Băng Đế Quyển 1:Sơ nhập Chân Tiên Chương 1: Mở đầu Tác giả: ™Icy Nguồn: 4vn
Giới thiệu
Tô Phong một kẻ ham mê truyện tiên hiệp tiến vào thế giới tiên hiệp.
Từ đây, thế giới tiên hiệp bên trong lại có thêm một cao thủ được xưng là Băng Đế.
NVC sẽ trải qua rất nhiều truyện tiên hiệp, thu đệ tử, cướp vài nữ nhân vật chính trong vài truyện nào đó mà ta thích hehe.
Vào thôi kẻo ae lại cho viên gạch vào đầu
Chương 1: Mở đầu
"Ngươi có thấy khá hơn chút nào không?"
Một giọng nói non nớt vang lên bên tai Tô Phong, giọng nói của thiếu nữ này tuyệt đối sẽ không vượt quá mười tuổi.
"Ai? Ai đang gọi ta?"
Tô Phong chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy một thiếu nữ mặc trang phục màu trắng đang nóng nảy mà nhìn mình.
"A?" Tô Phong khiếp sợ nhìn thân thể của chính mình, chính mình không phải bị sét đánh chết rồi sao? Vì sao lại đã biến thành thiếu niên?
Thiếu nữ nhìn thấy Tô Phong tỉnh lại cao hứng nói: "Ngươi tỉnh rồi, cái kia quá tốt rồi. Ngươi làm sao không cẩn thận như vậy, rơi vào trong hồ nước? Nếu không phải ta phát hiện đúng lúc, ngươi đã chết ở trong nước rồi."
Tô Phong nhìn mình toàn thân ướt đẫm, xác thực là mới từ trong nước vớt lên.
"Đa tạ." Tô Phong cười nói.
Thiếu nữ cười nói: "Nếu ngươi không sao vậy ta phải đi về. Nếu không cha sẽ trách cứ ta."
Tô Phong nhỏ giọng nói: "Cha ngươi?"
Nói đến cha mình, bạch y thiếu nữ giơ cao lồng ngực, trên mặt tràn ngập tự hào: "Ngươi hãy nghe cho kỹ, cha ta là tộc trưởng Vân gia Vân Kinh Hồng."
Thấy bạch y thiếu nữ rời đi, Tô Phong lớn tiếng nói: "Cô nương, ngươi tên là gì?"
Thanh âm của bạch y thiếu nữ truyền đến: "Ta tên Vân Tuyết!"
Tô Phong cả kinh nói: "Á đù!ta thật sự đi tới truyện Chân Tiên á"
Đứng bên hồ một hồi lâu, Tô Phong mới phục hồi tinh thần lại, căn cứ trong đầu còn sót lại ký ức của thân thể này, hăn liền đi về hướng bạch y thiếu nữ vừa đi.
Tô gia là một gia tộc nhỏ ở phía đông thành Nhạc Thủy dựa vào Cổ gia để sinh sống.
Tô gia chỉ có hơn 50 người. Tô Phong đi tới một tòa đại môn phía trước, thầm nghĩ trong lòng: "Đây chính là nhà của ta sao? Nhìn tòa đại môn này, sợ là không kém a."
Nhìn hai bức tượng sư tử đá ngoài đại môn chỉ có thể dùng từ "đồ sộ" để hình dung.
Tô Phong lắc lắc đầu: "Không phải nói Tô gia là gia tộc nhỏ sao? Nhưng là tại sao Tô gia này nhìn không thấy giống gia tộc nhỏ chút nào nhỉ? Ha ha, xem ra Tô gia cũng không phải đơn giản như mọi người hay nói nha".
Vài tên hộ vê canh cổng thấy Tô Phong đi tới liền chào:
"Thiếu gia đã trở về."
Tô Phong mặt mỉm cười bước vào đại môn đi về phía gian phòng có vẻ cổ xưa.
"Khặc khặc." Bên trong một âm ho khan truyền đến.
"Là phong nhi trở về rồi sao?" âm thanh có chút suy yếu.
Tô Phong mở cửa phòng bước vào, trước mặt hắn, một trung niên nam tử có chút suy yếu đang nằm trên giường. Dựa vèo trí nhớ của thân thể này, người trước măt là gia chủ Tô gia Tô Ngạo Thiên, cũng là lão cha tiện nghi của hắn hiện nay. Tô Phong bước tới đem hắn nâng dậy dựa vào tường: "Cha, thân thể ngươi làm sao vậy?"
Tô Ngạo Thiên nói: "Đêm qua ta bị tặc tử đánh lén, may là chỉ bị thương nhẹ không sao."
