Truyện kể về một thằng con trai có chút ngốc nghếch tham gia chơi một game giả lập nD. Một thằng ngốc tập chơi game vốn chẳng có gì đáng nói, nhưng kinh khủng thay khi hắn lập ra một tổ đội gồm những người tính cách quái gở, lập dị.
Giơ cao phương châm: "Sống là để thoải mái, chơi game là để tìm vui", tổ đội của họ bước đi trên con đường chinh phục đỉnh cao.
(2) (3): Tác giả hai bộ truyện “Thế giới Hoàn mỹ” và “Chiến thần bất bại” đang viết.
(4) Đanh: Lạnh lùng, không cảm xúc <= Chương này lấy nghĩa này.
______________________________________
“Cạch… Cạch… Cạch…”
Trong một căn phòng nhỏ, hắn đang ngồi chăm chú gõ chữ. Thỉnh thoảng từng cơn gió lạnh lùa qua khe cửa, tiến sâu vào trong căn phòng làm cho độ ấm của căn phòng đột ngột hạ xuống theo cấp số nhân.
- Oh shit! Thế quái nào lạnh vãi ra thế này?
Hắn lẩm bẩm và tiếp tục công việc của mình.
Lúc trước hắn là một người đầy nhiệt huyết là năng động. Thời sinh viên hắn cũng từng đi làm thêm kiếm sống, nhưng chỉ từ khi hắn chính thức đi làm việc, hắn mới rõ cái mặt trái của cuộc sống. “Than ôi, buồn chán đến nản” – Đó là câu nói hắn hay dùng để mô tả cái cuộc sống đầy bận rộn này.
Kể ra thì công việc của hắn cũng bình thường và xoàng xĩnh, hắn là một C.E.O tầm trung của một công ty nhỏ, công việc chủ yếu là đôn đốc(1) mấy cái đứa cấp dưới, thỉnh thoảng hắn lại vạch kế hoạch và hoàn thiện các chiến thuật kinh doanh mà lão sếp yêu cầu. Hắn lại lười đến kinh ngạc, chỉ trước khi hết hạn ba ngày phải nộp báo cáo, hắn lại thức liền 3 ngày, làm một hơi xong hết rồi… cười toe toét và nghỉ ngơi.
Vậy nên, hắn có rất nhiều thời gian rảnh. Và trong những lúc rảnh rỗi ấy, hắn đọc truyện và chơi game. Đôi lúc sếp hắn bắt gặp hắn đang chơi game giữa giờ làm việc, lão ấy cáu gắt và chửi mắng, nhưng cũng chỉ dừng lại ở nhắc nhở mà chẳng có phạt gì. Vì sao ư? Bởi vì hắn luôn hoàn thành tốt công việc của mình, bởi vì hắn vốn đã nổi tiếng lập dị như thế.
“Cạch… Cạch… Cạch!”
Cuối cùng hắn cũng hoàn thành công việc của ngày hôm nay, hắn khoái chí dẹp công việc qua một bên và bắt đầu lướt web. Và chỉ một lát sau, hắn lại giống như mọi ngày.
- Mẹ nó, tin tức thì chẳng có gì mới. Đám nhà báo chỉ giỏi đưa tin câu view. Chán thật. Thôi kệ, chạy sang đọc truyện.
Và cũng chỉ khoảng một tiếng sau, hắn lại nhận lấy bi kịch. Hắn thê lương gào thét:
- Chỉ có mấy cái màn với một nội dung mà thằng tác giả nào cũng đem xào đi xào lại. Đọc truyện mới mà nản. Tác giả thời nay hết ý tưởng rồi à? Cứ đua nhau lấy những ý tưởng từ những bộ truyện hot mà xài. Cái định mệnh. Thôi dẹp, quay lại truyện cũ.
Và chưa đầy mười phút, tiếng kêu gào lại vang lên:
- Thế là thế nào? Lão Thần Đông(2) mấy ngày hôm nay bị sao thế? Còn lão Phương Tưởng(3) nữa, mấy ngày mà chả thấy chương mới? Lão già ấy táo bón à? Chán bỏ xừ thế này. Đệch, thôi qua tìm game chơi.
“Cạch… Cạch… Cạch…”
Tiếng gõ phím lại vang lên. Vn-zoom không có gì, gamek cũng biệt tích, gamevn toàn game lậu… Hắn lướt qua một loạt trang web quen thuộc rồi thất vọng ê chề ôm đầu ngẩn ngơ.
Bỗng dưng, một quảng cáo lấy tốc độ kinh khủng lan tràn trên mạng internet. Hơn bảy cái trang web hắn đang xem cũng xuất hiện nhưng hắn hoàn toàn chưa hay biết.
Có tí bực mình, hắn đứng dậy, đi ra phía cửa sổ, và lấy điện thoại gọi số quen thuộc:
“Hừm, chẳng có gì làm. Chắc mình phải lên diễn đàn chém gió giết thời gian thôi.” – Hắn nghĩ thầm.
Đút cái điện thoại vào túi, hắn lại tiến tới ba lô, lấy ra cái ipad quen thuộc. Hắn lại bắt đầu chơi pokemon, tất nhiên không phải là loại pokemon chọn 2 hình giống nhau, mà là loại FireRed hắn ưa thích.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Bỗng nhiên, một người thanh niên đi tới trước mặt hắn và đặt ly cà phê sữa xuống.
- Trưởng phòng, cà phê của huynh này.
- Ồ, cảm ơn. Mà chú mày tiến bộ rồi đấy. Đã biết cách xưng huynh gọi đệ rồi. Yên tâm, tháng này chắc chắn huynh sẽ không để đệ bị trừ lương đâu.
Hắn mỉm cười đáp lại.
- Xì… Thôi đi ông tướng, suốt ngày cứ truyện với game, phải đi ra ngoài nhiều thì mới nhanh có vợ chứ? Suốt ngày như thế có mà ế.
Giọng một người phụ nữ vang lên, hắn ngẩng đầu nhìn lại, rồi cười nói:
- À, chị Lan đấy hả. Sao giờ này rảnh rỗi sang đây?
- Còn gì nữa, biết cậu thích chơi game nên tôi mang sang tin tức mới đây.
Ánh mắt của hắn sáng lên như những vì sao, hắn nhanh nhảu:
- Sao sao? Game gì mới? Khi nào nó ra?
