Ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa, nghe nói đâu từ thời ông Bảo Đại, ở dưới chân núi nọ có một cặp vợ chồng già cả tên là Thạch Ngởi. Nghe đâu họ đã 97 tuổi rồi, vì già cả nên họ không làm gì ra tiền, nên hàng ngày ông đèo bà đi ra chợ bán vàng sống qua ngày. Ặx!
Họ có một kho vàng 4.000 tấn. Vì sao ư? Vì lúc trẻ họ chuyên đi hành hiệp trượng nghĩa, cướp phú tế bần như Thiên Hạ Vô Tặc của Lưu Đức Hoa vậy. Lại nói, họ chuyên hành thiện, lấy của giàu chia cho người nghèo như vậy, nhưng đã gần trăm tuổi rồi vẫn chưa có con...
Lúc này ở trên trời đang oánh nhau tơi bời khói khói lửa, một tên Đại ma đầu đánh thẳng zô điện Linh Tiêu của Ngọc Hoàng, nó nói:
- Ngày xưa thằng khỉ đá chỉ có 72 phép mà còn đại náo hai lần, chẳng lẽ ta đây có gần 300 phép lại không chiếm được Thiên đình...
Rồi nó kể ra một đống phép, nào là phép cộng, phép trừ, phép nhân, phép chia, đẳng thức, luỹ thừa.... Phép trên trời dưới đất gì mà nó từng học kể ra một dọc....
Nhưng dù sao thì "một tay khôn địch hai nắm, hai nắm khó địch bốn tay". Nên tên Đại ma đầu bị một bầy thiên binh xúm lại đánh bầm mặt bỏ chạy về trần gian. Ngọc Hoàng liền sai tổng động viên ngay 75.000 quân kéo xuống càn quét, đập tan hang ổ của tên Đại ma đầu. Một ông Thiên sư nổi tiếng nhiều chuyện tấu rằng như thế rất tốn kém quân phí và bày cho Ngọc Hoàng một kế "Nhất tiễn hạ tam kê", sai thằng Thiên tử út hạ phàm trừ yêu.
Thằng Thiên Tử đó vừa tròn 10 tuổi, nhưng vốn nổi tiếng mê gái. Nó hỏi ngay:
- Dưới đó có gái đẹp không?
Ngọc Hoàng sau mấy ngàn năm ở ngôi, phải lần đầu tiên nói dối:
- Có có, nhiều lắm.
Thằng Thiên tử chưa kịp hỏi gì thêm thì bị xô xuống rồi....
Hôm đó như mọi ngày, ông bà Thạch đi đổi vàng lấy thức ăn. Trên đường về bỗng thấy một đứa trẻ béo ỵ ngồi khóc bù lu bù loa. (Ờ thì trên Trời là Thiên Đàng, ăn chơi thôi có làm gì đâu mà không béo)
Ông bà hỏi vì sao nó khóc, nó đáp nó tìm cha mẹ nó. Ông bà hỏi:
- Thế con có chịu làm con ta không?
Nó cũng chưa có chỗ nào để đi nên đi theo ông bà. Từ đó nó sống chung với ông bà, họ cưng nó hơn bắt được vàng, vì đến cuối đời lại vớ được một đứa con. Dân quanh vùng quen gọi nó là Thạch Tử, vì là con của ông bà họ Thạch.
Thạch Tử dần dần lớn lên. Mặc dù ông bà Thạch mua rất nhiều thứ chăm nom cho đứa con từ trên trời rơi xuống của họ, nhưng Thạch Tử vẫn ngày càng gầy rộc đi. Vì khi ở trên trời, Thạch Tử ăn toàn khô lân chả phụng nên xuống đây ăn không quen...
#
Thắm thoắt bốn năm trôi qua, Thạch Tử lớn hơn và hắn hay viện cớ đi đốn củi để tìm mục tiêu của đời hắn: Gái đẹp. Hắn đi từ sáng sớm đến tối mịt qua khắp các làng mà chẳng thấy cô gái nào xinh đẹp vừa ý. Đến tối muộn, hắn hối hả vào rừng đốn mẹ đốn cha một bó củi rồi về trình cha mẹ cho có chiếu lệ. Một lần nọ như mọi ngày, hắn đang hối hả đốn củi thì nghe tiếng quát:
- Dừng lại!
