Tác giả: Ngoạ Long Sinh
Đả tự: dunghoitaisao127
Nguồn: 4vn.eu
Từ sáng đến trưa, trên khắp các nẻo quan đạo Hán Dương, Hàn Châu, Trường An, Giang Lăng, Quế Châu, ngoài biên thuỳ quan ngoại, trên khắp hai miền trung thổ hang ngàn cao thủ trong hai đạo hắc bạch, kẻ sử dụng khinh công, người cưỡi ngựa từng tốp từng đoàn lũ lượt kéo tới dãy Phục Qui sơn.
Phục Qui sơn hình thù giống hệt con rùa khổng lồ nằm phục, cao chừng ba ngàn trượng, trên đỉnh là bình đài rông lớn có tới hang trăm mẫu, cuối bình đài là một cái tháp ba tầng đứng chơ vơ. Cái tháp ấy có tên là Tàng cổ tháp – nơi cất giấu bức địa đồ Tàng cổ động của lão đại thiên tà Phục Hư tôn giả đã qui tiên từ gần hai trăm năm qua.
Trong Tàng cổ động có một pho bí kíp võ công “Võ lâm kỳ thư” của Phục Hư tôn giả để lại, cách đây mười mấy năm có một quái nhân phát giác bức địa đồ tìm Tàng cổ động được giấu ở trong toà cổ tháp này.
Cứ ba năm một lần, vào đêm trung thu khi vầng trăng vừa mọc lên cánh cựả Tàng cổ tháp sẽ mở ra cho tới khi trăng lên tới đỉnh đầu sẽ đóng lại.
Khi cánh cửa Tàng cổ tháp mở ra, có một vòng ngũ sắc xuất hiện xoay vùn vụt. Vòng ngũ sắc này sắc bén như lưỡi kiếm thần óc thể chem.gãy tất cả các loại vũ khí : bảo đao, bảo kiếm, thiền trượng, búa đồng hay bất ky loại nào khác. Muốn vào được bên trong Tàng cổ tháp phải lao qua cánh cửa hình tròn, chiếc vòng ngũ sắc nằm ngay cánh cửa cứ quay vùn vụt từ lúc trăng lên cho đến khi cánh cửa đóng lại. Không ai hiểu được do đâu lại có chiếc vòng ngũ sắc cú quay tít mà chẳng thấy một dông cơ, nhân vật nào điều khiển nó. Đây chính là một điều thần bí năm ngoài hiêu biết của quần hào hắc bạch hiện nay. Có người cho rằng năm xưa thiên tà Phục Hư tôn giả học được phep “Thiên tiên huyền vi đại pháp”, trước khi chết, lão nhân đem bức địa đồ Tàng cổ động giấu vào toa cổ tháp này rồi dung phép huyền vi siêu đẳng tạo thành chiếc vòng ngũ sắc này, cứ mỗi khi cánh cửa mở ra là xuất hiện quay tít cho đến chừng cánh cửa đóng lại liền biến mất và cứ mỗi ba năm tuần hoàn như vậy để lưu danh hậu thế. Có kẻ lại bảo ngôi cổ tháp do một vị thần tiên từ đời vua Trụ chế tạo ra, sau này lão đại thiên tà Phục Hư tôn giả phát giác, cất giấu bức địa đồ Tàng cổ động vào đó, tung tin ra chốn giang hồ để thử thách long tham của bọn cao thủ hắc bạch, bởi khi muốn vào phía trong tháp phải phóng qua chiếc vòng ngũ sắc nếu không bị chem. bay đầu cũng bị đứt ngang làm hai khúc chết một cách thảm khốc.
Cái tin đồn đại ngôi cổ tháp có chứa bí kíp này có hang trăm năm qua, bọn cao thủ võ lâm đi sục sạo khắp cả mọi nơi nhưng không gặp, mưòi bốn năm trước, có một vị quái nhân báo tin cho lục đại môn phái biết rồi biến mất. Được tin này, lão chưởng môn nhân Thiếu Lâm phái khẩn cấp triệu tập lục đại môn phái bàn bạc, sau đó phái các vị cao tăng tới ngôi Tàng cổ tháp đoạt bức địa đồ, hai lần vừa qua đều bị thất bại vì không một ai lọt qua chiếc vòng ngũ sắc mà không bị chém. bay đầu.
Lần thứ nhất có gần một ngàn cao thủ trong hai đạo hắc bạch tới dự, có luôn các trưởng lão của lục đại môn phái và các bang hội, rốt cuộc một trăm sáu mươi bảy cao thủ bị chiếc vòng ngũ sắc sát hại, không có một đại cao thủ nào lọt được vào phía trong Tàng cổ tháp để đoạt lấy bức địa đồ.
Lần thứ hai, trên một ngàn cao thủ hắc bạch đên ngọn Phục Qui sơn đoạt bức địa đồ Tàng cổ động, có trên hai trăm cao thủ tử nạn do chiếc vòng ngũ sắc thần quái, rốt cuộc vẫn thảm bại trở về chỉ vì phải có bức địa đồ này mới biết Tàng cổ động nằm ở nơi nào để đến lấy pho bí kíp Võ lâm kì thư của lão đại thiên tà Phục Hư tôn giả. Cứ theo lời truyền tụng, nhân vật nào chiếm được pho bí kíp vô tiền khoáng hậu này, luyện được các chiêu trong đó sẽ ngẫu nhiên là bậc chí tôn bá chủ võ lâm, không người đối địch.