- Thế cậu chưa đọc tin tức hôm nay à?
- Èo, lúc sáng em vừa mới đọc, sau đó thì chị biết rồi đấy.
- Khì… Cậu thật là, mau đọc tin tức mới đi.
…
“Nhà phát hành Vi-na-sữa-trâu xin trân trọng thông báo: Chúng tôi vừa phát triển thành công tựa game Huyền Thoại với giả lập đa chiều giống hiện thực đến 98%. Được sự cho phép từ chính phủ và các ban ngành liên quan, nhà phát hành chúng tôi sẽ mở cửa cho phép quý vị vào chơi game bắt đầu từ 9 giờ sáng mai.
Mỗi người chơi khi tham gia vào game sẽ được tặng một viên trứng thú thần kỳ - người bạn sẽ đồng hành trong suốt hành trình của các bạn.
Lưu ý: Để có thể chơi game, quý vị có thể mua mắt kính nD với giá 7 triệu rưỡi tại các siêu thị và các cửa hàng liên quan.”
- Ồ? Nhà phát hành Vi-na-sữa-trâu? Chưa nghe bao giờ, mà cái công ty đó không lo kinh doanh sữa trâu đi, còn lếch xác vào nghiên cứu game cơ đấy? Hừm, nghe có vẻ là một dạng huấn luyện thú giống pokemon FireRed đây. Thú vị, thú vị.
…
- Sư huynh, bán cho đệ một cái mắt kính nD.
- Ha ha, lão đệ. Lâu quá không gặp.
Người bán hàng vui mừng chào mời.
- Mắt kính nD giá 8 triệu nhé. Huynh biết đệ sẽ đến nên chuẩn bị sẵn cho đệ rồi.
Hắn ngạc nhiên hỏi lại:
- Này, không phải giá 7 triệu rưỡi hả?
Người bán hàng vẫn mỉm cười giới thiệu:
- Khà khà… Đệ phải biết có rất nhiều người lùng mua, nó lại là hàng hiếm, giá cao tí là chuyện thường mà.
Hắn có chút khó khăn nói:
- Được rồi, nhưng mà bây giờ đệ không có mang theo nhiều tiền đến thế. Thôi thì huynh cứ đưa cho đệ trước đi. Ngày mai đệ ghé qua trả tiền.
- Hừ, chúng ta giao tình bao nhiêu năm nay, tí tiền đó ta còn không để trong lòng.
Nghe thế, hắn cướp lấy thời cơ hỏi:
- A ha, thế thì huynh tặng đệ cái này nhé?
Mặt người bán hàng lúc trắng lúc đỏ. Nhưng chưa đầy 3 giây sau, người bán hàng đáp:
- Cái này không tặng được rồi. Tháng này vợ huynh sắp đẻ. Huynh hẹn đệ món khác vậy.
- Ha ha ha… Vợ huynh có bầu khi nào mà đến giờ đệ không biết gì? Lần sau huynh nhớ lấy cái lý do tốt hơn nhé.
Người bán hàng trừng hắn một cái, rồi loay hoay lấy mắt kính nD ra đưa cho hắn.
- Của chú mày đây. Cút đi cho khuất mắt anh nhé.
- Khà khà, được rồi, đàn em cút ngay đây. Đại ca cứ yên tâm, vợ đại ca sắp đẻ, đại ca lại cần tiền gấp nên chiều nay đàn em chuyển khoản cho đại ca ngay ấy mà.
- Cút. Cút bao xa thì cút.
…
Hắn nhảy lên giường, đọc kĩ hướng dẫn sử dụng rồi đeo mắt kính.
Khi hắn vừa mang mắt kinh nD vào mắt, một đạo lục quang đem cả người hắn bao trùm, hắn chỉ nghe một âm thanh điện tử lạnh lùng vang lên:
- Đang quét… Quét hoàn thành. Thân phận phù hợp. Đầy đủ tư cách. Lập tức tiến vào thế giới Huyền Thoại.
Vừa dứt lời, cảnh sắc trước mắt hắn bỗng dưng thay đổi. Hắn xuất hiện trong một tòa cung điện phong cách Tây Âu thế kỉ XV.
- Xin chào người chơi ID145645246786 tham gia vào game Huyền Thoại. Hiện tại server vẫn chưa hoạt động, người chơi chỉ có thể tạo nhân vật. Nhân vật được tạo dựa theo thể hình, giới tính hiện tại của người chơi. Người chơi chỉ được phép tạo một nhân vật duy nhất và không thể thay đổi.
Một cái âm thanh trong trẻo truyền tới, thanh âm phi thường dễ nghe và êm tai.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên. Trước mặt hắn là một nữ thiên sứ xinh đẹp tuyệt trần. Hắn có chút ăn không tiêu.
- Xin mời thành lập nhân vật.
Nữ thiên sứ nhắc nhở.
Hắn sực tỉnh. “Quả thật mà yêu tinh. Thật thì thật chút thôi, thật quá như thế này.” – Hắn mắng thầm. Và hắn xác nhận:
- Thành lập nhân vật.
- Xin cho biết tên nhân vật?
Hắn ngẫm nghĩ một chút và lấy tên nhân vật chính của bộ truyện Pokemon.
- Red.
- Thật xin lỗi, tên Red đã có người sử dụng.
- Yellow.
Hắn vẫn tiếp tục tên dùng tên của một nhân vật chính trong bộ truyện ấy.
- Thật xin lỗi, tên Yellow đã có người sử dụng.
- Green?
- Thật xin lỗi, tên Green đã có người sử dụng.
Vẫn âm thanh trong trẻo êm tai, nhưng giờ này hắn hơi thất vọng.
Được rồi, thực ra là hắn rất tệ trong mấy cái vụ đặt tên nhân vật này. Hắn lại tiếp tục:
- RED85.
- Thật xin lỗi, tên RED85 đã có người sử dụng.
- GREEN101085?
- Thật xin lỗi, tên GREEN101085 đã có người sử dụng.
- Oh shit!
- Thật xin lỗi, tên nhân vật không được sử dụng những từ ngữ thô tục.
Tên gì? Tên gì nhỉ? Hắn tự hỏi. Hay là dùng tên riêng của chính mình? Không, hệ lụy quá nhiều.
Lấy tên lão sếp? Không, lão ấy mà biết thì toi cơm.