Tô Phong gật đầu nói: "Cha, ngài biết đó là người nào sao."
Tô Ngạo Thiên nói: "Võ công của kẻ này thuộc Cổ gia nhưng ta nghi ngờ có kẻ khác muốn chia rẽ Tô gia cùng Cổ gia."
Suy nghĩ một chút Tô Phong nói: "Vậy gia tộc ta liền ám binh bất động đợi xem tình hình cha nghĩ sao?"
Tô Ngạo Thiên gật đầu nói: "Cũng chỉ còn cách như vậy." Ngừng một chốc Tô Ngạo Thiên nói: "Con cũng nên cẩn thận, hạn chế ra ngoài nếu ra ngoài thì mang theo hộ vệ đi cùng".
Tô Phong gật đầu: "Vâng! Cha nghỉ ngơi con đi về phòng đây".
Tô Ngạo Thiên phẩy phẩy tay ra hiệu cho hắn đi. Khi Tô Phong mới bước ra khỏi cửa, trong phòng bỗng xuất hiện thêm một người mặc áo đen. Nhìn hướng Tô Phong rời đi người áo đen nói: "Gia chủ, thiếu gia hôm nay cùng lúc trước có chút không giống nhau."
Tô Ngạo Thiên gật đầu nói: "Đúng vậy, có lẽ hài tử lớn rồi."
Trở về phòng Tô Phong nhìn căn phòng đầy xa hoa của mình.
"Mình nhất định phải thay đổi." Tô Phong cau mày trong lòng thầm hạ quyết tâm, "Nếu không thay đổi vậy kiếp nạn mà tên Cổ Thần kia mạng tới, Tô gia chỉ sợ xong đời.
Ngồi một chốc thấy không có động tĩnh gì, Tô Phong liền rút một cái hộp ngọc được điêu khắc hình "Phượng Hoàng" trong ngực ra. Theo trí nhớ của chủ nhân thân thể này, chiếc hộ ngọc được hắn lấy từ dưới đấy hồ lên. Nhưng khi sắp ngoi lên khỏi mặt nước, hắn cảm thấy trong nước có một luồng áp lực khiến hắn không thở nổi. Dần dần hắn không biết gì nữa đi cho tới khi Tô Phong tỉnh lại đã ở trong thân thể này.
Mở hộp ngoc ra, Tô Phong thấy trong hộ có ba quyển sách đã cũ nát, một bức thư, một hộp ngọc nhỏ. Cầm bức thư lên đọc, Tô Phong càng đọc càng cảm thấy khiếp sợ.
Chủ nhân của chiếc hộp này tên Băng Đế, là một trong ngũ đế của Ngũ Hành Giới. Một lần bị tiểu nhân ám toán trọng thương, liều chết xé rách không gian chạy vào thế giới này. Thấy mình không sống được bao lâu nữa hắn liền ghi lại tất cả công pháp, bí pháp , thân pháp và băng tâm để vào trong hộp ngọc rồi tạ hóa.
Đọc xong lá thư, mặc dù trong thư chỉ nói qua nhưng Tô Phong cũng có thể tưởng tượng được. Người có thể đứng trong ngũ đế thì trâu bò tới mức nào.
Cầm quyển sách đề tên "Băng Quyết" Tô Phong bắt đầu đọc từng trang cho tới khi gập quyển sách lại đại khái hắn đã nắp được cách tu luyện của công pháp này.
"Băng Quyết" gồm có chín tầng mười cảnh giới: Hậu Thiên, Tiên Thiên, Trúc Cơ, Nguyên Thần, Âm Dương, Vô Cực, Hợp Đạo, Đạo Vương, Đạo Thánh, Thành Đế.
Muốn tu luyên "Băng Quyết", phải có "Tuyết Liên" vạn năm hoặc "Băng Tủy" vạn năm mới tu luyện thành. Nếu không có những thứ trên, tu "Băng Quyết" ắt phải chết.
Đọc xong những yêu cầu trên, Tô Phong hít một hơi lạnh thầm nói:
- May mà "Băng Đế" chuẩn bị sẵn "Băng Tủy" vạn năm, không thì ngồi mà nhìn thôi.
Khi tâm trạng trở nên bình tĩnh, hắn đứng dậy mở cửa nói với mấy kẻ người hầu đứng gần đó:
- Từ giờ trở đi, không kẻ nào được đến làm phiền ta nghe rõ chưa?
Mấy tên người hầu cùng đồng thanh đáp:
- Vâng!
Khi mấy tên người hầu dời khỏi, một lão già đã ngoài luc tuần mặc một bộ quần áo hạ nhân bước ra từ gốc cây gần đó. Lão già nhìn về phía cửa phòng mới bị Tô Phong đóng lại lẩm bẩm:
- Khổ thân thiếu gia! Phu nhân mất sớm, lão gia lại bận việc của gia tộc không ai quan tâm thiếu gia haizz!
