19-03-2008, 10:03 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Cái Thế Ma Nhân
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Feb 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,035
					
                    Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 35 Times in 18 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				 
				Sông Äông êm Ä‘á»m - Mikhail Solokhov 
			 
			 
			
		
		
		
			
			Chương 1 
 
 
 
 
 
CÆ¡ ngÆ¡i nhà Melekhov ở ngay rìa thôn. PhÃa sân nuôi gia súc có cái cổng nhá» mở vá» hướng bắc, hướng sông Äông. Chỉ xuống má»™t Ä‘oạn dốc đứng dài tám xa-gien(1) nằm giữa những tảng đá phấn đầy rêu xanh là tá»›i ngay khoảng bá» sông lấm tấm những vá» trai ốc óng ánh như xà cừ. Những đợt sóng âu yếm hôn hÃt dải đất ngoằn ngoèo đầy những hòn đá trứng ngá»—ng màu xám xám. Nhìn ra xa nữa là thấy Ä‘oạn sông Äông chảy xiết, sôi sục dưới làn gió, vá»›i những vệt sóng gợn màu thép biếc. Vá» phÃa đông, sau những rặng liá»…u đỠtrồng làm hàng rào quanh sân Ä‘áºp lúa là con đưá»ng cá»§a các ghết-man(2), những đám ngải cứu lốm đốm trắng như những làn tóc hoa râm, những bụi cá» xa tiá»n um tùm màu hung hung bị vó ngá»±a dẫm nát. 
 
Chá»— ngã ba có ngôi nhà thá» nhá», và sau nhà thá» là những đồng cá» chìm trong làn sương mù uyển chuyển. Vá» phÃa nam, tráºp trùng những sống núi đá phấn. PhÃa tây, có má»™t dãy phố xuyên qua má»™t cái bãi rồi chạy thẳng ra bãi cá» hoang bên sông. 
 
Trong chiến dịch Thổ nhÄ© kỳ lần trước(3), chàng Cô-dắc Prokofi há» Melekhov lại trở vá» thôn. Ở đất nước Thổ nhÄ© kỳ vá», Prokofi mang theo ngưá»i vợ, má»™t ngưá»i đàn bà nhá» bé, từ đầu đến chân trùm khăn choàng. Ngưá»i ấy luôn luôn giấu mặt, năm thì mưá»i hoạ má»›i để lá»™ hai con mắt âu sầu và man rợ. Tấm khăn choàng lụa toả ra những mùi hương xa xôi huyá»n bÃ, và những đưá»ng hoa thêu ngÅ© sắc trên lụa đã làm đám đàn bà trong thôn phải ghen tị. Ngưá»i đàn bà Thổ nhÄ© kỳ bị bắt trong chiến tráºn hết sức lảng tránh há» hàng cá»§a Prokofi, vì thế chẳng bao lâu ông già Melekhov đã phải cho con trai ra ở riêng. Ông không sao nguôi được giáºn, cho nên đến chết cÅ©ng không bước chân đến nhà Prokofi nữa. 
 
Chẳng bao lâu Prokofi đã thu xếp xong nÆ¡i ăn cnốn ở: căn nhà đã có những ngưá»i thợ má»™c dá»±ng cho, còn sân nuôi gia súc thì Prokofi tá»± tay quây lấy, và đến khi trá»i sắp sang thu thì anh chàng đưa ngưá»i vợ dị chá»§ng có cái lưng gù gù vá» cÆ¡ ngÆ¡i má»›i. Khi hai vợ chồng Ä‘i theo chiếc xe bò chở gia tài vốn liếng qua thôn, tất cả già trẻ lá»›n bé Ä‘á»u ùa ra phố xem. Bá»n đàn ông Cô-dắc chỉ cưá»i mỉa mai má»™t cách kÃn đáo sau những chòm râu, nhưng bá»n đàn bà thì cứ gá»i nhau Æ¡i á»›i, và má»™t bầy lóc nhóc những thằng Cô-dắc con nhá»›p nhúa cứ lẵng nhẵng chạy theo Prokofi mà "lêu lêu". Tuy váºy Prokofi vẫn hiên ngang ngẩng cao cái đầu cạo dành má»™t bá»m tóc màu nhạt trước trán, phanh tà áo trermen(4), bước lững thững như Ä‘ang Ä‘i trên luống cày. Bàn tay Ä‘en thá»§i cá»§a anh nắm chắc bàn tay mảnh dẻ cá»§a vợ. Chỉ thấy những hòn tròn tròn lồi lên, chạy Ä‘i chạy lại dưới hai gò má và những giá»t mồ hôi toát ra giữa hai hàng lông mày bao giá» cÅ©ng y nguyên, bất động như tạc đá. 
 
Từ ngày ấy, Ãt khi có ai gặp Prokofi trong thôn, và ngay đến bãi há»p việc làng, anh cÅ©ng không bước chân ra nữa. Prokofi sống cô độc như má»™t con sói đực bỠđàn, trong ngôi nhà cá»§a anh ven sông Äông. Xóm làng đồn đại tháºt nhiá»u Ä‘iá»u kỳ quặc vá» Prokofi. 
 
Những đứa trẻ chăn bê rong trên đồng cá» kể lại rằng ngày ngày, há»… ráng chiá»u sắp bạc màu là chúng lại thấy Prokofi bế vợ đến nấm kurgan(5) Tatarsky. Anh ta đặt vợ ngồi trên đỉnh nấm kurgan, lưng quay vá» tấm đá đã bị bao thế ká»· mài mòn và ăn thá»§ng lá»— chá»—, rồi ngồi xuống bên cạnh, và hai ngưá»i cứ thế đăm đăm nhìn ra đồng cá» rất lâu. Há» nhìn cho tá»›i khi ráng chiá»u tắt hẳn, rồi Prokofi lại bá»c vợ bằng tấm áo choàng và bế vá» nhà. Cả thôn moi óc tìm duyên cá»› cá»§a những hành động quái dị ấy, nhưng không làm thế nào Ä‘oán được. Bá»n đàn bà báºn bàn ra tán vào vá» chuyện vợ chồng nhà nầy nên chẳng còn đâu thì giá» bá»›i lông tìm vết lẫn nhau nữa. Vá» ngưá»i vợ cá»§a Prokofi thì má»—i ngưá»i nói má»™t phách: có ngưá»i nói chắc chắn rằng ngưá»i ấy có sắc đẹp khác thưá»ng, có ngưá»i lại nói khác hẳn. Tất cả chỉ vỡ lẽ sau khi Mavra, má»™t ả vợ lÃnh vắng chồng liá»u lÄ©nh không ai bằng đã mượn cá»› xin men rượn má»›i để đến nhà Prokofi. Trong khi Prokofi xuống nhà hầm để lấy men rượn, ả đã kịp nhìn kỹ và thấy ngưá»i vợ Thổ nhÄ© kỳ mà Prokofi vá»› được là má»™t ả xấu đến mức không ai có thể xấu hÆ¡n. 
 
Chỉ một lát sau ả Mavra đã quang quác trong ngõ với một đám đàn bà, mặt ả đỠbừng bừng, chiếc khăn bịt đầu xệch hẳn sang bên. 
 
- Các bà các chị yêu quý ạ, chẳng hiểu thằng cha ấy thấy được nó đẹp nó ròn ở chá»— nào? Äàn bà thì Ãt nhất cÅ©ng phải có đủ lệ bá»™ cá»§a đàn bà má»›i được, nhưng đằng nầy… ngá»±c chẳng có, mông thì không, thẳng Ä‘uồn Ä‘uá»—n. Bá»n con gái vùng chúng ta còn có da có thịt hÆ¡n nhiá»u. Ngưá»i cứ thắt lại như con ong búng cái là gãy. Hai con mắt thì Ä‘en ngòm ngòm, to đến là to, trợn lên cứ như quá»· dữ Xa-tăng, lạy Chúa tha tá»™i cho. À, mà đúng là nó Ä‘ang có mang, tháºt đấy! 
 
- Có mang à? - Bá»n đàn bà ngạc nhiên. 
 
- Nào tôi có còn con gái con đứa gì nữa đâu, má»™t nách nuôi ba đứa con chứ còn Ãt á»i gì! 
 
- Thế mặt mũi nó ra sao? 
 
- Mặt nó ấy à? Vàng như nghệ ấy, hai con mắt nom tháºt thảm, xem ra sống nÆ¡i đất khách quê ngưá»i thì còn sung sướng ná»—i gì? à, mà các bà, các chị ạ, tôi quên không nói rằng nó lại còn… còn mặc quần cá»§a Prokofi nữa. 
 
- Sao? Tháºt thế à?… - Bá»n đàn bà kinh ngạc đồng thanh kêu lên. 
 
- ChÃnh mắt tôi trông thấy mà! Nó mặc quần tháºt đấy, chỉ có Ä‘iá»u là quần không có nẹp thôi(6). Có lẽ nó đã vá»› được cái quần Prokofi mặc ngày thưá»ng. Nó mặc má»™t cái áo sÆ¡ mi dài, quần bên trong áo, ống quần lại luồn vào trong bÃt tất. Tôi cứ nhìn nó mà lạnh cả gáy. 
 
Trong thôn bắt đầu có những lá»i rầm rì nói rằng vợ Prokofi là phù thuá»·. Con dâu nhà Astakhov (nhà Astakhov ở gần nhà Prokofi nhất) thá» sống thá» chết rằng ngày thứ hai cá»§a lá»… Ba Ngôi(7), trước lúc trá»i rạng, ả có thấy vợ Prokofi tóc trần, chân không, sang vắt sữa má»™t con bò trong sân nuôi gia súc nhà ả. Từ ngày ấy, vú con bò teo lại chỉ còn bằng nắm tay trẻ con rồi cạn sữa dần và chẳng bao lâu con bò đã chết. 
 
Năm ấy đã phát ra má»™t nạn dịch gia súc tai hại chưa từng thấy. Trên khoảng đất chăn bò bên sông Äông, ngày nào bãi cát cÅ©ng ngổn ngang những xác bò lá»›n bò con. Rồi nạn dịch lan sang cả ngá»±a. Các đàn ngá»±a nuôi rong trên bãi cá» thuá»™c địa pháºn củạ trấn má»—i ngày thưa Ä‘i. Vì váºy, trong ngõ và ngoài phố bắt đầu lưu truyá»n má»™t tin đồn ma quái… 
 
Sau cuá»™c há»p toàn thôn, bá»n đàn ông Cô-dắc kéo nhau đến ngay nhà Prokofi. 
 
Chá»§ nhà bước ra thá»m, cúi chào: 
 
- Thưa các cụ bô lão, các cụ có việc gì mà báºn tâm quá bước đến nhà tôi thế? 
 
Äám ngưá»i lặng thinh lừ lừ tiến tá»›i bên thá»m. 
 
Cuối cùng một lão già chếnh choáng hơi men quát lên đầu tiên: 
 
- Lôi cổ con mụ phù thuỷ nhà anh ra đây cho chúng tôi! Bà con sẽ đem nó ra xỠđây! 
 
Prokofi chạy bổ vào trong nhà, nhưng vừa tá»›i phòng ngoài đã bị Ä‘uổi kịp. Gã pháo thá»§ lá»±c lưỡng, biệt hiệu là Liusnhia(8), nắm lấy đầu Prokofi Ä‘áºp vào tưá»ng mà bảo: 
 
- Äừng làm rầm lên, có gì mà làm rầm lên như thế? Bà con không động đến anh đâu, nhưng con vợ anh thì chúng tôi sẽ cho nó ăn đất. Hoá kiếp nó Ä‘i còn hÆ¡n để cả thôn phải chết vì không có bò ngá»±a. Nầy cẩn tháºn không có thằng nầy ghè đầu anh vỡ toang ra bây giá»! 
 
- Con chó cái ấy đâu, lôi cổ nó ra ngoài sân nầy! - Äám ngưá»i ngoài thá»m gào lên. 
 
Má»™t gã Cô-dắc trước kia cùng đơn vị vá»›i Prokofi đưa má»™t tay xoắn lấy tóc ngưá»i đàn bà Thổ nhÄ© kỳ, còn tay kia bịt chặt cái miệng Ä‘ang mở hoác ra trong má»™t tiếng gào. Gã vừa chạy vừa lôi sá»nh sệch vợ Prokofi ra phòng ngoài rồi ném váºt xuống chân đám ngưá»i. Má»™t tiếng rú xé màng tai át cả tiếng đám ngưá»i gầm thét. 
 
Prokofi hất ngã được sáu gã Cô-dắc rồi nhảy vào buồng trong, giáºt thanh gươm treo trên tưá»ng. Bá»n Cô-dắc xéo lên nhau chạy dạt ra khá»i phòng ngoài. Prokofi lao mình trên thá»m xuống, thanh gươm múa loang loáng, quay vù vù trên đầu. Äám ngưá»i rung chuyển, chạy tản ra khắp sân. 
 
