Tôi là một cô gái mồ côi, lớn lên trong một cô nhi viện buồn tẻ. Tôi không xinh đẹp mỹ miều như người ta hay nói, tôi chỉ là cô gái bình thường với cá tính mềm yếu, dễ tổn thương với khuôn mặt ưa nhìn nên cũng có nhiều người thiện cảm.
Năm nay tôi 19 tuổi và là sinh viên năm nhất của một trường đại học có tiếng ở Anh nhờ vào học bổng cả.
Tuy tôi từng đi học võ nhưng cũng chẳng dám dùng nó để tự vệ hay đánh ai, đơn thuần chỉ rèn luyện thân thể. Tôi rất sợ đám đông và rụt rè, nên bạn bè hay dè tôi gọi tôi là Cô bé nhát gan.
Hôm nay,là ngày đầu tiên tôi đến trường mới khá xa lạ và bỡ ngỡ. Vác một chiếc balo màu đen to đùng với đầy đủ đồ dùng cá nhân, trường tôi có khu nhà ở cho sinh viên nên tôi chọn l luôn trong trường cho tiện.
Hớt ha hớt hãi sợ muộn, tôi và vào một cô nàng nhìn có máu lắm. Sợ , đó là cảm giác tôi thấy được trong đầu mình vì đi theo cô ta có rất đông người cả nan lẫn nữ ăn mặc quái gỡ. Tôi chỉ kịp lý nhí vài lời xin lỗi:
"Xin lỗi, tôi vội quá, tôi không cố ý bạn có sao không, tôi thật lòng xin lỗi vì va vào người bạn".
Cô ta không nói gì ngoắc tôi lên sân thượng, tôi sợ hãi lẽo đẽo theo sau như một con robot điều khiển.
"Mày và vào tao, làm tổn hại tinh thần của tao mà chỉ cần xin lỗi là xong sao, mau đưa lệ phí bồi dưỡng đi con nhóc".
Nói xong huếch mặt về phía tôi.
" Tôi thật tình xin lỗi mà tôi không cố ý đâu, với lại tôi mới sang đây nên không có tiền cho cô đâu".
Một âm thanh chát chúa vang lên.
" Bốp".
Cô ta giáng cho tôi một cái tát đau đớn và bảo:
"Không tiền sang đây làm gì?"
Nói đoạn chỉ tay về phía mấy người đi chung với cô ta bảo:
" Cho nó bài học đi".
Một túm người nhào vào tôi lôi kéo xô đẩy, tiếng chát bụp vang lên tôi chỉ biết nén đau đỡ đòn tứ phía.
Họ lôi tôi xệch đến cạnh cầu thang lên xuống rồi tôi nghe giọng cô ta vang lên.
"Cho nó đi nhanh nhất và rồi họ đẩy tôi xuống cầu thang dài không thấy điểm dừng.
Lúc đầu tôi thấy đau sao đó ngất đi và không còn biết gì nưã.
Đã không biết qua bao nhiêu thời gian nữa, tôi tỉnh lại với cảm giác đầu đau ê ẩm, nói chung là đau đau lắm.
Mắt rán hết cỡ để có thể mở ra nhưng nó cứ dính chặc vào nhau, mở hoài không ra, cứ cố mổ ra là nó lại đau. Tôi có cảm nhận rằng không chỉ đầu tôi đau mà cả toàn thân đều như thế cả, tôi phát hoảng lên. Có lẽ do ngủ đã lâu nên không mở được mắt ra ngay, tôi trấn định lại không động đến mắt nữa, khoảng vài phút sau tôi lại thử mở mắt lần nữa, và lần này đã thành công. Nhưng một khung cảnh rất ư là xa lạ và cổ xưa giống như trong phim cổ trang Trung Hoa ấy. Từ cái xà nhà cho đến bàn ghế, cả giường nằm nữa đều không giống như thế giới ủa tôi, có ghế sopha hay nệm, ở đây chỉ có giường mộc, rèm che kín phòng không tí ánh sáng chói lóa nhưng cũng đủ nhìn thấy mọi thứ xung quanh tôi.
Tôi chợt thấy xa lạ và sợ hãi, ôi trời ơi tôi đã đến nơi nào thế nhỉ. Chết rồi lỡ không về được thì sao nhỉ, sắp nhập vào học rồi còn gì, ôi thật là xui xẻo cho mình quá.
