Nhân Kiếm Tình Hiệp
Thể loại: Kiếm Hiệp
Tác giả: Huyễn Mộng Thần Quân
Tình trạng: đang viết
Tóm tắt: Kiếm, Nhân, Tình, Hiệp. Bốn từ chứa đựng tất cả nội dung của truyện.
Lâm Khang, xuất thân thần bí, bỏ nhà ra đi. Trong lúc đói khổ được một ông lão nhận nuôi và truyền lại cho nghề rèn binh khí và chiếc lò. Mang theo chiếc lò chàng phiêu bạt giang hồ, theo di nguyện của ông lão rèn ra một thanh "Nhân Kiếm".
Chỉ rèn kiếm cho người xứng đáng được nhận, với tính cách bộc trực, chàng phải đối mặt với biết bao mưu toan trên giang hồ. Gặp được những bằng hữu trượng nghĩa. Vị hôn thê thần bí đến tìm. Người anh cả thiên tài kiếm thuật.
Bối cảnh dần dần mở ra cùng với những tình tiết gây cấn liên tiếp nhau tạo nên sự sống động và lôi cuốn.
Nhân Kiếm Tình Hiệp
Thể loại: Kiếm Hiệp
Huyễn Mộng Thần Quân
Chương 1: Thiếu niên kéo lò rèn
Giai binh tìm quân tử, duy tiểu nhân không rèn.
Đoạn 1:
- Beng, beng,… Binh,…
Xóm nghèo rách nát yên tĩnh, thoang thoảng vang lên âm thanh tiếng kim loại va chạm vào nhau, nghe có vẻ chát chúa nhưng gần gũi, nhất là với những thôn dân nơi đây.
Mùa thu, trong ánh nắng chiều, một làn gió nhẹ thổi bay chiếc lá vàng khô, lượn lờ theo cơn gió bay vào chiếc lò lửa đang cháy.
- Phốc.
Chiếc lá ngay lập tức bốc cháy, than bụi bay lên theo cơn gió nhẹ thổi qua vươn vào khuôn mặt đang ướt đẩm mồ hôi của chàng thiếu nhiên trai trẻ khỏe mạnh.
- Binh, bang,…Xèo…
Đôi tay rắn chắc vung lên chiếc búa kim loại to nặng, gõ mạnh vào tấm kim loại nóng đỏ bừng bừng, từng búa, từng búa gõ đều. Tấm kim loại dần định hình xong, chàng trai tay cầm kẹp gắp đưa vào thùng nước, âm thanh bất loạn của nước bất ngờ gặp kim loại nóng, hơi nước thoát lên trắng xóa.
- Lão bá à, cái cuối cùng đã rèn xong rồi, mau ra xem.
Chàng thanh niên thả miếng kim loại trên tay xuống một đống hơn mười cái khác đã được rèn rồi. Hình dạng đa dạng, là những nông cụ với công dụng khác nhau, với những chức năng riêng biệt. Hài lòng nhìn đống sản phẩm, chàng trai gọi lớn vào trong nhà, một căn nhà gỗ mái lá sụp sệ.
- Ồ, mới đó mà đã xong rồi sao, tiểu huynh đệ đúng là tài giỏi.
Một ông lão hơn năm bước ra, dáng người nhỏ ốm, lưng hơi còng. Ông thuận miệng khen một tiếng rồi đến bên đống nông cụ vừa được rèn kiểm tra.
- Tốt lắm, không ngờ là có thể rèn tốt như vậy. Đại ân của tiểu huynh chúng tôi không biết đền đáp thế nào, nếu không có chúng, mùa vụ năm tới của chúng tôi chắc rằng không đủ mà nộp thuế. So với đám người ở trấn, cậu đúng là ân nhân của chúng tôi mà.
Vừa nói, nước mắt ông lão không tự chủ tuôn ra, sự tuôn trào của niềm uất ức và hạnh phúc được cứu thoát trên bên bờ nguy cơ.
- Ông này, cứ nói chuyện không đâu, vị tiểu huynh đang mệt, không mau mời cậu ấy vào uống nước.
Bà lão không biết đã ra từ lúc nào, nước mắt cũng đã chảy tràn trên má, bà nhanh lau đi, lên tiếng trách mắng lão ta mấy câu rồi quay sang niềm nở mời cơm chàng trai.
- Để tiểu huynh chê cười, lão ta hễ gặp chuyện xúc động là quên trước quên sau, cơm lão bà này cũng vừa làm xong rồi, cậu nếu không chê cơm rau đạm bạc thì vào cùng ăn với hai chúng tôi.
Chàng trai tên là Lâm Khang, một thợ rèn mang theo chiếc lò dự định đi khắp thiên hạ, ngao du bốn bể. Lúc đi ngang qua thôn này, biết họ gặp khó khăn nên ở lại giúp đỡ, cũng xem như một công việc kiếm sống. Không chỉ ở đây, mà những thôn làng cậu đi ngang đều gặp phải khó khăn, quan phủ thì bỏ mặc không quản, chàng tận tình giúp đỡ những việc mình có thể giúp, rồi lại tiếp tục lên đường.
Sáng sớm, gà còn chưa gáy, Lâm Khang đã thức dậy gói gắm hành lý đi ra chiếc lò lớn bên ngoài. Chàng dùng chân gạc ra hai chân cố định hai bên, đi đến đầu lò, chui vào khung tay vịn dùng lực hai tay đẩy đi. Chiếc lò nặng hơn năm trăm cân(250 kg), có bốn bánh xe bên dưới nên lực dùng giảm bớt nhưng cũng khoảng trên trăm cân vậy mà chàng cứ thế một mình đẩy đi. Chỉ có vẻ hơi nặng nề ban đầu, kế tiếp một quảng chiếc xe liền đi thoan thoát, gương mặt chàng bình tĩnh như thường. Cả người và chiếc lò nhẹ nhàng lướt đi trong màn sương đêm u tĩnh.
