Nắng đã lên cao, những tia nắng xuyên qua khe lá lung linh trên mặt đất, nhìn vui vui. Phía trong nhà, một tràng cười bay vẳng ra phá tan không gian im lặng ngoài vườn, làm nhóm người quay vào nhìn một cách tò mò.
Thúy An im lặng ngắm cụm mai vàng trước mặt, bên cạnh cô, Hạ Linh cứ đứng bồn chồn ngó ra ngõ, vẻ mặt cau có khó chịu, thỉnh thoảng cô thở hắt một cách bực dọc, khiến Thúy An phì cười:
- Cười lên chút đi, chị cứ nhăn nhó như vậy, bác Lâm tưởng chị không thích đến đây đó.
Hạ Linh càu bàu:
- Cười không nổi rồi, một lát ổng tới chắc chị về quá.
- Đừng làm vậy, kỳ lắm.
Hạ Linh không nói gì, chỉ phẩy tay một cách nóng nảy, rồi đứng im. Thúy An mỉm cười với vẻ hiểu biết, nhưng không thông cảm, cô thấy ngại cho anh Lộc ghê.
Sáng nay nhà thơ Quan Trác mời đám bạn thơ đến dự tiệc, Hạ Linh kéo Thúy An theo, dù cô không phải là thành viên trong nhóm thơ, mà cũng chả biết gì về thơ. Cô chỉ đi theo Hạ Linh cho có bạn mà thôi.
Lúc cô đến nhà Hạ Linh thì hai vợ chồng đang cự nhau về chuyện ai đi ai ở nhà. Đúng hơn là Hạ Linh phản đối chuyện hai vợ chồng cùng có mặt trong buổi tiệc, mặc cho chị Linh nói, thấy anh Lộc cứ tỉnh bơ, không biết có đi hay không.
Nhóm người đứng dưới gốc dừa gọi Hạ Linh đến nhập bọn, nhưng cô quay lại từ chối, và tiếp tục vẻ mặt cau có.
Ngoài ngõ có tiếng xe thắng lại, Thúy An tò mò ngó ra. Cô thấy anh Lộc dẫn xe vào, đi với một người bạn, Thúy An không biết người đó nhưng cô nghỉ anh Thúy An đến đây với tư cách giống cô, nghĩa là anh Lộc kéo đi cho có bạn.
Hạ Linh nhìn ra, rồi quát khẻ:
- Đồ lì lợm.
Thúy An kéo tay cô:
- Chị đừng nhăn vậy kỳ lắm, coi chừng người Thúy An nhận ra hai người mâu thuẫn nhau đó.
Phía ngoài ngõ, anh Lộc đang đi vào, anh ấy không rẽ về phía đám người đang đứng ngoài vườn mà đi thẳng vào nhà, như không thấy chị Linh. Tự nhiên Thúy An phì cười, anh Lộc này ghê thật, không thèm trả lời vợ một tiếng, nhưng nói đi là cứ đi, chị Linh tức nhưng chẳng làm gì được.
Phía trong nhà, bàn tiệc đã chuẩn bị xong, chú Quan Trác mời mọi người vào nhà. Bàn tiệc đặt trước hàn hiên nhìn ra sân, trông cũng hay hay. Không biết sắp xếp thế nào mà anh Lộc ngồi đối diện chị Linh, ngẩng lên là tia mắt chạm nhau, nghĩ thấy tức cười.
Mọi người nói chuyện như pháo nổ, chẳng ai để ý đến không khí căng thẳng ngấm ngầm giữa chị Linh với anh Lộc. Đến giữa buổi tiệc, chú Quan Trác đứng dậy ngâm thơ, sau đó là nhiều người khác. Anh Lộc ngâm bài thơ mà anh giới thiệu mới sáng tác, cũng hay.
Ban đầu Thúy An thấy như vậy cũng hay, nhưng từ từ cô đâm ra chán, cô ngồi yên, chăm chú nhìn ông nhà thơ đang nhắm mắt ngâm bài thơ dài dằn dặt, rồi bỗng cười một mình, phong cách của dân văn nghệ lạ quá, cô không quen.
Chú Quan Trác chợt đứng dậy, đến ngồi xuống cạnh Thúy An, đưa cho cô ly rượu nhỏ:
- Nào con gái, uống với chú một ly nào.
Thúy An giương mắt nhìn ông, ngạc nhiên kinh khủng, có chuyện mời con gái uống nữa sao, điều này cô không tưởng tượng nổi.
Có lẽ cử chỉ của cô làm mọi người làm lạ, ai cũng nhìn cô. Hạ Linh vội lên tiếng:
- Nó không biết mấy chuyện này đâu chú ơi, để con uống thay cho.
- Sao không biết chứ, bây giờ con gái tiến bộ lắm, phải biết xã giao chứ.
Hạ Linh cười khì:
- Nó còn khờ lắm chú, mấy chuyện này nó không biết thiệt mà.
- Không biết thì tập cho biết.
Vừa nói ông vừa đưa ly đến trước mặt Thúy An, làm cô hoảng hồn né sang một bên. Cử chỉ cô làm mọi người cười rần lên.
Chú nói như khoe:
- Cái này là rượu hoa hồng, chú ngâm để đãi khách quý, con uống thử xem, ngon lắm.
"Ngon thì chú để dành một mình đi, bắt con uống làm gì" - Thúy An nghĩ thầm một cách tinh nghịch, nhưng cô lắc đầu với vẻ cương quyết. Hạ Linh huých tay cô, nói nhỏ:
- Uống chút đi, từ chối bất lịch sự lắm.
- Thôi em không dám, đắng lắm, em uống nước ngọt được không?
Chú Quan Trác xua tay:
- Uống nước ngọt thế nào được chứ? Phải thử rượu hoa hồng của chú để thấy được vị ngọt của đời con gái ạ.
Thúy An lắc đầu thì chợt người bạn của anh Lộc lên tiếng:
- Con tình nguyện uống thế cô Thúy An, được không chứ?
Mọi người nhìn anh Thúy An, cười tủm tỉm. Chú Quan Trác lập tức đứng dậy, bước qua anh ta vỗ vai:
- Thằng nhỏ này khá đấy, ít ra phải biết galăng với con gái chứ, tao thấy nó đẹp đó mày.
Cả bàn cười rần lên, còn anh ta thì mỉm cười đỡ ly trên tay uống cạn. Rồi trả ly lại cho ông.
Chú Quan Trác vẫn đứng sau lưng anh Thúy An, hỏi lớn:
- Tên gì vậy?
- Dạ, con tên Bình. Huy Bình.
Chú Quan Trác cười khà khà:
- Còn Thúy An phải nhớ kỹ ly rượu hoa hồng này cho kỷ đấy, mà phải cám ơn thằng Bình nữa, mời lại nó một ly đi con.
Thúy An hơi nhăn mũi khó xử. Tự nhiên bị trở thành nhân vật bị mọi người chú ý, cô thấy mình hơi bị nổi, cô huých tay Hạ Linh:
- Chị nói giùm em, em không mời đâu.
Chú Quan Trác xoa đầu cô:
- Phải mời chứ con, đừng có mất lịch sự là thằng Bình buồn đấy.
Mọi người lại cười rần lên, Huy Bình bèn lên tiếng:
- Không sao đâu chú, không phải cám ơn gì, con tự nguyện mà.
- Ậy, người ta tự nguyện thì mình càng phải cám ơn nữa, người dưng khác họ đem lòng uống rượu dùm nhau, cái đó quý lắm, con đừng có coi thường nghe. Nào, mời nó một ly đi con.
Lần đầu tiên Thúy An hiểu thế nào là mấy người say, nói dai kinh khủng, muốn gì là muốn tới cùng, cô đưa mắt nhìn Hạ Linh cầu cứu. Đã không cứu mà bà chị đáng ghét kia càng đế vô thêm:
- Thì mời nó một ly, qua đó đại đi, nó không ăn thịt đâu mà sợ.
Thúy An kêu lên:
- Chị này vô duyên.
Thấy Thúy An có vẻ khớp quá, Huy Bình lại lên tiếng lần nữa, lần này thì chính anh ta trêu chọc cô:
- Chú với chị đừng ép Thúy An, để lát nữa tụi em cám ơn riêng là được rồi.
Thúy An đỏ bừng mặt không dám nhìn anh ta, còn chú Quan Trác thì cười ha hả:
- Thằng này giỏi. Tấn công tiếp đi con, chú ủng hộ đấy. Ở đây mày với nó là trẻ nhất, phải mạnh dạn lên.
Mấy người văn nghệ này thoải mái không thể tưởng. Trêu chọc không ai sợ ngượng cả. Nếu là Hạ Linh thì đã nói tới bến. Nhưng Thúy An không quen nên xấu hổ đến đỏ mặt. Cô cứ nhìn xuống bàn ăn, tay cầm chặt chiếc ly, nhìn cô như con thỏ sắp bị cắt cổ.
Thấy Thúy An khổ sở quá, Hạ Linh đâm ra tội nghiệp, cô bèn đánh lạc hướng chú Quan Trác bằng cách hỏi tò mò:
- Rượu này ngâm hoa hồng thật hả chú?
- Con nhỏ này không tin à?
- Dạ tin, tại con thấy lạ quá, lần đầu tiên con thấy có rượu này đó.
- Chú hái hoa hồng ngoài vườn ngâm đấy, buổi tối ngồi bên thềm nhìn hoa hồng, nhăm nhi chút rượu, nghe hương hoa tan trên đầu lưỡi, hồn thì lai láng trong đêm.
Rồi ông chuyển giọng ngâm 'Bồ đào, mỹ tửu, dạ quang bôi...'
Thúy An tò mò nhìn ông, ông lim dim mắt, một tay cầm ly rượu, một tay cầm chai, ngâm thơ một cách khoan thai, đúng là phong cách văn nghệ. Thúy An tự nhủ nếu mình phải làm như vậy, ngượng chết.
Mà không chỉ chú Quan Trác, ở đây ai cũng vậy, hình như trừ cô và Huy Bình.
Nắng đã bắt đầu rọi vào hàng hiên, mọi người rời bàn tiệc, bước vào phòng khách xem tủ đồ của chủ nhà.
Thúy An đi theo Hạ Linh, cả hai ngồi xuống divăng. Thúy An tò mò nhìn chú Quan Trác giải thích Huy Bình về nguồn gốc của chiếc bình cổ, không biết anh Thúy An có hiểu gì về nó không, chỉ thấy anh Thúy An chăm chú ngắm những nét vẻ tinh xảo trên thân bình.
Nhìn cài bình, tự nhiên Thúy An liên tưởng lỡ như Huy Bình làm bể nó, chắc chú Quan Trác lăn đùng ra đất, cô cười mỉm một mình.
Thúy An đứng lên, bước ra hàng hiên đứng một mình, cô nheo mắt nhìn chậu hoa hồng ngoài sân. Rồi nhớ đến rượu hoa hồng, chắc chú đã lấy những bông hồng ấy ngâm rượu, quả thật là lần đầu tiên cô thấy rượu như vậy. Hôm nay đến đây biết một thứ hay hay.
Một lát Thúy An thấy Huy Bình đi về phía cô, anh ta đứng bên cạnh cô, tay chống lên lan can nhìn ra sân như cô, nhưng anh ta im lặng như không có ý định bắt chuyện.
Ban đầu Thúy An tưởng Huy Bình muốn làm quen với cô, nhưng không nghe anh Thúy An gợi chuyện, định đi vào thì anh Thúy An lên tiếng:
- Dân văn nghệ có phong cách thoáng quá hả?
Thúy An lưỡng lự một chút rồi buông một câu ngắn gọn:
- Chắc vậy.
- Vậy thì cô đừng để ý, có gì đâu phải ngượng.
Thúy An phản đối:
- Tôi đâu có ngượng.
- Thật không?
- Sao tự nhiên anh nói như vậy?
- Tại thấy.
Thúy An định phản đối tiếp, nhưng thấy không có gì quan trọng nên cô làm thinh.
Huy Bình chợt cười một tiếng:
- Lúc nãy tội cho cô quá.
Thúy An quay nhanh lại:
- Sao kia?
Huy Bình nheo mắt:
- Cô không quen phải không?
- Sao anh biết tôi không quen?
- Nhìn là biết ngay, trông cô rất buồn cười.
- Tôi giống hề lắm hả?
- Tôi không có ý vậy? Bộ ai tức cười đều giống hề hết hay sao?
Thúy An hơi lúng túng:
- Thật ra đùa như vậy quá tự nhiên...tôi không quen. Mà tôi cũng không nghĩ người ta mời con gái uống rượu.
Huy Bình cười lớn:
- Nhìn cô, tôi biết cô nghĩ vậy.
Anh ta chợt xoay người về phía cô:
- Cô Thúy An đi làm chưa nhỉ?
- Tôi mới ra trường, chưa có việc làm.
- Đã nộp đơn ở đâu chưa?
- Nộp ở sở giáo dục, nhưng người ta chưa phân công.
Huy Bình gật gù:
- Cô giáo à?
- Gần gần thế, chứ chưa phải.
- Nhìn cô, tôi cũng đoán như vậy.
- Cô là em của chị Linh hả?
Thúy An lắc đầu:
- Không phải, bạn.
Huy Bình nhướng mắt:
- Bạn?
- Vâng.
- Theo tôi biết thì chị Linh đâu có đi dạy.
Thúy An nói như giải thích:
- Chị Linh là bạn của chị tôi, nhưng lại chơi với tôi nhiều hơn.
- Sao vậy?
- Cũng không biết nữa, chị ấy bảo là thích chơi với con nít hơn.
- Vì con nít thơ ngây, dễ thương hơn người lớn.
Thúy An ngạc nhiên:
- Sao anh biết.
- Tôi hiểu khá nhiều về chị Linh đấy.
- Vậy hả?
- Cô không tò mò tại sao tôi đến đây à? Thật ra tôi cũng như cô, chẳng quen với ai ở đây cả.
- Vậy hả. Vậy tôi cứ tưởng anh là nhà thơ.
- Tôi có vẻ như vậy lắm hả?
- Tại thấy anh đi với anh Lộc.
- Tôi làm chung công ty với anh Lộc, nhưng không biết thơ thẩn gì cả.
Thúy An buột miệng:
- Vậy thì sao anh đến đây?
- Cũng như cô vậy, anh Lộc rủ tôi đi theo.
- Chẳng lẽ ảnh cũng thích chơi với người nhỏ tuổi hơn?
- Cũng hơi lạ. Hai người rất giống nhau, mà lại như nước với lửa. Nếu họ hợp nhau thì có lẽ hôm nay tôi và cô không đến đây để gặp nhau.
"Hình như anh ta biết về vợ chồng chị Linh còn nhiều hơn cả mình" - Thúy An nghĩ thầm, tự nhiên cô thấy mình và anh ta vô hình chung là bạn.
Thúy An suy nghĩ một chút rồi trả lời:
- Lúc nãy anh nghĩ gì mà uống rượu giùm tôi vậy?
- Chẳng nghĩ gì cả. Hình như là thấy cô khổ sở quá nên tội nghiệp.
- Cám ơn anh nghe.
- Khoan cám ơn, tôi chưa nói hết câu mà.
- Còn gì nữa?
- Còn, nhưng nói ra sợ rồi cô thay câu cám ơn bằng câu chửi, tôi đang suy nghĩ xem có nên nói thật không.
Thúy An tò mò:
- Cái gì quan trọng vậy? anh nói đi.
- Bảo đảm không chửi đấy chứ?
- Tôi không hiểu tại sao tôi lại mất lịch sự với người tốt bụng với mình.
- Cũng không tốt lắm đâu.
- Anh đừng có vòng vo nữa, nói đi.
Huy Bình cười tủm tỉm:
- Chắc đúng như chú Trác nói, ở đây chỉ có mình cô với tôi là trẻ nhất, mà cô thì lại đẹp, tôi không muốn cũng phải galăng thôi.
Thúy An quay phắt lại nhìn anh ta, tròn mắt:
- Anh nói chuyện như vậy à?
- Sao?
- Mà thôi, không sao cả.
- Định bảo tôi nhiễm mấy người văn nghệ phải không?
- Còn hơn thế nữa.
Huy Bình không trả lời, anh ta lấy thuốc ra hút, rồi im lặng nhìn ra sân. Thúy An không biết nói gì nữa, cô cũng lặng thinh nhìn ra theo.
Ngoài sân, nắng bắt đầu chiếu vào thềm, nhưng chỗ hai người đứng vẫn còn mát. Thúy An quay đầu tìm Hạ Linh, nhưng thấy chị ấy đang nói chuyện với mấy người đứng gần đó, nên cô không muốn đến nhập bọn.
Cô chống hai tay lên lan can, đưa mắt ra sân ngắm vườn hồng. Rồi chợt buột miệng:
- Không hiểu làm thế nào mà ngâm hoa hồng với rượu được, nó không đắng sao? thế vị nó như thế nào, có thơm như nước hoa không?
Huy Bình không trả lời, anh ta đột nhiên bỏ đi, làm Thúy An hơi quê, cô nghĩ anh ta thấy cô tò mò nên không thích, anh tavừa bảo con gái không nên uống rượu mà.
Nhưng dù sao thì cũng không nên bỏ đi như vậy, làm người ta quê, như vậy là bất lịch sự.
Thúy An quê quá định bỏ đi chỗ khác thì Huy Bình quay lại, trên tay anh cầm thêm ly rượu, cô chưa hiểu gì thì anh ta đưa cho cô:
- Nếm thử đi.
- Sao? Anh bảo tôi uống hả?
- Thấy cô tò mò thật sự, uống thử chút đi, không thôi về nhà cứ thắc mắc.
Anh ta tâm lý thật, quả thật Thúy An vô cùng tò mò, lần đầu tiên cô thấy có chuyện hoa hồng ngâm rượu, cô cũng muốn nếm thử xem như thế nào nhưng còn ngại Huy Bình.
Thấy vẻ tần ngần của cô, anh ta mỉm cười khuyến khích:
- Thử đại đi, nếm một chút không sao đâu, không say đâu mà sợ.
Thúy An lưỡng lự một chút, rồi cầm ly uống một ngụm nhỏ, đắng nghét, không ngon lành gì cả. Nhưng khi rượu lan tỏa ra, lại thoáng có mùi hoa hồng dư âm rất lâu.
Huy Bình nhìn cô, cười cười:
- Thế nào?
- Đắng, nhưng cũng hay hay.
- Người ta uống rượu vì cái hay hay đó, bây giờ cô hiểu ra chưa?
- Hiểu rồi, nhưng bảo tôi thưởng thức thì chịu thôi.
- Tất nhiên rồi, cái này người ta làm không phải để cho phụ nữ thưởng thức.
Thúy An đưa trả ly rượu cho Huy Bình:
- Cám ơn anh nghe.
- Cám ơn tôi đã giúp cô hết tò mò phải không?
Thúy An vừa gật đầu trả lời thì Hạ Linh đi tới:
- Sao, hai trẻ nói chuyện vui không?
Đúng là cách nói chuyện gán ghép, dễ làm người ta xấu hổ, nhưng đã quen với cách nói chuyện của Hạ Linh, nên Thúy An không thấy ngượng, cô nhìn về phía cửa:
- Người ta về chưa chị?
- Bắt đầu về, nhưng nếu hai đứa còn lưu luyến thì ở lại thêm chút nữa.
Thúy An kêu lớn:
- Chị này.
Hạ Linh vẫn đùa dai:
- Muốn về chưa Huy Bình, con An muốn ở lại đó.
Huy Bình cười cười:
- Ờ thì ở, ở đây cũng vui đấy chứ.
- Hôm nay có Thúy An mới thấy vui hơn phải không?
Huy Bình nói tới:
- Chị biết rồi còn hỏi.
Thúy An bèn bỏ đi:
- Chị Ở đây nói bậy một mình đi.
Cô đi ra sân, Hạ Linh cũng đi theo cô:
- Không chờ thằng Bình về sao?
Không có Huy Bình ở đây, Thúy An không sợ nữa, cô chua ngoa:
- Em thì về với anh Bình được rồi đấy. Chỉ sợ chị không thích đi với anh Lộc thôi.
- Nhỏ này, mới nói chuyện với thằng Bình một chút mà tiến bộ dễ sợ. Chắc hai đứa nói chuyện hợp nhau lắm hả?
- Cũng hơi hơi.
- Chặc chặc, tiến bộ quá.
Thúy An làm như không nghe, cô đến chào chủ nhà về. Hạ Linh làm ngơ như không thấy Lộc, cô theo Thúy An ra sân lấy xe.
Trên đường về, cô bắt đầu tra vấn:
- Hai đứa nói chuyện gì mà có vẻ tâm đắc quá vậy?
- Xã giao mà chị.
- Xã giao gì mà thấy đứa nào cũng cười mỉm như đắc ý, mới gặp lần đầu mà có vẻ hợp gu.
Thúy An cong môi:
- Chị bỏ người ta lo nói chuyện với ai không, đứng một mình buồn nên nói chuyện cho vui, chẳng lẽ làm thinh.
Hạ Linh phì cười, rồi tinh quái đọc ngân nga:
- Buổi sáng nắng lung linh trong vườn, chàng và nàng đứng bên thềm ngắm hoa, và chàng mời nàng ly rượu hoa hồng, nàng đón nhận ly rượu đầu tiên trong đời, như đón nhận tình yêu đầu tiên và bất diệt.
- Ui, lãng mạn quá, tiểu thuyết chịu không thấu, nghe mà rùng cả mình.
Cả hai cười phá lên, Hạ Linh tiếp tục nói tới:
- Hay là em quen với thằng Bình đi An, nó dễ thương lắm, để chị làm mai cho. Chị thấy hai đứa xứng đó.
- Dễ thương thì chị làm mai cho chị đi.
Hạ Linh tỉnh bơ:
- Phải chị còn trẻ là chị bai ông Lộc để cua nó rồi. Thôi vậy làm mai cho An đi hé.
Thúy An nói lẫy:
- Ừ thì làm mai đi, nói hoài à.
- Thiệt nghe, để chị về chị nói nó, chị bảo nó tấn công An. Hai đứa đứa nào cũng cao cao mảnh mai, mai mốt cho ra một đám con yểu điệu như lá mía, được đó.
Thấy Thúy An không trả lời, cô nói tới:
- Để về chị bàn với anh Lộc, kêu ổng nói với thằng Bình.
- Chị có rảnh thì lo làm thơ đi, đừng làm chuyện tào lao, vớ vẩn không thể tưởng.
- Nhất định chị phải nói với anh Lộc, để ổng lo chuyện này.
Thúy An la toáng lên:
- Chị nói là em nghỉ chơi chị luôn đó, bộ chị muốn anh ta cười em hả?
- Cười đâu mà cười, chị nói khéo lắm. Yên chí đi.
Thúy An giận dỗi:
- Đùa hoài à, chị nói chuyện với gió đi, em không thèm nghe đâu.
Hạ Linh khoái chí với sáng kiến mới, nên nhất định không bỏ qua. Cô tiếp tục:
- Sao từ đó giờ chị không nghĩ ra chuyện này ta, hôm nay đi như vậy mà hóa ra hay đó, thấy hai đứa nói chuyện chị mới nảy ra ý nghĩa đó.
- Em không thèm nghe đâu, chị nghỉ gì kệ chị.
Cách giận dỗi hết sức trẻ con của Thúy An làm Hạ Linh buồn cười, thú vị. Cô rất thích chọc cho Thúy An giận để nhìn. Thật ra cô cũng đã thích tính cách của Huy Bình, nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện mai mối, hôm nay vô tình có cuộc gặp này cô mới nghĩ ra.
Hạ Linh ngồi trước bàn phấn, chăm chút xoa kem lên mặt, cô liếc nhìn về phía bàn, rồi chợt lên tiếng:
- Thằng Bình có bồ chưa vậy?
Lộc bỏ cây viết xuống bàn, ngẩng lên:
- Chưa, chi vậy?
- Không lẽ nó như vậy mà chưa có ai?
- Cũng có, nhưng không đi tới đâu, thằng đó coi vậy chứ khó lắm, mà hỏi chuyện đó làm chi?
- Sao không làm mai hai đứa nhỉ?
- Làm mai ai?
- Thúy An.
- Tào lao, mai mối tốt đẹp không nói gì, rủi không hạnh phúc là lôi bà mai ra chửi, dẹp đi nghe.
- Chưa biết tới đâu mà lo bị chửi, thì cứ nói thử với nó xem.
- Mệt quá.
- Hôm đó về, nó có nhận xét gì về nhỏ An không?
- Không.
- Không thật à?
- Nó đi công tác thường xuyên, tiếp xúc với con gái cả đống, bộ mới lần đầu gặp con gái sao mà để ý.
Hạ Linh hơi thất vọng, hôm đó thấy Huy Bình có vẻ săn đón Thúy An quá, cô nghĩ hai người ít ra cũng có ấn tượng về nhau, vậy mà ...
Cô quay hẳn lại phía Lộc:
- Lúc sáng thấy nó có vẻ kết nhỏ An lắm, mấy người nhớ lúc nó uống rượu dùm con nhỏ không, suốt buổi hầu như nó chỉ kèm một bên con nhỏ.
Lộc ngắt lời:
- Tánh thằng đó vậy đó, đâu phải lần đầu nó săn sóc con gái, chuyện cư xử là thường, đừng có ảo tưởng.
- Ảo tưởng gì?
- Phụ nữ kỳ thật, cứ thấy ai có cử chỉ ga lăng là có ý nghỉ là người Thúy An thích mình, như vậy dễ chết lắm.
- Thôi đừng nói chuyện đó, nếu thằng Bình không nghỉ gì thì mấy người làm mai đi, nói vô đi.
- Sao tự nhiên mấy người thích làm mai quá vậy? Thằng Bình bản lĩnh trong chuyện trai gái lắm, nhưng Thúy An thì khờ, rủi nó thích thằng kia thì tội nghiệp nó.
- Yên chí đi, tôi không nói gì trước mặt nó đâu, làm như tôi vụng về lắm vậy.
- Thôi, đừng có tào lao nữa.
- Mệt mấy người quá, thì cứ giới thiệu thử xem sao, không được thì thôi.
Lộc bắt đầu nhượng bộ:
- Nhưng giới thiệu bằng cách nào, hai đứa cũng biết nhau rồi.
- Tuần sau mấy người rủ nó tới nhậu, rồi sẽ gọi con An, làm như vô tình thôi.
- Tùy mấy người sắp xếp, tôi sao cũng được.
Hạ Linh cười đắc ý một mình, cuối cùng thì Lộc cũng phải chiều ý cô, anh ủng hộ thì chuyện gì cũng phải xong thôi.
Chiều chúa nhật Lộc rủ Huy Bình đến chơi, chuyện đó cũng bình thường vì Bình vẫn thường đến nhà như thế, mọi người đang loay hoay trong bếp thì Thúy An đến.
Nghe tiếng gõ cửa, Hạ Linh nhìn thoáng Huy Bình, rồi bước ra cửa.
Thúy An bước vào, có vẻ tò mò ngơ ngác:
- Có chuyện gì mà chị gọi gấp thế? Có gì không?
Hạ Linh đẩy cô vô:
- Hỏi gì mà lắm thế, vô nhà cái đã.
Huy Bình đang ngồi trong phòng, nghe tiếng Thúy An, bèn quay ra nhìn như tò mò. Cô cũng vừa thấy anh, trong một thoáng, đôi mắt cô tròn xoe ngạc nhiên, nhưng chưa kịp nói thì Huy Bình lên tiếng:
- Chào Thúy An, không ngờ gặp cô ở đây.
- Chào anh.
Thúy An trả lời, rồi nhìn qua Hạ Linh, tự nhiên cô đoán ra lờ mờ lý do bị gọi qua gấp như vậy, nhưng cô lặng im như không hiểu.
Hạ Linh nói vui vẻ như rất vô tình:
- Không hẹn mà gặp, hai người này chắc có duyên với nhau quá.
Rồi làm như vô tình, cô ấn Thúy An ngồi xuống cạnh Huy Bình, miệng vẫn nói không ngớt:
- Ngồi đây cho dễ nói chuyện, Bình biết không, hôm đó về, chị với nó luôn nói về cậu, nó khen Bình đẹp trai đó.
- Em khen hồi nào - Thúy An muốn la toáng lên. Nhưng sợ Hạ Linh quê nên cô làm thinh, rồi cố tìm cách nói như giải thích :
- Chị có nhớ lộn không, em đâu có nói gì đâu.
Hạ Linh thật ác, cô nói tới luôn:
- Thì cần gì phải nói ra, nhìn hai người nói chuyện tâm đầu ý hợp cũng biết rồi, hôm đó về thấy cứ ngơ ngẩn như mất hồn vậy. Tối ngày nhắc thằng Bình hoài.
Đến mức này thì Thúy An hết đường chống đỡ, miệng cô làm sao nói qua nổi miệng Hạ Linh. Thế là cô làm thinh.
Huy Bình nhìn thấy cử chỉ bối rối của Thúy An anh cười một mình. Dĩ nhiên anh biết tỏng Hạ Linh dựng chuyện, biết cả ý đồ của bà chị tinh quái ấy, nhưng anh đâu có yếu bóng vía như Thúy An mà chịu để mình chết dí, và anh cười cười tỉnh bơ:
- Nói chuyện hợp nhau thì dù gặp một chút cũng là bạn bè, mà bạn bè nhắc nhau là chuyện thường, phải không Thúy An?
- Phải đấy, đúng đấy, ngoài ra không có ý gì xấu cả - Thúy An gật đầu lia lịa, y như con nít tìm được đồng minh.
Lộc và Hạ Linh cười phá lên, cử chỉ non nớt của cô tự nhiên làm Lộc cũng muốn trêu cô một tí, anh nói như vô tư:
- Người dưng khác họ đem lòng bênh nhau hả Thúy An?
Đến cả anh ấy mà cũng chọc mình, thật khổ, biết vậy mình chẳng dại dột đến đây - Thúy An nghĩ thầm, cô thấy giận Hạ Linh không thể tưởng, hôm đó đã nói rồi, thế mà còn đùa dai, như thế chẳng khác nào nói với Huy Bình rằng "Em tôi đang ế đây, hãy làm ơn đám cưới giùm, hàng đại hạ giá đấy"
Ý nghĩa làm cô phát tức lên, thế là cô bặm môi ngồi làm thinh.
Lộc nhìn cô cười cười, anh không nỡ làm cô phải dở khóc dở cười, nên định nói qua chuyện khác. Nhưng Hạ Linh thì thích đùa dai, thấy khuôn mặt bí xị của Thúy An, cô tỉnh bơ nói tiếp:
- Bình là hân hạnh lắm mới được con An nhắc tới đó nghe, từ đó giờ nó ít nói chuyện với con trai lắm, nói chi là nhắc.
Huy Bình cười thản nhiên:
- Em biết em hân hạnh mà.
Thúy An chợt quay phắt lại:
- Tới anh nữa hả?
Huy Bình định nói gì, nhưng lúc đó có tiếng chuông reo nên anh ngưng lại. Hạ Linh đứng dậy bước qua nghe máy. Lộc cũng đi ra sau bếp. Tranh thủ lúc không
có ai, Huy Bình nghiêng qua nói với Thúy An:
- Cô đừng có như vậy nữa.
- Đừng như vậy là sao?
- Cứ làm như không biết gì hết đi.
Thúy An cãi ngay:
- Không biết sao được, anh có thấy chị ấy cố tình chọc không?
- Thấy đấy, nhưng tại sao cô phải phản đối quyết liệt như vậy?
- Chẳng lẽ tôi đồng tình?
Huy Bình lắc đầu:
- Tôi không bảo cô đồng tình, nhưng càng giận thì chị càng chọc thêm thôi, sao không tập phớt lờ đi, làm như tôi vậy.
Thúy An làu bàu:
- Tôi cứ đồng tình như anh, còn bị chọc dữ nữa.
- Tại sao cô sợ bị chọc, chuyện đó đâu có làm cô chết.
Cách nói thản nhiên của Huy Bình làm Thúy An muốn la làng, cô nhìn anh bất mãn:
- Chẳng lẽ nó đáng thích lắm sao?
Huy Bình ngã người ra sau, cười uể oải:
- Đôi lúc cũng đừng nên để ý quá, mấy chuyện chọc ghẹo như vậy, tôi không quan tâm.
Thúy An ngọ ngoạy:
- Nhưng mà tôi bực ghê lắm.
- Tại sao bực?
- Cũng không biết tại sao, nhưng tức.
- Phải có lý do cụ thể chứ.
Thúy An suy nghỉ một chút, rối nói thẳng:
- Tự nhiên gọi tôi đến như thế, chẳng khác nào nói với anh tôi đang ế chày ế cối và đang cần người yêu ghê gớm, có đáng xấu hổ không?