- Ai đó? Ông là ai?
- Tao là kiểm lâm.
Thạch Tử nhìn lại thấy chỉ có một ông già tóc bạc luộm thuộm đi tới thì chẳng sợ, nói:
- Ông kiểm lâm thì đi kiểm đi, tôi đốn củi liên quan gì ông.
Ông lão ngớ người một lúc, nói:
- Ban ngày ta là kiểm lâm, ban đêm thì không...
Thạch Tử hỏi ngay:
- Thế ban đêm làm gì? Lâm tặc à?
Ông lão trợn mắt:
- Ngươi...
Thạch Tử cũng tròn mắt ra:
- Chứ ban đêm không kiểm lâm vào rừng làm gì?
Ông lão thét lên:
- Đồ đệ dám vô lễ!
Nói rồi ông ta lấy cây gậy chống quất Thạch Tử một phát đau điếng rồi bỏ đi mất. Sau đó lần nào Thạch Tử đốn củi cũng gặp ông ta và bị ông ta đánh cho một cái. Hắn đã cố gắng né tránh và đỡ gạt nhưng đều thất bại, dù đã chuyên chú lắm rồi. Hắn uất lắm nên dần không quan tâm gái nữa, mỗi ngày đều đi thẳng vào rừng....
Một thời gian sau, ông bà Thạch thấy khác lạ nên hỏi, Thạch Tử kể lại. Nghe xong, ông bà giận lắm, liền truyền lại cho Thạch Tử những tuyệt kỹ mà họ từng tung hoành giang hồ mấy mươi năm.
Cứ thế trôi đi, Thạch Tử lớn thêm, tay chân cứng cáp hơn, có đủ căn bản hơn. Một lần nọ, Thạch Tử đánh nhau với ông lão dữ dội, sau đó đánh được ông lão một gậy. Chưa kịp mừng thì ông lão hiện nguyên hình là một vị Hỗn Nguyên Tiên, nói: "Ta được Ngọc Hoàng sai xuống đây dạy dỗ ngươi".
Rồi ông lão bắt buộc Thạch Tử bắt đầu học phép. Những phép có thể kể đến như Nhảy ngựa Găng-nam Sờ-tai, múa rìu qua mắt thợ, ngư phu chày lưới cá và đập đá cho lá phải rụng...
Ngày qua tháng lại, khi đó Thạch Tử đã 20 tuổi rồi, hắn liền từ giã sư phụ và cha mẹ để lên đường tìm vợ, vì đủ tuổi kết hôn rồi.
Chương 2.
Lại nói về một trấn nọ, có một tên phú hộ tên là Lý Bí nổi tiếng giàu có. Mà giàu thì trắng trẻo, đẹp trai, có nhiều tiền cua gái, nên có nhiều gái theo. Mà hễ có nhiều tiền thì sẽ có nhiều cách chiếm đoạt tình yêu..... Ý là vốn thời xưa đâu có giống thời nay mà đi khâu đi vá bao nhiêu lần cũng được. Còn mèo thì đâu có chê mỡ bao giờ nên hắn cứ tán rồi bỏ, hại đời vô số thiếu nữ. Khiến họ phải nhảy sông nhảy lầu không biết bao nhiêu mà kể...
Vì hắn làm khổ không biết bao nhiêu gái như vậy nên oán hận chất chồng, làm hắn tội lỗi ngập đầu.... Ngập đầu tức lút đầu hắn luôn, chỉ còn hai tay đưa lên chới với. Chợt một cánh tay mạnh mẽ, rắn chắc kéo hắn lên. Đó là Thạch Tử, vì đi ngang thấy hắn nên ra tay giúp.
Trên đường đưa Lý Bí về, cả hai trò chuyện và hắn ngỏ ý sẽ tìm giúp Thạch Tử một người vợ:
- Ơn nghĩa của Thạch huynh đối với Lý mỗ đây thật to lớn vô cùng, to hơn cả bồ lúa mùa gặt. Tiểu đệ nhất định tìm cho Thạch huynh một người vợ bảo đảm vừa ý, điện nước đầy đủ, không một vết trầy xước. Ở trấn này thì từ Ka-ve đến Call-girl, từ hàng VIP cho đến hàng bở, có ai là tiểu đệ không quen không biết.