…
Thành trì Triều Dương, một trong năm thành trì lớn thuộc địa phận đất phong Hiếu Hiển Vương, nằm ở Đông Nam Nam Nhạc quốc. Đang là mùa thu, khung cảnh hòa vào nhịp điệu bốn mùa, người dân tự nhiên cởi mở hơn, thoải mái hơn trong các mối quan hệ. Mặc cho khung cảnh điêu tàn thiếu thốn của thôn làng ngoài thành, nơi đây tràn ngập sự nhộn nhịp và thịnh vượng, quán xá tấp nập, nhóm chợ chen chút, người dân sống thoải mái cười đùa. Nếu không có những thôn xóm sụp sệ bên ngoài có lẽ ai cũng cho rằng đây là một vùng thịnh trị yên bình.
- Da…hây, Lệ Viên tiểu tỳ, …Lần này ta nhất định sẽ thắng…
Trên đường lớn, bất ngờ xuất hiện một cô gái giục ngựa chạy nhanh, gương mặt thanh tú, mang hơi thở thanh xuân hoạt bác, mái tóc để xõa tung bay trong gió. Cô vừa giục ngựa vừa quay đầu về phía sau hô lớn, gương mặt tỏa sáng với nụ cười tự tin hớn hở.
- Ngô Thanh Tiêu ngươi đừng vội đắc ý, ai thắng ai thua còn chưa biết được...Mà ngươi gọi ai là tiểu tỳ hả?…
Thanh Tiêu sơn, một ngọn núi nhỏ duy nhất trong thành, nơi đây nó được xem là biểu tượng vinh quang. Một thân lam ảnh cưỡi ngựa từ trên theo xuống đuổi theo cô gái phía trước, vừa đến gần lại nghe được tiếng khiêu khích của cô ta. Nàng lập tức phản bác, gương mặt tỏ vẻ cáu giận lại có chút kiên cường, nét thanh lệ có thêm vài phần khả ái.
- Lần này ngươi thua chắc, biểu huynh rồi sẽ là của ta, ngươi đừng hòng tranh được…tránh đường ra cho bổn tiểu thư…
Ngô Thanh Tiêu nét tự tin không giảm, tiếp tục khiêu khích, hai người đã đấu với nhau từ nhỏ, không ai chịu nhường ai lần nào. Con ngựa bất ngờ xuất hiện rồi chạy nhanh trên phố khiến nhiều người không phản ứng kịp, bối rối né tránh, khiến cho Thanh Tiêu gấp gáp lớn tiếng.
- Ngươi gấp đi đòi mạng à, coi chừng hại tới mạng người.
Lệ Viên nhìn thấy cũng gấp gáp la lên.
- Bổn cô nương làm việc không cần ngươi quản,… Mau tránh ra…
Khu phố bị hai người làm hỗn loạn cả lên, vài người đi đường lúng túng té ngã vào các sạp hàng, chủ tiệm nhìn thấy mà chẳng dám lên tiếng, chỉ biết than thầm một tiếng, mặc cho hai người khuất bóng hướng về cửa thành phía Tây.
…
Lâm Khang một đường hướng về phía Bắc, mục tiêu của chàng là đến kinh đô của Nam Nhạc quốc. Xuất phát từ tờ mờ sáng, chàng đi một mạch đến giữa trưa mới ngừng lại, đến một gò đồi nhỏ chàng đẩy chiếc lò vào bóng mát rồi ngồi xuống gốc cây gần bên. Thể chất của chàng tốt hơn người thường rất nhiều, lại thêm rèn luyện nhiều năm tạo cho chàng một thân thể cường tráng, vóc người không quá to, điều này có thể do di truyền, cơ bắp được rèn luyện săn chắc, cứng rắn đến độ phi thường.
Lấy tay gạt mồ hôi trên mặt, chàng uống một ngụm nước nghỉ ngơi một lát. Đợi khi hơi thở điều hòa lại, chàng đi đến chiếc xe lò rèn mở ra ngăn tủ, bên trong là bánh, lương khô và hoa quả của những người nông dân tặng cho khi chàng giúp đỡ. Cầm ra vài miếng bánh với khô, chàng nhìn vào chúng một lát, nở nụ cười vui vẻ và bắt đầu ăn, thức ăn không phải sơn hào hải vị nhưng đối với chàng, ăn chúng như đang hưởng thụ niềm vui sướng trên đời. Ăn xong chàng nằm ngã lưng xuống nghỉ ngơi, hưởng thụ cơn gió thu nhẹ và ánh sáng ấm dưới bóng râm.
…
- Keng, keng,…các anh em mau chạy đi, bọn người không rõ lai lịch này cực kỳ lợi hại, để anh ở lại giữ chân bọn chúng.
Trên một bãi đất trống, đất khô cằn không có cây to chỉ lẻ loi vài vụi cỏ, nằm lài bên dưới ngòn đồi, có những tảng đá to nhỏ nằm loạng xoạng rãi rác. Bụi đất và đá nhỏ bị khuấy động bởi nhóm người bay lả tả phiêu phù, tình hình cho thấy hai phe đang có một cuộc chiến với nhau. Một trung niên nhân chững chạc, râu mép lưa thưa, dướng người không to lớn nhưng có một bờ vai rộng, luôn hướng mình về phía trước, điệu bộ như cố che chở đám người phía sau.
Có thể dễ dàng phân biệt hai nhóm người, cùng với trung niên vừa lên tiếng, bốn người còn lại chỉ mặc trên người đơn giản chiếc áo vãi đã sờn gai. Một người đang cầm trong tay một thanh “Hình” đao thông thường, một lúc chống đỡ ba người đối địch vừa nghe lời đại ca nói liền rống to trả lời.
- Không, có đi thì cùng đi, có chết thì cùng chết, mấy người chúng em tuy chẳng ra gì nhưng vẫn còn biết báo ân.
