Liễu Tàng Dương
NgÅ© Phụng Triá»u Long
Hồi 1
Càn Khôn động phủ
 
Năm VÅ© Tông thứ tư thá»i Ãại ÃÆ°á»ng.
Quan trưá»ng biến loạn, gian thần cáºy thế hoành hành, trung thần số bị hãm hại, số cáo lão vá» quê hoặc tìm chốn hoang sÆ¡n ẩn tÃch để khá»i chứng kiến cảnh dân tình bị ức hiếp, trăm há» lầm than.
Từ dãy núi Kỳ Liên SÆ¡n ở biên thùy phÃa tây bắc, có má»™t dòng suối nhá» chảy ngoằn ngoèo xuống má»™t tiểu trấn cách chân núi khoảng năm mươi dặm rồi nháºp vá»›i dòng sông lá»›n đổ nước vá» xuôi.
Dòng suối này bắt nguồn từ một sơn cốc trong dãy Kỳ Liên sơn.
Cốc khẩu rất hẹp và hiểm trở, giống như bị sét đánh làm quả núi nứt ra thành một khe sâu, nhưng càng vào sâu càng nở rộng ra dần như cái hồ lô, cuối cùng phình ra tới năm dặm.
Ngoài cốc khẩu là lối ra vào duy nhất, còn những nÆ¡i khác Ä‘á»u là vách đá dá»±ng đứng nhẵn bóng như gương, ngay cả khỉ vượn cÅ©ng không trèo nổi.
Bên ngoài nhìn vào thì giống như một tỠcốc, nhưng thực tế trong cốc lại là nơi dân cư trù phú.
Cốc khẩu có má»™t con đưá»ng rải đá thẳng tắp, hai bên đưá»ng là những cánh đồng lúa mạch ráºp rá»n trong gió.
Ãây đó là những ngưá»i nông phu lom khom trên đồng ruá»™ng. Hiện giá» lúa còn chưa chÃn, có lẽ há» Ä‘ang bón phân làm cá».
Trong sÆ¡n cốc nÆ¡i hoang vu mà có cuá»™c sống thanh bình như thế, quả tháºt là thần tiên trong thá»i buổi loạn lạc này.
Con đưá»ng rải đá dẫn vào má»™t trang viện không có tưá»ng bao quanh, trông giống như má»™t thôn nhá», trước trang viện là má»™t rừng mai, tiếp đến là hoa viên đầy kỳ hoa dị thảo. Bên tả là dãy chuồng trại nuôi gia súc, bên hữu có má»™t hồ nước khá rá»™ng, sâu hun hút không nhìn thấy đáy, sau trang viện là má»™t rừng cây ăn quả.
Cảnh váºt trong cốc tháºt là ngoạn mục, chẳng kém gì nÆ¡i thế ngoại đào viên! Hẳn ngưá»i tạo dá»±ng nó phải là nhân váºt thanh nhã thoát tục má»›i bài trà phong cảnh được như thế.
Mặt trá»i gần gác núi, trong trang viện bay lên những làn khói lam chiá»u càng làm tăng thêm vẻ thanh bình.
Bên hồ có má»™t đám trẻ nhá» nô đùa, cách xa mấy trượng có má»™t đứa bé trai dá»±a lưng vào gốc mai cầm trong tay má»™t cuốn Thiên Tá»± Văn chăm chú Ä‘á»c, không để ý gì đến đám bạn chÆ¡i.
Nam hài tá» này tuổi chừng mưá»i má»™t tuổi, khuôn mặt trắng trẻo bụ bẫm, mắt sáng long lanh trông rất đáng yêu.
Chỉ cần nhìn dáng Ä‘á»c sách miệt mài cá»§a nó cÅ©ng có thể nghÄ© rằng tương lai cá»§a hài tá» sẽ rất triển vá»ng.
Chợt từ đám trẻ nô đùa có tiếng gá»i thất thanh:
- Thiên Long ca! Mau lại đây!
Ãứa trẻ Ä‘á»c sách nghe gá»i tên mình liá»n ngẩng lên thấy má»™t nữ hài tá» chừng bảy tám tuổi lao vá» phÃa mình, vừa chạy vừa vấp ngã, dáng vô cùng khiếp sợ.
Thiên Long bình tÄ©nh há»i:
- Chuyện gì thế?
Nữ hài tỠđứng lên chỉ tay vá» phÃa hồ hổn hển nói:
- Thiên Long ca! Mau tá»›i xem... Trong hồ có quái váºt...
Bấy giá» hai ba đứa trẻ khác cÅ©ng chạy nháo nhào từ bá» hồ vá» phÃa rừng mai.
Thiên Long đứng lên nói:
- Tú Tú! Ãừng sợ! Quái váºt gì nói xem?
Nữ hài tỠđáp:
- Tiểu muá»™i không biết! Tiểu Hổ nói rằng đến há»i đại ca xem, nói rằng đại ca Ä‘á»c nhiá»u sách chắc biết...
Thiên Long lo lắng há»i:
- Tiểu Hổ đâu?
- Huynh ấy Ä‘ang ngồi xem quái váºt đó. Ãại ca mau tá»›i đó Ä‘i.
Thiên Long vội nói:
- ÃÆ°á»£c! Ta sẽ tá»›i xem!
Nói xong chạy tới bỠhồ.
Má»›i được mấy bước, chợt trông thấy Tiểu Hổ hốt hoảng chạy ngược lên bá» dốc mặt tái nhợt không còn má»™t chút huyết sắc, sau lưng có má»™t váºt gì, dưá»ng như là con rắn Ä‘ang Ä‘uổi theo.
Thiên Long lao nhanh tá»›i, quả thấy má»™t con trăn to bằng bắp chân ngưá»i lá»›n Ä‘ang Ä‘uổi theo Tiểu Hổ.
Thấy bào đệ đang gặp nguy hiểm, Thiên Long không còn biết sợ là gì, vớ lấy một cành cây lao tới chặn ngang con quái mãng.
Con trăn liá»n đổi mục tiêu lao tá»›i nhằm Thiên Long tấn công.
Má»™t đứa trẻ má»›i mưá»i má»™t tuổi làm sao chống cá»± nổi má»™t con trăn lá»›n như thế?
Chỉ sau một lúc, Thiên Long bị con trăn quấn lấy, nhưng vẫn cố sức dùng hai tay chộp lấy cổ nó đẩy ra xa không để con trăn cắn mình.