Gã pháo thá»§ Liusnhia cháºm chân chỉ chạy được đến bên nhà thóc thì bị Prokofi Ä‘uổi kịp, cho luôn má»™t nhát xả đôi ngưá»i, chếch từ vai trái xuống tá»›i thắt lưng. Bá»n Cô-dắc đã bắt đầu nhổ cá»c hàng rào, thấy thế bèn chạy xối qua sân Ä‘áºp lúa ra đồng cá». 
 
Ná»a giá» sau, đám ngưá»i lấy lại được can đảm, lại mon men đến nhà Prokofi. Hai tên được phái Ä‘i thăm dò, rón rén lẻn vào phòng ngoài. Vợ Prokofi Ä‘ang nằm trên vÅ©ng máu bên ngưỡng cá»a nhà bếp, đầu ngoặt sang bên vá»›i má»™t dáng rất lạ lùng, cái lưỡi bị cắn thè lè giữa hai hàm răng nhe ra nom hết sức Ä‘au khổ. Còn Prokofi thì bế đứa bé đẻ non, má»™t cục thịt nhá» bá»c trong cái áo lông cừu, chốc chốc lại oe oe khóc. Äầu anh ta lắc lư, hai con mắt đỠđẫn. 
 
Ngưá»i vợ cá»§a Prokofi tắt thở ngay tối hôm ấy. Bà cá»§a đứa bé, tức là mẹ cá»§a Prokofi, thương hại đứa cháu đẻ non, Ä‘em nó vá» nuôi. 
 
Thằng bé được á»§ bằng cám hấp hÆ¡i nước, nuôi bằng sữa ngá»±a, và má»™t tháng sau, khi đã chắc rằng thằng bé da bánh máºt, mặt hÆ¡i mang nét Thổ nhÄ© kỳ nầy có thể sống được, ngưá»i ta Ä‘em nó đến nhà thá» làm lá»… rá»a tá»™i sÆ¡ sinh và lấy tên ngưá»i ông là Panteley đặt cho nó. 
 
Sau mưá»i hai năm khổ sai, Prokofi lại trở vá». Vá»›i chòm râu hung hung xén tỉa ngay ngắn đã Ä‘iểm vài sợi bạc và bá»™ quần áo kiểu Nga, nom Prokofi khác hẳn, không còn ra má»™t anh chàng Cô-dắc nữa. Prokofi Ä‘em con vá» nuôi và bắt tay vào xây dá»±ng cÆ¡ nghiệp. 
 
Panteley lá»›n lên, thành má»™t thằng bé Ä‘en thui thá»§i, liá»u lÄ©nh, nghịch ngợm. Nó hao hao giống mẹ ở khuôn mặt và dáng ngưá»i dong dá»ng. Prokofi cưới cho con má»™t cô gái Cô-dắc, con nhà láng giá»ng. 
 
Từ ngày ấy, dòng máu Thổ nhÄ© kỳ tiếp tục hoà lẫn vá»›i dòng máu Cô-dắc, Ä‘em lại cho thôn xóm những tay Cô-dắc há» Melekhov mÅ©i khoằm, có má»™t vẻ đẹp hÆ¡i man rợ, mà ngưá»i ta thưá»ng gá»i bằng cái biệt hiệu "Thổ nhÄ© kỳ". 
 
Sau khi chôn cất cho bố xong, Panteley tá»± tay quán xuyến công việc làm ăn: ông lợp lại nhà, mua thêm cho dinh cÆ¡ ná»a đê-xi-a-chin(9) đất hoang, xây những nhà kho và má»™t nhà thóc lợp tôn. Theo ý ông chá»§, ngưá»i thợ lợp mái tôn đã lấy những mảnh tôn thừa cắt thành cặp gà trống, mắc lên mái nhà kho. Cái dáng vô tư lá»± cá»§a hai con gà đã làm cho cÆ¡ ngÆ¡i nhà Melekhov nom vui vui, tháºm chà dương dương tá»± đắc, ra vẻ có cá»§a ăn cá»§a để. 
 
Năm tháng qua lúc nào không biết. Càng có tuổi, Panteley Prokofievich(10) càng đẫy đà thêm: ngưá»i ông thêm to ngang, lưng có gù xuống má»™t chút, nhưng dù sao nom vẫn là má»™t ông già quắc thước. Tạng ngưá»i ông vốn to xương, chân Ä‘i kháºp khiá»…ng (hồi còn trẻ, nhân dịp hoàng đế duyệt binh, ông dá»± cuá»™c Ä‘ua ngá»±a và bị gãy chân trái). Ông Ä‘eo bên tai trái má»™t chiếc hoa tai bằng bạc hình bán nguyệt, già rồi mà râu tóc vẫn Ä‘en như mun, há»… nổi nóng lên là chẳng còn biết trá»i đất phải trái gì nữa. Có lẽ chÃnh vì thế mà ông đã làm cho bà vợ già trước tuổi. Bà là má»™t ngưá»i béo núng nÃnh, xưa kia rất đẹp gái, nhưng nay những vết nhăn trên mặt đã nhằng nhịt như mạng nhện. 
 
Petro, con cả cá»§a Panteley Prokofievich, đã có vợ và hao hao như mẹ: vóc ngưá»i anh ta không to lá»›n, mÅ©i hếch, tóc ráºm bù xù vàng như lúa chÃn, mắt màu hạt dẻ. Ngưá»i con thứ, Grigori lại giống bố như đúc; tuy kém anh sáu tuổi, nhưng Grigori cao hÆ¡n Petro hẳn ná»a cái đầu. CÅ©ng như cha, Grigori có cái mÅ©i nhòm mồm nom như má» diá»u hâu, cặp mắt quả trám sáng bừng bừng, hÆ¡i xếch và thoáng có ánh biếc, gò má cao nhá»n nhô lên dưới làn da nâu hồng. Grigori cÅ©ng gù gù như cha và cả trong nét cưá»i hai cha con cÅ©ng Ä‘á»u có chung má»™t cái gì hÆ¡i man rợ. 
 
Dunhiaska, con gái yêu cá»§a ông Panteley Prokofievich, là má»™t cô bé tay dài, mắt mênh mông. Ngoài ra trong nhà còn có Daria, vợ cá»§a Petro và má»™t đứa con nhá». Äó là tất cả gia đình Melekhov. 
 
 
 
 
Nguyễn Thụy Ứng dịch 
 
 
(1) Một xa-gien bằng 2,134m. 
(2) Tên gá»i các thá»§ lÄ©nh quân sá»± thá»i xưa do dân Cô-dắc tá»± bầu ra. 
(3) Tức là cuộc chiến tranh Nga-Thổ nổ ra vùng Ban-căng năm 1879. 
(4) Một thứ áo mặc ngoài của dân Kavkaz (Cápcadơ), chẽn lưng. 
(5) Tên gá»i những ngôi má»™ cổ đắp rất to ở Ukraina và vài miá»n khác ở Äông Âu. 
(6) Äàn ông Cô-dắc mặc quần có những nẹp màu khác nhau tuỳ theo từng quân khu, đàn bà Cô-dắc thì mặc váy không mặc quần, còn đàn bà Thổ nhÄ© kỳ thì mặc quần không mặc váy 
(7) Tức là lễ Thánh thần giáng lâm (Pentecote), ngày Thánh thần xuống với các thánh tông đồ. 
(8) Tên nầy nghÄ©a lả cái gá»ng chữ Ä‘inh mắc ở đầu những chiếc xe kiểu cổ ở Nga để thắng song song hai con bò. (ND) 
(9) Một đê-xi-a-chin bằng 1,0925 héc-ta. 
(10) Ngưá»i Nga không những có há», tên, mà còn có tên theo bố nữa. Panteley Prokofievich nghÄ©a là ông Panteley, có bố là Prokofi. Những ngưá»i nhiá»u tuổi hay có cương vị xã há»™i, được kÃnh trá»ng thì được gá»i bằng tên riêng kèm theo tên bố 
  
 	
 Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này: 
	
		 
		
		
		
		
Tài sản của tarta12a  
 
 
		
        
		
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by quykiemtu; 07-01-2009 at 03:46 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				19-03-2008, 10:03 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Cái Thế Ma Nhân
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Feb 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,035
					
                    Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 35 Times in 18 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 2 
 
 
 
 
 
Vài ngôi sao thưa thá»›t hÆ¡i lấp lánh trên bầu trá»i má»›i rạng còn xám như màu tro. Gió thổi từ dưới những đám mây Ä‘en tá»›i. Sương mù bốc thẳng lên từ mặt sông Äông chồng lên nhau từng lá»›p trên những núi đá phấn, rồi trưá»n theo những bá» dốc đứng ven sông, nom như con rắn xám không đầu. Trên vùng tả ngạn sông Äông, những bãi cát, những khoảng đất sụt trÅ©ng, những bãi lau ráºm, những khu rừng mù sương, tất cả Ä‘á»u chìm trong ánh mai lành lạnh nhưng hừng há»±c sức sống. Mặt trá»›i còn bải hoải chưa muốn ngoi lên khá»i đưá»ng chân trá»i. 
 
Ông Panteley Prokofievich là ngưá»i đầu tiên thức giấc trong nhà Melekhov. Ông bước ra thá»m, vừa Ä‘i vừa cài cúc cổ áo sÆ¡-mi thêu đầy những chữ tháºp nhá». Ông mở cá»a lùa gia súc ra ngõ. Daria chỉ mặc váy lót chạy ra vắt sữa bò. Hai bắp chân để trần trắng muốt, sương bắn vào nom như sữa non. Daria Ä‘i qua sân nuôi gia súc, dẫm nát cá», in lại những vết chân bốc hÆ¡i. 
 
Ông Panteley Prokofievich nhìn những ngá»n cá» bị hai bàn chân Daria dẫm bẹp xuống Ä‘ang ngốc dáºy, rồi bước vào nhà trong. 
 
Cá»Ã  sổ mở toang, trên báºu cá»a sổ lả tả những cánh hoa hồng hồng chết héo cá»§a cây anh đào đã nở rữa trong mảnh vưá»n con. Grigori còn ngá»§. Chàng nằm sấp, má»™t tay vươn ra. 
 
- Griska(1), mày có đi câu không? 
 
- Gì thế cha? - Grigori khẽ há»i rồi ngồi dáºy, hai chân buông thõng bên mép giưá»ng. 
 
- Ta đi đi, ngồi câu một lát cho đến sáng hẳn. 
 
Grigori thở phì phì, vá»›i lấy cái quần trên mắc áo, mặc vào, rồi lồng đôi bÃt tất len trắng ra ngoài ống quần. Chàng loay hoay mãi má»›i Ä‘i xong đôi á»§ng da và sá»a lại được bên gót á»§ng bị trẹo. 
 
Trong khi Ä‘i theo bố ra phòng ngoài, Grigori há»i giá»ng khàn khàn: 
 
- Thế mẹ hấp lúa mạch làm mồi chưa? 
 
- Hấp rồi. Mày ra thuyá»n trước Ä‘i. Tao loáng má»™t cái là ra ngay. 
 
Ông già bá»c cái ống đựng lúa mạch Ä‘en hấp chÃn thÆ¡m phức vào áo sÆ¡ mi, nhặt thoăn thoắt những hạt rÆ¡i vãi bá» vào lòng bàn tay, rồi bước xuống dốc vá»›i bên chân trái hÆ¡i kháºp khiá»…ng. 
 
- Chèo đi đâu bây giỠnào? 
 
- Ra chá»— vách Äất Ä‘en ấy. Hãy thá» câu gần cái cây ngả, chá»— chúng ta ngồi lần trước xem sao đã. 
 
Chiếc thuyá»n nhá» quệt Ä‘uôi vào bỠđất, báºp bá»nh má»™t lát trên mặt nước rồi rá»i khá»i bá». Dòng nước cuốn con thuyá»n Ä‘i, ra sức lắc như chỉ tìm cách làm nó láºt nghiêng. Grigori không chèo mà chỉ bẻ giầm. 
 
- Thế nào, chèo đi chứ! 
 
- Ta ra tới giữa dòng rồi hãy chèo. 
 
Con thuyá»n băng qua khoảng nước chảy xiết, hướng vá» bá» bên trái. Tiếng gà Ä‘ua nhau gáy trong thôn vẳng ra trầm trầm trên mặt nước. Mạn thuyá»n lướt sát vách đất má»m Ä‘en sịt, dá»±ng đứng trên mặt nước như bị đẽo phẳng, rồi trôi tá»›i má»™t khoảng lòng chảo: Cách bá» chừng năm xa-gien thấy có má»™t cây dâu da bị ngáºp còn vươn rá»™ng những cái cành trên mặl nước. Luồng nước xoáy lên những đám bá»t nâu nâu Ä‘uổi nhau quanh cái cây. 
 
- Tháo dây câu ra, để tao ném mồi, - Ông bố khẽ bảo Grigori rồi thá»c tay vào ống đựng mồi. 
 