Chợt có tiếng đẩy cửa đi vào của một ai đó. Tôi giả vờ nhắm mắt lại như ngủ sợ người ấy phát hiện thì nguy to. Nhưng không sao cả, một cảm giác mát lạnh truyền đến trán làm tôi giật nẩy mình, thì ra là bàn tay của một ai đó sờ vào trán để kiểm tra thân nhiệt của tôi mà thôi.
Là một giọng con trai, à không đúng, phải gọi là một nam nhân nào đó cho hợp nhỉ. Tôi khe khẽ mở to đôi mắt tròn đen láy chớp nhè nhẹ. Nhìn thấy tôi tỉnh lại người ấy quay sang về phía tôi, bây giờ tôi phải đổi cách xưng hô ngay tức khắc, phải gọi là đại thúc thì đúng hơn.
Người ấy ới mái tóc dài phủ tới chấm lưng, được buộc hờ bằng một sợi dây đai bé xíu, khuôn mặt thì đầy những râu là râu kéo dài tới mang tai trong thật già nua, nhưng tôi không cảm giác sự già nua đó hiện hữu khi đôi mắt thúc ấy nhìn tôi, một đôi mắt màu hổ phách nhưng đầy uy nghiêm nó đàn áp làm tôi thấy lo sợ, đó là cái nhìn của một vị đại nhân vật, người sinh ra đã uy áp người khác qua từng cử chỉ dù rất nhỏ.
Giọng nói êm ái vang lên, là, tôi giật cả mình kéo hồn mình về thực tại.
" Cô nương, ngươi đã tỉnh lại rồi sao, tốt không sao rồi, nghỉ ngơi đi".
Nói đoạn định dời bước đi nhưng quay lại, chìa chiếc chén thuốc đến trước mặt tôi.
"Muốn mau hết bệnh thì hãy uống cái này, nó tốt cho cô nương".
Vội dỡ tôi dậy và cho tôi uống từng thìa nhỏ, từng thìa từng thìa một.
"Đại thúc, cám ơn".
Tôi chỉ nói được nhiêu đó thôi, cảm thấy mệt lắm nên vội nằm xuống. Vị đại thúc ấy như bất ngờ với cách gọi của tôi, tôi thấy thúc ấy thoáng sững người rồi nhanh chóng khôi phục vẻ ban đầu, bước nhanh ra ngoài khép cửa lại.
Tôi vần còn nhớ, cố gắn loại bỏ lớp râu to dày kia để xem bên trong nhan sắc thúc ấy nhưng tôi không thể hình dung ra được, cũng tò mò thật. Tôi chưa giới thiệu cho các bạn biết, tôi là người khá tò mò đấy. Nhưng không sao, từ từ rồi tôi cũng sẹ như ý mà.
Nghĩ như thế và tôi chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành, không còn sợ hãi nữa, vị đại thúc ấy mang đến cho tôi một cảm giác rất ấm áp mà trước nay tôi chưa từng có, sự an toàn khi được bảo vệ như một người thân yêu lâu ngày gặp lại.
Last edited by Hùng Bá; 27-11-2015 at 09:26 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của BỘ SÁT
Lần nữa khi nàng tỉnh dậy đã là sáng của ngày hôm sau, thật là một đêm dài ngon giấc. Nàng chưa bao giờ được ngủ bình yên như lúc tối qua, lúc nào nàng cũng gặp ác mộng, và lần nào cũng là giấc mơ ấy, giấc mơ kinh hoàng từ khi còn bé đã ám ảnh nàng, cha mẹ nàng chết ngay trước mắt mình mà nàng không thể làm gì được.
Thoáng cử động cơ thể nhưng Tiểu Linh chết lặng vì đau, hôm qua nàng không phát hiện tay mình bị bong gân nhưng hôm nay thì mới nhận ra điều ấy, chân ngay đầu gối một vết băng to đùng vì bị sưng to lên, cực nhức. Tiểu Linh khẽ rên rỉ thành tiếng, chao ôi từ bé đến giờ chưa bao giờ đau như thế cả.