Thân trăn đã quấn mấy vòng quanh ngưá»i Thiên Long, chỉ còn Ä‘oạn cổ thòi ra hÆ¡n má»™t thước nên không còn nhiá»u lá»±c, bị Thiên Long giữ chặt lấy cổ nên không làm gì được. Nhưng vá»›i sức mạnh cá»§a nó thì chẳng bao lâu đứa trẻ cÅ©ng b ì nhừ xương!
Tiểu Hổ nói:
- Thiên Long ca! Ãừng buông cổ nó ra! Tiểu đệ sẽ giúp đại ca má»™t tay!
Nhưng Thiên Long bị quấn mạnh không sao đứng được nữa ngã xuống, tay vẫn liá»u mạng bóp cổ con trăn không chịu buông.
Ngưá»i và trăn váºt lá»™n nhau má»™t lúc thì lăn tá»›i bá» vá»±c rÆ¡i thẳng xuống!
Nơi đây bỠrất dốc, từ mép vực xuống tới bỠnước cao tới bảy tám trượng, bên dưới là đá lởm chởm, một đứa trẻ rơi xuống thì đâu còn mạng?
Khi Tiểu Hổ tìm được khúc gáºy chạy tá»›i thì thấy đại ca mình cùng con trăn đã rÆ¡i xuống hồ rồi!
Nó hốt hoảng kêu lên:
- Thiên Long ca! Huynh có sao không?
Nhưng không nghe tiếng trả lá»i. Nhìn xuống cÅ©ng không thấy gì bên dưới nữa.
Bấy giá» trá»i đã cháºp choạng tối, Tiểu Hổ hốt hoảng chạy bổ vá» nhà, má»›i được mấy chục trượng thì thấy má»™t toán ngưá»i xách đèn Ä‘uốc chạy ra. Dẫn đầu là má»™t trung niên nhân chừng bốn mươi tuổi.
Tiểu Hổ liá»n chạy bổ tá»›i vừa khóc vừa nói:
- Cha! Long ca...
Trung niên nhân vá»™i há»i:
- Long ca thế nào?
Tiểu Hổ chỉ tay tới bỠdốc nói:
- Long ca... bị quái mãng quấn rơi xuống hồ rồi!
Trung niên nhân biến sắc vá»™i chạy nhanh tá»›i, định nhảy xuống nhưng bị má»™t ngưá»i giữ lấy nói:
- Ãừng nhảy xuống, nát thây bây giá»! Mau vòng tá»›i cuối dốc mà xuống!
Dưới bá» hồ đá lởm chởm rất khó Ä‘i, khi Ä‘oàn ngưá»i vòng tá»›i được chá»— Thiên Long rÆ¡i xuống thì trá»i đã tối Ä‘en, soi đèn Ä‘uốc tìm quanh má»™t khoảng rá»™ng không thấy gì, trên mặt hồ cÅ©ng vắng lặng.
Ba bốn ngưá»i nhảy xuống hồ lặn mò, nhưng suốt ná»a canh giá» mà vẫn không tìm thấy đành phải lên bá».
Má»™t thiếu phụ chừng ngoài ba mươi tuổi, ngưá»i ướt đẫm, đầu tóc phá» phạc ngồi gục xuống bỠđá kêu lên nức nở:
- Long nhi cá»§a mẹ... con chết tháºt thảm!
Trung niên nhân tá»›i đỡ bà ta đứng lên, buông lá»i an á»§i:
- Nương tá»! Ãừng khóc nữa! Ãó là số pháºn!
Thiếu phụ gào lên:
- Không! Thiếp không tin Long nhi đã chết! Thiếp nhất định phải tìm được nó!
Nói xong giằng ra lao xuống hồ.
Trung niên nhân giữ lại nói:
- Nương tá»! Ãã qua má»™t canh giá» rồi, không hy vá»ng gì đâu!
- Nếu váºy thì để cho thiếp xuống ở luôn vá»›i nó!
Tú Tú vừa nÃu áo bà ta vừa khóc:
- Mẹ đừng bỠcon! Hãy cho con đi với Thiên Long ca!
Tiểu Hổ cũng gào lên thảm thiết:
- Long ca! Vì huynh cứu đệ mà chết thảm! Ãệ còn sống làm gì?
Hai ngưá»i giữ lấy Tiểu Hổ và Tú Tú, trung niên nhân dìu thiếu phụ rá»i khá»i hiện trưá»ng, bước nặng ná» quay vá» trang viện. Không biết con trăn còn sống hay đã chết nhưng từ nay trẻ con không được bén mảng đến khu vá»±c này nữa.
Những ngày sau đó, dân trang ra sức tìm kiếm nhưng không thấy thi thể Thiên Long đâu cả, chỠba ngày sau cũng không thấy nổi lên mặt hồ.
Phụ mẫu nó đành láºp linh vị, coi là má»™t vong hồn không tìm được xác.
Nhưng Thiên Long không chết.
Nhá» con trăn quấn quanh ngưá»i khi rÆ¡i xuống tạo thành má»™t tấm nệm, con trăn bị gãy sống lưng, còn nó thì bình yên.
Tuy đã mất Ä‘i sức mạnh nhưng nó vẫn quấn chặt lấy ngưá»i Thiên Long, cả ngưá»i lẫn trăn rÆ¡i xuống hồ.
Thiên Long bÆ¡i lặn rất giá»i, bị trăn quấn như giây trói nhưng không còn chặt như trước, hai tay nó vẫn nắm chặt cổ con trăn, chân cố đạp xuống đáy hồ ngoi lên, há»›p được má»™t hÆ¡i chân khà rồi tiếp tục lặn xuống, cứ như thế mà không bị chết Ä‘uối, nhưng bị dòng nước cuốn Ä‘i xa dần.
ÃÆ°á»£c má»™t lúc thì dòng nước chợt chảy rất xiết cuốn nó vào má»™t dòng xoáy ngầm.
Thiên Long cố vùng vẫy trong dòng nước để dành lấy sá»± sống, nhưng dòng nước càng lúc càng mạnh cuốn nó Ä‘i băng băng như thác, giá như không có con trăn cuốn quanh ngưá»i thì đã bị quáºt vào đá chết từ lâu.
Cuối cùng nó bị quáºt mạnh vào má»™t tảng đá, đầu óc tối sầm, bất tỉnh nhân sá»±.
Khi tỉnh dáºy, Thiên Long thấy mình nằm dưới chân má»™t ngá»n thác cao tá»›i sáu bảy trượng, nước chảy ầm ầm Ä‘iếc tai.
Con trăn vẫn quấn lấy ngưá»i nó, nhưng đã chết.
