 |
|

09-07-2008, 07:27 AM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Cao Nguyên Äất Äá»
Bà i gởi: 137
Thá»i gian online: 22 giá» 36 phút 38 giây
Thanks: 307
Thanked 399 Times in 19 Posts
|
|
Há»a TÃnh Tiêu Tháºp Nhất Lang - TG: Cổ Long; Nguồn: VNthuquan (Äá»§ bá»™)
Há»a TÃnh Tiêu Tháºp Nhất Lang
Tác giả : Cổ Long
Dịch giả: Lê khắc Tưá»ng
Hồi 1 : Bảy tên mù
Cổ Long
Há»a TÃnh Tiêu Tháºp Nhất Lang
dịch giả: Lê khắc Tưá»ng
Hồi 1
Bảy tên mù
(Tiếp theo truyện Tiêu tháºp nhất lang)
Chá»›m thu, trá»i nắng tháºt diá»…m lệ.
Ãnh nắng xuyên qua lá»›p giấy má»ng trên song cá»a, chiếu và o bên trong, chiếu lên lá»›p da mịn mà ng như lụa.
Nhiệt độ cá»§a nước vừa ấm hÆ¡n ánh dương quang chút xÃu, nà ng nằm soải dáng lưá»i biếng trong nước, đưa hai chân thon thon đặt lên trên bồn, để bà n chân tiếp nháºn những tia nắng nhẹ nhà ng vuốt ve.... tháºt nhẹ nhà ng như bà n tay cá»§a má»™t ngưá»i tình nhân.
Có Ä‘iá»u trong lòng cá»§a Phong Tứ Nương không thoải mái tý nà o.
Trải qua ná»a tháng trá»i bôn ba, được tắm trong bồn nước nóng có thể nói hầu như là chuyện thần tiên nhất trên Ä‘á»i, có Ä‘iá»u, nếu má»™t ngưá»i có vô số tâm sá»± trong lòng như nà ng bây giá», có lẽ chẳng còn Ä‘iá»u gì ở cõi Ä‘á»i nà y là m nà ng sảng khoái lên được.
Phong Tứ Nương bình thá»i không phải là kẻ có gì u uất trong lòng, nhưng hiện giá» xem ra phảng phất đầy tâm sá»±.
Ngoà i cá»a gió thổi nhẹ vi vu, giữa má»™t vùng loạn thạch.
Nà ng có qua chốn nà y, hai năm trước.
Lúc ấy, nà ng cũng ngồi đây tắm trong bồn nước nóng như thế nà y, nà ng còn nhớ tâm tình mình rất thoải mái.
Ãt nhất là thoải mái hÆ¡n bây giá» rất nhiá»u.
Nhìn bên ngoà i, nà ng chẳng khác gì hai năm trước.
Ngực nà ng còn nhô cao lắm, eo nà ng còn thon lắm, bụng còn nhỠdẹp, hai bắp đùi vẫn còn mịn mà ng chắc nịch.
Cặp mắt nà ng vẫn còn trong sáng, cưá»i lên vẫn còn là m cho ngưá»i ta động lòng.
Có Ä‘iá»u, tá»± mình nà ng biết rằng, mình đã già lắm rồi, má»™t ngưá»i khi đã cảm thấy già , lúc ấy má»›i tháºt đáng sợ.
Hai năm nay Phong tứ nương vẫn chưa ngược đãi với mình.
Nà ng vẫn còn cưỡi ngá»±a tháºt nhanh, trèo núi tháºt cao, ăn thức ăn tháºt cay, uống rượu tháºt mạnh, đùa vá»›i Ä‘ao tháºt bén, giết những ngưá»i tháºt hung dữ!
Nà ng vẫn còn hưởng thụ tối Ä‘a cuá»™c Ä‘á»i.
Chỉ tiếc là , dù có hưởng thụ cách nà o, nà ng cÅ©ng không Ä‘uổi Ä‘i được cái tịch mịch trong lòng, cái tịch mịch đã ăn sâu và o cốt tá»§y, như con má»t trong cá»™t gá»—, đã ăn mòn Ä‘i hết cả con ngưá»i nà ng.
Trừ cái tịch mịch ra, còn có ná»—i mong nhá»› đến chết ngưá»i.
Nhá»› tuổi thanh xuân, nhá»› chuyện đã qua, mà chuyện nà o cÅ©ng dÃnh lÃu đến má»™t ngưá»i.
Dù cho nà ng không muốn thừa nháºn, nhưng trên Ä‘á»i nà y vÄ©nh viá»…n chẳng ai có thể thay thế bóng hình ngưá»i ấy trong tâm khảm cá»§a nà ng.
Ngay cả Dương Khai Thái cũng không thể.
Nà ng nháºn lá»i kết hôn vá»›i Dương Khai Thái, nhưng hôm động phòng hoa chúc, bá»—ng bá» chạy Ä‘i mất biệt.
NghÄ© đến khuôn mặt vuông vuông vắn vắn, thái độ chững chạc, tình ý đơn giản mà thà nh khẩn cá»§a y, nà ng cÅ©ng thấy mình quả tháºt không phải vá»›i cái ngưá»i tháºt thà ấy, nhưng nà ng chẳng còn biết là m sao được ngay cả vá»›i chÃnh mình.
Bởi vì nà ng không sao quên được Tiêu Tháºp Nhất Lang!
Bất kể y Ä‘ang ở chân trá»i góc biển nà o, bất kể y còn sống hay đã chết, nà ng Ä‘á»u không sao quên được, vÄ©nh viá»…n không quên được y.
Má»™t ngưá»i đà n bà không có ngưá»i mình yêu bên cạnh, thì dù má»—i ngà y có là m bạn vá»›i ngà n ngưá»i vạn ngưá»i, nà ng ta vẫn cứ tịch mịch như váºy.
Äối vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà đã ba mươi lăm tuổi, còn có gì khó chịu đựng hÆ¡n được ná»—i tịch mịch và mong nhá»› ?
Nà ng nhìn như si dại và o tấm thân mịn mà ng trắng nõn không tỳ vết của mình, hình như nước mắt đã muốn trà o ra...
Thình lình, má»™t tiếng "bình" vang lên tháºt lá»›n, cá»a sổ, cá»a lá»›n, tưá»ng gá»— chung quanh, đồng thá»i bị đụng thá»§ng ra bảy tám lá»— hổng.
Phong Tứ Nương báºt cưá»i.
Hai năm trước, nà ng tắm nÆ¡i đây, cÅ©ng phát sinh ra má»™t chuyện y như váºy.... tại sao lịch sá» cứ trùng diá»…n mãi như váºy ?
Nhưng lần nà y, gương mặt nà ng bá»—ng biến đổi, tháºt tình nà ng lấy là m kỳ lạ quá.
Lần nà y nhìn trộm nà ng tắm, toà n là kẻ mù!
Bảy cái lá»— hổng lá»›n, có bảy ngưá»i bước và o, tóc Ä‘en tuyá»n, y phục Ä‘en tuyá»n, cặp mắt cÅ©ng chừa hai lá»— sâu Ä‘en hoắm, tay trái cầm má»™t cây gáºy trắng, tay phải cầm má»™t cây quạt.
Bảy ngưá»i vây quanh bồn tắm, bảy gương mặt trắng bệch, không má»™t chút biểu tình.
Phong Tứ Nương lại cưá»i lên:
- Ngay kẻ mù cÅ©ng muốn nhìn trá»™m ta tắm, ma lá»±c cá»§a mình, quả nhiên cÅ©ng không tầm thưá»ng lắm.
Bảy ngưá»i ấy, không những là kẻ mù, mà còn là kẻ câm, ai ai cÅ©ng bặm miệng không nói tiếng nà o.
Má»™t hồi tháºt lâu, má»™t ngưá»i trong bá»n bá»—ng nhiên há»i:
- Ngươi đã mặc đồ và o chưa ?
Phong Tứ Nương cưá»i lá»›n, há»i lại:
- Các ngươi mặc quần áo lúc tắm sao ?
Gã mù ấy nói:
- ÄÆ°á»£c, chúng ta chá» ngươi mặc đồ và o.
Phong Tứ Nương nói:
- Các ngươi chẳng thấy ta, việc gì phải mặc y phục và o ?
Ãnh mắt nà ng long lanh, nà ng bá»—ng thở ra, nói:
- Ta tháºt tiếc dùm cho các ngươi, hạng đà n bà dá»… coi như ta Ä‘ang tắm, các ngươi lại chẳng thấy gì, có phải là chuyện đáng háºn không.
Gã mù lạnh lùng nói:
- Không đáng háºn.
Phong Tứ Nương há»i:
- Không đáng háºn ?
Gã mù đáp:
- Mù cÅ©ng là ngưá»i, dù không nhìn được, cÅ©ng sỠđược, không những sỠđược, còn là m được nhiá»u chuyện khác.
Gã nói toà n là chuyện hạ lưu, mà biểu tình trên gương mặt xem ra rất nghiêm túc.
Bởi vì gã nói rất tháºt thà .
Phong Tứ Nương bá»—ng nhiên cảm thấy lạnh lẽo hẳn, nà ng biết hạng ngưá»i nà y, nói gì là là m đó.
Gã mù lại nói tiếp:
- Vì váºy tốt nhất ngươi tháºt thà má»™t chút, bá»n ta kêu ngươi mặc đồ và o, tốt nhất ngươi mặc đồ và o.
Phong Tứ Nương há»i:
- Các ngươi muốn ta là m gì ?
Gã mù đáp:
- Muốn ngươi Ä‘i theo bá»n ta.
Phong Tứ Nương nói:
- Ngưá»i có cặp mắt, lại Ä‘i theo ngưá»i không có cặp mắt ?
Gã mù đáp:
- Äúng váºy.
Phong Tứ Nương há»i:
- Các ngươi đi tới đâu, ta phải theo đó ?
Gã mù đáp:
- Äúng váºy.
Gương mặt y xem ra vẫn rất nghiêm túc, nhưng Phong Tứ Nương nhịn cưá»i không nổi.
Gã mù nói:
- Ta chẳng nói chuyện cưá»i.
Phong Tứ Nương nói:
- Nhưng ta lại thấy rất buồn cưá»i.
Gã mù há»i:
- Rất buồn cưá»i ?
Phong Tứ Nương nói:
- Các ngươi vịn và o đâu mà cho là ta sẽ theo các ngươi ?
Gã mù nói:
- Chẳng và o đâu cả.
Phong Tứ Nương nói:
- Tuy các ngươi mù, nhưng có Ä‘iếc đâu, không lẽ trước giá» không nghe nói, Phong Tứ Nương Ä‘ang tắm, vẫn Ä‘em theo đồ giết ngưá»i trong mình, vẫn giết được ngưá»i như thưá»ng sao ?
Gã mù nói:
- Bá»n ta có nghe.
Phong Tứ Nương há»i:
- Nhưng các ngươi vẫn không sợ tý nà o ?
Gã mù đáp:
- Äối vá»›i bá»n ta, trên Ä‘á»i nà y chẳng còn gì đáng sợ.
Phong Tứ Nương há»i:
- Chết cũng không sợ ?
Gã mù đáp:
- Bá»n ta bất tất phải sợ nữa.
Phong Tứ Nương há»i:
- Tại sao ?
Gương mặt của gã mù bỗng hiện lên một nét biểu tình kỳ dị, gã lạnh lùng nói:
- Bởi vì bá»n ta ai ai cÅ©ng đã chết Ä‘i má»™t lần.
Chẳng có ai chết hai lần cả.
Câu trả lá»i ấy tháºt là hoang đưá»ng, nhưng từ miệng cá»§a gã nói ra, bá»—ng trÆ¡?
thà nh chẳng tý nà o hoang đưá»ng, bÆ¡+?i vì gã nói rất tháºt thà .
Phong Tứ Nương bỗng cảm thấy lạnh, là m như đang ngồi trong bồn nước đầy sắp đông thà nh đá.
Nhưng nghe ngưá»i ta nói váºy đã sợ, riu rÃu mặc quần áo và o ngoan ngoãn Ä‘i theo, thì chẳng còn là Phong Tứ Nương rồi.
Phong Tứ Nương thở ra, nói:
- Xem trộm ta tắm, nhất định ai cũng sẽ bị mù, tiếc là các ngươi đã bị mù rồi.
Gã mù lạnh lùng nói:
- Quả tháºt là tiếc.
Phong Tứ Nương nói:
- May là , tuy ta không là m cho các ngươi mù lần nữa, ta có thể cho các ngươi chết lần thứ hai.
Bà n tay nà ng nhẹ nhà ng vẫy lên, bà n tay thuôn dà i như hoa lan bá»—ng vụt ra từ kẻ ngón tay mưá»i mấy là n ánh sáng.
Phong Tứ Nương không há» thÃch giết ai, nhưng đến lúc không thể giết không xong, bà n tay nà ng không yếu má»m tý nà o.
Ngân châm cá»§a nà ng tuy không nổi danh như Kim châm nhà há» Thẩm, rất Ãt khi bị hụt.
Ngân châm phát ra mưá»i bốn má»§i, chia ra phóng và o cổ há»ng bảy kẻ mù.
Cây quạt trong tay kẻ mù đột nhiên đưa lên, mở tung ra, mưá»i bốn má»§i ngân châm bá»—ng nhiên mất dạng.
Chỉ thấy trên bảy cây quạt, cây nà o cũng đỠsáu chữ như nhau:
- Phải giết Tiêu Tháºp Nhất Lang!
Hà ng chữ đỠau, hình như là lấy máu viết xuống.
Bất kỳ ai, nếu lấy máu viết mấy hà ng chữ đó xuống quạt, tá»± nhiên là muốn cho ngưá»i ta biết lòng mình đã quyết chÃ, không thể thay đổi, và không sÆ¡.
ngưá»i khác biết được.
Phong Tứ Nương thở ra, cưá»i khổ nói:
- Cái tên Tiêu Tháºp Nhất Lang đáng thương kia, tại sao mà nhiá»u ngưá»i muốn cho nhà ngươi chết thế ?
Gã mù nói:
- Bởi vì hắn đáng chết !
Phong Tứ Nương nói:
- Các ngươi Ä‘á»u có thù oán gì vá»›i y ?
Gương mặt gã mù lá»™ đầy vẻ oán độc và cừu háºn.
Gã chẳng cần phải trả lá»i, bất cứ ai cÅ©ng nhìn ra, thù hằn giữa bá»n hỠđã Ä‘i quá mức.
Phong Tứ Nương nói:
- Không lẽ cặp mắt các ngươi, cũng do ở y mà bị sao ?
Gã mù hằn há»c nói:
- Ta đã nói, bá»n ta đã từng chết qua má»™t lần.
Phong Tứ Nương nói:
- Sao ?
Gã mù nói:
- Bởi vì bá»n ta không còn là ngưá»i năm xưa, ngưá»i năm xưa đã bị chết dưới tay Tiêu Tháºp Nhất Lang!
Phong Tứ Nương há»i:
- Năm xưa các ngươi là ai ?
Gã mù nói:
- Năm xưa, Ãt nhất bá»n ta còn có danh có tánh, bây giá» bá»n ta chẳng qua chỉ là má»™t kẻ mù.
Phong Tứ Nương há»i:
- Do đó các ngươi cũng muốn cho y chết qua một lần ?
Gã mù đáp:
- Không chết không được.
Phong Tứ Nương nói:
- Nếy váºy, các ngươi nên Ä‘i tìm y, tại sao lại Ä‘i tìm ta ? Ta có phải là mẹ cá»§a y ta đâu.
Gã mù lạnh lùng há»i:
- Ngươ lại đây là m gì ?
Phong Tứ Nương đáp:
- NÆ¡i đây là Loạn Thạch SÆ¡n, Loạn Thạch SÆ¡n là sà o huyệt cá»§a bá»n cưá»ng đạo, tấu xảo ta đây lại là bằng hữu cá»§a má»™t tên cưá»ng đạo.
Gã mù há»i:
- Khoái Äao Hoa Bình ?
Phong Tứ Nương há»i lại:
- Các ngươi cũng biết y ?
Gã mù cưá»i nhạt nói:
- Tổng thũ lãnh quần đạo Quan Trung, trong giang hồ ai không biết ?
Phong Tứ Nưởng thở phà o, nói:
- Các ngươi đã nháºn ra y, váºy phải để cho ta Ä‘i kiếm y.
Gã mù nói:
- Không cần.
Phong Tứ Nương há»i:
- Không cần ? Không cần nghĩa là sao ?
Gã mù nói:
- NghÄ©a là , nếu ngươi muốn gặp hắn, bá»n ta tùy tiện sẽ Ä‘em hắn lại.
Phong Tứ Nương mỉm cưá»i há»i:
- Không lẽ y cÅ©ng nghe lá»i các ngươi lắm sao ?
Gã mù đáp:
- Bởi vì hắn biết ngưá»i mù cÅ©ng giết được ngưá»i.
Gã bá»—ng nhiên đưa tay ra hiệu, trầm giá»ng nói:
- Tống Hoa Bình và o đây.
Câu nói vừa dứt, bên ngoà i bá»—ng có váºt gì bay và o, Phong Tứ Nương thò tay ra đón, thì ra là má»™t há»™p gá»—.
Phong Tứ Nương nói:
- Xem ra hình như chỉ là một hộp gỗ.
Gã mù nói:
- Äúng váºy.
Phong Tứ Nương nói:
- Hoa Bình hình như không phải là hộp gỗ.
Hoa Bình đương nhiên không phải là há»™p gá»—, Hoa Bình là má»™t ngưá»i.
Gã mù nói:
- Sao ngươi không mở ra xem thỠ?
Phong Tứ Nương cưá»i nói:
- Không lẽ Hoa Bình chui được và o trong hộp sao ?
Nụ cưá»i cá»§a nà ng bá»—ng đông kết lại, nà ng đã mở há»™p ra.
Trong há»™p dÄ© nhiên là không có ngưá»i, nhưng có má»™t bà n tay, má»™t bà n tay phải máu me bê bết.
Bà n tay của Hoa Bình.
Hoa Bình chẳng còn bà n tay nà o!
Äao, nhất định phải cần bà n tay để nắm chặt.
Má»™t ngưá»i nổi danh vì Ä‘ao, nếu hai bà n tay y đã bị chặt gãy, là m sao y còn sống nổi!
Phong Tứ Nương thở ra, buồn rầu nói:
- Xem ra ta e rằng không bao giá» còn được gặp mặt ngưá»i nà y.
Gã mù nói:
- Bây giá» chắc ngươi đã rõ, muốn giết ngưá»i nà o đó, cÅ©ng không nhất định phải Ä‘i cắt đầu cá»§a hắn ra.
Phong Tứ Nương gáºt gáºt đầu, quả tháºt nà ng hiểu rõ lắm rồi.
Gã mù nói:
- Vì váºy, bá»n ta mà há»§y hoại gương mặt cá»§a ngươi, ngươi cÅ©ng coi như đã chết.
Phong Tứ Nương nói:
- Vì váºy, tốt nhất ta nên ngoan ngoãn mặc quần áo và o Ä‘i theo các ngươi.
Gã mù nói:
- Äúng váºy.
Phong Tứ Nương bá»—ng nhiên cưá»i lá»›n lên, nói:
- Cái bá»n rùa Ä‘en mù cả mắt kia, các ngươi nhìn lầm ngưá»i rồi đấy, các ngươi không Ä‘i há»i thăm ngưá»i ta, Phong Tứ Nương sống đến ba chục...
tuổi đầu, có bao giá» nghe lá»i ai không ?
Lúc nà ng Ä‘ang mắng, nà ng cưá»i cÅ©ng rất ngá»t, gã mù bị nà ng mắng đến ngẫn cả ngưá»i ra.
Phong Tứ Nương nói:
- Các ngươi muốn má»i ta Ä‘i đâu, Ãt nhất cÅ©ng phải nịnh nịnh ta má»™t tý, sau đó rước kiệu lại má»i ta ngồi lên, như váºy không chừng ta còn xét lại.
Nà ng không nói hết ý.
Bá»—ng ngay lúc đó, trong hang núi vá»ng ra má»™t tiếng sáo trúc nghe tháºt kỳ dị.
Tiếp theo đó, ngoà i cá»a vá»ng và o má»™t tiếng "tinh" vang lên tháºt chói tai.
Những gã mù nhÃu mà y lại, bốn ngưá»i trong bá»n bá»—ng nhiên chỉa bốn cây gáºy trắng ra đâm và o bồn nước, chỉ nghe pháºp má»™t tiếng, bốn cây gáºy đã xuyên thá»§ng qua bồn nước giao xéo và o nhau.
Bốn ngưá»i ấy nhấc nguyên bồn nước trong đó có Phong Tứ Nương lên, như nhấc má»™t chiếc kiệu.
Bốn ngưá»i đồng thá»i động thá»§, đồng thá»i bước Ä‘i, trong phút chốc đã ra tá»›i cá»a.
Bên ngoà i cÅ©ng có má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng đó, mặt hướng vỠđám loạn thạch in hình trong bầu trá»i xanh mây trắng, trong tay gã cÅ©ng cầm má»™t cây gáºy ngắn.
Nhưng ngưá»i nà y không bị mù, mà là bị cụt mất má»™t chân.
Cây gáºy ngắn trong tay gã Ä‘iểm nhẹ và o đá, "tinh" lên má»™t tiếng, lá»a chá»›p tứ phÃa.
Cây gáºy ngắn nà y là m bằng thiết.
Cây gáºy ngắn Ä‘iểm xuống, ngưá»i gã lại bay ra ngoà i bảy tám trượng, trước sau vẫn không há» quay đầu lại nhìn Phong Tứ Nương má»™t lần.
Phong Tứ Nương thở ra, lẩm bẩm một mình:
- Không ngỠở đây mình còn gặp má»™t kẻ quân tá», má»™t kẻ quân tá» chưa há» nhìn trá»™m đà n bà tắm bao giá».
Gió núi thổi qua, thổi tung bay tà áo gã cụt chân, trong chớp mắt gã đã đi xa lắc.
Má»™t ngưá»i cụt chân tà n phế như gã, xem ra còn nhanh nhẹn hÆ¡n ngưá»i là nh lặn hai chân nhiá»u.
Bốn kẻ mù, bên phải hai ngưá»i bên trái hai ngưá»i, nâng bồn tắm lẫn Phong Tứ Nương trong đó Ä‘i băng băng theo, đưá»ng núi tuy trắc trở, bá»n há» vẫn bước như trên đưá»ng bằng, ngay cả nước trong bồn cÅ©ng không rá»›t ra giá»t nà o.
Gã cụt chân Ä‘iểm đầu gáºy xuống đất, "tinh" lên má»™t tiếng, cả bá»n láºp tức theo sau.
Phong Tứ Nương rốt cuộc hiểu ra.
- Gã cụt chân là kẻ dẫn đưá»ng.
Có Ä‘iá»u, y biết rõ rõ rà ng rà ng có ngưá»i đẹp như tiên khá»a thân ở phÃa sau, váºy mà cÅ©ng còn nhịn được không quay đầu lại nhìn, hạng ngưá»i ấy, nếu không phải là má»™t kẻ quân tá» chân chÃnh, nhất định là kẻ tá»± trá»ng thân pháºn, không muốn thiên hạ dèm pha tai tiếng.
Gã cụt chân không lẽ cÅ©ng là má»™t kẻ rất có thân pháºn ?
Không lẽ gã cũng từng chết qua một lần ?
Äã và o giữa thu, gió đã có vẻ là nh lạnh.
Phong Tứ Nương bắt đầu muốn hối háºn, đáng lý ra nà ng nên mặc quần áo và o má»›i phải.
Bây giá» quả tháºt nà ng cảm thấy có chút lạnh lạnh, nhưng không lẽ cứ trần như nhá»™ng nhảy ra ngoà i bồn mà đi.
Huống gì, nà ng còn muốn biết, những tên mù kỳ quái nà y, rốt cuộc sẽ đem nà ng tới đâu ? Rốt cuộc muốn là m chuyện gì ?
Äầu óc hiếu kỳ cá»§a nà ng đã bị khuấy động lên.
Nà ng vốn là ngưá»i đà n bà yêu chuá»™ng kÃch thÃch, ham mê mạo hiểm.
Những kẻ mù vẫn còn ngáºm chặt miệng không hở má»™t lá»i.
Phong Tứ Nương nhịn không nổi nói:
- Ấy, cái vị tiên sinh má»™t chân đằng trước, ông đã là hạng quân tá» thì cÅ©ng nên nhưá»ng quần áo cá»§a mình cho tôi mặc chứ.
Gã cụt chân chẳng quay đầu lại, hình như không những là kẻ cụt chân, mà còn là kẻ điếc.
Phong Tứ Nương dù có tà i bằng trá»i, đụng phải đám ngưá»i vừa mù vừa câm, vừa Ä‘iếc vừa cụt chân như váºy, cÅ©ng đà nh chịu không còn cách nà o hÆ¡n.
Con đưá»ng Ä‘ang Ä‘i từ trên xuống dưới, ngoặt qua má»™t khúc quanh, bá»—ng lại ngoằn ngoèo Ä‘i lên.
PhÃa trước là má»™t rừng phong, lá phong đã bị sắc thu nhuá»™m Ä‘á».
Phong Tứ Nương mặc kệ luôn đám ngưá»i chung quanh, nà ng hứng tình bá»—ng ngâm nga thi từ lên:
Äình xa ái tá»a phong lâm vãn (Dừng xe muốn ngồi trong rừng phong buổi chiá»u) Sương diệp hồng ư nhị nguyệt hoa...
(Lá đã nhuốm hồng như hoa tháng hai) Trong rừng bá»—ng có tiếng cưá»i trong trẻo như chuông ngân, má»™t ngưá»i nói:
- Phong Tứ Nương quả nhiên là Phong Tứ Nương, giỠphút nà y còn có tâm tình ngâm thơ.
Giá»ng nói như chim hoà ng oanh bay ra khá»i động, ngưá»i nói hiển nhiên là má»™t thiếu nữ nhá» tuổi kiá»u mỵ.
Gã cụt chân tÃnh Ä‘i và o trong rừng, bá»—ng nhiên tung mình lá»™n ngược lại, trầm giá»ng há»i:
- Ai ?
Gã đáp ngưá»i xuống đất, lưng vẫn xoay vá» phÃa Phong Tứ Nương, không biết có phải vì không dám nhìn nà ng, hay không dám để cho Phong Tứ Nương nhìn gã.
Mấy kẻ mù cũng dừng bước lại, gương mặt lộ đầy vẻ khẩn trương.
Tiếng cưá»i trong rừng cứ vang lên không ngá»›t như chuông ngân, bá»—ng có má»™t cô bé để lá»n tóc Ä‘en nhánh sau lưng cưá»i hì hì bước ra.
Ãnh tịch dương chiá»u thu chiếu trên gương mặt trắng nõn nà cá»§a cô, rạng rỡ như má»™t đóa hoa trong ngà y há»™i.
Phong Tứ Nương nhịn không nổi buộc miệng khen:
- Chà cô bé nà y dễ thương quá...
Cô bé nhoẽn miệng cưá»i nói:
- Chỉ tiếc, cô bé đứng trước mặt Phong Tứ Nương, bỗng biến thà nh cô bé lỠlem.
Phong Tứ Nương cưá»i tươi nói:
- Cái cô bé vừa thông minh vừa dá»… thương như thế nà y, chắc không phải Ä‘i cùng đưá»ng vá»›i cái bá»n quái váºt kia phải không ?
Cô bé yểu điệu là m lễ một cái, rồi nói:
- Em tên là Tâm Tâm, em được sai lại tặng y phục cho Phong Tứ Nương.
- Tâm Tâm, tên tháºt xinh, xinh xắn cÅ©ng như ngưá»i.
Phong Tứ Nương bỗng nhiên cảm thấy thoải mái ra.
Nà ng đã thấy hai cô thiếu nữ phÃa sau Ä‘ang cầm má»™t má»™t cái khay và ng, trên đó quả nhiên có bá»™ y phục chất liệu tháºt cao quý, mà u sắc tháºt kiá»u diá»…m.
Tâm Tâm cưá»i nói:
- Chúng em không biết kÃch thước y phục cá»§a Phong Tứ Nương, nhưng ngưá»i có thân hình như váºy, mặc y phục gì cÅ©ng nhất định rất đẹp đẻ.
Phong Tứ Nương cưá»i tươi nói:
- Cô bé nà y tốt bụng quá, tương lai nhất định sẽ có một đấng lang quân như ý nguyện của mình.
Tâm Tâm đỠmặt lên, nhưng lại lắc đầu nói:
- Ngưá»i tốt bụng không phải là em, là Hoa công tá» nhà em.
Phong Tứ Nương há»i:
- Hoa công tỠ?
Tâm Tâm nói:
- Ông ấy nghe Tứ Nương lại vội quá, không kịp mặc y phục, gió trên núi lại lớn, sợ Tứ Nương bị cảm, do đó đặc biệt sai em lại đưa đồ.
Phong Tứ Nương nói:
- Xem ra cái vị Hoa công tá» nà y tháºt là má»™t ngưá»i rất hiểu biết chìu chuá»™ng.
Tâm Tâm che miệng cưá»i nói:
- Ông ấy vốn là váºy, không những là chìu chuá»™ng mà còn ôn nhu lắm.
Phong Tứ Nương nói:
- Nhưng hình như ta chưa hỠquen biết cái vị Hoa công tỠnà y đấy.
Tâm Tâm cưá»i nói:
- Bây giỠthì chưa quen, nhưng lát nữa thì sẽ quen mà .
Phong Tứ Nương cÅ©ng cưá»i, nói:
- Äúng váºy, có ai sinh ra đã quen liá»n đâu nhÄ©, là m quen được má»™t ngưá»i đà n ông vừa ôn nhu vừa chiá»u chuá»™ng như váºy, bất kỳ ngưá»i đà n bà nà o cÅ©ng không thể phản đối nổi.
Tâm Tâm cà ng cưá»i thêm ngá»t ngà o, nói:
- Hoa công tá» tháºt ra chỉ hy vá»ng Tứ Nương nhá»› được có má»™t ngưá»i như ông ấy trên cá»i Ä‘á»i nà y là đủ rồi.
Phong Tứ Nương nói:
- Ta nhất định không quên được.
Hai cô thiếu nữ ôm khay và ng bước tới.
Gã cụt chân bỗng nhiên la lên:
- Äứng lại!
Mấy cô thiếu nữ chưa nói gì, Phong Tứ Nương đã trừng mắt lên, nói:
- Ngươi dá»±a và o đâu mà bắt ngưá»i ta đứng lại ?
Gã cụt chân chẳng lý gì đến nà ng, gã trừng mắt nhìn Tâm Tâm há»i:
- Cái gã Hoa công tá» ngươi nói đó, có phải là Hoa Như Ngá»c không ?
Giá»ng cá»§a gã trầm trầm mà ú á»›, nghe rất khó chịu.
Tâm Tâm nói:
- Trừ Hoa Như Ngá»c Hoa công tá» ra, trên Ä‘á»i nà y còn có Hoa công tá» nà o biết ôn nhu chìu chuá»™ng ?
Gã cụt chân há»i:
- Hắn ở đâu ?
Tâm Tâm há»i lại:
- Ngươi há»i ông ta có chuyện gì ? Không lẽ ngươi muốn gặp ông ta ?
Gã cụt chân hình như giáºt nãy cả mình lên, nhịn không nổi bước lùi lại hai bước.
Tâm Tâm nhẫn nha nói:
- Ta biết ngươi không dám tìm ông ta đâu, do đó ta có nói cho ngươi biết cũng vô dụng.
Gã cụt chân hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt dà i, gằn giá»ng nói:
- Bá»™ y phục nà y ngươi hãy Ä‘em vá», Hoa Như Ngá»c đụng và o thứ gì, thứ đó Ä‘á»u có độc, bá»n ta không nháºn.
Phong Tứ Nương nói:
- Các ngươi không nháºn, ta nháºn!
Tâm Tâm nói:
- Tứ Nương nói là nháºn, các ngươi còn không mau đưa y phục cho chị ấy ?
Hai cô thiếu nữ do dự, hình như có vẻ sợ hãi.
Tâm Tâm cưá»i ruồi nói:
- Sợ gì ? Bá»n há» xem ra có vẻ hung dữ váºy đó, nhưng không dám ngăn cản các ngươi đâu...
Gã cụt chân bá»—ng nhiên cưá»i nhạt má»™t tiếng, cây gáºy ngắn trong tay bá»—ng đâm nhanh như Ä‘iện xẹt và o cổ há»ng cô ta.
Chiêu thức phát ra vừa nhanh vừa độc, giống như từ trong kiếm pháp lấy ra, không những kiếm pháp cao siêu, mà vừa ra tay đã dùng ngay sát thủ.
Gã Ä‘em chiêu thức độc địa như váºy ra đối phó vá»›i má»™t cô bé mưá»i lăm mưá»i sáu tuổi, Phong Tứ Nương nhìn không thuáºn mắt tý nà o.
Phong Tứ Nương mà nhìn ai không thuáºn mắt, ngưá»i đó trước sau gì cÅ©ng sẽ khốn nạn.
Gã cụt chân xem ra sắp khốn nạn tới nơi.
Gã đâm cây gây ngắn ra, ngưá»i cá»§a Tâm Tâm bá»—ng nhiên đã lòn qua dưới nách gã, y hệt con cá tung tăng trong nước, tháºm chà còn linh hoạt hÆ¡n ca?
cá.
Phong Tứ Nương bất giác giáºt nảy mình lên, nà ng không ngá» má»™t cô bé có tý tuổi đầu mà thân thá»§ cao siêu như váºy.
Nhưng gã cụt chân ứng biến cÅ©ng không cháºm gì, thân hình gã không quay lại, cây gáºy ngắn má»™t chiêu Äảo Äả Kim Äồng đâm ngược ra sau nách.
Tâm Tâm cưá»i nhạt nói:
- Äây là ngươi đánh trước đấy nhé, tá»± ngươi Ä‘i tìm khốn khổ, đừng oán trách ta.
Ba câu vừa nói xong, gã cụt chân đã tấn công được mưá»i lăm chiêu, toà n là lấy từ trong kiếm pháp ra sá» dụng, chiêu nà o cÅ©ng cay độc, hiểm ác, rõ rà ng là thân thá»§ cá»§a má»™t kiếm khách đương đại đệ nhất lưu.
Tâm Tâm nhẹ nhà ng tránh né như không, thân hình cô quay vòng vòng, trong tay bá»—ng nhiên lòi ra má»™t cây Ä‘oản Ä‘ao lấp lánh rợn ngưá»i.
Gã cụt chân công hết mưá»i sáu chiêu, Tâm Tâm xoay tay lại lướt qua, bá»—ng nghe "tinh" lên má»™t tiếng, cây gáºy là m bằng tinh thiết bị Ä‘oản Ä‘ao chặt gãy Ä‘i má»™t khúc.
Tâm Tâm cưá»i nói:
- Có phải ta đã nói ngươi sắp khốn khổ rồi không, bây giỠngươi đã tin chưa ?
Cô ta cưá»i trông tháºt khả ái, nhưng ra tay tháºt kinh hồn, Ä‘oản Ä‘ao trong tay biến thà nh má»™t tia sáng lạnh lẽo, tung hoà nh bay lượn.
Phong Tứ Nương dùng tốc độ nhanh nhất mặc bá»™ y phục kiá»u diá»…m ấy và o, cây gáºy ngắn dà i ba thước trong tay gã cụt chân đã bị chặt cụt Ä‘i còn má»™t thước hai ba tấc.
Äao quang bao phá»§ hết cả ngưá»i gã, má»—i chiêu Ä‘ao đánh ra, Ä‘á»u là sát thu?
trà mạng.
Phong Tứ Nương vốn đang lo cho Tâm Tâm, bây giỠngược lại có vẻ sơ.
dùm cho gã.
Nà ng không thÃch giết ngưá»i, và cÅ©ng không thÃch xem ngưá»i khác bị giết trước mặt mình.
Huống gì, nà ng nháºn thấy gã cụt chân Ä‘ang sá» dụng thứ kiếm pháp rất quen, chắc chắn mình có biết gã nà y.
Chẳng qua cô bé nà y có lòng tốt cho nà ng y phục, bây giá» nà ng không mặt má»§i nà o mở miệng nói và o má»™t lá»i cho gã.
Kỳ quái là , bảy kẻ mù không lá»™ vẻ gì là khẩn cấp, cứ đứng yên không động Ä‘áºy ở đó, như bảy khúc gá»—.
Bá»—ng nghe "xẹt" má»™t tiếng, má»™t tia máu hồng nhạt vá»t ra, bả vai cá»§a gã cụt chân bị há»a phá má»™t vết thương dà i chừng bảy tám tấc.
Tâm Tâm cưá»i ngặt nghẹo nói:
- Ngươi quỳ xuống đất, gá»i ba tiếng "bà cô", ta sẽ tha cho ngươi.
Gã cụt chân công vá»™i bảy chiêu, "tinh" lên má»™t tiếng, cây gáºy ngắn trong tay lại cụt Ä‘i má»™t khúc.
Không thể nghi ngỠđược, gã là một tay kiếm khách đệ nhất lưu trong giang hồ, nhưng trước mặt cô bé nà y, kiếm pháp của gã bỗng trở thà nh đê.
bát lưu.
Tâm Tâm xuất thá»§ không những nhanh mà gấp rút, chiêu nà o cÅ©ng biến hoá ngụy dị, cÅ©ng là m cho ngưá»i ta không thể ngá» tá»›i.
Phong Tứ Nương thá»±c tình nghÄ© không ra, cô ta có bao nhiêu đó tuổi, là m sao mà luyện cho ra được thân thá»§ kinh hồn như váºy.
Tâm Tâm nói:
- Ta há»i ngươi, ngươi có chịu gá»i hay không ?
Gã cụt chân đột nhiên gầm lên má»™t tiếng giáºn dữ như dã thú, vất mạnh cây gáºy đã bị chặt cụt xuống đất, thò hai bà n tay to lá»›n xương xẩu ra, nhảy chồm lại chá»™p cổ há»ng Tâm Tâm.
Tâm Tâm hình như bị tiếng gầm là m sợ hãi đỠcả ngưá»i ra, cây Ä‘ao cầm trong tay quên cả đâm ra.
Thình lình, bà n tay to lớn đã chụp tới trước mặt cô.
Tâm Tâm ngược lại còn cưá»i tươi lên, há»i:
- Ngươi nhẫn tâm giết ta sao ?
Cô ta cưá»i còn rá»±c rỡ hÆ¡n hoa mùa xuân, ngá»t ngà o còn hÆ¡n máºt.
Gã cụt chân nhìn thấy ngẫn cả ngưá»i ra, bà n tay bá»—ng cháºm lại, chÃnh ngay lúc đó, nụ cưá»i cá»§a Tâm Tâm bá»—ng nhiên lạnh hẳn ra, cây Ä‘oản Ä‘ao trắng như tuyết đã đưa tá»›i cổ há»ng cá»§a gã.
Tháºt tình gã không nỡ giết cô bé nà y, nhưng cô bé nà y giết gã, quả tháºt không nháy mắt lấy má»™t lần.
ChÃnh ngay lúc đó, rừng phong bá»—ng như bị má»™t cÆ¡n gió lốc xoáy qua, má»™t cây nhuyá»…n tiên dà i bốn năm trượng, như má»™t con rắn độc, tùy theo cÆ¡n gió lốc, đầu cây tiên vá»— và o cổ tay Tâm Tâm má»™t cái nhẹ, cây Ä‘ao trong tay Tâm Tâm đã văng lên trá»i.
Tiếp theo đó, thân hình cô cÅ©ng bị cuốn lên, lá»™n ba bốn vòng, má»›i rá»›t xuống đất, rồi lại lăn Ä‘i má»™t vòng trên mặt đất, sau đó má»›i gượng đứng vững lại, bà n tay cầm Ä‘ao đã biến thà nh đỠá»ng và sưng vù lên.
Phong Tứ Nương cũng sỠdụng nhuyễn tiên.
Nà ng biết nhuyễn tiên cà ng dà i, cà ng khó thi triển.
Trước giỠnà ng chưa hỠthấy cây nhuyễn tiên nà o dà i như cây nà y, nà ng cũng chưa hỠthấy cây nhuyễn tiên nà o linh hoạt như cây nà y.
Bất cứ ai sá» dụng cây nhuyá»…n tiên dà i như váºy, mà linh hoạt như váºy, phải là má»™t tay phi thưá»ng đáng sợ.
Bá»—ng nhiên nà ng nháºn ra, hôm nay hình như không phải là ngà y cát lợi lắm, hôm nay ngưá»i nà o nà ng gặp, hình như không có ai không phải là má»™t quái váºt kinh sợ phi thưá»ng.
Äợi đến lúc nà ng thấy mặt ngưá»i đó rồi, nà ng má»›i biết má»™t quái váºt chân chÃnh hình thù ra là m sao.
Ngưá»i nà y má»›i đúng là má»™t quái váºt chân chÃnh, quái váºt trong các quái váºt.
Äối vá»›i Tâm Tâm mà nói, hôm nay đương nhiên chẳng cát lợi tý nà o.
Cô ta lấy bà n tay kia ôm lấy bà n tay bị sưng, Ä‘au muốn khóc òa lên, đợi đến lúc cô ngẩng đầu lên nhìn ngưá»i đó, cô sợ đến khóc còn không dám khóc ra tiếng.
Ngưá»i đó không phải Ä‘i bá»™ đến đây, cÅ©ng không phải Ä‘i xe đến, đương nhiên cÅ©ng không phải bò lại.
Y ngồi trên đầu má»™t ngưá»i lại, ngồi trên má»™t gã đại hán thân hình khổng lồ.
Gã đại hán cao chÃn thước, để mình trần, đầu đội má»™t chiếc mÅ© lá»›n.
Chiếc mÅ© như má»™t cái bà n vuông vắn, nằm ngang vững chắc, ngưá»i đó ngồi trên chiếc mÅ© , trên ngưá»i mặc chiếc áo dệt đủ các thức các dạng loà i chim, ống tay áo bên trái không không như dã.