Nói xong lão già đi từ từ về phía lối đi mà mấy tên hạ nhân vừa rời khỏi.
Cài chốt cửa lại, Tô Phong đi về phía chiếc bàn nhấc hộp ngọc có chứa "Băng Tủy" ngàn năm lên, rồi ngồi lên giường khoanh chân lại. Hít một hơi thật sâu để điều chỉnh lại tâm tình của mình, Tô Phong bắt đầu mở hộp ngọc ra đổ hết "Băng Tủy" vào trong miệng rồi nhắm mắt lại, khoanh hai chân, hai tay úp lại với nhau.
"Băng Tủy" vừa mới vào bụng, Tô Phong lập tức cảm giác được một cỗ hàn khí từ bụng bốc lên, muốn đóng băng bất cứ thứ gì nó gặp phải, Tô Phong cắn môi bật máu cố gắng chịu đựng, khống chế chân chí yếu ớt trong cơ thể, dẫn "Băng Tủy" đi theo sơ đồ kinh mạch trong pháp quyết.
"Băng Tủy" không hổ là đồ vật vạn năm, tuy rằng Tô Phong đã ngồi tu luyện hai ngày một đêm nhưng trong cơ thể vẫn còn lại một nửa. Đến ngày thứ năm, khi "Băng Tủy" đã bị luyện hóa hết. Tô Phong đứng dậy, những tiếng lách cách từ các khớp xương vang lên. Hắn nhắm mắt lại cảm nhận được cả người mình tràn đầy sức mạnh, bỗng nhiên một cơn gió thổi qua đưa hắn về thực tại.
Tô Phong lẩm bẩm: "Thế đéo nào mà bên giưới mát thế nhỉ"
Hắn cúi đầu xuống thì thấy "lão nhị" của mình đang chào cờ, quần áo thì vỡ vụn rơi xuống, trên lớp da của hắn bám thêm một tầng đen sì bốc mùi hôi thối. Thấy vậy hắn vội vã tắm rửa lấy quần áo mặc vào, mở cửa phòng đi ra ngoài.
"Bộp"
Ai ui! Lão tử xxx, cmn đứa nào không có mắt giám chặn đường lão tử thế hả? Làm hại lão tử bị u một cục rồi!
Đang chuẩn bị chửi tiếp, Tô Phong cảm thấy quanh mình dần đần lạnh xuống. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy lão cha tiện nghi "Tô Ngạo Thiên" của hắn, hai mắt thâm quầng trán sung một cục đang nhìn hắn, sút chút nữa hắn sợ quá khóc thét lên.
"Cha! Ngai làm sao lại ở đây?" Kẻ nào làm cha thành như thế này, con sẽ làm thịt hắn.
Khi Tô Ngạo Thiên chuẩn bị phát hỏa, bỗng nhiên đờ ra, kích động cầm lấy tay Tô Phong hai mắt long lanh như cún con hỏi:
"Phong nhi!" ngươi?
Tô Phong chỉ gật gật đầu.Tô Ngạo Thiên bỗng cười dài và nói:
"Hahaha! Con trai của ta có thể tu luyên, con trai của ta là thiên tài hahaha".
Cười xong Tô Ngạo Thiên kéo Tô Phong vào trong phòng đóng cửa lại. Đóng cửa lại Tô Ngạo Thiên đi tới bàn uống nước ngồi và ra hiệu cho Tô Phong ngồi xuống. Trầm ngâm chong phút chốc Tô Ngạo Thiên hỏi:
"Con bắt đầu tu luyện từ khi nào?"
Tô Phong không chút lúng túng trả lời:
"Từ năm bốn tuổi thưa cha"
Tô Ngạo Thiên lại hỏi:
"Làm sao con có thể tu luyện? Khi con mới sinh ra, ta phát hiện con không có linh căn. Từ đó ta không ép con tu luyện nhưng bây giờ sao lại ...?"
Tô Phong trả lời:
"Năm con bốn tuổi! Có một lần, con ra ngoài chơi thì gặp một ông lão ăn mày. Con thấy ông ấy đáng thương nên con mua cho ông ấy một chiếc bánh cho ông ấy ăn, ăn xong ông ấy dạy cho con một bộ công pháp, còn cho con một chiếc giây chuyền va bắt con uống một hớp nước trong chiếc hồ lô của ông ấy rồi con bắt đầu tu luyện được a"
Tô Ngạo Thiên mặc dù không tin lắm nhưng vẫn hỏi:
"Thế sư phụ của con hiện giờ đang ở đâu? Vì sao mãi tới hôm nay, ta mới phát hiện ra con có thể tu luyện".
