Dịch Thuật: Nhiếp Phong
Nguồn: Tạ gia trang - Kiếm Giới
Lời giới thiệu :
- Truyện thuộc thể loại lịch sử quân sự, pha trộn sắc nhẹ nhàng, cốt truyện hay, kết thúc có hậu. Tác giả viết trong 4 năm thì hoàn thành.
Ngày 6 tháng 10 năm 1606 lịch Đại Lục, Đông Hàn đế quốc phái trăm vạn đại quân chia thành ba đường, hướng về phía Đại Nguyệt quốc phát động tấn công toàn diện. Lần thứ hai chiến tranh bùng nổ trên Phù Vân đại lục, dưới vó ngựa phiêu hãn cuồng dã của Đông Hàn đế quốc. Đại Nguyệt quốc ở trong tình thế nước mất nhà tan, hắn thân là võ trạng nguyên của Đại Nguyệt quốc, hắn sẽ phải làm sao? Máu tanh và khói lửa chiến tranh, cùng tuyệt sắc mỹ nữ trong thiên hạ, khiến cho hắn hiểu được một cái đạo lý: "Thân là nam nhi, sá chi tấm thân ra chiến trường tung hoành giết giặc, đền nợ nước trả thù nhà, phải đoạt được nữ nhân xinh đẹp nhất, phải theo đuổi địa vị quyền lực nhất, mới không hổ thẹn tấm thân nam nhi này!"
Dịch Thuật: Nhiếp Phong Nguồn: Tạ gia trang - Kiếm Giới
Cuối mùa thu, hoàng hôn, Diệp Phong đứng ở trên đỉnh Hoàng sơn thuộc dãy núi Thiên Đô Phong, ánh mắt mê mẩn ngắm nhìn những áng mây phiêu du trước mặt, cảnh quan này thật tráng lệ.
Hoàng sơn, thế núi cao dựng đứng, quang cảnh chung quanh tú lệ nổi tiếng cả trong và ngoài nước, kỳ tùng, quái thạch, biển mây, ôn tuyền, được người ta gọi là “tứ tuyệt” của Hoàng sơn. Lúc này Diệp Phong quan sát, đúng là biển mây một trong tứ tuyệt phong cảnh tại Hoàng sơn này.
Trước mắt, mây trôi lững lờ, quang cảnh mờ mịt sương khói, vô số các đỉnh núi ẩn hiện trong mây giống như những hòn tiểu đảo trồi lên khỏi mặt biển, dưới ánh trời chiều soi rọi, đám mây tựa như một dải gấm vóc hoa lệ, đẹp không chịu nổi.
“Đúng là rất đẹp!” Diệp Phong chắp hai tay sau lưng, nghĩ đến ngắm cảnh đã đủ rồi! Mà lúc này bên cạnh của Diệp Phong vẫn còn rất nhiều du khách, vẻ mặt cũng say mê như hắn, “Ta rốt cuộc cũng đi tới Hoàng sơn, cuộc đời này, sống cũng cảm thấy không uổng.”
Diệp Phong cố gắng kìm nén nỗi kích động trong lòng, quả thật muốn hét lớn lên mấy tiếng, để phát tiết cùng với phong cảnh nơi đây. Bất quá cũng chỉ là nghĩ trong đầu, hắn đương nhiên không có làm như vậy. Bởi vì trong con mắt của người khác, hắn đúng thật là một vị mỹ nam tử, cử chỉ phong độ tao nhã a. Nếu làm như vậy, chẳng phải là mất đi phong độ của bản thân sao? Đặc biệt, bên cạnh hắn còn có mấy người, mấy vị nữ du khách đang liếc nhìn hắn, cho nên hắn lại càng không thể làm như vậy.
Điều làm cho Diệp Phong nuối tiếc nhất, chính là, cảnh đẹp trước mặt là như thế, nhưng nữ nhân mình yêu mến nhất, Lưu Yên lại không có ở bên cạnh mình lúc này, cùng nhau thưởng thức phong cảnh. “Ah! Chung quy là lúc nào nàng cũng bận rộn, một người phụ nữ mạnh mẽ a.” Trong lòng Diệp Phong thầm thở dài một tiếng. Nghĩ tới Lưu Yên, khoé miệng Diệp Phong không khỏi hiện ra một tia mỉm cười.
Một lần tình cờ cùng Lưu Yên gặp mặt tại thư viện, yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Lưu Yên là một người phụ nữ có chủ kiến, bề ngoài trông phi thường xinh đẹp, động lòng người, dáng người cao gầy, khí chất văn nhã nhưng lại đan xen một chút anh hùng khí khái. Tính cách của nàng rất kiên cường, học thức uyên bác, đối với mọi chuyện đều có cách nhìn nhận độc đáo của riêng bản thân mình, mà nàng lại văn võ song toàn.
Kỳ thật, thì Diệp Phong cũng không phải như người bình thường. Từ nhỏ hắn là một cô nhi, thân thế không rõ, được nghĩa phụ đưa về nuôi dưỡng khôn lớn.
Nghĩa phụ hắn là giáo sư của một trường đại học, còn có một cái thân phận khác mà mọi người không biết--- Tục gia đệ tử Thiếu Lâm. Kiến thức của nghĩa phụ vô cùng uyên bác, ngoại trừ các tri thức hiện đại, còn tinh thông võ thuật Thiếu Lâm cùng một số các môn phái khác. Nghĩa phụ từ nhỏ đối với Diệp Phong đã vô cùng nghiêm khắc, Đông luyện tam cửu, Hạ luyện tam phục, bắt hắn luyện tập đủ các loại bản lĩnh. Từ nhỏ Diệp Phong đã theo nghĩa phụ khổ luyện các loại công phu, trời không phụ lòng người, đến năm Diệp Phong hai mươi tuổi thì đã có thể nói là trên thông thiên văn dưới tường địa lí, cầm kỳ thư hoạ, tinh thông các loại võ nghệ.
Đối với Diệp Phong mà nói thì Lưu Yên cũng vô cùng thần bí, trên người của nàng có rất nhiều huyền bí, khiến cho người khác nhìn không ra. Nói thí dụ như, có một lần, Diệp Phong trong lúc cùng Lưu Yên cười đùa huyên náo, vô tình quá trớn động võ, kết quả năm chiêu Diệp Phong đã bị nàng đánh ngã, điều này khiến cho Diệp Phong giật mình không thôi.
Sau sự việc đó, Diệp Phong đã hỏi Lưu Yên, nàng biết võ công từ khi nào, Lưu Yên chỉ hé miệng cười không ngừng. Diệp Phong cũng không muốn truy vấn, ai không có bí mật riêng tư đây? Chỉ cần nàng thật tâm yêu thương mình là tốt rồi.
Lưu Yên là một người phụ nữ ưu tú, nhưng về cuộc sống tình cảm, nàng lại là một con người có tính cách truyền thống. Tưởng tượng nàng là một người con gái xinh đẹp như vậy, khẳng định sẽ có rất nhiều nam nhân theo đuổi, nhưng thời gian nàng cùng Diệp Phong, nàng vẫn còn là một xử nữ, điều này làm cho Diệp Phong vô cùng trân trọng. Theo thời gian trôi qua, tình cảm giữa hai người càng thêm sâu nặng, hai người bọn họ đều hiểu, bản thân mình không thể sống được nếu thiếu đối phương.
“Sang năm, ta phải cầu hôn nàng! Đỡ phải bị một vài gã nam nhân nhàm chán, luôn lấy lý do “nữ nhân chưa lập gia đình, ai cũng có quyền lợi theo đuổi” để tiếp cận nàng, nhìn thật phiền lòng. Khi kết hôn, còn có pháp luật bảo hộ, bọn chúng không thể tiếp cận quấy rối nữa.”