Lại tiếng kẹt cửa vang lên và lần này vẫn là dáng người hôm qua Tiểu Linh lơ mơ nhìn thấy, ''Đại thúc có hàm râu to'' đang tiến vào phòng và đi về phía giường của nàng. Trên tay đang bê một cái khay gì đó bắng gỗ trông rất đẹp, đó là thuốc Tiều Linh nghĩ thế vì có mùi thuốc rất nồng đang bay trong gió thì phải, ngày một gần hơn nàng thấy đích thị là nó "Thuốc" tử thần của đời nàng, Tiểu Linh rất sợ bị uống thuốc vì nó rất đắng.
Khẽ nhìn qua Tiểu Linh thấy mỗ đại thúc buông cái khay đựng thuốc xuống, xoay người giúp nàng ngồi dậy, cẩn thận đặt nàng dựa vào thành giường thông qua một cái gối đã chẽng lên để tránh đau. Mỗ đại thúc lên tiếng, đó là một giọng nói trầm ấm:
"Cô nương, đã thấy khỏe hơn chưa."
Thông qua lời đại thúc nói, ây da vậy là Tiểu Linh đã ngủ lâu lắm rồi nhỉ, sao nàng thấy cứ như mới ngày hôm qua vậy ta, đầu vẫn chưa khỏi hoang mang về nơi mình đang dừng chân ngơi nghỉ. Tiểu Linh lên tiếng trong sự tò mò xen lẫn lo âu.
"Đây là đâu thế, sao tôi lại ở đây".
Đáp lại nàng là một ánh mắt nồng ấm và lời nói rất dịu dàng không như vẻ ngoài trông rất hung tợn của mỗ đại thúc .
"Đây là nhà ta, nhà ta ở Thành Đô Lương, Y quốc. Là ta đã cứu cô từ trên núi về đây lúc đó cô đã ngất đi".
Tiểu Linh thật sự đã rất choáng, Y quốc sao, mình quay về thời đại nào ấy nhỉ sao nghe tên lạ quá, không chút ấn tượng nào hay là một nơi nằm ngoài thế giới mà mình đang sống. Chắc có lẽ là như vậy, nàng không thể có lý giải nào tốt hơn thế.
Đại thúc nhìn nàng, rồi lại nhìn y phục trên người nàng thầm đánh giá. Đúng rồi nàng hình như vẫn đang mặc quần áo của thế kỷ mới mà, không lạ sao được, khác hẳn với trang phục trường bào mà mỗ đại thúc đang vận, nàng trong như một con ngố giữa phố người đông đúc mà không ai giống với mình.
"Cô nương, tên cô là gì?" Giọng thúc ấy lại vang lên. Tiểu Linh thì thào qua khóe miệng:
"Mạc Tiểu Linh, thúc cứ gọi tôi Tiểu Linh là được".
"Được". Đại thúc không khách sáo nói ngay:
" Tiểu Linh cô nương nếu không có nơi nào để đi thì cứ ở lại đây cũng được, dù gì thì nơi đây cũng chỉ có mình ta mà thôi, không ngại thì cứ ở lại vậy".
Ý chết thúc ấy không nhắc chắc nàng quên luôn việc này nhỉ, nơi xa lạ này mà có người cho mình ở nhờ thì thật là tốt, đến nơi lạ không tiền không bạc thì làm cái gì được chứ, suýt nữa thì quên bén đi. Tiểu Linh ưng thuận đồng ý, dù gì thì nàng cũng có cái gì đâu mà sợ người ta lợi dụng mình, chỉ còn cái mạng quèn này thôi, nếu họ muốn Tiểu Linh nàng sẵn sang cho.
"Đa tạ thúc, à xưng hô như thế thúc có ngại không, tôi chưa biết tên của thúc đấy".
"Cứ gọi ta là Đại thúc cũng được, gọi gì cô nương muốn. Bây giờ ta đi kiếm y phục cho cô nương thay đổi nhé, đợi ta ở đây".
Uống cạn chén thuốc thúc ấy đưa, trời sao mà nó đáng thế không biết làm cho Tiểu Linh muốn nôn ra mật vàng luôn sao khổ thân nàng thế không biết.
