Sau một thời gian dài không đăng tiếp truyện Ngao Du Tiên Giới do mải đi tham khảo cách hành văn của một số tác giả khác, ta quyết định sẽ dừng lại truyện cũ và viết một truyện mới: Vương Giả
Sau nhiều lần rút kinh nghiệm, văn phong của ta đã cải thiện hơn, chắc rằng tác phẩm "Vương Giả" sẽ đem đến cho anh em những điều vô cùng mới mẻ
Ở bộ truyện này, ta đặt quyết tâm rất cao và quyết không bỏ dở nên hy vọng anh em tiếp tục ủng hộ
Tuyết rơi trắng xóa, phủ kín mặt đường. Từng đợt gió tuyết vẫn không ngừng thổi tới, mang theo những luồng không khí lạnh, khô khan. Những đám mây lững thững trôi che kín cả bầu trời, cản đi ánh sáng mặt trời. Vạn vật trở nên nhạt nhòa, tiêu điều. Một khung cảnh âm u bao phủ lấy Giao Sơn.
Trong không gian tĩnh lặng thi thoảng vang lên vài tiếng bước chân nặng trĩu kèm theo những tiếng thở dài ngao ngán. Tiếng bước chân vang lên ngày một gần. Vài bóng người mờ mờ xuất hiện. Cước bộ nhẹ nhàng nhưng lại mang theo chút chậm chạp. Giữa tiết trời lạnh giá như vậy nhưng họ chỉ mặc y phục mỏng. Tuy vậy thần sắc vẫn không hiện lên chút gì khó chịu, nếu có cũng chỉ là tâm trạng buồn bực. Họ chia ra thành từng nhóm hai người, cùng khiêng một cái cáng chứa thi thể. Những thi thể này cũng mặc loại y phục giống hệt bọn họ.
Y phục này chính là đại biểu cho môn đệ của Nhật Minh cung – một trong những môn phái cường đại nhất Ngọc Lân quốc. Không chỉ có thế lực cường đại, Nhật Minh cung còn được dân chúng tôn thờ. Đệ tử của cung hàng tháng đều tới những tiểu trấn nhỏ xung quanh giúp đỡ các công việc nặng nhọc. Nhờ có họ mà đời sống của nhân dân quanh vùng luôn đầy đủ, vui vẻ.
Nhưng trong hai năm trở lại đây, người dân quanh vùng đều đã sơ tản đi sang nơi khác. Nguyên nhân là cuộc chiến giữa Thích Hoàn môn với Nhật Minh cung. Thích Hoàn môn vốn có địch ý với Nhật Minh cung. Tuy cùng xưng tụng là một trong năm môn phái cường đại nhất Ngọc Lân quốc nhưng Thích Hoàn môn lại luôn xếp sau. Đệ tử của Thích Hoàn mỗi lần gặp người của Nhật Minh cung đều gây chuyện. Nhưng bên Nhật Minh cung vẫn luôn nhún nhường, không hề có bất cứ cử chỉ thất lễ nào. Cũng vì vậy mà Thích Hoàn môn không tìm được lý do để công kích Nhật Minh cung.
Trong thế giới cường giả vi tôn này, địa vị mới là tất cả. Có địa vị, ngươi mới có được tiền bạc, danh vọng. Có địa vị, ngươi mới có được tất cả những gì ngươi muốn và bảo vệ những người xung quanh ngươi. Ai cũng khao khát có được địa vị, các môn phái cũng không ngoại lệ. Việc những môn phái chém giết lẫn nhau hàng năm đều xảy ra không ít.
Nhật Minh cung từ đầu tới cuối đều không mong muốn một trận chiến với Thích Hoàn môn. Mỗi một cuộc chiến xảy ra đều khiến không ít người bỏ mạng, cuộc sống của những bá tánh bình thường đều bị ảnh hưởng vô cùng lớn. Hơn nữa, thực lực môn phái cũng sẽ giảm sút đáng kể.
Nhưng cuối cùng trời cao không theo ý người.
Dù đệ tử của Nhật Minh cung luôn theo lời trưởng lời nhẫn nhịn nhưng vẫn có những trường hợp ngoại lệ. Người này là một tinh anh đệ tử, đồng thời cũng là cháu của một trưởng lão. Tên đệ tử này vốn tự cao, cho rằng mọi việc rắc rối đều có gia gia giải quyết nên vô cùng ngang ngược. Trong một lần xuống núi, vô tình hắn gặp phải một thiếu nữ xinh đẹp. Hắn nảy sinh tà ý, đi tới trêu ghẹo nàng. Không ngờ được rằng người đó lại là nhi nữ của chưởng môn Thích Hoàn.