Hay lấy tên người yêu cũ? Kiểu như tên hắn love tên nàng? Ôi không, hắn không thể đặt tên kiểu não thiếu i-ốt như thế này được.
- Xin cho biết tên nhân vật?
Nữ thiên sứ lại nhắc nhở.
- Đừng cắt ngang.
- Tên nhân vật đã được tạo thành công. Người chơi ID145645246786 kể từ giờ phút này sẽ có tên “Đừng Cắt Ngang”. Xin mời chọn trang phục theo các loại có sẵn dưới đây.
- Không không, không phải, ý mình là bạn đừng cắt ngang suy nghĩ của mình.
Hắn giật mình biện hộ. Đáng thương thay, nữ thiên sứ hoàn toàn thờ ơ trước lời nói của hắn.
- Xin mời chọn trang phục theo các loại có sẵn dưới đây.
Nữ thiên sứ tiếp tục nhắc nhở.
Chìm sâu trong tâm trạng tồi tệ, những thao tác chỉnh sửa phía sau, khi nữ thiên sứ gợi ý, hắn không do dự mà lập tức chấp nhận.
“Cái tên còn chẳng ra làm sao thì những cái bề ngoài cần gì quan tâm” – Hắn nghiến răng nguyền rủa cái nhà phát hành game này.
p/s: Truyện YY vừa phải, chưa định viết sắc. Đến chương 36 vẫn chưa có miếng sắc nào cả!
Những chương đầu >1000 chữ, từ chương 15 >2000 chữ một chương.
(*) Mới vào, chưa có “cây máu” hay “cây mana” gì đâu.
___________________________________________
Hắn đến công ty như mọi ngày, vẫn trên con đường quen thuộc, vẫn với cái ba lô thời sinh viên ngày nào, và vẫn mới cái xe máy cũ kĩ mà hắn kiên quyết không chịu đổi. Không phải vì hắn không có tiền, mà vì cái quan niệm cổ hũ: “Đã xài thì xài đến hư rồi bỏ tiền mua cái mới nhất”, đó có thể là lí do hắn vẫn chưa có người yêu mới.
Hớt hơ hớt hải đỗ xe rồi chạy vào thang máy, sau đó phóng thẳng vào phòng làm việc, hắn thở phào nhẹ nhõm:
- May thật, vẫn còn kịp giờ.
Hôm nay là thứ ba, so với mọi ngày trong tuần, ngày hôm nay nhiều người đổ vào thành phố lúc sáng sớm. Hắn đã đi sớm 15 phút, lại còn chọn con đường vắng người nhất, nhưng hắn gặp vận đen. Không như mọi hôm, những con đường thường ngày vốn vắng người, hôm nay lại kẹt xe.
Vốn dĩ khi hắn vừa tới đầu con đường ấy, nhìn thấy cảnh kẹt xe trước mặt, hắn muốn quay đầu lại rẽ đi đường khác. Nhưng giấc mộng ấy lập tức vỡ tan, dòng xe nhộn nhịp nối đuôi nhau tràn vào khiến hắn bị vây ở giữa, hắn hoàn toàn không thể thoát ra mà chỉ có thể tiếp tục đi tới.
Hắn chỉ có thể âm thầm mắng chửi cái bọn xây dựng dự án, cắn răng nguyền rủa cái lũ quy hoạch đô thị. Thật là tà môn, nay đã là năm 2873 mà cái bọn khốn ấy vẫn ăn hại như ngày nào.
- Sếp, hôm nay sếp định ăn món gì để em gọi luôn.
Thấy hắn vào, một chàng trai cao ráo trong phòng lên tiếng gọi.
Không hổ với cái vị trí hiện tại, dù bực bội, hắn vẫn quay lại, bày ra một bộ mặt thân thiện và mỉm cười:
- Cảm ơn em. Hôm nay anh có mang theo bữa trưa rồi.
Chàng trai cười đáp:
- Thế ạ. Sếp thật chu đáo và cẩn thận.
- Hì hì… Không có gì. Chúc cậu một ngày tốt lành. Anh phải vào phòng đây. Chào cậu.
- Vâng, chào anh.
Bước nhanh vào phòng, hắn bật công tắc điện, mở điều hòa và máy vi tính.
Xong xuôi, hắn cẩn thận xem xét lại những việc phải làm hôm nay. Rồi hắn lấy tốc độ không tưởng bắt đầu làm việc.
“Cạch… Cạch… Cạch…”
Hắn vừa gõ chữ vừa lẩm bẩm:
- Lập xong cái kế hoạch tháng tới là ngon rồi. Nhanh nào, nhanh nào.
Cũng như bao người, hắn vô cùng háo hức mong chờ đến 9 giờ.
…
Cuối cùng, 9 giờ cũng đến.
Hắn lập tức mang lên kính mắt nD.
“Xoẹt…”
Khung cảnh lập tức thay đổi, hắn lại đến cung điện cũ.
Vị nữ thiên sứ đã đợi sẵn từ trước, nàng mỉm cười:
- Chào mừng người chơi “Đừng Cắt Ngang” đã đến với thế giới Huyền Thoại. Server đã mở và hoạt động bình thường. Xin mời lựa chọn: Tiếp tục tiến vào hoặc Lui ra?
Nghe vậy, hắn đáp:
- Tiếp tục tiến vào.
“Đang chuyển cảnh… Vui lòng đợi…” – Âm thanh điện tử vang lên.
“Chuyển cảnh hoàn thành! Bắt đầu tiến vào! Chúc quý vị chơi game vui vẻ.”
“Xoẹt…”
Rất nhanh, hắn xuất hiện trên một quảng đường đông người. Hắn bình tĩnh quan sát xung quanh.
- Thật rực rỡ, thật đẹp đẽ, quá thần kỳ! Còn đẹp hơn hiện thực rất nhiều!
Nhìn khung cảnh như thơ như mộng, hắn không khỏi cảm khái.
Ngay lúc này, một tiểu tinh linh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Nàng dịu dàng nói:
- Chào người chơi “Đừng Cắt Ngang”, xin tự giới thiệu, mình là người sẽ hướng dẫn bạn hai bước cơ bản chơi game.
Hắn mỉm cười:
- Chào bạn, bạn cứ tiếp tục, không cần dừng lại.
