Lục mạch chi địa, một trong những địa hung trứ danh của lục địa minh huyền. Một cánh rừng bát ngát trải dài như vô hạn đến hết đường chân trời. Trong màn đêm đen yên tĩnh, khi bóng tổi phủ kín khắp nơi, bao trùm lên mọi cảnh vật, những sinh vật xa xưa tồn tại từ vô tận tuế nguyệt bắt đầu thức tỉnh. Những đôi mắt đỏ ngầu ẩn hiện giữa những góc đại thụ trọc trời và lùm khuất trong những bụi cây rậm rạp
“Rầm rầm”
Một tiếng động lớn xé tan màn đêm tĩnh lặng. Xa xa ngọn núi khổng lồ rục rịch chuyển động, tiếng vỡ răng rắc và tiếng đổ sụp của đất đá như làm rung chuyển cả đại địa, cơn chấn động đánh thức mọi sinh loài tồn tại trong khu rừng, từng tiếng rít gào vang lên rung động cả núi non, lá cây rợi rụng, cây cối đổ ngã nối tiếp tạo nên âm thanh rung trời vang vọng cả củư thiên.
Không lâu sau ngọn núi phuơng xa hoàn toàn sụp đổ, từ bên trong lờ mờ xuất hiện một điểm đen khuất bóng sau lớp bụi mù mịt. Điểm đen ngày càng lớn cuối cùng hiện ra thân ảnh một con giao long khổng lồ dài hơn mười trượng đang ngự mây phi hành, toàn thân giao long bao phủ một tầng ngân sắc lân phiến, trong đêm tối lấp loé ánh sáng như những vì tinh tú trên bầu trời xa. Giao long ngước nhìn trời, đôi mắt xa xưa mang theo nét tang thương và cổ lão. Cả người nó toát ra một luồng uy áp đáng sợ như một vị quân vương ngạo nghễ đang tại vị trên ngôi cao chí tôn. Nơi nó đi qua tất cả các loài sinh vật từ cao cấp đến cấp thấp, đều cúi rạp đầu sợ hãi. Ngay đến các sinh vật còn sót lại từ viễn cổ sơ khai, hay các loài hồng hoang dị thú cũng phải run rẩy ngước nhìn trong mắt đầy vẻ kính sợ.
Giao long như một đoàn mây trắng khuất dần trong màn đêm, không khí một lần nữa chìm vào im lặng.
Hai canh giờ sau, sâu trong khu rừng, nơi tồn tại của một đầm lầy chết chóc, không gian xung quanh chỉ lẳng lặn tiếng côn trùng xì xào nhẹ nhàng. Bỗng mặt nước bắn tung lên cao hơn trăm mét. Một con ếch khổng lồ khủng bố như một toà núi nhỏ thình lình xuất hiện giữa không trung. Cả người nó sần sùi đầy mụn nước, dưới chân hắc vụ lượn lờ đầy bí hiểm. Con ếch liếc mắt nhìn phương xa, hai mắt đục ngầu mờ mịt như vô thần.
“Ếch ộp”
Con ếch phùng mang kêu lên một tiếng khủng khiếp vang khắp trăm dặm. Mặt nước xung quanh lấy nó làm trung tâm khuếch tán ra như một cơn xoáy nước khổng lồ, gợn sóng nổi lên hình thành cơn sóng quét ngang hết thảy cây cối xung quanh đầm. Các loài sinh vật cấp thấp trực tiếp bị sóng âm chấn chết đương trường, mặt hồ phơi đầy xác chết sinh vật.
Đầm lầy chết chóc đã thật sự đúng như cái tên của nó.
Con ếch cũng không trì hoãn , tiếp tục kêu lên mấy tiếng rồi đạp chân nhảy đi giữa hư không, phút chốc đã lặn vào màn đêm u tối.
Cùng lúc đó ở trung tâm của lục mạch chi địa, tại ngọn núi ngự phong ngút trời xuyên thủng cả tầng mây. Từ xa chỉ thấy như một trụ chống trời nối liền thiên địa. Xuyên qua tầng tầng mây đen, ngự ở đỉnh núi thông thiên này là một cánh rừng đen âm u, trung tâm của cánh rừng nơi toạ lạc của chiếc vương toạ lục bảo tôn quý nhất, nơi trị vì của kẻ mang dòng máu cổ xưa thần thánh thống trị mọi giống loài.
Chiếc bảo tọa từng một thời toả sáng hào quang vạn trượng, là viên bảo thạch chói sáng chạm khắc trên đỉnh núi ngự phong , như một mặt trời thứ hai lấp loé ánh sáng nhu hoà ẩn hiện trong màn mây mờ ảo. Nhưng giờ đây nó đã ảm đạm gần như mất sắc, màu lục bảo đang dần bị màu đen chết chóc thay thế.
Vương tọa đang dần chết đi và kẻ ngự trên nó cũng như vậy. Một lão già da dẻ nhăn nheo hai mắt lờ đờ, bận một bộ đồ vải bình thường giản dị, lão đang ngồi đó, hai mắt vô thức nhìn về phương xa. Bỗng đôi mắt vốn mờ mịt loé tia sáng tinh anh.
