Nơi đây là Quang Minh Đại Lục, một vùng đất quanh năm bao phủ bởi ánh sáng Quang Minh huyền ảo. Nơi được tương truyền là trung tâm của vũ trụ là vị diện chủ nơi cư ngụ của các vị thần hùng mạnh. Một vùng đất tràn đầy ánh sáng của tự do của hạnh phúc, là nơi chưa từng biết đến bóng tối và tội ác. Mọi người trên đại lục lấy tôn thờ thần thánh làm tín ngưỡng và lẽ sống, sự sùng bái và cúng tế của họ đổi lại sự che chở bảo bọc của các vị thần.
Quang minh đại lục phân thành mười phiến lục địa với mười tín ngưỡng khác nhau tượng trưng cho mười vị thần tối cao của vũ trụ. Theo truyền thuyết luư truyền từ thuở khai sơn lập địa, mười người họ được cho một trong những người sáng tạo ra vũ trụ, sáng tạo thiên hà, các vì tinh tú kể cả sự sống và vô vàn điều huyền bí vẫn còn đang ẩn mình trong bóng tối vô tận.
****
Quang minh đại lục, ngày 19 tháng 5 năm bình nguyên thứ hai mươi
Tôi, thánh sứ đời thứ hai mươi hai của quang minh giáo hội, đang đứng trên toà tháp cao nhất của thánh địa quang minh thần, cấm địa của quang minh đại lục, lục địa trung tâm của thế giới, lục địa Quang Minh. Cảnh tượng trước mắt này như một cơn ác mộng khủng khiếp nhất mà tôi từng chứng kiến. Vùng đồng cỏ rộng lớn bao la quanh thánh địa giờ đang rực cháy như biển lửa địa ngục, từng tiếng kêu rào, khóc than vang lên không ngớt trên mảnh đất yên bình, mùi tanh tưởi của máu hoà quyện với mùi khét và khói bụi làm tôi cảm thấy khó chịu và buồn nôn ghê tởm. Bầu trời trong xanh giờ đã nhuộm một màu đen u tối, khắp thánh địa giờ không khác gì địa ngục củư u, tiếng binh đao, tiếng niệm chú vang lên không ngớt, từng luồng sáng ma thuật như vô vàn vô tận bắn về phía biển lửa nơi ẩn hiện những bóng hình quái dị của những sinh vật ghê tởm nhất vượt ra ngoài nhận thức của tôi.
Ngày 20 tháng 5 năm bình nguyên thứ hai mươi
Cánh cổng linh thiêng bảo vệ thánh địa hơn tỷ năm lịch sử cuối cùng cũng sụp đổ, ha ha vùng đất cuối cùng của loài người đang trên bờ vực diệt vong. Các vị thần đâu, họ có tồn tại không. Nếu có, tại sao, tại sao không cúư vớt những tôi tớ trung thành của ngài. Ha ha, mọi thứ đều đã chấm hết, chấm hết rồi sao ,tất cả…..
****
Sâu thẳm trong khu rừng hoang vu, tại cực tây của nơi từng được gọi là quang minh đại lục một màn sương mù mờ ảo bao phủ khuôn viên vạn dặm, nơi đang bị tấn công bởi những sinh vật kỳ lạ, những loài côn trùng kích thước khổng lồ hơn chục mét lơ lửng trên không, đông như một đàn kiến ngùn ngụt không dứt, từ xa nhìn đến chỉ thấy chi chít một màu đen lờ mờ giữa cảnh sắc u ám xung quanh. Những con côn trùng hình thù quái dị này không ngừng va vào làn sương mù như một đàn chim thiêu thân điên cuồng, đúng thế là điên cuồng không sợ chết mặc cho mỗi lần va chạm là những tiếng rắc rắc vang lên liên miên không dứt. Từng đàn, lại từng đàn lao vào bị làn sương mù chấn vỡ tan xác, máu thịt bê bết cảnh tượng máu tanh kinh dị đến cực điểm. Thật không ngờ bao quanh làn suơng mù lại là một kết giới quang minh khổng lồ.
Mặc cho những tiếng va chạm, tiếng rít rào chói tai, tất cả dường như không hề ảnh hưởng đến toà thành hoa lệ kì ảo trong làn sương mù dày đặc. Tường thành hùng vĩ bao quanh, cổng thành rộng lớn hoa mĩ, bên trên treo một tấm biển lớn chạm khắc tinh tế tỉ mỉ, ba chữ hùng hồn xa xưa như muốn hút hồn ánh mắt mọi người
_“Minh nguyệt thành”
Bên trong toà tháp cao lớn xa hoa nhất của toà thành
_Tỷ tỷ, tỷ lại đọc hồi ký của thánh sứ nữa sao, chán thấy mồ
Một cô bé xinh xắn tóc thắt bím hai bên, đôi mắt to tròn long lanh chăm chú nhìn người thiếu nữ dáng người thướt tha đối diện, chu miệng nhỏ đáng yêu hờn dỗi nói
Thiếu nữ xinh đẹp chậm rãi xoay người hiện ra một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, hai mắt long lanh như ánh trăng, trong sáng không tỳ vết, mày như lá liễu, chiếc mũi nhỏ nhắn, cái miệng anh đào hé nở một nụ cười nghiêng ngã chúng sinh. Thiếu nữ từ ái xoa đầu tiểu cô nương nhưng không nói gì, mắt đảo quanh nhìn về phía trước nơi xa xa có thể thấy làn sương mù đang dao động kịch liệt, tiếng rít rào tuy rất nhỏ nhưng vẫn có thể nghe thấy nếu tập trung tinh thần mà cảm nhận. Đôi mắt tuyệt đẹp của thiếu nữ hiện lên một tia lo lắng bất an. Tiểu cô nương bên cạnh như cảm nhận được những rung động trong lòng thiếu nữ, khẽ nắm lấy tay cô, miệng chu ra cực kỳ đáng yêu, giọng trong trẻo vang lên
_Tỷ tỷ không cần lo lắng , cái lũ sinh vật ghê tởm đó chẳng phải suốt ngày tới quấy rầy đó sao, cũng hơn một trăm năm rồi mà, đúng là lũ động vật thiểu năng, hì hì một trăm năm vô ích thế mà chúng chưa chịu từ bỏ nhỉ.