Hồi tưởng lại sá»± việc vừa xảy ra, nó nháºn thức được rằng mình không chết quả là má»™t kỳ tÃch, chÃnh con trăn là kẻ gây tai há»a cho nó nhưng cÅ©ng chÃnh nhá» con quát mãng nó má»›i sống được, vì nếu không được quấn quanh mình thì bị thác ném xuống tảng đá này thì nhất định phải tan xương nát thịt.
Nó thoát khá»i con trăn bước ra ngoài.
Xung quanh má» tối, Thiên Long nháºn thấy mình Ä‘ang ở trong má»™t thạch động, dòng nước từ hồ đổ xuống nay còn lại má»™t dòng nhá» chảy len lá»i giữa những tảng quái thạch lá»›n, có lẽ nó đã thấm Ä‘i phần lá»›n trong bãi đá ngầm.
Nhìn ngược lên dòng thác, thấy giống như đổ xuống từ má»™t mái vòm, không có đưá»ng lên, chỉ có loài chim má»›i bay thoát ra được.
Như váºy là đưá»ng vỠđã bị cắt đứt, chỉ hy vá»ng tìm được má»™t lối ra khác thoát khá»i thạch động mà thôi.
Thiên Long đứng tần ngần má»™t lúc rồi theo dòng nước, nhưng chỉ được ba bốn trượng thì thạch động đã táºn cùng, dòng nước cÅ©ng khô cạn, không biết nó chảy Ä‘i đâu?
Thiên Long tuyệt vá»ng đứng ngây ra.
Nó đã lá»t vào má»™t tỠđộng, không có lối thoát ra ngoài.
Ngoài tiếng nước chảy róc rách, không còn âm thanh nào khác, ngay cả tiếng côn trùng cũng Nước mắt trào ta, Thiên Long kêu lên thảng thốt:
- Cha... mẹ!
Chợt nghe thạch động nổi lên tiếng ầm ầm. Thiên Long kinh hãi nhìn quanh nhưng không thấy ai cả, thạch động vẫn vắng lặng.
Nó lẩm bẩm:
- Chuyện gì váºy chứ? Chẳng lẽ có quái váºt?
Tiếng động lại vang lên nhưng lần này nhỠhơn và kéo dài hơn.
Thiên Long lắng nghe kỹ, chợt hiểu ra, nghĩ thầm:
- Nguyên dó chỉ là giá»ng nói cá»§a mình Ä‘áºp vào vách đá tạo thành hồi âm... xem ra mình bị nhốt trong động kÃn rồi!
Mặc dù váºy nó cÅ©ng thấy rất sợ hãi.
Má»™t đứa bé má»›i mưá»i má»™t tuổi, vừa thoát khá»i đại nạn, rÆ¡i vào thạch động hoang vắng tối om không ngưá»i, bị chặn mất đưá»ng vá», làm sao mà không sợ? Trong những ngày tá»›i sẽ sống bằng gì?
Thiên Long ngồi xuống ôm mặt khóc òa lên, hồi âm vang rá»n càng làm tăng thêm sá»± rùng rợn.
Không biết qua bao lâu, nó chợt thôi khóc vì hình như hiểu ra rằng có khóc bao nhiêu cÅ©ng không giúp gì được trong hoàn cảnh cá»§a mình liá»n trở nên can đảm đứng lên, lần trong những hẻm đá tối má» bắt đầu khám phá thạch động.
Lúc này nó thấy mình can đảm hÆ¡n rất nhiá»u, len lá»i khắp các ngóc ngách, cuối cùng tìm được má»™t ngách động hẹp ở bên tả dốc ngược lên.
Vì còn bé, lại không biết võ công nên đi theo ngách động quanh co hiểm trở và rất dốc là việc khó khăn, nhưng lòng can đảm đã cho nó thêm sức lực.
Ãi chừng ná»a dặm, trước mặt chợt sáng ra, ngách động cÅ©ng rá»™ng rãi bằng phẳng hÆ¡n nhiá»u.
Cuối cùng nó ra tới động khẩu, ra tới một sơn cốc.
Thiên Long vô cùng mừng rỡ, giống như vỠđược tá»›i nhà, vì được sống trong rừng cây, thở hÃt khà trá»i, có hoa có quả, hy vá»ng tìm được đưá»ng ra.
SÆ¡n cốc không được bằng phẳng, có cây có suối, rá»™ng chừng ba mẫu, cổ thụ ngút ngàn, nhưng xung quanh toàn là vách đá cao vút dá»±ng đứng, không có đưá»ng ra, thấp nhất cÅ©ng tá»›i ba bốn chục trượng, chỉ e khỉ vượn cÅ©ng không leo được.
Dù sao thì nÆ¡i đây chan hòa ánh sáng, có cây trái, trong đó Thiên Long thấy nhiá»u thứ cây có thể ăn được, như váºy cÅ©ng tốt hÆ¡n trong thạch động nhiá»u.
Mặt khác nÆ¡i này có thể thông ra thế giá»›i bên ngoài, nhất định có lúc ngưá»i ta Ä‘i qua đây có thể kêu cứu.
Thiên Long nghĩ thầm:
- Ãt nhất mình sẽ không chết đói, cùng lắm là năm bảy tháng, má»™t vài năm thế nào cÅ©ng gặp được ngưá»i.
NghÄ© váºy nó thấy yên tâm, tìm trái cây ăn đỡ, xuống suối tắm rá»a rồi ngá»§ má»™t giấc.
Ngá»§ dáºy, nó Ä‘i thÆ¡ thẩn trong cốc, chợt phát hiện thấy trên má»™t vách đá rêu phong có khắc mấy chữ đã má».
Có chữ tất có vết tÃch ngưá»i, Ä‘iá»u đó làm cho nó chú ý ngay.
Thiên Long lau sạch rêu phong, Ä‘á»c được dòng chữ:
"Càn Khôn Ãá»™ng Phá»§."
Bốn chữ đó được khắc lõm vào, riêng dấu chấm lại là một nốt tròn lồi hẳn ra.
TÃnh hiếu kỳ nổi lên, Thiên Long ấn vào nút đó.
Ãá»™t nhiên vang lên má»™t loạt tiếng ì ầm làm cho Thiên Long hốt hoảng nhảy lùi lại.
Khi nhìn lại, nó chợt trông thấy trước mặt hiện ra một gian thạch thất.
Thì ra nó vừa ấn vào cÆ¡ quan tá»± động mở cá»a.
