1): Khi mình viết bộ truyện này mình rất lo. Nguyên nhân rất dể,vì tiếng Việt mình tự học nên chính tả với từ ngữ và ngữ pháp thuộc dạng bèo.
2): Mội thứ mình cố gắng dùng đúng từ tiếng Việt cho nên có thể không hợp khẩu vị của mội người
Hoa Kỳ ngày....tháng...năm,
Ngây góc đường Royal Lane với Preston có một vụ tai nạn làm kẹt xe gần như cả tiếng đồng hồ. Trên chiếc xe tai nạn là một thanh niên gốc Á đang cố mở mắt,vì hắn ta biết nếu mình nhắm hai mắt lại thì định mệnh sẻ không bao giờ quây lại. Nhưng trời đã định số phận,hai con mắt quá mỏi mệt,nó cứ muốn nhắm lại. Hai bên tai và miệng máu không ngừng chảy ra,ngây bên ngực trái bị một miếng kiến xe xuyên thấu,hắn ta giờ đã biết tim mình thực sự ngừng đập hai mắt của hắn ta cũng nhắm lại.......
Tiếng nước chảy...." mình đang ở đâu nhỉ " ? Hắn ta tự hỏi. Cùng lúc hắn ta muốn mở mắt nhưng không được. " Mình chưa chết nhì " ? " Lạ,quá lạ "! Hắn ta gần như phát điên,muốn la vài tiếng nhưng lại không được. " Tại sao " ?
Nửa tiếng sau hắn ta cũng mở mắt ra được, đôi mắt hắn chớp chớp nhìn lên thì thấy trên trần là mấy lớp đá đang phát sáng. Xung quanh mội thứ được chiếu sáng nhờ lớp đá màu xanh lá cây. Hắn ta thật sự không biết nó thuộc loại đá gì. Hắn ta bắt đầu ngồi dậy,nhìn xung quanh một hồi rồi suy nghĩ.
"Lạ thật,ở đây không phải địa ngục. Toàn bộ bốn bức tường đá, không có lối ra. Mình đang ở trong một cái hang động thì phải " ? Hắn vẫn nhớ như in lúc đó mình bị tai nạn,tại sao lại ở đây chứ . Đáng lẻ ra hắn ta phải đi gập ông bà mới đúng chứ "?
Hắn ta đi một vòng hang động kiểm tra một hồi không thấy gì liền ngồi xuống. Ngây lúc hắn ta vừa ngồi xuống ngước mắt nhìn qua gốc phải có hồ nước nhỏ. Trong hồ hắn ta thấy màu nước hơi khác với bên ngoài. Thay vì một màu xanh lá cây thì trong hồ lại có màu cam lợt. Hắn ta thấy lạ liền nhảy xuống liền lặng xuống đái thì thấy một cây thương đang cấm dưới đái hồ. Ngây dưới cán thương có một viên ngọc màu cam đang tỏa sáng. Trên cây thương hắn ta thấy có hàng chữ Nôm " THIẾT THAI THƯƠNG ".
" Huh? Nó không phải cây THIẾT THAI CUNG sao? Đáng lẻ phải là THIẾT THAI CUNG chứ. Theo hắn ta biết cây THIẾT THAI CUNG là một trong Bốn Thần cung nổi danh thời Tây Sơn ở đâu lồi ra THIẾT THAI THƯƠNG "?
Suy nghĩ một hồi hắn ta liền quăng nó sau ót,vì càng suy nghĩ hắn ta cũng không phát hiện ra điều gì đến cây thương trước mặt hết cả. Hắn ta liền đưa tay chạm vào cây thương thì cảm giác rất ấm mà thoải mái nửa. Sau khi nhổ cây thương lên,hắn ta liền quây lại bờ. Sau khi ổn định lại hắn ta liền đưa mắt nhìn kỷ cây thương trong tay. Thân thương có màu bạc,toàn thân thương chỉ lớn bằng nửa cổ tay người lớn. Nhưng khi cầm không thấy nặng mà rất nhẹ. Hắn ta liền đứng dậy cầm cây thương múa bài " Thương Lê Pháp " của Vovinam thì cảm giác rất là thoải mái,mỗi lần đầu thương đưa ra trước hắn ta thấy như một con rồng đang nhe nanh múa vuốt vồ con mồi trước mặt.
Sau khi đánh xong " Thương Lê Pháp " hắn ta liền thốt lên.
- Một cây thương tốt.
Sau đó hắn ta ngồi lên một mỏm đá bằng phẳng,đưa tay vuôt ve cây thương đến khi hắn ta chạm vào viên ngọc thì cảm giác nó nóng lên. Hắn ta thấy lạ liền nghỉ đến mấy lần côi phim hay đọc truyện lấy máu nhận chủ. Hắn ta liền đưa chích vào đầu nhọn của mũi thương sau đó nhỏ lên viên ngọc,khi giọt máu đầu tiên rớt lên viên ngọc thì có diển biến. Mau không hắn ta không ngừng chảy vào viên ngọc.Hắn ta hoảng hồn liền quăn cây thương ra xa. Nhưng viên ngọc vẩn không ngừng hút lấy máu của hắn ta.
- Bà mẹ nó ! Lần này chêt chắc rồi. Không chết vì tai nạn xe thì chết khô không còn giọt máu nào.
Hắn ta lúc này dở khóc dở cười. Sau đó nhấm mắt lại một lát sau thấy máu bổng như ngừng lại. Hắn ta liền mở mắt ra thì thấy mình thì lơ lửng trên không,ở dưới đất thì cái sát đang khô quất. Một lát sau thì cơ thể hắn ta hóa thành bụi. Còn cây thương gần như ăn no đủ liền tỏa ra một màu sáng bay lơ lửng,nguyên hang động lúc đầu màu xanh lá cây giờ lại biếng thành màu cam. Ngây lúc này,viên ngọc trên cây thương bổng nhiên nức ra,cùng lúc đó một làng khói trắng bóc lên vang theo tiếng nói:
- À thật thoải mái! Rất bổ,rất ngon....Lâu lắm rồi mới có món ngon.....
Hắn ta lúc này đang há miệng nhìn cái linh hồn lơ lửng kia liền chửi:
- Bà mẹ,thằng già kia. Ăn cái gì không ăn,lại lấy cơ thể tía mày bổ dưỡng à!?
Lúc này làng khói hóa thành một ông già trên đầu quấn khăng,trên người mặc một vải thô màu đen. Lão ta đưa mắt nhìn một hồi rồi nói:
- Nghe giọng nỏi của ngươi hình như là người của đàng trong?