Thiếu nữ cười cười nhìn tiểu cô nương nhưng sự bất an trong lòng vẫn chưa hề tiêu tán. Sâu tận trong tâm linh, nàng có cảm giác lần này không giống với mọi khi, sẽ có điều gì đó xảy ra, là tốt hay là xấu, có lẽ chỉ có thể dựa vào ý của các đấng thần linh. Thở dài một hơi thiếu nữ thu lại những cảm xúc trong lòng quay sang cười với tiểu cô nương
_Muội sang đây tìm ta chắc không chỉ nói chuyện phiếm như vậy chứ
Tiểu cô nương cười hì hì
_Sao muội không được qua tìm tỷ tỷ chơi à, hì hì mà thật ra là muội muốn rủ tỷ đi hội chợ giải sầu, tỷ nhất định phải đi đó.
Tiểu cô nương vừa nói xong đã nhào vào lòng thiếu nữ, bày ra bộ mặt đáng thương không ngừng ngọ nguậy làm nũng. Thiếu nữ đành bất đắc dĩ gật đầu, không lâu sau căn phòng lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có của nó.
***
Tinh cầu trái đất
_Hôm nay đúng là ngày xui xẻo, chết tiết thiệt mà cứ tưởng thằng kế bên mười lăm phút làm bài xong lànó giỏi lắm. Copy xong ai nhè nó đánh lụi, làm rớt luôn mới ác, chết tiệt đúng số con rệp mà, trời ơi xui quá
Một tên thanh niên mặt mày ủ rũ thất thiểu cất bước trên đường, nhìn vào đúng là dạng bất cần đời. Hắn ngẩng đầu lên trời thở dài, mặt mũi tràn đầy thất vọng, đột nhiên một thanh âm kinh hoảng hét lên
_Cẩn thận
Hắn còn đang chưa hiểu là cái gì thì chỉ thấy đầu óc choáng váng, đất trời đảo ngược rồi tất cả hoá thánh một màu đen. Đúng là cái ngày xui xẻo, đó là câu cuối cùng hắn nghĩ được trước khi hôn mê
_Mau mau gọi xe cấp cúư mau lên
_Đúng là thanh niên đáng thương, thi công đường gì mà không để biến báo làm ăn thất trách quá
_Phải phải, trời tối vậy không có biển báo, gặp tai nạn là phải, đúng là chàng trai xui xẻo mà
Bước đi trong bóng đêm tịch mịch, hắn cứ bước cứ bước mãi, cất từng bước chân trong tuyệt vọng. Hắn không biết đã qua bao lâu, một năm, hai năm hay còn lâu hơn thế nữa, chung quanh hắn chỉ thuần một màu đen, một màu đen vô cùng vô tận. Lam lũ cất bước mà đầu óc trống rỗng, giờ đây hắn đang tự hỏi, mình là ai, tại sao lại bước đi thế này, hắn chỉ biết bản năng mách bảo hắn phải tiếp bước. Bước tới trước, nơi đó sẽ là gì chờ hắn, luẩn quẩn trong bóng đêm vô tận hay tìm ra ánh sáng của hi vọng, câu hỏi mà hắn luôn tự hỏi không biết bao nhiêu lần, mà cũng chẳng rõ bắt đầu từ bao giờ.
Vẫn trong bóng tối vô tận, một thân ảnh cô độc mệt mỏi bước đi trong đêm tối. Bước chân hắn xiêu vẹo, loạng choạng như sắp ngã, dường như chỉ có ý chí đang tiếp tục điều khiển thân thể tàn tạ, gầy yếu này. Thế nhưng trái ngược với dáng vẻ bên ngoài, giờ đây gương mặt gầy gò ấy đang nở một nụ cười mỉm, đôi con ngươi vô thần xuất hiện một tia sinh khí hiếm hoi, tất cả bởi vì phía trước hắn có ánh sáng, một thông đạo tràn ngập ánh sáng đang ở trước mắt hắn. Đã rất lâu, rất lâu rồi, thứ ánh sáng mà chỉ tồn tại trong tiềm thức hắn, từ cái ngày định mệnh ấy.
Cố lê bước tới thứ ánh sáng hi vọng ấy. Hắn càng ngày càng kích động, đôi con ngươi loé lên sự hưng phấn cùng tràn đầy ao ước khát vọng. Ánh sáng ngày càng chói sáng rực rỡ, hoa mắt như một mặt trời hiển hiện giữa màn đêm như một vì sao lẻ loi cô độc giữa vũ trụ bao la. Thế nhưng tất cả dường như chỉ là một giọt nước làm rung động tâm hồn người thanh niên cô độc, trước khi hắn gục xuống, gục xuống trước thứ ánh sáng huyền ảo gay mắt này.
***
Hắn lim dim mở mắt, đầu truyền đến từng cơn đau nhức, chân tay uể oải vô lực, cả người cảm thấy vô cùng khó chịu, cứ như vừa trở về sau một cuộc chiến kịch liệt. Sau một lúc, hắn cố chống tay ngồi dậy, mắt hé một khe rảnh nhỏ nhưng vẫn cảm thấy hoa mắt và cay xót vô cùng. Xoa mắt làm dịu, từ từ thích ứng cuối cùng hắn cũng có thể lờ mờ nhận biết cảnh vật xung quanh. Đập vào mắt hắn là một khu rừng xanh ươm, tươi tốt, từng đàn cá đang tung tăng bơi lội trong dòng suối trong vắt, tinh khiết đến mức có thể nhìn thấy đáy, nơi những loài thực vật kỳ lạ nhưng đẹp đẽ đang vươn mình khoe sắc. Từng đàn chim bay lượn trên bầu trời, côn trùng kêu ve ve, đàn kiến hành quân thành đàn, những chú ong tha hồ hút mật từ những bông hoa xinh đẹp vươn cao tỏa hương cạnh dòng suối nhỏ. Hắn mỏi mệt ngả lưng cạnh gốc cổ thục không lồ, nơi những sợi dây leo mềm mại êm ái, như chiếc đệm lưng khiến hắn sướng khoái và cực kỳ hưởng thụ, ngắm trời rồi lại ngắm đất, nhìn ngắm cảnh vật chìm đắm trong thứ ánh sáng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trong lòng rung động không thôi.
