[Huyền Ảo - Đô Thị] Khuyết Danh - T/G: Nhật Nguyệt
Khuyết Danh
(phi nhất thiết hữu dụ danh như huyễn, nghĩa tự quy nguyên bất dụng ngôn)
Quyển 1: Định mệnh giao nhau. Chương 1: Định mệnh đầu tiên.
Tác giả: Nhật Nguyệt Nguồn: 4vn.eu
Giới Thiệu
Trích:
- Thể loại: Huyền huyễn đô thị, truyền thuyết, du hí xuyên việt giá không…
- Cảnh báo: Hư cấu nên có nhiều thứ đề cập và sử dụng lại + cải biên, và có 1 chút những vấn đề nhạy cảm liên quan…vì lí do nhiều người không thích nên nói trước.
- Giới hạn: +16 ( tuy +16 thôi nhưng cần suy nghĩ thoáng 1 tí nữa nhé)
- Nhân vật: Có rất nhiều nhân vật xoay quanh, làm mắc xích tạo nên 1 chuỗi các sự kiện đan xen.
- Tóm lược: Hành trình lạ lùng của 1 chàng trai và những người bạn khám phá những điều kì bí, những huyền thoại truyền thuyết vốn dĩ rất quen thuộc nhưng thực tế không như vậy ? Suốt cuộc hành trình để trả lời câu hỏi, và cuối cùng là đối mặt với câu hỏi lớn nhất của vũ trụ, là căn nguyên khởi nguyên của hết thảy tất cả mọi thứ…
Đây có phải là kết thúc của toàn thể chúng sanh tất cả các giới hay chỉ là mở đầu của 1 chuỗi những định mệnh đan xen ?
Hãy cùng theo dõi “Khuyết Danh” để biết được điều đó :)
9/10/2007
‘ Huy Cận từng tâm sự rằng, bài thơ Tràng Giang là do con sông Hồng gợi tứ, lúc đầu bài thơ có tên là chiều bên sông, sau nhà thơ đổi tên thành Tràng Giang…’
Tiếng giảng của cô Trang êm êm lướt mềm mại, như đưa đẩy, như thôi thúc đôi mắt Minh dần nhíp lại, chợt có tiếng nói bên tai làm cậu chợt tỉnh.
- Ê, chiều nay không học, đi Pump(1) nhé, dạo này ít tập quá làm sao đấu lại tụi bên coop, tui sẵn rủ thêm thằng bạn, nó nhảy cũng khá lắm, sẵn mình lập team đấu double đôi (2) luôn cho nó máu.
Thì ra là thằng Tuấn mụn, đúng là dạo này lơ đểnh thế nào quên mất vụ nhảy Pump, lần này phải phục thù tụi coop mới được, maxi bên mình nào có phải dễ ăn hiếp.
Không chừng chừ, cậu quyết định ngay rồi gật đầu cái gụp.
- Oke đi, 3h ở maxi.
Nhớ lại cũng buồn cười, nửa năm trước chẳng biết đến cái trò chơi này, vậy mà 1 lần cùng đám bạn đi maximark chơi thử thế là ghiền, rồi suốt ngày lên mạng tìm bước nhảy, rồi cứ hễ có thời gian rãnh lại lên tập.
Nghĩ lại đúng là vô duyên, hồi tháng rồi, hôm đó xớ rớ thế nào lại muốn lên coopmark chơi, thế là đụng cái bọn Pumper bên đó, sẵn đông người chúng sở trò thách đấu rồi chơi bẩn, thế là 2 bên xích mích, từ lần đó nảy sinh ra mâu thuẫn, 2 nhóm luôn đối đầu nhau 1 bên là coop 1 bên là maxi, tất nhiên Minh và Tuấn là bên nhóm maxi.
‘ Minh, em nhắc lại xem cô vừa giảng về cái gì?’
Tiếng nói ngọt ngào êm diệu nhưng không kém phần làm người nghe nổi gai óc, lôi cậu về với thực tại, mặt Minh ngệch ra.
- Dạ, ơ, cô vừa giảng, ơ…
- Cô vừa nói là em bị 0 điểm kiểm tra miệng, tuần này lớp em bị trừ 2 điểm học tập.
Câu nói hết sức êm ái đó cất lên, lập tức nhận thêm rất nhiều thiết than vãn từ mấy đứa con gái ngồi ở phía sau. Ngày học sáng hôm đó trôi qua trong sự im lặng và chán chường…
(…)
- Mặt mày hớn hở vậy, biết tại ai mà thằng này bị 0 điểm kiểm tra miệng, chưa hết còn bị đám con gái dở trò hăm dọa bắt ở lại dọn vệ sinh cuối giờ không hả?
Thằng Minh vừa ra khỏi quầy bán thẻ vừa làu bàu. Thằng Tuấn thì biết tính bạn mình, nên cứ im ỉm, coi như chẳng nghe thấy, kệ nó muốn nói gì thì nói, chợt Tuấn nhìn đồng hồ rồi dáo da dáo dát nhìn xung quanh.
- Quái, 3h15 rồi mà sao chẳng thấy nó ta, dây thun dây thừng gì cũng phải nhắn trước chứ.
Sẵn đang bực mình, Minh quyết định không hỏi han chuyện thằng bạn kia của thằng Tuấn, chỉ tổ mệt thêm, nhảy trước cái đã tính sau.
Sau khi bỏ 2 thẻ vào, khởi động máy một cách nhanh nhẹn, chọn chế độ X2 (3)và chuyển sang Double Mode (4), rà rà 1 dãy dài dằng dặt các bài hát quen thuộc, Minh lẩm bẩm.
- Để xem, xã stress, chém, chém, chém. Được, vậy chọn bài Samurai.
Nói là làm, cậu đạp đạp đạp, coi như cái máy là bao cát đạp cho đỡ bực cũng được. Bài Samurai là 1 trong những bài liệt vào hạng khó của game, y như tên gọi của nó, trên màn hình là 1 võ sĩ đạo đang cầm kiếm chém tới chém lui, còn những bước chân thì hết nhảy từ sàn bên này tới lướt qua sàn bên kia, nhanh như chớp tựa như nhát kiếm của samurai.