“Đến cả rồi sao, còn không mau hiện thân”
Tiếng cuồng phong rít rào, thân ảnh giao long từ từ hiện ra giữa không trung, đầu hơi cúi như thể hiện sự tôn kính bậc chúa tể muôn loài. Không lâu sau, lần lượt từng thân ảnh hiện ra giữa hư không phân biệt xếp thành hàng phía dưới vương toạ. Những sinh vật này vừa xuất hiện đã tạo ra uy áp khủng bố chấn nhiếp cả pháp tắc thiên địa, không một kẻ nào không phải là tồn tại đỉnh cấp trên phiến đại địa này, là quân vương là kẻ thống lĩnh ở lãnh địa của mình, trong đó còn có không ít mang huyết thống cao quý của thiên địa kỳ thú, một số là hồng hoang cổ thú cường đại tồn tại từ thuở thái cổ nguyên sơ, một số lại là thiên địa dưỡng thú sinh sinh bất diệt. Thế nhưng tất cả đều phân biệt cuối đầu trước kẻ toạ trên vương toạ cao cao tại thượng.
Lão già liếc mắt nhìn xuống, đầu hơi cúi cất tiếng trầm thấp, giọng lạnh băng không chút cảm xúc vang lên
“Mọi sinh loài tồn tại cho dù có cường đại đến thế nào cũng không bao giờ là trường tồn theo thiên địa, ta thọ nguyên đã tận, kẻ cuối cùng chảy xuôi huyết mạch cổ long đã tận”
Lão già vuốt ve tay nắm vương toạ lộ ra vẻ tiếc nuối, thở dài
“Ngọc lục vương toạ đã chết, là minh chứng cho chủ quản của phiến vị diện này đã tận, thế giới từ giờ sẽ hỗn loạn, phân tranh ra sao ta há không biết”
Nói rồi lão già lại nhìn phương xa vẻ mặt đăm chiêu
“Ân oán của các ngươi với loài người tồn tại hơn vạn vạn tuế nguyệt không những không phai nhạt mà càng sâu đậm, các ngươi càng mong ta mau tọa hóa để không còn bị ước thúc, ta há lại không biết”
“Ngài, ta….”
Thần long ngũ trảo xấu hổ lấp lửng vài tiếng rồi cúi đầu không nói được gì, quả thật như lão già nói, không chỉ hắn mà toàn bộ các thần thú ở đây có ai là không thù hận loài người. Ngay chính hắn cũng không chỉ một lần xuất hiện suy nghĩ lão già mau mau chết đi, khi đó hắn sẽ không còn bị quản chế, không còn phải khép nép trốn chui lủi trong các phiến rừng hoang sơ như lũ chó nhà có tang.
Lão già liếc nhìn đám thần thú cúi đầu xấu hổ phía dưới, đang lúc định lên tiếng bỗng hai mắt nheo lại, thần tình biến chuyển lão gấp gáp chuyển dời ánh mắt lên trời. Đám thần thú thấy vậy cũng tò mò nhìn theo nhưng một lúc cũng không thấy được điểm gì khác lạ hai mắt nhìn nhau lắc đầu quầy quậy.
“Ngươi thấy gì không”
“Không,còn ngươi”
“Lão nhân gia ngài chăm chú như thế chắc là đại sự gì rồi”
“Đúng, đúng”
Qua một lúc, lão già quay đầu mỉm cười
“Vòng quay thời không đã bắt đầu chuyển động, một kẻ luư lạc từ phương xa sẽ làm đảo lộn mọi quy luật trước nay của thế giới này, thú vị thật thú vị. Ha ha vậy chiếc vương toạ này coi như làm lễ vật cho ngươi vậy, kẻ du hành xa xôi”
Lão già đứng dậy phất tay, dưới cái nhìn đờ đẫn của đám thần thú chiếc vương toạ bỗng thu nhỏ lại rơi vào lòng bàn tay lão. Ông lão lại vung tay, chiếc vương tọa huyền phù giữa hư không, một đợt không gian chấn nổi lên bao lấy nó, vặn vẹo vài lần rồi biến mất.
“Ngài, thế thế là sao ạ”
Một con khổng tước toàn thân hoả diễm lập loè không nhịn được ấp úng lên tiếng, cả đám thần thú còn lại cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía lão già như chờ đợi câu trả lời.
Lão già cũng không có trả lời mà là nhìn lên bầu trời xa, miệng lẩm bẩm:
“Thời khắc của ta đã đến”
Nói rồi thân thể lão già bắt đầu mờ dần đến khi hoá thành muôn vàn điểm sáng li ti hoà vào thiên địa vạn vật.
Đám thần thú phía dưới lòng đầy phức tạp, vui buồn đan xen. Không hẹn mà cùng hoá thành từng đạo ánh sáng biến mất trong đêm tối. Khu rừng âm u lại khôi phục về vẻ yên tĩnh thường ngày chỉ là giờ càng thêm tịnh mịch đáng sợ.
***
Tại một góc rừng của lục mạch chi địa
“Kỳ lân vương, ngươi nghĩ hành động vừa rồi của ngài ý tứ ra sao”
“Ô quy ngươi hỏi ta thì ta cũng đành chịu thôi”
“Vậy thôi, ta đi trước đây”
Ô quy hoá thành một đạo ngân quang chỉ tích tắc đã ra xa ngoài ngàn dặm. Kỳ lân vương nhìn theo hướng ô quy khuất bóng miệng lẩm nhẩm:
“Là gì thì ta không quan tâm nhưng ngọc lục vương tọa chắc chắn đã được ngài đưa đi nơi nào đó. Kẻ du hành, kẻ du hành, một kẻ đến từ thế giới khác sao.”
Kỳ lân vương lắc đầu nghĩ không ra nhưng nụ cười tà tà không hề nhạt đi chút nào:
“Ngọc lục vương toạ phải thuộc về ta”
Cũng cùng lúc này ý nghĩ đó cũng xuất hiện trong hầu hết các thần thú.
Một cơn cuồng phong vù vù thổi qua báo hiệu chấm dứt những tháng ngày tương đối yên tĩnh kéo dài của lục địa minh huyền.