Thế giới có đen có trắng, thế gian có đúng có sai. Công lý liệu có còn nằm ngoài ánh sáng hay trơ trọi đâu đó ở bóng tối kia. Hỏi có mấy kẻ khi chết rồi mà dám nói không thẹn với lương tâm. Cần phải thay đổi điều đó, không phải theo cách mà các Thánh nhân hay làm mà là theo cách nguyên thủy nhất. Giết chúng, giết chết cái ác và nhận tội thay cho chúng.
Một quân nhân say xỉn, một nữ diễn viên trẻ tài năng nhưng giả tạo, một học sinh cấp 3 cuồng sát, một nữ sinh viên bạo dâm, một tên trai bao đúng nghĩa. Và một con người tự nhận là thứ " thối tha " nhất trên đời này làm thủ lĩnh. Tất cả những con người đó hòa quyện lại tạo nên Hắc Cảnh.
Đó là một con hẻm nhỏ thường thấy, vẫn là sự im lặng như mọi ngày. Căn hẻm u tối vốn chỉ có ánh sáng đèn mờ ảo do một bóng đèn dây tóc lâu ngày phát ra. Tiếng chó sủa vang lên đều đều, mới nghe tạo cho người ta cảm giác bực bội nhưng không có nó thì người ta lại sợ sự im lặng đến kì lạ này, nên tiếng chó sủa vang lên cứ như một bản độc tấu lan khắp con hẻm nhỏ.
Cô gái chạy vào con hẻm với tiếng thở hổn hển, cô chạy cắm đầu vào nó mà không ngó lại đằng sau. Theo lẽ thường thì người khác thường sợ vào hẻm là vào ngõ cụt nhưng có lẽ cô gái không có thời gian để tâm đến điều này, cô cứ chạy mãi, chạy mãi tới khi cô phát hiện trước mắt là ngõ cụt. Tiếng chó sủa bỗng nhưng im bặt, một cơn gió không biết ở đâu thổi qua làm sống lưng cô cảm thấy lạnh, tuy nhiên nói sao nhỉ… cô thích cảm giác này.
Tiếng bước chân vang đều từ phía đầu con hẻm, mỗi tiếng bước chân vang lên lại khiến cô gái không tự chủ mà lui về sau mấy bước, tiếng bước chân dừng lại. Đối diện cô một thanh niên với mái tóc rối bời, mặc một chiếc quần jean rách, thân trên để trần lộ ra vài hình xăm xấu xí như lấy búng lông vẽ lên.
Tên thanh niên nhìn cô với ánh mắt ham muốn, miệng há ra nước dãi không ngừng chảy ra cứ như một con chó dại, đôi mắt hắn đầy sự điên cuồng, tròng đen đã thu hẹp lại làm một chấm nhỏ. Nhìn về bản thân cô gái, cô có nhan sắc thuộc hạng trung bình, cô không cao thân hình hơi nhỏ nhắn tạo cảm giác muốn được chở che cho người khác, khuôn mặt nhỏ của cô trắng bệch đôi vai không ngừng run run. Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng, một chiếc quần ngắn tới đầu gối. Khuôn mặt cô hoảng sợ tới cực điểm. Khuôn mặt cô trong mắt tên thanh niên lúc đó là như thế nào nhỉ. Là xinh đẹp, chính là xinh đẹp. Giống như khoái cảm khi được chà đạp một thiên sứ bị đày xuống trần gian vậy. Tuyệt vời.
Hắn gầm lên một tiếng rồi lao nhanh về phía cô gái. Cô gái hét toáng lên “ Cứu tôi, cứu tôi ! “ nhưng đáp trả cho cô là sự im lặng, à không có lẽ còn có tiếng gầm gừ của tên thanh niên đó chứ. Hắn tiếp cận cô gái rồi vật cô xuống đất, hắn mạnh bạo xé đi từng lớp quần áo trên cơ thể cô, hắn vừa làm vừa nở một nụ cười điên dại, có lẽ hắn rất đắc ý thì phải, Cô gái giãy dụa vài lần rồi cũng nhận được vài cái tát từ tên thanh niên.
Cô ngừng giãy dụa, cô nhắm mắt lại chỉ thấy trên cơ thể cô dần trở nên “ trống vắng ” hơn. Bộ ngực nho nhỏ của cô bị tên cầm thú nhào nắn không biết bao nhiêu lần. Cô cảm thấy bên dưới trống rỗng. Hắn vào rồi.
Tên thanh niên nằm lên người cô gái, thấy cô ngừng giãy dụa hắn tỏ vẻ đắc ý không ngừng thúc mạnh thêm. Nhưng có một cái gì đó lạ lắm. Không có tiếng khóc, tiếng rên cũng không, van xin lại càng không có. Dưới ánh sáng vàng của bóng đèn dây tóc, tên thanh niên chậm rãi ngước đầu lên nhìn vào khuôn mặt cô gái. “ Con khốn đó đang cười “
Một nụ cười mỉm treo nhẹ trên môi cô gái, nụ cười bình thản không mang theo bất kì một tia sợ hãi nào, mà ngược lại có một chút mỉa mai. Giờ thì ai săn ai đây ?
Khóe miệng tên thanh niên run run, “ Con khốn đó là loài người gì vậy, giờ phút này mà còn cười được sao ? “ Không để tên thanh niên hoàn hồn, cô gái một tay choàng lên cổ hắn, miệng ghé sát lỗ tai hắn mà thì thầm “ Chào mừng tới xã hội này, anh trai “ Xong, cô cắn mạnh vào cổ hắn, mạnh tới mức máu tên kai bắn thẳng vào mặt cô.
“ Gừ aaaa “ tên thanh niên hét toáng lên. Cô gái nhẹ nhàng dung ngón tay ngọc của mình chạm nhẹ lên môi hắn đòi hỏi sự im lặng. Không hiểu sao tên thanh niên lại ngoan ngoãn im lặng, cô lại cắn sâu thêm vào rồi nuốt luôn thịt lẫn máu con mồi vào mồm. Tên thanh niên thở dồn dập, muốn hét lên nhưng vô dụng gã bất lực.
Không biết qua bao lâu, tên thanh niên thấy chóng mặt tới kỳ lạ. Lúc này phần cùngcủa hắn đã bị cắn không biết tới nhát thứ mấy. Rõ rang trước mắt chỉ là một cô gái nhỏ bé, chỉ cần hắn chống trả chắn sẽ thành công nhưng hắn không có dũng khí đó. Lúc này phần đầu hắn ngả thẳng về đằng sau, và trong một khoảng khắc cuối cùng khi hắn nhắm mắt hắn thề, hắn thấy mặt trăng đang cười. Đúng, một nụ cười rất tà dị, nụ cười nuốt chửng linh hồn tên thanh niên trẻ tuổi.