Sau khi biết được việc này, chưởng môn Thích Hoàn liền tự mình dẫn theo vài trưởng lão tới Nhật Minh cung. Dù đã cố gắng xử lý mọi việc, Nhật Minh cung vẫn không thể tránh được trận chiến này.
Cuộc chiến nổ ra!
- - - - - - - - - - - - -
Chiến sự kéo dài đã hơn sáu tháng. Số người chết cũng đã lên tới con số vài trăm. Đệ tử Nhật Minh cung đều vô cùng mệt mỏi, chán nản. Cuộc chiến này, rốt cuộc sẽ kết thúc như thế nào? Liệu cuộc sống trước kia có thể trở lại hay không?
Dấu chân đi trên tuyết mỗi lúc một nhiều. Đoàn người vẫn tiếp tục đi. Nơi họ muốn tới là chân núi đối diện, cũng là nơi để chôn cất thi thể những huynh đệ đồng môn đã tử vong.
Nơi họ dừng lại, không ít bài vị đã được dựng lên. Ít nhất cũng phải có tới hai trăm bài vị. Khắp nơi đều có mộ tuyết. Họ bắt đầu đào những hố sâu, chôn những huynh đệ đã mất. Ánh mắt xuất hiện một tầng sương mù. Người tu tiên dẫu sao vẫn là người, vẫn có các tâm trạng giống phàm nhân. Cẩn thận dựng lên bài vị mới, họ đứng chắp tay trước mộ, hi vọng rằng những huynh đệ kia sẽ sớm siêu sinh, đầu thai đi làm một con người mới.
Ngay tại thời điểm ấy, một tiếng nổ từ xa vọng lại. Kèm theo tiếng nổ, trên trời liền xuất hiện những vệt màu đỏ do pháo tín hiệu để lại.
- Nhanh, chính điện bị tập kích!
Một người nhanh chóng nhận ra, hét lớn. Đoàn người liền đạp phi kiếm, bay về đỉnh núi Giao Sơn.
- - - - - - - - - - - -
Chính điện bị Thích Hoàn môn tấn công, ngay cả cung chủ Nhật Minh cung – Âu Dương Mặc cũng tham chiến. Nhưng ngay lập tức liền bị chưởng môn Thích Hoàn môn cản lại. Âu Dương Mặc cùng chưởng môn Thích Hoàn giao đấu. Các trưởng lão hai bên cũng đã đối chiến. Bọn họ đều là những lão giả tu vi cao cường, hơn nữa tu vi lại ngang hàng khiến cho trận chiến càng thêm căng thẳng.
Giờ họ chỉ còn trông đợi vào đệ tử của mình. Chỉ cần đệ tử của họ áp đảo được đối phương, kết quả liền được định đoạt.
Bàn về tu vi, đệ tử của Nhật Minh cung không hề kém Thích Hoàn môn. Nhưng bàn về nhân số, đệ tử của Nhật Minh cung kém hơn gần trăm người!
Thích Hoàn môn mỗi năm đều nạp thêm mười đến hai mươi đệ tử mới, trong khi Nhật Minh cung chỉ thu thêm hai ba đệ tử - một sự chênh lệch rõ ràng.
Trận chiến bắt đầu nghiêng về phía Thích Hoàn môn. Đệ tử của họ không ngừng tấn công, đem đối thủ vây lại. Lần này, chưởng môn Thích Hoàn quyết định đánh cược một lần, huy động toàn bộ môn phái tấn công chính điện.
Nhật Minh cung bị áp đảo, cung chủ Âu Dương Mặc bắt đầu lo lắng. Ánh mắt lão không ngừng liếc về phía các đệ tử, hi vọng chúng sẽ tạo nên một kỳ tích, lật lại tình thế. Nhưng càng kỳ vọng bao nhiêu, ông lại càng phải thất vọng bấy nhiêu. Trong tầm mắt của ông, từng đệ tử lần lượt ngã xuống. Ngay cả những tinh anh đệ tử cũng đã thấm mệt, không ngừng thở dốc. Mà đối phương ngày một quyết tâm, khí thế bừng bừng lao tới.
Thế cuộc gần như đã được định đoạt.
Nhưng lúc này, hai đạo thân ảnh từ xa tiến tới với tốc độ hãi nhân. Người phía trước là một lão giả chừng hơn tám mươi tuổi, thân mặc một bộ trường bào xanh đậm. Còn người phía sau lại là một thiếu niên trẻ tuổi. Hắn mặc một chiếc áo choàng, che kín toàn bộ thân mình. Ngay cả gương mặt cũng bị cổ áo che đi tới hơn một nửa.
Hai người chân đạp phi kiếm, hướng về chính điện bay tới.