- Huh? Đàng trong ?
Hắn ta hỏi lại.
- Giọng của ngươi giống người nam hạ.
Hằn ta ngẩn ra rồi hỏi:
- Đây là thời đại nào ?
Lão già nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Ta không biết,ta chỉ biết là khi ta tử trận tưởng mình đả chết. Khi mở mắt ra đả thì thấy mình nầm trong viên ngọc trên cay thương rồi. Nếu ta nhớ không lầm đó là vào cuối tháng 4 năm Kỷ Mùi (1799).
Hắn ta nghe xong thì rùng mình:
- Tây Sơn thất hổ tướng Võ Ðình Tú (1).
Lão già nghe xong liền cười to một tiếng rồi nói:
- Đúng đúng ta là Võ Ðình Tú,đã lâu rồi không nhớ đến cái tên đó.
Nói xong Võ Ðình Tú liền nhìn hắn ta rồi hỏi:
- Ngươi tên gì,tại sao lại đến đây ?
Hắn nghe Võ Ðình Tú hỏi xong liền trả lời:
- Con tên Nguyễn Thành Sỹ Việt,nguyên nhân tại sao đến nơi này. Con bị tai nạn,tưởng mình chết ai dè khi mở mắt ra thì thấy mình đả ở đây.
Sau đó hắn ta liền thuật lại toàn bộ quá trình tìm thấy cây thương cho đến khi bị biếng thành kinh hồn. Võ Ðình Tú nghe xong liền cười vài cái sau đó nói:
- Ta không biết ta ở đây đã bao lâu ? Nên ta đã lấy cơ thể của ngươi thì ít nhất cũng phải bù lại cho ngươi. Khi ta ở trong viên ngọc kia,ta cảm giác có một loại năng lượng không ngừng tôi luyện linh hồn của ta.
Võ Ðình Tú nói xong liền kêu Sỹ Việt đến gần,sau đó một tay cầm lấy viên ngọc tay kia chạm lên chán Sỹ Việt. Sau đó một luồn linh khí cứ không ngừng truyền vào linh hồn Sỹ Việt. Một tiếng sau,hắn ta cảm giác như mình muốn nổ tung,vì linh khí quá nhiều,vẩn cứ tuông vào không ngừng nghĩ,lại một giờ nửa trôi qua linh khí bắt đầu ngừng lại. Võ Ðình Tú mỉm cười rồi nói:
- Cảm ơn ngươi,nhờ máu và cơ thể của ngươi ta mới ra khỏi được viên ngọc đó.
Võ Ðình Tú nói xong thì linh hồn của lão từ từ tang biến. Riêng Sỹ Việt thì đang âm thầm cố đè nén luồng năng lượng kia. Nó cứ y như bông bóng đang bị bơm quá nhiều hơi gần như bị phát nổ. Sỹ Việt liền ngồi xuống dùng phương pháp hít thở của Vovinam,cố gắng làm cho luồn linh khí trầm ổn lại.
Chú thích: 1:) Võ Đình Tú (武廷秀, ?-1799) là danh tướng nhà Tây Sơn, Việt Nam. Ông được người cùng thời liệt trong Tây Sơn thất hổ tướng. theo wiki
Sỹ Việt không biết mình ngồi bao lâu,khi mở mắt ra cảm giác luồn linh khí đả trầm ổn không còn chạy lung tung nửa. Sau đó hắn ta đứng dậy cầm Thiết Thai Thương lên bổng nhiên viên ngọc rớt ra ngoài. Lần này viên ngọc từ màu cam biếng thành màu trắng,Sỹ Việt liền đưa tay lụm viên ngọc lên ngay tức khắc viên ngọc tách ra thành bảy viên. Mỗi viên bên trong có một hình bông y như bông mai,nhưng lạ là bảy bông mai điều có màu khác nhau. Từ màu vàng đến màu trắng rồi màu đỏ,sau đó chàm, cùng với màu cam,màu lam (xanh) và cuối cùng là màu hồng.
Nhưng lạ một điều mỗi một viên ngọc linh khí gần như cùng với linh khí trên người Sỹ Việt giống y chang. Thấy vậy Sỹ Việt liền thử lây động linh khí lên tay thì bảy viên ngọc hòa vào nhau thành một viên ngọc y như lúc bang đầu. Sáu đó Sỹ Việt thấy ngây bên trong viên ngọc có một cây mai,chia thành nhiều nhánh, lá nhỏ, màu xanh lục. Tán tròn xòe rộng,nhưng trong đó có bảy cành mọc duy nhất bảy bông mai.Sau đó hắn ta liền nhét viên ngọc lại cây thương.
Sỹ Việt thấy cũng lạ theo như hắn ta suy đoán có thể mình ở một thế giới mà hắn ta từng đọc trên mấy trang web về tiên hiệp. Nếu đúng là hắn ta xuyên không về tiên giới hay dị giới côi như quây lại nơi mình sinh ra quá ảo tưởng. Phải làm lại từ đầu,nhưng bằng với một linh không thể sát thì làm được gì chứ? Hay phải đi nhập hồn vào mấy cái sát chêt? Làm vậy tội lỗi cũng đầy đầu,hắn ta làm không được.
"Thôi kệ,suy nghỉ chi cho mệt óc. Quang trộng bây giờ đi ra ngoài cái đả,nếu là linh hồn mình có thể xuyên qua vách tường đi ra".
Nghỉ xong hắn ta vác cây thương lên vai,sau đó nhấm bức tường mà đi. Ai ngờ,hắn ta bị một cỗ nhiệt khí hất bay ngược lại. Hắn ta cũng thấy lạ liền đứng dậy,đưa tay lên sờ vách tường. Bàn tay cảm giác như mình chạm trên mặt nước vậy,hình như có ai đó đặc một mảng chắn hay trận đồ ngăn cách với bên ngoài.Bổng nhiên hắn ta nghỉ đến gì liền đưa tay tháo viên ngọc trên cây thương ra:
Nhìn bảy viên ngọc trong tay Sỹ Việt liền nghĩ đến "Thất tinh trận đồ". Ở kiếp trước hắn ta có đọc qua phong thủy nên biết ngây bảy viên ngọc này có liên quang đến Thất tinh trận đồ. Sỹ Việt thường thấy nó trên bàn làm việc,phần lớn để trấn sát, trị tà, thu hút vượng khí cho chủ nhân. Trong phong thủy thất tinh trận là bùa chú cầu may, bởi tác dụng kỳ diệu mà nó mang lại cho công việc làm ăn của họ cho công việc làm ăn. Riêng ở đây nó lại làm vách ngăn với thế giới bên ngoài. Như vậy muốn ra ngoài thì phải phá trận mới ra được.