Thạch Tử vốn dĩ kẻ ở quê nào hiểu gì, chỉ nghe thấy có gái là mừng rơn. Còn Lý Bí hắn lại có ý khác. Vốn nhà hắn là một toà Villa 10 tầng, hắn tìm mãi chẳng ra Osin lau dọn...
Mẹ Lý Bí thấy Thạch Tử tuy đen đúa nhưng hiền lành, không như con trai mình thì tỏ ra thương mến, liền cho Thạch Tử và Lý Bí kết nghĩa anh em. Vì vốn Thạch Tử đen đúa nhưng nhỏ tuổi hơn nên vẫn phải gọi Lý Bí là anh.
Thế là từ đó, hàng ngày Thạch Tử quán xuyến từ lau dọn nhà và chăm sóc vườn tược, còn Lý Bí giả bộ lấy cớ đi tìm vợ cho Thạch Tử để đi la cà khắp Nam Kỳ Lục Tỉnh. Trước khi đi, Thạch Tử có hỏi:
- Lỡ như anh đang tìm vợ cho em mà thấy đứa nào vừa ý quá giữ làm của riêng thì sao?
Lý Bí tức giận nói:
- Tao xưa nay qua tay biết bao nhiêu đứa, chả lẽ đi giành một đứa với mày
- Vậy lỡ như anh thấy gái đẹp rồi cầm lòng không đặng, chả chịu nhường cho em?
Lý Bí hừ hừ:
- Thề có lão Trời già tay chân nghễng ngãng, tao mà làm vậy thì Thiên Lôi giáng mày.
Nói xong Lý Bí phất áo bỏ đi. Thế là Thạch Tử ở lại chăm sóc cây và lau dọn nhà cho Lý Bí nên dần dần lột lớp da đen, trở nên khôi ngô tuấn tú. Gái trong vùng đua nhau kéo đến nườm nượp và Thạch Tử trở thành hot-boy cho các trai trong trấn mơ ước....
Rất lâu sau, Lý Bí hết tiền trở về. Vốn ngày xưa, gái trong trấn ai cũng thích hắn, mà nay không ai thèm đếm xỉa gì đến. Cũng phải, vì hắn làm nhiều tội lỗi ngập đầu nên giờ body chỉ còn da bọc xương, nhìn chỉ to hơn cọng chỉ một tý, còn Thạch Tử da thịt sáu múi đương nhiên được yêu thích hơn. Càng ở nhà, hắn càng tức, nên hắn đi bar để giải sầu.
Đang khui chai Sâm-panh hơn một triệu, nhìn rắn lượn chưa đã mắt thì cả bọn đó đã ùa ra tiếp khách quý hết. Hoá ra tên khách quý kia nghe đâu đã thấy Xà Vương mà không chết, nên ai cũng nể trọng hắn. Nhìn thấy khối gái bu quanh tên kia, họ Lý bỗng nổi hào khí, xắn tay áo xách ngay con dao quắm đi tìm Xà Vương với ý nghĩ, rồi đây cả bọn gái sẽ ùa vào lòng hắn. Người ta khi chưa biết đời thì đương nhiên hào khí rất lớn... .
Trở về quá khứ, có một con trăn tinh tu luyện trên núi, vốn phép thuật nó cũng tầm thường thôi. Một hôm có một sĩ tử đi thi, ngang qua hang của nó chợt kêu lên "thật là chằn ăn trăn quấn". Con trăn tinh nghe gọi đến tên, nó liền bò theo sau người sĩ tử một quãng dài. Người sĩ tử đang ôn thi mấy định lý Phi Êu-clid, kinh tế vĩ mô, học thuyết Mác và lập trình các lớp C, C+. Sĩ tử thốt lên: "Ai mà nuốt được những thứ này thì quả là thiên hạ vô địch". Nói xong sĩ tử ói ra ba ngụm máu tươi, hồn vương chín suối....
Con trăn tinh nghĩ đây chắc là bí kíp thượng thừa, liền nuốt hết sách vở đó rồi đi luyện công, quả nhiên tăng tiến vượt bậc: Đầu của nó mọc lông ra, xoè mang ra như hai lỗ tai, đuôi có tua như đuôi rồng, mình óng ánh lên. Nó cười ha hả: "Chỉ cần ta nuốt được 100 người thì ta quánh hay hơn phim Hồng Kông luôn".