Mà đệ tử Nhật Minh cung nhìn thấy lão giả, tinh thần đột nhiên phấn chấn, hét lớn:
Tiếng hò reo của đệ tử Nhật Minh cung vang dội khắp chính điện. Nên biết hiện tại các trưởng lão bên phía Thích Hoàn môn đều không ai rảnh tay để đối phó với đại trưởng lão. Chưa kể tới việc đại trưởng lão của Nhật Minh cung bản lãnh cao cường, tu vi thâm hậu, cho dù là hai trưởng lão của Thích Hoàn môn đồng thời liên thủ cũng chưa chắc thắng được lão, nói gì đến một người?
Đối thủ của cung chủ Âu Dương Mặc là Hồ Hán Nhân – chưởng môn Thích Hoàn –nhận ra sự hiện diện của đại trưởng lão thì vô cùng lo lắng. Ý nghĩ lão xoay chuyển rồi đột ngột vận khởi huyền khí, nhằm thẳng ngực Âu Dương Mặc đánh tới. Âu Dương Mặc không kịp vận khí hộ thể, đành phải lui về phía sau vài bước. Lão nhân lúc Âu Dương Mặc còn đang phòng thủ liền nhảy ra khỏi vòng chiến, đưa mắt nhìn hai thân ảnh đang lăng không mà đứng.
Đại trưởng lão tên thật là Trình Hữu. Lão gia nhập Nhật Minh cung từ nhỏ, cùng với Âu Dương Mặc chính là hai trong ba đệ tử duy nhất mà tiền cung chủ thu nhận. Xét về tu vi, tu vi của lão có phần nhỉnh hơn Âu Dương Mặc. Nhưng xét về mưu trí, lão lại không thể sánh bằng. Có lẽ vì vậy mà tiền cung chủ mới giao lại ngôi vị cho Âu Dương Mặc, còn lão lại trở thành đại trưởng lão.
Trình Hữu cũng không dị nghị với quyết định của ân sư mình. Lão tốn ba năm thời gian trấn chỉnh toàn bộ Nhật Minh cung, lại mất thêm một năm để củng cố địa vị cung chủ cho sư đệ lão là Âu Dương Mặc, khiến toàn bộ trưởng lão một lòng cung phụng y. Mắt thấy thế lực Nhật Minh cung ngày càng phát triển một cách ổn định, lão liền rời khỏi. Không một ai biết tại sao lão ra đi, cũng không một ai biết lão đi lúc nào và bao giờ mới trở lại…
Nhịp độ cuộc chiến bỗng chốc trở nên chậm lại.
Trình Hữu vẫn lăng không mà đứng. Lão bình tĩnh nhìn khung cảnh bên dưới. Khi ánh mắt lão chạm tới Hồ Hán Nhân thì nhíu mày lại.
- Hồ chưởng môn, Nhật Minh cung ta từ trước đến nay với ngươi đều là nước sông không phạm nước giếng. Nay ngươi huy động toàn môn phái đến gây chiến với chúng ta, ngươi cho rằng Nhật Minh cung dễ đầu hàng như vậy sao?
Âm thanh từ tốn nhưng lại mang theo khí thế uy nghiêm vang vọng khắp chính điện. Thân hình lão từ từ hạ xuống.
Bọn đệ tử Thích Hoàn Môn thấy Trình Hữu đáp xuống ngay giữa vòng vây của bọn chúng lập tức tản ra. Nếu còn tiếp tục tấn công, bọn hắn nhất định chết không toàn thây…
Hồ Hán Nhân vẫn nhìn lão chằm chặp, nhếch mép lên trả lời:
- Hữu trưởng lão, lần này ngươi quá lời rồi. Đệ tử Nhật Minh cung các ngươi cả gan đánh nhi tử ta trọng thương, còn dám nói “nước sông không phạm nước giếng”?!?
- Nhi tử ngươi là Hồ Kiên tu vi kém cỏi, bị thương cũng không phải là chuyện lần đầu mới xảy ra…
Thanh âm tuy không lớn nhưng mọi người đều nghe thấy rất rõ ràng. Toàn bộ ánh mắt liền hướng về phía người vừa nói. Người đó, không ai khác chính là thiếu niên đi đằng sau đại trưởng lão. Lúc trước, sự chú ý của bọn họ đều tập trung ở Trình Hữu nên không ai để ý tới hắn. Bây giờ hắn lên tiếng khiến đệ tử của cả hai môn phái cùng nảy ra những nghi vấn. Dám nói như vậy với Hồ Hán Nhân, nếu không phải có lá gan lớn thì là người có tu vi cao cường. Nhưng nhìn hắn chỉ tầm hai mươi, hai mươi mốt tuổi, dù có là thiên tài cũng không thể nào có tu vi cao hơn lão quái vật kia được.
