[Truyện Việt] Khủng Long Thần Giới - Hoàng Ma viết
Tên truyện: Khủng Long Thần Giới
Tác Giả: Hoàng Ma
Thể loại: Không biết xếp vào tiên hiệp hay huyền huyễn nữa .
Lời nói đầu: Acc này post truyện "Hoàng Gia Hồn Giả" là do bạn mình viết, mình ko liên quan đâu nhé (cũng viết hộ vài đoạn thôi ) Chỉ có bị nó tranh máy viết truyện thôi
Do còn tham gia dịch thuật nên truyện này không ra nhanh được, một tuần một hai chương thôi. Mong các bạn ủng hộ.
Nội dung truyện:
Nhân vật chính tên là Trương Hải, hắn là người Việt Nam nhưng lại mang trong người gần chục dòng máu khác nhau. Chính vì thế mà hắn mới tu luyện được cả ba trường phái tu luyện chính trên thế giới.
Nhưng theo truyền thuyết thì hắn lại là kẻ Hủy Diệt Thế Giới, chính vì thế mà mới bị truy sát. Trong lúc truy sát thì hắn lại ngộ ra được đại đạo, chính vì thế mà các tộc trưởng mới dùng vũ khí bí mật để tiêu diệt hắn. Vũ khí bí mật không giết mà lại đưa hắn vào đường hầm thời gian.
Hắn xuyên ngược quá khứ về 65 triệu năm trước, thời kỳ mà thế giới toàn khủng long. Nhưng rất tiếc là hắn lại phải phong ấn tất cả ký ức lại mới có thể giữ được. Đường hầm thời gian đã biến hắn trở thành một đứa trẻ sơ sinh, không có sức mạnh, không lực lượng, không có ý thức rõ ràng.
Trong cái thế giới khủng long này, không chỉ có những con khủng long to lớn như người ta vẫn nói mà còn có cả người khủng long. Đó là loài người đã tiến hóa từ khủng long, bề ngoài họ không khác gì với loài người, nhưng khi chiến đấu thì lại để lộ ra những thiên phú bản năng của mình. Có thể nói họ cực kỳ mạnh mẽ.
Trong thế giới này còn có linh trưởng tộc, cũng chính là loài người cổ đại, nhưng họ giống người khủng long ở chỗ cũng có thiên phú cực kỳ kinh khủng.
Trương Hải từ bé bị tưởng là linh trưởng tộc, vì thế bị người ta lên kế hoạch đào tạo thành gián điệp tương lai chống lại linh trưởng tộc. Mỗi tội hắn lớn lên không có thiên phú, quá yếu đuối, bạc nhược và cho đến một ngày…
Truyện viết theo sở thích của Hoàng Ma: có gái. Trong thế giới này xinh đẹp nhất là Sauro tộc (tộc khủng long cổ dài), họ thân hình cao ráo, làn da trắng và cái cổ dài xinh đẹp, hình dáng không khác gì thiên nga giữa bầy vịt. Đẹp không kém họ lại là Trex tộc (T-Rex), con gái của chủng tộc này cực kỳ xinh đẹp nhưng lại là “mẫu bạo long” chính gốc, củ hành Trương Hải không ít nhưng cuối cùng vẫn…
Nói chung là cứ đọc và ủng hộ ca đi nhé
Truyện được lấy ý tưởng khởi đầu từ "doremon trong thế giới lòng đất" và "Nobita ở vương quốc chó mèo" tình tiết truyện có thêm một chút từ "Ma giới đích nữ tế". Còn diễn tiến thì hoàn toàn là sáng tạo của Hoàng Ma
Trong giới tu luyện, người ta chia một con người đang sống thành ba phần chính:
+ Thân: là thân thể. Theo định nghĩa khoa học là được hình thành từ các chất hữu cơ, là thứ hữu hình, sờ được, thấy được.
+ Hồn: là linh hồn. Khoa học chưa khẳng định được nhưng cũng đã lờ mờ định nghĩa được đó là các xung điện từ truyền từ não bộ đến các cơ quan và từ các cơ quan truyền đến não bộ. Khi mà một người bị liệt bởi hệ thần kinh tổn thương thì trong giới tu luyện nói rằng: một là do linh hồn bị thiếu khuyết, hai là do con đường di chuyển của linh hồn trong cơ thể bị tắc nghẽn, không thông được. Còn khi mà não bộ không phát ra xung điện nữa, lúc ấy là linh hồn đã suy kiệt, con người sẽ chết.
+ Khí: còn gọi là khí lực. Theo định nghĩa của khoa học đó là năng lượng hình thành từ các phản ứng sinh hóa, cung cấp khí lực cho cơ thể dưới dạng calo hay dạng khác. Còn theo giới tu luyện thì khí được định nghĩa đơn giản chính là lực lượng tiềm năng trong cơ thể, trong cơ thể tích lũy càng nhiều linh khí thiên địa thì khi phát ra lực lượng lại càng lớn. Có lẽ đó là do linh khí thiên địa có phản ứng thì sinh ra số calo lớn hơn so với đồ ăn chăng?
Cũng theo ba phần chính ấy mà ba trường phái tu luyện đã hình thành, đó là tu thân ở phương Tây, tu khí ở phương Đông, và tu hồn ở phương Nam. Trong tu luyện giới, cũng từng có thiên tài tu luyện theo được hai trường phái, nhưng chưa hề có ai tu luyện được cả ba trường phái cả. Vì thế cái người mà tu luyện được ba trường phái ấy trong dòng lịch sử hàng ngàn năm chưa từng xuất hiện trên thế gian.
Trong những điển tịch cổ xưa của các gia tộc có ghi lại, người có thể dung hợp cả ba con đường tu luyện chắc chắn sẽ trở thành đệ nhất cường giả trong tương lai. Nhưng cũng có ba cách cho hắn áp dụng sức mạnh của mình.
Nếu hắn sinh ra ở phương Tây, hắn là Thuận Thiên, hắn sẽ là chúa cứu thế.
Nếu hắn sinh ra ở phương Đông, hắn là Quy Thiên (ý là khuất phục ông trời, giống như cảm ngộ thiên đạo để giảm bớt thiên kiếp ý), hắn sẽ là một đức thánh hiền, dạy cho người ta phải sống thế nào cho hợp lòng trời.
Nếu hắn sinh ra ở phương Nam, hắn là Nghịch Thiên, rồi hắn sẽ chắc chắn trở thành kẻ mang thế giới đến với diệt vong.