Không cần biết trong có gì nguy hiểm hay không, Thiên Long láºp tức bước vào.
Cánh cá»a láºp tức đóng lại ngay.
Tuy váºy trong thạch động lại rất sáng, nhìn kỹ lại thì thấy chiếu mấy hạt minh châu lá»›n Ä‘Ãnh trên tưá»ng.
Thiên Long nghĩ thầm:
- Ãây tất là động phá»§ cá»§a nhân váºt giàu có nào đó hoặc cá»§a ngưá»i trong võ lâm, vì nghe ngưá»i ta nói loại minh châu này có giá trị rất lá»›n. Cá»a tá»± động mở ra thì nhất định bên trong có cÆ¡ quan mở tá»± động, cứ khám phá xem có ai ở đây không đã!
Thạch thất rất rá»™ng, do thiên nhiên tạo ra nhưng được bàn tay ngưá»i sá»a sang lại giống như má»™t sảnh đưá»ng, có bàn ghế đá, má»™t tấm phản đá, ngoài ra còn má»™t chiếc tá»§ bằng gá»— loại tốt, có bếp và các dụng cụ để nấu ăn, váºt đánh lá»a và má»™t số thá»±c phẩm nhưng đã quá lâu Ä‘á»i nên mốc há»ng cả.
Thiên Long nghĩ thầm:
- Chỉ cần có lá»a là tốt rồi, còn thức ăn thì ngoài động không thiếu, có rất nhiá»u loại quả, chim làm tổ cÅ©ng không Ãt, việc ăn uống thế là được giải quyết!
Nó liá»n mở tá»§ ra xem, thấy có tất nhiá»u sách chia làm hai ngăn.
Giữa hai chồng sách là một tấm da dê đã úa vàng, trên viết hàng chữ:
"Ãã vào đây tất là ngưá»i hữu duyên, hãy luyện thành võ công cá»§a ta, trở thành đệ tá» cá»§a Càn Khôn Ãá»™ng Chá»§! "
Thiên Long tự nhủ:
- Như thế là từ nay mình trở thành ngưá»i trong giang hồ rồi sao? Trước nay mình chỉ há»c văn mà không há»c võ, nhưng há»c võ cÅ©ng tốt, ngưá»i ta nói rằng nhiá»u ngưá»i muốn cầu sư há»c đạo mà không được, nay tá»± dưng mình có duyên sao lại không táºn dụng?
Chỉ có Ä‘iá»u là vị sư phụ này có lẽ đã chết từ lâu, có lẽ ông ta lưu sách lại để mình tá»± há»c.
Thiên Long đoán không sai, bên thành tủ treo một thanh bảo kiếm, trong ngăn nhỠchỉ có năm pho sách để luyện võ công, gồm tâm pháp, chưởng pháp, kiếm pháp và một số loại võ công mà mới nhìn qua nó còn chưa hiểu.
Kiếm pháp và chưởng pháp thì có rất nhiá»u hình vẽ minh há»a, còn tâm pháp thì chỉ ra rất nhiá»u huyệt đạo trên ngưá»i.
Ngăn sách kia có tá»›i hàng trăm cuốn đủ các loại thư mục như văn táºp, thi táºp, nho há»c, triết há»c, lịch sá», vạn váºt há»c.
Thiên Long nghĩ thầm:
- Vị Càn Khôn Ãá»™ng Chá»§ này tất là má»™t há»c giả uyên thâm, chứng tá» cÅ©ng là má»™t võ sư kiệt xuất. Trở thành đệ tá» cá»§a má»™t ngưá»i như thế thì không có gì phải ân háºn!
Trong tá»§ còn có má»™t ngăn đựng mưá»i mấy bình dược cuốn trong da dê có ghi chú cách phục dụng, trong đó có má»™t bình ngá»c viết rằng:
"Ãệ tá» cá»§a ta! Trước tiên uống ba viên thuốc Trợ Công Hoàn này để tăng công lá»±c, sau đó cứ má»—i tháng uống má»™t viên. Thuốc đủ dùng trong năm năm, kết hợp vá»›i việc luyện võ sẽ có võ công thượng đẳng!"
Trong số thuốc có một bình lớn viết là Chỉ Cơ Hoàn, có thể uống thay cơm, mỗi ngày chỉ cần uống một viên mà không đói, mấy bình thuốc giải độc và mấy bình thuốc trị thương có tên là Thượng Thanh Hoàn.
Ngoài ra ở má»™t góc thạch thất có má»™t chum lá»›n, từ sâu trong vách có má»™t cái vòi nhá» bằng quản bút, đầu vòi treo má»™t cái chén nhá» chỉ bằng đầu ngón tay cái, chừng ná»a canh giá» má»›i nhá» từ trong vòi ra má»™t giá»t nước trong vắt, chảy đầy chén tràn vào miệng chum.
Trên chum có khắc chữ, "Thạch nhÅ©, má»—i ngày uống má»™t chén nhá»."
Thiên Long uống vào ba viên thuốc tăng công lá»±c, sau đó uống vào má»™t chén nhá» Thạch NhÅ©, láºp tức cảm thấy trong ngưá»i hết sức sảng khoái.
Trong thạch thất có má»™t cánh cá»a không biết thông đến đâu, Thiên Long vừa mở ra đã thấy hÆ¡i nóng táp vào mặt nhu má»™t lò lá»a, hốt hoảng đóng ngay cá»a lại.
Từ hôm đó, Thiên Long bắt đầu luyện công.
Thá»i gian thấm thoát trôi qua, kể từ khi Thiên Long đến thạch động đã được ba năm.
Bây giá» nó đã mưá»i ba mưá»i bốn tuổi nhưng nhá» uống Thạch Nhá»§, linh dược và chăm chú luyện võ công mà trở nên cưá»ng tráng như đã mưá»i sáu mưá»i bảy tuổi, y phục đã rách nát và quá cháºt không còn mặc được nữa, hÆ¡n nữa trong thạch động cÅ©ng không có ai nên nó bá» Ä‘i, tóc tai phá»§ dài đến vai, hoàn toàn trở thành ngưá»i hoang dã, nhưng khuôn mặt lại càng tuấn tú, nhất là đôi mắt lại càng sáng long lanh.
Nhá» trà thông minh và sá»± cần cù khổ luyện và có thiên tư võ há»c, cùng vá»›i sá»± trợ giúp hết sức đắc lá»±c cá»§a thần dược và Thạch Nhá»§, sau ba năm, Thiên Long đã há»c được không Ãt, biết cách váºn hành khà huyết, chu chuyển tam dương, tam âm, công lá»±c tăng tiến rất nhiá»u.