Dù đã hai lần thất bại, chết mấy trăm cao thủ vì chiếc vòng ngũ sắc thần quái nhưng lần này chỉ vì long tham lại càng tới đông đảo them hơn, bởi ai ai có chút võ công cũng muốn mình là bậc chí tôn thiên hạ.
Về phần phái Thiếu Lâm xưa nay được gọi là ngôi sao Bắc Đẩu của võ lâm và năm đại môn phái Võ Đang, Nga My, Điẻm Thương, Côn Luân, Chung Nam lại càng lo lắng hơn nhiều, vì nếu pho bí kíp võ lâm kì thư của lão đại thiên tà Phục Hư tôn giả lọt vào tay kẻ khác, tất nhiên lục đại môn phái sẽ mất quyền minh chủ võ lâm đã từng thay đổi với nhau nhiều lần. Chỉ có các môn phái : Bạch Hạc, Hằng Sơn, Hoa Sơn, Tung Sơn chăng hiểu sao chưa thấy động tĩnh gì.
Lần thứ ba này tới tham dự tranh đoạt bức địa đồ Tàng cổ động này gôm có sáu đại môn phái :
- Giác Hải đại sư môn phái Thiếu Lâm.
- Thông Thiên đạo trưởng môn phái Võ Đang.
- Tùng Thiện chân nhân môn phái Điểm Thương.
- Đạo Thiện ni cô môn phái Nga My.
- Bất Giới đạo nhân môn phái Chung Nam.
Tất cả sáu vị chương môn này đều là đại cao thủ trong lục đại môn phái, tăm tiếng đương thời.
Bốn bang hội gồm có :
- Tư Đồ Huy bang chủ Xích Long bang.
- Tư Mã Sanh hội chủ Hồng Kỳ hội.
- Điệp Hồn Chiêu Mị cô hội chủ Chiêu Anh hội.
Sáu vị đại cao thủ lục đại môn phái dẫn đầu đi trước, tiếp theo là bốn vị bang chủ bốn bang hội.
Riêng Điệp Hồn Chiêu Mị cô còn phải ở lại phía sau hang trăm dặm. Nàng cưỡi con ngựa xích long câu đi trước, kế đến nghĩa nữ Gia Cát Linh Phụng, sau cùng là mười hai tên võ sĩ hộ tống. Tất cả mười bốn người đều sử dụng loại tuấn mã đủ màu sắc. Đoàn kỵ mã nhắm hướng Phục Qui sơn thẳng tới, chẳng ai nói một lời nào.
Điệp Hồn Chiêu Mị cô là kế mẫu của Gia Cát Linh Phụng, không có tình thiêng liêng mẫu tử nên mỗi người họ theo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Chợt phía sau co tiếng vó ngựa dồn dập, gấp rút. Gia Cát Linh Phụng quay lại nhìn thì thấy một thớt ngựa lao tới, bụi cát cuốn mịt mù. Không bao lâu thớt ngựa đến gần, trên lưng là một gã thiếu niên đội chiếc mũ rộng vành nên không nhận ra được khuôn mặt, chỉ thấy gã mặc chiếc áo màu lam. Gã thiếu niên áo lam thúc con hung mã chạy nhanh như mũi tên vừa lìa khỏi dây cung. Hình như chưa trông thấy đoàn kỵ mã giữa quan đạo nên, gã thiếu niên áo lam vẫn cứ phóng ào tới. Một trong mười hai tên võ sĩ nhân thấy người, ngựa gã thiếu niên chạy cuồng loạn liền quát lớn :
- Dừng lại !
Nhưng người ngựa của gã thiếu niên vẫn cứ lao tới như gió lốc khiến cho mười hai tên võ sĩ kinh hãi cùng dạt ngựa sang một bên tránh né. Mười hai tên võ sĩ cùng quát :
- Xú quỷ, điên rồi !
Trót….trót…trót……
Đang khi con hung mã ào qua, gã thiếu niên áo lam vung ngọn roi ngựa quất vào đầu mười hai tên võ sĩ nhanh không kịp thấy.
Mười hai tên võ sĩ trúng nhằm ngọn roi đau thấu tâm can, cùng quát :
- Đuổi theo !
Nhưng lúc ấy con ngựa của gã thiếu niên áo lam đã tới gần ngựa của Gia Cát Linh Phụng. Trông thấy gã thiếu niên áo lam quất roi ngựa vào đầu bọn thuộc hạ, Gia Cát Linh Phụng giận dữ thét :
- Xú tử điên cuồng !
Nàng quất roi ngựa vào đầu gã thiếu niên áo lam vừa ào tới. Không them nhìn ngọn roi đang quất xuống đầu, nhanh như chớp gã vươn ngọn tả chưởng chụp lấy ngọn roi, giật một cái. Gia Cát Linh Phụng bị cái giật quá mạnh và bất ngờ suýt té nhào xuống ngựa. Gã thiếu niên buông ngọn roi, thúc ngựa chạy như khói toả. Gia Cát Linh Phụng giận dữ thét :
-Xú tử, ngươi chạy đi đâu ?!!