Diệp Phong đưa mắt nhìn về quang cảnh biển mây mỹ lệ, cuối cùng hạ quyết định này.
Hắn quay người sang bên cạnh, đối với một cô gái luôn chăm chú nhìn trộm hắn, nhoẻn miệng cười, cô gái kia vội vàng quay đầu đi, trên mặt xuất hiện một mảnh đỏ ửng. Trong lòng Diệp Phong không khỏi cười thầm, đúng lúc này, chợt nghe thấy một thanh âm của du khách ở phía sau kêu lên: “Nhìn kìa, đó là cái gì?” Thanh âm vô cùng kinh hãi.
Ngay sau đó, các vị du khách đứng bên cạnh Diệp Phong liên tục kêu lên: “Trời, đó là cái gì? Trời ạ! Chạy mau!”
Diệp Phong lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ: “Làm sao vậy?” Quay đầu lại, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã cảm thấy một đạo kim quang vô cùng chói mắt phóng về phía hắn, mãnh liệt tới mức, hắn không tài nào mở mắt ra được.
Ngay sau đó, Diệp Phong đã cảm thấy có một cỗ lực lượng vô hình nào đó, nhẹ nhàng trút lên người hắn, không đợi cho Diệp Phong kịp phản ứng, cỗ năng lượng này đã đẩy hắn xuống bờ vực sâu vạn trượng….
* * *
Cũng không biết trải qua bao nhiêu thời gian, tri giác của Diệp Phong mới dần dần hồi phục.
Thật là khó chịu, Diệp Phong chỉ cảm thấy da thịt toàn thân muốn nứt toạc, hắn muốn há mồm kêu đau nhưng lại không phát ra tiếng. Tiếp theo, hắn cảm giác như có một đôi bàn tay đè lên ngực mình, Diệp Phong muốn nhìn xem là ai, nhưng lúc này, ngay cả chớp mắt cũng không có một chút sức lực.
“Oa!” Diệp Phong nhịn không được nôn mửa liên tục, “Tốt lắm, không có việc gì.” Một thanh âm phấn khởi nói.
Sao lại thế này? Diệp Phong nghi hoặc, lại chìm vào hôn mê.
Lúc này đây, rốt cuộc Diệp Phong cũng có thể chống đỡ mở được hai mí mắt, trước mặt mơ hồ xuất hiện một bóng thân ảnh. Hắn dùng hết lực lượng toàn thân, mở to hai mắt.
Đây là một gian tiểu thất sơ sài, trên tường còn treo một mảnh áo tơi cùng dụng cụ đánh cá, chính mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ, ánh nắng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong gian nhà tranh, một người nam nhân đang quay lưng về phía hắn, cặm cụi làm chuyện gì đó. Diệp Phong nghi hoặc đánh giá tất cả chuyện này, trong lòng dâng lên một loại cảm giác lạ lẫm, muốn hỏi cho rõ ràng, rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra.
“Ta đang ở nơi nào đây?” Diệp Phong giãy dụa muốn đứng lên.
Hắn vừa định cử động, người nam nhân kia phát hiện, liền đi tới.
“Công tử, ngươi đã tỉnh?” Người nam nhân kia xoay người lại, hớn hở nói, nguyên lai là một lão nhân.
“ Ngài….”
Diệp Phong kinh ngạc nhìn ông cụ già, chỉ thấy hắn ước chừng năm sáu chục tuổi, thân hình cao lớn, râu tóc hoa râm, mặc một bộ quần áo mà Diệp Phong chưa bao giờ thấy qua, trong lòng Diệp Phong chợt động, quần áo này cùng với trang phục cổ đại Hán phục ở trên ti vi rất giống nhau.
Trời ạ, chuyện gì xảy ra? Mình tại sao lại ở đây?
Đột nhiên, linh quang trong đầu Diệp Phong chợt loé lên, hắn nghĩ tới! Ngày đó mình ở trên Thiên Đô Phong, bỗng dưng bị một đạo kim quang kỳ dị hất xuống vực sâu vạn trượng, ngay khi tưởng cầm chắc cái chết trong tay, thì cỗ lực lượng kỳ dị đó lại dẫn dắt hắn rơi vào một không gian kỳ quái, tiếp theo chính mình liền mất đi ý thức. Cho đến khi hắn tỉnh lại, bản thân đã ở trong này.
“ Kim quang kia là …” Trong lòng Diệp Phong phát lạnh, không khỏi sinh ra một chút cảm giác hoảng sợ.
Hắn dò hỏi: “Lão tiên sinh, là ngài đã cứu ta sao? Đây là đâu?”
“Lão tiên sinh?”
Trên gương mặt già nua của lão nhân xuất hiện một tia mờ mịt, hiển nhiên là đối với cách xưng hô của Diệp Phong cảm thấy kinh dị, lập tức liền ha ha cười, nói: “Hôm kia ta đánh cá ngoài hồ, nhìn thấy công tử đang trôi nổi trong nước, ta liền đem công tử vớt lên!”
Thanh âm của lão nhân là một loại khẩu âm rất lạ, tuy nhiên cũng là hán ngữ, Diệp Phong nghe vẫn hiểu được. Còn lão nhân kia rõ ràng cảm thấy rất kinh ngạc đối với khẩu âm của Diệp Phong, không đánh giá được hắn là người từ địa phương nào.
“ Trôi nổi ở trong nước?”
Diệp Phong thầm nghĩ: “Bên dưới Thiên Đô Phong cũng không có ao hồ gì a, chẳng lẽ đây là Thái Bình hồ ở vùng phụ cận ? Nhưng mình như thế nào lại rơi xuống Thái Bình hồ đây? Nguyên nhân có phải là do đạo kim quang kia không?
Trong lòng của hắn tràn đầy nghi hoặc, cảm thấy đầu óc của mình quay cuồng, chết lặng.
Hắn hỏi: “Xin hỏi đây là địa phương nào?”
Lão nhân cười nói: “Công tử phải chăng không phải là người ở đây, đây chính là Ngọc Nguyệt hồ vùng Ngọc Nguyệt Phủ!”
Tim Diệp Phong như co thắt lại, “Ngọc Nguyệt hồ? Ngọc Nguyệt Phủ là địa phương nào?” Diệp Phong suy nghĩ cách nào cũng không nhớ ra, hai cái địa phương này là ở nơi nào, Trung Quốc có địa phương gọi là Ngọc Nguyệt Phủ, Ngọc Nguyệt hồ hay sao?
Hắn mang tia hi vọng cuối cùng, hỏi lại một lần: “ Xin hỏi, nơi này thuộc về quốc gia nào? Có phải … Trung Quốc hay không?”
“ Trung Quốc?”
Lão nhân càng kinh ngạc hơn, nghi hoặc nói: “Trung quốc là địa phương nào? Nơi này là Đại Nguyệt quốc…”
Trải qua một đàm đạo cùng chính mình tự phân tích tình huống. Cuối cùng, Diệp Phong không thể không thừa nhận, hạ kết luận: thì ra nơi này không phải là thế giới của mình, nơi này không phải là địa cầu a!
Ngay khi hiểu được điểm này, Diệp Phong sợ ngây người! Hắn không bao giờ nghĩ tới chính bản thân mình không ngờ lại bị một đạo kim quang từ trên trời đánh xuống, trong lòng hắn cuồng hải ba đào, hắn ngơ ngẩn chết lặng. Đột nhiên, giọng nói, dáng điệu, vẻ mặt tươi cười của Lưu Yên cùng nghĩa phụ trào lên trong lòng hắn. Diệp Phong chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn như tê tâm liệt phế: “Không, ta không thể ở lại đây, ta phải về nhà, ta phải về nhà cùng Yên kết hôn….”
Trong lòng hắn điên cuồng gào thét, nước mắt cuồn cuộn chảy ra, khiến cho lão nhân kinh ngạc nhìn hắn.
Cuối cùng, Diệp Phong lại chìm vào trong hôn mê…..
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Ảnh Chân Ma
Dịch Thuật: Nhiếp Phong
Nguồn: Tạ gia trang - Kiếm Giới
“ Nhân sinh như giấc mộng vô thường, quan triều thần lộ mạc như hà!”
Diệp Phong thu hồi lại tinh thần hoảng loạn, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Đã nửa tháng qua, chính mình vẫn luôn ở đây, những ngày này, Diệp Phong suy nghĩ rất nhiều. Bất quá, nếu việc đã đến nước này, vậy cũng thuận theo tự nhiên, chấp nhận đối mặt với sự thật đi sao!
Từ trong nhà nhìn ra bên ngoài, chung quanh đây cây cối xanh tốt, cách đó không xa có một cái hồ nhỏ, nước hồ trong vắt, phong cảnh đẹp như tranh vẽ. Nội tâm của Diệp Phong không khỏi khoan khoái, cảnh đẹp như thế, tại thế giới hiện đại càng ngày càng hiếm gặp được.
Đi tới thế giới này đã qua nhiều ngày. Diệp Phong không biết lúc bản thân mình xuyên qua không gian có xảy ra vấn đề nghiêm trọng gì không, thân thể luôn luôn suy nhược, đã phải nằm nghỉ ngơi điều dưỡng ở đây mất một thời gian dài. Mỗi ngày, trong lòng của hắn đều có một cỗ cảm giác mộng ảo, không chân thật. Hắn thường xuyên tự hỏi: có thật là ta đang ở trên hành tinh khác sao? Hay là đang nằm mơ?
Bất quá, rất nhanh, đối với sự vật mới lạ chung quanh trong lòng của hắn cũng không còn sợ hãi. Dù sao, người trẻ tuổi đối với sự vật mới mẻ cũng luôn tò mò.
Lão nhân kia họ Lý, người khác đều gọi hắn là Lý đại gia, sống bên cạnh Ngọc Nguyệt hồ bằng nghề đánh cá. Lý đại gia không có con cái, đối xử với Diệp Phong vô cùng ân cần, làm cho Diệp Phong từ trên người hắn thấy được bóng dáng của nghĩa phụ.
Lý đại gia đã từng hỏi lai lịch của Diệp Phong, Diệp Phong chỉ trả lời quanh co, nói mình là một người lang thang, từ nhỏ đã lưu lạc ở khắp nơi, lần đầu tiên lạc bước đến đây, vô ý rơi xuống Ngọc Nguyệt hồ.
Lúc ấy, Lý đại gia cũng chỉ cười xoà, không có truy hỏi đến cùng.
Mỗi ngày, Lý đại gia đều đi vào trong thành, dùng cá đánh bắt được đổi lấy tiền hoặc đồ dùng sinh hoạt. Dần dần, cho đến khi thân thể của Diệp Phong biến chuyển thật tốt, hắn cũng đã thường xuyên đi lại ở vùng chung quanh Ngọc Nguyệt hồ, phát hiện ra gần nhà của Lý đại gia còn có một thôn trang, toàn bộ mọi người trong thôn đều sống bằng nghề đánh cá, mỗi trông thấy Diệp Phong đi dạo, bọn họ đều hiền lành cười chào hỏi hắn, làm cho trong lòng Diệp Phong cảm thấy tình người ấm áp.
Theo thời gian chuyển dời, Diệp Phong cũng đã phát hiện cái thế giới này cùng với thế giới hiện đại của hắn có chỗ giống và cũng có cái bất đồng. Phát hiện lớn nhất của hắn chính là, thế giới này cùng với thời kỳ Trung Quốc cổ đại rất giống nhau, bất luận là hoàn cảnh chung quanh hay là cuộc sống sinh hoạt thường ngày. Ngay cả tiền giao dịch cũng dùng ngân lượng hoặc tiền đồng. Đồng thời kinh dị một điều nữa là, ngôn ngữ tại đây cũng tương tự như vậy. Thế giới này… hoàn toàn xa lạ, cuối cùng cũng tự kìm chế được bản thân, không lo lắng nữa.
Hắn cẩn thận quan sát hết thảy mọi thứ. Những vật gì trong mắt người khác thoạt nhìn không có gì khác lạ, nhưng trong mắt hắn đều có một phen ý vị khác. Mọi thứ đều hấp dẫn lấy hắn như thế. Nói đến cùng, đều là bởi vì Dịch Phong đến từ một không gian khác.
Nhưng cuộc sống mới lạ đồng thời cũng làm cho hắn có một chút không quen, nơi này không có đèn điện, không có truyền hình điện ảnh, không có thói quen giải trí, không có tất cả những điều quen thuộc trong nếp sống của hắn.
Yên tĩnh thì yên tĩnh! Diệp Phong là loại người có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh. Mấy ngày hôm nay, Diệp Phong tận lực đi thích ứng với cuộc sống ở thế giới này. Hắn còn đặc biệt chú ý cách phát âm của mọi người chung quanh, cải biến khẩu âm của mình theo phong tục tập quán ở nơi đây.
Tại những ngày này, Diệp Phong thường xuyên cùng Lý đại gia đàm đạo. Lý đại gia là một người có tài ăn nói, mấy năm trước đã từng du lịch đại lục, kiến thức rộng rãi, theo Lý đại gia oang oang kể chuyện, sau đó mang ra một bức hoạ đồ vẽ lại vị trí của một số nơi trên đại lục, đặt trước mặt Diệp Phong.
Nguyên lai vị trí mà Diệp Phong đang đứng chính là địa phương có tên Phù Vân đại lục. Diện tích của Phù Vân đại lục rất rộng lớn, nhiều chủng tộc sinh sống, quốc gia đông đảo, nhưng chỉ có bốn quốc gia lớn nhất, Đại Nguyệt quốc, Đông Hàn quốc, Lan Hoa Quốc, cùng Yên Mộng quốc.
Đại Nguyệt quốc, lập quốc vào năm 1221 lịch Đại Lục vị trí nằm ở phương đông Phù Vân đại lục, phía đông giáp biển, phía bắc giáp với biên giới Đông Hàn quốc, phía tây là Lan Hoa Quốc, nam bộ còn lại là Yên Mộng quốc, đất đai phì nhiêu màu mỡ, dân cư đông đảo, là một quốc gia văn minh phát triển. Năm đó, Lý Đao Long một đời kiêu hùng dẫn quân suất chiến trăm trận trăm thắng “ Lý Gia Quân” quét ngang thiên hạ, xây dựng đệ nhất cường quốc trên đại lục này.
Nhưng cuộc sống ấm no, giàu có theo năm tháng đã chậm rãi ăn mòn phong tục thượng võ của người dân Đại Nguyệt quốc, khiến cho cả quốc gia giống như một lão nhân ở cái tuổi thất thập cổ lai hy, đã không còn lý tưởng cùng sức sống. Cuối cùng, đến năm 1445-1450 theo lịch đại lục, đã bị Đông Hàn quốc và Lan Hoa quốc ở biên giới bên cạnh chia nhau phát động chiến tranh xâm lược đối với Đại Nguyệt quốc. Mặc dù cuối cùng giữ được quốc thổ, nhưng nguyên khí đại thương, thực lực của quốc gia cũng từ thịnh chuyển thành suy.
Từ đó cho đến nay, thực lực của nước Đại Nguyệt cũng như tụt dốc không phanh, ngày càng lụi bại. Những năm gần đây, ngoại thì có vó ngựa ngoại bang phiêu hãn dũng mãnh của Đông Hàn quốc cùng Lan Hoa quốc luôn như hổ đói rình mồi, nội thì dân chúng bạo loạn khắp nơi, nguy cơ mất nước ngày càng rõ ràng.