Tô Phong trả lời:
"Sự phụ có việc nên trở về môn phái! Còn việc cha không phát hiên ra con có thể tu luyện, chắc liên quan đến chiếc giây chuyền mà sư phụ cho con nhưng mới bị con làm mất cách đây bốn ngày á"
Nghe Tô Phong nói có lý, Tô Ngạo Thiên hỏi:
"Sư phụ con có nói hắn thuộc môn phái nào không? Bao giờ hắn quay lại"
Tô Phong trả lời:
"Nghe lão nhân gia hắn nói hắn là người của Hư Thiên Tông rất nổi tiếng thì phải! Lão nhân gia hắn còn nói, bao giờ con đạt tới Tiên Thiên cảnh tầng tám, thì đi Hư Thiên Tông tìm người"
Nghe thấy lão cha tiện nghi bảo mình là Tiên Thiên tầng năm, Tô Phong choáng luôn. Mặc dù hắn biết là "Băng Tủy" là thánh "dược", nhưng hắn cũng không nghĩ rằng. "Băng Tủy" có thể làm cho mình từ một tên chưa bao giờ tu luyện nhảy vọt tới Tiên Thiên tầng năm, nếu mà lão gia hỏa kia để lại thêm một hộp như thế nữa, có phải ngon không nhỉ. Đúng là kẹt xỉ lõ đít ra mà.
Nếu để Băng Đế biết được suy nghĩ của Tô Phong, chắc hắn cũng phải đội mồ dậy đập chết tên đệ tử bất hiếu này quá.
Thấy Tô Phong đần thối ra, Tô Ngạo Thiên đành để mặc hắn rồi đi ra ngoài. Trước khi ra ngoài, Tô Ngạo Thiên lấy trong ngực ra một chiếc vòng tay, có nhiều hoa văn cổ để xuống bàn rồi nói:
"Chiếc vòng tay này trước khi mất mẹ con để lại! Nó có tác dụng che giấu tu vi của mình, trừ khi người khác hơn con môt cảnh giới, không thì không ai nhìn ra được."
Nói xong Tô Ngạo Thiên đi ra ngoài đóng cửa lại để mặc Tô Phong ngồi ngẩn người trong phòng.
"Tình hình này ta phải đi đọc một ích sách tu luyện để lấy kiền thức thôi".
Lẩm bẩm xong, Tô Phong đi ra ngoài, hướng về phía nơi cất giữ công pháp trong gia tộc. Mặc dù Tô Phong không biết nơi đó nhưng trong trí nhớ của thân thể này lại tới nơi đó thường xuyên.
Xuất hiện trước mắt Tô Phong là tòa kiến trúc ba tầng, nhìn có vẻ khá đồ sộ đường nét hoa văn khá độc đáo. Hai tên thị vệ canh cửa thấy Tô Phong tới liền hành lễ, hắn liền mỉm cười rồi bước vào trong.
Lầu một bao gồm các loại kiến thức tu luyện cũng như lich sử của cái thế giới này.
Lâu hai bao gồm các loại công pháp hoàng cấp.
Lầu ba là nơi giành cho gia chủ cùng trưởng lão tới.
Mất hai ngày, Tô Phong mới tiêu hóa xong cái đống tri thức, tu luyên cùng lịch sử của thế giới này. Mặc dù hắn từng đọc qua "Chân Tiên", nhưng có vài chỗ hắn cũng không nhớ rõ. Nhưng những tình tiết quan trọng thì Tô Phong nhớ không sót một chữ.
Thở hắt ra một hơi Tô Phong lẩm bẩm:
"Bây giờ, cách thời điểm tên Cổ Thần kia gây họa còn một năm. Ta nên đi tới nơi kia vơ vét xem được chút gì không, rồi sau đó tìm cách làm quen với hắn là được. Còn giờ đi ăn cơm đã đói chết ta rồi".
Ăn cơm xong, nói với lão cha một tiếng Tô Phong bắt đầu đi về phía Đông Hoang giáp với Cổ gia. Vừa đi, Tô Phong vừa nghĩ về những tình tiết trong truyện, khi Cổ Thần phá trận pháp ở nơi đó. Mặc dù trong "Băng Quyết" có ghi:
"Tu luyện tới Tiên Thiên sẽ miễn dịch với trận pháp"
Nhưng Tô Phong cũng chẳng biết là thật hay giả, lần này đi tới đó chủ yếu là để thử nghiệm là chính. Mất hai canh giờ Tô Phong đã tới rìa Đông Hoang. Trong đầu hắn hiện lên những thông tin về nơi đây.
