  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				20-09-2008, 01:08 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nháºp Môn Tu Luyện 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 67
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			Thanked 1 Time in 1 Post
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				Cá»u Nguyệt Ưng Phi (Äá»§ bá»™)
			 
			 
			
		
		
		
			
			Cá»u Nguyệt Ưng Phi 
  
Tác giả : Cổ  Long 
Thể lá»ai: Kiếm  hiệp 
 
 
 
 
Hồi 1 - Thanh Thành tỠsĩ  
 
 
 
  
 
 
 
Äó là má»™t buổi sáng sá»›m.  
 
Những ánh nắng đầu tiên  len lá»i trong màn tuyết nhưng không thể ngăn được cái lạnh khốc liệt làm đóng  băng tất cả những tuyết tÃch tụ lại ở trên đưá»ng, những trụ băng trên mái hiên  nhà giống như là những cái răng sói Ä‘an vào nhau, giống như Ä‘ang đợi lá»±a chá»n  ngưá»i để nuốt chá»ng Ä‘i. Trên đưá»ng không có đến má»™t bóng ngưá»i, cá»a sổ cá»§a má»i  nhà Ä‘á»u đóng kÃn, áp lá»±c giống như là bị mây vây kÃn, không gian sặc mùi sát khà  mà có thể làm lạnh cóng bất cứ sá»± sống nào.  
Bầu trá»i không có lấy má»™t ngá»n  gió, làm cho ta cảm tưởng gió cÅ©ng bị cái lạnh làm đông cứng.  
Äồng Äồng SÆ¡n  ôm lấy cái áo lông chồn Ä‘ang mặc, ngồi trên chiếc ghế bành da hổ đặt ở cuối  đưá»ng, mặt hướng vá» con đưá»ng dài lạnh ngắt này, trong lòng cảm thấy rất là toại  nguyện, đó là vì những mệnh lệnh cá»§a y đã được chấp hành má»™t cách triệt để. Y đã  dàn tráºn sẵn sàng trên con đưá»ng, không cần quá ná»a giá» nữa, y sẽ dùng máu cá»§a  Tây thành lão Äá»— rá»a sạch tuyết đóng băng trên con đưá»ng này.  
Trước cái  khoảnh khắc đó, nếu như có má»™t ngưá»i nào đó dám cả gan Ä‘i trên con đưá»ng này, y  sẽ giết chết ngưá»i đó ngay, và nếu như có má»™t bước chân lỡ bước lên con đưá»ng  này, y sẽ chặt đứt ngay cái chân đó.  
Äây là địa bàn cá»§a y, là thị trấn cá»§a  y, y đã không cho phép thì bất luáºn ai cÅ©ng không được đặt chân vào địa bàn này,  Tây thành lão Äá»— cÅ©ng đừng hòng.  
Ngoại trừ Vệ bát Thái gia, y tuyệt đối  không cho phép bất cứ ai trước mặt y cản đưá»ng y.  
PhÃa sau lưng y có tá»›i mấy  mươi đại hán mặc áo xanh, tướng tá vạm vỡ, khoanh tay đứng nghiêm, toát ra vẻ  lạnh lùng làm Äồng Äồng SÆ¡n càng thêm vẻ uy nghi. Bên cạnh Äồng Äồng SÆ¡n còn đặt  thêm hai cái ghế bành da hổ giống như cái mà y Ä‘ang ngồi, ngồi ở chiếc ghế bên  trái là thanh niên sắc mặt tiá»u tụy nhưng đầy ngạo khÃ, trên ngưá»i khoác má»™t tấm  da tá» Ä‘iêu quý giá, dáng Ä‘iệu uể oải nhưng nhìn nét mặt cá»§a chàng ta có thể thấy  đầy sá»± kiêu ngạo, liên tục lấy ngón tay út móc vào sợi dây nạm đá quý trên cây  trưá»ng kiếm không ngừng.  
Äối vá»›i chàng thanh niên mà nói, cái chuyện này từ  đầu đến cuối rất là vô duyên, chả có má»™t chút hứng thú nào cả. Bởi vì ngưá»i mà  chàng ta muốn giết lại không phải là Tây thành lão Äá»—, ngưá»i này không đáng để  cho chàng ta ra tay.  
Ngồi bên phải Äồng Äồng SÆ¡n lại là má»™t thanh niên trẻ  hÆ¡n nữa, Ä‘ang sá» dụng thanh Nhạn Linh Ä‘ao tỉ mỉ sá»a sang lại móng tay cá»§a mình.  Hiển nhiên là y muốn cố gắng làm ra vẻ trấn tÄ©nh, nhưng đôi gò má còn mang đầy  nét thanh xuân lại đỠá»ng vì quá hưng phấn.  
Äồng Äồng SÆ¡n rất hiểu rõ tâm  trạng cá»§a chàng thanh niên này. Vì y cÅ©ng đã từng trải qua thái độ khẩn trương  như váºy trong lần làm nhiệm vụ đầu tiên cho Vệ bát Thái gia. Nhưng y cÅ©ng biết  rằng, ngưá»i thanh niên này có thể đứng thứ mưá»i hai trong Tháºp Tam thái bảo cá»§a  Vệ bát Thái gia, thì thanh Nhạn Linh Ä‘ao trong tay hắn nhất định không làm ngưá»i  ta thất vá»ng. Bởi vì môn hạ cá»§a Vệ bát Thái gia, cho dù tay không cÅ©ng chưa làm  ai thất vá»ng bao giá».  
Bá»—ng nhiên âm thanh tÄ©nh lặng cá»§a con đưá»ng bị phá vỡ  bởi tiếng khóc cá»§a má»™t đứa trẻ, xuất phát từ má»™t ngôi nhà đóng kÃn cá»a. Tiếng  khóc cá»§a đứa trẻ cất lên, thì láºp tức ngưng hẳn, rõ ràng đã bị ngưá»i bịt ngay  lại. Má»™t con chó già đã rụng gần hết lông, bò ra từ lá»— chó ở chân tưá»ng, cụp  Ä‘uôi chạy tán loạn trên con đưá»ng vắng.  
Chàng thanh niên trẻ nhìn theo con  chó Ä‘ang chạy giữa đưá»ng, ánh mắt hình như phảng phất má»™t tia nhìn kỳ quái tay  trái từ từ cho vào vạt áo và bất ngá» phóng ra.  
Ãnh Ä‘ao chá»›p sáng, con chó  ẳng lên má»™t tiếng, chết ngay tại chá»—, màu hòa tuyết tạo thành má»™t màu đỠtươi.   
Äồng Äồng SÆ¡n trấn tÄ©nh tinh thần mà thốt lá»i khen gợi :  
- Hay tháºt!  Tháºp nhị đệ xuất thá»§ tháºt là lẹ làng.  
Chàng thiếu niên đó hiển nhiên rất mãn  nguyện với tài nghệ của mình, ngạo mạn mà lớn tiếng nói rằng :  
- Äồng lão  đại đã truyá»n lệnh xuống, bất cứ là ai, ngưá»i hay súc váºt, chỉ càn xông ra đây,  Äoàn tháºp nhị ta phải lấy mạng nó.  
Äồng Äồng SÆ¡n ngá»a mặt lên trá»i cưá»i lá»›n  :  
- Có những thiếu niên hào kiệt như Tần Tứ đệ và Tháºp Nhị Lang đây, thì  đừng nói là má»™t tên Tây thành lão đại, cho dù có đến mưá»i tên Ä‘i nữa cÅ©ng không  làm gì được.  
Tần Tứ chỉ lãnh đạm nói :  
- Chỉ sợ hôm nay, không đến lượt  đệ ra tay.  
Vừa dứt câu nói thì ngón tay út Ä‘ang vung vẩy thanh trưá»ng kiếm  bá»—ng dừng lại, ngay cả tiếng cưá»i cá»§a Äồng Äồng SÆ¡n cÅ©ng im bặt.  
Ở đầu bên  kia cá»§a con đưá»ng cổ kÃnh già nua mà quá yên tÄ©nh này, đã xuất hiện má»™t hàng hai  mươi bảy, hai mươi tám đại hán. Tất cả Ä‘á»u mặc áo khoác Ä‘en, ống quần bó túm  lại, chân mang đôi giày vải đế má»ng, tiếng chân kéo trên mặt tuyết trong không  gian yên tÄ©nh tạo nên âm thanh “soạt soạtâ€. Dẫn đầu là má»™t đại hán lông mày có  má»™t đôi mắt to, toàn bá»™ khuôn mặt toát lên vẻ sắc bén dÅ©ng mãnh, đó chÃnh là Äại  Nhân lão Äá»— - hảo hán đứng đầu trong Tây thành.  
Nhìn thấy Äại Nhân lão Äá»—,  sắc mặt Äồng Äồng SÆ¡n láºp tức biến đổi, nét mặt y Ä‘anh lại giống như tÃnh toán  má»™t việc gì đó. Äá»™t nhiên có má»™t thiếu niên vạm vỡ vai Ä‘eo trưá»ng kiếm bước ngay  sau lưng Äồng Äồng SÆ¡n. Sau đó chỉ nghe má»™t hiệu lệnh ngắn gá»n, mưá»i mấy đại hán  váºn thanh y đứng phÃa sau Ä‘á»u giương cung, rút kiếm giàn tráºn chỠđợi.  
Không  gian ảm đạm càng tăng thêm mùi chết chóc, ngoài tiếng bước chân tiếng Ä‘ao kiếm  cá» sát vào vá» thì không còn nghe thấy má»™t âm thanh nào khác. Hàng ngưá»i Ä‘i trên  đưá»ng càng lúc càng đến gần, không ngá» ngay lúc này, bên đưá»ng có má»™t cái cá»a  nhỠđột nhiên báºt mở. Mưá»i mấy bạch y nhân nối Ä‘uôi nhau lần lượt bước ra đón  đưá»ng Tây thành lão Äá»—, má»™t trong bá»n há» nói nhá» vài câu vá»›i lão, lão không nói  má»™t lá»i, chỉ đứng tại chá»—, nét mặt không biểu lá»™ thái độ gì cả.  
Äám ngưá»i  bạch y nhân bước tá»›i phÃa bá»n ngưá»i Äồng Äồng SÆ¡n, bấy giá» Äồng Äồng SÆ¡n má»›i  được thấy rõ bá»n ngưá»i bạch y nhân chỉ mặc má»—i má»™t cái áo gai má»ng, sau lưng Ä‘eo  má»™t cuá»™n chiếu cá», trên tay cầm má»™t cây Ä‘oản trượng, dưới chân chỉ mang má»™t đôi  giày cá». Trong cái đêm gió lạnh lẽo tàn khốc này, đám ngưá»i này lạnh đến ná»—i tái  xanh, cả khuôn mặt cÅ©ng chỉ thấy má»™t màu xanh lành lạnh, không có má»™t chút gì  biểu hiện cho sá»± sống, giống như là má»™t cái xác chết, tạo nên khà lãnh lẽo đáng  sợ. Cả đám ngưá»i bạch y nhân này, khi Ä‘i qua xác con chó, má»™t ngưá»i dừng lại cá»™t  chặt vào Ä‘oản trượng rồi rảo bước để Ä‘uổi kịp đồng bá»n.  
Nét mặt cá»§a Äoàn  Tháºp Nhị cÅ©ng đã biến đổi, y từ từ đưa cánh tay trái vào trong lòng, tá»±a hồ như  chuẩn bị xuất Ä‘ao. Äồng Äồng SÆ¡n vá»™i vàng dùng mắt cản trở hành động cá»§a y, hạ  thấp giá»ng nói :  
- Bá»n ngưá»i này xem ra Ä‘á»u có phần cổ quái, chúng ta nên  nắm rõ ý định cá»§a bá»n chúng rồi má»›i hành động.  
Äoàn Tháºp Nhị cưá»i nhạt nói :   
- Thì cứ cho bá»n chúng bây giá» Ä‘á»u có chút cổ quái Ä‘i, nhưng sau khi chúng  chết thì có cổ quái cÅ©ng chẳng có gì đáng sợ.  
Tuy rằng miệng nói như váºy,  nhưng y cÅ©ng không ra tay.  
Äồng Äồng SÆ¡n lại trầm giá»ng lên tiếng :  
-  Äồng Dương!  
Chàng thiếu niên cầm kiếm đứng sau lưng y vội đáp :  
- Dạ có  đệ tá».  
Äồng Äồng SÆ¡n nói :  
- Má»™t lát nữa, ngươi ra thá» võ công cá»§a bá»n  chúng, nếu như địch không lại thì láºp tức lui vá», nhất thiết không được chết má»™t  cách vô Ãch.  
Sau khi nghe xong lá»i chỉ dạy cá»§a sư phụ, ánh mắt cá»§a Äồng  Dương chợt sáng rỡ, y mừng rõ khoanh tay vâng dạ :  
- Äệ tá» hiểu rõ.  
Bây  giá» bá»n ngưá»i áo trắng đã bước gần đến đám ngưá»i cá»§a Äồng Äồng SÆ¡n. Chỉ thấy  ngưá»i áo trắng lúc nãy trao đổi vá»›i Tây thành lão Äá»— phất tay má»™t cái, cả hàng  ngưá»i Ä‘á»u dừng lại khoảng cách hÆ¡n má»™t trượng. Ngưá»i dẫn đầu bá»n bạch y nhân,  sắc mặt xanh xao tiá»u tụy, cặp mắt hẹp mà dài ra táºn mang tai, ăn mặc tuy không  khác gì vá»›i những ngưá»i kia, nhưng bất luáºn là ai chỉ nhìn má»™t cái là biết ngay  y chÃnh là thá»§ lãnh cá»§a đám bạch y nhân.  
Äồng Äồng SÆ¡n đương nhiên cÅ©ng đã  nháºn ra qua dáng Ä‘iệu cá»§a tên bạch y nhân này, chỉ đưa đôi mắt sáng ngá»i nhìn  thẳng vào tên bạch y đó mà há»i cá»™c lốc :  
- Tôn danh quý tánh?  
Ngưá»i bạch  y này trả lá»i :  
- Mặc Bạch.  
Äồng Äồng SÆ¡n lại há»i :  
- Từ đâu đến?   
Bạch y nhân cÅ©ng trả lá»i má»™t cách cá»™c lốc :  
- Thanh Thành.  
Äồng Äồng  SÆ¡n nhÃu mày như nghÄ© ra được má»™t Ä‘iá»u gì rồi lại há»i :  
- Äến làm gì?   
Mặc Bạch trả lá»i :  
- Chỉ muốn có thể hóa giải cuộc chiến này.  
Äồng  Äồng SÆ¡n đột nhiên cưá»i má»™t tràng dài nói :  
- Thì ra bằng hữu đến đây với ý  định can ngăn đấy à?  
Mặc Bạch đáp :  
- Äúng là như váºy!  
Äồng Äồng SÆ¡n  lá»›n tiếng kiêu ngạo :  
- Cuá»™c chiá»n này dá»±a vào sức ngươi có thể cản nổi  không?  
Mặc Bạch không nói lấy ná»a lá»i, khuôn mặt cÅ©ng không có gì biểu hiện  rõ rệt. Äồng Dương từ sá»›m đã nóng lòng muốn thá» sức, đến lúc này y bước dài má»™t  bước ra ngoài, nghiêm giá»ng nói :  
- Muốn can ngăn thì cÅ©ng dá»… thôi, chẳng  qua chỉ cần há»i thanh kiếm cá»§a ta là được rồi.  
Y bước tá»›i vung tay má»™t cái,  “coong†tiếng kim loại vang lên lanh lảnh, kiếm đã rút ra khá»i vá».  
Mặc Bạch  nghe y lên tiếng nhưng không có má»™t thái độ nào hết, trái lại từ sau bước lên  má»™t thanh y đồng tá» nhá» con nhất, ốm nhất chỉ khoảng độ mưá»i bốn tuổi, thái độ  cÅ©ng lạnh lùng như Mặc Bạch, Äồng Dương nhÃu mày há»i :  
- Cái thằng quỷ nhỠ này, ra đây làm gì?  
Bạch y đồng tá» chỉ lãnh đạm trả lá»i :  
- Ta đến há»i  cây kiếm cá»§a ngươi có bằng lòng hay không.  
Äồng Dương giáºn dữ chỉ vào Bạch y  đồng tá» :  
- Dựa vào sức của mi hay sao?  
Bạch y đồng tá» gáºt đầu :  
-  Các hạ dùng kiếm, cũng may là ta cũng dùng kiếm.  
Äồng Dương nghe thế, cưá»i  như Ä‘iên cuồng rồi xẵng giá»ng :  
- ÄÆ°á»£c, để ta tống cổ ngươi Ä‘i trước đã.   
Chưa dứt tiếng cưá»i, thanh trưá»ng kiếm trong tay y đã xẹt nhanh như má»™t con  rắn đâm thẳng vào tim Bạch y đồng tá». Chỉ thấy Bạch y đồng tá» rút ra từ trong  Ä‘oản trượng trên tay má»™t thanh kiếm má»ng. Äồng Dương nhìn thấy, khi chiêu “Äá»™c  Xà Thổ TÃn†đâm qua, Bạch y đồng tá» không tránh né gì cả, kể cả mắt cÅ©ng không  thèm chá»›p nữa, chỉ nghe “soạt†má»™t tiếng, thanh kiếm trong tay Äồng Dương đã đâm  lút vào ngay tim cá»§a Bạch y đồng tá». Lúc màu máu cá»§a Bạch y đồng tá» phụt ra thì  cÅ©ng là lúc mà thanh kiếm cá»§a Bạch y đồng tá» xuất chiêu “Äá»™c Xà Thổ TÃn†đâm  trúng vào tim cá»§a Äồng Dương. Trong cái khoảnh khắc đó, tất cả má»i hoạt động Ä‘á»u  ngừng lại, hầu như không còn sá»± sống nào nữa. Thá»i gian chỉ trong chá»›p mắt đã  kết thúc.  
Sắc mặt má»i ngưá»i Ä‘á»u biến đổi, hầu như không thể tin trên thế  gian này lại có ngưá»i như thế, có chuyện như thế. Máu tươi tuôn như mưa, tưới  đẫm cả má»™t phần mặt tuyết trắng xóa. Äây đó trên mặt tuyết lốm đốm Ä‘iểm những  giá»t máu tươi, màu máu tươi làm ngưá»i ta nghÄ© rằng đó là những hoa mai màu hồng.   
Khuôn mặt Bạch y đồng tá» hoàn toàn không có má»™t biểu hiện gì cả chỉ có đôi  mắt chết như muốn lòi ra ngoài, như muốn nhìn Äồng Dương, ánh mắt như châm chá»c  má»™t cách lãnh đạm. Khuôn mặt Äồng Dương lại hoàn toàn biến đổi, trong ánh mắt  cá»§a y chứa đầy sá»± kinh ngạc, phẫn ná»™ và khá»§ng khiếp. Y chết rồi nhưng cÅ©ng không  tin trên Ä‘á»i này có ngưá»i giống váºy.  
Y chết nhưng vẫn không tin.  
Hai  ngưá»i bá»n há» từ đầu đến cuối vẫn đứng đối mặt nhìn nhau, nhưng chỉ trong khoảnh  khắc, bốn con mắt Ä‘á»u trở thành những cái hốc không có linh hồn. Và sau đó, hai  ngưá»i Ä‘á»u ngã váºt xuống đất.  
Má»™t tên bạch y nhân từ từ bước ra, lãnh đạm lấy  cuá»™n chiếu cá» từ trên lưng xuống, gói lấy cái xác cá»§a đồng bá»n, dùng dây cá» cá»™t  chặt vào đầu trượng, lại lạnh lùng trở vá» chá»— cÅ©. Thái độ cá»§a y tuyệt nhiên vẫn  lạnh lùng như khi đồng bá»n cá»§a y gói xác con chó lúc nãy.  
Cuồng phong đột  nhiên nổi lên, gió tuyết từ xa thổi lại mang theo những mảnh băng vỡ, gió lạnh  buốt thấu xương, nhưng bá»n đại hán đứng phÃa sau Äồng Äồng SÆ¡n cảm thấy toàn  thân đầm đìa mồ hôi.  
Mặc Bạch nhìn thẳng Äồng Äồng SÆ¡n, từ tốn nói :  
-  Có phải chăng các hạ không muốn hòa giải cuộc chiến này?  
Äoàn Tháºp Nhị đột  nhiên xông ra nghiêm giá»ng nói :  
- Ngươi còn phải há»i ngá»n Ä‘ao cá»§a ta nữa.   
Từ phÃa sau Mặc Bạch lại từ từ bước ra má»™t bạch y nhân, y trả lá»i :  
- Äể  ta há»i.  
Äoàn Tháºp Nhị nghi hoặc :  
- Ngươi cũng là kẻ dùng đao.  
Bạch  y nhân đáp :  
- Äúng thế.  
Và rút má»™t thanh Ä‘ao từ trong cây Ä‘oản trượng.  Bây giá» Äoàn Tháºp Nhị má»›i hiểu ra, những cây Ä‘oản trượng trong tay há» có to có  nhá», có tròn có vuông, tất nhiên vÅ© khà ở trong sẽ không giống nhau. Äịch thá»§  nếu như dùng kiếm, há» sẽ dùng kiếm để đối phó, nếu như địch thá»§ dùng Ä‘ao, bá»n há»  sẽ dùng Ä‘ao.  
Äoàn Tháºp Nhị chỉ cưá»i nhạt nói :  
- ÄÆ°á»£c, ngươi hãy xem Ä‘ao  cá»§a ta.  
Thân hình cá»§a y chưa chuyển động, thì Nhạn Linh Ä‘ao đã tạo thành  kình phong nhắm thẳng vào bả vai phải cá»§a bạch y nhân. CÅ©ng như lần trước, lần  này bạch y nhân cÅ©ng không tránh né, thanh Ä‘ao trong tay y cÅ©ng sá» dụng chiêu  “Láºp TÃch Hoa SÆ¡n†chém thẳng vào vai Äoàn Tháºp Nhị.  
Nhưng Äoàn Tháºp Nhị là  má»™t trong những đệ tá» cá»§a Vệ bát Thái gia thì võ công không thể tầm thưá»ng,  những chiêu thức cá»§a y rõ ràng là đã sá» dụng má»™t cách nhuần nhuyá»…n, đến chiêu  thức cuối cùng thì y quay ngưá»i, song cước Ä‘an vào nhau chuyển ngược mÅ©i Ä‘ao sá»  dụng chiêu “Äảo Äả Kim Chungâ€, ánh Ä‘ao chói lòa đâm thẳng vào bên hông bạch y  nhân. Nhưng đúng như đã tÃnh toán thuá»™c lòng trước bạch y nhân cÅ©ng sá» dụng  chiêu thức giống như Äoàn Tháºp Nhị, cÅ©ng từ chiêu “Bát Phương Tàng Äao†biến  thành chiêu “Äảo Äả Kim Chungâ€. Bạch y nhân tung ra cháºm hÆ¡n má»™t chút, nhưng nếu  như Äoàn Tháºp Nhị không biến chiêu, thì dù cho có giết chết đối phương dưới ngá»n  Ä‘ao đó, thì tá»± biết rằng mình cÅ©ng sẽ chết dưới ngá»n Ä‘ao tương tá»± như váºy.   
Cho dù bạch y nhân là kẻ không muốn sống, thì y lại là kẻ muốn sống. Khi  ngá»n Ä‘ao cá»§a y chém xuống thì trong bụng y đã nghÄ© đến trưá»ng hợp đó rồi, y bá»—ng  hét lên má»™t tiếng tay giữ chặt Ä‘ao vá»t lên không, huÆ¡ Ä‘ao chém xuống cổ bên trái  bạch y nhân.  
Bây giá» y đã chiếm thế thượng phong từ trên đánh xuống, toàn  thân bạch y nhân Ä‘á»u bị bóng Ä‘ao cá»§a y bao quanh, không những không thể biến  chiêu mà cho dù muốn tránh cÅ©ng vô phương.  
Nhưng đáng sợ là bạch y nhân cũng  chẳng buồn né tránh làm gì.  
Nhát Ä‘ao cá»§a Äoàn Tháºp Nhị vừa cắm vào cổ trái  cá»§a bạch y nhân thì Ä‘ao cá»§a bạch y nhân cÅ©ng đâm trúng ngay bụng dưới cá»§a Äoàn  Tháºp Nhị. MÅ©i Ä‘ao hoàn toàn lút sâu chỉ vừa vá»n vẹn có má»™t cái cán nằm trÆ¡ trá»i.  Äoàn Tháºp Nhị rống lên má»™t tiếng văng ra xa hÆ¡n hai trượng nằm bất động, máu  tươi như mưa rải trên mặt tuyết, còn má»™t số Ãt bám vào ngưá»i cá»§a bạch y nhân.   
Toàn thân váºn bạch y cá»§a bạch y nhân trong thá»i gian ngắn đã nhuá»™m thành màu  Ä‘á», nhưng tuyệt nhiên không có má»™t chút biểu hiện gì trên khuôn mặt cá»§a y, cho  đến khi thi thể cá»§a Äoàn Tháºp Nhị từ không trung rá»›t xuống nằm im trên mặt đất,  thì y má»›i chịu ngã. Äối vá»›i y mà nói, chết giống như là Ä‘i vá» nhà váºy, chẳng  phải là má»™t chuyện gì khá»§ng khiếp lắm.  
Sắc mặt Äồng Äồng SÆ¡n lá»™ vẻ hoảng  hốt, đột nhiên đứng thẳng nghiêm giá»ng nói :  
- Äây là loại võ công gì?   
Mặc Bạch lãnh đạm đáp :  
- Cái này không thể gá»i là võ công được.  
-  Váºy gá»i là gì?  
Vẫn với vẻ mặt lạnh lùng, Mặc Bạch nói :  
- Cái này chỉ có  thể gá»i là má»™t chút giáo huấn.  
Äồng Äồng SÆ¡n ngạc nhiên :  
- Giáo huấn?   
- Bài há»c này dạy cho chúng ta biết được, nếu như ngươi cứ nhất định muốn  giết ngưá»i ta, thì ngưá»i ta cÅ©ng có thể giết ngươi y như váºy.  
Má»™t tiếng cưá»i  lạnh lẽo vang lên :  
- Chỉ sợ chưa hẳn như váºy.  
Ngưá»i vừa cất tiếng nói  là Tần Tứ, y vẫn dùng ngón tay út móc vào dây kiếm từ từ bước ra kéo theo cây  kiếm lê trên mặt tuyết, tạo nên những âm thanh lanh lảnh. Khuôn mặt tiá»u tụy cá»§a  y bá»—ng nhiên có chút tươi tắn, ánh mắt lóng lánh, cưá»i nhạt nói :  
- Nếu như  muốn giết ngươi, thì ngươi có muốn giết ta chỉ là chuyện không tưởng.  
Má»™t  giá»ng nói lạnh lẽo vang lên sau câu nói cá»§a Tần Tứ :  
- Chỉ sợ chưa hẳn như  váºy.  
Vừa dứt lá»i, thì má»™t bóng trắng đã đứng trước mặt Tần Tứ, thân pháp  hiển nhiên nhanh hÆ¡n hẳn hai ngưá»i vừa rồi.  
Tần Tứ nhÃu mày há»i :  
- Chưa  hẳn như váºy?  
Bạch y nhân đáp :  
- Cho dù kiếm pháp có cao thâm độc ác đến  đâu, thì vẫn có ngưá»i có thể phá được.  
- Kiếm pháp sát nhân của tại hạ,  không ai có thể phá nổi.  
Bạch y nhân nói :  
- Có má»™t loại ngưá»i có thể.   
Tần Tứ nổi nóng hét lớn :  
- Ai?  
Bạch y nhân đáp :  
- Là loại  ngưá»i không sợ chết.  
Tần Tứ cưá»i lá»›n, chỉ thẳng vào mặt bạch y nhân :  
-  Ngươi chÃnh là loại ngươi không sợ chết hả?  
Bạch y nhân lãnh đạm nói :  
-  Sống có gì vui, chết có gì khổ?  
Tần Tứ cưá»i nhạt nói :  
- Chắc ngươi sống  vì ngươi đang đợi chết?  
Bạch y nhân đáp :  
- Äúng váºy.  
Tần Tứ nói :   
- Nếu đã như váºy, để ta toại nguyện cho ngươi.  
Vừa nói xong, y đột nhiên  rút kiếm tấn công, chỉ chá»›p mắt đã đâm tá»›i bảy chiêu, kiếm phong như chẻ tre,  kiếm quang như ánh chá»›p, chỉ thấy đày trá»i kiếm ảnh tá»±a như mưa hoa, làm cho  ngưá»i ta từ đầu đến cuối không biết y xuất thá»§ tại phương vị nào.  
Bạch y  nhân như chẳng muốn phân biệt, cÅ©ng chẳng muốn né tránh, chỉ lặng yên đứng tại  chá»—, lặng yên mà chỠđợi. Y từ đầu đã chuẩn bị chết, cho nên kiếm cá»§a đối phương  vô luáºn từ đâu tá»›i, y cÅ©ng chẳng thèm để ý.  
Tần Tứ đâm tá»›i bảy nhát kiếm, gã  bạch y nhân này cÅ©ng không thèm động Ä‘áºy, những thế kiếm cá»§a Tần Tứ Ä‘á»u là hư  chiêu, há»… đâm tá»›i là thu lại ngay, đột nhiên Tần Tứ bước má»™t bước đã đến bên  cạnh gã bạch y nhân. Tần Tứ đã tÃnh rằng bá»™ vị này chÃnh là góc chết cá»§a bạch y  nhân, không ai có thể xuất thá»§ trong góc chết này. Äến lúc muốn giết con ngưá»i  này, tuyệt đối Tần Tứ không cho hắn má»™t cÆ¡ há»™i nào để tấn công lại được.   
Chiêu này vừa đâm tới, hư chiêu đã đổi thành chiêu thức thực sự, ánh chớp  của kiếm quang đâm thẳng vào lưng bạch y nhân.  
Chỉ nghe “soạt†má»™t tiếng,  thanh kiếm đã lút sâu vào da thịt, Tần Tứ tháºm chà còn có thể cảm giác được sá»±  cá» xát cá»§a thanh kiếm vá»›i xương địch thá»§. Nhưng cÅ©ng chÃnh vào lúc ấy, y chợt  phát hiện ra mÅ©i kiếm cá»§a mình không phải đâm vào lưng địch thá»§ mà là đâm chÃnh  diện vào ngá»±c.  
ChÃnh vào cái khoảnh khắc mà Tần Tứ sá» dụng chiêu cuối cùng  thì bạch y nhân bá»—ng nhiên quay ngưá»i lại, dùng ngá»±c đón lấy mÅ©i kiếm cá»§a y.   
Không ai có thể lưá»ng trước được kết cục như váºy, không má»™t ai có thể dùng  chÃnh thân mình để hững đỡ lấy mÅ©i kiếm. Nhưng gã bạch y nhân này đã dùng chÃnh  thân mình để làm vÅ© khÃ.  
Tần Tứ hoảng hốt biến sắc dùng sức lôi thanh kiếm  ra, nhưng thình lình thanh kiếm bị mắc kẹt vào xương rút ra không được. Äến lúc  muốn buông tay thì thanh kiếm cá»§a bạch y nhân nhẹ nhàng đâm tá»›i, giống như má»™t  thiếu nữ dịu dàng Ä‘ang từ từ cắm má»™t cành hoa tươi vào lá» váºy, từ từ mÅ©i kiếm  đâm vào lồng ngá»±c y. Tần Tứ tháºm chà không cảm thấy cả sá»± Ä‘au đớn, chỉ cảm nháºn  được lồng ngá»±c cá»§a mình Ä‘ang từ từ đóng băng.  
Và sau đó, cả thân ngưá»i cÅ©ng  Ä‘á»u lạnh buốt.  
Máu tươi vá»t ra, hai ngưá»i hỠđứng đối diện nhau, bạch y nhân  vẫn sắc mặt lạnh lẽo vÄ©nh cá»u, nhưng còn Tần Tứ thì mang nét mặt khá»§ng khiếp đã  biến dạng.  
Kiếm pháp cá»§a Tần Tứ so vá»›i Äồng Dương rất là cao, thá»§ pháp thì  mau lẹ hÆ¡n rất là nhiá»u, nhưng kết quả cá»§a hai ngưá»i lại giống nhau.  
Tráºn  chiến đã kết thúc.  
Äồng Äồng SÆ¡n bá»—ng nhiên đứng dáºy, mặt trắng bệch không  còn má»™t giá»t máu. Y tuyệt nhiên không phải chưa từng thấy qua giết ngưá»i, cÅ©ng  không phải chưa từng thấy qua ngưá»i ta bị giết.  
Nhưng Ä‘iá»u khá»§ng khiếp là y  chưa từng thấy qua cảnh giết ngưá»i tàn khốc, ghê gá»›m, đáng sợ như váºy.  
Kẻ  giết ngưá»i và ngưá»i bị giết Ä‘á»u thê thảm và ghê gá»›m như nhau.  
Y đột nhiên  cảm thấy muốn nôn má»a.  
Mặc Bạch nhìn y Ä‘iá»m đạm nói :  
- Nếu như các hạ  muốn giết ngưá»i, ngưá»i khác cÅ©ng có thể giết các hạ giống như váºy, bài há»c này  bây giá» các hạ đã tin rồi.  
Äồng Äồng SÆ¡n gáºt đầu nhè nhẹ, không nói được lá»i  nào, bởi vì y không có gì để nói.  
Mặc Bạch lại nói :  
- Hình như ngươi  nên hiểu rõ, giết ngưá»i và bị ngưá»i giết Ä‘á»u Ä‘au khổ như nhau.  
Äồng Äồng SÆ¡n  gáºt đầu thừa nháºn, y đã không thể không thừa nháºn.  
Mặc Bạch lại nói tiếp :   
- Váºy các hạ còn muốn giết ngưá»i nữa không?  
Äồng Äồng SÆ¡n nhÃu mày suy  nghÄ© hồi lâu, đột nhiên há»i :  
- Tại hạ chỉ muốn hiểu rõ, các ngươi làm như  váºy để làm gì?  
Mặc Bạch đáp :  
- Chẳng để làm gì cả.  
Äồng Äồng SÆ¡n  nói :  
- Váºy các ngươi không phải là do lão Äá»— má»i đến.  
- Không phải, ta  không biết ngươi, cũng không biết lão ta.  
Äồng Äồng SÆ¡n lại há»i :  
-  Nhưng các ngươi lại không tiếc như chết vì lão ta?  
Mặc Bạch đáp :  
-  Chúng ta không phải chết vì lão, chúng ta chết, chẳng qua là muốn những ngưá»i  khác được sống mà thôi.  
Mặc Bạch ngưng lại nhìn những thi thể trong vũng máu  rồi lại nói tiếp :  
- Ba ngưá»i này tuy đã chết, nhưng chà Ãt cÅ©ng đã có ba  mươi ngưá»i có thể vì cái chết cá»§a há» mà được tiếp tục sống, huống hồ, há» Ä‘á»u  không thể chết.  
Äồng Äồng SÆ¡n há hốc mồm kinh ngạc khi nghe nói, há»i rằng :   
- Các ngươi tháºt ra phải từ Thanh Thành tá»›i không?  
- Ngươi không tin?   
Äồng Äồng SÆ¡n đúng tháºt là không tin, trong thâm tâm y chỉ cảm thấy rằng bá»n  ngưá»i này chắc là đến từ địa ngục. Trên Ä‘á»i làm gì có loại ngưá»i như thế này.   
Mặc Bạch há»i :  
- Các hạ đã đồng ý chưa?  
Äồng Äồng SÆ¡n ngạc nhiên :   
- Äồng ý cái gì?  
Mặc Bạch đáp :  
- Hóa giải cuộc chiến này?  
Äồng  Äồng SÆ¡n chỉ thở dài mà nói rằng :  
- Chỉ tiếc là ta đồng ý cũng vô dụng.   
Mặc Bạch há»i :  
- Tại sao?  
Äồng Äồng SÆ¡n đáp :  
- Bởi vì có má»™t  ngưá»i sẽ không đồng ý.  
Mặc Bạch há»i tiếp :  
- Ai?  
Äồng Äồng SÆ¡n đáp  gá»n lá»n :  
- Vệ bát Thái gia.  
Mặc Bạch nói :  
- Các hạ không ngại xin  kêu hắn lại gặp ta.  
Äồng Äồng SÆ¡n há»i :  
- Äến đâu để tìm?  
Ãnh mắt  lãnh đạm cá»§a Mặc Bạch bá»—ng nhiên ngó vá» nÆ¡i xa xôi, má»™t lát sau má»›i cháºm rãi nói  :  
- Trong thành Trưá»ng An, hoa mai cá»§a Lãnh Hương viện, bây giá» tưởng chừng  như đã nở rồi...  
* * * * *  
Vệ bát Thái gia nếu như trong lòng vui vẻ,  cÅ©ng giống như ngưá»i bình thưá»ng váºy, miệng cưá»i mỉm, khoác vai vá»›i má»i ngưá»i,  kể cho má»i ngưá»i nghe chuyện tiếu lâm mà lão tá»± nháºn thấy hay.  