Diệp Phong đang ở trong Ngọc Nguyệt thành nằm trên lãnh thổ của Đại Nguyệt quốc. Thành Ngọc Nguyệt chính là toà thành lớn thứ hai trong Đại Nguyệt quốc, dựa vào sơn thuỷ, địa thế hiểm yếu, là vùng trung tâm thương mậu trọng yếu của Đại Nguyệt quốc. Bên trong thành phân chia làm bốn khu, theo thứ tự là Phúc Nguyệt khu, Trúc Nguyệt khu, Tân Nguyệt khu, cùng Mai Nguyệt khu. Quan lại cùng những người quyền quý đều tập trung ở Phúc Nguyệt khu, Tân Nguyệt khu là trung tâm thương mậu, còn đại đa số dân chúng bình thường thì sống tại Trúc Nguyệt khu cùng Mai Nguyệt khu, trú ở bên ngoài thành, còn có một đại lượng quân đội.
Trước kia Ngọc Nguyệt thành chính là trấn điểm quan trọng đối phó với quân Lan Hoa quốc xâm lược, nhưng bởi vì gần vài chục năm nay, nơi này chưa bao giờ gặp qua chiến tranh, hơn nữa Lan Hoa quốc lại đang xâm chiếm Thu Vận quốc cùng Xuân Thuỷ quốc, cho nên không có rảnh rỗi nhòm ngó tới nơi này, khiến cho cuộc sống của mọi người dân trong thành càng ngày càng ấm nô, phồn tươi.
Thường ngày Diệp Phong hay đứng ở bên Ngọc Nguyệt hồ nhìn về nơi xa xa Ngọc Nguyệt thành, tưởng tượng trong thành kia là cái cuộc sống dạng gì. Đối với cái thế giới kia hắn tràn ngập tò mò. Nhưng mấy ngày trước, thân thể hắn suy nhược, Lý đại gia nằng nặc không chỉ đường cho hắn đi tới.
Đối với Lý đại gia, trong lòng Diệp Phong tràn ngập cảm kích, có thể gặp được Lý đại gia chính là vận may của hắn. Người đã làm cho Diệp Phong tại… cái thế giới hoàn toàn xa lạ này, cảm thấy được thân tình ấm áp.
Mấy ngày nay, Diệp Phong hay thường xuyên nghĩ đến Lưu Yên cùng nghĩa phụ, mỗi lần nhớ tới, nội tâm của hắn đều cảm thấy đau đớn. Cũng không biết còn có thể trở về được nữa hay không? Có lẽ vĩnh viễn không có ngày trở về.
Cuối cùng cái ngày mà thân thể của hắn đã bình phục hẳn, Lý đại gia cũng đáp ứng, ngày mai dẫn hắn vào trong nội thành Ngọc Nguyệt.
* * *
Rốt cuộc, cũng đã vén được tấm màn bí mật của Ngọc Nguyệt thành lên.
Toà thành này rất phồn hoa, quy mô bên trong nội thành thật lớn, nhà cửa san sát, phi thường náo nhiệt thịnh vượng. Đường phố cũng rộng lớn, sạch sẽ, mặt đường được trải dài bằng những tảng đá hình lập phương, hai bên trồng đầy cây liễu cùng cây phong, phong đỏ liễu xanh, cảnh sắc đẹp như tranh vẽ, gió nhẹ nhàng đùa giỡn, lá phong màu đỏ rực không ngừng bay xào xạc, cảnh sắc thật giống như trong những câu truyện đồng thoại của trẻ con.
Diệp Phong thu tất cả những quang cảnh xinh đẹp vào trong mắt, đồng thời cũng kinh ngạc với nền văn minh phát triển cao độ của thế giới này, lại đem toàn bộ tâm tình buồn bực vứt bỏ sang một bên. Thầm nghĩ cái thế giới này so với thế giới hiện đại cũng không kem bao nhiêu, hẳn là cuộc sống tại đây cũng không tồi.
Lý đại gia, tay cầm giỏ cá tươi đi bên cạnh hắn, thỉnh thoảng chỉ điểm cảnh sắc trên đường cho Diệp Phong thưởng thức.
Người đi lại trên đường tấp nập. Từ vẻ bên ngoài bất luận là màu da hay phong cách ăn mặc cũng đều giống thời cổ đại Trung Quốc. Làm cho Diệp Phong không khỏi có một loại cảm giác, giống như chính mình đã trở lại thời cổ đại của Trung Quốc, tỷ như đời Đường, Tống, Minh… Quả thực không khác gì nhau lắm.
Nam nhân trên đường trang bị binh khí nhiều hơn, xem ra võ phong cực thịnh. Còn nữ nhân y phục rực rỡ hoa lệ, dáng vẻ thướt tha mềm mại, thỉnh thoảng có người che mạng sa mỏng trên mặt. Lúc trước đã từ Lý đại gia nghe được, cho nên Diệp Phong biết mấy cái người che mặt đó hoặc là nữ tử ở goá, hoặc cũng có người tư sắc xuất chúng, để tránh cho kẻ khác chêu trọc gây rối, nên cũng đeo mạng sa che mặt như thế.
Trên đường, thỉnh thoảng còn có một vài gã nam nhân con nhà phú hào, sau lưng mang theo nữ tử trẻ tuổi nhan sắc mỹ mạo nghênh ngang đi lại trên đường, nhiều khi còn có mười mấy hai mươi người. Làm cho Diệp Phong cảm thấy cái thế giới này không giống như bình thường, lại như nhắc nhở hắn nơi này là trong một thế giới khác. Thấy Diệp Phong cảm khái vạn phần, không biết là đồng tình với những nữ nhân kia, hay là đang hâm mộ đố kị với những vị nam nhân đó.
Bất quá, ngoại hình của Diệp Phong cũng tuấn mỹ, khí chất tiêu sái, có không ít nữ tử đã bị thần thái của hắn hấp dẫn, sóng mắt trao tặng, làm cho tâm tư của Diệp Phong rất là khoan khoái.
Hôm nay, Diệp Phong mặc một bộ trường sam màu xanh nhạt, đây là quần áo mà Lý đại gia mua cho hắn. Tuy là bố y vải thô, nhưng mặc lên người lại có một loại cảm giác thoải mái, lộ ra khí chất nho nhã tiêu sái, ài, thần thái đúng thật là phong lưu tao nhã không nói nên lời.
Diệp Phong tự thấy lần đầu tiên mình mặc trường sam mà đã có hiệu quả như vậy, trong lòng nhịn không được cũng cảm thấy phấn khởi.
Quẹo vào một con phố nhỏ, liền nghe thấy tiếng người cười nói xôn xao. Trước mắt bỗng dưng hiện ra, khách điếm, tửu lâu, chợ phiên, san sát nhau, phi thường náo nhiệt.
Lý đại gia mang theo Diệp Phong đi tới một góc chợ phiên, chỉ thấy bày bán đủ kiểu các loại hàng hoá, binh khí, đều là vật phẩm giao dịch. Thoạt nhìn mỗi một vật phẩm văn kiện đều được chế tạo tinh xảo, vừa bền vừa đẹp, Diệp Phong không khỏi thầm khen ngợi, thế giới này có nền văn minh phát triển cao độ. Những thanh âm mua bán, giao dịch tạo thành một mảnh nhốn nháo.