Lúa mạch rÆ¡i rất gá»n xuống nước, vang lên má»™t tiếng như có ngưá»i khẽ kêu "suỵt". Grigori móc vài hạt lúa mòng má»ng vào lưỡi câu mỉm cưá»i khẽ nói: 
 
- Cá lớn cá bé, cá mẹ cá con, tìm mồi mà cắn! 
 
Dây câu vẽ những vòng tròn, rÆ¡i xuống nước, căng thẳng ra như sợi dây đàn, rồi lại chùng xuống, có vẻ như hòn chì đã chạm tá»›i đáy sông. Grigori đưa má»™t chân chặn giữ đầu cần câu, rồi xoài ngưá»i ra vá»›i lấy túi thuốc, nhưng cố không gây tiếng động. 
 
- Chẳng ăn thua gì đâu cha ạ… Trăng khuyết thế nầy… 
 
- Mày có mang diêm không đấy? 
 
- Có ạ! 
 
- Châm tao cái lá»a. 
 
Ông già châm thuốc hút, mắt nhìn đăm đăm vá» phÃa vùng mặt trá»i còn bị giam giữ sau gốc cây cong queo. 
 
- Cá chép thì không nhất định chá»n lúc nào má»›i cắn câu. Trăng khuyết mà vẫn có khi vá»› được đấy. 
 
Grigori thở dài: 
 
- Cha xem kìa, toàn là những con cá nhép rỉa mồi. 
 
Chợt thấy nước ngay bên cạnh thuyá»n lục ục rút ra, rồi má»™t con cá chép dài chừng hai ác-sin(2), đỠnhư đúc toàn bằng đồng, quẫy cái Ä‘uôi cong cong, rá»™ng như tàu lá ngưu bàng, rẽ qua làn nước rồi óc má»™t cái nhảy lên, làm những giá»t nước to tướng bắn tung tóe khắp thuyá»n. 
 
- Bây giỠthì chỠmà xem! - Ông Panteley Prokofievich đưa tay áo lên chùi chòm râu ướt đẫm. 
 
Bên cây dâu da chìm, trong khoảng những cái cành trần trụi vươn ra như những cánh tay, cùng má»™t lúc có hai con cá chép nhảy lên. Rồi má»™t con thứ ba nhá» hÆ¡n, lá»™n nhào trong không khÃ, bướng bỉnh quáºt mình liá»n mấy cái vào bá» sông. 
 
Grigori nóng nảy nhai đầu mẩu thuốc cuá»™n lấy, ngáºm đã ướt đẫm. Mặt trá»i đã lên tá»›i ná»a cây sồi, nhưng còn chưa sáng lắm. Ông Panteley Prokofievich đã ném hết chá»— mồi, ông bá»±c bá»™i chúm môi, nhìn chằm chằm cái đầu cần câu nằm lặng. 
 
Grigori nhổ cuống Ä‘iếu thuốc. Chàng giáºn dữ nhìn theo Ä‘iếu thuốc văng xa trong không khà và cứ rá»§a thầm bố đã đánh thức mình quá sá»›m, không để cho ngá»§ đẫy giấc. Chưa có gì vào bụng mà đã hút thuốc nên trong miệng cứ có mùi như lông lợn cháy. Grigori vừa cúi xuống cong bàn tay định vốc nước thì đầu chiếc cần câu nhô khá»i mặt nước ná»a ác-sin chợt khẽ rung rồi từ từ chìm xuống. 
 
- Cắn câu rồi! - Ông già thở phào. 
 
Grigori giáºt mình nhấc vá»™i cần câu, nhưng đầu cần câu vẫn ăn thun thút xuống nước. Từ chá»— tay cầm, cái cần cong xuống thành má»™t vòng cung. Nó làm bằng gỡ liá»…u đỠkhá»e như thế mà vẫn bị má»™t sức rất lá»›n kéo xuống dưới. 
 
- Giữ cho chắc! - Ông già -đẩy thuyá»n ra xa bá» kêu lên. 
 
Grigori mÃm môi mÃm lợi cố nhấc cái cần lên nhưng không nổi. 
 
Có tiếng răng rắc khô khan, cái cần to đần đẫn bị gãy. Grigori mất thăng bằng lảo đảo: 
 
- Äúng là má»™t con bò má»™ng! - Ông Panteley Prokofievich lẩm bẩm. Ông cố mắc mÅ©i lưỡi câu vào mồi nhưng không trúng. 
 
Grigori Ä‘ang rất hồi há»™p nhưng vẫn báºt cưá»i. Chàng mắc thêm mồi vào má»™t chiếc cần câu khác rồi ném luôn xuống. 
 
Chì vừa chạm đáy sông thì đầu cần câu đã cong ngay xuống. 
 
- Lại nó rồi, con quá»· dữ!… - Grigori "hừ" má»™t tiếng. Con cá cố ngoi ra chá»— nước xiết. Chàng phải tốn không biết bao nhiêu hÆ¡i sức má»›i kéo được nó lên khá»i đáy sông. 
 
Cái cần câu "phá»±t" má»™t tiếng rất to, báºt lên khá»i mặt nước, và liá»n theo đó, nước bắn vá»t lên thành má»™t mặt vát xanh xanh. Những ngón tay chuối mắn cá»§a ông Panteley Prokofievich cứ loay hoay mãi vá»›i cái cán vợt. 
 
- Kéo nó lên mặt nước! Giữ cho chắc, khéo nó cứa đứt mất đấy. 
 
- Cha đừng lo! 
 
Một con cá chép lớn tướng màu đỠđỠvàng vàng ngoi lên mặt nước, làm nước sủi lên, nhưng nó lại chúi cái đầu bèn bẹt, có cái trán rộng bè, lao ngay xuống sâu. 
 
- Nó lôi ghê không? Tê cứng cả tay rồi! Nhưng được, xem mày giở được trò gì nào! 
 
- Giữ cho chắc, Griska! 
 
- Con vẫn giữ đây! 
 
- Chú ý đấy đừng cho nó luồn xuống đáy thuyá»n… Chú ý đấy! 
 
Chú cá chép phải nằm nghiêng. Grigori lấy lại hÆ¡i, lôi nó vào gần mạn thuyá»n. Ông già vừa đưa cái vợt ra thì con cá đã thu hết sức lá»±c còn lại, ngụt xuống sâu lần nữa. 
 
- Kéo cao cái đầu nó lên! Cho nốc thêm Ãt không khà là sẽ biết Ä‘iá»u ngay. 
 
Con cá đã lá» cò bợ, nên lại bị Grigori kéo lên, lôi sát vào mạn thuyá»n. Nó há hốc miệng ngáp lấy ngáp để, húc mÅ©i vào bên mạn thuyá»n sần sùi rồi đứng yên, mấy cái vây óng ánh da cam vẫy vẫy. 
 
- Thế là mày chịu thua rồi nhé! - Ông Panteley Prokofievich è è trong cổ há»ng, lấy vợt hứng con cá. 
 
Hai bố con còn ngồi thêm ná»a giá», nhưng không thấy cá quẫy nữa. 
 
- Thu dá»n thôi, Griska. Có lẽ ta đã vá»› được con cuối cùng đấy, chá» thêm cÅ©ng chẳng tÃch sá»± gì đâu. 
 
Hai cha con sá»a soạn ra vá», Grigori đẩy thuyá»n ra xa bá». VỠđến ná»a đưá»ng, Grigori nhìn mặt bố, thấy như ông Ä‘ang có Ä‘iá»u gì muốn nói vá»›i mình, nhưng ông già vẫn nÃn thinh, chỉ chăm chú nhìn những ngôi nhà trong thôn rải rác dưởi chân núi. 
 
- Grigori ạ, có chuyện nầy… - Ông ngáºp ngừng rồi bắt đầu nói, hai tay mân mê sợi dây buá»™c miệng cái túi đặt dưới chân. - Tao thấy hình như mày có chuyện gì vá»›i cái ả Acxinhia nhà Astakhov thì phải… 
 
Mặt Grigori chuyển sang đỠtÃa, chàng quay nhìn ra chá»— khác. Trên cái cổ gân guốc nắng cháy Ä‘en thui, cổ áo sÆ¡-mi hằn lên thành má»™t vệt trắng. 
 
Ông già nói tiếp, giá»ng bắt đầu gay gắt và bá»±c bá»™i: 
 
- Äồ ranh con, liệu cái thần hồn… Tao không nói chÆ¡i vá»›i mày đâu Stepan là hàng xóm láng giá»ng vá»›i nhà chúng ta. Tao không cho phép mày chim chuá»™t vợ anh ta đâu. Việc nầy cÅ©ng đến gây ra tá»™i lá»—i thôi. Tao bảo trước cho mà biết: há»… bắt được là tao nện cho má»™t tráºn nhừ tỠđấy! 
 
Ông Panteley Prokofievich thu những ngón tay lại thành má»™t nắm tay gân guốc, cặp mắt lồi lồi nheo lại nhìn khuôn mặt ngưá»i con tái dần. 
 
- Toàn những lá»l vu oan giá hoạ, - Grigori nhìn thẳng vào chá»— tinh mÅ©i xanh xanh cá»§a bố, miệng lầu bầu. Giá»ng chàng trầm trầm như vá»ng lên từ đáy nước. 
 
- Câm cái mồm đi. 
 
- Miệng thế gian! 
 
- Câm ngay, đồ chó đẻ! 
 
Grigori cúi rạp ngưá»i xuống mái chèo. Con thuyá»n chồm lên từng đợt tiến vá» phÃa trước. Nước đằng sau thuyá»n lá»c á»c cuá»™n lên thành những cái xoáy. 
 
Cho đến khi tá»›i bến, cả hai cha con chẳng ai nói gì vá»›i ai. Lúc sắp bước chân lên bá», ngưá»i cha má»›i dặn thêm: 
 
- Liệu hồn đấy, tao bảo gì thì chá»› có quên, nếu không từ nay trở Ä‘i cấm tiệt không được chÆ¡i bá»i nhảy nhót gì nữa. Äừng hòng ra khá»i nhà ná»a bước. Dứt khoát như thế đấy? 
 
Grigori cứ ngáºm tăm. Thuyá»n vào sát bá», chàng má»›i há»i: 
 
- Con đem cá vỠnhà cho mẹ và chị Daria chứ? 
 
- Äem bán cho bá»n lái buôn ấy, - Ông già dịu giá»ng, - lấy tiá»n mà mua thuốc hút. 
 
Grigori cắn môi bước theo bố: "ÄÆ°á»£c, cha muốn làm gì thì làm, trói cẳng tôi lại, hôm nay tôi vẫn nhảy Ä‘i chÆ¡i cho mà xem". Chàng nghÄ© thầm hằn há»c nhìn chằm chằm vào cái gáy cao phẳng, to đần đẫn cá»§a bố. 
 
VỠđến nhà, Grigori rá»a rất cẩn tháºn cho sạch những đám cát đã khô trên vảy con cá chép rồi luồn má»™t nhánh liá»…u nhá» qua mang cá. 
 
Ra đến cổng thì gặp Mitka Korsunov, má»™t thằng bạn cùng tuổi chÆ¡i vá»›i nhau đã lâu. Mitka vừa Ä‘i vừa nghịch nghịch đầu cái dây lưng làm bằng những mảnh bạc ghép lại. Hai con mắt tròn xoe cá»§a nó trâng tráo đưa Ä‘i đưa lại sau hai hàng mi vá»›i má»™t ánh vàng hoe trÆ¡n như dầu. Äồng tá» Mitka dài và thẳng đứng chẳng khác gì mắt mèo, vì thế trong con mắt cá»§a nó như có cái gì luôn luôn brến đổi, khó nháºn ra. 
 
- Äem cá Ä‘i đâu đấy? 
 
- Chiến lợi phẩm hôm nay đây. Mang Ä‘i bán cho bá»n lái buôn. 
 
- Äem đến nhà Mokhov phải không? 
 
- Äúng đấy. 
 
Mitka nhìn con cá chép và thỠđoán. 
 
- Mưá»i lăm phun-tÆ¡ (3) phải không? 
 
- Mưá»i lăm rưỡi. Cân bằng cân lò xo rồi đấy. 
 
- Cho mình đi cùng nhé, mình sẽ mặc cả cho. 
 
- Äi thì Ä‘i. 
 
- Thế thết mình một chầu chứ? 
 
- Chúng mình sẽ thoả thuáºn sau, không nói lá»i thừa làm gì. 
 