Haiz, tội nghiệp con trăn, dù nó đã hoá chằn và tài giỏi thì vẫn chỉ là kẻ rừng rú chưa phân biệt được Sắc hiệp, Tiên hiệp với Kiếm hiệp...
Và thế là nó bắt đầu ăn thịt người. Quan quân mấy lần vây bắt, nhưng nó đã luyện thành mình đồng da sắt chẳng mảy may thương tổn, mà còn ăn được vài chục người. Vì vậy quan phủ đành lập miếu thờ trên đỉnh núi ấy, tôn nó là Xà Vương rồi dặn mọi người tránh xa nơi đó.
Khoảng 20 năm về trước, vì việc của tên Đại ma đầu quấy rối điện Linh Tiêu, vua Thuỷ Tề đã nghe lời Ngọc Hoàng cho con gái mình đi làm kế mỹ nhân tìm bắt quái vật. Nàng công chúa này có lẽ là một trong Ngũ long, đã ngủ với trăn tinh, lúc này đã hoá Chằn, để xem thử có phải là tên ma đầu kia không. Nhưng vì vốn tính tiểu thư không biết hầu hạ, chỉ nằm trơ ra hưởng thụ, nên con Chằn bực quá nuốt luôn vô bụng, chẳng kịp dùng bảo bối. Vì còn nhiệm vụ chưa hoàn thành nên linh hồn Công chúa Thuỷ Tề phải đi đầu thai.
Cũng từ đó, Công chúa Long Cung mang tiếng là háo trai, mang tiếng đến cả anh chị em và cả cha mình. Thật là một nỗi oan khó giải./.
Lại nói con Chằn tinh hiện đã ăn được 99 người, chỉ còn một người nữa là viên mãn. Lý Bí xộc ngay vào miếu, nhìn quanh quất chả thấy con Chằn đâu nên ngồi đó chờ. "Có lẽ Xà Vương lại đi chợ hay đi quán gì đây"
Một lúc lâu, hắn ra hồ nước cạnh miếu rửa mặt cho tỉnh rượu. Chợt thấy dưới nước có hai viên trân châu lóng lánh, hắn toan lấy thì hai viên trân châu trừng lên khỏi mặt nước, hoá ra là hai con mắt con trăn to hơn cột đình. Lý Bí la lên thất thanh rồi bật ngửa ra sau chạy bò lăn bò càng chạy đi. Con Chằn tinh le lưỡi rít lên the thé: "F.U Ngủ trưa cũng không được yên"
Nói xong nó trườn lên bờ đuổi theo. Lý Bí vừa chạy được mấy bước thì ngã bổ nhào vì run rẫy, chân đứng không vững. Hắn quay đầu lại con Chằn mà lạy như tế sao. Con Chằn nói:
- Ăn thịt mi xong, ta sẽ trường sinh bất tử.
Lý Bí răng đánh vào nhau côm cốp, bảo:
- Xin Đại vương tha cho. Ngài nhìn xem, tôi gầy xơ xác như vầy không đủ giắt răng ngài. Để tôi chỉ một tên này da thịt sáu múi, đẹp trai tuấn tú hơn cả Đường Tăng, ngài ăn vào chắc chắn sẽ trường sinh bất tử.
Lại nói, mẹ Lý Bí khi nghe con bà say xỉn mang dao đi tìm Xà Vương thì liền huy động người toả ra các nẻo đường lên núi tìm. Nhưng đến chân núi không ai dám lên, bà vô cùng lo lắng. Thạch Tử nói:
- Xin mẹ hãy yên lòng, con sẽ lên núi tìm.
Lý Bí dẫn con Chằn đi xuống thì gặp Thạch Tử đi lên. Lý Bí chỉ Thạch Tử kêu lên "Nó đó". Thế là con Chằn xấn lên vồ lấy Thạch Tử, Thạch Tử liền rút cái búa là vật bất ly thân, rút ra chống trả.
Trong thâm tâm Lý Bí, Thạch Tử chẳng thể nào chống lại Xà Vương, nên nhân lúc hai bên đánh nhau liền chạy bừa xuống chân núi. Gặp mẹ hắn và đám người, hai mẹ con ôm nhau khóc hù hụ. Mẹ Lý Bí sau phút lo sợ liền nói:
- Thạch Tử tuy khoẻ mạnh, nhưng Xà Vương to lớn như thế làm sao chống đỡ. Chúng ta về nhanh kẻo nó đuổi đến nơi...