Gương mặt của y xem ra không có gì quái dị, gương mặt trắng bệch, biểu tình rất trang nghiêm, cặp mắt loang loáng, chiếc mũ nạm trân châu đội trên đầu tóc den nhánh.
Tháºt ra, nếu chỉ nhìn má»—i gương mặt, y có thể được gá»i là má»™t ngưá»i đà n ông rất anh tuấn.
Nhưng ngưá»i y hình như mang má»™t vẻ âm hiểm tà khà sao đó, nhìn kỹ má»™t hồi, má»›i nháºn ra, không phải y Ä‘ang ngồi, mà là đang đứng, chẳng qua, hai bắp đùi đã bị chặt Ä‘i mất tá»›i táºn đầu.
Ngưá»i nà y tứ chi chỉ còn má»—i cánh tay phải, cây nhuyá»…n tiên dà i năm trượng Ä‘ang nằm trong cánh tay phải cá»§a y.
Phong Tứ Nương muốn lạnh cả ngưá»i, nà ng cảm thấy hôm nay quả nhiên không cát lợi tý nà o.
Gương mặt của Tâm Tâm, ngay cả tý máu, cũng chẳng còn thấy đâu, cô bỗng nhiên la lên:
- Hắn ra tay trước mà , ông không tin cứ há»i hắn.
Ngưá»i đó lạnh lùng nhìn cô, nhìn má»™t hồi lâu, má»›i từ từ gáºt đầu nói:
- Ta biết.
Giá»ng cá»§a y nghe ra cÅ©ng rất thanh tao, rất có nét hấp dẫn, lúc y chưa bi.
tà n phế, hiển nhiên là ngưá»i rất có sức thu hút đà n bà .
Tâm Tâm nói:
- Tôi chẳng qua chỉ là kẻ phụng mệnh Hoa công tỠđến đây giao y phục cho Phong Tứ Nương.
Ngưá»i đó nói:
- Ta biết.
Tâm Tâm thở phà o má»™t tiếng, gượng cưá»i nói:
- Ông đã biết tất cả, váºy tôi đã Ä‘i được chưa ?
Ngưá»i đó nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là đi được.
Tâm Tâm chẳng nói thêm một tiếng, quay đầu chạy đi.
Ngưá»i đó cÅ©ng chẳng ngăn cản gì, Phong Tứ Nương bất giác cảm thấy y chẳng phải là má»™t con ngưá»i đáng ghê sợ gì cho lắm.
Nà o ngá» Tâm Tâm vừa chạy ra khá»i rừng phong, bá»—ng nhiên lại chạy trÆ¡?
và o, bà n tay cô lúc nãy đã sưng lên, bây giỠlại cà ng phồng ra bằng cả bắp chân, gương mặt lúc nãy tươi như hoa bây giỠbiến thà nh xám xịt, cô gà o lên:
- Cây nhuyễn tiên của ông tẩm thuốc độc ?
Ngưá»i đó nói:
- Có tý đỉnh.
Tâm Tâm nói:
- Là m.... là m sao bây giỠ?
Ngưá»i đó há»i:
- Ngươi có biết hai chân một tay của ta là m sao bị chặt đi không ?
Tâm Tâm lắc lắc đầu.
Ngưá»i đó nói:
- Tự ta chặt chúng nó đấy.
Tâm Tâm há»i:
- Tại sao ông chặt tay chân của mình ?
Ngưá»i đó đáp:
- Tại vì tay ta trúng phải độc của kẻ địch.
Tâm Tâm hình như bá»—ng nhiên bị ai quáºt cho má»™t roi và o ngưá»i, loạng choạng đứng không vững, thất thanh há»i:
- Không lẽ.... không lẽ ông muốn tôi cÅ©ng bị tà n phế như váºy ?
Ngưá»i đó lạnh lùng nói:
- Tà n phế thì sao ? Những ngưá»i ở đây ai ai cÅ©ng Ä‘á»u tà n phế.
Tâm Tâm chỉ và o gã đại hán cao lớn nói:
- Y không phải ngưá»i tà n phế.
Gã đại hán bá»—ng nhiên nhe răng ra cưá»i.
Tâm Tâm ngẫn ngưá»i ra.
Gã đại hán tuy tứ chi Ä‘á»u là nh lặn, không mù cÅ©ng không què, nhưng trong miệng chẳng thấy có lưỡi đâu.
Tâm Tâm ngẫng đầu lên nhìn gã, bỗng nhiên nước mắt rà n rụa, cô nói:
- Ông muốn tôi chặt đi bà n tay nà y sao ?
Ngưá»i đó nói:
- Bà n tay bị độc, phải chặt nó đi, bắp đùi bị độc, cũng phải chặt đi.
Tâm Tâm chảy nước mắt nói:
- Nhưng.... nhưng tôi không nỡ.
Ngưá»i đó nói:
- Nếu ta mà không nỡ, ta đã chết đi mất ba lần.
Phong Tứ Nương không nhịn được nữa, xông lại, lớn tiếng nói:
- Sao cô ta có thể so sánh được với ngươi ? Cô ta là đà n bà .
Ngưá»i đó lạnh lùng nói:
- Äà n bà cÅ©ng là ngưá»i.
Phong Tứ Nương há»i:
- Ngươi cÅ©ng là ngưá»i, ngươi dá»±a và o đâu mà ngồi trên đầu ngưá»i khác ?
Ngưá»i đó đáp:
- Bởi vì ta vốn là "Nhân Thượng Nhân" (ngưá»i trên ngưá»i).
Phong Tứ Nương láºp lại:
- Nhân Thượng Nhân ?
Ngưá»i đó nói:
- Nếm phải cái khổ nhất trong cái khổ, tức là Nhân Thượng Nhân.
Phong Tứ Nương há»i:
- Ngươi nếm cái khổ nhất trong cái khổ ?
Ngưá»i đó nói:
- Nếu ngươi chặt đi hai chân một tay của mình, ngươi sẽ biết ta đã nếm cái khổ nhất trong cái khổ chưa.
Phong Tứ Nương không thể không thừa nháºn, ngưá»i nà y quả tháºt đã nếm mùi vị khổ nhất trong cái khổ.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

09-07-2008, 07:35 AM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Cao Nguyên Äất Äá»
Bà i gởi: 137
Thá»i gian online: 22 giá» 36 phút 38 giây
Thanks: 307
Thanked 399 Times in 19 Posts
|
|
Hồi 2 Quái váºt trong các quái váºt
Vì váºy, y là Nhân Thượng Nhân.
Cây đoản đao đã rơi xuống đất, dưới chân của Tâm Tâm, phát ra những tia sáng lạnh lẽo.
Tâm Tâm chầm cháºm cúi ngưá»i xuống, lượm cây Ä‘ao lên, mắt cô đầy những ngấn lệ nhìn Phong Tứ Nương, thê thảm nói:
- Bây giá» chị biết rõ hắn là hạng ngưá»i nà o.
Phong Tứ Nương cắn chặt răng, há»i:
- Bây giỠta chỉ còn một điểm thắc mắc, hắn rốt cuộc là ai ?
Tâm Tâm nói:
- Bởi vì hắn tá»± mình là ngưá»i tà n phế, thà nh ra, hắn hy vá»ng ai ai cÅ©ng trÆ¡?
nên tà n phế như hắn váºy, nhưng tôi.... tôi dù có chặt Ä‘i bà n tay, cÅ©ng nhất định không để hắn thấy.
Cô bỗng chuyển thân, đi luôn một mạch không quay đầu lại.
Phong Tứ Nương dáºm chân, bá»—ng nhiên lá»›n tiếng nói:
- Em đã xinh đẹp như váºy, dù có mất Ä‘i má»™t bà n tay, cÅ©ng vẫn có ngưá»i thương, em đừng buồn.
Nà ng nói ngưá»i ta đừng buồn, nhưng viá»n mắt cá»§a nà ng lại đỠlên.
Nhân Thượng Nhân nhìn nà ng, lạnh lùng nói:
- Không ngá» Phong Tứ Nương lại là hạng đà n bà lòng dạ má»m yếu như váºy.
Phong Tứ Nương ngẫng đầu lên, trừng mắt nhìn y, lạnh lùng nói:
- Có Ä‘iá»u dù ngươi bị chặt Ä‘i bà n tay còn lại, ta cÅ©ng không Ä‘au lòng tý nà o.
Nhân Thượng Nhân há»i:
- Ngươi đồng tình với y thị ?
Phong Tứ Nương đáp:
- ¬.
Nhân Thượng Nhân há»i:
- Ngươi có biết thị là hạng ngưá»i nà o không ?
Phong Tứ Nương đáp:
- Cô ta là đà n bà , ta cũng là đà n bà .
Nhân Thượng Nhân há»i:
- Äồ ngươi mặc trên ngưá»i, có phải y thị mang lại không ?
Phong Tứ Nương đáp:
- Äúng váºy.
Nhân Thượng Nhân nói:
- Tốt nhất là ngươi nên cởi hết ra.
Phong Tứ Nương há»i:
- Cởi gì ra ?
Nhân Thượng Nhân đáp:
- Cởi y phục.
Phong Tứ Nương báºt cưá»i nói:
- Ngươi muốn xem ta cởi đồ ra ?
Nhân Thượng Nhân nói:
- Nhất định phải cởi sạch.
Phong Tứ Nương đột nhiên nhảy cẩng lên, la lớn:
- Ngươi đừng nằm mộng.
Nhân Thượng Nhân thở ra, nói:
- Nếu không chịu tự mình cởi, không lẽ còn nhỠta cởi dùm ?
Phong Tứ Nương nói:
- Ngươi dám ?
Nhân Thượng Nhân lại thở ra nói:
- Nếu ngay cả chuyện cởi y phục cho đà n bà , ta còn không dám, váºy thì ta còn là m được chuyện gì ?
Bà n tay cá»§a y nhè nhẹ đưa lên, cây trưá»ng tiên bá»—ng nhiên chồm tá»›i Phong Tứ Nương như má»™t con rắn độc.
Phong Tứ Nương trước giá» chưa há» thấy cây nhuyá»…n tiên nà o ghê sợ như váºy, là m như nó có má»™t cặp mắt không bằng, đầu cây tiên bá»—ng nhiên đã chụp dÃnh và o áo cá»§a Phong Tứ Nương.
Cây nhuyễn tiên tự nó hình như có thể cởi được y phục cho đà n bà .
Äầu cây nhuyá»…n tiên đã bám chặt và o quần áo cá»§a Phong Tứ Nương, chi?
cần kéo nhẹ má»™t cái, tấm áo má»›i kiá»u diá»…m kia láºp tức sẽ bị xé thà nh hai mảnh.
Phong Tứ Nương muốn cởi y phục ra lúc nà o, nà ng Ä‘á»u tá»± là m lấy, trên Ä‘á»i nà y chưa có gã đà n ông nà o cởi dùm cho nà ng.
Nhưng lần nà y hình như sắp thà nh ngoại lệ.
Nà ng chẳng dám đưa tay lên đụng và o nhuyễn tiên, mà né tránh thì cũng quá muộn.
Tâm Tâm hồi nãy má»›i bị nhuyá»…n tiên đụng và o má»™t tý, mà bà n tay sưng lên đến độ không chặt Ä‘i không được, Phong Tứ Nương chÃnh mắt trông thấy.
Tuy nà ng không muốn ngưá»i ta cởi đồ mình ra, nhưng cÅ©ng không muốn chặt mất bà n tay cá»§a mình.
Chỉ nghe xẹt một tiếng, chéo áo đã rách toạt ra.
Phong Tứ Nương đột nhiên la lên:
- ChỠmột chút, muốn cởi thì để ta cởi.
Nhân Thượng Nhân há»i:
- Ngươi đã chịu ?
Phong Tứ Nương đáp:
- Quần áo đẹp đẽ thế nà y, xé rách đi cũng uổng.
Nhân Thượng Nhân há»i:
- Phong Tứ Nương cũng biết tiếc quần áo ?
Phong Tứ Nương đáp:
- Phong Tứ Nương cũng là đà n bà , quần áo đẹp, đà n bà nà o không yêu chuộng ?
Nhân Thượng Nhân nói:
- ÄÆ°á»£c, ngươi cởi Ä‘i.
Cây nhuyá»…n tiên trong tay y như má»™t sinh váºt, nói ngừng là ngừng, thu lại là thu lại.
Phong Tứ Nương thở ra, nói:
- Tháºt ra ta đã thà nh má»™t mụ già , cởi sạch ra cÅ©ng chẳng có gì đáng coi, nhưng ngươi nhất định ta phải cởi ra, ta đà nh phải váºy thôi, ai khiến ta địch không nổi nhà ngươi.
Nà ng chầm cháºm mở hai cái nút áo, bá»—ng nhiên giÆ¡ chân lên, đá và o bụng gã đại hán cao lá»›n.
Xạ ngưá»i trước hết xạ mã, chỉ cần gã đại hán ngã lăn đùng ra, Nhân Thượng Nhân chỉ còn nước ngã theo, dù không ngã chết Ä‘i, Ãt nhất cÅ©ng không rá»—i công Ä‘i cởi đồ đà n bà .
Vũ công của Phong Tứ Nương trước giỠkhông đáng sợ lắm, chỗ dáng sơ.
của nà ng không phải ở vũ công.
Nà ng vốn là ngưá»i độc vãng độc lai, lăn lá»™n trong giang hồ mấy chục năm nay, nếu chỉ dá»±a và o vÅ© công thôi, y phục không biết đã bị bao nhiêu ngưá»i lá»™t ra.
Chân nà ng xem ra rất dễ nhìn, nhưng đã từng đá chết mất ba con chó sói hung dữ đói khát, một con mèo rừng, đạp chết không biết bao nhiêu độc xà , còn đá rớt một tên đại đạo Mãn Thiên Vân đồn cứ lâu năm ở núi Liên sơn xuống vực sâu vạn trượng.
Cái đá ấy sức lá»±c tháºt tình không nhá», nà o ngá» nhân nà ng đá và o bụng gã đại hán, y vẫn đứng yên không động Ä‘áºy, ngay má»™t tý cảm giác cÅ©ng không có.
Bà n chân của Phong Tứ Nương ngược lại đau nhức cả lên.
Tuy nà ng kinh hãi vô cùng, nhưng ngưá»i cá»§a nà ng dá»±a và o sức phản sức cá»§a cái đá, tung ngược lại đằng sau.
- Äánh không lại bá» chạy.
Má»™t ngưá»i lăn lá»™n giang hồ mấy chục năm, đạo lý ấy đương nhiên không thể không thông suốt.
Có Ä‘iá»u, nà ng cÅ©ng biết, lần nà y chắc gì đã chạy thoát nổi.
Nà ng đã nghe tiếng nhuyễn tiên xé gió, như một con rắn độc bay vèo lại.
Thân pháp nà ng có nhanh đến đâu, cũng chẳng bằng tốc độ của nhuyễn tiên.
Bá»—ng ngay lúc đó, có tiếng giây cung báºt lên, hai là n ánh sáng bạc xẹt lại đụng và o thân nhuyá»…n tiên.
Cây trưá»ng tiên là m như con rắn độc bị ngưá»i ta chụp và o chá»— bảy tấc, láºp tức rÅ© xuống đất.
Ngoà i rừng phong, có tiếng ngưá»i lạnh lùng nói:
- Thanh thiên bạch nháºt, tÃnh lá»™t quần áo ngưá»i ta ra giữa đưá»ng, có phải là không xem quần đạo Quan Trung ra gì cả sao ?
Phong Tứ Nương đã bay lên trên ngá»n má»™t cây phong, tấu xảo thấy ngay mặt ngưá»i má»›i đến.
Ngưá»i nà y thân hình cao lá»›n khôi vÄ©, gương mặt hồng hà o, mái tóc dà i bạc phếu xá»a trên thân, mặc má»™t chiếc áo rá»™ng thùng thình mà u Ä‘á», Ä‘eo ngang má»™t cây Kim bá»™i cung còn dà i hÆ¡n cả thân ngưá»i, lóng lánh rá»±c rỡ dưới ánh tà dương.
Cả ngưá»i lão hình như cÅ©ng Ä‘ang chiếu rá»±c rỡ.
Äợi đến lúc lão ta ngẫng đầu lên, Phong Tứ Nương má»›i nháºn ra, lão là má»™t ngưá»i đã già .
Có Ä‘iá»u giá»ng nói cá»§a lão vẫn sang sảng như chuông đồng, lưng eo vẫn còn thẳng đứng như cây bút, toà n thân vẫn còn lá»™ vẻ sung mãn vô cùng.
Phong Tứ Nương chưa hỠthấy một lão già nà o trẻ trung như lão nà y.
Bấy giỠhai là n ánh sáng cũng đã vụt tắt và đang xoay vòng vòng trên mặt đất, thì ra là hai viên đạn bằng bạc to như mắt rồng.
Nhân Thượng Nhân nhìn đăm đăm và o hai viên đạn, bá»—ng nhiên nhÃu mà y lại, nói:
- Kim cung Ngân Ä‘an Trảm Hổ Äao.
Lão già tóc bạc nói:
- Truy hồn trục nguyệt thủy thượng phiêu!
Nhân Thượng Nhân há»i:
- Lệ Thanh Phong ?
Lão già tóc bạc đột nhiên cưá»i lên má»™t trà ng dà i, nói:
- Ba mươi năm không qua lại giang hồ, không ngỠcòn có kẻ nhớ đến danh hiệu của ta.
Tiếng cưá»i lên đến táºn mây xanh, muốn phá vỡ cả nham thạch, cả rừng phong, lá như muốn rụng hết xuống dưới đất.
Phong Tứ Nương cơ hồ cũng muốn rớt từ trên cây xuống.
Nà ng chưa từng gặp ngưá»i nà y, nhưng nà ng có nghe qua vá» lão.
"Kim cung Ngân đan trảm hổ đao, Truy hồn trục nguyệt thủy thượng phiêu", Lệ Thanh Phong lúc đang tung hoà nh giang hồ, nà ng chỉ là một đứa bé sơ sinh.
Äợi đến khi nà ng gia nháºp chốn giang hồ, Lệ Thanh Phong đã sá»›m quy ẩn, quả tháºt ba chục năm nay chưa ai thấy mặt lão.
Nhưng Phong Tứ Nương cÅ©ng biết rằng, trong giang hồ đã từng có nhân váºt đó, nà ng cÅ©ng biết lão chÃnh là tên độc hà nh đại đạo khét tiếng giang hồ.
Nếu sau đó không xuất hiện thêm má»™t Tiêu Tháºp Nhất Lang, lão còn là má»™t tên đại đạo tà i giá»i nhất trong vòng má»™t trăm năm nay.
Nghe nói có lần lão đến kinh thà nh, các cô các bà nhà già u trong kinh thà nh, vì muốn xem mặt lão má»™t lần cho biết, đã thức đến ná»a đêm ngồi bên song cá»a đợi lão.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Ä‘iá»u ấy chỉ là truyá»n thuyết, Phong Tứ Nương chẳng bao giá» tin và o.
Có Ä‘iá»u bây giá» nà ng có vẻ bắt đầu tin.
Má»™t lão già đã sáu mươi mấy tuổi, nếu còn giữ được bao nhiêu đó tinh thần, khà phái, lão trẻ Ä‘i ba mươi tuổi, ngay cả Phong Tứ Nương không chừng ná»a đêm cÅ©ng mở cá»a sổ chá» lão thôi.
CÅ©ng như lúc nà ng ngồi bên song cá»a mong đợi Tiêu Tháºp Nhất Lang.
Lệ Thanh Phong bá»—ng nhiên ngẫng đầu lên nhìn nà ng há»i:
- Nà ng là Phong Tứ Nương ?
Phong Tứ Nương nhoẽn miệng cưá»i nói:
- Ba mươi năm nay ông chưa qua lại giang hồ, mà cũng biết đến Phong Tứ Nương sao ?
Lệ Thanh Phong nói:
- ÄÆ°á»£c lắm, Phong Tứ Nương quả nhiên danh bất hư truyá»n, ta mà biết có ngưá»i như nà ng trong chốn giang hồ, không chừng ta đã ra sá»›m hÆ¡n mưá»i năm.
Phong Tứ Nương nói:
- Tôi mà biết ông ở đó, tôi đã đi tìm ông từ lâu.
Lệ Thanh Phong cưá»i lá»›n, nói:
- Tiếc quá ta tá»›i cháºm mưá»i năm.
Phong Tứ Nương cưá»i nói:
- Ai nói ông lại trễ đâu ? Ông lại đúng lúc lắm đấy.
Ãnh mắt cá»§a Lệ Thanh Phong sáng rỡ lên, lão nói:
- Tên quái váºt kia lúc nãy khi phụ nà ng, bây giá», ta ở đây rồi, nà ng muốn ta đối phó vá»›i hắn ra sao, cứ việc nói cho ta biết.
Phong Tứ Nương đảo quanh tròng mắt mấy lượt, nói:
- Hắn muốn tôi cởi đồ ra, tôi cũng muốn kêu hắn cởi đồ ra xem sao.
Lệ Thanh Phong cưá»i lá»›n, nói:
- ÄÆ°á»£c, nà ng cứ ngồi trên cây chá» xem nhé.
Lão cất tiếng cưá»i lá»›n, đột nhiên rút Ä‘ao, rút thanh Trảm Hổ Ä‘ao nặng năm mươi bảy cân ra, nhém má»™t nhát và o cây phong phÃa trước mặt.
Chỉ nghe "xạt" một tiếng, cây phong to bằng miệng bát canh bị thanh đao lão chém gãy ngang, à o à o đổ xuống.
May mà Phong Tứ Nương ở khá xa đó, nà ng nhịn không được cất tiếng há»i:
- Cây phong nà y đắc tội ông chỗ nà o mà ông chặt nó đi ?
Lệ Thanh Phong đáp:
- Nó chắn đưá»ng ta Ä‘i.
Phong Tứ Nương nói:
- Bất cứ thứ gì chắn đưá»ng ông là ông cho nó má»™t Ä‘ao ?
Lệ Thanh Phong đáp:
- Äúng váºy.
Phong Tứ Nương thở ra, lẩm bẩm:
- Hạng đà n ông như váºy, tại sao bây giá» chẳng còn lấy má»™t ngưá»i, nếu không, tại sao tá»›i bây giá» ta vẫn còn ở váºy má»™t mình ?
Giá»ng nà ng không lá»›n lắm, nhưng vừa đủ để Lệ Thanh Phong nghe được.
Lệ Thanh Phong hình như trẻ Ä‘i được mưá»i tuổi, bước má»™t bước dà i qua cây phong bị đổ ngang.
Nhân Thượng Nhân lạnh lùng nhìn lão, nhẫn nha nói:
- Bao nhiêu đó tuổi đầu rồi, còn sÃnh oai phong trước mặt đà n bà , tháºt là má»™t chuyện quái lạ.
Lệ Thanh Phong sa sầm nét mặt há»i:
- Ngươi không phục ?
Nhân Thượng Nhân đáp:
- Ta chỉ lấy là m kỳ, hạng ngưá»i như ngươi, là m sao còn sống sót được tá»›i bây giá».
Lệ Thanh Phong gằn giá»ng:
- May mà ngươi gặp ta hôm nay, nếu là ba mươi năm vỠtrước, lúc nà y ngươi đã chết dưới lưỡi đao của ta rồi.
Nhân Thượng Nhân nói:
- Bây giỠngươi chỉ muốn lột quần áo ta ra, xong rồi đem Phong Tứ Nương đi.
Lệ Thanh Phong nói:
- Ta tÃnh chặt ngươi mất bà n tay, tiếc là ngươi chỉ còn có má»™t bà n tay thôi.
Nhân Thượng Nhân nói:
- Bà n tay nà y không phải dùng để cởi quần áo.
Lệ Thanh Phong cưá»i nhạt nói:
- Không lẽ bà n tay nà y cá»§a ngươi cÅ©ng biết giết ngưá»i ?
Nhân Thượng Nhân nói:
- Giết không nhiá»u ngưá»i lắm, má»—i lần chỉ có má»™t ngưá»i.
Bà n tay y rung lên, cây trưá»ng tiên như má»™t con rắn độc chồm tá»›i Lê.
Thanh Phong.
Thanh Trảm Hổ Äao cá»§a Lệ Thanh Phong cÅ©ng chém ra.
Hai thứ binh khÃ, má»™t âm má»™t dương, nhưng nhu có thể thắng cương, Lê.
Thanh Phong chém ra, láºp tức nháºn ra phen nà y mình chịu thiệt quá.
Bá»—ng nhiên, cây trưá»ng tiên vung lại quấn lấy thanh Ä‘ao cá»§a lão, kết lại bảy tám vòng, gã đại hán mình trần láºp tức bước theo tá»›i trước hai bước, đưa tay đấm và o ngá»±c lão.
Gã đại hán xem ra ngu ngốc, ra tay vừa nhanh vừa độc, chiêu thức gã sư?
dụng chẳng mà u mè gì, nhưng mạnh mẻ vô cùng, hữu hiệu vô cùng.
Lệ Thanh Phong bị thanh nhuyá»…n tiên quấn lấy thanh Ä‘ao, cây Kim cung trong tay trái vung lên, dây cung chặn bà n tay gã đại hán lại, chỉ nghe "tinh" má»™t tiếng, dây cung đã há»a phá má»™t vết sâu trên bà n tay như thép cá»§a đại hán.
Gã đại hán gầm lên giáºn dữ, thò tay chụp lấy cây cung, nà o ngá» bà n tay cá»§a Lệ Thanh Phong đưa qua, đầu cung đã đâm và o ngá»±c đại hán.
Thân hình như sắt nguá»™i cá»§a đại hán bị Ä‘iểm cho lảo đảo, đứng không vững nữa, ngưá»i gã đổ sáºp xuống, gã đã ngã xuống, Nhân Thượng Nhân đương nhiên cÅ©ng chỉ còn cách rá»›t xuống, nà o ngá» Nhân Thượng Nhân búng ngưá»i lên không trung, bay qua đầu Lệ Thanh Phong.
Lệ Thanh Phong Ä‘ang đánh nhau vá»›i má»™t ngưá»i, không ngá» má»™t ngưá»i bây giá» bá»—ng chia ra là m hai, má»™t ngưá»i phÃa trước, má»™t ngưá»i lòn ra phÃa sau.
Lão vừa chau mà y lại, cây trưá»ng tiên dà i bốn trượng khúc giữa đã quấn lấy cổ há»ng mình.
Lão lâm nguy mà không loạn, thanh Trảm Hổ Ä‘ao vung lên, trưá»ng tiên láºp tức căng cứng như sợi dây, lúc nãy trưá»ng tiên quấn lấy Ä‘ao, bây giá» lại biến thà nh Ä‘ao kéo trưá»ng tiên.
Hai ngưá»i qua lại má»›i mấy chiêu, xem ra không lấy gì là m hoa mỹ, nhưng biến hóa lạ kỳ, ra tay nhanh như Ä‘iện, ứng biến tuyệt luân, nếu không Æ¡?
bên cạnh đó xem, chắc chắn không tà i nà o tưởng tượng nổi ra.
Tiếc thay bên cạnh đó chỉ có bảy tên mù, gã cụt chân tuy không bị mù, vẫn cứ xoay lưng lại bá»n há», hình như sợ Phong Tứ Nương nháºn ra mặt má»§i.
Còn Phong Tứ Nương ?
Phong Tứ Nương chẳng còn thấy đâu.
Ngưá»i đà n bà ấy có lúc cÅ©ng như gió thoảng qua không thấy dâu mà tìm.
Con suối tựa như một dãi lụa bạch, chảy từ trên dãy núi xuống.
Ãnh tịch dương nhuá»™m cả bầu trá»i.
Phong Tứ Nương ngồi trên mõm đá, ngâm chân mình và o trong dòng nước lạnh lẽo trong vắt.
Äấy là má»™t đôi bà n chân tháºt thanh tú mỹ lệ, trước giá» nà ng bảo dưỡng thân thể rất kỹ cà ng, đôi chân không có tý tỳ vết.
Nà ng vẫn thưá»ng ngồi ngắm bà n chân mình, nà ng cÅ©ng biết rất nhiá»u ngưá»i đà n ông thÃch ngắm bà n chân mình.
Nhưng bây giá», đôi bà n chân ấy đã bị đá nhá»n gai góc là m trầy Ä‘i mất mấy chá»—.
Bây giá», không những chân nà ng Ä‘ang Ä‘au đớn, tim nà ng cÅ©ng Ä‘au đớn.
Lệ Thanh Phong chẳng phải là ngưá»i đà n ông đáng ghét gì, vả lại lão là ngưá»i đã cứu nà ng, đối vá»›i nà ng hình như không có gì ác ý.
Nhưng Phong Tứ Nương đã phát hiện ra, lão đối với nà ng cũng chẳng tý gì hảo ý.
Huống gì, lão đến đây rõ rà ng là vì nà ng, lão cũng muốn đem nà ng đi theo lão.
Dù lão đánh cho cái tên Nhân Thượng Nhân văng xuống thà nh Nhân Ha.
Nhân, Phong Tứ Nương cũng chẳng được gì.
Phong Tứ Nương cÅ©ng không tháºt tình muốn xem gã tà n phế ấy lá»™t trần lá»™t truồng.
Trên Ä‘á»i nà y, chẳng có ai muốn nhìn gã trần truồng.
- Hai tên đó chẳng ai là hạng tốt là nh gì, sao bằng cứ để cho hỠcắn lộn nhau một hồi ?
Do đó, Phong Tứ Nương vừa có cơ hội, nhất định không tần ngần đứng đó xem thêm một giây.
Cho dù hai ngưá»i đánh cho ra má»™t đóa hoa, nà ng cÅ©ng chẳng thèm nhìn thêm má»™t lần nữa.
Phong Tứ Nương là ngưá»i đà n bà cá»±c kỳ thông minh, nhìn qua là biết, phán Ä‘oán tình thế không bao giá» sai lầm, do đó, đến bây giá», nà ng còn chưa bị ai cởi y phục mình ra.
Nhưng đối vá»›i nà ng, hôm nay quả tháºt là má»™t ngà y không cát lợi.
Hôm nay không những nà ng gặp phải nhiá»u chuyện xúi quẩy, mà chuyện nà o chuyện nấy Ä‘á»u kỳ lạ hết sức.
Nước suối trong lạnh, chảy qua kẻ chân nà ng, chảy đến táºn cá»i lòng.
Nà ng đến vùng Loạn Thạch SÆ¡n nà y, đương nhiên không phải là ngẫu nhiên qua đưá»ng, nhưng nà ng cÅ©ng không há» nói vá»›i ai, nà ng sẽ lại đây.
Hà nh tung cá»§a nà ng, cÅ©ng như cÆ¡n gió, trước giá», không ai có thể Ä‘oán được.
Váºy mà bây giá», Ãt nhất là có ba ngưá»i đã đến tìm nà ng.... Hoa Như Ngá»c, Nhân Thượng Nhân và Lệ Thanh Phong.
Là m sao bá»n há» biết được nà ng ở đây ? Là m sao há» biết được nà ng muốn đến đây ?
Phong Tứ Nương trước giá» vốn là ngưá»i đà n bà thÃch hưởng thụ, cái gì nà ng cÅ©ng nuốt, chỉ có cái khổ là không.
Ngưá»i không chịu nuốc khổ, vÅ© công chắc chắn không cao lắm, may mà nà ng rất thông minh, tuy có lúc rất hung dữ, nhưng trước giá» chưa há» gây thù kết oán thâm sâu vá»›i ai.
Äấy cÅ©ng chÃnh là chá»— thông minh cá»§a nà ng.
Không những nà ng thông minh, nà ng còn rất đẹp, do đó nà ng có Ãt nhiá»u bạn bè có thế lá»±c.
Lúc nà ng hung dữ, nà ng sẽ biến thà nh con hỗ cái, nhưng lúc nà ng ôn nhu, nà ng tựa con bồ câu.
Có lúc nà ng như trẻ thơ, có lúc nà ng giảo hoạt như hồ ly.
Hạng ngưá»i đà n bà như váºy, nếu không phải là chuyện gì tất yếu, chẳng ai dám lại gây chuyện vá»›i nà ng.
Nhưng bây giá» bá»—ng có ba ngưá»i lại tìm nà ng gây chuyện, không những váºy mà còn là ba ngưá»i không bình phà m cho lắm.
Có hạng đà n bà lấy chuyện đó là m đắc ý, nhưng Phong Tứ Nương không phải là hạng đà n bà bình phà m.
Nà ng biết rằng, má»™t ngưá»i đã nhẫn tâm chặt Ä‘i đôi chân bà n tay cá»§a mình, nếu Ä‘i tìm má»™t ngưá»i đà n bà , chắc chắn không phải chỉ Ä‘i cởi đồ trên ngưá»i nà ng ta.
Má»™t tên đại đạo mai danh ẩn tÃch ba chục năm trá»i, nếu Ä‘i ân cần chìu chuá»™ng má»™t ngưá»i đà n bà , đương nhiên cÅ©ng không phải vì ngưá»i đà n bà ấy xinh đẹp.
Bá»n há» lại tìm nà ng, rốt cuá»™c vì chuyện gì ?
Phong Tứ Nương nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một nguyên nhân duy nhất...
Tiêu Tháºp Nhất Lang!
Tiêu Tháºp Nhất Lang, cái tên muốn chết ngưá»i Tiêu Tháºp Nhất Lang, tại sao cứ Ä‘i chá»c và o chuyện phiá»n toái mình như váºy nhÄ© ?
Cái ngưá»i hình như trá»i sinh ra để Ä‘i tìm phiá»n toái ấy, không những ngưá»i khác tìm y gây chuyện, chÃnh y cÅ©ng tá»± tìm đưá»ng Ä‘i gây gổ vá»›i chÃnh mình.
Phong Tứ Nương gặp y lần đầu tiên, y Ä‘ang tá»± mình Ä‘i tìm phiá»n toái. Lúc ấy y còn là má»™t đứa bé Ä‘ang lá»›n, Ä‘ang mình trần trùng trục, nghinh đón dòng nước chảy xiết mạnh như sấm sét, xông ngược lên ngá»n thác.
Y thá» hết lần nà y tá»›i lần khác, có lúc y hầu như đã thà nh công, lại bị ngá»n thác đẩy mạnh xuống lại, đụng trên đầu hòn đá, đụng đến bể đầu máu chảy, y cÅ©ng chẳng buồn băng bó vết thương, cắn răng lại tiếp tục xông lên.
Rốt cuá»™c y muốn chứng minh Ä‘iá»u gì nhÄ© ?
Trừ những tên ngốc ra, có ai Ä‘i là m chuyện như váºy ?
Ngay cả Phong Tứ Nương đôi lúc cũng nghĩ rằng y là một tên ngốc, nhưng rõ rà ng y chẳng phải là kẻ ngốc.
Không những không ngốc, mà còn thông minh đến kỳ lạ.
Chẳng qua, có lúc y Ä‘i là m chuyện mà ngay cả kẻ ngốc cÅ©ng không chịu là m tá»›i váºy thôi.
Do đó, gá»i y là ngốc, là thông minh, là khả ái, là khả háºn, Phong Tứ Nương đà nh chịu không thể phân biệt rõ rà ng.
Nà ng chỉ biết mình vÄ©nh viá»…n không bao giá» quên được ngưá»i nà y.
Có lúc nà ng nhớ y, nhớ muốn phát điên, có lúc nà ng chẳng muốn nhìn mặt y, chẳng dám nhìn mặt y.
Hai năm nay, nà ng chưa hỠgặp lại y.
Từ lúc y theo Tiêu Dao Hầu Ä‘i vá» con đưá»ng tuyệt lá»™ đó, nà ng chưa từng bao giá» gặp lại mặt y.
Tháºm chà nà ng còn cho rằng mình sẽ không bao giỠđược gặp mặt y lần nữa.
Bởi vì, những kẻ còn sống trên thế gian nà y, chưa ai có thể thắng Tiêu Dao Hầu.
Chẳng ai có vÅ© công cao hÆ¡n Tiêu Dao Hầu, chẳng ai so sánh được vá»›i y cái tÃnh hiểm độc, gian trá, ghê sợ.
Nhưng Tiêu Tháºp Nhất Lang cứ nhất định Ä‘i tìm y, cứ nhất định Ä‘i tìm y má»™t tráºn tá» chiến.
Kết quả cá»§a cuá»™c chiến ấy, không ai biết được, má»i ngưá»i chỉ biết Tiêu Tháºp Nhất Lang nhất định sẽ không sống sót trở vá» lại, tháºm chà ngay ca?
Phong Tứ Nương cÅ©ng hầu như tuyệt vá»ng.
Nhưng đến lúc đó, nà ng lại nghe được tin tức vá» Tiêu Tháºp Nhất Lang.
Do đó, nà ng mới lại Loạn Thạch Sơn, do đó, chân nà ng mới bị trầy trụa, mới bị gặp phải những chuyện khốn nạn vừa rồi.
Do đó, bây giỠnà ng mới thà nh một kẻ ngốc ôm gối ngồi đó nhớ đến y, nhớ muốn xót cả trái tim...
Cái tên muốn chết ngưá»i Tiêu Tháºp Nhất Lang, tại sao cứ là m ngưá»i ta muốn quên mà quên không nổi y ?
Phong Tứ Nương bỗng nhiên cảm thấy đói bụng.
Lúc nà ng Ä‘ang nghÄ© đến Tiêu Tháºp Nhất Lang, nà ng chưa há» bị đói bụng.
Có Ä‘iá»u, bây giá», nà ng nhất định không nghÄ© dến y nữa.
NÆ¡i đây là đâu ? Cách khách sạn cá»§a bá»n cưá»ng đạo bao xa ? Nà ng hoà n toà n không biết.
Y phục, hà nh lý, vÅ© khà cá»§a nà ng Ä‘á»u để lại trong khách sạn, còn nà ng thì lại lạc lối trong chốn hoang sÆ¡n nà y.
Bây giỠđã hoà ng hôn, đến giỠăn cÆ¡m chiá»u, bốn bá» lại chẳng thấy có khói lá»a gì cả.
Nà ng bá»—ng dưng phát giác ra, má»™t vùng trá»i tịch dương huy hoà ng nà y, thì ra chẳng bằng khói chiá»u bay từ trong nhà bếp ra.
Dù cho nà ng có biết đưá»ng, nà ng cÅ©ng không chịu Ä‘i bá»™ vá», không phải nà ng sợ bá»n ngưá»i ấy lại tìm mình, mà tháºt ra là nà ng không muốn đôi bà n chân mình thụ tá»™i.
Äối vá»›i nà ng, đôi bà n chân nà y so vá»›i bụng nà ng còn quý giá hÆ¡n nhiá»u.
Có Ä‘iá»u, cái bụng cá»§a nà ng cứ không chịu nghe lá»i, cứ mở miệng cãi cá», "rá»™t rá»™t" kêu mãi không ngá»›t.
Là m sao an ủi cho được cái bụng đây ?
Phong Tứ Nương thở ra, tÃnh Ä‘i tìm chung quanh xem có con gà rừng hay thá» rừng nà o xui xẻo hÆ¡n mình.
Nà ng chẳng thấy thá» rừng, nhưng thấy sáu ngưá»i.
Bốn gã tráng hán mặc áo gấm tinh thần sung túc, vác một chiếc kiệu nho?
nhung mà u xanh, hai tên háºu sinh nhá» tuổi theo sau, ăn mặc còn hoa lê.
hÆ¡n nữa, cả bá»n từ dưới sưá»n núi Ä‘i lên.
ÄÆ°á»ng núi tháºt là gian nan, váºy mà há» mang được chiếc kiệu lên tá»›i.
Ai ngồi trong kiệu ? Khà phái quả nhiên không nhá», nÆ¡i đây còn đòi Ä‘i kiệu.
Phong Tứ Nương rất Ãt ngồi kiệu, nà ng cảm thấy ngồi kiệu ngá»™p thở lắm.
Nà ng thÃch cưỡi ngá»±a, mà cưỡi ngá»±a chạy tháºt nhanh.
Nhưng nà ng cũng có lần ngồi kiệu.
Nà ng bất giác nhá»› đến hôm đó, nà ng Ä‘ang ngồi trong kiệu hoa, chuẩn bị Ä‘i bái đưá»ng thà nh thân, bá»—ng nhiên đụng phải Tiêu Tháºp Nhất Lang và Thẩm BÃch Quân đứng bên đưá»ng, nà ng còn đội mÅ© phụng quan, như váºy mà nhảy ra khá»i kiệu, cÆ¡ hồ muốn dá»a cả nhà Dương gia má»™t tráºn gần chết.
Từ đó, nà ng được tặng thêm má»™t cái ngoại hiệu, kêu là "Cô dâu dá»a chết ngưá»i".
Rồi thì, nà ng bất giác nghÄ© đến Tiêu Tháºp Nhất Lang, nghÄ© đến ngưá»i đẹp Thẩm BÃch Quân vừa tá»™i nghiệp vừa khả ái, nghÄ© đến tà o ngá»™ bi thảm cá»§a hai ngưá»i.
Nếu không phải vì Thẩm BÃch Quân, Tiêu Tháºp Nhất Lang chắc không Ä‘i kết thù vá»›i Tiêu Dao Hầu đâu, nhất định cÅ©ng không Ä‘i liá»u mạng vá»›i y.
Nhưng nếu không phải vì Tiêu Tháºp Nhất Lang, Thẩm BÃch Quân cÅ©ng không có những tà o ngá»™ bi thảm như váºy.
Má»™t ngưá»i đà n bà rất được trá»ng vá»ng, rất được ngưỡng má»™ trong vÅ© lâm, lại yêu phải má»™t tên đại đạo thanh danh tháºt xấu xa.
Nà ng vốn Ä‘ang có tất cả những gì thế gian ngưỡng má»™ mà không được, không những nà ng sinh ra trong gia đình thế gia, có má»™t ngưá»i chồng anh tuấn, văn vÅ© song toà n, mà còn sắp có con nữa.
Nhưng nà ng chỉ vì Tiêu Tháºp Nhất Lang, đã bá» hết tất cả sở hữu, còn là m cho vô số ngưá»i khác theo nà ng chịu khổ lây.
Còn trách được ai nhĩ ?