Ngoài ra, Thiên Long còn há»c được rất nhiá»u từ mấy trăm cuốn sách cá»§a Càn Khôn Ãá»™ng Chá»§ để lại, từ y lý, dược tài, thi phú, văn chương, sỠđịa cho đến bói toán, chẳng môn nào không biết.
Lại thêm hai năm nữa trôi qua, Thiên Long tuy má»›i mưá»i lăm mưá»i sáu tuổi nhưng đã vạm vỡ cao lá»›n như thiếu niên mưá»i chÃn hai mươi, càng ngày càng thêm tuấn tú, chỉ là tóc tai rối bù và không có y phục mà thôi.
Vì sống cách biệt thế nhân nên tÃnh cách vẫn giống như má»™t đứa bé mưá»i tuổi, hoàn toàn không có quan niệm gì vá» giá»›i tÃnh.
Lúc đó đã luyện được tá»›i sáu bảy thành há»a hầu cá»§a võ há»c thượng thặng Càn Khôn Thần Công.
Má»™t hôm Thiên Long ra khá»i Càn Khôn Ãá»™ng Phá»§ tìm trái cây, chợt trông thấy má»™t con khỉ lông vàng như lá»a nằm bên má»™t con rắn bị xé đứt đầu.
Chàng liá»n tá»›i xem, thấy con khỉ còn sống liá»n tá»± nhá»§:
- Rõ ràng nó đã bị rắn độc cắn, hãy cứu cho sống lại, nếu nó đồng ý thì ở lại đây với mình sẽ bớt hiu quạnh hơn.
Lúc này chàng không còn ý niệm quay vá» nữa mà quyết tâm luyện thành võ công trong toàn bá»™ những pho sách chép trong năm cuốn võ há»c ghi trong động phá»§.
Thiên Long quay vào động lấy ra hai bình dược giải độc và trị thương cứu chữa cho con khỉ, đưa đến bên bá» suối dùng dao rạch chá»— vết thương nặn hết máu, Ä‘em rá»a sạch rồi bắt đầu tra thuốc vào băng bó lại.
Sau đó chàng còn bóp hàm cho con khỉ há miệng ra cho nó uống một viên thuốc giải độc.
Lát sau con váºt tỉnh lại.
Nhìn thấy ngưá»i nó vá»™i nhảy lùi lại, nhe nanh kêu khèng khẹc, dáng rất hung dữ.
Ãây là loại Kim Mao Hầu rất khá»e và hung dữ, ngay cả ngưá»i có võ công cÅ©ng khó mà thắng được nó.
Thiên Long cưá»i nói:
- Làm sao lại đối xá» vá»›i ân nhân như váºy chứ?
Chàng lấy ra mấy trái cây chÃn đỠnói:
- Ãói rồi chứ gì? Có muốn ăn không?
Thái độ thân thiện cá»§a chàng làm con khỉ dịu lại ngay. Nó nhìn xuống cánh tay thấy bị băng bó, liá»n nhá»› lại cuá»™c đấu vá»›i con rắn, Ä‘oán rằng chÃnh ngưá»i này đã cứu sống mình, liá»n kêu lên mấy tiếng ra ý cám Æ¡n.
Thiên Long nói:
- à! Xem ra ngươi cũng thông minh đấy! Thế là tốt! Nào ăn đi!
Nói xong chìa mấy trái cây ra.
Con khỉ do dự một lát rồi bước sang cầm lấy, không khách khà gì bỠvào miệng ăn ngay.
Thiên Long đã sống cô độc suốt năm năm, nay có con khỉ làm bầu bạn, mặc dù chỉ là con váºt nhưng cÅ©ng tá» ra rất cao hứng.
Con khỉ mến ngưá»i rất nhanh, ăn xong mấy trái cây chÃn, nó chìa tay ra ý muốn ăn nữa.
Thiên Long lại đưa thêm cho nó.
Chá» con khỉ ăn xong, chàng cưá»i há»i:
- Ngươi có muốn ở lại đây với ta không?
Nói xong chỉ vào thạch động.
Con khỉ chừng hiểu ý lon ton chạy vào. Thiên Long bước vào theo nó.
Từ đó con khỉ ở lại với Thiên Long, chàng đặt tên cho nó là Kim Linh.
Bây giá» ngoài việc luyện võ công, Thiên Long còn dạy cho con khỉ há»c má»™t số chiêu thức võ há»c.
Lại thêm mấy tháng nữa, Kim Linh dắt vỠmột con khỉ khác.
Thiên Long cưá»i há»i:
- Thế nào? Ãây là tình lữ cá»§a ngươi phải không? ÃÆ°á»£c lắm, ta đồng ý cho các ngươi cùng sống ở đây!
Con khỉ mới kêu lên mấy tiếng ra vẻ biết ơn.
Thiên Long đặt tên cho nó là Kim Lợi.
Từ đó cuộc sống của Thiên Long phong phú hơn, bữa ăn cũng được cải thiện, thỉnh thoảng hai con khỉ bắt được chồn, sóc mang vỠlàm thịt.
Một hôm, Thiên Long đang luyện công thì Kim Linh và Kim Lợi từ ngoài cốc chạy vào dáng hốt hoảng, kéo áo chàng lôi ra ngoài.
Thiên Long ngạc nhiên hòi:
- Có chuyện gì thế?
Kim Linh vừa kéo chàng vừa ra dấu, nhưng Thiên Long chẳng hiểu gì, cứ để mặc nó kéo đi.
Hai con khỉ đưa Thiên Long tá»›i sát vách đá bên kia, chỉ thấy có má»™t ngưá»i nằm bất động trên má»™t đám lá mây ráºm.
Vách đá nÆ¡i này cao chừng bảy tám chục trượng, ắt ngưá»i kia từ trên núi lỡ chân rÆ¡i xuống, chỉ e đã chết.
Thiên Long ra hiệu cho hai con khỉ mang ngưá»i kia xuống kiểm tra xem.
Ãó là má»™t thiếu nữ chừng mưá»i tám mưá»i chÃn tuổi, rất xinh đẹp, bị má»™t mÅ©i lăng cắm vào ngá»±c phải, tuy vẫn còn sống nhưng hÆ¡i thở rất yếu.
Chỉ cần thấy ngưá»i là Thiên Long đã mừng rÆ¡n, liá»n bế lấy cô ta đưa vào thạch động bắt đầu chữa trị.