Nhưng trong  lúc lão giáºn dữ, thì sẽ khác hẳn vá»›i má»i ngưá»i xung quanh. Thông thưá»ng khi đến  cÆ¡n giáºn dữ, mặt đỠgay, đột nhiên giống như má»™t con sư tá» vừa đói vừa giáºn dữ,  và ánh mắt có thể gá»i là tia hào quang ghê gá»›m và đáng sợ như má»™t con sư tá» Ä‘ang  giáºn dữ, bất cứ lúc nào cÅ©ng có thể chá»™p bất cứ kẻ nào dám pháºt ý lão, xé thành  từng miếng nhá», rồi từng miếng từng miếng nuốt hết.  
Hiện tại chÃnh là lúc  lão Ä‘ang nổi giáºn.  
Äồng Äồng SÆ¡n nhÃu mày đứng trước mặt lão, má»™t hảo hán  oai trấn cả má»™t phương, bấy giá» giống như là má»™t con cừu non, cả thở cÅ©ng không  dám thở.  
Trong lúc Äồng Äồng SÆ¡n còn Ä‘ang mông lung suy nghÄ©, thì Vệ bát  Thái gia Ä‘ang lồng lá»™n như má»™t con sư tá», lão trợn mắt nhìn Äồng Äồng SÆ¡n,  nghiến răng há»i :  
- Ngươi nói cái thằng chết tiệt ấy tên là Mặc Bạch?   
Äồng Äồng SÆ¡n khúm núm trả lá»i :  
- Dạ!  
Vệ bát Thái gia lại há»i tiếp  :  
- Ngươi nói bá»n chúng từ Thanh Thành đến à?  
Äồng Äồng SÆ¡n trả lá»i :   
- Dạ!  
Vệ bát Thái gia ngá»a ngưá»i ra sau, trầm giá»ng há»i :  
- Ngoài  những Ä‘iá»u này ra, ngươi cái gì cÅ©ng không biết?  
Äồng Äồng SÆ¡n má»—i lần trả  lá»i lại khúm núm hÆ¡n nữa, lần này y lại cúi rạp ngưá»i trả lá»i :  
- Dạ!  
Vệ  bát Thái gia gầm lên như một con mãnh sư, quát :  
- Cái thằng chết tiệt ấy nó  giết mất của ta hai tên đồ đệ, mi có mặt ở đó mà cả lai lịch của nó mi cũng  không biết, mi còn mặt mũi nào mà vỠgặp ta.  
Bá»—ng nhiên, lão đứng phắt dáºy,  chá»›p mắt đã phi thân đến bên cạnh Äồng Äồng SÆ¡n, chụp lấy cổ áo hắn tát liên  tiếp bảy tám cái. Bị tát đến ná»—i á»c cả máu mồm, nhưng chẳng thấy Äồng Äồng SÆ¡n  cỠđộng biểu hiện Ä‘au đớn, mà ngược lại nét mặt hán như vui mừng, như an lòng.  Bởi vì hắn hiểu rằng Vệ bát Thái gia đánh càng dữ, chá»i mắng càng dữ, thì còn  coi hắn là đệ tá», mà như váºy thì cái mạng má»›i được giữ lại. Ngược lại, nếu Vệ  bát Thái gia lại khách sáo vá»›i hắn, thì ngày hôm nay hắn muốn ra khá»i phòng  khách này cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u hoang tưởng.  
Äánh được mấy cái, Vệ bát Thái gia  lại co chân đá thẳng vào bụng Äồng Äồng SÆ¡n, lãnh xong cú đá này Äồng Äồng SÆ¡n  vẫn ngoan ngoãn đứng yên như má»™t con cừu non, cho dù mồn đầy máu, mồ hôi đổ đầy  trán.  
Vệ bát Thái gia thở hắt má»™t hÆ¡i dài, nhìn Äồng Äồng SÆ¡n gầm lên :   
- Ngươi có biết bá»n tiểu tỠđó đến giúp ngươi hành sá»±.  
Äồng Äồng SÆ¡n đưa  tay chùi máu trên miệng trả lá»i :  
- Dạ biết!  
Vệ bát Thái gia hét lớn :   
- Bây giá» chúng nó bị ngưá»i ta giết chết, ngươi lại ba chân bốn cẳng chạy vá»  đây, ngươi tá»± nghÄ©  
ngươi là thứ gì?  
Äồng Äồng SÆ¡n ngước lên nhìn Vệ bát  Thái gia nói :  
- Dạ con chẳng là thứ gì cả, nhưng con không dám không trở  vá».  
Vệ bát Thái gia nói :  
- Cái thằng chết tiệt, ngươi không dám không  trở vá»? Chả lẽ ngươi không biết cúp Ä‘uôi chạy xa, để tránh ta giáºn dữ khi gặp  mặt ngươi.  
Äồng Äồng SÆ¡n khúm núm :  
- Con cũng biết lão nhân gia sẽ nổi  nóng, lão nhân gia muốn đánh cứ đánh, muốn giết cứ giết, con cũng không có gì để  than oán, nhưng nếu như muốn con chạy trốn lão nhân gia, con có chết cũng chẳng  cam lòng.  
Vệ bát Thái gia trợn mắt nhìn Äồng Äồng SÆ¡n, rồi cưá»i lá»›n :  
-  ÄÆ°á»£c, được lắm.  
Lão bước đến ôm vai Äồng Äồng SÆ¡n, cưá»i nói :  
- Má»i  ngưá»i xem đây, đây má»›i là hài nhi tốt cá»§a ta, các ngươi Ä‘á»u phải há»c táºp theo,  làm sai sợ cái gì? Con bà nó, có ai dám nói cả cuá»™c Ä‘á»i chưa há» làm sai, kể cả  Vệ Thiên Bằng ta cÅ©ng đã từng làm sai, huống hồ là ai.  
Khi lão cưá»i, cả căm  đại sảnh như trút bỠđược gánh nặng, mưá»i mấy ngưá»i trong đó cÅ©ng cảm thấy nhẹ  nhõm trong lòng.  
Vệ bát Thái gia há»i :  
- Các ngươi có ai biết tên chết  tiệt Mặc Bạch này là cái thứ gì không?  
Câu há»i này lão ngụ ý như há»i tất cả  má»i ngưá»i, nhưng ánh mắt cá»§a lão chỉ dừng lại ở má»™t ngưá»i. Ngưá»i này khuôn mặt  trắng bạch, nhìn có vẻ tao nhã và có hòa khÃ. Những ngưá»i không biết y, chỉ cho  rằng y là má»™t bạch diện thư sinh tao nhã, kỳ thá»±c y chÃnh là đại đệ tá» cá»§a Vệ  bát Thái gia - Thiết Chùy Tá» Hàn Trinh, danh tiếng cá»§a y đã làm hắc bạch lưỡng  đạo khiếp vÃa mấy năm nay.  
Biệt danh cá»§a y là Thiết Chùy Tá» cÅ©ng không hổ  danh, vì cho dù địch thá»§ có cái vá» cứng bao nhiêu, y cÅ©ng có thể tạo má»™t cái hốc  từ trước ra sau. Nhưng xét ra, y lại là má»™t con ngưá»i ôn hòa tuyệt đối, khuôn  mặt bao giá» cÅ©ng mang má»™t nụ cưá»i an nhàn, giá»ng nói rất êm ái.  
Sau khi nghe  Vệ bát Thái gia há»i, y nhìn quanh không thấy ai trả lá»i, má»›i cháºm rãi lên tiếng  :  
- Nhiá»u năm trước, có má»™t gia đình há» Mặc, trốn nạn đến ẩn cư ở Thanh  Thành sÆ¡n, Mặc Bạch có lẽ là ngưá»i trong gia đình đó.  
Vệ Thiên Bằng nhìn má»i  ngưá»i cưá»i lá»›n nói :  
- Ta đã nói từ sá»›m, chuyện thiên hạ chỉ cần há»i hắn,  không có gì mà hắn không biết!  
Hàn Trinh mỉm cưá»i đáp :  
- Nhưng đệ tá»  rốt cuá»™c chẳng biết bá»n chúng ẩn cư nÆ¡i nào trong Thanh Thành sÆ¡n, đã nhiá»u năm  nay chưa có ai tìm được nÆ¡i ở cá»§a chúng, nhưng cách má»—i lần ba bốn năm, há» Ä‘á»u  ra ngoài má»™t lần.  
Vệ Thiên Bằng nhÃu mày há»i :  
- Ra làm gì?  
Hàn  Trinh cưá»i nói :  
- Làm cái trò nhiá»u chuyện.  
Khuôn mặt cá»§a Vệ bát Thái  gia trầm ngâm hẳn xuống, lão thưá»ng không thÃch kẻ nhiá»u chuyện.  
Hàn Trinh  nói tiếp :  
- Bá»n há» không thể không nhiá»u chuyện, bởi vì há» tá»± nháºn là Ä‘á»i  sau cá»§a Mặc Trác, đệ tá» cá»§a Mặc gia không thể làm má»™t ẩn sÄ© chỉ tá»± lo lấy thân.   
Vệ Thiên Bằng nhÃu mày há»i :  
- Mặc Trác, là cái thá gì?  
Hàn Trinh  Ä‘iá»m đạm nói :  
- Hắn không phải là cái thá, là ngưá»i.  
Vệ Thiên Bằng cưá»i  lá»›n, ngừng má»™t chút Hàn Trinh từ từ nói :  
- Mặc Trác chÃnh là Mặc Tá», tinh  thần cá»§a Mặc Tá» chÃnh là cứu ngưá»i bị nạn, cho dù phải nhảy vào lá»a. Cho nên đệ  tá» cá»§a Mặc gia tuyệt đối không thể làm ẩn sÄ© mà chỉ có thể là nghÄ©a sÄ©.  
Vệ  Thiên Bằng há»i :  
- Chẳng lẽ Mặc Bạch đó cũng là một trong những nghĩa sĩ?   
Hàn Trinh mỉm cưá»i :  
- NghÄ©a sÄ© cÅ©ng có rất nhiá»u loại. Có loại tuy rất  quang minh chÃnh đại, nhưng bên trong lại có mưu đồ khác.  
Vệ Thiên Bằng há»i  :  
- Gã Mặc Bạch có phải thuộc loại này hay không?  
Hàn Trinh đáp :  
-  Xem ra thì hình như là váºy.  
Vệ Thiên Bằng lại há»i tiếp :  
- Loại nghĩa sĩ  này đối phó như thế nào? Có thể giết từng tên để giảm đi lực lượng của nó không?   
Hàn Trinh lắc đầu đáp :  
- Không thể nào được.  
Vệ Thiên Bằng nhá»m  ngưá»i dáºy há»i :  
- Tại sao lại không được?  
Hàn Trinh từ tốn diễn giải :   
- NghÄ©a sÄ© giống như là quân tá» váºy, giết không hết đâu.  
Vệ Thiên Bằng  cưá»i lá»›n nói :  
- Không sai, nếu như ngươi giết bá»n chúng, thì nhất định có  ngưá»i sẽ nói ngươi là kẻ tiểu nhân bất nhân bất nghÄ©a.  
Hàn Trinh gáºt đầu nói  thêm :  
- Cho nên má»›i giết không được bá»n chúng nó.  
Vệ Thiên Bằng chớp  chớp mắt nói :  
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là giết không được, nhưng nếu có ai lên tiếng  muốn giết chúng, ta sẽ ra tay á»§ng há»™ ngay.  
Hàn Trinh nhÃu mày hồi lâu nói :   
- Nhưng muốn giết chúng cũng không phải là dễ.  
Vệ Thiên Bằng há»i :  
-  Chẳng lẽ cái tên khốn khiếp Mặc Bạch tháºt là lợi hại?  
Hàn Trinh đáp :  
-  Y tháºt ra có lẽ cÅ©ng chẳng ghê gá»›m gì, đáng sợ là cái đám tá» sÄ© cá»§a y.  
Vệ  Thiên Bằng nhÃu màu tá» vẻ không hiểu :  
- TỠsĩ? TỠsĩ là sao?  
Hàn Trinh  bình thản đáp :  
- Tá» sÄ©, chÃnh là nói đám thá»§ hạ có thể chết vì hắn bất cứ  lúc nào.  
Vệ Thiên Bằng biến sắc :  
- Chẳng lẽ bá»n chúng không sợ chết?   
Hàn Trinh gáºt đầu :  
- Kẻ không muốn sống chÃnh là kẻ đáng sợ nhất, võ  công liá»u mạng chÃnh là võ công ghê gá»›m nhất.  
Vệ Thiên Bằng im lặng chỠđợi  lá»i giải thÃch cá»§a Hàn Trinh.  
Hàn Trinh cháºm rãi nói :  
- Bởi vì ta chém  hắn má»™t Ä‘ao, hắn cÅ©ng sẽ chém ta má»™t Ä‘ao giống như váºy.  
Hiển nhiên Vệ Thiên  Bằng không bằng lòng vá»›i lá»i giải thÃch vừa rồi.  
Hàn Trinh nói tiếp :  
-  Tuy ta ra tay nhanh hÆ¡n má»™t chút, nhưng lúc ta giết hắn hắn còn có thể giết ta.  Bởi vì, khi Ä‘ao cá»§a ta chém tá»›i, hắn sẽ không né tránh nên trong khoảnh khắc  ngá»n Ä‘ao cá»§a ta chém vào hắn, hắn đã có đủ thá»i gian để giết ta.  
Vệ Thiên  Bằng cưá»i to, bước tá»›i vá»— vai Hàn Trinh :  
- Nói rất hay, rất có lý.  
Hàn  Trinh nhìn sững lão, hình như đã hiểu rõ ý của lão.  
Không phải thù, thì  chÃnh là bạn.  
Nếu như giết ngươi không được, thì kết bạn vá»›i ngươi váºy. Äây  không chỉ là nguyên tắc cá»§a Vệ Thiên Bằng, mà là nguyên tắc cá»§a cá»™ng đồng hào  kiệt võ lâm từ xưa đến nay. Äối vá»›i đám ngưá»i này nguyên tắc này không còn nghi  ngá» gì tÃnh chÃnh xác cá»§a nó.  
Hàn Trinh nói :  
- Äồng Äồng SÆ¡n đã nói bá»n  chúng muốn đên thành Trưá»ng An.  
Vệ Thiên Bằng cháºm rãi gáºt đầu :  
- Nghe  nói Lãnh Hương viên là nơi rất đẹp, ta cũng muốn đến chơi lâu rồi.  
Hàn Trinh  gáºt đầu đồng ý :  
- Äúng, Lãnh Hương viên từ lâu đã là má»™t danh lam thắng  cảnh, nÆ¡i đó trồng hàng vạn cây mai, bây giá» lại chÃnh là mùa mai nở, cho  nên....  
Vệ Thiên Bằng ngắt lá»i :  
- Cho nên sao?  
Hàn Trinh thản nhiên  nói :  
- Mặc Bạch đã đến nơi ấy, tại sao chúng ta lại không đến?  
Vệ Thiên  Bằng gáºt đầu :  
- Chúng ta đương nhiên có thể đến đấy.  
Hàn Trinh nói thêm  :  
- Nếu như đã muốn đi, thì chi bằng chúng ta thuê bao cả nơi đó luôn đi.   
Vệ Thiên Bằng vá»— tay cưá»i nói :  
- Có lý lắm.  
Hàn Trinh nói tiếp :   
- Äợi đến khi Mặc Bạch đến, chúng ta hãy ân cần má»i hắn, cho hắn thấy sá»± lợi  hại cá»§a lão nhân gia, nếu như hắn không phải là má»™t tên Ä‘iên rồ, thì sau này hắn  sẽ không đối địch vá»›i chúng ta.  
Vệ Thiên Bằng dương dương tá»± đắc cưá»i lá»›n :   
- à hay lắm!  
* * * * *  
Trong đại sảnh im ắng, ngoài hành lang lại im  tịnh hơn nữa.  
Äồng Äồng SÆ¡n và Hàn Trinh Ä‘ang sánh vai Ä‘i trong hành lang,  thái độ giống như đôi bạn cÅ© đã lâu không gặp.  
Quang cảnh âm u cá»§a hoàng hôn  càng làm cho gió tạo nên cái lạnh giá buốt, hương thÆ¡m cá»§a hoa mai trong vưá»n  đầy trong gió.  
Äá»™t nhiên Äồng Äồng SÆ¡n dừng lại, ánh mắt nghi ngá» nhìn thẳng  vào Hàn Trinh :  
- Có một chuyện đệ cảm thấy rất kỳ lạ?  
Hàn Trinh cÅ©ng  dừng bước há»i lại :  
- Chuyện gì?  
Äồng Äồng SÆ¡n há»i tiếp :  
- Tại sao  những lá»i huynh nói ra, lão nhân gia Ä‘á»u cho là ý hay.  
Hàn Trinh cưá»i ngất :   
- Bởi vì đó Ä‘á»u là ý cá»§a sư phụ, ta chẳng qua chỉ nói ra dùm cho sư phụ mà  thôi.  
Äồng Äồng SÆ¡n lắc đầu không hiểu :  
- Nếu đây đã là ý của lão nhân  gia, tại sao huynh phải nói ra.  
Hàn Trinh trầm ngâm :  
- Ngươi đã theo sư  phụ bao lâu rồi?  
- CÅ©ng đã hÆ¡n mưá»i năm rồi.  
Hàn Trinh nói tiếp :  
-  Ta nghÄ© rằng ngươi cho sư phụ là má»™t ngưá»i thô lá»—, tàn bạo, chẳng bao giá» là má»™t  ngưá»i biết suy nghÄ©.  
Äồng Äồng SÆ¡n gáºt đầu đồng ý.  
Hàn Trinh lắc đầu :   
- Ngươi sai rồi! Ngày trước Trung Nguyên bát kiệt tung hoành giang hồ, má»i  ngưá»i cho rằng Lưu tam gia là ngưá»i tinh tế nhất, Lý thất gia là ngưá»i ghê gá»›m  nhất, và hồ đồ nhất chÃnh là Vệ bát Thái gia.  
Äồng Äồng SÆ¡n gáºt đầu nói :   
- Äệ cÅ©ng đã nghe qua.  
Hàn Trinh đột nhiên cưá»i lá»›n nói tiếp :  
- Bây  giá» Lưu tam gia và Lý thất gia Ä‘á»u đã chết, kẻ hồ đồ nhất Vệ bát Thái gia lại  còn sống mà còn rất là thảnh thÆ¡i.  
Äồng Äồng SÆ¡n cưá»i như đã hiểu ý cá»§a Hàn  Trinh. Chỉ có kẻ giả vá» hồ đồ má»›i chÃnh là ngưá»i tinh tế nhất, ngưá»i lợi hại  nhất.  
Äồng Äồng SÆ¡n bá»—ng nhiên thở dài :  
- Chỉ tiếc giả vỠhồ đồ là một  chuyện không dễ dàng.  
Hàn Trinh lắc đầu :  
- Chưa chắc đúng.  
Äồng  Äồng SÆ¡n nhìn Hàn Trinh nói lấp lá»ng :  
- Xem ra huynh không biết giả vỠhồ  đồ.  
Hàn Trinh cưá»i khổ não :  
- Hiện tại có lẽ ta là tên hồ đồ, nhưng  không thể làm cho ngưá»i ta biết mình hồ đồ.  
- Tại sao váºy?  
- Bởi vì bên  cạnh kẻ hồ đồ, Ä‘á»u phải có má»™t ngưá»i tinh nhanh, cho nên ta phải làm kẻ tinh  nhanh đó.  
- Cứ như váºy, dù là chuyện gì Ä‘i nữa, sai lầm chÃnh là huynh bị  gánh chịu chứ không phải sư phụ.  
Äồng Äồng SÆ¡n nhÃu mày nói tiếp :  
- Cho  nên ngưá»i ta sẽ ghét háºn huynh chứ không phải lão nhân gia.  
Hàn Trinh thở  hắt nói :  
- Cho nên bây giá» ngươi má»›i hiểu rõ, ngưá»i tinh tế tại sao lại  chết sá»›m như váºy.  
Äồng Äồng SÆ¡n cưá»i nói :  
- Nhưng có loại ngưá»i chết  mau hÆ¡n những kẻ tinh tế, đó là bá»n đối đầu vá»›i lão nhân gia.  
Hàn Trinh cưá»i  nói :  
- Cho nên ta rất cảm thông vá»›i bá»n ngưá»i này, vì bá»n chúng muốn sống  cÅ©ng là má»™t chuyện khác.  
* * * * *  
Phùng Lục chầm cháºm Ä‘i qua con đưá»ng  nhỠđầy tuyết, từ xa y đã nhìn thấy sắc hoa rá»±c rỡ cá»§a vưá»n mai Lãnh Hương viên.   
- Láºp tức bao hết Lãnh Hương viên, Ä‘uổi hết khách Ä‘ang ở, cho dù là còn sống  hay chết cÅ©ng phải Ä‘uổi hết cho ta.  
Mệnh lệnh cá»§a Vệ bát Thái gia như vang  lên trong dầu Phùng Lục, lão Thái gia thưá»ng ra những mệnh lệnh như váºy, lão sai  phái má»™t ai Ä‘i thừa lệnh thì ngưá»i đó không thể nào không hoàn thành. Cho dù  ngưá»i đó làm như thế nào lão cÅ©ng không thèm để ý, cho dù công việc đó có khó  khăn như thế nào lão càng không thèm quan tâm, chỉ cần phải làm xong cho lão.  Nếu có những khó khăn gì, lão cÅ©ng bắt phải làm cho xong, nếu như không hoàn  thành, thì tháºt không đáng làm má»™t trong những đệ tá» cá»§a lão.  
Phùng Lục lần  này nháºn lệnh bằng mạng sống cá»§a mình, y là má»™t con ngưá»i rất cẩn tháºn. Má»—i lần  hành sá»±, y thưá»ng Ä‘em những vấn đỠkhó khăn xem xét cẩn tháºn.  
Äi hết con  đưá»ng nhá», Phùng Lục đến trước má»™t cái cá»a, trên cá»a gắn má»™t tấm bảng lá»›n, trên  có ba chữ Lãnh Hương viên, hiển nhiên đây là cá»a chÃnh cá»§a Lãnh Hương viên,  ngưá»i quản lý lúc nào cÅ©ng có mặt ngay cá»a, y hy vá»ng ngưá»i quản lý này là má»™t  kẻ thông minh, kẻ thông minh Ä‘á»u biết yêu cầu cá»§a Vệ bát Thái gia là không thể  từ chối.  
Viên quản lý Lãnh Hương viên là má»™t trung niên khoảng ba mươi mấy  tuổi, xem ra tướng mạo không thông minh lắm, nhưng cÅ©ng không đến ná»—i ngốc. Khi  Phùng Lục bước tá»›i trước cá»a Lãnh Hương viên, y vá»™i bước xuống vòng tay thi lá»…  nói :  
- Tại hạ Dương Thiên xin há»i công tỠđến là ngắm hoa uống rượu, hay là  muốn ở lại đây, xin cứ chỉ bảo?  
Phùng Lục trả lá»i má»™t cách ngắn gá»n :  
-  Chúng ta muốn bao hết Lãnh Hương viên.  
Dương Thiên tá» ra rất bất ngá», nhưng  lại mỉm cưá»i trả lá»i :  
- Ở đây có tất cả hai mươi mốt sân, mưá»i bốn tòa lầu,  bảy gian đại sảnh, hai mươi tám phòng khách, hai trăm phòng trá», công tá» muốn  bao hết hay sao?  
Phùng Lục lãnh đạm gáºt đầu :  
- Phải!  
Dương Thiên  trầm ngâm há»i :  
- Công tỠđến ở bao nhiêu ngưá»i?  
Phùng Lục trả lá»i :   
- Cứ cho là má»™t ngưá»i Ä‘i nữa, ta cÅ©ng muốn bao hết.  
Dương Thiên trầm  giá»ng nói tiếp :  
- Váºy thì phải xem là nhân váºt nào má»›i được?  
Phùng Lục  nhếch môi cưá»i bà hiểm :  
- Là Vệ bát Thái gia.  
Dương Thiên rúng động  toàn thân la lên :  
- Vệ bát Thái gia cá»§a Bảo Äịnh phá»§ hay sao?  
Phùng Lục  gáºt đầu, ra chiá»u rất hài lòng, tên tuổi cá»§a Vệ bát Thái gia không ai mà không  biá»…t.  
Dương Thiên bá»—ng nhìn thẳng Phùng Lục, ánh mắt lóe lên như Ä‘ang cưá»i  má»™t cách giảo hoạt :  
- Sá»± chỉ bảo cá»§a Vệ bát Thái gia, tại hạ không thể  không vâng lá»i, nhưng...  
Phùng Lục ngắt lá»i :  
- Nhưng cái gì?  
Dương  Thiên nói :  
- Lúc nãy có má»™t vị khách quan cÅ©ng muốn bao hết nÆ¡i đây, y ra  giá là má»™t ngàn lượng bạc mà tại hạ còn không đáp ứng, bây giá» nếu như đồng y  vá»›i công tá», làm thế nào có thể phân bua rõ ràng cho vị khách quan đó?  
Phùng  Lục nhÃu mày há»i :  
- Vị khách quan đó đâu?  
Dương Thiên không trả lá»i  nhưng ánh mắt cá»§a y nhìn chăm chú ra phÃa sau Phùng Lục, Phùng Lục không đợi y  trả lá»i mà quay hẳn ngưá»i lại, vừa nhìn lại, Phùng Lục chỉ thấy má»™t khuôn mặt  trắng toát hư má»™t bức tượng cách y vài trượng. Äó là má»™t quái nhân mặc má»™t chiếc  áo má»ng màu trắng, trên lưng cuá»™ng má»™t cái chiếu Ä‘á», trên tay cầm má»™t thanh Ä‘oản  trượng.  
Lúc nãy, khi Phùng Lục bước vào đây, tuyệt nhiên không thấy qua quái  nhân này. Quái nhân như không thấy Phùng Lục, hai ánh mắt lạnh lẽo, hoàn toàn  không có một sự biểu hiện nào, giống như đang nhìn vào cõi xa xôi nào đó.   
Má»i ngưá»i má»i váºt xảy ra trên Ä‘á»i này, dưá»ng như không được y đặt mắt đến.  Äiá»u mà y quan tâm đến hình như là má»™t nÆ¡i phiêu diêu nào đó nằm trong cõi hư  vô. Chỉ có nÆ¡i đó, y má»›i đạt được sá»± yên vui tháºt sá»±.  
Phùng Lục vừa nhìn  thấy liá»n vá»™i quay lưng. Y đã biết quái nhân này là ai rồi, nhưng không muốn  nhìn kỹ, lại cÅ©ng không muốn bắt chuyện vá»›i quái nhân này. Y biết rằng cho dù  nói gì vá»›i gã quái nhân này thì cÅ©ng là má»™t chuyện hết sức ngu xuẩn.  
Trong  ánh mắt cá»§a Dương Thiên vẫn còn mang nụ cưá»i gian xảo ấy.  
Phùng Lục lên  tiếng phá tan im lặng làm căng thẳng cả một bầu không gian.  
- ÄÆ°á»£c, ta bao  hết Lãnh Hương viên, má»™t ngày ta trả má»™t ngàn năm trăm lượng. Còn cho thêm ngươi  má»™t ngàn lượng tiá»n hoa hồng.  
Phùng Lục biết rằng giao dịch vá»›i má»™t ngưá»i  làm ăn dá»… hÆ¡n nhiá»u lần khi giao dịch vá»›i má»™t tên liá»u mạng. Làm thá»§ hạ cá»§a Vệ  bát Thái gia nhiá»u năm, y đã há»c được cách lá»±a chá»n và phán Ä‘oán má»™t cách chÃnh  xác.  
Dương Thiên dÄ© nhiên bằng lòng, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã nghe  má»™t giá»ng nói lạnh lẽo vang lên :  
- Ta trả một ngàn năm trăm lượng và cái  này.  
Phùng Lục bá»—ng nghe sau lưng có tiếng gió bạt, vá»™i giáºt mình quay lại  thì thấy bạch y nhân đã rứt má»™t thanh Ä‘ao ra từ Ä‘oản trượng, cắt má»™t miếng thịt  đùi chầm cháºm đặt lên bàn, khuôn mặt không tá» vẻ có gì là Ä‘au đớn cả.  
Phùng  Lục nhìn y, chỉ cảm thấy Ä‘uôi mắt cứ giáºt mãi, trải qua thá»i gian lâu má»›i nói  được :  
- Cái này ta cũng có thể trả được.  
Bạch y nhân nghe Phùng Lục  thốt lên câu nói này, chỉ nhìn một chút rồi lại hướng vỠcõi hư vô.  
Phùng  Lục chầm cháºm rút ra cây Ä‘oản Ä‘ao, cÅ©ng chầm cháºm cắt ra má»™t miếng thịt đùi. Y  cắt cháºm và rất kỹ càng. Bất luáºn Phùng Lục làm việc gì cÅ©ng Ä‘á»u rất cẩn tháºn.  Cắt xuống miếng thịt cá»§a chÃnh mình tuy rất Ä‘au đớn, nhưng hắn không làm xong  mệnh lệnh cá»§a Vệ bát Thái gia sẽ chịu nhiá»u Ä‘au khổ hÆ¡n nữa. Lần này Phùng Lục  cÅ©ng phán Ä‘oán chÃnh xác và lá»±a chá»n rất chÃnh xác, có lẽ hắn không còn gì để mà  lá»±a chá»n nữa.  
Khi nhìn thấy trên bàn đặt hai miếng thịt tươi còn nhá» máu  ròng ròng, Dương Thiên như toàn thân má»m nhÅ©n.  
Bạch y nhân liếc nhìn Phùng  Lục một cái rồi bỗng huơ đao, cắt xuống một cái lỗ tai.  
Phùng Lục cảm thấy  cả ngưá»i như bị cứng đơ, há» Phùng Lục đã từng cắt lá»— tai cá»§a kẻ khác, nhưng lúc  đó chỉ cảm thấy có chút gì hÆ¡i tàn bạo. Nhưng đó là chuyện khác. Phùng Lục muốn  múa Ä‘ao giết quách cái tên bạch y nhân này, nhưng lá»i nói cá»§a Hàn Trinh ám ảnh  trong đầu: “Tuy ta xuất thá»§ nhanh hÆ¡n hắn, nhưng lúc ta giết hắn hắn cÅ©ng có thể  giết lại taâ€.  
Kẻ cẩn tháºn, Ä‘a số bao giá» cÅ©ng tiếc rẻ mạng sống cá»§a mình,  Phùng Lục là má»™t kẻ cẩn tháºn.  
Há» Phùng từ từ ngẩng đầu lên, cắt cái lá»— tai  cá»§a mình xuống. Phùng Lục cắt má»™t cách cháºm rãi, má»™t cách cẩn tháºn.  
Máu đã  nhuá»™m đỠhai bên vai cá»§a bạch y nhân, đôi mắt lạnh lùng cá»§a bạch y nhân bá»—ng  nhiên phóng ra má»™t tia nhìn khoan khoái má»™t cách tàn nhẫn. Cái tai cá»§a Phùng Lục  cắt xuống đặt bên cạnh cái tai cá»§a y thì hai cứ như là má»™t váºy.  
Dương Thiên  như muốn ngất đi khi thấy hai cái tai đặt trước mặt. Y run rẩy ngồi phịch xuống  ghế tựa hồ như đứng không vững.  
Bạch y nhân nhìn một bên tai dầm đìa máu của  Phùng Lục, cất tiếng nói lạnh lẽo :  
- Cái giá này mà ngươi cũng trả được hay  sao?  
Dứt lá»i y huÆ¡ Ä‘ao chặt xuống cổ tay trái cá»§a y. Nhưng đúng lúc ấy,  Phùng Lục bá»—ng nhiên cảm thấy má»™t luồng gió thổi tá»›i, trong đó phảng phất má»™t  mùi thÆ¡m kỳ lạ.  
Khi cÆ¡n gió qua Ä‘i Phùng Lục má»›i nhìn thấy má»™t bóng ngưá»i đã  đứng đó tá»± bao giá». Äó là má»™t thiếu nữ, chỉ nhìn má»™t cái Phùng Lục đã như mê mẩn  cả tâm hồn, bởi vì từ trứơc đến nay há» Phùng chưa bao giá» thấy má»™t thiếu nữ nào  đẹp như thế.  
Bạch y nhân nhìn thấy thiếu nữ đó, liá»n phát giác ra tay Ä‘ao đã  bị nàng ta đỡ lấy.  
Nàng mỉm cưá»i nhìn bạch y nhân má»™t cách đắm Ä‘uối, dịu  dàng nói vá»›i y :  
- Äao chém vào tay Ä‘au lắm đó.  
Bạch y nhân vẫn lãnh đạm  cất tiếng :  
- Äây đâu phải là thịt cá»§a cô nương?  
Thiếu nữ không nói thêm  gì, chỉ dùng những ngón tay má»m mại trắng muốt như những búp măng non phất nhẹ  má»™t cái, tá»±a hồ như rút má»™t cành hoa trong bình ra váºy. Bạch y nhân chỉ nhìn  thoáng qua đã phát giác ra Ä‘ao cá»§a y bây giỠđã nằm trong tay cá»§a thiếu nữ.   
- Khoái Ä‘ao Bách luyện tinh cương má»ng nhưng sắc bén.  
Nàng thốt lên rồi  lại dùng một ngón tay búp măng bẻ nhẹ một cái, chỉ nghe “cách†một tiếng khô  khan, thanh Khoái đao Bách luyện tinh cương đã bị bẻ gãy một đoạn.  
- Nơi này  ta đã bao rồi.  
Thiếu nữ cất tiếng nhỠnhẹ nói tiếp :  
- Các ngươi tranh  chấp với nhau làm gì?  
Nói dứt lá»i nàng dùng hai ngón tay, kẹp mÅ©i kiếm bá»  vào mồm, nhai Ä‘i nhai lại má»™t hồi rồi nuốt xuống. Khuôn mặt cá»§a nàng ánh lên má»™t  nụ cưá»i mãn nguyện, giống như vừa nuốt má»™t viên đưá»ng to ngá»t tháºt là ngá»t váºy.  Rồi lại bẻ tiếp má»™t Ä‘oạn bá» vào miệng nuốt chá»ng, mỉm cưá»i vá»›i bạch y nhân :   
- Cây Ä‘ao cá»§a ngươi tháºt không có tệ, không những là thép tốt, mà luyện cÅ©ng  đã thuần, ngon hÆ¡n nhiá»u so vá»›i cây Ä‘ao hôm qua.  
Phùng Lục nhịn không nổi  nữa cất tiếng há»i :  
- Ngày nào cô nương cũng ăn đao kiếm hay sao?  
Thiếu  nữ dịu dàng cất tiếng :  
- Ä‚n thì không có nhiá»u, má»—i ngày chỉ khoảng hai ba  cây gì đó, Ä‘ao kiếm cÅ©ng như thịt váºy, ăn nhiá»u không tốt cho dạ dày.  
Phùng  Lục trợn mắt ngó trân thiếu nữ, y không khi nào tá»± làm mất mặt trước ngưá»i đẹp,  nhưng bây giá» y hoàn toàn không thể khống chế bản thân được nữa.  
Thiếu nữ  liến thoắng :  
- Giống như cây Ä‘ao ngươi Ä‘ang cầm trên tay, ăn chẳng ngon gì  cả. Bởi vì nó đã giết quá nhiá»u ngưá»i cho nên tanh mùi máu lắm.  
Bạch y nhân  nhìn sững nàng, bá»—ng nhiên quay ngưá»i rảo bước không nói lấy má»™t lá»i. Bạch y  nhân không phải sợ chết, mà là y không thể bẻ gãy má»™t thanh Ä‘ao ra từng khúc mà  ăn như thế.  
Thiếu nữ cưá»i dịu dàng quay sang Phùng Lục há»i :  
- Xem ra  hắn đã không muốn tranh nhau với ta nữa, còn ngươi thì sao?  
Thiếu nữ lại nói  tiếp :  
- Nam tá» hán đại trượng phu, muốn “tranh chấp cá»§a nữ nhiâ€, cho dù là  thắng Ä‘i chăng nữa cÅ©ng chẳng lấy gì vẻ vang lắm, ngươi nói có đúng hay không?   
Phùng Lục không biết nói gì, chỉ thở dài rồi nói :  
- Xin há»i các hạ cao  danh quý tánh, để tại hạ trở vá» bồi đáp vá»›i chá»§ nhân.  
Thiếu nữ cũng giả bộ  thở dài nói :  
- Ta chẳng qua chỉ là má»™t đứa nha dầu, ngươi há»i tên ta cÅ©ng  vô dụng mà thôi.  
Phùng Lục nhÃu mày suy nghÄ© :  
“Má»™t thiếu nữ tuyệt đẹp,  võ công cao thâm khó lưá»ng như thế này mà chỉ là má»™t đứa nha đầu. Váºy thì chá»§  nhân cá»§a ả là ai?â€.  
Thiếu nữ dưá»ng như cÅ©ng hiểu được ý nghÄ© cá»§a Phùng Lục  liá»n lá»›n tiếng nói :  
- Ngươi trở vá» báo cho Vệ bát gia biết, Lãnh Hương viên  đã được Nam Hải nương tá» bao hết, nếu như lão có rảnh thì cứ má»i lão đến đây  chÆ¡i vài hôm.  
Phùng Lục trợn mắt :  
- Nam Hải nương t�  
Nàng gáºt đầu  :  
- Nam Hải nương tá» chÃnh là chá»§ nhân cá»§a ta, ngươi trở vá» báo cho Vệ bát  gia, lão tá»± khắc biết. 
 