Phong Tứ Nương không há» trách nà ng, bởi vì Phong Tứ Nương vốn là hạng ngưá»i như váºy.
Vì má»™t tấm chân tình, bá»n há» không tiếc tất cả, bá» mặc tất cả.
Nếu không phải vì Tiêu Tháºp Nhất Lang, là m sao nà ng lại biến ra như thế nà y ?
Bây giỠđáng lý ra. nà ng phải Ä‘ang mặc áo gấm, ngồi trong khách sảnh huy hoà ng nhà Dương gia, đợi nô bá»™c lại dá»n cÆ¡m chiá»u.
Phong Tứ Nương thở ra, nhất định không cho phép mình nghĩ thêm.
Nà ng ngẫng đầu lên, bèn phát hiện ra, chiếc kiệu nhỠđã ngừng lại, hai gã háºu sinh nhá» tuổi mặt má»§i trắng trẻo Ä‘ang mở rèm kiệu ra.
Trong kiệu chẳng có ai.
Bá»n há» lấy trong kiệu ra má»™t tấm thảm Ä‘á», trải má»™t hÆ¡i tá»›i chá»— Phong Tứ Nương ngồi.
Phong Tư Nương giáºt nãy mình, mở to mắt nhìn há», nhịn không nổi há»i:
- Các ngươi lại đây đón ta ?
Hai gã háºu sinh nhá» tuổi gáºt gáºt đầu, nở nụ cưá»i còn ngá»t hÆ¡n cả các cô thiếu nữ.
Phong Tứ Nương láºp tức há»i tiếp:
- Ai sai các ngươi lại đón ta ?
- Kim Bồ Tát.
Phong Tứ Nương báºt cưá»i, đáng lý ra nà ng phải Ä‘oán được cái gã Kim Bồ Tát nà y kêu ngưá»i lại đón mình má»›i phải.
Trừ Kim Bồ Tát ra, còn ai có được cái khà phái lá»›n lao như váºy ?
Nà ng mỉm cưá»i thở ra, nói:
- Xem ra váºn khà cá»§a ta còn chưa đến nổi nà o, may mà cÅ©ng gặp được má»™t con ngưá»i.
Vừa rồi ngưá»i nà o nà ng gặp chẳng ai trông giống má»™t con ngưá»i, hôm nay tháºt là thấy quỹ đâu không.
Kim Bồ Tát là hạng ngưá»i gì nhÄ© ?
Y là má»™t ngưá»i máºp máºp lùn lùn, từ sáng đến tối cưá»i tÃt mắt, y như má»™t ông Pháºt Di Lặc.
Vì váºy, ngưá»i ta má»›i gá»i y là Bồ Tát.
Ngưá»i khác trước giá» chưa ai biết y có bao nhiá»u tà i sản, chỉ nghe nói y có má»™t núi và ng, chỉ cần y cao hứng lên, là tùy lúc có thể chụp từng xâu và ng ròng quăng và o nhà .
Vì váºy, y còn được gá»i là Kim Bồ Tát.
Nếu vì phải giúp ngưá»i hoạn nạn, dù y có quăng Ä‘i hà ng vạn lượng và ng, cÅ©ng không há» chau mà y.
Có Ä‘iá»u, lúc y giết má»™t hÆ¡i mưá»i bảy mưá»i tám ngưá»i, y cÅ©ng chẳng chá»›p mắt đến má»™t cái.
Y có má»™t ngưá»i thiếp rất được y sá»§ng ái, tên là Hồng Hồng, bởi vì nà ng ta cứ thÃch mặc dồ mà u hồng.
Có lần y mở tiệc má»i Bá»™t Hải Long Vương, Hồng Hồng ra má»i khách ly rượu, vô duyên vô cố mỉm cưá»i, cưá»i rất lẳng lÆ¡, rất vô lá»….
Kim Bồ Tát bèn cưá»i tÃt mắt kêu nà ng ta và o trong, má»™t tiếng đồng hồ sau, lúc Hồng Hồng quay trở ra, trên ngưá»i vẫn còn Ä‘ang mặc bá»™ đồ mà u hồng, gương mặt vẫn còn trang Ä‘iểm phấn son, nhưng lại ngồi trên má»™t mâm bạc khổng lồ, được ngưá»i ta dá»n lên đặt giữa bà n ăn.
Bởi vì, nà ng ta đã bị chưng chÃn nhừ.
Kim Bồ Tát vẫn còn Ä‘ang cưá»i tÃt mắt, còn cắt má»™t miếng thịt má»m nhất trên ngưá»i nà ng ta ra, má»i Bá»™t Hải Long Vương nháºu vá»›i rượu.
Bá»™t Hải Long Vương Ä‘ang tÃnh ăn thua vá»›i y chuyện hà o nhoáng.
Nhưng ăn xong bữa tiệc đó, cái vị đại hà o khách thừa hứng nhi lai đó ná»a đêm trốn biệt tăm tÃch.
Kim Bồ Tát là hạng ngưá»i như váºy đó.
Phong Tứ Nương quen biết với Kim Bồ Tát đã lâu, nà ng có ấn tượng rất tốt vỠy.
Bởi vì Kim Bồ Tát trước giỠdối xỠvới nà ng rất tốt.
- Ngươi tốt với ta, ta tốt với ngươi.
Äó chÃnh là nguyên tắc cá»§a Phong Tứ Nương.
Nà ng là má»™t ngưá»i đà n bà , đà n bà chung chung có nguyên tắc riêng cá»§a ho.
.... những nguyên tắc không ngưá»i đà n ông nà o hiểu được.
Có Ä‘iá»u, Kim Bồ Tát là m sao biết được nà ng ở đây ? Là m sao biết được nà ng muốn đến chốn nà y ?
Những vấn đỠấy, Phong Tứ Nương chẳng mà ng nghĩ tới.
Bây giá», nà ng Ä‘ang nghÄ© tá»›i má»™t dÄ©a vi cá nấu rục trong nồi nước gà .
Cặp mắt cá»§a Kim Bồ Tát trước giá» vốn rất nhá», vừa gặp Phong Tứ Nương, y cưá»i thà nh hai sợi chỉ.
Y tÃt mắt nhìn Phong Tứ Nương, từ đầu đến chân, nhìn má»™t hồi kỹ lưỡng tháºt lâu, bá»—ng nhiên thở ra nói:
- Ta không nên má»i cô lại đây.
Phong Tứ Nương há»i:
- Tại sao ?
Kim Bồ Tát đáp:
- Má»—i lần ta má»i cô lại đây, trong lòng khó chịu vô cùng.
Phong Tứ Nương há»i:
- Äà n bà đẹp như tôi, ông còn thấy khó chịu như váºy sao ?
Kim Bồ Tát đáp:
- Cùng vì cô đẹp đẻ quá, ta nhìn mới khó chịu.
Phong Tứ Nương nói:
- Tôi chẳng hiểu ông nói gì.
Kim Bồ Tát nói:
- Cô chắc chắn là hiểu.... bây giỠcô đã đói chưa ?
Phong Tứ Nương than thở:
- Äói muốn Ä‘iên cả lên.
Kim Bồ Tát nói:
- Nếu cô thấy dĩa thịt bò xà o để trước mặt, mà cứ nhất định là không ăn được, cô có khó chịu không ?
Phong Tứ Nương báºt cưá»i.
Lúc nà ng cưá»i trước mặt ngưá»i đà n ông nà ng không chán ghét, nà ng cưá»i tháºt đặc biệt, tiếng cưá»i cÅ©ng rất dá»… nghe.
Kim Bồ Tát bá»—ng há»i:
- Cô còn chưa lấy chồng sao ?
Phong Tứ Nương đáp:
- Chưa.
Kim Bồ Tát nói:
- Tại sao cô còn chưa chịu lấy ta đi ?
Phong Tứ Nương chớp mắt, nói:
- Bởi vì, ông có nhiá»u tiá»n quá Ä‘i.
Kim Bồ Tát há»i:
- Nhiá»u tiá»n thì có gì là không tốt ?
Phong Tứ Nương đáp:
- Ngưá»i đà n ông nà o nhiá»u tiá»n, ngưá»i đà n ông nà o quá anh tuấn, tôi Ä‘á»u không lấy.
Kim Bồ Tát há»i:
- Tại sao ?
Phong Tứ Nương đáp:
- Tại vì, cái hạng đà n ông đó, ngưá»i đà n bà nà o cÅ©ng thÃch, tôi sợ há» lại tranh già nh.
Kim Bồ Tát nói:
- Cô không đi tranh chồng thiên hạ, đã là khách khà lắm rồi, còn ai tranh nổi chồng cô ?
Phong Tứ Nương nói:
- Dù tranh không nổi, lúc nà o tôi cũng phải khẩn trương.
Kim Bồ Tát há»i:
- Tại sao ?
Phong Tứ Nương đáp:
- Ông ôm một dĩa thịt bò xà o nóng hổi, ngồi trong đám quỹ đói, ông có khẩn trương hay không ?
Kim Bồ Tát cÅ©ng báºt cưá»i, mắt y hà lại chỉ còn hai đưá»ng chỉ.
Phong Tứ Nương chớp mắt nói:
- Tháºt ra trong lòng tôi cÅ©ng yêu ông đấy, ông mà đưa cái núi và ng giao cho tôi, tôi sẽ láºp tức lấy ông ngay.
Kim Bồ Tát nói:
- Có núi và ng, thì chẳng có được đà n bà đẹp như cô, ta mà giao núi và ng cho ai, là hại ngưá»i đó đấy.
Y lắc mạnh cái đầu nói:
- Hại ngưá»i khác, là chuyện không bao giá» ta muốn là m.
Phong Tứ Nương cưá»i lá»›n, nói:
- Lâu năm không gặp, ông vẫn còn thú vị như xưa, chẳng trách tôi cứ mong gặp lại ông.
Kim Bồ Tát nói:
- Chỉ tiếc là ta nhiá»u tièn quá.
Phong Tứ Nương nói:
- Tháºt là đáng tiếc.
Kim Bồ Tát nói:
- Vì váºy chúng ta chỉ có thể là bạn bè thôi.
Phong Tứ Nương nói:
- Mình bạn bè tốt vá»›i nhau từ trước tá»›i giá».
Kim Bồ Tát cưá»i nói:
- Ta nghe cô nói váºy, tháºt vui sướng hÆ¡n là ăn dÄ©a thịt bò xà o nhiá»u.
Phong Tứ Nương đảo quanh tròng mắt nói:
- ChÃnh vì mình là bạn bè, tôi muốn há»i ông má»™t chuyện.
Kim Bồ Tát nói:
- Ta Ä‘ang đợi cô há»i đây.
Phong Tứ Nương há»i:
- Có phải ông cố ý tìm tôi không ? Là m sao ông biết tôi ở đây ?
Kim Bồ Tát tÃt mắt lại, trầm ngâm má»™t hồi nói:
- Cô muốn ta nói tháºt, hay nói dối ?
Phong Tứ Nương nói:
- Tôi vốn thÃch nghe đà n ông nói dối, bởi vì nói dối dá»… nghe hÆ¡n nói tháºt.
Ãnh mắt cá»§a Kim Bồ Tạt lá»™ vẻ tán thưởng, y than thở:
- Cô quả tháºt là ngưá»i đà n bà thông minh, chỉ có thứ đà n bà ngốc, má»›i Ä‘i bức bách đà n ông nói tháºt.
Phong Tứ Nương nói:
- Nhưng lần nà y tôi muốn nghe lá»i nói tháºt.
Kim Bồ Tát cưá»i tÃt mắt nói:
- Chẳng qua, muốn nghe nói tháºt cÅ©ng phải chi ra má»™t cái gì.
Phong Tứ Nương nói:
- Tôi biết.
Kim Bồ Tát há»i:
- Cô còn muốn nghe sao ?
Phong Tứ Nương đáp:
- ¬.
Kim Bồ Tát lại tần ngần má»™t hồi tháºt lâu, má»›i từ từ nói:
- Ta Ä‘i tìm cô, là vì má»™t ngưá»i.
Phong Tứ Nương há»i:
- Vì ai ?
Kim Bồ Tát đáp:
- Tiêu Tháºp Nhất Lang.
Tiêu Tháºp Nhất Lang, lại Tiêu Tháºp Nhất Lang.
Chỉ nghe đến cái tên ấy, Phong Tứ Nương lại nghe là m sao sao đó, chẳng biết là ngá»t ngà o, hay là cay đắng.
Nhưng gương mặt nà ng cứ trÆ¡ trÆ¡ ra không má»™t chút biểu tình, nà ng lạnh lùng há»i:
- Thì ra ông vì Tiêu Tháºp Nhất Lang mà đi tìm tôi.
Kim Bồ Tát nói:
- Cô muốn tôi nói tháºt mà .
Phong Tứ Nương cưá»i nhạt nói:
- Tiêu Tháºp Nhất Lang có liên quan gì tá»›i tôi, tôi có phải là mẹ hắn đâu.
Kim Bồ Tát nói:
- Nhưng các ngưá»i là bạn bè vá»›i nhau.
Phong Tứ Nương không phá»§ nháºn, cÅ©ng chẳng thể phá»§ nháºn.
Cừu địch cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang nhiá»u hÆ¡n bạn bè nhiá»u lắm, trong giang hồ, hầu như chẳng còn ai không biết, nà ng là bạn cá»§a y.
Kim Bồ Tát nói:
- Hai năm trước, y Ä‘i tìm Tiêu Dao Hầu liá»u mạng, nghe nói cô cÅ©ng có mặt ở đó.
Phong Tứ Nương lạnh lùng nói:
- Hắn Ä‘i nạp mạng, chứ không phải là liá»u mạng.
Kim Bồ Tát nói:
- Vì váºy, từ đó tá»›i giá», ai cÅ©ng ngỡ hắn đã chết.
Phong Tứ Nương nói:
- Trong giang hồ, có lắm kẻ muốn hắn chết nhanh cho xong.
Kim Bồ Tát nói:
- Nhưng y cứ còn sống nhăn ra đó.
Phong Tứ Nương há»i:
- Sao ông biết hắn chưa chết ? Ông đã gặp hắn ?
Kim Bồ Tát đáp:
- Ta chưa gặp, chẳng qua, ta có nghe phong thanh tin tức của y thôi.
Phong Tứ Nương há»i:
- Tin tức gì ?
Kim Bồ Tát đáp:
- Chẳng những y chưa chết, y còn gặp váºn nữa.
Phong Tứ Nương há»i:
- Hạng ngưá»i khốn khổ như hắn, cÅ©ng có chuyện gặp váºn sao ?
Kim Bồ Tát đáp:
- Má»™t ngưá»i thá»i váºn đã tá»›i, thà nh tưá»ng gì cÅ©ng chẳng cản nổi.
Phong Tứ Nương há»i:
- Y gặp váºn gì váºy ? Váºn đà o hoa ?
Kim Bồ Tát thở ra:
- Váºn đà o hoa cá»§a y đã tá»›i quá nhiá»u rồi, do đó mà khốn khổ cái thân, may mà lần nà y không phải.
Phong Tứ Nương nói:
- Sao ?
Kim Bồ Tát nói:
- Ãt nhất, cô cà ng lấy không được y.
Phong Tứ Nương nghinh mặt lên nói:
- Dù đà n ông trên thiên hạ chết hết cả, tôi chẳng Ä‘i lấy cái thứ ngưá»i như hắn.
Miệng nà ng thì nói váºy, trong lòng hình như Ä‘ang có má»§i kim đâm nhói buốt.
Kim Bồ Tát cưá»i hì hì nhìn nà ng, y nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là cô chẳng lấy hạng ngưá»i như váºy, không những y tre?
tuổi, anh tuấn, mà nghe nói còn bá»—ng nhiên biến thà nh ngưá»i già u có nhất thiên hạ.
Phong Tứ Nương há»i:
- Còn nhiá»u tiá»n hÆ¡n ông ?
Kim Bồ Tát đáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là nhiá»u hÆ¡n rất nhiá»u.
Phong Tứ Nương há»i:
- Không lẽ tiá»n ở trên trá»i rá»›t xuống sao ?
Kim Bồ Tát đáp:
- Trên trá»i rá»›t xuống thì chưa chắc, dưới đất má»c lên thì có thể lắm.
Phong Tứ Nương nói:
- Váºy sao!
Kim Bồ Tát nói:
- Ngưá»i trong giang hồ Ä‘á»u biết trên Ä‘á»i nà y có ba thứ bảo váºt, nhưng chưa há» có ai tìm được lấy má»™t thứ.
Phong Tứ Nương há»i:
- Không lẽ y tìm ra sao ?
Kim Bồ Tát thở ra một hơi, nói:
- Ta đã nói, thá»i váºn đến nÆ¡i, thà nh tưá»ng là m sao cản nổi.
Phong Tứ Nương cưá»i nhạt nói:
- Mấy năm trước đây, có ngưá»i đồn y má»›i phát tà i, nhưng trên ngưá»i y, thưá»ng thưá»ng chẳng thấy có đồng tiá»n nà o má»i được tôi tô mì.
Kim Bồ Tát nói:
- Ta cÅ©ng biết trước đây ngưá»i ta đồn nhảm vá» y rất nhiá»u, nhưng lần nà y thì không phải.
Phong Tứ Nương há»i:
- Sao ông biết lần nà y không phải ?
Kim Bồ Tát đáp:
- Có ngưá»i thấy y ở phá»§ Khai Phong thua má»™t ván hết mấy chục vạn lương bạc, mà lại là bạc thứ thiệt, lấy trong má»™t chiếc rương ra.
Phong Tứ Nương nói:
- Hắn vốn là một tên quỹ cỠbạc.
Kim Bồ Tát nói:
- Còn có ngưá»i thấy y dùng má»™t chuá»—i trân châu, mua lấy má»™t kỹ nữ đắt giá nhất ở Hà ng Châu, rồi lại mua cho cô ta má»™t toà nhà năm mươi vạn lượng bạc.
Phong Tứ Nương cắn môi lạnh lùng nói:
- Hắn vốn là một tên quỹ hiếu sắc.
Kim Bồ Tát nói:
- Nhưng y chỉ ở đó có ba ngà y, láºp tức bá» cô nà ng Ä‘i mất.
Gương mặt Phong Tứ Nương xem ra có vẻ nhìn được hơn chút, nà ng vẫn lạnh lùng nói:
- Chuyện ấy cũng chẳng có gì là ly kỳ, hắn vốn là một tên vô tình vô nghĩa.
Kim Bồ Tát nói:
- Những ngưá»i đã thấy y, Ä‘á»u là những ngưá»i đã từng biết mặt y, mà còn không thể nhìn lầm đâu được, huống hồ cho dù bá»n há» có nhìn lầm Ä‘i chăng nữa, còn có ngưá»i nhất định không thể nhìn lầm.
Phong Tứ Nương há»i:
- Còn có ngưá»i nà o nữa ?
Kim Bồ Tát không trả lá»i câu há»i cá»§a nà ng, y há»i ngược lại:
- Vừa rồi cô có gặp bảy tên mù chứ ?
Phong Tứ Nương gáºt gáºt đầu.
Kim Bồ Tát nói:
- Cô có biết bá»n mù ấy là ai không ?
Phong Tứ Nương lắc lắc đầu.
Kim Bồ Tát nói:
- Ngưá»i khác ta còn không rõ, ta chỉ biết trong đó có hai ngưá»i là lão đại và lão tam trong Côn Luân Tứ Kiếm, ngoà i ra còn có má»™t ngưá»i là chưởng môn má»›i lên cá»§a phái Äiểm Thương tên là Tạ Thiên Thạch.
Lông mà y cá»§a Phong Tứ Nương nhÃu tÃt lên.
Cái tà i gây há»a cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang, cà ng lúc cà ng vÄ© đại.
Kim Bồ Tát nói:
- Ãt nhất mấy ngưá»i đó nhất định không nháºn lầm, bởi vì bá»n há» Ä‘á»u bi.
Tiêu Tháºp Nhất Lang dùng Ä‘ao buá»™c cả bá»n tá»± đâm mù mắt, huống gì...
Cặp mắt của y bỗng nhiên mở to ra gấp bội, từ từ nói tiếp:
- Bá»n há» dù có nháºn lầm ngưá»i, cÅ©ng nhất định không nháºn lầm thanh Ä‘ao trong tay y, không ai nháºn lầm được thanh Ä‘ao ấy.
Phong Tứ Nương biến đổi sắc mặt há»i:
- Cát Lá»™c Äao ?
Ãnh mắt cá»§a Kim Bồ Tát sáng rá»±c lên, y nói:
- Äúng váºy, chÃnh là Cát Lá»™c Äao.
Phong Tứ Nương há»i:
- Bá»n hỠđã thấy thanh Cát Lá»™c Äao lần nà o chưa ?
Kim Bồ Tát đáp:
- Chưa.
Trong giang hồ, những ngưá»i thấy qua thanh Cát Lá»™c Äao, tá»›i nay còn chưa được mấy ngưá»i.
Phong Tứ Nương lạnh lùng nói:
- Nếu chưa thấy, tại sao lại nói là nháºn ra ?
Kim Bồ Tát nói:
- Thanh Cát Lá»™c Äao hình dạng không giống các thanh Ä‘ao thưá»ng, huống gì, thanh Tùng Văn kiếm cá»§a Tạ Thiên Thạch, vừa giao thá»§ có má»™t chiêu, đã bị chặt gãy.
Những thanh đao trong giang hồ chặt gãy được thanh Tùng Văn kiếm không có mấy thanh.
Phong Tứ Nương đảo quanh tròng mắt nói:
- Có Ä‘iá»u, thanh Cát Lá»™c Äao, ngưá»i nà o cÅ©ng có thể sá» dụng, nếu ông lấy thanh Cát Lá»™c Äao Ä‘i giết ngưá»i, không lẽ ông thà nh ra là Tiêu Tháºp Nhất Lang ?
Kim Bồ Tát cưá»i tÃt mắt lại nói:
- Tiêu Tháºp Nhất Lang mà mặt mà y như ta đây thì cái vị đệ nhất mỹ nhân kia cÅ©ng chẳng phải lòng y, không chừng y bá»›t Ä‘i được khốn khổ nhiá»u lắm.
Nhắc tá»›i Thẩm BÃch Quân, trong lòng cá»§a Phong Tứ Nương lại như bị kim đâm nhói lên.
Kim Bồ Tát nói:
- Huống gì, Tạ Thiên Thạch đã từng gặp qua Tiêu Tháºp Nhất Lang, lấy thân pháºn và địa vị cá»§a y, ta chắc là y không nói láo.
Phong Tứ Nương há»i:
- Tại sao Tiêu Tháºp Nhất Lang bức bách bá»n há» tá»± đâm mù mắt ?
Kim Bồ Tát đáp:
- Nghe nói bá»n há» vô ý nhìn Thẩm BÃch Quân mấy lần.
Phong Tứ Nương há»i:
- Chỉ vì y nhìn Thẩm BÃch Quân mấy lần Tiêu Tháºp Nhất Lang bèn móc mắt y ra ?
Kim Bồ Tát đáp:
- Äúng váºy.
Phong Tứ Nương nói:
- Sai rồi, nhất định là sai rồi, Tiêu Tháºp Nhất Lang chẳng phải là hạng ngưá»i như váºy.
Kim Bồ Tát nói:
- Äúng đấy.
Phong Tứ Nương nói:
- Không đúng!
Kim Bồ Tát nói:
- Äúng.
Cặp mắt cá»§a Phong Tứ Nương bá»—ng trợn trừng lên, biểu tình trên gương mặt cÅ©ng rất kỳ lạ, nà ng cắn chặt răng, là m như Ä‘ang ráng sức nhẫn nại Ä‘au đớn, hay Ä‘ang giáºn quá nói không ra lá»i.
Kim Bồ Tát nói:
- Tráºn chiến giữa Tiêu Tháºp Nhất Lang và Tiêu Dao Hầu, rốt cuá»™c ai thắng ai bại, trong giang hồ tá»›i giá» còn chưa ai biết, chẳng qua, Tiêu Tháºp Nhất Lang quả tháºt chưa chết, đây là điá»u không thể nghi ngá».
Phong Tứ Nương trừng mắt nhìn y, cặp mắt trong sáng linh hoạt bỗng biến thà nh ngớ ngẫn như không hồn.
Kim Bồ Tát nói:
- Bây giỠtuy y đang còn sống đó, nhưng sớm muộn gì rồi cũng sẽ chết.
Miệng cá»§a Phong Tứ Nương hình như mấp máy muốn nói gì đó, nhưng không nói ra lá»i.
Kim Bồ Tát nói:
- Bởi vì trong ngưá»i y Ä‘ang mang ba thứ bảo váºt mà ngưá»i trong giang hồ, ai ai cÅ©ng muốn lấy cho được, đấy là bảo tà ng cá»§a y, thanh Cát Lá»™c Äao, và cái đầu lâu cá»§a y.
Y thở ra, rồi nói tiếp:
- Bất kỳ ai, trong ngưá»i mang theo ba thứ bảo váºt đó qua lại giang hồ, Ä‘á»u bị nguy hiểm cá»±c kỳ.
Bà n tay của Phong Tứ Nương đang run rẩy.
Kim Bồ Tát nói:
- Ta mà là y, ta Ä‘i tá»›i đâu, nhất định không để cho ai biết tá»›i, do đó, tháºt tình ta không hiểu, y ước hẹn ngươi lại đây là m gì ? Tại sao lại Ä‘em chuyện đó nói cho ngưá»i khác biết ? Ta...
Câu nói ấy vừa chưa kịp nói xong, Phong Tứ Nương đột nhiên nhảy chồm lên, chụp lấy cái ghế đẩu, ném mạnh ra ngoà i, tiếp theo đó, nà ng bức tóc bức tai mình ra, rồi lăn lộn dưới đất.
Kim Bồ Tát ngẫn ngưá»i ra, tháºt tình y không ngá» Phong Tứ Nương lại Ä‘i là m chuyện như váºy.
Phong Tứ Nương có điên không ?
Phong Tứ Nương đột nhiên từ dưới đất nhảy lên, đứng trước mặt Kim Bồ Tát cưá»i hắc hắc không ngá»›t.
Kim Bồ Tát báºt cưá»i, nói:
- Chúng ta là bạn bè lâu năm, lại là bạn bè thân thiết, có gì từ từ bà n tÃnh, cô là m gì phải tức giáºn quá cỡ váºy ?
Y tin rằng Phong Tứ Nương chẳng tá»± nhiên mà phát Ä‘iên lên, nhất định là nà ng Ä‘ang giả vá», nà o ngá» Phong Tứ Nương đột nhiên kêu lên má»™t tiếng quái gở, thò tay ra bóp cổ há»ng y, Kim Bồ Tát bấy giá» má»›i giáºt nãy cả mình lên.
May mà dù y cà ng lúc cà ng máºp phì ra, phản ứng cá»§a y rất nhanh, thân thu?
cÅ©ng không cháºm chạp tý nà o, ngưá»i xoay qua, đã tránh ra xa bảy tám tấc.
Phong Tứ Nương bóp không được cổ há»ng cá»§a y, nà ng xoay qua bóp lấy cô?
há»ng cá»§a mình, chẳng những váºy, còn bóp mạnh đến gân xanh nổi lồ lô.
hai bên thái dương, đầu lưỡi thè hết ra khá»i miệng, đầu tóc cá»§a nà ng vốn đã bị xá»a tung, bây giá» thêm cái lưỡi thè ra, trông hệt như má»™t con quỹ.
Kim Bồ Tát nhìn nà ng kinh ngạc, bây giá» y má»›i biết quả tháºt nà ng Ä‘ang phát Ä‘iên.
Má»™t ngưá»i đà n bà yêu chuá»™ng đẹp đẽ như Phong Tứ Nương, nếu không phải là điên tháºt, là m sao chịu là m vẻ xấu xà trước mặt ngưá»i khác ?
Gương mặt cá»§a Kim Bồ Tát bất giác trắng bệch cả ra, y Ä‘ang tÃnh tìm cách an á»§i nà ng tý đỉnh.
Nà o ngá» Phong Tứ Nương bá»—ng nhiên sững ngưá»i ra đổ sầm xuống đất, không những váºy, đổ sầm xuống rồi bèn không còn cục cá»±a gì nữa.
Kim Bồ Tát nhịn không nổi mở miệng gá»i:
- Tứ Nương, Tứ Nương...
Phong Tứ Nương vẫn im lìm đó, gương mặt biến thà nh xám xịt, tròng mắt như muốn lồi hẳn ra.
Kim Bồ Tát cà ng kinh hãi hÆ¡n, chầm cháºm bước lại, thò tay xem nà ng còn hÆ¡i thở không, thì ra hô hấp đã dừng hẳn.
Phong Tứ Nương không những bị điên, mà đã chết ngay tại chỗ.
Kim Bồ Tát đứng phá»—ng ngưá»i ra, tháºt tình y không tin được đây là sá»± tháºt, chÃnh y cÅ©ng đứng im lìm không động Ä‘áºy.
ChÃnh ngay lúc đó, bá»—ng có tiếng y phục phần pháºt phÃa ngoà i, trước mặt y bá»—ng hiện ra má»™t lão già tóc trắng phếu, tay cầm cây trưá»ng cung, chÃnh là Kim Cung Trảm Hổ Äao Lệ Thanh Phong. Tiếp theo đó, lại có tiếng chân nặng chịch vang lên, Nhân Thượng Nhân cÅ©ng bước và o.
Phong Tứ Nương Ä‘i rồi, bá»n há» chẳng có lý do gì để đánh nhau.
Bá»n há» chẳng phải là trai tráng Ä‘ang còn huyết khà phương cương, vô duyên vô cố liá»u mạng vá»›i nhau, há» chẳng thèm là m.
Mục Ä‘Ãch bá»n há» là đi tìm Phong Tứ Nương, bây giá» rốt cuá»™c cÅ©ng tìm được đến đây, hai ngưá»i kinh ngạc nhìn Phong Tứ Nương, nhịn không nổi đồng thá»i cất tiếng há»i:
- Chuyện gì thế nà y ?
Kim Bồ Tát đáp:
- CÅ©ng chẳng có chuyện gì, chẳng qua chỉ có má»™t ngưá»i chết.
Lệ Thanh Phong há»i:
- Nà ng ta chết tháºt sao ?
Kim Bồ Tát đáp:
- Xem ra không giả.
Lệ Thanh Phong nổi giáºn há»i:
- Ngươi giết nà ng ta ?
Kim Bồ Tát thở ra, nói:
- Tôi nỡ nà o giết nà ng ấy.
Lệ Thanh Phong không há»i dồn tá»›i, bởi vì lão biết, câu nói ấy không giả...
Phong Tứ Nương còn sống hữu dụng hơn là Phong Tứ Nương đã chết.
Kim Bồ Tát lại thở ra lần nữa nói:
- Bây giá» ta má»›i biết, ngưá»i ta có thể chết vì tức giáºn.
Lệ Thanh Phong há»i:
- Nà ng ta chết vì tức giáºn ?
Kim Bồ Tát cưá»i khổ đáp:
- Trừ đó ra, tháºt tình ta không nghÄ© ra có nguyên nhân gì khác hÆ¡n.
Nhân Thượng Nhân bỗng nhiên mở miệng nói:
- Nếu ngươi cởi y phục nà ng ta ra, ngươi sẽ hiểu ngay.
Lệ Thanh Phong nổi giáºn nói:
- Nà ng ta đã chết rồi, ngưá»i còn muốn cởi y phục nà ng ta ra ?
Nhân Thượng Nhân lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi để ta lột quần áo nà ng ta ra sớm hơn một tý, không chừng nà ng ta chưa đến nổi chết.
Lệ Thanh Phong nhÃu mà y lại, Kim Bồ Tát đã cúi ngưá»i xuống, kéo chéo áo cá»§a Phong Tứ Nương, hÃt má»™t hÆ¡i dà i, y bá»—ng nhiên biến sắc nói:
- Y phục của nà ng có độc.
Nhân Thượng Nhân nói:
- Y phục vốn không phải của nà ng ta.
Lệ Thanh Phong há»i:
- Cá»§a ai ?
Nhân Thượng Nhân đáp:
- Ngươi có nghe cái tên Hoa Như Ngá»c bao giá» chưa ?
Lệ Thanh Phong biến đổi sắc mặt há»i:
- Y phục là cá»§a Hoa Như Ngá»c sao ?
Nhân Thượng Nhân gáºt gáºt đầu, cưá»i nhạt nói:
- Ta đã biết quá, thứ gì Hoa Như Ngá»c sá» qua Ä‘á»u có tẩm độc.
Lệ Thanh Phong nói:
- Nhưng ta cÅ©ng biết, nếu không chuyện gì hay cho hắn, Hoa Như Ngá»c cÅ©ng chẳng nhúng tay và o.
Nhân Thượng Nhân nói:
- Äúng váºy.
Lệ Thanh Phong há»i:
- Hắn giết Phong Tứ Nương thì có gì lợi cho hắn ?
Nhân Thượng Nhân đáp:
- Không biết.
Lệ Thanh Phong chau mà y nói:
- Phong Tứ Nương còn sống, hắn má»›i có chá»— lợi, đáng lý ra hắn không nên hạ độc thá»§ như váºy.
Kim Bồ Tát than thở:
- Có Phong Tứ Nương, là có Tiêu Tháºp Nhất Lang, chá»— lợi không nhá» tý nà o.
Cặp mắt cá»§a y bá»—ng nhắm tÃt lại, y cưá»i nói:
- Các vị đã vì tìm nà ng mà lại đây, bây giỠcũng xin đem nà ng đi dùm cho.
Nhân Thượng Nhân nói:
- Chúng ta muốn Phong Tứ Nương sống, không phải Phong Tứ Nương chết.
Lệ Thanh Phong nói:
- Nà ng ta chết ở đây, chi bằng ngươi chôn cất dùm cho nà ng ta.
Kim Bồ Tát sa sầm nét mặt nói:
- Chết ở đây, nói váºy là có nghÄ©a là m sao ?
Lệ Thanh Phong nói:
- Ãt nhất lúc nà ng ta gặp ngươi, còn là ngưá»i sống hẳn hòi.
Kim Bồ Tát lạnh lùng nói:
- Có Ä‘iá»u trước khi nà ng lại đây, đã bị trúng độc rồi, lúc ấy hai vị có mặt tại đó, hai vị tÃnh đổ trách nhiệm và o ngưá»i tại hạ không phải thiếu công đạo quá sao ?
Bá»—ng nhiên ngoà i cá»a có tiếng ngưá»i than nhẹ lên má»™t tiếng, nói:
- Lúc nà ng ta còn sống, ai ai cÅ©ng tranh già nh, bây giá» xác nà ng ta còn chưa lạnh, ba vị đã háºn không Ä‘em cho chó ăn mất tiêu, hạng ngưá»i vô tình vô nghÄ©a như váºy, Phong Tứ Nương nằm dưới đất có hay, e nhất định không tha cho các vị.
|

10-07-2008, 03:05 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Cao Nguyên Äất Äá»
Bà i gởi: 137
Thá»i gian online: 22 giá» 36 phút 38 giây
Thanks: 307
Thanked 399 Times in 19 Posts
|
|
Hồi 3
Hoa như ngá»c lân hương tiếc ngá»c
Mà n đêm buông xuống.
Má»™t ngưá»i Ä‘i nhà n nhã từ bóng tối bên ngoà i và o, trên đầu đội chiếc mÅ© trân châu mà u tÃm thẫm, trên ngưá»i mặt chiếc cá»—n hoa bà o, bên ngoà i choà ng má»™t tấm áo Ä‘oạn đủ năm mà u, Ä‘eo nịt da nạm tùng thạch, khảm hai mươi bốn hạt trân châu lóng lánh, má»—i hạt tròn quay, to chừng bằng mắt rồng.
Gương mặt y cÅ©ng trÆ¡n láng tròn trịa như những hạt trân châu, má»§i hỉnh lên trá»i, cặp mắt Ä‘en lánh, đôi môi hồng như anh đà o, không cưá»i mà đã có ba phần như cưá»i.
Dưới ánh đèn nhìn lại, xem ra y còn kiá»u diá»…m hÆ¡n cả các cô trẻ trung xinh đẹp.
Nhưng má»—i ngưá»i ở đó vừa thấy y, hình như ai ai cÅ©ng biến hẳn sắc mặt.
- Hoa Như Ngá»c!
Dù có ai chưa từng gặp y, cÅ©ng biết y là Hoa Như Ngá»c.
Y quả tháºt là má»™t ngưá»i như hoa tá»±a ngá»c.
Không phải đà n bà , là đà n ông.
ChÃnh Hoa Như Ngá»c cÅ©ng biết, những ngưá»i như y trên Ä‘á»i nà y không có mấy kẻ.
Vì váºy, tuy thái độ cá»§a y rất là nhã nhặn, mặt má»§i cá»§a y trông rất kiêu ngạo.
Y mỉm cưá»i bước và o, nhưng chẳng thèm nhìn đến ai trong bá»n Kim Bồ Tát, y chỉ chăm chú nhìn Phong Tứ Nương Ä‘ang nằm dưới đất, dịu dà ng nói:
- Cô còn sống thiên kiá»u bách mỵ bao nhiêu, chết rồi chẳng ai buồn há»i, thôi mong linh hồn cô mau vá» chốn Cá»±c Lạc, ngưá»i khác có vô tình vô nghÄ©a thì Hoa Như Ngá»c nà y cÅ©ng xin nhất định chiếu cố cho cô.
Nhân Thượng Nhân nhịn không nổi cưá»i nhạt nói:
- Ngươi chiếu cố cho nà ng ta ?
Hoa Như Ngá»c thở dà i nói:
- Ta và cô ta vô thân vô cố, nhưng không nỡ nhìn thấy cô ta chết rồi bi.
ngưá»i khác bá» rÆ¡i như váºy.
Nhân Thượng Nhân lạnh lùng nói:
- Ngươi biến thà nh kẻ tốt bụng bao giỠthế ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Ta vốn là kẻ lân hương tiếc ngá»c mà .
Nhân Thượng Nhân nói:
- Nghe ngươi nói bùi tai quá, không phải nà ng ta chết dưới tay ngươi sao ?
Hoa Như Ngá»c bấy giá» má»›i ngẫng đầu lên nhìn y má»™t cái, hững há» cưá»i nói:
- Cô ta chết dưới tay ta, không lẽ ngươi tÃnh báo thù sao ?
Nhân Thượng Nhân không nói gì nữa, đương nhiên y chẳng vì má»™t ngưá»i chết mà liá»u mạng vá»›i Hoa Như Ngá»c.
Hoa Như Ngá»c mỉm cưá»i nói:
- Kim Bồ Tát có lòng dạ bồ tát, có phải ông sắp lo liệu háºu sá»± cho cô ta không ?
Kim Bồ Tát không mở miệng.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Lệ Thanh Phong nổi danh hiệp đạo, không lẽ cũng không chịu ?
Lệ Thanh Phong bặm chặt môi.
Hoa Như Ngá»c thở ra, nói:
- Ba vị thì ra không có ai muốn, thôi thì chuyện háºu sá»± cá»§a cô ta, ta lo váºy.
Y vẫy tay, phÃa ngoà i có hai thiếu nữ mặc áo xanh lách và o, xốc tá» thi Phong Tứ Nương lên, nhanh nhẹn Ä‘em ra tá»›i cá»a, lách ngưá»i má»™t cái, lại biến mất trong mà n đêm.
Hoa Như Ngá»c buồn rầu lẩm bẩm má»™t mình:
- Thế thái nhân tình nóng lạnh bất thưá»ng, hôm nay mình lo liệu cho cô ta, không biết mai sau, ai sẽ lo cho mình đây ?
Y than thở má»™t hồi, từ từ bước ra, tuy y bước nhẹ nhà ng, chá»— y qua, láºp tức hiện ra hai hà ng dấu chân sâu hoắm dưới đất.
Lệ Thanh Phong vốn Ä‘ang tÃnh rượt theo, thấy dấu chân, láºp tức nhịn lại.
Kim Bồ Tát lắc lắc đầu, lẩm bẩm trong miệng:
- Ngưá»i nà y mặt mà y đẹp như hoa như ngá»c váºy, lòng dạ thì như cá»p như beo, tháºt ta không hiểu hắn lại đây thu xác Phong Tứ Nương là m gì ?
Nhân Thượng Nhân lạnh lùng nói:
- Không chừng hắn muốn đổi món, tÃnh ăn thịt ngưá»i chết.
Hoa Như Ngá»c ăn cả thịt ngưá»i chết sao ?
Phong Tứ Nương chưa chết, lúc nà ng mở mắt ra, gương mặt Tâm Tâm lồ lộ Ở đó.
Bà n tay cá»§a Tâm Tâm cÅ©ng chẳng bị chặt Ä‘i đâu, hai bà n tay cô còn nguyên dạng, không những váºy, còn thuôn dà i tú nhã, ngay má»™t Ä‘iểm thu.
thương cũng không thấy dâu.
Phong Tứ Nương kinh ngạc nhìn cô, há»i:
- BÃ n tay em...
Tâm Tâm nhoẽn miệng cưá»i nói:
- Tay em chẳng đẹp như tay Tứ Nương.
Phong Tứ Nương nói:
- Em vẫn còn hai bà n tay ?
Tâm Tâm nói:
- Trước giỠem vẫn có hai bà n tay.
Phong Tứ Nương thở ra nói:
- Chị tưởng em có tới ba bà n tay đấy.
Tâm Tâm há»i:
- Là m sao tới ba bà n tay ?
Phong Tứ Nương nói:
- Nếu không phải có ba bà n tay, váºy thì bà n tay bị trúng độc hồi nãy sao không thấy nữa.
Tâm Tâm nhoẽn miệng cưá»i nói:
- Nếu ngay cả một tý độc đó em còn chịu không nổi, dù em có ba chục bà n tay cũng chẳng còn thấy đâu.
Phong Tứ Nương há»i:
- Chỉ có một tý độc thôi sao ?
Tâm Tâm đáp:
- Má»™t tý chút xÃu nữa là .
Phong Tứ Nương há»i:
- Nhưng lúc nãy em...
