Thu Thanh đứng nép sau cánh gà, lấp ló nhìn ra sân khấu . Bên cạn cô, Tấn Cường cũng thỉnh thoảng ló đầu ra nhìn . Ngoài sân khấu, Trang Bảo đang ngân dài câu hát cuối cùng . Rồi cúi đầu chào khán giả khi cô bước vào trong, Thu Trang ào tới, lo lắng:
− Có sao không Bảo, còn đau bụng không?
− Đau quá, càng lúc càng đau, chắc Bảo hát không nổi nữa quá .
− Đừng nói xui bà, bà còn hai bài nữa đó - Tấn Cường xen vào .
− Ôi đau bụng quá !
Trang Bảo rên lên, rồi bám chặt vào bức màn, Thu Thanh vội gỡ tay cô ra, la nhỏ :
− Đừng có kéo, rủi nó rớt xuống thì sao.
Hai người dìu Trang Bảo vào phòng hoá trang. Cô nàng cắn chặt răng, nhăn nhó như đau ghê gớm, Tấn Cường vỗ vỗ vai cô:
− Ráng bài nữa nổi không? Bà mà bỏ là lão Thiện cự nự um sùm đó, không ai gánh tiết mục của bà đâu .
Trang Bảo rên rỉ:
− Bảo chịu hết nổi rồi, hay là Thanh hát giùm bài này đi, ông Thiện không cự đâu, miễn là chương trình không bị đảo lộn thì thôi chứ .
− Úi, đâu có được , Thanh đâu có biết hát .
− Không sao đâu mà, không ai để ý mình hát hay hay dở đâu, người ta lo nói chuyện chứ ai mà chú ý nghe mình hát .
Tấn Cường thở dài:
− Chắc bà hết năng lượng rồi . Thôi, hát giùm bả đi Thanh .
Thu Thanh phản đối chí chóe . Ngay lúc đó Khánh Chi bước vào:
− Ra kìa, Bảo .
Thu Thanh hoảng hốt đứng thẳng người lên, quýnh quáng . Cô hết nhìn Trang Bảo rồi nhìn ra sân khấu . Ngoài đó trống trơn. Lặng đi có đến năm phút . Tấn Cường cũng rối lên . Không cần suy nghĩ, anh chàng kéo tay Thu Thanh, đẩy ra cánh gà:
− Ra đại đi, khỏi cần giới thiệu gì cả, cứ bụp vô mà hát đại, không ai biết Thanh hát bài gì đâu .
Hết đuờng từ chối, Thu Thanh đành nhắm mắt đưa chân. Cô cầm micrô, rồi run run đi ra ngoài . Cô có học lớp múa chứ không phải là ca sĩ như Trang Bảo . Bảo cô múa thì cô có thể mạnh dạn chút, chứ còn hát thì ....trời ơi.... có lẽ nghe ểnh ương kêu chắc dễ chịu hơn . Hôm nay là ngày tận thế của nhỏ Trang Bảo mất rồi .
Ra đến sân khấu, Thu Thanh vẫn chưa kịp lấy lại hồn vía . Thấy cái nhìn sửng sốt của người thầu chương trình, cô càng run dữ dội . Nhưng bây giờ chạy trốn vào hậu trường thì cũng không thể được . Cuối cùng cô cố dằn cơn run, và bắt đầu giới thiệu:
− Tôi ....tôi xin hát ... bài ...."thơ ....thơ ngây" .
Phong cách bất thường của Thu Thanh làm khán giả trong nhà hàng bắt đầu chú ý . Ai cũng qua nhình lên sân khấu, tò mò . Người ta đã quá quen với các ca sĩ ăn mặc lộng lẫy và phong cách vững vàng . Nên cử chỉ non nớt của Thu Thanh làm ai cũng ngạc nhiên, pha một chút thú vị .
Quả thật nhìn cô rất giống một nữ sinh. Tóc được thắt thành hai bím, cột lủng lẳng bởi hai viên thủy tinh lóng lánh . Đã vậy còn mặc sơ mi trắng và chiếc váy màu xanh ngắn hơn nửa chân . Cô hát không đến nỗi tệ, chất giọng trong veo dễ thương . Nhưng hát ra đằng hát, đàn ra đằng đàn . Không ăn nhập gì với nhau đến nỗi tay trống cũng phải lắc đầu, rồi phì cười .
Vậy mà thật lạ, khi cô cúi chào khán giả, tiêng vỗ tay lại vang lên khá nồng nhiệt . Cô nhìn xuống dưới một cách ngơ ngác . Rồi nhớ ra, cô vội chào một lần nữa, và quýnh quáng chạy trốn vào hậu truờng .
Cô trao micrô cho ai đó, rồi chạy ào vào phòng hoá trang. Tấn Cường đi theo cô, giơ ngón tay lên:
− Tuyệt lắm Thanh, không ngờ Thanh hát hay như vậy ?
− Hát hay?
Thu Thanh mở lớn mắt như hỏi . Cô không tin. Không tin chút nào . Tấn Cường giải thích:
− Dĩ nhiên là hát không đúng nhịp, nhưng nhờ giọng trong trẻo, lại có phong cách ngộ nghĩnh nên không đến nỗi tệ .
Thu Thanh lẩm bẩm:
− Cũng may là Thanh đã quen với sân khấu nhưng chỉ hát lần này thôi đấy .
Cô vừa xong thì viên quản lý nhà hàng đi vào:
− Cô nào mới hát lúc nãy đâu ?
Thu Thanh giật mình quay lại sợ muốn đứng tim . Cô đưa mắt nhìn Trang Bảo cầu cứu . Trang Bảo cũng lúng túng . Nhưng cô chưa kịp nói gì thì ông ta đã nhìn Thu Thanh:
− Cô này phải không?
− Dạ
− Cô đâu có hợp đồng ở đây, sao tự nhiên lên hát vậy ?
− Dạ ...tại bạn con bị đau bụng, con tình nguyện thế cho nó, sợ ...sợ ...
Cô im bặt, tim đập như trống đánh vì biết chắc thế nào cũng bị quạt cho một trận . Chưa kể là Trang Bảo bị đuổi cũng không chừng . Cô mở to mắt ngó ông ta chờ đợi . Nhưng ông ta phẩy tay:
− Thôi lỡ rồi, bỏ chuyện đó đi . Có người yêu cầu cô hát lại bài đó, cô ra lần nữa đi.
− Hả ?
− Khách yêu cầu, không từ chối được đâu . Cô Chi hát xong bài này là đến cô đó .
− Trời ơi !
Thu Thanh kêu lên, sững sờ và sợ hãi . Hát như thế mà cũng có người yêu cầu sao? Họ muốn trêu chọc hay là có cách thưởng thức khác người ? Cô lắc đầu từ chối thì ông ta khóat tay:
− Không cần phải thay đồ hay trang điểm gì cả . Ra ngay đi!
− Ôi , không được đâu, tôi sợ lắm .
Nhưng cô không kịp nói thêm thì Tấn Cường đã kéo tay cô đi ra, và nói như khuyến khích:
− Người ta đã yêu cầu thì có nghĩa là họ thích mình, vậy thì không có gì phải sợ cả .
Bị đẩy đến gần bức màn, Thu Thanh đành liều môt lần nữa . Cô đón lấy micrô rồi rụt rè đi ra giữa sân khấu . Vừa hát cô vừa nhìn nhìn xuống dưới, cô đang tìm người khách đã yêu cầu . Nhưng cô không nhận ra được ai giữa những khuôn mặt lạ hoắc .
Thu Thanh không biết, không phải chỉ một người mà là cả một bàn ở gần sân khấu đều chú ý nhìn cô . Mỗi người với một vẻ khác nhau . Cô gái có cách trang điểm kiêu sa khoanh tay trước ngực cười buồn buồn thoáng trên môi . Cô quay qua bạn gái bên cạnh:
− Thế nào ? Hình như cô nàng không biết hát thì phải .
− Hình như vậy .
− Vậy mà anh Duy yêu cầu hát lại .
Vừa nói cô vừa liếc nhìn người thanh niên ngồi đối diện rồi nói nhỏ hơn:
− Không chừng cô nàng hát xong, ảnh lại yêu cầu lần nữa .
− Không có đâu, anh hai ít để ý mấy chuyện này lắm .
− Nhưng ảnh đã yêu cầu đấy .
− Tao cũng không biết tại sao, tối nay ảnh có vẻ lạ quá .
Rồi cô ngồi im, mắt nhìn ông anh một cách lạ lùng . Thấy cái nhìn của cô, Vũ Duy mỉm cười:
− Có chuyện gì vậy ?
− Này, anh có định yêu cầu hát lại lần nữa không vậy ? Em thấy con nhỏ đó hát đâu có hay , làm như nó sợ cái gì đấy .
Vũ Duy hơi dựa người vào ghế, khoát tay chứ không trả lời . Nhìn cử chỉ của anh, Thục Phương cụp mắt nhìn xuống, cô muốn Diệp Thuý có thêm ý kiến phản đối, nhưng con nhỏ đang quay ra nhìn theo một người quen . Cô đành ngó lên sân khấu thở dài ngấm ngầm .
Thật ra việc Vũ Duy yêu cầu ca sĩ hát lại không có gì là lớn . Nhưng với Thục Phương lại có ý nghĩa khác . Vì cô quá chăm bẵm những cử chỉ của anh.
Tối nay gia đình cô tổ chức chiêu đãi vì ngày đầu tiên anh về nước . Cô đã náo nức chờ giây phút gặp lại này . Thế mà từ lúc xuống sân bay đến giờ, anh chỉ nói có mấy câu với cô. Sau đó suốt buổi chiều lại điện thoại tới tấp với bạn bè . Buổi tối đến nhà hàng với vẻ lơ đãng uể oải . Vậy mà khi cô ca sĩ không chuyên này lên hát, anh lại tỏ vẻ thích thú và yêu cầu hát lại lần nữa . Thục PHuong không phải là đá mà có thể dửng dưng .
Phục Phương nghiêng người tới cầm ly nuớc, lặng lẽ uống từng ngụm như để che nỗi thất vọng lặng lẽ của mình .
Trên sân khấu, Thu Thanh đang cúi chào và đã vào . Thục Phương đặt ly nước xuống bàn, vỗ tay một cách lịch sự . Cô thoáng nhìn Vũ Duy . Anh vẫn không nhìn đến cô, cặp mắt anh theo cô ca sĩ cho đến lúc cô mất bóng . Kèm theo một nụ cười tán thưởng . Cái nhìn làm Thục Phương nhói tim . Cô vội quay mặt chỗ khác, không đủ can đảm theo dõi anh nữa . Ở bàn bên kia, ba mẹ cô đã đứng dậy về . Bà Tùng đến phía bàn cô:
− Mấy đứa về bây giờ chưa ?
Diệp Thuý và Vũ Duy đều quay lại . Diệp Thuý chưa kịp nói gì thì anh đã lên tiếng:
− Mẹ về trước đi. Tụi con muốn ở lại chút .