Huy Bình hơi nhướng mắt nhìn cô, rồi chợt cười lớn, đến nỗi Hạ Linh đang nghe điện cũng phải quay lại, Thúy An nhìn ra phía cửa, rồi khẽ cau mày:
- Anh cười cái gì?
Huy Bình cố nín cười:
- Cô thật sự nghĩ vậy à?
- Tôi nghĩ vậy đó.
- Cô làm tôi ngạc nhiên kinh khủng.
- Bộ tôi nói ngớ ngẩn lám hả, kỳ thật, chẳng lẽ anh không có cảm giác như tôi?
Huy Bình lắc đầu:
- Không hề, và cô đừng lo, tôi không nghỉ vậy đâu, một người như cô, không ai dám nghĩ là cô ế cả.
Thúy An phẩy tay:
- Đừng nói chuyện này nữa nhé.
- Và cô cũng đừng nhăn nhó như nãy giờ, làm đồng minh với tôi đi, như thế chẳng có ly do gì để chị Linh chọc nữa.
Thúy An ngồi im suy nghĩ, cô chưa biết có nên liên minh với Huy Bình không thì Hạ Linh đã đi về phía bàn:
- Nãy giờ thấy hai trẻ nói chuyện có vẻ vui quá. Có cần chị đi chỗ khác không?
Thúy An còn đang lưỡng lự thì thấy Huy Bình nheo mắt như ra hiệu, tự nhiên cô phì cười và nói ngay một câu mà chính cô cũng không ngờ:
- Biết người Thúy An không cần thì đi chỗ khác đi, ngồi đó làm chi.
Huy Bình hơi ngạc nhiên, rồi bật cười tán thưởng. Ngay cả Hạ Linh cũng bị bất ngờ, rồi cười ré lên:
- Nãy giờ được thằng Bình huấn luyện rồi chứ gì, hôm nay Thúy An tiến bộ thấy rõ luôn.
Không rõ chuyện đó có gì thú vị mà cô cứ cười mãi, đến nỗi Thúy An đâm ra hối hận vì sự bạo gan của mình. Nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, thế là cô làm ra vẻ tỉnh bơ:
- Em tiến bộ từ đó giờ lận mà, cần gì phải đợi huấn luyện.
Hạ Linh gật gù:
- Công nhận, thằng Bình kiếm đồng minh lẹ thật, bởi vậy, đã kết được nhau thì cần gì thời gian hay mai mối, chắc tôi trở thành người rồi quá.
- Chứ gì nữa - Thúy An nói thản nhiên.
Sự tiến bộ vượt bực của cô làm Huy Bình cũng thấy tức cười, anh đưa mắt nhìn Thúy An, cô cũng nhìn lại anh như hỏi "tôi nói thế có được không?" Tự nhiên anh đáp lại bằng một nụ cười đồng tình.
- Tối rồi, đi một mình không nên, để thằng Bình đưa về.
Thúy An còn đang ngần ngừ thì Huy Bình lên tiếng:
- Chị khỏi lo, tụi em cũng định đi chơi một chút, sau đó em đưa An về luôn.
Trong một thoáng, đôi mắt Hạ Linh tròn xoe ngạc nhiên, cô không ngờ hai người kềt nhanh như vậy, nói kiểu đó là có sự thỏa thuận trước chứ không phải đùa nữa rồi.
Trong một thoáng, đôi mắt Hạ Linh tròn xeo ngạc nhiên, cô không ngờ hai người kết nhanh như vậy, nói kiểu đó là có sự thỏa thuận trước, không phải đùa nữa rồi.
Cử chỉ của Hạ Linh làm Thúy An thích chí lắm, cô đề phòng Hạ Linh mà quên mất mình đang vô tình đứng về phía Huy Bình, đúng với ý đồ của Hạ Linh, cho nên khi Huy Bình khoát tay bảo cô đi trước, cô thản nhiên đi như không có gì bất thường.
Cả hai đi dọc theo hành lang xuống đường. Huy Bình không nói gì mà cứ cười như thú vị một điều gì đó. Thúy An nhìn anh nghi ngờ, rồi lên tiếng:
- Anh cười gì vậy?
Huy Bình quay lại, nheo mắt:
- Cười vì sự tiến bộ của Thúy An.
Thúy An lặng thinh suy nghỉ giây lát, rồi cũng bật cười:
- Lúc nãy hai mắt chị ấy cứ tròn xoe lên, tôi muốn cười mà không dám, thế là hết chọc nữa rồi, ý kiến của anh hay lắm.
Huy Bình đưa mắt nhìn cô:
- Cô có vẻ đắc ý quá hả, chắc hay bị chị Linh trêu ghẹo lắm phải không?
Thúy An gật đầu không dấu diếm:
- Hôm đó về, tôi thật khổ với chị ấy, chọc đến nỗi tôi muốn chui luôn xuống đất, anh biết rồi đó, miệng chị ấy là bạo khủng khiếp.
- Dân văn nghệ mà.
- Ngay cả chị Hoa tôi cũng chịu không nổi cách bạo dạn của chị ấy.
- Cũng không có gì lạ, mà này, nãy giờ tôi ngạc nhiên thật đấy.
Thúy An tò mò:
- Anh ngạc nhiên gì?
- Chúng ta đã trở thành đồng minh rồi phải không?
- Tất nhiên.
Huy Bình nói với một chút dễu cợt:
- Cô thấy tôi với chị Linh, ai đáng đề phòng hơn?
Thúy An làm thinh, cô nhận ra mình đã thực hiện đúng ý đồ của Hạ Linh. Thật ra... cuối cùng thì mình cũng không chạy đâu cho thoát, vấn đề là đồng ý với hình thức nào thôi.
Thấy Thúy An cứ nín lặng, Huy Bình khẽ nhìn cô, rồi cười cười một mình.
Bất ngờ anh lên tiếng:
- Thật ra bị chọc là một chuyện, còn mình nghĩ gì là chuyện khác, cô có nghĩ vậy không?
- Có. - Thúy An trả lời miễn cưỡng.
- Và không phải chỉ có mình cô tự ái đâu, tôi cũng tự ái lắm, tôi ghét nhất trò mai mối, bộ tồi tệ đến nỗi không tìm được người yêu mà phải nhờ đến người khác nhỉ?
- Đúng, đúng, tôi cũng nghĩ như anh vậy, tôi thích mình làm chủ mình hơn, trò mai mối là xưa rồi.
Lúc đó cả hai đã đến chỗ lấy xe, Huy Bình đi nhanh lên phía trước:
- Xe cô là chiếc nào?
- Chiếc này.
Huy Bình dắt xe ra cho Thúy An, rồi đề nghị:
- Dù sao cũng đã tối rồi, để tôi đưa cô về cho an toàn.
- Khỏi khỏi, đường thành phố mà, đâu có gì phải sợ, đưa đón như thế phiền phức lắm.
- Thế nếu cô có người yêu sao, chẳng lẽ không bao giờ đưa cô về à?
- Cũng không biết nữa, tới đó sẽ tính.
- Nhưng dù sao tôi cũng đưa cô về, nếu không tôi tự ái lắm.
- Sao lại tự ái?
Huy Bình nhún vai:
- Trong tình huống này mà không đưa cô về, chị Linh sẽ cười vì tính thiếu galăng của tôi.
Thúy An vô tình nhún vai theo:
- Chẳng lẽ anh sợ miệng lưỡi của chị Linh?
- Cũng đáng sợ lắm chứ.
- Lạ thật, cỡ như anh mà cũng sợ bị cười.
- Tôi không sợ bị cười lắm đâu, chỉ sợ cô An nghĩ tôi không galăng thôi.
Thúy An phì cười:
- Tôi không nghĩ vậy đâu.
- Chấm dứt bàn cãi ở đây, tôi phải đưa cô về thôi. Đứng đây chờ tôi.
Không còn cách nào khác, Thúy An đành đứng bên lề chờ Huy Bình, thật ra chuyện đưa đón cũng không quan trọng đến nỗi phải đưa đẩy từ chối. Nghĩ cho cùng, nếu Huy Bình không lịch sự với cô, chắc cô sẽ tự ái và kém thiện cảm với anh hơn.
Hình như Huy Bình chỉ có ý định lịch sự chứ không phải tán tỉnh, suốt đường đến nhà Thúy An, anh chẳng nói chuyện nhiều. Và hình như có vẻ hơi vội.
Đưa cô về đến trước cổng nhà, anh chỉ nói một câu chúc ngủ ngon, rồi phóng xe ào ào, như đền lại thời gian đã mất khi chạy chậm bên Thúy An.
Thúy An về nhà một lát thì Hạ Linh gọi điện sang, giọng cô có vẻ thăm dò:
- Sao, thằng Bình có đưa về không?
Thúy An đáp miễn cưỡng:
- Có.
- Có sao nói ỉu xìu vậy?
- Chẳng lẽ em phải hót lên như chim cho có vẻ sung sướng? - Thúy An nhăn nhó.
Hạ Linh cười khúc khích:
- Nếu cần thì cứ hót, có sao.
- Mai mốt em chẳng dám đến nhà chị nữa đâu, chị biết em xấu hổ lắm không?
- Có gì mà xấu hổ, tại thấy hai đứa dễ thương nên tao làm mai cho, không cám ơn còn trách hả?
- Em chả cám ơn nổi.
- Thằng Bình dễ thương lắm, để nó quen với người khác uổng.
Không kìm được, Thúy An bật cười:
- Chị hay nói em con nít, chị còn con nít hơn em nữa.
- Con nhỏ này.
- Thôi nha, còn hỏi gì nữa không? Em đi ngủ à.
- Ngủ để thưởng thức lại cuộc gặp gỡ lúc nãy hả?
Thúy An đáp bừa:
- Chứ gì nữa.
- Nhỏ này, thằng Bình làm công tác tư tưởng một chút mà tiến bộ thiệt, bộ chị không biết hả?
Thúy An đuối lý làm thinh, trong thâm tâm, cô cũng hơi ngán vì sự nhạy bén của Hạ Linh, thế là cô nói qua chuyện khác:
- Chị có nói chuyện với chị Hoa không? Để em gọi.
- Thôi khỏi, nói với An đủ rồi.
- Em có gì đâu mà nói - Thúy An trả lời ỉu xìu.
Hạ Linh chợt cười lớn, rồi nói nghiêm nghị:
- Thôi ngủ đi, chị cúp đây, chị còn gọi cho thằng Bình nữa.
Giọng Thúy An hoảng hốt:
- Chị gọi chi vậy?
- Hỏi nó coi nó thích An không.
Thúy An la toáng lên:
- Đừng có hỏi, đừng có hỏi, nếu không em giận chị đấy.
Nhưng Hạ Linh chỉ cười, rồi gác máy.
Thúy An cứ đứng thần người bên máy, tức muốn khóc được. Cô muốn gọi đìện cản Hạ Linh, nhưng biết gọi như thế chỉ càng bị chọc già, nên đành làm ngơ. Tự nhiên vướng vô chuyện ngớ ngẩn, tức muốn chết được.
---------------------
Thúy An buông chiếc giỏ xuống bàn, rồi nằm lăn ra giường một cách mệt mỏi. Lúc nãy cô đã đến công ty du lịch nộp đơn, họ nhận, nhưng có vẻ không hứa hẹn lắm, mấy tháng nay cứ chạy nhông không tìm việc, đến đâ cũng chỉ được lời hứa, không biết lần này ra sao, nhưng cô nản lắm rồi.
Suốt ngày cô rảnh rỗi đến phát chán, đi chơi với bạn thì cũng không thoải mái như trước, vì bạn bè đều đã có việc làm. Có một địa chỉ mà cô biết lúc nào cũng sẵn sàng đi chơi, nhưng cho tiền cô cũng không dám tới. Đó là nhà Hạ Linh, tới mắc công bị chọc là tìm Huy Bình, chịu không có nổi.
Chợt có tiếng chuông reo, Thúy An chạy ra nhấc máy, thờ ơ:
- A lô.
- Chào Thúy An, có nhớ tôi không?
Trong một thoáng, đôi mắt Thúy An mở to ngạc nhiên, vì nhận ra giọng Huy Bình nhưng cô cũng trả lời vui vẻ:
- Nhớ chứ, chào anh.
- An đang làm gì vậy?
- Hả?
- Tôi hỏi cô đang làm gì.
- Ờ...chẳng làm gì cả.
- Có nghĩa là rất rảnh.
Thúy An tò mò:
- Hình như anh định nhờ tôi làm gì hả?
- Sao cô biết.
- Nếu không nhờ thì hỏi tôi rảnh để làm gì?
Tiếng Huy Bình cười khẽ trong máy:
- Thúy An thông minh thật, và nhạy bén nữa.
- Cảm ơn vì đã khen, nhưng anh định nhờ gì vậy?
Huy Bình nói thẳng thắn:
- Cô có thể ra gặp tôi một chút được không?
- Ở đâu ? - Thúy An đầy ngạc nhiên.
- Ở quán càfê cạnh nhà cô đấy.
- Ôi, anh đang ở đấy à?
- Tôi chờ cô thêm mấy phút nữa nhỉ.
"Anh ta làm như mình dễ dãi lắm vậy, ngoắt tay một cái là ra liền" - Thúy An nghĩ thầm một cách tự ái, môi cô vô tình cong lên:
- Nhưng tôi đã nhận lời đâu.
- Đừng từ chối mà, từ chối là làm khó tôi đó, tôi biết cô vốn tốt bụng, chẳng bao giờ bỏ mặt khi bạn bè cần mình.
- Anh nịnh khéo thật đấy, nhưng anh cần tôi giúp thật hả? chuyện gì vậy?
- Gặp rồi sẽ nói, chờ cô thêm 10 phút nữa nhé.
Tự nhiên Thúy An trở nên dễ chịu:
- Không đến 10 phút đâu, 5 thôi.
- Rất cám ơn Thúy An.
"Lịch sự quá" - Thúy An nghĩ thầm khi nghe tiếng cám ơn ngọt lịm của anh ta, cô gác máy, vào phòng chải sơ lại tóc, rối đi ra ngoài.
Thúy An vào quán càfê gần nhà, Huy Bình đã ngồi chờ sẵn, anh Thúy An kéo ghế cho cô rồi hỏi:
- Thúy An uống gì?
- Gì cũng được, mà thôi đừng gọi, anh cần tôi có chuyện gì?
Huy Bình không trả lời, anh Thúy An quay qua gọi cho cô ly cam, rồi thong thả quay lại nhìn nhìn cô buông một nhận xét:
- Lâu quá không gặp, thấy Thúy An chững chạc hơn một tí.
"Khen kiểu đó chẳng khác gì chửi người ta" - Thúy An nghỉ thầm, nhưng cô lờ đi như không nghe.
- Có chuyện gì vậy anh Bình?
Huy Bình cười cười:
- Chuyện này hơi kỳ cục, cho nên cô hãy bình tĩnh khi tôi nói, được không?
Tự nhiên Thúy An thấy hồi hợp, lo lo:
- Chuyện gì vậy?
- Cô vui lòng đi với tôi đến gặp một người nhé.
- Gặp ai? - Thúy An hỏi căng thẳng, cô tự nhiên nghỉ đến Hạ Linh.
Huy Bình hơi khoát tay:
- Cô đừng nặng nề vậy, không có gì nghiêm trọng lắm đâu.
- Nhưng mà gặp ai thế?
- Mẹ tôi.
Thúy An bắt đầu ngọ ngoạy:
- Gặp mẹ anh à. Tại sao tôi phải làm chuyện đó?
- Thúy An này, khi nhờ cô tôi cũng căng thẳng lắm, cho nên cô đừng lo như vậy, được không?
Thúy An ngồi thẳng lên, giữ cho vẻ mặt thật bình thường:
- Nhưng gặp để làm gì? sao anh không nhờ người khác mà nhờ tôi?
- Tôi không muốn nhờ người khác.
Nói xong Huy Bình ngồi im, anh không cười nữa, mà có vẻ tư lự, hình như có gì đó nghiêm trọng thật sự. Thúy An mỗi lúc một tò mò, cô hỏi dè dặt:
- Chuyện gì vậy anh Bình?
Huy Bình đáp thờ ơ:
- Cũng có chuyện.
Nói xong anh lại ngồi yên suy nghỉ, Thúy An hơi giận:
- Bộ Ở nhà anh suy nghĩ chưa đủ sao mà đến đây vẫn chưa xong, vậy chừng nào anh mới quyết định lận?
Huy Bình cắn môi, anh có vẻ đắn đo:
- Tôi không ngại vì chuyện gặp mẹ tôi, mà ngại vì thái độ của cô, có lẽ tôi không nên yêu cầu cô làm việc quá sức mình.
Cách nói của anh khơi dậy lòng tốt của Thúy An, cô nói hăng hái:
- Không sao đâu, anh cứ nói đi.
- Ra khỏi chỗ này rồi nói.
Và anh quay qua gọi tính tiền, cử chỉ đột ngột của anh làm Thúy An không kịp phản ứng, thế là cô đứng dậy theo anh ra khỏi quán.
Huy Bình im lặng trên suốt đường đi, hình như là lại tiếp tục suy nghĩ, anh im lặng thì Thúy An không có lý do gì để nói, cô cũng lặng thinh.
Cho đến khi anh rẽ vào một con đường vắng thì cô bắt đầu lo. Cô chưa đến đây lần nào, cũng không hình dung được trong thành phố lại có một chỗ vắng vẻ như thế. Và cô tròn mắt khi Huy Bình dừng lại giữa đường.
- Sao anh dừng lại ở đây.
- Tôi muốn nói chuyện ở đây, vì cô có la thì cũng không ai nghe.
- Cái gì, chẳng lẽ anh muốn giết tôi?
Cách sợ của cô làm Bình bật cười, trong một thoáng, anh quên hết căng thẳng và nhìn cô tinh quái:
- Nếu cô từ chối thì tôi giết cô đấy.
Thúy An lùi ra sao:
- Anh đừng có đùa.
Huy Bình dựng xe, rồi ngồi ghé lên yên, anh trở lại vẻ nghiêm nghị ... nhưng không nói nữa tự vì người đánh chuyện này đang mỏi tay quá rồi ...
Huy Bình dựng xe, rồi ngồi ghé lên yên, anh trở lại vẻ nghiêm nghị:
- Nói thẳng nhé An, tôi muốn nhờ cô đóng vai người yêu của tôi, và hơn thế nữa, chúng Thúy An sẽ cưới nhau.
Thúy An đứng sựng nhìn anh, không như điều mình đã lo, cô Thúy An không la mà cũng chẳng chạy, cô nhìn anh không chớp:
- Anh đừng có đùa, chị Linh xúi anh chọc tôi phải không?
Mắt Huy Bình nhướng lên ngạc nhiên:
- Tôi không ngờ cô nghĩ như vậy, hình như thấy tôi là cô nghĩ đến chị Linh, sao kỳ vậy?
Thúy An liếm môi:
- Vì chỉ có chị Linh mới nghĩ được những trò tai quái này.
Huy Bình lắc đầu cương quyết:
- Dứt khoát là không, tôi không phải con nít mà bị người lớn xúi giục.
Thúy An ngẫm nghĩ một chút. Rồi kêu lên:
- Nhưng sao phải nói dối như vậy? Anh không nói thẳng với mẹ anh được sao mà phải làm cách này?
- Có nhiều chuyện tôi không nói với mẹ tôi bằng lời, chỉ hành động thôi.
- Ôi lạy Chúa, mẹ của mình mà không thể nói chuyện được, vậy nói với ai?
- Chẳng nói với ai, tự mình giải quyết.
- Thật là kỳ lạ, nếu có chuyện gì quan trọng thì người đầu tiên tôi nói là mẹ tôi đấy.
- Vậy thì chúc mừng cô, còn tôi thì không được như vậy.
An đột ngột đổi giọng:
- Thế nào, đồng ý chứ?
- Hả?
- Cô có quyền từ chối, vì tôi biết chuyện này hơi quá đối với cô.
- Qúa thật đấy, tôi sợ lắm... anh có thể nhờ người khác không?
Huy Bình sầm mặt:
- Cô làm tôi thất vọng, nhưng dù sao cũng cám ơn cô.
Thúy An liếm môi:
- Xin lỗi anh nghe, tôi cũng muốn giúp anh lắm, nhưng chuyện này ... tôi sợ quá.
Huy Bình nhìn cô chằm chằm:
- Cô sợ cái gì, tôi hay mẹ tôi ... hay cô sợ mang tiếng?
- Tôi ... sợ đủ hết ... lỡ mọi người biết thì chết.
- Chị Linh nói với tôi là cô chưa có người yêu.
Thúy An gật đầu:
- Vâng, thì chưa, nhưng tôi vẫn thấy sợ, không giải thích được.
- Thử phân tích xem, tại sao sợ.
Thúy An nói không do dự:
- Tất nhiên phải sợ chứ, những chuyện như vậy không đáng lo sao.
Rồi thấy Huy Bình nhìn mình với vẻ thiếu thiện cảm, Thúy An chợt có tâm lý phản kháng:
- Sao anh lại nhìn tôi, có thể tôi hơi ích kỷ vì không giúp anh, nhưng giúp cũng tùy chuyện chứ, những chuyện kinh dị như thế này, làm sao tôi dám giúp.
Bình gật đầu:
- Tôi biết.
- Biết sao anh còn trách tôi?
- Hiểu là một lẽ, nhưng buồn là lẽ khác, tôi không thể không thất vọng.
Thúy An ái ngại:
- Xin lỗi anh nghe.
- Sao xin lỗi hoài vậy?
- Không giúp được anh, tôi thấy mình có lỗi quá.
Chợt nghĩ ra, Thúy An sốt sắng:
- Sao anh không nhờ chị Linh, tôi nghĩ chỉ không từ chối đâu.
Huy Bình nhìn cô:
- Cô nghĩ cái gì vậy? Tôi thế này mà có người yêu thế ấy, cô cho mẹ tôi là con nít à?
Thúy An làm thinh, cô chợt nhận ra mình nói lãng nhách, chị Linh lớn tuổi đến thế, nhìn sao mà xứng với Huy Bình chứ, đúng là đồ điên.
Cô khẽ cắn môi, ái ngại:
- Tại sao anh phải nói dối chứ?
Huy Bình khẽ nhún vai:
- Đã không chịu giúp mà còn tò mò cái gì?
Thúy An tiu nghỉu quay nhìn chỗ khác. Quả thật cô thấy tò mò kinh khủng. Bỗng nhiên có người nhờ mình đóng vai người yêu, phải có lý do gì chứ.
Tò mò quá chịu không nổi, cô hỏi qua chuyện khác:
- Bộ anh không có bạn gái nào khác à?
- Có.
- Sao anh không nhờ họ?
- Không thích.
- Sao vậy?
- Hỏi nhiều quá.
Thúy An hơi quê, cô tự nhủ tốt hơn là không hỏi gì nữa. Cô đưa mắt nhìn quanh, rồi đề nghị:
- Anh cho tôi về được không?
Huy Bình làm thinh, hoàn toàn không có vẻ gì muốn về. Không hiểu anh nghĩ gì mà chợt bước xuống, dắt xe vào quán nước gần đó.
- Vào đây nói chuyện.
- Có chuyện gì mà nói, cho tôi về đi thôi.
Nhưng Huy Bình cứ làm thinh, bắt buộc Thúy An phải đi theo:
- Anh không muốn nói chuyện với tôi mà, cho tôi về đi thôi.
- Vào một chút rồi về.
Anh dựng xe bước vào quán, Thúy An miễn cưỡng ngồi xuống ghế, cô đưa mắt nhìn quanh, không biết người ta bán cho ai, chỗ này vắng hoe không có ai qua lại, cả quán chỉ có cô và Bình là khách, vắng thấy ghê, nếu là tối chắc cô không dám vào quá.
Như hiểu ý cô, Huy Bình trấn an:
- Đừng lo, ở đây an toàn lắm.
- Lạ thật, không hiểu sao anh biết chỗ này.
- Tôi biết nhiều chỗ lắm, kể cả những ngõ ngách sâu nhất.
- Nhưng tại sao anh lại đưa tôi đến đây.
- Tôi nói rồi, tôi sợ cô la um sùm, người ta nhìn quê lắm.
- Tôi phải biết giữ ý chứ.
Huy Bình gật đầu:
- Biết rồi, nãy giờ nhìn cách thận trọng của cô tôi cũng hiểu khá nhiều về cô rồi. Tôi biết mình nhờ đúng người có thể tin tưởng mà.
Thúy An vội nhìn chỗ khác, cô sợ Huy Bình năn nỉ cô, cô rất sợ bị năn nỉ làm điều mà mình không muốn, cách tốt nhất là đề phòng.
Bên cạnh cô, Huy Bình loay hoay lấy thuốc hút, mắt anh hơi nhíu lại như suy nghĩ, không hiểu sao anh chợt nói như kể, không cần biết Thúy An có nghe hay không:
- Gia đình tôi không hạnh phúc như gia đình cô, mà tôi cũng không chờ gì điều đó, tôi chỉ thích sống độc lập một mình, không đụng chạm đến ai, và cũng không ai chạm mình.
Thúy An gật đầu như hiểu:
- Nhưng sống như vậy khó lắm đấy.
- Rất khó.
- Buồn lắm.
- Tôi có nhiều cái khác vui hơn là gia đình.
Anh chợt phẩy tay:
- Nhưng thôi, đừng nói chuyện đó, vấn đề là mọi người không để tôi yên, nhất là mẹ tôi, vì thế, để đấu tranh với mọi người, tôi phải bắt đầu từ bà ấy.
"Bà ấy à? Lần đầu tiên mình nghe một người nói về mẹ mình như vậy." - Ý nghĩa đó làm Thúy An quay lại nhìn Huy Bình, anh cũng quay lại nhìn cô:
- Tôi nói chuyện nghe lạnh lùng quá phải không?
Thúy An gật nhẹ đầu như xác nhận, cử chỉ của cô làm Huy Bình cười. Nhưng không nói gì.
Thúy An nói như nhắc:
- Anh bị phiền cái gì vậy?
- Cưới vợ?
- Hả?
- Cô ngạc nhiên cái gì?
- Anh bị ép duyên à?
Huy Bình cau mặt:
- Đừng có nói như thế, không sợ tôi tự ái à? Tôi không phải là con gái.
- Vâng, vâng, cho nên anh phản đối.
- Nếu cô chịu giả làm người yêu tôi thì tốt quá.
Thúy An tò mò:
- Anh không chịu cưới vợ hả?
Huy Bình chợt đùa:
- Chịu chứ, nếu người đó là cô.
Thúy An đỏ mặt:
- Tôi không giỡn.
Huy Bình chuyển qua châm cho một câu làm cô tức nghẹn:
- Giỡn thôi, tôi chẳng bao giờ có ý định cưới cô đâu, trừ phi trái đất bị hủy diệt.
Thúy An mím môi, cố nén cái nuốt nghẹn, anh ta thoắt nghiêm nghị, thoắt đùa cợt, nhưng cô nhất định không để mình bị cuốn theo nữa.
Huy Bình liếc mình đôi môi mím chặt của cô, rồi tiếp tục kể thản nhiên:
- Tuần trước tôi bị triệu về để bàn chuyện cưới vợ, thật là lố bịch không thể tưởng, với anh tôi thì được, nhưng với tôi thì không, mà tệ hại hơn, đối tượng là người tôi chịu không nổi, dù là chỉ nghe đến tên.
Thúy An bị cuốn theo câu chuyện ngay:
- Anh ghét cô ta lắm à? Là ai thế?
- Con gái một người bạn mẹ tôi.
- Thú vị quá nhỉ, hai người mẹ thân nhau, làm sui nhau, vui đấy chứ.
- Tôi không vui nổi mấy chuyện đó.
- Bộ cô ta xấu lắm hả?
- Không, rất đẹp.
- Đẹp sao anh không thích?
Huy Bình hỏi lại:
- Bộ đẹp thì phải thích à? Này, nếu cô nghĩ nhìn ngoại hình của cô ai cũng thích thì coi chừng chủ quan quá nhé.
Thúy An phản đối:
- Anh nói gì kỳ vậ, tôi có nói là tôi đẹp đâu.
- Mà thật ra cô cũng chả đẹp gì.
Thúy An ngồi im, tức ấm ức, không hiểu sao nãy giờ anh ta nói chuyện khó ưa như vậy, cách xóc xóc như là bạn bè lâu năm lắm vậy. Hình như anh ta chỉ tìm cơ hội cọc vào tính tự đắc của cô, nhưng cô có kiêu hãnh bao giờ đâu.
Huy Bình liếc nhìn cô:
- Giận rồi à?
- Giá mà anh chọc cho tôi giận được.
- Đó, đó, như vậy mà còn không chịu là kiêu kỳ, chỉ có chị Linh hiền thôi, còn tôi thì không.
Rồi, biết chắc cô sẽ nổi giận, anh nói tiếp:
- Nói tiếp chuyện nhé, cô ta đẹp lắm, không phải chỉ mẹ tôi, mà anh em tôi đều cho là tôi có phúc nếu cưới được cô ta.
Thúy An tức thật sự:
- Có nhất thiết anh phải tìm cách chê tôi không? Cô ta là cô ta, tôi là tôi, mắc gì anh cứ so sánh như vậy?
Huy Bình tỉnh bơ:
- Tôi tự thấy bổn phận phải cảnh tỉnh trước, trước khi cô có ý nghĩ tôi tìm cách tiếp cận cô.
Thúy An trả đũa ngay:
- Tôi nghĩ anh không thích cô ta một, thì cô ta không thích anh mười, anh đừng có chủ quan.
- Tiếc quá, cô không đạt được ý rồi, vì cô ta đồng ý lấy tôi - Huy Bình cười tỉnh bơ.
Thúy An cụt hứng nín lặng, Huy Bình liếc nhìn cô, rồi cười uể oải:
- Vấn đề là, tôi không muốn ai có ảo tưởng về cuộc hôn nhân này, tôi muốn nói đến người nhà tôi đấy, đừng tưởng nói cô rồi lại chủ quan đấy.
- Anh không giống tính cách mà tôi gặp lần đầu, lúc đó anh rất dễ mến.
- Còn bây giờ?
- Tự anh biết lấy.
Huy Bình trở nên đăm chiêu:
- Cô có thể đổi ý không, Thúy An, bây giờ tôi rất cần cô, như một người bạn thật sự muốn giúp tôi.
- Tại sao anh nhờ tôi mà không là người khác, tôi với anh đâu có biết nhau nhiều.
- Có nhiều lý do lắm, thứ nhất, những người bạn tôi quen đều có ý nghĩa đi quá xa đối với tôi, tôi không muốn tạo điều kiện cho họ hy vọng.
Thúy An ngắt lời:
- Anh có chủ quan không?
Huy Bình thản nhiên:
- Tôi biết làm gì mà.
- Thôi được, vậy còn lý do thứ hai?
- Chắc chắn là cô sẽ không làm khó tôi sau đó, và trên hết là cô rất hiền, mẹ tôi có con mắt nhìn đời lắm, bà ấy biết tôi thích mẫu người thế này.
Cách lập luận của anh Thúy An khá thuyết phục, nhưng vẫn có cái gì đó không ổn, cho nên nó không dẹp được nỗi sợ của Thúy An, nên cô tiếp tục từ chối:
- Tôi nghĩ anh có nhiều cách để giải quyết, không chỉ có một cách này.
- Có thể, nhưng tôi thích làm cái gì cụ thể nhất, dứt khoát, và không ai trở tay kịp.
- Anh háo thắng thật.
- Nếu bị người khác làm phiền, cô cũng giải quyết như tôi thôi.
- Không đâu, tôi sẽ nói, chứ không dắt một người bạn trai vớ vẩn về, rồi bảo, đây là bạn trai của con.
- Thế nếu có một cây si nào đó làm phiền cô quá mức, anh ta chỉ rút lui khi tận mắt thấy người yêu của cô? Liệu cô có làm vậy không?
Thúy An đuối lý làm thinh. Thật tình thì cô cũng thấy đó là cách hay nhất. Dù sao anh ta cũng có lý do của anh ta, có lẽ anh Thúy An biết mình phải làm gì?
Tuy vậy, cô vẫn không đủ sức vượt lên chính mình.
Thấy cô có vẽ cứng rắn quá, Huy Bình đành chịu thua:
- Thôi vậy, nhưng dù sao cũng xin lỗi vì làm cô bị hoảng, cô có thể quên chuyện này không?
- Tôi không để ý đâu, mấy chuyện kỳ cục này, quên thì hay hơn.
- Tôi làm cô xấu hổ phải không?
Thúy An cười cười không trả lời, chẳng lẽ nói với anh Thúy An là cô muốn chui xuống đất?
