Bộ này ta viết cách đây đã hơn 1 năm rồi thì phải, nhưng dừng lại cũng cần đó thời gian do công việc bận không viết tiếp nữa. Ta định cho nó vào thùng rác nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy có lên để nó "đi" như thế không, vì ta biết từ một năm trước khi ta sáng tác bộ truyện này thì có rất nhiều tình tiết "độc" không hề có, nhưng sau một năm qua đi thì một vài tình tiết của ta đã có cùng chung ý tưởng với nhiều tác giả khác, điều này khiến ta thấy bộ này càng đáng.."tống vào sọt rác" vì viết tiếp anh em chửi chết, đụng hàng nhiều quá. Quả thực để "vứt bỏ đứa con tinh thần của mình từng mất công chăm chút (tuy là 1 năm trứơc cho đến bây h văn phong cùng cách viết của ta cũng là rất kém) quả là không dễ vậy ta mạn phép có nó được "trình làng" ở đây.
Th¸nh Vu¬ng hÐt to: B¨ng long phi tuyÕt trong b¨ng long quyÒn.
ChØ thÊy tõ ®Çu quyÒn cña th¸nh vu¬ng xuÊt hiÖn mét con b¨ng long uy vò bay ra tª hèng: waoooo..... råi lao th¼ng vµo thÇn vu¬ng
Ngêi con g¸i ®ã cïng ®øa trÎ ®· ®ì lÊy mét s¸t chiªu m¹nh nhÊt thiªn h¹ ®ã cho ngêi ®îc gäi lµ trîng phu vµ cha ®ã. ChØ trong tÝch t¾c c¶ 2 mÑ con ®· thÇn h×nh cô diÖt linh hån cïng nguyªn thÇn bÞ huû diÖt linh thøc bÞ ph¸ huû vÜnh viÔn kh«ng thÓ siªu sinh, ®Çu thai.
Hái thÕ gian t×nh lµ g×, mµ sao con ngêi ta cø ph¶i sèng chÕt v×nhau
Th¸nh Vu¬ng giËt m×nh: A, råi ®øng s÷ng nhu trêi trång s¸t khÝ v« h¹n kia ®· biÕn mÊt. ThÇn Vu¬ng còng nhu bÞ ®iÖn giËt 2 m¾t më to hÕt cì kh«ng thèt lªn lêi, hắn cũng không hiểu vì sao lúc đó lại mất bình tĩnh không kiềm chế được đến nỗi không phân biệt đựoc gì nữa.
Một mảnh tĩnh mịnh diễn ra, thánh vương đang chìm đắm trong tình cảm và thù hận đang từ từ tỉnh lại nhưng hắn lại chìm đắm trong tâm cảnh khác một tâm cảnh hối hận , day dứt, đau khổ mãnh liệt.
Råi bçng nhiªn:
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa………., Th¸nh v¬ng chÝnh ng¬i, chÝnh ng¬i ®· giÕt vî vµ con ta .ChÝnh ng¬i ®· giÕt vî vµ con ta.Ha Ha Ha giÕt hay l¾m, giÕt hay l¾m.
Thần Vương tuy bá đạo, hoành hành ngang ngược nhưng đối với vợ con mình cũng hết sức yêu quý, đó chẳng khác gì tính mạng của hắn vậy.
- Ta kh«ng muèn chóng chÕt cïng víi ta, ta ®Ó l¹i cho nguêi cã duyªn ®ã chÝnh lµ cöu long hé thÓ cña ta.
Quả cầu có chứa 9 con thần long uy vũ kia chính là ngũ hành long: gồm kim long, mộc long, thuỷ long, hoả long, thổ long và tứ nghệ long: gồm có cầm long, kì long, thi long và hoạ long. Tất cả đã nhanh chóng biến mất phía chân trời, cho dù thần thức cường đại như Thần Vương cũng không thể biết được nó đã đi đến đâu.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã nửa năm qua đi. 2 đứa trẻ vẫn vô tư lự vui vẻ đùa ngoài sân.
“ông nó àh, đã nửa năm nay bệnh tình của Trung nhi vẫn không hề tiến triển nó đã quên hết quá khứ cuả mình.”