Lại nói Thạch Tử sử dụng tuyệt nghệ đánh với con Chằn tinh ở lưng núi suốt mấy tháng ròng rã bất phân thắng bại, tính ra có gần 8 vạn 4 ngàn hiệp. Con Chằn càng đánh càng yếu thế, vì nó chỉ có một cái đầu để húc, một cái miệng để cắn, thỉnh thoảng mới quất đuôi được một cái. Còn Thạch Tử thì nào tay nào búa, khi chém khi đấm khi móc, hai chân thì cứ dùng liên hoàn cước liên miên bất tuyệt như nước chảy hoa rơi. Tuy con Chằn mình đồng da sắt nhưng bên trong ruột gan thì bầm dập hết rồi. Con Chằn liền xuất tuyệt chiêu, nó vận công phun ra một vòi nước kịch độc thẳng tới Thạch Tử. Thạch Tử liền rút ngay lá khoai ra dùng phép "nước đổ lá khoai", làm nước trôi tuột đi hết, xong nhảy ngay vào bụi cỏ to đập một phát theo kiểu "đập cỏ cho rắn phải sợ". Con Chằn dù tài giỏi đến đâu cũng có điểm cố kỵ của loài rắn. Như con chuột cống dù có to bằng con mèo vẫn sợ con mèo vậy. Nó sợ đến xanh lét mặt mày, bỏ chạy rồi leo tuốt lên một cây cổ thụ quấn mình trên đó. Thạch Tử liền tung phép lưới sắt bao trùm dưới tàng cây. Con chằn ở trên cây cười khẩy:
- Chưa thấy tên nào ngu như tên này, ai lại quăng lưới như mắc võng bao giờ.
Thạch Tử liền dùng pháp "đập đá cho lá phải rụng" quất mạnh một phát vào thân cây. Cây đổ lá xuống, con chằn rơi theo xuống tấm lưới. Những mắc lưới biến ra những mũi sắt tua tủa ghim vào mình con quái vật. Khi rơi tới đất, nó thều thào:
- Ta là vô địch mà? Tại sao? Tại sao?
-
- Thạch Tử lại ngây thơ:
-
- -Ngươi vô địch vì chưa gặp ai đối địch, nay ngươi gặp ta thì phải chết thôi.
-
- Con Chằn tinh nhắm mắt chết đi, nhưng trong thâm tâm nó còn vương một điểm oán hận.
-
- *
-
- Lúc đó gần nửa đêm, Thạch Tử trở về nhà Lý Bí. Lúc này mẹ con Lý Bí đã thuê vô số bảo vệ của Tập đoàn Hoàn Cầu nổi tiếng can đảm nhất Hải Phòng, canh giữ các cửa ra vào. Còn họ thì ngủ ở các phòng trên tận lầu 10. Với ý nghĩ là nếu con Xà Vương tìm họ, nó sẽ ăn thịt hết bọn vệ sĩ trước, mà no rồi thì không tìm họ. Và nếu có tìm họ thì nó bò lên cầu thang 10 tầng phải mệt.
-
- Lại nói, vừa thấy đầu con Chằn mà Thạch Tử mang về, bọn vệ sĩ đó ngã lăn ra bất tỉnh không thốt được câu nào. Thạch Tử lên thẳng phòng Lý Bí gọi cửa. Lý Bí vừa mở ra thấy ngay đầu con Chằn thì thét một tiếng cũng lăn ra bất tỉnh. Thạch Tử qua phòng mẹ nuôi, mẹ Lý Bí vừa mở cửa phòng thấy Thạch Tử ôm đầu Chằn như đầu lân trước bụng thì quỳ xuống lạy lục van xin: “Ôi con ơi, con sống ngu thì chết lú, đừng về đây tìm mẹ với anh con. Hôm nay đây sắp đủ 100 ngày, ngày mai mẹ mời pháp sư về đây cúng đại tường rồi đốt vàng mả, con cứ yên lòng nhắm mắt”.
-
- Thạch Tử đang giải thích, mình không phải là kẻ chết rồi thì bị Lý Bí cầm côn đánh vào chân một phát đau điếng. Lý Bí quăng côn chạy bừa vào phòng mẹ, nói: “Mẹ ơi, nó không phải ma, nó chưa có đi hổng giò”.
