 |
|

31-08-2008, 09:03 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Như mưa ngá»t ngà o_ Từ Kế Tưá»ng
Chương 1
Buổi sáng, tôi bóc má»™t tá» lịch theo thói quen. Tá» giấy má»ng in những giòng chữ và những con số đánh dấu cho má»™t khoảng thá»i gian ngắn ngá»§i bị rÆ¡i ra nằm gá»n trong lòng bà n tay tôi. Như váºy là gần hết tháng tám. Gần hết má»™t tuần lá»… nà y để sang tuần lá»… cá»§a má»™t tháng má»›i. Hình như tôi có má»™t lá»i hẹn trên tá» lịch, có những Ä‘iá»u để nhá»› mong và để nghÄ© ngợi trên những dòng chữ và những con số đó. Äồng thá»i, tôi cÅ©ng mÆ¡ hồ thấy được rằng, tá» lịch được tôi bóc ra khá»i táºp giấy dà y, như là chiếc lá rÆ¡i, mang theo những Ä‘iá»u phải lá»—i hẹn. Tôi vu vÆ¡ vo tròn tá» giấy má»ng manh đó trong lòng bà n tay và ném qua khá»i cá»a sổ. Buổi sáng hình như trá»i Ä‘ang sá»a soạn cho má»™t cÆ¡n mưa lá»›n. Tôi bắt gặp cái vẻ ẩm thấp cá»§a những mái nhà chen chúc nhau trong tầm mắt và dáng trá»i nghiêng xuống. Tá» lịch rÆ¡i hút xuống con hẻm nhá» chạy cặp bên hông nhà . Và i đứa trẻ con nhà hà ng xóm Ä‘ang ngồi rải rác từng góc, nhai cháºm chạp mẩu bánh mì cầm ở tay hay chụm đầu, kẻ những đưá»ng phấn trắng cho má»™t trò chÆ¡i ăn thua bằng những tấm bìa cứng có hình mà u mè đẹp mắt.
NÆ¡i những ngá»n cây vút cao lên trong khoảng trá»i mù mù là hướng con sông lá»›n. Chạy theo những đưá»ng dây Ä‘iện kia là má»™t khu phố khác, rất nhiá»u những mái nhà ngói cổ. Ở phÃa đó cÅ©ng có mà u xanh cá»§a cây, cá»§a những cánh cá»a sổ mở. Và cái tháp chuông nhà thá» bao giá» cÅ©ng cao sừng sững, cố định cheo leo bên má»™t góc trá»i.
Tôi bá»—ng nhá»› ra những buổi sáng gần đây, Ãt nhất là trong những ngà y gần hết tháng tám, hình như tôi không còn được nghe tiếng chuông đổ cho từng buổi lá»… sá»›m. Tôi vẫn thức và o khoảng năm giá» sáng, khi bóng đèn trong phòng bắt đầu hâm nóng khoảng không khà lạnh từ khuya cho tá»›i gần sáng. Bóng đèn ngá»§ trong phòng tôi như má»™t cái đồng hồ báo thức êm Ä‘á»m nhất, đúng nhất, và dá»… thương nhất cho má»™t ngưá»i và má»™t Ä‘á»i sống yên lặng như tôi. Ngôi nhà nà y được khởi công xây cất và o khoảng tháng ba, đầu mùa mưa và hoà n tất và o khoảng những ngà y hết tháng tám, cá»§a má»™t năm trước. Tôi bá»—ng ngẩn ngÆ¡ nghÄ© rằng, chÃnh hôm nay hoặc ngà y mai, hoặc đã qua má»™t hai hôm rồi ngôi nhà cá»§a tôi đầy má»™t năm, đúng má»™t tuổi. Má»™t năm qua trong ngôi nhà chưa phai mà u sÆ¡n ở cá»a sổ, chưa hết mùi vôi ở những bức tưá»ng, đã có những Ä‘iá»u gì xảy ra?
Mẹ tôi, ngưá»i đà n bà coi như góa bụa má»™t Ä‘á»i, đã bá» Ä‘i tá»›i má»™t căn nhà khác, và hiện Ä‘ang có má»™t Ä‘á»i sống khác. Tôi không thể hình dung ra gương mặt ngưá»i đà n ông mang tá»›i cho mẹ tôi má»™t mùa xuân gần cuối má»™t Ä‘á»i ngưá»i (hay thêm má»™t lần khổ Ä‘au nữa cho cuối má»™t Ä‘á»i ngưá»i).
Äứa em gái tôi cÅ©ng má»›i theo chồng khoảng hai tháng.
Rồi những mối tình trôi qua, tan mất như những chiếc bong bóng mưa cá»§a tôi, cá»§a má»™t ngưá»i cuối cùng ở lại để nhìn thấy căn nhà không còn ai, chỉ có má»™t mình. Những sá»± ra Ä‘i cho dù ra Ä‘i vì má»™t nguyên cá»› nà o, hình như cÅ©ng Ä‘á»u để lại Ãt nhiá»u ná»—i buồn.
Tôi bắt gặp Ä‘iá»u đó nÆ¡i thá»m cá»a, trên những cánh hoa dại nở sau má»™t đêm mưa nÆ¡i lối Ä‘i trong khoảng sân, ở những báºc thang dẫn lên tầng trên, thấp thoáng má»™t khoảng vưá»n nhá» phÃa sau nhà dưới. Má»™t ngưá»i tưởng sẽ bá» Ä‘i trước nhất không ngá» là ngưá»i ở lại sau cùng. Nhiá»u lúc tôi hÆ¡i bâng khuâng nghÄ© lại Ä‘iá»u đó, nhưng tôi thÃch ở lại trong má»™t căn nhà vắng, Ä‘i vá» má»™t mình, tắm dẫm trong ná»—i buồn cá»§a ngưá»i khác để lại. Bây giá» hình như tôi không còn ngưá»i thân nà o, không khà cá»§a gia đình cÅ©ng mất. Tôi sống trong căn nhà và căn nhà đó có tôi. Cảm giác chỉ gá»n gà ng như thế.
Như sáng hôm nay tá» lịch má»ng báo cho tôi biết đã gần hết tháng tám. NÆ¡i cánh cá»a sổ nhìn ra má»™t khoảng trá»i má»—i ngà y, tôi cÅ©ng có cảm tưởng như đà n chim Ä‘ang bay kia, báo hiệu má»™t mùa tà n phai.
Tôi rá»i cánh cá»a sổ ra đứng ngoà i bao lÆ¡n, cháºu cúc và ng hôm qua má»›i nở mấy bông, nay như đã sắp tà n. Tôi nhá»› tá»›i đứa bé gái nhà bên cạnh thÃch có má»™t bông cúc và ng gắn lên mái tóc vừa chấm vai. Tôi mong thấy được đứa bé để hái những bông cúc sắp tà n cho nó. Nhưng cá»a nhà bên cạnh đóng kÃn. Chưa tám giá», chắc má»i ngưá»i còn ngá»§. Tôi đứng ngắm vu vÆ¡ những ngá»n cây rất xa trong thà nh phố, đến má»™t lúc mưa bắt đầu bằng những giá»t nhá», kéo giăng giăng, má» mịt những ngá»n cây kia. Vừa lúc cánh cá»a sổ phòng nhà bên cạnh cÅ©ng xịch mở, tôi thấy đứa bé gái ló đầu ra nghiêng mắt nhìn trá»i. Thấy tôi, cô bé nhoẻn miệng cưá»i, bao lÆ¡n nhà cô bé đâu vá»›i bao lÆ¡n nhà tôi, khoảng cách tháºt gần. Tôi có thể nói chuyện từ bên nà y sang cho cô bé nghe. Nhưng cô bé vừa thấy tôi đã há»i chuyện trước.
- Sao ông dáºy sá»›m thế?
Tôi nhìn đồng hồ mỉm cưá»i :
- Gần tám giá», tôi không ngá»§ muá»™n được.
- Quen rồi sao?
- Ông như con chim kêu sau vưá»n lúc ngưá»i ta Ä‘ang ngá»§.
- Chim gì?
- Em không biết tên.
- Trong nhà có ai biết không?
- Chị Truyá»n chắc biết.
- Sao lại bảo tôi giống con chim, không giống một con gì khác được sao hả?
- Ông muốn giống con gì?
Tôi cưá»i. Cô bé như chồm cả ngưá»i qua cá»a sổ để nghiêng mắt nhìn qua khoảng trá»i mưa giăng má». Tôi đưa tay ra hứng nhÅ©ng giá»t nước lạnh, những bụi nước tung tóe lên mặt. Cô bé bá»—ng cưá»i lên :
- Ông cÅ©ng giỡn nước nữa sao? Tưởng ông là ngưá»i lá»›n rồi chứ.
- Tôi là ngưá»i lá»›n.
- Không. Ông chưa là ngưá»i lá»›n.
- Nhưng cũng lớn hơn cô bé, được không?
- Cái nà y thì được.
Tôi cưá»i, hái má»™t bông cúc và ng đưa ra trước mặt nói :
- Cho cô bé cái nà y.
- Trá»i Æ¡i sao ông ngắt nó?
- Không sao, nó sắp tà n rồi. Tôi sẽ hái hết cho cô bé cà i lên tóc.
- Uổng quá.
- Uổng gì đâu. Không hái rồi nó cũng rụng.
- Thà nó rụng.
Tôi cưá»i :
- Không thÃch cà i hoa lên tóc nữa phải không?
Cô bé nói gần như hốt hoảng :
- Không phải váºy đâu, em thÃch lắm chứ.
- Váºy bắt bông hoa nà y.
Tôi ném bông cúc và ng qua cho cô bé. Bông hoa rÆ¡i và o khoảng trống giữa những chấn song. Cô bé cưá»i bảo :
- Nó rÆ¡i trên bà n há»c cá»§a em.
- Tôi không biết ở đó là cái bà n há»c. Tưởng chỉ có khung cá»a sổ. Cô bé thưá»ng ngồi há»c bà i ở đó?
- Dạ. Em thưá»ng nhìn thấy ông Ä‘i ra Ä‘i và o ngoà i bao lÆ¡n. Nhưng lúc ấy thì em đã đóng cá»a sổ.
- Äóng cá»a sổ là m sao thấy tôi.
- Em nhìn qua những kẻ hở. Sao những lúc đó ông buồn váºy?
- Sao cô bé biết tôi buồn?
Cô bé chỉ cưá»i. Tôi thấy cô bé cà i bông hoa lên tóc. Hình như cô bé Ä‘i tá»›i má»™t tấm gương để ngắm mái tóc cá»§a mình. Má»™t lúc cô bé trở lại vá»›i khung cá»a sổ. Tôi bảo :
- Cô bé tên gì, ra ngoà i bao lÆ¡n nói chuyện phải vui hÆ¡n không. Ở trong đó hoà i váºy?
- Tên em buồn cưá»i lắm, không đẹp như tên chị Truyá»n đâu. Ông đừng cưá»i thì em má»›i dám nói.
- Tôi không dám cưá»i.
- Ông hứa đi.
- Em tên là ... Tà Bo.
- Sao váºy? Nhưng cÅ©ng dá»… thương đấy. Tà Bo, chắc là má»™t cái tên dá»… nhá»›.
- Tên đó là tên trong nhà gá»i thôi cÆ¡. Em Ä‘i há»c có tên khác. Tên là Trâm.
- À Trâm. Tên đẹp.
- Nhưng ông thÃch tên nà o nhất?
- Tôi thÃch cả hai tên. Nhưng nếu gá»i em tôi gá»i là Tà Bo.
Cô bé cưá»i :
- Dạ, em thÃch như thế. Vì trong nhà ai cÅ©ng gá»i em như váºy cả.
- Nếu thế tôi phải gá»i khác Ä‘i chứ. Tôi gá»i tên tháºt cá»§a em. Trâm. Nhưng mà cái gì Trâm.
- Bảo Trâm.
- Em ra ngoà i nà y nói chuyện vui hÆ¡n. Biết mở cá»a không?
- Biết chứ. Nhưng em phải Ä‘i rá»a mặt. Nói chuyện vá»›i em bằng gương mặt má»›i ngá»§ dáºy ông cưá»i chết.
Nói dứt lá»i, cô bé biếng mất khá»i khung cá»a sổ. Mưa bắt đầu nặng hạt và má»™t lúc sau đó, tôi nghe tiếng nước ròn rã, mạnh bạo chảy trong các ống máng trên mái nhà , và nhìn những giá»t nước má» mịt tung tóe trên bao lÆ¡n nhà cô bé Bảo Trâm. Lúc nà y chắc cô Ä‘ang rá»a mặt, Ä‘ang có cái bà n chải nhá» trét đầy kem, và những chiếc răng xinh xắn trong miệng. Tôi bắt đầu là m quen vá»›i cô bé từ ngà y đứa em gái tôi có chồng và những ngưá»i trong nhà nà y lần lượt bá» Ä‘i. Tôi thưá»ng ra đứng ngoà i bao lÆ¡n nhìn vá» má»™t phÃa thà nh phố, ngắm những bông cúc và ng nở, và bắt gặp cô bé phÃa bên kia vá»›i má»™t nụ cưá»i. Ngà y trước tôi Ä‘i khá»i nhà rất sá»›m và vá» rất tối. Tôi không hay bên cạnh nhà mình có hai chị em cô bé dá»… thương như thế. Tôi Ä‘ang hình dung ra Truyá»n. Chắc phải giống Tà Bo.
Cô bé đã trở lên. Gương mặt trắng xanh trong mà n mưa giăng ngoà i cá»a sổ. Tôi nói :
- Mưa lớn quá, cô bé thấy không?
- Dạ.
- Mưa buồn quá, cô bé thấy không?
- Dạ, mưa buồn quá. Chắc hôm nay phải Ä‘i há»c trá»…, lạnh lắm.
- Bây giỠmà còn trễ gì nữa?
- Em há»c tám giá» rưỡi cÆ¡. Bây giá» em phải xuống nhà ăn sáng rồi Ba đưa tá»›i trưá»ng.
- Ông không Ä‘i há»c sao?
Tôi muốn báºt cưá»i khi nghe cô bé há»i thế. Chắc cô bé sẽ ngạc nhiên vô cùng nếu tôi nói rằng tôi đã thôi há»c, không còn là há»c trò như cô bé nữa. Nhưng tôi chỉ cưá»i :
- Không. Hôm nay tôi không Ä‘i há»c.
- ThÃch ghê. Em chỉ ước được ở nhà để nhìn mưa thôi.
- Trong lá»›p cô bé nhìn mưa cÅ©ng được váºy. Cô bé ngồi gần cá»a sổ chứ?
- Gần. Nhưng đâu có dám nhìn ra ngoà i. Cô giáo sẵn sà ng cho má»™t cặp trứng vịt và o vở há»c. Ông có thÃch ăn trứng vịt không? Trong vở em toà n là trứng vịt. Em há»c dở lắm.
Tôi nghÄ© là cô bé không há»c dở. Nhưng tôi cÅ©ng cưá»i. Cô bá»—ng nhìn tôi chăm chú rồi há»i :
- Ủa, ông ở nhà má»™t mình hoà i váºy sao?
Tôi ở nhà một mình hoà i.
- Không có bạn chi hết?
- Có. Nhưng Ãt ai tá»›i lắm. Tôi thÃch sống mình tôi.
- Lúc trước nhà ông có nhiá»u ngưá»i mà ?
- Äúng. Bây giỠđã Ä‘i hết rồi. Chỉ còn lại mình tôi.
Cô bé chớp mắt :
- Rồi bao giỠông đi?
- Chưa biết.
- Thôi ông ở đây đi, đừng bỠđi nữa.
- Chi váºy?
- Không thấy ông chắc cái bao lơn bên nà y buồn lắm.
Tôi sững sá» má»™t lúc. Cố báºt lên má»™t tiếng cưá»i :
- Việc chi cái bao lơn bên ấy phải buồn?
- Không biết nữa. Nhưng em cảm thấy như váºy.
- Tôi bỠđi. Cô bé có buồn như cái bao lơn không?
Cô bé mỉm cưá»i không trả lá»i. Chỉ nhìn cháºu cúc và ng rồi đưa tay ra ngoà i hứng mấy giá»t mưa. Và cô bé bá»—ng giáºt mình hốt hoảng :
- Thôi chết, em phải xuống nhà ăn sáng rồi Ä‘i há»c kẻo trá»…. Ông có ăn sáng không?
Tôi lắc đầu. Cô bé cưá»i giòn tan :
- Ông hút thuốc nhiá»u quá.
Rồi cô bé vụt rá»i khá»i cá»a sổ. Tôi thấy cánh cá»a khép lại, bà n tay cô bé nhá» nhắn như bà n tay con búp bê. Cá»a đóng kÃn, và mưa bên ngoà i. Tôi đứng lặng thêm má»™t lúc rồi và o nhà tá»± là m những công việc quen thuá»™c buổi sáng. Nhưng tôi bá»—ng nhiên bỠý định là m má»™t bữa ăn sáng ở nhà . Tôi thay nhanh quần áo, khoác áo mưa, dắt xe, khóa cá»a ra đưá»ng. Tôi thấy hai chị em cô bé vừa bước lên má»™t chiếc xÃch lô. Rồi tấm bạt che kÃn lại phÃa trước. Chắc cô bé không ngá» có tôi Ä‘ang chạy xe theo phÃa sau.
Má»™t khoảng đưá»ng ngắn. Chiếc xÃch lô chở chị em cô bé quẹo và o má»™t con đưá»ng khác. Tôi chạy thẳng tá»›i quán nước quen thuá»™c. Mưa là m tóc tôi ướt rÅ© xuống trán. Quán vẫn còn thưa ngưá»i. Buổi sáng trước tám giá» hay sá»›m hÆ¡n nữa, những hôm chán má»™t bữa ăn sáng ở nhà do chÃnh mình là m lấy, tôi lại ra ngồi ở quán nà y. Và o lúc đó quán má»›i vừa mở cá»a, hoặc đôi khi tôi phải chá». Ngưá»i hầu bà n là má»™t cô gái bé nhá», ngưá»i Tà u như quen thuá»™c vá»›i tôi lắm. Những hôm như thế cô mở cá»a cho tôi và o vá»›i môt nụ cưá»i. Cô bá» tôi ngồi ở chiếc bà n trong góc, nhìn ra ngoà i đưá»ng phố lá»›n, rồi cầm tấm gẻ lau cá»a kÃnh. Những ngưá»i hầu bà n khác cÅ©ng là m như váºy. Khi công việc thưá»ng ngà y cá»§a há» và o lúc quán má»›i mở cá»a đã xong, cô hầu bà n quen má»›i đến bà n tôi há»i uống gì, ăn gì. Và lúc đó bữa sáng cá»§a tôi má»›i bắt đầu theo cái sinh hoạt bắt đầu sống động cá»§a quán. Bữa nay tôi tá»›i trá»…, nhưng không phải là trá»… so vá»›i má»i ngưá»i. Bởi vì sau tám giá», khách sẽ đến đông nghẹt, ăn uống, nói chuyện nhởn nhÆ¡ và nhả khói thuốc. Lúc đó tôi phải đứng lên. Tôi không chịu được không khà ồn à o cá»§a quán sau tám giá». Tôi chỉ yêu cái không gian lúc má»›i mở cá»a quán, ngá»n đèn và ng trên tưá»ng vừa má»›i báºt lên, hÆ¡ ấm cái lạnh từ ngoà i đưá»ng trà n và o, cái hương lạnh có pha chút hương thÆ¡m cá»§a cây lá, hoa dại. Tôi ngồi má»™t mình, má»™t góc quán, và nhìn ra hiu hắt má»™t góc đưá»ng. Ở đó, cái sinh hoạt cá»§a thà nh phố bắt đầu, những gương mặt, những ánh mắt, những nụ cưá»i còn giữ chút hÆ¡i lạnh cá»§a đêm vừa tan. Tôi ngồi như thế và chá» giá» rá»i khá»i quán. Lúc đó thà nh phố cÅ©ng bắt đầu ngợp thở.
Chiếc bà n quen thuá»™c cá»§a tôi vẫn chưa có ngưá»i ngồi. Tôi tá»›i ngay đó, ngồi xuống. Ngưá»i hầu bà n tiến tá»›i và bá»—ng nhiên há»i ngay má»™t câu không như lệ thưá»ng.
- Mấy hôm nay ông đi đâu sao không thấy tới?
Tôi hÆ¡i ngạc nhiên vì câu há»i bất ngá» nà y. Bình thưá»ng đến đây, tôi chỉ nghe - ông ăn gì, uống gì? Và cô bé im lặng chỠđợi câu trả lá»i cá»§a tôi má»™t cách kiên nhẫn. Tôi cưá»i :
- Tôi có đi đâu đâu. Vẫn ở đây mà .
- Sao ông không tới?
- Äôi lúc trong túi mình cÅ©ng hết tiá»n chứ.
Cô bé tưởng tôi đùa nên cưá»i khúc khÃch. Tôi gá»i thức ăn và nước uống. Tôi nói thêm :
- Äừng tưởng tôi nói đùa nghe, tôi nói tháºt đó. Mấy hôm không thấy tôi là tôi hết tiá»n.