Mẫu thân của Hiếu Thiên nhìn ra ngoài xân thấy 2 đứa trẻ đang vui đùa thở dài nói. Bà quả nhiên rất thất vọng 2 vợ chồng bà đã nửa năm nay cố gắng tìm lại gia đình cho vương nhi nhưng không hề hay biết cậu. Bà lại tiếp tục:
“không hiểu sao trên đời này lại có loại cha mẹ nào vô lương tâm thế, bỏ con của mình giữa vùng đất chết mà kể cả người lớn ban ngày cũng không dám vào rồi đi biệt không buồn quay về đón con, không hề đoái hoài đến nó”.
-Bà nó à!
phụ thân của Hiếu Thiên bắt đầu lên tiếng
”tuy trong nửa năm nay không có ai biết đển Trung nhi cũng không ai hỏi đến nó nhưng dựa vào phong cách cử chỉ của nó ta đoán có lẽ trước đây nó sinh ra trong gia đình quyền quý hay vương gia vọng tộc. Tôi đã từng lên hẳn kinh thành để hỏi thăm nhưng không có gia đình nào bị mất con và cũng không ai biết đến nó cả”
- Hừ! bà lão nói” nếu không có ai nhận thì nó ở đây với chúng ta có sao đâu, nó thông minh thế kia tôi không tin về sau nó không làm nên nghiệp lớn
-Tôi cũng nghĩ vậy, hi vọng trung nhi và thiên nhi về sau sẽ làm rạng danh gia đình ta.
Hai đứa nhỏ trời không sợ đất không sợ chúng không hề để vào tai những lời cảnh báo của người lớn bọn chúng ngang nhiên thường xuyên đi vào tử vong tuyệt địa để dạo chơi. Có thể nói chúng là những người gan dạ nhất của phục long cốc này.
Nhưng tất cả đều có nguyên nhân bình thường tử vong tuyệt địa luôn luôn trời đất hôn ám ma khí trùng trùng quỷ ảnh mờ mịt bay lượn nhưng khi 2 đứa trẻ đi tới thì trời đất bỗng trong xanh như bình thường ma khí tiêu biến quỷ ảnh biến mất vô tung vô ảnh. Nhưng bọn trẻ đâu có để ý đến điều đó.
- Quang Trung này, ngươi có cảm thấy ở đây mọi người thật nhát gan không? ở đây thì có gì khác ở ngoài đâu có khác thì chỉ là có thêm vài bộ xương thôi, thế thì doạ làm sao được ta
- Quang Trung đang đi bỗng đá bay một khúc xương trắng nói: đúng vậy chúng ta thật gan dạ
Tử vong tuyệt địa nơi mồ chôn của bao tu luyện giả và yêu ma quỷ quái giờ đây lại trở thành chỗ chơi quen thuộc của 2 đứa trẻ.
Nguyên nhân sâu xa mà bao tu chân, tu luyện giả, yêu ma quỷ quái tụ tập về đây rồi nằm lại luôn là do kì quang phát ra của một thứ mà những người đó gọi là bảo vật sắp xuất thế thu hút bọn họ đến làm náo nhiệt cả phục long cốc heo hút này- chuyện sảy ra cũng đã 50 năm.
Gần đây phục long cốc lại náo nhiệt trở lại, lại xuất hiện những tiên nhân hay những người biết bay theo cách gọi của những người trong cốc đến đây tầm bảo. Từ khi Quang Trung xuất thế trên bầu trời hay xuất hiện dị tượng mà theo họ có thể là một bảo vật lại chuẩn bị xuất thế tại phục long cốc này.
Chính vì càng ngày càng có nhiều người đến đây cũng khiến cho cuộc sống yên bình ở nơi đây cũng dần chuyển thành sôi động những quán trọ cũng dần dần mọc nên.Trong Phục long các khách sạn lớn nhất ở đây có 2 người một xanh một tím ngồi nói chuyện với nhau, người áo xanh nói:
“Tử Dương huynh tại sao bảo vật lại cứ thích chọn cái nơi khỉ ho cò gáy này để xuất thế nhỉ? ta nghe một vài vị tiền bối trong gia tộc nói 50 năm trước ở đây cũng từng có bảo vật xuất thế nhưng không ai có thể nhìn rõ nó là cái gì, nghe nói nó vừa xuất hiện thì đã toả ra chí hoàng chí thánh chi khí vô lượng tru sát ngay những người đến định tranh đoạt bảo vật, chỉ có một vài vị tiền bối công lực cao thâm có thể ôm trọng thương chạy thoát”.
