Ngoại thành thủ đô Trường Thanh, vương quốc Ngọc Xuyên.
Hoàng hôn, mặt trời bắt đầu tắt nắng. Trên thảm cỏ xanh rờn trước nhà, chỉ còn vương lại một vài tia nắng vàng hoe như còn bịn rịn lưu luyến. Xa xa, trên bầu trời cao vợi là từng áng mây trắng bồng bềnh trôi tựa như đang đi du ngoạn.
'Thật đẹp'
Khẽ híp mắt tận hưởng từng làn gió mát phả vào mặt, Lý Tịch cảm thấy khoan khoái không nói lên lời.
Chiều nào cũng vậy, cứ đến thời khắc giao hội giữa ngày và đêm, thiếu niên lại mò lên trần nhà để thưởng ngoạn vẻ đẹp của đất trời. Đối với hắn, việc này đã trở thành một thói quen không thể thiếu, dù ngày hôm ấy hắn có bận đến đâu.
'Lạch cạch, lạch cạch!'
Một vài tiếng bước chân bất chợt vang lên. Khẽ ngoái đầu lại nhìn, một nam tử trung niên tuổi gần tứ tuần đang khoan thai bước đến.
Trung niên nam tử chậm rãi đặt mông xuống một chiếc ghế đẩu, đoạn khẽ mỉm cười nhìn Lý Tịch:
'Hài tử, thế nào. Mai là ngày đầu nhập học rồi a!'
'Đúng vậy. Thật sự rất đáng mong chờ!' - Lý Tịch không tự chủ được nở một nụ cười thỏa mãn.
Từ ngày nhận giấy báo nhập học, việc này đã một mực trở thành niềm tự hào lớn của gia đình và bản thân hắn. Cũng đúng thôi! Thời gian này, đám bạn cùng lứa với Lý Tịch vẫn đang phải mài đít trên ghế trường cấp 3, mà hắn lại đã thành công thi vượt cấp vào trường đại học quốc gia - một trong những cơ sở giáo dục danh tiếng nhất vương quốc Ngọc Xuyên.
Vỗ mạnh vào bả vai gầy rộng của con trai, Lý Khải vui mừng tán thưởng:
'Ngươi hài tử này qua thực không tệ! Thế nhưng sau khi nhập học, phải nhất định chăm chỉ nghe chưa. Lại nói, ngươi lần này vào nội thành học phải bắt đầu ở riêng tự lập rồi. Nhớ ăn uống đầu đủ, giữ gìn sức khỏe!''
'Hì. Lão cha ngươi cứ yên tâm. Ta sẽ nhớ kĩ'
Nghe lời cha dặn, Lý Tịch trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp. Gật gật liên hồi.
Lão cha này của hắn vẫn luôn quan tâm hắn như vậy! Còn nhớ khi hắn còn bé, Lý Khải dù công việc bận đến đâu thì hàng tuần vẫn luôn dành một buổi để đi chơi với hắn. Đối với Lý Tịch, người nam tử này không chỉ là phụ thân mà còn là một tri kỉ không thể thiếu của hắn.
Tiếp sau đó, hai cha con tiếp tục hàn huyên đủ thứ trên đời, lại ngồi ngắm hoàng hôn đến khi mặt trời khuất núi mới lục tục đi xuống.
Đêm ấy, Lý Tịch không sao chợp mắt được. Dù gì hắn mới là một đứa trẻ 16 tuổi, một cuộc sống tự lập cùng môi trường học tập mới không tránh đươc mang cho lại hắn ít nhiều cảm giác bồn chồn, lo lắng.
.
.
.
Ngày hôm sau, ngay từ sáng sớm, cả gia đình Lý Tịch đã bắt đầu chuẩn bị đồ đạc để cho hắn xuất phát.
Lại nói, gia đình Lý Tịch gồm có bốn người tất cả. Ngoài phụ thân và mẫu thân ra, hắn còn một cái hai tuổi đệ đệ. Gia đình hắn tuy không quá giàu nhưng cũng thuộc loại khá giả, có của ăn của để. Thế nên, lần này đi học xa nhà, Lý Tịch cũng không phải chịu bất cứ gánh nặng nào về kinh tế.
Lần này Lý Tịch phải vào trong nội thành, cách nhà hắn 3 tiếng lái xe, để nhập học. Tuy phụ mẫu hắn rất lo lắng cho con trai, nhưng vì công việc nên đành phải gửi gắm hắn cho một người họ hàng chiếu cố.
Khoảng tầm sáu giờ sáng, một chiếc xe oto bốn chỗ chở Lý Tịch một người bắt đầu lên đường.
Nhìn thấy qua của kính thấy gia đình đang vẫy tay chào tạm biệt rồi lại nghĩ đến trường đại học mới, trong lòng Lý Tịch không khỏi sinh ra một cỗ chờ mong cảm giác. Thế nhưng, hắn tựu không biết, lần đi này sẽ thay đổi cuộc đời theo một hướng mà hắn sẽ không bao giờ ngờ tới!
Thực đáng chờ mong nha!