Hai anh em đang ngồi học bài trước mặt nhau. Tự nhiên, anh Hai rên lên:
- Tôi là cô gái trời bắt mập.
Lại còn kèm thêm mấy tiếng i í i ì i phía sau, bắt chước theo kiểu ngâm thơ đêm khuya trên đài phát thanh.
Vì không có ba má ở nhà nên Chi không ngồi tại chỗ, ngửa cổ lên trần nhà mà la như thường ngày: "Má ơi. Coi anh Hai nè!".
Cách phản ứng đó, lúc này, vừa mất công vừa bị anh Hai nói là vô duyên.
Chi phải dùng cách khác. Chi lập tức quăng cây viết, phóng ra khỏi bàn, nhảy thình thịch trên sàn nhà và miệng thì la eo éo:
- Cái đồ nhái thơ của người tạ Nhái thơ của người ta.
Nhưng anh Hai cứ tỉnh bơ, ngồi dựa ngửa trên ghế, tay vuốt vuốt bộ râu còn ở đâu đó trong tương lai, chưa mọc ra trên cái cằm nhẵn nhụi. Anh lại còn lên mặt lý giải. Làm như mình là một chuyên gia nghiên cứu về thơ, có tầm cỡ… trong nước.
- Đáng lẽ phải đọc "Em là cô gái trời bắt béo" mới đúng y chang bằng trắc của câu thơ, mới giống giống bài thơ nổi tiếng ấy. Nhưng mập là tiếng phổ biến ở miền Nam nước ta, nên anh mạnh dạn dùng cho nó dễ hiểu. Em thông cảm. Mà nói cho cùng, mình là hàng nhái. Đừng đòi hỏi nhiều không nên!
Chi ngồi trở lại vô ghế, không dậm chân nữa. Cái mặt căng thẳng của Chi xịu xuống như bịch nước mía đã hút hết nước. Không tức nữa. Chi mím môi thật chặt, khít rịt, không nói nữa. Cái đầu cúi gằm, con mắt cụp lại, không thèm nhìn nữa.
Bộ dạng cô em - không bé nhỏ - thê thảm tới cỡ đó mà anh Hai vẫn không chịu buông tha. Anh Hai tấn công tiếp, hiệp hai:
- Mập nghe có vẻ rõ ràng, cụ thể hơn. Mình thường dùng tiếng béo để chỉ đồ ăn. Thí dụ nước cốt dừa, sốt may-zon-ne, đồ chiên xào… Dứt khoát dùng từ mập ở đây là chính xác nhất. Đồng ý không, bé… bự?
Chi vẫn không thèm dòm lên. Không nói, không giãy dụa. Chi ngồi như đã hóa thành bức tượng.
Anh Hai lẩm nhẩm:
- Ờ, tại anh bị quên. Hình như Chi chưa bao giờ được là bé hết á! Từ hồi biết soi mình trong gương tới giờ, Chi đã thấy mình bự. Càng lớn càng thấy bề ngang phình ra thêm. Càng ngày càng thấy sắp sửa chật chội trong tấm gương gắn trước cánh cửa tủ treo quần áo. Hí hí...
Chưa hết, anh Hai còn chạy lại trước cánh cửa tủ có gắn tấm kiếng. Nhái giọng phim kiếm hiệp, tuồng cải lương, anh hỏi, eo éo, chảnh thấy ghét:
- Gương kia ngự ở trên tường.
Tìm khắp thế giới ai người mập hơn?
Như vầy làm sao chịu nổi?
Chi khóc hu hu.
Những giọt nước mắt to tướng như hột dưa, lăn lông lốc trên hai gò má phúng phính như... cái mặt nạ đầu ông địa vừa quạt vừa múa bụng trước mặt con lân.
Chi chùi nước mắt, bệu bạo oán trách.
- Vậy mà cứ lải nhải suốt ngày: "Anh em như thể tay chân... ".
Anh Hai gật đầu cốp cốp trong tấm gương soi.
- "Anh em như thể tay chân... " đúng chớ sao. Anh là tay, em là chân.
Chi hít mũi sịt sịt, than tiếp:
- Vậy mà không thương em miếng nào!
- Nhưng chân to, đầy thịt, mua... giày dép khó lựa thấy mồ! Đúng chưa?
Mặc dù tức muốn nghẹn, nhưng Chi đành phải gật đầu trước sự thật không thể nào chối cãi ấy:
- Đúng! Nhưng tại vì nguyên cái phố giày dép đó không tiệm nào có giày số lớn chớ bộ?
- Đúng rồi! Mấy tiệm đó không có loại giày số lớn giành cho con nít. Em xỏ vô đôi nào cũng bị chật bề ngang, thiếu bề dài. Mà muốn vừa bề ngang thì phải mang giày con trai…
- Cuối cùng thì cũng mua được chớ bộ? Chịu khó đi lùng, riết là phải ra thôi.
Chi hất mặt về phía kẹt cửa, chỗ đặt cái kệ giày dép:
- Chất đống ở đó kìa!
Anh Hai có dịp chĩa mũi dùi, châm chích thêm một điểm yếu nữa của Chị Chuyện cỡ người quá khổ, không có sai [size] ấy mà! Anh Hai nói mí mí:
- Ờ. Thì cũng giống như đi mua áo quần may sẵn vậy đó.
Chi ngẩng đầu lên:
- Mua áo quần may sẵn, rồi sao?
Anh Hai giả bộ ngó cái trần nhà mới quét mạng nhện hôm qua:
- Rồi đi từ chợ lớn cho tới shop bự. Tìm riết mà đâu có ra!
Chi sừng sộ:
- Tìm cái gì?
- Tìm cái gì thì người đi tìm tự biết. Hỏi làm chi?
Chi đỏ mặt:
- Sao anh biết? Ai cho phép anh xía vô chuyện riêng quần áo của… tui? Con trai tò mò coi chừng biến thành con gái bây giờ.
Anh Hai ngồi ngay lưng dậy, nói giọng bình luận viên:
- Thiên hạ đồn vậy mà đúng thiệt. Mấy người thừa ký lô thường hay nóng tính, dễ nổi giận. Đụng chuyện nhỏ thì gây gổ nhỏ. Đụng chuyện lớn thì cãi lộn to.
Chi nổi nóng rồi đây nè! Chi gây liền:
- Chuyện này là to hay nhỏ? Hả?
Anh Hai cố ý nói dằng dai để chọc tức cô em gái lớn xác gấp đôi ông anh:
- Chuyện này là chuyện nào?
Chi ấp úng:
- Thì chuyện người anh tàn nhẫn chê bai đứa em quý hiếm của mình đó!
Anh Hai cười hố hố:
- Quá đúng! Đứa em quý hiếm. Chỉ có một mà không bao giờ có hai!
Chi lại xịu mặt xuống.
Thua một bàn trông thấy ngay trước mắt rồi! Nói như vậy chỉ tạo thêm điều kiện cho anh Hai chọc ghẹo thêm thôi.
Đúng y như rằng. Anh Hai đang nói nữa kia kìa:
- Bởi vì có một đứa em như tao cũng bằng người ta có hai đứa em đem lên cân vậy thôi. Mà không chừng, một đứa em của tao còn nặng hơn hai đứa em của thiên hạ nữa!