Cô gái nhỏ nhắn “hiền lành “ đã xong việc của mình. Cô đứng lên với nụ cười thỏa mãn. Cô lụt túi tên thanh niên, thấy một bóp da cũ kĩ nhìn là biết hàng “ gia truyền “ cô lấy ở trong ra vài tờ tiền rồi cẩn thận xem xét coi có bỏ quên gì không. Cô vuốt nhẹ mái tóc mình, cẩn thận mặt lại chiếc áo rách tả tơi vừa bị xé nát, miệng còn lẩm bẩm “ Thanh niên gì mà ra đường mang có 200.000 ngàn, coi bộ đêm nay làm ăn không có lời rồi “ Cô gái bước ra khỏi hẻm nhỏ, trước khi đi còn không đá mạnh vào hạ bộ tên thanh niên miệng nói nhỏ “ Tạm biệt “
Đêm nay thành phố này lại nuốt chửng thêm một người hoặc cũng có thể là nhiều hơn một. Lại có thêm vài thân nhân ở nhà chờ ai đó, thêm vài mạng sống bị vứt đi, thêm vài cô gái bị chà đạp. Nhưng biết gì không ? Nó nhỏ bé lắm bằng chứng là chúng ta còn không biết tên người vừa chết mà, thậm chí chúng ta còn không nhớ là đã lỡ tay giết bao nhiêu con kiến. Thế nên, nhỏ nhoi lắm, hư vô lắm, thứ gọi là công lý ấy !
o0o
“ Một thanh niên được phát hiện chết trong hẻm nhỏ với tình trạng bán khỏa thân, nguyên nhân chết là do mất máu, thân phận thanh niên vẫn đang được xác nhận, chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhập thong tin liên quan đến vụ việc “ Ả MC vừa đọc thông tin vừa nở nụ cười trên mặt, cứ như tin vừa rồi là mừng đội nhà vô địch World Cup hay ai đó vừa lụm được nửa tỉ vậy.
Dịch Phong với tay lấy remote tắt tivi. Hắn không muốn trong một ngày mà nghe quá nhiều lời nói dối như vậy. Dịch Phong vươn vai rồi ngáp một cái rõ to, hắn nửa muốn nằm đây ngủ, nửa lại muốn đứng dậy đi học. ” Năm nay cuối cấp, năm sau phải vào đại học “ tự nhủ như thế Dịch Phong đứng dậy tùy tiện thay đồng phục. Dịch Phong nhìn con người đang ở trước gương. Thân cao tầm 1m8, trên thân thể có từng mảnh cơ bắp do luyện tập mà có, tuy nhiên lại có vẻ khá gầy, mái tóc dài che đi cả mắt, bờ môi thâm cộng với chiếc mũi cao chưa kể đến đôi mắt đục ngầu của hắn nữa. Mặc dù cũng được coi là tuấn tú nhưng cũng tính là khuôn mặt dọa người. Nhìn hắn cứ như là mấy kẻ sát nhân hàng loạt ấy.
Dịch Phong không có vẻ gì là không hài lòng với ngoại hình của mình. Hắn nhìn nó đã quen quá rồi, không có gì là khó chịu, mặc dù đôi khi hắn cũng lỡ hù em gái hắn xỉu mấy lần còn lại cũng không được tính là có rắc rối gì quá lớn.
Dịch Phong cũng không ăn sáng mà bước vội ra khỏi nhà. Hắn tự thấy sự có mặt của hắn làm cho ngôi nhà ô ếu hơn rất nhiều. Chả có con quạ nào lại tình nguyện ở chung với thiên nga cả, trừ khi con quạ đó không biết tự đánh giá bản thân mình.
Dịch Phong thấy mình là kẻ xấu. Không phải theo thể loại anti hero, mà là thuần hắc ấy. Chính vì hắn nhận ra bản thân mình khác người nên cũng chả thân thiết với ai kể cả gia đình, dù cho mọi người xung quanh lúc nào cũng cố làm thân với hắn.
Bước ra khỏi nhà, Dịch Phong cũng không có vẻ gì là vội vã mà nói đúng hơn là hắn khá ung dung. Hắn bước không nhanh không chậm, vừa là để hít thở không khí trong lành vừa nghe người xung quanh nói chuyện.
Những chuyện họ nói nào là hòa bình thế giới, trừng phạt cái ác,… Không hiểu sao nghe giống như tấu hài. Một bản hài kịch thật dài, vừa nhàm chán vô vị lại không mắc cười. Thành phố này,… à không là cả xã hội này chỉ nên tồn tại một quy tắc đen ăn đen. Ác thì dụng ác báo, thiện thì dụng thiện báo. Cớ sao phải tấu hài như vậy.
Nếu mình có cơ hội hay nếu ai đó có cơ hội làm ơn hãy thay đổi quy tắc này đi. Còn như bây giờ Nhân gian và Địa ngục đang dần đổi chỗ rồi đấy.
“ Rất vinh hạnh được nghe lời thỉnh cầu của cậu “ Trong đầu Dịch Phong bỗng vang lên một giọng nói trong trẻo, giọng nói đó đánh mạnh vào tâm trí cậu làm cậu ngẩn người ra hồi lâu. Tới khi cậu hoàn hồn lại cậu đã không nhận ra mình đã bước một chân vào Thiên Đàng rồi, bước một chân tới “ Sự cứu rỗi “ cậu hằng mơ ước.
Cứu rỗi sự thối rửa của thế giới này cũng như sự thối rữa của cậu.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Kẻ Lánh Đời
Hắc Cảnh
Chương 2 : Lần đầu gặp mặt
Tác giả : Kẻ Lánh Đời
Dịch Phong chỉ ngẩn người ra một chút rồi lại bước đi. Thú thật, cậu không quan tâm lắm, cậu chỉ nghĩ nó là ảo giác mà thôi chứ không không quá phóng đại sự việc lên. “ Chắc có lẽ là do suy nghĩ tiêu cực lâu ngày tích tụ lại gây nên ảo giác “ Cậu nghĩ thầm trong bụng.
Không biết từ lúc nào tính cách của cậu đã biến đổi tới mức không còn bất ngờ hay sợ hãi đối với những thứ xung quanh rồi. Nếu dùng từ ngữ để diễn tả thái độ của cậu thì chắc là “ thản nhiên “, thản nhiên với tất cả, xem như những chuyện bất thường trở nên bình thường. Dịch Phong thường nghĩ để tồn tại thì phải có được thái độ này.
