VƯƠNG PHI BẤT ĐẮC DĨ
Tác giả: Trương Thiếu Phong
Nguồn:4vn.eu
Chương 1: Xuyên qua.
5h45 phút tại biệt thự Rose.
"Cộc cộc cộc, cậu vào đi Tiểu Tiểu. Có chuyện gì mà cậu qua phòng mình sớm thế kia".
Bộ mặt của Tiểu Tiểu giận dỗi, biểu môi làm nũng:
"Cậu đã hứa hôm nay cùng với mình đi cắm trại trên núi còn gì, người gì mà mau quên thế, hừ mình ghét cậu rồi..."
Người kia còn ai vào đây đó là bạn thân từ bé của Tiểu Tiểu, tên Tần Linh. Tiểu Tiểu mồ côi cha mẹ từ bé, được bố của Tần Linh mang nuôi về từ lúc mới 4 tuổi. Chắc là hai đứa cùng tuổi nên chơi rất hợp nhau, bố Tiểu Linh nhận Tiểu Tiểu làm con nuôi yêu thương giống như con gái ruột của mình. Ông là một ông trùm xã hội đen rất có thế lực và giàu có, tuy nhiên thời gian ông ở bên con rất ích vì công việc nên Tiểu Linh cũng đã quen dần với cuộc sống tự lập ngay từ nhỏ.
Ông dạy Tiểu Linh rất nhiều môn võ công như Taekwondo, Karatedo, Thái Quyền và cả cac1 thế vật của Judo nữa. Môn nào Tiểu Linh cũng rất thạo và học rất nhanh chóng, bố Tiểu Linh thường gọi vui Con là thần đồng võ học đấy Tiểu Linh à.
"À, hì hì mình xin lỗi mình quên mất, thôi đừng giận nữa mình thu dọn đồ rồi lên đường nhé".
Tiểu Tiểu giương đôi mắt trong veo chớp chớp nhìn cô bạn:
"Thật á, ôi yêu Tiểu Linh quá, moa moa
".
Đột nhiên Tiểu Tiểu im bặt, rồi lại mở miệng hỏi Tiểu Linh:
"Tiểu Linh nè, sao cậu không chấp nhận anh Hải đi anh ấy yêu cậu thật lòng mà". Tiểu Linh nhẹ giọng nói như chỉ để mình mình nghe thấy:
"Có nhiều chuyện có muốn cũng không được đâu Tiểu Tiều à, cậu hiểu chứ".
Một không gian yên tĩnh bao trùm.
"Thôi, cậu chuẩn bị đi mình ra lấy xe,chắc giờ này tụi con Tuệ Tâm nó đến rồi đấy. À mà đi cắm trại thôi cậu cần gì đem theo cả kiếm ghê thế".
"Nó là bùa hộ mạng của mình không có nó mình không yên tâm được Tiểu Tiểu à, thôi chúng ta xuống nhà đi".
Cả hai tung tăng dắt tay xuống nhà hợp nhóm với lũ bạn và nhanh chóng rời khỏi biệt thự, thẳng tiến đến nơi tập kết. Sau 2 giờ ngồi xe cuối cùng cũng đã đến cả đám ùa nhau tràn ra khỏi xe.
"Wao, đẹp quá tớ thích nơi này". Tuệ Tâm lên tiếng, sau đó Mai Mai cũng phụ họa thêm:
"Sau chúng ta không biết nơi này sớm hơn nhỉ nó thật là tuyệt, Tiểu Tiểu cậu thật giỏi tìm được chỗ hay như vậy".
Tiểu Tiểu:"Không phải đâu đây là chỗ lần trước Tiểu Linh đưa mình đi đấy , có cả anh Hải nữa, hì hì".
Cả đám chỉ vẻn vẹn có 3 chàng trai Thạch Hải, Win và Thiết Phong. Nhanh chóng đến chỗ tập kết nào, thế là cả bọn hì hụt lên trên mang theo cả đống balo ,giỏ thật rắc rối.
"Chúng ta chia làm ba trại nha các bạn, Hải sẽ chung trại với Tiểu Linh và Tiểu Tiểu, Win với Tuệ Tâm và cuối cùng là Thiết Phong và Mai Mai. Vì sự an toàn cho các bạn nữ chúng ta nhất trí thế nhé".