Chi chạy qua nắm áo anh Hai kéo. Áo thun mặc ở nhà đã cũ, vừa rộng vừa dãn nên bị Chi lôi dài ra cả khúc, bằng cánh tay (!)
Anh Hai la ê ệ Còn Chi la chói lói:
- Không được giỡn nữa. Anh nói thiệt đi. Chuyện anh chọc em gái là chuyện to hay chuyện nhỏ?
Anh Hai cười cười, điều đình:
- Thả ra tao mới nói. Còn kéo áo nữa, tao chọc nữa, tức bể bụng, ráng chịu.
Chi thả áo anh hai ra, hậm hực:
- Rồi đó. Nói đi!
Anh Hai nói chậm và rõ.
- Đối với anh là chuyện to . Còn đối với em là chuyện nhỏ.
- Tại sao? Hổng hiểu.
- Chuyện to đối với anh, vì anh không muốn thấy đứa em gái xinh xắn dễ thương của mình, có hình dáng xồ xề dễ sợ. Lúc nào anh cũng băn khoăn về vẻ ngoài của em. Việc đó làm anh suy nghĩ nhiều, mất nhiều thời giờ, nên nó là chuyện to.
- Hiểu rồi. Ba má cũng giống anh đó!
- Còn đối với em lại là chuyện nhỏ. Vì em không thèm sửa đổi. Em không bận tâm. Em cứ thoải mái, thích gì làm nấy. Ngay cả khi bạn anh nói: "Mày chở em gái, mà tụi tao dòm từ sau dòm tới thì không thấy mày đâu hết trơn", em cũng không nao núng.
Chi cãi:
- Người ta nói như vậy hoài. Có gì mới đâu?
- Bởi vậy mới nói em coi đó là chuyện nhỏ đó.
Chi cố cãi:
- Em còn mắc học. Giờ rảnh đâu mà chăm lo sửa sang vóc dáng.
Anh Hai nói hớt:
- Mà học mệt thì phải ăn. Ăn no thì phải ngủ. Ngủ thì nằm im không nhúc nhích, không tiêu hao năng lượng. Suy ra thì phải... mập.
Chi lại nổi sùng lên:
- Mập kệ tui!
- Thấy chưa! Em coi đó là chuyện nhỏ mà. Nói chuyện với em chán quá!
Chi nói lẫy:
- Mặc kệ anh!
Anh Hai xô ghế đứng lên, bước ra cửa, vừa đi vừa nói:
- Ha! Tức quá! Xuống bếp, kiếm cái gì ăn chơi...
Chi hét, không phải để gọi mà là trách móc.
- Anh Hai!
Tiếng anh Hai vẳng lại:
- Không nghe!
Chi đứng tại chỗ ngó theo, tức đầy một bụng.
Anh Hai coi vậy mà thâm lắm.
Anh biết thừa một điều: khi giận, khi buồn, khi vui, khi v.v… Chi đều có biểu hiện cụ thể là phải kiếm cái gì đó (ăn được) bỏ vô miệng. Hoặc nhấm nháp, hoặc nhâm nhi, hoặc nuốt liền tù tì...
Bây giờ mà Chi nhào xuống thì sẽ đụng đầu anh Hai ngay trước cửa tủ lạnh. Anh Hai càng có cớ để châm chích, châm biếm và châm... ngòi nổ cơn tức tối của Chi.
Chưa lần nào, hai anh em giận nhau dữ dội như lần này và chưa bao giờ, Chi thấy anh Hai đối xử với cái tay cái chân của mình ác đến mức độ như thế!
Lâu nay, trong nhà đã phân công rõ ràng: đi học, ba chở Chi tới trường; về học, anh Hai từ trường anh ghé qua đón Chi, hoặc là anh chạy từ nhà tới, nếu hôm đó anh nghỉ.
Mọi ngày, Chi phải chờ mỏi mắt mới thấy anh Hai ào tới, miệng cười, mồm xin lỗi, khi thì kẹt xe, khi thì ngủ quên, khi thì mắc trả lời bạn hỏi bài vở... Bữa nay, Chi vừa ra tới cổng đã thấy anh Hai đứng bên kia đường ngoắc ngoắc.
Trên xe, không chỉ có một mình anh Hai.
Còn một anh bạn nữa.
Chi cúi đầu chào bạn của anh mình xong rồi... không biết làm gì nữa! Mà anh bạn này thì cứ ngồi dính chặt như đã bị dán lên xe, không chịu xuống nhường chỗ cho Chi.
Chi trố mắt nhìn hai người đó, như muốn hỏi:
- Bây giờ tính sao đây?
Anh Hai chỉ anh bạn mình, nói:
- Tống ba [cho 3 người]. Cho anh Tú đi nhờ một khúc. Tới gần nhà mình thì xuống.
Anh bạn tên Tú nhe răng cười, xác nhận:
- Ừa. Đi ké tới đầu hẻm nhà hai anh em thôi!
Vẫn ngồi trên xe, anh Tú hỏi Chi:
- Em muốn ngồi giữa hay ngồi bao chót?
Chi lắc đầu:
- Không biết nữa.
Chi thiệt tình không biết. Anh Hai cười khà khà:
- Mày thông cảm cho em tao. Từ nhỏ tới giờ, nó chưa hề tống ba bao giờ nên nó không biết đâu. Thôi, để nó ngồi giữa cho an toàn. Nó là con gái, nhát chết. Ngồi bao chót, sợ té, nó la dài dài, nguyên con đường nghe hết cho mà coi. Thế nào cũng bị phạt chở quá tải.
- Đồng ý!
Anh Tú nói xong, phóc xuống đất.
Chi vén áo, leo lên.
Anh Tú lập tức có vẻ mặt ngạc nhiên kinh khủng. Anh cầu cứu:
- Ê!. Còn tao ngồi đâu?
Anh Tú che tay lên miệng thì thào, mà cả ba người cùng nghe.
- Hết chỗ rồi!
Anh Hai giải quyết nhanh lẹ. Anh ra lệnh:
- Chi xuống, cho anh Tú ngồi giữa!
Anh Tú không tự tin lắm, nói:
- Để thử coi...
Anh leo lên yên xe, xích về phía trước, ép sát vào lưng anh Hai. Nhìn anh Hai giống như đang cõng bạn đi học.
Anh Hai cũng xích lên phía trước thêm miếng nữa, kêu:
- Lên đi!
Chi vén áo.
Mới quơ được nửa vòng thì Chi ngừng lại, rút chân về.
Chi thấy rõ ràng rằng Chi không thể nào ngồi lên được. Cái yên xe không đủ chỗ cho Chi, như hồi nãy không còn chỗ cho anh Tú.
Hai ông anh đồng loạt hỏi:
- Sao không ngồi?
Chi nói lí nhí.
- Không đủ chỗ.
Anh Hai gật gù:
- Ờ, không nên ngồi. Lỡ xe thắng gấp hay lọt ổ gà, em té xuống, chấn thương sọ não như chơi. Lỡ xui mà bị mất trí thì kể như điên suốt đời, khổ lắm!