Bà Tùng không phản đối . Trước khi đi ra cửa, bà còn tát nhẹ vào mặt Thục Phương:
− Ở lại về sau nghe con, lát nữa thằng Duy đưa hai đứa về, bác với ba mẹ con về trước đây.
Thục Phương dạ nhỏ một tiếng, rồi ngồi im. Mắt lơ đãng ngó lên sân khấu .
Vũ Duy chợt đứng lên:
− Anh vào trong kia một chút, nếu không chờ anh được thì hai cô về trước đi nhé .
Không thấy cái nhăn mặt của Diệp Thuý và ánh mắt tò mò của Thục Phương, anh đi về phía quầy, nói với một nhân viên:
− Tôi muốn có một phòng riêng để tiếp bạn, và nhờ anh mời cô bé vừa hát lúc nãy vào gặp tôi được chứ ?
− Dạ được, mời anh đi lối này .
Vũ Duy lững thững đi theo anh ta vào một phòng nhỏ, bày biện đơn giản mà rất đẹp, rất ấm cúng cho một cuộc nói chuyện . Anh ngồi xuống ghế, nghiêng đầu nhìn lọ hoa trên bàn với vẻ không hài lòng . Anh khoát tay:
− Thay giùm tôi bình khác, tôi muốn có nhiều hoa hồng .
− Dạ, anh vui lòng chờ một chút .
Anh ta đi rồi, Vũ Duy ngã người ra thành ghế, một nụ cười lơ lững trên môi . Nụ cười vừa kiêu ngạo tự tin, vừa có một chút thú vị về quyết định của mình . Anh thích vẻ rụt rè bối rối của cô bé ca sĩ lúc nãy . Và muốn trò chuyện với cô ta . Không cần biết cô bé có từ chối hay không . Nhưng anh không tin cô ta từ chối . Từ đó giờ anh chưa bị ai khước từ bao giờ .
Một lát sau Thu Thanh đi vào . Cô ngó quanh quất căn phòng với vẻ e dè . Vũ Duy đứng dậy khoát tay:
− Em ngồi đi .
Thu Thanh rụt rè ngồi xuống ghế, hỏi lí nhí:
− Em nghe anh lúc nãy bảo anh tìm em, chuyện gì vậy ạ ?
Vũ Duy ngồi xuống đối diện với cô . Anh đẩy bình hoa ra để nhìn mặt cô rõ hơn . Cô bé không xinh lắm nhưng dễ thương như búp bê . Đôi mắt to tròn ngộ nghĩnh . Da không trắng nhưng mịn màng . Nói chung là ngoại hình khá, có thể cho bảy điểm .
Chấm điểm xong, Vũ Duy thôi không quan sát cô nữa . Chỉ mĩm cười im lặng . Thu Thanh lên tiếng:
− Dạ, anh gọi em có chuyện gì không ạ ?
Giọng anh ngọt ngào đầy sức truyền cảm:
− Không có gì, anh chỉ muốn làm quen với cô bé . Vừa nói Vũ Duy vừa nghiêng người tới, rút một nhánh hoa trong bình chìa về phía cô:
− Tặng em.
Thu Thanh ngẩng lên nhìn anh, hơi ngỡ ngàng . Nhưng cũng cầm lấy hoa:
− Dạ em cám ơn anh.
− Không có chi.
Chương 2
Và rồi cả hai im lặng .Vũ Duy vẫn không ngừng nhìn cô, cái nhìn làm Thu Thanh cụp mắt xuống, bối rối . Từ đó giờ cô chưa hề tiếp xúc với giới thượng lưu . Nên việc có một nhân vật hào hoa gọi cô chưa kịp lấy lại thăng bằng thì lại đón nhận một cử chỉ ga lăng . Nhất là của chàng thanh niên có bề ngoài quyến rũ này . Cô chới với đến nỗi không có một cử chỉ nào linh hoạt nổi, và chỉ biết cúi gằm mặt nhìm cành hoa trên tay .
Như thấy im lặng đã đủ, Vũ Duy chủ động lên tiếng:
− Em là ca sĩ à ?
Thu Thanh ngước lên, thành thật:
− Dạ không phải, em đi làm và cũng không biết hát gì cả .
Vũ Duy nhướng mắt:
− Không biết hát ?
− Vâng, tối nay em theo bạn em đến đây chơi cho biết, thế rồi nhỏ bạn em đau bụng và bảo em hát thế . Vậy là em ra sân khấu đại luôn .
Vũ Duy bật cười:
− Có chuyện đó nữa sao ?
− Dạ .
− Vậy em làm gì, và làm ở đâu ?
− Em đứng bán hàng cho một tiệm mỹ phẩm .
Cô ngừng lại một chút, rồi nói thêm:
− Thỉnh thoảng em đi múa minh hoạ cho những chương trình ca nhạc . Nhưng nghề chính của em là bán hàng, khi nào có chương trình ở nhà văn hoá em mới tham gia.
− Có những hoạt động như vậy nữa sao?
− Dạ có đấy ạ .
Thu Thanh lại ngước lên, tò mò nhìn Vũ Duỵ Thấy cái nhìn của anh, cô chợt đỏ mặt lên và lại cúi xuống ẹ thẹn . Lần đầu tiên Vũ Duy thấy một cô gái nhút nhát như vậy . Cô bé hiền thật sự, chứ không giả vờ thùy mị . Vẻ bối rối của cô làm cho anh có thiện cảm hơn . Và anh bắt đầu hỏi với vẻ quan tâm:
− Đi làm như vậy luơng có đủ sống không?
− Dạ đủ . Tại vì chỗ này là do ba em giới thiệu, bà chủ mang ơn ba em lắm nên trả lương cho em rất cao, cộng với tiền lương của mẹ em, em với mẹ với ngoại sống thế là đủ, nếu có thưởng thì lại dư thêm chút ít .
Vũ Duy im lặng nghe cô nói . Cách nói chuyện giản dị thật thà của cô làm anh thấy hay hay, ngộ nghĩnh . Anh tiếp tục hỏi tới:
− Em sống với mẹ thôi à . Thế ba em đâu?
Thu Thanh im lặng , thoáng như bối rối . Nhưng cô vẫn kể thật :
− Ba em ở riêng với má lớn, ba giàu lắm, thỉnh thoảng cũng cho tiền em . Nhà ba là biệt thự lớn . Lâu lâu em có đi ngang, nhưng không bao giờ dám vô .
− Cuộc sống của em phức tạp quá nhỉ ? Em buồn không ?
Thu Thanh cười hồn nhiên:
− Dạ không, em nghĩ buồn vui là do mình thôi . Với lại tính em ít khi nghĩ ngợi xa xôi lắm . Em đi làm có lương, hết giờ làm lại đi chơi với bạn, về nhà có mẹ có ngoại, nghĩ ra em vẫn còn sướng hơn những người mồ côi nhiều .
Cô ngừng lại, mở mắt lớn nhìn Vũ Duy, tò mò:
− Thế anh làm nghề gì ? Nhìn anh, em nghĩ chắc anh giàu lắm, và anh là một .... công tử .
Vũ Duy bật cười:
− Một công tử à ? Nghe có vẻ lãng mạn quá .
Thu Thanh cũng mĩm cười:
− Là em nghĩ vậy đó, nhìn anh tự nhiên em liên tưởng tới những vị công tử trong phim, họ hay lắm, dễ mến lắm .
Vũ Duy chợt hỏi:
− Em bao nhiêu tuổi rồi Thu Thanh ?
Nghe anh gọi tên mình, cô có vẻ xao xuyến . Mắt cô hơi chớp:
− Dạ tết này nữa là hai mươi ba.
Ở tuổi đó, các cô gái không thể hồn nhiên như vậy ? Vũ Duy nghĩ thầm, sự thơ ngây của Thu Thanh làm anh ngạc nhiên thật sự . Nói chuyện với cô anh thấy vui vui .
Thu Thanh đã có vẻ mạnh dạn hơn . Cô hỏi anh vẫn với vẻ tò mò lúc nãy:
− Thế anh làm nghề gì ạ ?
− Cứ cho là nghề thầy thuốc . Điều đó không có vẻ giống công tử như em nghĩ phải không ?
− Ồ vẫn có thể giống chứ, ý em muốn nói là bề ngoài của anh trông hay lắm, em nói thật đó .
Vũ Duy mĩm cười:
− Cám ơn em .
Anh nhìn đồng hồ . Và vẫn giữ nụ cười thú vị khi nhìn cô:
− Em về một mình hay với ai?
− Dạ về với nhỏ bạn, nó đang chờ em ngoài kia .
− Vậy thì tạm biệt nhé, hẹn gặp lại em .
Thu Thanh vội đứng lên:
− Dạ em xin phép về trước. Chào anh .
Vũ Duy chào cô bằng cái vẫy tay . Anh ngồi yên nhìn cô đi ra cửa . Rồi đứng dậy cầm bình hoa ngắm nghía . Anh rứt thêm hai cành hoa, lững thững đi ra ngoài . Trên môi vẫn lơ lững một nụ cười . Nụ cười làm nên tính cách rất đặc trưng . Vừa ngạo mạn, vừa có chút vui vui, hài hước . Như tất cả mọi chuyện trên đời này đều có một ý nghĩa nào đó rất đáng cười .
Thục Phương và Diệp Thúy vẫn còn ngồi đợi anh, Vũ Duy đặt hai bông hồng xuống bàn:
− Tặng hai cô .
Thục Phương ngó đăm đăm cành hoa không ý nghĩa đó. Cô buông một tiếng cảm ơn hờ hững .
− Nãy giờ anh đi đâu vậy ?
Vũ Duy nhún vai:
− Đi gặp một người bạn .
− Ai vậy ?
− Nếu cứ tò mò như vậy em sẽ mau thành bà già đó . Về bây giờ chứ ?
− Thì về, đợi anh lâu muốn chết, em với nhỏ Phương định về rồi đó .
− Cho anh xin lỗi nghe Phương .
Thục Phương đứng dậy, khóac xắc tay lên vai:
− Nếu phải xin lỗi kiểu đó, em sợ rằng từ đây về sau anh sẽ nói như vậy đến ngàn lần, anh khỏi nói với em đi .
Diệp Thuý ngó Vũ Duy một cái e ngại . Nhưng anh tỉnh bơ:
− Không nói như vậy thì anh không còn cách diễn đạt nào khác cả, chịu khó bằng lòng giùm anh vậy .
Thấy hai bông hồng còn nằm trên bàn, Diệp Thuý vội cầm lên . Cô biết Thục Phương đang giận ông anh của mình, điều đó làm cô ái ngại . Mà không giận sao được . Từ lúc về đến giờ anh ngang ngang, chẳng tìm cách gặp riêng Thục Phương một lần . Nếu cô mà chờ đợi như vậy chắc không kiên nhẫn nổi đâu .
