Tửu lâu hôm nay rất đông người, có vẻ như sinh ý khá tốt. Phần lớn khách quan đều là thương nhân hay những người làm ăn nhỏ, thi thoảng mới có một hai tu chân giả. Tiếng bàn tán không ngừng vang lên.
Trong một góc nhỏ, một thiếu niên chừng mười chín tuổi ngồi tại đó thong thả uống trà. Hắn mặc một thân lam y, ngũ quan tinh tế. Đôi mắt thâm sâu như đáy biển của hắn hơi nhắm lại, đôi môi mỏng khẽ nhấp một ngụm trà. Với ngoại hình của hắn tuyệt đối có thể xưng là mỹ nam. Chẳng qua nhìn hắn có chút giống với một thư sinh trói gà không chặt.
Tiếng bàn tán ồn ào đột nhiên nhỏ dần. Lăng Thiên cảm thấy hơi kỳ lạ, mở mắt ra. Hắn thấy ánh mắt của mọi người đột nhiên toàn bộ đều tập trung ở cửa tửu lâu thì cũng quay ra. Khó trách mọi người lại có phản ứng như vậy, thì ra là mỹ nhân xuất hiện ( ==’)
Từ cửa bước vào hai nữ tử và ba nam tử. Không thể nghi ngờ, chỉ cần một trong năm người họ xuất hiện cũng đủ gây thu hút sự chú ý. Nam tử tuấn tú, anh khí ngời ngời, nữ tử xinh đẹp, phong tư tuyệt đại. Không chỉ vậy, tất cả đều là tu chân giả.
Tiểu nhị nhìn thấy năm người họ thì lập tức hớn hở chạy tới:
- Các vị khách quan, mời vào! - Hắn nói rồi dẫn năm người họ tới bàn trống duy nhất còn lại, cũng là cái bàn ngay bên cạnh Lăng Thiên.
- Khách quan, bổn tửu lâu có bào ngư, vi cá, rượu thượng đẳng,….Các vị muốn dùng gì? – Tiểu nhị phát huy công phu miệng lưỡi của mình
- Cứ mang vài món bình thường lên là được rồi – một nam tử bình tĩnh lên tiếng.
Sau khi tiểu nhị đi, bọn họ cũng bắt đầu nói chuyện
- Bạch Hổ, huynh đi điều tra đã tìm được nơi thần thú xuất thế chưa? – nử tử mặc lục y lên tiếng
Lăng Thiên nghe tới hai chữ “thần thú” cũng chú ý lắng nghe.
Người được gọi là Bạch Hổ lên tiếng:
- Theo như đồn đại thì hẳn là ở Tuyền U sơn. Bất quá vẫn chưa chắc chắn được. Chờ một lát nữa ta sẽ đi kiếm thêm chút thông tin, chắc sẽ có lợi cho chúng ta trong lần này. Huyền Vũ, lát nữa đệ cũng đi cùng với ta.
- Đệ biết rồi – một trong hai thanh niên còn lại đáp
Lăng Thiên bây giờ lại chú ý tới nữ tử vẫn chưa lên tiếng còn lại. Không phải vì dung mạo tuyệt sắc của nàng ta mà là vì tu vi của nàng. Hắn không ngờ được nữ tử này đã đạt tới Hỗn Nguyên cảnh tứ giai.
Tu chân trong Nhân Minh đại lục này chia thành mười một cấp bậc: từ nhất huyền tới cửu huyền, Đỉnh Nhân cảnh, Hỗn Nguyên cảnh. Trong đó Đỉnh Nhân cảnh và Hỗn Nguyên cảnh lại chia thành thất giai. Một đệ tử tu chân bình thường có tu vi khoảng lục huyền tới bát huyền, một tinh anh đệ tử là Đỉnh Nhân cảnh. Còn Hỗn Nguyên cảnh phần lớn chỉ có các trưởng lão, chưởng môn mới đạt tới.
Đang lúc Lăng Thiên còn đang suy nghĩ thì một âm thanh hống hách vang tới:
- Tránh ra, tránh ra,…Mau nhường đường cho công tử. – Kèm theo tiếng nói là ba người bước vào tửu lâu.
Đứng ở giữa là một nam tử tầm hai mươi tư tuổi ăn mặc hết sức hoa lệ. Tay hắn còn cầm theo một chiếc quạt, điệu bộ ngang ngược đi vào. Hai bên là hai thị vệ.
Tiểu nhị chạy tới, ngượng ngạo nói:
- Khách quan, thật xin lỗi ngài, tửu lâu của chúng ta hiện tại đã hết chỗ rồi.
Tên hoa lệ công tử nghe vậy thì nhìn xung quanh phòng. Ánh mắt của hắn khi hướng về hai nữ tử trong số năm người kia thì sáng lên. Tiếp đó, khi nhìn thấy Lăng Thiên thì hắn lại cười khẩy rồi tiến tới.
Tới trước mặt Lăng Thiên, hắn rất thản nhiên ném một thỏi bạc lên bàn:
- Cầm lấy rồi biến đi!
Lăng Thiên từ từ ngửa mặt lên. Hết nhìn tên công tử lại nhìn thỏi bạc.
- Nhìn cái gì? Thỏi bạc này đủ cho cả nhà ngươi sống trong mấy tháng đấy. Còn không cút đi
Bây giờ toàn bộ mọi người đều dồn ánh mắt vào Lăng Thiên. Chỉ thấy khóe miệng hắn nhếch lên. Trong tay hắn không biết khi nào đã xuất hiện một thỏi vàng. Hắn từ từ đặt thỏi vàng xuống bàn
Một miếng vàng lá vốn đã có giá trị hơn thỏi bạc kia rồi, huống chi còn là một thỏi vàng?
- Ta cần bạc sao? – Lăng Thiên đưa mắt lên nhìn.
Tên công tử kia nhìn thấy thỏi vàng chỉ cười khẩy:
- Hóa ra cũng có chút bạc vụn. Nhưng mà hiện tại ngươi vẫn nên cầm lấy bạc rồi biến đi. Đợi đến lúc ta ra tay, một đồng ngươi cũng không có đâu.
Hai tên thị vệ bên cạnh cũng nhân cơ hội này mà tâng bốc tên công tử kia:
- Tiện dân, công tử đây được người đời xưng tụng là thiên tài. Năm hai mươi tuổi đã đạt tới Đỉnh Nhân cảnh, hiện tại đã là Đỉnh Nhân nhị giai. Ngươi còn không biết điều?
- Nhớ kỹ, đây là Dực Nhiên công tử. Lần sau gặp phải tránh xa ra chút.
Năm người phía bên cạnh cũng đưa mắt nhìn về phía Lăng Thiên.
Ngay lúc này thì âm thanh một đại hán trung niên vang lên:
- Anh bạn trẻ, hay là cậu đến đây ngồi với chúng ta đi.
Ngồi bên cạnh đại hán có khoảng 3 người nữa. Có vẻ nh ư họ đều là thương nhân tới đây buôn bán làm ăn.
Lăng Thiên nhìn về phía họ. Hắn cười rồi chậm rãi đứng lên. Chậm rãi đi ra khỏi bàn, đứng trước mặt Dực Nhiên.
- Biết điều hơn chút rồi! – Dực Nhiên dùng cán quạt gõ gõ vào vai Lăng Thiên.
Lăng Thiên nhíu mày. Hắn ghét nhất loại người coi trời bằng vung, nhìn người bằng nửa con mắt.
- Đừng hiểu nhầm, ta đứng lên chỉ để tiện đánh ngươi thôi – Khóe miệng Lăng Thiên nhếch lên một độ cong hoàn mỹ.
“Rắc…Rắc…..”
Tiếng xương vỡ vang lên. Mọi người sửng sốt nhìn Lăng Thiên. Không biết từ khi nào cổ tay Dực Nhiên đã bị hắn nắm lấy.
Cơn đau đớn từ cổ tay truyền tới khiến Dực Nhiên nhảy dựng lên. Hắn cố gắng dựt tay về.
Lăng Thiên siết chặt thêm
“Rắc…Rắc….” – tiếng xương gãy ra thành từng mảnh nhỏ.
Mặt Dực Nhiên đỏ bừng, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Một cỗ áp lực vô hình đè ép lên hắn. Dực Nhiên đột nhiên phát hiện rằng đứng trước tên thư sinh này, hắn thực sự không có năng lực phản kháng.
“Hỗn…. hỗn nguyên…kỳ…….Không thể ….không thể …nào” – âm thanh đứt đoạn của Dực Nhiên làm mọi người chấn động.
- Hỗn Nguyên kỳ?!?.. – một vài âm thanh kinh ngạc vang lên
Mọi người đều chấn động. Có ai ngờ được tên thư sinh trước mặt này lại là một Hỗn Nguyên kỳ tu chân giả? Hơn nữa thoạt nhìn hắn mới có mười chín tuổi nha.
Xôn xao….
……………….
Tiểu nhị thấy tình huống như vậy vội chạy lại
- Khách quan, xin ngừng tay. Có gì sẽ từ từ giải quyết. – tiểu nhị nói với giọng điệu gấp gáp.
Lăng Thiên thấy tiểu nhị hoảng hốt như vậy cũng buông tay.
“Cầm lấy mà chữa thương” Lăng Thiên cười, ném thỏi vàng trên bàn cho Dực Nhiên.
Nhìn thấy tên công tử bột, khẩu vị của Lăng Thiên cũng biến mất. Hắn ném cho tiểu nhị một vài bạc lẻ rồi bỏ đi…
Lăng Thiên sau khi rời khỏi quán trọ liền tìm tới tổng hội quân đoàn.
Mỗi lần kỳ trân dị bảo xuất hiện đều khiến bao nhiêu môn phái tới tranh đoạt. Những tu chân giả đơn lẻ tất nhiên không thể so sánh với họ. Vì vậy những tu chân giả này liên kết với nhau tạo thành một quân đoàn. Nhiều người hơn, khả năng chiếm đoạt bảo vật cũng cao hơn. Không chỉ vậy, nếu một quân đoàn hoàn thành được nhiệm vụ tổng hội giao cho cũng giành được không ít lợi ích.
Lăng Thiên vốn tới đây để tìm dấu vết của Cuồng Long phái, một môn phái thất tung trăm năm nay. Cuồng Long phái với Lăng gia hắn vốn là đồng minh. Nhưng sau trận đại chiến với Thiên Tâm giáo trăm năm trước, thế lực của nó suy yếu dần, sau đó không xuất hiện nữa. Lăng gia của hắn vì nhớ tới quan hệ khi xưa mà đi tìm Cuồng Long phái, giúp nó một lần nữa đứng dậy khôi phục thực lực. Sau bao năm tìm kiếm, cuối cùng Lăng gia cũng tìm được vị trí của Cuồng Long phái hiện tại – Nguyệt Tân quốc.
“ Thần thú xuất hiện, chắc hẳn Cuồng Long phái cũng không thể không tìm tới”.
Lăng Thiên không ngờ chuyến đi lần này lại suôn sẻ tới vậy.
Tổng hội quân đoàn
Nơi này hiện tại vô cùng náo nhiệt. Thông báo thu nhận thêm thành viên của hàng trăm quân đoàn dán kín tường. Đi tới đâu cũng thấy một vài người hào hứng mời mọi người gia nhập quân đoàn. Mỗi một tu chân giả tiến vào đều bị những người này vây lấy. Hết người này lại tới người khác khiến những tu chân giả kia cũng dở khóc dở cười.
Nhưng khi Lăng Thiên tiến vào, không một ai tới gần hắn. Đơn giản, nhìn hắn trông chả khác gì loại thư sinh tay trói gà không chặt!! Nếu có hắn trong quân đoàn, không chỉ ngáng đường bọn họ mà còn phải chia thêm chiến lợi phẩm. Giao dịch không có lời, bọn họ không làm!
Lăng Thiên tiến vào, thấy những ánh nhìn khinh bỉ của bọn họ cũng không để ý. Ở đây chỉ toàn Đỉnh Nhân kỳ tu chân giả, cơ bản bọn họ không thể nhìn thấu tu vi của hắn.
Đi tới trước bàn đăng ký, Lăng Thiên nhìn thấy một nam lão giả tầm ngoài bảy mươi tuổi. Khuôn mặt lão già nua, bên mắt trái còn một vết sẹo dài chiếm nửa khuôn mặt. Lại thêm một bộ hắc y khiến lão có phần bí ẩn.
- Phí đăng ký quân đoàn là mười lượng bạc – lão giả không nhanh không chậm lên tiếng
Lăng Thiên nghe vậy liền lấy mười lượng bạc từ không gian giới chỉ ra đưa cho lão. Trong lúc hắn lấy bạc thì không ít ánh nhìn đã đổ lên người hắn.
Kì thực không gian giới chỉ tại Nguyệt Tân quốc không phải hiếm thấy nhưng phần lớn người có được nó không phải cao thủ thì cũng là người của các danh môn đại thế gia. Theo mọi người ở đây, tất nhiên hắn sẽ là người của danh môn đại thế gia. Cũng chính vì thế mà hắn có thêm một danh tự nữa: công tử bột.
Lão giả nhìn hắn cũng lắc lắc đầu:
- Ta thấy ngươi vẫn nên về đi. Dù ngươi nộp phí rồi cũng chưa chắc có quân đoàn nào chịu nhận ngươi đâu.
Lăng Thiên hơi cười:
- Phải đăng ký xong mới biết được.
- Tùy ngươi. Họ tên, tu vi? – lão giả đành tiếp tục.
- Lăng Thiên, Hỗn Nguyên cảnh lục giai
Lão giả vốn đang ghi tên Lăng Thiên bỗng ngừng lại. Lão ngẩng đầu lên nhìn hắn, nở nụ cười khổ:
- Tiểu tử, cho dù ngươi khai gian nhưng cũng không ai tin ngươi đâu
Lăng Thiên thực sự cười không nổi. Hỗn Nguyên cảnh lục giai mà cũng không tin?!?...Hắn thực sự không biết nói gì với lão giả này. Mà thực ra không nên trách lão, tu vi lão mới là Đỉnh Nhân cảnh tứ giai. Nhìn thấy một thiếu niên mười chín tuổi mà có tu vi hơn lão tận hơn một cấp tất nhiên không tin…
Đang lúc hắn đang khó xử thì từ phía sau vang lên một giọng nói:
- Tiểu huynh đệ, quân đoàn ta muốn mời ngươi gia nhập.
“Thanh âm này nghe rất quen” Lăng Thiên vừa nghĩ vừa quay đầu lại.
Thì ra người nọ chính là Bạch Hổ - một trong năm tu chân giả tại tửu lâu kia. Chỉ khác là hiện tại hắn đi một mình, bốn người còn lại không biết đã đi đâu.
Lúc này một vài thanh âm bất mãn lại vang lên:
- Kia chẳng phải là người của Sát Liên quân đoàn sao?
- Sao tự dưng lại đi mời một tên công tử bột?!?....
- Ta xin tới đứt lưỡi cũng không thể gia nhập, vậy mà họ lại đi mời hắn…
…………………….
Thực ra Lăng Thiên thấy lời lão giả nói có phần đúng. Bằng vào bộ dáng của hắn, khẳng định không ai tới mời hắn gia nhập quân đoàn. Hiện tại có người mời hắn, chẳng phải quá tốt sao?
- Vậy tốt quá, ta sẵn lòng gia nhập quân đoàn – Lăng Thiên cười, tiến tới chìa tay ra trước mặt Bạch Hổ.
Bạch Hổ cũng đưa tay ra bắt tay.
Hai người cũng cười.
Bạch Hổ bắt tay xong với Lăng Thiên thì quay về phía lão giả kia:
- Trương lão, làm phiền lão ghi danh tiểu huynh đệ này vào Sát Liên quân đoàn giúp ta.
Những tu chân giả chỉ cần ở trong tổng hội quân đoàn không quá hai ngày lập tức sẽ biết tới danh của Sát Liên quân đoàn. Đó là một trong mười quân đoàn cao cấp tại đô thành. Tu chân giả muốn gia nhập ít nhất phải có tu vi Đỉnh Nhân cảnh ngũ giai. Sát Liên quân đoàn chỉ có tổng cộng mười hai người, ít người nhất so với chín quân đoàn cao cấp còn lại. Nhưng không thể không kể đến thực lực của mười hai người này. Hỗn Nguyên cảnh gồm: một ngũ giai, hai tứ giai, bốn nhất giai; Đỉnh Nhân cảnh gồm: ba thất giai, hai lục giai!!
Còn nghe nói quân đoàn này có hơn phân nửa là người của một môn phái nào đó.
Nếu như là một môn phái, thông thường mỗi lần kỳ trân dị bảo xuất thế đều là chưởng môn, trưởng lão dẫn theo tinh anh đệ tử tới đây tranh đoạt. Không môn phái nào lại tách lẻ rồi đi lập quân riêng. Dù sao chia cho người trong môn phái cũng có lợi hơn chia cho người ngoài.
Bạch Hổ sau khi giúp Lăng Thiên đăng ký liền dẫn hắn đi lên tầng hai của tổng hội – nơi buôn bán vật phẩm, hàng hóa.
- Xem chừng đệ còn ít hơn ta vài tuổi, cứ gọi ta là Bạch Hổ huynh. Sau này có gì không hiểu cứ hỏi ta, nếu biết ta sẽ nói cho đệ - Bạch Hổ đối với Lăng Thiên cũng có vài phần thiện cảm.
- Bạch Hổ huynh – Lăng Thiên gọi một tiếng, coi như là đồng ý.
Bạch Hổ gật đầu.
- Thần thú xuất thế, không ít kỳ trân dị bảo sẽ xuất hiện, quân đoàn ta cũng sẽ tới đó tranh đoạt. Tầng hai là nơi buôn bán, trao đổi vật phẩm nổi tiếng nhất đô thành. Đệ cần gì cứ mua, nếu không đủ tiền thì nói với ta.
Bạch Hổ dù biết Lăng Thiên có tiền nhưng giá cả ở đây không phải tầm thường. Hắn sợ Lăng Thiên không trả nổi.
Lăng Thiên thấy Bạch Hổ quan tâm tới mình như vậy cũng vui vẻ đáp lại:
- Huynh yên tâm đi! Trên người ta còn không ít vàng đâu
- Vậy đi đi. Khi nào xong tới quán trọ đối diện tổng hội chờ mọi người
- Đệ biết rồi
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Tartarus♥
Lăng Thiên đi loanh quanh tầng hai. Ở đây không hổ là nơi mua bán nổi tiếng nhất đô thành, mọi loại vật phẩm đều có. Từ đan dược, lò luyện đan,… tới binh khí.
Lò luyện đan hay mấy linh thảo vớ vẩn thì Lăng Thiên không cần. Hắn không phải dược sư. Ám khí cũng vậy. Hai thứ hắn cần chính là đan dược và binh khí. Đan dược thì không cần nói. Bất cứ tu chân giả nào cũng phải có một ít bên người phòng khi cần đến. Hắn cũng không ngoại lệ. Còn về binh khí, hắn thực sự không có lấy một cái. Đều nói binh khí như chân tay hay kiếm còn người còn, kiếm mất người mất. Không phải hắn không tìm mà là chưa tìm được cái ưng ý.
Lăng Thiên đi tới chỗ bán đan dược. Khi hắn vừa bước chân tới thì mùi đan dược lập tức truyền tới. Quả nhiên toàn là đan dược cao cấp. Hắn đi qua một lượt thì lập tức nhận ra rằng đây phần lớn đều là đan dược giúp tăng cường tu vi. Mà hắn thì lại dậm chân tại chỗ một năm rồi.
“Thiên ý a” Lăng Thiên lẩm bẩm.
Đan dược cấp thấp cơ bản không có tác dụng tới hắn. Ít nhất phải từ cấp bảy trở lên mới được. Tất nhiên, giá cả của chúng cũng không tầm thường. Viên rẻ nhất cũng có giá mười ngàn lượng bạc! Nói dược sư kiếm tiền nhanh nhất quả không sai. Một viên kiếm được mười ngàn lượng bạc, mười viên kiếm được một trăm ngàn lượng,…..
Nhưng mà, hắn cũng từng ăn không ít đan dược cấp bảy. Vậy nên hắn quyết định mua đan dược cấp tám.
So với đan dược cấp bảy thì giá thành cao hơn rất nhiều, số lượng cũng ít nữa. Lăng Thiên đi đi, đi lại mấy lượt mới tìm được một vài viên.
“Viên rẻ nhất là mười lăm vạn lượng” Lăng Thiên sau khi đưa ra kết luận thực muốn đập đầu xuống đất.
Mười lăm vạn lượng…bằng với giá mười lăm viên đan dược cấp bảy...!
Cắn răng mua xong hai viên đan dược cấp tám, Lăng Thiên tiếp tục đi tới khu bán binh khí
………………………
Quán trọ đối diện tổng hội
Nói đây là một quán trọ thì có vẻ không phù hợp lắm. Bởi vì thực sự nó bằng mười quán trọ thông thường! Quán trọ gồm năm tầng, hai tầng đầu giống như một tửu lâu dùng để ăn uống, ba tầng còn lại là phòng ở. Toàn bộ quán trọ trang trí xa hoa. Bàn ghế bình thường được làm từ gỗ cao cấp, đèn được trang trí tỉ mỉ,… Không chỉ thế, tất cả các món ăn dùng để phục vụ đều là cực phẩm.
==========================
Sát Liên quân đoàn vừa tới liền được tiểu nhị bố trí tại vị trí gần cửa sổ trên tầng hai.
Cả quân đoàn ngồi tại đó khiến không ít khách nhân chú ý. Vài người thậm chí còn bàn tán nho nhỏ gì đó.
Còn mười hai người trong Sát Liên quân lại không hề để tâm. Trong mười hai người họ quả nhiên có năm người hôm trước mà Lăng Thiên gặp tại tửu lâu. Ngồi cùng năm người này bây giờ có thêm bảy người khác: ba lão giả lớn tuổi và bốn nam tử chừng hai sáu, hai bảy tuổi.
Bạch Hổ vừa ngồi xuống đã lên tiếng:
- Ta vừa nhận thêm một thành viên nữa tại tổng hội. Hiện tại quân đoàn sẽ có tổng cộng mười ba người.
Những người xung quanh nghe thấy Bạch Hổ nói tỏ ra hiếu kỳ, cố gắng hếch tai lên nghe ngóng.
Mấy người còn lại nghe vậy thì cười ầm ỹ. Mặt Bạch Hổ đỏ bừng, húng hắng ho:
- Chu Tước, muội nói gì vậy?
Chu Tước chính là nữ tử hôm trước nói chuyện cùng Bạch Hổ.
- Không phải sao? Đợt trước huynh thu một tiểu muội muội xinh xắn vào đội. Suốt ngày bám lấy người ta. Cuối cùng khi ngỏ lời rồi mới biết người ta có phu quân rồi… - Chu Tước nói xong liền cười lớn.
Khách nhân xung quanh nghe xong mặt đỏ bừng vì cố nhịn cười. Nếu không phải sợ Bạch Hổ tức giận thì họ sớm cười lớn giống Chu Tước...
Thực ra nữ nhân đó họ cũng có biết. Đó là người duy nhất xin ra khỏi quân đoàn. Ai nấy đều thắc mắc không biết tại sao. Không ngờ sự việc lại là như vậy…Nữ nhân đó vì xấu hổ mà rút khỏi quân đoàn….=_=
Bạch Hổ nghe xong mặt lại càng đỏ bừng….
= = = = = = = = = =
Chờ tới khi mọi người dừng cười lại, Bạch Hổ mới hết xấu hổ. Bạch Hổ ho nhẹ một tiếng rồi nói:
- Lần này là một nam tử!
Bạch Hổ quay sang phía bốn người hôm trước:
- Chính là thiếu niên sáng nay chúng ta gặp. Lúc ta tới tổng hội thấy hắn đang đăng ký liền mời hắn gia nhập
Huyền Vũ nghe xong giật mình:
- Là hắn sao?
Bảy người kia nghe bọn họ nói chuyện hoàn toàn không hiểu. Thấy Huyền Vũ có phản ứng như vậy thì càng tò mò.
Bạch Hổ thấy ba lão giả kia nhìn mình thì đem toàn bộ câu chuyện hôm trước kể lại…
Lăng Thiên sau khi mua xong binh khí thì ngay lập tức tìm tới quán trọ kia. Hắn nhìn lướt qua tầng một một lượt không thấy Bạch Hổ liền đi lên tầng hai.
Tầng hai so với tầng một thì khung cảnh đẹp hơn nhiều, trang trí cũng bắt mắt hơn. Ngay lúc Lăng Thiên vừa bước chân tới thì đã nghe thấy giọng Bạch Hổ:
- Lăng Thiên, ở đây! – Bạch Hổ vừa hô vừa giơ tay lên vẫy vẫy.
Người trong Sát Liên quân đoàn vừa nghe Bạch Hổ gọi liền lập tức quay sang. Khách nhân trong quán cũng tò mò quay ra xem thành viên mới của Sát Liên quân.
Lăng Thiên bị nhiều ánh mắt như vậy soi mói cũng không buồn để ý. Từ lúc tới Nguyệt Tân quốc, hắn đã gặp nhiều rồi. Hắn vẫn tươi cười bước tới phía bàn của Bạch Hổ.
Chờ hắn ngồi xuống xong, Bạch Hổ nhiệt tình giới thiệu mọi người.
Lăng Thiên nghe Bạch Hổ nói xong thì đại khái hiểu được tình hình của Sát Liên quân. Hóa ra nữ tử không lên tiếng trong lúc ở quán trọ kia lại chính là đoàn trưởng. Điều làm hắn ngạc nhiên hơn nữa là nàng không ngờ đã đột phá thành Hỗn Nguyên cảnh ngũ giai! Trong thời gian ngắn như vậy đã đột phá? Nàng tu luyện lúc nào chứ?..............
Bốn người đi cùng nàng lần lượt là: Chu Tước, Bạch Hổ, Thanh Long và Huyền Vũ.
Về phần tên của ba lão giả và bốn người còn lại, Lăng Thiên không thèm chú ý tới. Lý do đơn giản là bọn hắn đều nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ:
- Bạch Hổ, ngươi xác định hắn là Hỗn Nguyên cảnh sao?
- Nhìn hắn yếu đuối như vậy, liệu có chịu được một đòn của ta không vậy?
…………………….
Bốn tên Đỉnh Nhân cảnh vô cùng bức xúc mà nói chuyện với Bạch Hổ. Ba lão giả tuy không nói gì nhưng cũng nhìn Lăng Thiên, khiến hắn phát bực.
Còn Bạch Hổ nghe bốn người chất vấn mình thì không biết nên trả lời như thế nào. Thực lực của Lăng Thiên, Bạch Hổ còn chưa được chứng kiến. Lần hắn chỉnh tên công tử kia không thể nói lên điều gì!
Đang lúc mọi người còn tranh cãi, một thanh âm lạnh lẽo không nhanh không chậm vang lên:
- Ai còn bàn tán về hắn, khai trừ!
Người nói chính là Mạc Y – Sát Liên đoàn trưởng.
Last edited by ♥Tartarus♥; 05-06-2014 at 01:14 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Tartarus♥
Giọng nói mang theo vài phần hờ hững nhưng lại mang theo uy áp buộc mọi người tuân theo.
Đôi mắt như lưu ly trong suốt của Mạc Y lướt qua từng người, cuối cùng dừng lại ở phía ba lão giả kia.
- Kể cả ba vị.
Vẫn là giọng điệu chậm rãi ấy.
Mọi người im bặt.
Tiếng đập bàn đột ngột vang lên giữa không gian yên tĩnh:
- Mạc Y, ngươi cho rằng ngươi là ai?
Một trong ba lão giả đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt Mạc Y:
- Khai trừ chúng ta? Ngươi cho rằng chỉ bằng một cái danh hiệu đoàn trưởng sao? Tốt, vậy ta đây chính thức khiêu chiến ngươi! Ai thắng, kẻ đó làm đoàn trưởng!!!
Tổng hội từng đưa ra luật lệ: Nếu một thành viên trong quân đoàn bất mãn với đoàn trưởng, có thể đưa ra lời khiêu chiến. Quyền lợi và xử phạt do hai bên quyết định.
- Nếu ngươi thua, cả ngươi và hai người bọn họ ra khỏi quân đoàn – Mạc Y không hề lo lắng lên tiếng
- Tốt! Ngược lại, ngươi cũng ra khỏi quân đoàn cho ta.
Địa điểm được quyết định là ở Giác Tân võ đài tại tổng hội quân đoàn.
Thông tin có người khiêu chiến Sát Liên đoàn trưởng lập tức được lan truyền rộng rãi. Phàm là người trong mấy tiểu quân đoàn liền khí thế bừng bừng chạy tới tổng hội đặt chỗ tại võ đài. Còn tổng hội nhờ có lần tỉ thí này mà thu được không ít tiền của…
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Cuối cùng ba lão giả bỏ đi trước, bốn người Đỉnh Nhân cảnh kia cũng đã lựa lời mà về phòng trước. Ngồi trên bàn chỉ còn Lăng Thiên, Mạc Y cùng bốn người Chu Tước, Bạch Hổ, Thanh Long, Huyền Vũ.
Lăng Thiên cảm thấy hơi có lỗi. Chỉ vì hắn mà nội bộ quân đoàn lục đục. Hắn đang định mở miệng thì lại bị Chu Tước cướp lời:
- Không cần xin lỗi đâu. Ba người bọn họ ngó nghiêng vị trí đoàn trưởng lâu lắm rồi. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ khiêu chiến Mạc Y.
Lăng Thiên đưa mắt nhìn Mạc Y. Thì ra vị trí đoàn trưởng không dễ chịu chút nào.
- Vẫn cảm thấy có lỗi à?
Lăng Thiên gật đầu. Dù sao việc hắn xuất hiện cũng đã trở thành lí do để lão giả kia thuận lợi khiêu chiến.
Chu Tước thấy hắn như vậy thì “hảo tâm” nhắc nhở:
- Vậy giúp nó mua một thanh kiếm làm binh khí đi.
Ba người Bạch Hổ, Thanh Long, Huyền Vũ đồng loạt nhìn Lăng Thiên:
- Không cần đâu, yêu cầu của Mạc Y rất cao. Binh khí bình thường đều không lọt vào mắt nó.
- Cho dù là có, đệ nhất định không trả được!
- Nếu đệ trả được, vậy thanh kiếm đó nhất định không đến lượt đệ mua!
Lăng Thiên: “….”
Chu Tước vẫn tiếp tục:
- Vậy hay là mua một ít thất, bát phẩm đan dược cũng được!
Bạch Hổ nhăn mặt nhìn Lăng Thiên:
- Kệ nó đi!
- Không sao đâu, đệ có bát phẩm đan dược
Lời Lăng Thiên vừa dứt, mọi người đều sững sờ. Bọn họ tất nhiên biết giá của bát phẩm đan dược. Mười lăm vạn lượng bạc…bằng với ba nhiệm vụ cấp bảy. Một nhiệm vụ cấp bảy Sát Liên quân đoàn phải mất tối thiểu mười ngày mới có thể hoàn thành…Nói chung, một viên bát phẩm đan dược bằng một tháng lao động của Sát Liên quân!
Lăng Thiên lại không hề biết điều đó. Hắn thản nhiên lấy hai viên bát phẩm đan dược từ trong không gian giới chỉ ra, đặt trước mặt Mạc Y
- Cô nhận lấy đi, coi như là lời xin lỗi của ta!
Một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên mặt nàng
- Không phải lỗi của ngươi.
Nói rồi cũng không nhìn hai viên đan dược kia mà lập tức đứng dậy bỏ đi.
Lăng Thiên ngây ngốc nhìn bóng lưng của nàng.
Ngày hôm sau,
Giác Tân võ đài đông nghẹt người. Tiếng hò hét không ngừng vang lên. Người tới liên miên không dứt. Kẻ đứng người ngồi bon chen lẫn nhau.
Lăng Thiên cùng đám người Chu Tước đã tới từ sớm. Bọn hắn dễ dàng chọn được vị trí gần võ đài nhất.
Chu Tước vốn hôm qua còn cười nói hớn hở nay lại trầm mặc. Điều này khiến Lăng Thiên hơi ngạc nhiên. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó!
Tiếng hò hét đột nhiên vang dội …
Lăng Thiên nhìn xuống võ đài.
Chẳng biết từ khi nào trên đó đã xuất hiện một bóng người.
Mạc Y mặc một thân bạch y ngạo nghễ đứng tại đó. Mái tóc dài tùy ý thả xuống, phất phơ bay theo từng ngọn gió. Gương mặt tuyệt mĩ nhưng lại lạnh lùng không chút cảm xúc. Đôi mắt như lưu ly hờ hững nhìn mọi thứ…
Nàng lẳng lặng đứng đó, tựa như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm...
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥Tartarus♥
Phía sân đài đối diện, một hắc y nhân bước lên. Chính là lão giả đã khiêu chiến với Mạc Y.
Tiếng hò reo ầm ĩ nhỏ dần…Thay vào đó là những lời bàn tán:
- Lão già họ Hồ này không ngờ không biết xấu hổ mà đi khiêu chiến một nử tử như vậy
- Tu luyện hơn sáu mươi năm cũng chả hơn người ta tu luyện mười mấy năm, khoe khoang cái gì?!?...
Mười câu thì chín là chê bai tên họ Hồ.
Tất nhiên cũng có một số ít bảo vệ lão, cho rằng Mạc Y tuổi trẻ ngông cuồng mới khiến lão khiêu chiến nàng.
Lời ra tiếng vào liên tục…
Lăng Thiên dùng thần thức dò xét một hồi, cuối cùng đành thở dài: cả hai bọn họ đều là Hỗn Nguyên cảnh ngũ giai, chỉ còn chờ xem kỹ năng chiến đấu của ai hơn.
Lăng Thiên thấy hơi lo lắng. Nếu như lão già kia thắng, tuyệt đối Mạc Y sẽ không thể chỉ bị ngoại thương thông thường. Hậu bối khiêu chiến tiểu bối, chuyện mất mặt như vậy mà lão cũng làm, vậy lão chắc rằng mình sẽ thắng sao?!?....
Lăng Thiên dù suy nghĩ thế nào vẫn không hiểu được. Kinh nghiệm chiến đấu của lão tuy hơn hẳn Mạc Y. Nhưng nàng chắc chẳn không đơn giản, bởi vì nàng có thể ngồi lên vị trí Sát Liên đoàn trưởng! Rốt cuộc lão định giở trò gì?
Giọng nói trầm trầm của Chu Tước cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn:
- Huyền Vũ, huynh biết Tiềm Phá đan, phải không?
Huyền Vũ nghe tới Tiềm Phá đan đột nhiên lắp bắp:
- Muội…đừng nói…Hồ lão…có…có………
Chu Tước chậm rãi gật đầu.
Lăng Thiên cùng Bạch Hổ, Thanh Long không khác gì vịt nghe sấm.
Huyền Vũ nuốt nước bọt, từ từ giải thích cho bọn hắn hiểu:
- Tiềm Phá đan…chính là đan dược bát phẩm…có khả năng…tăng tu vi của người sử dụng trong một thời gian nhất định…Tuy nói tu vi càng cao, tác dụng của đan dược giảm dần….nhưng nếu lão sử dụng, tu vi ít nhất cũng sẽ đạt đến…Hỗn…Hỗn Nguyên thất giai
Giọng nói ngắt quãng nhưng như sấm nổ bên tai! Hỗn Nguyên thất giai…đây là đẳng cấp nào?!?
- - - - - - - - - - - - - - - -
Trên võ đài,
Mạc Y và Hồ Nguyên đứng đối mặt nhau.
Một lão giả của tổng hội thấy hai người đã xuất hiện liền lên tiếng:
- Luật lệ các ngươi cũng biết rồi: trong quá trình khiêu chiến không thể sử dụng ám khí, kịch độc, không thể giết đối phương. Vi phạm, mọi hậu quả đều do các ngươi gánh chịu!
Ngắn gọn nhưng rõ ràng.
- Bắt đầu!!
Không gian yên tĩnh tới lạ thường…Ai nấy đều nín thở, kiên nhẫn nhìn chằm chằm hai người…
Mạc Y và Hồ Nguyên vẫn chưa động thủ:
- Mạc Y, nhớ kỹ, nếu ngươi thua sẽ rời khỏi Sát Liên quân đoàn!! – Hồ Nguyên gần như hét lên. Hắn muốn tất cả đều nghe thấy.
Vẻ lạnh lùng như băng sơn ngàn năm của Mạc Y vẫn không thay đổi:
- Vậy phải xem ngươi có khả năng này hay không!
Im lặng…
- CUỒNG VỌNG!!!
Tiếng hét như sấm của Hồ Nguyên phá vỡ bầu không khí ảm đạm. Thân hình lão hóa thành một đạo hắc quang, xé gió mà lao tới Mạc Y.
Mạc Y thúc đẩy chân khí. Một luồng khí trắng mờ mờ ảo ảo như có như không lập tức bao phủ lấy thân hình của nàng.
Hồ Nguyên xuất ra Cổ Minh kiếm. Một kiếm mạnh mẽ mang theo uy áp khiến người ta nghẹt thở chém về phía đối thủ.
Mạc Y vẫn đứng tại đó, thân hình không mảy may động đậy.
Mắt thấy Cố Minh kiếm sắp chạm vào cổ Mạc Y, tay Hồ Nguyên tăng thêm một phần lực.
Một kiếm cứ như vậy mà chém qua cổ nàng.
Sững sờ…
“ Trận chiến cứ như vậy mà kết thúc sao?”
“Tại sao nàng không tránh đi?”
“Uy lực một kiếm này thực sự lớn như vậy sao?”
Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi hiện lên trong đầu toàn bộ mọi người…
Last edited by ♥Tartarus♥; 05-06-2014 at 02:37 PM.