……
Trương Hải lúc này đang thở hồng hộc, hắn đang cố gắng chạy trốn, cố gắng giữ lại cái mạng của mình. Hắn… chính là người ở trong truyền thuyết kia. Từ nhỏ, hắn đã được mệnh danh là phế vật, không thể tu luyện bất cứ thứ gì, mặc dù hắn ở trong một dòng họ lâu đời nhất ở Việt Nam là họ Trương. Là một dòng họ lánh đời, mang đủ thứ công pháp tu hồn, thậm chí còn có không ít công pháp tu khí và tu thân để đề phòng trường hợp con cháu là con lai, không tu hồn được. Hắn đã thử rất nhiều, nhưng vẫn không được. Cho tới ngày mà tất cả mọi người đều không hi vọng gì nữa, ông nội hắn thấy hắn buồn rầu mới cầu xin trưởng họ cho hắn vào phòng chứa sách của dòng họ xem một lần cuối. Lúc ấy hắn vô tình phát hiện ra một cái hố nhỏ, trong đó có một quyển sách, và…
Hắn hiểu được, mình không thể tu luyện bất cứ thứ gì là do trong người mang quá nhiều huyết mạch, nhưng chính hắn lại là kẻ thích hợp nhất để tu luyện theo cả ba trường phái cùng một lúc. Lấy cái này bù cái kia, cả ba cùng mạnh lên với tốc độ chóng mặt, và cũng chỉ có người mang đủ huyết mạch như hắn mới có thể làm cho tốc độ tu luyện cả ba thứ cân bằng, không xảy ra chuyện khí mạnh mà hồn yếu, hồn mạnh mà thân yếu… dẫn đến công lực hỏng hết. Mọi chuyện sẽ không có gì nếu hắn không phải là người Việt Nam.
Chính vì hắn là người Việt Nam nên khi chuyện bị phát hiện, rất nhiều người muốn bóp chết hắn từ trong trứng nước. Bởi vì theo truyền thuyết, người đó mà ở phương Nam thì sẽ là kẻ Diệt thế. Nhưng hắn không tin, hắn không bao giờ tin vào cái truyền thuyết chó má ấy. Hắn là người Việt Nam thì sao chứ? Hắn chưa từng hối hận về chuyện này, hắn chỉ hận, hận nghiến răng nghiến lợi cái thằng khốn nạn đã viết ra công pháp cho hắn nhưng lại chêm vào cái câu kẻ diệt thế kia.
Hôm nay là ngày mà hắn quyết định mang cả ba thứ công pháp ấy dung hợp vào nhau, nếu thành công thì hắn sẽ không sợ ai nữa, hắn có thể ngẩng cao đầu. Hắn vì muốn được yên tĩnh nên đã kể hết cho ông nội, mong ông có thể trông chừng giúp hắn. Nhưng rất tiếc, ông nội hắn lại là người đại nghĩa diệt thân. Khi mà nghe thằng cháu chính là người trong truyền thuyết, ông đã suy nghĩ rất lâu, cũng rất day dứt, giằng xé nhưng cuối cùng ông vẫn cố nén nước mắt thông báo chuyện này cho trưởng họ.
Trưởng họ thì chẳng do dự gì mà đưa ra quyết định diệt trừ hắn, không những thế, ông còn ngầm thông báo cho đủ các loại gia tộc đến vây công. Ông muốn cho họ biết, dòng họ của mình rất công chính, không vì một cao thủ nhất thời mà làm hại đến nhân gian.
Trương Hải nhìn lại vẻ mặt đau lòng của ông nội, hắn không trách ông, có lẽ ông cũng chỉ là một người vĩ đại muốn bảo vệ thế giới mà thôi. Hắn cũng không trách những người này, họ với hắn chẳng cừu chẳng oán, thậm chí trong những người truy đuổi hắn còn có rất nhiều người đức cao vọng trọng, nhưng họ, đều muốn diệt trừ hắn chỉ để bảo vệ cái thế giới này.
Đặt hắn vào hoàn cảnh của họ, diệt trừ một người mà có thể chắc chắn đem lại sự yên bình, dù cho người đó có là kẻ vô tội thì hắn cũng sẽ ra tay. Huống chi đó còn là sự yên bình của cả thế giới.
Nhưng… hắn không muốn chết.
Chết như thế này thì quá lãng phí, hắn không muốn khi mà mình sắp thành thần công thì lại phải nằm xuống như thế này. Hắn không cam lòng.
Nhưng thân thể của hắn ngày càng mệt, mệt vô cùng. Hắn cũng không hiểu tại sao lại như thế, mọi ngày thể lực của hắn đâu có tồi tệ như thế này. Bất giác hắn dừng chân lại, đứng một chỗ thở hồng hộc, hắn chậm rãi quay khuôn mặt đang tái nhợt của mình về phía gần một nghìn người đang truy đuổi sát hắn ba ngày nay.
- Hải, đầu hàng đi con! Ông nội có lỗi với con, sau khi con chết, ông sẽ đến đó làm bạn với con. Con sẽ không cô đơn đâu!
Lên tiếng là một ông già khoảng bảy tám mươi tuổi, mái tóc của ông cũng đã bạc trắng, da mặt nhăn nheo. Nhìn vào khuôn mặt kia mà Trương Hải không khỏi đau xót, trước đó một tuần, đó còn là một khuôn mặt trung niên, tóc cũng mới chỉ hoa râm mà thôi. Vậy mà bây giờ đã trở nên tiều tụy như vậy. Trương Hải không nói gì, hắn có thể nói gì đây? Hắn không muốn chết, dù cho cha mẹ bảo hắn đi chết hắn cũng không đi. Hắn phải phản kháng, phản kháng tới cùng, nhưng, lời của ông nội cũng làm hắn đau lòng không thôi.
Sức lực của Trương Hải ngày càng cạn kiệt, hắn chỉ ủ rũ đứng đó, giống như đang chờ đợi vận mệnh của mình vậy. Những người đằng sau cũng không nhịn được nữa, họ vung đao, vung kiếm, thậm chí mang cả súng ống đại bác ra đồng loạt công kích. Nhìn cả ngàn đợt công kích như lưu tinh loạn vũ xông đến cơ thể mình, Trương Hải chợt cảm thấy phẫn nộ, chẳng lẽ số mệnh của ta chỉ ngắn thế thôi sao?
Chính trong lúc sinh tử quan đầu này, hắn đột nhiên thấy thân thể mạnh mẽ trở lại, thậm chí còn mạnh hơn lúc trước cả mười lần. Khuôn mặt từ tái nhợt đã trở nên ửng đỏ như sắp xuất huyết. Lực lượng đã trở lại, Trương Hải không hề do dự mà xuất ra một chiêu mạnh nhất của mình: Loạn chuyển càn khôn
Hàng ngàn đợt công kích kia như bị một lực lượng bá đạo khống chế, chợt từ tốc độ kinh khủng của mình đổi hướng ngược về đằng sau, tốc độ không hề giảm bớt một chút nào. Cả nghìn người truy sát thất kinh, lũ lượt tìm đường tránh thoát. Nhưng tránh cũng không hết, đã có gần một trăm người chết dưới chính chiêu thức của mình và đồng đội của mình.
- Ha ha… cuối cùng thì ta cũng hiểu rồi, ra là thế… ra là suy cực mà thịnh, là hồi quang phản chiếu…. Ha ha…
Đúng là trong lúc hắn lâm vào giữa sự sống và cái chết, hắn đã nhận ra rằng lúc hồi quang phản chiếu chính là lúc mà con người ta cực kỳ mạnh mẽ. Thứ công pháp của hắn chính là lợi dụng lúc này để dung hợp, làm cho sức mạnh của bản thân tăng vọt lên.
Thấy hắn đã mạnh trở lại, thậm chí còn đang cười điên cuồng.
