Cửu ngũ chí tôn của loài người không phải là thần hay thánh mà cũng chỉ là một con người .
Con người này ..lại nắm quyền sinh tử của rất rất nhiều người .
Tại sao vậy ?
Không tại sao cả bởi vì người đấy là Hoàng Đế
Hoàng Đế .
Con của trời !
Ai đặt ra điều luật đó ?
Không ai cả , bất quá cái quyền lực vô thượng đó đối với loài người nó thật phù du
Qua bao triều đại , không biết bao nhiêu người được tôn lên làm Hoàng Đế , có mấy ai làm được một vị Hoàng Đế với cái danh “ con của trời “
Không có ai cả !
Có thực là vậy ?
Hạ thần không dám nói .
Ngươi đã theo ta từ nhiêu năm nay , câu truyện này ta cũng hỏi ngươi rất nhiều lần
Ta có một cái suy nghĩ rất kỳ lạ , tại sao ta lại làm Hoàng Đế
Không tại sao cả , mà bởi vì trời sinh người phải làm Hoàng Đế .
Vị Hoàng Đế kia thở dài nói tiếp
Tào công công : ta có phải nắm quền toàn thiên hạ muốn làm điều gì cũng được không ?
Tào công công mỉm cười trả lời
Điều đó còn phải hỏi sao !
Thế tại sao người ta yêu nhất lại không thể ở bên cạnh ta
Tào công công nói
Bởi vì người đó không yêu ngài thưa Hoàng Thượng…
Mà cũng bởi vì người con gái đó lại là vợ của Cung Cảnh
Vị Hoàng Đế kia lại thở dài rồi lẩm nhẩm đọc lại cái tên Cung Cảnh ….tại sao lại là vợ Cung Cảnh ..
Cuộc đối thoại kết thúc
Ba tháng sau .
Trong thư phòng của Hoàng Đế
Tào công công đang mỉm cười
Vị Hoàng Đế kia cũng đang mỉm cười .
Tào công công nói
Hoàng Thượng điều mà ngài mong mỏi bao lâu nay sắp được thành thiện thực rồi
Phải , ta mong điều này đến mất ăn mất ngủ … ta sắp được gặp nàng rồi .
Tào công công lại mỉm cười nói tiếp
Hoàng Thượng cứ yên tâm , Cung Cảnh đã cùng ba nghìn người trong phủ đi thảo phạt bọn cướp tại núi Hoa Sơn ít nhất phải vài tháng nữa mới quay lại .
Hạ thần đã sai những người giỏi nhất của Đông Xưởng đến đón nàng , bảo đảm không ai có thể phát hiện ra .
Vị Hoàng Đế kia lại mỉm cười mãn nguyện .
Một lúc sau có hai người xuất hiện tại thư phòng
Khởi bẩm Hoàng Thượng và Tào công công việc không thành !
Cái gì ?
Cả Hoàng Đế lẫn Tào công công biến sắc hỏi
Tại sao ?
Hai người kia liền quỳ xuống , một người lắp bắp nói
Khi thuộc hạ tiến vào phủ Giáo đầu tiến hành nhiệm vụ thì gặp phải vài tên cản đường
Chúng thuộc hạ không còn cánh nào khác phải ra tay hạ sát bọn chúng ..
Nhưng không ngờ bọn chúng quá ngoan cường nên mất thêm thời gian
Cho nên…
Cho nên làm sao ? Tào công công tức giận hỏi
Cho nên đã đánh động đến những người trong phủ .
Bọn thuộc hạ đành phải giết sạch những người đấy , đến khi xông vào trong phòng của Liễu Tuyết thì đã không kịp…
Vị Hoàng Đế kia đứng bật dậy hỏi : không kịp cái gì , bọn ngươi đã làm gì nàng ?
Người kia sợ tái mặt cố trả lời : Đến khi vào phòng thì Liễu Tuyết đang cầm một thanh tiểu đao kê ngang cổ mình … nàng nói với chúng thuộc hạ một câu
Tào công công sốt ruột hỏi : câu gì ?
Nàng nói : Ta sống là người của Cung gia mà chết cũng là người của Cung gia , các ngươi về nói với Tào Hóa Thuần rằng cái mà Hoàng Thượng mong muốn …muôn kiếp không thể đạt được .
Sau đó nàng tự sát !!!
Tào công công biến sắc …
Vị Hoàng Đế kia thì thất thần không nói một lời , từ từ ngồi xuống hai tay thì run lên không ngừng
Tại sao , tại sao nàng ta lại biết …tại sao nàng ta lại phải làm điều đó , ta sai rồi !!
Tào công công nói
Hoàng Thượng mọi việc đã đến thế này chúng ta phải làm thật nhanh hủy các đầu mối , không thì tên Cung Cảnh trở về quả thực rất phiền .
Khi Tào công công dứt lời thì một tên đang quỳ bỗng lên tiếng
Khởi bẩm Hoàng Thượng và Tào công công còn một việc nữa .
Hắn ..hắn đã biết chúng thuộc hạ làm ra điều này ! Hiện giờ hắn cùng ba nghìn binh sĩ đang đánh thẳng vào Tử Cấm Thành
Tào công công khi nghe đến đấy nắm chặt hai tay lại nghiến răng nói
Hắn dám , chỉ dựa vào ba nghìn binh sĩ mà dám làm phản ?
Vị Hoàng Đế kia thì bỗng trở lên bình tĩnh chậm dãi mà nói
Hắn đương nhiên là dám , bất quá hắn có gan đến thế nào cũng không thể làm điều gì khác được .
Cung Cảnh giáo đầu 80 vạn cấm quân , hắn một khi vì người vợ làm phản thì ta sẽ cho cả gia tộc của hắn biến khỏi thế gian này .
Tào công công lẩm bẩm nói :
Không ngờ được là hắn vừa đi lại quay về nhanh như vậy , điều này rất lạ !
Hai ngươi bọn ngươi ra xem tình hình thế nào rồi về bẩm báo …nhanh
Bỗng một luồng gió thổi tung cánh cửa thư phòng
Một giọng nói lạnh lùng phát ra
Khỏi !
Khi giọng nói vừa dứt thì hai tên kia bỗng lăn ra đất không động đậy nữa .
Tào công công giật mình lùi lại vài bước , vị Hoàng Đế kia thì hoảng sợ run rẩy .
Một người , một cây thương sừng sững đứng trước cửa phòng
Gương mặt không biểu lộ gì , cả bộ trường bào thấm đầy máu
Tào công công thất thanh nói không ra tiếng
Cung Cảnh !
Tại sao .. tại sao ngươi có thể vào được đây .
Cung Cảnh vẫn đứng đó không trả lời .
Hoàng Thượng mau rời khỏi đây , hạ thần cầm chân hắn .
Cung Cảnh hờ hững nói
Ngươi được sao ?
Ta…
Vị Hoàng Đế kia dường như không thể hoàn hồn được , quá nhiều điều làm hắn không thể tin được đến cùng một lúc , rất nhiều điều không thể ngờ lại xảy ra .
Thời gian như ngưng đọng !
Hoàng Đế bỗng nói
Không kịp nữa rồi , ngươi có thể cản được hắn sao Tào công công ?
Tào công công trả lời : với võ công của thuộc hạ thì có 4 phần có thể !
Hoàng Đế lắc đầu , ngươi chỉ có 3 phần ta là người hiểu rõ hắn nhất .
Ngẩng mặt lên nhìn thân hình cao lớn như vị thần kia đang đứng trước cửa , Tào công công hỏi
Cung Cảnh trước khi ngươi làm điều gì ta có vài lời muốn nói
Cung Cảnh lãnh đạm trả lời : Nói
Tại sao ngươi đi rồi mà lại trở về ?
Ta vốn không hề đi …
Bất quá ta lại không ngờ ngươi và tên kia dám làm điều này .
Vậy ngươi cùng 3 nghìn binh sĩ đã đi đâu ?
Cung Cảnh không trả lời .
Tào công công lại hỏi tiếp
Ngươi làm sao có thể vượt qua ngự lâm quân mà tiến vào đây ?
Cung Cảnh nói :
Bằng mạng của 3 nghìn binh sĩ !
Vị Hoàng Đế kia bỗng xen vào
Ngươi định làm gì , định làm phản ư , chỉ vì nàng sao ?
Hai mắt Cung Cảnh lóe lên một điểm sáng nhìn vào vị Hoàng Đế kia hờ hững nói .
Vì nàng , cũng như vì chính Ta .
Hoàng Đế kia chậm dãi nói từng chữ
Ta là Hoàng Đế , con của trời là cửu ngưỡng chí tôn ngươi cho dù là ai đi nữa cũng không được làm gì ta .
Cung Cảnh không trả lời , từng bước tiến vào .
Cung Cảnh tiến một bước thì Tào công công lại lùi một bước đến khi không thể lùi được nữa
Tào công công bỗng thở dài và nói :
Hoàng Thượng thuộc hạ không thể hầu hạ ngài nữa rồi .
Dứt lời Tào công công bỗng phi thẳng lên trần nhà phá tan mái ngói mà bay đi , khinh công đến độ như vậy ai có thể đuổi theo ?
Động tác của Tào công công nhanh đến không ngờ , nhưng một luồng sáng lóe đâm thẳng vào ngực Tào công công
Điều này …!!
Tào công công bất ngờ , vốn trước đây hắn đã tự phụ vào khinh công của mình nhưng hắn đã nhầm .
Chiếc thương màu đen trong tay Cung Cảnh như một ngôi sao lóe lên đâm thẳng vào ngực Tào công công
Nhanh quá , đó là điều Tào công công cảm thấy rồi một nỗi đau lan tỏa , khi hắn phá tan mái ngói thì mũi thương đã đâm thẳng vào ngực hắn
Không thể kháng cự , một thương xuất ra như vậy dù hắn có nhanh hơn nữa cũng không kịp .
Tào công công ôm ngực lộn tiếp hai vòng trên không đạp vào các mảnh ngói mà chạy trốn .
Hắn phải cảm thấy may mắn vì nếu không luyện “Thập tam thái bảo , Hoành luyện đồng tử công “đến mức cực hạn thì trúng chiêu đấy đã bỏ mạng rồi .
Cung Cảnh dường như cũng khá động tâm vì không ngờ tên Tào công công này lại có thế trúng chiêu mà chạy được .
Cung Canh mặc kệ cho Tào công công chạy vì một khi đã trúng chiêu này cho dù không chết thì cũng khó mà hồi phục lại được !
Cái tên Cửu Liên Hoa Huyền Vũ đã đi vào tâm trí của mỗi người rồi , thanh thương Huyền Vũ một thân đen tuyền kia một khi đã xuất ra ai có thế ung dung mà thoát được .
Kẻ thân tín nhất đã bỏ mình mà chạy , người mình hàng đêm ao ước đã tự vẫn …những điều không thể nghĩ đến đã chân thực mà hiện ra
Vị Hoàng Đế kia đã suy sụp , suy sụp hoàn toàn .
Chậm rãi đứng lên đi đến trước mặt Cung Cửu , vị Hoàng Đế kia cất tiếng nói
Ta và ngươi quen nhau bao lâu rồi ?
Cung Cảnh nói : 20 năm
Phải 20 năm quả là không ngắn , ngươi đã cứu ta không biết bao nhiêu lần , ngươi chứng kiến ta đăng cơ , rồi ta lại chứng kiến ngươi lấy người mà ta yêu nhất …
Cung Cảnh không nói gì .