Người áo tím cười nói :
“đã là bảo vật thần bí thì chắc chắn nó phải chọn một nơi thần bí để xuất thế chứ chẳng lẽ nó lại xuất thế ở phòng ngủ của vợ chồng Thanh Hải huynh. Còn về uy lực tuyệt luân của bảo vật năm đó ta cũng từng được nghe phụ thân ta nói qua, còn về món bảo vật đó không ai biết nó đã đi đâu mất.”
Ngoài 2 người trên thì không biết còn có bao nhiêu người đến tranh đoạt bảo vật xuất thế lần này, mọi người phân ra thành từng nhóm bắt đầu tiến vào trong tử vong tuyệt địa. Nhóm người Tử Dương, Thanh Hải cũng không phải là ngoại lệ sau khi ăn uống no say chúng bắt đầu lảo đảo tiến vào trong tử vong tuyệt địa
Thanh Hải giọng lè nhè nói:
“nơi đây ma khí kinh thiên xương trắng nhan nhản “luông luông “ có một áp lực vô hình đè nặng trong tim quả là xứng với danh tử vong tuyệt địa. Nhưng ta cóc sợ ai làm gì được ta” (cái này là nói ngọng nhé :D )
Thanh Hải có chút kiêu ngạo nhưng hắn có lý do để kiêu ngạo mới chỉ 20 tuổi đầu hắn đã là một trong 10 cao thủ đệ nhất trong giới trẻ của tu luyện giới.
Tử duơng bước chân cũng đã liêu xiêu chân năng đá chân xiêu nhưng hình như hắn vẫn còn tỉnh táo hơn cái tên nói ngọng kia: “
Tử Dương huynh à ta biết huynh lợi hại nhưng đây là tử vong tuyệt địa mà cả tu luyện giới cấm kị ta vẫn nên cẩn thận thì hơn”
- “Có gì mà phải cẩn thận!”
Giọng Thanh Hải lè nhè cất lên :
” ngay cả bọn trẻ con còn dủ nhau vào trong này làm chỗ chơi được thì sao ta phải sợ”.
Hắn chỉ tay vào 2 đứa trẻ đang tung tăng đi tới – đó chính là Quang Trung và Hiếu Thiên
Tử dưong nhìn theo hương tay chỉ của Thanh Hải, với tu vị của hắn thì đáng lẽ phải phát hiện ra bọn trẻ nhưng cũng do hắn cũng đã quá say rồi, hắn nói:
“ừ! ta nhìn thấy rồi.”
Nhưng hắn quả không hổ danh với biệt danh tào tháo ngay lập tức hắn đã tự hỏi :
“lạ thật! ở đây ngay cả ban ngày thì những cư dân của phục long cốc cũng không dám tiến vào vậy mà sao chúng lại có thể dạo chới ở trong này được, mà hình như ta cảm thấy ma khí thao thiên ở đây đang giảm đi, áp lực vô hình cũng đã biến mất”
Thanh Hải không hổ danh cao thủ trong giới trẻ cũng ngay lập tức cảm nhận được sự thay đổi hắn quay sang nói với Tử Dương: ta thấy ma khí đang giảm đi cũng không còn áp lực vô hình nữa- vẫn một giọng lè nhè nghe thật dễ ghét.
- Ta biêt rồi! Tử Dương trả lời. Rồi ngưng thần quan sát 2 đứa trẻ đang đi tới chẳng bao lâu hắn đã bị cuốn hút bởi quang cầu mầu vàng đang được treo ở trước mặt Hiếu Thiên nó đang toả ra ánh sáng hoàng kim bao bọc 2 đứa trể vào bên trong đẩy lùi ma khí
Tất nhiên Thanh Hải cũng vậy hắn cũng phát hiện ra sự khác thường của kim sắc quangcầu trên ngực của Hiếu Thiên,.
Tử Dương thủ lễ đang tiến tới chỗ 2 đứa nhỏ để hỏi chuyên:
“chào 2 vị tiểu huynh đệ các đệ.............”
Chưa kịp nói hết câu đã bị cái giọng lè nhè nhờ rượu kia của Thanh Hải chặn đứng:
” 2 thằng ôn con kia! sao chúng mày lại ở đây ?”
thấy bộ dạng du côn của tên say 2 đứa trẻ cũng không khách khí nói: “chúng ta ở phục long cốc, nơi này cũng thuộc phục long cốc của bọn ta sao bọn ta không thể đến.”