-
- Nói xong hắn đóng sầm cửa lại suy tính. Sau đó hắn đánh tiếng “E hừ”, rồi mở cửa chỉ mặt Thạch Tử to tiếng mắng:
-
- - Sao mày dám giết Xà Vương, mày có biết đây là thần vật của vua nuôi không? Khó khăn lắm tao mới mời được xuống núi. Vừa giới thiệu làm quen thì mày nhảy vào đánh là nghĩa làm sao? Thật không biết trời cao đất dày…. Mấy hôm nay các vị Tuần Phủ, Thống Soái, Thống Binh đều tìm đến đây hỏi về tin tức Xà Vương đấy. Thôi rồi Lượm ơi, mày chết chắc.
-
- Thạch Tử vốn ít hiểu biết, liền lo sợ hỏi nên làm sao, hắn nói: “Ngươi cứ đi đi, ở đây đã có ta lo liệu, qua Mỹ Anh Pháp Úc gì đó, càng xa càng tốt”.
-
- Thế là Thạch Tử từ giã Lý Bí và mẹ nuôi ra đi. Thạch Tử không quên quay lại đốt xác con Chằn phi tang, chợt phát hiện một bộ cung tên nên mang đi. Hắn không biết đi đâu nên cứ rày đây mai đó, khi chưa có vợ thì mặt mũi nào về gặp ông bà Thạch.
-
Lý Bí ngay hôm sau mang đầu Chằn về dinh Tổng Trấn giao nộp, liền được hậu đãi. Vua nghe nói có yêu quái xuất hiện trong nước cứ như cái ung nhọt bấy lâu vẫn canh cánh bên lòng. Nay nghe nói có anh hùng xuất …thanh niên, tiêu diệt được liền như vứt được gánh nặng, xuống tận nơi Lý Bí để khen thưởng. Vua thấy Lý Bí ốm tong như cây tre lại nghĩ “Nghe nói những cao thủ võ lâm thường khô quắt queo, đúng là anh hùng dị tướng”.
Nghĩ xong liền phong Lý Bí làm đô đốc và tặng cho bức trướng Báo chí Việt Nam trung thành sáng tạo, ý nhầm. Vua tặng cho Lý Bí một chiếc tàu gọi là tàu đô đốc.
*
Nói về tên ma đầu từng đại náo triều trời. Sau khi trốn về trần gian ít lâu, phát hiện ra kho báu của Khổng Tước Đại minh vương Bồ Tát. Đây là một vị Bồ Tát thần thông quảng đại có đôi cánh y như …cánh gà mái vậy, mỗi một lần vỗ cánh bay được 9 vạn dặm, tuần du khắp cả vũ trụ. Khi vị ấy bay gần các Thiên Hà, đất cát bay ra tạo thành những thiên thạch to hàng chục tỷ tấn đến hàng trăm ngàn tỷ tấn…
Nhưng tài phép thì vẫn sẽ có người giỏi hơn, nên vốn nhìn xa trông rộng, ngài đã giấu bí kíp vào một nơi bí mật trước khi bị Như Lai thu phục…. Tên ma đầu tình cờ phát hiện ra nơi đó, hắn liền tu luyện. Chẳng bao lâu, hai tay hắn biến thành hai cánh như Lôi Chấn Tử, một lần vỗ cánh bay gần 900 dặm.