Thiên Long chẳng có khái niệm gì vá» giá»›i tÃnh, xem nữ cÅ©ng như nam nên nhổ mÅ©i lăng ra, thản nhiên cởi áo thiếu nữ để trị thương.
Trông thấy bá»™ ngá»±c trần cá»§a thiếu nữ, Thiên Long vừa ngạc nhiên vừa thÃch thú, nhưng không há» cảm thấy có dục vá»ng.
Chỉ lát sau, chàng nhá»› tá»›i nhiệm vụ cá»§a mình, chăm chú kiểm tra thấy máu từ vết thương chảy ra màu tÃm Ä‘en.
Biết rằng mÅ©i lăng có độc, Thiên Long liá»n ghé miệng vào vết thương hút máu độc ra, rá»a sạch rồi tra Thượng Thanh Hoàn vào.
ChỠhồi lâu mà thiếu nữ vẫn không tỉnh lại, Thiên Long lo lắng nghĩ thầm:
- Không biết vì sao ngưá»i này lâu tỉnh váºy chứ?
Phải qua một canh giỠsau, thiếu nữ mới tỉnh.
Vừa mở mắt, cô ta nháºn ra ngay mình Ä‘ang ở trần, nhìn lại thấy còn có má»™t thiếu niên trần truồng đứng đối diện thì chẳng còn hồn vÃa nào nữa, lùi vào trong góc phản co rúm ngưá»i lại đưa hai tay che ngá»±c, khóc òa lên:
- Sao ngươi dám...
Thiên Long ngạc nhiên nói:
- Cô nương sao thế? Tôi chỉ chữa thương cho cô nương chứ có làm gì đâu?
Thiếu nữ nhìn xuống mới thấy ngực mình được băng bó, bấy giỠmới nhớ ra tình cảnh, nghĩ thầm:
- Chắc hắn vừa cứu mình, nhưng cũng lợi dụng hiếp mình rồi! Nếu không sao lại ở trần truồng như thế?
Nghĩ đoạn càng khóc to hơn nói:
- Ngươi giết ta đi!
Thiên Long ngÆ¡ ngác há»i:
- Tôi vừa cứu cô nương, sao lại bảo giết?
Thiếu nữ chá»™p lấy chiếc áo cá»§a mình đã bị xé má»™t mảnh làm băng che lấy ngưá»i, nghiến răng há»i:
- Sao ngươi dám làm nhục ta?
Thiên Long há»i:
- Làm nhục là làm gì? Tôi chỉ rá»a vết thương, hút máu độc, tra thuốc và băng lại thôi!
Rồi dốc ra một viên thuốc nói:
- Tôi còn chưa cho cô nương uống thuốc giải độc...
Thiếu nữ không để ý đến viên thuốc, ngá»› ngưá»i há»i:
- Ngươi dám hút máu... trên ngực ta sao?
Thiên Long cưá»i đáp:
- ÃÆ°Æ¡ng nhiên! Trong mÅ©i lăng có độc, nếu không hút máu ra thì làm sao chữa được?
- Váºy ngươi... Ngươi không làm nhục ta chứ?
- Làm nhục là làm gì? Tôi không biết!
Thiếu nữ đỠbừng mặt:
-Là... là...
Chợt há»i:
- Vì sao ngươi lại cởi áo quần ra?
Thiên Long thở dài nói:
- vì tôi không có áo quần!
Thiếu nữ vô cùng kinh ngạc. Làm sao một thiếu niên anh tuấn như thế lại không có y phục chứ?
Nhưng thấy tóc tai chàng rối bù, hơn nữa vẻ mặt lại không có gì chứng tỠlà đang nói dối nên có phần tin.
Thiên Long nói:
- Cô nương uống thuốc giải độc vào đi, nếu không sẽ nguy hiểm đấy!
Thiếu nữ nhÃu mày há»i:
- Ãó là thuốc gì váºy?
Thiên Long đáp:
- Thấy ghi là thuốc giải được bách độc, hôm trước tôi đã chữa cho con khỉ Kim Linh bị rắn độc cắn, lành rất nhanh.
Thiếu nữ nháºn viên thuốc uống vào rồi nhìn hai con khỉ tá» vẻ ngạc nhiên.
Thiên Long nói:
- ở đây không có ngưá»i, vì thế tôi phải làm bạn vá»›i chúng.
Thiếu nữ ngạc nhiên há»i:
- ở đây không có ngưá»i ư? Làm sao ngươi lại lạc vào đây chứ?
Thiên Long kể lại tai há»a cá»§a minh.
Thiếu nữ trầm ngâm nói:
- Nguyên là như thế... ở đây tá»›i gần sáu năm, chẳng lẽ ngươi không cố tìm cách thoát ra khá»i đây để trở vá» hay sao?
Thiên Long thở dài đáp:
- Xung quanh là vách đá dá»±ng đứng, khỉ vượn còn khó leo, huống chi là ngưá»i? HÆ¡n nữa, tôi còn muốn luyện xong võ công đã.
- Ngươi ở đây luyện võ tất phải có sư phụ, sao lại bảo không có ngưá»i?
Thiên Long lắc đầu:
- Tôi tình cỠlạc vào động này, chỉ thấy các loại sách viết vỠvõ công và các loại dược hoàn, cứ theo hướng dẫn trong sách mà luyện chứ không có sư phụ nào cả.
- Ngươi há»c võ công gì váºy?
- Thấy ghi là Càn Khôn Thần Công.
Thiếu nữ nhÃu mày nói:
- Càn Khôn Thần Công... Nghe gia sư nói đó là thứ võ công thượng thặng nhưng đã thất truyá»n từ lâu, hóa ra vị đó lưu giữ ở đây...
Thiên Long chợt há»i:
- Cô nương có muốn luyện võ công này không?
Thiếu nữ nghĩ thầm:
- Bây giá» thân thể mình đã bị y nhìn thấy cả, còn sá» vào ngá»±c nữa. Thiếu niên này tuấn tú và coi bá»™ chÃnh khÃ, hÆ¡n nữa mình cÅ©ng đã thấy hết các bá»™ pháºn cá»§a y... chỉ e là duyên trá»i định mất rồi!
Liá»n dịu dàng nói:
- Có thể chúng ta chưa thể ra khá»i đây được, thá»i gian sắp tá»›i ra sẽ nhá» ngươi dạy thần công đó cÅ©ng nên. Ãệ má»›i mưá»i sáu tuổi, còn ta mưá»i tám tuổi, váºy đệ hãy gá»i ta là thư thư!