Cả bọn:" Nhất trí".
"Tuệ Tâm à, chúng ta ra suối tắm đi Tiểu Tiểu , Tiểu Linh các cậu có đi không". Mai Mai lên tiếng dụ hoặc.
"Ừ, chúng ta đi tắm cho đã mệt quá rồi, đi thôi hahaha".
Ngoài suối, một mảng trong xanh mây biết thật tuyệt vời cho chuyến đi này. Tiểu Linh bảo:
'' Thôi các cậu xuống tắm đi nhớ cẩn thận mình ở chỗ này canh cho''.
Mai Mai:'' Cũng được, có Tiểu Linh canh chừng chúng ta tha hồ nha''.
Nói xong vứt chiếc áo thun và cái quần jean bó sát cơ thể sang một bên, lộ ra cơ thể vô cùng hoàn mỹ nhảy ùm xuống suối, cứ thế hai cô nàng còn lại làm theo và tiếng nô đùa vang theo dòng suối chảy ra xa.
''Chà chà, mày ơi có một lũ nai tơ cực ngon đang tắm ngoài suối kìa, ra xơi tái chúng đi tao thèm chúng nó quá''. Một tên lạ mặt lên tiếng, tên thứ hai nghe thế cũng gật gù đồng ý.
"Thế thì xơi cả lũ luôn nhé, haha''.
Chỉ đợi có thế hai tên đã nhào lên và gầm rú:''Này các cô em xinh đẹp, tắm một mình sao vui cho tụi anh tắm chung với, hahaha''.
Cả đám đang dưới suối nghe thế thì phát hoảng vội vàng lên bờ tìm áo choàng khoác vào nhưng áo choàng đã bị hai tên kia vứt xuống suối từ lúc nào không biết. Hoảng sợ và hoang mang cả lũ chỉ biết đứng nép vào nhau không ngừng gọi Tiểu Linh cứu giúp nhưng chả thấy bóng Tiểu Linh đâu.
Hai tên lạ mặt cứ thế không biết xấu hổ,nhìn ba đứa con gái trên người chỉ có mỗi chiếc bikini bé tẹo làm sao che hết cơ thể hấp dẫn của các nàng chứ. Đánh ực, hai tên nuốt nước miếng thèm thuồng nhào tới.
'' Nào, tới đây chơi với tụi anh đi cưng anh chiều em tới bến cho sướng nào''.
Lời thô tục gì hai tên đó cũng nói ra làm cho bọn Mai Mai chỉ biết ôm nhau mà khóc lóc kêu Tiểu Linh cứu viện.
Cách đó không xa khi Tiểu Linh quay về trại lấy theo balo và thanh kiếm Nhật cũng đã quay lại thấy hai tên kia thì quát lên:
"Này, tụi bay làm gì thế''.
''Hahaha, tao tưởng chỉ có 3 con không đủ chia giờ thêm đứa nữa thật là tuyệt''.
Tiểu Linh lạnh lùng ném chiếc túi xuống, đồng thời nắm thanh kiếm ngay trước mắt, hừ lạnh:''Hôm nay tao cho tụi bây về chầu ông bà luôn một thể''.
''Ái da, con này khẩu khí lớn quá mày lên cho nó bà học đi''.
Hai tên cùng nhau nhào tới hướng Tiểu Linh, chúng nhanh chóng rút dao găm ra thị uy. Hai bên đánh nhau độ 15 phút mà chưa có kết quả gì, một trong số hai tên mới nóng ruột bảo:'' Không ngờ cái con kia có chút bản lãnh, tao thích. Nhưng mau chóng rời đi thôi nếu không sẽ bị lộ''.
Lúc này Tiểu Linh không hề nương tay đánh bật ra được tên đầu tiên, thuận chân đạp y bay đánh uỳnh xuống suối, tên còn lại thấy thế nhào tới kéo được Tiểu Tiểu gần hắn nhất kề dao vào cổ cô gằn giọng:
''Nếu mày không muốn nó chết thì bỏ vũ khí xuống, mau lên''.
''Tiểu Linh,....khụ khụ cứu.... mình với''.
Giọng nói cũng nhòe đi vì tên kia sử dụng sức bóp vào cổ nên cô không nói được gì chỉ ú ớ vài tiếng rồi sauđó bất tỉnh.