Theo quan niệm của hắn những gì bất thường sẽ trở nên bình thường khi ngươi không liên quan đến nó. Cho dù có là ma quỷ hay gì đi chăng nữa nhưng nếu mi “ phơ “ hắn thì hắn cũng đâu dám làm mi.
“ Này, cậu không nghe ta nói à ? “ Giọng nói đó lại lần nữa vang lên bên tai Dịch Phong, lần này còn mang theo một chút thất vọng.
“ Nghe “ Dịch Phong đáp khẽ. “ Thế sao cậu không trả lời ta ? “ Giọng trong trẻo lại xuất hiện bên tai Dịch Phong.
“ Tại sao ta phải trả lời cô “ Đáp một cách thản nhiên, Dịch Phong vừa trả lời vừa ngó nghiêng xung quanh xem ai đang hỏi mình.
“ Phụ nữ gọi mà không trả lời là bất lịch sự lắm đấy “ Giọng trong trẻo có chút tức tối lại vang lên.
Ngó nghiêng hồi lâu không có kết quả gì làm Dịch Phong thở dài một tiếng, lúc này cậu mới bất đắc dĩ đáp “ Ma còn là phụ nữ sao ? “
“ Ma ? Cậu nói ta à, cũng phải ta còn được gọi là Bóng ma thành phố đấy “
“ Thế cô là ma thật à, trước đây tôi có từng hại cô nên giờ cô ám tôi à ? “ Không chút sợ sệt, Dịch Phong ghé lại chiếc ghế đá ven đường, cậu ngửa đầu ra đằng sau, miệng hỏi một cách thích thú.
“ Hi…hi…hi… “ Ma cười một tràng dài. Giọng cười như chuông bạc mất hơn mấy giây mới ngừng lúc này “ ma “ mới nói : “ Chúng ta cũng chỉ mới gặp nhau lần đầu, thì làm sao mà cậu hại ta được. Mà có lẽ ta hại cậu thì đúng hơn “
“ Hại tôi, tôi đáng để hại sao ? Hại tôi cũng chẳng có ích gì cho cô đâu nhỉ “
“ Hiện giờ thì chưa nhưng sao này thì có, có nhiều là đằng khác “
Dịch Phong nhún vai bất đắc dĩ, miệng cười không trả lời. Im lặng một lúc lâu không ai lên tiếng cả, Dịch Phong cứ ngồi đó nhìn từng người đi qua. Cậu giống như nhìn thấy cả một thế giới riêng trong đó vậy.
Cậu nhìn thấy một cụ già có khuôn mặt phúc hậu đang đưa tay xoa đầu một cậu nhóc, nhưng treo trên gương mặt hiền lành ấy là một đôi mắt trần trụi và them thuồng. Cậu nhìn thấy một cô gái đầu nhuộm vàng, đang mỉm cười nhận vài trăm từ tay gã mập đang chạy xe. Nụ cười đó có chút vui vẻ nhỉ, còn có chút xót xa nữa.
Cậu nhìn thấy một người mặc đồ cảnh sát vừa ngoắc một cô gái vào vừa nhìn chằm chằm vào bộ ngực đằng sau chiếc áo sơmi của cô ta. Trên bầu trời từng chú chim se sẽ bay trên cao nhưng nhìn xa chúng lại đen đúa và xấu xí như loài quạ. Có khi nào con người cũng vậy không ? Ẩn sau sự hào nhoáng bên ngoài là gì ? Nhân tâm đem đi nhìn theo góc độ khác liệu có còn trong sạch hay sớm đã đen như mực.
“ Cậu dám giết một người không ? “ Bất chợt Dịch Phong phát hiện giọng nói của “ ma ” vang lên kế bên mình. Cậu giật mình nhìn sang, chỉ thấy một cô gái tầm 15,16 tuổi, mặc một chiếc váy trắng không có hoa văn, cô có một mái tóc đen dài tới tận mông, khuôn mặt của cô rất đẹp nó như một tác phẩm được đục ra cẩn thận và tỉ mỉ, chính vì vậy khuôn mặt của cô dù rất đẹp nhưng không mang một nét con người nào cả, nó giống như là,một bức tranh hay một tượng đá. Cô có vẻ khá gầy, bộ ngực nho nhỏ chỉ khiến tầm mắt Dịch Phong lướt qua một chút. Cậu nhìn vào đôi mắt cô rồi khẽ giật mình, nó giống cậu, một đôi mắt đục ngầu không mang theo một tia sáng nào cả.
“ Cô biết không ? Nếu đôi mắt cô sáng hơn một chút thì tôi đảm bảo cô là người đẹp nhất tôi từng thấy đấy “ Không vội trả lời câu hỏi kì lạ của Ma, Dịch Phong nói.
“ Tôi thì lại thích đôi mắt này, mà chẳng phải nó cũng giống anh sao ? “ Ma cười duyên.
“ Vừa rồi cô hỏi… “ Dịch Phong vội đổi chủ đề.
“ Anh có dám giết một người không ? “ Ma cắt lời Dịch Phong, trực tiếp nói.
Nghĩ ngợi một chút, Dịch Phong nhìn vào đôi mắt của Ma cậu nói “ Không, nếu cô kêu tôi đi giết một ai đó thì thứ lỗi tôi không làm được… Nhưng, nếu muốn giết thì có lẽ tôi phải giết nhiều hơn một “
“ Nhiều hơn là bao nhiêu ? “ Ma tò mò hỏi Dịch Phong. Dịch Phong nở một nụ cười kì lạ. Nụ cười đó phối hợp với bờ môi ngâm của cậu, làn da trắng bệch cộng với đôi mắt đục ngầu làm cho khuôn mặt Dịch Phong trở nên cực kì đáng sợ, cậu trả lời với giọng mỉa mai : “ Có nhiêu kẻ xấu, liền giết bấy nhiêu “
Ma cười tươi, cô cũng nhìn vào đôi mắt đục ngầu của “ đồng loại “, đôi mắt đáng sợ đó có một sức hút kì lạ khiến cô dình chặt vào nó, muốn thoát ra mà không được. Đôi mắt có lẽ còn pha một chút non nớt do thiếu kinh nghiệm nhưng nhiêu đó cũng đủ để khiến đôi mắt đó xứng tầm với đôi mắt của “ Ma vương “ trong truyền thuyết. Ma cưỡng chế đôi mắt mình nhìn chỗ khác cô vừa cười vừa nói : “ Thế anh cũng thành kẻ xấu mất rồi “
“ Tôi ngay lúc này cũng đã được tính là kẻ xấu rồi “ Dịch Phong dường như không để tâm lắm tới hành động của cô cười gượng mà nói.
