Ta là một kẻ bình thường đến không thể bình thường hơn, cuộc đời ta có lẽ sẽ chỉ là ăn, ngủ, sex, ngỏm như bao người bình thường khác, trong hư vô có lẽ đã an bài như thế rồi, nhưng đời thì lúc nào cũng đầy những ngạc nhiên, lâu lâu nữ thần may mắn cũng phải nở nụ cười nhắm mắt du di cho Lâm Đĩnh ta đây chứ nhỉ, dù sao nữ thần cũng là giống cái mà đã là giống cái thì làm thế quái nào mà có thể thoái khỏi chiêu bài "Tình Thánh" của ông được hô hô, vào một ngày đẹp trời ta đang lững thững trên dường đi làm về thì bất ngờ mộ..t....xxxx!@#!@#......!@#!@#... đậu xanh rau má ngại quá bàn phím hư rồi, thôi mời chư vị cứ đọc đi đã để biết thêm chi tiết.
PS: Đặc biệt truyện cam kết sẽ được viết đến cùng không drop nửa đường, không cắt xén như những truyện khác, ra đều tay 1 tuần 1 chương, bàn phím hỏng tiếp..............
Đang trên đường về nhà Lâm Đĩnh bất chợt bị người ta kéo lại, chưa kip mở mồm chửi ầm lên thì đã được một tràng tiếp thị mà chỉ cần là đàn ông thì sẽ .....
Người kéo hắn lại là một lão già có khuôn mặt rất chi là bỉ ổi, đã vậy trên cái khuôn mặt đó còn khẽ nở một nụ cười nham nhở trông vô cùng khả ố.
Khỏi cần nói cũng biết người ta chỉ cần nhìn cái bản mặt này thì sẽ liên tưởng ngay đến ba cái thứ hàng mà mấy cô cậu dùng để hiểu biết thêm về sinh lý con người, còn mấy ông mấy bà thì cùng nhau nghiên cứu để tăng thêm kinh nghiệm phi thăng trên giường.
Ờ nói văn vẻ là công cụ giáo dục giới tính, còn nói thẳng ra là đồ khiêu dâm.
-Ta có đồ tốt đang muốn bán đây, anh bạn có muốn xem một chút không hắc hắc.
Nói xong lão ta còn len lén nhìn bốn phía xung quanh tràn đầy tinh thần cảnh giác rồi cười lên hô hố.
Lâm Đĩnh nhìn mà nghĩ thầm.
-Thời buổi chó má gì thế này, con mẹ nó bán hàng cấm mà cũng dám công khai ban ngày ban mặt thế này, không lẽ nhìn bản mặt anh đây giống là người thiếu sex nên cần bổ sung gấp sao?
Nghĩ thì là thế nhưng ngoài miệng thì...
-E hèm ừm... ông anh có đồ tốt gì, móc ra cho thằng em đại khai nhãn giới một phen coi nào, nói trước ta đây là người biết hàng đó nhé, đừng có mà lấy ba cái loại tầm thường ra mà lừa gạt ta, nếu không hậu quả thì ông già tự chịu đi nhá hắc hắc...
-Ối giời ơi ta là ai chứ, ngươi dám nghi ngờ nhân phẩm của lão già ta đây? Đúng là thật không có thiên lý mà, lại có kẻ dám nghi ngờ ta sao, ài đúng là tuổi già xế bóng anh hùng mạt lộ à, thôi không dông dài với ngươi nữa ta quả thật có đồ tốt muốn giới thiệu cho chú mày đây, phải nói là "Tiền vô cổ, hậu vô lai", độc nhất vô nhị, kinh thế hãi tục, trên trời dưới đất chỉ có một......
Nhìn lão bán hàng thao thao bất tuyệt, nước bọt tung tóe hắn cũng thấy ngứa ngáy trọng lòng, bèn cắt ngang lão ta.
-Này ông già nó có phải cổ kim vang dội "Tố nữ bí kíp thập bát thế".
Lão ta trừng mắt chửi ầm lên "Tố nữ bí kip" chó má là cái quái gì? làm sao sánh được với môn thần công tuyệt thế của ta.
-Không phải?
-Vậy chắc là "Long thương thập bát thức" đỉnh đỉnh đại danh rồi, lần này cấm có sai à nha nhất định là như thế rồi
-Không phải, không phải chưa nghe bao giờ.
Lão bán hàng lắc đầu .
-Không phải chứ vậy mà cũng không đúng, chả lẽ lại là mấy món kia sao?
Thế là Lâm Đĩnh kể một lèo mười mấy môn thần công mà hắn biết như Kim bình mai, Nhục bồ đoàn, long căn bất bại công, thần thương vô địch....
Nhưng chỉ được cái lăc đầu như chong chóng.
Hắn nghĩ thầm chả lẽ thật sự là đồ tốt của em nào đó lộ hàng, chưa có bản copy thật.
-Này vậy hàng của ông anh là của tác giả nào thế, mới sản xuất à?
-Thằng em đúng là kiến văn uyên bác thật sự là hàng mới, do chính bổn nhân sáng tạo.
-Cái gì thì ra hàng tự sướng, lão già này không phải đang giỡn ta đây đó chứ.
Lâm Đĩnh nhìn lão với ánh mắt kì quái, trong lòng thầm đổ mồ hôi lạnh, cứ tưởng là siêu phẩm của Maria ozama, hay phim quay lén của người mẫu diễn viên nổi tiếng nào, hắn nhủ thầm phim của lão già này tự đóng chưa xem đã thấy buồn nôn, làm quái gì mà còn hứng với chả thú, không khéo bật lên xem rồi liệt luôn tiểu đệ thì khổ.
-Không tin thì các ngươi cứ tưởng tượng một lão già răng lởm chởm, ố vàng, khuôn mặt nhăn nheo kiểu như sắp đi đời nhà ma đến nơi rồi ngồi một mình trong phòng quay cảnh thẩm du hoặc cùng lắm là có thêm một bà già lưng còng lụ khụ răng rơi rụng gần hết giúp lão ta hạ hỏa, đấy chỉ là ý cảnh sơ bộ mà thôi với một người ý chí kiên định như ta đây cũng phải lạnh gáy, các ngươi nói thử xem người bình thường có mấy ai chơi nổi loại hàng độc môn bí kíp này chứ?
Nghĩ đến là rùng mình, đang muốn dứt áo bỏ đi thì bị lão ta giữ chặt lại, có dùng lực mạnh thế nào cũng không dứt ra được.
-Ngươi không tin ta .
Lão ta nhìn hắn với anh mắt sắc lẻm, khuôn mặt bỉ ổi ánh lên thần sắc khác thường.
-Tin ngươi mới là lạ, nhìn ngươi như thế có thể sáng tạo ra được cái quái gì chứ, không nhìn cũng biết người gặp người né, ma gặp ma chê, lão già mau buông tay đi ta còn phải về nhà đó.
Lão ta nghe thế tức diên lên
-Thằng nhóc mày đúng là không biết tốt xấu, ta nhìn ngươi thuận mắt mới muốn để lại cho ngươi luyện bản công pháp này của ông, hừ có bao nhiêu thằng quỳ xuống cầu cạnh ta muốn có đươc cơ duyên này mà không được, thế mà ngươi cư nhiên còn muốn chạy.
-Công pháp??? công pháp gì chứ, không phải là thái âm bổ dương thần công sao?
Lâm Đĩnh chợt cảm thấy là lạ, hình như mình hiểu lầm cái gì đó.
Lão ta nói.
-Công pháp tu tiên chứ còn công pháp gì nữa.
-À thì ra là công pháp tu tiên....
Như nghĩ ra điều gì đó hắn chợt nhảy dựng lên.
-ĐCM nó thì ra gặp phải thằng điên, mẹ ki** đúng là xui xẻo, mau buông tay ra, cha già này mới trốn trại ra à.
Đang tính toán xem có nên cho lão già này vài cước hay không, nói đi nói đi nói lại dù sao cha nội này cũng có tuổi lỡ một cước đi luôn thì bỏ mịa, cuộc đời vẫn còn nhiều cám dỗ đang chờ đợi hắn khám phá Lâm Đĩnh còn chưa muốn ngồi sau song sắt mà nhìn muốn thèm thuồng đâu, thế nên hắn chỉ ra sức dãy dụa người ngoài nhìn vào lỡ có thấy cũng chỉ có thể cho rằng hắn biết yêu già kính trẻ không nỡ đánh ông cụ.
Nhìn hắn nhảy lên choi choi cố vùng vẫy thoát ra, lão già chợt than dài.
-Đúng là tức chết ta rồi, khi nào ông đây trở thành người tâm thần thế, hừ hừ đổi lại là lúc khác nếu có kẻ dám nói với ta như vậy đảm bảo lột da là chuyện nhỏ, luyện hồn tỏa phách cũng chả phải việc gì lạ à.
-Thôi được rồi để cho thằng nhóc ngươi nhìn chút thần thông của ta đây, đến lúc đó thằng lỏi ngươi chả phải sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao!
Lão già nói xong liền vung tay về phía hắn chộp một cái làm cả người Lâm Đĩnh chợt cứng lại như hóa thành một pho tượng đá, rồi từ từ lôi từ thân thể của hắn ra một đám vụ khí màu xám, Lâm Đĩnh vẫn có thể cảm nhân mọi thứ xung quanh như bình thường, chỉ có cơ thể hình như không thuộc về hắn nữa, đang hốt hoảng thì trong đầu bỗng vang lên tiếng của lão già đó.
-Mở to cặp mắt phàm tục của ngươi ra mà nhìn thế giới của người tu tiên là thế nào.
Tinh thần Lâm Đĩnh chợt phiêu hốt nhoáng một cái, hắn chợt thấy như mình đi đến một không gian khác, có khi đang ngao du thiên địa trên trời cao, có khi lại đang cùng người khác chiến đấu, một cái phất tay có thể làm núi non sập đổ, sông ngòi đứt đoạn, lại có khi xuất ra bảo vật làm đóng băng vạn dặm trong nháy mắt hoặc tạo ra biển lửa ngút trời, hắn còn nhìn thấy những con người, yêu ma, thần phật có thể hô phong hoán vũ, lật tay làm mây úp tay làm mưa, còn có những kẻ có đại thần thông di sơn hải đảo vô cùng nhẹ nhàng. Trong khoảnh khắc vĩnh hằng đó Lâm Đĩnh nhìn thấy những vật, những việc không thể giải thích theo hiểu biết của hắn được, một thế giới có những điều mà có lẽ chỉ có thần tiên trong truyền thuyết mới có thể làm nổi.
Lúc đầu Lâm Đĩnh còn hoảng hốt, không biết phải làm gì hết từ kinh ngạc này qua kinh ngạc khác, nhưng theo thời gian hắn cũng dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu nhìn sự vật ở thế giới này với tâm thái của kẻ qua đường.
Hắn cứ tùy ý ngao du trong thế giới này, không biết trải qua bao lâu, bỗng một giọng nói quen thuộc như từ viễn cổ hồng hoang vang vọng khắp thiên địa, làm hắn bừng tỉnh, lôi kéo ý thức Lâm Đĩnh trở về thế giới của mình.
Có thể là trong khoảnh khắc cũng có thể là hàng vạn năm tháng, không thể nói rõ được cảm giác huyền diệu này, hết thảy xung qunh vẫn bình thường, mặt trời đã ngả về tây, người đi đường vội vàng bon chen qua lại, chỉ có ở sâu trong tâm trí mình Lâm Đĩnh chợt nhận ra rằng thế giới này đã không còn thích hợp với mình nữa.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, Lâm Đĩnh vẫn là Lâm Đĩnh nhưng ở tận sâu trong đáy mắt có thên một cái gì đó, giường như là một ngọn lửa, đúng đó là một ngọn lửa khát khao và truy cầu mãnh liệt, trong lòng hắn gào to lên "Ta muốn tu tiên, ta muốn trường sinh bất tử, ta muốn nhiều lão bà, ta muốn....".
Lão già đã buông tay đứng một bên nhìn hắn cười híp mắt lại, nhìn cái kiểu cười đó của lão ta như thể gian kế đã thành và đang chuẩn bị làm thịt một con gà đến nơi rồi.
Đang kích động tuột cùng bỗng dưng thấy cái bản mặt đang tươi cười đấy toàn thân trên dưới anh chàng bỗng lạnh toát.
-Ta nói này ông anh người có thể đừng cười cái kiểu đó nữa được không, nhìn ngài cười mà ta thấy lòng mình lạnh quá.
-Tổ bà ngươi thằng nhãi này ông cười thì có liên quan đếch gì đến ngươi, không nói nhiều nữa rốt cuộc thì bản công pháp này ngươi có muốn không? không muốn thì ta ném cho chó gặm đây.
Lâm Đĩnh giật cả mình lão mà đi thì ta biết đi đâu kiếm công pháp tu tiên đây, hắn quýnh cả lên, nói giỡn sao lúc trước không biết, bây giờ biết rồi làm sao có thể để kỳ ngộ như thế thoát khỏi tay mình được chứ.