Những ngưá»i vừa dá»± lá»… mi-sa dang toả ra các phố. Ba anh em má»™t nhà cùng Ä‘i thành hàng ngang trên đưá»ng. Cả ba cùng mang biệt hiệu là"Samin"(4) 
 
Ngưá»i anh cả là gã cụt tay Aleksey Ä‘i giữa. Cổ áo quân phục quá cháºt làm cái cổ gân guốc cá»§a gã cứ phải vươn thẳng lên. Chòm râu xoăn thưa thá»›t vểnh hếch sang má»™t bên, như cái nêm, nom rất ngang ngạnh. Gã luôn nháy lia lịa con mắt bên trái, như ngưá»i mắc bệnh thần kinh. Trước đây đã lâu, trong má»™t cuá»™c thi bắn, khẩu súng trưá»ng đã nổ háºu ngay trong tay Aleksey, má»™t mảnh quy-lát đã xé rách má»™t bên má gã. Từ ngày ấy, con mắt bên trái cứ vô duyên vô cá»› nháy vô tá»™i vạ. Nhưng cái sẹo xanh xanh nằm chéo ngang má thì được những sợi râu cứng má»c che hết. Tuy tay trái bị phạt cụt đến khuá»·u nhưng Aleksey vẫn có thể chỉ dùng má»™t tay cuá»™n lấy thuốc hút rất khéo, không bao giá» há»ng. Hắn kẹp túi thuốc vào bá»™ ngá»±c nở nang, lấy răng xé má»™t mẩu giấy đủ dùng, uốn cong lại, dốc thuốc vào thế là mấy ngón tay bắt đầu cuá»™n thoăn thoắt, xong lúc nào không biết. Mắt ngưá»i xem còn chưa kịp theo dõi thì đã thấy Aleksey nhai nhai Ä‘iếu thuốc nằm gá»n lá»n trên môi mà nháy mắt xin lá»a. 
 
Tuy chỉ có má»™t tay, nhưng Aleksey lại là quyá»n thá»§ vô địch trong thôn. Nắm tay gã tháºt ra cÅ©ng không to đặc biệt, bất quá chỉ bằng quả dưa dại, nhưng có lần Ä‘ang cày, gã Ä‘iên tiết vá»›i con bò. roi lại rÆ¡i đâu mất, gã bèn cho luôn con bò má»™t đấm. Con bò lăn ká»nh luôn ra luống cày, máu rỉ cả ra tai, chữa mãi má»›i khá»i. 
 
Hai ngưá»i em cá»§a Aleksey là Marchin và Prokho thì giống anh đến chân lông kẽ tóc. CÅ©ng cái tướng ngÅ© Ä‘oản, ngưá»i to đần đẫn bằng cây sồi, chỉ khác má»™t Ä‘iá»u là cả hai Ä‘á»u tay chân đủ đôi. 
 
Grigori chào há»i ba gã Samin, còn Mitka thì lặng thinh quay mặt Ä‘i chá»— khác, làm xương cổ kêu răng rắc. Trong má»™t cuá»™c đấu quyá»n hôm lá»… tiá»…n mùa đông., Aleksey Samin đã chẳng thương gì hàm răng non ná»›t cá»§a Mitka, vung tay cho nó má»™t quyá»n trá»i giáng, thế là Mitka đã phải nhổ hai chiếc răng hàm lên lá»›p băng xanh xanh đã bị dẫm nát dưới những gót á»§ng đóng cá sắt. 
 
Lúc Ä‘i tá»›i ngang Grigori và Mitka, Aleksey nháy mắt liá»n năm sáu cái: 
 
- Bán cho mình con cá đi! 
 
- Mua thì mua. 
 
- Äòi bao nhiêu? 
 
- Một đôi bò mộng, thêm cái mụ nhà anh nữa. 
 
Aleksey nheo mắt vung mẩu tay cụt: 
 
- Kỳ cục tháºt, chà, tháºt là kỳ cục?… Hà-hà-hà… thêm cái mụ nhà mình… Thế còn mấy đứa nhóc có lấy không? 
 
Grigori nhe răng cưá»i: 
 
- Thôi giữ lấy mà nuôi, kẻo cái hỠSamin nhà các anh tuyệt tự mất. 
 
Má»™t đám ngưá»i xúm đông trên cái bãi bên cạnh hàng rào nhà thá». 
 
Lão thầy cả trong nhà thỠđứng giữa đám. Lão nâng má»™t con ngá»—ng trên đầu, rao to: "Ná»a rúp đây? Có ngưá»i trả rồi đấy. Ai trả hÆ¡n không?" 
 
Con ngá»—ng quay đầu Ä‘i quay đầu lại, hai con mắt xanh như ngá»c lam nheo nheo đầy vẻ khinh bỉ. 
 
Trong đám ngưá»i bên cạnh, má»™t ông già nhá» bé, tóc bạc, ngá»±c Ä‘eo những huân chương chữ tháºp và huy chương, Ä‘ang hoa chân múa tay. 
 
Mitka đưa mắt ra hiệu cho Grigori: 
 
- Ông Grisaka nhà mình đang thiên la bát sát vỠchuyện chiến tranh Thổ nhĩ kỳ đấy. Lại nghe cái nhé! 
 
- Chúng mình nghe xong thì con cá đã có mùi, đã trương lên rồi: 
 
- Càng trương càng nặng cân, chúng mình càng lợi. 
 
Cái mái màu xanh lá cây của nhà Mokhov đã hiện ra trên cái bãi sau nhà kho chứa đồ chữa cháy. Trên bãi ngổn ngang những chiếc thùng chữa cháy và càng xe gãy. Trong khi đi qua nhà kho, Grigori nhổ toẹt một bãi và đưa tay lên bịt mũi. Từ sau những cái thùng, một lão già đi ra, tay còn đang cài móc quần, răng còn cắn giữ cái khoá dây lưng. 
 
- Không nhịn được nữa hay sao? - Mitka há»i. 
 
Lão già loay hoay xong với cái khuy cuối cùng rồi nhả cái khoá dây lưng trong miệng ra. 
 
- Việc gì đến mày h� 
 
- Phải dà mÅ©i lão xuống má»›i được! Cả râu nữa! Cả râu nữa! Äể mụ già nhà lão kỳ cá» hàng tuần không sạch cho biết thân. 
 
Lão già phát khùng: 
 
- Thằng chết tiệt, ông giầm đầu mày xuống bây giá»! 
 
Mitka đứng lại, cặp mắt mèo của nó nheo nheo như chói nắng. 
 
- Hừ, lão tưởng lão quà báu lắm đấy phá»ng? Cút mẹ lão Ä‘i, đồ chó đẻ? Nếu không thằng nầy cho lão vài cái dây lưng bây giá»! 
 
Grigori vừa cưá»i vừa bước tá»›i bên thá»m nhà Mokhov. Lan can chạm đầy những dây nho dại. Nắng lưá»i nhác in lên thá»m những cái bóng lốm đốm. 
 
- Chà Mitka, ngưá»i ta sống như thế nầy đây… 
 
- Cả đến quả đấm cá»a cÅ©ng mạ vàng. - Mitka hé mở cái cá»a thông ra sân thượng rồi phì cưá»i - Mình phải đưa ông mình tá»›i đây má»›i được! 
 
- Ai đấy? - Trên sân thượng có tiếng há»i vá»ng ra. 
 
Grigori rụt rè bước vào trước. Äuôi con cá chép kéo lệt sệt trên sàn gá»— sÆ¡n. 
 
- Các anh há»i ai thế? 
 
Má»™t cô gái Ä‘ang ngồi trên má»™t chiếc ghế chao bằng đồ Ä‘an, trong tay cầm má»™t đĩa dâu. Grigori nÃn lặng nhìn trân trân cặp môi má»ng hồng hồng hình trái tim vừa mút xong má»™t quả dâu. Cô gái nghiêng nghiêng đầu nhìn hai anh chàng Ä‘ang Ä‘i tá»›i. 
 
Mitka đằng hắng, nói đỡ lá»i Grigori: 
 
- Cô có mua cá không? 
 
- Cá ấy à? Chá» má»™t lát tôi sẽ trả lá»i ngay. 
 
Cô gái nói xong dấn cái ghế chao đứng dáºy, cặp chân không Ä‘i bÃt tất kéo lệt sệt đôi giày vải thêu. ánh nắng chiếu thấu qua chiếc áo dài trắng, Mitka lá» má» nhìn thấy những đưá»ng nét cá»§a cặp giò máºp mạp và Ä‘oạn đăng ten rá»™ng lượn sóng dưới gấu chiếc váy lót. 
 
Nó không khá»i ngạc nhiên trước hai bắp chân để trần trắng muốt như sa-tanh, chỉ ở chá»— hai gót chân tròn tròn là da hÆ¡i vàng vàng như mau sữa. 
 
Mitka hÃch khuá»·u tay vao Grigori: 
 
- Trông kìa, Griska, váy gì mà… mà như thuá»· tinh ấy, nhìn suốt qua thấy tất tần táºt. 
 
Cô gái bước trong cá»a hành lang ra, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bành. 
 
- Hai anh vào trong bếp kia. 
 
Grigori rón rén bước vào nhà trong. Mitka đứng dạng chân, nheo mắt nhìn đưá»ng ngôi trắng trắng nằm giữa hai mái tóc vàng óng hình bán nguyệt úp hai bên đầu cô gái. Cô gái nhìn khắp ngưá»i Mitka bằng hai con mắt tinh nghịch và bướng bỉnh. 
 
- Anh là ngưá»i vùng nầy chứ? 
 
- Vâng, tôi ở ngay đây. 
 
- Nhà ai thế? 
 
- Nhà Korsunov. 
 
- Thế tên anh là gì? 
 
- Mitka. 
 
Cô gái nhìn chăm chú hai hàng móng chân hồng hồng cá»§a mình má»™t lát rồi lại thu phắt chân vá». 
 
- Trong hai anh, anh nào đánh được cá đấy? 
 
- Grigori đấy, cáºu ấy là bạn thân cá»§a tôi. 
 
- Thế anh có đánh bắt cá được không? 
 
- Tôi cÅ©ng có đánh bắt cá, nhưng chỉ khi nào thÃch má»›i Ä‘i thôi. 
 
- Câu bằng cần câu à? 
 
- CÅ©ng có câu bằng cần câu, chúng tôi gá»i là "pritúc". 
 
- Tôi cÅ©ng muốn Ä‘i câu cá xem thế nào, - Cô gái nÃn lặng má»™t lát rồi nói. 
 
- ÄÆ°á»£c thôi, nếu cô thÃch thì chúng ta thá» Ä‘i xem. 
 
- Nhưng việc ấy làm thế nào sắp xếp được? Mà anh nói tháºt đấy chứ? 
 
- Phải dáºy sá»›m lắm má»›i được. 
 
- Tôi sẽ dáºy được, nhưng phải đánh thức tôi cÆ¡. 
 
- Äánh thức cÅ©ng được… Nhưng còn cha cô? 
 
- Cha tôi thì có can gì? 
 
Mitka báºt cưá»i: 
 
- Lại cho là có trộm… Xua chó ra cắn. 
 
- Chuyện ngá»› ngẩn! Tôi ngá»§ má»™t mình trong căn phòng ở góc nhà, phòng có cái cá»a sổ kia kìa. - Cô gái giÆ¡ ngón tay chỉ - Nếu anh đến tìm tôi thì cứ gõ vào cá»a sổ, tôi sẽ dáºy ngay. 
 
Trong bếp vẳng ra những lá»i nói ngắt quãng. Giá»ng Grigori thì ngượng ngà ngượng nghịu, còn giá»ng chị nhà bếp thì trầm trầm, trÆ¡n leo lẻo. 
 
Mitka nghịch nghịch những mảnh bạc xỉn trên chiếc thắt lưng Cô-dắc cá»§a nó và nÃn lặng má»™t lát. 
 
- Thế anh đã có vợ chưa? - Cô gái cưá»i ná»a miệng và há»i. 
 
- Cô há»i làm gì cÆ¡ chứ? 
 
- Chẳng làm gì cả, tôi muốn biết đấy thôi. 
 
- Thế thì chưa, tôi còn ở một mình. 
 
Bá»—ng nhiên Mitka đỠbừng mặt, còn cô gái thì vẫn mỉm cưá»i tinh quái vừa nghịch má»™t nhánh dâu trồng trong nhà kÃnh rÆ¡i dưới sàn, vừa há»i thêm: 
 
- Thế anh Mitka nầy, bá»n con gái có yêu anh không? 
 
- Có cô yêu mà cũng có cô không yêu. 
 
- Thế anh thỠnói… vì sao mà mắt anh giống mắt mãn thế? 
 
- Giống… mắt mãn ấy à? - Äến đây thì Mitka mất hết bình tÄ©nh. 
 
- Phải, tôi muốn nói là giống mắt mèo ấy mà. 
 
- Có lẽ lá»t lòng mẹ đã như thế rồi… Tôi chẳng phải chịu trách nhiệm gì vá» chuyện nầy đâu. 
 
- Thế anh Mitka à, tại sao ở nhà không lấy vợ cho anh đi? 
 
Mitka bị bối rối má»™t lát, đến lúc nầy đã trấn tÄ©nh lại được. Cu cáºu cảm thấy trong lá»i nói cá»§a cô gái có cái gì như trêu chá»c, bèn long hai con mắt vàng hoe lên: 
 
- Ngưá»i tôi sẽ lấy làm vợ còn chưa lá»›n lên. 
 
Cô gái ngạc nhiên giương cao hai hàng lông mày, đỠmặt đứng dáºy. PhÃa ngoài phố có tiếng những bước chân Ä‘i trên thá»m. 
 
