mỗ hay sao? 
Nói xong, y cong ngón tay lại như cái móc, thâu vào và phóng ra một cái, nhắm U 
Môn và NhÅ© Trung hai yếu huyệt cá»§a La Äức Phúc mà đánh tá»›i. 
Xương Giang Nhất Xú Tất Tiếu Nham là môn hạ cá»§a Huyá»n Âm Hồng Quân tại Nam 
Thiên Mẫu Lãnh, đã luyện được năm bảy thành há»a hầu môn Huyá»n Âm Chưởng. 
La Äức Phúc thấy đối phương má»›i đấu đã giở độc thá»§, tức giáºn vô cùng, chá» Huyá»n 
Âm Chưởng vừa đánh tới, chân phải nhún mạnh một cái, thân hình nhanh như chớp nhoáng, 
đã nhảy tới sau lưng Xương Giang Nhất Xú, giơ tay đánh ba chưởng, sỠdụng Khai Ban 
Chưởng cá»§a phái NgÅ© Äài, nhằm lưng địch đẩy tá»›i. 
Thấy thân pháp cá»§a La Äức Phúc nhanh kỳ lạ, Tất Tiếu Nham khen thầm rằng: 
- Võ công của tên tiểu tỠnày cũng khá đấy. 
Tuy váºy, y vẫn giả bá»™ làm như không biết La Äức Phúc đã táºp kÃch phÃa sau lưng, chá» 
chưởng cá»§a đối phương sắp đẩy tá»›i, liá»n quay nhanh sang trái, trảm hữu chưởng xuống, dùng 
ná»™i gia chưởng pháp nhằm cổ tay phải La Äức Phúc chặt xuống. 
Thế võ ấy ai cÅ©ng yên trà La Äức Phúc sẽ bị thương tức thì. Nhưng La Äức Phúc có 
phải là tay tầm thưá»ng đâu, sau khi đánh hụt ba chưởng, và cổ tay phải cá»§a mình sắp bị đối 
phương chặt trúng, vội trầm cổ tay phải xuống hai tấc, giơ tả chưởng lên vỗ vào huyệt Phúc 
Kết của Xương Giang Nhất Xú. 
Äồng thá»i y lại dùng thân pháp Thiết Bản Kiá»u nhảy ra bên ngoài tám thước. Tuy may 
mắn tránh khá»i thế võ cá»§a Tất Tiếu Nham, nhưng La Äức Phúc cÅ©ng hoảng hồn toát mồ hôi 
một lạnh một phen. 
Biết tay trái của đối phương vỗ vào huyệt Phúc Kết trên bụng mình là thế hư thực, 
nhưng y vẫn lùi nhanh hai bước, ha hả cả cưá»i, rồi nói: 
- Thằng nhãi kia, mi lén lút khá nhanh đấy! 
Nói xong, y lại giở Huyá»n Âm Chưởng ra, hai bàn tay dùng mưá»i thành công lá»±c, xông 
lên đánh liá»n. La Äức Phúc thấy thế võ cá»§a đối phương khá mạnh, không dám dùng chưởng 
phong tá»a, vá»™i chạy vòng quanh để tránh. Nhưng Xương Giang Nhất Xú đã định tâm giết La 
Äức Phúc, liên miên giở Huyá»n Âm Chưởng ra đánh, hết chưởng này tiếp luôn chưởng khác, 
thân pháp lại nhanh nhẹn và tinh xảo vô cùng. Bị chưởng lực của đối phương tấn công như 
vÅ© bão, La Äức Phúc chỉ có cách vừa chạy vừa tránh vừa lui tá»›i mép đài. Xương Giang Nhất 
Xú đã giở ngay thế Hổ Quá Cá»u SÆ¡n (hổ nhảy qua chÃn ngá»n núi) nhảy lên cao giÆ¡ song 
chưởng đánh thẳng xuống. La Äức Phúc trúng phải song chưởng này tất chết ngay tại chá»—. 
Quần hùng phÃa đông khán đài Ä‘á»u kinh hãi la lá»›n. Bá»—ng thấy Xương Giang Nhất Xú 
thâu hai chưởng lại, vừa xuống tới đài, vội lùi hai bước, trong tay hình như đang nắm một 
cành cây nho nhá» váºy, vẻ mặt nhăn nhó... 
Thấy Tất Tiếu Nham bá»—ng thâu thế không tấn công mình, La Äức Phúc vá»™i nhảy xuống 
dưới đài. 
Xương Giang Nhất Xú đứng trên lôi đài, cất tiếng chá»i: 
- Tên chuột nhắt nào đã dùng âm tiễn ném ngầm ta thế này? Phải biết một mẩu đũa 
tre này không làm gì nổi lão gia đâu? Có gan thì bò lên đây đấu với ta vài hiệp? 
Y vừa nói tá»›i chữ “hiệp†thì má»™t Ä‘oạn đầu tre ở đâu bay tá»›i, hai cái răng cá»a cá»§a Tất 
Tiếu Nham đã rơi xuống đài, máu phun ra, y vội dùng tay bịt mồm, đôi mắt lộ hung quang, 
nhìn hai bên khán đài. 
Thấy Tất Tiếu Nham bị ám khà ném trúng hai lần, Ngô Phụng Bưu cũng phải hoảng sợ 
nghĩ thầm: 
- Ai mà tài giá»i đến thế? Bẻ đũa làm tên thay ám khà thế này? 
Sở dÄ© y sợ hãi là vì hai khán đài cách xa lôi đài những mưá»i hai mưá»i ba trượng, mà 
thưá»ng thưá»ng ngưá»i ta dùng ám khà nhẹ như váºy ném đối phương xa lắm chỉ ném tá»›i ba 
trượng là cùng, dù ngưá»i có ná»™i công tháºt cao siêu cÅ©ng chỉ ném tá»›i sáu bảy trượng là cùng, 
chứ xa quá có ném trúng cũng không hại được kẻ địch. 
Y lại nghĩ: 
- Bây giá» ngưá»i này ném xa như váºy mà còn đánh gãy hai cái răng cá»§a tên nỠđược, đủ 
thấy ngưá»i đó ná»™i công cao đến thế nào? 
Y thấy trước mặt Vân Nhạc thiếu hẳn hai chiếc đũa tre giáºt mình kinh ngạc phi thưá»ng, 
nghĩ thầm: 
- Ta không thể coi thưá»ng ngưá»i này được. Nhưng không biết y là bạn hay là địch? 
Nhưng vừa rồi chàng ra tay trừng trị Nhất Xú, đã thấy y không phải là ngưá»i cá»§a bên địch. 
Không ngá» Ãt tuổi như thế mà lại có võ há»c kinh ngưá»i như váºy? Tháºt là hiếm có! 
NghÄ© Ä‘oạn, Ngô Phụng Bưu không nói ra cho má»i ngưá»i hay. 
Lúc ấy, lại có một thiếu niên áo đen ở tây khán đài nhảy lên trên lôi đài, lưng đeo đơn 
kiếm, đôi mắt lóng lánh nhìn quanh, chắp tay chào Xương Giang Nhất Xú vừa cưá»i vừa nói: 
- Tất lão đương gia đã thắng má»™t tráºn rồi, xin hãy lui xuống. Còn tên chuá»™t nhắt dùng 
ám khà ném ngưá»i, chá» lát nữa sẽ Ä‘iá»u tra ra là ai ngay. Tá»›i lúc ấy Tất lão đương gia ra tay 
trừng trị cÅ©ng chưa muá»™n. Còn háºu sinh đây là phái Tây Không Äá»™ng Tam Äoạt Mệnh Linh 
Phi, lên đài nhằm mục Ä‘Ãch cầu hôn và Ä‘oạt bảo kiếm. Không biết lão đương gia có vui lòng 
giúp cho háºu sinh được toại nguyện không? 
Xương Giang Nhất Xú Tất Tiếu Nham đang phân vân không biết nên nhảy xuống hay 
vẫn ở lại thách đấu? Bá»—ng thấy Linh Phi lên và khiêm tốn nói như váºy, thì còn gì bằng nữa, 
Tất Tiếu Nham tay vẫn ôm mồm đáp: 
- Má»— lên đây chỉ phùng trưá»ng du hà thôi, chá»› có mong cầu hôn và Ä‘oạt kiếm đâu. Bây 
giá» chú đã có lá»i nói như váºy thì má»— xin nhưá»ng liá»n. 
Nói xong, y nhảy xuống đất, dùng Tam Sao Thủy thân pháp, chỉ nhún nhảy ba cái, đã 
xuyên vào tây khán đài trong đám đông ngưá»i rồi. 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				15-09-2008, 08:49 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nháºp Môn Tu Luyện 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 10
					 
                    Thá»i gian online: 2 ngày 7 giá» 15 phút 
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Há»’I 5: 
ẨN HIỆP RA TAY,CHA CON DUY THÀNH THOÃT NẠN 
Mà ÄÀO TÔ SẮC,CHI EM THỤC Ná»® TRANH XUÂN 
 
 
  
 
 
Lên tá»›i trên lôi đài, Tam Äoạt Mệnh Linh Phi nói rõ mục Ä‘Ãch cá»§a mình là 
muốn cầu hôn và Ä‘oạt kiếm, dÄ© võ há»™i hữu muốn được tư cách liá»n thắng 
mưá»i tráºn, má»i quý hữu cÅ©ng có chà hướng như đệ lên trên lôi đài thi thố 
tài hạ cao thấp. Nhưng trong khi y nói, dáng Ä‘iệu và giá»ng nói tá» ra kiêu hãnh vô cùng. 
Quần hào trên đông khán đài, đa số là tới giúp sức Chu Duy Thành chớ không có mục 
Ä‘Ãch cầu hôn và Ä‘oạt kiếm. Dù có ngưá»i mong muốn như thế chăng nữa, cÅ©ng chỉ có má»™t số 
Ãt mà thôi. Và cÅ©ng có má»™t số vì Ä‘iá»u kiện trên ba mươi tuổi và không có vợ con mà đành bó 
tay đứng xem. Cũng có một số nữa nghĩ thầm: 
- Äiá»u kiện phải thắng liá»n mưá»i tráºn tháºt khó. Tuy nói dÄ© võ há»™i bạn, chỉ đánh tá»›i mức 
thắng bại là thôi nhưng khi giao tranh, thì mấy ai giữ được như thế? Äánh tá»›i lúc hăng tiết 
lên, mình không giết ngưá»i, ngưá»i cÅ©ng giết mình. Má»™t trong hai ngưá»i không chết thì cÅ©ng bị 
tàn phế. Như váºy, hà tất ta lại mua cái khổ vào thân làm gì? Cứ ung dung ngồi chỠđợi, khi 
nào Lưỡng Hoài Äại Hiệp bị nguy cấp, lúc ấy ta ra giúp sức, có phải hÆ¡n không? 
Vì những Ä‘iểm trên, bên đông khán đài không có ngưá»i ra tranh đấu là thế. 
Còn những ngưá»i bên tây khán đài thì khác hẳn. Tất cả nhân váºt trong hắc đạo (nghá» 
giặc cướp) Ä‘á»u tụ táºp trên đó. Há» tuy cùng má»™t nghá» như nhau, nhưng tá»›i khi tranh giành 
quyá»n lợi thì không ai chịu nhưá»ng nhịn ai cả. Ngưá»i nào tá»›i đó cÅ©ng hoài bão được vợ đẹp 
và bảo kiếm. Nên ngưá»i nào ngưá»i nấy chỉ muốn được lên lôi đài trước. 
Vài phút sau, một tên đại hán mặc kình trang nhảy lên trên lôi đài nhưng đấu với Linh 
Phi chưa được hai hiệp đã bị thương và rút lui liá»n. 
Tiếp theo đó lại có má»™t ngưá»i khác lên báo thù cho đại hán vừa thua tráºn. Hai ngưá»i 
đang hăng hái đấu tranh, chưa phân ai thắng ai bại. 
Bên đông khán đài, Vân Nhạc vì thiếu đôi đũa tre, sợ ngưá»i khác hay biết, trong lòng 
áy náy vô cùng. 
Vừa may má»™t thằng nhá» bưng cÆ¡m và rượu lên, chàng vá»™i gá»i lại và nói: 
- Äôi đũa cá»§a tôi rÆ¡i xuống đất dÆ¡ bẩn rồi, chú em làm Æ¡n lấy đôi khác cho tôi. 
Thằng nhá» ná» vừa cưá»i vừa nói: 
- Äại gia cứ sai bảo là cháu lấy liá»n ngay. 
Nói xong y vá»™i Ä‘i liá»n. 
Các ngưá»i cùng bàn, trừ má»™t mình Phi Vân Thá»§ Ngô Phụng Bưu ra, không ai hay biết 
má»™t tà gì. Và lại trong khi ăn uống, đánh rá»›t đũa xuống đất là má»™t sá»± rất thưá»ng. 
Äá»™t nhiên Vân Nhạc sá»±c nghÄ© ra má»™t chuyện gì, bèn rỉ tai Ngô Phụng Bưu: 
- Ngô trưá»ng chá»§, má»i trưá»ng chá»§ ra chá»— vắng ngưá»i, tại hạ có lá»i muốn thưa riêng. 
Phi Vân Thá»§ Ngô Phụng Bưu nghe nói tá» vẻ nghi ngá» giây phút, liá»n vừa cưá»i vừa nói: 
- Vâng, má»i thiếu hiệp Ä‘i theo tôi. 
Hai ngưá»i cùng đứng dáºy, Ä‘i ra phÃa sau khán đài, tá»›i chá»— chân tưá»ng liá»n dừng lại. 
Vân Nhạc tá»§m tỉm cưá»i rồi nói: 
- Sá»± tháºt thì tại hạ không có việc gì quan trá»ng cả, nhưng bá»—ng sá»±c nghÄ© ra má»™t ý kiến, 
không thể nào làm thinh được. 
Ngô Phụng Bưu vội nói: 
- Chắc thiếu hiệp có ý kiến quan trá»ng lắm? Lão hán xin rá»a tai nghe. 
Vân Nhạc vẫn tươi cưá»i rồi khẽ nói: 
- Hôm nay chúng ta chá»› có cho má»™t ngưá»i nào bên đông khán đài lên đả lôi đài. Vừa 
rồi tại hạ đếm nhẩm số ngưá»i trên tây khán đài nhiá»u gấp đôi ngưá»i bên đông khán đài. Mục 
Ä‘Ãch chúng tá»›i đây là muốn cướp hai thanh bảo kiếm, còn việc cầu hôn chỉ là phụ thôi. Tại hạ 
xét thần sắc và cá» chỉ cá»§a chúng, nháºn thấy Ä‘a số là bang chúng cá»§a bang Hồng Kỳ và 
ngưá»i cá»§a chúng dá»i tá»›i. Còn má»™t số ngưá»i ná» không phải là chiến hữu cá»§a chúng. Cả hai phe 
thế lá»±c ngang nhau, ká»m giữ lẫn nhau. 
Phe Hồng Kỳ Bang quyết chà phải chiếm được cả kiếm lẫn ngưá»i, nên chúng tháºn trá»ng 
lắm, không cho ngưá»i ra đấu bừa bãi đâu. Nhưng chúng ta đừng cho Hồng Kỳ Bang biết rõ 
thực lực của ta, bất đắc dĩ lắm, chúng ta mới nên phái một hai tay cao thủ ra cứu vãn nguy 
cơ... 
Duy có má»™t Ä‘iá»u lo ngại là, những ngưá»i bên tây khán đài đêm nay Ä‘á»u ở tản mát các 
nhà dân trong gia trang nay. Thế nào cÅ©ng có những nhân váºt hắc đạo không đếm xỉa tá»›i 
đạo nghÄ©a giang hồ mà lén lút vào ăn trá»™m bảo kiếm. Tháºt là khó mà phòng bị được. Theo 
ngu ý thì chúng ta nên đổi bảo kiếm giả vào, và để trong xó tối, dụ chúng vào tròng. Còn 
phe Hồng Kỳ Bang chắc không chịu yên đâu. Thế nào đêm nay chúng cÅ©ng cho ngưá»i tá»›i cứu 
Tam Thá»§ Không Không Từ Diệc. Tại hạ nghÄ© như váºy có đúng không Ngô trưá»ng chá»§? 
Phi Vân Thá»§ Ngô Phụng Bưu, cảm thấy ngưá»i thiếu niên đứng trước mặt đây, không 
những võ há»c đã giá»i tá»›i mức tá»™t bá»±c, và đầu óc lại sáng suốt, liá»n gáºt đầu lia lịa đáp: 
- Thiếu hiệp quan sát tinh vi như váºy tháºt là hiếm có. Việc này để lão nói lại cho Chu 
Trang Chá»§ nghe. 