Tên lạ mặt lại ra lệnh:'' Mày nhanh chóng bỏ vũ khí xuống, tao không kiên nhẫn được nữa đâu, mang balo lên bỏ kiếm xuống và đi về phía tao, nhanh''.
Tiểu Linh dò dẫm đi về phía hắn. Và hắn cười lên hài lòng khi đã chém được vài nhát lên thân thể cô,nhưng lại không nhận thấy cô còn cầm một thanh chủy thủ khác đang hướng hắn đâm tới.
Cho tới khi hắn cảm thấy một hồi đau nhói phát ra từ phía bụng mới thức thời nhìn ra mình bị đâm một nhát thật sâu thật sâu.
Giải quyết được hai tên khốn kiếp Tiểu Linh cũng không còn nhiều sức gục xuống vì mất máu quá nhiều.
Bọn Tiểu Tiểu thấy vậy xúm nhau đưa Tiểu Linh về nhưng do lúc nãy bỏ chạy sự truy đuổi của hai tên nọ mà bị lạc vào sâu trong rừng dọc theo con suối đã không còn hiền hòa như trước.
Bọn họ thật sự rất rối rắm không biết phải làm sao phần vì không biết đường về phần vì lo cho Tiểu Linh nên cứ cố gắng dìu đi từng chút một. Không may cả đám trượt chân và Tiểu Linh bị văng xuống con suối hung tợn bên cạnh đang điên cuồng gào thét, cả đám la hét thất thanh.
Ba chàng trai đợi mãi không thấy bốn người trở về chia nhau đi tìm, lúc này nghe được tiếng kêu cứu thất thanh của các cô nên cùng lúc mà chạy đến. Khi đến nơi, không thấy Tiểu Linh đâu Hải sốt sắn tìm kiếm nhưng vô vọng cô đã không còn ở đó nữa.
Ròng rã hơn 3 tiếng đồng hồ mà không thấy tung tích cả bọn cùng nhau báo cho cảnh sát và ba của Tiểu Linh ông Tần Hùng. Cho dù cảnh sát và người của ông Hùng có ra sức đến đâu thì đáp án vẫn là con số 0 tròn trĩnh.
Khi tỉnh lại Tiểu Linh cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người đau nhức ê ẩm, cảm giác bỏng rát xuất hiện khiến Tiểu Linh không cầm được khẽ rên lên. Một giọng nói ấm áp truyền đến:
''Cô nương, cô đã tỉnh lại sau ba ngày hôm mê rồi đấy, cô thấy đỡ hơn chưa''.
Giờ Tiểu Linh mới trấn định lại cơn đau khẽ mở miệng:'' Tôi đang ở đâu vậy, là anh....khụ khụ....đã cứu tôi à''.
''Này đừng gắn sức, phải là ba huynh đệ tôi cứu cô nương nói đúng ra là đại ca tôi cứu cô nương trở về, đây là Hỏa Long sơn cốc là chỗ ở của huynh đệ tôi, cô cứ tự nhiên nghĩ ngơi''.
Bây giờ Tiểu Linh mới nhìn kỹ người trước mắt, ăn mặc kỳ quái như đang đóng phim cổ trang, mái tóc dài tùy ý cột lên buông xõa xuống lưng, đung đưa vài sợi còn sót lại phủ dài xuống không mặt hoàn mỹ không tỳ vết đẹp động lòng người.
Trong đầu xuất hiện một cảm giác không ổn, hay là mình....
''Khụ khụ... đây là... thời đại nào vậy''.
Người thanh niên khuynh thành nọ mỉm cười nhẹ với cô lên tiếng:'' Tại hạ họ Mộc tên Kì Phong, đây là Hỏa Long cốc của nước Thiên Kì''.
Thế là sáng tỏ Tiểu Linh đã xuyên không.
''Cái... cái gì... khụ khụ đây là nước Thiên Kì?''
Nhận thấy sự hoảng loạn của Tiểu Linh hắn trầm giọng:'' Cô nương chắc không phải là người ở đây, không sao đợi cô trị thương thành công ta sẽ cho người đưa cô về''.
Nhìn thấy sự chân thành trong ánh mắt hắn Tiểu Linh không hiểu sao lại tin tưởng một cách kì lạ, dần dần chìm vào giấc ngủ.