Đông hoang được xưng là yêu vực vô biên, là lãnh địa của yêu tộc, bên trong có rất nhiều yêu thú vô cùng vô hạn, yêu thú lợi hại không hề kém hơn so với đại tu sĩ thần thông, có thể biến ảo hình người, có thể di sơn đảo hải, có thể lên trời xuống đất.
Càng đi về phía đông, yêu thú Đông Hoang càng trở nên lợi hại, tu sĩ Tiên Thiên cảnh cũng chỉ có thể sinh tồn tại phạm vi vạn dặm rìa ngoài Đông Hoang, nếu tiến vào trong phạm vi hơn vạn dặm thì thường xuyên xuất hiện yêu thú cảnh giới tương đương tu sĩ Thần Hải cảnh, tu sĩ Tiên Thiên cảnh gặp gỡ chỉ có một con đường chết.
Bất quá, yêu đan của yêu thú đối với tu sĩ tu luyện có tác dụng rất lớn, càng là tài liệu thượng phẩm luyện chế các loại đan dược hỗ trợ tu luyện, bình thường sẽ có tu sĩ nhân loại tài cao lớn mật tiến vào Đông Hoang săn giết yêu thú, thu hoạch nội đan.
Đồng thời, Đông Hoang địa kiệt sơn linh, nhân loại rất ít khi xuất hiện, có nhiều loại linh thảo kỳ diệu sinh trưởng, vì vậy cũng thường có đại tu sĩ tài cao lớn mật tiến sâu vào Đông Hoang hái thuốc, gặp phải yêu thú, tu sĩ nhân loại cũng tuyệt đối không bỏ qua.
Tu sĩ Tiên Thiên cảnh ngự pháp khí phi hành, ngày vượt nghìn dặm dễ dàng, chỉ cần thành Thủy Nhạc bé nhỏ thường ngày cũng có rất nhiều tu sĩ Tiên Thiên cảnh hoặc đơn độc hoặc theo nhóm tiến vào trong Đông Hoang đào bảo, nói là đào bảo, đơn giản chính là săn giết yêu thú lấy yêu đan hoặc là tìm kiếm linh dược.
Vì vậy, trong phạm vi nghìn dặm là giao giới giữa Đông Hoang và địa vực nhân loại, yêu thú Tiên Thiên cảnh rất ít khi xuất hiện, chúng cũng sợ bị nhân loại săn giết.
Chỉ cần không phải vận khí kém tới cực điểm, phạm vi nghìn dặm rìa ngoài Đông Hoang sẽ không xuất hiện yêu thú Tiên Thiên cảnh, vì vậy Tô Phong mới dám đi một mình vào trong Đông Hoang.
Đi tới gần một gốc cây khá to, Tô Phong cảm thấy không ổn, tốc độ dưới chân không ổn, rất nhanh hắn theo lộ tuyến vừa nãy quay lại.
" A"
Bỗng nhiên Tô Phong lập tức cảm giác được một cỗ khí tức kinh khủng từ phía sau ập tới, xoay người nhìn lại, sắc mặt đại biến.
Hỏa diễm khắp bầu trời xuất hiện trước mắt Tô Phong, rừng rậm vừa chạy tới đột nhiên biến thành biển lửa ngập trời, hỏa diễm thiêu đốt tới nghìn trượng, một cỗ không khí nóng bỏng đập thẳng vào mặt, khiến Tô Phong cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.
Tô Phong không tự chủ được lui về phía sau một bước, nhiệt khí đập thẳng vào mặt nhất thời biến mất không còn bóng đáng, thay vào đó là hàn khí thấu xương xâm nhập từ phía sau, dọc theo xương sống lưng lan tràn toàn thân Tô Phong, trong nháy mắt cảm giác như bị đóng băng.
Tô Phong quay đầu vừa nhìn, nào còn là rừng rậm, phía trước chính là băng tuyết vô biên vô hạn, trên bầu trời tràn đầy tuyết rơi, hàn khí màu trắng theo gió mà động, đông lạnh tận xương tủy.
Trên mặt đất là vô số băng thương dựng ngược, thấp thì một hai tấc, cao thì tới hơn trượng, tầng tầng lớp lớp lớp giao nhau.
"Á đù! rơi cmn vào trận pháp rồi"
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Không chút hoảng loạn, Tô Phong vận khởi "Băng Quyết". Một luồng khí lạnh từ người hắn bốc ra, càng ngày càng nhiều, cho tới khi xung quanh mọi thứ bị đóng băng hết thì ảo trận cũng biến mất.