Anh Tú băn khoăn, hết nhìn Chi lại nhìn phần yên xe bình thường phía sau:
- Vậy tính sao đây?
Chi nhắc.
- Còn đi học phụ đạo nữa đó. Mà chưa ăn cơm.
Anh Hai quyết định:
- Mày chờ tao ở đây nghe. Tao quay lại liền!
Cả Chi lẫn anh Tú đều không biết anh Hai đang nói với ai nên cả hai cùng mở miệng hỏi. Chi nhanh hơn:
- Anh nói ai đó?
- Nói bạn anh.
Anh Tú nói:
- Ờ. Đi đi! Tao chờ được mà.
Chi vén áo lần thứ ba, leo lên xe.
Chi quay cổ, chào tạm biệt bạn anh Hai. Sao Chi có cảm giác hình như trong ánh mắt anh Tú đó, có vẻ gì không trong sáng.
Hai anh em im lặng suốt dọc đường.
Đang giận nhau mà.
Về tới cửa, anh Hai chạy xe vô trong nhà luôn.
- Ủa? - Chi ngạc nhiên - Sao không đi đón bạn đi?
Anh Hai uể oải trả lời:
- Nhà nó ở ngang hông trường mày đó. Bộ điên sao mà chạy đi chở nó. Nặng, à quên, nắng thấy mồ!
Ôi! Tới bây giờ thì Chi mới hiểu. Hèn chi mà anh Hai bắt Chi đổi chỗ tới hai lần. Rõ ràng, anh Hai là tác giả kịch bản kiêm đạo diễn kiêm diễn viên trong vở hài kịch châm biếm vừa xảy ra hồi nãy, ngay trước cổng trường của Chi, trước mặt những bạn cùng trường, cùng khối, cùng lớp với Chi . Hình như, lúc đó có cả những đứa bạn cùng lớp thường xuyên gọi Chi nửa đùa nửa thật là "con voi học lớp mười". Anh Hai làm gì không biết. Học trò rất khoái chọc ghẹo lẫn nhau. Ác ôn và dai nhách. Thế nào ngày mai, tụi nó cũng thêm mắm dặm muối vào sự biến "tống ba" trưa nay cho mà coi!
Nghĩ tới đó, Chi nghe đầu nóng như đi nắng không có nón, thấy tay chân bủn rủn như đang học tiết năm mà chưa ăn sáng!
Chi quăng cái cặp, ngồi phịch xuống sàn, không kịp đi tới ghế. Giọng Chi ướt nhẹp:
- Sao anh nỡ lòng chơi xấu em mình như vậy chứ?
Giọng anh Hai khô queo:
- Bất đắc dĩ phải làm vậy thôi.
Chi nói giọng chua cay đắng chát:
- Bất lương tâm thì có. Cố ý cố tình thì có.
- Biết vậy là tốt. Thông minh!
Anh Hai nói giọng ngọt như đường hóa học. Đường hóa học ngọt thiệt, ngâm cóc ổi mận xoài là tẩy hết chất chua, nhưng có vị đắng đắng, còn đọng lại trên lưỡi sau khi ăn xong.
Cái vị đắng đó nằm trong câu nói sau đây của ông anh.
- Nhưng chậm hiểu. Bằng cớ là cứ răm rắp làm theo lời tao biểu, hì hụi leo lên leo xuống cái yên xe chật ních. Trong khi biết chắc là mình không thể nào tống ba cho nổi.
- Hu hu... Đừng nói nữa.
Anh Hai không dừng, mà cứ nói nữa:
- Có bình thường như người ta đâu mà hòng tống ba . Mấy đứa mình dây nó còn tống được tới bốn nữa kìa. Gọn như xếp cá mòi trong hộp!
Chi nhảy bật dậy.
Anh Hai lùi lại thủ thế.
Chi chạy… xuống bếp, hai vạt áo dài bay tung tóe, vừa chạy vừa la:
- Trời ơi! Nhắc cá mòi hộp mới nhớ. Má dặn, trưa nay khui hộp cá có ba con, anh em chia nhau, mỗi đứa một con rưỡi.
Chi làm gì lẻng xẻng, rủng rẻng dưới bếp một hồi, rồi hát om xòm: "Giờ ăn tới rồi! Giờ ăn tới rồi! Mời tui xơi! Mời tui xơi!... ".
Anh Hai đứng trên nhà, nghe hết. Chi cố ý chế lời khác cho bài hát để chọc quê anh Hai. Anh Hai chợt tủm tỉm cười:
- Vậy đó, cứ nhắc tới ăn uống là nó hết giận liền. Bởi vậy, làm sao mà ốm cho được.
Tiếng Chi lanh lảnh dưới bếp:
- Ruồi! Đi chỗ khác! Chỗ cá đó của anh Hai. Không được bu! Mất vệ sinh quá hà...
Anh Hai giựt mình, chưa kịp phóng xuống bếp để ra tay đuổi ruồi thì đã nghe Chi đã oang oác nói tiếp:
- Xùy xùy... Đi! Đi! Lì thấy ghê!
Anh Hai xuống tới nơi. Không thấy con ruồi nào bay qua bay lại hết trơn.
Tức ơi là tức. Bị nó lừa rồi!
Ông anh đành chống hai tay lên cái hông xương xẩu mà gầm gừ:
- Hừ... Ruồi ảo hả?
Nói mỉa mai xong, anh Hai đổi giọng châm chích liền, nghe còn ngứa hơn bị muỗi cắn:
- Nhưng mà con ruồi ảo đó có lì lợm cũng còn thua một người tên Chi cứ lần lữa không chịu đi chữa... bệnh béo phì.
Ấy là những bữa phụ ngoài ba bữa chính, mà kể lại được vì có giờ giấc. Còn ăn vặt vãnh, linh tinh, lẻ tẻ thêm nữa thì không nhớ nổi. Làm sao mà đếm cho hết. Bởi vậy, khỏi kể ra đây.
Tóm lại, Chi đã mắc phải căn bệnh của những đứa con được thương yêu, cưng chiều quá mức, được nuôi nấng vượt quá điều kiện cần và đủ để cho một đứa con nít phát triển, lớn lên bình thường.
Ba trách má hoài, hai anh em nghe riết, tới thuộc lòng luôn:
- Con hư tại mẹ. Mẹ nó phải chịu trách nhiệm về hình dạng xấu xí của nó, không lo kềm chế nó, để nó ăn ngủ thả dàn. Tôi chỉ có một đứa con gái mà nó xấu xí, thiệt là tủi thân. Không biết mai mốt có hân hạnh làm một ông cha vợ không nữa...
Má cũng than:
- Nó cũng là con gái duy nhất của tôi nữa chứ bộ. Tôi cũng lo cũng buồn, còn hơn ba nó nữa. Ai biểu hồi đó, ông hết nhờ bác sĩ này lại cậy bác sĩ nọ tẩm bổ, bồi dưỡng cho nó làm chi để bây giờ nó ra nông nỗi ú na ú nần...