- Đúng vậy. Đại ca, nếu muốn đi cũng phải là huynh đi, lần này coi như để chúng đệ trả ơn đùm bọc bấy lâu nay của đại ca.
Một người trẻ tuổi dùng quyền cước cũng lên tiếng hưởng ứng, cậu ra quyền mỗi lúc mãnh liệt hơn, không hề có chút thoái ý nào.
- Được lắm, ha ha…Hồ Binh ta sống một đời này không phí, có huynh đệ như vậy ta còn muốn gì hơn. Xin lỗi các anh em, hãy cùng nhau chiến đấu nào.
Hồ Binh nghe được tiếng gọi hào nghĩa từ hai nghĩa đệ, anh sảng khoái cười to, kiếm trong tay trở nên lặng lệ hơn nhưng phần nào đó là sự mạnh mẽ cương trực. Anh ta hào khí la to rồi hoành kiếm chém vào kẻ địch, mỗi kiếm khí thế một tăng, áp bách bọn người lạ mặt lùi lại.
- Lên… A… Hây…
Lâm Khang bị âm thanh chiến đấu làm tỉnh giấc, chàng hướng mắt nhìn về cuộc chiến đằng trước không xa lắm. Vừa nhìn chàng liên nhận ra bên nào thuộc chính, bên nào tà, càng nhìn chàng càng bị tinh thần của những võ phu này làm rung động.
Ban đầu năm người bị nhân số áp bức bó tay bó chân khó thi triển hết được bản lãnh, ưu thế bên nào nhìn vào liền rõ, thắng bại chỉ là chuyện sớm muộn. Kể từ lúc năm người cùng chung một lòng quyết tâm chóng trả đến cùng, thân pháp của họ trở nên biến đổi, di chuyển vị trí liên tục. Lúc thì đi vào trung tâm chiến đấu, lúc thì lui ra bờ vòng vây, khi xen kẻ thay đổi vị trí, khi thì độc lập di chuyển theo hướng của mình.
Ban đầu không ai cho rằng lối di chuyển đó có chứa huyền cơ gì, nhưng ngay sau đó chiến đấu liền phát sinh biến hóa, năm người mỗi vị trí di chuyển đều tìm vào điểm yếu của vòng vây vừa khép lại hỗ trợ lẫn nhau, lối chiến đấu như vậy không phải thuộc về trận thế nào mà hoàn toàn từ kinh nghiệm chiến đấu và sự tin tưởng của năm người với nhau.
Bên ngoài vòng chiến, tên thủ lĩnh và đồng bọn của hắn đang ở bên ngoài quan sát, nhìn ra một chút môn đạo, hắn nở nụ cười hời hợt âm trầm, phất tay một cái, mười người theo lệnh chạy lên gia nhập chiến đấu.
- Keng, keng,…Huỵch, …hây,…
Người thanh niên khôi ngô đang dùng quyền pháp đối địch, bỗng nhiên xuất hiện thêm bốn người sát khí lăm lăm lao vào cậu ra chiêu. Đôi mắt vốn xưa nay bình tĩnh, loáng thoáng cảm xúc chứa chan liền trở nên lăng lệ quyết liệt, quyền đầu xuất hiện thêm nhiều kình phong sắc bén cắt da, biến chiêu nhanh nhẹn đánh hạ hai người bay ra. Nhưng ngay tức khắc liền có người chen vào, liên miên không dứt tựa hồ muốn tập trung tiêu hao triệt hạ cậu trước tiên.
- Tam đệ, …tứ đệ ngụ đệ mau đến hỗ trợ, còn lại để ta ứng phó…Thiên tinh phong vũ.
Hồ Binh nhìn thấy huynh đệ bị bao vây, liền lên tiếng phân phó mấy người còn lại, anh đột nhiên cong eo trụ chân, hai tay giương ra thanh kiếm, chỉ chóc lát thanh kiếm rung lên, những luồng khí xoay quanh thân kiếm. Anh hô lớn một tiếng “Thiên tinh phong vũ.” Sau đó chân phải bước lên trụ trước, hay tay hoành kiếm ra sau rồi chém mạnh về phía trước.
Từ lúc biến đổi thân pháp đến lúc ra chiêu bất quá chỉ nữa nhịp thở, chiêu thức vừa ra, hình thành ba tầng cương phong chém thẳng đến đám người lạ mặt.
- Aaaaa, hự,…ây da,…
Mấy tên lâu la gặp biến liền chắn vũ khí đỡ lấy những bộ phận trọng yếu, cương phong cắt qua da thịt chạm vào binh khí rồi lướt đến bờ đá tảng phía sau cắt lên mấy dấu vết. Cương phong đi qua, hơn năm người bị cắt trúng trọng thương, ngay cả vũ khí che chắn cũng bị hư hại, cũng may không ảnh hưởng nhiều đến tính mạng, chỉ tạm thời mất đi lực chiến đấu.
- Ồ,…Khí xung tần “Phong Vũ”.
Tên thủ lĩnh bắt gặp tuyệt chiêu Hồ Binh xuất ra, khóe miệng khẻ chép lên một tiếng. Nhìn vào người được Hồ Binh gọi là tam đệ, ánh mắt từ từ chuyển thành cay độc.
Last edited by Dragon Child; 17-08-2014 at 02:12 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dragon Child
Nhân Kiếm Tình Hiệp
Huyễn Mộng Thần Quân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Chương 1: Thiếu niên kéo lò rèn
Giai binh tìm quân tử, duy tiểu nhân không rèn.