Thở hắt ra, cảnh tượng đập vào mắt Tô Phong càng khiến hắn rùng mình. Lấy hắn làm trung tâm, mọi thứ đều bị đóng băng trong phạm vi hai mươi mét. Càng nhìn càng sợ hãi Tô Phong lẩm bẩm:
"Cmn! Cái công pháp này cũng quá bá đạo đi. Lần sau tu luyện, chắc ta phải tìm nơi khỉ ho cò gáy để tu luyện thôi. Chứ không lại như kiểu này lão cha bem chết quá".
Lẩm bẩm xong đi quanh quẩn một vòng, thấy phía trước có một ngọn núi lớn chặn bước đi, cách đó không xa mơ hồ có chút ánh sáng truyền tới, Tô Phong men theo phía ánh sáng bước đi, đến gần vừa nhìn mới phát hiện ra đây là một sơn động, trong động khá sáng sủa, chỉ vì cửa động hướng về phía khác vì vậy Tô Phong chỉ nhìn thấy một tia sáng nho nhỏ.
Cửa động khá lớn, bên cạnh có một tảng đá khắc mấy chữ lớn như rồng bay phượng múa: “Động phủ Hạo Thiên”.
Tô Phong nhìn vào bên trong động phủ một chút, bên trong sáng như ban ngày, trên mặt đất lại có một tầng bụi bặm rất dày, không hề có bước chân nào, thậm chí ngay cả một chút vết tích cũng không.
Một đường tiến vào, trên mặt đất để lại một chuỗi vết chân.
Tô Phong thông qua bụi bặm trên mặt đất tính toán, động phủ này hẳn là tử phủ.
Cái gì gọi là tử phủ? Động phủ không có chủ nhân tức là tử phủ.
Đi vào trong động phủ, sơn động hơi vòng sang phía bên phải, một động thính thật lớn xuất hiện trước mắt Tô Phong, ba viên dạ minh châu tỏa sáng đính trên đỉnh động, xếp thành hàng chữ phẩm.
Động phủ có thể chiếu sáng như ánh sáng ban ngày chính là do ba viên dạ minh châu trên đỉnh động phát ra, mỗi một viên dạ minh châu đều lớn bằng nắm tay, giá trị liên thành.
Thấy ba viên dạ minh châu, trong lòng Tô Phong vui vẻ, chỉ là ba viên dạ minh châu đã không uổng chuyến đi này rồi.
Tô Phong tiến vào động thính, vừa mới bước vào trong, một cỗ sát khí lạnh thấu xương đột nhiên từ bên trái đánh tới, nhất thời xuyên thấu qua da thịt, thẳng bức nội tâm Tô Phong, nhất thời Tô Phong nhễ nhại mồ hôi.
Tô Phong mơ hồ cảm giác được xa xa phía bên trái một thân ảnh, cũng chính là đầu nguồn của sát khí cường liệt này, Tô Phong thầm kêu không tốt. Chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến Tô Phong giống như hãm mình trong thiên quân vạn mã, cảm giác bốn phương tám hướng đều có đao thương chém tới.
Cổ Thần vỗ ngực, thở dài một hơi.
Bóng người kia nguyên bản không phải là người, nói chính xác là một bộ xương khô.
Mặc dù đã biết trước trong truyện, đó là bộ xương khô nhưng Tô Phong cũng sợ đến nỗi tí thì đái ra quần.
Bộ xương khô ngồi xếp bằng trên một trường y hoa lệ, trên người khoác một kiện áo choàng màu đen, chỗ trống hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa vào động thính, chính là vị trí Tô Phong đang đứng hiện tại.
Tô Phong thấy bóng ảnh bất quá chỉ là một bộ xương khô mặc khoác áo choàng màu đen, cảm giác sợ hãi trong lòng lập tức biến mất, tiếp tục tiến sâu vào trong động thính, rời khỏi vị trí hai hốc mắt bộ xương khô nhìn vào, quả nhiên cỗ sát khí thê lương kia biến mất không còn.
Ánh mắt Tô Phong rời khỏi bộ xương, quét sang hai bên, tường đá bên cạnh bộ xương khô được khoét thành hình dạng giá sách, tổng cộng phân làm ba tầng, trên mỗi một tầng đều có vài thứ bày đặc ngay ngắn.
Pháp khí, phù chú, thư tịch, cùng với một ít tài liệu từ cấp thấp tới cao, tất cả đều xếp ngay ngắn trên ba tầng giá thạch.
Tô Phong vui mừng, di vật của một vị đã chết mà vẫn trâu bò như thế lưu lại sao có thể bình thường?