Nàng giật mạnh sợi dây cương, con tuấn mã hí lên, cất bốn vó đuổi theo gã thiếu niên áo lam. Gã thiếu niên áo lam đã vượt qua Điệp Hồn Chiêu Mỵ cô. Nàng đang nghĩ ngợi chuyện gì đó, nghe tiêng thét của Gia Cát Linh Phụng giật mình quay lại trong khi gã thiếu niên áo lam ào qua. Điệp Hôn Chiêu Mỵ chưa hiểu chuyện gì xảy ra nên không phản ứng. Gia Cát Linh Phụng thúc ngựa chạy tới. Điệp Hồn Chiêu Mỵ Cô hỏi :
- Nghĩa nữ, có chuyện gì?
Gia Cát Linh Phụng trỏ ngọn roi ngựa về phía gã thiếu niên áo lam :
- Kế mẫu, gã kia vô lễ, con đuổi theo trừng trị gã !
Chưa dứt lời, Gia Cát Linh Phụng giục ngựa đuổi theo người ngựa gã thiếu niên áo lam đã xa ngoài hai trăm trượng. Điệp Hồn Chiêu Mỵ Cô lớn tiếng :
- Linh Phụng, trở lại ! coi chừng gặp tên cường đồ, đạo tặc, phỉnh lừa….
Nhưng Gia Cát Linh Phụng dường như bị gió lốc cuốn không nghe thấy tiêng của Điệp Hồn Chiêu Mỵ Cô, thúc ngựa đuổi theo người ngựa gã thiếu niên áo lam chạy phía trước. Nàng quyết bát cho bằng được tên bại hoại, quất vài roi ngựa dạy gã một bài học giang hồ.
Tác giả: Ngoạ Long Sinh
Đả tự: dunghoitaisao127
Nguồn: 4vn.eu
Sợ Gia Cát Linh Phụng rơi vào cạm bẫy của gã thiếu niên áo lam, Điệp Hồn Chiêu Mỵ Cô thét :
- Các ngươi hãy đuổi theo nghĩa nữ cho mau !
Mười hai tên võ sĩ cũng vừa phi ngựa tới, được lệnh của chủ nhân rần rần rượt theo phía sau. Con hung mã của gã thiếu niên áo lam hình như là con thần mã, chạy nhanh đến bốn vó tưởng chừng không chạm đất. Gia Cát Linh Phụng giật dây cương liền liền, con xich long câu chạy nhanh như khói toả. Gia Cát Linh Phụng quyết bắt cho bằng được gã thiếu niên áo lam vô lễ kia. Đằng trước cách xa ba trăm trượng không hiểu gã thiếu niên áo lam có biết có người đuổi theo hay không, chỉ thấy gã vẫn thúc ngựa chạy không ngừng. Gia Cát Linh Phụng đã gia tăng hết tốc lực con xích long câu mà vẫn chưa thu ngắn được khoảng cách giữa nàng và gã thiếu niên lam y. Dường như gã cố tình trêu chọc cho Gia Cát Linh Phụng đuổi theo nên gã chỉ cho ngựa chạy cách khoảng vài trăm trượng mà không tiến lên them. Hai đằng chạy đuổi một lúc đã gần bốn mươi dặm, hai bên là núi đồi trùng điệp. Vượt ra khỏi một gộp đá gie ra ngoài, gã thiếu niên áo lam dừng ngựa lại bên đường. Nháy mắt ngựa của Gia Cát Linh Phụng đã ào tới, dừng lại.
Gia Cát Linh Phụng thét :
- Xú tử, ngươi chạy đi đâu cho khỏi chứ ?
Nàng chưa nhận ra gương mặt gã thiếu niên áo lam vì chiếc mũ sụp xuống che tới chjếc cằm, nhưng vì giận dữ nàng gọi như thế.
Gã thiếu niên áo lam cười khỉnh :
- Cô nương nói nhảm. Từ nãy cô nương đã đuổi theo tại hạ hơn bốn mươi dặm vẫn theo không kịp, nếu tại hạ không ngừng lại chờ thì cô nương có đuổi ngàn dặm cũng uổng công.
Gã tiếp :
- Nếu cô nương muốn đua ngựa, tại hạ sẽ chạy cho cô nương thấy !
Gã thiếu niên áo lam toan giật sợi dây cương, Gia Cát Linh Phụng thét :
- Dừng lại !
Gã thiếu niên áo lam thả lỏng sợi dây cương :
- Cô nương còn điều gì chỉ giáo nữa không? tại hạ phải đi rồi không hầu tiếp cô nương được nữa.
Gia Cát Linh Phụng nói :
- Lúc nãy ngươi vô lễ với ta, bây giờ ngươi phải để cho ta đánh ba roi, ngươi không được tránh né, ta mới hết giận ngươi.
Gã thiếu niên áo lam gật đàu trong chiếc mũ sụp tới cằm :
- Được rôi, tại hạ xin hầu tạ ba roi.
Gia Cát Linh Phụng vung ngọn roi ngựa quất mạnh xuống đầu gã thiếu niên áo lam.