Tâm Tâm nói:
- Lúc nãy em chỉ muốn cho Tứ Nương biết, lão quái váºt ấy là hạng ngưá»i thế nà o thôi.
Phong Tứ Nương nhìn dÃnh và o cô ta má»™t hồi lâu, rồi nói:
- Lúc nãy có phải ta đã nói, em nhất định sẽ có một đấng lang quân như ý mình không ?
Tâm Tâm nói:
- Dạ.
Phong Tứ Nương lại thở ra nói:
- Bây giá», tháºt tình ta lo dùm cho cái vị lang quân như ý cá»§a em, có cô vÆ¡.
như em, đà n ông nuốt sao cho trôi ?
Trong phòng trang trà rất hoa lệ và thanh nhã.
Phong Tứ Nương nhìn quanh má»™t lượt, bất giác cất tiếng há»i:
- Tại sao ta lại đến nơi đây ?
Tâm tâm nói:
- Chúng em khiêng chị đến đây đấy.
Phong Tứ Nương há»i:
- Khiêng ta lại ?
Tâm Tâm nói:
- Lúc nãy chị đã chết đi một lần.
Phong Tứ Nương chá»›p mắt, há»i:
- Ta chết ra sao ?
Tâm Tâm nói:
- Bộ y phục em đưa cho chị có độc.
Phong Tứ Nương há»i:
- Y phục mà hạ độc được sao ?
Tâm Tâm đáp:
- Ngưá»i khác không là m được, Hoa công tá» là m được.
Phong Tứ Nương há»i:
- Tại sao y muốn hạ độc giết ta ?
Tâm Tâm che miệng cưá»i nói:
- Bởi vì ông ta sợ ngưá»i ta tranh nhau xé chị ra nhiá»u mảnh.
Phong Tứ Nương cưá»i khổ nói:
- Lúc nãy lại tranh già nh ta tháºt cÅ©ng không Ãt.
Tâm Tâm nói:
- Nhưng chị chết rồi, bá»n ngưá»i đó còn không muốn đụng và o chéo áo cá»§a chị nữa là khác.
Phong Tứ Nương nói:
- Vì váºy, mấy em khiêng ta vỠđây.
Tâm Tâm dịu dà ng nói:
- Chị chết hay sống, chúng em Ä‘á»u lo lắng đầy đủ cho chị.
Phong Tứ Nương há»i:
- Các ngươi cứu luôn được cả ngưá»i chết sao ?
Tâm Tâm đáp:
- Ngưá»i khác không là m được, Hoa công tá» là m được.
Phong Tứ Nương than thở:
- Xem ra cái vị Hoa công tá» cá»§a các em tháºt là ngưá»i có bản sá»± không nhá».
Tâm Tâm thở ra nói:
- Nói tháºt vá»›i chị, em chưa thấy ai bản lÄ©nh sánh được vá»›i ông ta.
Phong Tứ Nương tròng mắt long lanh, há»i:
- Tại sao em không đưa ta lại gặp y xem ?
Tâm Tâm cưá»i đáp:
- Dù em muốn cản không để chị gặp ông ta, ông ta cũng không chịu.
Bá»—ng nghe có ngưá»i từ ngoà i rèm cá»a nói và o:
- Công tá» nhắn lại, Tứ Nương có tỉnh dáºy rồi, xin má»i ra ngoà i tiá»n đình uống rượu.
Tiá»n đình trang trà lại cà ng ra vẻ phú quý đưá»ng bệ, y như má»™t cảnh đẹp trong tranh vẽ.
Trên bà n đã bà y dá»n đầy rượu thịt.
Tâm Tâm nói:
- Hôm nay đồ ăn em chá»n đấy, có món Phì Kê Thiêu Ãp tá», Vân Phiến Ä‘áºu há»§ nhất phẩm, Yến oa há»a huân kê ty, Tán ty oa thiêu kê nhất phẩm,...
Cô nói huyên thiên má»™t hÆ¡i mấy chục món ăn, chưa nói xong, Phong Tứ Nương nghe muốn sững ngưá»i ra.
Tâm Tâm lại nói:
- Bà n ăn nà y em chiếu theo thực đơn trong ngự trù phòng là m ra đấy, không biết ăn có đủ không.
Phong Tứ Nương há»i:
- Em còn chưa biết đủ nữa sao ?
Tâm Tâm nói:
- Dạ.
Phong Tứ Nương há»i:
- Em coi chị giống ai ? Pháºt Di Lặc sao ?
Tâm Tâm nhoẽn miệng cưá»i nói:
- Em biết má»™t Ä‘iá»u, chắc là chị đói dữ lắm.
Phong Tứ Nương thở ra, cưá»i khổ nói:
- Ta quả tháºt có đói lắm đấy, có Ä‘iá»u bao nhiêu là gà là vịt là cá là thịt, đừng nói ăn, nhìn không đủ no.
Nà ng vừa ngồi xuống, bá»—ng thấy có ngưá»i vén rèm bước và o.
Ngay Phong Tứ Nương cÅ©ng chưa thấy ai đẹp như ngưá»i đà n ông nà y...
đà n ông nà ng đã gặp qua vốn không phải trong số Ãt.
Hoa Như Ngá»c mỉm cưá»i chấp tay là m lá»…, xong rồi lại chau mà y, há»i:
- Hôm nay ai chuẩn bị đồ ăn thế ?
Tâm Tâm nói:
- Dạ em.
Hoa Như Ngá»c thở ra nói:
- Ngươi tháºt là thô dã, ngươi bà y bao nhiêu đó gà vịt cá thịt ê há» trên bà n, Tứ Nương đừng nói ăn, nhìn không cÅ©ng đủ no.
Phong Tứ Nương nhịn không nổi cưá»i nói:
- Không ngỠHoa công tỠlại là tri kỷ của tôi.
Hoa Như Ngá»c nói:
- ÄÆ°á»£c má»™t ngưá»i hồng phấn tri kỹ như Tứ Nương, Hoa Như Ngá»c có chết cÅ©ng không gì oán háºn.
Phong Tứ Nương nhoẽn miệng cưá»i nói:
- Ông không chết đâu, ngưá»i chết ông còn cứu được, chÃnh ông là m sao chết cho được ?
Hoa Như Ngá»c than thở:
- Xem ra con bé Tâm Tâm lại lắm lá»i nữa.
Phong Tứ Nương nói:
- Nhưng cô bé còn chưa cho tôi biết, nơi đây là đâu.
Hoa Như Ngá»c cưá»i nói:
- Tứ Nương lúc trước đến chỗ nà o ?
Phong Tứ Nương nói:
- Loạn Thạch Sơn.
Hoa Như Ngá»c nói:
- NÆ¡i đây chÃnh là Loạn Thạch SÆ¡n.
Phong Tứ Nương đảo quanh tròng mắt há»i:
- Loạn Thạch Sơn mà cũng có chỗ đẹp đẻ thế nà y sao ?
Hoa Như Ngá»c cưá»i nụ nói:
- Trước giỠta không muốn ngược đãi mình quá thôi.
Phong Tứ Nương lại báºt cưá»i nói:
- Xem ra không những ông là tri kỹ cá»§a tôi, ông còn là ngưá»i đồng đạo.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Chỉ cần Tứ Nương đừng coi ta đồng đạo như bá»n Kim Bồ Tát là ta mãn nguyện lắm rồi.
Phong Tứ Nương nhìn đăm đăm và o y, má»™t hồi tháºt lâu, má»›i cất tiếng há»i chầm cháºm:
- Ông không cùng má»™t bá»n vá»›i há» ?
Hoa Như Ngá»c mỉm cưá»i nói:
- Kim Bồ Tát cốt ý là tiá»n, Nhân Thượng Nhân và Lệ Thanh Phong thì mạng ngưá»i, Tứ Nương xem ta có phải là hạng ngưá»i mưu tà i hại mệnh không ?
Phong Tứ Nương cưá»i nói:
- Không giống, nhưng bá»n há» tÃnh lấy tiá»n cá»§a ai, lấy mạng cá»§a ai ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Tiêu Tháºp Nhất Lang, đương nhiên là Tiêu Tháºp Nhất Lang.
Phong Tứ Nương há»i:
- Có phải ông vì Tiêu Tháºp Nhất Lang mà lại đây không ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Không phải.
Phong Tứ Nương há»i:
- Tháºt không phải không ?
Hoa Như Ngá»c mỉm cưá»i nói:
- Äừng nói là má»™t Tiêu Tháºp Nhất Lang, dù có tá»›i mưá»i Tiêu Tháºp Nhất Lang cÅ©ng không là m ta động lòng lại chốn hang hóc chướng khà như thế nà y.
Phong Tứ Nương há»i:
- Cái gì là m ông động lòng ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Má»™t ngưá»i.
Phong Tứ Nương há»i:
- Ai ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- NÃ ng.
Phong Tứ Nương lại báºt cưá»i, nói:
- Tôi thÃch đà n ông nói láo, những lá»i nói láo dù gì cÅ©ng là m ngưá»i ta thư thái trong lòng.
Hoa Như Ngá»c lại thở ra nói:
- Tiếc là lần nà y ta không nói đùa.
Phong Tứ Nương nói:
- Thế sao ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Trừ nà ng ra, còn ai trên Ä‘á»i nà y khiến cho ta phải lại má»™t nÆ¡i như thế nà y.
Phong Tứ Nương trừng mắt nói:
- Hình như tôi không khiến ông phải lại nơi như thế nà y.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Tiếc là ta không đến không được.
Phong Tứ Nương há»i:
- Không đến không được ? Tại sao ?
Hoa Như Ngá»c lại thở ra nói:
- Là m chồng mà biết vợ bị nguy cấp, đương nhiên không lại cứu không được.
Phong Tứ Nương báºt cưá»i nói:
- Thì ra Hoa đại ca vì Hoa đại tẩu mà phải lại đấy.
Hoa Như Ngá»c nói:
- ¬.
Phong Tứ Nương há»i:
- Hoa đại tẩu cá»§a chúng ta, ắt hẳn cÅ©ng là má»™t mỹ nhân như hoa tá»±a ngá»c đấy ?
Hoa Như Ngá»c gáºt đầu, cặp mắt nhìn không chá»›p và o gương mặt Phong Tứ Nương, bá»—ng nhiên thở ra má»™t hÆ¡i, nói:
- Cái vị Hoa đại tẩu nà y quả nhiên là má»™t mỹ nhân như hoa tá»±a ngá»c, tháºt tình ta không biết đã tu mấy kiếp má»›i có được phúc khà thế nà y.
Phong Tứ Nương nói:
- Do đó, ông phải để ý một chút.
Hoa Như Ngá»c há»i:
- Äể ý chuyện gì ?
Phong Tứ Nương nhoẽn miệng cưá»i nói:
- Äể ý cặp mắt cá»§a ông, nà ng ta mà biết ông lom lom nhìn tôi thế nà y, không chừng ăn phải dấm đấy.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Không thể nà o.
Phong Tứ Nương há»i:
- Không lẽ cái vị Hoa đại tẩu nà y trước giỠchưa hỠăn phải giấm ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Nà ng thưá»ng thưá»ng váºy, nhưng nà ng nhất định không ăn phải giấm cá»§a nà ng.
Phong Tứ Nương há»i:
- Tại sao ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Tại vì, Hoa đại tẩu chÃnh là nà ng, mà nà ng cÅ©ng chÃnh là Hoa đại tẩu.
Phong Tứ Nương ngẫn ngưá»i ra.
Hoa Như Ngá»c mỉm cưá»i nói:
- Tháºt ra, từ hồi thà nh thân vá»›i nà ng đến giá», ta chưa há» nhìn đến ai khác, bất cứ ai được má»™t ngưá»i vợ như hoa tá»±a ngá»c như nà ng, nhất định không còn để mắt đến ai khác.
Phong Tứ Nương rốt cuộc thở phà o một hơi, nói:
- Thì ra tôi là Hoa đại tẩu.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Nà ng vốn là Hoa đại tẩu.
Phong Tứ Nương há»i:
- Tôi lấy ông hồi nà o thế nhĩ ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Không lẽ chÃnh nà ng lại quên ?
Phong Tứ Nương nói:
- Tôi quên rồi.
Hoa Như Ngá»c than thở:
- Tháºt ra, nà ng không nên quên nó, bởi vì, hôm ấy đúng ngay ngà y năm tháng năm.
Phong Tứ Nương há»i:
- Tết Äoan Ngá» ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Äúng váºy, chúng mình thà nh thân và o ngà y tết Äoan Ngá».
Trái tim của Phong Tứ Nương chìm hẳn xuống.
Äoan Ngá» năm nay trước sau mấy ngà y, tâm tình nà ng không mấy thoải mái.... má»—i tết Äoan Ngá», tâm tình cá»§a nà ng vẫn thế, Ä‘o đó, nà ng cÅ©ng chiếu theo như năm trước, kiếm má»™t chá»— giam mình và o đó.
Mấy hôm đó, chẳng những nà ng không đi gặp ai, chẳng ai biết nà ng đâu mà đi gặp.
Tá»± nà ng biết mình nhất định không thể nà o đã lấy Hoa Như Ngá»c, nhưng ngoại trừ nà ng ra, chẳng tìm đâu ra ngưá»i nà o chứng minh được chuyện đó.
Hoa Như Ngá»c nhìn nà ng, nụ cưá»i cà ng lá»™ vẻ sảng khoái, y lại nói:
- Lá»… thà nh hôn cá»§a mình tuy có chút vá»™i và ng, nhưng cÅ©ng đâu và o đó phong quang lắm, chẳng những váºy còn có mai mối chứng nhân, nà ng tưởng chối cÅ©ng không xong.
Phong Tứ Nương bá»—ng nhiên báºt cưá»i nói:
- ÄÆ°á»£c kết hôn vá»›i má»™t đấng lang quân như ý thế nà y, tôi sung sướng còn không kịp, tại sao lại phải chối ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Nếu nà ng tháºt tình yêu ta váºy, tại sao đêm động phòng hoa chúc lại rón rén bá» Ä‘i mất tiêu ?
Phong Tứ Nương cưá»i nói:
- Bởi vì tôi cÅ©ng quen táºt rồi, cứ đến lúc động phòng hoa chúc, tôi phải lén chuồn Ä‘i má»™t lần.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Nhưng bây giỠta đã tìm ra nà ng rồi, ta nhất định sẽ không để nà ng chạy đi đâu nữa.
Phong Tứ Nương nhịn không nổi than lên một tiếng nói:
- Tôi biết.
Nà ng biết, lần nà y quả tháºt không cách nà o thoát Ä‘i đâu được.
Do đó, nà ng bá»—ng nhiên mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ biến thà nh vợ cá»§a Hoa Như Ngá»c, cái chuyện sao mà tuyệt diệu vô cùng thế ?
Bất kể ra sao, Hoa Như Ngá»c cÅ©ng là má»™t ngưá»i đà n ông rất dá»… nhìn, không những trẻ tuổi già u có, mà còn ôn nhu chiá»u chuá»™ng, bất cứ ai lấy hạng đà n ông như y cÅ©ng nên cảm thấy sung sướng má»›i phải, nhưng Phong Tứ Nương hiện tại muốn khóc mà khóc không nổi.
Hoa Như Ngá»c còn Ä‘ang nhìn nà ng ra chiá»u thâm tình vô hạn, là m như háºn không thể mau mau bồng cô dâu má»›i kiá»u diá»…m kia và o động phòng hoa chúc ngay bây giá».
Phong Tứ Nương háºn không thể bóp cổ há»ng cho y chết ngay lúc đó, chi?
tiếc là nà ng cũng biết, muốn bóp cổ y chết không phải là chuyện dễ dà ng.
Hoa Ngư Ngá»c mỉm cưá»i dịu dà ng nói:
- Ta đã chuẩn bị dâu ra đó phòng hoa chúc rồi đấy.
Phong Tứ Nương nói:
- Sao ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Mấy thứ đồ ăn đó nếu nà ng không thÃch thì mình Ä‘i và o động phòng thôi nhé.
Phong Tứ Nương đảo quanh tròng mắt mấy lượt nói:
- Thức ăn ngon như thế, không ăn tháºt là tiếc.
Quả nhiên nà ng bắt đầu ăn uống, không những váºy còn ăn như chưa bao giỠđược ăn.
Bởi vì nà ng biết, ăn xong lần nà y, không biết chừng nà o mới được ăn lần tới.
Hoa Như Ngá»c ngồi bên cạnh vừa cưá»i hì hì vừa nhìn, vừa đợi.
Phong Tứ Nương liếc xéo qua y, nhịn không nổi cưá»i nhạt nói:
- Lấy má»™t ngưá»i vợ tham ăn như váºy, ông còn cưá»i được sao ?
Hoa Như Ngá»c há»i:
- Tại sao lại cưá»i không được ?
Phong Tứ Nương nói:
- Không lẽ ông không sợ tôi ăn hết của cải ?
Hoa Như Ngá»c cưá»i nói:
- Lấy được má»™t ngưá»i có phúc như nà ng, là m sao tôi cùng khổ cho được ?
Phong Tứ Nương thấy ngứa răng quá, tháºt muốn cắn miếng thịt trong ngưá»i y ra, nhưng dù nà ng có cắn má»™t miếng ra, cÅ©ng nuốt không trôi.
Ngay cả má»™t miếng thịt nhá» nà ng cÅ©ng không nuốt nổi được nữa, thịt ngưá»i hay thịt heo cÅ©ng chẳng nuốt nổi.
Hoa Như Ngá»c há»i:
- Nà ng ăn xong rồi chứ ?
Phong Tứ Nương chỉ còn nước thừa nháºn:
- Hôm nay không ngon miệng lắm, ăn Ãt Ä‘i má»™t chút.
Hoa Như Ngá»c dịu dà ng nói:
- Váºy thì bây giá»...
Phong Tứ Nương láºp tức ngắt ngang lá»i y:
- Bây giỠtôi muốn uống rượu, không lẽ ông không uống với tôi và i ly ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là ta bồi tiếp nà ng.
Ãnh mắt cá»§a Phong Tứ Nương sáng lên, nà ng nói:
- Tôi uống bao nhiêu, ông uống bấy nhiêu ?
Hoa Như Ngá»c mỉm cưá»i nói:
- Ngưá»i ta không Ä‘i phục rượu cho tôi say, không lẽ cô dâu ngược lại muốn Ä‘i là m chuyện đó ?
Phong Tứ Nương cÅ©ng mỉm cưá»i nói:
- Äêm tân hôn, chú rá»… nà o lại không uống say ?
Nà ng cưá»i rõ rà ng lá»™ đầy vẻ ác ý, quả tháºt nà ng muốn đổ rượu cho y say mèm.
Nà o ngá» Hoa Như Ngá»c bá» ngoà i có vẻ tú khà như váºy, y uống rượu như hu?
chìm.
Hạng ngưá»i như Phong Tứ Nương, đổ rượu cho đà n ông say không biết đã bao nhiêu lần, nếu tá»u lượng nà ng không có hạng, không biết đã bị say mấy mươi lượt.... như váºy, y phục cá»§a nà ng cÅ©ng sẽ bị cởi ra không biết sao mà kể.
Nà ng uống rượu còn có má»™t cái tà i, ngưá»i ta uống rượu nhiá»u và o, cặp mắt biến thà nh lỠđỠmÆ¡ hồ, nà ng uống cà ng nhiá»u, cặp mắt ngược lại cà ng sáng, chẳng ai biết được nà ng có say hay không, do đó, tá»u lượng nà ng tuy không hạng nhất, cÅ©ng Ãt ngưá»i dám thi Ä‘ua uống rượu vá»›i nà ng.
Nà o ngá» Hoa Như Ngá»c cÅ©ng giống váºy, y cà ng uống và o nhiá»u chừng nà o, gương mặt y cà ng lá»™ vẻ tỉnh táo chừng đó.
Cặp mắt cá»§a Phong Tứ Nương đã sáng rá»±c lên như ánh đèn, nà ng Ä‘ang nhìn y lom lom, nhịn không nổi há»i:
- Ông uống rượu có lần nà o say chưa ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Ai uống rượu mà không bị say.
Phong Tứ Nương nói:
- Do đó, ông cũng có lần uống say ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Ta thưá»ng say.
Phong Tứ Nương nói:
- Nhưng xem ông uống rượu hình như không giống thưá»ng thưá»ng bị say.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Ai nói váºy, năm trước ta có uống say má»™t lần.
Phong Tứ Nương há»i:
- Năm trước ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Năm năm trước ta cũng có say một lần.
Phong Tứ Nương há»i:
- Trong Ä‘á»i ông chỉ say có hai lần váºy thôi ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Hai lần dã quá nhiá»u rồi.
Phong Tứ Nương thở ra, cưá»i khổ nói:
- Có ngưá»i má»™t ngà y say hai lần cÅ©ng không ná» hà nhiá»u.
Hoa Như Ngá»c nhẫn nha nói:
- Tháºt ra ta cÅ©ng muốn uống say, khổ nổi không đủ rượu uống.
Phong Tứ Nương há»i:
- Bao nhiêu mới đủ rượu ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- ChÃnh ta cÅ©ng không rõ, chỉ biết là năm ngoái lần đó, ta chỉ uống có mưá»i hai vò Trúc Diệp Thanh, bèn bất tỉnh nhân sá»±.
Phong Tứ Nương ngẫn ngưá»i ra, mưá»i hai vò Trúc Diệp Thanh, dù chi?
Ä‘em đổ và o trong bồn, cÅ©ng mất Ä‘i cả ná»a ngà y.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Lần nà y bá»n ta lại vá»™i vã, Ä‘em theo không nhiá»u rượu lắm, hình như cá»™ng tất cả chỉ mưá»i hai vò, nếu nà ng hiá»m còn thiếu, để ta kêu ngưá»i xuống núi lấy thêm.
Phong Tứ Nương lại thở ra nói:
- Mưá»i hai vò rượu đừng nói uống và o, Ä‘em tôi ngâm trong đó cÅ©ng đủ dư sức chết Ä‘uối.
Hoa Như Ngá»c há»i:
- Nà ng còn muốn uống bao nhiêu nữa ?
Phong Tứ Nương đáp:
- Không uống thêm giá»t nà o nữa.
Cặp mắt cá»§a Hoa Như Ngá»c đã tÃt lại như Kim Bồ Tát, y dịu dà ng nói:
- Nếu váºy bây giá»...
Phong Tứ Nương bá»—ng nhiên chồm ngưá»i lên, nói:
- Bây giỠchúng ta và o động phòng.
Và cứ thế, Phong Tứ Nương Ä‘i theo má»™t ngưá»i đà n ông xa lạ và o động phòng.
Äây là lần đầu tiên nà ng và o phòng hoa chúc, nà ng và o phòng mà như là má»™t kẻ liệt sÄ© sắp xông pha và o chiến trưá»ng.
Phòng hoa chúc nà y xem ra cÅ©ng không khác gì những phòng hoa chúc khác, trong phòng nến đỠđang cháy rá»±c rỡ, trên giưá»ng hai chiếc gối thêu hình đôi uyên ương.
Nhưng cô dâu nà y lại không giống các cô dâu khác, từ đầu xuống chân nà ng không có vẻ gì là một cô dâu mới.
Tâm Tâm nhoẽn miệng cưá»i tươi tắn, cất tiếng ca:
- Kim tiêu lương thần mỹ cảnh (Äêm nay trá»i thanh cảnh đẹp) Hoa hồng liá»…u lục thà nh âm (Hoa thì hồng lá thì xanh rợp thà nh bóng) Minh niên sinh cá bạn oa oa (Năm sau sinh má»™t đứa bé má»§m mỉm) Bao tại hoà i lý kiến thân nương (Ôm trong lòng Ä‘i gặp mẹ) Phong Tứ Nương bá»—ng nhiên vá»— tay nói:
- Hát hay quá, cô dâu có thưởng đây.
Tâm Tâm tươi tắn há»i:
- Thưởng gì váºy ?
Phong Tứ Nương nói:
- Thưởng ngươi một bạt tai.
Nà ng tháºt tình tát cho cô má»™t cái, tiếc là cô bé hồ ly tinh Tâm Tâm đã sá»›m đỠphòng, lùi nhanh lại, còn đóng giùm luôn cá»a cho.
Hoa Như Ngá»c mỉm cưá»i, nhà n nhã nói:
- Tháºt ra nà ng cÅ©ng không cần Ä‘uổi cô bé Ä‘i, cô bé cÅ©ng Ä‘i mau.
Phong Tứ Nương cắn môi nói:
- Ai nói tôi không cần phải đuổi cô ả đi, tôi đã nóng ruột lắm rồi.
Hoa Như Ngá»c cưá»i tÃt mắt lại há»i:
- Nóng ruột gì ?
Phong Tứ Nương cÅ©ng tÃt mắt lại há»i:
- Ông đoán xem ?
Hình như nà ng có vẻ say, bá»—ng nhiên xoay ngưá»i lại, ngã xuống chiếc gối có thêu hình uyên ương, nheo nheo mắt nhìn Hoa Như Ngá»c, bá»—ng nhiên lại há»i:
- Năm nay ông bao nhiêu tuổi ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Hai mươi mốt.
Phong Tứ Nương cưá»i khanh khách lên, nói:
- Tôi mà lấy chồng sớm, không chừng con tôi đã lớn bằng ông.
Câu nói ấy tuy có vẻ không hợp tình cảnh, nhưng lại có má»™t kiểu phong tình nà o đó Ä‘iên đảo ngưá»i ta.
Hoa Như Ngá»c cÅ©ng báºt cưá»i, nói:
- Ta vốn thÃch đà n bà hÆ¡n tuổi mình, đà n bà lá»›n tuổi hiểu chuyện phong tình hÆ¡n.
Y mỉm cưá»i bước lại chá»— Phong Tứ Nương.
Phong Tứ Nương chá»›p mắt há»i:
- Còn ông thì sao ? Ông có hiểu chuyện phong tình không ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Nà ng sẽ biết ngay đấy thôi.
Gương mặt của Phong Tứ Nương hình như đỠlên, nà ng đỠmặt, nhắm mắt lại.
HÆ¡i thở cá»§a Hoa Như Ngá»c hình như cà ng lúc cà ng gần.
Phong Tứ Nương rên rỉ lên má»™t tiếng, dịu dà ng gá»i:
- Tiểu đệ đệ, chú là tiểu đệ đệ của ta, thơ thơ yêu chú lắm...
Hoa Như Ngá»c hình như cÅ©ng si mê ra, cưá»i ngá»› ngẫn nói:
- Chị yêu em là m sao ?
Phong Tứ Nương nói:
- Ta yêu chú chết đi cho rồi.
Ngưá»i cá»§a nà ng bá»—ng nhiên báºt lên khá»i giưá»ng, trong chá»›p mắt đã công ra bảy chưởng, ba cú đá.
Má»™t ngưá»i dà n ông Ä‘ang trong chuyện đó, vốn không thể tránh né được, ngay má»™t chiêu cÅ©ng không tránh né được.
Nà o ngá» Hoa Như Ngá»c chẳng có tý gì hôn mê, y thò tay ra, láºp tức chụp cứng bà n chân cá»§a Phong Tứ Nương, bà n tay thò ra nhanh quá.
Phong Tứ Nương chỉ thấy đáy bà n chân tê dại, bao nhiêu sức lá»±c trong ngưá»i, bá»—ng nhiên trà o hết từ đáy bà n chân ra.
Hoa Như Ngá»c cởi chiếc hà i cho nà ng, vá»— vá» và o lòng bà n chân, mỉm cưá»i nói:
- Hai bà n chân đẹp là m sao.
Phong Tứ Nương má»m cả ngưá»i ra, có ngưá»i đà n bà nà o không sợ bị nhá»™t dưới chân.
Nà ng bá»—ng nhiên nhá»› lại có lần vì Cát Lá»™c Äao, bị lá»t và o tay Äá»™c Tý Ưng Vương Tư Không Thá»±, cái lão quái váºt tà n phế ấy cÅ©ng cởi chiếc hà i cá»§a nà ng ra, không những váºy còn đưa râu lại ngá» ngoạy dưới bà n chân nà ng.
Hoa Như Ngá»c tuy không có râu, nhưng hai bà n tay cá»§a y so vá»›i râu còn muốn chết ngưá»i, bà n tay cá»§a y Ãt nhất còn linh động hÆ¡n râu nhiá»u.
Lần ấy Tiêu Tháºp Nhất Lang đã lại cứu nà ng, lần nà y thì sao nhÄ© ? Chỉ có trá»i má»›i biết Tiêu Tháºp Nhất Lang hiện giá» Ä‘ang ở đâu.
Phong Tứ Nương tức quá muốn khóc lên, nhưng lại bị nhá»™t quá muốn cưá»i, nà ng khóc cÅ©ng không được, cưá»i cÅ©ng không được, nhịn không nổi la lối lên.
Hoa Như Ngá»c thì cứ mỉm cưá»i như không, nói:
- Nà ng la lên om sòm như váºy, bên ngoà i ngưá»i ta nghe, nà ng xem ngưá»i ta sẽ nghÄ© sao ?
Phong Tứ Nương quả nhiên không dám la lên nữa, cắn chặt răng nói:
- Cho là ta phục ngươi rồi đấy, ngươi thả ta ra được không ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Không được.
Phong Tứ Nương há»i:
- Ngươi.... ngươi muốn là m gì ?
Hoa Như Ngá»c há»i lại:
- Nà ng đoán xem ?
Phong Tứ Nương không dám đoán, nà ng không dám cả nghĩ tới.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Tháºt ra ta đã biết nà ng nhất định muốn giở trò ra, ta Ä‘ang chỠđó, không ngá» nà ng nhẫn nhịn cho được đến bây giá».
Y thở nhẹ một hơi, nói:
- Tiếc là nà ng xuất thủ bây giỠcũng còn hơi sớm tý đỉnh nhĩ.
Phong Tứ Nương há»i:
- Ta xuất thủ lúc nà o mới là phải ?
Bây giá» nà ng chỉ hy vá»ng khiến cho y nói thêm và i câu.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Nà ng nên chá» ta lên giưá»ng đã.
Phong Tứ Nương thở ra, nà ng vẫn biết quả tháºt mình phải chá» cho đến lúc đó, nà ng cÅ©ng biết cÆ¡ há»™i lúc đó so ra có triển vá»ng hÆ¡n nhiá»u, tiếc là nà ng quá sợ hãi, nà ng sợ đà n ông rá»› và o ngưá»i mình.
Nà ng xem ra có vẻ như má»™t ngưá»i dà n bà dá»… dải, tháºt ra nà ng chưa há» có ngưá»i đà n ông chân chÃnh nà o đụng chạm tá»›i.
Hoa Như Ngá»c than thở má»™t hồi, nói:
- Do đó có thể thấy rằng nà ng chưa phải là má»™t ngưá»i đà n bà chân chÃnh lợi hại.
Phong Tứ Nương nói:
- Nhưng ngươi là má»™t ngưá»i đà n ông chân chÃnh lợi hại.
Hoa Như Ngá»c mỉm cưá»i nói:
- Không sai tý nà o.
Phong Tứ Nương há»i:
- Vì chuyện nà y, ngươi đã xếp đặt mất bao lâu ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Äã hai ba tháng nay.
Phong Tứ Nương há»i:
- Ngươi biết má»—i tết Äoan Ngá» ta sẽ kiếm chá»— nà o giam kÃn mình và o, do đó má»›i nói là đã thà nh hôn vá»›i ta và o ngà y tết Äoan Ngá» ?
Hoa Như Ngá»c cưá»i nói:
- Do đó nà ng có muốn chối cũng không xong.
Phong Tứ Nương nói:
- Ngươi cÅ©ng biết ta đã từng chạy trốn khá»i phòng hoa chúc.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Chuyện nà y cÅ©ng vô số ngưá»i biết, do đó, lần nà y nà ng muốn chối, ta cÅ©ng có thể nói được là nà ng lại nổi chứng cÅ©.
Y mỉm cưá»i lại nói tiếp:
- Ta còn có thể nói là , nà ng đã tÃnh thà nh hôn vá»›i ta, nhưng vừa nghe có tin tức Tiêu Tháºp Nhất Lang, láºp tức lại hối háºn.
Phong Tứ Nương nói:
- Do đó, ta có muốn phá»§ nháºn chuyện nà y, nhất định chẳng có ai tin và o.
Hoa Như Ngá»c cưá»i nói:
- Do đó, số nà ng đã chú định s»n, nà ng phải là vợ của ta.
Phong Tứ Nương há»i:
- Nhưng.... nhưng tại sao ngươi đi là m chuyện nà y là m gì ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Bởi vì ta yêu nà ng.
Phong Tứ Nương nói:
- Nếu ngươi tháºt tình yêu ta, ngươi không nên đối xá» ta như váºy.
Hoa Như Ngá»c nói:
- ChÃnh vì ta yêu nà ng tháºt tình, má»›i đối xá» như thế nà y vá»›i nà ng.
Phong Tứ Nương nói:
- Ngươi.... không lẽ ngươi tÃnh.... tÃnh...
Câu nói còn lại, nà ng không dám mở miệng nói hết.
Hoa Như Ngá»c Ä‘ang cởi áo nà ng ra.
Nà ng nhịn không nổi lại la lối lên.
Hoa Như Ngá»c thở ra nói:
- Thảo nà o mà ngưá»i ta nói động phòng như là nÆ¡i giết heo, nà ng la như váºy có khác gì là heo bị giết.
Phong Tứ Nương há»i:
- Ngươi.... ngươi dám cởi y phục ta ra ?
Hoa Như Ngá»c dịu dà ng nói:
- Không những ta cởi y phục cho nà ng, ta còn cởi sạch ra.
Phong Tứ Nương ngay cả la cÅ©ng la không nổi nữa, nà ng bá»—ng nhiên phát hiện ra, toà n thân cá»§a mình trên dưới đã trần trụi trước mặt Hoa Như Ngá»c, cả ngưá»i nà ng bá»—ng trở nên khẩn trương nổi cả da gà lên.
Hoa Như Ngá»c nhìn nà ng, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng, y mỉm cưá»i há»i:
- Nà ng gay cấn gì váºy ?
Phong Tứ Nương cắn chặt răng, toà n thân run rẩy không ngớt.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Ta biết lúc trước có ngưá»i đã từng thấy nà ng tắm, lúc ấy hình như nà ng không khẩn trương tý nà o.
Hoà n cảnh đó dÄ© nhiên là không đồng dạng vá»›i bây giá», dÄ© nhiên là y biết, những tên đó chẳng qua nhìn được và i lần, nhưng y thì...
Phong Tứ Nương hằn há»c nói:
- Bây giỠta đã cho ngươi thấy rõ rà ng rồi, ngươi còn muốn gì nữa ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Äây là phòng hoa chúc, nà ng là cô dâu, ta là chú rá»…, nà ng phải biết ta muốn là m gì chứ.
Phong Tứ Nương há»i:
- Tháºt tình ngươi muốn lấy ta ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
Phong Tứ Nương há»i:
- Không lẽ.... không lẽ ngươi còn chưa nháºn ra, ta đã là bà già sao ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Ta nhìn không ra, ta chỉ thấy nà ng như là má»™t tiểu cô nương má»›i mưá»i sáu mưá»i bảy tuổi.
Phong Tứ Nương bá»—ng nhiên phát hiện ra, bà n tay cá»§a y Ä‘ang đặt lên đùi nà ng, không những váºy còn Ä‘ang nhẹ nhà ng di động, bà n tay cá»§a y vừa nhẹ vừa má»m.
Phong Tứ Nương cảm thấy toà n thân mình má»m nhÅ©n ra, vừa nóng vừa má»m, rốt cuá»™c nà ng là má»™t ngưá»i đà n bà , là má»™t ngưá»i đà n bà ba mươi lăm tuổi.
Hoa Như Ngá»c nhìn nà ng, mỉm cưá»i nói:
- Nà ng xem ra có vẻ khẩn trương quá, không lẽ trước giá» chưa có ngưá»i đà n ông nà o đụng và o ngưá»i nà ng ?
Phong Tứ Nương cắn chặt răng, nước mắt trà o ra hai bên má.
Hoa Như Ngá»c cà ng cưá»i đắc ý, nói:
- Thì ra quả tháºt chưa có ngưá»i đà n ông nà o đụng tá»›i nà ng, lấy được ngưá»i đà n bà như nà ng, ta quả là ngưá»i có phúc...
Ngưá»i cá»§a y đã bò xuống.
Phong Tứ Nương nhắm chặt mắt lại, ứa nước mắt nói:
- Ngươi sẽ có ngà y hối háºn, sẽ có ngà y...
Äấy vốn là lá»i uy hiếp, hăm dá»a, rất tiếc giá»ng nói cá»§a nà ng má»m xèo, dù đà n bà có ương ngạnh đến đâu, tá»›i giá» phút nà y, cÅ©ng Ä‘á»u phải biến thà nh má»m xèo, huống gì, Hoa Như Ngá»c rốt cuá»™c cÅ©ng là ngưá»i đà n ông rất đẹp trai.
Hồi 4
Không rá»i má»™t bước
Äà n bà gặp phải chuyện không là m gì được, đà nh phải chấp nháºn mệnh váºn cá»§a mình, bây giá» nà ng cÅ©ng chuẩn bị chấp nháºn số mệnh cá»§a mình.
Nà o ngá» Hoa Như Ngá»c bá»—ng nhiên thở ra má»™t hÆ¡i, nói:
- Khá»i cần phải chỠđến sau nà y, bây giá» ta đã hối háºn rồi.
Phong Tứ Nương nhịn không nổi há»i:
- Ngươi hối háºn chuyện gì ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Hối háºn tại sao ta không phải là đà n ông.
Phong Tứ Nương lại ngẫn ngưá»i ra.
Hoa Như Ngá»c nhè nhẹ thở ra, nhè nhẹ xoa trên ngưá»i nà ng, nói:
- Ta bây giỠmà là đà n ông, còn gì sung sướng hơn.
Phong Tứ Nương rốt cuộc cũng la lối lên:
- Ngươi.... ngươi cũng là đà n bà ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Nà ng có muốn ta cởi đồ cho nà ng xem không ?
Phong Tứ Nương tức quá đỠcả mặt lên:
- Ngươi.... ngươi.... ngươi gặp phải quỹ sao.
Hoa Như Ngá»c báºt cưá»i lên hÃch hÃch, nói:
- Ta là đà n bà , tại sao nà ng tức giáºn quá như váºy, có phải nà ng thất vá»ng lắm phải không ?
Bà n tay của nà ng ta còn đang di động, Phong Tứ Nương đỠmặt nói:
- BỠbà n tay của ngươi ra mau.
Hoa Như Ngá»c cưá»i ngặt nghẻo nói:
- Ta mà là đà n ông, nà ng có bảo ta bỠtay ra không ?
Phong Tứ Nương há»i:
- Ngươi có phải gặp quỹ sống không.
Hoa Như Ngá»c cưá»i lá»›n.
Phong Tứ Nương hằn há»c nói:
- Ta há»i ngươi, ngươi là đà n bà , tại sao còn Ä‘i là m chuyện như váºy ?
Hoa Như Ngá»c cưá»i nói:
- Bởi vì ta yêu nà ng.
Bà n tay nà ng ta còn chưa chịu bá» ra, nà ng ta cưá»i nói:
- Cỡ ngưá»i có mãnh lá»±c thu hút như nà ng, đà n ông hay đà n bà đá»u phải yêu.
Phong Tứ Nương há»i:
- Bà n tay của ngươi có bỠra không thì bảo ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Ta cứ để đó thì sao, đừng quên nà ng là vợ của ta, rốt cuộc số mệnh của nà ng đã chú định phải là vợ của ta, nà ng có muốn chối cũng chối không xong.
Phong Tứ Nương thở ra, nà ng bỗng nhiên phát hiện ra một chân lý.
Äà n bà dù có lấy ngưá»i đà n ông nà o, Ãt nhất còn hÆ¡n là lấy má»™t ngưá»i đà n bà nhiá»u.
Äà n bà mà lấy đà n bà má»›i là chuyện chân chÃnh chết ngưá»i.
Bây giá», ngay cả cái phòng hoa chúc xem ra chẳng còn giống phòng hoa chúc. Phong Tứ Nương bá»—ng nhiên nói:
- Ngươi tháºt tình còn tÃnh lấy ta ?
Hoa Như Ngá»c cưá»i nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
Phong Tứ Nương há»i:
- Rốt cuá»™c ngươi vì chuyện gì váºy ?
Hoa Như Ngá»c chá»›p mắt nói:
- Ta nói tháºt cho nà ng nghe, được không ?
Phong Tứ Nương nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là được.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Bây giá» nà ng là vợ cá»§a ta, Ãt nhất cÅ©ng không thể Ä‘i lấy ngưá»i khác.
Phong Tứ Nương há»i:
- Ngưá»i khác là ngưá»i nà o ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Tiêu Tháºp Nhất Lang! ÄÆ°Æ¡ng nhiên là Tiêu Tháºp Nhất Lang!
Phong Tứ Nương láºp tức sa sầm nét mặt nói:
- Ngươi không muốn ta lấy Tiêu Tháºp Nhất Lang ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- ¬.
Phong Tứ Nương há»i:
- Có phải là ngươi muốn mình lấy y không ?
Hoa Như Ngá»c cưá»i lên má»™t tiếng, nói:
- Ta đã là chồng của nà ng, dĩ nhiên không thể còn lấy ai khác.
Phong Tứ Nương há»i:
- Không lẽ ngưá»i vì ngưá»i khác ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- ¬.
Phong Tứ Nương há»i:
- Ngưá»i khác nà y là ai ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Nà ng chắc phải biết.
Phong Tứ Nương há»i:
- Thẩm BÃch Quân ?
Hoa Như Ngá»c thở ra nói:
- Ta thấy nà ng ta tháºt tá»™i nghiệp quá, Tiêu Tháºp Nhất Lang mà lấy nà ng, chắc nà ng ta phát Ä‘iên lên quá.
Phong Tứ Nương cưá»i nhạt nói:
- Tháºt ra ngưá»i hà tất phải lo lắng, dù cho đà n ông trên thiên hạ chết hết, ta cÅ©ng chẳng thèm lấy y.
Hoa Như Ngá»c há»i:
- Nà ng nói tháºt đấy chứ ?