Nói tá»›i đó, Ngô Phụng Bưu cưá»i má»™t hồi rồi nói tiếp: 
- Vừa rồi thiếu hiệp bẻ đũa làm tên, trừng trị tên đạo tặc, thủ pháp thực tài ba quá. 
Vân Nhạc mặt hÆ¡i hồng, biết Phụng Bưu đã hay chuyện, chỉ cưá»i chứ không trả lá»i. 
Ngô Phụng Bưu liá»n vá»™i vàng trở lại khán đài, tiến đến bàn cá»§a Chu Duy Thành, còn 
Vân Nhạc cũng trở vỠchỗ ngồi. 
Lúc ấy trên lôi đài, Tam Tài Äoạt Mệnh Linh Phi đã thắng liá»n ba tráºn rồi, càng kiêu 
ngạo hÆ¡n lúc đầu nhiá»u, vênh váo Ä‘i lại trên đài, coi thưá»ng hết tất cả má»i ngưá»i. Vân Nhạc 
thấy váºy cau mày lắc đầu. 
Trên tây khán đài bá»—ng có má»™t bóng ngưá»i nhảy lên trên cao, lá»™n má»™t vòng sang tá»›i lôi 
đài hạ xuống, tá»±a như má»™t cái lá rÆ¡i, không má»™t chút tiếng động, thân pháp tháºt là tuyệt 
diệu. Thượng thặng khinh công Ô Long Phiên Vân đó rất hiếm thấy trong võ lâm. Thân hình 
cá»§a ngưá»i đó xuống má»™t cái, tất cả đông, tây khán đài Ä‘á»u vá»— tay kêu như đốt tràng pháo 
lá»›n váºy. 
Ngưá»i đó gầy gò và cao, trên mép để bá»™ râu dê, đôi mắt như mắt báo lá»™ hung quang, 
lóng lánh chá»›p nhoáng, cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi nói: 
- Hỗn Nguyên Chưởng Pháp của ông bạn hỠLinh cao siêu lắm. Hôm nay mỗ Phi Thiên 
Hiết Tá» Vân Hạo may mắn được gặp cao thá»§ cá»§a Không Äá»™ng Tây Phái. 
Thấy ngưá»i ná» tá»± báo danh hiệu, Linh Phi mất hết vẻ kiêu ngạo, như bị rắn độc cắn 
phải, kinh hãi lui vá» phÃa sau hai bước, vá»™i há»i: 
- Vân lão sư thượng đài, chẳng lẽ cũng vì... 
- Báºy nào... 
Phi Thiên Hiết TỠVân Hạo quát lớn một tiếng rồi mới nói: 
- Vân má»— tuổi đã tứ tuần có dư, đâu còn dã tâm như váºy. Lúc nãy chá»§ nhân đã nói rõ 
rồi lên đài dá»± đấu, mục Ä‘Ãch trước tiên là lấy võ để kết bạn, chỉ đánh tá»›i mức thắng bại là 
dừng tay ngay. Tại sao bạn hỠLinh lại dùng thủ pháp nặng đánh hai em kết nghĩa của mỗ 
ngã xuống đài, suýt tàn phế. Cho nên Vân má»— má»›i lên đài để Ä‘o lưá»ng xem tài nghệ cá»§a bạn 
kinh ngưá»i ra sao? 
Thì ra, bảy tám năm gần đây, trong võ lâm ở Quan Trung (bên trong Vạn Lý Trưá»ng 
Thành) có má»™t nhân váºt xuất chúng, thá»§ Ä‘oạn độc ác khôn tả. Ngưá»i yếu bóng vÃa nghe thấy 
tên y cÅ©ng đủ nhức óc liá»n. Ngưá»i hung ác ấy tức là Phi Thiên Hiết Tá» Vân Hạo, hành tung bà 
máºt, quá»· quyệt vô cùng (nghe ngưá»i đồn) võ công cao siêu đến kinh ngưá»i, hành sá»± lại độc 
ác vô cùng, chuyên môn Ä‘i ăn cướp cá»§a bá»n giặc cướp, lần nào ra tay hành động cÅ©ng không 
để cho nạn nhân sống được. 
Hành tung cá»§a y phiêu hốt, không ở nhất định ở má»™t nÆ¡i nào cả, nên ngưá»i ta má»›i khó 
bỠđoán biết. 
Vì váºy trong võ lâm má»›i và y như là quá»· quái và đặt cho y cái tên là Quan Trung Nhất 
Quái. 
Linh Phi biết Vân Hạo là má»™t nhân váºt rất khó đối phó, nhưng vì oai vá»ng cá»§a sư môn, 
dù có thất bại sư phụ thế nào chẳng xuất đầu trả thù cho. 
HÆ¡n nữa ngưá»i ta đồn võ công cá»§a Vân Hạo cao siêu lắm, nhưng đó chỉ là lá»i đồn thôi, 
chá»› chàng đã trông thấy bao giỠđâu? Chắc gì địch không nổi y, Linh Phi nghÄ© váºy tức thì 
bèn cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi nói: 
- Vân lão sư, tôi Linh Phi nể lão sư là ngưá»i đồng đạo vá»›i nhau, má»›i tôn kÃnh như váºy, 
chứ không phải tôi sợ hãi gì đâu. Nhưng thái độ cá»§a lão sư quá khinh ngưá»i như váºy, dù tài 
nghệ của tôi thô sơ đi chăng nữa, tôi cũng phải thỠthách với lão sư vài hiệp. 
Vân Hạo ha hả cưá»i má»™t hồi, bá»™ mặt vênh váo tá» vẻ khinh thị nói: 
- Bạn há» Linh kia, bạn có gan trước mặt Vân má»— thốt lá»i ngông cuồng như váºy, kể 
cũng có cốt khà đấy, nhưng bạn không tự lượng xem, có tài ba gì mà dám đấu thỠvới mỗ vài 
hiệp chớ? 
Tam Tài Äoạt Mệnh Linh Phi cưá»i nhạt rồi nói: 
- Có đủ tài đấu với lão sư hay không, chỠtới khi giao chiến mới biết được. Nếu tôi có 
thất bại, chỉ tá»± oán trách chá»› đâu phải sư phụ kém tài, há»c không được tinh xảo. Vân lão sư 
hà tất phải ngông cuồng như thế vá»™i. Má»i lão sư ra tay Ä‘i! 
Vân Hạo cưá»i ha hả giÆ¡ bàn tay lên đón đánh liá»n. Linh Phi trông thấy Vân Hạo chân 
đạp Hồng Môn và đánh lại ngay, như váºy tháºt ngông cuồng quá, trong lòng tức giáºn thầm, 
vá»™i giở Cầm Nã Thá»§ (thế võ chỉ nắm bắt thôi) tuyệt há»c cá»§a Không Äá»™ng ra. Vân Hạo võ 
há»c cao tháºt, thay đổi vị trà rất nhanh, tá»›i sau lưng đối phương và tấn công liá»n, tha hồ Linh 
Phi cố hết sức tránh né, cÅ©ng không sao thoát khá»i. Vân Hạo cứ như bóng theo hình, lúc nào 
cÅ©ng ở phÃa sau lưng địch. Dù có tuyệt kỹ võ công, không sao gặp được mặt đối thá»§ để tấn 
công, nên chỉ có cách chịu đòn thôi. 
Phi Thiên Hiết Tá» Vân Hạo hình như cố tâm làm cho y xấu hổ vá»›i má»i ngưá»i khiến y 
phải chạy vòng quanh, như con khỉ làm trò, gân xanh lộ trên mặt. Dưới lôi đài, quần hùng 
không sao nhịn được, cưá»i ồ như tiếng sấm động. 
Biết Linh Phi sắp đại bại tới nơi, Vân Nhạc không muốn xem nữa, thỉnh thoảng đưa 
mắt sang bên cô áo Ä‘á», thấy cô ná» hai tay chống má, Ä‘ang chăm chú nhìn lên trên lôi đài, vẻ 
mặt tươi tỉnh, hình như thÃch thú lắm. 
Vân Nhạc thở dài một cái nghĩ thầm: 
- Tháºt là má»™ng tưởng! Dù nàng có lòng mến ta nhưng đại thù cá»§a ta chưa báo Ä‘á»n, thì 
tâm trà đâu mà nghĩ tới chuyện tình nhi nữ này? 
Chàng không dám nghÄ© tá»›i chuyện tình nữa, vá»™i đưa mắt nhìn sang phÃa tây khán đài, 
chú ý tá»›i cá» chỉ cá»§a bá»n Hồng Kỳ Bang, thấy Liệt Há»a Tinh Tần Lá»™c, cứ rỉ tai dặn dò các thá»§ 
hạ luôn luôn, lại giÆ¡ tay chỉ lên lôi đài, và cÅ©ng chỉ cả bên Lưỡng Hoài Äại Hiệp. 
Chàng liá»n động lòng nghi, trong lòng tÃnh toán rằng: 
- Hôm nay, Hồng Kỳ Bang lại muốn giở trò như đêm hôm qua chăng? Äêm hôm qua 
chúng bị tan rã ở ngoài cá»a trang, anh em Cái Bang ra tay khôn khéo, tháºt là thần bất tri 
quá»· bất giác có khác, không sÆ¡ hở má»™t chút nào. Hồng Kỳ Bang thất bại như váºy, không 
khác gì ngưá»i câm ngáºm bồ hòn, lại cứ tưởng lầm các vá»ng canh ngầm cá»§a Chu gia trang 
hành động, nên chúng càng tức giáºn Chu Duy Thành, coi đại hiệp như cái gai trước mắt, phải 
trừ diệt cho được chúng mới yên lòng. Ta đã ra tay đúng vào việc này, dù sao cũng phải 
trượng nghÄ©a đến táºn cùng. 
Xét ra Bạch Vân Lượng Bang đầu của Cái Bang ở huyện Cao Bưu này cũng là một tay 
lão luyện, má»™t tay phụ tá đắc lá»±c đấy? Nhưng không biết ngày thứ ba, ta sai y làm việc ná», 
liệu có xong xuôi không? 
Suy nghĩ tới đó, chàng nhìn lên trên lôi đài, đã thấy Linh Phi bị Vân Hạo dùng chưởng 
bổ má»™t cái, ngã xuống đài mồm thổ máu tươi. Bên tây khán đài láºp tức có ngưá»i chạy ra 
cõng Linh Phi vào. 
Vân Hạo cÅ©ng nhảy xuống đài, xuyên vào trong tây khán đài, láºp tức có tiếng chá»i rá»§a 
ầm Ä©, làm ồn cả khán đài. Sau lại có hai ngưá»i nhảy lên lôi đài ra tay tranh đấu. 
Lúc ấy, Phi Vân Thá»§ Ngô Phụng Bưu há»›n hở vá»™i vã trở lại, vừa cưá»i vừa nói: 
- Ngôn thiếu hiệp, tôi đã theo lá»i ngài hành sá»± rồi. Chu Duy Thành còn khen ngài nghÄ© 
chu đáo lắm, tài tháºt! 
Nói xong, y giÆ¡ ngón tay cái lên thay lá»i khen, và nói tiếp: 
- Lão Ä‘iá»u tra há»™ thiếu hiệp má»™t việc này. Cô bé áo đỠkia ấy, ối chà! Cô ta tháºt là 
tuyệt sắc, bộ mặt xinh quá. Cả lão quê mùa già nua này cũng phải động lòng, huống hồ... 
ngưá»i niên thiếu phải không? 
Vừa nói y vừa nhìn mặt Vân Nhạc. Các ngưá»i ngồi cùng bàn thấy váºy Ä‘á»u cưá»i ồ lên. 
Vân Nhạc đỠmặt tÃa tai, trợn mắt nhìn Ngô Phụng Bưu và nói: 
- Ngô trưá»ng chá»§, khéo nói bông đùa! 
Ngô Phụng Bưu cÅ©ng cưá»i má»™t hồi, nghiêm nét mặt nói: 
- Cô ta là cô gái con má»™t cá»§a Triệu Khang Cá»u mà năm xưa ngưá»i ta vẫn tôn là Trung 
Nguyên Nhất Kiếm đấy! Ông ta võ há»c tuyệt luân, ngưá»i con gái quý này võ công cÅ©ng khá 
lắm, cứ xem lúc vào cá»a, múa roi ná»™i công mạnh như váºy, đủ thấy nàng không phải là má»™t 
tay võ nghệ tầm thưá»ng. Duy Thành huynh có gá»i thiếp má»i Trung Nguyên Nhất Kiếm tá»›i 
đây dự buổi đại hội và ăn thỠnày, nhưng vì ông ta đau không tới được, mới sai cô con gái 
làm đại diện. Triệu cô nương võ há»c khá, mặt đẹp, can trưá»ng, đảm Ä‘ang, ai trông thấy mà 
chẳng yêu, mà chẳng nhớ thương... 
Nói tá»›i đây, ngừng giây phút, lại vừa cưá»i vừa nói: 
- Ngôn thiếu hiệp đừng hiểu lầm lão tá»± thị là ngưá»i lá»›n tuổi, cứ nói bông đùa Ä‘i. Cổ 
nhân đã dạy: “Yểu Ä‘iệu thục nữ, quân tá» hảo cầuâ€, những thiếu niên như bạn má»›i là đối 
tượng cá»§a nàng. Nếu bạn xấu hổ không dám lên tiếng, thì lão đại diện há»i há»™ cho nhé? 
Vân Nhạc không ngá» Phi Vân Thá»§ lại biết rõ lòng mình như váºy, xấu hổ vô cùng, đứng 
ngồi không yên, hai má đỠbừng và nóng hổi liá»n cưá»i gượng và nói: 
- Nếu được lão tiá»n bối giúp cho thì gì bằng nữa. 
Nói xong, chàng vá»™i vàng Ä‘i vào sân trong, vừa Ä‘i vừa nghe tiếng cưá»i nhạo báng cá»§a 
má»i ngưá»i. 
Chu gia trang chỉ có luyện võ trưá»ng thiết tiệc và có lôi đài đấu võ là ồn ào náo nhiệt 
thôi. Còn các nÆ¡i khác tÄ©nh mịch như đêm khuya thanh vắng váºy. Từ vưá»n hoa, ao sen, hành 
lang thư phòng, phòng khách cho tá»›i nhà bếp cÅ©ng có vá»ng canh ngầm. Äâu đâu cÅ©ng có vài 
ba tráng đinh tay cầm khà giới bóng loáng, tuần tiễu khắp đó đây. 
Tam Thá»§ Không Không Từ Diệc bị nhốt ở phÃa tây vưá»n hoa, trong má»™t thạch thất 
cạnh núi đá Thái Hồ. Tất cả tráng đinh canh gác quanh đó, không ai bạc đãi y cả, bữa ăn nào 
cũng có rượu, thịt. 
Từ Diệc uể oải nằm trên tấm phản, hai tay ôm đầu, ngẩn ngưá»i ra nhìn những đám 
mây bay lÆ¡ lá»ng ở ngoài cá»a sổ sắt, trong óc nghÄ© thầm: 
- Sao ta xui thế này? Thiết nghĩ ta Tam Thủ Không Không năm xưa với cái thân tự do 
này, há»… Ä‘i kiếm ăn má»™t lần, trở vá» có thể sống má»™t cách đàng hoàng hai ba năm. Tháºt là trá»i 
cao bể rộng, tha hồ ta bay bổng tiêu diêu, khoan khoái biết bao, sung sướng biết bao? Nay 
bá»—ng tá»± dưng nghe lá»i cám dá»— cá»§a bạn, tham được năm nghìn lạng bạc để thà cái thân này, 
sao ta ngu xuẩn đến thế? Trá»i Æ¡i! Hôm qua ta gặp phải cái ngưá»i quái lạ đó, sao mà tài ba 
đến thế? Tháºt, trong Ä‘á»i ta mấy chục năm rồi, chưa há» thấy ai võ công cao siêu đến như váºy? 
Quả tháºt, ta Từ Diệc bị đại bại như váºy, mà vẫn phải chịu phục ngưá»i! 
Ngưá»i mất tá»± do bao giá» cÅ©ng hay hồi nhá»› chuyện xưa. Tá»›i lúc bị giam cầm y má»›i hay 
tá»± do là quÃ. Từng tấn tuồng má»™t, hiện cả ra trước mắt Từ Diệc. 
Y đã làm rất nhiá»u tá»™i ác và cÅ©ng có lúc hành thiện, cướp phú tế bần, diệt cưá»ng trừ 
ác, nhưng đó chỉ là má»™t chút thêu dệt trong Ä‘á»i sống cá»§a kẻ ác thôi, nó tá»±a như bông hoa 
vừa nở lại tàn ngay. Y cứ tự vấn rằng: 
- Có lúc nên hành ác mà ngụy thiện không? 
Chỉ xem sắc mặt y biến hoa thay đổi luôn luôn, tựa đang sám hối và cũng tự như bi 
thương, nhưng ngưá»i ngoài biết sao được? 
