Ngày cũ của vũ trụ. Khi mà tất cả còn đang chìm trong chốn trống rỗng không đầu không cuối, không trên không dưới, thần khí như những cơn gió nguyên thủy thổi vào chốn hư không. Sự Lạnh Lẽo và Bóng Tối bao trùm lên cái vực thẳm của sự nguyên thủy. Từ sâu bên trong vực thẳm của sự nguyên thủy đó xuất hiện hai vật bổn nguyên là Tohu và Bohu. Bohu là một viên đá mà không phải là đá, một khối đá nhày nhụa và nhớt nhát. Từ khối đá đó chảy ra một dòng nước là nguồn mọi nguồn nước, nguồn tất cả sông hồ biển cả, tất cả nước của vũ trụ đều từ khối đá này chảy ra. Tohu là một mầm cây nhỏ chỉ có 2 phiến lá, nó được đặt trên khối đá Bohu, rễ của nó đâm sâu vào khối Bohu. Từ những phiến lá của Tohu sản sinh ra một thứ gọi là bóng tối, thứ đó hiện đang bao trùm lên tất cả cõi hư vô. Và bóng tối vẫn đang tiếp tục được tỏa ra từ đó. Vạn vật chìm trong đêm đen, bỗng có một tiếng nói phát ra từ vực thẳm, vang vọng khắp cõi hư vô.
- Phải có ánh sáng..áng..áng.....!
Từ trên Tohu mần cây dần to lên, từ trên thân cây nở ra một đóa hoa trắng bốn cánh tinh khiết, thanh thuần. Một tia sáng trắng rực rỡ và lộng lấy tỏa ra từ bông hoa, một tia, hai tia, ba tia....Hàng ngàn, hàng vạn tía sáng được phát ra từ bong hoa. Bông hoa tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời chân lý, lu mờ đi bóng tối từ hai phiến xanh. Từ ngày hôm đó vũ trụ không còn chìm trong bóng tối vĩnh cửu nữa, anh sang từ vực thẳm chiếu vào cõi hư vô, chiếu qua các thần khí, nó phát ra từng dòng ánh sáng rực rỡ màu sắc, một chiếc cầu vồng lớn xuất hiện giữa chốn hư không. Từ trên cầu vồng xuất hiện hình bóng của một con người, mặc một bộ đồ trắng, trên đầu đội triều thiền. Từ Người một phát thần khí cùng ánh sáng. Ánh sáng của người chói lọi tinh khiết đầy hồng phúc, một thứ vĩ đại mà không một ngôn ngữ nào có thể gột tả được. Thứ ánh sáng tốt đẹp vượt lên mọi thứ ánh sáng. Ánh sáng của Thiên Chúa.