Phong Tứ Nương chẳng nói được ra lá»i, nà ng biết đà n bà nói dối, chỉ gạt được đà n ông.
Trước mặt hạng ngưá»i đà n bà như Hoa Như Ngá»c, nà ng nói cách gì cÅ©ng vô dụng thôi.
Hoa Như Ngá»c lại thở ra nói:
- Bất kể ra sao, nà ng biết Tiêu Tháºp Nhất Lang muốn ước hẹn nà ng đến nÆ¡i nà y, nà ng láºp tức lại nÆ¡i nà y.
Phong Tứ Nương lạnh lùng nói:
- Ngươi chẳng vì Tiêu Tháºp Nhất Lang là gì ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Loạn Thạch SÆ¡n vốn là nÆ¡i hoang vu vắng vẻ, tuy là tổng đà cá»§a quần đạo Quan Trung, tối Ä‘a cÅ©ng chỉ là má»™t cái sà o huyệt trá»™m cướp, nhưng hiện giá» nÆ¡i đây có rất nhiá»u nhân váºt siêu quần tìm lại.
Phong Tứ Nhân há»i:
- Cái tên quái váºt ngồi trên mÅ© ngưá»i khác, không lẽ cÅ©ng là má»™t nhân váºt siêu quần ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Bất cứ kẻ nà o nhẫn tâm chặt Ä‘i hai chân má»™t tay cá»§a mình cÅ©ng đáng là má»™t nhân váºt siêu quần.
Phong Tứ Nương không thể không thừa nháºn, cái gã Nhân Thượng Nhân quả tháºt có thá. Kẻ có thá nhất định là kẻ mạnh.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Lệ Thanh Phong cÅ©ng giống Nhân Thượng Nhân, tìm đến đây vì cái đầu cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang.
Phong Tứ Nương há»i:
- Lệ Thanh Phong vá»›i Tiêu Tháºp Nhất Lang có thù háºn ra sao ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Lệ Thanh Phong là cha cá»§a Lệ Cương, Lệ Cương chết dưới tay Tiêu Tháºp Nhất Lang.
Phong Tứ Nương tỉnh ngộ nói:
- Thảo nà o mà Lệ Cương không bao giỠthổ lộ gia thế của mình, thì ra cha hắn là một tên độc hà nh đại đạo.
Hoa Như Ngá»c cưá»i nhạt nói:
- Nhưng cha hơn con quá xa.
Phong Tứ Nương cÅ©ng thừa nháºn:
- Lệ Thanh Phong Ãt nhất chẳng phải là ngụy quân tá».
Hoa Như Ngá»c nói:
- Kim Bồ Tát đến đây, cÅ©ng không có hảo ý gì, trừ bá»n há» ra, những ngưá»i không có hảo ý còn nhiá»u lắm, chỉ có ta là khác bá»n há».
Phong Tứ Nương lạnh lùng nói:
- Không lẽ ngươi là ngưá»i tốt sao ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Ta vốn là má»™t ngưá»i tốt.
Phong Tứ Nương há»i:
- Ngưá»i tốt bụng như ngươi đến đây có chuyện gì ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Ngưá»i tốt bụng đương nhiên lại đây là m chuyện tốt.
Phong Tứ Nương há»i:
- Là m chuyện gì tốt ?
Hoa Như Ngá»c không trả lá»i trá»±c tiếp câu há»i, ngược lại còn há»i:
- Nà ng đến đây là m gì ?
Phong Tứ Nương nói:
- Ngươi đã biết rà nh rà nh Tiêu Tháºp Nhất Lang ước hẹn ta ở đây.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Có phải chÃnh y hẹn vá»›i nà ng ?
Phong Tứ Nương nói:
- Không phải.
Từ hồi chia tay y hôm đó đến giá», nà ng chưa há» gặp lại Tiêu Tháºp Nhất Lang bao giá».
Hoa Như Ngá»c nói:
- Nà ng chẳng qua chỉ nghe ngưá»i khác nói, y nhắn tin trong giang hồ, muốn nà ng lại đây gặp y thế thôi.
Phong Tứ Nương nói:
- Bởi vì y cũng tìm không ra ta, hai năm nay, chúng ta mất liên lạc với nhau.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Äã váºy, là m sao nà ng biết nhắn tin là tháºt hay giả ?
Phong Tứ Nương thở ra, quả tháºt nà ng không biết.
Chẳng qua nà ng chỉ lại đây xem có may mắn hay không váºy thôi.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Không chừng có ngưá»i cố ý phao tin, dụ nà ng lại đây, sau đó dùng nà ng là m mồi nhữ Tiêu Tháºp Nhất Lang.
Phong Tứ Nương cưá»i khổ nói:
- Bây giá» ngồi nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, quả tháºt ta bị ngưá»i ta gạt.
Hoa Như Ngá»c thở ra nói:
- Má»—i ngưá»i ai cÅ©ng có lúc bị gạt, do đó, không phải chỉ có nà ng là ngưá»i bi.
gạt.
Phong Tứ Nương há»i:
- Trừ ta ra còn ai nữa ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Thẩm BÃch Quân.
Phong Tứ Nương há»i:
- Nà ng ta cũng lại đây sao ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Nà ng ta nhất định lại đây.
Phong Tứ Nương há»i:
- Không lẽ nà ng ta không ở cùng chá»— vá»›i Tiêu Tháºp Nhất Lang sao ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Không, hai năm nay, nà ng ta cÅ©ng như nà ng, cứ mãi Ä‘i tìm Tiêu Tháºp Nhất Lang.
Phong Tứ Nương chau mà y há»i:
- Không phải Tạ Thiên Thạch vì nhìn nà ng mấy lần mà bị chá»c mù mắt đó sao ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Ngưá»i đà n bà Tạ Thiên Thạch nhìn đó, không phải là Thẩm BÃch Quân.
Phong Tứ Nương cắn môi cưá»i nhạt nói:
- Cái gã nà y xem ra vẫn còn có số đà o hoa.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Vì váºy, sá»›m muá»™n gì Ä‘á»i y cÅ©ng khốn nạn.
Phong Tứ Nương nhịn không nổi than thở:
- Y đã khốn nạn má»™t Ä‘á»i rồi chứ gì.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Nhưng lần nà y Thẩm BÃch Quân lại khốn khổ hÆ¡n y.
Phong Tứ Nương há»i:
- Thế nà o ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Muốn câu con cá lá»›n, phải lấy Thẩm BÃch Quân ra là m mồi, đương nhiên là thÃch hợp.
Phong Tứ Nương cưá»i khổ nói:
- Quả nhiên mồi khốn nạn hơn cá.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Äúng váºy, cá còn chưa đóp, mồi đã phải bị móc và o lưỡi câu.
Phong Tứ Nương há»i:
- Nà ng ta đã bị móc và o lưỡi câu sao ?
Hoa Như Ngá»c than thở:
- Nà o chỉ có một lưỡi, nà ng ta đã bị móc và o hai lưỡi câu rồi.
Phong Tứ Nương há»i:
- Hai lưỡi câu ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Hai lưỡi câu lớn.
Phong Tứ Nương nói:
- Lưỡi câu phải lớn mới câu được cá lớn.
Hoa Như Ngá»c than:
- Thẩm BÃch Quân tuy bị há» móc cứng và o lưỡi câu, chÃnh nà ng lại không hay biết gì.
Phong Tứ Nương liếc xéo qua nà ng ta há»i:
- Xem chừng ngươi quan tâm đến chuyện của nà ng ta lắm ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Ta là ngưá»i tốt bụng.
Phong Tứ Nương nói:
- Ngưá»i tốt có lúc cÅ©ng có ác ý.
Hoa Như Ngá»c báºt cưá»i há»i:
- Nà ng đang ăn phải giấm ?
Phong Tứ Nương không cưá»i, nà ng nói:
- Chẳng qua ta có tý thắc mắc váºy thôi.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Tháºt ra, không những ta quan tâm đến nà ng ta, ta cÅ©ng rất quan tâm đến Tiêu Tháºp Nhất Lang.
Phong Tứ Nương nói:
- Sao ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Do đó, ta hy vá»ng nà ng giúp đở ta, gỡ Thẩm BÃch Quân ra khá»i lưỡi câu, nếu cần câu không còn mồi, cá cÅ©ng chẳng mắc phải lưỡi câu.
Phong Tứ Nương há»i:
- Tại sao ta Ä‘i giúp ngươi ? Không chừng ngưá»i cÅ©ng là ngư ông nhÄ© ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Nà ng phải tin ta mới phải.
Phong Tứ Nương há»i:
- Tại sao ?
Hoa Như Ngá»c nhoẽn miệng cưá»i nói:
- Tại vì ta là chồng nà ng, má»™t ngưá»i đà n bà ngay cả chồng còn không tin, còn tin ai bây giá» ?
Phong Tứ Nương nhìn nà ng ta, rốt cuộc thở ra một hơi nói:
- May mà ngươi là đà n bà , không thì ta mà không chết mê chết mệt vì ngươi cũng là chuyện lạ.
Hoa Như Ngá»c cưá»i nói:
- Bây giỠta là m nà ng mê mệt đây.
Ngón tay cá»§a nà ng ta Ä‘ang mó máy, bà n tay cá»§a nà ng ta mó máy tháºt muốn chết ngưá»i.
Phong Tứ Nương cảm thấy toà n thân xương cốt như muốn má»m ra, nhịn không nổi la toáng lên:
- Ngươi mà không bỠcái bà n tay quỹ của ngươi ra, ta sẽ.... ta sẽ...
Hoa Như Ngá»c cưá»i ngặt nghẽo há»i:
- Nà ng sẽ là m gì ?
Phong Tứ Nương lấy sức cắn chặt răng nói:
- Ta sẽ kiếm cái sừng cho ngươi đội và o đấy.
Bây giá» Hoa Như Ngá»c lại mặc và o ngưá»i bá»™ y phục hoa lệ như đế vương cá»§a nà ng ta, bá»™ y phục là m cho nà ng ta thay đổi toà n diện, mặt mà y sáng rỡ, siêu quần thoát tục, như má»™t con chim khổng tước xòe cánh lượn quanh. Nà ng ta ngắm mình trong gương đồng, hết quay qua bên trái, lại quay qua bên phải, hiển nhiên rất thá»a mãn vá»›i nghi biểu cá»§a mình trong gương.
Phong Tứ Nương nhịn không nổi cưá»i nói:
- Thảo nà o mà ngưá»i ta Ä‘á»u nói đà n bà thÃch soi gương, nhất là má»›i mặc má»™t bá»™ đồ má»›i và o.
Hoa Như Ngá»c cÅ©ng cưá»i nói:
- Äấy là cái táºt không chừa cá»§a ta, cÆ¡m có thể nhịn được, áo quần đẹp không thể không mặc.
Nà ng ta lại giải thÃch thêm:
- Bởi vì, nhiá»u ngưá»i nhìn y phục trước, rồi má»›i nhìn ngưá»i sau.
Phong Tứ Nương nói:
- Ngưá»i khác chỉ cố nhìn y phục cá»§a ngươi, do đó thưá»ng thưá»ng quên mất không nhìn cho rõ ngươi rốt cuá»™c là đà n ông hay đà n bà .
Hoa Như Ngá»c cưá»i nói:
- Äúng không sai tý nà o, do đó, tuy có ngưá»i thấy ta có chá»— rất giống đà n bà , nhưng trước giá» chưa ai nghÄ© ra rằng, ta chÃnh là đà n bà .
Phong Tứ Nương há»i:
- Nhưng tại sao ngươi cứ ăn mặc như đà n ông là m gì váºy ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Bởi vì, ta thÃch đà n bà , mà đà n bà thì cứ thÃch đà n ông.
Phong Tứ Nương cưá»i há»i:
- Bình thưá»ng ngươi Ä‘i ngá»§, cÅ©ng ăn mặc chỉnh tá» như thế nà y sao ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Lúc ta Ä‘i ngá»§ cÅ©ng cởi hết đồ ra, nhưng hiện tại, ta chưa tÃnh Ä‘i ngá»§.
Phong Tứ Nương há»i:
- Bây giỠkhông lẽ còn chưa phải giỠđi ngủ ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Chưa phải.
Phong Tứ Nương nhìn nà ng ta bằng đuôi mắt:
- Ngươi còn tÃnh là m chuyện gì ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Äi là m khách.
Phong Tứ Nương há»i:
- Bây giá» là ná»a đêm, còn ai má»i khách bây giá» ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Nơi đây, ban ngà y mới đi ngủ.
Phong Tứ Nương há»i:
- Ngưá»i chá»— nà y Ä‘á»u là thứ mèo hoang sao ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Bởi vì, ban ngà y há» không gặp mặt ngưá»i ta.
Phong Tứ Nương đảo quang tròng mắt há»i:
- Có phải ngươi cũng muốn ta đi theo với ngươi ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Vợ chồng má»›i lấy nhau, dÄ© nhiên là không rá»i xa nhau má»™t bước, huống gì, ngưá»i má»i lại là bạn quen cá»§a nà ng.
Phong Tứ Nương há»i:
- Bạn quen của ta ? Kim Bồ Tát ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Không phải.
Phong Tứ Nương há»i:
- Không phải y còn ai nữa ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- NÆ¡i đây là địa bà n cá»§a mưá»i ba trại Quan Trung, ngưá»i má»i, dÄ© nhiên là chá»§ nhân cá»§a nÆ¡i nà y.
Phong Tứ Nương há»i:
- Khoái Äao Hoa Bình ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Äúng rồi.
Phong Tứ Nương nói:
- Nhưng hai bà n tay của y hình như đã bị chặt mất.
Hoa Như Ngá»c cưá»i má»™t tiếng nói:
- Ngưá»i không có tay, cÅ©ng má»i khách được kia mà .
Phong Tứ Nương há»i:
- Y còn tâm tình Ä‘i má»i khách ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Bất kể ra sao, trên thiệp má»i có tên y ở đó.
Phong Tứ Nương nói:
- Xem ra, tối Ä‘a là tên cá»§a y nằm trên thiệp thế thôi, sau lưng nhất định còn có ngưá»i khác.
Hoa Như Ngá»c than thở:
- Nà ng tháºt là con quỹ tinh linh.
Phong Tứ Nương chăm chú nhìn nà ng ta há»i:
- Ngươi sau lưng là ai ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- LÃ ta.
Phong Tứ Nương mỉm cưá»i, nói:
- Ta biết ngay là ngươi, nếu không phải ngươi má»i khách, còn ai má»i cho được ngươi ?
Hoa Như Ngá»c thở ra nói:
- Má»™t ngưá»i đà n bà muốn được đà n ông yêu mến thì phải hồ đồ chút đỉnh.
Phong Tứ Nương nhoẽn miệng cưá»i há»i:
- Trừ ngươi ra, còn có ai nữa ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Nếu là ngưá»i tại đây, hình như ai y cÅ©ng má»i.
Phong Tứ Nương há»i:
- Nhân Thượng Nhân, Lệ Thanh Phong, Kim Bồ Tát, bá»n há» Ä‘á»u đến cả ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Nhất định là tới.
Phong Tứ Nương há»i:
- Tại sao ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Bởi vì tối nay còn có một vị khách rất đặc biệt.
Phong Tứ Nương há»i:
- Ai ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Thẩm BÃch Quân.
Phong Tứ Nương ngẫn ngưá»i, thở phà o má»™t hÆ¡i dà i nói:
- Xem ra bữa tiệc tối nay nhất định nhiệt náo vô cùng.
Ãnh mắt cá»§a Hoa Như Ngá»c lá»™ má»™t nụ cưá»i kỳ quái, nà ng ta chầm cháºm nói:
- Nhất định là nhiệt náo lắm...
Trong Khoái Tụ đưá»ng, đèn Ä‘uốc sáng trưng.
Khoái Äao Hoa Bình mặc má»™t chiếc áo choà ng mà u đỠtươi, ngồi trên chiếc giao ká»· phá»§ da hổ đặt ở giữa, gương mặt trắng bệch đến dá»… sợ.
Y ngồi đó không động Ä‘áºy, tá»±a như má»™t ngưá»i Ä‘ang ngồi ở thế giá»›i nà o khác, gương mặt trắng bệch cá»§a y, hoà n toà n không có má»™t biểu tình, ngưá»i ta Ä‘i qua Ä‘i lại trước mặt y, hình như y không trông thấy ai.
Y xem ra không có vẻ là má»™t ngưá»i chá»§ hiếu khách, những ngưá»i khách xem ra cÅ©ng không thấy vui vẻ cởi mở.
Trừ Kim Bồ Tát ra, gương mặt ngưá»i nà o cÅ©ng rất khó coi, Nhân Thượng Nhân vẫn cứ đứng trên đầu gã đại hán, Lệ Thanh Phong thì nắm chặt cây Kim Bá»™i cung, hình như chuẩn bị ra tay bất kỳ lúc nà o.
Không ai mở miệng, cũng không ai qua lại khách sáo với chủ nhân.
Bá»n há» không phải vì chá»§ nhân mà lại, bá»n há» cÅ©ng không dấu diếm Ä‘iểm đó.
Äại sảnh đáng lý ra phải nhiệt náo lắm, nhưng bây giá» trông có vẻ lạnh băng băng như nhà mồ.
Sau đó Phong Tứ Nương và Hoa Như Ngá»c bá»—ng nhiên xuất hiện, tá»±a như trong bầy gà , bá»—ng nhiên có má»™t cặp khổng tước bay ra.
Bất kỳ ở trong yến tiệc nà o, Phong Tứ Nương vẫn là ngưá»i khách rất nổi báºt.
Tối nay, nà ng lại đặc biệt rực rỡ hẳn lên, không ai nhìn ra nà ng đã ba mươi lăm tuổi đầu, và đã chết qua một lần.
Thấy mặt nà ng, cặp lông mà y cá»§a má»—i ngưá»i hình như bá»—ng nhướng lên cao hai tấc, cặp mắt cÅ©ng mở to gấp bá»™i.
ÄÆ°á»£c thấy chÃnh mắt má»™t ngưá»i đã chết Ä‘i rồi còn sống lại bước và o, cái thứ kinh nghiệm ấy quả tháºt là hiếm có vô cùng.
Phong Tứ Nương đảo quanh tròng mắt, nhoẽn miệng cưá»i tươi nói:
- Chưa gặp nhau má»›i ná»a ngà y, các vị không nháºn ra tôi rồi sao ?
Kim Bồ Tát rốt cuộc ho lên một tiếng, hình như bỗng nhiên trúng phải gió.
Phong Tứ Nương há»i:
- Ông bệnh à ?
Kim Bồ Tát gượng cưá»i nói:
- Nếu tôi bệnh, chắc là bệnh tương tư quá, mỗi lần tôi gặp cô là y như bi.
như váºy.
Phong Tứ Nương cưá»i nói:
- Lần sau xin ông vạn lần đừng bị cái chứng bệnh ấy nữa, nếu không, tiên sinh của tôi ghen đấy.
Kim Bồ Tát ngá»› ngẫn há»i:
- Tiên sinh của cô ?
Phong Tứ Nương nói:
- Tiên sinh có nghĩa là chồng đấy, ông không hiểu sao ?
Kim Bồ Tát nói:
- Cô.... cô lấy chồng rồi ?
Phong Tứ Nương nói:
- Äà n bà ai cÅ©ng có lúc lấy chồng.
Kim Bồ Tát nhịn không nổi há»i:
- Cô lấy ai ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Ta.
Kim Bồ Tát ngẫn ngưá»i ra. Má»—i ngưá»i ở đó cÅ©ng ngẫn ngưá»i ra.
Phong Tứ Nương ngẫng đầu nhìn Nhân Thượng Nhân mỉm cưá»i nói:
- Bây giỠtôi ông hòa nhau rồi.
Nhân Thượng Nhân há»i:
- Hoà nhau chuyện gì ?
Phong Tứ Nương nói:
- Bây giỠtôi cũng đã chết qua một lần.
Nhân Thượng Nhân hình như cũng bắt đầu muốn ho lên.
Phong Tứ Nương cưá»i nói:
- Chết và lấy chồng, vốn là hai kinh nghiệm rất khó kiếm, thế mà trong một ngà y tôi có được cả hai, các vị có thấy kỳ lạ không ?
Trong má»™t ngà y mà được hai thứ kinh nghiệm như váºy, thế gian nà y chưa chắc đã có bao nhiêu ngưá»i.
Phong Tứ Nương Ä‘i lại trước mặt Hoa Bình, mỉm cưá»i nói:
- Hai năm rồi chưa gặp nhau.
Hoa Bình từ từ gáºt gáºt đầu, nói:
- Hai năm, tròn hai năm.
Phong Tứ Nương nói:
- TÃnh ra, chúng ta đã bạn bè vá»›i nhau được hÆ¡n mưá»i năm rồi đó.
Hoa Bình lạnh lùng nói:
- Ta không phải bạn bè của cô, ta không có bạn bè.
Phong Tứ Nương nói:
- Dù anh không còn tay nà o, cÅ©ng còn có thể có bạn bè, không có tay, còn sống được qua ngà y, không có bạn bè, má»›i tháºt tình sống không nổi.
Gương mặt cá»§a Hoa Bình nhăn nhúm lại, y bá»—ng nhiên đứng báºt dáºy, xông ra ngoà i má»™t mạch không thèm quay đầu.
Y vốn là ngưá»i không tiếp nháºn được sá»± đồng tình cá»§a ngưá»i khác.
Phong Tứ Nương buồn rầu thở ra má»™t tiếng, nà ng quay đầu lại, tÃnh tìm gã cụt chân, vừa rồi nà ng thấy y ngồi sau lưng Nhân Thượng Nhân, nà ng tÃnh nhìn xem y rốt cuá»™c là ai, nhưng hiện giá» y đã biến Ä‘i đâu mất.
- Tại sao y cứ muốn tránh né mình, tại sao y không dám nhìn mặt mình ?
Phong Tứ Nương không nghÄ© thêm nữa, cÅ©ng chẳng thể nghÄ© thêm được gì. Nà ng và Hoa Như Ngá»c vừa ngồi xuống, láºp tức thấy Thẩm BÃch Quân.
Lần đầu tiên nà ng gặp Thẩm BÃch Quân, nà ng đã có cảm giác nà ng là ngưá»i ôn nhu nhất, mỹ lệ nhất, phong độ nhất trong những ngưá»i đà n bà mình đã gặp. Bây giá» nà ng vẫn có cảm giác đó.
Nhưng Thẩm BÃch Quân đã có vẻ gì biến đổi, trầm tÄ©nh hÆ¡n, ưu lá»± hÆ¡n, và cÅ©ng tiá»u tụy ra má»™t chút. Chẳng qua, những Ä‘iểm biến đổi ấy chỉ là m cho nà ng thêm xinh đẹp, cái đẹp là m say đắm lòng ngưá»i.
Cặp mắt cá»§a nà ng vÄ©nh viá»…n trong suốt, nhu hòa, giống như dòng nước chảy êm trong gió nhẹ ngà y xuân, mái tóc nà ng Ä‘en nhánh má»m mại, eo lưng nà ng cÅ©ng má»m mại như nhà nh liá»…u lay động trong gió xuân.
Nà ng không phải là hạng đà n bà là m sôi động đà n ông khi há» nhìn nà ng, bởi vì, bất kỳ ngưá»i đà n ông nhìn nà ng, cÅ©ng bất giác quên Ä‘i má»i Ä‘iá»u.
Bây giá» nà ng Ä‘ang bước chầm cháºm và o.
Nà ng không là m bá»™, nhưng má»—i cỠđộng cá»§a nà ng Ä‘á»u bá»™c lá»™ phong cách thanh nhã và ưu mỹ.
Nà ng mặc má»™t bá»™ đồ không đặc biệt hoa lệ, cÅ©ng không trang Ä‘iểm gì trên ngưá»i, bởi vì, những thứ ấy đối vÆ¡i nà ng Ä‘á»u có vẻ dư thừa.
Bất kỳ bao nhiêu thứ trân châu trang sức, không chia đi được một phần bản thân rực rỡ vốn có của nà ng.
Bất kỳ bao nhiêu phấn son trang điểm, không tăng thêm được cho nà ng một phần mỹ lệ.
Má»™t ngưá»i đà n bà khả ái như nà ng, tại sao lại chịu má»™t số pháºn bạc bẻo như thế ?
Thình lình, tất cả má»i ngưá»i trong sảnh đưá»ng Ä‘á»u như ngừng cả hÆ¡i thÆ¡?
lại.
Äấy chÃnh là đệ nhất mỹ nhân cá»§a vÅ© lâm, Thẩm BÃch Quân. Bá»n há» rốt cuá»™c đã gặp mặt Thẩm BÃch Quân.
Những chuyện liên quan vá» nà ng và Tiêu Tháºp Nhất Lang, đầy bi thảm và mỹ lệ, bá»n hỠđã nghe qua không biết bao nhiêu lần.
Bây giá» con ngưá»i cá»§a nà ng Ä‘ang đứng trước mặt há». Bá»n há» muốn nhìn thêm cho rõ, mà không dám.
Äấy không phải là bá»n há» sợ đưá»ng đột giai nhân, mà vì sau lưng nà ng còn có hai cặp mắt sắc bén như Ä‘ao.
Thẩm BÃch Quân không lại đây má»™t mình. Sau lưng nà ng còn có hai ngưá»i.
Hai lão già ốm o, cao nhòng, như hai cây sáºy.
Chiếc trưá»ng bà o trên ngưá»i hai lão xem ra rất hoa lệ má»›i mẻ, má»™t đỠhồng má»™t xanh lục, đỠhồng như anh đà o, xanh lục như ba tiêu.
Gương mặt há» xem ra mệt má»i vô cùng, tóc tai Ä‘á»u đã bạc phếu, nhưng hai lão vừa bước và o đại sảnh, má»i ngưá»i bá»—ng nhiên cảm thấy có má»™t luồng sát khà bức và o ngưá»i mình. Thần binh lợi khÃ, phải có sát khÃ.
Những tay cao thá»§ võ lâm trong mình có tuyệt kỹ, xem mạng sống con ngưá»i như rÆ¡m rác, quanh ngưá»i cÅ©ng có mùi sát khÃ.
Bất kỳ ai cÅ©ng ngấm ngầm cảm thấy ra, hai lão nà y má»™t Ä‘á»i đã từng sát hại không biết bao nhiêu sinh mạng.
Thấy hai lão nà y, Lệ Thanh Phong là ngưá»i đầu tiên biến sắc.
Bá»n há» vốn là ngưá»i cùng thá»i đại, Lệ Thanh Phong dÄ© nhiên nháºn ra lai lịch hai lão già .
Phong Tứ Nương cũng biết. Nà ng nhịn không nổi thở nhẹ ra một hơi, nói:
- Ngư ông.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Hai ngư ông hạng bự.
Phong Tứ Nương nói:
- Ta đã gặp qua há».
Hoa Như Ngá»c há»i:
- Tại Ngoạn Ngẫu Sơn trang của Tiêu Dao hầu ?
Phong Tứ Nương gáºt gáºt đầu.
Cái hôm Tiêu Tháºp Nhất Lang và Tiêu Dao Hầu quyết chiến, hai lão cÅ©ng có mặt ở đó.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Bây giỠnà ng đã biết ta không nói láo phải không.
Phong Tứ Nương lại gáºt gáºt đầu.
Nà ng không biết quan hệ giữa hỠvà Tiêu Dao Hầu, nà ng chỉ biết hỠcũng là môn hạ của Tiêu Dao Hầu.
Môn hạ cá»§a Tiêu Dao Hầu, dÄ© nhiên là chẳng có tý hảo ý gì vá»›i Tiêu Tháºp Nhất Lang.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Do đó, nà ng nhất định phải tìm cách báo cho Thẩm BÃch Quân biết.
Phong Tứ Nương nói:
- Ta nghĩ không ra cách.
Hoa Như Ngá»c nói:
- PhÃa sau chúng ta có má»™t cánh cá»a, nà ng có thấy không ?
Phong Tứ Nương đã thấy, cánh cá»a rất hẹp.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Ra khá»i cá»a, nà ng sẽ thấy má»™t cái nhà gá»— rất nhá».
Phong Tứ Nương đang lắng tai nghe.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Äấy là phòng vệ sinh cá»§a đà n bà , nà ng Ä‘em Thẩm BÃch Quân và o đó, sẽ tha hồ mà nói chuyện.
Bá»n đà n ông nÆ¡i đây Ä‘á»u là những ngưá»i tá»± trá»ng thân pháºn, dÄ© nhiên nhất định không lại nÆ¡i đó nghe lén.
Phong Tứ Nương thở ra, nói:
- ÄÆ°á»£c, ta nghÄ© ra cách.
Bá»n há» Ä‘ang rỉ tai vá»›i nhau, vợ chồng má»›i cưới, vốn thưá»ng muốn cắn tai nhau.
Nhưng ánh mắt cá»§a hai lão già , chợt liếc vá» hướng hai ngưá»i như tia xẹt.
Phong Tứ Nương tuy biết hai lão tuyệt đối không thể nghe được hai ngưá»i Ä‘ang nói gì, nhưng cÅ©ng không khá»i giáºt mình lên má»™t cái.
May mà nà ng bá»—ng bắt gặp nụ cưá»i ôn nhu cá»§a Thẩm BÃch Quân.
Thẩm BÃch Quân đương nhiên đã nháºn ra "cô dâu dá»a chết ngưá»i", nà ng Ä‘ang mỉm cưá»i lá»™ vẻ chà o há»i.
Phong Nứ Nương cÅ©ng cưá»i lại.
Lão già áo đỠbỗng nói:
- Không ngá» Kim Cung Ngân Äạn Trảm Hổ Äao, Truy Vân Trục Nguyệt Thá»§y Thượng Phiêu Lệ Thanh Phong cÅ©ng tại đây.
Gương mặt của Lệ Thanh Phong xanh lè ra, lão lạnh lùng nói:
- Hai vị còn chưa khuất bóng, tháºt là m ngưá»i ta bất ngá» quá.
Lão già áo đỠnói:
- Nhưng ngươi thì phải nên chết đi thì đúng hơn phải không ?
Lão già áo xanh nói:
- Ba mươi năm trước, nếu chúng ta không hạ thủ lưu tình, ngươi đã chết đâu mất xác rồi.
Lệ Thanh Phong cưá»i nhạt nói:
- Äúng váºy, đáng lý ra ta phải chết từ lâu, ai bảo ta qua lại giang hồ má»™t mình, không ai bang trợ.
Lão già áo đỠsa sầm nét mặt nói:
- Lúc ta giao thủ với ngươi, y không xen tay và o.
Lão già áo xanh nói:
- Mình ta cũng dư sức đối phó ngươi.
Lệ Thanh Phong nói:
- Ta mà có ngưá»i trợ thá»§, cÅ©ng chẳng cần y giúp ta hai ngưá»i đánh má»™t ngưá»i, chỉ cần y đứng ngoà i la ó trợ Oai là quá đủ rồi.
Lão già áo đỠnói:
- ÄÆ°á»£c lắm.
Lão già áo xanh nói:
- Qúa tốt.
Lão già áo đỠhá»i:
- Ngươi ra, hay là ta ra ?
Lão già áo xanh nói:
- Lần nà y đến lượt ta.
Lệ Thanh Phong cưá»i lá»›n, nói:
- ÄÆ°á»£c, rất được, cái nợ ba mươi năm trước, ngươi và ta cÅ©ng nên thanh toán cho xong tại đây.
Ba ngưá»i nà y tuy đã bao nhiêu đó tuổi, vẫn còn bá»™p chá»™p nóng nảy, cà ng già cà ng cay.
Cừu háºn ba mươi năm vá» trước, cho đến bây giá» bá»n há» còn ghi nhá»› trong bụng.
Lệ Thanh Phong đã báºt ngưá»i dáºy, lão già áo xanh cÅ©ng đã quay ngưá»i tÃnh bước ra.
Thẩm BÃch Quân Ä‘ang yên lặng ngồi má»™t bên nhìn, bá»—ng thở nhẹ ra, dịu dà ng nói:
- Các vị tiá»n bối muốn giết ngưá»i ở đây, chi bằng giết chá»§ nhân ở đây trước cho xong.
Giá»ng nói cá»§a nà ng vẫn ôn nhu nhã nhặn như xưa, nhưng cái ý trong câu nói đầy vẻ sắc cạnh.
Cuá»™c sống lưu lãng trong hai năm nay đã cho nà ng há»c há»i được biết bao Ä‘iá»u.
Lão già áo xanh nhìn Lệ Thanh Phong một cái, lạnh lùng nói:
- Ngươi và ta còn chưa chết đây, hà tất phải vội vội và ng và ng.
Lệ Thanh Phong cưá»i nhạt, cuối cùng cÅ©ng từ từ ngồi xuống. Phong Tứ Nương báºt cưá»i.
Nà ng bước tá»›i, nắm lấy tay Thẩm BÃch Quân, cưá»i tươi tắn nói:
- Tôi tháºt không ngá» chị cÅ©ng lại đây, nhất dịnh chị cÅ©ng không ngá» tôi Æ¡?
đây phải không ?
Thẩm BÃch Quân mỉm cưá»i, gáºt gáºt đầu.
Phong Tứ Nương cưá»i nói:
- May mà hai đứa mình không có nợ nần trước đây để thanh toán.
Thẩm BÃch Quân nhoẽn miệng cưá»i nói:
- Chị vẫn không thay đổi tý nà o.
Phong Tứ Nương nói:
- Nhưng xem chị có vẻ biến đổi.
Ãnh mắt cá»§a Thẩm BÃch Quân lại cà ng thêm vẻ ưu lá»±, nà ng cúi đầu rưng rưng, không nói gì.
Phong Tứ Nương lại cưá»i nói:
- Nhưng tôi vẫn cứ là cô dâu dá»a chết ngưá»i, má»—i lần tôi gặp chị là y như tôi thà nh cô dâu.
Thẩm BÃch Quân cÅ©ng lá»™ vẻ vừa kinh hãi vừa kỳ lạ, nhưng nà ng không há»i tá»›i.
Cái vị thục nữ con nhà thế gia, vẫn còn như thưở nà o, không há» Ä‘i há»i thăm Ä‘á»i tư ngưá»i ta.
Phong Tứ Nương chá»›p mắt, nhìn nà ng, há»i:
- Nhất định chị Ä‘i đưá»ng xa lắm má»›i tá»›i đây phải không ?
Thẩm BÃch Quân đáp:
- Vâng.
Phong Tứ Nương nói:
- Nếu váºy chắc chị...
Nà ng bá»—ng ghé miệng sát và o tai Thẩm BÃch Quân, nói nhá» mấy tiếng.
Thẩm BÃch Quân đỠmặt, gáºt gáºt đầu.
Phong Tứ Nương vẫn cưá»i nói:
- Äấy chẳng phải là chuyện xấu xa gì, tôi Ä‘em chị Ä‘i.
Nà ng quả tháºt kéo tay Thẩm BÃch Quân, Ä‘i tá»›i cánh cá»a nhá».
Thẩm BÃch Quân cà ng đỠmặt thêm, nhưng cÅ©ng đà nh Ä‘i theo nà ng.
Hai lão già nhìn nhau, ánh mắt bất giác lá»™ ra nụ cưá»i, bá»n há» tá»± nhiên biết Phong Tứ Nương đưa Thẩm BÃch Quân Ä‘i đâu.
Bá»n há» cảm thấy Phong Tứ Nương là má»™t ngưá»i đà n bà rất diệu, là m những chuyện cÅ©ng rất diệu.
Khách cá»§a ngưá»i ta vừa bước và o cá»a, nà ng láºp tức kéo khách ra nhà xÃ.
Chuyện đó, trừ Phong Tứ Nương ra, còn ai là m được ?
CÅ©ng chỉ có Phong Tứ Nương là m, thì ngưá»i khác má»›i thấy diệu, mà không thấy kỳ cục.
Hồi 5
Ngôi nhà biết đi
Ngoà i cá»a quả nhiên có căn nhà gá»— nhá».
PhÃa trước căn nhà gá»— có cầu thang nhá», Phong Tứ Nương kéo tay Thẩm BÃch Quân Ä‘i lên bá»±c thang, bước và o má»™t cái cá»a hẹp.
Trong nhà rất nhá», nhưng rất sạch.
Phong Tứ Nương đóng cá»a lại, rồi má»›i thở phà o má»™t hÆ¡i dà i, nà ng bá»—ng phát giác nÆ¡i đây quả nhiên là chốn thÃch hợp cho đám đà n bà nói chuyện thì thầm vá»›i nhau, dù má»™t ngưá»i đà n ông nà o to gan tá»›i đâu, mặt dà y tá»›i đâu, cÅ©ng không dám bước và o đây.
Nà ng đóng cá»a lại rồi, nhịn không nổi cưá»i nói:
- Bây giỠmình tha hồ muốn nói gì thì nói, chẳng sợ bị ai nghe.
Thẩm BÃch Quân há»i:
- Chi..... chị muốn nói chuyện với tôi ?
Phong Tứ Nương cưá»i nói:
- Có tý chuyện muốn nói với chị, nhưng nếu chị gấp thì tôi chỠchị trước đã...
Trong phòng có má»™t chiếc há»™p bằng gá»—, trên đó có chiếc nắp viá»n và ng.
Thẩm BÃch Quân cà ng đỠmặt, đầu cúi xuống cà ng thấp, cứ đứng nhìn cái nắp xem ra dá»… nhìn đó ngÆ¡ ngẫn.
Phong Tứ Nương nói:
- Mau thôi, nơi đây không có gì thối nhưng hơi ngộp.
Thẩm BÃch Quân rốt cuá»™c lấy hết can đảm ấp úng:
- Nhưng chi..... chi...
Phong Tứ Nương báºt cưá»i, nà ng cÅ©ng đã hiểu ra:
- Có phải chị muốn tôi ra ngoà i ?
Thẩm BÃch Quân đỠmặt, gáºt gáºt đầu.
Phong Tứ Nương cưá»i nói:
- Tôi cũng là đà n bà , chị sợ gì ? Không lẽ tôi quay đầu đi không được sao ?
Thẩm BÃch Quân cắn môi, lấy thêm can đảm nói:
- Không được.
Nà ng nằm mÆ¡ cÅ©ng không nghÄ© tá»›i lúc mình sẽ là m chuyện đó trước mặt ngưá»i khác.
Phong Tứ Nương nhìn biểu tình trên gương mặt nà ng, nhịn không nổi muốn cưá»i lá»›n lên.
May mà nà ng nhịn được, chỉ thở nhẹ một hơi, nói:
- ÄÆ°á»£c, tôi ra đây, nhưng chị phải nhanh lên tý nhé, tôi còn có chuyện muốn nói cho chị biết.
Nà ng mở then cà i, thò tay đẩy cá»a ra.
Nà ng sững sỠở đó.
Cái cá»a bây giá» chẳng còn mở được.
Không lẽ có ngưá»i ở ngoà i khóa cá»a lại, tÃnh nhốt hai ngưá»i trong đó ?
Cái trò đùa cợt nà y tháºt không ra cái thể thống gì.
Phong Tứ Nương Ä‘ang cảm thấy vừa tức vừa buồn cưá»i, bá»—ng nhiên phát giác ra, căn nhà đang di động.
Căn nhà đang di động vá» phÃa trước, không những váºy mà còn rất nhanh.
Căn nhà nà y hình như biết đi.
Cá»a vẫn chưa mở ra được, bất cứ dùng cách gì cÅ©ng mở không ra.
Lòng bà n tay của Phong Tứ Nương ướt đẩm mồ hôi lạnh, nà ng đã phát hiện ra, đây không phải là trò đùa.
Trừ cánh cá»a ra, căn nhà không có lấy má»™t cá»a sổ.
Chá»— nhà xà cá»§a đà n bà , vốn phải là nÆ¡i kÃn đáo.
Phong Tứ Nương cắn chặt răng, xô mạnh và o cá»a, cánh cá»a là m bằng gá»—, đáng lý ra bị nà ng xô mạnh như váºy, phải láºp tức vỡ tan ra nhiá»u mảnh.
Nà o ngá», cánh cá»a không phải là m hoà n toà n bằng gá»—, trong gá»— còn có má»™t tầng thép.
Nà ng xô mạnh cá»a, cá»a không báºt ra, mà ngược lại nà ng xém bị ngã nhà o.
Gương mặt cá»§a Thẩm BÃch Quân bắt đầu đã trắng bệch ra, nà ng nhịn không nổi cất tiếng há»i:
- Thế nà y nghĩa là gì ?
Phong Tứ Nương rốt cuộc thở ra một hơi, nói:
- Xem ra, tôi bị ngưá»i ta gạt rồi.
Thẩm BÃch Quân há»i:
- Bị ai gạt ?
Phong Tứ Nương hằn há»c đáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là bị má»™t ngưá»i đà n bà gạt, ngưá»i đà n ông gạt được tôi hình như chưa sinh ra.
Thẩm BÃch Quân há»i:
- Ngưá»i đà n bà đó là ai ?
Phong Tứ Nương đáp:
- Hoa Như Ngá»c.
Thẩm BÃch Quân há»i:
- Hoa Như Ngá»c là ai ?
Phong Tứ Nương đáp:
- Là chồng của tôi.
Thẩm BÃch Quân ngẫn ngưá»i ra.
Nà ng trước giá» rất Ãt biểu lá»™ thái độ kinh hãi trước mặt ngưá»i khác, nhưng bây giá», biểu tình trên mặt cá»§a nà ng hình như Ä‘ang nhìn má»™t ngưá»i chắc mẫm là điên loạn.
Phong Tứ Nương nói:
- Tôi bị chồng tôi gạt, chồng tôi lại là đà n bà ...
Nà ng lại thở ra, cưá»i khổ nói:
- Tôi xem chị nghĩ tôi điên phải không ?
Thẩm BÃch Quân không há» phá»§ nháºn.
Phong Tứ Nương nói:
- Nà ng ta muốn tôi Ä‘em chị lại đây, muốn tôi nói cho chị biết hai lão già kia không phải là ngưá»i tốt.
Thẩm BÃch Quân há»i:
- Há» không phải ngưá»i tốt ?