  
 	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				20-09-2008, 01:11 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nháºp Môn Tu Luyện 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 67
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			Thanked 1 Time in 1 Post
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Cá»u Nguyệt Ưng Phi 
  
Tác giả : Cổ  Long
 Thể lá»ai: Kiếm  hiệp 
 
 
Hồi 2 - Nam Hải nương tỠ 
 
 
 
  
 
Lúc mà Vệ bát Thái gia giáºn dữ và  vui vẻ, lão là hai con ngưá»i khác nhau, nhưng bây giá», lão lại ở trạng thái thứ  ba. Bá»n đệ tá» chưa bao giá» thấy lão khẩn trương và ngạc nhiên như váºy. Tháºm chà  cả khuôn mặt bình thưá»ng đỠgay cá»§a lão, bây giá» cÅ©ng chuyển thành màu tái xanh,  lão thốt lên :  
- Nam Hải nương t� Chẳng lẽ mụ còn chưa chết hay sao?   
Lão nắm chặt hai tay, khuôn mặt lá»™ vẻ khẩn trương, và cả giá»ng nói cÅ©ng vang  lên đầy kinh ngạc, tháºm chà còn mang má»™t chút khiếp sợ.  
Không ai dám lên  tiếng trong lúc này. Má»i ngưá»i Ä‘á»u không ngá» rằng trên Ä‘á»i lại có ngưá»i có thể  làm cho Vệ bát Thái gia khiếp sợ. Bá»—ng Vệ Thiên Bằng trợn mắt quát to :  
-  Các ngươi có ai biết Nam Hải nương tỠlà ai không?  
CÅ©ng như lệ thưá»ng câu  há»i này lão há»i cả đám đệ tá» nhưng ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt Hàn Trinh. Nhưng  lần này kể cả Hàn Trinh cÅ©ng không trả lá»i được. Vệ Thiên Bằng phóng tá»›i chá»™p  tay áo Hàn Trinh, nghiêm giá»ng :  
- Cả Nam Hải nương tá» mà ngươi cÅ©ng không  biết, váºy ngươi biết cái gì?  
Hàn Trinh bây giá» giống như bá»n bạch y nhân  váºy, ánh mắt hoàn toàn không biểu hiện gì, chỉ chăm chú nhìn vào cõi hư vô. Vệ  Thiên Bằng trợn mắt nhìn Hàn Trinh, nhưng dần dần lão đã lấy được bình tÄ©nh,  buông tay thở dài nói :  
- Cái này cÅ©ng không thể trách ngươi được, ngươi hãy  còn trẻ, lúc mà Nam Hải nương tá» còn Ä‘iên đảo chúng sanh, tung hoành ngang dá»c,  sợ rằng ngươi còn chưa ra Ä‘á»i.  
Lão ưỡn ngực lớn tiếng nói :  
- Nhưng ta  đã gặp qua mụ ta, đã táºn mắt nhìn thấy bá»™ mặt tháºt cá»§a mụ, ngoại trừ Vệ Thiên  Bằng ta ra, tuyệt nhiên không có ngưá»i thứ hai thấy được bá»™ mặt tháºt cá»§a mụ.   
Nói dứt lá»i, khuôn mặt cá»§a lão á»ng lên, tá»±a như gặp được bá»™ mặt tháºt cá»§a Nam  Hải nương tá» là chuyện ghê gá»›m, đáng được kiêu ngạo, đám đệ tá» trong lòng Ä‘á»u  muốn há»i rằng :  
- Tháºt ra Nam Hải nương tá» là con ngưá»i như thế nào?  
Câu  há»i này đương nhiên không có ai dám lên tiếng há»i, bởi vì trước mặt Vệ Thiên  Bằng chỉ có thể trả lá»i, không được há»i. Vệ Thiên Bằng không thÃch ai nhiá»u  chuyện trước mặt lão.  
Lão bá»—ng nhiên quay sang Phùng Lục há»i :  
- Ngươi  thấy nữ nhân đó thế nào?  
Phùng Lục đáp ngay :  
- Hình như là không tệ.   
Vệ Thiên Bằng quát lớn :  
- Hình như là sao? Có phải đẹp lắm không?   
Phùng Lục cúi đầu, đáp là nhà :  
- Dạ, dạ rất là đẹp.  
Vệ Thiên Bằng  trầm giá»ng há»i tiếp :  
- Ả khoảng chừng bao nhiêu tuổi?  
Phùng Lục càng  cúi thấp hÆ¡n nữa, y bá»—ng phát giác ngay cả chÃnh mình cÅ©ng không biết tuổi tác  cá»§a nữ nhân đó. Lúc y gặp ả lần đầu, chỉ cảm thấy ả tuy rằng rất trẻ, nhưng Ãt  nhất cÅ©ng khoảng hai lăm, hai sáu tuổi. Nhưng khi nghe ả cất giá»ng nói, lại cảm  thấy ả hình như chỉ là má»™t tiểu cô nương mưá»i lăm mưá»i sáu tuổi. Có Ä‘iá»u khi  nhìn vào mặt cá»§a ả, thì phát hiện hốc mắt có nhiá»u nếp nhăn, có thể là đã ba  mươi tuổi. Bây giá» suy nghÄ© lại, ả dùng tay bẻ gãy thanh Ä‘ao bằng thép, lại có  công phu nuốt Ä‘ao, nếu như không trải qua bốn, năm mươi năm khổ công tu luyện,  thì làm sao đạt được há»a hầu như váºy?  
Vệ Thiên Bằng chợt vỗ tay la lên :   
- Nữ nhân đó rất có thể là Thiên Thủ Quan Âm.  
Phùng Lục nghe váºy chịu  không được thốt lên :  
- Bà ta nếu như đã ẩn cư hơn ba bốn mươi năm, thì bây  giỠchắc chắn là một bà già rồi.  
Vệ Thiên Bằng cưá»i nói :  
- Lúc bà ta  mưá»i bảy tuổi, đã có ngươi cho rằng bà ta là má»™t bà già, khoảng ba mươi năm sau  lại có ngưá»i nói bà ta chỉ là má»™t tiểu cô nương.  
Phùng Lục nhìn trân trối,  vì y bây giỠnghĩ không ra gì cả.  
Vệ Thiên Bằng nói tiếp :  
- Nữ nhân này  biến hóa ghê gá»›m, các ngươi gặp qua bất cứ ngưá»i nào cÅ©ng có thể là bà ta cải  trang thành. Nghe nói có má»™t lần Phổ Pháp đại sư cá»§a Thiếu Lâm tá»± giảng kinh ở  núi Thái SÆ¡n, những ngưá»i nghe giảng kinh, có má»™t số là bạn cá»§a Phổ Pháp đại sư.  Sau khi nghe hÆ¡n hai ngày hai đêm, bá»—ng nhiên đến thêm má»™t vị Phổ Pháp đại sư  nữa, cho nên má»i ngưá»i má»›i vỡ lẽ rằng vị Phổ Pháp đại sư giảng kinh hai ngày hai  đêm đó chÃnh là Nam Hải nương tá».  
Câu chuyện này nghe qua như là má»™t câu  chuyện thần thoại, hầu như không ai có thể tin được, nhưng má»i ngưá»i Ä‘á»u biết  rằng, Vệ bát Thái gia là má»™t ngưá»i không bao giá» nói láo.  
Vệ Thiên Bằng trầm  ngâm nói :  
- Bất kể là ai, chỉ cần thấy qua bá»™ mặt tháºt cá»§a Nam Hải nương tá»  cÅ©ng Ä‘á»u phải chết. Cho nên, lúc mà bà ta vang danh thiên hạ, cÅ©ng không có ai  biết được bà ta là ngưá»i như thế nào. Chỉ có ta biết được... chỉ có ta biết  được...  
Lão càng nói càng nhỠdần, mặt bỗng lộ vẻ kỳ quái, hồi lâu mới trầm  ngâm nói :  
- Công phu cầm nã thá»§ và phóng ám khà cá»§a bà ta đương thá»i đã  không có ai bì kịp, thêm thuáºt dị dung càng hiếm có từ xưa đến nay, nhưng đến  thá»i quang vinh nhất thì đột nhiên bà ta lại mất tÃch, không ai biết tại sao?  Lại càng không biết bà ta ở đâu? Ba mươi năm nay, trong giang hồ chưa ai biết  má»™t tin tức gì cuả bà ta, ngay cả ta cÅ©ng không biết được nữa.  
Má»i ngưá»i đưa  mắt nhìn nhau, càng không dám lên tiếng. Bây giá» má»—i ngưá»i Ä‘á»u đã biết rõ, Vệ  bát Thái gia và Nam Hải nương tá» có quan hệ máºt thiết không bình thưá»ng. Nhưng  trong lòng má»i ngưá»i càng thêm hiếu kỳ :  
“Nam Hải nương tỠđã ẩn cư hơn ba  mươi năm, tại sao lại xuất hiện trong lúc này?† 
Cũng không biết trải qua bao  lâu, Vệ Thiên Bằng nói lớn phá tan sự im lặng :  
- Lão Ma, ngươi qua đây.   
Một thanh niên mặc áo cộc tay lông chồn màu bạc, nghe lão kêu vội bước ra  thủ lễ.  
Chiếc áo của chàng ta đã đẹp, lại được cắt may vừa thân càng tô thêm  vẻ đẹp của chàng.  
Khuôn mặt chàng ta đẹp đến ná»—i, khi nghiêm nghị cÅ©ng cảm  thấy khuôn mặt nở hoa, càng xem càng thấy quyến rÅ© các thiếu nữ, chỉ tá»™i đôi mắt  đẹp cá»§a chàng ta lại vằn lên những tia máu Ä‘á», cho thấy rõ là do nguyên nhân mất  ngá»§. Có lẽ, má»—i má»™t ngưá»i có vẻ quyến rÅ© phái nữ, Ä‘á»u không tránh khá»i Ä‘iá»u mất  ngá»§. Chàng thanh niên ấy chÃnh là Lão Ma, má»™t trong Tháºp Tam thái bảo môn hạ cá»§a  Vệ bát Thái gia, có biệt hiệu là Phấn Lang Quân Tây Môn Tháºp Tam.  
Vệ Thiên  Bằng liếc Tây Môn Tháºp Tam hồi lâu, má»›i lạnh lùng lên tiếng :  
- Äêm trung  thu, có phải ngươi kết bạn vá»›i má»™t tên thanh niên tên là Lâm ÄÄ©nh phải không?   
Tây Môn Tháºp Tam lá»™ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn phải cúi đầu thừa nháºn :  
-  Dạ phải!  
Vệ Thiên Bằng há»i tiếp :  
- Sau khi ngươi làm bạn với cái thằng  con hoang ấy, bốn tháng trở lại đây, ngươi đã làm những gì?  
Tây Môn Tháºp Tam  không trả lá»i được gì, mặt chỉ đỠhồng lên.  
Vệ Thiên Bằng cưá»i nhạt :  
-  Ta cũng biết ngươi không dám nói, được, Hàn Trinh, ngươi nói giúp cho nó.   
Hàn Trinh không nghÄ© gì cả, chầm cháºm bước ra nói như Ä‘ang Ä‘á»c má»™t bản cáo  trạng :  
- Äêm hai mươi tháng tám, bá»n chúng đến quản khố mượn ba vạn lượng  bạc. Ngày ba mươi lại mượn thêm lần nữa.  
Vệ Thiên Bằng cưá»i lá»›n nói thêm vào  :  
- Mưá»i ngày xài hết ba vạn lượng bạc, bá»n chúng nó tháºt hào phóng.  
Hàn  Trinh lại tiếp tục nói :  
- Tối ngày bốn tháng chÃn, bá»n chúng uống say và ẩu  đả vá»›i Côn Luân đệ tá» vừa ở quan ngoại vào, ngay lúc đó tuy đã dàn xếp ổn thá»a.  Nhưng khi biết lai lịch cá»§a bá»n chúng, Côn Luân tam hiệp vá»™i đào tẩu ngay trong  đêm, bá»n chúng hứng chà lại Ä‘uổi theo hÆ¡n tám mươi dặm, giết sạch Côn Luân tam  hiệp không chừa má»™t tên.  
Vệ Thiên Bằng lắc đầu trầm ngâm nói :  
- Xem ra  đệ tỠphái Côn Luân, từ khi Long đạo nhân chết đi, càng ngày càng tệ.  
Hàn  Trinh nói tiếp :  
- Sau khi giết ngưá»i, bá»n chúng càng hứng chÃ, mượn hÆ¡i  rượu, đột nháºp Thạch gia trang, cướp Ä‘i hai tỉ muá»™i sinh đôi má»›i mưá»i bốn tuổi,  bắt há» phục dịch hết má»™t ngày má»™t đêm.  
Nghe đến đây, Tây Môn Tháºp Tam ra bá»™  dạng đáng thương, không ngừng nháy mắt ra hiệu vá»›i Hàn Trinh, nhưng Hàn Trinh  lại làm như không thấy gì, Ä‘á»u Ä‘á»u nói tiếp :  
- Từ đó trở vá» sau, gan cá»§a  bá»n chúng càng ngày càng lá»›n, nên đến ngày ba mươi tháng chÃn...  
Tây Môn  Tháºp Tam không đợi Hàn Trinh nói hết, đã quỳ xuống trước mặt Vệ Thiên Bằng, xé  toạc cổ áo, khóc lóc :  
- Äệ tá» biết tá»™i, sư phụ xin cứ giết đồ đệ.  
Vệ  Thiên Bằng trợn mắt nhìn, bá»—ng nhiên cưá»i lá»›n, nói :  
- ÄÆ°á»£c, có nghÄ©a khÃ!  Äại trượng phu dám làm dám chịu, giết mấy tên không ra gì, đùa giỡn vài con bé  xinh đẹp, cÅ©ng chả là cái gì cả!  
Tây Môn Tháºp Tam ngạc nhiên trợn tròn mắt  kêu lên :  
- Lão nhân gia không trách đồ đệ sao?  
Vệ Thiên Bằng cất tiếng  cưá»i sang sảng nói :  
- Ta trách ngươi cái gì đâu. Hai đứa nữ nhân đó nếu như  không thÃch ngươi, chẳng lẽ không biết Ä‘áºp đầu vào tưá»ng tá»± tá» hay sao, mà lại  theo ngươi má»™t ngày má»™t đêm như váºy? Nếu nó đã thÃch ngươi, ai mà cản được nó,  má»™t tiểu cô nương thÃch má»™t nam thanh niên, là má»™t Ä‘iá»u không thể nghi ngá» gì  nữa, cho cả ông trá»i cÅ©ng cản không được.  
Tây Môn Tháºp Tam nghe lão nói như  váºy, quá hứng chà nhịn không được cưá»i lên nói :  
- Hồi bẩm lão gia, cách đây  mấy ngày mấy con bé ấy lại trộm đến tìm đồ đệ ạ.  
Vệ Thiên Bằng lại cưá»i lá»›n,  nói :  
- Nam tá» hán sống trên Ä‘á»i mà không có gan giết ngưá»i, ghẹo gái thì  thà đâm đầu chết còn hÆ¡n.  
Äá»™t nhiên lão im bặt tiếng cưá»i, nhìn Tây Môn Tháºp  Tam há»i :  
- Tuy sư phụ không trách con, nhưng con có biết sư phụ kêu con ra  đây làm gì không?  
Tây Môn Tháºp Tam trả lá»i :  
- Dạ không biết.  
Vệ  Thiên Bằng trầm giá»ng há»i :  
- Ngươi có biết cái thằng oắt con Lâm ÄÄ©nh là ai  không?  
Tây Môn Tháºp Tam cúi đầu là nhà :  
- Dạ, con không biết.  
Vệ  Thiên Bằng đột ngá»™t phóng ra má»™t cước, đá Tây Môn Tháºp Tam văng ra xa hÆ¡n  trượng, lão không buông tha mà phi thân theo, chụp lấy tóc cá»§a Tây Môn Tháºp Tam,  nhấc bổng y lên tát liên tiếp bảy tám cái, rồi má»›i gằn giá»ng há»i :  
- Ngươi  có biết tại sao ta đánh ngươi hay không?  
Tây Môn Tháºp Tam run cầm cáºp miệng  đầy máu nhưng vẫn phải trả lá»i :  
- Dạ... dạ con không biết!  
Äúng là y  không biết, y bị đánh đến ná»—i kinh hoàng.  
Vệ Thiên Bằng nghiêm giá»ng nói :   
- Nam tá» hán đại trượng phu, giết ngưá»i phóng há»a cÅ©ng chẳng sao, nhưng nếu  như bạn cá»§a mình mà cÅ©ng không biết là ngưá»i thế nào, thì đúng là má»™t tên vô  dụng, chém đầu má»™t trăm lần cÅ©ng thấy nhẹ tá»™i.  
Lão vừa nói dứt lá»i, trong  khoảnh khắc đã thấp thoáng bóng ngưá»i, thoắt má»™t cái đã thấy bên cạnh Tây Môn  Tháºp Tam má»™t ngưá»i đứng sừng sững. Hai ba mươi đôi mắt trong đại sảnh, Ä‘á»u không  thấy rõ ngưá»i ấy từ đâu đến. Dưới ánh đèn, chỉ nhìn thấy má»™t khuôn mặt trắng  toát, thân hình cao ốm nhưng rất anh tuấn, thái độ cÅ©ng rất tao nhã, trong thần  sắc hãy còn phảng phất thái độ rụt rè như má»™t thiếu nữ. Nhưng y thoắt đã đến,  chạm đất không gây tiếng động, chứng tá» khinh công thâm háºu. Tháºp Tam thái bảo  có thể nói là không ai có khinh công ngang hàng vá»›i y.  
Vừa đứng vững, y đã  chắp tay xá dài :  
- Vãn bối Äinh Lân, bái kiến Vệ bát gia.  
Vệ Thiên Bằng  trợn mắt nhìn y, nghiêm giá»ng nói :  
- Cuối cùng ngươi cũng đến rồi.  
Äinh  Lân mỉm cưá»i nói :  
- Vãn bối không dám không đến ạ.  
Vệ Thiên Bằng lá»›n  tiếng cưá»i :  
- ÄÆ°á»£c, có nghÄ©a khÃ, lão nhân gia rất thÃch bá»n trẻ có nghÄ©a  khÃ.  
Dứt lá»i lão buông tay Tây Môn Tháºp Tam ra, nói tiếp :  
- Ngươi là  cái thằng vô dụng, Lâm ÄÄ©nh chÃnh là Äinh Lân, ngươi có thể kết giao má»™t ngưá»i  bạn như thế này là cÅ©ng nhỠý trá»i đó, ngươi gặp may rồi.  
Tào Ưng kinh ngạc  trợn tròn mắt nhìn Äinh Lân, tất cả các ánh mắt trong đại sảnh đổ dồn vào Äinh  Lân. Cái tên Äinh Lân, má»i ngưá»i Ä‘á»u đã nghe qua, nhưng không ai có thể tưởng  tượng nổi má»™t thiếu niên tao nhã, yểu Ä‘iệu như má»™t thục nữ lại chÃnh là má»™t  trong những cao thá»§ võ lâm Ä‘ang vang tiếng trên khắp giang hồ, có khinh công  tuyệt thế, biệt hiệu Phong Lang Quân Äinh Lân.  
Ngoại trừ Hàn Trinh và Vệ bát  Thái gia, không một ai có thể biết được đầu đuôi câu chuyện.  
Vệ Thiên Bằng  nói :  
- Ta đánh cái thằng vô dụng này, chÃnh là vì muốn ngươi xuất đầu lá»™  diện mà thôi.  
Äinh Lân đỠmặt bẽn lẽn trả lá»i :  
- Dạ không biết tiá»n bối  có gì chỉ dạy?  
Vệ Thiên Bằng cưá»i to :  
- Thẳng thắn lắm, được, ta có một  chuyện muốn ngươi thay thế ta đi làm, chuyện này không phải ngươi làm thì không  xong.  
Nói xong lão trầm ngâm giây lát, rồi khoanh tay nói một cách nghiêm  túc :  
- Nhưng mà ta cũng không muốn ngươi đi để chịu chết, cho nên, ta muốn  xem khinh công của ngươi thế nào?  
Äinh Lân tỠý do dá»±, nhưng rồi y cÅ©ng gáºt  đầu... và ngay lúc ấy cả ngưá»i cá»§a y bay lên như má»™t con chim én, lại giống như  má»™t ngá»n gió thổi trên đầu má»i ngưá»i váºy, và khi tráºn gió lặng yên thì má»i ngưá»i  đã thấy y đứng tại vị trà cÅ©, trên tay lại cầm thêm má»™t cái đèn lồng. Má»i ngưá»i  dụi mắt nhìn kỹ thì phát giác ra ngá»n đèn lồng đó đã được treo trên ngá»n trúc  bên ngoài đại sảnh, cây trúc đó cao Ãt nhất ba trượng, cách nÆ¡i Äinh Lân đứng Ãt  nhất là sáu trượng. Äiá»u làm cho má»i ngưá»i kinh hãi chÃnh là không thấy y rùn  vai, nhún chân hay tá»±a vào má»™t váºt gì đó để bay lên cả.  
Äá»™t ngá»™t phóng Ä‘i  cÅ©ng như vá», nhưng không thấy y tá» vẻ có gì là mệt nhá»c.  
Vệ Thiên Bằng vá»—  tay cưá»i lá»›n nói :  
- Hay lắm, má»i ngưá»i Ä‘á»u nói Phong Lang Quân khinh công  tuyệt đỉnh, có thể liệt vào má»™t trong năm đại cao thá»§, hôm nay được chứng kiến,  tháºt là danh bất hư truyá»n.  
Dứt lá»i, lão bước đến vá»— vai Äinh Lân nói tiếp :   
- Khinh công của ngươi như thế, chuyện này ngươi làm được đấy.  
Äinh Lân  chịu không được nữa, đành lên tiếng há»i :  
- Làm gì?  
Vệ Thiên Bằng nhÃu  mày gằn giá»ng nói :  
- Äến Lãnh Hương viên để xem Nam Hải nương tá» là tháºt  hay giả?  
Nghe đến đây, bá»—ng Äinh Lân tái xanh mặt ấp úng nói không nên lá»i.   
Vệ Thiên Bằng nhÃu mày há»i :  
- Ngươi biết Nam Hải nương t�  
Äinh Lân  gáºt nhẹ đầu.  
Vệ Thiên Bằng há»i tiếp :  
- Ngươi cũng biết sự lợi hại của  mụ hay sao?  
Äinh Lân cÅ©ng gáºt đầu thừa nháºn.  
Vệ Thiên Bằng trợn mắt nhìn  y hồi lâu, bá»—ng há»i tiếp :  
- Sư phụ của ngươi là ai?  
Äinh Lân hÆ¡i do dá»±,  nhưng rồi y bước tá»›i nói nhá» vào tai Vệ Thiên Bằng. Lão nhìn sững y, khuôn mặt  lá»™ vẻ xúc động nói :  
- Cũng không trách được ngươi, cuộc chiến năm xưa ở  Thiên Sơn, sư phụ ngươi cũng đã lãnh giáo qua thủ đoạn của mụ ta.  
Äinh Lân  tiếp lá»i cá»§a lão :  
- Gia sư thưá»ng nói, khinh công và ám khà cá»§a mụ ta trên  thiên hạ không ai sánh kịp, vãn bối chỉ sợ...  
Vệ Thiên Bằng ngắt lá»i :  
-  Ngươi sợ rằng có đi mà không có v�  
Äinh Lân đỠmặt :  
- Vãn bối tuy  không dám hạ thấp mình, nhưng lại có thể hiểu rõ mình.  
Vệ Thiên Bằng cưá»i  lá»›n :  
- Nhưng có một chuyện ngươi lại không biết.  
Äinh Lân cúi đầu nói :   
- Xin tiá»n bối chỉ dạy.  
Vệ Thiên Bằng nói tiếp :  
- Nam Hải nương tá»  vì luyện ná»™i công tà môn để trưá»ng sinh bất tá», nhưng không luyện thành, lại bị  tẩu há»a nháºp ma, nên đến đúng giá» tÃ, chân khà sẽ lại tản mác, toàn thân sẽ cứng  đơ trong khoảng độ ná»a ly trà, không thể cỠđộng được. Nhưng hành trạng cá»§a mụ  bất định, cho nên cho dù có ngưá»i biết được nhược Ä‘iểm này cá»§a mụ, nhưng thá»i  gian quá ngắn, cÅ©ng không thể nào dám Ä‘i tìm mụ.  
Lão trầm ngâm giây lát rồi  chầm cháºm nói tiếp :  
- Bây giá» chúng ta đã biết mấy ngày này nhất định mụ sẽ  ở lại Lãnh Hương viên, khinh công cá»§a ngươi giá»i như váºy, chỉ cần có thể tìm ra  được nÆ¡i luyện công cá»§a mụ, đúng vào giữa giá» tý, tìm cách gỡ mặt nạ cá»§a mụ.   
Äinh Lân ngắt lá»i :  
- Mặt nạ gì?  
Vệ Thiên Bằng từ tốn giải thÃch :   
- Bình thưá»ng lúc nào mụ cÅ©ng Ä‘eo mặt nạ, bởi vì mụ không có thá»i gian thay  đổi khuôn mặt, cÅ©ng là không muốn ngưá»i ta biết bá»™ mặt tháºt cá»§a mụ.  
Äinh Lân  nhÃu mày tá» vẻ không hiểu :  
- Nếu như không ai thấy qua bá»™ mặt tháºt cá»§a mụ,  váºy cho dù vãn bối có lá»™t được mặt nạ cá»§a mụ được Ä‘i chăng nữa, cÅ©ng không biết  là tháºt hay giả?  
Vệ Thiên Bằng nói :  
- Ta đã thấy qua bá»™ mặt tháºt cá»§a  mụ, trên má có má»™t dấu hiệu rất đặc biệt, ngươi chỉ cần thấy là có thể nháºn ra  ngay.  
Äinh Lân há»i :  
- Ký hiệu gì?  
Vệ Thiên Bằng bước tá»›i nói nhá»  vào tai Äinh Lân, sắc mặt cá»§a Äinh Lân thay đổi theo từng lá»i nói cá»§a Vệ Thiên  Bằng, y do dá»± hồi lâu rồi lên tiếng giá»ng thăm dò :  
- Bằng tiá»n bối nếu như  đã biết được bá»™ mặt tháºt cá»§a mụ, thiết nghÄ© cÅ©ng là bạn hữu, tại sao không Ä‘Ãch  thân Ä‘i xem thá» là tháºt hay giả?  
Vệ Thiên Bằng lá»™ vẻ giáºn dữ nghiêm giá»ng  nói :  
- Ta kêu ngươi đi thì ngươi đi, những chuyện khác tốt nhất là đừng nên  biết.  
Lão trừng mắt nhìn Äinh Lân quát lá»›n :  
- Ngươi có đi hay không?   
Äinh Lân thở dài nói :  
- Vãn bối đã biết được bà máºt này, muốn không Ä‘i  cÅ©ng không được.  
Vệ Thiên Bằng đột nhiên cưá»i lá»›n, vá»— vai Äinh Lân, lá»›n  tiếng nói :  
- Quả nhiên là má»™t ngưá»i thông minh, lão nhân gia rất thÃch  những ngưá»i thông minh. Chỉ cần ngươi Ä‘i, ta sẽ đáp ứng bất cứ yêu cầu nào cá»§a  ngươi.  
Äinh Lân cưá»i phá lên :  
- Bây giá» vãn bối chỉ muốn tiá»n bối đáp  ứng má»™t việc.  
Vệ Thiên Bằng nhÃu mày há»i :  
- Chuyện gì?  
- Vãn bối  muốn đánh má»™t ngưá»i.  
Äinh Lân bẽn lẽn trả lá»i.  
Vệ Thiên Bằng ngạc nhiên  há»i tiếp :  
- Äánh ai?  
Hàn Trinh đứng ở một bên thở dài lên tiếng :  
-  Là đệ tá».  
Äinh Lân quả nhiên xoay ngưá»i cháºm cháºm bước tá»›i trước mặt Hàn  Trinh, mỉm cưá»i nói :  
- Không sai, đúng là ngưá»i mà ta muốn đánh là các hạ.   
Y cưá»i tá»±a như dịu dàng, có má»™t chút ngại ngùng, nhưng lại đột ngá»™t xuất  quyá»n đánh thẳng vào sống mÅ©i cá»§a Hàn Trinh. Lãnh trá»n má»™t quyên, cả thân ngưá»i  Hàn Trinh xăng ra xa như con diá»u đứt dây.  
Äến đây Äinh Lân má»›i quay ngưá»i  vái chào Vệ bát gia mỉm cưá»i nói :  
- Vãn bối bây giá» láºp tức đến Lãnh Hương  viên, trong vòng năm ngày sẽ có tin tức.  
Hai chữ “tin tức†vừa nói ra cÅ©ng  là lúc không ai còn nhìn thấy bóng dáng cá»§a Äinh Lân nữa. Vệ Thiên Bằng cÅ©ng  xoay ngưá»i thở dài trầm ngâm nói :  
- Thanh niên bây giá» so vá»›i thá»i cá»§a ta  tháºt là liá»u mạng hết chá»— nói. 
 
 
  
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				20-09-2008, 01:12 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nháºp Môn Tu Luyện 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 67
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			Thanked 1 Time in 1 Post
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Cá»u Nguyệt Ưng Phi 
  
 Tác giả : Cổ  Long
 Thể lá»ai: Kiếm  hiệp 
 
Hồi 3 - Nhiếp Hồn đại pháp  
  
 
 
  
 
