Ta không cầu quá khứ oanh liệt cũng không cầu tương lai hoành tráng, ta chỉ cầu một cuộc sống bình yên...
Thể loại: Xuyên không, Huyền huyễn.
Cấp bậc: Sơ cấp, trung cấp, cao cấp, vương giả, đấu đế, đấu tôn, đấu thánh, bán thần, chủ thần. ( cái này chỉ là sơ bộ, sau này sẽ rõ hơn về cấp bậc, nói bây giờ mấy hứng thú )
P/s: Tác phẩm đầu tay nên còn non tay, phần viết câu có hơi lủng củng nhưng chắc theo thời gian sẽ tốt hơn mong các thím thông cảm.
Sống...là một khái niệm nào đó của con người nói về việc bạn vẫn còn đi lại, vẫn còn những dục vọng đơn thuần của con người.
Chết...là 1 khái niệm mà con người nói về những sinh vật không còn sinh mệnh và bị lãng quên khỏi dòng thời gian.
Vạn vật đều được sinh ra hoặc định hình bởi một thứ gì đó, bất kể là gì đều không thể thoát khỏi quy luật đó. Không gian sinh thời gian, thời gian sinh vũ trụ, vũ trụ tạo thiên hà, thiên hà tạo hành tinh, hành tinh sinh sự sống, sự sống sinh giống loài, giống loài phân chủng tộc, chủng tộc chia địa lý, địa lý sinh văn hoá, văn hoá tạo tính cách...
Mọi thứ đều có cội nguồn của mình nhưng...tôi là ai? Tôi là thứ gì? Do ai sinh ra? Tôi sinh ra mục đích là gì? Bản chất tôi ra sao? Có quá nhiều câu hỏi nhưng tôi lại không thể trả lời được, có phải do tôi quá ngốc, không chịu cố gắng tìm hiểu hay là chính tôi không muốn tìm nó.
Bạn có tự hỏi rằng cái chết sẽ tới lúc nào không? Ai rồi cũng phải một lần tới thế giới bên kia, bất kể già trẻ, gái trai, giàu hay nghèo ai rồi cũng phải chết chỉ khác một điều là nguyên nhân chết là gì và sau cái chết sẽ gặp gì mà thôi.
Tại sao con người phải cố khi biết bản thân sẽ chết và bị xóa sổ khỏi dòng thời gian. Có thể họ sợ hãi, sợ phải nghĩ về nó nên họ cố chạy bằng cách làm việc liên tục như những cỗ máy.
Tôi hiện tại đang phải đối diện với một người mà tất cả mọi người đều phải gặp một lần trong đời, đó là...thần chết.
Thần chết trước mặt tôi là một cô gái với khuôn mặt xinh xắn không giống với những gì ghi trong sách, cô ta mặc cái áo màu đen rộng che phủ hết cơ thể nên không thể thấy bên trong. Nhưng có vẻ là cô ta đang rất tức giận.
Trở về khoảng thời gian trước khi tôi chết.
Tôi là ai ấy nhỉ...mà thôi kệ, chết rồi thì cần tên làm gì. Quá khứ ra sao nhỉ...cũng chả biết nên tả thế nào, gia đình thế nào? Hàizz...toàn là câu hỏi khó.
Từ khi sinh ra tôi đã là cô nhi sống trong một nhà thờ có cha, sơ và các đứa trẻ khác.
Tôi là một đứa trẻ khiếm khuyết lại có dây thần kinh không được bình thường. Bẩm sinh tôi đã mất đi cảm xúc và cảm giác nên tôi không có một quá khứ hào hùng cùng những tiếng cười và những trò đùa vui thở bé. Ngoài bộ mặt lúc nào cũng lạnh như tiền cùng sức mạnh bản thân vượt quá ngưỡng cho phép nên không bao giờ có bạn cùng lứa, thậm chí những người lớn tuổi cũng ít tiếp xúc với tôi nên thời gian rảnh tôi luôn ngắm trời đất rồi nghĩ về mấy chuyện tầm phào mà lứa trẻ không bao giờ nghĩ tới.
Tôi so với người bình thường thì gọi là kẻ khiếm khuyết, so với trại tâm thần thì gọi là bất bình thường.
Đối với con người thì tôi giống như một cỗ máy, nhưng bản thân tôi nghĩ gì thì chúa mới biết. Ngày *cha* mất...mọi người đều khóc trong khi tôi không thể đổ một giọt nước mắt chỉ vì lí do là ( Tại sao phải khóc trong khi họ vẫn tồn tại )
Thế giới này có logic của riêng nó còn tôi có logic của riêng mình và chúng khác biệt nhau nên không thể cùng tồn tại một nơi.