-“ơ! thằng ôn con mày lại dám vênh mặt nên với tao à, ông lại tát cho mày rănglợi mỗi thứ đi một ngả giờ”
Thanh Hải giơ tay lên định giáng cho Hiếu Thiên một cú trời đánh thì được Tử Dương ngăn lại :
“Thanh Hải huynh bớt nóng, trẻ con ấy mà huynh chấp chúng nó làm gì”
Thanh Hải hừ một tiếng giận dữ thu tay lại hớp một hớp rượu nói :
“may cho cả họ nhà mày nhé”
2 đứa trẻ cũng đồng thanh hứ lên một tiếng quay mặt đi nói:
“tinh vi !”
- ơ, 2 thằng ôn con!
-“ thôi Thanh Hải huynh!”
Tử Dương đẩy Thanh Hải ra chỗ khác rồi lại quay lại chỗ 2 đứa nhỏ :
“thôi 2 tiểu đệ không nên gây chyện với anh ta nữa, à ta nghe 2 đệ nói 2 đệ từ phục long cốc chạy ra đây chơi có phải không?”
2 đứa trẻ nói :
“nói như huynh còn dễ nghe chứ như cái tên say kia thì ta khinh , đúng vậy ta sống ở phục long cốc”
Tử Dương lại nhẹ nhàng hỏi :
“nhưng ta thấy cư dân trong cốc không ai vào đây cả tại sao 2 đệ lại chạy vào đây chơi, à cho ta hỏi vật trên ngực đệ là vật gì mà sao nó lại toả ra ánh sáng hoàng kim đẩy lùi ma khí ở đây vậy”
Thấy Tử Dương hỏi vậy 2 đứa trẻ vênh mặt lên kiêu ngạo Hiếu Thiên nói :
“dân làng thật là nhát gan chỉ có 2 chúng ta là dũng cảm chúng ta vào đây chới suốt có thấy gì đâu, Còn về cái cục tròn tròn này là gì ta cũng không biết ta nhặt được nó trong này đấy có một lần ta và Quang Trung đi chới bị ngã xuống một cái hố vô tình nhặt được ta thấy nó đẹp nên giữ lại.”
Sao trong đầu Tử Dương và Thanh Hải lại không nghĩ tới đó có thể là bảo vật xuất thế 50 năm trước vẫn bị thất lạc vô tung vô tích chứ.
“Tiểu đệ àh!”
Tử Dương lên tiếng:
“ta cũng thấy rất thích cái vật này của cậu hay là đệ bán nó cho ta đi đệ thích thứ gì ta sẽ cho đệ thứ ấy.”
Suy nghĩ một hồi, rồi Hiếu Thiên gãi gãi cái ót nói: “ta cũng chẳng biết ta thích cái gì nữa, hay là ngươi cứ đợi đi khi nào ta nghĩ ra thì ta sẽ nói cho ngươi.”
“Tiểu đệ à, ta biết bao giờ ngươi mới nghĩ ra đây, hay ta cứ kể ra một loạt cậu thích cái gì thì cậu nói nhé.”
Tử Dương bắt đầu kể, nào là vàng bạc châu báu, quyền cao chức trọng, bảo vật trong hoàng cung, các món ăn ngon...... cho đến cả gái đẹp hắn cũng lôi ra kể tuốt.
2 đứa trẻ chăm chú nghe được một lúc rồi bắt đầu ngáp:
“Oa! chẳng có cái gì hay cả, nếu thế thì ta không đổi cho ngươi đâu”- Hiếu Thiên lên tiếng.
-“ ôi 2 tên quỷ này ta đã kể cả tiếng đồng hồ rồi mà các ngươi không thích cái gì sao.”
Thanh Hải đang tiếp tục uống rượu, lúc này hắn đã quá say rồi hắn thấy vậy bắt đầu nổi nóng:
“2 thằng ôn con này sao cái gì chúng mày cũng không thích thế, cả một đàn mỹ nữ chúng mày cũng không thích chúng mày là hoà thượng à hay bị thiến rồi.”
Hắn tiếp tục quát lớn:
“cởi quần ra để tao xem chúng mày có phải bị thiến rồi không? khôn hồn thì đưa cái vật đó cho tao không thì tao cho chúng mày thành chó thiến cả lũ giờ(bậy quá)
Nghe thấy những lời đó hai đứa trẻ giận sôi máu lên, Hiếu Thiên quát lớn:
“thằng say kia có ngươi là chó thiến là đồ không có... ấy. Còn về cái này ta không đổi cho các ngươi nữa xem làm gì được ta nào.”