Cái mỉm cưá»i kÃn đáo thoáng vẻ giá»…u cợt cá»§a cô gái làm Mitka cảm thấy như bị gai châm. ChÃnh chá»§ nhà là Sergey Platonovich Mokhov Ä‘ang nhẹ nhàng dáºm đôi giày da hoẵng to tướng, đưá»ng bệ đưa cái thân hình to béo cá»§a lão qua chá»— Mitka vừa bước lánh ra. 
 
- Äến gặp tôi à? - Lão chẳng thèm quay mặt nhìn Mitka, cứ vừa bước qua vừa há»i. 
 
- Cha ạ, hỠmang cá đến đấy. 
 
Grigori bước ra, trong tay không còn gì nữa. 
 
 
 
(1) Cách thân máºt để gá»i Grigori. 
(2) Một ác-sin bằng 0, 711m. 
(3) Một phun-tơ bằng 0,409kg. 
(4) Tên má»™t thá»§ lÄ©nh Dagestan nổi tiếng, đã chống lại Nga hoàng trong má»™t thá»i gian rất dài. Lev Tolstoi đã viết nhiá»u vá» Samin trong táºp Khatgiư Murat. 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của tarta12a  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by quykiemtu; 07-01-2009 at 03:45 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				19-03-2008, 10:03 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Cái Thế Ma Nhân
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Feb 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,035
					
                    Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 35 Times in 18 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 3 
 
 
 
 
 
Grigori vui anh vui em vá» thì gà đã gáy mấy đợt đầu. Từ phòng ngoài, mùi hốt-bố lên men chua loét và mùi cá» Äức mẹ khô ngai ngái xông vào nồng nặc. 
 
Grigori rón rén Ä‘i vào nhà trong. Chàng cởi quần áo, treo cẩn tháºn cái quần rá»™ng ống có nẹp mặc ngày lá»…, làm dấu phép rồi nằm xuống. Chấn song cá»a cắt tư vuông ánh trăng vàng, in má»™t hình chữ tháºp lên sàn nhà. Trong góc phòng, vài bức tượng thánh phá»§ những tấm khăn thêu nhấp nhoáng má»™t thứ ánh sáng sin sỉn. Quanh cái mắc áo đầu giưá»ng, đàn ruồi bị thức giấc vo ve mãi không yên. 
 
Grigori vừa thiu thiu thì trong bếp có tiếng thằng cháu trai con ông anh oe oe khóc. 
 
Cái nôi á»t ẹt như chiếc xe bò không được bôi dầu. Daria lầu bầu, giá»ng ngái ngá»§: 
 
- Có nÃn Ä‘i không nào, mày tháºt là con tá»™i con nợ? Ngá»§ chẳng chịu ngá»§, nằm yên cÅ©ng chẳng chịu nằm yên cho. 
 
Rồi Daria khẽ ru: 
 
Ả Ngốc, ả Nghếch 
Ả tếch đi đâu? 
Nghếch đi chăn ngựa. 
Ngựa Nghếch ngựa gì? 
Ngựa Nghếch thắng yên, 
Riá»m thêu kim tuyến. 
 
Grigori thiếp Ä‘i dần theo nhịp ru con Ä‘á»u đặn, nhưng trong bụng vẫn còn nghÄ©: "À mà ngày mai anh Petro đã phải Ä‘i trại rồi. Ở nhà chỉ còn chị Daria vá»›i thằng bé… Thế là lần nầy cắt cá» se không có anh ấy cùng làm vá»›i mình". 
 
Grigori rúc đầu vào trong cái gối nóng hổi, nhưng tiếng ru vẫn cứ quấy rầy bên tai: 
 
Thế ngựa Nghếch đâu? 
 
Äứng sau cổng lá»›n. 
 
Thế cổng lớn đâu? 
 
Nước lũ cuốn rồi. 
 
Má»™t con ngá»±a hà má»™t tràng dài làm Grigori giáºt mình. Nghe tiếng hÃ, Grigori nháºn ra con ngá»±a chiến cá»§a Petro. 
 
Còn đàn ngỗng đâu? 
 
Ngỗng lẩn bãi lau. 
 
Thế bãi lau đâu? 
 
Lau con gái cắt 
 
Thế con gái đâu? 
 
Con gái lấy chồng. 
 
Chồng con gái đâu? 
 
Lên ngá»±a ra tráºn… 
 
Còn ngái ngủ, Grigori đã lần ra tàu ngựa và dắt con ngựa ra ngõ. Một cái mạng nhện bất ngỠbay tới vướng vào mặt làm Grigori thấy buồn buồn, thế là bỗng nhiên chẳng còn ngái ngủ chút gì nữa. 
 
Ãnh trăng làm hiện lên chếch ngang sông Äông má»™t con đưá»ng gợn lăn tăn, không ai cưỡi ngá»±a qua được. Mặt sông mù mịt sương mai, nhưng trên đầu thì sao lấm tấm khắp bầu trá»i. Con ngá»±a Ä‘i cẩn tháºn từng bước sau lưng Grigori. Äoạn đưá»ng dốc xuống sông rất khó Ä‘i. Từ bá» bên kia vẳng sang tiếng vịt kêu quàng quạc. Gần bá» trong đám rong rêu, má»™t con cá nhẹo bÆ¡i quanh quẩn săn tìm cá con, cái Ä‘uôi cá»§a nó quẫy nước lá»c á»c. 
 
Grigori đứng lặng giá» lâu bên làn nước. Bá» sông nặc mùi ngai ngái cá»§a các thứ mục ẩm. Những giá»t nước rung rung nối nhau nhá» xuống từ mõm con ngá»±a. Trong lòng Grigori tràn ngáºp má»™t cảm giác trống rá»—ng nhưng lâng lâng thú vị. Dá»… chịu tháºt, chẳng có gì phải suy nghÄ©. Trên đưá»ng vá», Grigori nhìn vá» phÃa mặt trá»i má»c. Äằng ấy, má»™t vùng tranh tối tranh sáng phÆ¡n phá»›t xanh đã bắt đầu rạng. 
 
Grigori vỠđến gần tàu ngựa thì gặp mẹ. 
 
- Mày đấy à, Griska? 
 
- Chẳng con thì còn ai? 
 
- Mày cho ngựa uống nước rồi chứ? 
 
- Cho uống rồi, - Grigori trả lá»i có vẻ miá»…n cưỡng. 
 
Bà mẹ Ä‘i hÆ¡i ngá»a ngưá»i ra sau, vì bà Ä‘ang đùm trong tạp dá» má»™t Ãt phân ngá»±a khô để nhóm bếp. Bà kéo lệt sệt hai bàn chân đất nhăn nheo như má»i ngưá»i già. 
 
- Mày sang gá»i vợ chồng Stepan dáºy Ä‘i. Stepan cÅ©ng sắp sá»a Ä‘i cùng vá»›i thẳng Petro nhà ta đấy. 
 
Grigori tá»±a như được hÆ¡i lạnh lắp cho má»™t cái lò xo căng thẳng, ngưá»i chàng như có kiến đốt. Chàng nhảy ngay qua ba bá»±c thá»m dá»™i tiếng cá»§a nhà Astakhov. Cá»a không cài then. Stepan ngá»§ trên má»™t tấm thảm trải trong bếp, đầu ngưá»i vợ rút vào nách anh ta. 
 
Qua bóng tối đã sắp tan hết, Grigori nhìn thấy cái váy cá»§a Acxinhia tốc lên đến quá đầu gối, cặp chân trắng muốt như gá»— bạch dương dạng ra má»™t cách há»› hênh. Grigori đứng nhìn má»™t giây, chàng cảm thấy miệng khô bá»ng, đầu váng lên như vì những tiếng Ä‘áºp vào răng. Chàng lấm lét nhìn quanh như thằng ăn cắp rồi kêu lên khàn khàn, lạc cả giá»ng: 
 
- Nầy, ai thế nầy? Dáºy Ä‘i thôi! 
 
Acxinhia ụn ịn trong giấc ngủ. 
 
- Ôi chao, ai đấy? Ai thế nầy? - Nàng luống cuống sá» soạng, luồn má»™t cánh tay trần xuống giữa hai chân, kéo cái áo lót xuống. Vết bãi nước bá»t chảy ra trong lúc ngá»§ say vẫn còn trên gối: trá»i sắp rạng là lúc đàn bà há» ngá»§ say nhất. 
 
- Tôi đây. Mẹ tôi bảo sang gá»i anh chị dáºy… 
 
- Chúng tôi dáºy ngay đây… Nhà chúng tôi chẳng còn chá»— nào len chân nữa… Rệp thì như sung, cứ phải xuống đất nằm. Anh Stepan dáºy Ä‘i, có nghe thấy không? 
 
Grigori nghe giá»ng nói, biết Acxinhia ngượng, nên vá»™i vá» ngay. 
 
Chừng ba mươi chàng Cô-dắc từ giã thôn xóm đến trại binh dịch tháng Năm. NÆ¡i táºp trung là thao trưá»ng. Lúc khoảng bảy giá», thao trưá»ng đã đầy những chiếc xe bốn bánh có mui bằng vải bạt, vá»›i những chàng Cô-dắc mặc áo sÆ¡-mi binh dịch tháng Năm may bằng vải thô, ai nấy vÅ© trang đầy đủ, ngưá»i thì cưỡi ngá»±a, ngưá»i thì Ä‘i chân. 
 
Trên thá»m nhà, Petro Ä‘ang vá»™i vã khâu lại Ä‘oạn dây cương bị rách. Ông Panteley Prokofievich Ä‘i Ä‘i lại lại bên cạnh con ngá»±a cá»§a Petro, chốc chốc lại đổ thêm lúa kiá»u mạch vào cái máng ăn. Thỉnh thoảng ông kêu lên: 
 
- Dunhiaska, đã khâu miệng túi bánh mì khô chưa? Äã rắc nhiá»u muối vào mỡ chài chưa? 
 
Y như má»™t Ä‘oá hoa đỠrá»±c, Dunhiaska chạy loang loáng qua sân như con én. Nghe tiếng bố gá»i, cô bé báºt cưá»i trả lá»i: 
 
- Cha Æ¡i, cha cứ lo việc cá»§a cha Ä‘i, mặc con sá»a soạn các thứ cho anh con, đến Cherkask(1) cÅ©ng không có gì xá»™c xệch đâu. 
 
Petro nhấp nước bá»t vào sợi chỉ rồi hất đầu vá» phÃa con ngá»±a và há»i: 
 
- Nó ăn chưa xong hả cha? 
 
- Còn phải kịp cho nó nhai chứ, - Ông bố đưa bàn tay sần sùi vuốt lại tấm đệm lót yên hình như chỉ là Ä‘iá»u lặt vặt, nhưng chỉ sau má»™t chặng đưá»ng là đã có thể làm lưng con ngá»±a bị sướt đến chảy máu rồi. 
 
- Con Hạt dẻ ăn xong cha cho nó uống nước nhé. 
 
- Thằng Grigori sẽ cho nó ra sông Äông. Nầy, Grigori, dắt con ngá»±a Ä‘i! 
 
Con ngá»±a giống Äônhét vừa Ä‘i vừa nghịch. Dáng nó cao mà thanh, trên trán có vệt trắng hình ngôi sao. Grigori vừa dắt nó ra khá»i cá»a hàng rào đã đưa tay trái khẽ vá»— vào vai nó rồi nhảy phốc lên yên, cho phi luôn nước đại. Ra đến chá»— đầu dốc, Grigori định ghìm ngá»±a lại nhưng nó chạy đã quá đà, nên vẫn phi má»—i lúc má»™t nhanh và cứ lao thẳng xuống dưới như má»™t cÆ¡n lốc. Grigori ngả ngưá»i ra sau, gần như nằm ngá»a trên lưng ngá»±a. Chợt thấy phÃa trước có má»™t ngưá»i đàn bà Ä‘ang quẩy hai cái thùng xuống dốc. Grigori lái ngoặt con ngá»±a sang bên cạnh đưá»ng mòn, rồi cho nó xông thẳng xuống nước, làm bụi bốc lên mù mịt. 
 
Acxinhia lắc lư đi trên dốc xuống. Từ xa nàng đã tru tréo: 
 
- Äồ quá»· sứ phát rồ hay sao thế? Suýt nữa thì cho ngá»±a dẫm phải ngưá»i ta rồi còn gì? ChỠđấy mà xem, tôi sẽ đến mách ông cụ nhà anh là anh tế ngá»±a như thế đấy. 
 
- Thôi chị láng giá»ng Æ¡i, đừng xắn váy quai cồng lên nữa! Chị đưa tiá»…n chồng Ä‘i trại rồi thì việc nhà có thể nhá» tôi giúp má»™t tay đấy. 
 
- Ngưá»i ta việc quái gì phải cần đến anh? 
 
- Bắt đầu cắt rạ là phải nhá» thôi, - Grigori cưá»i hà hà. 
 