Gió đêm rét mướt ào ào thổi qua  trong đêm vắng.  
Bức tưá»ng chạy dài theo con đưá»ng vắng, gió thổi trong đêm  tạo nên má»™t thanh âm làm ngưá»i sởn tóc gáy. Bá»—ng má»™t tiếng “kẹt†nhá» vang lên  khô khan, má»™t cánh cá»a nhá» báºt mở, bước ra má»™t bóng Ä‘en, dưới ánh trăng có thể  thấy rõ má»™t chàng trai tuấn tú, má»™t bên mặt bị đánh sưng vù. Äó chÃnh là Phấn  Lang Quân Tây Môn Tháºp Tam.  
Y vừa bước ra khá»i cánh cá»a thì từ xa đã có má»™t  chiếc song mã màu trấng, chạy lại đứng bên cạnh y, và cá»a xe báºt mở. Tây Môn  Tháºp Tam láºp tức nhảy vào trong, trong xe đã có má»™t ly rượu chuẩn bị sẵn cho y.   
Mùi rượu Nữ Nhi Hồng bay tá»a trong không khà làm cho ngưá»i ta muốn say,  nhưng bên cạnh đó, càng làm ngưá»i ta say mê hÆ¡n cả Nữ Nhi Hồng là hai thiếu nữ  giống nhau như đúc, vẻ đẹp cá»§a há» có thể sánh bằng lá»i khen “tuyệt thế giai  nhânâ€.  
Má»™t thiếu niên tay ôm chiếc áo lông chồn, tay cầm ly rượu ngá»c uể oải  tá»±a lưng vào lòng cá»§a má»™t thiếu nữ, đưa tay đẩy cô kia cho Tây Môn Tháºp Tam,  cưá»i nói :  
- Cái tên này vừa bị đánh đấy, cô em phải an ủi cho hắn dịu đi.   
Cô này láºp tức hôn nhẹ lên phần má bị đánh sưng lên cá»§a Tây Môn Tháºp Tam. Xe  ngá»±a lại tiếp tục lên đưá»ng hướng thẳng đến Trưá»ng An. Gió lạnh rét quất thẳng  vào thân xe như những lưỡi Ä‘ao, bây giỠđã là cuối năm, nhưng không khà trong xe  lại ấm như mùa xuân váºy.  
Tây Môn Tháºp Tam há»›p má»™t ngụm rượu rồi má»›i quay qua  thiếu niên mặc áo choàng lông chồn nói :  
- Huynh biết là đệ sẽ đến hay sao?   
Chàng thiếu niên đó đương nhiên chÃnh là Äinh Lân, nhưng bây giá» y đã không  giống như con ngưá»i lúc nãy nữa. Äinh Lân lúc nãy là má»™t chàng thiếu niên tao  nhã và rất hay ngượng ngùng, con ngưá»i Äinh Lân lúc này lại là má»™t lãng tá» phong  lưu buông thả và phóng đãng.  
Y liếc nhìn Tây Môn Tháºp Tam, cưá»i uể oải nói :   
- Ta đương nhiên biết, cái lão già chết tiệt ấy không kêu ngươi đến đợi tin  của ta, thì còn có thể kêu ai nữa.  
Tây Môn Tháºp Tam cÅ©ng cưá»i nói :  
-  Huynh tháºt là ghê gá»›m, lúc nãy sao không dám trước mặt lão ta, mắng lão là lão  già chết tiệt Ä‘i? Mà lại làm má»™t con rùa rụt cổ váºy?  
Äinh Lân cưá»i nhạt nói  :  
- Vì ta sợ cái con rùa rút đầu như ngươi bị đánh đến vỡ mặt ra.  
Cả hai  tỉ muá»™i nghe thế Ä‘á»u cất tiếng cưá»i rúc rÃch. Tháºt ra hai thiếu nữ này không  phải là đã lá»›n, nhưng nhìn há», chỉ có ngưá»i ngu má»›i không biết là không còn là  con gái trinh tiết nữa.  
Tây Môn Tháºp Tam cÅ©ng cất tiếng cưá»i nói :  
- Mặc  kệ hỠnói gì, lúc nãy huynh đánh cái tên Hàn Trinh, đệ cảm thấy rất là khoan  khoái.  
Äinh Lân trầm ngâm nói :  
- Thực ra, ta không nên đánh hắn.   
Tây Môn Tháºp Tam há»i :  
- Tại sao váºy?  
Äinh Lân đáp :  
- Bởi vì  những lá»i nói cá»§a hắn, Ä‘á»u là cái lão già chết tiệt kia bắt hắn nói, hắn chẳng  qua chỉ là con rối trong tay lão mà thôi.  
Y ngừng má»™t lát rồi cưá»i nhạt nói  tiếp :  
- Cái lão già chết tiệt ấy tháºt ra là má»™t con cáo già, nhưng lão chỉ  muốn làm ra vẻ má»™t con cá»p ngá»› ngẩn, chỉ tiếc là lão chỉ gạt được má»i ngưá»i mà  lại không qua mắt được ta.  
Tây Môn Tháºp Tam thở dài nói :  
- Lúc nãy sư  phụ lên tiếng nói huynh lợi hại, quả nhiên không sai.  
Äinh Lân lạnh lùng nói  :  
- Thanh niên thá»i nay, thành danh trong giang hồ, chá»— nào lợi hại hay  không lợi hại, chỉ sợ lão không nhìn ra đâu.  
Tây Môn Tháºp Tam lắc đầu nói :   
- Trong giang hồ chẳng lẽ còn có ngưá»i lợi hại như huynh sao?  
Äinh Lân  đưa mắt nhìn ra ngoài cá»a sổ nói :  
- Giống như ta chỉ có khoảng mưá»i ngưá»i  đổ lại mà thôi, chỉ có huynh đệ, Tháºp Tam thái bảo cá»§a ngươi như con rùa rụt cổ,  cả ngày núp sau ống quần cá»§a sư phụ, bên ngoài có chuyện gì cÅ©ng không biết  được.  
Y cưá»i nhạt tiếp :  
- Ta thấy Tháºp Tam thái bảo, ăn no đến ná»—i đầu  óc u mê, sư phụ đánh rắm mà vẫn cho là thÆ¡m.  
Tây Môn Tháºp Tam không những  không giáºn dữ, ngược lại còn thở dài cưá»i khổ não :  
- Gần đây, bá»n ta tháºt  là ăn no ngáºp mặt, trải qua ngày tháng êm Ä‘á»m cho nên khi xảy ra chuyện, láºp tức  chết mất hai mạng.  
Äinh Lân cưá»i nhạo nói :  
- Theo ngươi nghĩ thì đây là  chuyện lớn hay sao?  
Tây Môn Tháºp Tam lắc đầu :  
- Tuy rằng không lá»›n,  nhưng cÅ©ng không phải là nhá», chà Ãt cÅ©ng phải có sư phụ ta ra tay.  
Äinh Lân  trợn mắt ngạc nhiên :  
- Tháºt sao?  
Tây Môn Tháºp Tam nói tiếp :  
-  ChÃnh vì thế cho nên sư phụ má»›i tìm huynh Ä‘i thám thÃnh Lãnh Hương viên.   
Äinh Lân lắc đầu bÄ©u môi :  
- Ngươi cho rằng vì đối phó với Mặc Bạch mà  lão già đó muốn đi đến Lãnh Hương viên hay sao?  
Tây Môn Tháºp Tam giáºt mình  há»i :  
- Chẳng lẽ không phải?  
Äinh Lân ra vẻ tá»± tin nói :  
- Nói vá»  Mặc Bạch, ta đảm bảo hắn cÅ©ng đến Lãnh Hương viên vá»›i má»™t mục Ä‘Ãch chung.   
Tây Môn Tháºp Tam chá»›p mắt há»i :  
- Cứ cho là lão không tìm huynh, thì  huynh cÅ©ng sẽ Ä‘i thám thÃnh hành tung cá»§a Nam Hải nương tá»?  
Äinh Lân cưá»i  lá»›n đáp :  
- Không sai chút nào cả.  
Tây Môn Tháºp Tam lắc đầu không hiểu :   
- Váºy các ngươi là vì cái gì?  
Äinh Lân cưá»i má»™t cách tinh quái :  
-  Cái chÃnh là ở mục Ä‘Ãch khác.  
Tây Môn Tháºp Tam mắt sáng rõ há»i dồn :  
-  Váºy Nam Hải nương tá» cÅ©ng vì mục Ä‘Ãch này mà đến!  
Äinh Lân mỉm cưá»i gáºt đầu  :  
- Ngươi càng ngày càng thông minh rồi đấy.  
Tây Môn Tháºp Tam ra vẻ hiểu  biết nói tiếp :  
- Cái chuyện này không những có thể kéo sư phụ nhúng tay  vào, mà còn kinh động cả Nam Hải nương tỠđã ẩn cư hÆ¡n ba mươi năm phải xuất  hiện thì nhất định sẽ là má»™t sá»± kiện trá»ng đại.  
Äinh Lân thở dài :  
-  Ngoài những nhân váºt đã xuất hiện mà ngươi đã biết, theo ta suy Ä‘oán, trong vòng  năm ngày nữa, Ãt nhất sẽ có sáu, bảy ngưá»i đến Lãnh Hương viên.  
Tây Môn Tháºp  Tam ngạc nhiên há»i :  
- Những ngưá»i đó là ai?  
Äinh Lân đáp :  
- ÄÆ°Æ¡ng  nhiên là những nhân váºt rất là ghê gá»›m.  
Tây Môn Tháºp Tam há»i tiếp :  
- Há»  cÅ©ng Ä‘á»u biết sư phụ cÅ©ng đã chuẩn bị ra tay hay sao?  
Äinh Lân cưá»i nhạt nói  :  
- Bá»n ngưá»i này tuy tuổi tác không lá»›n, nhưng lại có thể chẳng thèm để ý  đến sư phụ cá»§a ngươi đâu!  
Tây Môn Tháºp Tam cưá»i miá»…n cưỡng nói :  
- Sư  phụ đệ cÅ©ng là má»™t nhân váºt không dá»… đối phó đâu.  
Äinh Lân lắc đầu :  
-  Nhưng mà những tay cao thá»§ má»›i nổi gần đây, lại không có ai coi sư phụ ngươi vào  đâu cả, cÅ©ng như lão thưá»ng xem thưá»ng bá»n thanh niên trẻ váºy.  
Tây Môn Tháºp  Tam chịu không được :  
- Cho dù như thế nào đi nữa thì kinh nghiệm của thanh  niên vẫn còn thấp lắm.  
Äinh Lân lÆ¡ đãng nói :  
- Nhưng kinh nghiệm chưa  chắc đã là mấu chốt lớn nhất của sự quyết định thắng phụ.  
Ngừng một chút y  nói tiếp :  
- Theo ta biết, lần này đến Lãnh Hương viên sẽ không có ai có võ  công thấp hơn Vệ Thiên Bằng, trong đó đặc biệt là...  
Tây Môn Tháºp Tam ngắt  lá»i :  
- Huynh?  
Äinh Lân cưá»i nói :  
- Ta thì đương nhiên cÅ©ng có dã  tâm, nhưng khi biết sẽ có nhân váºt này xuất hiện, ta đã chuẩn bị đứng ngoài xem  náo nhiệt rồi.  
Tây Môn Tháºp Tam nhÃu mày ngạc nhiên :  
- Cả huynh cũng  phục hắn hay sao?  
Äinh Lân thở dài :  
- Ta đã nói rồi, ta là con ngưá»i tá»±  biết mình.  
Tây Môn Tháºp Tam tá» thái độ không phục há»i tiếp :  
- Váºy ngưá»i  đó là ai?  
Äinh Lân chầm cháºm há»›p má»™t miếng rượu, nhởn nhÆ¡ nói :  
- Ngươi  đã nghe qua tên Thiên Äịa Nhất Äao chưa?  
Tây Môn Tháºp Tam lá»™ vẻ kÃch động,  hầu như cả ly rượu cÅ©ng cầm không vững nữa, “Thiên Äịa Nhất Äao†bốn chữ này như  có má»™t uy lá»±c kinh hoàng.  
Sau khi nghe đến tên Thiên Äịa Nhất Äao, Tây Môn  Tháºp Tam chợt thất thanh kêu lên :  
- Ngưá»i đó cÅ©ng đến nữa hay sao?  
Äinh  Lân cưá»i nhạt Ä‘iá»m đạm nói tiếp :  
- Nếu như Thiên Äịa Nhất Äao cÅ©ng đến, sư  phụ cá»§a ngươi và Thiên Diện Quan Âm nghe tiếng đã chạy xa rồi.  
Tây Môn Tháºp  Tam thở hắt ra nói :  
- Äệ cÅ©ng biết Thiên Äịa Nhất Äao đã nhiá»u năm không  há»i gì đến chuyện giang hồ nữa, có ngưá»i tháºm chà còn nói ông ta bắt chước bá»n  Trầm Lãng, Hùng Miêu Nhi ngày xưa bá» ra Tiên SÆ¡n ở Hải ngoại du ngoạn sÆ¡n thá»§y,  trở thành má»™t vị thần tiên dưới mặt đất.  
Äinh Lân cưá»i nói :  
- Ta nói  đây tuy không là Thiên Äịa Nhất Äao, nhưng là ngưá»i duy nhất được chân truyá»n  cá»§a Thiên Äịa Nhất Äao.  
Tây Môn Tháºp Tam kinh động há»i :  
- Nhưng trong  giang hồ tại sao không ai biết Thiên Äịa Nhất Äao có đệ tá»?  
Äinh Lân trả lá»i  :  
- Bởi vì gã không phải là môn hạ chân chÃnh cá»§a Thiên Äịa Nhất Äao, quan  hệ cá»§a gã và Thiên Äịa Nhất Äao gần đây má»›i có ngưá»i biết.  
Tây Môn Tháºp Tam  nhÃu mày há»i :  
- Tại sao bá»n đệ lại không biết chuyện này?  
Äinh Lân cưá»i  lá»›n :  
- Cái này có lẽ do các ngươi ăn no quá đấy.  
Tây Môn Tháºp Tam cưá»i  thiểu não há»i tiếp :  
- Váºy ngưá»i này tên gì?  
Äinh Lân lại há»›p má»™t há»›p  nữa rồi má»›i chầm cháºm trả lá»i :  
- Hắn há» Diệp, gá»i là Diệp Khải Nguyên.   
Tây Môn Tháºp Tam trầm mặc hồi lâu, rồi như đã ghi khắc cái tên ấy trong lòng  ngẩng đầu dáºy há»›p má»™t há»›p rượu, như muốn trấn tÄ©nh tinh thần.  
Äinh Lân lại  nói tiếp :  
- Diệp Khải Nguyên tuy rằng ghê gá»›m, nhưng còn những ngưá»i khác  còn ghê gá»›m không kém.  
Y bá»—ng cưá»i to nói rằng :  
- Ngưá»i là Phấn Lang  Quân, ta là Phong Lang Quân, có biết ngoài ra còn bao nhiêu lang quân nữa không?   
Tây Môn Tháºp Tam gáºt đầu trả lá»i :  
- Äệ biết có gã Má»™c Lang Quân, có má»™t  gã là Thiết Lang Quân, hình như còn má»™t gã là Quá»· Lang Quân nữa thì phải.   
Äinh Lân ưu tư nói tiếp :  
- Lần này nói không chắc, ngươi cÅ©ng sẽ gặp  mặt bá»n chúng nó, đến lúc gặp há», có lẽ sẽ phải hối háºn đấy.  
Tây Môn Tháºp  Tam ngạc nhiên há»i :  
- Hối háºn à?  
Ãnh mắt cá»§a Äinh Lân bá»—ng xuất hiện  má»™t tia nhìn kỳ quái, y chầm cháºm nói :  
- Bởi gì bất cứ ai gặp qua bá»n chúng  Ä‘á»u gặp phải rắc rối, cho nên ngươi có lẽ đừng nên gặp bá»n chúng thì hÆ¡n.  
*  * * * *  
Càng vỠkhuya, không khà càng lạnh hơn.  
Gió hình như đã đưa mây  vá» má»™t nÆ¡i nào đó, bây giá» bầu trá»i không má»™t gợn mây. Äêm nay là má»™t đêm không  có ánh trăng, chỉ có ánh sao lá» má» xen kẽ qua những hàng lá lưa thưa.  
Xe  ngá»±a chạy thẳng vào má»™t căn nhà cá» phÃa sau Lãnh Hương viên, căn nhà cá» này hình  như đã chuẩn bị trước sẵn cho Äinh Lân váºy. Hai thiếu nữ song sinh bây giỠđã  cuá»™n tròn nằm ngá»§ trong góc tối. Tây Môn Tháºp Tam đưa mắt nhìn há» rồi thở dài  nói :  
- Chúng ta chẳng lẽ nghỉ lại đây đêm nay hay sao?  
Äinh Lân gáºt đầu  mỉm cưá»i :  
- Nếu như ngươi thấy bứt rứt trong ngưá»i thì cứ tá»± nhiên, cứ xem  ta là thằng mù cÅ©ng được.  
Tây Môn Tháºp Tam cÅ©ng cưá»i ngất nói :  
- Äệ còn  chưa gấp nữa là, kỳ lạ tháºt, hôm nay tại sao huynh lại hiá»n thế nhỉ?  
Äinh  Lân lắc đầu :  
- Bởi vì hôm nay ta có cuộc hẹn rồi.  
Tây Môn Tháºp Tam ngạc  nhiên nói :  
- Có hẹn, hẹn vá»›i ai váºy?  
Äinh Lân cưá»i lá»›n nói :  
-  ÄÆ°Æ¡ng nhiên là vá»›i má»™t nữ nhân.  
Tây Môn Tháºp Tam há»i dồn :  
- Nữ nhân đó  như thế nào?  
Äinh Lân cưá»i bà máºt nói :  
- Tất nhiên là rất đẹp.  
Tây  Môn Tháºp Tam càng há»i dồn dáºp hÆ¡n nữa :  
- Chẳng lẽ huynh muốn Ä‘i vui thú vá»›i  ngưá»i khác, bá» mặc đệ ở đây hay sao?  
Äinh Lân lắc đầu :  
- Không, ngươi  muốn đi cũng được.  
Tây Môn Tháºp Tam cưá»i mãn nguyện nói :  
- Äệ biết  huynh không phải là kẻ trá»ng sắc khinh bạn rồi mà.  
Äinh Lân chợt trầm ngâm  nói :  
- Chẳng qua là nếu chúng ta Ä‘i lần này, có thể chưa hẳn sẽ sống sót mà  trở vá».  
Tây Môn Tháºp Tam tá» vẻ kinh sợ, há»i :  
- Rốt cuá»™c nhân váºt mà  huynh hẹn là ai váºy?  
Äinh Lân trầm giá»ng nói :  
- Thiên Diện Quan Âm, Nam  Hải nương tá».  
Nghe đến đây, Tây Môn Tháºp Tam bá»—ng giáºt mình kinh sợ. Äinh  Lân thấy váºy cưá»i nói :  
- Ngươi còn muốn đi theo nữa hay không?  
Câu trả  lá»i cá»§a Tây Môn Tháºp Tam vang lên má»™t cách kiên quyết :  
- Không.  
Äinh  Lân quay Ä‘i nÆ¡i khác nói tiếp :  
- Ta cÅ©ng muốn nhìn táºn mặt xem Nam Hải  nương tá» có tháºt sá»± là má»™t mỹ nhân hay không mà thôi.  
Tây Môn Tháºp Tam ngá»  vá»±c :  
- Váºy huynh còn ở đây đợi ai nữa hả?  
Äinh Lân trả lá»i trong tiếng  gió vi vút :  
- Äợi má»™t ngưá»i.  
Tây Môn Tháºp Tam há»i :  
- Äợi ai?  
Y  vừa dứt câu thì nghe tiếng huýt sáo cá»§a gã xa phu bên ngoài căn nhà cá». Ãnh mắt  cá»§a Äinh Lân sáng rỡ, y kêu lên :  
- Äến rồi đấy!  
* * * * *  
Tây Môn  Tháºp Tam bước ra ngoài, y nhìn thấy trong bóng đêm má»™t ngưá»i mặc áo tÆ¡i, đầu đội  nón lá, trong tay cầm má»™t cây trúc dài ba trượng, cây vừa chấm trên ná»n đất, y  đã mượn sức phóng tá»›i hÆ¡n năm trượng rồi nhẹ nhàng hạ bên ngoài căn nhà cá».   
Äinh Lân bá»—ng lên tiếng há»i :  
- Ngươi thấy khinh công của y như thế nào?   
Tây Môn Tháºp Tam cưá»i khổ não :  
- Những ngưá»i ở đây quả nhiên lợi hại.   
Bây giá» ngưá»i đó đã cởi cái áo tÆ¡i ra, mỉm cưá»i nói :  
- Tại hạ không  phải là biểu diá»…n khinh công huyá»n diệu, mà chỉ là sợ để lại vết tÃch ở trên  tuyết mà thôi.  
Äinh Lân nói :  
- Không ngá» các hạ hành sá»± cÅ©ng quá là cẩn  tháºn.  
Ngưá»i đó cưá»i đáp :  
- Tại hạ còn muốn sống lâu nữa mà.  
Gã chầm  cháºm Ä‘i tá»›i, lại cởi tiếp cái nón lá trên đầu xuống, Tây Môn Tháºp Tam bấy giá»  má»›i nháºn ra ngưá»i này là má»™t trung niên khoảng hÆ¡n ba mươi tuổi, bên trong mặc  má»™t cái áo khoác dài màu xám, xem dáng Ä‘iệu có vẻ là ngưá»i làm ăn tháºt thà, chỉ  có đôi mắt long lanh, khuôn mặt mang má»™t nụ cưá»i mỉm giảo hoạt mà vô cùng tinh  anh.  
Äinh Lân cÅ©ng mỉm cưá»i nói :  
- Vị này là Dương Thiên, Dương đại  tổng quản của Lãnh Hương viên.  
Dương Thiên liếc nhìn Tây Môn Tháºp Tam nói  tiếp theo :  
- Vị này nhất định là môn hạ cá»§a Bát gia, Tháºp Tam công tá».   
Tây Môn Tháºp Tam ngạc nhiên nhìn y, nhìn không được há»i :  
- Váºy các hạ  là Dương Thiên mà Lục ca ta đã gặp lần trước đây phải không?  
Äinh Lân vòng  tay thi lá»… nói :  
- Äúng thế!  
Tây Môn Tháºp Tam cưá»i gượng gạo :  
- Lục  ca ta cho rằng các hạ chỉ là má»™t ngưá»i làm ăn nhát gan mà thôi, nhưng theo ta  các hạ quả là ghê gá»›m.  
Dương Thiên Ä‘iá»m đạm đáp lá»i :  
- Tại hạ tháºt chỉ  là má»™t ngưá»i làm ăn nhá», Lục huynh đệ chẳng có nhìn sai đâu.  
Äinh Lân bá»—ng  lên tiếng :  
- Váºy thì ta nhìn sai hay sao? Ta còn cho rằng ngươi còn có tên  là Phi Hồ Dương Thiên nữa đó.  
Dương Thiên giáºt mình lá»™ vẻ kinh sợ. Tây Môn  Tháºp Tam cÅ©ng bất giác rùng mình. Y đã nghe qua cái tên Phi Hồ Dương Thiên.   
Trong giang hồ, rất Ãt ngưá»i chưa được nghe qua cái tên Phi Hồ Dương Thiên  này, y không những là má»™t tay đạo tặc độc nhất trong vòng mưá»i năm nay. Nghe  nói, cho dù là dùng gông cùm xiá»ng y lại, và dùng dây gân bò cá»™t chặt y lại,  nhốt y trong má»™t cái phòng giam chỉ còn có má»™t cái cá»a sổ nhá», y vẫn có thể đào  thoát được.  
Má»™t nhân váºt như váºy mà có thể làm quản lý trong Lãnh Hương  viên, đương nhiên có mưu đồ khác. Mưu đồ cá»§a y, chắc chắn không phải là chuyện  bình thưá»ng.  
Tây Môn Tháºp Tam bá»—ng phát giác ra rằng, câu chuyện này càng  ngày càng trở nên hấp dẫn hÆ¡n, nhưng cÅ©ng càng ngày càng dá»… sợ hÆ¡n.  
Äinh Lân  hình như cÅ©ng tá»± biết mình quá nhiá»u chuyện, liá»n láºp tức đổi đầu đỠcâu chuyện  nói lảng Ä‘i :  
- Nam Hải nương tỠđã đến chưa?  
Dương Thiên gáºt đầu trả  lá»i :  
- Vừa đến.  
Äinh Lân lại há»i tiếp :  
- Bá»n há» Ä‘i tất cả bao  nhiêu ngưá»i?  
- Ba mươi bảy ngưá»i.  
Äinh Lân há»i dồn :  
- Còn thiếu nữ  biết ăn đao có đó không?  
Dương Thiên lại gáºt đầu :  
- Ả tên là Thiết Cô,  trong đám ngưá»i đó ả hình như là ngưá»i quản sá»±.  
Äinh Lân cưá»i nói :  
- À,  mà ngươi cÅ©ng là má»™t viên quản sá»± váºy, hai ngưá»i chẳng lẽ không phải là trá»i  sinh má»™t đôi hay sao?  
Dương Thiên nghe nói váºy chỉ nghiêm sắc mặt, không nói  gì cả. Xem ra y không phải là ngưá»i thÃch nói đùa. Äinh Lân thấy váºy chỉ cưá»i  lảng đổi qua câu chuyện khác.  
- Bá»n hỠở trong sân nào?  
Dương Thiên đáp  :  
- Lầu ThÃnh Äào.  
Äinh Lân lại há»i :  
- Thá»i gian bây giá» còn bao  lâu nữa?  
Dương Thiên trả lá»i :  
- Còn đến ná»a canh giá» nữa, trong đó có  ngưá»i gõ canh, ngươi vào trong đó tất nhiên có thể nghe được.  
Äinh Lân cầm  ly rượu lên nói :  
- Xem ra ta uống hết ly rượu này, thì có thể đi được rồi.   
Dương Thiên nhìn Äinh Lân hồi lâu rồi nói :  
- Chúng ta kỳ này liên kết  với nhau cũng bởi vì ta cần các hạ mà các hạ cũng cần có ta. Nhưng nói thẳng  chúng ta không phải là bạn, các hạ nên nhớ điểm này.  
Y không để Äinh Lân kịp  nói gì, đã chầm cháºm xoay ngưá»i bước Ä‘i, đưa nón chụp lên đầu, ra đến bên ngoài  đã mặc luôn cả áo tÆ¡i vào. Cây gáºy trúc trong tay y khẽ rung động chạm xuống đất  rồi mượn sức phóng tá»›i, biến mất vào bóng đêm.  
Äinh Lân dõi mắt nhìn theo  thân ảnh cá»§a Dương Thiên, mỉm cưá»i nói :  
- Hảo thân thủ, quả nhiên không hổ  danh Phi Hồ.  
Tây Môn Tháºp Tam nhÃu mày há»i :  
- Hắn đúng là Phi Hồ Dương  Thiên hay sao?  
Äinh Lân cưá»i nói :  
- Phi Hồ thì chỉ có một mình hắn  thôi.  
Rồi thở dài nói tiếp :  
- Cũng may là chỉ có một mình hắn!  
Nói  Ä‘oạn Äinh Lân cởi bá» chiếc áo lông chồn, bên trong đã mặc sẵn bá»™ dạ hành bó sát  ngưá»i màu Ä‘en, Ä‘en đến ná»—i nếu đứng trong bóng tối thì không thể phân biệt được  đâu là màu Ä‘en cá»§a áo và đâu là màu Ä‘en cá»§a không gian.  
Tuy đã cởi bỠáo  lông nhưng Äinh Lân vẫn chưa uống ly rượu cuối cùng cá»§a mình. Mắt Äinh Lân bá»—ng  sáng lên, nhưng khuôn mặt lại như bị đóng băng Ä‘i, chiếc áo dạ hành ôm sát lấy  thân hình mảnh dẻ nhưng linh mẫn. Trong phút chốc, Äinh Lân đã biến thành má»™t  con ngưá»i hoàn toàn khác. Bây giá» Äinh Lân không còn là má»™t chàng lãng tá» như  lúc nãy mà đã trở thành má»™t con ngưá»i trầm tÄ©nh nhưng đáng sợ.  
Tây Môn Tháºp  Tam liếc nhìn Äinh Lân, trong ánh mắt chứa đựng biểu hiện cá»§a lòng ngưỡng má»™,  nhưng hÆ¡i có chút đố kỵ.  
Äinh Lân nói :  
- Ngươi tốt nhất là đợi ở đây,  trong vòng má»™t canh giá», ta sẽ trở lại ngay.  
Tây Môn Tháºp Tam báºt cưá»i :   
- Nếu như huynh không trở lại thì sao?  
Äinh Lân cÅ©ng cưá»i theo, Ä‘iá»m đạm  nói :  
- Váºy thì ngươi cứ đưa hai tỉ muá»™i há» Ä‘i, ngươi chẳng lẽ không nghÄ©  như váºy sao?  
Chưa dứt lá»i, bóng cá»§a Äinh Lân đã khuất trong màn đêm.  
Tây  Môn Tháºp Tam lặng lẽ ngồi yên ở đó, y thưá»ng tá»± cho rằng võ công cá»§a mình không  bao giá» thua kém những ngưá»i đồng trang lứa, bây giỠđã biết là đã lầm. Những  thiếu niên anh hùng bây giỠđã đáng sợ hÆ¡n là y nghÄ©.  
Y đưa tay vuốt nhẹ bên  má bị đánh sưng, ánh mắt lộ vẻ đau khổ.  
Cô chị từ đầu tá»›i cuối giống như  Ä‘ang ngá»§ rất say, bây giá» bá»—ng nhiên quay ngưá»i lai, ôm lấy y, rồi bá»—ng nhiên  cắn y má»™t miếng tháºt Ä‘au.  
Nhưng bá»—ng nhiên ánh mắt Ä‘au khổ cá»§a Tây Môn Tháºp  Tam không còn nữa. Mắt cá»§a y sáng lên, y phát hiện ra rằng, má»™t ngưá»i muốn thắng  má»™t ngưá»i không nhất định phải dá»±a vào võ công. Cho nên y mỉm cưá»i cầm ly rượu  cá»§a Äinh Lân lên uống cạn má»™t hÆ¡i.  
* * * * *  
Ở lầu ThÃnh Äào, ngưá»i ta  đến thưởng thức không phải là tiếng sóng biển mà là tiếng lá rì rào ở vưá»n trúc.   
Lãnh Hương viên không những chỉ có hàng vạn cây hoa mai mà còn có hàng trăm  cây tùng xám và hàng ngàn cây vạn tuế.  
Bên ngoài lầu ThÃnh Äào, lá trúc dáºp  dá»n như sóng biển.  
Äinh Lân nằm phục trong rừng trúc, mở sợi dây cá» thắt  ngang lưng rút ra má»™t ống nhá».  
Bên trong ống đầy má»™t thứ dầu thô màu Ä‘en.  Äinh Lân mở cái nắp xoắn cá»§a cái ống nhá», thấy có gió thổi ngang qua, liá»n thổi  dầu từ trong ống ra, thổi má»™t cách kỹ càng, cẩn tháºn.  
Những hạt dầu nhá» bay  theo ngá»n gió như những hạt sương bám vào mái ngói cá»§a lầu ThÃnh Äào.  
Sau đó  Äinh Lân cất cái ống thổi, lại móc ra mưá»i mấy viên đạn to hÆ¡n hạ ngô đồng má»™t  tÃ, dùng chỉ lá»±c bắn lên mái lầu ThÃnh Äào. Trong chá»›p mắt chỉ nghe “phá»±t†má»™t  cái, mái ngói lầu ThÃnh Äào đã biến thành má»™t biển lá»a.  
Äồng Dương Äằng xa  vá»ng lại tiếng canh mõ, đúng giá» TÃ.  
Tiếng mõ bị át bởi tiếng hô hoán :   
- Lá»a, lá»a!  
Tiếp theo đó là mưá»i mấy bóng ngưá»i từ lầu ThÃnh Äào phóng  ra. Ngá»n lá»a dữ dá»™i như thế này, thì dù là ngưá»i bình tÄ©nh cách mấy cÅ©ng phải  hoảng vÃa.  
CÅ©ng vào lúc này, Äinh Lân đã nhẹ như má»™t làn khói bay qua cá»a sổ  để hở phÃa sau cá»§a lầu ThÃnh Äào lá»t vào trong.  
Lá»t vào má»™t căn hòng bố trà  má»™t cách u nhã tÄ©nh mịch, tịnh không má»™t bóng ngưá»i, Äinh Lân đột nhiên la lá»›n :   
- Lá»a, lá»a cháy!  
Không có tiếng ai đáp lại tiếng kêu cá»§a Äinh Lân.   
Äinh Lân đẩy má»™t cánh cá»a ra, y tuyệt nhiên không biết nÆ¡i luyện công cá»§a  Nam Hải nương tỠở đâu, cho nên động tác cần phải nhanh, và phải gặp may má»›i  được.  
Váºn may cá»§a Äinh Lân hình như không tệ, cánh cá»a thứ ba bị buá»™c ở bên  trong, Äinh Lân dùng dao nạy nhẹ cái gài cá»a bước vào, bên trong là má»™t gian  Pháºt đưá»ng.  
Trong cái lò bằng đồng trên hương án, Ä‘ang đốt Long Äỉnh hương,  từng sợi từng sợi khói bay tá»a trong phòng làm cho Pháºt đưá»ng tịch này càng tăng  thêm vẻ thần bÃ.  
Tấm màn màu vàng bên cạnh hương án rÅ© xuống, dưá»ng như cÅ©ng  không có ngưá»i.  
Nhưng Äinh Lân lại không tin trong căn phòng bị chốt bên  trong này lại không có ngưá»i.  
Äinh Lân không do dá»±, vá»t tá»›i vén bức màn thần  bà lên.  
Y chợt lặng ngưá»i Ä‘i.  
PhÃa sau bức màn có tất cả bốn ngưá»i.   
Bốn ngưá»i này Ä‘á»u mặc trưá»ng bào màu tÃm, cá»™t tóc lên cao, trên mặt Ä‘á»u Ä‘eo  má»™t cái mặt nạ bằng gá»— đàn hương. Cách trang Ä‘iểm và ăn mặc cá»§a bốn ngưá»i hoàn  toàn giống nhau, và ngồi xếp bằng không động Ä‘áºy, ánh lá»a bên ngoài chiếu sáng  những cái mặt nạ hung ác nhưng cứng đơ càng làm tăng thêm sá»± khá»§ng khiếp bà hiểm  không thể nào mô tả được.  
Bốn ngưá»i này Ä‘á»u có thể là Nam Hải nương tá»,  nhưng Nam Hải nương tá» thì chỉ có má»™t ngưá»i mà thôi. Äinh Lân hiểu được đây là  cÆ¡ há»™i có má»™t không hai, nên quyết định phải mạo hiểm.  
Chá»›p mắt Äinh Lân đã  vá»t tá»›i, kéo mặt nạ cá»§a ngưá»i thứ nhất xuống, bên dưới mặt nạ là má»™t khuôn mặt  đẹp tuyệt trần vá»›i hai hàng lông mi dài, bất cứ ai cÅ©ng nháºn ra nàng là má»™t  thiếu nữ chưa quá đôi mươi. Nam Hải nương tá» làm sao trẻ như váºy được?   
Thoáng cái Äinh Lân đã lá»™t tiếp chiếc mặt nạ thứ hai, chiếc mặt nạ vừa tháo  xuống đã thấy xuất hiện má»™t khuôn mặt đầy râu, Nam Hải nương tỠđương nhiên  không phải là nam nhân rồi.  
Ngưá»i thứ ba xem ra tuy rất trẻ, nhưng Ä‘uôi mắt  lại đầy những nếp nhăn.  
Ngưá»i thứ tư là má»™t lão bà móm xá»m và mặt đầy cả  những vết nhăn.  
Äinh Lân ngÆ¡ ngác nhìn bốn khuôn mặt, không tìm được khuôn  mặt mà mình muốn tìm, nhưng bây giá» y không thể nào lưu lại đây lâu được.  
Y  vừa xoay ngưá»i, ngưá»i đã vá»t Ä‘i được má»™t Ä‘oạn, nhưng đúng vào lúc này, Äinh Lân  cảm thấy rằng hình như ngưá»i nam nhân có râu vừa nhúc nhÃch. Y biết rằng không  xong rồi, liá»n muốn vá»t Ä‘i tiếp, nhưng ngưá»i này ra tay nhanh đến ná»—i Äinh Lân  chẳng kịp suy nghÄ© gì đã thấy má»™t đạo kình phong quất vào hông, và sau đó y  chẳng còn biết gì nữa.  
* * * * *  
Bên trong Pháºt đương vẫn má»™t vẻ u nhã  tÄ©nh mịch, lá»a bên ngoài đã được dáºp tắt, đèn hương trong lư đồng đã được đổi  bằng trầm hương. Mùi trầm hương dìu dịu làm cho Äinh Lân từ từ tỉnh dáºy, y mở  mắt ra và phát hiện ra không biết tá»± lúc nào trên ngưá»i y đã thay vào má»™t bá»™ đồ  cá»§a nữ nhân.  
Y kinh ngạc đưa tay lên vò đầu, thì phát giác ra rằng, tóc đã  được búi thành kiểu tóc mà phái nữ đương thá»i rất thÃch, búi tóc nghiêng nghiêng  còn cài thêm má»™t cây trâm bạc nữa.  
Phong Lang Quân Äinh Lân mưá»i sáu mưá»i  bảy tuổi đã bước ra giang hồ, không đầy ba năm đã tạo nên danh tiếng rất vang  dá»™i. Trong giang hồ, ai ai cÅ©ng Ä‘á»u biết, khinh công cá»§a y không những tuyệt  đỉnh, mà tÃnh tình còn nhạy bén và trầm tÄ©nh nữa.  
Nhưng bây giá» Äinh Lân lại  không giữ được bình tÄ©nh mà muốn nhảy dá»±ng lên. Y nhảy lên không được bởi vì từ  hông trở xuống đã bị má»m nhÅ©n, không còn sức đâu mà nhảy nữa.  
Cả ngưá»i cá»§a y  cÅ©ng như nhÅ©n ra, y ngước nhìn lên hương án lòng ngổn ngang. Tượng Quan Âm Bồ  Tát Nam Hải trên hương án, tay cầm cành dương liá»…u phổ độ chúng sanh như Ä‘ang  cưá»i vá»›i y. Trong làn khói tá»a ra từ lư đồng, nụ cưá»i cá»§a Bồ Tát như Ä‘ang muốn  nói Ä‘iá»u gì đó.  
Äinh Lân bá»—ng phát hiện ra rằng khuôn mặt cá»§a Quan Âm Bồ Tát  hoàn toàn giống vá»›i thiếu nữ mang mặt nạ lúc nãy. Chẳng lẽ thiếu nữ chÃnh là Nam  Hải nương tá»?  
Nhưng xuất thá»§ khống chế y lúc nãy, lại là gã nam nhân kia,  Äinh Lân từ đầu đến cuối Ä‘á»u cho rằng gã nam nhân kia chÃnh là Nam Hải nương tá»  cải trang thành.  
Nhưng bây giá» y đã hoàn toàn mê hoặc, tháºm chà không còn  dám suy nghÄ© nhiá»u nữa, y sợ rằng y suy nghÄ© nhiá»u sẽ phát Ä‘iên lên mà thôi.  CÅ©ng may đến lúc y muốn nghÄ© má»™t chuyện gì đó thì cánh cá»a Pháºt đưá»ng đã từ từ  mở ra.  
Má»™t bóng ngưá»i bước vào, đó là thiếu nữ có khuôn mặt giống Quan Âm Bồ  Tát. Äinh Lân không dám nhìn thẳng vào thiếu nữ đó, y sợ khi nhìn sẽ bị phát  Ä‘iên, nhưng chỉ tiếc rằng y càng không nhìn càng cảm thấy muốn Ä‘iên hÆ¡n nữa.   
Thiếu nữ này bước đến trước mặt y, bá»—ng nhiên cưá»i nói má»™t cách tá»± nhiên :   
- Tóc hôm nay cá»§a ngươi đẹp tháºt, ai chải cho ngươi thế?  
Äinh Lân nhịn  không nổi trừng mắt nhìn y thị, quát lá»›n :  
- Ta Ä‘ang muốn há»i ngươi đây, cái  này là ai chải cho ta đây hả?  
Thiếu nữ hÆ¡i ngạc nhiên há»i :  
- Chẳng lẽ  cả ngươi cũng không biết?  
Äinh Lân đáp :  
- Ta làm sao biết được?   
Thiếu nữ há»i tiếp :  
- Chẳng lẽ ngươi nghĩ không ra hay sao?  
Äinh Lân  cưá»i khổ :  
- Ta làm sao nghĩ ra được, cả một chút cảm giác cũng không có mà  cho dù đánh bể đầu ta ra thì ta cũng không đoán ra tại sao lại biến ta thành một  nữ nhân như thế này.  
Thiếu nữ càng tỠvẻ kinh ngạc hơn nữa nói :  
- Ngươi  nói sao? Ngươi nói là chúng ta biến ngươi thành nữ nhân hay sao? Chẳng lẽ từ đầu  chà cuối ngươi là một nữ nhân mà cũng quên mất hay sao?  
Äinh Lân nhịn không  được lại kêu lên :  
- Ai nói ta là nữ nhân hả?  
Thiếu nữ ngạc nhiên nhìn  y, lá»™ vẻ như vừa nhìn thấy má»™t kẻ Ä‘iên váºy.  
Äinh Lân nói tiếp :  
- Ngươi  nói ta nguyên là một nữ nhân, ngươi bị điên rồi.  
Thiếu nữ thở dài nói :   
- Không phải ta điên khùng, mà là ngươi.  
Bỗng nàng quay đầu lại kêu lớn  :  
- Các ngươi lại đây mà xem, Äinh tiểu muá»™i không biết sao lại trở thành  như thế này?  
Äinh tiểu muá»™i!  
Phong Lang Quân Äinh Lân đã biến thành Äinh  tiểu muá»™i?  
Äinh Lân dở khóc dở cưá»i, chỉ thấy bên ngoài có bốn năm ngưá»i  bước vào, trong đó có trung niên thiếu phụ Ä‘eo mặt nạ lúc nãy. Thiếu nữ bước đến  nắm tay lôi thiếu phụ đó nói :  
- Thiết Cô, cô đến xem nè, Äinh tiểu muá»™i tại  sao lại biến thành... biến thành như thế này?  
Thiết Cô cÅ©ng nhìn Äinh Lân,  mỉm cưá»i nói :  
- Ả xem ra không những ngoan ngoãn không như ngày thưá»ng, mà  cả tóc búi cÅ©ng đẹp hÆ¡n bình thưá»ng nữa.  
Thiếu nữ nói :  
- Nhưng mà...  nhưng mà ả lại không thừa nháºn mình là nữ nhân.  
Äinh Lân đã cố gắng kiá»m  chế, y biết rằng bây giá» không bình tÄ©nh thì không được.  
Nhưng y lại nhịn  không được tự mình biện bạch :  
- Ta không phải là một nữ nhân.  
Thiết Cô  nhìn Äinh Lân bá»—ng thở dài nói :  
- Ta hiểu rõ lòng ngươi, có lúc ta cÅ©ng hy  vá»ng mình không phải là má»™t nữ nhân, trên cõi Ä‘á»i này làm má»™t nữ nhân cả Ä‘á»i Ä‘á»u  phải chịu thiệt thòi.  
Äinh Lân nói :  
- Thực ra ta cũng không phản đối  làm một nữ nhân, chỉ tiếc khi ta sinh ra đã là một nam nhân, cho đến lúc này ta  vẫn là một nam nhân.  
Gã tháºt sá»± đã dùng hết sức để tá»± khống chế mình.   
Khuôn mặt cá»§a Thiết Cô lá»™ vẻ kinh ngạc, bá»—ng quay lại há»i má»™t nữ nhân khác :   
- Các ngươi quen biết Äinh tiểu muá»™i đã bao lâu rồi?  
Nữ nhân đó trả lá»i  ngay không do dá»± :  
- Cũng đã hơn ba tháng rồi.  
- Váºy Äinh tiểu muá»™i là  nam hay là nữ?  
Thiết Cô há»i má»™t nữ nhân khác.  
Tất cả những thiếu nữ Ä‘á»u  bụm miệng cưá»i khúc khÃch :  
- Nếu như Äinh tiểu muá»™i là má»™t nam nhân, váºy  thì tất cả chúng ta Ä‘á»u là nam nhân rồi.  
Äinh Lân xanh mặt nhưng nhẫn nại  phân bua :  
- Nhưng ta đâu phải là Äinh tiểu muá»™i?  
Thiết Cô cưá»i há»i :   
- Váºy ngươi là ai?  
Äinh Lân nói :  
- Ta cÅ©ng há» Äinh, nhưng mà là  Äinh Lân.  
Thiết Cô nói :  
- Ta biết muá»™i là Äinh Linh Lâm.  
Äinh Lân  hét lá»›n :  
- Không phải là Äinh Linh Lâm, mà là Äinh Lân.  
Thiết Cô lắc  đầu :  
- Không phải là Äinh Lân, là Äinh Linh Lâm, tại sao muá»™i lại quên cả  tên cá»§a mình nữa kia chứ?  
Thiếu nữ giống Quan Âm Bồ Tát bá»—ng cưá»i to nói :   
- CÅ©ng may là tiếng nói cá»§a Äinh tiểu muá»™i không bị biến Ä‘i, cho nên ai nghe  thấy cÅ©ng nháºn ra là giá»ng cá»§a nữ nhân.  
Äinh Lân cưá»i nhạt :  
- Ai cÅ©ng  có thể nháºn ra ta là má»™t nam...  
Giá»ng nói cá»§a y đột nhiên ngừng bặt, mồ hôi  túa ra khắp nhai. Y bá»—ng nhiên phát hiện ra tiếng nói cá»§a mình không còn bình  thưá»ng nữa, giá»ng nói sắc, thánh thót như giá»ng cá»§a má»™t nữ nhân váºy.  
“Chẳng  lẽ mình tháºt đã biến thành nữ nhân rồi?† 
Trong lòng y bá»—ng thầm nghÄ© như  váºy, càng nghÄ© y càng cảm thấy như bị kim châm vào lòng.  
Y muốn thá» váºn động  má»™t bá»™ pháºn nào đó, nhưng chỉ tốn công vô Ãch. Chỉ tiếc rằng từ lưng trở xuống  như bị tê liệt.  
Thiết Cô nhìn y, ánh mắt chứa đầy sự đồng tình và thương  hại, nhẹ nhàng nói :  
- Gần đây muá»™i trong lòng không vui, lại uống quá nhiá»u  rượu, cho nên không tránh được quên Ä‘i má»™t số chuyện. Huống hồ những chuyện  trước đây muá»™i không muốn nhắc lại làm gì nữa.  
Ngừng một chút, Thiết Cô lại  nói :  
- Nhưng các tá»· Ä‘á»u phải nhắc lại chuyện xưa cho muá»™i, cho dù Ä‘au khổ  thế nào Ä‘i nữa. Nhưng nếu quên hết Ä‘i thì lại không tốt cho chÃnh mình.  
Äinh  Lân chỉ biết thở dài mà nói rằng :  
- ÄÆ°á»£c rồi, ngươi nói Ä‘i! Ta Ä‘ang nghe  đây.  
Thiết Cô nói :  
- Muá»™i là Äinh Linh Lâm, là má»™t thiếu nữ rất đẹp,  muá»™i vốn có má»™t ngưá»i tình tốt lắm, sau này không biết chuyện gì mà muá»™i tá»± tá»,  cÅ©ng may là Tâm Cô cứu được muá»™i.  
Thiếu nữ giống như Quan Âm Bồ Tát thì ra  là Tâm Cô, nàng láºp tức tiếp lá»i :  
- Nếu mà không phải tá»· cứu kịp thá»i thì  bữa đó muá»™i đã nhảy xuống biển rồi.  
Äinh Lân cắn răng không nói. Y bá»—ng cảm  thấy sợ hãi khi nghe tiếng nói cá»§a mình.  
Thiết Cô nói :  
- Ngưá»i yêu cá»§a  muá»™i há» Diệp, gá»i là Khải Nguyên. Y...  
“Diệp Khải Nguyênâ€.  
Nghe đến cái  tên này, Äinh Lân cảm thấy đầu như muốn nổ tung lên. Trong chốc lát, y đã hiểu  hết má»i chuyện. Y biết mình đã rÆ¡i vào má»™t cái tròng khéo léo, ác độc và biến  hóa kỳ lạ.  
Cái tròng này được chuẩn bị để đón Diệp Khải Nguyên, và y lại ngớ  ngẩn rơi vào.  
Y cảm thấy bây giá» Thiết Cô Ä‘ang nói gì đó, nhưng y phải cố  hết sức để táºp trung suy nghÄ©.  
Y phải nghÄ© ra má»™t cách nào đó để thoát thân  ra khá»i cái tròng này, nhưng y cÅ©ng biết đây là má»™t chuyện không phải dá»… dàng,  không dá»… dàng chút nào cả.  
Thá»i gian giống như đã trôi qua rất lâu, nhưng  Thiết Cô vẫn cứ nói mãi.  
Thì ra ả lặp lại nhiá»u lần lá»i nói ấy, giống như là  ép Äinh Lân phải biết những chuyện đó.  
- Ngưá»i yêu cá»§a muá»™i há» Diệp, gá»i là  Khải Nguyên, y vốn là con trai cá»§a ÄÆ°á»ng chá»§ Thần Äao đưá»ng năm xưa, sau này  nháºn làm con thừa tá»± cho Diệp gia. Phụ thân cá»§a Äinh muá»™i là Äinh Thừa Phong, cô  cá»§a muá»™i là Äinh Bạch Vân vốn là kẻ thù cá»§a Bạch gia, nhưng mối thù ấy sau này  đã được Diệp Khải Nguyên hóa giải. Tình cảm cá»§a hai ngưá»i cÅ©ng từ đấy mà càng  thêm nồng thắm. Muá»™i vốn đã không muốn gả cho ai ngoài y và y cÅ©ng không muốn  lấy ai ngoài muá»™i. Nhưng lúc này lại xuất hiện má»™t Thượng Quan Tiểu Tiên, nghe  nói ả là con gái cá»§a Thượng Quan Kim Hồng Bang chá»§ Kim Tiá»n bang và đương thá»i  đệ nhất mỹ nhân Lâm Tiên Nhi. Lâm Tiên Nhi tuy rằng đẹp như tiên sa, nhưng lại  thưá»ng dụ dá»— nam nhân, sau khi thá»a mãn dục vá»ng là giết ngay. Äứa con gái cá»§a  bà ta sinh ra cÅ©ng ác độc như mẹ nó váºy. Muá»™i và Diệp Khải Nguyên chÃnh là bị  Thượng Quan Tiểu Tiên chia cách đó. Câu chuyện này muá»™i đương nhiên không thể  quên được, và tuyệt đối không được quên.  
Äinh Lân nghe ả nói má»™t lần, rồi  lại má»™t lần nữa, bá»—ng phát hiện ra không thể nào táºp trung suy nghÄ© được nữa, mà  còn giống như bị lá»i nói cá»§a ả thao túng. Trong chốc lát, y đã sinh ra lòng thù  háºn đối vá»›i Thượng Quan Tiểu Tiên. Y gần như đã thừa nháºn mình là Äinh Linh Lâm,  thừa nháºn mình là má»™t nữ nhân.  
Khói trong lư theo gió bay tá»›i phả vào mặt y,  thâm nháºp vào hÆ¡i thở và len lá»i vào trong đầu óc cá»§a y. Y gần như đã mất hết  khả năng phán Ä‘oán sá»± việc rồi.  
Thiết Cô nhìn y, trên mặt bá»—ng xuất hiện má»™t  nụ cưá»i đắc ý, chầm cháºm nói tiếp :  
- Muá»™i là Äinh Linh Lâm, là má»™t thiếu nữ  rất đẹp, muá»™i...  
Äinh Lân bá»—ng dùng hết sức tàn cắn môi tháºt Ä‘au để ngưá»i  được tỉnh táo, gầm lên :  
- Không cần nói nữa, ta đã hiểu ý của các ngươi  rồi.  
Thiết Cô mỉm cưá»i nói :  
- Muá»™i tháºt đã hiểu hết rồi.  
Äinh Lân  nói :  
- Ta nhất định phải giống Äinh Linh Lâm, cho nên các ngươi muốn lợi  dụng ta để hại Diệp Khải Nguyên.  
Thiết Cô nói :  
- Muá»™i vốn là Äinh Linh  Lâm mà!  
Äinh Lân cất tiếng cưá»i lạnh lẽo nói :  
- Tháºt ra các ngươi không  cần phải làm bá»™ làm tịch như váºy. Các ngươi cần ta làm gì, ta cÅ©ng có thể đáp  ứng. Nhưng các ngươi cÅ©ng phải đáp ứng ta vài Ä‘iá»u kiện.  
Thiết Cô nói :   
- Ngươi nói đi!  
Äinh Lân nói :  
- Ta muốn các ngươi trước tiên nói  cho ta biết, các ngươi bá»—ng may mắn phát hiện ra ta giống Äinh Linh Lâm, má»›i làm  ra cái bẫy này, hay là đã Ä‘oán sá»›m ta sẽ đến?  
Thiết Cô im lặng không lên  tiếng.  
Äinh Lân nói tiếp :  
- Sau này Ãt nhất các ngươi cÅ©ng phải giải  huyệt cho ta, để ta gặp mặt Nam Hải nương tá», sau khi thành công chuyện này ta  cÅ©ng phải được má»™t phần chứ.  
Thiết Cô gáºt đầu nói :  
- Nam Hải nương tỠ vốn đã ở đây từ lâu, chả lẽ ngươi không thấy hay sao?  
Äinh Lân giáºt mình há»i  :  
- Bà ta đâu?  
Bá»—ng má»™t giá»ng nói tao nhã nhưng thần bà chầm cháºm phát  ra từ bức tượng Quan Âm Bồ Tát trên hương án :  
- Ta ở đây!  
Äinh Lân bất  giác quay lại nhìn bức tượng bà máºt đó. Ãnh mắt y bá»—ng lá»™ vẻ kinh sợ vì bây giá»  qua lá»›p khói má» mỠảo ảo, y nhìn thấy bức tượng đã bị thay thế bằng má»™t khuôn  mặt.  
Khuôn mặt từ đầu đến cuối chỉ mỉm cưá»i, bây giá» lại biến thành vẻ  nghiêm túc, lạnh lẽo, trên lông mày hãy còn mang nét giáºn dữ. Bức tượng vô tri  vô giác trong chốc lát như đã có sá»± sống :  
- Ta chÃnh là ngưá»i ngươi muốn  gặp, cho nên bây giá» ngươi phải nhìn ta, má»—i lá»i mà ta nói ra ngươi không thể  không tin được.  
Qua làn khói lượn lá», giá»ng nói này giống như chÃnh bà ta  nói ra váºy.  
Äinh Lân chỉ cảm thấy toàn thân như bị đóng băng, tuy không muốn  nhưng vẫn gáºt đầu đồng ý. Không muốn nhìn nhưng ánh mắt không thể rá»i ra khá»i  bức tượng thần bà mà quá»· quái đó.  
- Ngươi là Äinh Linh Lâm. Diệp Khải Nguyên  vốn là ngưá»i yêu cá»§a ngươi. Thượng Quan Tiểu Tiên đã cướp hắn trong tay ngươi,  bây giá» ngày cÅ©ng như đêm, bá»n chúng quấn quýt bên nhau, còn ngươi chỉ cô đơn  má»™t mình.  
Äinh Lân nhìn bà ta, khuôn mặt không thể tá»± chá»§ lá»™ vẻ Ä‘au thương.   
- Ta biết ngươi ghét háºn y thị, mối thù này không ai có thể quên được, cho  nên ngươi phải trả thù.  
Khuôn mặt y quả nhiên lá»™ vẻ oán giáºn, lầm rầm nói :   
- Ta nhất định phải trả thù.... Ta nhất định phải trả thù....  
- Bây giá»  Diệp Khải Nguyên sắp bảo vệ ngưá»i đàn bà đáng ghét kia đến đây, ngươi sắp có cÆ¡  há»™i rồi.  
Äinh Lân nghe đến đây, ánh mắt sáng rá»±c cá»§a y đã trở thành mê muá»™i  và trống rá»—ng, nhưng vẻ oán giáºn trên mặt càng mãnh liệt hÆ¡n nữa.  
- Diệp  Khải Nguyên tuyệt đối không ngá» rằng ngươi sẽ ở đây, cho nên ngươi xuất hiện đột  ngá»™t, hắn nhất định sẽ ngạc nhiên. Nhưng hắn sẽ không cảnh giác ngươi đâu, cho  nên ngươi phải thừa cÆ¡ há»™i cướp con đàn bà ác độc kia vỠđây, phá há»§y khuôn mặt  đẹp đẽ cá»§a nói để nó sau này không thể dụ dá»— bá»n đàn ông con trai được nữa. à  cá»§a ta, bây giá» ngươi đã hiểu rõ rồi chứ?  
Äinh Lân gáºt dầu chầm cháºm nói :   
- Ta đã hiểu hết rồi.  
- Ngươi có chịu làm theo lá»i ta hay không?   
Äinh Lân đáp :  
- Chịu!  
- Những lá»i ta nói ra ngươi Ä‘á»u tin cả chứ?   
Äinh Lân lại nói :  
- Tin!  
- ÄÆ°á»£c! Bây giá» ngươi đứng lên, huyệt đạo  cá»§a ngươi đã được giải rồi, ngươi đứng lên được rồi.  
Äinh Lân quả nhiên đứng  dáºy chầm cháºm, đôi chân bị Ä‘iểm huyệt nãy giỠđột nhiên đã có sức lá»±c.  
-  ÄÆ°á»£c! Bên cạnh có thanh Ä‘ao, bây giá» ngươi Ä‘i làm giùm ta việc này.  
Äinh Lân  há»i :  
- Làm gì?  
- Giết Dương Thiên!  
Äinh Lân chầm cháºm quay ngưá»i  bước Ä‘i. Ãnh mắt cá»§a y đỠđẫn hướng thẳng vá» phÃa trước ôm thanh Ä‘ao trong lòng,  trong đầu cứ vang lên câu nói :  
- Giết Dương Thiên!  
* * * * *  
Bây  giá» Dương Thiên Ä‘ang ngồi trầm tư trong má»™t căn phòng nhá», tuy đã đốt lò sưởi  nhưng không khà vẫn lạnh cóng. Y Ä‘ang đợi tin tức cá»§a Äinh Lân, nhưng đã lâu vẫn  không thấy Äinh Lân quay lại, y cảm thấy có cái gì đó không ổn. Äúng vào lúc  này, cá»a báºt mở và má»™t ngưá»i chầm cháºm bước vào. Äó là má»™t thiếu nữ rất đẹp, tóc  búi cao, cài thêm cây thoa hình đầu phụng nữa.  
Dương Thiên đứng báºt Ä‘áºy, mỉm  cưá»i há»i :  
- Cô nương có Ä‘iá»u chi dặn dò?  
Y hẳn nhiên cho rằng đây là  môn hạ cá»§a Nam Hải nương tá», cho nên không dám nhìn lâu, chỉ cúi đầu kÃnh cẩn.  Nhưng thiếu nữ đó lại cứ nhìn y đăm đăm tá» thái độ khó hiểu.  
Dương Thiên đợi  lâu nhịn không được liá»n ngẩng đầu lên nhìn và phát giác ra rằng thiếu nữ này  rất giống má»™t ngưá»i.  
Thiếu nữ này vẫn nhìn y nói cháºm rãi :  
- Ngươi có  phải là Dương Thiên không?  
Dương Thiên gáºt đầu, bá»—ng kêu thất thanh :  
-  Ngươi là Äinh Lân!  
Äinh Lân nói :  
- Ta không phải là Äinh Lân, ta là  Äinh Linh Lâm.  
Dương Thiên ngạc nhiên nói :  
- Ngươi... ngươi tại sao lại  biến thành như thế này?  
Äinh Lân nói :  
- Ta vốn đã là như thế này, ta  vốn là một thiếu nữ.  
Dương Thiên biến sắc la lên :  
- Ngươi có phải điên  rồi hay không?  
Äinh Lân nói :  
- Ta không có điên, ngươi mới là điên, cho  nên ta phải giết ngươi.  
Nói chưa dứt lá»i, Äinh Lân đã rút thanh Ä‘oản dao ra  nhanh như chá»›p đâm thẳng vào ngá»±c Dương Thiên. Dương Thiên có nằm mÆ¡ cÅ©ng không  ngỠđối phương ra tay độc ác như váºy, cho nên không đỠphòng, cÅ©ng không kịp né  tránh, lãnh trá»n má»™t Ä‘ao đâm xuyên qua ngá»±c. Máu tươi trong ngá»±c y tuôn ra, Ä‘iểm  lấm chấm trên áo cá»§a Äinh Lân.  
Sắc mặt cá»§a Äinh Lân vẫn lạnh lùng khi nhìn  xác chết cá»§a Dương Thiên đổ gục ngay trước mặt. Sau đó y chầm cháºm quay ngưá»i Ä‘i  ra.  
Bên ngoài sương càng dày hÆ¡n nữa. Äêm đã khuya lắm rồi.  
Y chầm cháºm  Ä‘i trong sương, trong bóng đêm bá»—ng truyá»n lại giá»ng nói ngá»t ngào nhưng đầy bà  hiểm :  
- Ngươi làm rất tốt, nhưng ngươi mệt lắm rồi, mệt đến nỗi mắt mở  không nổi nữa kìa.  
Äinh Lân nói :  
- Äúng là ta mệt lắm... mệt lắm...   
Mắt của y từ từ khép lại :  
- Äây là chiếc giưá»ng rất là êm ái, bây giá»  ngươi có thể ngá»§ được rồi. Äợi đến lúc Diệp Khải Nguyên và con đàn bà ác độc ấy  tá»›i, bá»n chúng sẽ đánh thức ngươi dáºy.  
Trên mặt đất tuyết rÆ¡i dày, nhưng  Äinh Lân lại nằm xuống, giống như Ä‘ang nằm trên má»™t chiếc giưá»ng ấm và trong  giây lát đã ngá»§ say rồi.
 