Năm tháng chớp mắt trôi qua, đã 20 năm kể từ ngày tôi sinh ra. Tôi vẫn ở nhà thờ đó, đám nhóc cùng lứa tôi đều đã được nhận nuôi bây giờ chỉ còn mình tôi và đám trẻ nhỏ mới tới. Cha và một số bà sơ lớn tuổi đều đã mất do thời gian lấy đi tuổi thọ và tôi nghĩ mình cũng không nên ở lại đây quá lâu như thế sẽ tạo gánh nặng cho nhiều người vì thế mà tôi phải tạm biệt nơi đã nuôi lớn mình 20 năm qua và ra xã hội tìm một công việc nuôi bản thân.
Với tính cách bộc trực...không mà phải nói là tôi không biết nói dối hay nói đúng hơn là tôi thấy nó không cần thiết và tôi cũng không có dục vọng cao sang gì nên luôn muốn một công việc nhẹ nhàng, yên tĩnh và không bị làm phiền.
Vì những lý do trên cùng với việc không có bằng cấp trong tay (trẻ mồ côi mà đòi bằng cấp à!) nên số nhọ tôi bắt đầu nên hương bằng cách chưa lần nào xin được việc, vì mất đi cảm xúc nên tôi nghĩa chuyện này khá bình thường và tiếp tục kiên nhẫn xin việc. Cuối cùng chắc ông trời cũng chào thua thì tôi xin được một công việc vào lần thứ 100, đó là làm một thợ lau kính và nó không hợp với tiêu chuẩn mà tôi muốn nhưng cũng quá tốt so với hiện tại.
Xong phần sơ yếu lí lịch, quay lại bàn về tại sao tôi chết.
Tôi làm việc chắc cũng được 2 năm và hôm nay cũng như mọi ngày, tôi cùng 9 đồng nghiệp tới nơi được giao nhiệm như thường nhật. Hôm nay là ngày tới phiên tôi và bác Thu lau kính ở ngoài trời, bác Thu là một thợ lành nghề nhận trách nhiệm lau kính cho một toà nhà cao 50 tầng.
Bác Thu năm nay đã gần ngũ tuần nên tóc đã chuyển sang màu hoa râm, lưng hơn còng do làm nhiều việc nặng. Bộ quần áo tuổi trung niên màu xanh đã phai màu chứng tỏ đã giặt nhiều lần. Hôm nay bác có vẻ vui nên tôi hỏi:
"Hôm nay bác có gì vui thế? "
"À! Hôm nay hai vợ chồng nhà ta được uống rượu mừng." Ông cười tươi như hoa đáp trả.
"Vậy là con gái bác lấy chồng à. Con xin chúc mừng! " Tôi nói những thứ được cho là tốt nhất.
"Hừmm... Cậu chúc kiểu gì mà mặt lạnh như tiền thế!!! " Bác Thu ra vẻ giận dữ.
Tôi thở dài nói:
"Đâu phải đây là lần đầu đâu chú, cháu có biểu lộ cảm xúc được đâu! "
"Ha ha ha...ta nói đùa thôi. Mới đó mà đã 2 năm rồi, lúc đầu ta không nghĩ là mình có thể làm việc chung với cậu đâu. "
"Cái bản mặt khó ưa cậu cậu đúng là khiến ai nhìn thấy cũng ghét. Nhưng quen rồi mới biết cậu tốt hơn đám người trong xã hội này nhiều, nhất là khả năng không biết nói dối đó làm tôi phục cậu hơn."
"Tôi không nghĩ trên đời này còn loại người như cậu đâu. Ngoài lạnh, trong lạnh, cảm xúc cũng lạnh tuốt, nếu không để ý ta còn tưởng cậu là robot biết nói đấy " Ông bác nói ra một tràng dài lê thê.
"Nếu con người loại bỏ đi cảm xúc của mình thì cũng có khác robot đâu! " Tôi thì lại có suy nghĩ khác.
"Haizz...cậu thẳng như ruột ngựa vậy, không chịu suy nghĩ cho tương lai bao giờ à? Tôi biết đức tính trung thực của cậu là tốt nhưng...sống trong thế giới này thì đứa nào sống thật thà thì sẽ sống không thọ đâu." Ông bác thở dài lắc đầu.
Vừa nói chuyện vừa tới cửa một khách sạn 5 sao. Chúng tôi vào một căn phòng ở dưới tầng trệt của khách sạn.
"Thôi vào làm nào! Tới giờ làm việc rồi. " Ông bác nói.