Nhưng cô bé vẫn nghÄ© là tôi nói đùa. Cô bước Ä‘i mà tiếng cưá»i khúc khÃch còn lại. Tôi mỉm cưá»i, ngó ra đưá»ng phố. Công viên ở trước mặt tôi. Những tán cây cao vút khá»i mái nhà , cá» xanh vây lấy những lối Ä‘i trải sá»i. Tôi chưa há» bước chân và o công viên ấy. Hôm nay chợt tôi nháºn ra Ä‘iá»u đó vá»›i má»™t chút ngạc nhiên. Mưa vẫn còn, nhưng không lá»›n như lúc tôi má»›i bước và o quán. Má»i ngưá»i không cần khoác áo mưa vẫn có thể chạy băng qua đưá»ng mà không sợ ướt. Tôi nhìn mưa giăng phÃa công viên, những giá»t nước kéo xuống trên những thân cây vá» mốc trắng. Giá» nà y trong công biên không có ai. Ghế đá buồn thiu, những bãi cá» hiu quạnh và những lối Ä‘i như chưa há» có dấu chân ngưá»i. Tiếng động trên mặt bà n là m tôi quay lại. Cô bé hầu bà n đã mang thức ăn ra. Tôi ngồi ăn và cảm thấy buồn buồn. Lúc tôi uống cà phê thì mưa bên ngoà i ngá»›t há»™t. Tôi lắng nghe má»™t Ä‘oạn nhạc trong quán. Tá»± nhiên sáng nay tôi nghÄ© nhiá»u vá» trưá»ng hợp cá»§a Mẹ tôi. Tôi không hiểu. Tôi lù mù trước má»™t hoà n cảnh và thấy gia đình như má»™t cái gì sắp rã tan, trôi giữa dòng sông mông mênh. Tuổi nhá» cá»§a tôi là má»™t khoảng thá»i gian luôn là m tôi bà ng hoà ng má»—i lần nhá»› lại. Tôi không hiểu tại sao tôi có đủ can đảm sống tá»›i bây giá». Trong khi những ngưá»i bạn thân thiết thưá»ng bảo tôi (như là há» không tin) nếu không phải là má»™t ngưá»i can đảm nhất thế giá»›i, chắc tôi đã tá»± tá» hay trở thà nh má»™t tay anh chị giang hồ nà o rôi. Tôi không dám nhìn lại quãng Ä‘á»i nhá» bé đó. Tôi không dám nghÄ© vá» nó. Bởi má»—i lần nhá»› tá»›i, tôi lại muốn khóc. Ba tôi là má»™t ngưá»i đà n ông. Mẹ tôi là má»™t ngưá»i đà n bà , và anh em chúng tôi là những đứa con, trai có, gái có. Giản dị thế thôi sao?
Hôm nay tôi má»›i nghÄ© rằng mình đã tháºt sá»± rá»i bá» cổng trưá»ng. Tôi bá» há»c từ bao giá»? Hình như là má»™t khoảng thá»i gian xa xôi, ở ngoà i trà nhá»›. Tôi không còn là há»c trò vá»›i sách vở mùa thi. Năm cuối cùng ở Luáºt tôi thi rá»›t, và từ đó tôi bước và o Ä‘á»i sống vá»›i hai bà n tay trống không.
Äá»i sống. Äó là nÆ¡i cuối cùng đón nháºn tôi. Tôi không rá»i tuổi nhá» cá»§a mình vá»›i tâm trạng hoà i nghi, cÅ©ng như tôi đã lá»›n lên, sống qua những năm tháng dà i vá»›i thà nh phố nà y như má»™t kẻ vô gia đình. Không má»™t chút gắn bó. Không má»™t chút hy vá»ng. Tôi đơn độc, tá»™i tình. Mẹ tôi chá»n má»™t con đưá»ng khác. Ba tôi ở phương trá»i nà o. Em tôi ra khá»i nhà nà y để tá»›i má»™t ngôi nhà khác. Chỉ còn tôi ở lại nhìn thấy rõ rà ng những Ä‘iá»u đã vÆ¡i Ä‘i, đã mất và cuối cùng, đã vÄ©nh biệt. Ãnh nắng bây giỠđã hé lên, xuyên qua phÃa công biên, lướt trên má»™t và i ngá»n cây vá»›i mà u lá non tươi rói. Tôi thấy quán đã bắt đầu đông khách. Tiếng nhạc bị tiếng nói, tiếng cưá»i lấn át không còn nghe thấy nữa. Tôi gá»i ngưá»i hầu bà n tÃnh tiá»n rồi bước ra khá»i quán. Con đưá»ng trước mặt tôi được che bằng tà n cây ráºm lá non. HÆ¡i mưa phá»§ xuống mát lạnh. Tôi trông thấy hai đứa con gái xách cặp da Ä‘i vá» hướng ngôi trưá»ng nữ trung há»c ở và o má»™t khu phố có nhiá»u cây và hoa cá» nhất. Nhìn hai đứa con gái Ä‘i há»c tôi có cảm tưởg mình là má»™t tên lang bạt, ná»—i buồn từ đâu ùa vá», tôi chợt thèm gõ lại những bước chân rá»™n rà ng xưa trên con đưá»ng dẫn và o lá»›p cÅ©. Tôi quẹo xe vá» má»™t con đưá»ng khác, tá»›i thẳng chá»— là m. Äó là má»™t tòa báo lá»›n, phòng là m việc cá»§a tôi ở trên lầu ba. Tôi khóa xe và nghÄ© tá»›i những báºc thang dà i cao ngất sẽ dẫn tôi tá»›i má»™t cái ghế ngồi. Từ đó nhìn qua cá»a kiếng tôi có thể thấy lại thà nh phố qua những mái nhà rêu mốc bám trắng trên mà u ngói xưa.
Ngưá»i bạn là m khác phòng vá»›i tôi nhưng quen thân đứng ở cá»a cưá»i há»i :
- Bữa nay tới trễ?
Tôi gáºt đầu :
- Ngồi quán.
- Lúc nãy có hai cô bé tá»›i há»i. Chá» má»™t lúc rồi bá» Ä‘i. Hình như có để lại cái thư.
- Quen không?
- Chưa thấy bao giá».
Chá»— là m cá»§a tôi không ngà y nà o mà không có ngưá»i tá»›i. Nhiá»u hôm phòng không còn má»™t cái ghế ngồi, tất cả Ä‘á»u phải đứng. tôi không lấy là m lạ chuyện có ngưá»i tá»›i chá» không được rồi bá» Ä‘i. Vẫn như má»i ngà y, vẫn như má»i ngưá»i. Tôi lững thững Ä‘i lên những báºc thang dà i. Ngưá»i đà n bà đang quét dá»n phòng thấy tôi bước và o ngẩng lên nói :
- Có ngưá»i vừa má»›i tá»›i tìm ông. Há» chá» má»™t lúc rồi ra vá».
Tôi gáºt đầu, tá»›i bà n. Má»™t mảnh giấy nhá» gấp lại nhét dưới mặt kÃnh bà n viết. Tôi thoáng thấy má»™t nét chữ lạ. Ngưá»i quét dá»n phòng há»i :
- Äóng cá»a sổ lại không ông?
- Không. Chưa cần thiết.
- Phòng dơ quá, tôi quét cả buổi mới sạch.
Tôi cưá»i :
- Biết là m thế nà o được. Chị phải cho tôi xin thêm mấy cái giỠđựng giấy vụn.
- Mấy cái rồi cũng mất.
- Tại ở phòng khác hỠlấy. chị thấy thì đổi lại giùm tôi.
- Thư từ gì đâu mà phát khiếp.
Ngưá»i đà n bà vừa nói vừa cưá»i và bước ra khá»i phòng. Ngà y nà o cÅ©ng váºy, trước khi bắt đầu công việc cá»§a mình, tôi cÅ©ng Ä‘á»u nghe chị than phiá»n má»™t chút vá» công biệc cá»§a chị. Có lẽ chị cÅ©ng nói để mà nói thế thôi chứ chị biết hÆ¡n ai hết rằng tôi chẳng dÃnh dáng gì ngoà i chuyện mấy cái giá» rác giấy vụn ở phòng tôi luôn luôn biến mất. Bây giá» má»—i buổi chị phải thanh toán hà ng lô giấy vụn, bì thư bá» bừa bãi trong phòng. Tôi mỉm cưá»i nhìn quanh, căn phòng lại được dá»n sạch sẽ để chuẩn bị cho má»™t ngà y má»›i.
Những cánh cá»a sổ mở ra má»™t không gian đầy nắng. CÆ¡n mưa biến mất không để lại chút dấu vết nà o. Tôi ngồi xuống chiếc ghế rá»™ng, rút mảnh giấy chèn dưới mặt kÃnh ra xem. Má»™t bức thư ngắn.
“Chú,
Cháu ở Äà Lạt vá» nghỉ hè ở Sà i Gòn sau khi thi xong. Tìm chú bao nhiêu lần rồi mà không gặp. Xui ghê. Hôm nay đến, lại không gặp nữa. Tìm chú khó quá. Bây giá» nhá» nhá» Thanh Chi nhắc, cháu má»›i để lại giấy nà y cho chú biết. Váºy chú rảnh vui lòng ghé lại địa chỉ: 040F đưá»ng Tú Xương gặp cháu. Hoặc gá»i Ä‘iện thoại cho cháu số 40205.
Thân kÃnh
Tưá»ng Vân
TB: Mai mốt cháu vá» rồi. Chắc cháu rá»›t quá chú Æ¡iâ€
Bức thư là m tôi ngạc nhiên không Ãt. Và những dòng chữ hồn nhiên nhá» bé như thế cÅ©ng là m tôi nghÄ© ngợi. Tôi nhìn chiếc máy Ä‘iện thoại ở trước mặt, có nên gá»i đến số đó hay không? Tưá»ng Vân là má»™t cô bé hoà n toà n xa lạ đối vá»›i tôi, chỉ biết nhau bằng má»™t ngà y cá»§a tháng 12 năm nà o tình cá» tôi tá»›i thà nh phố đó, ghé nhà mà không gặp. Vá» lại Sà i Gòn tôi cÅ©ng quên mất, cô bé Ä‘ang ở Sà i Gòn, trong má»™t ngôi nhà nà o đó. Chắc là cÅ©ng xinh xắn như ngôi nhà cá»§a cô bé ở Äà Lạt. Chiá»u nay tôi quyết định tá»›i tìm cô bé vừa má»›i thi tú tà i xong, trách cô bé má»™t tráºn vá» má»™t ngà y xa xôi cá»§a tháng 12 năm nà o.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

31-08-2008, 09:05 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 2
Ngôi nhà đó tôi đã Ä‘i ngang qua rất nhiá»u lần và o những đêm khuya. Lúc đó ngôi nhà đối vá»›i tôi không có ý nghÄ©a gì, ngoà i vẻ đẹp ấm cúng xa vá»i cá»§a nó. Từ bên ngoà i, những đêm khuya Ä‘i lang thang từ má»™t quán cà phê vá» vá»›i ngưá»i bạn, tôi đã trông thấy má»™t ngá»n đèn thắp sáng cái bao lÆ¡n im lìm bất động. Tôi nhìn và o khoảng sân chìm lấp bóng tối cá»§a đêm, cá»§a bóng cây và những tà u lá chuối to lá»›n. Ãnh đèn bên trên hiu hắt như bóng trăng cá»§a những đêm nguyệt xế. Những chấn song sắt rà o cao ngang tầm vá»›i nnững ngá»n đèn bên trong. Cánh cổng bao giá» cÅ©ng đóng kÃn im lìm, và cái nút chuông Ä‘iện nhá» bé như mắt cá»§a má»™t con chim ngá»§ nhá» trong khóm lá thÆ¡ dại qua đêm. Ngôi nhà đó tôi đã quen thuá»™c má»—i ngà y thưá»ng xuyên Ä‘i qua mà không há» nghÄ© sẽ có má»™t ngà y dừng lại trước cánh cổng lá»›n, ấn ngón tay và o nút chuông gá»i cá»a và chỠđợi.
Má»™t lúc, có ngưá»i từ bên trong Ä‘i ra, hình như là ngưá»i giúp việc. Chị dòm tôi qua khoảng rà o sắt có nhiá»u lá xanh. Tôi gáºt đầu chà o chị và há»i :
- Cô Vân có nhà không chị?
Chị lại gáºt đầu và tá»± động mở cánh cá»a sắt nặng ná» qua má»™t bên rồi nhưá»ng lối cho tôi bước và o. Tôi nghe cánh cổng đóng lại rồi tiếng chân chị bước theo phÃa sau. Vân hiện ra trên lối Ä‘i trong lúc tôi nhìn quanh khu vưá»n trà n ngáºp nắng chiá»u. Tiếng Vân như reo mừng :
- Tưởng chú không bao giỠđể ý tới con bé. Chú tới, ngạc nhiên ghê.
Tôi cưá»i :
- Có gì mà ngạc nhiên. Má»i thì chú tá»›i chứ bá»™.
- Nhưng chú khác. Chú khó tìm thấy mồ.
- Chú rất dá»… tìm. Lúc nà o Vân muốn gặp cứ nhắm mắt lại rồi mở mắt ra là gặp liá»n.
- Thôi Ä‘i chú. Cháu và nhá» Chi Ä‘i tìm chú mấy ngà y. Äến không khi nà o gặp được chú. Ngưá»i ta bảo chú Ä‘i vắng. Äi đâu mà vắng hoà i váºy chú?
- Ừ, chú chạy lung tung khắp nơi ấy mà .
- Cháu hết dám tìm chú rồi. May nhá» nhá» Chi nhắc cháu viết giấy để lại chứ không cháu chẳng biết đưá»ng nà o mà lần. Cháu lÃnh quýnh mà cái ông gì ngồi phÃa gần gần cái máy Ä‘iện thoại đó cà ng là m cháu sợ thêm. Ông ấy nói chuyện cứ như là hét và o tai ngưá»i ta.
- Ông đùa đấy, đừng có sợ.
- Dù sao, cháu cũng không đến chỗ đó tìm chú nữa.
- Vì chú đã tới đây rồi.
- Không. Cháu nói mai mốt cơ. Bây giỠchú tới đây nhưng mai cháu vỠrồi.
- Sao vá» sá»›m váºy?
- Cháu ở đây cả tuần rồi. Tìm chú mất ba bốn ngà y còn gì?
Äến bây giá» Vân má»›i nhá»› ra là chúng tôi đứng ngoà i sân, trên má»™t lối Ä‘i thẳng tắp sạch bóng. Vân cưá»i :
- Má»i chú và o nhà chÆ¡i, cháu quên.
- Nhà có ai không?
- Không chú ạ. Äi vắng cả rồi. Chỉ có mình cháu vá»›i chị Như, chị lúc nãy mở cá»a cho chú đó. À quên, còn có con mèo cá»§a cháu nữa chứ. Lúc nãy ngá»§ dáºy nó chạy mất tiêu rồi.
Tôi cÅ©ng thÃch những con mèo nhá» nhá», dá»… thương nhưng lúc nà y chả thÃch tà nà o nếu Vân ẵm con mèo đó trong lòng, tôi mong cho nó chạy mất Ä‘i biệt và đừng vá» nữa.
Tôi cưá»i :
- Chắc nó chạy chÆ¡i rượt bắt trên các mái nhà ngà y mai má»›i vá».
- Không, nó quanh quẩn đâu ngoà i nà y, chút cháu đi tìm nó.
- Tìm là m gì. Mình và o nhà nói chuyện vui hơn.
Vân cưá»i khẽ. Nà ng dẫn tôi và o nhà qua cánh cá»a nhá». Nà ng chỉ cây khế đứng ở má»™t góc sân lá xanh um tùm rồi nói :
- Cây khế đó nhiá»u trái lắm. Cháu và Chi hay leo lên đó lắm. Ä‚n đã thì xuống. Có khi ở cả ngà y. Hái khế ném chá»c mấy đứa bé con nhà ngưá»i ta.
- Cháu mà cũng biết leo nữa sao?
- Trá»i Æ¡i, cháu leo giá»i lắm chứ chú tưởng.
- Có ngà y té chắc cũng ngon là nh lắm.
Và o nhà , tôi gặp chị Như, chị Ä‘ang dá»n những cái ly thá»§y tinh trong suốt và lạ mắt. Tôi rất thÃch ngắm những cái muá»—ng nhá» nhá», bóng ngá»i, hay những chiếc ly thá»§y tinh trong suốt xinh xắn. Vì thế nên tôi thưá»ng đến quán có những món đồ như váºy để uống cà phê, dù có khi cà phê ở đấy không ngon lắm.
Tôi trầm trồ :
- Nhà Vân có những món đồ đẹp quá.
Vân nói :
- Không phải nhà cháu đâu. Cháu là m gì có nhà ở đây. Nhà của dì Phước cháu đấy.
Tôi cưá»i :
- Nhưng cháu đang ở trong nhà nà y thì là nhà của cháu.
Vân lưá»m tôi :
- Không cãi với chú nữa.
Tôi cưá»i. Theo Vân bước lên nhà trên. Äó là má»™t phòng khách tháºt rá»™ng. Äối vá»›i tôi thì nó rá»™ng mênh mông. Äồ trang hoà ng dùng toà n gá»— quý. Bá»™ sa lông cÅ©ng bằng má»™t thứ gá»— quý mà tôi không biết tên. Bốn phÃa tưá»ng có gắn gương lững, phá»§ những tấm mà n bằng vải dà y mà u và hoa trông rất đẹp mắt. Má»™t góc tưá»ng có để bức chân dung cá»§a ngưá»i đà n bà mà Vân vừa chỉ cho tôi xem vừa nói :
- Äó là dì Phước đấy.
Tôi gáºt đầu ngắm bức chân dung má»™t lúc. Ngưá»i đà n bà qua nét vẽ hãy còn trẻ, và đẹp. Tôi hình dung ra gương mặt mẹ Vân. Tôi nghe Vân nhắc nhiá»u tá»›i mẹ trong thư. Lúc đó tôi và Vân chưa gặp nhau. Vân tá»± nhiên gá»i tôi bằng chú và xưng cháu từ những bức thư xa xôi đó. Tôi ngạc nhiên không hiểu sao Vân lại gá»i như váºy. Tôi vừa thÃch thú vừa buồn. Gá»i chú cháu cÅ©ng thÆ¡ má»™ng nhưng là m tôi có cảm tưởng mình đã ở yên trong má»™t vị trà cố định. Vân đã có má»™t ý nghÄ© như thế chăng? Tôi nhìn chiếc máy Ä‘iện thoại Ä‘en bóng đặt trên cái ngăn nhá» vừa tầm tay trong cái kệ đựng sách. Rồi Vân sẽ cầm chiếc máy ấy gá»i tá»›i tôi, và tôi vá»›i nà ng sẽ nói chuyện vá»›i nhau qua đưá»ng dây Ä‘iện thoại, má»—i bên sẽ nhá»› thuá»™c lòng con số để gá»i nhau.
Chị Như bưng hai ly nước chanh đầy ngáºp đặt trước mặt tôi và Vân. Chị má»i tôi xÆ¡i nước. Tôi gáºt đầu cám Æ¡n. Vân cưá»i khúc khÃch, chị Như cÅ©ng cưá»i và bá» Ä‘i vòng qua má»™t lối nà o đó trong phòng khách, rồi biến mất. Vân nói :
- Má»i chú Lam xÆ¡i nước. Chú thÃch nước chanh chứ?
Tôi cưá»i :
- Nước gì cÅ©ng thÃch. Có uống là tốt rồi.
- Chú xui quá. Nhà vừa hết cam. Mấy hôm cháu có cả chục cơ, là m nước cam uống lia lịa. Chú ghé lại hết.
Tôi bưng ly nước chanh đứng lên uống má»™t ngụm. Cái ly vừa gá»n vừa xinh, nó nhá» bé, sang trá»ng. Tôi cầm chiếc muá»—ng nhá» khuấy Ä‘á»u những viên đá vụn và cảm thấy thÃch thú tuy nước chanh là m hÆ¡i chua.
- Chi má»›i tá»›i lúc sáng đó chú. Kêu Chi ở lại chÆ¡i cả ngà y, Chi không chịu. Chiá»u nay cháu ở nhà má»™t mình.
- Cháu không đi chơi đâu hết sao?
- Không chú ạ. Cháu có biết Ä‘i chÆ¡i đâu đâu. Vá»›i lại cháu cÅ©ng không biết đưá»ng.
- Ở nhà hoà i buồn chết.
- Cháu hay sợ ma nữa cÆ¡. Mà nhà nà y có ma tháºt chú Æ¡i. Hôm trước cháu cÅ©ng bị nó nhát nữa đấy.
Tôi cưá»i hồ nghi. Vân biết tôi không tin nên dẫn chứng :
- Cháu Ä‘ang ngá»§ nhé, nó kéo chân cháu. Trá»i Æ¡i cháu hét quá cỡ. Dì Phuá»›c cá»§a cháu cÅ©ng bị nữa. Rồi mẹ cháu cÅ©ng gặp như thế. Dì Phước bảo có ma tháºt mà chú.
- Ừ thì có ma tháºt.
- Chú không tin à ?
- Cháu nói thì phải tin.
- Chú là m bộ tin cho cháu vui lòng phải không?
Tôi miễn cưỡng là m nghiêm :
- Không. Chú tin tháºt. Chú tin lá»i cháu tháºt mà .
- Chứ chú không tin là có ma sao?
- Chú chưa gặp bao giá».