_“Thật là một cảnh sắc tuyệt đẹp, đẹp đến mức làm người ta chìm đắm và ảo tưởng như đang trong một giấc mộng thần tiên. Đã rất lâu, rất lâu rồi ta không cảm giác này, thật muốn mãi nhìn ngắm hưởng thụ cảm giác này, địa ngục cũng thật tuyệt khác hẳn tưởng tượng của mình”
Hắn nhắm mắt cảm thụ sự sự bình yên và ấm áp, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ đầu tiên sau bao năm hành trình mệt mỏi
_Réc réc, rít rítiiiiii rítttttt
Một tiếng rít gào chói tai đánh thức hắn khỏi giấc ngủ ngắn ngủi . Hắn bàng hoàng mở mắt cảnh tượng trước mắt khiến hắn tưởng như một giấc mộng chưa tỉnh hẳn, mặt trời đen u ám, cảnh sắc hoang tàn, cây cỏ khô héo, dòng nước hoá thành màu đen nổi bọt bốc khói, những chú cá xinh xắn giờ còn đâu, chỉ thấy mấy bộ xuơng cá vẫn đang bơi lội, mắt loé sáng quỷ dị vô cùng. Giật mình hoảng sợ, hắn không thể tin vào mắt mình, khu rừng xinh đẹp lại như biến thành địa ngục. Sau phút chốc kinh hoàng, hắn giật mình mỉm cười tự diễu:
_Hài, đúng như thế này mới là địa ngục chứ
_Rítttttttttt
Lại một tiếng rítttt chói tai vang lên, lần này xuất hiện hai con côn trùng khổng lồ kinh tởm vượt ngoài nhận thức của hắn. Hắn hoảng sợ, thật sự hoảng sợ vội vàng quay đầu bỏ chạy. Hai sinh vật gớm ghiếc rít lên một tiếng đập cánh đuổi theo, tốc độ nhanh đến mức cho dù là báo đốm nhanh nhất trái đất cũng phải léo lưỡi nhìn trân trối tự than “Thực sự không bằng”. Chưa đầy hai hơi thở một con đã đuổi kịp, vung chiếc vòi dài thô như vòi voi quất về phía hắn. Hắn mắt như tối lại thật sự không cam lòng, hắn vừa thoát khỏi bóng đêm vô tận đó, chẳng lẽ số hắn quá xui cho dù đến địa ngục cũng bị bắt nạt như vậy sao. Ngay lúc hắn cho rằng bị đập một trận bầm dập, tất nhiên hắn tưởng chết rồi sao lại chết nữa, cùng lắm là bị mấy sinh vật địa ngục này bắt về thôi, thì một thanh âm thanh thuý vang lên, chiếc vòi cách đầu hắn chưa tới một mét bỗng dừng lại, rồi tích tắt bạo liệt nổ thành vô số mảnh nhỏ máu thịt tứ tung. Hắn hoảng sợ chẳng hiểu là gì thì một bóng người lướt qua , lao về phía con côn trùng phía trước, kiếm chiêu như gió, thanh thuần như nước, vẻ vài vòng trên không đã đem con côn trùng gớm giếc phân thành mảnh nhỏ. Ngay lúc này con còn lại vòng ra sau bóng người cầm kiếm, vung chiếc vòi dài về phía đầu người nọ. hắn giật mình hô to
_Cẩn thận
Người nọ vẫn bình tĩnh như cũ, tay cầm kiếm đảo chuôi cầm đâm kiếm xuyên qua khe giữa tay và thân mình, một kích xuyên đầu con côn trùng. Con côn trùng rít rào một tiếng đổ sụp xuống đất, giãy giụa vài cái tượng trưng rối chết không thể chết lại nữa. Hắn thở phào một hơi chuyển ánh mắt về phía người nọ, người nọ che kín toàn thân bởi một tấm áo choàng, không nhìn rõ diện mạo,nhưng lờ mờ có thể thấy được dáng người yểu điệu, hắn bước đến bên cạnh người nọ sờ sờ đầu ngượng ngùng nói:
_Cảm, cảm ơn, ha ha tôi là người mới có thể chỉ tôi tới chổ diêm vương hoặc đầu trâu mặt ngựa gì cũng được, hình như tôi bị bắt xuống nhầm địa chỉ rồi, hì hì
Người nọ giọng ngạc nhiên vang lên, giọng rất trong trẻo êm tai, rõ ràng là một cô gái
_Diêm vương, diêm vương là ai
_Hả diêm vương, đây không phải là điạ ngục sao
Hắn đầu to như cái đấu thật, sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra “Quái, ta không phải chết xuống đại ngục sao, sao giờ mọi chuyện cứ rối tung lên thế”
_Địa ngục là gì, ta chưa từng nghe tới
Cô gái nghiêng người vẻ suy tư, ngơ ngác trả lời
_Đùa hả trời, vậy đây là đâu
Hắn thật sự sắp điên rồi, nắm lấy vai cô gái tức giận hô to
Cô gái khó chịu gạt tay hắn ra, rồi lại như như nhớ đến chuyện xưa, vẻ mặt buồn bả đáp lới hắn:
_Đây là địa phận của Minh Nguyệt thành, Quang Minh đại lục là tên của vùng đất này, ít nhất đã từng là vậy.
“Quang Minh đại lục, tên mới của địa phủ hả, chắc vậy, dù sao cũng phải hỏi rõ giải quyết nhanh còn siêu thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, ta tự nhận không làm gì ác chắc tiến hành vài thủ tục là được đầu thai thôi” Hắn thầm nghĩ cảm thấy mình nói rất có lý không khỏi vui vẻ lại nhìn cô gái cười nói:
_Vậy chắc có Thập Điện Chuyển Luân Vương chứ nhỉ
_Đó là gì
_Hả vậy có cầu Nại Hà không
_Cầu Nại Hà, chưa từng nghe qua
_Đùa vậy không vui đâu, hỏi lần cuối,Mạnh Bà và Tam Sinh Thạch có tồn tại không vậy
_Tam Sinh Thạch thì không biết, nhưng ta biết Mạnh Bà đó
Hắn vui mừng ứng tiếng
_Thiệt hả
Cô gái vẻ mặt nghi hoặc nhịn không được hỏi
_Mà ngươi tìm bà ta chi, bộ ngươi có con hả
Hắn ngơ ngác thật sự không hiểu nghĩa của câu này
_Là sao
_Bà ta là vú em ngươi không có con tìm bà ta chi
Hắn đơ như cây cơ, sau một lúc khoé miệng co giật vài cái, hướng lên trời rống to
_Giỡn hả trời, vậy rốt cuộc ta lạc đến nơi nào đây
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của haithan115vn
_Thôi lảm nhảm đi, mọi người đều đang di tản đến nơi trú ẩn rồi không ngờ vẫn còn có ngươi lại lơ đểnh lạc đến thánh địa này. Mà sao ngươi vào được nơi, à mà còn gì thánh địa nữa đâu kết giới cũng bị phá vỡ rồi, hạch tâm của trận pháp cũng khô héo nên ngươi mới vào được, ừ ừ đúng rất có lý…