Tô Phong lập tức bước về phía giá thạch, bất quá chưa vội đắc ý quên mọi thứ, mà cẩn thận từng chút một đi về phía trước, tỉ mỉ quan sát tình huống bốn phía động thính, để tránh khỏi đột nhiên phát sinh thay đổi.
Tô Phong liếc mắt liền nhìn sang những pháp khí trên giá, có hơn mười kiện, loại hình pháp khí nào cũng có, có lô đỉnh luyện đan dược, pháp khí dụng cụ đồ dựng cũng có hai bộ, Tô Phong đang muốn kiếm đan lô và pháp khí dụng cụ đồ đựng, hiện tại may mắn có hai bộ, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Nhưng pháp khí này đại bộ phận đều là pháp khí hạ phẩm, pháp khí trung phẩm có chừng năm kiện.
Năm kiện pháp khí trung phẩm, truyền thừa chi bảo ba đại gia tộc tu chân thành Nhạc Thủy cũng chỉ là pháp khí trung phẩm mà thôi.
Bất quá con mắt Tô Phong không bị hai bộ đan lô, pháp khí dụng cụ đồ đựng và năm kiện pháp khí trung phẩm hấp dẫn, mà chăm chú nhìn chằm chằm vào một chiếc thủ trạc (vòng tay) đen kịt trong đống pháp khí, phát ra tiếng kêu kinh hãi:
"Đệt! cái kia trong truyện chính là Càn Khôn trac a. Hắc hắc lão tử tới đây cái thứ hai muốn tìm chính là mày a".
Càn Khôn Trạc khác với những loại pháp khí phòng ngự, pháp khí công kích hay pháp khí phi hành bình thường, Càn Khôn Trạc là loại pháp khí phụ trợ: pháp khí không gian.
Càn Khôn Trạc là pháp khí cũng không hẳn là pháp khí, nó sẽ theo tu vi của người sử dụng không ngừng biến hóa, không gian bên trong càng lớn thì vật phẩm chứa đựng được càng nhiều.
Đồng thời, nếu như người sử dụng đạt tới tu vi Thần Hải cảnh còn có thể tiến hành bồi luyện đối với Càn Khôn Trạc, luyện thành pháp bảo, không chỉ mở rộng không gian lớn hơn, còn có hiệu quả đặc thù, có thể công kích, hoặc phòng ngự các loại.
Hiện tại, Càn Khôn Trạc này cũng giống như các loại pháp khí khác, là vật vô chủ, bất kể người nào lấy được đều có thể sử dụng, nhưng khi đã có chủ nhân, vậy chỉ có chủ nhân của nó mới có thể sử dụng.
Nhưng Càn Khôn Trạc cũng có điểm không giống với các pháp bảo khác, sau khi chủ nhân pháp bảo chết đi, linh tính trong pháp bảo vẫn tồn tại như cũ, người khác muốn sử dụng phải luyện hóa linh tính vốn có trong pháp bảo, mà sau khi Càn Khôn Trạc đổi chủ, linh tính vốn có trong
Càn Khôn Trạc biến mất, thoái hóa trở thành trạng thái pháp khí.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Tô Phong cầm lấy Càn Khôn Trạc, nếu như chủ nhân của Càn Khôn Trạc này đã chết đi, như vậy hẳn vẫn đang trong trạng thái pháp khí.
Rót chân khí vào trong Càn Khôn Trạc, ý thức của Tô Phong lập tức “nhìn” thấy không gian bên trong Càn Khôn Trạc, là một không gian loại nhỏ rộng dài mười trượng, cao bất quá chỉ năm mươi thước.
Không gian khởi điểm của Càn Khôn Trạc là dài rộng cao một thước, hiện tại tu vi của Tô Phong mới chỉ là Tiên Thiên tầng thứ năm.
Không gian Càn Khôn Trạc theo tu vi của người sử dụng càng cao thì càng rộng lớn hơn, Tô Phong có tu vi Tiên Thiên tầng năm, thế là ngon ăn rồi.
Tuy Càn Khôn Trạc là pháp khí, nhưng nó có chỗ khác so với pháp khí thông thường, tu sĩ Hậu Thiên cảnh có thể sử dụng mà các loại trạng thái như công kích, phòng ngự, phi hành cần phải đạt tới tu vi Tiên Thiên cảnh, cơ thể sản sinh ra chân khí Tiên Thiên mới có thê sử dụng.
Đeo Càn Khôn Trạc vào cổ tay phải, Càn Khôn Trạc có công năng tự điều tiết kích cỡ, vừa vặn ôm sát cổ tay chủ nhân.