Acxinhia đứng trên ván cầu, thùng vẫn để nguyên trên đòn gánh, hai đầu gối kẹp cái váy bị gió thổi lồng lên. Nàng cúi xuống múc rất khéo một thùng nước rồi đưa mắt nhìn Grigori. 
 
- Thế nào, anh chàng Stepan nhà chị sá»a soạn xong rồi chứ? - Grigori há»i. 
 
- Nhưng việc ấy can gì đến anh? 
 
- Làm gì mà Ä‘á»ng đảnh thế… Há»i má»™t câu cÅ©ng không được hay sao? 
 
- Ừ, thì sá»a soạn rồi đấy… Äã sao nào? 
 
- Thì chị sẽ ở nhà sống cái cảnh vợ lÃnh phòng không chứ sao nữa? 
 
- Äại khái như thế. 
 
Con ngá»±a rá»i mõm khá»i làn nước, răng nó nhai ken két, làm nước chảy cả xuống. Rồi nó Ä‘áºp hai chân trước xuống nước và nhìn ra mặt sông. Acxinhia múc nốt thùng bên kia, đổi vai chiếc đòn gánh, rồi nhún nhảy lên dốc. Grigori thúc ngá»±a bám sát phÃa sau. Gió thổi phần pháºt cái váy cá»§a Acxinhia, nghịch nghịch những món tóc nhá» loăn xoăn trên cái gáy rám nắng cá»§a nàng. Chiếc khăn bịt đầu thêu bằng tÆ¡ màu như cháy rá»±c trên búi tóc dày. Chiếc áo hồng không má»™t vết nhăn, mặc luồn vào trong váy, ôm lẳn cái lưng ngay ngắn và cặp vai chắc nịch. Trong khi leo lên dốc, Acxinhia hÆ¡i chúi ngưá»i vá» phÃa trước, làm hằn rõ đưá»ng sống lưng dưới làn áo. Grigori nhìn thấy hai đám nâu nâu ở chá»— nách áo bạc mầu vì mồ hôi. Hai con mắt chàng nhìn theo từng cỠđộng cá»§a Acxinhia và chàng chỉ muốn bắt chuyện lại. 
 
- Chắc chắn chị cũng sẽ mong nhớ đức ông chồng đấy nhỉ? Có phải không? 
 
Acxinhia vừa Ä‘i vừa ngoái cổ lại mỉm cưá»i: 
 
- Không thế thì còn sao nữa. Anh cứ lấy vợ đi, - Nàng vừa nói vừa thở hổn hển, - Cứ lấy vợ đi rồi sẽ biết xa vợ xa chồng có buồn nhớ hay không. 
 
Grigori thúc ngựa tới ngang Acxinhia và nhìn thẳng vàó mắt nàng. 
 
- Thế mà lại có những chị chàng đưa tiễn chồng là trong bụng cứ như mở cỠđấy. Ông Petro đi vắng là chị chàng Daria nhà tôi phây phây ra ngay. 
 
Acxinhia thở hổn hển, cánh mÅ©i rung rung. Nàng vừa sá»a tóc vừa nói: 
 
- Chồng tuy không là đỉa nhưng dù sao cÅ©ng là má»™t loài hút máu. Thế hai cụ bên ấy sắp há»i vợ cho anh rồi chứ? 
 
- Còn chưa biết ý ông cụ nhà tôi ra sao. Có lẽ chá» tôi hết hạn lÃnh hẵng hay. 
 
- Anh còn trẻ chán, đừng lấy vợ làm gì vội. 
 
- Nhưng sao váºy? 
 
- Sẽ chỉ được má»™t Ä‘iá»u là phiá»n muá»™n thôi. 
 
Nàng cúi liếc nhìn Grigori cưá»i tá»§m tỉm, không hé môi. Lần đầu tiên Grigori thấy rằng Acxinhia có má»™t cặp môi má»ng má»ng, dâm đến trắng trợn. 
 
Grigori lấy tay rẽ bá»m con ngá»±a thành từng món lông, nói: 
 
- Tôi cũng chẳng muốn lấy vợ làm gì. Cứ thế nầy rồi cũng tự nhiên có cô yêu. 
 
- Có đám nào rồi sao? 
 
- Việc gì phải chá»n đám nào làm gì?… Bây giá» cô sắp tiá»…n Stepan Ä‘i rồi đấy… 
 
- Nầy chớ có ỡm Ỡvới tôi! 
 
- Ỡm Ỡthì làm gì đây chắc? 
 
- Tôi sẽ mách Stepan cho mà xem… 
 
- Sợ cái gì thằng Stepan nhà cô… 
 
- Liệu hồn, gan cóc tÃa chưa, chẳng sợ rồi có ngày khóc hết nước mắt. 
 
- Nầy Acxinhia, cô đừng có doạ tôi! 
 
- Tôi chẳng doạ dẫm gì ai cả. Việc cá»§a anh là tìm kiếm những cô gái mà tán. Äể cho các cô ấy khâu khăn tay cho anh. Còn tôi thì anh chá»› nhòm ngó làm gì. 
 
- Nhưng đây cứ nhòm thì sao? 
 
- ÄÆ°á»£c muốn nhòm thì cứ nhòm. 
 
Acxinhia mỉm cưá»i làm lành rồi rẽ khá»i con đưá»ng mòn. Nàng cố tránh con ngá»±a, nhưng Grigori rẽ ngá»±a, chắn ngang đưá»ng. 
 
- Cho tôi đi nào, anh Griska! 
 
- Äây không cho. 
 
- Äùa dai vừa chứ. Tôi còn phải sá»a soạn cho chồng tôi lên đưá»ng. 
 
Grigori mỉm cưá»i, thúc cho con ngá»±a nổi nóng. Con ngá»±a giáºm chân tại chá»—, ép Acxinhia vào bên vách. 
 
- Né cho tôi Ä‘i, đồ quá»· sứ, có ngưá»i kia kìa! Bà con trông thấy thì còn ra thể thống gì nữa? 
 
Acxinhia hoảng hốt đưa mắt nhìn quanh rồi cau mày đi thẳng, không ngoái đầu lại nữa. 
 
Trên thá»m, Petro Ä‘ang từ giã những ngưá»i thân yêu. Grigori đóng yên cho con ngá»±a. Petro nắm đốc gươm, hối hả chạy trên thá»m xuống, tiếp lấy dây cương trong tay Grigori. 
 
Äánh hÆ¡i thấy mùi đưá»ng trưá»ng con ngá»±a, nóng nảy giáºm hết chân nỠđến chân kia. Nó nhay nhay hàm thiếc, sùi cả bá»t mép. 
 
Petro đưa tay nắm mũi yên, đặt một chân lên bàn đạp, rồi quay lại nói với bố: 
 
- Cha đừng bắt mấy con "Hói" làm việc mà há»ng mất bò cha nhé! 
 
- Sang thu ta sẽ đem bán đi. Còn phải sắm cho thằng Grigori một con ngựa mới được. 
 
- CỠtrên đồng cỠthì cha nhớ đừng bán đi nhé. Cha cũng thấy cỠtrên bãi năm nay xấu thế nào rồi đấy. 
 
- Thôi cầu Chúa che chở cho con. Äi đưá»ng bình an, con nhé. - Ông già vừa nói vừa làm dấu phép. 
 
Bằng má»™t động tác quen thuá»™c, Petro đưa cái thân hình vạm vỡ cá»§a anh ta lên yên rồi sá»a lại những nếp sau lưng chiếc sÆ¡-mi thắt dây lưng. Con ngá»±a bước ra cổng chÃnh. Thanh gươm Ä‘áºp Ä‘á»u Ä‘á»u theo nhịp chân ngá»±a. Äốc gươm nhấp nhoáng má»™t ánh đùng đục dưới nắng. 
 
Daria bế con bước theo. Bà mẹ đứng giữa sân nuôi gia súc đưa tay áo lên lau nước mắt và sì cái mÅ©i đỠhoe vào góc chiếc tạp dá». 
 
- Anh ơi, còn bánh rán nữa! Có mấy cái bánh cũng quên mất rồi! Bánh rán khoai tây ngon thế nầy! 
 
Dunhiaska nhảy cẫng ra cổng như một con dê non. 
 
- Mày làm gì mà gào lên như một con ngớ ngẩn thế? - Grigori bực mình quát em. 
 
- Có mấy cái bánh rán cÅ©ng để quên… Hư-ư-ư - Dunhiaska nép mình bên cá»a xép hàng rào, rên rỉ. Những giá»t nước mắt chảy xuống hai gò má nhem nhuốc nóng rá»±c, rồi lại chảy từ trên má xuống cái áo ngắn mặc ngoài thưá»ng ngày. 
 
Daria đưa tay lên che mắt nhìn theo bóng cái áo trắng cá»§a chồng vẫn còn ẩn hiện qua màn bụi. Ông Panteley lay lay cái cá»c mục bên cổng, rồi đưa mắt nhìn Grigori. 
 
- Mày gánh lấy việc chữa cái cổng nầy nhé, và nhá»› đóng thêm má»™t cái cá»c nhá» vào góc đấy. - Ông trầm ngâm má»™t lát rồi nói thêm như báo cho má»i ngưá»i cái tin - Thằng Petro Ä‘i rồi. 
 
Qua hàng rào, Grigori thấy Stepan Ä‘ang sá»a soạn lên đưá»ng. 
 
Acxinhia diện chiếc váy len màu xanh lá cây, dắt ngá»±a ra cho chồng. Stepan mỉm cưá»i nói không biết những gì vá»›i Acxinhia. Vá»›i cái dáng đúng là cá»§a má»™t ông chá»§ nhà, anh ta từ tốn hôn vợ và để rất lâu má»™t bàn tay trên vai nàng. Bàn tay nâu sạm vì dãi nắng và lao động hiện lên Ä‘en như má»™t cục than trên cái áo trắng cá»§a Acxinhia. 
 
Stepan đứng quay lưng vá» phÃa Grigori. Qua hàng rào có thể nhìn thấy cái cổ to đần đẫn cá»§a anh ta vá»›i bá»™ tóc cắt rất đẹp, đôi vai rá»™ng nhưng hÆ¡i xuôi, và má»—i khi Stepan cúi xuống vá»›i vợ lại thấy vểnh lên má»™t đầu cá»§a bá»™ ria màu hạt dẻ nhạt. 
 
Acxinhia cưá»i không biết vì chuyện gì và lắc đầu ra vẻ không muốn nháºn Ä‘iá»u gì đó. Chàng kỵ sÄ© nhún ngưá»i lên bàn đạp, con ngá»±a huyá»n cao lá»›n nghiêng hẳn sang má»™t bên. Stepan ngồi trên yên, vững như bàn thạch. Con ngá»±a rảo bước ra cổng. Acxinhia nắm bàn đạp Ä‘i bên cạnh. Nàng ngước lên nhìn vào mắt chồng vá»›i má»™t vẻ yêu đương, đắm Ä‘uối như má»™t con chó. 
 
Hai ngưá»i cứ thế Ä‘i qua nhà láng giá»ng rồi khuất sau chá»— rẽ. 
 
Grigori nhìn mãi không chá»›p theo hai ngưá»i. 
 
 
 
(1) Nay là Novocherkask 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của tarta12a  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by quykiemtu; 07-01-2009 at 03:45 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				19-03-2008, 10:04 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Cái Thế Ma Nhân
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Feb 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,035
					
                    Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 35 Times in 18 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 4 
 
 
 
 
 
Trá»i gần tối thì má»™t cÆ¡n giông sắp sá»a áºp tá»›i. Má»™t đám mây hung hung đỠhiện ra lù lù bên trên thôn xóm. Gió xé mặt sông Äông nát ra như xÆ¡ mướp, và liên tiếp xô vào bá» những đợt sóng bạc đầu. Sau những khoảng rừng ở lá» thôn, má»™t ánh chá»›p ráo hoảnh đốt loáng bầu trá»i, rồi vài đợt sấm rá»n thưa thá»›t ầm ầm dá»™i xuống mặt đất. Dưới những đám mây Ä‘en, má»™t con diá»u hâu giương cánh lượn vòng, phÃa sau có má»™t đàn quạ quang quác Ä‘uổi theo. Mây Ä‘en từ phÃa trá»i tây dồn tá»›i, bay cuồn cuá»™n dá»c theo sông Äông, mang theo khà lạnh. 
 
Mảnh trá»i sau bãi cá» hoang ven sông u ám đến ghê ngưá»i, đồng cá» nÃn hÆ¡i chỠđợi. Trong thôn, các cá»a chá»›p đã đóng cả mà vẫn bị gió Ä‘áºp rầm rầm. Vài bà già nguyện kinh chiá»u xong hối hả ra vá», vừa Ä‘i vừa luôn tay làm dấu phép. Má»™t cá»™t bụi xám quay lá»™n trên thao trưá»ng. Những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rÆ¡i lác đác xuống mảnh đất Ä‘ang khổ vì khà nóng. 
 