Đắm chìm trong không gian cuốn hút của trò chơi, cậu như quên đi những bực dọc lúc nãy, chú tâm vào bước nhảy không để ý gì đến xung quanh, mãi cho đến khi hết bài, nghe được giọng thằng Tuấn đang huyên thuyên với ai đó, Minh quay người lại thì…
Bên cạnh Tuấn là 1 cậu trai, cũng trạc tuổi, tướng cao dong dỏng, người hơi ốm với da có hơi đen 1 tí, nhưng nhìn rất hoạt bát và thật thà. Minh đang định bước xuống chào, vừa đặt 1 chân xuống sàn nhà, 1 cảm giác lạ lẫm truyền đến não, 1 cái cảm giác phải nói không phải lạ bởi vì lần đầu mà lạ vì hình như đã cảm thấy ở đâu đó, rất lâu rồi, phải rất lâu rồi, lại tự dưng xuất hiện, có 1 điều gì đó mình đã quên đi, nó tựa như nhắc nhở, tựa như thôi thúc.
Chớp chớp mắt lấy lại tỉnh táo, Minh hướng người đi về phía cậu trai kia, càng đến gần cảm giác càng mãnh liệt hơn, rồi đột ngột 1 chuỗi những hành đồng tiếp theo sau đó chợt lóe lên, xẹt ngang qua đầu của Minh khiến cho cậu không kịp phản ứng và nắm bắt. Liền ngay đó là sự tương ứng của những gì vừa xẹt qua trong đầu với hiện thực đang diễn ra, mọi thứ có vẻ như băng chiếu chậm mà phần thông tin cậu đã xem trước cách đó một vài giây, bây giờ chỉ là nó đang tua lại 1 lần nữa mà thôi. Phải chăng đó là Déjà vu (5)?
Chú Thích:
(1) Pump: Pump it up hay gọi là máy pump ở siêu thị hay có, 1 trò chơi từ hàn quốc, sử dụng các nút bằng bàn chân tương ứng với dấu hiệu trên màn hình.
(2) Double đôi: Chế độ nhảy đôi 2 người, cực khó, đòi hỏi có những sự kết hợp nhuần nhuyễn.
(3) X2: Nhân 2 lần tốc độ
(4) Double Mode: Chế độ nhảy đôi 1 người.
(5) Déjà vu: Còn gọi là ‘ký ức ảo giác’, hiện tượng này có khi bạn cảm thấy gặp 1 chuyện đang diễn ra nhưng lại thấy rất quen dường như đã diễn ra ở đâu đó rồi vậy. Theo chuyên gia, thì đây là sự ám thị đó là ký ức đã có của mình, khiến sinh ra ảo giác nhầm lẫn rằng mình đã từng trãi qua việc đó. Nhưng đây vẫn là 1 điều kì bí chưa giải thích rõ.
(phi nhất thiết hữu dụ danh như huyễn, nghĩa tự quy nguyên bất dụng ngôn)
Quyển 1: Định mệnh giao nhau. Chương 2: Hồi ức.
Tác giả: Nhật Nguyệt Nguồn: 4vn.eu
Ngây người, sững sờ, Minh vẫn đứng yên lặng đó, đôi mắt ngưng tròng. Trong đầu cậu, nơi sâu thẳm trong tiềm thức đang mạnh mẽ trổi dậy, đột ngột, cuồng bạo, những điều tưởng chừng như cậu muốn quên đi, muốn che dấu mãi, nhưng rốt cuộc vẫn bất lực. Những quá khứ đó càng lúc càng hiện rõ, trôi qua nhanh trong tâm tưởng cậu.
Phải chăng cậu chỉ là 1 đứa trẻ bình thường, lớn lên trong một gia đình bình thường, có những bạn bè bình thường và 1 cuộc sống cũng vô cùng bình thường ….?
< Chung cư cũ năm 1999 >
2 đứa bé đang đứng trên nền si măng cũ loang lỗ, sần sùi, tay mỗi đứa đều cầm 1 thanh gỗ dài và mỏng, đang ra sức quơ qua quơ lại, có vẻ chúng đang chơi 1 trò chơi gì đó.
- Tên ác ma kia, hãy xem siêu nhân ta trừng trị mi.
Thằng bé cao hơn vừa la lên rồi hì hục chạy lại, đập cái thanh gỗ về phía thằng bé thấp hơn, thằng bé kia vừa né vừa dõng dạc.
- Ta mà là ác ma, mi mới là ác ma đấy, đợi xem ta trừng trị mi đây.
Chưa kịp dứt lời, chúng lại xông vào tả xung hữu đột, có vẻ rất vui, đột ngột, thằng bé cao hơn sững người trong giây lát, sau đó mặt hốt hoảng, nó vội đẩy thằng thấp 1 cái, la lên.
- Tránh ra, coi chừng trúng đầu.
Vừa dứt câu, thì miếng gạch to bằng bàn tay người lớn rơi ra từ trên mái hiên vừa rớt xuống ngay chân thằng nhóc thấp người, nếu nó không bị đẩy ra thì có lẽ đã trúng đầu. Nó khóc thét lên, vừa đau đớn nhìn bàn chân và vừa sững sờ nhìn thằng bé kia….
< lớp học quen thuộc năm 2003 >
Cả tuần rồi, cậu bé không được yên giấc, cứ cách 2 hay 3 ngày lại mơ thấy giấc mơ hãi hùng đó, nó cứ lập đi lập lại không ngừng, mọi thứ mơ hồ không rõ ràng, cậu chỉ thấy được rất nhiều cái bóng đang chạy tán loạn, xung quanh là những vệt rực rỡ, lập lòe, nhiều rất nhiều, cậu nghe những tiếng than khóc không thành lời, chỉ là những tiếng hét, tiếng rầm rú, tuyệt vọng đau đớn. Không hiểu sao, cậu cảm nhận rất rõ ràng cơn đau, không chỉ là những vết rát dầy đặt trên người mà còn là nỗi đau từ tận trong đáy sâu thẳm trong lòng bùng phát, mạnh mẽ, dữ dội.
Cuối cùng, hình như có tiếng nói, à không, nó giống như tiếng gọi hay 1 lời thủ thỉ, nhưng cậu không thể nghe rõ ràng được, cứ mỗi lần đến đây là lại bật dậy, bừng tỉnh.
Chăn đệm ướt sũng, toàn thân mồ hôi tuôn như mưa, cảm giác trống rỗng trong cơ thể và 1 vài chỗ trên da vẫn còn âm ỉ rát.
- Cậu có sao không ? Đang bệnh hả ? Mặt cậu xanh méc hà.
Giọng nói kế bên kéo cậu trở lại với thực tại.
- Không sao, chỉ là mình hơi bệnh, mấy hôm rồi không ngủ được, toàn mơ thấy …
Chưa kịp nói hết câu, bỗng cậu bé chợt bất động, ánh mắt ngưng tròng, toàn thân cứng ngắt, tích tắc sau đó chỉ 2s toàn thân cậu run lẩy bẩy, nước mắt bắt đầu rơi xuống má, cậu run rẩy thét lớn lên.