Đại Thúc thật chu đáo, Tiểu Linh thầm nghĩ như thế, chưa bao giờ có người đàn ông nào tốt với nàng thế. Nếu có cũng vì tài sản nhà nàng mà thôi, họ chỉ lợi dung nàng rồi cướp đi nó, sau đó họ vứt nàng đi như một thứ rác rửi vào cô nhi viện mặc cho nàng tự sinh tự diệt, mà không thèm để ý gì nữa.
Last edited by BỘ SÁT; 16-12-2015 at 06:33 PM.
Lý do: chỉnh sửa ngôi xưng
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của BỘ SÁT
Tác giả: Thiết Kiếm Vương
Chương 4: Trang viện huy hoàng
Lần nữa thúc ấy trở lại, trên tay còn đang cầm một bộ y phục rất hoa mỹ, Tiểu Linh nghĩ thế vì màu của nó rất bắt mắt, màu xanh ngọc bích.
Khẽ chậm rãi bước đến bên giường nàng, đại thúc lên tiếng:
" Tiểu Linh cô nương, ta đã chuẩn bị y phục và nước nóng để cô tắm rửa thay quần áo rồi, nên mau đi thôi".
Thấy Tiểu Linh còn chần chừ, đại thúc quay sang, nàng thì cứ cà thọt với chiếc chân không thể nào nhấc nổi để bê nguyên vẹn cả thân hình dài lê thê của mình, nó bị thương khá nặng và hiện giờ còn đang sưng vù lên.
Đại thúc như hiểu ra vần đề, nhẹ nhàng đến bên tai Tiểu Linh thì thào:
" Có cần ta giúp cô nương một tay hay không?''
Tiểu Linh khẽ yên lặng rồi cũng gật đầu đồng ý, vì nàng tự ngửi thấy được cơ thể mình đã có mùi lạ , chắc là do mấy ngày rồi không được tắm chăng, có thể là như vậy. Đại thúc bế nàng như một con búp bê, nhẹ nhàng nâng niu như sợ nàng rơi mất hoặc tan biến đi vậy.
Cẩn thận bước qua bậc tam cấp đi ra phía sau hậu viện, phía sau là một mảng cây xanh mát mẻ với đình đài lầu viện chi chít mọc san sát nhau trong rất đẹp mắt. Mỗ đại Thúc thật giàu có, Tiểu Linh thầm nghĩ vậy, nhưng sao không thấy một bóng người nào cả, nàng hơi ái ngại về vấn đề đó.
Phía sau hậu viện là một khu rừng nhỏ trồng toàn là hoa đào với hoa đào, Tiểu Linh không thấy loài nào khác . Đại Thúc cũng thật là lãng mạng ấy chứ, trong nhà trồng toàn là hoa với hoa.
Đi được một đoạn, là tới nơi để nàng có thể tắm rửa thay quần áo mới sạch sẽ. Nó là một nơi khá yên ả, không, nơi đây chỗ nào cũng vậy mà, nàng như điên lên mất. Xung quanh được che màng thẳng tấp, không cho ngoại giới có thể nhìn thấy xung quanh, vạch ra vài bức nàng mỗ đại thúc đặt nàng trong một hồ nước nóng trong vắt rất đẹp.
Cẩn thận làm xong mọi việc thúc ấy nói với nàng:
" Tiểu Linh cô nương cứ tự nhiên, có gì cứ gọi ta, ta chỉ ở gần đây thôi".
Tiểu Linh gật gù rồi lấy làm thích với phong cành nơi này, loại màng này sao hay vậy nhỉ, từ bên ngoài nhìn vào thì không thấy gì cả nhưng bên trong lại có thể nhìn thấu ra bên ngoài, thật là một nơi rất tuyệt.
Đợi đại thúc rời đi hẳn, Tiểu Linh khó nhọc đứng lên cởi bỏ y phục trên người ra, rồi ngâm mình trong dòng suối nước nóng thật ấm áp, trong suối tràn đầy cánh hoa thật thơm thật thoải mái, nàng vui vẻ cọ rửa không biết bao nhiêu lâu, cho đến lúc cảm thấy hơi lạnh mới ngừng lại, mò lên trên lấy đồ lau khô thân thể.
Điều làm Tiểu Linh muốn khóc ở đây là mỗ đại thúc cho nàng mặc y phục cổ trang, nhưng không chỉ cách mặc thế nào nên nàng khá là lúng túng. Mãi một lúc sau Tiểu Linh mới tự mình mặc xong bộ y phục lụm thụm đó một cách gọn gàn nhất có thể.