Ba tiếp tục buộc tội má:
- Ai biểu bà ốm yếu, nặn không ra một giọt sữa mẹ nào cho nó bú, để nó bị suy dinh dưỡng. Không chữa chạy tích cực, thì giờ này nó thành con ma chết đói rồi.
Má kể:
- Hồi Chi một tuổi, má đi làm suốt ngày. Chi bị suy dinh dưỡng nặng, người bèo nhèo như con mèo của nhà nghèo...
Chi đảo mắt tìm con mèo tròn quay của nhà mình, thắc mắc:
- Ủa, tại sao mèo nhà nghèo lại ốm?
Má giải thích:
- Nhà nghèo không có thừa đồ ăn thức uống, chuột không có gì gặm nhấm, chuột kéo nhau bỏ đi hết, không thèm ở. Mèo không có chuột mà ăn nên mới ốm nhách.
Chi gật gù, nói:
- Con hiểu rồi, kể tiếp đi má!
Giọng má đều đều:
- Rồi Chi được gởi vô nhà nuôi trẻ suy dinh dưỡng loại xịn.
Giọng Chi hồi hộp:
- Rồi sao nữa?
Má cười tươi, sung sướng:
- Chi dần dần có da có thịt.
Anh Hai chêm vào. Vừa đúng ý, vừa ác ý.
- Có mỡ.
Chi còn nhớ, hồi bắt đầu học mẫu giáo, khi làm đơn xin nhập học, má dắt Chi đi chụp hình. Rửa hình ra, ai cũng kinh ngạc nói:
- Coi nè, con nít mới có ba bốn tuổi thôi mà ngồi chần vần, đầy hết tấm hình luôn! Che mất tiêu tấm vải nền căng phía sau, không còn thấy một miếng màu xanh nào nữa...
Chi cũng còn nhớ hồi học cấp một, đồng phục con gái là mặc váy. Lúc đó Chi ú ù, múp míp như cái nấm rơm chưa nở bung dù nên cái váy xòe ra càng làm cho Chi giống như cái nấm biết đi. Lúc đó thì còn dễ thương, bởi vì không ai tính đến chuyện con nít phải đạt đủ ba vòng đo lý tưởng. Con nít mập mạp là con nít hay ăn, chóng lớn, khỏe mạnh...
Chi chưa quên, cấp hai chuyển sang đồng phục con trai con gái giống nhau. Đứa nào cũng mặc quần tây áo sơ mi, đóng thùng đóng hộp như nhau, không phân biệt nam nữ. Trời ơi! Lúc đó Chi phải đi may quần áo chớ không có số nào vừa cho Chi hết. Cái thì quá chật, cái lại quá dài. Bỏ áo trong quần thì nhìn Chi thấy giống như cái hột gà, ở chính giữa thân người phồng ra, tròn vo như chữ o, không eo không ếch gì hết, không thua gì mấy ông tây già bụng bự trong phim!
Anh Hai nói:
- Bảo đảm Chi nhìn xuống không thấy ngón chân cái của mình. Vì cái bụng che mất tiêu còn đâu...
Nhưng Chi tỉnh bơ, không nao núng, chỉ thấy mình hơi lớn hơn các bạn. Và bạn nào cũng sợ bị Chi... đánh. Đấm một cái chắc bầm mình.
Chi vô tư, hồn nhiên, vui vẻ, trong mọi hoạt động ăn ngủ học hành, ngày càng tấn tới.
Cái khổ chỉ xuất hiện, bám víu và đeo đẳng khi Chi ì ạch leo lên tới cấp ba.
Điều gì khiến bàn dân thiên hạ đi trên đường biết được cô bé kia, con nhỏ nọ học cấp ba chứ?
Câu trả lời đang tung bay phất phới ngay trước mắt đấy! Bộ áo dài trắng tinh khôi mà mấy nhỏ đang mặc trên người đấy! Hơi sức đâu mà đếm bao nhiêu bài thơ, câu hát đã được viết ra nhằm ca tụng, khen nức nở, trộm nhớ thầm thương, tán tỉnh… những tà áo dài trắng bong, ngày ngày chấp chới đầy ngập cổng trường.
Ở trường cấp ba, nếu gọi theo đúng công văn giấy tờ là trường trung học phổ thông, tất cả nữ sinh đều phải mặc áo dài.
Mấy đứa bạn thân xôn xao, hồi hộp, nao nức về cái bộ đồng phục mới lạ ấy.
- Quần trắng! Giặt đồ phê lắm! Nghe thím tao nói, ở dưới quê đồng phục là quần đen. Tại ở đó là vùng sâu vùng xa, nước phèn, đường đất, ống quần trắng mà dính đất, chỉ có nước khóc hu hu...
- Trắng xác từ trên xuống dưới, thấy ghê! Chắc bị thấy luôn bên trong quá!
Tuyền đếm trên ngón tay, tính toán:
- Áo lá nữa. Một hai ba bốn năm... Bận bây nhiêu thứ đó vô thấy mình nặng nề, ngộp thở gì đâu!
Tuyết cãi:
- Thì lớp chín cũng đã mặc tới bốn thứ rồi. Ngộp là tại hai cái tay dài với cái cổ dựng lên kín mít. Như đàn ông đi ăn tiệc mặc áo dài tay, cài nút cổ tay, thắt cà vạt bít cổ họng.
Minh Tâm tố khổ thêm:
- Hai cái ống quần rộng rinh, dài lê thê quét đất. Đi không khéo là vấp té mệt nghỉ.
Thanh lùn thích thú ra mặt:
- Ý, đừng chê cái ống quần dài đó chứ. Tao sẽ được mang giày cao gót bảy tám phân. Đã đã à nghe. Ống quần che luôn xuống tới đất. Đâu có ai thấy mà biết mình lùn di-truyền?
Than thở mấy thì cũng phải đi sắm thôi. Mỗi đứa hai hay ba bộ, tùy theo hoàn cảnh kinh tế của từng gia đình.
Mấy đứa hỏi nhau:
- Nè! Mày may hết mấy thước?
- Nguyên một bộ hả?
- Ừa.
- Ba thước rưỡi.
- Mày?
- Sáu thước.
- Hả? Hai bộ hả?
- Một.
- Thiệt hông?
Đứa nói tiếng "Một", đó là Chi!
Mọi chuyện bắt đầu từ đây. Rắc rối và bức bội và tức tối...
Anh Hai hầu như ngày nào cũng thúc hối, bắt má đem Chi đi chữa bệnh. Anh nói:
- Nhìn nó mặc áo dài thấy thương luôn. Không giống ai hết! À, có. Nó giống mấy... bà già đi chùa. Áo không có eo, không có nhấn ben, không có ôm vòng cua gì hết.
Rồi anh lẩm nhẩm:
- Ờ, mà thiệt ra có gì đâu để ôm chớ. Người nó như trái dưa hấu dài, như cái bánh mì bự ở tiệm thịt quay, như cái gối, như cuốn tự điển tám chục ngàn chữ...
Má than ké vô:
- Mua vải may áo dài cũng gần gấp đôi con người ta . Mà còn không đủ khổ vải, phải nối thêm ở nách. Áo dài có chỗ nối riêng đặc sắc của nó. Bây giờ nối ở chỗ khác. không giống ai hết. Thử nghĩ coi, học trò chớ có phải là người mẫu đâu. Nhìn là biết cái áo bị lỗi.