Hồ Hán Nhân cũng di chuyển tầm mắt về phía thiếu niên kia. Ngay khi vừa nhìn rõ hắn thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
- Ta nói vậy có đúng không, Hồ…Hán…Nhân…
Ba tiếng “Hồ chưởng môn” hắn cố tình kéo dài ra.
Bọn đệ tử Thích Hoàn môn thấy hắn vô lễ với chưởng môn thì lớn tiếng thóa mạ.
Tầm mắt người thiếu niên quét qua bọn môn đệ Thích Hoàn môn. Một luồng uy áp vô hình liền đè lên người bọn chúng. Những tiếng chửi bới, thóa mạ nhỏ dần, rồi cuối cùng là sự im lắm bao phủ toàn bộ chính điện.
- Lâm Phong, chuyện giữa Nhật Minh cung và Thích Hoàn môn liên quan gì đến ngươi? Chỉ cần ngươi tránh sang một bên, không can thiệp vào chuyện này, bất cứ điều kiện gì ta cũng có thể đáp ứng!!
Thiếu niên được gọi là Lâm Phong kia chỉ thản nhiên nói:
- Hồ Hán Nhân, dựa vào đâu ngươi cho rằng bổn tôn sẽ tránh ra? Điều mà ta muốn làm còn cần đến nhờ ngươi sao? Thứ duy nhất ta muốn hiện tại….là mạng của ngươi.
Hằn vừa dứt lời, một luồng khí nóng không biết từ đâu đột nhiên tản ra. Nhiệt độ xung quanh cũng theo đó mà tăng vọt. Tiết trời mùa đông lạnh lẽo nay lại bị luồng khí kia xua tan toàn bộ. Trong đầu ai nấy đều hiện lên những nghi vấn.
- Khốn kiếp!!!
Tiếng gằn giọng của Hồ Hán Nhân như thức tỉnh mọi người. Chỉ thấy lão vội đề khí nhảy người ra khỏi chỗ vừa đứng, ánh mắt căm giận nhìn Lâm Phong . Không đầy một tích tắc sau, thân hình lão vọt thành một đạo lam quang, nhằm thiếu niên kia công kích tới.
Nhưng thứ thu hút ánh nhìn của mọi người hiện tại lại chính là vị trí lão vừa đứng. Nơi ấy, một ngọn lửa màu đen vẫn đang rực cháy, tuyết trắng xung quanh phạm vi hai trượng hoàn toàn bị biến thành nước. Một ngọn lửa đơn thuần lại có uy lực tới như vậy…Bây giờ đang là mùa đông, những tu chân giả thuộc hỏa hệ đều gặp phải không ít trở ngại, mà Giao Sơn, lại chính là nơi có địa hình cao nhất Ngọc Lân quốc, khí hậu cũng khắc nghiệt nhất, ngay cả tia lửa còn khó tạo ra, chứ đừng nói đến một ngọn lửa với uy lực như vậy.
Vài tiếng la thất thanh vang lên từ phía Thích Hoàn môn:
Mỗi tu chân giả đều sở hữu thiên phú về một loại nguyên tố nào đó.Những hệ nguyên tố cơ bản là thủy hệ , hỏa hệ, thổ hệ, phong hệ, quang minh hệ và hắc ám hệ. Mỗi hệ đều có những ưu điểm khác nhau. Ví dụ như thiên về công kích có hỏa hệ, hắc ám hệ; thiên về phòng thủ có thủy hệ, thổ hệ; thiên về chữa trị có quang minh hệ; thiên về tốc độ có phong hệ. Với mỗi hệ tất nhiên sẽ có những phương thức chiến đấu khác nhau. Ngoài ra còn có các dị hệ như lôi hệ , băng hệ, tinh thần hệ. Tuy nhiên những người sở hữu thiên phú thuộc các hệ này cực kỳ khan hiếm. Tất nhiên, cũng có những tu chân giả đặc biệt sở hữu tới hai loại nguyên tố khác nhau.
Hắc hỏa của thiếu niên kia tuy cũng là một dạng của hỏa hệ nhưng lại có sức mạnh lớn hơn rất nhiều. Sở dĩ nói như vậy là vì ngoài tu chân giả điều khiển hắc hỏa, không một loại thuộc tính nào có thể dập tắt được nó. Cho dù có là thủy hệ cũng không thể dập tắt hoàn toàn. Vì vậy mà số lượng người sở hữu hắc hỏa cực kỳ ít. Toàn bộ Chân Long đại lục hiện tại cũng chỉ có ba người sở hữu loại nguyên tố kỳ dị này. Thiếu niên kia là một trong những người đó, đồng thời là người duy nhất thuộc Ngọc Lân quốc. Hai vị tu chân giả còn lại đều thuộc Ngọc Kim quốc.