  
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				20-09-2008, 01:15 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nháºp Môn Tu Luyện 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 67
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			Thanked 1 Time in 1 Post
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Cá»u Nguyệt Ưng Phi 
  
 Tác giả : Cổ  Long
 Thể lá»ai: Kiếm  hiệp 
 
Hồi 4 - Hồng nhan bạc mệnh  
  
 
 
  
 
 Càng vỠkhuya, sương càng lúc càng  dày.  
Trong xe ngá»±a, cô em từ đầu đến giá» vẫn ngá»§ say, cô chị ngáy nhè nhẹ  mắt đã khép kÃn, nhưng trên khuôn mặt lại mang má»™t nụ cưá»i mãn nguyện.  
Tây  Môn Tháºp Tam nhìn tá»· muá»™i há», trong lòng cảm thấy rất sung sướng và đắc ý giống  như là y vừa đánh bại được Äinh Lân váºy. Y mỉm cưá»i muốn uống má»™t ly rượu, nhưng  trong lúc ấy bên ngoài có tiếng gõ cá»a. Không biết có phải Äinh Lân trở vá» hay  không? Y vá»™i kéo màn cá»a sổ lên, nhưng nhìn ta ngoài không thấy ai cả. Y quát  lá»›n :  
- Ai?  
Không có tiếng trả lá»i.  
Tây Môn Tháºp Tam do dá»± giây lát  rồi đẩy cá»a nhìn ra ngoài. Bên ngoài không có lấy má»™t bóng ngưá»i. Trong bóng  tối, sương lạnh bốc lên từ mặt đất.  
“Lúc nãy ai gõ cá»a?† 
Y kéo sát vạt  áo lại cho ấm, rồi lên tiếng há»i lần nữa, nhưng vẫn không có tiếng trả lá»i, cái  tên đánh xe canh những động tÄ©nh nãy giỠđâu rồi?  
Không khà quả tháºt là quá  lạnh, y chẳng muốn rá»i khá»i thùng xe ấm cúng này, nhưng mà má»™t ngưá»i sau khi làm  má»™t chuyện tồi bại xong, thưá»ng có táºt giáºt mình. Cuối cùng y cÅ©ng mang giầy vào  và ra khá»i xe, bốn bá» là má»™t màu Ä‘en thăm thẳm, tÄ©nh mịch và lạnh cóng.  
Cái  gã đánh xe lúc nãy bây giá» Ä‘ang nằm rúc vào má»™t đống cá», đầu gục lên đầu gối,  hình như là Ä‘ang ngá»§ say. Ngưá»i gõ cá»a lúc nãy đâu, chẳng lẽ y nghe nhầm?  
Y  tuyệt đối không thể nghe nhầm được.  
Y hãy còn trẻ nên tai mắt Ä‘á»u rất linh  hoạt.  
Gã đánh xe này không biết là Äinh Lân tìm đâu ra, lúc này tháºt là có  ngưá»i gõ cá»a, gã chắc chắn sẽ biết hết. NghÄ© thế, Tây Môn Tháºp Tam liá»n bước  tá»›i, muốn đánh thức gã dáºy để há»i thá».  
Ai ngá» gã đánh xe lại nghiêng ngưá»i  bay vút Ä‘i như má»™t mÅ©i tên. Thân pháp mau lẹ, tuy không bằng Äinh Lân, nhưng  tuyệt đối không dưới Tây Môn Tháºp Tam.  
Tây Môn Tháºp Tam tuyệt nhiên không  nhìn thấy mặt mÅ©i cá»§a gã, nhưng vì hÆ¡i do dá»±, nên gã đánh xe trong phút chốc đã  mất dạng trong bóng đêm.  
Sương càng lúc càng dày, không khà lạnh lẽo ẩm ướt  như những lưỡi dao đâm buốt tim. Bá»—ng Tây Môn Tháºp Tam hắt xì má»™t cái, y tá»± biết  rằng không khà lạnh có thể làm y ngả bệnh, nên quyết định vá» xe đợi Äinh Lân vá».   
Cá»a xe không biết đóng từ lúc náo, cÅ©ng không biết có phải lúc nãy y ra  ngoài đã thuáºn tay đóng lại hay không. Ngá»n đèn treo trên trần xe vẫn còn sáng  tá», ánh sáng êm dịu hắt từ cá»a sổ ra ngoài tạo nên cảnh tranh tối tranh sáng.  Tây Môn Tháºp Tam cảm thấy hối háºn, lúc nãy y không nên ra ngoài trá»i làm gì. Y  bước đến mở cá»a xe ra.  
Cá»a xe mở ra, y định bước vào trong nhưng hai mắt  bá»—ng trợn tròn đứng im không nhúc nhÃch.  
Bên trong xe đã có thêm má»™t ngưá»i  từ bao giá».  
Má»™t lão nhân mặc áo bông, mặt mÅ©i hồng hào, ngồi đúng vào cái  chá»— y ngồi lúc nãy. Ngưá»i đó chÃnh là Vệ bát Thái gia. Hai thiếu nữ sinh đôi vẫn  cuá»™n tròn nằm đó, xem ra ngá»§ rất say rồi.  
Vệ bát gia đưa đôi mắt sáng quắc  nhìn y, lạnh lùng nói :  
- Lên đây!  
Tây Môn Tháºp Tam cúi đầu bước vào  trong xe, khi y nhìn ra ngoài thì phát giác ra gã đánh xe đã trở vá» nằm ngá»§ ngay  đống cá» hồi nãy, tư thế như cÅ©, làm như gã vẫn nằm ngá»§ ở đó nãy giá».  
Khoang  xe rất thấp, má»™t ngưá»i bình thưá»ng thì đứng không bao giá» thẳng được, cho nên  Tây Môn Tháºp Tam chỉ đứng cúi đầu không dám ngồi.  
Vệ bát gia lạnh lùng nhìn  y, há»i :  
- Thằng bạn tốt của ngươi đâu rồi?  
Tây Môn Tháºp Tam đáp :  
-  Äã Ä‘i vào trong đó rồi.  
Vệ bát gia há»i :  
- Äi hồi lúc nào?  
Tây Môn  Tháºp Tam càng cúi thấp đầu hÆ¡n nữa, vì y không thể trả lá»i được, cÅ©ng không dám  trả lá»i, cái chÃnh là y đã quên mất lúc nào. Bây giá» cái gì y cÅ©ng Ä‘á»u quên hết.   
Vệ bát Thái gia trừng mắt nhìn y, nghiêm giá»ng nói :  
- Sau khi hắn đi,  thì ngươi làm gì?  
Tây Môn Tháºp Tam lại càng không dám trả lá»i, y đã tá»± biết  những việc mình làm rất đồi bại.  
Nam tá» hán đại trượng phu chÆ¡i bá»i vá»›i vài  con bé xinh đẹp, tuy rằng chẳng là cái gì, nhưng trên khu đồng hoang mà dan dÃu  vá»›i nữ nhân cá»§a bạn mình thì lại là chuyện khác.  
Vệ bát gia cưá»i nhạt nói :   
- Xem ra ngươi tháºt là to gan lá»›n máºt, chẳng lẽ ngươi không sợ Äinh Lân biết  chuyện hay sao?  
Tây Môn Tháºp Tam đỠmặt, là nhà trả lá»i :  
- Tụi con...  tụi con là bạn tốt mà!  
Vệ bát gia nổi giáºn quát :  
- Ngươi và nó là bằng  hữu vá»›i nhau, ngươi tại sao lại có thể làm chuyện như váºy vá»›i bạn cá»§a ngươi  được. Ngược lại nếu như hắn cướp nữ nhân cá»§a ngươi, ngươi sẽ như thế nào hả?   
Tây Môn Tháºp Tam chẳng dám trả lá»i.  
Vệ bát gia nói tiếp :  
- Xem cái  chuyện này cá»§a ngươi, má»™t mình hắn có thể đối phó má»™t lúc năm tên như ngươi. Sau  khi hắn biết chuyện này, nếu như hắn muốn đối phó ngươi, thì ngươi tÃnh sao hả?   
Tây Môn Tháºp Tam cố gắng trầm tÄ©nh, lầm rầm trả lá»i :  
- Con nghĩ là hắn  sẽ không biết.  
Vệ bát gia cưá»i nhạt há»i :  
- Ngươi nghÄ© hắn sẽ không  biết, ngươi dá»±a vào đâu mà nói như váºy hả?  
Tây Môn Tháºp Tam cưá»i khổ đáp :   
- Con nghĩ rằng, đương nhiên là con sẽ không nói với ai hết...  
- Tuy  rằng ngươi không nói, nhưng còn con ả này?  
Tây Môn Tháºp Tam đáp :  
- Cái  này là ả tá»± muốn, ả làm sao nói cho ngưá»i khác được?  
Vệ bát gia nói :  
-  Ngươi cho rằng ả thÃch ngươi, cho nên má»›i dụ dá»— ngươi à?  
Tây Môn Tháºp Tam  tuy không dám thừa nháºn, nhưng lại không muốn phá»§ nháºn.  
Vệ bát gia nói tiếp  :  
- Ta há»i ngươi, hai nữ nhi này có phải các ngươi đánh cướp từ trong Thạch  gia trang hay không?  
Tây Môn Tháºp Tam gáºt đầu.  
Vệ bát gia nói :  
-  Chẳng lẽ ngươi cho rằng bá»n chúng mong muốn được bá»n ngươi bắt Ä‘i hay sao?   
Lão cưá»i nhạt nói tiếp :  
- Ngươi chẳng lẽ không nháºn thấy rằng cái con  Ä‘iếm dụ dá»— ngươi là vì nó muốn ngươi và Äinh Lân tranh chấp, tụi nó má»›i có cÆ¡  há»™i trả thù.  
Tây Môn Tháºp Tam tá» vẻ không phục nói :  
- Ả có lẽ...  
Vệ  bát gia quát lá»›n ngăt lá»i gã :  
- Chẳng lẽ ngươi còn cho rằng nó tháºt sá»±  thÃch ngươi hay sao? Ngươi có Ä‘iểm nào hÆ¡n Äinh Lân? Còn nữa, má»™t đứa con gái  mưá»i bốn, mưá»i lăm tuổi cho dù có xấu xa cỡ nào Ä‘i nữa, thì nó cÅ©ng không dám  làm cái chuyện này nữa.  
Tây Môn Tháºp Tam không dám lên tiếng biện há»™.  
Vệ  bát gia nói tiếp :  
- Huống hồ các ngươi lúc nãy làm báºy làm bạ trong xe, ta  ở xa còn có thể nghe thấy được, còn đứa em không phải là heo nằm ngá»§ bên cạnh,  chẳng lẽ nó lại ngá»§ say đến ná»—i không biết gì?  
Nghe đến đây, Tây Môn Tháºp  Tam chợt biến sắc, y chợt nghÄ© đến chuyện này có lẽ tá»· muá»™i nó đã thá»a thuáºn vá»›i  nhau từ sá»›m, cho nên Äinh Lân vừa Ä‘i là con chị đã tỉnh dáºy, còn đứa em thì vẫn  ngá»§ say như chết để cho y tiện lợi. Y bá»—ng phát hiện rằng câu tục ngữ “gừng càng  già càng cay†rất đúng.  
Vệ bát gia bá»—ng há»i lá»›n :  
- Hai con điếm này có  đúng sống trong Thạch gia trang không?  
Tây Môn Tháºp Tam trả lá»i :  
- Hình  như không phải, con lúc trước đã từng đến qua Thạch gia trang, nhưng chưa từng  gặp qua bá»n chúng.  
- Quả nhiên không khác với dự đoán của ta.  
Nói xong  lão đưa ánh mắt sắc như dao liếc nhìn tá»· muá»™i há», rồi chầm cháºm nói tiếp :  
-  Hai con nha đầu đẹp thế này, ta cũng không nhẫn tâm nhìn chúng chết.  
Hai  thiếu nữ vẫn nằm đấy, hai cánh mÅ©i pháºp phồng theo hÆ¡i thở, giống như là Ä‘ang  ngá»§ say váºy.  
Vệ bát gia bá»—ng quay đầu nhìn Tây Môn Tháºp Tam nói :  
- Cho  nên lúc ngươi giết bá»n chúng, ta nhất định sẽ nhắm mắt lại.  
Tây Môn Tháºp Tam  lặng ngưá»i nói :  
- Con?  
Vệ Thiên Bằng cất tiếng cưá»i trầm trầm nói :   
- Không sai, là ngươi!  
Tây Môn Tháºp Tam há»i :  
- Con... con phải giết  bá»n nó hay sao?  
Vệ Thiên Bằng dá»ng dưng nói :  
- Nếu như ngươi không nỡ  giết bá»n chúng, thì ta có thể cho phép bá»n chúng giết ngươi.  
Tây Môn Tháºp  Tam biến sắc nói :  
- Nhưng nếu Äinh Lân trở vỠđây thấy bá»n hỠđã chết,  chẳng lẽ không phải...  
Vệ Thiên Bằng ngắt lá»i y :  
- Ngưá»i chết thì làm  sao nhìn thấy được.  
Tây Môn Tháºp Tam kêu lên :  
- Äinh Lân cÅ©ng phải chết  hay sao?  
Vệ bát gia đáp :  
- Nó không chết, thì ngươi chết!  
Tây Môn  Tháºp Tam nhìn lão như đã hiểu được ý cá»§a lão rồi. Cho dù chuyện này có xảy ra  hay không, hay có thể Ä‘iá»u tra được chân tướng cá»§a Nam Hải nương tá» hay không,  thì chỉ cần Äinh Lân trở vá», y sẽ chết láºp tức. Không chết không được. Cho nên  Vệ Thiên Bằng má»›i đến đây, gã đánh xe kia đương nhiên cÅ©ng là ngưá»i cá»§a lão rồi.   
Tây Môn Tháºp Tam nhìn khuôn mặt lạnh lùng nhưng tàn ác cá»§a Vệ Thiên Bằng,  hầu như không thể tin được là con ngưá»i tÃnh nóng như lá»a, thô lão và tàn bạo  trong chốc lát lại trở thành má»™t con ngưá»i hoàn toàn khác, má»™t con ngưá»i còn ghê  gá»›m hÆ¡n cả Äinh Lân.  
Tây Môn Tháºp Tam bá»—ng phát hiện ra rằng má»™t con ngưá»i  có thể thành danh trên giang hồ, thì Ä‘á»u phải có nhiá»u bá»™ mặt khác nhau. Ngay cả  ngưá»i thân cáºn nhất ở ngay bên cạnh cÅ©ng không biết bá»™ mặt tháºt cá»§a hắn là như  thế nào cả.  
Vệ Thiên Bằng đưa mắt nhìn y nói Ä‘iá»m đạm :  
- Äợi chết còn  khổ hÆ¡n là chết nữa, nếu như ngươi tháºt có lòng thương hương tiếc ngá»c, thì giúp  bá»n chúng chết mau Ä‘i.  
Tây Môn Tháºp Tam cắn môi lưỡng lá»±, rồi đưa tay Ä‘iểm  vào tá» huyệt bên dưới cá»™t sống cá»§a cô em. Có ai ngá» rằng đúng lúc ấy cả hai tá»·  muá»™i Ä‘á»u thức giấc vá»t đứng lên,chỉ đảo ngưá»i má»™t vòng trong tay má»—i ngưá»i đã  cầm má»™t thanh Ä‘ao cong kỳ lạ. Lúc nãy, cả hai tá»· muá»™i giống như má»™t đôi thiên  nga hiá»n hòa, nhưng bây giá» xuất thá»§ lạ như hai con rắn độc.  
Chỉ chá»›p mắt,  cô chị đã đá thẳng má»™t cước vào bụng Tây Môn Tháºp Tam, còn thanh Ä‘ao cong kỳ lạ  trong tay nhanh như chá»›p đâm thẳng vào yết hầu Vệ Thiên Bằng.  
Tây Môn Tháºp  Tam bị đá mạnh đến ná»—i nước mắt nước mÅ©i trào ra ràn rụa, vừa đưa tay ôm lấy  bụng thì Ä‘ao cá»§a cô em đã chặt vào vai trái y.  
Chỉ nghe “coong coong†hai  tiếng, hai thanh đao đã bị gãy cả.  
Trong tay Vệ bát gia bá»—ng xuất hiện má»™t  cây Ä‘oản côn dài hÆ¡n thước, cây Ä‘oản côn màu Ä‘en, trong bóng đêm không có chút  ánh sáng gì hết, cÅ©ng không nhìn ra nó là báu váºt gì cả. Nhưng cả hai thanh Ä‘ao  có thể gá»i là bảo Ä‘ao lại bị nó đánh gãy luôn, thì đó chắc hẳn phải là khà giá»›i  vô cùng lợi hại.  
Cả tá»· muá»™i kinh ngạc đứng sững như trá»i trồng nhìn thanh  Ä‘ao bị gãy, làm như không tin đây có thể là sá»± tháºt. Má»™t lúc sau, định thần lại  há» má»›i cảm thấy cánh tay tê nhức vô cùng. Thầm chà cầm không nổi thanh Ä‘ao còn  lại.  
Vệ bát gia lẳng lặng nhìn há», cất giá»ng sang sảng nói :  
- Các ngươi  có tùy thân song bảo, váºy còn má»™t thứ nữa hãy sá» dụng luôn Ä‘i.  
Cô chị nghe  váºy chỉ thở dài mà nói rằng :  
- Thì ra tiá»n bối đã biết được lai lịch cá»§a tá»·  muá»™i vãn bối rồi.  
Vệ bát gia không nói gì chỉ “hừm†một tiếng.  
Cô chị  nói tiếp :  
- Tá»· muá»™i vãn bối chÃnh là môn hạ cá»§a Âu Dương thành chá»§ Trân  Châu thành cá»§a Äông Hải Khoái TỠđảo, đến đây bái kiến Vệ bát gia.  
Khuôn mặt  hai thiếu nữ không tá» vẻ gì sợ hãi mà lại rất cung kÃnh.  
Vệ bát gia há»i :   
- Các ngươi đến yết kiến ta ư?  
Cô chị đáp :  
- Âu Dương thành chủ đã  sớm nghe đại danh của Vệ bát gia rồi.  
Vệ Thiên Bằng nhÃu mày nói :  
- Là  lão phái các ngươi tới đây à?  
Cô chị nói :  
- Dạ đúng!  
- Các ngươi  trốn trong Thạch gia trang, là vì đợi ta đến đây à?  
Cô chị cúi đầu :  
-  Cá»a phá»§ cá»§a lão nhân gia giống như má»™t bức tưá»ng sắt váºy, như tá»· muá»™i vãn bối,  muốn tiếp kiến lão nhân gia đương nhiên là má»™t chuyện không dá»… dàng.  
Vệ  Thiên Bằng cưá»i nhạt nói :  
- Cho nên các ngươi đã cố ý để lá»t vào mắt cái  tên đồ đệ háo hắc mà bé gan cá»§a ta, các ngươi biết sá»›m muá»™n gì ta cÅ©ng đến tìm  các ngươi.  
Cô chị đỠmặt cưá»i nói :  
- Không dối gì lão nhân gia, chúng  con không biết rằng y sẽ đến tìm chúng con giữa lúc canh khuya thế này, cách của  y không tốt nhưng lại rất hữu hiệu.  
Vệ Thiên Bằng đột nhiên cưá»i nói :  
-  Äã từ lâu nghe tiếng môn hạ cá»§a Âu Dương thành chá»§ Ä‘á»u là những ngưá»i thông minh  tuyệt sắc, hôm nay má»›i gặp mặt quả nhiên không sai.  
Lão ngá»a mặt cưá»i lá»›n,  dưá»ng như đã quên Ä‘i tá»· muá»™i há» trong ngưá»i hãy còn má»™t món khà giá»›i tùy thân  chưa sá» dụng. Äúng vào lúc ấy, cả tá»· muá»™i há» lại đồng thá»i xuất thá»§, chỉ nghe  “coong†má»™t tiếng, từ trong tay áo há» bay ra mưá»i mấy Ä‘iểm sáng nhanh như vÅ© bão  thẳng vào ngá»±c Vệ Thiên Bằng.  
Vệ Thiên Bằng vẫn không dứt tiếng cưá»i, nhưng  thanh Ä‘oản côn trong tay đã vẽ má»™t hình vòng cung hứng lấy mưá»i mấy Ä‘iểm sáng  đó. Chỉ thấy mưá»i mấy Ä‘iểm sang như bị hút vào vòng tròn ấy, khi Vệ Thiên Bằng  dừng tay lại đã không thấy đâu nữa.  
Cả tá»· muá»™i há» Ä‘á»u ngẩn ngưá»i ra, bởi vì  cả hai khà giá»›i tùy thân cá»§a há» chỉ trong chá»›p mắt đã bị cây Ä‘oản côn kỳ dị cá»§a  Vệ Thiên Bằng hóa giải dá»… dàng.  
Vệ Thiên Bằng Ä‘iá»m đạm nói :  
- Ta đã sớm  biết nếu như các ngươi không tung hết tùy thân song bảo sẽ chết không cam tâm  đâu.  
Cô em nãy giá» vẫn im lặng, bá»—ng thở dài cưá»i khổ nói :  
- Há» tháºt đã  quá xem thưá»ng lão.  
Ngưng một chút lại tiếp :  
- Bá»n há» cho rằng lão đã  quá già rồi, cho rằng giang hồ bây giá» là thiên hạ cá»§a những ngưá»i trẻ tuổi,  nhưng theo ta nháºn xét, chỉ má»™t mình lão có thể so sánh được vá»›i mưá»i ngưá»i.   
Nói xong ả cúi đầu đưa mắt nhìn Vệ Thiên Bằng, trong ánh mắt lá»™ vẻ cung kÃnh  tá»™t cùng. Ãnh mắt như thế này chỉ có ở các thiếu nữ khi ngưá»i đó đúng là anh  hùng trong mắt há».  
Vệ Thiên Bằng mỉm cưá»i nói :  
- Gừng càng già càng  cay, các ngươi hãy nhớ rõ câu nói này.  
Cô em cúi đầu nghẹn ngào nói :  
-  Lúc nãy chúng tôi ra tay thá»±c là bất đắc dÄ©, tá»· muá»™i chúng tôi là những ngưá»i  tá»™i nghiệp lắm, ngưá»i ta bảo chúng tôi làm gì thì chúng tôi không dám cãi lệnh,  và cÅ©ng không thể không tuân lệnh được ạ.  
Nói đến đó nàng cúi đầu, nước mắt  tuôn trào.  
Vệ bát gia tỠvẻ đồng tình thở dài nói :  
- Ta không trách các  ngươi, thủ đoạn của Âu Dương thành chủ đối với môn hạ đệ tỠgiang hồ ai ai cũng  biết.  
Cô chị cất giá»ng oán háºn nói :  
- Nhưng ngoài lão nhân gia là một  đại anh hùng ra, thì ai có thể hiểu được sự đau khổ của tỷ muội chúng tôi.   
Vệ bát Thái gia bá»—ng cất tiếng cưá»i hiá»n dịu nói :  
- Chỉ cần các ngươi  nói ra ý định của mình, ta tuyệt đối không làm khó các ngươi đâu.  
Cô chị nói  :  
- Chúng tôi không dám nói lão trước mặt lão nhân gia.  
Cô em tiếp lá»i :   
- Lão nhân gia đương nhiên cũng biết chúng tôi đến đây vì Diệp Khải Nguyên  và Thượng Quan Tiểu Tiên.  
Vệ Thiên Bằng nói :  
- Vì chuyện này, Âu Dương  thành chá»§ phái Ä‘i bao nhiêu ngưá»i tất cả?  
Cô em nói :  
- Chỉ có hai tỉ  muội chúng tôi!  
Cô chị tiếp :  
- à cá»§a Thành chá»§ là muốn tá»· muá»™i chúng  tôi Ä‘iá»u tra Diệp Khải Nguyên là má»™t ngưá»i thế nào, và thá»±c ra hắn có gì lợi  hại. Nhưng chúng tôi...  
Vệ Thiên Bằng mỉm cưá»i :  
- Các ngươi đã có thể  đi được rồi, sau này có cơ hội thì lúc nào muốn đến thăm ta cũng được, không cần  phải núp trong Thạch gia trang làm gì cả.  
Cô chị cưá»i :  
- Sau này chúng  tôi nhất định sẽ đến thăm há»i lão nhân gia.  
Cô em cÅ©ng cưá»i tiếp lá»i :  
-  Sau này nhất định đến!  
Cả tá»· muá»™i cùng quay ngưá»i đẩy cá»a phóng ra ngoài,  giống như hai con chim én sổ lồng váºy.  
Tây Môn Tháºp Tam vẫn cúi đầu đứng đó  nãy giá», cảm thấy rất là bất ngá», y không ngá» rằng Vệ bát gia lại có thể thả tá»·  muá»™i há» Ä‘i. Äúng vào lúc đó, y bá»—ng nghe tiếng động kỳ lạ ở bên ngoài, như có ai  dùng váºt gì đó Ä‘áºp vào ngưá»i váºy.  
Tiếp đó là hai tiếng la thảm thiết và ngắn  gá»n.  
Y vá»™i quay đầu nhìn ra ngoài, thì thấy bên ngoài có má»™t ngưá»i mặc áo  bông Ä‘ang dùng má»™t chiếc khăn trắng như tuyết lau máu trên cây trùy, đúng hắn  cầm má»™t cây trùy.  
Hàn Trinh!  
Tây Môn Tháºp Tam bây giá» má»›i phát hiện ra  rằng, gã đánh xe đưa y tá»›i đây lại chÃnh là Hàn Trinh.  
MÅ©i cá»§a Hàn Trinh vẫn  còng cong queo, sống mÅ©i lúc nãy bị Äinh Lân đánh má»™t quyá»n gãy Ä‘oạn làm khuôn  mặt gã nhìn có vẻ kỳ dị.  
Vệ bát gia thản nhiên há»i :  
- Cả hai Ä‘á»u chết  chứ?  
Hàn Trinh im lặng gáºt đầu.  
Vệ bát Thái gia Ä‘iá»m đạm nói :  
- Xem  ra ngươi không phải kẻ thương hương tiếc ngá»c rồi.  
Hàn Trinh nói :  
-  Äúng thế!  
Vệ Thiên Bằng nói :  
- Nếu như Äinh Lân biết rằng ngươi giết nữ  nhân cá»§a hắn, hẳn là sống mÅ©i cá»§a ngươi càng nguy hiểm hÆ¡n nữa.  
Hàn Trinh  đáp :  
- Hắn sẽ không biết được, bởi vì ngưá»i chết sẽ không biết gì hết.   
Vệ Thiên Bằng cưá»i lá»›n, lão thÃch ngưá»i khác há»c cách nói chuyện cá»§a lão.   
Hàn Trinh lại nói tiếp :  
- Lúc hắn Ä‘i chỉ nói là đợi hắn má»™t canh giá».   
Vệ Thiên Bằng lạnh lùng nói :  
- Hắn là một tên lợi hại, khuyết điểm duy  nhất của hắn là quá trẻ.  
Hàn Trinh há»i :  
- Tại sao váºy?  
Vệ Thiên  Bằng đáp :  
- Hắn đương nhiên sẽ canh đúng thá»i gian mà quay vá».  
Hàn  Trinh nói :  
- Ngưá»i chết không biết Ä‘i.  
Vệ Thiên Bằng lại cưá»i lá»›n hÆ¡n  nữa.  
Hàn Trinh nói tiếp :  
- Bây giỠđã hơn một canh giỠlâu rồi, mà hắn  chưa trở lại.  
Vệ Thiên Bằng đảo mắt nói :  
- Cho nên chỉ sợ là hắn không  bao giỠquay lại được.  
Hàn Trinh gáºt đầu.  
Vệ Thiên Bằng trầm ngâm giây  lát rồi từ từ nói tiếp :  
- Váºy Nam Hải nương tá» kia không phải giả rồi?   
Hàn Trinh gáºt đầu đồng ý :  
- Có thể giữ Äinh Lân thì đó không phải là  ngưá»i bình thưá»ng.  
Vệ Thiên Bằng lộ vẻ suy tư rồi nói tiếp :  
- Mặc Bạch  cá»§a Thanh Thành sÆ¡n, Âu Dương thành chá»§ cá»§a Trân Châu thành, hãy còn thêm Nam  Hải nương tá» nữa, trên Ä‘á»i này tháºt chẳng có chuyện gì có thể đả động được há»,  nhưng bây giá» cả đám Ä‘á»u xuất hiện.  
Hàn Trinh nói :  
- Nếu như Diệp Khải  Nguyên biết được y sẽ cảm thấy vui vẻ lắm.  
Vệ Thiên Bằng nhÃu mày há»i :   
- Vui vẻ?  
Hàn Trinh đáp :  
- Có thể làm cho cả bá»n ngưá»i này xuất  thá»§, tuyệt nhiên không phải chuyện dá»… dàng, ngoài hắn ra, trên Ä‘á»i này chắc  không còn ai có thể dẫn dụ bá»n há» ra được.  
Vệ Thiên Bằng trầm mặc như đã  thừa nháºn.  
Tây Môn Tháºp Tam đương nhiên không dám lên tiếng, nhưng y càng  lúc càng hiếu kỳ.  
Y tá»± nhiên phát giác ra rằng, má»i ngưá»i khi nhắc đến cái  tên Diệp Khải Nguyên, Ä‘á»u tá» vẻ kỳ lạ, không kÃnh phục, sợ hãi thì cÅ©ng rõ ràng  là rất khá»§ng khiếp. Má»™t chàng thanh niên lạ tại sao lại có ma lá»±c lá»›n như váºy,  như váºy chẳng lẽ không phải làm cho ngưá»i ta phải suy nghÄ© hay sao?  
Tây Môn  Tháºp Tam cảm thấy mình rất may mắn. Bởi vì y không phải là Diệp Khải Nguyên, có  thể làm má»™t ngưá»i bình thưá»ng có lúc cÅ©ng là má»™t chuyện may mắn.  
Vệ Thiên  Bằng trầm ngâm hồi lâu mới từ từ nói :  
- Một năm trước ta còn chưa nghe đến  cái tên Diệp Khải Nguyên này.  
Hàn Trinh nói :  
- Cách đây một năm chưa  từng ai nghe qua cái tên này cả.  
Vệ Thiên Bằng nói tiếp :  
- Nhưng bây  giá» hắn đã trở thành nhân váºt có tiếng tăm nhất trên giang hồ rồi.  
Hàn Trinh  nói :  
- Ngưá»i này nổi tiếng giang hồ giống như má»™t kỳ tÃch váºy.  
Vệ Thiên  Bằng há»i :  
- Hắn tháºt có đáng sợ như ngưá»i ta nói không?  
Hàn Trinh đáp :   
- Hắn tuyệt nhiên chưa giết qua má»™t ai, tháºm chà rất Ãt khi xuất thá»§, ngưá»i  trong giang hồ chưa ai biết được võ công cá»§a hắn như thế nào.  
Vệ Thiên Bằng  nói :  
- Có lẽ chÃnh là hắn hắn có nÆ¡i đáng sợ.  
Hàn Trinh tiếp lá»i :   
- Nhưng đáng sợ nhất vẫn là phi đao của hắn.  
Nói đến đây, mặt y bỗng lộ  vẻ kỳ quái nói tiếp :  
- Nghe nói phi đao của hắn chưa bao giỠbay ra ngoài  cả.  
Vệ Thiên Bằng cũng biến sắc mặt, lão bỗng nhớ lại một câu nói :   
“Thiên Äịa Nhất Äao, lệ bất hư phát!† 
Câu nói này có đầy ma lá»±c để làm  ngưá»i hồn xiêu phách lạc. Mấy mươi năm nay, trong giang hồ chưa ai có thể nghi  ngá» câu nói này. Càng không có ai dám Ä‘i thá» thá»±c hư như thế nào.  
Tháºm chà  cả Tứ đại cao tăng uy trấn thiên hạ cá»§a phái Thiếu Lâm cÅ©ng không dám.  
Hai  mươi năm trước, Thiên Äịa Nhất Äao má»™t mình lên Tung SÆ¡n, xem Thiếu Lâm như chá»—  không ngưá»i. Lúc đó Thiếu Lâm có hÆ¡n trăm cao thá»§, mà không có ai dám ngăn cản.   
Diệp Khải Nguyên ngày hôm nay chẳng lẽ cÅ©ng oai phong như váºy, hào khà như  váºy.  
Cho dù là y có đủ bản lãnh như váºy, nhưng những ngưá»i xuất gia làm sao  so bì vá»›i thá»§ Ä‘oạn cá»§a Nam Hải nương tá» và Trân Châu thành chá»§.  
Vệ Thiên  Bằng tư lự nói :  
- Võ công cá»§a Âu Dương huynh muá»™i bà hiểm khó lưá»ng. Trân  Châu thành lại ở xa ngoài biển, cả Bách Hiểu Sinh ngày xưa còn không biết được  sá»± lợi hại cá»§a há» nên má»›i không đưa há» vào Binh Khà phổ.  
Hàn Trinh nói :   
- Äó cÅ©ng là vì môn hạ đệ tá» cá»§a Khoái Tá» Ä‘ao, Ä‘á»u là anh chị em song sinh  giống nhau như đôi đũa váºy không thể phân biệt được, cho nên Binh Khà phổ má»›i  không ghi vào.  
Vệ Thiên Bằng gáºt đầu :  
- Trên Binh Khà phổ cÅ©ng có ghi  các cao thá»§ cá»§a Ma giáo, nhưng ngay cả Bách Hiểu Sinh cÅ©ng tá»± thừa nháºn rằng nếu  luáºn vá» võ công giết ngưá»i, thì trong Ma giáo Ãt nhất có bảy ngưá»i có thể đứng  đầu danh sách.  
Hàn Trinh nói :  
- Bởi vì cao thá»§ Ma giáo Ä‘á»u nghi ngá»,  giết hại lẫn nhau cho nên phần lá»›n các cao thá»§ cá»§a Ma cung Ä‘á»u đã chết.  
Vệ  Thiên Bằng cau mày :  
- Nhưng Nam Hải nương tỠthiên biến vạn hóa, lại biết  Ma công tuyệt kỹ thì không thể nào thấp hơn Tứ đại Thiên vương của Ma giáo.   
Hàn Trinh cưá»i nói :  
- Lão nhân gia có trong tay thanh tháºp phương Như à  bổng, sợ rằng có thể sánh nổi vá»›i Thiên CÆ¡ bổng đứng đầu trong Binh Khà phổ.   
Vệ Thiên Bằng bá»—ng cưá»i lá»›n :  
- Nếu như Diệp Khải Nguyên biết rằng tất  cả các cao thá»§ trên giang hồ Ä‘á»u ở đây đợi hắn, ngươi nghÄ© hắn có đến hay không?   
Bá»—ng má»™t giá»ng kỳ lạ như vang lên trong không gian không xa lắm, nhưng lại  không có má»™t bóng ngưá»i nào cả.  
- Hắn nhát định sẽ đến, hắn không đến không  được.  
Vệ Thiên Bằng im bặt tiếng cưá»i, biến sắc há»i :  
- Nam Hải nương  t�  
- Cố nhân, đã nhiá»u năm chẳng lẽ cả giá»ng nói cá»§a ta mà ngươi cÅ©ng không  nháºn ra?  
Giá»ng nói vang lên còn gần hÆ¡n nữa, nhưng tuyệt nhiên không có má»™t  bóng ngưá»i.  
Vệ Thiên Bằng biến sắc, mồ hôi đổ đầy trán, nhưng vẫn miễn cưỡng  nói :  
- Nếu đã đến tại sao không hiện thân để gặp mặt?  
- Ngươi tháºt muốn  gặp ta?  
- Äã nhiá»u năm ta mong được ngày hôm nay. - Vệ Thiên Bằng đáp  
-  ÄÆ°á»£c! Ngươi theo ta đến đây.  
Giá»ng nói giống như đã trôi vào bóng đêm tháºt  xa, rồi bá»—ng có má»™t đốm lá»a sáng lên ở phÃa xa. Ngá»n lá»a láºp lòe màu xanh như  hồn ma, nhấp nháy trong gió lạnh, nhưng tuyệt nhiên vẫn không thấùy bóng ngưá»i.   
Vệ Thiên Bằng bước tới vài bước, bỗng vỗ vai Hàn Trinh nói :  
- Ngươi  cũng đi theo ta!  
 