Bên ngoài cá»a sổ, lúc nào cÅ©ng có ngưá»i canh gác tuần tiá»…u, thấy Từ Diệc ngẩn ngưá»i 
ra nằm ngá»a trên tấm phản, chỉ mỉm cưá»i Ä‘i thẳng. 
Trong vưá»n hoa Ä‘ang yên lặng như tá», bá»—ng trên nóc thạch thất có tiếng chân ngưá»i Ä‘i 
rất nhẹ nhàng, như tiếng lá rÆ¡i váºy. Nhưng vá»›i tai ngưá»i luyện võ thì nghe thấy tiếng động 
ấy lá»›n lắm. Từ Diệc Ä‘ang mÆ¡ màng, bá»—ng giáºt mình kinh tỉnh, thấy ngoài cá»a sổ then sắt có 
má»™t cái đầu ngưá»i ló vào. 
Ngưá»i đó khẽ dặn bảo Từ Diệc rằng: 
- Từ huynh, tôi thừa lệnh Phó Bang chá»§ tá»›i đây cứu huynh ra khá»i tù ngục đây. 
Nhìn kỹ mặt, Từ Diệc má»›i hay ngưá»i đó là bạn tri ká»· Thiết Tý Nhân Hùng Cổ Tô, vừa 
mừng rỡ vừa kinh ngạc, rồi lại chau mày lắc đầu đáp: 
- Không được đâu, ngưá»i trong trang này không ai bạc đãi tôi cả. Há» hứa sau khi há»™i kỳ, 
thế nào cũng thả tôi ra. Bây giỠtôi mạo hiểm đào tẩu thì thoát sao được các tay hảo thủ 
cá»§a há». Chưa chừng còn hy sinh cả tÃnh mạng là khác! HÆ¡n nữa, đệ đã bị ngưá»i Ä‘iểm huyệt 
rồi, công lực hình như đã bị phế hết, chân tay như không có hơi sức. Cổ huynh chớ có vì đệ 
mà mạo hiểm làm gì? Huynh mau mau rá»i khá»i nÆ¡i đây Ä‘i. Mối thù bị tù này, tôi thế nào 
cÅ©ng phải trả. Quân tá» báo thù, mưá»i năm sau vẫn chưa muá»™n mà? Núi xanh vẫn còn nước 
biếc không thay, ta sợ gì không có dịp may để trả thù cơ chú? 
Cổ Tô nghĩ ngợi giây phút, lại nói: 
- Äêm hôm qua, bổn bang có phái mấy tay cao thá»§ tá»›i đây cứu huynh, cho tá»›i sáng nay, 
vẫn chưa thấy há» trở vá», chắc bị bắt rồi cÅ©ng nên? Chẳng hay Từ huynh có biết chuyện đó 
không? 
Tam Thủ Không Không Từ Diệc kinh ngạc vội nói: 
- Tiểu đệ từ khi bị giam giữ trong thạch thất này, không hay biết một tà gì tin tức bên 
ngoài cả. Nếu váºy, đệ khuyên Cổ huynh mau rá»i khá»i nÆ¡i đây thì hÆ¡n. 
Cổ Tô nhìn xung quanh một vòng, lại nói: 
- Bên ngoài vưá»n hoa có mấy đồng đạo tiếp ứng, đệ tá»± tiện quay trở vá» má»™t mình sao 
được? Từ huynh chá»› có bị chúng dá»a nạt mà mất hết can đảm như thế. Chu gia trang này có 
phải là đầm rồng hang hổ đâu mà sợ? Sự thực, trong mắt Cổ mỗ, trang này chỉ như chuồng 
chó, ổ gà, chứ có nghĩa lý gì đâu. Thôi mau lên, để Cổ mỗ cõng Từ huynh nhé? 
Nói xong, y dùng hai tay bẻ hai song sắt ở cá»a sổ, chỉ nghe thấy “kẹt†má»™t tiếng, cái 
song sắt to bằng ngón tay cái bị bẻ gãy làm đôi, đủ thấy công lực của y mạnh biết bao? Y 
định bẻ thêm hai thanh nữa bỗng nghe thấy một tiếng quát lớn: 
- Ai đó? 
Cổ Tô quay trở lại, dùng Ä‘ao che đỡ bá»™ mặt, trông thấy cách đó ba thước có hai ngưá»i 
đứng nhìn y, cả hai Ä‘á»u mặc quần áo màu Ä‘en, bốn mặt long lanh hung tợn. Má»™t ngưá»i lên 
tiếng há»i: 
- Ngài là ai? Sao dám tự tiện vào trong trang này? Phỉ gian tức đạo, có mau thúc thủ 
chịu trói không? Bằng không, chá» lúc chúng tôi ra tay, thì hối bất cáºp đấy! 
Cổ Tô cả cưá»i má»™t hồi, rồi đáp: 
- Ta Thiết Tý Nhân Hùng Cổ Tô đã tới đây là phải ra tay cứu bạn. Dù nơi đây là TỠ
Cấm Thành cá»§a nhà vua, Cổ má»— cÅ©ng dám xông pha huống hồ Chu gia trang nhá» xÃu này? 
Nói thực cho hai ngươi biết, chỉ trong nay mai, Chu gia trang này sẽ bị tan vỡ. Các ngươi đã 
thành con cá trên thớt còn tự phụ cái gì? 
Ngưá»i ná» nghe thấy nói như váºy, chỉ mỉm cưá»i, chứ không tức giáºn và nói: 
- HỠCổ kia, ngươi bây giỠmới phải là cá trên mặt thớt. Ngươi không tin, thỠxem có 
thể đào tẩu được không? 
Cổ Tô thấy ngưá»i ná» nói như váºy, giáºt mình kinh hãi, lùi lại má»™t bước, giáºn dữ cưá»i 
khỉnh nói: 
- Tiểu cẩu vô tri kia, ngươi dám thốt lá»i ngông cuồng vá»›i Cổ má»— như váºy, phải cho hai 
ngưá»i biết lợi hại Cá»u Liên Hoàn Ä‘ao pháp má»›i xong. 
Hai ngưá»i Ä‘á»u là đồ đệ cá»§a Vân Long Tam Hiện Äào Chúc Tam, má»™t tên là Trần Văn 
Hàn, còn ngưá»i nữa tên là Hồ Thiên Sinh. Cả hai Ä‘á»u má»›i ra Ä‘á»i, không biết sợ hãi gì hết, 
nhưng võ nghệ cũng khá cao, nghe thấy kẻ địch xưng danh, mới hay là Thiết Tý Nhân Hùng, 
má»™t tên đại đạo hoành hành ở Yên Vân. Hai ngưá»i thị có tuyệt há»c và oai vá»ng cá»§a sư môn, 
không há» sợ hãi chút nào. Trần Văn Hàn cả cưá»i má»™t hồi rồi nói: 
- HỠCổ kia, ngươi hoành hành ở Yên Vân, tội ác kể khôn xiết. Thiếu gia nhà ngươi 
kiếm ngươi đã lâu, nay ngươi tá»± dưng dấn thân tá»›i đây, để cho chúng ta thay trá»i hành đạo. 
Nói xong, y bá»—ng giÆ¡ Nhạn Linh Äao lên dùng thế Phượng Hoàng Tam Äầu (chim 
phượng hoàng gáºt đầu ba cái) xông thẳng tá»›i, chém liá»n ba nhát vào mặt Cổ Tô. 
Cổ Tô không chút sợ hãi, trái lại còn cưá»i khỉnh má»™t hồi, quay trái tay múa Ä‘ao lên đỡ, 
chỉ nghe thấy “keng†một tiếng, Trần Văn Hàn phải lùi lại ba bước, con dao Nhạn Linh suýt 
rơi xuống đất, hổ khẩu nóng rát, mới hay Thiết Tý Nhân Hùng sức mạnh vô cùng, biết không 
thể dùng sức mạnh thắng được, liá»n biến Ä‘ao pháp, giở má»™t pho Ä‘ao pháp tuyệt diệu ra. 
Pho Ä‘ao pháp này sở trưá»ng vá» nhanh nhẹn kỹ xảo, Ä‘ao quang như tuyết, thân hình 
như vượn, cứ chém quanh ngưá»i Thiết Tý Nhân Hùng. 
Thấy thiếu niên ná» giở Ä‘ao pháp đó ra, Cổ Tô biết ngay Ä‘ao pháp này là Tam Äá»™c Môn 
Ä‘ao pháp cá»§a Vân Long Tam Hiện Äào Chúc Tam. Và y biết Äào Chúc Tam đã nhúng tay vào 
việc nào là phải giết cho được kẻ địch má»›i thôi. Tuy váºy, lúc này đã cởi hổ rồi, Cổ Tô đành 
nghiến răng đương đầu tới kỳ cùng, bèn nghĩ thầm: 
- Äằng nào ta cÅ©ng tá»›i đây rồi, còn sợ hãi làm gì? Bây giá» ta cứ giết thằng nhãi này 
trước, lát nữa lão tặc ra tay có mất mạng cũng không thiệt thòi. 
Lúc này, Trần Văn Hàn đã giở Tam Äá»™c Môn Ä‘ao pháp ra rồi, Ä‘ao nào cÅ©ng ba nhát 
chém tới. Thoạt tiên, Cổ Tô còn chống đỡ vất vả, nhưng sắp đánh tới năm mươi hiệp, Trần 
Văn Hàn Ä‘uối sức, Ä‘ao pháp càng đánh càng cháºm, Hồ Thiên Sinh đứng cạnh thấy váºy, biết 
mình không ra tay trợ chiến là sư đệ phải thất bại, liá»n xông vào tham chiến. 
Tuy hai sư huynh đệ đấu một mình Cổ Tô, nhưng đao pháp của đối phương hùng mạnh 
và lợi hại hơn, chỉ đánh hai ba chục hiệp là cả hai bị địch đánh chạy quanh như đèn kéo quân 
váºy. 
Bá»—ng có tiếng ngưá»i quát lá»›n: 
- Hai anh em mau tránh sang bên, còn tá»± thị võ nghệ cao cưá»ng làm gì nữa! 
Trần Văn Hàn vội thâu đao nhảy ra xa hai thước, vừa thở hổn hển vừa đưa mắt nhìn, 
thấy ngưá»i vừa quát lá»›n giống như quái nhân mà Tam Thá»§ Không Không Từ Diệc đã mô tả. 
Mặt ngưá»i ấy nhợt nhạt như ngưá»i chết Ä‘uối, mặc áo dài lụa Ä‘en vá»›i giá»ng lạnh lùng nói: 
- Cổ Tô có mau buông Ä‘ao xuống chịu trói không? Chu gia trang này ngưá»i cÅ©ng dám 
tới ư? 
Thiết Tý Nhân Hùng Cổ Tô nghe thấy tiếng quát tháo cũng kinh hãi thâu đao lùi lại ba 
bước, sau thấy ngưá»i ná» mặt mÅ©i quái dị, ăn nói ngông cuồng tức giáºn vô cùng, liá»n quát lá»›n: 
- Ta, Thiết Tý Nhân Hùng Cổ Tô này, phiêu lưu giang hồ mấy chục năm, chưa ai dám 
vô lá»… như váºy? Nếu ngươi thắng nổi Cá»u Liên Hoàn Ä‘ao pháp cá»§a má»—, thì không cần ngươi 
lên tiếng, mỗ cũng tự động vứt đao chịu trói. 
Quái nhân ná» ngá»ng mặt lên trá»i cưá»i nhạt, rồi nói: 
- Ngưá»i còn dám ngông cuồng ư? Thôi được, nếu ngươi chạy thoát khá»i bàn tay ta, thì 
ta tha cho ngưá»i khá»i chết. Căn cứ hành vi ác độc cá»§a ngươi thì ngươi chết cÅ©ng chưa đủ Ä‘á»n 
tội. Nào, ngươi cứ việc tiến lên đánh đi! Cố gắng lên! 
Nói xong, y lại cưá»i khỉnh má»™t hồi. Ai nghe thấy tiếng cưá»i đó cÅ©ng phải hải sợ. 
Nghe thấy tiếng cưá»i, Từ Diệc biết là quái nhân đã tá»›i, vá»™i ló đầu ra cá»a sổ, la lá»›n: 
- Cổ huynh mau chạy đi! 
NgỠđâu y vừa lên tiếng, đã thấy Cổ Tô múa Ä‘ao xông vào đánh rồi, liá»n nghÄ© thầm: 
- Thôi, phen này Cổ Tô tất phải mất mạng rồi! 
Y liá»n ngồi xuống, không xem nữa. 
Cổ Tô vừa múa đao tấn công, bỗng thấy mắt hoa một cái, quái nhân đã biến mất, bỗng 
nghe thấy phÃa sau lưng có tiếng cưá»i nhạt. 
Cổ Tô giáºt mình kinh hãi, không dám quay lại nhìn, vá»™i nhún mình nhảy vá» phÃa trước 
xa hơn hai trượng, mới dám quay mình lại xem. 
NgỠđâu, y lại nghe thấy đằng sau lưng có tiếng cưá»i nhạt, và trông thấy Hồ Thiên 
Sinh vá»›i Trần Văn Hàn cÅ©ng Ä‘á»u tá» vẻ ngạc nhiên. Tá»›i lúc này, y mất hết hồn vÃa, mồ hôi 
lạnh toát ra như tắm, sợ quá đánh liá»u nghiến răng múa Ä‘ao, vừa quay mình vừa chém vá» 
phÃa sau, nhưng tá»›i khi quay ra phÃa sau, y không thấy má»™t hình bóng nào cả. Äang ngÆ¡ ngác 
sợ hãi, y lại nghe thấy phÃa sau lưng có tiếng cưá»i nhạt, như bóng theo hình váºy, tha hồ y 
quay nhanh thế nào, quái nhân ná» vẫn cứ theo sát lưng và cưá»i nhạt. 
Quay Ä‘i quay lại mấy vòng, Cổ Tô đã cảm thấy hai đầu gối rụng rá»i. Kình địch như thế 
này, quả tháºt Cổ Tô từ khi ra Ä‘á»i tá»›i giá», chưa há» trải qua tình thế này bao giá». 
Lúc này, y má»›i nháºn thấy công lá»±c cá»§a quái nhân cao siêu đến mức không thấy ai tài 
giá»i như váºy. Y tá»± nghÄ© dùng lá»±c và đấu trà cÅ©ng không sao thắng nổi đối phương, chỉ còn 
cách đào tẩu là thượng kế hÆ¡n cả. Không kịp nghÄ© kỹ nữa, y nhún mình nhảy ra ngoài tưá»ng, 
định chạy ra khá»i gia trang này. Tuy y biết không có hy vá»ng tẩu thoát nhưng y cÅ©ng không 
cam tâm bó tay chịu bắt. 
Thân hình của Cổ Tô tự như mũi tên nằm ngang bắn thẳng ra ngoài, y thấy chỉ còn hai 
thước nữa là vượt qua đầu tưá»ng rồi, bá»—ng cảm thấy dưới hông tê liệt, hÆ¡i sức tiêu tan, cả 
ngưá»i rÆ¡i nhanh xuống dưới chân tưá»ng. Thế là y bị ngưá»i ta Ä‘iểm trúng yếu huyệt lúc nào 
không hay, càng nghĩ càng xấu hổ vô cùng. 
Trần Văn Hàn và Hồ Thiên Sinh đứng cạnh đó trông thấy như váºy Ä‘á»u biến sắc mặt, vì 
chúng mục kÃch quái nhân sá» dụng thá»§ pháp kỳ lạ quá, chỉ thấy má»™t cái bóng, lúc thì đông, 
khi thì tây, tá»±a như ma trÆ¡i, không sao trông thấy rõ hình dạng cá»§a ngưá»i đó nhún nhảy ra 
sao. Cả những gia Ä‘inh và các tay hảo thá»§ khác, phụ trách canh ngầm cÅ©ng Ä‘á»u ló đầu lên 
xem. 
Äến khi chúng thấy quái nhân theo sau Cổ Tô nhảy ra, và tiếp theo đó Cổ Tô ngã 
xuống, rồi quái nhân vượt qua tưá»ng Ä‘i mất, má»›i chạy cả lại. 
Trần Văn Hàn và Hồ Thiên Sinh liá»n nhảy lên trên đầu tưá»ng nhìn xem, Ä‘á»u kinh ngạc 
thất sắc, vì thấy bên ngoài có bảy tám tên côn đồ nằm ngổn ngang dưới đất, còn hình dạng 
của quái nhân không trông thấy đâu cả. 
Trần Văn Hàn liá»n huýt còi miệng gá»i gia Ä‘inh tuần tiá»…u tá»›i, Ä‘em mấy tên phỉ đồ và Cổ 
Tô bắt nhốt vào trong thạch thất, mới đi ra đông khán đài báo cáo sự thể vừa xảy ra cho 
Chu đại hiệp cùng sư phụ hay. 