"Ừ " Tôi trả lời lại một cách máy móc.
Hôm nay tới phiên chúng tôi làm ở ngoài trời. Cũng không biết là may hay rủi mà cái áo bảo hộ của ông bác bị hỏng nhưng lại không có đồ thay thế.
Vì thế tôi đưa ông cái áo bảo hộ của tôi, dù gì thì người trẻ vẫn tốt hơn người già và ông bác cũng đành phải nhận vì cũng biết được một chút tính cách của tôi.
Mọi thứ xong xuôi thì hai chúng tôi lên tầng thượng của khách sạn 50 tầng này.
Với độ cao hơn trăm mét, thì nơi đây trở thành chỗ không dành cho kẻ yếu tim. Hai người bước tới thang máy chuyên dùng cho nhân viên lau dọn, nó đã trở nên khá cũ ( xài được 10 năm thì không cũ mới lạ )
Hai người vào trong cái thang máy được làm bằng vật liệu khá thô sơ, không biết có phải là tới tháng hay không mà bản năng tôi như muốn nói hôm nay chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Lau kính giữa trời ở độ cao hơn 50 mà chỗ bản thân đứng lại luôn lắc lư mỗi khi có một cơn gió thổi qua.
Ông bác nhìn tôi vẫn bình chân như vại thì cũng lắc đầu cười khổ.
"Cậu thật là khó đoán mà. Dù người thường có can đảm đi nữa thì ở chỗ này lại không có đồ bảo hộ đi nữa cũng phải có chút biểu cảm. "
Những cơn gió lạnh buốt ở trên cao lùa qua khiến quần áo chúng tôi bay phần phật nhưng nó cũng không ảnh hưởng nhiều tới tôi, tiếp tục công việc như kế hoạch đã đề ra từ trước mọi việc vẫn diễn ra thuận lợi, nhưng khi tới tầng 20 thì sự cố không mong đợi đúng nhưng những gì tôi dự cảm.
Một cơn gió thổi mạnh qua khiến chiếc thang máy tồi tàn rung lắc dữ dội, hai chúng tôi theo bản năng bám chặt vào những thanh chắn trên thang máy mặt của ông bác tái méc giống như một con mèo đang run rẩy sợ hãi, tôi với gương mặt không nóng không lạnh xem chuyện này như là điều hiển nhiên và không cần bận tâm về nó.
Cơn chấn động vẫn chưa ngừng lại và có xu hướng mạnh lên, chiếc thang máy vang nên những tiếng ồn khó chịu do đã cũ. Bất chợt một đầu dây bị đứt khiến hai chúng tôi ngã về hướng đó, không kịp giữ thăng bằng khiến tôi rớt khỏi thang máy còn ông bác được giữ lại do có mặc đồ bảo hộ.
Được rơi tự do từ tầng 20 xuống đất cảm giác thật sự khó tả.
"Vậy thế là chết à? Cảm giác không đến nỗi tệ. "
Người ta nói khi cần kề cái chết thì sẽ nhìn thấy toàn bộ kí ức trong cuộc đời của mình, nhưng tôi có lẽ phải phủ nhận điều này mặc dù quá khứ của tôi có hay không cũng chả sao, sau một tiếng *Crốp* vang lên thì tôi liền mất đi tri giác.
Khi tỉnh lại thì thấy bản thân xuất hiện ở 1 ngã tư, mỗi hướng đều có cái nhìn khác nhau.
Hướng Tây đường đi được lát đá cẩm thạch màu trắng sữa, hai bên đường là hàng rào sắt màu trắng trải dài không điểm dừng kèm với các loại hoa với màu sắc khác nhau được treo trên đó.
Hướng Nam thì đường được làm bằng đầu lâu, hai bên là dòng suối bằng máu dài không thấy cuối bờ.
Phía Bắc cả con đường là rừng sen cùng những niết bàn màu vàng kim tỏa sáng khắp nơi.
Còn hướng Đông thì không thấy con đường mà chỉ thấy mây và khói, chúng phiêu du dật dờ không chút gò bó.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hayate96
Khi tỉnh lại thì thấy bản thân xuất hiện ở 1 ngã tư, mỗi hướng đều có cái nhìn khác nhau.
Hướng Tây đường đi được lát đá cẩm thạch màu trắng sữa, hai bên đường là hàng rào sắt màu trắng trải dài không điểm dừng kèm với các loại hoa với màu sắc khác nhau được treo trên đó.
Hướng Nam thì đường được làm bằng đầu lâu, hai bên là dòng suối bằng máu dài không thấy cuối bờ.
