Ta yêu mùa thu, như cái nhìn sầu muộn
Ta đi trong ngày yên tĩnh đẫm sương mù
Ta thường vào rừng và ngồi trong đó
Ngắm bầu trời trắng ngẫm ưu tư
Và ngắm những ngọn cây thông đen sẫm
Thật vui khi ta nhấm chiếc lá chua
Và sung sướng nở nụ cười lười nhác
Ta đắm say trong mơ ước vui đùa
Và nghe tiếng gõ kiến kêu lốc cốc
Cỏ khô hết rồi … lạnh làm sao
Ánh sáng yên bình tràn đầy trên cỏ…
Và tâm hồn ta bỗng đầy chan chứa
Nỗi buồn tự do và êm ái nhường nào
Ta sẽ không nhớ gì? Và ước mơ nào
Sẽ không đến với tâm hồn ta nữa?
Những cây thông cúi mình như ai đó
Và bỗng rì rào sao quá trầm ngâm…
Và gió bỗng ào ào bay đến
Tựa một đàn chim lớn cánh giang
Và trong những cành khô rối loạn
Gió tối đen ồn ào rất vội vàng