Đoạn 2
Lệ Viên từ cửa thành chạy một mạch theo hướng Tây, vừa chạy một lúc liền mất đi bóng dáng của Ngô Thanh Tiêu, nàng cũng không tìm ả mà tiếp tục cưỡi ngựa phi về phía trước. Nhớ đến nụ cười đắc ý của cô ta, nàng chắc rằng ả nhất định đã có sẵn mục tiêu từ trước, bản tính quật cường không chịu thua thúc đẩy cô tiếp tục đi dù chẳng biết tìm ở hướng nào. Lần này không giống như những lần trước, nó có thể ảnh hưởng lớn đến tương lai của biểu huynh cho nên nàng càng không thể để Ngô Thanh Tiêu được hưởng vinh hạnh đó.
- Cọc, cọc,…hây da,…hí…í…i…
Đi một mạch thẳng về trước hai dặm, Lệ Viên thấp thoáng nghe được tiếng binh khí chạm nhau, cô kéo dây cương dừng ngựa lại. Giữ thế phân vân, cô rốt cuộc không biết là nên xen vào hay bỏ qua mà lo việc của biểu ca trước. Biểu ca trước giờ đều phàn nàn việc nàng thường xuyên xen vào chuyện bao đồng, mỗi lần đi chung ít nhiều anh ấy cũng liên lụy vào. Lần này nếu biểu ca biết được nàng lại vì chuyện bao đồng mà chậm trễ, nhất định thế nào anh ấy cũng giận.
Nhưng cái cảm giác bồn chồn không ngui để nàng không thể giục ngựa tiến về trước. Rốt cuộc không kìm lòng được, nàng tự nhủ chỉ đến nhìn xem, chỉ khi nguy hại mạng người hoặc gặp cảnh khi nam bá nữ thì mới quyết định xen vào. Khiển dây cương cho ngựa từ từ tiến lên ngọn đồi phía trước, tiến gần âm thanh giao đấu. Bất ngờ nhìn thấy một người tráng hán đội chiếc nón mũ vành đang quan sát cái gì đó rất chăm chú, nàng theo hướng nhìn của ông ta ngó qua, khung cảnh xung đột kịch liệt của hai bên đập vào mắt. Lệ Viên nhìn lại tráng hán, cảm giác như gặp người cùng tâm trạng, vừa gặp như đã quen thân, nàng xuống ngựa đến gần hỏi thăm.
- Lão huynh, xin mạo muội cho hỏi. Đằng trước là chuyện gì thế, hình như sắp có người gặp nguy tính mạng. Chuyện thật hư ra sao?
- Lớn hiếp bé, chuyện thường thấy ấy mà…khoan đã, bộ ta già lắm sao?
Lâm Khang đang chăm chú nhìn cuộc chiến, ngay cả có người đến gần hắn cũng không để ý, bất ngờ nghe hỏi nên thuận miệng trả lời, sau đó mới sực tỉnh quay đầu nhìn lại cô gái lạ mặt bất mãn hỏi.
- Không già, không già, tuổi muội lỡ miệng, nhân huynh đừng trách. Huynh ngồi đây không giúp chắc là người không biết võ công, vậy mà vẫn ngồi đây quan sát, hẳn phải là gan lớn hơn người. Xin quay lại câu hỏi ban đầu, hai bên đang giao chiến thì ai chính ai tà.
Gặp Lâm Khang quay người lại, Lệ Viên biết mình lỡ lời, khi nghe câu chất vấn của chàng liền lúng túng đáp lại. Cũng không hoàn toàn trách nàng, khi nhìn từ phía sau ai cũng cho rằng đó là một người dày dặn kinh nghiệm nhân sinh, thêm vào chiếc áo ngả màu cũ kỹ khiến người khác không tự chủ mà nghĩ như thế.
Lâm Khang lúc này mới nhìn kỹ cô gái. Gương mặt thanh tú với làn da trắng hồng, đôi chân mày mỏng cong uốn lượn ở phần cuối như một chiếc lá liễu, thoạt mình mềm mại lại pha vào chút phần sắc bén, sự duyên dáng thêm vào nét khỏe khoắn anh khí. Còn những chi tiết khác nữa nhưng Lâm Khang không nhìn nữa, bởi chàng biết chúng không bao giờ đẹp được hơn được so với người con gái ấy, một bóng hình luôn ẩn giấu trong tim chàng. Chàng được một ông lão truyền lại cho chiếc lò quý giá kia, hơn nữa còn học được một đôi mắt nhìn thấu lòng người, chàng nhìn thấy trong cô một tinh thần nghĩa hiệp đang sục sôi. Chàng quay lại nhìn đám người đang chiến đấu, nói từ tốn.
- Tai hạ đúng là không biết võ công, không muốn chết trước khi được cưới nương tử thì chỉ có thể ngồi đây xem mà thôi. Câu hỏi thứ hai của cô nương, thứ cho ta nói nhiều, trên đời này chính tà ai phân biệt rõ, ta chỉ cần biết mình nên giúp ai và mình muốn giúp ai. Theo ta quan sát nãy giờ, nhận thấy năm người huynh đệ đang rơi vào thế yếu có tinh thần hiệp nghĩa rất đáng quý, cô nương muốn can thiệp thì nên giúp họ.
- Cảm ơn nhân huynh chỉ bảo, tiểu nữ ghi nhớ, tình trạng của họ có vẻ đang gặp nguy khốn, tiểu nữ phải lập tức đến giúp ngay mới được.
Lệ Viên nghe lời nói của Lâm Khang làm sực tỉnh, chấp tay cúi người, con đường của cô bất ngờ trở nên sáng tỏa hơn nhiều, cô khâm phục bái sâu chàng một cái tạ ơn. Nhìn ra chiến đấu đang lúc gấp rút, nàng nói một tiếng rồi phi thân trực tiếp đi vào chiến đấu.
Vừa ra chiêu liền phát ra kình khí mạnh mẽ, đám người bị đẩy dạt ra xa. Thân thủ linh hoạt tránh né đòn vây công, hoành trường kiếm còn chưa rút võ quơ ngang, kéo theo một trận cuồng phong. Tiếp đó Lệ Viên ánh mắt nghiêm túc, tay phải giương kiếm phóng người tới trước, người kia chưa kịp phản ứng đã bị nàng thụt mạnh một kiếm vào bụng ngã lùi về sau.