Thiên Long cưá»i nói:
- Thì đã đành như váºy rồi! Nhưng thư thư cÅ©ng nên nói mình tên gì chứ?
- Thư thư tên là Trần Vân Phụng, hiệu xưng Thiên Sơn TỠPhụng, môn hạ của Thiên Sơn Thánh Mẫu.
- Còn đệ là âu Dương Thiên Long. Chẳng có hiệu xưng gì cả.
- Sau này đệ cũng sẽ tự đặt cho mình một ngoại hiệu.
Thiên Long chợt há»i:
- à! Vì sao Phụng thư rÆ¡i xuống đây thế? Ai dùng mÅ©i độc lăng đả thương thư thư váºy?
Trần Vân Phụng đáp:
- Hôm trước ngưá»i trong võ lâm đồn rằng ở TÃch Thạch SÆ¡n xuất hiện má»™t loại thánh dược là Chi Mã, vì thế rất nhiá»u cao thá»§ táºp trung tá»›i tranh cướp. Thư thư cÅ©ng nghe tin tìm đến, không ngỠđến đây thì gặp má»™t tên đại ma đầu là Ãá»™c Thá»§ Thiên Tôn. Nghe nói ta là đệ tá» cá»§a Thiên SÆ¡n Thánh Mẫu, hắn không nói năng gì liá»n xuất thá»§ đánh ngay.
Vì không đánh lại hắn nên thư thư bị trúng một mũi độc lăng rơi xuống vực, may được đệ cứu sống, nếu không...
Thiên Long cưá»i nói:
- Bây giá» thì ổn rồi! Chúng ta sẽ cùng nhau luyện võ công, sau khi luyện thành sẽ tìm cách ra khá»i đây.
Trần Vân Phụng đỠmặt nói:
- Trước hết phải làm một cái khố cho đệ đã, nếu không thì kỳ lắm!
Nói đoạn xé một đoạn ống quần mình kết tạm một cái khố cho Thiên Long mặc vào.
Từ hôm đó hai ngưá»i ở lại trong thạch động cùng luyện công. Tinh cảm cá»§a hai ngưá»i càng ngày càng thêm thắm thiết.
Trần Vân Phụng vốn đã có ý trao thân gá»i pháºn cho Thiên Long nên đặc biệt ân cần chăm sóc chàng.
Từ khi có thêm Trần Vân Phụng, Thiên Long trưởng thành rất nhanh, dần dần phát triển nam tÃnh.
Nhớ lại trước đây trần như nhộng xuất hiện trước mặt nàng, chàng thấy rất hổ thẹn.
Lại hai năm nữa trôi qua.
Má»™t hôm Thiên Long đưa cho Trần Vân Phụng xem má»™t cuốn sách võ há»c nói:
- Những loại khác đệ luyện hết rồi, chỉ còn pho sách này đệ Ä‘á»c chưa hiểu.
Trần Vân Phụng Ä‘á»c thấy bìa sách viết là âm Dương Hòa Hợp Thần Công, Ä‘á»c lướt mấy trang thấy đó là má»™t loại võ há» c thặng thừa, nhưng chỉ c ó thể luyện thành khi âm dương đã kết hợp.
Nàng đỠmặt nói:
- Võ công này... không luyện được đâu!
Thiên Long ngạc nhiên há»i:
- Vì sao chứ?
Trần Vân Phụng lúng túng nói:
- Vì vì cái này chỉ có ngưá»i thành gia thất má»›i luyện được.
Thiên Long ngẩn nhìn mặt nàng chằm chằm một hồi lâu nhưng không nói gì.
Từ đó chàng vừa luyện thêm Càn Khôn Thần Công, vừa truyá»n thụ cho Trần Vân Phụng nhưng không đả động đến âm Dương Hòa Hợp Thần Công nữa.
Vài tháng sau, khi hai ngưá»i đã kiểm tra hết các nÆ¡i trong cốc, lùi cả tá»›i thá»§y động, nÆ¡i trước đây Thiên Long bị trôi dạt đến, thấy không có hy vá»ng gì thoát được ra ngoài, Trần Vân Phụng đã chá»§ động gợi ý hôn phối để luyện âm Dương Hòa Hợp Thần Công.
Từ đó hai ngưá»i đã có danh nghÄ©a phu thê, cùng nhau luyện võ công thặng thừa.
Lại thêm một năm nữa qua đi.
Trá»i xanh quả không phụ lòng ngưá»i.
sau khi luyện thành âm Dương Hòa Hợp Thần Công, võ công cá»§a hai ngưá»i Ä‘á»u tăng tiến vượt báºc, kỳ kinh bát mạch chu chuyển dá»… dàng.
Bấy giá» Thiên Long má»›i sá»±c nhá»› lại cánh cá»a trong thạch thất, liá»n bàn vá»›i Trần Vân Phụng:
- Vân Phụng! Có thể trong cánh cá»a kia có thể thoát ra ngoài. Có lẽ võ công luyện tá»›i trình độ này chúng ta có thể chịu đựng được, cứ vào đó xem!
Trần Vân Phụng nghĩ ngợi một lúc rồi cũng đồng ý.
Nhá» uống nhiá»u nhÅ© đá, công lá»±c lại hÆ¡n trước gấp trăm lần nên Thiên Long cảm thấy sức nóng giảm Ä‘i rất nhiá»u.
Chàng dặn Trần Vân Phụng ở bên ngoài còn mình vào dò thám trước.
Càng Ä‘i vào bên trong càng nóng, Thiên Long phải váºn Càn Khôn Thần Công để kháng cá»± lại.
Ãi vào chừng ba trượng thì sức nóng không sao chịu được nữa, thấy phÃa trước vách động đỠrá»±c lên.
Thiên Long định quay ra thì chợt thấy trên chiếc thạch đôn cách mấy bước có khắc chữ.
Chàng liá»n váºn hết công lá»±c kháng cá»± vá»›i cÆ¡n nóng, tiến lại gần đôn thấy trên đó đặt má»™t chiếc há»™p sắt nhá», trên mặt viết:
"Uống viên Há»a Long ná»™i Ä‘an vào rồi ngồi lên đôn này chu chuyển kỳ kinh bát mạch sẽ kháng cá»± được sức nóng, nam uống viên màu trắng luyện Can Dương Công, nữ uống viên màu vàng luyện âm Khà Công, tất sẽ đại thành."
Thiên Long mở ra xem thấy trong há»™p có hai viên dược hoàn rất lá»›n, không chút do dá»± uống vào má»™t viên màu trắng rồi ngồi lên thạch đôn váºn công.