- Hôm nà o chú sẽ gặp.
- Gặp nó chú không hét báºy đâu. Chú chỉ kêu tên Tưá»ng Vân là nó chạy mất.
Tưá»ng Vân nghinh mặt :
- Trá»i Æ¡i, chú Ä‘em cháu ra nhát ma, bá»™ cháu là con ngáo á»™p sao mà nó sợ?
Tôi đánh trống lảng :
- Cháu cũng uống nước đi chứ.
- Thôi, cháu nhìn chú uống.
- Chú cÅ©ng lại thÃch ngồi nhìn cháu uống.
- Cháu mắc cỡ lắm. Chú quay nhìn chỗ khác đi.
Tôi là m theo lá»i Vân, dù vẫn liếc mắt nhìn thấy Vân bưng ly nước chanh đưa lên miệng uống. Khi Vân để xuống tôi quay lại. Tôi và Vân cùng im lặng má»™t lúc. Hai ngưá»i ngồi cách nhau má»™t cái bà n dà i và rá»™ng. Ghế ngồi cÅ©ng dà i và rá»™ng. Tại sao cái gì trong nhà nà y cÅ©ng có vẻ mênh mông và to lá»›n quá. Tôi nhìn quanh, từ má»™t phÃa gương xa tắp kia, thấy bóng tôi và Vân má» má» phản chiếu lại. Căn nhà thạt vắng như lá»i Vân nói. Ở má»™t mình suốt ngà y trong căn phòng nà y buồn chết được. Tại sao có má»™t khu vưá»n rất đẹp ngoà i kia mà tôi và Vân không ra ngoà i đó chÆ¡i, Ä‘i dạo, hay ngồi trên cá» nhìn những bông hoa nhá» nở ven chân rà o.
Giá»ng Vân ngáºp ngừng :
- Ngà y mai cháu vỠrồi. Hôm nay thứ mấy chú?
- Thứ hai.
- Ngà y mai thứ ba, đúng rồi, cháu phải vỠrồi.
- Cháu không ở chơi được và i ngà y nữa sao?
- Cháu phải vá» vá»›i mẹ. Cháu không vá» thẳng Äà Lạt đâu. cháu ra Nha Trang rồi má»›i vá» Äà Lạt.
- Chú má»i cháu ở lại Sà i Gòn cháu ở lại không?
- Cháu muốn lắm. Nhưng cháu không ở lại được. Cháu ở lại vá»›i ai khi mẹ cháu đã vá». Vả lại cháu còn phải vá» thi nữa chứ. Chúc cháu thi Ä‘áºu nghen chú. Thi rá»›t cháu không dám gặp chú đâu.
- Sao không? Rá»›t hay Ä‘áºu vá»›i chú ăn nhằm gì.
- Buồn lắm chú ơi.
Vân nhìn Ä‘i đâu không biết. Qua tấm gương trong có che mà n hoa dà y, Vân định tìm gì. Tôi không thấy gì cả, chỉ thấy trong căn phòng rná»™g mênh mông nà y có má»™t buổi chiá»u vừa vui vừa buồn, và Vân hãy còn bé, như cô bé tóc cà i hoa trong truyện cổ tÃch. Nhưng tóc Vân không cà i hoa, tóc Vân dà i, Ä‘en mượt, những sợi tóc vừa chấm bá» vai. Mắt Vân long lanh, xinh xắn. Nụ cưá»i là m êm ấm buổi chiá»u. tôi vừa thấy được hai chiếc răng khểnh cá»§a Vân. Ngưá»i ta hiếm ngưá»i có răng khểnh, hoặc nếu có, chỉ có má»™t chiếc thôi. Äằng nà y Vân lại có đến hai chiếc, váºy là dư. Tôi nói Ä‘iá»u đó vá»›i Vân là m nà ng đỠmặt, không dám cưá»i nữa. Gương mặt Vân cúi xuống, như muốn giấu trong tay áo, che khuất dưới gầm bà n. Tôi ngồi thầm tiếc những ngà y qua Vân Ä‘i tìm mà không gặp tôi. Nếu gặp nhau sá»›m hÆ¡n, chắc vui lắm. Tôi đỠnghị đưa Vân Ä‘i chÆ¡i đâu đó và Vân vui vẻ nháºn lá»i. Căn phòng nà y ngăn cách Vân vá»›i thà nh phố bên ngoà i nhưng là m Vân gần gÅ©i vá»›i con ma gì đó Vân thấy trong lúc ngá»§ và đà y Vân chìm ngáºp trong má»™t ná»—i bÆ¡ vÆ¡.
- Vân ngước mắt lên đi chứ.
- Chú chá»c là m cháu mắc cỡ muốn chết.
- Chú hết dám chá»c nữa rồi.
Vân ngước mặt lên. Gương mặt hãy còn đỠhồng. Tôi lại cà ng thấy Vân nhá» bé thÆ¡ dại trong căn phòng im vắng, rá»™ng đến bao la nà y. Tiếng Ä‘iện thoại bất ngá» reo lên. Vân ngần ngừ xin phép tôi rồi nhấc máy lên nghe. Ở đầu dây là má»™t ngưá»i đà n bà . Tôi mừng lắm. chỉ sợ là má»™t ngưá»i đà n ông nà o đó dù ở bên ngoà i hay là ngưá»i quen biết trong gia đình nà ng chắc cÅ©ng là m tôi buồn. Vân đáp nhát gừng từng câu bên đầu dây bên kia há»i. Tôi thoáng hiểu ngưá»i ấy há»i thăm dì Phước, và má»™t cái hẹn gì đó. Vân gác máy và quay lại chá»— ngồi. Tôi bảo :
- Hôm nà o gá»i cho chú?
- Hôm nà o. Xa xôi lắm phải không chú. Ngà y mai cháu vá» rồi. Cháu đâu còn ở Sà i Gòn nữa mà gá»i?
- Hôm nà o cháu trở lại Sà i Gòn?
- Cháu phải thi Ä‘áºu cÆ¡.
- Chú ghi số điện thoại cho cháu nhé?
Vân lắc đầu, cưá»i :
- Khá»i chú à , cháu biết lâu lắm rồi. Cháu có gá»i chú mà . Nhưng chú Ä‘i vắng luôn. Ông già khó khăn ấy há»i như nạt cháu, là m cháu không dám gá»i lần thứ hai.
- Mai mốt chắc chú có số Ä‘iện thoại khác, cháu gá»i dá»… hÆ¡n.
- Chú không còn ở chỗ cũ nữa à ?
- Chưa biết.
- Phải rồi. Chú vẫn nói chú như con chuồn chuồn mà , khi vui thì Ä‘áºu, khi buồn thì bay. Buồn chú cÅ©ng quên tuốt con bé phải không?
- Không. Chú nhá»› cháu chứ. Nhá»› buổi chiá»u hôm nay.
- Không tin chú đâu.
- Chú nói tháºt.
Vân cưá»i. Tôi uống hết ly nước chanh. Bóng chiá»u sầm lại ngoà i kia, nắng nhạt qua cá»a gương má»™t mà u và ng nhẹ hẫng. Từ bây giá», ngôi nhà đã trở ngên quen thuá»™c đối vá»›i tôi. Những đêm khuya Ä‘i uống cà phê vá»›i bạn vá» ngang chắc tôi sẽ nhìn và o, sẽ thấy hiu hắt má»™t ná»—i buồn thắp sáng các đỉnh cây, trong khi ngá»n đèn thả má»™t vệt khói mù trên khoảng bao lÆ¡n lạnh lùng trống vắng. Tôi nhá»› lại buổi chiá»u ngồi vá»›i Vân, và chúng tôi đã quen nhau. Chấm dứt những ngà y tháng dà i ngu ngÆ¡ tìm nhau qua những tá» thư. Bây giá» thá»i gian đã đổi khác. Chúng tôi sẽ nháºn ra nhau và thảng thốt gá»i tên khi chợt gặp nhau ở ngoà i đưá»ng.
- Chú nghĩ gì thế chú Lam?
- Chú nghĩ tới một hôm nà o đó Vân trở lại Sà i Gòn.
- Chú nghĩ như thế nà o?
- Nghĩ đủ thứ hết
- Có quên cháu không?
- Äã bảo không rồi mà .
- Bây giỠcháu hơi tin tin.
- Tin nhiá»u Ä‘i cô bé.
Vân cong môi :
- Cháu mà bé hả? Ở nhà bảo cháu lá»›n rồi, sắp Ä‘uổi cháu vá» nhà ngưá»i khác rồi đó.
Tôi hơi buồn :
- Cháu thÃch không?
- Buồn thấy mồ chứ thÃch gì, chú há»i kỳ.
- Ai cũng nói thế nhưng đi mất lúc nà o chả hay.
- Cháu Ä‘i nhiá»u ngưá»i hay chú Æ¡i. Cả má»™t thà nh phố, cả má»™t lá»›p há»c, và cả bạn bè cá»§a cháu nữa. Nhưng cháu không Ä‘i đâu. Cháu phải há»c nữa, và cháu phải thi Ä‘áºu để còn vá» Sà i Gòn gặp chú chứ.
- Thi rá»›t cÅ©ng vá» như thưá»ng nghe.
- Cháu ngại lắm.
- Còn ngại ngùng là còn bé hoà i đó.
- Ngưá»i lá»›n má»›i mắc cỡ chứ chú, mà nà y chú, cháu lá»›n rồi chứ bá»™, năm nay cháu Ä‘i thi tú tà i. Cháu cùng má»™t tuổi vá»›i Hạ, cháu còn có vẻ lá»›n hÆ¡n Hạ nữa là . Mai cháu vá», chú gởi gì lên cho Hạ không?
Tôi ngẩn ngưá»i :
- Biết gì mà gởi bây gi�
- Má»™t Ãt nhá»› thương chẳng hạn.
Tôi không biết trả lá»i Vân thế nà o. Ngưá»i con gái mang tên Hạ và thà nh phố ấy đối vá»›i tôi bây giá» có má»™t cái gì rưng buồn, xót xa như những con dốc đầy hoa quì và ng cá»§a tháng mưá»i Äà Lạt. Những bức thư gần đây Hạ gá»i cho tôi, cÅ©ng như tôi gá»i cho Hạ trở nên tẻ nhạt và dần thưa thá»›t như lá cuối mùa. Má»™t đêm tháng 12 năm nà o tôi còn nhá»› lắm, nhưng đồng thá»i cÅ©ng nhá»› ra rằng ngà y tháng sẽ bà o mòn tình cảm, như nước chảy qua những viên đá dá»c lòng suối. Tôi và Hạ ở trên má»™t đỉnh trá»i mÆ¡ hồ, sương khói quanh năm, mưa nắng suốt những ngà y tháng. Hai thà nh phố xa cách nhau ở hai đầu đưá»ng. Núi rừng, thông ngà n, hồ lặng. Hình như có má»™t Ä‘iá»u gì bất ổn trong tình cảm giữa tôi và Hạ. Ngưá»i con gái ấy vá»›i Äà Lạt, có phải rồi sẽ như những cánh hoa quì tà n phai rÆ¡i rụng khi hết tháng giêng.
- Viết má»™t bức thư Ä‘i chú ạ. Cháu là m ngưá»i đưa thư cho.
Tôi chỉ nhìn Vân không nói. Vân lại cà ng thÃch trêu tôi. Là m sao tôi nói được những Ä‘iá»u tôi nghÄ©.
- Nhắn gì Hạ, cháu nhắn cho.
- Chú có chuyện buồn vá»›i Hạ. Không gởi và cÅ©ng không nhắn gì hết. Cháu há»i hoà i là m chú khó trả lá»i.
- Chuyện buồn gì chú? Cháu là m sứ giả cho.
- Thôi, cám ơn sứ giả trăm nghìn lần.
- Chú giấu phải không? Vá» gặp Hạ là cháu biết liá»n. Ngưá»i ta là bạn nhau chứ bá»™.
- Ra ngoà i vưá»n chÆ¡i cháu nhỉ?
- Còn nắng không chú?
- Hết rồi. Nắng nhạt. Cháu nhìn qua cá»a kÃnh mà xem.
Vân nhìn ra theo lá»i tôi bảo. Nà ng chá»›p mắt, đứng lên Ä‘i lại phÃa cá»a kéo tấm mà n che qua bên, chợt reo :
- Ồ, nắng đẹp quá chú ơi!
- Chú đã thấy từ lúc nãy.
- Cháu cứ tưởng còn nắng gắt. VỠđây cháu sợ nắng lắm. Nắng là m cháu đau đầu. Hồi hôm cháu bị đau đầu đấy, chú còn thấy cái mặt cháu nhăn nhăn, cháu biết mà .
Vân quay lại cho tôi nhìn. Tôi lắc đầu :
- Chả thấy nhăn nhăn một chút nà o hết.
- Chú xạo rồi. Cháu xấu lắm. Mặt cháu nhăn nhăn, cháu biết mà .
Tôi đứng lên nói :
- Thôi ra ngoà i kia đi cô bé.
Khu vưá»n buổi chiá»u trông những ngá»n cá» như má»›i má»c. Mà u xanh cá»§a cá» nhuá»™m và ng bởi mà u nắng, cái vẻ non ná»›t yếu Ä‘uối cá»§a những bãi cá» hiu quạnh bên đưá»ng. Tôi và Vân Ä‘i vòng vòng qua những tà ng cây thấp. Mà u hoa tÃm trong chân rà o dịu mát, mà u nắng và ng nhẹ hẫng, những cà nh nhà i đưa hương thÆ¡m ngát ở báºc thá»m. Mấy bụi bùm sụm cắt tỉa tròn trịa đầy trái, những trái chÃn á»ng và ng, hoặc chÃn đỠxinh xắn trong đám lá xanh mướt. Tôi hái mấy trái đưa cho Vân, đố nà ng. Vân lắc đầu cuá»i chả biết là trái gì. Tôi bá» những trái bùm sụm và o miệng nhai lốc cốc. Vân ngạc nhiên :
- Ăn được sao chú?
- Ngon lắm.
- Cho cháu mấy trái.
Tôi hái má»™t nắm đưa cho Vân, nhưng nà ng chỉ ngắm nghÃa, dòm rồi cưá»i :
- Dễ thương thế nà y ai mà ăn cho đà nh.
- Nhưng mai mốt chắc chắn sẽ không còn.
Vân cưá»i. Nụ cưá»i cá»§a Vân lồng trong nắng. Tôi thấy những con bướm cái xinh tươi, nhá» bé, vá»›i đôi cánh và ng Ä‘ang nhởn nhÆ¡ vá»n trên các khóm hoa. Vân mải mê ngắm, bá»™ quần áo mặc ở nhà cá»§a Vân bay bay trong tráºn gÃó mạnh thốc từ ngoà i đưá»ng và o, những cái hoa trắng nhá» xÃu trên áo Vân cÅ©ng muốn bay theo. Tóc Vân mượt buồn, từng sợi nhá» dạt sang bên má. Mặt Vân á»ng Ä‘á». Tôi đá mấy viên sá»i, nói :
- Chú thÃch có má»™t căn nhà và má»™t khu vưá»n nhá» thế nà y.
- Cháu chỉ thÃch khu vưá»n chư không thÃch căn nhà rá»™ng quá, nhiá»u ma.
- Lại ma.
- Chú biết có nhữn ghôm cháu há»c bà i khuya lắm, nghe tiếng động nà o cÅ©ng sợ. Nghe những tà u lá vá»— bên ngoà i má»›i kinh khiếp hÆ¡n nữa. Nhất là những đêm có mưa khuya. Cháu như thót cả tim lại. Rán há»c được thêm má»™t chữ sợ hết hÆ¡i. Cuối cùng cháu lên giưá»ng trùm chăn kÃn mÃt từ đầu đến chân.
- Sợ thế là m sao mà ma không nhát.
- Ma nhát những ngưá»i nà o sợ nó hả chú?
- Dĩ nhiên. Cháu thỠkhông sợ nữa xem. Nó chán nhát cháu ngay.
Vân cưá»i :
- Khó quá.
Vân ngồi xuống báºc thá»m. Hai cây hoa nhà i to lá»›n ở hai bên, cà nh lá gần che khuất cả ngưá»i Vân.
- Chiá»u nay trá»i lại không mưa chú nhỉ?
- Cháu mong mưa lắm sao?
- Mưa thÃch hÆ¡n.
- Mưa Sà i Gòn chán lắm cháu Æ¡i. Không Ä‘i đâu được. Chú cÅ©ng thÃch mưa. Nhưng là những cÆ¡n mưa nhá» thôi. Lúc đó ngồi quán nhìn mưa má»›i thú.
- Chú ngồi quán một mình?
- Thưá»ng thì má»™t mình. Nhưng cÅ©ng có khi vá»›i và i ngưá»i bạn.
- Còn cô Nấm Hương chú bỠđi đâu?
- Chú bỠtrong túi áo.
- Lâu lâu lấy ra nhìn hả chú?
Tôi gáºt đầu cưá»i :
- Äùa chứ, ngưá»i ta đã xa xôi như má»™t cánh mây rồi. Bây giá» ngưá»i ta đã có bồ.
- Tại chú hay tại ai?
- Tại chú.
- Chú ác lắm.
Tôi mỉm cưá»i. Tưá»ng Vân đã biết hết những gì tôi chưa kịp nói. Nhá»› lại những ngà y tháng cÅ© vá»›i những buổi chiá»u mưa đến má»™t cổng trưá»ng nhìn lá bay xao xác đón ngưá»i vá». Tôi quả tháºt là má»™t gã mÆ¡ má»™ng và o báºc nhất. Nhưng cÅ©ng chán Ä‘á»i không ai bằng. Tá»± nhiên rồi chán nản, tá»± nhiên rồi đánh chết, buông rÆ¡i má»™t mối tình, từng mối tình. Bây giá» tôi nhá»› những chiếc lá bay trong mưa, buổi chiá»u trên má»™t con đưá»ng dẫn ngang trưá»ng cá»§a Nấm Hương. Những chiếc lá ấy đã được ngưá»i phu quét đưá»ng gom lại mang tá»›i má»™t nghÄ©a địa nà o. Hay đã mục trÆ¡ xương, tan nát dưới chân ngưá»i, mấy mùa mưa qua.
Vân ngồi nhìn tôi trong bóng lá. Những đóa hoa nhà i hương thÆ¡m ngát, hòa lẫn trong gió. Vân cắn trên môi má»™t cá»ng cá». Tôi có cảm tưởng Vân như con thá» bạch. Mắt Vân tối trên gương mặt buồn. Tôi là ngưá»i yêu ná»—i buồn nên có lẽ tôi yêu Vân mất.
|

31-08-2008, 09:06 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 3
Truyá»n đứng tháºt lâu trước gương. Xoay qua trái, xoay qua phải, xoay ná»a vòng, rồi xoay thà nh nguyên má»™t vòng tròn từ trước tá»›i sau. Tay Truyá»n vân vê vạt áo dà i, kéo xuống chá»— nà y má»™t chút, nâng chá»— kia lên má»™t chút. Những cá»ng tóc nà y sao mà dị ghê, cứ vướng mãi má»™t bên mắt. Truyá»n dùng mấy ngón tay rẽ sang bên. Chiếc mÅ©i má»›i có mấy vết mụn vừa má»›i nổi, mụn cám hay mụn gì Truyá»n cÅ©ng không hiểu nổi, chỉ thấy nó là m chiếc mÅ©i Truyá»n xấu Ä‘i. Nhưng chắc chắn là Truyá»n không dám là m gì nó hết. Cứ để yên như váºy. Tụi bạn bảo không nên năn mụn, cứ để từ từ rồi nó lặn. Truyá»n hÆ¡i bá»±c mình, nhưng quả tháºt tuổi mưá»i sáu có nhiá»u cái lạ lùng đến chÃnh mình cÅ©ng không biết, không ngá» những thay đổi từ đâu mang tá»›i. Truyá»n quên những chấm mụn quay ra vá»›i chiếc áo dà i má»›i lấy ở tiệm vá». Tiệm may quen, may vừa ý. Truyá»n thầm sung sướng vá»›i chiếc áo Ä‘ang mặc. Nó là m Truyá»n như đổi khác, như má»›i hẳn và che lấp cả khoảng không gian quen thuá»™c cá»§a căn phòng nhá». Truyá»n nhìn thẳng và o gương mỉm cưá»i.
Trâm bây giá» nằm sấp trên giưá»ng ngắm chị vá»›i cái kẹo cao su Ä‘ang nhai trong miệng. Thấy Truyá»n cưá»i, Trâm ngừng nhai há»i :
- Chà , thấm ý rồi phải không?
Truyá»n nghênh mặt vá»›i em :
- Chứ sao?
Rồi Truyá»n lại vén mấy cá»ng tóc há»i em :
- Mà Trâm có thấy chị khác một chút nà o không?
Trâm nheo mắt :
- Khác? Mà khác là m sao mới được chứ?
- Æ , nhá» nà y quê chưa. Khác gì là mình đổi khác, hôm nay có giống ngà y hôm qua không. NghÄ©a là ...
Truyá»n nhÃu mà y, cố tìm cách diá»…n tả cho Trâm hiểu, bà n tay Truyá»n ngá»a ra lÆ¡ lá»ng, mắt ngó ngoà i cá»a. Cuối cùng Truyá»n nói :
- NghÄ©a là hôm nay chị mưá»i sáu tuổi. Chị có khác vá»›i hôm qua chị mưá»i lăm không. Hiểu chưa nhá»?