- Vâng. Điều thứ nhất, khi vừa mới bắt đầu chơi game, bạn vui lòng đến gặp Thần Long Maria Ozawa để chọn chức nghiệp thích hợp, sau đó phải đến phòng rèn luyện để làm quen với các kỹ năng. Điều thứ hai, khi bạn cần bản đồ, hướng dẫn, khi bạn muốn xem nhiệm vụ đang làm và các nhiệm vụ có thể nhận,… kể cả khi bạn cần thêm thông tin, bạn có thể tự nhẩm trong đầu, hệ thống sẽ đưa ra một bảng thông tin trước mặt để bạn tra xét. Bạn có điều gì thắc mắc không?
Sau một lúc vòng vo tìm hiểu, cuối cùng hắn cũng đến nơi cần tìm.
- Thật đông người.
Hắn nhận xét. Sau đó hắn đánh giá căn nhà.
Nói ra thì thật khó tin, mang danh là Thần Long mà lại sống trong một ngôi nhà tàn tạ, xơ xác. Chỉ nhìn thôi cũng đủ biết mỗi khi trời mưa, cái lão Thần Long phải lấy xô hứng nước mưa rồi.
Sau khi đánh giá, hắn thản nhiên mở cửa bước vào.
“Lần đầu chuyển cảnh… Vui lòng chờ… Đang chuyển cảnh… Xin đợi… Chuyển cảnh hoàn thành!” – Âm thanh điện tử lại vang lên.
Vừa mới xuất hiện trong căn nhà, hắn đã nghe một giọng nam vọng lại.
- Naru fufufu… Lại có nhân loại đến tìm ta.
Hắn đang định mở miệng, thì giọng nói kia lại vang lên:
- Không cần nói, ta đã biết ngươi muốn gì.
Lời nói vừa dứt, một người thanh niên chừng hai mươi tuổi bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
“Đây là rồng?” – Đây là điều đầu tiên hắn nghĩ đến.
- Không cần nghĩ loạn. Ta biết ngươi đang tự hỏi ta là rồng hay là nhân loại. Ta rất tốt bụng, vì thế ta chân thành giải đáp khúc mắc này cho ngươi: Ta là nhân loại. Nhưng không phải nhân loại bình thường, ta là một anh hùng.
Nghe lời giới thiệu, hắn nhìn tên này với ánh mắt là lạ đầy nghi ngờ.
- Đệch, ngươi không đọc thông tin trên trang chủ à?
Nghe tên đó hỏi, hắn lắc đầu.
- Thế ngươi có vào diễn đàn xem tin tức không?
Hắn lại lắc đầu.
- Thế khi ngươi mới vào thế giới này, ngươi không hỏi thêm thông tin gì từ con tiểu tinh linh xinh xắn à?
Hắn vẫn lắc đầu.
- Ôi đệch, ngươi thiếu i-ốt à? Trước khi chơi game gì thì cũng phải đọc thông tin về nó chứ? Có ngu đi nữa cũng phải hỏi chứ? Vãi thật, được rồi, địa chỉ nhà của ngươi ở đâu để ta còn gửi vài xe i-ốt tới.
Bị sỉ nhục, hắn giận dữ quát:
- Mẹ nó, mày bị não à. Có mà cả nhà mày thiếu i-ốt ấy. Không đọc tin tức thì sao? Không hỏi thì thế nào? Không phải bây giờ vẫn có thể hỏi thằng ngu đứng trước mặt sao?
- Thằng này láo, số tuổi của tao bằng ông tổ của mày đấy, ăn nói cho cẩn thận. Lão này là Thần Long, là anh hùng chứ không phải loại rơm rác như mày đâu thằng não level 0.
Nghe thế, hắn mắng:
- Muốn đánh cái không?
- Đệch, mày khinh thường anh hùng hay mày cho rằng mày là trùm thế giới này hả thằng não lợn.
- Muốn đánh cái không?
Hắn vẫn hỏi lại.
- Chó má. Đánh thì đánh, ai sợ ai. Bây giờ lập tức đánh liền, làm ngay và luôn.
Nhận được lời nói đó, hắn cười gằn:
- Lập tức ra bên ngoài đời thực đánh nhau. Cho địa chỉ, tao tới.
Chàng thanh niên đối diện dựng ngón giữa lên và nói:
- Fuck you.
Hắn cũng chẳng chịu thua kém, hắn cũng chửi lại:
- Đ… m… nhà mày nhé.
“Người chơi “Đừng Cắt Ngang” vui lòng chú ý. Trong game Huyền Thoại cấm dùng lời lẽ thô tục. Vi phạm lần thứ nhất, người chơi sẽ nhận được nhắc nhở. Vi phạm lần thứ hai, người chơi sẽ nhận được cảnh cáo. Vi phạm lần thứ ba, người chơi sẽ bị cấm vào game trong vòng 3 giờ tiếp theo. Người chơi “Đừng Cắt Ngang” đã vi phạm lần thứ nhất, xin vui lòng lưu ý. Chân thành cảm ơn.”
Nhận được thông báo từ âm thanh điện tử lạnh lùng, hắn hậm hực mắng to:
- Mẹ nó, sao thằng NPC này chửi tục mà không bị phạt.
Tên thanh niên đối diện nghe vậy thì cất tiếng cười to:
- Ha ha ha… Cười chết ta rồi. Thằng não lợn này, ha ha ha… Tao là NPC đấy, quy định chỉ áp dụng cho người chơi thôi não lợn ạ.
Cười xong, tên đó lại tiếp tục mắng:
- Fuck you. Fuck you. Fuck you.
Nhìn cái mặt đắc ý của tên đối diện, hắn bực tức giơ nắm đấm xông tới. Và lập tức, hắn nhận lấy hậu quả.
“Ầm… Ầm… Đùng…”
Trận hành hạ kéo dài hơn 30 phút. Kết quả cuối cùng, hắn bầm tím khắp người, đau nhức mọi nơi(*).
Tên đối diện phủi nhẹ quần áo và cười lạnh:
- Người trẻ tuổi thật nông nỗi a. Muốn đánh thắng ta sao? Không có cửa đâu.
- Đừng dài dòng. Ta muốn biết các chức nghiệp, ta muốn chọn chức nghiệp, ta muốn nhanh chóng bắt đầu chơi game.
Khi hắn nhắc tới chức nghiệp, người thanh niên trước mặt hắn trở nên nghiêm túc hẳn. Đợi hắn nói xong, tên đó nói:
- Chức nghiệp có thể chia làm hai loại là vật lý và phép thuật. Ngươi chọn loại nào?