“ Vậy sao ? “ Ma không nói gì thêm nữa mà cùng ngồi với Dịch Phong ngắm dòng người qua lại, có vẻ cô cũng nhìn ra được cái “ vẻ đẹp “ ở trong đó.
Bất tri bất giác, Dịch Phong đã ngồi đây từ sáng đến trưa mất rồi. Có thể thấy dòng người lúc này pha thêm vài tấm áo học sinh. “ Thế là hôm nay lại nghỉ “ Dịch Phong nghĩ thầm, song hắn lại nhìn qua phía Ma. Cô bé vẫn ngồi đó, hai chân không ngừng đung đưa theo nhịp, cô vẫn dùng ánh mắt đục ngầu của mình như một vị “ Ma Hậu “ ngắm nhìn trần thế.
“ Ầm “ Đang chìm trong miên man bỗng nhiên một tiếng động ồn ào làm Dịch Phong hoàn hồn. Cậu đưa mắt ra nhìn.
Một chiếc xe hơi màu vàng trông khá đắt tiền vừa đụng vào một cặp vợ chồng già đi xe đạp bình thường. Dù không hiểu rõ về xe cộ lắm Dịch Phong vẫn biết xe đạp hiệu “ Martin “ và xe hơi hình như là hiệu “ Samsung “…
Bỏ qua chuyện hiệu xe, từ trên xe một tên thanh niên bước xuống. Tên thanh niên mặc trang phục có vẻ khá đắt tiền, đi đôi giày da được đánh cao bóng tới mức soi gương được luôn. Chỉ thấy hắn chửi bới gì đó rồi bay vô đạp cặp vợ chồng già liền mấy cái, hắn vừa đạp miệng còn chửi to “ Mẹ kiếp, hai ông bà già này làm hư xe của tôi giờ phải làm sao, hai ông bà có tiền đền hay không “ Thì ra là hắn thương tiếc chiếc xe hiệu “ Samsung “ của mình.
Người dân xung quanh thấy chuyện lập tức bu lại, không có mấy kẻ giúp đỡ chủ yếu là đứng xem, nhưng cũng may có mấy người tâm đại không mấy tàn nhẫn hét to “ Con mẹ mày, đụng người ta mà còn mất dạy à có tin tụi tao đập mày không “.
Tên thanh niên nghe thấy thế thì hừ mạnh một cái bước lại chỗ xe của mình lò tay qua cửa sổ lấy cái gì đó. Người dân ngược lại không sợ hắn móc vũ khí mà còn nhón lên coi cho rõ thì bỗng nhiên.
Từ tay thanh niên là một nhúm tiền toàn tờ 500.000 ngàn đồng, hắn cầm lấy xấp tiền đó giơ lên cao. Đúng lúc mọi người xung quanh tưởng hắn sẽ bồi thường cho cặp vợ chồng già. Thì tên thanh niên không làm vậy hắn cầm xấp tiền quăng lên cao. Hàng chục tờ tiền mệnh giá cao nhất của nhà nước bay khắp nơi. Người dân đứng xung quanh nào còn quan tâm đến thứ gì trực tiếp nhảy vào tranh đoạt số tiền đó.
Họ chỉ lo tranh tiền, có người còn dùng gạch đá tấn công người khác để cướp tiền, chính người mà lúc nãy lên tiếng dùm cặp vợ chồng cũng nhảy vào xô mạnh ông chồng đang cố đỡ bà vợ đứng dậy làm hai người ngã sổng xoài rồi lấy đi hai tờ 500.000 ngàn dưới chân họ.
Khung cảnh lúc bấy giờ đầy hỗn loạn. Có người không chen vào được cũng lấy điện thoại ra quay quay chụp chụp. Cảnh sát không biết từ đâu xuất hiện dùng gậy gọc đập mạnh vào những người xung quanh, giựt lấy tiền của họ rồi bỏ nhanh vào túi. Tên thanh niên cười đắc ý, lại chỗ xe lấy thêm một nắm tiền nữa quăng lên.
Kì lạ là dù mọi người đang chen lấn tới mấy cũng không trực tiếp lại chỗ xe lấy tiền, còn lúc thanh niên bước lại chổ xe đám đông đang hỗn loạn rất khôn ngoan né ra. Lại nắm tiền thứ ba quăng lên. Khung cảnh càng thêm hoảng loạn. Nhiều người đầu đầy máu nằm dưới đất rên rỉ nhưng tay vẫn nắm chặt tờ tiền.
Trẻ em, người già kẻ trẻ không ai là không nhào vào trận hoảng loạn này nhặt tiền.Tên thanh niên cười to đắc ý, rồi leo lên xe bỏ đi. Mọi người đều nhường cho hắn một con đường giống như là “ tiễn “ hắn vậy.
Tới khi mọi người tán ra hết, mới thấy đôi vợ chồng già thân thể bị thương lổ chỗ. Thế nhưng ông chồng vẫn cười ôn hòa vỗ vai người vợ, hai người nhìn nhau cười, tuy không phải là nụ cười ngây ngô hồi trẻ cũng không phải là họ xinh đẹp hay gì. Nhưng nụ cười đó đẹp đến kì lạ. Họ lại leo lên xe chầm chậm bỏ đi.
Dịch Phong và Ma ngoài ghế đá chứng kiến hết mọi việc. Ma có vẻ thản nhiên khuôn mặt được chạm khắc không có gì thay đổi chỉ là đôi mắt càng thêm đục ngầu mà thôi.
Dịch Phong cũng vậy, việc này làm hắn biết được hai điều. Thứ nhất hắn đã quá xem thường lòng tham của hai người, thứ hai không phải ai cũng là người xấu. Nhưng chính vì cái xấu quá nhiều làm cho ta khó mà phân biệt thôi. Chưa bao giờ, từ lúc sinh ra tới giờ Dịch Phong chưa từng có khát vọng thay đổi thế giới như thế này. Hắn không rõ là làm như thế nào, Dịch Phong cũng biết là chẳng dễ dàng nhưng hắn phải làm. Nghĩ như thế, hắn quay sang nhìn Ma, thấy Ma cũng đang nhìn mình.
Dường như Ma đọc được câu hỏi trong mắt hắn nàng hỏi : “ Anh nghĩ người tốt là như thế nào “
“ Người có thể thanh lý kẻ xấu chính là người tốt “ Không cần suy nghĩ Dịch Phong lập tức trả lời.
“ Thế còn người xấu ? “
“ Kẻ giúp người ta trở thành người tốt chính là kẻ xấu “
Hình như là Ma bất ngờ trước câu trả lời của Dịch Phong, nàng im lặng hồi lâu rồi giọng nàng lại vang lên.
“ Thế anh có muốn giúp tôi trở thành người tốt không ? “ Giọng nói của Ma lại vang lên, nhưng lần này là ở trong đầu Dịch Phong.