Bây giờ cô mới thấy lúc nãy anh cười cợt mà lại hay, những chuyện thế này, nghiêm chỉnh quá dễ ngượng, cứ đùa đùa mà lại dễ chịu hơn.
Hình như không muốn thuyết phục cô nữa, Huy Bình chủ động về, Thúy An tưởng anh sẽ có thái độ xa cách hoặc thất vọng đối với cô, nhưng anh chẳng có một cử chỉ nào khác, ngoài vẻ thản nhiên khó hiểu.
Xui cho Thúy An, khi Huy Bình đưa cô về thì vừa lúc Hạ Linh cũng tới. Thấy hai người, cô nhướng mắt ngạc nhiên, rồi cười tủm tỉm:
- Hai đứa đi chơi về hả? Vui không?
Thúy An vội cải chính:
- Không phải đi chơi, tụi em có công chuyện.
- "Tụi em" rồi kia à?
Hạ Linh cố ý nhấn giọng rồi cười phá lên, làm Thúy An quê quê. Cô quay chỗ khác như lờ không nghe. Hạ Linh bèn quay qua Huy Bình, tinh quái:
- Hai đứa trở thành "tụi em" hồi nào vậy Bình?
Cách nói của cô làm Huy Bình không nín được cười:
- Em chở Thúy An đi công chuyện thật đấy.
- Chu choa, đã nhờ cậy nhau rồi à?
Huy Bình thản nhiên nhìn Thúy An:
- Cô có thể kể với chị Linh, nếu cô không ngại không cần phải giữ bí mật cho tôi.
Thúy An chưa biết nói gì thì anh ta chào hai người, rồi phóng xe đi. Cô quay lại, ngượng nghịu cười với Hạ Linh:
- Anh ta nói đùa đấy.
- Thật sao?
Hạ Linh hỏi với giọng cao vút đầy tinh quái, rõ ràng là cô nghi ngờ, dù làm ra vẻ không có gì đáng ngạc nhiên.
Thúy An đẩy cửa cho Hạ Linh dắt xe vô. Cô vọt nhanh vào nhà, nói lớn:
- Chị Hoa ơi, có chị Linh tới.
Rồi cô biến về phòng của mình. Còn bần thần cả người vì chuyện động trời của Huy Bình, không biết kể với ai mà gặp ngay chị Hạ Linh yêu quí, không biết rồi có được yên ổn không nữa.
Đúng như cô đoán, Hạ Linh dễ gì bỏ qua. Chỉ một lát sau, cô đã nghe tiếng gõ cửa:
- Chị vô được không An?
Thúy An nói vọng ra:
- Chị vô đi.
Hạ Linh bước vào, không cười cợt như lúc nãy nữa, mà có vẻ nghiêm chỉnh:
- Có chuyện gì mà hai đứa đi chơi riêng vậy? Quen nhau thật rồi à? Chị mừng cho hai đứa đấy.
Thúy An thích cách nói nghiêm chỉnh và quan tâm kiểu này hơn, nên cô không có tâm lý đề phòng, cô hỏi tò mò:
- Bộ mẹ anh Bình khó lắm hả chị? Độc đoán lắm hả?
- Chị không biết, không nghe nó nói. Sao?
- Thế gia đình ảnh có đông không?
- Không biết.
Thúy An nhìn Hạ Linh trách móc:
- Chị chẳng biết gì về người ta mà làm mai cho em.
- Thì chị thấy nó dễ thương, cứ làm mai trước rồi tìm hiểu sau, không thì làm sao có cơ hội tìm hiểu.
- Chẳng lẽ chị và anh Lộc không biết gì về ảnh hả?
Hạ Linh có vẻ suy nghĩ:
- Thấy nó làm chung với anh Lộc, tính tình dễ thương nên chị thích, còn gia đình nó thì chị không biết, để chị tìm hiểu cho.
Thúy An xua tay rối rít:
- Thôi thôi, đừng tìm hiểu, đừng hỏi gì cả.
- Hai đứa đi chơi về, rồi em lại hỏi về nhà nó, em không phải đã thích nó rồi sao?
Thúy An nhăn mặt:
- Chị đừng có nói bậy, không phải đi chơi đâu.
- Đi công chuyện còn xa hơn đi chơi nữa. Nói thiệt đi, hai đứa quen nhau khi nào vậy?
Thúy An thở dài, rồi nói thẳng ra:
- Chị có hình dung được nó kỳ cục thế nào không? Tự nhiên anh ta nhờ em giả làm người yêu đến ra mắt gia đình anh ta, thật em xấu hổ chết được.
- Cái gì?
- Em nói thật chứ bộ. Mà em cũng không hiểu tại sao lại nhè em mà nhờ, lúc đó em sợ muốn chết luôn.
- Rồi có nhận lời không?
- Nghe không em đã khiếp, nói gì là nhận lời.
Hạ Linh ngồi im, rồi không hiểu nghĩ gì mà chợt cười rũ ra, khiến Thúy An càng thêm xấu hổ, cô lầm bầm:
- Mai mốt chắc em trốn anh ta luôn quá.
- Đừng trốn.
- Không như vậy, để anh ta nhờ thêm lần nữa hả, phải nói lúc đó là em như từ trên trời xuống vậy.
- Này, em có nghĩ đó là cách nó tỏ tình không?
- Chắc chắn là không, chẳng ai tỏ tình bằng cách làm người khác độn thổ như vậy.
- Này, nhìn thoáng hơn. Có khi nào nó nhờ người khác rồi bị trói buột luôn không? Con trai cũng thận trọng vậy?
- Em không biết, nhưng lúc nãy anh ta cũng nói điều đó.
- Có nghĩa là nó nhờ vô tư, không có ý gì.
Thúy An ngồi im một chút, rồi nói như rên:
- Sao tự nhiên em bị vướng vào chuyện kỳ thế này, tự nhiên một người không quen biết nhờ em làm vợ sắp cưới của anh ta, xấu hổ chết đi được.
- Sao em không nghĩ nó đang rối, nên xử dụng biện pháp tình thế, nghe thì kỳ thật, nhưng vô chuyện rồi thì mới hiểu người Thúy An được.
Thấy Thúy An không nói gì, Hạ Linh khuyến khích:
- Giúp nó đi An, chị nói thật đấy.
Thúy An co rút người lại:
- Thôi thôi quê lắm, tưởng tượng đến gặp mẹ anh ta, rồi họ tự nhiên nghĩ mình là bồ của con họ, quê chết được, sau đó về chắc em không nhìn anh ta luôn.
Nói đến đó, cô lại nhớ cái nhìn chăm chăm của Huy Bình khi nói chuyện đó, thật chỉ muốn nhắm mắt để mà quên.
Hạ Linh không thấy chuyện này kỳ chút nào, dĩ nhiên nó hơi táo bạo, nhất là đối với một người chưa thân như Thúy An. Nhưng Huy Bình nhờ thì chắc đó là chuyện cần thiết. Có thể cậu Thúy An không tìm được người nào đó tin tưởng. Bị từ chối thì cũng tội nghiệp.
Hình như cô bẩm sinh đã có tật tào lao, nên những chuyện này cô rất hứng thú. Và cô hào hiệp muốn giúp đỡ Huy Bình với tất cả nhiệt tình tào lao của mình.
Hạ Linh ngồi một chút rồi về. Cô chẳng khuyên Thúy An một câu nào nữa. Nhưng về nhà, cô lại hăng hái gọi điện cho Huy Bình.
Không hiểu Bình đi đâu mà lại tắt máy. Hạ Linh bèn nhắn vào máy một câu thu hút "đến nhà chị gấp, có chuyện vui cho Bình."
Buổi tối Lộc về, có cả Huy Bình đi theo, anh có thể đoán ra được chuyện gì, và hỏi thẳng:
- Lúc sáng chắc chị điều tra rồi phải không?
Lộc tò mò:
- Có chuyện gì vậy?
Hạ Linh phẩy tay:
- Chuyện chúng nó, để tối kể cho nghe, đừng hỏi.
Lộc nhún vai:
- Lại tào lao nữa chứ gì.
Anh vào nhà tắm, còn lại hai người, Hạ Linh ra hiệu:
- Ngồi xuống đi Bình.
Huy Bình chưa kịp nói thì cô đã nói luôn:
- Em kết nhỏ An rồi phải không?
- Sao chị nghĩ như vậy?
- Không kết thì sao nhờ nó chuyện đó, em có thiếu gì bạn gái, có phải kết rồi phải không? Nói thật.
Huy Bình mỉm cười:
- Không nhanh thế đâu chị.
- Thế sao nhờ nó chuyện kinh dị như vậy?
- Chính vì không là gì nên em mới nhờ, nếu có gì thì cứ đưa về ra mắt, thuyết phục làm gì.
- Tại sao em nhờ nó mà không nhờ người khác, lỡ nhà em chấm nó thì sao?
- Không có chuyện đó.
- Nói thật đi nào, tại sao em chọn nó?
Huy Bình lại cười:
- Vì em nghĩ sau việc này cô Thúy An không gây rắc rối cho em, sẽ chẳng có gì phiền phức cả, dĩ nhiên em sẽ không quên ơn cô ta.
Hạ Linh có vẻ thất vọng:
- Nói vậy làm em không bị sét đánh hả?
Huy Bình cười lớn, và nói một câu ai muốn hiểu thì hiểu:
- Thúy An dễ thương đúng như cách chị vẫn nói về cô ta.
Hạ Linh đập tay anh một cái:
- Thôi cậu ơi, đừng có thận trọng quá. Nói chuyện với chị mà giữ kẻ như đối thủ không bằng.
Huy Bình chuyển đề tài:
- Chuyện chị nhắn máy em là chuyện gì vậy?
- Nói thật đi mà, bây giờ còn ý định nhờ con An không?
- Lúc sáng em nói thật, nên bây giờ vẫn không đổi ý.
Vẻ mặt Hạ Linh linh hoạt hẳn lên:
- Đấy, vấn đề là em không đùa, còn chị thì sẽ giúp em, bảo đảm nhỏ An sẽ chủ động gọi điện cho em đấy.
Huy Bình nhanh chóng hiểu ngay, nhưng vẫn hoài nghi:
- Chị tin là sẽ thuyết phục được Thúy An à?
- Với điều kiện là em không được đùa giỡn với nó đấy nhé.
- Em thuộc loại người như vậy sao?
- Ờ, thì chị lo cho nó quá nên không an tâm vậy mà.
Huy Bình hơi cười:
- Em không giải thiách được tại sao chị nhiệt tình với tụi em như vậy. Anh Lộc nói chị tào lao, còn em thì nghỉ chị vì một lý do nào đó.
- Thì cứ cho là tào lao đi.
- Thế thì em chịu thua thôi.
Cả hai cùng bật cười, rồi Hạ Linh đứng dậy:
- Chị nói trước đấy, nhỏ An có gọi thì cũng đừng ngạc nhiên. Thôi ngồi chơi đi, anh Lộc ra bây giờ đó.
Cô đi vào bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa tối, vừa làm cô vừa tủm tỉm cười một mình, những chuyện thế này làm cô thấy vui vui.
Huy Bình ở lại ăn tối, và chơi cờ với Lộc đến khuya, khi anh định về thì Hạ Linh giữ anh lại:
- Khoan đã, ở lại nghe chị với Thúy An nói chuyện đi.
- Hai người nói chuyện riêng, em nghe làm gì?
- Chuyện của em thì em phải nghe chứ, để biết đường nói chuyện với nó chứ.
Vừa nói cô vừa ấn Huy Bình ngồi xuống bàn điện thoại:
- Cầm máy đi nghe, để chị vô phòng chị gọi, nhớ là im lặng tuyệt đối, nó mà nghe là nó cúp liền đó.
Huy Bình cảm thấy hơi bị khó xử, Hạ Linh thiệt tình kiểu này, anh với Thúy An có muốn ghét nhau cũng không được. Tự nhiên anh nghĩ, nếu sau này anh với Thúy An có gì với nhau, thì cũng là 90% do Hạ Linh quyết định.
Anh cầm máy, lặng im chờ với cảm giác khó chịu lẫn buồn cười của người nghe lén. Trong phòng Hạ Linh, cuộc nói chuyện bắt đầu, đầu tiên là giọng ai đó, sau mới đến Thúy An:
- Chị Linh hả? Có chuyện gì mà gọi em giờ này vậy?
- Lúc nãy chị nói chuyện với anh Bình, thấy tội nó quá, chịu không nổi nên mới gọi cho em.
- Sao vậy chị?
- Thì chuyện nó nhờ em đó.
Giọng Thúy An bắt đầu rối rít:
- Đừng nhắc, đừng nhắc chuyện đó mà.
- Chị cũng không muốn nói, nhưng mà ...
Huy Bình gác máy, lặng lẽ bỏ về, thật tình anh không chịu được khi ngồi nghe lén như vậy. Tự nhiên anh thấy tội nghiệp cho Thúy An, tự nhiên dây vào chuyện như vậy, nghe cô tìm cách tránh anh biết cô xấu hổ đến mức nào.
Anh nghĩ Thúy An sẽ từ chối tiếp. Nên định nhờ người khác. Nhưng Thúy An làm cho anh vô cùng ngạc nhiên khi chiều hôm sau, chính ta gọi cho anh, giọng cô rụt rè:
- Anh Bình ạ ...tôi...tôi bằng lòng đấy, anh có thể đưa tôi đến gặp mẹ anh bao giờ cũng được, tôi bằng lòng thật mà.
Huy Bình không ngăn nổi giọng sửng sốt:
- Tại sao cô đổi ý nhanh vậy An, có chuyện gì vậy?
Thúy An có vẻ hoang mang:
- Thế ... anh đổi ý rồi sao?
- Không, tôi không đổi ý, tôi chỉ ngạc nhiên thôi. Nếu sợ quá thì thôi, tôi không ép đâu.
- Không sao đâu, tôi tự nguyện mà, thôi tôi cúp máy nha, khi nào đi thì cho tôi biết.
Huy Bình chưa kịp nói thì nghe tiếng tút tút trong máy, anh tư lự bỏ ống nghe xuống, rồi nhấc lên bấm số Hạ Linh:
- Alô.
- Bình đây chị Linh. Thúy An đã gọi cho em, em không biết chị nói thế nào, nhưng nếu cô ấy sợ quá thì thôi, chị rút lại đi, thật ra em có thể nhờ người khác mà.
Tiếng Hạ Linh cười khúc khích trong máy:
- Chị có cách nói cho nó nghe, con gái mà, đánh vào lòng thương hại là thành công thôi.
- Nhưng nếu ...
Hạ Linh ngắt lời:
- Không nhưng gì cả, cứ vậy mà làm đi, em mà hồi lại là mất mặt chị đó, miễn đừng làm nó buồn là được rồi, vậy hé, chúc hai đứa vui vẻ.
Huy Bình đặt ống nghe xuống, tự nhiên anh thấy buồn cười cho chuyện xảy ra với mình lẫn Thúy An.
---------------------
Thúy An đứng chờ Huy Bình dựng xe, cô tò mò ngó vào phía trong. Qua cửa kiếng, cô thấy các nhân viên làm chăm chú bên máy tính, không khí có vẻ lặng lẽ vì chẳng ai nói với ai. Hình dung một bà giám đốc bệ vệ lạnh lùng như công ty, cô thấy ớn người.
Huy Bình đi đến gần cô, khoát tay:
- Vào đi An.
Thúy An rụt rè đi theo sau Huy Bình, anh mở cửa đi thẳng vào trong, không hề ngó đến ai. Lúc đi gần cuối thang, anh ngừng lại nói với cô:
- Nắm tay nhé An.
Thúy An quê muốn chết được, nhưng cũng đưa tay cho Bình nắm, anh nói như động viên:
- Ráng nghe, đừng sợ. - Và anh tự nhiên đẩy cửa, kéo cô vào phòng.
Tim Thúy An đập loạn xạ trong ngực, cô thấy một bà mập mạp ngồi sau bàn, nhìn mặt biết ngay đó là người đàn bà không hiền. Bà Thúy An ngẩng lên khi nghe tiếng cửa mở, vừa thấy cô là khuôn mặt bà sầm lại lập tức, va dễ sợ hơn là khi bà nhìn chằm chằm vào An.
Huy Bình kéo chiếc ghế trước bàn, ra hiệu Thúy An:
- Em ngồi xuống đi.
Cho vàng Thúy An cũng không dám ngồi kiểu đó, cô rụt rè:
- Chào bác ạ!
Người đàn bà chỉ gật đầu đáp lại, rồi lập tức quay qua Huy Bình:
- Con đi đâu vậy?
- Vì mẹ gọi hôm nay con tới.
- Mẹ gọi con về nhà chứ không bảo đến đây.
Giọng nói như lệnh vỡ của bà khiến tim Thúy An muốn đứng lại. Mặt cô xanh mét, cô run đến mức Huy Bình đã nhận ra, anh bèn nắm tay cô, ấn cô ngồi xuống:
- Em ngồi đi - Giọng anh hạ nhỏ - Không sao đâu, đừng sợ.
Và anh thản nhiên ngồi xuống ghế đối diện:
- Con bận lắm, nên chỉ ghé một chút rồi về.
Anh quay qua Thúy An:
- Giới thiệu với mẹ, đây là Thúy An, con đưa cô ấy đến giới thiệu với mẹ.
Thúy An gật nhẹ đầu chào, nhưng người đàn bà không buồn nhìn đến cô, chỉ nhìn Huy Bình ra lệnh:
- Tối nay về nhà nói chuyện, có ba con với anh qua đó.
Thúy An giương mắt nhìn bà, lạ thật, trong gia đình mà bảo "qua", chắc họ không ở chung một nhà.
Cô còn đang thắc mắc thì chợt giật bắn mình vì tiếng quát của bà:
- Mày mà chống đối tao thì mày đi luôn không được về nhà nữa.
Thúy An nhìn qua Huy Bình, cô sợ muốn chết mà Huy Bình thì tỉnh bơ:
- Thì con có nói là về đâu, tự mẹ gọi con mà.
- Mày có biết ba mày nhằn tao thế nào không, lúc nào tao cũng yếu thế vì mày, nuôi mày tới lớn mày trả hiếu như vậy phải không?
Huy Bình thản nhiên:
- Tất cả những chuyện đó là tự mẹ gây ra, con không chịu trách nhiệm, mẹ và gia đình ba tự thu xếp đi.
Trong khi Thúy An còn đang kinh dị cách nói của Huy Bình, thì tim cô lại muốn nhảy ra ngoài vì tiếng đạp bàn cái rầm:
- Thằng mất dạy.
Và bà chĩa mũi dùi về phía Thúy An:
- Cháu là con gái, sao lại tự chuyên đi theo con trai vậy, lòng tự trọng của cháu đâu rồi, cha mẹ cháu thiếu quan tâm đến cháu vậy sao?
Thúy An tối tăm mặt mũi vì tràng súng liên thanh của bà, chưa biết phản ứng thế nào thì Huy Bình đã lên tiếng, giọng vẫn thản nhiên:
- Cô ấy không biết gì về gia đình mình cả, dù mẹ không nhận thì con cũng sẽ cưới cô ấy thôi, con đã đến ra mắt gia đình cô ấy rồi, chỉ còn định ngày cưới thôi.
"Trời ơi, không phải vậy!" Thúy An muốn la lên giải thích, nhưng Huy Bình đã đứng lên kéo tay cô:
- Về đi em, chào mẹ đi.
Thúy An quay qua nhìn người đàn bà, nhưng ánh mắt rực lửa của bà khiến cô khiếp đến nỗi không dám cả chào, trong lúc còn chưa kịp định thần thì Huy Bình đã kéo cô ra cửa.
Thúy An đâu có ngờ chuyện lại trầm trọng như vậy. Xuống đến sân cô vẫn chưa hoàn hồn, không biết mặt mũi cô thế nào mà thấy Huy Bình có vẻ ái ngại, anh lên tiếng:
- Xin lỗi nghe An.
- Mẹ anh dữ như vậy sao? - Thúy An buột miệng.
Huy Bình không trả lời, anh đưa Thúy An vào một quán nước, trong lúc chờ người phục vụ, anh nhìn cô:
- Bây giờ hoàn hồn chưa?
- Tôi không hình dung là mẹ anh có thể nói chuyện như thế, tôi cứ nghĩ...
Huy Bình nói tiếp:
- Cô nghĩ chúng tôi cũng nhẹ nhàng như gia đình cô chứ gì?
Thúy An liếm môi:
- Mẹ anh dữ quá, tôi nói thật đấy.
Huy Bình làm như không nghe:
- Cô muốn uống gì?
- Uống cam.
Huy Bình quay qua nói với cô phục vụ, rồi im lặng lấy thuốc ra, châm lửa. Sau đó anh tiếp tục im lặng như có điều gì đó không vui.
Thúy An hỏi tò mò:
- Liệu mẹ anh có tin vở kịch này không.
- Tin hay không, không quan trọng.
Thúy An kêu lên:
- Nếu không quan trọng thì anh đưa tôi đến đây làm gì?
Huy Bình chưa kịp trả lời thì cô tiếp:
- Anh không sợ mẹ anh sao? Lúc nãy thấy anh tỉnh bơ còn tôi sợ run cả người.
Huy Bình thản nhiên:
- Tôi quen rồi, chuyện đó là thường, chỉ khi nào bị bà ấy nói ngọt tôi mới sợ.
- Anh khác người thật.
Huy Bình nhún vai:
- Chẳng có gì khác cả, tôi sợ nhất nước mắt của bà ấy. Ơn trời là bà ấy không khóc, chỉ quát nạt.
- Quen quát nạt?
- Mẹ tôi không phải là người phụ nữ dịu dàng, có lẽ cuộc sống đã làm bà ấy như thế.
Thúy An nghiêng đầu suy nghĩ, lần đầu tiên cô thấy có kiểu nói chuyện như vậy giữa mẹ và con, như vậy làm sao mà thân nhau được.
Huy Bình im lặng quan sát nét mặt của cô, rồi hỏi với vẻ thản nhiên pha chút lạnh lạnh:
- Cô chắc chẳng bao giờ nghe mẹ cô nói nặng phải không?
- Cũng có lúc tôi bị mẹ la đấy, nhưng chỉ la lớn, và không đập bàn quát tháo.
- Nhìn cô tôi cũng đoán vậy.
- Nhân viên trong công ty chắc sợ bác lắm hả?
- Tôi không biết, tôi không tìm hiểu mấy chuyện đó.
- Vậy hả.
Rồi chợt nhớ ra, Thúy An tò mò qua chuyện khác:
- Lạ thật, sao nhà anh có công ty anh không làm, mà lại bỏ ra làm chỗ khác, phí thật đó.
- Tôi không muốn làm chung với mẹ tôi.
Thúy An ngồi im, rồi lại nhớ qua chuyện khác, cô thấy tò mò không chịu nổi. Mới tiếp xúc sơ sơ với Huy Bình mà cô thấy đời anh thật phức tạp, hỏi thì có vẻ tò mò quá, không hỏi thì cô chịu không nổi, thế là cô nhìn anh háo hức:
- Bộ ba anh không ở chung nhà với mẹ anh hả, lúc nãy nghe bác nói, tôi cứ nghỉ bác và anh trai ở riêng.
Huy Bình không trả lời, Thúy An lén liếc qua nhìn anh, thấy vẻ mặt lạnh lùng, cô hiểu là mình đã làm anh khó chịu. Cô vội nói nhỏ:
- Tôi tò mò không đúng phải không. Xin lỗi nha.
- Không có gì - Giọng Huy Bình khô khan. Anh ngồi yên, như không muốn nhắc lại chuyện lúc nãy.
Bỗng nhiên Thúy An thấy tự ái, cô có cảm tưởng sau khi nhờ vả xong, anh ta chẳng bị muốn hỏi lôi thôi phiền phức. Mà có lẽ anh ta cũng không ngờ câu chuyện lại xảy ra như vậy.
Bây giờ Thúy An mới hiểu tại sao Huy Bình muốn nhờ một người lạ, chính xác là anh ta sợ những người bạn hiểu được gia đình không mấy hay ho của anh ta.
Cô có cảm tưởng mình bị lợi dụng.
Khi Huy Bình đưa về, cô và Huy Bình chia tay nhau một cách nặng nề. Và cô tự hứa sẽ không để cho mình liên quan đến anh ta nữa.
Hình như Hạ Linh đang nôn nóng kết quả lắm, nên khi Thúy An về nhà được một lát, cô nhận được phone với vẻ nóng ruột:
- Sao rồi, chuyện ổn không, em về lâu chưa?
Thúy An nói một cách hờ hững:
- Em về nãy giờ. Chị Linh này, em đã thật sự giúp anh ta hết mình, từ đây về sau em không muốn liên quan đến anh ta nữa đâu.
Thúy An dẫn xe ra khỏi sở giáo dục, vẻ mặt ủ dột buồn chán, mặc dù biết trước câu trả lời cũ rích của ông trưởng phòng tổ chức, cô vẫn thấy xuống tinh thần, và cảm giác mình bị đứng bên lề cuộc sống lại làm cô bùng lên sự phẫn uất vô hình.
Thúy An vừa ra đường thì nghe tiếng gọi phía sau:
- Đi đâu vậy An?
Khỏi cần quay lại cô cũng biết là Huy Bình, cô đang có tâm trạng không vui, lại gặp thêm người rắc rối, cô bực thật sự. Đến nỗi không muốn quay lại nhìn anh ta.
Huy Bình đã nhận thấy vẻ miễn cưỡng của Thúy An, nhưng vẫn bỏ qua. Anh bước vòng đi đến trước mặt cô:
- Nộp đơn hay nhận quyết định vậy?
Vừa nói anh vừa hất mặt về phía cổng, An trả lời hờ hững:
- Không nhận gì cả, dù đơn nộp đã lâu.
- Chán lắm hả?
- Cũng không biết, thôi tôi về nghe.
Huy Bình giữ xe lại:
- Khoan đã, tôi muốn nói chuyện một chút. Qua bên kia đi An.
Thúy An nhìn qua quán càfê, chưa kịp nói thì Huy Bình đã lên tiếng:
- Thấy cô nên tôi qua, tôi muốn mời cô càfê, cô cũng rảnh phải không?
- Để lúc khác vậy, bây giờ tôi muốn về.
- Đừng có tiêu cực vậy, không có cái này thì tìm cái khác. Không nên nản như vậy.
- Sao anh biết tôi nản?
- Nhìn mặt cô là thấy nguyên mùa thu.
Thúy An định mở miệng đớp chát, nhưng Huy Bình không đợi cô nói đã chủ động dắt xe ra đường.
Thấy phản đối thì có vẻ dằn co với anh ta, Thúy An đành đi theo. Cô vừa ngồi xuống thì anh ta chủ động gọi cho cô ly cam. Rồi lại tiếp tục đề tài khi nãy, anh ta hỏi trống không:
- Chưa xin được việc làm à?
- Sao anh biết tôi xin việc?
- Lúc mới gặp, không phải chính cô nói sao?
Thúy An buông thỏng:
- Tôi quên.
- Vậy là lâu đấy, tôi cứ tưởng cô đi làm rồi.
- Bộ nhìn tôi có vẻ bận rộn lắm hả?
Huy Bình trả lời cô bằng câu hỏi có vẻ quan tâm:
- Nếu không đi dạy được, cô có chịu đi làm không? Vào một công ty nào đó chẳng hạn.
Thúy An cười khẽ:
- Đã thất nghiệp thì có quyền gì chọn lựa, tôi chán đến mức muốn nhảy xuống sông cho rồi.
Huy Bình mỉm cười:
- Đừng có bi quan như vậy chứ, chết lãng nhách lắm. Thay vì nhảy xuống sông, hãy làm thêm hồ sơ đưa cho tôi.
Thúy An nhìn Huy Bình, nghi ngờ:
- Anh nghĩ anh sẽ giúp tôi à?
- Không phải nghĩ, mà là làm thật. Cô có bằng cử nhân anh văn phải không? Có thích làm dịch thuật viên không?
- Nghe anh nói, tôi có cảm tưởng các công ty mở cửa sẵn đó, chỉ chờ mình nộp đơn vô thôi.
Huy Bình nhún vai:
- Chuyện đó đâu có gì ghê gớm, nhưng cô có thích làm chuyện tôi nói không đã.
Thấy Thúy An ngập ngừng, anh nói như quyết định:
- Vậy là chịu phải không, tôi thấy đa số các cô gái thích làm chuyện đó. Có lẽ cô cũng vậy.
Huy Bình chưa nói hết câu thì có tín hiệu máy, anh nhìn Thúy An:
- Xin lỗi nhé.
Anh nói chuyện khá lâu, rồi nói như quyết định:
- Vậy nhé, cô chuẩn bị hồ sơ tuần tới tôi ghé lấy, bây giờ tôi phải đi gấp, hẹn gặp lại.
Thúy An có cảm tưởng anh ta xua mình ra khỏi quán càng sớm càng tốt, cô lập tức đứng dậy ra khỏi bàn ngay.
Mặc dù có vẻ rất bận, nhưng Huy Bình vẫn không quên dắt xe ra cho cô, và chờ cho cô đi hẳn anh ta mới lấy xe cho mình.
Anh ta không hiểu mình đã gây cho Thúy An tâm trạng nặng nề thêm, cô không tin cách nói quá dễ dãi của anh ta, giống như là nổ, nhưng chỉ là nói khoác, cô không hề đặt niềm tin vào anh ta, nhưng cách quan tâm kiểu đó làm cô bị xúc phạm.
Đúng một tuần sau, Huy Bình gọi điện cho cô, giọng anh ta trầm tĩnh chứ không vội vàng như lần trước:
- Chuẩn bị xong hồ sơ chưa Thúy An?
Thúy An trả lời miễn cưỡng:
- Tôi chưa làm.
Huy Bình ngạc nhiên:
- Tại sao? Tôi đã nói với cô một tuần kia mà.
Thúy An ngập ngừng:
- Có lẽ tôi sẽ làm sau.
- Cô làm sao vậy Thúy An? hình như cô không cần đi làm nữa hả?
Thúy An im lặng một lát, rồi nói thật:
- Thật ra là tôi không nghĩ là anh nói thật, nên cũng không tha thiết lắm.
Huy Bình bật cười:
- Tôi có vẻ khoác lác lắm sao, thưa cô Thúy An?
- Thật tình anh làm tôi nghĩ vậy. Hôm anh nói có vẻ dễ dãi quá, và bỏ đi vội vàng, nên tôi không chắc lắm.
Trong máy mà cô cũng nghe Huy Bình thở dài một tiếng:
- Hôm đó tôi thật có chuyện gấp lắm, không ngờ cô nghĩ tôi như vậy.
Không nghe Thúy An nói gì, anh nói thêm:
- Coi như tôi làm cô không tin đi, nhưng bây giờ làm ơn đừng nghi ngờ nữa, chuẩn bị đi, tuần sau tôi lấy nhé.
Thúy An ngập ngừng một lát, rồi nói thật:
- Thật ra tôi có sẵn rồi, lúc nào tôi cũng dự trữ sẵn cả.
- Chuyện gì nữa đây, vậy ra nãy giờ cô nói dối phải không?
- Tôi nghĩ...
Huy Bình ngắt lời:
- Không ngờ cô rắc rối như vậy, nhưng thôi, có sẵn thì càng tốt, 15 phút nữa tôi đến lấy, chờ nhé.
Thúy An chưa kịp nói thì anh ta gác máy, cô đứng ngẩn khá lâu bên bàn. Hình như tính Huy Bình không thích dài dòng. Anh ta chỉ nói những gì cần, và không lặp lại vô ích, có lẽ điều đó làm cô dễ bị nghi ngờ.
Một lát sau anh ta đến, Thúy An mời vào nhà, nhưng anh ta bảo lúc khác, và bảo cô đưa hồ sơ rồi đi ngay.
Và như giấc mơ, một tuần sau anh ta lại đến, lần này thì có vẻ không bận lắm. Thúy An mời anh ta vào phòng khách rồi đi lấy nước, nhưng anh cản lại:
- Đừng làm gì cả Thúy An, tôi ngồi không lâu đâu.
Thúy An ngồi xuống đối diện, cô nhìn Bình một cách băn khoăn nhưng không hỏi.
Huy Bình nói trước:
- Cô nhận được rồi, tuần sau bắt đầu làm đấy.
- Ôi trời.
Thúy An kêu lên với vẻ đột ngột, Huy Bình chưa kịp hiểu gì thì cô đã lấy hai tay che mặt, anh nhíu mày:
- Cô làm sao vậy An?
Thúy An buông tay xuống, mặt cô đỏ bừng với vẻ sung sướng, cô vừa nói vừa thở:
- Tôi không ngờ đó, tôi tưởng như chiêm bao vậy, anh không nói đùa đấy chứ?