VƯƠNG PHI BẤT ĐẮC DĨ
Tác giả: Trương Thiếu Phong
Nguồn:4vn.eu
Chương 2: Trị thương
''Cô nương đã tỉnh rồi sao, nào để ta giúp cô nương ngồi dậy. Cẩn thận coi chừng vết thương tái phát''.
Không gian im lặng chỉ rả rít vài tiếng côn trùng kêu lúc về đêm thật hoang sơ thật lạnh lẽo làm cho người ta rợn người.
Khẽ co rúm người vì lạnh, chợt thấy nơi đầu vai đau nhói máu bắt đầu tuôn ra ướt cả vạt áo Tiểu Linh. Thấy thế hắn tái mặt giọng run lên:
'' Làm sao bây giờ, vết thương của cô nương lại bị rách ra rồi không có đại ca ở đây thật là không biết phải làm sao, vết thương nơi vai của cô nương rất nặng đấy, đều là do đại ca mấy ngày nay chăm sóc.... haiz thật khó mà".
Hắn lẩm bẩm, vẻ mặt rất là bất đắc dĩ.
''Anh tên là gì vậy''?. Không quan tâm đến vết thương đang chảy máu Tiểu Linh lên tiếng hỏi.
"Ta là Mộc Kì Phong, đại ca ta tên Mộc Trát, nhị ca là Mộc Hàn".
Không khí trấn tĩnh lại, Tiểu Linh quay sang tìm kiếm chiếc balo của mình nhưng chẳng thấy tâm hơi. Thấy nàng đang lục lọi tìm kiếm Kì Phong đưa đến trước mặt nàng chiếc balo màu đen đã lắm lem bùn đất nhìn thật tệ hại.
''Cô nương tìm cái này sao''.
Nàng quay sang và nở nụ cười nhạt:''Đúng thế, có nó thì vết thương của tôi sẽ không còn nghiêm trọng nữa, à anh có đèn không giúp tôi lấy họ nhé''.
Không đợi nàng nói gì thêm Kì Phong đã chạy đến bên và bê cây đèn xuống để sát bên nàng nhỏ giọng:
'' Đây, cô định làm gì''.
Không trả lời câu hỏi của Kì Phong nàng lẳng lặng đưa tay vào túi lấy ra một chiếc kim khâu, giơ lên đưa về phía ngọn đèn leo lét khẽ lướt nhẹ vài cái đưa lên khâu lại miệng vết thương, nhưng nàng caht65 vật mãi mà chỉ khâu được một mũi. Thấy nàng gặp khó Kì Phong tiến lên ta có thể giúp chứ, nãy giờ hắn quan sát thấy cũng không khó nên tiến lên giúp đỡ. Quả thật hắn học cũng rất mau sau khoảng 15 phút thì vết khâu hoàn thành, máu cũng ngừng tuôn, hắn mỉm cười với nàng.
''Y thuật của cô nương thật cao siêu nhanh như vậy đã cầm được máu ta thật là khâm phục đấy''.
Cũng không có gì lạ việc khâu vết thương rất phổ biến ở hiện đại nhưng là lần đầu tiên xuất hiện tại thời cổ đại này nên hắn kinh ngạc cũng không phải chuyện gì lớn. Chỉ là cố định vết thương và rắc vài thứ thuốc cầm máu hiện tại đã giải quyết được.
nàng quay sang hắn mỉm cười:'' Cám ơn anh à không cám ơn huynh đã cứu ta, nếu không có huynh ta cũng không biết ra sau nữa rồi''.
''Cô nương lại khách sáo như vậy, đó là việc ta nên làm mà, chắc là cô đã đói rồi mau đến đây ăn chút cháo đi".
Tự nhiên đưa một bát cháo đến trước mặt nàng, xem chừng bộ dạng khó khăn của nàng hắn đột nhiên khựng lại:'' Để ta giúp cô''.
Không để nàng cự tuyệt hắn đã đưa muỗng đầu tiên sát miệng cô ân cần săn sóc. Nhìn cô ăn từng miếng Kì Phong mỉm cười rồi bất giác quay đi.
Giúp nàng ăn xong hắn đặt nàng xuống giường và ra ngoài không quên căn dặn:''Cô nương còn chưa khỏe hẳn hãy nghĩ ngơi nhiều một chút, ta không làm phiền cô nghỉ ngơi''.