“ Tại sao tôi phải giúp cô ? “ Dịch Phong không mấy kinh ngạc mà nhìn vào mắt Ma, hắn hỏi nàng.
“ Dựa vào tôi có khả năng đi vào não của người khác, còn nữa dựa vào… tôi cũng có đôi mắt giống anh “
“ Tôi đồng ý giúp cô, nhưng nói trước là tôi không có khả năng gì đặc biệt đâu nhá “ Dịch Phong bông đùa.
“ Chả sao, loại người như tôi và anh đều là những thiên tài về sát nhân mà học tí là biết ngay “ Có vẻ không mấy để tâm Ma nói.
“ Sát nhân sao ? “ Dịch Phong không hiểu tại sao lại đi tin tưởng một người mới gặp mặt hồi sáng sớm, nhưng kì lạ là hắn lại tin tưởng quyết định này của mình tới kì lạ. Là do tâm lý hắn méo mó hay sao nhưng khoảng khắc khi Ma vừa nhắc tới sát nhân, Dịch Phong cảm thấy từng đợt khoái cảm truyền về phía mình.
“ Bàn tay này lại phải nhuốm máu rồi “ Dịch Phong nhìn vào bàn tay mình rồi lại nhìn vào Ma. Cô gái này mang lại sự tin tưởng tới kì lạ cho Dịch Phong. Cô gái này vừa mang lại mục đích sống cho hắn.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Kẻ Lánh Đời
Hắc Cảnh
Chương 3 : Tham vọng
Tác giả : Kẻ Lánh Đời
Bầu trời dần chuyển về chiều tà. Số lượng hoạt động ngoài đường không hề giảm bớt, ngược lại còn tăng lên khá đáng kể. Thi thoảng cũng có va quệt xe, những lúc như thế họ thường quay sang lườm nhau một cái thật sâu cứ như là có tử thù rồi rồ ga bỏ đi.
Ở cái thành phố này con người tồn tại theo một quy trình nhất định, miễn là đừng làm ảnh hưởng tới quy trình của họ thì cũng không ai bận tâm những việc xung quanh. Có thể lúc này ở đâu đó trên thế giới đang có hàng ngàn người chết vì thiên tai hay khủng bố,… Nhưng họ vẫn cứ bình thường không hề tỏ ra một chút thương xót nào cả.
Trừ khi họ là những người duy nhất tồn tại trên đời này, còn không cho dù dân số thế giới có đột ngột giảm đi một nửa thì cao lắm là họ chỉ bang hoàng một thời gian rồi lại trở lại bình thường. Công viên giải trí vẫn mở cửa, trường học vẫn mở cửa, các cửa hàng và các hãng truyền thông vẫn mở cửa,… Và hoạt động với năng suất bình thường cứ như cái vụ biến mất hơn 3 tỷ người là chưa từng xảy ra.
Dịch Phong và Ma đã ngồi đây từ lúc sáng, dùng đôi mắt đục ngầu của mình ngắm nhìn đường phố tấp nập người qua lại. Đối với hai người bọn họ thì cảnh này chính là cảnh đẹp đẹp nhất và sự chuyển động của nó còn hấp dẫn hơn bất kì một bộ phim hành động pha tâm lý nào.
Không khí giữa hai người đúng là có chút khó chịu, ngoại trừ lần nói chuyện lúc sáng thì tới giờ hai người vẫn chưa mở miệng nói một câu nào cả. Ma thì không nói nhưng Dịch Phong có hơi sợ cái không khí này, với một kẻ vốn âm u như hắn thì không nói chuyện với ai mất tháng trời cũng không phải là một vấn đề gì lớn lắm.
Nhưng đó là trong trường hợp không có gì để nói thôi, Dịch Phong có hàng chục câu hỏi muốn hỏi cô gái bên cạnh nhưng hắn thật sự không biết phải mở lời như thế nào. Nhiều khi hắn rất muốn lên tiếng nhưng khi Ma dùng khuôn mặt xinh đẹp nhưng không hề có một nét giống con người của mình nhìn Dịch Phong thì tới hắn định nói gì cũng quên, chứ đừng nói là hỏi han cái giống gì.
“ Nè, nói chuyện chút đi “ Ma cũng không nhìn Dịch Phong, cô khẽ cúi cái đầu nhỏ nhắn “ Tôi thấy anh có vẻ khó chịu nên nói chuyện chút đi, theo tôi được biết thì khi trò truyện với nhau sẽ giúp con người nhanh hiểu nhau hơn còn giúp gia tăng sự tin tưởng nữa “
“ Thế cô muốn nói về cái gì ? “
“ Không biết nữa, hay là về bản thân anh đi “
“ Thế cô muốn biết cái gì ? “
“ Tên “ Bỗng nhiên Ma trở nên rất nghiêm túc, nhìn thẳng vào đôi mắt Dịch Phong mà “ thẩm vấn “
“ Không phải cô biết rồi sao “ Dịch Phong hỏi ngược
“ Tên “
“ Không phải cô… “
“ Tên “ Ma cắt ngang
“ Dịch Phong “ Trước thái độ cư xử kì lạ của Ma Dịch Phong cũng đành ngoan ngoãn mà tuân theo
“ Tuổi “
“ Mười bảy “
………………………………………… ………………………………………… …..
“ Thôi, bỏ qua vấn đề của tôi đi, giờ tới tôi hỏi cô nhé “ Xoa xoa hai huyệt thái dương, Dịch Phong nói
“ Được thôi “
“ Cái khả năng cô sử dụng lúc sáng… chính xác nó là thứ gì vậy ? “ Dịch Phong bỗng nhớ tới những lời vang lên ở trong não cậu lúc sáng.
“ Một khả năng trời phú mà thôi, cũng không có gì đặc biệt cả. Chẳng qua là do cường độ song não của tôi khác người mà thôi “
“ Thế đó là dị năng à, tôi còn tưởng nó chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng thôi đấy “ Không quá bất ngờ trước câu trả lời của Ma, ngược lại Dịch Phong còn tỏ ra hâm mộ hắn, nói “ Lúc nhỏ coi phim thấy dị nhân đánh nhau ì xèo mà hâm mộ nhưng thật sự không ngờ được là khi lớn lên lại biết dị năng là có thật hơn nữa còn là một cô gái nữa. “
“ Có gì đáng hâm mộ chứ, nội trong thành phố này những người có đặc dị công năng cũng không dưới vài ngàn người, ở nơi khác còn nhiều hơn nữa thế nên cũng không tính là có gì đặc biệt “
“ Nhiều vậy sao ? Nói vậy sao tôi lại không biết chứ. “ Dịch Phong ngẩn người quả thật hắn đã bị con số này dọa kinh.