 
Tây Môn Tháºp Tam ngồi lại má»™t mình, trong lòng còn  khó chịu hÆ¡n là lúc nãy đứng cúi đầu nữa. Ở đây dưá»ng như chỉ còn lại má»™t mình.  Vệ bát gia chỉ đưa cái tên nhiá»u chuyện Hàn Trinh kia Ä‘i thôi, giống như đã quên  mất y rồi.  
Thế giá»›i này hình như không có ai coi trá»ng y cả, đơn giản là  không ai để ý đến y.  
Má»™t ngưá»i nếu như cả chÃnh mình còn coi khinh, thì làm  sao có thể kỳ vá»ng kẻ khác coi trá»ng mình được?  
Y nắm chặt song quyá»n, trong  lòng đầy sá»± phẫn ná»™, và y thá» rằng sẽ làm vài chuyện kinh ngưá»i để má»i ngưá»i Ä‘á»u  biết rằng Tây Môn Tháºp Tam không phải là thằng vô tÃch sá»±, bắt má»i ngưá»i phải  quỳ trước mặt hôn chân cá»§a y. NghÄ© đến đấy y chợt nghÄ© đến làm thế nào để làm  chuyện kinh thiên động địa, nhưng không thể nghÄ© ra được.  
Äiá»u này làm cho y  trở nên sầu não.  
“Hay là tìm một nơi nào đó uống cho đã cơn say, say rồi thì  sẽ tự cho mình là đại anh hùng vô địch thiên hạ, nhưng tiếc rằng vị đại anh hùng  còn phải cột ngựa đẩy xe.† 
Y thở dài thẫn thỠđứng dáºy, bá»—ng bên ngoài có  tiếng nói cất lên :  
- Ngươi ngồi trong ấy một mình mà không thấy buồn tẻ hay  sao?  
Lại chÃnh cái giá»ng nói dịu dàng ban nãy, bây giá» còn ôn hòa hÆ¡n nữa.   
Tây Môn Tháºp Tam cảm thấy như sởn cả gai ốc, vá»™i đứng dáºy kêu lên thất thanh  :  
- Ngươi là ai? Ngươi ở đâu? Tại sao không dám xuất đầu lộ diện?  
- Ta  đang ở đây, chẳng lẽ ngươi nhìn không thấy ta?  
Bên ngoài xe, quả nhiên ẩn  hiện má»™t bóng ngưá»i mặc trưá»ng bào, tóc xõa trên vai.  
Tây Môn Tháºp Tam trợn  mắt, ngồi cứng đơ giống như rÆ¡i vào má»™t băng động váºy.  
Y đã nhìn thấy mặt  cá»§a bóng ngưá»i đó, nhìn rất là rõ ràng. Äó là má»™t ngưá»i đàn bà, khuôn mặt thị  xám xịt, máu nhầy nhụa trên trưá»ng bào cá»§a thị, trên yết hầu còn rõ ràng má»™t cái  lá»— hổng. Rõ ràng là cô chị lúc nãy đã chết dưới chùy cá»§a Hàn Trinh, đôi mắt đẹp  cá»§a ả khi chết lòi hẳn ra ngoài như muốn nhìn thế giá»›i lần cuối cùng, bên khóe  miệng còn vệt máu dài, trong đêm tối nhìn càng tăng thêm khá»§ng khiếp.  
Tây  Môn Tháºp Tam như rã ngưá»i ra, mồ hôi lạnh như ướt đẫm lưng áo. Y không muốn nhìn  cái thây Ä‘ang đứng nữa, nhưng không biết tại sao không thể rá»i mắt khá»i cái thây  ấy.  
- Ngươi nhìn ta, ta biết ngươi nhất định phải nhìn ta.  
Giá»ng nói tuy  không phải là giá»ng cá»§a ả lúc trước, nhưng lại giống như ả nói ra váºy.  
- Ta  vốn đã tháºt lòng thÃch ngươi, vốn đã muốn theo ngươi mãi mãi, nhưng bá»n hỠđã  giết ta má»™t cách dã man, để lại ngươi cô đơn má»™t mình, không có ai bầu bạn.   
Giá»ng nói càng lúc càng thê lương oán háºn, đôi mắt chết bây giá» lại chảy ra  hai dòng máu nữa.  
- Bá»n chúng tháºt là lòng lang dạ sói, giết chết ta trước  mặt ngươi, bá»n há» coi ngươi chẳng ra gì cả. Nhưng ta biết rằng ngươi nhất định  sẽ không để ta chết má»™t cách oan ức như váºy. Ngươi nhất định phải báo thù cho  ta, để cho há» biết ngươi không phải là má»™t ngưá»i vô dụng. Ở đây có thanh Ä‘ao,  tại sao không Ä‘i giết bá»n chúng?  
Trên không trung bá»—ng có váºt gì đó rÆ¡i  xuống, nhìn lại thì quả nhiên là má»™t thanh Ä‘ao.  
- Ngươi chỉ cần giết Hàn  Trinh và Vệ Thiên Bằng, ngươi sẽ là má»™t đại anh hùng ghê gá»›m trong giang hồ, từ  đây vá» sau, sẽ không ai dám coi thưá»ng ngươi nữa, ta chết cÅ©ng nhắm mắt.   
Giá»ng nói càng lúc càng thê lương, càng lúc càng vang xa Ä‘i :  
- Äây là  yêu cầu cuối cùng cá»§a ta, ngươi nhất định phải đáp ứng ta, nhất định phải đáp  ứng ta...  
Giá»ng nói càng lúc càng xa dần cho tá»›i lúc khuất hẳn trong màn đêm  đầy sương, sau đó là cái xác đổ váºt xuống đất.  
Tây Môn Tháºp Tam bá»—ng vá»t tá»›i  cúi xuống nắm lấy cánh tay cá»§a cái thây vừa đổ xuống, cánh tay đã lạnh cứng từ  lâu. Nhưng lúc nãy Ä‘Ãch thá»±c là ả đã nói chuyện, và trên mặt đất rõ ràng vẫn còn  thanh Ä‘ao nằm đó, y cúi xuống nhặt thanh Ä‘ao lên. Y bây giá» không biết gì xảy ra  chung quanh nữa, chỉ còn trong đầu cứ vang lên câu nói ban nãy :  
- Chỉ cần  ngươi giết được Vệ Thiên Bằng, ngươi sẽ là một đại anh hùng nổi danh giang hồ.   
Bây giá» khuôn mặt cá»§a Tây Môn Tháºp Tam tá» vẻ hưng phấn hẳn lên nhưng đôi mắt  thì đỠđẫn mất hồn như má»™t xác chết. Y cất thanh Ä‘ao vào vạt áo ôm cứng lại và  từ từ bước Ä‘i trong màn đêm dày đặc.  
Äêm càng lúc càng lạnh hÆ¡n nhưng y lại  hoàn toàn không cảm thấy lạnh gì cả, mà chỉ vang lên trong lòng câu nói :   
“Dùng thanh Ä‘ao này Ä‘i giết Vệ Thiên Bằngâ€.  
* * * * *  
Dưới màn đêm,  bá»—ng xuất hiện má»™t làn sương màu sữa kỳ lạ phÃa trước. Theo ánh lá»a trước mặt Vệ  Thiên Bằng và Hàn Trinh từ từ bước vào má»™t con đưá»ng nhá». Cả hai ngưá»i Ä‘á»u biết  rằng đến giá» phút này thì nên ngáºm miệng lại thì tốt hÆ¡n.  
Tuyết đã đóng  thành băng nên đưá»ng rất trÆ¡n, bá»—ng phÃa trước xuất hiện mưá»i mấy bạch y nhân,  tất cả bá»n há» Ä‘á»u được dẫn Ä‘i bởi má»™t đốm lá»a xanh. Nhưng trong chốc lát tất cả  Ä‘á»u mất dạng trong màn đêm tối mù.  
Vệ Thiên Bằng Ä‘i hết con đưá»ng ra khá»i  khu rừng, thì nhìn thấy má»™t dãy nhà thấp le te, kiến trúc rất kỳ lạ. Bá»n bạch y  nhân vẫn im lặng bước vào đó.  
Äúng vào lúc đó ngá»n lá»a dẫn đưá»ng bá»—ng tắt  ngúm, tiếp theo là giá»ng nói thần bà cất lên dịu dàng, lần này chỉ ngắn gá»n có  hai chữ :  
- Má»i vào!  
Vệ Thiên Bằng bước vào trong nhà, má»›i phát giác ra  ngôi nhà này không những không thấp mà còn cao và rá»™ng nữa. Khắp nÆ¡i Ä‘á»u trải  thảm má»›i. Khi bước vào trước mặt là má»™t tấm bình phong vẽ hình má»™t ngá»n núi đầy  tuyết, còn Ä‘iểm thêm những bông hoa màu hồng tươi xem ra không giống vá»›i cảnh  váºt Trung Nguyên. Nhìn vào đỠtá»± cá»§a bức há»a má»›i biết là vẽ cảnh Phù Tang đảo ở  hải ngoại, những bông hoa màu hồng chÃnh là hoa anh đào. Hoa anh đào tuy cùng  màu sắc tươi tắn như hoa mai, nhưng lại thiếu má»™t phần khà tiết cá»§a hoa mai.   
Dãy nhà mái bằng này hiển nhiên là kiến trúc theo hình thức cá»§a đảo Phù Tang  rồi, trong phòng lại không có bàn ghế, chỉ để vài cái bàn thấp. Trên bàn có để  bạch lạp bằng đồng xanh, trong góc nhà còn nhóm lên má»™t lò hương trầm, mùi hương  tá»a Ä‘i cả gian nhà làm ngưá»i ta cảm thấy đê mê. Má»™t cái bàn thấp để ngay giữa,  phÃa trên đặt má»™t bức tượng Quan Âm cao ba thước, tay cầm cành dương liá»…u, mặt  lá»™ vẻ dịu dàng.  
Äứng hai bên là hai nàng thiếu nữ tuyệt thế, ngưá»i lá»›n tuổi  hÆ¡n thì phong tư tuyệt mỹ, muôn vàn thư thái, thiếu nữ trẻ hÆ¡n lại đẹp hÆ¡n nữa  có thể nói là đẹp đến siêu phàm thoát tục, đẹp đến ná»—i làm ngưá»i ta không thể  nào quên được.  
Bá»n há» chÃnh là Thiết Cô và Tâm Cô. Cả bá»n bạch y nhân Ä‘á»u  ngồi xếp bằng trên chiếu cá», vẫn những khuôn mặt vô hồn, những ánh mắt nhìn vào  cõi hư vô.Qua làn hương váºt vá», căn nhà cÅ©ng trở nên im lặng má»™t cách đáng sợ.   
Vệ Thiên Bằng biết rằng bây giá» vẫn không phải là lúc lên tiếng, lão im lặng  bước tá»›i ngồi xuống má»™t chiếc chiếu cá». Lúc này lão má»›i nhìn thấy phÃa sau bình  phong có hai thiếu niên vô cùng anh tuấn, lông mày dài, mắt sáng như sao, chống  kiếm đứng tư thế thư thái. Trên vá» kiếm nạm đầy những viên minh châu to như mắt  rồng, má»—i má»™t hạt Ä‘á»u có giá trị liên thành, là bảo váºt trên Ä‘á»i Ãt ngưá»i có  được. Hai thiếu niên không những diện mạo giống nhau, mà cÅ©ng vô cùng ngạo mạn,  như không thèm nhìn ai cả.  
Vệ Thiên Bằng đưa mắt nhìn, lão biết rằng hai  thiếu niên này nhất định là đến từ Trân Châu thành. Trải qua hồi lâu, má»™t ngưá»i  trong hai thiếu niên này chợt lên tiếng há»i :  
- Nam Hải phu nhân rốt cuộc đã  ở đây, đã kêu chúng tôi đến đây tại sao không ra tương kiến?  
Y vừa dứt lá»i,  giá»ng nói dịu dàng thần bà đã thốt lên :  
- Ta vẫn ở đây nãy giá», chẳng lẽ  nhị vị nhìn không thấy hay sao?  
Lúc này Thiết Cô và Tâm Cô vẫn đứng yên  không động Ä‘áºy, giá»ng nói giống như là do bức tượng Quan Âm nói ra váºy.  
Hai  thiếu niên chợt biến sắc, má»™t ngưá»i vá»™i trấn tÄ©nh cất tiếng nói lanh lảnh :   
- Huynh đệ chúng tôi từ xa đến đây không phải để gặp một bức tượng bằng gỗ!   
- Ngưá»i mà hai ngưá»i muốn gặp là ta đây!  
- Ngươi chÃnh là Thiên Diện  Quan Âm, Nam Hải nương tỠà?  
Cả hai thiếu niên cùng thất thanh kêu lớn, mắt  nhìn chăm chăm vào bức tượng gỗ.  
- ChÃnh là ta!  
Cả hai huynh đệ cùng  cưá»i lên lanh lảnh, đồng thá»i rút kiếm đâm tá»›i bức tượng Quan Âm Bồ Tát. Bá»n há»  ra tay từ chiêu thức tá»›i thân pháp Ä‘á»u hoàn toàn giống nhau, ngưá»i này giống như  bóng ngưá»i khác váºy. Kiếm pháp cá»§a há» rất kỳ lạ, sau khi má»™t kiếm đâm tá»›i,  phương hướng đột nhiên biến đổi, kiếm quang tán loạn như hàng ngàn cánh hoa rÆ¡i  xuống đất, rồi bá»—ng “soạt†má»™t tiếng, hai đạo kiếm quang như đã hợp thành má»™t,  nhanh như chá»›p đâm thẳng vào mặt cá»§a pho tượng Quan Âm.  
Äúng vào khoảnh khắc  này, cả hai cùng phát hiện ra rằng khuôn mặt cá»§a pho tượng biến đổi ghê gá»›m.   
CÅ©ng đúng vào lúc này, trung niên thiếu phụ bá»—ng xuất thá»§. Chỉ nghe “xoảng† má»™t tiếng, hai thanh kiếm đã bị trung niên thiếu phụ nắm gá»n trong tay và chỉ  má»™t cái vung tay lên thì hai thanh kiếm láºp tức gãy lìa.  
Trân Châu huynh đệ  thất thá»§ do kinh ngạc bởi sá»± biến đổi cá»§a pho tượng Quan Âm, nhưng không vì thế  mà tá» ra lúng túng. Chỉ thoáng cái, hai ngưá»i đã đồng thá»i lui vá» sau bức bình  phong, và hai thanh kiếm chá»›p mắt đã được đút vào vá». Bá»n hỠứng biến tuy mau  lẹ, nhưng khuôn mặt vẫn lá»™ vẻ kinh ngạc vô cùng. Bởi vì đúng lúc đó, trung niên  thiếu phụ lại đưa hai Ä‘oạn kiếm gãy vào miệng mà nuốt Ä‘i.  
Cả hai hầu như  không thể tin vào mắt mình, hai mÅ©i kiếm sắc bén như thế nào há» Ä‘á»u biết rất rõ.  Chẳng lẽ ná»™i tạng cá»§a trung niên thiếu phụ đúc bằng thép hay sao?  
Giá»ng nói  thần bà cá»§a Nam Hải nương tá» lại nhẹ nhàng thở dài nói :  
- Âu Dương thành  chá»§ không nên phái các ngươi tá»›i đây. Bởi vì các ngươi như váºy làm sao đối phó  nổi vá»›i Diệp Khải Nguyên?  
Trân Châu huynh đệ nhịn không được nói lớn :  
-  Diệp Khải Nguyên chẳng qua cÅ©ng chỉ là má»™t con ngưá»i mà thôi.  
Cả hai huynh  đệ tuy chỉ có má»™t ngưá»i nói, nhưng ngưá»i kia cÅ©ng mấp máy môi.  
Nam Hải nương  tỠnói :  
- Không sai! Diệp Khải Nguyên chỉ là má»™t con ngưá»i, nhưng tuyệt đối  không phải ngưá»i bình thưá»ng. Nếu như luáºn vá» võ công, trong đám ngưá»i chúng ta  đây, có lẽ không có ai có thể qua được Diệp Khải Nguyên.  
Trân Châu huynh đệ  cưá»i nhạt tỠý không phục nói :  
- Nếu như Diệp Khải Nguyên đến đây thì huynh  đệ chúng tôi sẽ là ngưá»i đầu tiên xin lÄ©nh giáo.  
Nam Hải nương tỠthở dài  nói :  
- Bây giỠnói không chừng y đã đến rồi đấy!  
Câu nói này vừa nói  ra, không những Vệ Thiên Bằng giáºt mình tá» vẻ sợ hãi, mà ngay cả lạnh lùng như  Mặc Bạch cÅ©ng tá» thái độ kỳ lạ.  
Trân Châu huynh đệ biến sắc há»i :  
- Hắn  đã đến rồi ư?  
Nam Hải nương tỠnói :  
- Äúng lúc mà các ngươi đến đây, xe  ngá»±a cá»§a há» cÅ©ng vừa chạy vào Lãnh Hương viên.  
Trân Châu huynh đệ há»i :   
- Váºy còn Thượng Quan Tiểu Tiên đâu?  
Nam Hải nương tỠđáp :  
- Thượng  Quan Tiểu Tiên nếu không đến thì Diệp Khải Nguyên đến đây làm gì?  
Trân Châu  huynh đệ nói :  
- Thượng Quan Tiểu Tiên thực ra có phải là con của Thượng  Quan Kim Hồng và Lâm Tiên Nhi không?  
Nam Hải nương tá» thừa nháºn :  
-  Phải!  
Trân Châu huynh đệ nói :  
- Lúc mà Thượng Quan Kim Hồng và Thiên  Äịa Nhất Äao còn sống, hỠđối địch vá»›i nhau, tại sao Thượng Quan Tiểu Tiên lại  chịu theo Diệp Khải Nguyên?  
Nam Hải nương tỠnói :  
- Bởi vì A Phi giao ả  cho Diệp Khải Nguyên, muốn Diệp Khải Nguyên bảo vệ ả đến đây.  
Trân Châu  huynh đệ há»i :  
- Chuyện này có quan hệ gì với Phi kiếm khách?  
Nam Hải  nương tỠđáp :  
- Lâm Tiên Nhi hồng nhan mà bạc mệnh, tuổi thÆ¡ ấu chán  chưá»ng, trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a bà ta, chỉ có má»™t ngưá»i tÃn nhiệm tháºt sá»± đó chÃnh là  A Phi. Cho nên lúc bà ta lâm chung, đã dặn đứa con gái Ä‘i tìm A Phi.  
Trân  Châu huynh đệ nhÃu mày há»i :  
- Váºy có gì chứng thá»±c ả là con cá»§a Lâm Tiên  Nhi?  
Nam Hải nương tỠnói :  
- Ả đương nhiên có cách hay, nếu không A Phi  làm sao có thể tin được?  
Ngừng một chút bà ta lại tiếp :  
- Huynh đệ các  ngươi hình như không biết gì nhiá»u vá» chuyện này.  
Trân Châu huynh đệ đáp :   
- Chúng tôi chỉ biết má»—i má»™t chuyện, đó là Thành chá»§ phái chúng tôi đến đây  để đưa Thượng Quan Tiểu Tiên vá».  
- Cho nên các ngươi chuẩn bị đưa ả vỠhay  sao?  
Trân Châu huynh đệ dõng dạc trả lá»i :  
- Äúng thế!  
Nam Hải nương  tá» cất tiếng cưá»i lanh lảnh nói :  
- Bây giỠả đã đến rồi đấy, các ngươi sao  còn chưa đi đi?  
Trân Châu huynh đệ không nói gì thêm nữa, chỉ lạng ngưá»i  trong chá»›p mắt đã không thấy bóng dáng hỠđâu nữa.  
Vệ Thiên Bằng buột miệng  khen :  
- Hảo thân thủ!  
Giá»ng nói cá»§a Nam Hải nương tá» vang lên nghe lạnh  lẽo :  
- Các ngươi Ä‘em hai cá»— quan tài đến Phiêu Hương viện để chuẩn bị háºu  sá»± cho huynh đệ chúng nó.  
Tuy rằng kiếm cá»§a Trân Châu huynh đệ đã bị gãy  Ä‘oạn, nhưng vá»›i cách xuất thá»§ biến hóa, sức công phá cá»§a kiếm phong và thân pháp  nhẹ nhành được phối hợp má»™t cách tuyệt diệu, không thể nghi ngá» há» không phải là  những cao thá»§ hạng nhất trong võ lâm. Äặc biệt là những chiêu tuyệt kỹ như “Song  Kiếm Hợp BÃchâ€, “Phi Hồng Quán Nháºt†có uy lá»±c mạnh mẽ, ngay cả Vệ Thiên Bằng  cÅ©ng khó nắm được phần thắng.  
Nhưng theo cái nhìn cá»§a Nam Hải nương tá», thì  nếu như bá»n chúng chỉ cần giao đấu vá»›i Diệp Khải Nguyên là chết chắc cả hai  ngưá»i. Nam Hải nương tá» tuyệt đối không thể nhìn sai được.  
Trong đại sảnh  bá»—ng lặng im như má»™t ngôi cổ má»™ váºy, tất cả má»i ngưá»i giống như đợi bá»n gia nhân  cá»§a Nam Hải nương tỠđưa xác cá»§a Trân Châu huynh đệ vá».  
Không biết qua bao  lâu, Vệ Thiên Bằng mới trầm ngâm lên tiếng :  
- Thượng Quan Kim Hồng tung  hoành thiên hạ cách đây hÆ¡n hai mươi năm, váºy hài tá» cá»§a lão chắc là không nhá».   
Nam Hải nương tỠnói :  
- Ả Ãt nhất cÅ©ng phải hai mươi tuổi rồi.  
Vệ  Thiên Bằng há»i :  
- Là một cô gái đã hai mươi tuổi mà vẫn chưa thành thân hay  sao?  
Nam Hải nương tỠđáp :  
- Nếu như ả đã có chồng thì đâu cần Diệp  Khải Nguyên phải bảo vệ.  
Vệ Thiên Bằng nói :  
- Lâm Tiên Nhi xưng hiệu là  thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, váºy con gái cá»§a bà ta nhất định sẽ rất đẹp. Mà đã đẹp,  tại sao không thành thân Ä‘i chứ?  
Nam Hải nương tỠthở dài nói :  
- Chỉ vì  tuy rằng nàng ta đẹp như tiên sa váºy, nhưng trà óc cá»§a nàng lại không bằng cả  đứa con nÃt bảy tám tuổi.  
Vệ Thiên Bằng nhÃu mày há»i :  
- Äẹp như váºy  chẳng lẽ là má»™t cô bé ngốc nghếch hay sao?  
Nam Hải nương tỠnói :  
-  Tuyệt nhiên không phải vì trá»i sinh ra như thế, nghe nói là lúc nàng ta bảy tám  tuổi đã bị trá»ng thương má»™t lần ở đầu cho nên trà tuệ bị ngưng phát triển. Nhưng  vẻ đẹp cá»§a nàng lại làm bất cứ ai cÅ©ng có thể rung động.  
Vệ Thiên Bằng thở  dài nói :  
- Thiên kỵ hồng nhan, xem ra số pháºn cá»§a nàng ta còn bi thảm hÆ¡n  cả mẹ nàng nữa.  
Nam Hải nương tỠnói :  
- Má»™t nữ nhân như váºy, nếu như  không có ai bảo vệ thì không biết có bao nhiêu ngưá»i ức hiếp và phá phách.   
Vệ Thiên Bằng tiếp lá»i :  
- Cho nên Lâm Tiên Nhi trước khi chết không an  tâm nên đã tìm Phi kiếm khách để bảo vệ cho con mình.  
Nam Hải nương tỠnói :   
- Nhưng cả Ä‘á»i A Phi lang bạt giang hồ, bây giá» lại chưa có nhà cá»a, cho nên  khi A Phi gặp Diệp Khải Nguyên liá»n giao công việc ấy cho Diệp Khải Nguyên.   
Vệ Thiên Bằng há»i :  
- Chẳng lẽ y cũng tin tưởng Diệp Khải Nguyên giống  như Lâm Tiên Nhi tin tưởng y hay sao?  
Nam Hải nương tỠđáp :  
- Bất cứ ai  cÅ©ng có thể tÃn nhiệm Diệp Khải Nguyên. Con ngưá»i này tuy rằng tÃnh tình cởi mở,  không câu nệ tiểu tiết, nhưng nếu là chuyện cá»§a bằng hữu phó thác thì y coi như  là nhảy vào lá»a váºy. Rất là tháºn trá»ng.  
Mặc Bạch nãy giỠvẫn im lặng, bây  giỠbỗng lên tiếng khen :  
- Hảo nam nhi, hảo hán tá»!  
Nam Hải nương tỠ nói :  
- ChÃnh vì đáp ứng chuyện ấy mà ngưá»i yêu cá»§a Diệp Khải Nguyên là Äinh  Linh Lâm má»›i gây gổ vá»›i y, giáºn dá»—i mà bá» Ä‘i, cho đến bây giá» vẫn không có tin  tức.  
Vệ Thiên Bằng cưá»i nói :  
- Ta cÅ©ng đã nghe qua vị cô nương há» Äinh  này, đúng là má»™t hÅ© giấm chua!  
Lão nói xong nhăn mặt như trước mặt lão là  Äinh Linh Lâm váºy.  
Nam Hải nương tỠthở dài :  
- Trên Ä‘á»i này có ngưá»i  con gái nào mà không ghen tuông?  
Cho đến bây giá» lá»i nói cá»§a bà ta má»›i giống  má»™t nữ nhân, má»›i có chút tình cảm nhân loại.  
Vệ Thiên Bằng trầm ngâm nói :   
- Ngày xưa Kim Tiá»n bang oai chấn thiên hạ, Nam thất Bắc lục toàn bá»™ mưá»i ba  tỉnh Ä‘á»u dưới sá»± khống chế cá»§a há», tài sản trong nhà có thể sánh vá»›i má»™t nước.  Thượng Quan Kim Hồng lại là má»™t ngưá»i rất tiết kiệm.  
Nam Hải nương tá» cưá»i  nói :  
- Äó là không phải lão tiết kiệm, chẳng qua những sá»± hưởng thụ trên  Ä‘á»i này không có gì có thể làm lão ham muốn mà thôi.  
Rõ ràng ngoài quyá»n lá»±c  ra thì không có gì có thể làm động lòng Thượng Quan Kim Hông được, kể cả mỹ nhân  tuyệt thế Lâm Tiên Nhi cÅ©ng chỉ là má»™t công cụ cá»§a lão mà thôi.  
Vệ Thiên  Bằng nói :  
- Nghe nói Thượng Quan Kim Hồng lúc còn sống đã Ä‘em tất cả cá»§a  cải cá»§a Kim Tiá»n bang và võ công tâm pháp cá»§a lão chôn giấu ở má»™t nÆ¡i rất là bà  máºt.  
Nam Hải nương tỠnói :  
- Chuyện này đã trở thành truyá»n thuyết từ  lâu trong giang hồ.  
- Nhưng từ khi Thượng Quan Kim Hồng chết đến nay đã hÆ¡n  hai mươi năm, mà chưa có ai có thể tìm được kho bảo tàng đó, và cả nÆ¡i chôn cất  bảo tàng tuyệt nhiên không có ai biết đến. Ngưá»i biết được bà máºt này chỉ có  Äoạt Hồn Kiếm, nhưng hắn lại là má»™t con ngưá»i không bao giỠđộng lòng vá»›i bất cứ  ngưá»i nào. Cho nên bao nhiêu năm nay, chưa có ai có dã tâm đối vá»›i kho bảo tàng  này.  
Vệ Thiên Bằng nói :  
- Nhưng bây giỠđã biết hắn Ä‘em bà máºt đó tiết  lá»™ cho má»™t ngưá»i, đó là cốt nhục duy nhất cá»§a Thượng Quan Kim Hồng - Thượng Quan  Tiểu Tiên. Cho nên nàng ta bây giá» không chỉ là thiếu nữ đẹp nhất trần gian mà  còn là thiếu nữ giàu nhất. Lại còn võ công tâm pháp cá»§a Thượng Quan Kim Hồng để  lại, cho nên bất cứ ai có thể chiếm được nàng thì không những láºp tức giàu có  nhất thiên hạ, mà còn có thể tung hoành giang hồ. Cái này có sức mê hoặc rất  lá»›n.  
Nam Hải nương tỠchép miệng :  
- Chỉ tiếc nàng ấy vẫn chẳng biết gì  hết!  
- Cho nên bất cứ ai cũng không thể bảo vệ cho nàng ta được.  
Nam Hải  nương tỠnói :  
- Chưa chắc!  
Vệ Thiên Bằng nói :  
- Không thể nào!   
- Ngưá»i khác thì không thể, nhưng Diệp Khải Nguyên thì có thể.  
Vệ Thiên  Bằng cưá»i nhạt :  
- Y có thể gá»i là kỳ tài tuyệt thế cá»§a võ lâm, võ công có  thể gá»i là vô địch thiên hạ, nhưng chỉ vá»›i má»™t mình y, chẳng lẽ có thể kháng cá»±  vá»›i mưá»i mấy cao thá»§ hạng nhất cá»§a võ lâm?  
Nam Hải nương tỠnói :  
- Hắn  ta tuyệt nhiên không phải chỉ có một mình.  
Vệ Thiên Bằng trợn mắt :  
-  Không phải?  
- Má»™t lòng muốn giết Diệp Khải Nguyên để cướp Ä‘i Thượng Quan  Tiểu Tiên cố nhiên không Ãt ngưá»i, nhưng vá»›i những ân nghÄ©a ngày xưa thì những  ngưá»i quyết định dùng toàn lá»±c để bảo vệ hắn cÅ©ng không phải là không có.  
Vệ  Thiên Bằng nhÃu mày há»i :  
- Ân nghĩa ngày xưa!  
Nam Hải nương tá» gáºt đầu  :  
- Äừng quên rằng y là truyá»n nhân duy nhất cá»§a Thiên Hạ Nhất Äao, những  ngưá»i mà ngày xưa đã nháºn được ân huệ cá»§a Nhất Äao tuyệt đối không Ãt.  
Vệ  Thiên Bằng cưá»i nhạt :  
- Chuyện cách đây đã nhiá»u năm, bá»n ngưá»i đó tuy rằng  còn chưa chết, nhưng những ân nghÄ©a đó cÅ©ng đã quên mất rồi, ân tình thưá»ng quên  mau hÆ¡n thù háºn.  
Nam Hải nương tỠnói :  
- Ãt nhất cÅ©ng còn má»™t ngưá»i  chưa quên.  
Vệ Thiên Bằng quát lớn :  
- Ai?  
Nam Hải nương tỠđáp :   
- Ta!  
Câu này vừa nói ra, má»i ngưá»i trong đại sảnh Ä‘á»u giáºt mình rung  động.  
Nam Hải nương tỠnói tiếp :  
- Nếu như các ngươi cho rằng ta đến  đây là vì mưu đoạt Thượng Quan Tiểu Tiên, thì các ngươi lầm rồi.  
Vệ Thiên  Bằng cưá»i gằn nói :  
- Thế bà kiếm bá»n ta đến đây để làm gì?  
Nam Hải  nương tỠđáp :  
- Ta chẳng qua chỉ muốn các ngươi trước mặt ta bỠđi mưu đồ  đó.  
- Bà muốn bá»n ta bá» qua Diệp Khải Nguyên hay sao?  
Nam Hải nương tá»  gáºt đầu :  
- Äúng váºy!  
Vệ Thiên Bằng há»i :  
- Nếu như bá»n ta không đáp  ứng thì sao?  
Nam Hải nương tỠlạnh lùng đáp :  
- Váºy thì các ngươi không  những đối đầu vá»›i Diệp Khải Nguyên, mà cÅ©ng sẽ đối đầu vá»›i ta nữa. Hôm nay, các  ngươi muốn Ä‘i khá»i đây cÅ©ng không phải là chuyện dá»… dàng.  
Vệ Thiên Bằng bá»—ng  cưá»i lá»›n nói :  
- Ta đã hiểu rồi. Bà muốn bá»n ta bá» Ä‘i cái ý định này chẳng  qua là muốn má»™t mình nuốt hết mà thôi, bà cố ý nói Diệp Khải Nguyên ba đầu sáu  tay, nhưng thá»±c ra bà đã có cách chế ngá»± được hắn.  
Giá»ng nói cá»§a Nam Hải  nương tá» cÅ©ng lạc Ä‘i vì tức giáºn :  
- Vệ bát, ngươi hãy nhìn ta!  
Vệ Thiên  Bằng quay đầu hướng vỠtấm bình phong, rồi nói :  
- Nếu như bà muốn dùng Câu  Hồn đại pháp để đối phó vá»›i ta, thì bà đã lầm ngưá»i rồi.  
Nam Hải nương tỠ nói :  
- Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi rằng ba mươi năm vỠtrước ta đã thả ngươi  một lần rồi.  
- Không sai! Ba mươi năm trước, ta gần như đã chết trong tay  bà.  
Nam Hải nương tỠnói :  
- Lúc đó ngươi có thá» rằng chỉ cần ta gặp lại  ngươi, ta muốn ngươi làm bất cứ chuyện gì thì ngươi không được cá»± tuyệt, nếu  không thì sẽ bị Ä‘ao nhá»n đâm thá»§ng tim mà chết.  
Giá»ng cá»§a Nam Hải nương tá»  bá»—ng ghê rợn hẳn lên :  
- Những lá»i đó ngươi có nhá»› hay không?  
Vệ Thiên  Bằng nói :  
- Ta đương nhiên nhớ. Chẳng qua chỉ...  
- Chẳng qua là sao?   
Vệ Thiên Bằng đáp :  
- Những lá»i nói đó ta nói vá»›i Nam Hải nương tá» mà.   
- Thì ta chÃnh là Nam Hải nương tá»!  
Vệ Thiên Bằng lắc đầu :  
- Không  phải! Ngươi không phải là Nam Hải nương tá». Nam Hải nương tỠđã chết từ lâu rồi,  ngươi cho rằng ta không biết hay sao?  
Câu này vừa nói ra, ngay cả Mặc Bạch  cÅ©ng phải giáºt mình.  
Vệ Thiên Bằng nói tiếp :  
- Trong căn nhà ở phÃa sau  Lãnh Hương viên, ngươi há»i ta tại sao không nháºn ra tiếng nói cá»§a ngươi, lúc đó  ta đã biết rằng ngươi không phải là Nam Hải nương tá». Và biết rằng bà ta đã chết  từ lâu rồi, nếu không ta làm sao dám đến đây?  
Giá»ng nói thần bà lặng thinh  hồi lâu, rồi từ từ há»i :  
- Tại sao ngươi biết được?  
Vệ Thiên Bằng đáp :   
- Bởi vì ngươi không nên há»i câu há»i đầu tiên, bởi vì ngươi nên biết rằng ta  vốn chưa bao giá» nghe giá»ng nói cá»§a bà ta. Ta tuy rằng đã nhìn thấy bá»™ mặt tháºt  cá»§a bà ta, nhưng lại chưa bao giá» nghe bà ta nói, dù chỉ má»™t chữ.  
Lão ngưng  lá»i, cưá»i má»™t tràng dài rồi nói tiếp :  
- Ngươi tuy rằng đã biết ta là kẻ duy  nhất còn sống khi nhìn được bá»™ mặt tháºt cá»§a bà ta, nhưng lại không biết chuyện  giữa ta và Nam Hải nương tá». Bởi vì bà ta tuyệt đối không Ä‘em câu chuyện này kể  cho ngưá»i khác nghe.  
Giá»ng nói bà máºt lại im lặng hồi lâu, rồi há»i :  
-  Tại sao váºy?  
Trên khuôn mặt cá»§a Vệ Thiên Bằng bá»—ng như xuất hiện những nét  xuân xanh phÆ¡i phá»›i, giống như đã quay trở lại nhiá»u năm trước, lúc mà lão còn  thá»i thiếu niên tràn đầy má»™ng tưởng. Má»™t lát sau, lão bắt đầu kể câu chuyện :   
- “....Khắp nÆ¡i trong Miêu SÆ¡n không những có thể gặp mãnh thú độc xà, mà  lam sÆ¡n chướng khà cÅ©ng rất là ghê gá»›m. Vì má»—i ngày khi hoàng hôn vừa xuống thì  sẽ xuất hiện đào hoa chướng, cho nên ta trốn vào má»™t hang động rất sâu. SÆ¡n động  đó nguyên là hang cáo, vì muốn Ä‘uổi theo má»™t con cáo mà ta đã gặp phải má»™t  chuyện mà cả Ä‘á»i ta không thể nào quên được. Ta Ä‘uổi theo con cáo vào táºn nÆ¡i  sâu nhất cá»§a sÆ¡n động má»›i phát hiện phÃa sau vách núi còn có má»™t đưá»ng ra bà  máºt. Ta láºp tức dùng kiếm dá»n dây mây khô Ä‘i vào đó, không bao lâu đã nghe có  tiếng nước chảy, ta liá»n hướng tá»›i mà Ä‘i thẳng hoài. Ra đến ngoài thì nÆ¡i đây  giống như là tiên cảnh dưới trần gian váºy.  
Thá»i gian đó là khoảng cuối xuân  nên trăm hoa Ä‘ua nở, tạo nên cảnh sắc đẹp tuyệt trần, trên núi còn cuồn cuá»™n  chảy xuống má»™t dòng thác lá»›n nữa. Ta cứ mãi đứng ngắm phong cảnh, cho đến lúc  phát hiện dưới đầm có má»™t thiếu nữ tuyệt đẹp Ä‘ang tắm...† 
Nói đến đây, má»i  ngưá»i Ä‘á»u biết thiếu nữ tuyệt đẹp mà Vệ Thiên Bằng Ä‘ang nói là ai rồi. Ãnh mắt  lão dịu dàng nhìn chăm chú vào nÆ¡i nào đó rất xa, giống như nhìn vá» nÆ¡i thế  ngoại đào nguyên, có nàng thiếu nữ tuyệt đẹp Ä‘ang tắm trong hồ nước.  
-  “....Lúc đó nàng ta rất trẻ, tóc Ä‘en dày lại bóng mượt, má»m mại như lụa váºy. Äặc  biệt là đôi mắt nàng, ta chưa bao giỠđược nhìn thấy má»™t đôi mắt đẹp như thế. Ta  cứ nhìn nàng, tướng mạo ngu đần hẳn Ä‘i, nhìn nàng má»™t cách ngu muá»™i. Hai đứa ta  cứ nhìn nhau như váºy mãi, cho đến khi nàng bá»—ng nhoẻn miệng cưá»i. Tất cả má»i váºt  như sáng theo nụ cưá»i cá»§a nàng, những bông hoa Ä‘á»u như muốn nở rá»™ cả lên. Không  biết tại sao ta lại bước vá» phÃa nàng, quên mất Ä‘i trước mặt là hồ nước. Lúc đó  ta quên hết tất cả, chỉ muốn bước tá»›i ôm chầm lấy nàng...† 
Ngừng lại hồi  lâu, Vệ Thiên Bằng nói tiếp :  
- “...Hai đứa ta từ đầu đến cuối không nói lá»i  gì cả, cả đến tên hỠđối phương cÅ©ng không thèm há»i nữa. Tất cả câu chuyện Ä‘á»u  phát sinh rất tá»± nhiên, không có miá»…n cưỡng gì cả, giống như ông trá»i đã an bài  cho hai ngưá»i cùng gặp mặt ở nÆ¡i đó váºy. Cho đến khi nàng phải Ä‘i, ta má»›i phát  hiện trên thái dương huyệt cá»§a nàng có khắc má»™t bông hoa sen màu Ä‘en. Äó là dấu  hiệu cá»§a Nam Hải nương tá». Trong lúc kinh ngạc ta đã làm nên má»™t chuyện hối háºn  cả Ä‘á»i. Äó là ta đã buá»™t miệng kêu lên “Nam Hải nương tá»â€. Äúng lúc đó con ngưá»i  nàng biến đối má»™t cách ghê sợ. Äôi mắt nhu mi tuyệt đẹp cá»§a nàng đột nhiên đầy  sát khÃ, nàng thi triển võ công ghê gá»›m nhất trong Ma giáo - Äại Thiên Ma Thá»§,  giống như muốn moi tim ta váºy. Ta không muốn tránh né, mà cÅ©ng không thể tránh  né. Lúc đó ta tháºt đã nháºn thấy cái chết nằm ká» trên cổ, nhưng lại là má»™t chuyện  rất hạnh phúc. Có lẽ vì Ä‘iểm này, nàng má»›i không nhẫn tâm hạ độc thá»§. Äợi đến  lúc ta mở mắt ra thì không thấy nàng đâu nữa. Ta cứ cảm thấy như là mÆ¡, vì trên  ngá»±c hãy còn rỉ máu, nếu không ta không thể nào tin đây là sá»± tháºt được. Ta quì  xuống đất cầu mong nàng trở lại để gặp mặt nàng lần nữa, nhưng trong lòng đã  biết nàng không bao giá» trở lại nữa. Từ đó trở vá» sau, ta đã vÄ©nh viá»…n không còn  gặp mặt nàng nữa, vÄ©nh viá»…n...† 
Äến đây giá»ng nói cá»§a lão im bặt, chỉ còn  lại những hÆ¡i thở dài như than oán.  
Äây là má»™t câu chuyện đẹp, thê lương mà  tràn đầy thÆ¡ má»™ng. Câu chuyện như thần thoại váºy, nhưng má»—i ngưá»i Ä‘á»u biết đấy  không phải mÆ¡, cÅ©ng không phải thần thoại. Chỉ cần nhìn nét mặt cá»§a Vệ Thiên  Bằng và Thiết Cô thì biết ngay má»—i lá»i nói cá»§a câu chuyện này Ä‘á»u là sá»± tháºt,  sắc mặt lạnh lùng cá»§a Thiết Cô hầu như đầy sư kinh ngạc và Ä‘au thương. Vẻ mặt  cá»§a Tâm Cô cÅ©ng thay đổi, chỉ có bức tượng Quan Âm bằng gá»— vẫn cầm cành liá»…u  trên tay mà mỉm cưá»i trong làn khói váºt vá».  
Vệ Thiên Bằng trấn tĩnh hồi lâu,  rồi lạnh lùng nói :  
- Cho nên ta đã biết Nam Hải nương tỠđã chết, ta biết  trong Ma giáo có loại Phúc ngữ thuáºt thần bÃ. Các ngươi muốn dùng cái hình ná»™m  bằng gá»— này để hù dá»a ta à ? Các ngươi ngây thÆ¡ quá rồi.  
Tâm Cô bỗng lên  tiếng :  
- Không sai! Những lá»i đó là ta đã mượn lá»i cá»§a bức tượng Quan Âm mà  nói đấy, nhưng cho dù là lá»i nói cá»§a ta cÅ©ng phải có hiệu quả.  
Vệ Thiên Bằng  cưá»i nhạt há»i :  
- Tháºt váºy sao?  
Tâm Cô nói :  
- Nếu như ngươi nhất  định cướp Thượng Quan Tiểu Tiên, ta bảo đảm ngươi sẽ hối háºn.  
Vệ Thiên Bằng  cưá»i lá»›n :  
- Vệ bát ta ra giang hồ từ năm mưá»i ba tuổi, lăn lá»™n trên giang  hồ đến nay cÅ©ng đã gần sáu mươi năm rồi, chưa bao giá» biết hối háºn là gì cả.   
Tâm Cô nói :  
- Ngươi nhất định không bỠqua vụ này?  
Vệ Thiên Bằng  đáp :  
- Ta chỉ hy vá»ng ngươi Ä‘em bát cÆ¡m đầy chia cho má»i ngưá»i cùng ăn,  đừng nên nuốt trá»n má»™t mình.  
Tâm Cô cưá»i nhạt :  
- ÄÆ°á»£c! Niệm tình ngươi  và tổ sư gia bổn môn có chút tình duyên, ta bây giá» có thể cho ngươi sống sót  bước ra ngoài.  
Vệ Thiên Bằng há»i :  
- Sau đó thì sao?  
Tâm Cô nói :   
- Chỉ cần ngươi Ä‘i ra khá»i căn nhà này thì từ đây ngươi sẽ đối đầu vá»›i Nam  Hải môn. Tốt nhất là ngươi nên Ä‘i chuẩn bị háºu sá»±, bởi vì ngươi có thể chết bất  cứ lúc nào.  
Vệ Thiên Bằng thủng thẳng nói :  
- Niệm tình ta và Nam Hải  nương tỠcó chút tình xưa, bây giỠta cũng có thể ỷ lớn hiếp nhỠmà xuất độc thủ  được. Nhưng nếu như các ngươi nhất định đòi đấu với ta, cũng không thể sống lâu  được bao nhiêu đâu.  
Lão cưá»i nhạt, đứng dáºy quay qua Mặc Bạch nói :  
- Ân  oán lúc trước của chúng ta có thể xóa bỠhết. Từ bây giỠtrở đi, ta với ngươi là  bạn hay thù cũng là ở ngươi tự quyết định.  
Vừa nói xong câu này, lão đi  thẳng ra ngoài không thèm quay đầu nhìn lại.
 