Hắn nghe mà đầu ong ong, cái gì mà phá vỡ kết giới, rồi còn trận pháp gì gì đó nữa chứ. Hắn đứng im lắng nghe mà toàn thân cứng đờ, đầu óc bâng quơ, lờ mờ như trên chín tầng trời. Trong đầu đang thầm tính toán có phải xui xẻo đụng phải kẻ đầu óc có vấn đề hay không nữa. Nhưng cũng ngay tức khắc hắn lập tức phủ nhận luận điểm vừa nêu, rất đơn giản thôi, đây là địa ngục, ít nhất là theo hắn nghĩ, đã là địa ngục thì yêu tinh quỷ quái, thần tiên âm tào điạ phủ loại nào mà chẳng có, mấy cái giống trong anime, hay tiểu thuyết cũng bình thường như cân đường hộp sữa thôi, đúng đúng việc gì phải xoắn, trước tiên cần tìm hiểu rõ tình hình xung quanh đã rồi hẵn tính. Tự trấn an mình, hắn quay sang cười với cô gái vừa tự sướng xong:
_Ha ha, cô nương có thể nói cho ta đây là đâu và có chuyện gì đang xảy ra vậy, ha ha đừng nhìn ta như vậy lúc nãy à à thì lúc nãy vô ý đập đầu xuống đất mất trí nhơ luôn rồi ha ha
Cô gái nhìn hắn mặt đầy hoài nghi cùng không tin tưởng. “Cái ánh mắt bỉ ổi đó, nụ cười tà tà, cùng với cái dáng điệu cợt nhả nửa đùa nửa thật của hắn thật chẳng có dáng vẻ của kẻ mất trí nhớ ngơ ngơ ngác ngác chút nào. Nhưng dù thế quả thật cái vẻ như lần đầu gặp ma khi thấy bọn côn trùng cùng ánh mắt lạ lẫm với cảnh vật xung quanh, rồi còn vài câu hỏi quái dị khác người cũng làm nàng thấy kì quái không thể hiểu nổi, chẳng lẽ hắn là người thế giới khác”. Cô gái trong lòng thầm nghĩ nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười dù sao nàng cũng là người có gia giáo tốt không thể nói như thế trước mặt người vừa mới quen biết được. Tuy đầy bụng nghi hoặc nhưng cô gái vẫn có ý đáp lời câu hỏi của hắn. Thấy cô nàng vẻ nửa tin nửa ngờ hắn cũng thở phào một hơi,” xem chuyện có vẻ địa phủ không giống như nguyên gốc tưởng tượng rồi, nếu mà còn nói người chết chờ đi đầu thai còn không hù chết người sao, đúng đúng cần phải tìm cơ hội tư từ tìm hiểu sau”, hắn nghĩ thầm cũng tự khen mình lanh trí kịp thời linh cơ máy động nếu không thì phiền phức còn dài. Vẻ mặt cười ha ha của hắn nếu mà biết bí mật của mình từng bị cô nàng này nghĩ tới chắc nét mặt sẽ hết sức đặc sắc, mà thôi dù sao hắn cũng chẳng bao giờ biết được. Lờ bỏ qua vẻ mặt cười ha hả của hắn cô gái dùng thanh âm thanh thuý dễ nghe trả lời:
_Như ta đã nói quang minh đại lục hay gì thì thích thì ngươi cứ gọi, nơi này thì cũng nói luôn rồi khỏi nhắc lại nha,ừa mà .
_Khoan, khoan, khoan, hãy khoan, cô trả lời có thể tận tình hơn một chút được không chưa gì đã nhảy cóc chi tiết rồi
Hắn vẻ mặt buồn bực,” cô nàng này thấy lão đây hiền lên mặt chắc, lão đây hỏi đàng hoàng mà trả lời kiểu gì như thiếu tiền bà cô này ba năm chưa trả vậy, bộ mặt ta khó coi vừa nhìn đã ghét sao, đùa sao nhìn kỹ tuy không thuộc hàng mĩ nam tử nhưng nhìn cỡ nào cũng là người nhìn người thương cơ mà. Hừ hừ giờ ta đánh không lại, đợi có ngày ngươi lọt vào tay ta xem, ta sẽ, sẽ hung hăng đánh mấy cái vào mông ngươi” những câu nói xấu xa không ngừng xuất hiện trong lòng hắn, tưởng tượng đến đường cong cơ thể nàng lòng xấu càng trổi dậy, trong lòng hắc hắc cười không thôi.
Cô nàng vẫn tuỳ ý nhìn quét qua hắn, thấy nụ cười gian ác xấu xa trên mặt hắn không khỏi cảm giác chán ghét, giọng hờ hững tuỳ tiện đáp
_Vậy ngươi muốn nghe không, không thì đi về lẹ, mất thời gian quá, còn lằng nhằng bà cho ở đây làm bạn với thú rừng luôn nhé.
“Uy hiếp uy hiếp trắng trợn, trời ta lần đầu bị người uy hiếp thế này, ông có thể nhẫn nhưng bà không thể nhịn nha”, hắn thật sự tức giận, lòng tự tôn nam nhân bị chà đạp khiến hắn kẻ tuy có chút hèn mọn nhưng tự nhận tấm lòng cao thượng , kẻ theo chủ nghĩa đại nam nhân chân chính sao có thể tiếp tục chịu đựng. Giận dữ khiến sắc mặt hắn hết sức khó coi, quay sang mỉa mai cô nàng:
_Hừ ta đây mới không thèm nghe, ta làm bạn với thú rừng còn tốt hơn ngươi nhiều, con gái gì đâu mà suốt ngày trùm áo kín người, sợ nắng à, chắc không phải bị bệnh bạch tạng đấy chứ hay là …, ha ha ha ha
_Ngươi, ngươi cái đồ mặt heo bỉ ổi đê tiện, thích thì ở lại với thú rừng luôn đi.
Cô nàng bị chọc cho tức giận, khuôn mặt bị che không nhìn rõ biểu cảm nhưng giọng nói run run và thân hình nhẹ run rẩy đã biểu hiện nàng cực độ phẫn nộ. Để lại một câu mắng rồi uất ức đạp chân phi người bay đi. Thấy nàng đi thật, hắn tiếc nuối nói với theo
_Này, này ngươi đi thật hả
Giờ phút này hắn mới có chút hối hận không ngờ xung động nhất thời, giờ thì biết đi đâu tìm người, một mình giữa rừng hoang u ám này cho dù là người can đảm nhất cũng không khỏi cảm giác sợ hãi huống chi là sinh viên ngày ngày chỉ quanh đi quẩn lại trong thành phố huyên náo như hắn.
_Mà thôi người đi thì cũng đi rồi, tìm chỗ qua đêm đã
Thở dài một hơi, hắn thấp giọng nói, ngẩng đầu nhìn trời thấy mặt trời u ám, coi bộ là ban đêm ở đây. Hắn tìm vài thanh củi gỗ chất thành đống , vô ý vươn tay lục lọi trong người không ngờ phát hiện bộ đồ đang mặc rất lạ nhưng hắn cũng không chú ý nhiều chỉ tùy tiện tìm tòi một lúc không ngờ phát hiện đá lửa trong túi bên cạnh, tuy kì quái nhưng hắn cũng không quá để tâm chắc là đồ khuyến mãi khi xuống địa phủ. Nằm cạnh đống lửa suy tư mà ngáy ngủ hồi nào không hay.