Có Lệ Viên gia nhập, chiến trường ngay lập tức bị khuấy động, khí thế áp đảo ban đầu đã bị đổi chiều hướng về đám người ám toán mấy huynh đệ Hồ Binh. Gặp một cô gái không biết từ đâu xuất hiện, võ thuật cao siêu, đang sắp phá hỏng kế hoạch của mình, tên thủ lĩnh nheo mắt lại ánh mắt, như độc xà quan sát chiến cuộc nhưng vẫn chưa vội ra tay.
- Chậc, chậc,.. Lại thêm một vị giang hồ hiệp sĩ, nhất đáng khen lại là phận nữ lưu.
Cảm khái một câu, Lâm Khang đi lại bếp lò, bắt đầu nhóm lửa. Trong lúc chờ lửa lớn, chàng lấy ra vài miếng phôi kim loại ít ỏi còn lại, sắp xếp đâu vào đấy rồi nhìn tiếp ra cuộc chiến.
Lửa đã cháy đủ, Lâm Khang một tay cầm lên chiếc búa to, một tay cầm kẹp gắp lấy phôi sắt để vào lò. Chàng nhắm mắt hồi tưởng lại chiêu thức, cách thức chiến đấu và tính cách của Hồ Binh. Một ít phút sau, chàng lấy phôi đã nung đỏ từ lò ra, đôi mắt choàng mở ra bên trong như có gì đó đang lấp lánh. Chàng nhìn phôi sắt, tay phải cầm búa cơ bắp bỗng nhiên nở ra cuồn cuộn thể hiện rõ từng nét cơ rắn chắc, theo đó bắt đầu gõ mạnh đều đều từng búa xuống.
- Keng, …binh, keng,….
Quan sát được một lúc, người của hắn sắp cầm cự không nổi nữa, tên thủ lĩnh mới mở miệng nói.
- Cô nương, đây là ân oán cá nhân của chúng tôi, mong cô nương đừng xen vào.
- Ân oán cá nhân cũng được, cướp bóc cũng được, nhưng các ngươi lấy đông hiếp yếu nào phải bậc trượng phu võ lâm nên làm.
Gặp đám người lui xuống, Lệ Viên vắt kiếm sau lưng đứng trước năm người hiên ngang nói lý.
Đám người Hồ Binh thấy đám người này lui ra liền lấy cơ hội thở dốc, trên người ai cũng xuất hiện vài vết thương cắt qua quần áo để lộ ra máu thịt mơ hồ. Từ lúc cô gái xuất hiện trợ giúp, đám người bọn họ ai cũng vui mừng muốn tỏ lời cảm tạ nhưng phải cầm cự chiến đấu mà chẳng nói được lời nào. Nghe đến hai người đối thoại, bọn họ càng nể trọng thêm vị nữ hiệp vừa ứng cứu này, lại có chút lo âu, nhất là người được gọi là tam đệ, trong mắt hắn càng lúc càng bối rối bất an.
- Cô nương chắc cũng là người của danh gia hay môn phái lớn, mong rằng nên suy nghĩ thận trọng trước khi đưa ra quyết định. Tại hạ là Lâm Thiên Toàn, phái Hình Luyện- Hà Tây, mong cô nương suy xét lại quyết định vừa rồi.
Lâm Thiên Toàn bước lên phía trước, trên tay cầm một thanh trường kiếm, khí thế bỗng nhiên dâng cao, giương cặp mắt âm trầm nhìn về đám người kia.
- Chẳng cần biết ngươi thuộc môn phái nào, ta đây chẳng sợ, nhất là còn trên vùng đất Hiếu Hiển Vương này. Ta đây không phải muốn xen vào ân oán của ngươi, ta chính là muốn chỉnh đốn lại cách thức hành động của ngươi, lại còn là người của võ lâm chính phái.
Lê Viên gặp khí thế đối phương dâng cao, không hề lùi bước cùng khí thế đối phương va chạm, ngang nhiên cao giọng chính khí trả lời.
- Ha ha… Hay cho câu muốn chỉnh đốn lại ta, để tại hạ cho cô nương biết bộ mặt thật sự của đám người cô nương vừa cứu. Đến lúc đó để tại hạ còn được mở mang tầm mắt, xem khuôn mặt bị lừa bởi người mình tin tưởng sẽ như thế nào. Đắc tội, người…lên.
Lâm Thiên Toàn sảng khoái cười to, sau đó cho người bao vây lấy Lệ Viên còn hắn thì hướng đến năm huynh đệ sắp hơi tàn lực kiệt lướt đến.
Hồ Binh thấy hắn bước lại liền đứng ra ngăn phía trước, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì như có một tia gì đó lóe lên. Tiếp đó cơ thể anh liền bất động đứng yên, vài sợi tóc trước người bỗng nhiên rơi xuống, đôi mắt anh ta trợn to rung động.
- Phập,…phụt…A…
Thanh kiếm chắn trước người đột nhiên đứt ra làm hai, một tia máu phún ra từ bờ vai của Hồ Binh, nhanh đến nổi anh chưa nhìn rõ là gì thì đã sắp mất mạng. Cũng may vết thương không trúng chỗ hiểm, nhưng anh không thể quên được cái cảm giác sợ hãi tột cùng vừa rồi.
- Đại ca, huynh có sao không?
Lão tam phản ứng nhanh nhất, cậu chạy đến đỡ lấy Hồ Binh đang ngã xuống, vừa la vừa cầm máu lại.
- Hắn rất mạnh,…Các đệ …Mau chạy đi…
Hồ Binh hơi thở rối loạn, mặc cho sự sợ hãi chiếm ngự anh vẫn cố lên tiếng bảo đám người chạy đi.