“ Thành phố này có hơn 200 triệu người, so với con số đó 3000 ngàn người thật sự nhỏ bé tới đáng thương. Còn chưa tính tới những dị năng giả đa phần là làm việc cho chính phủ, một số ít thì tự nhốt mình trong nhà, lúc nào cũng mang tâm lý sợ hãi bản thân. Vì vậy việc có thể gặp được họ, không cao “
Ma đan hai tay vào nhau xiết nhẹ, rồi lại nói tiếp : “ Hơn nữa không phải công năng nào cũng mạnh mẽ, nhiều lắm chỉ được coi là khác người mà thôi. 10 dị năng giả thì hết 7 người trong số đó không có khả năng gây sát thương cho người khác, vì vậy có thể nói dị năng cũng không có gì là đặc biệt “
“ Thế, cô là loại dị năng giả nào. Có khả năng gây sát thương cho người khác hay là không “
“ Nếu tôi muốn thì vẫn có thể tuy nhiên… quá khó khăn. Tôi có thể tiêm nhiễm ý muốn tự sát vào đầu một ai đó và nuôi dưỡng nó, tin chắc không bao lâu họ liền làm theo,tuy nhiên nếu tôi muốn một người cầm dao cứa cổ mình ngay lập tức thì không thể, suy cho cùng khả năng tự bảo vệ của não bộ quá cao. Về mặt lý thuyết thì khả năng của tôi giống một cái mấy vi tính vậy, anh hãy cứ tưởng tượng bộ não con người là máy tính chủ chi phối hoạt động của các máy tính phụ. Ví dụ khi anh muốn đứng lên thì bộ não truyền lệnh đứng lên cho đôi chân của anh, muốn làm thứ gì đều là do não bộ quyết định. Mỗi giây có rất nhiều lệnh mới được gửi từ não bộ để giúp cơ thể anh hoạt động. Còn tôi giống như là hacker vậy, có thể dùng sóng não của mình can thiệp vào lệnh của não đối phương và sửa nó lại. Nhưng mỗi lần làm vậy tôi lại tốn rất nhiều khoảng trống của bộ não để lưu trữ các thông tin rác do quá trình tiếp xúc mang lại. Tới một mức nào đó thì não tôi sẽ giống như là máy tính đầy bộ nhớ không thể tiếp thu thêm bất kì thông tin gì nữa cho dù là một giây hình ảnh “
“ Sao cô không xóa nó đi ? “ Thì ra dị năng giả lại có nhiều hạn chế tới vậy, không như Dịch Phong tưởng tượng. Dù tồn tại nhiều khả năng thật tuyệt vời nhưng khuyết điểm của nó còn nhiều hơn cả.
“ Anh tưởng tôi là người máy chắc, muốn xóa là xóa. Nói thẳng ra thì tôi không thể xóa, cao lắm là cố gắng quên để tránh đau đầu thôi chứ thật ra thông tin vẫn còn nằm đó. Đó cũng là khuyết điểm duy nhất của tôi, sử dụng hết 150 năm bộ nhớ là xong. Ngừng hoạt động “ Ma bĩu môi
“ 150 năm ? “
“ Bộ não của con người có sức chứa rất lớn, lớn như thế nào thì tôi không rõ. Chỉ biết là dung lượng của nó vượt xa bất kì một siêu máy tính nào trên thế giới. Tuy dung lượng của nó lớn nhưng bản thân nó lại không hoạt động được với trữ lượng của mình. Nó chỉ lưu trữ được tối đa là 150 năm ký ức trước khi dừng hoạt động lại. Trên thực tế dung lượng của nó vượt con số 150 kia nhiều lần nhưng giới hạn của con người chỉ có bấy nhiêu mà thôi. Nếu anh muốn sử dụng thêm thì phải tự khai phá bộ não của mình hoặc là từ bỏ luôn phần người của mình để sử dụng được thêm khoảng 10 % “
“ Có hơi ít không vậy, chỉ có 150 năm, nếu thượng đế cho cô khả năng này. Thì phải nói ông ta hơi bị keo kiệt rồi đấy “ Dịch Phong trêu.
“ Ừ, lão ta keo kiệt thật, tuy nhiên lão làm vậy cũng chỉ để cân bằng thế giới lại mà thôi. Con người có khả năng càng lớn thì tham vọng càng lớn, tham vọng càng lớn thì khi thất bại càng đau khổ. Thế thì chẳng bằng ngay từ đầu cho họ khả năng nhưng không đủ để thực hiện tham vọng nếu là như vậy chẳng phải thế giới sẽ trở nên tốt hơn sao. Thượng đế có thể là một một ông chủ keo kiệt nhưng ông là một người cha có tầm nhìn đấy chứ “ Ma cười.
Phải ha, tham vọng giống với nhiệt huyết chẳng qua là nhiệt huyết cháy lên thật ấm áp còn tham vọng cháy lên chỉ mang tới lạnh lẽo. Hay cũng có thể là mang tới ấm áp nhưng theo một cách khác nhỉ.
Dịch Phong nghĩ thầm. Hắn muốn biết nhiều nhiều hơn nữa, hắn muốn rõ ràng từng bí mật trên thế giới này, muốn hiểu sâu xa hơn về con người, muốn xem hết tất cả các loại phản ứng của con người. Muốn giải câu hỏi mà hắn vẫn luôn thắc mắc. Con ngườ là gì ? Tại sao ta lại tồn tại ? Tại sao con người lại tồn tại.
“ Cô có tham vọng không ? Hay tham vọng của cô đơn giản chỉ là quét sạch rác của xã hội ? Dịch Phong lần đầu tiên nhìn thẳng vào đôi mắt của Ma. Hai đôi mắt đục ngầu va chạm với nhau, khoảng khắc đó giống như bầu trời đêm ảm đạm, không khí xung quanh trở nên u tối hơn mấy lần.
Đôi mắt không có tí gì là tươi sáng của Dịch Phong giống như đi sâu vào não cảu Ma, lưu lại một hình tượng không bao giờ phai nhòa. Khoảng khắc đó cô thấy một thứ con đen tối hơn cả vực sâu nhưng lại quá mờ mịt như sương mù, đáng sợ, đầy sự mê hoặc. Khiến cô không tự chủ mà nhìn sang chỗ khác. Mặc dù đôi mắt cô mang màu đục tuy nhiên sâu trong nó vẫn là một con người. Vẫn nhìn thấy một tia tình cảm. Không như đôi mắt đục ngầu của hắn thứ vốn dĩ chỉ nên tồn tại trên thân thể của một con quỷ ở đại ngục.