Huy Bình tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Không ngờ cô vui như vậy, chờ lâu quá nên có việc làm thấy quí phải không?
- Và hơn thế nữa, tôi không ngờ mình xin vào chỗ làm lý tưởng như vậy.
- Có gì mà lý tưởng, tại cô chưa từng làm nên thấy quí. Có thể có những chỗ khác tốt hơn nữa.
Thúy An lắc đâu ngoầy ngoậy:
- Vậy là tuyệt lắm rồi, tôi không nghỉ là còn chỗ nào tốt hơn nữa đâu.
Hình như vẻ sung sướng quá mức của cô làm Huy Bình thấy tội nghiệp, anh nói như tiếc:
- Chắc tại chưa tới vận may.
Khi nói câu đó, Thúy An không nghĩ gì, nhưng cái nhướng mắt của Huy Bình làm cô hơi quê, cô định nói chuyện khác, nhưng Huy Bình có vẻ không muốn nói gì khác, anh hơi nheo mắt:
- Thúy An mà cũng tin có số nữa à.
- Có chứ, có cả đấy.
- Vậy cô có tin duyên số làm cho cô và tôi gặp nhau không?
Thúy An lắc đầu:
- Cũng không biết nữa.
- Nếu nghĩ như cô thì có thể là có đấy, mà chị Linh là người trung gian, nghĩ lại thấy vui chứ hả?
- Cái gì vui chứ?
- Lần đầu gặp nhau cũng là do chị Linh, sau đó vì chị ấy mà tôi có người tin cậy để nhờ vả, và sau đó nữa thì tôi có điều kiện tìm việc làm cho cô.
- Ờ...nghĩ lại cũng thấy vui vui. Tôi đã có ý định không để dính líu tới anh đấy.
- Tại sao?
Rồi không để Thúy An nói, anh trả lời luôn:
- Vì chuyện của tôi nặng nề quá hả?
- Cũng không biết nữa, hình như là tại thái độ của anh nhiều hơn.
- Tôi có thái độ thế nào nhỉ?
Thúy An lắc đầu:
- Mà thôi đừng để ý, tôi quên rồi.
- Không, nói đi. Tôi làm gì để cô thấy nặng nề.
Thúy An ngẫm nghĩ một lát, rồi cười:
- Tôi nghỉ, có lẻ tại tính khí anh thất thường quá.
Huy Bình suy nghĩ một chút, rồi nói qua chuyện khác:
- Đi làm đòi hỏi cách ngoại hình lắm đấy, cô nên chú ý cách ăn mặc.
Thúy An cười ngượng nghịu:
- Vâng.
- Nếu không ngại đi với tôi thì tuần sau tôi đưa cô đến nhận việc.
- Có gì đâu mà ngại.
Huy Bình chợt nheo mắt như hoài nghi:
- Phải không?
Thúy An hơi lúng túng:
- Cũng có chút chút, nhưng...
Thúy An im bặt, cô nhớ tới buổi ra mắt mà phát ớn, nhưng đây là chuyện khác mà.
Như hiểu ý cô, Huy Bình khoát tay:
- Không nhắc tới chuyện đó nữa, quyết định đi, tuần sau tôi tới đón, bây giờ tôi về.
Đang vui nên Thúy An muốn Huy Bình ngồi thêm chút nữa, nhưng anh đã đứng đậy nên cũng không thể giữ. Cô tiễn Huy Bình ra cửa, rồi nhảy chân sáo vào nhà, vui như điên, cô hét:
- Chị Hoa ơi, mẹ Ơi, con sắp đi làm rồi.
Hình như nãy giờ trong nhà đã nghe hết, nên khi cô lên tiếng, mọi người chỉ cười. Chị Hoa ngó ra nhà trước:
- Thằng nhỏ đó về rồi hả? Mặt mũi nó cũng sáng sủa chứ.
Thúy An hơi cụt hứng:
- Mặt mũi ảnh thì ảnh hưởng gì đến chuyện này, em đi làm mới là chuyện quan trọng.
Chị Hoa thản nhiên:
- Chị thấy hai chuyện đều quan trọng như nhau, thằng nhỏ coi được, lại kiếm việc làm cho em, cả hai chuyện đều được hết.
- Chị này, nói vớ vẩn gì đâu không.
Vừa nói Thúy An vừa ngồi xuống phụ lặt rau với mẹ. Bà Thìn có vẻ vui, nhưng không bồng bột như cô. Bà nói ngay chuyện hết sức thực tế:
- Chiều nay hai chị em đi chợ sắm đồ mới đi, đi làm phải ăn mặc nghiêm chỉnh coi mới được.
Chị Hoa nói thêm:
- Phải qua nói với chị Linh một tiếng nữa, hai đứa đi một lượt
"Đi kiểu đó, chị ấy chọc chịu gì nổi" - Ý nghĩ đó làm Thúy An hơi cụt hứng, cô tìm cách nói khác đi :
-Thì em với chị đi chợ xong, rồi ghé chị Linh luôn.
Chị Hoa cười tủm tỉm :
-Nói gì đi với chị, hai đứa đi mới có ý nghĩa chứ. Chị chấm thằng nhỏ đó rồi.
Thúy An nhăn mặt :
- Khổ chị với chị Linh ghê, ảnh mà nghe được thì em có nước trốn luôn, người trong cuộc không có gì, mà người lớn thì cứ xúc tác, chẳng tự nhiên tí nào.
- Nhưng mà em có thích nó không ? Nói thật coi.
Thúy An đứng dậy :
- Em thích đi làm , có chịu chưa ?
Nói xong, cô bỏ chạy vào phòng, cô tránh nhắc tới Huy Bình trước mặt mọi người, không phải vì ngượng, cũng không phải là không thích, mà là sợ ai cũng chăm bẳm chuyện này. Nhà cô mà cũng giống Hạ Linh thì sẽ làm Huy Bình hiểu lầm cả cô nữa.
Nhưng nêu phải trả lời có thích Huy Bình không thì cô thật lòng không trả lời được.
Một tuần trôi qua thật chậm, nhưng cuối cùng cũng tới ngày thứ hai. Buổi sáng Huy Bình đến đón cô khá xớm. Lúc đó cô còn chuẩn bị trên phòng. Chị Hoa mời anh vào phòng khách, rồi chạy lên hối Thúy An :
-Nhanh đi, đừng bắt người ta chờ lâu.
Thúy An hối hả thay áo, cô định đi xuống thì bị chị Hoa giữ lại :
-Xong công việc nhớ ghé chị Linh nói một tiếng nghe.
Đang gấp nên Thúy An chẳng có lòng nào để ý chuyện đó, cô dạ bừa rồi chạy nhanh xuống cầu thang.
Huy Bình đứng dậy khi thấy cô , anh không cần giữ ý, mà quan sát cô một cách công khai rồi gật đầu:
-Tốt lắm.
Thúy An không hiểu anh nói tốt cái gì. Nhưng cô không muốn hỏi, cách Huy Bình quan sát mình như đã thân nhau, làm cô có cảm giác lạ lùng lẫn xấu hổ.
Huy Bình đưa cô đến văn phòng công ty. Không hiểu ma xô quỷ khiến gì mà khi cả hai vào đến của thì gặp mẹ anh đi ra.
Phải nói là tim Thúy An đứng lại khi thấy bà , trong một phút, cô có ý định quay về ngay lập tức, nhưng Huy Bình đã nhanh trí nắm tay cô, kéo cô đi về phía mẹ, giọng anh hết sức thản nhiên :
- Mẹ đi đâu sớm vậy ?
Thúy An gật đầu chào bà, nhưng bà không nhìn cô, mà ngó sang Huy Bình :
- Con đi đâu đây ?
- Con có chút công việc
- Mấy ngày nay sao không về nhà, liệu có trốn được mẹ hoài không, tối nay về nói chuyện.
Thúy An len lén rút tay khỏi tay Bình, nhưng anh dằn lại giữ yên. Cử chỉ đó không thoát khỏi ánh mắt bà Tuyết, bà cười khan một tiếng rồi bỏ đi.
Thúy An thở dài:
- Lần sau nếu có gặp như vầy, anh đừng làm như lúc nãy được không, phải nói thật với bác đi thôi, tôi sợ bị liên lụy lắm.
- Đừng nói chuyện đó lúc này, đi theo tôi.
Thúy An không nói gì nừa, cô lẽo đẽo đi theo Huy Bình đi dọc dãy hành lang, anh ra hiệu cho cô vào căn phòng nằm ở góc cầu thang, rồi gõ cửa. Bên trong có tiếng vọng ra :
- Vào đi.
Huy Bình đẩy cửa , nhường Thúy An vào trước, cô tò mò nhìn vào phòng ...
Không có ai ngoài một người đàn ông lớn tuổi ngồi sau bàn. Chỉ thoáng nhìn ông ta, Thúy An nghĩ ngay đến một người suốt ngày cặm cụi bên chồng sách, cặp kính cận của ông ta dày cộm. Không biết sau này cô có bị như vậy không.
Huy Bình ngồi xuống salon, anh ra hiệu cho Thúy An ngồi phía đối diện. Rồi nói với người đàn ông :
-Con đưa cô Thúy An đến làm quen với công việc, chú chuẩn bị sẵn rồi phải không ?
Anh quay qua Thúy An:
-Cô sẽ làm chung với chú Mười, phòng này hơi buồn một tí nhưng điều kiện làm việc không tệ đâu ,
Thúy An không biết nói gì hơn là gật đầu. Cô nhìn nhìn chú Mười. Ông cũng nhìn cô mỉm cười dễ chịu :
-Chỗ này yên tịnh quá, không vui như mấy phòng khác, nhưng làm từ từ sẽ quen thôi cháu à.
Đạ.
-Cháu tốt nghiệp sư phạm phải không ?
Đạ.
-Làm cô giáo thì tiếp xúc với học trò, còn dịch sách thì tối ngày ngồi một chỗ, chán lắm, cháu chuẩn bị tinh thần nghe.
Đạ cháu cũng được, miễn có việc làm thôi, con không xin được chỗ dạy, nên làm cái gì con cũng thích cả. Dạ, chừng nào làm được hả bác?
-Cháu muốn chừng nào?
Đạ, ngay hôm nay được không bác?
Huy Bình lập tức lên tiếng:
-Ngày mai bắt đầu cũng được, không việc gì phải gấp, hôm nay chỉ đến cho biết chỗ thôi.
Chú Mười bật cười:
-Mai bắt đầu cũng được, không gấp đâu.
Đạ.
Huy Bình khoát tay một vòng:
-Cô thích chỗ này không?
Đạ.
-Tốt, vậy bây giờ về, ngày mai tự đến một mình được phải không?
- Được chớ, tôi lớn rồi mà.
Huy Bình nhìn cô một cái, rồi đứng dậy. Thúy An cũng cười chào chú Mười, rồi đi theo anh.
Ra ngoài, Huy Bình bắt đầu lên tiếng:
-Cho dù cô có cần việc đến mức chết đi được, cũng không nên gấp như thế, nếu người nào đó không phải là chú mười, chắc cô sẽ bị lợi dụng.
-Tại sao?
-Chẳng tại sao cả, đơn giản là vì khi đi làm, người ta không thích nhường nhịn lắm đâu. Có gì thì nên hỏi bà chị, cô có hơi nhiều chị để hỏi đó.
-Tôi cũng thấy vậy, cả anh nữa.
Huy Bình chợt quay lại:
-Cả tôi nữa à, cô cũng thấy cần cả tôi sao? Thật hân hạnh.
Thúy An đã nói thật, nhưng cách trêu chọc của Huy Bình làm cô bất mãn, thế là cô làm thinh.
Hôm sao cô đến chỗ làm thật sớm, công việc của cô là dịch những tài liệu tiếng Anh sang tiếng Việt. Công việc không dễ cũng không khó, nói chung là không có gì phải phàn nàn. Huy Bình tìm cho cô việc làm thật thích hợp.
Ngày đầu tiên cô đã thể hiện mình là một nhân viên cần mẫn, đến nỗi hết giờ cũng không muốn về.
Buổi chiều Huy Bình ghé qua, hình như là xem cô làm việc như thế nào. Thấy chú Mười đã về mà cô còn ở lại, anh ngạc nhiên:
-Tôi ghé nhưng không chắc cô còn ở đây, sao giờ này chưa về?
-Phải ở lại dịch cho hết trang này, mai qua phần sau mới hứng.
Huy Bình nhún vai:
-Không cần phải cố gắng thế đâu, cứ làm bình thường thôi.
-Tôi mà lười biếng quá thì sẽ mất mặt anh đấy, cho nên tôi phải làm coi cho được.
Huy Bình ngồi ngả lưng vào thành ghế, giọng đùa đùa:
-Tôi làm gì có uy tín mà sợ mất, cô có làm gì đi nữa, uy tín của tôi cũng không lớn thêm đâu, cứ làm bình thường thôi, này, có gấp về không?
-Chi vậy?
- Đi qua chị Linh với tôi.
Thúy An dè dặt:
-Chi vậy?
-Cô có việc làm, ít nhất cũng phải nói tới người quan tâm đến mình một tiếng chứ.
-Nhưng...
-Nhưng không dám đi với tôi, vì không thích.
Thúy An vội lắc đầu:
-Không phải vậy đâu.
-Vậy thì tại sao?
Thúy An ngồi im, thật ra cô rất thích đi với Huy Bình. Nhưng sợ gật đầu dễ dàng quá anh sẽ cười. Chưa kể đến chuyện đi như vậy đến nhà Hạ Linh thì khác nào thừa nhận mình chịu bị chọc.
Huy Bình nhìn cách đấu tranh tư tưởng của cô một cách tinh quái. Rồi nói như dục:
-Thế nào, quyết định xong chưa?
- Đi thì đi - Thúy An buông thõng.
Cô đứng dậy dọn dẹp, rồi đi ra ngoài khóa cửa. Huy Bình nhìn tác phong thành thạo của cô, gật gù:
-Mới đi làm mà có vẻ đảm đang quá.
-Không dám.
Ra đến sân, cô định lấy xe thì anh cản lại:
-Cứ để đây, đi cùng xe với tôi đi.
-Nhưng lát nữa phải trở lại mất công lắm.
-Khỏi cần trở lại.
-Vậy mai làm sao tôi đi làm.
-Tôi sẽ đưa cô đi. Tôi chúa ghét chạy kè kè bên một cô gái ngoài đường, ai nhìn sẽ tưởng tôi tán tỉnh cô ta. Mất công giải thích.
Thúy An tinh quái:
-Vậy để con gái chạy kè kè bên anh, anh chịu không?
Huy Bình bật cười:
-Càng quái dị hơn nữa.
Vừa nói anh vừa dắt xe ra đường, Thúy An tự nhiên ngồi lên phía sau anh, chạy một đoạn, Bình bắt đầu nói chuyện:
-Hôm đó đến gặp mẹ tôi về, sao cô có vẻ im lìm vậy, cô giận cái gì?
-Thôi, đừng nhắc chuyện đó nghe.
-Không, phải nói để giải tỏa chứ.
- Đừng nhắc mà.
-Thì thôi không nhắc, nhưng nếu đến gặp lần nữa, cô chịu không?
Thúy An lo ngại:
- Phải đến lần nữa mới được hả? Một lần chưa đủ để mẹ anh tin sao?
- Lần này không phải chỉ có mẹ tôi, mà là họp mặt gia đình, tôi muốn tất cả mọi người biết người yêu của tôi là ai.
- Lạy Chúa, thế là đi sâu quá rồi.
- Sợ lắm hả?
- Thế rủi họ tưởng thật thì sao?
- Thì chúng ta đám cưới thật chứ sao.
- Tôi không đùa đâu đấy - Thúy An kêu lên.
Huy Bình chợt im lặng, Thúy An chờ anh nói tiếp, nhưng anh cứ tiếp tục im lặng trên suốt đường đi, thế là cô đành làm thinh một cách ấm ức.
Lúc lên nhà Hạ Linh cả hai vẫn không nói gì, Hạ Linh có vẻ cực kỳ ngạc nhiên khi thấy cả hai đi chung. Cô tròn xoe mắt:
- Hai đứa đi đâu vậy?
Huy Bình nói tự nhiên:
- Tụi em thăm chị không được sao?
- "Tụi em" kia à?
Làm như không nghe cách nhấn giọng của cô, Huy Bình đến ngối xuống ghế, nhìn quanh:
- Anh Lộc đâu rồi chị?
- Đi với mấy người kia rồi, nghe nói vô nhà ông Tỷ nhậu, Bình không đi sao?
- Không, hôm nay em hẹn đến đây mà.
Nãy giờ Thúy An ngồi yên, Hạ Linh chợt nhìn qua cô, cười cười:
- Hôm nay sao ít nói vậy, nhìn điệu bộ sao giống cô dâu về nhà chồng quá.
- Chị này.
Huy Bình quay qua nhìn cô, rồi lên tiếng:
- Thúy An tới báo với chị là cổ đi làm đấy , mới bắt đầu ngày này , làm việc chăm chỉ lắm.
Hạ Linh quay phắt qua nhìn Thúy An:
- Đi làm được rồi hả , ai giới thiệu vậy ?
Thúy An liếm môi:
- Anh Bình.
Hạ Linh chợt cười giòn giã:
- Hai đứa này tầm ngầm vậy mà ghê thật , quen hồi nào vậy ?
- Đâu có quen.
- Không quen mà nó tìm cho chỗ làm, rồi hai đứa cùng đến cho chị hay, nhìn điệu bộ e ấp của em, yêu thì nói đại cho rồi.
Vốn đã biết cách nói chuyện táo bạo của Hạ Linh, nên Thúy An không rùng mình hay đỏ mặt, nhưng cô vẫn không khỏi ngượng nghịu:
- Chị mà nói chuyện hiền hơn nữa, chị sẽ là một giáo viên mẫu mực
Hạ Linh tỉnh bơ:
- Chị đâu có khoái làm người mẫu mực.
- Thôi em về đây, về để ở nhà trông.
- Mới ghé chút xíu mà về cái gì, ở lại chị làm gỏi cuốn ăn, chơi tối hẵng về.
Huy Bình lên tiếng :
- Em ở tới chừng nào cũng được, chỉ sợ Thúy An không dám thôi.
Thúy An gật đầu:
- Thật đó, về để nhà trông, chúa nhật em chở chị Hoa qua.
- Sao không rủ thằng Bình mà rủ chị Hoa, nó với chị gặp nhau mỗi ngày, qua làm gì.
Thúy An làm ngơ như không nghe, cô đứng dậy đi ra cửa, chẳng hiểu nói chuyện gì mà khá lâu Huy Bình mới đi xuống. Lúc đưa cô về gần nhà, anh chợt lên tiếng :
- Thúy An biết lúc nãy chị Linh nói gì không ?
- Nói gì ?
- Chị ấy bảo tôi phải chăm sóc cô cho kỹ, cô là cục cưng của cả nhà, phải giữ gìn như người ta giữ đồ kiểu.
- Chị ấy nói gì kỳ vậy , sao lại bảo anh làm chuyện đó, bộ anh không còn chuyện gì để làm sao ?
- Nhưng tôi thích vậy thì sao ?
Thúy An làm như không nghe, nhưng kỳ thực tim cô nhói lên khó tả, thậm chí cô biết mình sẽ mất ngủ vì câu nói đó.
****
Hết giờ, Thúy An buông viết xuống, cô loay hoay xếp lại mấy quyển sách bừa bộn trên bàn. Phía bàn vuông góc, chú Mười đứng lên:
- Về chưa Thúy An ?
- Dạ, con chuẩn bị về đó chú. Chú Mười về trước đi, để con khóa cửa cho.
Vừa nói cô vừa đứng dậy đóng cửa tủ kê sát tường. Khi cô ra đến cửa thì cũng vừa lúc một người đi tới, một người mà vừa thoáng thây cô đã thấy hết hồn, đó là mẹ Huy Bình.
Hình như bà đến tìm cô. Trong khi cô đứng lóng ngóng thì bà đã chủ động bước vào phòng. Bà ngồi tréo chân trên chiếc ghế trước bàn cô, giọng như ra lệnh :
- Khoan về, vào đây cho tôi nói chuyện một chút
Không biết bà coi cô là con dâu hay nhân viên mà cách nói đầy mệnh lệnh như vậy. Thúy An khẽ nhắm mắt ngán ngẩm, nhưng không dám chống đối, cô rầu rĩ trở vào đứng trước mặt bà:
- Dạ, bác muốn nói gì ạ ?
- Ngồi xuống đó đi.
Thúy An nhìn quanh tìm chiếc ghế, nhưng cô không thích vị trí nào thích hợp, cô đành bước vòng qua sau bàn mình, ngồi xuống vị trị của mình.
Bà Tuyết không bỏ xót cử chi nào của cô, vẻ mặt hình sự như sắp hét đến nơi, nhưng bà không hét đến nơi, nhưng bà không hét, chỉ hỏi cụt ngủn:
- Thằng Bình đưa cô vào đây phải không ?
- Dạ.
- Làm được không ?
- Dạ được.
- Quen nhau bao lâu rồi ?
- Dạ ?
- Tôi hỏi cô với nó quen nhau bao lâu ?
Thúy An cau trán cố nhớ thời điểm cô và Huy Bình gặp, nhưng nhớ không nổi , cô đành nói bừa :
- Dạ , khoảng vài tháng ạ ?
- Vài thánh mà đã tính chuyện cưới xin à ?
Thúy An nói một cách nhiệt tình:
- Dạ tụi con chỉ mới biết nhau, không hền có chuyện cưới xin đâu ạ , bác hiểu lầm rồi.
- Sao ?
Bà Tuyết như vừa phát hiện một chuyên dối trá , vốn là người từng trải mà bà vẫn không kềm được kinh ngạc bà đứng dậy:
- Nói chính xác đi, cô với con trai tôi có hứa hẹn gì nhau không ?
Biết là Huy Bình sẽ giận, nhưng để bị người đàn bà này hiểu lầm còn đáng sợ hơn, Thúy An đành nói thật:
- Dạ, không có hứa ạ.
Bà Tuyết gật gù:
- Hay lắm, tôi chỉ cần biết con trai tôi chống tôi tới mức nào thôi, được rồi, không cần phải nói nhiều với cô.
Bà đứng dậy, không buồn nói với Thúy An một tiếng, giống như bà chỉ có một mình ở trong phòng.
Thúy An cũng đi ra, trong lúc cô đang khóa cửa thì phái hành lang, Huy Bình đi tới. Hai mẹ con gặp nhau giống như con nợ và chủ nợ. Huy Bình có vẻ ngán ngẩm thấy rõ, anh vội hỏi với một chút căng thẳng:
- Mẹ đi đâu vậy ?
Bà Tuyết nhìn con trai tư đầu tới chân, rồi cười khan:
- Con nghĩ làm vậy là có thể qua mặt mẹ được sao ? Nhặt một con bé vớ vẩn đến gặp mẹ, mà nếu là thật, mẹ cũng không chịu thua con đâu
Huy Bình nhíu mày quay nhìn về phía Thúy An, anh chưa kịp nói thì bà Tuyết đã ra lệnh:
- Chiều thứ bảy đưa mẹ đến thăm bác ấy, nếu con muốn con nhỏ này có chỗ làm yên ổn.
Rồi bà bỏ đi, Huy Bình đứng gườm gườm nhìn Thúy An, khiến cô bối rối cụp mắt xuống như người phạm tội.
Thoát một cái, Huy Bình bước tới giật chùm chìa khóa trên tay cô, mở nhanh cửa, rồii kéo cô trở vào phòng. Anh đẩy mạnh cô ngồi xuống:
- Cô khai ra hết với mẹ tôi rồi phải không?
Thúy An lúng túng:
- Tại ...
Huy Bình nóng nảy:
- Không có tại vì hết, cho dù có bị quát tháo, cô cũng không được nói thật , cô giúp tôi làm gì để rồi phá tôi.
- Tôi...
Huy Bình đập mạnh tay xuống bàn, anh cúi đầu với vẻ ngán ngẩm không giấu giếm. Và mặc dù không hiểu hết mức độ đối kháng giữa hai mẹ con anh, Thúy An cũng nhận ra mình đã hại anh, cô lúng túng thanh minh:
- Tôi xin lỗi, tại vì bác tưởng anh sắp cưới tôi cho nên...
- Thôi đủ rồi, tốt hơn vẫn là đừng nói, còn đã lỡ nói rồi thỉ khỏi phải thanh minh
- Vâng, nhưng mà ...
- Tôi đã nói là không cần giải thích, đi về.
Anh thảy cho cô chùm chìa khóa, rồi bỏ đi ra. Thúy An tỉu nghỉu cầm chùm chìa khóa. Nhưng cô vừa đi ra thì Huy Bình đã trở vô. Ngoài sức tưỏng tượng của Thúy An, anh có vẻ bớt nóng nảy, và đẩy cô vào sát tường, cúi xuống mặt cô với cái hôn thật lâu. Rồi anh ngẩng lên, nhìn cô chằm chằm:
- Trước sau gì rồi cũng đi đến chuyện này thôi, tôi đã thể hiện rồi đó, còn lại tự cô quyết định.
Thúy An thì thầm:
- Ôi lạy chúa, anh làm cái gì vậy ?
- Đây là sự thật chứ không phải đùa.
- Sao anh lại làm như vậy chứ ?
- Thế tôi phải làm thế nào để cô hiểu ?
- Dù sao thì cũng phải ...
Huy Bình ngắt lời:
- Tôi nghĩ là thời điểm thích hợp nhất để nói, nếu không thì cô cứ luôn miệng bảo với mẹ với mẹ tôi là chúng ta chẳng có gì, trong khi tôi thừa biết cô đã cảm nhận được.
Thúy An bặm môi:
- Anh thật là đáng ghét.
Huy Bình bật cười:
- Ít ra cô cũng phải thể hiện một chút với tôi, chứ im lặng hoài, giống đóng kịch với nhau quá, phải không.
- Có phải anh dò xét tôi không?
- Còn cô, có phải cô chờ tôi nói phải không?
- Nếu không có mẹ anh thì anh có nói không?
- Trước sau gì cũng phải nói thôi.
Thúy An nói như trách:
- Tôi cứ tưởng anh đợi tôi lên tiếng trước đấy.
Huy Bình nhún vai:
- Cũng đâu có sao, yêu nhau rồi thì con gái hay con trai nói trước cũng vậy thôi, sao các cô cứ đùn đẩy việc đó cho con trai vậy.
- Nhưng nếu tôi nói trước, rủi anh không thích tôi thì sao?
Huy Bình nhún vai:
- Tôi nghĩ chị Linh đã nói với cô điều đó, tôi thích cô ngay từ lúc thấy cô lần đầu, lúc đó nhìn cô khờ không thể tưởng.
Thúy An chợt nhìn Bình chăm bẳm:
- Có phải anh bày trò đưa tôi lên gặp mẹ anh để thử tôi phải không?
- Tầm bậy, muốn thử thì thiếu gì chuyện, thay vì đưa một cô bạn gái vớ vẩn nào về, thì tôi chọn cô cho chính xác, chuyện đó là cần thật, tôi cần dứt khoát cho mẹ tôi biết.
Thúy An lẩm bẩm:
- Thế nào chị Linh cũng cười tôi cho coi.
- Tại sao cười?
- Vì mỗi lần bị chọc, tôi cứ chối đây đẩy, xấu hổ lắm.
Huy Bình ôm cô vào lòng:
- Không có gì phải xấu hổ cả, vấn đề là em có thật lòng yêu hay không, trả lời đi.
Thúy An không trả lời, cô chỉ nép sát vào người Huy Bình, như một sự đồng tình. Biết rằng trước sau gì chuyện này cũng xảy ra, nhưng khi Huy Bình chủ động lên tiếng, cô cũng không khỏi thấy bàng hoàng lạ lùng.
Hạ Linh kéo Thúy An bước xuống xe, cô tò mò ngó vào gian tiền sảnh rực rỡ ánh đèn vàng, quan sát những dáng phụ nữ thấp thoáng sau bức rèm thủy tinh, rồi nìn lại cách ăn mặc của mình và Thúy An, bỗng nhiên cô thấy hơi thiếu tự ti.
Huy Bình bước xuống xe, đi vòng qua phía hai người, Hạ Linh nhìn anh một cách thán phục, hôm nay anh đẹp trai và có vẻ vững chãi trong bộ vest rất khéo, cô có cảm tưởng Huy Bình đổi lốt thành một công tử ở thế giới xa vời, khác xa với người thanh niên công chức mà cô đã biết trước đây.
Thật ra Huy Bình như hôm nay mới đúng thật bản chất của anh, còn cậu bạn trẻ làm chung với Lộc chỉ như một người giấu mình, nói theo kiểu cô là anh đã giả dạng thường dân để tránh né gia đình.
Hôm nay Hạ Linh đi theo hai người như là người bảo mẫu của Thúy An, vì Huy Bình đưa cô đến buổi chiêu đãi ở nhà cô gái lẽ ra là vị hôn thê của anh.
Hành động của anh đúng là cách trả lời quyết liệt đối với những người lớn. Khi anh nói với Thúy An điều đó , cô đã sợ phát khiếp lên và từ chối quyết liệt. Đến nỗi Huy Bình phải nhờ Hạ Linh đi theo để ủng hộ tinh thần cho cô.
Lúc ở nhà, Hạ Linh rất hăng hái, nhưng khi đến đây rồi, cô mới thấy mình cũng khớp như Thúy An.
Huy Bình bước đến nắm tay Thúy An:
- Vô đi em.
Thấy Hạ Linh cứ ngó nghiêng vào trong, anh mỉm cười:
- Sao vậy chị Linh ?
Hạ Linh khẽ nhăn mũi:
- Tự nhiên chị khớp quá.
- Có gì đâu mà khớp, chị cũng đâu có gì lạ với những chỗ giao tiếp thế này, chị làm Thúy An sợ thêm đó.
- Biết là vậy, nhưng mấy chỗ chị đến không quý tộc như ở đâu, không biết mình có nhìn kỳ không.
Huy Bình nhún vai:
- Ở đâu cũng vậy thôi, cũng là những hình thức giống nhau cả , chị đừng ngại.
Hạ Linh quay qua Thúy An:
- Em run không An ?
Mặt Thúy An có vẻ nhợt nhạt dưới lớp phấn sáng, cô hé miệng ráng cười nhưng rõ ràng rất run.
Ba người vượt qua khoảng sân rộng đi lên bậc cao cấp. Huy Bình đi phía trước, khi anh mới bước lên thềm, từ phía trong, một cô gái đi vội ra với vẻ mừng, hình như cô đang trông anh.
Cô chưa kịp nói thì Hạ Linh và Thúy An đi tới, nụ cười tươi của cô vụt tắt, nhường chỗ cho cái đen tối và hụt hẫng.
Nhưng vẻ ngỡ ngàng đó chỉ thoáng qua, nụ cười lại trên mặt một cách tài tình, cô mỉm cười với hai người và chủ động lên tiếng:
- Chào hai chị.
Cô quay qua Huy Bình:
- Bạn anh Bình hả ?
Huy Bình điềm đạm giới thiệu:
- Chị Linh và cô Thúy An, bạn anh, anh mời tới để quen với Kim đấy.
Anh quay qua hai người bên cạnh , giọng anh vẫn không thay đổi :
- Cô Thiên Kim là chủ nhân của chiêu đãi hôm nay đấy chị Linh.
Hạ Linh cười thật tươi, cô định nói thì Thiên Kim đã nói trước, giọng hết sức bặt thiệp:
- Chào chị, chào Thúy An, hôm nay có bạn mới vui quá, mình vô đi chị.
Và thật tự nhiên, cô kéo tay Hạ Linh đi vào, và không quên khoát tay mời Thúy An:
- Vào đi em, tự nhiên nghe, bạn anh Bình thì cũng là bạn chung, đừng ngại nha.
Thiên Kim đi giữa Hạ Linh và Thúy An, cô kéo hai người đi thẳng đến nhóm người lớn đang ngồi trên salon, giọng vui vẻ đúng với vai tròn chủ nhà, cô nói với một phụ nữ lớn tuổi:
- Mẹ có khách mới đến dự nè mẹ, chị Linh và Thúy An là hai người bạn anh Bình đấy.
Thúy An như bị ngộp vì quá đông người, cố nhìn mà như không thấy ai, và cô chào chủ nhà một cách máy móc. Đến lúc ngước lên, tia mắt cô chớp ngay cái nhìn sắt lẻm của bà Tuyết. Và mặc dù đã chuẩn bị tinh thần cô vẫn phát sốt lên khi gặp mặt bà.