Nói xong rời đi ngay, bóng lưng phiêu dật lặng lẽ chìm vào bóng tối.
VƯƠNG PHI BẤT ĐẮC DĨ
Tác giả: Trương Thiếu Phong
Nguồn: 4vn.eu
Chương 3: Mộc Trát
Một tuần thấm thoát trôi qua êm đềm ở thế giới cổ đại này, đối với Tiểu Linh mà nói là một chuỗi ngày dài đằng đẳng. Dù không biết mình trông mong trở về như thế nào nhưng đó cũng chỉ là vô ích, thậm chí nàng còn không biết mình đến với thế giới này bằng cách nào huống chi là cách trở, về nhưng nàng vẫn mong một ngày nào đó có thể gặp lại cha và mọi người, nhưng đó chỉ là vô vọng.
Khẽ thở dài, nàng rảo bước nhanh về phía gian phòng tranh vách lá đơn sơ mà nàng đã ở nơi đây được vài ngày. Bước đến bên giường nhặt lấy thanh kiếm treo trên vách, nàng thoát cái đã mang ra sân, bước đi vài thế đã học thuần thục múa thoăn thoát, đem mọi suy tư trầm mặc chém chém vài nhát giải tỏa tâm trạng nhưng vẫn không khá hơn. Nàng cứ thế lao vào cuộc tỷ thí với chính mình cho đến khi mệt lã đi mới dừng lại, xoay người tiến vào phòng nằm bất động.
“Tiểu Linh cô nương, cô có trong phòng không’’. Một âm thanh thanh thúy vang lên phá vỡ suy nghĩ của Tiểu Linh kéo nàng về thực tại.
‘’À, Phong đại ca ta ở đây huynh tìm ta có việc gì không’’. Đáp lại Kì Phong là giọng nói nhẹ nhàng kéo theo mấy phần nồng ấm.
‘’Đại ca ta đã trở về, ta đến tìm cô nương là để cùng ta đến gặp huynh ấy, huynh ấy đã đi mấy ngày không tin tức, thì ra là đi tìm thuốc trị thương cho cô nương bây giờ vừa về kịp lúc’’.
Nàng không nói gì thêm chỉ nhẹ cất bước chân đi theo hắn, qua hậu viện đến tiền sảnh phải qua một vườn hoa đào đương nở hoa thơm ngát. Mùi hoa thật thanh thoát khiến nàng ngây người nhớ lại những ngày nàng cùng cha và Tiểu Tiểu ngắm hoa đào nở, chắc cũng độ này đây, nhưng giờ nàng đang ở một nơi mà nàng không hề quen biết cũng không có cha bên cạnh thật trống trải.
‘’Đại ca, huynh đã trở lại’’. Tiếng của Kì Phong kéo Tiểu Linh về hiện thực, qua cái nhìn đầu tiên hướng về nơi vừa phát ra âm thanh nàng thấy được diện nạo người mà Kì Phong gọi là đại ca.
Hắn ta Mộc Trát, nhìn không có vẻ thư sinh như Kì Phong hắn là hình ảnh đại diện cho chính sĩ gian hồ thời cổ đại, với trang phục võ trang màu đen ôm khít cơ thể càng làm tôn lên thân hình cường tráng cần có của những người luyện võ. Nhưng ở hắn không phải là khí chất của người gian hồ thô lỗ mà là khí chất của những người thuộc dòng giỏi tôn giả , khí chất bức người bộc lộ qua từng cử chỉ, hành động giơ tay nhấc chân cũng làm người không thể không chú ý.
Phải nói là hắn đẹp trai hơn hẳn cả Kì Phong, hắn đứng thứ hai không ai dám giành vị trí thứ nhất với hắn, là một đại mỹ nam của Thiên Kì quốc này.
Gương mặt tuấn tú, cái mũi cao nhỏ nhắn, đôi mắt màu hổ phách câu hồn đoạt phách qua từng cái nhìn mà hắn ta đưa tới, đôi môi anh đào mềm mại càng làm tăng thêm vẻ yêu nghiệt của hắn, mái tóc buộc tùy ý buông dài ra phía sau tung bay theo từng cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho sự tồn tại của hắn như là thiên sứ xuất hiện giữa những người phàm mắt thịt.