Phía Bắc cả con đường là rừng sen cùng những niết bàn màu vàng kim tỏa sáng khắp nơi.
Còn hướng Đông thì không thấy con đường mà chỉ thấy mây và khói, chúng phiêu du dật dờ không chút gò bó.
Qua trở lại hiện tại, bên cạch tôi là một thần chết đang rất tức giận không rõ nguyên nhân.
"Đồ chết tiệt, đồ chết tiệt! Thế qué nào lại là ngươi? 500 năm qua ta chưa từng thất bại lần nào, sao ta có thể nhầm lẫn được chứ! " Cô nàng đang rất tức giận và chửi bới lung tung.
"Cô là thần chết à? " Tôi chả quan tâm những lời nói đó mà vào thẳng vấn đề.
Cô nàng cố lấy bình tĩnh lại rồi trả lời:
"Đúng, ta là thần chết và ngươi đã chết rồi, mặc dù ta không muốn kẻ đó là ngươi tí nào? "
"Vậy tại sao cô không muốn người chết là tôi? " Tôi hỏi.
"Đương nhiên rồi, bởi vì ngươi chưa tới số chết nên ta không thích ngươi ở đây tí nào " Cô nàng nói với giọng rất tức giận.
"Ừm, theo tôi nghĩ đây là phương Đông nên đáng lẽ phải có * ngưu đầu mã diện* hoặc *hắc bạch vô thường* mới phải chứ, tại sao lại có thần chết ở đây? Và đây là đâu? " Tôi tiếp tục câu hỏi của mình với gương mặt coi hết thảy đều là bình thường và cũng chả quan tâm tới sát khí nồng nặc bên cạnh.
"Tại vấn đề lộn xộn do tôn giáo khắp thế giới từ trăm năm trước nên địa ngục Đông và Tây quyết định sáp nhập thành thể thống nhất để tiện xử lý cả hai bên. Còn *Ngưu đầu mã diện* và *hắc bạch vô thường* do không còn là mốt nữa nên họ chuyển sang làm việc trên bàn giấy rồi, nơi đây là ranh giới sau cái chết mà bất cứ ai cũng phải tới. "
"Mà sao ngươi hỏi lắm thế nhỉ? Tại sao ngươi có thể có thể chết thay được, ta đã mất 3 ngày để chuẩn bị nên đáng lẽ mọi thứ phải hoàn hảo chứ? "
Cô nàng tử thần vừa nói vừa lấy từ hư không ra một cuốn sổ màu đen tuyền rồi lật tới lui như đang muốn kiếm gì đó.
"Đúng là mọi thứ vẫn theo đúng kịch bản nhưng sao kẻ chết lại là ngươi mà không phải tên già đó chứ! "
"Vậy có nghĩa người tôi chết thay là bác ấy, vậy cái chết theo kịch bản là sao? " Sau khi giải đáp nghi vấn tại sao chết thì lại xuất hiện một nghi vấn mới.
Tử thần thở dài nói:
"Hàiiz...sao ta lại gặp một tên ham hỏi thế nhỉ! Con người không thể thoát khỏi sanh, lão, bệnh, tử và tuổi thọ mỗi người đều được định sẵn từ trước khi sinh ra và tuỳ theo cách ăn ở trên nhân giới mà tuổi thọ sẽ tăng hay giảm nhưng nếu cứ để tự nhiên thì sẽ chả có ma nào chết đúng hẹn cả nên chúng ta mới tồn tại. "
"Nếu ví cuộc đời con người là một bộ phim thì *Cuốn sổ Thần chết* này có thể thay đổi kịch bản của họ trong vô thức mà chính họ cũng không nhận ra, tai nạn, bệnh tật...nhiều cái chết khác nhau phần lớn là do chúng ta tạo ra. " Vừa nói vừa cầm cuốn sổ trong tay cho tôi nhìn.
"Vậy cuốn sổ đó có thể thay đổi số phận người khác à? " Tôi hơi hiếu kì hỏi.
Cô nàng làm gương mặt rất chi là đắc ý nói:
"Về cơ bản thì đúng là thế nhưng nó lại không nhiều quyền năng đến vậy, nó không thể thay đổi số phận lớn của mỗi người hay những kẻ mang trong mình may mắn cực kì lớn và cuốn sổ này chỉ mang đến cái chết và bất hạnh nên nó cũng bị hạn chế rất nhiều. "
"Vậy sao những kẻ tham lam, độc ác không chết hết đi mà những người vô tội phải gánh hết thế? " Tôi nói ra suy nghĩ của chính bản thân.