Gã thiếu niên áo lam không tránh né, vươn tay trái chộp lấy đầu ngọn roi ngựa nắm cứng.
Gia Cát Linh Phụng giật ngọn roi ngựa nhưng vẫn trơ trơ, làm như ngọn roi đã dính cứng trong bàn tay gã thiếu niên áo lam.
Nàng nghĩ thầm :
- “Nội lực của gã này không vừa, ta hãy vận nôi lực giật ngọn roi làm cho gã té nhào xuống đất, đánh gã ba roi.”
Gia Cát Linh Phụng vận toàn lựclên bàn tay giật mạnh một cái. Gã thiếu niên vẫn ngồi trơ trên lưng ngựa làm như không có chuyện gì xảy ra. Chợt một đạo ám kình từ người gã thiếu niên áo lam kích sang Gia Cát Linh Phụng như luồng sét giât. Gia Cát Linh Phụng kinh hãi buông ngọn roi ngựa, tròn xoe đôi mất nhìn chiếc mũ sụp tới cằm của gã thiếu niên vận lam y. Nàng cố tìm xem gương mặt của gã nhưng không thể nào nhận ra được, chỉ thấy chiếc cằm trắng như ngọc của gã. Trong long nghi hoặc, Gia Cát Linh Phụng nhủ thầm :
- “ Nội lực của gã này quả khưng khiếp, xem qua tư dung chẳng phải hạng tầm thường, ta chớ nên khinh suất, hãy thử hỏi lai lịch của gã.”
Nàng dịu giọng :
- Ngươi tên gì?
Gã thiếu niên áo lam trêu chọc :
- cô nương tên gi?
Gia Cát Linh Phụng hừ một tiếng :
- Ta tên là Gia Cát Linh Phụng
gã thiếu niên áo lam gật gù :
- Đẹp lắm. còn lệnh đường đại danh là gì?
Gia Cát Linh Phụng bực dọc :
- phụ than ta danh hiệu là Gia Cát Công Cẩn, hội chủ Chiêu Anh hội
Nàng hỏi lại :
- Còn ngươi tên gọi là gì?
Gã thiếu niên áo lam đáp gọn :
- Thạch Kiếm Cừu
Gia Cát Linh Phụng chợt cười khúc khích :
- Cái tên gì mà nghe ghê vậy, chẳng lẽ ngươi có rất nhiều kẻ thù?
Thạch Kiếm Cừu gật đầu đáp :
- Không sai ! Ta có rất nhiều kẻ thù nên dưỡng phụ đặt cho ta cái tên đó.
Gia Cát Linh Phụng phăng tới :
- Dưỡng phụ của ngươi là ai?
Thạch Kiếm Cừu lắc đầu :
- Dưỡng phụ của tại hạ cấm không được nói tới tên người, nên tại hạ không thể nói cho Linh Phụng cô nương biết được, xin miễn thứ. Tại hạ đi được rồi chứ?
Gia Cát Linh Phụng phất tay :
- Khoan đã !
Thạch Kiếm Cừu hỏi :
- Còn chuyện gì nữa Linh Phụng cô nương hãy nói mau, tại hạ đang có chuyện khẩn cấp.
Gia Cát Linh Phụng true chọc :
- Ta muốn trông thấy mặt ngươi xem có hung dữ như cái tên của ngươi không
Thạch Kiếm Cừu nổi giận :
- Được rồi, Linh Phụng cô nương hãy xem đây !
Thạch Kiếm Cừu giở mũ ra. Một gương mặt cực kỳ tuấn mỹ xuất hiện trước mặt Gia Cát Linh Phụng. Nàng bật thốt một tiếng “A….” rồi im bặt nhìn gương mặt ngọc của Thạch Kiếm Cừu trong khi Thạch Kiếm Cừu cũng vừa nhận ra gương mặt xinh đẹp như tiên nữ của Gia Cát Linh Phụng
Chàng khẽ nhủ thầm :
- “Quả là một trang tuyệt thế mỹ nhân!”
Bốn mất đen láy gắn chặt vào nhau sửng sốt, bởi Thạch Kiếm Cừu lẫn Gia Cát Linh Phụng đều không ngờ đối tượng của mình xinh đẹp đến thế. Nang như Chiêu Quân phục sinh, còn chàng chẳng khác nào Phan An tái thế. Quả đây là duyên kỳ ngộ của hai trang tuyệt đại nam nữ mỹ nhân, chỉ vì ngọn roi ngựa mà hội diện. Một lúc, Gia Cát Linh Phụng thay đổi cách xưng hô, giọng nói trong như rót ngọc :
- Xin được hỏi Cừu công tử năm nay được bao nhiêu niên kỷ ?
Thạch Kiếm Cừu thành thật :
- tại hạ vừa đúng mười tám tuổi, còn Linh Phụng cô nương đã bao nhiêu xuân xanh ?
Gia Cát Linh Phụng vẫn với giọng trong như rót ngọc :
- Tiểu muội mười bảy tuổi, kém Cừu công tử một tuổi, kể như công tử là ca ca.
Nàng lại hỏi :
- Cừu công tử vừa nói có người dưỡng phụ, còn nhị vị tiền bối ở đâu?