Phong Tứ Nương nói:
- Bởi vì, bá»n há» muốn dùng chị là m mồi, nhá» con cá lá»›n là Tiêu Tháºp Nhất Lang.
Nà ng cưá»i khổ, nói tiếp:
- Bây giỠtôi mới biết, tôi mới là con cá lớn ngu như lợn, bị nà ng ta câu như bỡn.
Thẩm BÃch Quân thở nhẹ ra, nói:
- Hai vị tiá»n bối ấy không phải là ngưá»i xấu, hai năm nay, nếu há» không chiếu cố cho tôi, tôi..... tôi cÅ©ng không sống nổi tá»›i bây giá».
Phong Tứ Nương nói:
- Nhưng bá»n hỠđối vá»›i Tiêu Tháºp Nhất Lang...
Thẩm BÃch Quân nói:
- HỠđối vá»›i Tiêu Tháºp Nhất Lang cÅ©ng không có ác ý, lúc còn ở Ngoạn Ngẫu SÆ¡n trang, bá»n há» vẫn ngấm ngầm bang trợ anh ấy, bởi vì, bá»n ho.
cũng là nạn nhân của Tiêu Dao Hầu.
Tuy nà ng đã ráng hết sức tá»± ká»m chế mình, nhưng lúc nhắc đến tên Tiêu Tháºp Nhất Lang, cặp mắt mỹ lệ cá»§a nà ng bất giác lá»™ vẻ bi thương vô tả.
Kỹ niệm vừa cay đắng vừa ngá»t ngà o ấy, là m sao nà ng quên được ?
Hai năm nay, có ngà y nà o nà ng không nghĩ đến y ? Có giây phút nà o nà ng không nghĩ đến y ?
Nà ng nghĩ muốn vỡ nát trái tim, vỡ tan từng mảnh, vỡ thà nh ngà n ngà n vạn vạn mảnh...
Máu cá»§a y, mồi hôi cá»§a y, tấm lòng nghÄ©a hiệp, nhu tình máºt ý cá»§a y, cặp mắt vừa to vừa sáng cá»§a y.
- Tiêu Tháºp Nhất Lang, bây giá» anh Ä‘ang ở đâu ?
Nà ng nhắm chặt mắt lại, hai hà ng lệ trong suốt trà o ra như những hạt trân châu.
Phong Tứ Nương ngẫn ngÆ¡ nhìn nà ng, nà ng biết trong lòng Thẩm BÃch Quân Ä‘ang nghÄ© gì, bởi vì, trong lòng nà ng cÅ©ng Ä‘ang nghÄ© tá»›i cùng má»™t ngưá»i.
- Không lẽ chị cũng không thấy y ở đâu ? Cũng không nghe gì vỠy ?
Nà ng muốn há»i câu đó, mà há»i không ra lá»i.
Tháºt tình nà ng không muốn há»i nữa, nà ng không nỡ là m Thẩm BÃch Quân Ä‘au lòng.
- Hôm ấy tôi chạy theo Tiêu Tháºp Nhất Lang, nhưng tôi tìm không ra anh ấy.
Câu nói đó Thẩm BÃch Quân cÅ©ng không nói ra miệng.
Giá»ng nói cá»§a nà ng đã trở thà nh nghẹn ngà o, cổ há»ng nà ng tắc nghẽn.
..... Tiêu Tháºp Nhất Lang, ngươi có biết nÆ¡i đây có hai ngưá»i đà n bà si tình Ä‘ang nhá»› ngươi, nhá»› muốn vỡ tan cả trái tim thà nh trăm ngà n mảnh vụn.
..... Tiêu Tháºp Nhất Lang, tại sao ngươi còn chưa trở vá».
Căn nhà vẫn còn di động, cà ng lúc cà ng nhanh.
Phong Tứ Nương bá»—ng nhiên cưá»i nói:
- Ngưá»i ta lại đây Ä‘i phương tiện, mình thì lại đây khóc lóc, chị thấy có buồn cưá»i không ?
Nà ng cưá»i ầm cả lên, hình như cả Ä‘á»i chưa bao giá» gặp chuyện gì buồn cưá»i như váºy.
Nhưng có ai biết trong tiếng cưá»i ầm vang đó, dấu diếm bao nhiêu là cay đắng, bao nhiêu là nước mắt ?
Má»™t ngưá»i Ä‘ang lúc bi thương, cÅ©ng nên nghÄ© cách cho mình cưá»i lên má»™t tiếng, nhưng tiếc là trên Ä‘á»i nà y có bao nhiêu ngưá»i có dÅ©ng khà là m được như váºy.
Thẩm BÃch Quân nhịn không nổi, ngẩng đầu lên nhìn nà ng chăm chú.
Bây giá» biểu tình trên gương mặt nà ng không còn như Ä‘ang nhìn má»™t ngưá»i Ä‘iên, nà ng biết hiện giá» ngưá»i mình Ä‘ang nhìn là má»™t ngưá»i đà n bà rất khả ái, khả kÃnh.
Phong Tứ Nương cũng đang nhìn nà ng lại, nà ng bỗng nhiên nói:
- Chuyện buồn cưá»i như váºy, tại sao chị không cưá»i vá»›i tôi cho vui ?
Thẩm BÃch Quân cúi đầu nói:
Tôi..... tôi cÅ©ng muốn cưá»i chứ, nhưng tôi cưá»i không được.
Chá»— khả ái cá»§a nà ng, cÅ©ng chÃnh vì nà ng cưá»i không được.
Chá»— khả ái cá»§a Phong Tứ Nương, cÅ©ng chÃnh là vì nà ng cưá»i được.
Bá»n há» vốn là hai ngưá»i đà n bà không giống nhau, nhưng tình cảm cá»§a hai ngưá»i lại cùng má»™t kiểu chân thà nh, vÄ© đại.
Má»™t ngưá»i đà n bà có thể vì ái tình mà quên Ä‘i tất cả, nà ng chÃnh là má»™t ngưá»i đà n bà vÄ© đại.
Phong Tứ Nương trong lòng đang than thở.
Nà ng mà là Tiêu Tháºp Nhất Lang, nà ng cÅ©ng sẽ vì ngưá»i đà n bà mỹ lệ và si tình nà y mà chết như không.
Nà ng nhịn không nổi, thò tay ra vuốt nhẹ mái tóc má»m mại cá»§a Thẩm BÃch Quân, dịu dà ng nói:
- Chị đừng buồn gì cả, chúng ta nhất định không bao lâu nữa sẽ gặp y.
Thẩm BÃch Quân nhịn không nổi lại ngẩng đầu lên nói:
- Tháºt sao ?
Phong Tứ Nương nói:
- Hoa Như Ngá»c nhất định tÃnh lợi dụng mình là m áp lá»±c Tiêu Tháºp Nhất Lang, nà ng ta nhất định sẽ cho Tiêu Tháºp Nhất Lang hay mình đã nằm trong tay nà ng ta.
Thẩm BÃch Quân há»i:
- Chị nghĩ y sẽ lại tìm mình không ?
Phong Tứ Nương đáp:
- Y nhất định sẽ lại.
Thẩm BÃch Quân nói:
- Nhưng Hoa Như Ngá»c...
Phong Tứ Nương cưá»i nói:
- Chị khá»i sợ nà ng ta, nà ng ta là m được gì mình mà sợ ?..... Nói gì thì nói, nà ng ta cÅ©ng chỉ là má»™t ngưá»i đà n bà ...
Ngoà i mặt nà ng Ä‘ang cưá»i, trong lòng Ä‘ang nặng trịch.
Bởi vì, nà ng biết đà n bà đối phó đà n bà , có lúc còn đáng sợ hơn đà n ông.
Nà ng tháºt tình không nghÄ© ra được Hoa Như Ngá»c sẽ đối phó bá»n há» bằng cách gì, tháºm chà nà ng cÅ©ng chẳng dám nghÄ© tá»›i.
ChÃnh ngay lúc đó, căn nhà biết Ä‘i bá»—ng ngừng lại.
Căn nhà rốt cuộc cũng nằm yên.
PhÃa ngoà i vẫn không có má»™t tiếng động gì.
Trong phòng rất ngộp, cây đèn treo trên vách lúc nà y bỗng nhiên cũng tắt ngúm.
Bốn bá» bá»—ng nhiên biến thà nh tối mịt, ngay cả ngưá»i đối diện cÅ©ng nhìn không thấy.
Phong Tứ Nương cảm thấy mình bá»—ng nhiên lá»t và o má»™t phần má»™ kÃn mÃt không có chổ hở, ngá»™p đến nổi không muốn thở ra hÆ¡i.
Nà ng đâm ra hy vá»ng ngược lại căn nhà sẽ di động tiếp.
Nhưng căn nhà chết tiệt nà y, lúc nên đứng yên thì cứ di động, lúc nên động thì ngược lại cứ im lìm một chỗ.
Phong Tứ Nương đột nhiên báºt cưá»i, ngưá»i ta đến lúc muốn khóc cÅ©ng không được, nà ng vẫn cứ cưá»i.
Nà ng cưá»i nói:
- Bây giỠtôi chẳng thấy được chị nữa, chị cũng nên thoải mái thôi.
Thẩm BÃch Quân không mở miệng.
Phong Tứ Nương nói:
- Chị mà nÃn kiểu đó, không chừng có chuyện không tốt đó.
Thẩm BÃch Quân cÅ©ng còn chưa mở miệng.
Phong Tứ Nương thở ra, bá»—ng có ngưá»i Ä‘ang cưá»i ngặt nghẹo nói:
- Äấy là hoà ng đế không vá»™i, thái giám đã vá»™i muốn chết, ngưá»i ta không gấp, chị gấp cái gì ?
Giá»ng nói chuyá»n và o từ bên trên xuống, lúc tiếng nói vá»ng và o, gió cÅ©ng đã lá»t và o luôn.
PhÃa trên nóc bá»—ng mở ra má»™t cái cá»a sổ, cá»a sổ có má»™t cặp mắt trong sáng Ä‘ang nhìn xuống.
- Tâm Tâm!
Tâm Tâm còn Ä‘ang cưá»i ngặt ngoẽo không ngá»›t.
Phong Tứ Nương tức quá muốn nhảy lên móc đi cặp mắt cô ta.
Tâm Tâm cưá»i nói:
- Bên trên nà y trá»i gió dữ quá, các chị trong nà y nhất định ấm áp lắm.
Phong Tứ Nương cắn chặt răng nói:
- Ngươi cũng muốn xuống đây cho ấm áp một tý ?
Thâm Tâm thở ra nói:
- Tiếc là em xuống không được.
Phong Tứ Nương há»i:
- Ngươi không biết mở cá»a sao ?
Tâm Tâm nói:
- Chìa khóa ở chá»— công tỠđó, trừ ông ta ra, không ai mở được cá»a.
Phong Tứ Nương nhịn tức không nổi há»i:
- Hắn đâu ?
Tâm Tâm nói:
- Ông ta còn chưa vỠtới.
Phong Tứ Nương há»i:
- Tại sao còn chưa vỠ?
Tâm Tâm nói:
- Bởi vì ông ta còn báºn giúp ngưá»i ta tìm các chị, ông ta không muốn ngưá»i ta biết, chÃnh ông ta đưa các chị Ä‘i.
Phong Tứ Nương há»i:
- Hắn tÃnh là m gì bá»n ta ?
Tâm Tâm nói:
- Ông ta bảo tôi đem các chị vỠnhà trước.
Phong Tứ Nương há»i:
- VỠnhà ai ?
Tâm Tâm nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là nhà cá»§a bá»n em.
Phong Tứ Nương há»i:
- Nhà cá»§a bá»n ngươi ?
Tâm Tâm cưá»i khẻ nói:
- Nhà cá»§a công tá», cÅ©ng là cá»§a phu nhân đó thôi.
Phong Tứ Nương há»i:
- Chúng ta đi bằng cách nà o ?
Tâm Tâm nói:
- Äi bằng xe.
Phong Tứ Nương há»i:
- Ngươi không dám thả bá»n ta ra, là m sao bá»n ta Ä‘i xe ?
Tâm Tâm nói:
- Bây giỠchúng ta đang đi xe đấy.
Phong Tứ Nương há»i:
- Các ngươi đem căn nhà nà y bỠtrên xe ?
Tâm Tâm nói:
- Chiếc xe lớn tám con ngựa kéo, vừa nhanh vừa gấp, không quá ba ngà y, mình sẽ vỠđến nhà .
Phong Tứ Nương há»i:
- Những ba ngà y mới tới nơi ?
Tâm Tâm nói:
- Tối đa là ba ngà y.
Thẩm BÃch Quân bá»—ng nhiên rên lên má»™t tiếng, cả ngưá»i nà ng bá»—ng rÅ© xuống.
Không ai nhịn nổi ba ngà y không phương tiện, nhưng muốn nà ng là m chuyện đó trước mặt ngưá»i khác không khác gì muốn giết nà ng.
Phong Tứ Nương rốt cuộc nhịn không nổi la toáng lên:
- Không lẽ ngươi muốn chúng ta ở trong cái hộp sắt nà y ba ngà y tròi ?
Tâm Tâm nhẫn nha nói:
- Tháºt ra trong há»™p sắt cÅ©ng chẳng có gì là không tốt, các chị đói, em Ä‘em đồ ăn ngon lại, các chị khát, trên xe không những có nước, còn có rượu.
Phong Tứ Nương đột nhiên vui vẻ lại, nà ng há»i:
- Có bao nhiêu rượu ?
Tâm Tâm há»i lại:
- Chị muốn bao nhiêu ?
Phong Tứ Nương lại há»i:
- Có rượu gì ?
Tâm Tâm há»i lại:
- Chị muốn uống loại gì ?
Phong Tứ Nương nói:
- ÄÆ°á»£c, ngươi mau Ä‘em lại cho bá»n ta hai mươi cân rượu Hoa Äiêu để lâu năm.
Nhất túy giải thiên sầu.
(Má»™t cái say quên Ä‘i ngà n nổi buồn) Có khi, say quả tháºt so vá»›i tỉnh có đở Ä‘i phần nà o.
Hai mươi cân Hoa Äiêu lâu năm, để trong năm sáu giá» tre, từ trên nóc ha.
xuống, còn có bảy tám thứ đồ nhắm rượu.
Giá» tre rất lá»›n, má»—i giá» Ãt nhất cÅ©ng ba cân.
Phong Tứ Nương đưa giá» rượu qua cho Thẩm BÃch Quân nói:
- Nhất túy giải thiên sầu, nếu không say, ba ngà y trá»i chỉ sợ khó mà qua nổi.
Thẩm BÃch Quân ngần ngừ, rốt cuá»™c cÅ©ng đưa tay ra đón lấy.
Phong Tứ Nương há»i:
- Uống hết giỠrượu nà y, chị say chưa ?
Thẩm BÃch Quân đáp:
- Không biết.
Phong Tứ Nương cưá»i nói:
- Thì ra chị cÅ©ng biết uống và i ly đấy, tháºt nhìn không ra.
Thẩm BÃch Quân gượng cưá»i nói:
- Lúc tôi còn nhá» lão Thái quân gá»i tôi lại bồi bà uống rượu.
Phong Tứ Nương há»i:
- Chị say lần nà o chưa ?
Thẩm BÃch Quân gáºt gáºt đầu.
Phong Tứ Nương cưá»i nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là say rồi, thưá»ng ở má»™t bên cái tên quá»· rượu ấy, có muốn không say cÅ©ng không được.
Thẩm BÃch Quân cúi đầu, lòng nà ng hình như lại bị kim đâm nhói lên.
Nà ng say rượu hai lần, lần nà o cÅ©ng vì Tiêu Tháºp Nhất Lang.
Nà ng lại phảng phất như nghe được tiếng ca bi thương và thê lương của y, phảng phất như thấy y đang cầm đũa gõ và o ly cất tiếng ca:
- Má»™ xuân tam nguyệt, thảo hoan thảo trưá»ng Thiên hà n địa đông, vấn thùy tư lang ?
Nhân giai lân dương, lang độc bi thương Thiên tâm nan trắc, thế tình như sương.
...
- Tiêu Tháºp Nhất Lang, anh không còn bên tôi, trên Ä‘á»i nà y có ai hiểu được nổi thống khổ và tịch mịch cá»§a anh ?
Thẩm BÃch Quân bá»—ng nhiên đưa giá» lên cao, nghiêng giá» xuống đổ rượu ừng á»±c và o miệng.
Má»™t ngưá»i thục nữ như nà ng, đáng lý ra không nên uống rượu như váºy, nhưng bây giá»...
Mặc kệ nó! Mặc kệ thục nữ hay không thục nữ!
Cả Ä‘á»i nà ng, không phải đã bị hai tiếng thục nữ hại cho tan tả sao, đến nổi nà ng không dám yêu, cÅ©ng không dám háºn, hại nà ng phải chịu khổ hết sức, á»§y khúc hết sức, cÅ©ng không dám thổ lá»™ má»™t lá»i vá»›i ai.
Nà ng nhìn Phong Tứ Nương, bá»—ng nhiên cưá»i ngặt ngoẽo lên nói:
- Chị không phải là kẻ thục nữ.
Phong Tứ Nương thừa nháºn:
- Không, trước giá» tôi chưa từng nghÄ© đến chuyện là m má»™t ngưá»i thục nữ.
Thẩm BÃch Quân nói:
- Vì váºy chị sống thoải mái hÆ¡n tôi nhiá»u lắm.
Phong Tứ Nương cưá»i nói:
- Tôi sống sung sướng hÆ¡n nhiá»u ngưá»i lắm.
Nà ng nói ngoà i miệng như váºy, trong lòng thì Ä‘ang tá»± há»i mình:
- Mình sống có sung sướng hÆ¡n ngưá»i khác không ?
Nà ng cÅ©ng đưa má»™t giỠđổ ừng á»±c xuống miệng. Rượu tháºt là chua.
Má»™t ngưá»i sống có sung sướng hay không, cÅ©ng không phải tại nà ng ta là thục nữ hay không.
Phong Tứ Nương nói:
- Má»™t ngưá»i sống mà thưá»ng thưá»ng nghÄ© ná»›i ra má»™t tý, thì sẽ sung sướng hÆ¡n ngưá»i khác.
Thẩm BÃch Quân há»i:
- Nếu chị là tôi, chị có nới ra được tý nà o không ?
Phong Tứ Nương nói:
- Tôi...
Nà ng bá»—ng ngẫn ngưá»i ra, tháºt tình nà ng không biết nên trả lá»i như thế nà o.
Thẩm BÃch Quân lại cưá»i nắc nẻ lên, cưá»i chua chát còn hÆ¡n rượu, cưá»i Ä‘au khổ còn hÆ¡n nước mắt.
Nhưng, nà ng cứ vẫn cưá»i hoà i không ngá»›t.
Phong Tứ Nương bá»—ng nhiên há»i nà ng:
- Lần nà y chị tìm ra được Tiêu Tháºp Nhất Lang, chị có bất chấp má»i chuyện Ä‘i lấy y không ?
Câu nói ấy lúc thưá»ng nà ng sẽ không há»i, nhưng bây giá», nà ng cảm thấy há»i cÅ©ng không sao.
Thẩm BÃch Quân còn Ä‘ang cưá»i không ngá»›t:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tôi muốn lấy anh ấy, tại sao không thể lấy anh ấy ? Anh ấy yêu tôi, tôi yêu anh ấy, tại sao chúng tôi không thể ở chung má»™t chá»— ?
Nà ng vẫn cưá»i không ngá»›t, Ä‘ang cưá»i bá»—ng hóa ra khóc, cuối cùng không biết là đang khóc hay Ä‘ang cưá»i.
Lần nà y tìm thấy Tiêu Tháºp Nhất Lang, nà ng tháºt có lấy được y không ?
Nếu không lấy được, thì đi tìm là m gì ?
Tìm thấy rồi thì sao ? Không phải cà ng thêm đau khổ sao ?
Thẩm BÃch Quân than dà i má»™t tiếng, kiếp ngưá»i vốn có biết bao chuyện không sao là m gì được, có ráng Ä‘i tìm, chỉ tăng thêm phiá»n não.
Nhưng nếu không nghÄ© tá»›i thì cÅ©ng khổ váºy thôi.
Gặp nhau không bằng không gặp, gặp rồi thì sao ? Không gặp rồi thì sao ?
Phong Tứ Nương nói:
- Chị say rồi.
Thẩm BÃch Quân nói:
- Tôi say rồi.
Tháºt tình đã say, say rất nhanh, má»™t ngưá»i tháºt tình muốn say, sẽ say rất nhanh, bởi vì, chưa say cÅ©ng là m bá»™ say rồi.
Diệu nhất là , má»™t ngưá»i cứ là m bá»™ say thì, má»™t hồi ngay cả y cÅ©ng không biết chắc mình Ä‘ang say, hay Ä‘ang giả say.
Phong Tứ Nương ngồi xuống, ngồi bệt ra đất:
- Tôi không thÃch Dương Khai Thái, vì y tháºt thà quá, ngá»› ngẫn quá.
Thẩm BÃch Quân nói:
- Tôi biết.
Phong Tứ Nương nói:
- Nhưng Hoa Như Ngá»c không tháºt thà tý nà o, không ngá»› ngẫn tý nà o.
Thẩm BÃch Quân nói:
- Nếu nà ng ta là đà n ông, chị có lấy không ?
Phong Tứ Nương nói:
- Không đâu.
Nà ng bá»—ng nhiên phát hiện ra, nếu mình đã lỡ yêu má»™t ngưá»i nà o rồi, thì dù ngưá»i khác có hay hÆ¡n trăm lần, mình vẫn cứ khư khư yêu ngưá»i đó.
Yêu, quả tháºt là má»™t Ä‘iá»u kỳ diệu, đã chẳng miá»…n cưỡng được, cÅ©ng chẳng giả vỠđược.
Thẩm BÃch Quân bá»—ng nhiên há»i:
- Có phải chị cÅ©ng muốn lấy Tiêu Tháºp Nhất Lang không ?
Phong Tứ Nương cưá»i nói:
- Chị sai rồi, dù đà n ông trên Ä‘á»i nà y chết hết rồi, tôi cÅ©ng chẳng lấy y.
Thẩm BÃch Quân há»i:
- Tại sao ?
Phong Tứ Nương nói:
- Tại vì, ngưá»i y yêu là chị, không phải tôi.
Tuy nà ng còn Ä‘ang cưá»i, nụ cưá»i tháºt thê lương:
- Vì váºy, chị vốn là tình địch cá»§a tôi, đáng lý ra tôi phải giết chị.
Thẩm BÃch Quân báºt cưá»i.
Hai ngưá»i cưá»i xòa vá»›i nhau, hai giá» rượu lại uống và o, sau đó bá»n ho.
chẳng còn biết mình đang là m gì, mình đang nói gì.
Trong mÆ¡ hồ, bá»n há» hình như thấy có Tiêu Tháºp Nhất Lang, Tiêu Tháºp Nhất Lang bá»—ng biến thà nh Liên Thà nh BÃch, bá»—ng nhiên lại biến ra Dương Khai Thái.
Hà ng ngà n hà ng vạn Tiêu Tháºp Nhất Lang, biến thà nh hà ng ngà n hà ng vạn Liên Thà nh BÃch, Dương Khai Thái.
Vá» sau, tất cả má»i ngưá»i bá»—ng biến thà nh chỉ má»™t ngưá»i..... Hoa Như Ngá»c.
Hoa Như Ngá»c mỉm cưá»i, đứng trước mặt bá»n há», nụ cưá»i đến ôn nhu, đến mê hồn.
Phong Tứ Nương xoay sở, tÃnh đứng dáºy, nhưng đầu nà ng nhức như vỡ ra là m đôi, miệng thì khát và đắng.
Hoa Như Ngá»c mỉm cưá»i nói:
- Lần nà y các nà ng quả tháºt say ngất, say ba ngà y ba đêm.
Phong Tứ Nương không biết là m sao mình qua được ba ngà y ba đêm, nhưng không biết so với biết chắc là hay hơn.
Hoa Như Ngá»c nói:
- May mà các nà ng đã vỠnhà được bình yên.
Phong Tứ Nương nhịn không nổi buá»™t miệng há»i:
- Nhà ai ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là nhà cá»§a chúng mình.
Nà ng ta cưá»i cà ng thêm vẻ ôn nhu:
- Äừng quên nà ng đã thừa nháºn trước mặt nhiá»u ngưá»i, nà ng là vợ cá»§a ta, bây giá» có chối cÅ©ng khó mà chối cho xong.
Phong Tứ Nương há»i:
- Ta chỉ muốn há»i ngươi, ngươi muốn ta dụ Thẩm BÃch Quân lại đây là có ý gì ?
Hoa Như Ngá»c cưá»i nói:
- Bởi vì, hai lão già ấy rất khó đối phó, ta chỉ đà nh phải dùng cách nà y má»›i má»i được nà ng ta.
Phong Tứ Nương há»i:
- Ngươi tÃnh là m gì nà ng ta ?
Hoa Như Ngá»c há»i lại:
- Nà ng đoán xem ?
Phong Tứ Nương nói:
- Không lẽ ngươi cũng muốn lấy nà ng ta là m vợ ?
Hoa Như Ngá»c cưá»i nói:
- Äúng rồi, vợ cÅ©ng như tiá»n bạc, cà ng nhiá»u cà ng tốt.
Phong Tứ Nương bá»—ng nhiên báºt cưá»i lên:
- Ngươi tự mình cũng là đà n bà , muốn bao nhiêu đó vợ để là m gì ?
Hoa Như Ngá»c là m ra vẻ kinh hãi:
- Ta là đà n bà ? Ai nói ta là đà n bà ?
Phong Tứ Nương dĩ nhiên là cà ng kinh hãi:
- Ngươi không phải ?
Hoa Như Ngá»c cưá»i nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không phải, nếu ai nói ta là đà n bà , ngưá»i đó Ä‘iên rồi.
Phong Tứ Nhiên quả tháºt muốn Ä‘iên, nhịn không nổi la lá»›n:
- Ngươi rốt cuộc là đà n ông hay đà n bà ?
Hoa Như Ngá»c mỉm cưá»i, bá»—ng nhiên mở tung quần áo ra:
- Nà ng phải biết mới phải.
Hoa Như Ngá»c chÃnh là má»™t ngưá»i đà n ông, bất cứ ai, cÅ©ng có thể nháºn ra, y là ngưá»i đà n ông.
Trái tim của Phong Tứ Nương chìm xuống.
Hoa Như Ngá»c mỉm cưá»i nói:
- Lần trước, ta cố ý tại cái lúc khẩn yếu đấy rút lui, chÃnh là vì muốn cho nà ng tin ta là đà n bà , nà ng nghÄ© ta mà là đà n ông, tá»›i lúc đó không thể bo?
qua chuyện đó.
Phong Tứ Nương hằn há»c nói:
- Ngươi không những không phải là đà n bà , ngưá»i không phải là con ngưá»i.
Hoa Như Ngá»c cà ng cưá»i thêm khoan khoái:
- ChÃnh vì nà ng tin ta là đà n bà , má»›i chịu giúp ta Ä‘i tìm Thẩm BÃch Quân.
Thẩm BÃch Quân chẳng có tý phản ứng, cả ngưá»i nà ng hình như đã thà nh gá»— đá.
Hoa Như Ngá»c cưá»i nói:
- Nhưng lần nà y, ta sẽ không bỠqua nà ng đâu.
Phong Tứ Nương cắn răng nói:
- Ta đã từng gần như thà nh vợ của ngươi, ngươi còn muốn là m gì nữa ?
Hoa Như Ngá»c nhẫn nha nói:
- Tuy nà ng niên ká»· hÆ¡i lá»›n má»™t tý, nhưng có chá»— nà ng so vá»›i các cô thiếu nữ còn thú vị hÆ¡n nhiá»u.
Cặp mắt cá»§a y dán chặt ngay và o chá»— thú vị đó trên ngưá»i Phong Tứ Nương, cặp mắt lom lom như đã coi Phong Tứ Nương không còn mặc tý áo quần gì trên ngưá»i.
Phong Tứ Nương háºn không thể móc cặp mắt đó ra ngay láºp tức.
Hoa Như Ngá»c cưá»i lá»›n nói:
- Không những ta có má»™t bà vợ đẹp như hoa như ngá»c là nà ng, ta còn có má»™t vị đệ nhất mỹ nhân cá»§a võ lâm là m bà hai, diá»…m phúc cá»§a ta tháºt không nhá».
Cặp mắt cá»§a y đã chuyển qua ngưá»i Thẩm BÃch Quân.
Gương mặt cá»§a Thẩm BÃch Quân không có tý biểu tình gì, nà ng lạnh lùng nói:
- Ngươi đừng mơ.
Hoa Như Ngá»c há»i:
- Ta đừng mơ ?
Thẩm BÃch Quân nói:
- Ngươi chỉ cần đụng và o ngưá»i ta má»™t cái, là ta chết ngay.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Nà ng chết không được đâu.
Thẩm BÃch Quân nói:
- Nếu váºy thì ta muốn ngươi chết.
Nà ng đột nhiên vung bà n tay lên, một nắm kim châm như mưa rà o bay ra.
Kim châm nhà há» Thẩm danh chấn thiên hạ, lừng danh là má»™t trong tám thứ ám khà lợi hại nhất trong vÅ© lâm. Bá»™ môn kim châm nà y, không những xuất thá»§ ảo diệu, mà còn hiểm độc phi thưá»ng, chỉ cần dÃnh và o ngưá»i, láºp tức chui và o trong huyết quản, không quá ná»a giá», chất độc phát tác và o tim, thần tiên cÅ©ng không cứu cho sống được.
Chỉ tiếc Thẩm BÃch Quân là ngưá»i thục nữ, thục nữ không thể nà o hiểm độc được, thá»§ pháp kim châm gia truyá»n nhà há» Thẩm, nà ng chỉ há»c được hai chữ xảo diệu, không được chá»— hiểm độc, cÅ©ng chẳng được chá»— tốc độ.
- Phát ám khà ra mà không hiểm không nhanh, thì dù ám khà có lợi hại cách mấy tá»›i tay cÅ©ng chẳng có Ãch gì.
Hoa Như Ngá»c mỉm cưá»i, nhẹ nhà ng chuyển ngưá»i qua, cả má»™t trá»i kim châm bá»—ng nhiên biến mất, hiển nhiên y cÅ©ng là tay cao thá»§ vỠám khÃ, so vá»›i Thẩm BÃch Quân còn cao minh hÆ¡n nhiá»u.
Phong Tứ Nương bỗng nhiên thở ra nói:
- Hắn không phải con ngưá»i, chúng ta không đối phó nổi hắn đâu.
Hoa Như Ngá»c cưá»i nói:
- Ta rất thÃch nà ng, bởi vì không những nà ng thông minh, mà còn có cái tà i biết mình, đà n bà tá»± mình biết mình không nhiá»u.
Phong Tứ Nương nhoẽn miệng cưá»i nói:
- Ngươi tháºt tình thÃch ta lắm sao ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi.
Phong Tứ Nương nói:
- Nếu váºy sao ngươi còn Ä‘i tìm đà n bà khác ? Ngươi không sợ ta ghen sao ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Äà n bà mà ghen, là ta không thÃch nữa.
Phong Tứ Nương nói:
- Chỉ tiếc là bây giá» ngươi có không thÃch ta cÅ©ng đã quá trá»….
Hoa Như Ngá»c há»i:
- Sao ?
Phong Tứ Nương nói:
- Ta đã là vợ của ngươi, đúng không ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Äúng váºy.
Phong Tứ Nương nói:
- Bây giỠchúng ta vừa mới thà nh hôn, ngươi đã vội đi tìm đà n bà khác, tương lai còn có gì nữa.
Hoa Như Ngá»c há»i:
- Nà ng muốn ta thả cô ta ra ?
Phong Tứ Nương gáºt gáºt đầu nói:
- Chỉ cần ngươi đừng đụng tá»›i ngưá»i đà n bà nà o khác, ta chịu là m vợ ngươi, còn không...
Hoa Như Ngá»c há»i:
- Còn không thì sao ?
Phong Tứ Nương nói:
- Còn không, ta cũng biết cho ngươi một cặp sừng, ngươi có sợ không ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Không sợ.
Phong Tứ Nương ngẫn ngưá»i:
- Ngươi không sợ bị cặm sừng ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Ta đã bị cắm sừng một lần rồi, thêm một cặp nữa thì có hỠgì.
Biểu tình trên gương mặt của y rất kỳ quái, hình như vừa phẫn nộ, mà cũng đau khổ vô cùng.
Phong Tứ Nương nhìn y, nhịn không nổi cất tiếng há»i:
- Ai cho ngươi cắm sừng ?
Hoa Như Ngá»c nắm chặt hai nắm tay, dằn từng chữ má»™t:
- Tiêu Tháºp Nhất Lang.
Hồi 6
Tiêu Tháºp Nhất Lang ở đâu ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang, lại là Tiêu Tháºp Nhất Lang.
Bao nhiêu chuyện xấu trên thiên hạ, hình như Ä‘á»u do má»™t mình y là m hết.
Hoa Như Ngá»c hằn há»c nói:
- ChÃnh vì hắn Ä‘i già nh đà n bà cá»§a ta, do đó, ta cÅ©ng sẽ Ä‘i già nh đà n bà cá»§a hắn.
Phong Tứ Nương há»i:
- Y già nh Ä‘i mất ngưá»i nà o cá»§a ngươi ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Y đoạt mất Băng Băng của ta.
Phong Tứ Nương há»i:
- Băng Băng là ai ?
Hoa Như Ngá»c đáp:
- Băng Băng là biểu muội của ta, và cũng là vị hôn thê của ta.
Y cà ng lộ vẻ phẫn nộ, thống khổ, rồi nói tiếp:
- Nhưng tên Tiêu Tháºp Nhất Lang nà y á»· mình võ công hÆ¡n ta, á»· mình nhiá»u tiá»n hÆ¡n ta, Ä‘i tranh cướp Băng Băng cá»§a ta, không cho ai nhìn nà ng ngay cả má»™t ánh mắt.
Phong Tứ Nương há»i:
- Tạ Thiên Thạch chỉ vì nhìn nà ng hÆ¡n má»™t lần mà bị chá»c mù mắt ?
Hoa Như Ngá»c gáºt gáºt đầu, cưá»i nhạt nói:
- Các nà ng tưởng hắn yêu thương gì các nà ng, các nà ng lầm, hắn đối Băng Băng má»›i là tháºt sá»± chân tình, vì Băng Băng, hắn là m chuyện gì cÅ©ng được, Băng Băng mà nói hắn Ä‘i móc cặp mắt các nà ng ra, chắc chắn hắn không há» từ chối.
Thẩm BÃch Quân bá»—ng nhiên la lên:
- Ta không tin, ngươi nói gì, ngay cả một chữ ta cũng không tin.
Hoa Như Ngá»c cưá»i nhạt nói:
- Nà ng tháºt tình không tin ? Hay là không dám tin ? Không nỡ tin ?
Thẩm BÃch Quân nói:
- Ta có chết cũng không tin.
Hoa Như Ngá»c thở ra nói:
- Xem ra nà ng quả đúng là má»™t ngưá»i đà n bà si tình.
Thẩm BÃch Quân nói:
- Trước đây ta cÅ©ng có ngá» oan cho y, nhưng bây giá» ta đã biết, y nhất định không phải là hạng ngưá»i đó, nhất định không là m chuyện đó.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Lúc trước không chừng y không phải váºy, nhưng ai cÅ©ng có lúc thay đổi.
Thẩm BÃch Quân nói:
- Bất kể ngươi nói gì, ta vẫn nhất định không tin.
Ãnh mắt cá»§a Hoa Như Ngá»c lấp loáng, y há»i:
- Nếu ta chứng minh được, thì nà ng nghĩ sao ?
Thẩm BÃch Quân nói:
- Nếu ngươi chứng minh được y là hạng ngưá»i như váºy, ngươi muốn là m gì ta cÅ©ng không quan hệ.
Hoa Như Ngá»c há»i:
- Nếu ta chứng minh được, nà ng sẽ lấy ta ?
Thẩm BÃch Quân cắn chặt răng, nói:
- Ta đã nói rồi, ngươi muốn là m gì thì là m, chẳng quan hệ gì.
Hoa Như Ngá»c há»i:
- Lá»i nà ng nói, có tin được không ?
Thẩm BÃch Quân nói:
- Tuy ta là đà n bà , trước giá» chưa há» nói rồi nuốt lá»i.
Hoa Như Ngá»c nói:
- ÄÆ°á»£c, ta tin nà ng.
Phong Tứ Nương há»i:
- Ngươi chuẩn bị là m cách nà o chứng minh ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Ta chuẩn bị cho nà ng ta Ä‘i gặp Tiêu Tháºp Nhất Lang và Băng Băng.
Phong Tứ Nương há»i:
- Äến đâu gặp ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Äại Hanh lâu.
Phong Tứ Nương há»i:
- Äại Hanh lâu là chá»— nà o ?
Hoa Như ngá»c nói:
- Là nÆ¡i ngưá»i ta vung tiá»n.
Phong Tứ Nương há»i:
- Tiêu Tháºp Nhất Lang ở đó ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Mấy hôm nay hắn ở đâu gần Cô Tô, chỉ cần hắn quanh quẩn đó, nhất định hắn sẽ lại.
Phong Tứ Nương há»i:
- Tại sao ?
Hoa Như Ngá»c cưá»i nhạt nói:
- Chỉ vì, bây giá» hắn là đại hanh, nếu không Ä‘em mỹ nhân như hoa tá»±a ngá»c lại Äại Hanh lâu Ä‘i lượn lượn cho ngưá»i ta thấy, không phải là phà không chuyến Ä‘i Tô Châu sao ?
Phong Tứ Nương há»i:
- Ngươi cÅ©ng tÃnh Ä‘em bá»n ta lại đó lượn lượn ?
Hoa Như ngá»c nói:
- Chỉ cần các nà ng hứa vá»›i ta má»™t Ä‘iá»u.
Phong Tứ Nương nói:
- Ngươi nói đi.
Hoa Như Ngá»c nói:
- Các nà ng có thể mở to mắt ra nhìn, nhưng không được mở miệng.
Phong Tứ Nương há»i:
- Tại sao ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Bởi vì, nếu các nà ng mở miệng ra, sẽ chẳng còn có gì để coi nữa.
Phong Tứ Nương nói:
- ÄÆ°á»£c, ta đáp ứng ngươi.
Hoa Như Ngá»c há»i:
- Ngươi có tháºt ngáºm miệng không nói tiếng nà o không ?
Phong Tứ Nương nói:
- Ngươi cho ta là hạng đà n bà thế nà o ? Toe loe mồm mép lắm sao ?
Hoa Như Ngá»c mỉm cưá»i, nói:
- Tuy nà ng không phải là ngưá»i toe loe mồm mép, nhưng ta không tin nà ng tháºt thà như váºy.
Phong Tứ Nương hình như muốn nhảy dựng lên, nà ng la lên:
- Ngươi không tin vợ mình, ngươi còn tin ai bây giỠ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Má»™t ngưá»i đà n ông tin lá»i vợ mình quá nhất định là má»™t tên ngốc.
Y mỉm cưá»i, nói tiếp:
- Dương Khai Thái chÃnh là má»™t tên ngốc, nếu không, sao để lá»t mất nà ng Ä‘i ?
Phong Tứ Nương thở ra nói:
- Y chẳng phải ngốc tá», chẳng qua y là má»™t kẻ quân tá».
Hoa Như Ngá»c nói:
- Nhưng ta không phải là ngốc tá», mà cÅ©ng không phải là quân tá».
Phong Tứ Nương nói:
- Vì váºy, ngươi đã quyết định, không tin và o ta ?
Hoa Như Ngá»c mỉm ngưá»i vá»›i Thẩm BÃch Quân nói:
- Ta có thể tÃn nhiệm nà ng ta, ta biết nà ng ấy rất tháºt thà .
Phong Tứ Nương há»i:
- Ta không tháºt thà ?
Hoa Như Ngá»c nói:
- Trong nhà nà y hình như chỉ có nà ng ta là ngưá»i tháºt thà .
Phong Tứ Nương há»i:
- Nếu váºy ngươi tÃnh sao ? May miệng cá»§a ta lại hay sao ?
Hoa Như Ngá»c cưá»i nói:
- May miệng của nà ng lại chưa chắc đã hữu dụng, không chừng nà ng còn nhảy lòng vòng.
Phong Tứ Nương há»i:
- Ngươi..... ngươi..... chuẩn bị là m gì ta ?
Hoa Như Ngá»c mỉm cưá»i, nhẫn nha nói:
- Ta có cách mà .
Nếu muốn cho má»™t ngưá»i đà n bà như Phong Nứ Nương ngồi yên đó rất là tháºt thà , tháºt tình phải cần má»™t phương pháp rất là đặc biệt.
Phong Tứ Nương ngồi yên ở đó rất là tháºt thà , không động Ä‘áºy má»™t tý nà o.
Bởi vì nà ng không cách nà o động Ä‘áºy nổi.
Trên ngưá»i nà ng có bao nhiêu huyệt đạo gần quan cốt, Ä‘á»u bị cầm chế, mặt nà ng phá»§ lên má»™t tấm sa má»ng mà u Ä‘en, trong miệng còn nhét thêm má»™t hạt đà o.
Phương pháp ấy không thể nói là xảo diệu, nhưng lại rất hữu hiệu.
Gương mặt cá»§a Thẩm BÃch Quân cÅ©ng bị phá»§ má»™t tấm sa Ä‘en.
Cô Tô không phải là má»™t nÆ¡i phóng túng cho lắm, các cô con nhà khuê các ra đưá»ng mang má»™t tấm sa Ä‘en che mặt cÅ©ng không phải là chuyện gì đặc biệt.
Bởi váºy, chung quanh, cÅ©ng chẳng có ai để ý đến bá»n há».
Bá»n há» mặc áo quần rất hoa lệ, cẩm y hoa phục, đầu gắn châu ngá»c, bởi vì, nÆ¡i đây chỉ có các đại hanh má»›i lại.
NÆ¡i đây vốn có tên là Mẫu ÄÆ¡n lâu, nhưng thưá»ng thưá»ng không thấy có mẫu đơn, chỉ thấy đại hanh.