"Thế giới này chia làm hai loại đó là: thiên tài và bất tài và trên đời này không có nhiều cái gọi là công bình, kẻ thì được quá nhiều, người thì được quá ít nên cái gì cũng có giá của nó không có gì là miễn phí cả. "
"Thần chết chúng ta luôn mang trên mình là nỗi bất hạnh và thứ tối kị là may mắn. Chúng ta chỉ có thể ảnh hưởng tới những kẻ kém may mắn mà thôi, còn những kẻ xấu có thể sống tới già thì chúng đều có may mắn cực kì lớn thậm chí có thể đánh lừa cả *sinh tử thư*. " ( sổ sách sinh tử )
"Mà thôi, tốn thời gian của ta quá. Mau nói cho ta điều ước của ngươi để ta thực hiện xong rồi lấy linh hồn ngươi. " Cô nàng có vẻ vội vã giống như có chuyện quan trong sắp xảy ra.
"Umm...thật là khó a. Tôi muốn ước thế giới bị huỷ diệt loài người bị diệt vong được không? "
Cô nàng lại gần sờ đầu tôi rồi hét lên:
"Đầu không nóng nhưng thế éo nào ngươi lại muốn thế! "
"Tôi chỉ đang thúc đẩy quá trình thôi, thế giới này ngày càng thối rữa, con người thì mất đi phẩm giá của mình, chuyện nó diệt vong chỉ là sớm muộn mà thôi. " Tôi bình thản nói.
"Tên điên kia, dù gì thì ngươi cũng là một con người, tại sao ngươi lại muốn điều đó? " Cô tử thần mất bình tĩnh nói, quả thật trước giờ chưa gặp tình trạng này nên cô không biết giải quyết ra sao.
"Từ trước tới giờ tôi chưa quan tâm tới con người lắm, họ có ra sao cũng không ảnh hưởng tới kinh tế nhà tôi hay là cô không đủ năng lực làm việc đấy, tôi rất là nghi ngờ khả năng này. " Vẫn là gương mặt vạn năm không đổi kèm với ngữ khí đều đều của tôi phát ra.
"Ngươi là đồ bệnh hoạn, làm sao ta có đủ năng lực để phá huỷ thế giới chứ. Ngươi ước điều khác dễ hơn được không? " Nàng bắt đầu chào thua với năng lực của tên này.
"Muốn dễ hơn à? Vậy thì tôi...muốn... " Vừa nói tôi vừa suy ngẫm.
"Muốn gì? Nói lẹ đi nào! " Nàng tử thần liên tục hối thúc.
"Ta muốn...được chết, một cái chết thật sự. " Tôi giọng vẫn như thường nói.
"Hưuuu...ta...thật sự rất...muốn giết ngươi, ta rất hoài nghi ngươi là một tên vừa mới trốn trại nào đó. " Tử thần đang mang một gương mặt cực kì đáng sợ nói.
"Không phải hiện tại ngươi đã chết rồi sao? " Cố nén lại sự tức giận cô nàng nói.
"Có phải khi chết đi, chỉ cần vẫn ở trạng thái linh hồn thì con người vẫn có thể chuyển sinh lại đúng không? " Tôi hỏi
"Ừm...trên cơ bản thì đúng là vậy, vậy ý ngươi muốn gì. " Cô nàng lại nổi máu tò mò hỏi.
"Cái chết thật sự mà tôi muốn là hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, bị lãng với thời gian, không sống cũng không tồn tại. " Tôi nói chuyện này với vẻ mặt như không có gì quan trọng.
"Cái đó thì vượt quá quyền hạn của ta rồi, sinh mạng trên đời này không phải cứ muốn lấy đi lúc nào cũng được đó được gọi là số mệnh đã an bài. Linh hồn thì lại là sinh mệnh ở phạm trù hoàn toàn khác, nó là thứ đặc biệt nhất nên nó cũng có luật riêng của nó. Mà ngươi không ước cái gì đơn giản dễ thực hiện hơn được à, hay là muốn thách thức độ kiên nhẫn của ta. " Nàng nói với giọng hết kiên nhẫn.
Tôi ngẫm nghĩ về quá khứ mình, nó thật tầm thường và nhàm chán, lại trải qua thời gian một tách trà nữa tôi quyết định nói:
"Tôi muốn đến một thế giới nào đó thú vị. "
"Ngươi éo bình thường tí nào hết, ngươi tin ta tống ngươi vào cái xó nào đó k... " Đang nói bỗng dưng cô dừng lại rồi quay mặt chỗ khác cười một mình.