- Vật lý.
- Tấn công gần hay tấn công xa?
- Tấn công xa.
- Chiến đấu là chính hay phụ trợ là chính?
- Chiến đấu.
- Có hai loại chức nghiệp thỏa mãn yêu cầu của ngươi: Cung thủ và Pháo kích. Xin hãy chọn một.
Hắn suy nghĩ trong giây lát, và hỏi:
- Này tên khốn, giới thiệu sơ lược về hai chức nghiệp Cung thủ và Pháo kích đi.
Tên thanh niên đối diện có chút tức giận, nhưng hắn vẫn trả lời:
- Cung thủ, như tên gọi, đó là chức nghiệp sử dụng cung làm vũ khí, có khả năng tấn công tầm xa. Uy lực, tỉ lệ sinh tồn khá cao, tuy nhiên nếu không sử dụng mũi tên đặc chế mua được ở cửa hàng và tự chế tạo, mà sử dụng những mũi tên sẵn có ở hệ thống thì sẽ hao tổn khí công rất nhiều và uy lực của đòn đánh sẽ giảm mạnh. Pháo kích là chức nghiệp có thể sử dụng mọi loại vũ khí, là chuyên gia máy móc, là người có khả năng điều khiển rô-bốt tham chiến, là người có khả năng đào hầm, đặt mìn. Chức nghiệp pháo kích gắn liền với uy lực cực cao, tỉ lệ sinh tồn thấp. Khí công là gì thì khi vào phòng luyện tập sẽ có người giải đáp cho ngươi.
- Được, vậy ta chọn chức nghiệp Cung thủ.
Tên thanh niên đối diện chỉ đợi có thế.
- Khi đạt các mốc level 20 – 40 – 60, người chơi sẽ nhận được nhiệm vụ chuyển chức. Đây là túi quà tân thủ. Vậy là xong rồi, nhanh cút.
Nghe vậy, hắn thở phào.
Hắn đang định mở cửa bước ra khỏi phòng thì sực nhớ điều gì. Hắn lập tức quay lại trở lại hỏi tên kia:
- Hừ, có phải ngươi mong muốn ta rời khỏi đây càng nhanh càng tốt có phải không? Ha ha… Đừng có mơ. Đợi ta nghĩ lại xem ta còn quên cái gì không.
Tên đối diện không nói gì nhưng có chút khó chịu nhìn hắn.
- Này thằng não lợn kia, mày không lo đi cày level mà đứng đó là cái chó gì vậy? Nhanh chóng cút để tao còn nghỉ ngơi.
Mặc kệ tên đó, hắn vẫn nhíu mày suy tư.
Lại 5 phút trôi qua… 10 phút trôi qua…
Đột nhiên hắn nhảy cẫng lên:
- A ha, nhớ ra rồi.
Chỉ nghe hắn kinh hãi thét to ngay sau đó:
- Mày có phải là Thánh nữ chuyển giới không?
Khuôn mặt của tên đối diện bỗng biến thành màu đen, chỉ nghe tên đó gầm thét:
- Mẹ nó, thằng não này. Mày phí bao nhiêu thời gian suy nghĩ chỉ để hỏi cái câu ngu ngốc đấy à? Bộ mày không biết thế giới này có vô số người cùng tên cùng họ sao thằng não? Tao chỉ là một trong số đó. Mẹ nó, cái thằng não này.
Vừa ra khỏi nhà ở của Thần Long, hắn cất tiếng cười to.
Hành động của hắn lập tức làm mọi người xung quanh chú ý. Họ bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
- Thằng này có vấn đề chắc? Có quái gì mà cười ghê thế?
- Chắc là nó mới nhặt được một món vũ khí cực phẩm.
- Tao thấy không hẳn, có khi nó mới bị bồ đá.
- Sặc, bị bồ đá mà vui thế à? Vậy tao cũng muốn bị bồ đá.
- Khà khà, mày không nghe thấy câu: “Không có người yêu thật bình yên – Chẳng cần mua sắm đỡ tốn tiền – Ra đường khỏi lo phải ăn diện – Nằm nhà ăn ngủ sướng như tiên” của anh Phở sao? Tao nghĩ thằng đó là trường hợp đó đó.
- Hô hô hô… F.A thì có gì vui? F.A làm gì biết mùi sò hả mày?
Hai thằng con trai liếc mắt nhìn nhau đầy ẩn ý rồi cùng nhau cười phá lên.
Bên cạnh hai thằng ấy, một tên khác có chút ngạc nhiên, rồi sau đó ôm đầu trong suy sụp.
- Choáng, thời nay bệnh cười dại cũng bị lây nhiễm à? Không, bệnh dại cười chứ? Không, bệnh cười dại? Không đúng. Aaaaa… Cái nào mới đúng. Khốn nạn thật, ngữ pháp tiếng Việt đúng là như phong ba bão táp mà. Aaaaa…
Phía bên trái, một người trung niên nhìn thấy vậy thì lắc đầu thì thầm:
- Giới trẻ thời nay thật khó hiểu.
Khung cảnh có chút lộn xộn, nhưng “hắn” đã lủi mất từ lâu.
…
Vừa vào phòng, hắn nghe thấy một giọng nữ truyền đến.
- Naru fufufu… Lại có nhân loại đến tìm ta.
Hắn mở miệng mắng nhỏ:
- Cái đám NPC này bị sao thế? Có mỗi câu lời thoại mở đầu thế này? Có nhàm quá không?
- Hừ, ta nghe hết đấy nhé.
Một người con gái khoảng mười tám đến hai mươi hai tuổi xuất hiện trước mặt hắn, nàng lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
Hắn bình tĩnh mặt đối mặt, rồi khẽ cười hỏi:
- Này nhóc, muốn đánh cái không?
Cô nàng khinh bỉ nói:
- Kêu đại tỷ, còn không thì kêu ta là Yulia xinh đẹp.
Hắn liếc nhìn nàng, dùng ánh mắt xâm lược soi mói khắp cơ thể nàng rồi khinh thường đáp lại:
- Vâng, chào lão, Yulia xấu xa.
- Thằng nhóc chết tiệt, mày mới nói cái gì? Dám trêu chọc cả bà à? Mày chán sống rồi.