“ Cô có hay là không ? “ Không rõ nguyên do Dịch Phong trở nên kích động, kích động tới mức muốn gào to một tiếng.
Ma nghiêng đầu sang chỗ khác. Tránh hẳn đi đôi mắt của Dịch Phong. Cô cúi đầu xuống đất thở dài. Cô lại chậm chậm ngẩng đầu lên, cố nhìn vào giữa trán Dịch Phong như đang vờ nhìn vào mắt cô nói :
- Tôi không xem việc dọn rác như tham vọng, tôi gọi đó là nghĩa vụ. “
Cùng lúc đó cô phát ra song não của mình xâm nhập vào đầu của Dịch Phong. Cô muốn xem lướt qua kí ức của con người này. Sóng não của cô dễ dàng xuyên vào đầu Dịch Phong. Như một con mèo nhỏ vụng trộm cô tiến thật gần tới bộ phận chứa đựng xúc cảm và ký ức.
Thật gần, thật gần. Thành công, … Nhưng nó không chứa đựng hỉ, nộ, ái, ố như người khác. Nó là ghen tỵ, khinh bỉ, kiêu ngạo, xem thường,… Hắn quá đủ tố chất làm tội phạm, quá mức thối rửa theo tiêu chuẩn người bình thường.
Hắc Cảnh
Chương 4 : Tham vọng ( 2 )
Tác giả : Kẻ Lánh Đời
Cha của Dịch Phong là xã hội đen hay nói một cách phũ phàng và thẳng thắng hơn thì cha của hắn là tội phạm.
Cũng chẳng có gì đặc biệt, làm người thì không có nhiều lựa chon. Con đường ông đi cũng là do số phận đẩy đưa chứ thật lòng ông cũng chẳng muốn. Nếu ông sinh ra ở một gia đình khá giả hơn thì cha mẹ ông ( tức ông bà nội Dịch Phong ) sẽ có nhiều thơi gian để quan tâm tới ông hơn, hay nếu cha ông không qua đời quá sớm khi ông chỉ đang trong quá trình trưởng thành thì ông cũng không quá chán nản mà bỏ học để rồi du nhập vào con đường phạm pháp dài đằng đẵng này.
Cuộc sống không cho ta nhiều lựa chọn, hay nói đúng hơn lựa chọn duy nhất ta được chọn đó là cách nhìn của ta về chính cuộc sống này mà thôi.
Ta nhìn nó bất công, thì ngay lập tức nó sẽ bất công. Ta nghĩ nó công bằng thì nó trở nên công bằng ngay tức khắc. Đơn giản và dễ hiểu.
Cái cách nhìn mang hơi hướng bạo lực và bất cần của ông ảnh hưởng khá nhiều tới tương lai của ông sao này. Biến ông trở thành một người tôn sùng bạo lực và chả thèm tin vào cái gọi là luật pháp.
Mà cái đó thì cũng chẳng có gì lạ, số người còn tin vào pháp luật bây giờ hiếm lắm.Một là đứa nhỏ chẳng biết gì, hai là kẻ bị điên chẳng đủ tỉnh táo để làm gì hết. Chứ thật ra chính người soạn thảo ra cuốn sách luật dày cộm đó cũng cốc thèm tin vào nó.
Tuy là như vậy ông cũng là một người cha tốt, một người chồng đủ sức lo cho vợ mình và là một trụ cột đủ sức gánh vác cho gia đình. Chỉ cần như vậy thôi thì thôi cách nhìn của Dịch Phong thì công việc của ông cũng được tính là hợp pháp.
Cha của Dịch Phong ảnh hưởng khá nhiều lên cách nghĩ của Dịch Phong. Ông thuyết phục hắn tin vào những gì mình thấy hơn là tin vào những gì mình nghe được từ người khác. Và mặc dù không phải là cố ý nhưng chính bản thân ông cũng đã biến con trai mình thành một tên tội phạm tiềm ẩn.
Một con người chứa quá nhiều suy nghĩ tiêu cực trong đầu thì cho dù là nó không thật đi chăng nữa thì qua một khoảng thời gian lâu dài nó cũng biến thành ý nghĩ phạm tội. Cách nhìn bất cần là Dịch Phong hưởng từ cha mình còn cái cách mà hắn nghĩ về nó là do hắn hình thành.
Ích kỷ, vô cảm,... Hay bất kể một cảm xúc của Dịch Phong nào đi chăng nữa thì thì dù lạ nhưng việc nó có ở đó là việc tất yếu.
Đó là cách Dịch Phong nhìn cuộc sống.
- Anh thật bất lịch sự, việc nhìn chằm chằm vào một cô gái mới quen thì cho dù là người đó có một số ý định nào đó với anh đi chăng nữa thì hành động đó quả là... Bất lịch sự
Ma gắp một đũa mì đưa nó lên thật cao rồi chầm chậm bỏ vào miệng như đang làm xiếc. Cô nàng tỏ ra khá thích thú về việc đó. Cô không nhìn Dịch Phong nói.
- Úi chà,... Mì ở đây khá ngon đó, ngon hơn mì mua ở tiệm tạp hóa nhiều,...
Ma nói tiếp
- Về chuyện hồi nãy, tôi xin lỗi. Nhiều lúc tôi cứ có chút vấn đề đó mà...
- Không phải một chút đâu, tôi thì thấy anh có khá nhiều vấn đề đó chứ
Dịch Phong biết là Ma đã làm gì đó với cái đầu của mình, có thể là dạo một vòng quanh đó cũng có thể là gieo lại một mầm mống trung thành vĩnh cữu nào đó như cô ta từng nói. Nghĩ tới đó, Dịch Phong cảm thấy rùng mình.
- Cô có dự tính gì chưa ?
Dịch Phong chậm rãi lên tiếng sau khi chờ cô nàng Ma giải quyết xong bữa ăn của mình.
- Dự định gì ? Nói về dự định thì nhiều lắm như mua nhà nè, mua xe nữa,... Còn có kết hôn nữa nè, ừm,... Tôi thì chưa có đối tượng nhưng mà tôi như vậy thì chắc sẽ có người tới rước nhanh thôi,...
- Tôi không nói về cái đó, ý tôi nói là cô định làm gì trong tương lai kìa
Ma im lặng một lúc rồi nhìn tôi nói có vẻ nghiêm túc
- Tôi thì vẫn chưa quyết định tương lai sẽ làm nghề gì
- Mỗi khi ăn no xong là cô trở nên lòng vòng như vậy sao ? Cô thực sự là không hiểu tôi nói gì hay là thực sự chả có ý nghĩ gì trong đầu thế hả ?