Suốt trên đường về, Thục Phương hầu như không nói gì . Còn Diệp Thuý thì hỏi không ngớt về cuộc sống của anh lúc ở Pháp . Tất cả đều được Vũ Duy trả lời bằng giọng bông đùa, tửng tửng . Đó là cách nói chuyện của anh với cô em út . Rất thân mật dịu dàng, nhưng không bao giờ nghiêm chỉnh . Diệp Thuý phớt lờ điều đó . Cô hỏi một cách tò mò:
− Chiếc áo anh mua cho em là anh tự chọn đó hả, anh có hỏi ý kiến bạn anh không ? Bên đó tụi con gái ăn mặc giống bên mình không ?
− Tất cả đều giống, chỉ có kiểu là khác .
− Dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên là khác kiểu, vì vậy em mới hỏi . Thế model bên đó bây giờ là gì ?
− Rất kín đáo . Bởi nếu khoe tay chân đẹp thì chắc chắn sẽ bị cảm .
Diệp Thuý phì cười, hơi tức mình, nhưng vẫn kiên nhẫn:
− Nhưng mùa lạnh thì người ta diện áo gì ? Áo len hay mấy kiểu áo gió ? Có loại choàng bằng len không ?
Vũ Duy nhún vai chịu thua, rồi nói bừa:
− Họ mặc tất cả những gì có thể giữ ấm, được chưa ?
Sợ cô lại hỏi lôi thôi, anh chặn lại:
− Anh qua bên đó không phải để nghiên cứu thời trang, hỏi mấy câu như vậy làm sao anh trả lời . Chuyện đó em với Thục Phương rảnh hơn anh mà .
Diệp Thúy bĩu môi:
− Nói chuyện với anh chán muốn chết được . Không thèm hỏi nữa .
Chiếc xe chạy vào sân . Diệp Thuý mở cửa bước xuống . Đi vòng qua Thục Phương, kéo tay cô:
− Vào nhà một chút không ?
− Thôi khuya rồi, hẹn mai gặp .
Cô quay qua Vũ Duy:
− Em về nha anh Duy .
Nói xong cô chậm rãi đi về phía tường . Vũ Duy cũng lững thững đi theo qua nhà cô:
− Đợi anh chút Phương .
Thục Phương đứng lại nhưng vẫn không nhìn anh. Rõ ràng cô đang giận dù đã cố làm ra vẻ thản nhiên . Vũ Duy nhìn khuôn mặt kín bưng của cô cười tỉnh bơ:
− Ngồi xuống đây chút đi .
Anh đi về phía băng đá đặt sát bờ tường . Thục Phương cũng lặng lẽ ngồi xuống phía đầu băng . Đầu cô hơi nghiêng nghiêng khi nhìn đăm đăm vào góc sân . Trong bóng tối, Vũ Duy không nhìn rõ được nét mặt cô . Nhưng anh biêt chắc chắn đó là một vẻ âm thầm ủ dột, biểu hiện của một sự giận hờn câm nín . Anh mĩm cười ngồi nhích về phía cô:
− Em thi xong chưa ?
− Chưa .
Vũ Duy kéo tay cô lại, định choàng qua vai cô . Nhưng Thục Phương bướng bỉnh rụt lại , thậm chí né người ra:
− Một thời gian dài mới gặp lại, anh chỉ hỏi em như vậy thôi sao?
− Chứ anh phải hỏi thế nào nhỉ ? À em có khoẻ không ?
Thu Phương mím môi, đứng dậy:
− Sức khoẻ em kém lắm, em phải vào ngủ đây .
Vũ Duy phì cười, kéo cô ngồi trở xuống:
− Làm vậy không sợ bất lịch sự với anh sao ?
Anh kéo mặt cô lại, ngắm một lát:
− Anh chỉ thích em cười, vẻ bà cụ thế nay không hợp với em đâu . Em hai mươi lăm hay tám mươi lăm tuổi vậy Phương ?
Cách trêu chọc của anh làm Thục Phương càng giận:
− Có lẽ em sắp thành bà già rồi, và có lẽ anh thích những cô gái vui vẻ hơn, như cô ca sĩ lúc nãy chẳng hạn . Vì vậy em ....
Vũ Duy cười lớn, ngắt lời cô:
− Thì ra là giận chuyện lúc nãy, ghen hả nhỏ ?
− Em không ghen, mà thật sự em làm gì có được quyền đó, em đâu là gì của anh . Thậm chí không biết mình ở vị trí nào trong mắt anh nữa .
Nói xong, cô nhìn Vũ Duy đăm đăm. Nóng lòng chờ một câu trả lời . Nhưng anh chỉ mĩm cười, dáng điệu ngang ngang với nụ cười khó hiểu ấy luôn làm Thục Phương bất lực . Nhưng cô nhất định không chịu thua . Cô quay hẳn về phía anh:
− Đừng dùng cách lấp lửng như vậy với em . Từ lâu rồi em đã không còn chịu đựng được nữa . Em muốn biết trong mắt anh, em là gì . Tại sao anh cứ dùng cách nửa vời như vậy đối xử với em chứ .
− Nửa vời cái gì ?
Thục Phương cúi đầu, buồn buồn:
− Anh thừa biết tình cảm của em mà .
− Anh biết .
− Như vậy tại sao anh ....
Thục Phương kêu lên . Nhưng cái nhìn của Vũ Duy làm cô chợt dừng lại . Cái nhìn không lạnh lùng nhưng có một cái gì đó răn đe, như không muốn bị quấy nhiễu . Nhưng đang quá xúc động, Thục Phương không bình tĩnh nổi để biết im lặng . Cô chớp mắt:
− Có thể em qúa trơ trẽn khi lên tiếng với anh . Nhưng em không thể im được nữa . Không thể chờ đợi nữa . Hai năm trước anh bảo khi về anh sẽ trả lời em, anh nhớ không ?
− Anh nhớ .
− Vậy thì anh khẳng định đi, anh có biết đối với em, hai năm đó dài ra sao không ? Khi có người nào đó tán tỉnh em, em luôn tự nghĩ em không đuợc quyền nhận lời ai cả, vi em đã thuộc về anh rồi . Em ....
Vũ Duy lại ngắt lời:
− Đừng nên mù quáng như vậy, anh không muốn em hy sinh cho anh như vậy đâu .
Thục Phương mở lớn mắt nhìn anh, cô không mong đợi câu trả lời như vậy, dù điều đó chứng tỏ anh nghĩ đến cô. Cô nói nhỏ, thất vọng:
− Có nghĩa là anh không yêu em?
Vũ Duy ngước mặt lên trời . Anh không cười nữa . Chỉ có một vẻ quan tâm thản nhiên:
− Đừng bắt anh trả lời những câu như vậy, anh không thích bị ràng buộc đâu . Đúng hơn là chưa muốn .
Thục Phương cúi gằm mặt nhìn xuống . Sự thất vọng là cô ứa nước mắt, cô nói nhỏ như thì thầm:
− Có thể trong mắt anh em chỉ là đứa con nít, là bạn Diệp Thuý . Nhưng em không nghĩ vậy . Em không chỉ xem anh là anh trai của bạn mình . Từ nhỏ em đã yêu anh, và em làm tất cả những gì anh thích, đến nỗi trong mắt em, trên đời này không có ai là con trai ngoài anh .
Vũ Duy quay mặt đi:
− Anh biết .
− Không, anh không biết đâu . Chỉ có em là mù quáng đúng như anh nói . Anh biết điều này không, ngày trước em rất thích làm diễn viên kịch, em đã định thi vào trường sân khấu . Nhưng rồi em gạt bỏ ý thích của mình để làm bác sĩ giống như anh, em điên như vậy đó .
Cô ngừng lại, quẹt nước mắt:
− Điều hụt hẵng là khi em sắp ra trường, sắp trở thành một bác sĩ thì cũng là lúc em hiểu mình sai lầm, em phải làm gì bây giờ ?
Nói xong cô chống cầm, khóc nức nở . Vũ Duy rút khăn lau mặt cho cô, nheo mắt:
− Mấy năm không gặp, tưởng gặp em đã thay đổi ai ngờ cũng hay dễ khóc . Bề ngoài cứ đăm đăm như bà cụ, nhưng trong thì rất mít ướt . Anh bảo nín nghe không?
Thục Phương đẩy tay anh ra, quay mặt chỗ khác, và tự mình chùi nước mắt . Đợi cô nín hẳng, Vũ Duy lấy trong áo ra chiếc hộp nhỏ:
− Tặng em .
Thục Phương cầm lấy chiếc hộp, mũi vẫn còn híc híc . Cử chỉ của cô làm anh lại cười, và kéo nhẹ tóc cô:
− Anh thích quà tặng của mình được đón nhận bằng một nụ cười hơn, nếu hôn được thì càng tốt, anh không từ chối đâu .
Đúng là Vũ Duy rất biết cách kéo cô ra khỏi nổi buồn . Thục Phương gượng cười:
− Nhưng em không nói cám ơn đâu .
− Khỏi cần nói . Anh cũng ghét sự khách sáo , em mở nó ra đi .
Thục Phương tò mò tháo lớp giấy . Bên trong chiếc hộp là sợi dây chuyền nhỏ bằng bạch kim, mặt là hai chiếc lá nhỏ, đính hạt kim cương nhỏ lấp lánh trong bóng tối . So với món quà anh mua cho Diệp Thuý thì nó quá trang trọng . Thế này là sao ?
Cô ngước lên nhìn Vũ Duy như hỏi, anh cười với cái nháy mắt:
− Thích không ?
− Dễ thương quá - Thục Phương vẫn ngắm nghía .
− Anh muốn em mang nó . Quay lại đi, anh mở dây này ra cho .
Thục Phương hơi ngữa mặt lên cho anh lần tay vào cổ cô tháo sơi dây chuyền cũ . Anh choàng sợi dây bạch kim qua cổ cô một cách thận trọng, nhẹ nhàng như sợ cô đau . Thục Phương hỏi nhỏ:
− Sao anh lại tặng em cái này ?
Vũ Duy trả lời lơ lững:
− Tại anh thích .
Thục Phương hỏi tới:
− Thích như vậy sao anh không để Thuý mang, để có dịp nhìn thường xuyên hơn ?
Vũ Duy nhéo mũi cô:
− Sao con gái nào cũng thích hỏi rắc rối vậy nhỉ .
− Tại vì em muốn biết ý nghĩ của anh .
− Anh chẳng nghĩ gì cả . Đơn giản là làm những gì mình thích làm, em hãy cứ đón nhận thôi, đừng thắc mắc .
Anh chợt kéo cô đứng dậy, rồi lùi ra xa và nhìn cô khá lâu:
− Càng lớn em càng đẹp, đẹp hơn nhỏ Thuý nhiều lắm . Em có thể hãnh diện về mình đó .
Thục Phương ngớ ngẩn:
− Sao anh lại chú ý như vậy ? Anh nói điều đó để làm gì ?
− Vì anh hãnh diện về em .
"Hãnh diện về em ?" Thục Phương nhìn anh như một dấu hỏi . Nhưng cô chưa kịp nói gì thì Vũ Duy đã tát nhẹ mặt cô:
− Khuya rồi, em vô nhà đi . Chúc ngủ ngon .