Thạch Kiếm Cừu buồn bã :
- Tại hạ là một kẻ không cha không mẹ, chỉ sống với người dưỡng phụ từ bé thơ cho tới bây giờ.
Gia Cát Linh Phụng kinh ngạc :
- Cừu công tử nói sao lạ vậy. Tại sao không có cha mẹ? tiểu muội không hiểu nổi rồi.
Thạch Kiếm Cừu thở dài :
- Tại hạ bị thất lạc từ lúc sơ sinh, được dưỡng phụ nuôi dưỡng, tại hạ có hỏi thân thế của mình nhưng dưỡng phụ chưa chịu nói ra. Bảo rằng chưa đến lúc, nên tại hạ không biêt song than là ai.
Gia Cát Linh Phụng cảm khái :
- Thật là đáng thương cho cảnh ngộ của Cừu công tử, nếu là tiểu muội cũng phải đau long.
Chợt nàng thở nhẹ :
- Nhưng tiểu muội cũng chỉ có cha, mà không có mẹ………
Đến lượt Thạch Kiếm Cừu kinh ngạc :
- Linh Phụng cô nương nói gì? Vị phu nhân mặc áo gấm ngồi trên con ngựa hồng khi nãy không phải là thân mẫu cô nương hay sao?
Mặt hoa Gia Cát Linh Phụng hiện lên nét buồn rõ rệt :
- Người đàn bà mặc áo gấm đó là kế mẫu của tiểu muội, mẫu thân muội qui tiên từ lúc muội mới ba tuổi, gia phụ buồn vì cô đơn nên mới tục huyền với bà. Bà tên là Điệp Hồn Chiêu Mỵ cô, Cừu công tử có nghe tới danh hiệu của bà lần nào chưa?
Thạch Kiếm Cừu lắc đầu :
- tại hạ vừa đặt chân ra chốn giang hồ lần đầu tiên nên không hiểu được bao nhiêu chuyện giang hồ, tại hạ chưa từng nghe tới mỹ danh của phu nhân một lần nào.
Chàng hỏi :
- phu nhân và Linh Phụng cô nương tới Phục Qui sơn dự cuộc diện đêm nay phải không?
Gia Cát Linh Phụng gật đầu :
- Cừu công tử nói đúng, kế mẫu của muội ra lệnh nên muội phải vâng theo.
- Còn Gia Cát tiền bối đâu sao tại hạ không thấy?
- gia phụ thường hay bệnh hoạn không đi dự được nên kế mẫu của muội thay mặt cho gia phụ tới ngôi Tàng cổ tháp theo lời thỉnh mời của lão hoà thượng Giác Hải đại sư môn phái Thiếu Lâm
Nàng hỏi :
- Cừu công tử có tới dự cuộc tranh đoạt bức địa đồ Tàng cổ động đêm nay không?
Thạch Kiếm Cừu dè dặt :
- tại hạ vâng lệnh dưỡng phụ tới Tàng cổ tháp dự khán chứ không có ý định tranh đoạt bức địa đồ Tàng cổ động, chỉ vì công lực của tại hạ hãy còn kém cỏi, không thể vượt qua nổi chiếc vòng ngũ sắc giết người kia.
Gia Cát Linh Phụng khuyên :
- tiểu muội nghe gia phụ nói lần trước hơn một ngàn cao thủ hắc bạch tới Tàng cổ tháp, chỉ vì tranh giành bức địa đồ Tàng cổ động bị chiếc vòng ngũ sắc sát hại trên hai trăm người, Cừu công tử đi xem chớ nên động tâm nhảy vào cánh cửa đó, nếu không ắt mang hoạ vào thân.
Thạch Kiếm Cừu cảm kích :
- Đa tạ Linh Phụng cô nương đã có lời khuyên bảo, có lẽ cô nương và phu nhân tới đó cũng chỉ dự khán thôi phải không?
Gia Cát Linh Phụng gật đầu :
- Phải…
Nàng chớp mắt :
- Cừu công tử, sau này nếu tiểu muội muốn gặp lại công tử phải đến nơi nào?
Thạch Kiếm Cừu thở dài :
- tại hạ là kẻ không nhà, chỉ được người dưỡng phụ nuôi dưỡng nhưng “bình thuỷ tương phùng”, hôm nay tại hạ và cô nương ngẫu nhiên gặp nhau ở đây , lẽ nào ngày sau không có phen tái ngộ?!
Gia Cát Linh Phụng ngập ngừng :
- Cừu công tử, tiểu muội có điều muốn nói với công tử nhưng không hiểu công tử có khứng chịu hay không?
Thạch Kiếm Cừu dò dẫm :
- Linh Phụng cô nương có điều gì hãy nói ra, nếu thấy không trở ngại tại hạ sẵn sàng đáp ứng.
Do dự phút giây, Gia Cát Linh Phụng nói :
- Điều tiểu muội muốn nói với công tử là….
Gia Cát Linh Phụng chưa nói hết bỗng nghe tiếng vó ngựa từ phía sau ào ào tới.
Gia Cát Linh Phụng giật mình nói mau :
- kế mẫu của muội sắp đến đây, tiểu muội xin hẹn lại với công tử sau này gặp lại sẽ nói cho công tử biết. Bây giờ tiểu muội xin tạm biệt.