Sỹ Việt liền duỗi hai tay ra, từng linh khí mãnh liệt từ hai tay tuông trào ra. Cùng lúc đó bảy viên ngọc liền quây quanh trên không cùng lúc từng tiếng "ầm ầm" chỉ thấy được mênh mông linh khí bao trùm lại trên vách tường đá , hóa thành một tầng tầng óng ánh sáng long lanh.
Bảy viên ngọc bộc phát ra sáng chói linh quang, mãnh liệt bắn ra, trực tiếp là xuyên thủng vách tường. Vài tiếng răng rắc trên vách tường Sỹ Việt liền hô to:
"PHÁ".
Bảy viên ngọc đột nhiên nổ tung, từng thanh âm nức vở vang lên bên gốc tường phải liền hiện ra cái lổ đủ cho một người chui ra, Sỹ Việt mừng quýnh lên không quên cầm cây thương theo liền chui ra.
Trước mặt Sỹ Việt là một mảnh rừng,toàn là cây cao trót vót. Đưa mắt ngước lên trời hắn ta liền há mồm, mặt trăng hai cái to như cái măm. Mà lúc này là ban ngày nửa. Ngây lúc này Sỹ Việt bổng nghe tiếng động,đưa mắt nhìn hắn ta liền thấy sinh vật mình đầy máu. Trong miệng nó đang ngậm theo một con vật khác cũng máu me đầy mình.
Mặt con vật ngắn. Mình con vật thon dài, rất thanh tú. Cổ thì đeo dây lục lạc có tua, cổ ngửng thẳng. Lông trên sống lưng dựng đứng như một hàng kỳ, chạy suốt từ đỉnh đầu xuống đến đuôi. Chân thanh nhưng thẳng và mạnh, chân sau ở thế ngồi bắp thịt đùi trông rắn chắc mạnh mẽ, hai chân trước chống cao, chỗ đầu gối có lông xoắn cong. Mắt to, miệng lớn, mũi lớn, miệng hơi hé mở để lộ những răng nanh nhọn hoắt. Tai con vật lớn. Lông mượt sát vào mình với những đường khắc, uốn từ sống lưng xuống phía bụng, trông như vằn chó.
"Con Nghê"?
Trong lúc Sỹ Việt đang lo nhìn kỷ con vật trước mặt thì bổng nhiên nó liền ngã xuống. Hắn ta liền chạy lại bê hai con vật lên:
- Huh?
Lúc Sỹ Việt bê con vật từ trong miệng Toan Nghê ra hắn ta thấy con vật y chang như con "Lân" (2).
Trong lúc Sỹ Việt đang ngơ ngơ ngác ngác chưa biết nên làm gí thì ở đâu hiện ra mười người mặc đồ đen,bịt mặt. Cả bọn thấy Sỹ Việt trong tay đang bê hai con vật bọn chúng liền rút vũ khí ra quây hắn ta lại. Một tên trong đám chỉa cây đao vào Sỹ Việt quát lớn:
- @#$%^&*
Sỹ Việt nghe tên kia nói chẳng hiểu cu te cốc rứa gì liền hỏi lại:
- Mầy đang nói gì thế cu?
Tên kia nghe Sỹ Việt nói hắn ta cũng nghe lí la lí lố cũng chẳng hiểu gì.Hắn ta biết bây giờ đứng đây động khẩu chẳng ăn nhầm gì thà hành động. Hắn ta liền đưa tay lên sau đó quắc một cái thì chín tên khác đồng loạt nhảy vào.
Sỹ Việt thấy vậy liền bỏ hai con vật xuống đất tay phải liền cầm cây thương quơ một vòng tròn,tay trái cùng lúc vận khí tung ra chín chưởng. Cả chín tên bịt mặt đang lơ lửng trên không thấy vậy,liền đưa tay ra ghênh chưởng của Sỹ Việt, cùng lúc dựa vào sức ép lộn ngược ra sao. Khi chân cả chín tên chân vừa đạp đất tên còn lại từ đầu vẩn đứng yên bổng nhiên biến mất.
Ngây lúc Sỹ Việt chưa kiệp thu tay liền cảm giác một luồn sát khí ăn mòn linh hồn của mình đánh tới,hắn ta liền chỉa thẳng mủi thương về phía trước.
Tên áo đen giực mình:
"Làm sao hắn ta biết được chổ mình ẩn thân chứ"? Sau đó hắn ta liền đưa thân mình uốn cong ra sau,cùng lúc lộn một vòng tránh sang phải.
chú thích: 1:) Con Nghê thần vật thuần Việt. Mọi người muốn biết nó như thế nào lên wiki hay google hoặc bing mà tìm nha.
2: Lân là con cái, còn con đực gọi là Kỳ, gọi chung là Kỳ Lân.
Khi hắn ta lộn một vòng sang phải chân chưa kịp chạm đất thì liền ngay tức khắc một quơ ngang rồi đập xuống.
Ầm!!! Một tiếng.
Tên áo đen, liền bị "thiết Thai Thương" đập đến mức bẹp dí dưới đất.
Ầm!!!! Một tiếng.
Một thương tiếp theo đập cho tên áo đen choáng váng cả mặt mày,máu tươi nhuộm cả cái khăn che mặt.trong lúc hắn ta vẫn còn nằm trên mặt đất Sỹ Việt liền dùng mũi thương đâm một nhát vào đầu tên áo đen sau đó hết cả xát của tên áo đen về phía chín người kia.
Sỹ Việt ra tay không lưu tình chút nào,mọi thứ diễn ra quá nhanh làm cho chín tên áo đen kia bất ngờ, thoáng cái đập hai thương cho tên áo đen bẹp dí trên mặt đất, hai thương đập và một thương đâm thấu đầu, phải nói là nhanh và gọn làm cho tên áo đen không kịp trở tay, Sỹ Việt đối với tên áo đen ra tay đặc biệt hung ác,cho đến khi Sỹ Việt thu tay lại, tên áo đen ngay cả khí lực kêu một tiếng cũng không có.
Lúc này, chín tên áo đen khi chụp được xát của tên áo đen điều đứng ngây người,tên áo đen chét là đầu lĩnh của bọn họ,trong lúc này đã chết một cách nhanh và gọn lẹ.
Sau khi giết xong tên áo đen thong lúc chín tên khác còn thất thần,Sỹ Việt liền lẹ tay bê linh vật lên liền bỏ chạy. Vừa chạy vừa kêu thầm trong lòng.
- Mẹ hên quá! Mẹ hên quá!!!!
Chín tên kia thấy Sỹ Việt ôm hai linh vật bỏ chạy liền rượt theo.
- !@#$%^&*()
Sỹ việt chả hiểu bọn này nói cái gì,ngoảnh mặt lại xem chín tên cứ rượt theo miệng thì cứ la hét.
- Bọn điên,bọn khùng!
Sỹ Việt luôn mồm chửi,không biết chín tên kia nghe có hiểu hay không,nhưng thấy bọn chúng tăng tóc rượt thẹo Sỹ Việt cũng lo phóng cho lẹ.
Trong lúc đang chạy Sỹ Việt cảm giác sau lừng hình như có mấy thứ đang phóng tới. Sỹ Việt liền lách sang phải. Cùng lúc đó mấy vật liền bay qua cấm loạn xà ngầu trên đất.
- Móa,chơi ám khí!!!
Một đám rượt phía sau, một tên phía trước đang ôm hai linh vật cứ thế mà cấm đầu chạy. Trong lúc chạy Sỹ Việt thấy phía trước có đám rừng cây,thế là hắng ta chui ngây vào,thay vì cứ chạy thẳng thì Sỹ Việt cứ lạng lách qua mấy hàng cây một lúc sau đã mất hút. Còn chín tên áo đen khi thấy Sỹ Việt chạy vào rừng cây họ cũng chạy vào theo,nhưng ngây lúc này trước mặt họ là một mảnh toàn rừng cây đen thui.
Khi Sỹ Việt chạy ngoằn ngoèo một hồi,khi quây đầu lại nhìn xem thì không thấy chín tên áo đen đằng sau lưng đâu nữa. Tuy không thấy mấy tên đó,nhưng Sỹ Việt vẫn cấm đầu chạy cho tới khi bước ra khỏi khu rừng cây thì mới chậm chạp dừng lại.
Sau khi nhìn xung quanh một hồi Sỹ Việt lại cấm đầu chạy tiếp cho đến khi mặt trời ló dạng qua hàng cây thì mới dừng lại hẳng,xung quang toàn cỏ lau mộc đầy cao qua đầu người. Ngây lúc này đặp cào mắt Sỹ Việt một người nhỏ nhắng,đang chổng mong bới cái gì đó dưới bụi cỏ. Quần của đứa nhỏ bị rách lỗ,cậu nhỏ và hai hòn đang lồi ra cả quần. Kề bên cũng có con chó nhỏ cũng đang bơi móc cái gì đó.
Sỹ Việt thấy vậy liền mon men bay qua lại xem một người một thú đang bới cái gì? Khi đến nơi,Sỹ Việt thấy một đứa bé trai lôi dưới đất hai cái rễ to bằng ngón tay cái,sau khi chùi chùi vô áo xong cậu bé liền cho vô miệng nhai ngon lành,sau đó lại bới đất tiếp.
- Này cậu bé!
Sỹ Việt kêu.
Đứa bé đang hí ha hí hửng bới đất bỏng nghe có người kêu đằng sau lưng,nó giực mình quây lại thì thấy có người đang lơ lửng sau lưng mình. Hai bên nách đang kẹp hai con vật,máu me dính đầy mình. Trên tay thì đang cầm cây thương. Nó thấy vậy liền la lên
- AAAAaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Con cún con thì cứ nhìn Sỹ Việt mà sủa.
Âu!Âu!âu!!!!
- !@#$%^&*()-+:
Sỹ Việt thấy cậu bé đang nói gì đó,riêng mình thì chả hiểu gì cả.Thấy vậy Sỹ Việt đặt hai linh vật xuống đất sau đó đứa đưa tay ra dấu,chỉ lên hai linh vật.
Đứa trẻ cứ ngơ ra hết nhìn Sỹ Việt lại nhìn thấy Sỹ Việt lại chỉ hai sinh vật đang nầm dưới đất.Cậu bé chẳng hiêu cái mô tê,còn tên kia cứ hết quơ tay múa chân rồi lại chỉ vào sinh vật.
- !@#$%^&*()-+
Sau khi nói xong cậu bé liền ôm chú cún con xoay người bỏ chạy. Sỹ Việt thì ngây người ra mà dòm cậu bé
- Ta xấu lắm à? Ta chỉ muốn hỏi ngươi ở đây có thuốc dành cho bịt vết thương hay không thôi mà,cần gì phải chạy chứ!
Sỹ Việt đành cười khổ lắc lắc đầu sau đó đưa mắt nhìn xung quanh dưới đất,rồi lơ lửng đi lòng vòng. Hai mắt cứ nhìn xem có thứ gì như thảo dược có thể bịt vết thương lại hay không. Đã lạng hết một vòng lớn mà chả thấy gì Sỹ Việt đành lắc đầu,lơ lững quây lại chỗ hai linh vật đang nầm thì Sỹ Việt bổng thấy ngay phía sau một thân cây chết khô đang mộc một loại thân gầy và nhẵn bò lan,màu xanh lục, lá hình thận, màu xanh với cuống dài và phần đỉnh lá tròn,kết cấu trơn nhẵn với các gân lá dạng lưới hình chân vịt. giống như "Tích Tuyết Thảo (1)".
- HAhahahahahaha!
Ở xa xa trong bụi cỏ,đứa bé thấy Sỹ Việt đang hì hụt nhổ nhóm cỏ,hai tay thì quơ loạn,miệng thì cười như tên điên.
Sau khi nhổ xong một mớ "Tích Tuyết Thảo" thì quây lại chỗ hai linh vật. Sau đó nhổ sạch rể rồi bỏ vô miệng định nhai,ai dè vừa vô miệng là đám "Tích Tuyết Thảo" lại rớt xuống đất.
- Đậu! Ta cầm được,không nhai được à!? Móa,mẹ ơi!!!! Hừ hừ tía mầy không tin không thể làm nó nát ra.
Vừa nói vừa loai hoai tìm cách làm sao cho "Tích Tuyết Thảo" nát ra để đắp lên vết thương hai linh vật.Nếu vò nát thì không có đủ chất nước,dùng đá dập nát thì sợ vi khuẩn....Trong lúc đang suy nghĩ thì bổng Sỹ Việt nghe tiếng chó sủa "ÂU". Sỹ Việt liền nhìn theo tiếng chó sủa thì thấy đằng xa ngay phía bụi có đứa bé đang núp tay thì đang bịt miệng chú cún.