Anh kéo cô vào lòng, hôn mặt cô thật lâu . Vòng tay anh ghì cô vào người thật chặt . Cử chỉ đột ngột của anh làm Thục Phương chóang váng đứng ngây người . Cho đến khi anh buông cô ra, nhìn vẻ mặt ngơ ngơ của cô, anh lại cười một cái:
− Vào nhà đi bé, anh về .
Thục Phương đứng yên nhìn anh băng qua sân bên kia . Rồi cô chậm chạp đi vào nhà . Cô lên phòng, ngồi mãi trước gương . Nghiêm khắc nhìn từng đường nét trên mặt mình . Đôi mày cong thanh tú , hàng mi cũng cong và sóng mắt lóng lánh . Mũi thon nhỏ và đôi môi đỏ tự nhiên . Cô biết mình đẹp Nhưng bây giờ Vũ Duy nói ra, cô mới thấy vẻ đẹp của mình ....Nhưng tại sao anh không yêu cô ?
Thục Phương thở dài, đưa tay vẽ ngoằn ngoèo trên mặt bàn . Cô hình dung cái hôn lúc nãy . Cái đó không phải là cách hôn của một người yêu ... cô lại thở dài lần nữa ..Nhưng sao anh ấy ghì mình vào người như rất thương mình ...Thật là khó hiểu . Thục Phương nghĩ thầm rồi đứng dậy, bắt đầu thay áo .
Nhưng từ lúc đó cô đã có khái niệm tính anh bay bướm . Cô cứ phập phòng lo sợ một ngày nào đó sẽ mất anh, và khoảng thời gian từ một cô bé trở thành cô thiếu nữ, cô cứ âm thầm với nỗi buồn đó . Bây giờ cũng vậy.
Thục Phương đi với Diệp Thúy đến trưa mới về . Cả hai đi lên phòng Diệp Thuý, lôi những thứ đã mua ra ngắm nghía . Thục Phương ngồi bên giường, nhìn cô nàng thử mấy chiếc áo mới mua và bình phẩm . Chợt nghe tiếng chân đi lên lầu, Diệp Thúy mặc nguyên chiếc đầm mới chạy ra mở cửa:
− Anh Duy, vô đây.
Vũ Duy đi vào . Anh nhướng mắt nhìn mớ đồ lung tung trên giường . Rồi ngồi ghé một chân lên bàn, mĩm cười :
− Hình như đồ ngoài chợ đã vơi bớt phân nữa.
Diêp Thúy hếch mắt:
− Chỉ giỏi phóng đại, làm gì đến phân nữa lận, một phần ba thôi.
Cô xoay một vòng, ẹo người một cái:
− Anh xem bộ này có đẹp không? Model đấy chứ ?
Vũ Duy nhăn mặt:
− Hình như hơi bị ngắn . Anh không hiểu nổi tại sao các cô cứ nhất thiết phải khoe một thứ đó ra . Em không ăn mặc kín đáo như Thục Phương được sao ?
− Xí, có nó là bà già, còn em thì trẻ, bảo giốnng bà già sao được . Nhưng có đẹp lắm không ?
− Tạm được.
− Không thèm nói chuyện với anh nữa . Mầy thấy sao ?
− Dễ thương lắm, được rồi.
Diêp Thuý háy Vũ Duy một cái:
− Đó, anh thấy thẩm mỹ của nó cao chưa ? Anh là chúa bay bướm mà bày đặt khó tính . Ở nhà thì khó khăn với em, nhưng ra đường thấy mấy cô mặc váy ngắn thì khen chân đẹp . Anh là chúa...
Vũ Duy chận lại:
− Thôi thôi stop, đủ rồi.
Anh quay qua Thục Phương:
− Còn em, không khoe đồ đẹp sao?
Thục Phương chưa kịp trả lời thì Diêp Thuý đã nói hớt:
− Nó không mua gì cả, đi theo làm cố vấn cho em mà.
Chợt nhớ ra, cô bỏ chiếc áo xuống giường:
− Này, sáng giờ anh đi đâu vậy ?
− Đi công trường với mấy chú.
− Họ xây tới đâu rồi ?
− Sắp xong, coi như bàn giao trong ba tháng nữa .
Diêp Thuý quay qua Thục Phương:
− Vậy là mày ra trường có việc làm liền khỏi xin đi đâu cả.
Cô nhìn Thục Phương đầy ngụ ý . Thấy cái nhìn của cô, Vũ Duy khẽ trừng mắt như muốn bảo " con nít không được lộn xộn" . Nhưng đáp lại cái nhìn của anh là nụ cười thách thức của Diêp Thúy . Thục Phương khônng để ý cử chỉ trao đổi của hai anh em . Cô lôi ra giỏ chiếc áo sơ mi đưa Vũ Duy:
− Em mua cho anh này.
Vũ Duy chưa kịp cầm thì Diêp Thuý đã nhanh nhẹn giật lại chiếc áo, buông xuống ngắm nghía:
− Màu này ưa nhìn lắm, mày mua lúc nào vậy ?
− Lúc mày thử áo.
− Hừm, hai người này lo cho nhau ghê . Thì ra sáng nay mày chi chợ chủ yếu là như vậy, tưởng nhiệt tình với bạn bè lắm, ai dè... thì ra là lo cho anh tui.
Thục Phương nhăn mặt:
− Lúc nào cũng nghĩ xấu cho thiên hạ.
− Nhưng có đúng không ?
Thấy Thục Phương cong môi lên định nói, Vũ Duy lên tiếng chặn lại :
− Hai cô đừng cãi nữa, anh quên thông báo giùm Phú Thạnh tối nay nó mời mọi người đi chơi, nói trước để em chuẩn bị.
Thục Phương quay lại Diêp Thuý . Nhắc đến Phú Thạnh cô nàng đổi thái độ hẳn . Mắt chớp chớp, ra vẻ con nhà thục nữ, hiền lành khó ai bì, và hỏi một câu thận trọng:
− Mọi người là ai vậy ? Có Thục Phương không?
− Dĩ nhiên, còn ngoài ra thêm ai thì anh không biết.
− Vậy sao anh không hỏi ?
Vũ Duy nhướng mắt:
− Anh phải hỏi mấy chuyện đó nữa sao ?
− Thì anh phải hỏi xem ảnh có mời ai lạ không, và đi đâu mới được.
Thục Phương xem vaò với giọng châm chích :
− Để Thuý biết mà chuẩn bị xiêm y , phải xuất hiện như một bà tiên trước mặt anh Thạnh , anh không hiểu điều đó sao.
Diệp Thuý lườm cô một cái chứ không nói , Vũ Duy nhún vai :
− Lúc nào các cô cũng phải rắc rối mới được sao nhỉ.
Anh đứng xuống , hất mặt về phiá giường :
− Thuý ủi cho anh chiếc áo đó, xong rồi đem qua phòng cho anh.
Nói rồi anh đi ra, Diệp Thuý nhìn Thục Phương thắc mắc :
− Theo mầy thì anh Thạnh có ý đồ gì không ?
− Hỏi anh Duy ấy.
− Xí , hỏi chi cho mất công , đời nào ảnh chịu nói.
− Nói thẳng ra là ảnh muốn có dịp tiếp xúc với mày , chịu chưa ?
− Con khỉ , ăn với nói
Thục Phương đứng dậy , tinh quái:
− Từ giờ tới chiêù mầy còn dư thời gian để suy nghĩ đấy , có nhiều thứ để nghĩ lắm . Nên làm tóc kiểu gì, áo màu gì và làm thế naò để lộng lẫy nhất trong thiên hạ . Để chàng phải chết đứng khi mày xuất hiện . Mày là phải khác người mới được.
Diệp Thúy liếc cô một cái :
− Coi bộ miệng lưỡi giống anh Duy rồi đó . Về hả ?
− Ừ.
− Ở lại ăn trưa cho vui , trưa nay c ó mình tao vơí anh Duy ở nhà, ở lại đi.
Thục Phương lắc đầu :
− Thôi , về để mẹ tao chờ.
Vừa nói cô vừa đi ra cửa . Diệp Thuý nói với theo :
− Ê, ê, ở lại ủi aó cho anh Duy chứ.
Thục PHương quay lại :
− Làm biếng vừa vừa thôi.
Nói rồì cô đi ra hành lang . Ngang qua phòng Vũ Duy , cô thấy anh đang loay hoay chọn điã nhạc . Cô định đứng lại nói một caí gì đó . Nhưng lại thôi . Với lại cũng chẳng có gì quan trọng để nói.
Buổi tối , Thục Phương chuẩn bị chưa xong thì Diệp Thuý đã đẩy cửa phòng cô :
− Làm ơn nhanh đi tiểu thư , nãy giờ mày làm gì vậy ?
− Tao tranh thủ coi lại bài , đi chơi suốt buổi sáng mất toi một buổi học ,chắc tối nay tao phải về sớm quá.
− Siêng học dữ . Nhưng mày, làm mặt một chút đi chứ.
− Thôi khỏi.
Diệp thuý nhún vai :
− Tao không biết mày là bà già hay con nít nữa . Lớn rồi mà chẳng biết diện gì cả. Sau nầy bảo đảm mầy sẽ hối hận.
− Hối hận gì ?
− Là không biết tận dụng tuổi trẻ chứ cái gì . Bộ mày không sợ anh
Duy chê sao ?
Thục phương liếc nhìn vào gương rồi thở dài :
− Tao không có thời giờ để nghiên cứu thời trang như mầy . Để mai mốt đi làm rồi tính sau.
− Hứ , chứ không phải mày biết mình đẹp rôì nên không cần viện trợ son phấn sao ?
− Vớ vẩn.
Thục Phương nguýt Diệp Thuý một cái không trả lời. Không phải đây là lần đầu tiên con nhỏ nói câu nầy . Và cô luôn trả lời cái kiểu như thế . Cô với Diệp Thúy là hai thái cực đối lập nhau . Diệp Thúy l úc nào cũng thích xí xọn , mê chạy theo moden .Còn cô chỉ biết mặc những thứ mẹ hoặc chị mua cho . Ngoài ra không quan tâm gì hơn chuyện học và tình yêu của mình . Đôi lúc nghe Diệp Thúy chê cô khờ, cô có thoáng lo lắng chút ít. Rồi thôi . Diện ngất trời như nó cô thấy sao vất vả quá.
Cả hai đi xuống đường . Phú Thạnh và Vũ Duy đang chờ trong xe . Thục Phương hơi ngạc nhiên khi thấy hai người . Lúc sáng nghe Vũ Duy nói cô cứ tưởng bạn anh Thạnh đông lắm . Rõ ràng là anh ta muốn có cơ hội tiếp xúc với nhỏ Thuý.
Diệp Thúy đẩy Thục Phương ngồi bên cạnh Vũ Duy và kín đáo mở xắc tay nhìn vào gương . Thục Phương không khỏi phì c ười vì vẻ cẩn thận của nó . Và quay qua nhìn Vũ Duy . Anh đang ngửa ng ười vào nệm mắt nhắm lại có vẻ mệt mỏi . Thục Phương thoáng nghe mùi rượu , cô hỏi nhỏ :
− Bộ anh say hả.