Trâm tròn miệng :
- Váºy thì chị chịu khó Ä‘i qua Ä‘i lại chút nữa xem. Chưa trả lá»i được.
- Trá»i Æ¡i, còn là m khó là m dá»… ngưá»i ta nữa.
- Tháºt mà . Nãy giá» em báºn nhai kẹo, vá»›i lại mắc nhìn mấy trang báo đâu có ngắm kỹ.
Trâm giả vá» nói để chá»c Truyá»n thôi, chứ Trâm có nhìn Truyá»n từ đầu đến cuối, từ mắt, mÅ©i, tay chân cho đếnnhững sợi tóc nhá» xÃu. Nhất là chiếc áo dà i má»›i may bằng má»™t thứ vải gì đó Trâm Ä‘oán là khá đắt tiá»n mà u tÃm rất đẹp cá»§a chị. Nhưng Tram giả vá» coi báo, nhai kẹo, để bắt Truyá»n chìu theo ý mình, vì lâu lâu Trâm má»›i được ngưá»i ta há»i ý kiến, nhất là chị Truyá»n bao giá» cÅ©ng ta đây, nhìn Trâm bằng ná»a con mắt. Lúc nà o cÅ©ng cho Trâm là bé con, chả có ký lô nà o. Bây giá» sẵn dịp Trâm trả thù, là m ra vẻ ta đây lại, Ãt nhất là cÅ©ng được má»™t lần có quyá»n như váºy. Trâm thÃch lắm.
Truyá»n nhảy tá»›i giá»±t tá» báo trước mặt Trâm :
- Ai cho Trâm xem báo nà y. Báo nà y chỉ có mình chị là coi được thôi. Trâm xem báo kia.
Truyá»n Ä‘i lại bà n ném cho Trâm tá» báo “Yêu Trẻ†có in hình mà u. Trâm lắc đầu :
- Cái nà y để con nÃt coi. Trâm lá»›n rồi chứ bá»™.
- Trá»i đất. Hôm nay lại đòi là m ngưá»i lá»›n.
- Em lớn rồi chứ bộ.
Truyá»n đáp tỉnh :
- Mưá»i sáu tuổi như chị hãy Ä‘á»c.
Rồi Truyá»n đếm đốt ngón tay cưá»i :
- Bốn năm nữa, cô bé ơi.
- Phản đối chị. Ngưá»i ta bốn năm nữa. Còn chị Ä‘á»c từ năm ngoái đã sao?
- Năm ngoái chị mưá»i lăm, có thẻ căn cước bá»c nhá»±a rồi chứ bá»™.
- Nhưng chị chưa được coi phim cấm trẻ em dưới mưá»i sáu tuổi.
- Năm nay chị coi được. Chị mới xem hôm qua.
- Vá»›i ai?
- Vá»›i má»™t ngưá»i.
Trâm nhả thá»i kẹo ra bà n tay vo tròn ném qua cá»a sổ há»i :
- Ngưá»i đó tên gì?
Truyá»n báºt cưá»i :
- Mắc má»› chi mà há»i lắm thế. Kệ ngưá»i ta.
- Chị ghê lắm đấy nhé. Hôm nà o bị đòn đừng trách em.
- Dá»a?
- Tháºt chứ không dá»a.
Truyá»n nheo mắt :
- Như váºy nói ngay cho nhá» mừng nghe, chị Ä‘i vá»›i Quỳnh máºp. Rõ mắc cỡ, chưa chi đã là m ầm lên.
Trâm bẽn lẽn :
- À, chị Quỳnh ù, sao em không thấy?
- Ngưá»i ta hẹn ngoà i phố chứ bá»™.
- Hôm nay chị Quỳnh có tới không?
- Tá»›i chứ sao không... Chị Ä‘ang mong đây. Chắc nó còn ngá»§ chưa chịu dáºy.
Truyá»n lại bên cá»a sổ ngóng xuống con hẻm, hÃt hà , rồi há»i Trâm :
- Sao, trả lá»i được chưa?
- Chị phải Ä‘i qua Ä‘i lại nhiá»u lần như ngưá»i ta dá»± thi hoa háºu má»›i được.
- Trá»i Æ¡i, Trâm biết cái gì mà hoa háºu vá»›i hoa nhà i.
Trâm mở mắt tròn xoe, há»i má»™t câu bất ngá» :
- À, mà sao chị không dá»± thi hoa háºu hả chị Truyá»n?
Truyá»n bị há»i má»™t câu ngẩn ngÆ¡, trợn mắt :
- Æ , lãng òm, trả lá»i Ä‘i, cho cái kẹo nữa nè.
Truyá»n ném cho Trâm má»™t cái kẹo cao su nữa.
Trâm bóc lá»›p giấy bao, cho và o miệng nhai rồi cưá»i :
- Ngưá»i ta thi hoa háºu nhiá»u lắm. Chị ghi tên dá»± thi Ä‘i. Chị sẽ Ä‘oạt cái vương miện, mang vá» cho em đội chÆ¡i.
- Thôi đừng có lãng. Trả lá»i câu há»i chị Ä‘i.
- Mà chị đã là m theo lá»i em chưa?
- Mà y tà ng vừa thôi nhe.
Trâm nhe răng cưá»i. Tuy nói thế nhưng Truyá»n cÅ©ng Ä‘i qua Ä‘i lại trong phòng theo lá»i Trâm. Má»™t lúc Truyá»n há»i :
- ÄÆ°á»£c chưa?
Trâm không đáp, chỉ ngón tay bên trái bảo :
- Bên trái... quẹo.
Truyá»n lưá»m Trâm rồi quẹo theo. Trâm lại hô :
- Quẹo phải... quẹo.
Truyá»n lại quẹo phải. Trâm thÃch chà nhảy luông xuống đất cưá»i :
- Chị Ä‘i nữ quân nhân Ä‘i chị Truyá»n.
- Lãng òm. Hôm nay mà y mát dây hả nh�
- Chị Ä‘i hay lắm. Không thi hoa háºu thì Ä‘i nữ quân nhân má»›i hợp.
Truyá»n lưá»m lưá»m :
- Äừng có nói báºy. Không thi hoa háºu mà cÅ©ng không Ä‘i nữ quân nhân. Cho mi mấy cây thước chịu không?
Trâm thụt lùi khi thấy Truyá»n đưa cây chổi lông gà ra trước mặt. Truyá»n há»i :
- Sao, trả lá»i được chưa?
- Chị cất cây chổi Ä‘i thì má»›i trả lá»i được.
Truyá»n chỉ dá»a Trâm thôi, sợ Trâm không chịu nói, thắc mắc hoà i cà ng tức, nên tươi cưá»i quăng cây chổi lông gà và o góc giưá»ng. Truyá»n đứng thẳng trước gương, chống tay há»i :
- Rồi, nói đi chứ?
- Chị Truyá»n hôm nay xinh ghê cÆ¡.
- Nịnh.
- Chị trông lớn hẳn ra.
- Láu.
- Chị có đôi mắt tháºt Ä‘en, tháºt đẹp, tháºt trò, tháºt mÆ¡ má»™ng.
- Chỉ dóc.
- Chị có nụ cưá»i là m má»m lòng gá»— đá.
- Xạo quá trá»i.
Trâm cưá»i khúc khÃch :
- Chiếc áo má»›i cá»§a chị đẹp khá»i chê. Mà u tÃm là mà u gì chị nhỉ?
Truyá»n đáp :
- Mà u gì cÅ©ng được. Nhưng tụi kia bảo là mà u cá»§a há»c trò.
- Không phải đâu. Mà u cá»§a nhung nhá»› Ã...
Truyá»n nhảy tá»›i trước mặt Trâm la :
- Con khỉ, nhớ ai?
Trâm thụt lùi và o tưá»ng cưá»i :
- Em có biết đâu.
- Mi nhiá»u chuyện quá, há»i má»™t câu mà trả lá»i đủ thứ vòng vo tam quốc. Tóm lại, ngó xem ngưá»i ta có khác chút nà o không thế thôi.
- Khác, khác xa.
- Nghĩa là sao?
- Nghĩa là ... chị đẹp mê hồn luôn.
Truyá»n đỠmặt định chạy tá»›i đấm cho Trâm má»™t cái nhưng Trâm đã chạy vòng qua cái bà n há»c, quanh qua cái giưá»ng, núp và o tá»§ áo, rồi vá»t luôn ra cá»a. Tiếng chân cá»§a Trâm mất hút nhưng tiếng cưá»i giòn tan để lại là m Truyá»n cÅ©ng phát buồn cưá»i theo.
Truyá»n trở lại gương ngắm mình thêm chút nữa. Như váºy là được. Có áo má»›i, chiá»u nay cắt bánh chắc có nhiá»u đứa trầm trồ. Truyá»n nhìn đồng hồ, đã bốn giá» rồi mà nhá» Quỳnh cÅ©ng chưa chịu vác xác tá»›i.
Bá»™ trưa nay ăn no rồi ngá»§ cho đói má»›i thức dáºy hay sao mà tá»›i trá»… thế? Hay là xe bể bánh? Truyá»n mỉm cưá»i hình dung ra khuôn mặt Quỳnh. Con nhá» có nụ cưá»i duyên dáng đấy, gương mặt cÅ©ng xinh, chỉ tá»™i cái máºp phệ nên trong lá»›p má»i ngưá»i tha hồ đặt tên. Äứa gá»i Quỳnh ú, đứa kêu Quỳn máºp, còn có đứa tra Quỳnh sổ nữa. Con nhá» quýnh lên, nhịn ăn Ä‘á»u Ä‘á»u, khát nước cÅ©ng không dám uống. Cái gì cÅ©ng ngán, cÅ©ng ngại Ä‘em tá»›i nhiá»u mỡ, tăng thêm phần mỡ quá dư thừa trong ngưá»i nó.
Trong khi đó Truyá»n lại gầy. Nhưng thà gầy chứ nhất định Truyá»n không máºp như nhá» Quỳnh. Truyá»n Ä‘i qua Ä‘i lại trông ngóng. Nhá» Quỳnh như váºy thì tệ tháºt. Chiá»u nay hứa đến sá»›m để phụ giúp vá»›i Truyá»n má»™t tay sắp đặt bà n ghế, chá»— ngồi, bánh nước. Hôm nay là sinh nháºt cá»§a Truyá»n. Má»™t ngà y quan trá»ng. Má»™t ngà y chấm dứt tuổi mưá»i lăm, chà o mừng tuổi mưá»i sáu. Truyá»n có áo má»›i, có bánh, và có cả má»™t buổi chiá»u, má»™t buổi tối để vui vá»›i bạn bè. Nhà đi Cấp hết. Ba mẹ muốn cho Truyá»n được tá»± do, tối vá» dá»± sinh nháºt cá»§a Truyá»n sau. Chỉ có nhá» Trâm đòi ở nhà chiá»u nay để phụ vá»›i Truyá»n, nhưng nhá» nà y chỉ có nước ăn thôi. Ä‚n suốt ngà y. Truyá»n phải canh chừng nó từ khi Ba Mẹ mang bánh vá». Bây giá» nó chạy mất.
Truyá»n mong Quỳnh như sa mạc trông mưa. Năm giá» bạn bè tá»›i. Bốn giá» mưá»i phút nhà cá»a y nguyên. Truyá»n cởi áo dà i chạy xuống nhà . Truyá»n bắt đầu quýnh lên, lăng xăng như con mèo bị nước. Gặp Trâm đứng nhởn nhÆ¡ trước cá»a, Truyá»n nạt :
- Äứng đó hả? Phụ ngưá»i ta má»™t tay coi.
- Cắt bánh phải không chị?
- Trá»i Æ¡i, đừng có ẩu tả váºy. Ai mà cắt bánh bây giá». Coi có nước đá chưa?
Trâm chạy lại mở cá»a tá»§ lạnh, nói :
- Có rồi.
- Không đủ đâu, chạy mua thêm mấy trăm vỠchặt nhỠbỠsẵn trong bình đi.
Trâm xòe tay :
- Tiá»n đâu?
- Trong cái bóp con thỠcủa chị chứ đâu.
- Còn bóp con mèo thì có năm trăm láºn hả?
Truyá»n phì cưá»i :
- Còn ở đó giá»…u nữa. Có Ä‘i mau không ngưá»i ta tá»›i nÆ¡i rồi.
Khi Trâm từ trên lầu trở xuống cầm trong tay tá» giấy hai trăm để mua nước đá, Truyá»n nhá»› ra má»™t chuyện há»i :
- À quên. Anh gì quen với Trâm có tới không?
- Anh gì nhỉ?
- Thôi đừng có là m bá»™. Quen vá»›i Trâm, Trâm má»i, bắt chị viết thiếp má»i, bắt ký tên còn là m bá»™ ngẩn ngÆ¡.
- A, anh Lam. Ở phÃa bên kia, cái bao lÆ¡n đối diện nhà mình. Chắc là tá»›i. Anh ấy hứa chắc mà .
- Có kỳ lắm không Trâm?
- Gì mà kỳ?
- Má»i ngưá»i không quen.
- Trước lạ sau quen chứ bá»™. Anh ấy là ngưá»i hà ng xóm cá»§a mình. Ông hà ng xóm sẽ quen vá»›i cô láng giá»ng.
Truyá»n nguýt dà i :
- Thôi, đi mua nước đá nhanh lên, rồi vỠđón ông khách đó giùm chị.
- Ô kê.
Trâm chạy ngay ra cá»a thì đụng ngay Quỳnh sầm sầm Ä‘i và o. Quỳnh kêu oai oái trong khi Trâm cưá»i khì khì cắm đầu chạy mất. Quỳnh đấm cá»a.
- Chủ nhà đâu rồi. Khách quý tới sao không ra tiếp?
Truyá»n chạy lại nghinh mặt :
- Khách quý, má»i khách quý và o đây xÆ¡i mấy chổi lông gà được không?
Quỳnh cưá»i :
- Äón khách quý bằng bá»™ mặt đưa đám chiếc lá và ng thế hả?
- Chưa khóc là còn may đấy.
Quỳnh bước và o ôm vai Truyá»n dá»— dà nh :
- Chi mà khóc, hả nh�
- Quỳnh hẹn mấy giỠtới?
- Bốn giá».
- Bây giỠmấy gi�
- Bốn giỠchứ mấy.
- Äồng hồ Quỳnh bên Công Gô hả?
Quỳnh liếc nhìn đồng hồ cá»§a mình rồi cưá»i khì :
- Má»›i trá»… có... ná»a tiếng má». Tại cái xe cá»§a Quỳnh chứ không phải tại cái đồng hồ. Xe Quỳnh nổ lốp giữa đưá»ng, phải nhá» vá. Xong là Quỳnh phóng như bay tá»›i đây.
Truyá»n giáºn Quỳnh vô kể, nhưng con nhá» cố là m cho ngưá»i ta cưá»i. Biết Quỳnh ba xạo nhưng Truyá»n cÅ©ng đà nh nghe như tháºt. Truyá»n nói :
- Thôi bây giỠnhà o xuống bếp. Trễ rồi. Tụi bạn sắp tới.
- Nhà vắng quá váºy Truyá»n? Äâu cả rồi?
- Hôm nay tụi mình được tá»± do hoà n toà n, Ba Mẹ Truyá»n Ä‘i Cấp, tối má»›i vá».
- Ngon là nh. Bữa nay cho Quỳnh ăn sinh nháºt ké vá»›i nhé.
- Ké gì thì được chứ đừng ké và o cái bánh.
Quỳnh cưá»i khúc khÃch. Hai đứa lăng xăng lÃu xÃu thu dá»n bà n ghế. Äá»™ ná»a tiếng đồng hồ thì đâu đã và o đấy. Nhá» Trâm tưởng đâu chỉ biết ăn, nà o ngá» cÅ©ng giúp Ãch được nhiá»u chuyện. Nhá» xin hoa ở đâu không biết có nguyên má»™t bình cúc và ng là m nổi báºt những cà nh hoa hồng cá»§a Truyá»n mua ngoà i chợ vá». Truyá»n đứng thở dốc nhìn hai cái bà n dà i đâu lại vá»›i nhau, từ đầu bà n đến cuối bà n toà n là hoa. Ngó đâu cÅ©ng thấy hoa. Quỳnh chăm chú nhìn và o chiếc bánh to lá»›n có hà ng chữ “Sinh nháºt Nguyá»…n thị Ngá»c Truyá»n†bắt bằng kem, nét chữ đẹp không chê được. Truyá»n mỉm cưá»i hà i lòng nhìn quanh phòng. Những cánh cá»a sổ được mở hết. Cây lá bên ngoà i tươi non, xanh mởn. Mây trắng bay ngang từng bầy. Có tiếng chim rÃu rÃt ngoà i xa, trên những ngá»n cây. Nắng và ng mặt cá». Bá»—ng Quỳnh hét toáng lên :
- Phải có nhạc nữa chứ. Quên lớn. Băng đâu, máy đâu?
Truyá»n cÅ©ng giáºt mình :
- Trên phòng mình ấy. Chết cha. Là m sao?
- Trâm đâu, lên phụ khuân xuống.
Trâm chạy lên. Ba đứa phóng tuốt lên lầu và o phòng Truyá»n gỡ dây Ä‘iện khuân máy xuống phòng khách. Cái máy nặng khá»i chê luôn. Ba đứa khuân từ trên lầu xuống mệt ứ hÆ¡i. Quỳnh coi váºy mà được việc. Nó biết cách gắn máy, nối dây. Trâm ôm băng xuống để thá» và o. Không có gì trở ngại. Tiếng hát êm lướt, xoa dịu tiếng thở dồn dáºp mệt má»i cá»§a Truyá»n, cá»§a Quỳnh. Hai đứa cưá»i tháºt tươi. Quỳnh nói :
- Phục ta chưa, mi?
- Phục sát đất.
- Bây giỠchỉ còn chỠđợi.
- Lại bắt đầu má»™t sá»± chỠđợi khác. Ôi ngà y sinh nháºt mình mà chỉ lo chỠđợi ngưá»i.
- Ai kêu mi ham tá»›i mưá»i sáu tuổi. Mai mốt có tá»›i nữa thì đá nó trở lui nghe chưa?
Truyá»n cưá»i, cặp mắt ướt, Quỳnh la lên :
- Trá»i Æ¡i, sao không chịu thay áo má»›i?
Truyá»n nhá»› ra mình hãy còn mặc chiếc áo trong nhà . Truyá»n chạy nhanh lên phòng. Nghe tiếng chân Quỳnh chạy theo. Truyá»n đứng trước gương ngó lại chiếc áo dà i má»›i cá»§a mình. Quỳnh trầm trồ :
- Xinh ác.
- Tháºt hay giả vỠđó bạn?
- Tháºt.
- Chải lại mái tóc má»™t chút Ä‘i em. Tóc rối bá»i kìa.
Truyá»n cầm lược rẽ lại đưá»ng ngôi. Những sợi tóc yêu dấu cá»§a cô ta bắt đầu dà i, bắt đầu Ä‘en mướt, óng ánh.
Truyá»n cưá»i há»i :
- Tóc ta dà i chưa Quỳnh?
- Äẹp rồi. Hôm nay mi cái gì cÅ©ng đẹp.
Má»™t ngà y quan trá»ng mà .
- Äẹp là m gì, Quỳnh nhỉ?
- Äẹp cho ngưá»i ta nhìn, ngưá»i ta ngắm.
- Ngưá»i ta nà o?
- Ngưá»i ta cá»§a mi, là m sao ta biết được.
- Chưa có ai là ngưá»i ta cả. Chỉ có mình mình.
- Thì ca bà i “đừng bỠem một mình†nghe anh.
Truyá»n quay lại lưá»m Quỳnh, vuốt tóc Truyá»n :
- Thôi, ta là m “ngưá»i ta†cá»§a mi váºy. Hôm nay là ngà y cưới tụi mình chịu không?
- Äừng ham. Ta khó cưới lắm.
- Cưới đại. Cha mẹ không cho ta cũng cưới. Ở đây không được thì đi trốn.
- Trốn tá»›i chân trá»i nà o?
- Chân trá»i nà o cÅ©ng được. Tá»›i má»™t nÆ¡i không còn ai, không có ai, chỉ có hai vợ chồng son trẻ tụi mình thôi.
Hai đứa phá lên cưá»i. Trâm đứng ở cá»a la ầm Ä© :
- Khách tới, khách tới rồi.
- Khách đà ng trai hay đà ng gái?
Trâm ngẩn ngơ :
- Chị Quỳnh há»i gì kỳ váºy?
Quỳnh báºt cưá»i :
- Không. Chị bị ám ảnh bởi cái đám cưới cá»§a chị vá»›i Truyá»n. Khách con trai hay là con gái.
- Khách con gái.
- Truyá»n, chạy nhanh không chúng nó chưởi.
Hai đứa phóng xuống nhà . Quỳnh bảo Trâm :
- Trâm lo nước đá nghen.
Trâm xịu mặt. Khách tá»›i những khuôn mặt hăm hở để ăn. Chúng nó đứng dà n hà ng ngang trước cá»a chứ không chịu và o. Ôi đủ mà u sắc, đủ vẻ. Äứa nà o cÅ©ng diện rất bảnh. Là m như sinh nháºt cá»§a chúng nó không bằng. Thấy Truyá»n xuống tá»›i, chúng hét ầm lên.