Dunhiaska lúc lắc hai cái Ä‘uôi sam nhá» xÃu, chạy thoăn thoắt trong sân gia súc. Äóng xong cá»a chuồng gà, cô bé đứng lại giữa sân, cánh mÅ©i pháºp phồng như con ngá»±a bị ngáng đưá»ng. Ngoài phố, bá»n trẻ con Ä‘ang té nước nghịch. Miska, cáºu láng giá»ng tám tuổi cá»§a Dunhiaska, Ä‘ang ngồi xổm trên má»™t chân, cho ngưá»i quay tròn như chong chóng, cái mÅ© cát két cá»§a cha, đội quá rá»™ng, tụt xuống mắt, cÅ©ng xoay theo. Miska kêu the thé đến chói tai: 
 
Mưa đổ cho to 
 
Äể ta vào bụi, 
 
Cầu đức Chúa trá»i. 
 
Cầu Chúa Giê-su. 
 
Dunhiaska ghen tị nhìn hai bàn chân sần sùi không giày không dép cá»§a Miska Ä‘ang dáºn văng mạng xuống đất. Dunhiaska cÅ©ng muốn được nhảy cỡn dưới trá»i mưa, mặc cho đầu ướt, để tóc má»c tha hồ ráºm, tha hồ xoăn. Dunhiaska cÅ©ng muốn bắt chước thằng bạn cá»§a Miska trồng cây chuối trên lá»›p bụi ven đưá»ng, không khéo má»™t chút là ngã dúi vào bụi gai ngay. Nhưng bà mẹ Ä‘ang mÃm môi mÃm lợi đứng trong cá»a sổ nhìn ra, mặt giáºn hầm hầm. Dunhiaska đành thở dài chạy vào trong nhà. Mưa rÆ¡i lá»™p độp những giá»t rất to, rất mau. Má»™t tiếng sấm nổ ngay bên trên mái nhà, tiếng rá»n lan tá»›i bên kia sông Äông. 
 
Trong phòng ngoài, Grigori đang cùng cha lôi trong chái nhà ra một cái lưới đánh cá cuộn tròn. 
 
- Chỉ thô và kim sào đâu, mang ra đây. Mau lên! - Grigori quát Dunhiaska. 
 
Trong bếp đã nhóm lá»a. Daria ngồi vá lưới. Bà già vừa ru thằng cháu, vừa lầu bầu: 
 
- Cái ông lão nầy, xưa nay chỉ được cái nghÄ© ra hết trò nỠđến trò kia. Äi mà ngá»§ cho béo mắt có hÆ¡n không? Dầu má»—i ngày má»™t đắt mà cứ đốt phà đốt hoài. Äi hôm nay thì đánh bắt được cái gì? Không biết ma dẫn lối quá»· đưa đưá»ng mấy bố con nhà ông đến đâu bây giá». Äất ngoài sân mưa đã nát như tương mà còn dẫm loạn cả lên. Xem kìa, xem kìa, chá»›p lóe lên có ghê không! Lạy Chúa Giê-su cứu thế, lạy Nữ hoàng trên trá»i… 
 
Trong má»™t giây, gian bếp bá»—ng lóe lên má»™t thứ ánh sáng xanh lè loá mắt. Tất cả chết lặng Ä‘i, có thể nghe thấy cả tiếng nước mưa Ä‘áºp vào cá»a chá»›p. Rồi sấm nổ đánh rầm. Dunhiaska rú lên, rúc đầu vào cái lưới. Daria làm dấu phép lia lịa vá» phÃa cá»a sổ và cá»a ra vào. 
 
Bà già hốt hoảng nhìn con mèo con nũng nịu cỠmình vào chân bà. 
 
- Dunhiaska! Äuổi cổ nó Ä‘i cho tao, cái con mèo chết tiệt nầy… Lạy Nữ hoàng trên trá»i, xin ngưá»i xá tá»™i cho con, kẻ tá»™i lá»—i nầy. Dunhiaska, ném con mèo ra sân cho tao. Xéo ngay, đồ quá»· quái! Mày… 
 
Grigori cưá»i không ra tiếng, ngưá»i rung bắn lên, để rÆ¡i cả miếng gá»— trên cái lưới. 
 
Ông Panteley Prokofievich quát lên: 
 
- Thôi Ä‘i làm gì tru tréo lên như thế há»? Có im ngay Ä‘i không? Cánh đàn bà vá lưới mau tay lên nào! Äã bảo mấy ngày nay là ngó xem cái lưới má»™t chút mà vẫn… 
 
- Cá với kiếc, hôm nay thì đánh được cái gì! - Bà già lẩm bẩm. 
 
- Không biết thì im cái mồm Ä‘i! Cá nó vốn sợ giông bão, sẽ kéo nhau vào sát bá». Có lẽ nước đục ngầu rồi đấy. Nào, Dunhiaska, mày thá» chạy ra xem nước sông lên to chưa? 
 
Dunhiaska miá»…n cưỡng nghiêng nghiêng ngưá»i Ä‘i ra cá»a. 
 
Bà già vẫn không chịu yên: 
 
- Thế những ai đi kéo lưới bây gi� Con Daria thì không cho đi được đâu ra ngoài ấy có thể lạnh vú ráo sữa mất. 
 
- Tôi Ä‘i vá»›i thằng Griska. Còn má»™t cái lưới nữa thì chúng ta sẽ gá»i Acxinhia và thêm má»™t ngưá»i nào đó trong cánh đàn bà. 
 
Dunhiaska hổn hển chạy vào, ngưá»i nặc mùi đất Ä‘en ẩm, trên hai hàng mi còn rung rung mấy giá»t mưa. 
 
- Nước sông réo ầm ầm ghê quá! 
 
- Mày có đi kéo lưới với chúng tao không? 
 
- Thế còn những ai đi nữa? 
 
- Chúng ta sẽ gá»i vài chị bên láng giá»ng. 
 
- Thế thì con sẽ đi. 
 
- ÄÆ°á»£c mày khoác áo choàng vào rồi chạy sang nhà chị Acxinhia. Nếu chị ấy có Ä‘i thì gá»i thêm cả chị Malaska Frolova nữa. 
 
- Cá»§a ấy thì không chết cóng được đâu. - Grigori mỉm cưá»i. – Mỡ trên ngưá»i mụ ấy chẳng thua gì mỡ má»™t con lợn thiến loại tốt. 
 
Bà mẹ khuyên: 
 
- Griska nầy, có lẽ mày nên lấy rơm khô mà lót vào ngực con ạ. Nếu không lạnh tim lạnh phổi mất đấy. 
 
- Grigori, chạy ra lấy rơm đi. Bà lão nói đúng đấy. 
 
Chẳng mấy chốc Dunhiaska đã dẫn hai ngưá»i đàn bà vào. 
 
Acxinhia mặc chiếc áo rách và cái váy lót màu xanh da trá»i, nÆ¡i lưng ong buá»™c sợi dây. Nom nàng thấp hÆ¡n ngày thưá»ng, ngưá»i thon hẳn Ä‘i. Nàng cưá»i vá»›i Daria, tháo mảnh khăn trên đầu, búi tóc lại cho chặt. Rồi nàng ngá»a đầu ra sau, buá»™c lại khăn, và đưa mắt nhìn Grigori má»™t cách lãnh đạm. Mụ Malaska béo núng nÃnh còn đứng bên ngưỡng cá»a để thắt lại bÃt tất cho chắc. Mụ nói giá»ng khàn khàn như phải cảm: 
 
- Có mang túi đi đựng không thế? Lạy Chúa tôi, hôm nay sẽ đánh được cá đấy! 
 
Má»i ngưá»i kéo nhau ra sân gia súc. Mưa rÆ¡i rất dày trên mặt đất nhão nhoét như tương. Những vÅ©ng nước ngầu bá»t tràn ra sông Äông thành những con suối nhá». 
 
Grigori đi đầu, trong lòng không hiểu sao thấy vui lạ. 
 
- Cha Æ¡i, cẩn tháºn chá»— nầy có cái rãnh đấy. 
 
- Tối ơi là tối! 
 
- Nắm lấy mình nầy, Acxinhia, phen nầy chị em nhà mình cùng sa địa ngục, - Malaska cưá»i, giá»ng khàn khàn. 
 
- Grigori xem kìa, có phải là bến Maidanikov rồi không? 
 
- Äúng nó đấy. 
 
- Nào ta bắt đầu… từ chá»— nầy… - Ông Panteley Prokofievich cố quát to hÆ¡n tiếng gió quáºt tá»›i tấp. 
 
- Bác ơi, cháu chẳng nghe thấy gì cả! - Malaska kêu khàn khàn. 
 
- Bắt đầu kéo đi, cầu Chúa cứu giúp… Tôi bắt đầu từ chỗ sâu đây. Bắt đầu từ chỗ sâu, tôi bảo kìa… Malaska, cái con quỷ tai lòi nầy, kéo đi đâu thế nầy? Tôi bắt đầu từ chỗ sâu! Grigori, Griska! Acxinhia đứng trên bỠmà thả lưới xuống! 
 
Tiếng gầm rú vang khắp sông Äông. Gió xé làn nước mưa tạt chéo làm trăm mảnh. 
 
Grigori khoả chân dò đáy sông. Chàng ngâm mình xuống nước tá»›i ngang thắt lưng. Nước lạnh lầy nhầy trưá»n dần lên ngá»±c, bó chặt lấy tim chàng như cái Ä‘ai sắt. Má»™t đợt sóng quáºt như ngá»n roi vào mặt, hai con mắt nhắm nghiá»n. Cái lưới phồng lên tròn xoay xoay, rồi chìm dần. Chân Grigori Ä‘i bÃt-tất len, dẫm trên đáy sông toàn cát cứ trÆ¡n tuá»™t. Miếng gá»— trên lưới rá»i khá»i tay… Nước má»—i lúc sâu hÆ¡n. Chân Grigori bước bá»—ng hẫng má»™t cái. Có cái hố. Dòng nước cuồn cuá»™n lôi Grigori ra giữa sông và cứ hút chàng theo. Grigori cố hết sức bÆ¡i bằng tay phải để quay vào bá». Chá»— nước sâu Ä‘en ngòm chao đảo, làm anh chàng sợ hÆ¡n bao giá» hết. Grigori sung sướng đặt được má»™t chân vào chá»— đất má»m má»m. Không biết có con cá gì bÆ¡i chạm vào đầu gối chàng. 
 
- Äi vòng sâu vào nữa, - Tiếng ông bố vẳng tá»›i từ má»™t chá»— nào đó trong bóng tối nhá»›p nhúa. 
 
Cái lưới nghiêng sang một bên rồi lại trôi xuống chỗ nước sâu. 
 
Dòng nước đã cuốn mất mô đất dưới chân Grigori. Chàng cố ngoi đầu lên bơi, miệng nhổ phì phì. 
 
- Acxinhia, còn sống không đấy? 
 
- Còn sống hẳn đi chứ. 
 
- Hình như hết mưa rồi đấy nhỉ? 
 
- CÆ¡n nhỠđã qua, nhưng cÆ¡n lá»›n lại sắp áºp tá»›i rồi đấy. 
 
- Nói khẽ khẽ chứ. Kẻo bố tôi nghe thấy lại chá»i rầm lên. 
 
- Cũng biết sợ bố cơ à… 
 
Hai ngưá»i lặng thinh kéo lưới. Nước dÃnh như bá»™t bánh, chân tay làm gì cÅ©ng thấy vướng. 
 
- Anh Griska nầy, hình như bỠsông có cái cây chìm thì phải. Phải đi vòng mới được. 
 
Má»™t ngá»n nước khá»§ng khiếp xô mạnh Grigori ra xa. Nước bắn tung tóe trong những tiếng ầm ầm ghê gá»›m, tá»±a như có tảng đất khổng lồ vừa lở trên bá» xuống nước. 
 
- A-a-a-a! - Không biết từ chỗ nào trên bỠcó tiếng Acxinhia rú lên. 
 
Grigori sợ hết hồn, vá»™i ngoi lên, bÆ¡i vá» phÃa tiếng kêu. 
 
- Acxinhia! 
 
Chỉ có tiếng gió ào ào và tiếng nước réo như thác. 
 
- Acxinhia! Grigori sợ lạnh cả gáy, vội kêu to. 
 
- Ô-ôi! Grigori! - Tiếng ông bố vẳng tới từ xa nghe yếu đi. 
 
Grigori bơi vài sải. Chàng thấy có cái gì vướng chân, bèn đưa tay ra nắm lấy, thì ra cái lưới. 
 
- Griska, anh ở đâu thế?… - Giá»ng Acxinhia mếu máo. 
 
- Làm sao mà gá»i từ nãy cứ câm như hến thế?… - Grigori giáºn dữ quát lên rồi lổm ngổm bò lên bá». 
 
Hai ngưá»i ngồi xổm, lẩy bẩy gỡ cái lưới rối tung, vo tròn thành má»™t đám. 
 
Trăng đã ló qua kẽ má»™t đám mây Ä‘en rách mướp. Tiếng sấm chỉ còn ầm ì sau bãi cá» hoang ven sông. Mặt đất chưa hút hết nước còn loang loáng. Bầu trá»i được tráºn mưa rá»a sạch bong, trang nghiêm và sáng sá»§a. 
 