Ta là Hoàng Đế , chân mạng thiên tử ngươi có thể ra tay giết ta sao ?
Cung Cảnh nhìn thẳng vào vị Hoàng Đế kia không nói một câu nào
Thanh Huyền Vũ thương vung lên đâm thẳng vào cổ , từng giọt máu bay ra …hai con mắt của Hoàng Đế trợn lên dường như không cam tâm .
Con của trời thì sao ?
Cửu ngũ chí tôn thì cũng chỉ là con người mà thôi .
Thân hình đổ gục xuống sàn , vị Hoàng Đế kia chết mà không tưởng được cái chết của mình lại như vậy !
Cung Cảnh cởi trường bào dính đầy máu kia phủ lên thân hình Hoàng Đế
Một người , một cây thương
Chiếc thương màu đen , bộ quần áo trắng xóa ko dính một hạt bụi
Cung Cảnh lặng lẽ rời đi , để lại một cái xác cùng chiếc trường bào đầy máu đỏ ….
Tào công công chạy một mạch đến cung của Hoàng Hậu
Gương mặt Tào công công tái nhợt mà bẩm báo từng chi tiết sự việc cho Hoàng Hậu biết .
Gương mặt của Hoàng Hậu biến đổi không ngừng khi nghe kể lại .
Khẽ thở dài nói
Thật không ngờ tên hôn quân đấy còn có ý đồ với muội muội của ta , hắn sao biết được tính cách của Liểu Tuyết cương nghị đến dường nào …
Cũng thật không ngờ rằng Cung Cảnh dám làm điều đại nghich bất đạo đó .
Tào công công nhăn nhó nói
Sự việc đến như vậy mong Hoàng Hậu định đoạt !
Hoàng Hậu suy nghĩ một hồi rồi nói
Trước tiên ngươi phải dưỡng thương đi , ta sẽ công báo thiên hạ rằng Hoàng Đế mắc bệnh băng hà .
Sau đó thì đưa thái tử lên đăng cơ , phòng nhiều điều xảy ra .
Tào công công nói : nhưng thái tử còn nhỏ ?
Hoàng Hậu mỉm cười : nhỏ mới dễ dạy ngươi hiều không , tên hôn quân kia chết là điều quả thực bất ngờ .
Sau đó ngươi phải công bố với : Đông Xưởng – Tây Xưởng – Ngự Lâm Quân cùng với các Châu Phủ khác nhau rằng :
Hoàng Đế băng hà , Giáo đầu Cung Cảnh đau buồn mà từ chức , đã đem toàn bộ gia quyến đi ẩn cư , nếu có ai nhỡ gặp hắn xảy ra việc gì đều phải bỏ qua hết .
Tào công công thắc mắc : tại sao phải làm vậy
Hoàng Hậu nói một cách dửng dưng
Tại sao ư , tại vì ta còn muốn sống thêm vài năm nữa !
Ngươi đi đi
Tào công công nhăn nhó ôm ngực mà rời đi .
Khi Tào công công đã đi Hoàng Hậu bỗng nói
Các ngươi đã nghe hết rồi , một khi sự việc ổn thỏa ta muốn tên Tào công công biến mất khỏi thế gian này .
Một người mặc bộ đồ trắng trên ngực thêu một bông hoa xuất hiện , khẽ gật đầu rồi biến mất ..
Thành Lạc Dương là một nơi rộng lớn, đó là điều không cần bàn cãi .
Một nơi lớn như vậy chắc chắn cũng có các đại nhân vật và tiểu nhân vật .
Tiểu nhân vật là con người ,những người làm cho các đại nhân vật trở nên có danh tiếng có sự nể trọng của nhiều người !
Phương Trọng là đại nhân vật mà trong thành Lạc Dương không ai không biết .
Một nửa các lầu xanh và tửu lầu trong thành là của hắn ,điều đó có thể làm hắn tự hào .
Hắn ra đường như một vương gia, kiệu hắn ngồi làm bằng thứ gỗ trăm năm ,8 tên khiêng kiệu người nào cũng vạm vỡ và đều tỏ ra biết điều ,nếu để chiếc kiệu hơi nghiêng một chút hơi chao đảo một chút thì cả 8 tên này cả đời sẽ đi bằng 2 tay .
Chiếc kiệu được khiêng đi rất nhanh ,nhưng không có tí gì vội vã bởi Phương Trọng thích như vậy ,hắn thích đi trên con phố của hắn ngắm nhìn thành quả mà hắn tạo nên .
Ngồi trong chiếc kiệu Phượng Trọng tỏ ra thoả mãn ,cái cảm giác thoả mãn này nhiều
người đánh đổi sinh mạng cũng không có ,hắn mỉm cười khi đi qua các tiểu lầu ,mỉm cười với các cô gái và đương nhiên cũng mỉm cười với chính mình .
Đột nhiên chiếc kiệu dừng lại ,chao đảo dường như hơi nghiêng như sắp đổ ,Phương trọng vẫn ngồi im hắn biết những tên khiêng kiệu luôn biết cách xử lý .
Hắn đã nhầm
Chiếc kiệu đột nhiên như có ai lật ngửa ,đến lúc này hắn không thể ngồi im ..
Phương Trong đạp vào thành kiệu phi thân ra ngoài trên không hắn không thấy mấy tên khiêng kiệu đâu chỉ thấy một người .
Một người đội nón lá ,y phục màu đen và có một thanh kiếm dắt bên hông.
Kiếm cũng màu đen
Đến lúc này Phương Trong ước gì mình mãi mãi không rơi xuống ,vì hắn nhận ra người này !
Phương Trọng nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt người đội nón ,vì hắn biết muốn chạy thoát khỏi người này còn khó hơn cả bắt một vị cao tăng hoàn tục !
Phương Trọng cất tiếng nói
Là ngươi ?
Người áo đen đáp :
Là ta
Phương Trọng chần chừ rồi nói tiếp
Tại sao lại tìm ta
Người áo đen nói :
Tại sao ta không thể tìm ngươi
Phương Trọng mỉm cười nói
Ta trước giờ không va chạm đến ngươi cũng như với “hắn”
Người áo đen nói
Nhưng ta thích va chạm với ngươi !
Phương Trọng thoáng giật mình rồi nói
Hắn cử ngươi đến ?
Phải !
Hắn cho ngươi bao nhiêu tiền ,ta có thể trả gấp đôi
Người áo đen chậm dãi nói
Ta biết dạo này vận khí của ngươi tốt ,của cải cũng nhiều ,nữ nhân thì không ít
Phương Trọng mỉm cười nói
Chỉ cần ngươi cho giá ta sẽ đáp ứng đầy đủ
Người áo đen nói
Ngươi chỉ có một thứ mới có thể đáp ứng được
Thứ gì
Một cái mạng
Mạng của ai
Của ngươi !
.................
Hoàng hôn ở Lạc Dương chính là lúc nhôn nhịp ,chỉ có thời điểm này mọi người mới gặp
nhau sau một ngày dài ,họ gặp nhau để nói chuyện để kể cho nhau nghe những việc mình làm trong ngày .
Một lão già bán cá ,tuy cá đã bán hết lão vẫn chưa về vì lão còn bận kể chuyện cho nhiều người nghe ,rất nhiều người
Từ già đến trẻ ,từ các công tử đến các gã ăn mày ai cũng tỏ ra nôn nóng muốn nghe câu truyện của lão bán cá
Lão già thấy như vậy càng tỏ ra mình quan trọng ,câu truyện lão kể ngắt quãng làm mọi người thêm sổt ruột
Một thanh niên không nhịn được cất tiếng hỏi
Có phải Phương trọng bị gã đội nón giết chết không ?
Lão già nói :
Không
Mọi người nhao nhao tranh nhau hỏi : thế tại sao chiếc kiệu của hăn bị nát ,còn có máu trên đường ?
Đó là máu của gã đội nón
Lão già nói tiếp
Ta thấy lúc tên đội nón chuẩn bị rút kiếm thì có một luồng sát khí làm ta lạnh đến mức run còn không được
Phương Trọng chắc cũng không khác gì ta ! hắn không thể cử động ,ta thấy cho dù hắn cử động cũng không thoát được.
Mọi người tỏ ra hồ nghi ai cũng biết Phương Trọng là đại nhân vật trong thành và cũng là đại cao thủ phái Không Động cho nên một người làm hắn không xuất thủ nổi thì quả là khó tin
Lão già nhăn nhó nhớ lại rồi nói
Quả thực ta cũng không tin nhưng sự thực vốn là như vậy
Gã đội nón với thanh kiếm màu đen quả thực như một tử thần ,trước khi hắn rút kiếm Phương Trọng có lẽ đã biết kết quả ra sao cho dù có động thủ hay không !
Một gã trung niên hỏi
Vậy gã đội nón có xuất thủ không ?
Lão già nói
Hắn không kịp xuất thủ
Mọi người hỏi tại sao !
Tại vì lúc đó bống có một người như thiên thần trên trời bay xuống ,rơi đúng chỗ gã đội nón và Phương Trọng
Người đó không nói gì chỉ tung ra một cú đấm ,một cú đấm bình thương
Mọi người lại hỏi
Hắn tay không đấm vào gã có kiếm ư
Lão già nói :
Phải tay không
Hắn chỉ dung nắm đấm ,nhưng ta không thấy hắn đấm ra sao chỉ thấy gã đội nón không đội được nón nữa ,tay hắn cũng không rút được kiếm nữa
Vì cổ tay gã gãy nát ,mặt thì méo xệch chiếc nón cũng bay mất tiêu..
Một gã ăn xin thở dài nói
Ta biết người đó là ai rồi
Lão già cũng nói
Cả kinh thành này không ai không biết hắn
Gã thanh niên nói thêm vào
Có phải Phương bổ đầu Phương Chu Yến ?
Lão già nói
Không phải hắn thì còn ai vào đây nữa .
..............
Phương Trọng chưa chết
Hắn chưa chết vì hắn may mắn
Hắn gặp Phương Chu Yến
Chưa biết đó là may mắn hay xui xẻo của hắn
Nhưng hắn biết dù thế nào hắn vẫn còn sống đó là điều may mắn !
Phương Trọng nói
Các hạ quả là đâu cũng có mặt !
Phương Chu Yến hờ hững trả lời
Lúc ta không có mặt mới sinh ra loại người như ngươi
Phương trọng nhăn nhó nói
Tôi không phạm tội…
Phương Chu yến nói
Ta biết
Nhưng tên muốn giết ngươi thì có phạm tội
Phương trọng nói :
Hắn chỉ là tay sai
Phương Chu yến nói tiếp
Ta không nói tên đội nón
Ta nói tên đã thuê hắn giết ngươi
Phương Trọng mỉm cười nói
Tôi cũng biết các hạ đoán ra
Chính hắn muốn giết tôi ,muốn tôi không nói bí mật của hắn
Phương Chu Yến lạnh lùng nói
Hắn muốn giết ngươi thì ngươi đã chết từ lâu rồi ,thực sự mục đích của hắn là muốn ta chứ không phải ngươi
Phương Trọng ngac nhiên hỏi
Hắn muốn một bổ đầu như các hạ làm gi ?