Qua một lúc lâu hắn ngáp dài mệt mỏi vươn người đứng dậy không khỏi sửng sốt bật thốt
_Quái lạ, sao trời vẫn còn tối,… mà thôi kệ chắc địa phủ không có ban ngày
Lại vươn vai, vặn eo vận động một chút, cảm thấy bụng sôi liên tục, lòng thầm buồn bực
_”Chết rồi con đói bụng sao, à à đói quá thôi kệ kiếm gì ăn đã”
Một lúc sau, trong khu rừng một bóng người đang luẩn quẩn tìm kiếm khắp nơi, đúng thế chính là kẻ mồm luôn miệng kêu đói lúc nãy. Hắn buồn phiền, thật sự buồn phiền và chán nản, đã hai canh giờ rồi mà quanh quẩn chả có gì là bình thường, là có thể ăn mà không phải gặp tác dụng phụ. Hắn rầu rĩ ngồi bệt xuống đất miệng lẩm bẩm:
_Đói bụng quá, đói bụng quá, chắc hốt đại cái gì gặm thôi, à thấy rồi cây nấm kia trông có vẻ gặm được đấy
Hắn lơ đễnh liếc mắt nhìn quanh, nhìn trúng một cây nấm ba tầng như toà tháp cao chừng ba tấc màu sắc sặc sỡ, là loài thực vật hình thù trông bình thường nhất hắn từng gặp ở đây mà còn trông có vẻ là ăn được. Hắn lề mề lê bước qua bên cạnh, vừa vặn đưa tay hái nấm bỏ vào túi áo thì một tiếng rống làm toàn thân lông lá hắn dựng đứng cả lên. Tiếng rống vô cùng quen thuộc, sau tiếng rítttt dài, một con côn trùng giống hệt hai con lúc trước chậm chạp bay tới hình thù còn khủng bố hơn cả hai con kia. Tròng mắt kịch liệt co rút, hắn liều mạng chạy như điên trong khu rừng âm u. Con này tương đối chậm chạp nó vẫn bình thản lở lửng lướt đi trên không, hắn vẫn chạy, chạy trối chết, nhưng mỗi lần quay đầu lại đều nhìn thấy con vật béo ục ịch lơ lửng giữa khoảng không, trông không khác nào nó đang đùa giỡn với hắn, chơi đùa với con mồi của mình. Dù hắn có cố thế nào vẫn không cách nào thoát khỏi con vật gớm ghiếc sau lưng, trong lòng tuyệt vọng, mắt vô thần nhìn ra xa mà chân thì đã dừng bước.
Con vật coi như cũng chán đùa giỡn con mồi của mình, nó khẽ đập cánh đã xuất hiện trước mắt hắn, giơ chiếc vòi to úp xuống như muốn nuốt trọn hắn vào trong chiếc vòi ghê tởm mọc đầy răng xoắn theo hình xoắn ốc nhìn kinh tởm không sao tả siết. Đúng lúc nhắm mắt đợi kết cục thì ở một nơi cách đó không xa, chợt xuất hiện một ánh sách nhỏ đơn độc giữa đêm tối, chớp tắt chập chờn như ngọn đèn dầu trước gió nhưng vẫn vững vàng như kiềng ba chân không cách nào xô ngã.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của haithan115vn
Chính lúc này, ngay khi chiếc vòi đáng sợ cách hắn chỉ chừng một mét, ngay khi hắn hoàn toàn chìm trong tuyệt vọng. Một luồng ánh sáng chói mắt chợt loé lên, ánh sáng vàng kim như mặt trời phá tan màn đêm đen, soi sáng cả một vùng trời rộng lớn , từ xa nhìn xuống chỉ thấy một góc rừng chợt bừng sáng như ánh hoàng hôn buổi sớm, màn đêm bị đẩy lùi một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện trong khu rừng yên tĩnh . Sự quỉ dị chưa dừng lại ở đó, ánh sáng như có sự sống nó không loé lên rồi vụt tắt như tưởng tượng, vầng ánh sáng xuất hiện rồi hình thành một vòm trảo vàng kim rực rỡ bao phủ một mảnh rừng. Con vật quái dị rít gào không cam lòng nhưng vẫn khiếp sợ buông tha con mồi chuyển mình nhích ra xa, đứng ngoài nhìn vòm trảo hoàng kim mà ánh mắt không cam tâm, tiếng rít gào chói tai vang vọng khắp cánh rừng đen u tối.
Trong vòng trảo ánh kim, một thanh niên trẻ tuổi đang phiêu phù giữa hư không, lúc này hắn đang nghiêng người quan sát cảnh vật xung quanh, thế nhưng tất cả mọi thứ hắn cảm nhận được chỉ duy nhất có ánh sáng và ánh sáng vàng loá mắt. Dù Cảm thấy nghi hoặc về mọi việc vừa xảy ra, nhưng hắn cũng thầm cảm kích cái ánh sáng kì lạ này vừa cúư hắn một mạng, mặc dù không biết có chết thật hay không nhưng an toàn vẫn là trên hết, dù sao làm gì có ai nguyện ý làm mồi cho lũ côn trùng kinh tởm đó. Nhẹ nhàng lướt đi giữa tầng tầng ánh sáng vàng hoe mắt, cảm giác buồn tẻ và vô vị không khỏi làm hắn nhớ lại chuỗi ngày dài đằng đẵng trong không gian bóng tối vô tận ngày trước, điểm khác biệt duy nhất nơi đây không phải là bóng tối đáng sợ mà lại tràn đầy ánh sáng. Thở dài một hơi hắn không khỏi cảm thán nhân sinh phong phú và đầy thú vị.
Ngáp dài một tiếng nhàm chán, đôi mắt vốn bình thản cuả hắn chợt co rút lại, đôi con ngươi thâm thuý hiện ra vẻ chấn kinh thật lớn. Chính vì lúc này đây trước mắt hắn, một thanh kiếm đang lơ lửng trôi nổi trên không, một thanh kiếm kỳ lạ nhất hắn từng thấy, bởi lẽ thanh kiếm này chỉ có chuôi cầm, một thanh kiếm không có lưỡi. Hắn đạp chân lướt về phía chuôi kiếm, khi đến gần không tự chủ được đưa mắt đánh giá xem xét chuôi kiếm kỳ lạ này , thế nhưng quan sát cỡ nào đây cũng chỉ là một cái chuôi kiếm, một cái chuôi tinh sảo, khắc hoạ ký tự, phù điêu cổ xưa mà hắn không cách nào lý giải.