  
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				20-09-2008, 01:23 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nháºp Môn Tu Luyện 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 67
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			Thanked 1 Time in 1 Post
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Cá»u Nguyệt Ưng Phi 
  
 Tác giả : Cổ  Long
 Thể lá»ai: Kiếm  hiệp 
 
Hồi 5 - Phi Hồ Dương Thiên  
  
 
 
  
 
Bên ngoài hÆ¡i sương giăng má», đêm  càng khuya, gió càng lạnh.  
Vệ Thiên Bằng ngá»a mặt hướng gió hÃt má»™t hÆ¡i tháºt  sâu, đột nhiên gá»i :  
- Hàn Trinh!  
Hàn Trinh vội bước tới, lên tiếng :   
- Dạ!  
Vệ Thiên Bằng nói :  
- Ngươi có biết Phiêu Hương biệt viện đó ở  đâu không?  
Hàn Trinh há»i :  
- Chúng ta đi bây giỠà?  
Vệ Thiên Bằng  nói :  
- Tiên hạ thá»§ Ä‘Ãch vi cưá»ng, câu nói này chắc ngươi đã nghe qua rồi?   
Hàn Trinh nói :  
- Chắc là tên Diệp Khải Nguyên đó..  
- Diệp Khải  Nguyên thế nào?  
Hàn Trinh đáp :  
- Diệp Khải Nguyên bây giá» nhất định đã  có sá»± phòng bị, bá»n ta bây giá» nếu Ä‘i sống mái cùng hắn má»™t tráºn thư hùng, bất  luáºn ai thắng ai bại, hai bên Ä‘á»u khó tránh khá»i bị thương tổn. Há không phải để  cho kẻ khác ngư ông đắc lợi à?  
Vệ Thiên Bằng nói :  
- Ai nói bá»n ta muốn  cùng hắn đánh nhau chứ?  
Hàn Trinh há»i :  
- Không phải như thế sao?  
Vệ  Thiên Bằng đáp :  
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên không phải.  
Khóe miệng lá»™ ra má»™t nụ cưá»i  hiểm cá»§a loài hồ ly, lâu sau lão má»›i nói :  
- Bá»n ta bảo ý máºt báo tin tức  cho hắn, muốn cùng hắn kết bằng hữu.  
Ãnh mắt Hàn Trinh lóe sáng lên, y mỉm  cưá»i nói :  
- Tại vì Thiên Äịa Nhất Äao xưa kia cÅ©ng có ân nghÄ©a vá»›i bá»n ta,  bá»n ta lần này đến không phải là muốn tÃnh sổ vá»›i hắn, mà là báo ân.  
Vệ  Thiên Bằng nói :  
- Không sai chút nào!  
Hàn Trinh tiếp :  
- Nam Hải  nương tỠđã chết rồi, những kẻ khác không đáng phải lo, bá»n ta nhất định phải  khuyên hắn hãy thừa cÆ¡ há»™i tốt này, trước nhất hãy hạ thá»§ trừ khá» Ä‘i những kẻ có  dã tâm đối vá»›i hắn.  
Vệ Thiên Bằng nói :  
- Hắn là ngưá»i thông minh, nhất  định sẽ hiểu rõ.  
- Huống hồ hắn còn có bá»n ta làm háºu thuẫn cho hắn, hắn bất  luáºn muốn giết ngưá»i nào, bá»n ta Ä‘á»u có thể giúp hắn đỠđao.  
Vệ Thiên Bằng  cưá»i lá»›n nói :  
- Hay lắm! Ngươi càng lúc càng tỠra hiểu biết, cũng không  uổng công sức ta đối với ngươi.  
Bá»n hỠđã Ä‘i vào trong rừng mai, má»™t làn gió  xuân nhè nhẹ thổi lại, trong màn sương đột nhiên hiện ra má»™t bóng ngưá»i như hồn  ma.  
Vệ Thiên Bằng nạt lớn :  
- Ai đó?  
- Ta đây!  
Ngưá»i này rÅ© đầu  Ä‘i tá»›i, chÃnh là Tây Môn Tháºp Tam.  
Vệ Thiên Bằng sững mặt há»i :  
- Ai kêu  ngươi đến đây?  
Tây Môn Tháºp Tam ngẩng đầu lên nói :  
- Äệ tá» có má»™t  chuyện khẩn yếu, muốn bẩm báo lão nhân gia.  
Vệ Thiên Bằng há»i :  
- Chuyện  gì?  
Tây Môn Tháºp Tam bước tá»›i mấy bước, tá»›i gần hÆ¡n chút nữa, rồi nói :   
- Äệ tá» biết Diệp Khải Nguyên...  
Giá»ng nói cá»§a y quả tháºt rất thấp, Vệ  Thiên Bằng đành phải ghé sát tai mà nghe.  
Cả Ä‘á»i lão sát nhân vô số, nên má»i  lúc má»i nÆ¡i Ä‘á»u đỠphòng ngưá»i khác giết lão. Nhưng lúc này lão có nằm mÆ¡ cÅ©ng  không thể tưởng tượng nổi tên đồ đệ mà lão rất sá»§ng ái này lại Ä‘ang chuẩn bị đâm  lút cán Ä‘ao vào giữa ngá»±c lão. Thân hình cá»§a hai ngưá»i lúc này đã dÃnh sát vào  nhau.  
Vệ Thiên Bằng nói :  
- Có chuyện gì hãy nói mau lên!  
Tây Môn  Tháºp Tam đáp :  
- Ta muốn ngươi chết!  
Vừa nghe thấy chữ “chếtâ€, Vệ Thiên  Bằng má»›i giáºt nảy mình, nhưng đã không còn kịp né tránh nữa.  
Lão đã có thể  cảm thấy được mÅ©i Ä‘ao lạnh buốt đã đâm lút vào chiếc áo da, đâm tá»›i giữa ngá»±c,  lão tháºm chà đã có thể cảm nháºn được cái chết đã cáºn ká».  
Äúng vào lúc giây  phút nguy kịch này, Tây Môn Tháºp Tam thốt nhiên kêu lên má»™t tiếng thảm thiết,  rồi ngã váºt xuống.  
Cây Ä‘ao giết ngưá»i trong tay hắn trong màn đêm lóe lên  ánh sáng xanh lét, mÅ©i Ä‘ao đã thấy rướm vết máu.  
Äó là máu cá»§a Vệ Thiên  Bằng.  
Thân thể Vệ Thiên Bằng lúc này má»›i bắt đầu phát run lên, má»›i tháºt sá»±  cảm thấy má»™t ná»—i sợ hãi cái chết.  
Tây Môn Tháºp Tam ngá»a mặt ngã ngưá»i trên  ná»n tuyết, tròng mắt lồi ra. Từ trong tai, mÅ©i, mắt, miệng, máu tươi đột nhiên  trào ra.  
Nhưng lại là máu đen.  
Vệ Thiên Bằng quay đầu lại nhìn Hàn  Trinh, Hàn Trinh cÅ©ng Ä‘ang sợ hãi đỠđẫn cả ngưá»i.  
Tây Môn Tháºp Tam hiển  nhiên không phải là bị Hàn Trinh giết.  
Tóm lại ai lén lút xuất thủ, cứu lấy  cái mạng của Vệ Thiên Bằng?  
Vệ Thiên Bằng không có thá»i gian để suy nghÄ©.  Trong màn sương lạnh giá ở rừng mai này, dưá»ng như khắp nÆ¡i Ä‘á»u phảng phất ẩn  tàng sát cÆ¡.  
Lão bước vá»™i chân, thấp giá»ng nói :  
- Hãy mau rút đi!   
Thì đột ngá»™t nghe thấy má»™t giá»ng nói vang lên :  
- Ngươi đứng đó không  được nhúc nhÃch, nếu không thì xuất huyết ra, tất chết thôi.  
Giá»ng nói thanh  thoát dịu dàng, má»™t bóng ngưá»i như âm hồn xuất hiện trong màn sương, đó chÃnh là  Thiết Cô.  
Vệ Thiên Bằng ngạc nhiên há»i :  
- Vừa rồi chÃnh cô nương cứu ta  à?  
Thiết Cô gáºt gáºt đầu.  
Vệ Thiên Bằng nói :  
- Bảo hắn lại giết ta  cÅ©ng chÃnh là cô nương hay sao?  
Thiết Cô lại gáºt gáºt đầu.  
Chỉ có kẻ bị  nhiếp tâm đại pháp của y thị mê muội đi thì mới làm chuyện này.  
Vệ Thiên  Bằng há»i :  
- Cô nương đã kêu hắn lại giết ta, sao còn đến cứu ta?  
Trên  khuôn mặt trắng xanh cá»§a Thiết Cô không biểu lá»™ má»™t vẻ xúc cảm nào cả, không ai  có thể Ä‘oán được trong lòng y thị Ä‘ang nghÄ© gì. Càng không thể Ä‘oán ra tại sao y  thị lại muốn làm như váºy.  
Nhưng khi y thị nhìn Vệ Thiên Bằng, thì trong ánh  mắt phảng phất một xúc cảm mãnh liệt.  
Y thị vốn không phải loại ngưá»i dá»… xúc  cảm.  
Y thị cơ hồ đã không còn tình cảm nữa.  
Vệ Thiên Bằng nhìn Thiết Cô,  trong ánh mắt của lão cũng đột nhiên lộ ra một vẻ cảm xúc khó tả, lão bỗng nói :   
- Cô nương... cô nương là nữ nhi của nàng sao?  
Thiết Cô gáºt gáºt đầu.   
Vệ Thiên Bằng báºt lui hai bước nói :  
- Váºy thì lẽ nào cô nương... cô  nương cÅ©ng chÃnh là.... là... cá»§a ta.  
“Nữ nhi!† 
Hai tiếng này lão không  thốt ra, dưá»ng như lão không dám thốt ra thì đúng hÆ¡n.  
Nhưng lão không cần  nói ra, má»i ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u biết.  
Thiết Cô lại không phá»§ nháºn, thần sắc trong  mắt trở nên rất là bi thương, thốt nhiên nói :  
- Trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a nương  nương, chỉ có lão nhân gia là nam nhân duy nhất.  
Vệ Thiên Bằng lại báºt lui  hai bước, thân thể lại bắt đầu run lên.  
... Trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Nam Hải nương  tá», lại chỉ có lão nhân gia là nam nhân duy nhất.  
Trong lòng lão lúc này  không biết có phải là sự cảm động không? Hay là sự kinh ngạc? Hay là sự bi  thương.  
Trong mắt của Thiết Cô tựa như đã long lanh ánh lệ, y thị nói :   
- Vì váºy ta không thể đứng nhìn lão nhân gia chết được.  
Thiết Cô đương  nhiên không thể.  
Trên thế gian tuyệt không có bất cứ má»™t ngưá»i nào có thể  khoanh tay nhìn phụ thân cá»§a mình chết dưới Ä‘ao cá»§a kẻ khác.  
... Lẽ nào y  thị chÃnh tháºt là nữ nhi do chÃnh ta sinh ra?  
Vệ Thiên Bằng cơ hồ không tin,  nhưng cũng không thể không tin.  
Ná»—i nuối tiếc ân háºn lá»›n nhất trong Ä‘á»i cá»§a  lão, chÃnh là không có nữ nhi, nào ngỠđến năm tháng cuối Ä‘á»i, lại hốt nhiên có  má»™t nữ nhi.  
Má»™t nữ nhi mỹ lệ như váºy, đáng kiêu hãnh như váºy.  
Vệ Thiên  Bằng lại nhìn Thiết Cô, trong mắt cÅ©ng không khá»i ứa lệ, đã hoàn toàn quên mình  vừa rồi còn có ý định kêu ngưá»i giết y thị.  
Máu nồng Ä‘áºm hÆ¡n trước.  
Ngay  loài dã thú cÅ©ng có tình thân, huống hồ là con ngưá»i?  
Vệ Thiên Bằng xúc động  run ngưá»i, vươn tay ra, tá»±a hồ như muốn xoa xoa mái tóc cá»§a Thiết Cô, rá» rá»  khuôn mặt cá»§a y thị.  
Nhưng lại không dám.  
Äúng vào lúc này, từ bên ngoài  rừng mai lại có má»™t ngưá»i lao vào kinh ngạc nhìn Vệ Thiên Bằng.  
Tâm Cô cũng  đến.  
Thiết Cô đột nhiên thở dài một tiếng, nói :  
- Ngươi không nên đến.   
Tâm Cô cắn chặt môi, rồi đột nhiên nói lớn :  
- Tại sao tiểu nữ tá» lại  không nên đến chứ? Lão đã là phụ thân cá»§a nương, thì cÅ©ng chÃnh là tổ phụ cá»§a  tiểu nữ tá», tại sao lại không thể đến xem mặt y chứ?  
Vệ Thiên Bằng lại ngơ  ngác.  
Hóa ra lão không những có nữ nhi, mà còn có tôn nữ.  
Lão chỉ cảm  thấy toàn thân máu chảy rần rần, nóng bừng lên, cơ hồ như không nhẫn nổi nữa mà  muốn kêu thét lên.  
Nào ngỠđúng vào lúc này, Tâm Cô đột nhiên quay ngưá»i  xuất thá»§ nhanh như chá»›p Ä‘iểm vào bảy nÆ¡i huyệt đạo trước ngá»±c lão.  
Hàn Trinh  vốn nãy giỠđứng yên bên cạnh ngó xem, gặp biến hóa này y chỉ có cách đứng nhìn  mà thôi.  
Khi thấy Tâm Cô xuất thủ, y muốn cứu nhưng đã không còn kịp nữa,  nào ngỠTâm Cô lại đỡ lấy Vệ Thiên Bằng, nói :  
- Trên đao đã thấy máu, lão  chắc hẳn đã trúng độc rồi, ngươi hãy mau bồng lấy lão mà đi theo ta.  
Hóa ra  y thị xuất thá»§ là để cứu ngưá»i. Hàn Trinh thở dài, những chuyện mà y nhìn thấy  và nghe thấy hôm nay, y biết rằng cuá»™c Ä‘á»i này cá»§a mình mãi mãi không bao giá»  quên được.  
Trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Hàn Trinh, từ trước đến nay chưa bao giá» gặp  qua má»™t chuyện bà hiểm, kỳ quái như váºy.  
 