Tử thần đang có bộ mặt rất ưa là nham hiểm nói:
"Điều ước này ta sẽ thực hiện, mặc dù khó nhưng so với mấy cái trước thì dễ hơn nhiều. "
Cô giơ tay ra phía trước, một luồng khói đen từ tay tràn ra hình thành một chiếc lưỡi hái đen kịt, nàng tung vũ khí của mình lên không trung ngay lập tức nó xoay tròn càng lúc càng nhanh. Khí đen trên người cô nàng tử thần tràn ra ngày càng nhiều, chúng lập tức bị chiếc lưỡi hái hút vào, hấp thụ càng nhiều thì càng quay nhanh rồi ở trung tâm lưỡi hái xuất hiện một lỗ đen nhỏ đang lớn dần. Cô tử thần gấp gáp nói:
"Mau vào đi, ta không cầm cự được lâu nữa đâu. "
Mặc dù hoài nghi với với nụ cười mang đầy sắc thái vừa nãy nhưng tôi cũng không để tâm lắm, tôi nhảy vào trung tâm lỗ đen rồi biến mất.
Sau khi tôi đi cô nàng tử thần vuốt mồ hôi trên trán nham hiểm nói:
"Phải mất tới 300 năm tuổi thọ mới vất được quả tạ này đi, muốn thú vị à? Cho ngươi tới tận cùng thế giới xem còn thú vị không? "
Ngay khoảng khắc xuyên qua không gian trước khi ý thức bản thân bị mất tôi nghĩ:
Trong khoảng khắc hắn giáng thế mọi sinh vật bất kể chủng tộc, mạnh yếu đều rùng mình run sợ trong tích tắc.
Ở một nơi xa xôi nào đấy trong vũ trụ bao la, có một toà lâu đài nguy nga tráng lệ trôi nổi giữa không gian, lấy nó làm trung tâm những mảnh thiên thạch xoay quanh như một hàng rào bảo vệ vững chắc.
Sâu bên trong toà nhà, có một cô bé đang ngủ trên chiếc giường được làm bằng loại đá màu đen tuyền không rõ nguồn gốc, cô bé mặc một bộ đồ ngủ màu đen nửa trong suốt và một tư thế ngủ đầy mê hoặc.
Cô bé đang ngủ thì bất thình lình mở mắt và biến mất khỏi giường của mình cứ như thể chưa từng tồn tại ở đây.
Lần xuất hiện tiếp theo là ở nơi mà tôi vừa xuyên không nhưng lại có một người phụ nữ áo trắng đứng đó từ bao giờ, cả người phụ nữ đó toát nên vẻ thanh khiết tĩnh lặng còn cô bé mặc bộ đồ ngủ thì lúc này lại gothic...mang dáng vẻ mê hoặc đầy ma quái.
"Không nghĩ là cô cũng cảm thấy nó. " Người áo đen nói với giọng điệu đầy thách thức
"Đâu như ai đó đến muộn còn bày đặt. " Người áo trắng mỉa mai nói.
"Đúng là có thứ gì đó vừa thoát khỏi đây. Nhưng tại sao lại không cảm nhận được sự tồn tại của nó, tôi cảm thấy có gì đó bất an. " Người áo trắng nói.
Sau khi nhìn vào vết nứt không gian đã hoàn toàn đóng lại từ lâu, cả hai không hẹn mà cùng biến mất một lần nữa.
Quay trở lại với nhân vật chính.
Khi tôi tỉnh dậy thì tôi lờ mờ thấy vài bóng dáng ở bên cạch đang nói chuyện.
"Thưa bà bà, với tình hình hiện thì chúng ta không thể nhận thêm đứa trẻ này đâu! " Đó là giọng một cô gái.
"Vậy cháu có biết tôn chỉ truyền nhiều đời ở đây là gì không? " Giọng nói của một bà lão trầm lặng vang lên
.
"Không để sinh mệnh mất trong tay mình ạ! Nhưng đây đã vượt..." Cô gái đang nói thì bị bà lão căt ngang.
"Đừng nói nữa, đứa trẻ này khi sinh ra đã không được như những các đứa trẻ khác nếu không phải ta kịp thời đưa về thì nó đã chết vì cơn bão ngoài kia rồi, nó còn sống tới giờ đã là kì tích rồi. " Bà lão tiếp tục nói.
Nghe được tới đó thì hai mắt tôi nặng trĩu rồi bị kéo vào giấc ngủ say.
3 tháng sau.