Dân chúng toàn bộ Ngọc Lân quốc từ trước đến nay đều xưng tôn kính cửu thần, tương ứng với chín hệ nguyên tố. Cửu thần được coi như tu chân giả cường đại nhất. Tỷ như Phong Thần là tu chân giả sở hữu phong hệ nguyên tố mạnh nhất, Hỏa Thần là tu chân giả sở hữu hỏa hệ nguyên tố mạnh nhất,...
Hỏa Thần hiện tại của Ngọc Lân quốc, cũng là người một trong ba người sở hữu hắc hỏa của Chân Long đại lục - Lâm Phong.
-----------------------------------
Vài tiếng "Hỏa Thần" vang lên rồi một bầu không khí tĩnh lặng bao trùm cả chính điện.
Hồ Hán Nhân vẫn tiếp tục lao về phía Lâm Phong. Huyền khí không ngừng luân chuyển, phủ kín toàn bộ thân hình lão. Ngay lúc lão còn cách Lâm Phong hai trượng, đại trưởng lão Trình Hữu bước sang trái một bước, đứng chắn trước mặt Lâm Phong. Hồ Hán Nhân cũng không vì thế mà dừng lại, đem huyền khí phân thành mười đạo, nhằm những yếu hiệu trên người Trình Hữu mà tấn công.
"Oành......." một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Tuyết trắng dưới chân bị chấn động, bay lả tả trên không trung. Vài môn đệ có tu vi thấp liền bị đẩy lùi ra sau.
Lâm Phong và đại trưởng lão vẫn đứng đó, thân hình không mảy may dịch chuyển. Cách đó không đầy một trượng, Hồ Hán Nhân chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt thâm trầm nhìn hai người.
- Hỏa thần sao....bất quá cũng chỉ như vậy. Để một lão già đứng ra bảo vệ, Lâm Phong, ngươi thật quá mức hèn kém - Hồ Hán Nhân nhếch miệng cười mỉa.
Lâm Phong không lên tiếng,tay hắn chậm rãi kéo cổ áo xuống. Từ lúc Lâm Phong xuất hiện đến nay, mọi người thủy chung vẫn không thấy được diện mạo của hắn. Cổ áo hắn cao đến ngang mặt, điều duy nhất còn thấy được chính là đôi mắt lạnh lùng của hắn.
Cổ áo hắn được kéo xuống, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn vô cùng. Ngũ quan tỉ mỉ như được điêu khắc, phối hợp đến hoàn mĩ. Dung mạo tuấn mỹ, đôi mắt lạnh lùng lưu chuyển, hệt như ngôi sao sáng trên bầu trời, lại có phần giống như băng tuyết vĩnh hằng.
- Hồ Hán Nhân, hiện tại bổn tôn cho ngươi hai sự lựa chọn. Thứ nhất, ngươi đem toàn bộ đệ tử của ngươi cùng viện quân cách đây tám dặm lập tức rút lui. Thứ hai, toàn bộ các ngươi cùng chôn nhau tại đây - tiếng nói của Lâm Phong chậm rãi vang lên.
Hồ Hán Nhân không dám vọng động. Lão đã đem hơn hai ngàn viện quân cẩn thận bố trí tại một tiểu trấn cách đây vài dặm, đó đều không phải là môn đệ Thích Hoàn môn mà là những tu chân giả lão bỏ một khoản ma thạch lớn ra thuê. Chỉ cần lão phát tín hiệu, bọn họ sẽ lập tức xuất phát, cùng nhau tiến đánh Nhật Minh cung. Cho dù đại trưởng lão cùng Lâm Phong có tu vi thâm hậu đến đâu cũng không thể một lúc chống hơn ngàn người. Nếu vậy, tại sao hắn còn dám buông lời thách đố lão. Hàng ngàn ý nghĩ liên tục hiện ra trong đầu lão nhưng rốt cuộc lão vẫn không tìm ra chút manh mối nào.
- Lâm Phong, ngươi cho rằng ta sẽ rút lui sao? - Hồ Hán Nhân không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại.
Lâm Phong nghe lão nói xong thì bước ra phía trước Trình Hữu:
- Nếu ngươi đã chọn như vậy, đừng trách bổn tôn không lưu tình.
Câu nói vừa mới dứt, nhiệt độ xung quanh lập tức tăng lên một cách chóng mặt. Nơi phát ra luồng nhiệt không phải là Lâm Phong mà là vị trí lúc trước Hồ Hán Nhân đứng khi lão nhảy ra khỏi vòng chiến với Âu Dương Mặc. Ngọn hắc hỏa từ lúc đó tới giờ vẫn tiếp tục cháy, nay lại bùng lên mạnh mẽ. Ngọn lửa cháy dữ dội, lan tỏa đến trước mặt bọn đệ tử của Thích Hoàn môn.