Nhìn thấy đại ca như thế, Lão tam ánh mắt ươn ướt, lòng trở nên kiên định pha vào sự quyết liệt hơn. Cậu đứng dậy nhìn kẻ địch đang đến, cậu biết lần này có trốn cũng không tránh được nữa.
Lâm Thiên Toàn gặp ánh mắt quyết liệt của lão tam, trong con mắt thù hận của hắn càng dày đặc, chân vẫn bước nhịp nhàng về phía trước. Thêm vào là tay phải cầm kiếm bất chợt vung lên lần nữa, một luồng khí bắn ra như một tia sáng mỏng nhanh chóng cắt tiến về phía trước.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dragon Child
Nhân Kiếm Tình Hiệp
Huyễn Mộng Thần Quân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Chương 1: Thiếu niên kéo lò rèn
Giai binh tìm quân tử, duy tiểu nhân không rèn.
Đoạn 3
Lão tam hai mắt chuyển thành màu đỏ huyết, khí thế biến đổi trở nên mãnh liệt, nào còn là kẻ nhu nhược như trước.
- Ngục Luyện Thức- Cuồng Nhãn.
Gầm lên một tiếng có phần thô bạo, có phần ai oán, trên gương mặt kiên định hiện lên nét bi thương. Những luồng khí từ xung quanh kéo đến, như vòi rồng cuộn tròn tụ họp xoáy quanh người lão tam. Tay phải cậu thu về phía sau, toàn bộ khí thể theo đó cuồn cuộn bị hút vào, cậu dẫm mạnh chân trái lên trước hiện thế sơn trụ, rống lên một tiếng đồng thời tay phải đấm ra.
- Chấn Thiên Quyền.
- Ầm…
Hai luồng khí một sắc mảnh một trầm trọng va chạm vào nhau lập tức tạo ra âm thanh nổ lớn, sóng xung kích bạo tạc cùng với đá bụi văng ra mịt mù bốn phía, ngay vùng trung tâm vụ nổ tạo thành một cái hố to.
- Đúng, đúng,… Ha ha ha… Cuối cùng cũng tìm được người. – Lâm Thiên Toàn nhìn chuyển biến, trong lòng như sục sôi lên khát vọng bấy lâu nay, cười lên thỏa chí.
Nghe được câu nói đó cả người lão tam rung động nhiều hơn, sát ý tăng lên đến mức tột cùng. Chiêu thức của Lâm Thiên Toàn chủ tâm về tốc độ nên sức mạnh không lớn, chỉ cần đến được gần hắn thì xem như lấy được lợi thế về tay. Cậu muốn chủ động giành lấy chiến cuộc.
Đôi mắt của Lão tam vẫn giữ nguyên sắc đỏ, xung quanh thân nhanh chóng được khí bổ sung quấn quanh thân mình. Cậu đạp mạnh mũi chân tiến lên phía trước, bước chân sải ngắn mà cực nhanh, lao vào đám khí bụi chưa tan hết theo đường gấp khúc đến vị trí của Lâm Thiên Toàn đứng vừa rồi.
Bên này Lâm Thiên Toàn không hề nao núng, hắn nhắm mắt cảm ứng dòng khí khác thường lưu chuyển, lập tức biết được tính toán của lão tam. Hắn đợi khi cậu ta vừa hiện ra bên trong đám khí bụi liền trảm ra một kiếm mang theo kiếm khí sắc mỏng với tốc độ cực nhanh.
Lão tam phản ứng ngay tức khắc, cậu nghiên người xoay mình né qua đường kiếm, chân vừa chạm đất liền đạp mạnh phóng người ra tới trước, đồng thời dồn khí vào quyền đấm mạnh tới trước.
Lâm Thiên Toàn dường như hiểu được đôi chút về võ công của lão tam, hắn biết cân lượng trong đó, không đối địch trực tiếp mà đạp lui về phía sau, di chuyển nhẹ nhàng như cơn gió lướt đi, đồng thời điều khiển từng làn khí hình thành phong bích cản phía trước.
Trên đồi, Lâm Khang vừa rèn xong thanh kiếm, ngó qua thì thấy cuộc chiến bước vào cao trào. Chàng lại bị nhịp điệu mãnh liệt cuồn cuộn đó hấp dẫn.
Chân khí dồn nén không thể giữ lâu, lão tam đấm mạnh xuất quyền khí về phía Lâm Thiên Toàn đang di chuyển.
Lâm Thiên Toàn nhẹ nhàng dựa vừa thân pháp tránh né, tiếp theo hắn lợi dụng sơ hở đó chuyển thủ thành công, liên tục xuất ra kiếm khí sắc bén về phía Lão tam.
- Ngục Luyện Thức- Huyết Trảo
Lão tam lui về lách người một cách quỷ dị lẫn vào đám bụi đất bốc lên, bụi trắng mịt mờ hiện ra hai đường sáng màu đỏ trông cực kì yêu dị. Như ma âm kêu lên tiếng than đoạt hồn, máu chảy ra từ lỗ chân lông biến hai bàn tay thành huyết thủ, liền ngay sau đó năm móng sắt dài nhọn mọc ra. Không khí xung quanh nó như bị đông lại, tràn đầy ý niệm sát phạt. Mỗi lần dùng chiêu thức mạnh hơn, ý thức của lão tam lại thêm mơ hồ, hiện tại người ngoài cũng nhìn thấy được, trong mắt cậu ta chỉ có ý niệm giết chết Lâm Thiên Toàn.
Cách di chuyển yêu dị của lão tam khó lòng nắm bắt, đôi huyết thủ như tan biến mất đi. Cảm nhận nguy hiểm đến gần, nhất là mùi máu đó như kích thích nỗi sợ hãi trong lòng, ánh mắt Lâm Thiên Toàn nghiêm túc cười gằn. Lão tam tiến đến gần, sát khí như ùa vào mặt, chỉ thấy Lâm Thiên Toàn chẳng nao núng mà cầm kiếm để ngang trước người, lưỡi kiếm hướng thiên hướng địa. Cách nhau chưa đến ba thước, huyết trảo của lão tam chợt hiện ra rồi lại biến mất, về Lâm Thiên Toàn, chỉ thấy hắn nhắm chặt mắt lại, hô lên một câu nho nhỏ.
- Toàn Quang Chiếu.
Lâm Khang bên ngoài quan sát như nhìn được ra ý đồ của Lâm Thiên Toàn, mắt chàng bất chợt nheo lại.
Từ lưỡi kiếm của Lâm Thiên Toàn phát ra một ánh sáng cực mạnh, lóa đến cả vị trí Lâm Khang quan chiến và nơi Lệ Viên giao đấu. Ánh sáng chợt lóe rồi biến mất, ngay sau đó chỉ thấy lão tam khụy xuống trước người Lâm Thiên Toàn, đôi bàn tay đẫm máu che lại hai nơi, một chỗ là mắt, chỗ kia là ở bụng. Máu tươi chảy ra thành dòng.
- Ha ha ha… Ngươi tưởng rằng giao chiến với Dương gia các ngươi mà ta không có chuẩn bị gì sao. Rèn luyện chiêu thức này hai năm trời cũng chỉ chờ đợi cơ hội này, nỗi dằn vặt suốt bao năm trời rốt cuộc cũng giải thoát được rồi. Ha ha…
Dương Thiên Toàn ngửa cổ lên trời cười to, không thấy gì đắc chí mà chỉ có một sự ai oán sâu đậm.
- Ba trăm năm mươi ba người, ngay cả già trẻ lớn bé toàn gia, Dương gia các ngươi một người cũng không tha. Ngươi nói là ta ỷ đông hiếp yếu hay Dương gia các ngươi tàn ác đến mức không còn nhân tính. Trên đời này cái nào là thiện, cái nào là ác?
- Tam đệ, tam đệ,…
Đám người ngẩn ra một lúc lâu, phản ứng đầu tiên vẫn là Hô Binh. Mặc cho vết thương hay nguy hiểm, anh chạy đến bên người lão tam kiểm tra. Những người kia cũng mặc tất cả chạy lại.
Nhìn thấy đám người tạp hôi đến gần, ánh mắt Lâm Thiên Toàn thay đổi, chuyển từ bi oán thanh thản trở thành sắt bén. Có điều còn chưa kịp ra tay thì Lệ Viên phi thân xuống đứng che chắn lại đám người Hồ Binh, kình khí tỏa ra khiến Lâm Thiên Toàn lùi về sau vài bước.
Lão tam từ từ lấy lại ý thức, có vẻ vết thương chưa đủ chí mạng, tuy vậy sắc mặt trở nên rất nhợt nhạt, khí tức đa phần đứt đoạn, hỗn loạn vô cùng.
Ngay khi bắt đầu cuộc chiến cậu muốn giết Lâm Thiên Toàn để bảo toàn bí mật, vì đó mà bị sát ý xâm lấn. Lúc này dù đã bại trận, bí mật cũng đã hiện ra, vậy mà trong lòng cậu chợt thanh thản rất nhiều.
- Khục, khục,… - Lão Tam ho khan vài tiếng, động đến tạng phủ, miệng ứa ra dòng máu. Cậu mặc kệ vết thương, nhìn qua Lâm Thiên Toàn có ý kể rõ ngọn nguồn. - Từ khi gia tộc bị kẻ thù tiêu diệt, ta đã chạy trốn gần năm năm, ta hiểu cảm giác đó của ngươi. Ha ha,…ta đã từng muốn được như ngươi, bất chấp thủ đoạn tìm về từng kẻ thù mà tàn sát hả mối hận trong lòng.
Nói đến đây, Dương Thu nhìn lại Hồ Binh và ba người huynh đệ, nét mặt thù hận khi nhắc đến toàn gia bị giết liền biến mất thay vào đó là chút thâm tình.
- Khục, khục,..
Nội thương bộc phát, cậu ho khan một tiếng rồi tiếp tục nói.
- Nhưng kể từ gặp đại ca, huynh ấy dạy ta thế nào là hiệp nghĩa giang hồ, thế nào là tính nhiệm bằng hữu. Ân ân oán oán ta đã chán lắm rồi, gặp lại ngươi có lẽ là số trời bắt ta trả nghiệp, chỉ xin ngươi buông tha cho mấy người họ.
Lệ Viên như biết được một phần ngọn nguồn, nàng quay đầu nhìn lại lão tam dò hỏi.
- Không lẽ ngươi là tàn dư còn lại của Dương gia, gia tộc khét tiếng tàn bạo ở Yên Tri Châu, một đêm tàn sát ba thế lực khác trong vùng.
- Ha ha,… Còn lầm được sao, trên đời này biết Ngục Luyện Thức và có được Huyết Sát nhãn chỉ có mỗi Dương gia đó mà thôi. So với bọn hắn, việc ta làm chẳng đáng một đầu ngón tay.
Lâm Thiên Toàn thấy nét mặt chuyển biến của Lệ Viên liền khoái chí cười, đôi mắt sâu đậm hận thù.
Lâm Khang không biết đi lại từ lúc nào, đứng sau lưng đám người Hồ Binh, chàng nhìn trạng thái của lão tam rồi lên tiếng.