Huy Bình không có vẻ gì bị động hay khó xử, anh ra hiệu cho hai người ngồi xuống, rồi tự mình sang ngồi bên cạnh Thúy An, phớt lờ ánh mắt dữ dằn của mẹ, anh bắt chuyện với bà Lê một cách lễ phép:
- Lâu rồi cháu không được gặp bác, bác khỏe chứ ạ ?
- Khỏe, cám ơn cháu, nghe nói cháu ra ngoài làm cho công ty nào đó phải không ? Đồng lương đủ không cháu ?
- Dạ, sống được bác ạ.
Thúy An ngồi cứng đơ bên cạnh Huy Bình, xung quanh đông và ồn ào nên dù ngồi cạnh anh, cô cũng chẳng nghe hai người nói gì, cô cảm thấy hoa mắt và nhức đầu, không biết vì căng thẳng hay là sợ, cô cũng đã từng ở chỗ đông người, nhưng bị như hôm nay thì không.
Nói chuyện một lát, Huy Bình đứng dậy chào hai người, rồi đưa Hạ Linh và Thúy An đi đến phía bàn ăn. Anh nói với Hạ Linh:
- Chị chọn món đi nhé chị uống gì để em đi lấy ?
- Gì cũng được.
Thấy Thúy An cứ đứng lơ ngơ, anh mỉm cười :
- Em lại ngồi đằng kia đi, chờ anh một chút.
Thúy An kéo Hạ Linh đi ra ngoài phía cửa sổ, ở đây thoáng và không có người, cô đã phát hiện ra chỗ này có thể tránh được tầm nhìn của bà Tuyết.
Hai người đứng nhìn ra sân , Hạ Linh huých tay Thúy An:
- Thiên Kim có vẻ tự tin quá hả , nhìn mẫu người là biết rất quen giao tiếp và thành đạt nữa.
- Chắc vậy.
- Bộ áo của nó đẹp thật, nhìn có vẻ biết cách ăn mặc.
- Vâng.
- Em sợ lắm hả , sao mặt mày bơ phờ vậy ?
- Chị có thấy mẹ anh Bình không, bà ấy làm em bị khủng hoảng , quen với anh Bình em sợ khủng khiếp quá chị ạ.
Hạ Linh định mở miệng, nhưng thấy Huy Bình đứng sau nên cô làm thinh. Không hiểu anh có nghe Thúy An nói không, mặt anh có vẻ không vui.
Thúy An đón lấy dĩa thức ăn trên tay Huy Bình, cô cầm hờ chứ không muốn ăn, phải dự một buổi tiệc đầy áp lực như thế này, cô ăn không nổi.
Bà Tuyết ở ngoài chợt xăm xăm đi về phía Huy Bình, giọng bà bặt đi:
- Ra ngoài kia nói chuyện một chút.
Bà quay qua Thúy An:
- Cả cô nữa.
Huy Bình bình tĩnh theo bà đi ra sân. Khi mọi người đứng torng bóng tối dưới gốc cây dương, bà hét lên:
- Mày muốn làm mất mặt mẹ mày phải không ?
Vừa nói bà vừa vung tay tát vào mặt Huy Bình. Thúy An kêu lên thảng thốt:
- Đừng mà bác.
Hạ Linh bấm tay bảo cô im, bà Tuyết cũng không đếm xỉa đến cô, chỉ tiếp tục quát nhỏ :
- Đồ mất dạy.
Cứ mỗi câu quát là một cái vung tay tát vào mặt Huy Bình. Anh đứng im không né tránh, cử chỉ bình tĩnh và trơ lì.
Thái độ gan lì thách thức đó làm bà Tuyết nổi giận thêm, bà nắm ngực áo Huy Bình , lắc mạnh:
- Mày muốn cái gì mà dẫn con nhỏ này đến đây, đem thứ trôi sông lạc chợ này đến để dằn mặt con Kim phải không, mày có thấy nó không bén như con người ta không ?
Giọng Huy Bình vang lên lạnh lùng:
- Đủ rồi mẹ, mẹ càng miệt thị cổ thì con càng muốn nhanh chóng làm đám cưới, cách hay nhất là mẹ để cho con yên đi.
Bà Tuyết gần như gào lên:
- Cút về hết đi, đi cho tao đừng bẩn mắt.
Huy Bình giữ tay bà khi bà định tát anh thêm, anh nhếch môi:
- Nếu mẹ dịu dàng và biết dừng lại đúng nơi, thì mẹ sẽ thành công hơn nhiều, với cả con và ba con nữa ...
Nói xong, anh kéo tay Thúy An bỏ đi. Hạ Linh đi vội theo, cô ngoái lại nhìn bà Tuyết. Bây giờ cô cũng bắt đầu thấy sợ bà. Lần đầu tiên cô gặp một phụ nữ hét ra lửa như thế, kinh dị thật.
Huy Bình đưa Hạ Linh về, rồi tìm một chỗ vắng đậu xe, anh quay qua nhìn Thúy An, từ nãy giờ, cô khóc sụt sịt chứ không nói gì. Huy Bình thở dài lên tiếng:
- Em ghét mẹ anh lắm phải không ? Tại sao em khóc, có phải em chán vì anh có người mẹ như vậy không ? Lúc nãy em đã nói như vậy rồi mà.
Thúy An chùi mắt, giọng đứt quãng:
- Em khóc vì đau lòng, mẹ anh đánh anh mạnh quá, em không chịu nổi, em đau lòng lắm.
Huy Bình thoáng sững người, rồi chợt nghiêng qua ôm chặt lấy cô:
- Em thương anh đến vậy sao ?
- Anh lớn rồi chứ đâu phải con nít, anh có thể tránh mà, tại sao để chịu đâu vậy, anh phải biết bảo vệ mình chứ.
Huy Bình áp mặt lên tóc cô, trong bóng tối, anh cười khan một mình:
- Đau hay không, không quang trọng, bà ấy muốn làm gì thì làm, anh chỉ cần em đừng sợ gia đình anh, thế là đủ rồi.
Thúy An lắc đầu:
- Mẹ anh như thế, em không thể không sợ, tại sao lại bảo em trôi sông lạc chợ, em có cha mẹ đàng hoàng mà.
- Đừng để ý những gì mẹ anh nói, và còn nữa, anh nói trước, nếu yêu anh thì em hãy chấp nhận hoàn cảnh của anh, anh không có được gia đình bình thường, em chịu được không ?
- Em không biết, mà em cũng không biết kể sao với gia đình em, em sẽ không nói với nhà em chuyện mẹ anh sĩ nhục, nhưng liệu chị Linh có im lặng không ?
Thấy Huy Bình im lặng, cô nói như khuyên:
- Anh nói với chị Linh đi, bảo chị ấy đừng kể với chị Hoa em, nhà em sẽ không cho em quen với anh đấy.
Huy Bình cắn mạnh răng, khuôn mặt lầm lì:
- Anh không bảo gì hết, anh có lòng tự trọng của anh, và anh không tìm cách che đậy hoàn cảnh của mình. Ngay từ đầu anh đã để em thấy , còn chấp nhận hay không là tùy em.
Thúy An khóc òa lên:
- Em không ngờ em lại gặp chuyện thế này.
Huy Bình buông cô ra:
- Em chán lắm phải không ?
- Em không biết, nhưng em không muốn mất anh đâu.
- Anh cũng vậy.
Thúy An ngước lên, cô nhìn mặt Huy Bình:
- Tại sao mẹ anh lại dữ quá vậy , và tại sao anh lại chịu để cho mình bị đòn như con nít, anh có thể phản kháng kia mà.
Huy Bình cười nhếch môi:
- Anh phản kháng theo cách của anh, còn chuyện bị vài cái tát, anh không cho nó là quan trọng.
- Nhưng điều đó chứng tỏ mẹ anh không thương anh, anh lớn rồi, có cách nhìn riêng rồi.
Huy Bình chợt cau mày:
- Từ đây về sau, mỗi lần gặp nhau em đừng bao giờ nói về mẹ anh được không, tránh càng nhiều càng tốt, vì nói tới hai đứa sẽ không vui đâu.
Thúy An hí hoáy lau mũi, giọng còn nghẹn đi vì khóc:
- Đâu có ai sống cách lìa gia đình được, làm sao mà không nói về gia đình được chứ ?
- Thôi được anh không nói nữa, thật ra anh đã chuẩn bị tinh thần là em sẽ không vui, nhưng anh không ngờ lại quá nặng nề như vậy. Về đi.
Thúy An đưa tay cố nhìn đồng hồ, rồi lắc đầu:
- Khoan về đi anh, đợi khuya hẵng về.
- Sao vậy ?
- Giờ này nhà em còn thức , em về thế nào mọi người cũng hỏi , em sợ nhà em thấy mắt em đỏ, để mọi người ngủ rồi hẵng về.
- Đến mức như vậy sao , anh giống tai ương của em quá phải không ? - Huy Bình nói với vẻ tự ái. Nhưng anh cũng chìu ý Thúy An. Ngồi yên một lát, anh mới nhớ ra :
- Em đói lắm phải không, từ chiều giờ chưa ăn gì cả, em muốn ăn gì ?
- Em không muốn ăn gì hết.
Huy Bình gằn giọng:
- Tại khóc no rồi chứ gì?
Thúy An ngỡ ngàng:
- Anh nói cái gì?
- Có lẽ anh đúng là tai ương của em thật đó, từ lúc quen em đến giờ em chỉ có chuyện buồn thôi, ngay cả chuyện tiệc tùng như hôm nay cũng hóa ra chuyện buồn.
Thúy An định nói thì anh nói tiếp:
- Có lẽ quen với anh, em khóc nhiều hơn đó.
- Anh nói cái gì vậy?
- Anh nói đúng bản chất mối quan hệ của hai đứa, em không thấy như vậy sao?
- Ngay cả anh mà cũng muốn tra tấn tinh thần của em nữa sao?
Huy Bình ngả người vào nệm, cười với vẻ chán nản:
- Em thấy như vậy à? Nếu quen với anh chán quá, em có thể chia tay, để sau này tránh phải khổ.
Thúy An kêu lên:
- Lẽ ra bây giờ anh phải an ủi em, chứ không phải nói giọng bất cần như vậy, anh là người gây ra không khí nặng nề chứ đâu phải em.
Giọng Huy Bình trở nên khô khan:
- Đúng, anh luôn gây ra chuyện nặng nề, ai quen với anh đều khóc nhiều hơn cười, lẽ ra lúc trước anh không nên kéo em vào chuyện của anh.
Đang giận nên Thúy An nói không cần suy nghĩ:
- Đáng lẽ anh phải biết chuyện đó sớm hơn để đừng làm khổ người khác.
Huy Bình nhìn sững cô, rồi gật gù:
- Hay lắm, em đã nói vậy thì không còn chuyện gì để nói nữa.
Và anh bật công tắc cho xe chạy đi, không nói gì suốt quãng đường về mặc cho Thúy An khóc sướt mướt.
Hôm sau Thúy An đến nhà Hạ Linh, Hạ Linh cũng có vẻ nóng ruột muốn gặp Thúy An, cô hỏi dồn dập:
- Hôm qua về em với thằng Bình có nói gì không? Nó có xin lỗi em chuyện mẹ nó nói không?
"Xin lỗi à!" Thúy An cười buồn.
- Chẳng những không an ủi, ảnh còn nói nếu chán thì chia tay.
- Trời, sao ngang thế?
- Em chán quá, mẹ ảnh khi dễ ảnh, ảnh không an ủi mà còn đòi chia tay, mỗi lần nghĩ tới em lại chảy nước mắt.
Hạ Linh trầm ngâm:
- Nếu nhà em biết được chuyện ngày hôm qua, chắc sẽ cấm em quen với nó.
Thúy An lo lắng:
- Chị đừng kể với chị Hoa, em không muốn nhà em bất mãn với anh Bình.
- Em thương nó lắm hả An?
Thúy An ngượng nghịu:
- Em không biết nói thế nào, nhưng em sợ nhà em cấm em quen với ảnh.
Hạ Linh lẩm bẩm:
- Mẹ nó mà ghét ai thì người đó khó sống, giàu nên khinh người quá, nhà em mà biết bả chửi em như vậy, chắc cấm em liền.
- Em biết, ba mẹ em tự ái lắm, thế nào hai gia đình cũng đối chọi nhau, chưa cưới nhau nhưng đã thấy mâu thuẫn rồi.
Hạ Linh thở dài:
- Chị muốn đem lại chuyện tốt đẹp cho em, nhưng hóa ra là hại em. Nếu biết thế này chị không dám làm mai cho em.
- Chị đừng nghĩ như vậy, làm mai đâu phải bắt buộc phải yêu, tại tụi em tự yêu nhau chứ bộ, không thích nhau thì chị nói bao nhiêu cũng vậy thôi.
- Nhưng dù sao chị cũng có trách nhiệm, ai mà ngờ gốc gác thằng Bình như vậy, giá nó đúng là nó trước kia thì hay hơn.
Thúy An rơm rớm nước mắt:
- Em có cảm tưởng anh Bình không thương em lắm, anh ấy mặc kệ em buồn khổ ra sao, nếu thương thì phải biết an ủi những lúc như vậy chứ.
Hạ Linh hoang mang:
- Chẳng lẽ cả chị cũng lầm nó, chị nghĩ nó rất thương em.
- Chị là người lớn, chẳng lẽ chị nhìn mà không biết người ta yêu thật hay giả sao?
- Nếu như con trai mà quá khéo, trời cũng không biết được, nói chi là người.
- Nói như vậy, ảnh cần em như một công cụ thật, một công cụ để đối chọi với mẹ ảnh.
- Chị nghĩ không đến nỗi như vậy đâu An.
Nhưng Thúy An không còn tinh thần để nghe, cô thẫn thờ đứng dậy, với tay lấy chiếc giỏ đi về, quên cả chuyện chào Hạ Linh.
Buổi tối cô nằm một mình trong phòng, nghiền ngẫm lại chuyện hôm qua, lần đầu tiên cô thấy tinh thần bị suy sụp vì chuyện tình cảm, dù biết trước là mình sẽ khốn đốn khi gặp một người như mẹ của Huy Bình.
Chuông điện thoại vang ngoài phòng khách, cô lờ đờ đứng dậy bước ra cầm máy:
- Em phải không An?
Thúy An ngồi phịch xuống ghế:
- Em đây, anh gọi em có gì không?
- Hôm qua về em buồn lắm phải không?
- Anh mà cũng quan tâm đến em buồn nữa hả? Em tưởng anh vô tư lắm.
Huy Bình im lặng hơi lâu, rồi anh trầm ngâm:
- Không ngờ hôm qua lại nặng nề như vậy, anh không muốn em buồn, em có tin là anh rất yêu em không?
- Nếu anh thể hiện tình yêu bằng cách bỏ mặc lúc người yêu khổ sở vì mình, thì thà anh đừng yêu thì em đỡ khổ sở hơn.
- Đừng buồn An, lẽ ra hôm qua anh không nên nói như vậy, cho anh xin lỗi, hôm qua anh buồn quá. Để mình là tai họa cho người mình yêu, không biết mình là người thế nào nữa.
Thúy An thấy dịu lại, nói như thế có nghĩa là Huy Bình không vô tình với cô, nhưng tâm lý anh kỳ quá, cô không hiểu được.
Cả hai nói chuyện rất lâu, tới khuya Thúy An mới gác máy. Cả hai không nói gì về bà Tuyết, cũng thừa biết mình không thay đổi được hoàn cảnh, nhưng Thúy An thấy lòng nhẹ đi rất nhiều, Huy Bình yêu cô mới là điều quan trọng, còn chuyện vui buồn sau đó, nó chưa xảy ra nên cô không nghĩ tới.
Chuyện không vui ở buổi tiệc không làm cô bị ám ảnh nữa, nhưng rồi cô không thể tránh đối diện với sự thật khác còn phũ phàng hơn.
Buổi trưa khi cô chuẩn bị về thì Thiên Kim đến. Phải nói là cô vô cùng ngạc nhiên, cứ đứng ngỡ ngàng nhìn.
Thiên Kim có vẻ khô khan, xa vời chứ không hoạt bát như ngày hôm qua. Hôm qua cô giữ thái độ chủ nhà với khách, bây giờ vẻ thân thiện không còn nữa, cô nhìn Thúy An một cách lãnh đạm:
- Cô về bây giờ phải không? Tôi muốn nói chuyện với cô.
Thúy An tiện tay kéo chiếc ghế trước mặt:
- Mời chị ngồi, chị là Thiên Kim phải không?
Thiên Kim có vẻ khó chịu:
- Mới gặp nhau hôm qua, cô mau quên nhanh vậy.
Thúy An lắc đầu:
- Tôi không quên đâu, chỉ không dám chắc chắn hôm qua gặp buổi tối.
Thiên Kim không nói gì, cô ngồi xuống trước mặt Thúy An nhìn cô hơi lâu. Đến nỗi Thúy An đâm ra lúng túng:
- Có chuyện gì vậy chị Kim?
Thiên Kim bặm môi suy nghĩ một lát, rồi với vẻ lãnh đạm khi nãy, cô nói:
- Chuyện cô đi theo anh Bình hôm qua, đó là vở kịch hay thật đấy.
- Hả?
Thúy An hỏi một cách ngỡ ngàng. Thiên Kim nhìn cử chỉ của cô, rồi nhếch môi cười lạt:
- Cô đã nói với dì Tuyết cô và anh Bình không là gì, sao cô cứ chịu để ảnh sắp đặt như vậy, một lần đủ rồi, sao để chi nhiều lần, mà cũng có gạt được ai đâu.
Thúy An ngẩn người một chút, rồi thở nhẹ:
- Tôi hiểu chị nói gì rồi.
- Vậy hai người diễn như vậy đến bao giờ, cô không nghĩ vậy là thiệt thòi sao, cứ đóng giả làm người yêu người khác, cô không định có người yêu à?
Thúy An nói một cách cố gắng:
- Chúng tôi... thật ra là không phải đóng kịch nữa, trước đây thì có, nhưng bây giờ thì... yêu thật rồi chị ạ.
Thiên Kim kêu lên như lạc giọng:
- Không thể được.
Thúy An bối rối quay mặt chỗ khác. Huy Bình đã từng nói về cô tiểu thư này, nhưng hình như anh chưa nói hết, cô ta có vẻ yêu anh chứ không phải như người lớn muốn. Nếu không thì không việc gì cô ta đến tìm cô.
Ý nghĩ đó làm Thúy An thấy xao xuyến. Và cô nhìn Thiên Kim một cách bồn chồn:
- Tại sao chị tìm hiểu chuyện của chúng tôi, tại sao?
Cô im bặt trước cái nhìn sững sốt của Thiên Kim, và bối rối lặng thinh.
Thiên Kim như trấn tĩnh lại, cặp môi hồng hồng của cô nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo. Cô nói giọng đều đều:
- Hoặc là anh Bình không nói hết với cô, hoặc là cô quá mù quáng, hoặc là anh ta đã quá lão luyện trong cách mê hoặc con gái, đáng tội nghiệp hay đáng ghét, cô là người như thế nào đây.
Cách nói và cử chỉ của Thiên Kim làm Thúy An hoang mang, cô liếm môi:
- Tôi nghĩ anh Bình không dấu tôi chuyện gì, ảnh đã cho tôi biết về mẹ ảnh.
Thiên Kim nhìn cô như quan sát:
- Biết về mẹ thôi sao? Cô có vẻ là người trung thực, đừng đóng kịch nữa.
- Thật tình là tôi chỉ biết có vậy, tôi biết mẹ ảnh không ưa tôi, còn ảnh thì luôn đối kháng, chuyện chúng tôi không vui gì đâu.
- Nếu chỉ biết có vậy thì gần như bị lường gạt rồi.
Nếu trên đời có điều gì kinh khủng nhất, thì một trong những điều đó là phát hiện mình bị người lừa gạt, Thúy An nghĩ như vậy, cô choáng váng ngồi im, thật sự không biết nói gì.
Thiên Kim nhìn đăm một góc, giọng cô lãnh đạm kỳ lạ:
- Dì Tuyết là vợ bé chú Tùng, anh Bình luôn mặc cảm mình là con hoang, anh ấy ghét dòng lớn và hận mẹ, hai mẹ con họ chẳng bao giờ hòa thuận, và ảnh luôn làm những điều dì Tuyết ghét.
- Ôi lạy Chúa - Thúy An lẩm bẩm một cách kinh ngạc, cô không ngờ mẹ Bình là người xấu xa như vậy, bà ta chỉ là một người vợ bé.
- Đừng quan tâm chuyện nhỏ nhặt đó, đây mới là vấn đề để cô quan tâm, nghe cho kỹ đi.
Thúy An vô tình ngồi thẳng người lên, chăm chú nhìn Thiên Kim:
- Còn chuyện gì tồi tệ hơn nữa sao?
- Trước đây khi người anh con của bà lớn yêu tôi, anh Bình đã tìm mọi cách để chinh phục tôi, mà cô biết sức quyến rũ cũa anh ấy thế nào rồi đó.
- Chị thích ảnh?
Thiên Kim cười lạt lẽo:
- Không chỉ là thích, tôi yêu như bị ma ám.
- Lạy Chúa.
- Cô đừng có mỗi cái lại gọi chúa như vậy, không giúp gì được đâu, cách hay nhất là tìm biện pháp đối phó với hoàn cảnh của mình.
- Chị có nói thật không?
- Nếu không tin, hãy đến hỏi ảnh. Ảnh không hèn nhát phủ nhận đâu.
Thúy An nói như hét:
- Nếu đã chinh phục chị, thì tại sao lại tránh né, tại sao còn bảo là yêu tôi, anh ta muốn cái gì đây ?
- Muốn dùng cô để đối kháng với mẹ anh ta.
- Đồ sở khanh.
- Tôi cũng từng nghĩ về ảnh như vậy, chết tiệt là tôi không thể quên anh ta.
Cô đứng dậy, nói một cách lạnh lùng:
- Tôi đã nói hết rồi đó, cô hãy giải quyết dứt khoát đi, hãy hỏi lại xem anh ta yêu tôi hay cô, cũng có thể là chẳng yêu ai, anh ta chỉ muốn chọc tức bà mẹ thôi.
Nói xong, cô đứng dậy đi ra cửa.
Thúy An ngã người vào tường như người mất hồn, sự thật về Huy Bình còn khủng khiếp hơn điều cô đã biết. Con người anh đáng sợ như vậy sao?
Cô chợt vùng lên, bước qua bàn bấm số máy Huy Bình, giọng cô xa lạ đến mức chính cô cũng thấy ngạc nhiên.
- Thúy An đây, anh đang ở đâu vậy?
- Trưa nay anh ở công ty, có chuyện gì vậy An, sao giọng em lạ vậy?
- Anh có thể đến em ngay bây giờ không? Em cũng đang ở công ty, chỉ có một mình em, anh qua ngay đi.
- Thôi được, chờ anh một chút.
Hai mươi phút sau Huy Bình đến, anh tự đẩy cửa bước vào, giọng lo lo:
Hai mươi phút sau Huy Bình đến, anh tự đẩy cửa bước vào, giọng lo lo:
- Chuyện gì vậy An ? Sao lại gọi anh giờ này ?
Anh ngồi quỳ một chân trước mặt Thúy An, kéo mặt cô lên:
- Em có vẻ không bình thường đó, chuyện gì vậy ?
Thúy An im lặng nhìn Huy Bình, tự nhiên cô nhận ra một điều , anh và Thiên Kim mới là cùng đẳng cấp, còn cô ở thế giới bình dị, không thể nào sánh nổi với họ.
Ý nghĩa đó làm cô rụt người lại, đẩy tay Huy Bình ra:
- Anh đừng làm như vậy.
Huy Bình lập tức buông tay xuống:
- Chuyện gì nữa vậy, có phải em vừa gặp mẹ anh không ? Bà ấy mới đến đây à ?
Thúy An cắn môi :
- Không phải mẹ anh, người này đối với em còn kinh khủng hơn nhiều, anh có nghĩ chị Kim đến tìm em không , chính xác hơn là người yêu cũ của anh tìm em.
Huy Bình nhướng mắt ngạc nhiên. Rồi anh cau mặt khó chịu:
- Em đừng nói kiểu đó.
Thúy An kêu lên:
- Chị Kim đã kể với em hết rồi, kể từ chuyện gia đình anh, chuyện của mẹ anh đến chuyện anh yêu chị ấy.
Huy Bình nhìn cô đăm đăm, nhưng vẫn cứ lặng thinh. Anh làm cô hoang mang đến phát khóc:
- Anh không cần nói nhiều, chỉ cần khẳng định thôi, điều đó có không ?
Huy Bình cười nhếch môi:
- Có, Thiên Kim không nói dối.
Thúy An nhìn anh, kinh dị, giọng cô lạc đi:
- Anh nói một cách đơn giản vậy sao ?
- Nếu anh nói không, em có tin không ? Mà anh cũng không muốn dối trá làm gì, mấy chuyện như vậy làm sao giấu được.
- Nếu anh đã thừa nhận như vậy, em không còn gì để nói nữa
Thúy An nói một cách tuyệt vọng, cô thẫn thờ ngồi né qua một bên, nhưng Huy Bình kéo cô lại:
- Đừng làm như vậy.
- Buông em ra.
Vừa nói cô vừa nguẩy mình ra, nhưng Huy Bình cương quyết giữ cô lại:
- An biết anh yêu em vì cái gì không ? Vì em dịu dàng và nồng nàn, cho nên những lúc nặng nề thế này, anh càng muốn em phản ứng nhu mì hơn.
- Ngày trước anh cũng dùng cách này để khống chế chị Kim phải không ?
Thấy Huy Bình không trả lời, cô định rút tay lại, nhưng càng bị nắm chặt hơn, Huy Bình mím môi với vẻ lầm lì:
- Anh là như vậy đó, sinh ra trong một gia đình không bình thường, từ nhỏ anh đã quen chịu đựng khinh rẻ của má lớn, và các anh chị , anh quen rồi, thêm em khinh cũng chẳng sao.
Thúy An lặng người. Mà không biết nên khóc hay cười, hay cảm động tội nghiệp. Huy Bình là vậy, lúc nào cũng đem sự bất cần kiêu ngạo ra cư xử khi bị chạm nỗi đau. Còn sự đau khổ anh gây ra cho người khác thì anh không thấy.
Cô mím môi, nói một cách cứng rắn:
- Anh đừng kiêu kỳ với em như vậy, cả em và chị Kim đều là nạn nhân sự kiêu kỳ của anh, anh yêu ai trong hai người, có phải anh không hề yêu em không ?
Huy Bình ngồi im, đối với Thúy An thì đó là cử chỉ né tránh, cô khóc òa lên:
- Tại sao anh đem em ra làm vật hy sinh, em có lỗi gì chứ, anh ác lắm.
Huy Bình nhếch môi khinh mạn:
- Không ngờ là em không tin anh. Trong mắt em, anh đểu lắm phải không, thôi được, anh chỉ mói điều này, anh yêu em là thật, còn tin hay không tùy em.
Và anh đứng bật dậy bỏ ra ngoài, Thúy An sững sờ nhìn theo, không thể nào tin Huy Bình phản ứng như vậy.
Bổn phận của anh là phải ở lại nói cho ra lẽ, phải giải thích và khẳng định, chứ không có quyền bỏ đi một cách ngạo mạn như vậy.
Yêu một người như vậy, rồi đây cô sẽ khóc hết nước mắt mà thôi, có lẽ Thiên Kim cũng đã từng khóc bất lực như cô bây giờ.
Chẳng lẽ cứ mỗi lần bị chạm tự ái, anh đều tỏ ra bất cần kiểu đó ? Chẳng lẽ anh không hề chịu trách nhiệm về điều mình gây ra cho người yêu ? Không thể chấp nhận như vậy được.
Thúy An khóc rất lâu, đến nỗi mệt quá cô ngủ thiếp luôn trên ghế. Tới lúc đầu giờ chú Mười và cô cũng không hay.
oOo
Hạ Linh xăm xăm đi lên cầu thang, cô leo một mạch tốt lên lầu ba mà không dừng lại nghỉ một chút nào. Cô rẽ trái, gõ cửa, trong phòng, ba người đàn ông ngồi sau bàn đều ngẩng lên nhìn cô với vẻ ngạc nhiên. Lộc vội đứng dậy :
- Đi đâu vậy ?
Không nhìn đến chồng, Hạ Linh chỉ quay về phía Bình:
- Cậu ra ngoài nói chuyện một chút được không ?
Lộc vội cản lại:
- Đang giờ làm việc mà đi đâu, có chuyện gì về nhà nói được không ?
Huy Bình lên tiếng:
- Chị chờ em một chút.
Anh tắt máy, rồi đứng dậy. Lộc nhìn vẻ mặt quàu quạu của Hạ Linh , cười nói:
- Lại chuyện làm mai gì đây phải không ?
Hạ Linh nhìn anh một cái, như bảo không đùa rồi cô đi ra ngoài trước, Huy Bình đi phía sau, anh đề nghị:
- Lên sân thượng đi chị Linh.
Hạ Linh lẳng lặng đi theo. Khi hai người đã đứng bên lan can, Hạ Linh lập tức lên tiếng:
- Cậu biết chị tới có chuyện gì rồi phải không ?
Huy Bình gật đầu:
- Em đoán được.
- Tốt, vậy chị khỏi giải thích, chị không hiểu nổi cậu là người thế nào, hôm qua Thúy An nó khóc suốt buổi chiều ở nhà chị , cậu cư xử với nó như vậy đó sao ?
Huy Bình bậm môi, yên lặng nhìn chăm chú phía dưới, cử chỉ có vẻ thờ ơ của anh khiến Hạ Linh nổi nóng:
- Cậu không biết thương ai ngoài bản thân cậu, phải không ?
Thấy anh vẫn không trả lời, Hạ Linh đành làm thinh. Lần đầu tiên cô nhận ra Huy Bình là người không dễ hiểu, bình thường anh nói chuyện vui vẻ cởi mở nên cô không nghĩ là có lúc anh cũng gai góc. Thúy An đã nói đúng rồi, đây là một người khó chịu kinh khủng.
Thật lâu sau, Huy Bình mới chịu lên tiếng:
- Thúy An kể hết với chị rồi phải không ?
- Tất nhiên.
- Em cũng đoán vậy.
- Nó khờ thấy mồ, mấy chuyện như vậy làm con nhỏ bị khủng hoảng , mà lại không dám nói với gia đình, không nói với chị thì nói với ai ?
Huy Bình cười khẽ:
- Em tệ đến mức chuyện của em phải làm cô ấy dấu người lớn, em tệ quá phải không ?
- Chị không nghĩ như vậy.
- Thúy An khóc nhiều lắm à ?
- Nó sợ quá mà, đáng lẽ lúc đó em phải giải thích với nó chư, sao lại bỏ về
như vậy ?
- Em bực mình, không bỏ đi thì ở lại để làm gì, tính em không thích nghe cằn nhằn, cũng không thích cãi cọ với ai cả , được không được thì thôi.
Hạ Linh quay phắt lại nhìn Huy Bình:
- Cậu lại muốn bỏ nó à, vậy là cũng giống như với Thiên Kim chứ gì ?
Huy Bình nói trầm tĩnh:
- Chị là người ngoài cuộc, lại từng trải, không ngờ chị cũng mất bình tĩnh như Thúy An.
Hạ Linh phất tay không trả lời, Huy Bình nói tiếp:
- Em rất dị ứng với những người phụ nữ trong gia đình em, nhắc đến họ là em bực lắm, nếu như lúc đó Thúy An bình tĩnh một chút , nhất là đừng hấp tấp kết tội em, có lẽ sẽ dễ nói chuyện hơn.
Hạ Linh nhanh chóng hiểu ngay tính tình Huy Bình, cô gật đầu, dịu lại:
- Thật ra cũng không nên làm cho không khí căng thẳng khi hiểu lầm, chị hiểu mà.
- Được vậy thì tốt, tiếc là Thúy An không tin em, không có một chút lòng tin nào.
- Nói vậy không đúng lắm đâu, phải đặt mình vào vị trí của nó em mới hiểu. Vừa nghe Thiên Kim nói, hỏi em thì em lại thừa nhận, một cú sốc như vậy ai mà chịu nổi, nó còn khờ chứ có phải từng trải đâu mà biết phân tích.
- Thúy An đến chị hôm qua à ?
- Ừ.
- Chắc là có ý nghĩ chia tay.
- Nó nghĩ như vậy không nổi, nên mới khổ chứ. Thật ra ... chuyện cậu với Thiên Kim là có thật sao, cậu đã từng yêu cô bé đó à ?
Huy Bình lãnh đạm:
- Chưa từng, chỉ thấy thích trên mức bình thường.