- Má»i khách tá»›i ăn, sợ đồ ăn Ãt trốn mất hay sao mà để khách chá» quá sá. Má»i chân rồi. Kiến bò bụng đây.
Truyá»n cưá»i duyên :
- Ngưá»i ta phải mặc áo đà ng hoà ng má»›i xuống đón khách chứ.
Thúy kêu ồ một tiếng :
- Ôi chao, áo mới may bà con ơi.
- Xinh ơi là xinh.
- Äẹp Æ¡i là đẹp.
- Gồ ghá» quá váºy Truyá»n, cho mượn Ä‘i.
Truyá»n hất mặt :
- Äẹp chứ sao không. Ta may ta chá»n mà u, chá»n vải mà .
- Không thể tin và o tà i thẩm mỹ viện cá»§a mi đâu. Ai chá»n cho thì có, may ra dá»… tin hÆ¡n.
Trầm cÅ©ng phụ há»a :
- Ừ, cÅ©ng khó tin lắm đấy. Ai cho thì khai báo ra nhé. Tụi nà y Ä‘iá»u tra ra thì rã đám đấy. Cho biết trước mà đỠphòng.
Quỳnh la :
- Ai cho cÅ©ng tốt, mà không ai cho cÅ©ng tốt luôn. Má»i quà vị và o. Bánh nguá»™i hết trÆ¡n rồi.
Truyá»n hoảng hồn :
- Không được. Mấy ngưá»i anh hùng ở lại chÆ¡i chút đã. Và o bây giá», chút nữa lấy gì ăn?
Cả bá»n cưá»i ầm Ä©. Khanh há»i :
- Còn chá» ai nữa. Bồ mi hay sao mà lo lắng quá váºy?
- Äừng ẩu. Bạn bè không. Có mấy ngưá»i anh bà con.
- Bà con gần hay bà con xa?
- Bà con nhưng mà khác hỠquà vị ạ.
Thúy cong môi :
- Tới đây ta bóp mũi từng đứa.
- Ta cũng thế, ta nắm tay ta dắt đi chơi.
Truyá»n nhăn mặt :
- Mấy cái miệng tụi mà y kinh khá»§ng quá. Tốp bá»›t lại. Äừng tưởng bở. Sợ chút nữa ngồi im thin thÃt run như thằn lằn đứt Ä‘uôi.
- Sức mấy mà run.
Trầm pha trò :
- Äứa nà o run ta cạo gió cho.
Quỳnh dòm Truyá»n cưá»i :
- Có má»™t ông khách đặt biệt lắm. Truyá»n cho phép phát ngôn viên chÃnh thức tuyên bố nhé?
- Vừa vừa thôi, đừng tuyên bố quá.
- Dĩ nhiên.
Truyá»n nhăn mÅ©i cưá»i :
- Chà tụi nà y bà máºt quá.
- Bà máºt cho lắm rồi lát nữa cÅ©ng báºt mÃ.
- Ta chả thèm nghe.
Quỳnh liếc Khanh còn bén hơn dao :
- Má»—i ngưá»i có má»™t chá»— đứng trong trá»i đất. Không ai có quyá»n Ä‘uổi.
- Một chút cho mi nằm luôn.
Cả bá»n lại cưá»i ầm lên. Quỳnh tằng hắng lấy giá»ng. Liếm môi mấy cái rồi nói :
- Một ông khách đặc biệt sẽ tới đây và o giỠchót, đem ngạc nhiên tới cho các bạn và cả cho chủ gia.
- Gì kỳ váºy?
- Ấy, đã bảo chuyện ly kỳ mà .
- Sốt ruột thấy mồ.
- Rán đợi một tà nữa.
- Có gì ăn trong khi chỠđợi không?
Thúy liếc qua dãy bà n đã kê sẵn. Truyá»n ho má»™t tiếng :
- Muốn ăn xuống bếp. Không được ăn ở đây.
- Chút nữa ăn, thì bây giỠăn trước cÅ©ng váºy thôi.
- Chưa cúng.
Thúy le lưỡi. Trầm nheo mắt :
- Cúng lẹ lên Ä‘i nhá». Nhá»› là m thá»§ tục gì cÅ©ng châm chế bá»›t, cúng vái Ãt thôi, lẹ lên. Ta Ä‘i đưá»ng xa vừa mệt vừa đói nên dá»… nổi sùng lắm à .
- Chá» má»™t tÃ.
- Còn ai nữa?
- Ừ, ai nữa. Ta thấy bấy nhiêu đây đông quá rồi. Khanh ăn cũng đủ mệt đứ đừ.
- Hai ông anh há» và má»™t ngưá»i láng giá»ng.
- Có phải ông khách mà Quỳnh nói lúc nãy?
- Khổ quá. Ta cũng chưa biết mặt.
- Æ hay.
- Ừ, ông ấy là bạn của nhỠTà Bo.
Khanh hét ầm ĩ :
- Tà Bo đâu, Tà Bo đâu?
- Ở trong tô vịt tiá»m.
Cả bá»n lại được dịp cưá»i. Trâm chạy lên ngÆ¡ ngác. Khanh ôm vai Trâm há»i :
- Ông khách của Trâm tới chưa?
- Sắp tới.
- Kêu ổng lẹ lên nhe, tá»›i trá»… rá»a chén ráng chịu à .
Trầm khá»u vai Trâm :
- Có “bô†lắm không Tà Bo, nói cho chị nghe, chị dà nh trước. Mấy nhỠnà y dữ lắm.
- Em không biết.
- Ôi chao, nói dễ thương ghê.
Quỳnh cưá»i :
- Äừng quên chị nghe Tà Bo. Mình quen nhau lâu lắm rồi. Hôm trước chị cho Tà Bo cả má»™t há»™p kẹo mà .
Truyá»n nói :
- Lo lót thêm đi quà vị, hai ông anh hỠsắp tới rồi.
Thúy nắm tay Truyá»n cưá»i tháºt tươi :
- Phần Thúy đấy nhé. Hai ông anh quý thuộc phe phái nà o? Hippi già hay Hippi choai choai?
- Hippy cỡ nặng bà con ơi.
Cả bá»n vừa hét, vừa cưá»i vang cả nhà . Nhưng khi vừa nghe tiếng xe gắn máy đỗ xÃch lại ngoà i cổng thì im bặt. Truyá»n đưa mắt nhìn Trâm há»i. Trâm đưa mắt nhìn Quỳnh cầu cứu. Quỳnh cưá»i cưá»i :
- À, ông ta đến. Ta vô tội vạ để ta ra xỠmũi ổng vô.
- Ta đi theo với, Quỳnh.
Quỳnh nắm tay lại nghinh mặt ngó Khanh.
- Thôi, một tay nà y đủ nghiêng cả sơn hà rồi. Không cần mi đâu mi ơi.
Quỳnh ung dung Ä‘i ra cá»a. Con gái lắm mồm lắm miệng. Ä‚n nói nghe phát khiếp khi gặp nhau chừng hai ngưá»i trở lên. Nhất là con gái như bá»n Quỳnh. Nhưng khi ra tá»›i cổng Quỳnh im thin thÃt. Tá»± nhiên rồi thấy ngượng ngùng. Chỉ thiếu chút nữa là “cuống quÃt vân vá» tà áo, run run đôi môi mở chà oâ€. Mấy cái hoa ngoà i cổng tá»± nhiên Ä‘ong đưa trên cà nh như cưá»i trêu Quỳnh. Mắc cỡ lạ lùng, trước má»™t ngưá»i tháºt lạ.
|

31-08-2008, 09:07 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 4
Tôi đứng dưới chùm hoa giấy non. Mấy bóng ngưá»i thoáng qua khoảng sân nhạt nắng chiá»u. Má»™t con chim sâu nhá» bé cÅ©ng vừa rá»i cà nh cây nà y bay Ä‘i vá»›i má»™t tiếng kêu bá» lại. Tôi đưa tay nhấn chuông, chỠđợi. Tôi hy vá»ng không đến trá»… giá». Và đây là lần đầu tiên tôi nháºn được má»™t tấm thiệp má»i dá»± sinh nháºt cá»§a má»™t ngưá»i lạ, chưa quen, cÅ©ng chưa thân thiết. Trâm là m tôi bối rối má»™t chút. Cô bé ác quá. Tôi thầm trách như váºy và cưá»i má»™t mình lúc Ä‘i chá»n quà . Chắc hôm nay tôi sẽ bị rÆ¡i và o má»™t mê hồn tráºn. Tôi tÃnh tá»›i má»™t chút rồi rút lui. Äó là má»™t cách là m vui lòng Trâm. Cô bé vá»›i má»™t bông cúc và ng trên bao lÆ¡n má»—i buổi sáng nhìn tôi qua má»™t mà n mưa giăng má» trước khi Ä‘i há»c. Tôi đã biết mặt Truyá»n, nhưng chưa lần nà o nói chuyện. Hôm nay sinh nháºt muá»i sáu tuổi cá»§a cô bé. Tôi thấy quà tặng sinh nháºt muôn Ä‘á»i cho má»™t cô gái chỉ có thể là má»™t con búp bê. Tôi lắc lắc cái há»™p giấy và cưá»i má»™t mình. Ngưá»i ra mở cổng cho tôi là Trâm. May quá tôi đỡ phải bối rối.
Trâm vừa mở cổng vừa cưá»i :
- Tiếng chuông gá»i cổng cá»§a ngưá»i khách cuối cùng mà má»i ngưá»i chỠđợi đấy nhé.
- Tôi mà được má»i ngưá»i chỠđợi đến như thế sao. À, tại tôi tá»›i trá»….
- Không phải đâu ạ. Má»i ngưá»i có vẻ chỠđợi tháºt đó.
- Cô bé quên má»i tôi và o rồi.
Trâm cưá»i :
- Ấy chết, má»i ông và o ạ.
Trâm nhưá»ng chá»— cho tôi bước và o rồi đóng cánh cổng lại. Hôm nay cô bé mặc chiếc rốp xòe mà u trắng và chiếc áo mà u xanh lá mạ. Tóc không cà i hoa cúc và ng mà thay và o đó chiếc ruy băng mà u tÃm than. Tôi khen :
- Hôm nay Tà Bo xinh quá.
- Mấy chị bạn cá»§a chị Truyá»n vừa ngạo Trâm ầm Ä© trong đó, bây giá» tá»›i ông.
- Tôi khen tháºt. Tôi không biết ngạo.
- Ông mua quà cho chị Truyá»n mà quên mua cho em.
Tôi thấy cánh môi cô bé bÄ©u ra, có vẻ như giáºn dá»—i. Tôi cưá»i :
- Hôm nay sinh nháºt cá»§a chị Truyá»n. Hôm nà o sinh nháºt cá»§a Tà Bo tôi mua tháºt nhiá»u quà để bù lại.
- Sinh nháºt cá»§a em còn lâu lắm.
- Sinh nháºt tá»›i mau lắm. Nó Ä‘em cho mình má»™t tuổi, không chá» mà cÅ©ng không đợi. Tin tôi Ä‘i.
- Ngà y xưa, sinh nháºt ông, ông có chá» không?
- Tôi không nhớ được ngà y sinh của mình.
Trâm ngạc nhiên :
- Sao kỳ váºy?
- Mẹ tôi sinh tôi ra trong lúc chạy giặc. Mãi đến sau nà y mới ra tòa án là m khai sinh. Thế nên không nhớ ngà y giỠgì nữa. Tôi phải mang một ngà y sinh theo trà tưởng tượng của bà .
- Vui nhỉ?
- Ừ, không có ngà y sinh nháºt cÅ©ng vui như ngưá»i ta có ngà y sinh nháºt để vui váºy.
- Vui mà buồn.
Tôi ngó Trâm, thấy những sợi tóc óng ánh cá»§a cô bé. Bước chân Trâm nhún nhẩy trên lối Ä‘i. Koảng sân rá»™ng đã hết. Tôi thấy mấy chiếc xe gắn máy nằm rải rác quanh đó, dưới những bóng cây. Trâm dừng lại trước cá»a gá»i :
- Chị Truyá»n Æ¡i, có khách tá»›i.
Truyá»n bước ra vá»›i má»™t nụ cưá»i. Chiếc áo dà i mà u và ng là m sáng rá»±c má»™t vuông cá»a. Bên trong, tôi thấy những gương mặt lấp ló, những mà u áo, những tiếng cưá»i khúc khÃch nổi lên. Hai ngưá»i con trai tiến ra bắt tay tôi. Truyá»n giá»›i thiệu. Trâm ngược lại, dà nh để giá»›i thiệu tôi. Má»i ngưá»i cùng cưá»i. Gói quà được đưa cho Truyá»n. Cô bé là nhà má»™t lá»i cảm Æ¡n và nở má»™t nụ cưá»i. Tôi thÃch nụ cưá»i thà nh tháºt và rá»™ng mở như thế. Và tôi bước và o nhà là m ngưá»i khách cuối cùng, má»i ngưá»i trông ngóng, chỠđợi tôi đúng như Trâm đã nói.
Tôi nói chuyện vá»›i hai ngưá»i thanh niên. Há» có vẻ lúng túng trước má»™t đám đông toà n con gái. Tôi bắt gặp vẻ ngượng ngáºp cá»§a há». Tá»± nhiên tôi mỉm cưá»i. Con trai bắt đầu bằng những Ä‘iếu thuốc cá»§a mình. Con gái bắt đầu khui nước ngá»t và nói chuyện tiếp. Tôi nhìn quanh bà n, không khà có vẻ rá»±c rỡ vui mắt. Nhưng món ăn được bà y biện má»™t cách khéo léo. Chiếc bánh to cắm mưá»i sáu cây nến. Những bình hoa nhá» tháºt đẹp mắt. Tôi ngồi cách hai ngưá»i thanh niên rồi tá»›i Trâm. Truyá»n ngồi kế đó vá»›i Trầm và Khanh. PhÃa bên kia gồm Quỳnh và những ngưá»i tôi chỉ vừa biết tên, nhưng chắc là khó nhá»› được hết má»™t lúc.
Khanh nói trước nhất :
- Thôi đốt lên Ä‘i chứ, Truyá»n.
- Tuyên bố lý do đã. Phải thủ tục, lễ nghi đà ng hoà ng đừng có ẩu.
- Tuyên bố lè lẹ lên chứ.
Trâm ngó tôi cưá»i. Truyá»n bối rối đứng lên sau khi được các bạn nhắc nhở, thúc giục. Trầm pha trò :
- Chà , cảm động. Äừng có khóc nghen.
Quỳnh cưá»i :
- Can đảm lên. Khóc ta ăn hết.
- Sức mấy mà khóc hả Truyá»n?
Ngưá»i thanh niên ngồi bên cạnh tôi lên tiếng há»— trợ. Thúy nói :
- Xin mấy phút yên lặng.
- Mấy phút xin nói rõ ra. Äừng có mÆ¡ hồ.
- Năm phút.
- Bốn phút thôi. Năm phút lâu quá.
- Thôi, yên cho nó nói. Mi dà nh nói cả.
- Nói Ä‘i Truyá»n. Nói xong ta cho mi uống nước.
Truyá»n chá»›p mắt :
- Quà vị hối quá, cảm động tháºt thì nguy.
- Tha hồ mà cảm động.
- Cảm động một chút thôi chứ, cảm động hết mai mốt lấy gì cảm động nữa?
Truyá»n ngó quanh bà n, bắt gặp những nụ cưá»i. Phải nói hôm nay Truyá»n xúc động tháºt. Ngà y sinh nháºt lần nà y, Truyá»n bước và o tuổi mưá»i sáu có cái gì mông mênh, lá»›n lao như Ä‘á»i sống đã sang bá», qua má»™t đại dương muôn trùng. Truyá»n cá»§a ngà y mưá»i sáu tuổi khác xa vá»›i Truyá»n hồi còn mưá»i lăm. Phải chăng mình đã bắt đầu bước xa khá»i má»™t khoảng Ä‘á»i thÆ¡ ấu? Truyá»n ngó mưá»i sáu ngá»n nến cắm vòng quanh chiếc bánh sinh nháºt, những ánh nến lung linh soi hồng đôi má Truyá»n, soi hồng những gương mặt bạn. Như thế là ta đã thổi tắt những ngà y hôm qua để đốt lá»a cho những ngà y sắp tá»›i.
Trâm cấu và o tay chị nói khẽ :
- Nói gì Ä‘i chứ chị Truyá»n. Chị không nói, em nói thế nghen?
Truyá»n lấy giá»ng má»™t lần cuối cùng rồi nhá» nhẹ nói, trong khi các bạn cá»§a Truyá»n đã im lặng.
- Thưa các anh, thưa các bạn. Hôm nay là ngà y sinh nháºt thứ mưá»i sáu cá»§a Truyá»n. ÄÆ°á»£c đông đủ các anh và các bạn tá»›i dá»±, Truyá»n rất cảm động. Truyá»n cảm động tháºt. Truyá»n khó mà nói gì nhiá»u. Khó nói quá. Thôi, Truyá»n xin phép thổi nến.
Tiếng vá»— tay rà o rà o. Truyá»n chu môi đỠmặt thổi nến. Thổi má»™t lượt, còn năm cây nến chưa chịu tắt. Thúy đứng lên :
- Äể ta thổi phụ vá»›i.
Thúy thổi phù phù. Nến lần lượt tắt hết. Khanh cưá»i cưá»i :
- Nói gì mà ngắn tà xÃu váºy?
Quỳnh thúc và o hông Khanh :
- Mi có tiếc thì nói tiếp đi.
- Ăn xong rồi nói.
Trầm lưá»m Khanh :
- Cái bụng cái dạ mi ta biết rõ như ban ngà y như bà n tay ta có năm ngón váºy. Thấy ăn thì mắt sáng lên còn là m bá»™ tá» tế.
Khanh cưá»i, đảo mắt quanh những gói quà , rồi vụt la lá»›n :
- Quên lớn rồi, phải khui những gói quà nà y ra chứ?
- Ừ nhỉ, quên nhỉ?
- Tại sao Truyá»n lại có thể quên chuyện trá»ng đại nà y nhỉ?
- Khui quà bây giá», quê chết.
- Quê gì. Ta tặng cho nó má»™t con thá» vặn dây cót, nhảy cà tưng như nó váºy.
Mấy ông con trai có vẻ Ãt nói trước đám con gái. Nãy giá» chả ai phát biểu câu nà o.
Quỳnh ngà y thưá»ng cÅ©ng không thua chi bá»n Khanh, nhưng không hiểu sao hôm nay cÅ©ng Ãt nói. Có lẽ tại từ lúc ra cổng rước anh chà ng lạ mặt và o nhà , Trâm khá»u tay Truyá»n nhắc :
- Thôi khui quà đi chị Truyá»n rồi cắt bánh nữa chư. Äể em Ä‘i mở nhạc.
Tôi nói :
- Äừng mở nhạc ngoại quốc nghe. Nhất là nhạc soul. Tôi thÃch nghe những bản nhạc tiá»n chiến, tháºt xa xôi, tháºt xưa cÅ©.
Tiếng nhạc trá»—i lên bằng giá»ng ca cá»§a má»™t nam ca sÄ©. Có thể không phải là má»™t ca sÄ©. Giá»ng ca không nhà nghá», giá»ng ca Ãt nghe và rất tà i tá». Tôi thÃch má»™t giá»ng ca và ng như thế. Khanh đứng lên phụ vá»›i Truyá»n khui những gói quà . Những tiếng cưá»i khúc khÃch, tiếng ồ đầy vẻ ngạc nhiên. Cuối cùng bữa sinh nháºt cá»§a ngưá»i con gái nà o cÅ©ng Ä‘á»u nháºn được nhiá»u búp bê. Truyá»n có vẻ thÃch thú con búp bê cá»§a tôi hÆ¡n, mái tóc hung hung và chiếc khăn quà ng cổ lấm tấm hoa ấy là m mắt Truyá»n chá»›p mãi. Má»—i má»™t bà n tay sắp má»™t con búp bê trước mặt. Ngó lại, bà n toà n búp bê và hoa. Khi Truyá»n cầm con dao nhá»n định cắt bánh thì có má»™t ngưá»i nói :
- Khoan khoan, bánh ăn cuối cùng. Bây giỠăn đồ mặn trước.
- À, lại quên. Hôm nay Truyá»n mù má» quá.
- Chắc tại nhỠcảm động.
- Còn phải nói.
Và má»i ngưá»i bắt đầu bữa ăn. Bữa ăn pha đầy tiếng cưá»i. Có ngưá»i đỠnghị tắt máy để thưởng thức những giá»ng ca đặc biệt. Nhưng lá»i đỠnghị có lẽ không là m ai hăng hái. Những gương mặt quay vá»™i Ä‘i che giấu. Những nụ cưá»i ngượng ngùng lấp kÃn. Quỳnh nói :
- Nghe băng cÅ©ng chán. Bây giá» nghe lá»i ca tức cảnh sinh tình thú hÆ¡n. Äá» nghị má»—i ngưá»i má»™t bản tặng Truyá»n.
- Quỳnh ca trước đi.
- Không. Phải chá»n cÆ¡. Truyá»n đóng vai chá»§ gia, cho Truyá»n được quyá»n quyết định.