- Cháy, Khôngggggggggggg.
Chữ không sau cùng khi âm vang của nó khếch tán mạnh mẽ trong đầu tất cả những con người trong phòng, mọi người chưa kịp mở lời thì liền sau đó 1 tiếng chuông vang lên, âm thanh như tử thần réo gọi, não nề, u ám.
Cùng với tiếng chuông là những tiếng hét hoảng loạn, tiếng đồ vật rơi rớt, tiếng sụp đổ, tiếng khóc nất, tiếng nghẹn ngào…
< Cuối năm 2004 >
Cậu trai bàng hoàng, đứng lặng người ở quán nước gần trường, cậu đã nghe qua cái tin chấn động đó, 1 cái tin mà cậu không dám tin là sự thật, 1 cái tin làm thay đổi cả cuộc đời cậu, vì nó cậu đã phải trả giá bằng 3 năm cuộc đời chậm trễ.
(Trước đó 10 ngày)
- Này, học xong sớm không có gì làm, tụi mình đi thuê truyện về xem nhé, gần trường có một tiệm có nhiều truyện lắm, giá lại rẻ tha hồ mà lựa.
1 thằng cao dong dỏng nói với 1 cậu bé tầm thước đi bên cạnh.
- Oke, vậy đi.
Vừa dứt lời, 1 đám thanh niên đâu từ quán nước bên kia đường, băng qua, rồi đột ngột lao vào đánh cậu bé, 1 đứa đẩy ngã thằng cao, còn 5 đứa kia thì xúm lại, đứa đạp, đứa đấm, đứa đá, hỗn loạn tay chân nện lên người cậu.
Chừng như đã thỏa mán, tụi nó cười ngạo nghễ rồi bỏ đi, xung quanh rất nhiều người mà không ai dám ra can, ngay cả thằng cao bạn nó đứng bên cạnh.
Cậu bé từ từ đứng dậy, chỉnh lại bộ quần áo học sinh nhàu nát có vài vết thủng, tay quệt lau đi máu nơi khóe miệng, nó thửng thờ bước đi vô định, đôi mắt u uất xa xăm.
(Sau đó 3 ngày)
3 ngày qua, cậu bé sống trong sợ hãi và giận dữ, dường như tất cả cái xấu xa bên trong bản thân đang dần lộ rõ, cậu lúc nào cũng nguyền rủa đám đã đánh cậu, cậu lúc nào cũng mong đám đó chết đi.
Chẳng hiểu sao, sự tức giận đó càng lúc càng mạnh mẽ, nó như có 1 ma lực lôi kéo, đến ngày thứ 3, cậu vô thức cầm 1 mảnh giấy nhỏ vẽ lên đó những nét nguệch ngoạc vô thần, những hình thù kì dị, miệng không ngừng lẩm bẩm “ tụi bây biến đi hết đi, đi hết đi, đừng có xuất hiện nữa, vĩnh viễn biến mất đi…” còn trong đầu thì không ngừng nhớ lại từng đứa từng đứa hôm đó đã đánh cậu.
Qua 1 lúc, bỗng thất thần dừng tay, cậu lấy bật lửa đốt trụi mảnh giấy rồi quăng vào cái ly thủy tinh rất dầy mà ba cậu thường uống rượu. Ánh mắt lạnh lẽo, cay nghiệt nhìn ánh lửa đang tàn, từng ý nghĩa ác độc, xấu xa như muốn thoát ra khỏi đầu cậu mà truyền thẳng vào ánh lửa đó.
Bỗng đột ngột…
< Táchhh >
1 tiếng kêu lảnh lót vang lên, chiếc ly bỗng xuất hiện rất nhiều những lằn nứt đang lan rộng dần ra, lạ lùng là lửa đã tắt trước đó khá lâu.
Cuối cùng vết rạn cũng dừng lại, chiếc ly hoàn toàn không bể, nó chỉ bị nứt, những vết nứt tạo hình ma quái, cậu cũng không để ý, coi như mình đã xã được cơn hận. Cậu dần quên đi chuyện đó cho đến 10 ngày sau.
(10 ngày sau ở năm 2004)
Cậu bé nhớ lại như in đoạn đối thoại của chủ quán và 1 cô gái lạ mặt.
(5 phút trước đó)
- Cô này, cả tuần nay cô có thấy cái đám thằng Hổ không, con tìm tụi nó mãi. Nghe bảo tụi nó hay tụ tập quán này nên con ra xem sao.
- Mày bạn tụi nó hả ? Bộ mày chưa biết gì à?
- Biết gì hả cô?
Cô gái giọng sốt ruột.
- Hôm nọ, người nhà tụi nó kéo tới đây tìm, hỏi han tao dữ lắm, còn có cả công an, chả hiểu cái đám đó quậy phá gây ra chuyện ở đâu rồi bỏ trốn hay sao đấy, cả tuần rồi không thấy tụi nó về, ba mẹ chúng nó lo nên báo công an là mất tích, tìm hổm rày có tìm được đứa nào đâu. Kể cũng lạ, cứ như bốc hơi ấy….
(….)
- Minh, Minh,… Này này, có nghe tui nói gì không đấy ?
Vừa nói thằng Tuấn vừa quơ tay trước mặt Minh, hành động đó vô tình kéo cậu thoát ra khỏi trạng thái suy tưởng.
Minh cảm thấy mệt mõi, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt trắng bệch, những kí ức xưa vô tình quay trở lại, đúng là ta không thể chối bỏ được những gì ta đã gây ra, Minh tự lầm bầm.
Bước đi vô thức, cậu lúc này không còn nghe thấy tiếng gì nữa, cũng không để tâm xung quanh ra sao, cậu chỉ muốn thật nhanh về đến nhà, ngủ 1 giấc, mong rằng đây chỉ là giấc mộng, tỉnh dậy sẽ trở lại thực tại.
Tuấn ngơ ngác nhìn bóng Minh đang dần mất dạng, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì hết, quay qua định nói đỡ cậu vài lời với thằng bạn mình.
Vừa quay qua, Tuấn lập tức hốt hoảng, giật thót mình, không biết có phải mình hoa mắt không nhưng trong một thoáng, cậu rõ ràng thấy đôi mắt thằng bạn bên cạnh mình như 1 lỗ đen không đáy, nó xoáy cuộn, như muốn hút cả linh hồn cậu vào đó.
Lắc đầu ngán ngẫm, Tuấn lầm bầm.
- Hôm nay có vẻ là một ngày kì quặc.