Vũ Duy mở mắt ra.
− Ừ, lúc trưa anh đi công chuyện , sau đó bị kéo đi uống bia , anh hơi nặng đầu tí.
− Vậy là anh mới về nhà ?
− Ừ.
Anh đưa tay xoa xoa thái dương . Và lại nhắm mắt . Thục Phương rất muốn xoa trán cho anh . Nhưng không dám ,cô không quên trong xe còn có anh Thạnh và Thuý . Nếu một mình thì cô không sợ gì cả.
Cô nói nhỏ hơn :
−
− Anh mệt như vậy sao không ở nhà , đi suốt ngày rồi lại đi dến khuya chịu sao nổi.
Vũ Duy hơi cười :
− Không sao , anh quen rồi ..
− Nhưng... mình đi đâu vậy ?
Vũ Duy lắc đầu :
− Anh không biết , nó muốn đưa đi đâu thì đi.
Phía trước , Phú Thạnh chợt lên tiếng :
− Đến "sao xanh " chứ Duy ?
Vũ Duy hơi ngóc đầu lên :
− OK
"Sao xanh " là ở đâu nhỉ ? " -Thục Phương tò mò hỏi nhỏ -Đó là đâu vậy Thúy ?
− Vũ trường , mấy ông nầy hay tới đó lắm.
− Nhưng tao đâu có biết nhảy.
− Không biết thì ngồi nhìn.
Thục Phương ngồi im , thở dài . Cô có biết nhảy nhót gì đâu mà vào đó . Không khéo thiên hạ lại cười vì vẻ ngờ nghệch của mình . Cô muốn về cho rồi .Nhưng chưa đến mà đòi về thì chẳng khác nào làm mất cuộc vui của mọi người . Ngôì im một lát cô lại nghiêng đầu qua Diệp Thuý :
− Mày có biết nhảy không ?
− Biết chút ít . Lần đó tao đi học nhảy , bị anh Duy quạt cho trận . Ảnh không thích cho tao chơi kiểu đó . Không hiểu sao tối nay ảnh dễ chịu quá vậy.
Thì ra từ giờ Vũ Duy hay đi vơí bạn bè như vậy . Vậy mà cô không biết gì cả . Cô không hình dung được thế giới muôn vẻ của anh . Mà thật ra cũng không có dịp để biết hoặc hình dung . Giao tiếp duy nhất của cô là dự sinh nhật bạn bè và đi nghỉ mát với gia đình . Cô cứ nghĩ mọi người ai cũng vậy . Tự nhiên cô quay lại nhìn Vũ Duy , nghi ngờ . Đến đó thì anh nhảy vơí ai ? Thục Phương phải khóc lên vì tức mà không dám hỏi . Cô có cảm giác mình bị giấu giếm . Tại sao từ đó giờ nhỏ Thúy không kể vơí cô mấy chuyện nầy chứ.
Xe chợt rẽ vào một khoảng sân rộng . Thục Phương bước ra , tò mò nhìn về phía vũ trường . Nhưng cô không thấy gì bên trong vì cửa kính tối đen . Vũ Duy đứng tựa vào xe , lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo .Thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, anh mỉm cười : − Không thích chỗ này à ? − Anh hay đến đây lắm hả ? Vũ Duy trả lơì bằng một cái gật đầu . Thục Phương buột miệng : − Anh cấm nhỏ Thuý học nhảy , sao anh không cấm anh ? Vũ Duy khẽ nhún vai : − Tính nó đua đòi quá , đi chơi như vậy anh không yên tâm. − Thế còn anh ? − Anh là con trai , không có gì phải lo sợ. Thục Phương nhìn anh một cách bất mãn . Nhưng không dám phản đối . Bắt em gái nề nếp hiền lành . Còn mình thì tự cho phép mình đi chơi nhăng nhít . Anh đúng là độc tài . Vậy mà nhỏ Thuý cũng ngoan ngoãn nghe theo . Nếu là cô , chắc chắn cô sẽ bắt anh làm gương mẫu cô mới chịu nghe . Nhỏ Thuý đúng là đồ ngốc. Cô đi theo mọi ngươì vào cửa . Đập vaò mắt cô là môt thế giới khác hẳn, ánh đèn màu và tiếng nhạc vui nhộn làm Thục Phương có cảm tưởng mình thật lạc lõng . Và khó hoà nhập với môi trường này . Dĩ nhiên là vui , nhưng cô không thích chút nào Cô ngồi xuống cạnh Diệp Thuý . Quay đầu ra sân nhảy . Diệp Thuý nhịp nhịp tay lên bàn một cách vui vẻ .Cô quay lại nhìn cô nàng rôì huýt tay nó − Thích thì ra nhảy đi. − Từ từ , làm gì dữ vậy ? Thục Phương khẽ liếc nhìn Vũ Duy , anh có vẻ thoải mái đến mức làm cô tức mình . Anh dựa người vào ghế ,những ngón tay vô tình nhịp trên bàn . Không có vẻ gì là mệt mỏi cả . Cả Phú Thạnh cũng có vẻ thoải mái tương tự như thế . Cặp mắt anh nhìn hai cô gái đang đi về phiá bàn làm Phương cũng tò mò nhìn theo . Cả hai kéo ghế ngôì xuống thật tự nhiên . Và chỉ cười với Thục Phương một cái . Rồi quay qua Vũ Duy : − Lâu ghê anh Duy mới tới đây . Bộ có chỗ nào khác rồi phải không ? Thục Phương quay qua nhìn Vũ Duy, anh cười thân mật với cô gái nọ : − Lúc trước anh bận công chuyện . Còn em , lúc này thế nào ? Có gì thay đổi không ? − Vẫn như vậy. Cô ta liếc nhìn Thục Phương , rồi lại cười : − Anh Duy có bạn gái rồi ? Bạn anh đó hả hay là người yêu ? Vũ Duy không trả lời , chỉ đẩy ly nước về phiá cô ta : − Mời em. − Dạ thôi , em phải tiếp khách đây, anh ở chơi nhé. Cô đứng dậy . Nhưng Vũ Duy kéo tay cô ta lại : − Nhảy với anh bản này đi. Thục Phương sửng sốt nhìn Vũ Duy . Anh nắm tay cô vũ nữ hòa vào các cặp khác giữa sàn nhảy .Cô cắn môi nhìn xuống ly nước ,không tin Vũ Duy bỏ mình ngồi lẻ loi như vậy . Phú Thạnh và Diệp Thúy cũng đã đứng dậy từ lúc nào .Cô đưa mắt tìm kiếm . Nhưng chỉ thấy thoáng qua bóng dáng cô nàng giữa đám người vui vẻ kia. Thục Phương chống cằm nhìn xuống bàn . Thất vọng và buồn chán . Nhưng hụt hẫng nhất là việc Vũ Duy mê chơi đến nỗi bỏ mặc cô ngồi một mình vô tình đến thế là cùng . Cô nâng ly nước lên môi, và cứ để tư thế đó quan sát mọi người trong phòng . Hình như chỉ có cô là ngồi một mình . Vừa lạc lõng vừa lố bịch . Nếu biết bây giờ bị bỏ rơi như vậy , lúc nãy cô đã từ chối đến đây rồi. Thục Phương nhìn đồng hồ . Nãy giờ đã hơn nửa tiếng mà không ai trở lại với cô . Phú Thạnh và Diệp Thuý thì cô không quan tâm lắm . Nhưng còn Vũ Duy ..rõ ràng là anh không hề đếm x** đến cô , không biết cô buồn hay vui ra sao , có ngôì lại chờ cũng là vô ích. Cô đứng dậy, lặng lẽ bỏ về một mình. Về phòng . Thuc. Phương mở tập ra xem lại bài. Nhưng cố gắng cũng vô ích . Cô cứ cắn cây viết và nhìn mãi qua khung cửa sổ bên kia . Đèn vẫn còn tắt chứng tỏ Vũ Duy chưa về . Cô bặm môi gạch lung tung đến rách mấy trang giấy trắng . Vậy mà cũng không hết tức . Chịu hết nổi , cô vùng vằng đứng dậy , đến cửa sổ đứng khóc tấm tức. Đến khuya Vũ Duy mới về . Vừa thấy ánh đèn lên phía bên kia, Thục Phương đã hấp tấp chạy đến bấm số máy của anh . Vừa nghe tiếng anh, cô nói một cách ấm ức : − Đến giờ anh mới về đó hả , anh đối xử với em như vậy đó phải không ? Giọng Vũ Duy bình thản : − Em về lúc nào vậy ? − Lâu lắm rồi, hơn hai tiếng đồng hồ, anh bảo em đi chơi rồi bỏ mặc em như vậy đó hả ? − Sao tự nhiên em bỏ về vậy ? − Chứ ngồi mình thì em ở lại làm gì. Tiếng Vũ Duy cười nhỏ trong máy . Giọng cười làm Thục Phương càng tức dữ hơn . Cô hét lên một tiếng nhỏ : − Anh còn cười nữa hả ? − Chuyện như vậy không đáng khóc. − Em không có đùa với anh . Anh quá đáng lắm. − Khuya rồi Phương , đừng la lớn như vậy. Giọng Thục Phương nhỏ hơn, nhưng vẫn còn tức tưởi : − Anh coi thường em lắm phải không , tại vì em đeo bám anh quá . Được rồi, nếu vậy thì em sẽ không làm phiền anh nữa, không thèm nhìn mặt anh nữa. − Thôi được rồi, chuyện gì để mai nói, được không ? − Không , anh phải giải thích với em, tại sao anh làm như vậy. Giọng Vũ Duy đầy bực mình : − Khuya rồi, anh mệt lắm , đừng làm phiền anh nữa. Và anh gác máy . Thục Phương đứng sững nhìn trân trân một chỗ . Không tin cách đối xử thẳng thừng như vậy . Trong khi lẽ ra anh phải gọi điện cho cô để hỏi han xin lỗi . Anh quá đáng lắm. Đèn bên kia đã tắt . Nhưng Thục Phương vẫn không muốn ngủ , cũng không thể ngồi vào bàn học bài . Cô cứ đứng bên cửa sổ khóc thúc thít đến khuya . Nếu biết kết quả của những tháng chờ đợi là như bây giờ, thì lúc trước cô không thèm nghĩ đến anh làm gì. Hôm sau khi cả nhà đã ngủ trưa , Thục Phương rời khỏi phòng , đi qua nhà Vũ Duy . Trong nhà vắng lặng không ai , ngoài anh làm vườn đang rửa chậu kiểng trước phòng khách . Thục Phương không đi tìm Diệp Thuý , mà đến thẳng phòng Vũ Duy gõ cửa một cách nôn nóng. Khá lâu anh mới mở cửa . Thục Phương đứng yên một chỗ, nhìn anh với nét mặt giận hờn, Vũ Duy khoát tay : − Em vô đi. Anh đi về phía tủ mặc áo vào . Rồi đến ngồi đối