Trong khoảnh khắc ấy, Hồ Hán Nhân đột ngột hiểu ra. Nếu hiện tại Lâm Phong dùng hắc hỏa cản đường toàn bộ đệ tử và trưởng lão bên Thích Hoàn môn rồi để cho các trưởng lão, Âu Dương Mặc đồng loạt tấn công, lão nhất định sẽ không trụ được tới lúc viện quân xuất hiện. Dù Lâm Phong còn rất trẻ nhưng nếu đã được xưng tụng là Hỏa thần, tất nhiên bản lĩnh không thể tầm thường, chưa kể đến hắc hỏa không có khả năng bị dập tắt. Việc giết toàn bộ đệ tử và trưởng lão của Thích Hoàn môn tuy hắn không làm được nhưng nếu chỉ cản đường, Lâm Phong nhất định có khả năng đó.
Hắc hỏa không ngừng lan rộng. Mỗi chỗ nó đi qua tuyết đều bị tan chảy rồi bốc hơi trong nháy mắt, không còn một giọt nước nào có thể đọng lại. Đệ tử Thích Hoàn môn không ngừng đổ mồ hôi lạnh, liên tục lùi về phía sau.
- Khoan đã
Người vừa lên tiếng là cung chủ Âu Dương Mặc. Lão chậm rãi tiến tới, đứng chắn giữa hai người là Lâm Phong và Hồ Hán Nhân.
- Hỏa Thần, chúng ta rất cảm kích vì ngươi đã giúp Nhật Minh cung, nhưng đây là việc riêng giữa hai môn phái, người ngoài không tiện xen vào – lão nói xong liền quay người sang phía Hồ Hán Nhân, ôm quyền nói – Hồ chưởng môn, sự việc dù sao cũng đã qua, ta hãy bình tĩnh giải quyết vấn đề. Hai phái gây chiến, cho dù là bên nào thắng cũng sẽ gây nên hậu quả nghiêm trọng. Nếu ngươi đồng ý, hai phái hiện tại chấm dứt cuộc chiến, ngươi ở lại Nhật Minh cung vài ngày để giải quyết êm xuôi mọi việc, được chứ?
Lão vận chân khí mà nói, thanh âm vang vọng khắp toàn bộ chính điện, từng lời từng lời vô cùng rõ ràng.
- Âu Dương cung chủ đã nói vậy, ta cũng không thể từ chối. – Hồ Hán Nhân miễn cưỡng trả lời, trong hoàn cảnh này, lão có thể có sự lựa chọn khác sao!?
- Làm phiền Hồ chưởng môn ra lệnh cho môn đệ Thích Hoàn môn rời khỏi chính điện – Âu Dương Mặc bình tĩnh nói tiếp.
Ngay sau lời Âu Dương Mặc vừa dứt, hắc hỏa của Lâm Phong cũng bị dập tắt, hàm ý để bọn họ xuống núi.
Hàng ngàn đệ tử Nhật Minh cung cùng tập trung bên trong chính đường. Cung chủ Âu Dương Mặc ngồi ở vị trí chủ tọa, bên cạnh là hơn ba mươi vị trưởng lão. Đại trưởng lão Trình Hữu cùng Lâm Phong đứng phía dưới.
- Đại trưởng lão, lần này ngài trở về thật đúng lúc – Cung chủ Âu Dương Mặc thở phào, cười nhìn hai thân ảnh đang đứng bên dưới.
Trình Hữu nghe cung chủ nói vậy, điềm tĩnh trả lời:
- Cung chủ, chính điện gặp nguy, bản thân ta là đại trưởng lão, tất nhiên phải quay lại. Chỉ là lần này, người thực sự giúp Nhật Minh cung thoát khỏi tình thế nguy hiểm lại không phải ta…
Nói tới đây, ánh mắt toàn bộ mọi người đều tập trung vào người đứng ngay cạnh lão – Lâm Phong. Quả thực người gỡ rối lúc ấy là thiếu niên thoạt nhìn mới chỉ hai mươi tuổi này.
Việc Hỏa Thần xuất hiện, ngay cả cung chủ Âu Dương Mặc cũng thấy bất ngờ. Cửu thần là cường giả vĩ đại nhất Ngọc Lân quốc, mỗi hành động của bọn họ đều gây ra sự chú ý lớn của nhân dân và toàn bộ tu chân giả. Tin tức Hỏa Thần ra mặt giúp Nhật Minh cung chắc chắn nhanh chóng được lan truyền. Điều này đối với bổn môn vô cùng có lợi. Nhật Minh cung vốn đã là một đại môn phái, nay lại có một trong cửu thần làm điểm tựa vững chắc, sau này những phiền toái sẽ giảm đi rất nhiều. Nhưng điều mà Âu Dương Mặc quan tâm là tại sao Hỏa Thần lại làm như vậy? Ánh mắt lão nhìn về phía đại trưởng lão, chờ đợi một lời giải thích.