Thạch Kiếm Cừu khẽ gật :
- tại hạ xin cáo biệt cô nương, hẹn có ngày tái ngộ.
Chàng toan giật sợi dây cương, Gia Cát Linh Phụng đã gọi giật :
- Cừu công tử khoan vội đã!
Thạch Kiếm Cừu dừng tay :
- Linh Phụng cô nương còn điều gì chỉ giáo nữa không, phu nhân sắp tới nơi rồi kìa.
Lẹ tay thò vào lòng lấy ra một món vật, Gia Cát Linh Phụng nhìn Thạch Kiếm Cừu :
- tiểu muội xin trao tặng món vật nhỏ mọn này làm kỷ niệm hôm nay, Cừu công tử không nên chối từ.
Không đợi Thạch Kiếm Cừu đáp lời, Gia Cát Linh Phụng ném món vật sang phía chàng rồi quay ngựa trở lại
Thạch Kiếm Cừu chộp lấy món vật, đưa mắt nhìn qua bỗng bật thốt :
- Viên bảo ngọc…..
Chàng sửng sốt nhìn viên bảo ngọc to lớn, chiếu muôn màu trong tay hiểu rõ đây là một viên ngọc giá liên thành.
Thạch Kiếm Cừu chẳng hiểu ra làm sao cả.
Bỗng nhiên gặp giữa đường, Gia Cát Linh Phụng hành hung, đuổi theo chàng, sau khi trông thấy mặt chàng thì dịu giọng, rồi bây giờ lại trao tặng viên ngọc quý cho chàng gọi là kỷ niệm là nghĩa làm sao?
Thạch Kiếm Cừu hướng mắt nhìn người ngựa của Gia Cát Linh Phụng đã xa ngoài trăm trượng, chàng có muốn đuổi theo cũng chẳng còn kịp nữa vì từ phía kia đoàn nhân mã đang chạy tới, cát bụi tung bay mù mịt.
Bâng khâng phút giây, Thạch Kiếm Cừu cất viên bảo ngọc vào lòng rồi giật sợi dây cương phong ngựa chạy nhanh.
Bây giờ mặt trời đã xế qua, con đường tới dãy Phục Qui sơn còn chừng ba trăm dặm, nhưng trước sau không ncó bóng dáng của một cao thủ nào. Bọn họ đã tới trước từ lâu.
Đường rộng thênh thang, Thạch Kiếm Cừu thúc ngựa chạy nhanh như cơn lốc.
Vừa đi chàng vừa nghĩ thầm :
- “Chẳng hiểu thế nào dưỡng phụ lại bảo ta phải chiếm cho kỳ được bức địa đồ Tàng cổ động rồi dưỡng phụ mới chịu nói rõ lai lịch mơ hồ của ta từ bao nhiêu lâu nay và những và những kẻ tử thù của ta là ai, quả thật là khó hiểu. Nếu ta không chiếm được bức địa đồ chắc chắn không bao giờ dưỡng phụ chịu nói rõ cho ta nghe.”
Rồi chàng lại nghĩ :
- “Từ sáng đến giờ ta xem qua quần hùng hắc, bạch trước sau có tới hàng ngàn người, có cả các lão hoà thượng của các đại môn phái tới dự cuộc tranh đoạt bức địa đồ dĩ nhiên lần này có rất nhiều cao thủ công lực thượng thặng, ta làm thế nào chiếm nổi bức địa đồ Tàng cổ động”.
Bất giác Thạch Kiếm Cừu bâng khuâng.
Nhưng bình sinh bản tính vốn kiên cường, bất khuất nên dù nghĩ vậy Thạch Kiếm Cừu nhất định phải chiếm cho bằng được bức địa đồ Tàng cổ động dù nguy hiểm đến đâu, dù có tan thây nát cốt cũng không hề lùi bước.
Chàng phải tranh đoạt bảo vật mang về động cốc dâng cho người dưỡng phụ mà mãi đến nay chàng vẫn chưa biết danh hiệu là gì.
Bởi vì dưỡng phụ chàng đã nuôi dưỡng, dạy dỗ chàng từ tuổi ấu thơ, lớn lên lại truyền võ công, kiếm pháp, ân sâu như biển, nghĩa nặng tày non, chàng phải làm vui lòng dưỡng phụ gọi là đền đáp một chút công lao.
Bỗng Thạch Kiếm Cừu bật thốt một mình :
- Nhất định phải chiếm cho bằng được bức địa đồ Tàng cổ động, nhất định ta sẽ thành công.
Quyết định xong, Thạch Kiếm Cừu cảm thấy an lòng, thúc ngựa càng lúc càng nhanh hơn trước.
Người ngựa chàng vượt hết dãy núi đồi tới cánh rừng già rồi lại tới dãy núi trùng điệp khác.
Lúc này trời đã về chiều, Thạch Kiếm Cừu đã trải qua trên hai trăm dặm đường, chỉ còn gần một trăm dặm nữa là tới dãy Phục Qui sơn
Trên quan đạo vắng tanh không có bong người, chàng hiểu rõ quần hùng đã tề tựu đông đủ cả rồi.
Thạch Kiếm Cừu đang phi ngựa chạy như bay, chợt nghe từ phía sau có tiếng vó ngựa chạy tới.