Lý đại gia tìm một chỗ ngồi trong chợ phiên, bắt đầu cùng khách hàng cò kè mặc cả. Diệp Phong biết, tại Phù Vân đại lục tất cả đều lấy ngân lượng làm tiền tệ lưu thông. Cùng thế giới trước kia của mình bất đồng, nơi này 1 lượng vàng tương đương 10 lượng bạc, 1 lượng bạc tương đương với 1000 tiền đồng. Nếu có số lượng nhiều, có thể dùng ngân phiếu của đại lục, sử dụng rất thuận tiện.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Ảnh Chân Ma
Dịch Thuật: Nhiếp Phong
Nguồn: Tạ gia trang - Kiếm Giới
Tại chợ phiên, sau khi Lý đại gia bán xong cá tươi, Diệp Phong đưa ra đề nghị, tự mình dạo chơi bên trong thành một lát. Lý đại gia gật đầu đồng ý, đồng thời cẩn thận dặn dò Diệp Phong phải trở về nhà sớm một chút.
Diệp Phong đáp ứng, đi ra khỏi chợ phiên, có chút hưng phấn nên đi loạn khắp nơi. Hắn hí hửng quan sát quang cảnh trong thành, mỗi một chỗ đều thấy có chút ý vị. Hắn còn cẩn thận chứng kiến cuộc sống sinh hoạt thường ngày của dân chúng bên trong nội thành, nghề nghiệp tập quán, để có thể tìm một cái nghề nghiệp phù hợp với hoàn cảnh của bản thân mình.
Thuận tiện hắn còn đến mấy nơi hỏi một lần, xem người ta có cần tìm người làm thuê hay không, bất quá đều bị cự tuyệt. Diệp Phong biết đó là bởi vì mình đối với nơi này còn không hiểu biết, nguyên nhân chính là chưa nắm vững được kỹ năng sống tại thời đại này. Nhớ tới bản thân mình còn đang sống nhờ vào Lý đại gia, trong lòng hắn càng cảm thấy sốt ruột.
Đi lang thang đến một cái quảng trường thì hai mắt liền toả sáng, đập vào mắt hắn là khung cảnh phồn thịnh cùng với những tiếng ồn lớn. Chỉ thấy kiến trúc bốn phía chung quanh đây đều rất to lớn. Quảng trường trước mắt tràn đầy tiểu thương cùng du khách đi lại. Chỉ có thể dùng từ tập nập để hình dung.
Phía cuối cùng của quảng trường có một toà kiến trúc xa hoa, toàn bộ toà kiến trúc này được xây dựng bằng đá hoa cương cùng đá cẩm thạch, ngoại hình toà kiến trúc này có chút hơi giống với đấu trường giác đấu của người La Mã phương Tây.
Diệp Phong đi ra phía trước, chỉ thấy lối vào của toà kiến trúc được trạm một thềm cầu thang bằng đá trắng, bên dưới thềm tạc hai bức tượng sư tử cao lớn đứng sừng sững, hai con sư tử đá tạo hình uy vũ hùng tráng, hai bên đại sảnh có bốn gã võ sĩ canh gác, bốn người này đều lực lưỡng dũng mãnh, vả lại trên lưng còn đeo binh khí, rất có uy phong.
Tại cửa chính, trên hai bên tường được trang trí rất nhiều những bức phù điêu hoạ khắc, trước đại môn có treo một tấm môn bài “Giai Lệ Lâu”, ba chữ này thủ pháp hết sức tinh xảo, rất có phong cách thư pháp của Vệ phu nhân “Danh Cơ Thiếp”. Diệp Phong đứng im thưởng thức trong chốc lát, nội tâm âm thầm có chút nghi hoặc.
Đột nhiên trong lòng hắn chợt động.
“Giai Lệ Lâu!”
Hắn trầm ngâm, đây có phải là nơi buôn bán nữ nô lớn nhất trong nội thành Ngọc Nguyệt mà Lý đại gia đã từng kể qua cho mình nghe hay không?
Đưa ánh mắt liếc nhìn về toà lầu, giờ phút này, chỉ thấy trước đại môn của Giai Lệ Lâu người đi ra, đi vào nhộn nhịp không ngừng, từng trận ồn ào cùng những thanh âm cao giọng từ trong toà lầu truyền ra, bên trong giống như đang tiến hành mua bán một cái đồ vật gì, cực kỳ thú vị.
Diệp Phong tưởng tượng tình cảnh bên trong, còn đang do dự có nên vào hay không. Bởi vì Lý đại gia đã từng dặn dò qua, loại nơi chốn như thế này đều là người có tiền qua lại, thị thị phi phi, nên tránh xa.
Nhưng Diệp Phong thiếu niên tâm tính, vả lại ở địa cầu cũng thường xuyên đi tới câu lạc bộ, vũ trường đêm, đều là những địa phương tương tự như thế này, bị hấp dẫn bởi lòng hiếu kỳ, không tự chủ được, tò mò theo dòng người hướng về phía cửa toà lầu đi tới.
Mấy gã thủ vệ thấy Diệp Phong trang y bình thường nhưng khí chất bất phàm, liếc nhau một cái cũng không có ngăn cản hắn. Bởi vì xuất nhập nơi đây, quần áo ăn mặc bình thường, nhưng có không ít người trong túi vẫn rủng rỉnh ngân lượng.
Diệp Phong tiến nhập bên trong, nhất thời hai mắt toả sáng. Trước mặt là một cái đại sảnh rộng lớn, bên trong trang trí hết sức hoa lệ, bốn vách tường treo mấy bức hoạ nữ nhân loã thể, phi thường có phong thái. Lúc này trong đại sảnh người đông nơm nớp, mỗi người biểu tình đều vô cùng hưng phấn, có một đám thủ vệ mặc đồng phục lưng đeo binh khí đi lại chung quanh duy trì trật tự.
Từng tiếng gào thét từ trong đại sảnh truyền đến, Diệp Phong thật vất vả mới chen thân lên đến trước đài, tập trung nhìn vào, không khỏi mở rộng tầm mắt, tình cảnh này hắn chưa bao giờ thấy qua:
Phía trước có một cái khán đài cao, tạo dựng bằng đá cẩm thạch, trải dài hình cánh cùng. Phía sau khán đài được che một tấm vải màn thật lớn, trên mặt thêu các hình mỹ nữ loã thể với nhiều tư thế khác nhau, màn vải che cách không gian giữa khán đài và hậu trường. Trên đài có rất nhiều nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp đang đứng xếp hàng, khoảng trên dưới một hai trăm người, những nữ tử này mỗi người đều có dung nhan xuất chúng, dáng vẻ uyển chuyển gợi cảm.
Tất cả đều xinh đẹp tuyệt trần, trên người chỉ mặc một bộ yếm nhỏ đủ để che bộ phận trọng yếu cùng một đôi bạch thỏ, quần áo mỏng manh như cánh ve, các nàng mỹ nữ trước mắt này đều phơi bày ra các loại bộ dáng, tay mịn đùi ngọc, nhũ sóng mông đồn, bộ dạng dụ hoặc mê người. Những nữ tử này, mái tóc, ánh mắt, nhan sắc làn da cũng không có giống nhau, xem ra là đến từ các địa phương bất đồng.
Diệp Phong tại thế giới hiện đại làm sao có thể gặp được “cảnh đẹp” như thế này? Không khỏi trợn mắt há mồm. Trên đài, chúng nữ nhìn thấy bộ dáng Diệp Phong tuấn tú hiên ngang, từng đôi mị nhãn đều liếc về phía hắn. Yến sấu hoàn phì, xuân ý thiêu nhân. Diệp Phong cảm thấy rất kích thích, máu nóng cũng tuỳ thời mà dồn lên não.
Trên đài, có mấy hán tử lực lưỡng đang hò hét, trong đó có một người trung niên hán tử, hét lên nói: “Mua hay không, giá tám mươi lượng ? …. Còn có ai trả giá cao hơn không? …. Được ! Tám mươi lượng, đã xong! Vị nữ tử này chính thức sẽ là nữ nô của đại gia! Mời ngài đến hậu trường làm thủ tục.”