Truyá»n nhả má»™t miếng xương và o chén, cưá»i sung sướng :
- Chỉ ai thì ngưá»i đó hát hả?
- Chứ sao?
- Váºy Truyá»n chỉ má»™t ngưá»i đầu tiên thôi nhé?
- Chỉ đi, nhưng đừng có chỉ tui à .
Má»i ngưá»i khúc khÃch cưá»i. Truyá»n đảo mắt má»™t vòng quanh bà n. Những con mắt chá»›p nhanh giấu mặt. Nhưng Truyá»n đã có ý định từ đầu. Truyá»n chỉ má»™t ngưá»i lạ :
- Má»i anh Lam ạ.
Láºp tức tiếng vá»— tay như mưa rà o. Tôi mỉm cưá»i đứng lên nói :
- Tôi hát cũng được đấy. Nhưng quà vị có can đảm ăn nữa sau khi nghe tôi hát xong không đã?
- Có.
- Có chứ.
- Anh tự nhiên. Tụi nà y chỉ sợ bắt là m chứ không sở bắt ăn đâu mà lo.
Tôi ngó Trầm :
- Trầm có dám ngồi lại không?
Trầm đỠmặt :
- Chắc dám. Tin là anh hát không đến nỗi... tệ.
- Tôi chỉ hát được một bà i thôi. Bà i con ếch che dù. Quà vị có muốn nghe không?
- Gì mà con ếch che dù?
- Bà i nà y lạ.
- Sao không hát bà i con nhái che dù mà bà i con ếch.
- Tại vì anh Lam không thuộc à i con nhái.
Những giá»ng cưá»i nổi lên má»™t cách thÃch thú. Tôi đứng ngây ngưá»i cố giữ vẻ tá»± nhiên. Äây là má»™t bà i hát trẻ con há»c tiểu há»c, tôi nghe chúng hát trong xóm khi chúng bà y trò chÆ¡i. Bà i hát duyên dáng, dà dá»m. Và tôi hát :
Con ếch đi tu
Nó vô trong chùa
Nó kêu uệch uệch
Chú chệt bán dầu
Chú đi qua cầu
Chú té chú chết
Tôi không có giá»ng khôi hà i lắm nên bà i hát không tức cưá»i. Tuy nhiên cả bà n tiệc cÅ©ng cưá»i lăn. Truyá»n định nói cái gì đó nhưng không thể nÃn cưá»i được. Quỳnh cưá»i chán chê rồi má»›i khen tôi hát hay. Sau đó, má»i ngưá»i thay phiên nhau hát. Tôi ngồi yên nghe. Truyá»n hát cuối cùng vá»›i bà i “Tóc Mai Sợi Ngắn Sợi Dà iâ€. Bà i hát có những câu tháºt cảm động và Truyá»n hát là m tôi nhá»› mãi. Má»i ngưá»i chia bánh. Trâm cho tôi má»™t tách nước trà xanh ngon mắt. Nước trà bá»c khói thÆ¡m. Phần bánh cá»§a tôi có chiếc hoa hồng và ng. Quỳnh táy máy là m sao lại lôi ra được trong gói quà cá»§a tôi ra bà i thÆ¡ tôi là m tặng Truyá»n. Quỳnh hét lên :
- Trá»i Æ¡i, anh Lam là má»™t thi sÄ©. Anh ấy là m bà i thÆ¡ tặng Truyá»n nà y.
- Äâu.
- Äá»c xem.
- Ngâm lên cho ngưá»i ta thưởng thức vá»›i Quỳnh. Mình mi độc quyá»n à ?
Tôi ngó Quỳnh, hơi xấu hổ :
- Cho tôi xin Ä‘i Quỳnh. Tôi là m thÆ¡ dở lắm. Äá»c lên thiên hạ bá» chạy vá» hết.
- Thơ anh Lam hay thấy mồ.
Thúy chu môi :
- ThÆ¡ hay thấy mồ là thÆ¡ hay là m sao váºy Quỳnh?
Truyá»n bá»—ng lên tiếng cứu bồ :
- Æ , cá»§a ngưá»i ta. Không ai được ngâm nga chi hết.
- Cá»§a Truyá»n. Äồng ý. Nhưng chút nữa cÆ¡. Bây giá» là cá»§a chung. Phải Ä‘á»c lên cho tất cả nghe. Trâm bên tôi.
- Quà ngưá»i ta tặng cho ai thì ngưá»i đó má»›i có quyá»n chứ.
- Trầm ngồi gần anh Lam.
- Tà Bo đi Tây Ninh thêm dấu nặng rồi.
- Äá» nghị anh Lam là m tặng má»—i ngưá»i má»™t bà i thÆ¡ là xong chuyện.
Tôi cưá»i :
- Sẽ có.
- Chừng nà o?
- Khi mỗi cô đi lấy chồng.
- Như váºy là thÆ¡ tiá»…n đưa, buồn lắm. Muốn anh là m thÆ¡ tặng ngà y sinh nháºt thôi à .
- Váºy nếu ai có sinh nháºt nhá»› má»i tôi nhé!
Truyá»n chạy tá»›i phÃa Quỳnh giáºt bà i thÆ¡ xếp trong túi áo. Tôi mừng lắm. Chỉ sợ Quỳnh Ä‘á»c lên thì xấu hổ. Tôi quay qua bảo Trâm :
- Trâm tới cho băng chạy đi.
- Nhạc gì chú?
- Nhạc gì cũng được.
Tiếng nhạc cất lên sau đó. Má»i ngưá»i ngưng nói chuyện. Hình như tất cả Ä‘á»u no, ngán bánh ngá»t. Tôi cố ăn hết phần bánh trong dÄ©a cá»§a mình và nhâm nhi cho hết tách nước trà . Bên ngoà i bóng tối đã trà n ngáºp khoảng sân. Truyá»n báºt đèn.
- Nhạc buồn quá.
Má»™t ngưá»i bá»—ng thốt lên câu nói bất ngỠđó. Và không khà tá»± nhiên cÅ©ng lắng lại, buồn theo. Tôi rá»i chá»— ngồi bước ra thá»m đứng nhìn những ngá»n lá, lem úa trong bóng tối. Trong khoảng sân nhà Truyá»n có nhiá»u chim. Chúng thấy tôi, bay vá» Ä‘áºu trong các khóm cây và khóm hoa kêu chÃp chÃp. Trâm đứng bên cạnh tôi, thấy tôi ngáºm Ä‘iếu thuốc và đang móc túi tìm báºt lá»a. Trâm chạy và o nhà lấy báºt lá»a và báºt đánh tách má»™t tiếng mồi cho tôi.
- Trâm không ở trong đó chơi à ?
- Ra nà y đứng với chú vui hơn. Chú đang nhìn gì?
- Äang nhìn lá cây, nhình hoa, nghe tiếng chim và cảm nháºn hương thÆ¡m buổi tối.
- Chú nói như là m thơ. Ừ nhỉ, chú là thi sĩ mà .
- Chú không phải là một thi sĩ đâu.
- Chú là m thơ mà .
- Buồn thì viết mấy câu. CÅ©ng như vui vui thì hát chÆ¡i mấy câu. Như cháu thưá»ng nghe chú hát ngoà i bao lÆ¡n đó.
- Nhà chú, Trâm chưa qua lần nà o. Chắc có nhiá»u sách lắm.
- Hôm nà o Trâm qua tha hồ Ä‘á»c. Sách nhiá»u lắm.
- Trông chú lúc nà o cÅ©ng có vẻ buồn. Tại sao váºy chú?
Tôi báºt cưá»i :
- Äâu có. Chú lúc nà o cÅ©ng vui. Không vui sao chú tá»›i dá»± sinh nháºt chị Truyá»n.
- Ừ nhỉ, sao Trâm gá»i chú bằng chú, còn chị Truyá»n gá»i chú bằng anh?
- Gá»i gì cÅ©ng được. Miá»…n đừng gá»i chú bằng bác là được rồi.
Nghe thế, Trâm cưá»i khúc khÃch. Má»i ngưá»i hình như cÅ©ng bá» chá»— ngồi cá»§a mình để ra đứng dá»c thá»m hay Ä‘i tản mác trong sân. Trong nhà nhạc vẫn mở và tiếng hát vẫn vá»ng ra.
Truyá»n tá»›i bên tôi nói :
- Anh Lam, Truyá»n vừa Ä‘á»c bà i thÆ¡ cá»§a anh xong. Cảm động lắm.
- Äừng khóc là được.
- Nếu không có ai. Truyá»n khóc ngay bây giá».
Trâm cưá»i :
- Chị Truyá»n thưá»ng khóc như váºy đó chú Lam Æ¡i. Trong nhà Ba thưá»ng gá»i chị là “ngưá»i dòn cưá»i, tươi khócâ€. Nghe hay ghê.
- Anh Lam là m thơ hả?
- Tôi không có là m thơ.
Trâm bảo :
- Anh Lam vừa nói với em. Ấy quên, chú Lam chứ. Chú vừa bảo: buồn chú viết mấy câu, rồi thà nh thơ. Cũng như vui vui chú hát mấy câu rồi thà nh nhạc. Chú Lam khiêm nhượng.
Trâm nói chuyện hay hÆ¡n cả tôi tưởng. Trâm thêm thắt và o câu nói cá»§a tôi là m nó hay thêm lên. Ngôi nhà nà y thưá»ng ngà y chắc vắng và êm Ä‘á»m. Tôi tưởng tượng những buổi tối như thế nà y chị em Truyá»n cÅ©ng đứng ngoà i thá»m nhìn lá cây khuất má» trong tối, nghe hương hoa thoảng bay đâu đó. Tôi cưá»i :
- Có bao giỠtôi nghĩ mình bước và o ngôi nhà nà y đâu.
- Công cá»§a Trâm đấy. Quen nhau vì má»™t tấm thiệp má»i.
Hình như hai chị em Truyá»n nhìn nhau rồi thầm mỉm cưá»i. Tôi nói tiếp :
- Sinh nháºt mưá»i bảy nhá»› má»i tôi nhé?
- Mai mốt tá»›i sinh nháºt Trâm rồi, chú lo qua Ä‘i thì vừa. Nhá»› là m cho Trâm bà i thÆ¡ nữa nghen chú.
- Trâm ăn sinh nháºt thứ mưá»i mấy nà o?
- Thứ mưá»i ba.
- Váºy, chú chép cho Trâm bà i thÆ¡ “Tuổi mươi ba†nhé?
- Không chịu. Phải thơ của chú cơ.
- Äể chú rán xem.
Trâm cưá»i :
- Trá»i Æ¡i, là m như ăn uống gì không bằng.
- Phải rán mới được. Chú là m thơ toà n rán không. Không rán, chú tịt. Chữ nghĩa bay mất hết trơn.
- Ừ thôi. Chú rán dùm cho Trâm váºy. Chá» chú từ bây giá» nhé?
Tôi ném mẫu tà n thuốc ra sân, gáºt đầu. Mẫu tà n còn lóe sáng má»™t lần cuối cùng rồi má»›i chịu tắt hẳn. Có tiếng nói, giá»ng cưá»i cá»§a ai đó rải rác vang lên. Tôi nói vá»›i chị em Truyá»n :
- Tôi vỠnhé?
- Anh Lam không ở lại chơi một chút nữa?
- Tôi vá», gần nhau quá, khi nà o buồn, tôi sẽ qua chÆ¡i. Lo gì.
- Äể Trâm đưa chú Lam vá».
Tôi quay lại cưá»i :
- Cám Æ¡n. Nhưng mà nà y, hai chị em gá»i tôi gì kỳ thế?
Truyá»n xấu hổ quay Ä‘i. Trâm theo tôi ra cổng. Tôi gáºt đầu chà o má»™t và i ngưá»i.
Trâm nói với tôi :
- HỠồn à o quá chú nhỉ?
- Như thế mơi vui chứ.
- Sợ chú phiá»n lòng.
- Không có gì.
- Äi ngõ nà y Ä‘i chú.
Trâm kéo tay tôi vòng qua ngõ phÃa tay mặt. Con đưá»ng tối, vá» nhà tôi xa hÆ¡n nhưng là má»™t con đưá»ng đẹp, có nhiá»u lá và hoa. Hoa ở ven rà o nhà ai nở thÆ¡m ngát trong đêm. Tôi nghe dưới chân mình xà o xạc lá khô. Không có mưa, con đưá»ng khô ráo. Lối Ä‘i tắt trong xóm nghe nao nao má»™t cảm giác lạ lẫm mÆ¡ hồ.
Trâm cưá»i :
- Tới nhà chú rồi. Gần quá. Phải chi đi xa hơn một chút thì hay.
- Thôi Trâm vá». Ở đằng đó tiệc vẫn còn.
- Mấy bà ấy còn định đi xinê nữa đó chú Lam.
- Trâm có đi không?
- Äi. Chứ ở nhà buồn quá. Nếu ba má vá» sá»›m Trâm sẽ không Ä‘i, chỉ bắt chị Truyá»n mua mấy cốc kem thôi.
Tôi tra chìa khóa mở cá»a Trâm bá»—ng nói :
- Cháu muốn mượn chú một cuốn sách.
- Sách gì?
- Cuốn gì cũng được. Cho cháu và o nhà không?
- Má»i cháu và o.
Tôi đẩy cánh cá»a và nhưá»ng lối cho Trâm bước và o. Trong nhà tối om. Vì khi Ä‘i tôi chưa báºt đèn. Lúc đó hãy còn là buổi chiá»u và cá»a sổ là má»™t khoảng nắng và ng thắp sáng cả căn phòng. Tôi nói :
- Äể chú Ä‘i báºt đèn đã.
Tôi lần mò Ä‘i tá»›i chá»— cái công tắc. Trâm không chịu đứng má»™t chá»—, Trâm Ä‘i theo tôi và ngã chúi và o bá»™ ghế sa lông. Tôi báºt đèn lên, Trâm xuýt xoa chân. Tôi tá»›i gần, xem và há»i :
- Có sao không?
- Äau má»™t chút.
- Lẽ ra cháu phải đợi chú báºt đèn.
Trâm ngó quanh nhà , có vẻ chú ý đến bức tranh treo trên tưá»ng. Trâm khen :
- Bức tranh đẹp quá. Cháu vẫn thÃch má»™t ngưá»i thiếu nữ tay Ä‘eo vòng.
- Cá»§a ngưá»i bạn vẽ tặng chú.
- Ai váºy chú?
- Chú là m sao biết được trong trà tưởng tưởng của anh ta.
Trâm cưá»i :
- Chú lấy sách cho cháu đi chứ.
Tôi nhớ đã hứa nên nói :
- Cháu chá» tà xÃu nha.
Trâm gáºt đầu, mắt không rá»i bức tranh.
Tôi chạy lên lầu lấy má»™t cuốn mà không biết đó là cuốn gì, mang xuống đưa cho Trâm. Và hình như cô bé cÅ©ng chẳng cần biết tôi đưa cuốn sách gì nữa. Cô bé Ä‘i ra cá»a sau khi vẫy những ngón tay nhá» ra hiệu chà o từ biệt. Tôi nhìn theo Trâm và chợt báºt cưá»i má»™t mình.
|

31-08-2008, 09:08 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 5
VỠtới nhà tôi thấy mảnh giấy ghim dưới ổ khóa. Tôi ngạc nhiên rút vội mảnh giấy ra xem. Những dòng chữ quen thuộc của Trâm, viết một cách vội vã:
“Chú Lam,
Chú có ngưá»i bạn ở xa vá» tìm. Không biết chú Ä‘i chừng nà o vá» nên chú ấy ra ngoà i quán cà phê đầu ngõ ngồi đợi. Cháu có há»i tên, chú ấy tên là Tuế. Phải bạn cÅ© cá»§a chú không? Chú Ä‘i đâu mà hôm nay vá» trá»… quá váºy? Tá»™i nghiệp chú kia ghêâ€.
Tôi ngạc nhiên vì tin Trâm báo Tuế, bạn tôi lâu lắm rồi chưa gặp. Chắc chắn là hắn nghỉ phép năm, tạt qua thăm tôi. Äã lâu, chúng tôi chỉ liên lạc vá»›i nhau qua thư từ. Mà thư từ cÅ©ng hiếm hoi như niá»m vui. Bởi cả tôi và hắn hai đứa Ä‘á»u lưá»i và báºn bịu những chuyện gì đó. Tôi trở ra đầu đưá»ng tìm Tuế. Quả nhiên, hắn ngồi chá» tôi trong quán cà phê. Buổi trưa, quán không còn má»™t ngưá»i khách nà o, ngoà i Tuế. Hắn ngồi bên ly cà phê đã cạn và chiếc gạt tà n đầy nhóc những mẫu thuốc vụn, trông tháºt tá»™i nghiệp. Hắn đổi khác nhiá»u quá. Tôi nói vá»›i má»™t ná»—i vui mừng :
- Vá» lúc nà o váºy bạn?
- VỠtừ sáng, chỠmà y muốn chết.
- VỠphép?
- Dưỡng thương. Tao bị thương ở chân. Bây giỠhãy còn đi cà nhắc.
- Như váºy chắc nghỉ được lâu?
- Mưá»i bốn hôm.
- Tha hồ chơi. Bây giỠvỠnhà chứ?
- Ngồi uống cái gì đã.
Tuế gá»i thêm má»™t ly trà đá tháºt to. Tôi gá»i cà phê sữa đá. Tôi ngồi nhìn Tuế. Hắn Ä‘en quá, phong trần quá, Tuế ngó tôi cưá»i cưá»i :
- Nhìn gì?
- Mà y trông lạ. Äen và phong trần hÆ¡n xưa nhiá»u.
- Chưa chết là may.
Tôi thấy ngáºm ngùi theo câu nói cá»§a Tuế. Tôi vá»›i Tuế là hai ngưá»i bạn xa cách. Tôi ở đây và Tuế luôn luôn ở má»™t phương trá»i nà o. Lâu má»›i được gặp nhau. Tuế luôn luôn có má»™t nụ cưá»i trên khuôn mặt buồn.
- Chuyện Hạ thế nà o rồi?
- Bình thưá»ng.
- Mà y nói là bình thưá»ng thì hãy nghÄ© là sóng gió.
Tôi cưá»i buồn :
- Äừng méo mó nghá» nghiệp nhé bạn.
- Tao nói đúng.
- Có định Ä‘i Äà Lạt chÆ¡i không? Ở đây hết bao nhiêu ngà y phép đó cÅ©ng phÃ.
Tuế ngó tôi :
- Äi chứ. Nhưng ngà y mai tao phải vá» Huế rước em gái tao và o. Rồi cùng Ä‘i luôn, mà y có Ä‘i không?
- Nếu thấy thÃch.
- Sao lại có chuyện đó? Tưởng mà y phải nhiệt liệt hoan nghênh nữa chứ.
- Bây giá» Ä‘i Äà Lạt thấy buồn, thấy lÆ¡ ngÆ¡ là m sao. Không còn thÃch thú sôi nổi như ngà y nà o.
- Ở đó vẫn còn có Hạ. Sáng mai tao Ä‘i đánh Ä‘iện tÃn giùm mà y, chắc nà ng mong ghê lắm.
- Tùy. Bây giá» thấy cÅ©ng nên Ä‘i Äà Lạt má»™t lần nữa. Thú tháºt, tao Ä‘ang muốn nói chuyện vá»›i Hạ rõ rà ng hÆ¡n, má»™t lần cuối.
- Ngà y mai thứ Tư, Ä‘i thứ Năm, thứ Sáu mình vá», thứ Bảy Ä‘i Äà Lạt, đồng ý?
- Äồng ý. Nhưng khoan đánh Ä‘iện tÃn cho Hạ, chá» mà y vô đã. Sợ vá» ngoà i đó lỡ kẹt chuyện gì thì lỡ dở hết.
- Tao vá» sá»›m, nhưng như thế cho chắc ăn. Tao vô hãy đánh Ä‘iện tÃn cho Hạ.
Tôi há»i Tuế.
- Ăn cơm chưa?
- Chưa.
- Váºy uống xong mình Ä‘i ăn cÆ¡m.
- À, lúc và o nhà mà y không gặp mà y, tao có gặp một cô bé chắc cô bé cho mà y biết.
- Cô bé ấy biên giấy nhét dưới ổ khóa. Má»™t cô bạn nhá».
- Cô bé có chị phải không?
- Dĩ nhiên.
- Và mà y quen luôn cô chị?
- Má»™t dịp tình cá», nhân ngà y sinh nháºt.
- Thế thì vui đi.
Tôi đấm vai Tuế :
- Äừng có đùa. Hà ng xóm đấy mà .
- Thì hà ng xóm cÅ©ng là ngưá»i quen, quen rồi thân mấy hồi?
Tôi im lặng vá»›i nụ cưá»i buồn. Bức thư cá»§a Hạ vừa gởi cho tôi sáng nay nhắc tôi nhá»› má»™t chút Äà Lạt. Má»™t ngà y Noel năm nà o. Má»™t đêm tháng mưá»i hai năm nà o. Tưởng như còn nghe tiếng bước chân cá»§a tôi vang trên đưá»ng thả dà i hết con đưá»ng dốc. Thà nh phố đó có sương bay trong đêm khuya và hoa nở ngát trên đồi, trong vưá»n nhà ai. Nhưng cÅ©ng từ những bức thư đó cho tôi biết rằng, tôi sắp sá»a phải từ biệt. Như thế có buồn lắm không?
