Nhân giới – Nhân Vương đứng đầu , Chính Đạo Nghiêm Minh .
Thú giới – Thú Vương xưng vương , Chính Tà Diệt Tất .
Yêu giới – Yêu vương lên ngôi , Tà Ma Ngoại Đạo .
Mỗi giới mỗi vương
Tam vương tranh đấu
Chiến tranh khắp nơi
Loạn thế xuất anh hùng .
Ta là Dị Huyết Hung Thần , người đời đặt như thế vì trong người ta mang dòng máu lai , ta không giống ai cả , nhưng ta không cần giống ai hết , ta không giống như loài người vươn tới quang minh một cách mù quáng , cũng không giống như loài thú ngu ngốc chỉ biết cậy sức mạnh , và cũng chẳng giống lũ yêu tà ác không phân trắng đen , ta ghét tất cả . Ta không giống bất kì ai vì : “Ta Sinh Ra Chính Là Thần Của Các Ngươi “ .
Trong đêm tối âm u đầy tĩnh mịch , có hai đạo thân ảnh bay xuyên qua cánh rừng , xé tan đi bóng tôi đầy u ám . Ánh trăng tròn tỏa sáng yếu chiếu lên mảnh rừng đang chìm vào giấc ngủ , kế tiếp ánh sáng chiếu lên hai đạo thân ảnh đang chui lủi như chuột trong cánh rừng này .
Một đạo thân ảnh có vóc dáng cao to , có mái tóc dài tung bay trong gió , đôi mắt thỉnh thoảng liền phát ra ánh sáng đầy sát khí , đây là một vị trung niên với khuôn mặt cứng nhắc . Mà vị trung niên này đang nắm tay một người khác nữa , mà người này lại là một cậu thiếu niên mười mấy tuổi , với mái tóc ngắn tử sắc quỷ dị , trên mặt cậu thiếu niên này lấm tấm mồ hôi , cậu thiếu niên mệt mỏi kêu lên vài tiếng :
-Phụ thân , chúng ta đã chạy liên tục hai ngày rồi . Chúng ta nghỉ ngơi chút đi , con mệt quá rồi !
Cậu thiếu niên cất tiếng , tiếng chưa vỡ giọng của cậu bé truyền đến tai vị trung niên , vị trung niên vẫn chưa có phản ứng gì , rất lâu sâu khuôn mặt cứng ngắc ấy mới nhấp nháy môi một chút :
-Không được . Bọn chúng sẽ đuổi kịp .
-Phụ thân có thân pháp cao siêu thế này há có người địch lại .
-Hài tử của ta . Đừng có vỗ mông ngựa nữa , im lặng đi . Nếu không sau này phụ thân không nấu cho ngươi ăn nữa đâu .
Vị trung niên nói xong liền ôm chặt lấy cậu thiếu niên rồi tăng tốc về phía trước . Cậu thiếu niên nghe thấy lời cuối cùng của vị trung niên nói ra liền run lên sau đó để mặc cho vị trung niên làm gì mình , cậu thiếu niên vẫn chỉ im lặng không nói không rên .
………………………………….
Một đạo thân ảnh ôm chặt lấy đạo thân ảnh khác bay vút xuyên màn đêm , vị trung niên này ôm cậu thiếu niên bay không ngừng nghỉ , cậu thiếu niên nhìn lên khuôn mặt của vị trung niên đang đổ mồ hôi hột rất nhiều , mặt đỏ bừng , từng giọt mồ hôi rơi xuống mặt cậu thiếu niên làm cậu chợt đau lòng .
-Phụ thân , người nghỉ chút đi . Nếu người mà cố gắng quá thì chỉ tổ làm mệt chính mình thôi .
-Im lặng đi . Nếu không thì đừng cầu xin phụ thân nấu cho ăn .
-Nhưng mà phụ thân…
-Quan trọng là mạng sống , nếu như ta mà chết đi thì ngươi đừng hòng mà được ăn đồ của ta nấu nữa .
-Hức hức …
Cậu thiếu niên cất tiếng nức nở , cậu đã nhìn phụ thân của mình chạy suốt ngày đêm không ngừng nghỉ , cứ nhìn lên khuôn mặt cứng ngắc đang cố tỏ ra vẻ khỏe khoắng liền không chịu nổi , nước mắt cứ trào ra không ngừng được .
-Hài tử của ta , đừng khóc . Nam nhi không được đổ lệ , con có phải là đàn bà không ?
-Không . Con không khóc , chỉ lo cho phụ thân thôi .
-Được rồi . Phụ thân hứa sau này sẽ làm cho ngươi những món ngon nhất , cho ngươi ăn tới ức bụng luôn .
-Hi hi . Phụ thân hứa thì phải giữ lời đấy .
Cậu thiếu niên ngừng khóc ,cậu ôm chặt lấy vị trung niên không buông , thái độ của cậu đã khác hắn lúc trước , ánh mắt cũng trở nên kiên định hơn rất nhiều .
-Thế mới là con trai của ta chứ …
…………………
Vị trung niên vẫn tiếp tục ôm hài tử của mình trải qua không biết bao nhiêu con sông , bao nhiêu khu rừng , bao nhiêu dãy núi ,…. Vị trung niên này không chịu ngừng nghỉ cho dù một chút , khuôn mặt vẫn cứng ngắc như trước , không tỏ ra chút mệt mỏi nào , mà cũng chính điều đó đã làm cho cậu thiếu niên càng trở nên lo lắng hơn .
-Chỉ cần qua được tối nay thì chắc chắn chúng ta có thể thoát được bọn chúng .
-Bọn chúng là ai thế phụ thân ?
-Ta không biết , nhưng bọn chúng không phải là người
-Sao “ chúng “ lại đuổi theo chúng ta ?
-Vì chúng ta là con người .
-Tại sao chúng ta là con người ?
-Vì chúng ta khác chúng nên được gọi là con người .
-Chẳng lẽ chỉ vì chúng ta là con người mà bị “chúng “ truy đuổi sao ?
-Thật ra con nguyên do khác đó là … ngươi đừng hỏi nữa , tập trung vào , đừng nói nhảm nữa .
Vị trung niên vẫn tiếp tục lặp lại công việc buồn chán này . Đến khi mặt trời chuẩn bị ló dạng thì hắn đột ngột giật nảy mình , hạ xuống mặt đất , con mắt ngó nghiêng liếc dọc . Vị trung niên đặt đứa con mình xuống đất , cậu thiếu niên không hiểu chuyện gì đang xảy ra chưa kịp hỏi thì vị trung niên liền nói :
-Hài tử của ta . Con mau đi theo hướng kia đi , lát nữa ta sẽ đuổi theo sau .
-Sao phụ thân không ôm con đi theo .