Thanh Hải sẵn máu nóng trong người bây giờ có thêm men rượu lại càng hăng tiết vịt muốn xông vào cướp luôn quang cầu trên cổ Hiếu Thiên sẵn tiện cho 2 thằng oắt con mất dạy này một chưởng tiễn chúng xuống địa ngục đoàn tụ với ông bà ông vải. Sát khí từ người hắn toả ra ngày càng mãnh liệt, 2 chân lảo đảo hắn bắt đầu đi đến chỗ “2 thằng mất dạy” dám cãi lời hắn.
Tử dưong thấy tình hình không ổn liền lao tới khuyên can: “Thanh Hải huynh.......”
Nhưng hắn chưa kịp thốt ra trọn vẹn đã cảm thấy một đạo quang chưởng thanh huyền như cơn sóng lớn hướng về phía hắn.
” bớt lắm lời, cút ra kia”
Thanh Hải huy chưởng đánh mạnh về phía hắn. Tử duơng vội vàng huy động song chưởng lên đỡ lấy một chưởng phiên thiên phục địa này. Nhưng một chưởng muời thành công lực của một trong thập đại thanh niên cao thủ thì Tử Dương đâu có thể đủ tư cách đón đỡ, chỉ thấy hắn la thảm một tiếng cả người bay về đằng sau như diều đứt dây thất khướu trào máu hắn lập tức ngất đi
Quang Trung và Hiếu Thiên thấy vị đại ca dễ gần kia bị kẻ đi cùng đánh cho một cái trào máu chúng la hoảng chạy lại chỗ tử đuơng nằm.
“này huynh, huynh có sao không, tỉnh dậy đi”
2 đứa trẻ ra sức lay người của Tử Dương.
Thanh Hải vẫn tiếp tục từng bước liêu xiêu đi đến chỗ 2 đứa trẻ:
“tao bảo chúng mày đưa đây cơ mà hay chúng mày muốn giống nó”- sắc mặt Thanh Hải hung tợn nói.
“bọn ta không đưa, ngươi cút đi”
Quang Trung hét lên bắt đầu vơ lấy bất cứ thứ gì có thể ném được ném về phía hắn nhưng đâu có ăn thua hắn đi đến bước thứ 7 thì mặt đất ở dưới chân Quang Trung và Hiếu Thiên không chịu nổi tu vị hùng hậu của hắn nổ tung lên hất văng 2 đứa nhỏ lên trên trời.
Nhưng bỗng quả quang cầu trước ngực Hiếu Thiên lại toả ra một đạo kim quang bao bọc cả 2 vào trong rồi từ từ hạ xuống . Thanh Hải thấy vậy lại càng điên cuồng hơn rút thanh trường đao sau lưng ra chỉ thấy đao khiếu vang rội mặt đất, đao như lưu thuỷ nhìn ra cũng biết không phải phàm vật, đây chính là một trong 2 bảo vật danh bất hư truyền – vô ảnh đao của lục gia, một gia tộc có tiếng tăm trong tu luyện giới và Thanh Hải cũng từ đây mà ra. Hắn dường như cũng e dè vật toả ra kim hoàng chí khí ở trước ngực Hiếu Thiên lên đã tập chung toàn bộ công lực của mình lên thanh đao này khiến cho đao ảnh dường như thực chất hoá dài đến 8 trượng điên cuồng bổ xuống đầu Hiếu Thiên và Quang Trung – vô ảnh đồ thần! Thanh Hải hét to, tiếng hét vang vọng khắp núi rừng như thiên lôi oanh tạc
Hai đứa trẻ mặt cắt không còn giọt máu đứng chôn chân tại chỗ ,khối ngọc vô danh đang toả ra kim quang trước ngực Hiếu Thiên bỗng nhiên bừng sáng kim quang nhanh chóng bành trướng tạo thành một quang cầu bao bọc phía bên ngoài Quang Trung và Hiếu Thiên, trên mặt quang cầu lờ mờ xuất hiện 2 chữ viết theo lối cổ tự: Huyền Thiên
Đao mang như thực chất hoá dài gần 10 trượng đang điên cuồng bổ xuống chạm phải kim sắc quang cầu thì khựng lại không thể tiến thêm sắc mặt Thanh Hải thống khổ máu đã rỉ ra ở khoé miệng, quang cầu cũng đần ảm đạm đi không còn được rực rỡ như trước. Thanh Hải thấy vậy hắn lại càng kích động truyền thên công lực vào thân đao quyết giết 2 đứa nhỏ vì hắn đã thấy qua điểm kì diệu của khối ngọc cầu vô danh kia nó đã giúp 2 đứa trẻ thẳng thắn tiếp nhận một đòn toàn lực của một trong thập đại thanh niên cao thủ của tu luyện giới, hắn khẳng định nếu khối ngọc cầu vô danh đó mà ở trong tay hắn thì sẽ càng uy lực có thể nói khó mà tưởng tượng hết được.