Trong Pháºt đưá»ng, hương đã được  đốt lên, khói hương lan tá»a, phảng phất giống như sương lạnh trong rừng mai váºy.   
Hàn Trinh đặt Vệ Thiên Bằng xuống má»™t chiếc sạp má»m.  
Trước thần án có  bày xếp mấy chiếc đệm hương bồ hình tròn, bên trên một chiếc đệm ở giữa, là một  thiếu nữ áo gấm mái tóc mây búi cao, mơ hồ rất đẹp.  
Thiếu nữ này ngồi xếp  bằng trên chiếc đệm, tá»±a như là má»™t lão nhân Ä‘ang nháºp định.  
Má»™t lượng ngưá»i  đông như thê tá» bên ngoài Ä‘i vào, nữ nhân này lại không nghe không há»i, dưá»ng  như không nhìn thấy váºy.  
Nhưng Hàn Trinh lại nén không nổi muốn đến xem nữ  nhân này.  
Äặt má»™t thiếu nữ đẹp như thế ở trước mặt nếu ngay nhìn cÅ©ng không  nhìn, thì ngưá»i này nhất định không phải là nam nhân.  
Hàn Trinh lại là một  nam nhân.  
Y đưa mắt nhìn, lại không nén nổi phải đưa mắt nhìn lâu hÆ¡n, y đột  nhiên phát hiện thiếu nữ này giống má»™t ngưá»i.  
Giống Äinh Lân.  
Tung hoành  giang hồ Phong Lang Quân, sao lại đột nhiên biến thành nữ nhân?  
Hàn Trinh  đương nhiên không tin vào chuyện này, nhưng càng nhìn càng thấy giống, thiếu nữ  này nếu không phải là Äinh Lân, thì nhất định cÅ©ng là tỉ muá»™i cá»§a Äinh Lân.   
Còn Äinh Lân?  
Nếu đã bị bá»n ngưá»i Thiết Cô giết chết, thì tỉ muá»™i cá»§a y  sao lại có thể an tâm ngồi ở đây như thế?  
Hàn Trinh không phải là hạng ngưá»i  quá hiếu kỳ, không bao giá» thÃch xen vào chuyện cá»§a ngưá»i khác. Nhưng lúc này  tháºt sá»± cảm thấy rất là kỳ quái, má»—i con ngưá»i Ä‘á»u Ãt nhiá»u khó tránh khá»i có  hÆ¡i hiếu kỳ.  
Hàn Trinh tóm lại là má»™t con ngưá»i.  
Thiết Cô và Tâm Cô Ä‘ang  trị liệu vết thương nhiá»…m độc cho chuyện, dưá»ng như không chú ý đến y.  
Hàn  Trinh nhẫn nại không được chầm cháºm Ä‘i tá»›i, nhẹ nhàng kêu lên :  
- Äinh Lân?   
Thiếu nữ áo gấm quả nhiên ngẩng đầu lên nhìn một cái, lại giống như không  biết Hàn Trinh là ai, lắc lắc đầu nói :  
- Ta không phải là Äinh Lân.  
Hàn  Trinh lại nhịn không nổi há»i tiếp :  
- Ngươi là ai?  
Thiếu nữ áo gấm trả  lá»i :  
- Ta là Äinh Linh Lâm.  
Äinh Linh Lâm!  
Cái tên này Hàn Trinh đã  nghe thấy qua.  
Äinh Linh Lâm há không phải là tình nhân cá»§a Diệp Khải Nguyên  hay sao?  
Y thị sao lại giống Äinh Lân từng li từng chút váºy? Y thị cùng vá»›i  Äinh Lân có quan hệ như thế nào?  
Thiếu nữ áo gấm vẫn còn đang nhắm mắt, ngay  nhìn cũng không nhìn Hàn Trinh.  
Thiết Cô lại đang nhìn y.  
Hàn Trinh quay  đầu lại, thì bắt gặp ngay ánh mắt của Thiết Cô.  
Hàn Trinh cưá»i gượng, nói :   
- Lão nhân gia chắc hẳn đã thoát hiểm rồi chứ?  
Thiết Cô gáºt gáºt đầu, đột  nhiên há»i :  
- Ngươi coi y thị là Äinh Lân, hay là Äinh Linh Lâm?  
Hàn  Trinh nói :  
- Ta nhìn không ra.  
Äây không phải là lá»i nói dối, Hàn Trinh  Ä‘Ãch xác nhìn không ra, cÅ©ng không phân biệt được.  
Thiết Cô nói :  
-  Ngươi chắc chắn nhìn ra, vô luáºn ai cÅ©ng phải thấy ra y thị là má»™t nữ nhân?   
Hàn Trinh nói :  
- Y bây giá» Ä‘Ãch xác là má»™t nữ nhân?  
Thiết Cô há»i :   
- Trước đây lẽ nào không phải?  
Hàn Trinh cưá»i cưá»i, nói :  
- Chẳng  qua ta chỉ có hÆ¡i thấy kỳ quái, Äinh Lân sao lại đột nhiên chẳng thấy đâu cả.   
Thiết Cô nói :  
- Ngươi rất quan tâm đến gã?  
Hàn Trinh xoa xoa chiếc  mÅ©i gãy gáºp, nói :  
- Y đánh gãy chiếc mũi của ta.  
Thiết Cô nói :  
-  Ngươi muốn báo phục à?  
Hàn Trinh đáp :  
- Không có ai có thể sau khi đánh  gãy mũi của ta, lại có thể ung dung tự tại mà đi được.  
Thiết Cô lại há»i :   
- Y có thể chết hay không?  
- Y không thể nào chết mau như váºy.  
Thiết  Cô nói :  
- Nhưng y lại đã chết rồi.  
Hàn Trinh há»i :  
- Ngươi nói,  Äinh Lân đã chết rồi hay sao?  
- Không sai.  
- Nhưng Äinh Linh Lâm vẫn còn  sống.  
Thiết Cô chăm chú nhìn y, má»™t lúc lâu sau, má»›i cháºm rãi nói :  
-  Ngươi đã nhìn thấy ra chưa?  
Hàn Trinh lại cưá»i cưá»i, nói :  
- Ta không  nhìn thấy ra, ta đoán ra mà thôi!  
Thiết Cô há»i :  
- Ngươi đoán ra cái gì  chứ?  
Hàn Trinh đáp :  
- Diệp Khải Nguyên tuy là má»™t ngưá»i rất tinh nhanh,  nhưng đối vá»›i tình nhân quen thuá»™c cá»§a mình, thì sẽ không có phòng bị gì.   
Thiết Cô cưá»i :  
- Nói hay lắm.  
Hàn Trinh tiếp :  
- Giả như trên  thế gian này chỉ có má»™t ngưá»i có thể ám toán Diệp Khải Nguyên, lại sẽ giành lấy  Thượng Quan Tiểu Tiên từ trong tay hắn, ngưá»i đó nhất định là Äinh Linh Lâm.   
Thiết Cô lại cưá»i :  
- Nói hay lắm.  
Hàn Trinh nói :  
- Chỉ đáng  tiếc là Äinh Linh Lâm tuyệt sẽ không Ä‘i ám toán Diệp Khải Nguyên, vì váºy...   
Thiết Cô há»i :  
- Vì váºy thế nào?  
- Giả như có ngưá»i rất giống Äinh  Linh Lâm, có thể cải trang thành Äinh Linh Lâm, thì ngưá»i đó há không phải chÃnh  là vÅ© khà tốt nhất để đối phó vá»›i Diệp Khải Nguyên hay sao?  
Thiết Cô nói :   
- Ngưá»i này nếu là nam nhi thì sao?  
Hàn Trinh mỉm cưá»i :  
- Vô luáºn y  là nam hay nữ Ä‘á»u không quan hệ.  
Thiết Cô há»i :  
- Tại sao?  
- Nghe  nói Nam Hải nương tá» không những có thuáºt dị dung diệu tuyệt thiên hạ, hÆ¡n nữa  còn có loại thá»§ pháp có thể khống chế cÆ¡ thịt ở yết hầu cá»§a kẻ khác, khiến cho  giá»ng nói cá»§a ngưá»i đó cÅ©ng thay đổi!  
Thiết Cô lạnh lùng nói :  
- Ngươi  hiểu biết tháºt không Ãt.  
Hàn Trinh lại tiếp :  
- Ngưá»i này nếu không nghe  lá»i, thì không sao cả, vì Nam Hải nương tá» còn có Nhiếp Hồn đại pháp khống chế  tâm linh cá»§a ngưá»i khác?  
Thiết Cô chăm chú nhìn Hàn Trinh hồi lâu, má»›i cháºm  rãi nói :  
- Nghe nói ngưá»i trong giang hồ Ä‘á»u gá»i ngươi là “Chùy Tá»â€?   
Hàn Trinh đáp :  
- Không dám.  
Thiết Cô lại nói :  
- Nghe nói kẻ  khác vô luáºn cứng cá»i thế nào, ngươi cÅ©ng Ä‘á»u có thể Ä‘áºp nát kẻ đó ra.  
Hàn  Trinh nói :  
- Äiá»u này chẳng qua chỉ là tin đồn mà thôi.  
- Nhưng xem ra  lá»i đồn đại này dưá»ng như không sai tà nào.  
- Ta dù cho có được chút tài  má»n, cÅ©ng chÃnh là do má»™t tay Vệ bát Thái gia giáo dục mà ra thôi.  
Thiết Cô  cưá»i nhạt :  
- Ngươi khá»i phải cần nhắc ta, ta sá»›m biết ngươi chÃnh là ngưá»i  thân tÃn nhất cá»§a lão.  
Hàn Trinh thở ra một hơi, nói :  
- Chỉ cần phu  nhân hiểu rõ điểm này, thì ta an tâm lắm rồi.  
- Ta đã để cho ngươi đến đây,  thì không có ý giấu giếm gì ngươi.  
Hàn Trinh nói :  
- Äa tạ.  
Thiết Cô  lại há»i :  
- Chuyện này bây giỠngươi đã hiểu rõ hoàn toàn rồi chứ?  
Hàn  Trinh lắc lắc đầu nói :  
- Còn có mấy điểm chưa hiểu rõ.  
- Ngươi nói đi.   
- Hẳn là phu nhân đã sá»›m tÃnh chắc Äinh Lân sẽ đến đây sao?  
Thiết Cô gáºt  đầu :  
- Không sai vì váºy ta đã chuẩn bị kỹ càng, đợi hắn ở đây.  
Hàn  Trinh nói :  
- Nhưng phu nhân sao có thể biết y nhất định sẽ đến?  
Thiết  Cô đáp :  
- Có ngưá»i báo cho ta biết.  
Hàn Trinh há»i :  
- Ngưá»i đó là  ai?  
Thiết Cô nói :  
- Là bằng hữu.  
- Là bằng hữu cá»§a Äinh Lân hay là  bằng hữu cá»§a phu nhân?  
Thiết Cô há»i lại :  
- Nếu không phải là bằng hữu  cá»§a Äinh Lân làm sao lại có thể biết hành động cá»§a y?  
Hàn Trinh thở dài :   
- Có khi bằng hữu còn đáng sợ hơn thù địch.  
Y đột nhiên lại há»i :  
-  Phu nhân trước đây có nhìn thấy Äinh Linh Lâm hay chưa?  
Thiết Cô đáp :  
-  Chưa!  
Hàn Trinh há»i :  
- Váºy thì phu nhân làm sao biết Äinh Lân rất giống  y thị?  
Thiết Cô nói :  
- Nghe nói bá»n há» vốn là song sinh huynh muá»™i.   
Hàn Trinh thốt lên :  
- á»’!  
Thiết Cô nói tiếp :  
- Táºp tục cá»§a há»  Äinh, song bào thai sinh hạ nếu là má»™t nam má»™t nữ thì má»™t ngưá»i trong bá»n há»  nhất định phải được gởi cho bên ngoài nuôi dưỡng.  
Hàn Trinh lại há»i :  
-  Phu nhân làm sao biết được?  
Thiết Cô đáp :  
- Có bằng hữu nói cho ta  biết.  
- Có phải là bằng hữu mới nói vừa rồi phải không?  
Thiết Cô gáºt đầu  :  
- Không sai.  
Hàn Trinh cÅ©ng gáºt gáºt đầu, nói :  
- Y đã là bằng hữu  tốt cá»§a Äinh Lân, đương nhiên biết nhiá»u chuyện mà ngưá»i khác không biết.   
Thiết Cô quay nhìn há»i :  
- Có phải là ngươi rất muốn biết ngưá»i đó là ai  phải không?  
Hàn Trinh gáºt đầu, Thiết Cô liá»n há»i :  
- Tại sao?  
Hàn  Trinh cưá»i nhạt, nói :  
- Tại vì ta không muốn kết giao bằng hữu với y.   
Ãnh mắt cá»§a Thiết Cô cÅ©ng như Ä‘ang cưá»i, nói :  
- Ngươi tháºt là má»™t con  ngưá»i tinh nhanh.  
Hàn Trinh tiếp :  
- HÆ¡n nữa còn là Chùy Tá».  
- Hơn  nữa còn là một “cái chùy có mắt† 
Hàn Trinh nói :  
- Mũi tuy bị đánh gãy,  mau mà cũng còn rất tinh nhạy.  
Thiết Cô mỉm cưá»i :  
- Vì váºy nếu ngươi  chịu thay ta Ä‘i đến má»™t nÆ¡i để xem xét, thì tháºt là tốt không gì bằng.  
Hàn  Trinh nói :  
- Xin cứ dặn dò.  
Thiết Cô há»i nhanh :  
- Ngươi chịu đi à?   
Hàn Trinh đáp :  
- Phu nhân có muốn ta nhảy vào nước sôi lá»a bá»ng ta cÅ©ng  sẽ Ä‘i.  
Thiết Cô thở dài, nói :  
- Chả trách nào Vệ bát gia tÃn nhiệm  ngươi, xem ra ngươi quả nhiên là má»™t ngưá»i có đầy đủ nghÄ©a khÃ.  
- Chỉ cần có  được má»™t lá»i khen thưởng cá»§a phu nhân, Hàn Trinh có chết cÅ©ng vô oán.  
Thiết  Cô cưá»i nói :  
- Ta không muốn bảo ngươi đi tìm cái chết, chẳng qua chỉ muốn  ngươi đi Phiêu Hương biệt viện thôi.  
- Äi xem động tÄ©nh cá»§a Diệp Khải Nguyên  phải không?  
Thiết Cô nói :  
- Thuáºn tiện cÅ©ng xem xét luôn đại mỹ nhân  chỉ má»›i có bảy tuổi.  
* * * * *  
Phiêu Hương biệt viện hương thÆ¡m bồng  bá»nh.  
Äèn trong cá»a sổ vẫn còn sáng, trên cá»a sổ có hai bóng ngưá»i má»™t nam,  má»™t nữ.  
Không nhìn thấy Trân Châu huynh đệ.  
Trên mặt đất phủ tuyết có  một cán kiếm gãy, đầu kiếm lấp lánh sáng dưới ánh đèn.  
Xem ra váºn khà cá»§a  Trân Châu huynh đệ hôm nay tháºt không tốt.  
Äá»™t nhiên, cá»a sổ báºt ra.  
Má»™t  nữ nhân rất đẹp trong tay ôm má»™t con búp bê bằng đất, đứng ở cá»a sổ.  
Khuôn  mặt cá»§a y thị trắng hồng, mắt to sáng, lá»— mÅ©i nhá» nhắn nhưng á»ng Ä‘á».  
Vẻ mặt  toát ra vẻ ngây thơ, dịu dàng khó tả.  
Bản thân nữ nhân này xem ra rất giống  một con búp bê bằng đất.  
Nhưng vóc ngưá»i cá»§a y thị lại không giống má»™t con  búp bê.  
Má»—i phân má»™t tấc trên ngưá»i cá»§a y thị Ä‘á»u phảng phất Ä‘ang phát ra  má»™t loại nhiệt lá»±c khiến ngưá»i khác không thể kháng cá»±.  
Vẻ mặt trẻ con, vá»›i  ngưá»i phụ nhân, Ä‘iá»u này tuy không tương xứng nhau, nhưng lại hình thành má»™t sá»±  tổ hợp kỳ diệu, tổ hợp thành má»™t loại dụ hoặc kỳ diệu, má»™t loại dụ hoặc đủ để  cho Ä‘a số nam nhân phạm tá»™i.  
Muốn bảo há»™ má»™t nữ nhân như váºy, tháºt không dá»….   
PhÃa sau nữ nhân này còn có má»™t nam nhân, xem ra còn rất là trẻ, rất là anh  tuấn.  
Diệp Khải Nguyên hiển nhiên cũng là một nam nhân rất đáng ưa nhìn, chỉ  đáng tiếc chàng đứng khá xa.  
Hàn Trinh tuy cũng nhìn thấy, nhưng không rõ vẻ  mặt của Diệp Khải Nguyên.  
Trong tay Thượng Quan Tiểu Tiên ôm má»™t con búp bê  bằng đất, miệng khẽ hát má»™t bài đồng ca, giá»ng hát cÅ©ng rất là ngá»t ngào.   
Chợt nghe Diệp Khải Nguyên nói :  
- Bên ngoài gió rất lạnh, tại sao cô  nương còn không đóng cá»a sổ lại?  
Thượng Quan Tiểu Tiên cong môi lên đáp :   
- Bảo Bảo nóng quá, Bảo Bảo cần phải hóng gió.  
Diệp Khải Nguyên thở dài,  nói :  
- Bảo Bảo nên đi ngủ đi thôi.  
Thượng Quan Tiểu Tiên nói :  
-  Nhưng Bảo Bảo vẫn chưa chịu ngủ, Bảo Bảo vẫn còn tỉnh lắm.  
Diệp Khải Nguyên  gượng cưá»i nói :  
- Tối như thế này rồi mà vẫn chưa chịu Ä‘i ngá»§, Bảo Bảo tháºt  là má»™t đứa trẻ hư.  
Thượng Quan Tiểu Tiên láºp tức kêu lên :  
- Bảo Bảo  không phải là một đứa trẻ hư, Bảo Bảo ngoan lắm.  
Nàng duỗi đôi tay trắng nõn  nà vỗ nhẹ vào ngực con búp bê, dịu dàng nói :  
- Bảo Bảo đứng khóc, ngưá»i ấy  má»›i là kẻ hư, Bảo Bảo không khóc ma ma sẽ đút sữa cho con ăn.  
Nàng tháºt đã  muốn cởi vạt áo ra, đút sữa cho con búp bê ăn.  
Ngực của nàng như nóng hổi mà  ướn cao lên.  
Hàn Trinh từ xa nhìn thấy, trái tim như nhảy dá»±ng lên, Ä‘áºp  thình thịch.  
Nào ngỠđúng vào lúc này, Diệp Khải Nguyên đột nhiên lao tá»›i,  đóng “rầm†cá»a sổ lại.  
Thượng Quan Tiểu Tiên ở trong cá»a sổ cưá»i khÃch khÃch  nói :  
- Ngươi kéo ta làm gì váºy? Có phải ngươi cÅ©ng muốn uống sữa hay sao?  Hi hi...  
* * * * *  
Khói hương trong Pháºt đưá»ng đã tản mác hết.  
Vệ  bát Thái gia nhắm mắt nằm duá»—i ở trên chiếc sạp má»m, sắc mặt đỠhồng, tá»±a như đã  ngá»§ say rồi.  
Thiết Cô nghe Hàn Trinh kể xong hết mới nói :  
- Cá»a sổ vừa  đóng lại, thì ngươi quay Ä‘i ngay à?  
Hàn Trinh cưá»i gượng đáp :  
- Ta  không thể cũng vào trong đó giành uống sữa.  
Ãnh mắt Thiết Cô như cưá»i cưá»i  nói :  
- Xem ra ngươi dưá»ng như rất là hâm má»™ Diệp Khải Nguyên?  
Hàn Trinh  thở dài :  
- Ta cũng rất đồng tình với y.  
Thiết Cô nhắc lại :  
- Ngươi  đồng tình với y.  
Hàn Trinh nói :  
- Cả ngày đi theo một nữ nhân như thế,  thực không phải là một chuyện dễ chịu.  
Tâm Cô đột nhiên há»i :  
- Y thị  rất đẹp phải không?  
Hàn Trinh liếc nhẹ Tâm Cô một cái, nói :  
- Còn phải  xem cái đã.  
Äây không phải là lá»i nói tháºt, nhưng là má»™t câu nói thông minh.   
Không có bất cứ một nữ nhân nào, muốn nghe nam nhân trước mặt mình ca ngợi  một nữ nhân khác.  
Tâm Cô lạnh lùng nói :  
- Nghe nói kẻ ngu đần thì Ä‘á»u  rất đẹp?  
Hàn Trinh đáp :  
- Äúng.  
Tâm Cô lại cưá»i nói :  
- May mà  mỹ nhân không nhất định Ä‘á»u là ngu đần.  
Y thị tự thân đương nhiên cũng là mỹ  nhân, rất đẹp.  
Thiết Cô đột nhiên lại há»i :  
- Trong Phiêu Hương biệt  viện có phải là chỉ có hai ngưá»i bá»n há» không?  
Hàn Trinh đáp :  
- Ta  trước sau Ä‘á»u xem qua dưá»ng như không có ai khác.  
Thiết Cô nói :  
- Dưá»ng  như không có? Hay là Ä‘Ãch xác không có?  
Hàn Trinh ngẫm nghĩ một hồi, rồi nói  :  
- ÄÃch xác không có.  
Thiết Cô nói :  
- Có thể có ngưá»i khác nhưng  Ä‘ang ngá»§.  
Hàn Trinh lắc đầu :  
- Trong các phòng khác Ä‘á»u không có ánh  lá»a, trá»i lạnh như thế, không ai ngá»§ ở trong má»™t căn phòng không được sưởi ấm  cả.  
Thiết Cô cuối cùng cưá»i cưá»i nói :  
- Xem ra ngươi không những thông  minh, hơn nữa còn rất là tinh tế.  
Tâm Cô đột nhiên nói :  
- Chỉ đáng  tiếc, cánh mũi bị cong đi một chút.  
Thiết Cô quắc mắt nhìn Tâm Cô một cái,  nói :  
- Ngươi nếu không muốn lấy y, thì thắc mắc đến lá»— mÅ©i ngưá»i khác cong  hay không con làm gì.  
Tâm Cô đáp :  
- Nam nhân mũi cong, cũng chẳng sao.   
Thiết Cô lại cưá»i nói :  
- Tiểu quá»· hồ thuyết bát đạo, không sợ ngưá»i ta  nghe thấy cưá»i cho hay sao?  
Hàn Trinh đột nhiên phát giác trái tim cá»§a mình  lại nhảy dá»±ng lên, Ä‘áºp rất nhanh.  
Khả năng này y không phải không nghĩ đến,  chẳng qua chỉ không dám nói ra mà thôi.  
Lúc này hai mẫu tá» bá»n há» dưá»ng như  Ä‘ang cố nhắc nhở y.  
...Có phải bá»n há» lại muốn đưa ta vấn đỠkhó khăn để cho  ta giải quyết.  
Thiết Cô quả nhiên lại há»i :  
- Võ công cá»§a ngươi có phải  là há»c cá»§a Vệ bát Thái gia?  
- Không phải!  
Hàn Trinh không phải là đệ tá»  cá»§a Vệ Thiên Bằng, cÅ©ng không phải là ngưá»i trong Tháºp Tam thái bảo.  
Thiết  Cô há»i :  
- Binh khà nhà ngươi dùng là chùy phải không?  
- Phải.  
Thiết  Cô lại nói :  
- Ta còn chưa nghe nói trong giang hồ có ngưá»i dùng chùy làm  binh khÃ.  
Hàn Trinh cưá»i nói :  
- Äó vốn là ta chỉ tình cá» dùng tá»›i thôi.   
Thiết Cô há»i :  
- Chùy cũng có độc môn chiêu thức chứ?  
- Không, nhưng  vô luáºn chiêu thức cá»§a loại binh khà nào, Ä‘á»u có thể dùng chùy sá» dụng được.   
Thiết Cô nói :  
- Nghe ngươi nói như váºy, thì chiêu thức võ công mà ngươi  biết không phải là Ãt.  
Hàn Trinh đáp :  
- Chỉ đáng tiếc nhiá»u mà bất  tinh.  
Tâm Cô đột nhiên cưá»i khúc khÃch nói :  
- Không ngá» con ngưá»i như  ngươi mà cÅ©ng biết giả khách khÃ.  
Trái tim Hàn Trinh lại Ä‘áºp thình thịch.   
Thiết Cô nói :  
- Ngươi Ä‘i theo Vệ bát gia có mấy năm, đã trở thành ngưá»i  đắc lá»±c nhất trong số môn hạ cá»§a lão, võ công chắc là không tồi?  
Hàn Trinh  lạnh lùng nói :  
- Còn cần phải xem lại.  
Thiết Cô cưá»i cưá»i :  
- Vì  váºy ta muốn ngươi làm má»™t chuyện.  
Hàn Trinh nói :  
- Xin cứ dặn dò.  
-  Chuyện này càng nhanh càng tốt, tối hôm nay đúng là cơ hội tốt để hạ thủ.   
Hàn Trinh gáºt đầu :  
- Äúng!  
Thiết Cô lại nói :  
- Vì váºy bây giá»  ta muốn Äinh Linh Lâm động thá»§.  
Hàn Trinh trầm tư má»™t hồi, há»i :  
- Nhưng  không biết Diệp Khải Nguyên có nháºn ra hay không?  
- Chắc chắn là không, cứ  xem như y thị còn có chá»— sÆ¡ hở, nhưng dưới ánh đèn cÅ©ng không nháºn ra được đâu.   
Hàn Trinh trầm ngâm :  
- Nhưng bá»n há» vốn là tình nhân cÅ© cá»§a nhau, nếu  nhìn lâu, có thể...  
Thiết Cô ngắt lá»i, nói :  
- Bá»n ta sao lại để hắn  nhìn rõ cho được, chỉ cần để cho Äinh Linh Lâm tiếp cáºn được y, đại công tất cáo  thành.  
Tâm Cô cưá»i nói :  
- Y vốn xuất thá»§ rất là nhanh, nếu không thì  sao lại có thể má»™t quyá»n đánh gãy mÅ©i ngươi.  
Hàn Trinh chỉ cưá»i gượng, trong  lòng cảm thấy rất là êm dịu.  
Thiết Cô nói :  
- Thế nhưng, bá»n ta cÅ©ng  không thể không cẩn tháºn hÆ¡n, đỠphòng vạn nhất, vì váºy ta muốn ngươi Ä‘i theo.   
Hàn Trinh ngơ ngạc nói :  
- Ta sao lại có thể đi theo hắn chứ?  
Thiết  Cô há»i :  
- Tại sao không thể?  
Hàn Trinh nói :  
- Ta... ta... phải  đóng vai là ai?  
Thiết Cô đáp :  
- Là quản sá»± ở đây, dẫn hắn Ä‘i tìm Diệp  Khải Nguyên, tại vì nÆ¡i này Äinh Linh Lâm chưa đến bao giá», đương nhiên không  nháºn ra đưá»ng Ä‘i.  
Hàn Trinh không khá»i thở dài, nói :  
- Phu nhân suy  nghÄ© tháºt chu đáo.  
Thiết Cô cưá»i nhạt :  
-Nếu suy nghĩ không chu đáo, thì  làm sao dám xuất thủ kinh động Diệp Khải Nguyên.  
Hàn Trinh nói :  
- Bây  giỠta chỉ lo lắng một chuyện.  
- Chuyện gì?  
Hàn Trinh đáp :  
- Lo  lắng phi đao của Diệp Khải Nguyên.  
Thiết Cô cưá»i cưá»i :  
- Ngươi sợ à?   
Hàn Trinh gượng cưá»i :  
- Ta chỉ sợ Äinh Linh Lâm cô nương không thể xuất  thá»§ là đã chế ngá»± tá» mệnh cá»§a hắn được ngay, e rằng hắn còn có cÆ¡ há»™i hoàn thá»§.   
Thiết Cô lạnh lùng nói :  
- Äừng quên là ta cÅ©ng có Ä‘ao, dưới Ä‘ao cá»§a ta,  không ai có thể sống sót được.  
Y thị đột nhiên vung tay, má»™t thanh Ä‘ao rá»›t  “coong†má»™t tiếng xuống trước mặt Äinh Lân.  
Một thanh đao xanh biêng biếc.   
Äinh Lân láºp tức trợn tròn mắt, nhìn không chá»›p vào cây Ä‘ao.  
Thiết Cô  nói :  
- Nhặt lấy chiếc đao đó, giấu nó trong ống tay.  
Äinh Lân nhặt lấy  Ä‘ao, giấu vào trong ống tay áo.  
Thiết Cô lại nói :  
- Bây giá» ngươi hãy  ngẩng đầu lên, nhìn lấy ngưá»i này.  
Äinh Lân liá»n ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn  chăm chăm vào Hàn Trinh.  
- Ngươi nháºn ra ngưá»i này chứ?  
Äinh Lân gáºt gáºt  đầu.  
Thiết Cô nói :  
- Ta muốn ngươi cùng đi với y, y sẽ dẫn ngươi đi tìm  Diệp Khải Nguyên.  
Äinh Lân lại gáºt gáºt đầu.  
Thiết Cô tiếp :  
- Diệp  Khải Nguyên là kẻ vô tình vô nghÄ©a, má»™ng bá» ngươi, Ä‘i tìm nữ nhân khác, vì váºy  ngươi thấy hắn, thì phải dùng Ä‘ao này giết chết hắn Ä‘i, sau đó mang nữ nhân đó  quay vỠđây.  
Äinh Lân nói :  
- Ta nhất định phải giết chết hắn, sau đó  mang nữ nhân đó quay vỠđây.  
Thiết Cô gáºt đầu :  
- Bây giỠngươi hãy đi  đi.  
Äinh Lân nói :  
- Ta Ä‘i ngay bây giá».  
Vẻ mặt y lá»™ ra má»™t cảm xúc  tháºt kỳ quái, phảng phất như vô tri, lại phảng phất như thống khổ.  
Thiết Cô  há»i :  
- Tại sao ngươi còn chưa đi?  
Äinh Lân đáp :  
- Ta đi đây.   
Miệng Äinh Lân tuy nói Ä‘i, nhưng lại vẫn ngồi tại đó, không nhúc nhÃch cá»  động gì.  
Tâm Cô thở dài nói :  
- Xem ra y đối vá»›i Diệp Khải Nguyên tháºt  có lòng, đến lúc đó, lại không nỡ giết Diệp Khải Nguyên mà thôi.  
Thiết Cô  cưá»i nhạt :  
- Y sẽ đi.  
Y thị đột nhiên vá»— vá»— tay. Má»™t cánh cá»a ở bên  cạnh láºp tức tá»± động mở ra, má»™t ngưá»i từ từ Ä‘i tá»›i.  
Má»™t trung niên khoảng ba  mươi tuổi hÆ¡n, trên ngưá»i mặc má»™t áo bào bằng da hồ ly, bên ngoài còn mặc thêm  má»™t áo khoác vải lam, xem ra giống như má»™t ngưá»i buôn bán chỉnh tá» quy cá»§.   
Ngưá»i này chÃnh là Phi Hồ Dương Thiên!  
* * * * *  
Vẻ mặt Äinh Lân đột  nhiên sợ hãi mà quay lại, thân hình cÅ©ng bắt đầu không ngừng nhúc nhÃch.   
Dương Thiên lạnh lùng nhìn y, trên mặt không có một chút biểu cảm nào. Trên  ngực cắm một cây đao, trên y phục cũng loang lổ vết máu.  
Thiết Cô há»i :   
- Ngươi nháºn ra ngưá»i này chứ?  
Äinh Lân gáºt đầu, vẻ mặt càng lá»™ vẻ sợ  hãi hÆ¡n.  
Äinh Lân đương nhiên nháºn ra ngưá»i này, ký ức cá»§a y không hoàn toàn  tiêu tán hết.  
Thiết Cô nói :  
- Y bây giỠđã là ngưá»i chết ngươi còn nhá»›  là ai đã giết y hay không?  
Äinh Lân nói :  
- Là... là ta!  
Thiết Cô  nói :  
- Y vốn là bằng hữu tốt của ngươi, nhưng ngươi lại giết y.  
Äinh  Lân nói :  
- ChÃnh ngươi muốn ta Ä‘i giết.  
Thiết Cô há»i :  
- Bây giỠta  muốn ngươi đi giết Diệp Khải Nguyên, ngươi có đi không?  
Äinh Lân đáp :  
-  Ta... ta đi.  
Thiết Cô nói :  
- Bây giỠngươi hãy đi đi!  
Äinh Lân quả  nhiên đứng dáºy, từ từ Ä‘i ra ngoài, thân hình vẫn còn Ä‘ang run rẩy.  
Thiết Cô  nói theo :  
- Hãy đợi ở bên ngoài cá»a, Hàn Trinh sẽ dẫn ngươi Ä‘i.  
Äinh  Lân nhắc lại :  
- Ta đợi ở bên ngoài cá»a, đợi Hàn Trinh dẫn ta Ä‘i, ta nhất  định phải giết Diệp Khải Nguyên.  
Äợi cho Äinh Lân Ä‘i ra ngoài cá»a, Thiết Cô  má»›i cưá»i vá»›i Hàn Trinh nói :  
- Bây giá» ngươi tóm lại phải biết, ngưá»i bằng  hữu tốt đó cá»§a y là ai chứ?  
Hàn Trinh chỉ nhìn Dương Thiên gượng cưá»i.   
Thiết Cô nói tiếp :  
- Ngươi không nháºn ra y hay sao?  
Dương Thiên  bỗng lạnh lùng nói :  
- Y không nháºn ra ta, y không muốn kết giao bằng hữu  vá»›i ta.  
Nói xong liá»n trở tay, nhổ cây Ä‘ao cắm trên ngá»±c ra, nhưng chỉ có  cán Ä‘ao.  
Chỉ nghe “bưng†một tiếng, một đoạn đao từ trong cán đao bắn ra,  Dương Thiên dùng đầu ngón tay ấn một cái, đoạn đao lại thụt lui vào cán đao.   
Hóa ra đó là má»™t thanh Ä‘ao không giết chết ngưá»i.  
Hàn Trinh thở dài nói  :  
- Trên thế gian đã có loại đao này, chả trách nào lại có loại bằng hữu như  ngươi!  
Thiết Cô nói :  
- Nhưng ngươi tốt nhất nên nhá»› loại Ä‘ao này và  loại bằng hữu này, Ä‘á»u không phải không có công dụng.  
* * * * *  
Äi xuyên  qua mấy trăm cây hoa mai, thì đến Phiêu Hương biệt viện.  
Äinh Lân nãy giá»  vẫn lặng lẽ Ä‘i theo phÃa sau Hàn Trinh. Hàn Trinh Ä‘i má»™t bước, y lại Ä‘i theo má»™t  bước.  
Hàn Trinh đột nhiên dừng bước.  
Äinh Lân cÅ©ng dừng bước theo.   
Hàn Trinh quay đầu lại nhìn y chăm chăm nói :  
- Tây Môn Tháºp Tam bằng  hữu cá»§a ngươi đã chết rồi.  
Äinh Lân nói :  
- Tây Môn Tháºp Tam đã chết rồi  sao?  
Hàn Trinh há»i :  
- Ngươi có muốn biết y chết ở trong tay ai không?   
Äinh Lân đáp :  
- Ta không muốn biết.  
Hàn Trinh há»i :  
- Nhưng nếu  ngươi là bằng hữu tốt của y, thì phải báo thù cho y chứ?  
Äinh Lân nói :   
- Ta nếu tháºt là bằng hữu tốt cá»§a y, thì phải báo thù cho y.  
Ngưá»i nói  má»™t câu, thì Äinh Lân lại theo ngưá»i nói má»™t câu. Nhưng không biết y có phải là  đã tháºt hiểu ý cá»§a ngưá»i hay không?  
Hàn Trinh thở dài nói :  
- Ngươi  thông minh như váºy, nhưng cÅ©ng bị ngưá»i khống chế ta tháºt rõ là không tin được.   
Hàn Trinh đưa mắt liếc nhìn Äinh Lân, trên mặt Äinh Lân không há» có má»™t chút  biểu cảm nào.  
Hàn Trinh lại thở dài nói :  
- Chá»— có đèn sáng trước mặt  chÃnh là Phiêu Hương biệt viện.  
Äinh Lân nói :  
- Äúng!  
Hàn Trinh há»i  :  
- Ngươi có thể nhẫn tâm hạ thủ sao?  
Äinh Lân đáp :  
- Ta chưa cần.   
Hàn Trinh nhìn y :  
- Ngươi có thể ôm lấy hắn điểm huyệt đạo của hắn,  khiến hắn không thể cỠđộng được.  
Äinh Lân nói :  
- Ta có thể khiến hắn  không cỠđộng được.  
Hàn Trinh nói :  
- Lúc đó ta sẽ mang nữ nhân xấu xa  đó Ä‘i, mang Ä‘i tháºt xa để y thị mãi mãi không còn gặp mặt Diệp Khải Nguyên nữa.   
Äinh Lân nhắc lại :  
- Äể y thị mãi mãi không còn gặp mặt Diệp Khải  Nguyên nữa.  
Hàn Trinh cưá»i âm trầm :  
- Như thế sau đó ngươi có thể mãi  mãi cùng chung sống với Diệp Khải Nguyên.  
Hàn Trinh nhìn Äinh Lân, trong ánh  mắt ngây dại cá»§a Äinh Lân quả nhiên giống như phát ra ánh sáng.  
Hàn Trinh  nói tiếp :  
- Ngươi xem cách này có hay không?  
Äinh Lân há»i :  
- Sau  này ta có thể mãi mãi cùng Diệp Khải Nguyên sống chung à?  
Hàn Trinh đáp :   
- Không sai! Hơn nữa ta còn có thể bảo đảm sau này mãi mãi sẽ không có ai  đến chia cắt các ngươi.  
Äinh Lân ngẫm nghÄ©, ánh mắt lá»™ ra vẻ sợ hãi nói :   
- Nhưng ta đã giết Dương Thiên, y làm quỷ cũng sẽ không tha cho ta.  
Hàn  Trinh mỉm cưá»i :  
- Ngươi chưa giết chết hắn đâu, hắn cũng chưa chết.   
Äinh Lân nói :  
- Ta rõ ràng đã giết chết y.  
Hàn Trinh đột nhiên đưa  ra con dao mà vừa rồi nhặt lên từ mặt đất, há»i :  
- Ngươi dùng cán dao này  giết chết hắn phải không?  
Äinh Lân đáp :  
- Äúng!  
Hàn Trinh nói :   
- Nhưng cán Ä‘ao này không giết chết ngưá»i được, ngươi xem...  
Lá»i chưa  dứt Hàn Trinh chợt mỉm cưá»i, trở tay cầm cán Ä‘ao đó đâm vào ngá»±c mình.  
Bá»™  mặt Ä‘ang tươi cưá»i cá»§a Hàn Trinh đột nhiên cứng đỠđi.  
Vừa mới nãy Hàn Trinh  ấn nhẹ một cái, lưỡi đao đã co ngược vào.  
Nhưng bây giỠlưỡi đao lại không  chịu co ngược vào.  
Tuy mới đâm nhẹ, mũi đao đã đâm xuyên vào ngực, tuy không  sâu, nhưng cũng đủ để thấy máu.  
Hàn Trinh chỉ cảm thấy toàn thân Ä‘á»u lạnh  buốt, từ trong tim lạnh đến bản thân.  
Äá»™t nhiên nghe thấy má»™t ngưá»i lạnh  lùng nói :  
- Ngươi tốt nhất là đứng yên đừng cỠđộng, độc khà một khi tác  phát, ngươi sẽ chết đấy!  
Hàn Trinh đột nhiên đứng không dám nhúc nhÃch, vì  đã nghe ra giá»ng nói cá»§a Tâm Cô.  
Tâm Cô quả nhiên từ bên ngoài rừng mai Ä‘i  vào, phÃa sau có má»™t ngưá»i Ä‘i theo, đó là Dương Thiên.  
Hàn Trinh má»m nhÅ©n  chân ra, muốn miá»…n cưỡng cưá»i, nhưng cưá»i không nổi.  
Tâm Cô lạnh lùng nhìn  Hàn Trinh nói :  
- Thanh Ä‘ao này là Ma Ä‘ao, tuy giết không chết ngưá»i khác  nhưng lại giết chết ngươi.  
Dương Thiên cưá»i nhạt nói :  
- Thế gian đã có  loại ngưá»i như ngươi, thì phải có loại Ä‘ao này.  
Tâm Cô lạnh lùng nói :  
-  Má»™t chút cÅ©ng không sai, loại Ä‘ao này vốn là chuyên dùng để đối phó vá»›i loại  ngưá»i như ngươi!  
Hàn Trinh lắp bắp :  
- Ta... ta chẳng qua chỉ...  
Vẻ  mặt Tâm Cô trầm xuống :  
- Ngươi chẳng qua chỉ là muốn bán đứng bá»n ta mà  thôi, vì váºy ngươi phải chết!  
Hàn Trinh nói :  
- Mong cô nương hãy nể mặt  Vệ bát Thái gia tha cho ta một lần.  
Tâm Cô lạnh lùng há»i :  
- Ngươi còn  muốn sống hay sao?  
Hàn Trinh gáºt đầu, mồ hôi từng giá»t chảy xuống lạnh toát.   
Tâm Cô nói :  
- Tốt! Váºy thì ngươi hãy ngoan ngoãn đứng ở đây, không được  cỠđộng nhúc nhÃch má»™t tà gì, ngay đầu cÅ©ng không được lắc, đợi đến lúc ta cảm  thấy vui vẻ có thể sẽ đến cứu ngươi.  
Hàn Trinh vẻ mặt khổ sở nói :  
-  Nhưng làm sao biết khi nào cô nương sẽ vui vẻ đây?  
Tâm Cô thản nhiên đáp :   
- Äiá»u này tháºt khó nói, thông thưá»ng ta rất vui vẻ, nhưng vừa nhìn thấy  loại ngưá»i như ngươi, ta có lẽ sẽ lại đột ngá»™t nổi giáºn lên thôi.  
Hàn Trinh  cắn chặt răng, chỉ mong sao má»™t quyá»n đánh nát cái lá»— mÅ©i cá»§a y thị.  
Chỉ  đáng tiếc cho dù có bản lãnh như thế Ä‘i nữa, y cÅ©ng không dám cỠđộng, ngay đầu  ngón tay cÅ©ng không dám nhúc nhÃch.  
Tâm Cô đột nhiên duỗi tay, vuốt nhẹ lên  mặt của Hàn Trinh, nhỠnhẹ nói :  
- Kỳ tháºt ta vốn muốn cưới ngươi, đáng tiếc  ngươi ngay má»™t chút khảo nghiệm cÅ©ng qua không nổi, khiến cho ta thất vá»ng vô  cùng!  
Tâm Cô thở dài má»™t tiếng, véo mặt cá»§a Hàn Trinh má»™t cái rồi xuôi ngược  tát vào mặt y mưá»i lần. Hàn Trinh rõ là đã chịu không nổi muốn thổ máu ra, nhưng  lại đành phải nhẫn chịu nÃn nhịn.  
Tâm Cô dưá»ng như lúc này má»›i cảm thấy mãn  nguyện, quay đầu nhìn Dương Thiên cưá»i nói :  
- Bây giá» ngươi đã có thể dẫn  Äinh cô nương này Ä‘i!  
Dương Thiên nói :  
- ÄÆ°á»£c!  
Tâm Cô mỉm cưá»i,  nhìn Dương Thiên há»i :  
- Ta biết ngươi tuyệt đối không có tà tâm giống như  hắn chứ, phải không?  
Dương Thiên nói :  
- Ta Ãt ra cÅ©ng không ngu xuẩn  như hắn.  
Hàn Trinh đột nhiên cảm thấy mình tháºt ngu xuẩn, tháºt muốn Ä‘áºp đầu  chết quách Ä‘i. Äinh Lân nhìn Hàn Trinh, vẻ mặt không há» có chút biểu cảm nào cả.   
Dương Thiên vá»— vá»— vào vai Äinh Lân, nói :  
- Hãy đi theo ta!  
Äinh Lân  liá»n Ä‘i theo hắn.  
Dương Thiên Ä‘i má»™t bước, Äinh Lân Ä‘i theo má»™t bước. Hai  ngưá»i mau chóng Ä‘i ra khá»i rừng mai. Trong gió đêm mÆ¡ hồ vá»ng đến tiếng ca hát,  chÃnh là loại bài hát mà trẻ con thưá»ng hát ru búp bê.  
Sương càng dày đặc,  đèn bên trong cá»a sổ vẫn còn sáng. Dương Thiên gõ cá»a.  
- Ai?  
- Tại hạ  Dương Thiên, là quản sự ở đây.  
- Dương quản sự hẳn là không biết bây giỠlà  lúc nào hay sao?  
Dương Thiên đáp :  
- Tại hạ cÅ©ng biết lúc này đã không  còn sá»›m nữa, nhưng có vị khách nhất định nóng vá»™i muốn đến gặp Diệp công tá».   
- Ai muốn đến tìm ta?  
- Là vị cô nương há» Äinh, Äinh Linh Lâm cô nương.   
Dương Thiên quay lại nhìn Äinh Lân, nói :  
- Ngưá»i mở cá»a nhất định là  Diệp Khải Nguyên.  
Äinh Lân liá»n đứng ngay trước cá»a.  
Ãnh đèn từ trong  cá»a hắt ra, đúng lúc rá»i lên thân ngưá»i cá»§a Äinh Lân. Má»™t ngưá»i trẻ tuổi ăn mặc  rất tùy tiện, nhưng rất đẹp ngưá»i. Vừa kéo mở cá»a ra, liá»n ngẩn ngưá»i vẻ mặt vừa  kinh ngạc vừa hoan hỉ :  
- Tháºt đúng là nàng.  
Äinh Lân cúi đầu nói :   
- Tháºt đúng là thiếp!  
Diệp Khải Nguyên cưá»i lá»›n, nhảy ra ôm chặt lấy  Äinh Lân, nói :  
- Nàng không giáºn ta sao?  
Äinh Lân cÅ©ng ôm lấy Diệp Khải  Nguyên, tay cá»§a y đã Ä‘iểm vào “Ngá»c Chẩm†huyệt sau đầu cá»§a Diệp Khải Nguyên.  Diệp Khải Nguyên kinh ngạc kêu lên, buông tay ngÆ¡ ngác nhìn chằm chằm Äinh Lân.   
Äinh Lân nói :  
- Ngươi không nên vì con nữ nhân xấu xa đó mà bỠrơi ta.   
Diệp Khải Nguyên buông má»™t tiếng thở dài, ngã váºt xuống. 
    
 
  
  
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |