Giới Thiệu: Thể Loại tiên hiệp với tình tiết xảy ra chậm, không yy, cố gắn xen tình cảm, đấu trí và bài học cuộc sống vào truyện
Tại một tiểu trấn nhỏ bé,có một tiểu hài tử lục lọi đồ ăn từ rác thải. Tiểu hài này trong thật kinh khủng, một nữa khuôn mặt bị tàn phá, nữa khuôn mặt còn lại thì lem luốt ko nhìn rõ. Cơn đói đã hành hạ hắn ba ngày nay, đây là lần đầu tiên cậu tìm kiếm thức ăn từ một nơi như thế này trong tiểu trấn.
Mùi hôi tanh xộc vào mũi, hắn nôn ẹo ngay tại chỗ, hai dòng nước mắt cứ ứa ra. Từ ba ngày hôm trước khi tỉnh dậy, hắn đã ko nhớ mình là ai, khuôn mặt thì xấu xí, mọi người ai cũng xa lánh, khinh bỉ và thương hại.
-Này tiểu khất cái, đi mua cái gì ăn nè,thiếu gia nhà ta hôm nay vui vẻ,thưởng cho ngươi vài đồng!
Một tên đồng phục gia đinh đi lại gần hắn, đi sau hắn là ba tên khác, ở giữa là tên thư sinh mặc áo trắng, nhìn có vẻ rất nho nhã, nhưng trong ánh mắt lại có vẻ chứa cái gì đó không đúng. Tên gia đinh bước lại gần cầm trên tay một sâu tiền, hắn đưa tiểu hài tử này, nhưng cậu ta chưa kịp lấy thì hắn rụt tay lại, ra vẻ suy tư nói:
-Thiếu gia nhà ta có lòng tốt thì ngươi phải làm gì lại để cho thiếu gia nhà ta vui vẻ hơn chứ.Hay là… à ngươi có biết sủa tiếng chó không?
Nói xong cả bọn phá lên cười.Thì ra đám người này kiếm chuyện để tiêu khiển.Tiểu hài tử này có vẻ tức dận,nhưng thấy mình ko thế làm gì bọn côn đồ kìa.Hắn đứng dậy tính bỏ đi,được vài bước thì bị đá văng vào tường, bụng hắn truyền lên cảm giác đau đớn nghẹt thở.
-Chưa có sự cho phép của thiếu gia nhà ta mà ngươi dám bỏ đi à? Ahaha.Bước một bước nữa xem ông có chặt chân người ko? Có ngoan thì sủa đi nào. ahahaa
Hắn tiến tới đạp cho tiểu khất cái thêm mấy đạp nữa, có vẻ như hắn còn chưa thỏa mãn, dùng tay chân tiếp tục ẩu đả tiểu khất cái, mấy người bên ngoài thì cứ cười, người đi đường thì mặc kệ, cho đến khi khóe miệng hắn chảy máu, chân tay bầm tím mới chịu bỏ đi.
Mãi cho tới sáng sớm ngày hôm sau hắn mới tỉnh dậy. Cả người sung vù, bước đi rất khó khăn. Cơn đói lại không lúc nào buông tha. Bỗng hắn nghe một mùi thơm nứt, thì ra là mùi của bánh màn thầu phía trước, hắn cố lết từng bước đến người bán màn thầu, không thể đi thì hắn bò tới. Cố gắn nói từng chữ:
-Cho ta xin! ta đói bụng lắm….
Chưa kịp dứt lời thì tên bán màn thầu xua tay đuổi đi, rồi lầm bầm:
-Ai cũng như ngươi thì ta lấy cái gì mà ăn chứ! Đi ,đi chỗ khác mà xin ăn.
Từ khi hắn có ý thức tới giờ, mọi người ai cũng đối xử với hắn như vậy, ở đây nhân tâm con người như bị chó tha đi vậy, người gặp thì đánh, kẻ gặp thì phỉ báng, đánh đập, ba ngày nay lúc nào cũng ăn đòn thay cơm. Trong cơn đói, một lần nữa hắn ngất đi từ lúc nào không hay.
Trong cơn mê man hắn nghe một giọng nói ấm áp như thân sinh phụ mẫu “hãy tin, tin rằng ở đâu đó trên thế gian còn có nhân tình, chỉ là nó bị che dấu, đến lúc nào đó nó sẽ bùng nổ…, nếu không tìm được người đó, thì hãy làm chính họ”.
Hắn không tin cho đến khi điều kỳ diệu cũng xảy đến với hắn, khoảnh khắc mở ra cuộc đời mới…..
Khi hắn tỉnh dậy thì hắn được nằm trên một chiếc giường, xung quanh đồ đạc trang trí có vẻ thô sơ. Hắn cố gắn đứng dậy đi ra ngoài, nhưng loạng choạng lại ngã xuống giường ra tiếng động.Một tiểu nữ hài khoảng mười hai, mười ba tuổi ngoài sân chạy vào.Tiến tới bên giường rồi dìu hắn trở lại giường.
-A ngươi tỉnh rồi àh? Ta tên Vân Nhi, ngươi đói không để ta mang cho ngươi một ít thức ăn?
Nói rồi cũng không cho hắn trả lời, Vân Nhi chạy vọt ra ngoài rồi mất hút, có vẻ Vân Nhi không e ngại gì khuôn mặt xấu xí của hắn, đợi khoảng nữa nén nhang thì cô bé quay trở lại. Mang theo vài cái bánh màn thầu cùng một ít đồ ăn,cũng có nhiều thịt. Hắn cũng không ngại mà nhai ngấu nghiến.
-Ngươi cũng may thật đấy,hôm qua phu nhân ta lên Thiên Đăng Tự hành lễ thì gặp ngươi ngất bên đường, phu nhân thấy thương xót nên mang người về đây đó! Ngươi tên là gì? Cô bé kháu khỉnh nói.
-Phu nhân…? Phu nhân người là ai vậy? à…ta… không có tên.
-Người là Kim phu nhân,phu nhân của Tam Thiếu Quan đại nhân.
-Tam Thiếu Quan đại nhân? Người là… ai vậy?
-Ngươi thật là cô văn quả lậu! Vân Nhi tức dận nói: Người chính là đương triều thừa tướng,Đứng dưới 1 người trên vạn người,hô mây gọi gió…. Vân Nhi tính ba hoa thêm một xíu thì bỗng nhiên im bặt. Nhìn quanh rồi nói:
-Ngươi ăn nhanh đi,xíu ta dẫn ngươi đi ra ngoài sắm một vài thứ, nhìn ngươi cứ như thổ phỉ.Rồi sau đó sẽ dẫn ngươi đi gặp tổng quản, ngài sẽ phân phó công việc cho ngươi làm trong phủ. Từ này ta sẽ gọi như là… tiểu Trụ nhé.
-Tiểu Trụ à? Cô nương thích gọi thế nào thì thế ấy đi. Đôi mắt của hắn có vẻ mờ mịt trả lời.
Sau khi đã dùng bữa xong, Vân Nhi cẩn thận đánh giá lại hắn. Mặc dù hắn xấu xí nhưng Vân Nhi cũng không bận tâm lắm, điều này khá bất ngờ bởi Vân Nhi là a hoàng của Kim phu nhân, từ nhỏ đã ko tiếp xúc với hạng người xấu xí như hắn rồi.
-Ngươi đi theo ta ra ngoài, giúp người thì giúp đến cùng, phu nhân đã căn dặn giúp ngươi đến nơi đến chốn thì ta mới có thể hồi báo về ở với phu nhân được.
Hắn im lặng gật đầu, âm thâm gi nhớ cái ơn của Kim phu nhân, sau đó cất bước theo Vân Nhi. Những nơi hắn đi qua rất nhiều, rất đẹp, Vân Nhi thì liếu lo suốt, nhưng hắn mải mê ngắm cảnh ở đây cũng chẳng chú ý Vân Nhi nói gì nữa, thỉnh thoảng cũng chú ý lắng rồi rồi gật đầu lia lịa. Cứ đi qua khoảng một hai nơi lại thấy lính canh gác, một toán lính canh gác thì khoảng được chừng hai mươi người, chỉ cần Vân Nhi đưa lệnh bài thì có thể đi qua, hắn nhẩm tính cũng thấy số lượng người ở đây thật nhiều. Âm thầm ái mộ vị đại nhân này.
Vân Nhi dẫn hắn đi mua vài bộ trang phục, cùng một số thứ linh tinh khác. Sau đó nhìn khuôn mặt của hắn thì cẩn thận suy nghĩ một lát,rồi dẫn hắn qua tiệm rèn nhờ người rèn cho hắn một cái mặt nạ dùng che một nữa khuôn mặt xấu xí của hắn. Tiệm rèn khá lớn, Vân Nhi dẫn hắn trực tiếp vào đại sảnh,nơi tiếp đãi khách quý, như đã quen từ trước,Vân Nhi tiếp xúc khá dễ dàng.
-Tiểu nữ Vân Nhi xin ra mắt Nhạc tiền bối.
Vân nhi cung kính nói chuyện với một lão giả trong tiệm rèn. Lão giả họ Nhạc này tướng người hơi gầy,ánh mắt tỏ ra thâm thúy liếc nhìn Vân Nhi rồi sau đó quay qua hắn đánh giá.
-Là Vân Nhi sao? Tiểu tử này là…?
Hắn vẫn đang tò mò đánh giá mọi thứ xung quanh thì bị Vân Nhi huých vai làm hắn giật mình, rồi vội nói:
-Là tiểu tử do Kim phu nhân nhặt được bên đường,thêm vào gia đinh của phủ,cũng do duyên phước của hắn tốt.Vân Nhi hôm nay đến đây xin Nhạc tiền bối rèn cho hắn 1 chiếc mặt nạ.
-Uhmm… chiếc mặt nạ như thế nào đây? Lão giả họ nhạc nhẹ giọng hỏi hắn.
-Xin tiền bối rèn cho vãn bối một chiếc mặt nó che nữa khuôn mặt phải.Hắn ngập ngừng trả lời
Lời hắn vừa nói ra làm cho Vân Nhi lẫn lão giả ngạc nhiên,nữa khuôn mặt trái có vẻ xấu xí nhưng nữa khuôn phải mặt phải tuy lấm lem nhưng vẫn nhìn ra có chút khí chất,vì sao hắn lại che đi cái đẹp của mình mà để lại cái xấu?
-Ngươi có chắc chắn chứ? Lão giả hỏi xác nhận.-Nữa khuôn mặt phải…. À có vẻ không được tốt lắm
Hắn suy tư trong chốc lác, bỗng nhiên trên mặt hắn xuất hiện sự đau đớn, bi phẫn cùng sợ hãi.Rồi sau đó hắn trấn định tinh thần, ũ rũ gật đầu.
Lão giả thấy thế cũng không nói lời nào, bắt đầu công việc rèn của mình. Đợi khoảng nữa ngày cũng rèn xong. Có thể nói tay nghề của lão rất cao, mặt nạ được rèn trông cực kỳ tinh xảo, lại rất hợp với khuôn mặt của hắn. Sau đó thì hai người vội vã trở về phủ.
Trở về phủ cũng chạng vạng tối. Vân Nhi cũng về bái phỏng phu nhân, còn hắn sau khi được dẫn trở về nơi ở cũng dục mục sạch sẽ, ăn thức ăn Vân Nhi đã mua lúc trở về. Sau đó hắn lại chui vào một góc tường, thẩn thờ suy nghĩ mãi,hắn cảm thấy cô đơn, buồn tẻ, mọi cảm giác ba ngày qua lại hiện lên một lần.Hắn tự hỏi Kim phu nhân là một người như thế nào? Có phải là hình tượng người mẹ mà hắn thường gặp qua hay không? Rồi sau đó hắn thẫn thờ cứ mãi nhớ mình là ai cho đến khi lâm vào giấc ngủ lúc nào không hay
Sáng hôm sau,Vân Nhi đem đến cho hắn một bộ đồ gia đinh có ký hiệu của phủ, một đôi dày vải cùng một chiếc nón theo bộ đồng phục. Bộ đồ trong khá vừa vặn nhưng khi nhìn thì khá hoạt kê, cùng khuôn mặt với chiếc mặt nạ sắt không cân xứng cho lắm.
-Tổng quản ở phủ tên là Lâm Phi, chưởng quản toàn bộ gia đinh và phân phối công việc ở đây, xíu nữa gặp ngài thì ngươi nên biết điều một chút, tránh phiền phức sau này. Vân Nhi nhẹ nhàng nói.
-Ngươi…. Có nghe ta nói không? Tiểu Trụ…!
-Aa.. ta.. có nghe…
-Hừ! đi theo ta!
Hắn ngoan ngoãn đi theo như một con sóc.
-Ngươi tính toán cái gì mà thập thò thế? Vân Nhi nháy mắt hỏi.
-A,ta đang cố nhớ con đường về…
-Không cần đâu,từ nay ngươi sẽ sống với gia đinh khác ở phủ,về cụ thể thế nào thì gặp tổng quản rồi nói.
-uhm.. ta nhớ rồi.Vậy từ nay ta không được gặp.. ngươi nữa sao?
-Hừ,bớt nói nhảm đi.
Vân Nhi có chút đỏ mặt.Về nhan sắt thì Vân Nhi cũng không tính là quá nổi trội,nhưng có nhiều điểm rất khả ái. Lần đầu được hỏi như thế cũng không tránh khỏi e thẹn.
-Sau khi ngươi gặp tổng quản, ta phải về diện kiến phu nhân báo cáo nhiệm vụ.
Vân nhi nhỏ giọng nói, hắn cũng im lặng gật đầu .Đi khoảng một nén nhang thì ra tới quảng trường rộng lớn, không khí ở đây rất hoành tráng. Những binh khí, dụng cụ tập võ có khắp mọi nơi. Ở giữa quản trường tập trung rất nhiều người, nhìn kỹ thì đang luyện quyền thuật, âm vang rất to, vang vọng cả một quảng trường, hắn nghe thấy âm thanh này cũng không khỏi cảm thấy khoang khoái.
Vân Nhi rút ra lệnh bài rồi gặp một tên vệ sĩ mặc giáp đứng trước cổng rồi nói vài câu, tên vệ sĩ chạy đến gần một lão giả đứng trước quản trường. Từ xa trông thấy thì lão giả này khí thế trang nghiêm, dáng đứng toát ra vẻ rất uy phong. Một lúc sau thì tên lính gác cũng quay trở lại dẫn hắn theo, đến gần lão giả thì có một cổ khí thì ép hắn suýt không thở được.
-Ngươi là tiểu Trụ? Lão giả quay sang hỏi
-Vâng! Tiểu bối… tiểu bối tên là… tiểu trụ.
Hắn ngập ngừng trả lời,trong lời nó không hề dấu diếm nỗi sợ hãi, mà có dấu diếm cũng chả được, nỗi sợ hãi từ khi nào lấn áp tâm trí hắn rồi.
-Uhmmm… ngươi từ đâu đến?
-Vãn bối… không nhớ.. không nhớ rõ lắm…
-Không nhớ?
Lão giả nhấn giọng,con mắt nhìn hắn như xuyên thấu tâm can,làm con người ta rét lạnh.
-Vãn bối… vãn bối không nhớ gì cả.
Bỗng nhiên một bàn tay khô chụp lấy hắn nhất bổng lên,một luồng khí tức chạy quanh người hắn giống như một con rắn chạy khắp ngõ ngách, hắn cảm thấy rất đau đớn nhưng vẫn nghiếng răng cố chịu,không dám nói lời nào
-Ohhhh.Thật kỳ lạ,ai lại làm như thế này với một đứa bé? Uhmmm, thân thể hắn có chút kỳ lạ, nhưng chỗ Kim phu nhân cũng không tiện nói, chi bằng ta phân cho hắn… Lão giả tự lẩm bẩm,s au đó xuất hiện một tia lãnh ý, rồi dùng dọng điệu bình thản nói:
–Ngươi… không thể tập võ được,nhưng vì mặt mũi của phu nhân, ta sẽ phân cho ngươi một công việc ở Dư Nhược Lâm, vừa vặn ở đó còn vắng một người. Người đâu,dẫn hắn ra tây viên Dư Nhược Lâm.
Lão giả dứt lời liền thả hắn xuống,sau đó rút ra một thẻ bài, dùng tay lăng không viết lên chữ Giám, rồi giao cho hắn. Kế đến là một tinh lính gác tiếp dẫn hắn đi. Tên Lính gác có vẻ khá thân thiện, sau một hai câu thì có thể làm quen. Vừa đi vừa nói chuyện trông rất vui vẻ.
-Ngươi khổ rồi,Tây viên Dư Nhược Lâm ở đó tình hình có chút rối ren, dựa vào lệnh bài thì ngươi làm việc ở nơi đó…có điều…
-Có điều như thế nào?
-Thôi đi ! hắn ấp úng rồi gỉ vào tai của tiểu Trụ:
-Nếu nghe được tiểu thư sẽ đánh gãy chân ta mất,ngươi chỉ cần nhớ ngàn vạn lần không được đắt tội với tiểu thư là tốt rồi.Hắn thấp giọng nói.
-Uhmm....
Dựa theo lời nói tên lính gác thì trong tâm trí hắn hiện ra một tiểu a đầu xấu xí, to con lại mặt mụn lắm tàng nhang,chỉ cần hắn nói một hai lời không phải là tiểu ả đầu này xích chân hắn lại rồi dùng cực hình tra tấn vậy. Mãi suy nghĩ hắn cũng tới được nơi cần tới.Tên lính gác nói to nhỏ gì với hai tên lính canh Dư Nhược Lâm rồi quay sang hắn nói:
-Tới nơi rồi!phía trước chính là Dư Nhược Lâm,à ta tên Hổ Bàng,sau này người cứ gọi ta là Hổ ca,có việc gì cần thì cứ tìm ta,ta ở Kim Vạn Tín phía đông viên nhé!
-Tiểu đệ nhớ rồi,tiểu đệ tên là… tên là Tiểu Trụ,tạm biệt tiểu ca.
Hổ Bàng cũng không nói nhiều,quay người đi mất.
-Vị tiểu huynh đệ này,cho ta xem lệnh bài dc ko?
Một trong hai tên gia đinh hỏi, tiểu Trụ giật mình, rồi cũng lấy tấm lệnh bài ra, tên gác cổng cầm lệnh bài xác nhận một chút,trong ánh mắt nhìn tiểu Trụ xuất hiện vài tia thương cảm rồi dẫn hắn đi nhận phòng.
Căn phòng ở đây trang trí khá thô sơ, vài dụng cụ đồ đạc, một chiếc giường và mọi thứ trang trí đơn giản. Bỗng hắn nghe có tiếng động ngoài sân ,sau đó thì hắn cất bước ra ngoài xem xét.
-Huỵch!Huỵch!Huỵch… Một tên trung niên vừa ngậm tách trà vừa ra lệnh cho hai tên thuộc hạ của hắn tra tấn một tên gia đinh khác,theo như đồng phục cũng là mã phu.
-Hừ…! hôm nay ta phạt ngươi 30 trượng. Chăm sóc như thế nào mà con Thiên Lý Vân của tiểu thư bỏ ăn nữa thì ta sẽ chặt chân ngươi.
Tên giám quan nói, sau đó hắn chợt nhận ra sự xuất hiện của tiểu Trụ, hắn dùng cặp mắt ti hí liếc nhìn tiểu Trụ, sau đó rồi chợt à lên một tiếng, ra lệnh cho thuộc hạ kéo tiểu Trụ lại gần.
-Tên tiểu tử xấu xí nhà ngươi có phải là tiểu Trụ?
-Bẩm ngài… thật đúng là tiểu nhân.
-Uhm… ta được sự phân công của đại nhân,hôm nay đến thông báo cho ngươi một tin vui.Công việc ngày sau của ngươi là mã phu chăm sóc một trăm con tuấn mã tốt nhất ở Dư Nhược Lâm này, nếu chăm sóc tốt thì tiền đồ vô lượng, dược như không thì…
-Bẩm đại nhân… tiểu nhân chưa… chưa làm công việc này bao giờ…..
- Ngươi yên tâm, đại nhân đã có sắp xếp, sáng ngày mai sẽ có người hướng dẫn công việc cho ngươi, cụ thể ngươi sẽ học tập trong thời gian ba tháng, ba tháng sau ngươi sẽ bắt đầu công việc của mình. Ngươi hãy cầm trước 100 lượng bạc mà dùng, đi ra cổng một chút là nơi buôn bán nhỏ của Dư Nhược Lâm chúng ta, ngươi có thể mua cái gì đó để ăn. Haha… ta đi đây, chúc ngươi may mắn.
Nói xong hắn khoái trá cười bỏ đi, tiểu Trụ như ngậm phải đống phân,nuốt vào không được mà nhả ra thì không thể. Hắn tiến lại gần tên gia đinh vừa mới bị trừng phạt, tò mò hỏi thăm. Được vài lời thì hắn cảm thán không thôi.Tên gia đinh này làm nghề mã phu đã hơn mười lăm năm kinh nhiệm,chăm sóc không biết bao nhiêu con ngựa tốt mới được như ngày hôm nay, chăm sóc cho một trăm con ngựa tốt nhất ở phủ, thế mà không hiểu sao con ngựa Hãn Huyết Thủy của tiểu thư trong phủ dỡ chứng bỏ ăn, thế là bị ngay ba bươi trượng.Trong khi hắn phải học tập ba tháng thì làm sao mà có thể chăm sóc được? Hắn còn nghe nói tiểu thư có chừng mười con ngựa yêu thích nhất,con nào con nấy… aidaaa… hắn có thể thấy tương lai tươi sáng đang chờ hắn ở phía trước.
Tuy tiểu Trụ có khuôn mặt không chứa nhiều thiện cảm, nhưng cách nói chuyện còn trẻ con và nụ cười ánh mắt cũng rất trong sáng, không mấy chốc lại được thiện cảm của tên mã phu kia. Tên mã phu tên là Lân Môn, khoảng chừng hai mươi hai tuổi, hắn theo nghề này từ lúc bảy tuổi rồi.
Đầu óc bé nhỏ của tiểu Trụ cũng không chất chứa nhiều quá phiền muộn, sau vài cái lắc đầu thì hắn tiếp tục nói chuyện phiếm với Lân Môn, rồi sau đó dưới sự hướng dẫn của Lân Môn, tiểu Trụ cũng hiểu biết ít nhiều về khu Dư Nhược Viên này.
Khi tiểu Trụ trở về phòng thì cũng lờ mờ tối, đang nghĩ ngơi thì bỗng có một cơn đau nhứt xuất hiện từ đan điền rồi truyền lên khắp toàn thân, tiểu Trụ đau muốn ngất xỉu, nhưng thoáng chốc lại biến mất như sao băng vụt qua vậy.
Last edited by tiepvien112; 04-01-2015 at 11:24 PM.
-Bộp!bộp!bộp!... –Mở cửa ra! Mở cửa ra nào!..
Lờ mờ sáng thì tiểu Trụ nghe tiếng đập cửa không kiên nhẫn của ai đó, hắn tò mò ra mở của thì hai tên ăn mặc trùm khắn kín mít hung hăng chạy vào kéo hắn ra. Trước sân là một lão giả mang đồ kỳ quái, chòm râu thì dài ngoằn còn thế đứng thì chân trước chân sau trong hoạt kê vô cùng, lão giả cầm cây gậy trúc nhịp nhịp xuống đất:
-Này tên tiểu tử xấu xí, có biết ta là ai ko?
-Ngài là… ai?
-Ngươi thật là nông cạn, ngay cả ta mà cũng không biết, thiên hạ đệ nhất đẹp trai, oai hùng một thời, không ai không biết, Long Viên Hỏa chính là ta.
Tiểu Trụ mắt chữ a miệng chữ o cố kiềm nén bản thân không ói ngay tại chỗ mà gật gật cái đầu.
-Thì ra là Long tiền bối, không biết tiền bối đệ nhất…Long tiền bối đến tìm tiểu nhân có việc gì?
-Hừ! ta trẻ tuổi đẹp trai thế này mà ngươi dám gọi tiền bối với lão bối cái gì. Gọi ta là Long… đại ca.
-Dạ vâng! Long đại ca!!!!! Ngài hôm nay tìm tiểu nhân có việc gì chỉ giáo?
-uhmmm.
Nói xong Long Viên Hỏa cất bước bỏ đi. Tiểu Trụ há hốc mồm chẳng hiểu cái quái gì xảy ra. Sáng sớm chưa kịp tỉnh giấc thì bị lôi ra ngoài hỏi vài câu lảm nhảm rồi bỏ đi. Trên đời có loại quái nhân cùng thuộc hạ như vậy sao? Cứ tưởng là người được cử đến để chỉ dạy hắn học tập chứ. Làm hắn kính kính cẩn cẩn một hai vân lời, lần sau thì đừng có mà Long đại ca đại tẩu, hai tiếng Ông Nội cũng có thể gọi à nha.
Tiểu Trụ quay vào nhà chờ đợi vị sư phụ kia đến, nhưng mãi cho tới trưa vẫn thế, chẳng có bóng ma nào tới cả, trong lòng hắn vừa lo vừa sợ, nếu vị sư phụ kia không tới, như vậy chẳng phải hắn sẽ tiêu đời sao? Trong lòng buồn bực tiểu Trụ đi dạo vài vòng. Được một lúc thì thấy Lân Viên đang chăm sóc ngựa, thế là hắn chạy ngay đến giúp, sẵn tiền học hỏi kinh nghiệm luôn.
Lân Viên đang vệ sinh cho những con ngựa này, nhưng ở một góc lại có một con ngựa khác đứng riêng lẻ, Lân Viên chỉ bỏ cho nó một bó cỏ rồi không quan tâm nữa, dáng con ngựa này thấp bé hơn so với những con khác, nhưng cao gấp hai lần so với hắn, tiểu Trụ lân la lại gần chưa kịp làm quen thì bị nó thở phì phì vào mặt làm hắn tẻ ngữa ra đất, bộ dánh vểnh mặt lên trong rất kiêu.
-Nó tên là Trần Câu, tính tình rất kiêu căng, bình thường thì phải cho nó ở riêng một chuồng vì không hợp tính với bất cứ con nào, con ngựa này theo tình nhân mà tới đây. Lân viên nói.
-Theo tình nhân á? Con ngựa này si tình à nha.
Tiểu trụ nghe thế cũng bớt buồn bực, hai mắt tròn xoe ngắm con ngựa kỹ lưỡng. Toàn thân con Trần Câu này màu đen, chỉ có bờm ngựa là màu trắng, thế đứng hiên ngang nhưng khi tiểu trụ nhìn sâu vào đôi mắt nó thì cảm nhận nó thực sự có gì đó rất giống mình, nên cũng nảy sinh yêu mến.
-Uhm.. ba tháng trước ngài quản gia có bắt được một con ngựa, con này là Thiên Lý Vân, được đánh giá là cực phẩm nên tặng vào sinh nhật 11 tuổi của tiểu thư, được vài ba hôm thì con Trần Câu này chạy tới phá chuồng, gia đinh tới đuổi đi thì con Thiên Lý Vân của tiểu thư bỏ ăn mấy ngày làm ta bị phạt nên ta thêm nó vào chăm sóc ở đây. Thành ra có 102 con ngựa ở khu vực này.
Lân Viên chậm rãi trả lời, cũng có phần uất hận con Trầu Câu này.Tiểu Trụ bổng à một tiếng, thì ra lần trừng phạt hôm trước cũng là do con Thiên Lý Vân này, mà nguyên nhân từ xa lại là con Trần Câu này gây nên.
-Lân Viên đại ca, sao lại có tới những 102 con ngựa vậy?
-À! Một con ngựa riêng của ta, nó tên là Hải Tiên. Hắn cười hì hì rồi chỉ về phía góc xa, một con ngựa màu đỏ tía trông cũng không kém xa lắm so với những con khác.
-Phẩm chất của con Trần Câu này như thế nào vậy Lân ca? Tiểu Trụ hỏi.
-Rất tồi. Lân Viên ấm ức nói: -Thua xa những con ngựa hạng hai.
Lân Viên trả lời bừa, thật ra thì chưa có ai cưỡi được con ngựa Trần Câu này, nhưng lại không ai ra lệnh huấn luyện nó nên cũng chẳng ai xích nó lại. Người đánh giá ngựa lại đánh giá không cao, mà con ngựa này lại có tật ở chân nên hắn trả lời bừa cho có mà thôi. Tiểu Trụ gật đầu rồi tiếp tục xem cách chăm sóc của Lân Viên. Lân Viên cũng không ngại chỉ bảo, nếu có thể thì sau này tiểu Trụ sẽ giúp hắn, công việc chia ra sẽ nhẹ nhàng hơn.
-Nếu đệ muốn làm mã phu, việc đầu tiên đệ phải làm đó chính là tìm cho mình một con ngựa.
Nói rồi Lân Viên huých sáo một tiếng, con Hải Tiên bỗng như gió xuất hiện ngay bên cạnh Lân Viên, Lân Viên xách tiểu Trụ nhảy thẳng lên ngựa. Con Hải Tiên này tự nhiên xung quanh lữa bay chập chập chờn, nó dậm chân chạy đi để lại trên đất vô số vệt đen, hơi thở của nó phì ra lửa, rồi nó phi như bay cách mặt đất khoảng một trượng, nó phi nhanh đến nỗi không khí xung quanh như bị nén lại, tiểu Trụ cảm giác lồng ngực khó thở, gió rít vào mặt làm hắn không mở mắt ra được.
Bỗng nhiên Lân Viên vẫy tay nhẹ một cái, một cái bảo hộ màu xanh bao quanh hai người, Tiểu Trụ mới có thể trở lại bình thường, hai tay buông lỏng Lân Viên hơn.
-Hải Viên xuất xứ từ Đông Vựt, nó một phần lai dòng máu của hỏa lân, một lần lịch duyệt ta tìm được nó bị thương và chữa trị cho nó, từ đó nó theo ta đến nay.
Lúc này trông Hải Viên vô cùng đẹp, nó lặng hụp giữa khu rừng tránh né vô cùng thuần thục mà lại không để lại hỏa hoạn nào, tốc độ của nó vô cùng đáng sợ khiến Tiểu Trụ rất hâm mộ Lân Viên.
-Lân ca là võ giả sao?
-uhmm… ta chính là võ giả, trên đại lục này ai cũng phải tập luyện để trở thành võ giả cả, tiểu đệ muốn điều khiển được những con ngựa này cũng phải tập luyện một chút. Lân Viên trả lời.
-Nhưng tiểu đệ không có ai chỉ dạy cả.
-Không sao, từ hôm nay huynh sẽ dạy cho để cách tập luyện. Trước tiên ta dẫn đệ đi tìm một con ngựa tốt đã.
Bỗng nhiên Tiểu Trụ nhớ đến con Trần Câu, ấp úng nói:
-Tiểu đệ có thể… có thể cưỡi con Trần Câu được không?
Trong ánh mắt Lân Viên xuất hiện tia bất ngờ, ấp úng trả lời:
-Được chứ! Nhưng ta khuyên đệ một chút, con ngựa đó không tốt lắm đâu.. ahummm… để ta tìm cho đệ co ngựa tốt hơn nhé? Có nhất rất nhiều loại ngựa hợp với đệ, ví dụ như con có dòng máu Vệ Linh,có thể bay rất cao, lại rất dũng mãnh, con có dòng máu Hải Lam, có thể hóa hình đi khắp mọi nơi,còn có….
-Ngưng đã Lân ca, tiểu đệ rất thích con Trần Câu này. -Hừ! mặc dù con Trần Câu không tốt nhưng nó cũng là tình nhân của Thiên Lý Vân tiểu thư yêu thích, chẳng lẻ ngươi có ý định gì với tiểu thư sao? Thôi mặc kệ, dù gì cũng không mấy ai thuần phục được nó, để ngươi vài ngày ko được thì tự khắc ngươi sẽ nhờ vả ta tìm con khác thôi.Hừ! hừ! Lân Viên nghĩ trong lòng, rồi trên mặt hắn xuất hiện một tia xấu hổ, chẳng lẻ hắn thích tiểu thư thật sao? Mặc dù tiểu thư nổi tiếng hung thần ác sát nhưng cũng là….. mà hắn lại đi tính toán với một tiểu hài 9 10 tuổi thế này thì thật quá mất mặt.