-Ấy ấy đại ca, đại gia, ông nội của ta, lão tổ tông của ta ngài đừng chấp nhặt kẻ tiểu nhân như ta chứ, đại gia ngài anh minh thần võ, thần công cái thế, đẹp trai lai láng, vạn người thấy vạn người mê, phong độ vô nhân địch, hoa thấy hoa rơi người thấy người yêu, làm mê đảo bao con tim của thiếu phụ....
Hắn trổ tài ăn nói, nước bọt tung tóe, nói cả những câu mà chính hắn cũng thấy buồn nôn, thiếu điều chỉ còn nước quỳ xuống, nước mắt nước mũi tèm lem mà ôm chân lão già mà cầu xin.
Ấy vậy mà lão già này càng nghe càng thích, cười toét cả mang tai, như thể những điều Lâm Đĩnh nói đích thật là sự thật hiển nhiên, là điều chí lí nhất mà lão ta từng được nghe, vừa nghe lão già vừa cười lên hô hố, dương dương tự đắc như thể ông đây là đệ nhất thiên hạ không bằng.
-Được, được lắm, nhìn ngươi rất có tiền đồ, đúng là đẹp trai quá cũng khổ, lão già ta đã cực lực che giấu thế mà cũng để ngươi thấy được, xem ra ta còn phải cố gắng thu liễm mị lực của mình lại, ài thất bại thất bại quá !.
Lâm Đĩnh nghẹn họng, trợn tròng mắt nhìn cha già tráo trở trước mắt này và nghĩ thầm.
-Trời ạ có để cho người ta sống nữa không, ta còn chưa thấy ai có da mặt dày như vậy đó, đúng là tiền bối cao nhân có khác, nhưng mà ta thích!
-Thôi được rồi nhìn ngươi cũng vừa mắt bản công pháp này tặng không cho ngươi cũng được.
Nói rồi chả biết lão ta móc đâu ra ở đâu ra một quyển sách cũ nát, liếc cũng chả thèm liếc ném cho hắn.
Nhìn nó thì người ta sẽ nghĩ ngay đến câu nói "Đồ cổ cấm sờ".
Lâm Đĩnh đang kích động tuột cùng, huyết mạch như căng phồng vì hưng phấn quá độ nhưng khi nhìn thấy cuốn sách đó người ta chỉ có thể liên tưởng đến một câu ở viện bảo tang “đồ cổ cấm sờ”, niềm hưng phấn của anh chàng cũng vì thế mà giảm đi một nửa, nhưng dù sao có được bản công pháp này đã là tốt lắm rồi, nghĩ thế hắn bèn cẩn thận cầm trên tay ngắn nghía một chút.
Đập vào mắt ngay trang bìa có ghi "Chư Thiên Tạo Hóa Công". Lâm Đĩnh muốn mở trang sách ra còn chưa dùng bao nhiêu lực thì nghe cái "Roẹt", trang sách rách thành một đường dài.
Hắn lặng cả người đi một lúc, nhìn trân trân vào trang sách thì chuyện kì lạ xảy ra, trang sách tự động liền lại như chưa từng bị rách.
-Tiền bối sao.. sao lại thế này? trong sách lại không có gì cả?
-Ngươi không nhận chủ thì làm đếch gì mà đọc được, tưởng đồ của ta là hàng vỉa hè chắc.
-Ặc nhận chủ ? Nhận chủ gì chứ ??
Giờ đến phiên lão già há hốc mồm, nhìn hắn với vẻ kinh ngạc
-Ngươi ! ngươi thật sự không biết? không phải đã đưa cho ngươi trải nghiệm cả đời ta rồi sao.
-Mịa ông không nói làm sao ta biết, mà làm quái gì thấy lão đưa lúc nào.
Vừa về đến nhà thì bất chợt nghe được một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên.
-Lâm Đĩnh con ngoan của mẹ về rồi đấy à?
Khỏi cần đoán cũng biết là ai rồi.
Hắn khóc không ra nước mắt, trên mặt nở nụ cười khổ.
-Mẹ ơi con không còn bé nữa, cao to đẹp trai thế này mà mẹ cứ gọi cái kiểu này thì còn gì là phong độ đẳng cấp đàn ông nữa hả trời.
-Cái gì? con đã lớn rồi nên khồng cần mẹ nữa à, nhớ mới đây thôi ta còn phải thay tã với chùi đít cho con, quay đi quay lại thì không muốn mẹ nữa hả.
-Ai gia môn bất hạnh sao tôi lại có đứa con thế này hả trời, trời ạ vất vả nuôi con ngần ấy năm mới quay đi quay lại có một chút xíu thôi mà nó đã không muốn bà già này nữa rồi hức hức, dời ơi là dời sao số tôi nó khổ thế này hả trời.
Nói rồi bà bắt đầu sụt xịt như chực khóc đến nơi rồi.
-Ôi thôi mà me! được rồi, được rồi mà mẹ con là bé Đĩnh ngoan, bé bỏng, là bé cưng bé yêu của mẹ đây .
Vừa nói hắn còn phải cố nặn ra được khuôn mặt tươi cười lấy lòng, trông rất là buồn cười.
Các bạn cứ tưởng tượng thế này, một anh chàng thân cao mét tám, khí khái hiên ngang giờ đang quỳ trước trước mặt một thiếu phụ trung niên, trên khuôn mặt tràn đầy đầy vẻ nịnh nọt lấy lòng.
-Hì hì thế có phải là con trai ngoan không nào, cái mà lớn với chả liếc, ở đâu mà lớn, con trai của ta còn bé bỏng đáng yêu thế này cơ mà.
Nói rồi thiếu phụ còn ôm chàng trai vào lòng, trên mặt tràn đầy vẻ từ ái.
Lâm Đĩnh nhẹ nhàng tách ra đổi chủ đề.
-Mẹ à sao hôm nay mẹ lại đến đây?
-Sao nào! mẹ nhớ con trai, mẹ đến thăm không được sao?
Vừa nói bà vừa bày ra khuôn mặt hung thần ác sát, như thể chỉ cần hắn hé ra nửa chữ không thì sẽ lập tức trở mặt ngay.
-Đâu có đâu mẹ, con ngày nào cũng trông ngóng mẹ mà, lúc nào cũng nhớ đến mẹ của con mà.
Lúc này mặt bà mới giãn ra và nói.
-Được rồi anh bớt nịnh nọt đi cho tôi nhờ, anh mà nghĩ được thế thì mới lạ.
Ngoài mặt thì nói thế nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
-Ài con trai ta đúng là tốt nhất, rất biết nghĩ đến mẹ, không uổng công mình sinh nó ra ha ha ha.
Lâm Đĩnh đứng một bên xấu hổ không thôi.
-Mẹ đến đây rồi thì ở lại chơi vài ngày đã, Mặc dù trong lòng cu cậu cực kì không muốn.
Nói đi cũng phải nói lại, con trai đã lớn làm sao mà muốn cha mẹ ở bên kè kè quản lý cho được, là tâm lý mà thôi thực ra cha mẹ mình thì ai chả yêu thương.
-Đừng có nói nhảm nữa ngồi xuống đây mẹ hỏi con một tý.
Hắn nghĩ thầm, trong lòng thì đánh thót một cái.
-Chết cha lại đến chủ đề chính rồi đây.
Thế nào con định đến bao giờ bao giờ thì cho mẹ bồng cháu đây.
-Cái này... cái này thì thì.....
Hắn đổ mồ hôi ào ào ấp a ấp úng không biết phải trả lời thế nào.
-Cái này cái kia cái gì nói đi trả lời mẹ cho rõ ràng coi nào.
-Con con.. co...
-Hôm nay con sao thế trả lời mẹ khó thế sao, sao nào có phải bị bồ đá rồi không?
Rồi không để hắn trả lời, bà rít lên.
-Trời ơi là trời sao tôi lại có thằng con thế này hả, đúng là tức chết ta mà.
Nhìn Lâm Đĩnh khép nép ở một bên cúi đầu không nói, càng nhìn càng giận thằng con không nên thân.
-Ta đã nói rồi mà tại sao mày không chọn Doanh Doanh ta giới thiệu cho hả.
- Doanh Doanh ngực bự mông chắc dáng người nhiều nước, vừa nhìn là biết dáng sinh con trai rồi, có chỗ nào thua kém con bồ trời đánh của mày hả, người thì như cái sào cao lêu nghêu, hai mắt sắc lẻm là tướng khắc chồng đấy con ạ.
-Khả Nhi cũng rất tốt mà. Hắn lí nhí trong miệng.
Nghe hắn nói thế thiếu phụ càng điên tiết hơn.
-Mày cút, cút ra khỏi nhà cho tao, đi với con bồ của mày đi, vừa nói bà vừa nghẹn ngào nức nở.
-Ông ơi là ông, ông nhìn mà xem thằng con thằng con trời đánh nó lớn rồi, không nghe lời cha mẹ nữa rồi, đấy ông xem đi, ông ngồi dậy nhìn mà coi đi, hu hu hu, hic.
Lâm Đĩnh lúc này ngay cả ý muốn tự sát cũng có rồi à, trong lòng cực kì ấm ức, ta cũng muốn khóc lắm chứ hú hú, hắn thầm gào thét trong lòng.
-Ài thôi được rồi con nghe lời mẹ là được chứ gì, Doanh Doanh chứ gì không vấn đề, cuối tuần con sẽ đi gặp cô ấy ngay, mẹ vừa lòng chưa.
Lúc này bà mới dần thôi khóc và trả lời.
-Ừm thế co phải tốt không, nghe lời mẹ đi là không sai đâu con hì hì.
-Thôi tối rồi, con đi tắm rồi xuống ăn cơm, để mẹ nấu cho.
-Dạ.
Hắn đáp lời rồi chuồn gấp lên lầu chạy trối chết.
Vừa đóng cửa lại hắn liền móc ngay bản công pháp giấu trong lưng quần ra cẩn thận đặt lên bàn.
Vừa rồi trong đầu chỉ toàn là cảnh tượng cảm ngộ cả đời lão già đó, đang được hắn dung nhập, nên hắn mới gấp gáp chuồn nhanh như vậy.
Trong đầu Lâm Đĩnh hiện giờ có vô số cảm ngộ, dường như là của chính bản thân hắn, nhưng cũng có rất nhiều cảm ngộ vô cùng mờ nhạt như tùy thời có thể tan biến, lúc có lúc không, hắn nhắm mắt lại cố hồi tưởng lại những cảm ngộ đó nhưng chúng cứ nhạt nhòa dần rồi biến khỏi tầm tay của hắn như chưa bao giờ tồn tại vậy.
Trong lòng hắn nổi lên một cảm giác kì dị rằng bọn nó cũng không có biến mất mà chỉ nằm sâu trong ý thức của mình mà thôi, chỉ là khi Lâm Đĩnh muốn nghĩ đến thì không tài nào nhớ ra nổi.
Chậm rãi mở mắt ra, đập vào nhãn cầu là quyển sách cũ nát đó vẫn lẳng lặng nằm trên bàn như bao cuốn sách bình thường khác.
Hắn hơi chút lưỡng lự rồi như hạ quyết tâm, Lâm Đĩnh dùng dao rạch một đường nhỏ trên ngón tay mình.
-Không phải chứ thế mà còn không chịu chảy ra, làm nhát nữa không tin mày mày không chảy ra.
"Roẹt, phụt" máu phun xối xả như van nước ướt đẫm cả bàn, ài số là anh Đĩnh nhà ta hiềm máu ít quá không đủ đô, nên cắt luôn động mạch cổ tay cho nhanh thấy.
-Con bà nó không cần nhiều vậy chứ, ta chỉ định làm vài giọt thui mà, a a, hu hu, hic hic đau quá, phì phì.
-Rầm, bich, bốp đâu rồi hu hu, đâu rồi ồi ... bông băng ở đâu rồi.
Lâm Đĩnh cuống cuồng đi tìm hộp cứu thương thì dị biến xảy ra.
Quyển sách hấp thu máu huyết của hắn thì trở nên đỏ tươi như hóa thành một bãi máu vậy.
Trong giây lát máu huyết vung vãi bị nó hấp thu sạch bóng, Lâm Đĩnh đang nhảy choi choi đi tìm bông băng thì chợt cảm thấy cả người mát lạnh, vết thương trên người trong nháy mắt đã tự động lành lại, rồi một giọng nói bất ngờ vang lên trong đầu hắn.
-Trời ạ sao ta lại gặp một chủ nhân ngu ngốc như vậy hả trời hu hu, có ai khổ cực xui xẻo như ta không vừa tỉnh dậy chưa kịp hưởng thụ gì đã phải ngủ say rồi, hix hix, ta nguyền rủa ngươi đồ khốn kiếp aaa..
-Ai đó, là ai? tổ bà ngươi, nhìn ta mặt tiền sáng lóa, thông minh sáng sủa thế này mà dám bảo ta não tàn à, có ngon ra đây ông liều mạng.