- Ở đất Thần Châu(Thần Châu thổ) có tam đại chân nhân, mỗi người đều mang trong mình một chân đạo. Một người trong đó trong một dịp ngồi thuyền dạo ra giữa hồ Kính Thủy đúng độ đêm trăng tròn, ông cảm ứng được tiết đạo(Thời của đạo.) mà ngồi lĩnh ngộ. Hôm đó mọi người ở Thần Châu bất ngờ nhìn thấy một hiện tượng lạ, mặt trăng biến thành màu đỏ hồng đẹp đẽ đến yêu dị, truy hỏi nguyên nhân mới biết là dị tượng hiện ra của người ngộ được chân kinh, ông đặt tên là Hồng Kính Thiên Thư, người đời xưng tụng là Hồng Kính Chân Nhân. Còn có một tương truyền khác, những ai luyện không thành thiên thư sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, hình thành một đôi huyết nhãn. Hồng Kính Chân Nhân cả đời chỉ nhận ba đồ đệ, duy chỉ có một người được truyền cho thiên thư. Gia tộc ngươi có lẽ là một trong hai người còn lại, vì muốn có được thiên thư mà học lén, kết quả dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Chỉ là không ngờ nó còn truyền thừa cho thế hệ sau.
Đám người lắng nghe đến mức nhập thần, quên mất bọn họ đang trong vòng chiến cận kề sinh tử.
- Làm sao huynh biết được chuyện đó? – Lệ Viên ánh mắt nghi vấn hỏi lại Lâm Khang. Chàng biết lỡ lời đành cười vu vơ, lúng túng trả lời.
- Ha ha, tình cờ ở quê nhà có truyền tụng câu chuyện đó, gặp phải trường hợp này nên mạo muội đoán mò.
Lâm Khang đột nhiên quay sang Lâm Thiên Toàn hỏi.
- Ngươi có thể bỏ qua cho họ một mạng được không? Cũng coi như nể mặt Hồng Kính Chân Nhân mà hóa giải ân oán này đi, Dương gia có thể không đúng nhưng cũng không thể tuyệt hậu.
- Ngươi nghĩ ta tin vào những lời bịa đặt đó? Bây giờ dù ông ta có xuất hiện trước mặt đi nữa cũng đừng hòng với một câu nói liền xí xóa mọi chuyện. – Lâm Thiên Toàn rằn giọng, âm trầm nhìn qua tên không biết từ đâu xuất hiện nhiều chuyện xen vào.
- Ngươi tự nhủ lại lòng mình xem, khi ngươi trả thù có giết người vô tội không? Ngươi nói bọn họ vì sao phải chết, họ có đáng chết sao, thân quyến của họ cam tâm nhìn họ chết sao? Trả được thù thì thế nào, sao ngươi không nghĩ đến đời con cháu sẽ phải gặp lại hoàn cảnh giống như hắn.
Lâm Khang không có sắc thái gì là sợ hãi, chàng vẫn bình tĩnh đối lại mà khuyên bảo.
- Hối hận? Lầm lạc? Xưa nay chính nghĩa chẳng phải luôn hướng về kẻ mạnh hay sao. Nếu không có người thảm sát Dương gia thì có ai dám lên án tội ác của họ, có ai giống ta dám truy sát bọn họ gần ngàn dặm đường.
Tới đây Lâm Thiên Toàn chẳng cân nhắc lấy một lời của người khác, hắn dùng lý lẽ của mình áp đặt chính mình.
- Xem ra ta không thể dùng lời nói để độ hóa ngươi được nữa rồi.
Nghe hắn nói vậy, Lâm Khang lắc đầu tỏ vẻ hối tiếc, chàng quay sang nhìn năm huynh đệ, lấy thanh kiếm để kế bên mà chàng vừa rèn xong đi đến gần Hồ Binh. Thanh kiếm bản to dầy, lưỡi kiếm cũng không quá sắc bén, nhất là ở đuôi kiếm phình to ra làm mũi kiếm trở nên bằng hơn, nhìn bề ngoài thì không hề là một thanh lợi khí, không thể chém cũng chẳng thể đâm.
- Huynh đệ, cầm lấy rồi dùng nó mà bảo vệ người anh em của huynh. Tên của nó là Vĩnh Thanh Minh Tâm, kiếm cũng như tên, nó sẽ giúp ngươi hoàn thành được kết tâm giữ vững tín niệm. Đừng nhìn hình dáng mà khinh thường nó, nó có thể giúp huynh phát huy tối đa võ học của mình, nếu dùng tốt có thể khai phá tiềm năng ít nhiều của người sử dụng.
Vừa nghe Lâm Khang nói, ai cũng cho rằng đó là lời nói khoác hay khuếch đại một cách quá đáng, nhưng khi nhìn vào ánh mắt chân thành của chàng và khuôn mặt tự tin, Hồ Binh không tự chủ muốn tin tưởng vào. Anh nhận lấy thanh kiếm rồi đáp tạ.
- Đa tạ tiểu huynh đệ, đúng là một thanh kiếm tốt, ta hứa sẽ trân trọng và sử dụng thật tốt.
Vừa cầm lên thanh kiếm Hồ Binh liền có cảm giác đặc biệt, nó như gắn liền một thể với bản thân. Lạ hơn nữa, vừa cầm vào là cảm giác toàn thân ngứa ngáy như bị đâm chích. Khiến cho người ta cảm giác đang có người sửa lưng, tuy ít nhiều cảm giác không thoải mái nhưng lại ngộ ra được điều đúng đắn.
Còn một điều mà Hồ Binh chưa biết, thanh kiếm mà Lâm Khang rèn chỉ nhờ vào quan sát anh ta, nó không đơn giản là phù hợp và phát huy hết chiêu thức mà nó còn được rèn nhờ vào tính cách và thói quen của anh. Đây có thể nói là bí mật ẩn chứa bên trong của thanh kiếm Vĩnh Thanh Minh Tâm này, không một ai có thể sử dụng nó tốt hơn Hồ Binh, bởi vì nó là một thanh “Nhân Kiếm”, kiếm vì người mà được rèn nên. Tuy gọi là “Nhân Kiếm” nhưng thật ra chỉ là một thanh kiếm chưa hoàn chỉnh.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dragon Child