Lại nói vua có một cô công chúa vừa tròn đôi chín, xinh tươi như hoa. Vốn công chúa này là con gái vua Thuỷ Tề, vì nhiệm vụ phải đầu thai làm người. Từ nhỏ nàng đã thích săn bắn. (Cũng dễ hiểu, vì nàng là con vua Thuỷ Tề, tức Long Vương, là loài rồng, khi bay trên trời đói thì ăn gì? Tất nhiên là thịt chim thú có cánh rồi)
Một lần nàng đi săn, thấy một con chim to, có cánh y như cánh gà mái, nàng reo lên “Ô! Con này chắc từ Khu bảo tồn bay ra, ta phải mang về cho phụ vương ngâm rượu tẩm bổ”. Nàng liền giương cung bắn. Ngờ đâu đây chính là tên Đại ma đầu từng gây rối triều trời, giờ tiến hoá thành Đại bàng tinh. Nó liền ngoặc cánh né tránh rồi tức giận “Damn it! Ngắm cảnh cũng không có yên”
Nói rồi đảo thân xuống xớt công chúa bay đi. Công chúa kêu lên:
Yellow die Brother live where?! @@ (Hoàng Tử, anh ở đâu)
*
Thạch Tử sau mấy năm lặn lội đi tìm gái, đi khắp rừng sâu núi thẳm, sơn cùng thuỷ tận mà chả gặp em nào vừa ý. Thạch Tử nói “Đời mà chả có gái để ôm thì còn ý nghĩa gì”. Thế là hắn nằm dài dưới một gốc cây chờ chết…. Đang thiu thiu ngủ, hắn chợt thấy một cái máy bay bay qua. Hắn chợt giật mình: thời này làm gì có máy bay. Hắn nhìn kỹ lại là một con vật cực kỳ to lớn cắp một người con gái bay xa dần. Hắn sáng mắt hẳn lên, liền vận dụng phép nhảy ngựa Găng-nam Sờ-tai phi nước đại đuổi theo, rồi rút cung tên ra bắn.
Vốn bộ cung tên này là báu vật Thuỷ Cung gọi là Như Ý thần tiễn, vua Thuỷ Tề rất cưng con gái mình mới cho mang theo phòng thân, ngờ đâu chưa kịp sử dụng đã bị con trăn nuốt vào bụng….
Nay con Đại bàng Tinh thấy tên bay tới cũng đảo thân né tránh, ngờ đâu mũi tên vẫn xuyên qua cánh. Vì vốn Thạch Tử e ngại nó thả rơi người con gái kia, nên chỉ muốn bắn nó bị thương thôi. Con Đại bàng tinh đau quá liền lủi vào một hang to trốn tránh. Thạch Tử đến miệng hang, thấy sâu hun hút liền nghĩ “Đây chắc là động Vô Đáy, mà ta lại sợ nhất là chuột. Thôi để lấp hang lại rồi tính sau”
Nghĩ xong, Thạch Tử liền gọi ngay mấy chú lâm tặc cho vài xe gỗ đổ xuống lấp hang. Thế nhưng vì động khá sâu nên các chú lâm tặc phải huy động chở gỗ ngày đêm từ các tỉnh Tây Nguyên về trút xuống mới đủ, dẫn đến việc rừng bị tàn phá nghiệm trọng. Âu việc cũng vì một người mà mắc tội với người khác…
Lại nói Thạch Tử cảm thấy con yêu tinh này không phải tầm thường, e rằng gỗ không đủ sức giữ nổi, nên Thạch Tử liền bỏ công lặn lội lên Ba Vì cầu Tản Viên Hiển Thánh nhờ giúp đỡ.
Tản Viên Hiển Thánh là một vị chánh thần được dân Đại Việt tôn sùng cũng như Dương Tiễn Đại Thánh trong Đạo giáo. Hiển Thánh liền nói:
- Muốn vác đá lấp hang thì có gì là khó, để ta tiêm cho một liều steroid.
Thạch Tử phát hoảng xua tay:
- Thôi thôi mạnh cái này mà yếu cái kia thì còn gì số đào hoa của tôi nữa…
-
Hiển Thánh đành dạy cho Thạch Tử phép dời non đảo hải. Thạch Tử vội vã trở về thì gặp Lý Bí dọc đường….
*
Số là Lý Bí được vua ban cho cái tàu, gọi là tàu đô đốc, nhưng vì không quen đi biển nên bị say sóng. Sau khi ói tận mật xanh mật vàng thì chợt bị điệu vào cung. Vua đang thập phần lo lắng cho con gái bị bắt nên nói với Lý Bí:
- Khanh mà không cứu được công chúa về đây thì khanh trẻ mãi không già đó
Thằng phiên dịch của vua giải thích:
- Trẻ mãi không già là tóc không bao giờ bạc. Mà tóc sống mới bạc, chứ tóc chết rồi thì chỉ mục nát thôi.
Lý Bí nghe nói sợ vỡ mật ra. Cũng may vỡ mật mà hắn không chết. Tại sao à? Tại vì khi đi biển hắn ói hết mật rồi, nên giờ chả còn tí nào trong túi mật, nên hắn không chết là vậy. Đúng là trong cái rủi có cái may…