Nhưng lỗi đến đâu thì vẫn phải mặc, không còn cách nào khác. Có may đến mấy cái nữa, cũng phải nối mà thôi.
Ngày đầu tiên đi khai giảng ở trường mới, Chi muốn bệnh. Chân nặng không muốn bước ra khỏi cửa. Mắt hoa lên từng chùm đom đóm, không muốn nhìn thấy mình soi hình trong gương. Đầu váng vất vì nghĩ đến cảnh mà anh Hai đã lải nhải nói mấy hôm rồi.
- Bảo đảm, Chi sẽ nổi bật như cái bánh bao giả chưng để quảng cáo, lớn như trái bưởi, bên cạnh hàng ngàn cái bánh bao thiệt, chỉ lớn bằng trái cam!
Tụi con trai ở lớp mới không e ngại gì mà không chỉ trỏ, nói Chi hồi nhỏ uống nhằm sữa voi. Hồi mang bầu Chi, chắc má Chi có lỡ đạp trúng dấu chân... voi khi đi chơi ở... Sở thú. Thằng lớp trưởng láu cá tâu hót với thầy chủ nhiệm:
- Thưa thầy! Cử luôn bạn mập này xả giẻ lau bảng suốt năm đi thầy, cho bạn leo lên xuống ba tầng lầu, cho bạn tập thể dục...
Thầy tưởng nó nói thiệt, bèn chỉnh:
- Không được ép. Người mập thường bị cao huyết áp. Phải kiêng cữ vận động mạnh quá sức. Bắt bạn đi lên xuống một lượt mười hai khúc cầu thang, một ngày đi ba bốn lần, lỡ có chuyện gì, ai chịu trách nhiệm?
Thầy vừa dứt lời, tụi nó hùa nhau hả họng cười nguyên cả lớp. Về sau, có đứa kể lại: "Cười tới mỏi hết hai cái hàm!".
Nhưng ở đời, trước lạ sau quen. Riết rồi tụi bạn mới cũng thấy Chi bình thường. Giống như đi qua một loạt mấy hàng chậu trồng cây kiểng trong sân trường, đâu có ai ngừng lại mà ngạc nhiên: "Ủa, sao có cái chậu này tròn quá xá?". Thỉnh thoảng, tụi bạn hét gọi ong óng trong lớp, trên lầu, dưới sân, ngoài đường:
- E, con voi học lớp mười!
Chi cũng quay lại, thản nhiên hỏi:
- Hả? Chuyện gì?
Chẳng nổi sùng. Không rủa xả.
Chỉ cười toe...
Biệt hiệu nghe độc đáo đấy chứ?
Loài voi mù chữ truyền kiếp, có biết đi học là cái gì đâu nên con voi học tới lớp mười có thể xếp vào hàng những nhà thông thái rồi. Thông thái ai mà chẳng khoái?
Nghĩ vậy nên Chi chẳng còn nổi giận vì cái tên mới có ấy nữa ...
Đó là chuyện từ đầu năm học, ở trường. Còn ở nhà, chuyện hai anh em giận nhau kéo dài cho tới lúc nghỉ hè, má dắt Chi đi bác sĩ.
Anh Hai làm hòa trước.
Chờ má dắt xe ra cửa, anh Hai nhào tới xin xỏ.
- Má cho con đi theo. Duyệt đi má!
Má gạt ngay:
- Không duyệt diếc gì hết. Xe chỉ chở hai người là đúng luật. Tống ba vừa dễ gây tai nạn, vừa bị phạt mất tiền tốn của.
- Con đi riêng. Bạn con chở.
- Đi làm gì?
- Thì đi cho biết với người ta.
- Biết làm gì?
- Biết để giúp đỡ em mình.
Má nghe anh Hai nói thế bèn rất cảm động mà gật đầu cái rụp:
- Con biết thương em như vậy là tốt. Duyệt cho đi theo.
Nhưng Chi không nghĩ giống như má. Chi luôn cảnh giác rằng, mình có một ông anh. Mà ông anh ấy, lúc nào cũng ở trong tư thế tiến công, rình chụp, chỉ chờ dịp sơ xuất của con em gái tội nghiệp mà chọc quê, chọc giận.
Chi ngửa cổ nhìn anh Hai, tuôn ra một dây thắc mắc:
- Anh đi với bạn, mà bạn là ai? Trai hay gái? Mập hay ốm?
Anh Hai nháy mắt. Mắt anh hai lóe ra những tia nhìn tinh quái:
- Tú. Cái thằng bị anh em mình tống ba hôm bữa trước. Còn nhớ không?
- Á!
- Á gì?
- Anh nghỉ chọc em một ngày là ăn cơm không ngon hả?
Anh Hai đút tay vô túi quần:
- Bởi vậy…
- Bởi vậy cái gì?
- Mở miệng ra là ăn ăn ăn... Tới thế kỷ sau, mày mới mong ốm nổi. Còn kiếp này thì bó tay rồi.
Chi tuyệt vọng kêu:
- Má! Coi anh Hai nè!
Anh Hai nhe răng nói trây trúa:
- Coi cái gì? Có gì mà coi?
Chi giậm chân lẹt bẹt, đầu lắc như múa lân. Má quát lên, hơi giận:
- Thôi! Tụi bây có chịu đi chưa? Trễ giờ rồi kìa. Anh em gì mà cãi nhau hoài không chán. Con cái gì đâu. Thiệt là bất hạnh quá!
Má bước thẳng ra cửa, không gọi, không chờ đứa nào hết. Chi lạch bạch chạy theo kêu thất thanh:
- Má ơi má, chờ con với!
Khi bước xuống bậc thềm, Chi nhìn vô trong nhà thấy anh Hai đang gọi điện thoại, giọng điệu cũng gấp gáp lắm:
- Ờ... Lẹ lẹ lên nghe! Tao mặc quần áo, mang giày sẵn sàng rồi. Hả? Kịp mà! Má tao chạy chậm rì hà...
Chi biết, anh Hai đang hẹn với anh Tú. Nhưng Chi không biết nên phản ứng như thế nào nữa.
Tuy bên ngoài mình mẩy mập mạnh bặm trợn, nhưng bên trong tâm hồn, Chi là một đứa nhỏ yếu đuối. Nếu dùng từ của khoa tâm lý học thì bảo Chi là người nhạy cảm. Chi hay khóc, dễ mủi lòng, mau xúc động. Thấy đám ma ai đâu không biết, đi ngoài đường Chi cũng cay cay mắt. Đọc truyện, coi phim, tới chỗ chia ly hay đoàn tụ cha mẹ vợ chồng con cái… nước mắt Chi chảy ròng ròng như đang ăn lẩu ớt hiểm. Nói cho rõ hơn, tất cả những gì xảy ra, tạo thành niềm vui, nỗi buồn, sự thích thú… đều làm cho Chi bị ảnh hưởng, lây lan.