“Ầm… Ầm… Đùng…”
- Thằng này, có biết khi xưa tung hoành khắp chốn, ta còn được gọi là Yulia bạo lực không?
“Ầm… Ầm… Đùng…”
- Láo này, láo này…
“Ầm… Ầm…”
- Ngay cả bà cũng dám chọc, mày sống đủ rồi phải không?
“Đùng… Đùng…”
…
Hơn 30 phút sau, nàng Yulia mỉm cười giới thiệu:
- Ha ha… Lâu quá không động tay động chân. Tư vị thật thoải mái.
Yulia liếc nhìn hắn, bỡn cợt nói:
- Đừng làm bộ, nhanh đứng dậy. Vì phần quà ngươi mới tặng, ta sẽ không tiếp tục lãng phí thời gian của ngươi.
Sau nó, nàng thao thao bất tuyệt:
- Cơ thể con người có thể chia ra làm hai bộ phận chính: Thứ nhất là sinh mệnh, thứ hai là khí công. Sinh mệnh càng cao thì tỉ lệ sống sót càng lớn, khí công càng cao thì càng sử dụng được nhiều chiêu thức võ công. Muốn bổ sung sinh mệnh và khí công có thể nuốt cái loại thuốc hoặc các loại nguyên liệu tương đương, những nguyên liệu này khi ngươi đánh chết quái vật, ngươi có thể nhặt được với xác suất nhất định. Mỗi khi lên một cấp độ, mỗi người chơi sẽ có thêm 5 điểm, còn phân phối thế nào là tùy theo con đường mà ngươi sẽ đi. Khuyến mãi thêm cho ngươi: Chức nghiệp cung thủ mỗi khi lên một cấp độ thì cứ tăng 3 điểm thân pháp và 2 điểm sức mạnh, hoặc 4 điểm thân pháp và 1 điểm sức mạnh, cũng có thể tăng 3 sức mạnh và 2 thân pháp. Cuối cùng, lần sau gặp lại tỷ tỷ, nhớ gọi ta là tỷ tỷ xinh đẹp, đại tỷ xinh đẹp hoặc Yulia xinh đẹp. Khuyến cáo thêm là trong tổ đội Hero, tỷ tỷ là người bạo lực nhất, lần sau ngươi liệu hồn đấy. Cũng gần xong rồi, Yulia xinh đẹp tiễn ngươi một đoạn đường vậy.
Nói xong, nàng phất tay một cái. Và hắn nhận được tin báo từ âm thanh điện tử quen thuộc:
“Người chơi “Đừng Cắt Ngang” bị cưỡng chế chuyển cảnh. Vì bị cưỡng chế chuyển cảnh, xin người chơi vui lòng chờ…
…
Chuyển cảnh hoàn thành! Chúc quý vị chơi game vui vẻ.”
…
“Keng… Keng…”
“Leng keng… Đùng…”
“Keng… Leng keng…”
Nơi đây là căn phòng đầy người máy và máy móc liên quan. Chỉ cần nhìn qua một chút, bạn sẽ thấy mình bị lạc vào một sở nghiên cứu, thậm chí là một sở chế tạo kim khí.
Hắn thận trọng nhìn khu vực xung quanh, cẩn thận nhìn bọn rô-bốt nhộn nhịp đi lại, náo nhiệt thao tác.
“Hú… Hú… Hú…”
Đột nhiên, tiếng còi báo động vang lên.
- Ailen 012 báo cáo, phát hiện một nhân loại trong căn cứ. Xin vui lòng cho chỉ thị. Sau 5 giây không có chỉ thị, Ailen 012 lập tức sử dụng quy tắc b khoản 4 điều 5.
Chưa đầy 3 giây sau, có tiếng điện tử truyền lại:
- Trung tâm đã nhận được báo cáo số F02461 từ Ailen 012. Báo cáo đã xử lí xong. Ailen 002 sẽ nhanh chóng tới tiếp dẫn nhân loại này. Ailen 012 trở về vị trí.
- Đã nhận được mệnh lệnh. Ailen 012 trở về vị trí.
Hắn sửng sốt đứng nghe mọi việc. Sau đó lại ngạc nhiên thốt lên:
- Quá đỉnh rồi. Cả một căn cứ rô-bốt.
Đúng lúc này, một chiếc rô-bốt bay tới. Vài cái đèn nên cửa miệng nhấp nháp, nó phát ra âm thanh trầm bổng:
- Xin chào bạn hữu, rất vui khi được gặp ngài. Chủ nhân đã nhận được thông báo từ Yulia xinh đẹp. Đáng tiếc là từ trận chiến định mệnh, chủ nhân không được may mắn như các vị anh hùng khác, chủ nhân vẫn chưa kiềm chế được độc tố đã bị lây nhiễm, cho nên hiện tại ngài ấy vẫn còn phải nằm trong buồng áp chế.
Hắn ngạc nhiên hỏi:
- Độc tố?
- Phải. Sau trận chiến định mệnh, dù phong ấn được Ác Long Zusie, nhưng tất cả các vị anh hùng đều bị nhiễm độc tố theo mức độ nặng nhẹ khác nhau. Ngài cũng đã gặp Thần Long Maria và Man Nữ Yulia, à không, Yulia xinh đẹp rồi chứ?
- Hừm, cũng đã gặp qua.
Hắn gật gù xác nhận.
- Vậy ngài thấy rồi đấy, họ cũng bị nhiễm độc tố, mặc dù đã sử dụng năng lực kiềm chế nó lại, nhưng họ cũng phải trả giá tương ứng.
Suy nghĩ trong chốc lát, hồi tưởng những gì đã qua, hắn cũng gật đầu đồng ý.
- Ngài rất may mắn, khi được Thần Long giới thiệu tới chỗ Yulia, ngài càng may mắn khi được Yulia giới thiệu tới đây. Xem ra ngài được hai vị ấy đặt kỳ vọng rất cao. Còn việc may mắn như thế nào thì ngài cứ từ từ mà lĩnh hội.
- Ta rất may mắn?
- Phải, ngài rất may mắn. Xin hãy tin tưởng Ailen 002. Được rồi, xin mời ngài theo tôi tới phòng luyện tập tốt nhất trên xứ sở này.
Cho tí sữa lên bánh mì, hắn ngấu nghiến ăn. Vừa ăn vừa lẩm bẩm:
- Lâu lâu ăn lại món cũ vẫn thấy ngon. Có điều hơi khó nuốt.