Lân Viên ho nhẹ một tiếng rồi trả lời:
-Tốt thôi! Ta dẫn đệ đi tìm nó ngay!
Lân Viên ra lệnh cho con Hải Tiên lượn một vòng rồi trở về trang trại.
Last edited by tiepvien112; 04-01-2015 at 11:36 PM.
-Lại đây nào Trần Câu, hú hú lại đây nào!
-Bụp!bụp *^*&%^^%$%!
Tiểu Trụ lại ăn thêm vài cú đá, đây là lần thứ 32 Tiểu Trụ cố gắn tiến lại gần Trần Câu, con ngựa này thật là khó tiếp cận, nhưng Tiểu Trụ lại không muốn bỏ cuộc, hắn lại cố gắn mon men lại gần, nhưng ăn đá quài cũng đâm ra nhát, Tiểu Trụ thì cứ đứng xa huýt sáo, nhảy múa lung tung trước mặt con Trần Câu lấy lòng, Trần Câu thì chả thèm để ý, nó vênh cái mặt lên rồi tiếp tục ăn cỏ.Tiểu Trụ cũng hết cách, ủ rũ ngồi xuống đất suy nghĩ cách đối phó.
Bỗng nhiên hai mắt con Trần Câu sáng rực, hí vang thở phì phì nhìn về phía trước, có một ánh sáng xanh biếc bay lại gần với tốc độ rất nhanh, rồi bay vụt qua hắn, nếu nhìn kỹ thì có thấy thấy một thiếu nữ áo trắng cưỡi trên một con bạch mã bay về phía chân trời, con Trần Câu lúc này cố gắn chạy theo, nhưng tốc độ của nó thì… một trời một vựt so với con bạch mã kia, mà nó lại chạy ngay dưới đất, còn con bạch mã thì bay trên trời. Chạy được một đoạn thì bóng dáng con bạch mã đã biến mất, hai con mắt Trần Câu nhìn như muốn khóc, 4 chân nó dậm xuống đất liên hồi rồi quay trở lại. Nằm xuống đất chả chịu đứng lên nữa
Nhưng Tiểu Trụ nhìn qua Lân Viên thì bộ dạng hắn cũng y hệt như con Trần Câu, đứng thất thần nhìn về phía con ngựa khuất bóng.
-Lân Viên ca ca! Lân Viên ca ca!...?
-à ừ… có gì không? Lân Viên giật mình trả lời.
-Dạy đệ tập võ được không? Đệ muốn tập một thời gian rồi mới thuần phục con ngựa này.
-uhm.. được chứ.. nhưng hôm nay cũng đã muộn, sáng sớm ngày mai ta sẽ hướng dẫn cho đệ nhé.
-Cảm ơn Lân ca. ý mà lúc nãy là ai thế?
-Bóng người lúc nãy chính là tiểu thư cưỡi trên con Thiên Lý Vân, trông thật là đẹp đúng không?
-uhmm… trông thật là đẹp, nếu như ta cưỡi Trần Câu cũng như vậy thì oai biết mấy nhỉ? Hắn mơ mơ màng màng tưởng tượng, hình ảnh Lân Viên lúc nãy làm hắn rất hâm mộ.
-Mơ đi, con Trần Câu không có dòng máu tốt thì trăm năm nó vẫn dậy, nhìn cái tướng nó đuổi theo tình nhân của nó mà thấy nãn… không hiểu sao con Thiên Lý Vân lại bỏ ăn, chắc cũng là trùng hợp mà thôi…
Nói thì nói vậy, nhưng Lân Viên không dại mà thử một lần nữa đuổi con Trầu Câu đi.
-Vụt! Vụt! Vụt!....
Bỗng nhiên liên tục có những ám khí hình lá bay tới tấn công trước mặt Lân Viên, Lân Viên nhảy lên né tránh rồi song chưởng hội tụ, tung một quả cầu lửa về phía phóng ám khí hình lá, trên không trung một đoàn thanh sắc cùng đấu với hỏa cầu.
-Bùm! Bùm! Bùm!....
Lân Viên liên tục thối lui rồi nhảy về phía sau một bước mới định thân được. Hai mắt hắn phát hỏa nhìn về phía đối diện.
-Hừ! Bạch Nhữ Ân, đã lâu không gặp, không ngờ ngươi vẫn giữ được phong thái đê tiện như xưa. Làm cho tại hạ phải kính cẩn mà nghiêng mình nể phục. Lân Viên nói, nhưng cái cách mà hắn nể phục là cái quai hàm chỉa lên trời, hai tay chống hông
-Hahaha… Ta cũng nể ta lắm chứ. Đã bao nhiêu lần ta soi gương tự hỏi phong thái của ta ai ai sánh kịp, haizzzz… quả thật là độc nhất vô nhị mà. Bạch Nhữ Ân trả lời, bây giờ nhìn rõ thì hắn khoảng 20 tuổi, cũng coi như có một chút tuấn tú, nhưng nhìn cái kiểu hắn cười thì không khác nào tên bán cá ngoài chợ.
-Thật vô sỉ. Lân Viên nghiến răng nói, cũng hết cách với tên này
-Đa tạ! cát hạ đã quá khen rồi.hahaha
-Hừ! Bạch Nhữ Ân ngươi cũng không phải là kẻ ăn không ngồi rồi, nói đi, hôm nay ngươi tìm ta có chuyện gì?