Kế tiếp, một hán tử tầm hơn ba mươi tuổi bề ngoài quái dị, xông lên khán đài, ôm lấy vị nữ tử vừa mới mua được, liền vội vàng tiến vào trong hậu trường.
“Không ngờ lại là mua bán đấu giá nữ nô!” Diệp Phong kinh dị không thôi. Hắn tuy rằng đã được nghe qua chuyện này từ miệng Lý đại gia kể lại, bất quá, vẫn cảm thấy khó có thể tin tưởng, hiện tại đã tận mắt chứng kiến, cho nên không thể không tin. Hắn phục hồi lại tinh thần, đánh giá tình huống chung quanh.
Chung quanh hắn, đứng đầy nam nữ già trẻ, thần sắc hưng phấn dị thường, bên phải cạnh khán đài là một khoảng trống trải, được kê mấy chiếc tràng kỷ bố cục phi thường cầu kỳ. Trên tràng kỷ bày đầy thức ăn tinh mỹ cùng các loại hảo tửu, ghế ngồi có tay vịn được làm bằng loại gỗ có mùi thơm như đàn hương, một vài bàn đã có rất nhiều nam nữ cẩm phục ngồi đối ẩm cùng nhau.
Trang phục của mỗi người bọn họ đều rất hoa lệ, khí phái bất phàm, bên cạnh có rất nhiều tuỳ tùng đứng hầu. Một số bàn ở vị trí thượng toạ còn có nữ hầu kiều diễm như hồ điệp, thỉnh thoảng cẩn thận rót rượu vào chén ngọc. Hiển nhiên, nơi đó thuộc loại bàn dành cho các vị thượng khách, cho nên cũng được ngăn cách bằng vách gỗ riêng.
Diệp Phong đã sớm nghe qua Lý đại gia nói, những người xuất nhập Giai Lệ Lâu đều là người có tiền hoặc gia thế bất phàm. Nhưng lúc này, tận mắt chứng kiến các bàn tiệc rượu bài trí trong lầu, hắn vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc. Đây chắc cũng toàn là người có thân phận địa vị, quan lại hoặc con nhà quyền quý!
Tại Phù Vân đại lục, mua bán nữ nô là hợp pháp, ai cũng có thể ngang nhiên ra vào nơi này, đương nhiên, điều kiện đầu tiên phải là có tiền. Tại Phù Vân đại lục, tuy rằng phân chia giai cấp, bình dân cùng quan lại quyền quý cũng không ở chung một chỗ, nhưng riêng ở chốn ăn chơi, thì không có kiêng kị một điều gì cả. Có lẽ, đây cũng là một cái cơ hội cho đám người quyền quý khoe khoang mặt mũi đi sao!
Diệp Phong quan sát một lúc, trong lòng thầm mắng, xem ra có tiền có thế đúng là có khác. Đãi ngộ cùng với dịch vụ khách hàng, hưởng thụ chỗ ngồi thật là khác nhau một trời một vực.
Trên khán đài, cuộc đấu giá nữ nô vẫn tiến hành kịch liệt, lần lượt các nữ tử trên đài đã bị mua bán trao đổi. Lúc này một vị đại hán tóc màu rễ ngô từ phía hậu trường đi ra khán đài, nhấc tay chào mọi người ở phía dưới, sau đó nói: “Các vị, các vị, tiếp tục buổi đấu giá ngày hôm nay, chính là hoa khôi của bổn lầu -----------Một vị mỹ nữ đến từ Xuân Thuỷ quốc!”
Lập tức dưới khán đài vang lên những tiếng huýt sáo, tiếng gào thét, hay là thần sắc của các vị khách trong bàn tiệc quyền quý đều lộ ra một tia hưng phấn. Diệp Phong trông thấy dân tình sôi nổi, cũng không khỏi nảy sinh ra ý tứ chờ mong đối với vị mỹ nữ Xuân Thuỷ quốc này.
* * *
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau hậu trường truyền đến, màn vải được kéo lên, một vị nữ nhân cực kì xinh đẹp động lòng người, thướt tha từ phía sau đi lên khán đài. Xinh đẹp mỹ lệ giống như tiên nữ hạ phàm, dưới đài nhất thời lặng ngắt như tờ.
Thiếu nữ này ước chừng độ mười sáu mười bảy tuổi, dung nhan thanh thuần tú lệ. Đôi mắt lóng lánh như bảo thạch, mái tóc đen nhánh, buông dài thả tới tận hông. Dáng người yểu điệu mảnh mai, bộ ngực đầy đặn, mỗi nhịp bước đi đều khiến cho nhân tâm chấn động.
Lúc này, trên người nàng chỉ vận một bộ yếm mỏng, đủ giấu kín bộ ngực cùng phần tam giác bên dưới hạ thân, diệu dụng như ẩn như hiện, cảnh xuân không toát hết ra ngoài. Lớp da của nàng trắng mịn như tuyết, sáng bóng trong suốt như ngọc, khiến cho bao người mê mẩn tâm thần.
Ánh mắt của nàng ngượng ngùng hồn nhiên, dung nhan động lòng người, thân thể gợi cảm nửa kín nửa hở khiến cho người ta phải tức giận không thôi, khi nàng vừa xuất hiện, đã đem nhan sắc của toàn bộ chư nữ trên đài đẩy xuống biển sâu. Lúc này, trong đôi mắt của nàng đã bao hàm một làn sóng nước, vẻ mặt rụt rè hoảng sợ, không khỏi làm cho kẻ khác muốn nâng niu, trìu mến.
Đột nhiên, lồng ngực của Diệp Phong giống như bị một tảng đá lớn hung hăng nện xuống, ngẩn ngơ chết lặng giữa đương trường, trong đầu một mảnh trống không, người thiếu nữ này trông rất giống với Lưu Yên.
Cặp mắt kia, đôi môi nhỏ xinh xắn … Không có khác nhau một chút nào, ngoại trừ khí chất bên ngoài, Lưu Yên anh khí bừng bừng, mà thiếu nữ này hồn nhiên ngượng ngùng.
“Yên…”
Ngay lập tức, tình cảm đã chôn sâu vào trong lòng mấy ngày hôm nay liền bộc phát ra. Trong lòng Diệp Phong chỉ cảm thấy hoảng sợ.
“Yên, không nghĩ tới ta lại gặp nàng…”
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Ảnh Chân Ma
Dịch Thuật: Nhiếp Phong
Nguồn: Tạ gia trang - Kiếm Giới
Tất cả mọi người đều bị nhan sắc mỹ lệ của thiếu nữ này hấp dẫn, thậm chí có không ít kẻ thì thầm với nhau, trầm trồ tán thưởng.
Đại hán tóc rễ ngô, thấy phản ứng của mọi người, rất là vừa lòng. “Ha ha” cười, cất cao giọng nói: “Chư vị, ưu điểm của các mỹ nữ Xuân Thuỷ quốc thì mọi người đều biết, đều hiểu rõ ràng, các nàng chẳng những xinh đẹp như hoa, hơn nữa ca múa đều giỏi, đa tài đa nghệ, mà mỹ nữ trước mặt các vị kia, còn là tuyệt sắc trong tuyệt sắc.”
“ Bổn lầu phải mất một khoản tiền lớn mới có thể đưa được nàng từ Xuân Thuỷ quốc đến đây, đã tiến hành huấn luyện nghiêm khắc, đảm bảo khiến cho mọi người hài lòng. Đặc biệt, nàng vẫn còn giữ được tấm thân xử nữ, cơ hội tốt ngay tại trước mắt, không nên bỏ qua, được rồi! Hiện tại bắt đầu đấu giá, khởi điểm là một trăm lượng bạc!”