Mà anh Tú, bạn của anh Hai, mới nhìn qua là đã thấy đó là một người cao ráo, quần áo gọn gàng sạch sẽ, đẹp trai. Anh Hai còn quảng cáo: học giỏi, hát hay, biết chơi nhiều môn thể thao...
Tóm lại là đẹp. Mà đẹp thì hay làm cho Chi bâng khuâng. Bâng khuâng thì mơ mộng. Mơ mộng thì tưởng tượng tơ tưởng. Như những cô thiếu nữ mùa thu tựa cửa nhìn xa nghĩ ngợi, trong bài thơ gì ấy, quên rồi...
Cõi mơ mộng thì bao la . Có thể mơ về một chàng hoàng tử cưỡi trên lưng một con ngựa trắng. Từ xa ghé tới, chàng hỏi: "Phải chăng đây là nhà của cô bé Lọ Lem? Ta đến để tặng nàng đôi giày bằng thủy tinh, gót bảy phân, độ cao vừa phải, không sợ té... ".
Đó, đại khái về anh Tú là như vậy.
Đại khái là Chi bị xúc động vì anh Tú rồi.
Khi xúc động người ta mắc cỡ.
Người ta chỉ muốn trưng bày ra những cái tốt đẹp xinh xẻo thôi, còn cái dở ẹt, cái xấu xí thì chôn giấu cất biệt hết.
Vậy mà, anh Hai nỡ lòng nào đem anh Tú tới chỗ Chi khám bệnh.
Chẳng khác nào nói:
- Tú ơi! Mày nhìn coi! Em tao xấu quá, phải không?
Chi nghĩ ngợi lung tung khi ngồi sau lưng má chạy xuôi ngược trên đường.
Vái trời cho hai người bị bể bánh xe. Hoặc là, vì gấp đuổi theo quá, vượt luôn đèn đỏ nên bị thổi còi bắt phạt. Mà trong túi không có đủ tiền, phải quay trở về nhà lấy thêm.
Cho đáng đời thứ đồ tò mò, tọc mạch chuyện riêng tư của người khác...
Nhưng... Chi vẫn lo lắng lắm!
Rất có thể, chuyện xin đi theo có kèm thêm thằng bạn, lại là một âm mưu gì đó của ông anh đáng sợ lúc nào cũng nói ong óng rằng làm như vậy cũng chỉ vì thương đứa em không bé bỏng!
*
* *
Anh Hai chẳng bị gì hết. Thượng lộ bình an.
Khi má vừa thắng két bánh xe trước cổng phòng khám, Chi quay đầu lại đã thấy hai người cười nhăn nhở, ngay sau lưng mình.
Ý lộn! Chỉ có anh Hai cười nhăn nhở thôi. Còn anh Tú thì cười đẹp mê hồn, như mấy tấm hình in trên trang bìa những tờ báo ảnh tài tử đóng phim và ca sĩ ngôi sao sáng chói.
Từ cái cười có tầm cỡ người mẫu ấy, thốt ra câu nói lễ phép:
- Dạ thưa bác, con mới tới!
Má ờ ờ vì đang mắc bận coi người ta ghi số, lấy thẻ gởi xe.
Ước gì Chi là má, Chi sẽ nói:
- Tới làm gì vậy con?
Nhưng Chi chỉ là một cô bé có bệnh trong người đang hồi hộp trước giờ gặp mặt bác sĩ. Nỗi lo âu làm cho Chi không còn sức mở nổi cái miệng của mình ra mà nói một câu gì hết.
Và Chi - trước mặt anh Tú - lại còn là một cô gái đang lãng mạn dâng trào nữa.
Chi đang run rẩy trong lòng. Hai vành tai đang nong nóng. Tim đập thình thịch. Mạch nhảy tưng tưng.
Anh Tú quay sang hỏi Chi . Hỏi cho có chuyện mà hỏi, theo phép xã giao thông thường.
- Đi lần đầu hả nhỏ?
Chi lí nhí trả lời:
- Dạ!
Anh Tú nhỏ nhẹ như dỗ con nít. Chỉ thiếu một điều, trên tay anh không có mấy cục kẹo sặc sỡ thôi!
- Đừng sợ. Trong đó có nhiều người giống em lắm.
Chi nghe lùng bùng hai lỗ tai. Chẳng hiểu anh Tú nói vậy là có ý gì.
Nhưng Chi không giỡn. Không hỏi lại. Mà còn quên cả chào anh Tú trước khi quay lưng đi nữa.
Chi lùi lũi và líu ríu theo sát gót chân má, qua cổng, vào trong khoảng sân đầy cây xanh mát rượi.
Nghe đằng sau anh Hai nhắc (không) khéo:
- Coi chừng máng tay áo vô cái chốt cửa kìa.
Chi quay lại, mắt muốn trợn ngược. Ý ẹ ơi! Một người dễ ghét và một người dễ thương đang lừng lững đi ngay sau lưng mình. Bốn cái tay của họ đút túi quần, thật là thong dong, thoải mái như đi dạo mát. Đi theo tới cổng chưa đủ hay sao mà còn mò vô đây? Chi muốn đuổi anh Hai, anh Tú về cho rồi bởi vì cứ cái điệu này thì một lát nữa Chi phải chường mặt, ngồi chịu trận cho anh Tú thấy, cho anh Tú nghe bác sĩ hỏi Chi... cân nặng bao nhiêu ký lô...
Người ta thường nói phụ nữ không bao giờ leo lên cái cân trước mặt bạn trai của họ.
Chi là phụ nữ nè. Vậy mà Chi sắp phải leo lên bàn cân, trước mặt anh Tú.
Trước mặt anh Hai của Chi nữa.
Anh Hai dám giả bộ xỉu lắm.
Hoặc là anh ấy sẽ la ó lên cái số ký lô của Chi, con số mà chỉ có bốn người trong nhà biết thôi - như là một bí mật gia đình vậy đó.
Chi muốn đuổi họ về quá đi.
Nhưng má đang ngoắc tay lia lịa kêu gọi đằng trước.
- Chi! Chi! Má đây nè! Mau lên!
Chi rảo bước như chạy. Kệ hai tên đó.
Trong này đông người, biết đâu họ sẽ bị mất dấu. Ráng nhanh chân thêm chút nữa! Chi thở phì phì, tự động viên mình. Má nắm tay Chi chen vào một đám đông. Hai má con đứng nghiên cứu tấm bảng chỉ dẫn các phòng khám chuyên khoa. Chi đọc rồi kêu:
- Tuốt trên lầu bốn đó má ơi!
Má xoay người, ngó dáo dác chung quanh.
Chi nhắc:
- Lầu bốn thiệt mà!
Má nói:
- Biết rồi. Chắc là có thang máy.
Tất nhiên là có thang máy.
Đây là phòng khám đa khoa, bệnh gì cũng chữa nên rất nhiều loại bệnh nhân. Trước cửa thang máy có tấm bảng nhỏ: "Thang máy dùng cho bệnh nhân. Chú ý: chỉ dành riêng cho người dưới năm mươi lăm ký".
Má nhìn Chi dò hỏi, miệng má có một nụ cười… méo xẹo.
- Tính sao đây con gái?