Tất nhiên là để điều tra vụ án và bắt người
Phương chu yến nói tiếp
Ngươi thấy tên sát thủ muốn giết ngươi võ công thế nào
Phương trọng nói
Tôi không biết ,nếu tôi biết thì đã chết dưới kiếm của hắn rồi
Vậy ngươi biết tại sao tên đó giết ngươi cho dù ngươi cho giá hắn cao không
Phương trọng nghĩ rồi nói
Vì quả thực có cho cái giá nào cũng không bằng kẻ đã thuê hắn
Phương Chu Yến mỉm cười nói
Ngươi biết vậy là tốt ,ngươi nên cố gắng làm sao đem cái tài sản nhỏ bé của mình biến khỏi đây càng nhanh càng tốt
Phương Trọng nói
Hắn thực sự là đáng sợ ,nhưng hắn có một bí mật mà bí mật đấy chỉ có tôi biết
Trước khi đi tôi muốn các hạ biết !
Phương Chu Yến nói
Bí mật của hắn ai cũng biết không chỉ riêng ngươi đâu
Bí mật của hắn là
Hắn không phải là người !
Phương Trong quả thực đã đi ,không ai biết hắn đi đâu chỉ biết nhiều năm sau ở Giang nam có một đại nhân vật phóng khoáng coi tiền như rác ,và có người nói kẻ đó sinh ra để làm nhân vật lớn cho dù hắn có ở đâu đi nữa .
Sau hoàng hôn là bóng đêm
Đêm ở Lạc Dương lại càng nhộn nhịp hơn lúc hoang hôn
Chiếc cờ to thêu hình đại bàng đung đưa theo chiều gió ,quận vào bong đêm càng tỏ ra uy nghi làm ai nhìn vào cũng có ba phần kiêng nể .
Chỉ một lá cờ đã làm người khác kiêng nể thì chủ nhân của lá cờ đó quả thực không thể là một tiểu nhân vật được
Lạc Thi Viện là một ngôi nhà ,ngôi nhà này không to cho lắm nhưng toà nhà của Thái sư trong triều cũng không to bằng
Lạc Thi Viện là một ngôi nhà bình thường ,cái tên của nó cũng bình thường nhưng muốn vào được ngôi nhà đó người bình thường ít khi dám nghĩ đến
Lúc này Phương Chu Yến đang bước từng bước trong Lạc Thi Viên
Hắn đi qua ba vườn hoa ,hai thác nước rồi đi qua hai cái hồ cũng chưa thấy bóng dáng ngôi nhà đâu .
Trước khi đi vào Phương Chu Yến gõ cửa rồi gặp tên nô tài ,hắn bảo cứ đi thẳng một đoạn là đến
Bây giờ mới biết những tên nô tài quả thực không thật thà cho lắm
Cứ đi rồi sẽ tới
Tẩt nhiên là như vậy
Trước mặt Phương Chu yến có một ngôi nhà ,không như tưởng tượng của hắn .
Ngôi nhà bằng vách đất ,mái lợp lá ,hàng rào đan bằng mảnh tre ,đây đích thị là một ngôi nhà của nhưng nông dân vì chỉ có nông dân mới làm được những ngôi nhà như vậy .
Phương Chu yến bước đến cửa thấy hai người
Một người già đang ngậm tẩu thuốc ngồi góc nhà dương như chỉ quan tâm đến làn khói thuốc ,không chú ý đến sự xuất hiện của Phương Chu Yến
Người còn lại là một thư sinh tay cầm quyển sách đang ra vẻ đọc nhưng hắn quên rằng trời đã tối ,hắn đọc sách không cần ánh sáng.
Bỗng có giọng nói trong nhà vọng ra:
Phương bổ đầu đã tới đó ư?
Phương Chu Yến trả lời:
Tại hạ đã tới
Hay lắm mời vào mời vào
Phương Chu Yến đẩy cửa vào
Lần này hắn giật mình ,giật mình thực sự .
Trong phòng sáng ,sáng đến chói mắt
Ánh sáng là từ những viên trân châu ,phỉ thuý lẫn vào ánh sáng của những viên ngọc ,ngọc màu gì cũng có nó còn phát sáng cho nên ánh sáng của chúng làm loá mắt
Những tấm thảm lót nền mầu trắng nhìn kỹ là lông của hồ ly trắng toát .
Chỉ có hồ ly sống vài trăm năm mới có lông trắng như vậy mà người này lại làm tấm thảm lót nền .
Người đó liền nói
Mời Phương bổ đầu ngồi
Lúc này Phương Chu Yến mới chú ý chủ nhân nơi này
Tóc hoa râm điểm vài sợi bạc ,gương mặt không thể nói là bình thường được vì người này chỉ còn một mắt …..nhưng mắt còn lại thì khác nó phát ra thứ ánh sáng làm người khác nhìn vào không khỏi có vài phần rung đông , người đó mỉm cười một nụ cười thân thiện không chút kiêu căng hay giả tạo
Một người cười với mình nhìn mình với ánh mẳt như vậy mời mình ngồi ai có thể không ngồi .
Phương Chu Yến không ngồi
Người đó nói
Các hạ muốn đứng vậy sao ?
Phương Chu Yến nói
Đứng đôi khi tốt hơn ngồi ,vì ngồi nhiều sẽ không muốn đứng dậy nữa
Người đó mỉm cười nói
Nhưng đôi khi đứng mãi cũng phải ngồi ,không ai có thể đứng cả đời được ,nhất là đứng thẳng như các hạ
Phương Chu Yến nói :
Khi không đứng thì ta nằm !
Các hạ quả thực chưa bao giờ ngồi ?
Không
Ta chỉ ngồi với hai loại người
Loại nào ?
Bằng hữu !
Còn loại nữa
Kẻ thù !
Người đó thở dài
Tôi không phải bằng hữu của các hạ cũng không muốn làm kẻ thù của các hạ ,chắc hẳn phải đứng dậy bồi tiếp các hạ .
Vừa dứt lời Phương Chu Yến liền ngồi xuống
Người đó hơi sửng sốt rồi hỏi
Tại sao các hạ ngồi ?
Bởi vì có người mời ta ngồi chả lẽ ta không ngồi ,chỉ có kẻ ngu xuẩn mới từ chối lời mời này !
Các hạ không hề ngu xuẩn !
Phương Chu Yến liền nói
Ngươi là Thạch Phi
Phải
Thạch Phi con trưởng của Thạch gia
Phải
Thạch gia là giòng họ có công lớn với triều đình
Phải
Thạch gia cũng được xưng là thiên hạ đệ nhất
Thạch Phi hỏi :
Đệ nhất cái gì ?
Đệ nhất giàu có
Thạch Phi lắc đầu đó chỉ là tin đồn và tin đồn mãi mãi cũng chỉ là tin đồn
Phương Chu Yến hỏi tiếp
Ngươi là con trưởng sao không cưới vợ đẻ con
Thạch Phi thoáng lưỡng lự rồi nói
Ta có bảo không lấy đâu ..
Phương Chu yến nói tiếp
Ta biết gia tài của ngươi tiêu hết đời không hết cho nên ngươi muốn chọn người vợ hoàn hảo và đẻ một đứa con hoàn hảo cho ngươi phải không
Thạch phi nói
Ngươi chỉ nói đúng một điều
Tại sao ?
Vì ta đã cưới vợ ,một người vợ hoàn hảo ,vợ ta đã đẻ cho ta một đứa con hoàn hảo tuy nhiên bỗng dưng ta biết đứa con đó không phải của ta
Phương Chu Yến thở dài
Điều này ta quả thực không nghĩ đến vì bước vào đây ta không thấy nơi này là một ngôi nhà dành cho gia đình !
Thạch phi nói
Cái này ngươi nói đúng
Nơi đây vốn là nơi để tài sản của giòng họ ta
Vậy bình thường ngươi ở đâu ?
Ta đi buôn bán ,cái gì bán được ta bán cái gì không bán được ta đem cho
Phương Chu Yến hơi nheo mắt hỏi
Ngươi không dung số tài sản này sống mà phải đi buôn bán sao ?
Đúng vậy
Như vậy ta hiểu tại sao đứa con kia không phải của ngươi rồi .
Thạch Phi hơi động tâm gương mặt dường như có thêm vài nếp nhăn
Ngươi biết tại sao ta muốn ngươi đến đây không
Không !
Ta mốn ngươi điều tra ai là cha của đứa nhỏ đó
Tại sao ta phải giúp ngươi ?
Thạch phi nói
Vì ta biết cha của đứa nhỏ đó là một tội phạm
Hắn phạm tội gì
Hắn ăn cắp
Ăn cắp cái gì
Hắn ăn cắp vợ của ta !
Phương Chu Yến dường như hơi lưỡng lự
Thạch phi nói tiếp
Ta chưa nói hết
Hắn còn ăn cắp của ta một chiếc hòm
Trong hòm đó có gì ?
Có một tờ giấy ,một tờ giấy từ một quyển sách
Sách gì ?
Thạch Phi nói từng chữ từng câu một
"Giang Hồ Phong Thập Lục "
Phương Chu Yến lại giật mình
Hắn biết quyển sách đó ,không ai không biết quyển sách đó ,nhưng chưa có ai thực sự được đọc hết nó .Bởi vì nó có một bi mật một bí mật chỉ khi đọc hết nó mới biết được
Thạch phi nói tiếp
Hắn đến mang vợ ta và chiêc hòm đi trước mắt ta ,lúc đó ta mới cảm thấy bất lực thực sự
Ngươi nhìn thấy hai người ngoài cửa không ?
Phương Chu Yến nói
Có
Lão già cầm chiêc tẩu là Xích Phát Đồng Lão 20 năm trước đánh bại hoa sơn thất kiếm rồi giết chết Tùng hạc đại đạo bằng 3 chiêu
Tính tình ít nói ,ghét những kẻ phá phách vì với lão phá phách hành đông ngu dốt và những kẻ ngu dốt đáng bị trừng phạt
Bạn bè chỉ có một người và người đó bị chính lão dung chiếc tẩu điểm vào tử huyệt vì tội chẳng may đốt một ngôi nhà !
Võ công thiên về điểm huyệt và nội gia có thể nói là nhất đẳng ,đến chưởng môn phái Nga mi cũng phải nhận thua về thuật điểm huyệt của lão
Còn thư sinh đứng ngoài kia là Hồng Diệp Tiên Sinh
Mù mắt từ nhỏ nhưng thích mọi người coi mình là một người học rộng cho nên ai mà bảo hắn mù chữ thì người đó chắc chán sẽ mù chữ !
Theo nhiều người nói thì tính cách người này không chính cũng không tà sau khi được một cao nhân truyền võ công thì lên thiên sơn 3 năm .sau 3 năm đó hành tẩu giang hồ lúc thì trượng nghĩa xung thiên lúc thì như kẻ ăn cướp đến bà già cũng đánh .
Có lần dung khinh công đạp trên cành cây chỉ để bắt một con chim ,lúc thì dung phách không chưởng để bắt cá ăn
Chưa giết một ai cho nên cũng chả ai muốn giết ,mất tích cách đay 5 năm không ai biết đi đâu .
Thạch Phi mỉm cười nói :
Thiên hạ đệ nhất danh bổ quả không ngoa ,có vẻ không ai qua được cặp mắt của các hạ
Thạch Phi nói tiếp
Xích Phát Đông Lão giao thủ với hắn sau 10 chiêu bị hắn phong toả huyệt đạo ,hắn dùng đúng sở trường của lão và có khi còn cao thâm hơn rất nhiều . Sau đó Hông Diệp Tiên Sinh cũng chả khác là mấy bị hắn dung` phách không chưởng đánh cho ngất lim đi
Phương Chu Yến thở dài nói
Bây giờ hai người họ quả thực rất khó có thể bình phục được ,bị chính sở trường của mình đánh ngã đôi khi còn đau hơn bị đánh chết
Thạch Phi nói
Quả thực là vậy
Ta cũng giao thủ với hắn
Võ công của hắn cao hơn hẳn ta nhưng hắn không giết mà chỉ muốn trêu đùa ,sau đó hắn vác vợ ta lên vai một tay cầm chiêc hòm đi mất
Phương Chu Yến hỏi
Ngươi có nhận ra hắn dung` võ công gi` không ?
Quả thực rất khó nói
Nhưng lúc ta dùng thiêt trảo tóm vào ngực hắn ,hắn mỉm cười dung cui` trỏ gạt ra rồi đấm thẳng vào bụng ta
Phương Chu Yến liền nói
Có phải một chiêu trong La hán quyền của Thiếu Lâm ?
Dường như là vậy
Phương Chu Yến liền đứng dậy nói
Ta cũng muốn biết hắn là ai
Và cũng muốn bắt được hắn
Thạch phi nói
Vậy ?
Ta đã biết được một điều
Điều gì ?
Ngươi không phải là người !
Bây giờ ta phải đi
Đi đâu ?
Lên Tung Sơn
Vào Chùa Thiếu Lâm !
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của nolano
Không biết đến từ đâu
Không biết đi về đâu
Nhưng chắc chắn nó sẽ trở lại .
Sau màn đêm là bình minh
Có người nói Đêm và Bình minh giống nhau
Nghĩ cho cùng cũng không sai
Nếu một người không có bình minh ?
Đôi khi chỉ cần một thứ là quá đủ .
Bình minh trên con đường không nắng
Không nắng trời sẽ mát mẻ ,thời tiết mát mẻ rất tốt cho việc xuất hành .
Một con ngựa màu trắng kéo theo chiếc xe màu trắng nhưng người đánh xe lại mặc áo màu xanh trên cổ đeo vàng ,tay đeo nhẫn và chân thi đì giày da thú ,một kiểu ăn mặc lạ lùng .
Nhưng lạ hơn là trên nóc xe có một người ngồi ,người đó cũng mặc áo màu xanh ,màu xanh của lá .
Tay người đó cầm chiếc lá mân mê nó rồi thỉnh thoảng lẩm bẩm như hát cái gì đó ,sau lưng người đó có một chiếc tiêu ,tiêu cũng màu xanh nhưng là màu xanh của ngọc ,chiếc tiêu ngọc !
Măc kệ người đánh xe đi nhanh hay chậm người đó dường như không quan tâm ,tay vẫn mân mê chiếc lá miệng vẫn lẩm nhẩm như hát ,mặc kệ gió thổi vào mặt , vì người đó biết
Trời không nắng tất gió cũng không nóng
Gió là gió mát ,ngồi trên nóc xe để gió mát thổi vào còn gì thú vị hơn .
Người đánh xe bỗng cất tiếng
Công Tử muốn đi đâu ?
Người kia liền nói
Đừng gọi ta là công tử ,gọi ta là Tiểu Mai được rồi
Người đánh xe ngập ngừng nói
Nhưng ….
Tôi vẫn muốn biết Công tử muốn đi đâu
Tiểu Mai thở dài nói
Ngươi quả thực là tên đánh xe ,cho dù cho ngươi ăn mặc thế nào vẫn không thay đổi được
Gã đánh xe cười nói
Tôi cũng không biết tại sao Công tử thích gọi như vây
Tôi thây cái tên đó có vẻ hơi nữ tính
Tiểu Mai nói
Tên là để gọi
Ta lại thích gọi như vậy
Tại sao ??
Tại vì ta thích thế cũng chưa đủ sao !
Người đánh xe đành phải im lặng
Tiểu Mai nói
Ngươi đánh xe đến chân núi Tung Sơn chờ ta ở đó
Tại sao lại lên Tung Sơn ,tại sao lai bảo tôi đánh xe lên đó ,công tử định đi đâu ?
Hắn hỏi một loạt nhưng không ai trả lời ,hắn quay lại thì không thấy vị công tử của mình đâu nữa .
Có loại người thích là làm ,nghĩ thấy hay cũng làm .
Tiểu Mai là loại người đấy .
Hiện tại hắn đang nghĩ nếu chạy trên các ngọn cây thì sẽ dẫn mình tới đâu ,và quả thực hắn đang chạy trên các ngọn cây .
Chân hắn dường như chưa điểm vào ngọn cây người đã xa ngoài bốn trượng ,nếu có ai nhìn thấy chắc nghĩ mình hoa mắt .
Tiểu Mai chay mãi ,lúc thì lộn nhiều vòng trên không lúc thì tựa vào cành cây rồi bắn đi như mũi tên ,hắn là một người hiếu động ,chính hắn cũng cho là vậy !
Chạy mãi cũng chán ,bay mãi cũng mỏi Tiểu Mai thoáng thấy một quán trà sau lùm cây
Chỉ thấy loáng một bóng xanh từ cây lướt xuống lão chủ quán giật mình !
Tiểu Mai cười nói
Ta là người
Ngươi đâu cần phải sửng sốt như vậy
Lão chủ quán bây giờ mới nhìn rõ định thần lại rồi nói
Ta cứ tưởng ngươi là yêu tinh ,sáng thế này mà yêu tinh cũng xuất hiện
Mà ngươi ở trên đó làm gì vậy
Tiểu Mai nói
Chả làm gì cả
Ngươi trèo lên đó rồi không làm gì cả ?
Ta có trèo lên đó đâu
Tiểu mai lại mỉm cười
Lão chủ quán bây giờ mới phát hiện kẻ vừa trên cây nhảy xuống quả thực khác người
Hắn có vẻ đẹp khác người ,khuôn mặt trắng có nụ cười quyến rũ phong thái tự nhiên ,tự nhiên như y phục của hắn vậy ,mới nhìn qua đã cảm thấy dễ mến
Không phải riêng lão chủ quán nhìn thấy điều đó ,mà con gái của lão cũng thấy
Con gái lão chắc cũng mới lớn ,chắc cũng đủ hiểu những việc cần hiểu cho nên việc đầu tiên cô gái đó hiểu là mỉm cười với người đó
Cô gái mỉm cười đi lại gần Tiểu Mai hỏi
Công tử uống trà nhé
Tiểu Mai nói
Cô có loại trà gì
Cô gái lại mỉm cười lại đi vào gần hơn nói
Trà gì cũng có ,nhất là loại trà vừa hái vẫn còn tươi chưa qua pha chế lần nào
Tiểu Mai lại hỏi
Cô pha trà bằng nước gì ?
Cô gái lại mỉm cười và bây giờ đã đứng sát tiểu mai ,không thể nào sát hơn nhẹ nhàng nói
Nước tất nhiên cũng là nước trong nhất ,đôi khi là những giọt sương đọng lại
Nói xong gương mặt cô ửng hồng
Tiểu Mai gượng gảo nói
Loại trà đó quả thật khó kiêm ,nước cũng khó kiếm cho nên cô pha cho ta loại nào cũng được ngoài loại trà đó
Cô nên để loại trà đó cho người biết thưởng thức
Công tử không biết sao ?
Ta không biết
Tại sao
Vì trà có quý có hiếm thề nào đi nữa cũng vẫn thiếu một thứ
Cô gái hỏi
Thứ gì
Thiếu một chiếc cốc ,một ấm trà để pha nó .
Cô gái bỗng giật mình ,hai tay vung ra một đạo hàn quang động tác rất nhanh và gọn
Lão chủ quán đang đứng cạnh cũng xuất thủ ,một chiếc đao nhỏ đâm thẳng vào ngực Tiểu Mai tốc độ cũng nhanh không kém
Nhưng đao lại đâm vào chiếc ghế ,ám khí thì găm trúng cái bàn
Lão chủ quán và cô gái giật mình bởi họ dùng cách này hạ không biết bao người ,ám khí tuy không nhanh nhưng nhiều và có độc ai né được phải lùi lại và lùi lại thì chắc chán bị thanh đao kia đâm thẳng vào ngực .Bây giờ gương mặt hai người họ như ăn phải dấm chua .
Tiểu Mai đứng sau lưng họ thở dài nói
Hai ngươi dung cách này không biết hại bao người rồi
Lão chủ quán nhếch mép nói
Cũng vừa có ba người qua đây ,và cả ba sẽ không quay về được nữa
Ta cũng không ngờ ngươi lại chú ý đến mấy chiếc cốc ..hừ
Tiểu Mai chắp tay sau lưng đi lại gần và nói
Cũng không hẳn chiếc cốc đâu
Một người bán trà không bao giờ có móng tay sạch sẽ như ngươi ,và cũng chả có người cha nào để con gái mình bán loại trà hiếm có như vậy trước mặt mình .
Mà cũng chả có người con gái nào có chiếc hài gắn ám khí như cô ta cả
Cô gái đỏ mặt cười nói
Con mắt của ngươi đúng là yêu tinh đến hài của ta cũng nhìn
Tiểu Mai nói
Tại chiếc hài của cô hơi to và dài đối với một người con gái …..
Lão chủ quản bỗng nói
Ngươi thoát được một chiêu nhưng bọn ta có hai người ,ngươi muốn thoát cũng không được
Cô gái liền nói
Ta cũng thấy Chu Phúc chưa bao giờ nói sai điều gì
Tiểu Mai nhìn hai người họ nói
Hoá ra là Tiếu mệnh Chu Phúc ,chắc hẳn cô là Oán mệnh Bảo Chân
Cặp sát thủ mà nhiều người muốn tránh xa và nhiều người cũng muốn cắt đầu hai ngươi xuống .
Chu Phúc chậm dãi nói
Ngươi biết cũng khá nhiều đấy ,chắc hẳn ngươi cũng vì muốn lên thiếu lâm mà tới đây ?
Tiểu Mai ngạc nhiên hỏi
Ta lên thiếu lâm làm gì ,ta không thích mấy gã không có tóc đó .
Bảo Chân nhếch mép nói
Hừ…ngươi lại trả vờ ,mục đích của ngươi chắc cũng muốn tìm chút lợi lộc ở đó phải không ?
Tiểu Mai hỏi
Lợi lộc ?
Các ngươi nghĩ ta muốn mấy cái chuông hay cái mõ của họ àh
Mấy gã đầu trọc làm gì có lợi lộc mà tìm
Chu Phúc cười nói
Ngươi trả vờ cũng khéo đấy
Tàng kinh các đối với ngươi không động tâm sao ,võ công trong đó không phải lợi lộc sao ?
Tiểu Mai nói
Kinh thư ,võ công thiếu lâm đâu có muốn là được ,dựa vào sức hai ngươi theo ta nên bán trà và bỏ cái ý nghĩ đó đi .
Chu phúc nói
Vậy ngươi chưa biết chùa thiếu lâm đã xảy ra truyện sao
Truyện gi ?
Trong chùa hiện nay không còn một ai ,không ai canh gác
Cho nên ….
Tiểu Mai hỏi tin đó ngươi nghe ở đâu ?
Bảo Chân nói
Một gã trọc đầu say rượu nói với bọn ta
Gã trọc đầu say rượu nói với ngươi ,ở đâu ?
Thì tất nhiên trong quán rượu rồi
Quán rượu nào
Quán rượu dưới chân núi Tung Sơn
Tiểu Mai mỉm cười nói
Thứ nhất ta không tin lời hai ngươi
Thứ hai dù có quán rượu đó thật ta cũng không để hai ngươi hại người nữa
Chu Phúc nói
Ngươi dám
Ta dám
Dứt lời Tiểu mai liền xuất thủ,chỉ thấy loáng một cái một bóng xanh lươt thẳng vào Bảo Chân
Bảo Chân chưa kịp phản ứng thì đã nằm im dưới đất ,Chu Phúc thấy vậy vung thanh đao nhỏ đâm thẳng vào ngực Bảo Chân
Chiêu này của hắn làm Tiểu Mai bất ngờ
Nhưng bất ngờ cũng chỉ thoáng qua .
Như một cơn gió nhẹ lướt qua Chu Phúc đã thấy mình nằm dưới đất
Nằm ngay bên canh Bảo Chân
Hai người nhìn nhau ,mặt cả hai cũng như uống phải dấm chua lần nữa
Bảo Chân nói
tại sao ngươi lại dùng chiêu thức đó
Chu Phúc trả lời
Ta muốn hăn bất ngờ vì khi bất ngờ đao của ta sẽ đổi hướng và……
Bảo Chân nói tiếp
Nhưng ngươi không nghĩ hắn nhanh đến vậy phải không
Ta còn không biết hắn dung cách gì làm ta nằm xuống cạnh ngươi như vậy
Bảo Chân thở dài nói
Trong thiên hạ người có khinh công như vậy ngươi có biết ai không
Chu Phúc nói
Chỉ có một người ,hắn là công tử nhà họ Mai
“Con người được sinh ra là nhờ một cái duyên rất lớn. Gia đình,bạn bè,những người quen biết với ta đều nhờ vào cái duyên. Cho dù ngồi chung một chuyến đò cũng đã là có duyên với nhau rồi ! Cũng như. Một cơn mưa bất chợt làm lu mờ đi mọi thứ ,nhưng sau cơn mua mọi thứ dường như đẹp hơn ,đẹp một cách kỳ lạ. Sinh ra có ai chọn giờ ,chêt đi cũng có ai chọn giờ mà chết . Gặp nhau một lần cũng có thể là lần gặp cuối nhưng tất cả đều là cái duyên. Vậy duyên là gì . Là những dòng chữ ta đang viết là ngọn lửa ,là khói la` những giọt nước rơi trên lá , là tất cả...!!”
Băng Tuỳ Phong đọc những giờng chữ này không biết bao lần ,lần này hắn lại đọc một lần nữa ,lần cuối cùng
Đây là một đoạn của bức thư mà Vô Ứng gửi cho hắn
Vô Ứng coi hắn là bằng hữu ,còn hắn !
Hắn một người cô độc .
Hắn đã quen sống như vậy ,ai đó đối xử với hắn hơi chu đáo một chút hơi ân cần một chút khiến hắn có phần áy náy có phần không tự nhiên
Một người đã quen với cô độc thì nhưng việc không tự nhiên quả thực khiến con người có gì đó không thoải mái .
Băng Tuỳ Phong sống rất thoải mái vì tất cả việc làm của hắn rất tự nhiên ! ít ra hắn cũng cảm thấy như vậy
Gió thổi
Lá rơi
Băng Tuỳ Phong nghĩ
Cuộc đời có như chiếc lá chọn nằm trên cành hay theo luồng gió thổi đi ,dù sao đi nữa lá cũng không thể nằm mãi trên cành được ,.
Nhưng gió thổi cũng không thổi mãi được nó sẽ dừng lại ,cuộc sống của mình sẽ dung lại ở đâu , đâu là nơi có thể dừng lại !
Một cơn gió mạnh thổi qua Băng Tuỳ Phong tung mảnh giấy lên ,hoá thành vạn mảnh theo luồng gió bay đi ánh mắt nhìn theo dường như có một nỗi buồn ,nỗi buồn này như các mảnh giấy không muốn xa cách nhau ………
Băng Tuỳ Phong không muốn gặp Vô Ứng ,không muốn gặp nhiều người ,không muốn ai là bằng hữu ,tại sao lại vậy
Đó cũng chính là câu hỏi mà chính hắn cũng không trả lời được .
Bỗng có tiếng nói như thét vào tai
- Tên dơ dáy kia ngươi nằm giữa đường ăn vạ hả ?
Quả thực Băng tuỳ Phong đang nằm giữa đường ,nhưng nằm trên đống lá vàng đối với hắn nằm ở đây còn hơn nằm trên các tấm đệm thêu hoa bọc vải gấm !
Tiếng nói lại vang lên:
- Tên này bị điếc hay sao ,để ta xem ngươi điếc thật hay giả ?
Người nói là một đại hán ngực trần ,râu đen nhánh hai mắt như hai con ốc trợn ngược lên
Tay người này câm thanh quỷ đầu đao to và nặng có vài chiếc vòng gắn xung quanh
Chiếc đao vung lên nghe tiếng như tiếng vó ngựa va vào nhau ,người đó nói:
- Ta nói một lần nữa ngươi cut ra chỗ khác ,không thì nếm thử thanh đao của ta , dường như hắn muốn chem. xuống thực
Băng Tuỳ Phong vẫn nhắm mắt tay để trên bụng như đang ngủ rất say ,không nghe đến một tiếng của đại hán kia
Đao chém xuống thì có giọng nói vang lên
Giọng nói người này có vẻ đã già nhưng trung khí vẫn mạnh mẽ
- Lão tam kệ hắn đi ,dường như hắn sắp chết đói
- Giết một kẻ chết đói ngươi nỡ sao ?
Đại hán trừng mắt nhìn Băng tuỳ Phong nói:
- Hắn bị điếc ,nằm đây như bị chểt đói hừ
Lão tam ta tạm tha cho ngươi , vừa khỏi hành đã gặp chuyện không đâu
Đại hán quay ra nói với lão già
Nhị ca già rồi nên lòng cũng mềm đi nhiều
Lão già nói
hôm nay bớt được phiền hà nào thì tốt cho chúng ta ,ngươi mà cứ nóng tính như vậy ta chết cũng không yên tâm được
Băng Tuỳ Phong nghe câu đó dường như biết hai người họ đều là huynh đệ ,thời nay có những huynh đệ như vậy chết cũng được an ủi .
Băng tuy phong mở mắt nhìn hai người
Gã đại hán có thân hình to ,thanh đao cũng to và dĩ nhiên giọng nói cũng to , có vẻ hắn là người chính trực cho dù có hơi nóng tính
Lão già kia thì có thân hình gày gò ,quần áo mặc đơn giản tay phải cũng cầm một thanh đao còn tay trái cầm một chiếc túi khá to .
Băng Tuỳ Phong liền chú ý đến chiếc túi ,nhìn nó khá nặng và to sao lại để lão già kia cầm ,chắc có lẽ vật trong đó quan trọng nên lão không đưa đại hán kia cầm ,lão vẫn chưa yên tâm lắm với tính khí của sư đệ mình .
Gã đại hán cất tiếng oang oang nói :
- Sao đại ca đi mà vẫn chưa về ,đáng nhẽ giờ này phải gặp rồi chứ
Lão già kia nói:
- Đại ca trước giờ hành sự cẩn thận ,chắc có vài việc giải quyết
Ta vào gốc cây kia chờ vậy ,không có đại ca khó lòng làm xong nhiệm vụ này
Đại hán cười nói:
- Có hay không cũng vậy ,chỉ cần mình đệ cũng làm xong
Lão già nhăn nhó lắc đầu
Bỗng có tiếng nói vang đến
- Các ngươi khỏi phải chờ ,Đại ca của hai ngươi đang chờ dưới địa phủ đấy
Giọng nói vang từ bốn phia nghe như tiếng quạ kêu ,lại có phần giống như tiếng thanh la khô khốc làm nổi da gà
Đại hán kia hét lên
Ngươi là ai ra đây chứ sao phải trốn như con chuột thế
Tiếng nói lại vang lên lần này nghe như tiêng rắn kêu ,như tiếng thở của dơi khò khè ngắt quãng
Ta không phải là chuột
Ta là một con rắn
Rắn đầu quạ !!!!!!
Tiêng’ noi vừa dứt thì một vật phóng thẳng vào đại hán kia ,tốc độ rất nhanh và bất ngờ
Gã đại hán giật mình vung đao đỡ nhưng không kip ,vật đó đập thẳng vào ngực làm hắn ngã lăn ra
Lão già đứng bên cạnh chạy lại đỡ hắn dậy ,định thần nhìn kỹ thì ra vật đó là thủ cấp …..
Lão liền la lên
- Đai caa
Gã đại hán cũng la rồi khóc rống lên
- Đại ca sao ra nông nỗi này …..hắn ôm thủ cấp tay kia câm thanh đao thét lên
- Tên chuột kia ngươi ám toán đại ca ta ,ta chăt ngươi làm 5 khúc để tế vong hồn đại ca
Nói xong hắn lại nấc lên vài tiếng
Tiếng nói kia lại vang đến
Ngươi đủ khả năng đó sao
Một bóng đen đi ra từ lùm cây
Băng Tuỳ Phong vẫn nằm trên đống lá như không có gì xảy ra ,nheo mắt nhìn kẻ vừa xuất hiện
Hắn là nam nhân nhưng nhìn không giống tẹo nào ,quần hắn mặc bó sát lấy chân có vẽ vài vân như thân con rắn ,chiếc áo hăn mặc có lông tủa ra như lông quạ ,từ trên xuống chỉ một màu đen .
Nhưng nhìn vào mặt hắn Băng tuỳ Phong cảm thấy buồn nôn ,một nửa mặt trang điểm như phụ nữ môi đánh son ,mặt trát phấn .Còn nửa mặt bên thì đến xương của lỗ mũi cũng nhìn thấy ,mắt như muốn lọt ra ngoài ..hắn cười ,một nụ cười khó có thể diễn tả
Tâm trạng của huynh đệ kia cũng vậy họ giật mình và đại hán kia đã nôn ra mật ….
Lão già bình tĩnh lại và nói
Ngươi là ai ?
Tên áo lông quạ nói giọng the thé
Ta là ai mà ngươi cũng không biết ,chết cũng đáng lắm
Bỗng gã đại hán kia nói chen vào
Ta biết hắn
Nhị ca ,nhị ca nhớ tên Thạch Xà Đông Ly không ?
Lão già nói
Nhưng nghe đồn hắn bị Định Văn Kiệt giết tại Tây tạng rồi sao ?
Tên kia bỗng bật tiếng cười chói tai nói
Phải phải ,ta chính là Đông ly nhưng ta không còn là con rắn đá nữa bây giờ ta là con quạ có thân rắn hắn lại cười một tràng dài nữa
Hai ngươi muốn được chết nguyên vẹn thi đưa cái túi cho ta
Lão Nhị liền nói
Hoang đường
Lão liền rút đao nhay thẳng vào tên Đông Ly ,lão dung đao cả đời cho nên kinh nghiệm không kém
Trước tiên lão chém hờ một chiêu vào ngực địch thủ sau đó biến chiêu chém quét vào chân đối phương , hai chiêu rất đơn giản nhưng nhanh ,kinh nghiệm dạy lão muốn thắng đối phương là phải nhanh hơn và lão đã thành công và sống đến bây giờ
Nhưng chiêu thứ hai vừa chém xuống thì một bàn tay tóm vào vai lão bóp một cái ,lão già dường như nghe thấy tiếng xương của mình vỡ nát ,sau đó bàn tay kia biến chiêu xỉa vào mạng sườn lão già
Lão Nhị đã già ,bây giờ lão đã cảm thấy như vậy mà còn cảm thấy vài chiếc sương sườn của mình gãy thế nào ,lão nhịn đau cố vòng đao chém xuống bàn tay đó nhưng không kip
Bàn tay đã xỉa thẳng vào yết hầu lão …
Gã đại hán không ngờ nhị ca lại thất thủ nhanh vậy ,Băng Tuỳ Phong cũng không ngờ
Quả Thực võ công cua gã Đông ly này rất bá đạo và quái dị ,hắn rút tay ra khỏi yết hầu lão nhị mỉm cười rồi dung lười liếm nhưng giot máu trên tay hắn ..
Đại ca ,lão nhị và bây giờ còn Lão tam
Lão tam là một đại hán to cao nhưng bây giờ như sắp sụp đổ xuống
Lão tam nhìn thủ cấp đại ca ,nhìn xác của lão nhị rồi nhìn chiếc túi
Chỉ vì chiếc túi này mà chết mất hai huynh đệ ,nỗi đau quá lớn đối với một người ,cho dù người đó có là mình đồng da thép đi chăng nữa
Lão tam đã gục xuống
Không còn hy vọng
Hắn biết võ công của mình không bằng lão nhị càng không bằng đại ca hắn ,thí mạng để theo hai người thì dễ nhưng để túi đó lọt vào tay kẻ kia thì dù chết cũng không dám gặp mặt huynh đệ mình ,
Đông ly bước từng bước đến gần đại hán ,dưới mắt hắn gã kia đã là người chết và đơn giản chiếc túi đó sẽ thuộc về mình .
Hắn bước được vài bược đến gần chỗ đám lá Băng Tuỳ Phong vừa nằm ,nhưng bây giờ không thấy ai nằm đấy nữa ,hắn thoáng giật mình lúc trước hắn có nhìn thấy một tên như chết đói nằm đó ,hắn không quan tâm ,vì hắn cũng sẽ giết người đó ,cũng đơn giản như hắn nghĩ ai đã nhìn thấy hắn chỉ có con đường chết .
Nhưng Băng Tuỳ Phong đứng dậy lúc nào hắn nhìn không ra
Băng tuỳ Phong đang đứng cạnh đại hán dung tay nâng hắn đứng dậy và nói :
Các hạ phải đứng thẳng ,
Lão tam ngậm ngùi nói
Ta có thể sao
Có
Các hạ có hai vị huynh đệ như vậy
Không đứng thẳng không được
Lão tam nhìn vào kẻ mà như chết đói kia bỗng thấy ánh mắt người này có một thứ tình cảm
Thứ tình cảm làm long người ấm lại
Lão tam nói
Phải
Ta phải đứng ,đứng thẳng để kể với mọi người ta có hai vị huynh đệ như vậy
Gã Đông Ly nhếch mép cười
Ngươi có thể kể với ai nữa sao
Không quan tâm lời hắn nói
Băng Tuỳ Phong khẽ thở dài nói
Đáng nhẽ việc này không nên xảy ra
Các hạ nên đem thi thể hai vị đi mai táng ,ai cũng phải chết ,cái chết của họ sẽ được nhớ mãi
Lão tam nói
Tại sao ?
Tại vì các hạ sẽ tiếp tục sống ,cuộc sống đôi khi có khó khăn nhưng khi các hạ nhớ tới hai vị này cũng có phần an ủi
Lão tam bỗng rơi nước mắt
Ta sẽ sống ,ta phải sống
Đại ca ,Nhị ca hai vị yên tâm Lão tam ta sẽ sống ….
Nói xong lão đi đến xác của lão nhị vác lão lên vai ,tay thì câm thủ cấp của lão đại
Dường như có điều gì muốn nói với Băng Tuỳ Phong nhưng lão lại thở dài quay đi ,lão đi mà không mang chiếc túi lẫn thanh đao ,có vẻ lão tam muốn vứt bỏ mọi thứ ….
Đi được vài bước bống lão gục xuống
Băng Tuỳ Phong giật mình đi lại gần thì thấy da của lão tam bỗng biến thành màu đen ,lão đã trúng độc .Tên Đông Ly đã hạ độc lên thủ cấp của lão đại !
Băng Tuỳ Phong quay ra nhìn hắn
Hắn cười ,điệu cười khả ố
Ngươi tưởng hắn có thể sống sót ra khỏi đây chắc
Băng Tuỳ Phong không trả lời ,ánh mắt của chàng bỗng sáng lên như một nhát đao chiếu thẳng vào gã Đông ly
Bị ánh mắt đó nhìn hắn bỗng thấy sợ ,chỉ có cao thủ mới có thứ sát khí như vậy
Chỉ có cao thủ mới có cái khí toát ra như vậy
Hắn sợ thực sự vì hắn cảm thấy xung quanh đầy sát khí ,như ngàn mũi đao muốn đâm vào hắn .
Gã gượng nói
Ngươi là cao thủ
Quả là ta đã nhìn nhầm ngươi
Ta biết không phải đối thủ của ngươi cho nên ,ngươi không cần phải ra tay
Ta chịu quỳ xuống cho ngươi làm gì thì làm
Hắn đã quỳ xuống
Băng Tuỳ Phong vẫn không có biểu hiện gì
Đến khi gã quỳ xuống thì tay hắn liền hất tung đám lá vào Băng Tuỳ Phong ,hắn dung hết sức bật thẳng lên cao lôn hai vong trên không ,người hắn liệng sang ngang rồi tà tà hạ xuống ,trước nay hắn vốn luôn tự hào về khinh công của mình
Đám lá vẫn chưa rơi xuống hết hắn đã cách xa Băng Tuỳ Phong vài trượng ,vài trượng cũng đủ cho hắn thấy an toàn
Lá vẫn chưa rơi xuống hết ,lá là lá vàng
Băng Tuỳ Phong vẫn đứng đó chỉ thấy tay áo chàng hơi phất lên ,đám lá vang bỗng quận thành vòng tròn ,trong vòng tròn đó có một thanh đao
Đông ly chỉ thấy trong đám lá loé lên một cái hắn bông thấy cổ họng như mắc nghẹn ,máu tuôn ra và hắn nhin thấy và dường như không thể tin nổi một thanh đao cắm thẳng yêt hầu .
một thanh tiểu đao !
Lá vàng rơi xuống
Băng tuỳ phong vẫn đứng đấy
Dương như trước mắt chàng lá vàng chính là mạng sống của con người , một khi đã ngã xuống sẽ mãi mãi không đứng dậy nổi .
Lá trên cành màu xanh nhưng khi màu vàng nó sẽ rơi xuống đó là điều hết sức tự nhiên .
Băng Tuỳ Phong lại tự hỏi ..những việc mình làm có tự nhiên không ?
Nhưng dù gì vẫn có một điều ai cũng không phủ nhận được
Đó là chỉ cần làm một việc cảm thấy trong lòng thoải mái , mà việc đó cũng làm cho người khác thoải mái thì việc đó rất đáng làm !
Lão tam vẫn chưa chết ,quả thật hắn là một đại hán có sức hơn người
Lão nhìn Băng Tuỳ Phong như muốn nói điều gì , ngón tay cố dơ lên chỉ vào chiêc túi to kia
Băng Tuỳ Phong tiến sát vào nghe lão nói
Môi lão mấp máy nói không ra hơi nhưng cũng đủ nghe !
Man..ng lên thiê..u’ l..âm
Một người quân tử phải làm những việc quân tử
Băng Tuỳ Phong không phải quân tử ,cho nên chàng mở chiếc túi đó ra xem
Chàng muốn xem nó là cái gì
Cái gì đã gây ra cái chết của ba người kia ,cái gì mà tên Đông Ly không từ thủ đoạn muốn chiếm đoạt
Chiếc túi được mở ra
Băng Tuỳ Phong có vẻ sững sờ
Trong túi chỉ có một đôi hài ,một chiếc áo nhàu nát cũ kỹ cùng một chiếc nón lá rộng vành .
Không tận mắt trứng kiến ít ai ngờ được chỉ vì những vật này mà gây ra cái chết cho nhiều người
Những vật này có gì quan trọng ? Tại sao nhưng người kia phải quyết tâm đưa nó lên Thiếu Lâm ?
Dù thế nào chăng nữa Băng Tuỳ Phong cũng cảm thấy khá buồn cười
Buồn cười nhưng cười không nổi
Những vật dường như không chút giá trị lại lấy đi sinh mạng của con người ,sinh mạng thực sự là thứ giá trị nhất mà con người có được
Không biết nó có giá trị ra sao ,Băng Tuỳ Phong thấy nó có một giá trị
Đó là những vật đó tuy cũ nhưng nó còn mới hơn những thứ chàng mặc trên người
Băng Tuỳ Phong đã mặc chiếc áo đó vào ,có vẻ nó hơi rộng nhưng cũng tạm được
Đôi hài cỏ có vẻ hơi chật ,chật một tí cũng không sao
Chiếc nón lá rộng vành thì quá được ,chí ít nó che được nắng ,mưa cũng ít bị ướt hơn .
Băng Tuỳ Phong mỉm cười với bộ dạng mới của mình ,mấy khi có quần áo mới để thay
Đôi khi đó cũng là một niềm vui
Sau đó chàng bắt đầu đi
Đi lên Tung Sơn
Vào chùa Thiếu Lâm .
Lên Tung sơn chỉ có một đường
Trên đường có một quán trà ,nhưng quán trà không có người bán
Băng Tuỳ Phong bước lại gần quán trà bỗng có giọng nói từ trên cao vọng xuống
Ê tên kia ,lên đây thả bọn ta xuống
Ta sẽ cho ngươi 10 lạng bạc
Băng Tuỳ Phong ngẩng đầu lên thấy trên cây có treo hai người
Một nam ,một nữ
Nam ngoài tứ tuần ,nữ chắc chưa đến hai mươi
Họ bị treo ngược trên cây
Bên dưới nam nhân vừa lên tiếng kia có một dòng chữ
“Ta là con heo “
Còn bên dưới nữ nhân kia cũng có một dòng
“ Còn ta là vợ hắn “
Băng Tuỳ Phong cười trong bụng : vợ của con heo thì rốt cuộc vẫn là heo
Người treo họ lên cây cũng có điều thú vị
Nam nhân lại nói tiếp
Nhanh lên thả bọn ta xuống ta cho ngươi 20 lượng
Có vẻ hắn thấy tên kia ăn mặc rách rưới ,cho hắn tiền việc gì hắn cũng làm
Nhưng hắn đã nhầm
Băng Tuỳ Phong nhìn hai người họ cười nói
Heo cũng có tiền sao ?
Mặt nam nhân kia xám ngoét lại nhưng vẫn gượng cười nói
Có chứ ta có rất nhiều ,ngươi cứ thả bọn ta xuống muôn bao nhiêu cũng được
Nữ nhân kia cũng chen vào nói
Ngươi muốn ta làm gì cho ngươi cũng được ,nói xong mặt lại ửng hồng
Băng Tuỳ Phong lắc đầu nói
Trước giờ ta không tin người lắm ,mà các ngươi không phải là người nên ta càng không thể tin
Nói xong chàng cười một tiếng bỏ đi ,để mặc hai ngươi kia treo ngược trên cây
Gã nam nhân kia tức tối chửi vọng xuống
Tên nông dân kiết xác kia ,ta sẽ treo ngươi lên cây mổ bụng ngươi ra cho lợn ăn
Gã chửi to ,chửi từ ông bà cụ tổ gã kia ,chửi đến khàn giọng nhưng gã đó vẫn đi không quay đầu lại
Nữ nhân kia cũng tức tối lăng mạ chửi một vài câu
Bọn ta là sát thủ ,ta mà bắt được ta sẽ xẻo tai chặt chân ngươi tên nghèo kiết xác
Băng Tuỳ Phong không điếc chàng nghe đủ hết ,đến giờ chàng lại bật cười
Cười rất to rồi nói vọng lại
Hai ngươi quả thực là hai con heo
Chỉ có heo mới tự nhận mình là sát thủ
Mà chỉ có sát thủ chuyên giết heo mới bị treo lên cây như hai ngươi
Nói xong chàng mất hút ,để lại hai người nhăn nhó nhìn nhau
Họ lại giống như uống phải dấm chua ! !
Lên Tung Sơn chỉ có một đường
Băng tuỳ Phong đang đi trên con đường đấy , trời chiều trên Tung Sơn thật đẹp , ánh nắng chiều chiếu qua những khe lá vàng đung đưa theo ngọn gió .
Khung cảnh thơ mộng mà bất cứ một thi sĩ nào cũng có thể làm nên một bài thơ cũng như danh hoạ nào đó cũng muốn cầm bút mà vẽ lên thành một bức tranh .Băng tuỳ Phong đang không thực sự chú y’ đến cảnh đẹp mà đang nhìn một chiéc lá , một chiếc lá có màu đỏ .Màu đỏ của tình yêu , đỏ của ánh mặt trời nhưng đay là màu đỏ của máu .
Máu
Rất nhiều máu rơi trên lá
Lá màu vàng thấm đẫm máu
Lá biến thành màu đỏ
Băng Tuỳ Phong biết đó là máu người và chàng cũng biết rất nhiều người đã đổ máu tại đây , chàng cúi xuống nhìn thấy những giọt máu vương vãi , máu vương lên cả thân cây ,trong bụi cỏ
Chắc chắn vừa xảy ra vụ ác chiến ,nhưng không có người chết hay ai bị thương
Băng Tuỳ Phong không quan tâm lắm
Cái mà chàng quan tâm bây giờ là rượu ,mỗi khi có cảm giác như vậy chàng lại nhớ đến rượu
Nhiều khi không có cảm giác gì chàng cũng nhớ đến nó
Rượu là một cái gì đó khiến con người quên rất nhanh mà nhớ thì nhớ rất lâu
Băng Tuỳ Phong bước đi ,vì chàng biết xung quanh đây không thể có quán rượu
Chàng đã mặc bộ y phục này thì nhất quyết phải cởi nó ra ,cởi một cách nhanh nhất
Và tất nhiên muốn cởi nó thì phải lên chùa Thiếu Lâm một cách nhanh nhất !
Sau khu rừng có một con đường mòn ,chàng biết con đường này dẫn tới đâu và chân chàng bươc có vẻ nhanh hơn
Đột nhiên Băng Tuỳ Phong dừng lại , hai mắt chàng mở to xuất thần đứng nhìn cảnh tượng trước mắt ,đây có lẽ là điều hoang đường nhất mà chàng được chứng kiến
Trước mắt chàng là một tửu lầu ,không to cũng không nhỏ nó nằm ngay cạnh con đường lên núi Tung sơn
Tiếng cười ,tiếng quát mắng tiếng rót rượu vang ra từ tửu lầu đó , bên trong đang rất nhộn nhip .Có vẻ nó vừa được dựng lên chàng thấy trước cửa có một tấm biển có ghi vài dòng “ Tại đây có rượu “
Quả thật lạ lùng , lạ lung hơn nữa chàng bỗng nhìn thấy một chiếc xe ngựa
Xe màu trắng ,ngựa màu trắng ,một người mặc áo xanh đứng cạnh đang cho ngựa ăn
Người này nhìn như tên đánh xe nhưng ăn mặc chả khác một vị công tử giàu có ,chân người đó đi một đôi giày bằng da thú , Băng Tuỳ Phong tiến lại gần
Người đó không them nhìn chàng một cái ,vẫn mải mê cho ngựa ăn
Chàng cũng không nói gì đi thẳng vào tửu lầu
Ở đây có bán rượu ,chàng lại đang muốn uống rượu cho dù quán này có nằm ở đâu đi nữa chàng cũng không mấy quan tâm ,chỉ cần biết nơi đó có rượu cho dù có hơi dở một chút cũng không sao !
Bước vào cửa đã có một tiểu nhị niềm nở ra đón
Hắn chưa kịp nói gì Băng Tuỳ Phong hỏi luôn
Uống rượu ở đây có phạm tội không ?
Tên tiểu nhị cười nói
Uống rượu thì sao phạm tội được
Băng Tuỳ Phong nói tiếp
Nhưng với các nhà sư trong chùa ,uống rượu là phạm tội
Tên tiểu nhị hỏi
Ngươi là nhà sư àh ?
Không
Vậy ngươi đã thấy sư uống rượu bao giờ chưa ,nói xong hắn cười vui vẻ
Băng Tuỳ Phong bước vào trong và bây giờ chàng đã thấy sư uống rượu .
Đa số mấy chiếc bàn đã bị các nhà sư ngồi chật kín ,họ uống rượu cười nói ,chân tay vung loạn xạ ,có một vài vị sư còn văng mấy câu chửi rồi lại cười hoho. Quả là khung cảnh hỗn độn ,hỗn độn một cách buồn cười
Khi chàng bước vào không ai them` nhìn chàng một cái ,trong mắt các nhà sư chỉ có rượu .Cứ như uống rượu sẽ đắc đạo vậy !
Phía góc quán bên cạnh cửa sổ có một chiếc bàn ,có một người ngồi ở đó
Băng Tuỳ Phong tiến lại chiếc bàn ,vì chỉ còn chiếc bàn này và chỉ có người này không phải hoà thượng .
Chàng bỗng cảm thấy trong này tìm thấy một người không trọc đầu quả thực như tìm được một hồ nước trong sa mạc !
Băng Tuỳ Phong nhìn người đó
Người đó cũng nhìn Băng Tuỳ Phong
Người đó mặc chiếc áo màu xanh ,gương mặt cũng có vẻ hơi xanh xao ,bên cạnh có một chiếc tiêu ,tiêu cũng màu xanh .
Băng Tuỳ Phong hỏi
Ta ngồi được chứ
Người đó nói
Không !
Băng Tuỳ Phong liền ngồi xuống
Trên bàn có một hũ rượu ,một ít đồ nhắm
Chàng hỏi tiếp
Ta uống được chứ
Ngươi đó nói
Không !
Băng Tuỳ Phong cầm hũ rượu tu một hơi gần hết !
Thở một hơi khoan khoái chàng nhìn vào người mặc áo xanh
Người đó có dáng vẻ như một công tử ,chỉ có các công tử mới có bàn tay trắng như vậy
Bàn tay trắng ,trắng nhưng lại có chút xanh xao !
Người đó nhìn Băng Tuỳ Phong nói
Ngươi muốn uống tiếp chứ ?
Băng Tuỳ Phong nói nhanh
Không !
Người đó liền tháo chiếc túi da bên cạnh đưa cho Băng tuỳ Phong
Chàng cầm túi da ,mở nắp
Không cần biết trong đó là gì chàng tu một hơi cũng gần hết
Rượu ngon !!
Rượu bồ đào này chắc cũng chôn dưới đất khoảng 30 năm ,nói xong chàng dốc chiếc túi da uống nốt
Người đó bỗng lên tiếng
Ta họ Mai
Mọi người thường gọi ta là Tiểu Mai
Chàng đáp : Băng Tuỳ Phong là tên ta
Tiểu Mai lẩm bẩm
Tuỳ phong ,gió ở đâu ta ở đó… tên hay
Băng Tuỳ Phong mỉm cười nói
Gió đôi khi cũng ngưng thổi ,nhưng lúc đó quả thực khó chịu
Tiểu Mai nhìn bộ y phục Băng Tuỳ Phong đang mặc liền hỏi
Ngươi là người cái bang ?
Băng Tuỳ Phong thoáng giật mình ,thì ra bộ y phục này là của cái bang
Chàng đáp
Cái bang thì sao ?
Tiểu Mai nói
Nếu phải thì địa vị trong cái bang của ngươi không nhỏ
Băng Tuỳ phong nói
Quả thực không nhỏ
Tiểu Mai nói tiếp
Tất nhiên không nhỏ ,nếu ta không nhầm ngươi là bang chủ Cái Bang
Băng Tuỳ Phong có vẻ giật mình thực sự
Sao ngươi biết
Vì chiếc nón ngươi đội có một điểm khác lạ
Điểm gì ?
Nó có gi bí quyết võ công !
Băng Tuỳ Phong bỏ chiếc nón cầm lên xem ,một chiếc nón bình thường ,có một chút hơi cũ chả có bí quyết võ công gì cả
Tiểu Mai nhìn gương mặt chàng nhăn nhó thì mỉm cười nói
Ngươi tìm không ra đâu
Tại sao
Vì ta nói đùa đấy !
Băng Tuỳ Phong lại nhăn nhó
Tiểu Mai nói tiếp
Chiếc áo ngươi mặc có một ký hiệu ,và chỉ có bang chủ Cái bang có
Ký hiệu gì ?
Một chữ Thiên và một chữ Địa
Băng Tuỳ Phong bây giờ mới quan sát kỹ ,bên tay trái chiếc áo quả thật có một chữ Thiên nhỏ được thêu lên
Bên tay phải cũng có chữ ,một chữ Địa
Thiên Địa đó là biểu chưng cho cái bang
"Lấy trời đất làm nhà .
Anh em là sinh mệnh
Ăn xin là cuộc sống
Lấy trời đất làm nhà " !
Đó là bài hát của đê tử cái bang ,lúc này Băng Tuỳ Phong cảm thấy Tiểu Mai không đơn giản là một vị công tử xanh xao như trước
Chàng nói
Ngươi quan sát cũng không tồi
Tiểu Mai nói
Cái này bất cứ người nào đi lại trong giang hồ đều biết
Ngươi có vẻ từ nơi xa đến ?
Băng Tuỳ Phong nói
Ta từ nơi xa trở về
Có vẻ đó là nơi rất xa ?
Xa thì cũng không xa ,ta đi 3 năm trên biển rồi 2 năm trên sa mạc rồi mất một năm nữa đi đến đây
Tiểu mai nói
Quả thực ta thấy ngươi cũng còn một chút ít cát bụi sa mạc bám vào người ,một chút gió biển vẫn đọng lại trên mặt ngươi
Tiểu Mai cũng nhận thấy con người này có điều khác biệt ,một người bình thường mặc một bộ y phục bình thường nhưng từng cử động ,lời nói thì không bình thường chút nào
Băng Tuỳ Phong tuy chưa già nhưng trên khuôn mặt chàng lại có một nỗi buồn nào đó ,nỗi buồn trong ánh mắt ,nỗi buồn đó khiến chàng già đi ,chính chàng cũng cảm thấy điều đó
Ai cũng có nỗi buồn ,ai cũng có điều không thể nói được
Băng Tuỳ Phong thì khác ,chàng có nỗi buồn và bất kỳ ai nhìn vào mắt chàng đều nhận thấy ,đuôi mắt đã có vài nếp nhăn ,khuôn mặt thì bất kỳ nữ nhân nào nhìn cũng có một cảm giác lạ thường ,khuôn mặt có khí phách ,có chút kiêu ngạo ,một đàn ông chân chính !
Tiểu Mai nhìn Băng Tuỳ Phong chậm dãi nói
Ngươi chịu tắm rửa ,gội sạch cát bụi trên tóc ngươi thì ta chắc bất kỳ nữ nhân nào nhìn thấy cũng phải động tâm
Băng Tuỳ Phong cười nói
Thế ngươi tắm rửa ,kì cọ sạch sẽ cũng có nhiều nữ nhân động tâm lắm sao ?
Tiểu Mai nói
Có thể
Vậy thì lúc nào đó ta sẽ tắm
Tiểu Mai hỏi
Tại sao phải lúc nào đó
Vì tắm phải cởi y phục ,mà bộ y phục này ta không thể cởi được
Lý do ?
Ta có hỏi ngươi tại sao mọi người gọi ngươi là Tiểu Mai không ?
Không
Ta có hỏi tại sao tên đánh xe của ngươi ăn mặc như một công tử quý phái không ?
Không
Vậy !
Ta đã uống rượu của ngươi
Không
Rượu này ta gọi ra chưa uống một giọt nào ,ngươi đã uống hết
Rượu là của ngươi .
Băng Tuỳ Phong mỉm cười nói
Ta không có tiền trả
Tiểu Mai hỏi
Thế sao ngươi lại vào đây ?
Trước khi vào đây thì ta có tiền
Còn bây giờ ta đã là người Cái bang
Cái bang thì không bao giờ có tiền !
Trên đời có nhiều thứ tình cảm kỳ lạ .kỳ lạ nhất là thứ tình cảm người ta gọi là bằng hữu
Tiểu Mai không có nhiều bằng hữu , trong số bằng hữu đó có một người kỳ lạ nhất .
Có lúc gặp nhau như người xa lạ ,cho dù thấy mình bị giết ngay trước mắt cũng làm ngơ
Có lúc thì phi ngựa 3 ngày 3 đêm để gặp nhau chỉ để khoe mới ăn trộm được bình rượu ngon .
Kỳ lạ nữa là những lúc không nghĩ rằng sẽ gặp hắn ,thì hắn như vật thể lạ trên trời rơi xuống !
Tình cảm đôi khi không cần lời nói ,họ là bằng hữu và cho dù thế nào đi nữa một ngày làm bằng hữu có chết vẫn là bằng hữu .
Băng Tuỳ Phong là một người kỳ lạ
Kỳ lạ ở chỗ hắn là bằng hữu của Tiểu Mai
Và quả thật có người bằng hữu như vậy nhiều lúc cũng thấy vui vui .
Hiện tại Tiểu mai đang vui ,rất vui !
Băng Tuỳ Phong hỏi
Ngươi đang vui ?
Theo ngươi gặp lại một người sau 5 năm có vui không ?
Băng Tuỳ Phong nói tiếp
Cũng không biết nên vui hay buồn .
Tiểu mai nói :
Vui hay buồn cũng chỉ như cơn gió ,ta chỉ biết gió đã đưa ngươi trở về .
Ở sa mạc có gì thú vị ?
Chẳng có gì thú vị cả ….ở đó có gió , gió rất mạnh.
Sao đến giờ ngươi mới chịu về.
Vì rượu ở đó rất mạnh có thể làm cho con người ta đi ngược lại hướng gió !
Băng Tuỳ Phong nói xong hai mắt nheo lại như đang nhớ những cơn gió nhưng hạt cát nóng bỏng ngoài sa mạc
Tiểu Mai nói
Có bao giờ ngươi nghĩ sẽ gặp ta ở đây không ?
Băng Tuỳ Phong uống một hớp rượu to rồi nói
Lúc nào ta cũng nghĩ ngươi ở cạnh ta !
Tiểu Mai nhìn vào đôi mắt đã có vài nếp nhăn ,đôi mắt vẫn vậy nhưng dương như nó có một thứ tình cảm , làm ấm long người .
Tiểu Mai chưa uống một giọt rượu nhưng trong người bỗng dưng có một luồng nhiệt chạy khắp cơ thể , cảm giác này thực sự khó nói đôi khi không thể nói .
Băng Tuỳ Phong bỗng hỏi
Ngươi lên đây làm gì ?
Tiểu Mai cười nói ,nói khá to !
Ta muốn xem sư uống rượu ,nhất là uống rượu ở tửu lầu
Một vài tăng nhân quay đầu ra nhìn chàng
Băng Tuỳ Phong nói
Sư uống rượu thì không lạ ,nhưng ta thấy uống rượu xong họ còn làm vài việc mà những nhà sư không nên làm
Tiểu Mai ngắt lời
Phải , sư to sư nhỏ ,sư trọc đầu hay sư đội mũ đều không nên uống rượu .
Họ đã kìm nén bản thân ,kìm nén ham muốn để quy y cửa phật ,tụng kinh gõ mõ đôi khi là cách để kìm nén bản thân !
Băng Tuỳ Phong nói
Vậy khi họ không tung kinh mà đi uống rượu thì cái mà họ kìm nén bao lâu nay it ra nó sẽ bộc phát
Tiểu Mai cười nói
Cho nên ta mơi thấy lạ , Thiếu Lâm trước nay cung quy rất nghiêm ngặt sao lại để mấy vị cao tăng vào tửu lầu như vậy !
Từ góc bàn bên phải có một tăng nhân đứng dậy đi đến bàn Tiểu Mai
Vị sư này nhìn không giống sư cho lắm vì hắn to ,không nhưng to mà cao ,cao đến khác người
Hai mắt mở to đầy nhưng tia đỏ ,có vẻ hắn hơi say
Một khi đã say thì sư hay người thường cũng giống nhau ,đều làm những việc không nên làm .
Vị sư to cao trơn mắt nhìn Tiểu mai cất giọng oang oang nói
Các ngươi có biết đây là đâu không ?
Tổt ,việc của Thiếu Lâm không liên quan đến các ngươi
Cút khỏi đây
Hắn nói xong thì xương cốt hắn kêu rắc rắc vài tiếng
Tiểu Mai mỉm cười ,Băng Tuỳ Phong vẫn uống rượu !
Vị sư to cao dường như muốn động thủ và hắn đã động thủ
Một bàn tay to chai sạn có vẻ người này đã luyện Thiết Sa Chưởng hắn luyện không tồi .
Bàn Tay vươn tới như muốn túm lấy Tiểu Mai quăng ra cửa
Bàn tay đó bỗng tóm vào khoảng không , nhà sư to cao kia hơi sửng sổt ,hắn vung cả hai tay nhảy bổ vào Tiểu Mai
không ai thấy Tiểu Mai xuất thủ ra sao ,không ai có thể tưởng tượng một thân hình to lớn như vậy lại bay như cánh diều ,bay thẳng ra ngoài cửa
Tiểu Mai vẫn ngồi đấy mỉm cười ,Băng Tuỳ Phong vẫn uống rượu !
Vị sư to cao rơi xuống gương mặt nhăn nhó ,hai bàn tay như biến dạng ,hắn không thể dung` đôi tay này tóm một ai đó nữa .
Không khí bỗng trở lên nóng hơn
Các vị tăng nhân đồng loạt đứng dậy ,xô đổ bàn ,đập vỡ bát đũa
Không khí lại nóng hơn
Hơn hai mươi nhà sư với đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn vào hai người
Một người vẫn uống rượu ,người kia thì cầm chiêc ngọc tiêu lên vuốt ve .
Băng Tuỳ Phong đặt bát rượu xuống hỏi Tiểu Mai
Huynh còn nhớ khúc “ Bách cầm thảo “ không ?
Tiểu mai nói
Nhớ mang máng
Tốt ,lâu rồi chưa được nghe tiếng tiêu của công tử nhà họ Mai
Tiểu Mai cười nói
Nếu ngươi có nhã hứng !
Hai người nói chuỵện như không nhìn thấy hơn hai mươi cặp mắt nhìn vào mình ,chân thì tiến lại gần ..
Tiểu Mai cầm chiếc tiêu nhìn chăm chú rồi bắt đầu thổi
Nhưng chưa có một âm thanh nào phát ra từ chiếc tiêu thì có giọng nói chen ngang
Tất cả người trong quán kẻ nào hơi cử động !
Chết .
Giọng nói như mũi dùi như chiếc búa chắc nịch ,từng câu từng chữ đều nặng như quân lệnh ,giọng nói thâm trầm sắc bén ,giọng của nam nhân .
Quả thật không ai cử động , giọng nói như mệnh lệnh ,hơn hai mươi tăng nhân có vẻ bị rung động và họ đứng im như tượng .
Một người chỉ nói vài câu khiến nhiều người răm rắp tuân theo ,không biết con người của hắn còn ghê gớm thế nào nữa .
Tiểu Mai dường như không nghe thấy giọng nói đó ,chàng đặt chiếc tiêu lên bàn rót đầy một cốc rượu .
Một cơn gió từ cửa sổ thổi vào
Gió mát nhưng có một mùi khó chịu
Mùi nhà lao !
Người đến nhanh như gió hay là gió đem người đến .
Người đến cũng bất ngờ như giọng nói ,người đó để hai tay sau lưng không nói gì .
Một thân hình dong dỏng cao ,mặc bộ y phục công sai đã cũ ,hai mắt sáng quắc lươt qua mấy vị sư rồi dừng lại nhìn hai người đang uống rượu
Có vẻ mấy vị tăng nhân hết bất ngờ liền nhao nhao ,một nhà sư thân hình thấp bé cất tiếng nói
Ngươi là ai mà dám ra lệnh cho chúng ta ,biết đây là đâu không ?
Đừng tưởng mặc quần áo công sai triều đình mà bọn ta sợ
Người đó hừ một tiếng không trả lời
Nhà sư thấp bé thấy hắn không nghe lời mình nói tức giận rút thanh yêu đao sau lưng như muốn chứng tỏ lời nói của mình có giá trị
Thanh đao chưa rời khỏi vỏ thì có một bàn tay chặn lại .
Bàn tay dài khô ráo ,ngón tay có vẻ hơi thô ráp nhưng đầy kình lực .
Nhà sư thấp bé giật mình ,hắn chưa kịp rút đao người đó đã đứng trước mặt hắn ,một bàn tay chặn hắn rút đao ,tay còn lại dơ ra một tấm thẻ bài .
Lúc này gã tăng nhân mới định thần nhìn kỹ chiếc thẻ , hắn liền toát mồ hôi thân hình co rút lại .
Những nhà sư đứng xung quanh cũng nhìn thấy và họ cũng toát mồ hôi ,có người còn run chân không đứng nổi ngồi phịch xuống đất .
Người đó cất chiếc thẻ bài ,gằn từng tiếng
Ta họ Phương