10 phút sau, khi đã giải quyết 2 ổ bánh mì, hắn dùng phần sữa còn lại pha thành 2 cốc sữa nóng. Ừng ực uống, chẳng bao lâu sau cũng hoàn thành sứ mệnh.
Hắn đứng dậy làm vài động tác thể dục, đi dạo quanh căn phòng vài vòng.
- Oa… Thật thoải mái.
Đây đúng là cảm giác sung sướng mà hắn cần mỗi khi mệt mỏi vì chơi game. Lâng lâng cảm nhận xương cốt vang lên từng tiếng răng rắc, hắn khoái trá cười.
- Được rồi, tiếp tục vào game.
“Xoẹt…”
Vừa xuất hiện trên quảng trường, dựa vào bản đồ, hắn tìm tới vị trí trưởng làng Koha. Hắn ngạo mạn nói:
- Trưởng thôn, có nhiệm vụ gì thì giao nhanh đi. Đừng phí thời gian của ta.
Vị trưởng thôn hơi nhăn mặt, nhưng vẫn trả lời đầy thiện cảm:
- Anh hùng thân mến, hiện tại ngài có thể nhận những nhiệm vụ chính tuyến: Ngôi làng bị tấn công. Xin hỏi ngài có tiếp nhận hay không?
Hắn thất vọng hỏi:
- Chỉ có những nhiệm vụ tôm tép này thôi hả? Thế thì ngươi giữ lại mà xài đi. Thật vớ vẩn.
Nhìn thái độ ngông cuồng của hắn, vị trưởng thôn cười nhạt:
- Nhiệm vụ phụ tuyến ngài có thể không làm, còn nhiệm vụ chính tuyến thì bắt buộc phải làm. Nếu ngài không làm nhiệm vụ chính tuyến thì đừng mơ chuyển chức. Đừng làm loạn, nhận hay không thì nói một lời.
Hắn hừ lạnh:
- Có cái gì mà trơ tráo, ta nhận hết. Vài phút sau là hoàn thành thôi mà. Hừ.
“Nhiệm vụ mở ra.
I. Nhiệm vụ chính tuyến:
1. Ngôi làng bị tấn công (Đang làm):
Mô tả: Một tháng trước, không rõ nguyên nhân vì sao làng Koha bị quái vật tập kích. Từ đó đến nay, cư dân làng hoàn toàn không dám ra bên ngoài. Hãy thể hiện tinh thần hiệp nghĩa của mình: Giúp dân làng tiêu diệt quái vật.
Mục tiêu:
- Thu thập gỗ: Tiêu diệt Mộc tinh sơ sinh (cấp độ 1 đến 3) có xác suất nhận được gỗ. Mang gỗ về cho trưởng thôn. Tiến độ: 0/20.
- Thu thập tơ nhện: Tiêu diệt Nhện tinh sơ cấp (cấp độ 3 đến 5) có xác suất nhận được tơ nhện. Mang tơ nhện về cho trưởng thôn. Tiến độ: 0/20
- Thu thập nanh sói: Tiêu diệt sói trắng và sói xám (cấp độ 4 đến 5) có xác suất nhận được nanh sói. Mang nanh sói về cho trưởng thôn. Tiến độ: 0/30.
II. Nhiệm vụ phụ tuyến: Không.”
- Nghe giống như nhiệm vụ cày cấp độ. Chả có gì hấp dẫn.
Hắn nhẩm “Bảng thuộc tính nhân vật” trong đầu. Lập tức trước mặt hắn hiện ra một bảng thông tin.
“Bảng thuộc tính nhân vật:
Nhân vật: Đừng Cắt Ngang.
Chức nghiệp: Cung thủ
Cấp độ: 0
Kinh nghiệm: 0/100
Máu: 80/80
Khí công: 30/30
Tấn công vật lý: 3 – 5
Phòng thủ vật lý: 0
Tấn công ma pháp: 0
Phòng thủ ma pháp: 0
Sức mạnh: 0
Thân pháp: 0
Ma pháp: 0
Trí lực: 0
Sinh mệnh: 0
Tỉ lệ bạo kích: 0
Tỉ lệ né tránh: 0
Tốc độ: 5
Thuộc tính: Không
Danh hiệu: Không
*** (Phần còn lại hiện chưa mở ra)”
Hắn hơi bị khó chịu, hắn chính là người chơi mới chính gốc. Chỉ số vô cùng cùi bắp, không thể nào cùi bắp hơn.
Liếc nhìn về phía túi trang bị, khuôn mặt của hắn trở nên khó chịu hơn. Cái nhà phát hành game keo kiệt đến không đỡ được. Quà tặng tân thủ chỉ có một cái vũ khí “hư hỏng nặng” chỉ có mỗi một dòng tăng thêm lực tấn công 3 – 5, thêm cái trứng thú quái đản cấp độ 20 mới sử dụng được. Với cái cảnh “yếu đến không thể khó chết hơn được nữa” thì thật sự chỉ có cách tổ đội thì mới cày cấp độ nhanh được một chút.
Cũng may là hắn khác những người khác. Bỏ hai tiếng ra tập luyện một đống kĩ xảo tại cái phòng tập được mệnh danh “tốt nhất xứ sở”, hắn cũng thông thạo được vài điều. Càng may mắn hơn là hắn lựa chọn chức nghiệp cung thủ, một chức nghiệp tấn công tầm xa. Vì vậy, hắn có khả năng tự đi cày cấp độ một mình.
Nhìn túi tiền chả có một đồng, hắn bỏ ngay cái ý nghĩ đi tới tiệm tạp hóa mua mũi tên. Hắn hậm hực bước ra khỏi cổng ngôi làng.
Xuyên qua vầng sáng bảo hộ ngôi làng, hắn giáp mặt ngay với một con Mộc tinh sơ sinh.
“Mộc tinh sơ sinh cấp độ 1 (bị động) : Một khúc gỗ mới thành tinh.”
Cầm cung lên, kéo căng dây, xạ một mũi tên của hệ thống.
“ – 1 khí công” – Âm thanh nhắc nhở vang lên.
“-5”
Khúc gỗ thành tinh trúng đòn, sinh mệnh của nó lập tức còn 27/32.
Bị đánh trúng, nó tức giận lao tới. Thân gỗ của nó hóa ra hai sợi dây, nó đập thẳng hai sợi dây về phía hắn.