Con người ta sợ hãi những thứ không biết vượt ngoài tầm nhận thức của mình, tuy thế cũng sinh ra sự tò mò hứng thú vô cùng lớn đối với chúng. Và nhân vật chính của chúng ta, kẻ tự nhận đã chết tức nhiên sự tò mò sẽ thắng thế nỗi sợ hãi, dù sao hắn cũng đã chết một lần, nỗi uy hiếp của cái chết không thật sự khiến hắn quá lo sợ. Ánh mắt hắn loé lên sự khát khao và mong đợi, tay chậm rãi nhích đến nhẹ nhàng nắm lấy chuôi kiếm.
Chụôi kiếm bị nắm lấy kịch liệt rung động, những phù điêu và ký tự cổ xưa lấp loé ánh vàng, chúng phảng phất như có sự sống không ngừng vặn vẹo di động lên cánh tay cầm kiếm của hắn. Hắn cực kỳ hoảng sợ nhưng không cách nào buông chuôi kiếm trong tay chỉ đành trơ mắt nhìn những phù văn kia chạy dọc lên cánh tay của mình. Không bao lâu sau những ký tự và phù điêu kia đã hoàn toàn dung nhập vào cánh tay cuả hắn. Chuôi kiếm buông ra rơi trên khoảng không tự động tiêu tán như đã hoàn thành xong sứ mạng cuả mình. Tuy nhiên giờ phút này đây, hắn cũng không có rảnh rỗi để ý đến chuôi kiếm kia, bởi lẽ hắn đang ôm cánh tay của mình, cánh tay phải phủ đầy ký tự kỳ lạ đang lấp lánh liên hồi, khuôn mặt hắn vặn vẹo, miệng ô ô, trầm thấp phát ra tiếng rên rỉ như có như không. Sự đau đớn lên đến tận cùng, hắn ngửa đầu lên trời gầm to vài tiếng rồi chìm vào hôn mê, cơ thể vẫn lơ lững trôi nổi giữa không gian. Hắn đã bất tỉnh nhưng cánh tay phải đang lập loè phù văn chợt phát sáng, ánh sáng như bao bọc toàn thân hắn rồi hình thành cột sáng vọt ra khỏi lồng trảo ánh kim xuyên thẳng chín tầng trời, như một cột chống trời, rạch mây mà bắn thẳng lên hư không vô tận, cả không gian như tràn ngập một màu vàng, ánh sáng chói mắt chiếu sáng khắp cánh rừng u ám. Cảnh tượng mông lung, huyền diêu vô cùng.
Cách đó không xa trong một toà thành đổ nát, nơi chỉ vài phút trước, tiếng rít gào, tiếng hô, tiếng binh khí, tiếng niệm phép vang lên liên hồi, mùi máu mùi khói nồng nặc, tràn lan. Tràng cảnh chiến đấu ác liệt dữ dội, một chiến trường thực sự, một chiến trường đầy khốc liệt. Tuy nhiên giờ đây cảnh tượng hoàn toàn trái ngược đang diễn ra, hàng vạn người đang quỳ lạy trên mặt đất hướng về phía luồng sáng mà bái tế trong miệng không ngừng lẩm bẩm hô to:
_Quang Minh thần giáng lâm, Quang Minh thần đến cúư giúp thần dân cuả người.
Họ không còn chiến đấu họ đang quỳ bái vị thần của họ, rất hiển nhiên cuộc chiến của họ đã kết thúc. Tất cả kẻ thù của họ, những con côn trùng ghê tởm, hàng đoàn hàng đoàn, đang không ngừng giãy dụa, cả người bốc khói như bị lửa đốt. Bọn chúng chen chút nhau hoảng sợ bỏ chạy tứ phía, tìm kiếm những bóng khuất trách thứ ánh sáng vàng rực rỡ nhưng kịch độc đối với chúng. Trong toà tháp cao nhất toà thành, hai bóng hình xinh đẹp đang nghi hoặc nhìn bà lão phía trước, cả người bà vận y phục cao quý sang trọng, tay cầm quải trượng mặt trời phát sáng chói loà. Cô gái nhỏ nhất không nhịn được tò mò nhẹ giọng hỏi:
_Bà bà, có có phải Quang Minh thần hạ thế không, sao bà bà run run dữ dữ vậy
Bà lão cũng không đáp lời, một lúc lâu sau, mới run giọng nói:
_Là Quang Minh chi tử, Quang minh chi tử cuối cùng cũng xuất thế, Cuối cùng cũng xuất thế rồi, loài người, loài người được cúư rồi, ha ha cuối cùng, cuối cùng, bao đời tổ tiên chờ đợi không ngờ ta lại là người được chứng kiến Quang Minh chi trụ ngang trời xuất hiện.
Hai cô gái nhìn nhau đều vui mừng xen lẫn lo sợ và chờ mong, sau đó không nói thêm điều gì chỉ đăm chiêu, say mê ngắm nhìn cảnh tượng hùng vĩ phía trước. Cách đó rất rất xa về phía đông, trên một hòn đảo nhỏ, một cô nương tầm mười ba mười bốn tuổi, cực kỳ đáng yêu khả ái, đang nghịch ngợm, dọc dọc, bức bức chùm râu bạc của lão ông đang ngồi đả toạ trên tảng đá hướng ra biển. Vừa vui vẻ chơi đùa vừa hiếu kỳ nhìn vầng sáng trên không chỉ chỉ ngón tay búp măng cất giọng trong trẻo:
_Ông, ông , ông xem trên trời có gì đẹp lắm kìa
Ông lão hiền hoà bế tiểu cô nương vào lòng, ha hả cười nói:
_Con còn nhớ gia gia kể cho con nghe về mười vị chư thần chi tử không
Cô bé vui vẻ cười ồ lên, đầu gật lia lịa
_Nhờ ,nhớ con nhớ chuyện đó ông ngày nào cũng kể, còn nói con là một trong số đó nữa, người ta vui vẻ hiền lành hoạt bát vậy mà ông bảo con là con thần lửa nóng nảy hung hăng, hừ hừ con không thèm chơi với ông nữa đâu, ông xấu lắm.