Nhìn năm kiện pháp khí trung phẩm trên giá, Tô Phong vươn tay phải, trong lòng mặc niệm “thu”. Năm kiện pháp khí trung phẩm trên giá lập tức biến mất không còn, ý thức Tô Phong tiến vào trong không gian Càn Khôn Trạc, quả nhiên năm kiện pháp khí trung phẩm đều bị thu vào bên trong.
Nhìn xong pháp khí, ánh mắt Tô Phong chuyển sang đống thư tịch bên cạnh, mỗi một quyển thư tịch đều là một bộ pháp quyết, từ công pháp luyện thể Hậu Thiên tới pháp quyết luyện khí Tiên Thiên cảnh, đủ bảy tám mươi bản, thậm chí có hai bản ghi chép pháp quyết, có thể tu luyện tới cảnh giới Trúc Thai kỳ Thần Hải cảnh.
Tô Phong quan sát, công pháp Hậu Thiên cảnh, Tiên Thiên cảnh và pháp quyết đều thuộc loại bình thường, Tô Phong vơ vét hết vào trong Càn Khôn Trạc.
Tu luyện những bộ công pháp này, Tô gia nhất định sẽ xuất hiện người đạt tới cảnh giới Thần Hải, hoàn toàn coi như chư hầu một phương, phát triển trở thành một đại thế gia tu tiên.
Ngoại trừ pháp khí, bí kíp còn có không ít tài liệu luyện khí và tài liệu bày trân Tô Phong cũng lấy hết. Ánh mắt hắn chuyển qua tầng cao nhất, bên trên có không ít phù chú.
Những phù chú như thanh thần phù, chỉ huyết phù, khứ trần phù, phi hành phù, khước tà phù, thái ất phù, liệt viêm phù… Mỗi loại có vài chục tấm, ngoại trừ những phù chú bình thường này ra còn có ba tấm bạo diễm liệt viêm thù, một tấm hàng linh phù tụ nhiên cũng không thoát.
Quay lại với bộ hài cốt của chủ nhân động phủ, Tô không có nửa điểm sợ hãi, chỗ hai hốc mắt bộ xương khô nhìn chằm chằm sát khí bức người, còn có một cỗ khí thế chủ nhân động phủ trước khi chết còn lưu lại, chỉ cần Tô Phong không đứng tại vị trí con mắt nhìn vào sẽ không bị sát khí này ảnh hưởng.
Tô Phong thả từng bước chậm rãi tiến về phía bộ xương khô, khoảng cách đối với bộ xương khô càng gần càng thấy rõ kiện áo choàng kia không phải là vải vóc, mà là do vô số lông chim màu đen kết hợp lại tạo thành áo choàng.
Vật phẩm do da lông hoặc xương cốt yêu thú làm ra thông thường đều là pháp khí có chút tác dụng đặc thù, so với pháp khí bình thường còn thêm thực dụng hơn nhiều.
Khóe miệng Tô Phong nhếch lên vui vẻ, đúng là "Tật vũ phi phong" thứ mà hắn đặt mục tiêu phải có lần này.
Chậm rãi, Tô Phong cẩn thận từng li từng tí đến gần đài cao nơi bộ xương khô ngồi tĩnh tọa, khoảng cách đối với bộ xương khô chỉ còn lại vài thước thì hắn dừng lại suy nghĩ.
"Trong truyện, Cổ Thần muốn lấy "Tật vũ phi phong" thì có huyết quan hồ giúp đỡ. Còn ta làm cách nào đây hả trời".
Đang trong lúc chán nản, hắn bỗng dưng vỗ đầu mình một cái rồi cười một cách khá là đê tiện:
"Hắc hắc! Xin lỗi tiền bối, "Tật vũ phi phong" ta nhất đinh phải có. Mà ngài chết rồi thì ta đàng làm cho ngài chiếc quan tài băng nha hắc hắc".
Nói dứt lời Tô Phong bắt đầu vận "Băng Quyết", mọi thứ xung quanh bắt đầu bị đóng băng, cho tới khi bộ xương bị đóng băng hoàn toàn thì hắn dừng lại. Chạy tới bên cạnh bộ xương, Tô Phong lại gặp phải tình cảnh khá nan giải. Khi bộ áo choàng đã bị đóng băng cùng bộ xương, không còn cách nào khác, hắn đành lấy một thanh kiếm trong "Càn khôn trạc" ra bắt đầu đục khoét.
Hì hục mất nửa canh giờ Tô Phong đã lấy được "Tật vũ phi phong" nhưng bộ xương khô cùng đống phệ trùng chỉ còn mảnh vụn. Nhìn những mảnh vụn của bộ xương, Tô Phong gãi đầu nói:
"Thật ngại qua! Ta không cố ý mong tiền bối thông cảm hắc hắc"
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x