diện với cô : − Sao trưa không ngủ ? − Em không muốn ngủ. − Và qua đây để gây hấn với anh ? − Thế anh thấy không cần giải thích với em sao ? − Giải thích chuyện gì ? Thục Phương vung tay lên , hấp tấp : − Chuyện hôm qua chứ chuyện gì , suốt đêm em không ngủ được sáng nay vô lớp cũng không học được, anh quá đáng vừa vừa thôi. Vũ Duy nhìn cô một cái : − Chuyện nhỏ mà em nháo nhác như vậy sao ? Anh không hiểu nổi đó Phương. − Thế chuyện gì mới lớn , nếu em bỏ mặc anh như vậy , anh có tức không ? Vũ Duy đứng dậy, có vẻ không muốn bị làm phiền : − Nếu em không thích đi chơi như vậy , thì mai mốt anh không rủ nữa . Anh không thích phải chăm bẵm bên em khi xung quanh anh có nhiều cái khác đáng quan tâm hơn. − Nhưng anh không nên bỏ mặc em như vậy ? − Em vẫn có thể làm cái gì đó theo ý em, anh đâu có cấm. − Có nghĩa là em không là gì với anh cả, chỉ là con số không đối với anh ? Vũ Duy hơi suy nghĩ một chút , rồi nói thẳng thắn : − Anh nói để em nhớ điều này, là anh không thích bị ràng buộc , không thích vướng víu với bất cứ ai , anh là người tự do và sẽ giữ như vậy mãi . Sự trói buộc của em sẽ làm anh khó chịu , em hiểu không ? Thục Phương gục đầu nhìn xuống nền gạch cảm thấy bẽ bàng vô cùng . Vũ Duy đã phủ nhận tình cảm của cô rồi, cô mè nheo để làm gì nữa , chỉ càng thêm lố bịch . Nhưng cô không thể không giận . Không thể chỉ thụ động nhận chịu cách đối xử nhạt nhẽo đó . Cô phản ứng một cách hấp tấp : − Nếu anh đã coi thường em như vậy ,thì em không việc gì phải bám lấy anh nữa. Nói xong cô đến đứng trước gương , lần tay lên cổ tháo sợi giây chuyện, đặt lên bàn : − Em không còn quý cái gì anh tặng nữa . Trả anh đấy. Vũ Duy nhìn cử chỉ của cô bằng cái nhìn thản nhiên, hơi chút giễu cợt . Cái nhìn làm Thục Phương thấy mình quá con nít . Nhưng không muốn làm gì để sửa đổi nữa, cô mím môi : − Em về, anh cứ yên tâm đi , emk hông tìm anh nữa đâu. Cô bỏ ra cửa, và đi một mach về nhà . Cô không lên phòng để tiếp tục khóc Mà ngồi xuống băng đá sát bờ tường , gục mặt trên thành xi măng , bất động . Cảm giác bị phủ nhận làm cô buồn thấm thía . Đến giờ cô cũng còn bàng hoàng vì thái độ dửng dưng của Vũ Duy . Cô có cảm giác anh tự cắt đứt một hàng rào qui định rạch ngòi tình cảm giữa hai người .Một thái độ dứt khoát chứ không lấp lửng . Có lẽ anh thấy sự thân thiết trước đây là không tiện nữa. Thục Phương không biết được Vũ Duy đã thay đổi hay là trước đây anh chưa từng nghĩ đến cô . Nhưng dù anh co nghĩ thế nào thì lời tuyên bố ấy vẫn làm cô đau lòng không ít . Để tỏ cho Vũ Duy thấy mình tự trọng, mấy ngày liền cô ráng không qua nhà anh, cũng không tìm Diệp Thúy . Cô hy vọng Vũ Duy sẽ hối hận, sẽ thấy buồn khi nhận ra sự vắng mặt của cô, và sẽ chủ động tìm để giản hoà, cho nên dù rất nhớ, cô cũng cố gắng không tìm cách gặp, dù là gọi điện. Nhưng Thục Phương không chờ nổi đến một tuần . Vì mặc kệ sự vắng bóng của cô, Vũ Duy cũng không thấy lạ lùng hay thắc mắc . Chờ đợi một lời xin lỗi hình như cũng là chyện viễn tưởng . Thục Phương cuối cùng cũng hiểu ra, và điều đó làm cô hoảng sợ hơn là nổi giận. Tối nay sinh nhật nhật Diệp Thuý . Suốt buổi chiều Thục Phương ở phòng cô nàng chuẩn bị . Diệp Thúy không biết chuyện cô giận Vũ Duy, nên cô cũng không cần giải thích . Cả hai đang tháo bớt lớp ren trên ngực áo cho Diệp Thúy, chiếc áo mà tối nay cô sẽ mặc, vì nó rườm rà quá . Diệp Thuý vừa tẩn mẩn cắt chỉ, vừa nói với vẻ mơ mộng: − Anh Thạnh bảo tối nay sẽ nói với tao một chuyện quan trọng, theo mày thì đó là chuyện gì ? Thục Phương trả lời một cách nhạy cảm: − Tỏ tình. − Mày cũng đóan vậy hả ? − Còn mày ? − Thì cũng vậy đó . Nhưng không dám chắc, rủi không phải thì quê lắm. Thục Phương nhìn Diệp Thúy một cái lạ lùng . Bình thường con nhỏ xem trời bằng vung, sao bây giờ lại thiếu tự tin với anh Thạnh đến thế . Rõ ràng là nó rất yêu anh ta . Tự nhiên Thục Phương thở dài .Không phải chỉ có Diệp Thúy mà cả anh Thanh cũng thế, cũng hiền hơn khi ở bên nó, chứ không phớt tỉnh như Vũ Duy khi ở bên cô . Hình như khi yêu nhau, người ta trở nên dịu dàng với nhau hơn . Vũ Duy không yêu cô nên mới ngang ngang như thế chỉ có cô là quỳ lụy mà thôi. Không nhận ra cái thở dài của cô, Diệp Thúy nói như vô tình: − Hôm thứ năm anh Thạnh có rủ anh tao đến đó nhảy, chỗ lần trước mình tới đấy, nhớ không? − Nhớ, sao? − Có anh Duy đi nữa, tao định rủ mày, nhưng ảnh không cho bảo là để mày học . Hôm đó vui lắm tao uống bia rồi nhẩy đến khuya mới về . Tao phát hiện nhẩy với người yêu thú vị vô cùng . Nó làm mình gần gủi nhau hơn . Chậc…… cảm giác khó tả lắm. − Anh Duy để mày tự do à ? Diệp Thúy cười rung động: − Mày biết ảnh nói gì với anh Thạnh không . Ảnh bảo giao em gái tao cho mày, liệu mà quản lý nó, anh Thạnh kể lại với tao đấy. − Vậy là đúng ý mày rồi, tha hồ đi chơi, tha hồ nhảy nhót tuỳ thích. − Mai mốt đi làm rồi, mày cũng sẽ quậy như tao thôi . Thấy mày còn tối ngày ôm sách vở, tao chán giùm mày quá. Thục Phương cười lặng lẽ . Thật ra có lúc cô cũng muốn sống ồn ào vui vẻ như Diệp Thúy, nhưng không có điều kiện . Cô mà đi chơi như nó thì rớt tốt nghiệp te tua . Rồi Vũ Duy sẽ cười vào mũi . Cô ghét như vậy lắm. Diệp Thúy hình như đang quá hào hứng, cô kể một cách vô tình : − Hôm đó có mấy nhỏ vũ nữ mới tuyển, không biết tụi nó kiếm ở đâu ra mấy kiểu đồ đẹp hết ý, tao tìm ở mấy shop mà tìm không được kiểu nào như vậy, tụi nó chơi phong cách hay lắm. "Bây giờ bày đặt bắt trước cách ăn mặc của vũ nữ nữa, nhỏ này đua đòi quá mức thật" Thục Phương nghĩ thầm . Cô nhăn mặt: − Nghề nghiệp của họ bắt buộc phải ăn mặc như vậy , mày làm giống họ không được đâu, mày ở môi trường khác mà. − Môi trường gì ? Đã là model thì tao không để ý mấy chuyện đó . Hôm đó có một con nhỏ đẹp hết ý . Mày biết nó bảo thế nào không, chơi toàn đồ xịn không nhé . Thấy hết không chừa thứ gì, công nhận quá trời bạo, nhưng đẹp lắm . Ảnh giữ nó cả buổi, con nhỏ cũng chịu đeo ảnh lắm, ai mời nó cũng từ chối, chịu chơi thật. Thục Phương buông chiếc áo, ngước lên nhìn Diệp Thúy . Hiểu mình đã lỡ lời, cô nàng lập tức đính chính: − Nhảy thôi mà, thì ảnh thấy nó nhảy đẹp ảnh mới thích, thích tài hơn, đâu phải thích nó. − Từ thích đến quen đâu có gì là xa . Thục Phương thẩn thờ. − Tầm bậy, không có đâu . Anh Duy không thích hợp với mấy nhỏ đó đâu. − Tao thấy ảnh thích hợp với tất cả những cô giái có bề ngoài hào nhoáng, chuyện đó đã xảy ra rồi, mày có nhớ lần đó không ? Bây giờ là đến vũ nữ . Mai mốt sẽ còn đến ai nữa. − Tầm bậy, thích chút xíu rồi thôi chớ bộ. − Hồi trước ảnh cũng đã bồ bịch với chị Yên, chị ấy là diễn viên múa, mày nhớ không? Diệp Thúy cau mặt cố nhớ, rồi phì cười: − Công nhận nhỏ này nhớ dai ghê, chuyện xa tít cũng ráng nhớ . Nhưng lúc đó tụi mình còn nhỏ, anh Duy xem mày như con nít .Bây giờ khác rồi mà. Thục Phương làm thinh, nói với Diệp Thúy thì có ích gì . Chẳng lẽ bắt con nhỏ phải khẳng định là Vũ Duy chỉ thích cô . Như vậy vừa con nít vừa lố bịch . Cô lắc đầu: − Thôi đừng nói chuyện đó, tao nói thế chớ không nghĩ gì đâu. − Thật hả ? − Thật mà. Diệp Thuý tin ngay và không để ý chuyện đó nữa . Cô đứng lên, loay hoay thử áo . Thục Phương đứng nhìn và phê bình . Nhưng tâm trí cô lại nghĩ ngược lại chuyện Diệp Thuý đã nói . Một nỗi buồn làm cô nhói cả tim . Trong lúc cô khổ sở vì giận thì Vũ Duy tỉnh bơ đi chơi thậm chí đi thích người khác . Nếu cứ đến đó hoài thì anh sẽ ra sao đây . Tự nhiên cô thấy hoảng sợ với ý nghĩ đó. Suốt buổi tối, Thục Phương cứ mang tâm trạng nao núng, xao xuyến khó tả Gặp bạn bè