Hắn vẫn không nhúc nhích, hắn muốn xem thử bị dính đòn sẽ mất bao nhiêu sinh mệnh. Và sự thật nghiệt ngã đã đến.
“Đùng…”
Hắn bị đẩy văng ra hơn 3 mét. Đồng thời tin báo của hệ thống vang lên:
“- 30 sinh mệnh”
- Ối, vãi.
Hắn thốt lên và nhanh chóng nhảy ra xa né tránh.
Đánh con quái cấp độ 1, khi quái trúng đòn, nó chỉ mất 1/7 sinh mệnh. Khi nhân vật trúng đòn, lập tức mất hơn 1/3 cây sinh mệnh. Như vậy muốn giết chết quái cấp thấp nhất này, cần phải đánh trúng ít nhất 7 lần, trong khi chỉ cần hắn sơ ý dính đòn 3 lần, hắn lập tức “về làng dưỡng sức”. Thật không biết gương mặt mấy thằng cha cận chiến đơn độc cày cấp độ sẽ như thế nào? Mấy thằng làm game cũng làm khó người chơi ra phết.
Suy nghĩ là thế, nhưng hắn vẫn không ngừng tránh né và xạ kích. Nói gì thì nói, hai giờ tập luyện cũng không uổng phí.
…
“Phốc”
“- 5”
“Quái vật Mộc tinh đã bị tiêu diệt. Điểm kinh nghiệm tăng 2.”
- What the hell. Đánh một con mà được có 2 kinh nghiệm. Trong khi muốn lên cấp độ 1 cần phải tích lũy đủ 100 điểm? Vị chi là phải giết 50 con quái như thế này?
Hắn thật muốn chửi thề một phát. Quá kinh hoàng rồi, chỉ nhìn vài chỉ số ban đầu là biết muốn lên level ở cái game này thì phải chật vật như thế nào.
Ngạc nhiên là thế, nhưng hắn cũng chả thèm quan tâm gì nhiều. Mục đích chính của hắn khi nhận nhiệm vụ chỉ là khám phá game mà thôi.
Suy nghĩ chốc lát, hắn lại nhìn về mặt đất, quái vật chết đi để lại trên mặt đất duy nhất một vật phẩm.
Hắn tiến tới nhặt lên.
“Cành cây nhỏ: Rơi ra từ Mộc tinh sơ sinh. Công dụng: Chế tạo mũi tên bình thường cấp độ 1.”
Hắn muốn kết thúc nhiệm vụ thật nhanh nhưng mà vận khí của hắn có vẻ không tốt lắm.
Hắn lại tiến về phía trước, hắn bắt đầu săn quái.
30 phút sau, một vầng sáng bao phủ bên ngoài cơ thể hắn trong phút chốc rồi biến mất, hắn lên cấp độ 1.
“Nhắc nhở: Người chơi nhận được 5 điểm tiềm năng và 1 điểm kĩ năng. Vui lòng lựa chọn hình thức phân phối.”
Nhận được thông báo, hắn nói:
- Mở bảng thuộc tính tiềm năng và bảng kĩ năng.
“Thuộc tính tiềm năng:
- Sức mạnh: 0
- Thân pháp: 0
- Ma pháp: 0
- Trí lực: 0
- Sinh mệnh: 0
Kĩ năng: Hiện tại có thể tăng:
- Tấn công cơ bản (bị động): Mỗi một cấp độ tăng thêm 2 điểm sát thương vật lý.
- Chuẩn xác (bị động): Tăng tỉ lệ bắn trúng.
- Lướt ngang (chủ động): Lập tức sang trái nửa mét.”
Hắn ngẫm nghĩ rồi nói:
- Điểm tiềm năng phân phối: 3 sức mạnh, 1 thân pháp, 1 sinh mệnh. Điểm kĩ năng phân phối vào tấn công cơ bản.
“Xác nhận.
Bảng thuộc tính nhân vật (Làm mới):
Nhân vật: Đừng Cắt Ngang.
Chức nghiệp: Cung thủ
Cấp độ: 1
Kinh nghiệm: 1/300
Máu: 60/83
Khí công: 31/31
Tấn công vật lý: 5.15 – 7.21
Phòng thủ vật lý: 0
Tấn công ma pháp: 0
Phòng thủ ma pháp: 0
Sức mạnh: 3
Thân pháp: 1
Ma pháp: 0
Trí lực: 0
Sinh mệnh: 1
Tỉ lệ bạo kích: 0
Tỉ lệ né tránh: 0.001
Tốc độ: 5.05
Thuộc tính: Không
Kĩ năng: Tấn công cơ bản (1).
Danh hiệu: Không
*** (Phần còn lại hiện chưa mở ra)”
Hắn nhẩm tính:
- Lên một cấp độ được khuyến mãi thêm 1 điểm máu và 1 điểm khí công, tăng 1 điểm sinh mệnh được 2 điểm máu. Mỗi một điểm sức mạnh ta được cộng thêm 1% tổng sát thương vật lý, mỗi 1 điểm thân pháp ta được 0.001 điểm né tránh và 1% tổng tốc độ. Hừm, cũng thật thê thảm, nhìn vào là biết lên cấp độ cao, đồng nghĩa có nhiều điểm tiềm năng để tăng thì mới có lợi. Xem ra tăng vào sinh mệnh chỉ phí điểm.
Lại nhìn vào túi đồ, hắn âm thầm cười khổ:
- Giết hơn 40 con Mộc tinh sơ cấp mà mới chỉ được có 10 cây gỗ. Lại chẳng có rớt một cái trang bị nào. Tỉ lệ rơi đồ cũng quá thấp đi chứ? 30 phút rồi mà nhiệm vụ đầu tiên vẫn chưa đâu ra đâu, cấp độ thì chuối hột thế này. Đó là còn chưa kể mỗi một lần bắn tên lại tiêu hao một điểm khí công, mà khí công và máu chẳng có hồi lại, mỗi khi hết khí công lại phải ngồi xuống vận công, đắng lòng thay 5 giây vận công mới hồi được 1 điểm, cày cấp độ kiểu này chắc chết sớm.
Lấy từ túi đồ ra một miếng “tinh túy mộc tinh” tăng 5 điểm máu, hắn nuốt vào và tiếp tục cuộc đi săn.