Thoa đầu phượng
Hồng tô thủ,
Hoàng đằng tửu,
Mãn thành xuân sắc cung tường liễu.
Đông phong ác,
Hoan tình bạc.
Nhất hoài sầu tự,
Kỷ niên ly tác!
Thác! Thác! Thác!
Xuân như cựu,
Nhân không sấu,
Lệ ngân hồng ấp giao tiêu thấu.
Đào hoa lạc,
Gian trì các.
Sơn minh tuy tại,
Cẩm thư nan thác.
Mạc! Mạc! Mạc!
Dịch nghĩa
Tay hồng mềm yếu
(Tặng) rượu hoàng đằng
Đầy thành xuân sắc, liễu xanh bên tường
Gió đông ác nghiệt
Ân tình bạc bẽo
Ôm mãi một mối sầu
Bao năm xa cách cô đơn.
Sai! Sai! Sai!
Xuân như cũ
Người gầy võ
Ngấn lệ thấm hồng tấm lụa
Hoa đào rụng
Trên gác bến hồ vắng
Lời thệ hải minh sơn tuy còn đó
Mà bức gấm thư khó lòng gửi đến nhau.
Chớ! Chớ! Chớ!
- Lục Du -
(Người dịch: Đông A)
Nâng vang đỏ,
Hoàng đằng đó
Khắp thành rờn liễu màu xuân tỏ
Gió đông ác,
Tình yêu bạc
Nỗi lòng buồn bã,
Tháng năm tan tác
Thác! Thác! Thác!
Xuân như cũ,
Người vò võ
Lệ hoen hồng sợ tơ treo rõ
Hoa đào lạc,
Ao ngăn cách
Trăng thề còn đó,
Lá thư khôn bạch
Mạc! Mạc! Mạc!
Bài từ Thoa đầu phượng được Lục Du sáng tác trong một hoàn cảnh đặc biệt: ban đầu Lục Du lấy người em họ (con cậu) là Đường Uyển, hai người rất tâm đầu ý hợp, nhưng thân mẫu của Lục Du lại không ưa Đường Uyển, lại nghe thêm những lời gièm pha nên bà buộc hai người phải ly hôn. Về sau, Lục Du lấy Vương Thị, Đường Uyển cũng tái giá, lấy Triệu Sĩ Trình. Mấy năm sau, vào mùa xuân, hai người tình cờ cùng đi chơi vườn Thẩm, ngẫu nhiên gặp nhau. Đường Uyển lấy tình anh em họ, gửi rượu và dã vị mời Lục Du. Lục Du vô cùng thương cảm, vung bút đề lên bức tường trong vườn Thẩm bài Thoa đầu phượng này. Đường Uyển sau khi đọc được bài này trong lòng rất đau khổ, làm một bài từ cũng theo điệu Thoa đầu phượng họa lại. Sau đó nàng đau buồn, lâm trọng bệnh mà qua đời.
Thế tình bạc
Nhân tình ác
Vũ tống hoàng hôn hoa dị lạc
Hiểu phong can
Lệ ngân tàn
Dục tiên tâm sự
Độc ngữ tà lan
Nan! Nan! Nan
Nhân thành các
Kim phi tạc
Bệnh hồn thường tự thu thiên tác
Giác thanh hàn
Dạ lan san
Phạ nhân tầm vấn
Yết lệ trang hoan
Man! Man! Man
Dịch nghĩa
Tình đời bạc
Tình người ác
Mưa tiễn hoàng hôn hoa dễ rụng
Gió sớm khô khan
Ngấn lệ tàn
Muốn viết thư giải bày tâm sự
(Nhưng đành) tựa lan can độc thoại
Khó! Khó! Khó!
Nay đã thành mỗi người một nơi
Ngày nay cũng chẳng phải ngày hôm qua
Tâm hồn đau đớn vẫn giống như sợi dây đu tiên (???)
Tiếng tù và lạnh lẽo
Đêm sắp tàn
Sợ người tìm hỏi
Nuốt lệ giả vui
Giấu! Giấu! Giấu!
- Đường Uyển -
(Người dịch: Đông A)
Tình đời bạc,
Tình người ác
Mưa tiễn hoàng hôn hoa tán tác
Gió mai lan,
Lệ hoen tàn
Muốn thư tâm sự,
Rặt ý lan man
Nan! Nan! Nan!
Người đơn bạc,
Nay mai khác
Bệnh lòng như thể ngàn thu tạc
Tiếng tù vang,
Bóng đêm tan
Sợ người tra hỏi,
Nuốt lệ tân trang
Gian! Gian! Gian!