Diệp Thúy toàn người cô không quen . Cô dự sinh nhật mà như dự đám ma . Chỉ khác là nhìn những người cùng trang lứa với mình cười vui vẻ, chứ không phải khóc . Mà không chừng nhìn người ta khóc còn dễ chịu hơn vì mình có thể buồn thoải mái . Đằng này phải ráng cười trong lúc mình muốn khóc . Đúng là cực hình. Vũ Duy ngồi cạnh cô nhưng có vẻ chú ý đến bàn ăn hơn là để ý vẻ mặt ảm đạm của cô . Thục Phương miễn cưỡng nhấm nháp muỗng xúp . Thỉnh thoảng quay lại nhìn bên cạnh . Rồi cô buột miệng: − Anh đói lắm hả ? Vũ Duy gật đầu thản nhiên: − Từ trưa giờ anh chưa ăn gì cả. − Anh làm gì ma không ăn ? − Bận đi công chuyện. Thục Phương làm thinh . Thái độ của Vũ Duy chứng tỏ anh không bận tâm, cũng không nhớ sự căng thẳng của hai người . Giá mà anh giận lại cô, có lẽ dễ chịu hơn, vì như thế chứng tỏ anh cũng có quan tâm . Cô không nhìn Vũ Duy nữa và cứ tự hỏi mình phải làm thế nào, chứ như thế này cô chịu không nổi. Khi mọi người rời bàn ăn, Vũ Duy thản nhiên đi lên phòng . Không nói với Thục Phương câu nào . Cô nhìn theo dáng anh trên cầu thang . Rồi nhìn quanh . Mọi người tụ tập bên bàn Diệp Thuý . Thuý và Phú Thạnh cứ quấn quít nhau, không ai để ý đến cô . Thục Phương bỏ ly nước xuống bàn, lặng lẽ đi lên lầu. Cô gõ nhẹ cửa phòng . Bên trong tiếng Vũ Duy vọng ra: − Vào đi. Thục Phương nhẹ nhàng lách mình qua cửa . Vũ Duy đang nằm dài trên giường, có vẻ quá mõi mệt . Thấy cô, anh cũng không hề ngồi lên: − Chuyện gì nữa vậy, sao em không ở dưới chơi ? − Sao anh bỏ lên đây vậy ? − Anh mệt. Thấy Thục Phương đến đứng ở bên cửa sổ im lặng nhìn xuống sân . Thỉnh thoảng cô quay lại nhìn Vũ Duy . Anh nhắm mắt như ngủ . Cử chỉ bất lịcn sự ấy không làm cô tự ái nữa . Mà chỉ là sự buồn bã và thờ ơ . Cô hỏi khẽ: − Anh mệt lắm hả ? − Ừ. − Em có thể nói chuyện với anh không, nói chút thôi, không nhiều đâu. − Nói đi. − Em muốn biêt mấy hôm nay anh nghĩ gì về em. − Không nghĩ gì cả. − Anh có biết là cả tuần nay em khổ sở ra sao không, thậm chí học cũng không được, lúc nào cũng nghĩ cách đối xử của anh, em đã làm gì để anh coi thường em như vậy. Vũ Duy mở mắt, có vẻ bị phiền nhiễu .Giọng anh hơi ngang: − Anh luôn tự hỏi tại sao em hay rắc rối như vậy, và em cứ lôi kéo anh vào những chuyện không đáng . Xin lỗi nghen Thục Phương, anh không phải là đối tượng của em đâu. Giọng Thục Phương hơi run, hình như cô bị hoảng vì câu nói đó : − Nhưng em yêu anh, chính vì em quá quan tâm nên em không chịu nổi sự lạnh nhạt của anh. − Em thể hiện sự quan tâm kiểu đó chỉ làm anh thấy phiền thôi . Nếu muốn anh vui vẻ, thì em hãy bỏ tính rắc rối đó đi . Đừng làm mất tự do của anh. Thục Phương cúi đầu nói nhỏ xíu: − Vâng, em biết, em xin lỗi lần trước đã làm phiền anh. Vũ Duy khoát tay: − Bỏ chuyện đó đi . Sao em không ở dưới chơi với Diệp Thúy, bạn bè không vui hơn sao. − Em không thích bạn bè, nếu không có anh. Vũ Duy cười khẽ: − Sống khép mình như vậy sẽ buồn lắm, em với nhỏ Thuý cộng lại chia đôi là vừa. Thục Phương không trả lời . Cô nhìn đăm đăm phía tường như suy nghĩ . Rồi ngẫng đầu lên, ngập ngừng: − Nếu được anh có thể cho em xin lại sợi dây chuyền đó không, em qúy nó lắm. Nói xong cô ngương ngập ngó chỗ khác . Vũ Duy cười một cái . Rồi ngồi lên mở hộc tủ trên đầu giường lấy sợi dây . Anh đặt nó trên bàn . Thục Phương bước tới cầm lên, mân mê nó trên tay . Cử chỉ của cô làm Vũ Duy thấy tội nghiệp . Anh bước xuống đi đến trước mặt cô: − Hy vọng em sẽ không trả anh lần thứ hai nữa. − Không bao giờ đâu, em hứa như vậy, và không để anh bực mình vì em đâu. Vũ Duy kéo mặt cô quay lại, hôn phớt lên mặt cô . Thục Phương run lên, chờ đợi cái hôn tỏ tình mà cô thường ao ước . Nhưng anh chỉ vỗ nhẹ vai cô như dỗ một đứa trẻ mà mình muốn đuổi với sự tội nghiệp, anh nói thật ngọt ngào: − Em xuống với Diệp Thúy đi nhé, anh mệt quá . Ngày mai anh sẽ đưa em đi chơi . Còn bây giờ anh phải ngủ đây. Thục Phương dạ nhỏ đầy thất vọng . Nhưng không dám phật ý Vũ Duy . Cô chậm chạp rời khỏi phòng anh . Đi xuống phòng khách . Diệp Thúy đã mở nhạc . Vài cặp đang nhảy biểu diễn . Những người khác không biết nhảy thì vỗ tay khuyến khích . Hình như vậy mà lại vui hơn . Thục Phương đứng nhìn đám đông nhộn nhịp ấy một lát . Rồi lẳng lặng đi về.
Chương 5
Buổi tiệc mừng Thục Phương nhận bằng tốt nghiệp không đông người, ngoài gia đình ông Tùng và những người trong nhà cô, Thục Phương không mời bạn bè cô vì bà Thục muốn tạo không khí ấm cúng giữa hai gia đình . Đối với Thục Phương, đây là một ngày vui sướng và hãnh diện nhất vì cô đã không rớt tốt nghiệp dù cô luôn lao đao lận đận vì Vũ Duy . Cô sợ bị anh cười hơn là sợ buồn nếu phải bị rớt.
Buổi tối mọi người tập trung trong phòng ăn. Chỉ thiếu có Vũ Duy. Thục Phương buồn hiu . Cô ngồi bên Diệp Thúy mà mắt cứ nôn nao liếc về phía cửa .
Bà Thục đề nghị chờ Vũ Duy. Nhưng ông Tùng đã khoát tay:
− Đừng chờ nửa chị, lát nữa nó sẽ qua ạ.
Ông quay qua bà Tùng:
− Bà có biết nó đi đâu không?
− Lúc chiều nó ở bệnh viện về một lát rồi đi, hình như bạn nó gọi thì phải.
− Thằng này, bộ nó không biết buổi tiệc này sao, phiền quá.
Bà Thục nói đở:
− Còn sớm mà anh, chờ nó thêm một lát cũng không sao, có mặt đông đủ cho vui mà.
Thục Phương thì thào:
− Mày có biết anh Duy đi đâu không?
− Không biết, anh này vô duyên dễ sợ, biêt có tiệc mà cũng đi, đi đâu thế không biết. Hay đừng chờ đi Phương
− Không biết nửa, tùy mẹ tao thôi.
Rồi cô không nói nửa. Cô thấy buồn thật và có cảm giác Vũ Duy rất thờ ơ đối với ngày của cô. Một này quan trọng không kém so với lấy chồng. Vì nó là bước ngoặc lớn đối với tương lai. Cô nhớ mấy năm trước khi Vũ Duy tốt nghiệp cô đã chuẩn bị quà cho anh trong mấy ngày trời. Đến phiên cô thì anh lại vô tâm như vậy. Vũ Duy bất công lắm.
Đến giửa buổi tiệc anh mới về. Thục Phương nhìn anh. Sự giận hờn lập tức biến mất. Cô cụp mắt ngó xuống bàn cố giấu vẻ vui sướng. Vũ Duy không đợi ông Tùng lên tiếng trách móc, đã nói ngay:
− Xin lỗi cả nhà. Con lỡ hẹn với người bạn, phải bỏ về giữa chừng. Gặp bị kẹt xe nên trể.
Ông Tùng cau mặt :
− Bạn bè gì không đợi lúc khác được sao. Thục Phương nó chờ con nãy giờ đó.
Thục Phương vội chống chế:
− Dạ, con đâu có chờ, con biết anh Duy bận công chuyện mà.
Vũ Duy kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô. Và đưa hộp quà ra:
− Mừng ngày quan trọng của em.
Thục Phương cười hân hoan:
− Cám ơn anh.
Cử chỉ của Vũ Duy không lọt khỏi cặp mắt quan sát của mọi người. Nhất là Diệp Thúy. Cô lanh chanh:
− Quà gì mà hộp nhỏ quá vậy anh Duy, chứng tỏ nó là nử trang. Anh chuyên môn tặng nử trang cho nhỏ Phương, mở ra đi Phương.
Bà Tùng rày:
− Đừng có tò mò, Thuý.
Nhưng Diệp Thuý bướng bỉnh:
− Qùa gì thì phải mở chứ xem nó có quan trọng không.
Vừa nói cô vừa thò tay định lấy chiếc hộp nhưng Vũ Duy ngăn lại:
− Để anh.
Nói rồi anh mở hộp ra và lấy chiếc nhẩn, Diệp Thuý kêu lên:
− Ý, đẹp quá.
Vũ Duy quay qua Thục Phương:
− Em đưa tay cho anh.
Thục Phương hơi mắc cở. Nhưng cô cũng chì tay ra cho anh ***g chiếc nhẩn vào nhón tay cô. Mọi người mĩm cười vì hành động của Vũ Duy. Và sẳn sàng bỏ qua cho anh cái tội về trể. Diệp Thuý cười rúc rích:
− Giống nhẩn cưới ghê. Sẳn tối nay hai người làm lể đính hôn luôn đi, em chứng cho.
Bà Tùng lại lên tiếng:
− Con nói bậy bạ gì vậy Thuý. Có mặt bác Thục mà nói năn lung tung qua nghe chưa.
Bà Thục mĩm cười dể dãi, Thục Ly nheo mắt ủng hộ DIệp Thuý rồi quay qua bà Tùng:
− Bác đừng có rày Diệp Thúy con cũng thấy vậy đó. Duy nó ga lăng quá chừng luôn. Chả bù với anh Quang đợi gới ý mới chịu tặng.