"Con trai là vậy, thích một chút cũng làm cho người ta ngộ nhân, vậy mà không chịu là xấu" - Hạ Linh nghĩ thầm, nhưng biết tính Huy Bình nên cô làm thinh.
Và cô nói một cách thận trọng:
- Nó có giống như Thúy An không ?
- Không hề giống.
- Thế tại sao em làm như vậy, tại sao quyết liệt giành lấy cô ta.
Huy Bình cúi đầu có vẻ suy nghĩ:
- Chị biết về gia đình em rồi, em cũng không giấu làm gì, quả thật là lúc đó em thích Thiên Kim nhưng nếu cô ta không hứa hôn với người anh đó, thì em đã không tấn công cô ta.
- Em ghét anh em mình mà làm vậy à ?
Huy Bình cười khan:
- Nếu bây giờ chuyện đó lập lại, em vẫn sẽ tiếp tục làm vậy.
- Thật là tàn nhẫn.
Huy Bình thản nhiên:
- Có thể, nhưng em đã nhận quá nhiều sự tàn nhẫn của họ rồi, trả một chút cũng không sao, như vậy hãy còn ít lắm.
- Nhưng sao đạt đựợc mục đích rồi , em không cưới Thiên Kim ?
- Vì cô ta là người mẹ em thích.
Hạ Linh hơi nhắm mắt lại, cô thật sự kinh khủng về con người Huy Bình, cái gì làm cậu ta hận thù như vậy ?
Một người có bề ngoài hào hoa là thế, thanh lịch quyến rủ là thế, sao có thể lạnh lùng đến mức tàn nhẫn như vậy ? Sao lại khô khan tình cảm như vậy ?
Cô khẽ thở dài:
- Chẳng lẽ chị đã hại Thúy An rồi sao hả cậu Bình ? Nếu như mẹ cậu quay ra thương nó, thì cậu sẽ bỏ nó phải không ?
Huy Bình cười lạnh lùng:
- Trong cuộc sống, em rất thực tế, và không thích đặt giả tưởng cho bất cứ chuyện gì.
- Cứ nghĩ đến một lúc nào đó, nếu xảy ra chuyện gì làm cậu tự ái, cậu sẽ bỏ Thúy An không thương tiếc, chị rùng cả mình, lúc đó thì chị là người hại Thúy An, chứ không phải thương nó.
Huy Bình cúi nhìn xuống gạch, cười nhỏ một tiếng:
- Em không phải là đá chị Linh ạ, đừng nhìn em lệch lạc như thế.
Hạ Linh không ngăn nổi trách móc:
- Em không phải là đá chị Linh ạ, đừng nhìn em lệch lạc như thế.
Hạ Linh không ngăn nổi trách móc:
- Nhưng những gì cậu làm, chị đều thấy rằng vậy, bỏ mặc người yêu của mình khóc mà không cần giải thích, cậu đúng là đá thật đấy.
- Em nói rồi, em không muốn nói chuyện này với một người đang mất bình tĩnh.
- Vậy bây giờ cậu có nghĩ đến chuyện giải thích với nó không ? Cậu định im lặng đến chừng nào đến lúc nó chết chắc.
Huy Bình chợt quay lại, đôi mắt nheo đắn lại:
- Phụ nữ sao người nào cũng thích đay nghiến thế, trời sinh ra họ là để được bảo vệ kia mà, muốn được bảo vệ thì phải mềm mại yếu đuối chứ.
Hạ Linh cứng họng không nói được, cô còn đang ngắc ngứ thì Huy Bình nói tiếp:
- Ngay cả chị mà cũng đay nghiến em, thì em cũng không thể đòi Thúy An nhẹ nhàng hơn.
- Cậu làm cho người ta điêu đứng như thế, sao họ đủ bình tĩnh để nhẹ nhàng, cậu phải thông cảm cho người ta chớ.
- Em không làm gì quá đáng với Thúy An, những gì xảy ra không phải do em muốn, chị bảo em làm sao chứ ?
- Thôi được, chỉ cần cậu khẳng định là không có gì với Thiên Kim, chị sẽ nói với con An.
Huy Bình khoát tay:
- Em sẽ tự giải quyết với Thúy An, chị không cần nói.
- Nếu được vậy thì tốt, vậy để hai đứa tự giải quyết, chị không xen vô nữa.
Cô định về, nhưng cô đứng lại với vẻ suy nghĩ:
- Thật ra chị lo lắm. Cậu biết đó, Thúy An là con gái út trong nhà, ai cũng cưng như trứng, nếu nó khổ thì chị phải có trách nhiệm với gia đình nó, chuyện của hai đứa do chị mà ra, cho nên ...
Huy Bình ngắt lời:
- Em hiểu, em không phải là người vô tình như chị nghĩ, có lẽ chị không đau cho Thúy An bằng em đâu.
- Chị cũng mong như vậy, thôi chị về đây.
- Vậng chị về.
Huy Bình tiễn Hạ Linh xuống sân rồi trở lên. Lộc ngẩng lên khi thấy anh bước vào :
- Chuyện gì vậy, vụ mai mối nữa hả, bà này cái tật tào lao không bỏ.
Huy Bình ngồi xuống mở máy, nụ cười thoáng trên môi:
- Anh có bà vợ vui thật đấy, nhiệt tình đến nỗi đâm ngại.
Lộc nhún vai:
- Phụ nữ bao giờ cũng là phụ nữ, đừng quan tâm.
- Không phải em nói khía cạnh đó.
Anh ngừng lại vì có điện thoại, và nghiêng người cầm máy:
- Alô.
Anh chợt nhíu mày khi nghe giọng của Thiên Kim, cô có vẻ khô khan:
- Anh Bình phải không ?
Huy Bình ngã người ra sau:
- Thiên Kim hả ?
- Em đây, em muốn gặp anh một chút, anh xuống quán đi, em đang ngồi chờ anh đấy.
- Có chuyện gì vậy Kim ?
- Gặp nhau đi rồi nói, những chuyện như thế này không thể nói chuyện bằng điện thoại được đâu.
- Xin lỗi em, nhưng đừng gặp nhau hay hơn, em đã đến gặp Thúy An, cổ còn đang bị sốc, anh không muốn có chuyện rắc rối nữa.
Thiên Kim cau giọng:
- Anh không thể đối xử với em như vậy. Có thật là anh coi Thúy An quan trọng thật không ?
- Tụi anh yêu nhau, đó là thật chứ không phải màn kịch dựng lên như em tưởng. Đừng nghe lời mẹ anh nữa Kim ạ, cũng đừng hy vọng gì ở anh, em đã làm được vậy thì hãy tiếp tục đi.
- Không thể được.
- Vậy bây giờ em muốn gì ?
- Em không tin anh biết yêu người nào đó, nếu bây giờ anh thích Thúy An, anh có bỏ cô ta không ?
- Em đừng khờ khạo như vậy, tình yêu không phải là trò đùa.
- Vậy trước đây anh có đùa với em không ?
- Anh chưa bao giờ nói yêu em.
Và không đợi cô kịp nói, Huy Bình gác máy. Cú điện của Thiên Kim làm anh thấy bực mình. Chuyện cô đến khuấy rối Thúy An anh cố gắng bỏ qua, nhưng cách cô khơi lại chuyện cũ làm anh không kiên nhẫn nổi. Dù thô bạo với con gái không phải là bản chất của anh.
Anh xoay ghế về phía máy, tiếp tục làm việc bỏ dở lúc nãy khi tiếp Hạ Linh. Hoàn toàn không bận tâm đến những gì vừa xảy ra nữa.
Buổi chiều, Huy Bình về sớm nửa giờ. Khi anh đến chỗ Thúy An thì cũng vừa lúc cô đi xuống. Gặp nhau trên hành lang, Thúy An định đi tránh chỗ khác thì anh bước xuống một bước về phía cô.
- Trở lại phòng đi em, chú Mười về chưa ?
Thúy An nguẩy đầu chỗ khác:
- Em không biết.
- Đi theo anh.
Vừa nói Huy Bình vừa kéo tay cô trở lại phòng cuối hành lang, Thúy An rất muốn cưỡng lại, nhưng không hiểu sao cô thấy mềm lòng khồng nỡ làm việc đó. Và cô lặng lẽ quay đầu nhìn lên tầng trên , sợ có người đi xuống.
Huy Bình nói như ra lệnh:
- Em mở cửa đi.
Và không đợi cô làm, anh giật chùm chìa khóa trên tay cô tự đông mở cửa, đường hoàng bước vào.
Thúy An mím môi:
- Đây là chỗ làm việc, anh đừng tự do quá, coi chừng em bị đuổi.
Huy Bình cười như không quan tâm, anh bước tới khép của. Rồi kéo mạnh Thúy An ngã ập vào người:
- Anh nhớ em quá, ra ngoài đường làm sao hôn em được.
Vừa nói anh vừa cuối xuống tìm môi cô, gần như là hôn nghiến ngấu, với một vẻ mạnh mẽ không cho phép người khác khuất phục.
Thúy An bám chặt lấy anh. Bị cuốn theo cảm giác chất ngất, cô hoàn toàn quên mất chuyện khổ sở, và thấy mình lại tin tưởng tuyệt đối ở Huy Bình. Đúng hơn là không muốn nhớ đến nó nữa.
Khi cơn sóng tình yêu lắng xuống, cả hai như dịu lại. Huy Bình kéo Thúy An ngồi xuống bên anh, vuốt nhẹ trên tóc cô:
- Em có cảm thấy mệt mỏi hay muốn chia tay với anh không An ? Cứ nói thật đi, anh chịu được mà.
Thúy An lắc đầu:
- Chưa khi nào em có ý nghĩa chia tay nhưng cách cư xử của anh làm em buồn quá, em có cảm giác anh bắt cá hai tay, mà nếu có chọn lựa anh sẽ chọn chị Kim.
- Tại sao ?
- Vì hai người cùng môi trường, cùng sinh ra trong gia đình giàu sang, còn em thì thuộc tầng lớp bình dân.
Huy Bình nhìn cô một cách dịu dàng:
- Đừng nghĩ như vậy. Tính cách Thiên Kim không hợp với anh, cô ấy rất giống mẹ anh, làm sao anh yêu được.
- Anh có biết anh đặt em vào những vấn đề làm em vô cùng sợ không ?
- Vấn đề gì ?
- Cho là em chấp nhận bị mẹ anh ghét bỏ nhưng em cứ hoang mang về tính cách của anh. Có lúc em tự hỏi, có phải bây giờ anh chọn em làm con cờ để chọc tức mẹ anh, còn trước kia anh chọn chị Kim la để chọc tức anh của anh.
- Thúy An. - Giọng Huy Bình nghiêm khắc.
Nhưng Thúy An vẫn cố nói cho hết:
- Trong cuộc đời anh, anh luôn đối kháng với gia đình, và để làm như vậy, anh chọn bất cứ người nào thuận tiện cho mục đích của anh, rồi sau này nếu có ai dính vào gia đình anh, anh sẽ tìm cách kéo người đó về phía anh, nếu làm vậy người nhà anh đau khổ.
Huy Bình cười nhếch môi:
- Em nói đúng, anh khoái làm cho người nhà anh điêu đứng, nhưng chết tiệt là anh yêu em thật sự.
- Anh không muốn vậy sao, có nghĩa là lỡ yêu nên phải chịu chứ gì ? - Thúy An kêu lên.
Huy Bình lắc đầu:
- Anh thích em ngay lần gặp đầu tiên, lúc đó anh hoàn toàn không nghĩ đem em ra làm vật hy sinh, bây giờ cũng vậy.
- Thế tại sao anh đưa em đến gặp mẹ anh ?
- Lúc ấy tự nhiên mẹ anh nhắc lại chuyện cũ, một mực đòi anh cưới Thiên Kim, anh muốn để bà ấy biết anh đã có em, đó là cách trả lời dứt khoát. Và sẵn tiện anh cố ý để em biết về gia đình anh, sau này em sẽ không trách.
- Nhưng anh đã không nói hết.
- Chưa nói chứ không phải không, anh không muốn em cùng một lúc nhận quá nhiều chuyện nặng nề.
- Ôi, em yêu anh kinh khủng.
Thúy An chợt kêu lên và bồng bột ôm cổ Huy Bình, hôn mặt anh tới tấp. Cử chỉ bộc phát của cô làm Huy Bình cảm động:
- Anh cũng vậy, thậm chí còn hơn thế nữa.
Thúy An ngã vào lòng anh, nhắm mắt tận hưởng cảm giác êm đềm, vì Huy Bình làm cho cô bị nhiều lo sợ bất an, nên có một chút bình yên cô cảm thấy quý giá.
Huy Bình hiểu tâm trạng của cô, nên anh thấy một chút tội nghiệp Thúy An, lẫn ngao ngán của mình.
Anh nói một cách đăm chiêu:
- Em giấu nhà em nhiều chuyện về anh lắm phải không ?
Thúy An miễn cưỡng ngồi lên, cô ngần ngừ một lát rồi gật đầu:
- Em không dám nói, sợ nhà em giận anh.
Huy Bình cố nén tự ái:
- Anh hiểu.
Anh lặng thinh một lát, rồi nói với giọng không vui:
- Nhưng đừng giấu như vậy nữa, cứ nói thật đi, anh không muốn gia đình em ảo tưởng về anh.
- Vâng.
Thúy An nói cho qua, nhưng cô không hề có ý định đó. Mọi người trong nhà cứ nhìn Huy Bình qua lăng kính của Hạ Linh, nghĩa là anh sinh ra trong một gia đình giàu có, tính tình cởi mở rộng rãi. Trên thực tế, điều đó có, nhưng bên cạnh đó còn có một sự phức tạp.
Nhà cô nề nếp gia giáo, chắc chắn ba mẹ cô sẽ dị ứng khi biết mẹ Huy Bình làm vợ bé. Chưa kể đến chuyện quá khứ của anh. Rồi còn chuyện cô bị mẹ anh mắng là đồ trôi sông lạc chợ. Nếu mẹ cô mà nghe được, chắc sẽ vỡ tim vì phẫn nộ.
Nghĩ tới nghĩ lui lại thấy toàn chuyện không vui, tự nhiên cô thở dài.
Thúy An dắt xe vào sân, cô vừa bước lên thềm thì nghe tiếng xe đỗ xịch trước nhà, cô quay ra nhin. Từ trên xe, bà Tuyết và hai người thanh niên bước xuống, họ nhìn vô nhà như kiểm tra có đúng hay không, thấy Thúy An, bà Tuyết khoát tay ra hiệu:
- Đúng nhà rồi, vào đi.
Hai người thanh niên theo bà đi vô sân. Nhìn họ, Thúy An chợt thấy tay chân lạnh ngắt. Chắc chắn bà đến đây để kiếm chuyện, chắc chắn đay không phải là cuộc viếng tham thân tình. Gặp gỡ này, ba mẹ cô đều có ở nhà.
Thúy An cứ đứng sững sợ hãi, cô quýnh quáng và rối rắm, không biết phải làm gì trong tình huống này. Ngay cả bản năng tự vệ là gọi điện cho Huy Bình cô cũng không nghĩ ra.
Bà Tuyết đã vào trong nhà, vẻ mặt lạnh như tiền. Không them đáp lại cái chào của Thúy An, bà hỏi cụt ngủn:
-Có người lớn ở nhà không ?
Đạ có.
-Tôi muốn nói chuyện với ba mẹ cô, kêu họ ra đây.
Thúy An rất bất mãn cách nói năng đó, nhưng cô không biết phản ứng thế nào, cô run giọng:
-Mời bác ngồi.
Thấy cô đứng yên, bà Tuyết nhắc lại:
-Tôi cần nói chuyện với ba mẹ cô, mời họ ra đây
-Vâng.
Thúy An đi vào như người mất hồn, cô gặp mẹ Ở sau. Bà Thìn hình như biết có khách nên bước ra:
-Ai tới vậy con.
Thúy An trả lời như hụt hơi:
-Mẹ anh Bình đó mẹ.
Bà Thìn ngẩn ra một lúc, rồi bối rối:
-Bà ấy tới thăm mình, sao thằng Bình không báo trước để mình chuẩn bị. Tiếp khách sơ sài như vậy coi kỳ quá.
- Không vui gì đâu mẹ, hay là mẹ đừng ra.
-Tầm bậy, con nói vậy sao được, người Thúy An tới làm quen với nhà mình thì mình phải tiếp chứ, đáng lẽ con phải nói trước để chuẩn bị tiếp đãi, thế này bê bối quá.
Bà hối hả vào phòng gọi ông Thìn, đi được vài bước, bà quay qua bảo Thúy An:
- Con lo pha trà đi, để mẹ vô thay đồ.
Thúy An dở khóc dở cười đi pha nước. Sự vui vẻ của mẹ làm cô thấy mình có lỗi, và càng kinh sợ khi biết chuyện gì sẽ xảy ra. Cô chỉ còn biết hy vọng bà Tuyết sẽ mềm mỏng một chút, dù hy vọng đó rất mỏng manh.
Cô mang nước ra phòng khách, nói nhỏ nhẹ:
-Mời bác và mấy anh.
Đáp lời Thúy An là vẻ mặt lạnh lùng của mọi người, không ai buồn mở miệng thể hiện sự lịch sự.
Một lát ông bà Thìn đi ra, chưa ngồi xuống họ đã chào niềm nở:
-Chào chị, qua đây chơi thế này quý hóa quá.
-Không dám.
Vẻ mặt lạnh như tiền của bà Tuyết làm ông bà Thìn khựng lại ngỡ ngàng. Nhưng bà cũng nói tiếp một cách vui vẻ:
-Mời chị dùng nước.
- Để đó đi.
Đứng trong nhìn ra, Thúy An tức uất nghẹn, cô không chịu nổi khi thấy ba mẹ bị coi thường như vậy, nhưng cô vẫn đứng yên chịu đựng.
Ngoài phòng khách, không khí có vẻ trầm xuống hẳn, ông bà Thìn đã nhận ra vẻ kiêu kỳ lạnh lùng của bà khách, nhưng còn hoang mang chưa có thái độ ứng xử thích hợp, đúng hơn là không hiểu mục đích của bà đến đây.
Bà Thìn lúng túng xoắn tay vào nhau, hết nhìn qua ông Thìn lại nhìn qua bà Tuyết, cuối cùng, bà nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Hai cháu nó quen biết lâu rồi, hôm nay mới được gặp mặt chị, tiếp đón sơ sài chị bỏ qua cho.
- Tôi không để ý chuyện đó, người lớn với nhau, có nhiều chuyện đáng nói hơn là những chuyện nhỏ nhặt này.
Cách nói khô khan đó làm ông Thìn có vẻ dị ứng, ông ho nhẹ một tiếng rồi nhìn ra sân, bà Thìn gật đầu gượng cười:
-Vâng.
Bà Tuyết nói với vẻ mặt khó đăm đăm:
-Nếu anh chị nghĩ tôi đến để làm quen thì lầm rồi, anh chị có thể thừa nhận con trai tôi, nhưng tôi không nhận con bé đó đâu, nói cho hai người biết mà giữ con.
Ông bà Thìn tái mặt không nói được tiếng nào, bà Tuyết cười mỉa nói tiếp:
- Dù thế nào thì con gái cũng lãnh phần thua thiệt, con trai không mất mát gì, ai cũng hiểu chuyện đó mà.
Bà Thìn lạc giọng:
-Ý chị muốn nói gì?
-Tôi không hiểu tại sao anh chị dễ dãi thế, chưa biết gia đình nhà trai ra sao mà dám để con gái mình đi đứng lung tung.
-Chị nói...
-Con gái chị đã theo con tôi đến nhà tôi một lần, tôi đã nói là không nhận nó, thế mà nó vẫn đeo lấy con trai tôi hoài vậy, chẳng lẽ nó không nói với anh chị, hay chính hai người cũng cố tình lơ đi.
Ông Thìn nghiến răng:
-Tôi không biết chuyện này, chị nhẹ lời chút đi.
-Thôi được, nếu không biết thì khác. Bây giờ biết rồi thì lo mà giữ con cho kỹ, chứ nếu có gì tôi không chịu trách nhiệm đấy.
Bà Thìn mím môi:
-Chị nói có gì là thế nào? Dù không nói ra tôi cũng hiểu đấy, con gái tôi được dạy dỗ đàng hoàng chứ không đến nỗi buông thả đâu.
Bà Tuyết nhún vai:
-Cũng không biết thế nào à, dạy dỗ kỹ mà một mình xông xáo đến nhà con trai ra mắt, bị nói nặng cũng không chịu buông, như vậy tôi nói thế nào đây.
Giọng ông Thìn bặt đi:
- Tôi hiểu chị muốn nói gì rồi, chị yên tâm, tôi đã nắm được ý gia đình chị thì sẽ có cách giữ con tôi, sẽ không có chuyện tôi cho phép con trai chị tới đây đâu. Chị về đi.
-Nói được vậy thì tốt, không ngờ anh chị cũng là người biết chuyện, coi như tôi giao chuyện này cho hai người, để biết mà giữ con. Ráng đừng để kéo dài đấy.
Bà Tuyết đứng dậy đi ra cửa, hai thanh niên theo sau như hộ tống làm ông bà Thìn bị xúc phạm nặng nề, cộng thêm câu chuyện đầy vẻ khinh miệt làm hai người choáng váng.
Đợi khách về rồi, ông Thìn quát lên:
- Con An đâu, ra đây.
Thúy An rụt rè bước ra, nước mắt ràn rụa trên mặt. Nhìn cách khổ sở của cô, ông Thìn vừa tội vừa tức, ông quát lên:
- Chuyện tày trời như vậy sao không nói với ba mẹ để cho ra nông nỗi này. Con khóc có ích gì không? Tại sao con không nói với người lớn hả?
- Dạ con không dám nói.
- Con nói rồi thì sợ ba mẹ cấm con quen với thằng Bình chứ gì? Con giấu hoài có được không?
Bà Thìn sụt sùi:
- Để cho mẹ nó đến nói nặng, ba mẹ nhục nhã quá.
Câu nói đó làm Thúy An khóc dữ hơn, cô nức nở:
- Con sẽ không bao giờ quen với anh ta nữa, con ghét mẹ anh ta.
Nói rồi cô bỏ chạy vô phòng, nằm úp xuống giường khóc như mưa như gió.
Chị Hoa đi vào ngồi xuống cạnh giường, thở dài:
- Biết mẹ nó không ưa em, sao em còn tới đó chi vậy, hồi nãy bà ta nói có đúng không?
Thúy An ngồi lên, hít mũi:
- Bà ta có tư cách gì mà khinh nhà mình chứ, ai khinh rẻ ba mẹ mình thì em sẽ căm thù người đó, bảo em trôi sông lạc chợ em còn cố chịu đựng, nhưng nói nặng ba mẹ em không tha thứ đâu.
Hoa nhìn Thúy An kinh hoàng:
- Bà ta mắng em như vậy?
- Vâng.
- Vậy mà em cũng im lặng, vậy mà thằng Bình để mẹ nó mắng em, trời đất ơi.
Hoa như muốn phát điên, cô đứng bật dậy:
- Vậy mà em yêu nó mù quáng, em có lòng tự trọng nữa không Thúy An?
Thúy An òa lên khóc, hai chị em mạnh ai nấy khóc. Một lát Hoa xoay người lại:
- Chị xin lỗi, tại chị tức quá, đừng giận chị.
- Em không giận chị, em chỉ ghét bà ta mà thôi. Bà ta làm bé giựt chồng người, không biết xấu hổ, vậy mà khinh miệt ba mẹ, bà ta đáng ghét lắm.
Hoa tròn xoe mắt kinh ngạc:
- Mẹ thằng Bình giựt chồng người ta à?
- Không hẳn là giựt, nhưng nếu giựt được không chừng bà ấy cũng làm, bà ấy làm vợ bé ba ảnh.
Hoa như té ngửa ra:
- Ôi trời ơi, khủng khiếp.
Cô ngồi im, càng hiểu ra, cô càng muốn nổ tung đầu óc:
- Sao em quan phải một thằng nhà cửa khủng khiếp như vậy chứ ? Vậy mà chị cứ yên chí em sẽ sướng khi gặp nó.
Thúy An cố biện minh cho Huy Bình:
- Mẹ ảnh như vậy thôi, chứ ãnh thì tốt lắm, ảnh không đồng tình với mẹ ảnh đâu.
Hoa nhếch môi:
- Làm sao biết được, ai dám khẳng định là nó sẽ không giống mẹ.
- Không phải đâu chị.
- Người ta nói mẹ nào con nấy, nhìn mã ngoài đẹp trai như vậy, ăn nói lịch sự, chắc chỉ để chinh phục con gái, làm gì không thừa hưởng giòng máu của mẹ.
- Chị đừng nói như vậy mà.
Nhưng Hoa đang tức nên nói cay độc hơn:
- Mẹ nó hồi còn trẻ chắc cũng lẳng lơ thế nào mới dụ được đàn ông có vợ, dòng máu nó làm gì không chảy trong người nó.
Thúy An muốn chết đi cho rồi, khi thừa nhận Hoa đã nói một phần nào đó về Bình. Anh phải quyến rũ thế nào đó nên Thiên Kim mới bỏ người yêu để điên đảo vì anh. Liệu rồi sau này cô có là nạn nhân không? Ai dám khẳng định sau này Huy Bình sẽ là người chung thủy?
Càng nghĩ cô càng chịu không nổi, cô nói như quát:
-Chị mà nói nữa, em cắn lưỡi cho coi.
Hoa hoảng hồn nói nhanh:
- Tại chị tức bả nên nói thế, chứ chị không đánh giá thằng Bình đâu.
Thúy An không trả lời, cô úp mặt xuống gối khóc rấm rức, mặc cho Hoa dỗ dành thế nào cũng không ngẩng lên.
Trong nhà chợt trở nên im ắng như vừa trải qua một tai họa ghê gớm. Không là tai họa sao được, khi bỗng nhiên cả nhà phát hiện ra sự bất hạnh của cô con gái bé bỏng được cưng nhất nhà. Những hy vọng tốt đẹp cho Thúy An giờ đây bị xụp đổ, đi kèm với sự nhục nhã lẫn khinh thị với người mà tưởng sẽ là thân thiết với gia đình.
-Chị hãy cho em biết, có chuyện gì xảy ra với Thúy An vậy, mấy hôm nay em gọi điện mấy lần không nói chuyện được với cổ, đến chỗ làm cũng không gặp. Chị biết chuyện gì đó phải không?
Huy Bình hỏi và nhìn Hạ Linh một cách đăm chiêu, khuôn mặt anh cau lại. Đó là tâm lý chờ đợi một sự bất ổn nằm ngoài ý muốn của anh.
Hạ Linh biết tâm trạng đó, mấy hôm nay cô cũng có ý trông Huy Bình đến để nói, cả cô cũng thấy khó xử như anh.
Không nghe Hạ Linh trả lời, Huy Bình lên tiếng như nhắc:
- Em nghĩ Thúy An không dấu chị chuyện gì đâu, mà chị cũng đừng dấu em.
- Chị đâu có muốn dấu, mấy ngày nay chị đợi em để nói đó chứ.
- Chị nói đi, Thúy An giận em phải không?
- Chị không biết nó có giận em không, nhưng nó thì tức lắm, tại mẹ em đến nói nặng người ta, ba mẹ nó là người trí thức, không chịu được chuyện đó đâu.
Huy Bình nhíu mày:
- Mẹ em đến nhà An?
Anh đấm mạnh tay xuống bàn: Không thể được, quá đáng thật.
- Bác ấy bảo nhà Thúy An không biết dạy con để con gái bám theo con trai, hình như còn bảo là bả mắng nó, chuyện đó con An nó dấu gần chết, vậy mà cũng nói ra.
Huy Bình lầm lì:
- Ba mẹ Thúy An cấm cổ liên lạc với em phải không?
- Và không cho đi làm nữa, nói chung là họ tự ái không muốn con họ nhờ vả em.
Huy Bình thở hắt một hơi, môi mím lại giận dữ nhưng không nói gì. Anh ngồi yên một lúc rồi ngẩng lên:
- Chị gọi điện cho Thúy An giùm em, em muốn nói chuyện với Thúy An một chút.
Hạ Linh ngần ngừ ngồi im:
- Mấy hôm nay chị cũng không dám gặp riêng nó, hai bác không nói gì chị, nhưng chị cũng thấy ngại...
Huy Bình cắt lời:
- Em hiểu rồi, thôi đi, em cũng không muốn chị mang tiếng vì em.
Anh chợt cười khẽ một cách chua chát, tự ái ngập lòng mà không làm cho tan được. Anh đứng dậy:
- Em về đây, chị củng đừng ngại gì cả, chủ yếu là tại em mà. Thúy An có thế nào thì em chịu hết trách nhiệm, chị đứng ngoài chuyện này đi.
- Chị làm sao mà đứng ngoài được, thấy hai đứa vậy chị cũng khổ, em làm gì về sớm vậy, mới qua mà.
- Em cần giải quyết vài chuyện.
- Khoan về đã, ở lại đi, chị em mình tìm cách giải quyết.
Nói xong cô bước qua bàn, gọi điện cho Thúy An, một lát sau cô quay lại, ra hiệu cho Huy Bình:
- Em nói chuyện với nó một chút đi.
Huy Bình lắc đầu:
- Không cần phải làm vậy, em sẽ tìm cách gặp cổ sau.
- Nó muốn nói chuyện với em.
Huy Bình bước tới cầm máy:
- Anh đây Thúy An.
Hình như đang không bình thường, nên nghe tiếng anh, Thúy An chợt khóc lên, Huy Bình thở dài nói nhỏ:
- Mấy hôm nay em buồn lắm phải không? Anh không lường trước được chuyện xảy ra như vậy, sao lúc đó em không gọi cho anh?
- Em sợ quá, đấu óc rối tung lên, em không nghỉ ra được chuyện gì hết.
- Mai mốt có chuyện gì thì gọi cho anh biết, anh còn có thể giải quyết được, đừng đặt anh vào tình trạng như vầy.
- Em cũng không biết có làm vậy được không nữa.
- Tại sao?
- Em ...
Huy Bình nghiêm giọng:
- Anh biết gia đình anh có lỗi với em, và anh chỉ hỏi em một câu thôi, em trả lời thật lòng để anh giải quyết.
- Anh muốn nói gì?
- Em còn thương anh không?
- Em không biết, em hông muốn mất anh, nhưng ba mẹ em ... mấy ngày nay em chán lắm, em muốn bỏ hết đi đâu đó với anh, sao người lớn làm mình khổ quá.
Giọng Huy Bình chùng xuống:
- Vậy là được rồi, chỉ cần em không thay đổi, để mọi chuyện anh giải quyết. Chiều nay em gặp anh được không?
- Em không dám, ba mẹ em còn giận, biết em gặp anh sẽ giận hơn nữa.
- Vậy làm sao anh liên lạc với em?
- Em không biết, nhưng lúc nào nhà không có người em sẽ gọi cho anh.
- Đi làm lại đi An, đừng ở nhà khóc mãi như vậy, em điên mất, đi làm đỡ buồn hơn, mà anh cũng có thể gặp em. Ba mẹ em chắc không nỡ thấy em buồn đâu.
Thúy An hít mũi:
- Em cũng không biết nữa, để em thuyết phục mẹ em thử, bao giờ được em cho anh hay. Thôi em cúp nghe, mẹ em nghi đó.
- Anh nhớ em lắm An.
- Em cũng vậy, đêm nào cũng nằm mơ thấy anh.
Không hiểu có chuyện gì mà Thúy An cúp máy, chắc có ai nên cô sợ.
Yêu nhau mà phải lén lút như thế này, Huy Bình vừa thấy xấu hổ lẫn tự ái, ý nghĩ đó làm anh nổi nóng dằn mạnh ống nghe xuống.
- Chuyện gì vậy? em với nó cãi nhau à?
Huy Bình cười nhếch môi:
- Muốn gặp nhau phải lén lút như thế này, thật muốn điên lên được, có vẻ như em quan hệ bất chính, riết rồi em giống như người không ra gì, đến nỗi người ta sợ giao con gái cho em, chị có hiểu em tự ái thế nào không?
Hạ Linh gật đầu:
- Chị biết, với một người như em, chuyện đó khó chấp nhận lắm.
- Không phải chỉ mình em, mà không ai có thể chấp nhận được.
- Nhưng với em thì trầm trọng hơn, vì em thiếu tính chịu đựng, và em quá kiêu ngạo.
- Em kiêu ngạo?
- Dĩ nhiên em không thấy được tính tình của mình, nhưng chị và Thúy An thì thấy rất rõ, chị vẫn lo sau này Thúy An khổ vì tính kiêu ngạo của em.