-Phụ thân bây giờ có sự tình rất ngấp , không thể mang con theo được , con cố gắng chạy trước đi , xong rồi ta sẽ đuổi theo sau .
-Nhưng …
-Không chậm trễ được nữa , con đi nhanh đi . Phụ thân đã hứa nấu cho con ăn thì sẽ không nuốt lời đâu .
-Vậy con đi . Phụ thân nhớ bảo trọng .
Cậu thiếu niên nghe phụ thân mình dặn xong liền bỏ chạy theo hướng mà phụ thân cậu đã chỉ , cậu chỉ biết chạy và chạy , cậu quay lại nhìn thì thấy phụ thân cũng đang nhìn mình . Lát sau , vị trung niên nhìn thấy đứa con mình đã khuất dạng thì liền “ hừ “ một tiếng :
-Các ngươi đã ẩn nấp lâu như vậy rồi , còn không chịu xuất hiện đi !
Vị trung niên tức giận , nhìn xung quanh một lát liền ngồi xuống nhắm mắt lại .
- “ Vút “ .
Một vật gì đó được phóng ra từ sâu trong một góc tối , vật này đang thẳng hướng bay tới vị trung niên . Khi vật đó chuẩn bị xuyên qua đầu vị trung niên thì vị trung niên mở bừng đôi mắt , lấy hai ngón tay kẹp chặt vật đó , nhìn kĩ thì ra đây là một mũi tên màu đen sậm , trên bề mặt còn chạm khắc một vài kí hiệu rất huyền ảo . Vị trung niên kẹp chặt một phát , mũi tên liền vỡ vụng ra từng mảnh .
-Khẹt khẹt . Ngươi cũng giỏi đấy , phát hiện ra được chúng ta đang ẩn nấp .
Một thanh âm chói tai vang lên từ trong một góc khuất . Vị trung niên bún ngón tay thì kèm theo đó một đạo hàn quang nhọn hoắc bắn tới nơi thanh âm chói tai vừa phát ra .
-Các ngươi cũng thật gian xảo . Tưởng làm thế là đối phó được ta sao ?
-Khặc khặc , nếu chúng ta không làm thế thì sao mà có thể bắt ngươi được chứ ? Vả lại ngươi đang sỡ hữu thứ rất được chúng ta coi trọng mà . Khặc khặc .
-Thật ghê tởm , các ngươi nghĩ bấy nhiêu là có thể bắt ta sao ?
-Theo ta nghĩ thì nó quá đủ để bắt một tên nhân loại như ngươi rồi .
-“ Vù Vù “
Tiếng xé gió vang lên , phía sau vị trung niên xuất hiện một đám thú khổng lồ , đám thú này đi bằng hai chân , mỗi con đều cầm theo một món vũ khí , ánh mắt đỏ lừ hung tợn nhìn tới phía vị trung niên rồi cười ha hả :
-Cuối cùng cũng đuổi kịp . Ngươi nghĩ sẽ thoát khỏi tay ta dễ dàng sao ?
-Nếu các ngươi đã muốn chết thì ta đành phải thỏa mãn các ngươi thôi .
-Muốn chết !
Cả hai bên đồng loạt xông về phía vị trung niên . Cuối cùng vị trung niên nở ra nụ cười nhẹ , nụ cười chứa đầy sát khí …
…………………………..
Cậu thiếu niên đã đi tới một nơi rất xa , cậu thiếu niên ngẩn ngơ nhìn trời , ngồi chờ , cậu chờ để được gặp lại phụ thân của mình . Qua ba ngày , cậu thiếu niên này thấy phụ thân mình vẫn chưa tới liền đâm ra lo âu :
-Chẳng lẽ phụ thân đã xảy ra chuyện gì ? Không thể nào , phụ thân khí công tuyệt thế , không thể nào mà xảy ra chuyện được .
Qua thêm 4 ngày nữa , đã hết một tuần mà phụ thân cậu vẫn chưa tới . Cậu liền đứng bật dậy , định quay trở lại thì phát hiện có một thân ảnh đang lao tới . Cậu thiếu niên liền mừng rỡ chạy tới nhưng lúc sau sắc mặt cậu bỗng tái nhợt đi , cậu nhìn thấy cha cậu đã mất đi cánh tay trái , người đầy thương tích , máu chảy đầm đìa . Cậu quỳ xuống trước mặt cha mình rồi khóc :
-Con ta , đừng khóc . chỉ là vài vết sước thôi .
-Nhưng cha … máu …
Vị trung niên ngã người xuống dưới đất , cậu thiếu niên hốt hoảng chạy tới ôm cha mình :
-Phụ thân muốn kể cho con nghe một chuyện .
-Hu hu , phụ thân đừng nói nữa , không thì …
Cậu thiếu niên liên tục chùi nước mắt , cậu luôn cảm thấy đây là lần cuối cùng mình được nghe giọng nói của phụ thân :
-Hài tử ngốc , ta muốn kể cho ngươi nghe thân phận thực sự của ngươi .
-Thân phận thực sự của ta ?
-Đúng vậy , con không phải con của ta .
-Cái gì ?
Cậu thiếu niên chấn động , cậu không thể ngờ được mình không phải là con của phụ thân , vậy thì mình là con của ai , chuyện này thật quá vô lí , hết sức vô lí :
-Con nên tin ta , những lời ta nói đều là thật .
-Không , không phải như thế .
-Còn việc nữa , con …
-Con sao ?
Cậu bé nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của phụ thân , cậu chỉ biết ôm lấy cha mình rồi im lặng , cậu muốn nghe phụ thân mình nói , nói về việc mà cậu không hề tin là thật , nhưng cậu vẫn lắng nghe , vì cậu không muốn phụ thân phiền lòng . Cậu đang mong chờ câu nói tiếp theo của phụ thân mình .
Vị trung niên thấy hành động im lặng của con mình liền hé môi nở nụ cười , nụ cười này rất khó coi nhưng đối với cậu thiếu niên thì đây là một nụ cười hiền từ nhất của ông từ khi ông nuôi nó lớn khôn tới giờ . Cuối cùng vị trung niên hít thở hồng hộc rồi nói :
-Con … không phải là người …
-Không …. Aaaaaaa ….
Trong một căn phòng , bỗng nhiên một cậu thiếu niên bừng tỉnh , cậu vung chăn ra thở hồng hộc , mồ hôi chảy nhễ nhại , khuôn mặt cậu đỏ bừng . Trong đôi mắt cậu chứa sự hoang mang , sợ hãi và ghê tởm với chính bản thân mình .
-Tại sao ? Ta cứ mơ thấy nó hoài ? Tại sao ?...
Cậu thiếu niên ôm chặt đầu lảm nhảm liên tục , cậu cảm thấy rất mệt mỏi , cậu cứ như người vô hồn , không nhận thức được mình đang làm gì .
