|
|
25-10-2008, 11:18 AM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Bâng khuâng tÆ¡ trá»i - Dung Saigon
Bâng khuâng tÆ¡ trá»i
Tác giả: Dung Saigon
ChÆ°Æ¡ng 1
Cu tà chà o Ä‘á»i giữa khi thá»i tiết triển mùa giá ở Äà lạt, thá»i tiết nà y lại quá đẹp, quá ấm cúng nhÆ°ng vá»›i Sà igòn, khi giao mùa, Sà igòn khó chịu nhÆ° má»™t bà cô giá khó tÃnh. Tôi sổ mÅ©i hắt hÆ¡i liên miên. Ná»a đêm trở mình trằn trá»c vá»›i cái bụng nặng ná» cao vượt mặt. Cui tà quay đạp liên miên. Anh chà ng Ä‘ang là m nÅ©ng mẹ, chắc thế. Tôi xoa xoa lá»›p da bụng căng dá»— dà ng cu Tà ngủ yên kẻo mẹ mệt. Mẹ Ä‘ang cảm giữa thá»i tiết khó tÃnh nà y. Chóng ngoan nhé: NhÆ°ng, cu Tà lại quẫy đạp. Tôi bắt đầu Ä‘au bụng, không ngủ được. Nhìn sang Du—Du ngủ tháºt ngon. Tôi rón rén vén mùng ra uống nÆ°á»›c. CÆ¡n Ä‘au bụng lại đến. Tôi Ä‘i bách bá»™ trong phòng mà không gay tiếng Ä‘á»™ng nhá». Tôi lại xoa bụng vá»— vỠ“Cu TÆNgủ Ä‘i- Ngủ Ä‘i, đừng là m nÅ©ng mẹ thế, mẹ Ä‘ang Ä‘au bụng.
Cu Tà ngủ yên khi cÆ¡n Ä‘au bụng của tôi hạ dần. Tôi chui và o mùng nằm vừa thiu thiu lại chợt Ä‘au bụng. Rồi từng cÆ¡n, từng cÆ¡n ngắn, mà cu Tà thì cứ đạp liên miên. NÆ°á»›c mắt tôi đã bắt đầu ứa ra. Tôi lại ngồi dáºy tháºt khó nhá»c bởi sá»± nặng ná» của cái bụng. Du choà ng mở mắt lúc nghe tôi xuýt xoa hÆ¡i lá»›n. Du há»i.
- Sao thế em?
Tôi lắc đầu. Du kéo tay tôi:
- Ngủ đi chứ sao lại ngồi đó.
- Em đau bụng.
Tôi nói. Du ngáp:
- Äau bụng hở? Uống thuốc, anh lấy nhé.
Tôi nhăn nhó:
- Không, em Ä‘au bụng Ãt thôi. NhÆ°ng em sợ quá.
- Sợ gì?
- Em Ä‘i sanh.
Du chợt nhổm dáºy, dịu mắt:
- Em đau bụng đẻ hở? Sắp sanh chưa?
- Chắc thế. Em không biết được. Du xoa lên bụng tôi.
Cáºu bé Ä‘ang gồng mình đạp mẹ, Du reo lên:
- Nó đạp an em ạ. Còn đau bụng không?
- Hết rồi.
- Váºy nằm xuống ngủ Ä‘i.
- Ui da! Ui da!
Tôi lại kêu, Du luống cuống:
- Chết, sao thế cưng?
- Em lại đau bụng, đưa em đi sanh mau lên.
Du nhảy phóc xuống giÆ°á»ng báºt đèn sáng choang. Mồ hôi tôi bắt đầu vã ra, Æ°á»›t hết cái áo choà ng ngủ. Du dục tôi:
- Em sanh chÆ°a? Äi nhanh lên.
Tôi ngồi ôm bụng nhăn nhó. Du mặc vội bộ đồ, cầm cái nà y, quăng cái kia.
- Lấy dùm em cái áo.
Tôi nói. Du và o lục trong tủ tìm được cho tôi chiếc áo, tôi định mặc và o thì lại là cái áo cÅ© nhá» xÃu. Ão của những ngà y chÆ°a mang bầu. Tôi vứt chiếc áo xuống giừơng ôm bụng:
- Trá»i Æ¡i, Ä‘au bụng quá. Lấy áo khác cho em, em không mặc áo nà y đâu. Du đã cuống hÆ¡n. Chà ng gắt nhá»:
- Ão nà o mặc chẳng được em. Äi sanh chá»› bá»™ Ä‘i dạo phố đâu mà cần áo đẹp.
Tôi nhăn nhó:
- Ão nà y là m sao em mặc vừa? Nhìn xem!
Du cầm chiếc áo, chà ng phì cÆ°á»i.
Tôi kêu:
- Trá»i Æ¡i là trá»i, em Ä‘au bụng muốn chết.
Du kéo tôi đứng lên, chà ng dỗ:
- Chịu khó tà đi—Em tìm áo lấy chứ anh có biết áo nà o của bà bầu đâu mà tìm—Chá» anh ra đánh răng rá»a mặt anh Ä‘Æ°a em Ä‘i sanh.
Tôi giáºm chân dá»a Du:
- Anh điệu quá em sanh ở nhà bây giỠđó.
- Anh đỡ cho em?
Du tưởng tháºt, há»i. Tôi chỉ Du:
- Anh đỡ.
- Trá»i Ä‘i, trá»i!
- Cái gì mà kêu trá»i?
- Thôi, nhanh lên anh đưa em đi nhà thương.
Tôi bảo:
- Anh đánh răng rá»a mặt Ä‘i đã.
Du lắc đầu:
- Kệ, anh đưa em và o nhà bảo sanh trước đã chứ chần chỠmà em sanh ở nhà là chết anh.
Tôi cÆ°á»i going:
- Em hết đau bụng rồi.
- Tháºt không?
- Tháºt.
- Váºy, chá» anh nhé.
Tôi gáºt đầu. Du vừa ra ngoà i được năm phút, tôi đã xuýt xoa:
- Anh ơi! Em đau bụng quá. Chắc em sanh rồi đó.
Du quăn cả bà n chải đánh răng, cả khăn lau mặt—Chà ng chạy và o không nói năng thêm, choà ng cho tôi chiếc áo khoác lạnh ra ngoà i. Và , cứ thế Du dìu tôi ra cá»a.
Buổi sáng chÆ°a hết giá» giá»›i nghiêm nên không có má»™t chiếc xe—Tôi Ä‘i bá»™ theo Du dá»c lá» Ä‘Æ°á»ng—Nhà thÆ°Æ¡ng gần đó. Du đã chá»n chá»— sanh cho Tôi trÆ°á»›c đó mấy tháng—Du bảo để tiện việc đêm hôm tôi Ä‘i sanh cho gần.
Và o đến nhà thÆ°Æ¡ng, tôi giảm dần cÆ¡n Ä‘au bụng. Du Ä‘Æ°a tôi và o phòng khám. Cô y tá ngái ngủ nhìn tôi bằng con mắt lÆ°á»i biếng.
- BÃ Ä‘i sanh?
- Vâng.
- Äau bụng lâu chÆ°a?
- Mới đây thôi.
- Bà sanh hem thứ mấy váºy?
- Dạ, thứ nhất.
- Con so hả?
- Vâng.
Cô y tá choà ng vá»™i chiếc áo trắng lên ngÆ°á»i rồi bảo tôi:
- Má»i bà lên bà n nằm cho tôi khám.
Tôi leo lên bà n nằm chợt thấy lo lo, tôi há»i:
- Tôi sanh ngay hở cô?
Cô y tá cÆ°á»i, cÆ¡n ngái ngủ chắc cÅ©ng tan theo nụ cÆ°á»i ấy:
- Má»›i Ä‘au bụng chút xÃu váºy mà sanh gì. Ãt nhất cÅ©ng chÃn mÆ°á»i giá» sáng.
Tôi nhìn lên đồng hồ treo tÆ°á»ng:
- Mới có năm giỠsáng tôi trợn mắt.
- Äau lâu dữ váºy sao?
Cô y tá khám cho tôi xong, gáºt đầu:
- Có ngÆ°á»i sanh con so Ä‘au má»™t hai ngà y ấy chứ.
- Bà và o phòng nằm nhé.
- Chừng nà o thì tôi sanh?
- Trong ngà y hôm nay thôi.
Tôi bÆ°á»›c xuống khá»i bà n khám. Cô y tá lấy lý lịch tôi và há»i:
- Bà có gá»i bác sÄ© không?
Cô y tá kể một lô tên bác sĩ. Tôi bảo:
- Äể tôi ra há»i nhà tôi.
- Vâng.
Tôi mở cá»a phòng sanh lách mình ra. Du Ä‘ang ngồi hút thuốc vá»™i nhổm dáºy:
- Em sanh chÆ°a?
Tôi bảo:
- Rồi.
Du nhìn xuống bụng tôi, hai đứa phì cÆ°á»i.
- Sao váºy? Bao giá» thì sanh?
Du há»i. Tôi ngồi xuống cạnh Du trên băng ghế đợi:
- Trong ngà y hôm nay, nhưng chưa biết giỠnà o.
- Em còn đau bụng không?
- Äau từng cÆ¡n nhá».
Và , tôi nói vá»›i Du vá» chuyện sanh có bác sÄ© đỡ. Du cÆ°á»i:
- NhÆ°ng, bác sÄ© đỡ tốn tiá»n nhiá»u lắm.
Du nhăn mặt:
- Thôi, đừng hà tiện đi cộ Bác sĩ đỡ cho chắc ăn.
Rồi Du nói tên má»™t bác sÄ© quen mà tôi đã thấy trong danh sách ở nhà thÆ°Æ¡ng nà y. Chúng tôi đồng ý sẽ chá»n má»i bà bác sÄ© đó đỡ đẻ cho tôi.
Cô y tá Ä‘Æ°a tôi và o phòng nằm. Du há»i cô:
- Nhà tôi sắp sanh chưa cô?
Cô cÆ°á»i, nhìn Du chế diá»…u:
- Bà nhà nhanh nhất cũng phải trưa nay mới sanh, thưa ông.
Rồi cô dặn tôi:
- Bà sắp sá»a quần áo, tã lout và khăn cho em bé. Chừng nà o Ä‘au bụng nhiá»u bà bấm chuông cho chúng tôi đến Ä‘Æ°a Ä‘i sanh.
Tôi gáºt đầu và chợt nhá»› là mình không Ä‘em theo quần áo. Tôi bảo Du:
- Anh chạy vá» nhà xách cái sắc quần áo cho em Ä‘i. Trong đó có đầy đủ quần áo Ä‘i sanh của em và của “Cu TÆrồi đấy.
Du cÆ°á»i, chà ng vuốt má tôi:
- Nói em còn lâu mới sanh.
Du ngẩn mặt:
- Kỳ nhỉ?
- Kỳ gì anh?
- Sao em lâu sanh váºy?
Tôi bảo:
- Em không biết nữa. Cô y tá dặn em là chừng nà o Ä‘au dồn dáºp, Ä‘au thôi thúc má»›i sanh được. Bây giá» má»›i Ä‘au từng cÆ¡n.
- Anh điên đầu.
Du nói, để sắc quần áo và o tủ. Du ngồi xuống cạnh tôi:
- Em ăn bánh nhé!
Tôi lắc đầu. Du mở gói bánh ra dỗ tôi:
- Chịu khó ăn đi một lát có sức mà sanh, chóng ngoan đi cưng.
Tôi cầm chiếc bánh ăn khó nhá»c. NÆ°á»›c mắt muốn ứa ra vì Ä‘au bụng. NghÄ© đến mẹ, tôi bảo Du:
- Gá»i mẹ cho em Ä‘i anh. Nói mẹ em sắp sanh.
Du buồn buồn:
- Mẹ đau là m sao đến được hở em?
- Trá»i Æ¡i, không có mẹ bên cạnh, là m sao em sanh đây.
Tôi kêu, Du há»i:
- Có y tá, có bác sÄ© chứ. Mẹ đến thì mẹ cÅ©ng phải ngồi ngoà i cá»a nhÆ° anh váºy nè, có và o được phòng sanh đâu. Tôi lắc lắc mái tóc Ä‘Æ°a trả Du phần bánh ăn dở.
- Ăn hết đi.
- Thôi.
- Ä‚n nhÆ° váºy thì là m sao có sức.
- Em no.
Tôi nói như gắt. Du bỠmiếng bánh dở và o bao. Tôi nhắm mắt khi cơn đau vừa đến. Du xoa nhè nhẹ lên bụng tôi, tôi nằm im lặng.
Tiếng khóc oe oe bá»—ng báºt lên—Từ ngoà i cá»a ngÆ°á»i ta Ä‘em và o ngÆ°á»i sản phụ nằm trên cáng—Bên cạnh giÆ°á»ng tôi. Theo sau má»™t bà cụ Ä‘ang đẩy má»™t chiếc nôi. Tiếng khóc oe oe ở đó. Tôi nhá»m dáºy. Du nhìn tôi cÆ°á»i, chà ng cÅ©ng nhá»m dáºy theo tôi. Trong chiếc nôi xinh, đứa bé Ä‘á» hoe giãy giụa ngó ngoáy. Bà cụ nhìn chúng tôi cÆ°á»i hiá»n là nh:
- Con trai đó.
Tôi cÆ°á»i:
- Cháu mấy ký thế cụ?
- Ba ký tám láºn đó cô.
Du nói:
- Chà , bự con ghê há.
Bà cụ cÆ°á»i:
- Con dạ mà . Äứa đầu nó sanh có hai ký tám à .
Du há»i:
- Con gái cụ đó hả?
Bà cụ gáºt đầu. Cáºu bé trong nôi lai. cất tiếng oe oẹ NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà được đặt xuống giÆ°á»ng. Mái tóc hết mồ hôi.
- Mẹ, cho con xem cháu một chút.
Bà cụ đẩy chiếc nôi sát cạnh giÆ°á»ng đỡ đầu con gái dáºy.
- Nó giống chị nó y hệt.
NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà cÆ°á»i sung sÆ°á»›ng và thoải mái. Bà cụ bảo con:
- Thôi, nằm yên và ngủ đi. Thằng nhỠđể mẹ trông cho—Thằng chó nà y mới sanh đã đòi ăn rồi—Khóc to quá sức.
NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà hình nhÆ° đã quá quen thuá»™c vá»›i cảnh nà y. Bà ta quay mặt và o tÆ°á»ng nhắm mắt ngủ tháºt bình yên.
Tôi nhìn Du và chợt nghĩ đến mẹ tôi. Mẹ vẫn bảo:
- Chừng nà o Ä‘i sanh nói Du nó đến gá»i mẹ nhé. Chỉ khi có mẹ bên cạnh con má»›i yên lòng giao con cho mẹ để nhắm mắt ngủ ngon được thôi. Ngà y xÆ°a mẹ cÅ©ng thế. TrÆ°á»›c ngà y tôi Ä‘au bụng má»™t tuần, tôi vá» nhà và thấy mẹ á»m, khuôn mặt xanh xao, ngÆ°á»i gay đét. Tôi lo lắng bảo mẹ:
- Mẹ Ä‘au váºy rồi con Ä‘i sanh ai nuôi con?
Mẹ cÆ°á»i, buồn buồn:
- Äến ngà y mà y sanh thì mẹ hết Ä‘au rồi, chá»› ốm hoà i có mà chết.
Váºy đó, hôm nay tôi và o nhà thÆ°Æ¡ng rồi mà mẹ vẫn Ä‘au, vẫn ốm. Hôm nay tôi di sanh không có mẹ, mà chỉ có Dụ Du là đà n ông, và tôi chỉ má»›i là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà quá nhá» chÆ°a có má»™t tà kinh nghiệm nà o. Du cÅ©ng má» mịt nhÆ° tôi. Khổ là m sao! Rồi ai biết săn sóc cho đứa bé bây giá».
Bà cụ ngồi cạnh nôi cháu, nhìn tôi và Du há»i:
- Cô sắp sanh chưa?
Tôi lắc đầu:
- Cháu không biết.
- Sanh con so hả.
- Dạ.
- Con so sanh lâu lắm. Äau bụng bao lâu rồi?
- Dạ đau lúc gần sáng.
Bà cụ cÆ°á»i:
- Phải đến trưa mới sanh à . Con nhỠtôi đau chừng tiếng đã sanh rồi.
- Nhanh quá nhỉ?
Tôi nói. Bà cụ sá»a tã cho cháu:
- Hồi nó sanh con so Ä‘au cả hai ngà y đêm láºn đó.
- Dữ váºy.
Du kêu lên. Chà ng nhìn tôi, đôi mắt thoáng lo âu. Tôi cùng mang niá»m lo âu đó. CÆ¡n Ä‘au bụng lại quặn lên, tôi bảo Du kéo tôi ngồi dáºy:
- Cho em Ä‘i lại má»™t chút. Äau quá chừng.
Du ấn tôi nằm xuống:
- Nằm yên Ä‘i em—Äi lại là m sao được.
Tôi om bụng rên:
- Trá»i Æ¡i, Ä‘au chết mất.
Bà cụ bảo Du:
- Äỡ cô ấy ngồi dáºy Ä‘i lại má»™t chút cho khoẻ. Không sao đâu cáºu.
Du dìu tôi đứng lên, tôi muốn khuỵu xuống vì đau. Tôi bảo Du:
- Äau quá. Cho em ra phòng sanh. Du bấm chuông gá»i y tá.
- Nhà tôi đau dữ quá.
Cô y tá dìu tôi đi. Cô bảo:
- Äể tôi khám xem bà sắp sanh chÆ°a?
Du dặn:
- Cô nhá»› má»i giùm bác sÄ© nhé.
- Dạ.
Tôi lại đước nằm lên bà n sanh cho y tá khám. Cơn đau bụng cũng lại dịu dần.
- Bà chÆ°a sanh đâu. Còn lâu lắm. Tôi nhăn mặt, mệt gần đứt hÆ¡i thế nà y mà còn chịu Ä‘á»±ng thêm nữa chắc tôi chết quá. Cô y tá Ä‘Æ°a tôi trở vá» phòng. Tôi nằm lả ngÆ°á»i xuống nệm, cá»±c quá! Sanh cá»±c quá chừng. Và cứ nhÆ° thế. CÆ¡n Ä‘au má»—i giá» má»—i tăng, tôi váºt vã ná»a ngà y trá»i, khóc song cả mắt—Mệt không thở nổi cho đến khi bác sÄ© đến và cho đến lúc quằn quại trên bà n sanh. Tiếng dao kéo lỉnh kỉnh, tôi gà o, tôi hét, tôi gá»i mẹ, tôi nghiến răng mà cÆ¡n Ä‘au vẫn hà nh tôi. Tôi khan cả cổ. Tôi tưởng nhÆ° tôi sắt chết và tôi lại gà o mẹ: mẹ Æ i, mẹ Æ i! Con chết rồi. Bác sÄ© nắn nhẹ bụng tôi. Bà dá»—:
- NÃn ngay, nÃn ngay, sắp có em bé rồi mà còn gá»i mẹ. Chịu khó má»™t chút Ä‘i, sắp sanh rồi.
Tôi thở phì phò—Äầu tôi Æ°á»›t mồ hôi—LÆ°ng tôi Æ°á»›t mồ hôi. Tôi rÆ°á»›n ngÆ°á»i lên, gà o mẹ—Hai cô y tá giữ hai chân tôi. Và , tôi lại thở. Mắt tôi nhắm nghiá»n lại cho đến lúc tôi gần kiết sức. CÆ¡n Ä‘au là m tê bại cả ngÆ°á»i tôi thì tôi chợt nhẹ nhõm—NgÆ°á»i tôi lâng lâng, mắt tôi nẫn nhắm, loáng thoáng tiếng bác sÄ©:
- Con trai.
Tôi lịm ngÆ°á»i vì mệt—Má»i ngÆ°á»i bá» tôi nằm đó và xúm và o đứa bé. Ná»a phút sau tôi nghe tiếng khóc oe oẹ Tôi run lên nhÆ°ng vẫn chÆ°a ý thức được cảm giác. Thèm ngủ lạ lùng. Tôi lại nhắm mắt, má»™t lát sau đó tôi lại mở bừng mắt ra—NgÆ°á»i ta Ä‘ang khiêng tôi vá» phòng. Theo sau tôi lố nhố những ngÆ°á»i thân và Du, Ä‘ang đẩy chiếc nôi xinh bên cạnh. Tôi nghe nghẹn ở cổ, tức tưởi sau đó.
Vừa được nằm xuống giÆ°á»ng, Du đã ngồi sà xuống bên tôi:
- Con trai em ạ.
Tôi mệt má»i nắm chặt bà n tay Du, nghẹn ngà o:
- Em mừng quá.
Mấy bà chị bảo Du:
- Thôi để yên cho nó ngủ.
Tôi nhoà i ngÆ°á»i dáºy:
- Cho em nhì cu Tà một chút.
Du nâng đầu tôi lên, tháºt nhẹ. Tôi đã nhìn thấy cu TÃ. Cáºu bé nhắm tÃt mắt, hai má Ä‘á» hồng nằm gá»n lá»n trong chiếc nôi.
Du bảo:
- Ba ký ba đó em.
Tôi cÆ°á»i, mắt rÆ°ng rÆ°ng vì cảm Ä‘á»™ng. Tôi nói trong nÆ°á»›c mắt:
- Lá»›n ghê! Hèn chi cáºu bé đạp em gần chết.
Du cÆ°á»i vuốt ve những sợi tóc bết và o nhau vì mồ hôi của tôi. Bà chị Dup ha cho tôi má»™t ly sữa nhá».
Bà bảo Du:
- Äỡ cho nó xuống, xong cô ngủ Ä‘i má»™t chút cho khoẻ, chị trông cháu cho.
Tôi uống hết ly sá»a trong tay Du rồi thiếp dần trong niá»m sung sÆ°á»›ng pha lẫn mệt má»i.
Cả ngà y cu Tà không đái dầm—buổi trÆ°a cáºu bé khóc ré lên đòi ăn sữa. Tôi going ngồi dáºy vuốt má cu Tà dá»— dà nh. Hai má cáºu bé nóng hôi hổi. Tôi xoa tay lên trán, trán cÅ©ng nóng nhÆ° thế. Và , khắp mình mẩy cÅ©ng Ä‘á»u nóng nhÆ° nhau. CÆ¡n lo chÆ°a kịp đến vá»›i tôi thì bà chị và o. Tôi há»i chị:
- Sao cháu nóng quá hả chị?
Bà chị rá» trán cu TÃ, hoảng hốt:
- Ờ! Sao nóng quá nhỉ?
Cu Tà hắt hÆ¡i liá»n—Chắc nó cảm, tôi nói:
Chị bấm chuông kêu y tá đến. Cu Tà vẫn khoẻ. Tôi nắm hai bà n tay bé tà của cáºu bé dá»— dà nh—Cáºu bé he hé đôi mắt vụng dại nhìn tôi. Tôi cÆ°á»i cÆ°á»i—Chả biết cáºu bé đã nháºn thức được sá»± váºt chung quanh hay chÆ°a, nhÆ°ng cáºu bé vá»™i nhắm tÃt mắt lại. Cái miệng xinh xinh lại bà o lên. Tôi sá» trán cáºu bé—CÆ¡n nóng gia tăng. Má»™t chút lo âu vừa thoáng đến, kịp khi y tá và o phòng.
Tôi há»i cô:
- Sao cháu nóng quá thế nà y cô?
- Từ sáng đến giỠem bé đi đái chưa?
Cô ta há»i. Tôi lắc đầu:
- ChÆ°a:
Cô y tá trợn mắt lên:
- Trá»i đất Æ¡i! Sao bà không nói vá»›i bác sÄ© hồi sáng.
Tôi nói:
- Tại tôi không biết.
- Bà thay tã cho em bé mà không biết à .
- Tôi cứ tưởng trẻ con mới sanh ra chưa biết đi đái.
Cô y tá nhăn mặt, cố dấu nụ cÆ°á»i:
- Suốt ngà y không đi đái em bé nóng là phải.
- GiỠsao cổ Có bác sĩ không?
Tôi la lắng há»i.
- Bác sĩ đâu có giỠnà y.
Bà chị nhăn nhó:
- Cô má»i giùm bác sÄ© đến há»™ chứ. Cháu nó má»›i sanh má»™t ngà y mà đã nóng nhÆ° thế rồi là m sao.
Cô y tá bảo:
- Bà gá»i Te'léphone cho bác sÄ© của bà đi. Äể tôi Ä‘em em bé sang phòng lạnh.
Tôi nằm váºt xuống giÆ°á»ng, cÆ¡n lo lúc nà y má»›i thá»±c sá»± áºp đến. Äầu óc tôi choáng váng, hai mắt nhức nhối. Tôi muống khóc rồi. Nhá»› đến mẹ và lại cà ng muốn khóc thêm. Giá có mẹ thì mình đâu đến ná»—i lo lắng thế. Mẹ sanh gần mÆ°á»i đứa con—Mẹ nuôi đẻ mấy đứa con bà chị mình. Váºy mà … thôi, tôi chả dám nghÄ© tiếp. Du và o, thấy tôi xanh xao. Du hốt hoảng:
- Em là m sao thế? Con đâu?
Tôi mệt má»i:
- Con nóng quá. Từ sáng đến giỠnó không đái anh ạ.
- Thế con đâu?
Du nắm chặt bà n tay tôi, run run.
- Ở bên phòng lạnh. Anh má»i bác sÄ© đỡ đẻ cho em Ä‘i. Má»i bà ấy đến gấp.
Du chạy hối hả. Tôi nằm nghe buồn phiá»n và lo sợ đến không buồn ăn uống.
Du trở và o sau đó ná»a tiếng, vá»›i chị. Äầu óc tôi quay cuồng, tôi không há»i han gì cả—Cổ nghẹn lại. Du ngồi xuống bên tôi:
- Em sao thế, Châu?
Tôi lắc đầu.
- Sao nóng váºy?
Tôi há»i Du:
- Cu Tà sao anh? Bác sĩ đến chưa?
- Rồi, bác sÄ© cho uống thuốc và chÃch.
Tôi kêu lên:
- Trá»i Æ¡i! Nó bé tà váºy mà chÃch. Äau chịu gì nổi?
- Biến là m sao! Cả má»™t ngà y trá»i không đái anh chà ng sốt là phải.
- Em sợ quá! Em ngu ghê váºy, giá hồi sáng không thấy cu Tà đái em gá»i bác sÄ© ngay thì đâu đến ná»—i. Mình má»›i có con đầu lòng chả biết gì cả. Phải mẹ đừng Ä‘au mẹ đến nuôi em, em đỡ lo biết chừng nà o.
Du vỗ lên tay tôi:
- Thôi em, bác sÄ© bảo má»™t chút nữa cu Tà lại đái trôi má»n, trôi gối Ä‘i ngay ấy mà .
Tôi gượng giữ nụ cÆ°á»i cho Du vui nhÆ°ng nụ cÆ°á»i nhÆ° mếu.
Cu Tà đã hạ cơn nóng và đái dầm liên miên. Mỗi lần nghe anh chà ng oe oe Du lại reo lên:
- Con đái em ạ.
Và , Du lăng xăng thay tã cho cáºu bé—Tôi cÆ°á»i. Bây giá» tôi chả còn mong gì ngoà i cái mong cho cu Tà khoẻ mạnh và đái dầm hoà i hoà i—Con cà ng đái dầm mẹ cà ng vui thÃch—Con đái dầm mẹ quà mến bãi nÆ°á»›c đái của con nhÆ° và ng. Má»›i có má»™t ngà y trá»i mà lòng tôi thay đổi hẳn. Tôi đã có bổn pháºn và trách nhiệm để gánh vác rồi. Du cÅ©ng đã có bổn pháºn và trách nhiệm rồi—Và , niá»m vui muôn Ä‘á»i của chúng tôi là chú bé. Äúng nhÆ° Ä‘iá»u mÆ¡ Æ°á»›c của Dụ Tôi đã sanh con trai—Và , con tôi tháºt đẹp—Tháºt dá»… thÆ°Æ¡ng. Con tôi tròn trÄ©nh hồng hà o. Tôi yêu con tôi quá sức! Tôi phải giữ gìn bảo vệ nó. Tôi đã Ä‘au Ä‘á»›n đến tá»™t cùng cao Ä‘á»™ của cÆ¡n Ä‘au để cho cu Tà chà o Ä‘á»i—Nên, tôi phải giữ gìn con tôi—Bằng hết sức, bằng cả tâm hồn, bằng cả trà óc tôi. Con trai tôi đã chà o Ä‘á»i cho tôi quên hết cá»±c khổ Ä‘á»›n Ä‘au, cho tôi là m mẹ—Bây giá» tôi đã là m mẹ rồi. NhÆ°ng, tôi vẫn còn quá non dại của những ngà y đầu nuôi con. Cu Tà đau là tại tôi không biết chăm sóc. Tôi hối háºn quá tôi lo lắng quá Ä‘i thôi.
Ná»a đêm cu Tà đòi ăn khóc ré. Tôi gá»i Du dáºy xem há»™ cu Tà có đái dầm không? Du chợt kêu lên hốt hoảng:
- Con lại nóng quá em ạ.
Äầu óc tôi lùng bùng. Tôi Ä‘au mất. Má»›i có má»™t ngà y con chà o Ä‘á»i mà mẹ đã lao Ä‘ao đến thế nà y! ThÆ°Æ¡ng con tôi quá! Tôi lại Ä‘au, lại ốm nữa. Khổ cho tôi quá. Không có má»™t kinh nghiệm nà o cho tôi áp dụng lúc nà y được. Tôi bảo Du:
- Äỡ em dáºy má»™t chút Ä‘i.
Du đỡ tôi lên. Tất cả gắng going tôi Ä‘á»u dồn và o đôi chân cùng sá»± tỉnh táo của đầu óc. Tôi đứng báºt dáºy, mặc kệ cho Ä‘au nhức, mặc kệ cho choáng váng. Tôi muốn ôm chầm lấy con tôi. NhÆ°ng, hai tay tôi run quá. Hai chân muốn khuỵu xuống, tôi vuốt má cu TÃ. Cảm giác lo sợ trong tôi lúc nà y má»›i “cảm†được niá»m lo âu của ngÆ°á»i mẹ. Tôi cuống cuồng, tôi thảng thốt.
Du sốt ruá»™t bá» ra hà nh lang đứng. Tôi má»m ngÆ°á»i vịn hai tay và o thà nh nôi cu TÃ. Äôi má cu Tà đỠhồng và cÆ¡n nóng má»—i chút má»—i gia tăng—Giá» nà y là m gì có bác sÄ©? Tôi nói thầm. Cu Tà khóc ré từng cÆ¡n ngắn…
Tôi gá»i Du không thà nh tiếng, cổ tôi nghẹn cứng. Tôi sắp chế, có lẽ thế.
Bà cụ bên cạnh thức giấc trong tiếng khóc của con tôi. Cụ há»i:
- Em bé sao thế cô?
- Cháu nóng cụ ạ.
- Hồi chiá»u Ä‘i tiểu được rồi mà .
- Dạ, nhưng giỠcháu lại nóng quá.
- Cho uống chút nước.
Tôi lại gá»i Du Æ¡i! Dụ Tiếng gá»i không còn sức đã bay ra ngoà i. Bà cụ nhanh nhẹn đứng lên:
- Dạ cảm ơn cụ.
Du trở và o, đôi mắt mệt má»i. Hai vai Du so lại vì sÆ°Æ¡ng đêm. Tôi nói:
- Anh cho em xin ly nước và cái muỗng.
- Cho con uống hả?
- Dạ.
Tôi đổ từng giá»t nÆ°á»›c nhá» tên đôi môi hồng của cu T×Cáºu bé vẫn không ngừng khóc. Du vá»— vá» con.
Tôi bảo Du:
- Gá»i y tá Ä‘i anh.
Du bấm chuông. Tiếng chuông kéo dà i trong cơn lo sợ của tôi—Một phút sau đó y tá đến:
- Bà cần gì?
- Cháu lại nóng và khóc quá cô ạ.
Cô y tá xoa trán cu Tà rồi lặng lẻ cặp thủy. Tôi theo dõi bà n tay cô, lòng bồn chồn.
- Em nóng đến ba mÆ°Æ¡i chÃn Ä‘á»™ tám.
Tôi kêu :
- Là m sao hả cô?
- Bà để tôi đem em bé vỠphòng cho uống thuốc.
Tôi khóc:
- Du, anh đi theo trong con hộ em. Em sắp chết vì lo sợ quá đây nà y.
Du dìu cho tôi nằm xuống giÆ°á»ng. Chà ng nhăn nhó la tôi:
- Äừng nói nhảm. Em phải cố giữ gìn sức khoẻ để lo cho con chứ.
- Trá»i Æ¡i! Äầu em Ä‘ang căng ra. Mắt em má» Ä‘i, ngÆ°á»i em nhÅ©n nhÆ° sợi bún. Em không còn hÆ¡i sức nữa. Anh qua vá»›i con Ä‘i.
Du bÆ°á»›c ra khá»i cá»a. Tiếng khóc của cu Tà vẫn vang dá»™i trong đầu tôi. Tôi lại thúc thÃt khóc. NÆ°á»›c mắt chả chừng nà o cổ tôi nghẹn thêm chừng đó. Tôi ho từng cÆ¡n. Bà cụ nhìn tôi chép miệng:
- Tá»™i nghiệp. Sanh con so mà không có ngÆ°á»i lá»›n bên cạnh.
Tôi nức nở:
- Mẹ cháu bịnh chứ không thì cũng đến nuôi cháu.
- Cụ bệnh sao cô?
- Cháu không hiểu.
- Tá»i nghiệp.
Tôi mủi lòng ấm ức khóc. Bà cụ khuyên:
- Nè, má»›i sanh mà khóc, hoải váºy không tốt đâu, nÃn Ä‘i cháu, giữ gìn sức khoẻ để lo cho con nữa chứ.
Du và o, lặng lẽ. Tôi chồm dáºy:
- Sao anh?
- Con nằm trong phòng lạnh.
- Nó hết nóng chưa?
- Có lẽ bout, bác sĩ không cho anh và o.
Tôi kêu lên buồn bã:
- Tại sao con mình mới sanh ra đã ốm đau thế nhỉ?
Chả có đứa bé nà o mới sanh ra một ngà y đã bệnh hoạn thế.
Du ngồi xuống giÆ°á»ng cạnh tôi. Vầng trán nhăn lại già nuạ Anh hết vẻ trẻ trung vô trách nhiệm nhÆ° những ngà y chÆ°a có con rồi. Anh thấm thái lòng cha mẹ rồi phải không? Tôi lại khóc! Du nắm bà n tay tôi xoa nhè nhẹ:
- NÃn Ä‘i em. Con sắp khá»i rồi mà khóc gì. Chán ghệ Anh Ä‘Ã n ông vụng vỠđủ thứ thế nà y.
- Em cũng vụng vỠnữa.
Tôi bảo Du:
- Tại em mà con Ä‘au. Em chẳng biết gì hết Du ạ. Em ân háºn quá.
- Ngủ đi em:
Du dá»— tôi. Chà ng châm thuốc hút. Tôi nhắm nghiá»n đôi mắt lại mà vẫn không tà i nà o ngủ được. Tiếng khóc của cu Tà cứ dá»™i trong tôi. Tôi mở mắt nhìn Du.
- Anh từ nà y đừng khen con đẹp nữa nhé.
- Ừ!
- Hồi sáng mấy chị tới thăm mắng anh đó.
- Sao?
- Bảo anh không biết kiêng cá». Con đẹp không được khen chê gì hết.
Du dụi tà n thuốc:
- Con mình đẹp thì mình khen chứ sao em?
- Nhưng các cụ kiêng.
- Thì thôi, từ nay anh không khen con nữa.
- Em cũng thế!
- Váºy ngủ Ä‘i.
- Anh cũng ngủ đi.
- Anh ngồi Ä‘ay thỉnh thoảng chạy qua thăm con. Em ngủ Ä‘i kẻo ốm bây giá».
Tôi nói nhá»:
- Em sợ chết quá Du ạ.
- Anh cũng thế! Chết rồi chẳng ai nuôi con tội nghiệp nó.
Tôi nhắm mắt lại, cố không khóc mà nÆ°á»›c mắt vẫn ứa ra. Tôi để yên không lau. Cố nằm im Du Tưởng tôi ngủ. NhÆ°ng tôi thức chong. Äêm nà y cả hai vợ chồng Ä‘á»u thức chong. Tôi nằm mong trá»i tháºt mau sáng.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|
25-10-2008, 11:19 AM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 2
Vân đến thăm tôi. Vừa thấy cu Tà nó đã reo lên:
- Äẹp trai quá! Giống hệt mẹ chả giống bố tà nà o. Du cÆ°á»i, mắng đùa Vân:
- Chị em cô chỉ giá»i nịnh nhau là không ai bằng.
Vân cÆ°á»i cÆ°á»i:
- Chứ sao, anh đừng có tham lam. Bộ anh thấy cu Tà đẹp trai rồi anh dà nh giống anh đó hả. Còn lâu, em thấy giống chị Châu y hệt.
Du há»i:
- A! Cô nà y khôn ghệ Cô khen con tôi đẹp trai giống hệt chị cô mà cô với chị cô cũng giống nhau nữa. Thà nh ra cô cố tình khoe cô đẹp… trai giống cu Tà đó phải không?
Vân đỠmặt, nó bảo tôi:
- Ông Du nà y em ghét quá. Äừng cho cu Tà giống ông ấy chị Châu ạ.
Rồi nó ghé sát mặt cu T×Hôn lên má thằng bé:
- Mai mốt lớn lên gái theo hà ng tá.
Du nhìn con hãnh diện ra mặt. Chà ng bảo Vân:
- Chứ sao! Con tôi vừa đẹp trai vừa thông minh giống… bố.
Vân loom Dụ Nó gá»i tôi:
- Nè bà Châu, bà ăn cái gì mà sanh con đẹp dữ váºy.
Tôi nhăn mặt:
- Thôi, cho tôi xin Ä‘i. Là m Æ¡n khen nó Ãt thôi.
Má»›i Ä‘au má»™t tráºn đó.
Vân bĩu môi:
- Là m tà ng dữ. Con đẹp ngÆ°á»i ta khen cÅ©ng không cho nữa sao.
- Ờ! Tao kiêng cữ. Con đẹp bao nhiêu phải kiêng cữ bấy nhiêu.
Vân nhảy choi choi:
- Eo Æ¡i! Bà nà y má»›i có má»™t đứa con mà đã cổ hủ quá trá»i váºy. Con mình đẹp thì mình khen chá»› bá»™. Mai mốt em sanh con đẹp em cho khen tá»± do, em khoe con khắt nÆ¡i.
Du há»i:
- Thế nhỡ con xấu thì sao?
- Thì dấu ở trong nhà .
- Cô nà y toà n tÃnh chuyện không.
- Chá»› sao.
- Khôn thế chả ai dám cưới.
- Bộ em cần đó hả.
- Ờ!
- Cái gì á»!
Du cÆ°á»i:
- Không.
Vân nói:
- Váºy mà chị Châu mê được anh kể cÅ©ng lạ.
Tôi cÆ°á»i vá»›i Vân:
- Tao ghét ông ấy lắm, còn lâu mới mê.
Vân nheo mắt:
- Bụng chị xẹp rồi. Bầy giỠtha hồ ăn diện và cua “kép†nhé.
Từ câu nói đùa của Vân tôi chợt nghÄ© đến Äạt. Hình nhÆ° đã lâu lắm rồi tôi chÆ°a há» nghÄ© đến ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đó. Kể từ ngà y ông ta ra Ä‘i. ChÃn tháng mải lo cho những ngà y con chà o Ä‘á»i. ChÃn tháng lặn ngụp vá»›i hạnh phúc và hy vá»ng. Không còn ứơc mÆ¡, không còn xôn xao và mong đợi nữa—Chỉ có tôi, căn nhà , Du và cu Tà quay đạp trong bụng. Và , cho đến hôm nay cu Tà vừa tròn tháng vá»›i những ngà y lo sợ khi con nằm nhà thÆ°Æ¡ng—Vá»›i những cÆ¡n nóng sốt của con. NgÆ°á»i tôi mệt nhoà i. Lòng tôi má»m Ä‘i vì lo lắng rồi. Tôi chẳng còn nghÄ© nổi đến ai ngoà i cu Tà nữa.
Bây giá» Äạt lại đến trong tôi—bởi má»™t câu nói đùa của Vân. Tôi lại nghÄ© đến Äạt—Má»™t thoáng xôn xao buồn trong ánh mắt tôi. Tá»± dÆ°ng tôi nhá»› Äạt.
Vân vá». Tôi dặn Vân:
- Tuần tới tao đem cu Tà vỠkhoe mẹ.
Vân xịu mặt. Äôi mắt nó thoáng buồn:
- Mẹ nhắc chị hoà i. Biết chị sanh mà mẹ đau nên mẹ khóc mãi.
Tôi cay cay đôi mắt vì nhớ mẹ, thương mẹ. Tôi bảo Vân:
- Chịu khó săn sóc mẹ giùm tao Vân nghe, phải sống xa mẹ những ngà y mẹ đau ốm tao cũng khổ lắm. Ước gì đừng có chồng để được vỠnhà ngủ với mẹ thì sướng biết mấy.
Vân dấu đôi mắt lo âu bằng nụ cÆ°á»i:
- Ở nhà với mẹ hoà i thì là m gì có cu Tà đẹp trai thế nà y.
Tôi mỉm cÆ°á»i nhìn sang cu Tà ngoan hiá»n bé bá»ng Ä‘ang quá»› quạng bà n tay xinh nghịch ngợm má»™t mình. Lòng tôi dấy lên má»™t tình cảm má»›i mẻ nhÆ°ng mãnh liệt vô cùng.
Ba tháng biết lẫy, bảy tháng biết bò, chÃn tháng lò dò biết Ä‘i. Cu Tà đúng ba tháng biết lẫy, đúng bảy tháng biết trÆ°á»n quanh giÆ°á»ng—Cu Tà trốn bò. Vân bảo trốn bò cà ng tốt—Trẻ con bò lê bò la dÆ°á»›i đất trông mất vệ sinh.
Tôi cÆ°á»i bảo:
- Con tao biết bò vẫn bò trên giÆ°á»ng. Còn lâu má»›i xuống đất.
Vân cãi:
- Chị chÆ°a đủ kinh nghiệm nuôi con nhé. Các cụ bảo trẻ con phải cho lê la dÆ°á»›i đất má»›i mau cứng cáp—má»›i chÃn tháng biết lò dò chạy chÆ¡i được.
- Thế sao mầy bảo mất vệ sinh?
- Mất vệ sinh là chuyện khác—Còn việc cho con bò chơi dưới đất vẫn phải cho.
- Thôi, xin cộ Cô giữ cháu chả mấy chốc cháu có một bụng giun.
- Chị là m nhÆ° em ở dÆ¡ lắm váºy.
- Biết đâu đó.
Vân cÆ°á»i cÆ°á»i:
- Má»—i tuần Ä‘em cu Tà vá» em giữ cho má»™t ngà y. Em sẽ táºp cho nó đủ thứ hết.
Tôi lÆ°á»m Vân:
- Cháu mới bảy tháng thôi đấy Vân nhé.
Vân nhún vai:
- Con em bảy tháng đã biết ăn phở, ăn bún riêu, ăn bánh cuốn và uống rượu nho, nghe nhạc rồi.
Tôi gáºt đầu:
- Thôi, mà y chá» chừng nà o có con hãy nói. Con tao thì đừng hòng đụng và o. Tao bẻ gẫy răng hế lấy chồng. Vân ngoe nguẩy nói “em thèm và oâ€, bá» vá». Du nhằn tôi:
- Mấy cô mấy cáºu bên nhà má»—i lần ná»±ng cu Tà anh Ä‘au cả ruá»™t.
Tôi giả vá» há»i Du:
- Sao thế anh? Chúng nó cưng con mình mà .
Du bảo:
- Ừ! Cưng nhưng mỗi đứa mi một cái, mỗi đứa đòi bế một tà thằng bé cũng đủ mệt.
Tôi cÆ°á»i, mắng Du:
- An Ãch ká»· quá chừng.
Du không nói nhÆ°ng khó chịu. Lần nà o cÅ©ng thế—Du khó chịu má»—i lần tôi Ä‘em cu Tà vá». Ông bà ngoại chỉ được nhìn phá»›t qua cháu má»™t thoáng thôi—Cu Tà bị các cáºu dà nh nhau, cãi nhau bế bồng không ngá»›t taỵ Tôi cÅ©ng Ä‘Ã nh thất nghiệp đứng nhìn con bị già nh giá»±t hết cô nầy má»™t tà đến cáºu kia mốt tÃ, không dám phản đối sợ chúng nó xỉ vả:
- Bà nà y từ ngà y lấy chồng đến giỠthay đổi trông thấy, lại lây ông Du rồi.
Hoặc:
- Chị nghe lá»i ông Du to nhá» vá» nhà đối xá» vá»›i em út chả… hết mình tà nà o.
- Ôn Du cà ng ngà y cà ng “đầu Ä‘á»™c†chị đến thế à ? Tôi Ä‘Ã nh im lặng. Má»—i lần cu Tà vá» nhà Du cứ phải kè kè má»™t bên con. Vân bé Ä‘i đâu Du theo đó. Vân thÆ°á»ng dụ tôi:
- Hôm nà o chị giả vá» cãi nhau vá»›i ông Dụ Giáºn ông ây và i ngà y Ä‘em cu Tà vỠđây ở cho vui.
Tôi bảo:
- Ừ! Tao cũng đang chỠdịp.
Vân lại năn nỉ:
- Cho em bế cu Tà đi khoe bạn em một chút thôi.
Tôi nói:
- Không được. Mà y lôi nó đến nhà bạn ông Du la tao.
- Chị rủ ông ấy đi chơi, để cu Tà ở nhà cho em giữ ông ấy đâu biết.
- Ông ấy không chịu đâu.
- Chị rủ mà .
- Äể cu Tà ở đây ông ấy xót ruá»™t đâu có yên tâm. Vân xịu mặt. Nó lẩm bẩm rủa Du cù lần, Ãch ká»· và v.v….
Tôi cÆ°á»i. ThÆ°Æ¡ng đám em đứt ruá»™t, thÆ°Æ¡ng Du đứt ruá»™t và thÆ°Æ¡ng con trai tôi đứt ruá»™t—Lòng tôi đầy tình thÆ°Æ¡ng, tim tôi trà n tình cảm, tôi yêu, tôi thÆ°Æ¡ng, tôi hạnh phúc, tôi bao dung, tôi nồng nà n, tôi mê namẹ Tôi không buồn giáºn dá»—i Du má»—i khi cằn nhằn tôi quá chiá»u các em. Du bảo:
- Chúng nó nói gì em cũng nghe. Chúng nó xúi gì em cũng chịu cả.
- Em thương chúng nó.
Tôi nói. Du cáu:
- Em không thương anh à ?
- Em yêu anh.
- Anh và các em, ai hơn trong em.
- Cả anh, cả chúng nó Ä‘á»u tuyệt vá»i trong em.
Du kêu lên chán nản. Tôi kệ Du! Äà n ông gì khó tÃnh kinh khủng. Từ ngà y cu Tà chà o Ä‘á»i Du đâm ra Ãch ká»· khó khăn thế đó chứ. Du Ä‘á» phòng đám em tôi nhÆ° Ä‘á» phòng… kẻ truá»™m. Chà ng cứ sợ chúng nó đến bất ngá» già nh giá»±t cu Tà khiến thằng bé mệt—Du là m nhÆ° má»™t mình Du có con, má»™t mình du có quyá»n vá»›i thằng bé không bằng—Vân hay chá»c tức Dụ Du Ä‘ang bế cu TÃ, nó Ä‘i ngang bẹo má cáºu bé má»™t cái và dá»a cho cu Tà khóc thét lên. Mặt Du hầm ham, vừa dá»— con vừa lÆ°á»m Vân. Tôi đứng ngẩn ngÆ¡ nhìn Du cáu—Nhìn Vân cÆ°á»i khoái chà mà không biết bênh ai, bá» ai. Äà nh cÆ°á»i trừ dá»— con cho yên chuyện.
Cu tà lá»›n tháºt nhanh—Con lên được bảy ký từ lúc con chà o Ä‘á»i đến lúc con tám tháng thì mẹ sút bảy ký từ lúc Ä‘au bụng quằn quại trên bà n sanh cho đến khi con oe oe chà o Ä‘á»i. Mẹ nuôi con thức đêm vất vả. Giấc ngủ pháºp phồng—Ná»a đêm trằn trá»c lo cho con đói bụng, đái dầm, thay tã cho con, đắp má»n, Ä‘uổi muá»—i cho con. Con má»c hai cái răng con nóng bốn mÆ°Æ¡i Ä‘á»™. Mẹ thức trắng ba đêm ngồi nhìn con mê man trong nhà thÆ°Æ¡ng—Khi con khá»i, con quá» quạng đôi tay thÆ¡m mùi sá»a ôm cổ mẹ đòi ăn. Trá»i Æ¡i! Lòng tôi vui nhÆ° ngà y há»™i—Äôi chân tôi má»m nhÅ©n vì sung sÆ°á»›ng đến run ray toà n thân.
Bây giá» má»›i thấy thấm thÃa những ngà y dà i trách nhiệm và bổn pháºn—Thấm thÃa hà ng vain ná»—i lo âu trong cuá»™c sống—Mình hết tuổi ôm búp bê rồi. Bây giá» là ôm con—NghÄ© đến con. Tôi chÃn mùi lo sợ. Du cÅ©ng chÃn mùi lo sợ—NgÆ°á»i tôi gay dá»™c Ä‘i. Hai mắt Du sâu xuống. Äôi vai Du nặng ná». Du miệt mà i là m việc, quên ngà y, quên đêm, quên bạn bè, quên Ä‘Ã n đúm. Chà ng bảo tôi:
- Anh phải kiếm tháºt nhiá»u tiá»n để lo cho con có má»™t cuá»™c sống tháºt đầy đủ và sung sÆ°á»›ng. Äể lo cho em khoẻ mạnh.
Tôi bảo Du:
- Anh hãy nghÄ© đến sức khá»e của anh trÆ°á»›c thì má»›i lo nổi cho em và cho con hoà n toà n hÆ¡n.
Cu Tà đã báºp bẹ gá»i ba, bạ Du dạy con gá»i bằng bố:
- Bố nhé! Con gá»i bố Ä‘i.
Cu Tà toét miệng cÆ°á»i, sá» lên mặt Du nghịch ngợm:
- Ba, Ba.
Tôi nói:
- Cu Tà chỉ biết gá»i ba, không biết gá»i bố.
Du cÆ°á»i:
- Mai mốt anh dạy lại lo gì.
Cu Tà chÃn tháng má»›i biết vịn thà nh giÆ°á»ng lần Ä‘i. Vân bế cu tÃ, cho cáºu bé đứng thá» má»™t mình, cáºu bé ré khóc.
Du nhăn mặt:
- Cô Vân nà y chỉ giá»i phá cháu. Vân thản nhiên nhÆ° không nghe lá»i Dụ Nó há»i tôi:
- Sao chị bảo con chị chÃnh tháng biết lò dò chạy chÆ¡i mà bây giá» chÃn tháng hÆ¡n chÆ°a biết đứng.
Tôi nói:
- Tại cháu má»›i ốm dáºy.
Vân tát khẽ lên má Cu TÃ:
- ChÃn tháng má»›i má»c hai cái răng. Tại giữ con quá má»›i váºy đó.
Tôi bảo Vân:
- Mà y không nghe các cụ bảo trẻ con cà ng má»c răng cháºm, cha mẹ là m ăn má»›i chóng già u đó sao?
Vân nhìn Du cÆ°á»i cÆ°á»i.
- Nè, anh Du, nhỠcu Tà anh chóng già u, mua xe hơi cho em đi ké với nhé.
Du nheo mắt:
- Yên chÃ, nhÆ°ng vá»›i Ä‘iá»u kiện cô đừng phá con tôi cợ Má»—i lần co bế cu Tà đi khoe bạn là tim tôi Ä‘au nhói. Là m việc hết nổi thi là m sao mà già u.
Vân bĩu môi:
- Là m tà ng. Em bế cu Tà có phép của chị Châu chứ bộ.
- Chị Châu cô hơn tôi à ?
- Chứ sao! Anh không phải mang nặng đẻ Ä‘au, anh không có quyá»n bằng chị.
Du cÆ°á»i:
- Anh không mang nặng, anh không đẻ nhÆ°ng anh cÅ©ng… Ä‘au y nhÆ° chị Châu váºy.
Tôi nhìn Du:
- Anh xạo vừa vừa thôi nghe. Nhìn em rên vì Ä‘au bụng anh cÆ°á»i toe trêu em hoà i.
Du cãi:
- Lúc em và o phòng san hem la đến nỗi tim anh muốn nhảy ra ngoà i.
Cu Tà thấy Vân xách và chá»±c vá», cáºu bé Ä‘eo theo, Vân cÆ°á»i:
- Cho em bế cu Tà đi đêm nhà bạn em một lát chị Châu nghe.
Du cau mặt. Tôi nháy Vân:
- Thôi đi, ông Du đang khó chịu kìa.
- Kệ Ông ây, bơ đi.
- Mà y là m như cu Tà là con riêng của tao ấy.
Vân hôn cu TÃ:
- Thôi, ở nhà dì vá»â€”Oâng bố cu Tà cái mặt khó thÆ°Æ¡ng quá chừng.
Tôi Ä‘Æ°a Vân ra cá»a—Nó bảo Du:
- Anh Du nà y, mai mốt em thuê ngÆ°á»i tá»›i bắt cóc cu Tà cho anh biết mặt.
Du nói:
- Thách cô đấy.
- Ừ! ChỠxem!
- Vân ác thế là m sao có chồng hở Vân?
Du trêu. Vân bĩu môi:
- Em không thèm lấy chồng. Lấy chồng khổ thấy mồ—NhÆ° bà Châu—NgÆ°á»i gầy khô nhÆ° con mắm!
Du nhìn tôi, ánh mắt chà ng tháºt buồn—Vân vá» rồi Du bảo tôi:
- Em chịu khó uống thuốc bổ hà ng ngà y cho khá»e em nhé. Có dịp, anh Ä‘Æ°a em và con Ä‘i Äà Lạt dưỡng sức. Tôi ngồi xuống cạnh Du, ôm vai chà ng nói nhá»:
- Chả cần phải Ä‘i Äà Lạt. Em ở cạnh anh và con không buồn phiá»n, không lo nghÄ©, anh khoẻ mạnh, con ăn chÆ¡i mau lá»›n là em lên cân liá»n.
Du hôn tôi, tháºt nhẹ lên môi. Tôi hôn trở lại Du, nhẹ nhà ng lên má. Chúng tôi nhìn nhau cÆ°á»i roan rà ng.
Từ ngà y có cu Tà chúng tôi Ãt cãi nhau—rất Ãt, hoặc chỉ má»™t và i lần, rồi thôi. Du khéo nhịn và tôi cÅ©ng bắt đầu đầm tÃnh—Không hay giáºn há»n và buồn bá»±c nhÆ° những ngà y trÆ°á»›c nữa. Nhá» cu TÃ, tôi tìm lại được những ngà y hạnh phúc tưởng đã qua Ä‘i—Nhá»› cu TÃ, Du chăm chỉ ở nhà , giúp tôi những việc nho nhá» cho tôi đỡ mệt, trêu cu Tà toét miệng cÆ°á»i cho tôi vui.
Cứ nhÆ° thế, chúng tôi sống bên nhau, chăm chú cho cục cÆ°ng khoẻ mạnh hồng hà o. Cứ nhÆ° thế tôi vùi đầu và o bổn pháºn và công việc. Tôi quên Ä‘i, đôi lúc tôi quên cả Dụ Tôi chỉ biết có cu T×Du thÆ°á»ng cằn nhằn tôi:
- Em không công bằng chút nà o—Từ ngà y có con, em “quên†anh.
Tôi cÆ°á»i:
- Em thương con là em yêu anh, còn muốn gì nữa.
Du nói:
- Nếu yêu anh thì em phải yêu em nữa. Nhìn xem, má»›i có má»™t con mà ngÆ°á»i gầy đét.
Tôi bảo:
- Em mất sức vì sanh cu Tà khó khăn lại thêm anh chà ng Ä‘au ốm từ ngà y lá»t lòng mẹ. Từng đó chuyện là m sao em máºp cho nổi chứ.
- Uống thuốc là máºp liá»n.
Tôi so vai, le lưỡi:
- Nhưng… em sợ.
Du nhăn mặt:
- Em lÆ°á»i nhÆ° hủi—LÆ°á»i thế ngÆ°á»i gầy đét cÅ©ng phải.
Tôi cÆ°á»i bảo Du:
- Gầy đẹp anh. Vân nó bảo “mốt†bây giỠcô nà o cũng gầy đét.
Du bĩu môi:
- Bây giỠem theo “mốt†chứ không theo chồng nữa nhỉ?
Tôi ôm cổ Du, mắng đùa:
- Anh có con rồi mà còn hÆ° ghê, ghen… đủ thứ hết. Con Vân nó cÆ°á»i anh đấy.
Du cau có:
- Anh khổ vì đám em của em, gì em cũng nghe, còn anh nói em giả vỠkhông hiểu.
Tôi cÆ°á»i:
- Thảo nà o con Vân nó cứ xúi em giáºn anh vá» nhà ở cÅ©ng phải. Anh ghét chúng nó nên chúng nó đâu có Æ°a anh. Anh là m “mất cảm tình†của chúng nó là anh thiệt, chúng nó phá anh bằng thÃch.
Du yếu ớt:
- Anh đâu có ghét chúng nó. Chỉ tại chúng nó hay đùa quá đáng khiến anh bực.
Tôi nheo mắt trêu:
- Từ nay em bế cu Tà vỠnhà một mình, anh đừng theo em thì đỡ bực mình.
Du kêu ầm lên:
- Trá»i Æ¡i! Không có tôi để chúng nó “hà nh†thằng bé mệt đừ ấy à ? Có mặt tôi mà thằng bé còn khổ sở vì các dì, các cáºu dà nh giá»±t. Äó là nể tình tôi lắm đấy.
Tôi phì cÆ°á»i—Du là m nhÆ° không có Du là mấy đứa em tôi “ăn thịt†cu Tà không bằng. Tại Du khó tÃnh, Ãch ká»· cau có thế nên các em tôi má»›i chá»c tức Du, cho Du thở ngắn thở dà i, cho Du vất vả kè kè má»™t bên cục cÆ°ng. Vân thÆ°á»ng bÄ©u môi má»—i lần Du khó chịu vá»›i nó:
- Anh là m như mỗi mình anh có con không bằng. Em chả thèm rớ tới thì đừng trách em không thương cháu.
Du cÆ°á»i tỉnh bÆ¡ bảo Vân:
- Cô thương cháu thì cám ơn, nhưng xin cco đừng đem cháu đi nắng gió đẻ khoe bạn bè, tội nghiệp cháu còn bé.
- Con đẹp ngÆ°á»i ta má»›i Ä‘em khoe chá»›, xấu thì còn lâu em má»›i năn nỉ.
Vân cáu. Du thản nhiên:
- Ờ! Con tôi đứa nà o cũng đẹp như nhau cả nên tôi phải giữ trước.
Vân quay đi, ngún nguẩy. Nó thỠvới tôi:
- Từ nay có mặt ông Due m không thèm mi mi cu TÃ.
Tôi cÆ°á»i, nói theo Vân:
- Ừ! Ông ấy cà ng ngà y cà ng khó tÃnh nhÆ° bà cô già đôi lúc tao phát bá»±c.
Vân lại xúi:
- Chị cãi nhau với ông ấy đi vỠđây ở một tuần.
Tôi lại hứa! Chẳng biết lần thứ mấy mÆ°Æ¡i tôi hứa vá»›i nó Ä‘em cu Tà vá» nhà rồi. Nhiá»u khi cÅ©ng tìm cách cãi nhau vá»›i Du—Giả bá»™ vùng vằng giáºn Du thế nhÆ°ng Du vừa khéo nhịn lại vừa khéo dá»—, tôi không giáºn lâu được. Mà , cãi nhau khổ lắm, giáºn nhau lại cà ng khổ hÆ¡n—Cả tôi, cả Du, cả cu Tà bé bá»ng ngoan hiá»n—Giáºn nhau đến mấy lúc nhìn con cÆ°á»i toe toét, táºp nói bi bô là bao nhiêu giáºn há»n bay biến, là bao nhiêu cãi vã trôi theo, hai ánh mắt cùng nhìn và o con, hai tâm hồn cùng dồn và o con. Tôi nâng niu cu Tà nhÆ° nâng niu má»™t báu váºt. Du yêu con hÆ¡n yêu vợ, yêu ngÆ°á»i thân. Tôi sợ đủ thứ sợ vu vÆ¡, sợ từ hạt bụi vô hình bám và o thân thể thÆ¡m mùi sữa của con tôi. Tôi chăm con bằng cả đầu óc, cả tâm hồn. Tôi chăm con từ sáng sá»›m cho đến chiá»u tối, từ giấc ngủ ban đêm cho đến giấc ngủ ban ngà y. Mẹ lôi thôi cho con gá»n gà ng. Mẹ đầu tóc biếng chải, móng tay lÆ°á»i giÅ©a cho con thÆ¡m tho mát mẻ. Mẹ á»m đâu bệnh hoạn cho con khoẻ mạnh hồng hà o—Mẹ sút ký cho con lên ký—Tôi chăm chút cho má»™t đứa con bằng ngÆ°á»i khác chăm mÆ°á»i đứa. Mấy bà cô, bà thÃm vẫn “mắng†chúng tôi.
- Cho nó xuống đất lê la cà ng mau biết Ä‘i, bế ẵm chăm chút hoà i váºy con má»m èo cho coi.
Tôi dạ dạ, vâng vâng cho các cô, các thÃm, các bác vui lòng, song, vẫn không đủ can đảm thả con xuống đất. Tôi sợ từng hạt cát là m xấu xà bà n chân con tôi, sợ bụi bặm bám lên là n da hồng mÆ¡n mởn của con tôi. Ôi! Suốt ngà y tôi mang niá»m lo sợ nhÆ° thế đó. Hai tráºn ốm của cu Tà đã khiến tôi mệt nhoà i nhÆ° thế đó. TrÆ°á»›c kia tôi không nghÄ© được sẽ có má»™t ngà y tôi biến đổi nhÆ° hôm nay.
Cu Tà mÆ°á»i tháng vẫn chÆ°a biết đứng má»™t mình. Tay vẫn phải vịn thà nh giÆ°á»ng dò bÆ°á»›c. Cu Tà nhõng nhẽo hÆ¡n má»™t chút từ ngà y cu Tà nứt hai cái răng. Tôi ghi trong nháºt ký: ChÃn tháng rưỡi con má»c hai cái răng cá»a, kho con cÆ°á»i, hai cái răng non khoe ra tháºt xinh. Con nằm nhà thÆ°Æ¡ng mÆ°á»i ngà y vì nóng sốt—Vì hai cái răng là m nÅ©ng không thèm ra—Mẹ lo cuống, lo cuồng. Mẹ khổ sở héo hắt. Mẹ lê la trong nhà thÆ°Æ¡ng nuôi con. Những ngÆ°á»i mẹ chung quanh không ai trẻ nhÆ° mẹ—Há» cÆ°á»i mẹ con nÃt—Con nÃt nuôi con chả biết gì—Má»c hai cái răng mà mẹ lo đến chảy cả máu mắt. Mẹ thức trắng ba đêm trông cho con và o nÆ°á»›c biển. Mẹ là m quen những bà mẹ nuôi con Ä‘au ốm trong ấy để rút tỉa thêm kinh nghiệm vá» chăm chút cho hoà n hảo hÆ¡n. Äó là tất cả những Ä‘iá»u mà trÆ°á»›c ngà y con ra chà o Ä‘á»i mẹ không nghÄ© đến, mẹ không hiểu được, mẹ chả ngá»â€¦
Má»™t tuần sau cu Tà má»c thêm má»™t cái răng trên. Khi cu Tà cÆ°á»i, thêm má»™t cái răng non khoe ra. Du trêu con.
- Con hết “thơ ngây†rồi con ạ.
Tôi cÆ°á»i, mi lên vầng trán cao của cu TÃ, dạy con gá»i tiếng mẹ đầu tiên, cu Tà nhìn miệng tôi bắt chÆ°á»›c, báºp bẹ mãi không thà nh câu. Du cÆ°á»i bảo:
- Thôi, con gá»i Ba Ba váºy.
Cu Tà nhoẻn miệng cÆ°á»i. Nó xà đến bên Du gá»i Ba, Ba rà nh rá»t. Du nheo mắt vá»›i tôi:
- Thấy chưa! Lúc nà o cu Tà cũng thương anh hơn thương em.
Tôi bảo Du:
- Ừ! Từ nay, anh ở nhà nuôi con Ä‘i, em Ä‘i là m nuôi anh váºy.
- Ai thèm mướn em.
Du nói. Tôi vên mặt:
- Em trẻ trung thế nà y thiếu gì ngÆ°á»i mÆ°á»›n.
- MÆ°á»›n vá» mất công ngÆ°á»i ta lo thuốc cho em à ? Sao anh mắc cỡ giùm em quá.
Du nhắc đến cái gầy của tôi dai dẳng má»™t cách khó chịu. Lúc nà o cÅ©ng “xỉ vả†tôi không biết giữ gìn sức khoẻ, không chịu ăn uống đầy đủ. Du là m nhÆ° tôi thiếu ăn không bằng. Tôi lÆ°á»i chăm tôi nhÆ° hủi, nhÆ°ng tôi siêng chăm con tôi quá nhiá»u. Tôi lÆ°á»i chăm cả Du nên những buổi sáng Ä‘i là m, Du dáºy má»™t mình lỉnh kỉnh sá»a soạn, tôi nằm lÆ°á»i biếng bên cạnh con. ThÆ°Æ¡ng Du quá chừng mà vẫn không dáºy nổi. Buổi trÆ°a, buổi chiá»u cÅ©ng thế. Tôi Ãt thì giá» chăm chút Du, tá»™i nghiệp cho Du ghệ Sợ tôi mệt, Du cÅ©ng không nỡ đánh thức tôi dáºy. Sợ tôi mệt, Du rón rén, nhẹ nhà ng không gây tiếng Ä‘á»™ng cho tôi ngủ ngon giấc. Tôi quên hôn Du má»—i buổi sáng sá»›m, má»—i buổi tối, buổi chiá»u. NhÆ°ng Du thì không bao giá» quên nhắc tôi uống thuốc, quên cằn nhằn tôi gầy yếu xác xợ Du bảo tôi:
- Nhìn em anh ghét quá đi mất.
Tôi há»i:
- Gì ghét? Em sanh cu Tà ngoan ngoãn đẹp đẽ cho anh, còn muốn gì nữa.
- Muốn em máºp ú máºp ù cho anh.
- Tham lắm!
Tôi mắng Dụ Du nhăn mặt:
- Em cố tình theo “mốt†để chá»c tức anh đấy hả?
- Biết là m sao cho máºp bây giá»?
- Chịu khó uống thuốc bổ, ăn cÆ¡m tháºt nhiá»u.
- Anh là m như em cố tình nhịn đói không bằng.
- Chứ không à , em nghe lá»i cô Vân theo “mốtâ€. Cố tình nhịn đói cho gầy ngÆ°á»i Ä‘i. Mốt Ä‘au chẳng thấy, anh chỉ thấy trong nhà có bá»™ xÆ°Æ¡ng sÆ°á»n Ä‘i qua Ä‘i lại trông tháºt chÆ°á»›ng mắt.
Tôi kêu:
- Anh lại đổ báºy rồi. Sao anh ác cảm vá»›i con Vân thế? Bá»™ em con nÃt hay sao mà em nghe lá»i nó, hả?
Du thản nhiên quay ra hút thuốc. Khi thấy tôi sắp giáºn Du thÆ°á»ng có cá» chỉ thản nhiên đó—Má»™t thản nhiên tháºt đáng ghét. Tôi vùng vằng gây thà nh những tiếng Ä‘á»™ng khó chịu. Du ra trêu cu Tà cho cu Tà ré khóc, rồi lại cÆ°á»i toẹ Nhìn nụ cÆ°á»i ngây ngô khá» dại của con, tôi cÆ°á»i theo, những tức tối cÅ©ng bay theo mất.
Ba bảo Dux in nghÄ© thÆ°á»ng niên Ä‘Æ°a tôi lên Äà Lạt thăm cô Trâm—Cô ruá»™t tôi—Nằm nhà thÆ°Æ¡ng vì mổ ruá»™t dá»± Nhân tiên cho tôi nghỉ ngÆ¡i, thay đôi không kh×Dạo nà y tôi xanh mét nhÆ° ngÆ°á»i hết máu. Tôi nhõng nhẽo:
- Ba mẹ đi nữa cho con đi theo. Cả nhà lên đó dưỡng sức.
Ba lắc đầu:
- Ba già rồi, mệt má»i chẳng muốn Ä‘i đâu, me Ä‘au nằm má»™t chá»—, Ä‘i là m sao được. Hai vợ chồng lên đó thăm cô, Ä‘em theo cu Tà vỠđây các dì, các cáºu trông cho.
Tụi con nÃt reo lên:
- Em giữ cu Tà sạch sẽ nhất—Äể em trông giùm.
- Tối em ngủ vá»›i cu TÃ, em thÃch ngủ lắm.
Vân nháy tôi:
- Hai ông bà cứ Ä‘i hưởng tuần trăng máºt luôn Ä‘i. Hôm vá» cu Tà sẽ lá»›n nhÆ° thổi cho mà coi. Em chăm thì nhất. Tôi cÆ°á»i thầm nhìn mặt Du nhăn nhó khổ sở. TrÆ°á»›c mặt Ba, Du “nhịn†má»™t cách khó khăn. Vân được thế, nói ngon là nh:
- Em mà giữ cu Tà má»™t tuần là nó biết chạy lon ton, biết gá»i cô, chú ba, mẹ loạn xá ngầu. Thôi, sá»a soạn mai Ä‘em cu Tà lại đây ngay Ä‘i. Tối em ru nó ngủ chá» Không ngủ ăn noon liá»n.
Tôi cấu Vân:
- Thôi, phá vừa chứ. Mà y không thấy mặt ông Du cái bị đó sao?
Vân cÆ°á»i, nheo mắt:
- Phá ông ấy “đau khổ†cho bõ ghét. Có mỗi đứa con mà là m tà ng dữ.
Tôi cÆ°á»i, nhìn tụi em, nhìn Du—Vẫn chẳng biết bênh ai, bá» ai.
Du không xin được phép thÆ°á»ng niên nhÆ° má»i năm.
Äiá»u đó khiến tôi Du buồn, và cả tôi cÅ©ng buồn nữa. Du bảo tôi:
- Em Ä‘i Äà Lạt má»™t mình nhé, lên đó ở nhà cô má»™t tuần hay ná»a tháng gì cÅ©ng được. Bao giá» hồng hà o khoẻ mạnh hãy vá».
Tôi phụng phịu:
- Thôi, em chả đi đâu. Không có anh buồn chết.
- Äâu có được, em gầy nhÆ° bá»™ xÆ°Æ¡ng khô, xấu xà quá. Coi chừng anh… lấy vợ bé à .
Du đùa. Tôi bĩu môi:
- Em cầu, chỉ cần nghe anh… vá»› vỉn vá»›i nhá» nà o má»™t tà ti thôi, em bế con vỠở vá»›i Ba mẹ cho anh tá»± do liá»n.
- Tháºt nhé!
Tôi gáºt đầu.
- Tháºt chứ.
- Em hứa đi.
- Hứa đó.
- Hứa khÆ¡i khÆ¡i váºy sao?
Tôi cấu Du:
- Anh muốn em phải là m gì nữa?
- Chưa gì mặt đã như cái bị, ai mà dám.
Tôi lÆ°á»m Du, ngúng nguẩy. Du cÆ°á»i hiá»n là nh, chà ng ôm tôi.
- Anh già rồi, bây giỠchỉ biết có vợ đẹp con ngoan thôi.
- Ai mà tin anh nổi.
- Tháºt đó.
- Xạo.
- Muốn anh thỠkhông?
- Muốn.
Du tát lên má tôi:
- Anh không thá»â€”Äà n ông Ä‘Ã ng hoà ng không bao giá» thá» cả.
- Váºy là m sao em tin anh?
- Anh hứa thôi.
- Hứa đi.
Du Hôn lên môi tôi:
- Anh chỉ yêu em, chỉ thương một mình em và con.
Tôi hôn lại Du, cÆ°á»i cảm Ä‘á»™ng:
- Em cũng chỉ yêu, chỉ thương một mình anh và con.
- Em bằng lòng lên Äà Lạt thăm cô má»™t mình nhé.
Tôi chớp đôi mắt:
- Có cu Tà đi chung với em không?
- Con nhá» xÃu Ä‘i gì được.
- Thôi…
- Sao nữa?
- Má»™t mình em Ä‘i buồn chết ngÆ°á»i.
Du cÆ°á»i, chà ng dá»— tôi:
- Chịu khó lên thăm cô há» ba mẹ Ä‘i em. Vá»›i lại dạo nà y em vừa gầy vừa xanh mét. Lên đó thay đổi không khà má»™t thá»i gian cho khoẻ. Anh tiếc không được nghỉ Ä‘Æ°a em Ä‘i. Chá»› không, chúng mình lại được sống thêm má»™t tuần trăng máºt má»›i…
Tôi cÆ°á»i, nghÄ© đến những ngà y má»›i lấy nhau tuyệt vá»i hạnh phúc, lòng tôi rá»™n rà ng, tim tôi nao nức, má tôi du hồng, môi Du tình tứ, mắt Du Ä‘a tình. Tôi ôm cổ Du, hôn chà ng say đắm, Du hôn trả tôi, thêm chất ngất Ä‘am mệ Tôi ngả ngÆ°á»i xuống giÆ°á»ng, nghẹn thở. Du thì thầm lên má tôi:
- Mình có thêm một đứa con nữa nhé em.
Tôi ngồi nhá»m dáºy. Má»›i có má»™t đứa con tôi đã lao Ä‘ao khổ sở vì lo lắng—Äầu óc tôi đã mịt má», thân thể tôi gầy dá»™c rồi—Thêm má»™t đứa con nữa chắc tôi chết sá»›m. Các em nhăn nhó thế diá»…u tôi.
- Gì mà mắn con đến thế. Mỗi năm mốt đứa chẳng mấy chốc chị thà nh bà cu.
Mẹ cũng khuyên tôi:
- Hai năm sanh một đứa cho khoẻ con ạ. Mà y gầy yếu quá sanh năm một không lo nổi đâu.
Vân thì dặn tôi:
- Mốt bây giá» ngÆ°á»i ta chỉ sanh má»™t đứa con thôi. Sanh sồn sồn má»—i năm má»™t cu Tà là quê lắm đó nghe bà . Bạn bè cÅ©ng dặn:
- Äợi cu Tà bốn tuổi hãy sanh thêm má»™t đứa nữa. Mà y sanh liá»n liá»n, tối tăm mặt mÅ©i, già xấu Ä‘i thế nà o ông Du cÅ©ng sanh táºt có vợ bé.
Tôi vuốt lại mái tóc, phì cÆ°á»i vá»›i những dặn dò ân cần của đám em và bạn bè. Du ngạc nhiên kéo tay tôi:
- Gì cÆ°á»i váºy?
- Em sợ sanh thấy mồ.
Du nói:
- NhÆ°ng anh thÃch có nhiá»u con.
- Nhiá»u con tụi nó cÆ°á»i mình.
Du ngẩn ngÆ°á»i:
- Sao lại cÆ°á»i?
- Nó chê mình nhà quê—mốt bây giỠchỉ có một đứa con để dắt đi dạo phố khoe con thôi.
Du thở ra:
- Lại mốt cô Vân phải không?
Tôi nhăn mặt:
- Cái gì anh cũng đổ cho cô Vân. Cả bạn bè em cũng nói thế nữa chứ bộ.
Du ngồi nhổm dáºy. Tôi áp má và o tay Du:
- Giáºn em đấy à ?
- Bà n tiếp chuyện Ä‘i Äà Lạt.
Du nói. Tôi cÆ°á»i:
- Anh tiếp tục đi.
- Anh muốn em lên Äà Lạt Ãt nhất là má»™t tuần. Và khi vá» em phải máºp lên năm ký cho anh. Má em phải hồng hÆ¡n đánh phấn, môi em phải tÆ°Æ¡i hÆ¡n thoa son.
Tôi nheo mắt há»i Du:
- Anh ra lệnh cho em đấy à ?
- Ừ.
- Nhỡ em ở Äà Lạt vá» em lại sút thêm mấy ký vì buồn, mắt quầng vì nhá»› anh không ngủ được, má môi tái ngắt vì lạnh, vì nhá»› con thì anh nghÄ© sao?
- Vô lý.
Du gắt. Tôi nói:
- Có lý lắm chứ. Em chỉ vui, chỉ khoẻ mạnh khi được ở gần anh và được chăm sóc con mà thôi.
- Thế em không thÃch Ä‘i Äà Lạt à ?
Du há»i tôi cÆ°á»i:
- Ừ!
- Sao ngà y xÆ°a em vẫn thÆ°á»ng ao Æ°á»›c lên đó nghÄ© mát.
- Bây giá» cÅ©ng vẫn váºy.
- Tại sao có dịp em không đi?
- Tại không có anh và con em buồn.
Du cÆ°á»i, chà ng bảo tôi:
- Châm cho anh một điếu thuốc.
Tôi châm cho Dụ Du nói đùa:
- Anh cho phép em kiếm một ông bồ để đi chơi cho vui. Chịu không?
Tôi trêu Du:
- Tháºt nhé.
- Tháºt.
- Cấm ghen.
- Anh cho phép mà .
Tôi đứng dáºy:
- Váºy thì em chịu gấp. Bao giá» cho em Ä‘i.
- Hết nhớ chồng, nhớ con rồi à !
Du há»i tôi lắc đầu:
- Hết rồi. Lên Äà Lạt chÆ¡i vá»›i bồ tuyệt hÆ¡n.
- Nà y, đừng có nham nhỡ.
Du gắt, tôi tỉnh bơ.
- Anh chẳng rút lại lá»i hứa được đâu.
- Anh hứa gì?
- Hứa cho em đi chơi với bồ đó.
- Nói báºy bạ.
Tôi nheo mắt:
- Em sá»a soạn quần áo nhé. Mai em Ä‘i.
Du cau mặt:
- Tối nay mình vá» ba, mẹ tÃnh lại đã.
Tôi cÆ°á»i cÆ°á»i:
- Anh tÃnh em vẫn Ä‘i. Thèm Äà Lạt lắm rồi.
Du kéo tay tôi đau điếng. Tôi hét lên, vang nhà . Du mắng.
- Khẽ cho con ngủ.
Tôi nhìn và o nôi. Cu Tà đã dáºy, đôi mắt tròn xoe Ä‘en nhÆ° hai hạt nhãn. Tôi chạy bổ đến dÆ¡ tay bế cu Tà lên—Cáºu bé nhoẻn miệng cÆ°á»i. Tôi hôn lên má cu TÃ. Mùi sữa và mùi con lồng và o mÅ©i tôi quen thuá»™c và thân thÃch lạ lùng.
|
25-10-2008, 11:20 AM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 3
Không để cho Du kịp nói . Toi dà nh nói trước với ba:
- Anh Du không được nghỉ phép, ba ạ, con Ä‘i Äà Lạt má»™t mình.
Ba nhÃu mà y nhìn tôi:
- Có nên không?
- Anh Du bảo thế đó ạ.
Du chen và o:
- Châu gầy và xanh quá. Con muốn Châu lên Äà Lạt thăm cô, tiện thể nghỉ ngÆ¡i Ãt ngà y cho khoẻ.
Ba gáºt gù:
- Thế Du không nghỉ được ngà y nà o hết à ?
- ThÆ°a không, năm nay há» cúp phép thÆ°á»ng niên.
- Phiá»n nhỉ?
Ba nói, và ông gá»i Vân. Vân chạy ùa và o. Ba há»i:
- Vân có muốn Ä‘i Äà Lạt vá»›i chị Châu không?
Vân reo lên thÃch thú lẫn ngạc nhiên:
- Dạ, muốn lắm ba ạ.
Rồi nó nhìn Du dò há»i:
- Có Du đi không chị Châu?
Tôi lắc đầu. Vân hét lên, nó ôm cứng cổ tôi:
- NhÆ° thế lại còn tuyệt hÆ¡n nữa. Anh Du ở nhà chăm con là phải lắm. Thả cho chị Châu là m con gái má»™t thá»i gian.
Ba nghiêm mặt, mắng Vân:
- Mà y, nhảm nhà vừa chứ. Hai đứa lên đó ở nhà cô, nghe lá»i cô tuyệt đối nhé. Không được dắt dÃu nhau Ä‘i chÆ¡i tối ngà y, tao sẽ viết thÆ¡ lên dặn cô trông chừng hai đứa cẩn tháºn. Vân rủ chị Ä‘i chÆ¡i nhiá»u vá» ba Ä‘áºp đó.
Vân chùn vai, le lưỡi, nó nhìn Du nháy mắt:
- Anh Du nghe mát lòng mát dạ nhỉ?
Du cố là m ra vẻ nghiêm trang trÆ°á»›c mặt ba, nhÆ°ng tôi Ä‘oán Du ấm ức lắm. Có con Vân Ä‘i chung Du lại lo tôi Ä‘Ã n đúm vá»›i nó, quen tùm lum. Tôi cÆ°á»i, nắm nhẹ bà n tay Du vá»— vá»:
- Yên trÃ, em ở nhà cô chỉ ăn và ngủ, ngủ rồi ăn thôi. Má»™t tuần em vá» sẽ máºp tròn cho anh thÃch.
Vân nhà nhảnh:
- Ba nói anh Du đến trÆ°á»ng xin phép cho con nghỉ há»c má»™t tuần ba nghe.
Ba gáºt gù:
- Tôi đã nghÄ© đến chuyện đó, khá»i cần cô thắct mắc. Rồi ba dặn tôi vá»›i Vân đủ Ä‘iá»u, đủ thứ. Du ngồi nghe chắc cÅ©ng hà i lòng và yên tâm. Ba còn kèm theo má»™t bức thÆ° cho cô Trâm, giữ tôi vá»›i Vân nhÆ° giữ mốt đứa trẻ. Trên Ä‘Æ°á»ng vá», tôi bảo Du:
- Äi Äà Lạt nghỉ mát theo chÆ°Æ¡ng trình của ba thà em ở nhà còn thÃch hÆ¡n.
Du nhăn:
- Äừng có trẻ con, em mà có cô Vân Ä‘i theo đố khá»i không Ä‘i chÆ¡i suốt ngà y.
Tôi cÆ°á»i nhá»:
- Anh nói cho em Ä‘i nghỉ mát, Ä‘i dưỡng sức, váºy mà lo cho em Ä‘i chÆ¡i là sao. Nghỉ mát dưỡng sức gì kỳ cục váºy.
Du nói:
- Em lên đó mục Ä‘Ãch chÃnh là thâm cô Trâm.
- Em có quên Ä‘iá»u đó đâu.
Dui m lặng. Khó mà hiểu nổi Du đang nghĩ gì trong đầu.
Vân sá»a soạn cho chuyến Ä‘i Äà Lạt thất ồn à o. Nà o quần, nà o áo, nà o giấy phép, và xách, khăn quà ng, cứ loạn cả lên. Tôi Ä‘iên đầu vì nó. Cứ thỉnh thoảng Vân lại cằn nhằn tôi.
- Trá»i Æ¡i! Lên Äà Lạt mà chị Ä‘em bá»™ đồ nhà quê nà y đó hả? Măng tô đâu? Không có măng tô là m sao Ä‘i dạo?
Tôi bảo Vân:
- Tao hết thá»i rồi. Có chồng, có con còn diện vá»›i ai nữa mà theo mốt.
Vân nhăn nhó:
- Chị nói váºy đâu có được. Ngà n năm má»™t thuở ông Du má»›i lãnh nhiệm vụ Ở nhà trông con cho chị Ä‘i bay bÆ°á»›m mà lè phè thế phà cả lòng tốt của anh Du Ä‘i. Tôi Ä‘Ã nh chiá»u Vân. Buổi tối bắt Du Ä‘Æ°a đến nhà HÆ°Æ¡ng mượn cái áo choà ng lạnh. HÆ°Æ¡ng Ä‘i Äà Lạt liên miên nên áo choà ng của nó cứ thay đổi liá»n liá»n, đủ mà u, đủ kiểu. Khi tôi nói ý định của tôi cho HÆ°Æ¡ng nghe, nó lôi xệch tôi và o tủ áo:
- Tha hồ cho mà y chá»n. Ão tao hợp thá»i trang nhất Sà igòn.
Tôi cÆ°á»i. Mượn HÆ°Æ¡ng cái măng tô mà u và ng úa. Tôi há»i HÆ°Æ¡ng:
- Qùa Äà Lạt mà y thÃch gì tao mua cho.
- Hoa hồng nhung tháºt Ä‘á».
- VỠSà igòn liệu có héo không?
- Khéo giữ thì không héo.
Tôi nhăn mặt.
- Sợ tao giữ không nổi phà công. Thôi, để vỠđến Sà igòn tao ra Nguyễn Huệ mua tặng mà y một chục cho chắc ăn.
Hương bĩu môi:
- Tao thèm và o mua ở Nguyá»…n Huệ. Mà y chịu khó Ä‘em được từ Äà Lạt vá» cho tao má»›i quà chứ. Hồng Nguyá»…n Huệ tuần nà o anh chà ng Huấn chả vác tá»›i. Cắm được má»™t ngà y là héo quăn.
Tôi cÆ°á»i, nheo mắt:
- Ê! Huấn nà o váºy.
Hương nhà nhảnh:
- Bồ tao.
- Chừng nà o đám cưới?
- Còn lâu. Äã há»i đâu mà cÆ°á»›i.
- Hắn là m “nghỠngỗng†gì?
- Dược sÄ©, sắp ra trÆ°á»ng.
Tôi nhún vai:
- NghỠchết đói.
- Nghá»â€¦ lÃnh nhÆ° ông Du có chết đói không?
- Sức mấy. Ông Du lÃnh văn nghệ, lÃnh… văn chÆ°Æ¡ng, còn lâu má»›i chết đói.
HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i, nó ôm vai tôi xuống cầu thang:
- Dạo nà y ông bà hạnh phúc quá, quên hết cả bạn bè.
Tôi vỗ lên vai Hương:
- Tao báºn rá»™n con cái nên chả đến đứa nà o được, nhÆ°ng bạn bè vẫn nhá»› chứ quên sao được mà quên.
HÆ°Æ¡ng ghé sát vai tôi, nói nho nhá», tinh quái:
- Lên Äà Lạt có gặp “ông bạn già †nói tao gởi lá»i thăm nhé!
Tôi ngẩn ngÆ°á»i! Tôi đã quên ká»· niêm rồi! Tôi đã quên Äà Lạt rồi—sao HÆ°Æ¡ng còn nhắc là m gì thế. Tôi ngẩn ngÆ°á»i! Lòng tôi thất hoang mang—Ká»· niệm thức tỉnh. Sau má»™t giấc ngủ dà i. Ká»· niệm lại thức tỉnh, lại thôi thúc. Tôi nhắm mắt—Ká»· niệm vẫn thức tỉnh. HÆ°Æ¡ng đẩy tôi ngồi xuống ghế, bên cạnh Dụ Du buông tá» báo, há»i tôi:
- Xong chÆ°a em?
Tôi gáºt đầu. HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i lá»›n vá»›i Du:
- Anh coi chừng Châu. Nó ghê lắm đó.
Du cÆ°á»i:
- Sao ghê, Hương?
- Anh dám để nó Ä‘i Äà Lạt má»™t mình, không sợ con trai Äà Lạt “bắt cóc†sao? Gái má»™t con trông mòn con mắt thế kia—Nguy hiểm lắm.
Tôi lÆ°á»m HÆ°Æ¡ng.
- TÃnh phá hoại gia cang nhà tôi hay sao thế bạn?
Hương tỉnh bơ:
- Mà y nổi tiếng đa tình lãng main, tao phải nói ông Du đỠphòng chứ sao.
- Ông Du Ä‘á» nghị cho tao Ä‘i Äà Lạt má»™t mình chứ bá»™.
- Vì thế tao mới “cảnh giác†ông ấy.
Du cÆ°á»i, há»i HÆ°Æ¡ng:
- Hương thấy Châu sao? Gái một con nhìn… đui con mắt thì có. Gầy nhom thấy phát sợ.
Hương nhìn tôi:
- Ờ! Châu gầy tháºt. NhÆ°ng, mốt bây giá» gầy cà ng đẹp.
Tôi nheo mắt trêu Du:
- Äó, anh thấy chÆ°a em nói mốt bây giá» gầy đẹp. Váºy mà anh cứ ray rà em.
Du nhún vai:
- Tôi hết chịu nổi mốt của các cô.
Hương nói:
- Nhưng Châu nó gầy quá. Lại xanh mét. Anh bắt nó uống thuốc bổ xem.
Du kêu:
- Mốt bây giá» ngÆ°á»i ta lén chồng vứt thuốc bổ xuống gầm giÆ°á»ng cÆ¡.
HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i ròn. Tôi nhăn Du:
- Anh nói hà m hồ ghê!
- Chứ không sao? Anh lượm được thuốc bổ của em vứt dÆ°á»›i gầm giÆ°á»ng hoà i.
- Em là m rớt chứ bộ.
- Thôi cô đừng xạo.
Tôi ngồi im. Du nói:
- Vá» chÆ°a?
- Vá».
Tôi đáp. Du kéo tôi đứng lên. HÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a chúng tôi ra cá»a chá» khi Du loay hoay mở khóa xe, tôi cằn nhằn HÆ°Æ¡ng:
- Mà y hay nói báºy bạ Ông Du nghi ngá» là chết tao.
HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i:
- Gì báºy bạ. Mà y lên Äà Lạt không gặp “ông bạn già †cho tao chết Ä‘i.
- Tao có biết chỗ ở của ông ta đâu mà gặp?
- Äà Lạt nhÆ° lá»— mÅ©i, trÆ°á»›c sau gì cÅ©ng gặp. Mà y tin Ä‘i.
Tôi nhìn bang quÆ¡ qua Ä‘Æ°á»ng—ká»· niệm vẫn quay cuồng trong đầu tôi. Tôi lắc đầu—Quên Ä‘i! Quên Ä‘i! Äốt Ä‘i—Mình có con—Có Du—Có bạn bè ở thà nh phố nà y—Mình mất Äạt ở thà nh phố khác.
- Mục Ä‘Ãch của tao đâu phải nhÆ° thế?
Tôi nói. HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i cÆ°á»i:
- Dĩ nhiên, nhưng từ trong thâm tâm của mà y, có một động lực đang hối thúc và nôn nóng.
- Mà y hiểu lầm tao rồi.
- Cứ cho là như thế đi.
Tôi lặng thinh. Du dục tôi:
- Mấy bà nà y thì thầm mấy tiếng nữa mới xong đây. Con khóc ở nhà đó.
Tôi nói Hương.
- Thôi tao vá».
- Chúc mà y vui.
- Cám Æ¡n nhiá»u.
Tôi ngồi đằng sau xe Du, choà ng tay ôm eo chà ng. Buổi tối gió thổi lạnh cóng hai chân trần của tôi, tôi xuýt xoa. Ãp má lên lÆ°ng Du, mùi Ä‘Ã n ông nồng nà n quen thuá»™c Ä‘em theo cho tôi má»™t cảm giác ngất ngây êm ấm. Tôi nghiện mùi Du, toi nghiện hÆ¡i thuốc lá Du hút. Tôi nghiện Ä‘i chÆ¡i vá» khuya nghe gió thổi se da, tê hai ống chân mặc đầm, ôm Du tháºt chặt, áp má lên lÆ°ng Du tìm mùi mồ hôi nồng ấm. Tôi nghiện hÆ¡i Du nhÆ° Ä‘Ã n ông nghiện cà phê thuốc lá, nhÆ° Ä‘Ã n bà nghiện đánh bà i, nhÆ° trẻ con nghiện hÆ¡i mẹ. Cu Tà vắng tôi, ban đêm thÆ°á»ng trằn trá»c cáu kỉnh. Tôi thiếu Du ban đêm thÆ°á»ng thức giấc sợ mạ Nghe tiếng Ä‘á»™ng lúc ná»a khuya đôi mắt võ và ng. Sáng ra mặt tôi xanh mét, đã gầy lại gầy hÆ¡n. Tôi sợ thuốc bổ, sợ ăn no chả phải vì theo “mốt†gầy nhÆ° Vân nói—NhÆ° Du thÆ°á»ng la tôi. Thế nhÆ°ng thuốc bổ cứ nhÆ° mốt ám ảnh khổ sở. CÆ¡m nhìn không muốn ăn, tôi muốn ăn quà vặt nhÆ° con Vân sợ ăn cÆ¡m nhiá»u máºp ù, bữa ăn nhịn, xế chiá»u mua trái xoà i, trái ổi vá» nhai, hay gá»i hà ng bún riêu và o ăn ngấu nghiến. Tôi vẫn thèm là con gái để tá»± do bá» bữa cÆ¡m trÆ°a ngủ vùi đến bữa cÆ¡m chiá»u rồi thức chong tán dóc vá»›i chị em đến gần sáng. Tôi vẫn thèm là con gái nên tôi chÆ°a thấy bữa cÆ¡m đúng giá» là ngon. Giấc ngủ đúng giá» là khoẻ. Chai thuốc bổ uống Ä‘á»u, uống hết là máºp. Du nhăn nhó la tôi trẻ con, bạn bè kêu than tôi con nÃt bà y đặt lấy chồng giá» lại bà y đặt có con. Con nÃt nuôi con vất vả trăm chiá»u—NgÆ°á»i cà ng ngà y cà ng tà n tạ vì lo lắng. Sau hai tráºn ốm của cu TÃ, tôi bây giá» nhÆ° con chim bị tên, lúc nà o cÅ©ng sợ hãi con Ä‘au lại. Lúc nà o cÅ©ng pháºp phồng—Cu Tà hÆ¡i sổ mÅ©i, lòng tôi đã xốn xang, tim tôi đã nhảy nhót nhÆ° muốn vuá»™t khá»i lồng ngá»±c. NhÆ° thế thì máºp sao nổi mà máºp chứ. Thỉnh thoảng soi gÆ°Æ¡ng tôi cÅ©ng phải giáºt mình vì thấy mình quá ốm.
Du rủ tôi và o tiệm nÆ°á»›c. Tôi cÆ°á»i bảo Du:
- Là m cứ như mình là tình nhân không bằng.
Du nói:
- Thôi đi ăn phở. Anh đói bụng cồn cà o.
Tôi há»i:
- Không cho em và o quán nước nữa à ?
- Không.
- Sao váºy?
- Ăn xong mới đi uống.
- Em không ăn, em uống.
- Anh không uống, anh ăn.
Tôi giáºn dá»—i:
- Anh chẳng chiá»u em gì cả.
Du cÅ©ng giáºn dá»—i:
- Em có chiá»u anh không?
- Anh phải galăng chứ.
Du nhún vai:
- Anh già rồi. Với lại khi đã là vợ chồng thì em phải galăng với anh mới đúng.
Tôi trợn mắt:
- Sao kỳ váºy?
- Tại em là vợ—vợ luôn luôn phải chiá»u theo những ý thÃch của chồng. Chồng muống là … trá»i muốn.
Tôi kêu lên:
- Anh chỉ giá»i lý luáºn để bắt nạt em không thôi. Em chiá»u anh đó. Mai Ä‘i hôm nay chiá»u anh má»™t lần.
Khi hai đứa đã ngồi trong tiệm phở. Tá»± Ä‘á»™ng, Du gá»i hai tôi không há»i ý tôi. Tôi há»i Du:
- Em có ăn đâu mà anh gá»i?
- Có ăn.
Du nói. Tôi nhăn mặt.
- Sao anh biết?
- Tại em muốn chiá»u an em phải ăn.
Tôi lặng thinh. Tưởng tôi giáºn, Du nói vuốt.
- Ä‚n phở xong anh cho em Ä‘i ăn kem. Anh chiá»u lại em nhé.
Tôi cÆ°á»i:
- Thôi, ăn phở no em hết muốn uống nÆ°á»›c, chỉ muốn vá» tháºt nhanh vá»›i con.
- Má»›i Ä‘i mốt tà anh đã nhá»› thằng cu Tà điên ngÆ°á»i. Tôi nhìn Du, và Du cÅ©ng nhìn tôi—tôi cÆ°á»i tháºt hiá»n hòa.
Ba đã đánh Ä‘iện tÃn trÆ°á»›c cho cô Trâm biết ngà y giỠđến Äà Lạt của chúng tôi nên khi vừa bÆ°á»›c xuống phi trÆ°á»ng Liên KhÆ°Æ¡ng tôi đã nhìn thấy bóng dáng lù khù của chị Lãng—Chị là ngÆ°á»i là m lâu năm của cô Trâm nên cô xem nhÆ° ngÆ°á»i nhà váºy. Nghe cô Trâm kể thì hồi con gái chị đã có má»™t Ä‘á»i chồng, cÆ°á»›i nhau được và i năm chị sinh được má»™t đứa con gái, chẳng may gặp năm đó bệnh dịch lan trà n con chị chết, chồng chị Ä‘i lÃnh cÅ©ng biệt tÃch luôn—NgÆ°á»i thì đồn anh ta chết mất xác, ngÆ°á»i thì to nhá» rằng anh Lãnh đã bá» chị Ä‘i lấy vợ khác. Từ đó chị thà nh ngÆ°á»i ngẩn ngẩn ngÆ¡ ngợ Cô Trâm thÆ°Æ¡ng tình má»›i gá»i chị đến trông coi nhà cá»a và chăm sóc vÆ°á»n hoa của cô, cô không có con, mà chú thì ở xa cô luôn luôn, nên có chị Lãng, cô đỡ buồn phiá»n.
Từ ở một nơi nhiệt độ nóng bức khó chịu, vừa bước chân xuống thà nh phố lạnh lùng nà y Vân xuýt xoa cho tay và o túi áo măng tô kêu lên luôn mồm:
- Lạnh tê ngÆ°á»i chị Châu ạ—Ở đây má»™t tuần chắc em máºp ù quá.
Tôi cÆ°á»i:
- Vốn dÄ© mà y đã máºp rồi, giá» máºp thêm thà nh cái lu, con trai Sà igòn chết ngất hết.
Vân cÆ°á»i khúc khÃch. Tôi lôi Vân ra cá»a. Vân nhìn bâng quÆ¡ ra thà nh phố, tôi chỉ Vân chị Lãnh kìa. Vân lắc đầu:
- Em không nhớ nổi chị ấy.
Chị Lãng vẫn chÆ°a nhìn ra chúng tôi. Chị nhìn ngÆ¡ ngác từng ngÆ°á»i. Vân chạy nhanh đến bên chị gá»i:
- Chị Lãng.
Chị Lãnh giáºt nẩy ngÆ°á»i nhìn Vân vừa khi tôi cÅ©ng vừa lÆ°á»›t tá»›i. Chị reo lên vui mừng:
- A! Cô Châu, mợ Hoà ng sai tôi đi đón hai cô từ sớm.
Tôi cÆ°á»i. Hoà ng là tên chồng cô Trâm, chị Lãng vẫn gá»i cô là mợ Hoà ng vì chị là m cho gia đình chú Hoà ng từ trÆ°á»›c khi hai ngÆ°á»i lấy nhau. Chị xách giùm tôi cái xách nhá» trong tay.
Tôi há»i thăm chị:
- Cô khoẻ không? Còn nằm nhà thương không?
Chị Lãng nói:
- Mợ Hoà ng vỠnhà được một tuần rồi. Mợ mạnh nhưng vẫn xanh lắm.
- Thế chú Hoà ng có vỠkhông?
- Cáºu má»›i ra Ä‘Æ¡n vị chiá»u hôm qua.
Vân nói:
- Giá mình đi sớm hơn một ngà y thì gặp chú Hoà ng rồi lâu quá em quên mặt chú.
Tôi nắm tay Vân theo chị Lãng r axe. Chúng tôi Ä‘i Tắc xi vá» nhà . Trên Ä‘Æ°á»ng vá», chị Lãng khen Vân chóng lá»›n. Chị bảo:
- Giá không thấy cô Châu chắc tôi chả nháºn ra cô Vân.
Hồi còn ở Sà igòn cô Vân còn tà xÃu, giỠđã thà nh thiếu nữ. Vân cÆ°á»i ròn:
- Em cÅ©ng không nháºn ra chị nữa.
- Hồi nhá» tôi bế cô hoà i. Mợ Hoà ng yêu cô lắm, lúc nhá» cô tròn nhÆ° há»™t mÃt. Dá»… thÆ°Æ¡ng nhÆ° búp bê váºy. Vân chá»›p nhẹ mà mắt là m Ä‘iệu. Tôi ngồi trong xe nhìn ra hai bên Ä‘Æ°á»ng. Äà Lạt giao mùa đẹp nhÆ° má»™t bà i thÆ¡ trữ tình đằm thắm. Các cô gái Äà Lạt má au hồng, môi tÆ°Æ¡i thắm, nụ cÆ°á»i tình tứ, đôi mắt Æ°á»›t át. Tôi “mê†Äà Lạt mất rồi! Tôi vá» Sà igòn xúi Du… dá»n nhà lên Äà Lạt ở cho con gái tÆ°Æ¡ng lai của tôi mai sau má cÅ©ng au hồng, môi cÅ©ng Æ°á»›t mà u hoa Ä‘Ã o nhÆ° thế. Tôi xúi Du bá» thà nh phố bụi bặm ồn à o, quanh năm má»™t mùa nóng Ä‘iên ngÆ°á»i, thà nh phố khó tÃnh nhÆ° má»™t bà cô già đã khiến con trai tôi vừa má»›i sinh ra đã sổ mÅ©i, hắt hÆ¡i, đã nóng đến ba mÆ°Æ¡i chÃn Ä‘á»™ tám. Tôi ghét thà nh phố cằn cá»—i ấy quá. Cu Tà mà được sống ở đây chắc cu tà sẽ máºp tròn, hồng hà o rắn chắc—Äêm cu Tà ngủ giấc tháºt ngon mà không cần phải có gió quạt máy Ä‘á»™c địa.
Tôi hÃt má»™t hÆ¡i dà i thở mạnh, khoan khoái. Và dá»… chịu kỳ lạ. Vân nhìn tôi nheo mắt, tôi cÆ°á»i vá»›i nó, hồn nhiên.
Cô Trâm Ä‘i lai được quanh phòng. Chúng tôi bÆ°á»›c và o, cô Ä‘ang ngồi Ä‘á»c sách ở sa lon. Tôi chà o to:
- Cô ạ.
Vân cũng chà o to:
- Cô ạ.
Cô buông quyển sách nhìn chúng tôi, ánh mắt rạng rỡ:
- Các chấu đến rồi đấy à ?
- Thưa cô vâng.
- Äi Ä‘Æ°á»ng có mệt không các cháu?
Vân là lắc:
- Ngồi trên máy bay thì mệt lắm cô ạ. NhÆ°ng vỠđến thà nh phố con hết mệt liá»n.
Cô Trâm cÆ°á»i, cô gá»i chị Lãnh cất hà nh lý cho chúng tôi và dá»n phòng cho tôi nghÄ©. Tôi ngồi xuống bên cạnh cô há»i nhá»:
- Cô khoẻ chưa hở cô?
- Khoẻ rồi cháu ạ.
- Cô xanh quá.
- Tại cô mổ mất máu nhiá»u nên xanh. Cô Ä‘ang dưỡng bệnh đây.
Tôi há»i:
- Con nghe chị Lãng nói chú má»›i Ä‘i chiá»u hôm quạ Con vá»›i Vân than tiếc quá. Äi sá»›m má»™t ngà y chắc chúng con gặp chú.
Cô cÆ°á»i. Hai nếp nhăn ghi Ä‘áºm trên Ä‘uôi mắt. Cô Trâm đã già đi nhiá»u so vá»›i trà tưởng tượng của tôi—Cô già đi cô có nhiá»u nét giống ba hÆ¡n hồi cô còn trẻ. Bá»—ng dÆ°ng tôi thÆ°Æ¡ng cô lạ! Nhìn cô giống ba tôi yêu cô quá sức.
Cô há»i thăm ba mẹ tôi, tôi nói:
- Mẹ đau hoà i à cộ Ba chẳng đi đâu được.
Cô gáºt gù:
- Cô đã nháºn được thÆ° của ba viết cách đây mấy hôm.
Thế nà o, Châu lấy chồng rồi mà sao gầy thế cháu. Con mấy tháng rồi hả?
- ThÆ°a cô, cháu gần mÆ°á»i tháng ạ.
Tôi trả lá»i cô Trâm, cô nói:
- Sao không cho con theo. Khà háºu Äà Lạt mùa nà y tốt lắm, trẻ con lên đây đứa nà o cÅ©ng khoẻ mạnh, hồng hà o tôi cÆ°á»i nhẹ:
- Anh Du không cho đi, cô ạ. Anh ấy bảo cháu còn bé quá.
Vân nói với cô Trâm, “tố†Du:
- Ông Du giữ con còn hơn là mẹ chồng giữ nầng dâu nữa ấy cộ Mỗi lần chị Châu cho cu Tà vỠnhà chơi là ông ấy đi kè kè theo tụi cháu. Sợ tụi cháu là m đau con ông ấy.
Cô Trâm cÆ°á»i vui. Cô bảo:
- Mới một đứa thì cưng, yêu thế đó. Mai mốt hà ng đà n, hà ng đống mới bực mình cợ Thế, Châu đả có bầu nữa chưa cháu.
Tôi đỠmặt, lắc đầu. Vân nhà nhảnh đùa tôi:
- Trá»i Æ¡i! Chị Châu mà có bầu nữa chắc thà nh bá»™ xÆ°Æ¡ng khô.
Rồi nó há»i cô Trâm:
- Cô thấy chị Châu gái một con nhìn… đui con mắt không hả cô?
NgÆ°á»i xanh mét thấy phát sợ.
Cô Trâm gáºt đầu. Cô nhìn tôi:
- Phải đấy, Châu xanh quá. Mới có một đứ con mà đã gầy ốm như thế rồi, khổ lắm cháu. Chịu khó giữ gìn sức khoẻ để lo cho những đứa vỠsau nữa, cháu phung phà sức khoẻ thế mai mốt vỠgià cực lắm. Bệnh hoạn hoà i.
Tôi dạ ngoan. Vân che tay ngáp. Cô Trâm bảo:
- Hai chị em Ä‘i nghỉ má»™t chút cho khoẻ. Tắm rá»a, chiá»u cô bảo chị Lãng Ä‘Æ°a xuống phố chÆ¡i.
Tôi bảo cô:
- Chiá»u con đánh Ä‘iện tÃn cho Du biết con đã đến Äà Lạt. Vân cÅ©ng nói:
- Con thì đánh Ä‘iện tÃn cho bạ Cô Trâm gáºt đầu hiá»n hòa. Cô đứng dáºy, má»™t cách mệt má»i. Tôi dìu cô và o rồi cùng Vân lên phòng.
Chị Lãng tháºt chu đáo—Chị là m giÆ°á»ng, thay khăn bà n, và cắm cho chúng tôi má»™t lá» mimosa tháºt đẹp. Vân nhÆ° mê Ä‘i vì hoa. Nó bảo:
- Ước gì em có phép biến vÆ°á»n hoa nà o đẹp nhất ở thà nh phố nà y Ä‘em vá» nhà mình ở Sà igòn. Tha hồ mà ngắm Châu hở?
Tôi vén nhẹ tấm mà n cá»a sang má»™t bên. Buổi trÆ°a có nắng, lên rung rinh nhảy nhót trên hà ng cây buồn bên kia Ä‘Æ°á»ng. Căn phòng chúng tôi ở nhìn xuống vÆ°á»n hoa bát ngát. Mùi thÆ¡m phả lên mÅ©i tôi ngá»t ngà o thÃch thú kỳ lạ. PhÃa dÆ°á»›i là má»™t con dốc nhá» dẫn xuống phố. Vân rủ tôi Ä‘i lang thang từ nhà cô mình Ä‘i xuống con dốc nà y. Qua hà ng cây kia, mình sẽ đón xe lam Ä‘i lên phố tháºt dá»… dà ng. Vân nói y nhÆ° nó đã quen thuá»™c vá»›i Äà Lạt không bằng. Tôi há»i Vân:
- Sao mà y rà nh Ä‘Æ°á»ng quá váºy?
Vân nói:
- Từ phi trÆ°á»ng vá» nhà cô, em đã để ý từng tà má»™t. Có ghi nháºn Ä‘Æ°á»ng sá nhÆ° thế má»›i không có lạc Ä‘Æ°á»ng chứ.
Tôi cÆ°á»i:
- ChÆ°a gì đã tÃnh chuyện Ä‘i chÆ¡i. Mà y không nghe ba cảnh cáo à .
Vân nheo mắt:
- Cô Trâm hiá»n ghê Châu há! Nhìn cô em thÆ°Æ¡ng ghê váºy! Lúc cÆ°á»i cô giống ba quá.
Tôi gáºt đầu “ừ†tôi cÅ©ng đã nghÄ© nhÆ° thế. Cô hiá»n là nh thế tại sao cô không có con nhỉ? Cô sống thu thủi ở ngôi biệt thá»± nà y má»™t mình vá»›i chị Lãng, chắc hẳn cô buồn lắm.
Äá»i cô bình lặng quá. Và , tôi thÆ°Æ¡ng cô quá. Tình thÆ°Æ¡ng nà y tôi đã cảm thấy được lúc vừa bÆ°á»›c chân và o nhà cô và gặp cô ngồi Ä‘á»c sách má»™t mình lạnh lẽo trong phòng. Hình ảnh nà y tháºt là cô Ä‘Æ¡n và tá»™i nghiệp. Hình ảnh nà y khiến tôi chạnh nhá»› đến những ngà y tôi chÆ°a có con và Du lang thang bạn bè bá» tôi cô Ä‘Æ¡n nhÆ° thế. Tôi ứa nÆ°á»›c mắt thÆ°Æ¡ng cá»™ Tôi hứa thầm vá»›i lòng tôi má»™t tuần ở đây tôi sẽ săn sóc cô tháºt nhiá»u và gần gÅ©i cô cho cô vui. Tôi không Ä‘i đâu cả. Tôi ở mãi bên cô thế.
Ngủ má»™t giấc dáºy đã gần sau giá» chiá»u. Vân rủ tôi Ä‘i phố. Hai chị em mặc quần áo xong tôi xuống nhà gặp cá»™ Cô ngồi yên lặng ở salon. Thấy chúng tôi quần áo chỉnh tá», cô cÆ°á»i:
- Các cháu xuống phố đấy hả?
Tôi nói:
- Thưa cô, vâng.
Rồi khép đùi ngồi xuống cạnh cộ Cô bảo tôi.
- Con bé nà y cà ng ngà y cà ng nhá» xÃu. Ra Ä‘Æ°á»ng đâu ai biết Châu đã có con.
Tôi ngượng ngáºp xoa tay lên thà nh ghế Vân lý lắc:
- Con cũng nói thế đó cộ Anh Du cho chị Châu đi một mình ông ây cũng lo ngà y ngà y.
- Có vợ đẹp không lo không được.
Cô nói. Vân cÆ°á»i ròn.
- Cô bảo chị Lãng đưa hai đứa xuống phố nhé?
Vân nheo mắt nháy tôi.
- Thôi cộ Con với chị Châu đi một mình cũng được.
- Không biết Ä‘Æ°á»ng Ä‘i lạc đấy.
- Con biết Ä‘Æ°á»ng mà . Lúc ngồi trên xe từ phi trÆ°á»ng vỠđây con đã để ý.
Cô mắng đùa Vân.
- Ghê nhỉ? Nè, ba viết thÆ° dặn cô trông chừng hai chị em đấy nhé. Äi chÆ¡i nhiá»u ba biết được thì chết.
Vân chun mũi.
- Con đi với chị Châu chứ có đi với ai đâu mà cô lỠỞ đây con chưa có bạn.
- Thôi, đi thì đi nhanh lên kẻo tối.
- Vâng ạ.
Vân nắm tay tôi đứng lên. Chúng tôi chà o cô chen nhau ra cá»a cô dặn vá»›i.
- Nhá»› lạc Ä‘Æ°á»ng thì thuê xe chở vá» nhé.
- Thưa cô, vâng.
Ra khá»i cổng. Vân thở phà o, nó Ä‘i tung tăng nhÆ° trẻ con xuống dốc. Tôi Ä‘i theo Vân cháºm rải, nghÄ© đến Du và cu T×vẫn chÆ°a “cảm†được nổi ná»—i nhá»›, nhÆ°ng tôi thoáng buồn. Khung cảnh nảy khiến tôi thoáng buồn. Hai bên Ä‘Æ°á»ng tháºt vắng ngÆ°á»i. Xuống khá»i con dốc nhá» Vân chá» tôi Ä‘i tá»›i. Nó bảo:
- Cô Trâm giống ba ghê, Châu nhỉ?
- Ừ!
- Cô cẩn tháºn nhÆ° ba và dá»… dãi cÅ©ng nhÆ° ba.
- Ừ!
Vân nhìn tôi:
- Cái gì mà đỠđẫn thế. Nhớ ông Du hở?
Tôi lắc đầu:
- ChÆ°a nhá»›.
- Sao chị ngẫn ngÆ¡ váºy.
Tôi chỉ lên má»™t ngá»n đồi nhá», cách Ä‘Æ°á»ng má»™t khoảng xa.
Ở đó có má»™t ngôi biệt thá»± tháºt đẹp—Tôi ngá»i mùi hoa hồng bay theo gió thoảng và o mÅ©i tôi –Mùi hồng tỉ muá»™i—Loại hồng nà y nhá» mà thÆ¡m nồng nà n—Vân rủ tôi.
- Lên đó chơi đi.
Tôi nói:
- Nhà ngÆ°á»i ta mà lên đó là m gì?
- Kệ chứ? Mình lên ngắm cảnh chứ có và o nhà đâu mà sợ.
Tôi ngần ngừ. Vân kéo bừa tôi theo nó. Tôi Ä‘i cháºm chạp. Vân chạy thoăn thoắt. Cà ng đến gần mùi hoa hồng cà ng thôi thúc tôi. Cà ng đến gần, gió cà ng thổi lá»™ng. LÆ°ng chừng ngá»n đồi là cổng ra và o của ngôi biệt thá»±. Hai bên hà ng rà o trồng cúc, thược dược, đại đóa. Cổng và o lót toà n sá»i trắng. Giữa sân có hai cây anh Ä‘Ã o tÆ°Æ¡i lá. Tôi không nhìn sâu được và o bên trong. Chúng tôi Ä‘i men theo hà ng rà o. Ngôi biệt thá»± thu mình ở táºn cùng cây cối và hoa lá. Lạnh lùng nhÆ°ng đầy vẻ quyến rÅ©. Âm thầm nhÆ°ng kiêu ngạo. Vân thò tay qua hà ng rà o bẻ hoa. Tôi mắng Vân. Nó tỉnh bÆ¡ bảo tôi:
- Em có bẻ hết vÆ°á»n hoa nà y chÆ°a chắc chủ nhân đã thấy. Ngôi vÆ°á»n rá»™ng quá che hết cả biệt thá»±. Chủ nhân nhà nà y chắc phải là má»™t lão già cô Ä‘á»™c cáu kỉnh.
Tôi cÆ°á»i bảo Vân:
- Mà y nháºn xét gì lạ váºy? Nhỡ chủ nhân lại là má»™t chà ng thanh niên anh Tuấn thì sao.
Vân nhún vai. Nó nói:
- Em vá»›i chị đứng đây gá»i bẩy ngà y chắc cÅ©ng chẳng có ma nà o nghe thấy để ra mở cá»a tiếp mình.
Tôi cÆ°á»i:
- Chỉ có cách leo rà o vô là nhanh nhất.
Vân rủ:
- Leo không? Em khoái lá»t được và o táºn bên trong vÆ°á»n, chắc còn nhiá»u thứ hấp dẫn hÆ¡n.
Tôi lắc đầu:
- Thôi Ä‘i khỉ, tao sợ chủ nhân cáu kỉnh của ngôi biệt thá»± bà máºt nà y xua chó ra cắn mình lắm.
Vân nhăn mặt:
- Chị nhát như thou đế.
Tôi Ä‘i lần lên cao hÆ¡n. Hai bên là rừng thông bát ngát kỳ ảo. Tôi ngồi bệt xuống má»™t gốc cây thông thấp, nhìn xuống lÆ°ng chừng ngá»n đồi. Ngôi biệt thá»± vẫn thu mình trong vÆ°á»n cây ráºm ngạo nghá»…. Bá»—ng dÆ°ng tôi nao nao thÆ°Æ¡ng nhá»› má»™t hình bóng nà o đó, tháºt xa vá»i mong manh trong ký ức tôi.
Tôi ngồi nhÆ° thế, không lâu lắm mà tá»±a hồ nhÆ° tôi đã buồn ngủ—NhÆ° tôi Ä‘ang ngái ngủ váºy—Gió thông kêu vi vu nhÆ° má»™t lá»i ca gợi tình—NhÆ° má»™t má»i má»c âu yếm. Tôi quên cả thá»i gian—Tôi quên luôn hiện tại. Tôi chỉ còn là quá khứ bé bá»ng thÆ¡ ngây—Tôi trở vá» quá khứ là m con gái Ä‘a tình lãng main mÆ¡ được ngủ ngon giữa rừng thông để rồi hoà ng tá» hiện ngang hiện đến—Hôn tôi trong giấc ngủ cháºp chá»n, tôi sẽ yêu hoà ng tỠđắm saỵ Tôi sẽ vÃt đầu Hoà ng Tá» xuống để tìm lại nụ hôn chÆ°a kịp thấm. Äể môi má»m Ä‘i trong tình đấu có gió thông chứng kiến—Tôi trở vá» là m con gái lén lút hẹn hò vá»›i ngÆ°á»i yêu má»—i sáng gá»i nhau trên đồi thông, ban đêm nằm gối đầu lên cá» Æ°á»›t nghe tình yêu thêm mặn nồng, hay tình tá»± bên nhau cho cá» cây hoa lá chung vui.
- Chị Châu:
Vân gá»i tôi, tiếng gá»i vang rừng thông vắng. Tôi tỉnh choà ng cÆ¡n mÆ¡ là m con gái.
- Trá»i Æ¡i! Chị ngồi đây mà ngÆ°á»i ta gá»i hoà i không lên tiếng.
Vân trách tôi. Khuôn mặt nó Ä‘á» hồng—HÆ¡i Äà Lạt đấy—Gió Äà Lạt đấy—Má»›i chÆ°a ná»a ngà y Vân đã thấm, là n da mÆ¡n mởn hồng Ä‘Ã o của con gái Äà Lạt rồi.
- Gì mà ngồi ngẩn ngÆ¡ nhÆ° vừa gặp được ngÆ°á»i trong má»™ng váºy?
Vân giáºm chân la tôi. Tôi cÆ°á»i cÆ°á»i:
- Ngồi đây chÆ¡i. Tao vừa gặp ngÆ°á»i trong má»™ng tháºt đấy.
- Ai thế?
Vân nhìn quanh. Tôi nói:
- Là m sao biết được ai. NgÆ°á»i trong giấc má»™ng mà .
- Chị vừa ngủ sao?
- Ừ!
- Ngồi thế nà y mà ngủ.
- Ừ!
- Chị có điên không?
- Tao mê chứ không điên.
Vân đứng dáºy, phủi quần:
- Thôi, tỉnh đi, tỉnh đi còn xuống phố nữa chứ.
Tôi nắm tay Vân lấy Ä‘Ã Ä‘u ngÆ°á»i dáºy. Hai chị em lá»ng thá»ng trở xuống đồi. Ngang ngôi biệt thá»± tôi dừng lại, và bắt chÆ°á»›c Vân tôi nhón tay hái trá»™m má»™t bông hoa hồng nhung Ä‘á» thấm. Vân nói vá»›i tôi.
- Hồi nãy em nhìn thấy có ngÆ°á»i mở cổng vÆ°á»n.
Tôi cÆ°á»i:
- Một hoà ng tỠhay một lão già cau có?
Vân nhún vai:
- Má»™t chiếc xe trắng toát từ ngôi nhà âm u kia “bay†ra. Em không nhìn kịp xem ngÆ°á»i hay ma nữa.
Tôi lelưỡi?
- Cái gì bay ra như một chiếc xe ma.
- Trong biệt thự nà y hả.
- Ừ!
- Tháºt không?
- Tháºt chứ, em gá»i chị vì thế.
Tôi cÆ°á»i cÆ°á»i:
- Chủ nhân nhà nà y chắc phải là má»™t chà ng tuổi trẻ mê tốc Ä‘á»™. Thôi, tao chán cảnh đó lắm. Äể dà nh cho mà y, tao già rồi.
Vân chun mũi. Nó la tôi:
- Chị nà y vớ vẩn ghệ Có chồng rồi mà toà n nghĩ chuyện… nham nhở không à .
Tôi kéo tay Vân Ä‘i nhÆ° chạy xuống dốc. Trên tay tôi, đôi giầy gót cao vô dụng. Thừa thãi là m sao. Tôi muốn quăng xuống núi và đi chân trần lên phố—Cho má»i ngÆ°á»i nhìn tôi ngÆ¡ ngác và cho tôi ngá»› ngẩn giữa thà nh phố lạ lùng nà y.
|
25-10-2008, 11:20 AM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 4
Vừa vỠđến cổng tôi thấy chị Lãng tất tả chạy ra, chị không trông thấy chúng tôi. Vân gá»i:
- Chị Lãng, chị Lãng:
Chị Lãng đứng khá»±ng lại—Tôi đến bên há»i chị:
- Chị Ä‘i đâu mà vá»™i và ng váºy. Chị Lãng thở phà o khi thấy chúng tôi. Chị nói:
- Mợ Hoà ng bảo tôi Ä‘i tìm hai cá»™ Äã gần tám giá» tối rồi.
Tôi cÆ°á»i, nắm bà n tay gân guốc của chị Ä‘i trở vá» nhà .
- Tám giỠtối thì đã sao—Ở Sà igòn chúng tôi mới bắt đầu đi chơi và o lúc tám giỠtối.
Chị Lãng cau mặt:
- Mợ Hoà ng tám giá» tối đã sá»a soạn Ä‘i ngủ đấy cô ạ.
Tôi gáºt đầu.
- Thế à !
Vân há»i:
- Cô có mắng chúng tôi không?
- Không!
- Nhà dùng cơm chưa chị?
- Má»i ngà y thì ăn rồi, nhÆ°ng hôm nay chá» hai cô nên ăn muá»™n.
Tôi nhỠnhẹ:
- Xin lỗi chị Lãng nhé. Tại mới đến nên chúng tôi ham chơi quá.
Chị Lãng cÆ°á»i hiá»n là nh. Nhìn sang Vân, tay ôm má»™t túi máºn tay xách má»™t túi Ä‘Ã o. Chị nói:
- Cô mua chi mà nhiá»u váºy cô Vân?
Vân nheo mắt:
- Mua ăn đấy. Tối nay vô phòng tôi ăn nhe.
Chị Lãng lắc đầu:
- Trá»i Æ¡i! Tôi sợ chua muốn chết.
- Ở đây trái cây ngon ghe chị Lãng há.
- Ờ! Mai mốt tôi đưa cô vô trại tha hồ ăn.
- Trại nà o chị?
- Trại cây của mợ Hoà ng đó.
Vân reo lên:
- ThÃch nhỉ? Cô tôi có trại trái cây nữa hả? Gần không?
Chị Lãng cÆ°á»i tủm tỉm:
- Gần đây thôi.
- Có nhiá»u thứ cây không?
- Nhiá»u lắm, tha hổ cho cô ôm.
- Mai chị đưa tôi và o trại nha.
Vân đỠnghị. Tôi cau mặt.
- Äừng khùng, Vân. Hôm nà o vá» Sà igòn mình xin cô và o trại hái má»™t Ãt Ä‘em vá» là m quà .
Vân sịu mặt:
- Ờ! Thôi cũng được.
Vân Ä‘i nhanh và o nhà , trÆ°á»›c tôi. Không thấy cô Trâm ngồi ở salon, Vân chạy và o phòng cô, tôi cÅ©ng chạy theo. Cô Trâm Ä‘ang ngồi trong ghế dá»±a, quay mặt ra vÆ°á»n hoa. Tôi lại sát bên cô, gá»i nhá»:
- Thưa cô.
Cô Trâm không quay lại. Cô há»i tôi:
- Các cháu đã vỠđấy à ?
- Thưa cô, Vâng.
- Sao đi lâu thế. Cô cứ sợ hai đứa lạc, thế có gặp chị Lãng không?
- Dạ, có ạ. Chúng con vỠđến cổng thì vừa lúc chị Lãng đi ra.
- Lên phòng thay quần áo rồi xuống ăn cơm kẻo đói.
- Vâng.
Vân ôm túi Ä‘Ã o chạy lên phòng. Tôi lên theo. Bá»—ng dÆ°ng thấy trống trãi kỳ lạ. Tôi mở tung cá»a sổ. Äừng đây tôi có thể nhìn xuyên qua con dốc nhỠđể thấy máºp má» ngôi biệt thá»± lúc nãy—Ngôi biệt thá»± bị bao bá»c bởi vÆ°á»n cây rá»™ng thênh thang. Tôi nhìn thấy ánh đèn hắt qua, mỠảo kỳ diệu. Vân thay quần áo xong ra đứng bên cạnh tôi—Nó cÅ©ng nhìn thấy hình bóng mỠảo của ngôi nhà ấy nhá» vị trà cao. Ngôi nhà nằm giữa lÆ°ng chừng đồi, ánh sáng hắt ra mà u và ng úa giữa đêm tối, lẻ loi và kỳ diệu vô cùng. Bá»—ng dÆ°ng tôi thấy thÃch ngôi nhà đó—NhÆ° má»™t quyến rÅ© ngầm, tôi gần gÅ©i vá»›i ngôi nhà đó má»™t cách nhanh chóng—không hiể do đâu.
- Má»i hai cô xuống dùng cÆ¡m.
Chị Lãng gá»i chúng tôi ở giữa phòng. Tôi quà ng vai Vân theo chị Lãng xuống phòng ăn. Cô Trâm đã ngồi sẵn ở má»™t chiếc ghế đôi rá»™ng và nh. Chiếc ghế má»›i thoạt nhìn tôi tưởng nhÆ° là má»™t chiếc giÆ°á»ng nệm ấm cúng giữa thá»i tiết tuyệt diệu nà y. Cô mặc áo choà ng tÃm, tóc cô cắt ngắn, ép sát và o chiếc gáy trắng, chân mang dép Ä‘en quai nhung gót thấp cô đúng nhÆ° má»™t “mệnh phụ sầu má»™ngâ€, tôi chợ thấy thÃch thú vá»›i cái tên vừa đặt—Không còn cái tên nà o khác hợp hÆ¡n để gá»i cô cả.
Tôi ngồi và o bà n, Vân ngồi cạnh tôi, đối diện với cô Trâm. Chị Lãng cũng ăn chung với chúng tôi. Cô chỉ ăn súp nhẹ. Chúng tôi ăn cơm, vội và ngon. Lần đầu tiên từ ngà y sanh cu Tà tôi ăn cơm thấy ngon miệng. Vân cũng thế, nó nói:
- Ở đây ăn ngon, ngủ kỹ chắc em lên cân quá, chị Châu ạ.
Tôi cÆ°á»i:
- Mà y mà lên cân nữa chắc không ai dám lấy
Vân há»i cô Trâm:
- Cháu có máºp không hở cô?
Cô cÆ°á»i dịu dà ng:
- Vừa ngÆ°á»i, con gái phải thế má»›i đẹp. Châu thì gầy quá.
Vân nói:
- Váºy mà ở Sà igòn cháu được xếp và o hạng máºp ú rồi đó cá»™ Ở đây má»™t tuần vá» máºp thêm nữa cháu lo quá.
Cô bảo:
- Con gái Äà Lạt cô nà o cÅ©ng máºp hết. Vân Ä‘i phố không để ý sao.
- Có ạ.
- Thấy các cô má hồng như thoa phấn không?
- Dạ thấy.
- Mà Vân đã bắt đầu hồng rồi đấy.
Vân cÆ°á»i ròn tan:
- Cô bắt chị Châu ăn nhiá»u, ngủ nhiá»u và o để hôm vá» Sà igòn chị lên thêm ký nữa cô ạ. TrÆ°á»›c khi Ä‘i anh Du còn dặn chị Châu ở Äà Lạt vá» không lên ký, má không hồng nhÆ° thoa phấn, môi không thắm nhÆ° thoa son là anh ấy bá» Ä‘i lấy vợ bé đấy.
Cô Trâm phì cÆ°á»i, chị Lãng cÅ©ng cÆ°á»i. Tôi ngượng ngùng cúi mặt xuống bà n. Cô Trâm gá»i tôi:
- Nà y, Châu, em Vân nói phải đấy. Từ nay má»—i bữa cÆ¡m cô bắt cháu ăn nhiá»u gấp đôi, má»—i buổi tối Ä‘i ngủ tháºt sá»›m cho môi, má hồng hà o kẻo Du nó bá». Äà n ông há» ma chán lắm cháu ạ. Má»›i có má»™t đứa con mà ngÆ°á»i ngợm đã thế kia. Mai mốt con Ä‘Ã n, con đống thì là m sao chứ.
Tôi nói với cô nhỠnhẹ:
- Sống ở đây không cần ăn nhiá»u, cháu cÅ©ng thấy khoẻ rồi. Chắc chắn cháu sẽ lên ký, cô khá»i lo.
Chị Lãng chen và o, há»i tôi:
- Chú ấy cưng cô quá nhỉ? Chịu ở nhà giữ con cho vợ đi nghỉ mát.
Tôi cÆ°á»i:
- Anh ấy cũng định đi chứ, tại không được nghỉ phép.
- Thế thằng cu ở nhà bú sữa ngoà i à ?
Cô Trâm há»i. Tôi dạ nhẹ:
- Vâng ạ, cháu không có sữa.
- Ừ! Gầy quá thế kia thì sữa đâu cho con bú.
Vân bảo:
- Chị ấy vá»›i anh Du chăm cục cÆ°ng nhÆ° chăm ông Hoà ng TỠấy cô ạ. Kỹ tháºt kỹ váºy đó.
Cô Trâm cÆ°á»i:
- Con đầu lòng mà ai chẳng cưng.
Vân nhăn mặt:
- Nhưng anh Du cưng quá con phát tức. Anh ấy cứ sợ tụi con phá cục cưng nên tụi con đem thằng cu Tà đi đâu anh ấy cũng đi theo kè kè.
- Tại chúng mà y phá con nó, nó má»i sợ chứ.
- Äâu có phá cá»™ Con cÆ°ng nó mà .
Vân cãi. Tôi nói:
- Tại mà y cứ đem cu Tà đi đến nhà bạn khoe, anh ấy sợ nắng gió nó bị đau chứ sao.
Cô Trâm cÆ°á»i vui vẻ—Aùnh mắt cô long lanh trong sáng hÆ¡n thÆ°á»ng ngà y, tôi bá»—ng khám phá ra vẻ đẹp của cô—Má»™t vẻ đẹp âm thầm, kiểu cách—Cô đúng là mệnh phụ sầu má»™ng.
Vá»›i khung cảnh nà y, vá»›i ngôi nhà thiếu tiếng cÆ°á»i tiếng nói ồn à o nà y, cô sống nhÆ° má»™t chiếc bóng cô Ä‘Æ¡n, nên, cô sầu má»™ng là phải. Nên, cô âm thầm kiểu cách là phải.
Bữa cÆ¡m tà n trong tiếng cÆ°á»i không dứt của cô Trâm. Tôi Ä‘i theo cô sang phòng khách uống nÆ°á»›c. Cô mở bánh ngá»t cho chúng tôi ăn. Vân há»i cô:
- Chú Hoà ng đi hoà i như thế cô có buồn không hở cô?
Cô Trâm chớp nhẹ đôi mắt, cô nói nhẹ như hơi gió:
- Ồ “cô quen rồi†cô không còn cảm được cái buồn nữa.
Tôi thẫn thá» nghe câu nói của cô—Có phải cô Ä‘ang than thở đó không? Có phải là tiếng nói của tôi ngà y nà o đó không? Tôi buồn quá. Không dÆ°ng tôi buồn quá. ThÆ°Æ¡ng cô Ä‘au xót cả ngÆ°á»i. Ước gì tôi Ä‘em được niá»m vui đến cho cô nhỉ?
- Sao cô không vỠSà igòn ở cho tụi con đến chơi với cô hoà i hở cô?
Vân há»i ngây ngá»™ Cô cÆ°á»i nhẹ:
- Cô ở Sà igòn không nổi. Các cháu thấy, cô đau ốm hoà i, ở Sà igòn đông và ồn quá.
Tôi nói:
- Vâng, thÆ°a cô—Cháu cÅ©ng thấy Sà igòn không hợp vá»›i cô bằng Äà Lạt. Ở đây mát mẻ và yên tỉnh, tốt cho cô hÆ¡n.
Vân chun đôi vai trong áo choà ng ngắn:
- Nhưng buồn quá, em chịu không nổi.
- Cô già rồi, sống thế nà y cô dễ chịu hơn.
- Giá chưa chồng, con xin ba mẹ lên đây ở với cô.
Vân xà dà i khi nghe tôi nói. Nó bĩu môi:
- Chị mà xa nổi anh Du một ngà y cho em… xỉu luôn. Anh ấy chỉ đi trực mỗi đêm thôi mà chị đã rên lên rên xuống.
Tôi cãi Vân:
- Æ ! Ta bảo chÆ°a lấy chồng chứ bá»™.
- Chưa lấy chồng nhưng vẫn có anh Du.
- Có ăn thua gì đâu.
- Anh ấy bám chị, ngà y nà o cũng đến nhà , chị trốn anh Du sao nổi.
Cô Trâm giảng hòa:
- Các cháu còn trẻ phải như thế chứ. Sống như cô đâu có được.
- Anh du cưng chị Châu quá chị ấy hư ghê cô ạ.
- Äừng nói nhảm nghe Vân.
Tôi nạt Vân. Van so vai, le lưỡi trêu tôi, mặt tôi nặng ra vì giáºn.
Cô Trâm đi ngủ sớm. Tôi đưa cô và o phòng. Cô còn yếu vì vừa mổ xong, bác sĩ không cho cô thức khuya. Cô dặn tôi:
- Ngủ sớm cho khoẻ, cháu nhé.
Tôi khép cá»a sổ cho cô, dạ nhá».
- Chúc cô ngủ ngon.
Cô Trâm cÆ°á»i hiá»n hòa. Tôi bÆ°á»›c nhẹ ra khá»i phòng, cÆ¡n buồn ngủ trùm kÃn bÆ°á»›c chân tôi, tôi Ä‘i nhÆ° chạy lên phòng vá»›i Vân. Tôi ngồi bên cá»a sổ nhìn ra Ä‘Æ°á»ng—Aùnh đèn và ng úa hắt ra từ ngôi biệt thá»± trên đồi vẫn còn là m tôi quyến luyên. Van nằm ăn máºn trong má»n, nó vừa xuýt xoa vừa khen ngon khiến tôi chảy cả nÆ°á»›c miếng. Tôi bảo Vân:
- Thẩy cho tao má»™t trái máºn, Vân.
Vân rủ:
- Lên đây nằm ăn mới thú. Ngồi đó lạnh thấy mồ.
Tôi cÆ°á»i nhẹ:
- Tao ngồi day thấy gầm ngôi biệt thự ghệ Nghe cả tiếng gió thổi lá thông nữa.
- Chị là m thơ đó hả?
- Ừ!
- Có gởi vá» cho anh Du Ä‘á»c không?
- Có chứ, nếu thơ hay.
- Có nhắc đến chà ng tuổi trẻ mê tốc Ä‘á»™ trong ngôi nhà bà máºt đó không?
Tôi bá» cá»a sổ lên giÆ°á»ng nằm vá»›i Vân:
- GiỠnà y cu Tà đã ngủ chưa, Vân nhỉ?
Van nhìn lên đồng hồ, nó cÆ°á»i:
- Ngủ rồi anh Du chắc cũng ngủ rồi.
Tôi lắc đầu:
- Anh Du ngủ trá»… lắm. Sá»›m nhất cÅ©ng mÆ°á»i hai giỠđêm.
Vân há»i:
- Là m gì mà anh ấy thức khuya thế?
- Xem sách, Ä‘á»c báo, viết bà i.
- Cu Tà có khóc nhè ông Du không nhỉ?
- Chắc có, nhÆ°ng nhà có ngÆ°á»i là m và bà chị trông dùm chắc anh chà ng không khóc đâu.
Vân im lặng. Tôi nằm nghiêng, úp mặt xuống gối. Mùi băng phiến xa lạ áºp và o mÅ©i tôi khó chịu. Tôi nghe thiếu vắng tiếng cÆ°á»i và không khà ấm cúng ở nhà . Tôi bảo Vân:
- Nhớ cu Tà quá Vân a...
Không nghe Vân trả lá»i. Tôi quay nhìn Vân, con bé đã ngủ từ lúc nà o. Túi máºn đã vÆ¡i Ä‘i má»™t ná»a. Tôi ngồi báºt dáºy. Cái lạnh thấm và o da giá buốt. Chui ra khá»i má»n, tôi cất túi máºn lên bà n, báºt ngá»n đèn ngủ. Mà u xanh dịu cả căn phòng. Tôi lại leo lên nằm cạnh Vân—Không còn thấy buồn ngủ nữa. Tôi trăn trở trong chăn dầy, nghe hai vai tê buốt. Tôi nằm sát và o Vân, hÆ¡i nóng từ ngÆ°á»i nó vẫn không là m tôi ấm nổi. Tôi nhá»› hÆ¡i Dụ Tôi hÆ° quá! Má»›i xa chồng có má»™t đêm mà đã trằn trá»c, thao thức thế nà y—Mà đã nhá»› nhung thế nà y đây. Úp mặt xuống gối, tôi thèm Ä‘Æ°á»›c ôm Du, tôi thèm Ä‘Æ°á»›c hÃt hà hÆ¡i Du ghê gá»›m. Tôi thèm được hôn Dụ TrÆ°á»›c khi Ä‘i ngủ. Chúng tôi vẫn thÆ°á»ng hôn nhau. Buổi sáng Ä‘i là m, Du Ä‘á»u hôn tôi. Tôi quen thuá»™c quá rồi, bây giá» thiếu quá! Buồn quá!
Kéo chăn lên táºn cổ, tôi cố nhắm mắt để ngủ nhÆ°ng đầu óc tôi vẫn thức chong—Cái lạnh là m tôi cần Du hÆ¡n, thèm dụi đầu và o ngá»±c Du ngủ tháºt bình yên. Trá»i Æ¡i! Tôi hÆ° quá! Vân nói đúng tôi hÆ° quá! Có phải tại Du mà tôi hÆ° không nhỉ. Má»›i xa chồng có má»™t đêm mà đã thèm, đã nhá»› rồi—Tôi quen hÆ¡i bén tiếng Du rồi, thiếu Du tôi ngủ không Ä‘Æ°á»›c. Vắng Du tôi buồn quay quắt là m sao. Giá» nà y Du là m gì hở Dủ Giá» nà y con trai của tôi chắc đã ngủ? Nhá»› con quá chừng là nhá»›! Nhá»› Du quá chừng là nhá»›. Äiệu nà y chắc mai tôi xin cô vá» Sà igòn mất thôi. Ở đây ban đêm lạnh lòng, lạnh thịt da quá Ä‘i mất.
Tôi lại tung má»n ngồi dáºy—Khoác vá»™i chiếc áo choà ng lên ngÆ°á»i, tôi ngồi co ro ngó Vân ngủ—Giấc ngủ quá dá»… dà ng của nó khiến tôi phát thèm. Tôi cứ ngồi nhÆ° thế tháºt lâu. Vân chợt thức giấc, nó mở tròn xoe cặp mắt nhìn tôi:
- Sao không ngủ đi bà ?
Tôi so vai:
- Lạnh quá, không ngủ được.
- Nằm xÃch lại em, đắp má»n và o.
- Nằm ôm lưng mà y rồi mà vẫn không ngủ được.
- Sao váºy?
- Nhớ cu Tà quá.
Vân la tôi:
- Nhớ ông Du thì có. Ở nhà cu Tà có ngủ chung với bà đâu mà bà nhớ nó.
Tôi cÆ°á»i cÆ°á»i, rủ Vân:
- Dáºy nói chuyện chÆ¡i Ä‘i Vân. Thức má»™t mình tao buồn quá.
Vân che tay lên miệng ngáp dà i lÆ°á»i biếng:
- Em buồn ngủ muốn chết.
- Mà y có nhìn thấy tủ thuốc cô Trâm để đâu không?
- Hình nhÆ° ở góc cầu thang thì phải, há»i là m gì thế?
- Kiếm thuốc ngủ uống.
Vân nhăn nhăn:
- Khuya rồi lục đục cô la chết.
Tôi dỗ Vân:
- Chịu khó chút mà . Xuống kiếm thuốc với tao đi.
Vân dẫy lên:
- Phiá»n quá. Mấy bà có chồng, có con Ä‘i đâu là gây rắc rối đó. NhÆ° em phải khoẻ không?
Tôi sịu mặt, nói dỗi:
- Ờ! Mà y không đi với tao thì thôi. Tao ngồi như thế nà y suốt đêm.
- Mai em “méc†cô Trâm cho chị biết.
- Gì mách?
- Ờ “chị nhá»› chồng không chịu ngủ—HÆ° lắmâ€
Tôi cÆ°á»i:
- Biết đâu cô Trâm cũng nhớ chồng không ngủ được như tao nhỉ.
- Cô quen rồi, đâu có hư như chị ấy.
- Mai mốt có chồng mà y còn hư hơn tao nữa cơ.
- Còn lâu.
- Tháºt đấy. Hồi con gái tao có hÆ° thế nà y đâu.
Vân going dáºy. Tháºt khó khăn tôi má»›i kéo được nó ra khá»i tấm chăn dầy. Vân dục tôi:
- Äi nhanh lên em chỉ chá»— để tủ thuốc cho.
Tôi nhảy gá»n xuống giÆ°á»ng. Ban đêm, chiếc áo choà ng trên ngÆ°á»i tôi không đủ ấm. Váºy mà Vân vẫn mong manh áo ngủ Ä‘i bên cạnh tôi, không kêu lạnh gì cả.
Xuống đến cầu thang, Vân báºt đèn. Ãnh đèn chiếu sáng cả gian phòng khách rá»™ng. Tôi tìm má»™t viên thuốc ngủ trong tủ thuốc—Tháºt may, tôi còn được hai viên. Dốc hết lên bà n tay, tôi kéo Vân trở lên phòng. Vân bảo tôi:
- Uống má»™t viên thôi nghe bà . Bầ uống hết và o dám ngủ luôn mấy ngà y má»›i dáºy lắm ạ.
Tôi cÆ°á»i nhẹ:
- Yên trÃ, tao uống má»™t viên, còn má»™t viên để dà nh tối mai uống.
Vân nói:
- Sáng mai em lên phố mua luôn cho chị má»™t há»™p để dà nh uống má»—i đêm, khá»i mất công em theo chị Ä‘i tìm thuốc, lạnh lắm.
Và o đến phòng Vân nhảy tout lên giÆ°á»ng trùm chăn kÃn đầu. Tôi uống viên thuốc vá»›i má»™t ly nÆ°á»›c nhá»â€”Kéo ghế ra cá»a sổ ngồi. Tôi mở ngẹ cánh cá»a.
Vân la chói chang:
- Äóng cá»a lại chị Châu. Mở cá»a sổ ma chui và o bây giá».
Tôi đóng áºp cánh cá»a sổ—Lạnh ở gáy—Nổi gai ở taỵ Tôi leo lên nằm bên cạnh Vân, con bé co ro trong chăn.
- Chị không sợ à ?
- Hơi hơi!
- Em sợ muốn chết.
Tôi than:
- Ở đây buồn thấy mồ Vân nhỉ? Sà igòn giỠnà y xe cộ còn chạy à o à o.
- Em chán Äà Lạt rồi, Châu ạ.
- Tao cũng thế. Mai xin cô vỠnhé.
Vân lắc đầu:
- Cô la chết. Mới đến đã đòi vỠrồi.
- Ừ nhỉ, cô ở đây buồn tao thương cô ghê!
- Em cũng thương cộ Sống như thế nà y thà … chết sướng hơn.
Tôi nói với Vân:
- Cô đẹp như bà Hoà ng sầu mộng!
- Cô có nụ cÆ°á»i giống ba ghê!
- Tao thương cô.
- Ừ!
- Mai mình là m gì Vân?
- Äi chÆ¡i.
- Lên trên đồi thông có ngôi biệt thự nhé.
- Ừ!
- Tao tìm cách và o vÆ°á»n xem sao.
- Ừ!
- Äứng ở cá»a sổ nhà mình nhìn thấy ngôi nhà ấy Vân nhỉ.
- Ừ.
Tôi nhìn Vân, mắt nó nhắm tÃt lại, tôi khá»u má nó.
- Ngủ đấy à .
- Ừ.
- Con khỉ, cái gì cũng ừ là sao?
- Em buồn ngủ.
Vân ngáp. Tôi nằm úp má ra ngoà i:
- Thôi, ngủ Ä‘i váºy.
Vân thở nhẹ nhà ng. Tôi nằm chá» cÆ¡n buồn ngủ đến. Vẫn nhá»› Du—Vẫn nhá»› mùi mồ hôi đằm thắm quen thuá»™c của Dụ á»i! Tôi nghiện hÆ¡i chà ng mất rồi!
Vân đã có bạn má»›i, cô cháu gái tên Hằng của chú Hoà ng từ Nha Trang đã trở vá». Bây giá» tôi má»›i biết, Hằng ở chung vá»›i cô Trâm đã ná»a năm naỵ Chú bảo để cô Trâm đỡ buồn khi chú vắng nhà . Hôm chúng tôi đến thì Hằng vừa vá» thăm gia đình tuần trÆ°á»›c. Hằng mồ côi cha mẹ, á» vá»›i hai bác á» Nha Trang. Chú Hoà ng thấy Hằng ngoan ngoãn nên gá»i Hằng vỠở, cho Hằng Ä‘i há»c—Chú xem Hằng nhÆ° con vì Hằng là cháu ruá»™t của chú. Theo lá»i cô Trâm nói thì Hằng hÆ¡n Vân má»™t tuổi và nhá» hÆ¡n tôi hai tuổi. Hằng gá»i tôi bằng chị. Gá»i Vân bằng cá»™ Hai cô má»›i gặp nhau buổi sáng, buổi chiá»u Vân đã bá» rÆ¡i tôi để Ä‘i lên trại cây của cô Trâm vá»›i Hằng.
Còn lại má»™t mình ở nhà tôi đâm buồn. Cô Trâm há»i tôi:
- Sao cháu không đi chơi với hai em?
Tôi bảo:
- Lúc Vân Ä‘i cháu mãi ngủ nên Vân nó không gá»i cháu dáºy.
- Con bé đến là hư.
Cô Trâm trách. Tôi cÆ°á»i nhẹ.
- Tại hồi sáng Vân rủ, cháu nói không đi đó cô.
Tôi ngồi xem sách bên cô được một lát thì chị Lãng và o nói:
- Mợ Hoà ng có khách xa ạ.
Tôi xin phép cô vỠphòng. Cô bảo tôi:
- Con nên đi dạo một chút cho thoải mái, Châu ạ.
Tôi nói:
- Thưa cô, vâng.
Thến nhÆ°ng tôi chả biết Ä‘i đâu. Trở vá» phòng, thay bá»™ đồ ngắn mặc áo thung trắng vá»›i quần Jean xanh, tôi khoác vá»™i bên ngoà i cái măng tô mà u lá úa cuả HÆ°Æ¡ng cho mượn. Tôi cầm quyển sách bÆ°á»›c nhẹ ra cổng. Chị Lãng há»i tôi.
- Cô đi đâu đó.
Tôi dặn chị:
- Cô có khách. Một lát chị nói với cô giùm, tôi đi lên phố một chút, nhé.
Chị Lãng cÆ°á»i.
- Cô đi một mình thôi sao?
- Vân nó đi với Hằng lên trại rồi.
- Cô nhớ vỠsớm nhé!
Chị Lãng dặn tôi, tôi gáºt đầu cho chị yên lòng. Tháºt tình, tôi vẫn chÆ°a định được mình sẽ Ä‘i đến đâu. Ở Äà Lạt thiếu bạn bè, thiếu tình yêu là thiếu cả ý nghÄ©a tình tứ của Äà Lạt HÆ°Æ¡ng đã nói vá»›i tôi nhÆ° thế khi nghe tôi báo tin Ä‘i Äà Lạt—Bây giá» toi má»›i cảm thấy HÆ°Æ¡ng nói đúng. Äà Lạt đẹp đến mấy, tình tứ nên thÆ¡ đến mấy khi tôi má»™t mình tôi vẫn cảm thấy cô Ä‘Æ¡n—Nhá»› chồng, nhá»› con, nhá»› ồn à o á» Sà igòn kỳ lạ.
Xuống khá»i con dốc nhá». Ngôi biệt thá»± hôm qua vẫn còn khiến tôi muốn tìm đến. Tôi Ä‘i cháºm lên ngá»n đồi, ngôi biệt thÆ° gần gụi theo từng bÆ°á»›c chân tôi, tôi thèm trở lại gốc thông chiá»u qua ngồi dá»±a đầu ngủ, mÆ¡ chuyện thần tiên Công Chúa gặp Hoà ng Tá». Hai ngÆ°á»i say mê nhau. Công chúa trốn lầu và ng cung son Ä‘i dạo đồi thông vá»›i ngÆ°á»i yêu. Hoà ng TỠđánh lạc hÆ°á»›ng đám tùy tùng để cùng Công chúa tình tá»± cho từng gốc cây thông nghe cho từng cÆ¡n gió hiểu. Tôi mÆ¡ trở thà nh Công chúa Ä‘a tình lãng main đó.
NhÆ° chiá»u qua, hình nhÆ° là má»™t thói quen, tôi nhón tay qua hà ng rà o ngôi biệt thá»± hái trá»™m má»™t đóa hồng. Lần nà y đóa hồng khó khăn không chịu gay là m tôi vất vả má»™t chút. Có tiếng Ä‘á»™ng ở cuối vÆ°á»n, có lẽ thế, tôi giá»±t mạnh đóa hoa, má»™t chiếc gai nhá»n đâm nhói và o tay tôi, đóa hoa lìa cà nh—Bà n tay tôi rÆ°á»›m máu xót xa, tôi cà i đóa hoa lên áo, xuýt xoa chá»— tay Ä‘au, lúc ngẩng lên, tôi lạnh ngÆ°á»i vì cánh cổng của ngôi biệt thá»± đã mở và mắt tôi hoa lên chân tay tôi luống cuống, tim tôi nhảy nhót không Ä‘á»u, đối diện vá»›i tôi, bóng dáng cao lá»›n của ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông chao nghiêng, và bất ngá», khi tôi chÆ°a định thần được, tôi nghe má»™t tiếng gá»i tên tôi thảng thốt lẫn vui sÆ°á»›ng—Toà n thân tôi thu gá»n trong vòng tay của ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông. Tôi kêu thầm:
- Trá»i Æ¡i! Äạt!
- Ồ! Như một giấc mơ!
Äạt kêu lên và buông nhẹ tôi ra. Tôi bà ng hoà ng lẫn ngượng ngáºp vì cá» chỉ bồng bá»™t thái quá vừa rồi của tôi lẫn của Äạt. Tôi nóng trong hÆ¡i thở.
- Bất ngỠquá phải không ông?
Äạt nắm chặt bà n tay tôi.
- Cuối cùng tôi vẫn gặp được Châu. Em hiện đến như một bóng ma buồn, Châu ạ.
Tôi cúi nhìn bà n tay mình nằm ngoan trong bà n tay Äạt mà không biết mình Ä‘ang buồn hay vui, Ä‘ang mừng hay Ä‘ang sợ. Tôi thở dà i, tháºt nhẹ. Äạt tưởng tôi khó chịu, vá»™i buông tay tôi ra:
- Ồ! Xin lỗi Châu. Tại tôi mừng quá!
Tôi ngÆ°á»›c nhìn Äạt, cÆ°á»i hiá»n là nh, giÆ¡ bà n tay rÆ°á»›m máu cho Äạt xem. Äạt hốt hoảng há»i tôi sao váºy. Tôi chỉ đóa hoa hồng bị nát trên áo tôi vì Äạt ôm lúc nãy.
- Tại nó đó.
- Châu hái ở đâu thế?
- Hái trá»™m trong vÆ°á»n nhà ông.
Äạt há»i tôi:
- Châu có đau lắm không?
Tôi lắc đầu:
- Má»™t chút thôi, nhÆ°ng giá» khá»i rồi.
Äạt khoác vai tôi và o cổng:
- Và o đây, Châu sẽ thấy nhiá»u ngạc nhiên thÃch thú.
Tôi Ä‘i theo Ä‘Ã tay của Äạt, bé nhá» và ngoan nhÆ° con mèo bị thÆ°Æ¡ng.
Qua hết khu vÆ°á»n, đến má»™t hồ nÆ°á»›c trồng toà n sen, bên cạnh hồ sen có ghế dá»±a, ghế nằm, có xÃch Ä‘u, có ngá»±a gá»—, có bà n ăn, căn uống nÆ°á»›c. Rẽ sang tay mặt, ngôi nhà nằm khoanh tròn, ấm cúng… và thần tiên. Tôi vẫn bình thản Ä‘i bên Äạt Ä‘Æ°a tôi Ä‘i vòng ra sau, ngôi vÆ°á»n nhá» vá»›i những cà nh tỉ muá»™i đủ mà u đẹp mắt. Trên cao là những cây anh Ä‘Ã o chÆ°a khoe nụ bao bá»c thà nh má»™t vòng tròn mái hiên. Ở đó có má»™t bá»™ salon mà u Ä‘á» thẫm, và có cả xÃch Ä‘u, ghế dà i, ghế dá»±a—Ghế đá. Ở đó buổi tối ngồi uống nÆ°á»›c, ngắm trăng lên soi sáng những đóa tỉ muá»™i xinh xắn, ru hồn ngÆ°á»i và o cõi má»™ng tuyệt vá»i. Tôi ngá»i thấy mùi hoa—Hồn tôi say mệ Tôi ngá»i thấy mùi hoa, tim tôi rá»™n! Tôi chùn bÆ°á»›c chân kỳ lạ Äạt dìu tôi ngồi xuống salon.
- Châu thấy sao?
- Tháºt đẹp.
- Những đó hao Châu thÃch!
- Vâng!
- Tự tay tôi chăm sóc hà ng ngà y đó.
- Ông giá»i quá.
- Tôi là m trong niá»m vui và ná»—i thÃch thú.
Tôi nhìn Äạt chợt há»i:
- Bây giỠông còn uống coca không?
- Tôi vẫn uống.
- Ông có niá»m vui rồi à ?
Äạt lắc đầu:
- Một thói quen không bỠđược nữa. Châu ạ!
- Tôi muốn có một thói quen như thế mà không có.
- Tại sao?
- Tại tôi thÃch thay đổi.
Äạt mỉm cÆ°á»i:
- Châu còn trẻ quá, thÃch thay đổi là phải.
- Bao giá» thì tôi chÃn chắn và giữ được mãi mãi má»™t thói quen nhÆ° ông hở ông Äạt?
Äạt nhÃu đôi lông mà y, thoáng buồn:
- Bao giá» cô hết là m trẻ con, cô sẽ thà nh ngÆ°á»i lá»›n. Tôi phản đối cao giá»ng:
- Tôi có chồng rồi, đâu còn là trẻ con nữa mà ông nói thế?
- Cô tưởng có chồng là thà nh ngÆ°á»i lá»›n được sao?
Tôi gáºt đầu.
- Vâng!
- Cô vẫn còn trẻ con vì thế.
- Tại sao?
Äạt mỉm cÆ°á»i:
- Tại cô… trẻ con chứ sao.
Tôi lắc mái tóc, nhăn mặt:
- Ông trêu tôi nhé.
- Gá»i tôi bằng anh Ä‘i Châu.
Äạt nói, tháºt bất ngá». Tôi tròn mắt nhìn Äạt, ngá»› ngẩn lạ. Äạt châm thuốc hút, thản nhiên nhìn tôi:
- Gá»i tôi bằng anh nhé. Tôi không đáng tuổi anh của cô à ?
NhÆ° ngÆ°á»i ngủ mÆ¡, tôi gáºt đầu. Äạt để nhẹ bà n tay Äạt lên bà n tay tôi:
- Châu vẫn chẳng thay đổi gì cả.
- Ông cũng chẳng thay đổi gì cả.
Tôi nói. Äạt trừng mắt:
- Anh chứ!
- Ừ! Anh cũng chẳng thay đổi gì cả.
Rồi tôi che tay lên miệng, cÆ°á»i chun đôi vai.
- Ngượng ghê ông Äạt à .
- Ngượng gì?
- Ông muốn hết là “ông bạn già †của tôi rồi sao?
Äạt ngạc nhiên nhìn tôi:
- Ồ, tôi vẫn muốn đó chứ:
- Thế sao ông bắt tôi gá»i ông bằng anh?
Äạt phì cÆ°á»i:
- Gá»i bằng anh rồi không là m bạn già được nữa sao?
Tôi lắc đầu, tinh nghịch:
- Không, bá»™i bằng anh thì phải là m “ông bạn trẻâ€.
Äạt thoáng bối rối. Tôi lại giở trò tinh nghịch, tinh quái ra rồi.
Äạt há»i tôi:
- Châu thấy tôi già lắm, nhỉ?
Tôi nheo mắt:
- Ông trẻ ghê váºy đó.
Äạt trêu tôi:
- Trẻ mà lại gá»i ông.
- Ờ! Thì anh.
- Anh thôi nhé, không có “thì anh†nghe có vẻ ép buộc quá.
Tôi báºt cÆ°á»i rá»™n rà ng. Vòng tay ra sau gáy, tôi dá»±a ngÆ°á»i lên ghế ngắm Äạt. Äạt còn trẻ lắm, tháºt sá»± là nhÆ° váºy.
|
25-10-2008, 11:21 AM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 5
Vá»›i cuá»™c sống sung túc và khà háºu nà y, Äạt còn trẻ mãi, trẻ mãi cho đến lúc tôi già . Äạt vẫn còn trẻ không chừng. Äà n ông ba mÆ°Æ¡i mấy tuổi má»›i bá»™c lá»™ được hết vẻ đẹp chững chạc và hiểu biết của mình. Äà n bà ba mÆ°Æ¡i mấy tuổi đã thấy tâm hồn cằn cá»—i vì cháºt váºt. NhÆ° cô Trâm tôi—Cô không phải chăm con, không phải sanh đẻ, váºy mà cô vẫn khô cằn nhÆ° cà nh cây mục. Cô chỉ má»›i ngoà i ba mÆ°Æ¡i, có thể hoặc thua Äạt má»™i và i tuổi hoặc hÆ¡n Äạt má»™t và i tuổi không chừng váºy mà so sánh hai ngÆ°á»i, tôi tưởng nhÆ° là hai thế hệ khác nhau. Äạt chan hòa nhá»±a sống. Cô Trâm âm thầm chôn mình trong bốn bức tÆ°á»ng.
Äạt tủm tỉm cÆ°á»i, nhìn tôi không chá»›p mắt. Tôi há»i Äạt:
- Tôi thay đổi nhiá»u lắm hả?
Äạt lắc đầu:
- Không, nhưng hơi gầy.
- Tôi sanh rồi, nuôi con vất vả nên gầy thế đó. Äôi lông mà y Äạt thoáng nhÃu lại, nhÆ°ng, chỉ má»™t thoáng sau đó Äạt thản nhiên được ngay.
- Con trai chứ.
- Vâng!
- Mừng cháu!
- Chỉ mừng thôi sao?
Äạt ngÆ¡ ngác. Tôi cÆ°á»i hồn nhiên.
- Ông không há»i thăm gì vá» con trai tôi cả à ?
Äạt phì cÆ°á»i:
- Tôi Ä‘ang định há»i đây. Cháu mấy tháng rồi?
- MÆ°á»i tháng.
- Ồ nhanh nhỉ?
Và , Äạt chợt ngồi thẳng dáºy, nhìn tôi chăm chú. Äạt há»i:
- Cô là ngÆ°á»i hay là ma thế hở Châu?
Tôi cÅ©ng ngồi nhổm dáºy—Buổi chiá»u đã tắt hẳn từ bao giá». NÆ¡i chúng tôi ngồi, đèn đã báºt sáng—Mà u xanh mát dịu cả ngôi vÆ°á»n xinh xắn. Tôi bảo Äạt:
- Cho Châu vá».
- Cô không trả lá»i câu há»i của tôi à ?
- Không.
- Tại sao thế?
- Äể ông muốn hiểu sao thì hiểu.
Äạt đứng dáºy theo tôi, bÆ°á»›c chân buồn, chúng tôi Ä‘i bên nhau, ánh sáng trong nhà hắt ra không đủ soi sáng cho bÆ°á»›c chân tôi nhìn rõ lối Ä‘i. Ngôi vÆ°á»n mênh mông tôi Ä‘i hoà i không tá»›i cổng. Bên cạnh tôi, Äạt hút thuốc láºp loè. Tôi nắm tay Äạt cho khá»i vấp lên sá»i.
- Ngà y mai tôi đến thăm bé Dũng.
- Tôi sẽ đón cô từ sáng đến tối ở cánh cổng nà y. Tôi cÆ°á»i. Äạt chợt choà ng tay lên vai tôi. HÆ¡i nóng từ bà n tay Äạt khiến tôi rùng mình, nhÆ°ng tôi không gỡ ra—Qua khá»i cánh cổng. Äạt bảo tôi:
- Äi dạo vá»›i tôi má»™t vòng, Châu nhé.
Tôi nhìn lên đồi thông. Ãnh trăng bắt đầu le lói ở cuối trá»i, không sáng lắm nhÆ°ng cÅ©ng đủ để tôi thấy mắt Äạt tình tứ trong mắt tôi, tôi gáºt đầu:
- Lên đồi thông kia.
Tôi chỉ. Äạt cháºm rải Ä‘i bên tôi:
- Châu biết đồi thông nà y nữa à ?
- Chiá»u qua tôi đã ngủ má»™t giấc tuyệt vá»i trên ấy.
Äạt bóp mạnh vai tôi, Ä‘au Ä‘iếng, chà ng nói:
- Cô quả tháºt là ma chứ không phải ngÆ°á»i. NhÆ°ng tôi yêu con ma trong cô quá—Tôi quên không nổi mất rồi!
Tôi chao ngÆ°á»i Ä‘i má»™t thoáng trong câu nói bất ngỠấy của Äạt. Lòng tôi má»m nhÅ©n, bÆ°á»›c chân tôi lao xao, ngÆ°á»i tôi nhÆ° dá»±a hẳn trên cánh tay rắn chắc của Äạt:
- Chiá»u qua cô lên đấy là m gì?
- Äể nghe thông ru ngủ tôi.
- Hình nhÆ° chiá»u qua tôi cÅ©ng thấy cá»™ Cô đẹp tuyệt vá»i nhÆ° nà ng “công chúa ngủ trong rừng†ấy.
- Tôi mÆ¡ thấy tôi trở vá» quá khứ con gái. Và , trong giấc mÆ¡ tôi đã gặp được hoà ng tá».
- Và , hoà ng tỠđã hôn trá»™m công chúa trong giấc ngủ ngoan hiá»n. Tôi nhìn Äạt, buồn buồn.
- Hoà ng tá» và công chúa yêu nhau lúc ấy. NhÆ°ng rồi hai ngÆ°á»i không lấy được nhau.
- Vì sao thế hở Châu.
- Vì công chúa trở vá» thá»±c tại và giấc mÆ¡ tan theo tiếng gá»i của cô em gái. Công chúa thoái xác để trở thà nh má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đã có chồng nhÆ° tôi.
Äạt dụi tắt thuốc hút ná»a chừng. Äôi mắt Äạt dà i thêm cho má»™t thoáng ngẩn ngÆ¡:
- Như thế thì buồn quá, Châu nhỉ.
Tôi nói nhá», êm Ä‘á»m:
- Nhưng mà đẹp lắm, anh có nghĩ thế không?
Äạt báºt cÆ°á»i, tiếng cÆ°á»i tan trong gió thông mát rượi. Chà ng vuốt tay lên má tôi:
- Cám Æ¡n Châu đã gá»i anh bằng anh.
- Cám ơn anh đã xưng anh với Châu.
Äạt chợt nhấc bổng ngÆ°á»i tôi lên, xoay tròn má»™t vòng rồi để tôi xuống, chà ng cÆ°á»i:
- Em đáng yêu vô cùng, Châu ạ.
Chúng tôi đã lên đến đồi thông. Gió lồng lồng thổi se da thịt tôi—Tôi kéo cao cổ áo choà ng và chỉ cho Äạt thấy gốc thông tôi đã ngủ chiá»u quạ Chúng tôi cùng ngồi xuống đó, Äạt hút thuốc. Tôi kể cho Äạt nghe chiá»u qua tôi đã Ä‘i dạo lên đây vì tình cá», vì thấy ngôi biệt thá»± có vẻ thân máºt vá»›i tôi và dẫn dụ bÆ°á»›c chân tôi tìm đến. Tôi kể cho Äạt nghe lá»i Vân kể lúc đó thấy xe Äạt phóng xuống đồi—Nhanh nhÆ° má»™t chiếc xe mạ NhÆ°ng tôi không kể mục Ä‘Ãch nà o tôi từ Sà igòn lên Äà Lạt. Tôi chá» Äạt há»i tôi câu ấy nhÆ°ng mãi Äạt vẫn im lặng. Tôi quay nhìn Äạt. Vẫn Ä‘iếu thuốc láºp loè trên môi, đôi mắt Äạt nhìn suốt qua hà ng thông thẳng tắp. Tôi gá»i:
- Anh không thÃch nghe Châu nói nữa phải không?
Äạt gáºt đầu:
- Nói đi, anh vẫn nghe.
- Thế sao anh không há»i gì Châu cả.
- Há»i gì?
- Há»i em lên Äà Lạt vá»›i ai? Em đến vá»›i mục Ä‘Ãch gì? Bao giá» em vá» lại Sà igòn? Và , chồng con em đâu?
Äạt nhắm đôi mắt, chà ng lắc đầu:
- Anh không há»i những Ä‘iá»u đó đâu.
- Tại sao?
- Anh muốn Châu chÆ°a bị tiếng gá»i của cô em gái để tỉnh giấc mÆ¡ là m công chúa ngủ trong rừng—Châu vẫn còn trong mÆ¡.
- Cho Châu vá».
Tôi đứng vụt dáºy. Äạt cÆ°á»i.
- Công chúa dỗi tôi đấy à ?
- Không, tối rồi.
- Äà Lạt giá» nà y là khuya tháºt.
Äạt nói, và đứng dáºy theo tôi. Chúng tôi bÆ°á»›c cháºm rãi xuống đồi. Äạt nói:
- Anh lái xe đưa Châu vỠnhé!
Tôi lắc đầu:
- Nhà Châu ở đầu con dốc nhỠđó, đi bộ cho thoải mái.
Äạt kêu lên:
- Châu ở đó sao?
- Vâng.
Äạt im lặng. Äi hế con dốc. Ãnh đèn trong nhà đã soi rõ được hình bóng chúng tôi. Tôi dừng lại:
- Anh vá» nhé! Cho Châu gởi lá»i thăm bé DÅ©ng.
- Anh chỠChâu sáng mai.
- Äừng chá», Châu không đến đâu.
- Không đến cÅ©ng chá». Lần nà y có thêm bé DÅ©ng chá» nữa.
Tôi cÆ°á»i:
- Anh khôn lắm. Äem bé DÅ©ng ra là m áp lá»±c nhé.
Äạt nheo mắt:
- Anh chỉ có tà i khôn vặt thôi.
Tôi quay ngoắt Ä‘i. Äạt cÆ°á»i hÆ¡i to, tôi Ä‘i nhanh và o cổng. Cổng khóa, tôi bấm chuông gá»i chị Lãng. Vân từ trong nhà chạy ra. Thấy tôi nó hét lên:
- Bà đi đâu mà đi dữ váºy bà ?
Cả nhà “lên ruột†vì lo cho bà đó.
Tôi bảo Vân nhá» cái miệng. Vân há»i:
- Chị có gặp chị Lãng không?
- Không.
- Gặp Hằng không?
- Không!
- Chị Ä‘i đâu váºy?
- Äi chÆ¡i chứ Ä‘i đâu.
- Chị là m gì có bạn mà đi chơi khuya thế.
Tôi nhăn mặt:
- Mà y ồn quá. Cô Trâm đâu?
- Cô vỠphòng rồi.
- Cô có gì lạ không?
- Cô sợ chị bị bắt cóc.
Tôi cÆ°á»i:
- Nhảm! Là m nhÆ° tao là con nÃt ấy. Vân nhìn theo tôi Ä‘i và o nhà , lẫm bẩm:
- Má»›i đêm qua nằm rên nhá»› chồng, nhá»› con, hôm nay đã Ä‘i chÆ¡i vung trá»i.
Tôi giả vá» không nghe, Ä‘i thẳng và o phòng cô Trâm. Cô nằm trên giÆ°á»ng, mái tóc xổ tung đổ xuống mặt nệm buồn nhÆ° dòng suối nhá». Tôi ngồi xuống bên cổ, cô xoay ngÆ°á»i, thấy tôi, cô nhá» nhẹ:
- Châu đi đâu mà vỠkhuya thế?
Tôi nói với cô:
- Cháu gặp má»™t ngÆ°á»i bạn cÅ© ở Sà igòn hai năm trÆ°á»›c. NgÆ°á»i ta má»i vá» nhà chÆ¡i, mãi nói chuyện cháu quên cả trá»i tối.
- Thế à ! Cháu ăn cơm chưa?
- Thưa chưa ạ.
- Cô bảo chị Lảng đi tìm cháu, chị ấy vỠchưa?
- Da,ï chưa.
- Lần sau có đến nhà bạn chÆ¡i thì nói cho cô biết nhé, đê cô khá»i lo.
Tôi là nhà xin lá»—i cá»™ Cô cÆ°á»i, vuốt ve bà n tay tôi.
- Cháu cứ đi chơi cho thoải mái, lên đây là để đi chơi đây đó chứ, tiếc là cô không được khoẻ để đưa các cháu đi chơi cô sợ các cháu buồn.
Tôi nhìn cô, mà thấy thÆ°Æ¡ng cô chảy cả nÆ°á»›c mắt. Tôi há»i nhá»:
- Cô mệt lắm không cô?
Cô lắc đầu nhè nhẹ, tôi nắm chặt bà n tay cô:
- Cô xanh quá.
- Mới mổ xong ai chả xanh, cháu.
Cô nói. Tôi nhỠnhẹ.
- Cô chịu khó ăn nhiá»u cho lại sức, cô nhé.
Cô cÆ°á»i:
- Cô khoẻ nhiá»u rồi đó. Má»—i ngà y Ä‘á»u có bác sÄ© tá»›i khám cho cô:
- Ä‚n cÆ¡m. Chị Châu Æ¡i! Äói bụng quá rồi!
Tiếng Vân thánh thoát ở ngoà i. Cô Trâm bảo tôi:
- Cháu ra ngoà i ăn cÆ¡m vá»›i các em nhé! Cô ăn rồi. Tôi đứng dáºy, khép cá»a phòng cho cô và nghe má»™t chút ân háºn len nhẹ và o lòng:
Tôi há»i Vân.
- Chị Lãng vỠchưa?
Vân nói:
- Rồi bà , thay đồ lẹ xuống ăn cơm, đói bụng quá.
Tôi chạy vá»™i lên phòng, gặp Hằng Ä‘ang Ä‘i trở xuống, Hằng cÆ°á»i vá»›i tôi:
- Em Ä‘i tìm chị cùng phố không thấy. Chị vá» hồi nà o váºy?
Tôi cÆ°á»i lại vá»›i Hằng:
- Vá» lúc Hằng Ä‘i. Là m phiá»n Hằng quá, đừng buồn nghe.
- Buồn gì đâu chị.
Hằng chạy tà tách xuống phòng ăn. Tôi trở lên, thay quần áo tháºt nhanh, tôi mặc áo ngủ, khoác thêm áo choà ng trở xuống. Má»i ngÆ°á»i đã ngồi và o bà n. Tôi nói to.
- Xin lá»—i quý vị, hôm nay vì tôi mà quý vị phải ăn cÆ¡m trá»…, đừng phiá»n nghe.
Chị Lãng há»i:
- Cô nói đi dạo một chút mà sao giỠnà y mới v�
Tôi cÆ°á»i:
- Tại gặp bạn bất ngỠnên đi chơi luôn!
Vân há»i:
- Bạn nà o váºy, chị Châu?
- Bạn là được rồi, còn phải khai tên cho mà y nữa sao.
Vân cÆ°á»i tủm tỉm:
- Äáng nghi lắm à nghe.
Tôi nhá»™t nhạt trong nụ cÆ°á»i của Vân và ân háºn vá»›i má»i ngÆ°á»i.
Tôi ngó Vân:
- Lại nói nhảm nữa.
- Gì mà nói nhảm, chị đi chơi lén một mình là đáng nghi lắm chứ sao.
Tôi la:
- Mà y bỠtao đi chơi cả ngà y hôm nay, tao phải đi một mình chứ.
Vân cãi:
- Tại hồi sáng em rủ chị không đi chứ đâu phải em bỠchị?
Tôi bắt sang chuyện khác để không phải cãi vã với Vân.
- Äi chÆ¡i vui không?
- Vui.
- Mai đi nữa hả?
- Không?
- Sao váºy?
- Em mệt rồi. Mai Hằng rủ em đi chơi thác.
Tôi há»i Hằng:
- Hằng không rủ chị với à ?
Hằng cÆ°á»i:
- Vân bảo chị không đi đâu, nên em không dám rủ.
Tôi nheo mắt trêu Vân:
- Mà y má»›i là đáng nghi nhé! Sao biết tao không Ä‘i mà chặn trÆ°á»›c váºy.
Vân Ä‘á» mặt, không nói. Tôi ăn bát cÆ¡m thứ nhất thấy ngon miệng, đến bát thứ hai đã thấy ná» Lại lÆ°á»i ăn rồi. Tôi đứng dáºy trÆ°á»›c má»i ngÆ°á»i. Hằng bảo tôi:
- Có dâu tÆ°Æ¡i đó chị Châu. Chút nữa em lấy cho chị xÆ¡i thá».
Tôi gáºt đầu Ä‘i bá»™ ra vÆ°á»n. Buổi tối ở Äà Lạt tháºt vắng lạnh, ngồi xuống chiếc ghế nhá» bên hồ nÆ°á»›c. Tôi nghÄ© miên man. Nhá»› Du và nhá»› con, tôi lại muốn trở vá» Sà i goon. NghÄ© đến Äạt tôi lại còn muốn vá» Sà igòn hÆ¡n. Tôi ở lại đây chỉ để bắt đầu cho những liên hệ khó dứt nữa. Tôi ở đây biết đâu không sa chân và o tá»™i lá»—i. Gần Äạt, tôi khó cưỡng nổi lòng tôi. Gần Äạt tôi tưởng nhÆ° những ngà y con gái. Gần Äạt, tôi sợ tôi có tá»™i vá»›i chồng, vá»›i con. Bây giá» tôi đã có con rồi, tôi còn cần phải giữ gìn hÆ¡n. Bây giá» tôi tìm được hạnh phúc tôi phải giữ. Du tin tôi và thÆ°Æ¡ng tôi má»›i để tôi Ä‘i má»™t mình. Du chịu ở nhà chăm con cho tôi Ä‘i nghÄ© mát. Thế là Du quá tốt. Tôi phải giữ lòng tôi.
Vân và Hằng đã ăn cÆ¡m xong và ra tìm tôi. Chúng nó cắn hạt dẻ ủ trong túi măng tô, trên tay má»—i đứa Ä‘á»u có má»™t trái dâu chÃn má»ng. Hằng ngồi xuống bên cạnh tôi, xuýt xoa:
- Trá»i lạnh quá, chị ngồi nay là m gì?
Tôi cầm trái dâu trên tay Hằng. Trái dâu còn ướt hơi giá, mát lạnh cả bà n tay tôi.
- Chị ăn thá» xem dâu vÆ°á»n nhà có ngon không?
Tôi cắn nhẹ trái dâu giữa hai hà m răng, nÆ°á»›c dâu ứa ra có má»™t mùi vị thÆ¡m tho lạ lùng, tôi ăn hết trái dâu trong ná»—i thèm thuồng nuối tiếc. Hằng mót túi măng tô dúi và o tay tôi má»™t nắm hạt dẻ. Tôi cÆ°á»i:
- Thiếu một ly cà - fê.
Hằng nói:
- Có cà - fê, chị uống để em gá»i chị Lãng pha nhé.
Vân dẫy lên, nó la tôi:
- Chị mà uống cà - fê đêm nay chị thức suốt sáng là em mất ngủ.
Hằng rủ:
- Thì qua ngủ với mình.
Vân nhìn tôi như chỠđợi tôi băng lòng. Tôi nghĩ đến lúc phải ngủ một mình trong căn phòng lạnh lẽo, buồn và sợ đến chừng nà o. Toiâ vội nói to:
- Æ ! Không được, Vân qua bên Hằng ngủ là chị chết à .
Hằng nhìn tôi lạ lùng:
- Sao kỳ váºy chị Châu?
Vân nháy mắt:
- Ngủ má»™t mình bà ấy nhá»› chồng không có ngÆ°á»i nghe than.
Tôi đỠmặt, mắng Vân:
- Äừng nói báºy, chị sợ… ma.
- Có chồng rồi mà sợ ma.
Hằng nói. Tôi cÆ°á»i:
- Ừ! Có chồng vẫn sợ ma nhÆ° thÆ°á»ng.
Vân so vai. Nó gáºt đầu:
- Em cũng thế, ma ai chả sợ.
Hằng cÆ°á»i:
- Hằng có sợ đâu. Äêm nà o Hằng cÅ©ng ngủ má»™t mình.
Tôi bảo Hằng:
- Äêm nay Hằng qua phòng chị ngủ luôn cho vui.
Vân nói theo:
- Äúng rồi, đêm nay “dá»n nhà †sang phòng mình Ä‘i.
- Có được không?
Hằng há»i ngây ngá»™ Tôi gáºt đầu.
- Có Hằng vui lắm.
- Em sợ cô Trâm mắng.
- Co có biết đâu mà mắng.
Hằng gáºt đầu bằng lòng.
Vân ăn hết hạt dẻ, buồn mồm nó than lạnh:
- Ngổi đây tê tái quá, hơi nước dưới hồ bốc lên là m mỠmặt em, lanh hai vai em.
Tôi bảo Vân:
- Nà y, đừng có diễn trò khỉ, có muốn và o nhà ăn đâu thì cứ và o đi, là m gì than dữ thế.
Vân cÆ°á»i khì khì, nó nhìn tôi:
- Chị lúc nà o cũng hiểu hơn hết.
Tôi nói:
Có ở xa mà y hà ng ngà n cây số tao vẫn tưởng tượng ra khuôn mặt lấu cá của mà y.
Vân há»i tôi:
- Thế bây giá» chị Ä‘ang ở xa anh Du hà ng trăm cây số chị có tưởng tượng nổi khuôn mặt anh Du lúc nà y không? Tôi nhìn lên mặt hồ, buổi tối không trăng, mặt hồ im lìm phẳng lặng. Tôi trả lá»i Vân:
- Báºy giỠông Du Ä‘ang nằm nhăn nhá» rên nhá»› tao.
- Rên với anh cu Tà hở?
- Ừ!
- Tưởng tượng lúc anh Du dá»— con, coi buồn cÆ°á»i quá nhỉ?
- Mà y phải tưởng tượng lúc anh cu Tà đái dầm và đi đùn ra quần, anh Du phải thay cho con má»›i buồn cÆ°á»i hÆ¡n chứ.
Vân cÆ°á»i:
- Anh ấy lại vứt con cho ngÆ°á»i là m hay nhá» bà chị ấy chứ.
Tôi cãi:
- Chắc là ông Du sẽ là m lấy hết. Ông ấy cÆ°ng cu Tà quá trá»i, sức mấy mà để cho ngÆ°á»i là m trông.
- Lấy được ông chồng biết chiá»u vợ thÆ°Æ¡ng con nhÆ° ông Du kể cÅ©ng hạnh phúc chán.
Lần đầu tiên tôi nghe Vân nói được má»™t câu Ä‘Ã ng hoà ng. Tôi nhìn Vân chăm chú. Nó Ä‘ang nghiêng đầu bên vai Hằng, mái tóc dà i há» hững ngang vai. Nhìn nghiêng Vân có vẻ ngÆ°á»i lá»›n, và có vể chững chạc hÆ¡n nhìn thẳng. Tôi quên mất rằng năm nay Vân đã gần mÆ°á»i chÃn tuổi, cái tuổi nồng thắm tình tứ nhất của con gái. Vân đã nẩy nở trá»n vẹn nhÆ° má»™t bông hồng trong vÆ°á»n. Tôi không biết Vân đã “thấy†được tình yêu chÆ°a? Bằng tuổi nó, tôi đã biết đủ mùi, những nụ hôn, những ánh mắt, những đón Ä‘Æ°a, hẹn hò, là m má»mịt thá»i giá» của tôi, là m Ä‘iên đảo đầu óc tôi. Bằng tuổi nó tôi đã nói dối ba mẹ đủ Ä‘iá»u, ba mẹ đứng cá»a trÆ°á»›c, tôi trốn cá»a sau Ä‘i vá»›i ngÆ°á»i yêu.
Váºy mà từ bao lâu nay, tôi không “nhìn†Vân để thấy nó đã lá»›n. Tôi không há»i Vân để biết nó có ngÆ°á»i yêu hay chÆ°a? Tôi đã quá vô tình và tá»± tin, chủ quan nghÄ© rằng Vân còn bé.
Vân bảo tôi:
- Thôi, Ä‘i và o chị Châu. Ngồi đây lạnh chị cảm lại mất công em đánh Ä‘iện tÃn cho anh Du “rÆ°á»›c†chị vá» Sà igòn.
Tôi nói:
- Còn lâu tao má»›i cảm, tao “mết†khà háºu Äà Lạt quá trá»i. Nói váºy, song tôi vẫn Ä‘i theo Vân và Hằng và o nhà . Chị Lãng đã sá»a soạn Ä‘i ngủ. Hằng báºt đèn cho chúng tôi lên lầu. Nó dặn chị Lãng tắt đèn khi thấy cả ba đứa lên khá»i cầu thang.
Äi bên cạnh tôi. Vân há»i:
- Hôm nay chị có cần uống thuốc ngủ nữa không?
Tôi gáºt đầu:
- Cần chứ—Viên thuốc hôm qua tao vẫn giữ.
Vân nói:
- Lạ nhỉ, ban ngà y chị tỉnh bơ, cứ đêm mới thấy chị nhớ chồng, nhớ con không ngủ được là tại sao?
- Là tại vì quen hơi nhau rồi.
- Chị quen hơi anh Du chứ anh Du có “thèm†quen hơi chị đâu.
- Sao mà y biết ông Du không quen hơi tao.
- Tại em thấy anh ấy thỉnh thoảng đi trực hay đi công tác cả tuần tỉnh bơ, không sụt ký chút nà o.
Tôi cÆ°á»i nhá»:
- Ờ! Äà n ông bạc bẽo ở Ä‘iểm đó.
Vân leo lên giÆ°á»ng nằm trùm má»n, tôi tìm quần áo sá»a soạn Ä‘i tắm. Những tia nÆ°á»›c nóng chảy trên ngÆ°á»i tôi xoa dịu sá»± má»i mệt của má»™t ngà y dà i, tâm hồn tôi sảng khoái kỳ lạ. Tôi nhìn tôi trong tấm gÆ°Æ¡ng lá»›n, để thá» tìm má»™t nét thay đổi nà o đó nhÆ°ng tôi vẫn hoà i công. Nắng Äà Lạt vẫn chÆ°a là m môi tôi thắm, máºn, dâu Äà Lạt vẫn chÆ°a là m tôi lên ký, tôi vẫn gầy nhom. Nhá»› đến Du, tôi cÆ°á»i vá»›i tôi má»™t mình.
Lúc tôi trở ra thì Hằng đã mang chăn gối đến. Nó vá»›i Vân nắm xÃt xoa má»™t góc giÆ°á»ng to nhá» thì thầm. Tôi nhìn lên khoảng trống bên cạnh của chiếc giÆ°á»ng còn quá rá»™ng—Äối vá»›i tôi. Thịt da tôi bá»—ng lạnh băng tê buốt…
|
|
|
| |