Tôi được đặt tên là Phong bởi vì cơn bão mang tôi tới đây. Nơi tôi sống là một nhà thờ tồi tàn và sống nhờ tiền quyên góp eo hẹp từ khắp nơi, nhà thờ này có mười đứa trẻ với mọi lứa tuổi chỉ có điều hoàn cảnh giống nhau đều là trẻ mồ côi, chủ nhà thờ là một bà lão đã rất lớn tuổi tên là Dung và một cô gái phụ trách sẽ kế nhiệm nhà thờ sau này tên là Tử Liên.
Tôi tìm hiểu sơ qua thế giới này nhờ Dung bà bà và biết được thế giới tôi đang sống có 8 lục địa cùng 9 chủng tộc lớn đó là: Ma tộc, Thần tộc, tộc Monster, Thú tộc, Con người, Long tộc, Tinh linh, Người lùn, Người khổng lồ.
Tộc Monster khá giống tộc người Thú là mang dấp giáng con người, chỉ có điều là tộc Monster thuộc dạng chưa tiến hoá hết cũng giống như giữa người vượn với người tinh khôn vậy, tộc Monster khi sinh ra sẽ có cái đầu cùng một số bộ phận khác giống tổ tiên của mình.
Tôi thuộc chủng tộc Monster thuộc hệ yêu tinh, khi nhìn vào gương thì tôi thấy mình có cái đầu trọc lóc kèm một đôi tai dài nhọn, dáng người gầy nhỏ kết hợp với làn da màu xanh lá cây trông như suy dinh dưỡng lâu ngày mà thanhg, nếu so nhan sắc bây giờ với lúc trước thì chỉ kết luận một câu: xấu, cực kỳ xấu.
Tộc yêu tinh chỉ cần một năm tuổi là đã trưởng thành nhưng lại có điểm yếu lớn là già đi cũng rất nhanh. Bà bà cũng thuộc tộc yêu tinh còn Tử Liên tỷ thuộc miêu tộc, những đứa trẻ ở đây đều thuộc tộc khác nhau.
Tôi có một thắc mắc là thận phận mình là ai, cha mẹ như thế nào? Cả kiếp trước tới hiện tại đều là trẻ mồ côi, nó cứ làm tôi cảm tưởng như được sinh ra từ hư vô vậy.
Hiện tại tôi đang làm quen với cơ thể mới này, tôi nghĩ cũng đã đến lúc phải định hướng cho tương lai của mình càng sớm càng tốt bởi vì tôi biết mình đang là gánh nặng với nơi đây.
Ở kiếp trước thì định nghĩa về tối cao nhất rất mơ hồ, con người cho rằng tri thức, sức mạnh, quyền lực, tiền bạc mới là tối cao và không ngừng theo đuổi nó qua bao thế hệ mà không biết mệt mỏi.
Nhưng tối cao thực sự là gì? Ngươi có tiền bạc, quyền lực, sức mạnh, tri thức thì đã sao, qua trăm năm thì cát bụi lại về với cát bụi.
Ở thế giới này thì mọi thứ lại rõ ràng hơn, tối cao là sức mạnh. Có sức mạnh thì làm được nhiều chuyện: "Sinh mệnh vĩnh hằng, khai thiên lập địa, kiến tạo thế giới. "
Không giống với kiếp trước, định hướng cho tương lai ở đây không có nhiều ngã rẽ phức tạp, ở thế giới này chỉ có một câu nói hay dùng nhất là: " Cường giả vi tôn ".
Vì thế tôi muốn mình trở nên mạnh hơn, bởi vì nếu có sức mạnh thì tôi có thể làm những việc mà trước kia không bao giờ làm được, đó là tìm lại thân phận của mình.
Nhà thờ nơi tôi ở thuộc khu ổ chuột phía Bắc của thành trì Huyết Lệ tiếp giáp với Hắc Ám sâm lâm.
Thành Huyết Lệ là một điểm trọng yếu canh giữ biên giới phía Bắc của đế quốc Monster. Vì giáp với Hắc Ám sâm lâm nên các thương nhân, lính đánh thuê và thợ săn tiền thưởng qua lại rất nhiều, chính vì thế mà nơi đây rất phồn thịnh và giàu có.
Bán kính thành rộng khoảng 100km. Khu ổ chuột cùng các thành phần dưới đáy xã hội ở cửa thành phía Bắc, ở trung tâm là nơi ở của lãnh chúa, phía Tây là đền thờ lớn nhất và các quý tộc trong thành, phía Đông là doanh trại của lãnh chúa còn phía Nam là nơi trao đổi buôn bán chủ yếu của thành với các nơi khác.
Hôm nay có khách quyên góp cho nhà thờ chúng tôi, đó là hai mẹ con tộc Cửu Vĩ hồ thuộc một quý tộc nhỏ, cả hai đều có cái đầu hồ ly và một cái đuôi.