Tập ta tập tễnh bước ta khỏi khu vực hồ nước, Tiểu Linh vấp ngã, vì bộ váy áo mới trông khá là khó cho việc đi lại của nàng. Nhưng may là nàng ngã vào một vòng tay rất vững chắc, là đại thúc. Đại thúc nhẹ nhàng đỡ nàng dậy.
"Sao không gọi ta giúp?''
Tiểu lí nhí trả lời sợ khi nhìn vào thúc ấy. Không biết vì sao nữa nhưng nàng cảm thấy ngại khi thúc ấy qúa tốt và chu đáo với nàng. Một điều rất lạ đi qua suy nghĩ của Tiểu Linh rồi vụt biến mất. Nó khiến nàng giật mình.
Last edited by BỘ SÁT; 16-12-2015 at 06:45 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của BỘ SÁT
Tác giả: Thiết Kiếm Vương
Chương 5: Một tháng tại thế giới mới
Mọi việc xong đâu vào đấy khi đại thúc đưa Tiểu Linh trở lại phòng. Một bàn ăn thịnh soạn với rất nhiều món ngon đang chờ đợi nàng, thú thật thì nàng cũng thấy đói lắm rồi, nhưng bây giờ khi thấy nhiều đồ ăn như vậy nàng không khỏi nuốt nước miếng một cái đánh ực xuống dạ dày.
Thật đúng là đồ tham ăn, nàng tự nói với bản thân mình. Đưa Tiểu Linh ngồi ngay ngắn vào bàn ăn, đại thúc nhẹ nhàng bảo với nàng:
" Tiểu Linh cô nương có thích mấy món mà ta chuẩn bị hay không, ta không biết cô thích ăn gì nên...".
Tiểu Linh ngắt lời thúc ấy như một người đã quen nhau từ rất lâu thì phải, nói với giọng đầy thích thú:
" Đồ mà thúc đã bỏ công chuẩn bị đương nhiên là Tiểu Linh rất thích rồi, cám ơn".
đại thúc không nói gì, lẳng lặng gấp thức ăn bỏ đầy vào bát của nàng
"Ăn đi, còn nhiều lắm đấy".
Tiểu Linh không nở từ chối, vì có chết cũng phải no trước đã nàng bưng bát lên ăn ngon lành, khi ngớ ra thấy thúc ấy không ăn nàng mới hỏi lại:
" Này sao thúc không ăn đi, ngồi ì ra đó làm gì, dù sao thì tôi cũng đâu ăn hết chỗ này đâu chứ".
Nói xong lấy đũa gắp một miếng thức ăn đưa tận miệng thúc ấy, lại lên tiếng:
" Há miệng, ăn đi".
Có vẻ thúc ngượng với thái độ hơi nhiệt tình quá mức của nàng, hay da dù sao Tiểu Linh nàng cũng coi thúc ấy như một vị ân nhân hành xử như vậy đâu có quá đáng đâu ta.
Chắc có lẽ do phong cách và thời đại khác nhau nên dẫn đến nhiều chuyện lắm. Không nói gì thúc ấy ăn rất ngon lành đồ nàng đưa tới.
Xong bữa ăn nàng cũng không thèm nhìn tới mỗ đại thúc, lên giường đi ngủ, đó là việc nàng nghĩ ra tiếp theo, mặc dù chủ nhà chưa ra về, nàng là khách mà như chủ nhân nơi đó vậy tự tiện làm việc mình thích mà không để ý tới ai.
Thói quen chết người ấy không bao giờ nàng sữa đổi được thật là mất mặt quá. Thấy Tiểu Linh đã đi ngủ đại thúc lẳng lặng rời phòng và đi về phía xa sau vườn hoa đào nơi hậu viện.
Vậy là đã một tháng Tiểu Linh tới nơi này đúng thật là nhanh không thể tưởng được, lúc đầu nàng cứ tìm mọi cách để về nhưng vô vọng, rồi nàng quyết định ở lại nơi này luôn vì bên kia cũng không ai thân thích họ hàng thì có cũng như không họ luôn xem nàng là cái gai trong mắt.
An phận ở lại làm một con người mới có lẽ hay hơn.