Hắn là nam tử trong mộng của tất cả nữ nhân của Thiên Kì quốc. Gương mặt đẹp như hoa nhưng không mang tư vị yếu đuối của nữ nhân mà có nất mạnh mẽ rất riêng của một nam nhân.
Thấy Tiểu Linh đang đứng đó nhìn hắn, hắn thản nhiên treo trên miệng một nự cười mỉm cũng đũ các cô gái quỳ rạp dưới chân hắn. Mở miệng không đậm không nhạt:
‘’ Nhìn Tiểu Linh cô nương đã tốt hơn dạo trước, theo ta thấy thương thế đã lành lại mấy phần rồi nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng vài hôm nữa là khỏe hẳn’’.
“Đa tạ huynh Trát đại ca”. Nàng tự nhiên đáp lại hắn.
‘’Nhìn cô nương hình như không phải người nơi này, trang phục của cô nương rất kỳ lạ, Tam đệ hãy giúp Tiểu Linh chọn vài bộ y phục khác đi’’.
Hắn nhìn nàng bâng quơ đưa ra một lời khiến cả nàng và Kì Phong cảm thấy ngạc nhiên. Kì Phong ngạc nhiên vì đại ca của hắn từ khi nào lại biết quan tâm đến người khác vậy không phải huynh ấy là người không thích nữ nhân quấy rầy sao, sao lại....
Không nói gì thêm Mộc Trát quay đầu bước về phía thư phòng của hắn, không thèm nhìn nàng và tam đệ hắn lấy nữa mắt, ung dung nhẹ nhàng bước đi.
VƯƠNG PHI BẤT ĐẮC DĨ
Tác giả: Trương Thiếu Phong
Nguồn: 4vn.eu
Chương 4: Mộc Trát bị thương
Thấm thoát lại qua một tuần dài dai dẳng, Tiểu Linh lười biếng nằm trên giường suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra với nàng và gia đình lặng lẽ mỉm cười một mình. Một hồi trầm tư mệt mỏi đứng dậy đi nhanh về phía cất binh khí rút xoẹt thanh kiếm mà nàng đã mang từ bên kia sang thế giới này, mệt mỏi dời chân về phía khu rừng trúc sau hậu viện luyện tập một mình vài bài để tránh việc quên mất việc sử dụng kiếm.
Mải mê luyện tập mà quên mất thời gian, khi nhớ lại thì trời cũng đã nhá nhem mặt trời lười biếng nấp sau bìa rừng chỉ còn lại vài thứ ánh sáng yếu ớt mờ ảo. Bước chân về phía Hỏa Long cốc, một cảnh tượng khiến nàng không thể nào thích ứng được, một đám người mặc đồ dạ hành đang ra sức tập kích 3 huynh đệ nhà họ Mộc. Kì Phong khá chật vật chống đỡ lại một toán người, ba huynh đệ đã bị bọn họ tách ra làm ba hướng tạo thành thế uy hiếp rõ ràng.
''Đại ca, huynh có sao không, huynh đã bị trúng độc đừng nên vận khí ". Đó là tiếng cuối cùng mà Kì Phong thốt ra khỏi miệng, không đợi hắn nói thêm gì đã bị một tên trong nhóm người nọ cho một cước vào ngay lòng ngực dội ra xa, khóe miệng ứa ra dòng máu tươi đỏ thẫm.
"Khụ.... khụ khụ... đại ca chạy mau...không...cần lo... cho đệ". Khạc ra vài chữ nặng nhọc rồi ôm ngực rất đau đớn, chắc hẳn hắn cũng đã trúng độc nhìn hắn không còn chút hơi sức.
Bên này, lão nhị Mộc Hàn một thân chật vật không khác gì lão tam cả, cả cánh tay trái nhuộm đẫm máu tươi rất nghiêm trọng. Lão đại Mộc Trát một thân y phục đen tuyền giờ đây nhếch nhác, đầu tóc rũ rượi chắc là do tác dụng của thuốc nên trong y có vẻ rất yếu so với thường ngày.
"Kì Phong có cơ hội đệ hãy cùng Tiểu Linh đi trước, đừng lo cho ta và lão nhị". Mộc Trát yếu ớt ném ra vài chữ cho Kì Phong.