Trình Hữu không lập tức trả lời mà từ từ bước lên vị trí bên cạnh cung chủ, quay mặt xuống rõng rạc nói:
- Bắt đầu từ ngày hôm nay, Lâm Phong cũng chính là Hỏa Thần hiện tại chính thức gia nhập Nhật Minh cung chúng ta. Tuy được xếp trong cửu thần nhưng xét theo luật lệ, ngươi vẫn giống như một đệ tử bình thường, bắt buộc phải gia nhập một chi phái. Vậy hiện tại, vị trưởng lão, chủ tọa chi phái nào muốn thu nhận Lâm Phong làm môn hạ mời lên tiếng!
Chính điện vốn còn đang yên lặng bỗng chốc trở nên xôn xao. Hỏa Thần gia nhập Nhật Minh cung đã là điều khó tin, nói gì đến việc coi Hỏa Thần như một đệ tử thông thường!?
Sắc mặt Lâm Phong vẫn không hề thay đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn khắp chính điện.
Tiếng xì xầm bàn tán vang lên không ngớt nhưng vẫn không một vị trưởng lão, chủ tọa nào lên tiếng. Xét về vai vế, Lâm Phong chỉ đáng tuổi đệ tử của họ nhưng nếu xét về thực lực, có ai dám chắc rằng mình hơn được Hỏa Thần!?
- Sử Ân
Một trong số những vị trưởng lão, chủ tọa bên cạnh cung chủ đứng dậy ôm quyền, hơi khom người trả lời:
- Đại trưởng lão có điều gì cần chỉ giáo?
- Chẳng phải chi phái ngươi nhận nhiệm vụ thăm dò Thần Lăng động sao? Theo ta được biết thì lần này, cả Thích Hoàn môn, Tinh Vũ môn cùng hơn mười mấy đại môn phái đều có ý định tranh giành bảo vật trong động. Có thêm Lâm Phong, nhiệm vụ sắp tới cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Việc thu nhận thêm đệ này, không biết ý ngươi thế nào?
- Đại trưởng lão khách khí quá rồi! Có điều…tu vi của Hỏa Thần như vậy…lại làm đệ tử của một chi phái nhỏ nhoi, không phải quá bất công sao…
Lời của Sử Ân còn chưa dứt đã bị một giọng nói khác chen vào:
- Ta không có ý kiến
Người vừa nói không ai khác chính là Lâm Phong.
Đại trưởng lão nghe xong cũng nhìn hắn gật đầu, tỏ ý hài lòng:
- Cứ quyết như vậy đi! Việc thu nhận đệ tử cứ theo qui tắc thông thường của bổn môn…Không còn việc gì nữa, các ngươi cũng nên trở về chi phái, chữa trị cho những đệ tử bị thương đi.
Chính đường của Hiên Minh chi phái - phía Tây Nhật Minh cung
Sử Ân ngồi ở vị trí chủ tọa, không nói một câu nhìn thiếu niên đang ngồi phía dưới. Mà thiếu niên kia, cũng chính là Lâm Phong, lại thong thả uống trà, không hề để ý đến Sử Ân đang nhìn mình chằm chặp.
Sau khi dẫn toàn bộ đệ tử về đến Hiên Minh chính đường, Sử Ân vẫn không biết rốt cuộc nên thực hiện quá trình thu nhận đệ tử như thế nào. Mặc dù đại trưởng lão đã dặn làm theo qui tắc thông thường nhưng Lâm Phong dù gì cũng là một Hỏa Thần, không thể nào thực hiện những điều như ba quỳ chín lạy…Vậy nên từ khi Lâm Phong bước vào, ông mới chỉ nói được hai câu “Mời ngồi” và “Dâng trà”.
Những đệ tử khác của Hiên Minh chi phái cũng tập trung trong chính đường, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy sư phụ của mình rơi vào tình thế khó xử và cái tình huống kỳ quặc này bọn họ cũng là lần đầu tiên gặp phải: họ đều đang đứng trong khi Lâm Phong được ngồi. Quan trọng hơn là hắn còn rất thong thả. Nếu đó là một người bình thường, chắc chắn bọn họ đã không nể mặt sư phụ, trực tiếp chửi hắn, nhưng người đang ngồi đó lại là Hỏa Thần! Với cửu thần, đừng nói là dân chúng mà ngay cả các tu chân giả khác cũng đều tôn kính.
Cuối cùng vẫn là Sử Ân lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
- Ta thấy mấy cái qui định thật sự quá rắc rối. Lâm Phong, hiện tại con chỉ cần ghi nhớ nội quy, tuyên thệ không bao giờ phản bội sư môn…còn mấy cái nghi thức khác…tốt nhất là bỏ qua đi.
Lâm Phong bỏ ly trà trong tay xuống, đứng dậy nhìn Sử Ân:
- Bắt đầu thôi!
Quá trình thực hiện y hệt như những gì Sử Ân đã nói: Lâm Phong chỉ cần ghi nhớ và tuyên thệ. Hắn thậm chí còn không cần quỳ, điều mà mọi đệ tử phải làm khi bái sư phụ!
- Như vậy được rồi, từ giờ phút này, con chính thức là đệ tử Hiên Minh chi phái. Huỳnh Kiên, con hãy dẫn sư đệ tới tàng thư lâu, nơi tập luyện, những địa điểm quan trọng và sắp xếp chỗ ở cho nó.
Một thanh niên chừng hai sáu, hai bảy tuổi bước ra khỏi hàng, khẽ “dạ” một tiếng rồi ra hiệu cho Lâm Phong đi theo mình.
-----------------------------------
Khi Lâm Phong trở về phòng của mình thì trời đã chập tối. Hắn đảo mắt một vòng quanh phòng. Ngoài một chiếc giường đặt ở góc phòng, một bộ bàn ghế ở chính giữa thì không còn gì khác. Phòng ở như thế nào không quan trọng, dù sao phần lớn thời gian hắn đều dùng để tu luyện.
Lâm Phong ngồi xếp bằng trên giường, chuẩn bị tiến vào tu luyện. Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Người đó không gõ cửa, chỉ dừng lại nói vọng vào trong phòng:
- Sư đệ, sắp xếp xong đồ đạc thì nhớ tới phòng ăn phía nam. Mọi người đều đang tập trung ở đó…
Huỳnh Kiên còn chưa dứt lời, cửa phòng trước mặt y đã bị mở ra. Lâm Phong bước đến trước mặt hắn, thản nhiên trả lời:
- Đi thôi
Hắn nói rồi không đợi Huỳnh Kiên phản ứng, hướng về phía nam đi tới.
Phòng ăn,
Lâm Phong vừa bước vào liền thu hút toàn bộ ánh nhìn. Tiếng ồn ào huyên náo nói chuyện lúc trước dần thay thế bởi tiếng xì xào bàn tán. Bây giờ hắn mới thực sự để ý: hóa ra Hiên Minh chi phái này có không ít đệ tử. Mỗi bàn có hơn tám người ngồi, đếm sơ qua cũng đã đến hai mươi lăm, hai mươi sáu bàn. Huỳnh Kiên dẫn hắn đi tới bàn ăn ở hàng cuối cùng, lúc đó đã có sáu người ngồi. Hai vị trí còn lại, không cần nói cũng biết là để cho ai.
Hai người bọn họ ngồi xuống. Huỳnh Kiên bắt đầu giới thiệu từng người cho Lâm Phong. Dùng thần thức dò xét qua một chút, Lâm Phong thực sự ngạc nhiên, không ngờ cả bảy người trước mặt hắn, người có tu vi thấp nhất cũng đã đạt tới Đỉnh Nhân cảnh lục giai! Tầm mắt hắn lưu chuyển một vòng, cuối cùng dừng lại ở nữ tử đang ngồi ngay phía đối diện hắn, khóe miệng hơi nhếch lên:
- Đỉnh Nhân cảnh thất giai đỉnh phong, không tồi đâu!
Tu chân trong đại lục này chia thành mười ba cấp bậc: từ nhất huyền tới cửu huyền, Đỉnh Nhân cảnh, Hỗn Nguyên cảnh, Thiên Huyền cảnh và Thần Huyền cảnh. Trong đó Đỉnh Nhân cảnh và Hỗn Nguyên cảnh lại chia thành thất giai. Một đệ tử tu chân bình thường có tu vi khoảng lục huyền tới bát huyền, một tinh anh đệ tử là Đỉnh Nhân cảnh. Còn Hỗn Nguyên cảnh phần lớn chỉ có các trưởng lão mới đạt tới.
Đột phá Đỉnh Nhân cảnh thất giai chính là Hỗn Nguyên cảnh. Lúc đó tu vi của nữ tử kia chẳng phải sánh ngang hàng với các trưởng lão sao!?
Nữ tử kia nghe Lâm Phong nói vậy cũng ngước mắt lên nhìn hắn. Nàng mặc một thân lục y, mái tóc đen như mực tùy ý thả trên đầu vai, hai hàng lông mi cong vút. Đôi mắt trong suốt như lưu ly. Ánh mắt ấy như hào quang tỏa ra vạn trượng, giống như một vì sao sáng giữa bầu trời đêm. Tư sắc như vậy, quả thật là tuyệt thế vô song.