Trưởng họ của họ Trương gọi sáu ông già khác lại, đây cũng là sáu tộc trưởng của sáu gia tộc hàng đầu tu luyện giới, có người da vàng, da trắng, da đen, thậm chí còn có cả người da đỏ.
Mấy người nhìn nhau một lúc rồi cùng gật đầu, sau đó móc từ trong người ra bảy quyển trục khác nhau, mang màu theo thứ tự của cầu vồng. Người mang đại thần thông kia đã để lại những thứ này cho họ để có thể tiêu diệt kẻ diệt thế. Tất nhiên là phải đủ bảy quyển mới dùng được, nếu mà người muốn tiêu diệt không phải kẻ diệt thế mà là chúa cứu thế hoặc đức thánh hiền thì chắc chắn trong bảy người sẽ có người đứng ra phản đối, lúc đó thì làm sao tiêu diệt được. Bây giờ bọn họ thấy Trương Hải đã thành công, họ lo sợ rằng hắn sẽ vì thù hận hôm nay mà trở nên điên dại, làm điên đảo thế gian.
Đúng là giờ phút này Trương Hải đang điên, đầu óc của hắn không được ổn định, có thể là vì quá kích động, hoặc là vì thần công có trục trặc mà hắn càng ngày càng trở nên hiếu sát, sắp sửa ra tay giết người rồi.
Đúng lúc này thì bảy quyển trục đã được mở ra, bảy lão già đứng xung quanh hắn hình thành vòng tròn. Bảy luồng ánh sáng cũng theo bảy quyển trục mở ra mà chiếu thẳng đến người Trương Hải, trói chặt thân hình hắn.
Trương Hải dãy dụa nhưng không có tác dụng gì nhiều, hắn không thể thoát ra được. Đúng lúc này thì bảy luồng sáng kia lại dọc theo thân thể Trương Hải chiếu thẳng lên trời, hình thành một cái lỗ đen to đùng trên đầu hắn. Hàng trăm người ở đây thất kinh, cái lỗ đen kia đang phát ra hấp lực kinh khủng, ngay cả bảy lão già cũng không chịu nổi mà phải buông bỏ trận pháp, kiếm chỗ thoát thân.
Chỉ còn lại một mình Trương Hải đứng đó, giãy dụa trong vô vọng. Cái lỗ đen kia đang dần hút hắn vào nhưng hắn lại bị bảy luồng sáng kia giữ chặt, không còn đường mà chạy trốn.
Vút! Một âm thanh vang lên, Trương Hải đã bị hút vào, cái lỗ đen ấy cũng dần dần khép lại. Mọi người đều nhìn nhau, sau đó thì hò reo vui mừng. Cuối cùng thì họa diệt thế cũng đã được ngăn chặn. Trong đó ông già da đỏ thì thở phào, ai cũng biết ông là người Maya, mà theo lịch Maya, ngày tận thế là một tuần sau đó. Bây giờ đã ngăn chặn được nguồn cơn, ông cũng nhẹ nhõm đi phần nào.
Chương 2: Định mệnh của một đứa bé Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Trương Hải lúc này đang ở trong một đường hầm kỳ quái.
Đường hầm này chỗ thì tối om om, chỗ thì rực sáng cả bảy sắc màu lung linh, hắn thì cứ trôi nổi trong đó với tốc độ kinh khủng.
Hắn hoảng sợ khi thấy thân thể của hắn ngày càng co rút lại, càng ngày càng nhỏ. Không phải là nhỏ thành tý hon mà là nhỏ theo tuổi tác, bây giờ hắn đang có bộ dạng của một đứa trẻ tám tuổi, không hơn không kém.
Điều làm hắn càng thêm sợ hãi là ký ức của hắn đang từ từ trôi đi, dần dần biến mất. Hắn cảm giác rằng ký ức này mà trôi đi là không thể lấy lại, hắn nhanh chóng quyết định ở trong đầu phải làm gì, sau đó thì giật một miếng ngọc ở trên cổ ra.
Hắn không biết là hắn sẽ được đưa đến đâu, có thể là đi chết, cũng có thể là hắn đang nhập vào luân hồi, phải xóa sạch ký ức mới có thể đi đầu thai được. Nhưng chắc chắn là hắn muốn giữ lại những ký ức này, không để chúng trôi đi mất.
Hắn cố gắng vận sức lực còn lại trong người mình, sau đó thì phong ấn toàn bộ ký ức vào trong miếng ngọc bội kia. Theo sự phong ấn của ký ức, hắn ngày càng trở nên mê muội. Đến khi phong ấn kết thúc thì hắn cũng chính thức mê đi, không biết gì nữa.
…
Sáu mươi lăm triệu năm Trước Công Nguyên.
Đây là thời đại của Khủng Long, rất nhiều loài khủng long đã vô cùng phát triển, dường như đã trở thành chủng tộc thống trị mặt đất.
Nhưng không ai biết, khủng long không những chỉ thống trị mặt đất bởi bạo lực và thân hình to lớn, họ còn tiến hóa trở thành người khủng long. Vâng, người khủng long, đúng là khủng long đã tiến hóa, có được trí tuệ cao không kém nhân loại hiện đại một chút nào. Không những thế, thân hình của họ cũng nhỏ lại, nhìn qua không khác nhân loại nhiều, chỉ có lúc chiến đấu mới lộ ra những thiên phú của chủng tộc mình.
Cũng vì có được kiểu tiến hóa kỳ dị này, người khủng long hầu hết đều có thiên phú riêng. Có người mang hệ phòng thủ cực dày, dù cho vũ khí cũng khó mà xuyên qua, có người lại mang tốc độ cực cao, có người bẩm sinh mang lực lượng cuồng bạo, lại có người mang một cái “cổ họng thép”, phát ra những âm thanh làm kinh hoàng đối thủ.
Quan trọng là từ những thiên phú ấy, họ lĩnh ngộ được những phương pháp tu luyện để tăng cường sức mạnh của mình.
Họ tăng cường sức mạnh không chỉ là để tranh đấu lẫn nhau, để đứng trên đỉnh thế giới mà còn là để chống lại một thế lực ngầm luôn luôn chống đối với người khủng long.
Đó là linh trưởng tộc.
Nói cách khác là ở thời đại này đã xuất hiện những loài linh trưởng, thậm chí cả con người, nhưng mà họ không giống những người ở hiện đại mà lại có phần giống người khủng long, vừa sinh ra đã mang sức mạnh trong người. Nhưng mà linh trưởng tộc thì không mạnh mẽ như khủng long tộc, vì thế mà thường trốn chui trốn nhủi để ra chiêu ngầm với khủng long tộc.
...
Những việc đại thế như tranh đấu thế này tạm thời gác qua một bên, bây giờ chúng ta đến với khung cảnh của một thành thị lớn trong Bạo quốc, quốc gia lớn thứ nhì của khủng long giới.
Trong một bệnh viện phụ sản, lúc này có một cô bác sĩ khá hiền hậu đang vừa đi dọc hàng trứng được ấp trong máy tạo nhiệt, vừa đang cầm một quyển sổ ghi ghi chép chép gì đó.
Nàng đang quan sát, theo dõi sự phát triển của trứng, đây đều là con của những người Lục Diệp thành này, thân là một bác sĩ, trách nhiệm của nàng là phải đảm bảo cho số trứng này đều an toàn nở ra, không được có sai sót gì.
Việc này cũng tương đương với việc cắt rốn và chăm trẻ sơ sinh trong mấy ngày đầu ở thế giới hiện đại vậy, bệnh viện phải chịu trách nhiệm toàn bộ.
Lúc mà nàng vừa đi qua một quả trứng khá lớn thì chợt dừng lại, nhìn nó với thần sắc kỳ quái.
Quả trứng kia đang động đậy, nhưng mà theo sổ sách thì quả trứng này dự kiến phải ngày kia mới nở, tại sao bây giờ đã nhúc nhích rồi?
Còn chưa kịp giải thích thì quả trứng kia đã động đậy mạnh tới mức rơi khỏi giá, mặc dù trên giá đều đã dựng lên một lớp rào nhưng quả trứng này lại quá lớn, cao hơn rào quá nhiều nên khi động đậy mạnh thì rất dễ bị rơi xuống.
Cô bác sĩ thất kinh, nhanh chóng vận dụng thiên phú tăng tốc độ của mình đỡ lấy quả trứng kia, sau đó thì thở phào một cái.
Đứng dậy định đặt quả trứng lại thật cẩn thận thì nàng đột nhiên lại nhìn thấy một thứ rất kỳ lạ.
Không, phải là một sinh linh kỳ lạ mới đúng.Rõ ràng là lúc nãy quả trứng lớn kia đã che khuất nên nàng không nhìn thấy sinh linh này.
Đó là một thân hình bé nhỏ, làn da trắng hồng, hai tay hai chân nhỏ bé đang cố quơ quắng loạn cả lên. Mặc dù thế nhưng trong cổ họng của đứa bé lại không phát ra âm thanh gì cả, người nó cũng đang giật giật giống như không thở được vậy.
Cô bác sĩ vội vàng đặt quả trứng sang một bên, bế đứa nhỏ lên, mặc dù hình dáng của nó hơi kỳ lạ nhưng theo phản ứng này thì nàng vẫn có thể nhận ra là do nó bị sặc nước mũi, không thở nổi. Nếu cứ để thêm một chút nữa thì có thể dẫn đến tử vong lúc nào không hay.
Vội vàng lấy dụng cụ hút nước mũi bên trong túi ra, nàng chọc vào mũi của nó và bắt đầu hút, một lúc sau, dường như đứa bé đã có thể thở lại bình thường nhưng vì quá mệt mỏi nên cũng thiếp đi ngon lành. Nhìn vào sinh linh bé bỏng đang nằm trên tay mình, cô bác sĩ chợt mỉm cười thật hiền lành, bởi vì, thằng bé ấy đáng yêu quá.
Trẻ con khi mới nở khỏi trứng thì hầu hết còn giữ lại một lớp da đặc tính ở trên người, khá dày và thô ráp. Sau này lớn lên mới dần dần biến mất và mịn màng như da người, nhưng đứa bé này thì khác, lại có một làn da rất mềm mại ngay từ nhỏ, làm cho nàng sờ mãi mà chẳng muốn rời tay.
Ngắm nghía một lúc, cô bác sĩ bèn đặt quả trứng kia lại chỗ cũ thật cẩn thận, sau đó thì bế đứa bé đi gặp viện trưởng ở đây.
Viện trưởng là một người trung niên khoảng gần bốn mươi tuổi, khi cô bác sĩ bế đứa bé kia đến gặp ông, tròng mắt của ông đã co rút lại, vẻ mặt hơi kinh hãi.
Đứa bé kia… là nhân loại của linh trưởng tộc…
Cô bác sĩ kia còn trẻ, không biết thì đã đành, nhưng một người như viện trưởng thì không thể không biết. Tuy rằng linh trưởng tộc rất ít xuất hiện, người biết cũng không nhiều nhưng mà ông thì lại có thể biết, bởi vì… thành chủ của Lục Diệp là anh trai của ông.
Nếu mà để cho anh trai biết trong viện của mình chứa chấp linh trưởng tộc thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Tuy trong lòng đang dao động nhưng khuôn mặt ông lại rất bình tĩnh:
- Cô Hoa, cô đưa đứa bé ấy cho tôi, có lẽ đó là một đứa trẻ bị lạc cha mẹ. Tôi muốn mang đến cho thành chủ xem xem sao, bởi vì hình thái của nó khá đặc biệt, nên có lẽ anh trai tôi có thể biết được chủng tộc của nó.
Cô bác sĩ tên là Hoa kia không do dự gì gật đầu. Ở trong viện này, viện trưởng là một người đức cao vọng trọng, hơn nữa lại rất có uy tín, mặc dù không muốn buông đứa nhỏ kia ra nhưng mà nàng cũng tin rằng viện trưởng cũng sẽ không làm gì đứa bé.
…
Hai giờ sau, viện trưởng đã đặt chân đến một ngôi biệt thự cực kỳ sang trọng, nhưng ông cũng không có thời gian thưởng thức cảnh sắc ở đây. Bế theo đứa bé đang được bao bọc cẩn thận, ông nhanh chóng đi theo quản gia vào gặp ông anh trai của mình:
- Cường đấy à? Sao hôm nay chú lại rảnh rỗi đến tìm anh thế?
Một giọng nói sang sảng vang lên, cùng với đó là một thân hình uy vũ bước ra. Thành chủ là một người trung niên hơn bốn mươi, khuôn mặt có bảy phần giống với viện trưởng. Sau khi hỏi ông đó thì âm thanh của ông cũng im bặt, nhìn chằm chằm vào đứa bé trên tay của em trai mình.
Viện trưởng cũng không lằng nhằng, nói thẳng:
- Anh à, em hôm nay phát hiện ra một đứa bé linh trưởng tộc. Nhưng điều kỳ lạ là trong cơ thể nó không hề phát hiện một chút thiên phú bẩm sinh nào cả. Đây là điều mà em thấy lạ, em cũng không biết nó có phải là linh trưởng tộc không nữa, mà em cũng không biết phải xử lý nó như thế nào?
Thành chủ nhìn chằm chằm vào đứa bé kia, sau đó lại đưa tay kiểm tra một chút, ông nói:
- Không sai! Đây chính là đứa con của linh trưởng tộc, không có gì phải nghi ngờ cả.
- Vậy…. chúng ta phải làm gì bây giờ, nếu cấp trên biết được thì…
Thành chủ chợt nở ra một nụ cười kỳ quái, thanh âm trở nên âm dương quái khí:
- Cấp trên biết được thì sao? Thậm chí họ còn thưởng cho chúng ta là đằng khác!
Viện trưởng sửng sốt, ông không hiểu anh trai muốn nói gì. Nhưng không cần ông hỏi lại thì thành chủ đã nói:
- Cấp trên bây giờ khá là tức giận với linh trưởng tộc, điều đó đúng. Nhưng mà hầu hết mọi người đều không có cách nào xử lý được chuyện này, bây giờ chúng ta đang nắm cơ hội đó trong tay.
Viện trưởng vẫn ngơ ngác, bảo ông chữa bệnh cứu người thì được chứ bảo ông bày mưu tính kế thì chịu chết.
- Bây giờ… nếu có một người thuộc linh trưởng tộc, nhưng lại đầu nhập khủng long tộc chúng ta đối phó lại linh trưởng tộc thì sao…
Viện trưởng rùng mình sau khi nghe lời nói của anh trai. Ông nghe đến đây mà còn không hiểu thì quá ngu rồi, ý của anh trai là muốn đào tạo đứa bé này thành một chiến sĩ của khủng long tộc. Sau này có thể tạo ra tác dụng gián điệp, mặc dù chưa chắc thành công nhưng dù có làm thì cũng chẳng để lại hậu quả gì nhiều. Bởi vì chắc chắn là những bí mật của họ cũng không đem cho đứa bé kia biết.
Thế là… vận mệnh của một đứa bé khi mới sinh ra đã được định đoạt. Nó bị người ta tính kế để khi lớn lên phải chống lại chính chủng tộc của mình. Nhưng không ai biết, đứa bé ấy không phải linh trưởng tộc, nó chỉ có bề ngoài giống họ lúc sinh ra mà thôi. Trong người nó mang một bí mật kinh thiên, biết không chừng, nó xuất hiện còn chính là dấu hiệu của sự diệt vong của khủng long tộc. Hoặc giả, nó chính là người cứu rỗi khủng long tộc khỏi sự diệt vong trong lịch sử thì sao?
Chương 3: Mười năm không thiên phú Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Mười năm sau.
Mười năm… nói dài cũng không phải, nói ngắn cũng không đúng. Nhưng thời gian đó cũng đủ cho một đứa trẻ của khủng long tộc lớn lên và nhận thức được rất nhiều thứ.
Trong thế giới này, trẻ em từ bốn đến mười hai tuổi là được đi học văn hóa, học kiến thức và các cách ứng xử ở trường học. Xen kẽ vào đó là những bài tập cơ bản nhất nhằm tăng cường thể chất, thuận lợi cho việc đào tạo mọi người sau này.
Bởi vì khủng long đều có thiên phú riêng, những thứ đó đều nằm trong huyết mạch, phải đi vào một nơi đặc thù mới có thể kích hoạt hoàn toàn thiên phú đó, hình thành một con đường tu luyện của riêng mình.
Nhưng muốn tiếp nhận được sự truyền thừa đó thì cũng phải đủ sức, sau lịch sử cả ngàn vạn năm tiến hóa, người ta đã rút ra được kinh nghiệm. Người khủng long muốn tiếp nhận truyền thừa thì thời gian tốt nhất là vào lúc mười ba tuổi, hơn nữa vì để cho những đứa trẻ có thể tiếp nhận truyền thừa một cách thuận lợi nhất, người ta huấn luyện nhẹ cho chúng từ nhỏ, đến năm mười hai tuổi thì tất cả đều có một đợt tập huấn tăng cường, cũng giống như việc đi bộ đội ở thế giới hiện đại vậy.
….
Trên con đường cái đông đúc trong Lục Diệp thành, lúc này có một thân hình nhỏ bé đang tung tăng vừa nhảy nhót về nhà vừa lẩm bẩm gì đó trong miệng.
Người ở khu này đều biết, đứa bé ấy tên là Trương Hải.
Một thằng bé đáng thương, tuy rằng là con của một gia đình rất khá giả nhưng từ năm nó bốn tuổi tới nay, cũng đã sáu năm rồi mà người ta cũng chưa biết được thiên phú của nó là cái gì.
Trong Bạo quốc này, chủng tộc chiếm đa số là Trex tộc. Trong Trex tộc thì có hai họ nổi bật nhất là họ Trương và họ Phạm.
Tất nhiên, người họ Trương thì nhiều nhưng dòng họ Trương đầy quyền thế thì chỉ có duy nhất một mà thôi. Cũng may đứa bé này không ở trong cái dòng họ Trương ấy, nếu không thì không biết còn khổ sở đến mức nào.
Trương Hải tung tăng về nhà, cậu bé mười năm nay sống không phải là phong quang vinh dự gì nhưng cũng không quá buồn bực. Tuy ở trường nó có rất ít bạn, thậm chí còn chẳng có người bạn nào nhưng nó lại có một gia đình tốt, một ông bố tốt, một bà mẹ tốt, và còn có một thằng em trai rất ngoan và thương anh nữa.
Hôm nay sở dĩ Trương Hải cao hứng như thế là bởi vì nó vừa mới bắt chuyện rất vui vẻ với một người bạn mới.
Ở trong lớp học, Trương Hải cũng chỉ được ngồi một góc, không ai để ý, không ai nói chuyện. Nhưng mà hôm nay thì lại có một học sinh mới chuyển đến lớp của nó, đó là một thằng nhóc khá gầy gò, khuôn mặt cũng đen nhẻm. Thằng nhóc ấy năm nay đã mười một tuổi nhưng vì học quá ngu và thể chất kém cỏi nên bị đúp lại một lớp, người ta sợ năm sau nó lên mười hai tuổi nhưng không đáp ứng được điều kiện tập huấn thì phiền, tốt nhất là đúp sớm cho tiện.
Cũng vì thành tích kém nên thằng nhóc kia cũng sống trong sự chế giễu của rất nhiều người, da mặt nó cũng dày rồi nên gặp ai cũng có thể bắt chuyện được, người ta nói với nó thì tốt, còn không thì thôi nó cũng không thèm nói nữa.
Chính vì thế mà sau một hồi bắt chuyện với cả lớp nhưng không có lời đáp trả nào quá thân thiện, nó lại quay sang cái thằng có vẻ ngơ ngơ ngồi ở bên cạnh mình.
Và như thế, sau rất nhiều năm, Trương Hải lần đầu tiên nói chuyện say sưa với một đứa bé khác, hai thằng thi nhau kể khổ, thi nhau kể chuyện cười để làm cho nhau vui. Chúng ồn ào tới mức cả lớp cũng đều nhíu mày, cuối cùng thì giáo viên bực mình cho hai thằng ra ngoài hành lang đứng, mỗi thằng một góc cho khỏi ầm ĩ.
Mặc dù bị phạt như thế nhưng kiếm được một người nói chuyện cũng làm cho Trương Hải rất cao hứng rồi. Nó không thèm để tâm đến chuyện thầy trách phạt mà cứ cười tủm tỉm suốt cả đường đi.
- Con chào bố! Con chào mẹ! Chào Bi nhé! Hôm nay đi học về sớm nhỉ!
Trương Hải về nhà và cất tiếng chào tất cả mọi người. Từ trên ghế da rồng (một loại ghế bọc bởi da khủng long), một người đàn ông nhìn qua chừng hơn bốn mươi tuổi quay mặt lại mỉm cười gật đầu với Trương Hải. Người đàn ông này tên là Trương Thái Cường, ông cũng chính là viện trưởng năm xưa đã bế đứa bé đi gặp anh trai của mình.
- Hải về rồi hả con? Mau cất đồ thay quần áo rồi chuẩn bị ăn cơm đi!
Một người phụ nữ thành thục, hiền hậu chừng gần bốn mươi tuổi bước từ trong phòng bếp ra, thấy Trương Hải đã trở về, bà cũng nở một nụ cười từ ái rồi lên tiếng dặn dò nó. Bà tên là Đỗ Kim Hoa, bà không phải tộc Trex mà là một người phụ nữ của tộc Cerat (tiến hóa từ khủng long sừng), tính khí của bà cũng vì thế mà không giống với các “mẫu bạo long” của Trex mà rất hiền hậu, đoan chính. Bà cũng chính là người đầu tiên đã bế Trương Hải ở thế giới này, bà là cô bác sĩ mười năm trước.
Thật kỳ lạ, hai con người vì một đứa bé mà thường xuyên trao đổi với nhau, thậm chí còn bàn luận cách nuôi dưỡng nó, dần dần chính hai người này lại sinh ra tình cảm, đến với nhau. Tuy rằng cũng đã sinh được một đứa con chính thức, nhưng mà đứa con cả này cũng là một minh chứng tình yêu của hai người, vì vậy mà hai người cũng rất yêu thương nó.
- Anh! Hôm nay ở trường có thằng nào bắt nạt anh không? Để em kéo cả đám bạn đến cho nó một trận!
Trương Hải dở khóc dở cười, hắn hay bị bắt nạt như thế à? Thằng em này rất thương anh nhưng lúc nào cũng tỏ ra rất hùng hổ, đúng là tính cách bá đạo thừa hưởng từ tộc Trex.
- Không! Làm gì có ai bắt nạt anh! Bi cứ chuyên tâm vào học đi, sau này sẽ trở thành một dũng sĩ, một người đàn ông chân chính đội trời đạp đất.
Bi chỉ là tên gọi ở nhà, tên thật của thằng bé này là Trương Tiến Lập, nhưng mà cái tên này nghe Men lỳ quá, đọc tên xong nhìn lại cái thằng nhóc loắt choắt thế này không hiểu có cảm tưởng gì nữa. Thằng bé kém hơn Trương Hải bốn tuổi, năm nay mới chỉ có sáu tuổi, tuy mới đi học được hai năm nhưng quậy như quỷ sứ, bố mẹ đã bị mời đến gặp giáo viên không chỉ một lần.
- Cái thằng ranh kia, mày phải chăm chú vào học cho bố! Còn để bố phải đi đến gặp giáo viên một lần nữa thì cho mày nhịn ăn ba ngày!
Trương Thái Cường đã không nhịn được mà trừng mắt quát Bi. Mặc dù ông yêu thương nó nhưng cứ để cho quậy như thế này thì không được. Ài, nhìn lại thằng anh, từ nhỏ đến giờ nó rất ngoan, rất nghe lời cha mẹ, chỉ tiếc… Năm xưa anh trai ông đã nói sẽ đào tạo nó thành gián điệp, nhưng mà đào tạo như thế nào đây? Thằng bé không có thiên phú, đến một ngày mà ông anh không còn hi vọng gì với nó nữa thì không biết còn giữ nó lại được không? Nghĩ đến đó, Trương Thái Cường không khỏi thấy khổ sở trong lòng, thực ra thì ông cũng yêu thương nó lắm chứ, tình cảm cha con hơn mười năm đâu phải nói không có là không ngay được.
Bi sau khi nghe lời quát mắng của bố thì cúi đầu, ánh mắt long lanh ngước nhìn anh trai như cầu trợ giúp. Trương Hải cũng hiểu nên cũng lên tiếng hòa giải:
- Thôi thôi! Bố cũng đừng quát Bi nữa, nó cũng biết sai rồi! Còn Bi, sau này ít đánh nhau thôi, chăm chú vào học đi. Sau này lớn lên mà làm được chiến sĩ thì lo gì không có chỗ đánh đấm.
Một nhà cứ thế sống trong sự hiền hậu của người mẹ, sự nghiêm khắc của người cha, sự ngoan ngoãn của thằng anh và sự quậy phá của thằng em. Nói ra cũng đủ các loại cảm xúc, vui buồn, khổ, sướng, cũng có lúc dở khóc dở cười. Nhưng mà một gia đình như thế mới thật sự là gia đình hạnh phúc.
…
Ăn cơm xong, Trương Hải xin phép cha mẹ cho hắn ra ngoài. Bây giờ mới khoảng đầu chiều, còn một giờ nữa là bọn nhỏ sẽ tụ tập đá cầu ở cái sân trống đầu phố.
Môn đá cầu này về cơ bản cũng không khác đá bóng ở thế giới hiện đại. Nhưng mà thứ để đá thì chỉ là quả cầu được tết bằng gỗ nhẹ, không có nhiều độ nảy và chịu lực cũng khá kém. Trong thi đấu thì việc sử dụng thiên phú là cực kỳ được khuyến khích, thậm chí còn có luật tiểu xảo, chơi bóng bằng tay mà với tốc độ mắt thường không đủ thấy thì dù trọng tài có biết cũng làm lơ, hoặc là ra chân ngáng đối thủ mà quá khéo, khéo đủ độ thì trọng tài cũng không bắt.
Tất nhiên là những thứ đó thì đều được quy định trong luật cả rồi, tốc độ chơi tiểu xảo thế nào là đủ độ khéo cũng được quy định. Cái luật này đề ra mục đích là để cho những người tham gia có được sự đề phòng với đối phương, có cách chống tiểu xảo, nhờ đó mà rèn luyện sức phản xạ và kỹ xảo chiến đấu.
Mà những kỹ xảo như thế chính là thứ mà Trương Hải cực kỳ hâm mộ.
Tuy nó không có thiên phú nhưng cũng khá chăm chỉ tập luyện thể lực, tốc độ và sức mạnh. Những bài tập luyện ở trường dạy, có bài nào làm được thì nó sẽ làm, còn bài nào không làm được thì nó cũng nghĩ cách giảm cường độ để tăng tiến dần dần, đến khi làm được thì thôi. Nhưng mặc dù là thế nhưng thể chất của nó cũng không thể mạnh được bằng những đứa trẻ cùng trang lứa, bởi vì… nó không có thiên phú nào cả.
Ra đây xem người ta đá cầu cũng không chỉ là xem cho đẹp mắt, nó còn muốn từ đó học tập một chút gì đó, dù chỉ là chút chút bên ngoài cũng được. Bởi vì trong lòng của nó luôn muốn mạnh lên, nó biết, trong thế giới này không có chỗ cho kẻ yếu đuối, nếu nó vẫn là kẻ bạc nhược như vậy thì dù có thế lực to lớn chống lưng thì nó vẫn chỉ là đối tượng cho thiên hạ cười nhạo sau lưng mà thôi. Chứ thực sự, nó mãi mãi không có được sự tôn trọng thật sự của mọi người.
Trương Hải đang say sưa xem đá cầu đến nhập thần, những kỹ xảo ấy… thật quá điêu luyện. Nhìn xem tên đầu để chỏm kia kìa, khi hắn đảo bóng xoay người thì lại còn khéo léo ngoắc chân đối thủ một cái nhanh như chớp. Đối thủ vừa ngã kia không ngờ không thèm đứng lên mà lại hừ mũi một cái thật mạnh làm quả bóng kia chệch hướng đi một chút. Chỉ một chút đó cũng làm cho cầu thủ kia đang ở tốc độ cao trở nên luống cuống, chân trái vấp chân phải rồi loằng ngoằng với quả bóng ngã úp mặt xuống đất.
Trương Hải nhìn thấy cảnh này thì không khỏi cười trộm, hắn không phải khinh bỉ gì mà là bởi vì tư thế ngã của người kia quá buồn cười. Cầu thủ vừa ngã sau một hồi luống cuống cũng ngồi được dậy, đưa tay ôm mũi. Trận đấu này cũng chỉ là vui vẻ thôi nên mọi người nhanh chóng dừng trận đấu, chạy lại xem xem có sao không.
Người đó cũng không sao, chỉ hơi hơi đau mũi thôi, nhưng mà khi nhìn thấy cái vẻ mặt cười tủm tỉm của Trương Hải thì hắn không nhịn được. Cái thằng kia hắn biết, là thằng phế vật không thiên phú chứ là cái mẹ gì? Thế mà còn dám cười đểu hắn! Không thể chấp nhận được.
Bực tức, cầu thủ kia túm lấy trái cầu trên mặt đất rồi sút một cú thật mạnh về phía Trương Hải. Trương Hải thất kinh, nó nhanh chóng né tránh nhưng với cái thân thể bạc nhược thế này thì tránh bằng niềm à? Nguyên quả cầu như trái phá đó đập trúng má trái của nó, làm cho nó đỏ rực lên, cũng đã có dấu hiệu sưng rồi.
Chương 4: Bị đánh - Chịu nhục Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Cầu thủ kia sau khi thấy Trương Hải trúng phải quả cầu thì cũng bớt giận đi phần nào. Hắn từng bước tiến lại gần Trương Hải làm cho thằng bé đang khó chịu trong lòng càng cảm thấy bực bội. Ai mà biết được cầu thủ kia chỉ chạy lại để… nhặt quả cầu.
Trương Hải cố nén cảm xúc tức giận trong lòng xuống, nó không muốn gây sự, mà gây sự thì chính mình cũng không thể đánh lại người ta. Nhìn cầu thủ kia tuy không phải là to lớn gì so với đồng đội nhưng cũng đã cao hơn một mét năm, một thằng nhóc mười tuổi cao gần một mét bốn như Trương Hải thì đúng là thấp hơn hắn nhiều.
Nhưng mà cầu thủ kia hình như vẫn chưa hết bực, khi đi qua người Trương Hải, hắn mỉm cười, một nụ cười cực kỳ chế nhạo, không hề lưu tình mà đả kích Trương Hải:
- Thằng phế vật! Loại như mày đến bao giờ mới có thể làm được như tao? Mày không thể cười tao bởi vì mày không đủ tư cách! Vĩnh viễn cũng không đủ tư cách!
Trương Hải vốn đã muốn nhẫn nhịn nhưng lúc này nó không thể nhịn được nữa. Một đứa bé dù không nhận thức nhiều nhưng lòng tự tôn luôn rất lớn, Trương Hải có thể nhịn đến mức này đã là rất tốt rồi. Thằng cầu thủ kia nó cũng biết, thằng đó tên là Phạm Đức Linh, nó năm nay cũng chỉ mười tuổi, ngang với Trương Hải nhưng sức mạnh mà nó tiềm tàng trong người thì vô cùng mạnh mẽ. Ở trường học, Đức Linh không phải là một học sinh giỏi nhưng nó lại là một thằng xuất sắc nhất trong việc tập luyện. Nhiều giáo viên cũng đã nhận xét rằng sau này nó không thể làm lãnh đạo, mà chỉ có thể làm một chiến tướng mà thôi.
Ở trường, có hai người rất nổi tiếng, một là Phạm Đức Linh mạnh mẽ, hai là Trương Hải phế vật. Phạm Đức Linh vốn đã bất mãn việc mình bị xếp chung với thằng phế vật kia, bình thường nhìn thấy Trương Hải thì nó cũng chỉ cười lạnh khinh thường, bây giờ thấy thằng kia lại dám cười nhạo mình, làm sao mà còn nhịn được nữa.
Ở trong Lục Diệp thành này cũng chỉ có một người duy nhất biết được cố sự từ hồi sơ sinh của hai thằng bé này, đó chính là Đỗ Kim Hoa. Phạm Đức Linh chính là quả trứng to đùng đã bị Trương Hải đẩy rơi xuống đất khi còn đỏ hỏn, cũng không biết có phải do cái mâu thuẫn trời định ấy hay không mà từ nhỏ hai thằng này đã ghét nhau vô cùng. Nhưng Phạm Đức Linh mang trong người dòng máu của cha mẹ mình nên vô cùng to khỏe, trong chúng bạn đồng lứa luôn luôn là đứa khỏe nhất, vì thế mà Trương Hải cũng không dám động đến nó.
Nhưng vào tình thế này thì Trương Hải không nhịn được nữa:
- Mày vừa nói cái gì?
Phạm Đức Linh vừa mới đi tiếp để nhặt quả bóng chợt khựng lại, xoay người nhìn chằm chằm Trương Hải. Nó nói:
- Mày là thằng phế vật! Mãi mãi là phế vật! Một thằng không có thiên phú, không có sức mạnh thì ai cho mày đi tiếp nhận truyền thừa? Rồi cuộc đời mày mãi mãi sẽ chỉ sống dưới đáy xã hội, dù cho mày có tiền nhưng mày cũng mãi mãi không biết được cái gì mới là sức mạnh chân chính!
Hai tay của Trương Hải đã nắm chặt lại, những lời này mặc dù nó biết là thật nhưng mà chưa từng có ai nhắc đến trước mặt nó. Bởi vì nó là con của Trương Thái Cường, trên danh nghĩa chính là cháu của thành chủ Trương Thái Sơn, hơn nữa Trương Thái Cường còn là viện trưởng của bệnh viện lớn nhất thành, cứu không ít người nên họ đều nể mặt ông, không đả kích gì đến Trương Hải cả.
Nhưng Phạm Đức Linh cũng chỉ là một đứa bé, nó cũng không cố kỵ nhiều như thế, có gì thì nói nấy, nó không cần phải nể mặt ai hết.
- Yaaaa!
Trương Hải đã không nhịn được nữa, nó vung chân lên theo một tư thế rất tiêu chuẩn. Đây là một chiêu đá cao đơn giản mà Trương Hải đã học được ở trường, lúc này nó muốn đánh Phạm Đức Linh nên đã dồn hết sức bình sinh của mình lại.
Nhưng mà Phạm Đức Linh chỉ hời hợt né tránh, nụ cười giễu cợt của nó càng thêm đậm:
- Thằng ngu! Có cái chiêu đơn giản như thế mà cũng làm không xong! Để tao cho mày biết như thế nào mới gọi là đá cao.
Dứt lời, Phạm Đức Linh tung một cước như trái phá thẳng về phía má trái của Trương Hải, Trex tộc có sở trường kinh khủng nhất trong cận chiến chính là đòn chân. Nên nhớ là Trex tộc tiến hóa từ khủng long bạo chúa cho nên đôi chân rất khỏe, nhưng đôi tay lại yếu đuối vô cùng (T-Rex có chân to đùng nhưng mà tay bé tẹo).
Nhìn thấy cú đá này, Trương Hải theo đúng bài bản được dạy để tránh đòn: thụp đầu xuống thật nhanh. Nhưng mà khi nó thụp xuống một đoạn thì lại cảm nhận được má trái đau đớn, thậm chí cả hàm răng cũng rung lên, cảm giác như sắp rụng ra vậy.
Trương Hải ngã vật ra đất, đầu óc choáng váng. Lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại đôi chút nhưng cũng phải gần một phút sau Trương Hải mới ngẩng đầu dậy được.
Đứng trước mặt nó là Phạm Đức Linh đang khoanh tay trước ngực, hàm hất hất chỉ về phía nó vừa nói với mấy thằng xung quanh:
- Mấy anh thấy sao hả? Em biết ngay là thằng ngu này sẽ máy móc sụp xuống nên mới đá thấp hơn một chút, không ngờ nó tự lao vào thật! Cũng không biết ở trường nó học được những cái gì nữa? Một chiêu cũng không đỡ nổi!
Dù đang bị choáng váng đầu óc nhưng những lời này lại nghe được rất rõ ràng, chúng cũng như kim độc châm thẳng vào tai của Trương Hải, làm cho thằng bé trở nên chua xót. Nhưng mà nó không khóc, cặp mắt đã đỏ rực lên nhìn chằm chằm vào Phạm Đức Linh giống như dã thú. Thằng bé lúc này không cần biết gì nữa, nó lao thẳng vào Phạm Đức Linh, nắm đấm vung lên loạn xạ, ở trường mặc dù cũng có dạy quyền nhưng không quá chuyên chú, họ chỉ chuyên tâm dạy cước pháp mà thôi. Nhìn thấy mấy thứ quyền mèo cào của Trương Hải, Phạm Đức Linh không thèm né tránh mà áp sát lại, một quyền tung thẳng vào bụng Trương Hải.
Tay của Trương Hải ngay lập tức ngừng lại, bụng đau đớn, dạ dày như lộn ngược trở lại để đem những đồ ăn nó vừa mới thưởng thức buổi trưa đào thải hết ra. Nó không thể không ngừng lại mà đưa tay ôm bụng, nằm lăn lộn trên mặt đất.
- Đó mới gọi mà quyền! Loại như mày cước không được, quyền cũng không xong, tốt nhất là mày nên đi học mấy nghề kiếm ăn đi, đừng đi tập huấn nữa để thiên hạ người ta chê cười. Lần sau mà muốn gây sự với ai thì nhớ sờ lên ngực, lúc đó có thể mày sẽ nhớ đến tao đó!
Vừa nói, Phạm Đức Linh vừa giẫm giày lên ngực Trương Hải, lại còn ấn mạnh, di di làm cho da thịt nơi đó rách ra. Máu cũng đã chảy đầm đìa.
- Đây là một bài học cho mày! Lần sau an phận mà sống, đừng có mà chọc đến tao!
Nói xong, Phạm Đức Linh cùng mấy tên cùng đá bóng đều bỏ đi. Hôm nay đã mất hết hứng thú chơi rồi, bây giờ giải tán về nhà tắm rửa cho lành, tối có khi lại xin bố mẹ cho đi chợ đêm chơi một chút.
Trương Hải vẫn nằm đó, ánh mắt mông lung nhìn bầu trời. Ánh mắt của nó dần dần nhìn thấy ở trên cao tít kia, có một con khủng long cánh vừa mới xơi đẹp được một con chim cổ đại sau một hồi rượt bắt. Bất giác nó lại cười khùng khục trong họng, một nụ cười tự giễu cợt:
- Ta là con chim nhỏ đó! Đến khi nào ta mới có thể trở thành một con khủng long mạnh mẽ đây? Hay là… mãi mãi không thể!
Sau một hồi cố gắng hết sức, Trương Hải cũng đứng lên, cất bước trở về nhà mình. Bóng dáng đơn độc của nó cứ thất thểu, thất thểu lững thững trên con đường ấy. Không ai nhìn thấy, không ai thương hại. Trương Hải cứ buồn rầu mà không thèm để ý đến vết thương trên ngực, máu từ vết thương vẫn đang chảy ròng ròng ra, nhưng kỳ lạ, khi máu chảy xuống được một chút thì đều bị cái dây chuyền trên cổ hấp thu. Cái dây chuyền ấy nó đã đeo từ nhỏ, ở trên mặt có khắc một chữ “Hải”, mẹ nói rằng đó là vật mẹ tặng cho nó, nhưng thật sự thì chính bà lại lấy cái chữ ở trên đó để đặt tên cho Trương Hải.
Cái mặt dây chuyền bằng ngọc hấp thu từng chút máu huyết, dần dần nó hơi rung động, nhưng mà chính Trương Hải cũng không biết điều đó.
….
Khi Trương Hải trở về nhà thì trong nhà chỉ còn mỗi Bi, bố mẹ của nó đều đã đến bệnh viện làm việc buổi chiều. Trương Hải thở phào nhẹ nhõm, tý nữa mình tự băng bó lại một chút cho cha mẹ bớt lo, nếu nhìn thấy thảm trạng máu me be bét của mình bây giờ thì không biết hai ông bà sẽ làm ầm lên thế nào nữa.
Bi nhìn thấy Trương Hải thì chạy lại gần ngay, giọng nói vô cùng hùng hổ:
- Anh! Là đứa nào đánh anh thế này? Để em đi xử nó!
Trương Hải cười khổ, xử ư? Xử thế nào? Thằng Đức Linh kia cũng đã mười tuổi, so với lũ nhóc tỳ sáu tuổi như bi thì mạnh hơn nhiều. Nó cũng không muốn thấy em trai đi chọc phải phiền toái như thế nữa nên hạ thấp giọng:
- Không có gì đâu, vừa nãy anh bị ngã thôi. Để tý nữa anh giải thích với bố mẹ, Bi không cần phải lo lắng đâu.
Bi tuy rằng nghi ngờ nhưng nó thực sự là một đứa trẻ, không cần lo nghĩ nhiều quá làm gì. Vì thế nó cũng gật gật đầu rồi hỏi han anh có cần giúp bôi thuốc không. Trương Hải cũng không từ chối, bảo nó chuẩn bị thuốc men, chờ anh rửa ráy người đã rồi nó sẽ giúp anh bôi thuốc.
Có bố mẹ là bác sĩ nên Bi và Trương Hải đều biết một ít thuật băng bó sơ cứu, sau khi Trương Hải rửa ráy và nhờ Bi giúp đỡ băng bó xong, nó mệt mỏi nằm xuống giường, mắt hơi nhắm hờ lại.
Nó đang cố loại bỏ những ám ảnh từ buổi chiều, nhưng mà những sỉ nhục đó vẫn cứ như bóng ma trong lòng, không hề buông tha cho nó. Bất tri bất giác, Trương Hải dần rơi vào giấc mộng mà không hay, miếng ngọc bội trên cổ mình đang dần phát sáng.