Sỹ Việt thấy vậy liền kêu lên.
- Ê....!!!
Hình như biết mình bị bại lộ cậu bé liền ló đầu ra,nó thấy tay Sỹ Việt đang ngoắc về hướng mình. Cậu ta đứng dậy tay ôm chú cún lon ton đi qua.
Sau khi thấy cậu bé đi qua Sỹ Việt,liền suy nghĩ có cách nào truyền đtaj ngôn ngữ hay không? Tay Sỹ Việt hêt rờ càm rồi lại gãy đầu. Làm cậu bé cứ đứng nãy giờ.
Bổng Sỹ Việt nhớ đên có lần hắng ta vào một trang truyện đọc. Hình như bộ truyện nào đó có người xuyên không,lại gặp sinh vật hai bên lý la lý lố gì đó không hiểu nhau. Sinh vật đó liền đưa móng chân chạm vào chán tên xuyên không đó thì cậu ta liền hiểu tiếng nói của nơi hắng ta xuyên không,
- Mình có làm được như vậy hay không nhỉ? Hay là cứ dồn suy nghĩ vào ngón tay rồi chuyền linh khí qua ngón tay rồi dồn qua đầu cậu bé? Ước gì ta có túi thần kỳ của Đô Rê Mon,ta cần cái bánh chuyển ngữ a.....
Miệng thì cứ lầm bầm,vừa nói vừa suy nghĩ một hồi. Sỹ Việt liền quyết định,thử ngay. Sau khi đưa một ngón tay ngây giữa chán cậu bé. Sỹ Việt liền tập chung toàn bộ linh khi từ não của mình rồi dẫn nó qua ngón tay,chuyển qua não cậu bé.Sau khi vừa làm xong,đứa bé thì cứ ngơ ngác nhìn Sỹ Việt.
- Không thành công?
Bổng nhiên đứa bé ôm đầu,la lớn rồi nằm lăng xuống đất. Hết lăng qua rồi lăng lại.
- Không thành công à?
Đang nhíu long mày suy nhìn cậu bé,bổng nhiên nghe cậu bé la lên.
- AAAAAaaaaaa!!!! ĐAU QUÁ!
- Á đậu!!!! Ha hahahahahaha!!!! Thành công,thành công!!!!!
Mọt lát sau đứa bé dừng đau,nó đưa hai con mắt nhìn Sỹ Việt lòm lòm.
Nó hiện giờ nghe hiểu cái linh hồn lơ lửng kia đang nói gì.
- Này đại thúc?
- Sao?
Sỹ Việt trả lời.
- Người là ma à?
Nghe cậu bé hỏi,Sỹ Việt ngẩn ra rồi nói.
- Ma? Này nhóc,có bao giờ chú mi thấy có ma nào mà lơ lửng bang ngày hay không?
Cậu bé lắc đầu rồi nói.
- Nhưng người là dạng gì? Ta có thể nhìn thấu qua người.
- À,đây là một dạng linh hồn,linh hồn.....
Sỹ Việt nói.
- Linh hồn,đại thúc người là người chết?
Cậu bé nói.
Sỹ Việt nghe xong gật đầu rồi nói.
- Đúng,ta đã chết.....
Nói xong Sỹ Việt thở dài....rồi nhín đứa bé.
- Ta hiện tại là dnagj linh hồn nên không thể nhai nát được mấy cộng rau này. Nhóc nhai giùm ta,nhớ đừng nuốt nước. Chỉ nhai cho nát rồi lấy ra đắp lên người hai linh vật kia.
Nghe Sỹ Việt nói vậy,cậu bé liền bỏ lá "Tích Tuyết Thảo" vô miệng rồi nhai,sau đó theo hướng dẫn của Sỹ Việt đắp lên mấy vết thương của hai linh vật. Lúc này không có băng gôn hay gì để quấn lại,cậu bé liền cởi chiêc áo rách lổm chổm của mình ra,xé vài miếng rồi quấn lại chỗ mẫy vết thương đã được đấp thuôc.
Sau khi thấy cậu bé làm xong,Sỹ Việt liền hỏi.
- Chú nhóc ngươi tên gì?
Nghe Sỹ Việt hỏi đứa bé liền lắc đầu rồi trả lời.
- Đại thúc ta không có tên
1) Tích Tuyết Thảo - Rau Má
Last edited by quetoiirving; 02-03-2019 at 06:42 AM.
- La nầm trong mười tám vị tu thành đắc đạo đươc phong La Hán,riêng Bát Nhã nghĩa là trí tuệ đầy đủ nghĩa là trí tuệ sâu sắc hơn trí thông thường. Trí tuệ này chỉ có nơi người tu tập kinh nghiệm định sâu, và qua sự kích thích của phản xạ thụ động huệ tự phát, chứ không qua sự học hỏi thế gian cóp nhặt của người khác. Đây là trí tuệ tâm linh, trí tuệ siêu vượt,là tuệ giác, tiềm năng giác ngộ có sẵn trong mỗi người chúng ta.
Sỹ Việt giải thích cặng kẻ cho chú nhóc nghe.
Sau khi nghe xong cậu nhóc gật đầu rồi nói.
- Vậy bắt đầu từ hôm nay ta lấy tên là "La Bát La Nhã".
Sỹ Việt gật đầu rồi hỏi.
- La Bát La Nhã nơi đây là đâu?
- Nơi nầy gọi là Thần Huyền đại lục có rất nhiều sa mạc và rừng sâm lâm,không ai biết nó rộng lớn bao nhiêu.Ngoài ra có những vùng biến xa xôi,có những hải tộc sinh sống và hải tặc đầy rẫy. Ngoài ra có bán thú nhân tộc,thú tộc,yêu tộc,bỉ mông và cả Tinh Linh cùng với Tiên Tộc.
Sỹ Việt nghe vậy liền hỏi.
- Vậy còn Ải Nhân tộc và Địa Nhân tộc thì sao?
Nghe Sỹ Việt hỏi La Bát La Nhã gật đầu rồi nói:
- Ải Nhân tộc và Địa tộc điều có. Đa phần nơi ở của Ải Nhân tộc toàn những nơi toàn là núi.Nơi nào có núi là nơi đó có họ,đặc biệt ngoài ra rất giỏi về rèn và làm ale (1).Thần Huyền đại lục có tám vương quốc Văn Lang,Xích Quỷ,Việt Thường,Âu Lạc,Nam Việt,Phù Nam,Chân Lập,và Vạn Xuân. Trong đó Xích Quỷ là vương quốc bí ẩn nhất. Ngoài ra có năm Tiểu quốc là Bồn Man,Cha Rai,A Ham,Mạ và Sê Đăng.Đa phần những vương quốc và tiểu quốc này hiện tại đang ở đại lục phía tây. Còn đại lục phía đông không biết có những quốc gia nào,hay vương quốc nào.
Nghe La Bát La Nhã nói xong Sỹ Việt thấy lạ.
- Vậy đó giờ không ai đặc chân đến vùng đất phía đông hay sao?
La Bát La Nhã lắc đầu rồi nói.
- Những điều đó chỉ có những đại phái hay những quốc gia lớn họ điều có điểm tịch nghi chép lại.
Trong lúc đang nói chuyện thì Sỹ Việt cùng La Bát La Nhã nghe phía xa thấy có mấy người đang đuổi theo cập nam nữ chạy phía trước.
Thấy vậy Sỹ Việt liền kêu La Bát La Nhã bế hai linh vật trốn đi,sau đó cầm lên cây thương lơ lửng về hướng nhóm người kia.Khi bay gần tới Sỹ Việt liền dừng lại nhìn một nam một nữ người thì máu me,một vài chỗ bị chém gần thấy cả xương.
Lúc cập Nam,Nữ bổng nhiên thấy có linh hồn vai đang vát cây thương đứng nhìn về phía họ.
Khi chạy gần tới thì người Nam liền hô lên.
- !@#$%^&*
Sau khi nói xong cả hai người liền chạy ra phía sau lưng Sỹ Việt. Khi nhóm người kia chạy tới thấy Sỹ Việt đứng vát thương chắn ngang,họ thấy vậy liền nói.
- !@#$%^&*.
Sỹ Việt lắc đầu cười khổ rồi lẩm bẩm.
"Bọn họ nói gì thế"?
Mấy tên kia thấy Sỹ Việt đứng yên cung không nhúc nhít,họ thấy vậy cũng liền rút đao chém về hướng Sỹ Việt.
Sỹ Viêt liền dùng thương cản phấ mấy cây đao cứ liên tục chém về phía mình. Sau đó dùng một thương quơ ngang hất mấy tên kia bay ra xa. Riêng một tên khác tránh được cú quơ ngang của Sỹ Việt,cùng lúc hắng ta rút ra một lá bùa nhỏ lên vài giọt máu,sau đó bôi lên cây đao.
Mỗi một lần tên đó cứ quơ đao lên là có sát khí ăn mòn linh hồn. Làm Sỹ Việt cứ chật vật mà né. Mấy tên khác thấy vậy cả bọn liền làm y chang như vậy.
Riêng cập Nam Nữ thấy Sỹ Việt chật vật tránh né thì họ cũng bắt đầu lo lắng. Lo lằng thì lo lắng,nhưng họ vẫn đặc niềm tin vào Sỹ Việt.
Trong lúc chật vật tránh né thì bổng nhiên linh khi trong cơ thể Sỹ Việt liền bùng phát bảy đạo ánh sáng rực rỡ.
Sỹ Việt thầm hô thầm.
"Chết mẹ,lại bùng phát nữa,phải đánh cho lẹ nếu không chắc nổ chết lần nữa".
Cứ mặc kệ sự ăn mòn linh hồn Sỹ Việt liền dùng "Thương Lê Pháp" đánh cho nhanh.
Mấy tên kia thấy bổng nhiên cái tên trươc mặt này không kiên kỵ miếng nào,đánh gần như liều mạng toàn tập. Lấy mạng đổi mạng,đánh không kiên nể bản thân mình bị ăn mòn.
Trong lúc quần nhau,một tên trong nhóm bị Sỹ Việt đâm thấu đầu. Tên khác nữa bị đâm lủng tim.
Sau khi giết xong hai tên thì mấy tên khác bắt đầu cẩn thận hơn. Nhưng bọn họ càng cẩn thận Sỹ Việt càng đánh hăng hơn.Sau vài canh giờ sau chỉ còn lại ba tên,cả người máu me. Riêng Sỹ Việt linh hồn gần như không thể kiềm nén được linh khí đang nhộn nhạo cứ muốn bùng nổ.
Ba tên trong nhóm thấy quá kinh khủng liền chia ra nhau bỏ chạy,Sỹ Việt thấy vậy tay phải cầm thương phóng thẳng về tên chạy về hướng trái đâm xuyên người hắng ta. Còn tên trước mặt thì bay lẹ lại dùng một tay tung một chưởng ngây tim hăng ta. Còn tên khác Sỹ Việt nghĩ rằng không cách bắt kiệp nên bỏ qua. Nhưng đâu ngờ cập Nam Nữ kia đã rượt kịp tên kia đánh chết hắng ta.
Sau khi đánh chết toàn bộ,Sỹ Việt liền ngồi xuống hít thở điều hòa lại linh khi đang nhốn nháo kia. Sau khi vài canh giờ ngồi thiền xong Sỹ Việt liền mở mắt thì bổng nhiên thấy trước mặt mình La Bát La Nhã đang lo lắng.
- Đại thúc người có sao không?
Sỹ Việt nghe xong liền lắc đầu rồi nói.
- Linh khí trong người ta cứ nhộn nhạo,cộng thêm trận đánh vừa rồi. Gần như không thể kiềm nén được.
Nghe Sỹ Việt nói La Bát La Nhã liền hỏi.
- Đại thúc vậy ta để tìm đại sự trị cho người.
Sỹ Việt lắc đầu rồi nói.
- La Bát La Nhã ngươi muốn học võ không?
- Ta.....
La Bát La Nhã định nói gì đó nhưng lại ngừng. Sỹ Việt thấy vậy liền bảo La Bát La Nhã ngồi xuống rồi nói.
- Thả lỏng tinh thần,không được suy nghỉ gì cả. Ta sẽ truyền cho ngươi toàn bộ những gì ta biết được.Những môn võ thuật này của các võ phái khác nhau nơi ta sinh ra. Trong đó có Vovinam,Kim Kê Võ Phái,Tân Khánh Bà Trà,Thái Cực Lá Rơi và Đại Cổ Thần Lực.
Sau khi thấy La Bát La Nhã ngồi xuống nhắm mắt định thần. Sỹ Việt liền dồn toàn bộ trí nhớ của mình qua quả cầu linh khí trên đầu ngón tay rồi ấn lên chán La Bát La Nhã,xông rồi ngồi dậy.