Chi đẩy má:
- Má đi thang máy một mình, con đi thang bộ.
Má lo lắng:
- Hồi nào giờ con có phải đi tới chỗ lạ một mình bao giờ đâu. Thôi, hai má con mình cùng đi thang bộ cho rồi. Cũng đâu đến nỗi mỏi chân nhiều lắm.
Má mang đôi giày cao gót, mà thang bộ thì vừa dài vừa trơn. Lỡ má trợt chân, trẹo mắt cá thì khổ. Chi cố gắng biện luận để thuyết phục má bước vô thang máy:
- Con hiểu rồi má ơi. Họ để phòng khám ở tầng trên cùng là muốn cho mình, à quên, cho mấy đứa như con phải đi bộ để có dịp toát mồ hôi, như tập thể thao cho săn da chắc thịt đó thôi.
Có tiếng anh Hai chen vô:
- Thấy chưa? Tao đã nói là em tao thông minh lắm mà.
Anh Tú gật đầu liền một lúc hai ba cái.
Rồi anh rủ:
- Ba người tụi mình đi bộ chung cho vui. Hén?
Má nói:
- Má đi thang máy nghen.
Ba đứa đồng loạt dạ vang rân như đang đóng vai quân sĩ trong tuồng cải lương mà nghe chủ tướng hô "Hỡi ba quân!".
Hết tầng một, Chi đổ mồ hôi hột.
Anh Tú nói:
- Cố gắng lên. Còn ba lầu nữa thôi!
Tầng hai, Chi nghe mình thở ra hơi ở lỗ tai.
Anh Tú nói:
- Cứ từ từ mà đi. Không cần gấp như vậy đâu. Phòng khám nằm ngay đầu cầu thang lầu bốn, lên tới là gặp liền.
Chi nói trong tiếng thở phì phì:
- Anh Tú có vẻ rành chỗ này quá hén!
Anh Tú cười một tiếng hì:
- Tại anh có đi qua mấy lần rồi.
- Ủa, anh Tú đâu có em mà dắt đi chỗ này?
- Đúng, anh chẳng có ai để dắt mà chính là anh được ba anh dắt đi khám bệnh.
Tầng ba, trước mắt Chi, mọi thứ như đang bừng nở hoa hòe tới mấy quầng, muốn hết thấy đường.
- Hả? Anh bị bệnh gì?
- Bệnh ốm nhách.
Chi dụi mắt, bàng hoàng:
- Thiệt không? Sao bây giờ thấy thân hình anh đều đặn như mấy thầy dạy thể dục trong trường em mà.
- Thì anh đã được chữa hết bệnh chớ sao nữa.
Tầng bốn, hai chân Chi luống cuống líu quíu vì mỏi rã rời sau khi leo tám chục bậc cầu thang.
Vì nỗi lo sắp gặp mặt bác sĩ.
Vì choáng váng bởi tin tức nóng hổi vừa được anh Tú cho biết.
Chi há miệng như con cá bị ra khỏi nước.
- Chết rồi! Vậy ở đây đâu phải là chuyên khoa béo phì. Người ta đã chữa thành công người ốm thành người đẹp, em còn khám làm chi cho mất công. Hay là mình kêu má đi về hả anh Hai?
Anh Hai nhăn mặt.
- Về cái gì? Không biết thì đừng có nói lộn xộn.
Anh Hai quay qua, nạt luôn anh Tú:
- Còn mày nữa. Tưởng dắt theo để động viên khuyến khích nó dùm tao, ai dè mày còn làm cho nó sợ thêm.
Anh Tú chỉ còn cách nhe răng ra cười, để vuốt giận anh Hai:
- Ai dè em mày có lối suy luận kỳ cục như vậy đâu. Mới nói ốm là nó nghĩ tới mập liền. Rồi lo sợ linh tinh.
Anh Hai:
- Hừ...
Anh Tú reo lên cho nhẹ bớt không khí nặng nề:
- Tới chỗ rồi nè!
Chi cũng reo cho đỡ quê:
- Má kìa!
Bốn người đứng chúm chụm trước cửa phòng khám đang mở rộng.
Má đẩy nhẹ lưng Chi, nói khẽ:
- Vô đi con!
Không ngoái đầu nhìn người thân, Chi rụt rè và nặng nề bước vào căn phòng đáng sợ đó với bộ dạng e dè lúng túng của một kẻ đã để quên niềm tự tin của mình ở nhà mình, trước lúc ra đi...
Ôi ôi, quá đúng! Anh Tú nói đúng quá! Trong phòng, trên hai hàng ghế dựa sát tường, đầy nhóc những cô gái chàng trai hồng hào, phương phi, béo tốt. Giống y như Chi . Những cái ghế thật là bé nhỏ so với họ. Chẳng khác gì cảnh nàng Bạch Tuyết ngơ ngác đứng nhìn hàng loạt bàn ghế tủ giường tí hon như đồ chơi trong nhà của bảy chú lùn.
Mà thiệt sự thì lúc này cũng có đứa đang đứng sừng sững như vậy.
Không phải vì thiếu chỗ ngồi mà vì cái bộ phận để ngồi của kẻ đó có thể lớn hơn... cái ghế.
Không phải vì sợ mình ngồi không vừa, mà sợ ghế không được tốt.
Ai mà biết mấy cái ghế này kê ở đây từ năm nào. Lỡ người ta mua đồ "xê cần hen"[second-hand] xài rồi từ thế kỷ trước thì sao?
Lỡ tới lượt mình vừa ngồi lên thì nó (cái ghế) kêu rắc rắc hoặc xụm bà chè, đổ ình xuống sàn nhà rồi sao?
Lúc đó thiệt là ê ẩm cả thể xác lẫn tâm hồn. Nói theo lời một bài hát tập thể thì "quê không chỗ nào chê hết"!
Bị té nhào trước mặt bao nhiêu người lạ chỉ vì cái ghế mình đang ngự ở trên bỗng nhiên, bất thình lình, gãy gụp bốn cái chân xuống một cái rụp! Chuyện kinh dị ấy sẽ xảy ra ngay tại chỗ này?
Trước con mắt kinh khủng của anh Hai?
Trước con mắt kinh hoảng của má?
Trước con mắt kinh hoàng của bạn anh hai là anh Tú đẹp trai?
Nghĩ tới đó thôi là đã thấy mọc gai ốc, nổi da gà khắp cùng mình mẩy rồi.
Bởi vậy, cứ đứng cho chắc ăn!
Chi dáo dác ngó ra, nhìn thấy ngay ba người thân quen của mình đang đứng ngoài cửa ngó vô . Ai cũng tập trung lo lắng cho Chi.
Má chỉ chỉ ngón tay trỏ về phía mấy cái ghế chưa có người ngồi, nhắc:
- Chi ơi, còn ghế trong đó kìa!
Anh Hai bắt tay lên miệng làm loa:
- Cứ ngồi đi em, đừng sợ.
Anh Tú thì không nói gì. Anh chỉ cười cười, đầu gật gật. Chắc anh muốn gom ý kiến của má với anh Hai lại làm một để nhắn gởi cho Chi.