Dưới khán đài, thanh âm ra giá của mọi người sôi nổi vang lên, đặc biệt là những vị khách ngồi ở bàn thượng toạ kia, giá cả nhanh chóng tăng vọt. Diệp Phong nghiến răng “ken két”, cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực, khó chịu không thể thốt nên lời.
Trên đài, nữ tử kia mị nhãn đã ngấn lệ, quét mắt về phía dưới khán đài một cái, ánh mắt của nàng vô tình liếc tới Diệp Phong, không khỏi ngẩn ngơ, trong ánh mắt toát ra mấy phần xấu hổ, nhịn không được nhẹ nhàng cúi đầu. Nhưng ngay lập tức lại ngẩng đầu, một đôi nhãn cầu tròn xoe chăm chú nhìn vào Diệp Phong, thần thái trong mắt kì dị, trên khuôn mặt trắng nõn thản nhiên xuất hiện một mảnh đỏ ửng. Diệp Phong cũng dừng ở thiếu nữ này, trong lòng máu huyết sôi trào, tâm tư xoay chuyển rất nhanh, tính toán như thế nào mới có thể giải cứu được nữ tử này ra khỏi đây.
Dưới khán đài, giá cả đã tăng lên tới ba trăm lượng bạc, lúc này một vị khách nhân trong đám bàn thượng toạ, thần tình dữ tợn, mí mắt nhỏ hẹp, tuổi ước chừng trên dưới bốn mươi, mặc một chiếc trường bào màu lam, dáng vẻ bệ vệ hét lớn: “ Ta trả sáu trăm hai mươi lượng!”
Mọi người không khỏi yên tĩnh trở lại.
Trên đài, đại hán kia mừng rỡ: “Được! Lý đại gia ra giá sáu trăm hai mươi lượng! Có vị khách nhân nào trả cao hơn giá này không? Có hay không….”
“ Sáu trăm hai lần thứ nhất….”
Diệp Phong đang nghiến răng nghiến lợi “ken két”, thì nghe thấy mấy gã hán tử bên cạnh lại gần nhau thì thầm, một gã nói: “Mẹ nó, xem ra Lý Hổ lại được vui vẻ rồi. Cái tên gia hoả này thích nhất là ngược đãi tra tấn xử nữ, mấy năm nay, nữ tử trong thành bị hắn hại chết vô số kể. Thiếu nữ này tinh khiết đáng yêu như thế, nếu bị hắn mua được thì thật thương cảm a!”
Một gã hán tử khác, lại nói: “Con mẹ nó! Người ta có tiền, chúng ta đâu có cách nào khác?”
Gã Lý Hổ “hắc hắc” cười, tròng mắt hiện ra quang mang kì dị nhìn về phía thiếu nữ kia, ánh mắt lướt dần trên thân thể, giống như hận không thể đem nàng ăn tươi nuốt sống.
Nữ tử kia lộ ra thần tình hoảng sợ muốn chết, ác danh của Lý Hổ nàng đã từng nghe qua, sợ tới mức toàn thân run rẩy, đôi mắt to tròn gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Phong, tràn đầy vẻ van xin giúp đỡ.
Trong lòng của Diệp Phong dâng lên một cỗ nhiệt huyết, thầm nghĩ đã không có tiền mua, vậy thì chỉ có thể cướp đoạt, hắn nhất định không cho phép thiếu nữ có bộ dạng giống người yêu của hắn bị người khác chà đạp.
Hít một hơi lấy lại bình tĩnh, hướng thiếu nữ kia gật đầu mỉm cười, đồng thời trong lòng cũng đang tính toán thời cơ, đem thiếu nữ kia đoạt lấy và đi ra khỏi đây. Đối với thân thủ của mình, Diệp Phong rất có tự tin. Thiếu nữ kia giống như đã hiểu được ý tứ của hắn, trên mặt hơi đỏ lên, nhịn không được nở ra một nụ cười vui mừng, liếc mắt nhìn hắn một cái, thẹn thùng cúi đầu.
Lúc này, Diệp Phong cảm giác như có một ánh mắt sắc bén đang gắt gao nhìn mình. Ánh mắt đó chính là của Lý Hổ, hắn tỉ mỉ quan sát Diệp Phong, quang mang trong mắt loé lên, thần sắc âm độc. Diệp Phong vẫn bình thản, mỉm cười, quay đầu tìm chủ nhân của ánh mắt đó, thì lại không phát hiện ra dị trạng gì, trong lòng không khỏi cảm thấy quái lạ.
Trên đài, đại hán kia hưng phấn hô lớn: “sáu trăm hai lần hai, sáu trăm hai ….”
Bỗng dưng, một thanh âm sang sảng từ phía đám thượng khách đang ngồi kia truyền đến: “Chủ nhân nhà ta, ra giá một ngàn lượng bạch ngân!”
Cả đại sảnh lặng ngắt như tờ. Trong lòng Diệp Phong không khỏi máy động, hướng theo phương vị của thanh âm đó nhìn lại. Chỉ thấy một gã đại hán lưng đeo trường kiếm giơ tay lên đối với vị hán tử tóc râu ngô. Bên cạnh người này còn có ba gã hán tử khác, phong cách ăn mặc tương tự nhau. Khiến cho Diệp Phong cảm thấy kinh ngạc chính là diện mạo của bốn người này giống nhau như đúc, đúng là huynh đệ song sinh. Từ khí độ của bốn người, hiển nhiên có thể đoán được thân thủ của họ cũng rất bất phàm.
Bốn người giống như “chúng tinh củng nguyệt”, vây quanh một chiếc tràng kỷ được điêu khắc tinh xảo, ngồi ở trước bàn là một vị nữ tử cực kì diễm lệ. Cảm giác như thấy được ánh mắt của Diệp Phong đang nhìn, nàng ta cũng ngẩng đầu, đưa mắt nhìn lại hắn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng, khinh thường.
Diệp Phong nhìn thấy dung nhan của vị nữ tử, không khỏi nổi lên một trận cảm giác kinh diễm.
Chỉ thấy niên kỷ của nàng ta ước chừng hai mươi hai mươi ba tuổi, mi mục như vẽ, làn da sáng mịn, mái tóc trên đầu uốn cong lộ ra hai chiếc khuyên tai tinh xảo bằng ngọc thạch. Đôi mắt đen nhánh thâm thuý như muốn câu hồn đoạt phách, mỵ quang dụ hoặc, nhưng thần thái trong ánh mắt đó lạnh lùng như băng, khiến cho kẻ khác không dám tới gần.
Bờ hông của nàng thon gọn cùng sống lưng thẳng tắp, những đường cong ma quỷ rõ ràng rành mạch. Một thân y trang cẩm hoa, trên y trang có thêu một đám mây màu xanh nhạt, càng làm nổi bật nên nét đẹp cùng khí chất quý phái của nàng ta, nhìn từ bề ngoài cho thấy địa vị thân phận của nàng ta không phải là loại người tầm thường.
Cảm nhận được ánh mắt tiết độc trong mắt nàng, Diệp Phong đồng thời vừa kinh diễm, cũng vừa cảm thấy mặc danh kì diệu, trong lòng bỗng nhiên tụt hứng, có chút buồn bực. Bất quá, sắc mặt của hắn vẫn biểu lộ bình thản, quay đầu chuyển hướng lên đài. Bên tai lại truyền đến thanh âm rì rầm của mấy người bên cạnh, có gã nói:
“Mẹ nói, hôm nay thật là có ý tứ, ngay cả Lý Âm cũng muốn góp vui!”
“ Ta kháo! Nghe nói Lý Âm này ưa chuộng cả hai loại khẩu vị, vừa chơi cùng tuấn nam vừa đùa cả mỹ nữ. Xem ra, có vẻ như nàng đã vừa ý thiếu nữ kia rồi!”