Cô quay qua háy Viễn Quang một cái, nhưng anh chỉ cười hiền lành. Không biết cách trả lời những câu đùa hay châm chích. Anh thuộc người hiền nhất trong số những người hiền. Đến nổi có lúc Thục Phương ao ước Vũ Duy hiền bằng nửa như vậy. Những người như thế này rất chung thuỷ. Cô nghĩ vậy bằng chứ là anh ấy chả yêu ai ngoài chị Ly.
Ông Tùng chợt lên tiếng:
− Thục Phương nghĩ một thời gian cho thoải mái. Rồi sau đó đến bệnh viện bác làm. Bác dành sẳn cho con một chổ rồi. Con sẽ làm cùng khoa với thằng Duy.
Thục Phương rụt rè:
− Dạ con đến làm liền cũng được ạ.
Bà Tùng dịu dàng:
− Đâu cần gắp vậy con. Mấy năm học cực quá rồi, ở nhà chơi vài tháng cho thoải mái, đâu có gấp.
Bà Thục xen vào:
− Anh chi chìu nó quá, sợ nó đâm ra lười đấy. Ra trường thì phải làm việc liền chứ.
Diệp Thuý lại lau chau:
− Mẹ không biết gì hết đi làm mới vui, chứ ở nhà chán lắm. Với lại nhỏ Phương nó bảo bao giờ đi làm nó sẽ quậy với bạn bè mà.
Thục Phương ngớ người nhìn theo Diệp Thúy không biết trả lời thế nào. Cô liếc nhìn mẹ, rồi buột miệng:
− Con đâu có nói như vậy.
− Có, có mà mày đã từng bảo học chán, bà thích đi chơi, thích bay nhẩy như anh Duy vậy đó.
− Đâu có, không có mà.
Bà Tùng cười dể dãi:
− Thục PHương thì nên đi chơi một chút. Con hiền quá là thiệt thòi đấy.
Diệp Thúy bấm tay Thục Phương một cái rồi liếng thoắng:
− Nhỏ Phương mà chịu đi chơi một cái là có khối người theo, chừng đó tha hồ mà chọn lựa.
− Nói bậy.
Diệp Thuý nói nhỏ:
− Tao nói như vậy là cảnh cáo ông Duy đấy, hiểu chưa và làm ơn im cái miệng lại giùm đi.
THục Phương chưa kịp trả lời thì nghe tín hiệu điện thoại, cô ngó quanh tìm. Vũ Duy mỡ máy nói chuyện với ai đó, giọng thật nhỏ. Mọi người trong bàn im lặng nhìn anh. Anh cất máy rồi nói với vẽ hấp tấp :
− Con phải đi ngay bây giờ, xin lỗi bác Thục.
Và trước cái nhìn thất vọng của Thục Phương anh đứng dậy cười với cô:
− Anh xin lỗi nghe Phương.
Thục Phương dạ nhỏ một tiếng, khuôn mặt là cả một mùa thu. Cô nhìn Vũ Duy đi ra cửa, rồi quay lại cúi mặt nhìn xuống ly nước của mình. Cử chỉ của cô không qua được mắt ai. Diệp Thuý nhìn cô bằng một cách tội nghiệp. Ông Tùng lên tiếng giọng tỏ vẽ bất bình:
− Nó đi đâu mà đi suốt vậy? tối nay mà nó ngưng bạn bè một bửa không được sao, bà phải nói chuyện với nó đi đấy.
Ba Thục hoà nhã:
− Không nên bó buộc với nó quá anh à, với lại bên đây với bên đó quen thuộc quá rồi, nó cần phải đến với bạn bè hơn chứ.
Mọi người tự nhiên im lặng, Vũ Duy bỏ đi cuốn theo cả không khí vui vẻ nơi đây. Thật ra không ai quan tâm đến anh nhiều. Nhưng nhân vật chính của buổi tiệc buồn hiu làm ai cũng thấy xốn xang. Nhất là bà Thục, cách yêu yếu đuối của Phương, làm bà không biết làm cách nào để giúp cô. Ai cũng thấy Vũ Phương không yêu cô. Nhưng không nỡ nói ra điều đó. Bà biết gia đình ông Tùng rất thương Thục Phương, nhưng điều đó đâu có giúp con gái bà hạnh phúc.
Nhưng Thục Phương mới là người có tâm trạng ảm đạm nhất. Mặc dù đã cố gắng cô vẩn không cười nổi. Cô yếu đuối đến mực đặt tất cả tình cảm và nghị lực của mình vào Vũ Duy. Cho nên thái độ nhiệt tình nửa vời của anh làm cô buồn đến mức không thiết đến ngày vui của mình nửa.
Thế là kết thúc tiệc trong không khí chẳng lấy gì làm vui vẻ. Mọi người ra về khá sớm. Thục Phương đóng cửa phòng ngồi một mình bên cửa sổ nhìn qua khung cửa sổ bên kia, chờ một ánh đèn để biết Vũ Duy đã về. Bất giác cô đặt tay lên sợi dây trên cổ, nhưng lại bỏ xuống. Cô không làm nổi cái việc khẳng khái là trả lại cho anh. Không dám giận như đã một lần giận. Cô chấp nhận tất cả để đổi lấy sự vui vẻ mà anh dành cho.
Một tuần sau Thục Phương đến bệnh viện nhận việc. Buổi sáng cô đi theo Vũ Duy. Anh giới thiệu cô với mọi người trong khoa. Lập tức cô nhận được những ánh mắt dò hỏi không dấu diếm. Nhưng không ai nói gì vì bận họp giao ban. Vũ Duy ra hiệu cho Thục Phương đi về phía một bác sĩ lớn tuổi, anh ngồi xuống cạnh bà ta:
− Chị Nhân hướng dẩn Thục Phương giùm em, chị cứ coi là bác sĩ thực tập và hướng dẩn tỉ mỉ giùm. Tóm lại, em giao cổ cho chị, gíup em nhé.
− Được rồi người nhà của bác sĩ Duy làm sao tôi không nhiệt tình nhỉ.
Vũ Duy mĩm cười :
− Nhiệt tình vừa phải thôi coi chừng người ta hiểu lầm em đấy.
− Thế cậu tưởng tôi không biết gì đấy à? mấy hôm nay tụi nó xôn xao chờ biết mặt bác sĩ mới đấy
Vũ Duy hơi ngạc nhiên:
− Nguồn tin này ở đâu vậy?
− Người thân của trưởng khoa làm ở đây thì làm sao mọi người không tò mò. tụi nó còn kháo nhau bạn gái của bác sĩ Duy rất đẹp.
Bà nhìn Thục Phương cười:
− Tin đồn chính xác lắm cô bé.
Thục Phương chớp mắt cười theo. không đồng tình cũng không phản đối. Vũ Duy đứng dậy:
− Em ở lại đây nhé. Có gì không biết cứ hỏi chị Nhân
− Dạ.
Đi vài bước, Vũ Duy chợt quay lại nói nhỏ vào tai cô:
− Có thể em chưa quen nên dể mệt, chừng nào mệt thì cứ đến phòng anh nằm.
Thục Phương mở lớn mắt ngạc nhiên:
− Giờ làm việc mà có thể nằm nghĩ sao? ở đây dể vậy hả?
− Chỉ là riêng em thôi.
− Sao anh không hướng dẩn trực tiếp cho em?
− Anh không muốn người ta hiểu lầm. Và em cũng đừng sợ, chị Nhân rất thân với anh, tính cũng dể chịu, dĩ nhiên anh cũng phải chọn người cho em thoải mái chứ.
− Vậy hả?
− Đừng sợ gì nhé.
Anh vỗ nhẹ lên vai cô rồi đi ra . Thục Phương đi theo bác sĩ Nhân vào phòng mặc áo. Rồi xuống phòng bệnh.
Chưa hết giờ mà cô thấy mệt thật sự. Có lẽ đêm hôm qua mất ngũ và vì thấy căng thẳng. Cô đến phòng Vũ Duy, gõ cửa. Anh bước ra mở. Nhìn vẻ mặt bơ phờ của cô, anh dịu dàng:
− Em mệt lắm phải không? Vào đây.
Thục Phương không cần giử ý, cô để nguyên áo nằm xuống salon mắt khép lại:
− Khám bệnh đâu có gì nặng nhọc, thế mà không hiểu sao em mệt quá. Chắc tại đêm qua em không ngủ?
Vũ Duy đến ngồi, quỳ một chân trước mặt cô:
− Em bị gì mà không ngủ?
− Không bị gì cả, chỉ có điều suy nghĩ đủ chuyện.
− Chuyện gì?
Thấy cô không trả lời Vũ Duy cũng không hỏi thêm. Anh im lặng vuốt ve nhẹ nhẹ trên mặt cô. Rồi chợt cười :
− Em có biết mấy người ở đây gọi em là gì không?
− Là gì?
− Bác sĩ gây mê.
Thục Phương mở mắt nhìn lên:
− Là sao ? em làm ở khoa này mà?
Vũ Duy kề sát mặt xuống gầm mặt cô:
− Họ nói em đẹp đấy, nhìn đôi mắt thôi là mê man rồi hiểu không?
Thục Phương cụp mắt xuống, hỏi một cách nghiêm trang :
− Em chỉ cần biết anh có thấy vậy không?
− Anh đâu có mù em biết đấy.
− Nhưng anh tự thấy hay là đợi họ nói mới nhận ra?
− Tại sao phải dựa vào nhận xét của người khác nhỉ, anh thấy điều đó từ khi em còn là một cô bé.
Vừa nói anh vừa cúi xuống áp môi lên môi cô, Thục Phương nằm im, sung sướng đến mức không biết phải đáp lại thế nào. Cô hỏi thật nhỏ:
− Vậy anh có yêu em không? có không anh?
Vũ Duy ngẩng đầu lên, cười một cách khó hiểu:
− Đừng hỏi anh câu đó và đừng bắt anh trả lời nhỏ ạ.
− Nhưng tại sao kia chứ. Anh cứ lấp lửng như vậy làm em khổ sở quá. Có lúc em nghĩ anh rất yêu em. Nhưng có lúc ngược lại anh làm em hoang mang qua. Em sợ cảm giác đó lắm anh biết không?
− Sao lại nói đến chuyện đó lúc này, Phương, em không nhớ đây là đâu sao?
− Nhưng bây giờ chỉ có hai đứa, mà em thì không dể gì gặp riêng anh thế này. Vậy thì anh nói đi, em van anh đấy.
Thấy Vũ Duy im lặng, cô nói thêm:
− Em đã thân với anh từ nhỏ đến lớn. Và anh đã bảo em rất đẹp Như thế chưa đủ làm nên tình yêu sao?
Vũ Duy đứng dậy, anh nói với một nụ cười kỳ lạ:
− Phải, anh có bảo em rất đẹp, nhưng mặt khác, anh cũng không mù đến độ không thấy những người khác cũng rất đẹp, rất đáng yêu. Và anh buộc lòng phải nói như vậy để em hiểu anh.