Vân Nhạc rá»i khá»i sân trong, lại trở vá» mâm tiệc, ngồi trò chuyện vá»›i Ngô Phụng Bưu, 
rất là vui vẻ... 
Lúc ấy trên lôi đài đã có mấy ngưá»i lên xuống rồi. Lần nào cÅ©ng váºy, ngưá»i thất bại 
ngã xuống Ä‘á»u bị thương nặng cả. Äá»§ thấy bảo kiếm và mỹ nhân hấp dẫn ngưá»i ta mạnh 
quá. 
Lưỡng Hoài Äại Hiệp Chu Duy Thành vá»›i Tam Hiện Vân Long Äào Chúc Tam và Triệu 
Liên Châu cùng Chu cô nương chuyện trò vui cưá»i, nhưng thỉnh thoảng đưa mắt nhìn lên lôi 
đài, để ý tới tình thế trên lôi đài. Bỗng thấy Trần Văn Hàn hấp tấp chạy ra, khẽ báo cáo 
những việc vừa xảy ra trong vưá»n hoa. 
Chu Duy Thành và ba ngưá»i kia nghe xong, Ä‘á»u tá» vẻ kinh ngạc. Vân Long Tam Hiện 
liá»n dặn bảo Trần Văn Hàn vài lá»i. Văn Hàn dạ luôn mồm rồi Ä‘i vào nhà trong liá»n. 
Vân Long Tam Hiện trong lòng nghi ngá», liá»n nói vá»›i Chu Duy Thành rằng: 
- Ngưá»i ấy là ai nhỉ? Tại sao lão nghÄ© không ra? Nghe thằng Hàn nói thì ngưá»i đó thân 
pháp kỳ lạ, xưa nay chưa há» thấy bao giá». Có má»™t Ä‘iá»u lạ nhất là ngưá»i đó võ công cao siêu 
như thế, tại sao cứ lén lút giấu giếm như váºy? Có lẽ biệt hiệu Vân Long Tam Hiện cá»§a lão 
đến phải tặng cho y mới xong. 
Äá»™t nhiên Triệu Liên Châu cưá»i má»™t hồi, tiếng thánh thót dá»… thương, cưá»i xong liá»n nói: 
- Cháu muốn gặp mặt ngưá»i đó. Hừ, nhất định là ngưá»i ấy rồi. 
Vân Long Tam Hiên Äào Chúc Tam giáºt mình vá»™i há»i: 
- Sao, Triệu cô nương biết ngưá»i đó là ai đấy à? Có thể nói cho lão hay biết không? 
Triệu Liên Châu khẽ cưá»i má»™t tiếng, đôi mắt lóng lánh liếc nhìn Vân Nhạc, rồi nói: 
- Hiện giá» cháu chưa dám xác định hẳn, chỉ có thể biết là ngưá»i đó khả nghi thôi. 
Ngưá»i đó ở gần chúng ta, Ä‘iá»u tra ra không khó đâu. 
Chu Duy Thành theo tầm mắt của Triệu Liên Châu nhìn sang bên Vân Nhạc bỗng hơi 
kinh ngạc liá»n nghÄ©: 
- Vừa rồi Phi Vân Thá»§ Ngô Phụng Bưu cÅ©ng bảo Ngôn thiếu hiệp là má»™t dị nhân rất kÃn 
đáo, mình còn chưa tin. Nhưng dù y có tài ba lỗi lạc đến đâu, cũng không sao bằng được quái 
nhân mà Từ Diệc và Trần Văn Hàn đã nói vì võ công của quái nhân cao siêu đến nỗi thiên hạ 
không ai sánh bằng. 
Tuy váºy, đại hiệp vẫn ngấm ngầm chú ý đến Vân Nhạc luôn luôn. 
Tạ Vân Nhạc tai mắt tinh thông, thấy Trần Văn Hàn chạy đi chạy lại, Triệu Liên Châu 
và Chu Duy Thành hai ngưá»i lại cứ đưa mắt nhìn mình, trong lòng cưá»i ngầm và nghÄ© thầm: 
- Dù các ngưá»i có nghi ngỠđến thân ta, cÅ©ng khó mà phân minh nổi. 
Chàng tá»± nháºn đó là kiệt tác cá»§a mình, lại càng khoái chà vô cùng. 
Tại sao Triệu Liên Châu lại nghÄ© chàng như váºy? Vì từ khi nàng trông thấy Vân Nhạc 
ngồi bàn bên kia rồi, cứ lưu ý tới luôn, thấy chàng đi một lúc, lại hấp tấp trở vỠchỗ ngồi. 
Diện mạo tuấn tú cá»§a chàng không kém gì Phan An, Tống Ngá»c. HÆ¡n nữa chàng lại nho 
nhã Ä‘iá»m đạm, nên vừa má»›i gặp mặt, nàng đã Ä‘em lòng mến yêu rồi. Tá»›i khi Trần Văn Hàn ra 
báo cáo sự thể, nàng đã hiểu ngay, và nghĩ thầm: 
- Sao lại có sự ngẫu nhiên như thế? Nghe nói thân hình của quái nhân giống hệt chàng! 
Nhưng chàng làm gì có được tài ba đến thế? Chưa chắc hẳn là chàng? 
Mối nghi ngỠcứ lẩn quẩn trong đầu óc, sau cùng nàng quyết chà phải cố sao tìm cho 
ra manh mối mới nghe. 
Äá»™t nhiên có tiếng nói như thanh la vỡ phát ra từ bên tây khán đài. Tiếp theo đó, có 
má»™t bóng ngưá»i nhảy ra bãi cá» trước lôi đài. Ngưá»i đó thân hình vạm vỡ, mặt mÅ©i xấu xÃ, 
trạc độ ba mươi tuổi, đứng chững chạc nói: 
- Chu đại hiệp, tôi Tiá»n Tinh Hoàn muốn há»i má»™t Ä‘iá»u hÆ¡i sá»— sàng má»™t chút? 
Y vừa nói vừa chỉ thẳng vào Triệu Liên Châu, vừa cưá»i vừa nói tiếp: 
- Có phải chÃnh cô nương cÅ©ng định nhá» lôi đài này mà kén chồng không? Phải chăng 
chúng tôi thắng liá»n mưá»i tráºn là được quyá»n tá»± do kén chá»n má»™t trong hai cô này đó không? 
Y vừa nói dứt lá»i, Chu Duy Thành ngạc nhiên, Triệu cô nương tức giáºn vô cùng, đôi 
lông mày xếch ngược. 
Thì ra, từ khi Triệu Liên Châu tá»›i dá»± tiệc đến giá», bên tây khán đài ai nấy Ä‘á»u mê tÃt cả 
mắt, đăm đăm nhìn nàng. Ngồi cạnh Chu cô nương, nàng đẹp quá, nhan sắc lấn át cả con gái 
chủ nhân, và thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc sang bên tây khán đài. Tưởng nàng đoái hoài tới 
mình, quần tà tên nào tên ấy Ä‘á»u mê mẩn tâm thần. Tên Tiá»n Tinh Hoàn vừa nhảy ra má»›i đây, 
biệt hiệu là Xuyên Hoa Yến TỠ(con chim én xuyên qua bông hoa) và cũng là con ma hiếu sắc 
nữa. Ngày thưá»ng, y đã giày vò không biết bao nhiêu phụ nữ lương thiện rồi, võ công cÅ©ng 
khá, má»›i dám hoành hành như váºy. Y thấy Triệu cô nương đẹp như Tây Tá», chỉ muốn nuốt 
ngay nàng vào bụng, trong lòng ngứa ngáy vô cùng, cứ thì thầm với các đồng đảng phê bình 
nàng. Sau thấy đồng đảng xúi giục, y không do dá»± chút nào, nhảy thẳng ra bãi cá», và dục 
tình thúc đẩy, má»›i dám thốt ra những lá»i vô lá»… như trên. 
Vân Long Tam Hiện Äào Chúc Tam tức giáºn vô cùng, cau mày khẽ nói: 
- Tên này khả ố tháºt! Từ xưa tá»›i nay, y hái hoa giết ngưá»i, tạo rất nhiá»u tá»™i ác. Hôm 
nay ta không ra tay trừng trị, thì danh vá»ng và hiệp nghÄ©a đạo nÆ¡i đây không còn tồn tại nữa! 
Äào Chúc Tam vừa dứt lá»i, Triệu Liên Châu đã nhảy ra, tay phải múa cây roi ngá»±a, 
thẳng như gáºy sắt, nhằm U Môn huyệt cá»§a Tiá»n Tinh Hoàn đâm liá»n. 
Xuyên Hoa Yến Tá» Tiá»n Tinh Hoàn thấy nàng ra tay nhanh như chá»›p nhoáng, và có 
tiếng gió đưa tá»›i, trong lòng hÆ¡i kinh hãi, mồm vẫn cưá»i và nói: 
- Cô nương ra tay độc ác thế? 
Y vừa nói vừa nhanh nhẹn né mình tránh, và giơ tay ra bắt đuôi roi. Triệu Liên Châu 
biết ý của địch, roi chưa đánh hết đà, đã xoay luôn sang thế khác, bỗng nhiên thâu roi lại, rồi 
lại đánh thẳng ra má»™t cái, tá»± như con thanh xà, nhằm Khà Hải huyệt cá»§a Tiá»n Tinh Hoàn đánh 
tới. Lần này nàng ra tay cực kỳ nhanh nhẹn. 
Tiá»n Tinh Hoàn thấy váºy không dám làm bá»™ làm tịch như trước nữa, vá»™i nhảy tréo sang 
bên ba thước để tránh, rồi váºn chưởng như gió đánh vào hai vai Triệu cô nương, mồm vẫn 
nói bông rằng: 
- Cô nương, ai bảo cô nương đẹp như váºy làm gì? Tôi, Tiá»n Tinh Hoàn không nỡ tâm 
đánh cô nương bị thương đâu! 
Triệu Liên Châu cả giáºn, quát lá»›n: 
- Quân giặc kia táo gan tháºt! 
Nàng lùi lại hai bước để tránh song chưởng của đối phương, tiếp theo đó giơ roi lên 
quất luôn ba cái, đánh thẳng vào ngá»±c đối phương. Nàng chỉ muốn giết chết ngay Tiá»n Tinh 
Hoàn lòng má»›i được hể hả. Nhưng võ công cá»§a Tiá»n Tinh Hoàn cÅ©ng không tầm thưá»ng, y 
dùng thế Kim Lý Äảo Xuyên Ba tránh khá»i ba roi cá»§a nàng ná». (Kim Lý Äảo Xuyên ba là cá 
chép vàng lá»™n ngược xuyên qua sóng). Y chưa đứng yên, nàng lại tấn công liá»n năm thế. 
Tiá»n Tinh Hoàn hoảng sợ vá»™i trốn sang bên cạnh để tránh, suýt trúng phải đầu roi. 
Thoạt tiên, y yên trà phen này thế nào cũng được giương danh trước mặt quần hùng, ngỠđâu, 
má»›i đấu có vài thế đã bị đối phương đánh đến tối tăm mặt mÅ©i. Nhục nhã như váºy, y chịu 
sao nổi, liá»n sầm nét mặt, lá»›n tiếng quát tháo: 
- Cô nương ngông cuồng như váºy, có phải muốn Tiá»n má»— hạ tuyệt tình đấy không? 
Triệu Liên Châu mặt biến sắc như thiết bì, không nói ná»a lá»i, lại múa roi đánh xuống 
như mưa, chỉ trong giây phút, đã tấn công liá»n mưá»i mấy miếng rồi. Tháºt là con gái cá»§a 
Trung Nguyên Nhất Kiếm có khác, thế roi của nàng cũng độc ác vô cùng. Roi của nàng có lúc 
như kiếm, có lúc như phán quan bút điểm huyệt, có lúc lại như dây quấn lấy đối phương, biến 
hóa không ngá» khiến Tiá»n Tinh Hoàn không biết đâu mà chống đỡ. 
Lúc này, Tiá»n Tinh Hoàn đã mất hết kiêu ngạo, định thần giây phút, giÆ¡ thẳng, mưá»i 
ngón tay, Ä‘em chưởng pháp Linh Viên Tháºp Bát Biến (con vượn linh động biến hóa mưá»i tám 
thế) đã nổi danh bấy lâu ra đối phó. Thá»§ pháp này cá»§a y cÅ©ng rất kinh ngưá»i, mưá»i ngón tay 
lấy sức có tiếng gió Ä‘i theo, cứ xông vào tấn công quanh ngưá»i Triệu cô nương, và nhá» có 
khinh công tinh xảo, y ra vào trong bóng roi ngá»±a như là bươm bướm xuyên hoa váºy. 
Má»™t lát sau, Tiá»n Tinh Hoàn đã tiến được thêm má»™t bước. Cái roi ngá»±a cá»§a Triệu cô 
nương từ cán tới đuôi dài độ sáu thước chỉ tiện lợi tấn công xa thôi, nếu kẻ địch tới gần mình 
quả là không sao sá» dụng roi này được nữa. Vì váºy Tiá»n Tinh Hoàn càng tiến vào gần bao 
nhiêu, nàng càng thấy bó tay bấy nhiêu, rồi dần dần tỠra lực bất tòng tâm. 
Triệu cô nương có vẻ nao núng, nhưng không sao ngừng tay được để rút thanh kiếm ở 
phÃa sau lưng ra, vừa đánh vừa thầm tá»± trách lúc đầu quá ư khinh thưá»ng đối phương, nên 
mới ra nông nổi này. 
Tiá»n Tinh Hoàn lúc này thấy tiên pháp cá»§a Triệu cô nương không được nhanh nhẹn như 
trước nữa, liá»n cưá»i ha hả, và mồm nói báºy bạ chế nhạo. 
Lúc đầu, Vân Nhạc ngồi tại chá»— chỉ mỉm cưá»i, đến bây giá» thấy Triệu cô nương có vẻ 
nao núng, liá»n thá»§ng thẳng bẻ gãy chiếc đũa, cầm má»™t khúc dài độ ná»a tấc, sá»a soạn cứu 
giúp Triệu cô nương. Phi Vân Thá»§ trông thấy, chỉ nhìn Vân Nhạc mỉm cưá»i gáºt đầu. Vân Nhạc 
mặt đỠbừng hai ngón tay cầm khúc đũa khẽ búng một cái. 
Lúc ấy, Triệu cô nương đã lâm nguy, suýt bị đối phương điểm trúng yếu huyệt, cấp 
bách quá, đành phải ngá»a ngưá»i ra, nhún mạnh má»™t cái, tránh ra ngoài xa ba thước. Trong 
lúc tránh né, nàng vẫn không quên phản công, xoay tay khua roi, điểm vào Thất Nhân huyệt 
(ở đầu gối) của địch. 
Tiá»n Tinh Hoàn vẫn còn bẻm mép nói: 
- á»i chà, sao cô độc ác thế? 
Tuy váºy, y vẫn phải lùi lại mấy bước để tránh, đồng thá»i giÆ¡ tay ra định bắt hai chân 
cá»§a Triệu cô nương. Y thấy sắp bắt được chân nàng rồi tá» vẻ kiêu ngạo, miệng cưá»i hì hì đắc 
chÃ. NgỠđâu, y má»›i cưá»i được tiếng hì đầu, đột nhiên nghe bên lưng có váºt gì đâm mạnh vào, 
Ä‘au thấu xương cốt, chỉ kêu được má»™t tiếng “ối chà†liá»n ngã lăn ra đất. 
Thấy Tiá»n Tinh Hoàn ngã, Triệu Liên Châu tưởng lầm mình đã Ä‘iểm trúng yếu huyệt 
cá»§a đối phương, liá»n tiến lên tát má»™t cái bạt tai tháºt mạnh. 
Nhưng nàng thấy Tiá»n Tinh Hoàn nằm yên không cá»±a quáºy chút nào lấy làm ngạc 
nhiên vô cùng, vá»™i láºt ngá»a ngưá»i kẻ địch lên, thấy tên nỠđã tắt thở, bèn nghÄ© thầm: 
- Rõ ràng cây roi cá»§a ta chỉ Ä‘iểm vào yếu huyệt ở đầu gối cá»§a y thôi. Như váºy y chỉ bị 
chân má»m nhÅ©n, ngã lăn xuống đất là cùng, chá»› làm sao lại chết được thế này? 
NghÄ© tá»›i đây, nàng má»›i hay có ngưá»i ra tay giúp mình, liá»n đưa mắt phượng nhìn xung 
quanh, bá»—ng thấy bên cạnh Tiá»n Tinh Hoàn có má»™t khúc đũa tre, vá»™i nhặt lên từ từ Ä‘i tá»›i 
trước mặt Vân Long Tam Hiện dâng khúc đũa ấy lên, rồi cứ khúc khÃch cưá»i mãi. 