Chi lắc đầu để trả lời về chuyện ngồi ghế.
Rồi gật đầu cho mấy người đứng ngoài yên tâm.
Chắc chắn cả ba người đều sẽ hiểu là Chi đang nói: "Không sao đâu mà!".
Đột nhiên, có một giọng nói khác cất lên bên hông, phía tay trái của Chi.
Nãy giờ, Chi mắc lu bu lo sợ gặp bác sĩ, lo âu chuyện chữa bệnh và sự có mặt của anh Tú. Nhiều thứ lo chiếm hết chỗ trong cái đầu tròn ủm của Chi nên Chi chưa kịp nhìn hết chung quanh.
- Thì lần đầu tới đây, tui cũng sợ y như bạn. Tui cứ đứng ngay đơ y như bị thầy cô phạt đứng trong lớp.
- Rồi cũng có một đứa tốt bụng nói y như bạn nói với tui hả?
- Không có.
- Hổng hiểu.
- Dễ hiểu thôi. Không có đứa nào mở miệng nói hết. Chính bác sĩ nói với tui. Về sau tui mới hiểu ra rằng, chắc trong đám đó cũng có rất nhiều đứa đã từng được nghe bác sĩ nói một câu y như vậy.
- Không phải tụi nó chọc tui mà tại thấm thía ý nghĩa câu nói của bác sĩ.
- Nói sao?
- Đứng hay ngồi thì hao tốn năng lượng cũng ít ỏi bằng nhau thôi, không giảm cân được đâu.
- Vậy hả?
- Ừ! Thôi, ngồi xuống đi!
- Cảm ơn nghe.
Chi đã yên tâm về những chiếc ghế nhưng cũng cẩn thận dùng tay nhấn nhấn thử coi có chắc không, trước khi ngồi xuống bên cạnh thằng bạn mới.
Những chiếc ghế được kê cách khoảng, nhưng kẻ nào cũng có bề ngang nở nang, nên tất cả thành ra như đang ngồi kề vai sát... gối với nhau, rất là thân mật. Vì vậy, bốn cái đầu gối mới có dịp so kè, coi bên nào phồng bên nào xẹp. Chi kín đáo liếc liếc, ước chừng, nghĩ bụng.
- Nếu nó mười thì mình bảy rưỡi. Nó dám chữa thì mình cũng dám.
Chi tò mò:
- Hồi nãy bạn có nói đã từng tới đây rồi. Vậy bữa này là lần thứ mấy?
Hai ngón tay bự xự đưa ra, ngo ngoe, ngúc ngoắc, thay cho câu trả lời.
Anh Hai mà thấy cảnh này, thế nào cũng so sánh. Sao mà giống hệt như hai trái chuối cau đang được giựt dây chọc giỡn trước miệng người ta . Ha ha...
Nghĩ vậy Chi thấy mắc cười quá nhưng ráng nín mà hỏi tiếp:
- Tái khám hả? Có thấy kết quả gì không?
Tên kia gật đầu, hùng hồn xác nhận:
- Có chứ. Có nhiều à nghen! Tuần trước tui tám mươi lăm ký, tuần này còn tám mươi hai ký sáu trăm năm mươi gờ-ram. Mới cân xong. Giờ ngồi đây chờ lấy thuốc.
Chi lắc đầu, tắc lưỡi tỏ ý thán phục:
- Một tuần sụt cân hơn hai ký! Bằng con gà quay . Nằm mơ cũng không thấy!
Tên kia phồng mang trợn mắt như cãi lộn:
- Ê! Xin can nghe. Đừng nằm mơ nghe. Ngủ nhiều cũng làm mập nữa đó. Tại tui chưa kiên quyết triệt để chớ bác sĩ bắt là phải xuống tới mức ba ký mới đạt yêu cầu.
Chi thắc mắc:
- Đạt yêu cầu là coi như xong, khỏi đi tái khám nữa hả?
Chắc là Chi nói sai rồi. Tên mập nhìn Chi như người khôn nhìn kẻ dại. Hắn quơ quơ bàn tay có năm trái chuối cau, ra điệu bộ cho lời giải thích:
- Không phải! Sụt ba ký mà ăn nhằm gì. Cái mức đó chỉ là dấu hiệu tốt, để bắt trớn, tạo điều kiện thuận lợi cho đợt điều trị. Nếu xuống cân đúng yêu cầu thì chứng tỏ mình có ý chí vững vàng, quyết tâm cao như đỉnh núi. Mình sẽ mau chóng đạt được điều mong muốn về một thân hình bình thường như mọi người.
Chi nói đệm theo:
- Vậy hả? Đâu biết đâu?
Tên mập sẵn trớn, nói nữa:
- Nghe kể, có nhiều đứa chỉ hơi bị mập hơn người bình thường mà cũng tới đây xin được chữa bệnh đó.
Chi bị cuốn vào câu chuyện lúc nào không biết. Chi hồi hộp hỏi:
- Kết quả sao?
Tên mập khoanh tay trước bụng, đổi thế ngồi. Hắn thoải mái, tự nhiên duỗi dài cái thân mình kềnh càng trên ghế xong rồi mới nói:
- Cân đối… sắp gần bằng người mẫu chưa nổi tiếng.
- Còn mấy đứa mập… cỡ tụi mình thì sao?
Tên kia lắc đầu, sửa tướng ngồi ngay ngắn lại, rồi thành thật trả lời:
- Mới tới có hai lần, không biết.
Như tất cả những người đi khám bệnh, trong khi chờ đợi, người ta chỉ quan tâm tới một vấn đề duy nhất thôi, đó là bệnh tật đang đeo đẳng, hành hạ cái thân xác con người của mình, nên mặc dù đang say sưa nói chuyện của thiên hạ nhưng Chi vẫn canh cánh trong lòng lý do khiến Chi tới đây, ngồi bên cạnh tên mập có vẻ lẻo mép này.
Chi hỏi tiếp:
- Hồi nãy bạn có nói, bạn chờ lấy thuốc. Bộ có uống thuốc nữa hả? Nhiều hông? Có đắng không?
- Có chứ. Không nhiều. Không đắng. Thuốc bổ mà.
Chi nghiêng người. Vai Chi chạm vào vai người đồng bệnh đang nói chuyện với mình. Chi hết sức ngạc nhiên hỏi lại:
- Ủa! Thuốc bổ hả? Tui có nghe lầm không đó?
Tên mập từ tốn lắc đầu, dõng dạc nói:
- Không lầm tí nào. Thuốc bổ uống để giúp mình có đủ sức sinh hoạt hằng ngày như đi đứng, nói cười, học hành, làm việc riêng chung…
Chi hăm hở nhắc hắn:
- Ăn uống nữa.
Tên mập cười toe toét, y như ông địa. Nó nhìn Chi . Cái nhìn vừa kinh ngạc vừa trào phúng, làm như mặt Chi có mọc râu, hay là Chi đang mặc áo lộn bề trái ra ngoài vậy.
Nó lên giọng dạy đời:
- Ăn cái gì? Nhấn nút tạm dừng nghĩ tới chuyện ăn đi bạn ơi. Tới đây là để học cách không ăn mà...