Khuôn mặt Ma lạnh lại trở nên nghiêm túc
- Nói thật tôi chẳng có bất cứ một dự tính hay một ý nghĩ nào nghiêm túc về nó cả
Da mặt của Dịch Phong căng lại, hắn cảm thấy mình bị lừa, tuy nhiên trước khi hắn kịp nổi đóa lên thì Ma đã cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
- Tuy nhiên anh không cần quan tâm tới việc đó, khi nó tới thì tôi sẽ nhờ tới anh. Anh chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ là được. Còn việc đưa ra các dự tính hay gì gì đó thì tôi sẽ làm
- Nhưng cô nói là chưa có một ý nghĩ nghiêm túc nào mà
Dịch Phong dịu lại quả thật khi hắn nhận lời giúp cô gái này thì thực sự hắn cũng chưa hiểu rõ là mình đã nhận làm việc gì. Nó tới một cách chớp nhoáng khiến cho Dịch Phong không kịp phản ứng.
- Đúng là như vậy, vì trước khi gặp anh thì các ý nghĩa thay đổi cái thế giới này chỉ tồn tại trên mặt dự tính và sáng nay khi tôi tình cờ găp anh thì...Đùng... Một cái, cái ý nghĩ mơ hồ chỉ tồn tại một cách đại khái này nó trở nên thực tế hơn nhiều.
- Vậy thì chung quy những gì cô nói chỉ là mong muốn nhất thời sao ?
- Nó là vậy mà cũng không phải vậy. Anh nghĩ đI, giờ anh muốn chúng ta làm gì. Cho dù tôi có dự tính hết thì làm sao. Lôi kéo anh vào một cái kế hoạch phù phiếm nào đó à, anh nên biết là trước khi gặp anh tôi luôn nghĩ mình là kẻ duy nhất trên thế gian này.
Cô ấy nói đúng, Dịch Phong cũng từng nghĩ như vậy, dù lời nói và cách nghĩ mâu thuẫn với nhau thì cả hai đều có suy nghĩ như vậy.
Kẻ cô độc, kẻ nghĩ mình là duy nhất trong cái thế giới quá nhiều điểm tương đồng.
- Khi nào việc gì tới thì nó sẽ tới, khi nào chúng ta biết chúng ta cần làm gì thì chúng ta sẽ làm, còn trước đó thì hãy cứ sống một cuộc sống bình thường đã.
Tội ác là một thứ tồn tại giống như là ánh sáng. Nhìn thấy được, nhưng không bắt lại được. Dịch Phong và Ma thế giới phần nào đã thối nát nhưng cả hai chả làm gì được cả. Không phải là không cố mà là chưa có.
Chưa có một cú hích nào cả, một lý do thực sự để họ thay đổi thế giới này.
- Tính tiền
Dịch Phong gọi chủ quán rồi để đủ số tiền trên bàn, hắn quay sang nhìn Ma và nói
- Tôi thực sự hy vọng, đây không phải là một lời nói xuông của hai ta, đừng biến nó thành một cuộc gặp gỡ nhàm chán và vô nghĩa.
Ma nở nụ cười nhếch mép
- Sao ? Anh không có thời gian cho nó à ?
- Thời gian bây giờ thì tôi có thừa và cả tương lai cũng thế tuy nhiên tôi lại không quá thừa trí óc để nghĩ về nó thôi
- Vậy ý anh thì anh là người thiếu não à ?
- Cô.... Mà thôi, cô muốn coi là vậy cũng được. Ít ra thì tôi chưa đủ thông tin để giải quyết cái bài toán khó của cuộc sống này
Khuôn mặt Ma có chút ngạc nhiên
- Người như anh mà cũng có thể nói những câu như vậy
Ma vỗ hai tay vào nhau như là đang xem một trò gì đó thú vị lắm.
- Cô thôi đi, có thế chế giễu người khác tới như vậy mà khuôn mặt không biến sắc cô quả là một người thiếu tim.
- Sao anh biết hay vậy, tôi từng mổ tim đó nè, coi không, ở ngay đây....
Ma vạch áo của mình ra và dùng tay chỉ vào phía lồng ngực. Dịch Phong cũng là con người mà còn là con trai nữa chứ tất nhiên hắn biết xấu hổ rồi. Hắn e ngại đau tay che mắt tuy nhiên phần con trai trong hắn thì không. Được vài giây thì Dịch Phong cũng bỏ tay ra rất tự tin và phong cách nhìn vào bầu ngực trắng của Ma. Và quả thật hắn thấy, mộ vết sẹo.
Ma hơi đỏ mặt, cô vội vàng che áo lại.
- Tôi đã xem thường anh, thôi được rồi, ván này anh thắng
- Tôi không ngờ người đi chế giễu tôi lại dễ dàng xấu hổ tới mứd tự chế giễu mình lại chứ, tôi cứ tưởng là người như cô thì rất lợi hại. Ai ngờ, cũng chỉ là một cô gái hơi bạo dạn mà thôi
- Tôi là người mà, dù có khác biệt đi chăng nữa thì cũng là người khác hơn một chút mà thôi. Giống như côn trùng vậy, có khác thì chỉ khác có cánh hay không cánh mà thôi. Mà đã là người thì phải có cảm xúc chứ, dù là tiêu cực hay xấu xa đi nữa thì nó vẫn là cảm xúc
Có thể là do tính cách hợp nhau hay sao nhưng Dịch Phong khá thích nói chuyện với cô gái này. Hắn chỉ không đồng ý việc cô gái này so sánh con người với côn trùng mà thôi. Dù sao thì chúng ta cũng tiến hóa hơn.
- Tới nhà tôi rồi, cô có muốn tôi lấy xe đưa cô về khôn...
- Khỏi đi, tôi không muốn giao mạng sống vào tay một tên học sinh cấp 3 đâu
- Nhưng là xe đạp mà,...
- Thế thì càng không, xe đạp ngồi rất khó, dễ gần ê mông huống hồ vị trí ngồi không được thoải mái khi lên xe thì tôi bắt buộc phải ôm hoặc vịnh một vị trí nào đó, mà tôi thì chẳng muốn ôm anh đâu.
- Thế nhưng,...
Dịch Phong không nói nữa, Ma đã quay đầu bỏ đi. Cô đi rất chậm và từ tốn, đi từng bước nhỏ và đi rất cẩn thận. Cô thậm chí còn nhìn xuống đất để né những nơi còn hơi ướt do dính nước mơ hay né những vết lòi lõm của con đường.
Cô còn không thèm nhìn lại, chả cần quay đầu lại như trong phim. Cô cứ đi một mạch, đều và chậm đắm chìm trong thế giới của riêng cô.
Một cô gái thú vị.