Huy Bình lắc đầu ngán ngẫm:
- Em có nhiều khuyết điểm vậy sao? Của em, và của gia đình, như vậy quen với em, Thúy An bất hạnh quá phải không?
- Có đôi lúc người ta yêu vì những cái làm người ta khổ, tình yêu mà, làm sao giải thích được, có thể em thấy, mà nó không thấy, hoặc thấy nhưng vẫn cứ chấp nhận. Yêu đi rồi sẽ bỏ qua hết được.
Cô đặt tay lên vai Huy Bình, nói như khuyến khích:
- Ai yêu mà không gặp trở ngại, ăn thua là mình vượt qua được hay không thôi, đừng mất bình tĩnh, chị ủng hộ Bình đấy.
- Cám ơn chị, nhưng chị không sợ cho Thúy An sao?
Hạ Linh mỉm cười, rồi nói một cách ý nghĩa:
- Chị là phụ nữ, chị biết con gái thích gì mà, có thể tin tưởng cậu mà.
Huy Bình trầm ngâm:
- Em biết lúc này Thúy An khủng hoảng lắm, coi như em nhờ chị đến chơi với cổ giùm em, dù gì chị cũng hiểu Thúy An hơn người trong gia đình.
- Đừng lo quá, thật ra con bé đó cũng vững vàng lắm, không dễ ngã đâu.
- Không dễ ngã, nhưng còn khờ. Chính chị cũng thừa nhận vậy mà.
- Em lo lắm hả?
- Em không chịu nổi khi thấy Thúy An chịu khổ vì em. - Anh đứng lên. - Thôi em về, khi nào rảnh nhờ chị qua chơi với cổ giùm em.
Hạ Linh tiễn anh ra đến cầu thang, Huy Bình quay lại, mỉm cười thân thiện:
- Chị lên đi.
Khi Hạ Linh quay lên rồi, nụ cười trên môi anh vụt tắt, và khuôn mặt cau lại lầm lì. Anh giận bà Tuyết ghê gớm. Dù không có mặt nghe hết câu chuyện, nhưng anh biết gia đình Thúy An bị xúc phạm ghê gớm.
Bình thường mẹ anh đã không phải là người có văn hóa. Khi bà ghét ai thì sự thô bạo sẽ nhân lên gấp đôi. Nghĩ đến tâm trạng của Thúy An, anh càng thấy giận hơn.
Huy Bình đến công ty của mẹ, anh đi thẳng đến phòng làm việc riêng của bà, không phải chỉ có mình bà Tuyết, mà ông Tú cũng đang ở đó. Thấy anh lao vào phòng, bà thừa biết có chuyện gì, bà điềm nhiên lên tiếng trước:
- Con nghe con bé đó kể rồi phải không, khóc dữ lắm chứ gì. Bây giờ đến hỏi tội mẹ chứ gì, thế đấy, con trai tôi nhẹ dạ thế đấy.
Huy Bình lầm lì chào ông Tú, rồi dùng chân đá chiếc ghế ngồi xuống:
- Con cố ý sống tự lập là để khỏi liên quan đến mẹ, mẹ hãy tôn trọng ý thích của con một chút. Đừng đẩy con vào đường cùng, con không muốn mang tiếng bất hiếu đâu.
- Con đã như vậy rồi chứ còn gì nữa mà mang tiếng.
Huy Bình vẫn không mất bình tỉnh:
- Có thể, nhưng mẹ hãy rạch cho con ranh giới cuối cùng, trước khi con buộc phải phản ứng nặng nề.
Bà Tuyết đập bàn:
- Mày nói chuyện câu thứ nhất tao còn nhịn, nhưng tới câu thứ hai là nghe không nổi, ra đi.
Ông Tú lên tiếng:
- Khoan đã, mẹ con gì mà như vậy, ở lại nói chuyện một chút. Muốn kiếm con không phải là dễ đâu.
Huy Bình quay mặt chỗ khác, như không hề nghe. Đối với bà Tuyết anh có thể cứng đầu đối đáp, nhưng đối với ông Tú thì còn có một chút vị nể, anh dị ứng cả cha lẫn mẹ. Ông Tú cũng thừa biết mình không có uy tín gì với con trai, và cũng không hy vọng gì được anh kính phục, nên cử chỉ anh không làm ông nổi nóng.
Ông quay qua bà Tuyết:
- Bà đi ra ngoài đi, để tôi nói chuyện.
Bà Tuyết không dám đợi đến câu thứ hai đã đứng dậy ra đi. Còn lại hai cha con, ông Tú nói một cách thoải mái hơn:
- Mẹ con làm như vậy chẳng hay gì, ba không thích tính nóng nảy của bà ấy, thật ra ba cũng không đồng tình đâu.
Môi Huy Bình hơi nhếch lên, ông Tú thừa hiểu cái nhếch môi đó, như là "ba đồng ý hay không con cũng không quan tâm đâu" - Nếu không có cử chỉ đó thì anh đâu phải là con ông. Trong mấy người con, có ai giống ông hơn Huy Bình.
Ông nói thản nhiên:
- Người đàn ông không có chí tự lập thì chưa phải là người đàn ông đúng nghĩa, nếu còn trẻ, ba sẽ đồng ý việc làm của con, coi con như thần tượng, nhưng ở vị trí của một người trải đời, ba thấy con hơi mù quáng.
- Có thể khi ở tuổi ba, con sẽ thấy như vậy, nhưng bây giờ con chưa tới tuổi đó, mà cũng không có ý định học kinh nghiệm sống đó.
Ông Tú gật đầu:
- Ba biết con không cần tài sản dơ bẩn này, nhưng các cô gái thì cần đấy.
- Có thể, nhưng người đó không phải là cô bạn của con.
- Cô Thúy An đó, con nhà nề nếp lắm phải không? Theo bà thì cô con gái chị Lê cũng rất gia giáo.
- Chắc vậy - Huy Bình nói một cách trơ lỳ.
- Một cô gái có giáo dục kèm theo một sự nghiệp đồ sộ cho chồng, vẫn lý tưởng hơn là cô Thúy An không chứ gì.
- Có lẽ vậy thưa ba.
- Và tình cảm tuổi trẻ chỉ sôi nổi trong một thời gian thôi, khi thành vợ chồng rồi thì tình yêu chỉ còn là thứ yếu, cái chính là đầy đủ, sự nghiệp lẫn gia đình yên ổn.
- Có thể.
- Đừng yêu mù quáng như vậy con trai, người đàn ông dựa vào người vợ để phát triển, không có gì là xấu hổ cả.
Huy Bình chợt đứng dậy, nhìn vào tận mắt ông buông từng chữ:
- Vì vậy ba đã thuyết phục má lớn cho ba với mẹ con phải không?
Ông Tú cứng họng không nói được, mà ông cũng không ngờ Huy Bình nói câu đó. Ông ngồi chết cứng trên ghế không có cách nào mở miệng.
Huy Bình cười một cái, rồi cúi đầu chào một cách lễ phép lẫn ngạo ngược. Như không thấy sự lúng túng của ông, anh thản nhiên đi ra ngoài.
Gặp bà Tuyết ngồi ngoài ghế, bà gọi giật lại:
- Con đi đâu vậy? Về sao, ở lại cho mẹ nói chuyện.
- Con bận lắm.
- Chẳng lẽ mày đến để cảnh cáo tao hả? Đụng đến người yêu mày là mày không cần hiếu hạnh phải không?
- Những thứ đó con mất từ lâu rồi, con chỉ xin mẹ, coi như mẹ không sinh ra con, đừng quản lý con nữa.
- Bình.
- Thưa mẹ con về.
Anh bước dài trên hành lang, bà Tuyết nói với theo:
- Đồ mất dạy.
Huy Bình vẫn tiếp tục đi như không nghe, gương mặt đẹp trai của anh cau có một cách khắc nghiệt mà nếu bình thường tiếp xúc, sẽ khó ai thấy được.
o O o
Huy Bình dừng xe trước cổng nhà Thúy An, cô bước xuống liếc vào nhà với vẻ đề phòng rồi nói như nhắc:
- Anh về đi.
Nhưng Huy Bình vẫn ngồi yên trên xe:
- Anh vào nhà được không?
- Anh biết rồi mà.
Huy Bình im lặng một lát, rồi trầm ngâm:
- Chẳng lẽ kéo dài tình trạng này hoài sao An, rồi một lúc nào đó anh đặt vấn đề cưới xin, nếu cứ như vậy hoài làm sao gia đình em chấp nhận anh.
Thúy An nhìn vào nhà, cô đứng mà cứ ngọ ngoạy người:
- Để lúc khác gặp rồi nói sao, anh về đi.
- Không.
- Anh Bình - Thúy An kêu lên.
Huy Bình vẫn thản nhiên:
- Im lặng không phải là cách hay đâu, cho anh vào nhà đi.
- Hôm nay anh làm sao vậy, có phải anh cố ý về sớm vì chuyện này phải không?
- Anh chỉ làm những gì anh thấy anh cần làm, anh muốn chủ động xóa khoảng cách giữa hai gia đình, em mở cửa đi.
- Không được, trời ơi, mẹ em ra kìa, anh về đi.
Nhưng Huy Bình thản nhiên bước xuống xe. Lúc đó bà Thìn cũng vừa ra tới, bà ngó ngó ra cổng, cố nhìn vào bóng tối xem ai. Khi nhận ra Huy Bình, bà nghiêm giọng:
- Cậu tìm con An à? Nó đi chơi rồi, cậu về đi.
Bà định quay vào, nhưng rồi lại nói tiếp:
- Gia đình hai bên không hợp nhau, tốt nhất là đừng qua lại với con An nhà tôi, lần sau đừng tìm nó nữa.
Nãy giờ Thúy An đứng nép vào bờ rào, cô cố ra hiệu cho Huy Bình về, nhưng thấy anh có vẻ không chịu đi, cô đành bước ra:
- Mẹ.
Thấy Thúy An, bà Thìn như té ngửa:
- Vậy là hôm nay con đi chơi với cậu ta, con dối mẹ, thật là quá lắm, vào nhà đi.
Lúc đó ông Thìn cũng đi ra, hình như ông đứng trong nhà thấy mọi người, Thúy An giận Huy Bình ghê gớm, tối nay có chuyện gì là lỗi tại anh cả.
Ông Thìn nghiêm giọng:
- Lâu nay tôi muốn gặp cậu để nói chuyện, cậu vào nhà đi.
Thúy An vội lên tiếng:
- Ba để cho ảnh về đi ba.
- Con vô đi, ba nói chuyện với con sau.
Thúy An nem nép đi vào nhà, cô chạy nhanh ra nhà sau tìm chị Hoa cầu cứu, nhưng chị ấy không có nhà. Khi cô lên phòng khách thì mọi người đã ngồi vào bàn, cô căng thẳng nhìn Huy Bình. Anh có vẻ trầm tĩnh kỳ lạ, hình như anh không coi chuyện bị nói nặng là ghê gớm. Cũng có thể anh chuẩn bị tinh thần trước nên mới bình tỉnh ghê gớm như vậy.
Ông Thìn trầm ngâm một lát, rồi nói từ tốn:
- Lúc trước thấy cậu thân với con An, gia đình tôi không từ chối, gia đình tôi cũng mến cậu, nhưng chỗ người lớn không hợp nhau, thôi thì cậu và nó hãy dừng lại, đừng để sau này rắc rối, khổ sở nhiều người lắm.
Cách nói của ông nhẹ nhàng quá, bà Thìn dù không ghét Huy Bình nhưng sự thâm thù đối với bà Tuyết làm bà ấm ức, bây giờ Huy Bình đến, bà phải cho bà Tuyết thấy để bà ta hết dám nói là ta bám con trai bà ta.
Nghĩ là làm ngay, bà đứng dậy bước qua gọi bà Tuyết.
Ông Thìn quay lại:
- Nói chuyện một mình với cậu Bình được rồi, gọi người lớn làm gì, bà muốn rắc rối nữa phải không?
- Có người lớn tới thì rạch ròi hơn, nói một lần cho xong rồi bỏ.
Nghe nói có bà Tuyết tới, Thúy An sợ điếng hồn, cô kéo tay Huy Bình:
- Anh về giùm em đi mà, em không muốn mẹ anh đến đâu, xô xát lần đó em cũng đủ khổ rồi, anh muốn xảy ra lần nữa sao?
Thật ra Huy Bình chỉ muốn gặp ba mẹ Thúy An để xin lỗi, không ngờ bà Thìn gọi mẹ anh tới, chắc chắn sẽ càng thêm mâu thuẫn, bây giờ anh muốn về cũng không được. Anh đành bảo Thúy An tránh mặt:
- Em đi đâu đi, để một mình anh giải quyết thôi, em không nên xen vô chuyện này làm gì.
- Chuyện em gây ra mà anh bảo lánh mặt à?
Ông Thìn lên tiếng:
- Con đi ngủ đi, chuyện này con không giải quyết được đâu.
Thúy An đành đi về phòng, trong lòng như lửa đốt, nghỉ đến chuyện ba mẹ bị bà Tuyết sỉ nhục, cô chỉ muốn bỏ nhà mà đi.
Ngoài phòng khách, ông Thìn tiếp tục trầm ngâm:
- Không phải tôi đem tự ái người lớn ra áp đạt với con cái, nhưng mẹ cậu đã không chấp nhận con gái tôi, bà ấy thế nào thì cậu hiểu hơn cả chúng tôi, liệu cậu có thể bảo vệ nổi con gái tôi không?
Huy Bình tự tin:
- Con rất cám ơn vì bác không có ác cảm với con, mấy lần con muốn xin lỗi về chuyện của mẹ con, nhưng Thúy An không đồng ý, nên con...
Bà Thìn cắt ngang:
- Chúng tôi không cần xin lỗi, chỉ cần cậu đừng làm khổ con gái tôi, tôi không biết sống với cậu sau này nó khổ không, nhưng trước mắt đã thấy nó bị khinh rẻ, chưa có gì mà đã mắng nó là trôi sông lạc chợ, nếu thành con dâu, bà ta còn hà khắc đến nỗi nào, cậu liệu có cản được mẹ cậu không?
- Con không dám hứa điều đó, cũng không hứa là con thuyết phục mẹ con thương Thúy An, nhưng con có thể hứa chắc chắn là Thúy An sẽ không sống gần mẹ con.
- Không sống gần chưa chắc là đã yên.
Ông Thìn lên tiếng:
- Chuyện đó còn xa vời, nói sớm làm gì. Vấn đề là hai gia đình không thuận nhau, tốt hơn hai đứa chia tay để tránh rắc rối sau này.
Huy Bình điềm đạm:
- Chỉ vì chuyện người lớn mà tụi con bỏ nhau, con thấy rất vô lý, con biết mẹ con hơi quá đáng nên con xin hai bác bỏ qua, và đừng cấm Thúy An từ chối con.
Bà Thìn do dự không biết nói thế nào, thì có tiếng xe đỗ xịch ngoài đường. Mọi người nhìn ra, Huy Bình đứng dậy:
- Con xin phép.
Anh đi vội ra ngoài đón bà Tuyết, bà cũng vừa xuống xe. Anh đi nhanh ra đường, đến gần bà nói trước:
- Lát nữa vô đó, mẹ có thái độ Ôn hòa giùm con được không, mọi người không ai nặng nhẹ con, mong mẹ đừng làm con mất mặt.
Bà Tuyết gạt ngang:
- Mày tới đây là làm mất mặt tao trước rồi, còn cái gì nữa mà sợ mất, con mẹ đó muốn gọi tao tới để dằn mặt đây mà, đừng có mong tao nể nang.
- Nếu mẹ đến để gây hấn thì về đi, mẹ đừng vô.
- Đừng cản mất công.
Nói xong bà gạt Huy Bình ra, xăm xăm đi vào nhà.
Vẻ mặt kiêu kỳ của bà làm bà Thìn nóng mũi, và bà trả đũa bằng cách chào lạnh nhạt.
- Chị ngồi đi.
- Chị gọi tôi tới có ý gì vậy?
Cách nói gai gai của bà làm Huy Bình nóng phừng phừng, nhưng trước mặt ba mẹ Thúy An, anh không có thái độ phản đối, anh cố nói nhỏ nhẹ:
Cách nói gai gai của bà làm Huy Bình nóng phừng phừng, nhưng trước mặt ba mẹ Thúy An, anh không có thái độ phản đối, anh cố nói nhỏ nhẹ:
- Hai bác mời mẹ qua nói chuyện để hiểu nhau thôi, không có gì quan trọng đâu mẹ.
- Con im đi.
Và bà quay sang bà Thìn:
- Có phải chị gọi tôi đến để chứng minh là con tôi đến tìm con chị phải không?
Thấy bà Thìn làm thinh, bà nói tới:
- Chị tưởng vậy là tôi quê à, không phải vậy đâu.
Bà Thìn cười nhạt:
- Gia đình tôi không đồng ý quan hệ của hai đứa, nhưng hôm nay con chị tới đây, tôi muốn hỏi chị, tôi cần phải giữ con hay chị phải giữ?
Bà Tuyết cũng cười nhạt:
- Có chút vậy thôi mà cũng làm lớn chuyện, bị thiên hạ khinh quen rồi, nên vớ được chuyện nhỏ thì làm lớn lên để gỡ thể diện hả.
Huy Bình kêu lên:
- Mẹ.
Anh quay qua bà Thìn:
- Xin lỗi bác.
Nhưng anh là con nít trong mắt bà Thìn, đứa con nít không đủ sức gỡ lại tội cho mẹ. Bà nóng lên thật sự:
- Không biết ai mới cần gỡ thể diện, con mình dạy không được mà lo bắt bẻ con người ta, bộ không biết nhục hả?
Bà Tuyết đứng phắt dậy:
- Bà nói ai nhục?
- Mặt nào nhục thì mới lôi đầu đến nghe chửi, tự mà biết ...
Lửa đã cháy lên thì khó mà dập tắt được. Thế là hai người đớp chát qua lại thẳng thừng. Bà Thìn bình thường rất hiền, nhưng bây giờ bị chọc tức, bà trở nên dữ không thua gì bà chằn. Và đớp vào mặt bà Hiền những câu ra trò.
Ông Thìn cố can vợ, nhưng can không nổi, Huy Bình đứng dậy định kéo bà Tuyết về, nhưng chẳng những không kéo được mà còn bị bà tát cho một cái vào mặt. Anh nóng lên, quắc mắt:
- Mẹ quá đáng lắm mẹ ạ, có còn nghĩ tới con không?
- Tao nghĩ tới mày nhiều quá nên mới để cho con mụ này nói nặng, nếu không có mày thì đời nào tao đặt chân tới cái ổ chuột này cho bẩn chân.
Bà Thìn gào lên:
- Ỷ giàu rồi làm phách hả?
Nãy giờ Hoa đứng dựa tường nhìn mẹ và bà khách đấu khẩu, cô tức điên lên nhưng cố dằn lại, đến khi nghe bà Tuyết miệt thị nhà mình, cô tức bốc lên, nhào tới quát vào mặt bà Tuyết:
- Phải rồi, nhà tôi là ổ chuột, nhưng mẹ tôi sạch sẽ, còn bà là thứ làm bé cho thiên hạ, không biết ai sạch hơn ai đây.
Câu nói của cô làm mọi người khựng lại với mỗi tâm trạng khác nhau. Bà Thìn cười cay độc:
- Có chuyện đó nữa sao? Sao lâu nay con không nói cho mẹ biết mụ này hạ lưu đến chừng ấy.
Bà vừa nói hết câu đã bị bà Tuyết bất thần tát cho một cái. Thế rồi hai bà nhào vô cấu xé nhau với tất cả sự căm ghét hung hăng.
Ngoài cửa hàng xóm tới xem đông nghẹt, ông Thì quát lên:
- Thôi nghe chưa, mấy bà muốn làm xấu mặt nhau phải không?
Mặc kệ Ông quát tháo, hai bà vẫn túm nhau mà giật. Thúy An và Bình vất vả lắm vẫn không kéo được hai người ra. Thúy An như phát điên lên, cô hét:
- Con chịu hết nổi rồi, con chết cho mọi người vừa lòng - Và cô quay người chạy ra ngoài.
Ông Thìn hoảng hốt:
- Đứng lại coi An, con đi đâu vậy, không được làm tầm bậy nghe.
Hoa chạy theo cô, nhưng Huy Bình gạt cô ra:
- Chị để mặc chúng tôi.
Anh phóng người ra ngoài và kịp giữ Thúy An ở cổng, anh kéo cô vào sát bờ rào, thở mạnh như hụt hơi:
- Em muốn làm gì vậy, muốn giết anh luôn sao?
Thúy An khóc tức tưởi:
- Tại anh tất cả, nếu anh nghe em thì đã không xảy ra như vậy, vừa lòng anh chưa.
- Bây giờ không phải là lúc trách móc nhau, người lớn làm anh đủ điên rồi, tới em nữa hả An?
Thúy An không nói gì, đứng bụm mặt khóc. Huy Bình nhìn ra đường, rồi chợt kéo tay cô:
- Đi.
Thúy An dằng ra:
- Anh muốn đi đâu?
- Cứ đi theo anh, đừng hỏi.
Thúy An chưa kịp phản ứng thì Huy Bình đã vẫy chiếc taxi đang chạy tới. Rồi đẩy Thúy An ngồi vào trong, cô kêu lên:
- Giờ này khuya rồi, anh còn muốn đi đâu?
- Anh muốn tìm chỗ yên tĩnh cho em nghỉ qua đêm nay, và hai đứa cũng cần nói chuyện mà không có người lớn.
- Không được.
Huy Bình thản nhiên nói với người tài xế:
- Đến một khách sạn nào gần đây nhất giùm tôi.
Thúy An kêu lên thảng thốt:
- Không được.
Huy Bình nói át đi:
- Cứ chạy đi.
Thúy An lo lắng:
- Làm vậy chuyện càng tệ hơn đó, anh có điên không?
- Đối với anh, chuyện lúc nãy là quá tệ rồi. Có làm thêm cũng không tệ hơn đâu.
Thúy An chợt buông xuôi:
- Anh nói đúng, nó quá tệ rồi, đến mức em không còn muốn cứu vãn nữa, em muốn buông xuôi tất cả, muốn được ở một mình, đừng ai đem em ra dày xéo nữa.
- Vì vậy anh đưa em đến khách sạn, nếu em không muốn ở ngoài đường.
Thúy An ngã đầu vào nệm, nhắm mắt thư giãn. Bây giờ cô mới nhận ra rằng mình mệt rã rời, sau cơn căng thẳng, tay chân cô vẫn còn đang run.
Cô phó mặc cho Huy Bình quyết định mọi chuyện. Khi cả hai yên ổn trong căn phòng, cô tỉnh táo một chút, ngồi lặng lẽ nhìn Huy Bình.
Anh cũng ngồi xuống cạnh và nhìn Thúy An đăm chiêu:
- Em nói chuyện nổi không?
- Nổi, em đang cần nói mà.
Huy Bình hỏi một cách không vui:
- Chuyện riêng gia đình làm sao chị Hoa biết, có phải em nói không An?
- Anh muốn nói chuyện gì?
- Làm sao chị Hoa biết mẹ anh là vợ bé?
Thúy An ngẩn ra một chút, cô nhớ lại lời chị Hoa nói lúc nãy. Rồi trả lời dè dặt:
- Em không ngờ chỉ nói ra điều đó.
- Nhưng có phải em nói không?
- Vâng.
Huy Bình hơi ngã người ra sau, cười nhẹ:
- Anh cũng đoán như vậy.
- Anh không thích phải không?
- Gia đình em mà, em có quyền không dấu, anh cũng không có quyền trách.
Thúy An cắn môi ngồi im, trong thâm tâm cô thừa nhận chị Hoa hơi ác. Nhưng cô không muốn đứng về phía Huy Bình để trách chị mình.
- Khi tận mắt chứng kiến, anh mới hiểu lỗi hoàn toàn không thuộc về mẹ anh.
Thúy An nhíu mày:
- Anh thấy mẹ anh làm vậy là đúng chứ gì?
- Mẹ anh không đúng, nhưng quả thật mẹ em đã nói nặng mẹ anh rất nhiều.
Anh dừng lại quan sát phản ứng của Thúy An khá lâu, rồi nghiêm giọng:
- Anh không thích tính cách của mẹ anh, nhưng cũng không cho phép ai coi thường, hay bươi móc đời tư người đã sinh ra anh.
Thúy An hơi tự ái, cô mím môi làm thinh. Huy Bình cũng mím môi với vẻ bất mãn:
- Dù thế nào đi nữa, đó cũng là mẹ anh.
Thúy An quay phắt lại:
- Vì là mẹ anh, cho nên đồng tình khi bà ấy nói nặng người khác, xin lỗi, em cũng giống như anh vậy, cũng không thích nghe ai mắng mẹ mình.
- Sao em không để anh thấy mình là người có lỗi hả An?
- Nói vậy, có nghĩa anh muốn gia đình em im lặng chịu nhục chứ gì?
- Anh không cần nhà em nhịn nhục, nhưng không nên đem đời tư mẹ anh ra nhục ma....
Thúy An cắt ngang:
- Anh giống mẹ anh thật đấy, kiêu ngạo và độc đoán, lúc nào cũng muốn đè bẹp người khác dưới chân, các người tự cho các quyền khinh rẻ người ta, vì các người giàu hơn à.
- Im đi !
- Tại sao tôi phải im, tại sao tôi cứ phải nhịn nhục, cho là tôi nhịn được đi, nhưng tôi không cho phép ai mắng ba mẹ tôi.
- Gia đình em cũng không hiền gì đâu.
- Hiền sao nổi với một người quá đáng như mẹ anh, chính anh cũng không chịu nổi bà ấy.
- Đừng đem chuyện đó ra để quật lại anh, lúc trước anh quý em vì em hiểu anh, luôn đứng với anh. Nhưng bây giờ chuyện đó qua rồi.
- Anh muốn em cứ mãi nhẫn nhịn mẹ anh, thậm chí quay lại chống gia đình em chứ gì?
- Không cần phải như vậy, nhưng ít ra em đừng coi thường mẹ anh. Anh không tha thứ câu chị em mắng mẹ anh đâu.
Thúy An ngồi thẳng lưng lên:
- Chị ấy sẽ không nói nếu mẹ anh đừng ép mẹ em vào đường cùng, còn nữa, ngay cả em cũng ghét sự hợm hĩnh đó, mẹ anh kém đạo đức mà lên mặt ta đây, còn đi khinh rẻ người khác, thà biết mình biết người mà người ta thương.
Huy Bình cười gằn:
- Bây giờ em không cần giấu ý nghĩa thất của em chứ gì? Rất may là mình chưa đám cưới, anh không bao giờ cưới người khinh thường mẹ anh đâu.
- Cho nên cách hay nhất là em nghe lời ba mẹ em. Mình chia tay thôi.
Huy Bình cười nhếch miệng:
- Tốt thôi, đâu cần phải dọa dẫm.
- Đây là lần cuối gặp nhau đó.
Thúy An nói và đứng dậy đi ra cửa, Huy Bình cũng không cản lại, anh nghe tiếng giày cô hối hả chạy trên hành lang, giống như chạy trốn. Anh hoàn toàn không có ý định đuổi theo. Chỉ nằm ngữa ra giường, nhin trân trân lên trần. Khuôn mặt lầm lì bất cần.
Kết cục tối nay xảy ra hoàn toàn bất ngờ, nhưng anh không thấy choáng váng hay hụt hẫng. Cũng như Thúy An, anh thấy hai bên đã đổ vỡ khó hàn gắn, chia tay tạm thời hay mãi mãi là cách hay nhất.
Anh ngủ lại khách sạn, đến sáng hôm sau mới về. Sau một thời gia bỏ nhà đi, lần đầu tiên anh muốn về nhà, như một mái ấm thật sự của mình.
Anh nghỉ làm buổi sáng và tiếp tục ngủ trên phòng mình. Đến trưa mới xuống tìm đồ ăn.
Bà Tuyết có vẻ ngạc nhiên khi thấy Huy Bình, bà định hỏi thì anh lên tiếng:
- Mẹ về trễ quá vậy? Mẹ ăn cơm chưa?
- Thế này là sao đây, con ngủ ở nhà à?
- Con về nhà hồi sáng, sáng nay con không đi làm.
Bà Tuyết sai dọn cơm. Chuyện Huy Bình về làm bà mừng khấp khởi, bà cứ nghĩ sau trận đụng độ hôm qua, anh sẽ quậy tung lên để phản đối.
Chẳng những không quậy mà còn về nhà, có nghĩa là Huy Bình đã đứng về phía bà, ít nhất nó cũng phải bênh vực mẹ nó chứ.
Hai mẹ con ngồi vào bàn ăn, Huy Bình không muốn nhắc đến chuyện ngày hôm qua, anh hỏi ngắn gọn:
- Hôm qua mẹ có sao không?
- Mẹ bị nhức đầu suốt đêm, ngủ không được, con mẹ đó nắm tóc mẹ giựt mạnh quá.
- Từ đây về sau, đừng bao giờ mẹ tới đó nữa.
- Nhưng con thì sao?
- Con cũng vậy.
- Thật không con? Mà con dứt khoát với nó chưa?
Huy Bình lắc đầu:
- Mẹ đừng quan tâm chuyện của con nữa, coi như không có chuyện gì xảy ra đi, con không muốn nhắc lại đâu.
Bà Tuyết vô cùng muốn biết chuyện gì xảy ra giữa anh và Thúy An tối hôm qua, nhưng đành ráng không hỏi. Bà biết tính Huy Bình, anh đã không muốn nói đến thì có nghĩa là chán, và hỏi cũng chỉ làm anh bực mình.
Huy Bình không bỏ mẹ nó, chuyện xảy ra tối qua mà hay, và bà tận dụng một cách triệt để, giọng bà dịu dàng hẳn đi:
- Hôm qua cả nhà nó xúm lại đánh mẹ, chuyện đó mẹ chịu được, nhưng đem chuyện đời tư ra chửi, mẹ chịu không nổi.
Huy Bình quay mặt chỗ khác:
- Đừng nói chuyện đó nữa mẹ.
Nhưng bà Tuyết vẫn không bỏ qua cơ hội:
- Mẹ biết đời tư của mẹ không tốt đẹp gì, cho nên mẹ luôn mặc cảm khi có dâu, con có biết tại sao mẹ muốn con cưới con Kim không, không phải vì nó giàu đâu.
- Con hiểu rồi, mẹ đừng nói nữa.
- Nó không hề coi thường mẹ, nếu nó là con dâu thì mẹ đỡ mặc cảm, còn con An làm dâu, mẹ sẽ bị nó và gia đình nó khinh rẻ, và khinh luôn cả con nữa.
Huy Bình không nói gì, anh bỏ dỡ chén cơm đứng dậy đi lên phòng. Anh không đủ kiên nhẫn nghe chính vì bà đang nói đúng sự thật về Thúy An.
Nếu không có tối nay, có lẽ anh vẫn còn tin tưởng về cô. Thúy An và gia đình cô đã làm cho anh thất vọng. Cô Thúy An khinh rẻ chuyện làm bé của mẹ anh, nếu cưới nhau, anh và mẹ sẽ chịu sự coi thường của nhà vợ. Đó là điều anh kỵ nhất.
Anh không phải là người mù quáng về tình cảm. Ngay đêm qua anh đả quyết định chia tay, thật sự không một chút ray rức, chỉ có sự nhẹ nhàng. Hình như tình yêu của cô chưa đủ lớn để làm anh bận lòng.
Thậm chí anh cứ ngạc nhiên tại sao lại chấm dứt nhanh thế, nhẹ nhàng thế. Nếu trước đây mỗi lần thấy Thúy An khóc vì mẹ mình, anh chịu không nổi. Còn bây giờ thì anh có thể dửng dưng, và anh cũng không tin là Thúy An đau khổ.
Thiên Kim ngã đầu vào vai Huy Bình, tay thò vào túi áo anh, cố lấy ra tấm ảnh. Nhưng Huy Bình giữ tay cô lại:
- Đừng.
Thiên Kim vẫn không chịu thua:
- Hình gì vậy? Cho em coi với.
- Không có gì lạ cả, coi làm gì.
- Không có gì mà anh cố tình giấu.
Cô nói một cách hờn giận, Huy Bình cười lơ đãng không trả lời. Cử chỉ anh càng làm Thiên Kim thấy tức. Cô hỏi một cách hoài nghi:
- Có phải hình Thúy An không?
- Không.
- Nếu không sao anh cứ bí mật vậy? Rõ ràng là anh giấu em.
Khuôn mặt Huy Bình cau lại một cách khó chịu:
- Trước mặt anh, đừng bao giờ nhắc Thúy An, em muốn anh quên hay nhớ cô ta, Kim?