- Thôi đi.
Tôi gáºt đầu gá»i đứa trẻ con đến tÃnh tiá»n rồi cùng vá»›i Tuế bước ra khá»i quán. Tôi chở Tuế tá»›i quán cÆ¡m tôi vẫn ăn cÆ¡m tháng. Giá» nà y khách đã thưa. Há» chỉ tá»›i đông đúc khoảng từ mưá»i hai giá» tá»›i mưá»i hai giá» rưỡi. Tôi thưá»ng tá»›i trá»… hÆ¡n để được ăn má»™t cách nhà n nhã thoải mái. Ngưá»i đà n bà chá»§ quán quen vá»›i thói quen cá»§a tôi nên không ngạc nhiên. Tôi tá»›i lúc nà o ăn lúc đó. Äôi khi tôi đèo thêm và i ngưá»i bạn. Ngưá»i đà n bà vẫn vui vẻ như thưá»ng. Bà có vẻ coi tôi như ngưá»i trong gia đình. Thấy tôi và Tuế bước và o. Ngưá»i đà n bà cưá»i :
- Hai ngưá»i hay có thêm nữa, cáºu?
Tôi lắc đầu :
- Không. Có hai chúng tôi thôi.
Ngưá»i đà n bà quay và o trong. Tôi và Tuế ngồi xuống cái bà n rá»™ng thưá»ng ngà y tôi vẫn ngồi. Tuế nhìn quanh có vẻ hà i lòng. Tôi nói :
- Bà ấy coi mình như ngưá»i nhà . Tạm được. Có quyá»n thiếu từ hai tháng tiá»n cÆ¡m trở lên nhưng đừng quá năm tháng.
- Bà ấy có con gái lớn không?
- Có.
- Bà định gả cho mà y?
Tuế nhìn tôi cưá»i khúc khÃch. Tôi nói :
- Con bà đi há»c, ở ná»™i trú. Cuối tuần má»›i vá» má»™t lần.
- Ai cấm hai ngưá»i xa cách yêu nhau.
- Mà y lúc nà o cũng nhìn thấy tình yêu. Tưởng yêu nhau dễ lắm à ?
- Äối vá»›i tao thì rất dá»….
- Tao thì không.
Tuế cưá»i :
- Tao nhìn ở đâu cÅ©ng thấy tình yêu. Những năm tháng ở rừng, đói cÆ¡m khát nước, nhìn ở đâu cÅ©ng thấy thịt gà nước ngá»t.
Äứa bé con dá»n cÆ¡m lên. Bữa ăn có vẻ thịnh soạn vì được thêm nhiá»u món ăn hÆ¡n, và có hai đôi đũa. Ngưá»i đà n bà biết hôm nay tôi đãi khách. Má»™t lúc bà ra há»i :
- Cần gì cứ cho biết nghe con.
Bà kêu tôi bằng con ngá»t xá»›t là m Tuế phì cưá»i và tôi thấy ngượng. Bình thưá»ng tôi vẫn nghe bà gá»i như thế nhưng hôm nay dưá»ng như ngữ Ä‘iệu có ngá»t ngà o hÆ¡n. Tuế khá»u tay tôi há»i nhá» :
- Rồi mà y gá»i bà ấy bằng gì?
- Äá»§ kiểu, có khi Dì, có khi ThÃm, có khi vui thì Má.
Tuế cưá»i trêu tôi :
- Mà y gá»i bằng Má luôn Ä‘i cho tao có cÆ¡m ăn hoà i. Ê, kêu bia uống chứ mà y.
Tôi cũng vui vẻ chìu theo Tuế :
- Má cho con hai chai bia nhá», thằng bạn cá»§a con nó uống dữ lắm.
Ngưá»i đà n bà đem tá»›i hai chai bia, khui, rót và o ly đá. Bà há»i han đủ thứ chuyện như ngưá»i thân thiết lâu ngà y má»›i gặp dù tôi có mặt ở đây má»—i bữa ăn. Tuế ăn ngon là nh, và tôi cÅ©ng thấy đói. Bữa ăn nhá» có Tuế mà không khà bá»›t Ä‘i vẻ trầm lặng u buồn vốn có ở tôi. Tôi không uống được bia nhiá»u, chỉ má»™t ly là mặt mà y đỠgay. Bữa ăn kết thúc vá»›i mấy trái chuối già ngá»t lịm ướp đá cá»§a ngưá»i đà n bà chá»§ quán tốt bụng.
Bà há»i :
- Chiá»u, ngưá»i bạn con có ăn cÆ¡m không?
- Dạ có chứ. Nó còn ở đây lâu.
Bà day sang Tuế :
- Váºy cáºu cứ tá»›i, đừng ngại. Cứ coi như trong nhà .
Tuế gáºt đầu :
- Dạ, cháu tá»›i vá»›i nó chứ biết Ä‘i đâu ăn bây giá».
Hai đứa tôi chà o ngưá»i đà n bà , dong xe ra đưá»ng phố. Buổi trưa nắng tháºt gắt. Tuế há»i :
- Cần vỠnhà không?
- Không.
- Váºy Ä‘i ciné.
- Bây giỠà ?
- Ngay bây giá». Lâu quá tao không được xem. Không được ăn má»™t cốc kem. Tao khoái coi ciné rồi ra ngồi ăn kem ngắm phố xá.
- Mà y là m như còn trẻ con.
- Chưa bao giỠtao như trẻ con bằng lúc nà y. Thấy cái gì cũng thèm. May mà tao còn vỠgặp mà y để đi chơi nghêu ngao.
- Ghé Thuáºn Ä‘i bạn Æ¡i.
- DÄ© nhiên phải có nhân váºt chÃnh.
Tôi đưa Tuế xuống chá»— Thuáºn. Trong lúc hai ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau má»™t cách vui vẻ, cảm động, tôi Ä‘i loanh quanh xem những món đồ chÆ¡i bà y trong tá»§ kÃnh. Tôi Ä‘i dạo má»™t mình trong khoảng hà nh lang vắng. Äã có nÆ¡i đóng cá»a nghỉ trưa. Tôi Ä‘oán chắc Thuáºn cÅ©ng sắp tá»›i giá» nghỉ. Và sau đó, chúng tÆ¡i sẽ Ä‘i chÆ¡i vá»›i nhau. Tôi sung sướng chia xẻ niá»m vui cá»§a ngưá»i khác, cá»§a Tuế và Thuáºn. Tôi huýt sáo và trở lại chá»— há».
Tuế há»i :
- Mình đi chứ?
Tôi đưa mắt ra ý há»i Thuáºn.
- Sắp đóng cá»a nghỉ rồi anh.
- Nghỉ luôn cả buổi chiá»u Ä‘i.
Thuáºn cưá»i, và tôi hiểu là nà ng đã bằng lòng.
- Tuế đợi đưa em đi ăn cơm đó.
Tuế cưá»i :
- Em chưa ăn cơm phải không?
- Không. Em không thấy đói.
Tôi trêu Thuáºn :
- Bây giỠcó nhịn đói một tuần cũng không sao. Nhìn nhau đủ no cả năm rồi.
Thuáºn ngượng, lưá»m tôi má»™t cái. Tôi không hiểu nổi Thuáºn. Má»™t ngưá»i con gái sống xa cách gia đình, trông coi má»™t quán hà ng. Ä‚n cÆ¡m tại quán buổi trưa, chiá»u vá» nhà bạn. Ở lang thang từ chá»— nà y sang chá»— kia tùy theo ná»—i vui, ná»—i buồn. Äá»i sống như thế mà là m sao chịu ná»—i. Tuế lâu lâu vá» má»™t lần. Äi chÆ¡i vá»›i nhau, sống vá»›i nhau Ãt ngà y rồi chia tay. Tôi nghÄ© như thế là Thuáºn đã chịu đựng, và chỠđợi má»™t ngà y nà o đó, má»™t cÆ¡ há»™i nà o đó. Äá»i sống buồn quá. Má»™t lúc sau, quán đóng cá»a. Thuáºn có vẻ thảnh thÆ¡i Ä‘i vá»›i chúng tôi. Äúng hÆ¡n là thảnh thÆ¡i vá»›i Tuế. Nhìn hai ngưá»i, tôi thấy thà nh phố nên có những đôi tình nhân như váºy.
Những đôi thình nhân ở xa nhau, lâu lâu má»›i gặp má»™t lần. Và tá»± nhiên tôi lại nghÄ© đến Hạ. Tá»›i chuyến Ä‘i ngà y cuối tuần sẽ mang tôi trở lại vá»›i thà nh phố ấy. Bây giá» có gì khác xưa. Tôi chạnh nhá»› nụ cưá»i và mái tóc cá»§a Hạ trong mưa nhá» bay bay, trá»i Äà Lạt.
- Äi đâu Lam?
- Äi đâ tùy hai ngưá»i chứ. Tôi đứng bên lá».
Tuế và Thuáºn cưá»i khúc khÃch. Thuáºn há»i thăm tôi vá» Hạ. Tôi không biết trả lá»i sao, chỉ cưá»i, rồi thôi. Câu chuyện được xoay vá» hướng khác. Tôi nói :
- Äi đâu thì Ä‘i, chiá»u nay tôi phải tá»›i chá»— là m má»™t chút.
- Ciné xong đã.
- Dĩ nhiên.
Tôi đưa cho Tuế cái chìa khóa và dặn :
- Cứ vá» nhà . Và tá»± nhiên dá»n dẹp những gì thấy cần dá»n dẹp.
Thuáºn cưá»i :
- Anh Lam phải có một cô nà o mới được
- Chi váºy?
- Tá»›i dá»n dẹp nhà giùm anh, sống má»™t mình chắc bê bối lắm.
- Thuáºn thưá»ng tá»›i, hẳn biết.
- Chừng nà o cho ngưá»i ta uống rượu mừng đây ông?
- Vá»›i ai?
- Cô Hạ đó.
Tôi cưá»i. Sẽ không không bao giá» có Hạ. Tôi chỉ còn má»™t mình. Uống rượu mừng hai ngưá»i khác thì có. Hạ dưá»ng đã phai nhạt dần trong tôi như má»™t mà u nắng cÅ©. Như má»™t đà i hoa héo úa sau má»™t ngà y rá»±c rỡ khoe tươi.
Tôi Ä‘i bên cạnh hai ngưá»i bạn, mà suy tư vá» hạnh phúc chÃnh mình. Buổi trưa thà nh phố thưa ngưá»i. Nắng chói gắt hừng há»±c trên da mặt. Tôi rất yêu thà nh phố nà y, nên tôi chưa rá»i bá» nó được. Tôi thÃch rảnh rang và rong chÆ¡i má»™t mình. Nhưng ngà y tháng và công việc như trùng lấp trong tôi. Tôi vẫn Ä‘i và vá» qua má»™t con ngõ quen, má»™t ngôi nhà yên lặng vá»›i những ná»—i buồn, ná»—i nhá»› thương vá» những ngưá»i thân đã bá» ra Ä‘i. Tuế nói vá»›i Thuáºn vá» chuyến Ä‘i Äà Lạt sắp tá»›i. Thuáºn há»i tôi :
- Anh Lam có đi không?
Tuế đáp thay :
- Sao không. Thà nh phố nhớ thương của chà ng mà .
Thuáºn cưá»i, nhìn tôi :
- Thế là anh Lam sắp gặp lại ngưá»i trong má»™ng rồi nhé. Chắc trái tim Ä‘ang Ä‘áºp rá»™n trong ngá»±c?
Tôi lắc đầu cưá»i nhẹ. Äà Lạt, thà nh phố ấy tôi chỉ nhá»› tá»›i những giá»t sương bay trong chiá»u Ä‘i dạo bên hồ. Những chân dốc hoa quỳ và ng nở rá»±c rỡ. Dà Lạt, má»™t đêm tháng mưá»i hai nà o tôi quen Hạ. Bây giá» có thêm những cánh thư và những ná»—i ngáºm ngùi.
- Có quà cho Äà Lạt không anh Lam?
- Không. Buồn quá.
- Sao lại buồn?
Tôi lại cưá»i, và quay mặt Ä‘i nhìn và o những tấm gương lá»›n cá»§a cá»a hà ng dá»c phố. Tháºt ra tôi Ä‘ang xúc động. Tôi thấy cần phải có má»™t quyết định dứt khoát vá» Hạ. Tôi không chịu nói hay không thÃch thú vá»›i không khà cá»§a những bức thư và những lá»i bà n tán chung quanh. Tình yêu đã vỡ ra như những cánh bèo tan tác trên mặt hồ rồi sao. Tôi dừng lại để quẹt diêm châm má»™t Ä‘iếu thuốc. Tôi ngỡ ngà ng nhìn hai bà n tay mình.
Tôi chia tay vá»›i Thuáºn và Tuế từ trong rạp ciné, khi mà n ảnh chưa kéo bÃt lại, và tiếng nhạc cá»§a cuốn phim chưa dứt. Hai ngưá»i trẻ tuổi yêu nhau Ä‘ang chia tay trên má»™t sân ga buổi chiá»u mưa ướt đẫm. Tôi không hẹn mấy gá» vỠăn cÆ¡m vá»›i Tuế. Chiá»u nay há» có hai ngưá»i. NÆ¡i cá»§a hai ngưá»i thì đừng ai xen đến. Tôi biết. Chiá»u nay tôi má»™t mình. Cuốn phim đông quá. Tôi khó khăn lắm má»›i chen chân ra tá»›i bên ngoà i. Trá»i mưa nhá». Tôi chạy lốc xốc dưới những tà n cây tá»›i chá»— gá»i xe. Mưa là m ướt mặt đưá»ng, tắm ướt cả cây lá, những mái ngói nâu cá»§a thà nh phố, những con chim én vá»n qua lại trước những ô cá»a Ä‘en. Tôi nhìn chúng nghe hồn có chút thảnh thÆ¡i. Chiá»u nay mưa trở lại bằng những hạt nước nhá» nhoi đẹp lạ lùng. Tôi thÃch mưa trong những buổi chiá»u cá»§a mình. Tôi hưởng hạnh phúc cá»§a má»™t ngưá»i cô đơn, để được nhá»›, được nghÄ© tá»›i những ngưá»i thân thiết xa xôi. Trong đó có Hạ. Cô bé Tưá»ng Vân má»™t buổi chiá»u nà o ngồi nói chuyện trong phòng khách rá»™ng thên thang cá»§a má»™t ngôi nhà đẹp.
Tôi lấy xe và tá»›i thẳng chá»— là m. Ngưá»i bạn phÃa bên kia phòng thấy tôi vừa đẩy cánh cá»a phòng mình :
- Lúc nãy có Ä‘iện thoại, tôi nói bạn Ä‘i vắng. Ngưá»i đó bảo chút sẽ gá»i lại.
- Có cho biết tên?
- Không. Má»™t ngưá»i con gái.
Tôi nói cám Æ¡n và bước và o phòng mình. Lúc nãy lên cầu thang tôi có ngước nhìn cái đồng hồ lá»›n treo tưá»ng. Chưa đầy ba giá». Tôi không thể Ä‘oán được ngưá»i con gái gá»i Ä‘iện cho tôi là ai. Hằng ngà y có biết bao nhiêu ngưá»i gá»i Ä‘iện thoại cho tôi. Quen có, lạ có. Thân và không thân. Tôi mở máy lạnh. Äóng cá»a sổ. Mưa nhá» vẫn còn bên ngoà i. PhÃa bên kia ngôi nhà lầu đối diện, sân thượng trồng nhiá»u hoa. Những đóa hoa tươi đỠchói ngó qua mà n mưa cà ng thấy đẹp. Tôi bóc má»™t bức thư và xem lướt. Tôi báºt diêm châm thuốc và ngả ngưá»i trên ghế nhìn mưa bên ngoà i. Má»™t lúc có tiếng chuông Ä‘iện thoại reo vang. Tôi cầm máy nghe. Tôi hÆ¡i xúc động.
- Chú Lam phải không?
- Tôi đây.
- Sao lại tôi. Chú quên cháu rồi chăng?
- Nhớ chứ. Nhớ lắm.
- Thế há»i chú nhé. Chú biết ai Ä‘ang nói chuyện vá»›i chú không?
- Äừng bắt chú nói tên nữa. Chú đã nói chú biết rồi cÆ¡ mà .
- Thôi. Không chịu. Chú phải nói.
- Tưá»ng Vân. Phải không?
Giá»ng cưá»i khúc khÃch trong trẻo nổi lên :
- Là m sao chú biết tà i váºy?
- Chú khó mà quên được.
- Chú có bao nhiêu ngưá»i để nhá»›, là m sao chú nhá»› cháu được? Cháu chỉ là má»™t hạt cát nhá».
- Hạt cát nhỠnhưng vướng ở chân chú rồi.
- Chú xạo.
- Cháu xuống bao gi�
- Trưa nay. Ngá»§ má»™t giấc, dáºy nhìn mưa và gá»i cho chú.
- Cháu xuống một mình?
- Là m sao cháu dám đi một mình. Cháu xuống với Mẹ. Cháu từ Nha Trang theo Mẹ vô đó chú. Cháu thi xong rồi. Lo rớt quá chú ơi.
- Chưa có kết quả đã lo rớt.
- Cháu há»c dốt.
Tôi cưá»i :
- Cháu đang là m gì?
- Nói rồi. Cháu vừa ngá»§ má»™t giấc, dáºy thấy mưa, rồi gá»i cho chú. Chú Ä‘ang là m gì?
- Chú vừa từ rạp ciné vỠđây. Và bây giỠthì đang nghe cháu nói chuyện.
- Lúc nãy cháu gá»i tá»›i. Có ai đó bảo chú Ä‘i vắng. À, Ä‘i ciné sướng quá ta. Phim gì đó chú? Chắc là hay?
- Chú quên tên rồi, và cũng quên luôn chuyện phim.
- Äó, chú hay quên lắm mà . Rồi chú sẽ quên mất cháu.
- Không. Chú nhá»› hoà i. Bao giá» cháu vá» Äà Lạt?
- Sắp vá». Mẹ bảo thế. Cháu vá» má»™t mình.
- Nếu rảnh, chút nữa chú tới chơi với cháu.
- Tháºt không chú, để cháu đợi.
- Cháu sắp sá»a Ä‘i đâu à ?
- Không. Cháu không đi. Chút nữa chú tới nghe.
Cháu há»i chú nhiá»u chuyện lắm.
- Chút nữa chú tới.
- Dạ.
Tôi cúp máy. Tiếng “Dạ†cá»§a Vân ngoan lắm. Tôi nghe ngá»t lịm ở cổ. Chiá»u nay, công việc tháºt nhà n rá»—i. Tôi Ä‘i loanh quanh trong phòng, nhá»› lại ngôi nhà cá»§a Vân duá»›i chân cầu Công Lý. Nhà cá»§a Dì nà ng. Ngôi nhà đẹp nhất từ trước tá»›i giá» mà tôi trông thấy. Mưa vẫn rÆ¡i rÆ¡i từng hạt nhá». Mưa như vui mừng, và tôi cÅ©ng nghe nôn nao má»™t cảm giác lạ. Tôi dụi mẫu thuốc và o cái gạt tà n trên bà n. Tắt máy lạnh và bước ra khá»i phòng. Ngưá»i bạn từ dưới Ä‘i lên há»i :
- Äi hả?
- Äi. Chẳng có việc gì.
- Äã nghe Ä‘iện thoại gá»i lại chưa?
- Rồi.
- Nà ng hả?
Tôi cưá»i, bước xuống cầu thang :
- Không. Quen thôi.
Ngưá»i bạn dưá»ng như còn đứng nhìn theo. Những báºc thang nối dà i quen thuá»™c. Buổi chiá»u lẩn khuất bóng tối. Ngá»n đèn và ng trong phòng trá»±c đẹp mÆ¡ hồ như bóng trăng má»™t đêm khuya. Tôi xuống nhà lấy xe và chạy cháºm dưới mưa nhá». Mưa không là m ướt áo. Thứ mưa bụi ngà n Ä‘á»i hiếm hoi trong thà nh phố mưa tà n bạo nà y.
Vân ra mở cổng cho tôi. Nụ cưá»i cô bé rạng rỡ. Vân há»i :
- Chú thấy cháu lạ không?
- Lạ. Cháu lớn hơn lần trước chú gặp.
- Cháu sắp ăn sinh nháºt mưá»i bảy tuổi rồi chứ bá»™.
- Nhà vắng hả cháu?
- Vắng. Chỉ có mình cháu vá»›i đứa em. Nó nghịch như gì. Má»i chú và o.
Tôi bước Ä‘i bên cạnh Vân. Ở đây mưa vừa tạnh. Khu vưá»n nhá» xanh mướt sau cÆ¡n mưa. Những trái bùm sụm chÃn đỠtrong cây um rùm lá xanh.
Vân mở cánh cá»a lá»›n má»i tôi và o. Nà ng ngồi chiếc ghế bên cạnh. Äứa em nhá» cá»§a nà ng chạy ra. Vân giá»›i thiệu :
- Tưá»ng Minh đấy chú. Má»›i có ba tuổi. Nó Ä‘eo cháu ghê lắm. Cháu vỠđây không có ai để chÆ¡i, chỉ chÆ¡i vá»›i nó.