Quần tà bên tây khán đài Ä‘á»u biết Tiá»n Tinh Hoàn đã phạm tối kỵ cá»§a luáºt lệ võ lâm, 
nên không ai xuất đầu can thiệp há»™ tên dâm tặc ấy. Vì váºy bốn bá» yên lặng như tá»... 
Trong khi Triệu cô nương đấu vá»›i Tiá»n Tinh Hoàn, hai đấu thá»§ Ä‘ang đại chiến trên lôi 
đài Ä‘á»u ngừng tay đứng xem. Lúc này thấy bên dưới cuá»™c giao tranh đã kết thúc, hai võ sÄ© lại 
tiếp tục đấu như vũ bão. 
Lưỡng Hoài Äại Hiệp liá»n bảo gia Ä‘inh khiêng xác Tiá»n Tinh Hoàn ra ngoài bãi cá» hoang. 
Vân Long Tam Hiện Äào Chúc Tam để khúc đũa tre vào gang bàn tay, lắc Ä‘i lắc lại mấy cái, 
khẽ lắc đầu kinh ngạc khen rằng: 
- Võ công cá»§a ngưá»i này tháºt là trác tuyệt, khúc đũa tre chưa tá»›i ná»a tấc thế này, chỉ 
dùng sức ngón tay đưa đi, mà giết được địch, thì đã thấy tài ba của y đã tới mức hái lá ném 
ngưá»i được, và nhằm nÆ¡i yếu huyệt cÅ©ng đúng quá. Tháºt là kỳ thuáºt xuất thần nháºp hóa. 
Theo sá»± ước Ä‘oán cá»§a lão, thì quái nhân xuất hiện ở trong vưá»n vá»›i ngưá»i ném đũa này cùng 
là một, chứ không sai đâu? 
Triệu Liên Châu tá»§m tỉm cưá»i, đưa mắt liếc sang bên Vân Nhạc, đứng dáºy nói: 
- Xin hai vị lão tiá»n bối cho phép cháu cáo lui chốc lát. 
Nói xong, nàng quay mình Ä‘i vào phÃa sau, vừa Ä‘i vừa nghÄ© thầm: 
- Nếu đúng là chàng, thì hay biết chừng nào! 
Ngưá»i phụ trách tiếp đãi đứng cạnh cá»a vào căn phòng, thấy nàng vào biết nàng là 
bạn chá»› không phải là địch, liá»n khẩu lệnh cho các ngưá»i canh gác hay. 
Triệu Liên Châu đến gần ngưá»i đó há»i: 
- Phòng khách ở lối bên nào? Ông làm Æ¡n cho ngưá»i dẫn đưá»ng tá»›i đó. 
Ngưá»i ná» vâng dạ, liá»n sai tráng Ä‘inh dẫn nàng Ä‘i tá»›i phòng ngá»§ cá»§a khách. 
Äi tá»›i phòng ngá»§ cá»§a khách, Triệu Liên Châu nghÄ© thầm: 
- Mình là pháºn con gái, đột ngá»™t vào phòng ngá»§ cá»§a má»™t ngưá»i đàn ông không quen 
biết, nhỡ ngưá»i khác trông thấy, còn ra cái thể thống gì? 
NghÄ© tá»›i đó, nàng ngần ngại không dám tiến bước nữa. Giây lát giáºm chân má»™t cái, 
nàng liá»n há»i tráng Ä‘inh phòng ngá»§ cá»§a Ngôn thiếu hiệp đâu? 
Tên tráng đinh ấy chỉ căn phòng thứ hai ở trên lầu cho nàng hay. 
Cảm ơn tráng đinh nỠxong, Triệu Liên Châu lên thẳng trên lầu vào căn phòng thứ hai, 
thấy cá»a phòng khép há», đẩy mạnh má»™t cái, cá»a mở tung ra, thấy bên trong không có má»™t 
bóng ngưá»i nào. Nàng Ä‘i thẳng tá»›i cạnh giưá»ng cá»§a Vân Nhạc, cởi gói bá»c quần áo ra, thấy 
cái áo dài lụa đen mà vừa rồi Trần Văn Hàn đã nói, quái nhân cũng mặc áo dài đen như thế 
này. Nàng thò tay vào trong nắn nắn, thấy bên trong có cái gì lồi lên vội rút tay lại, bỗng có 
má»™t cái mặt nạ rÆ¡i xuống đất, má»ng như tá» giấy vá»™i nhặt lên xem, thì ra là má»™t cái mặt nạ 
làm bằng da ngưá»i ngÅ© quan đầy đủ. 
Nàng đắc chà cưá»i khì, khẽ cầm mặt nạ đó lên nghịch, ra trước tấm gương đồng Ä‘eo 
thỠlên xem, tựa như đứa trẻ vui vẻ nhảy nhót hồi lâu. 
Sau nàng lại ngồi cạnh giưá»ng nghÄ© ngợi giây phút, rồi lại để mặt nạ và áo dài vào 
trong bá»c áo gói lại như cÅ©. 
Nàng muốn tá» ra cho chá»§ nhân hay biết là đã có ngưá»i tá»›i đây, liá»n móc túi lấy má»™t 
cái khăn lụa, và má»™t hạt trân châu ra, dùng khăn lụa bá»c hạt trân châu ấy lại, để lên trên cái 
áo Ä‘en rồi má»›i bá»c khăn gói lại và để lại chá»— cÅ©... 
Tuy không lấy trá»™m gì cá»§a ngưá»i, nàng cÅ©ng cảm thấy hổ thẹn, hai má đỠbừng, nhưng 
miệng vẫn tá»§m tỉm cưá»i, rồi lẳng lặng rá»i khá»i căn phòng đó, xuống lầu trở vá» bàn tiệc. 
Lúc ấy mặt trá»i đã lặn, trên lôi đài những ngưá»i tá»· thà kẻ được kẻ thua đã phân rõ, 
Lưỡng Hoài Äại Hiệp Chu Duy Thành vá»™i nhảy lên trên Uyên Ương lôi đài, chắp tay vái chào 
xung quanh một vòng, lớn tiếng nói: 
- Ngày hôm nay, tá»· thà tá»›i đây tạm ngừng, tệ trang đã sá»a soạn sẵn cÆ¡m nước, xin má»i 
quý vị bạn hữu xÆ¡i chén rượu nhạt. Äến giá» Thìn ngày mai, bổn đài má»›i tiếp tục tá»· thÃ, mong 
quý vị giáng lâm sớm một chút. 
Nói xong, đại hiệp lại chắp tay chào, ba tiếng thanh la vang động, cả hai bên đông, tây 
khán đài Ä‘á»u lá»›n tiếng hoan hô vang dá»™i. 
Chu Duy Thành mỉm cưá»i từ từ Ä‘i xuống lôi đài. 
Tiếp theo đó, tráng Ä‘inh dá»n thức ăn và rượu lên. CÆ¡m nước nháºu nhẹt xong, quần tà 
bên tây khán đài má»›i lần lượt rá»i khá»i Chu gia trang, lúc ấy đã gần canh hai rồi. 
Tạ Vân Nhạc trở vá» phòng ngá»§, thấy tình hình hÆ¡i khác, như có ngưá»i lạ đã vào đây, vì 
chàng thấy tấm vải trải giưá»ng hÆ¡i nhăn, chứng tá» có ngưá»i ngồi lên trên đó, vá»™i mở bá»c áo 
ra xem, thấy trong đó có thêm cái khăn lụa rất thơm. 
Chàng từ từ mở cái khăn ra, thấy lấp lánh má»™t hạt trân châu lá»›n bằng hạt Ä‘áºu quả, là 
bảo váºt rất quý giá trong Ä‘á»i. Cái khăn ấy phảng phất mùi thÆ¡m như hoa lan, xạ hương xông 
lên táºn mÅ©i, góc khăn lụa thêu má»™t chữ Triệu và má»™t bông hoa sen, xinh đẹp vô cùng. 
Chàng cầm khăn lên ngá»i lại, biết váºt này cá»§a Triệu cô nương để lại, nghÄ© thầm: 
- Con bé này thông minh khôn ngoan tháºt! Tại sao nàng lại biết ngay ta là quái nhân 
thế? Ta dùng khúc đũa tre cứu giúp, chắc nàng đã biết rồi. Ồ, nàng để khăn tay và trân châu 
lại đây, rõ ràng bày tá» tình yêu vá»›i ta. Nhưng ta nháºn làm sao được? Thù nhà chưa trả, ta 
gặp chuyện tình nhi nữ thì sau này hành động và cỠchỉ của ta thế nào cũng bị vướng tay 
vướng cẳng, hay là ta kiếm nàng, cho hay bây giá» ta chưa có thể tiếp nháºn lòng yêu cá»§a 
nàng được. Không nên, ta làm như thế nàng sẽ đau lòng! Không nên làm như thế, nhưng bây 
giỠta biết làm sao cho phải đây? 
Äầu óc chàng bối rối khôn tả, không sao cởi nổi thắt gút ấy, chàng chỉ đành thở dài 
than vãn thôi! Bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng chân hấp tấp đi lại, chàng vội cất cái khăn 
và hạt ngá»c vào trong lòng. 
Phi Vân Thá»§ Ngô Phụng Bưu đã đẩy cá»a vào, vừa cưá»i vừa nói: 
- Ngôn thiếu hiệp, bữa nỠở khách sạn Cao Bưu, chúng tôi chỉ mới biết thiếu hiệp là 
ngưá»i giá»i võ thôi, chá»› có ngỠđâu thiếu hiệp lại kÃn đáo đến thế? Xin thứ lá»—i Ngô má»— không 
biết thiếu hiệp là ngưá»i cái thế tuyệt há»c. 
Nói xong, Ngô Phụng Bưu cúi mình vái chào. Vân Nhạc vội giơ tay đỡ một cái, Ngô 
Phụng Bưu cảm thấy một sức mạnh vô cùng kéo mình lên, không sao cúi xuống được. 
Vân Nhạc vừa cưá»i vừa nói: 
- Ngô trưá»ng chá»§, chúng ta là bạn tri ká»· vá»›i nhau, hà tất phải Ä‘a lá»… như váºy, tiểu đệ 
không phải là ngưá»i mà quà vị tưởng tượng đâu. 
Ngô Phụng Bưu lại cưá»i rồi nói: 
- Ngôn thiếu hiệp khiêm tốn quá. Ngưá»i hoài bão tuyệt há»c và khiêm tốn như thiếu 
hiệp, tháºt là hiếm có trong võ lâm. Ngô má»— phụng mệnh cá»§a Chu trang chá»§ và Vân Long Tam 
Hiện Äào huynh tá»›i đây má»i thiếu hiệp giá lâm đàm đạo. Má»i thiếu hiệp bá»›t chút thì giá» Ä‘i 
ngay cho. 
Vân Nhạc vừa cưá»i vừa đáp: 
- Không ngá» Ngô trưá»ng chá»§ cÅ©ng văn vẻ nho nhã đến thế này. Tiểu đệ xin Ä‘i ngay. 
Äang bước chân ra cá»a phòng, chàng lại nghe thấy cầu thang có tiếng chân nhá»™n nhịp 
chạy lên, ra tá»›i ngoài cá»a liá»n thấy Bát Quái Kim Äao Trịnh Kim Ngô dẫn Lưỡng Hoài Äại 
Hiệp Chu Duy Thành, Vân Long Tam Hiện Äào Chúc Tam, Chu cô nương và Triệu Liên Châu 
bốn ngưá»i cùng lên. 
Riêng có Triệu Liên Châu bẽn lẽn, miệng tá»§m tỉm cưá»i, đôi mắt lóng lánh liếc nhìn Vân 
Nhạc. Mắt Vân Nhạc cÅ©ng vừa nhìn nàng, rùng mình má»™t cái, chàng thấy trống ngá»±c Ä‘áºp 
mạnh, xấu hổ quá cứ cúi đầu không dám ngá»ng lên nữa. 
Chu Duy Thành tiến lên má»™t bước, vừa cưá»i vừa nói: 
- Ngôn thiếu hiệp, xin thứ lá»—i Chu má»—, mấy ngày hôm nay mù quáng, có những Ä‘iá»u gì 
bất kÃnh, mong thiếu hiệp bá» qua Ä‘i cho. Bá»n phỉ đồ tá»›i tệ trang quấy nhiá»…u luôn luôn, được 
thiếu hiệp ra tay hòa giải cho, đại ơn đại đức này không biết lấy gì để cảm ơn mới phải. Cho 
nên má»›i nhá» Ngô huynh lên má»i trước. Chu má»— lên bái kiến trá»… thế này, cÅ©ng xin tha thứ cho. 
Nói xong, đại hiệp cúi rạp mình xuống vái chào. Vân Nhạc cÅ©ng đáp đại lá»… như váºy, và 
miệng nói: 
- Không dám, không dám! 
Lúc ấy, Äào Chúc Tam lại gần nắm tay Vân Nhạc, hai mắt ngắm nhìn chàng, cả cưá»i 
một hồi nói: 
- Tháºt là anh hùng xuất tá»± thiếu niên. Lệnh sư phụ là ai? Có thể cho chúng tôi hay biết 
được không? 
Tạ Vân Nhạc vội đáp: 
- Lão tiá»n bối quá khen đấy thôi, gia sư là má»™t hành cước tăng (sư Ä‘i đây đó, chá»› 
không tu ở trong chùa) hành tung bất định, cả háºu sinh đây cÅ©ng không biết xưng hô ra sao, 
cho nên không thể thưa cùng lão tiá»n bối được. Sá»± tháºt, háºu sinh chỉ luyện táºp thá»§ pháp ám 
khà và chút Ãt võ tiểu xảo thôi, chứ có tài ba gì Ä‘au? Còn Hồng Kỳ Bang tá»›i quấy nhiá»…u quý 
trang, có má»™t vị cao nhân khác tương trợ ngầm đấy. Háºu sinh ra tay vừa lúc ngưá»i đó tá»›i 
giúp, nên quý vị má»›i hiểu lầm. Vì váºy háºu sinh không dám nháºn lá»i cảm tạ cá»§a hai vị lão tiá»n 
bối. 
Äào Chúc Tam kinh ngạc há»i: 
- Ngưá»i đó là ai thế? Chắc thiếu hiệp đã trông thấy mặt ngưá»i trợ giúp ngầm ấy? 
Vân Nhạc mặt đỠbừng, lắc đầu đáp: 
- Háºu sinh cÅ©ng không thấy rõ, thân pháp cá»§a ngưá»i ấy thần kỳ lắm, chỉ thoáng má»™t 
cái là biến mất liá»n. Võ há»c cá»§a ngưá»i ấy có thể nói là đã tá»›i chốn tá»™t mức rồi. 
Äào Chúc Tam cả cưá»i nói: 
- Lão biết thiếu hiệp đặt lá»i để tá»± bào chữa. Sá»± tháºt thì làm gì có ngưá»i nào còn có 
thân pháp thần kỳ như thiếu hiệp nữa! Tuy lão chưa được mục kÃch, nhưng nghe tiểu đồ nói 
cÅ©ng đủ rõ rồi. Bởi kém thiên tư, tiểu đồ võ công chỉ tầm thưá»ng như váºy thôi, nhưng đối vá»›i 
sư trưởng, y rất thành kÃnh, nên lão cho lá»i nói cá»§a y không sai, có thể tin được lắm. 
Vân Nhạc thấy má»i ngưá»i không tin lá»i nói cá»§a mình, bất đắc dÄ© chỉ khẽ cưá»i, rồi nói: 
- Lão tiá»n bối đã không tin thì háºu sinh có nói nữa cÅ©ng vô Ãch. Nói tóm lại, trong hai 
ba ngày nữa, thế nào cÅ©ng có những việc quan trá»ng sẽ xảy ra. Äến lúc ấy, hai vị lão tiá»n bối 
má»›i hay lá»i nói cá»§a háºu sinh là tháºt. 
Vân Long Tam Hiện Äào Chúc Tam trợn to hai mắt ngắm nhìn, thấy thiếu niên đứng 
trước mặt mình, thần cốt rất thanh kỳ, càng trông càng thấy khả ái. Nếu đồ đệ Trần Văn Hàn 
không nói thiếu niên này là ngưá»i thần kỳ thì lúc này Vân Long Tam Hiện nháºn y làm đồ đệ, 
và truyá»n hết võ nghệ cho ngay. 
Äào Chúc Tam lại nói: 
- Tin hay không, tá»›i lúc ấy má»›i biết được. Còn bá»n khỉ con kia không tá»›i quấy nhiá»…u 
nữa thì thôi, chớ chúng còn tới, hà hà, cho chúng nếm mùi lợi hại của lão Vân Long Tam 
Hiện đây. Thôi thiếu hiệp, chúng ta ra ngoài khách sảnh đi. 