-Rõ ràng là mình nghe thấy tiếng nói mà, làm sao lại không có ai.
Bất chợt hắn nhìn vào cánh tay mình và giật nảy cả người.
-Cái này... , rõ ràng là vừa rồi còn đang chảy máu mà sao lại hết rồi, không lẽ ông đây có thể chất bất diệt trong truyền thuyết, vậy chả phải khi làm chuyện kia thì đố có em nào chịu nổi, không lẽ ta có tiềm chất ngựa giống???
Hắn đang tự sướng trong lòng thì, “không đúng nếu ta có thể chất đó thì trước đây mình phải biết rồi chứ nhỉ?”
Liếc mắt về phía bàn.
-Tu tiên bước đầu tiên chính là.... à đúng rồi là đưa cơ thể bước vào tiến hóa cực hạn.
-Bước đầu tiên của nguời tu tiên chính là làm cho cơ thể của mình tiến hóa đến cực hạn mà mà thân thể có thể đạt đến được.
-Đơn giản là thế này, quá trình tiến hóa bình thường phải mất hằng triệu, hằng tỉ năm mới hoàn thành, còn công pháp tu tiên có thể giúp cho một người bình thừơng, trong khoảng vài năm, vài tháng, có khi chỉ vài ngày là hoàn thành quá trình tiến hóa mà phải mất một khoảng thời gian rất lâu dài.
-Người tu tiên muốn bắt đầu tu đạo thì phải làm cho cơ thể của mình tiến hoá đến cực hạn, sau đó đột phá cái cực hạn đó để có được thể chất tu hành gọi là “Sơ nhập tu tiên giả”, trong các tiểu thuyết thì có cái tên khang khác chút "Trúc Cơ", đạt đến bước này mới có thể vỗ ngực tự xưng là người tu tiên bởi vì không chỉ thân thể chuyển hoá thành thể chất phù hợp với tiên đạo, mà trong đó còn sản sinh cái gọi là "pháp lực" là gốc rễ của kẻ tu hành, là suối nguồn lực lượng của người tu tiên.
-“Sơ nhập tu tiên giả” cũng có cực hạn, đột phá cái hạn chế này thì gọi là “Tu tiên giả” như tiểu thuyết thì tương ứng "Kim Đan" phải đến cảnh giới này thì thần thông chân chính của người tu tiên mới bắt đầu hiển lộ.
-Trên “Tu tiên giả” là “Đại năng giả” trên nữa chính là “Phá giới giả” tên như ý nghĩa gần như là đỉnh của người tu tiên rồi, hầu như không có việc gì không làm được, ngoài ra họ còn có thể xé rách không gian đi đến một nơi khác.
Từ sơ nhập tu tiên giả cho đến trước Đại Năng giả đều ở cùng một cái cảnh giới xưng là "Linh cảnh" tu giả, từ Đại Năng lên cao hơn nữa thuộc “Đạo cảnh”, dưới sơ nhập tu tiên giả là "Phàm cảnh".
Đọc đến đây thì Lâm Đĩnh tỉnh ngộ.
-Oa oa thì ra là thế tổ bà nó hu hu tiểu thuyết ba xu đúng là hại chết người, ai nói tu tiên cần cái khỉ gì mà linh căn, mà luyện khí, mà gì gì đó.... ha ha ha cười chết mất.
Đúng lúc này thì một giọng nói từ dưới lầu vọng lên thì ra là mẹ hắn gọi.
-Mẹ nấu xong rồi, xuống ăn cơm nhanh đi con ơi.
Lâm Đĩnh lồm cồm bò dậy, đang định vắt chân lên cổ mà chạy như mọi ngày, thì sực nghĩ ra.
-Con bà nó ông đây là tiên nhân tương lai cơ mà, muộn tý cũng không được sao.
Nói rồi thẳng cẳng ngủ tiếp, tiếng ngáy như lò rèn lại vang lên.
-Khò, khì, khì, khò, phì phì...
-Thằng cha này chắc bị béo phì hay sao mà nghe tiếng ngáy nó có vẻ phong phú thế nào ấy nhỉ!?
Số là cu cậu tối qua nghiên cứu điển tịch tu tiên đến nửa đêm, đến đoạn hăng quá tinh trùng thượng não nên trằn trọc đến sáng khó mà ngủ nổi, rõ là số khổ.
Đang ngon giấc nồng thì một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên phá tan mộng đẹp của anh chàng.
Tác giả gào to.
-Thiên ý, thiên ý, nhất định là thiên ý, ài trời không chiều người!
-Lâm Đĩnhhhhh mày còn không bò dậy đi làm à, có muốn tao lôi dậy không.
Giựt thót cả người, mông đít như được gắn tên lửa, hắn bật dậy cấp tốc vội làm vệ sinh, thay nhanh quần áo, vơ lấy cái bánh trên bàn rồi phi ngay ra đường, đằng sau còn vang lên tiếng gào khủng khiếp của mẹ.
-Mày mà không mang được Doanh Doanh về là chết với tao con ạ.
-Ta chạy, ta chạy, tác giả khốn kiếp, chạy nữa là chuột rút đấy a a a..
-Tổ bà ngươi là thiên ý, thiên ý đấy có biết thiên ý là gì không, ài đồ não tàn.
Thế là người đi đường được chứng kiến một anh chàng mặc đồng phục bảo an, vừa chạy vừa gào to.
Thiên ý y.... a a a.. ta hận ...
-Đấu với anh à, còn non, còn non lắm.
-Ta quên nên giới thiệu tý về anh Đĩnh nhà ta chứ nhỉ.
-Nam, 21 tuổi, rớt tốt nghiệp cấp 3 (ài não tàn), Bảo an chuyên nghiệp.
-Gia đình: chưa có vợ, một chị, một mẹ, cha mất sớm.
Over.
Vừa đến chỗ làm, chưa kịp ngồi ấm chỗ thì ông bạn đồng nghiệp hỏi ngay.
- Thế nào, tối qua hoang dâm quá độ hay sao mà nhìn chú mày mặt mũi bơ phờ vậy.
Mặt Lâm Đĩnh đen xạm lại, mới sáng ra đã gặp thằng cha này nữa.
-Chậc ta nói chú em tuy là tuổi trẻ cũng không thể bừa bãi thế nha, phải biết tiết chế, cứ hì hục làm như trâu rồi bẹp giường là phải rồi ha ha.
-Ta ta ta...
Sao nào anh nói quá đúng phải không, không phải anh chê chú, nhìn anh đây mà xem tối nào cũng quần nhau tới bến với cái con cọp cái ở nhà mà phong độ vẫn ngời ngời đây này.
Nói xong lão còn cười lên hô hố trông rất là tự đắc.
Hắn buồn bực phát điên lên, ngoài mặt thì...
-Ài ông anh này ta cũng muốn tiết chế lắm chứ, nhưng một đêm ngự tứ nữ thì chậc chậc, khó khó lắm,he he.
Vừa nói cu cậu vừa cười dâm liên tục nghe là thằng nào cũng hiểu.
Lão hói há hốc mồm.
-Đúng là hậu sinh khả úy, đúng là anh đây già thật rồi, thật là bội phục em trai à nha, tuổi trẻ thật tốt, thật tốt.
-Khá khá lắm thằng em xem ra cũng có được vài phần phong độ của anh hồi trẻ rồi đấy hê hê.
Lão hói tự cổ vũ để lấy lại thăng bằng, trong đầu chửi ầm lên.
- Mịa chém gió cũng không cần phải thế chứ tứ nữ, mẹ kiếp nếu thật là bốn em gái như lang như hổ, ngươi không bị hấp khô mới là lạ làm đếch gì còn ngồi đây được.
Lâm Đĩnh đang sướng nên gào luôn bài nhạc độc môn.
Là lá la
“Em là còn con bươm bướm
Anh là nhuy hoa đang hé mở
Chờ đợi con bươm bướm
Hiếp nụ hoa hé nở.”
-Hô hô thơ hay thơ hay, ài tuyệt tác, tuyệt tác mà.
Lão hói.
-Ọc ọc mẹ ơi tha cho ta đi đệ ơi, ọe.
Đùa giỡn với đồng nghiệp một hồi,việc ai nấy làm, lúc này hắn mới yên tĩnh hồi tưởng lại công pháp tu tiên.
Luyện hóa nguyên khí của thiên địa, cường hóa nhục thân, đạt đến tạo hóa.........
Đang định thử tu luyện thì.
-Dắt cái xe đê bảo vệ.
-Dắt con bà mày, tự dắt lấy không được à, què hay cụt rồi hả xe ở ngay trước mặt mà không tự dắt được à.
Đang định tu luyện công pháp, mà bị người quấy phá, hắn muốn điên tiết lợn lên đi thẳng ra ngoài, anh hói hôm nay em có chút mệt anh trực dùm em một hôm nhé.
-Ừ mệt thì về nghỉ đi để đấy anh trực cho.
-Thế thì cảm ơn anh nhiều, bữa nào làm chầu nhậu he.
Nói xong hắn đi luôn ra ngoài kiếm chỗ tu luyện bỏ lại gã nhân viên mặt mày đen xạm đang chuẩn bị phát tác.
-Mẹ nó mày ngon lắm sao không phải chỉ là học hơn ông đây tý thôi à, bảo an thì không phải là người chắc, ông đếch phải culi của thằng nào hết, đợi ta tu luyện xong để xem ai phải làm cu li cho ai, mấy thăng chó má ỷ mình có chút học thức là thằng nào thằng nấy mũi hếch lên trời ,cuối cùng cũng phải làm culi mà thôi, ai hơn ai chứ hừ.
- Lên núi cao, hãy xuống biển tu luyện đây nhỉ?
Đang suy nghĩ đi đâu tu luyện để không bị quấy rầy thì đập ngay vào mắt tấm biển.
"Một giờ 120k, nửa giờ giảm giá, cả ngày 300k
Ngon bổ rẻ mời dô mời dô.
Nhà nghỉ xxxxx xin kính chào quý khách"
-Nhà nghỉ à, tốt à ta thế mà cũng không nghĩ ra, lên rừng xuống biển làm khỉ gì vô nhà nghỉ máy lạnh ngon hơn, tiện thể gọi vài em bồi luyện công pháp khặc khặc hăc, ta quả là thiên tài sao mà ta tự bội phục mình ghê.
-Ọc tức chết bần đạo mà tổ bà nó tu tiên giả vô nhà nghỉ tu luyện, đúng là mụ nội nó tiền vô cổ hậu vô lai mà.
Thế là anh chàng chui tót vô, sau một hồi kì kèo trả giá, cũng kiếm được một phòng yên tĩnh.
Lâm Đĩnh ngồi xếp bằng trên giường lẩm nhẩm công pháp.
Ngưng thần tĩnh khí, cảm nhận thiên địa.....
Đoạn sau là...... yên lặng nửa ngày, mở mắt ra thì hai trán cau lai mặt mày nhăn nhó.
-Mụ nội nó quên mịa nó đoạn sau rồi.
Tác giả.
-A A thằng não tàn, não tàn hại chết người.
Lâm Đĩnh
-Mịa nó ngươi mới não tàn, công pháp mới tới tay được một đêm nửa buổi sáng, hơn vạn chữ ngươi thử nhớ cho ông xem nào.
-Ta ta...
-Đấu với anh à em, còn non còn non lắm hô hô.
Rút quyển công pháp ra đọc đi đọc lại đến khi nhớ hết hắn mới cất lại vào người, nhắm mắt nhập định.
Đợi cả nửa tiếng đồng hồ sau, khi hắn chuẩn bị ngủ đến nơi thì quyển công pháp trên người bỗng sáng dần lên, lúc này thì Lâm Đĩnh cũng cảm giác được cơ thể có dị động, nhưng hắn không tài nào mở mắt ra được.
- Khò, khò, phì khò phì phì.
Lâm Đĩnh chìm dần vào trong giấc ngủ, tinh thần hắn đi đến một nơi kì lạ, xung quanh là bóng tối vô tận, bốn phương tám hướng đều có những tinh điểm liên tục phát sáng, như khung cảnh đom đóm giữa trời đêm.
-Oa đẹp quá, ấy mà ta đang ở đâu ấy nhỉ.
Hắn nhìn quanh bốn phía rồi giật mình không lẽ đây là thế giới tinh thần của mình???
-Chẳng phải võ học có câu thân thể con người là một vũ trụ thu nhỏ sao.
-Nhưng mà sao vũ trụ của ta nhìn thế nào cũng thấy giống thế giới đom đóm hơn.
-Đương nhiên là phải như thế rồi.
Một giọng nói đột ngột vang lên giữa tinh thần thế giới của Lâm Đĩnh.
Hắn sợ đến đái ra quần, chửi ầm lên.
-Khốn kiêp mi là ai? giấu đầu lòi đuôi thế không phải là hạng tốt đẹp gì rồi, mau lăn ra đây cho ông a a a..