Tiếng vó ngựa rất khẩn cấp, có lẽ đó là một con hùng mã với tóc lực phi thường. Nhưng Thạch Kiếm Cừu cũng chẳng quan tâm gì tới chuyện đó vì nghĩ người kỵ sỹ kia chắc cũng tới toà Tàng cổ tháp tranh đoạt bức địa đồ đêm nay như mọi người khác.
Không bao lâu sau, tiếng vó ngựa đã sắp tới sau lưng Thạch Kiếm Cừu. Chàng vẫn không nhìn lại.
Nháy mắt tiếng vó ngựa đã sát sau lưng Thạch Kiếm Cừu, dường như người kỵ mã muốn phóng nganh qua người của chàng.
Lại có tiếng hò hét của nữ nhân trong như hạc réo :
- Tránh ra! Tránh ra!
Tiếp theo tiếng thét như hạc réo, người ngựa ào tới ngang Thạch Kiếm Cừu. Đó là một thiếu nữ mặc áo vàng. Nàng thét :
- Xú tử, sao ngươi không tránh?
Trót……..
Miệng thét, thiếu nữ áo vàng quất ngọn roi ngựa xuống đầu Thạch Kiếm Cừu
Ngọn roi của nàng quất xuống rít gió kêu “ vù “ một tiếng.
Thạch Kiếm Cừu giật mình quay lại, có muốn tránh cũng chẳng còn kịp nữa.
Lúc nãy chàng bị Gia Cát Linh Phụng quất roi ngựa, bây giờ lại bịn ả thiếu nữ áo vàng cũng quất bằng roi ngựa khiến chàng nổi giận.
Thạch Kiếm Cừu vươn tay trái chụp lấy ngọn roi ngựa của ả thiếu nữ áo vàng
Chàng vận công ghìm lại.
Hai con tuấn mã chạy song song nhau trên quan đạo, bởi ngọn roi như đã trở thành một khúc sắt vì nội lực từ bàn tay Thạch Kiếm Cừu truyền sang.
Thiếu nữ áo vàng cố giật ngọn roi ngựa nhưng không có cách nào được vì đầu roi đã bị Thạch Kiếm Cừu nắm chặt như chiếc kềm thép.
Thiếu nữ áo vàng giận dữ thét :
- Xú tử, buông ra !
Thạch Kiếm Cừu hét trả :
- Xú nữ, ta không buông.
Thạch Kiếm Cừu và thiếu nữ áo vàng trì níu ngọn roi ngựa, không ai chịu buông ra cả.
Con hùng mã của chàng và con xích long câu của nàng cứ chạy song song kè sát bên cạnh.
Thiếu nữ áo vàng lại thét lên :
- Buông ra !...
Thạch Kiếm Cừu hét lại :
- Không buông !
Thiếu nữ áo vàng doạ dẫm :
- Ngươi không buông ta sẽ giết ngươi.
Thạch Kiếm Cừu thách thức :
- Ta không buông, cô nương làm gì ta chứ?
Hai người vừa giằng co ngọn roi ngựa vừa hét nhưng không nhìn mặt nhau.
Bỗng thiếu nữ thét lớn :
- Ta giết ngươi !
Nàng vỗ ngọn tả chưởng xuống đầu Thạch Kiếm Cừu. Chưởng kình nặng như búa đồng.
Chỉ vì hai con ngựa chạy sát bên nhau, chưởng kình cách chỉ một thước, Thạch Kiếm Cừu không còn cách nào tránh né kịp.
Chàng giở ngọn hữu chưởng biền thành trảo chộp vào cánh tay thiếu nữ áo vàng giữ chặt.
Chưởng kình liền tan biến trong nháy mắt.
Thiếu nữ áo vàng mất thăng bằng ngã nhào sang phía con tuấn mã của Thạch Kiếm Cừu
Con xích long câu mất chủ chạy tới phía trước.
Thạch Kiếm Cừu kinh hãi bởi sợ thiếu nữ áo vàng bị ngựa đạp nhằm liền buông ngọn roi ngựa ôm nàng vào lòng.
Thiếu nữ áo vàng té gọn vào trong lòng Thạch Kiếm Cừu và vì hốt hoảng nàng vòng tay ôm cứng lấy ngang lưng chàng.
Thành ra chàng và nàng ôm chặt lấy nhau trên lưng con hùng mã.
Con hùng mã liền dừng lại bên đường trong khi con xích long câu vì mất chủ chạy tới phía trước đứng lại ngoái cổ nhìn.
Thiếu nữ áo vàng tỉnh thần lại, trông thấy Thạch Kiếm Cừu đang ôm nàng trong lòng nổi giận thét :
- xú tử, sao ngươi dám ôm ta?
Nàng giở ngọn tả chưởng tát vào mặt Thạch Kiếm Cừu
Chát !!!
Bị một cái tát như trời giáng, Thạch Kiếm Cừu nổi giận dữ thét lớn :
- xú nữ, nếu ta không ôm nàng, con ngựa đã đạp nàng chết rồi, sao còn hung dữ với ta?
Thiếu nữ áo vàng ngẩng đầu lên, cất ngọn chưởng toan tát vào mặt Thạch Kiếm Cừu một lần nữa.