Nói xong, Äào Chúc Tam dắt tay Vân Nhạc cùng má»i ngưá»i Ä‘i xuống lầu... 
Vân Nhạc vừa đi vừa nói: 
- Hai ngày hôm nay, Hồng Kỳ Bang thất bại khá đau, nhưng tối hôm nay chúng ta còn 
phải phòng bị chúng mới được. 
Chu Duy Thành gáºt đầu đáp: 
- Tệ trang đã phòng bị chu đáo rồi. Toàn bá»™ hÆ¡n trăm vá»ng canh cả ngầm lẫn minh. Tối 
hôm nay có thể khá»i lo. Mà Hồng Kỳ Bang có tá»›i cÅ©ng chỉ muốn do thám hư thá»±c cá»§a tệ 
trang và cứu ngưá»i ăn trá»™m kiếm thôi. Chá»› chưa đến giá» chót, chúng vẫn chưa dám xuất 
động toàn bộ đâu. 
Vân Nhạc chỉ gáºt đầu thôi, chá»› không nói gì. Chàng nghe thấy phÃa sau lưng có tiếng 
thì thầm cá»§a hai cô nương, thỉnh thoảng lại cả cưá»i má»™t hồi... 
Không nhịn được, chàng quay đầu lại nhìn, xem tại sao hai nàng lại cưá»i như váºy, chỉ 
thấy bốn mắt lóng lánh nhìn vào ngưá»i mình và còn giÆ¡ tay chỉ trá» nữa. Hai ngưá»i đẹp thấy 
chàng quay đầu lại ngó, càng cưá»i lá»›n hÆ¡n trước. Chàng không hiểu hai nàng cưá»i mình cái gì, 
ngơ ngác giây lát. 
Thấy váºy, Vân Long Tam Hiện Äào Chúc Tam hiểu ngay hai nàng đã có lòng yêu thiếu 
niên này, cÅ©ng đưa hai mắt nhìn Vân Nhạc cả cưá»i má»™t hồi. Thấy váºy, chàng càng xấu hổ vô 
cùng. 
Trong đại sảnh, tiếng cưá»i hùng tráng xen vá»›i tiếng cưá»i thánh thót vá»ng ra bên ngoài. 
Äó là Vân Long Tam Hiện Äào Chúc Tam và Triệu Liên Châu hai ngưá»i trong lòng vui mừng 
quá mà không sao nhịn được cưá»i. Thỉnh thoảng cÅ©ng có cả tiếng cưá»i cá»§a Lưỡng Hoài Äại 
Hiệp Chu Duy Thành và Phi Vân Thủ nữa. 
Mấy tháng rồi, Tạ Vân Nhạc cứ rầu rÄ© trong lòng, tá»›i nay má»›i cảm thấy yêu Ä‘á»i, vì sắc 
đẹp và lá»i nói cá»§a hai mỹ nhân mà nên. 
Lúc ấy, ánh sáng trăng chiếu rá»i vào trong khách sảnh, bóng cây liá»…u dáºp dìu trên 
gạch đá hoa, Vân Nhạc thấy cạnh mình có bàn cỠvây, lẳng lặng đi tới, bốc mấy quân cỠ
bằng sứ màu trắng lên tay, rồi lại bá» xuống bát, tiếng kêu lạch cạch. Chàng ngá»ng đầu nhìn 
Vân Long Tam Hiện Äào Chúc Tam vừa cưá»i vừa nói: 
- Háºu sinh thÃch chÆ¡i cá» vây này lắm. Chẳng hay lão tiá»n bối có hứng thú không? 
Vân Long Tam Hiện Äào Chúc Tam hân hoan đáp: 
- Thế ra thiếu hiệp cũng thị hiếu cỠvây đấy à? Lão mê chơi cỠnày đã gần sáu mươi 
năm rồi. Nhưng há»… chiến tất thua, mà càng thua càng thÃch chiến, không bao giá» nản chà cả. 
Chẳng hay thiếu hiệp nhưá»ng lão chÃn quân hay nhượng mưá»i hai quân thế? 
Vân Nhạc cả cưá»i rồi nói: 
- Lão tiá»n bối hay nói bông tháºt. Háºu sinh là ngưá»i má»›i há»c chÆ¡i, thì đâu dám nhượng 
một quân nào? 
Vân Long Tam Hiện Äào Chúc Tam vênh váo nói: 
- Thôi được, chúng ta không ai nhượng ai váºy. Nhưng thiếu hiệp đánh lão thua nhiá»u 
quá, là lão sẽ giở mặt liá»n đấy! 
Vân Nhạc chỉ cưá»i, chá»› không đáp lá»i, liá»n ngồi xuống ghế, mặt hướng vá» bên cá»a sổ. 
Còn Äào Chúc Tam ngồi đối diện chàng, tay trái vuốt râu, tay phải đặt quân cá». Vân Nhạc 
đặt quân cá» nhanh vô cùng, như có thần linh phù trợ váºy, bố cục lại chiếm ưu thế hÆ¡n, nÆ¡i 
chÃnh giữa lại còn đặt mấy quân kỳ binh. 
Äào Chúc Tam phồng mồm và châu mày nghÄ© ngợi. Còn hai nàng nỠđứng cạnh lẩm 
nhẩm phê bình thế cỠai cao ai thấp, và còn giơ tay chỉ trỠluôn luôn. 
Vân Long Tam Hiện Äào Chúc Tam bá»±c mình quá, la lá»›n rằng: 
- Hai con bé này tệ tháºt, cứ đứng cạnh bép xép, làm lão nhức đầu nóng lòng quá, có 
phải muốn lão thua cá» không? Nếu hai cháu không nghe lá»i, bác nổi cÆ¡n tức giáºn, thì xem có 
ai giúp hai chúng mày không nào? 
Triệu Liên Châu nũng nịu đáp: 
- Bác thua cỠlại đổ lỗi chúng cháu. Có ai cần bác giúp cho đâu? 
Äào Chúc Tam vuốt râu khà khà cưá»i rồi nói: 
- Con bé này còn nói cứng phải không? Lúc kén chồng, xem cháu có phải cần tới bác 
giúp cho không nào? 
Nói xong, lão hiệp đưa mắt lưá»m Vân Nhạc. 
Triệu Liên Châu há»n giáºn nói: 
- Lão là bỠtrên, lại cứ... 
Nàng giáºn quá, giáºm chân xuống đất, nhưng nàng không nỡ rá»i khá»i nÆ¡i đó. 
Chu cô nương cứ bịt mồm cưá»i, không nói ná»a lá»i. 
Chu đại hiệp vá»›i Phi Vân Thá»§ Ä‘ang ngồi trên ghế thái sư chuyện trò, thấy váºy Ä‘á»u nhìn 
nhau mỉm cưá»i. 
Lúc ấy trong khách sảnh chứa đầy hòa khÃ, từ xưa tá»›i nay chưa há» có như váºy bao giá». 
Ai nấy vui vẻ quá, quên cả cưá»ng địch Ä‘ang rình xung quanh. 
Thấy thế cỠđã tá»›i chốn đại bại, Äào Chúc Tam vẫn còn chưa chịu thua, muốn gắng gỡ 
hòa, vuốt râu ngẫm nghĩ, cầm quân cỠtrù trừ không chịu đặt xuống. 
Bỗng thấy Vân Nhạc thò tay vào bát đựng quân cỠlấy năm quân cỠtrắng, mồm khẽ 
đếm: 
- Một, hai, ba, bốn, năm. 
Äào Chúc Tam không hiểu chàng làm trò gì, ngạc nhiên trợn mắt nhìn chỉ thấy Vân 
Nhạc mỉm cưá»i, khẽ ném năm quân cỠấy ra ngoài cá»a sổ, thá»§ pháp rất quái dị. Mấy quân cá» 
ấy lần lượt bay cong cong ra, như cầu vồng váºy. Má»›i trông ai cÅ©ng tưởng những quân cỠấy 
Ä‘i rất cháºm, nhưng sá»± tháºt thì nhanh vô cùng. 
Ngoài cá»a sổ bá»—ng có mấy tiếng kêu “Há»±, há»±!†và hình như có váºt gì khá nặng rÆ¡i 
xuống đất váºy, Phi Vân Thá»§ và các ngưá»i nghe tiếng giáºt mình, Ä‘á»u nhảy qua cá»a sổ, ra bên 
ngoài xem. 
Sau khi ném xong năm quân cỠra ngoài rồi, Vân Nhạc vẫn ung dung đặt quân cỠ
xuống bàn cá», chá»› không nhìn ra ngoài, thái độ Ä‘iá»m đạm vô cùng. 
Vân Long Tam Hiệp Äào Chúc Tam đã kinh ngạc thá»§ pháp ném ám khà cá»§a chàng thần 
kỳ quá, lại còn khen thầm chàng là má»™t thiếu niên quả tháºt phi phàm. 
Từ khi thấy Vân Nhạc ném mấy quân cỠra bên ngoài, Triệu Liên Châu cứ kinh ngạc, 
ngÆ¡ ngác nhìn chàng, không để ý tá»›i tiếng động ở ngoài vưá»n. 
Nàng thấy hai ngưá»i vẫn ung dung tiếp tục đánh cá», liá»n mÃm môi giÆ¡ tay ra xóa những 
quân cá», không cho đánh nữa và há»n giáºn nói: 
- Hai ngưá»i, má»™t già, má»™t trẻ, không ai ra ngoài kia xem sao, mà còn trà óc gì ngồi đánh 
cỠnữa? 
Vân Long Tam Hiện Äào Chúc Tam đẩy bàn cá» ra, ha hả cả cưá»i rồi nói: 
- Con bé cứ hay phá đám thôi! Ván cỠnày của bác sắp thắng đến nơi, mà cháu làm 
loạn xạ thế này. Cháu thiên tâm tháºt. Nếu bác có phép cải lão hoàn đồng, như hồi trai tráng, 
chắc cô cũng bênh lão phải không? 
Triệu Liên Châu tức quá, chỉ trợn mắt lưá»m Vân Long Tam Hiện, chá»› không nói nên lá»i 
được. Chu cô nương cứ bịt mồm khúc khÃch cưá»i. 
Má»™t lát sau, Lưỡng Hoài Äại Hiệp cùng má»i ngưá»i xách năm tên giặc vào. 
Phi Vân Thá»§ vừa cưá»i vừa nói: 
- Lão đã há»i rồi, năm tên ấy Ä‘á»u là phỉ đồ cá»§a Hồng Kỳ Bang cả, xin há»i thiếu hiệp 
định xỠtrà chúng ra sao? 
Tạ Vân Nhạc nói: 
- Má»i việc Ä‘á»u do Trang Chá»§ chỉ huy chá»› háºu sinh đâu dám vượt quyá»n như váºy? 
Chu Duy Thành biết chàng cố ý khiêm nhưá»ng, liá»n gá»i tráng Ä‘inh Ä‘em năm tên giặc 
vào trong thạch thất, nhốt chung vá»›i Từ Diệc và Cổ Tô, rồi vừa cưá»i vừa nói: 
- Thá»§ pháp cá»§a Ngôn thiếu hiệp tháºt thần kỳ quá, lão chưa há» thấy qua và cÅ©ng chưa 
há» nghe nói bao giá». 
Nói xong, đại hiệp ngừng giây phút, lại nói tiếp: 
- Mấy ngưá»i chúng tôi ở trong võ lâm, cÅ©ng tạm gá»i là có chút danh vá»ng. Nhà võ chú 
trá»ng nhất là tai mắt phải tháºt linh. Năm tên phỉ đồ lá»›n như váºy, núp ẩn trên cành cây, mà 
chúng tôi không hay biết tà gì. Tháºt là hổ thẹn vô cùng. 
Vân Nhạc kinh hoảng, Ä‘ang định trả lá»i để bào chữa cho mình, thì Vân Long Tam Hiện 
cả cưá»i và nói: 
- Chu lão đệ, chúng ta mấy tên lão bất tỠnày, đáng lẽ phải quy ẩn từ sớm kia mới 
phải. Bây giá» là thá»i đại cá»§a ngưá»i tuổi trẻ, như là chúng ta nghe đồn gần đây có mấy tay ưu 
tú háºu khởi chẳng hạn, võ công cá»§a há» Ä‘á»u lợi hại vô cùng. Mấy hôm trước, chúng ta lại 
nghe thấy có thiếu niên há» Tạ, chưa đây mưá»i miếng đã giết chết Thất Sát Thá»§ Khuất Thân 
rồi. Tiếng tăm của y lừng lẫy đại giang nam bắc. Hiện giỠlại thêm Ngôn thiếu hiệp đây cũng 
thế. Chúng ta còn biết nói sao nữa. Nếu lão đệ hổ thẹn thì mỗ phải đâm đầu xuống hồ Cao 
Bưu mất. 
Thấy Vân Long Tam Hiện nói như váºy, ai nấy Ä‘á»u cưá»i. Äào Chúc Tam nghiêm nét mặt 
nói với Vân Nhạc rằng: 
- Tháºt đấy, cứ như thá»§ pháp ném ám khà cá»§a Ngôn thiếu hiệp vừa rồi, lão đã ngót chÃn 
mươi tuổi rồi, mà chưa há» trông thấy ai sá» dụng thá»§ pháp ấy bao giá». Bây giá» lão muốn được 
kiến thức đôi chút xin thiếu hiệp ném mưá»i quân cá» má»™t lúc, để lão thá» tránh xem, có được 
hay không? 
Vân Nhạc vội giơ hai tay lên xoa lia lịa, và từ chối rằng: 
- Lão tiá»n bối chá»› có buá»™c háºu sinh phải bêu xấu trước mặt má»i ngưá»i. Thá»§ pháp cá»§a 
háºu sinh chỉ có thể ném những váºt chết hay đứng yên má»™t chá»— thôi, chá»› đối phó vá»›i ngưá»i 
hay váºt gì linh động là hết trúng ngay. 
Vân Long Tam Hiện nhún mình nhảy ra ngoài xa năm trượng, vẻ mặt đứng đắn nói: 
- Ngôn thiếu hiệp chớ có từ chối. Chúng ta lấy tánh cách nghiên cứu đấu thỠchơi, chớ 
có phải ném nhau tháºt đâu mà ngại. Thiếu hiệp cứ việc ra tay Ä‘i. Dù lão có bị thương cÅ©ng 
không sao đâu. Trái lại, thiếu hiệp không ném tháºt sá»±, có chút lá»… nhượng là lão giở mặt liá»n 
đấy. 
Thấy ông già đó kiêu ngạo và làm phách quá, không còn nể nang gì nào, Vân Nhạc 
liá»n bốc mưá»i quân cá», vừa cưá»i vừa nói: 
- Xin lão tiá»n bối thứ lá»—i tiểu bối vô lá»…. 
Nói xong, chàng đã ném má»™t quân cá» ra, cÅ©ng ném lối cầu vồng, nhằm vai trái Äào 
Chúc Tam phi tới. 
Äào Chúc Tam thấy quân cá» cá»§a Vân Nhạc lúc má»›i phát ra khá»i tay chàng rất cháºm 
chạp, rồi càng bay càng nhanh. Còn độ má»™t trượng tá»›i Ä‘Ãch, quân cỠấy nhanh như chá»›p và 
quay tÃt như chong chóng, kéo theo tiếng gió veo veo. Äào Chúc Tam kinh hãi biến sắc mặt, 
vội giơ tay phải hất mạnh một cái, quân cỠbị chưởng phong cản trở, tréo sang bên năm tấc, 
nhưng vẫn bay nhanh tới. Vân Long Tam Hiện sợ quá, đành phải nhảy ra bên trái né tránh 
quân cá» Ä‘i sát vai bay vá» phÃa sau. Trong lúc ấy Vân Nhạc lại ném luôn năm quân, hai quân 
Ä‘i trước, ba quân Ä‘i sau, tá»±a như bông hoa mai váºy, nhưng có Ä‘iá»u lạ nhất là, hai quân trước 
thì bay cong cong chia làm tả hữu đi tới, còn ba quân sau, quân giữa bay thẳng, hai quân kia, 
một quân trên và một quân dưới bay vòng tới. 
Cả năm quân, tốc độ khác. Khi bay tá»›i giữa đưá»ng, những quân cỠấy biết tá»± động biến 
đổi tốc độ, khiến Äào Chúc Tam không sao Ä‘oán ra được. Năm quân cỠấy tá»± như bao trùm 
khắp ngưá»i, nên Äào Chúc Tam không còn cách gì để tránh né nữa. 