-À… rãnh rỗi nên ta tìm ngươi tâm sự một chút. Ta với ngươi đã quen nhau bao lâu rồi nhỉ? Bạch Nhữ Ân thay đổi dọng điệu 180 độ, tướng hắn nhìn như gái mới về nhà chồng, Tiểu Trụ đứng một bên kìm nén lắm mới không ói ra tại chỗ.
-Hừ! cút đi! Ta sẽ không giúp ngươi bất cứ chuyện gì nữa, chuyện ngươi làm thì cố mà gánh chịu đi.
-Lân Viên, dù gì chúng ta cũng là huynh đệ tình thâm, ngươi xem, hai nhà Dư Nhược Lâm và Thiên Phong Quán chúng ta rất thân sao?...
-Chuyện của hai nhà cũng không đến phiên ngươi quản. Lân Viên cáu gắt trả lời
-Lân Viên ngươi sao đoạn tình như vậy được chứ! Như vầy đi, nếu ngươi giúp ta làm xong chuyện này, ta chỉ cho ngươi biết chổ có Long Nha Thảo thành thục, nơi đó mặc dù nguy hiểm nhưng với thực lực của ngươi vẫn có thể đắc thủ.
Lân Viên khi nghe đến Long Nha Thảo thì chấn động, đây là thảo dược hơn 10 năm qua hắn tìm kiếm, nếu như có Long Nha Thảo, thì hắn có thể kích phát tiềm năng của mình, lúc đó hắn sẽ có khả năng lĩnh hội ý cảnh, tăng cao sức mạnh của mình. Hắn có chút nghi ngờ lời nói của Bạch Nhữ Ân, nhưng sức hút của Long Nhả Thảo quá lớn. Lắc đầu vài cái, Lân Viên cố kiềm nén cảm xúc nói.
-Long Nha Thảo phải sinh sôi ở nơi chí cương chí dương, ngàn năm mới thành thục, hơn mười năm qua ta tìm kiếm chỉ tiếc khả năng mình không đủ không thể bước vào tiên giới thu hoạch. Nguyện làm mã phu ở đây ba mươi năm để đổi lấy, không biết ngươi có được tin tức từ đâu?
-Khoảng ba tháng trước ta gặp được ở núi Tuyết Man. Đỉnh núi này quanh năm suốt tháng lạnh giá, nhưng đi vào sâu bên trong thì có mạch dung nham, qua 2 tháng tìm hiểu ta mới tới được tâm của ngọn núi. Nó xuất hiện ở đó, tính thời gian cũng khoảng 1 ngàn 500 năm rồi.
-Nếu ngươi đã sảng khoái như vậy thì ta cũng không làm khó ngươi, nói đi, ngươi cần ta giúp chuyện gì? Nếu không vượt quá khả năng thì ta sẽ toàn lực góp sức.
-Ba tháng nữa là thơi gian của Thịnh Hội Tuấn Mã, trong bảy nhà thì Dư Nhược Viên của ngươi thành tích lúc nào cũng thấp nhất, Thiên Phong Quán của ta cũng chẳng khá hơn, ta hi vọng lần này hai nhà hợp tác để dành hai vị trí đầu?
-Được! Thành giao.
-Tốt! hahaha…
Nói xong Bạch Nhữ Ân bỗng nhiên biến mất. Đến một khắc sau thì hắn lại xuất hiện, cung kính trước một người mang dạ y.
-Chuyện ta giao cho ngươi thế nào rồi?
-Bẩm chủ nhân! Đã hoàn thành.
-Tốt! Chỉ cần Thiên Phong Quán ta dành vị trí đầu, thì mọi chuyện tiếp theo sẽ thuận lợi như diều gặp gió. Hahaha…. Cầm lấy đi, đây là phần thưởng của ngươi. Tên áo đen nói. Sau đó biến mất vào hư không
-Cảm ơn chủ nhân! Được làm việc cho chủ nhân là phúc phần của tiểu nhân. Bạch Nhữ Ân trả lời, sau đó cũng biến mất
*******************
Dư Nhược Lâm
Tiểu Trụ lúc này có rất nhiều thắc mắc.
-Lân Viên ca, chuyện Thiên Phong Quán là thế nào vậy?
-uhmm.. ngoài Dư Nhược Lâm có 5 vị thái tử, 3 vị công chúa cùng các người con của tể tướng thì còn có 6 nhà nữa của các vị thế tử khác nhau, các thế lực khác nhau. Thiên Phong Quán là một trong 6 nhà đó. Đệ không nên biết nhiều, chỉ biết tới đây là được rồi.
Lân ca có thuộc tính hỏa hệ a.
-Uhm. Mỗi người đều có thuộc tính sở trường của mình, có rất nhiều thuộc tính như: Hỏa nguyên tố, thủy nguyên tố, mộc nguyên tố, kim nguyên tố…. ngoài thuộc tính ngũ hành còn có thuộc tính bóng tối, rồng, băng, kim loại….
-Vậy thuộc tính của đệ là gì vậy?
Lân Viên im lặng nhìn Tiểu Trụ, sau đó hai tay hắn đặt lên vai dò xét, hắn cho chân khí chạy vào khắp cơ thể tiểu trụ nhưng không nhận thấy bất cứ nguồn lực nguyên tố nào, Lân Viên tiếp tục cho chân khí vào đan điền dò xét thì bỗng có một luồng không khí hắc ám bao vây hút cạn chân khí của Lân Viên, sau đó luồng khí này chạy thẳng lên vai đánh bật tay Lân Viên ra ngoài.