Last edited by Nhật Nguyệt; 08-06-2012 at 07:27 PM.
(phi nhất thiết hữu dụ danh như huyễn, nghĩa tự quy nguyên bất dụng ngôn)
Quyển 1: Định mệnh giao nhau. Chương 3: Bất ngờ.
Tác giả: Nhật Nguyệt Nguồn: 4vn.eu
Những ngày sau đó, tuyệt nhiên không thấy Minh đi học, đơn xin nghỉ học do bệnh được ba mẹ cậu chuyển đến trường.
(…)
- Minh, cậu sao rồi, làm gì nghỉ học gần cả 2 tuần, mọi người ở lớp lo cho ông lắm đó.
Tuấn vừa thấy cậu bước vào lớp thì sởi lởi, Minh tuy vẫn còn tiều tụy nhưng tâm trạng đã đỡ hơn rất nhiều, cậu mỉm cười nhẹ đáp đã, cũng không nói gì, lẳng lặng về chỗ ngồi.
Trong tâm trí vẫn còn đọng lại giấc mơ hôm qua, nhớ lại vẫn còn thấy rùng mình. Đáng lẽ ra cậu tính nghỉ thêm vài hôm cho hoàn toàn thoải mái trong lòng mới học lại, nhưng không hiểu sao giữa đêm qua, đang trong giấc ngủ, cậu chợt có cảm giác lạ lùng chưa bao giờ gặp phải, cứ như ai đó đang theo dõi, cậu cảm thấy hơi bất ơn, chợt trong mộng mị, 1 đôi mắt thạch anh chớp lóe đột ngột xuất hiện trước mặt, sợ hãi giật mình tỉnh giấc.
Trước khi kịp hoàn hồn còn nghe rõ mồn một 1 câu nói thoáng nhẹ nhàng qua tai, du dương như đến từ cõi khác.
“Mai đi học, có việc hệ trọng”
Kể từ lúc đó, cậu thức trắng, miên man suy nghĩ, mai có nên đi học không hay? và cuối cùng, cậu quyết định đối mặt với nó, xem thật hư chuyện này là gì?
Minh bình thường là một người tương đối lành, có nghĩa rất hòa nhã, lễ độ, nhưng khi cần cậu cũng rất thẳng tính và mạnh mẽ. Đây chính là lúc cậu cần phải như vậy?
Đã quyết tâm như thế, Minh cố hít 1 hơi thở dài, lấy lại cân bằng, không suy nghĩ vẫn vơ nữa, tập trung xem rồi sẽ có chuyện gì xảy ra.
Lạ thay, trái với suy nghĩ của cậu, ngày học hôm nay cũng như mọi ngày, thậm chí có phần êm đềm quá mức cần thiết, chính điều này lại gây cảm giác bức rức với cậu. Giống như câu nói “ Trước khi có bão thì trời yên gió lặng”.
(…)
- Này, ông làm gì cả ngày hôm nay như gà mất thóc vậy? Cứ dáo da dáo dát, chẳng tập trung gì cả.
Tuấn vừa dắt xe khỏi bãi xe, đi song song với Minh, vừa đi, vừa lèm bèm.
Minh lúc này cũng chẳng còn bụng dạ nào quan tâm lời cậu ta nói, vì giờ đây không hiểu sao cái cảm giác nóng ruột, nôn nóng lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết, giống như bạn đang trong 1 nơi hoàn toàn không có tiếng động, bỗng dưng dần dần phát hiện tiếng nước chảy, từng giọt, từng giọt, càng lúc càng rõ, càng mạnh, càng dồn dập, càng nôn nóng.
Minh hết ngó đông lại dòm tây, như muốn tìm kiếm dấu hiệu gây cho mình cảm giác tồi tệ này, vừa ngó nghiêng vừa dắt xe đi bên cạnh Tuấn, bên kia Tuấn vẫn ra rã, cậu ta không cần biết đối phương có lắng nghe không, cậu ta vẫn nói. Bỗng, Tuấn im lặng, sự im lặng này bởi vì tự dưng Minh dừng xe lại, không dắt tiếp nữa, theo hướng ánh mắt của Minh, Tuấn nhìn ra phía ngoài cổng trường, lúc này có 1 chàng trai đứng ở cổng, cũng đang làm điều tương tự 2 người.
Chàng trai này, Tuấn lại vô cùng quen thuộc, đó có phải ai xa lạ đâu, chính là thằng bạn hồi cấp 2 của mình mà hôm nọ có dẫn lên gặp Minh.
Lúc này, chàng trai đã nhận ra hai người và đang sãi bước đi về phía họ, vừa định vỗ vai lôi Minh đi thì Tuấn giật mình bởi vì lúc này toàn người Minh đang run, tuy chỉ là những dao động nhỏ thôi, nhưng rõ ràng là nó đang run. Cậu ta đang sợ hãi điều gì đó chăng ?
Chưa kịp có câu trả lời cho suy đoán của mình thì chàng trai đã đến chỗ 2 người, cậu ta đưa ánh mắt lạ lùng nhìn Minh, có điều suy nghĩ, rồi quay qua nói với Tuấn rằng cậu ta cần nói chuyện riêng với Minh.
Tuấn có vẻ không hiểu lắm câu nói này, vì 2 người chả có liên quan gì đến nhau mà cần nói chuyện, đang định hỏi lại, thì bỗng từ người của chàng trai phát ra 1 lực vô hình không giải thích được, khiến Tuấn cảm thấy bị áp lực, 1 sự cưỡng ép và cuối cùng cậu ta leo lên xe đạp thẳng một mạch chạy ra khỏi cổng trường.
(…)
- Cậu là ai? Cậu muốn gì?
Tuy vẫn còn hơi sợ, nhưng Minh đã lấy lại sự can đảm vốn có, hỏi thẳng thắng.
- Tôi tên Quân. Tôi là bạn của Tuấn. Tôi muốn hỏi cậu 1 việc.
Với giọng hơi e dè, cậu tiếp.
- Sự thật là chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
- Chứ nếu không như vậy thì cậu nghĩ tôi muốn làm gì?
Quân liếc mắt, 1 cơn lạnh thổi bùng qua người, khiến cậu rùng mình.
- Cậu muốn hỏi gì? Nhanh, tôi còn có việc?
Quân chậm rãi quan sát Minh, đăm chiêu 1 chút, rồi lại lầm bầm gì đó, lại khẽ lắc đầu, cuối cùng hắn mở miệng.
- Tôi muốn hỏi chính là lần nọ ở Maximark cậu đã thấy gì?
Minh giật mình, giả bộ.
- Cậu hỏi gì? Tôi không hiểu, hôm đó tôi thấy cậu và Tuấn chứ thấy gì ?
Cậu ta cười khẩy.
- Tôi thừa biết không chỉ có vậy, lật bài ngửa với nhau nhé.
Ngưng 1 chút Quân lại nói.
- Tôi thừa biết cậu có 1 khả năng đặc biệt gì đó mà bản thân tôi cũng không xác định được?
Từng lời, từng chữ rất rõ ràng, đánh sâu vào lý trí của Minh, 1 lần nữa nó lại hoạt động 1 cách tỉnh táo đến không ngờ, cậu hỏi ngược.
- Sao cậu dám khẳng định điều đó ? Hay là vì cậu cũng….
Minh cố ý kéo dài chữ, thái độ ởm ờ.
- Không cần phải khích tướng, tôi thừa nhận bản thân tôi cũng có khả năng đặc biệt.
Lúc này Minh ngơ ra, thật thà.
- Mà khả năng đặc biệt là cái gì vậy? Thật tình tôi không hiểu lắm?
Đang định phản bác lại, nhưng thấy thái độ có vẻ thật thà của cậu, cậu ta từ tốn.
- Khả năng đặc biệt, ý gọi chung những việc cậu có thể làm mà người khác không thể, nó thuộc phàm trù tâm linh siêu hình mà khoa học chưa giải thích được.
Minh lúc này tự dưng chuyển sang nghiêm túc hẳn.
- Vậy có khi nào đó là biểu thị cho việc cậu là 1 loài quỉ dữ, ác ma hay người ngoài hành tinh không?
Hơi bất ngờ trước câu hỏi này, nhưng Quân hiểu cậu ta đang thực sự lo lắng vấn đề gì, ai lần đầu trực tiếp đối mặt lại không như vậy, điều này không khỏi làm cậu ta nghĩ về hoàn cảnh của mình lúc trước, hơi chạnh lòng.
- Cậu yên tâm, đó chỉ là để khẳng định, cậu có tố chất tâm linh vượt hẳn người bình thường, rất có triển vọng phát triển lĩnh vực tâm linh.
- Lĩnh vực tâm linh? Cụ thể là gì? Có giống mấy phim mà trên tivi vẫn chiếu không?
- Có vẻ cậu bị ảnh hưởng bởi tiểu thuyết, truyện tranh và phim ảnh nhiều quá đấy. Bây giờ chưa phải là lúc để nói chuyện đó, tôi cần cậu cho tôi biết, lần trước cậu thấy điều gì?
Ngập ngừng chốc lát, nhưng rồi Minh cũng quyết định kể hết cho Quân nghe.
Sự thật rằng từ bé cậu đã phát hiện cậu có những biểu hiện và những thứ hoàn toàn người bình thường không có. Cậu còn nhớ, đầu tiên đến với cậu là những giấc mơ, đủ loại câu chuyện, đủ loại tình tiết, sống động sặc sỡ, nó chiếm trọn phần lớn tuổi thơ của cậu. Cậu lúc nhỏ sống hoàn toàn với những giấc mơ, cậu xem nó là thật, vui cùng nó, buồn cùng nó, cho đến một ngày, những giấc mơ không còn mờ ảo, trừu tượng nữa, nó hiện thực và rõ ràng, nó quen thuộc và lập đi lập lại, cho đến khi cậu có thể nhớ rõ ràng từng chi tiết một. Rồi cuối cùng giấc mơ đó sẽ thành hiện thực, lúc đầu cậu cũng bỡ ngỡ nhưng rồi dần quen với nó.
Không những thế cậu thường xuyên có những phút thất thần, những phút không kiềm chế được những hình ảnh cuốn cậu vào 1 khoảng không biệt lập, cậu quan sát diễn biến của 1 loạt diễn biến đó và những diễn biến đó sẽ xuất hiện ngay sau đó vài giây ở hiện thực và không bao giờ sai.
Một điều đáng sợ nữa là những câu nói của cậu, những câu cậu nói ra trong lúc không nghĩ, hoặc những lúc tập trung hay tức giận, nó đều trở thành hiện thực 1 cách đáng sợ.
3 nỗi ám ảnh nhất trong đời cậu cũng do 3 khả năng đáng sợ đó gây ra, 1 lần cậu giúp 1 đứa bạn năm lớp 5 khỏi cái chết nhưng cậu ta vẫn bị gãy chân và cậu bị người xung quanh nhìn với ánh mắt sợ hãi cũng như kinh tởm, coi cậu như 1 ác quỉ đội lốt. Đến nỗi không chịu được, phải chuyển chỗ ở.
1 lần cậu sợ hãi với điềm báo ngôi trường cấp 2 của cậu bị cháy, đó thật sự là vết thương khó lành trong tâm hồn, vì rất nhiều người bị thương, thậm chí có cả người chết. Lúc đó mọi người đều xem cậu như con chim cú mang lại điềm xui xẻo, lại 1 lần nữa cậu chọn phương án ra đi, cậu chuyển trường.
Cú sốc nặng nề nhất là cách đây 3 năm, khi những lời nói độc ác của cậu đã dẫn đến 6 thanh niên bị mất tích đến nay vẫn chưa tìm ra tung tích, khiến cậu cảm giác tuyệt vọng, sợ hãi trước bản thân mình, xem mình là ác quỉ, đến nỗi tự dày vò bản thân, tự bắt buộc mình, tự ám thị mình phải quên đi, quên hết đi.
Sau đó thì cậu trở thành 1 con người bình thường, có gia đình, bạn bè và 1 cuộc sống bình thường. Mãi cho đến lần trước, không hiểu sao những kí ức đó lại trỗi dậy và tiếp tục can thiệp vào cuộc sống của Minh….
Thở dài 1 hơi, dường như trút được gánh nặng trong lòng, Minh cảm thấy nhẹ nhỏm hơn hẳn.
- Xin lỗi cậu.
- Sao cậu lại xin lỗi, đây dù gì cũng là do mình gây nên, cậu có liên quan gì đâu?
- Mình thực sự xin lỗi, ý mình là, do gặp mình, mà những ký ức đó của cậu lại trỗi dậy, chính là lúc mà năng lực của cậu lại được kích hoạt.
Hoang mang kèm với sửng sốt, Minh vô cùng kinh ngạc, đưa mắt nhìn Quân.
- Lý do mình hỏi cậu hôm đó thấy gì, vì cũng chính là ngày hôm đó cũng chính là lúc năng lực của mình trở lại. Chắc cậu không biết, cũng như cậu, từ bé mình đã luôn gắn với những điều bí ẩn, ngày bé mình hay chơi 1 mình, hay nói 1 mình, hay cười 1 mình. Nhà mình không ai suy nghĩ gì bởi lẽ họ nghĩ con nít nào cũng như vậy, nhưng họ đã lầm.
Càng lớn mình càng thấy được nhiều thứ đáng sợ, không những thế đôi khi mình còn cảm thấy được nó rất rõ ràng.
Mình đã có 1 quãng thời gian dài bất hạnh, sợ hãi, thậm chí có lúc muốn tự tử, lúc ấy mình tự thề với lòng, mình nguyện xin được tạm đóng lại khả năng này, cho đến khi mình tìm được cách kiểm soát nó, không để nó ám ảnh cuộc sống của mình.
Và lần gặp mặt hôm đó, lúc đang nói chuyện với Tuấn, mình đột ngột cảm thấy bất an, đôi mắt mình đau buốt kinh khủng, rồi chợt như có ánh chớt xoẹt ngang, khả năng khi xưa lại trở về, lúc ấy, rõ ràng mình thấy 1 bóng đen rất lớn, rất lớn đang tiến lại mình, đó cũng là nỗi ám ảnh từ bé, không hiểu sao khi cậu bước đến, ám lực đó giảm hẳn, cho đến khi cậu ngây người ra thì đột ngột bóng đen kia thét lên 1 tiếng rồi biến mất.
Minh cũng không ngờ được tình huống lại có thể phức tạp và khó nắm bắt như vậy, cậu trước giờ chưa từng nghĩ đến lĩnh vực lạ lẫm này.
Như đọc được nỗi băn khoăn của cậu, Quân tiếp lời.
- Cậu yên tâm, trong thời gian khi mình phong ấn năng lượng, mình có tìm hiểu sơ về lĩnh vực này và có tham gia 1 lớp hướng dẫn tâm linh căn bản, thông qua thiền tập. Nếu cậu muốn, cuối tuần này mình sẽ dẫn cậu đến đó, biết đâu cậu sẽ thông suốt được nhiều điều.
Không suy nghĩ, Minh vội gật đầu, thật ra vấn đề này cũng là mối trăn trở của cậu lâu nay, giờ tìm được người biết được thì không có lí do gì để từ chối.
Đây là bước ngoặc lớn, có thể nói là mối định mệnh đầu tiên của chuỗi vấn đề về sau…
Last edited by Nhật Nguyệt; 08-06-2012 at 07:27 PM.
Khuyết Danh (phi nhất thiết hữu dụ danh như huyễn, nghĩa tự quy nguyên bất dụng danh)
Quyển 1: Định mệnh giao nhau. Chương 4: Định mệnh thứ 2.
Tác giả: Nhật Nguyệt Nguồn: 4vn.eu
(Cuối tuần)
- Này, nãy giờ tui giải thích như vậy ông hiểu chưa?
Giọng Quân tuy vẫn còn lạnh lẽo nhưng đã có cảm giác thân thiết hơn.
Minh ngẫm nghĩ, sâu chuỗi lại những thông tin nãy giờ tiếp nhận được, ra vẻ gật gù, cậu nói.
- Theo như cậu nói, thì tuy chúng ta sống trong xã hội khoa học kĩ thuật văn minh hiện đại, nhưng bên cạnh đó vẫn còn tồn lại những điều bí ẩn, huyền ảo, nhất là về thế giới tâm linh?
- Đúng vậy, lúc đầu mình cũng không tin, nhưng qua rất nhiều thông tin tìm hiểu được thì thật sự là vậy?
- Như vậy có giống với phim ảnh hay tiểu thuyết hay nói không?
- Cậu nhiễm phim ảnh truyện tranh quá rồi đó, có những điều mà trong những thứ đó đề cập cũng có phần đúng, nhưng phần nhiều họ phóng đại, cũng như làm lệch lạc nó đi rất nhiều.
- Như thế nào ?
Lúc này Quân gãi gãi đầu, không biết nói gì, đành cười trừ.
- Thật gia thì, mình cũng không biết nhiều lắm, những gì mình biết chỉ là nó có tồn tại, vì rõ ràng chứng thực qua năng lực kì lạ của mình và những thứ ghê rợn mình đã từng thấy. Còn ngoài ra, mình cũng không rành lắm, nên hôm nay mình mới dẫn cậu đến chỗ này nè, có 1 anh lớn giới thiệu cho mình chỗ này. Thú thật thì đây cũng là lần đầu mình đến.
Minh lúc này chưng hửng, té ra tên này cũng không biết nhiều hơn mình là mấy, thôi không nhìn cái mặt gian gian của cậu ta nữa, cậu bắt đầu quan sát xung quanh.
Lớp thiền học căn bản là 1 căn phòng cũng không lớn lắm, dưới sàn lót bằng gỗ, để sẵn hơn 10 ô chiếu nhỏ đủ vừa 1 người ngồi. Hình như chưa đến giờ học vì thấy căn phòng mới lác đác chừng hơn 5 người, theo quan sát của Minh, người học ở đây đủ mọi lứa tuổi nhưng phần nhiều tuổi tác đều lớn hơn 2 cậu.
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nghe tiếng nói của Quân.
- Này, cậu có cảm giác gì không?
Nghi hoặc đưa mắt nhìn cậu ta, bỗng cảm thấy thót tim 1 cái, cảm giác hoang mang, đáng sợ, tim đập dồn dập, 1 cảm giác quen thuộc nhanh chóng lan dần ra cả 2 người.
Quân thắp thỏm, ngó nghiêng xung quanh, đúng là cái cảm giác nặng nề đó càng lúc càng đè nặng.
Bỗng.
< Cạch >
Tiếng cửa phòng mở ra, kèm theo đó là cảm giác giật mình của 2 người.
Minh và Quân lập tức quay người lại nhìn người đang bước vào, đó là 1 thanh niên dáng người thanh mảnh, tóc để dài xoăn tự nhiên, mặc đồ trắng từ trên xuống dưới.
Lúc này cả 6 mắt đang nhìn nhau, người thanh niên kia thoáng đầu thể hiện sự ngạc nhiên cực độ, lập tức sau đó như nhận ra gì đó liền nhoẻn miệng cười.
- A, Thầy Tùng đã đến rồi đó à.
Tiếng của 1 chị đã đứng tuổi lanh lẻo vang lên, kéo 2 đứa về thực tại.
- Chị này, đã bảo đừng gọi em là Thầy mà.
- Thầy này lạ à nha, trong lớp này, Thầy đứng lớp thì phải gọi là Thầy chứ sao?
Không biết nói sao, người thanh niên tên Tùng chỉ biết lắc đầu, sau khi quay qua nhìn 2 cậu 1 cách thâm ý, liền ngồi xuống 1 vị trí chính giữa phòng. Kể từ đó, anh ta chỉ ngồi bất động và nhắm nhẹ đôi mắt, với 1 tư thế mà mấy người thiền hay ngồi và không nói gì nữa.
Chừng 5 phút sau, dường như mọi người đã đi đầy đủ và cũng đã yên vị ngồi vào chỗ 1 cách im lặng. Không khí trở nên yên tĩnh đến lạ lùng, không gian trầm như vậy phần nào giảm bớt căng thẳng của Minh và Quân.
Chợt Tùng mở mắt, sau khi nhìn quanh 1 lượt, nhẹ gật đầu như 1 động tác chào, anh nói.
- Rất vui vì hôm nay mọi người đã đến đầy đủ, cũng như hoan nghênh sự có mặt của 2 thành viên mới.
Vừa dứt lời, anh hướng nhìn về phía 2 cậu, lập tức những người khác cũng đưa mắt nhìn, vừa mỉm cười vừa gật đầu thể hiện cử chỉ chào hỏi. Sau đó là màn làm quen giữa các thành viên, không khí trở nên hòa ái và ấm áp lạ lùng.
- Được rồi, mọi người cũng đã làm quen, hôm nay nhân có thành viên mới đến, tôi xin nhắc lại 1 chút về Thiền.
Không hiểu sao, giọng nói của anh ta trở nên trầm ổn, uy nghiêm dị thường.
- Thiền, nói về khái niệm cơ bản, đó là cách thức để chúng ta đi ngược vào bên trong. Nói như vậy bởi vì trong cuộc sống ngày nay, chúng ta thường phóng ra bên ngoài, chỉ biết các vấn đề bên ngoài và mặc nhiên để nó tác động đến tâm thức chúng ta, có khi còn trói buộc ta, làm ta cảm thấy đau khổ, tuyệt vọng… cũng chính là do ta không biết nhìn vào bên trong. Chúng ta đều không nhận thức được rằng, cái gì thực sự là chân thật, là có ý nghĩa, là cần phải giữ gìn. Chúng ta chưa hề nghiêm túc suy nghĩ về nó, mà chỉ tiếp xúc với những khái niệm được học từ gia đình, nhà trường và xã hội.
Dừng 1 lát, anh lại nói.
- Như vậy, Thiền là cách để ta nhìn xoáy vào bên trong ta, để khám phá bản chất của mình, để tìm ra câu trả lời cho bất kì câu hỏi nào của mình. Những điều này có vẻ mơ hồ và huyễn hoặc, đúng vậy, nếu không có thực hành và trãi nghiệm nó thì chúng chỉ là mớ lí thuyết suông vô dụng.
< Bộp >
Bỗng Tùng vỗ nhẹ đôi bàn tay đánh 1 tiếng, tiếng động nhỏ nhưng hiệu quả thần kì, dường như có sức mạnh lôi kéo những người ngồi xung quanh bừng tỉnh, thoát khỏi trạng trái suy nghĩ miên man.
Tùng chỉ mỉm cười, sau đó anh ta hướng dẫn lại mọi người cách ngồi thế nào cho đúng, cách thở và đếm hơi thở cho đúng. Bên cạnh đó anh cũng nhắc về thực phẩm thích hợp, kết hợp với thiền.
Tiết học rất nhanh đã kết thúc, thời gian trôi qua 1 cách nhanh không ngờ, mọi người sau khi chào từ biệt nhau đã lục đục kéo về gần hết, Minh và Quân đang định đứng lên ra về thì 1 tiếng nói nhẹ nhàng, trong trẻo phát ra nhưng tác động của thanh âm đó đập sâu vào tâm thức của 2 người, làm đầu có 1 cơn chấn động, say sẩm.
- Này, 2 cậu, có thể ở lại nói chuyện với anh 1 chút không ?
Khuyết Danh (phi nhất thiết hữu dụ danh như huyễn, nghĩa tự quy nguyên bất dụng danh)
Quyển 1: Định mệnh giao nhau. Chương 5: Định mệnh thứ 2(Kết).
Tác giả: Nhật Nguyệt Nguồn: 4vn.eu
- Không biết anh tìm tụi này có việc gì không ?
Lấy lại bình tĩnh đầu tiên, Minh nói.
- Chuyện này, chính bản thân anh cũng không rõ ràng lắm.
- Anh nói vậy ý gì, muốn chơi tụi này à ?
Quân không nén được, to tiếng.
- Các cậu đừng hiểu lầm, ý anh không phải như vậy, chỉ là…
- Chỉ là sao ?
- Ừm, có thể nói đó là trực giác của anh, lúc nãy gặp 2 người, anh có 1 cảm giác khó diễn tả được bằng lời.
Minh suy nghĩ, trầm tư, rồi chân thật nói.
- Thật ra, đúng như anh nói, lúc nãy tụi em cũng có 1 cảm giác khi gặp anh, nhưng không biết nó thể hiện cho việc gì?
Lúc này Tùng lại suy nghĩ, đôi chân mày nhíu lại. Phải 1 lát lâu sau, anh ta mới mở miệng.
- Đúng là nếu không thử thì chính bản thân anh cũng không nói chính xác được, anh chỉ có thể cam đoan đó là giữa chúng ta có 1 mối liên kết, có thể nói đó là 1 mối nhân duyên sắp đặt sẵn. Nhưng để biết rõ rằng đó là gì thì có lẽ..ừm,.. phải thử mới biết được.
Những chữ cuối cùng được thốt ra 1 cách nghiêm trọng và đầy cân nhắc. 2 cậu chẳng hiểu gì ráo trọi, Quân có vẻ sốt rột.
- Rốt cuộc là gì, anh nói đại ra đi.
- Bình tĩnh, anh đã cân nhắc kĩ, có thể là tương lai chúng ta được định sẵn phải làm 1 việc gì đó hoặc cũng có thể do chúng ta ở quá khứ tiền kiếp đã từng có nhân duyên mà phải đến kiếp này mới có thể thực hiện.
Minh ngắt lời.
- Anh không khẳng định được và chỉ có thể đoán mò như vậy?
- Không không, ý anh là, ừm…. nếu muốn chắc chắn biết được thì chỉ có 1 cách, nhưng nếu như thực hiện nghi thức đó, bản thân anh cũng chưa biết là họa, hay là phúc, có thể chúng ta lúc đó có hối hận cũng không được, bánh xe đã quay, dòng nước đã chảy thì không thể kiềm hãm nó được.
- Ý anh là có nguy hiểm ?
- Ừ, cũng có thể hiểu là như vậy ?
Tuy Minh rất tò mò nhưng thực sự cậu không có kinh nghiệm gì ở lĩnh vực này, vội đưa mắt nhìn sang Quân, thấy cậu ta cũng đang rất tập trung suy nghĩ, có lẽ, trong 2 người, ai cũng khao khát muốn hiểu rõ bản thân nhưng thực sự, bản thân đã có đủ dũng cảm để đối diện với sự thật đó chưa?
Bỗng nhiên, Quân quay sang Minh và nghiêm túc gật đầu, ánh mắt vô cùng kiên định. Cậu như được tiếp thêm sức mạnh, lúc này đây, mọi thứ dường như đã nhòe nhạt, vấn đề cậu tập trung bây giờ là cái thế giới tâm linh huyền bí đó.
- Được, tụi tôi chấp nhận và muốn biết mối nhân duyên này.
Minh dứt khoát. Lúc này Tùng như cảm giác được sự thôi thúc từ sâu thẳm trong tiềm thức. Điều đó dường như đã cuốn trôi đi những lo lắng, bận tâm lúc trước, Tùng từ tốn.
- Được, nếu 2 cậu đã quyết, anh cũng sẽ nói rõ, nghi thức anh sắp thực hiện đây là 1 phương pháp bí mật, vì vậy anh không mong 2 đứa đem chuyện này nói ra ngoài. Cũng tương tự như với bí mật của chúng ta, vì anh tin rằng, chuyện này thật sự vô cùng huyền bí và rất khó chấp nhận với phần đông con người hiện đại ngày nay.
- À, anh ơi, em muốn ….
Như hiểu được Quân muốn gì, Tùng ngắt lời.
- Anh biết bản thân tụi em có bí mật và bản thân anh cũng vậy, bây giờ vấn đề đó không quan trọng, hãy gác tạm sang 1 bên. Bây giờ, hãy tập trung vào điều anh sắp nói đây.
Nhắm mắt, định thần, hít thở, cố định cảm xúc, Tùng bắt đầu.
- Phương pháp này có tên gọi là “Di Hoa Chiết Mộc”, tức có nghĩa anh sẽ dùng nó để trao đổi thông tin mà tụi em sẽ có được, ngược lại anh sẽ gửi cho 2 em, mỗi người 1 phương pháp khác nhau để truy tầm định mệnh. Là thành, là bại phải xem khả năng và duyên phận của chúng ta.
Nói rồi, anh bắt đầu mở mắt, bảo Minh và Quân cả 2 người cùng thực hiện tư thế thiền mà lúc nãy anh có hướng dẫn, khi cả 2 cậu nhắm mắt định thần rồi, thì 2 bàn tay Tùng bắt đầu chuyển động, 10 ngón tay bắt đầu đan kết vào nhau, tạo thành những hình tượng rất kì lạ, đôi mắt đứng tròng, miệng khẻ lầm bầm những âm thanh không thể nghe rõ được, tựa như 1 giai điệu.
Sau khi đôi tay dừng chuyển động, Tùng đột ngột thốt lên “ Di Hoa Chiết Mộc “ 2 bàn tay lúc này giống như kiểu nhất dương chỉ, đồng loạt 2 bên, tay trái chỉ Quân, tay phải chỉ Minh.
Không gian như có 4 làn sóng chấn động, bắt đầu lan ra, 2 luồng từ phía Tùng, 1 luồng từ Minh và 1 luồng từ Quân. Bỗng chốc giao thoa, đan xen, hòa quyện, 1 cảm giác lạ lẫm như bùng nổ, 1 áp lực nặng nề đè xuống 3 người, mất 1 lúc sau thì mới từ từ giảm dần. Không khí bình thường trở lại, nhưng chỉ có Tùng mở mắt ra, anh lầm bầm.
- Thật sự không ngờ, 2 người lại hữu duyên với những pháp đó.
Lúc này đây, trong thần thức 2 người hoàn toàn khác nhau, Minh đang trong 1 khoảng không rộng lớn, là một cánh đồng bát ngát, trãi rộng dài không thấy điểm dừng. Điểm lạ là có 1 cặp bướm rất to, 1 con màu đen, 1 con màu trắng đang đuổi bắt nhau.
Chúng bay thành từng vòng từng vòng, tạo thành 1 khối tròn, càng lúc càng bay nhanh, đến nỗi chỉ còn tạo thành 2 dãy sáng màu đem và trắng, quyện nên 1 vòng tròn hoàn hảo.
Chưa kịp phản ứng gì, thì vòng tròn đó như tên bắn lao vút vào trong đầu cậu, bỗng chốc tự nhiên hiểu được vòng tròn đó có chứa đựng 2 pháp quyết, 1 gọi là “ Thần Thức Dịch Chuyển ” và 1 gọi là “ Mộng Trung Du Thuật “, không chỉ biết tên mà còn hiểu được nó dùng để làm gì, ngạc nhiên hơn chính là bản thân mình có thể trực tiếp sử dụng ngay được.
Ngay lập tức, Minh tập trung, chiếu theo pháp quyết, thực sự cậu muốn truy tầm mối nhân duyên này. Nhưng bất ngờ chính là, cậu chỉ thấy được 1 câu xuất hiện, bao bọc bên ngoài bởi 1 lớp ánh sáng trắng mạnh mẽ, nó ghi.
“ Còn thiếu 1 người “
Tình hình bên kia của Quân cũng tương tự, nhưng cậu ta không thấy như Minh, mà trước mắt chỉ là 1 khoảng không tối đen, lơ lửng trước mặt là 1 cái gương, trên đó có khắc hình 1 đôi mắt rất kì bí và 1 lá bùa, trên lá bùa cũng có hình đôi mắt với họa tiết phức tạp.
2 thứ đó cũng bay vào đầu cậu ta, cái gương đó gọi là “ Thiên Nhãn Thông “, còn lá bùa là “Nhãn Họa Phù”.
Cũng như vậy, cậu cũng thấy 1 thứ, nhưng đó không như cậu nghĩ, cậu chỉ thấy hình dáng của 1 người nhưng không thể nhìn ra gì hết cả, vì toàn thân người đó tỏa ra ánh sáng chói chang màu trắng, chói rực cả mắt.
Những gì 2 cậu thấy thì Tùng đều thấy, nên duy chỉ có Tùng là sâu chuỗi được vấn đề này có ý nghĩa gì.
Thực ra còn thiếu 1 người, người đó là ai và tại sao ở họ lại được kết nối lại như vậy ? ? ?