Năm quân cá» sắp bay tá»›i nÆ¡i rồi, Äào Chúc Tam còn chưa nghÄ© ra được phương pháp 
tránh né, sợ hãi đến cuống cuồng, bá»—ng giÆ¡ hai chưởng ra, sá» dụng PhÃch Không Chưởng 
(chưởng pháp bổ vào không trung) chưởng phong (gió do bàn tay cỠđộng) chấn động cả 
khách sảnh... 
Nhưng lão hiệp dùng hai chưởng bổ còn khá, vừa bổ mạnh một cái, năm quân cỠấy 
không bị chưởng phong đẩy lùi mà còn bay tá»›i nhanh chóng hÆ¡n trước nhiá»u, và quân nào 
quân ấy Ä‘á»u bắn tréo tá»›i. 
Vân Long Tam Hiện kinh hãi vô cùng, vội giơ hai cánh tay lên phất mạnh hai tay áo 
một cái, phi thân lên trên cao, lộn ba vòng, thay đổi ba dáng điệu. NhỠcó thân pháp kỳ lạ 
này, Äào Chúc Tam má»›i được giang hồ đặt cho cái tên Vân Long Tam Hiện là thế. 
Äào Chúc Tam giở khinh công tuyệt kỹ ra, tưởng đã tránh khá»i năm quân cá» cá»§a đối 
phương là yên trà rồi. 
NgỠđâu bốn quân cá» cá»§a Vân Nhạc ném sau cùng lại tá»›i, Äào Chúc Tam vẫn còn trên 
không, phải hết sức xoay mình má»™t cái. Bốn quân cá» bay sát qua ngưá»i, chỉ sai má»™t ly là 
không tránh khá»i. Xuống tá»›i đất, lão hiệp kiểm soát khắp mình mẩy xem có dấu vết quân cá» 
nào bắn trúng không? 
Thấy tà áo bên trái có một lỗ thủng, Vân Long Tam Hiện mặt tái mét, nghĩ thầm: 
- Không thể trách y được. Ai bảo mình cứ bắt y ra tay? May y giữ lòng trung háºu, chá»› 
không, thân mình đã bị thủng mấy lỗ rồi. 
NghÄ© Ä‘oạn, Äào Chúc Tam cả cưá»i má»™t hồi rồi nói: 
- Thủ pháp của Ngôn thiếu hiệp tài tình quá, lão xin bái phục. 
Sau khi ra tay, Vân Nhạc ăn năn vô cùng, nghe thấy Äào Chúc Tam nói như váºy, vá»™i 
vái lạy, rồi nói: 
- Thân pháp Vân Long Tam Hiện cá»§a lão tiá»n bối, quả tháºt danh bất hư truyá»n. Nhưng 
lão tiá»n bối muốn nhượng để háºu sinh được nổi danh, má»›i có ý thất thá»§ như váºy. Nếu lúc ấy 
lão tiá»n bối thừa cÆ¡ tấn công thì háºu sinh lâm nguy ngay. 
Vân Long Tam Hiện Äào Chúc Tam thấy Vân Nhạc nói khéo như váºy, cảm động vô 
cùng, cả cưá»i rồi nói: 
- Thiếu hiệp còn giữ thể diện cho lão làm gì? Ngưá»i sành nghá» ai mà không thấy rõ. 
Nói tháºt để thiếu hiệp biết, từ xưa tá»›i nay, lão chưa phục ai cả, bây giá» lão xin phục thiếu 
hiệp đấy. Nhưng có má»™t Ä‘iá»u lão chưa rõ, là Äại Lá»±c Kim Cương Chưởng Lá»±c cá»§a lão có thể 
đánh hư bất cứ cái gì ở trong vòng chu vi mưá»i trượng, và chưởng phong có thể đẩy lùi 
những cái gì dù nhá» bằng mÅ©i kim. Vì trong khách sảnh này có nhiá»u đồ quý báu, lão không 
tiện giở mưá»i thành sức lá»±c ra, nhưng vừa rồi lão đã lấy tá»›i sáu bảy thành chưởng lá»±c rồi, 
mà không sao đẩy lùi được mấy quân cỠcủa thiếu hiệp, thế là tại sao. 
Vân Nhạc vừa cưá»i vừa nói: 
- Lão tiá»n bối cứ qua khen ngợi như váºy, khiến háºu sinh toát cả mồ hôi lạnh. Sá»± tháºt, 
thá»§ pháp cá»§a háºu sinh nói trắng ra không có má»™t chút giá trị nào cả. Vì lúc ra tay ném, háºu 
sinh đã dùng xảo lá»±c, vì những quân cỠấy nó quay tÃt như con thò lò bay ra, mặc đối 
phương chưởng lực mạnh đến thế nào, khi va chạm phải, những quân cỠấy chỉ bị trượt sang 
bên má»™t tà thôi, chá»› không cản trở được, và còn bay nhanh hÆ¡n là khác. Äấy nguyên lý cá»§a 
nó chỉ có thế thôi. Nếu lúc ném ra, háºu sinh không khiến những quân cỠấy quay tÃt, thì chỉ 
đụng phải má»™t sức lá»±c gì hÆ¡i mạnh má»™t tà là bay trở lại, hay rÆ¡i xuống đất liá»n. 
Lá»i nói cá»§a chàng rất hợp lý, nên ai nấy Ä‘á»u gáºt đầu tin là phải. Nhưng sá»± tháºt, Vân 
Nhạc còn giấu má»™t ná»a không nói ra là, trong thá»§ pháp chàng đã sá» dụng thế Mãn Thiên 
Hoa VÅ© (đầy trá»i mưa hoa) trong Hiên Viên Tháºp Bát Giải và Liên Châu Truy Hồn Thá»§ Pháp 
nữa. Hai môn võ ấy Ä‘á»u là thiên cổ tuyệt há»c thì mấy ngưá»i đó biết sao được. Sá»± tháºt chàng 
không cần dùng quân cỠđánh ra, cứ Hư Không Nháºn Huyệt (cách xa dùng chỉ phong Ä‘iểm 
huyệt) cũng có thể làm thủng tà áo của đối phương được. 
Sở dÄ© Minh Lương đại sư dạy chàng Di Lạc Thần Công trước và truyá»n cho Hiên Viên 
Tháºp Bát Giải sau cùng vì lẽ ấy. Minh Lương đại sư sức há»c ngang vá»›i ngưá»i trá»i, biết Hiên 
Viên Tháºp Bát Giải tuyệt quá và độc quá, há»… Ä‘iểm huyệt má»™t cái, là đối phương không mất 
hết võ công thì cÅ©ng chết ngay tại chá»— chá»› không sao tránh khá»i được... 
Cho nên PhÃch Không Chưởng cá»§a Äào Chúc Tam dù giở hết mưá»i thành công lá»±c cÅ©ng 
không sao phản kháng nổi môn võ thiên cổ tuyệt há»c ấy. Trừ phi đối phương giở Huyá»n Môn 
Cương Khà cá»§a đạo gia (các đạo sÄ©) hay Thiá»n Công cá»§a cá»a Pháºt má»›i kháng cá»± nổi. 
Còn các tuyệt há»c khác cá»§a võ lâm không có má»™t môn nào chống chá»i được vá»›i môn 
Hiên Viên Tháºp Bát Giải này. 
Thấy võ há»c cá»§a Vân Nhạc tuyệt diệu quá, ai nấy Ä‘á»u khen ngợi luôn mồm, nhất là 
Chu, Triệu hai cô nương lại càng yêu mến chàng vô cùng. Cả hai cùng si mê, bốn con mắt 
phượng Ä‘á»u trợn tròn xoe, ngây ngất nhìn mặt chàng, và mồm tá»§m tỉm cưá»i. 
Lưỡng Hoài Äại Hiệp Chu Duy Thành thấy con gái mình say mê như váºy, tháºt từ nhá» 
tá»›i giá» chưa há» thấy bao giá», liá»n thở dài và thương nàng mất mẹ từ hồi còn thÆ¡, mình lại 
quyết chà không tục huyá»n, để nuôi con trưởng thành. 
Äại hiệp nghÄ© thầm: 
- Con ta xưa nay bá» ngoài rất cương trá»±c, ná»™i tâm rất ôn hòa, Ãt khi để ý tá»›i má»™t thanh 
niên nào. Vì hôn nhân đại sá»± cá»§a nó, ta đã giá»›i thiệu khá nhiá»u thanh niên anh tuấn để nó 
kén chá»n. Các thanh niên ấy tuy đã cá»±c lá»±c tiếp cáºn nó, nhưng nó không ưng má»™t ngưá»i nào 
cả. Không hiểu tại sao lần này Hồng Kỳ Bang tới cầu thân, nó bỗng thay đổi tánh, cái gì 
cÅ©ng nghe lá»i ta, không oán háºn chút nào, nhưng nó trầm tÄ©nh và Ãt nói hÆ¡n trước. Không 
hiểu tại sao, tối nay nó lại khác hẳn, vui vẻ tươi cưá»i, chắc nó để tâm yêu trá»™m thiếu hiệp 
cũng nên. 
Tất nhiên ngưá»i anh tuấn và võ há»c tuyệt thế như thế, ta có ngưá»i rể như chàng, tháºt 
là mãn ý vô cùng. 
Nhưng hiện giỠlại có Triệu Liên Châu ở đây. Nói vỠtài sắc cái gì cũng hơn con mình, 
nàng cÅ©ng mê thiếu hiệp, thì ta ngá» lá»i làm sao được. 
Nhỡ thiếu hiệp chỉ ưa có mình Triệu cô nương mà cự tuyệt thì ta xấu hổ biết bao? 
Và còn Ä‘iá»u đáng lo ngại nữa là không biết Ngôn thiếu hiệp đã có vợ chưa, cÅ©ng chưa 
rõ. Mà Hồng Kỳ Bang lại nhất định phải cưới cho được con gái mình, tình cảnh này má»›i tháºt 
khó xá»! Chi bằng ta hãy chá» nguy cÆ¡ qua Ä‘i, rồi ta tùy cÆ¡ ứng biến sau. Và lại hai gái lấy 
một chồng cũng được chớ sao? 
Vấn đỠấy cứ lẩn quẩn trong đầu Chu đại hiệp mãi. 
Lúc ấy, Triệu Liên Châu tới trước mặt Vân Nhạc, vẻ mặt hớn hở, đòi chàng dạy cho thủ 
pháp ném ám khÃ. 
Vân Nhạc không ngỠnàng lại bạo dạn đến thế. Trái lại chàng xấu hổ đến nỗi đỠcả hai 
má, nhưng không tiện cá»± tuyệt, liá»n vừa cưá»i vừa nói: 
- Nếu Triệu cô nương muốn há»c ném ám khà đó, Ngôn má»— đâu dám từ chối. Nhưng há»c 
môn thá»§ pháp này, lâu ngày má»›i thành công được. Váºy chá» công việc ở đây giải quyết xong, 
mỗ sẽ đem động tác cơ bản ra thưa cùng cô nương. 
Chu Nguyệt Nga cũng bắt chước tiến lên bẽn lẽn nói: 
- Thưa thiếu hiệp, tiểu muá»™i cÅ©ng muốn há»c thá»§ pháp ấy, chẳng hay có được không? 
Vân Nhạc hơi ngạc nhiên, vội đáp: 
- ÄÆ°á»£c, sao lại không được? Ai há»c cÅ©ng thế thôi! 
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cả cưá»i. Vân Nhạc cảm thấy lá»i nói cá»§a mình hÆ¡i sá»— sàng má»™t chút, mặt 
đỠbừng lên, vá»™i vừa cưá»i vừa nói vá»›i Triệu Liên Châu rằng: 
- Vừa rồi tiên pháp của Triệu cô nương thực tuyệt, lần đầu tiên mỗ mới được trông 
thấy có ngưá»i múa roi giá»i đến thế? 
Triệu Liên Châu khúc khÃch cưá»i rồi nói: 
- á»i chà, tiểu muá»™i quên chưa cảm Æ¡n thiếu hiệp cứu mạng đấy! 
Nói xong, nàng vái lạy liá»n. 
Vân Nhạc vội đáp: 
- Triệu cô nương Ä‘a lá»… quá, tôi đâu dám nháºn. 
Vừa nói chàng vừa giÆ¡ tay ra định đỡ nàng dáºy, Triệu Liên Châu vá»™i rụt tay lại, đưa 
mắt lưá»m chàng vá»›i vẻ mặt vui cưá»i. 
Vân Nhạc ngượng quá, cÅ©ng lấy cưá»i che Ä‘áºy, và nói: 
- Tiên pháp cá»§a Triệu cô nương tuy thần diệu vô cùng tháºt, nhưng chỉ tiện đánh xa chá»› 
không tiện đánh gần. Tôi có một mánh lới có thể bổ cứu khuyết điểm ấy. 
Triệu Liên Châu vá»™i há»i: 
- Tháºt không? Mau dạy tiểu muá»™i Ä‘i? 
Lúc này tay cá»§a Vân Nhạc vừa giÆ¡ ra đỡ chưa rụt lại, nhân dịp này liá»n nói: 
- Nếu váºy, Triệu cô nương đưa roi ngá»±a cho tôi. Chúng ta ra ngoài kia, cô nương dùng 
kiếm đấu, tôi sẽ dạy cho. 
Triệu Liên Châu liá»n đưa roi ngá»±a cho chàng. Cây roi này làm bằng gân con giao (má»™t 
thứ rắn có bốn chân, ngưá»i ta thưá»ng nói thứ giao này có thể hóa long) Ä‘ao kiếm thưá»ng 
không sao chặt đứt nổi, nên Triệu cô nương quý roi ấy như tánh mạng của mình, không bao 
giá» rá»i khá»i tay. 
Má»i ngưá»i Ä‘i theo hai ngưá»i ra ngoài sân. Lúc ấy, ánh sáng trăng chiếu rá»i sáng như 
ban ngày, Triệu Liên Châu và Vân Nhạc đứng đối diện, cách nhau độ bảy thước. Nàng cầm 
thanh kiếm che ngực, Vân Nhạc nói: 
- Má»i cô nương tiến đánh Ä‘i. Cứ việc đánh như tháºt, đừng có nể nang gì cả. 
Triệu Liên Châu mỉm cưá»i, nghÄ© thầm: 
- Môn kiếm pháp Thu Phong Lạc Diệp cá»§a cha ta là môn kiếm tuyệt há»c, nổi danh khắp 
Trung Nguyên, chưa há» gặp địch thá»§, ta đã há»c hết môn kiếm ấy rồi. Dù võ há»c cá»§a chàng có 
giá»i tá»›i đâu, chưa chắc đã thắng nổi ta. 
Nghĩ tới đấy, nàng khẽ nói: 
- Vâng, tiểu muội thất lễ ra thế trước. 
Nói xong, nàng múa kiếm như chớp nhoáng đâm tới, theo sau có tiếng gió veo veo, quả 
tháºt khác thưá»ng. Tạ Vân Nhạc không lùi cÅ©ng không tránh, tay phải quất má»™t cái, chiếc roi 
như linh xà xông ra, đuôi roi điểm vào mũi kiếm. 
Triệu Liên Châu cảm thấy một sức lực ngầm đè mũi kiếm xuống, sợ hãi quá, vội biến 
thế kiếm, đâm thẳng vào hông trái của chàng. Không thấy tay Vân Nhạc cỠđộng, mà cây roi 
tự biết quay vòng lại, như chữ Z, theo thế kiếm mà điểm tới. 
Lúc này, Triệu Liên Châu má»›i biết võ há»c cá»§a ngưá»i yêu cao siêu khôn lưá»ng, liá»n giở 
hết pho Thu Phong Lạc Diệp Ất Tự Kiếm ra, cứ xông xáo nhảy vào. Nhưng dù thế nào, đầu 
roi của chàng vẫn cứ theo sát mũi kiếm của nàng. 
Hễ nàng sơ ý để đầu roi điểm trúng mũi kiếm là cảm thấy cổ tay tê tái, bảo kiếm suýt 
rá»i khá»i tay. Vì váºy, dù kiếm pháp cá»§a nàng có lợi hại đến thế nào, chiếc roi ngá»±a vẫn cản 
trở không cho nàng xông lại gần. 
Giao chiến tá»›i ba mươi miếng, Triệu Liên Châu đã dần dần nháºn thấy rõ pho tiên pháp 
cá»§a Vân Nhạc huyá»n diệu vô cùng. Như là thá»§ pháp cá»§a chàng, nàng không hiểu chàng làm 
thế nào mà chiếc roi lại biết tự quay trở lại hình chữ Z. 
Tới lúc này, nàng mới biết nội công của chàng đã tới mức độ thượng thừa. Có thế 
chàng má»›i Ä‘iá»u khiển được chiếc roi biết tá»± động quay Ä‘i quay lại như thế. 