"Hahaha, ngươi còn nghĩ ba huynh đệ ngươi còn có đường để mà chạy hay sao, hôm nay ta nhất định lấy mạng các ngươi". Đó là tiếng của một nam tử mặc sam bào màu lục đang ung dung ngồi xem trận chiến của đám thuộc hạ cùng ba huynh đệ nhà Mộc Gia.
"Nhị hoàng tử của Hàn Băng quốc đúng là đê tiện, dám dùng thủ đoạn vô sỉ như vậy với bổn vương, để xem hôm nay chúng ta ai sẽ chết trước". Mộc Trát cũng không vì bị thương mà mất đi nhuệ khí cao giọn đáp trả lại Nhị hoàng tử Hàn Băng quốc.
"Ai dám động đến một sợi tóc của bọn hắn phải hỏi kiếm của ta có cho phép hay không". Không gian yên lặng lại thanh thúy vang lên tiếng nói trong trẻo của một vị tiểu cô nương làm mọi người có chút giật mình.
"Ngươi là ai, sao lại nhúng mũi vào chuyện của của bọn ta, thức thời thì hãy rời khỏi đây ngay, nếu không để chủ nhân nhà ta nổi giận tiểu cô nương không gánh nổi đâu". Đó là một nam tử đứng sát bên cái tên Nhị hoàng tử lên tiếng cảnh báo.
''Nếu ta sợ ta sẽ không đứng ở đây mà lôi thôi với các người, huống chi ba huynh ấy là ân nhân của ta, thấy họ gặp nạn ta sao có thể bỏ đi chứ, đó không phải là bất nghĩa sao, không dài dòng nữa các người muốn gì cứ việc nói".
"Hahaha, tiểu cô nương có cá tính bất quá ta thích, Lập Nhất qua mang nàng về cho bản thái tử". Cái tên trường sam màu lục lên tiếng.
"Dạ". Một tiếng ngắn gọn vang lên chỉ thấy tên thân cận bên cạnh cái lão gia hỏa kia chớp mắt đã đứng trước mắt nàng.
"Tiểu Linh cẩn thận". Mộc Trát nãy giờ yên lặng đột nhiên quát lớn về phía Tiểu Linh.
"Trát đại ca, đừng lo lắng muội không sao đâu". Nàng nhẹ giọng trấn an Mộc Trát.
Đối với thời cổ đại này võ công không giống như hiện đại chúng ta, họ có nội lực khinh công trác tuyệt, nhưng không có kỹ thuật đánh tầm ngắn cực linh hoạt như chúng ta.
Dù hắn đã tiếp cận nàng nhưng khi vừa chạm tay vào định nắm cổ nàng đã bị kiếm nàng làm bị thương nơi cổ tay, kinh ngạc trừng mắt nhìn tiểu nha đầu này lại đã thương hắn, bộ mặt hắn đầy hắc tuyến, lao vào nàng ra chiêu độc ác.
Giao đấu không đến một phút nàng đã cho cái tên Lập Nhất ấy về chầu ông bà hắn sớm một bước, khiến cho Lão Liệt Hỏa Nhị hoàng tử kia đen mặt nhìn thân tín giỏi nhất của mình chết trong tay một tiểu nha đầu không rõ lai lịch này.
Tức giận hắn cho đám thuộc hạ vây lấy nàng ra sát chiêu, tâm hắn đang rất kích động muốn đem tiểu nha đầu này băm vằm ra trăm mảnh. Nàng thoát ẩn thoát hiện ra trước, ra sau mấy tên thuộc hạ của Nhị hoàng tử, xoẹt xoẹt lấy mạng, nói chính xác là một kích lấy mạng, một kích tử vong. Nhìn đám thuộc hạ trong nháy mắt đã ra thế giới bên kia, mặt hắn ngày càng đen lại không thôi.
"Hôm nay ta tha cho ngươi, hôm khác lại viếng thăm".
Nàng vội vàng chạy đến mang ba người bọn họ vào đại sảnh giúp trị thương, và canh giữ suốt đêm cho họ khiến hai mắt nâu như gấu trúc. Sáng ngày cả bốn người nhanh chóng rời khỏi Hỏa Long cốc thẳng đến kinh thành.