Nhưng nàng chợt ngưng lại khi vừa bắt gặp gương mặt cực kỳ tuấn mỹ của chàng.
Cho tới bây giờ Thạch Kiếm Cừu mới nhìn thiếu nữ áo vàng, trái tim chàng liền đập loạn.
Chàng nhận ra thiếu nữ áo vàng là một trang tuyệt thế mỹ nhân tuổi trạc mười sáu, mười bảy.
Gia Cát Linh Phụng là một tuyệt thế mỹ nhân nhưng vẫn còn kém hơn thiếu nữ áo vàng mấy phân.
Bốn mắt mở to gắn vào nhau không hề chớp.
Cả thiếu nữ áo vàng lẫn Thạch Kiếm Cừu đều sửng sốt trước sắc đẹp của nhau.
Thiếu nữ áo vàng nhìn Thạch Kiếm Cừu trong khi nàng vẫn còn nằm gọn trong lòng chàng.
Hai gương mặt ngọc kề nhau, hai than hình sát lại nhau, mùi hương trinh nữ từ hơi thở của thiếu nữ áo vàng thoát ra tiếp xuc hơi thở cua Thạch Kiếm Cừu làm chàng ngây ngất, đê mê, trong khi nàng đắm đuối chìm vào mắt chàng.
Hai lồng ngực sát nhau, hai quả tim cùng đập loạn như cùng một nhịp thở.
Trông qua cảnh này chẳng khác đôi tinh nhân nam nữ đang gắn bó, yêu thưong, âu yếm nhau.
Một sự huyền diêu nào đó khiến cho cả Thạch Kiếm Cừu và thiếu nữ áo vàng không ai muốn buông nhau ra.
Cả chàng và nàng đều có cảm giác hai người có duyên với nhau từ kiếp trứoc giờ bỗng lại gặp nhau trên cõi trần.
Dù cả Thạch Kiếm Cừu và thiếu nữ áo vàng chưa ai nói một lời nào nhưng cả hai đều hiểu rõ họ đã yêu nhau rồi.
Không còn chế ngự được lòng mình, Thạch Kiếm Cừu cúi xuống hôn vào chiếc má hồng ửng tợ anh đào của thiếu nữ áo vàng
Thiếu nữ áo vàng không hề chống trả, khép đôi mi cong vút lại tiếp nhận nụ hôn nồng nàn đắm đuối của Thạch Kiếm Cừu
Nàng vòng hai cánh tay ngọc ôm chặt lấy chàng chứng tỏ sự yêu thương.
Thạch Kiếm Cừu siết mạnh thân hình ngà ngọc của thiếu nữ vào lòng khẽ giọng :
- Hiền muội tên gì?
Thiếu nữ áo vàng hé mở đôi mắt ra, nói như vẫn còn trong mơ :
- tiểu muội tên là Tiểu Tây Thi, còn ca ca tên gì?
Thạch Kiếm Cừu đắm say :
- Huynh tên gọi Thạch Kiếm Cừu, Thi muội hãy gọi như thế.
Tiểu Tây Thi mơ màng :
- Cừu ca ca… có lẽ đây là thiên duyên tiền định phải không?
Thạch Kiếm Cừu gật đầu :
- Thi muội nói đúng, huynh cũng nghĩ ra như thế nếu không là thiên duyên tiền định đâu có xảy ra trường hợp lạ lùng này.
Chàng nói thêm :
- Bỗng nhiên Thi muội quất ngọn roi ngựa vào đầu huynh, huynh nổi giận chộp bắt, muội mất thăng bằng ngã vào lòng huynh, huynh vừa nhận ra khuôn mặt muội là huynh đã đắm say mê rrồi, và muội cũng không chống trả lại huynh, quả là thiên duyên tiền định
Thạch Kiếm Cừu lại đặt một nụ hôn thật dài nơi má Tiểu Tây Thi chứng tỏ lời nói của chàng rất chân thành.
Cho tới bây giờ Tiểu Tây Thi mới chịu ngồi trở lên nhưng vẫn ở trong lòng Thạch Kiếm Cừu
- Cừu ca ca, gia trang của ca ca ở nơi nào? Hãy nói cho tiểu muội biết, có dịp muội tới bái kiến nhị vị đại nhân.
Nghe Tiểu Tây Thi hỏi đến song thân, Thạch Kiếm Cừu chợt buồn, nét mặt đang vui liền ảm đạm.
Chàng thở *** :
- Huynh không có gia trang, huynh là một đứa bé thất lạc song thân từ lúc bé thơ, cũng không biết song thân là ai, huynh được người dưỡng phụ nuôi dưỡng cho tới trưởng thành, huynh ở trong một hang động.
Tiểu Tây Thi vừa ngạc nhiên vừa thương hại, nhìn sâu vào mắt Thạch Kiếm Cừu :
- Cừu ca ca, người dưỡng phụ của ca ca tên gọi là gì?
Thạch Kiếm Cừu lắc đầu :
- Huynh không biết tên của dưỡng phụ, dưỡng phụ chưa từng nói tên người với huynh và cấm huynh không được tiết lộ nơi trú ẩn.
Chàng lại hỏi nàng :
- Thi muội, còn song thân của muội danh hiệu là gì, bảo trang ở đâu ?