Cô bé càng nói càng uỷ khuất khẽ quệt cái miệng nhỏ quay đầu đi không thèm để ý đến ông lão. Ông lão cũng không để ý đến cô bé chỉ hướng lên trời thở dài lẩm bẩm:
_Vậy là đã đủ, lời tiên tri đã ứng nghiệm, thế giới sẽ bước qua trang sử mới sao, loài người rồi sẽ ra sao
Trung tâm của đại lục trong lòng biển đen, sâu thăm thẳm không thấy đáy, một giọng nói trầm trầm vang lên giữa hư không vắng lặng
_Ha ha cuối cùng hắn đã luân hồi trọng sinh rồi sao, tốt tốt, ha ha, dám giam giữ ta ba mươi vạn năm, cũng đã đến lúc nên trả lại cho hắn thứ hắn đáng được nhận, ha ha ha hãy chờ đó ngươi sẽ là con mồi đầu tiên của ta, ha ha
Phía bắc băng hàn lạnh thấu xương, quanh năm bao phủ trong băng tuyết vĩnh hằng, một ông lão câu cá bên hố băng đưa mắt nhìn lên trời nơi xa xa phía tây hiển hiện một vùng sáng vàng rực rỡ.Lắc đầu trầm ngâm ông lão chuyển mắt ra xa nơi một bức tượng băng điêu khắc một thanh niên tuấn tú, khí độ phi phàm đang phơi mình giữa vùng băng tuyết bao la.
_Ông không vui sao, ta cuối cùng cũng không còn nhàm chán nữa, hắn đã xuất hiện rồi, hắc hắc, đối thủ duy nhất xứng đáng với ta.
Bức tượng băng bỗng vỡ vụn, một người thanh niên giống hệt bức điêu khắc chậm rãi bước ra hắc hắc cười:
Ông lão già câu cá ngồi nhìn chiếc sọt trống không của mình buồn bã nói:
_Nhân sinh sống có gì vui, chết có gì buồn, quan trọng là sống sao cho có ý nghĩa, ngươi cả đời chỉ cầu đối thủ xứng với mình, sinh ra chỉ để chiến đấu, hàiii có vẻ ta đã sai lầm rồi.
Tên thanh niên tức nhận mặt nổi gân xanh dữ tợn nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại:
_Đúng nếu biết thì ông không nên làm, giờ quá muộn rồi, ha ha, đến giờ đi thăm bạn cũ thôi.
Vừa dứt lời, một cơn gió tuyết thổi ngang qua, tầm mắt vừa khuất đã không thấy bóng dáng tên thanh niên. Ông lão trầm ngâm không nói, vung tay quăng cần câu tiếp tục công việc của mình
Ánh sáng vàng vẫn rực rỡ trên bầu trời phía tây, khắp nơi trên đại lục đang một hồi dậy sóng, báo hiệu một cơn phong ba đang đến gần.
Đâu đó sâu thẳm trong bóng đen vô tận, một đôi con ngươi đỏ như máu thình lình xuất hiện, một cảm giác tà ác, xấu xa đến tận cùng, dường như tất cả tội ác và dục vọng của con người sẽ bị dẫn phát nếu nhìn vào đôi mắt đỏ tà dị này. Một giọng nói băng lãnh như từ củư u vang lên, phảng phất như từ tứ phía vọng lại:
_Lời tiên tri ứng nghiệm, một lời nói không có giá trị, tất cả chỉ là đồ chơi cuả ta, thế giới này, vũ trụ này, tất cả ha ha…
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của haithan115vn
Trong khu rừng yên tĩnh cảnh vật vẫn u tối và đáng sợ. Một cơn cuồng phong thổi qua rung động các tán cây, tiếng xào xạc , tí tách vang lên, hai bóng người như quỷ mị xuất hiện bên cạnh một chiếc hố khổng lồ
_Ừm, Thánh sứ đại nhân, ngài nghĩ như thế nào
_Ha ha, còn suy nghĩ cái gì nữa, đến thời khắc quan trọng, ngài ấy tự khắc sẽ xuất hiện thôi, mọi việc đều đã được các thần tính toán cả rồi, chúng ta chỉ việc chờ đợi mà thôi.
Một lão già trong đó nhìn đại địa vốn bằng phẳng giờ đây lại xuất hiện một chiếc hố đường kính hơn trăm mét không khác nào thiên thạch vừa va vào mặt đất, cảm thán thở dài một hơi rồi lão quay sang người trung niên cạnh bên khom người cung kính nói:
_Vậy tiếp theo chúng ta nên như thế nào
Người trung niên mặc hoàng bào, tay cầm thánh trượng, vẻ mặt mỉm cười tuỳ ý chỉ tay về hướng nam hời hợt lên tiếng
_Chúng ta sẽ về phía nam, toà thành gần đây nhất là quang minh thành, thủ phủ của lục địa quang minh , chúng ta sẽ xin tiếp viện từ họ.
_Nhưng, nhưng mà…
_Không cần lo lắng, mọi thứ ta đã an bài sẵn rồi. Ha ha sao bỗng nhiên thấy nhớ tiểu lan nhi thế nhỉ, chúng ta nên về thôi.
Hai người cất bước rời khỏi, chưa đi được hai bước người trung niên bỗng ngoáy đầu nhìn lại, rồi lại tự lắc lắc đầu, tiếp tục bước tiếp về phiá trước. Ngay khi người trung niên vừa rời đi không lâu, bên chiếc hố sâu đen hun hút bỗng xuất hiện một đốm sáng lấp loé, rồi vụt một tiếng, đốm sáng bay vút lên không khuất bóng ở chân trời xa
***
Đại hoang vu sa mạc là phiến hoang mạc lớn nhất trên đại lục, chiếm cứ ba phần tư diện tích của lục địa hoả hồn. Nơi đây được mệnh danh là vùng đất chết, là một trong thập đại hiểm địa trên đại lục Quang Minh. Nơi đây quanh năm khô cằn, hoang mạc hoang vu vô tận, muôn vàn nguy hiểm rình rập, từ yêu thú đến thiên tai tự nhiên, đáng sợ nhất phải kể đến bão cát, là chủ thể gây nên cái chết của phần lớn người hoặc yêu thú tiến vào hiểm địa thập tử vô sinh này.
Ngay lúc này tại trung tâm sa mạc, trận bão cát lớn nhất trăm năm qua đang hoành hành dữ dội, bão cát hình thành cơn lốc khổng lồ càn quét mọi thứ trên đường đi của nó. Gió quật, cát tạt, khắp nơi cát bay đầy trời, trong không khí tràn ngập chỉ toàn cát với cát. Trong cơn bão cát khủng khiếp tầm nhìn mờ ảo ẩn hiện một bóng người chật vật bước đi, người này quần áo Quang Minh lục địa, cả người bẩn thiểu, khuôn mặt gầy gò, xanh xao, đôi mắt thâm quần, lờ mờ như không còn sức sống. Đôi mắt hắn nhìn ra xa, nơi nơi chỉ toàn là cát và cát, đôi mắt vốn u ám, ảm đạm càng trở nên tuyệt vọng, chân bước đi ngày càng chậm, cuối cùng hắn cũng gục xuống, nằm trên thềm cát nóng mà mơ tưởng về một ốc đảo xanh tươi với những con suối nhỏ róc rách chảy. Từng đàn cá bơi lội, hắn nằm dưới một gốc cây, miệng ngậm cọng cỏ nhìn trời xanh mà cảm nhận cuộc sống tươi đẹp, đang ngắm trời ngắm đất thì một tiếng “chát” vang lên giòn kêu vô cùng, hắn còn chưa hiểu gì một con gấu đen to lớn đã xuất hiện trước mắt hắn, tay vung liên hồi tát cho hắn choáng váng, má nóng lên tê hết cả mặt, hắn phẫn nộ bật dậy gầm lên
_Con gấu chết tiệt muốn chết hả
_Ồ ngươi tỉnh rồi, ta đã biết làm thế sẽ hiệu quả mà
Một giọng nói trầm thấp vui vẻ vang lên bên tai, lúc này hắn mới nhìn quanh phát giác mình đang trong một căn phòng bày biện đơn sơ, người vừa lên tiếng là một lão già hơn bảy mươi, da dẻ nhăn nheo, đang nheo mắt cười. Hắn trong lòng tỉnh ngộ, thì ra là một giấc mơ. Thảo nào đang ở trên sa mạc đâu ra có ốc đảo ngon lành vậy, đã vậy còn tưởng bị gấu tát mới ghê, mà công nhận giấc mơ thật thiệt, mặt bây giờ vẫn còn ê ẩm. Xoa xoa khuôn mặt có chút nóng, hắn quay sang mỉm cười chắp tay chào với ông lão:
_Cảm ơn ông đã cúư giúp, ngày sau cháu nhất định sẽ tạ ơn này của ông.
_Ồ người nên cảm tạ là cháu gái ta mới phải, chính nó nhặt ngươi về đấy, lúc đầu ta còn tưởng là yêu thú nó săn được, mém chút nữa là chuẩn bị nồi nước sôi rồi, hô hô hô
Ông lão vuốt râu cười chỉ tay về phía cửa nơi vẫn đang được đóng chặt. Cửa đóng nhưng âm thanh vọng vào tố cáo đang có người ở bên ngoài :
_Không có gì, chỉ tình cờ đi ngang lượm về mà thôi, không cần cảm tạ ta.
Hắn cười ngượng vài tiếng, nhặt à, lượm à, trời ơi nhìn ta giống con thú nào lắm sao, bổn công tử suất trai, khí độ phi phàm vậy mà. Cười khổ lắc đầu nhưng hắn vẫn hướng phía cửa chắp tay thi lễ:
_Dù sao cũng cảm ơn ơn cúư mạng của cô nương, cô nương có việc gì cần giúp thì cứ nói, ta sẽ cố gắng hoàn thành
_Ừm... vậy cũng được chút ta cũng có việc nhờ ngươi làm đây
Cánh cửa gỗ chậm rãi mở ra một thiếu nữ đôi mươi nhẹ nhàng đi vào. Nàng mặc bộ đồ màu lam nhạt bó sát người tôn lên những đường cong dụ nhân, mê hoặc lòng người, vóc dáng thướt tha, vòng eo nhỏ nhắn, nhất là bộ ngực hùng vĩ, kiều đồn tròn trịa hơi vểnh lên. Hắn nhìn mà mắt muốn lồi ra, xấu hổ cười cười dời mắt đi mà trong lòng thầm hô đúng là ngực cao mông nở, vóc người ma quỷ. Dời đi không lâu, hắn lại không kìm được lén liếc nhìn khuôn mặt nàng, cả người chợt chấn động mặt ngây như phỗng, một gương mặt hoàn mĩ nhất hắn từng thấy, ngay cả với các siêu sao màn ảnh nổi danh xinh đẹp nhất so với nàng cũng chỉ như vịt với thiên nga, giữa ánh đèn với ánh trăng ảm đạm thất sắc. Tóc nàng dài quá vai nhẹ nhàng rũ xuống như dòng thác mượt mà tự nhiên, mắt phượng mày ngài, chiếc mũi nhỏ nhắn, môi anh đào đầy đặn hé mở một nụ cười rực rỡ như trăm hoa đua nở, hắn nhìn vào đôi mắt nàng, đôi mắt trong sáng, thuần khiết, phẳng lặng như mặt nước hồ thu nhưng lại sâu thẳm, mê hoặc mọi người chìm đắm mãi trong đó mà sa đoạ không rút ra được. Đôi mắt hắn say mê nhìn ngắm người ngọc mà miệng không tự chủ bật thốt:
_Đẹp, đẹp quá
Cô gái khẽ nhíu mày không vui, lúc này hắn mới phát hiện mình thất thố, cười bồi vài tiếng, hắn vội vàng chuyển chủ đề dời lực chú ý cuả mọi người:
_Ha ha, xin lỗi, ta thất lễ quá, ta là Diệp vô, một linh hồn chờ được đầu thai, không biết mọi người biết diêm vương hay địa phủ ở đâu không
Ông lão và cô gái liếc mắt nhìn nhau, mặt hiện vẻ khó hiểu, cô gái bước tới trước nhẹ nhàng lên tiếng:
_Ngươi nói ta không hiểu, chưa bao giờ nghe qua danh tự kỳ lạ như vậy, nơi đây là Quang Minh đại lục, lục địa của các vị thần, đồ ngươi đang mặc chắc ngươi đến từ lục địa Quang Minh, ta không biết làm sao ngươi tới được nơi này nhưng chắc đầu không bị vấn đề gì chứ.
Diệp vô cảm thấy kỳ quái, sao ai cũng nói như vậy, thấy sắc mặt mọi người nghiêm túc không giống nói giỡn hắn không khỏi cẩn thận hỏi lại lần nữa:
_Thật, thật sao
Ông lão tức giận, chùm râu bạc không ngừng run rẩy. Lão đứng dậy phất tay áo nói:
_Ngươi dám nghi ngờ ta, người quản lý của thư viện các vị thần. Không nói khoát với ngươi, người hiểu rõ nhất vùng đất này không ai khác hơn được ta đâu.
Diệp vô nhất thời khổ sở, nếu như họ không nói khoát vậy.... , hắn giật bắn mình, như nhớ ra thứ gì đó không khỏi nói to trong lòng
_"Ta chẳng lẽ, chẳng lẽ xuyên việt rồi sao”
Last edited by haithan115vn; 09-11-2014 at 10:28 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của haithan115vn