CÅ©ng may nàng theo cha há»c võ từ hồi nhá», nên đã hấp thụ hết tinh túy cá»§a môn kiếm 
đó, lại thêm đầu óc rất thông minh, đấu tới hiệp thứ năm mươi, đã lĩnh hội được chân lý của 
tiên pháp mà Vân Nhạc đang sỠdụng rồi. 
Trên bá»™ mặt xinh cá»§a nàng, bá»—ng lá»™ ra nụ cưá»i hồn nhiên, khiến ai trông thấy cÅ©ng si 
mê. 
Vân Long Tam Hiện Äào Chúc Tam thở dài má»™t cái, rồi nói vá»›i Lưỡng Hoài Äại Hiệp và 
Phi Vân Thủ: 
- Ngôn thiếu hiệp như rồng rắn nằm phục trong hang, và tài nhất là anh khà không 
hiển lá»™ ra ngoài. Sau nay, y sẽ trở nên thá»§ lãnh cá»§a võ lâm chá»› không sai? Từ nay, má»— Äào 
Chúc Tam đây không dám coi thưá»ng thiên hạ nữa. 
Lưỡng Hoài Äại Hiệp Chu Duy Thành gáºt đầu lia lịa đáp: 
- Tài xuất ư há»c khà ư dưỡng (phải há»c má»›i có tài, phải luyện táºp luôn má»›i có khà 
phách). Do đó, đủ thấy sư phụ cá»§a Ngôn thiếu hiệp không phải là ngưá»i thưá»ng. 
Chu cô nương đứng cạnh, nghe thấy cha nói như váºy, giả bá»™ làm như không nghe thấy 
váºy, cứ lẳng lặng để ý từng thế tiên pháp cá»§a Vân Nhạc, dần dần cÅ©ng thấu hiểu được chút 
Ãt. 
Lúc này, bỗng nghe tiếng Vân Nhạc lớn tiếng nói: 
- Triệu cô nương nên lưu tâm nhớ kỹ, thế dưới đây là một tuyệt thế để thắng địch đấy! 
Nói xong, cổ tay phải cá»§a chàng hÆ¡i rung động, chiếc roi tá»±a như con rắn trưá»ng xà 
điểm thẳng vào vai trái của Triệu Liên Châu. Nàng vội nhảy sang bên trái, giơ kiếm lên chém 
vào giữa chiếc roi. Lúc thanh kiếm sắp chém tá»›i chiếc roi, bá»—ng thấy Vân Nhạc ha hả cưá»i, 
thân hình né sang bên trái, tay phải quay má»™t vòng rồi giÆ¡ ra, roi ngá»±a dÃnh vào thân kiếm, 
liá»n tá»± động cuốn tròn, tá»±a như mãng xà cuốn chặt lưng ngưá»i bảy tám vòng váºy. Äá»™t nhiên 
Vân Nhạc khẽ quát một tiếng. 
- Buông tay! 
Tay phải cá»§a chàng kéo mạnh má»™t cái, Triệu Liên Châu bị lôi ngã vá» phÃa sau ba bốn 
bước, và thấy hổ khẩu đau nhức như bị toạc da, bắt buộc phải buông tay ra, thế là thanh 
kiếm bị chiếc roi giáºt bắn Ä‘i ra ngoài xa mưá»i mấy trượng, má»›i rÆ¡i xuống mặt đất cắm ngáºp 
cán. 
Vân Nhạc vá»™i cưá»i và nói: 
- Ngôn má»— nhất thá»i ngừng tay không kịp, má»›i thất lá»… cô nương như váºy. 
Triệu Liên Châu lưá»m chàng má»™t cái, rồi cúi đầu cưá»i khúc khÃch. 
Vân Nhạc nhảy tá»›i phÃa xa, nhặt thanh kiếm lên, lại nhảy trở lại, xa cách mưá»i trượng 
như váºy, chàng nhảy tá»›i nhảy lui, nhanh như chá»›p nhoáng, thân hình đẹp đẽ vô cùng. 
Chàng xem qua thanh kiếm có sứt mẻ gì không rồi mới trao trả kiếm lẫn roi cho Triệu 
Liên Châu vừa cưá»i vừa nói: 
- CÅ©ng may, cả hai Ä‘á»u không sứt mẻ tà nào, xin hoàn lại toàn vẹn. 
Triệu Liên Châu tá»§m tỉm cưá»i nháºn lấy, lại cảm Æ¡n chàng đã chỉ bảo cho. 
Vân Nhạc cùng má»i ngưá»i trở vá» khách sảnh. Riêng có hai cô nương vẫn còn ở lại 
ngoài sân, ngưá»i cầm roi, kẻ sá» dụng kiếm, luyện táºp thế má»›i mà Vân Nhạc vừa dạy bảo cho. 
Äào Chúc Tam há»i: 
- Việc nơi đây xong xuôi, chẳng hay thiếu hiệp định đi đâu? 
Vân Nhạc đáp: 
- Háºu sinh định lên Bắc Kinh để phó ước má»™t ngưá»i bạn, cần phải tá»›i kịp trước tết Äoan 
Ngá». 
Vân Long Tam Hiện Äào Chúc Tam khẩn khoản nói: 
- Thiếu hiệp muốn lên Bắc Kinh, tháºt là tiện lắm. Và tệ xá ở cách Bắc Kinh không xa, 
chỉ hai ba ngày đưá»ng là tá»›i. Äến lúc ấy thế nào cÅ©ng má»i thiếu hiệp quá bá»™ tá»›i tệ xá Ä‘oàn 
tụ Ãt bữa. Tệ xá ở Tần Hoàng Äảo, tá»›i đó thiếu hiệp cứ há»i thăm dân chúng là kiếm tá»›i nÆ¡i 
ngay. Vì lão có một việc nhỠthiếu hiệp giúp cho, không biết... 
Vân Nhạc vá»™i tiếp lá»i, vừa cưá»i vừa nói: 
- Lão tiá»n bối ra lệnh, háºu sinh đâu dám không tuân theo. Chá» công việc trong Kinh 
xong xuôi, háºu sinh xin tá»›i quà phá»§ yết kiến lão tiá»n bối ngay. 
Chàng biết Äào Chúc Tam định nhá» vào mình, không tránh khá»i việc ân oán trong võ 
lâm. Lúc này mình Ä‘ang Ä‘i khắp chân trá»i góc biển Ä‘i tìm kiếm kẻ thù ở ngay quan ngoại 
cÅ©ng chưa biết chừng. Như váºy, ta ra đấy nhắm ông ta có phải nhất cá» lưỡng đắc không? 
NghÄ© tá»›i đây, chàng liá»n nháºn lá»i ngay. 
Lưỡng Hoài Äại Hiệp thấy Äào Chúc Tam có việc định nhá» vả Ngôn thiếu hiệp và má»i 
má»c má»™t cách khẩn khoản, chắc việc ấy phải quan trá»ng lắm, chá»› không phải má»i ra chÆ¡i 
suông đâu, liá»n nghÄ© thầm: 
- Vân Long Tam Hiện danh trấn quan ná»™i, quan ngoại, mà ai lại dám vuốt râu cá»p như 
thế? Má»i khi trong võ lâm có chuyện xÃch mÃch xảy ra, dù to dù nhá», chỉ má»™t lá»i nói cá»§a 
Äào Chúc Tam là hòa giải ngay. Lần này không biết có việc đại sá»± gì mà khiến lão ta phải 
bâng khuâng đến thế? 
NghÄ© tá»›i đó, đại hiệp trợn mắt nhìn Äào Chúc Tam. 
Vân Long Tam Hiện thấy Chu Duy Thành có vẻ hồ nghi việc gì, liá»n cả cưá»i và nói: 
- Việc bà máºt này trước sau thế nào cÅ©ng vỡ lở, nhưng bây giá» má»— chưa có thể tuyên 
bố ra được. 
Thấy Äào Chúc Tam không muốn nói, Chu Duy Thành cÅ©ng không há»i nữa, liá»n quay 
bàn định kế hoạch đối phó Hồng Kỳ Bang với Ngô Phụng Bưu, Trịnh Kim Ngô và Vân Nhạc 
cùng má»i ngưá»i. Còn Äào Chúc Tam thì nhắm mắt ngẫm nghÄ©, hình như có việc gì quan trá»ng 
lắm mà cần phải giải quyết ngay váºy. 
Äá»™t nhiên Chu cô nương mỉm cưá»i hấp tấp chạy vào, khẽ nói vá»›i Chu Duy Thành vài 
lá»i. Chỉ thấy Chu đại hiệp vừa cưá»i vừa mắng rằng: 
- Con bé này quấy nhiễu quá! 
Nói xong, đại hiệp quay lại vừa cưá»i vừa nói vá»›i Vân Nhạc rằng: 
- Tiểu nữ và Triệu cô nương muốn má»i thiếu hiệp ra ngoài sân chỉ Ä‘iểm cho mấy thế 
tiên pháp chưa hiểu mà vừa rồi thiếu hiệp truyá»n cho ấy. 
Vân Nhạc nháºn lá»i, vá»™i Ä‘i ra ngoài sân liá»n. 
Vân Long Tam Hiện Äào Chúc Tam mở to đôi mắt, nhìn Chu Duy Thành vừa cưá»i vừa 
nói: 
- Chu lão đệ, chú có thấy thái độ cá»§a hai con bé có chút khác thưá»ng không? Việc này 
phiá»n phức lắm đấy. Má»— e còn khó xá» hÆ¡n việc đối phó bá»n Hồng Kỳ Bang cÅ©ng nên. 
Chu Duy Thành đã biết Äào Chúc Tam nói việc gì rồi, tá»± mình có phải không biết việc 
ấy là phiá»n phức đâu. Như việc nhân duyên này, cứ để cho chúng gần gÅ©i nhau luôn rồi lâu 
ngày sẽ có tình cảm ngay. Äến lúc ấy, việc khó tá»›i đâu cÅ©ng dá»… giải quyết. Bây giá», mình là 
cha mẹ dây dưa vào, có khi há»ng việc cÅ©ng nên. Äại hiệp Ä‘ang bâng khuâng vá» việc ấy, bây 
giá» bá»—ng thấy Äào Chúc Tam há»i tá»›i liá»n lá»™ vẻ cưá»i gượng và nói: 
- Tiểu đệ đã biết từ sớm kia rồi. Nhưng con gái của đệ xấu xà kém tài như thế thì xứng 
đôi với Ngôn thiếu hiệp sao được. Hơn nữa lại có Triệu cô nương như hạt châu sáng ở bên 
cạnh thì con bé nhà tôi lại càng lép vế thêm. Mà con bé si tâm mộng tưởng hão mãi! Nhưng 
tiểu đệ cảm thấy nó mồ côi mẹ từ thuở nhá», hoàn cảnh rất tá»™i nghiệp. Mấy năm gần đây, nó 
lại chịu đựng nhiá»u kÃch thÃch, suốt ngày u sầu, á»§ rÅ©. Tối hôm nay, từ khi nó gặp Ngôn thiếu 
hiệp đến giá», thái độ thay đổi hẳn. Tiểu đệ không tiện cản trở, thà cứ để yên, rồi nó sẽ biết 
mà rút lui. 
Phi Vân thủ Ngô Phụng Bưu lắc đầu, nói tiếp: 
- Lá»i nói cá»§a Chu huynh, má»›i nghe thì có lý lắm, nhưng sá»± tháºt nó sẽ khác hẳn. Khi 
nam nữ yêu nhau, không bao giá» chịu để ngưá»i thứ ba dá»± vào hay cướp mất tình yêu mình... 
Nếu không tháºn trá»ng, lỡ xảy ra án mạng cÅ©ng có. Chu huynh chá»› có cho việc này là 
thưá»ng, mà để mặc cho tá»± nhiên phát triển. 
Theo ý kiến cá»§a tiểu đệ thì hai gái thá» má»™t chồng là chuyện rất thưá»ng, cứ bất phân cả 
lẽ là xong ngay. Äằng nào cÅ©ng váºy, Chu huynh không có con trai, thì những trẻ cá»§a lệnh ái 
sinh dưỡng cho theo há» nhà mẹ, còn trẻ cá»§a Triệu cô nương thì theo há» cha. Như váºy, có phải 
là lưỡng toàn không? 
Chu Duy Thành hớn hở nói: 
- Biện pháp này hay đấy! 
Vân Long Tam Hiện cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi nói: 
- Hai chú cứ cha hát con khen hay mãi làm gì? Việc thiên hạ có bao giỠkết quả dễ như 
mình tưởng tượng đâu? Hai chú đã chắc lão già hỠTriệu bằng lòng để cho hai con bé cùng là 
vợ cả không? HÆ¡n nữa, lại còn bản thân Ngôn thiếu hiệp. Các chú đã biết ngưá»i ta có vợ hay 
không chưa? Hay là ngưá»i ta đã có ngưá»i yêu rồi chẳng hạn. Tất cả những vấn đỠấy, có 
phải dễ giải quyết đâu? 
Lá»i nói cá»§a Vân Long Tam Hiện không khác gì cháºu nước lã dá»™i lên đầu Chu Duy 
Thành... 
Nên Chu đại hiệp ngẩn ngưá»i ra, trợn tròn xoe hai mắt nhìn Äào Chúc Tam. 
Äào Chúc Tam ha hả cả cưá»i má»™t hồi rồi nói: 
- Tuy váºy, dù sao chúng ta cÅ©ng phải nghÄ© cách cứu vãn tình thế này. Lão già há» Triệu 
hiện Ä‘ang Ä‘au ốm nằm liệt trên giưá»ng, không biết có lành mạnh được hay không? Tánh lão 
ta tuy rất ương ngạnh tháºt, nhưng cÅ©ng chịu nghe lá»i cá»§a má»—. Vá»›i nhân phẩm cá»§a Ngôn thiếu 
hiệp, thế nào lão ta chẳng ưng ý? Nếu lệnh ái tự động rút lui lại khác hẳn. Lão biết tánh nết 
của chú, nếu con gái chú có mệnh hệ nào, chú tất phải lý tới. Nhưng nói thế thôi! Chú cứ 
yên trÃ, việc này lão cam Ä‘oan giúp há»™ chú. 
Chu Duy Thành mừng quá, cảm Æ¡n luôn mồm, vì đại hiệp biết tánh nết cá»§a Äào Chúc 
Tam, xưa nay rất trá»ng lá»i hứa, đã nháºn lá»i ai là phải giúp cho tá»›i kỳ cùng, giúp cho kỳ được 
mới thôi. 
Bỗng thấy Tạ Vân Nhạc tay cầm tỠgiấy, cùng Chu, Triệu hai cô nương bước vào, vừa 
cưá»i vừa nói: 
- Ngô trưá»ng chá»§, Trịnh đại hiệp, chẳng hay hai vị có hứng thú Ä‘i vá»›i háºu sinh tá»›i Liá»…u 
Thu Loan một phen không? 
Biết có việc gì quan trá»ng xảy ra, Chu Duy Thành liá»n há»i: 
- Ngôn thiếu hiệp, trên giấy nói những gì thế? 
Vân Nhạc sợ tiết lá»™ thân pháºn cá»§a mình, không muốn đưa mảnh giấy ấy cho Chu Duy 
Thành xem, từ từ xé nát và cưá»i nói: 
- Bạn cá»§a háºu sinh tá»± dưng phát giác, Hồng Kỳ Bang đã ước hẹn quần tà canh tư đêm 
nay há»p bàn kế hoạch ở Liá»…u Thu Loan. Sợ bá»n chúng có âm mưu khác, mà má»™t mình anh ta 
thế cô, má»›i viết giấy này gá»i háºu sinh Ä‘i, để dò thăm tháºt hư. 
Bát Quái Kim Äao Trịnh Kim Ngô cả cưá»i rồi nói: 
- Mấy ngày hôm nay, Trịnh mỗ đang cuống chân cuống cẳng đây. Thiếu hiệp, Ngô 
huynh, chúng ta đi ngay đi. 
Thế là Vân Nhạc, Trịnh Kim Ngô, Ngô Phụng Bưu, ba ngưá»i quay trở vào phòng ngá»§ 
thay quần áo và lấy khà giá»›i Ä‘em theo. Vân Nhạc bá» mặt nạ da ngưá»i vào trong túi. 
Ba ngưá»i ra khá»i Chu gia trang, giở khinh công ra, ba cái hình bóng Ä‘i như bay giây lát 
đã lẩn khuất trong bóng tối rồi. 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		| 
			
			
			Từ khóa được google tìm thấy
		 | 
	 
	
		áåçïëàòíî, àëüôà, ãîëîâèí, çíàêîìñòâ, ëèòåðàòóðà, íàòàëè, ïèööà, ìóçûêà, îòêðûòêè, ñïðàâî÷íèê, õèëòîí, ðàñêðàñêè, ðàñïðîäàæà, øîêîëàäå   | 
	 
	 
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |