Con người, ai ai cũng vì lợi ích. Ai cũng muốn gIành phần lợi ích về mình thÌ động chạm hẳn là không tránh khỏi. Lợi ích của tỪng người, tỪng nhóm người, tỪng đất nước. . .. Chiến tranh thÌ khôNg ai muốn, nhưng đôi khI khôNg thể nhượng bộ.
Vào thời đại mà vUa là ngôi cao tối tHượng, vƯơng triều kiêu hãnh lấy sự sắc bén của giáo mác cung tên đỂ bẢo vệ thành trì, gIang hồ lấy mưU kế thâm sâu và đường gươM hIểm độc đỂ gIành quyền thống trị. Thời đại của chIến tranh, chém gIết, máu và nước mắt!
Đại lộ là đường lớn. HIện tại trên đường lớn đó lại có mỘt thằng nhỏ, xem ra cũng khôNg nhỏ mấy, chỈ bẤt quá chừng 13-14 tUổi gÌ đó. Mặt mày lem luốc, quần áo cũ rách nhIều nƠi, xem ra nó cũng không phải thứ người mà ai thấy cũng yêu thÍch. Thế nhưng nÓ nhất định rằng ai cũng mê thÍch nÓ, vì mỘt lẽ đơN gIản- nÓ tên Kim Tiền. Đời có ai khôNg thÍch tiền? Có lẽ không mấy người. Nhưng nó quên mất một điều, nÓ khôNg phải một cục kim tiền to bự, nÓ chỈ bẤt quá là mỘt đứa trẻ nít, thế thôi!
Nó đang đi, hIện tại đã đi được 1ngày đường. Có người bẢo "đi một ngày đàng học 1sàng khôn", nhưng nó lại chưa thấy mình học được tí gì. Hành trang của nÓ là mỘt tÚi vải bên hông, cơm khô gần hết, nước mang theo cũng đã cẠn sạch. Nó rẽ vào một khe suối lấy chút nước.
Chợt nghe tiếng ồn ào gần đó. Nó trôNg thấy mỘt đám người gIang hồ nhỏ có lớn có, đa phần ngang tUổi nó. HIện tại đám người đó đang chIa hai phe đứng dưới tàng cÂy. Qua lời tranh cÃi, Kim Tiền ngHe ra chúng đang tranh cÃi về việc một con gà của phe kia đá chết 10con gà của bên này. Tên thủ lĩnh áo vàng với đàn em hơn 10người, còn thủ lĩnh áo xanh chỉ có 2tay em, chúng đang xác định xem con gà đó quan trọng hơn hay 10con gà kia quan trọng hơn. Hai bên ngày càng gay gắt, khó lòng kiềm chế, họ đang sắp xảy ra mỘt trường chém gIết. Kim Tiền liền kêu to:
- Các vị dừng tay!
- Ngươi phe hắn?
Cả đám nhao nhao lên, chúng chợt nhận thấy không phải phe của đối thủ, lại đồng thanh hỏi:
- Ngươi phe ta?
- Không! không. Tôi chỉ là người qua đường. Kim Tiền nói - Chỉ bẤt quá muốn khuyên cÁc vị đừng chém gIết nhau. Thủ lĩnh áo vàng liền ra hIệu tất cẢ im lặng rồi tiến lên vái chào:
- Tại hạ Long Nhất Tiêu, bang chủ của Long Nhong Bang, xin thỉnh quý danh.
Kim Tiền lúng tÚng đáp lễ:
- Tại hạ Kim Tiền
- Hoá ra là Kim đại hIệp.
Kim Tiền lần đầu tiên nghe người ta gọi mình là Kim đại hiệp liền nở cả mũi, quên mất mình đang ở đâu luôn.
- Đã có Kim Đại hIệp ở đây, xin nhờ đại hIệp nÓi mỘt tiếng côNg đạo.
Sau khI nghe chuyện 1con gà và 10con gà, Kim Tiền cũng hiểu ít nhiều cộng trừ tính toán, bèn đáp 1con gà quan trọng hay 10con gà quan trọng tÙy vào mục đích sử dụng, nếu thịt thì 10con gà đương nhiên hơn 1con. Nhưng đấu thì rõ ràng con Thanh Phụng của Thanh Bang chủ đã thắng.
Thanh Bang chủ là thủ lĩnh áo xanh, con Thanh Phụng là con gà hạ hết 10con kia. Long Nhất Tiêu nén giận nói:
- Nhưng nếu 10con của ta lên cùng một lượt thì làm sao thua được!
- Luật đấu không thể chơi như vậy.
Long Nhất Tiêu đập bÀn mỘt tiếng:
- Hy vọng tái kiến sớm.
- Thế là ý gÌ?
- Ý là hy vọng mi cút đi sớm.
Kim Tiền tỨc gIận:
- Chẳng lẽ lời nÓi của ta không phải công đạo?
Một tên đứng sau Long Nhất Tiêu có vẻ như quân sư, nói:
- Một người được trọng hay không tÙy vào cÂu nÓi của hắn. Nếu thuận theo chúng ta thÌ đương nhIên được trọng. Nhưng chống lại với chúng ta thÌ mi chết chắc rồi.
Kim Tiền cười khổ:
- Vì vậy ta nên đi đi?
Ý tỨ của bọn Long Nhất Tiêu đương nhIên là vậy. Nhưng hIện tại Kim Tiền còn chưa đi, nÓ còn muốn hỏi:
- Thế cÁc vị chưa chỊu nhận thua?
- ChỊu thua con mẹ mi.
Sau tiếng quát, soNg quyền của Long Nhất Tiêu đã đến trước mặt. ChIêu thức nhanh như thIểm điện, khôNg hổ danh là bAng chủ mỘt bAng. Kim Tiền cười khẽ 1tiếng, lui về sau nửa bước đã tránh khỏi thế công đó. Long Nhất Tiêu nhÌn trừng trừng:
- Quả nhIên mi cũng là hảo thủ. Để ta lãnh gIáo thêm vài chIêu.
Bọn Bang chúng Long Nhong Bang liền hò hét:
- Tàn sát Lang Thang Bang, gIết sạch chúng nó cướp tổng đàn.
Rồi chúng lao vào 3 người Bang Lang Thang. Kim Tiền chú mục vào song thủ Long Nhất Tiêu, nÓ biết đây không phải kẻ dễ đối phó, nÓ biết tên này hơN hẳn bọn Lâm Báo, Hoàng Sư và Thạch Ưng Trảo mà nÓ tỪng hạ được.
Long Nhất Tiêu không nghi ngờ gì là mỘt cAo thủ Nhất lưU, vì vậy chIêu đầu tiên phải thắng. Long Nhất Tiêu bẤt ngờ xuất thủ, Bàng MôN tá đao cước, mỘt chIêu 5 thế bAo trùm cẢ thượng hạ đối phương. Kim Tiền nhích qua trái tránh 3 thế công, thức thứ 4 là thức yếu nhất trong 5thế, sơ hở tại 2tấc bÀn chân. Kim Tiền đã bắt cứng chân trái Long Nhất Tiêu, điểm sơ hở duy nhất. ChIêu này có 3thế cứu, Long Nhất Tiêu dùng chIêu mạo hiểm nhất, Khai Thiên cước quét tỪ bên phải qua cổ. Thế công đang phát khởi, Long Nhất Tiêu chợt nghe dưới lưng nhói lên 1tiếng đau gập cẢ người lại thÌ lãnh thêm 1quyền vào gIữa mũi văng ra 3thước. Kim Tiền 1chIêu đắc thủ chưa kịp mừng thÌ ai đó đánh vào gIữa mũi rồi có người kéo đi.
Tiếng Thanh bAng chủ:
- Rút lui! Bảo toàn lực lượng.
Bọn họ 4người chạy đi 1quãng xa không ai đuổi theo, bang chủ Long Nhất Tiêu của chúng bị thương không nhẹ chút nào. 4người dừng lại 1quán nước ven đường. Thanh bAng chủ nâng chén nÓi:
- Hôm nay nhờ có Kim Đại hIệp gIữ công đạo, bọn tại hạ vô cùng cảm kích. Xin kính đại hIệp 1chung.
Bốn người nâng chén.
Ở bên ngoài đại lộ chợt xuất hIện một người che ô cho một vật gÌ như quả trứng lù lù đi tới. Đến gần chợt nhận ra là một vị công tỬ y phục hoa lệ, một tiểu đồng mang ô che, cả hai quần áo lấm tấm bụi đường. Chỉ do vị công tỬ đó béo quá, mặc mày thân thể nung núc những mỠ, chân bước dường như hết muốn nỔi. Thanh bang chủ đưa mắt nhìn hai thuộc hạ:
- Ra tay!
Hai người đó liền bước ra chặn đường vị công tử hoa lệ:
- Cho xin ít lộ phí.
Kim Tiền ngây người nhÌn Thanh Bang chủ:
- Mãi lộ?
Thanh bAng chủ cười trừ:
- Huynh đài cũng biết đó, bổn bang chI tiêu rất nhIều.
- Nên cũng phải thu nhiều nguồn?
Ý tỨ đó Kim Tiền đã minh bẠch, nÓ nÓi:
- Hy vọng tái kiến sớm!
Thanh Bang chủ ngẩn người:
- Thế là ý gÌ?
- Ý là tôi nghĩ mình nên cút đi thôi.
Nói xong cÂu đó, nó đã phóng ra đẾn cửa, rồi mỘt mạch chạy đi thẳng không ngoái lại. . .#
##
PHần 2. Ai cũng sợ chết
Kim Tiền bỏ chạy đi tịnh cũng không nhanh lắm, chỈ bẤt quá dù có mỘt coN tiểu hổ nặng 20kí cũng chưa chắc gÌ bắt kịp. Chân nÓ chạy nhưng đầu nÓ không chạy, vì đầu nó vốn không biết chạy, chỈ biết suy nghĩ. Nó chợt nhận ra mỘt điều, kẻ mạnh ăn hIếp kẻ yếu, kẻ yếu bẮt nạt kẻ yếu hơn. Long Nhất Tiêu và Thanh Bang chủ là hai bên đối nghịch nhau, vậy bên nào mới là Chính Nghĩa, là công bằng? Hình như quá sớm để nói. . .
Kim Tiền khôNg tiện nghĩ tiếp, vì nÓ lại thấy một đám lùm xùm. Quân đội đang tUyển binh lính, họ đi tỪng nhà để dẫn người đi. Nó thấy nhà kia có 3cha con đang ôm nhau khóc nức nở, một đám quân lính thì liên tục hối thúc. Và một nhóm trai tráng có vẻ vỪa được tUyển, người nào cũng mặt buồn thiu như cha mới chết. Một thằng trong bọn nghe nói thế liền long mắt lên:
- Đồ oắt như mày biết cái gì, tao mới cưới vợ 3 hôm mà bị xung quân, thử hỏi mày có ức chế hay không?
Nói xong hắn khóc rống lên, còn cẢ bọn trai tráng đi chung thÌ cười hô hố. Nhìn qua là biết một đám F. A nên thấy người ta bị chIa rẽ uyên ươNg thì chúng rất vui. Một thằng khác liền muốn xông ra đánh Kim Tiền:
- Ai nói tao F. A, anh yêu tao đây nè.
Nói rồi liếc mắt đưa tình với một anh đi chung. Hoá ra là đồng tính chi luyến, Kim Tiền muốn nôn quá chừng.
Kim Tiền viện cớ nôn để bỏ đi cho sớm, ra khỏi vùng đất thị phi này. Kim Tiền lại nghĩ, ngày xưa Hịch Tướng sĩ của Trần Lão gia oai hùng hào khí biết mấy, nÓ tỪng tƯởng tượng ra từng lớp người hiên ngang oai hùng ngẩng cao đầu bước ra tiền tUyến, chỈ tiếc là đời thường khôNg gIống như trong tƯởng tƯợng. Nó chợt nhận ra mỘt điều: "Ai cũng sợ chết".#
Nó muốn thoát khỏi vÙng thị phi, nên chả bao lâu đã ra đẾn ngoại thành. Đường đại lộ vốn vỪa ngay thẳng, vỪa rộng rãi bỗng ngoằn ngoèo rồi nhỏ lại, đi đẾn cuối coN đường là mỘt ngọn đồi cAo. Kim Tiền chợt nhận ra mình bị lạc. Trời đã tối, nông phu làm nương đã về hết. Đứng gIữa màn đÊm âm u, nÓ chợt phát hIện ra mình cô đơN, lẻ loi biết mấy.
Màn đÊm có mỘt thứ lực lượng vô hÌnh nào đó, nÓ khIến cho tâm người ta cũng đEn tối theo. Nó muốn chạy, muốn la hét, muốn vứt bỏ mọi thứ. Nhưng nó chả buồn làm gì, nó nằm bạch xuống giữa đường mà ngủ.
Màn đêm vốn âm u. Trong không gIan tĩnh mịch, chợt có một ánh sáng lân tinh, ánh sáng tỪ cuối đường, chầm chậm, chầm chậm. . . . Một cÂy đÈn lồng, giọng một ông lão:
- Khách phương nào sao nằm lạnh gIữa đÊm khuya.
Kim Tiền đứng bật dậy:
- Ông là người hay ma?
- Cậu sợ ma hay người.
Kim Tiền không trả lời, cũng không cẦn trả lời, ai cũng hIểu mỘt đứa trẻ như nÓ sợ cái gì.
- Đôi khi con người còn đáng sợ hơn ma quỷ gấp trăm lần.
ÔnG thở ra rồi tiếp:
- Cậu có cần chỗ ngủ qua đÊm?
Kim Tiền cười cười:
- Vài hôm trước thì không cẦn, giờ thì khác.
- Tại sao?
- Vì khi đó tôi ở nhà.
Khi ở nhà đương nhiên nÓ không lo lắng gì lắm, vì đã có mẹ lo chu toàn. Nó chợt nhận ra, đi một ngày đàng học mỘt sàng khôn. Nó chợt hIễu, chỈ có khổ mỚi khIến người ta khôn ra, khi họ khôN ra thÌ ít nhIề u phải nhận gIan khổ.
Nhà của ông lão là một tÚp lều cũ kỷ, ôNg sống cùng bÀ lão. Ông mỜi nÓ ăn một bữa cơM, uống vài tách trà và nÓi vài cÂu chuyện. Nó không nhỊn được, hỏi:
- Ông bà ở đây rồi con cháu ông bà đâu? Sao sống ở nơi này?
Trong mắt ông lão chợt dâng lên mỘt niềm thống khổ, vừa oán hận vỪa bi thương. Khá lâu, ông khẽ thốt:
- Lòng người.
Nó không hỏi nữa, có thể con ông bị người ta dÈm pha nên khôNg lo lắng cho ông, có thể con ôNg bị người ta hại, hoặc chÍnh ông bị người ta hại nên phải đẾn một nƠi hẻo lánh như thế này. . . Trên đời có gÌ lại khôNg do lòng người mà ra?
Lòng tham, ích kỷ, ganh ghét, . . . Họ tỰ dồn nhau vào khó khăn, gIeo rắc đau khổ cho nhau. Nó chợt hỏi: "Đó là lòng người hay số phận?"
Nó ít nhiều đã hIễu. Nó nằm trên mỘt chIếc gIường tre và đôi chIếu chăn cũ nát mà ngỡ như đang nằm trong mỘt gIan phòng sang trọng troNg mỘt toà lâu đài tráng lệ của vƯơng hầu quý tộc. Nó cũng biết trên đời còn thIếu gÌ người khốn khổ như ôNg bÀ lão này, nó ngHĩ chắc gÌ những kẻ sống trong những lâu đài tráng lệ đó đã hIểu và cẢm thông với ông bÀ lão này như nÓ. Nó mỉm cười và ngủ thIếp đi. . . ..#
Phần 4. Tốt xấu đỀu có thể mang lại lợi ích.
.
Kim Tiền cÁo tỪ ôNg bÀ lão tỪ rất sớm, vì nó đã đút vỘi vào troNg chăn 5hào tiền. HIện gIờ troNg tÚi nÓ còn lại đúng 2đồng 5hào và 5cắc bạc. Khi nÓ đã cho thÌ nÓ cứ cho, nếu nÓ khôNg muốn cho thÌ có đánh chết nÓ vẫn không. Nó vUi với cái phoNg cÁch anh hùng đó, nÓ ra vẻ khệnh khạng bước đi như mỘt vị anh hùng oai phoNg đường bệ.
Nó chợt ngHĩ đẾn bọn Long Nhất Tiêu, nếu nÓ là đàn ôNg, nÓ ắt có thể thắng hết chúng. Nó ngHĨ đẾn tối qua, nếu nÓ là đàn ôNg, nÓ sẽ khôNg còn sợ ma nữa. Nó chợt thấy đàn ôNg là khôNg sợ ai nữa, nÓ ước có một người đàn ôNg che chở nÓ, nÓ chợt nhói lòng.
Kim Tiền đứng sững lại, không hẳn vì đau lòng, mà vì phÍa trước xa xa là 1cổ xe ngựa, gần xe ngựa có 5người. Một cặp vợ chồng bị ba tên cường đạo đang vUng đao gIật lấy hành trang. Kim Tiền trố mắt, hoá ra đàn ôNg cũng không phải là không sợ ai nữa.
Kim Tiền nhỊn không được, chạy đẾn quát lên:
- Đạo tặc khá lộng hành, mau trả lại hành lý cho người ta.
Nói xong nÓ đứng chống nạnh nghinh ngang như đang ra lệnh cho thuộc hạ vậy. Ba tên cướp ngây người, một tên râu cÁ chốt trong số đó, bước lên:
- Chú mày có nÓi lộn khôNg vậy?
- Không hề!
- Thế tai chúng ta có nghe lộn khôNg vậy?
- KhôNg hề.
- Thế chú mày lập lại nghe xem?
Kim Tiền vẫn chống nạnh, kêu to:
- Trả lại hành lý cho người ta.
Ba tên cướp ngẩng lên trời cười ha hả, chúng thấy trên đời không còn gì đáng cười bằng. Tiếng cười chưa dứt thÌ đao của tên râu cÁ chốt đã phạt ngang người Kim Tiền. Một đao chém ra, tên râu cá chốt đinh ninh sẽ ăn chắc. Thế mà đao chợt rơi vào khoảng khôNg. Hắn chém liền bA đao, mỘt cước. Kim Tiền dùng Kim Tiêu tiền tảo thoái ra đỡ, nhưng cước lực tên râu cÁ chốt quá mạnh, Kim Tiền ngã về sau. Lưng vỪa chạm đất thÌ lưỡi đao đã đẾn trước mặt, Kim Tiền tƯởng như đã thấy Thần chết hIện ra.
Đao quang biến mất, tên râu cÁ chốt chợt hỏi:
- Mi tên gÌ?
- Ta tên Kim Tiền!
Cả bA tên cướp chợt tỏ ra cung kính:
- Đã mạo phạm Kim Thiếu Gia.
Nói rồi chúng quẳng hành lý của vợ chồng kia lại, bõ đi mất. Kim Tiền thở phào ra rồi nằm bẬt xuống, nó tƯởng như chết chắc rồi, tay chân chẳng còn tý điểm sức lực nào.
Cặp vợ chồng tạ ơN hết lời, họ biết đường đẾn Biên Thành còn xa nên vào trấn mua tặng Kim Tiền 1con ngựa tốt. Kim Tiền vốn khôNg biết cưỡi ngựa nên leo lên yên cứ ôm lấy bờm ngựa rồi chỈ nÓ đi hướng này hướng kia. Dân trong trấn nhÌn nÓ có cẢm gIác như mỘt coN ngựa bố điệu ngựa con đi bÁt phố vậy. Chợt Kim Tiền ngHe ai gọi tên nÓ:
- Kim Tiền Kim thIếu gIa, hân hạnh, hân hạnh.
Nó ngoái lại, thấy một lão chủ quán đang ân cẦn tiếp đón 1tên vƯơng bÁt đản. Tên bÁt đản đó ăn vận vô cùng sạch sẽ, nhưng ánh mắt lúc nào cũng chỈ thấy cÁi trần nhà. Kim Tiền có cẢm gIác như tên đó đang tìm thằn lằn hay nhền nhện gÌ, hai gã ma-cô áo đen lúc nào cũng kè kè sau lưng tên đó, tay không rời cÁn đao. Kim Tiền liền hIểu ra, chắc chắn Kim Tiền bẢn địa là mỘt kẻ rất có máu mặt, và bA tên cướp lúc nãy tƯởng nhầm là hắn. Kim Tiền vãng lai liền nhảy phốc xuống ngựa, vái chào Kim Tiền bẢn địa:
- Các hạ là Kim Tiền?
- Phải. Ngươi là ai? Tìm ta có việc gÌ?
- Ta là ngươi, có người muốn đa tạ ngươi.
Kim Tiền bản xứ ngẩn người ra:
- Ngươi là ta? Có người lại muốn đa tạ ta?
Kim Tiền bẢn xứ cười rộ:
- Không ngờ ta vẫn còn có người muốn đa tạ.
Kim Tiền bẢn xứ, hắn vốn là mỘt tên hỗn đản (lộn gIống) thật, 5 tuổi gIết người, 8tUổi biết cẦm đao, đẾn nay 16 tUổi đã vào sanh ra tỬ đánh nhau khôNg biết bAo nhIêu lần đỂ gIành gIật điạ bÀn, dưới tay có 30đàn em cộm cÁn. Loại người đó, người ta chỈ sợ hắn chứ chẳng ai trọng hắn. Ai thấy hắn tỪ xa đã cố nÉ tránh ngoài trăm bước, thế mà có người khI không lại muốn đa tạ hắn. Hắn cũng muốn hỏi lý do, nhưng gã kia đã đi mất.
Kim Tiền vãng lai, lai được thÌ vãng được, nÓ đã cưỡi ngựa ra khỏi thành. Nó cưỡi ngựa, nhưng đầu không cưỡi ngựa, đầu cũng không cưỡi ngựa được. Đầu nó đang nghĩ:
- Hình như kẻ xấu đôi khi cũng mang lại lợi ích. Kim Tiền bẢn xứ vốn không thể xem là người tốt, nhưng nếu không có danh tiếng của hắn, liệu hIện tại có còn Kim Tiền đang ngồi trên yên ngựa đây khôNg?
Việc ở đời tÙy thời tùy lúc đỀu có thể mang lại lợi ích cho người ta. #
Rồi mỘt gã trung niên nhảy xổ ra cướp cương ngựa, kéo Kim Tiền xuống, bẢo đây là ngựa của hắn. Kim Tiền nỔi gIận:
- Rõ ràng ngựa của tôi, sao là ngựa của ôNg?
- Rõ ràng ngựa của ta, ta còn nhận ra mà.
- Nhận ra cÁi gÌ?
- Từ đầu đẾn đuôi đỀu là ngựa của ta sao ta khôNg nhận ra được.
Gã trung niên nhảy lên ngựa định đi, Kim Tiền kéo lại:
- Rõ ràng tôi mua có gIấy đàng hoàng mà.
Kim Tiền chưa kịp lấy ra, gã trung niên đã gIật phắt lấy ra đọc, rồi nói:
- Giấy gIả rồi.
Nói xong gã phóng ngựa lao vÚt đi. Kim Tiền với theo:
- Ê đi đâu vậy?
Trong quán trà bên kia, mỘt gã bước ra vỗ vai:
- Chú gặp cướp cẠn rồi còn không hIểu sao?
Kim Tiền ngây người:
- Cướp? Sao ôNg không nÓi sớm?
- Ta còn muốn làm ăn ở đây, ta chưa muốn dọn nhà.
Kim Tiền cũng không phải ngu lắm, nó đã hiễu gã này sợ gặp rắc rối. Kẻ cướp thường là kẻ tỪng vào tÙ ra khám, những người thường ít ra cũng sợ hãi 5phần. Kim Tiền đa tạ một tiếng rồi bỏ đi, kẻ cướp ngựa đã đi mất, người ở đây lại khôNg liên quan, ở lại đây còn ý ngHĩa gÌ?
Kim Tiền đi bộ mỘt chốc đã thấy mệt muốn hụt hơi. Chưa đi ngựa thì đi bộ chẳng biết mệt. Ai cũng vậy, khI đã biết nhàn hạ thÌ thường chẳng làm việc nặng nhọc nỔi nữa. Kim Tiền ngồi xuống gIở bọc bÁnh khô vừa mua trong trấn đỂ ăn. Mấy hôM đi qua mấy khu thành thỊ, nó không những mua được thức ăn, mà còn học được vài ngôn ngữ hay ho mà dân xứ nÓ chưa nghe bao gIờ:
- Tổ bà mẹ coN chó gHẻ ăn cẮp ngựa của Bổn thIếu gIa, . . .
Nó chưa dứt câu thÌ có tiến thét lớn:
- Giỏi cho tên cướp nào dám lộng hành giữa ban ngày ban mặt!
Liền đó Kim Tiền thấy tỪ bên phải coN đường vắng vẻ bỗng xuất hIện mỘt gã mập mạp y như quả trứng gà, lao vÙ đến. Tuy tên đó béo nhưng chạy không chậm tý nào, hắn dừng ngay trước mặt Kim Tiền, chống hai tay vào hôNg nhìn dáo dác:
- Cướp đâu. Cướp đâu? Tên nào?
Kim Tiền mới có dịp nhÌn rõ hắn. Một thằng nhóc cỡ chừng ngang tUổi nÓ, cAo hơN nÓ 1tý, nặng thì có khi gấp đôi Kim Tiền, hắn khoác áo da báo, đang giương cặp mắt hÍ nhÌn Kim Tiền. Kim Tiền hờ hững:
- Ngươi có thấy tên cướp nào quanh đây không?
- Không.
- Ngươi có nghĩ ta nÓi láo không?
- Cũng có khi.
- Không có khi.
- Vậy hắn đâu?
- Dông mất rồi.
Tên mặc áo khoác da báo liền nghinh mặt lên:
- Tên cướp hắn có chân không?
- Có.
- Thế mi có chân không?
- Có.
- Vậy tại sao mi không đuổi theo, lại đỂ hắn dông mất?
Kim Tiền sờ sờ mũi, cười khổ:
- Vì ta chỈ có hai chân, hắn có đẾn sáu chân.
Tên mặc áo da bÁo ngớ mặt ra, rồi thét lên:
- Quái vật.
Rồi hắn co cẳng "véo" lên 1tiếng lủi vào sau mỘt bụi rậm co cụm lại y như mỘt coN dẾ nhủi, kéo áo da bÁo lên trùm lấy mặt.
Kim Tiền chạy lại xem thấy trên lưng áo hắn có dòng chữ:
- Can đảm phi thường, ghét ác như thù, ân oán phân minh, đi lại giang hồ, như chỗ không người, kim đao thần tiễn, lệ bất phong thanh, Lệ Bất Bại.
Kim Tiền gọi hắn dậy:
- Hắn dông mất rồi.
Tên khoác áo da báo bò dậy phủi bụi, nhân đó Kim Tiền hỏi:
- Ngươi cAn đảm phI thường?
- Ngươi thấy ta can đảm không?
Kim Tiền lắc đầu, Lệ Bất Bại - tên khoác áo da báo gật gù, Kim Tiền hỏi tiếp:
- Ngươi ghét ác như thù?
- Ai ác kệ mẹ họ, liên quan gÌ mà ta thù.
- Thế tất cả?
- Đều không!
- Thế mi viết cái đó làm quái gì?
- Mi gọi lại danh hIệu ta xem.
Khi Kim Tiền gọi xong thÌ Lệ Bất Bại đã chạy ít nhất 100bước rồi, hắn nói:
- Bất cứ ai khi đọc xong danh hIệu của ta để khiêu chIến thÌ cơ bản đã không còn đuổi kịp.
Kim Tiền thở dài:
- Những tên cướp chỈ muốn ôm tài sản ngươi chạy trốn, cơ bẢn chúng không khIêu chIến mi làm gì.
Lệ Bất Bại mặt mày đỏ gay trở lại:
- Chúng trốn hướng nào?
Kim Tiền vỪa chỈ, hắn đã chạy theo hướng đó. Kim Tiền vừa chạy theo vỪa hỏi:
- Mi muốn bắt chúng.
- Uk
- Tại sao muốn bắt chúng?
- Ghét cướp như cừu, người thân ta tỪng bị chúng cướp tài sản. Ta đã thề cẢ đời này sẽ gIết chúng, gặp 1tên gIết 1tên, khI nào sạch mỚi thôi.
- Chúng cướp đồ của mi?
- Không.
- Của cha mi?
- Không.
- Của ôNg mi?
- Không.
- Thế của ai?
- Chúng cướp của cha của ông ta.
Kim Tiền thở dài, lại hỏi:
- Chúng cướp gì?
- Sinh mạng.
Kim Tiền ngậm miệng, nÓ khôNg hỏi nữa, cũng không muốn hỏi. Khi người ta vUi, người ta sẽ nói rất nhiều. Khi kể chuyện vui, sẽ có rất nhiều người muốn hỏi, cũng có nhiều người sẵn sàng trả lời. Còn chuyện buồn, vốn dĩ không nên hỏi quá nhiều
.#
##
Phần 6. Không thành kế
.
Chạy một lúc, họ đẾn Đinh Vân Trấn. Đây là một trấn nhỏ gần Biên Thành, Kim Tiền chợt bùi ngùi, nÓ sắp gặp người mà nÓ cẦn tìm, khoé mắt chợt cAy cAy. Lệ Bất Bại dừng lại hỏi:
- Mi chắc hắn đi hướng này?
- Chắc.
Lệ Bất Bại liền kéo Kim Tiền đi.
- Đi đâu?
- Mã trường.
Lệ Bất Bại nÓi:
- Nếu có mỗ ở đó thì tên cướp ngựa ấy đừng hòng sống sót.
- Tại sao?
- Bởi đao của mỖ đây phóng ra, chưa tỪng có ai tránh được, có thể nÓi là không kém Vạn Lý đao của Minh Phụng đại hIệp là mấy.
Vạn Lý đao Vạn Kiếm Sầu Minh Phụng đại hIệp là mỘt nhân vật được xếp vào Châu Thổ Binh khí phổ, ông ta đứng hàng thứ nhì.
.
Tiểu Mã không phải là con ngựa nhỏ, cũng không phải thằng nhỏ. Tiểu Mã là một ôNg gIà, ôNg là quản lý mã trường ở Đinh Vân trấn.
Trong đời Tiểu Mã đã gặp vô số chuyện thỊ phI, nhưng dẫn hai thằng nhỏ đi xem mỘt coN ngựa mỚi vào chuồng rồi được trả 5phân tiền thÌ qủa chưa gặp bAo gIờ. Hai đứa nhỏ lại nhất quyết xem ôNg như mỘt hướng dẫn du lịch, xem con ngựa đó như mỘt thắng cảnh rồi họ trả tiền cho ông ra về.
Kim Tiền mời Lệ Bất Bại vào một quán ăn nhỏ đỂ đa tạ, Kim Tiền hỏi:
- Kim mỖ thật có chỗ khâm phục, sao Lệ Huynh biết hắn nhất định bán ngựa ngay?
- Con ngựa trộm thường khó điều khIển, lòng lo sợ bị truy tầm, chúng sẽ tống phứt đi ngay.
- Dù sao thÌ ngựa cũng đã tìm thấy, vật ở đâu lại về đấy, ngựa tỪ chuồng đi ra, gIờ lại vào chuồng, âu cũng hợp lẽ.
Lần đầu tiên vào quán ăn mỜi bẠn bè, Kim Tiền hứng thú dõng dạc hô:
- Chủ quán, tính tiền!
Chủ quán là mỘt lão gIà người nung núc những mỠ, mi mắt sụp lại chỉ còn bằng cọng chỉ, xem ra còn mập hơn cẢ Lệ Bất Bại. Lão nỞ mỘt nụ cười cẦu tài:
- 50quan tiền thưa quý khách.
Kim Tiền nghe thế liền phun ngay ngụm nước đang uống:
- Gì mà đắt vậy.
- Vì hai vị là quý khách.
- Quý khách? cHúng ta quý chỗ nào?
Lão chủ quán nở mỘt nụ cười toe toét híp cả mắt lại:
- Lục phủ ngũ tạng đỀu là thứ bổ dưỡng, có thể chế làm hoàn dưỡng nhan. Còn lại có thể nấu như nấu cao khỈ vậy, dùng đỂ tăng cường sinh lực.
- Nhà chứa buôn bÁn nỘi tạng?
- Thứ mà hai vị ăn không hẳn là óc heo hầm, mà là. . .
Lão lại cười toe toét. Kim Tiền tởm lợm nÔn ngay ra sàn. Lệ Bất Bại vẫn ngồi im. Kim Tiền nÔn xong hỏi:
- Sao Lệ Huynh khôNg nÔn?
Lệ Bất Bại chợt hỏi:
- Hắn lấy nỘi tạng người ta có được xem là gIết người không?
- Được.
- Hắn gIết người có được xem là cướp sinh mạng không?
- Được.
- Thế ta có được giết hắn không?
- Không biết nữa.
Lệ Bất Bại ngHe gIọng Kim Tiền là lạ liền nhìn quanh, chợt phát hIện ra bốn cÁnh cửa lớn quán ăn đã đóng lại, mổi cửa có 1 gã to lớn, sau lưng lão quán cũng xuất hIện hai người như thế. Lệ Bất Bại hỏi:
- Các ngươi là ai?
- Bảo kê!
- Các ngươi bảo vệ hắn?
- Đúng vậy, bẢo kê là bảo vệ gà, đây là gà của chúng tao.
Nơi nào là nơi đạo tặc nhiều nhất? đó là gIáp biên gIới. Bởi biên gIới thÌ quân sĩ đông, nội đô thì bảo an quân cũng đông. Những kẻ không chống nỔi thế lực ngầm ở đại đô thị, những kẻ bị bổ đầu châu, huyện tầm nã mới dạt về vùng xa xôi ít ai để ý.
Đinh Vân trấn là một nơi như vậy, và Kim Tiền Lệ Bất Bại hai người đã vào nhầm nơi. Sáu tên to lớn này nghĩ hai đứa trẻ nít rất dễ đối phó nên muốn thư giãn tí chút. Lệ Bất Bại nhìn Kim Tiền:
- Ý Kim huynh thế nào?
Kim Tiền lướt qua bảy người, trong lòng đang thở dài:
- Có lẽ chúng ta nên đi
Một gã to cao nói:
- Ta rất muốn cho các ngươi đi, chỉ đáng tiếc. . .
- Sao?
- Đáng tiếc là ta muốn ngân lượng hơn.
Nói xong bọn đó bóp tay răng rắc, bao vây hai người lại.
- Một tay khó địch hai nắm, hai nắm khó địch bốn tay, huống hồ 14tay. Kim Tiền cười khổ- Hình như chúng ta chết chắc rồi.
Bảy người bọn chủ quán có vẻ mãn ý với câu nói đó lắm.
- Đúng đúng- Lão chủ quán nhìn hai người bọn Kim Tiền, híp cả mắt lại y như đã nhìn thấy mấy món nội tạng trong đó.
Lệ Bất Bại quát lên:
- Không đúng. Các người chỉ có nắm đấm, còn ta có đao.
Hắn rút ngay ra 1thanh đao, dài một tấc hai mươi phân, chuẩn mực của Vạn lý đao nổi tiếng vũ lâm.
Ba mươi năm trước, trên đỉnh Hoàng Liên, Minh Phụng đại hIệp một mình đánh bại năm đại cao thủ của 5 đại phái ở hai vÙng châu thổ. Họ thua nhưng tâm phục, bởi phi đao của Minh Phụng đại hIệp dồn vào thế bại, nhưng không gây ra thương tích gì.
Muốn dùng phI đao đánh vào trọng huyệt của cùng lúc 5đại cao thủ đương nhiên cực kì khó khăn, rồi trong khoảnh khắc đoạt mệnh người ta đó thì 5 thanh đao khác đánh bạt 5 thanh đao lúc trước, chỉ rách một điểm y phục mà không hề chạm da thịt. Khả năng đó, tốc độ đó đã đến mức tối cao cảnh giới đăng phong tao cực. Danh tiếng Vạn Kiếm sầu bắt đầu từ đó.
Năm năm sau, Minh chủ võ lâm Trung Châu đã đích thân dẫn độ bảy tên đại nghịch bất đạo giao về Châu Thổ bởi một lá thư của Đại hiệp, trong đó chỉ gửi kèm một thanh đao. Võ lâm Trung Châu người tài như biển, minh chủ võ lâm tài năng ắt cũng nhất nhì, thế mà vì một bức thư của Đại hIệp, sẵn sàng thân chinh đường xa vạn dặm, chứng tỏ sự trọng vọng vô cùng to lớn. Danh hIệu Vạn Lý đao bẮt đầu tỪ đó.
Phi đao của Minh Phụng đại hIệp còn ai không sợ. Trong lúc 7người còn đang ngơ ngác, đao của Lệ Bất Bại đã phát ra. Chỉ bất quá, đao này không phải tỪ tay Minh Phụng đại hIệp phát ra, uy lực đương nhIên cũng không phải. "Bạch" một tiếng, đao đập vào mặt mỘt gã theo phương nằm ngang, gã thét lên be be:
- Bà mẹ mi.
Thế là 7người xông vào đánh hai người, Kim Tiền hoảng viá, tay đánh loạn cả lên xông ra cửa. Chợt phát hIện không ai đuổi theo mình, chúng đang xúm lại Lệ Bất Bại đè hắn xuống mà đánh. Kim Tiền chợt phát hIện ra mỘt điều, khI gặp bảo kê tốt nhất đừng nên ra vẻ.
Kim Tiền liền xông lại, nắm ngay cái ghế tính ném xuống đầu một thằng.
- A di đà phật!
Kim Tiền và cả đám người gIật mình nhìn lên gác mái, từ lúc nào đã có mỘt vị hoà thượng trẻ. Đám 7người nhao nhao lên:
- Trọc đốm đến đây làm gì?
- Mô Phật, đến cứu các vị.
- Chúng ta đâu cần trọc mi cứu.
- Mô phật. Cứu khổ cứu nạn, đời là bể khổ, các vị nên đi thôi
Trong lúc bảy người chúng đang nhớ đến Thập Bát la hán võ công siêu quần bạt tỤy, ngơ ngác thì hoà thượng đã lộn người xuống đá văng ba tên rồi cắp Kim Tiền và Lệ Bất Bại chạy đi. Hai tay cắp hai người mà vị hoà thượng chạy còn nhanh hơn cả Lệ Bất Bại khi bình nhật.#
Đi ra khỏi trấn, hoà thượng buông hai người ra rồi bỏ đi mất. Kim Tiền nhÌn nhÌn Lệ Bất Bại, có vẻ hắn đứng cũng không muốn nổi. Kim Tiền thốt:
- May là gã hoà thượng khôNg cứu khổ chúng ta.
- Sao mi không đa tạ hắn.
- Ta vốn có thể nhàn nhã mà bõ đi, không cần hắn cứu. ChỈ có mi. . ..
- Ta bị đánh đang đau chết đi được. Đau là khổ mà. Hắn đâu cứu ta khỏi khổ.
Vừa nÓi xoNg nhìn lên, vị hoà thượng lúc nãy đã quay lại. Lệ Bất Bại hỏi ngay:
- Ông còn trở lại làm gì?
- Để cứu khổ.
Nghe "véo" một tiếng, Lệ Bất Bại đã chạy xa gần trăm bước, hắn vốn tùy lúc tÙy thời đỀu có thể chạy. Hoà thượng gọi với theo:
- Cứu khổ có nhIều cách mà.
Cứu khổ quả thật có nhIều cÁch, làm cho người ta hết đau cũng có nhIều cÁch. Lệ Bất Bại được vị hoà thượng đắp thuốc đã có vẻ khoẻ khoắn như thường. Kim Tiền chợt hỏi:
- Hoà thượng tại sao ai cũng gIỏi võ côNg?
- Mô Phật, vì người tU hành là tỨ đại gIai không.
- Tất cẢ đỀu khôNg thÌ còn cố luyện công làm gÌ? Không tin được.
- Sinh lão bệnh tử đều không, vật chất danh lợi sắc dục đều không. Con người vì vật chất thì cả đời đi tìm vật chất, vì danh lợi thì cố tạo dựng thanh danh, vì sắc dục thì đắm chÌm trong những cái đẹp. Tất cẢ đều vì hỈ nộ ái ố mà để thời gIan xếp vào quy luật sanh tử. Còn người tu hành không cẦn những thứ đó.
- Hoá ra các vị vừa rảnh rang vừa nhẹ nhàng, chẳng có việc gì làm nên mới tỤng kinh, luyện võ qua ngày đoạn tháng.
Kim Tiền không hIểu. Lẽ nào những kẻ đầy công danh, vật chất kia lại cũng như những kẻ không có gì. Không lẽ những kẻ đầy đủ, hưởng thụ toàn điều tốt đẹp kia lại không đầy đủ bằng những người tu hành, nếu thế chẳng lẽ những kẻ làm việc đến tối tăm mặt mũi kia lại rảnh rang hơn người tu hành ngày ngày đọc kinh niệm phật?
Kim Tiền không hiễu, Lệ Bất Bại cũng không. Phải chăng có nhiều người sống hết cuộc đời nhưng chẳng ích gì, sống cũng như chưa từng tồn tại. Vậy rốt cuộc ý nghiã cuộc sống là gì?
Câu cuối cùng mà vị Hoà thượng nói là: "Không cần biết mình là ai, chỉ cẦn họ sống mà cẢm nhận được từng khoảnh khắc họ sống, hưởng thụ được từng khoảnh khắc họ sống là tốt rồi".
Hoà thượng đã đi, người tu hành vốn không bị ràng buộc mà.
- Giờ Lệ huynh đi cùng không?
- Đi đâu?
- Tìm những kẻ cướp sinh mạng.
- Ở đâu?
- Biên thành quân doanh
Ánh mắt Kim Tiền bỗng nhớ về xa xăm, khi đó nÓ còn rất nhỏ. Một người đàn ông, một người cha. Nó không còn hình dung được khuôn mặt, hơn 10năm rồi. Chiến tranh khIến người ta đau khổ, chia rẽ nhiều thứ tình cảm. Nó ghét chiến tranh, nó ghét sự tranh giành.
Trên đời không có một sự đau khổ nào là dễ chịu, và chỉ khi trải qua, họ mới thật sự cảm nhận được. Lệ Bất Bại hỏi:
- Ngươi định đi xem thử Ba đóa hoa hả?
- Ba đóa hoa?
- Tam hoa Biên Thành đó. Người ta nói rằng ba đoá hoa đó nằm ở ba thành lớn nhất biên giới, ba đoá hoa đó là linh vật của Trời Đất, to như trụ chống trời vậy, chỉ cần mấy bông hoa đó còn thì không đội quân nào có thể tràn vào giang sơn chúng ta.
Kim Tiền cười cười, nó nhớ khi nó còn rất nhỏ, người ta có kể lại một chuyện. Vốn ở phía bắc Song Long giang có hai dòng sông nhỏ gọi là Song Long hà, phân biệt là Tây hà và Đông Hà. Ở thượng nguồn Đông Hà có một ngọn núi gọi là núi Hắc bà, để tƯởng nhớ một người phụ nữ trung trinh giữ mình giữa cường sơn thảo khấu mà gieo mình xuống suối tự vẫn. Khi Kim Tiền còn rất nhỏ, những người trong Đồng Hương thôn của nó có đi ra cho thấy trời thấy trăng tí đỉnh, họ bảo khi lên đẾn đỉnh núi Hắc Bà, họ thấy mặt trăng gần như chạm mà sờ không chạm, to lắm. Và họ bảo mây bay là đà trước mặt từng tảng, từng tảng.
Kim Tiền sau chuyện đó đã học được một bài học, khi ta chưa gặp, đừng nên bình luận gì hết. Bởi đúng mà không tin là bảo thủ, sai mà tin là dại dột .#
##
Phần 8. Liều mạng không phải là tìm chết.
.
Biên thành thật ra là dãy đất dài ở biên cương, chia làm 8doanh, gồm 3đại doanh và 5doanh trại. Vì chiến tranh nên quân số tập trung nƠi đây rất đông. Ba đại doanh trấn giữ biên cương ở ba đại đô thị, còn Kim Tiền và Lệ Bất Bại đang đến là một trong năm doanh trại còn lại.
KHánh Trung doanh. Quân gIữ cửa cho vào, Kim Tiền và Lệ Bất Bại gặp một đô uý phụ trách nội bộ. Vừa thấy hai đứa nhỏ, hắn hỏi ngay:
- Có thẻ đinh không? Có giấy xác nhận của quan phụ mẫu địa phương chưa?
Kim Tiền xuống nước:
- Không có thưa ngài. Còn vấn đề người tên. . .?
- Trong doanh ta không có.
- Vậy chúng tôi cáo tỪ.
- Không được
-Tại sao?
- Vì rất có thể các ngươi là dọ thám. Các ngươi phải gIết gIặc để chứng tỏ trong sạch.
Thế là Kim Tiền và Lệ Bất Bại nghiễm nhiên trở thành lính dù chưa đủ tUổi. Cây thương cũng nhẹ, bài Long Hình thương cũng dễ thuộc, nhưng chạy 10vòng quân doanh thì không dễ chút nào. Doanh này do Lý, Trần, Lê, ba vị cùng điều hành. Tình hÌnh chIến sự không hề dỄ dàng, họ đã mất ba ngàn quân sĩ.
Giám thị quân cũng là thầy dạy võ trong doanh tên Từ Thức, ông là thầy của Lê tƯớng quân
Từ Thức thường được gọi là Từ quân sư, ông nói với binh sĩ rằng:
- Chiến tranh thì không ai muốn, gIết người cũng không ai muốn. Nhưng đất này nghìn năm nay vốn là của dân ta, không thể đỂ ai gIành lấy. Ta lùi mỘt bước, giặc sẽ tiến một bước. Ta phải đánh làm sao cho chúng phải sợ, để chúng rút một lần là trăm năm không dám xâm phạm.
- Thưa thầy, nhưng chúng ta đã lui quân 3lần- Một người lính nói.
- Đúng, ta đã lui 3 lần, mất đi ba ngàn binh sĩ, nhưng chúng ta không sợ. Tại sao?
Một binh sĩ giơ tay:
- Vì chúng ta ăn thịt muông thú, chúng ta cường tráng, chúng ta hung hăng, liều mạng.
Từ Thức hỏi:
- Ai nói với ngươi điều đó?
- Một vị tiến sĩ rất nổi tiếng.
- Rất nổi tiếng?
- Tiểu nhân không rõ, chỉ biết sau khi nói ra điều đó, vị tiến sĩ liền nổi danh như cồn.
- Sai rồi! Ta không sợ không phải vì ta mạnh, mà ta không sợ vì ta làm đúng đạo lý. Dù có thua cũng là vì lẽ phải, vì tỰ vệ mà thua, không phải xâm lược mà thua. Đất nước như thân thể, quân đội như tay chân, ta không bảo vệ thì còn ai bảo vệ dân mình, nước mình. Ta nhất định phải bảo vệ đất nước, hi sinh là điều không tránh khỏi.
Từ Thức nói tiếp:
- Chúng ta phải bảo vệ đất nước, vậy chúng ta có gì?
- Một cây thương và một con người liều mạng!
- Đúng!
- Liều mạng khác gì đâm đầu vào chỗ chết.
- Đúng. Vì vậy Từ Thức ta ở đây là để dạy các ngươi cách thức liều mạng. Trên đời cái gì cũng phải học, kể cả liều mạng cũng phải học.
Từ Thức nói tiếp:
- Khi ra sa trường, tài năng mỗi người là vô cùng nhỏ bé giữa rừng gươm biển giáo. Vì vậy các ngươi phải tìm cách cùng nhau phối hợp, quyết không chia rẽ. Khi đánh với kẻ thù là phải gạt bỏ tư tâm cÁ nhân, phải giữ mình, phải cứu đồng đội. . . . Ta bảo các ngươi, liêù mạng nhưng:
+ Không đơn phương xông vào vòng vây,
+ không đưa mình vào chổ nguy hIểm,
+ khôNg nhắm mắt đánh càn,
+ không vì ganh đua tiến lên
- Liều mạng là khôNg sợ chết, bởi bất cứ ai ra chiến trường đỀu có thể hI sinh, vì vậy khI ra trận hãy chuẩn bị tinh thần ngã xuống. Có thể phải ngã xuống, nên phải giữ mình, nên phải hạ địch, nên phải không liều mạng. Mỗi bước chân phải vỮng vàng, mỗi hành động phải dứt khoát. Nếu mỗi binh sĩ đều làm được thÌ lo gÌ không thắng gIặc!
- Nhưng chúng ta đã ba lần thất thủ?
- Vì thời cơ chưa đến.
Có tiếng quân sĩ râm ran không phục. Từ Thức dõng dạc:
- Nếu trận này không thắng, khi các người trở về sẽ thấy đầu ta trước quân doanh. #