Do đó Mẫu ÄÆ¡n lâu bèn biến thà nh Äại Hanh lâu.
Äại Hanh có nghÄ©a là nhân váºt siêu phà m, ngưá»i bắc phương không chừng nghe không quen.
Nhưng ngưá»i ở má»™t dãy Giang Triết, nói đến hai chữ Äại Hanh, Ä‘á»u láºp tức sắc mặt biến ra cung kÃnh..... Biểu tình đó bất kỳ ở đâu cÅ©ng Ä‘á»u rất dá»… hiểu.
Bây giỠđang hoà ng hôn.
Hoà ng hôn, thưá»ng thưá»ng là lúc tiêu tiá»n dá»… dà ng, là lúc muốn tiêu tiá»n nhất.
Muốn tiêu tiá»n, đến nÆ¡i đây không có gì hÆ¡n, ở đây uống má»™t bình trà , tốn Ä‘i mất mấy lượng bạc.
Trừ những thứ nơi đây xem ra có vẻ quý giá hơn các nơi nà o khác bảy tám lần ra, nơi đây cũng chẳng có gì là đặc biệt.
Mẫu đơn đã tà n tạ rồi, bên ngoà i lan can có bà y mấy bồn hoa cúc.
Hoa cúc đang nở tưng bừng, cua cũng rất béo.
Ngồi ăn cua thưởng cúc, uống rượu xem hoa, không những là cái thú phong nhã, mà còn là thá»±c dụng, chÃnh là cái thú hưởng thụ vừa thanh vừa tục.
Trên lầu đến mấy chục bà n, không còn mấy chỗ không.
Những ngưá»i đà n ông đến đây, mặt mà y rất hồng hà o, Ä‘á»u mặc áo má»›i, Ä‘á»u cưỡi tuấn mã, không lưng Ä‘eo bá»™i kiếm, thì cÅ©ng tay cầm quạt phiến, kiếm thì trạm minh châu bảo thạch, quạt thì đỠnhững nét bút danh gia, đà n bà dÄ© nhiên là trang Ä‘iểm thiên kiá»u bách m], hình như lại đây không phải để ăn uống, mà là khoe khoang đồ châu báu cá»§a mình.
Nhưng há» lại không biết rằng, chÃnh bản thân há» là thứ đà n ông Ä‘em lại đây để khoe khoang.
Bên cạnh má»™t ngưá»i đà n ông, nếu có má»™t mỹ nhân đầy những ngá»c ngà châu báu, không phải đó là đồ trang sức tốt nhất cho há» sao ?
Phong Tứ Nương và Thẩm BÃch Quân ngồi ở bà n trong góc dá»±a và o lan can, Hoa Như Ngá»c thì áo xanh má»§ nhá», đứng lá»… phép phÃa sau bá»n há», y giả trang thà nh tiểu đồng hầu hạ các bà các cô ra phố.
Tuy bá»n há» không có đà n ông Ä‘i theo bên cạnh, cÅ©ng chẳng có gì đặc biệt cho má»i ngưá»i chú ý.
Äà n bà đến nÆ¡i đây, không hẳn phải cần đà n ông theo bồi bạn, đà n bà đại hanh trong giang hồ cÅ©ng không phải là Ãt, huống gì, còn có những ngưá»i đến đây câu cá..... các đại hanh ở đây, Ä‘á»u là những con cá lá»›n.
Con cá lá»›n nhất ngồi phÃa trước bá»n há» chừng mấy cái bà n, là má»™t hán tá» trung niên để bá»™ ria mép, gương mặt tròn tròn, nước da trắng nuá»™c, hau bà n tay bảo dưỡng trắng mịn mà ng còn hÆ¡n cả thiếu nữ, Ä‘eo má»™t chiếc nhẫn ngá»c còn lá»›n hÆ¡n cả đồng tiá»n.
Ngưá»i đà n bà ngồi bên cạnh y cÅ©ng rất đẹp, không những đẹp, còn rất trẻ trung, xem ra nhất định không hÆ¡n tuổi con gái y, cặp mắt to mỹ lệ, còn đượm mấy phần thiên chân con nÃt, cái miệng nhá» lúc cưá»i, má»§i nhăn lại, trông tháºt dá»… thương vô cùng, nhà nhãnh vô cùng.
Äấy chÃnh là loại đà n bà được những ngưá»i trung niên ưu ái nhất.
Do đó, những ngưá»i đà n ông bên cạnh cÅ©ng không khá»i nhìn lén cô nà ng mấy lần, đà n bà thì không khá»i nhìn đôi bông tai bằng ngá»c phỉ thúy xanh còn hÆ¡n hoa mùa xuân, Ä‘eo lá»§ng lẳng trên tai nà ng ta.
Äấy chÃnh là cái mà u xanh sư tổ, xanh ngá»i, xanh thấu, xanh muốn là m cho trái tim đà n bà run rẫy cả lên.
Cái biểu tình vừa ngưỡng mộ, vừa ghen t] đó, là m cho nà ng ta thêm khoan khoái sung sướng.
ÄÆ°á»£c là m vợ cá»§a Liá»…u Tô Châu, tháºt là chuyện rất sung sướng, dù là là m vợ thứ mấy cÅ©ng cứ sung sướng.
Nội có một đôi bông tai thôi, cả Cô Tô e không tìm ra được cặp thứ hai.
PhÃa sau bá»n há», trừ má»™t đứa a hoà n và má»™t đứa thư đồng tuấn tú ra, còn có má»™t gã đại hán áo Ä‘en, lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm, mặt mà y hằm hằm, cầm kiếm đứng hầu.
Liá»…u Tô Châu Ä‘i đến bất kỳ nÆ¡i nà o, Ä‘á»u có bảo tiêu.
Bốn tên bảo tiêu cá»§a Liá»…u Tô Châu, không má»™t ngưá»i nà o không phải là tay khá.
Ngưá»i Ä‘eo kiếm đó há» Cao, tên Cao Cương, biệt hiệu Truy Phong Kiếm.
Trong giang hồ ngoại hiệu Truy Phong Kiếm cÅ©ng không Ãt, nhưng có được cái ngoại hiệu như váºy, xuất thá»§ ắt hẳn là nhanh.
Nhưng khi y thấy hai ngưá»i Ä‘ang ngồi bên bà n đối diện, gương mặt y bá»—ng lá»™ vẻ tôn kÃnh.
Cao Cương không những tay kiếm nhanh, y còn là tay lão luyện giang hồ, y nháºn ra hai ngưá»i đó.
Qua lại trong chốn giang hồ, dù không nháºn ra mặt hai ngưá»i đó, cÅ©ng phải nháºn ra danh hiệu cá»§a há».
Bá Trá»ng Song Hiệp không những là danh môn đệ tá», mà đã từng là m mấy chuyện oanh động giang hồ, khoái chà má»i ngưá»i.
Nhất là nhị hiệp éu Dương Văn Trá»ng, trong tay cặp Tá» Mẫu Ly Hồn Quyến chÃnh là thứ ngoại môn binh khà đã bị thất truyá»n từ lâu.
éu Dương thế gia vốn là má»™t trong ba nhà đại thế gia hà o phú báºc nhất, hai anh em nà y, chÃnh là hai đại hanh.
Còn Tiêu Tháºp Nhất Lang đâu ?
Bá»n hỠỞ đây đợi đã hai hôm, Tiêu Tháºp Nhất Lang vẫn còn chưa xuất hiện.
- Chỉ cần y quanh quẩn đâu gần Cô Tô, nhất định y sẽ lại.
- Ngươi là m sao biết được y ở quanh quẩn gần Cô Tô ?
Phong Tứ Nương hầu như không muốn đợi thêm giây phút nà o nữa, là m chuyện đợi chỠnà ng là m không nổi.
Nhưng chÃnh ngay lúc đó, Tiêu Tháºp Nhất Lang bá»—ng nhiên xuất hiện.
ChỠđợi thưá»ng thưá»ng là như váºy, cà ng gấp, cà ng chá» không xong, còn không chá» gì, thì cứ khÆ¡i khÆ¡i lại.
Má»™t chiếc cổ xe Ä‘en tám con ngá»±a kéo đã Ä‘áºu trước cá»a.
Ngay cả Phong Tứ Nương cũng chưa bao giỠthấy qua cổ xe nà o hoa lệ đến thế.
Tiêu Tháºp Nhất Lang ngồi trong xe đấy lại, y không đến má»™t mình.
Trừ hai đứa thư đồng, bốn đứa a hoà n và một tên đánh xe mặc áo đoạn ra, còn có một giai nhân tuyệt sắc mặc áo trắng như tuyết bồi bạn với y.
- Äấy chÃnh là Băng Băng.
Trên lầu nhìn xuống, không nhìn rõ mặt Băng Băng, chỉ nhìn thấy đầu tóc mượt mà đen lánh má»m mại như tÆ¡ cá»§a nà ng, và hạt minh châu còn lá»›n hÆ¡n cả mắt rồng.
Tiêu Tháºp Nhất Lang Ä‘i phÃa trước, nà ng Ä‘i sau ná»a bước, vịn bà n tay trắng muốt nuá»™t nà lên cánh tay y.
Bá»n hỠđã xuống xe, Ä‘i và o cá»a, trên lầu nhìn xuống, cÅ©ng không thấy mặt y.
Ngưá»i nà y có phải là Tiêu Tháºp Nhất Lang không ? Phong Tứ Nương và Thẩm BÃch Quân bất giác mở to mắt nhìn trừng trừng và o cá»a cầu thang, há» cảm thấy trái tim Ä‘ang nhảy gấp ba bình thưá»ng, hÆ¡i thở tùy lúc ngưng hồi nà o không hay, bá»n há» vừa hy vá»ng đấy là Tiêu Tháºp Nhất Lang, mà cÅ©ng hy vá»ng đấy không phải là Tiêu Tháºp Nhất Lang.
Äã có tiếng chân từ phÃa dưới thang lầu vá»ng lên, trái tim cá»§a há» lại cà ng Ä‘áºp nhanh, bá»—ng nhiên há» Ä‘á»u ngưng thở lại, bá»n hỠđã thấy cặp mắt sáng rá»±c, sáng như vì sao lấp lánh trong bầu trá»i mùa thu.
Ngưá»i nà y quả nhiên là Tiêu Tháºp Nhất Lang!
Tiêu Tháºp Nhất Lang đã đến.
Tiêu Tháºp Nhất Lang vốn là ngưá»i không mà ng đến chuyện ăn mặc, có lúc ngay cả đủng quần còn không buồn mang và o, nhưng bây giá» quần áo y mặc Ä‘á»u là chất liệu cao quý, cắt xén rất là vừa thân hình, y phục mà u Ä‘en, Ä‘en như tròng mắt cá»§a y.
Y phục má»m mại vừa vặn là m cho cả con ngưá»i y xem ra giống như má»™t cây thương bằng thép được trui luyện..... sáng rỡ, thon dà i, thẳng băng.
Vai cá»§a y không rá»™ng quá, eo lưng rất nhá», Ä‘eo má»™t sợi dây nịt da mà u Ä‘en, bên hông dắt má»™t cây Ä‘ao.
Má»™t cây Ä‘ao hình thù rất kỳ dị, vá» Ä‘ao hình như là m bằng và ng, trạm và o ba hạt trân châu hiếm thấy trên Ä‘á»i.
Con Ä‘ao như váºy, Ä‘eo trên má»™t bá»™ đồ Ä‘en như váºy, lại cà ng hiển lá»™ sắc thái huy hoà ng không tả được.
Trừ cây Ä‘ao trên ngưá»i, y chẳng có đồ trang sức gì khác, lại cà ng là m cho y xem ra thêm cá»±c kỳ cao quý.
Bây giá» y là má»™t ngưá»i rất rà nh mặc quần áo.
Tiêu Tháºp Nhất Lang vốn là ngưá»i không mà ng đến ăn mặc, chưa bao giá» thèm cạo râu, có khi mấy ngà y không tắm rá»a, nhưng bây giá» mặt y nhẵn nhụi, ngay cả móng tay cÅ©ng cắt xén kỹ lưỡng, đầu tóc cá»§a y xem ra cÅ©ng đã tốn công chải chuốc, sợi nà o sợi nấy rất chỉnh tá», áo quần cá»§a y cÅ©ng rất thẳng, từ đầu đến chân không có má»™t nếp nhăn.
Phong Tứ Nương nhìn y kinh ngạc, nếu trong miệng không bị tắc nghẽn má»™t há»™t đà o, bây giá» nà ng đã nhịn không nổi muốn la lên, nà ng tháºt tình không tin được ngưá»i nà y là Tiêu Tháºp Nhất Lang mình đã từng biết! Tiêu Tháºp Nhất Lang già rồi sao.
Trừ thanh Ä‘ao ra, chỉ có Băng Băng là thứ trang sức cá»§a y, nà ng quả tháºt là má»™t ngưá»i đà n bà là m cho đà n ông vinh dá»±, nà ng rất trẻ, phi thưá»ng trẻ.
Nước da cá»§a nà ng có vẻ hÆ¡i trắng bệch má»™t tý, nhưng là m cho nà ng thà nh ra vẻ kiá»u nhược, cặp mắt cá»§a nà ng sáng ngá»i thuần chân như má»™t trẻ thÆ¡, nhưng lại đượm má»™t vẻ gì tháºt ưu uất.
Cô bé ngồi bên Liễu Tô châu, cũng là một mỹ nhân hiếm thấy, nhưng bây giỠso với nà ng, bỗng biến thà nh kẻ tục mất.
Phong Tứ Nương bá»—ng nhiên phát giác ra, cái đẹp cá»§a nà ng cùng má»™t loại vá»›i Thẩm BÃch Quân, chẳng qua, nà ng trẻ hÆ¡n Thẩm BÃch Quân, kiá»u nhược hÆ¡n Thẩm BÃch Quân.
Nà ng cÅ©ng không ôn nhu, Ä‘iá»m tÄ©nh như Thẩm BÃch Quân.
Bất cứ ai cÅ©ng Ä‘á»u nháºn ra, nà ng là má»™t ngưá»i đà n bà rất kiêu ngạo, trừ Tiêu Tháºp Nhất Lang ra, thế gian nà y không có ai đáng cho nà ng để mắt đến, dù ngưá»i khác có chết dưới chân nà ng, nà ng cÅ©ng không thèm liếc mắt nhìn.
- Äấy chÃnh là Băng Băng.
Trái tim cá»§a Thẩm BÃch Quân chìm xuống.
- Vì Băng Băng, chuyện gì y cũng là m, Băng Băng muốn y móc mắt nà ng ra, y cũng không hỠtừ chối.
Tay chân cá»§a Thẩm BÃch Quân đã lạnh giá, ngay cả nà ng cÅ©ng không thể không thừa nháºn, Băng Băng là ngưá»i đà n bà rất đáng được ngưá»i đà n ông là m bất kỳ chuyện gì.
- Chỉ có Băng Băng má»›i xứng vá»›i Tiêu Tháºp Nhất Lang, bởi vì nà ng còn trẻ, nà ng chưa lấy ai, cÅ©ng không Ä‘em phiá»n não gì lại cho Tiêu Tháºp Nhất Lang.
Ngay trái tim cá»§a thẩm BÃch Quân cÅ©ng lạnh buốt, nà ng bá»—ng nhiên nháºn ra mình không nên đến đây.
Nà ng đã quyết tâm không để cho Tiêu Tháºp Nhất Lang thấy mình, nà ng cÅ©ng không muốn Tiêu Tháºp Nhất Lang vì mình mà bị khổ.
- Không có má»™t ngưá»i như mình, không phải Tiêu Tháºp Nhất Lang sẽ sống khoan khoái hÆ¡n hay sao ?
Thẩm BÃch Quân dùng sức cắn chặt lấy môi, nước mắt ứa ra đầy mặt má»§i.
Tiêu Tháºp Nhất Lang biết ngưá»i khác Ä‘ang nhìn y, má»—i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘ang nhìn y, nhìn y phục cá»§a y, nhìn thanh Ä‘ao cá»§a y, nhìn mỹ nhân bên cạnh y.
Y tỉnh bÆ¡, y vốn là ngưá»i không thÃch ngưá»i khác chú ý đến mình, nhưng bây giá» y đã biến đổi, không những biến ra hoà n toà n tỉnh bÆ¡, tháºm chà còn có vẻ đắc ý, Tiêu Tháºp Nhất Lang lại trở nên má»™t ngưá»i khoái khoe khoang như Liá»…u Tô Châu.
Bà n tay cá»§a Băng Băng còn Ä‘ang vịn và o cánh tay y, xem ra thân máºt quá đáng giữa đại đình quảng chúng.
Có Ä‘iá»u nà ng vốn không ngại gì, tuy nà ng Ä‘ang mỉm cưá»i, nhưng chỉ Ä‘ang cưá»i vá»›i duy nhất má»™t Tiêu Tháºp Nhất Lang, nà ng cưá»i rất ngá»t ngà o, rất kiêu ngạo.
Nà ng biết cả tòa Mẫu đơn lâu đã bị ánh sáng cá»§a hai ngưá»i chiếu lu má».
Bá»n há» lên lầu, Ä‘em theo má»™t đám ngưá»i phÃa sau, giống như má»™t báºc dế vương Ä‘ang đưa hoà ng háºu cá»§a mình và o cung đình.
Chưởng quỹ Ä‘i trước mặt dẫn đưá»ng, mặt đầy vẻ tươi cưá»i:
- Bên kia còn có bà n gần song cá»a, má»i đại gia lại đó trước, tiểu nhân láºp tức Ä‘em trà ngon lại.
Tiêu Tháºp Nhất Lang mỉm má»™t nụ cưá»i, y chẳng nghe chưởng quỹ nói gì, y cÅ©ng chẳng buồn chú ý nhìn ngưá»i khác trên lầu.
Xem ra hình như y vẫn còn Ä‘ang sống ở má»™t thế giá»›i nà o khác, thế giá»›i không để ý gì đến ngưá»i ta.
Bá»n há» Ä‘i qua bà n cá»§a Liá»…u Tô Châu, Băng Băng bá»—ng nhiên dừng lại, cặp mắt dÃnh và o đôi bông tai.
Cô thiếu nữ Ä‘eo bông tai báºt cưá»i, cô vẫn còn có thứ mà nà ng kiêu ngạo kia không có.
Băng Băng kéo tay Tiêu Tháºp Nhất Lang, bá»—ng nhiên nói:
- Anh xem đôi bông tai nà y ra sao ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang chẳng nhìn qua, y chỉ gáºt gáºt đầu nói:
- Cũng được lắm.
Băng Băng nói:
- Em thÃch cái mà u cá»§a nó.
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i:
- Cô thÃch nó ?
Băng Băng đáp:
- Em rất thÃch, nhưng không biết cô ấy có chịu nhưá»ng cho em không ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Nhất định là nhưá»ng.
LiễU Tô Châu biến sắc, nhịn không nổi nói:
- Ta biết nà ng ấy nhất định không chịu.
Tiêu Tháºp Nhất Lang mỉm cưá»i, nụ cưá»i vẫn như thưở nà o, lưá»i biếng lá»ng lẻo, vừa có ý chế nhạo, y nói:
- Ông biết sao ?
Liễu Tô Châu nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là ta biết, bởi vì đôi bông tai ấy là cá»§a ta.
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i:
- Nhưng ông đã cho cô ta rồi mà ?
Liễu Tô Châu nói:
- Ngưá»i nà ng cÅ©ng là cá»§a ta.
Tiêu Tháºp Nhất Lang thở ra nói:
- Ông nói váºy, không sợ cô ấy Ä‘au lòng sao ?
Liễu Tô Châu sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói:
- Ta đã nói, ngưá»i nà ng cÅ©ng là cá»§a ta đấy.
Thiếu nữ cúi đầu xuống, ánh mắt bất giác lá»™ vẻ ra chiá»u u oán.
Tiêu Tháºp Nhất Lang liếc nà ng má»™t cái, há»i hợt cưá»i há»i:
- Cô là vợ Ông ta ?
Thiếu nữ lắc lắc đầu.
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i:
- Con gái ông ta ?
Thiếu nữ lại lắc lắc đầu.
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i:
- Nếu váºy cô là m sao thà nh ra ngưá»i cá»§a ông ta ?
Liễu Tô Châu xém chút đã nhảy lên, y lớn tiếng nói:
- Bởi vì ta đã mua đứt nà ng ta.
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i:
- Mua bao nhiêu tiá»n ?
Liễu Tô Châu nói:
- Ngươi không bao quản nổi đâu.
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i:
- Nếu ta nhất định muốn bao quản thì sao ?
Liễu Tô Châu bỗng nhiên nhảy dựng lên:
- Ngươi là cái thứ gì, dám vô lễ trước mặt ta ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i:
- Ta chẳng phái thứ gì, ta là ngưá»i.
Gương mặt của Liễu Tô Châu trở thà nh xám xịt, y bỗng nhiên la lớn:
- Cao Cương!
Bà n tay cá»§a Cao Cương đã cầm và o dốc kiếm từ lâu, bá»—ng nhiên y xoay ngưá»i qua, đứng ngay trước mặt Tiêu Tháºp Nhất Lang.
Liễu Tô Châu nói:
- Ta không muốn thấy mặt gã nà y, ngươi thỉnh hắn xuống lầu.
Cao Cương lạnh lùng nhìn Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Ông ta nói ông ta không muốn thấy mặt ngươi, ngươi có nghe rõ không ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Nghe rất rõ.
Cao Cương nói:
- Ngươi còn không đi mau ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Ta thÃch ở đây.
Cao Cương cưá»i nhạt nói:
- Không lẽ ngưá»i muốn nằm bẹp dà ở đây ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Ngươi muốn ta nằm xuống đây ?
Cao Cương cưá»i nói:
- Äúng váºy.
Y bá»—ng nhiên rút kiếm, tước qua ngá»±c cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang.
Kiếm quang như điện, Truy Phong Kiếm quả nhiên nhanh nhẹn.
Có ngưá»i nhịn không nổi la lên kinh hãi, thanh kiếm xem ra sắp đâm lút và o ngá»±c Tiêu Tháºp Nhất Lang.
Tiêu Tháºp Nhất Lang ngay cả nhúc nhÃch cÅ©ng không thấy nhúc nhÃch, y chỉ thò ngón tay ra, gõ nhẹ và o sóng kiếm má»™t cái.
Chỉ nghe "tinh" lên một tiếng, thanh kiếm bị gãy ngang rớt xuống đất.
Cao Cương biến hẳn sắc mặt, thất thanh há»i:
- Ngươi..... ngươi là ai ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Ta hỠTiêu.
Cao Cương há»i:
- Tiêu ? Tiêu gì ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Tiêu Tháºp Nhất Lang.
|

10-07-2008, 03:09 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Cao Nguyên Äất Äá»
Bà i gởi: 137
Thá»i gian online: 22 giá» 36 phút 38 giây
Thanks: 307
Thanked 399 Times in 19 Posts
|
|
Hồi 7
Bá Trá»ng Song Hiệp
Tiêu Tháºp Nhất Lang! Cái tên như má»™t cây chùy khổng lồ "bình" má»™t cái, nện và o đầu Cao Cương.
Cao Cương cÅ©ng cảm thấy lá»— tai ông ông cả lên, y nhìn ngưá»i đứng trước mặt mình má»™t cách kinh ngạc, từ mặt xuống tá»›i thanh Ä‘ao:
- Ngươi là Tiêu Tháºp Nhất Lang ?
- ChÃnh váºy.
Gương mặt cá»§a Cao Cương bắt đầu chảy mồ hôi tong tong xuống, y bá»—ng nhiên quay ngưá»i lại nói:
- Y nói y thÃch ở lại đây.
Gương mặt cá»§a Liá»…u Tô Châu cÅ©ng không còn chút máu, y gượng cưá»i Ä‘iểm đầu nói:
- Ta nghe rồi.
Cao Cương nói:
- Y chÃnh là Tiêu Tháºp Nhất Lang.
Liễu Tô Châu nói:
- Ta biết.
Cái tên Tiêu Tháºp Nhất Lang, y đã từng nghe qua.
Cao Cương nói:
- Nếu Tiêu Tháºp Nhất Lang nói y thÃch ở đây, chẳng ai có thể bắt buá»™c y Ä‘i.
Liễu Tô Châu nắm chặt hai nắm tay, gương mặt xanh lè nói:
- Hắn không đi, ngươi đi.
Cao Cương nói:
- ÄÆ°á»£c, tôi Ä‘i.
Y nói đi là đi ngay, đi một mạch xuống lầu không quay đầu lại.
Liễu Tô Châu cung cấp cho y tuy rất rộng rãi, nhưng cái đầu của y dù gì vẫn là quý hơn cả.
Huống gì, bị Tiêu Tháºp Nhất Lang Ä‘uổi Ä‘i cÅ©ng chẳng phải là điá»u ê mặt.
Liá»…u Tô Châu nhìn y xuống lầu, bá»—ng nhiên thở ra, gượng cưá»i nói:
- Ta quả tháºt không biết ông là Tiêu Tháºp Nhất Lang.
Tiêu Tháºp Nhất Lang hững há» nói:
- Bây giỠông đã biết rồi.
Liá»…u Tô Châu há»i:
- Ông tháºt tình thÃch cặp bông tai nà y lắm sao ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Không phải ta, là nà ng.
Liá»…u Tô Châu há»i:
- Nà ng thÃch gì, ông Ä‘á»u cho nà ng ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang chầm cháºm gáºt gáºt đầu, láºp lại câu nói vừa rồi từng tiếng má»™t:
- Nà ng thÃch gì, ta Ä‘á»u đưa cho nà ng.
Liễu Tô Châu cắn chặt hà m răng nói:
- ÄÆ°á»£c, đã váºy ta đưa cho ông, mình bạn bè vá»›i nhau.
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Ta không cần ông cho, ta cũng không muốn là m bạn bè với ông.
Liá»…u Tô Châu biến sắc, nhẫn nhịn há»i:
- Ông muốn sao ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i:
- Cặp bông tai nà y cũng của ông mua ?
Liễu Tô Châu đáp:
- Äúng váºy.
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i:
- Mua mất bao nhiêu tiá»n ?
Liễu Tô Châu đáp:
- Tám ngà n lượng bạc.
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Ta giao cho ông mưá»i sáu ngà n lượng bạc.
Y vẫy tay mấy cái, láºp tức có má»™t đứa tiểu đồng mặt mà y lanh lợi chạy lại, đếm hai tấm ngân phiếu đưa qua.
- Äây là ngân phiếu cá»§a tiệm Nguyên Ký nhà Dương gia, đưa ra là nháºn tiá»n.
Liễu Tô Châu cắn răng cầm lấy, bỗng nhiên hét lên:
- ÄÆ°a cho y.
Viá»n mắt cá»§a thiếu nữ đỠlên, nà ng ra chiá»u á»§y khúc, gỡ đôi bông tai xuống, đặt lên mặt bà n.
Liễu Tô Châu nói:
- Bây giỠđôi bông tai là cá»§a các hạ, nếu không còn chuyện gì khác, xin má»i.
Tiêu Tháºp Nhất Lang bá»—ng mỉm cưá»i nói:
- Ta còn có một chuyện nữa.
Liá»…u Tô Châu biến sắc há»i:
- Còn chuyện gì nữa ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Ta đã nói rồi, ta thÃch ở đây.
Liá»…u Tô Châu há»i:
- Không lẽ..... không lẽ ông muốn chúng a nhưá»ng chá»— nà y cho ông ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Äúng váºy.
Liá»…u Tô Châu tức giáºn run rẩy cả ngưá»i:
- Nếu..... nếu ta không chịu nhưá»ng ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Nhất định là ông sẽ nhưá»ng.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên là Liá»…u Tô Châu sẽ nhưá»ng, gặp phải Tiêu Tháºp Nhất Lang, y còn có cách gì hÆ¡n ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang ngồi xuống, cầm cặp bông tai lên, mỉm cưá»i nói:
- Äôi bông tai nà y mà u sắc quả nhiên đẹp tuyệt.
Băng Băng cưá»i khẻ nói:
- Nhưng bây giá» em chẳng còn thÃch nó nữa.
Tiêu Tháºp Nhất Lang bất giác ngẫn ngưá»i ra há»i:
- Bây giá» cô không thÃch nó nữa ?
Băng Băng dịu dà ng nói:
- Nó là m anh mất công phiá»n hà , sao em còn thÃch nó nữa.
Tiêu Tháºp Nhất Lang báºt cưá»i, nụ cưá»i cá»§a y bá»—ng biến thà nh ôn nhu, sảng khoái:
- Nếu cô đã không thÃch nó thì ta cÅ©ng chẳng yêu thÃch gì.
Y mỉm cưá»i, bá»—ng nhiên vung tay, ném đôi bông tai vừa má»›i mua má»™t vạn sáu ngà n lượng bạc ra khá»i song cá»a xa lắc.
Băng Băng cÅ©ng báºt cưá»i, nụ cưá»i cà ng ôn nhu, cà ng sảng khoái.
Phong Tứ Nương thì tức muốn vỡ cả bụng ra. Tháºt tình nà ng không thể ngỠđược Tiêu Tháºp Nhất Lang lại biến ra má»™t con ngưá»i hoạnh há»e ác bá như váºy.
Nếu không phải nà ng ngồi im không thể cục cựa thì bây giỠđã nhảy cẩng lên chồm lại tát cho y một bạt tai.
Tháºt tình nà ng muốn lại há»i y, có phải đã quên chuyện lúc trước ăn tô mì thịt còn không có tiá»n trả hay không.
Nà ng còn muốn há»i y, có phải đã quên mất Thẩm BÃch Quân, quên mất ngưá»i đà n bà đã vì y mà bất cố nhất thiết hay không.
Tiếc là nà ng ngay cả má»™t tiếng cÅ©ng không thốt ra được, chỉ ngồi yên đó mà tức giáºn suông.
Trước đây nà ng mai oán Tiêu Tháºp Nhất Lang không chịu tắm rá»a, không cạo mặt mà y, tại sao cứ Ä‘i đôi già y bị thá»§ng đế.
Bây giá» Tiêu Tháºp Nhất Lang sạch sẽ như má»™t quả trứng gà bóc.
Nhưng nà ng lại cảm thấy, Tiêu Tháºp Nhất Lang lúc trước, khả ái hÆ¡n bây giá» gấp trăm lần, gấp ngà n lần.
Thẩm BÃch Quân cÅ©ng ngồi yên bất động nÆ¡i đó. Bây giá» trong lòng nà ng Ä‘ang có mùi vị gì nhÄ© ?
Phong Tứ Nương không dám cả nghÄ© tá»›i, cÅ©ng không nỡ nghÄ© tá»›i. Nếu nà ng là Thẩm BÃch Quân, không chừng nà ng tức giáºn quá đụng đầu chết quách.
Tiêu Tháºp Nhất Lang, ngươi vốn là ngưá»i tình nghÄ©a vô cùng, tại sao bây giá» lại thay đổi ra như váºy ?
Liá»…u Tô Châu đã bá» Ä‘i, Bá Trá»ng Song Hiệp Ä‘ang tÃnh ngồi xuống bắt đầu uống rượu, bây giá» hình như uống không trôi, hai ngưá»i nhìn nhau má»™t thoáng, rồi lẳng lặng đứng dáºy.
Băng Băng lấy Ä‘uôi mắt liếc qua hai ngưá»i, bá»—ng nhiên há»i:
- Hai vị chuẩn bị đi đấy ?
éu Dương huynh đệ lại nhìn nhau, ngưá»i trẻ tuổi rốt cuá»™c quay đầu lại cưá»i gượng nói:
- Vị cô nương nà y vừa nói gì với chúng tôi ?
Băng Băng nói:
- Vâng.
éu Dương Văn Trá»ng nói:
- Chúng tôi không quen biết cô nương, không biết cô nương có Ä‘iá»u gì chi?
giáo ?
Băng Băng nói:
- Các ngưá»i không biết ta, nhưng ta nháºn ra các ngưá»i.
éu Dương Văn Trá»ng nói:
- Thế à ...
Băng Băng nói:
- Ngươi tên là éu Dương Văn Trá»ng, còn y tên là éu Dương Văn Bá, cả hai anh em không có ngưá»i nà o tốt.
éu Dương Văn Trá»ng biến hẳn sắc mặt.
éu Dương Văn Bá gằn giá»ng há»i:
- Anh em chúng ta không lẽ có chỗ nà o đắc tội cô nương ?
Băng Băng há»i:
- Các ngưá»i không biết ?
éu Dương Văn Trá»ng nói:
- Không biết.
Băng Băng bá»—ng nhiên chảng lý đến bá»n há», nà ng quay qua há»i Tiêu Tháºp Nhất Lang:
- Anh cÅ©ng không nháºn ra bá»n há» ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Không nháºn ra.
Băng Băng nói:
- Nhưng bá»n há» thì cứ nhìn trừng trừng em nãy giá».
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Sao ?
Băng Băng nói:
- Em không thÃch ai nhìn em trừng trừng.
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Ta biết.
Băng Băng nói:
- Em cÅ©ng không thÃch cặp mắt cá»§a há».
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i:
- Cô không thÃch ?
Băng Băng nói:
- Em chán ghét lắm.
Tiêu Tháºp Nhất Lang thở ra há»i:
- Hai vị có nghe nà ng nói gì không ?
éu Dương Văn Trá»ng sắc mặt đã xanh lè ra, y còn nhẫn nhịn gượng gạo há»i:
- Cô ấy nói gì ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Nà ng nói nà ng không thÃch cặp mắt cá»§a các vị.
éu Dương Văn Trá»ng nói:
- Cặp mắt ấy má»c trên ngưá»i chúng tôi, không cần ngưá»i khác có thÃch hay không.
Tiêu Tháºp Nhất Lang hững há» nói:
- Ngưá»i khác lỡ chán ghét cặp mắt các vị, các vị còn muốn cặp mắt ấy là m gì ?
éu Dương Văn Bá biến sắc há»i:
- Ngươi nói váºy là có ý gì ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- ö của ta các vị cũng hiểu đấy.
éu Dương Văn Trá»ng cÅ©ng mặt mà y xanh lè nói:
- Không lẽ ngươi muốn chúng ta phải móc mắt ra sao ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Quả tháºt là có ý đó.
éu Dương Văn Trá»ng bá»—ng nhiên cưá»i nhạt, nói:
- Nếu váºy, tại sao ngươi còn không lại đây thá» xem.
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Cặp mắt là của các vị, tại sao muốn ta lại móc ra ?
éu Dương Văn Trá»ng ngẩng mặt cưá»i lá»›n, nói:
- Tên nà y dám bảo chúng ta tự động móc mắt mình ra.
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Tá»± mình móc mắt mình ra, so vá»›i bị ngưá»i khác cắt đầu còn khá hÆ¡n chứ.
Cả má»™t lầu Mẫu ÄÆ¡n lá»›n như váºy bá»—ng không nghe má»™t tiếng động gì, lòng bà n tay cá»§a má»—i ngưá»i Ä‘ang ướt đẩm mồ hôi lạnh.
Ngưá»i khác chỉ nhìn nà ng ta có hai lần, há» bắt phải tá»± móc mắt mình ra.
HỠđây lại là Tiêu Tháºp Nhất Lang!
Phong Tứ Nương tháºt tình không thể tin được, không dám tin, nhưng chuyện quả tháºt như váºy.
Lúc trước nà ng chết cÅ©ng không tin được ai nói váºy, bây giá» xem ra không có gì là giả.
Phong Tứ Nương nhắm mắt lại, nà ng không muốn nhìn nữa, cũng không nỡ nhìn nữa, nước mắt của nà ng đã ứa ra.
Trong tay cá»§a anh em éu Dương vốn Ä‘ang cầm má»™t bá»c đồ, bây giá» bá»n há» thả xuống bà n, bao đồ xem ra rất nặng.
Tiêu Tháºp Nhất Lang nhìn bá»n há», nhìn bao đồ để trên bà n, bá»—ng nhiên cưá»i lên má»™t tiếng:
- Tân Thiết Uyên Ương Quải và TỠMẫu Ly Hồn Quyến ?
éu Dương Văn Trá»ng nói:
- Äúng váºy.
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Từ khi Kim lão thất ở Tháºp Nhị Liên Hoà n ÃŽ qua Ä‘á»i đến giá», trong giang hồ hình như không ai dùng đến loại binh khà Tá» Mẫu Ly Hồn Quyến nà y.
éu Dương Văn Trá»ng nói:
- Äúng váºy.
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Nghe nói loại binh khà nà y biến hóa rất lạ lùng, hoà n toà n không giống vá»›i những thứ binh khà má»m hoặc cứng khác.
éu Dương Văn Trá»ng nói:
- Äúng váºy.
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Bởi vì, loại binh khà nà y không dà i, cÅ©ng không ngắn, không má»m, lại không cứng, nếu không có đủ mưá»i lăm năm hoa? hầu trở lên, không thể thi triển được.
éu Dương Văn Trá»ng nói:
- Äúng váºy.
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Vì váºy trong giang hồ Ãt ngưá»i sá» dụng loại binh khà nà y, sá» dụng được, ắt hẳn là cao thá»§.
éu Dương Văn Trá»ng cưá»i nhạt nói:
- Xem ra kiến thức của ngươi cũng được lắm.
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Tân Thiết Uyên Ương Quải, má»™t cái dà i má»™t cái ngắn, cÅ©ng là thứ binh khà ngoại môn rất khó luyện,, chẳng những váºy, trong đó còn dấu ám khÃ, nghe nói Thái Hồ Tam Kiệt năm xưa, chÃnh là chết vì thứ binh khà nà y.
éu Dương Văn Trá»ng cưá»i nhạt nói:
- Chết dưới cặp thiết quải có phải chỉ Tam Kiệt thôi ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Hai vị xuất thân ở danh môn, sá» dụng binh khà lại là thứ ngoại môn hiếm thấy trong giang hồ, vÅ© công chắc không phải tầm thưá»ng.
éu Dương Văn Trá»ng nói:
- Cũng còn coi được.
Tiêu Tháºp Nhất Lang lại cưá»i má»™t tiếng nói:
- ÄÆ°á»£c lắm.
Y từ từ đứng dáºy, nhà n nhã bước lại, mỉm cưá»i nói:
- Bây giỠcác vị cứ ra tay một lượt đi, chỉ cần các vị tiếp được ba chiêu của ta, ta sẽ...
éu Dương Văn Trá»ng láºp tức há»i ngay:
- Thì ngươi sẽ ra sao ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang hững há» nói:
- Ta sẽ láºp tức móc cặp mắt giao cho các vị.
éu Dương Văn Trá»ng nhịn không nổi lại ngẩng mặt lên trá»i cưá»i lá»›n nói:
- ÄÆ°á»£c, khà khái lắm, Tiêu Tháºp Nhất Lang tháºt là khá.
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Tiêu Tháºp Nhất Lang dù hay dù dở, nói ra lá»i nà o, trước giá» không bao giá» không giữ lá»i.
éu Dương Văn Trá»ng nói:
- Anh em chúng ta nếu tiếp không nổi ba chiêu của ngươi, từ nay vỠsau cũng không dám nhìn mặt ai, chi bằng móc cặp mắt ra cho rảnh chuyện.
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Äã váºy, các vị còn chá» gì nữa ?
éu Dương Văn Trá»ng nói:
- Ngươi chỉ muốn chúng ta tiếp nổi ngươi ba chiêu ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Äúng váºy, ba chiêu...
Không ai có thể trong vòng ba chiêu đánh ngã Bá Trá»ng Song Hiệp, anh em nhà éu Dương chắc chắn không phải là tay dá»… đối phó.
Phong Tứ Nương phát giác ra, Tiêu Tháºp Nhất Lang không những biến đổi, y còn biến thà nh má»™t tên Ä‘iên.
Má»i ngưá»i đã dồn ra mé lan can.
Chẳng ai xô đẩy gì bá»n há», chỉ vì đã có má»™t thứ sát khÃ, bức há» lùi ra.
Không ai nguyện ý xÃch gần lại Tiêu Tháºp Nhất Lang hoặc anh em nhà éu Dương, nhưng không ai chịu bá» Ä‘i.
Tiêu Tháºp Nhất Lang có tháºt trong vòng ba chiêu đánh ngã lừng danh thiên hạ là Bá Trá»ng Song Hiệp không ?
Tráºn chiến nà y, dÄ© nhiên ngưá»i có mắt, không ai chịu bá» qua dịp may.
Anh em nhà éu Dương đã chầm cháºm quay ngưá»i lại, chầm cháºm mở tung bao đồ ra.
Má»—i động tác cá»§a bá»n há» dá»u là m rất cháºm, hiển nhiên muốn táºn dụng những giây phút còn lại, trấn định tâm thần, suy nghÄ© mình sẽ ra chiêu gì đối địch. Bá»n há» rất biết hiện giá» mình phải bình tÄ©nh.
Cao thá»§ đấu vá»›i nhau, má»™t ngưá»i hoảng hoảng hốt hốt, chÃnh là ngưá»i đã chết, hai anh em nhà nà y quả nhiên không hổ là tay vá»§ lâm cao thá»§ kinh nghiệm chiến trưá»ng.
Gió từ ngoà i cá»a thổi và o, gió bá»—ng nhiên sao thấy lạnh quá.
Chỉ nghe "tinh linh linh" mấy tiếng, cây Tá» Mẫu Liên Hoà n Cương Quyến oai trấn giang hồ cá»§a éu Dương Văn Trá»ng đã cầm trong tay.
Cây Tá» Mẫu Liên Hoà n Cương Quyến dưới ánh đèn lấp lánh mà u sắc, xem ra chẳng qua chỉ là hai cái vòng sắt sáng chói, chỉ có đại hà nh gia chân chÃnh, má»›i biết cái thứ binh khà kỳ môn nà y lợi hại tá»›i đâu.
Tân Thiết Uyên Ương Quải thì Ä‘en sì, vừa Ä‘en vừa nặng, bên tay phải thì dà i, bên tay trái ngắn, hai cây quải nặng tổng cá»™ng sáu mươi ba cân, nếu không phải ngưá»i có cánh tay mạnh khá»e kinh hồn, ngay cả nhấc còn nhấc lên không nổi.