Thiên Kim nhún vai:
- Chẳng bao giờ em muốn điên khùng như vậy.
- Vậy thì đừng bao giờ nhắc nữa.
Thiên Kim buông thõng:
- Thì thôi, em không nhắc. Nhưng hình gì vậy?
- Hình nghệ thuật.
Thiên Kim nhìn anh một cách hoài nghi nhưng không nói ra. Cô mà nghi ngờ anh còn nhớ Thúy An cũng chẳng khác gì giận cho anh nổi giận. Nhưng chuyện anh chẳng bao giờ kể về hai người làm cô cứ bất mãn ngấm ngầm.
Cô ngồi xoay người lại, nhìn xuống bờ sông. Trời tối lúc nào không hay, cô và anh đến đây từ lúc chiều. Hai người nói những chuyện vớ vẩn, chủ yếu là im lặng ngắm trời mây. Không biết Huy Bình nghĩ thế nào, còn cô chỉ cần ngồi bên anh là đủ.
Ngồi một lát, Thiên Kim lại gợi chuyện:
- Cái gì làm anh chia tay với Thúy An hả anh Bình? Anh chưa bao giờ giải thích với em, chuyện đó em có quyền biết mà.
Huy Bình cười thờ ơ:
- Anh không thể dung hòa quan hệ của người lớn với nhau.
- Chỉ có vậy thôi à?
- Em đã nghe mẹ anh nói rồi, em không tin nên muốn kiểm tra phải không?
Thiên Kim nhún vai:
- Dì Tuyết thì làm sao nói chính xác suy nghĩ của anh, em muốn chính anh nói.
Huy Bình chợt ngồi thẳng lên:
- Thôi được, anh nói để em hiểu mà tránh, và sao này em đừng bao giờ hỏi lại nữa, vì mỗi lần nhắc tới cô ta là anh rất khó chịu.
- Khó chịu cái gì?
- Anh không biết.
Thiên Kim trầm ngâm:
- Có phải Thúy An nghe lời gia đình mà làm anh tự ái phải không?
- Điều đó anh vẫn chấp nhận được, nhưng không tôn trọng mẹ anh thì thật khó chấp nhận. Nếu cưới nhau mà gia đình vợ lúc nào cũng khinh rẻ bên chồng thì sao có hạnh phúc.
- Bỏ Thúy An nhanh quá, liệu anh có hối hận không?
- Anh nghĩ là không, thậm chí nhớ lại cô ta anh lại thấy bị xúc phạm.
- Em sợ là anh để cho tự ái điều khiển hành động, tới một lúc nào đó anh nhận ra là anh không quên cô ta, em biết làm sao đây?
Huy Bình cười kiêu ngạo:
- Anh không phải mẫu người lãng mạn, hay yếu đuối, tình yêu bao giờ cũng nằm trong sự kiểm soát của lý trí, anh không thích tô vẽ cho nó.
Thiên Kim lẩm bẩm:
- Lẽ ra em không nên chấp nhận anh ngay, em phải để thời gian thử thách.
Huy Bình cười uể oải:
- Vẫn còn kịp, anh không yêu cầu em phải theo anh, em có quyền rút lui mà Kim.
Thiên Kim nhìn anh chăm chăm:
- Anh nói thật đi, tại sao anh trở lại với em?
Huy Bình cũng nói nghiêm túc:
- Sau này anh nhận ra rằng tình yêu cần có sự hòa hợp giữa hai gia đình, nếu một bên khinh thường một bên thì khó hạnh phúc lắm. Gia đình em hiểu gia đình anh quá rõ, anh không cần che dấu gì.
- Chỉ có vậy thôi sao?
- Anh thấy vậy là đủ để làm một cuộc hôn nhân tốt đẹp.
- Thế còn tình yêu?
Huy Bình không trả lời, anh kéo cô ngã đầu vào mình, cúi xuống hôn thật lâu:
- Thế này đủ để em hiểu chưa?
Thiên Kim nhìn Huy Bình một cách dò xét, cô hoàn toàn tỉnh táo với cái hôn mà cô không biết xuất phát từ cảm giác nào. Nhưng Huy Bình đã áp môi lên má cô, như không để cô được hoài nghi, mà chỉ có thể chấp nhận.
Khi Huy Bình buông cô ra, cô sửa tóc ngay ngắn lại:
- Anh chẳng ý tứ gì cả. Bộ anh quên chỗ này là quán cà phê hả, người ta nhìn kìa.
Huy Bình thản nhiên đốt thuốc hút, hoàn toàn phớt lờ xung quanh. Anh không để ý hai người ngồi bàn sát tường, nhìn xéo qua bàn mình. Trong đó có một người thỉnh thoảng lại nhìn qua bàn anh.
Nhưng Thiên Kim thì thấy. Cô không xấu hổ, chỉ ngờ ngợ là đã gặp ở đâu rồi.
Thật ra nếu nhìn kỷ, cô sẽ nhận ra đó là Hạ Linh. Thấy cái nhìn của Thiên Kim, Hạ Linh cười một cái, rồi quay chỗ khác như không biết hay quan hệ gì khác.
Cô biết Huy Bình không thấy mình, nên bóc phone gọi cho anh, thấy bên kia Huy Bình lấy máy ra xem, anh có vẻ lạ lùng vì số máy không quen:
- Alô, tôi đây.
Hạ Linh nói nhấn từng chữ:
- Chị hy vọng cậu chưa quên chị.
- À, chị Linh hả?
- Chị ngồi trước mặt cậu nãy giờ, không biết cậu thật sự không thấy hay không muốn thấy, nhưng dù sao chị vẫn muốn nói chuyện với cậu.
Huy Bình nhìn quanh quất. Anh không khó khăn gì khi tìm chỗ ngồi của Hạ Linh, tự nhiên anh tức cười với trò ngộ nghĩnh này, và nói vào phone:
- Chào chị.
- Tốt, như vậy là chị nghĩ không đúng về cậu, bao giờ cậu về?
- Em định sẽ về đây.
- Chị muốn nói chuyện với cậu một chút, không tránh chị chứ?
- Tại sao chị có ý nghỉ đó? chị em gặp nhau nói chuyện vui lắm chứ, chị muốn gặp ở đâu?
- Ở ngay đây cũng được.
- Được, vậy cậu đưa Thiên Kim về rồi trở lại, chị ngồi đây chờ.
- Vâng, chị chờ một chút, không lâu đâu.
Huy Bình tắt máy, rồi quay qua nhìn Thiên Kim:
- Để anh đưa em về.
- Ai vậy anh?
- Một người bạn, chị ấy là chỗ quen biết với anh.
- Anh hẹn gặp hả?
- Chị ấy hẹn.
Thiên Kim không thắc mắc gì nữa, cô đứng lên. Huy Bình kéo ghế cho cô bước ra, cử chỉ anh lịch sự như với những phụ nữ khác. Anh không thấy phía bàn bên kia, Hạ Linh nhếch môi cười ẩn ý.
Huy Bình đưa Thiên Kim về rồi trở lại quán, Hạ Linh ngồi một mình chờ anh, anh hỏi ngay khi ngồi xuống:
- Lúc này chị khỏe không?
- Bình thường, còn cậu thế nào? về làm việc cho gia đình có thoải mái không?
- Tương đối dễ chịu, mà em cũng không coi trọng chuyện đó.
- Không ngờ cậu dứt khoát tư tưởng nhanh như vậy, cậu làm gì cũng dứt khoát, rạch ròi như vậy dễ thành công lắm.
- Có thể là tốt, hay ngược lại em không biết.
Hạ Linh vẽ những vòng tròn vô hình trên bàn, cô nghiêng đầu như suy nghĩ, rồi cười cười:
- Chị là dân văn nghệ, chị nghĩ chị rất thoáng trong quan niệm tình yêu, thậm chí dễ dãi, nhưng chị vẫn không hiểu tình cảm chóng vánh của Bình, thay đổi nhanh và thích nghi nhanh đến lạ.
Huy Bình thản nhiên:
- Có lẽ những người văn nghệ như chị tôn thờ cái gọi là tình yêu, còn em thì rất thực tế, lý trí của em mạnh hơn.
- Chị cũng nghĩ vậy, chị biết cậu không phải là người lãng mạn. Những cảm xúc như đau khổ hay nhớ quá khứ, chắc không có trong ý nghĩ của cậu.
- Có thể là vậy.
Hạ Linh không trả lời, cô chống cằm nhìn ra bờ sông, tự nhiên cả hai cảm thấy không có gì để nói.
Ngồi im khá lâu, Huy Bình mới lên tiếng hỏi:
- Lúc này chị còn gặp Thúy An không? cô ấy khỏe không?
- Đổ bịnh một trận, nhưng bây giờ khôi phục tinh thần lại rồi.
- Vậy à? còn làm chỗ cũ không?
- Nghỉ rồi, đang xin đi dạy, không biết người ta trả lời thế nào.
Huy Bình không nói gì, lại im lặng một hồi lâu. Rồi Hạ Linh nheo mắt:
- Định bao giờ đám cưới vậy?
- Em chưa biết, có thể là cuối năm, chờ em lập công ty riêng rồi mới tính.
- Cậu làm hòa với gia đình rồi chứ?
Huy Bình nhún vai:
- Cũng không hẳn, chị biết rồi, có những thứ ác cảm không bao giờ xóa được.
Hạ Linh gật đầu:
- Chị hiểu.
Cô cười cười, rồi nói như nói khơi khơi:
- Có bao giờ cậu nghĩ đến sự đau khổ của Thúy An không?
Huy Bình thản nhiên:
- Em nghĩ cổ không đến nỗi như vậy, chính cổ chủ động chia tay mà.
- Cậu thật sự nghĩ vậy à?
Huy Bình cười chứ không trả lời. Nụ cười của anh làm Hạ Linh không ngăn được mỉa mai:
- Nếu mọi người trên đời đều như cậu, thì chắc cuộc đời vui vẻ lắm, rồi chắc thành đá hết thôi.
Huy Bình vẫn mỉm cười:
- Chị cho là vậy à?
- Cậu làm cho chị có cái nhìn mới về tình yêu đấy.
- Em không biết chị nghĩ thế nào, nhưng đối với em, cuộc sống là một bài toán, rất rạch ròi, những thứ như là cảm xúc chỉ làm cho rắc rối thêm thôi.
- Phải, không nên chịu những cái rắc rối như vậy - Hạ Linh nói một cách mỉa mai.
Huy Bình vẫn thản nhiên:
- Cái gì cũng có cái giá của nó chị Linh ạ.
- Đúng, cái gì cũng có cái giá của nó, nhưng coi chừng cái giá của cậu là con người bị bám rong rêu đấy, phủi bỏ một tình cảm chẳng dễ như cậu tưởng đâu.
- Em cũng không mong chuyện đó xảy ra cho em đâu, em nghĩ Thúy An cũng đã như vậy, sống rất lý trí, như vậy đỡ rắc rối hai bên.
- Cậu thật sự nghĩ như vậy, hay là dựng lên bức tường che chắn, và đứng sau nó một cách an toàn?
Huy Bình lắc đầu:
- Em không rắc rối thế đâu.
- Chị cũng mong như vậy.
Cô ngừng lại, nhìn thẳng Huy Bình:
- Chị không tự cho là mình hiểu người. Nhưng chuyện tình cảm chị tin là chị nhạy bén hơn cậu nghĩ.
- Chị cho là em chưa hiểu hết chính mình?
Hạ Linh nghiêm giọng:
- Cậu dừng lại đi, khi chưa hiểu mình thì đừng nên làm gì cả, đừng để sự tự ái quyết định mọi việc, cậu nghĩ con trai là phải mạnh mẽ à, không phải vậy đâu, yếu đuối hơn con gái ấy.
Thấy Huy Bình chỉ cười nhã nhặn, Hạ Linh thừa biết anh không muốn nghe. Cô hiểu mình nên dừng lại. Cô bèn nói qua chuyện khác:
- Nghe nói cậu định mở công ty riêng hả?
- Vâng.
- Vẫn thuộc lĩnh vực của cậu chứ?
- Vâng, à, em định đến nhà chị ấy.
- Chuyện gì ?
- Em định mời anh Lộc về làm chung với em, anh em làm việc lâu ngày nên em thích không khí quen thuộc, chị nói với ảnh dùm em nghe.
Hạ Linh lắc đầu thẳng thừng:
- Tụi chị thích sự Ổn định, thay đổi chỗ làm với chị là cuộc sống biến động, chị khôg thích đâu.
Sợ Huy Bình thuyết phục, cô bèn chấm dứt câu chuyện:
- Chị đi từ chiều giờ rồi, bây giờ chị phải đi đây.
- Để em đưa chị về.
- Thôi khỏi, chị có xe mà.
Huy Bình gật đầu:
- Vâng, chị về.
Hạ Linh đứng dậy đi ra, được vài bước cô chợt ngoáy đầu lại:
- Dù em với Thúy An thế nào, chị cũng không quan trọng lắm, bao giờ rảnh đến chị chơi, anh Lộc trông em lắm.
- Vâng.
Huy Bình ngồi yên đợi Hạ Linh đi ra khá lâu mới đứng dậy. Câu chuyện lúc nãy đã chiếm khá nhiều thời gian của anh, anh nhìn đồng hồ rồi vội vã rời quán. Anh đã đến trễ hẹn với khách hàng, thời gian này bận chuẩn bị cho công ty, anh không còn thời gian hay đầu óc nghỉ tới chuyện khác, cho nên chuyện Hạ Linh chỉ làm anh nghĩ thoáng qua.
Mãi nhìn phía trước, nên anh không để ý một chiếc xe từ lề đường đi ra, đến khi tới quá gần anh mới thắng thật gấp, nhưng cũng đủ quẹt mạnh vào đầu xe cô ta. Chiếc xe đổ xuống, làm cô gái chúi ngã xấp xuống đường.
Huy Bình thở hắt, rồi ngừng xe bước lại cô gái. Đến lúc đó anh mới nhận ra đó là Thúy An. Anh thoáng cau mặt, rồi lên tiếng:
- Có sao không?
Thúy An không bị đau lắm, nhưng quê vì bị té trên đường, cô quýnh quáng phủi bụi mà không để ý đến người va mình. Nhưng khi nghe giọng nói quen thuộc, cô quay phắt lại, trong một phút, vẻ mặt cô đờ ra. Huy Bình nhìn cô, rồi nhắc lại:
- Có sao không?
- Không.
Cô bước đến dựng xe. Nhưng Huy Bình đã nhanh chân đến dựng nó lên, anh nhắc lại có vẻ trách nhiệm hơn:
- Kiểm tra lại coi có bị gì không?
- Không sao đâu.
Thúy An trả lời rồi dắt xe đi một cách máy móc. Cả hai thật sự bối rối trước tình huống này, và vì bất ghờ quá nên ai cũng có tâm lý né tránh.
Thúy An có vẽ lúng túng vì đạp hoài mà xe không nổ, cô quyết định dắt xe đi tìm chỗ sửa. Rất may là tiệm sửa xe không xa lắm. Cô vừa đi vài bước thì Huy Bình gọi lại:
- Chờ một chút.
Thúy An ngoái lại:
- Không sao đâu, tôi tự đì sửa được.
Huy Bình bước tới vịn tay lái:
- Đứng đó giữ xe giùm, để tôi sửa cho.
Thúy An lắc đầu một cách cương quyết:
- Không sao mà, tôi tự dắt được, anh cứ đi đi.
- Thôi được.
Huy Bình không nói gì, anh trở lại xe mình và phóng đi hật nhanh, cử chỉ có vẽ bất cần.
Thúy An mím môi nhìn theo rồi ngó đi chỗ khác. Cô dẫn xe vào chỗ sữa rồi ngồi ngoài thềm đợi. Thật ra xe không hư gì nhiều, nhưng cô cảm thấy tức quay quắt cách vô trách nhiệm của người gây họa cho mình. Với người lạ có lẽ cô sẽ chẳng quan tâm, nhưng Huy Bình cư xử như vậy càng làm cho cô thấy căm giận.
Một lát sau Huy Bình chợt quay lại. Anh lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Thúy An, nhìn người thợ sửa xe. Cô cũng im lặng quan sát cách làm việc của anh ta.
Anh ta thử xe xong rồi quay qua hỏi:
- Xe này của anh hay của chị?
- Của tôi, bao nhiêu tiền vậy anh.
Vừa nói cô vừa loay hoay mở giỏ. Nhưng Huy Bình lên tiếng:
- Để tôi.
Anh đưa tiền cho người thợ, rồi bước đến nói nhỏ với Thúy An:
- Đi uống cà phê được không?
Thúy An lập tức lắc đầu:
- Không.
- Một chút thôi, không lâu đâu, tôi cũng có chuyện phải đi nữa mà.
- Tôi không đi.
Huy Bình nhìn cô, rồi nhìn chỗ khác:
- Có cần phải gay gắt như vậy không?
Thúy An nhếch môi, khuôn mặt lạnh như tiền:
- Không phải là gay gắt, nhưng cũng chẳng có gì cần để nói.
- Thật vậy à?
- Hãy tự hỏi lại mình đi.
- Hỏi gì?
- Không biết.
- Thật quá đáng.
- Muốn nói người khác thì hãy xét lại mình trước đã.
Nói xong cô dắt xe bỏ đi, Huy Bình nhíu mày nhìn theo. Rồi lầm lì đến lấy xe. Anh phóng nhanh qua mặt Thúy An mà không hề quay lại.
Thúy An ngước mặt nhìn lên trời, cố tỏ vẻ bất cần. Nhất là cô không muốn khóc ở giữa đường thế này.
Khi về đến nhà, không hiểu sao cô muốn gọi điện cho Hạ Linh ngay. Nhưng vừa nghe tiếng Hạ Linh, cô lại lẳng lặng bỏ ống nghe xuống.
Cô cầu mong cho mình được quên mau đi, con người đáng ghét đó.
Thúy An bước vào quán ăn Thành Tâm, cô đứng bên ngoài cửa nhìn vào trong tìm kiếm. Từ ngoài cô đã thấy ông Thìn giơ tay ra hiệu, cô len lõi qua các dãy bàn đi về phía ông.
Ông Thìn không ngồi một mình, trong bàn còn có một thanh niên. Thúy An chào anh ta rồi ngồi xuống cạnh ông Thìn:
- Ba gọi con chi vậy ba?
Ông Bình khoát tay về phía người thanh niên:
- Anh này lúc trước là học trò của ba, con không nhớ sao?
Thúy An đưa mắt nhìn anh ta, cô hoàn toàn không nhận ra một nét quen nào. Học trò ba thì có vô số, mà bây giờ họ cũng lớn hết, làm sao mà nhớ nổi.
Tuy vậy cô cũng gật đầu:
- Chào anh, chắc trước đây anh hay đến nhà em chơi lắm.
Ông Thìn nói như nhắc:
- Anh Huấn hay đến cộng sổ giúp ba hồi đó, gặp mặt cũng nhiều lần, con không nhớ sao?
Sợ bị mất lịch sự, cô nói:
- Dạ nhớ.
Và cô lịch sự hỏi:
- Bây giờ anh Huấn làm gì?
- Anh làm hiệu trưởng của một trường tư thục, trường cấp ba đó An.
- Vậy à.
Ông Thìn lên tiếng:
- Ba đang nhờ anh Huấn nhận con vào trường, cậu ấy đồng ý rồi đấy.
Thúy An ngỡ ngàng nhìn Huấn:
- Nhận dễ dàng vậy sao anh?
- Có gì đâu An, có đủ hồ sơ là được rồi.
- Nhưng em nghe nói mấy trường như vậy thường tìm giáo viên giỏi, có kinh nghiệm, còn em thì chưa đứng lớp bao giờ.
Huấn cười dễ dãi:
- Không sao, chỉ cần An có bằng là đủ rồi, thầy đã bảo, anh làm sao dám từ chối. Với lại ai cũng cần người có kinh nghiệm thì những người mới ra trường làm sao có việc làm?
Thúy An nhận xét hồn nhiên:
- Anh Huấn nhận xét thoáng ghê.
- Có gì đâu.
- Vậy bao giờ em bắt đầu được hả anh?
- Bây giờ cũng gần cuối tuần rồi, thứ hai tuần sau anh đến nhà lấy hồ sơ, và đưa An đến trường để dự giờ.
- Ôi, cứ để em tự đi, anh đến làm gì.
- Không sao, An chưa quen thì để anh hướng dẫn, với lại anh cũng đi ngang nhà mà.
- Vậy thứ hai là em dự giờ rồi? Run thật.
- Chỉ ngồi xem người ta dạy thôi, run gì, người dạy run với em thì có. Anh sẽ chọn người dạy giỏi hướng dẫn An, bao giờ cứng thì bắt đầu đứng lớp.
Thúy An cười sung sướng thật sự:
- Bỗng nhiên có người nhận em, lại được ưu ái như vậy, em may mắn thật đó, tháng lương đầu tiên em sẽ khao anh, em hứa thế.
Huấn cũng cười theo cô:
- Nói thì nhớ đó nghe, anh chờ đấy.
Ông Thìn xen vào:
- Có dạy được không mà đòi lương, ba sợ phải trả lương cho anh Huấn đấy.
Thúy An hỉnh mủi:
- Con đâu có tệ như vậy. Anh thấy em có tệ vậy không anh Huấn?
- Anh nghĩ Thúy An sẽ giỏi nhự..anh.
Thúy An cười phá lên:
- Thế mới gọi là khiêm tốn chứ, mà anh Huấn, anh là hiệu trưởng chứ không dạy hả? Anh có nhận lớp nào không?
- Công chuyện của anh bù đầu, không có thời gian đứng lớp.
- Vậy hả.
Ông Thìn lên tiếng:
- Con hỏi nhiều quá, tò mò thật.
Huấn cười rồi quay qua ông Thìn:
- Dạ không sao đâu thầy.
- Bây giờ thầy về, em bận công việc gì thì cứ đi đi.
- Dạ để con đưa thầy và Thúy An về.
Thúy An khoát tay:
- Thôi khỏi, em có xe rồi, cám ơn anh Huấn nha.
- Có gì đâu, vậy tạm biệt An nha. Thứ hai chuẩn bị sẵn, anh đến đón An.
Thúy An định lắc đầu thì ông Thìn lên tiếng:
- Như vậy cũng tốt, thầy cũng yên tâm. Thầy giao nó cho em đấy.
- Dạ.
Huấn đứng lên:
- Thưa thầy em về, chào Thúy An.
- Dạ.
Chờ Huấn đi rồi, Thúy An quay qua ông Thìn:Thật sự là con không nhớ nổi ảnh, hồi đó ảnh hay đến nhà mình lắm hả ba?
- Lớp nó học là lớp ba chủ nhiệm đầu tiên khi về trường, nên ba nhớ hết từng đứa, năm nào tụi nó cũng về trường thăm ba cả.
Thúy An ngạc nhiên:
- Ra trường lâu thế mà vẫn còn về thăm à?
- Ừ.
- Không biết mai mốt đi dạy con có học trò thân như ba không. - Thúy An nói một cách tư lự, rồi như nhớ ra, cô nói thêm:
- Anh Huấn còn trẻ như vậy mà làm hiệu trưởng, hay chứ ba.
- Nó có gia đình đỡ đầu, thành công cũng dễ hơn là bắt đầu từ cái không có gì.
Ông chợt nghiêm khắc nhìn Thúy An:
- Lúc này con còn gặp thằng Bình không?
- Dạ không.
- Con nói dối ba mẹ nên mới có chuyện xô xát lần đó, lần này nếu con còn dối, ba mẹ sẽ không bỏ qua, nghe chưa?
- Dạ.
- Ba sẽ tìm chỗ khác tốt hơn cho con, chỗ này gia đình nề nếp, con không được dại dột quen mà không biết gốc gác người ta, để ba mẹ chọn cho con.
Thúy An xụ mặt xuống:
- Con không muốn có chồng đâu ba, không thương ai nữa thì làm sao lấy chồng, con sẽ sống một mình đến già.
- Không được nói bậy, con làm sao mà sống một mình chứ.
Thúy An định nói, nhưng ông đã khoát tay:
- Chuyện đó cũng còn sớm lắm, khoan hẳn nói, điều con phải làm giờ là cắt đứt hẳn với cậu Bình đó, ba không muốn sau này con gặp rắc rối.
Thúy An gật đầu một cách ão não. Thật ra ba không cần phải lo, cô có muốn yếu đuối cũng không được, vì Huy Bình đâu có tìm cách lung lạc cô.
Anh ta chấm dứt tình cảm này bằng cách quay lại tình cảm cũ. Con người tính toán như thế quên đi là hơn. Cuộc sống tinh thần của cô bây giờ chẳng khác nào địa ngục, tăm tối và trống rỗng. Huấn xuất hiện lúc này như một cứu cánh. Cô không quan tâm đến bản thân anh, nhưng cái mà anh mang tới lại rất cần, nó làm cô nghĩ và trông chờ anh nhiều hơn.
Sáng thứ hai Huấn đến đón Thúy An, anh đến sớm hơn giờ hẹn nên cô chưa chuẩn bị xong. Lúc đi ra thấy anh ngồi ở phòng khách, tự nhiên cô nhớ lại hình ảnh Huy Bình lần đầu khi đến đây. Đó là lần đầu tiên anh đến, và cũng để chở cô đi làm, hai người đều nhiệt tình như nhau. Có điều Huấn làm điều này vì ba cô hơn là vì thích cô. Nó không giống Huy Bình.
Lúc trên đường đi, Huấn gợi chuyện:
- Anh thấy hình như Thúy An thật sự không nhớ anh.
Thúy An hơi bất ngờ một chút, nhưng rồi cô ứng xử rất nhanh:
- Đúng là em không nhớ anh thật đấy, nhưng ai là học trò của ba em thì em đều xem là thân nhau. Mà em biết anh cũng coi em là người thân phải không?
- Anh cảm thấy thân với An lâu rồi, nhưng hồi đó còn bé quá nên An khó biết.
- Vậy hả anh? - Thúy An hỏi một cách lơ mơ.
Huấn có vẻ thích nói về đề tài này, anh tiếp:
- Anh nhớ lần đầu tiên tụi anh đến thăm thầy, người gặp đầu tiên là An, đang chơi búp bê trước sân.
- Anh nhớ dai quá nhỉ, chuyện đó lâu quá, chắc mười mấy năm rồi.
- Không lâu tới vậy đâu.
Thúy An nghiêng đầu nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu:
- Em còn chơi búp bê có nghĩa là còn nhỏ, em nghĩ là hơn mười mấy năm rồi đó chứ.
Huấn cười cười:
- An học lớp tám chứ không phải nhỏ.
- Ồ, sao anh nhớ hay vậy?
- Em biết lúc đó tụi anh nói với nhau thế nào không? Con gái thầy xinh quá, có thằng thắc mắc tại sao lớn rồi mà còn chơi búp bê.
Thúy An cười phá lên:
- Có chuyện đó nữa hả? Vui quá nhỉ.
Huấn nói như nhận xét:
- An lớn lên vẫn xinh như lúc nhỏ.
- Em nghĩ phải khác nhau chứ anh, người lớn rồi sao giống con nít được.
- Tất nhiên người lớn có cái đẹp khác, nhưng nói chung đại khái là như vậy.
Thúy An gật đầu:
- Em hiểu rồi.
Và cô nôn nóng hỏi sang chuyện khác:
- Khoảng bao lâu thì em bắt đầu lên lớp hả anh?
- Không lâu đâu, nhưng vì An vào giữa năm nên nhận một lớp thôi.
- Sao em hồi hợp quá.
- Đừng lo, vào trường lúc nào cũng gặp anh mà. Cứ coi anh là người nhà, không có gì phải sợ.
- Em đâu có sợ anh Huấn, sợ đứng dạy thôi.
- Thúy An làm sao mà dạy không được chứ.
- Có phải anh nói em phải bắt chước ba em không?
- Anh nghỉ An không cần phải bắt chước.
Sao anh ấy cứ tìm cách khen mình thế? Rủi mình không được như vậy thì quê lắm. Thúy An nghĩ thầm trong đầu, tự nhiên cô thấy như bị áp lực. Thật ra có bóng che của ba cũng khổ. Lúc nào cũng phải cố gắng không muốn mất đi ý nghĩ tốt đẹp về mình.
Đến trường, Huấn đưa Thúy An vào văn phòng, anh giới thiệu cô với một giáo viên hướng dẫn. Cô theo cô ta xuống lớp, còn anh vào phòng làm việc của mình.
Huy Bình bước xuống xe, không hề nhìn đến cô gái giúp việc đang lăng xăng chào mình, anh khoát tay đi thẳng vào phòng khách
Mọi người tron gia đình đã ngồi đó khá lâu, thấy Huy Bình đi vào, ai cũng nhìn anh một cái, nhưng không ai buồn mở miệng.
Huy Bình cũng không hề bị xúc phạm về sự lạnh nhạt đó. Đối với mọi người trong gia đình nhà lớn, gặp nhau không chửi vào mặt nhau là hay lắm rồi, lịch sự chỉ là vờ vịt, anh không cần mấy cử chỉ giả tạo đó.
Anh thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế trống , không hề chào và cũng không nhìn đến ai, ngoài câu nói ngắn ngủn với ông Tú:
- Xin lỗi vì con tới trễ.
Ông Tú khẽ cau mày , nhắc nhẹ:
- Ít ra con cũng phải chào mẹ một cái chứ
Huy Bình thản nhiên như không nghe.Cử chỉ ngược ngạo đó khiến mọi người cười nhếch môi mỉa mai. Bà Tú dài giọng:
- Không dám nhận đâu, ông đừng đòi hỏi cao quá chứ.
Thấy sắp có mòi gây chiến, ông Tú vội khoát tay:
- Thôi không nói nữa, bây giờ nói vô chuyện chính đi.
Ông giữ vẻ mặt nghiêm trang hơn:
- Hôm nay tôi muốn gia đình họp lại để chia tài sản cho các con, lẽ ra tôi có thể làm chuyện này một mình, nhưng tôi muốn có mặt tất cả,để sau này không có chuyện bất mãn giữa mấy anh em.
Bà Tú nói với vẻ nôn nóng:
- Ông hợp mặt vậy cũng được, bình đẳng vậy cũng được, nhưng cũng phải sao cho hợp lý đấy.
Ông Tú hiểu bà muốn nói gì, ông gạt phăng:
- Tôi hiểu chuyện tôi làm, đừng có nghi kỵ như vậy, đứa nào cũng là con như nhau, không cần bà phải nhắc tôi cũng biết làm gì mà.
Khi ông nói câu đó, vẻ mặt Huấn thoáng thay đổi. Nhưng anh không có phản ứng gì. Thông nhướng một bên mắt như mỉa mai. Còn bà Tú thì cười khẩy:
- Phải không ?
Huy Bình nhìn cử chỉ của hai ông anh, anh nóng lắm, nhưng vẫn im lặng bất cần 6
Ông Tú hắng giọng:
- Ba anh em con đứa nào cũng có cơ sở riêng rồi, chuyện đó ba không phải lo nữa, mỗi đứa sống thế nào thì tùy thuộc vào khả năng xoay sở của mình, chuyện đó anh em không có gì để so đo nữa.
Nói đến đó, ông tự nhiên nhìn qua Thông, anh gườm gườm nhìn Huy Bình bằng tai nhìn thù hằn ngấm ngầm. Cái nhìn đó làm ông Tú cau mày:
- Cho dù có chuyện gì , thì cuối cùng tụi bây cũng là anh em, nhớ đấy.
Bà Tú khó chịu:
- Biết rồi, đâu cần ông phải nói mãi như vậy, nói chuyện chính đi.
- Đã là anh em thì không có chuyện phân biệt đối xử. Cho nên khi chia tiền cho các con, đứa nào cũng có phần bằng nhau, ba...
Ông chưa nói hết câu bà Tú đã cắt ngang:
- Không được.
Ông Tú cau mày:
- Cái gì không ?
- Con thì đứa nào cũng là con, nhưng con nào phải phân biệt cho rõ ràng, không có chuyện chia đều như vậy đâu.
- Bà muốn nói gì đây ?
Không thèm đếm xỉa đến chuyện Huy Bình đang có mặt, bà Tú nói thẳng thắng:
- Không có chuyện đem con rơi đem đánh đồng với con chính thức đâu, chia cho phần nhỏ là may lắm rồi, đừng bắt tôi nhượng bộ thêm nữa.
Ông Tú chưa kịp trả lời thì Huy Bình đã cười lạnh lùng:
- Con không cần tiền của ba đâu, một xu cũng không cần, tiền của mẹ con cũng đủ để mua cả hai cơ sở của hai anh rồi, cần gì mấy đồng lẽ của ba chứ.