"A Kha con với Phong ra ngoài chơi đi, mẹ nói chuyện người lớn chút. " Mẹ của tên nhóc đó nói.
"Dạ, Phong ra chỗ cũ chơi với mình nào! " Giọng nói hồn nhiên của A Kha vang nên hướng ra cổng bước chân sáo mà đi.
Vẫn là đôi mắt vô hồn không cảm xúc tôi chậm rãi bước theo A Kha.
Tên nhóc đứng trước một ngõ nhỏ vắng người, khi tôi bước lại gần hắn nói:
"Quỳ xuống bò như một con chó lại đây xem nào. "
Giọng nói thay đổi 180 độ, tôi thực hiện yêu cầu của hắn quỳ xuống bò lại trước mặt hắn như một con chó rồi để tên nhóc đó cưỡi lên mình.
Tên nhóc nắm đôi tai dài của tôi rồi mang giọng nói đầy hăm dọa:
"Mày phải nên biết ơn tao, vì có tao thì mẹ mới cho thêm tiền vào cái đền thờ rách nát của đám hạ đẳng tụi bây. Nếu muốn chống đối lúc đó tao chỉ cần nói một câu thì ngay lập tức đám chúng mày sẽ không có một xu nào đâu. Giờ thì mau cõng tao vào con hẻm đó mau. "
Tôi vẫn bình tĩnh vừa bò vừa cõng hắn vào con hẻm hắn chỉ, khi vào tôi tiếp tục bò đến khi vào ngõ cụt. Tại nơi đó có ba đứa trẻ khác, trong đó tên ở giữa là to con nhất.
"Ê Đại Hùng, tao mang con chó của tao tới rồi nè! Chúng ta tiếp tục đánh cược chứ? " A Kha nói với giọng đầy khiêu khích.
"Mày nghĩ cái bao cát đó chịu được bao lâu chứ, lần này tao đã chuẩn bị kĩ chứ không như lần trước đâu. " Đại Hùng tức giận nói.
"Vậy thì cứ thử đi, hàng này không dễ ăn đâu. " A Kha cười cợt nói rồi tiến lại sát tai tôi nói.
"Mày biết mà phải không, nếu thua thì chuyện gì sẽ xảy ra với nhà thờ rách nát đó. "
"Tôi biết, là không được thua? " Giọng lạnh lùng vang lại.
"Tốt lắm! " Hắn nói xong rồi xoay mặt hướng Đại Hùng với bộ mặt rất giống gian thương.
"Thế chúng ta đặt cược thế nào đây, hay là 1 ăn 10 nhỉ? "
"Được, tao đặt 50 ngân tệ mày dám chơi không? " Tên Đại Hùng cắn răng nói.
"Em theo đại ca, cứ đập chết cha tên nhóc ấy đi, loại như nó thì chết không ai quan tâm đâu. " Hai tên bên cạch Đại Hùng hùa theo.
Hai tên đó là đàn em của Đại Hùng tên là Tiểu Hắc và A Cẩu, chúng theo Đại Hùng là để núp bóng mượn danh "Cáo mượn oai hùm.
"Được, bắt đầu nhanh nào. Luật như cũ, không đánh vào những nơi dễ thấy, mấy cậu có tổng cộng 2 giờ để làm việc mình muốn. " A Kha nói.
Tôi lập tức làm thủ thế phòng thủ kiểu đứng tấn và ngay kế tiếp là một cú đấm cực mạnh đụng vào ngực, kết quả là tôi bay ba thước rồi ngã xuống đất.
Tôi ngay lập tức đứng lên rồi thủ thế tiếp và rồi lại ngã tiếp.
Nếu có ai nhìn thấy cảnh này thì sẽ rất sốc, một tộc Yêu Tinh lại làm bao cát cho một Hùng tộc thì quả là vô lý, bởi vì Yêu Tinh rất kém về khoản chịu đựng. Nếu xét về tố chất như bình thường thì chỉ cần một đấm của Hùng tộc cũng đủ nốc ao một Yêu Tinh, vậy mà bây giờ có một Yêu Tinh bị đập không biết bao nhiêu lâu, bị ngã không biết bao nhiêu lần nhưng hắn vẫn đứng dậy, vẫn gương mặt đầy vô cảm nhưng lúc mới đầu.
Thực chất đây không phải là lần đầu tiên với tôi, đây là lần thứ 5 trong 2 tháng qua. Nếu cứ để yên như thế thì tôi chết lâu rồi, cũng may khi bắt đầu cuộc chơi chỉ được phép tấn công vào những nơi không dễ phát hiện.