Lúc này cập Nam Nữ kia thấy Sỹ Việt đứng dậy liền chấp tay lại nói.
- !@#$%^&*
Sỹ Việt nghe xong lắc đầu,liền đưa tay ngoắt hai người kia lại rồi dùng biện pháp lúc trước áp dụng với La Bát La Nhã.
Sau một hồi ôm đầu lăng lộn xong hai người cũng ngồi dậy,lúc này Sỹ Việt liền cười rồi nói.
- Hì hì hì giờ chúng ta hiểu nhau rồi. Mấy người nói cái gì ta hiểu,giờ nói lại cho ta.
- Cảm ơn ân nhân đã cứu mạng phu thê chúng ta.
Người Nam nói.
Sỹ Việt liền đưa tay phẩy phẩy rồi nói.
- Không có gì hết cả. Thấy chuyện bất bình nên ra tay chút.
- Tiểu nữ họ Tô tên Hoài Nhi,xin ân nhân cho biết quý danh.
Sỹ Việt nghe vậy liền nói.
- Ta họ Nguyễn tên Thành Sỹ Việt
1.) Ale là bất kỳ loại bia nào được sản xuất bằng lên men nổi, và nó thông thường được lên men ở nhiệt độ cao hơn so với bia lager (15-23 °C, 60-75 °F). Các men bia ale ở các nhiệt độ này tạo ra một lượng đáng kể các este, các hương liệu thứ cấp và các sản phẩm tạo mùi khác, và kết quả là bia tạo ra có mùi vị của hoa hay quả tương tự (nhưng không chỉ có thế) như táo, lê, dứa, cỏ, cỏ khô, chuối, mận hay mận khô. Các khác biệt về kiểu giữa các loại ale là nhiều hơn so với các loại lager, và nhiều loại bia ale rất khó để phân loại chúng thuộc kiểu gì.
Last edited by quetoiirving; 02-03-2019 at 11:23 PM.
Sau khi nghe người nam giơi thiệu xong Sỹ Việt liền hỏi.
- Nguyên nhân hai người các ngươi bị nhóm người đó rượt đuổi?
Nghe Sỹ Việt hỏi thì cả hai người nhìn nhau say đấm rồi Phàn Thiên Nhân nói.
- Nhóm người kia là người của gia tộc Phàn gia. Nguyên nhân cả hai bị rượt đuổi cũng vì ta và Tô Hoài Nhi yêu nhau.
Phàn Thiên Nhân ngừng một hồi rồi nói tiếp.
- Hơn năm trăm năm về trước,gia tộc Phàn gia và Tô gia sống rât hòa thuận,nhưng bổng nhiên trưởng tử của gia chủ bị chết ở Tô gia một cách rất kỳ lạ.Người Phàn gia đổ lỗi cho Tô gia. Sau đó hai nhà sảy ra sung đột,lúc đầu chỉ những trận đánh nhỏ,càng về sau càng lớn. Cả hai nhà tổn thất trầm trọng. Phàn gia lúc đó cũng quyết định bỏ ra một cái giá thật lớn là mướn một nhóm hắc ám sát thủ đồ diệt Tô gia.
Lúc này Tô Hoài Nhi hai mắt đã ướt,nàng dựa vào lòng Phàn Thiên Nhân mà khóc. Tay Phàn Thiên Nhân vuốt tóc nàng rồi kể tiếp.
- Toàn bộ Tô gia gần như bị diệt,một số khác bị Phàn gia bắt làm nô lệ. Cho đến bây giờ Tô gia vẫn bị côi là nô lệ,là hạ nhân thấp kém nhất.
Sỹ Việt nghe xong rồi lắc đầu.
- Riêng ngươi đến với Tô Hoài Nhi như thế nào?
- Cái này để thiếp nói cho chàng.
Tô Hoài Nhi ngừng khóc,đưa tay kéo áo chùi vài giọt nước mắt còn động trên má rồi nói.
- Thật ra Phàn Thiên Nhân cũng không phài người Phàn gia,chàng từ nhỏ là một cô nhi được một trưởng lão của Phàn gia lụm về nuôi. Từ nhỏ chàng bộc lộ năng khiếu tính toán nên được gia tộc trọng dụng và bang cho họ Phàn. Có một lần tiểu nữ đi ra ngoài thì bị một nhóm con cháu Phàn gia bức hiếp,cũng ngây lúc đó Phàn Thiên Nhân đi ngang nên chàng nhảy vào can. Nhưng Thiên Nhân thật ra cũng bị côi khinh,vì chàng cũng không phải là huyết thống Phàn gia. Lần đó Thiên Nhân suýt nữa bị đánh chết,nếu không có trưỡng lão cưu mang chàng từ nhỏ,ra tay cứu.Bây giờ cả hai chúng ta cũng không đứng được ở đây.
- Thật ra cả hai chúng ta thoát được cũng nhờ trưởng lão. Nhưng không biết tại sao chuyện bị bại lộ. Từ đó hai chúng ta chạy Đông trốn Tây.
Phần Thiên Nhân tiếp lời.
Sỹ Việt gật đầu rồi nói.
- Giờ ta chúc phúc cho hai người vậy,hôm nay gặp nhau côi như cũng là duyên phận. Lúc nãy thấy hai người diệt tên Phàn gia,chắc cũng có học qua võ công.
Nói xong Sỹ Việt nhìn hai người.
Phàn Thiên Nhân lắc đầu rồi nói.
- Thật ra chút võ công đó cchir đủ đuổi mèo vờn chuột. Nếu tên Phàn gia kia không bị thương đến chín phần,cho hai chúng ta mười cái mạng cũng không giết được.
Nói xong Phàn Thiên Nhân đưa tay gảy gảy đầu rồi cười.
- Vậy hai người có muốn học võ không?
Sỹ Việt hỏi.
- Chúng ta được không? Với lại cả hai chúng ta đã qua tuổi,cũng không thể học được bao nhiêu.
Phàn Thiên Nhân nói.
Nghe xong Sỹ Việt lắc đầu rồi nói.
- Thể chất hai người cũng không sao cả. Cái ta truyền cho hai người có thể cảm ngộ được ngây tức khắc,quang trọng hai người tu luyện nó đến đâu thôi.
- Vậy...vậy.....xin ân nhân chỉ giáo phu tê chúng ta.
Phàn Thiên Nhân nói.
Sỹ Việt gật đầu rồi nói.
- Hai người nên ngồi xuống,tĩnh tâm,thả lổng tinh thần. Sẽ hơi đau chút.....