Tiêu Tháºp Nhất Lang nãy giá» vẫn mỉm cưá»i nhìn bá»n há», bá»—ng nhiên lá»›n tiếng nói:
- Tốt lắm! binh khà rất tốt.
éu Dương Văn Trá»ng lắc cổ tay, Tá» Mẫu Liên Hoà n Cương Quyến lại kêu "tinh linh linh" lên, tiếng kêu chấn động lòng ngưá»i.
Äấy chÃnh là câu trả lá»i cá»§a y.
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Dùng thứ binh khà đó giết ngưá»i, xem ra dá»… dà ng quá.
éu Dương Văn Bá lạnh lùng nói:
- Quả tháºt không khó.
Tiêu Tháºp Nhất Lang mỉm cưá»i nói:
- Các vị hôm nay nếu tiếp nổi tại hạ ba chiêu, không những láºp tức danh vang thiên hạ, mà còn có lợi vô số, xem ra hình như cÅ©ng không khó khăn gì lắm.
éu Dương Văn Trá»ng lại cưá»i nhạt.
Tiêu Tháºp Nhất Lang nhẫn nha nói:
- Chỉ tiếc là thiên hạ chẳng có chuyện gì dá»… dà ng như váºy, ta đã bằng lòng vá»›i các vị như váºy, dÄ© nhiên là cầm cái chắc trong tay.
éu Dương Văn Bá cÅ©ng cưá»i nhạt nói:
- Nếu ngươi tÃnh dở giá»ng ra nhiá»…u loạn tinh thần anh em chúng ta, ngươi lầm rồi.
éu Dương Văn Trá»ng nói:
- Anh em chúng ta đã từng đánh mấy trăm tráºn lá»›n nhá», chưa có ai chỉ nói mấy câu mà dá»a được chúng ta.
Tiêu Tháºp Nhất Lang mỉm cưá»i nói:
- Chẳng qua ta chỉ muốn đỠtỉnh các vị một chuyện.
éu Dương Văn Bá há»i:
- Chuyện gì ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Ta chỉ hy vá»ng các vị đừng quên ta sá» dụng thứ Ä‘ao gì.
Anh em nhà éu Dương bất giác biến sắc há»i:
- Cát Lá»™c Äao ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Äúng váºy, Cát Lá»™c Äao.
Anh em nhà éu Dương nhìn lom lom và o thanh đao bên hông của y, khà thế xem ra đã giảm đi mất ba phần.
Tiêu Tháºp Nhất Lang hững há» nói:
- Các vị cÅ©ng nên biết, đây là thanh bảo Ä‘ao chặt sắt như chặt bùn, ngay cả cây Tân Thiết Uyên Ương quải nặng sáu mươi ba cân kia cÅ©ng chặt đứt như thưá»ng.
Hai bà n tay cầm thiết quải của éu Dương Văn Bá đã nổi gân xanh lên, đuôi mắt cũng không ngớt giựt giựt.
Y vốn đã trấn tĩnh tinh thần, bây giỠbỗng nhiên có chỗ bất an.
Tiêu Tháºp Nhất Lang hình như không chú ý há» vẻ mặt ra sao, y lại nói:
- Do đó ta khuyên các vị, tốt nhất đừng lấy binh khà đở thanh đao của ta.
Bà n tay cá»§a y đã nắm lấy đốc Ä‘ao. Thanh Ä‘ao cá»§a y có phải sắp ra khá»i vá» không ?
Gió cà ng lạnh, đã có ngưá»i rón rén kéo áo lại cho đở lạnh.
Anh em nhà éu Dương bá»—ng nhiên di động cước bá»™, thân hình giao chéo nhau Ä‘i qua, trong chá»›p mắt đó, bá»n hỠđã nói được hai câu:
- Chỉ thủ không công!
- Lấy thoái là m tiến!
Hai anh em tâm ý tương thông, thân pháp phối hợp, giống như nước và sữa hòa vá»›i nhau, bá»n há» liên thá»§ ứng chiến vá»›i nhau, dÄ© nhiên không phải là lần đầu tiên.
..... Chỉ cần tiếp nổi ba chiêu, tức là thắng rồi.
..... Thanh đao của ngươi dù có chặt sắt như chặt bùn, chúng ta tối đa không đở nó thôi, không lẽ ngay cả ba chiêu còn không tránh nổi ?
Hai ngưá»i thân pháp thi triển ra, Ä‘á»u cách xa Tiêu Tháºp Nhất Lang đến ngoà i bảy thước.
Bà n tay cá»§a y thêm thanh Ä‘ao nữa tối Ä‘a khoảng chừng sáu thước, nếu y muốn đánh ngã bá»n há», chắc chắn là phải di động.
Chỉ cần thanh đao của y di động, có thể nói đó là một chiêu rồi.
Tiêu Tháºp Nhất Lang nhìn bá»n há», bá»—ng nhiên báºt cưá»i.
Anh em nhà éu Dương không nhìn nụ cưá»i cá»§a y, há» Ä‘ang nhìn bà n tay cá»§a y, bà n tay cầm Ä‘ao.
Tiêu Tháºp Nhất Lang rốt cuá»™c rút thanh Cát Lá»™c Äao ra.
Äá»™ng tác cá»§a y rất cháºm, Ä‘ao mà u xanh nhạt, cÅ©ng chẳng thấy có gì sắc bén khác thưá»ng.
Có Ä‘iá»u, thanh Ä‘ao vừa ra khá»i vá», láºp tức có má»™t luồng sát khà không thể hình dung được, bức và o mi mắt ngưá»i ta.
Anh em nhà éu Dương nhìn nhau, vẫn cứ qua lại không ngừng.
Tiêu Tháºp Nhất Lang chầm cháºm đưa Ä‘ao lên, rất cháºm, rất cháºm...
Anh em nhà éu Dương bất giác nhìn theo thanh Ä‘ao cá»§a y, thân pháp cÅ©ng cháºm lại.
Có Ä‘iá»u, thanh Ä‘ao cá»§a y đã di động, chỉ cần động má»™t lần là tÃnh má»™t chiêu. Còn thừa chỉ có hai chiêu.
Tiêu Tháºp Nhất Lang chÃnh mình cÅ©ng Ä‘ang tá»±a như khâm thưởng thanh Ä‘ao cá»§a mình, nhẫn nha nói:
- Äây là chiêu thứ nhất.
Chiêu nà y đương nhiên không thể hại được ai, tổng cộng chỉ có ba chiêu, mà một chiêu đã lãng phà vô duyên.
Không lẽ ngưá»i nà y đã trở thà nh má»™t tên khùng tá»± đại ?
Äá»™t nhiên, thanh Ä‘ao mà u xanh nhạt như cái cầu vòng xanh bay qua, nhắm éu Dương Văn Bá chém xuống như Ä‘iện xẹt.
Thế đao ấy tựa như lôi đình, oai không cách nà o đở được, so với chiêu vừa rồi không thể đem và o nhau so sánh.
Gương mặt của éu Dương Văn Bá dưới ánh đao quang nhăn nhó lại.
Cây thiết quải trên tay y tuy rất trầm trá»ng, nhưng y không dám đưa ra đở thanh Ä‘ao, y chỉ còn đưá»ng tránh né.
éu Dương Văn Trá»ng sợ anh mình không tránh nổi, mắt thấy phÃa sau lưng cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang để hở, y láºp tức vung cây Tá» Mẫu Ly Hồn Quyến lên, đánh và o sau lưng.
Nà o ngá» Tiêu Tháºp Nhất Lang đánh ra nhát Ä‘ao đó chỉ là hư chiêu, y tÃnh đúng éu Dương Văn Trá»ng sẽ đánh lại chiêu đó, bá»—ng nhiên eo lưng cong lại, bà n tay đã nhanh như Ä‘iện thò ra chụp lấy cây Tá» Mẫu Ly Hồn Quyến, kéo vá» phÃa trước má»™t cái. Cái kéo đó lá»±c lượng vô cùng mãnh liệt, không ai tưởng tượng nổi.
éu Dương Văn Trá»ng cảm thấy hổ khẩu bị toát ra, cây Tá» Mẫu Ly Hồn Quyến đã lá»t ra khá»i tay mình, ngưá»i y tiếp theo đó xông vá» phÃa trước tấu xảo đụng ngay và o cùi chá» bên trái cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang, như bị thiết chùy đụng phải, trước mắt bá»—ng nhiên tối sầm, miệng búng ra má»™t ngụm máu.
Tiêu Tháºp Nhất Lang vừa Ä‘oạt cây Tá» Mẫu Ly Hồn Quyến còn dư lá»±c chưa bị mất, vung vá» phÃa sau.
Thân hình cá»§a éu Dương Văn Bá Ä‘ang tránh qua bên nà y, chỉ cố nhìn thế Ä‘ao bên phải cá»§a y, y nằm má»™ng cÅ©ng không nghÄ© ra được tay trái cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang lại có thêm má»™t cây Tá» Mẫu Ly Hồn Quyến, chỉ nghe "tinh linh linh" mấy tiếng, ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua, tiếp theo đó máu tươi bắn ra, văng và o mặt y.
Trong tÃch tắc đó, cây Tá» Mẫu Ly Hồn Quyến cÅ©ng đã Ä‘áºp và o ngá»±c y.
Ãnh mắt cá»§a y đã bị máu tươi là m má» Ä‘i, tuy y không thấy thứ binh khà trà mệnh đó, nhưng y cÅ©ng nghe rõ rà ng xương lồng ngá»±c cá»§a mình Ä‘ang gãy răng rắc.
Máu tưoi bắn ra che má» mắt cá»§a y, chÃnh là cá»§a ngưá»i huynh đệ búng ra, đánh và o ngá»±c y, cÅ©ng là binh khà cá»§a ngưá»i huynh đệ.
Tiêu Tháºp Nhất Lang tổng cá»™ng chỉ dùng có ba chiêu, không nhiá»u hÆ¡n Ãt hÆ¡n, chỉ có ba chiêu.
Má»—i ngưá»i Ä‘ang mở trừng to mắt, nÃn thở, nhìn kinh ngạc và o anh em nhà éu Dương Ä‘ang ngã xuống.
Äợi đến khi bá»n há» nhìn qua Tiêu Tháºp Nhất Lang, y đã ngồi xuống, thanh Ä‘ao tra và o vá» hồi nà o.
Băng Băng nhìn y, cặp mắt mỹ lệ trà n đầy những vinh quang và kiêu ngạo, nà ng nhoẽn miệng cưá»i nói:
- Hình như anh má»›i sá» dụng có má»™t chiêu, đã đánh ngã bá»n chúng.
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Ta dùng ba chiêu.
Băng Băng há»i:
- Chiêu thứ nhất cá»§a anh cÅ©ng tÃnh sao ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tÃnh, má»—i chiêu Ä‘á»u có chá»— dùng cá»§a nó.
Y mỉm cưá»i, nói tiếp:
- Chiêu thứ nhất là để hấp dẫn sá»± chú ý cá»§a bá»n há», là m cho há» táºp trung và o thanh Ä‘ao, thân pháp cá»§a há» cÅ©ng bị cháºm lại.
Băng Băng há»i:
- Chiêu thứ hai thì sao ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Chiêu thứ hai là để kéo hai ngưá»i lại má»™t chá»—, và cÅ©ng dể há» không đỠphòng tay bên trái cá»§a ta.
Băng Băng thở ra nói:
- Chiêu thứ ba má»›i là chiêu chân chÃnh trà mệnh đấy.
Tiêu Tháºp Nhất Lang hững há» nói:
- Bá»n há» còn sống bởi vì ta không tÃnh lấy mạng cá»§a há».
Băng Băng chớp mắt nói:
- Xem ra, ba chiêu cá»§a anh không những rất hữu dụng, mà lá»i anh má»›i nói cÅ©ng hữu dụng lắm.
Tiêu Tháºp Nhất Lang mỉm cưá»i nói:
- Nhưng lá»i nói không dá»a được ai, không thể tÃnh là chiêu thức hại ngưá»i.
Băng Băng nói:
- Do đó, anh sỠdụng chỉ mới ba chiêu ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang gáºt đầu nói:
- Ta sỠdụng chỉ mới ba chiêu.
Băng Băng nói:
- Do đó bá»n há» thua rồi.
Anh em nhà éu Dương loạng choạng đứng dáºy, gương mặt Văn Bá còn dÃnh đầy máu me, Văn Trá»ng thì xám xịt.
Băng Băng bá»—ng nhiên quay đầu lại, nhìn bá»n há» nói:
- Anh em chúng ta nếu tiếp không nổi ba chiêu của ngươi, từ nay vỠsau cũng không dám nhìn mặt ai, chi bằng móc cặp mắt ra cho rảnh chuyện.
Câu nà y vốn là cá»§a éu Dương Văn Bá vừa má»›i nói, bây giá» Băng Băng Ä‘em nguyên câu nói ra không đổi má»™t chữ, ngay cả Ä‘iệu bá»™ khẩu khÃ, há»c lại giống tuyệt.
- Ngươi còn nhớ câu đó của ai nói chứ ?
éu Dương Văn Bá cắn răng, gáºt gáºt đầu.
Băng Băng há»i:
- Bây giỠcó phải các ngươi đã thua rồi không ?
éu Dương Văn Bá không thể phá»§ nháºn.
Băng Băng cưá»i nhạt nói:
- Äã thua rồi, bây giá» các ngươi còn chá» gì nữa ?
éu Dương Văn Bá bá»—ng nhiên ngẩng mặt cưá»i thảm, gằn giá»ng nói:
- Anh em chúng ta tuy há»c nghá» không tá»›i nÆ¡i, nhưng không phải thứ nói rồi nuốt lá»i.
Băng Băng nói:
- Tốt lắm, ta cÅ©ng hy vá»ng các ngươi không phải là kẻ nói rồi nuốt lá»i, bởi vì, các ngươi có muốn chối cÅ©ng chối không được.
éu Dương Văn Bá lại cắn chặt răng, đột nhiên thò hai ngón tay, cong lại như ưng trảo, nhắm cặp mắt mình móc tới.
Nhưng bất kỳ ai, muốn tá»± móc mắt mình, bà n tay cÅ©ng bị má»m Ä‘i.
éu Dương Văn Trá»ng đột nhiên nói:
- Tôi móc mắt anh, anh móc mắt tôi.
éu Dương Văn Bá nói:
- Tốt!
Hai anh em thò tay ra móc mắt lẫn nhau, có ngưá»i đã quay mặt Ä‘i không nỡ nhìn, có ngưá»i khom lưng lại muốn má»a ra.
Tiêu Tháºp Nhất Lang tỉnh bÆ¡ không thay đổi sắc mặt, lòng dạ ngưá»i nà y không lẽ là m bằng sắt đá sao ?
Bá»—ng nghe có ngưá»i lá»›n tiếng nói:
- Nếu ngươi muốn móc mắt bá»n há» ra, ngươi hãy móc mắt ta ra trước đã.
|

10-07-2008, 03:10 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Cao Nguyên Äất Äá»
Bà i gởi: 137
Thá»i gian online: 22 giá» 36 phút 38 giây
Thanks: 307
Thanked 399 Times in 19 Posts
|
|
Hồi 8
Ãi Thị Cấp Dư
Giá»ng nói tuy run rẩy, tuy đầy vẻ bi thương và phẫn ná»™, nhưng vẫn đượm nét ôn nhu nhẹ nhà ng, kiá»u mỵ.
Tiêu Tháºp Nhất Lang biến hẳn sắc mặt, trái tim như muốn ngừng Ä‘áºp, máu cÅ©ng Ä‘ang đông cứng.
Y nháºn ra giá»ng nói đó. Y có chết cÅ©ng không quên được giá»ng nói đó.
Thẩm BÃch Quân! Äấy chÃnh là giá»ng cá»§a Thẩm BÃch Quân.
Tiêu Tháºp Nhất Lang có chết cÅ©ng không quên được Thẩm BÃch Quân, dù chết Ä‘i ngà n lần, vạn lần, cÅ©ng nhất định không quên.
Y không thấy Thẩm BÃch Quân, chá»— góc lầu có má»™t ngưá»i đà n bà che mặt bằng sa Ä‘en, thân hình không ngá»›t run rẩy.
Không lẽ nà ng ta là Thẩm BÃch Quân, ngưá»i mà y nhá»› táºn trong xương tá»§y, mãi mãi trong giấc mÆ¡, suốt Ä‘á»i không cách nà o quên được.
Máu của y bỗng nhiên sôi sục lên, trái tim cũng như muốn bốc cháy.
Có Ä‘iá»u, y không dám bước lại. Y sợ thất vá»ng, y đã bị thất vá»ng bao nhiêu lần rồi.
Cặp mắt sáng như sao cá»§a Băng Băng, cÅ©ng nhìn đăm đăm và o ngưá»i đà n bà che mặt, nà ng lạnh lùng nói:
- Không lẽ ngươi tÃnh móc mắc mình thế cho bá»n há» sao ? Ngươi là gì cá»§a há» ?
Thẩm BÃch Quân nói:
- Ta không phải là gì cá»§a há» cả, nhưng ta chết Ä‘i cÅ©ng không muốn thấy có chuyện như váºy xảy ra.
Băng Băng há»i:
- Nếu ngươi không có quan hệ gì đến há», tại sao phải che mặt không cho ngưá»i ta thấy ?
Thẩm BÃch Quân đáp:
- Dĩ nhiên ta có lý do của ta.
... Tiêu Tháºp Nhất Lang còn Ä‘ang ngồi đó, không tý động Ä‘áºy.
... Không lẽ y đã quên mình rồi ?
Trái tim cá»§a Thẩm BÃch Quân đã tan nát, cả ngưá»i như bị vỡ tung thà nh ngà n ngà n vạn vạn mảnh.
Nhưng nà ng còn Ä‘ang gắng gượng khống chế lấy mình, nà ng vÄ©nh viá»…n là má»™t ngưá»i đà n bà có hà m dưỡng.
Băng Băng há»i:
- Ngươi không muốn nói nguyên nhân của ngươi cho ta nghe ?
Thẩm BÃch Quân đáp:
- Không muốn.
Băng Băng bá»—ng nhiên cưá»i lên má»™t tiếng nói:
- Nhưng ta lại muốn nhìn mặt ngươi.
Nà ng đứng dáºy bước lại, mỉm cưá»i nói:
- Ta nghÄ© ngươi nhất định là má»™t ngưá»i đà n bà tuyệt sắc, bởi vì giá»ng nói cá»§a ngươi rất dá»… nghe.
... Nà ng cưá»i tháºt ngá»t ngà o, tháºt xinh đẹp, tháºt là má»™t vị mỹ nhân khuynh quốc khuynh thà nh.
... Nà ng quả tháºt xứng đôi vá»›i Tiêu Tháºp Nhất Lang.
... Có Ä‘iá»u lòng dạ cá»§a nà ng sao ác độc thế ? Tiêu Tháºp Nhất Lang tại sao lại Ä‘i nghe theo lá»i nà ng váºy ?
... Bây giá» nà ng đã lại, Tiêu Tháºp Nhất Lang ngược lại vẫn ở đó, không lẽ trừ nà ng ra, y không còn nhìn má»™t ngưá»i đà n bà nà o khác ?
Trong lòng cá»§a Thẩm BÃch Quân như bị kim chÃch Ä‘au nhói, má»—i mảnh vỡ cá»§a trái tim, Ä‘á»u có má»™t cây kim.
Băng Băng đã đến trước mặt nà ng, cưá»i ngá»t ngà o là m sao, nà ng ta dịu dà ng há»i:
- Ngươi có thể lấy tấm sa đen ấy xuống, cho ta xem được không ?
... Nếu y đã không nháºn ra giá»ng cá»§a mình, tại sao mình còn để cho y thấy mặt là m gì ?
Băng Băng há»i:
- Không lẽ ngươi để cho ta nhìn một nhoáng cũng không được ?
Thẩm BÃch Quân nói:
- Không được.
Băng Băng há»i:
- Tại sao ?
Thẩm BÃch Quân nói:
- Không được là không được.
Nà ng cÆ¡ hồ không còn khống chế được chÃnh mình, cả ngưá»i nà ng như bị tan vá»a ra.
Băng Băng thở ra nói:
- Ngươi đã không muốn lấy khăn che mặt ra, ta đà nh phải lấy ra cho ngươi.
Nà ng quả nhiên đưa tay ra, bà n tay nà ng cũng đẹp, đẹp không một tỳ vết.
Thẩm BÃch Quân thấy hai bà n tay đưa tá»›i, cÆ¡ hồ nhịn không nổi muốn ra tay.
... Mình nhất định không thể ra tay, nhất định không thể là m hại ngưá»i đà n bà y yêu mến.
... Bất kỳ thế nà o, y cÅ©ng đã vì mình hy sinh quá nhiá»u, cÅ©ng đã có chân tình vá»›i mình, là m sao mình lại Ä‘i là m y Ä‘au lòng được ?
Thẩm BÃch Quân dùng sức nắm chặt hai bà n tay, móng tay muốn thá»§ng và o trong da thịt.
Ngón tay như hoa lan của Băng Băng đã nắm lấy tấm sa đen, bỗng nhiên bỠtay xuống nói:
- Tháºt ra không cần nhìn, ta cÅ©ng biết gương mặt ngươi ra sao.
Thẩm BÃch Quân há»i:
- Ngươi biết ?
Băng Băng nói:
- Có ngưá»i không biết đã nói cho ta nghe biết bao nhiêu lần gương mặt cá»§a ngươi ra là m sao.
Thẩm BÃch Quân há»i:
- Ai nói ?
Băng Băng cưá»i lên má»™t tiếng nói:
- Ngươi phải biết là ai nói.
Thẩm BÃch Quân há»i:
- Ngươi... ngươi cũng biết ta là ai ?
Băng Băng cưá»i mà như có vẻ chua chua:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ngươi chÃnh là đệ nhất mỹ nhân trong vÅ© lâm Thẩm BÃch Quân.
Trong lòng cá»§a Thẩm BÃch Quân lại Ä‘au nhói lên.
... Tại sao y nhắc đến mình trước mặt ngưá»i khác ?
... Không lẽ y Ä‘ang khoe khoang trước mặt nà ng ta, cho nà ng ta biết rằng, trước kia cÅ©ng có ngưá»i đà n bà yêu y nhiá»u như váºy ?
Bà n tay cá»§a Thẩm BÃch Quân cà ng nắm chặt lại, nhưng vẫn nhịn không nổi há»i:
- Sao ngươi biết ta là ai ?
Băng Băng nhè nhẹ than thở nói:
- Nếu ngươi không phải là Thẩm BÃch Quân, y là m sao biến thà nh ra như váºy ?
Bà n tay cá»§a nà ng bá»—ng nhiên chỉ vá» phÃa sau, chỉ và o Tiêu Tháºp Nhất Lang.
Tiêu Tháºp Nhất Lang Ä‘ang từ từ bước lại, mắt nhìn không chá»›p và o tấm sa Ä‘en trên mặt Thẩm BÃch Quân.
Ãnh mắt cá»§a y trừng trừng, như si dại.
... Nếu không phải nà ng ta nói ra, không chừng y còn chưa biết mình là ai.
... Nếu đến cả giá»ng nói cá»§a mình y còn nháºn không ra, nếu y đã quên mình rồi, bây giá» sao lại cố ý là m ra vẻ như váºy để là m gì ?
... Không lẽ y muốn nà ng biết rằng, y không phải là một kẻ vô tình vô nghĩa ?
... Bây giá» y tÃnh lại là m gì ? Có phải lại nói cho mình nghe, chuyện cÅ© đã qua rồi, tốt nhất mình nên quên y, tốt nhất đừng nên Ä‘au lòng.
Thẩm BÃch Quân bá»—ng nhiên lá»›n tiếng nói:
- Ngươi sai rồi, ta chẳng phải tÃnh Thẩm, cÅ©ng chẳng phải Thẩm BÃch Quân.
Băng Băng há»i:
- Ngươi không phải ?
Thẩm BÃch Quân cưá»i nhạt nói:
- Ai nháºn ra được Thẩm BÃch Quân ? Ai nháºn ra được ngưá»i đà n bà vừa ngu vừa xuẩn như váºy ?
Băng Băng chá»›p mắt, báºt cưá»i:
- Không lẽ ngươi muốn ta giở chiếc sa lên, rồi ngươi má»›i thừa nháºn ?
Nà ng lại thò tay ra gỡ chiếc sa trên mặt xuống.
Lúc nà y ai ai cÅ©ng hy vá»ng nà ng gỡ tấm sa che mặt ra, ai ai cÅ©ng muốn chiêm ngưỡng phong thái cá»§a đệ nhất mỹ nhân trong vÅ© lâm.
Nà o ngá» Băng Băng lại thả tay xuống, quay đầu lại nhìn Tiêu Tháºp Nhất Lang cưá»i má»™t tiếng, nói:
- Em nghĩ chắc anh lại gỡ ra thì tốt hơn, nhất định anh đã muốn thấy mặt nà ng từ lâu.
Tiêu Tháºp Nhất Lang ngá»› ngẫn gáºt gáºt đầu, dÄ© nhiên y muốn thấy mặt nà ng, ngay cả nằm má»™ng, y cÅ©ng hy vá»ng thấy mặt nà ng.
Y bất giác thò tay ra.
... Y quả nhiên rất nghe lá»i nà ng ta.
... Nà ng muốn bông tai, y bèn mua bông tai cho nà ng, nà ng muốn móc mắt ngưá»i ta ra, y láºp tức động thá»§.
... Bây giá» nà ng muốn y gỡ tấm che mặt cá»§a ta, y cÅ©ng chẳng thèm Ä‘i há»i mình có bằng lòng hay không.
... Bây giá» y đã biết rõ rà ng mình là ai, còn đối xá» vá»›i mình như váºy.
... Xem ra, nếu nà ng ta muốn y móc cặp mắt mình ra, y cũng chẳng từ chối.
Thẩm BÃch Quân đột nhiên la lá»›n:
- BỠtay ngươi ra!
Trong khoảnh khắc đó, nà ng đã quên mất từ nhỠđã được dạy dá»— thế nà o, quên mất ngưá»i thục nữ không nên la lá»›n như váºy.
Tiếng la cá»§a nà ng quả tình rất lá»›n. Tiêu Tháºp Nhất Lang cÅ©ng giáºt mình, y lắp bắp:
- Nà ng... nà ng...
Thẩm BÃch Quân lá»›n tiếng nói:
- Ngươi chỉ đụng và o ngưá»i ta má»™t cái, ta sẽ chết trước mặt ngươi.
Tiêu Tháºp Nhất Lang cà ng kinh ngạc há»i:
- Nà ng... nà ng... nà ng không lẽ không nháºn ra tôi sao ?
Trái tim cá»§a Thẩm BÃch Quân cà ng tan nát.
... Em không nháºn ra anh ?
... Vì anh, em bỠtất cả, hy sinh tất cả, vinh dự, già u có, trượng phu, gia đình, vì anh, em chẳng muốn gì khác.
... Vì anh, em đã nuốt bao nhiêu đắng cay, không biết bao nhiêu ủy khúc, dằn vặt.
... Bây giá» anh còn nói em không nháºn ra anh ?
Nà ng dùng sức cắn chặt lấy môi, nà ng đã nếm được mùi vị máu tươi của mình, nà ng lấy hết sức la lớn lên:
- Ta không biết nhà ngươi, ta không biết ngươi là ai cả!
Tiêu Tháºp Nhất Lang loạng choạng lùi lại, là m như bị ai vừa lấy chân đạp trên ngá»±c mình, muốn đứng cÅ©ng đứng không vững... Thẩm BÃch Quân không lẽ đã biến đổi ? Hoa Như Ngá»c nãy giá» Ä‘ang yên lặng nhìn, Thẩm BÃch Quân bá»—ng nhiên ôm lấy tay y, nói:
- Chúng ta đi.
... Thì ra ngưá»i nà y là m cho nà ng biến đổi.
... Ngưá»i đà n ông nà y quả tháºt rất trẻ, rất đẹp trai, không những váºy, hình như rất nghe lá»i, nãy giỠđứng sau lưng nà ng như má»™t tên ngốc.
... Thảo nà o hai năm nay mình tìm không ra nà ng, thì ra nà ng không còn muốn gặp ta.
Trái tim cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang cÅ©ng tan nát, bởi vì trong lòng hai ngưá»i Ä‘á»u có con rắn độc, Ä‘ang cắn xé trái tim hai ngưá»i thà nh mảnh vụn.
Con rắn độc trong lòng hai ngưá»i chÃnh là hoà i nghi và ghen tương. Tiêu Tháºp Nhất Lang nắm chặt hai nắm tay, trừng mắt nhìn Hoa Như Ngá»c.
Thẩm BÃch Quân chẳng thèm nhìn y, nà ng kéo tay Hoa Như Ngá»c há»i:
- Tại sao chúng ta còn chưa đi ?
Hoa Như Ngá»c chầm cháºm gáºt đầu, phÃa sau láºp tức có ngưá»i bước lại dìu Phong Tứ Nương dáºy.
Phong Tứ Nương Ä‘ang rÆ¡i nước mắt. Cặp mắt đẩm lệ cá»§a nà ng nãy giá» vẫn Ä‘ang nhìn Tiêu Tháºp Nhất Lang.
Nà ng hy vá»ng Tiêu Tháºp Nhất Lang cÅ©ng nháºn ra được mình, và sẽ giải thÃch cho nà ng rằng, tất cả má»i Ä‘iá»u chỉ là hiểu lầm.
Nà ng hy vá»ng Tiêu Tháºp Nhất Lang sẽ cứu nà ng, như lúc trước kia, rồi dẫn nà ng Ä‘i ăn tô mì thịt.
Nhưng Tiêu Tháºp Nhất Lang không nhìn nà ng lấy ná»a con mắt, bởi vì, y nằm má»™ng cÅ©ng không nghÄ© ra được rằng, ngưá»i đà n bà không động Ä‘áºy tý nà o kia, lại là má»™t ngưá»i qua lại như gió là Phong Tứ Nương. Phong Tứ Nương chỉ còn nước Ä‘i ra.
Hai ngưá»i dìu hai bên đưa nà ng qua trước mặt Tiêu Tháºp Nhất Lang.
Ãnh mắt cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang Ä‘ang nhìn trừng trừng ra bóng đêm ngoà i song cá»a, y chẳng thấy có sao, có đèn, y chỉ thấy bóng đêm.
Y đương nhiên cũng không thấy Phong Tứ Nương. Trái tim của Phong Tứ Nương cũng tan nát, nước mắt rơi rả chả xuống.
Bây giá» nà ng chỉ hy vá»ng được khóc òa lên má»™t tráºn, khổ nổi nà ng muốn khóc cÅ©ng khóc không ra lá»i. Nước mắt cá»§a nà ng đã là m ướt đẩm tấm sa trên mặt.
Băng Băng bỗng nhiên phát giác ra nước mắt trên tấm sa che mặt:
- Ngươi đang khóc ? Tại sao ngươi lại rơi nước mắt ?
Phong Tứ Nương không trả lá»i. Nà ng không thể trả lá»i.
Băng Băng há»i:
- Ngươi là ai ? Tại sao lại vì ngưá»i khác khóc ?
... Vì Tiêu Tháºp Nhất Lang, không lẽ ta đã không bất chấp nhất thiết ?
Không lẽ ta chưa từng bị đau khổ ?
... Bây giá» ngươi lại nói, ta vì ngưá»i khác mà khóc ?
Phong Tứ Nương cơ hồ muốn la lớn lên, khổ nổi nà ng chẳng thể la được thà nh tiếng.
Hai ngưá»i dìu nà ng đã vá»™i vã tăng bước. Băng Băng hình như muốn ngăn nà ng lại, nhưng nghÄ© sao, lại nhịn không là m.
Nà ng hiểu cái Ä‘au khổ cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang, nà ng không muốn thêm chuyện gì phiá»n phức cho y nữa.
Do đó, Phong Tứ Nương cứ váºy mà đi qua trước mặt Tiêu Tháºp Nhất Lang.
Bá»n há» từ từ xuống lầu, ngồi và o trong xe, xe ngá»±a khởi hà nh, bụi bặm sau xe cuối cùng cÅ©ng lắng xuống.
Tiêu Tháºp Nhất Lang bá»—ng nhiên lá»›n tiếng nói:
- Äem hai mươi cân rượu lại đây, phải là rượu ngon nhất.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên là rượu ngon nhất, rượu ngon nhất là rượu dá»… là m ngưá»i ta say nhất.
Tiêu Tháºp Nhất Lang vẫn còn chưa say... Cà ng muốn say chừng nà o, tại sao lại cà ng không dá»… dà ng gì say ?
Băng Băng nhìn y, dịu dà ng nói:
- Không chừng ngưá»i đó quả tháºt không phải là Thẩm cô nương.
Tiêu Tháºp Nhất Lang lại uống thêm ly rượu, mỉm cưá»i nói:
- Cô không cần phải an ủi tôi, tôi không khó chịu tý nà o.
Băng Băng há»i:
- Tháºt không ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang gáºt gáºt đầu:
- Tôi chỉ muốn uống má»™t tráºn cho đả thế thôi, lâu lắm tôi chưa được uống say.
Băng Băng nói:
- Nhưng éu Dương huynh đệ lúc nảy đã chuồn mất.
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Tôi biết.
Băng Băng nói:
- Bá»n há» không chừng có thể trở lại.
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i:
- Cô sợ hỠước hẹn ngưá»i lại tìm tôi ?
Băng Băng nhoẽn miệng cưá»i tươi nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là em không sợ, má»™t ná»a Tiêu Tháºp Nhất Lang say khước cÅ©ng đủ đối phó vá»›i hai ba trăm anh em nhà éu Dương Ä‘ang tỉnh.
Tiêu Tháºp Nhất Lang cưá»i lá»›n nói:
- Nói đúng lắm, cạn ba ly tháºt lá»›n.
Y quả nhiên láºp tức là m ba ly lá»›n. Băng Băng cÅ©ng nhấp nhấp chút rượu, bá»—ng nhiên nói:
- Chẳng qua em chỉ kỳ quái, ngưá»i đà n bà che sa Ä‘en kia là ai nhÄ© ? Tại sao cô ta lại rÆ¡i nước mắt ?
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i:
- Sao cô biết ngưá»i ta rÆ¡i nước mắt ?
Băng Băng đáp:
- Em nhìn ra mà , Chiếc sa má»ng trên mặt cô ta bị ướt đẩm.
Tiêu Tháºp Nhất Lang hững há» nói:
- Không chừng cô ta bị bệnh, má»™t ngưá»i Ä‘ang bị bệnh hà nh dữ, thưá»ng thưá»ng hay khóc, nhất là đà n bà .
Băng Băng nói:
- Có Ä‘iá»u em biết cô ta không bị bệnh.
Tiêu Tháºp Nhất Lang cưá»i nói:
- Cô ta bệnh đi muốn không nổi, cô còn nói không có bệnh ?
Băng Băng nói:
- Äấy không phải là bệnh. Ngưá»i bị bệnh tứ chi rÅ© rượi, má»›i Ä‘i không được, nhưng tứ chi cá»§a cô ta hình như quan tiết bị trắc trở, toà n thân như bị tê cứng.
Tiêu Tháºp Nhất Lang than thở:
- Cô tháºt có mắt hÆ¡n tôi nhiá»u.
Băng Băng nhoẽn miệng cưá»i nói:
- Anh đừng quên em vốn là nữ thần đồng.
Nà ng cưá»i rất sung sướng, Tiêu Tháºp Nhất Lang nhìn nà ng, ánh mắt lá»™ ra má»™t vẻ thương tiếc và bi thương tháºt kỳ quái, hình như vì mệnh váºn cá»§a nà ng mà tiếc. May mà Băng Băng không há» chú ý đến biểu tình trên gương mặt cá»§a y, nà ng lại nói tiếp:
- Do đó, em nghĩ cô ta không phải bị bệnh.
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Hay là cô ta bị ngưá»i Ä‘iểm huyệt ?
Băng Băng nói:
- Rất có thể váºy.
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Cô xem cô ta vì lẽ gì mà rơi nước mắt ?
Băng Băng nói:
- Rất có thể là vì chuyện cá»§a anh, chuyện cá»§a Thẩm BÃch Quân.
Tiêu Tháºp Nhất Lang cưá»i nhạt nói:
- Ai mà vì chuyện cá»§a chúng tôi rÆ¡i nước mắt ? Ngưá»i khác sung sướng còn không kịp, dù tôi có chết ngoà i đưá»ng cái, cÅ©ng chẳng có ai rÆ¡i má»™t giá»t nước mắt.
Băng Băng nói:
- Ãt nhất em...
Nà ng tÃnh nói:
- Em sẽ khóc.
Nhưng không biết nghÄ© sao, nà ng bá»—ng đổi giá»ng, trong cặp mắt mỹ lệ ấy cÅ©ng lá»™ vẻ bi thương tháºt kỳ quái. Không lẽ nà ng cÅ©ng vì chÃnh mệnh váºn cá»§a mình mà thương tiếc Ä‘au khổ ?
- Nhưng cô ta có rÆ¡i nước mắt, vì váºy, em nghÄ© không những cô ta nháºn ra anh, cô ta nhất định rất quan tâm đến Thẩm cô nương.
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Không chừng cô ta vì một chuyện gì khác.
Băng Băng nói:
- Nãy giá» không có chuyện gì là m cho ngưá»i ta có thể khóc lóc.
Tiêu Tháºp Nhất Lang nói:
- Do đó cô nghÄ© cô ta là bạn cá»§a Thẩm BÃch Quân ?
Băng Băng nói:
- Nhất định là váºy.
Ãnh mắt cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang lại sáng rá»±c lên, y nói:
- Cô ta bị ngưá»i khác Ä‘iểm huyệt, đương nhiên Thẩm BÃch Quân cÅ©ng rất có thể bị ngưá»i đó uy hiếp.
Băng Băng nói:
- Do đó, chị ấy lúc nãy má»›i đối xá» vá»›i anh như váºy.
Gương mặt cá»§a Tiêu Tháºp Nhất Lang vì hứng phấn quá mà đỠcả lên, y lẩm bẩm:
- Không chừng nà ng quả tháºt không phải muốn vô tình như váºy vá»›i mình, tại sao lúc nãy mình lại không nghÄ© ra ?
Băng Băng nói:
- Bởi vì trong lòng anh có con rắn độc.
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i:
- Rắn độc ?
Băng Băng nói:
- Hoà i nghi và ghen tương, chÃnh là con rắn độc trong lòng anh.
Nà ng buồn buồn thở ra má»™t tiếng, nói nhá»:
- Vì váºy có thể nói, anh không thể quên được chị ấy, nếu không, anh đã không hoà i nghi chị ấy, anh không Ä‘i ghen tương vá»›i tên đà n ông kia.
Tiêu Tháºp Nhất Lang không phá»§ nháºn, cÅ©ng không thể phá»§ nháºn.
Băng Băng nói:
- Anh không thể quên chị ấy, tại sao không đi tìm nà ng nhĩ ? Bây giỠđi nhất định cũng còn kịp.
Tiêu Tháºp Nhất Lang đứng báºt dáºy, rồi lại ngồi xuống, cưá»i khổ nói:
- Tôi tìm cách nà o ?
Trái tim của y đã bị loạn cả lên, y chẳng còn tý chủ ý gì.
Băng Băng nói:
- Bá»n há» Ä‘i bằng xe ngá»±a.
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i:
- Xe ngựa như thế nà o ?
Băng Băng nói:
- Chiếc xe ngá»±a rất má»›i sÆ¡n Ä‘en, ngưá»i đánh xe cÅ©ng mặc áo mà u Ä‘en, không thấy mà u gì khác, chá»§ chiếc xe, ắt hẳn là ngưá»i có thân pháºn, má»™t cái xe ngá»±a như váºy, nhất định không khó tìm.
Tiêu Tháºp Nhất Lang lại đứng dáºy.
Băng Băng nói:
- Nhưng tốt nhất chúng ta nên há»i lại gã đánh xe Tiểu Tống cá»§a mình.
Tiêu Tháºp Nhất Lang há»i:
- Tại sao ?
Băng Băng nói:
- Ngưá»i đánh xe vá»›i nhau rất dá»… là m bạn, bá»n hỠđứng ngoà i chá» chu?
nhân, không có chuyện gì là m, nói chuyện cÅ©ng có thể nhiá»u hÆ¡n, do đó, Tiểu Tống có thể biết nhiá»u hÆ¡n mình.
Nà ng quả tháºt rất chu đáo, không những váºy, còn thông minh, má»™t ngưá»i con gái như nà ng, ngưá»i khác đáng lý ra phải kiêu ngạo vì nà ng má»›i đúng.
Nhưng tại sao lúc Tiêu Tháºp Nhất Lang nhìn nà ng, y lại lá»™ vẻ thương tiếc và đau khổ ?
Tiểu Tống nói:
- Tên đánh xe ấy rất cổ quái, chúng tôi Ä‘ang nói chuyện chÆ¡i vá»›i nhau, thì y nghÄ©nh mặt lên, chẳng thèm nghe ai, ngưá»i khác muốn là m quen vá»›i y, y chẳng thèm nhìn ngưá»i ta, là m như ngưá»i ta thiếu nợ ba trăm đồng cá»§a y không bằng.
Äấy chÃnh là lá»i miêu tả cá»§a Tiểu Tống vá» gã đánh xe cá»§a Hoa Như Ngá»c.
Y không biết hơn Băng Băng.
Tiêu Tháºp Nhất Lang hÆ¡i có vẻ thất vá»ng, Tiểu Tống bá»—ng nhiên nói:
- Ba hôm nay, hỠlại đây rất sớm, vỠrất trễ, hình như đang đợi ai lại.
Băng Băng láºp tức há»i:
- Bá»n hỠđến đây liên tiếp ba hôm ?
- Vâng.
Băng Băng nói:
- Bá»n há» có thể là m ngưá»i khác chú ý, nếu đến đây ba hôm liên tiếp, chưởng quỹ nÆ¡i đây ắt hẳn sẽ biết tý lai lịch cá»§a bá»n há».
|
 |
|
| |