Vừa nói xong thì Lâm Đĩnh gào lên như heo bị chọc tiết.
Một đại hán cao to sừng sững như một trái núi đột ngột xuất hiên trước mặt hắn, bất ngờ hạ thủ, tay đấm chân đá đánh cho Lâm Đĩnh thành đầu heo, mặt mũi nở hoa.
Vừa đánh vừa gào "đấm chết ngươi, đá chết ngươi, hại ông ngủ say hu hu".
Đánh cũng sướng tay rồi thằng cha đô con mới nhớ ra.
-Ọc đánh chết hắn thì lấy ai luyện bản cộng pháp này nhỉ?
Đã dừng tay rồi mà tiếng gào tâm tê liệt phế vẫn vang vọng khắp không gian.
-Được rồi đừng có gào nữa ngươi có gào rát cổ họng cũng không ai nghe thấy đâu he he.
-Hú hú ngươi là tên trứng thối ở đâu ra thế, ui da dkm, chó chết *%-#@-@&.....
Một tràng chửi rủa bằng tiếng miên được tuôn ra, Lâm Đĩnh còn thầm lôi mười tám đời tổ tông của thằng cha trước mặt ra hỏi thăm một lượt.
Thằng cha to con nghe hắn chửi rủa càng ngày càng độc địa mà mặt đen xạm lại.
-Móa thằng khốn này ngươi lại ngứa da hả.
-Binh, bốp, rầm, gào hú hu hix .
Sau một hồi giáo huấn đầy đủ, tên to con mới chịu dừng tay lại.
-Sảng khoái, sảng khoái a, gào đi sao ngươi không gào nữa đi hô hô.
-Gào con mẹ ngươi, ông mà gào không bị ngươi dập cho te tua à, không có gì, ta nhịn, ta nhịn, là con đánh bố thôi mà.
Nghĩ thầm trong lòng như thế, bề ngoài thì trưng ra bộ mặt ai oán, như thiếu phụ vắng chồng lâu ngày.
-Ọe bà nội nó nổi hết cả da gà, ngươi làm ơn đừng trưng cái bộ mặt buồn nôn như vậy ra được không.
Vừa rồi còn như hung thần ác sát thì bây giờ mặt mày tái nhợt.
-Má ơi không phải thằng nhãi này có sở thích kia chứ?
Nghĩ thầm trong lòng như thế anh chàng bất giác rùng mình ớn lạnh, mông cũng thấy quặn hết cả lại.
-Hích người ta, người ta cũng đâu có muốn như thế, là ngươi hích , là ngươi không nói không rằng ức hiếp người ta mà.
Vừa nói vừa thút thít.
-Mẹ đánh không lại ngươi thì hù chết ngươi, xem anh đây chơi chết ngươi thế nào.
Hắn nghĩ thầm.
-Binh, ầm rầm, tổ bà ngươi đồ lại cái chết đi, ông nhịn hết nổi rồi.
Hai mắt đại hán đỏ rực, nắm tay to đùng như cái cối xay dùng hết sức bú sữa mẹ mà nện xuống, như thể muốn đem tên âm dương nhân trước mặt đập thành bánh thịt.
- Ta, ta liều mạng aaaa....
- Mẹ kiếp liều à, liều đi, binh, rầm bốp, bốp
- Hú hú đại gia của ta, tổ tông lão huynh ơi ta sai rồi hu hu.
Lâm Đĩnh vừa ôm cái đùi to như cái cối xay của đại hán vừa ra sức cầu xin, nước mắt nước mũi tèm lem.
-Mụ nội ngươi sớm thức thời như thế có phải hay không, cứ phải ăn đòn thì mới bớt ngu.
Nghĩ cũng lạ vừa rồi bị tên to con này đập thảm không tả thành lời phải nói là xương cốt dập nát, huyến nhục nhũn ra còn hơn thịt băm thế mà vừa dừng tay thì toàn thân khoan khoái, sinh long hoạt hổ ngay.
-Không lẽ anh đây bị ngược đãi thành nghiện sao, biến thái vậy à?
-Dạy giỗ thằng lõi ngươi vậy chắc cũng đủ, mệt chết ông rồi,này nghe cho rõ đây.
-Ta là "Chư Thiên", là khí linh của công pháp này, à sách linh chứ, ngươi bây giờ tạm thời là chủ nhân của bổn sách linh, có gì nghi vấn cứ hỏi.
Thấy hắn đứng há hốc mồm nhìn mình.
-Sao nào ta đây đẹp trai quá à, hay là quá phấn khích vì bá khí của bổn sách.
-Ngươi ngươi là quyển sách nát đó.
-Yes chính bổn tọa... à cái gì! nát con bà ngươi.
-Ấy đừng nóng để hỏi cho nốt đã, ngươi là sách linh còn ta là chủ nhân của ngươi đúng chứ.
-Đương nhiên, đương nhiên hê hê.
Lâm Đĩnh giận tím mặt, thì ra cả nửa ngày trời chủ nhân bị một quyển sách nát ngược đãi, “ta là chủ hay nó là chủ hu hu, có tu tiên giả nào bi thảm như ta không hả trời.”
-Vuốt giận, vuốt giận, con đánh bố, con đánh bố a.
-Thế nhiệm vụ của ngươi là gì?
"Chư Thiên" nhìn hắn như thể đồ ngu chính hãng hết thuốc chữa.
-Thế mà cũng hỏi đương nhiên là "dạy dỗ chủ nhân." (ở đây dạy dỗ mang nghĩa khác tức là kiểu như hành hạ chứ không phải giáo dục, 2 nghĩa thằng cha Đĩnh hiểu là nghĩa hành hạ)
-Ta ta ta nhịn....
-Vậy đây là nơi nào?
-Ờ không gian này là tập hợp của ý thức giữa ngươi và bổn sách, không khác không gian tinh thần là mấy.
-À thì ra là thế, thì ra là thế! Ta hẻm có hiểu.
-A a a mẹ kíp gặp não tàn rồi, "Chư Thiên" khóc không ra nước mắt.
-Nói rõ ra là hình chiếu cơ thể ngươi trong ý thức được thể hiện ra khi ngươi tu luyện "Chư thiên tạo hóa công".
-Ta kháo lừa ai đây, không gian này là hình chiếu cơ thể ông trong ý thức vậy sao ta không thấy "nó" ở đâu.
-"Nó" ??? ngươi đang nói cái khỉ gì thế cái đó là cái gì?
-Thì là nó đấy, "huynh đệ" của ta ấy ấy.
-Huynh đệ của ngươi làm sao ta biết được, mà ngươi làm quái gì có huynh đệ.
-Này sỉ nhục nhau quá nhá, ta chính là chủ nhân của ngươi đấy nhé, chỉ có ngươi mới không có "chim", đồ của ta 30 năm vẫn sài tốt.
-À thì ra là cái đấy, không biết thì dựa cột mà nghe, việc gì phải gào lên thiếu văn hóa thế.
-Cái mà ngươi nhìn thấy thật ra chính là từng tế bào nhỏ nhất của ngươi trong thế giới này, từng quang điểm giống như một cái mầm, khi ngươi tu luyện nó sẽ không ngừng lớn mạnh trở thành một vũ trụ chính thức, bây giờ thì ngươi còn yếu như cọng bún thì giống đom đóm là tốt lắm rồi.
-Thế giới mà ngươi đang sống thật ra thì không phải là nơi thích hợp để tu luyện, nói trắng ra là một nơi rác rưởi vốn chẳng thế sinh ra tu tiên giả được.
-Chẳng phải ông đây là tu tiên giả sao, thế mà ngươi bảo không sinh ra được.
-Chỉ bằng vào ngươi, ta phi phì nếu không có ta ngươi còn không bước vào không gian này được chứ ở đó mà tu với chả luyện, mà tính ra ngươi còn chưa được xem là người tu tiên, chuẩn tu tiên giả tùy tiện lôi đại ra một tên cũng đủ hủy cái nơi khỉ ho cò gáy này năm mười lần rồi.
-Thôi đừng nới nhảm nữa thế ta muốn nhanh chóng tu thành đại đạo thì phải làm thế nào.
-Cơ thế ngươi quá yếu trước hết phải củng cố bản nguyên, rồi luyện hóa bổn nguyên cường hóa nhục thân đạt được mục đích tiến hóa đã.
-Ở không gian này ngươi tu luyện thì bên ngoài nhục thân của ngươi cũng tự động hấp thu bổn nguyên lực của thế giới này, tốc độ nhanh hơn tu luyện bình thường nhiều nhưng mà cũng cần rất nhiều lực bổn nguyên cung cấp cho cơ thể, ngươi cứ tu luyện khắc biết.
Lâm Đĩnh ngồi xuống thử hấp thụ lực bổn nguyên như trong sách đã viết, hắn tưởng rất khó để có thể hấp thụ lực bổn nguyên, ai ngờ vừa vận hành công pháp thì lực bổn nguyên ào ào tràn vào thể nội như bản năng vậy không cần phải cố ý hấp thụ gì cả.
Hắn chìm đắm trong tu luyện nên không biết thế giới hình chiếu của hắn đang biến hóa dữ dội, từng tinh điểm nhấp nháy liên tục điên cuồng hấp thu lực bổn nguyên như thể chúng bị đói khát quá lâu ngày vậy.
Chư Thiên bĩu môi.
-Thằng nhóc này đúng là có phúc mà không biết, được ông khai kinh dịch tủy một lần chứ không làm đếch gì mới tu luyện mà chịu được lực bổn nguyên hùng hậu thế.
Bên ngoài cơ thể Lâm Đĩnh như một hắc động hấp thu tất cả ánh sáng, vật chất, từng điểm sáng như thi nhau liều chết xông vào thân thể tiến hành cải tạo thân thể hắn lần nữa.
Cả người hắn như một cái kén ánh sáng, từng tế bào nhỏ trong cơ thể run lên bần bật hưng phấn chưa từng có điên cuồng hấp thu, điên cuồng lột xác, ngoài da Lâm Đĩnh tiết ra từng lớp dịch thể đen nhầy bao trùm cả thân thể, lớp da hắn cũng dần khô quắt lại như xác ướp, các khối cơ ngày càng dẻo dai co dãn hơn, huyết nhục thì càng săn chắc não hải mở rộng ra.
Lột xác điên cuồng kéo dài nửa ngày thì dần dần chậm lại các quang điểm không còn điên cuồng tiến vào thân thể hắn nữa.
Đang chìm trong khoái cảm của tu luyện thì Lâm Đĩnh mở bừng mắt ra.
-Sao lại thế này, tại sao lại không thể hấp thu lực bổn nguyên nữa.
Bên tai truyền đến tiếng nói của sách linh.
-Cơ thể người lần đầu tiên nhận được nhiều lực bồn nguyên như vậy nên đã bão hòa rồi, muốn hấp thu thì phải để cơ thể ngươi tiêu hóa hết số lực bồn nguyên đó đã, mà lần sau ngươi hấp thu cũng không nhanh như vậy được đâu, hấp thu như vậy chỉ được khi ngươi tu luyện lần đầu thôi không thì ai cũng thành tiên thành thần cả rồi.
Lâm Đĩnh nghe thế có hơi thất vọng, đúng là lòng tham vô đáy mà.
Nhìn thử xung quanh thì thấy thế giới này sáng lên không ít nhưng cũng chưa rõ ràng lắm.
Hắn nóng lòng rời khỏi thế giới hình chiếu để xem xét cơ thể mình thế nào rồi.
-Làm sao để rời khỏi thế giới này đây.
-Vạn vật tại tâm, chỉ cần một ý niệm là đủ.
Rời khỏi thế giới hình chiếu, hắn nhìn lại cơ thể mà muốn nôn hết cả cơm cháo ra, toàn thân đen đúa hôi thối, da dẻ nứt nẻ, Lâm Đĩnh vội vàng chạy như bay vào phòng tắm.
Bây giờ nhìn lại trong gương hắn không tin được vào mắt mình, một thiếu niên anh tuấn phiêu dật, mái tóc đen tuyền, da dẻ hồng hào, cơ nhục tràn đầy lực bùng nổ nhưng vẫn vô cùng cân đối.
-Ta kháo đây là ta sao, ài đẹp trai quá, oa tu tiên ta thích ta thích à.
Đang hí hửng tự đắc, sau nhìn lại căn phòng như vừa bị cuồng phong tàn phá qua hắn thầm giật thót cả người.
-Ài chết không chạy nhanh thế nào cũng phải táng gia bại sản.
Lặng lẽ chuồn ngoài khóa chặt cửa phòng, trả tiền xong còn hào phóng “Không cần thối lại” rồi tiêu sái bước ra khỏi cửa dưới ánh mắt ngượng ngùng của nhân viên thu ngân.
-Con bà ngươi tiền ngươi đưa có còn thừa đâu mà thối lại.
Từ lúc chạy trối chết ra khỏi nhà nghỉ đến giờ tim hắn vẫn còn đập bình bịch sợ người ta đuổi theo tính sổ.
-Móa mụ nội nó sợ chết đi được bị bắt được thì có mà ói máu bồi thường, có đem ta đi bán cũng chả đủ tiền đền a.
-Trời ạ, lão trời già chết tiệt sao lại có dạng tu chân giả gà mờ thế này hả trời.
Lâm Đĩnh giựt cả mình vì tiếng nói của Chư Thiên đột ngột vang lên trong đầu hắn.
-Ta nói này ngươi tốt xấu gì cũng tạm gọi là tu tiên giả là chủ nhân tạm thời của bổn sách, phải có giác ngộ của tiền nhân chứ.
Lâm Đĩnh ngượng ngùng, khuôn mặt dày như cái bánh chè cũng phải đỏ bừng lên, như mới xông hơi ra vậy.
-Không phải ta không muốn trả tiền mà trên người ta cũng chẳng còn nổi mấy xu, không biết có đủ tiền mua viên gạch đền cho người ta nữa không đây.
Vừa nghe thấy lời ấy sách linh bỗng gầm lên trong đầu hắn làm trời đất nó cứ xoay xoay thế nào ấy, phải mất một lúc mới bình thường lại được mà hai bên tai cứ oang oang.
-Sách linh: Ấy não ngươi bị lừa đá à, hay não hỏng rồi, trả tiền? Tổ tông mười tám đời nhà ngươi, ngươi thấy tu tiên giả nào ăn cơm ở trọ phải trả tiền chưa? ngươi xem có ai như ngươi không ở trọ ăn cơm còm phải trả tiền, ài thế sự điên đảo, đời sau không bằng đời trước a xem ra ta còn phải dạy giỗ ngươi cẩn thận mới được.
-Lăm Đĩnh há hốc mồm không ngậm lại được. Ta kháo người tu hành đều ăn xong phủi đít mà đi, vậy không phải là tên nào tên nấy đều ăn chùa, uống chùa, ở chùa sao.
-Đương nhiên hô hô, người tu tiên ăn của ngươi, uống của ngươi, ở của ngươi là vinh hạnh của ngươi, ngươi cảm tạ ân đức, thiếu điều lập bài vị cung phụng còn không kịp nữa là ở đâu mà đòi tiền, quá dung tục rồi.
Đến đây thì chú Đĩnh nhà ta cực kì hoài nghi tên này từ sao hỏa rơi xuống mà ngay cả thường thức cũng bị nó đổi trắng thay đen.
-E hèm này huynh đệ có nghe câu thiếu nợ trả tiền là việc thiên kinh địa nghĩa chưa.
Chư Thiên nhìn hắn kì lạ rồi trả lời.
-Tên ngu ngốc nào nói thế, không phải ngươi đấy chứ, chưa từng nghe qua.
-Lâm Đĩnh than thầm đồ não bò đúng là đàn gảy tai trâu. Nghe quyển sách nát này nói một hồi hắn cũng cảm thấy có đạo lý thật.
-Thế phương thức hành sử của người tu tiên như thế nào ngươi có thể vui lòng chỉ bảo cho kẻ hậu sinh vãn bối này đôi đường hay không.
-Sách linh:Ừm trẻ nhỏ dễ dạy, nghe đây phương thức hành sự của người tu tiên chỉ gói gọn trong ba chữ thôi eee hèm, e hem....
-Mụ nội nó dễ dạy bà ngươi thì có, đợi ta tu thành thần công xem ông chỉnh ngươi thế nào.
Hắn nghĩ thầm thế bề ngoài thì trưng ra bộ mặt tràn đầy tinh thần học hỏi không có vẻ gì là thiếu kiên nhẫn cả.
Thấy câu giờ cũng đã đủ sách linh mới trả lời.
-Đương nhiên là ba chữ "Cướp" "Hiếp" "Giết" rồi.
Vừa nói vừa bày ra bộ mặt như thể là thường thức mà ai cũng biết.
Lâm Đĩnh nuốt nước bọt sao có vẻ nghe giống thổ phỉ thế nhỉ, bất quá ta thích!
-Ngươi phải nhớ rõ đây là phương thức hành xử cơ bản của người tu tiên mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn.
-Lâm Đĩnh: Thế ba chữ chân ngôn đó phải hiểu thế nào.
-Ngươi hỏi đúng người rồi đấy ta đây cũng có chút tâm đắc sẽ truyền cho ngươi hô hô.
-Đầu tiên là "Cướp" nói đơn giản chính là thấy cái gì vừa mắt, bất kể là cái gì cứ thuận mắt thì cướp về cho mình dùng, nói theo kiểu văn vẻ của ngươi là mượn không hoàn lại.
-Còn "Hiếp" thì có thâm ảo hơn đôi chút tức là nhìn thấy nữ tu nào vừa mắt mà không muốn cưới về làm đạo lữ thì đương nhiên là "Hiếp", xong rồi muốn "Cướp" về làm nữ nô hay "Giết" xong "Hiếp" thì tùy.
Nghe đến đoạn này thì Lâm Đĩnh nước miếng chảy ròng ròng, miệng liên tục cười dâm hô hô.
Không để ý đến bộ mặt dâm tiện của hắn Chư Thiên nói tiếp.
-"Giết" thì còn phải hỏi sao đương nhiên là thấy tên nào không thuận mắt hay là có tên nào đui mù cản ta động phòng với lão bà thì cũng phải thịt hắn thôi.
-Chân ngôn a, bảo bối a, không hổ là tu tiên giả có khác, ài hậu sinh đúng là không bằng được bậc tiền bối đại năng đi trước, xem ra ta còn phải cố gắng nhiều hơn nữa.
-Cái đó là đương nhiên.
Lâm Đĩnh cảm thán không thôi tu tiên con bà nó tà môn, bất quá ta thích!
Bây giờ hắn mới cẩn thận kiểm tra lại xem cơ thể có gì khác không.
Nhìn đi nhìn lại vẫn chẳng cảm thấy có gì khác thường, chẳng qua da có chút hồng hào trắng trẻo, có chút đẹp trai lai láng, đang muốn mở mồm hỏi thì Chư Thiên như đoán trước được mở miệng trả lời.
-Không cần phải nhìn nữa có nhìn cũng chả thấy cái khỉ gì đâu.
Lâm Đĩnh nói:
-Tại sao lại như thế chẳng lẽ mất công toi cả ngày trời thành công cốc sao, một chút tác dụng cũng không có thì tu luyện làm khỉ gì cho mệt về nhà vuốt mông lão bà còn sướng hơn.
Lâm Đĩnh bất mãn gầm lên trong đầu, vẻ mặt thì cực kì tức tối như bị ăn quả lừa nặng vây.
Sách linh:
-Ai bảo ngươi là không có thay đổi gì, cái đó gọi là khả năng nội ẩn, nội ẩn đấy có biết không, ài não tàn chuẩn không cần chỉnh a.
Nghe thấy thế cu cậu hí hửng, cười tít cả mắt.
-Thì ra là thế, ra là nội ẩn, thế cái nội ẩn đấy là gì vậy.?
Sách linh:
-Có phải ngươi cảm thấy tinh thần bừng bừng, cơ thể tràn đầy lực lượng không.
-Đúng a nói ra ta mới để ý à nha không lẽ là sức mạnh tăng lên.
Nói xong rồi như vô ý thức co giò sút mạnh vào tảng đá bên đường.
Tảng đá ít nhất phải nặng cả chục cân ấy vậy mà dưới cú đá của hắn lại bay như tên bắn lao thẳng vô cửa sổ nhà đối diện.
-Ầm, rầm hú hú gào....
Lâm Đĩnh co giò chạy thẳng cẳng, loáng cái đã biến mất còn nhanh hơn cả cưỡi ngựa sắt, loáng thoáng nghe được đằng sau một tiếng gào kinh thiên động địa vang lên.
Hắn vuốt mồ hôi lạnh.
-May mà ta chạy nhanh a không thì lại có phiền phức tìm đến cửa à.
-Ê ê sách nát, không lẽ thật sự là sức mạnh tăng lên.
-Thằng lỏi tôn trọng tý đê, cái gì mà sức mạnh tăng lên, nếu chỉ có sức mạnh thì khi ngươi đá cái cục đá đó cũng nên nhập viện luôn rồi, nếu chỉ có sức mạnh thì làm khỉ gì ngươi chạy còn nhanh hơn cả thỏ thế. Nói đúng ra là cơ bắp, xương cốt, nội tạng của ngươi đã không còn giống người bình thường nữa rồi đã bước đầu có tiềm chất tu luyện.
-Nói nhảm như thế làm gì không phải cũng là sức mạnh tăng lên sao.
-Ài đồ não bò, tốn nước bọt với ngươi đúng là tự làm khổ mình.
-Thế ngoài sức mạnh tăng lên còn có gì khác nữa không, không phải chỉ có vậy thôi chứ, ít ra cũng phải tặng kèm mấy khả năng đặc biệt kiểu như phi thiên độn địa, hay là mắt thần..vv chứ nhỉ?
-Có thì cũng có, chẳng qua là tác dụng phụ, nhưng mà đối với ngươi chưa hẳn là không tốt.
Chư Thiên nói mà vẻ mặt cứ quai quái thế nào ấy.
-Nghe thấy thế Lâm Đĩnh chẳng hề ngạc nhiên tý nào, tựa như là đã sớm biết trước.
Bây giờ đến lượt sách linh kinh ngạc.
-Chẳng lẽ thằng cha óc heo này thông minh đột xuất.
-Tổ bà ngươi xỉa sói ai thế, nhìn quyển sách nát nhà ngươi được lão già bỉ ổi đó bán tống bán tháo là biết ngay thế nào cũng có vấn đề, chắc chắn là công pháp rách nát ở đâu được lão già đó lượm lại mang đi lèo bịp người thành thật như ta, ài thành thật bị người ép mua hàng kém chất lượng mà, số khổ số khổ a.
-Sách linh giận tím mặt muốn nhảy ra bóp chết tên tiểu nhân bỉ ổi này ngay lập tức.
-Con bà ngươi, người thành thật? ở đâu sao ta không thấy?
-Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt, thành thật tiểu lang quân, thuần khiết tiểu tình nhân, chính là bổn nhân.
Trưng ra bộ mặt hãnh diện ta là người thành thành thật nhìn chỉ muốn đấm của hắn, mà còn rất dương dương tự đắc.
Sách linh thấy hắn như thế vẻ mặt như nuốt phải ruồi, xanh tím muốn ói.
-Vô sỉ a, cực phẩm a, bất quá ta thích, hô hô!!!!
-Đừng nói nhảm nữa thế ngươi có muốn biết tác dụng phụ không.
-Muốn, sao lại không muốn chứ, chuyện liên quan đến "tiểu mệnh"ông nhất định phải biết.
-E hèm không nghiêm trọng đến thế, nhưng quả thật có chút liên quan đến "tiểu mệnh căn"của ngươi.
-Nghe liên quan đến cái mạng nhỏ của mình Lâm Đĩnh biểu tình ngưng trọng hẳn lên tập trung 120% công lực mà dỏng tai lên nghe.
-Có phải bây giờ ngươi cảm thấy tinh lực dư thừa, cần tìm chỗ phát tiết không?
Nghe thấy thế Lâm Đĩnh cẩn thận cảm thụ lại cơ thể, thì thấy cả người rạo rực tiểu đệ dương cờ khởi nghĩa làm thế nào cũng không xẹp xuống được.
Thấy hắn đã nhận ra Chư Kiền cười rất tà ác.
-Hắc hắc tiểu tử có phải rất sảng khoái không, sao thế thoải mái khó nói nên lời à ha ha.
Lâm Đĩnh bây giờ cảm thấy vô cùng bức bối cần tìm chỗ phát tiết chả còn tâm trạng đâu mà để ý đến Chư Thiên.
Thế rồi hắn co giò chạy thẳng đến hồ bơi mong lấy nước lạnh làm thanh tỉnh tinh thần.
Người đi đường chỉ cảm thấy một cái bóng lướt qua, mang theo một trận cuồng phong thổi tung mọi thứ lên.
-Vừa chạy vừa gào to Chư Thiên ngươi đợi đấy cho ta....a a a, ta muốn đàn bà a a a.
Từng âm thanh đập nước đều đặn vang lên, nhưng chủ nhân của chúng có vẻ thở sai nhịp thì phải, thanh âm hơi quái quái thế nào ấy.
-Phì phò, hộc hộc.
Lâm Đĩnh ở trong hổ bơi, bơi qua bơi lại vài chục vòng nhưng hắn không cảm thấy được một chút mát mẻ nào, hơi thở càng ngày càng gấp gáp nhưng chả phải do mệt mà là sung quá thở không ra hơi, cả người cứ như ngâm nước sôi đỏ rực lên, khung cảnh ồn ào xung quanh cũng không thể ngăn cản dòng suy nghĩ, trong đầu thì toàn hiện lên cảnh chị gái nhà hàng xóm tắm rửa, càng nghĩ càng cảm thấy thú huyết tuôn trào tiểu đệ căng như khúc gỗ rồi, chỉ hận không thể nhảy vô chà xát hai quả bưởi rung rinh đó, chậc chậc nếu mà có thể liếm láp hai quả bưởi đấy có lẽ cơn nóng bức trong người sẽ được giải tỏa đôi chút, còn được xxx thì … chậc sảng khoái a.
Chuyện đời có mấy khi được như ý, tưởng tượng thì cũng chỉ là hư ảo chẳng giúp gì được cho hắn lúc này, thậm chí còn có phần đổ dầu vô lửa.
Lâm Đĩnh thầm hận.
-Con yêu tinh hại chết người rồi, ai bảo ngày thường ngươi cứ trưng hai quả bưởi rung rinh trước mặt lão tử hại ta giờ thảm quá hu hu, đợi đấy ông mà bắt được ngươi thì cứ tiền gian hậu sát, sau đấy lại tái gian tái sát... a a a ta muốn bóp bưởi...
Lâm Đĩnh biết tình trạng không ổn rồi lấy hết sức bú sữa mẹ mà gào to trong đầu.
-Chư Thiên.....
-Chuyện gì?
-Hu hu lão tổ tông ơi, đại gia, đại ca, anh vợ ơi hu hu cứu mạng a, ta sắp chịu hết nổi rồi hú hú.
-Sao nhanh thế, mới vậy đã chịu không nổi, tuyến thượng thận có vấn đề à, không lẽ phọt ra quần rồi?
-Đại ca của ta ơi ta sai rồi hu hu, ngài đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân mà a a hu hu, làm ơn giúp dùm ta nhanh đi, ta sẽ thờ cúng ngươi như tổ tông mà a ư ư.
Vừa nói hắn vừa rên lên rất là dâm đãng, làm sách linh sởn cả gai ốc.
-Vốn định để thằng nhóc nhà ngươi hưởng thụ cảm giác thoải mái một lát nữa, nhưng thôi ai bảo ta là người lương thiện, ài có ai lương thiện và thuần khiết như ta không, tội lỗi, tội lỗi quá.
Một đoạn khẩu quyết thâm ảo như dòng nước lạnh chảy vào trong đầu giúp Lâm Đĩnh thoát ra khỏi ảo tưởng, bỗng nghe bên tai vang lên giọng nói của Chư Thiên.
-Ghi nhớ đoạn khẩu quyết này sẽ giúp ích rất nhiều cho ngươi.
Nghe thấy thế hắn tập trung hết tinh thần lên mà ghi nhớ, thực ra cũng chẳng cần Lâm Đĩnh cố gắng, đoạn khẩu khuyết này cũng tự động khắc sâu vào trong đầu rồi.
Lâm Đĩnh liên tục lẩm nhẩm kinh văn, ngay cả việc cơ thể chìm vào trong nước một lúc lâu rồi cũng không để ý.
Nếu không phải là hắn đã trải qua một lần tiến hóa đầu tiên, có được tiềm chất tu tiên thì có mười cái mạng cũng chả đủ mà bù vô.
Theo thời gian trôi qua trong không gian hình chiếu tinh thần của Lâm Đĩnh dần sáng lên, một quyển sách cũ kĩ lẳng lặng nằm yên trong một góc bắt đầu có dị động tựa hồ đang hấp thụ ánh sáng phát ra từ trong không gian này.
Chư Thiên bĩu môi nói thầm.
-Mẹ ơi tư chất rách nát không thể tả nổi, "Thanh thần chú" dùng cho hạng trâu bò này đúng là phí của trời mà, nửa ngày thời gian mới làm cho không gian này sáng lên một chút.
Lâm Đĩnh liên tục niệm "Thanh thần chú" làm cho hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu, như có vô số luồng khí mát lạnh tràn vào cơ thể, xoa dịu, hòa tan đi dục hỏa trong người, không biết trải qua bao lâu Lâm Đĩnh dần tỉnh lại bò lên bờ, cảm thấy chỉ hơi nóng bức một chút, cũng không còn cái cảm giác nhìn thấy giống cái là muốn động đực nữa.
-Ài đồ tốt a, bảo bối a, có "Thanh thần chú" chẳng phải khi chinh chiến tứ phương, lúc gần lên cao trào chỉ cần niệm một câu "a di đà phật, sắc tức thị không, không tức thị sắc" là vạn sự đại cát sao, đừng nói là bốn, bốn mươi em anh đây vẫn tiếp như thường he he.
(Đoạn niệm phật là ta chế một tý chắc cũng có chút hiệu quả, bác nào lúc bò lên giường thử nghiệm công pháp thì niệm vài câu nhé, mô phật.)
-Chư Thiên trong đầu giận tái mặt.
-Ta..ta hận sao không để cho nó chết luôn đi, thằng khốn này làm quái gì có phong độ tu tiên giả chứ, sắc lang siêu cấp thì còn được, e hèm bất quá ta thích hô hô.
Thay xong đồ rồi ra khỏi bể bơi với vẻ mặt nhơn nhơn tự đắc, hắn leo tót lên xe bus ngắm cảnh chiều tà, miệng ngâm nga tiểu khúc.
"Là lá la
Em là con bươm bướm...."
Lâm Đĩnh hỏi Chư Thiên.
-Sách nát, sách thối, sách khốn kiếp, còn gì ông đây chưa biết thì khai ra mau, để anh đây nóng lên mang ngươi ra khai đao bây giờ.
Chư Thiên ngớ cả người, kinh ngạc đôi chút rồi cười lạnh.
-Không biết tên khốn nào lúc ở trong bể bơi còn quỵ lụy, cầu xin bổn sách cứu mạng, còn nói cái gì tổ tông, cái gì lập bài vị cung phụng a.
-Ai, ai tên nào nói thế sao ta chưa nghe qua bao giờ nhỉ.
Lâm Đĩnh trưng ra bộ mặt heo chết không sợ nước sôi.
-Mặt dày a, vô sỉ a, đê tiện trong đê tiện, cực phẩm trong cực phẩm nha.
-Biết ngay là ngươi sẽ chối bay chối biến mà, thằng nhóc có phải cảm thấy ông đây không có cách nào trị ngươi không, hắc hắc?
Lâm Đĩnh chột dạ nghĩ.
-Không lẽ thằng cha này này còn nhảy ra cắn mình được.
Cứ nghĩ đến cảnh bị hành hạ trong không gian hình chiếu tinh thần là tiểu đệ trong quần cứ co rúm lại.
Bất giác giọng của hắn cũng yếu đi nhiều.
-Hề hề có gì từ từ thương lượng, từ từ thương lượng.
-Thương lượng? thương lượng con bà ngươi dám động thổ trên đầu thái tuế chán sống rồi hả con, đúng là ông không ra được nhưng.....
Vừa nghe thấy thế không đợi Chư Thiên nói hết câu.
-Ta chửi tổ tông mười tám đời nha ngươi, một quyển sách nát mà dám cưỡi lên đầu ông, ta nhịn đủ rồi hôm nay phải dạy dỗ cho ngươi biết ai mới là chủ nhân.
-Giỏi, giỏi, giỏi có cốt khí tốt, sách linh không giận mà còn lấy làm mừng, chỉ có điều nụ cười có hơi chút kì quái.
-Sao thế nào cuối cùng cũng biết ai là chủ nhân rồi à, có phải cảm thấy bá vương khí trên người anh đây nên an phận rồi hả he he.
Đang thao thao bất tuyệt dạy dỗ Chư Thiên thì một đoạn hình ảnh ướt át hiện lên trong đầu.
-A a, ẳng ẳng, hí hí, ư ư...
Nhìn thấy đoạn hình ảnh này Lâm Đĩnh liền cảm thấy buồn nôn, một thiếu niên đang lăn lộn cùng với đám chó ngựa làm cái chuyện kia, càng nhìn càng thấy muốn ói sống lưng lạnh hết cả lên.
Tiếng sách linh lại vang lên.
-Sao có phải thấy hấp dẫn lắm không, không phải thấy thiếu niên kia có chút quen mắt sao.
Lâm Đĩnh cố nén cái cảm giác nôn mửa lại trả lời.
-Hấp cái đầu ngươi, tên nào biến thái thế đúng là chó gà không tha?
-Không phải là ngươi đấy chứ?
Nói rồi xoay người nhìn kĩ khuôn mặt thiếu niên, vừa nhìn rõ thì toàn thân hắn lạnh toát, nói không ra lời, cơm cháo trong bụng nôn ra sạch sành sanh, nôn đến nỗi mật xanh mật vàng cũng bị hắn phun ra hết, người ngồi trên xe vội vàng tránh xa hắn như tránh ôn thần vậy.
Lâm Đĩnh gào lên: “Chư Thiên ngươi ngậm máu phun người, ta không có làm chuyện đó, oan ức quá, đồ thối tha biến thái này”.
-Hắc hắc bình tĩnh, đừng nóng, mới thế mà đã không chịu nổi, thần kinh yếu kém quá đấy, còn món hay hơn đang đợi ngươi mà, ta là người thuần khiết sao có thể ác tâm vậy chứ, nhất định phải sửa chữa, tội lỗi, tội lỗi quá.
Nghe thấy thế Lâm Đĩnh nhảy tót xuống xe tiếp tục sự nghiệp nôn mửa vĩ đại. Đến khi cả người hư thoát chẳng nhấc nổi ngón tay lên, mới thều thào trong ý thức.
-Lão tổ tiên, đại nhân, đại ca, anh vợ ta ta... sai rồi tha cho ta đi, ta không dám nữa.
-Sao thế? ta còn chưa xuất ra tuyệt chiêu mà, không phải các ngươi có cái gọi là HD phiên bản độ nét cao, có cần ta xuất ra vài bản gửi cho Doanh Doanh, Khả Nhi gì đó của ngươi xem không, sao ta nhìn ngươi ngứa mắt quá, sợ ta lấy tiền à, yên tâm nhân sĩ chuyện nghiệp ông đây ra tay thì đảm bảo người người đều biết, nhà nhà đều hiểu, khuyến mãi đặc biệt free ship.
-Ối ông tổ ơi ta sai rồi, ta không dám nữa, từ giờ trở đi ngài bảo ta đi phía tây ta không dám đi phía đông, cho dù nước sôi lửa bỏng cũng không từ, là ta đáng chết không biết trời cao đấy dày mạo phạm đại nhân, ngài đại nhân đại lượng, mở lòng từ bi, phổ độ chúng sanh,.....
Hắn làm một nguyên một bài ca không bao giờ quên, cực kì thảm thiết, như thể Chư Thiên là thần phật, bồ tát cứu khổ cứu nạn vậy.
Vừa nói vừa tự tát vào mặt mình như máy, nước mắt nước mũi tung hoành.
-Ài đối phó với loại đê tiện phải dùng thủ đoạn đê tiện a, đấu với anh à em còn non, còn non lắm, hô hô.
-Đứng lên đi khóc lóc như vậy còn ra thể thống gì nữa.
-Dạy ngươi bài học vậy chắc cũng đủ rồi, coi như ngươi qua được một cửa khảo nghiệm.
-Hả cửa khảo nghiệm gì thế sao ta không cảm thấy gì nhỉ?
-Nếu để cho ngươi biết trước thì còn là khảo nghiệm sao, vừa rồi là khảo nghiệm tâm chí tu tiên của ngươi.
Nghe thấy thế Lâm Đĩnh sáng mắt lên.
-Có phải là tâm chí ta cực kì kiên định, lòng dạ bao la như biển tràn đầy chính khí hiên ngang không hô hô...
Nhìn thấy thằng cha này tự yêu mình quá không khéo mắc bệnh tự kỉ thì khổ nên đành đánh thức hắn dậy.
-Ngươi đang nói ai thế? Nhìn khuôn mặt bỉ ổi của ngươi là muốn ói rồi, còn lòng dạ như biển thì không sai, nhưng là biển dao găm thì đúng hơn, cốt khí, chính khí có liên quan đến ngươi à, sao ta không biết.
Lâm Đĩnh gào lên trong lòng.
-Ghen tị, nhất định là thằng cha này ghen ăn tức ở với anh rồi, không đẹp trai bằng ta nên chơi xấu.
-Đúng nhất định là như thế .
Tự nuốt cho mình một viên định tâm hoàn to tổ bố. Nghe Chư Thiên nói mà khuôn mặt hắn cứ cười híp lại, như được nghe tiên âm, lễ nhạc vậy.
Sách linh thấy thế không lấy làm phản cảm mà còn gật ghù đắc ý.
-Tốt, tốt, tốt.
-Thằng nhóc ngươi cái gì cũng không có chỉ được cái vô cùng ti tiện, rất tốt tu tiên giả phải ti tiện mới hơn người được, đừng nói là chui qua háng ( Hàn Tín nhá), mà liếm mông cho đối thủ cũng được, còn sống là còn cơ hội báo thù, chết rồi thì làm khỉ gì mà còn cốt với chả khí, ta nhổ vào phì.
Nghe thấy thế nước mắt nước mũi Lâm Đĩnh tung hoành.
-Thần tượng a hu hu, sinh ta ra là cha mẹ hiểu ta nhất chính là lão ca đây hu hu, kẻ sĩ chết vì người tri kỉ, hôm nay ta mới hiểu rõ con người lão ca, nhất định chúng ta phải kết bái huynh đệ.
Nghe thấy thế sách linh chấn động, hào khí nổi lên.
-Được.
Chư Thiên thấy thế bèn hỏi.
-Ngươi chạy đi đâu vậy?
-Đi kiếm gà với giấy bùa.
-Để làm gì?
-Cắt máu ăn thề chứ làm gì.
-Con bà ngươi cắt cái con khỉ, muốn cắt thì ngươi đi mà cắt, ta làm quái gì có thực thể mà cắt.
-Ờ... há.
Thấy hắn như thế làm sách linh nhớ đến lần trước hắn cắt cổ tay nhận chủ, phải bỏ năng lượng ra cứu nên bây giờ mới không thể ra ngoài, cứ nghĩ đến là tức.
-Mẹ nó để ngươi cắt thêm lần nữa thì ông đây ngủ luôn khỏi cần dậy nữa.
Làm huynh đệ với thằng cha não bò này không ăn được mấy bữa cơm chắc phải lên bàn thờ ngửi hương hoa sống qua ngày mất.
-Thế không cắt cổ bò, à quên cổ gà thì làm sao kết bái đây.
-Chúng ta là người tu đạo, nên bỏ qua những nghi lễ rườm rà của thế tục, chỉ cần một nơi thanh tịnh có thiên địa chứng giám là được rồi.
Lâm Đĩnh nghe thế suy đi nghĩ lại cũng không tìm được nơi nào phù hợp bất chợt trong óc lóe lên.
-Có rồi.
Một lúc sau...
-Ông nội nhà ngươi có phải quá thất đức không, ở đâu không được mà ngươi lại nhảy tót lên nóc hoàng lăng thế này.
-Không phải ngươi bảo nơi thanh tịnh sao, ta nghĩ mãi cũng không kiếm được chỗ khỉ nào, nghĩ mãi mới thấy chỗ người chết là thanh tịnh nhất còn gì, thằng cha nằm dưới này nghe nói lúc còn sống được xưng "hoàng đế đại ca", mà đã là chỗ ở của đại cạ thì thanh tịnh trong thanh tịnh, nói chung vô cùng tốt còn gì.
Nghĩ một hồi thấy hắn nói cũng có lý, Chư Thiên mở miêng nói.
-Được rồi bây giờ ngươi buông lỏng thân thể vận chuyển công pháp đi, ta cần mượn bổn nguyên khí của ngươi để hiện hình.
Lâm Đĩnh buông lỏng thân thể vận công ép xuất bổn nguyên lực ẩn sâu trong cơ thể đi vào thế giới hình chiếu tinh thần, Chư Thiên ần sâu trong thế giới tinh thần bắt đầu hấp thu lực bổn nguyên, cả nửa ngày trôi qua liên tục ép xuất bổn nguyên đã là quá sức của hắn, ngay khi sắp không chịu nổi nữa thì mi tâm chấn động, một điểm sáng bay ra hóa thành một cái bóng ảnh cao lớn tuy mờ nhạt nhưng vẫn có thể nhìn rõ vài phần diện mạo, đúng là Chư Thiên rồi.
Vừa ra đến thế giới bên ngoài hắn tham lam hít thở không khí, chậm rãi cảm thụ thế giới, như thể đã lâu không được ra ngoài vậy.
-Chúng ta có phải nên bắt đầu chính sự trước không.
-Phải nha, nhưng mà trước khi kết nghĩa có phải là nên giải quyết dứt điểm ân oán chứ nhỉ, nếu không lòng ta cảm thấy không vui a, ngươi nói có đúng không.
-Đương nhiên là phải vậy rồi.
Lời vừa nói ra liền cảm thấy không ổn, đang định mở miệng thì một quả đấm to như cái bánh xe tống thẳng vào họng làm hắn nuốt ngược những lời định nói xuống
-Binh bốp rầm, gào ,a a a... tổ bà nhà nó thằng khốn xyzabac!@#%#%@ hại ông không được ra ngoài, chết đi... binh... cha ngươi.... $#@$#@
Vừa đánh vừa chủi làm đếch gì có phong độ của tu tiên giả, nhìn đi nhìn lại thì cũng thấy giống đại ca xã hội đen đang dạy dỗ đàn em hơn, chỉ là có vẻ hơi nặng tay, ta nhìn mà cũng thấy thương.
Đánh đấm sướng tay, Chư Thiên mới dừng lại, trên mặt đầy vẻ hưởng thụ.
-Ài về sau không còn cơ hội nữa a!!
Nói xong còn nhìn Lâm Đĩnh, à không phải nói là đống thịt di động mới đúng với vẻ đầy tiếc nuối, làm đống thịt cứ rung lên bần bật.
-Ta Lâm Đĩnh hôm nay trên đỉnh hoàng lăng này nguyện cùng Chư Thiên kết nghĩa, nguyện tôn Chư Thiên làm nghĩa huynh từ nay về sau có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu tuyệt không hai lòng, xin trời cao làm chứng.
-Ta Chư Thiên.......
-Đại ca.
-Đệ đệ.
Cả hai cùng cất tiếng cười vang.
-Đã là huynh đệ một nhà, lần đầu gặp mặt cũng không có gì cho đệ lòng ta cảm thấy không yên, thôi thì đành nói trước cho đệ một số việc để ngươi có sự chuẩn bị trước trong lòng.
-Đầu tiên là về lai lịch của ta, huynh vốn không phải là khí linh của quyển sách này.
-Nếu ta là sách linh của quyển sách này thì làm gì có chuyện giáo huấn đệ như vậy chứ, như thế chẳng phải thành chuyện cười muôn thủa, chủ nhân bị chính công pháp của mình ngược đãi sao ha ha, vừa nghĩ đến hắn lại không nhịn được cười cho đệ đệ não bò của mình.
Lâm Đĩnh xấu hổ vô cùng hận không kiếm được cái lỗ nào mà chui xuống ngay.
-Không cần phải như thế nếu là sách linh thật thì đệ cũng chẳng chiếm được chỗ tốt gì từ nó đâu.
-Anh nói thế là có ý gì chẳng lẽ bên trong còn có huyền cơ gì sao.
-Ài chuyện này phải nói từ rất lâu trước lúc đó ta còn là ….
Nói đến đây tựa hồ như nhớ lại cái gì đó trên mặt hắn hiện lên chút trầm ngâm do dự không quyết, biểu tình biến ảo không ngừng sau một hồi đắn đo rồi thở dài.
-Thôi chuyện này chưa đến lúc cho đệ biết, em chỉ cần biết anh đây từng là người tung hoành một cõi khó gặp địch thủ trong đời, chẳng qua gặp phải biến cố, sa cơ lỡ vận chỉ còn lại phần linh hồn này bị người ta nhân cơ hội phong ấn vào trong sách này, còn sách linh chân chính thì bị ta cưỡng chế giam lại rồi.
Trên mặt Chư Thiên đầy vẻ cay đắng, một đời kiêu hùng giờ lưu lạc đến nỗi phải giành chỗ gởi thân với một quyển sách để sinh tồn.
Nghe Chư Thiên nói có vẻ đơn giản nhưng không khó để nhận ra trong lời nói có bao nhiêu đắng cay, bao nhiêu tủi hổ chất chứa trong đó.
Lâm Đĩnh nghe thế nhưng hắn không biết an ủi Chư Thiên như thế nào, con người hắn vốn giàu tình cảm bất quá lại không giỏi biểu đạt. Chỉ có thế đứng bồi tiếp người huynh đệ này dốc bầu tâm sự.
-Bao nhiêu năm rồi ha ha, Chư Thiên cười mà hai hàng lệ nóng tuôn trào, chầm chậm rơi xuống, dưới ánh chiều tà long lanh trong suốt như những vệt sao băng mĩ lệ.
Nhìn bóng lưng cao lớn mà hùng vĩ ấy hai tay khép hờ ngước mắt hướng về nơi mặt trời đang dần xuống núi Lâm Đĩnh chỉ cảm thấy được vẻ cô độc, bất lực của anh hùng mạt lộ đang hiển hiện.
Lâm Đĩnh than thầm.
-Ai nói nam nhi thà đổ máu chứ không rơi lệ, chẳng qua chỉ là chưa đến lúc mà thôi.
Dần dần dòng cảm xúc cũng lắng xuống Chư Thiên chầm chậm quay đầu lại trên mặt đã không con vẻ bi thương mà thay vào đó là con ngươi trong sáng tràn đầy khí thế, quân lâm thiên hạ, duy ta độc tôn.
-Ài đại ca không cần phải khóc, không phải ngươi còn có người huynh đệ này sao, việc quá khứ đã qua thì cứ để nó qua đi, bây giờ chúng ta nên hướng đến tương lai thôi.
-Ai khóc con bà ngươi chứ, là cát bay vào mắt, là cát bay đấy có hiểu không. Định hủy hoại thanh danh của ta à, mơ đi em.
Chư Thiên nghĩ thầm.
-Bà nội nó để cho thằng cha mồm thối này nhận định là ông đây khóc, sau này trở về không khéo bị gán cho thành "anh hùng khóc nhè" nữa thì làm quái gì còn mặt mũi nhìn ai nữa.
Đang định làm rõ nhưng nhìn Chư Thiên có vẻ muốn trở mặt nên những lời định nói bị hắn nuốt ngược vào.
-Thôi nghe đây này, công pháp trong này đáng lẽ phải là sơ nhập tu tiên giả mới có thể bắt đầu tu luyện được, nhưng đệ có được một tia nguyên khí của ta nên mới có thể luyện thành như vậy, nếu không có tia nguyên khí của ta truyền cho đệ lúc đầu thì đệ có luyện đến hết đời cũng chả thấy cái khỉ gì đâu.
-Vậy phải cảm ơn anh nhiều rồi.
-Huynh đệ một nhà còn ơn nghĩa gì ở đây, công pháp này còn có hạn chế rất lớn.
-Hạn chế? là gì vậy?
-Ài nó không phải là công pháp chủ tu, chỉ là công pháp phụ trợ mà thôi.
-Có gì khác nhau sao đệ thấy rất tốt mà.
Đâu chỉ là khác bình thường, mà cực kì bất bình thường nữa là.
-Bản công pháp này nếu ném ở bất kì giới diện nào cũng đều khiến cho người ta tranh nhau vỡ đầu, có thể khiến cho anh em chém giết, bạn bè trở mặt thành thù. Nói như vậy là đệ có thể hiểu được sức hấp dẫn của nó, nhưng mà tai hại cũng là ở chỗ này, nó phải dành cho người đã có pháp lực trụ cột mới được, còn ngươi.....
-Sao thế chẳng lẽ còn có gì nữa sao?
-Vấn đề là bản công pháp này quá tốt so với đệ, nếu bản công pháp này rơi vào tay tiên nhân hay thậm chí chỉ là tu sĩ có chút pháp lực vậy thì hiệu quả cực kì nghịch thiên, nhưng lão già chết tiệt đó lại ném nó vào tay đệ một tên phàm phu tục tử, yếu còn hơn cọng bún pháp lực không nói, chỉ chân khí thôi thì có đè đệ ra ép dầu cũng chả có một tý nào.
-Ta cũng đâu có muốn, trước ngày hôm qua đệ còn chẳng tin cái gì mà nội gia chân khí, thần phật rắm chó gì đó. Bất quá lão già bỉ ổi đó xuất hiện mới làm cho đệ biết trên đời này đúng thật là có tiên, thần tồn tại làm sợ muốn chết.
Nói đến đây Lâm Đĩnh có hơi chột dạ, ngày thường không có việc gì hắn thường lên chùa, nói là thắp hương lễ phật nhưng thật ra là đi sờ nắn hai quả đào của thần tiên tỉ tỉ cho đỡ thèm.
-Cái này không trách đệ thì còn trách ai, người bình thường tư chất có thê thảm lắm ít ra trong cơ thể vẫn còn một chút tiên linh khí lúc cần thiết có thể chuyển hóa thành pháp lực, tổ bà nó nhìn ngươi mà xem mới bao nhiêu tuổi toàn thân trên dưới nguyên dương thiếu hụt, tiên thiên khí thì tan hết từ thời tám hoánh nào rồi.
-Thế mà cũng trách đệ được sao, nói chuyện phải có lý tý đi huynh đệ.
-Ngươi còn dám mở mồm, nếu không phải ngươi hoang dâm quá độ một ngày ba bữa đều cưỡi trên bụng đàn bà thì làm sao mà tiên thiên khí tan nhanh như vậy được, tự nhìn lại mình đi, ta xem ngươi toàn thân trên dưới nguyên dương thiếu hụt, âm khí nhập thể nếu còn làm thêm hai ba lượt nữa chỉ có tinh tẫn nhân vong thôi.
Lâm Đĩnh tái mặt.
-Không nghiêm trọng vậy chứ, a a cứu mạng nha, ta không muốn chết.
Vừa gào lên vừa ôm ống quần Chư Thiên như thể nếu không cứu thì đến chết hắn cũng không bỏ ra.
Bị một thằng cha đực rựa khóc lóc ôm cái cẳng của mình, Chư Thiên chỉ muốn một cước đem cái sinh vật ti tiện này sút văng.
Cố nén cái cảm giác ghê rợn từ đùi truyền đến nói:
-Bỏ cái giò ta ra đã nào, đệ đã luyện thành lần tiến hóa thứ nhất thì làm sao mà chết được, đừng nói một ngày ba bữa, hai bốn giờ đều làm cũng không có vấn đề gì.
Nghe thấy thế Lâm Đĩnh nhảy lên ngay làm quái gì có tý nước mắt nào, đúng là trở mặt còn nhanh hơn lật sách à.
-Vì ngươi không có tiên thiên khí nên ta phải rút bản guyên khí của mình bù vô cho đệ, chẳng qua đó cũng không phải biện pháp lâu đài, mặt không gian này không thích hợp để tu luyện, nói trắng ra không thể tu luyện ở đây được.
-Vì sao? Chẳng phải đệ vẫn luyện thành lần tiến hóa đầu tiên đấy thôi.
-Một phần là có ta giúp đệ, mà bản công pháp phụ trợ này cũng cực kì nghịch thiên mới có thể làm cho đệ hoàn thành lần tiến hóa đầu tiên.
-Lần sau thì đệ phải tu luyện rất lâu mới có thể tiếp tục tiến hóa, đó là còn phải tính cả ta và nó toàn lực trợ giúp mà chưa chắc là đã thành công đâu.
-Nếu vậy thì đệ phải mất bao lâu mới tiến đến lần tiến hóa thứ hai.
-Nhanh nhất cũng phải mười năm mới được.
-Phù đệ cứ tưởng lâu lắm, mười năm thì có hơi dài nhưng đệ đợi được.
-Ha ha đệ cho rằng tiến hóa lần hai thì đã là người tu tiên rồi sao?
-Thì không phải người tu tiên, chắc cũng sắp tiếp cận rồi.
Chư Thiên tức giận quát.
-Hồ đồ, đệ bây giờ mới hoàn thành lần tiến hóa đầu tiên mà đã mong bước vào cánh cửa tu luyện sao, làm gì có chuyện dễ dàng như thế, ta nói cho đệ biết "phàm cảnh" có chín bậc, đệ đang ở bậc đầu tiên mỗi lần lên một bậc phải dùng thời gian gấp mười lần bậc trước, tức là nếu mười năm sau đệ tiến lên bậc hai thì phải mất một trăm năm để lên bậc ba, bậc bốn khỏi cần phải nói vì lúc đó ngươi đã xuống mồ từ lâu rồi.
Chư Thiên còn muốn nói nữa nhưng nhìn thấy Lâm Đĩnh cắn chặt răng hai hàng nước mắt chậm rãi tuôn rơi, bất giác ngừng lại.
Lâm Đĩnh cúi đầu, trong lòng không ngừng giằng xé.
-Đệ biết chứ, ngay từ khi huynh nói đệ đã bắt đầu hiểu rồi, nhưng chẳng lẽ đại đạo là vô tình sao, vậy tu luyện để làm gì, tu luyện để đổi lấy sự cô độc vĩnh hằng sao, vậy ta thà ở lại nơi này sống yên vui hết đời còn hơn.
Nghe thấy thế Chư Thiên tức bể phổi.
-Mẹ nó đồ não bò này tức quá.
-Huynh đánh đệ, đệ nói gì sai sao, huynh có đánh chết đệ, đệ cũng không thay đổi.
-Tức quá a, hạ hỏa, ha hỏa nha. Ai nói với đệ tu luyện là cắt bỏ tình cảm, chặt đứt trần duyên, thế thì còn tu cái chó gì, chỉ có mấy thằng cha theo vô tình đạo may ra mới cắt nổi, còn ta thì chịu, thứ cho ông đây là người thô tục cắt không nổi.
Đến phiên Lâm Đĩnh ngẩn người.
-Không phải khi tu luyện phải chặt đứt tình cảm, dẹp bỏ hồng trần mới có thể truy cầu đại đạo trường tồn cùng thiên địa à.
-Đệ xem huynh có giống mấy thằng cha tuyệt tình diệt tính không?
-Nhìn cả nửa ngày đúng là không giống thật, giống mấy thằng cha mặt dày vô đối, ngũ giới đều không (ở đây là không kiêng nha).
-Hề hề quá khen, quá khen, ta không vào địa ngục thì ai he he.
-Tu luyện đã là một loại dục vọng mà dục vọng cũng là một loại biểu hiện của tình cảm, bất cứ ai tu luyện cũng đều có loại tình cảm này, kể cả có theo vô tình đạo đi chăng nữa đã tu luyện thì không thể nói là vô tình, nếu là vô tình thật sự may ra chỉ có tồn tại chí cao thì mới vô tình được, vậy thằng khốn nào nói với đệ tu luyện là phải chặt đứt hết thảy, một lòng cầu đạo thì cứ chém bỏ bà nó đi.
-Chúng ta tu luyện là để thỏa mãn dục vọng của bản thân, cầu được tiêu diêu tự tại trong đất trời, tình thân là cũng là một loại dục vọng, một loại tiêu diêu vậy cớ gì phải từ bỏ.
-Thật à, vậy mà làm đệ sợ hết hồn, cứ nghĩ đến hồi nhỏ gia cảnh khó khăn hai mẹ con ngồi dưới gốc cây cà phê lẩn trốn ông già rượt đánh, trời thì mưa lâm râm, đệ lén lấy được một bát cơm trắng tràn đầy nước mưa đưa cho mẹ. Mẹ chỉ cầm lấy cắn một phần rồi đưa lại cho đệ ăn hết, nhìn khuôn mặt mẹ hồi đó chỉ lặng lặng mỉm cười ngồi nhìn đệ ăn, lòng đệ lại cực kì xót xa.
-Huynh nói đi ta có thể vô tình sao, vì đại đạo vứt bỏ hết thảy có đáng không, đạo có thể từ từ tìm kiếm, không có đại đạo cũng không sao, đồ vật mất đi có thể kiếm lại, nhưng mẹ mất đi rồi thì làm sao tìm lại đây?
-Ta hiểu rồi nghe đệ nói ta biết đệ không vứt bỏ được tình thân, ta cũng không bắt đệ phải vứt bỏ gì cả, chỉ yêu cầu đệ đến không gian tu luyện một thời gian thôi, không lẽ đệ không muốn mẹ của mình sống mãi cùng với mình sao, không muốn những người thân yêu mãi mãi cùng đệ trường tồn sao.
-Đệ muốn chứ, đệ luôn luôn khát khao điều đó, nhưng đệ không muốn xa mẹ, mẹ để cũng có tuổi rồi đệ muốn kiếm thật nhiều tiền để chăm lo cho bà.
-Hừ chính vì vậy nên đệ càng phải cố gắng tu luyện, không phải phàm nhân thường nói thần tiên không gì là không làm nổi sao, chỉ cần đệ thành tiên thành thần thì muốn gì chả được. Mẹ đệ cũng đã có tuổi nếu như đệ cứ dùng giằng không quyết thì đừng mơ gì đến việc thân nhân bất tử mà chính đệ cũng tan thành cát bụi thôi.
Nghe Chư Thiên nói thế hắn mới thoát ra khỏi suy nghĩ phàm tục.
-Đúng ta sai rồi vàng bạc chỉ là mây khói thoáng qua, có nhiều hơn nữa cũng không giúp mẹ sống mãi được, chỉ có thành tiên, thành thần ta mới có vô hạn thời gian để đền đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của bà được.
-Đệ nghe huynh, làm sao mới có thể tu luyện nhanh chóng được đây?
-Cho dù đệ có là tuyệt thế kì tài tu luyện nhanh nhất cũng phải cần hàng triệu hàng tỷ năm mói có thể đạt tới đỉnh cao.
Nghe thấy thế Lâm Đĩnh tâm tàn ý lạnh.
-Lâu như thế thì thân nhân của ta cũng chết hết cả rồi, không biết đã luân hồi bao nhiêu lần, cho dù đệ có thực lực thông thiên cũng không có cách nào làm cho họ sống lại còn tu cái chó gì nữa.
-Đệ nghe ta nói đã nào chưa gì đã cuống lên, tâm bình khí hòa một chút đi, ta nói đó là tu luyện đến đỉnh cao, còn làm cho thân nhân sống trường sinh với đệ cũng không lâu đến thế, chỉ cần áng chừng 2000 đến 3000 năm thôi chớp mắt là qua.
-Tổ bà ngươi, thế mà bảo là nhanh chừng đó thời gian cũng đủ cho người bình thường chết cả trăm lần, chớp mắt là qua cái con khỉ, ngươi chớp thử cho ta xem nào.
-Bà nội nó, đcm thằng tài lanh này ông còn chưa nói xong, ngậm cái miệng lại mà nghe đây. 2000 3000 năm ta nói là ở không gian tu tiên thời gian gia tốc 1/365 tức là một ngày ở không gian này bằng một năm ở không gian tu tiên, thế nên ta mới bảo đệ đi đến đó tu luyện đã hiểu chưa.
-À thì ra là thế hề hề, hiểu rồi, vậy thì ở đây chỉ khoảng 6 năm, hì đúng là không lâu lắm thật.
Chư Thiên cười lạnh.
-Hừ ta nói đó là tốc độ tu luyện của tuyệt thế thiên tài đã được ghi nhận là có tốc độ tu luyện nhanh nhất từ trước đến nay trong khoảng 10 vòng hành tinh, người đứng thứ hai phải mất đến 8000 năm mới thành công vũ hóa phi thăng. Đệ ngắm thử xem mình có leo nổi lên hai thứ hạng đó không, nhân tiện nói cho đệ biết 1 vòng hành tinh là vòng đời của một tinh cầu từ khi sinh ra đến lúc chết đi đấy.
Lâm Đĩnh thầm đổ mồ hôi lạnh, đối với tư chất của mình hắn rõ hơn ai hết đừng nói là hai hạng đầu cho dù một ngàn hạng đầu tiên cũng còn chưa đến lượt hắn nữa là, cứ nhìn bảng thành tích học tập là biết tư chất trâu bò rồi.
Cố nặn ra khuôn mặt tươi cười lấy lòng mở miệng nói
-Có Chư Thiên huynh thần thông quảng đại, mặt tiền sáng lóa, như ánh mặt trời trong đêm đen soi đường dẫn lối cho vị thân đệ đệ là ta đây chắc có thể đẩy nhanh tiến độ lên chứ nhỉ?
-Ờ cái đó là đương nhiên, còn phải hỏi sao, 100 hạng đầu không có vấn đề.
-Ta nhìn huynh càng nhìn càng thấy đẹp trai, ngũ quan đoan chính, ánh mắt đa tình làm mê đảo con tim bao thiếu nữ, phong độ ngời ngời, một trăm hạng đầu làm sao đáng để suất ca như huynh ra tay chứ có phải không, hai hạng đầu xem ra còn có chút tính khiêu chiến nhỉ?
-Hô hô không có vấn đề gì, đệ chỉ được cái nói đúng, ài đẹp trai qúa cũng khổ nha, hiếm khi có người biết nhìn hàng như đệ, nhân tài, nhân tài nha.
Nhìn Lâm Đĩnh đứng một bên đang tủm tỉm cười Chư Thiên mới cảm thấy không đúng.
-Tổ bà nó mắc lỡm rồi, hai hạng đầu làm gì có chuyện dễ thế, người ta là tuyệt thế kì tài đó, còn thằng cha này là tuyệt thế phế tài nha. Người so với người thật tức chết mà, số khổ, số khổ mà.
-Được rồi đắc ý cái mẹ gì, hai hạng đầu chứ gì ông đây bao thầu.
-Hề hề đệ biết đẹp trai đại ca đã nói là làm mà, không phải chỉ là hai hạng đầu thôi sao ngài phẩy tay một cái là được mà.
Chư Thiên cố nén ý muốn bóp chết thằng cha đang nhơn nhơn trước mặt mình lại.
-Thôi ta mệt rồi, cho ngươi một ngày thời gian tạm biệt thân nhân, ngày mai phá giới lên đường tu luyện hừ.
Nói xong không đợi Lâm Đĩnh mở miệng đã hóa thành một điểm sáng chui vào mi tâm của hắn.
-Ê ê không cần lấy việc công trả thù riêng thế chứ, cho tà vài ngày, à không vài tuần, mà không vài tháng đi chứ alo 1234 .
Mặc cho hắn kêu gào thế nào cũng không có ai trả lời, kêu cũng mệt mà trời cũng đã tối anh chàng bèn thất thểu trở về nhà.