Äứa em ngồi trong lòng nà ng rồi tuá»™t xuống đất chạy quanh bà n, tá»›i kéo tay tôi. Tưá»ng Vân lưá»m em nhưng nó không sợ. Tôi cưá»i :
- Sợ chú không?
Äứa bé lắc đầu. Tưá»ng Vân cÅ©ng cưá»i :
- Sức mấy mà nó sợ chú. Nó chỉ sợ bác sÄ©. Vì má»—i lần nó Ä‘au, mẹ kêu bác sÄ© chÃch, nó sợ cái ống tiêm lắm.
Tôi rút cây viết dắt trên túi áo giả vá» là m ống tiêm dá»a chÃch đứa bé. Nó sợ tháºt, vá»™i chạy đến bên chị. Miệng lắp bắp những câu không rõ :
- Äừng bác sÄ©.
Tôi cưá»i trước giá»ng nói đớt dá»… thương cá»§a đứa bé. Trông hai chị em giống nhau. Nhưng tôi chưa há» nghe Tưá»ng Vân nói nà ng có em nhá». Tưá»ng Vân ngồi kể vỠđứa em, vá» những trò chÆ¡i mà hai chị em thưá»ng chÆ¡i vá»›i nhau. Tôi thấy căn nhà nà y dá»… yêu hÆ¡n vá»›i những lá»i Tưá»ng Vân kể. Tôi hình dung ra má»™t ngà y trôi qua ở đây. Buổi sáng, buổi trưa, buổi chiá»u, buổi tối? Tôi há»i :
- Rồi buổi tối cháu là m gì?
- Ngà y trước cháu há»c bà i. Bây giá» rảnh rồi. Cháu xem tivi rồi Ä‘i ngá»§. Nhưng sợ ma quá chú Æ¡i.
- Lại ma.
- Cháu sợ ghê. Nhiá»u hôm phải kéo Tưá»ng Minh qua ngá»§ vá»›i cháu. Nó ngá»§ khò. Trong khi cháu thức mở mắt lom lom cứ sợ ai đó bắt chân.
Chuyện cá»§a Tưá»ng Vân là như thế, xoay quanh căn nhà đẹp nà y. Há» hà ng cá»§a nà ng. Äứa em nà ng, con mèo cá»§a nà ng và con ma vô hình vô bóng kia. Tưá»ng Vân còn trẻ con quá.
- Cháu có gặp Hạ, hình như Hạ sắp vỠSà i Gòn hả chú?
- Hình như thế.
- Sao lại hình như. Tưởng chú biết rõ.
- Hạ bảo thi xong Hạ có thể vá». Chú biết thế thôi.
- Hạ vá» tháºt mà . Hạ mong vá» Sà i Gòn gặp chú đấy.
- Chú sắp Ä‘i Äà Lạt vá»›i má»™t ngưá»i bạn, định sẽ ghé thăm cháu. Không ngá» cháu lại vá» Sà i Gòn. Tại sao cháu lại vá»?
- Cháu theo Mẹ cháu, chứ bộ.
- Ở chơi tới ngà y chú vỠđược không?
- Chắc không được. Tùy ở Mẹ cả. Mẹ cho cháu ở thì cháu ở, mẹ Ä‘uổi cháu vá» thì cháu vá».
- Chú má»i cháu ở lại Sà i Gòn, cháu không ở sao?
- Cháu ở đây với ai? Mẹ sẽ đi Nha Trang. Dì Phước cháu cũng đi. Chị Như vỠPhan Thiết. Nhà nà y sắp bán, cháu ở lại với con ma à ?
- Chú sẽ tá»›i đây chÆ¡i vá»›i cháu. ThÃch Ä‘i đâu chú đưa Ä‘i.
- Thôi, cháu vỠkẻo Mẹ la chết.
Mẹ cá»§a Vân, tôi nghe nà ng nói nhiá»u vá» Mẹ, nhưng tôi chưa gặp bà lần nà o. Mẹ cá»§a Vân như thế nà o đối vá»›i nà ng? Má»™t ngưá»i đà n bà yêu thương con rất má»±c?
Má»™t ngưá»i mẹ cởi mở và rá»™ng lượng? Và dÄ© nhiên phải còn trẻ. Tôi không thể hình dung ra được. Tôi chỉ biết ba Vân ngưá»i Bắc, còn mẹ Vân ngưá»i Huế, và Vân nói giá»ng Bắc pha Huế. Nà ng không thÃch tôi nháºn xét như thế. Nà ng bảo đó là giá»ng Äà Lạt.
- Hạ là sao hả chú?
- Má»™t ngưá»i thân thiết cá»§a chú ở Äà Lạt, cÅ©ng như cháu.
- Hân hạnh cho cháu ghê. Nhưng chắc gì chú thương cháu hoà i. Mai mốt cháu thà nh ngưá»i lạ.
- Không bao giá».
Con gái hay lo sợ những Ä‘iá»u xa xôi. Là m sao tôi có thể quên Vân cho được. Sợ nà ng quên tôi thì có. Tôi cưá»i :
- Mai mốt cháu lớn. Cháu sẽ quên mất chú.
- Mai là bao giỠhả chú?
- Ngá»§ má»™t đêm thức dáºy thấy mặt trá»i lên.
- Cháu không thÃch mặt trá»i. Cháu chỉ thÃch trăng thôi. Ngoà i khu vưá»n kia đêm trăng đẹp lắm chú Æ¡i.
- Cô bé mÆ¡ má»™ng và o báºc nhất trên thế giá»›i.
- Cháu mà mÆ¡ má»™ng. Cháu há»c Hóa - Sinh mà .
- Há»c Hóa - Sinh mà mÆ¡ má»™ng vẫn mÆ¡ má»™ng được như thưá»ng.
- Tụi bạn bảo cháu là con ngưá»i tình cảm. Chú thấy thế nà o?
- Bạn cháu quê ba cục.
- Trá»i Æ¡i, chú chỉ chê ngưá»i ta không.
- Tại vì hỠkhông nhìn thấy gì ở cháu hết.
- Chú nhìn thấy gì?
- Nhiá»u thứ lắm.
- Chắc là có một thứ đáng ghét. Cháu biết. Rồi sẽ không ai thương cháu hết, chỉ có Mẹ cháu thương cháu.
- Tại sao cháu nói như váºy?
- Cháu buồn. VỠđây cháu có một mình.
- Nếu còn ở lại. Äi Äà Lạt vá» chú sẽ đưa cháu Ä‘i chÆ¡i. Chú Ä‘i có ba hôm thôi. Cháu ở lại chứ?
- Tùy ở Mẹ.
- Cháu xin phép Mẹ đi.
Vân gáºt đầu :
- Rồi cháu xin.
- Cháu vui chứ?
- Cháu đang vui.
- Cháu gá»i gì vá» Äà Lạt chú mang cho.
- Cháu định viết má»™t bức thư cho em cháu. Tưá»ng Vy đó chú biết không?
Tôi cưá»i :
- Dĩ nhiên là chú chưa biết.
Tưá»ng Vân ngó tôi cưá»i :
- Nhưng Tưá»ng Vy thì biết chú rồi. Hồi trước, má»™t lần chú tá»›i nhà cháu vá»›i Hạ, Vy gặp. Chú nhá»› không?
- Chú có trà nhớ tồi nhất thế giới. Bao giỠcháu biên thư?
Tưá»ng Vân im lặng má»™t chút rồi lắc đầu :
- Nhưng thôi. Rồi cháu cÅ©ng vá» Äà Lạt. Cháu ghét thà nh phố đó. Nó là m cháu bị Ä‘au đầu liên miên. Vá» Sà i Gòn cháu thấy đỡ hÆ¡n.
- Váºy mà cháu cứ đòi vá» Äà Lạt sá»›m.
- Cháu đâu có muốn vá».
- Nghĩ cháu sẽ ở lại?
- Cháu cố gắng xin Mẹ. Chỉ sợ Mẹ không cho thôi.
- Sinh nháºt cháu thÃch được ngưá»i ta tặng gì?
Tưá»ng Vân cưá»i lá»›n :
- Ngưá»i ta hay là chú?
- Chú.
- Cháu không biết mình thÃch gì nữa. Cháu quê lắm chú Æ¡i.
Tôi ngồi báºt ngưá»i ra sau thà nh ghế, buông má»™t tiếng thở dà i :
- Bây giá» chú không còn muốn Ä‘i Äà Lạt nữa.
- Äi Ä‘i chú Æ¡i. Hạ đợi chú trên đó mà .
- Chú đang buồn.
- Ừ nhỉ, sao chú cứ than buồn?
Äá»™t nhiên giữa Vân và tôi có má»™t khoảng không im lặng. Vân ngồi bất động trong ghế, hai tay vòng qua ôm lấy hai đầu gối. Chiếc ghế quá rá»™ng. Vân lá»t thá»m trong đó như má»™t thiếu nữ trong tranh vẽ. Chiếc ghế bá»c da xanh thẫm, áo cá»§a Vân lấm tấm những hoa mà u trắng. Mái tóc rÅ© xuống. Äôi mắt Vân buồn và tối. Tá»± nhiên tôi nghÄ© là Vân Ä‘ang khóc.
Tôi há»i :
- Vân đang khóc đấy à ?
Vân cưá»i, đôi mắt long lanh như pha lê :
- Äâu có chú. Nhiá»u khi Vân muốn khóc ghê lắm mà khóc không được.
Tôi hút thuốc và im lặng ngắm Vân. Tôi không biết nói vá»›i nà ng như thế nà o. Tôi Ä‘ang xúc động, tá»±a hồ có những cÆ¡n sóng nhá» vá»— trong lòng. Tôi yêu nụ cưá»i cá»§a Vân như má»™t đóa hoa đẹp và buồn. Vân vừa là má»™t cô bé. Vân hiá»n và khôn ngoan. Phòng khách quá rá»™ng. Vân quá nhá» bé vá»›i má»™t chá»— ngồi. Bình thưá»ng và o đây nếu Vân không lên tiếng chắc là tôi không ngó thấy được nà ng. Ở phòng khách nà y chắc Vân thưá»ng ngồi má»™t mình trong từng buổi sáng sá»›m, và từng buổi chiá»u cho đến khi nắng sáng sá»›m, và từng buổi chiá»u cho đến khi nắng nhạt ngoà i khu vưá»n nhá». Vân bá»—ng nói :
- Chú có hút thuốc nhiá»u không?
- Chú hút rất Ãt. Và không hút được thuốc nặng.
- Ngà y xưa, cháu rất sợ khói thuốc, Bố cháu hút là cháu chạy đi chỗ khác.
- Còn bây gi�
Vân ngó tôi. Chá»›p mắt và cưá»i. CÆ¡n mưa đã tạnh hẳn bên ngoà i. Tạnh hẳn lúc tôi và o cÅ©ng nên, nhưng tôi quên mất. Trong căn phòng nà y tôi không nghe thấy gì hết. Tấm mà n dà i che kÃnh được Vân kéo qua má»™t bên, chừa má»™t khoảng nhỠđể tôi thấy ánh sáng yếu á»›t cá»§a buổi chiá»u Ä‘áºu trên những đỉnh cây ngoà i rà o cao, những song sắt mà u nâu sẫm. PhÃa trước là con đưá»ng. Hình như Vân Ãt khi ra đứng ngoà i đó. Vân thui thá»§i trong nhà như má»™t con mèo để chỠđợi ngà y trở vá» thà nh phố cá»§a nà ng. Tôi nghÄ© là Vân buồn lắm.
- Chú nhìn Vân hoà i.
- Ở đây chú biết nhìn ai bây giá». Có mấy bức tranh, mấy bức tưá»ng, chú nhìn hết rồi.
- Nhìn cháu để thấy cháu đáng ghét. Phải không chú?
- Ngược lại là đằng khác.
- Chú xạo.
- Nhà vắng quá. Nhưng chú thÃch nhà nà y. Tại sao lại bán Ä‘i. Nếu chú có tiá»n chú mua liá»n.
- Cháu không biết nữa.
- Rồi ai sẽ đến ở đây?
- Má»™t ngưá»i lạ mặt.
- Uổng ghê.
Tưá»ng Vân nhìn tôi cưá»i buồn. Tôi cÅ©ng cưá»i, vì cÅ©ng chẳng biết nói gì hÆ¡n. Äứa em nhá» cá»§a Tưá»ng Vân lại chạy đến. Nó nhìn tôi, ánh mắt tá» vẻ thân thiện. Chị em nà ng như chị em búp bê. Tôi nghÄ© như thế và cưá»i má»™t mình.
Có tiếng chuông reo ngoà i cổng. Tưá»ng Vân chạy ra. Má»™t lúc cùng vá»›i Thanh Chi bước và o. Lâu quá má»›i gặp cô bé nà y. Thanh Chi nhìn tôi cưá»i, trông cô bé khác ngà y xưa nhiá»u.
Tôi nói với Chi :
- Lâu quá mới gặp. Cô bé biến đi đâu mất tăm thế?
- Em vẫn ở Sà i Gòn.
- Thi thế nà o?
- Chắc là rớt.
Tôi ngó cả hai cưá»i :
- Sao ai cũng kêu rớt?
- Tưá»ng Vân chắc Ä‘áºu, em chắc rá»›t.
- Không có đâu chú. Thanh Chi chắc Ä‘áºu, còn cháu chắc rá»›t. Trá»i Æ¡i, nếu rá»›t cháu trốn luôn không còn dám gặp ai.
- Không ngỠgặp anh Lam ở đây, ngạc nhiên ghê.
- Có gì mà ngạc nhiên. Rồi sẽ quen nhau hết mà .
- Anh tới lâu chưa?
- Lâu rồi. Từ lúc mưa chưa tạnh. Bây giỠnắng lên rồi.
- Anh Lam trông gầy hÆ¡n ngà y xưa nhiá»u. Chắc tại nhiá»u cô để nhá»› phải không?
- Không có ai hết. Anh chỉ có một mình thô cô bé ơi.
- Không tin. Anh mà một mình thì trái đất nà y cũng cô đơn luôn.
- Trái đất vốn cô đơn mà bé.
Cả ba cùng cưá»i. Tôi nhắc lại những Ä‘iá»u đã nói lúc nãy vá»›i Vân. Rồi đứng lên cáo từ. Vân và Chi đưa tôi ra cổng. Nắng nhạt trên những tà u lá chuối to Ä‘ang vẫy trong gió. Tóc Vân phá»§ hết má»™t bên mặt. Tôi hy vá»ng mai mốt trở vá» Sà i Gòn còn gặp lại Vân ở đây, đứng cưá»i vá»›i tôi trong khu vưá»n nhá» nà y.
Tôi vỠnhà . Trên bà n viết của tôi có mấy trái ổi và bức thư ngắn của Trâm.
“Chú Lam.
Chá» hoà i không thấy chú vá». Có mấy trái ổi chị Truyá»n cho chú, Trâm phải leo qua bao lÆ¡n thảy và o cá»a sổ vì nếu chá» chú vá» chắc Trâm đã xÆ¡i hết. Chú gặp bạn chú chưa? Äi đâu mà lâu quá trá»i. Chắc tá»›i nhà cô nà o chứ gì. Và i hôm nữa hai chị em không còn ở đây. Ba đổ vá» Huế. Phải Ä‘i theo. Buồn quá Ä‘i. Chị Truyá»n ngồi khóc hoà i. Bây giá» Trâm chưa khóc nhưng mai mốt chắc khóc dữ lắm. Xa ngôi nhà nà y buồn quá. Nhá»› chú, nhá»› đủ thứ hết. Chú có nhá»› chị em cháu không? Chắc là không. Ä‚n ổi để sá»a soạn chia tay nghe chú. Buồn ghê. Khi nà o gặp chú sẽ nói chuyện. Chị Truyá»n Ä‘ang khóc và há»i thăm chú đấy. Thương chị ấy ghê nÆ¡i.
Trâmâ€
Bức thư ngắn cá»§a Trâm là m tôi sững sá». Hai chị em cô bé sắp sá»a rá»i bá» thà nh phố nà y để tá»›i má»™t thà nh phố khác. Huế. Thà nh phố đó xa xôi quá. Tôi đứng bất động vá»›i bức thư trong tay. Nhìn qua bao lÆ¡n tôi thấy cá»a sổ nhà Trâm đóng kÃn. Những vạt nắng Ä‘áºu há» hững mong manh sắp tà n. Tại sao có những cuá»™c từ biệt bất ngá» như thế nhỉ? Và chắc chị em Trâm cÅ©ng buồn ghê lắm. Thế là tôi sẽ ở lại đây má»™t mình như những ngà y trước. Những ngưá»i quen biết cuối cùng còn lại, cÅ©ng sắp ra Ä‘i. Tôi thà nh tháºt nhá»› Trâm. Cô bé nhá» nhắn, dá»… thương như búp bê má»—i sáng, má»—i chiá»u hay đứng nhìn tôi từ bao lÆ¡n bên kia. Rồi những cháºu cúc và ng cá»§a tôi sẽ trổ bông khác, để sẽ tà n tạ trong quên lãng êm Ä‘á»m vì không còn ai xin nó cà i lên tóc. Chị em Trâm vá» Huế, thà nh phố muôn trùng vá»›i tôi. Mưa nắng ở đó sẽ là m má»m những ká»· niệm nhá», sẽ là m phai má» khu xóm nà y, con ngõ thân quen vá»›i những bước chân Ä‘i vá» má»—i ngà y nà y. Bao giá» gặp lại? Tôi bùi ngùi nhìn những trái ổi xanh ngon mắt nằm trên bà n. “Ăn ổi để sá»a soạn chia tayâ€. Câu nói thÆ¡ ngây sao là m tôi ngáºm ngùi quá đỗi. Tôi mở cá»a ra đứng ngoà i bao lÆ¡n. Buổi chiá»u theo vá»›i nắng tà n tạ hết. Rồi sẽ chỉ còn những mái nhà và những bức tưá»ng cheo leo trong ánh sáng cuối cùng cá»§a ngà y. Và ngà y cÅ©ng sắp hết trong thinh lặng buồn rầu riêng tôi. Thuáºn và Tuế vẫn chưa vá». Tôi cÅ©ng Ä‘ang sá»a soạn cho má»™t chuyến Ä‘i. Chiá»u nà y tôi nhá»› Hạ. Tình yêu má»ng manh sương khói đó rồi cÅ©ng sẽ tan mất như má»™t áng mây vướng trên chóp đồi cây xanh Ä‘en tôi trông thấy, trên đưá»ng vá» thà nh phố cá»§a nà ng.
Truyá»n bá»—ng mở cá»a và thấy tôi. Nhìn thoáng tôi thấy mắt nà ng đỠhoe. Tôi há»i :
- Bao giá» Truyá»n Ä‘i?
- Chưa biết anh ạ. Ba còn chỠphương tiện. Nhưng chắc chỉ và i hôm nữa thôi.
- Buồn không?
Há»i xong tôi má»›i thấy mình ngá»› ngẩn. Truyá»n im lặng nhìn ra phÃa khác. Tôi cố pha trò :
- Äi chá»— khác ở rồi sẽ có nhiá»u bạn má»›i. Vui hÆ¡n chứ sao lại buồn?
- Truyá»n không thÃch Ä‘i tà nà o. Xin ba cho ở lại mà không được.
- VỠHuế và i tuần chắc cô bé sẽ quên hết chuyện hôm nay.
- Hay nhớ hoà i nơi đây rồi khóc mù cả mắt?
- Huế đẹp lắm Truyá»n Æ¡i.
- Nhưng không phải thà nh phố cá»§a Truyá»n. Sà i Gòn đáng nhá»› hÆ¡n.
- Ra Huế, thà nh gái Huế, đừng quên tôi nhé.
Truyá»n gượng cưá»i :
- Quên sao được. Nhất là bà i thÆ¡ anh là m tặng cho Truyá»n hôm sinh nháºt.
- Ra đó, cho địa chỉ, tôi sẽ viết thÆ¡, và là m thÆ¡ gởi ra cho hai chị em Truyá»n Ä‘á»c.
- Tháºt chứ anh Lam?
- Tháºt. Tôi mến chị em Truyá»n. Tôi sẽ ăn ổi để sá»a soạn má»™t cuá»™c từ biệt.
Truyá»n cưá»i. Tôi cÅ©ng cưá»i. Tôi không ngá» cô bé nghịch ngợm hôm nà o cÅ©ng có thể khóc mùi trước lúc ra Ä‘i.
Tôi còn muốn nói nhiá»u vá»›i Truyá»n, nhưng tôi sợ vô tình là m cô bé khóc nữa. Tôi im lặng dõi nhìn má»™t cánh chim lẻ loi chao lượn giữa trá»i chiá»u. Truyá»n tháºt tá»™i nghiệp. Nhưng tôi còn là m gì được để kéo dà i khoảnh khắc chia tay? Và i hôm nữa căn nhà sẽ đóng kÃn cá»a. Và rồi sau đó có ngưá»i khác đến ở. Nhưng ngưá»i khác là ai? Có dá»… thương như chị em Truyá»n? Có dà nh cho tôi những nụ cưá»i, những lá»i há»i han trìu mến? Và là m sao tôi có dịp bước và o khu vưá»n nhá» kia để lại nhìn thấy Truyá»n và bạn bè vui đùa? Tôi chẳng còn chút hy vá»ng nà o cho má»™t lần gặp lại Truyá»n nữa ư?
|
 |
|
| |