-“ Cốc cốc cốc “
Một tiếng gõ vang lên , cậu thiếu niên thoát khỏi sự hỗn loạn trong tâm trí , nhìn về hướng cánh cửa đang phát ra tiếng .
-Dậy đi , còn định ở trong đó ngủ tới chừng nào nữa .
Một tiếng nói khàn khàn hơi già vang lên , cậu thiếu niên liền phóng ra khỏi giường , thay vội y phục mới , hối hả mở cánh cửa ra . Giờ đây đối diện trước mặt cậu là một ông lão trên 60 tuổi , tuy già nhưng mắt ông vẫn sáng long lanh , tràn đầy sức sống , ông nhìn chằm vào cậu thiếu niên rồi nở nụ cười hiền từ :
-Trời sáng rồi , ăn chút gì lót dạ đi .
-Vâng . Thưa ông .
Ông lão xoat người rời đi , trước khi rời đi ông còn chỉnh chu lại y phục của cậu thiếu niên rồi xoa xoa đầu cậu nữa . Cậu thiếu niên nhìn bóng dáng của ông rồi tiếp tục chìm trong sự suy nghĩ lúc trước của mình .
-Thôi quên đi . Cứ vui vẻ sống là được .
-Bắt đầu ngày mới thôi .
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vẫn Lạc
Một người đàn ông nhìn về phía cậu thiếu niên và gọi , cậu quay lại nhìn người đàn ông rồi mỉm cười :
-Ông có việc gì đó nên lôi cháu dậy sớm đấy mà !
-Ừm . Ráng làm cho tốt , đừng để " trưởng thôn " bực bội .
-Vâng .
-Thôi , đi đi .
*******
Tôi tên Hoa Khiếu Thiên , tôi là người được " trưởng thôn " cưu mang về . Trước đây " trưởng thôn " cùng một số người trong thôn đi đốn củi liền phát hiện tôi , " trưởng thôn " thấy tôi ôm chặt phụ thân , cả người thấm đẫm máu , " trưởng thôn " liền bước tới bảo người trong thôn đem hai người chúng tôi về làng . Riêng phụ thân tôi thì không may , người trong làng không thể cứu chữa ông được vì vết thương quá nặng cho nên ông đã ra đi bỏ tôi lại một mình , cuối cùng " trưởng thôn " nhận nuôi tôi . Trưởng thôn sống một mình , ông không có ai thân thích cả , vì thế nên ông rất cần một người để nói vu vơ cho đỡ buồn , tôi cũng rất thương ông vì ông đã hết lòng chăm sóc tôi , còn dạy tôi rất nhiều nữa .
Giờ đây tôi mới biết được nơi mình đang sống , nó có tên gọi là " Vô Địch Đại Lục ", đại lục này chia ra làm ba giới chính , mỗi giới mỗi vương cầm quyền . Nơi tôi đang sống chính là ở bên trong " Nhân Giới " , còn hai giới khác chính là " Yêu Giới " và " Thú Giới " , mỗi giới điều có một chủng loài riêng biệt , ví như : Nhân giới thì có loài người , yêu giới thì loài yêu , thú giới thì loài thú . Mỗi loài một vẻ , không loài nào giống nhau cho nên thường xuyên có mâu thuẫn . Trước đây vạn năm đã xảy ra một trận chiến kinh thiên động địa giữa ba giới , kết quả thắng lợi cuối cùng đó chính là Nhân Giới , tuy là thắng lợi nhưng Nhân Giới không thể nào mà hoàn toàn nắm quyền kiểm soát được Yêu Giới và Thú Giới , Nhân Giới lo lắng cả hai giới còn lại liều chết hy sinh , như vậy thì thiệt hại cực kì lớn . Thế nên ba bên vẫn giữ tình thế cân bằng tới giờ .
Ở Vô Địch Đại Lục này , thứ mà họ tôn sùng nhất chính là sức mạnh . Ở đại lục này , tất cả các sinh vật đều được ban cho sức mạnh , nhưng có thể khơi dậy được sức mạnh đó không thì mới là một chuyện khác . Những người đã đánh thức được sức mạnh tiềm tàng trong cơ thể mình thì cũng chính là lúc có thể dần dần từng bước câu thông với thiên địa , phát huy ra sức mạnh có thể bài sơn đảo hải , có khi còn cải lão hoàn đồng hoặc cải tử hoàn sinh . Nhưng đối với tôi chuyện này thật quá xa vời , tôi chỉ mong mình có đủ sức mạnh để bảo vệ ngôi làng này , ngôi làng mà tôi rất yêu mến .
Ở đây có rất nhiều thứ mà tôi còn chưa biết , đến giờ tôi còn chưa biết cách đánh thức sức mạnh bên trong cơ thể mình , ông nói tới khi nào mà tôi vào được một môn phái nào đó nhờ họ giúp đỡ thì mới được , nhưng nghe nói điều kiện để có thể nhờ họ giúp thì rất là ... tôi nghĩ mình có thể tự tìm cách .
-Tiểu Thiên .
Hoa Khiếu Thiên quay mặt lại , hắn nhìn thấy một cô gái đang nhìn hắn với ánh mắt đầy tình cảm , cô gái nhỏ nhắn dễ thương này tên là Dạ Lai , cô gái này là người Hoa Khiếu Thiên quen biết thứ hai sau khi tôi tới làng này . Cô là người bạn mà Hoa Khiếu Thiên mến nhất , cô gái nhìn Hoa Khiếu Thiên tới đỏ mặt , lát sau liền nói :
-Ông bạn nói nên về đi . Chắc ông có chuyện muốn nói .
-Ủa . Mình còn chưa xong việc mà ?
-Mình không biết , nhưng ông bạn bảo mình thế .
-Được rồi . Về chung với mình chứ ?
Hoa Khiếu Thiên nắm lấy tai Dạ Lai , cô nhìn Hoa Khiếu Thiên với vẻ ngượng ngùng , thế nhưng cô cũng không bỏ tay ra , vẫn để cho Hoa Khiếu Thiên nắm lấy và kéo mình đi cùng . Hoa Khiếu Thiên thì không nghĩ những chuyện lung tung như thế , hắn đang suy nghĩ tại sao ông lại gọi mình quay lại , chẳng lẽ có việc gì đó rất hệ trọng sao ? Hoa Khiếu Thiên vẫn trầm tư suy nghĩ nhưng vẫn bình thản dắt Dạ Lai về nhà .
*********
-Dạ Lai , cảm ơn cháu .
-Không có gì đâu ông .
-Tiểu Thiên à !
-Gì ông ?
-Haiz . Con đọc đi .
Ông của Hoa Khiếu Thiên đưa cho cậu ấy một tờ giấy màu vàng sậm , cậu nhìn thấy trên tờ giấy chữ đang phát ra ánh sáng , cậu rất ngạc nhiên và đọc hết tờ giấy này . Lát sau cậu ta hỏi ông :
-Ý ông là ...
-Thu Nguyên Tông tuyển đệ tử . Ta muốn cháu vào trong đó học tập .
Hoa Khiếu Thiên giật mình , hắn biết rất rõ về tông phái này . Hiện hắn đang ở trong một đất nước tên là Chu Nguyên chịu sự ảnh hưởng rất lớn của một học viện , đó là Nguyên Nguyên Học Viện , mà học phủ này có bốn tông phái lớn chiếm giữ bốn phía của học phủ , phía Nam có Xuân Nguyên Môn , phía Bắc có Hạ Nguyên Môn , phía Tây có Thu Nguyên Môn , phía đông có Đông Nguyên Môn . Đương nhiên là chỗ tôi ở thuộc địa bàn của Thu Nguyên Tông rồi . Cứ vài năm là bốn tông phái tổ chức đấu giao lưu học hỏi , chỉ cần có xuất hiện người nào đó nổi bật thì đều được đưa về học viện để đào tạo lần nữa , nói chung là người đó sẽ một bước lên trời , trở thành cường giả đỉnh cao . Nhưng điều kiện để được vào rất khắc nghiệt , có khi mỗi năm chỉ tuyển được vài người , điều này đã làm cho học phủ càng ngày càng nổi tiếng lên , ai cũng ao ước mình có thể vào được học viện , làm hãnh diện cả dòng tộc .
-Thế nhưng cháu không nghĩ mình có cơ hội .
-Không thử sao biết được .
Ông của Hoa Khiếu Thiên cười cười nhìn hắn . Hoa Khiếu Thiên không biết phải làm sao , hắn không nghĩ mình sẽ phải xa ông , hắn muốn mạnh lên bằng chính sức lực của mình .
-Hoa Khiếu Thiên , con cũng nhận ra rồi đúng không ?
-Hửm ?
-Con không thể nào tự đánh thức sức mạnh của mình . Đúng không ?
" Sao ông có thể biết ? " Hoa Khiếu Thiên túa mồ hồi , hắn đã thử rất nhiều cách nhưng chưa bao giờ hắn đánh thức được . Hoa Khiếu Thiên cảm thấy rất lo lắng về việc này .
-Ta biết cháu rất cố gắng , nhưng đôi lúc có những điều mà bản thân cần phải nhờ người khác giúp đỡ . Ta nghĩ cháu cần có sự trợ giúp để mạnh lên . Đừng cố chấp nữa , nghe lời ta đi .
Hoa Khiếu Thiên suy nghĩ , quả thật hắn biết là như thế nhưng hắn không yên tâm về ông . Liệu ông có thể xoay xở ra sao nếu mà không có mình ở bên cạnh , chắc ông sẽ rất buồn . Hoa Khiếu Thiên không muốn để ông ở lại một mình .
-Đồ ngốc .
Dạ Lai mắng hắn . Hoa Khiếu Thiên nhìn thấy Dạ Lai đang nhìn mình , Dạ Lai cảm thấy có thứ gì đó đang nhức nhối trong tim , cô rất buồn nhưng cô không nói ra :
-Cậu cứ đi đi , mình sẽ thường xuyên qua nói chuyện với ông . Chỉ cần cậu hứa là khi nào rãnh rỗi về thăm là được .
-Cảm ơn cậu .
Hoa Khiếu Thiên mỉm cười nhìn Dạ Lai . Ngoài ông ra thì Dạ Lai đối xử với hắn cực kì tốt . Hoa Khiếu Thiên mặc dù vẫn có chút buồn tủi nhưng hắn biết mình nên làm gì . Hoa Khiếu Thiên khao khát sức mạnh để bảo vệ bản thân , bảo vệ mọi người và hơn hết chính là ... tìm hiểu về thân thế thực sự của mình ...
-Được rồi . Con đi nghỉ sớm đi . Mai là bắt đầu đi luôn .
-Sao sớm thế ông ?
-Ta đã nhận được bức thư truyền tin này từ tuần trước rồi . Ta đã chuẩn bị tất cả cho con , chúc con có thành công .
-Ônggggg...
Hoa Khiếu Thiên ôm chặt lấy người ông của mình , tuy hắn và ông không có cùng huyết thống nhưng những gì ông làm cho hắn điều là thật lòng , hắn mãi không quên được những kí ức thuở đó tới giờ . Ông chỉ vỗ nhẹ vào lưng hắn , ông thở dài buôn bã nhưng ông không nói cho hắn biết , ông muốn hắn có thể sống và học tập thật vui vẻ .
-Nhớ về thăm mình và dân làng đấy !
-Ừm . Mình hứa .
Tối nay trăng tròn vành vạch , Hoa Khiếu Thiên hít thật sâu một hơi , hắn nằm dài trên giường ngước nhìn vầng trăng bên ngoài cửa sổ .
-Haiz . Cũng là bầu trời u ám này , cũng là vào lúc trăng tròn này ... Phụ thân , tại sao người lại ra đi , tại sao không nói rõ cho ta ...
***************
Last edited by Vẫn Lạc; 01-05-2014 at 08:31 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vẫn Lạc
-Nhớ kĩ những điều ta vừa nói chứ !
-Dạ .
-Ừm . Ngươi đi tới cuối con đường này sẽ có xe đón ngươi , ngươi cứ theo người đó , người này có chút quen biết với ta , hắn sẽ giúp ngươi rất nhiều đấy !
-Con biết rồi .
-Tiểu Thiên .
-Hửm ?
-Nhớ lo cho bản thân , tự bảo trọng .
-Mình hứa , khi nào rãnh mình sẽ về thăm thôn liền . Ráng chờ mình .
-Ừm.
-Tạm biệt.
-Cố gắng lên nhé Tiểu Thiên , cho dù con có không được chọn đi nữa nhưng ông vẫn sẽ giúp con trở thành một cường giả.
-Vâng , cảm ơn ông .
Hoa Khiếu Thiên luyến tiếc nhìn ông và Dạ Lai , giờ đã đến lúc chia tay rồi . Nắng buổi sớm thoang thoảng hương hoa đâu đây làm cho lòng Hoa Khiếu Thiên đầy tĩnh lặng , hắn buồn khi chia tay mọi người nhưng hắn vẫn quyết tâm theo đuổi sức mạnh , vì hắn còn rất nhiều chuyện phải làm và chắc chắn phải làm cho kì được .
Hoa Khiếu Thiên xoay người bước đi , từng bước kiên định làm cho cảm xúc trong người hắn trở nên ổn định lại , hắn nắm chặt tay giơ lên rồi hét :
-Quyết không lùi bước .
-Lộp bộp .
Từng giọt nước mắt của Dạ Lai chảy xuống như những giọt sương long lanh đầu buổi sáng , hình ảnh của con người một mình đơn bạc kiên quyết đi tới phía trước sẽ in mãi vào trong tâm trí cô , không phải với tư cách một người bạn mà là ....
*************
Hoa Khiếu Thiên đã đi hết con đường , hắn nhìn tới phía trước thấy một chiếc xe ngựa đang chờ sẵn , trên thân ngựa là một người trung niên nhưng tóc bạc , Hoa Khiếu Thiên kinh ngạc không biết có phải là do nguyên nhân nào đó không mà người trung niên này là " bạc đầu " đến thế ?
-Ngươi là Hoa Khiếu Thiên ?
-Vâng .
-Ừm . Ta đã nghe ông ngươi nói rồi . Ta sẽ đưa ngươi tới Thu Nguyên Tông .
-Cảm ơn .
-Không cần cảm ơn ta . Chỉ làm theo công việc mà thôi . Lên xe đi .
Gã trung niên ngoắc ngoắc ngón tay rồi chỉ vào trong xe , Hoa Khiếu Thiên hiểu ý liền đi tới chui vào trong xe và kéo màn lại . Hoa Khiếu Thiên ngồi im , xung quanh hắn không có vật dụng gì khác , hắn chỉ có thể ngồi dưới sàn gỗ mà thôi , tiếng gỗ thơm phức làm cho hắn thập phần thoải mái , hắn đang hưởng thụ cảm giác mới mẻ này sau khi rời khỏi nơi mình sinh sống .
Cùng lúc đó gã trung niên thúc ngựa , con ngựa chậm chạp mở mắt sau đó đi " lộp cộp " về phía trước . Gã trung niên nhìn vào bên trong chiếc xe rồi âm thầm thở dài :
-Sao trưởng lão lại gởi một thằng nhóc nhỉ ? Mình không nghĩ là trưởng lão còn có người thân thích , hay là người vừa nhận nuôi ?
Ý nghĩ này chợt thoáng qua trong đầu gã , gã mỉm cười . Chuyện này có liên quan gì tới mình đâu mà soi chi cho mệt , chỉ cần chấp hành nhiệm vụ là được , hà cớ gì mà quan tâm mấy cái chuyện bao đồng này ? Thế là gã trung niên tiếp tục thúc ngựa phóng nhanh về phía trước , trong đầu không còn tạp niệm gì nữa , chỉ chú tâm tới công việc mà thôi .
Cùng lúc đó , tại thôn của Hoa Khiếu Thiên...
Một bóng đen lao vút từ trong khu rừng ra , bóng đen này di chuyển liên tục không ngừng , cho dù có vài người nhìn thấy cũng chỉ coi đó là ảo ảnh mà thôi , bóng đen này tiếp tục di chuyển cho đến khi hắn nhìn thấy một ngôi nhà rồi dừng lại . Điều đáng ngạc nhiên ở đây là ngôi nhà đó chính là của ông Hoa Khiếu Thiên . Bóng đen này chậm rãi tiến vào ngôi nhà :
-Ai đấy ?
-Tôi đây trưởng lão .
-Ồ ! Thác Bạt .
-Vâng . Trưởng lão khỏe chứ ?
-Đừng nói nữa . Ngay cả khí tức ngươi ta còn không nhận ra thì làm sao mà khỏe được .
-Trưởng lão đừng nói vậy , dù sao người cũng từng một thời …
-Chỉ là quá khứ mà thôi , thời gian đã thay đổi tất cả từ lâu rồi .
Ông của Hoa Khiếu Thiên thở dài chán nản , người áo đen quỳ xuống trước mặt ông của Hoa Khiếu Thiên , hắn cởi mặt nạ ra lộ ra một bộ mặt già nua không kém ông của Hoa Khiếu Thiên .
-Trưởng lão , vậy còn chuyện của đứa cháu của trưởng lão thì giải quyết sao ?
-Ngươi cũng đừng bận tâm nhiều quá , đừng giúp đỡ nó cứ để nó tự lập vượt qua . Nếu nó không vào được thì cũng đừng lách lệ , cứ để nó bôn ba một chuyến , xem như là bài học cũng đuợc .
-Dạ vâng . Còn chuyện về thân thế của Thiên công tử thì sao ạ ?
-À . Ngươi đã hỏi thì ta cũng nói , ta nhận nuôi nó từ khi chuyển tới làng này khoảng hai năm .
-Vậy liệu có chuyện gì …
-Ta đảm bảo là sẽ không có chuyện gì đâu . Ngươi đừng lo lắng , dù sao nó cũng là đứa cháu mà ta nuôi dạy , ta tự biết .
-Vậy thì tôi xin đi ạ .
-Nhớ cẩn thận bảo vệ nó đấy !
-“Vút “
Người áo đen gật đầu sau đó một tiếng xé gió vang lên , ông của Hoa Khiếu Thiên thở dài mệt mỏi , đôi mắt ông mông lung nhìn về phía xa xôi :
-Tiểu Thiên , đừng làm ông thất vọng .
-Ông ơi !
-“Két” .
Một tiếng kéo cửa vang lên , Dạ Lai bước tới bên cạnh ông rồi nói :
-Ông có chuyện gì hay sao mà đăm chiêu thế ?
-Tiểu Thiên cũng đã đi được một quãng đường khá xa rồi .
-Ông đừng lo lắng nhiều , tên đó mình trâu nên cũng không cần lo lắng nhiều .
-Không phải chuyện đó . Ông sợ nó nhớ làng sẽ lơ là chuyện học tập .
-Ông đừng lo , con biết tính hắn mà .
-Hửm ? Con chắc sao ?
-Chắc chứ ông ?
-Sao con biết ?
-Thì … thì ….
-Ha ha ha .
Dạ Lai đỏ mặt , cô bối rối không biết nói chuyện sao để lảng tránh :
-Thôi , con cứ về trước đi , ông không sao đâu .
-Vậy thôi con đi đây . Khi nào có tin tức ông báo cho con biết nhé .
-Ta sẽ báo .
************
-Hừ . Trời nắng quá . Liệt thúc ơi , còn nước không ?
-Ồ , ngươi gọi vậy ta cảm thấy hơi kì đấy .
-Thì thúc giúp đỡ con thì con gọi vậy cho nó thân thiện .
-Bó tay ngươi luôn . Nhưng nghe cũng êm tai , nhớ là khi gặp người khác thì đừng nói thế .
-Sao vậy Liệt thúc ?
-Ờ thì ... ngươi nói vậy ta sợ có người nghi ngờ , vì ta có rất nhiều kẻ thù , ta sợ ngươi liên lụy .
-Cháu biết tự bảo vệ mình .
-Ừm . Ngoan lắm .
-Nhưng mà còn nước không Liệt thúc ?
-Hết rồi . Đi một đoạn nữa sẽ tới một cái hồ , lúc đó thì tha hồ mà uống .
-Vậy đi nhanh lên đi Liệt thúc .
Liệt thúc cười cười nhìn hắn sau đó thúc dục ngựa chạy nhanh . Hoa Khiếu Thiên tìm hiểu mới biết người này tên là Liệt Bá , còn cái công việc này thì Liệt Bá nói là đang rãnh rồi không có việc gì làm nên kéo theo ngựa làm việc chung với mình cho vui , cũng như kiếm chút tiền . Hoa Khiếu Thiên nghe nói vậy cũng nửa tin nữa nghi nhưng hắn cảm thấy Liệt Bá không phải người xấu , qua một thời gian Hoa Khiếu Thiên thấy người đàn ông này rất phóng khoáng , thật thà nên Hoa Khiếu Thiên cũng đã bỏ đi ý nghĩ thù địch của mình .
Giờ đây hắn đang mong muốn mình có thể tha hồ uống nước , tắm rửa sạch sẽ , nướng cá ăn . Ở trên xe ngựa này riết thân thể hắn hóa đá luôn , người thì chưa được tắm lần nào , kể cả thức ăn thì cũng chỉ là lương khô , hắn thèm khát được vệ sinh thân thể với ăn thịt lắm rồi , hắn đâu có đi tu đâu mà lại đối xử với hắn như thế chứ , nhưng hắn không dám nói với Liệt Bá sợ hắn buồn .
-Sắp tới rồi . Ở chỗ kia kìa .
-He he .
Hoa Khiếu Thiên mở rèm xe , hắn giương mắt thì nhìn thấy một cái hồ nước ở bên cạnh đường đi , thế là hắn phóng xuống xe ngựa , chạy về phía cái hồ rồi cởi quần áo .
"Bùm "
Thân thể của Hoa Khiếu Thiên phút chốc nhảy xuống dưới hồ nước , nước hồ mát lạnh làm cho hắn a lên những tiếng thật sảng khoái , quả thật rất là sung sướng .
-Thằng nhóc này , hiếu động quá .
Liệt Bá vỗ đầu .
Buổi trưa ánh nắng chói chang . Hoa Khiếu Thiên cùng Liệt Bá đều vui mừng vì ngay giữa trời nóng bức này thì tìm được nơi giải tỏa sự nóng nực của mình , cả hai đùa nước rất vui vẻ , chơi đùa đã thì lại bắt cá lên nướng . Cả hai ăn rất vui vẻ , Hoa Khiếu Thiên cũng cố gắng khiến cho bầu không khí trở nên vui vẻ một chút , Liệt Bá cười mỉm rồi kể một chút kinh nghiệm của mình khi đi du hành xa , Hoa Khiếu Thiên chăm chút lắng nghe sợ bỏ sót vài từ .
Một người giảng một người nghe . Bầu không khí này đã làm cho cái nắng nóng bỏng này bị hòa tan trong nháy mắt , Hoa Khiếu Thiên đang chìm đắm trong cảm giác phê phê khi tìm được hứng thú trong suốt quãng hành trình của mình .
Last edited by Vẫn Lạc; 29-03-2014 at 09:10 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vẫn Lạc
Trong suốt buổi trưa , Hoa Khiếu Thiên đã học được rất nhiều từ Liệt Bá , nào là kinh nghiệm đi săn , lạc đường ,.... Hoa Khiếu Thiên rất hứng thú khi mỗi lần Liệt Bá nói ra một câu chuyện mới , Hoa Khiếu Thiên nói chuyện Liệt Bá đến nỗi không biết trời đang từ từ ảm đạm , mặt trời chuẩn bị lặng xuống .
Hoa Khiếu Thiên bất ngờ đứng dậy , nhìn về phía mặt trời đang chuẩn bị khuất dáng thì âm thầm lắc đầu , hắn vỗ đầu và tự trách móc mình vì ham vui mà đã quên đi công việc chính của mình .
-Đừng lẩm bẩm một mình nữa , không có việc gì xấu đâu . Chỉ ở lại một đêm thôi mà . Không chậm trễ công việc của ngươi đâu mà lo .
-Nhưng mà ....
-Ngươi chui vào trong xe ngựa chợp mắt nghỉ ngơi đi , ta ở bên ngoài . Có việc gì cứ kêu ta .
Hoa Khiếu Thiên hiểu rõ tình hình lúc này , thế là hắn chui vào trong xe ngựa rồi nằm phịch xuống dưới mặt gỗ , tay gác lên trán . Hắn chỉ xa nhà chưa được một ngày thế mà cứ tưởng đã trải qua mấy năm rồi , thật là nhớ làng , nhớ ông và ... nhớ Dạ Lai quá đi !
Hoa Khiếu Thiên không buồn ngủ , hắn cứ nhìn qua cửa sổ , nhìn lên bầu trời đêm , ngắm nhìn vầng trăng khuyết sáng rực rỡ làm lòng hắn bực bội khó tả .
-" Xoẹt xoẹt ".
Những âm thanh kì lạ vang lên làm Hoa Khiếu Thiên giật mình tỉnh dậy sau sự say mê ngắm nhìn vầng trăng . Hoa Khiếu Thiên vội vàng đứng dậy mở phang cái màn che . Trước mắt Hoa Khiếu Thiên chính là những bóng đen tay cầm đao sáng loáng rất chói mắt , tất cả đều che mặt nhưng ánh mắt đỏ lừ hung tợn lại rất nổi bật trong màn đêm đầy u ám này .
-Các ngươi là ai ?
Liệt Bá đột nhiên xuất hiện đứng trước mặt Hoa Khiếu Thiên , Liệt Bá nhìn chằm chằm những người áo đen trước mặt , ánh mắt sắc bén lé lên từng đạo hàn quang . Một kẻ trong đám người áo đen bước ra phía trước , hắn chỉ vào mặt Liệt Bá rồi nói :
-Ngươi có phải là Liệt Thương - Liệt Bá ?
-Chính ta , các ngươi tìm ta có chuyện gì sao ?
-Không có gì lớn lao cả , chỉ là đem đầu ngươi về thôi . À ... còn con chuột bé nhỏ đang đứng sau lưng ngươi nữa chứ .
-Các ngươi do ai phái đến .
-Nói nhảm , chết đi cho đỡ phiền phức . Mọi người ... lên .
Những tên áo đen còn lại nghe xong hiệu lệnh liền lập tức giương đao , từng đạo ánh sáng quấn quanh thân đao làm cho chúng càng thêm nổi bật . Hoa Khiếu Thiên ồ lên một tiếng , hắn đã nghe Liệt Bá nói về việc này , khi đánh thức được sức mạnh tiềm ẩn , thì sẽ xuất hiện một luồng khí đặc biệt trong cơ thể , người ta gọi đó là " Khí " . Chỉ cần người đó tu luyện hấp thu sức mạnh bên ngoài để làm cho khí càng ngày càng lớn mạnh thì nó sẽ " phá thể " mà xuất hiện bên ngoài , thứ " khí " này có uy lực rất mạnh , Liệt Bá còn nói sau này khi tu luyện đến cảnh giới cao thì " khí " sẽ chuyển sang một loại khác nữa . Hoa Khiếu Thiên rất tò mò không biết sau này nó sẽ có những loại biến hóa mới như thế nào ?
-Chết đi .
Tên thủ lĩnh của nhóm người áo đen này xông lên phía trước , luồng khí màu đỏ bao bọc toàn thân cây đao làm nó ánh lên sắc đỏ rất mĩ lệ , đường đao di chuyển thành những đường cong rất quỷ dị , uốn lượn lại có chút quỷ dị như rắn độc nữa . Cây đao đỏ này tiếp tục chuyển hướng , giờ đây nó đang chuẩn bị chém vào cổ của Liệt Bá .
Liệt Bá bình tĩnh , không hoảng loạn , hắn siết chặt hai nấm đấm lại , một dòng khí màu xanh nhạt xuất hiện trên hai nấm đấm của hắn , hắn tung một trảo bắt lấy thân đao . Phút chốc một tiếng xì rất lớn vang lên , Liệt Bá đột nhiên dùng trảo còn lại đánh tới trước mặt tên thủ lĩnh áo đen . Tên thủ lĩnh áo đen nhìn thấy trảo pháp đầy cương mãnh nên liền thoái lui , không dây dưa với Liệt Bá nữa . Khi tên thủ lĩnh lùi về xong thì những kẻ còn lại cũng đồng loạt chém tới Liệt Bá , những dòng khí đủ loại màu sắc bám vào thân đao đang đồng loạt phóng tới Liệt Bá .
Giờ đây ánh mắt Liệt Bá xuất hiện một chút ngưng trọng , hắn lui lại thủ thỉ với Hoa Khiếu Thiên :
-Ngươi chạy vào trong rừng đi . Nếu xong chuyện thì ta sẽ chạy tới .
-Đừng bỏ ta , Liệt thúc .
Hốc mắt Hoa Khiếu Thiên đỏ hoe , sự việc này thật giống với lúc trước , phụ thân hắn cũng bị một đám áo đen đuổi theo , phụ thân cũng nói với mình là nên chạy trước , cũng nói với mình là xong việc sẽ tới ,.... thế mà phụ thân của hắn lại ra đi trước mặt hắn . Hoa Khiếu Thiên rất sợ cái cảm giác này , hắn không muốn bị Liệt thúc bỏ rơi giống như trước đó nữa .
-Ngươi đừng có làm thế , nếu mà không đi thì ta và ngươi cũng sẽ không sống nổi được đâu . Ta hứa với ngươi khi giải quyết phiền phức xong sẽ đền bù cho ngươi , hình như ngươi rất tò mò về " khí " đúng không ? Đợi lát nữa ta kể cho .
-Liệt thúc hứa thì phải giữ lời đó .
-Ừm .
Hoa Khiếu Thiên không nếu kéo Liệt Bá nữa , hắn chạy sâu vào trong rừng .
-Ngươi đừng nghĩ thằng nhóc đó chạy thoát . Hai người các ngươi đuổi theo thằng nhóc đó đi .
-Vâng .
Tên thủ lĩnh chỉ vào hai người , hai tên áo đen này nghe lệnh xông về phía Hoa Khiếu Thiên bỏ chạy .
-Đừng hòng .
Liệt Bá rút Liệt Thương của mình ra , hắn thở phào một cái nhìn đám người áo đen với ánh mắt hung dữ :
-Các ngươi chết hết đi !!!!
Âm thanh đầy oán hận của Hoa Khiếu Thiên vang lên khắp bầu trời .
*********
Khuôn mặt Hoa Khiếu Thiên rất sợ hãi , hắn nắm chặt tay , hắn muốn có sức mạnh , sức mạnh để bảo vệ những người mà mình yêu thương , giờ khắc này niềm khao khát sức mạnh của Hoa Khiếu Thiên được bộc lộ một cách mãnh liệt , hắn muốn có sức mạnh , để bảo vệ những giọng nói , những vòng tay ấm áp của những người thân của mình .
Hoa Khiếu Thiên không biết mình đã chạy hướng nào , hắn như một con thú mới bị sổ lồng , rốt cục Hoa Khiếu Thiên ngã xuống :
-Tại sao ? Sao mình lại vô dụng như thế này chứ ? Huhuhu .
Từng giọt nước mắt rơi lã chã xuống dưới mặt đất . Đôi mắt mơ màng của hắn trong chốc mở to ra , hắn nhìn thấy phụ thân của hắn , phụ thân vẫy vẫy tay trước mặt hắn , tiếng khóc bỗng dưng ngưng lại , hắn trừng mắt nhìn thân ảnh trước mặt , thân hình cường tráng , khuôn mặt như khúc gỗ , chốc lát phụ thân của Hoa Khiếu Thiên quay mặt lại đằng sau rồi cất bước bỏ đi .
-Khônggggggg . Đừng bỏ con !
Hoa Khiếu Thiên cố hết sức rống lên , nước mắt mới bị kiềm chế giờ lại tiếp tục tuôn ra , hắn lết thân hình của mình đuổi theo phụ thân . Hoa Khiếu Thiên thở mệt nhọc , hình ảnh phụ thân vẫn ở phía trước , hắn cứ lê thân hình đuổi theo phụ thân của mình , hắn vươn tay tới chạm lấy phụ thân , phụ thân của hắn quay mặt lại nhìn hắn rồi nhếch lên một nụ cười , nụ cười thật thà chất phác đó làm cho con tim Hoa Khiếu Thiên run rẩy liên tục :
-Đừng từ bỏ , không được khóc .
-Ta tin con sẽ mạnh mẽ , ta không thể nào chỉ cho con một con đường đúng đắn , nhưng ta biết con có thể tự bước đi . Hãy dùng chính đôi chân của mình mà tìm ra sự thật của chính mình . Cố lên .
-Nhưng con muốn có cha ở bên cạnh .
-Hì hì . Chẳng phải là ngươi muốn ta nấu cho ngươi ăn sao ?
-Hức hức .
-Hài nhi yêu quý của ta . Nếu ngươi muốn thì vẫn còn một cách đấy .
-Cách gì vậy phụ thân .
-Đó chính là đạt đến một cảnh giới có thể nắm giữ sinh tử . Lúc đó con có thể khống chế luân hồi , rồi giúp ta đầu thai , thế là xong .
-Con sẽ cố gắng .
-Ừm .
-Vậy cho con hỏi ?
-Chuyện về thân thế của ngươi chứ gì ?
-Con không biết cha mẹ mình là ai . Phụ thân có thể nói cho con biết chứ .
-Ta nghĩ rằng mình không còn đủ thời gian để nói chuyện với con nữa .Ta nói cho con biết , đây chỉ là một linh hồn ấn kí của ta kí thác trên người con mà thôi , chốc lát nữa ta sẽ tan biến .
-Vậy sao trước đây phụ thân không xuất hiện .
-Thôi . Tạm biệt con , hài nhi yêu quý của ta .
-" Phụt ".
Hình ảnh phụ thân của Hoa Khiếu Thiên biến mất , hắn chưa kịp hỏi hết thì phụ thân của hắn đã tan biến trước mặt hắn rồi . Cũng ngay lúc này , hắn đột nhiên tỉnh dậy , nhìn khung cảnh xung quanh một màu đen rồi xoa xoa cái trán của mình :
-Không biết mình đã chạy được bao lâu rồi ?
- " Gào " .
Một tiếng rống vang lên khắp khu rừng , Hoa Khiếu Thiên cảm thấy có một chút bất an , hắn quay mặt lại . Một con gấu sở hữu bộ lông trắng bạch như xương người xuất hiện , trên đỉnh đầu của con gấu có một cái sừng rất ngắn , không biết dùng để làm gì , hai bàn tay năm ngón của nó kèm với bộ vuốt sắc bén nhìn thấy rợn người kết hợp lại làm cho con gấu càng trở nên hung dữ , đôi mắt thèm khát của nó nhìn tới Hoa Khiếu Thiên , Hoa Khiếu Thiên liền hoảng hốt , không ngờ mình lại gặp một con thú ở đây .
Từ xa xưa , con người đã sống hòa đồng với thú , họ đã trở thành những người bạn rất gắn bó với nhau , nhưng sau này cả hai bên xảy ra một sự xung đột rất lớn , thế là loài thú đã bị loài người đánh đuổi đi nơi khác và nơi ở hiện giờ của loài thú chính là Thú Giới , có một số loài do lạc đàn hay một số nguyên nhân khác nên phải ở lại làm nguyên liệu cho con người . Trong người mỗi loài thú đều có thú hạch , nó là thứ chứa đựng tất cả tinh hoa của loài thú đó , con người rất thích thú hạch nên luôn tìm mọi cách để có được nó nên đó cũng chính là một trong những nguyên nhân gây ra sự xung đột của cả hai giống loài .
Hoa Khiếu Thiên nuốt nước miếng nhìn chằm chằm vào từng cử động của con Bạch Gấu này . Con Bạch Gấu nhìn hắn một hồi sau đó nhào tới phía hắn , mười móng vuốt của nó cuối cùng cũng được tung ra , móng vuốt của nó như muốn xé tan cả bầu trời này , Hoa Khiếu Thiên hốt hoảng liên tục lùi về phía sau . Thế là một hài kịch diễn ra , một bên dí theo một bên chạy thục mạng .
Hoa Khiếu Thiên bị con Bạch Gấu này đuổi theo nên tâm trạng cũng có chút bực bội , thịt mình có gì béo bở đâu mà sao con Bạch Gấu này lại thèm chảy nước miếng thế nhỉ ? Hoa Khiếu Thiên cũng vứt đi cái tâm trạng đùa giỡn của mình , hắn bán sống bán chết chạy vùn vụt . Con Bạch Gấu cảm thấy Hoa Khiếu Thiên có chút thay đổi về tốc độ nên cuối xuống dùng bốn chân đuổi theo Hoa Khiếu Thiên , Hoa Khiếu Thiên nhìn thấy con Bạch Gấu này bò thì tái mặt lại , lúc này đi hai chân mà hắn còn bị bám chặt giờ thì bốn chân chắc mình theo sau nó hít khói quá .
-Hu hu . Sao đời tôi khổ thế này ?
Hoa Khiếu Thiên khóc không thành tiếng , trước mặt hắn giờ là một bờ vực rất sâu , hắn không nghĩ số mình lại đen đủi như thế ? Tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa , cứ y như ông trời muốn đùa giỡn với hắn vậy , hắn xám mặt nhìn lại phía sau thấy con Bạch Gấu nhìn mình với ánh mắt chế giễu . Hoa Khiếu Thiên cảm thấy lo sợ , liệu chết thì mình có đau không ? Hoa Khiếu Thiên suy nghĩ với cái chết thảm khốc của mình , nhảy xuống cũng chết , không nhảy cũng chết , đi đâu cũng chết .
Hoa Khiếu Thiên nhìn cái vực sâu thăm thẳm không thấy điểm cuối rồi khóc thầm , ông trời ơi , tôi đâu có gây thù chuốc oán với ông đâu sao ông lại trêu tôi như vậy chứ . Hoa Khiếu Thiên đau khổ nhìn mặt con Bạch Gấu đang muốn ăn tươi nuốt sống hắn , thế là Hoa Khiếu Thiên nghĩ ra một cách . Hắn chạy tới sát mép bờ vực thẳm , cầm một cục đá vừa lượm dưới đất lên ném thẳng vào mặt con Bạch Gấu , con Bạch Gấu tức sôi máu vì vừa mới bị Hoa Khiếu Thiên trêu chọc thế là nó vồ tới phía hắn . Hoa Khiếu Thiên mừng rỡ , hắn yên lặng chờ móng vuốt con Bạch Gấu chuẩn bị đâm vào người mình thì Hoa Khiếu Thiên lách sang một bên , con Bạch Gấu nhìn thấy sự việc xảy ra có một chút đột ngột thì dừng lại , nhưng theo quán tính thì nó vẫn phải lao tới một chút thì mới ngừng được . Thế là Hoa Khiếu Thiên nắm lấy cơ hội , dùng chân đá con Bạch Gấu một cái cho nó té nhào xuống vực , con Bạch Gấu rú lên thảm thiết :
-Ha ha . Anh không ngại tiễn chú xuống dưới đó đâu . Hưởng thụ cho sướng nhé .
Hoa Khiếu Thiên cười ha hả . Thế nhưng hắn cười chưa được bao lâu thì con Bạch Gấu dùng hai chân kẹp lấy cái chân Hoa Khiếu Thiên vừa mới đá nó , thế là Hoa Khiếu Thiên cũng có xu hướng bị kéo xuống .
-Chết tiệt , bỏ tao ra .
Nhưng thôi , con Bạch Gấu cuối cùng đã dùng chiêu cá chết lưới rách của mình , con Bạch Gấu kiên quyết chết cũng phải lôi thêm một cái đệm lưng . Cả hai đều nhào xuống dưới cái vực sâu không thấy đáy này :