Nói xong trong lúc đợi hai người ngồi xuống Sỹ Việt đang suy nghĩ nên truyền cho họ môn võ nào? Sa Long Cương? Kim Kê (1) Võ Phái? Tân Khánh Bà Trà......Thôi suy nghĩ chi cho mệt,quăng đại cho họ mấy con gà quây đi.
Sau khi cả hai ngồi xuống nhắm mắt tĩnh tâm,lòng thì hồi hợp không biết chuyện gì sảy ra.Bổng nhiên giữa chán họ có một luồn linh khí nhẹ nhàng đi vào,cùng lúc đó họ cẩm nhận một con "gà trống vàng" rồi họ thấy mọtnguoiwf trung niên đang đứng múa theo cách con gà trống vàng,những động tác đá của gà, thế vờn nhau của chúng.Trong lúc đang tập chung thì bên tai họ ngeh tiếng Sỹ Việt nói.
-Điểm nhấn của Kim Kê Võ Phái là chiêu thức độc lập, cùng một lúc tấn công ba mục tiêu cũng là yếu huyệt trên cơ thể đối thủ. Đó là tư thế đứng trụ chân trái, co cao chân phải để chuẩn bị quật ngã đối phương. Khi tấn công, tay phải đấm vào vùng thượng đẳng (mắt, mũi) như tư thế mổ vào mắt của con gà chọi. Liền đó, tay trái tung cú đánh sấm sét vào trung đẳng, tức vùng ngực, hông của đối thủ. Nhanh như cắt, chân đá thẳng vào hạ bộ làm đối phương gục ngã không thể nào gượng dậy nổi.” Đồng thời, khi đối phương tấn công bất ngờ, hai tay thủ theo bộ” song chùy” (gập ngón cái và út) để che kín những yếu huyệt của mình một cách khéo léo, tinh tường. Ngoài ra Kim Kê Võ Phái chỉ trú trọng vào tốc độ đánh nhanh thắng nhanh,không cho đối thủ cơ hội phản công.
Nói xong Sỹ Việt lơ lửng liền ngồi xuống bắt đầu ngồi điều tức lại linh khí trong linh hồn. Có cảm giác như không thể nào kiềm chế được. Trong lúc đang điều tức thì Sỹ Việt nghe tiếng La Bát La Nhã lang qua lăng lại ma la làng,bên ngay sau đó Phàn Thiên và Tô Hoài Nhi cũng bị y chang như vậy. Hai tay bọn họ ôm đầu,cứ lăng qua lăng lại,một lát sau họ nầm thớ dốc. Lòng thề không muốn nếm thêm món ăn tổn hại ôm đâu lăng như như dảy chết. Phía bên này Sỹ Việt dang nhe răng cười trong nổi đau của ba người kia...
Cùng lúc đó hai linh vật con Lân và Con Nghê xuất hiện. Cả hai được La Bát La Nhã dấu sau mỏm đá,cho đến bây giờ mới tỉnh lại. Khi tới gần Sỹ Việt hai chân trước của hai linh vật duỗi ra trước,đầu cuối xuống. Ngây bên tai Sỹ Việt có một làng sống âm phát ra.Một giọng nữ nghe rất êm tai,rất dịu dàng vang lên.
- Cảm ơn ân nhân đã cứu chị em ta,ơn này không biết đền đáp sau cho hết.
Sỹ Việt định lên tiếng thì bổng nhiên linh hồn Sỹ Việt liền phình to như bong bóng,thấy linh khi không thể nào kiềm nén được Sỹ Việt liền bay lên không. Trong lúc bay lên Sỹ Việt liền hét lớn với La Bát La Nhã.
- LA BÁT LA NHÃ HÃY SỐNG THẬT TỐT,VÀ CHĂM SÓC THIẾT THAI THƯƠNG CỦA TA THẬT KỸ CÀNG!!!!
Vừa hét xong bổng nhiên cả cơ linh hồn Sỹ Việt liền nổ lớn,cả một vùng trời gần như có phát sáng một tiếng nổ đinh tai nhức óc. Ngây lúc đó từ đâu ở phía trên rớt xuống một sinh vật mình trắng,bốn chân màu đen,hai mắt và hai tai điều đen rớt xuống ngây chỗ Sỹ Việt phát nổ.
Ở một góc trong ngôi đình cũ ngay phía bức tường lão Thầy Tào máu me be bét,nầm bất động không biết chết hay sống. Ở một góc khác đứa bé cũng tên Sỹ Việt đã chết từ lúc nào.
Cũng trong đêm đó cả vùng trời Lang Xang và Đại Việt bổng nhiên phát sáng,một tiếng nổ thật lớn nổ trên bầu trời. Toàn vương quốc của Đại Việt và Lang Xang rung động như bị động đất,người dân cả hai nước lo sợ. Có người la hét kêu khóc,có người vái tay lạy trời cao. Có người chỉ im lặng vì họ nghĩ răng đây là ngày tận thế.Sau
Sau tiếng nổ lớn,bổng nhiên một sấm sét thật lớn đánh xuống. cả hai vương quốc bổng nhiên biếng mất.
***
- KHÔNG!!!!
Tiếng La Bát La Nhã la lớn.
-ÂN NHÂN KHÔNG,NGƯỜI KHÔNG THẾ ĐI!!!!!
cùng lúc Phàn Thiên Nhân cũng hô theo.
Lúc này bống nhiên đại lục Thần Huyền bị nứt vỡ ra chia thành bốn vùng đất,mỗi một vùng đất như vậy cách nhau một con sông lớn tầm hai ngàn dậm.Vùng đát phía tây có thêm một dãi đất mới. Cúng lúc đó vùng đất phía bắc cũng đón thêm một dãi đất sáp nhập vào.
Sau cơn nổ lớn linh hồn Sỹ Việt bổng nhiên bị ra thành bảy mảnh lớn,và vài mảnh nhỏ.Trong bảy lớn có một mảnh đang tiếc nuối.
" Lại phải chết lần nữa,số mình....mình không cam lòng....quá bât công....." Nghĩ đến đây Sỹ Việt từ từ nhắm mắt lại.
Phàn Thiên Nhân,Tô Hoài Nhi đưa hai tay chấp lại. Rồi quỳ xuống vái về hướng nơi Sỹ Việt phát nổ. Riêng La Bát La Nhã thì hai tay ôm cây thương,miệng thì mếu máo khóc.
Hai linh vật lúc này cũng bất ngờ,bọn chúng chưa kịp báo đáp. Thì ân nhân của họ bổng nhiên phát nổ.