Sau khi uống viên thuốc vào được má»™t lúc, chàng bổng cảm thấy trong ngưá»i nóng như lá»a đốt, vừa cố chịu đựng vừa ra sức váºn công.
Chu chuyển kinh mạch được mưá»i vòng, Thiên Long chợt cảm thấy sức nóng giảm dần, sau đó hầu như chàng không cần để tâm váºn công nữa mà kinh mạch cÅ©ng tá»± động luân chuyển.
Chàng hiểu rằng công lực của mình đã đạt tới một trình độ mới, trong bụng mừng rơn.
Ãó chÃnh là hiện tượng hai mạch Nhâm, Ãốc đã được chuyển hóa.
Tiếng Trần Vân Phụng ngoài cá»a động gá»i vá»ng vào:
- Tướng công! Làm gì mà lâu váºy!
Thiên Long đã hoàn thành việc luyện công đáp:
- Nàng cũng vào đây đi!
Trần Vân Phụng nghe lá»i váºn công bước vào, nhưng Ä‘i được mấy bước đã kêu lên:
- Nóng quá! Thiếp không chịu nổi!
Thiên Long khuyến khÃch:
- Ãừng nói gì cả! Cứ váºn Càn Khôn Thần Công đến cá»±c hạn, chỉ cố má»™t lúc nữa thôi!
Tuy đã cố hết sức nhưng nàng vẫn không chịu nổi, đành phải quay ra.
Ba tháng sau, Thiên Long bảo Trần Vân Phụng:
- Sư phụ để lại hai viên Há»a Long ná»™i Ä‘an, như váºy chúng ta là thiên duyên trá»i định. Nàng hãy cố thá» má»™t lần nữa xem!
Trần Vân Phụng nghe lá»i váºn công bước vào Há»a Long Ãá»™ng, quả nhiên lần này đạt được mục Ä‘Ãch.
Tuy so vá»›i Thiên Long trước đây thì nàng luyện âm Khà Công vất vả hÆ¡n nhưng cuối cùng cÅ©ng đã phá được hai mạch Nhâm, Ãốc.
Trần Vân Phụng mừng rơn nói:
- Thành công rồi! Cảm ơn chàng!
Rồi đứng lên ôm ghì lấy chàng ôm hôn thắm thiết.
HỌ kiểm tra xem trong thạch đôn đựng gì, thấy trong chứ rất nhiá»u rương há»™p lá»›n nhá» dài ngắn khác nhau, liá»n tuần tá»± mở ra xem.
Cả hai Ä‘á»u sá»ng sốt đứng ngây ra.
Trong há»™p có rất nhiá»u váºp phẩm quý báu như vàng ngá»c, trân châu, má»™t bá»™ trưá»ng bào nam, năm bá»™ nữ phục, má»™t thanh trưá»ng kiếm dài ba thước rưởi chuôi nạm ngá»c và chạm hình rồng rất đẹp, năm thanh kiếm dài chừng hai thước rưởi vá»›i ngÅ© sắc tÃm, hồng, vàng, Ä‘en và xanh chuôi cÅ©ng nạm ngá»c khảm hình phượng hoàng sinh động như tháºt.
Ngoài ra còn má»™t há»™p nhá» bằng vàng nạm ngá»c, bên trong đựng má»™t tấm thẻ bài bằng bạch ngá»c lá»›n bằng bàn tay khắc ba chữ Thần Long Lệnh và má»™t thanh tiểu kiếm chỉ dài ba tấc giống như váºt trang sức nhìn rất đáng yêu.
Cuối cùng là một tấm da dê viết:
"Trưá»ng kiếm gá»i là Thần Long, Ä‘oản kiếm gồm Tá» Phụng, Hắc Phụng, Thanh Phụng, Hồng Phụng, Hoàng Phụng, bằng kim cương tinh luyện, có thể công phá bất cứ váºt gì.
Y phục là Thiên Tầm Y, thá»§y há»a bất xâm, Ä‘ao kiếm khó xuyên.
Nhất long ngÅ© phụng do thiên định, ngÅ© phụng triá»u dương thần tiên du."
[Thiếu].
Thiên Long vội nói:
- Sao lại nhiá»u như thế được? Ãệ không cần đâu!
Trần Vân Phụng trầm ngâm nói:
- CÅ©ng có thể là như thế, nhưng thiên duyên là do trá»i định, chàng có muốn cÅ©ng không được đâu!
Thiên Long xua tay nói:
- Thôi không bàn chuyện này nữa, bây giỠđã có y phục và sáu thanh bảo kiếm, chúng ta có thể dùng nó mà leo lên vách đá được! Hãy ra suối tắm rá»a rồi thay y phục vào!
Hai ngưá»i mang mấy chiếc há»™p ra khá»i động.
Má»™t lúc sau tắm rá»a xong, cả hai mặc Thiên Tầm Y vào.
Thiên Long trông oai phong lẫm liệt như một vị thiên tướng, còn Trần Vân Phụng chẳng khác gì tiên nữ giáng trần!
HỌ để chiếc rương đựng y phục lại cho khá»i vướng, trừ bốn thanh Phụng Kiếm, còn tất cả dùng Thiên Tầm Y gói lại do Thi ân Long Ä‘eo vào ngưá»i.
Sá»a soạn xong, Thiên Long bùi ngùi nhìn lại nÆ¡i mà mình đã sống chÃn năm ròng, buông tiếng thở dài rồi đến quỳ xuống trước chiếc tá»§ nói:
- Sư phụ! Xin bái tạ lão nhân gia đã ban cho đệ tỠngày hôm nay!
Nói xong giáºp đầu ba cái rồi đứng lên, dắt hai con khỉ ra khá»i thạch động, tìm chá»— vách đá thấp nhất chỉ lên cao bảo chúng:
- Bây giỠchúng ta leo lên trước, các ngươi hãy leo theo, hiểu rồi chứ?
Hai con khỉ gáºt đầu ra ý hiểu.
Má»—i ngưá»i cầm trong tay hai thanh kiếm, bắt đầu cắm vào vách đá leo lên.
Quả là Phụng Kiếm cá»±c kỳ sắc bén, lại được hai ngưá»i thân hoài thần công sá» dụng, chỉ cần cắm nhẹ là ngáºp sâu vào đá hÆ¡n năm tấc.
Chừng ná»a giá» canh giá» sau, hai ngưá»i hai khỉ đã lên được khá»i vách đá.	
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này: