Tác giả: Wings of Wind_Đôi cánh gió
Thể loại: Kinh dị, ma quái, hài hước
Tiến độ: hoàn
Nguồn: 4vn.eu
Tóm tắt:
Cô học sinh 17 tuổi Vũ Huyền Giang xui xẻo bị cuốn vào những sự việc vô cùng ma quái. Chỉ sau một lần đi học thêm lại liên tục nhìn thấy quỷ. Những giấc mơ kinh dị ám ảnh hàng ngày khiến Huyền Giang phấp phỏng sợ hãi. Bức màn bí ẩn bao trùm cả câu truyện theo từng chương sẽ dần được hé lộ.
Lời tác giả:
Truyện về một cô em gái số con rệp cứ ra đường là gặp ma cùng người anh trai thân yêu vô sỉ da dày chỉ giỏi chơi game. Hai người đều không tin ma quỷ chẳng tín thần linh nhưng rốt cuộc đành phải nhờ đến một cậu thanh niên nghiêm túc mặt mũi cương thi pháp lực cao cường giúp đỡ. Cái chính là cậu thanh niên luôn thích mắng chửi người kia cùng anh trai chuyên môn đá đểu chọc khoáy kẻ khác của cô hình như có mối liên hệ không nhỏ….
Truyện đi theo con đường ma quái thần bí. Được kể bằng giọng điệu hài hước. Nhân vật chính đều có suy nghĩ lối sống con người rất bình thường, nhưng sự việc liên quan tới họ lại không hề tầm thường.
Mấy năm gần đây cứ sau mỗi dịp Tết đến xuân về bầu trời lại đổ mưa không ngớt. Mới đầu chỉ là những cơn mưa bụi nhạt nhòa giờ đã trở thành từng đợt mưa rào nhức nhối, không khí ẩm mốc, đường phố ướt át phảng phất mùi tanh hôi của rác rưởi, mỗi lần ra đường là một lần chùm kín mặt mày, đôi giày mới sắm cũng phải dính mấy lượt bùn đất. Thời tiết thế này thật làm cho người ta khó chịu không thôi.
Huyền Giang nhíu mày nhìn đống chăn tròn vo trước mặt, không thương tiếc nện bịch gót ngọc.
“ Anh Trường! Dậy ăn mau.”
Khối chăn xanh xanh đỏ đỏ cuốn thành một đoàn bọc kín thân hình cao lớn bên trong, thoạt nhìn thật chẳng khác gì một cái kén sâu.
“ Mười phút, Mười phút nữa…”
“ Mười phút cái đầu anh! Mười phút hết từ nửa tiếng trước rồi!” Huyền Giang tức giận nhảy bổ lên” Dậy nhanh cho em đi học.”
Ổ chăn lúc này mới cựa mình, hé ra một mái đầu bù xù cùng đôi mắt toét nhèm.
“ Được a, được a… Cô nương mau lại kéo anh…”
Huyền Giang bực tức vung nắm đấm tới gương mặt vô sỉ kia, nhưng cuối cùng lại chuyển thành vươn tay kéo cổ anh cô dậy.
Người con trai như một con trăn lớn biếng nhác trườn ra khỏi ổ, khoác tay dán vào cô em gái lê đến nhà vệ sinh.
“ Biết thế em bắt xe buýt cho xong.”
Huyền Giang bĩu môi, tay chà chà khăn rửa mặt, vắt khô đưa cho ông anh.
Cô đang ở kỳ hai năm lớp mười một là một thời gian quan trọng để chuẩn bị cho kì thi đại học sắp tới, nên cũng như mọi bạn bè khác cô thường đi học phụ đạo tại trung tâm sau giờ học chính. Hôm nay là thứ bảy, cô có tiết học thêm toán lúc một giờ, bình thường Huyền Giang sẽ tự đạp xe đến lớp nhưng hôm trước xe bị hỏng, anh trai liền hào phóng bảo muốn trở đi, ai ngờ người này lại chẳng khác gì heo ngủ đến trưa chày trưa chật mới chịu dậy.
“ Ai bảo không gọi anh sớm.” Anh trai nhận khăn mặt lau qua loa một hồi.
“ Xong rồi đây, bữa trưa để tí về anh ăn. Đi học đã.”
Huyền Giang thật muốn nhảy lên đập cho gương mặt không biết xấu hổ kia vài cái, chẳng phải tôi đã gọi anh từ hơn nửa tiếng trước sao!
Huyền Giang đến cùng vẫn là nhịn xuống, xách cặp đi ra ngoài, trước khi xuống lầu cô đảo qua cửa sổ nhỏ thấy trời vẫn mưa rả rích lại lấy thêm hai cái áo mưa với một cái ô, rồi xỏ thêm đôi ủng, lúc này mới bước tiếp xuống lầu.
Huyền Giang không phải một cô bé được nuông chiều hay có cuộc sống được bảo bọc như các bạn học khác. Cô mới chỉ lên thành phố được gần năm, trước đó cô vẫn sống ở quê với các bác. Bố mẹ mất sớm, anh trai lên thành phố được ít lâu thì đón cô lên cùng, nói là để cô học trên này sẽ đảm bảo thi được trường tốt hơn. Thực ra cô không nghĩ đó là lý do chính, cái chính là hai anh em cô đã sống nương tựa lẫn nhau từ lâu rồi, anh cô chỉ là không đành lòng để cô sống một mình, nên đã làm việc cật lực để đưa cô lên đây. Hiện giờ thì cô vẫn đang sống tạm với một người bà con xa ở trên này, cứ hai ngày cuối tuần anh cô lại về đây ở, anh bảo sắp tới sẽ thuê được nhà cho hai anh em rồi sẽ không làm phiền họ hàng nữa.
“ Thím Hoa bảo anh tối thích ăn gì để thím nấu, em bảo ăn sườn xào có được không?”
Huyền Giang móc điện thoại trong túi ra một tay bám anh một tay mở màn hình. Mấy cái di động nồi đồng cối đá này dù là trong mưa cũng không sợ hỏng.
“ Thật làm phiền thím quá, bảo thím nhớ chọn sườn non nhé với lại thêm bát canh thịt bò cùng đĩa gà xào xả thì càng ngon.”
Người anh không chút khách khí cười hề hề, tuyệt không nghe ra một chút áy náy như lời nói.
Huyền Giang chỉ biết thở dài, trong đầu mắng câu vô sỉ. Cô sống với thím Hoa rất tốt, anh trai cô đến ăn bám thím cũng không khó tính gì, nhưng nếu hai người không sớm chuyển ra ngoài trong lòng cô sẽ xấu hổ mà chết mất.
Ngõ nhỏ vào lớp học thêm lầy lội nước mưa, ổ gà ổ voi phải gọi là không thiếu, được cái người dân ý thức khá tốt, không vứt rác bừa bãi ra đường nên khu xóm cũng được coi là sạch sẽ hơn nhiều nơi khác. Ngõ này hầu như chỉ có thể cho hai xe máy chen chúc đi qua, hầu hết là một xe đi thì xe đối diện phải dừng nhường đường, chỉ vài chỗ hơi rộng mới có thể quay đầu xe, muốn dừng giữa đường là điều không thể nên anh trai chỉ đưa Huyền Giang đến đầu ngõ rồi thôi.
“Tan học gọi anh.” Anh trai nhíu mày nhìn ngõ nhỏ ngập nước trước mặt chán ghét lắc đầu. “ Đã bảo chọn trung tâm kia vừa nằm ngoài mặt đường vừa rộng rãi khang trang lại cứ thích đâm đầu vào chỗ chật hẹp này làm gì cơ chứ.”
“ Ở đây có cả cây cả nhà cao tầng, mùa hè đến mát lắm.” Huyền Giang trèo xuống xe, mở ô.
“ Chỗ kia có điều hòa.” Anh trai vươn tay nhéo má cô. “ Là cô tiếc chút tiền lẻ nên không đến đấy học chứ gì.”
“ Không phải, không phải, thôi anh mau về đi.” Huyền Giang xua tay đẩy vai anh. “ Về nhớ ăn rồi rảnh thì làm việc nhà, đừng suốt ngày ngủ hiểu không.”
“ Được được chào tiểu thư.” Anh trai cười rồ xe đi thẳng.
Huyền Giang lúc này mới quay đầu nhìn ngõ nhỏ lòng không khỏi cảm thán thật may vì mình không quên đi ủng.
Kỳ thật Huyền Giang có chút ưa sạch sẽ, bình thường thì không sao nhưng cô rất ghét bị bẩn giày, càng ghét cảm giác lầy lội khi đi trên đường mưa, nên dù trông có giống mấy thím đi làm đồng đến đâu, cứ khi trời mưa là Huyền Giang lại diện đôi ủng lao động cao tới đầu gối mà ra đường làm bọn bạn chê cười không thôi.
Huyền Giang cẩn thận lội từng bước tiến vào ngõ nhỏ, đã bắt đầu giờ học rồi cô thật muốn chạy cho nhanh nhưng đường quá khó đi, nếu không cẩn thận là lọt cống như chơi nên cô chỉ đành ì ạch tiến lên.
Đương lúc dò đường cô chợt phát hiện đằng trước có bóng người cũng đang chậm chạp bước đi.
Bóng người nhỏ thó khoác một chiếc áo mưa dày, sau lưng vác theo một khối vuông vuông, nhìn như là cặp sách. Người đấy đi rất chậm nhưng không có vẻ gì là khó khăn, ngược lại bước đi thập phần dứt khoát như là đang đi trên đường bằng khô ráo.
Huyền Giang chẳng mấy chốc đã bắt kịp người kia, cô tò mò liếc sang thầm nghĩ có thể hay không là bạn đồng học đi muộn như mình.
Tuy vậy lại gần mới thấy người kia có gì đó không thích hợp.
Chiếc áo mưa dày mà lúc trước cô nhìn thấy hóa ra chính là một chiếc áo tơi, còn cái mà cô nghĩ là cặp sách thực chất là một chiếc thùng gỗ đen sẫm. Người kia bước rất gần mà cô lại không thể nghe thấy tiếng chân đạp vào nước, bóng dáng thì mờ mờ như hòa làm một với làn mưa.
Hòa làm một với làn mưa!!
Huyền Giang giật thót, mắt suýt lồi ra.
Người này… người này… kỳ thực đang bị mưa xuyên qua!
Cổ cô bỗng cứng đờ, chân không nhịn được run rẩy.
Người kia lúc này lại từ từ nghiêng đầu qua.
Khuôn mặt hắn kì dị vô cùng, làn da xanh xám như mặt đá, ngũ quan vặn vẹo không rõ ràng hai hốc mắt sâu đen ngòm hướng thẳng về phía cô.
Huyền Giang run lên, cố gắng thử xoay đầu về hướng khác nhưng không tài nào cử động được.
Trời đổ mưa như trút nước, từng đợt từng đợt xối xả đâm xuống đáng nhẽ phải tạo nên tiếng động đinh tai nhức óc nhưng Huyền Giang lại cảm thấy xung quanh tĩnh lặng dị thường. Không khí thoáng chốc lạnh lẽo, cơ thể cô nặng nề muốn đổ, đôi chân dính chặt xuống đất không tài nào nhấc lên.
Tên kia bắt đầu chuyển động, lần này hắn đi rất nhanh gần như là lướt đến trước mặt cô.
Hắn ta chỉ chỉ ánh sáng xanh phát ra từ chiếc hộp sau lưng, hai hốc mắt đen ngòm vẫn xoáy sâu trên người cô.
Đôi môi nứt nẻ cứng ngắc nhếch lên lộ ra nụ cười quỷ dị “ Ngươi…muốn…nó…”
Sống lưng Huyền Giang lạnh buốt, cả người như bị ghim trên thớt, không tài nào cựa quậy được. Một mùi thối tởm lợn bốc lên, không biết là từ người hắn ta hay là từ chiếc hộp kia.
Tên kia lại không để tâm, cái miệng vẫn cứng ngắc nhấp nháy phát ra âm thanh rin rít lạnh đến tận xương. “ Cho… 13 ngày…trả..”
————–
Huyền Giang thấy cả người bị rơi vào một đầm lầy đen ngòm tanh hôi. Cô cố vùng vẫy hòng thoát ra nhưng đầm nước xung quanh bỗng hóa thành hàng vạn con trùng đen đúa bâu đến xâu xé cô. Chúng lúc nhúc trườn trên da cô, cảm giác nhớp nhúa lạnh lẽo lan dọc xống lưng chui cả vào mồm vào mũi làm Huyền Giang không tài nào mở miệng chỉ có thể hoảng loạn quơ tay. Lũ trùng lúc này đã đục khoét đến tận xương, bạch cốt càng lộ ra chúng càng rít lên hoan hỉ.
Huyền Giang hoảng sợ đến tột độ, nước mắt trào dâng cùng tiếng ú ớ vô nghĩa.
Bỗng một bàn tay đặt lên mắt cô, che đi cảnh tượng kinh hoàng trước mặt. Một giọng nói xa xôi cất lên lảnh lót mà lạnh lùng.
“Kinh…vô…hư…thoát…”
Huyền Giang thật cố gắng vẫn không thể nghe được lời nói kia nhưng cô lại cảm thấy cơ thể càng lúc càng nhẹ bẫng, đầu óc bồng bềnh, tai vang lên tiếng tí tách nhỏ giọt, cổ họng âm ấm trơn trượt.
Thật thoải mái.
Huyền Giang u u mê mê lập tức quên đi nỗi đau cắt thịt trước đó, cô theo bản năng muốn nâng lên mí mắt nhưng bàn tay kia lại đè nặng xuống, giọng nói lảnh lót tiếp tục cất lên. “Tỉnh…”
“ Tỉnh?”
Huyền Giang nheo mắt nhìn một mảng trắng xanh lẫn lộn trước mặt, não vẫn không khỏi quay mòng mòng. Có người nhẹ nhàng kéo cô dậy, tay đưa lên xoa đầu cô.
“ Khát không? Uống nước đi.”
Huyền Giang gật đầu ‘dạ’ một tiếng. Hiển nhiên cô nhận ra người đang nói chuyện là anh trai mình.
Ngửa đầu uống cạn ly nước mát, Huyền Giang cũng đã lấy lại sự tỉnh táo liền dáo dác nhìn xung quanh.
“ Ơ em về nhà khi nào vậy?”
“ Vừa nãy cô bị tụt huyết áp xỉu giữa đường may có bạn học đi qua liền kéo vào nhà rồi gọi tôi đến đón,”
Anh trai nói nửa chừng thì ngừng ngón trỏ bung ra dí dí trán Huyền Giang, giọng tỏ vẻ giận dữ.
“ Đã mệt thì phải nghỉ. Còn cố đi để ngất ra đấy hả! Nếu hôm nay không gặp được người quen thì cô tính thế nào.”
Huyền Giang xoa xoa cái trán nửa lời không dám ho he, tuy cảm thấy hơi oan ức nhưng trong lòng cô cùng lúc thở phào. Hóa ra vừa nãy chỉ là mơ, chứ ban ngày ban mặt gặp quỷ thì thế giới loạn thật rồi.
Anh trai co người nhảy lên giường úp mặt xuống gối thở phì phò.
“ Làm anh đang đánh boss dở phải bỏ về, thôi nhanh đi nấu cơm đi anh cô đói rồi.”
Nấu cơm? Cái gì mà nấu cơm chứ!
“ Anh đùa chắc, không phải vừa ăn trưa hả, giờ đã đói là sao! ”
Huyền Giang khó chịu kéo chăn, ông anh này càng lúc càng vô lý.
“ Giờ đang là sáu rưỡi tối không nấu cơm ăn cơm thì làm gì ?!”
Anh trai cũng khó chịu nạt lại, giơ chiếc đồng hồ để đầu giường cho cô xem.
Đúng sáu rưỡi!
Hơn nữa… Huyền Giang ngoái đầu kinh ngạc nhìn cửa sổ..trời đang tối.
“ Em… lúc về nhà là mấy giờ?”
“ Sáu giờ kém, lúc vừa tan học ở trường.” Anh trai lại tiếp tục dông dài.
“ Kì thật nếu không phải hôm nay có tiết kiểm tra anh cũng không để cô đi, trước khi ra khỏi nhà mặt đã tái xám lại rồi.”
“ Kiểm tra? Kiểm tra cái gì?”
“ Kiểm tra toán chứ sao,” Anh trai khó hiểu vươn tay sờ trán cô. “Bị đập đầu vào đâu đấy à?”
Huyền Giang giật mình vội vàng giật lấy cặp sách trên bàn xổ tung ra hoảng loạn truy tìm lại thầm cầu mong đây không phải sự thật.
Nhưng một tờ giấy đề thi đỏ tươi hiện trước mặt, rực rỡ đến bắt mắt.
Cô run run nhìn tờ giấy trước mặt, đây chẳng phải bài kiểm tra cô sẽ làm hôm thứ hai sao!
Đột nhiên hàng chữ nhòe đi rồi mực đỏ từ từ tụ lại, uốn éo ngoe nguẩy trườn ra khỏi mặt giấy, thăm dò tìm đường bò lên người cô.
Huyền Giang hoảng sợ định bỏ chạy nhưng bỗng từ đằng sau có một bàn tay cứng rắn giữ chặt cô. Bàn tay lạnh lẽo như của người đã chết cứ vậy mà túm lấy Huyền Giang giật ngược tóc, khiến da đầu đau muốn rách, tay còn lại bóp nghiến hàm buộc cô phải mở miệng cùng lúc hàng chữ đã thành hình một con rắn đỏ sậm chậm chạp trườn lên mặt cô, thô bạo chui vào họng.
Huyền Giang thống khổ chịu đựng cơn rét lạnh sau lưng cùng sự ghê tởm trước mặt, cổ họng bị banh hết cỡ sợ hãi không thốt lên lời.
Chẳng mấy chốc cô ngất đi.
———————
Lần thứ hai tỉnh lại Huyền Giang thấy mình vẫn đang ở trong ngõ nhỏ, nửa người đã chìm trong nước.
Huyền Giang khổ sở bò dậy nhận ra quần áo đã ướt sũng, may mắn cặp sách cô mua thuộc loại chống thấm nên sách vở chỉ hơi ẩm còn điện thoại thì…..
Huyền Giang đau lòng rút ‘cục gạch’ đã theo mình ba năm nay từ trong túi áo ra. Chiếc di động mà cô từng tự hào có bị rơi từ tầng ba xuống cũng không sao giờ đã chính thức đi đời nhà ma. Màn hình tối đen không tài nào bật lên được.
Huyền Giang cẩn thận nhìn ngó xung quanh phát hiện không có gì bất thường, trời đã tạnh mưa, ngõ nhỏ giờ trông rất sáng sủa, tuy nước rút chưa hết nhưng đường trở nên dễ đi hơn nhiều.
Huyền Giang lê thân hình tàn tạ đến một góc khô ráo, đầu óc vẫn mông lung về điều đã trải qua.
Chỉ vài phút sau tiếng trò chuyện ríu rít cùng tiếng bước chân rầm rập từ trong ngõ vọng ra, một tốp học sinh xuất hiện hiển nhiên là vừa từ lớp học thêm về.
Trong số bọn trẻ có người nhận ra Huyền Giang liền vội vã chạy qua.
“ Giang à, sao hôm nay không đi học, thầy giáo giảng bài quan trọng lắm đấy.”
Nhưng khi cô bé vừa nhìn thấy tình trạng thê thảm của bạn mình lại không khỏi thốt lên kinh ngạc.
“ Trời đất cậu vừa từ đâu chui lên vậy?”
Huyền Giang không còn đủ sức để giải trình nhanh chóng tóm lấy tay cô bạn thều thào.
“ Cho tớ mượn điện thoại.”
Cầm di động lên cẩn thận xem kĩ ngày giờ cô mới xác định mình đã ở trong mưa gần hai tiếng rồi.
Thở ra một hơi Huyền Giang bấm dãy số cô thuộc lòng từ lâu.
“ Anh Trường đến đón em.”
Thời điểm Trường Ngân đến nơi đã nhìn thấy em gái mình chẳng khác gì miếng rẻ rách ngồi thất thểu vệ đường.
“ Ố ồ!” Trường Ngân huýt sáo,” Vừa đánh nhau với ai à ?”
Nghe thật giống một câu đùa cợt nhưng hành động xốc nách em gái lên xoay xoay một vòng lại vô cùng nghiêm túc.
“ Không sứt không mẻ, thằng nhãi kia chắc bị ăn đủ rồi.”
Huyền Giang chẳng hơi sức đâu mà hùa theo, đơn giản gạt tay anh ra, mệt mỏi trèo lên xe.
“ Về nhà rồi nói.”
Hai người cứ thế đi bỏ mặc cô bạn nào đó đang ngơ ngác nghĩ thầm : Huyền Giang cậu còn cầm điện thoại của mình a….
——————-
“ Anh Trường em nghĩ mình không được rồi.”
Huyền Giang vừa tắm rửa xong nặng nề ngồi xuống sô pha trong phòng khách, vẻ mặt nghiêm trọng.
“ Cái gì không được? Không được cái gì ?”
Anh trai thờ ơ hỏi tay vẫn không quên chuyển kênh loạn lên.
“ Ý em là…” Huyền Giang khó khăn cúi đầu, cô không biết nên mở lời thế nào.
“ Anh còn nhớ dịp Tết thím đưa em đi chùa, nhà sư trong đấy phán năm nay mệnh của em rất xấu không,”
“ Gì chứ lời đấy ai chả nói được Giang tin làm gì.”
Anh trai cáu kỉnh đáp lại, Huyền Giang biết anh cô vốn không thich mấy chuyện mê tín dị đoan, cầu thần khấn phật cũng chả thấy anh ủng hộ bao giờ. Từ bé Huyền Giang đã sống cùng anh trai, lối suy nghĩ cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, cô tuy không tin ma quỷ, không tín thần linh nhưng cũng chưa đến nỗi đả phá tiêu cực. Vậy nên khi gặp chuyện khó lý giải hồi trưa cô không quá sợ cũng chẳng phải làm lơ.
“ Em nghĩ nhà sư nói cũng đúng một phần.” Huyền Giang xoay xoay chiếc cốc trên tay mệt mỏi kể lại toàn bộ chuyện mình đã gặp phải.
Trường Ngân lúc đầu là nhíu mày sau đó sắc mặt càng lúc càng đen như chính anh mới là người đã phải trải qua chuyện vừa rồi vậy.
Huyền Giang mở miệng ngáp một hơi bỗng cảm thấy mí mắt nằng nặng, ngả người nằm trên sô pha cô thật muốn đánh một giấc, mặc kệ mọi thứ.
“ Em chẳng biết nên giải thích chuyện này ra sao nữa. Ban ngày nằm mộng chăng ?”
Anh trai nhẹ nhàng dịch người nhường chỗ để Huyền Giang duỗi thẳng chân, tay đưa lên xoa đầu cô.
“ Em muốn….” Huyền Giang còn định nói thêm gì nữa nhưng bất chợt không thể nhớ ra, mí mắt cô đã trùm hẳn xuống, hơi thở đều đều.
—————
Lúc Huyền Giang tỉnh dậy đã là hơn sáu giờ.
Huyền Giang xuống giường vào bếp tìm nước uống. Thím Hoa đang đứng đấy làm cơm mùi xào nấu thơm lừng khiến bụng cô réo vang.
“ Thím vừa về ạ, để con làm giúp thím.”
Huyền Giang nhanh nhẹn tiến đến nhặt rau nhưng thím Hoa đã giành lại ngay lập tức.
“ Thôi thôi con nghỉ đi để tất đấy cho thím. Thằng Ngân nó bảo con đi học về liền bị tụt huyết áp hử? Khổ thân trẻ con giờ phải học ngày học đêm xem còn cực hơn cả người lớn đi làm ấy chứ.”
“ Thím ơi con nghỉ đủ rồi mà, thím cứ để con giúp.”
Huyền Giang vui vẻ cười cười nhưng thím lại nhất quyết không chịu để cô làm gì, hai người giằng co một hồi, cuối cùng thím liền vờ tức giận.
“ Cái con bé này cứng đầu cứng cổ. Vậy thì ra đầu ngõ mua cho thím lọ hạt tiêu đi. Định bảo sai thằng Ngân nhưng không biết khi nào nó mới về.”
“ Anh cháu đi đâu ạ?” Huyền Giang giờ mới để ý không thấy anh trai đâu.
“ Nó bảo đi đánh đánh giết giết cái gì đấy, thằng bé này chỉ có cái xác là lớn thôi.”
Ra là lại đi cày game. Huyền Giang thầm khinh bỉ trong đầu, đúng là không trông mong được gì từ ông anh này.
Huyền Giang nhìn bên ngoài thấy trời khô ráo liền không ngần ngại bước ra đường.
Tiết trời cuối tháng hai có chút hơi se se, ra đường buổi tối nếu không khoác thêm chiếc áo mỏng cũng có thể bị cảm lạnh, nhưng vì chỉ định đi một quãng ngắn nên Huyền Giang không đem theo áo khoác mà mặc nguyên bộ quần áo ở nhà. Đi được vài bước cô đã có chút hối hận, biết gió to như vậy cô đã mặc thêm áo. Giờ quay về thì lại ngại, Huyền Giang liền đẩy nhanh tốc độ hơn.
Nhà thím Hoa nằm trong một khu dân cư nhỏ, mọi người trong xóm đều quen nhau, việc lớn việc bé của nhà ai là cả xóm cùng biết, tuy có chút không riêng tư nhưng Huyền Giang lại cảm thấy thật thân thiết, giống như không khí ở quê nhà cô vậy.
Huyền Giang đi được vài mét liền thấy phía trước có một tốp người tụ tập quanh cửa nhà ông Ba, nhìn kĩ lại đây không phải nhóm bà tám của khu đó sao.
Huyền Giang tò mò chạy lại hỏi bác gái bán thịt đứng trước mình có chuyện gì xảy ra. Bác gái liền nhanh chóng đem câu chuyện khuếch đại khuếch đại, thêm mắm dặm muối, cuối cùng là dùng giọng nói đầy sinh động liên thanh kể lể. Huyền Giang nghe đến đau đầu chung quy vẫn tổng kết được hai ba ý chính có thể tin tưởng.
Đại khái vợ chồng ông Ba từ khi mua một chiếc lư đồng về nhà liền làm ăn rất phất, chỉ một thời gian ngắn đã sắm được ô tô, rồi mua được thêm mấy mảnh đất, con trai nhỏ thì học hành đỗ đạt, con trai lớn thì cưới được vợ đẹp, phải nói là đại phúc đại lợi. Hồi đầu ai cũng cho cái lư hương đấy là bảo bối thần tiên, càng thêm bao bọc, thờ phụng. Nhưng được hơn một năm gia đình đấy bắt đầu gặp vấn đề. Vợ thằng lớn bỏ đi cặp bồ lúc thằng chồng biết được còn đòi ly dị, thằng này liền bị tự kỷ, thẳng nhỏ thì đi xe kiểu gì tông chết người phải vào tù bóc lịch vài năm, còn hai ông bà một mình sống trong ngôi nhà rộng sớm chiều lo lắng đến hao mòn, người không ra người ma không ra ma, cuối cùng bà Ba phát điên sáng nay lén ôm lư đồng nhảy xuống sông may có người đi qua kịp thời cứu lên.
“ Nghe bảo lúc vớt được bả hai tay bả vẫn ôm chặt cái lư không buông, về sau bác sỹ gỡ kiểu gì cũng không ra như là bị đóng đinh vào vậy.”
Bác gái say sưa kể không bỏ sót một chi tiết. Lại có người nhảy vô tiếp lời.
“ Bệnh viện người ta vừa trả về, ông Ba liền luôn miệng lẩm bẩm ‘ báo ứng, đúng là báo ứng’ rồi lập tức nhảy lên mà đi tìm thầy pháp khắp nơi. Chậc chậc kiểu này thì bị ma quỷ ám rồi cũng nên.”
“ Phải phải, khéo nguyên do là tại cái lư hương quỷ quái kia kìa, ai bảo tham cho lắm vào rồi thành thâm.”
“ Ui dà rõ khổ cơ, nhà đấy ngày xưa nghèo gì đâu, con gái bệnh chết lại không có tiền chữa trị, giờ có tiền lại chẳng làm được chi. Mà không biết mấy ông thầy pháp có làm nên cơm cháo gì không đây.”
“ Ừ ha, nghe nói mời gần chục người toàn hạng tên tuổi cả.”
Ba láp ba láp ba láp……
Câu chuyện nhanh chóng thành đề tài bàn tán sôi nổi, ai ai cũng tỏ bên ngoài thương tiếc nhưng bên trong lại hào hứng, có kẻ tiểu nhân mượn cơ hội ném đá. Có người lại chỉ bàng quang hóng chuyện, nói chung con người là vậy, chỉ cần không liên quan tới họ thì dù là chuyện buồn của nhà người ta vẫn sẽ trở thành câu chuyện mua vui cho mọi người.
Huyền Giang thở dài nhìn vào trong, thầm thương cảm cho hai vợ chồng ông Ba. Bên trong là rất nhiều đèn nến, hương khói, màn treo. Cô thấy bà Ba nằm trên đệm vàng xung quanh có khoảng chục người dáng vẻ đạo mạo, quần áo tạp nham lượn lờ đi lại, lẩm nhẩm tụng kinh, không khí phảng phất như một lễ tang. Huyền Giang nghiêng mắt tìm nhưng lại không thấy bóng dáng ông Ba. Cô một lần nữa quét mắt về phía bà Ba, cố gắng nhìn kĩ cái lư đồng bà ôm trên tay.
Hình ảnh chập choạng lờ mờ làm mắt cô hoa lên, Huyền Giang dụi dụi mắt nhìn lại.
Cái lư đồng lớn cỡ một quả bóng đá hình dạng cổ quái méo mó siêu vẹo, có cảm giác như nó hơi rung rung.
Huyền Giang nheo nheo mắt liền giật mình nhận ra
Đây vốn chẳng phải lư đồng gì cả, đây đích xác là một cái sọ người!
Cái sọ đen thủi như than cháy vặn vẹo nghiêng trái nghiêng phải, bủa ra một màng đen bao lấy tay bà Ba.
Chỉ trong tích tắc màng đen lại dầy hơn nhiều tầng, từ cái sọ lúc này lại mọc ra tứ chi khô đét, tất cả đều mang một màu đen như than. Bộ xương cháy nằm đè lên người bà Ba vươn cánh tay dài ngoẵng cuốn lấy cơ thể bả đầu không ngừng lúc lắc.
Thân thể bà Ba chấn động mạnh mẽ, trên làn da vàng bủng hiện lên những vết đen đúa, khuôn mặt bà biểu lộ sự thống khổ sợ hãi.
Huyền Giang kêu ‘Á’ một tiếng ngã ngồi trên mặt đất, trợn to mắt.
“ Này này cháu không sao chứ.” Bác gái bán thịt bị dọa giật mình vội vã đỡ Huyền Giang dậy.
Hình ảnh trước mắt vừa bị che đi, lúc sau nhìn lại đã không thấy, tất cả trở về như ban đầu.
Huyền Giang vội vàng đứng lên gạt mồ hôi trên trán vừa đi vừa chạy rời khỏi chỗ đấy.
Cầm lọ hạt tiêu trên tay cô mới hơi hơi bình phục tinh thần, thầm nghĩ có lẽ vừa rồi thần hồn nát thần tính, chứ thầy pháp sư sãi đầy ra đấy quỷ nào lại đi hiện hình.
Huyền Giang tự an ủi bản thân, chân lại không tự chủ bước đường vòng tránh đi qua nhà ông Ba.
Cô vừa đi một đoạn thì nghe từ con hẻm nhỏ đằng trước vọng ra tiếng nói chuyện.
“ Chỉ có cậu mới giúp được tôi thôi. Cầu xin cậu, tôi giờ hối hận lắm rồi, xin cậu mang thứ đấy đi giúp tôi.”
Giọng nói này là của ông Ba, Huyền Giang đã nghe nhiều lần liền nhận ra ngay.
“ Hừ, giờ mới biết hối hận.”
Giọng nói trầm thấp vang lên mang ý vị khinh thường đích thị của một nam nhân trẻ tuổi xa lạ, hẳn không phải người ở đây.
“ Ôi tôi thực không ngờ mà. Tại mụ vợ của tôi tham lam quá. Nhà tôi bây giờ khổ lắm cậu ơi, tiền thì để làm gì chứ, nếu cậu muốn có phải bán nhà tôi cũng sẽ trả đủ.” Ông Ba đau khổ thốt lên có thể nghe ra sự hối hận lẫn đau xót của người đàn ông lớn tuổi này.
Vậy mà tên kia chỉ lạnh lùng đáp lại. “Tiền công tất nhiên không ít, nhưng phải ‘sạch’, còn cái lư hương ta nhất định mang đi.”
“Được được cậu cứ mang nó ngay đi, nhưng… còn tro cốt bên trong ?”
“ Cũng mang đi hết,”
“ Vậy vậy con gái tôi… con tôi..”
“ Hừ giỏi cho ông giờ mới nhớ tình phụ tử, ông đã cống tro của cô ấy cho Quỷ Linh lư hại cô ấy hồn phi phách tán, không thể siêu sinh, giờ cũng chỉ là một trong hàng vạn oán linh trong lư thôi.”
“ Ôi trời ơi, ôi trời ơi, tôi sao có thể ngờ chứ, bao đêm con bé đã báo mộng về, sao tôi lại cố tình làm lơ chứ! Nó đã mất lâu rồi mà tôi còn không để nó yên nghỉ. Tôi thật đáng chết đáng chết mà!”
Huyền Giang đứng từ xa lặng người, nghe tiếng kêu khóc thê lương của ông Ba tâm cô không hiểu sao lại một mảnh lạnh giá. Hóa ra lòng người rẻ mạt đến thế, trước danh lợi thì thân nhân cũng có thể bán đứng.
Người kia lạnh lùng hừ một tiếng im lặng xoay người bước ra. Huyền Giang chột dạ đứng nấp sau bốt điện ngó đầu nhìn. Người vừa bước ra đích xác là một thanh niên tuổi tầm hai mươi dáng người cao ráo, thon dài, diện sơ mi trắng quần âu đen nhìn không ra một thầy pháp cao siêu như lời ông Ba đã nói.
Ông Ba cũng bước ngay sau cậu ta, đau khổ ôm đầu rồi nhanh chóng hướng về phía nhà mình.
Thanh niên không đi theo mà quay lưng tiến thẳng đến chỗ Huyền Giang đang núp. Cất giọng lạnh lùng.
“ Đi ra.”
Huyền Giang nghi hoặc đi ra, oan ức nghĩ mình cũng chỉ nghe một chút, cũng đâu phải cố tình nghe lén, có trách phải trách họ nói quá to. Nhưng rồi cô lại tự động nuốt mấy ngụm nước bọt, mắt lo lắng đảo qua lại không dám nhìn thẳng.
Thanh niên trông thấy Huyền Giang cũng không vội nói gì chỉ nhìn chằm chằm, nhìn đến khi Huyền Giang cảm thấy hết bối rối cũng trừng mắt lên đáp trả.
Thanh niên đứng ngược sáng làm Huyền Giang không trông rõ mặt tuy vậy dựa vào đường nét cũng có thể đoán đây là một cậu trai thanh tú, ưa nhìn, nhưng khí thế âm trầm lại làm cho người ta không rét mà run.
Thanh niên mở miệng phát ra giọng nói trầm thấp không hợp tuổi.
“ Hừm… đang nuôi ‘trập’ sao, người như vậy còn có thể…”
Cái gì có thể ? ‘Trập’ là cái gì ? Huyền Giang thắc mắc vô cùng nhưng vẫn không dám mở miệng. Thanh niên cũng chỉ nói đến thế rồi ngưng, quay đầu lạnh lùng bỏ lại một câu.
“ Nếu muốn yên ổn đến số hai mốt phố Hòa Giác.”
—————–
Đêm hôm ấy Huyền Giang không thể ngủ yên, không biết có phải do ban chiều đã ngủ một giấc hay không mà giờ đây cô lăn qua lộn lại mấy vòng vẫn không tài nào nhắm mắt.
Huyền Giang dậy uống nước vài ba lần, cuối cùng cô dứt khoát cầm chiếu chạy lên sân thượng nằm chơi.
Bây giờ cũng đã hơn một giờ sáng, giờ này đáng nhẽ mọi người đang say giấc nồng, nhưng từ đây nhìn xuống cô vẫn thấy nhà ông Ba đèn hương nghi ngút cả tiếng lầm rầm tụng kinh cũng chưa tắt.
Số kẻ đang ở trong nhà ông Ba bây giờ còn đông hơn ban tối, Huyền Giang đếm sơ sơ cũng phải tầm hai chục người, mũ mão quy củ ngồi xếp bằng trên nệm vàng, luôn mồm rì rầm, có vẻ như cùng một hội mà ra. Người thanh niên Huyền Giang thấy ban tối không ngồi cùng họ, cậu ta ngồi trên một chiếc ghế đẩu ngoài sân, bên cạnh là một chiếc ba lô cùng một chiếc hộp rất dài, còn dài hơn cả người cậu ta.
Thanh niên quay lưng về phía Huyền Giang đầu hơi lắc lư, thỉnh thoảng lại gục xuống. Cái dáng này, sao có chút quen quen- Huyền Giang thầm nghĩ rồi không tự chủ mà nhếch khéo miệng run rẩy: không phải cậu ta đang ngủ gật đấy chứ (!)
Trước giờ cô chỉ biết anh trai mình là kẻ đại vô trách nhiệm, nhưng giờ cô nhận thêm ra một kẻ tiểu vô trách nhiệm rồi. Trong không khí căng thẳng như thế vẫn có thể ngủ quả đáng khâm phục mà.
Kẻ tiểu vô trách nhiệm kia dù đã rất kín đáo ngủ gật nhưng không khỏi khiến có người chú ý tới. Một người đứng tuổi dáng vẻ đạo mạo thân khoác áo choàng vàng, đầu đội mũ đỏ, tay cầm chuỗi hạt lớn, tướng tá xem ra là kẻ đứng đầu của những người kia bước đến trước mặt thanh niên. Thanh niên lúc này hơi ngẩng mặt lên, không biết hai người trao đổi gì mà người đứng tuổi quay đầu đi vào nhà, đi đến nói vài câu với ông Ba, một phút sau có mấy người đàn ông to khỏe khiêng bà Ba đặt ở giữa sân, những người còn lại đem theo đệm vàng đi ra ngoài xếp thành hai vòng tròn vây quanh bà Ba. Bên cạnh mỗi người để một ngọn nến đã thắp, trước mặt lại đặt một thau đồng đựng đầy nước.
Huyền Giang tò mò ngổm đầu, tiến sát lại mép tường chờ xem điều xảy ra tiếp theo.
Chỉ thấy người thanh niên duỗi tay đứng dậy thong thả tiến vào phía trong vòng tròn khoanh chân ngồi xuống nhìn chằm chằm lư đồng.
Lư đồng như cảm ứng trước cái nhìn của thanh niên liền rung lắc dữ dội. Khoảng cách này không quá xa mà thị lực của Huyền Giang lại rất tốt nên cô có thể nhìn thấy rõ ràng sự biến đổi kì dị của cái lư. Lư đồng bị ép cho méo mó, bủa ra rất nhiều cánh tay dài ngoẵng đen đúa túm chặt lấy người bà Ba, sau đó khói đen bắt đầu bốc lên dày đặc, trong khói còn có vô số gương mặt vặn vẹo quỷ dị, chúng xoay vòng quanh thanh niên vừa rít vừa la, âm thanh vô cùng chói tai.
Đám người tạo vòng tròn kia bắt đầu tụng kinh rộ lên, đám khói bị thu hút liền quay ra lao thẳng vào những cây nến ở vòng tròn trong cùng, tạo thành một trận gió điên đảo. Những người vòng trong chống đỡ vô cùng vất vả, mồ hôi túa ra như tắm, thân thể bắt đầu xuất hiện những vệt đen lan rộng, các gương mặt ai oán quỷ dị cứ gào khóc bên tai họ. Cứ mỗi một ngọn nến sắp tắt là người ngồi đấy lập tức dúi cây nến vào trong chậu nước, chậu nước đang rất trong liền trở nên đen ngòm.
Chẳng mấy chốc nến vòng trong cũng đã tắt hết, đám khói đen còn sót lại liền bị hút ra vòng ngoài, và một vòng lặp nữa lại bắt đầu. Khi nến cả hai vòng đều đã tắt những người ngồi đó lập tức ngã ra mặt đất, ôm mình lăn lộn, vệt đen bám trên người họ vẫn không có dấu hiệu biến mất. Có vài người không trong đội xếp trận liền ôm những thùng gỗ ra tưới nước lên đầu cho từng người, rồi đưa thứ gì đó cho mấy người kia uống.
Khói đen giờ chỉ còn lơ lửng trên người bà Ba, cái lư đồng lại không có vẻ gì sẽ buông tha bà ấy, người đàn ông đứng tuổi định tiến lại gần nhưng người thanh niên đưa tay ra dấu dừng lại. Cậu ngồi xuống, rút từ trong ngực một chếc hộp nhỏ, lầm bầm vài câu rồi mở chiếc hộp lấy ra một viên tròn tròn,trông khá giống viên ngọc.
Viên ngọc vừa xuất hiện ánh hào quang mê người liền lan tỏa, Huyền Giang nhìn đến say mê, cô cảm giác như mình bị hút vào sự hấp dẫn ấy, nhưng vừa vội vã định thần lại, nhìn xuống phía dưới đã thấy đó chỉ còn là viên ngọc bình thường, những người còn lại cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên, giống như ngay từ đầu họ vốn coi nó là món đồ tầm thường như bao vật khác vậy.
Tuy thế người đàn ông đứng tuổi lại vô cùng kích động, ông ta tiến đến định chạm vào viên ngọc thì người thanh niên đã nhanh tay hơn thảy viên ngọc vào trong chiếc lư đồng.
Tiếng nổ lách tách vang lên rồi bùng một tiếng, chiếc lư bốc cháy rừng rực, kéo theo cả người bà Ba cũng bị ngọn lửa xanh quỷ dị bao trùm.
Ông Ba từ đằng xa hoảng hốt chạy lại nhưng người đàn ông lớn tuổi nhanh chóng ngăn cản. Những người còn lại cũng bị dọa sợ, ngồi đơ ra trên đất.
Thanh niên lúc này mới đứng lên lấy ra ba lá bùa màu vàng, miệng luôn mồm lầm rầm, ngọn lửa càng lúc càng thu nhỏ, cuối cùng chỉ còn âm ỉ cháy trong lư đồng.
Thanh niên giơ cao tay dán ba lá bùa ngang miệng lư, cuối cùng đưa cổ tay lên miệng cắn mạnh từng giọt từng giọt nhỏ xuống. Lửa xanh cùng khói đen quấn quýt ôm lấy máu đỏ tươi tạo nên một bức tranh điên rồ mà hoa lệ.
Gương mặt người thanh niên dưới ánh lửa chập chờn càng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt tối tăm, ngũ quan như điêu tạc.
Ngọn lửa tắt hẳn.
Chiếc lư rơi xuống vô hại nằm lăn trên mặt đất.
—————
Huyền Giang không nhớ rõ bằng cách nào cô đã về được giường ngủ, cũng không biết mình đi ngủ lúc mấy giờ. Cô chỉ nhớ hình ảnh cuối cùng mình nhìn thấy là lúc ông Ba chạy đến đỡ bà Ba dậy, hai người ôm nhau khóc lớn, trong tiếng khóc vui sướng nhẹ nhõm cô còn nghe ra một tiếng khóc thê lương của nữ nhân.
Người khóc chắc hẳn còn rất trẻ, rất trẻ đấy nhưng nghe sao mà đau đớn mà thê lương đến vậy…
Huyền Giang trở mình nhìn đồng hồ, mới năm rưỡi sáng, xem ra cô chỉ ngủ được vài ba tiếng. Huyền Giang thẫn thờ nhìn trần nhà yên lặng suy tính nên làm gì tiếp theo. Giờ này ngoài trời vẫn chưa sáng tỏ, nhưng chắc cũng đã có người đi thể dục, cô vừa định bụng bò dậy thì chuông điện thoại reo.
Mất vài giây cô mới chợt nhớ ra điện thoại mình đã hỏng vậy điện thoại đang reo kia…. hẳn là của Lan Chi đi.
Cô lần mò nhìn màn hình di động, số gọi đến là của một cậu bạn cùng lớp tên Hoàng Kiếm.
Nhắc đến cái tên này là Huyền Giang muốn phì cười. Kì thật cũng tội cho cậu chàng có bố mẹ vô cùng tùy hứng. Chẳng là cu cậu đã qua kì sinh hơn mười ngày rồi vẫn không chịu chui ra, đến ngày thứ mười hai thì được hôm đẹp trời hai vợ chồng liền dẫn nhau ra hồ Hoàn Kiếm đi dạo, ai ngờ đâu vừa đi được một vòng đã trở dạ, vài tiếng sau cho ra đời một thằng cu kháu khỉnh. Ông bà vui mừng khôn tả liền đặt ngay cho cậu là Hoàn Kiếm để kỷ niệm dịp này nhưng đến lúc ghi giấy khai sinh lại khai nhầm là Hoàng KIếm, hai vợ chồng cũng coi như số trời để cho cậu ta mang cái tên đó đến bây giờ.
Huyền Giang tủm tỉm cười một hồi, liền bắt máy.
Đầu dây bên kia đã liên tục phóng thanh.
“ Bà dậy chưa hả ? Dậy chưa hả? Chưa dậy thì dậy đi. Tui có mấy bài toán muốn bà giải giúp đây. Nhanh lên ra khỏi giường đi! Hôm nay tui phải đi làm thêm nên chỉ gặp được bà lúc này thôi. Mau lên ra khỏi giường đi!”
Huyền Giang cầm điện thoại đen mặt nghĩ có ai lại đi nhờ người khác giúp với giọng điệu đấy không hả. Cũng tại Lan Chi nổi tiếng hiền lành cả nể. Thật muốn thay cô bạn giải quyết tên xấc láo này.
“ Hoàng Kiếm à, tớ Huyền Giang đây, hôm qua tớ cầm máy Chi về nhà mà quên mất, giờ Chi không nghe điện được đâu.”
Huyền Giang cố ý nhấn thật mạnh hai từ Hoàng Kiếm làm đầu dây bên kia im bặt. Cô hả hê vì biết tên nhóc đang khó chịu lắm đây, ở lớp hắn luôn muốn mọi người gọi mình là Hoàng vì cái tên chính là mặc cảm lớn nhất của một người da mặt dày như hắn. Giống như anh trai cô luôn bắt cô gọi anh Trường vì cái tên Ngân nghe thật quá nữ tính.
Huyền Giang bỗng dưng cảm thán những người da mặt dày đều có nỗi khổ thật giống nhau.
Đầu dây bên kia im lặng được vài giây thì bắt đầu nói tiếp.
“ A ha ha, Giang hả, xin lỗi đánh thức bà sớm như này nha. Mà nghe giọng bà có vẻ tỉnh lắm hả, đã thế chắc cũng định dậy rùi đúng không. Vậy bà giúp tui luôn với hen, có mấy bài toán khó quá tui định nhờ Chi làm giúp, mà giờ xem ra không liên lạc được rùi. Bà cũng biết thứ hai kiểm tra toán rùi mà, tui cũng muốn ôn tập chút xíu. Thôi thì bà cứ giải giúp tui biết đâu lại rơi trúng đề thì lợi cả đôi đường. Nha nha Giang.”
Huyền Giang đầu đầy hắc tuyến nghĩ mấy tên kiểu này dính còn chắc hơn keo con chó.
“ Được rồi, đem đến đây đi.”
Sau khi đọc địa chỉ cho tên Hoàng, Huyền Giang vào nhà vệ sinh đánh răng. Nhìn khuôn mặt mình trong gương sau một đêm đã hốc hác hẳn đi, môi khô nứt nẻ, quầng mắt thâm trũng sâu, Huyền Giang chỉ còn biết tự cười nhạo bản thân số khổ.
Mọi việc xảy ra quá mức xảo diệu đến nỗi khiến cho kẻ không tin vào quỷ thần như cô cũng đã bắt đầu nghĩ mình bị ám rồi.
Huyền Giang trong mơ màng nghe thấy tiếng điện thoại vang liền nhanh chóng tắt máy chạy xuống tầng mở cửa.
“ Ui da ui da, nhà bà cũng khó tìm quá đi, may là không xa lắm chứ không tui muộn làm thì chớt !”
Chưa thấy người đã nghe thấy giọng Huyền Giang cau mày nhìn tên tóc xoăn còn đen hơn cả mấy đứa trẻ cởi chuồng chăn trâu ở quê cô đang cười hắc hắc phô ra hàm răng trắng nhởn.
“ Giang à nhìn bà bình thường nghiêm túc như vầy ai biết bà cũng thoáng ghê, để tui nói cho bà biết nhá bà làm lần này chỉ có lợi chứ không có hại đâu, mấy câu tui đưa bà đều sát đề lắm đấy.”
“ Thôi xin ông bớt huyên thuyên dùm.”
Huyền Giang không thèm nhếch mắt xoay người khóa cửa đi vào nhà. Sở dĩ cô giúp cậu ta cũng không phải vì tình nghĩa gì mà chỉ đơn giản là muốn lấy việc học để tạm quên đi những suy nghĩ khác thôi. Hơn nữa với trình độ của tên Hoàng Kiếm kia, bài hắn cho là khó thì giải trong 20 phút là cùng.
“ Này mười một giờ tui qua nghen.”
Không đợi Huyền Giang đáp lời tên kia đã cong người đạp xe đi mất.
———————
Thím Hoa đã dậy đi chợ sớm, Huyền Giang rang cơm nguội làm bữa sáng, nhìn đồng hồ thấy mới bảy giờ kém, cô liền không vội ăn mà cầm quyển vở tên kia đưa lật ra giải thử.
Chữ tên Hoàng này xấu vô cùng, vở gạch xóa lung tung, nhìn đến đau cả mắt.
Huyền Giang căng mắt tìm, cuối cùng cũng thấy một trang ghi chữ đề toán to đùng bằng bút đỏ.
Liếc sơ qua ba bài toán thấy có một bài khá khó xơi một bài chỉ có một câu khó, bài còn lại thuộc dạng bình thường, cấu trúc na ná đề thi thực thụ, Huyền Giang thầm nhủ tên kia đúng là nói không sai nhưng nếu bảo đề thi thật sẽ hoàn toàn vào mấy câu dạng này, Huyền Giang thực tin không được.
Huyền Giang cầm lên bút, bắt đầu giải, càng đọc đề cô càng thấy quen mắt, giống như đã từng trông thấy ở đâu đó.
Dạ dày ẩn ẩn đau Huyền Giang khó chịu ôm bụng, nằm nghiêng trên mặt bàn, mắt dán vào những con số trên giấy.
Cô bỗng thấy đầu óc tù mù, bên tai ù đi, tay cô tự động nắm chặt cây bút, một niềm thôi thúc mãnh liệt muốn cô đưa viết trên giấy.
Ý thức Huyền Giang nhòe dần, đầu giật giật cúi xuống, đôi mắt trắng dã trợn lên, mái tóc bung xõa trên vai, tay phải run rẩy viết một tràng dài.
Đến khi nét chữ cuối cùng được viết xong, Huyền Giang cũng gục đầu trên bàn, mất ý thức.
————–
Huyền Giang thấy mình đang băng qua đường, xe cộ tấp nập người tới kẻ lui ồn ào.
Cô đi vào một trung tâm lớn, rất nhiều người đang xếp hàng chờ lấy số. Cô cũng tự động vào xếp hàng thoáng cái đã đến lượt.
Huyền Giang cầm lên tờ giấy có ghi số của mình nhưng cô không tài nào đọc được chữ trên đấy. Cô quay sang nhìn mọi người, ai cũng chăm chú vào tờ giấy trên tay, có kẻ còn dí sát mặt xuống.
Huyền Giang gọi một người bên cạnh nhờ đọc hộ.
Người kia nói: Nhìn gần hơn xem
Huyền Giang để tờ giấy lại gần.
Hàng chữ bên trong bỗng cuộn xoắn vào nhau tạo thành một ổ giun xoắn bỏ lổm ngổm trên mặt giấy bung mình ôm lấy mặt Huyền Giang.
Huyền Giang hoảng loạn đưa tay kéo ra nhưng không kịp.
Cô bỗng thấy cảnh tượng này thật quen mắt.
Sự ghê tởm này cô đã từng gặp phải. ‘ Tỉnh.. dậy….’
Tiếng gọi này không phải cũng rất quen sao.
————–
Huyền Giang bật dậy đã thấy mình ngã ngửa dưới đất.
Cô ôm đầu đau xót đứng lên, thật may vì nền nhà lót thảm không giờ này đã phải vào viện rồi.
Huyền Giang nhặt nhạy giấy tờ vương vãi, liền thấy một tờ giấy lạ mắt.
Bên trên là nét chữ của cô, nhưng nội dung này Huyền Giang không nhớ mình đã từng viết qua.
Đây rõ ràng là một đề toán.
Hơn nữa có ba bài trong đấy giống hệt ba bài Hoàng Kiếm đưa cô.
Huyền Giang nhìn tờ giấy hồi lâu nhớ ra mình vì sao thấy quen mắt. Tờ đề cô đọc được trong mơ lần trước không phải giống y chang thế này sao. Một cơn lạnh lẽo nhói lên từ bên trong, cô khụy xuống ôm bụng, cơn đau chỉ kéo dài trong giây lát nhưng Huyền Giang lại thấy như toàn bộ năng lượng bị rút cạn.
Huyền Giang hoang mang nằm ngửa trên giường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đúng lúc đó cửa phòng bị đẩy ra, mái đầu bù xù quen thuộc thò vào trong.
“ Em gái giờ này còn ngủ sao, dậy đi, anh muốn ăn sáng.”
Huyền Giang nhìn người anh trai còn đang ngái ngủ trước mặt nghiêm túc nói.
“ Anh, em muốn đi mua điện thoại.”
“ Ừ còn anh muốn ăn sáng.”
Không khí thoáng chốc trở nên dễ chịu, cô nhận ra dù làm gì có anh thật tốt.
—————–
Hai anh em ăn sáng xong thì ra ngoài, lúc đấy cũng đã là chín giờ.
Hôm nay Huyền Giang không phải đi học thêm nên thời gian cũng dư thừa, anh trai đưa cô lượn một vòng quanh phố, rồi đến một siêu thị lớn bảo cô chọn thêm mấy bộ quần áo mới.
Huyền Giang lắc đầu từ chối.
“ Trước tết đã mua rồi, quần áo em cũng đâu thiếu.”
“ Vậy chọn giày đi, anh vừa lĩnh lương tháng này, được thưởng thêm tiền tăng ca mấy ngày Tết cũng không ít đâu.”
Huyền Giang bỗng chạnh lòng, Tết vừa rồi anh cô trực liên miên, không thể về thăm quê , tất cả cũng vì chuẩn bị tiền cho hai anh em thuê nhà và tiền học cho cô. Tuy Huyền Giang cũng đã nhiều lần lén đi làm thêm nhưng đều bị anh tóm cổ lôi về, có khi còn bị ăn đòn. Số tiền này của anh trai Huyền Giang sao có thể động vào.
“ Thôi mua điện thoại đã tính sau. Mà em thấy cái này được đấy, nghe gọi tốt, pin bền, giá cũng rẻ.”
Huyền Giang chỉ chỏ một cái samsung màu, liếc nhìn bảng giá 345 nghìn liền lập tức ưng ngay. Mấy người bán hàng cùng mấy vị khách quan nghe một cô nhóc mười bảy tuổi nói tựa ông già bà cả liền không khỏi trợn tròn mắt.
“Giang ơi tiêu chuẩn đấy cũ rồi, giờ người ta phải dùng smart phone, camera mấy chấm, kết nối 3G chứ. Thôi nhân tiện chia tay cái điện thoại cùi bắp kia thì đi mua một cái smart nào.”
Cô nhân viên nghe đến đây thì gật đầu lia lịa, nhanh tay nhanh mồm giới thiệu mẫu điện thoại mới nhất của công ty.
Trường Ngân biếng nhác dựa nửa người vào quầy hàng, phô ra nụ cười phóng khoáng rạng ngời mười phần lôi cuốn
“ Em à ở đây có trương trình khuyến mại ưu đãi gì không ?”
Cô bán hàng nghị lực yếu ớt đỏ bừng khuôn mặt, nói năng lắp bắp.
“ Chúng em đang giảm giá nhiều mặt hàng hơn nữa còn có trò chơi vui lấy thưởng, chỉ cần anh may mắn chọn dãy số đúng tương ứng với dãy số của chương trình anh sẽ nhận được phần quà từ nhà tài trợ gồm…”
“ Khoan đã chị ơi” Huyền Giang cắt lời cô nhân viên đang từ tiếp thị chuyển sang chế độ tia giai. “Phải mua cái gì mới được tham gia ạ hay ai cũng được tham gia ?”
“ Nếu hóa đơn của anh trên ba trăm nghìn anh được chọn một dãy, trên năm trăm nghìn được chọn hai dãy, trên một triệu được chọn năm dãy…”
Cô nhân viên nhiệt tình trả lời cho anh trai Huyền Giang như chính anh mới là người đặt câu hỏi.
“ Được rồi anh, em lấy cái này, quyết định thế đi.” Huyền Giang chỉ chỉ cái di động ban đầu cô chọn, xong liền quay ngoắt ra chỗ quầy giải thưởng.
Trường Ngân lắc đầu ngao ngán, mỉm cười xin lỗi em nhân viên nhiệt tình làm mấy chị bán hàng khác ở đằng xa vừa ngưỡng mộ vừa ghen tức.
Huyền Giang mặc cho ông anh thanh toán tiền, chăm chú nhìn biển quảng cáo ghi giải thưởng trước mặt.
Giải đặc biệt là một chiếc smart TV 65 inch, giải nhất là hai chiếc TV led 48 inch, giải nhì là ba chiếc Laptop, ….
Vì đợt quảng cáo của hãng này đang rất rầm rộ nên phần thưởng lẽ tất nhiên là khá lớn. Tuy vậy Huyền Giang biết với một lần cơ hội như hai anh em thật khó lòng mong trúng.
“ Xin lỗi! Xin lỗi! tránh đường tránh đường!!”
Huyền Giang bỗng nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc, chưa kịp phản ứng lại từ đằng sau đã bị húc một cú làm cô choáng váng suýt té.
“ A A xin lỗi quý khách xin lỗi quý khách, tại tui vội quá!!”
Một người mặc áo nhân viên có làn da đen bóng đang đẩy một xe hàng cồng kềnh, vội vã liên tục cúi đầu. Huyền Giang thấy sao mà trùng hợp, đây chẳng phải Hoàng Kiếm sao!
Tên kia cũng đã nhận ra sự im lặng khác thường của vị khách trước mặt vừa ngẩng đầu trông thấy người quen hắn đã bắn liên thanh.
“ A a bà Giang ấy hả bà đang đi mua đồ ấy hả! Trùng hợp ghê, tui cũng vừa đến đây làm thêm. Thấy bà tui ngạc nhiên lém, hôm nay có nhiều khuyến mãi lém. Ấy chớ nhưng bà đã làm bài cho tui chơ??? Tui bảo 11h qua mà. Bà đã làm cho tui chơ hay để tối tui qua??”
Này này cậu bạn không phải mới lúc trước cậu còn kêu vội sao?! Huyền Giang đầu đầy hắc tuyến nghĩ thầm. Nhưng vừa nghe đến bài tập cô chợt nhớ ra chuyện mình mơ buổi sáng.
“ Tôi hỏi cậu cái bài toán đấy…”
“ Thằng nhãi con nhanh lên!!!”
Một tiếng quát vang dội vọng lại từ đằng xa, Hoàng Kiếm giật mình khua tay.
“ Ấy ấy ông chủ tui đấy, ông chủ gọi rùi tui đi đê, bà nhớ làm bài cho tui nhá, sáng không kịp thì nhắn tui một câu, tối bảy giờ tui sang.”
Tên Hoàng không để Huyền Giang nói thêm gì đã vội vã lách chiếc xe hàng tổ chảng lướt qua, điệu nghệ như diễn xiếc.
Huyền Giang đứng một mình hững hờ nhìn bảng giải thưởng, khi cô nhớ lại giấc mơ ban sáng cũng đồng thời nhớ ra một việc.
“ Vừa nãy là bạn Giang hả, thằng nhóc trông khỏe ghê.”
Anh trai sau khi vượt qua sự săn đón niềm nở của bao nhiêu em gái tiếp thị liền ung dung đi về phía bên này, vừa lúc chứng kiến thằng nhóc đen bóng kia điều khiển xe hàng luồn lách như lái mô tô.
“ Anh, có phải anh từng thích mua một chiếc lap không. Chiếc này thế nào?”
Huyền Giang chỉ tay về phía chiếc laptop đang để trưng trên quầy giải thưởng.
Anh trai con ngươi sáng lên, nheo mắt nhìn, tặc lưỡi.
“ Chiếc này ngon đấy, cấu hình tốt, ram lớn, dùng để chơi game cũng được, nhưng mà..”
Anh trai xoa xoa đầu Huyền Giang mỉm cười.” Đừng hy vọng quá, trò may mắn là trò khó nhất đấy.”
Huyền Giang không đáp lời, may mắn ư… Không đối với cô để thắng trò này không phải dùng may mắn.
————–
Ở một nơi khác.
Trên con đường vắng thưa thớt người qua lại thật lạ lùng khi xuất hiện một cửa hàng nội thất thanh nhã, lịch sự.
Bên trong cửa hàng bày biện tủ gương, đèn chùm, bàn ghế hiện đại thanh lịch toát lên gu thẩm mỹ bậc cao. Nhưng thu hút nhất vẫn là những chiếc giường mang phong thái châu âu cổ điển với đệm mút dày êm ái, rèm voan mỏng manh thêu hoa văn tinh xảo, cùng viền gỗ được chạm trổ công phu, chỉ cần nhìn qua cũng biết giá tiền thuộc loại trên trời.
Đồ mắc như thế mà vẫn có người không ngại chà đạp.
“ Này này định nằm đến khi nào hả ? Giường này để bán đấy. Ây bỏ cái chân ra, đừng đạp lên gối đầu!”
Một nam nhân trẻ tuổi tầm ngoài hai mươi, vóc người cao ráo gọn gàng, tóc nhuộm dài ngang vai, ngoại hình phi thường ưa nhìn, đôi mắt đào hoa, gương mặt lại mang chút không thân thiết đang đứng khoanh tay cau mày nhìn một nam nhân khác nằm nghiêng trên giường.
Nam nhân kia chẳng ai xa lạ chính là người thanh niên Huyền Giang đã gặp lúc trước. Cậu ta đang mặc một bộ áo lụa trắng thêu chỉ bạc, từ đường nét cho đến hoa văn đều đậm chất sang quý cổ xưa, bản thân cậu cũng toát lên vẻ thoát tục không hợp thời, khí thế vẫn lạnh nhạt thâm trầm, khiến người thường khó lòng nhìn thẳng.
Người thanh niên hơi hé mắt liếc nhìn gương mặt cau có bên trên trầm thấp đáp lời.
“ Vừa coi rồi, 3 tháng tới sẽ không có khách nào cả.”
Á khẩu.
“Sau 3 tháng ông bố cậu sẽ cho người niêm phong cửa hàng, thanh lý toàn bộ đồ đạc, cái giường do có vết rạn sâu không sửa được nên bị chẻ làm củi đun.”- giọng điệu nghiêm túc.
“ Cái này…. cậu cũng coi được sao?”- Đầu đầy mồ hôi.
“ Không đoán thôi, còn vết rạn là do tớ vừa làm.”
“ Cậu! Giỏi lắm tiểu Linh !!!” Cậu trai tóc nhuộm đỏ mặt tức giận nhảy lên giường lấy thịt đè người nhưng Thuần Linh nhanh chóng lăn mình tránh thoát.
Hai người vật lộn một hồi đến khi Thuần Linh thấm mệt đẩy con ruồi phiền nhiễu kia ra, khó khăn mở miệng.
“ Đừng đùa nữa, tớ đang chờ người.”
“ Quan trọng?”
“ Quan trọng.”
Cậu trai thu lại vẻ mặt trẻ con, tựa lưng vào thành giường, đuôi mày khẽ nhíu.
“ Gặp thầy chưa? Mà cái Quỷ Linh lư cũng đưa thầy luôn đi, tạm chấn áp nó như thế không ổn đâu.”
Thuần Linh nhắm hờ đôi mắt, trầm giọng đáp.
“ Vừa gặp hồi đầu tuần, thầy đã nói trước về việc này. Còn cái lư sẽ cần đến về sau nên tạm thời vẫn ở chỗ tớ.”
Cậu trai tóc nhuộm vươn tay chọc chọc gương mặt vô cảm của bạn mình, thân thiết cười.
“ Giờ ai phải lo việc nấy rồi, chuyện của cậu không nằm trong lĩnh vực của tớ nhưng tiền của tớ luôn nằm trong quyền của cậu. Nào nào không cần cảm động muốn khóc đâu.”
“Tiền ở đâu ra. Bốn tháng sau cậu sẽ bị đuổi khỏi nhà, trong tình trạng không xu dính túi.”
“ Cái này cũng bói được sao??” *Khóc*
“ Đoán thôi.”
“Yaaa…..Tiểu Linh!!”
—————
Chiều hôm đấy hai anh em Huyền Giang đi về với một chiếc laptop mới tinh. Thím Hoa vui vẻ đi chợ mua đồ liên hoan, anh trai tiếp tục sự nghiệp cày game diệt boss, còn Huyền Giang ngồi làm đề.
Tối cùng ngày Huyền Giang nằm mộng thêm rất nhiều nhưng khi tỉnh dậy tất cả chỉ còn lại mơ hồ vô thực
Huyền Giang đang đi trong một con hẻm tối chỉ có ánh đèn vàng lờ mờ trên cao. Càng tiến lên phía trước không khí càng lạnh lẽo, Huyền Giang rất muốn dừng lại nhưng ý thức cô không điều khiển được thân thể.
Huyền Giang đi rất chậm vô định tiến về phía trước.
Cô vốn tưởng chỉ một mình mình đang đi trên đường nhưng từ đằng sau lại vọng đến tiếng sột soạt càng lúc càng gần.
Cô thở phào nhẹ nhõm, ra là mình thần hồn nát thần tính, đôi chân lại không chút ngưng nghỉ tiếp tục bước về phía trước.
Cho đến khi tiếng sột soạt đã ở ngay sát sau lưng.
Huyền Giang lại quay đầu nhìn, sau lưng đúng là không có ai. Vậy tiếng sột soat này… người bỗng đổ mồ hôi, hơi thở trở nên gấp gáp.
Một mảng ươn ướt bám dưới chân cô, Huyền Giang cúi đầu nhìn chỉ thấy một người tóc dài xõa tung, thân hình khuềnh khoàng đang bò dính trên mặt đất, một tay vươn ra nắm lấy chân cô.
Huyền Giang hoảng sợ định bỏ chạy nhưng cả người như bị đóng đinh cứng đơ tại chỗ. Người kia từ trên mặt đất từ từ trườn lên người cô. Cơ thể người này trơn ướt lại dính như kẹo dẻo bò giống một con sâu lớn, hai tay ép sát vào mình, cái đầu nghẹo sang một bên, đôi chân thì vô lực buông thõng nhưng thân thể không ngừng chuyển động.
Sức nặng làm cô ngã úp mặt xuống đất, cơ thể trên người lại không ngừng bò lên cái đầu đã bò đến sát tai cô. Một hơi thở hôi thối tanh tưởi phả ra, giọng nói rin rít đứt quãng “ Nguơi..phải..chết..”
Huyền Giang cảm thấy một vật sắc lẻm đâm qua ngực, một mảnh ướt át nhanh chóng lan ra. Có đôi tay lạnh ngắt nhầy nhụa sờ lên cổ cô, giọng nói kia lại tiếp tục phả bên tai “ Phải …chết…phải ..chết..”
Đôi tay từ từ siết chặt….
——————
“ Này chuông reo rồi,”
Huyền Giang mơ màng tỉnh dậy, Lan Chi áp chai nước lạnh vào mặt cô bạn, hì hì cười.
“ Sao đã tỉnh táo hơn chưa, tối qua ôn bài đến khuya hả?”
“ Không, chỉ hơi mệt thôi.” Huyền Giang gỡ chai nước trên mặt xuống, mở ra tu.
“ Mới tiết thứ hai mà đã nốc hết ba chai rồi.”
Lan Chi với tay cầm tờ nháp trên bàn ngạc nhiên.
“ Sao giấy không có chữ nào vậy, cậu không nháp à?”
“ Ừ..ừm..tại bài kiểm tra cũng đâu quá khó.”
Thấy Huyền Giang chỉ trả lời lấy lệ, Lan Chi khó hiểu nhìn cô bạn nhưng cũng không hỏi gì thêm.
Vừa nãy khi đọc đề Huyền Giang giật mình nhận ra năm bài toán giống y hệt những gì cô đã làm tối qua, theo bản năng cô đã viết ra toàn bộ lời giải mà không cần dừng lấy một nhịp. Cũng giống như lúc ở siêu thị, cô đã không chút đắn đo chọn đúng một dãy số có phần thưởng trong hàng trăm dãy giống nhau.
Huyền Giang thở dài, mệt mỏi gục trên bàn, cô thấy sức lực mình như bị rút theo từng giây, muốn ngủ nhưng không dám, giờ cô sợ giấc ngủ hơn bất cứ điều gì. Chỉ cần nhắm mắt đặt mình những điều kì lạ sẽ tuôn trong đầu, ví dụ như cô biết chút nữa lớp trưởng sẽ thông báo cả lớp tự học vì cô giáo nghỉ, nhiều đứa tưởng bở sẽ bỏ về nhưng thực chất đến cuối giờ thầy hiệu trưởng sẽ đến kiểm tra ghi tên mấy đứa vào sổ đen.
“ Các bạn cô giáo vừa thông báo có việc bận không đến được…”
Tiếng hò reo ầm ĩ át đi lời lớp trưởng chưa kịp nói, nhiều thằng nhảy hẳn lên bàn vỗ tay rầm rập, lục đục xách túi bỏ về.
“ Bà Giang! bà Giang! bà Giang!!!!”
Hoàng Kiếm gương mặt nhăn nhở chạy lại chỗ Huyền Giang, mắt tít lên.
“ Sao sao sao? Bài kiểm tra làm tốt không? Thấy tui nói đúng chưa phục chưa ? Hé hé hé.”
Huyền Giang đầu đầy hắc tuyến, tên vô liêm sỉ nhận hết công lao về phía hắn thật không biết xấu hổ, nhưng đúng lúc lắm, cô đang có việc tìm hắn đây.
“ Đi! tôi muốn nói chuyện với ông.”
Huyền Giang một tay cầm cặp một tay kéo tên đen trũi kia về phía cửa lớp.
“ Ầy bà định mời tui đi ăn hở, không cần khách khí, không cần khách khí.”
“ Lan Chi tớ về trước, hôm nay tớ hơi mệt.”
“ À à..”
Lan Chi hiền lành gật đầu ngơ ngác nhìn cô bạn trước giờ chưa từng cúp cua trốn tiết cùng thằng học sinh bất trị nhất lớp vừa lôi vừa kéo chạy ra khỏi phòng học.
“ Huyền Giang đi đâu vậy ?”
“ À cậu ấy mệt nên về trước.”
“ Vậy sao…mấy tờ nháp cậu vứt vào đây đi, để tránh xả rác ra lớp.”
“ Được được.”
“ …, Đây là nháp Huyền Giang dùng sao?”
“Ừ cậu ấy không nháp.”
“ Không cần dùng nháp vẫn làm được bài….Giỏi thật đấy…”
——————
Huyền Giang ngồi thừ người trên ghế đá công viên, cây kem trong tay đã tan chảy, nhỏ giọt tong tong xuống đất cô cũng không hay.
Mới vừa rồi khi bị Huyền Giang tra khảo, tên Hoàng Kiếm vòng vo một hồi cuối cùng cũng chịu khai.
“Được rùi, được rùi đừng ầm ĩ nữa tui nói tui nói. Đề bài không phải tui ăn trộm trên phòng giáo vụ đâu, là tui nhặt được đấy.”
“ Nhặt được! Có quỷ mới tin, khai mau ông còn giấu cái gì, không khai có tin tôi đến chỗ ông làm thêm nháo loạn lên không hả! Đừng tưởng tôi không biết ông khai man tuổi đi làm.”
Huyền Giang vô cùng khẩn trương, cô đã nghĩ đến khả năng phải chăng tên này cũng như mình, cũng được báo trước qua mộng. Mong là thế, mong là thế… Huyền Giang thầm nhủ, nếu đấy là sự thật thì cô không chỉ phải chịu một mình.
“ Ấy ấy tui đâu dám giấu bà tui đâu dám, quả thực chuyện hơi khó tin nhưng đúng là thế mà.”
Hoàng Kiếm trợn tròn mắt khổ sở xua tay. Lúc sau lại thần thần bí bí ghé tai nói nhỏ.
“ Tui không muốn là thằng mách lẻo đâu, nhưng tại bà dọa quá nên tui cũng đành nói thiệt, đề toán là tui nhặt được của một người khác ăn cắp trên phòng giáo vụ đấy.”
“ Ý ông là sao?” Huyền Giang có chút thất vọng, nhìn mắt tên Hoàng có thể biết hắn không nói dối.
“ Hum đấy tui ra quán photo trước cổng trường copy vở của vài đứa làm phao thì liếc thấy bà Hiền lớp trưởng cũng đi vào quán bên cạnh vì tò mò nên tui rình thử.”
“ Lớp trưởng đi vào hàng photo thì có gì lạ chứ,” Huyền Giang không hứng thú bâng quơ hỏi.
“ Lạ ở chỗ gì tui không rõ chỉ biết trực giác cứ nổi lên thui hà, tui thấy bà ấy đưa điện thoại nhờ ông chủ in cái gì đấy ra, chờ bà ấy đi tui vào hỏi mới biết bả nhờ in ảnh đề toán trong điện thoại, tui liền nghĩ ngay hay có khi là đề kiểm tra. Tui biết tính cách ông chủ quán nếu chỉ đến in một tờ ổng hay in thừa vài bản nhưng vừa nãy bà Hiền đi ra nhanh quá không kịp kiểm tra nên chắc không biết được, tui vào xem quả nhiên có một bản dư , vậy là tui lấy luôn.”
Hoàng Kiếm vừa kể vừa gật gù cười hẳn là đang tự khen bản thân cao siêu.
Huyền Giang nghe xong có chút sốc, cô biết Hiền từ trước tới nay luôn là học sinh gương mẫu đứng đầu, không những vậy thành tích học tập cũng vô cùng tốt, thật không hiểu vì sao lại phải đi ăn cắp đề thi để một tên như này bắt được. Cũng may Hoàng Kiếm dù là một tên vô sỉ mặt dày nhưng tuyệt đối là một kẻ cố chấp ngu ngốc, nguyên tắc của hắn là không bao giờ bán đứng người khác, hơn nữa quy tắc đạo đức của hắn đã hỏng thực rồi, việc gian lận thi cử hay tranh chấp đánh nhau đối với hắn bình thường như hít thở vậy, miễn là bạn không cướp bóc giết người phóng hỏa thì nếu để hắn bắt gặp người khác làm điều gì sai trái hắn sẽ coi như không nhìn thấy.
Huyền Giang tuy quy tắc đạo đức đứng đắn nhưng lại thuộc dạng việc mình tự mình giải quyết, việc người tự người lo nên cũng không suy nghĩ trong lòng, nghe xong rồi quên. Hơn nữa phần nhiều là do cô đang cảm thấy hụt hẫng, nỗi khổ này cuối cùng vẫn không thể chia sẻ cùng ai.
Hoàng Kiếm sau đó liền hào phóng mời kem, rồi nhanh chóng trèo lên xe gò lưng đạp đi làm thêm, để lại Huyền Giang một người ngồi đờ đẫn tại công viên
Một cơn mưa rào bất chợt ập xuống, Huyền Giang vội vàng hồi tỉnh dong xe đến nép tại mái hiên gần đấy.
Do cơn mưa đến bất ngờ nhiều người cũng nháo nhào tìm chỗ trú, có vài ba người đến chỗ Huyền Giang đang đứng, mái hiên hơi nhỏ, giờ thêm người liền có chút chật chội.
Một bà béo ú dắt theo đứa con mập mạp chiếm một khoảng lớn không gian, chèn ép lên cả người phụ nữ gầy gò đang ẵm con đứng phía sau.
Huyền Giang trông cô gái gầy đến nhô cả xương lại có vẻ rất biết nhẫn nhịn liền chạnh lòng mà nép sát ra ngoài để cô ta có chút không gian. Nhưng cô gái lại không chú ý đến hành động nhỏ của Huyền Giang vẫn im lặng đứng nguyên tại chỗ, gương mặt thi thoảng lại hướng về tấm lưng bà béo, không thì lại nhìn vào đứa con.
Đứng chưa bao lâu, bé gái mập mạp liền khóc thét lên, nghe rất chói tai, mẹ nó vội mắng mấy câu, nó càng khóc tợn. Huyền Giang khó chịu nhăn mày, cô thì không sao nhưng người phụ nữ gầy gò kia còn ẵm theo em bé, nó nghe thấy tiếng động khéo bị dọa tỉnh giấc cũng nên.
Nhưng không như Huyền Giang suy nghĩ đứa trẻ vô cùng im lặng như vẫn đang say ngủ.
Bà béo sau vài lần nạt nộ thấy đứa con vẫn khóc dữ liền mặc kệ không quan tâm, rút di động ra chơi. Ba người hai đứa nhỏ đứng trú dưới mái hiên tiếp tục chờ mưa ngừng tạnh.
Huyền Giang nhàm chán nhìn ngoài trời nơi nơi trắng xóa, cảnh vật mờ ảo, tiếng mưa đập vào mái tôn thật nhức óc nhưng vẫn dễ nghe hơn tiếng nấc của đứa nhỏ mập mạp đứng cạnh cô.
Đứa bé gái sau một hồi gào khóc cũng đã cảm thấy thấm mệt liền dần dần chuyển sang nấc cụt. Mẹ nó vẫn không chút để ý ngồi xổm xuống nghịch điện thoại. Huyền Giang hơi liếc sang, người phụ nữ gầy gò cũng cùng lúc ôm con ngồi xuống, hành động hai người trước sau đồng đều làm Huyền Giang không khỏi ngạc nhiên.
Lúc này cô mới để ý kỹ người phụ nữ. Cô ta mặc một chiếc váy màu kem rộng dài chấm đất, tóc chỉ đến quá vai nhưng lại che gần hết khuôn mặt. Da cô ta rất trắng nhưng là trắng bệch, những đốt xương lộ rõ trên bàn tay quắt queo, thân thể mỏng manh suy nhược. Người phụ nữ trên tay ôm một đứa bé được bọc kín chỉ lộ ra phần chỏm đầu trọc, cả chiếc váy cô ta mặc cùng vải bọc em bé đều vô cùng cũ, có lẽ gia đình này khá nghèo- Huyền Giang thầm nghĩ.
Đứa bé gái bỗng tiếp tục bật khóc, lần này nó ngồi bệt xuống đất giãy đành đạch. Bà béo tức giận đứng bật dậy, vung tay tát con bé. Người phụ nữ đằng sau cũng vụt đứng lên, nhưng do quá đột ngột cô ta tuột tay làm rơi mất đứa trẻ.
Người phụ nữ cứng người hai tay vẫn đang giơ trên không trung. Huyền Giang lo lắng chạy đến đúng lúc bà béo lại giật lùi mấy bước suýt đạp trúng đứa nhỏ.
“ Này mau tránh ra!” Huyền Giang vội quát lên, bà béo giật mình quay lưng gần như ép người phụ nữ gầy dính lên bức tường đằng sau.
Huyền Giang cúi người ôm đứa trẻ, mặt hướng về phía bà béo tức giận: “ Bác đứng tránh ra cho người ta đứng với chứ!”
Bà béo trợn tròn mắt, đứng sững tại chỗ, đứa con mập mạp thì sợ sệt nhìn Huyền Giang.
Huyền Giang cũng chẳng thèm nhắc lại, cúi đầu kiểm tra đứa nhỏ.
Đứa nhỏ quả thực được bọc rất kín, không lộ cả đầu, Huyền Giang vừa vươn tay kéo tấm vải bọc chỉ trong tíc tắc hình ảnh kinh khủng đập vào mắt làm cô đổ một thân mồ hôi lạnh.
Tấm vải được giở ra, bên trong lại không bọc đứa trẻ nào cả mà là bọc một khối thịt trương phình nhầy nhụa. Trên ‘khối thịt’ có dính một nhúm tóc, nhìn kỹ còn thấy ngũ quan cơ thể nhỏ xíu hình dạng méo mó lẫn lộn cùng một chỗ, giống như bào thai đang trong thời kì hình thành cơ thể đã bị mổ ra khỏi bụng mẹ.
Huyền Giang run tay khiến ‘khối thịt’ rơi bẹp xuống đất vỡ nát, những mảnh thịt vụn bắn tung téo, chảy ra thứ nước đỏ sậm tanh hôi. ‘Khối thịt’ giống như đã bị ngâm nước đến mềm nhũn nên mới dễ nát như vậy.
Đứa bé gái gào khóc thất thanh cố sức vùi đầu vào lòng mẹ, bà béo tét vào mông nó lớn tiếng quát:” Khóc gì mà khóc, tự nhiên hôm nay mày lại giở chứng hả. Có nín ngay không!”
Huyền Giang bụm miệng run rẩy nhìn người phụ nữ gầy gò, chỉ thấy cô ta vươn mình xuyên qua người bà béo nhưng lại không dứt hẳn ra khỏi người bà ta mà giống như một hình chiếu chập choạng, chiếu đè lên người bả. Người phụ nữ cúi nhìn ‘ khối thịt’ giờ đã nát bét cất lên giọng nói xa xăm lạnh lẽo, không hiểu sao Huyền Giang có thể nghe ra sự đau đớn xót xa trong đấy.
“Con ta…con của ta…con ơi….con..”
Người phụ nữ vươn tay như muốn cúi mình bế ‘đứa con’ nhưng dù cô ta xoay sở kiểu gì vẫn không thể tách rời bà béo, dường như giữa họ có mối quan hệ đặc biệt sâu sắc khiến cô ta đến chết vẫn bị buộc lên mình bả.
Đúng lúc đó trời tạnh mưa, bà béo bế con đứng dậy ra ngoài, trước khi đi còn liếc nhìn Huyền Giang đang run rẩy ngã ngồi trên đất bằng ánh mắt khinh thường, miệng lẩm bẩm đồ điên.
Hai mẹ con bà béo vừa ra khỏi mái hiên bóng ma người phụ nữ gầy gò cùng ‘ khối thịt’ be bét trên đất cũng biến mất. Để lại Huyền Giang ngẩn ngơ với giọng nói thê lương vẫn vang vọng bên tai