“Bùnggggg”
Một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra thanh đao trong tay Thanh Hải nát vụn hắn bị chấn văng ra 30 trượng, tiên huyết thổ ra từng ngụm lớn sắc mặt thống khổ pha lẫn điên cuồng chứng tỏ hắn đã bị nội thương không nhẹ, còn 2 đứa nhỏ tình hình có vẻ khả quan hơn chúng chỉ bị hất văng ra gần đấy cả người ê ẩm chứ không sao, nhưng khối ngọc cầu vô danh kia đã hoàn toàn tắt lịm không còn một chút dao động năng lượng nào.
- ui da, Hiếu Thiên kêu lên: cái tên điên đó hắn làm ta đau quá. Còn Quang Trung đang phủi quần áo nhưng mắt vẫn không rời khỏi Thanh Hải
- ối , hắn lại đến kìa Quang Trung kêu lên
Lời nói chưa rứt thì Quang Trung đã thấy sao bay đầy trời, thì ra cậu ta đã bị Thanh Hải cho một cú đá bay ra đập mạnh vào gốc cây cách đó 10 trượng ngất xỉu.
-cút! Thanh Hải lạnh lùng nói
“Ngươi dám đánh bạn ta! Quang Trung ngươi có sao không.”
Hiếu Thiên quay người định chạy về phía Quang Trung nhưng vừa định chạy thì đã thấy mình đang lơ lửng trên không thì ra nó đã bị Thanh Hải túm gáy nhấc bổng lên khỏi mặt đất :
“Xem ngươi chạy đâu.”
Thanh Hải nhanh tay đưa lên giật lấy khối ngọc cầu vô danh kia sau đó tiện tay hắn phất ngang một chưởng vào giữa ngực Hiếu Thiên.
Một cậu bé 10 tuổi làm sao có thể chịu được 1 chưởng toàn lực đó được tuy Thanh Hải đã bị thương nhưng 1 chưởng đó hỏi có mấy người trong giới thanh niên cao thủ dám đỡ, máu mồm máu mũi....thất khiếu trào máu Hiếu Thiên thấy mắt mình hoa đi người bỗng nhẹ bẫng như muốn bay lên - một chưởng này đã khiến cậu sắp sửa hồn lìa khỏi xác. Bỗng, có một nguồn lực nhu hoà bao bọc lấy toàn thân ngăn chặn linh hồn rời khỏi xác , bên kia sau khi cướp được khối ngọc Thanh Hải thấy toàn thân nặng trĩu tim như có ai đang bóp chặt không thể cử động - một áp lực tử vong đang đần hình thành hắn dường nhưn nghe rõ tiếng chiêu hồn của tử thần hơn cả Hiếu Thiên.
Ngay lúc đó Quang Trung tỉnh dậy thấy hoàn cảnh của Hiếu Thiên như vậy cậu dường như trở lên điên cuồng một hình ảnh lờ mờ hiện lên trong đầu nhưng cũng không rõ đó là gì chỉ biết trạng thái điện cuồng đó không biết từ đâu sức mạnh tuôn trào trong nội thể không rõ đó là của người vừa trợ giúp hay của cậu bé, chiêu ý vụt qua trong đầu Quang Trung cứ như theo bản năng vậy tung người lên lấy tay thay kiếm hướng về phía Thanh Hải đang đứng im bất động hét:
“tên khốn khiếp trả mạng cho bạn ta, chịu chết đi - diệt thiên tuyệt địa”
Chỉ thấy sức mạnh cuồn cuộn như sóng bể bao phủ cả trời đất kiếm khí chói lọi khắp thiên không bổ suống đầu Thanh Hải khiến hắn không kịp phản ứng.Mặt đất rung động không ngừng nứt toạng ra từng rãnh lớn cứ như động đất 12 độ ricte vậy trong phút chốc một trong thập đại thanh niên cao thủ đã đi theo cả vạt rừng rộng lớn và mấy ngọn núi nhỏ gần đó tro bay khói diệt.
Trong hư không dường như có tiếng thì thầm: ngạo thiên diệt bá kiếm, từ hư vô trọng sinh, hắn là.........