Grigori vừa gỡ cái lưới vừa nhìn Acxinhia. Mặt nàng trắng nhợt như đá phấn, nhưng cặp môi hÆ¡i đỠhÆ¡n há»›t đã bắt đầu có nét cưá»i. 
 
- Lúc bị đánh giạt vào bá», tôi tháºt chẳng còn hồn vÃa gì nữa, - Acxinhia thở hổn hển kể lại. - Sợ chết Ä‘i được ấy! Cứ tưởng anh đã chìm nghỉm rồi. 
 
Tay hai ngưá»i chạm vào nhau. Acxinhia thá» luồn bàn tay mình vào trong tay áo Grigori. 
 
- Trong tay áo anh sao mà ấm thế nầy, - Giá»ng Acxinhia than vãn, còn tôi thì lạnh Æ¡i là lạnh. Khắp ngưá»i cứ như kim châm. 
 
- À ra chá»— con cá nheo chết tiệt xá»c vào là chá»— nầy đây! 
 
Grigori căng chỗ thủng ở giữa cái lưới ra xem, thấy rộng có lẽ đến một ác-sin rưỡi. 
 
Có tiếng ngưá»i chạy từ chá»— di cát lại. Grigori Ä‘oán là Dunhiaska, bèn từ xa đã gá»i: 
 
- Mày có chỉ to không đấy? 
 
- Em có đây. 
 
Dunhiaska hổn hển chạy tới. 
 
- Anh và chị Acxinhia ngồi đây làm gì thế? Cha bảo em Ä‘i gá»i vá» chá»— con bÆ¡n ngay. Äằng ấy đánh được má»™t túi cá chiên rồi đấy! - Giá»ng cô bé không giấu nổi vẻ đắc ý. 
 
Acxinhia bắt đầu nối lại chá»— lưới thá»§ng, hai hàm răng nàng đánh vào nhau láºp cáºp. Äể cho ngưá»i nóng lên, ba ngưá»i cùng chạy tế vá» phÃa con bÆ¡n. 
 
Ông Panteley Prokofievich Ä‘ang cuá»™n Ä‘iếu thuốc bằng những ngón tay nhăn nhúm, sưng phồng như tay ngưá»i chết trôi. Ông nhảy cỡn lên khoe: 
 
- Má»›i má»™t mẻ mà đã vá»› ngay được tám chú, thêm má»™t mẻ nữa… - Rồi ông ngừng lá»i, châm thuốc hút rồi lặng lẽ đưa chân chỉ cái túi. 
 
Acxinhia tò mò ghé mắt nhìn. Trong túi có những tiếng lá»c xá»c loạt xoạt: má»™t con cá chiên còn sống Ä‘ang giãy. 
 
- Hai ngưá»i Ä‘i đâu mà biệt tăm thế? 
 
- Có con cá nheo làm thủng mất lưới. 
 
- Vá lại chưa? 
 
- Mới nối qua loa vài mắt… 
 
- Thôi được chúng ta chỠnước xuống đến đầu gối rồi sẽ vỠnhà. Thả lưới thôi, Grigori, mày còn định làm gì thế? 
 
Hai chân tê dại. Grigori phải liên tiếp giáºm hết chân nỠđến chân kia. Acxinhia run ghê quá, đến ná»—i Grigori cầm đầu lưới bên kia cÅ©ng cảm thấy nàng Ä‘ang run. 
 
- Äừng run nữa! 
 
- Ai muốn run làm gì, nhưng rét không thở được nữa đây nầy. 
 
- Lại còn trò gì thế nầy?… Kéo mau tay lên. Tháºt là má»™t con cá chết tiệt. 
 
Má»™t con cá chép lá»›n tướng nhảy qua cái lưới. Grigori rảo bước lôi miếng gá»— trên lưới, làm cái lưới cong lại. Acxinhia khom lưng chạy vào bá». Trên mặt cát, nước chảy lui ào ào, con cá quẫy như choi choi. 
 
- Chúng ta vỠqua bãi cỠhoang ven sông nhé? 
 
- Qua rừng thì gần hơn. Nầy, bên kia thế nào, sắp xong chưa đấy? 
 
- Cứ vỠtrước đi, bên nầy sẽ đuổi theo sau. Còn giũ lại lưới đã. 
 
Acxinhia cau mày, vắt bá»›t nước trên váy, rồi đặt cái túi đựng mẻ lưới lên vai, và gần như chạy nước kiệu dá»c theo con bÆ¡n. Grigori khiêng lưới. Chạy được chừng trăm xa-gien, Acxinhia bắt đầu rên rỉ: 
 
- Tôi không còn sức nào mà đi nữa đâu! Hai chân tê cứng rồi! 
 
- Có đống cỠnăm ngoái đây nầy. Vào ngồi cho ấm một chút nhé? 
 
- Äúng đấy. Không nghỉ má»™t lát thì chưa dẫn được xác vá» tá»›i nhà đã bá» mạng rồi. 
 
Grigori kéo cái chóp Ä‘áºy đống cá» sang má»™t bên rồi bá»›i má»™t cái ổ. Cá» bị nén lâu xông lên nồng nặc má»™t mùi mục rữa nóng hổi. 
 
- Bò vào giữa đi. Ở đây có khác gì trên bếp lò không nào? 
 
Acxinhia hất cái túi xuống, rồi chui vào trong đống cá», chỉ để hở đầu và cổ. 
 
- Äúng là thiên đưá»ng đây rồi! 
 
Grigori rét run bần báºt, nằm xuống bên cạnh. Tóc Acxinhia còn ướt đẫm toả ra má»™t mùi hương dịu dịu nhưng ngây ngất. Nàng nằm ngá»a đầu ra sau, hé môi thở Ä‘á»u Ä‘á»u. 
 
Grigori cúi xuống khẽ nói: 
 
- Mùi tóc Acxinhia dá»… say như men rượu ấy. Acxinhia có biết không, cứ như thứ hoa nho nhá», trăng trắng… 
 
Acxinhia không nói gì cả. Nàng đăm đăm nhìn vầng trăng khuyết, cặp mắt xa xôi như phủ một làn sương. 
 
Grigori rút tay trong túi ra và bất thình lình kéo đầu Acxinhia vào sát mình. Acxinhia giằng mạnh ra, nhá»m dáºy. 
 
- Buông tôi ra! 
 
- Äừng làm rầm lên thế. 
 
- Buông tôi ra, không tôi làm rầm lên bây giá»! 
 
- Hượm đã nào, Acxinhia… 
 
- Bác Panteley! 
 
- Sao thế, lạc đưá»ng à? - Tiếng ông Panteley Prokofievich trả lá»i ngay gần đấy, trong những lùm sÆ¡n trà. 
 
Grigori mắm môi, nhảy từ trên đống cỠxuống. 
 
- Làm sao mà chị kêu rầm lên thế? Lạc đưá»ng à? - Ông già Ä‘i tá»›i gần, há»i lại. 
 
Acxinhia đứng bên đống cá», sá»a lại cái khăn bịt đầu tụt ra sau gáy. Ngưá»i nàng bốc hÆ¡i ngùn ngụt. 
 
- Lạc đưá»ng thì không lạc đưá»ng, nhưng mà chết cóng Ä‘i được. 
 
- Chà tháºt là đàn bà, xem có đống cá» ngay đây nầy. Thế mà không biết vào nằm má»™t lát cho ấm. 
 
Acxinhia mỉm cưá»i, cúi xuống nhấc cái túi lên. 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của tarta12a  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by quykiemtu; 07-01-2009 at 03:44 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				19-03-2008, 10:04 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Cái Thế Ma Nhân
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Feb 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,035
					
                    Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 35 Times in 18 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 5 
 
 
 
 
 
NÆ¡i táºp trung cá»§a trại được đặt ở thôn Setrakov. Còn sáu mươi vec-xta nữa má»›i tá»›i nÆ¡i. Petro và Stepan cùng Ä‘i má»™t chiếc britka(1) Ngoài ra trên xe còn có ba chàng Cô-dắc khác, cÅ©ng ngưá»i trong thôn: Fedot Bodovskov, má»™t anh chàng trẻ tuổi, mặt rá»—, nom hao hao như ngưá»i Kalmys(2), Khrisanf Tokin, anh lÃnh ngá»± lâm dá»± bị thuá»™c trung Ä‘oàn Atamansky, biệt hiệu là Khrixtonhia. Ngoài ra còn anh lÃnh pháo binh Tomilin Ivan Ä‘i Persinovka. Sau khi cho ngá»±a ăn lần đầu, anh em thắng con ngá»±a hai véc-sốc(3) cá»§a Khristonhia vào xe cùng vá»›i con ngá»±a huyá»n cá»§a Stepan. Ba con ngá»±a kia, vẫn nguyên yên cương chạy sau xe. Khristonhia cầm cương. Anh chàng nầy lá»±c lưỡng và nom có vẻ gà tồ cÅ©ng như phần lá»›n các thầy quyá»n thuá»™c trung Ä‘oàn Atamansky. Khristonhia ngồi phÃa trước, lưng cong xuống như má»™t cái bánh xe, che cả ánh sáng không cho lá»t vào trong xe. Thỉnh thoảng hắn lại cất cái giá»ng trầm ồm ồm như sấm doạ hai con ngá»±a. Dưới tấm vải bạt má»›i căng làm mui. Petro, Stepan và chàng pháo thá»§ Tomilin nằm dài hút thuốc. 
 
Fedot Ä‘i bá»™ phÃa sau. Xem ra anh chàng nầy không cảm thấy nặng ná» chút nào trong khi dáºn cặp chân vòng kiá»ng kiểu Kalmys trên con đưá»ng lầm bụi. 
 
Chiếc britka cá»§a Khristonhia dẫn đầu cả Ä‘oàn. PhÃa sau còn có bảy tám chiếc xe khác, chiếc nào cÅ©ng buá»™c thêm những con ngá»±a, con thì có đóng yên, còn thì không. 
 
Những tiếng cưá»i, tiếng kêu, tiếng hát ngân dài, tiếng ngá»±a hÃ, tiếng những'cái bàn đạp bá» thõng bên sưá»n những con ngá»±a không có ngưá»i cưỡi Ä‘áºp lách cách, tất cả các thứ tiếng ấy xoắn quyện lấy nhau trên mặt đưá»ng. 
 
Petro gối đầu lên những túi bánh khô, đưa tay lên vê bộ ria vàng dài dài. 
 
- Stepan nầy! 
 
- Gì thế?. 
 
- Nầy! Chúng mình cùng hát má»™t bài hát lÃnh nhé? 
 
- Äang nóng chết Ä‘i được. Ngưá»i ráo hoảnh chẳng còn há»™t nước nào nữa rồi. 
 
- Mấy thôn sắp tá»›i không có quán rượu nào đâu, đừng chỠđợi gì vô Ãch! 
 
- ÄÆ°á»£c thế thì cáºu lấy giá»ng Ä‘i. Nhưng giá»ng cáºu cÅ©ng chẳng cừ gì cho lắm. Chà, cái thằng Griska nhà cáºu má»›i có má»™t giá»ng cao rõ cao! Giá»ng nó vút lên, thÃt Ä‘i cứ như má»™t sợi chỉ bạc, không còn ra tiếng ngưá»i nữa. Mình có choảng nhau vá»›i nó má»™t tráºn ở ngoài bãi rồi đấy! 
 
Stepan ngá»a cổ, dặng hắng, rồi bắt đầu hát bằng má»™t giá»ng trầm nhưng sang sảng: 
 
Còn tinh mơ, 
Ông mặt trá»i đã ló... 
 
Tomilin nhại Ä‘iệu má»™t ngưá»i đàn bà. Hắn áp tay lên má, hát bè phụ bằng má»™t giá»ng thanh thanh, than vãn. Petro nhét má»™t chòm ria nhá» vào miệng, mỉm cưá»i nhìn anh lÃnh pháo binh có bá»™ ngá»±c rá»™ng bè bè Ä‘ang gân cổ hát, làm cho mấy cái mạch máu trên thái dương hằn lên xanh xanh. 
 
Nhưng cô nàng quẩy nước, 
Mãi giỠcô mới thèm đi... 
 
 
 
(1) Xe ngá»±a bốn bánh, có mui che má»™t ná»a. 
(2) Một dân tộc du mục dòng Mông Cổ ở Sibiri. 
(3) Ngá»±a hai véc-sốc nghÄ©a là con ngá»±a cao hai ác-sin linh hai véc-sốc. Trong quân đội Nga hoàng, ngưá»i Cô-dắc phải nháºp ngÅ© vá»›i má»™t con ngá»±a riêng cao Ãt nhất là hai ác-sin linh ná»a véc-sổc. (Lá»i chú cá»§a bản tiếng Nga). Má»™t véc-sốc bằng 4,445cm 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của tarta12a  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by quykiemtu; 07-01-2009 at 03:44 PM .