Gã còn lại, yếu bóng vía nhỏ giọng che miệng nói: “Hai vị huynh đài, nói nhỏ giọng xuống một chút, lỡ bị Lý đại nhân nghe được thì nguy to!”
Vài người đồng thời hướng phương vị của Lý Âm kia nhìn lại, trong mắt nổi lên thần thái hoảng sợ, thanh âm lập tức nhỏ xuống rất nhiều.
Dừng lại chốc lát, một người nhịn không được, nói: “Ài, cô nàng này rơi vào trong tay Lý đại nhân, so với Lý Hổ cũng không kém hơn bao nhiêu. Lý đại nhân thường xuyên sinh hoạt phóng đãng, lại có một cái thói xấu khác …. Hắc hắc, nữ nhân thích chơi nữ nhân, Dương huynh, ngươi đã chứng kiến bao giờ chưa? Không bằng đêm nay, hai ta đi tới Xuân Hoa Lâu tìm mấy nữ nhân, cũng bắt họ chơi đùa như vậy, thấy thế nào?”
Cả đám dâm dật “ha ha” cười rộ lên.
Lọt vào tai Diệp Phong, trong lòng hắn không khỏi nổi lên một trận cảm giác vừa buồn cười vừa buồn bực. Đồng thời cũng kính nể uy danh cô nàng Lý Âm kia…. Thời đại này, nam quyền chính là cao nhất, còn hiếm lạ như Lý Âm, thì cũng coi như độc nhất vô nhị.
Lý Hổ kia nửa đường gặp phải Trình Giảo Kim từ đâu xông ra chém giết, hai mắt không khỏi toát ra một tia âm độc. Nhưng thấy đối thủ là Lý Âm, sửng sốt nửa ngày, do dự suy ngẫm, trong mắt dần dần hiện ra một tia sợ hãi, không dám dây dưa thêm. Lý Âm kiêu căng liếc mắt nhìn Lý Hổ một cái, ánh mắt tràn đầy vẻ tự mãn.
Cuối cùng, Lý Âm với giá một ngàn lượng bạch ngân đã thu được mỹ nhân về tay. Thiếu nữ kia bị dẫn đến trước mặt Lý Âm, Lý Âm ngắm nhìn đánh giá.. từ …trên xuống dưới…..thần thái giống như cảm thấy rất hài lòng. Thiếu nữ kia thấy thế, dùng ánh mắt lo lắng liếc nhìn Diệp Phong. Đồng thời, Lý Âm cũng khẽ nhìn về phía Diệp Phong, cúi đầu nhỏ giọng ra lệnh cho một tuỳ tùng ở bên cạnh, ngay sau đó, Lý Âm cùng đám hán tử hộ vệ liền mang thiếu nữ kia đi ra bên ngoài.
Diệp Phong khẩn trương đuổi theo, vội vàng đi ra ngoài, nhưng dòng người chen lấn xô đẩy nhau, chờ đến khi hắn ra đến cửa, Lý Âm cùng người liên quan đã không còn thấy bóng dáng.
* * *
Trong lòng Diệp Phong nóng như lửa đốt, ngó nghiêng tìm kiếm khắp mọi nơi xung quanh. Bên ngoài, bóng cây lắc lư, dòng người trên quảng trường vẫn nhộn nhịp như cũ, làm cách nào để có thể tìm thấy được nàng?
Diệp Phong sốt ruột tìm kiếm mấy vòng chung quanh quảng trường, nhưng dòng người đông đúc, làm sao có thể nhìn thấy được hình bóng mảnh mai của nàng? Không quen thổ địa, trời đất mênh mông rộng lớn, đi đầu tìm đây? Mọi người chung quanh thấy Diệp Phong chạy tới chạy lui, nhịn không được tò mò nhìn hắn vài lần.
Cuối cùng, Diệp Phong thẫn thờ ngẩn ngơ đứng lặng một chỗ, trong lòng cảm thấy vô cùng mất mát. Nội tâm không tự chủ được, hình bóng của vị thiếu nữ kia lại hiện lên trong đầu hắn.
“ Trên đời lại có người giống người như vậy sao!”
Diệp Phong thở dài một cái. Nhìn thấy nàng, tựa hồ như được chứng kiến Lưu Yên đứng tại trước mặt mình. Hắn thẫn thờ trong chốc lát, rồi lững thững bước đi một cách vô ý thức.
Đi lại gần quảng trường thì bên tai bỗng dưng có một thanh âm nam nhân sang sảng truyền đến.
“Công tử, xin dừng bước!”
Diệp Phong chấn động dừng bước lại, vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy một vị đại hán từ trong một con hẻm bên cạnh quảng trường bước ra, đúng là một trong mấy vị tuỳ tùng của Lý Âm.
Đột nhiên, trong lòng của Diệp Phong nhảy dựng lên, tiếp theo, nhìn thấy sau lưng vị đại hán có thêm một đám người lần lượt bước ra, đám người kia, mỗi một vị đều cao lớn dũng mãnh, lưng đeo binh khí, uy phong lẫm liệt, khoảng chừng mười mấy người, tiền hô hậu ủng chớp mắt đã đi tới. Một cỗ nhuệ khí bừng bừng bức tới.
Mọi người đi đường xung quanh Diệp Phong đều lộ ra thần tình hoảng sợ, vội vàng cúi đầu quỳ lạy, không khí ồn ào trên quảng trường bắt đầu chậm rãi yên tĩnh trở lại. Diệp Phong hướng mắt nhìn đi, chỉ thấy vị đại nhân được một đám quân lính vây xung quanh kia, không phải nữ tử Lý Âm diễm lệ thì là ai?
Nhìn cả đám người quỳ lạy ở trên đường, trong lòng Diệp Phong bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả người, sớm đã nghe qua Lý đại gia nói, Đại Nguyệt quốc đẳng cấp phân chia rất sâm nghiêm. Nhưng là, đám người kia vì sao lại quỳ lạy, chẳng lẽ Lý Âm là đại quan triều đình sao? Sau đó, lại chần chừ không biết mình có nên bái lạy như vậy không, bởi vì hiện tại chính bản thân mình cũng đang ăn mặc như dân chúng trong thành.
Chính là dòng suy nghĩ của Diệp Phong nhanh chóng bị cắt đứt, tinh thần của hắn đã bị thu hút bởi thân ảnh nhút nhát bên cạnh Lý Âm kia, không phải là thiếu nữ mỹ lệ cực kỳ giống Lưu Yên đây sao?
Một cỗ cảm xúc vui sướng nảy lên trong lòng Diệp Phong, ánh mắt của hắn nóng bỏng nhìn về phía thiếu nữ kia. Thiếu nữ mỹ lệ cũng đang lén lút nhìn Diệp Phong. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, thiếu nữ đỏ ửng mặt, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Trong lòng Diệp Phong đại hỷ, quay đầu chuyển hướng nhìn sang Lý Âm cùng đám tuỳ tùng. Chỉ thấy ánh mắt của đám hộ vệ sắc bén như đao, lẳng lặng nhìn hắn. Diệp Phong thấy đối phương người đông thế mạnh, chính mình vừa mới tới đây, đối với tình huống xã giao không có hiểu biết, trong lòng cũng không khỏi lo âu. Bất quá hắn tài cao gan cũng lớn, lại cũng không ngần ngại, mỉm cười, cất cao giọng nói: “Huynh đài, có chuyện gì sao?”
Thời gian qua, nhiều ít gì thì Diệp Phong cũng phải thích ứng với cái thời đại này. Tuy rằng là hai địa cầu khác nhau, lúc hắn nói chuyện còn mang theo một ít khẩu ẩm khác thường, nhưng cũng không sai biệt với khẩu âm thuộc vùng này bao nhiêu.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Ảnh Chân Ma